Phạm Minh Chính tới Ba Lan sợ hai từ “cộng sản”
Tác Giả: Nguyễn Văn Khánh
19/01/2025
Hình ảnh biểu ngữ và 1 nhân viên an ninh
Cuộc viếng thăm chính thức Ba Lan của thủ tướng cộng sản Việt Nam Phạm Minh Chính được chính quyền Ba Lan tiếp đón trọng thể như nguyên thủ quốc gia.
Trước kia khi Ba Lan còn là nước cộng sản có quan hệ hữu nghị truyền thống với chính quyền cộng sản Việt Nam từ năm 1950 khi hai nhà nước có quan hệ ngoại giao ở cấp đại sứ.
Rút kinh nghiệm của cựu thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cách đây gần chục năm gây nhiều scandal cho cộng đồng hải ngoại ở Séc, lần này ông Chính sang Ba Lan chuẩn bị kỹ lưỡng về lời ăn tiếng nói, ông ta có bộ phận giúp việc ở đại sứ quán Việt Nam tại Ba Lan và hội người Việt, cánh tay nối dài của đảng cộng sản, trong các cuộc gặp gỡ, ông Chính tránh nói đến từ “cộng sản”, hoặc nói đến dân chủ tự do.
Ông ta biết ở Ba Lan dân chúng ghét chế độ độc tài cộng sản, không cho xuất hiện đảng đối lập mang tên cộng sản ở Ba Lan, điều này trước khi sang đây ông Chính và đoàn người theo ông ta đều học thuộc lòng, tránh làm trò cười trước bàn dân thiên hạ.
Ông ta khôn khéo biết tâm lý của người dân Việt Nam đang làm ăn ở Ba Lan cần giấy tờ hợp pháp ở nước sở tại và đề nghị chính quyền Ba Lan công nhận cộng đồng người Việt là một dân tộc thiểu số ở Ba Lan, khi đó người Việt sẽ được cấp quốc tịch dễ dàng hơn, tất nhiên khi nói chuyện với Phạm Minh Chính lãnh đạo Ba Lan không nói gì đến trả tự do hàng trăm tù nhân chính trị tại Việt Nam, thủ tướng Tusk với tài ngoại giao muốn quan hệ kinh tế hai chiều trị giá 5 tỷ đô la xuất nhập khẩu và nâng quan hệ đối tác chiến lược.
Chính quyền Ba Lan cũng chưa có vị thế như Đức, Anh , Pháp… can thiệp nhân quyền ở Việt Nam, gây áp lực đòi trả tự do một số tù nhân mà họ muốn bảo lãnh.
Tất nhiên người lao động Việt Nam chỉ cần kiếm tiền, có giấy tờ định cư đi về giữa hai nước thuận tiện, không bị chính quyền cộng sản gây khó dễ, người dân rất thực dụng, vì thế một số người trong cộng đồng săn đón Phạm Minh Chính khá ồn ào theo văn hóa á Đông khổng giáo cộng, tức là phù thịnh, không phù suy, không cần biết chính quyền cộng sản đàn áp khốc liệt quyền con người ở Việt Nam, cấm tự do ngôn luận, cấm các hội đoàn xã hội dân sự độc lập, duy nhất đảng cộng sản hoạt động và phát triển vô tội vạ.
Mặc dù vậy vẫn có nhóm hoạt động dân chủ do cô Tôn Vân Anh muốn truyền đạt thông điệp tới ông Phạm Minh Chính với tư cách thủ tướng hãy trả tự do cho tất cả tù nhân chính trị tại Việt Nam ngay trong Tết Nguyên đán sắp tới,đây là việc làm thiết thực nhất khi ông ta phát biểu đao to búa lớn ở giảng đường đại học Tổng hợp Warszawa.
Lo sợ quá mất khôn, một số an ninh trong sứ quán dùng sức mạnh cơ bắp xô đẩy những người đối lập và bị phản đối gay gắt khi các nhân viên an ninh Ba Lan cho là không cần thiết, lúc đó biết cộng sản rất sợ bị bóc tẩy đàn áp nhân quyền trong nước bằng khẩu hiệu với các hình ảnh tù nhân in trên băng rôn trước giảng đường đại học Tổng hợp Warszawa.
Người dân Việt Nam ở Ba Lan khoảng gần 30 nghìn người, chủ yếu buôn bán nhỏ, làm quán, làm nail, phần lớn họ không hiểu gì về chính trị, họ có ghét cộng sản cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt vì cuốn hộ chiếu về quê hương mình, nếu sứ quán làm khó dễ cho họ.
Người dân Ba Lan rất dị ứng với từ “cộng sản” và “độc tài cộng sản” vì trải qua chế độ này ở Ba Lan với sự đàn áp và chết chóc thời chiến tranh lạnh với chế độ Xô Viết giết chết hàng triệu người Ba Lan thời thế chiến thứ hai và sau này khi chế độ cộng sản Ba Lan được thiết lập tới năm 1989 thì bị xóa sổ.
Một số người Việt Nam rất thích sống trong xã hội dân chủ tự do Ba Lan có quốc tịch nước sở tại, khá thành công nhưng vẫn thần tượng lãnh đạo cộng sản Việt Nam qua sự kiện đón tiếp ông Phạm Minh Chính.
Ở đây có thể giải thích bằng tính thực dụng, tính hẹp hòi ích kỷ của người Việt Nam dù ở nước dân chủ mấy chục năm vẫn ôm chân độc tài lấy hư danh cho mình một cách vô thức, họ không biết sẽ cản trở con đường dân chủ hóa Việt Nam cho bằng bạn bằng bè như Ba Lan ngày hôm nay.
19/1/2025
TẠO VẬT MỚI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Chẳng ai lấy vải mới vá áo cũ!”; “Không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ!”.
Lần kia, cầm một chiếc bình kín trước một cử toạ, Moody hỏi, “Làm sao để lấy sạch không khí ra?”. Một bạn trẻ nói, “Hút bằng máy bơm!”; Moody bảo, “Điều đó sẽ tạo chân không và bình sẽ vỡ”. Sau nhiều ý kiến, ông cầm một bình nước đổ đầy chiếc bình kia và nói, “Tất cả không khí, giờ đây, đã được loại”. Ông giải thích, “Chiến thắng trong đời sống Kitô hữu không được hoàn thành bằng cách ‘hút sạch tội lỗi’ chỗ này chỗ kia, nhưng bằng việc được đổ đầy ân sủng Thánh Thần, và họ trở nên một tạo vật mới!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Ý tưởng của Moody được gặp lại qua hai ẩn dụ vải mới, áo cũ; rượu mới, bầu cũ trong Tin Mừng hôm nay. Hai ẩn dụ tiết lộ một sự thật trong đời sống thiêng liêng. Rằng, để được nên thanh sạch bên trong, trước hết, bạn phải được đổ đầy ân sủng của Chúa Thánh Thần; để từ đó, trở nên một ‘tạo vật mới’.
Như chiếc bình cũ, một cuộc sống tội lỗi không thể chứa được quà tặng ‘ân sủng mới’. Đến như Chúa Giêsu, để trở thành vị Thượng Tế Tối Cao, cũng phải được ‘sinh lại’ bởi Chúa Cha; thư Do Thái hôm nay viết, “Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã phải trải qua nhiều đau khổ mới học được thế nào là vâng phục”. Cũng thế, để được biến đổi, trước hết, bạn và tôi phải được ‘sinh lại’ một lần nữa trong Chúa Thánh Thần.
Vậy “rượu mới”, ‘ân sủng mới’ là gì? Đó là bảy ơn Chúa Thánh Thần! Chúa Giêsu từng nói, “Ai đã có, sẽ được cho thêm”; nghĩa là một khi tràn đầy sự mới mẻ của ân sủng, ân sủng càng được ban nhiều hơn. Cứ như thể ai đó trúng số, quyết định tặng tất cả những gì nhận được cho một người giàu nhất mà người ấy có thể tìm thấy. Đây là cách thức Thiên Chúa hoạt động khiến chúng ta sẽ rất kinh ngạc, nhất là với những ai chưa từng trải nghiệm. Một điều đáng mừng là, Thiên Chúa luôn muốn tất cả chúng ta giàu có và đầy tràn. Phaolô nhiều lần nói đến một đời sống Kitô hữu sinh động, tốt lành, vốn đã trở nên một ‘tạo vật mới’ trong Chúa Kitô. Ngài không ngần ngại sử dụng các cụm từ như giàu có, phú túc, dư dật, sung mãn.
Anh Chị em,
“Không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ”. “Chúa đã ban cho bạn rượu mới nhưng bạn không thay đổi bầu da, bạn không thay đổi chính mình. Tinh thần thế tục này là thứ hủy hoại rất nhiều người tốt vì lẽ họ đã đi vào tinh thần phù phiếm, kiêu ngạo. Các Mối Phúc hiền lành, khiêm nhường, kiên nhẫn trong đau khổ, yêu công lý, khả năng chịu đựng sự bách hại, không phán xét người khác là rượu mới trong bầu da mới, là con đường chúng ta phải đi. Để trở thành một Kitô hữu tốt, một ‘tạo vật mới’ trong Chúa Kitô, người ta phải có khả năng không chỉ đọc Kinh Tin Kính bằng trái tim mà còn đọc Kinh Lạy Cha bằng trái tim!” – Phanxicô. Vì lẽ, cho đến ngày nay, một số vấn đề của Hội Thánh ở nhiều nơi trên thế giới – nơi các Kitô hữu đang bỏ đạo – có thể bắt nguồn từ việc bạn và tôi không sẵn lòng bỏ đi những bầu da cũ!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, giúp con không chỉ ‘hút sạch’ tội lỗi chỗ này chỗ kia, nhưng xin đổ đầy trong con ân sủng Thánh Thần; bấy giờ, con trở nên một ‘tạo vật mới!’”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
******************************
Thứ Hai Tuần II – Mùa Thường Niên
Chàng rể còn ở với họ.
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô. Mc 2,18-22
18 Khi ấy, các môn đệ ông Gio-an và các người Pha-ri-sêu đang ăn chay ; có người đến hỏi Đức Giê-su : “Tại sao các môn đệ ông Gio-an và các môn đệ người Pha-ri-sêu ăn chay, mà môn đệ ông lại không ăn chay ?” 19 Đức Giê-su trả lời : “Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể ăn chay, khi chàng rể còn ở với họ ? Bao lâu chàng rể còn ở với họ, họ không thể ăn chay được. 20 Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi khỏi họ, bấy giờ họ mới ăn chay trong ngày đó. 21 Chẳng ai lấy vải mới vá áo cũ, vì như vậy, miếng vá mới sẽ kéo vải cũ, khiến chỗ rách lại càng rách thêm. 22 Cũng không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì như vậy, rượu sẽ làm nứt bầu, thế là rượu cũng mất mà bầu cũng hư. Nhưng rượu mới, bầu cũng phải mới !”
Qua Cambodia vay tiền đánh bài, ông Yên Bái bị đánh chết thả trôi sông
January 18, 2025
TÂY NINH, Việt Nam (NV) – Nhà chức trách xác nhận danh tính thi thể nam giới thả trôi sông tại thành phố BaVet, tỉnh Svay Riêng, Cambodia, là ông Trương Văn Hoan, 41 tuổi, quê Yên Bái, sống ở tỉnh Bình Dương.
Theo báo Công An Nhân Dân hôm 18 Tháng Giêng, thi thể ông Hoan được phát giác trong tư thế trói hai tay, hai chân hồi đầu Tháng Mười Hai năm ngoái.
Các nghi can trong băng nhóm cho người Việt Nam vay tiền đánh bài tại Cambodia rồi siết nợ hoặc giết chết. (Hình: Công An Nhân Dân)
Hồ sơ của Công An Tỉnh Tây Ninh cho biết, ông Hoan thường xuyên xuất cảnh qua Cambodia đánh bài.
Kết quả điều tra sơ bộ cho hay, ngày 29 Tháng Mười Một cùng năm, ông Hoan sang Cambodia đánh bạc tại casino gần cửa khẩu Thọ Mo, tỉnh Long An, và thua hết số tiền mang theo.
Thông qua một người môi giới, ông Hoan vay 100 triệu đồng ($3,947) của nhóm do Nguyễn Hoàng Long, 31 tuổi, quê Hà Nội, cầm đầu, và được đưa đến casino Mộc Bài đánh bài.
Tại đây, do ông Hoan tiếp tục bị thua hết số tiền đã vay, nhóm của nghi can Long đưa nạn nhân về giam giữ tại khu Titan do người Trung Quốc quản lý, cách casino Mộc Bài khoảng 500 mét.
Sau đó, các nghi can nhận ra ông Hoan là người đang nợ một người trong nhóm 200 triệu đồng ($7,895) chưa trả trước đó.
Ông Hoan bị ép gọi điện thoại về cho vợ để gia đình trả 100 triệu đồng tiền gốc và 20 triệu đồng ($789) tiền lãi nếu không thì ông sẽ bị giết.
Vào sáng 1 Tháng Mười Hai, ông Hoan bỏ trốn nhưng bất thành.
Vì vụ này, nhóm của nghi can Long bị phạt $5,000 với cáo buộc “gây rối” trong khu Titan.
Nhóm này bàn giao nạn nhân đang bị trói, dán miệng bằng băng keo cho một nhóm nghi can người Việt khác tại thành phố Bavet, tỉnh Svay Riêng.
Do ông Hoan chống cự, nghi can Long dùng dao đâm nhiều nhát khiến máu nạn nhân loang đỏ, thấm đẫm cả sàn xe hơi.
Khoảng nửa giờ sau khi đến điểm hẹn, ông Long thiệt mạng.
Sau đó, các nghi can chở thi thể nạn nhân về phía cửa khẩu Tho Mo, rồi vứt xuống sông đoạn qua phường Ba Tì, thành phố Bavet.
Nghi can Ngô Phi Long cầm đầu đường dây. (Hình: Công An Nhân Dân)
Điều tra cái chết của ông này, nhà chức trách phát giác các băng nhóm người Việt Nam hoạt động tại Cambodia chuyên cho các con bạc là đồng hương, vay tiền với lãi suất cao để chơi bài tại casino.
Đến khi thua hết tiền, không có khả năng trả nợ, các con bạc bị băng nhóm này bắt giữ.
Các con bạc bị ép buộc gọi điện thoại cho người thân ở Việt Nam trả tiền chuộc mạng, nếu không sẽ bị tra tấn, thậm chí giết hại và phi tang thi thể.
Bộ Công An Việt Nam tiến hành bắt giữ bảy nghi can, trong số này Ngô Phi Long bị cáo buộc cầm đầu đường dây.
Nghi can Long chỉ đạo đàn em ở gần khu casino Mộc Bài cho vay tiền đánh bài và giám sát các con bạc để bảo đảm thu hồi cả gốc lẫn lãi số tiền vay.
Các con bạc được chỉ định đến đánh bài tại casino Mộc Bài, nếu thắng thì bị băng nhóm của nghi can Long thu 15% tiền “sâu,” nếu thua thì bị đưa về phòng trọ để giữ lại, đe dọa, ép gọi điện thoại cho người thân trả tiền chuộc mạng. (N.H.K) [qd]
Khi thấy thiếu rượu, thân mẫu Đức Giê-su nói với Người: “Họ hết rượu rồi.” (Ga 2:3)
Phiên toà nào cho kẻ giết cả nhà vì nghèo quá?
19-1-2025
Tháng 1/1935, từng có một phiên tòa kỳ lạ tại một nơi nghèo nhất trong thành phố New York, để xét xử một phụ nữ ăn trộm bánh mì vì đói.
Một phụ nữ già, mặc quần áo rách rưới được đưa đến, bà bị buộc tội ăn trộm một ổ bánh mì. Khuôn mặt bà u sầu, ẩn trong vẻ u sầu đó là một sự xấu hổ.
Quan tòa hỏi: Bị cáo, có đúng là bà đã ăn trộm bánh mì không?
Người phụ nữ cúi đầu và lúng túng trả lời: Đúng vậy! Thưa quan tòa, tôi thực sự đã ăn trộm bánh mì!
Quan tòa lại hỏi: Động cơ ăn trộm bánh mì của bà là gì? Có phải vì đói khát không?
– Đúng ạ! Người phụ nữ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn vị thẩm phán và nói: Đúng là tôi đói. Con rể đã bỏ rơi gia đình, con gái tôi thì bị bệnh, còn hai đứa cháu nhỏ đang sắp chết đói. Chúng đã mấy ngày hôm nay không được ăn gì rồi. Tôi không thể trơ mắt nhìn chúng chết đói được, chúng vẫn còn quá nhỏ!
Nghe người phụ nữ nói xong, mọi người xung quanh bắt đầu lầm rầm những tiếng bàn tán. Tuy nhiên, người chủ cửa hàng nơi bị trộm bánh mì thì không đồng ý tha thứ. Ngay lúc đó, ông ta đứng lên nói rằng: Đây là một vùng kém an ninh, thưa ngài. Vì vậy, bà ấy phải bị trừng phạt để làm gương cho những người khác.
Vị thẩm phán thở dài, nhìn về phía người phụ nữ và nói: Hoàn cảnh của bà thật đáng thương nhưng không có cách nào khác là tôi phải làm việc theo lẽ công bằng, mọi người phải chấp hành theo pháp luật. Bà có hai lựa chọn: Một là phải nộp phạt 10 đôla hoặc chấp nhận bị giam 10 ngày.
Thị trưởng của thành phố New York khi đó là ông Fiorello LaGuardia cũng có mặt tại phiên tòa và ông chính là vị thẩm phán trong buổi tối hôm đó. Khi tuyên bản án, ông đồng thời đưa tay vào túi, lấy ra một tờ tiền và thả vào chiếc mũ của mình.
Rồi sau đó ông nói lớn: Đây là 10 đôla mà tôi sẽ trả cho án phạt này. Ngoài ra tôi phạt mỗi người trong phòng xét xử này 50 cent, đó là số tiền phạt cho sự thờ ơ của chúng ta khi ở cùng khu phố mà lại để cho một người phụ nữ phải đi ăn trộm bánh mì về nuôi cháu… Ông Baliff, hãy đi thu tiền và đưa tặng cho bị cáo.
Ngày hôm sau, tờ báo thành phố New York đưa tin đã có 47,5 đô la được gửi đến cho người phụ nữ khốn khó kia. 50 cent trong đó là do người chủ cửa hàng tạp hóa đóng góp, ngoài ra còn có khoảng vài chục bị cáo khác đang chờ xét xử và các cảnh sát có mặt khi đó, họ đều vinh hạnh được đóng góp 50 cent và mọi người có mặt tại phiên tòa đều đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt. (Nguồn: Báo Bình Phước)
Tôi tự hỏi phiên tòa xét xử Vũ Văn Vương – kẻ khai nhận đã giết hết cả nhà vì nghèo quá – sẽ diễn ra như thế nào?
Một vụ án chấn động lòng người, diễn ra ngay giữa kinh kỳ ngàn năm văn hiến. Đây chỉ mới là lời khai ban đầu chứ chưa phải kết luận sau cùng nhưng đọc lời khai của Vương trên báo Tuổi Trẻ về các thời điểm ra tay thì tôi có niềm tin nội tâm rằng hung thủ đã thực sự quẫn bách.
Tôi cũng chưa quên chị M.N ở Cà Mau đã tự tử năm 2013, thư tuyệt mệnh để lại chỉ mong tiền phúng điếu sẽ giúp con đi học. Năm 2016, anh T.B ở Quảng Nam cũng đã tự tử vì quá nghèo. Vẫn còn vài vụ như vậy nữa! Nhưng tự tay “tiễn đưa” người thân ruột thịt một cách “không ai bị bỏ lại phía sau” như Vũ Văn Vương thì…
***
Có rất nhiều mong muốn hoá cọp, hóa rồng cho nền kinh tế và năm nào cũng thành công tốt đẹp cả. Nhưng lót nền cho những vương triều rực rỡ nhất trong lịch sử đều từ thân phận nhỏ nhoi của vô số bá tánh bình dân kia mà?!
“Dĩ dân vi bản”. Câu nói này thật dễ hiểu! Hành động tự phạt mình của vị thẩm phán cách đây 90 năm tại Mỹ cũng thật dễ hiểu. Nên mới có nước Mỹ cường thịnh của hôm nay.
Còn ở Việt Nam?
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Tết Thái
Tác Giả: Tưởng Năng Tiến
18/01/2025
Từ làng nổi Koh K’ek tôi giang ghe ra Pursat, rồi bắt xe đò trở lại Phnom Penh. Dọc theo quốc lộ 5, thỉnh thoảng, có nhà bầy bán mai vàng. Nhìn những cành hoa vừa nhu nhú nụ mà (chợt) thấy nôn nao.
Tết đến rồi đa!
Vào đến thủ đô Nam Vang lúc chiều vừa tắt nắng. Ngang công viên Tượng Đài Độc Lập, đôi chỗ, thấy bán bóng bay. Những chùm bóng đủ mầu rực rỡ, to hơn kích cỡ bình thường, với hàng chữ Việt (Cung Chúc Tân Xuân – Chúc Mừng Năm Mới) khiến tôi thoáng ngẩn ngơ.
Không dưng thấy mắt hơi cay. Tôi nghĩ thừa tại khói xe nhưng lại nhớ đến lời kêu gọi thiết tha của ông Nguyễn Thiện Nhân hồi mấy năm trước : “Tất cả đồng bào Việt Nam ở nước ngoài nếu trong 40 năm qua chưa có dịp về nước thì nên về… chắc chắn sẽ thấy nó phát triển.”
Năm nay, Ban Tuyên Giáo còn “tiếp sức” với ông Chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc bằng nguyệt san Di Sản Việt Nam (Vietnam Heritage ) với nội dung vô cùng phong phú. Tất cả những bài viết đều bằng Anh Ngữ, kèm nhiều hình ảnh sống động: đua thuyền, thổi cơm thi, đá gà, dựng nêu, múa lân, đốt pháo…
Xem mà nhớ quê hương muốn ứa nước mắt luôn, và chỉ ước ao sao mình có thêm đôi cánh (hay được cấp cái visa) để bay về quê tức khắc. Nước Việt thiệt là nền nã, an bình, và phú túc.
Đọc đến trang cuối mới thấy một mẩu tin (“Vietnam to slap higher fines on public urination”) ngăn ngắn, khiến độc giả – dù là người Việt – cũng phải bàng hoàng :
“People who urinate in public will be fined VND1-3 million ($44-133) from February 1, 2017, according to a new government decree.
The fines have been raised significantly from the current $9-13.
Public urination is nothing strange in Vietnam, where there is an acute shortage of public toilets…
Data from Hanoi’s Department of Construction shows that the capital has 340 public toilets, but two thirds are located in residential areas and only 100 are situated along streets or at entertainment facilities.
Ho Chi Minh City faces the same problem with only 200 public toilets serving the needs of its 10 million residents and the 5 million foreign tourists that visit the city each year.”
Úy, trời, đất, quỉ, thần, ơi? Giữa Thủ Đô Của Lương Tri & Phẩm Giá Con Người và Thành Phố Hồ Chí Minh (Quang Vinh) mà mười lăm triệu người phải dùng chung chỉ có hai trăm cái nhà vệ sinh công cộng thôi sao? Nếu thế, nếu có bệnh tiểu đường thì sống làm sao ở một đất nước mà khắp nơi đều có bảng ghi “cấm đái”. Đã thế, theo luật lệ mới, mỗi lần tè bậy là có thể bị phạt đến 144 Mỹ Kim thì chịu đời sao thấu.
Đ…mẹ, tiền (dollar) chớ bộ giấy lộn hay sao – mấy cha? Thảo nào mà nhà báo Lê Phú Khải đã phải nặng lời : “Có lẽ không có ở đâu trên trái đất này có một chính quyền cư xử với dân ti tiện như vậy.”
Thế là “giấc mơ hồi hương” tan vỡ. Lại phải tiếp tục đi thôi, dù chưa biết sẽ đi đâu? Thôi, cứ ghé đại chỗ nào làm vài ly cái đã :
Dừng chân nơi quán lạ
Thèm cơm chiều hương quê
Chị ơi thôi đừng đợi
Chiều nay em chưa về (tnt)
Chả quen biết ai ở Nam Vang, và cũng đã trải qua hai mấy cái Tết chán ngắt ở Xứ Chùa Tháp rồi nên tôi nghe lời rủ rê của một người bạn đồng nghiệp (đang làm thông tín viên thường trực cho RFA, ở Thái Lan) bay sang Bangkok, rồi đi xe về vùng quê nghỉ chơi vài bữa.
Anh kết hôn với một cô giáo Thái, người vùng Chai Nat. Họ sống cách thủ đô chỉ chừng hai trăm cây số mà khung cảnh nơi đây an bình và trầm lặng khiến tôi cảm thấy ngỡ ngàng. Nhà hai người nằm cạnh bờ sông. Dòng sông (Chao Phraya) mà chỉ mới chỉ thoạt trông thôi tôi cũng đã “phải lòng” rồi : tĩnh lặng, hiền hoà và yêu kiều quá!
Tôi sinh trưởng ở cao nguyên, nơi chả có biển rộng hay sông dài gì ráo trọi. Suốt thời thơ ấu, tôi chỉ quen với những buổi sáng rừng tưng bừng (tiếng con vượn hú) và những đêm trăng tà ngây ngất, hoang vu.
Mãi đến năm mười sáu – trong một chuyến giang hồ (vặt) đầu đời – khi đặt chân đến Tân Châu, tôi mới được nhìn thấy một nhánh sông Tiền đang cuồn cuộn cuốn mau dưới ánh nắng chiều lấp lánh. Tôi đoán đó là “Giòng An Giang” của Anh Việt Thu mà ca sĩ Ánh Tuyết đã khiến cho nhiều người thương mến :
Giòng An Giang sông sâu nước biếc
Giòng An Giang cây xanh lá thắm
Lả lướt về qua Thất Sơn
Châu Đốc giòng sông uốn quanh
Soi bóng Tiền Giang Cửu Long…
Cô thôn quê đang giặt yếm trên sông
Tiếng sáo vắng trên đồng lúa xanh tươi
Trâu lang thang, đôi cò trắng tung bay dập dìu.
Tôi không thấy cô gái Thái nào giặt yếm, hay phơi khăn, trên sông Chao Phraya cả. Cũng không nghe “tiếng sáo vắng trên đồng lúa xanh tươi” nhưng cò trắng và cò quăm thì (ôi thôi) không phải từng đôi mà dễ đến hàng ngàn, bay rợp cả bầu trời.
Đôi lúc, tôi cũng bắt gặp vài cánh cò lạc lõng ở California nhưng đến Chai Nat thì mới nhìn thấy tận mắt – lần đầu – cảnh vật an bình mà mình chỉ được nghe qua tiếng đàn và giọng hát (trầm ấm) của Phạm Ngọc Lân :
Con cò lại bay trên đồng ruộng xanh
Tre già bảo nhau cúi đầu trầm ngâm
Cùng mùi khói rơm quen thuộc…
Đồng xanh, cánh cò, khói rơm, và trâu bò dục mõ… tuy cũng quyến rũ nhưng chính nét diễm kiều và hiền dịu của dòng sông Chao Phraya mới khiến cho tôi say đắm. Chợ họp không đông, ngay tại bến đò. Những con đò thưa khách, từ từ cặp bến rồi chầm chậm rời bờ. Dù không đón, cũng chả đưa (ai) mà cũng thấy bận lòng và chút bâng khuâng.
Người dân Chai Nat đều có dáng vẻ chậm rãi và khoan thai y như con sông và bến đò của họ. Ở đây, rõ ràng, chả ai có việc gì phải vội. Tôi cũng thế, tôi cũng “chậm” lại (luôn) mà chả hiểu tại sao và tự lúc nào?
Sáng, chiều thơ thẩn đi dọc bờ sông. Nhìn nắng, nhìn nước, nhìn trời, nhìn mây; ngó lá, ngó hoa, ngó cây, ngó trái. Chao ơi, xứ sở gì mà thơ mộng và trù phú dữ vậy nè? Đu đủ, mía, xoài, vú sữa, chuối, dừa… mọc tá lả khắp nơi – kể cả ở những khúc sông hoang dã. Thiệt là quá đã! Đã nhứt là đứng sau bất cứ búi tre, bụi chuối nào cũng có thể vạch quần tè mà không sợ làm bận mắt tha nhân. Tuy thế, đái bậy dường như chỉ là thói quen của người dân Việt (và người dân Miên nữa) chớ người Lào và ngườinThái thì không.
Dọc theo bờ sông Chao Phraya, tại những khoảng cách nhất định, đều có những nhà vệ sinh chung. Tuy chỉ nhỏ nhắn thôi nhưng xinh xắn và sạch sẽ nên dân chúng không ai bị bệnh… đái đường!
Vợ chồng anh bạn còn cho tôi biết thêm rằng phong trào xây dựng nhà vệ sinh công cộng ở Thái Lan đã phát khởi từ hai mươi năm trước. Bởi thế, những chiếc ghế đá đặt cạnh bên cho khách nghỉ chân đều đã nhuốm rêu nhưng bồn tiểu và bồn cầu thì vẫn trắng tinh vì được thay thế định kỳ và cọ rửa thường xuyên.
Nghe mà lại nhớ đến lời khẳng định về sự “phát triển đất nước” của ông Nguyễn Thiện Nhân, và những bài viết (dùng toàn những lời có cánh) trên Vietnam Heritage mà không khỏi thở dài!
Loài vật có thể tiểu tiện hay đại tiện bất cứ nơi đâu vì chúng không có ý thức gì về ngoại cảnh. Ép buộc con người phải sinh hoạt gần như cầm thú – trong những đô thị với hàng trăm ngàn người mới có một nhà vệ sinh chung – là điều chỉ có thể xẩy ra trong một chế độ bất nhân, nơi mà những kẻ nắm quyền “ăn không từ một thứ gì” – kể cả những cái cầu tiêu hay buồng tiểu.
MÙA THƯỜNG NIÊN= Rev. Ron Rolheiser, OMI
Rev. Ron Rolheiser, OMI
Lịch Giáo hội có những mùa đặc biệt để kỷ niệm: Mùa Vọng và lễ Giáng Sinh, Mùa Chay và lễ Phục Sinh, nhưng ngoài những mùa đặc biệt này, Giáo hội mời chúng ta sống và cử hành mùa Thường niên.
Mùa Thường niên. Với hầu hết chúng ta, tôi nghĩ mùa này không nói lên một cái gì đặc biệt – nó nhạt nhẽo, tẻ nhạt, thường ngày, nhàm chán. Trong lòng, chúng ta có cảm giác đó là những gì đè nặng lên chúng ta, nhận chìm chúng ta, đẩy chúng ta ra khỏi môi trường hữu ích của đam mê, lãng mạn, sáng tạo và ăn mừng.
Chúng ta dễ dàng chê bai chuyện bình thường. Tôi nhớ một cô sinh viên trẻ chia sẻ trong lớp nỗi sợ lớn nhất đời cô là không thể chống chọi với những điều tầm thường, “là người nội trợ bình thường, người hài lòng làm quảng cáo thuốc giặt!”
Nếu bạn là nghệ sĩ hoặc có khiếu nghệ thuật, bạn dễ là đề tài của chê bai kiểu này vì các nghệ sĩ có xu hướng sáng tạo ngược với những gì bình thường. Chẳng hạn, văn sĩ Doris Lessing đã từng nhận xét lẽ ra George Eliot (1819-1880) có thể là nhà văn giỏi hơn “nếu bà không quá đạo đức.” Điều mà Lessing muốn nói là Eliot đã quá bám vào những điều bình thường, quá an toàn, quá chắc chắn, quá xa khỏi các bờ vực. Trong tác phẩm tiểu sử Cô gái đồng trinh của Bennington (The Virgin of Bennington), bà Kathleen Norris chia sẻ khi còn là nhà văn trẻ, bà là nạn nhân của hệ tư tưởng này như thế nào: “Tôi nghĩ các nghệ sĩ quá nghiêm túc để sống một cuộc sống lành mạnh và bình thường. Bị thúc đẩy bởi những thế lực không thể lay chuyển trong một thế giới lạnh lùng, họ đã phải đương đầu với cuộc đấu tranh không thể tránh khỏi, đôi khi chết người, nhưng luôn cao cả để chống buồn bã và bất hạnh.”
Cuộc vật lộn cao quý với buồn bã và bất hạnh. Nghe có vẻ quyến rũ, đặc biệt với những người trong chúng ta tự cho mình là nghệ sĩ, trí tuệ hoặc tâm linh. Đó là lý do vì sao một ngày nào đó, bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể cảm thấy thương hại cho những người có hạnh phúc đơn giản. Chúng ta nghĩ quá dễ với họ, nhưng họ phải đấu tranh để có. Đó là người nghệ sĩ bên trong chúng ta đang lên tiếng. Chúng ta chưa bao giờ thấy một nghệ sĩ bằng lòng làm quảng cáo thuốc giặt!
Xin quý vị đừng hiểu lầm tôi. Có một số xứng đáng cho việc này. Chính Chúa Giêsu đã nói, chúng ta không chỉ sống bằng cơm bánh. Không nghệ sĩ nào cần giải thích ý nghĩa của câu này. Trong số những điều khác, họ biết điều Chúa Giêsu muốn nói, đó là thói quen đơn giản, không nhất thiết đó là thiên đàng. Chúng ta cần cơm bánh, nhưng chúng ta cũng cần vẻ đẹp và màu sắc. Doris Lessing là nghệ sĩ vĩ đại, bà vào đảng cộng sản khi còn trẻ nhưng khi trưởng thành bà bỏ đảng. Vì sao? Một câu nói lên tất cả. Bà nói, bà bỏ đảng cộng sản, “vì họ không tin vào sắc màu!” Chúa Giêsu bảo đảm với chúng ta, cuộc sống không có nghĩa là sống đơn giản như một chu kỳ bất tận: thức dậy, đi làm, làm việc có trách nhiệm, về nhà, ăn tối, chuẩn bị mọi thứ cho ngày hôm sau và sau đó đi ngủ.
Tuy nhiên, vẫn còn nhiều điều để nói về một thói quen có vẻ kịch tính của sự bình thường. Cuối cùng, nhịp điệu của sự bình thường là nguồn gốc sâu sắc nhất để rút ra niềm vui và ý nghĩa. Tác giả Kathleen Norris sau khi kể cho chúng ta nghe cám dỗ thời trẻ của bà, bà đã vượt lên những điều bình thường để dự vào cuộc chiến cao quý chống buồn bã và bất hạnh, bà chia sẻ cách mà người cố vấn tuyệt vời Betty Kray đã giúp bà thoát khỏi cạm bẫy này như thế nào. Kray khuyên bà viết ra niềm vui cũng như nỗi buồn của mình. Bà Norris nói: “Betty cố hết sức thuyết phục tôi về điều mà những người bạn của bà, những người từng bị điên biết rất rõ: sự trân trọng đơn giản và trong sáng với những gì bình thường trong cuộc sống hàng ngày là kho báu không có gì so sánh trên trái đất này.”
Đôi khi phải có một căn bệnh mới dạy chúng ta điều này. Khi chúng ta lấy lại sức khỏe và năng lượng sau khi bị bệnh, sau khi bị nghỉ việc, sau khi bị ra khỏi nhịp sống và thói quen bình thường, không có gì ngọt ngào cho bằng trở lại với đời sống bình thường – với thói quen của công việc, với những điều bình thường của cuộc sống hàng ngày. Chỉ sau khi bị lấy đi và sau khi được trả lại, chúng ta mới quý sự đơn giản và trong sáng của những việc bình thường hàng ngày, một kho báu tối thượng.
Tuy nhiên, các nghệ sĩ vẫn đúng một phần. Những điều bình thường có thể đè nặng chúng ta, loại chúng ta khỏi môi trường sáng tạo, khỏi môi trường lãng mạn, khỏi môi trường hoang dã, những môi trường làm chúng ta vui vẻ. Nhưng phải công nhận, sự bình thường chính là điều giúp chúng ta không bị cuốn trôi. Nhịp điệu của những điều bình thường giữ vững chúng ta, làm chúng ta tỉnh táo.
Nghệ sĩ Paul Simon trong một bài hát của thập niên 1970 có tựa đề An American Tune, hát về việc đương đầu với những bối rối, sai lầm, phản bội và những sự kiện khác làm khuấy động bình an của chúng ta. Ông kết thúc bài hát khá buồn với những lời: “Ngày mai lại một ngày làm việc và tôi cố gắng nghỉ ngơi một chút. Nghỉ ngơi một chút, đó là tất cả những gì tôi đang cố gắng.”
Đôi khi việc giữ mệnh lệnh này lại giúp chúng ta tỉnh táo hơn. Có rất nhiều điều để nói về việc trở thành một người nhỏ bé, hài lòng, gắn bó với nhịp sống bình thường và thậm chí có thể làm quảng cáo cho thuốc giặt.
Rev. Ron Rolheiser, OMI
From: Langthangchieutim
SỐNG ĐỘNG, VUI TƯƠI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Trong tiệc cưới có thân mẫu Đức Giêsu. Ngài và các môn đệ cũng được mời tham dự!”.
“Một nhóm kỹ sư điện ảnh phân loại mười âm thanh ấn tượng nhất: tiếng khóc chào đời, còi hụ, sấm phá đá, cháy rừng, còi tàu trong sương, nước rầm rì, vó ngựa, còi tàu rời bến, chó tru và tiếng ồn tiệc cưới. Nhưng âm thanh giàu cảm xúc nhất – sâu sắc hơn bất cứ loại nào – có sức mạnh thể hiện ‘mọi cảm xúc’ vẫn là âm thanh tiệc cưới!” – James Flora.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay cho biết, ngay nơi phát ra loại “âm thanh giàu cảm xúc nhất” đó, Chúa Giêsu, các môn đệ và mẹ Ngài được mời tham dự! Thông điệp của các bài đọc thật rõ, Kitô giáo là một tôn giáo ‘sống động, vui tươi!’.
Là người Công giáo, “Có bao giờ bạn ‘cảm thấy tồi tệ’ khi sống đời sống Kitô hữu?”. Vì với một số người, để trở thành một người Công giáo ‘tốt lành’, họ phải luôn từ bỏ chính mình; nghĩa là phải luôn ‘hy sinh’ điều này, điều kia. Nếu được dịp nghỉ ngơi – dừng hết mọi công việc – thì khi quay về, họ cảm thấy tội lỗi. Hoặc nếu họ nghĩ, họ đang ‘tận hưởng’ cuộc sống, thì có điều gì đó không ổn; vì họ đã quá ‘mê say thế gian!’.
Nếu quả như thế thì Tin Mừng hôm nay thật khó chấp nhận! Kìa, Chúa Giêsu, Mẹ Ngài và các môn đệ dự tiệc cưới. Lẽ ra, Ngài chỉ nên dự ‘phần nghi lễ’ và tránh xa tiệc tùng; hoặc không nên chút nào khi họ thưởng thức một hai ly rượu vang? Không phải thế! Ngược lại là khác, bằng chứng là khi hết rượu, Ngài là người tiếp rượu, tiếp đến mức thừa thãi. Với Ngài, Thiên Chúa mở cho nhân loại một xa lộ thênh thang, bất tận trong Vương Quốc. Nước biến thành rượu cho thấy Thiên Chúa lập hôn ước vĩnh viễn với nhân loại; để từ nay, con người không chỉ ‘sống động, vui tươi’ trong sự sung mãn của con cái Thiên Chúa mà còn là niềm vui cho chính Ngài!
Để con cái Chúa có thể luôn ‘sống động, vui tươi’, chính Thánh Thần luôn ban cho Hội Thánh các đặc sủng, ‘Người thì làm thầy dạy, kẻ làm tiên tri, kẻ khác được ơn chữa bệnh, làm phép lạ…’ – bài đọc hai, để qua con cái Hội Thánh, tất cả người tin hay không tin được hưởng nhờ; “Hãy tường thuật phép lạ Chúa giữa muôn dân!” – Thánh Vịnh đáp ca. Những quà tặng này chỉ nhằm xây dựng Hội Thánh ngày càng viên mãn hơn. Vì thế, Kitô hữu là người hạnh phúc, ‘giàu có’ nhất, dẫu không miễn cho họ một thử thách nào. Hội Thánh đó là Hiền Thê của Chúa Kitô. Thật tuyệt vời, Isaia đã tiên báo, “Như cô dâu là niềm vui cho chú rể, ngươi cũng là niềm vui cho Thiên Chúa ngươi thờ!” – bài đọc một.
Anh Chị em,
“Mọi sự một khi được Đức Kitô chạm tới đều trở nên trẻ trung, mới mẻ và tràn đầy sức sống” – Phanxicô. Sáu chum nước dùng để tẩy uế được Chúa Giêsu chạm tới đã trở nên của uống làm vui say lòng người; cũng thế, cho dù cuộc đời bạn và tôi có nhạt nhẽo, vô vị đến đâu, nhưng được Chúa Giêsu chạm đến, chúng ta vẫn có khả năng sống trong hy vọng, trải nghiệm một cuộc sống mới, hạnh phúc mới, bình an mới, một mối tương quan mới ‘sống động, vui tươi’ với Chúa, với người. Ước gì bạn và tôi có thể tận hưởng niềm vui con cái Chúa; đồng thời, đem chia sẻ niềm vui ấy cho những người có ít niềm vui!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con ủ dột u sầu vì bất cứ lý do gì; xin Chúa chạm đến con mỗi ngày để cuộc sống con không nhạt nhẽo, vô vị, nhưng luôn ‘sống động, vui tươi!’”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
From: KimBang Nguyen
*************************************************
CHÚA NHẬT TUẦN II THƯỜNG NIÊN, NĂM C
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.
1 Khi ấy, có tiệc cưới tại Ca-na miền Ga-li-lê. Trong tiệc cưới có thân mẫu Đức Giê-su. 2 Đức Giê-su và các môn đệ cũng được mời tham dự. 3 Khi thấy thiếu rượu, thân mẫu Đức Giê-su nói với Người : “Họ hết rượu rồi.” 4 Đức Giê-su đáp: “Thưa bà, chuyện đó can gì đến bà và tôi? Giờ của tôi chưa đến.” 5 Thân mẫu Người nói với gia nhân: “Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo.”
6 Ở đó có đặt sáu chum đá dùng vào việc thanh tẩy theo thói tục người Do-thái, mỗi chum chứa được khoảng tám mươi hoặc một trăm hai mươi lít nước. 7 Đức Giê-su bảo họ: “Các anh đổ đầy nước vào chum đi!” Và họ đổ đầy tới miệng. 8 Rồi Người nói với họ: “Bây giờ các anh múc và đem cho ông quản tiệc.” Họ liền đem cho ông. 9 Khi người quản tiệc nếm thử nước đã hoá thành rượu (mà không biết rượu từ đâu ra, còn gia nhân đã múc nước thì biết), ông mới gọi tân lang lại 10 và nói: “Ai cũng thết rượu ngon trước, và khi khách đã ngà ngà mới đãi rượu xoàng hơn. Còn anh, anh lại giữ rượu ngon mãi cho đến bây giờ.” 11 Đức Giê-su đã làm dấu lạ đầu tiên này tại Ca-na miền Ga-li-lê và bày tỏ vinh quang của Người. Các môn đệ đã tin vào Người.
KINH CẦU CHO TUỔI GIÀ
Nguồn: Dòng Ba Carmelo
Lạy Chúa, xin ban cho con một tuổi già an bình và thanh thản.
Xin gìn giữ con khỏi một tuổi già tự khép mình trên con và trên những nuối tiếc vô ích.
Và nếu sự ngờ vực tấn công con, xin Chúa hãy soi sáng con.
Nếu sự cô đơn làm tâm hồn con sầu buồn, xin Chúa viếng thăm con.
Nếu bệnh tật hành hạ thân xác con, xin Chúa ban sức mạnh cho con.
Nếu giờ chết tới gần làm con kinh hoàng, xin Chúa hãy làm lắng dịu sự kinh hãi cho con.
Dù sự chết chộp con cách bất ngờ hay tiến tới từ từ, xin Chúa đừng bỏ rơi con.
Nếu một mai bệnh tình xâm phạm tới trí óc con, khiến con mất sự minh mẫn, thì ngay từ bây giờ, trước mặt Chúa đây, con xin hứa trước sẽ vâng chịu, và vâng chịu trong thái độ yên lặng kính thờ.
Nếu mai này con bị chìm đắm trong tình trạng hôn mê kéo dài, thì con mong rằng mỗi giờ phút còn lại của cuộc đời con sẽ đều là những thời gian liên tục chúc tụng tri ân Chúa, và chớ gì hơi thở sau hết của con cũng sẽ là một hơi thở của lòng mến yêu.
Con ước ao cậy trông rằng, vào giờ đó, con sẽ được Đức Mẹ nắm tay dẫn dắt đến trình diện trước Thiên Nhan để ca tụng ngợi khen Chúa đến muôn đời. Amen.
Điều quan trọng
Dù đã sẵn sàng hay còn chưa chuẩn bị, nhưng rồi một ngày kia, chúng ta cũng phải chia tay thế giới này.
Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chan chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh. Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp.
Tiền bạc, danh vọng, quyền lực,… tất cả với ta, cuối cùng, cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra đối với thế giới này.
Vậy điều gì là thật sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống?
Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã chân thành đóng góp cho tha nhân.
Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được, mà là những gì bạn đã cho đi.
Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong cuộc đời, mà là ý nghĩa thanh cao của chúng.
Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.
Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách – là những gì mà bạn đã cư xử với mọi người xung quanh.
Quan trọng là những khoảnh khắc cử chỉ, thái độ mà bạn đã vô tình hay cố ý khắc ghi trong lòng người khác, khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng nào đó của mình, hay chỉ đơn giản là một nụ cười hoan hỉ hay một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.
Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn.
Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ GÌ về bạn (tốt hay xấu).
Quan trọng không phải là bạn quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời
Vậy thì, bạn ơi! Hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương và hiểu biết! Bởi vì chỉ có tình yêu thương, sự hiểu biết mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống, bạn ạ!
Tâm Hoa chuyển bài từ The Old Cottage
Hai phụ nữ Việt bị bắt tại Nhật vì gian lận thi tiếng Nhật
January 18, 2025
Ngày 17.1, cảnh sát tỉnh Osaka thông báo bắt giữ hai phụ nữ Việt Nam với cáo buộc giả mạo danh tính trong bài kiểm tra trình độ tiếng Nhật cơ bản. Đây là một phần trong cuộc điều tra nghi vấn có tổ chức liên quan đến gian lận thi cử để xin tư cách lưu trú tại Nhật.
Theo báo Mainichi, hai nghi phạm là Nguyen Thi Dieu (30 tuổi, không có việc làm và địa chỉ cố định) và Luong Thi Hue (30 tuổi, sống tại Kusatsu, tỉnh Shiga).
Dieu bị cáo buộc giả danh Hue để tham gia kỳ thi tiếng Nhật cơ bản tại thành phố Osaka vào tháng 12.2024. Cảnh sát nghi ngờ cả hai liên quan đến việc tạo và sử dụng trái phép dữ liệu điện tử cá nhân nhằm thực hiện hành vi gian lận.
Ngoài ra, vào tháng 12.2024, Dieu đã bị bắt và khởi tố vì vi phạm Đạo luật kiểm soát nhập cư và công nhận tị nạn, khi sử dụng thẻ cư trú của một phụ nữ Việt Nam khác để tham gia kỳ thi tương tự. Cô này được cho là đã thực hiện hành vi thi hộ nhiều lần từ mùa hè năm 2024, với mức phí dịch vụ hàng chục nghìn yen (khoảng vài trăm USD) cho mỗi lần thi.
Khi bị thẩm vấn, Dieu khai rằng:
“Tôi muốn giúp người Việt Nam”, thể hiện mục đích hỗ trợ đồng hương đạt được chứng chỉ cần thiết để xin tư cách lưu trú tại Nhật.
Bài kiểm tra tiếng Nhật cơ bản là một trong những yêu cầu cần thiết để xin tư cách lưu trú dạng “lao động có kỹ năng đặc định” tại Nhật Bản. Tư cách này cho phép người lao động nước ngoài làm việc trong các lĩnh vực thiếu nhân lực tại Nhật như xây dựng, nông nghiệp, và điều dưỡng.
Cảnh sát nghi ngờ hành vi mạo danh này nhằm giúp những người không đủ trình độ tiếng Nhật đạt được chứng chỉ, từ đó mở ra cơ hội làm việc tại Nhật.
Cuộc điều tra còn phát hiện khả năng có một mạng lưới trung gian hỗ trợ cho hoạt động gian lận thi cử. Các nhà chức trách đang tiếp tục điều tra để xác định liệu có sự tham gia của các tổ chức hay cá nhân khác trong việc cung cấp thẻ cư trú, tổ chức thi hộ, và nhận phí dịch vụ.
Vụ việc này không chỉ ảnh hưởng đến uy tín của cộng đồng người Việt tại Nhật mà còn làm tăng thêm sự giám sát của chính quyền đối với lao động nước ngoài. Nhật Bản, vốn đang nới lỏng các quy định nhập cư để thu hút lao động, có thể sẽ siết chặt quy trình kiểm tra sau vụ việc.
Hành vi gian lận không chỉ vi phạm pháp luật Nhật Bản mà còn làm giảm giá trị của những chứng chỉ hợp lệ, ảnh hưởng đến cơ hội của những người lao động chân chính. Đây là lời cảnh báo mạnh mẽ đối với những người có ý định thực hiện các hành vi tương tự trong tương lai.








