Trần Đức Thảo sống và chết như thế nào qua “Những lời trăng trối”?

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Nguyễn Văn Lục

01/02/2025

Tôi đã đọc Trần Đức Thảo, Những lời trăng trối của Tri Vũ Phan Ngọc Khuê với nhiều trăn trở, nhiều đêm mất ngủ, buồn cũng có và thương tiếc cũng có và cuối cùng đi đến một thái độ thở dài với một thứ triết lý bi quan:

Quả đúng là một kiếp người!!!

Quả đúng là một hành trình chữ nghĩa đầy gian lao và khổ cực phải đối đầu với nỗi sợ thường trực hầu như suốt đời. Cái đói no vốn là thiết thân với sự sinh tồn, vậy mà so với nỗi sợ hãi bị theo dõi và ám hại xem ra chả thấm thía gì.

Cuộc đời triết gia Trần Đức Thảo là khổ trăm chiều: Nỗi khổ giữa lý tưởng và thực tế, giữa nhân cách và quyền lực, giữa ta và người, giữa mình và chính mình. Đó là cuộc chiến đấu không ngừng nghỉ.

Và cuối cùng ông đã vượt thắng được tất cả, vật ngã kẻ thù – vật ngã biểu tượng của trục của điều xấu là: chính Hồ Chí Minh và chủ nghĩa Mác xít.

Nhưng nhiều lúc tôi tự hỏi phải chăng ông sinh ra nhầm thời đại và chọn nhầm chỗ cư ngụ, nhầm chế độ do ảo tưởng trí thức, lý tưởng hóa chủ nghĩa cộng sản?

Giả như ông cứ ở Paris trong một bầu khí tự do suy tưởng của giới thượng lưu trí thức Pháp?

Hoặc cùng lắm, ông về Sài Gòn thì cuộc sống và tương lai chữ nghỉa của ông sẽ như thế nào?  Đã hẳn là ông sẽ được kính trọng và ông sẽ có 10 cuốn Phénomologie thay vì một cuốn.

Nếu ông ở lại bên Pháp, ông sẽ được chào đón bởi  những người trí thức hàng đầu của Pháp về triết học như J.P Sartre và nhóm Les Temps modernes, hay nhóm chủ thuyết Hiện tượng luận như Merleau Ponty hay nhóm cộng sản trong Les enjeux, Révolution và nhất là người học trò đã nhận ông là bậc thầy duy nhất về triết thuyết cộng sản là Althusser.

Sau nữa, ông còn được chào đón và nối tiếp bởi các thế hệ trí thức Việt Nam bậc đàn em như Phạm Trong Luật, Phan Huy Đường, Nguyễn Ngọc Giao sau này.

Nếu đối đế lắm ông về Sài gòn, ông sẽ có chỗ ngồi xứng đáng của một trí thức hàng đầu, ung dung ngồi thao diễn lưu loát bằng tiếng Pháp cho đám môn sinh triết học mà không có mối e ngại họ không hiểu tiếng Pháp.

Và sẽ có những người nối nghiệp ông về triết thuyết Hiện Tượng Luận của Husserl.

Chuyện đó đâu có gì là khó ở Sài Gòn- nơi quy tụ gió bốn phương-. Aristote sẽ có dịp gặp Hégel để bàn về tri thức luận, Karl Marx gặp Boris Pasternak để tranh luận về giai cấp và vấn đề thân phận người.  Bụt gặp Suzuki để trao đổi về con đường giải thoát. Jésus ngồi đối luận với Khổng Tử về Nước Trời và trật tự trần thế.

Sẽ là chuyện bình thường có Sartre ở Paris và Sartre ở giữa Sài gòn với hiện sinh chủ nghĩa và Trần Đức Thảo với triết thuyết Hiện tượng luận.  Không chỉ có 5 buổi trao đổi giữa đôi bên mà sẽ có những giao lưu tư tưởng thường trực công khai và dân chủ.

Rất tiếc là cuối cùng Sài gòn chỉ còn là mảnh đất rao truyền triết lý hiện sinh một cách rầm rộ chẳng những đối vời J.P Sartre mà còn của Martin Heidegger, Gabriel Marcel và A. Camus nữa..

Và những điều vừa trình bầy trên không phải là chuyện vu vơ về Sài Gòn.

Khi được Trần văn Giàu và Trần bạch Đằng thu xếp vận động cho ông Thảo vào sống ở Sài Gòn. Ông đã ngạc nhiên không ít, ông viết:

Mới đặt chân xuống cái thủ đô của miền Nam này, mọi sự đã làm tôi kinh ngạc. Qua bao nhiêu năm chiến tranh gian khổ mà sao Sài Gòn nó lại khang trang hiện đại như vậy? Tôi cứ ngỡ cả miền Nam đói khổ vì bị Mỹ-Ngụy bóc lột đến nỗi miền Bắc đã phải ‘cắn hạt gạo làm tư’ để cứu giúp miền Nam cơ mà.. Và mọi người ở đây nói năng cởi mở thoải mái như vậy? Ngay những cán bộ Đảng ở đây cũng có thái độ tự do quá. Họ đãi đằng, giễu cợt tôi, coi tôi cứ như anh mán, anh mường ở rừng mới được về thành phố. Phải nói thẳng ra là có một điều của Sài Gòn đã làm tôi bàng hoàng đến cùng cực.

 Đó là những bài hát của một anh chàng nhạc sĩ trẻ của miền Nam, nói đúng ra là của Mỹ-Ngụy chứ không phải của Đảng.

 Tên anh ta là Trịnh Công Sơn. Các bài hát của anh ta mang nỗi niềm day dứt, oán trách chiến tranh. Cứ như anh ta khóc than thay cho cả dân tộc ở cả hai miền Nam Bắc.

 Giữa những năm tháng chiến tranh một mất một còn ác liệt như thế mà sao anh ta dám cất lên tiếng kêu than như vậy. Những lời ca của những bản nhạc đã làm tôi xúc động bồi hồi không cầm được nước mắt. [1].

 Ở đây, xin ghi nhận thêm, khi vào Saigòn, ông có ghé thăm ông Nguyễn Văn Trung nhiều lần. Theo ông Trung, ông Thảo ngỏ ý mượn ông Trung sách của Hegel để tham khảo và nói chuyện do Đại học Tổng hợp thành phố mời.Cũng theo ông Trung, ông  Thảo luôn cảnh giác có người theo dõi ông. Ông cho biết: “ tôi bị một nhóm người, ông kể tên từng người- có chức có quyền ở  Hà Nội, luôn luôn theo sát tôi từng bước.”

 Dư luận cho hay là ông bị bệnh. Ông ghi trong sổ tay là ông T. vị lãnh đạo là nhân viên Phòng II, nhưng không gửi đơn đi. Ông cũng tố cáo hai bạn học cũ  ở Pháp  làm tay sai cho Pestain trong một bức thư có gửi đi. Ông cũng ngây ngô gửi những thư về Triết học cho Trung Ương Đảng.

Nói cho cùng, điều gì ông còn đáng được trân trọng là những điều ông đã viết khi còn công khai viết, nghiên cứu trong nhiều năm. Và đó là những điều làm ông nổi tiếng ở Âu Châu, đặc biệt là Paris. Nó đóng góp vào gia tài của giới trí thức Pháp vào những năm 1945-1946.

Khi về Việt Nam, Hồ Chí minh đã không trọng dụng và cứ thế khiến ông suy tàn đi..

Trở lại cuốn Hồi Ký, có thể nói trong toàn bộ  cuốn Những lời trăng trối, đây là lần duy nhất chỉ một lần thôi ông bày tỏ niềm xúc động và những lời khen trân trọng đối với miền Nam Việt Nam!! Miền bắc cộng sản hầu như tuyệt đối không có trong mắt của Trần Đức Thảo.

Và nếu sự việc xảy ra chỉ khác một chút thôi- cái giây phút gặp Hồ Chí Minh-ông đã nhận ra được con người ấy trong lần tiếp xúc đầu tiên- ông sẽ tránh được những nghịch cảnh đau lòng sau này.

 Làm gì còn cái cảnh chuột và người. Cả một đàn chuột rúc, rỉa ông. Ở Hà Nội vào những năm ấy, họ nhất loạt tố cáo ông như trường hợp Phạm Huy Thông với bài:  Mặt thật của Trần Đức Thảo.

Ông Trần Đức Thảo với nhân cách cao vời đã không chấp đám học trò. Nhưng nói về trường hợp Phạm Huy Thông, ông bày tỏ như sau:

Anh chàng ấy hồi ở Pháp thì tôi có biết, nhưng không thân..Sau này nhân vụ đấu tố nhóm Nhân Văn Giai Phẩm thì Phạm Huy Thông đã ngả theo phe Tố Hữu để tố khổ tôi một cách hằn học thật là tồi tệ bất ngờ. Cách thức tố cáo, buộc tội tôi như thế đã làm cho y sau này bị xấu mặt cả đám văn nghệ sĩ cán bộ. Bởi lúc ấy, những gì mà mỗi trí thức đã viết ra, thì đều phơi bầy cái mặt trái, mặt thật xấu xa, hèn kém của họ’.[2]

 Hay bội bạc hơn nữa, cảnh trò tố cáo thầy như trường hợp nhà phê bình Hoàng Ngọc Hiến.[3] Nguyễn Đình Chú.

Và chua chát nhất là bài của của một môn sinh phản thầyKhắc Thành trong bài Quét sạch nọc độc Trần Đức Thảo trong việc giảng dạy triết học.

 Cảnh chuột và Người chỉ có thể xảy ra ở Hà Nội- Và chỉ ở Hà NộiAi là chuột ai là Người trong những tên tuổi sau đây:

 Có cả một chiến dịch nhằm đánh phá vào một mình ông với các tên tuổi như: Bác sĩ Hồ Đắc Di, giáo sư Phạm Hữu Tước, giáo sư Nguyễn Lân, giáo sư Nguyên Hoán. Trường Giang, Thiều Quang, Ngô Vi Luật, Chu Thiên, Lê Dân.

Cả một danh sách dài biên niên mà Lại Nguyên Ân đã ghi lại[4]

Đấy là món nợ của trí  thức Hà Nội mà không một ai trả nổi dù đây đó đã gióng lên những lời xin lỗi. Bởi vì ai là kẻ gây ra món nợ này? Cứ hỏi và câu hỏi cứ trèo lên cao mãi, phải chăng là Tố Hữu? Cũng không phải, Trường Chinh cũng không nốt mà trèo lên đến đỉnh điểm thì còn trơ trọi có một người.

Người đó là Hồ Chí Minh- Đẹp mãi tên Người-.

Vì thế trả nợ cho Trần Đức Thảo không đơn giản và nhẹ nhàng thoải mái như khi trả nợ cho Lê Đạt, Trần Dần..Với Lê Đạt, Trần Dần, chỉ cần cho họ trở lại biên chế, lương bổng, vài cái bằng khen và cho cầm bút thì họ đủ bằng lòng và xóa nợ tất cả.

Nhưng đối với Trần Đức Thảo khi ông đã nhiều lần gọi tất cả lãnh đạo cộng sản là chúng nó- chúng nó tính từ Hồ Chí Minh trở xuống đến Phạm Văn Đồng- thì những nhân sĩ, trí thức, nhà văn lấy tư cách gì mà đòi trả nợ cho Trần Đức Thảo? Cho dù nay ông còn sống, ông cũng không cần ai trả vì theo ông những kẻ tố cáo ông thì tự họ làm xấu mặt họ..

Kẻ tố cáo bỗng nhiên trở thành kẻ bị cáo.

Nói cho cùng, cái dại của ông là chỗ đáng sống ông không chọn như Paris hay Saigon lại chọn Hà Nội. Chọn Hà Nội là tự chọn vào cái chỗ chết. Nhưng đối với ông chết để sống trung thực.

Con đường Paris-Luân Đôn-Praha-Moscou—Bắc Kinh- Việt bắc là con đường không bằng phẳng-chông gai, gập ghềnh ngay từ đầu- mà ông đã tự chọn, cậy cục đảng cộng sản Pháp đến cả lãnh đạo Liên Xô để được về. Chọn nhầm chế độ- một chế độ của tội ác và đọa đầy.

Chọn ai không chọn lại chọn một người mà sau này chính ông gọi là một thứ gian hùng chẳng khác gì Tào Tháo..

Ông đã sống như thế- sống vất vưởng, tủi nhục- vì chính những chọn lựa của mình. Khó mà trách ai được.

Nhiều lúc tưởng ông như một người đi trên mây, dở khùng, dở dại.

Nhiều lúc tưởng chừng bộ máy nghiền cộng sản đã bẻ gẫy ông. Trong vụ Nhân Văn Giai phẩm, rõ ràng đảng sai ông đúng. Vậy mà ông cũng đã có lần cúi đầu thú tội: Ông đã xin lỗi trước đảng và trước nhân dân. Ông cũng đã thú nhận là trong nhiều lần học tập, ông cũng đã phải dơ tay như mọi người hô: Nhất trí, nhất trí.

 Ông cũng biết nhẫn nhục, cũng biết sợ chết và hầu như cả đời ông bị ám ảnh về nỗi sợ hãi bị ám sát.

Nhưng khi chết, ông đã để lại một di sản tinh thần vô cùng quý báu- không phải những sách như Phénomologie et matérialisme dialectique(1951)- Sách này đã làm nên danh phận ông- mặc dầu vậy nó có cũng được không có cũng không sao.

Bời vì, thứ chủ nghĩa mà ông đeo đẳng gần như suốt cả cuộc đời nay ông đã rũ sạch. Nó chỉ còn là một món hàng bị phá sản mà chính chủ nhân của nó đã tìm cách bán tống bán táng đi rồi.

Cuối cùng một điều tối quan trọng. Sống có thể ông không làm được gì-. Ông tỏ ra vô ích. Nhưng cái chết của ông chỉ đến lúc ông nằm xuống. Đảng tưởng rằng đã loại trừ được một tên cộng sản quấy rầy- un communiste dérangeant-.

 Đảng mới bật ngửa ra đã không khai trừ được ông.

  Lúc ông chết  mới thật sự là lúc ông sống thật với ván bài lật ngửa.

Ông đã có thể thất bại suốt cuộc đời- dù rất có thể, ngay cả cái cái chết của ông đã bị nghi ngại là người ta đã ám toán ông bằng thuốc độc.

Cứ như đọc diễn tiến mấy ngày cuối đời trong Những lời trăng trối của ông thì phải đi đến kết luận là ông đã bị đầu độc đến thượng thổ, hạ tả và đưa vào bệnh viện cấp cứu thì ngày hôm sau, ông đã tắt thở.

Mặc dầu vậy, vượt mọi toan tính đê tiện của những kẻ thù, ông đã để lại được chúc thư cuối đời qua cuốn Những lời trăn trối.

Đây là sự bất ngờ vượt mọi dự đoán của kẻ thù ông. Ông đã đánh lừa được tất cả mọi người..

Nay tất cả mọi người đều ngỡ ngàng về tập sách Những lời trăng trối…

 Ngỡ ngàng là phải, vì những lời trăng trối chết người này- những lời tâm huyết có thể quyết định sinh mạng Trần Đức Thảo- đáng nhẽ phải trao và tín nhiệm những trí thức thiên tả như Nguyễn Ngọc Giao-. Người đã giúp đỡ ông nhiều trong thời gian trước đây ở Sài gòn cũng như sau này ở Paris, Nguyễn Ngọc Giao đã tìm nơi ăn chốn ở và tiền tài trợ mỗi tháng 10.000 fr cho Trần Đức Thảo- một mối giao tình vừa là tình bạn vừa theo nghĩa đồng chí. Hoặc chị X, cũng cánh tả thường đến thăm ông thường xuyên tại phố Le Verrier..

Không!! Trần Đức Thảo không tin ai cả, dù là những thành phần cánh tả, dù có liên hệ bạn bè..

Trớ trêu và oái ăm thay! Ông lại tin và trút hết tâm sự cho hai người xa lạ, kể như chưa quen biết. Những người trí thức này, Nguyễn Văn Canh và Tri Vũ Nguyễn Ngọc Khuê chỉ vì có một tấm lòng quý mến ông và đã được ông tin cẩn và trút hết tâm sự mỗi tuần trong suốt 6 tháng trời, chạy đua với thời gian.

Tự quý vị tìm câu trả lời họ là ai? Người cộng sản- người thiên tả- người quốc gia như hàng ngàn hàng vạn người quốc gia hiện đang sống ở Paris…

 Trí thức thiên tả ở Paris muốn tìm ở Trần Đức Thảo một con người thông minh sắc sảo của thập niên 1950.[5] Nhưng sau khi nghe ông Thảo thuyết trình về Triết học của Staline ở trường đại học Denis Diderot thì mọi người đều thất vọng. Ông Lê Thành Khôi bỏ về nửa chừng. Nguyễn Ngọc Giao, một người có lòng muốn giúp đỡ ông Thảo nhiều trong việc tìm chỗ ăn, chỗ ở cho ông Thảo than:

‘Ông trình bày xong thì tôi ra về, không ở lại nghe phần hỏi đáp..(…) Nghe ông nói bữa ấy, tôi buồn quá. Dường như tôi không phải là người duy nhất cảm thấy buồn..[6].

 Nay nếu có dịp đọc Những lời trăng trối thì Nguyễn Ngọc Giao sẽ buồn hay vui, hay cảm thấy bẽ bàng?

Bẽ bàng hơn cả có thể là viên Đại sứ Trịnh Ngọc Thái ở Pháp đã bị Trần Đức Thảo qua mặt sau cái chết có thể do chính y đạo diễn..tưởng rằng đã tịch thu được mọi tài liệu tại ngôi nhà số 2 Le Verrier ngay sau khi ông Thảo chết vào 2 giờ sáng ngày 24 tháng tư năm 1993..

Và tại Sài gòn, một nhân vật quyền thế nắm sinh mạng Trần Đức Thảo là Sông Trường, y chính là người đã trục xuất Trần Đức Thảo ra khỏi Việt Nam với một vé máy bay aller mà không có retour.

Hãy nghe y nói với Trần Đức Thảo:

‘Chúng tôi đã bố trí, đã chuẩn bị cho anh một lối thoát vừa danh dự vừa lý tưởng. Vì anh chưa nghĩ thấu đáo đấy thôi. Tất cả đã sẵn sàng rồi! Nhất định là anh không thể lưu lại cái đất Sài Gòn này như vậy nữa đâu! Đảng đã quyết định, nhất định là anh sẽ phải ra đi thôi!!![7]

 Và một người cuối cùng là tiến sĩ Cù Huy Chử. Ông này tự cho mình là người được ông Trần Đức Thảo  tín nhiệm và đã trao hết di sản tinh thần cho ông nắm giữ. Và mới đây, vì chưa có cơ hội đọc cuốn Những lời trăng trối, ông đã tổ chức vinh danh Trần Đức Thảo theo kiểu ‘nhổ ra rồi lại liếm’…Cho đến ngày hôm nay thì ông vẫn giữ im lặng.. Phần tôi thì vì tôn trọng sự trung thực, tôi bắt buộc vạch trần những gian dối  của ông thôi. Xin ông hiểu cho và từ nay nhớ chừa cho đến chết: Đừng bao giờ làm như thế nữa.

Nội dung cuốn sách Những lời trăng trối bàng bạc từng chi tiết, từng sự việc, dù là chuyện lớn, chuyện nhỏ, dù là chuyện liên quan đến Trần Đức Thảo hay không chỉ tóm tắt vào hai chủ đề lớn:

Hạ bệ thần tượng Hồ Chí Minh bằng chứng minh, bằng lý luận, bằng những nhận xét sâu sắc để vạch trần bộ mặt thật của Hồ Chí Minh.

 Về điểm này, từ xưa đến nay, chưa ai có đủ tư cách cũng như can đảm làm như ông.

Điểm thứ hai, ông chứng minh và cho thấy rằng Marx sai lầm. Staline sai lầm và trong chuỗi lý luận ấy Hồ Chí Minh chỉ là kẻ ăn theo hiển nhiên là sai lầm.

Với hai quan điểm nhìn ấy, dù ông không còn nữa, ông đã một cách nào đó gián tiếp xóa sổ đảng cộng sản Việt Nam!!

[1] Trần Đức Thảo, Những lời trăng trối, trang 210

[2] Trần Đức Thảo, Những lời trăng trối, trang 346, Tổ hợp xuất bản miền Đông Hoa Kỳ.

[3] Hoàng Ngọc Hiến, Cách cho của giáo sư Trần Đức Thảo, phần chót của bài viết, ông thú nhận:Năm 1958, trong đợt  đấu tranh tư tưởng ở trường Đại Học Tổng Hợp, tôi đã phê phán Trần Đức Thảo hết sức gay gắt trong một bài tham luận. Cũng như mọi triết gia, ông Trần Đức Thảo là người đọ lượng. Ở nhà trí thức lỗi lạc này, tôi còn cảm nhận một điều gì đó lớn hơn sự độ lượng, trích trong báo Văn Nghệ, số 1, Bộ mới, tháng 7-1993, trang 2

[4] Lại Nguyên Ân, Món nợ với giáo sư Trần Đức Thảo, 5-5-2013

[5] Đám trí thức thiên tả này đã chót bám theo Đảng. Nay biết rõ bộ mặt thật thối tha của Đảng. Bỏ thì không nỡ, chống thì chống nửa vời thành ra một đám người lạc loài, một loại trí thức ‘cánh tả Caviar’ con nhà giàu ngồi nói thánh nói tướng, bất kế thực tại đất nước bên nhà ra sao..

[6] Nguyễn Ngọc Giao, Với Trần Đức Thảo, một chút duyên nợ, Diễn Đàn Xuân Tân Mão

[7] Trần Đức Thảo, Ibid, trang 236


 

Nào anh em chẳng biết rằng những kẻ bất chính sẽ không được Nước Thiên Chúa làm cơ nghiệp sao-Cha Vương

Hôm nay Thứ 7 đầu tháng, kính Đức Mẹ, chúc bạn và gia đình một ngày bình yên trong Chúa và Mẹ yêu nhé. Đừng quên làm một hy sinh nhỏ như là một đoá hoa thiên dâng lên cho Mẹ trong ngày hôm nay.

Cha Vương

Thứ 7: 01/02/2025

TIN MỪNG: Nào anh em chẳng biết rằng những kẻ bất chính sẽ không được Nước Thiên Chúa làm cơ nghiệp sao? Anh em đừng lầm. Những kẻ dâm đãng, thờ ngẫu tượng, ngoại tình, trụy lạc, kê gian, những kẻ trộm cướp, tham lam, say sưa rượu chè, quen chửi bới, sẽ không được Nước Thiên Chúa làm cơ nghiệp. (1 Cr 6:9-10)

SUY NIỆM: Nhiều người sau khi đã đi đường nhân đức ít lâu, liền ngừng chân nghỉ bước vui lòng ở lại đường lối mình đã đi; xong ơn thánh sủng không khi nào nói được rằng: “Đủ rồi”. Có người lại nghĩ miễn sao đừng sống đạo ngược thì thôi; như thế chưa đủ! Người tốt hằng ngày phải gắng sức tiến tới trên đường lành. Đến ngày thế mạt nhiều giáo dân sẽ phải bỡ ngỡ thấy mình mắc nợ Chúa vì đã không dùng những phương thế tốt để nên thánh. Trên đường nhân đức ai không tiến tới, tức là lùi lại; ai không lợi dụng các dịp mình đã được, tức là hỏng mất. Ai tận tâm làm tôi Chúa, Người sẽ ban xuống cho muôn ơn lành. Và dầu con cư xử hẹp hòi với Chúa, người cũng sẽ ở nhân từ quảng đại với con. (x. Sách Gương Đức Mẹ, Q1:4:3)

LẮNG NGHE: Tất cả chúng ta, mặt không che màn, chúng ta phản chiếu vinh quang của Chúa như một bức gương; như vậy, chúng ta được biến đổi nên giống cũng một hình ảnh đó, ngày càng trở nên rực rỡ hơn, như do bởi tác động của Chúa là Thần Khí. (2 Cr 3:18)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, đôi khi con cố gắng một hồi rồi đuối sức, vì con rất giới hạn, tầm thường và yếu đuối, hơn nữa con còn bị chi phối bởi hoàn cảnh và môi trường sống nữa, bị chi phối bởi sức mạnh của ma quỉ nữa.

Chúa dạy con: “Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện.” (Mt 5:48)

Lạy Mẹ Maria, xin cầu bầu cùng Chúa cho con để con mỗi ngày một tiến trên đàng nhân đức và đừng để con dừng chân lùi bước làm mất lòng Chúa hôm nay.

THỰC HÀNH: Bạn sẵng sàng chưa? Cố gắng hết sức từ bỏ một tật xấu để trở nên hoàn thiện hơn.

From: Do Dzung

****************************

Hiền Thục – Mẹ Hằng Cứu Giúp

PHÂN ĐỊNH TRONG ĐỜI THƯỜNG – PHẦN CUỐI –  Nguyễn Cao Siêu, S.J

 Nguyễn Cao Siêu, S.J

MAGIS: HƠN NỮA!

Trước khi chọn lựa, ta phải đặt Thiên Chúa lên trên hết và trước hết.  Mọi thụ tạo phải được đặt dưới Ngài và đặt sau Ngài.  Đức Giêsu, Thiên Chúa Con làm người, cũng đã đòi các môn đệ phải đặt Ngài lên trên mọi thứ của cải trần gian và mọi liên hệ máu mủ ruột thịt: “Nếu ai đến với tôi mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14, 26).  Ngài còn nói: “Ai trong anh em không từ bỏ tất cả những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14, 33).  Như thế chọn làm môn đệ Giêsu đòi ta phải đặt Ngài lên trên những giá trị được người đời coi trọng.  Khi dặn các môn đệ đừng lo về đời sống vật chất như chuyện ăn mặc, Đức Giêsu khuyên họ: “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn mọi sự khác, Người sẽ thêm cho” (Mt 6, 33).  Vậy tìm kiếm Nước Thiên Chúa hay tìm chính Thiên Chúa là ưu tiên một, vượt trên mọi ưu tiên khác.

Một chọn lựa được coi là nghiêm túc khi nó hoàn toàn quy hướng về vinh quang Thiên Chúa.  Đừng sợ con người sẽ bị chèn ép hay bị tha hóa nếu nó chỉ nhắm đến vinh quang Thiên Chúa.  Vinh quang Thiên Chúa chẳng bao giờ đè bẹp con người.  Trái lại, như Đức Giêsu nói: “điều làm Chúa Cha được vinh quang là anh em sinh nhiều hoa trái và trở thành môn đệ của Thầy” (Ga 15, 8).  Thánh Irênê viết một câu bất hủ: “Vinh quang của Thiên Chúa là con người được sống và sự sống của con người là được nhìn thấy Thiên Chúa” (Gloria enim Dei homo vivens, vita autem hominis visio Dei).  Chẳng có gì mâu thuẫn giữa vinh quang Thiên Chúa và sự triển nở của con người.  Hoa hướng dương tỏa sáng khi quay về mặt trời.

Khi phải phân định để chọn lựa, chúng ta có thể có trước mặt nhiều giải pháp tốt.  Giải pháp tốt hơn là giải pháp dẫn đưa chúng ta đến với mục đích của đời mình HƠN (Linh Thao 23) và vinh danh Thiên Chúa HƠN.  Chính tình yêu mãnh liệt đối với Thiên Chúa khiến chúng ta không bằng lòng với việc chọn những điều “thường thường bậc trung.”  “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi với tất cả trái tim ngươi” (x. Đnl 6, 4).  Khi yêu với tất cả trái tim, người ta không bao giờ coi là đủ.  Chữ HƠN đưa ta đi vào một chuyển động tìm kiếm và nhận định để khám phá ra điều Chúa muốn tôi làm Ở ĐÂY VÀ BÂY GIỜ.  Điều hôm qua là HƠN, thì hôm nay có thể phải điều chỉnh lại.  Phải tìm ra cái HƠN cho hôm nay, cho giây phút này.  Phải làm sao để việc phục vụ của tôi đến với nhiều người hơn, hay đến với những người đang có nhu cầu cấp bách hơn.  Một linh mục được ơn giảng thuyết, có thể đưa bài giảng của mình lên trang web thay vì chỉ dành cho một nhóm người nghe trong Thánh Lễ.  Cha Mateo Ricci, SJ, khi đến Trung-hoa (1583) đã cạo đầu và ăn mặc như một vị sư Phật giáo để được phép ở lại đó.  Nhưng sau khi thông thạo tiếng Quan thoại và văn hóa Trung-hoa, ngài phân định và thấy để truyền giáo tốt hơn thì nên ăn mặc như một văn nhân (literati) của Khổng giáo.  Từ đó (1595) ngài để râu tóc trở lại, mặc áo lụa, và đầu đội một cái mũ sang trọng như mũ giám mục!

Thánh Phanxicô Xavier là người đã sống tinh thần của chữ HƠN.  Ngài đã bỏ quê hương Tây-ban-nha để đi truyền giáo ở Ấn-độ (năm 1541).  Nhưng không chỉ ngừng lại thành phố Goa, ngài còn đi qua các đảo thuộc Mã-lai bây giờ.  Ở Mã-lai, ngài gặp một người Nhật, rửa tội cho anh, và bị lôi cuốn bởi lời giới thiệu của anh về một nước Nhật đẹp đẽ văn minh.  Thế là ngài lên đường đi truyền giáo ở Nhật và khá thành công.  Nhưng lòng của ngài không dừng lại đó.  Khi biết người Nhật rất nể phục sự khôn ngoan của người Trung-hoa, ngài thấy muốn truyền giáo cho người Nhật có kết quả hơn thì phải truyền giáo cho người Trung-hoa trước.  Thế là ngài nuôi mộng vào đất Trung-hoa, dù hoàng đế Trung-hoa thời ấy ra lệnh bắt giết những ai vào nước truyền đạo.  Phanxicô Xavier đã chết vì kiệt sức trên đảo Thượng Xuyên cách Trung-hoa 14 km (năm 1552).  Mắt ngài vẫn hướng về đất Trung-hoa, lòng ngài vẫn muốn làm điều HƠN.

PHẢI LÀM GÌ ĐỂ PHÂN ĐỊNH VÀ CHỌN ĐÚNG Ý CHÚA

 Một người sạch tội trọng, có tương quan thân thiết với Thiên Chúa, người ấy sẽ sáng suốt hơn và dễ tìm thấy ý Chúa hơn.  “Phúc cho ai có trái tim trong sạch, vì họ sẽ được thấy Thiên Chúa” (Mt 5,8), ta có thể thêm, thấy ý của Thiên Chúa.

Một người có tinh thần bình tâm, siêu thoát trước những thụ tạo, không bị những thèm muốn lệch lạc lôi kéo, người ấy dễ gặp thấy ý Chúa hơn.

Một người có lòng yêu mến Chúa và tha nhân, không coi mình là trung tâm, nhưng luôn tìm kiếm vinh quang lớn hơn cho Thiên Chúa, người ấy sẽ dễ tìm ra ý Chúa hơn.  Thánh vịnh nói rõ:

Phàm ai kính sợ Chúa

Người chỉ cho thấy đường phải chọn (Tv 24, 12).

Sau đây là 5 bước cho một cuộc phân định bình thường.

Trước khi lựa chọn, cần nắm vững mục đích của đời mình, đó là ngợi khen Thiên Chúa và cứu rỗi linh hồn mình.  Cần có thái độ bình tâm, nghĩa là không để mình bị chi phối bởi tình cảm thích hay không thích điều này điều nọ, “giữ mình ở giữa như cái kim của bàn cân, để nghiêng theo điều tôi cảm thấy làm vinh danh, ngợi khen Chúa và cứu rỗi linh hồn tôi hơn” (Linh Thao 179).

Kế đến phải cầu nguyện, nghĩa là tha thiết xin Chúa tỏ cho biết Ngài muốn mình làm gì trong hoàn cảnh hiện tại.  Xin Ngài đánh động tâm hồn và soi sáng trí khôn để mình nhận ra.

Suy xét những cái lợi và hại của từng giải pháp chọn lựa.  Đây không phải là lợi hay hại về mặt vật chất, nhưng là xem nó lợi hay hại cho mục đích tối quan trọng của đời mình, đó là tôn vinh Thiên Chúa và cứu rỗi linh hồn mình.

Sau khi suy xét, hãy xem lý trí nghiêng về phía nào hơn, từ đó mới đưa ra quyết định chọn lựa.

Chọn lựa xong thì đi cầu nguyện, dâng lên Chúa chọn lựa của mình, để xin Ngài vui nhận và xác chuẩn chọn lựa đó nếu nó thực sự tôn vinh Ngài hơn.

Cũng có 3 cách để phân định và chọn lựa dựa trên trí tưởng tượng, khi tôi đặt mình trong những tình huống đặc biệt.  Chính những tình huống này khiến tôi chọn lựa nghiêm túc hơn.

  1. Tôi tưởng tượng tôi gặp một người ở trong hoàn cảnh y hệt như tôi, và đang tìm ý Chúa, tôi sẽ khuyên người ấy chọn giải pháp nào?
  2. Tôi tưởng tượng mình đang trong giờ nguy tử, tôi sẽ chọn giải pháp nào?
  3. Tôi tưởng tượng mình đang ở trong ngày phán xét, tôi sẽ chọn giải pháp nào?

Một bạn trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm thì nên tham vấn một vị linh hướng khôn ngoan khi phải làm một chọn lựa quan trọng.  Kết hôn với một người được coi là lựa chọn quan trọng, vì không thể đổi được nữa.  Cần khôn ngoan để nhận ra cái bẫy khéo léo của ma quỷ đội lốt thiên thần (2 Cr 11, 14; Cn 14, 12).   Thánh Inhaxiô khi còn là sinh viên ở Barcelona đã có kinh nghiệm này.  Đó là cứ khi bắt đầu học thuộc lòng các bài văn phạm thì ngài lại thấy trong đầu xuất hiện những tư tưởng mới mẻ về những chuyện thiêng liêng khiến ngài mê mẩn không sao học thuộc được.  Ngài đã cố tống chúng đi, nhưng vô ích.  Lấy làm lạ trước hiện tượng này, – vì ngay cả khi cầu nguyện hay dự thánh lễ, ngài cũng chẳng bao giờ sốt sắng đến thế, – Inhaxiô dần dần nhận ra đây là một cơn cám dỗ tinh vi.  Ngài đã đi gặp giáo sư để xưng thú mọi chuyện và hứa từ nay sẽ học tử tế (Tự thuật 55).

Khi ta chọn lựa đúng ý Chúa thì thường cảm thấy hạnh phúc và bình an, dù vẫn phải chịu nhiều hy sinh, đau khổ.  Làm ngược ý Chúa sẽ đem lại nỗi buồn phiền mà anh thanh niên giàu có cảm nghiệm khi anh từ chối lời mời của Chúa (Mt 19, 20-22).  Một mặt, anh thanh niên muốn có sự sống đời đời, mặt khác anh lại không đủ can đảm để rũ bỏ tài sản đời này.  Lòng gắn bó với của cải khiến anh không đáp lại được lời mời của Thầy Giêsu: “Hãy đi bán tài sản của anh cho người nghèo… rồi hãy đến theo tôi.”  Anh đã bỏ đi, buồn rầu, nhưng có khi nào anh muốn trở lại với Thầy Giêsu không?

Phân định để tìm ý Chúa là việc làm hàng ngày và kéo dài suốt đời.  Từ từ, ta sẽ nhạy bén để nhận ra ý Chúa xuyên qua những biến cố nhỏ mọn.  Nhưng chúng ta vẫn phải chấp nhận có những khoảng thời gian dài chúng ta lần mò trong bóng tối.  Lời nguyện sau của Chân phước John Henry Newman là một nâng đỡ cho ta trong lúc khó khăn đó.

Lạy Chúa là Ánh sáng thân thương,

giữa những bủa vây của u sầu ảm đạm, xin Chúa dẫn con đi.

Đêm thì tối, đường còn xa, xin giữ bước chân con.

Con đâu dám xin thấy tương lai xa xôi,

Chỉ thấy một bước trước mặt cũng đủ rồi.

Chưa bao giờ con như bây giờ,

Cũng chưa bao giờ con xin Chúa dẫn dắt.

Con đã quen tự chọn và thấy con đường của mình.

Nhưng giờ đây, xin Chúa dẫn con đi.

 Nguyễn Cao Siêu, S.J

Nguồn: https://dongten.net

From: Langthangchieutim


 

Kỹ Thuật Cuối Tuần: Giấc mơ về xe taxi robot Tesla của Elon Musk đã bị cản trở ở Trung Cộng

Tổng hợp báo kỹ thuật Hoa Kỳ

  • Tesla đặt mục tiêu triển khai phần mềm robotaxi FSD tự lái xe không cần tài xế giám sát của mình tại hầu hết các thị trường toàn cầu trong năm nay, 2025. Tesla muốn chứng minh giá trị vốn hóa thị trường 1,3 nghìn tỷ đô la của công ty bằng cách phát hành hệ FSD tự lái. Tuy nhiên, Musk tiết lộ rằng nhóm của ông vẫn đang gặp khó khăn ở Trung Quốc.
  • Elon Musk tin rằng Tesla đang tiến sát gần đến việc giải quyết vấn đề lái xe hoàn toàn tự động, tạo ra thứ mà vị CEO này thường dự đoán sẽ là mức tăng giá trị tài sản chứng khoán qua đêm lớn nhất trong lịch sử của thị trường: Chỉ trong một lần phát hành, bản cập nhật phần mềm qua mạng được gửi đến hàng triệu chủ sở hữu xe Tesla trên toàn thế giới sẽ cho phép xe của họ trở thành những chú rô-bốt hoàn chỉnh trên bánh xe trong năm nay. Ít nhất thì đó là lý thuyết, còn cần đến thực tế minh chứng nó.
  • Trong cuộc gọi với các nhà đầu tư vào quý IV hôm thứ Tư, 29-1-2025, Musk đã thẳng thắn nói về “một trong những thách thức lớn nhất của chúng tôi”, tiết lộ rằng nhóm của ông tại Trung Quốc đang phải vật lộn với nhiều vấn đề, trong đó có làn đường xe buýt. “Thực sự có những giờ trong ngày mà bạn được phép ở đó hoặc không được ở đó, và nếu bạn vô tình đi vào làn xe buýt đó vào thời điểm không thích hợp, bạn sẽ nhận ngay một vé phạt tự động”, ông nói. “Vì vậy, đó là một vấn đề lớn về làn xe buýt ở Trung Quốc”.

    CEO của Tesla, Elon Musk, đang gặp khó khăn trong việc điều chỉnh phần mềm xe tự hành có tên gọi là Full Self-Driving (FSD) để phù hợp với yêu cầu của địa phương Trung Quốc.© Michael M. Santiago—Hình ảnh Getty

    Xe taxi robot được coi là thị trường tiềm năng “kẻ chiến thắng sẽ giành có tất cả”

    Musk hy vọng Tesla sẽ là công ty đầu tiên trên toàn thế giới phát triển công nghệ robotaxi đủ linh hoạt để áp dụng cho bất kỳ đường phố nào trong thành phố, dù là ở Hoa Kỳ, Châu Âu hay Trung Quốc. Sau đó, tài xế Tesla có thể thêm xe của họ vào  đội xe theo phong cách Airbnb do Musk quản lý , giúp chủ xe kiếm được hàng chục nghìn đô la tiền dịch vụ taxi mỗi năm khi không cần thiết phải sử dụng xe.

    Hiện nay, các đối thủ như công ty dẫn đầu ngành Waymo cần bản đồ ba chiều chi tiết cần được cập nhật liên tục hoặc sử dụng cảm biến LiDAR tốn kém để quét môi trường xung quanh một cách tỉ mỉ bằng chùm tia laser. 

    Điều này có thể ngăn cản các đối thủ cạnh tranh mở rộng quy mô kinh doanh, có thể là do họ bị giới hạn trong một số khu vực được lập bản đồ trước vì mục đích an toàn, vấn đề được gọi là “rào địa lý”, hoặc phần cứng bổ sung khiến những phương tiện này trở nên quá đắt để cạnh tranh với taxi do con người điều khiển. 

    Tesla muốn tránh những vấn đề này bằng cách chỉ dựa vào các camera, chúng vốn có giá cả phải chăng hơn nhiều để nhận biết môi trường của chúng. Khi một chiếc xe có thể nhìn thấy, nó sẽ thực hiện các lệnh lái xe do máy tính suy luận AI trên xe đưa ra đã được đào tạo trước trên video do những chiếc xe Tesla khác thu thập. Nhiều người lạc quan về Tesla tin rằng cách tiếp cận này, nếu thành công, sẽ là kịch bản “kẻ thắng sẽ được tất cả” tốt hơn Waymo khi Tesla cuối cùng sẽ cấp phép công nghệ này cho bất kỳ ai cạnh tranh trong thị trường sản xuất xe. 


Tin nóng: Hoa Kỳ sẽ đánh thuế nhập cảng đối với hàng hóa từ Trung Cộng, Mễ Tây Cơ và Canada

Tổng Hợp Báo Chí Hoa Kỳ

Donald Trump tuyên bố việc áp thuế đối với hàng hóa từ nước ngoài sẽ giúp chính phủ liên bang thu được hàng trăm tỷ đô la. Ảnh: Bonnie Cash/UPI/Rex/Shutterstock© Ảnh: Bonnie Cash/UPI/Rex/Shutterstock

Nhà Trắng cho biết Donald Trump sẽ áp dụng mức thuế quan toàn diện đối với Canada , Mexico và Trung Quốc vào thứ Bảy, ngày 1-2-2025, có khả năng gây ra một cuộc chiến thương mại gây thiệt hại giữa Hoa Kỳ và ba đối tác thương mại lớn nhất của nước này.

Thư ký báo chí Nhà Trắng Karoline Leavitt cho biết với các phóng viên vào thứ sáu rằng hàng hóa xuất khẩu từ Canada và Mexico sang Hoa Kỳ sẽ bị đánh thuế 25%, trong khi hàng hóa từ Trung Quốc phải chịu mức thuế thêm 10%.

Canada đã cam kết sẽ trả đũa bằng một phản ứng “ mạnh mẽ nhưng hợp lý ”. Mexico cũng đã vạch ra kế hoạch, nhưng từ chối cung cấp thông tin chi tiết. Trung Quốc đã tuyên bố sẽ “bảo vệ vững chắc” lợi ích của mình.

Trump tuyên bố việc áp thuế đối với hàng hóa từ nước ngoài sẽ giúp chính quyền liên bang thu về hàng trăm tỷ đô la, đồng thời buộc các quốc gia – thậm chí là hai đồng minh thân cận nhất của Mỹ – phải tuân theo yêu cầu của ông.

Nhưng các nhà kinh tế đã nhiều lần cảnh báo rằng mức thuế quan cao hơn, vốn là một trụ cột chính trong chiến lược kinh tế của Trump, có nguy cơ làm tăng giá hàng tiêu thụ của hàng triệu người dân Mỹ, thách thức lời cam kết của tổng thống về việc hạ giá “nhanh chóng” trong bối cảnh làn sóng thất vọng về chi phí sinh hoạt .

Trump, người đã đưa ra đề xuất áp dụng mức thuế quan phổ cập 20% đối với tất cả hàng nhập khẩu nước ngoài từ khắp nơi trên thế giới khi đang tái tranh cử, đã nói rõ rằng các thị trường quan trọng khác, bao gồm cả Liên minh châu Âu, cũng nằm trong tầm ngắm của ông.

Trong bài phát biểu nhậm chức, tổng thống đã vạch ra kế hoạch cải tổ quan hệ kinh tế của Hoa Kỳ với thế giới. “Thay vì đánh thuế công dân của chúng ta để làm giàu cho các quốc gia khác, chúng ta sẽ đánh thuế và đánh thuế các quốc gia nước ngoài để làm giàu cho công dân của chúng ta”, ông tuyên bố, cho rằng điều này sẽ dẫn đến “một lượng tiền khổng lồ đổ vào Kho bạc của chúng ta, đến từ các nguồn nước ngoài”.


THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI, HÃY BẮT ĐẦU TỪ CHÍNH MÌNH

Gieo Mầm Ơn Gọi

  1. Bớt nóng giận – Học cách quản lý cảm xúc

Cả giận mất khôn. Kẻ mạnh thực sự là người biết làm chủ bản thân. Học cách chậm lại, hít thở sâu và quan sát trước khi phản ứng hay ra quyết định.

  1. Giữ tâm vững vàng khi gặp khó khăn

Hãy xem mỗi lần vấp ngã là bài học và trải nghiệm. Thay vì than thở vấn đề, hãy tập trung vào giải pháp.

  1. Buông bớt kỳ vọng, mong cầu vào người khác

Càng mong cầu nhiều, càng tự chuốc khổ đau phiền não. Mong cầu càng ít, thất vọng càng ít. Tự mình nỗ lực, dựa vào chính mình, hạnh phúc bền lâu.

  1. Nhận trách nhiệm 100% – cuộc đời bạn, do bạn quyết định.

Mọi chuyện xảy ra trong cuộc đời bạn đều là cơ hội để trưởng thành. Vận mệnh bạn nằm trong tay bạn.

Thay vì đổ lỗi hoặc oán trách “Tại sao lại là tôi?”, hãy hỏi: “Bài học ở đây là gì?”

  1. Rèn luyện sức khỏe thể chất và tinh thần

Một cơ thể khỏe mạnh là nền tảng cho một tinh thần minh mẫn. Đi bộ, vận động 30 phút mỗi ngày, ngủ đủ giấc, và ăn uống lành mạnh. Bạn đang bắt đầu vượt xa 80% còn lại.

  1. Đọc sách mỗi ngày

Sách là kho báu của trí tuệ. Một câu nói trong sách có thể thay đổi cả cuộc đời bạn. Tạo thói quen đọc ít nhất 10 trang mỗi ngày. Tích lũy kiến thức như tích lũy tài sản.

  1. Học cách nói “không”

Một ngày chỉ có 24h. Hãy bảo vệ thời gian và năng lượng của bạn cho những gì thật sự quan trọng.

Đặt ưu tiên rõ ràng: điều gì không phục vụ mục tiêu và giá trị của bạn, hãy mạnh dạn từ chối một cách ngắn gọn và lịch sự.

  1. 8. Ngừng so sánh bản thân với người khác

Mỗi người có một nền tảng, trải nghiệm và hành trình riêng. Mọi sự so sánh đều khập khiễng và vô ích. Thay vì tập trung vào người khác có gì, hãy tập trung phát triển bản thân mình.

St


Thánh Gio-an Bốt-cô (1815 – 1888), linh mục.- Cha Vượng 

Hôm nay 31/01 Giáo Hội mừng kính Thánh Gio-an Bốt-cô (1815 – 1888), linh mục. Mừng quan thầy đến những ai chọn ngài làm quan thầy, đặc biệt là các nam nữ tu sĩ dòng Sa-lê-diên nhé. Chúc mừng! Chúc mừng!

Cha Vượng 

Thứ 6: 31/1/2025

TIỂU SỬ: Chào đời năm 1815 tại Cát-ten-nô-vô, giáo phận Tô-ri-nô, nước Ý, Gio-an đã trải qua thời thơ ấu trong hoàn cảnh khó khăn, vì thế khi làm linh mục, người dấn thân lo việc giáo dục thanh thiếu niên. Người lập dòng các tu sĩ Sa-lê-diêng và dòng Con Đức Mẹ Phù Hộ Các Giáo Hữu để huấn luyện thanh thiếu niên về nghề nghiệp và đời sống đạo. Người qua đời năm 1888.

NHÂN ĐỨC:

+       Nhân đức đầu tiên đó là việc quan tâm đến việc giáo dục các trẻ em mồ côi và những trẻ “bụi đời”. Đây là lời khuyên cho những ai làm công tác giáo dục: “Hãy coi những trẻ em dưới quyền ta như con cái. Hãy đặt mình xuống phục vụ chúng, như Đức Giêsu đã đến không phải để chỉ huy, nhưng để phục vụ; hãy sợ cái gì có vẻ muốn điều khiển, và hãy điều khiển chỉ vì muốn phục vụ đắc lực hơn mà thôi.

+       Nhân đức thứ 2 là lòng yêu mến Chúa Giêsu Thánh Thể: Thánh Don Bosco có lòng yêu mến phép Thánh Thể nồng nàn. Hằng ngày ngài dành nhiều thời giờ để viếng Chúa, cả khi tuổi đã già, sức đã yếu ngài vẫn giữ nguyên thói quen ấy. Chân ngài bị đau nên ngài phải cố gắng lắm mới qùy được. Ngài rất sốt sắng cầu nguyện. Mặt ngài lúc bấy giờ sáng láng như một thiên thần. Mỗi lần đi qua nhà thờ, ngài đều giở mũ ra chào. Ngài khuyên các linh mục nên đọc kinh thần tụng trước Thánh Thể. Ngài luôn cổ vũ các thanh thiếu niên mến mộ Mình Thánh Chúa.

+       Nhân đức thứ 3 là lòng sùng kính Đức Mẹ: Năm 1862, Chúa cho Don Bosco thấy một thị kiến. Ngài trông thấy chiếc thuyền của Thánh Phêrô bị nhiều tàu bè của địch đe dọa trên biển cả. Khi trận chiến đến hồi ác liệt Ngài thấy có hai trụ cột hiện ra. Một trụ thứ nhất có hình phép Thánh Thể và dòng chữ “Salus Credentium” (sự cứu rỗi các kẻ tin). Còn trụ kia thì có hình Đức Mẹ Maria và dòng chữ “Auxilium Christianorum” (Đấng phù hộ người công giáo). Ánh sáng tỏa ra từ hai trụ cột ấy làm cho binh lính Đức Giáo Hoàng thêm sức mạnh, niềm tin và làm cho quân thù phải kiếp sợ. Tàu thuyền quân địch chạy nhốn nháo, hỗn độn, bị chìm hoặc phải chạy đi nơi khác. Có hai thứ tình yêu- yêu Chúa trong phép Thánh Thể và yêu mến Đức Bà- là bảo chứng của mọi vị thánh. Đó là những Đấng phù hộ chính của Giáo Hội công giáo, là ánh sáng trong đại dương cuộc đời, là ngọn đèn soi chiếu con đường đi của người tín hữu, và làm mù mắt những kẻ chống đối Giáo hội.

NOI GƯƠNG THÁNH NHÂN: Để noi gương ngài mời bạn cố gắng sống những lời khuyên của ngài sau đây nhé:

❦  Nếu bạn muốn Chúa ban cho bạn nhiều ân sủng, hãy năng đến viếng Thánh Thể.

❦  Nếu muốn ma quỉ xa lánh, bạn hãy siêng viếng Chúa.

❦  Nếu muốn chiến thắng ma quỷ, hãy trú ngụ dưới chân Chúa Giêsu.

❦  Không yêu mến việc viếng Chúa, ấy là dấu chỉ sẽ thua ma qủy.

❦  Bạn thân mến, siêng năng viếng Thánh Thể là một phương thế hữu hiệu để chiến thắng ma quỷ.

❦  Hãy cố gắng siêng năng viếng Chúa Thánh Thể và ma qủy không thể chiến thắng bạn được.

From: Do Dzung

***************************

TÌNH YÊU MẾN – PM CAO HUY HOÀNG 

Cuộc đời đầy xót xa của nữ ca sĩ Kim Anh: 2 lần kết hôn đều vì mang ơn, 10 năm bặt tin con

Cuộc đời đầy xót xa của nữ ca sĩ Kim Anh: 2 lần kết hôn đều vì mang ơn, 10 năm bặt tin con

Ca sĩ Kim Anh sinh năm 1953 tại Lai Vung, Sa Đéc, Đồng Tháp. Năm 16 tuổi, Kim Anh sang Mỹ du học. Kim Anh từng làm phiên dịch cho một nhà hàng. Một lần, Kim Anh ngẫu hứng hát vài bài, nhờ giọng hát đẹp mà gây chú ý rồi trở thành ca sĩ chính của nhà hàng.

Kim Anh nổi tiếng với album “Mùa thu lá bay” gồm 11 bài hát, gây sốt ở cả thị trường hải ngoại lẫn trong nước ở đầu thập niên 80. Bản hit cùng tên đã từng mang về cho nữ ca sĩ mười mấy nghìn đô mỗi tuần.

Ngày xưa tôi đi hát, tiền thù lao toàn quy ra vàng, riêng bài Mùa thu lá bay cứ mỗi tuần mang về cho tôi mười mấy nghìn USD”, nữ ca sĩ kể trên tờ Vnexpress.

Ca sĩ Kim Anh thời trẻ.

Vậy nhưng đằng sau ánh hào quang, cuộc đời Kim Anh tràn ngập nỗi buồn, sự bi thương. Năm 1978, Kim Anh gặp tai nạn bão tuyết ở Mỹ. Vụ tai nạn khiến Kim Anh phải nằm viện gần 3 năm trời. Chân tay bị liệt, mặt chằng chịt vết thương và toàn thân chịu gần 300 mũi khâu.

Để cắt cơn đau, Kim Anh lạm dụng thuốc lá và morphine mà không lường được rằng, bản thân trở thành… con nghiện. Suốt nhiều năm sau đó, Kim Anh vật vã với ma túy. Năm 1984, nữ ca sĩ quyết định đi Pháp cai nghiện.

Năm 1985, Kim Anh phát hiện bị bệnh gan. Nữ ca sĩ được giới thiệu vào bệnh viện chuyên mổ về gan. Bác sĩ sau khi thăm khám đã nói rằng, phải cắt 8/10 phần lá gan thì may ra tỷ lệ sống là 40%. Vì không muốn làm “con ma mổ bụng” mà Kim Anh về uống một lần 21 chai rượu để chờ chết nhưng rồi cũng không chết.

Nhưng rồi từ đó, nữ ca sĩ ngày nào cũng lấy rượu làm bạn. Mấy chục năm qua, ngày nào Kim Anh cũng uống rượu. Và điều kỳ lạ là, mỗi lần uống rượu, Kim Anh hát càng hay, tiếng hát như có men say, vừa nồng nàn vừa khiến người khác mê đắm.

Kim Anh lúc chưa bị đột quỵ.

Thời điểm nữ ca sĩ bị đột quỵ

Kim Anh tâm sự trên tờ Vnexpress rằng, hai cuộc hôn nhân mà bà trải qua đều là vì tình nghĩa, sự mang ơn, trân quý hơn là tình yêu nam nữ. Nữ ca sĩ có 2 người con trai, người sống ở Nhật, người định cư tại Mỹ, còn Kim Anh một mình về Việt Nam (năm 2007) sau biết bao thăng trầm nơi xứ người.

Từ khi về nước, Kim Anh thuê một căn phòng ở khách sạn tại quận 10 để ở lâu dài. Nữ ca sĩ đi hát phòng trà, sự kiện, một số buổi tiệc mang tính chất riêng tư và đặc biệt là những chương trình từ thiện ở vùng sâu vùng xa, người già neo đơn, người khuyết tật.

Với catse từ 15 đến 30 triệu đồng một show, cùng khoản tiền lương hưu ở Mỹ nên Kim Anh sống khá thoải mái. Nữ ca sĩ vẫn có thể chu cấp cho con.

Kim Anh từng dự định về già sẽ vào viện dưỡng lão để không phiền tới con cháu vậy nhưng hồi năm 2021, Kim Anh bị đột quỵ, đứt mạch máu não, tưởng chết. Dù qua cơn nguy kịch nhưng nữ ca sĩ bị méo miệng, liệt chân tay và phải ngồi xe lăn suốt thời gian dài.

Năm 2023, Kim Anh vẫn không thể đi lại bình thường mà vẫn phải có dụng cụ hỗ trợ vì bàn tay co quắp, khó cầm nắm. Dù ở hoàn cảnh vô cùng tồi tệ nhưng nữ ca sĩ không bỏ cuộc mà kiên trì tập vật lý trị liệu.

Tôi bò trên sàn, tự tập đi dù có té ngã. Tôi nhớ mỗi lần té lại gạch vào giấy để ghi lại. Tổng cộng tôi đã té 126 lần trong lúc tập đi”, Kim Anh chia sẻ trên tờ Ngôi Sao.

Kim Anh trong quá trình điều trị, tập vật lý trị liệu sau cơn đột quỵ.

Hiện tại, sức khỏe của nữ ca sĩ đã tốt hơn rất nhiều.

Có lẽ điều duy nhất Kim Anh “được” từ lần đột quỵ là kết nối lại được với con trai út. Bởi trước đó, nữ ca sĩ và con trai út mất liên lạc suốt 8 năm trời.

Thời điểm nữ ca sĩ bị đột quỵ, ca sĩ Quang Thành chia sẻ trên Vietnamnet rằng: “Ca sĩ Kim Anh làm mẹ đơn thân hơn 30 năm qua. Con trai cả lập gia đình hiện đang sống tại Nhật và mất liên lạc đã 10 năm. Con trai út lần cuối cùng liên lạc cách đây 1 năm lúc đó sống tại Reno, mùa dịch hơn 1 năm qua không biết chuyện gì xảy ra mà đến nay vẫn bặt vô âm tín.

Vì không gia đình, anh em ruột, con cái, nhà cửa, tài chính… nên chị được hỗ trợ từ chính phủ trong việc cấp cứu và điều trị tại bệnh viện, sắp tới là trung tâm phục hồi chức năng cho đến khi tình trạng sức khỏe tốt hơn”.

Sau khi thông tin ca sĩ Kim Anh bị đột quỵ được đăng tải trên truyền thông cũng như mạng xã hội, con trai út liên lạc và tìm về sống chung để chăm sóc mẹ già.

Nữ ca sĩ kể trên tờ Ngôi Sao rằng, con trai rất thương, lo lắng cho mẹ nhưng anh cũng nặng gánh vì phải lo cho vợ và 3 con nhỏ. Vì thế, Kim Anh luôn chủ động trong sinh hoạt, cố gắng làm những gì có thể để chia sẻ áp lực với con.

Sau 4 năm điều trị di chứng của đột quỵ, hiện tại, Kim Anh đã có thể nói chuyện và sinh hoạt bình thường. Nữ ca sĩ sống cùng con trai út ở bang California, vẫn duy trì dùng thuốc và tập vật lý trị liệu.

MÙA THU LÁ BAY | Lời Việt: Nam Lộc | KIM ANH | ASIA 

From: TU-PHUNG

 

Truyện Tưởng Năng Tiến – Sáng mùng một

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

31/01/2025

Vừa rời nhà thì trời lấm tấm mưa, đường trơn và tối nên tôi lái xe rất chậm – dù thuở ấy tuổi đời còn trẻ. Phải qua đêm nay, đêm giao thừa,  tôi mới bước qua tuổi ba mươi – nếu tính theo âm lịch. Tam thập nhi lập nhưng tôi đang hơi lập cập vì vừa bắt đầu một cuộc đời mới, đời tị nạn.

Nghề ngỗng không, tiền bạc không, vốn liếng tiếng Anh cũng không được nhiều nhặn gì cho lắm. Chỉ có điều may mắn là tôi không đến nỗi thất nghiệp thôi. Việc làm tuy chỉ với đồng lương tối thiểu nhưng được cái rất nhẹ nhàng và dễ dàng như chơi vậy. Tôi có thể đi học ban ngày. Mãi đến 10 giờ tối mới phải có mặt ở trạm xăng, để thay thế cho người làm việc ca chiều, rồi loanh quanh ở đó cho đến sáng sớm hôm sau.

Tháng Giêng, tháng Hai ở California trời thường mưa nên khách hàng rất lưa thưa, thỉnh thoảng mới có người dừng xe, và càng về khuya càng vắng. Tôi gần như chả phải làm gì cả nên đóng kín cửa, mở máy sưởi tay, kê lọ thức ăn làm sẵn đựng trong lọ thủy tinh sát ngay bên cạnh, rồi ngồi học bài hay đọc báo. Sau một lúc lâu, khi đã hơi đoi đói, tôi sẽ có một bữa ăn nóng sốt ngon lành.

Giữa một đêm Đông mưa lạnh mà được ở trong phòng kín, có máy sưởi ấm áp, với một lọ cơm đầy đang bốc khói (thịt cá gia vị tiêu ớt đầy đủ) thì không còn gì để phàn nàn nữa cả. Tôi sắp thưởng thức bữa ăn khuya thì khách lạ xuất hiện, một người đàn ông trung niên, trông có vẻ là dân Mễ Tây Cơ.

Ông đứng trước khung cửa kính nhìn vào – ướt như chuột lột, áo quần nhầu nhĩ, dáng điệu thiểu não – với ánh mắt lo âu. Một người vô gia cư, cần đi tiêu đi tiểu gì đó, tôi đoán vậy.

Restroom của trạm xăng chỉ dành cho khách hàng. Để cho dân homeless sử dụng tự do thì họ cứ đến hoài, đám nhân viên tụi tôi sẽ phải lau chùi và dọn dẹp muốn khùng luôn.

Tuy biết thế nhưng tôi vẫn bước ra bên ngoài, đưa ra chìa khoá nhà vệ sinh như thường lệ. Ổng không cầm, chừng như không hiểu tại sao, cho đến khi tôi chỉ tay vào cánh cửa có hai chữ WC thì người khách lạ mới gật đầu, vội vã đi vội vào bên trong.

Vài phút sau y trở ra (chắc đã bỏ quên chìa khoá bên trong) đứng ở chỗ cũ, vai run run vì lạnh, ngơ ngác nhìn quanh. Cái gì chứ đói lạnh thì tôi “rành” lắm nên không khỏi chạnh lòng. Người khách lạ khiến tôi nhớ đến những ngày tháng không nhà của chính mình –  sau một chuyến vượt biên thất bại, và lạc mất hết giấy tờ cùng tiền bạc – ở một thành phố không một người quen.

Vào mùa mưa, Rạch Giá hay có những ngày biển động. Trời thấp, ẩm, lạnh, mây xám màu chì. Lòng buồn, bụng đói, dạ hoang mang, tôi bước đi không thấy phố, không thấy nhà, chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ. Sáng nào tôi cũng loanh quanh trong chợ Nhà Lồng của thị xã, mắt láo liên nhìn quanh những bàn ăn, chỉ chờ thực khách buông đũa là nhào vào húp vội phần ăn thừa còn lại. Tôi trải qua nhiều tháng ngày như thế (ngay giữa lòng quê hương của chính mình) nhưng chưa bao giờ nhận được một nụ cười thân thiện, hay một cử chỉ thân ái, của bất cứ ai.

Tôi mở cửa mời người người khách lạ bước vào bên trong, rồi xẻ phần cơm sắp ăn vào một cái đĩa giấy – cắm thêm vào cái nĩa nhựa – ra dấu mời bằng một nụ cười hơi vụng về. Không khách sáo hay ngượng ngùng gì ráo, y vội vã làm dấu rồi cắm cúi ăn ngay.

Để cho không khí đỡ ngượng nghịu, tôi chỉ vào ngực mình tự giới thiệu:

  • My name is Tien, my name is Tien…
  • Ổng ta hiểu nên cũng chỉ chỉ vào ngực, đáp lại ngay dù đang nhai ngồm ngoàm:
  • Domingo, Domingo …
  • Chúng tôi vui vẻ bắt tay nhau. Nụ cười hiền lành của người khách lạ khiến tôi yên tâm và cảm thấy dễ chịu:
  • You speak English?
  • No!
  • No English?
  • No!

Xong, tôi lấy một lon cà phê và một bao thuốc lá, hàng bán của trạm, ngỏ ý “thân tặng” trước khi từ giã. Domingo đón nhận, gật đầu cảm ơn, rồi miễn cưỡng mở cửa lầm lũi bỏ đi. Tôi nhìn theo, áy náy và ái ngại nhưng còn biết làm gì hơn và làm sao khác!

Chỉ độ vài ba phút sau thì Domingo quay lại, nhè nhẹ gõ vào khung kính. Tôi chưa biết nói sao thì y móc túi chìa ra một manh giấy nhỏ, với vài dòng chữ mực xanh nghuệch ngoạc và nhoè nhẹt. Tôi đọc chữ được, chữ mất nhưng vẫn đoán được nội dung vì giản dị đây chỉ là một cái địa chỉ của một tiệm bánh nhưng không rõ số nhà (King Bakery … King Road … San Jose) và số điện thoại.

Nơi tôi làm việc cách trạm xe buýt Greyhound không xa lắm, chỉ chừng một giờ đi bộ. Có lẽ Domingo là di dân lậu. Y băng qua biên giới vào được San Diego, một thành phố cực Nam của Mỹ giáp ranh với Mexico. Từ đây chắc có người giúp y mua vé xe buýt lên San Jose để tìm người thân. Đến một nơi xa lạ, giữa đêm mưa, đi loanh quanh mãi rồi không biết đi đâu nữa nên y dừng chân ở nơi này.

Chúng tôi bất đồng ngôn ngữ nên mọi suy đoán của tôi vô phương kiểm chứng. Tần ngần một lát, tôi lấy cuốn niên giám điện thoại trang vàng – Yellow Pages San Jose – lật kiếm vần B coi thử :

Bingo!

Chắc phải có đến mấy trăm tiệm bánh ở thành phố đông cả triệu dân  này nhưng riêng trên đường King thì tôi tìm được hơn chục. Tôi bắt đầu bấm số, giữa khuya không ai bắt máy nhưng tôi để lại được lời nhắn rõ ràng và gọn gàng:

Tôi gọi từ cây xăng Shell, số 1455 đường The Alameda, có ông Domingo vừa từ Mexico đến đây. Xin đến đón ông ấy ngay hay gọi lại tôi càng sớm càng tốt (ASAP, as soon as possible) ở số này …

Domingo có vẻ an tâm hơn đôi chút sau khi thấy tôi gọi xong hơn chục cú phone. Đồng hồ mới chỉ 11:45 PM, cũng sắp giao thừa, tôi nghe tiếng pháo nổ lác đác đó đây. Những tiệm bánh không mở cửa trước 6 hay 7 giờ sáng nhưng chắc chắn họ đến làm việc rất sớm để chuẩn bị ra lò cho loạt hàng đầu tiên.

Hy vọng là sẽ có người đến đón Domingo trước khi đổi ca, chứ không thì cũng lôi thôi lắm. Thiệt là hy vọng  mỏng manh. Lỡ không ai tới thì sao? Tôi sẽ “làm gì” với người khách lạ này vào sáng ngày mai, sáng mùng một Tết? Domingo lo lắng đã đành, tôi cũng bắt đầu lo thấy mẹ luôn vì “tình trạng cư trú” của tôi không được sáng sủa gì cho lắm.

Tôi đang “chia” chỗ nằm, ở phòng khách, trong apartment một phòng, với một người đồng hương. Ổng cũng mới chân ướt chân ráo tới Mỹ y như tôi vậy, và đang làm assembler cho một hãng điện tử nhỏ. Lương lậu cũng gần ở mức tối thiểu, nghĩa là chả khá hơn tôi bao nhiêu nhưng cả vợ lẫn con vẫn còn kẹt ở VN, đó là chưa kể khoản nợ tiền vượt biên – nghe đâu cũng gần chục cây vàng – nên thằng chả phải “cày hai job” lận.

Chúng tôi chả mấy khi trò chuyện vì ổng làm việc suốt ngày, còn tôi thì vắng mặt suốt đêm nhưng tôi biết đương sự không phải là người dễ tính. Mấy tháng trước, vào một đêm đông cận ngày Lễ Tạ Ơn, cũng đúng lúc tôi sắp ăn bữa khuya thì một con chihuahua bé tí teo xuất hiện. Chó lạc ở Mỹ ngó là biết liền: mệt lả, xơ xác, ngác ngơ, và nhếch nhác cũng y như Domingo bữa nay vậy. Chỉ có điều khác là con thú khô ráo vì đêm đó không mưa.

Tôi cũng sẻ phần cơm của mình cho chó. Gần đến giờ về, trong khi tôi loay hoay chùi rửa cầu tiêu nhà tiểu chú chó nhỏ vẫn kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài. Nó theo tôi ra đến nơi đậu xe với ánh mắt lo âu và dò hỏi.

Tôi ngần ngừ một lát, có lẽ chưa tới một giây, rồi bồng nó lên xe. Tới lúc đó tôi mới nhận ra là con vật nhỏ bé này bẩn thỉu hôi hám quá. Tôi phải hạ cả hai kính xe phía trước, dù trời bên ngoài lạnh buốt.

Về đến nhà tôi mang con chó vào phòng tắm, mở nước nóng, sát xà phòng tắm luôn. Trời ơi là nó dơ dễ sợ. Tôi phải xối nước ào ào nên mãi với nghe tiếng nói bên ngoài:

  • Làm gì ở hoài trong đó hoài vậy, cha nội? Cho tui tắm rửa đi làm nữa chớ, trễ rồi.

Cửa mở, hơi nước mù mịt khiến cho ông bạn chung nhà nhăn mặt. Rồi  ngay sau khi nhìn thấy con chihuahua đang loi ngoi trong bồn tắm thì ông bạn đồng hương của tôi bất chợt nổi điên. Tôi bị chửi rủa không tiếc lời, và toàn những lời nặng nề thái quá. Ổng lớn tiếng quát tháo tới mức hàng xóm có kẻ phải ghé mắt vào xem.

Khi hiểu ra sự việc, may quá, có người mách là nếu tôi không muốn nuôi chó thì có thể mang nó đến animal shelter của thành phố. Tôi bồng con thú đi ngay, dù lòng buồn vời vợi!

Kinh nghiệm “hãi hùng” sáng hôm đó vẫn chưa phai thì hôm nay tôi lại lâm vào hoàn cảnh khó xử khác, và khó xử hơn. Tôi thực không biết sẽ xoay trở ra sao nhưng tôi biết chắc là mình không thể thản nhiên “bỏ rơi” ông bạn Mễ Tây Cơ này được. Nước Mỹ ở đâu cũng có shelter cho người vô gia cư nhưng phải là cư dân hợp pháp kìa.

Đang suy nghĩ “miên man” thì chuông điện thoại reo. Đầu giây bên kia là giọng một người phụ nữ líu lo nghe như tiếng chim, hẳn là tiếng Spanish. Tôi mừng quýnh đưa máy cho Domingo. Y toét miệng cười ngay sau khi mở miệng nói “hola” khiến tôi cũng nở một nụ cười (theo) nhẹ nhõm.

Chỉ mười lăm phút sau, một cái xe Ford Torino cũ mèm thắng gấp giữa sân. Bốn người Mễ cùng túa ra ôm chầm lấy Domingo mừng rỡ. Tôi cũng mừng luôn, và không chừng (dám) tôi là người mừng nhứt.


 

ĐƯỢC KÊU GỌI TRỞ NÊN NHỮNG VÌ SAO – Lm. Mark Link, SJ


Lm. Mark Link, SJ

“Chúng ta được kêu gọi trở nên những vì sao chiếu sáng trong cõi trần u ám này.”

 

Có người đã mô tả các tiên tri trong Kinh Thánh như những người an ủi những ai phiền não, và cũng là người gây phiền não cho những ai giầu sang, tự mãn.  Chẳng hạn như tiên tri Giêrêmia.  Vị tiên tri này sống vào thời kỳ Isael đang bị băng họai từ bên trong.  Và bị quân đội ngoại bang hùng mạnh đe dọa từ bên ngoài.  Tình hình như thế làm cho Giêrêmia hết sức đau xót vì Ngài yêu mến tổ quốc và đồng bào mình.  Có lẽ vì thế mà Chúa đã kêu gọi Giêrêmia làm ngôn sứ cho bạn hữu và láng giềng của ông.

Jeremiah 39 AI images - Judah's Fall and the Capture of Jerusalem ...

Nhưng lần nào được Chúa kêu gọi, Giêrêmia cũng đáp lại một cách hết sức miễn cưỡng, vì ông biết rằng làm tiên tri nơi quê hương mình rất là khó khăn.  Nhưng rồi Giêrêmia cũng phải thuyết giảng, ông tuyên bố thẳng thắn với dân chúng con đường sống còn duy nhất của họ là phải canh tân đời sống hướng về Chúa và kêu cầu Ngài cứu giúp.

Nghe ông giảng thuyết như thế, đám dân liền nổi giận.  Họ lầm bầm kêu: “Ông nội Giêrêmia này dám nghĩ mình là ai mà bày đặt phê phán chúng ta, vì dầu sao chúng ta cũng là đồng bào của ông ấy?”  Tình trạng căm ghét này càng dâng cao đến nỗi có lần nhà cầm quyền đã công khai đánh đòn ông, lần khác thì cột ông vào trong bao, lần khác nữa thì xô ông vào một đống phân.

Jeremiah is removed from his pit prison. Images Bible, Bible Pictures ...

Chúa Giêsu cũng đã cảm nghiệm được những khó khăn và đau đớn ấy khi lãnh nhận sứ mệnh làm tiên tri ngay trong xứ sở của Ngài.  Ngài đã từng bị bạn bè láng giềng ruồng rẫy.  Chẳng hạn bài Phúc Âm hôm nay cho ta thấy những gì đã xảy ra khi Chúa Giêsu lần đầu thuyết giảng nơi quê nhà Ngài, sau khi lãnh nhận phép rửa từ sông Giodan trở về.  Khi Chúa đứng lên tuyên bố với bạn bè và láng giềng rằng: “Thần Khí Chúa ngự xuống trên Ngài và chính Ngài làm ứng nghiệm lời Thánh Kinh,” thì lập tức họ cảm thấy khó chịu ngay.

Khắp hội đường đều nghi hoặc và dân chúng xầm xì bàn tán với nhau: “Anh ta không phải là con ông Giuse sao? Jesus in the Synagogue at Nazareth Anh ta nghĩ mình là ai mà dám tự nhận mình là tiên tri?  Đâu là bằng chứng cho thấy anh ta là Đấng Thiên Sai chứ không phải là tên mạo nhận?”  Lời xầm xì càng lúc càng lớn và chẳng bao lâu đám dân chúng bắt đầu la lên.  Rồi tình hình đột nhiên không thể kiềm chế được nữa.  Thánh Luca kể lại trong Phúc Âm như sau: “Dân chúng đứng dậy kéo Chúa Giêsu ra khỏi thành và dẫn Ngài lên đỉnh đồi trong thành phố dự tính xô Ngài lộn đầu xuống dưới.  Nhưng Ngài bước qua giữa họ và bỏ đi chỗ khác” (Lc 4: 29-30).

 

Bài mô tả của thánh Luca về khó khăn đầu tiên Chúa Giêsu gặp phải tại Nagiarét khiến cho người Kitô hữu đang hăng hái phấn khởi bỗng như bị “té cái bịch” xuống đất.  Jesus Teaching In The SynagogueNhưng sau khi suy niệm về Kinh nghiệm chua chát đó, chúng ta bỗng nhớ lại những lời phiền não cụ già Simeon đã thốt ra khi Chúa Giêsu được dâng vào đền thánh “Trẻ này… là một dấu chỉ cho người ta chống đối” (Lc 2:34).  Lời nói này sẽ còn vang đi vọng lại suốt thời kỳ giảng thuyết của Chúa Giêsu.  Nếu dân làng Nagiaret từng đòi Chúa Giêsu trưng ra bằng cớ xác minh Ngài là tiên tri thế nào, thì các nhà lãnh đạo tôn giáo Irsael cũng buộc Ngài chứng minh giáo lý của Ngài là chính thống y như vậy (Mc 2: 18).  Nếu dân làng Nagiaret từng tố cáo Chúa Giêsu là kẻ dối trá, là kẻ lộng ngôn phạm thượng thế nào thì bọn biệt phái cũng thẳng thừng buộc tội Ngài là khí cụ của chính ma quỉ y thế ấy (Mt 12:24).  Và nếu dân làng Nagiaret từng cố tìm cách giết Chúa Giêsu vì lời tuyên bố của Ngài như thế nào, thì đám dân thành Giêrusalem cũng hò hét khản cổ: “Đóng đinh nó đi!  Đóng đinh nó đi!” y hệt như vậy.  Thực sự mà nói, Chúa Giêsu quả là một kẻ bị nhiều người chống đối và khích bác.  Lời tiên báo của cụ già Simeon về con trẻ Giêsu sẽ theo sát Đức Giêsu trong suốt cuộc đời dương thế Ngài.

Làm sao áp dụng những điều nói trên vào cuộc sống của chúng ta?  Chính Chúa Giêsu đã từng nêu gương cho chúng ta trước.  Ngài từng bảo các môn đệ: “Nếu thế gian ghét các con, thì hãy nhớ rằng họ đã ghét Ta trước… Đầy tớ không lớn hơn chủ mình.  Nếu họ đã bắt bớ Ta thì họ cũng sẽ bắt bớ các con” (Ga 15:18-20).  Bất cứ ai cố gắng sống đúng là Kitô hữu sẽ hiểu được những lời nói trên chân thực thế nào.  Chúng ta thử xét trường hợp những thanh niên đang học trung học hay đại học.  Cách đây không lâu, trong đám thanh niên có một số cảm nhận được những điều Chúa Giêsu đang đề cập đến.  Chúng ta hãy hỏi họ xem điều gì đã xảy đến cho họ khi họ cố gắng thật thà trong cuộc thi đang khi bạn bè xung quanh gian lận?  Điều gì đã xảy đến cho họ khi họ cố gắng giữ mình đúng đắn trong một buổi tiệc vui, đang khi chung quanh họ lũ bạn đang “quậy” tứ tung?  Điều gì đã xảy ra cho họ khi họ lên tiếng chống lại việc phá thai trong khi những người xung quanh họ lên tiếng ủng hộ việc ấy?  Điều gì đã xảy ra cho họ khi họ tuyên bố chống nạn kỳ thị chủng tộc, đang khi quanh họ người ta đang tìm cách tiêu diệt cá tính của những dân tộc thiểu sổ?  Điều gì đã xảy ra cho những thanh niên này thì cũng xảy ra tương tự cho những người lớn tuổi hơn.  Quả thế, nhiều lúc chúng ta đã từng bị ruồng bỏ và bắt bớ vì niềm tin của chúng ta.

Does God Punish Bad People? Is God Punishing Me? Is it God or the Devil ...

Tuy nhiên chúng ta không nên vì thế mà từ bỏ lối sống lương thiện và trong sạch.  Không nên vì thế mà từ chối không dám bảo vệ quyền lợi trẻ em và nhóm người thiểu số.  Lý do thật rõ ràng là vì Chúa Giêsu đã từng nói với các môn đệ trong bài giảng trên núi: “Các con là muối đất…  Các con là ánh sáng thế gian…  Người ta không đốt đèn rồi đặt dưới đáy thùng nhưng đặt nó trên giá đèn…  Cũng thế, ánh sáng của các con phải toả sáng trước mọi người để họ trông thấy việc thiện các con làm và ngợi khen Cha các con ở trên trời” (Mt 5:13-15).

Chúng ta là Kitô hữu được kêu gọi làm tiên tri của Chúa Cha cho thời đại chúng ta, cũng như Chúa Giêsu từng là tiên tri của Chúa Cha cho thời đại của Ngài.  Đây chính là sứ vụ mà chúng ta lãnh nhận khi chịu phép rửa tội và thêm sức.  Chúng ta hãy lập lại lời thánh Phaolô; “Người Kitô hữu chúng ta được Chúa kêu gọi để toả sáng như các vì sao giữa lòng thế giới tăm tối này” (Pl 2:15).

Atheists are less open-minded than religious people, study claims ...

Chúng ta hãy kết thúc với lời cầu nguyện nói lên cảm nghĩ của bất cứ ai đã từng cố gắng trung thành bước theo Chúa Giêsu.

Lạy Chúa xin ban cho chúng con tình yêu của Chúa, vì đôi khi chúng con bị cám dỗ căm thù đám người ruồng rẫy chúng con.

Lạy Chúa, xin ban cho chúng con sức mạnh của Chúa.  Vì đôi khi chúng con như muốn ngã lòng trước những cảnh ngộ gai góc.

Lạy Chúa xin ban cho chúng con lòng dũng cảm vì đôi khi chúng con như muốn đầu hàng trước những gánh nặng đè lên chúng con.

Xin giúp chúng con là muối ướp mọi người, là đèn soi thế giới.  Xin hãy giúp chúng con toả sáng như những vì sao trong thế giới tăm tối này. Amen“.

Lm. Mark Link, SJ

From: Langthangchieutim


 

Cặp đôi hoàn hảo-Truyện ngắn HAY

Cặp đôi hoàn hảo

Họ là một “cặp đôi hoàn hảo”như tên gọi của khu dân cư này tặng cho. Cụ ông chắc hẳn đã ngoài bảy mươi, trong khi cụ bà cũng tròm trèm bảy chục, nhưng trông trẻ trung và khỏe mạnh hơn cụ ông rất nhiều.

Sáng sáng, người ta thấy cụ bà cầm tay dẩn từng bước, đưa ông ra công viên tập thể dục với cây gậy trên tay vì ông đã mù. Trông họ rất hạnh phúc và quấn quit nhau như vợ chồng son. Sau khi tập thể dục xong, họ thường ngồi trên một chiếc ghế đá cùng nghe nhạc hoặc nghe đọc sách từ chiếc điện thoại, hoặc cụ bà đọc sách cho ông nghe, rồi cả hai cùng chuyện trò vui vẻ.

Những buổi chiều êm ả, từ nhà họ phát ra tiếng dương cầm thánh thót của những bản nhạc xưa, do cụ ông ngồi trước cây đàn với bàn tay uyển chuyển trên từng phím đàn. Họ mới dọn về khu dân cư này khoảng trên dưới hai năm nay. Nhiều người tò mò muốn biết họ là ai, nên hỏi anh công an khu phố về mối quan hệ và lai lịch của họ. Anh công an cho biết người phụ nữ là một Việt kiều Mỹ và cụ ông là một cán bộ về hưu và họ không phải là vợ chồng. Rất nhiều người muốn biết “bí quyết hạnh phúc”của họ nên cứ theo nài nỉ họ kể về cuộc đời của mình. Cụ bà cũng là người dễ tính, hướng ngoại nên cuối cùng bà bộc bạch

Hơn bốn mươi lăm năm xưa, lúc miền Nam Việt Nam vừa mới được hoàn toàn giải phóng, chúng tôi là hai người xa lạ, cùng ngồi chung bàn trong một lớp học thêm tiếng Anh, Thiện là con của một cán bộ đi tập kết về, mẹ ở miền Nam làm chủ một cửa ha`ng lớn, trong khi tôi là con nhà nghèo, ba mất sớm, mẹ phải một mình gồng gánh nuôi ba đứa con nhỏ ăn học với cái nghề bán hàng rong. Anh là một thanh niên lịch lãm, đàn hay hát tốt. Tôi là con bé suốt ngày cắm cúi nấu xôi, chuối và làm việc nhà phụ mẹ. Nhà nghèo, vất vả mưu sinh, nhưng không hiểu sao mẹ cứ bắt tôi học tiếng Anh. Trong giờ học, cô giáo luôn phân cho chúng tôi làm “pair work”(một cặp đôi) để tập nói. Cả hai cùng thích đọc sách, xem phim và thích bình luận về các tác phẩm mình vừa đọc hoặc xem nên chúng tôi ngày càng thân nhau hơn. Thấy mẹ tôi và tôi vất vả bán buôn bên vỉa hè, Thiện sắp xếp cho chúng tôi một quầy xôi mặn và bánh mì rất sạch sẽ và sang trọng trước cửa nhà anh. Anh dối mẹ mình là chúng tôi thuê với giá cao, trong khi anh đã bỏ tiền túi của mình ứng trước tiền cọc và tiền thuê nhà suốt một năm nên ba má Thiện rất tử tế với chúng tôi. Anh thường xuyên mua thịt giá cao ngoài chợ đen, nhưng nói dối với chúng tôi là anh mua từ các hợp tác xã nên quầy xôi mặn và bánh mì thịt của chúng tôi ăn nên làm ra nhanh chóng, vì không những xôi bánh của chúng tôi vừa hợp khẩu vị vừa nhiều thịt, lại giá rẻ nữa. Bên cạnh đó các loại nhu yếu phẩm của mọi người trong cơ quan anh, ai cần tiền bán lại, anh đều mua hết đưa cho mẹ tôi bán lại kiếm lời. Nhờ vào sự giúp đỡ của anh, đời sống của chúng tôi tốt hơn rất nhiều. Lần lượt ba chị em chúng tôi đều tốt nghiệp đại học và có việc làm, thế nên mẹ tôi cũng trả mặt bằng lại cho gia đình Thiện.

Rồi một buổi chiều mưa đầy trời, Thiện đón tôi nơi công sở và đưa tôi về nhà.

Thuở ấy, cái thuở “nghèo ơi là nghèo”, nhưng may mắn thay, bà ngoại vừa từ dưới quê lên, đem theo một ít bột nếp, khoai môn và một trái mít. Tôi đã làm bánh ít trần nhân khoai trộn mít bầm đãi anh. Lúc tiễn anh ra về, anh cứ đứng mãi nơi cửa, chần chừ mãi, dường như anh muốn nói một điều gì đó quan trọng lắm, nhưng không nói được.

Cuối cùng, anh lúng túng cầm tay tôi, mấp máy môi mấy lần mới nói được nên lời

“Chúng mình mãi mãi là tri kỷ nhé.”

Bỗng nhiên tôi hiểu được ý của anh trong câu nói đó, tôi nhỏ nhẹ trả lời

“Dạ, chúng ta mãi mãi là tri kỷ. Dù anh có làm bất cứ điều gì, em vẫn hiểu được tại sao anh lại quyết định như thế.”

Anh xiết tay tôi thật chặt, thật lâu

“Cảm ơn em. Anh sẽ nhớ mãi hương vị mấy cái bánh của em đãi anh hôm nay”.

Rồi anh đưa cho tôi tấm thiệp mời đám cưới của anh.

Những năm của cuối thập niên bảy mươi và đầu thập niên tám mươi gần như là không có một đám cưới nào được tổ chức ở nhà hàng, thế nên cả nhà chúng tôi đến phụ đám cưới cho Thiện vì anh không chỉ là bạn mà còn là người ơn của gia đình tôi.

Sau đó tôi lấy chồng và cùng gia đình chồng định cư ở Mỹ. Chúng tôi phải làm lại từ đầu. Cả chồng tôi và tôi vừa đi làm vừa đi học để có một việc làm có chuyên môn cao nên gần như chúng tôi không có thời gian để nghĩ về bạn bè xưa.

Bốn mươi năm trôi qua nhanh hơn người ta vẫn tưởng. Chồng tôi qua đời ở tuổi sáu lăm, con cái của tôi đã trưởng thành và đã có gia đình riêng. Theo văn hóa Mỹ khi đã lập gia đình, ít có con cái nào sống cùng cha mẹ.

Giống như con cá hồi, sau bao năm phiêu lưu trên biển cả, chúng quay về nơi mình sinh ra để chết dù đường trở về vất vả gian nan, tôi trở về Việt Nam sống cùng gia đình một đứa em trai cho ấm áp tuổi già.

Ngày tháng cứ êm đềm trôi cho đến một hôm tôi nhận được tin nhắn từ messenger facebook của một người xa lạ

“Thưa cô, con là một trong những điều dưỡng của viện dưỡng lão A ở quận 12. Qua facebook của cô và hình ảnh cùng lời kể chuyện của một người, con biết cô là người mà bác ấy mong mỏi được gặp lại một lần trước khi ra đi mặc dù bác ấy cố tình lánh mặt cô và cố ý giấu tin tức của mình không cho cô biết”.

Đọc những dòng ấy, tôi biết ngay người đó là ai nên vội vàng chạy ra chợ mua nguyên liệu làm lại mấy cái bánh của ngày cuối cùng chúng tôi bên nhau.

Tôi đến viện dưỡng lão, dễ dàng tìm được phòng Thiện mặc dù tôi không hề báo trước cho cô điều dưỡng. Phòng “đặc biệt” của anh khang trang rộng rãi. Anh đang ngồi chơi dương cầm. Bản nhạc của ngày xưa anh hay dạy tôi đánh khi tôi đến nhà anh chơi.

Đây là sự thật chứ không phải trong tiểu thuyết Jane Eyre, khi cô ấy tìm thăm ông Roschester, tôi âm thầm chờ anh đánh xong bản nhạc, nhẹ nhàng nhờ cô điều dưỡng mời anh ăn bánh ít trần nhân khoai môn trộn mít. Tôi nín thở chờ đợi… Anh ngẩng lên, hỏi cô điều dưỡng

“Người đem bánh đến, còn ở lại đây hay đã về rồi?”

Tôi nhẹ nhàng đến bên anh, cầm lấy hai bàn tay anh, nhỏ nhẹ nói

“Chúng ta mãi mãi là tri kỷ.”

Vâng, chúng tôi là tri kỷ, mãi mãi là tri kỷ, dù mắt anh bị viêm điểm vàng và đã mù hẳn hơn ba năm qua. Vợ anh đã mất và con cái anh bận rộn nên không có thời giờ chăm sóc anh…

———–

( Bài không rõ tác giả )

From: haiphuoc47 & NguyenNThu


 

CHẬT ĐẤT – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

MỒNG 3 TẾT, THÁNH HOÁ CÔNG ĂN VIỆC LÀM

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Thiên Chúa đem con người đặt vào vườn Êđen, để cày cấy và canh giữ đất đai”.

“Sống không mục đích, bạn như con tàu không bánh lái; một vật trôi dật dờ vô dụng. Sống như thế chỉ thêm chật đất. Hãy sống có mục đích! Dốc hết sức lực của trí óc và cơ bắp vào điều Chúa muốn. Đừng quên, bạn được gọi cho một mục đích!” – T. Carlyle.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa ngày Thánh Hoá Công Ăn Việc Làm tiết lộ nhân vật chính của một câu chuyện lớn. Ngài là ai, làm gì, muốn gì? Nhân vật ấy chính là Thiên Chúa, Đấng tạo nên trời đất biển khơi và muôn loài trong đó. Ngài muốn con người tiếp tục công trình tạo dựng vì nó sẽ sống cho một mục đích – không làm ‘chật đất’ – để “cày cấy và canh giữ đất đai”.

Khởi đầu của vũ trụ không là một ‘tai nạn’ ngẫu nhiên, nhưng là kết quả từ ý muốn yêu thương ngàn đời của Thiên Chúa. Bài đọc Sáng Thế – không cần hiểu theo nghĩa đen – tóm tắt tài tình Giáo Lý Tạo Dựng. Sau năm ngày làm nên mọi sự, từ bụi đất, Thiên Chúa tạo nên con người, đặt nó giữa vườn. Không có gì “ngoạn mục” với chất liệu Ngài dùng! Bụi đất tượng trưng cho thấp kém, không giá trị và hèn mọn. Nhưng Thiên Chúa đã thở vào mũi nó; với hơi thở sự sống thần thánh này, con người không chỉ trở thành một thực thể sống nhưng còn mang hình ảnh Ngài. Có Thần Khí Chúa, con người được phúc chia sẻ với Ngài quyền thống trị vạn vật. Rõ ràng, nó được gọi cho một mục đích!

Mục đích thật rõ: “Để cày cấy và canh giữ đất đai trong vườn”. “Vườn” là “ngôi nhà chung” mà tất cả chúng ta có bổn phận chăm sóc; chăm sóc môi trường, chăm sóc lẫn nhau. Phaolô, người được gọi cho một mục đích đã nêu gương, “Những gì cần thiết cho tôi và cho những người sống với tôi, đôi tay này đã tự cung cấp” – bài đọc hai.

Với bài Tin Mừng, Chúa Giêsu cho thấy sự can đảm của hai hạng người đầu tiên, họ đã mạo hiểm nhân đôi những yến bạc đã nhận. Họ được khen vì đã chu tất những cam kết đối với Ông Chủ và Vương Quốc Ngài. Họ nhìn những ân ban trong sự ngạc nhiên. Cuộc sống, sức khoẻ, đức tin, tài năng và ‘những con người’ được ban đã làm nên cuộc đời họ. Họ không ngừng tạ ơn Thiên Chúa; chính việc tạ ơn giúp họ phát triển mối quan hệ đáng yêu này ngày một thắm thiết hơn. Đầy tớ thứ ba đã đánh mất những gì anh có. Một khi quà tặng không được sử dụng, sự tốt lành của Thiên Chúa lập tức bị nghi ngờ. Anh quên rằng, anh được gọi cho một mục đích! Sự hiện diện của anh chỉ thêm ‘chật đất!’.

Anh Chị em,

“Thiên Chúa đem con người đặt vào vườn”. Bạn và tôi được “đặt vào vườn” cho một mục đích. Hạnh phúc thay khi được chia sẻ quyền làm chủ vạn vật với Chúa; như thế, lao động chính là cộng tác với Ngài. Vì vậy, hãy “dốc hết sức lực của trí óc và cơ bắp” trong Năm Mới này với tâm thức của một nhà đầu tư, khai phá; đừng làm gì với tâm thức của một tù nhân! Mục đích chỉ đạt được khi chúng ta biết để Thiên Chúa cùng làm, cùng suy tư, cùng học hỏi với “Chúa muôn trùng cao cả” – Thánh Vịnh đáp ca. Hãy dành cho Ngài một chỗ – từ khởi sự cho đến hoàn thành – trong mọi công việc; biến lao nhọc thành niềm vui và hạnh phúc đời sau bằng sự mạo hiểm can đảm hôm nay!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con sống lây lất vốn chỉ thêm ‘chật đất’. Cho con dám chấp nhận rủi ro để nhân đôi, nhân nhiều lần ‘ngân sách’ đã nhận!”, Amen.

 (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: Kim Bang Nguyen

*******************************

Tin Mừng ngày hôm nay

Ông đã giao cho tôi năm yến, tôi đã gây lời được năm yến khác đây.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu. Mt 25,14-30

14 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này : “Người kia sắp đi xa, gọi đầy tớ đến mà giao phó của cải mình cho họ. 15 Ông đưa cho người này năm yến, người kia hai yến, người khác nữa một yến, tuỳ khả năng riêng mỗi người. Rồi ông ra đi. Lập tức, 16 người đã lãnh năm yến lấy số tiền ấy đi làm ăn, và gây lời được năm yến khác. 17 Cũng vậy, người đã lãnh hai yến gây lời được hai yến khác. 18 Còn người đã lãnh một yến thì đi đào lỗ chôn giấu số bạc của chủ. 19 Sau một thời gian lâu dài, ông chủ các đầy tớ ấy đến và yêu cầu họ thanh toán sổ sách. 20 Người đã lãnh năm yến tiến lại gần, đưa năm yến khác, và nói : ‘Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi năm yến, tôi đã gây lời được năm yến khác đây.’ 21 Ông chủ nói với người ấy : ‘Khá lắm ! Anh đúng là tôi tớ tài giỏi và trung thành ! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh !’ 22 Người đã lãnh hai yến cũng tiến lại gần và nói : ‘Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi hai yến, tôi đã gây lời được hai yến khác đây.’ 23 Ông chủ nói với người ấy : ‘Khá lắm ! Anh đúng là tôi tớ tài giỏi và trung thành ! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh !’ 24 Rồi người đã lãnh một yến cũng tiến lại gần và nói : ‘Thưa ông chủ, tôi biết ông là người hà khắc, gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi. 25 Vì thế, tôi đâm sợ, mới đem chôn giấu yến bạc của ông dưới đất. Của ông vẫn còn nguyên đây này !’ 26 Ông chủ đáp : ‘Anh thật là tôi tớ xấu xa và biếng nhác ! Anh đã biết tôi gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi, 27 thì đáng lý anh phải gởi số bạc của tôi vào ngân hàng, để khi tôi đến, tôi thu được cả vốn lẫn lời chứ ! 28 Vậy các ngươi hãy lấy yến bạc khỏi tay nó mà đưa cho người đã có mười yến. 29 Vì phàm ai đã có, thì được cho thêm và sẽ có dư thừa ; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi. 30 Còn tên đầy tớ vô dụng kia, hãy quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài : ở đó, người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng’.”