Củi Lê Thanh Hải sắp được cho vào lò Nguyễn Phú Trọng

Củi Lê Thanh Hải sắp được cho vào lò Nguyễn Phú Trọng

Nguyễn Hồng

Dân Sài Gòn lắm người biết ‘gia tộc tham nhũng’ Lê Thanh Hải giàu sang quyền uy cỡ nào.

Không tính thời Lê Thanh Hải nằm ở Quận 5 – một quận giàu có của thành phố, chỉ tính mỗi chuyện đất đai khu đô thị Thủ Thiêm (Q.2) thôi, Lê Thanh Hải đã “kiếm” được biết bao nhiêu suốt thời kỳ kéo dài ông ta liên tục làm Chủ tịch UBND thành phố (18/05/2001 – 12/07/2006) rồi Bí thư thành ủy (28/06/2006 – 17/10/2015).

Dân oan Thủ Thiêm còn lạ gì con người này! Phó Bí Thư thường trực thành ủy thành phố Hồ Chí Minh hiện nay – ông Tất Thành Cang, một đệ tử ruột của Lê Thanh Hải – năm xưa cũng chỉ là công cụ cho Hải “điều binh” khi Cang làm Chủ tịch kiêm Bí thư Quận 2.

Lê Thanh Hải cất nhắc em trai mình, Lê Tấn Hùng, làm “thủ lĩnh” lực lượng Thanh Niên Xung Phong (TNXP) bao nhiêu năm trường. Hùng cũng “kiếm bộn” nhờ vị trí này với các loại dịch vụ công ích trên địa bàn thành phố. Trong những đợt người Sài Gòn xuống đường biểu tình chống Formosa gây thảm họa hủy diệt biển miền trung vào những ngày chủ nhật tháng 5 & 06/2016, Lê Tấn Hùng chính là kẻ điều động lực lượng TNXP tham gia, phối hợp với lực lượng Cảnh sát cơ động và Trật tự đô thị, để đàn áp người biểu tình.

Lê Thanh Hải để vợ mình – GSTS Trương Thị Hiền, cựu hiệu trưởng trường cán bộ thành phố, em ruột bà cựu Phó Chủ tịch nước Trương Mỹ Hoa – ‘tổ chức’ biết bao nhiêu khóa học lý luận chính trị rồi gần như bắt buộc cán bộ mọi cơ quan công quyền trên địa bàn thành phố phải tham gia những lớp học này, dĩ nhiên phải có “học phí”. Những cán bộ trong diện “qui hoạch, cơ cấu” sao có thể không tham gia những lớp này để có chứng nhận “trung cấp lý luận chính chị”, “cao cấp lý luận chính trị” mà bổ sung vào “hồ sơ” cá nhân nhằm tiến thân nhỉ?

Nhân tiện nhắc đến bà Trương Mỹ Hoa, có ai không biết nhà xe Phương Trang – cái tên ‘nổi tiếng’ trong thị trường vận chuyển hành khách khu vực phía nam, không chỉ vì độ bành trướng của nó mà còn vì ‘hiện tượng’ chạy ẩu gây tai nạn chết người nhiều vụ, nhưng đều được xử “êm”, chả kiện cáo tù đày gì – có liên quan gì đến gia đình bà Trương Mỹ Hoa không? Chịu khó tìm hiểu đi, rồi bạn sẽ không ngạc nhiên khi biết sau lưng Phương Trang là những ai.

À, suýt nữa thì quên không nhắc tới Lê Trương Hải Hiếu – quý tử của Lê Thanh Hải – kẻ đã từng thốt lên: “Đời tôi đầy những bất ngờ” khi được bổ nhiệm làm Chủ tịch UBND quận 12 lúc mới 34 tuổi. Bất ngờ ư khi con đường tiến thân của Hiếu…y hệt cha mình, cũng đi lên từ Đoàn Thanh Niên Cộng Sản.

Hiếu làm Ủy viên Ban Chấp hành Đoàn khoa Luật Thương mại, rồi Ủy viên Ban Chấp hành Đoàn Trường Đại học Luật thành phố Hồ Chí Minh, rồi bí thư Quận Đoàn quận 1, rồi Bí thư kiêm chủ tịch UBND phường Bến Thành, rồi Phó chủ tịch phụ trách kinh tế, Phó bí thư thường trực quận ủy Q.1, hầu hết là những cơ quan trực thuộc Thành uỷ do bố mình làm Bí thư?

Cứ mỗi lần được đề bạt là một lần ngạc nhiên! Càng ‘bất ngờ’ hơn khi học lực của Hiếu chả giỏi giang gì mà lại được tuyển chọn có học bổng cử đi du học cao học Quản trị kinh doanh ở Mỹ theo chương trình đào tạo 300 thạc sỹ, tiến sỹ bằng ngân sách Nhà nước của Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh, nơi Lê Thanh Hải là Bí thư? Bất ngờ quá nhỉ?

Người Sài Gòn làm sao dễ quên hình ảnh hài hước Lê Thanh Hải nếu máo rồi khóc như trẻ con hồi đầu năm 2016 khi một “đệ tử” khác của mình – Võ Văn Thưởng – không được giữ lại làm Bí thư thành phố Hồ Chí Minh như ý muốn của Hải để “bảo bọc” con trai mình… tiến lên mà lại bị điều động lên trung ương, ra Hà Nội làm Trưởng ban Tuyên giáo!

Khi Đinh La Thăng – kẻ về thế chỗ Thưởng ở Sài Gòn – bị xộ khám, những tưởng mộng năm trước của mình sẽ được toại nguyện thì bất ngờ Nguyễn Thiện Nhân – người vốn không hợp cạ với Hải khi Hải làm chủ tịch thành phố còn Nhân làm phó chủ tịch thường trực – lại được ngồi vào ghế nóng Bí thư thành ủy.

Rõ ràng, nước cờ của “bậc nhân kiệt” Củ Lá thâm hậu sâu xa hơn Hải tưởng. Khi Hải đã rơi vào tầm ngắm của anh Cả để thành thanh củi tươi to tướng, làm vật tế thần cho anh Cả đút vào lò nhằm xoa dịu phẫn nộ trong chúng dân, Hải có mà chạy đàng Trời!

Ông Hai Nhựt (bí danh của Lê Thanh Hải) à, “sư huynh” thân thiết của ông – cựu Chủ tịch nước Trương Tấn Sang – giờ cũng đã về hưu cùng cựu thù Nguyễn Tấn Dũng làm “người tử tế” mất rồi; trong khi đương kim Bí thư thành ủy Nguyễn Thiện Nhân – người đã phải nhẫn nhịn chịu nhục bị ông chèn ép năm xưa – lại đang chiếm thế thượng phong, được lòng Cả Trọng, giờ lấy ai cứu ông và gia tộc ông thoát khỏi kiếp nạn “đốt lò” do đồng chí mình đem đến đây, Hai Nhựt?

____

Mời đọc thêm: Em trai nguyên Bí thư Thành ủy Lê Thanh Hải bị kỷ luật Đảng vì ‘sai phạm tài chính’ (VNF). – Kỷ luật TGĐ Tổng công ty Nông nghiệp Sài Gòn Lê Tấn Hùng (Zing). – Kỷ luật em trai cựu Bí thư Lê Thanh Hải (BBC). – Ông Lê Tấn Hùng ký và chi khống 13,3 tỉ đồng bằng cách nào? (NLĐ). – Diên Vỹ – Lê Trương Hải Hiếu: Đời tôi đầy những bất ngờ (DL).

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Nền Giáo Dục Của Một Quốc Gia Độc Lập

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Nền Giáo Dục Của Một Quốc Gia Độc Lập

Ảnh của tuongnangtien

Thứ Tư, 04/18/2018  tuongnangtien

 

 

 

 

 

 

 

 

“Không có gì quý hơn độc lập tự do”
Tôi biết nó, thằng nói câu nói đó
Nguyễn Chí Thiện

Vào buổi khai trường đầu tiên của Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, 3 tháng 9 năm 1945, Chủ Tịch Nước Hồ Chí Minhlong trọng tuyên bố: “Từ giờ phút này trở đi các em nhận một nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam, một nền giáo dục của một nước độc lập.” Ngay “giờ phút” đó, chắc chắn, toàn dân không ai có thể hình dung ra được là cái “nền giáo dục của một nước độc lập” nó mắc (tới) cỡ nào?

Phải đợi đến gần hai phần ba thế kỷ sau, giá cả mới được ghi rõ – theo Mỹ Kim bản vị – trên báo Sài Gòn Tiếp Thị:

“Tháng Bảy mới là thời điểm chính thức các trường đầu cấp nhận hồ sơ tuyển sinh, nhưng hiện nay tại Hà Nội, cuộc chạy đua vào lớp 1 đã lên đến đỉnh điểm. Dù không giấy mực hay tuyên bố chính thức ‘giá’ vào trường điểm là bao nhiêu, nhưng các bậc phụ huynh đều hiểu muốn cho con vào trường mình mong muốn đều phải mở hầu bao. Một suất vào trường điểm lên đến cả vài nghìn USD.”

“Vài” là bi nhiêu? 

Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế có con số chính xác hơn: VN đứng hạng nhì trong khu vực Á Châu Thái Bình Dương về giá hối lộ cho một năm học vào trường công lập. Phải trả ba ngàn đồng để mua một chỗ ngồi học trong những trường công lập uy tín là một khoảng tiền rất lớn trong một đất nước mà lợi tức trung bình hằng năm chỉ nhỉnh hơn hai ngàn hai trăm đô chút xíu. (“A Transparency International report has found Vietnam to have the second highest bribery rates for public schools in the Asia Pacific region. It costs up to $3,000 to buy a place at the most sought after public schools, a huge expense in a country where annual average incomes barely top $2,200).”

Không có thông tin nào về giá để được dậy ở trường điểm Hà Nội cả nhưng chắc chắn là cũng không rẻ lắm vì ngay ở những vùng xa/vùng sâu mà số tiền (“chạy cho một suất”) cũng đã cao ngất trời rồi – theo báo Lao Động, số ra ngày 14 tháng 3 năm 2018: “Để được ký hợp đồng ngắn hạn và lời hứa vào biên chế, có giáo viên phải chi từ 200-300 triệu đồng nhưng cuối cùng vẫn không có việc làm ổn định.”

Nguyên do đưa đến hoạn nạn (“tiền mất tật mang”) được báo Tiền Phong, số ra cùng ngày, cho biết thêm chi tiết:

“Chuyện hàng trăm giáo viên huyện Krông Pắk (Đắk Lắk) sắp mất việc có nguồn cơn từ việc 3 đời lãnh đạo huyện này đã ‘ký bừa’ hợp đồng với hơn 600 giáo viên, nhân viên giáo dục.”

May mắn là Bộ Giáo Dục Đào Tạo đã lên tiếng “can thiệp” kịp thời, và “đề nghị” một phương cách giải quyết (hết sức vô tư) như sau:

“Công đoàn giáo dục Việt Nam đã có công văn gửi Liên đoàn lao động tỉnh Đắk Lắk, Sở GD&ĐT có giải pháp can thiệp … đề nghị các cơ quan liên quan sớm có phương án sắp xếp, bố trí việc làm cho giáo viên theo hướng tiếp nhận tối đa các giáo viên làm việc tại địa phương.”

Với “hướng tiếp nhận tối đa” thế này thì nhiều lớp học sẽ có hai hay ba giáo viên phụ trách. Người đứng đầu, người đứng cuối, và nếu vẫn dôi dư thì nhét thêm một ngồi giữa (lớp) nữa là xong. Học sinh sẽ được dậy dỗ kỹ càng hơn, và – chung cuộc – chả ai bị mất việc cả. Nhờ vậy, giới quan chức địa phuơng sẽ hết phải thấp thỏm, và phải nhờ đến trung ương can thiệp – như tin loan của báo Dân Trí hôm 28 tháng 3 năm 2018: “Đắk Lắk đề nghị báo chí tạm dừng đưa tin 500 giáo viên mất việc … nhằm tránh làm nóng vấn đề.”

Vấn đề, thực ra, không chỉ giới hạn vào chuyện bạc tiền. Giáo giới còn phải trả giá bằng nhiều hình thức khác nữa cơ.

Hôm 16 tháng 11 năm 2016, tờ Vietnamnet ái ngại cho hay: “Chuyện giáo viên ở thị xã Hồng Lĩnh được điều đi tiếp khách đã làm nóng phiên chất vấn Bộ trưởng GD-ĐT sáng nay.” May thay, câu chuyện đã nguội ngay, ngay sau khi ông Phùng Quang Nhạ giải thích (xuê xoa) rằng có nhiều vị khách tưởng giáo viên là tiếp viên nên chỉ “vui vẻ chút thôi” – chứ cũng không có gì là nghiêm trọng lắm!

Đến đầu tháng ba năm 2018 thì có “sự cố” khác, nóng hơn chút xíu, khi báo chí đồng loạt loan tin: Cô giáo phải qùi gối trước phụ huynh. Đến cuối tháng này lại có thêm chuyện nóng mới: Phụ huynh đánh cô giáo mang thai nhập viện!

Bạo lực học đường, nói cho nó công tâm, không chỉ đến từ một phía. Cha mẹ học sinh, đôi khi, chỉ vì “nóng lòng báo thù” cho con cái nên  hơi quá tay chút xíu thôi. Giáo chức, không ít vị, cũng rất đáng bị trách phạt bằng những hình thức nặng nề hay thô bạo:

 

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh:  giaoduc.net

Điều an ủi là loại cô thầy bất nhân tuy nhiều nhưng … không nhiều lắm. Bên cạnh thành phần bất hảo, vẫn có những nhà mô phạm tận tâm và khả kính.

Ngày 23 tháng 3 năm 2018 – ông Trần Tuấn Khanh, phó giám đốc Sở GD-ĐT An Giang – cho biết: “Đến thời điểm này toàn tỉnh có trên 3.000 em học sinh không trở lại lớp từ sau Tết Nguyên đán Mậu Tuất 2018 … Đa số là học sinh lớp 8, 9. Các em này một phần do hoàn cảnh khó khăn, ăn tết xong các em theo gia đình lên những thành phố lớn để làm ăn. Mặc dù các em chưa đến tuổi lao động nhưng cũng đi theo cha mẹ.”

Đây là tình trạng phổ biến trên toàn quốc chứ không riêng chi ở An Giang. Đôi nơi, giáo viên đã hết sức tận tụy trong việc tìm lại học trò – theo như lời tự thuật của thầy giáo Vũ Văn Tùng:

“Những ngày tháng Ba khi hoa Pơ Lang đang nở đỏ rực trời Tây Nguyên, những giáo làng vùng sâu chúng tôi lại tất bật với hành trình lên nương tìm kiếm học trò. Khoác vội chiếc ba lô và cưỡi lên ‘con ngựa sắt’ già, tôi lại bắt đầu một cuộc hành trình hơn 40km đi tìm kiếm học trò. Sau gần 2 giờ đồng hồ rong ruổi đường rừng, tôi tìm thấy em trong một túp lều giữ rẫy của người dân vào đúng giờ nghỉ trưa.

Vừa nhìn thấy tôi, em ngượng ngùng đứng nép vào vai bạn. Tôi tiến lại gần em và nói: về với thầy với lớp đi em. Bỗng có tiếng lanh lảnh của một người phụ nữ trạc tuổi 40 ‘sao anh lại cướp công của tôi?’ và kèm sau đó là những ngôn từ chua chát khác.

Loay hoay tìm hết lời lẽ vận động, giải thích, mãi đến xế chiều thầy trò tôi mới được người phụ nữ ấy tha cho về với 60.000 đồng là nửa ngày công của em.

Đưa em về nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh một nỗi lo vì không biết sẽ giữ được em bao lâu khi mà gánh nặng mưu sinh đang đè nặng trên đôi vai cô học trò bé nhỏ.”

Thầy Tùng khiến tôi thốt nhớ đến tâm sự của một một nhà văn tiền bối:

“Sau khi đỗ tiểu học, tôi thi vào Trung -học. Những bạn của tôi ở từ các tỉnh tới, nói nhiều giọng khác nhau: Quảng – nam, Quảng -ngãi, Thừa -thiên, Bình – thuận, Ban- mê- thuột… Sau mỗi kỳ nghỉ Tết mỗi kỳ nghỉ Hè, lũ bạn đi học mang theo quà địa phương của mình. Bạn Quảng-nam mang theo khoai lang khô và bánh tổ, bạn Quảng-ngãi mang theo đường phổi, bạn Phan-thiết mang theo nước mắm nhĩ, còn rim mức, kẹo mè, bánh in, bánh cốm thì gần như không ai không có…

Ngoài những bạn học người kinh, ký túc xá còn nhận những học sinh người Rhadé, những Y Bliêng, Y Phơm, Y Bih, R’om Rock, Nay Phin… Họ đồng phục kaki vàng và trao đổi trò chuyện với chúng tôi bằng tiếng Pháp… Những buổi chiều trong sân trường, Y Phơm hay biểu diễn môn bắn ná cho chúng tôi xem và mách rằng: ‘Thằng Y Bliêng đó, nó giầu lắm. Nhà nó có năm con voi và nhiều con trâu… Ở ký túc xá ăn, học, ngủ đều đúng giờ giấc nhưng khi thích chúng tôi vẫn lén nhẩy rào hay chun rào ra phố xem xi-nê…” (Võ Hồng. Người Về Đầu Non. NXB Văn: Sài Gòn, 1968).

Nhà văn/nhà giáo Võ Hồng sinh năm 1921, và bắt đầu dậy học từ năm 1943. Tuổi ấu thơ và tuổi học trò của ông đều gói trọn trong thời gian nước nhà còn bị đô hộ và lệ thuộc. Phải đợi đến ngày 3 tháng 9 năm 1945, ngày khai trường đầu tiên của Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Chủ Tịch Hồ Chí Minh mới long trọng cho biết: “Từ giờ phút này trở đi các em nhận một nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam, một nền giáo dục của một nước độc lập.”  

 “Không có gì quý hơn độc lập tự do”
Tôi biết nó, thằng nói câu nói đó
Tôi biết nó, đồng bào miền Bắc này biết nó
Việc nó làm, tội nó phạm ra sao
 (Nguyễn Chí Thiện)

Đến giờ thì không riêng đồng bào miền Bắc mà dân chúng mọi miền, kể luôn miền ngược, cũng đều biết việc nó làm, tội nó phạm ra sao!

Sóng ngầm phẫn nộ của nông dân mất đất

Sóng ngầm phẫn nộ của nông dân mất đất

Việt Nam, đất đai, dân oan
Bản quyền hình ảnhTRINH BA PHUONG
Trịnh Bá Phương cùng người dân Dương Nội trong một cuộc biểu tình đòi chính quyền trả lại đất

Dường như có một cơn sóng ngầm đến từ sự phẫn nộ của những người nông dân mất đất ở nhiều tỉnh thành Việt Nam, tạo thành mạng lưới để hỗ trợ nhau đấu tranh đòi và giữ đất.

Mạng lưới nông dân mất đất

Theo anh Trịnh Bá Phương, một trong những người đại diện cho nhóm Dân oan Dương Nội nói với BBC ngày 17/4 rằng ‘dù không thống kê được hết’ nhưng tính sơ đã có đến cả trăm nhóm nông dân mất đất được thành lập khắp cả nước như các nhóm Văn Giang, Đồng Tâm, Hải Phòng, Nghệ An.

Nhóm Dân oan Dương Nội gồm hơn 1000 nhân khẩu – thành lập tự phát sau vụ hàng nghìn công an tham gia cưỡng chế đất và bắt bảy nông dân ‘chống đối’ ở Dương Nội, Hà Nội năm 2014.

Các nhóm này liên kết với nhau qua mạng xã hội để ‘học hỏi kinh nghiệm đấu tranh và hỗ trợ nhau về pháp lý’, theo anh Phương.

Mới đây, nhân kỷ niệm một năm vụ dân Đồng Tâm bắt giữ cảnh sát đến cưỡng chế đất, nông dân mất đất ở các nơi cùng đổ về xã Đồng Tâm để ‘chung vui’.

“Cái chúng tôi học được từ Đồng Tâm là nếu trước đó nhiều dân oan mất đất chỉ biết kéo nhau đi khiếu kiện cho đông người thì Đồng Tâm đã biết đứng ra tổ chức quy củ, kết hợp nhiều biện pháp đấu tranh để buộc chính quyền phải nhượng bộ”, anh Phương nói.

Anh Phương, cũng từ một nông dân mất đất, nay trở thành người đại diện, hỗ trợ cho nhóm nông dân cùng cảnh ngộ ở Dương Nội.

Anh giúp thu thập ý kiến, soạn thảo và gửi các đơn kiến nghị tới các cơ quan có thẩm quyền để đòi quyền lợi về đất đai.

Ngay sau cuộc họp kỷ niệm một năm sự kiện Đồng Tâm, các nhóm dân oan mất đất cùng đại diện một số nhóm, tổ chức nhân quyền và hoạt động dân chủ người Việt đã ký tên vào một tuyên bố chung về quyền sở hữu đất gồm ba yêu cầu.

Việt Nam, đất đai, dân oan
Bản quyền hình ảnh  HOANG DINH NAM/AFP/GETTY IMAGES
Nhiều làng quê VN xáo trộn sau những vụ chưng thu đất của chính quyền

Thứ nhất, quyền sở hữu tư nhân đối với đất đai cần được sớm công nhận.

Thứ hai, cần chuẩn bị sửa đổi Hiến pháp để công nhận chế độ đa sở hữu đối với đất đai, trong đó có sở hữu nhà nước, sở hữu của các tổ chức và sở hữu tư nhân.

Thứ ba, trong khi chờ đợi thay đổi luật lệ và chính sách, cần sớm công nhận quyền sử dụng đất như một loại quyền tài sản theo nguyên tắc thuận mua vừa bán… Và cần chấm dứt ngay nạn cưỡng bức thu hồi đất mà chính quyền ở các địa phương đang thực hiện.

Trong số những người ký tên có nhiều trí thức tên tuổi như tiến sỹ Nguyễn Quang A, luật sư Lê Công Định, nhà nghiên cứu văn hoá, nguyên Vụ trưởng Ban Dân vận Trung ương, Hà Nội Nguyễn Khắc Mai, nhà văn Nguyên Ngọc, nhà báo tự do Nguyễn Hữu Vinh, v.v…

“Chúng tôi sẽ tiếp tục thu thập chữ ký‎, sau đó sẽ gửi bản tuyên bố này tới chính phủ, Quốc hội Việt Nam, các tổ chức nhân quyền trong và ngoài nước”, anh Trịnh Bá Phương cho biết.

Bước tiến đáng kể

Đã có nhiều bước tiến đáng kể trong quá trình nông dân đấu tranh đòi đất suốt chục năm qua.

“Mới đây ngày 9/4, công an quận Hà Đông tới nhà gặp tôi nói muốn ‘đối thoại’ với bà con Dương Nội nhằm ‘giải quyết hài hòa lợi ích’ và tình trạng khiếu kiện kéo dài tại đây”, anh Phương nói với BBC.

“Mặc dù họ chưa có hành động gì cụ thể, nhưng điều đó cho thấy chính quyền đã gặp áp lực lớn trước những yêu cầu chính đáng của người dân chúng tôi.”

Việt Nam, đất đai, dân oan
Bản quyền hình ảnh  TRINH BA PHUONG
Những người trẻ tuổi như anh Phương giúp cha ông giữ đất bằng pháp lý và tìm kiếm giúp đỡ trong và ngoài nước qua mạng xã hội

Năm 2013, Phó Thủ tướng Chính phủ ra văn bản yêu cầu xem xét việc khiếu nại của dân phường Dương Nội. Sau văn bản này, ba tập thể và bốn cá nhân trong bộ máy hành chính của Dương Nội bị kỷ luật và xử lý hình sự do sai phạm trong thu hồi đất, theo truyền thông Việt Nam.

Dù khiếu kiện vẫn kéo dai dẳng tới nay do nhiều hộ không được đền bù thỏa đáng, không được hỗ trợ tái định cư và tạo công ăn việc làm, annh Phương nói điểm khác biệt là bà con nhận được ủng hộ và hỗ trợ của nhiều tổ chức xã hội dân sự, các tổ chức nhân quyền quốc tế. Đặc biệt anh đã có nhiều dịp được đối thoại với Liên Hiệp Quốc trong vấn đề đất đai và nhân quyền ở Việt Nam.

Sinh ra từ làng, anh Phương trước chỉ quen cấy lúa và chăn đàn trâu bò, nay đọc vanh vách các điều khoản về luật đất đai và các công ước quốc tế liên quan.

“Tôi đã học hỏi được thêm rất nhiều điều. Trước đây từ một nông dân không biết gì, sau khi gia đình mất sạch đất canh tác, mẹ tôi đi tù hai lần vì đấu tranh đòi đất, tôi đã gặp gỡ và biết đến các nhóm nhân quyền trong và ngoài nước, hiểu biết thêm về pháp luật để bảo vệ quyền của mình”, anh Phương nói.

Trẻ hóa

Những người tham gia mạng lưới nông dân mất đất giờ có nhiều người trẻ tham gia, dù đa số vẫn là trung niên.

“Có nhiều bạn trẻ từ Hà Nội, Nghệ An, Thanh Hóa tham gia đấu tranh dân chủ và nhân quyền, trong đó có quyền lợi cho nông dân mất đất”, anh Phương nói với BBC.

Anh Phương cho hay những người trẻ tuổi, trên dưới 30 như anh, không phải là những người trực tiếp bị mất đất, mà có ông bà, cha mẹ bị mất đất đai cày cấy bao đời nay.

Liên kết qua mạng xã hội và tìm kiếm sự hỗ trợ của các tổ chức nhân quyền trong và ngoài nước là việc mà lớp trẻ như anh Phương làm được giúp cha ông mình.

“Chúng tôi hiện đấu tranh ôn hòa bằng pháp lý. Khi mọi biện pháp ôn hòa đã được áp dụng mà chính quyền vẫn không trả lại đất cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ tính đến các biện pháp khác. Chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ con đường của mình vì đất đai là máu thịt của chúng tôi”, anh Phương nói.

Để nuôi sống gia đình, anh Phương mua cua từ Hòa Bình đem bán ở chợ trong xã Văn Khê, huyện Hoài Đức, tỉnh Hà Tây.

Ngay sau phía sau thúng cua của anh Phương là khu đất trước đây từng là ao của nhà anh, bao quanh bởi rặng bạch đàn.

“Tôi vẫn nhớ thời nhà tôi còn đất ruộng. Ngày ngày tôi cày cấy cùng gia đình, rồi thả cá, trăn đàn trâu bò, vẫn đi qua rặng bạch đàn ấy. Bình yên lắm”, anh Phương nói với BBC qua điện thoại trong lúc đang đứng bán cua cho khách.

Em trai anh Phương học ngành thể thao, nhưng vì gia đình tham gia vào các vụ khiếu kiện đất đai kéo dài nên khi ra trường không thể xin được việc, nay cũng về làm nông dân và tham gia đấu tranh đòi đất cùng dân Dương Nội và các nhóm nông dân mất đất khác.

“Là người nông dân, chúng tôi chả có gì ngoài đất đai. Gia đình tôi mất đất nhưng may mắn còn đất ở Hòa Bình nên cả nhà lên đó cày cấy. Nhiều gia đình khác mà tôi biết lang bạt khắp nơi, ai thuê gì làm nấy, hoặc dạt sang xã lân cận thuê đất ruộng để được tiếp tục làm nông, đời sống rất bấp bênh. Nên chúng tôi sẽ đấu tranh đến cùng để giữ đất.”

Đất đai là ‘vấn đề chính trị lớn’ của Việt Nam

Việt Nam, đất đai, dân oan
Bản quyền hình ảnh TRINH BA PHUONG
Công an Việt Nam căng lều chuẩn bị cho cuộc cưỡng chế đất ngày 25/10/2016 tại Dương Nội

Từ vụ nông dân Đoàn Văn Vươn nổ súng giữ đất ở Tiên Lãng năm 2012 tới vụ dân Đồng Tâm lập ‘chiến lũy’, bắt giữ công an và cảnh sát năm 2017, dường như cục diện các cuộc tranh chấp đất đai giữa chính quyền và người dân ít nhiều thay đổi.

Tờ Economist ngày 15/6/2017 có bình luận rằng đất đai là vấn đề chính trị lớn ở Việt Nam, nơi mà chính phủ cho phép dân sử dụng đất nhưng lại khẳng định đất đai thuộc về nhà nước.

“Bồi thường cho các vụ thu hồi đất thấp hơn nhiều so với giá thị trường. Các cuộc tham vấn có thể chỉ hời hợt, và tòa án hiếm khi giải quyết khiếu nại. Những người dân bị mất đất đôi khi khiếu nại về sự thông đồng giữa các quan chức địa phương và các nhà phát triển.”

“Những điểm yếu này làm méo mó sự phát triển của Việt Nam.”

“Đáng lo ngại hơn cho Đảng Cộng Sản Việt Nam là cơn giận giữ nội tại có thể bùng phát từ việc cưỡng chế di dời đất và quyền lợi yếu ớt [của người dân] đối với đất đai.”

“Các số liệu chính thức cho thấy tranh chấp đất đai thuộc cách này hay cách khác chiếm hơn hai phần ba tổng số khiếu nại được gửi tới giới chức. Sự bất bình của người dân làm suy yếu sự ủng hộ đối với Đảng Cộng Sản.”

“Chính quyền thường xuyên viện đến vũ lực trong các vụ cưỡng chế đất ngay cả khi việc phản kháng là ôn hòa.”

“Facebook đã trở thành một kênh để giải tỏa cơn giận giữ đối với mọi loại bất công…”

Phó giáo sư, Tiến sỹ Hoàng Ngọc Giao, Giám đốc Viện Chính sách Pháp luật và Phát triển từng nói với BBC trong một cuộc trao đổi bàn tròn trực tuyến rằng ‘đất đai là thiêng liêng với nông dân’.

Ông Giao cho rằng vấn đề đất đai ở Việt Nam ‘mang tính chất thể chế’ và ‘có ảnh hưởng đến sự tồn vong.”

“Quốc gia thì có đất đai, quốc gia có lãnh thổ, và lãnh thổ là thiêng liêng, là bất khả xâm phạm thì đối với người dân, đất đai với họ cũng là thiêng liêng, và người ta sẵn sàng sống chết vì mảnh đất đó”, Phó giáo sư Hoàng Ngọc Giao nói.

Bà Cấn Thị Thêu ra tù, ‘quyết tâm đấu tranh’

Cà phê bẩn: Từ ‘pin’ thành phin

Cà phê bẩn: Từ ‘pin’ thành phin

  • BBC          
  • Cà phê được rang tại một nhà máy cà phê ở Việt Nam. Ảnh minh họa
  • Bản quyền hình ảnh  REUTERS
Ảnh minh họa. Những trường hợp cà phê bẩn như thế này có thể sẽ tạo hình ảnh xấu cho thị trường cà phê Việt Nam.

Hơn hàng chục tấn cà phê nhuộm pin vừa bị tịch thu ở một cơ sở chế biến cà phê bột ở Đắk Nông, gây bức xúc trong dư luận.

Cảnh sát Môi trường tỉnh Đắk Nông hôm 16/4 đã tịch thu 12 tấn loại cà phê này, kèm theo 35 kg bột đen từ pin con Ó và 1 xô nước màu đen đã hòa tan khoảng 10kg.

Loại cà phê ‘pin’ độc hại này được sản xuất bằng cách trộn bột đá với phế thải cà phê sau đó dùng nước ruột pin ngâm nước để trộn với hỗn hợp đá-cà phê tạo màu đen óng, theo báo Zing.

Bà Nguyễn Thị Thanh Loan, chủ cơ sở cho biết từ đầu năm 2018 đến nay, bà đã xuất ra nhiều tỉnh thành hơn 3 tấn cà phê pin này.

Trung bình 1kg cà phê pha được 40 ly, như thế có thể đã có 120.000 ly cà phê được pha bằng loại bột cà phê pin này.

Theo truyền thông Việt Nam, đây dường như là một trường hợp cá biệt, xảy ra ở một cơ sở ở xã Đắk Wer, huyện Đắk R’lấp, tỉnh Đắk Nông.

CUỘC CHIẾN TRONG BẦY

Đỗ Ngà

Lương cán bộ công chức nhà nước chỉ chưa tới 15 triệu. Thế nhưng nhà chục tỷ, trăm tỷ của cán bộ cứ hiên ngang xuất hiện. Đấy là bài toán đơn giản mà ai cũng nhìn ra. Nó là một lời khẳng định, rằng chính quyền CS là một hệ thống quan chức sống bằng tham nhũng. Có thể nói, những quan chức CS nhận lương 0 đồng họ vẫn giàu nứt đố đổ vách.

Tựa như cảnh ăn bufet kiểu lùa hốt, quan chức CS cũng vậy, sức ăn của họ 1 nhưng lo hốt đến 10, đến 100 vv… Máy móc nào thì nhiên liệu đó. Có loại máy móc hoạt động được là nhờ xăng, cũng có loại hoạt động được là nhờ dầu Diesel. Tương tự vậy, bộ máy chính quyền Âu Mỹ vận hành được là nhờ lương, còn bộ máy chính quyền CSVN vận hành được là nhờ tham nhũng. Chính phủ liên bang Mỹ sẽ bị shutdown nếu thiếu tiền trả lương. Còn bộ máy chính quyền CS thì sao? Thì bộ máy này cũng sẽ bị shutdown nếu thiếu tiền cho nó tham nhũng.

Câu khẳng định thế tưởng như tôi nói đùa, nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Chính sách thuế kiểu vặt lông vịt là một phương cách mà bộ máy này nạp năng lượng cho túi tham để duy trì sự hoạt động của nó. Cái hố nợ công bị khoét ngày càng sâu và rộng cũng là vì đi vay để duy trì tham nhũng, vay càng nhiều càng tốt không cần tính đến kế hoạch trả nợ. Vì khi trả nợ cứ đè cổ hơn 90 triệu con vịt ra vặt lông cắt tiết là xong. Rồi nũa, họ dùng bộ não để nghĩ ra đủ thứ chiêu trò để dụ khị Việt Kiều gởi đô về nuôi họ. Bài ca “khúc ruột ngàn dặm” cũng là trò dụ dỗ ấy mà thôi. Mục đích để câu kiều hối về nhét vào túi tham nuôi chính quyền CS tồn tại.

Thằng ăn trộm đang thăm một cửa hàng đá quý, nó vào đó để nghía xem chủ cửa hàng có sơ hở nào thì ra tay. Thấy chủ tiệm bận nói chuyện với khách, nó thò tay lấy một viên kim cương cho vào miệng và nuốt gọn. Khi phát hiện mất đồ, chủ tiệm chẳng biết ai lấy, vì lục hết mọi người ở đó đều không thấy. Về đến nhà, tên trộm ranh ma dùng bô nhựa sổ ra cho sạch ruột rồi banh tìm viên đá quý mà hắn đã nuốt. Cuối cùng hắn cũng tìm được thứ mà hắn đã ăn cắp. Hắn đem nó ngâm vào chậu rửa để kỳ cọ cho sạch rồi dùng nó để sống phè phỡn.

Tương tự vậy, trong hệ thống chính quyền CS có tham ô thì chắc chắn có hệ thống rửa. Đồng tiền từ thuế do dân lao động đến còng lưng nộp vào, một tấm màn đen được dựng lên để che mắt nhân dân, tấm màn đó có tên là “thiếu minh bạch”. Sau bức màn, một đám đông đúc tha hồ bốc hốt nuốt cho thật nhiều. Rồi mỗi tên lại đem nó về thải vào chậu để rửa cho sạch những đồng tiền bẩn. Vậy chậu rửa cho đám quan chức là cái gì và đặt ở đâu?

Nói trắng ra, chậu rửa đồ ăn trộm là những doanh nghiệp sân sau. Tiền tham nhũng được cho vào đó rửa rồi các sếp lấy ra xài. Ở Việt Nam, có nhiều doanh nghiệp nó lớn nhanh như thánh gióng, nó không tuân thủ theo quy luật lớn mạnh của bất kỳ một doanh nghiệp chân chính nào. Có khi lấy tiền đưa vào đó rồi lấy ra, có khi đám quan chức làm chính sách cho doanh nghiệp sân sau hốt tiền rồi chuyển lại cho mình. Có cung thì ắt có cầu. Nhìn đâu cũng thấy dấu hiệu của một bộ máy nhà nước chạy bằng thứ nhiên liệu “tham nhũng”.

Hồi xưa tôi học cấp 2, vào giờ thực hành sinh học, cô phân công mỗi tổ mang theo một con ếch sống để giải phẫu, tức mổ xem bên trong nội tạng con ếch có gì. Sau giờ thực hành, tôi mới hiểu đúng về cấu tạo con ếch. Việc bắt ếch mổ xẻ là một việc làm chỉ mang ý nghĩa là làm sao cho bọn tôi hiểu, chứ việc giết mấy còn con ếch không thể xóa sạch loài ếch được.

Với bộ máy sống bằng tham nhũng thì hôm nay họ bắt một vài tên để mần thịt, thì điều đó nó chỉ có tác dụng cho ta một cái nhìn tường tận hơn cái bộ máy tham nhũng của nó mà thôi, sẽ không thể diệt hết tham nhũng đâu. Năm 2010, trong một phiên của quốc hội bù nhìn, ông Nguyễn Sinh Hùng nói “Hôm nay thấy sai một chút chỗ này xử lý, “cách chức đi, kỷ luật đi”, ngày mai thấy sai chỗ kia, “cách chức đi, kỷ luật đi”, lấy ai mà làm việc các đồng chí ?”. Câu nói này gây phẫn nộ trong nhân dân, nhưng cũng phải công nhận là ông ta nói thật. Không một quan chức nào mà tay không nhúng chàm.

Khi lòng tham ngự trị thì cái ác sẽ trổi dậy. Đằng sau bức màn đen, họ che mắt dân để bốc hốt. Khi những kẻ tham chụm lại một mỏ vàng vô chủ thì mâu thuẫn giữa những kẻ giành ăn nảy sinh là điều tất yếu. Thế là cuộc thanh trừng xảy ra. Nếu kèn cựa thì tạm ổn, nếu có một bên trượt chân thất thế sự cắn xé nhau là điều chắc chắn. Tranh ăn choảng nhau là điều chắc chắn xảy ra, vì loài lang sói nó sẽ cắn nhau ác liệt khi chúng sinh sôi nảy nở quá nhiều mà mồi thì ít. Chiếc bánh ngân khố vốn đã hụt nay lại thêm đông kẻ chực chờ thì chúng sẽ cắn xé nhau mà thôi. Nói vậy để chúng ta biết bản chất của nó chứ chẳng có một triển vọng đổi thay nào cả. Vì đơn giản, tuy bầy chó đang tranh ăn đánh nhau chí tử, nhưng nếu khác loài mà lại gần nó sẽ xé xác kẻ lạ mặt.

Tòa án Đức công bố ngày xử Nguyễn Hải Long trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh

Dien Hong Tran and Huỳnh Phi Long shared a link.

Phiên tòa công khai xét xử nghi can mật vụ CSVN Nguyễn Hải Long trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh sẽ khai diễn vào ngày 24 tháng 4 tại thủ đô Berlin của nước Đức.

Nhà chức trách Đức mới công bố lịch trình xét xử của vụ án, dự trù kéo dài tới tháng 8. Do đây là phiên tòa công khai, mọi người có thể đến dự mà không cần phải ghi danh trước. Theo báo mạng Thờibáo.de, vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Đức đã thu hút sự quan tâm lớn lao của người dân Đức và các nước Châu Âu, nên phiên tòa dự trù sẽ có rất nhiều người đến dự khán.

Riêng tòa đại sứ CSVN tại Đức cũng có một chỗ tham dự trong tư cách quan sát viên. Do đây là một vụ án gián điệp quốc tế, nên cảnh sát đặc nhiệm Đức sẽ siết chặt an ninh trong và ngoài tòa án. Một luật sư của Trịnh Xuân Thanh tại Đức cho biết, sẽ có gần 20 vị trí được sắp xếp cho các hãng truyền thông tham gia trực tiếp để đưa tin trong suốt 4 tháng.

Thủ tướng CSVN Nguyễn Xuân Phúc hồi đầu tháng 4 này có một cuộc gặp với Đại sứ Đức Christian Berger tại Hà Nội. Theo tờ Thờibáo.de, nguyên do của cuộc gặp có lẽ là do nhà cầm quyền CSVN lo ngại tòa án Đức sẽ vạch trần mọi tình tiết của vụ bắt cóc, bất chấp luận điệu tuyên truyền của hệ thống báo chí bị đảng cộng sản kiểm soát rằng ông Thanh đã tự về nước đầu thú.

Huy Lam / SBTN

‘Cuồng Nga, ghét Mỹ, thích Cu, thân Tàu’

‘Cuồng Nga, ghét Mỹ, thích Cu, thân Tàu’

Phương Thảo

Không ít người nhầm lẫn việc Hoa kỳ và đồng minh Anh Pháp tấn công cơ sở chế tạo và kho chứa vũ khí hoá học với việc tham gia vào cuộc chiến ở Syria. Từ đó họ cho rằng đây là một hành động sai trái cần phải bị lên án.

Quyết định của Liên quân không có gì là bất ngờ theo sau những hành động của chính quyền Bashar al-Assad. Dù đã cam kết sẽ huỷ bỏ vũ khí hoá học vào đầu năm 2014, nhưng Syria vẫn không giữ lời và tiếp tục sử dụng vũ khí hoá học gây hại cho thường dân Syria từ đó cho đến nay.

Tên lửa của Hoa kỳ và đồng minh nhắm vào mục tiêu rạng ráng ngày 14-4-2018 ở Damascus và Homs, ngày 15-4, người phát ngôn Bộ Ngoại giaoViệt nam Lê Thị Thu Hằng đã lập tức lên tiếng về những diễn biến mới ở Syria.

Trong khi nhiều quốc gia khác dù không ủng hộ cũng không dại gì lên tiếng chỉ trích hành động của Liên quân một cách lỗ liễu. Cùng với Cuba, Trung quốc, Nga, Việt nam đã rất mạnh miệng chỉ trích Hoa kỳ và đồng minh. Bà Hằng tuyên bố sự quan ngại của Việt nam về tinh hình ở Syria, lên tiếng phản đối việc sử dụng vũ lực để “ đe dọa cuộc sống của người dân vô tội cũng như hòa bình, ổn định tại khu vực”.

Bà Hằng kêu gọi giải quyết mọi xung đột “thông qua các biện pháp hoà bình trên cơ sở luật pháp quốc tế , đặc biệt là Hiến chương Liên Hợp Quốc, trên nguyên tắc tôn trọng độc lập, chủ quyền của các quốc gia. Công ước của Liên Hợp Quốc về cấm vũ khí hóa học phải được triệt để tuân thủ”.

Ngay lập tức báo Cuba đã có bài tường thuật về việc Việt nam phản đối việc Liên quân tấn công Syria. Báo chí trong nước cũng nhanh nhảu đưa tin theo quan điểm “phản đối hành động sai trái của Hoa kỳ và bênh vực Syria – Nga”. Đồng hành cùng Việt nam, Cuba, Syria, Iran, Trung quốc và Nga lên tiếng phản đối “là hành động lạm dụng chống lại một nhà nước có chủ quyền, làm sâu sắc thêm cuộc xung đột trong nước và khu vực” của Hoa kỳ

ÔngNguyễn Đăng Phát- Tổng Biên tập Tạp chí Bạch Dương – nguyên Trưởng phân xã TTXVN tại Ngađã nhận định hành động này có chủ đích “thể hiện một sự kình địch với Nga, và sự kình địch chống Nga “ và ông không tin vào việc chính phủ Syria sử dụng vũ khí hoá học tấn công thường dân của mình.

Báo lề phải cũng đồng điệu không ngớt lên tiếng chỉ trích Liên quân và ca ngợi Nga – Syria. Họ tin rằng liên quân bị bẽ mặtvì 71 trong số 105 tên lửa đã bị Syria bắn hạ theo như công bố của Nga.

Không ít người trên mạng xã hội cũng có cùng tư tưởng với báo lề phải như vậy. Những người cuồng Nga và Putin cho rằng hành động của liên quân là hành động tham chiến ở Syria, mà không biết Liên quân không tham gia vào cuộc nội chiến ở Syria cũng như không có ý định tấn công nhằm lật đổ chính quyền Bashar al-Assad.

Những người cuồng Nga, cuồng Putin vẫn tin tưởng Nga là người bạn lớn của Việt nam và mang ơn Nga vì những giúp đỡ to lớn của Nga dành cho Việt nam trong thời kỳ chiến tranh trước năm 1975 của thế kỷ trước. Niềm tin đối với Nga cũng như sự thù nghịch với Mỹ đã ăn sâu vào cả không ít những người Việt nam.

Việt nam trong thế bị Trung quốc chèn ép đã quay sang “ làm bạn với nhiều nước”, kể cả quay lại bắt tay với cựu thù Hoa kỳ. Tuy luôn cần có sự hậu thuẫn của Hoa kỳ trong vấn đề Biển đông, nhưng một khi có chuyện liên quan đến Nga, Trung Quốc và Phương Tây, thái độ của nhà cầm quyền Hà Nội luôn thể hiện rõ quan điểm tránh xa Phương Tây và nép sau Nga-Trung.

Kinh tế của Nga giờ chỉ trông vào các vụ ép phe vũ khí mà Việt nam là một bạn hàng lớn nhất hiện giờ. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa Nga sẽ đứng sau lưng Việt nam nếu có xung đột Trung Việt. Cho dù một bộ phận người Việt nam và Hà nội có cuồng Nga và Putin đến đâu, thì khi cần Nga sẽ sẵn sàng bỏ rơi Việt nam để hậu thuẫn cho đồng minh Trung quốc, một quốc gia có tiềm lực kinh tế lớn hơn Việt nam rất nhiều.

Còn Cuba, một nước ở quá xa, lại qúa nghèo sẽ không thể hậu thuẫn gì hơn cho Việt nam trong xung đột Biển Đông trong khi cũng không dám làm mích lòng Nga. Đến lúc đó, những người cuồng Nga, yêu Cu, thân Tàu may ra mới thấy được “ kẻ thù ở ngay sau lưng ” đó là ai.

Image may contain: 3 people, stripes
Image may contain: 4 people, people smiling, people sitting, people standing and outdoor

Hiện tình đất nước, Bạn trẻ Lynn Nguyen nói quá đúng…

 
 
 
 
270,813 Views
 

Hiện Tình Đất Nước added a new video: Nên dùng 1400 tỷ xây mồ mả hay dùng để xây nhà tù cho các bộ cấp cao ?

Bạn trẻ Lynn Nguyen nói quá đúng, các bạn nhớ like và chia sẻ để ủng hộ tinh thần bạn ấy nhen…

Nên dùng 1400 tỷ xây mồ mả hay dùng để xây nhà tù cho các bộ cấp cao ?

Bổn phận đầu tiên của những cán bộ cấp cao và cả cấp thấp người có trách nhiệm quản lý đất nước là bảo vệ sự vẹn toàn lãnh thổ quốc gia và bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân.

Những người cầm quyền cộng sản VN đã làm gì để xứng đáng được xây mồ xây mả riêng được tự cho phép mình là lãnh đạo cao cấp được hưởng chế độ đặc biệt có nghĩa trang riêng chiếm hàng trăm ha đất, tiêu tốn hàng ngàn tỷ đồng để xây dựng từ tiền thuế của nhân dân. 
Những cán bộ cấp cao này thực sự đã làm được gì cho đất nước này? Họ đã nhượng một phần lãnh thổ và lãnh hải cho cộng sản Trung Quốc để đổi lấy sự ủng hộ chính trị cho riêng đảng cộng sản của họ. Được đà, cộng sản Trung Hoa đã leo thang đòi chủ quyền đảo và biển từ Hoàng Sa cho tới hết Trường Sa theo hình lưỡi bò do họ tự vẽ.

Ngoài những lời phản đối lấy lệ, cộng sản VN không có một hành động cụ thể nào, kể cả hành động pháp lý hòa bình nhất, để bảo vệ những gì đã mất hay đe dọa bị mất. Ngay khi những chiếc tầu của Trung Quốc xâm nhập hải phận VN để vét cá hay kéo tầu, bắt giết ngư dân VN, nhà cầm quyền VN chẳng những không có biện pháp bảo vệ lãnh hải và công dân của mình mà còn không dám gọi đích danh đó là tầu của Trung Quốc, chỉ dám nói “những tầu lạ”. Thái độ nhu nhược này phải được coi như hành động đồng lõa, đầu hàng và bán nước, một tội mà nhân dân Việt Nam, dù thuộc bất cứ lập trường chính trị nào cũng không thể tha thứ.

Họ đã để cho Trung Quốc băm vằm lãnh thổ đất nước Việt Nam chúng ta , khai thác bioxit tại Tây nguyên, xây dựng nhiều nhà máy gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, cho phép công nhân trung quốc tràn vào lãnh thổ đóng chốt tại những địa điểm có tính chiến lược và an ninh quốc phòng. Họ còn cho Trung Quốc thuê dài hạn 50 năm những khu rừng đầu nguồn thuộc 18 tỉnh trải dài từ Bắc xuống Nam. Rừng cho thuê bị chặt phá để lấy gỗ rồi trồng những loại cây khác theo ý muốn của người thuê. Chính quyền địa phương tại những tỉnh ven biển cũng bắt chước trung ương khoanh biển và bờ biển cho các công ty Trung Quốc thuê để xây khách sạn, lập bãi tắm riêng, nuôi cấy thủy sản trong những vùng biển rộng hàng ngàn ha, đe dọa thay đổi sinh thái của toàn thể vùng biển Việt Nam.

Họ đã rút ruột những công trình khiến giá thành và chi phí bị đội lên cao và hoàn thành công trình kém chất lượng. Nguyên nhân là các lãnh đạo đã ăn chia với nhà thầu, mọi công đoạn đều có đút lót, chia chác, khiến số tiền thực sự dành cho công trình còn lại không bao nhiêu. Hậu qủa tự nhiên là những công trình được thực hiện bôi bác bằng những vật liệu kém, thiếu tiêu chuẩn và hậu quả là người dân chúng tôi lãnh đủ, tiền mất tật mạng.

Họ để mặc cho các công ty nhà máy tự do xả nước thải đầy hóa chất độc hại xuống các dòng sông và các vùng biển , tự do xả khói độc lên bầu trời, gây ô nhiễm môi trường sống vô cùng nghiêm trọng và hủy hoại môi trường sống trên cạn và dưới nước.

Người dân Việt nam chìm trong tang thương đã và đang chết dần chết mòn vì bệnh ung thư do khói độc và nước thải của các nhà máy ra. Nếu tình trạng này tiếp tục, chỉ trong một thời gian ngắn nữa, đất nước Việt Nam sẽ biến thành đất chết.

Đất nước bị bán rẻ, bị khai thác, bị bòn rút, bị bỏ mặc cho bọn vô lương tâm tàn phá, chỉ vì lợi riêng của những người cầm quyền cộng sản.
Dân tộc VN đã trở thành công cụ cho đảng cộng sản thực hiện giấc mơ quyền lực, không đếm xỉa tới xương máu của nhân dân và tài nguyên của quốc gia.

Nạn tham nhũng đã lan tràn và luồn lách vào mọi tế bào xã hội, không chỉ riêng trong guồng máy công quyền. Lớn tham nhũng lớn, nhỏ tham nhũng nhỏ, dân cũng tham nhũng với nhau. Muốn được việc phải có qùa cáp hay phong bì lót tay. Xin việc, xin học đều phải hối lộ. Muốn con được điểm tốt thì phải biếu xén thầy cô, cho con học thêm tại nhà thầy cô. Người lớn bị cướp tiền. Trẻ con bị cướp tuổi thơ, không còn giờ vui chơi, mơ mộng. Tệ nạn tham nhũng không thể chữa nếu không thay đổi cơ chế chính trị và không có quyết tâm diệt tham nhũng và làm gương từ cấp lãnh đạo thượng tầng.

Đất nước thiếu hụt nghiêm trọng về giáo dục, về y tế. Các công trình và các cơ sở hạ tầng phục vụ cho đời sống của người dân cũng thiếu hụt trầm trọng, thậm chí là không có, nếu có thì cũng không ra gì . Giáo dục của nhà nước nhưng không miễn phí, mỗi trường tự ý đặt ra những lệ phí bắt phụ huynh phải trả. Học sinh khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông cũng phải đóng tiền ủng hộ nhà trường trước khi rời trường. Nhiều gia đình không kham nổi đành cho con nghỉ học. Con số trẻ em bỏ học và thất học gia tăng.

Dịch vụ y tế đã biến thành dịch vụ làm tiền. Bệnh nặng hay nhẹ đều phải có tiền mới được chữa trị. Nhà nước mới gia tăng lệ phí trên 350 dịch vụ y tế. Người bệnh không có tiền khi lết đến nhà thương sẽ bị chửi bới và xua đuổi như ăn mày, chỉ còn cách bất lực về nhà chờ chết.

Những gia đình nghèo, những người cơ nhỡ, những trẻ em mồ côi tàn tật, bị những căn bệnh hiểm nghèo, những người già cả không ai phụng dưỡng sống lây lất qua ngày, nhà nước không nhòm ngó tới. Nhiều tổ chức từ thiện trong và ngoài nước đã phải làm thay những việc đáng lẽ nhà nước phải làm.

Con người sống ở Việt Nam bị đoạt quyền công dân và những tự do căn bản trong đó có tự do ngôn luận, tự do tôn giáo, tự do bầu cử và nhiều quyền lợi khác, tất cả đều được ghi rõ trong Hiến Pháp nhưng trên thực tế bị cấm đoán triệt để. Ai sử dụng quyền chính đáng trên sẽ bị vu oan, bị khép vào tội phản động, gấy rối trật tự và chống phá nhà nước vi phạm an ninh quốc gia và bị xử tội theo luật Hình Sự.

Lãnh đạo cộng sản đối xử tàn ác với dân: tệ nạn cướp đất, cướp ruộng, chiếm nhà, bồi thường với giá rẻ và bán lại với giá gấp trăm lần đã tạo ra từng đoàn dân oan, bỏ công ăn việc làm, dẫn nhau đi khiếu kiện từ Sài Gòn ra Hà Nội mà không được ai tiếp xúc và giải quyết. Những người lên tiếng vì hòa bình, tự do, dân chủ, nhân quyền đều bị đánh đập, gây nguy hiểm tới tính mạng, bị vu oan, bắt nhốt, tra tấn, đưa ra tòa và bỏ tù. Tội nghiệp cho dân Việt Nam! Họ được những người mệnh danh là đầy tớ nhân dân đối xử như kẻ thù, như nô lệ muốn bắt, muốn đánh, muốn giết lúc nào tùy ý. Người Dân Việt Nam đang bị cai trị bởi những người được coi là đồng bào ruột thịt nhưng hung ác và nhẫn tâm hơn những tên xâm lăng cướp nước ngày xưa.

Đó là những vấn đề và tình hình của đất nước Việt Nam từ trước đến nay. Tôi không muốn nhìn đất nước mình với ánh mắt tiêu cực nhưng thực sự là không thể lạc quan. Nghĩ cho cùng người dân Việt Nam chúng ta cũng chỉ là nạn nhân. sự thờ ơ của họ đối với chính trị của đất nước, sự ích kỷ nhỏ nhen đối với đồng bào máu mủ, nỗi khiếp sợ đối với nhà cầm quyền, tất cả là đều là nhu cầu và sự an toàn yên ổn cho riêng bản     thân họ và gia đình họ để tìm sự sống trong cái chết.    

NHÌN LẠI LỊCH SỬ

Đỗ Ngà   

NHÌN LẠI LỊCH SỬ

Sau 1945, thế giới phân cực mạnh mẽ, Mỹ lãnh đạo khối tự do, Liên Xô lãnh đạo khối CS. Nhờ được chia lửa ở mặt trận phía tây nên Liên Xô thắng Nazi Đức. Và trên đường truy kích quân Đức, Liên Xô đã hốt được nửa phía đông Châu Âu về phe mình để thành lập nên khối CS. Tiếp đến là 1949 Liên Xô có hạt nhân để đối trọng với Mỹ về sức mạnh quân sự.

Sự lớn nhanh của khối CS đã đe dọa thế giới tự do. Nền tự do của Mỹ và phương Tây có được nhờ 200 năm phát triển, với bao trí tuệ tiến bộ đổ vào trong đó, không thể để CS – một loại tổ chức man di ưa giết chóc và tàn phá có thể ập đến hủy sạch được. Thế là thời kỳ chiến tranh lạnh ra đời. 2 siêu cường đều có hạt nhân vắt trên người nên họ kiềm chế không đánh trực tiếp. Thay vào đó họ bắt mấy con tốt đánh nhau. Lúc đó, vì phe này cứ sợ phe kia mở rộng mà 2 siêu cường giành nhau từng con tốt để nâng tầm ảnh hưởng của mình. Nơi tốt đánh nhau ác liệt nhất là Việt Nam và bán đảo Triều Tiên. Trong đó con tốt Hà Nội là con tốt đánh chém đồng bào mình hăng máu nhất.

Từ thái độ hăng máu như thế, Mỹ muốn tham chiến ở Việt Nam để chặn con tốt hung hăng – CS Hà Nội, vì nó quá nguy hiểm cho tự do. Thế là Mỹ muốn tham chiến và đó là lí do họ đưa quân đến Việt Nam. Họ đến để bảo vệ cho thế giới tự do mà họ đang lãnh đạo khỏi bị CS lấn dần kiểu tằm ăn dâu.

Như vậy, rõ ràng Mỹ tham chiến ở Việt Nam, mục đích của họ là chống sự lây lan của chủ nghĩa CS chứ không phải là họ cướp nước. Với vai trò lãnh đạo thế giới tự do, nên Mỹ xem việc này là cực kỳ quan trọng. Vì sao? Bởi vì khối XHCN của Liên Xô và Đông Âu lúc đó đang mạnh, và trong lòng nhiều quốc gia tự do luôn có ĐCS hoạt động chuẩn bị cho cuộc lật đổ chính thể tự do. Vì thế, cuộc chiến tranh Việt Nam là cuộc chiến mà Mỹ đã đưa đầy đủ những vũ khí chiến tranh hiện đại đến để giữ lấy phần tự do của Việt Nam đang có. Với khí tài quân sự vượt hẳn, quân Mỹ chỉ tử thương 58.000 binh sĩ trong suốt cuộc chiến, trong khi phía CS con số tính đến hàng triệu.

Năm 1972 Mỹ bắt tay Trung Cộng làm khối CS rạn nứt. Mục đích lớn đã đạt, thế là Mỹ buông miền nam để rút quân vì nó quá tốn kém và bị áp lực từ người thân của binh sỹ tham chiến. Trước khi rút, Mỹ soạn thảo hiệp định để các bên ký với nhau. Hà Nội làm eo không chịu ký, thế là Mỹ ném bom miền Bắc. Chịu không nổi nên Hà Nội phải gật đầu chấp nhận bò đến Paris để ký hiệp định, thế là chuyện ném bom kết thúc. Nếu 1972 Mỹ không phải đánh để Hà Nội quỳ gối xin ký, mà đánh để xóa sổ thì họ hoàn toàn có thể thực hiện được.

Vụ ký hiệp định Paris về bản chất là vậy, nhưng CS lại oang oang cho rằng, họ đã chiến thắng “trận Điện Biên Phủ trên không”. Thực ra cuộc chiến nhìn theo cái nhìn toàn cục, nó chỉ là mục đích chặn CS, và sau khi chia rẽ được khối CS, Mỹ rút đi cho người Việt Nam tự xử với nhau. Chuyện ngày 30/04/1975 là chuyện người Việt Nam xử nhau chứ chả còn thằng Mỹ nào tham chiến nữa.Thế mà qua cái mồm của chính quyền CS thì họ thắng Mỹ với đủ thứ chiến công, nào tay không quật ngã trực thăng, dùng ná hạ trực thăng blah blah blah. Đấy là cú tự sướng kiểu phép thắng lợi AQ mà CS đã đang và sẽ dùng để lừa dối nhân dân rằng, từ 2 đến 3 triệu sinh mạng dân Việt bị giết cho cuộc chiến phi nghĩa vì thứ chủ nghĩa hoang tưởng đó là để “cứu nước”.

Phải nói rằng, “chống Mỹ cứu nước” là một cú lừa gạt nhân dân khốn nạn nhất lịch sử. Mục đích của nó là để hợp thức hóa cái việc nướng hàng triệu sinh mạng nhân dân vào cuộc chiến, chả có mục đích gì cho dân tộc cả, mục đích là chỉ để làm con tốt cho Nga Tàu

“Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô đánh cho Trung Quốc” Lê Duẩn khẳng định như thế.

Đã 43 năm rồi, chúng ta cần phải nói rõ sự thật như thế. Không thể chìm mãi trong sự lừa dối được.

Vì sao họ chửi Mỹ mà vẫn cho con cháu tếch sang Mỹ sống, du học, và lót ổ ?

Song Thu thật ra không khó để nhận ra dã tâm của chính quyền CS Hà Nội. Vì sao họ chửi Mỹ mà vẫn cho con cháu tếch sang Mỹ sống, du học, và lót ổ ?

Chắc chắn họ biết điều gì là tốt nhất cho chính họ và chỉ cho chính họ mà thôi. Việc thích Mỹ (trong bụng) mà vẫn chửi Mỹ (ngoài mặt) chẳng qua là CSVN muốn che đậy cái bản chất lừa lọc dối trá của họ, vì họ đã chọn đi theo chủ nghĩa CS và nương theo làn sóng đỏ họ phát động cuộc chiến tranh xâm lược miền nam (VNCH) dưới chiêu bài “chống Mỹ cứu nước”, dùng bạo lực cách mạng “giành lấy chính quyền về tay nhân dân” là một cú lừa gạt nhân dân khốn nạn nhất lịch sử.

Vì chung cuộc, nhân dân VN 2 miền chết như ngã rạ trong cuộc đối đầu lịch sử “ai thắng ai” trong mối quan hệ quốc tế giữa 2 cực Yalta cũng chỉ là để giành chính quyền về tay CSVN được lãnh đạo độc quyền.

Nếu không chửi Mỹ và tay sai cho mạnh vào – như trước đây, thời chiến tranh VN họ từng phát động tuyên truyền dối trá hết công suất bằng tất cả các phương tiện về “ bọn đế quốc Mỹ xâm lược xấu xa”/ “ tên sen đầm quốc tế” / “ Bọn thực dân kiểu mới/ “Còn thằng Mỹ thì không ai có hạnh phúc nổi cả “ ..v.v.. và ..v.v.. trên các mặt trận chính trị – quân sự và ngoại giao , thì chẳng lẽ họ tự nguyện để lộ bộ mặt lừa đảo phản dân hại nước trước toàn thể nhân dân VN hay sao ?

như vậy thì họ còn tư cách gì để giành quyền lãnh đạo ? nhất là trong giai đoạn hiện nay, khi mà cuộc cờ đã tàn, phe XHCN còn le hoe vài ngoe như buổi chợ chiều ảm đạm

QUỐC GIA NÀO BIẾT TẬN DỤNG SỨC MẠNH MỸ QUỐC GIA ĐÓ SẼ VẺ VANG

Đỗ Ngà

Nhìn nước Mỹ tấn công Syria như là một cuộc dạo chơi, người ta hay nghĩ rằng nước Mỹ hùng mạnh là nhờ những thứ vũ khí vượt trội trội so với phần còn lại của thế giới. Tưởng rằng thế là nguy hiểm. Thế nhưng, có một điều chúng ta cần nhìn nhận, rằng từ khi là cường quốc số một thế giới Mỹ chưa hề cướp lấy một lãnh thổ của quốc gia nào cả.

Tham chiến ở Việt Nam rồi họ cũng rút, nếu họ muốn chiếm Việt Nam thì chẳng thể họ rút như vậy. Họ tham chiến ở Afghanistan rồi họ cũng rút, họ tham chiến ở Iraq rồi họ cũng rút, họ đánh Syria rồi họ cũng rút. Điều đó đủ minh chứng rằng Mỹ chẳng có ý định đánh cướp bất kỳ quốc gia nào để sáp nhập vào lãnh thổ mình cả. Ngay cả Porto Rico họ cũng để cho dân xứ này tự quyết chứ Washington không cưỡng bức.

Thực ra sức mạnh tuyệt đối về quân sự của Mỹ là điều cần thiết. Nếu Tàu mà mạnh nhất thế giới về quân sự thì đấy mới là đáng sợ. Nếu không có sự canh chừng của Mỹ thì Trung Cộng nó lấn tới bãi tắm Việt Nam chứ không phải để cho dân Việt Nam có biển để tắm, chứ nói gì đến việc dân Việt Nam có thể đánh bắt gần bờ? Lâu lâu, tàu Mỹ lại hiên ngang đi vào biển Đông để ngầm bảo với Tàu rằng, “còn có tao ở đây, mầy đừng có lộng hành quá”.

Điều không thể bàn cãi rằng, sau “đổi mới” năm 1986 Việt Nam vẫn chưa thể khởi sắc. Giai đoạn 1986 đến 1995 chính quyền Hà Nội trông ngóng lệnh xóa bỏ cấm vận từ phía Mỹ như nắng hạn chờ mưa. 1995 tổng thống Bill Clinton tuyên bố bỏ cấm vận thì phía Hà Nội hớn hở thấy rõ. Hồi đó tôi nhớ, trên trên TV, báo đài có vô số bài viết về lệnh bỏ cấm vận trong thời gian rất lâu.

Tuy Mỹ bỏ cấm vận nhưng Mỹ vẫn chưa bình thường hoá quan hệ với Việt Nam. Lại một lần nữa, Hà Nội trông đợi ngày này như mong chờ cơn mưa đầu mùa sau thời nắng hạn vậy. Và lại một lần nữa, Bill Clinton đã tuyên bố bình thường hoá quan hệ Việt Nam trước khi rời ghế tổng thống. Trong học đường thì cho chửi Mỹ, trong truyền thông thì cho báo chí chửi Mỹ ra rả. Thực tế, CS Việt Nam sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì nếu thiếu ân huệ của Mỹ. Kẻ nhận ân huệ thế mà mồm cứ luôn chửi ân nhân thì có thể nói, bệnh ăn cháo đá bát của CS hết thuốc chữa. Lúc nào cũng theo lạy lục năn nỉ người ta hãy ban cho mình điều này điều nọ mà sau lưng vẫn chửi. Hiện nay CS rất mong muốn được vào các hội có Mỹ làm chủ cuộc chơi, việc họ thất vọng ra mặt khi Mỹ rút khỏi TPP thì đủ biết.

Số phận của Việt Nam cần phải có thay đổi, không thể để nằm trong tay một tập đoàn chính trị láu cá, khôn lõi, tham lam và bất chấp số phận dân tộc. Chính nó biết Mỹ là cứu cánh mà nó vẫn chửi, chính Mỹ đã cứu nó khỏi cảnh bi đát thời kinh tế XHCN nó vẫn chửi. Chính CS chỉ muốn moi tiền từ Mỹ chứ quyết không cho dân tộc hưởng tự do dân chủ để đi lên bằng đôi chân của mình thì đấy cũng là hành động phản quốc rồi huống chi đưa cả dân tộc này nằm kẹt cứng dưới gót giày Trung Cộng. Sức mạnh tuyệt đối về quân sự và kinh tế, cộng vào đó là sự tử tế của Mỹ là một cơ hội tốt cho bất kỳ quốc gia nào nếu muốn tận dụng nó để đi lên. Nhưng trước hết, tự dân tộc đó phải giải quyết xong chuyện nội bộ của chính mình.

Quốc gia nào biết tận dụng sức mạnh Mỹ, quốc gia đó sẽ vẻ vang chứ không phải chống Mỹ hay chửi Mỹ mà là vẻ vang. Quả thật, không có cái ngu nào bằng cái ngu “yêu Nga, ghét Mỹ, thích Cu(ba), thân Tàu”. Cái ngu đó đang ám Việt Nam, hãy giải quyết nó thì Việt Nam sẽ tươi sáng.

Tin thời sự trong tương lai gần:

Tin thời sự trong tương lai gần:
 Phan Thị Hồng‘s post.

 

Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: 4 people, people sitting
Image may contain: one or more people
Image may contain: 5 people, people standing, child and outdoor

Phan Thị Hồng added 4 new photos — with Hoang Le Thanh and Đào Nguyên.

5 năm, 10 năm hay 12 năm nữa.
Bạn sẽ thường xuyên đọc những mẫu tin có nội dung tương tự dưới đây:

*

Các hãng tin lớn nhất trên thế giới AP, Reuters, AFP, … đồng loạt đưa tin.

Hàng chục triệu người dân tỉnh An Nam tự trị (Trung quốc) đói khát cần viện trợ khẩn cấp.

Tỉnh tự trị An Nam: Dân chúng cần lương thực khẩn cấp

RFI?/VOA?/BBC?/…

40,3 triệu dân An Nam, trong tổng số 95 triệu, cần được trợ giúp khẩn cấp thuốc men và lương thực.

Cuối tuần qua, nhiều cơ quan của Liên Hiệp Quốc tại Hà Nội phát động chiến dịch quyên góp khoảng 111 triệu đô la.

Tuy nhiên, chế độ Bắc Kinh (Trung quốc), bị tố cáo dồn ngân sách ưu tiên cho chương trình hạt nhân, Vũ khí hóa học và Tàu sân bay hơn là cứu đói, sẽ không để cho các cơ quan thiện nguyện quốc tế hoạt động dễ dàng trên mảnh đất hình chữ S.

Từ Hồng Kông, thông tín viên XYZ phân tích:

– 40% dân An Nam bị suy dinh dưỡng và thiếu chăm sóc sức khỏe, theo thẩm định của Liên Hiệp Quốc.

Cơ quan quốc tế kêu gọi các nước hảo tâm tài trợ chương trình phân phát lương thực cho dân chúng và viện trợ y tế cho các bệnh viện ở tỉnh An Nam.

Tuy nhiên, các nước tài trợ, dường như thản nhiên, không mấy sốt sắng đóng góp cho một tỉnh An Nam (tên cũ của nước Việt Nam trước đây) vì nhà cai trị khăng khăng ôm lấy 4 VÀNG và 16 TỐT của nước Mẹ Trung quốc vĩ đại của họ.

Năm ngoái, một nhóm vài tổ chức của Liên Hiệp Quốc hoạt động tại vùng đất chữ S này, chỉ nhận được ít hơn một phần ba ngân khoản mong đợi.

Do đó, tình hình hiện nay càng vô cùng cấp bách. Tổ chức Y Tế Thế Giới xếp An Nam vào danh sách các khu vực nghèo đói và bệnh tật hoành hành.

Song chế độ cộng sản Trung quốc hạn chế nghiêm khắc mọi tiếp xúc giữa dân chúng An Nam và các cơ quan thiện nguyện quốc tế.

Hệ quả là Quỹ Thế Giới Chống Bệnh Tật và Nghèo Đói, trong năm vừa qua, đã ngưng mọi trợ giúp cho người dân tỉnh An Nam, vì mọi viện trợ sẽ bị chính quyền cộng sản Bắc Kinh thu tóm.

Nạn đói mới xảy ra gần đây đã làm cho giới chuyên gia lo ngại dịch bệnh vượt tầm kiểm sóat có thể lây lan sang các nước láng giềng khu vực Đông Nam Á.

Thái Lan đã khẩn cấp lo phòng thủ nghiêm ngặt các cửa khẩu biên giới vì lo ngại bệnh tật lây lan của vùng đất gần kế cận.

* * *
Trên đây là một trong những mẫu tin viết sẵn, để các hãng tin lớn trên thế giới – lúc khẩn cấp, có sẵn – nhanh chóng chạy nhựt trình trong… tương lai gần.