Lễ Đức Mẹ linh hồn và xác lên trời, Lễ trọng – Cha Vương

Chúc bình an, hôm nay Đức Mẹ linh hồn và xác lên trời, Lễ trọng. Ước mong một ngày nào đó Bạn sẽ đạt tới nơi mà Đức Mẹ đã tới.

Cha Vương

Thứ 6: 15/08/2025  t6-24

TIN MỪNG: Ðền thờ Thiên Chúa trên trời đã mở ra. Và một điềm lạ vĩ đại xuất hiện trên trời: một người nữ mặc áo mặt trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao: Bà đang mang thai, kêu la chuyển bụng, và đau đớn sinh con…(Khải Huyền 11, 19a; 12, 1-6a, 10ab)

SUY NIỆM: Ngày 1 tháng 11 năm 1950, qua Hiến chế Munificentissimus Deus Đức Giáo hoàng đã công bố chân lý đức tin sau đây: “Đức Maria vô nhiễm trọn đời đồng trinh, Mẹ Thiên Chúa, sau cuộc sống trần gian, đã được cất nhấc cả hồn và xác về vinh quang trên trời”. Chân lý đức tin này cũng được nhắc lại trong Sách Giáo Lý Công Giáo số 966: “Sau cùng, được gìn giữ tinh sạch khỏi mọi vết tội nguyên tổ, và sau khi hoàn tất cuộc đời dưới thế, Đức Trinh Nữ Vô Nhiễm đã được đưa lên hưởng vinh quang trên trời cả hồn lẫn xác, và được Thiên Chúa tôn vinh làm Nữ Vương vũ trụ, để nên giống Con Mẹ trọn vẹn hơn, là Chúa các Chúa (x. Kh 19,16), Đấng đã chiến thắng tội lỗi và sự chết” (x. LG 59). Được lên trời cả hồn và xác, Đức Ma-ri-a tham dự cách độc đáo vào cuộc Phục Sinh của Đức Ki-tô và thể hiện trước sự Phục Sinh của các Ki-tô hữu khác: Lạy Thánh Mẫu Thiên Chúa, khi sinh con, Mẹ vẫn khiết trinh; khi yên nghỉ, Mẹ vẫn không lìa bỏ thế gian. Mẹ đã cưu mang Thiên Chúa hằng sống và giờ đây trở về với Thiên Chúa nguồn sống, xin cầu cho linh hồn chúng con được thoát tay tử thần ( Phụng vụ By-dan-tin, điệp ca lễ Đức Mẹ an nghỉ ngày 15 tháng 08) Biến cố này biểu lộ tình yêu của Thiên Chúa dành cho con người và bảo đảm cho sự thánh thiện riêng của Bạn. Nếu đấng quyền năng đã làm cho Mẹ những điều vĩ đại thì Ngài cũng sẽ làm những điều vĩ đại tương tự như thế cho Bạn. Vậy Bạn hãy áp dụng liệu pháp “3 T” (Thánh-Thiện, Thành-Tâm, Tin-Tưởng) vào thực tiễn để sống Thánh-Thiện,Thành-Tâm, và Tin-Tưởng hơn mỗi ngày nhé!

LẮNG NGHE: Lòng thương xót Chúa trải qua đời nọ đến đời kia dành cho những người kính sợ Chúa. (Luca 1:50)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, nhờ lời cầu thay của Ðức Ma-ri-a hồn xác về trời, xin cho lòng con bừng cháy lửa mến yêu và luôn luôn hướng về Chúa.

THỰC HÀNH: Làm một quyết định cho chính bản thân bạn: ngày hôm nay tôi sẽ…

  1. Sống Thánh-Thiện hơn ngày hôm qua
  2. Sống Thành-Tâm hơn ngày hôm qua
  3. Sống Tin-Tưởng hơn ngày hôm qua

From: Do Dzung

*********************

Mẹ về trời – Mai Thiên Vân


YouTube player

Pin Lithium mới chế của Trung Cộng có sức chứa gấp đôi pin 4680 của Tesla

Theo báo Bưu Điện Hoa Nam

Các nhà nghiên cứu của đại học Thiên Tân, Trung Cộng đã thiết lập một dây chuyền sản xuất thử nghiệm cho một loại pin lithium mới có mật độ năng lượng gấp đôi so với các loại pin xe điện (EV) tiên tiến nhất trên thị trường.

Một nhóm nghiên cứu từ Đại học Thiên Tân của Trung Quốc, do Hu Wenbin (phải) đứng đầu, đã thiết kế và sản xuất một loại pin lithium có thể đạt mật độ năng lượng trên 600 watt-giờ trên một kilôgam. Ảnh: Tài liệu phát tay

Loại pin mới này có thể đạt mật độ năng lượng – lượng năng lượng có thể lưu trữ trên mỗi khối lượng – hơn 600 watt-giờ trên kilôgam (Wh/kg). Để so sánh, mật độ năng lượng của pin 4680 của Tesla chỉ khoảng 300Wh/kg. Pin Blade được sử dụng rộng rãi của BYD chỉ đạt 150Wh/kg.

Nếu loại pin mới này có thể được đưa vào sử dụng trên quy mô lớn, nó có thể tăng gấp đôi hoặc thậm chí gấp bốn lần phạm vi hoạt động của xe điện và xóa bỏ “nỗi lo về phạm vi hoạt động”, hay nỗi sợ rằng xe sẽ không có đủ điện để đi đến đích. Đây được coi là rào cản lớn nhất và là hàng rào cuối cùng đối với sự thống trị của xe điện trong tương lai.

AI đóng góp thêm ý kiến như sau:

Tưởng cũng nên nhắc đến Pin thể rắn của hãng Toyota, có dung lượng 400Wh/kg, mặc dù thấp hơn so với pin mới của Trung Cộng, nhưng Pin Toyota có thể sạc đến 80% dung lượng trong vòng 10 phút. Tuổi thọ của Pin thể rắn là 2500 lần sạc điện cao hơn nhiều, gấp hơn 25 lần. Đó là, chưa kể đến giá thành của Pin thể rắn rẻ hơn 50% và đã bắt đầu sản xuất hàng loạt trong năm 2025

Solid-State Batteries vs. Lithium-Ion Batteries: What's the

 Tóm tắt

Tính năng Pin Trung Quốc 600Wh / kg Pin thể rắn Toyota
Mật độ năng lượng ~ 600Wh / kg ~ 400Wh / kg
Thời gian sạc TBD ~10 phút (80%)
An toàn Khả năng phục hồi cực cao Chống nứt, chống cháy
Vòng đời ~ 90 chu kỳ (đã thử nghiệm) 2.500+ chu kỳ (ước tính)
Sử dụng cho mục đích thương mại Máy bay không người lái, thử nghiệm EV thí điểm Triển khai EV bắt đầu từ năm 2025
Tác động môi trường Trọng tâm đổi mới công nghệ cao Tính bền vững và khả năng tái chế

 


 

Lần đầu tiên sau 29 năm, anh Yên được nhìn thấy mẹ

My Lan Pham

Anh Yên, 47 tuổi, là con trai cả của bà Thái Thị Giao. Gần ba thập kỷ trước, khi mới là một cậu bé, anh đã chứng kiến cảnh mẹ ôm đứa út bỏ chạy ra khỏi ngôi nhà ở xã Quỳnh Bản, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An. Lý do là người cha mỗi lần say rượu lại đập phá, trút giận lên vợ con.

Sáng hôm đó, tiếng đồ đạc đổ vỡ vang khắp sân. Mẹ anh, hoảng loạn, định kéo cả ba đứa con chạy trốn. Nhưng khi vừa tới cửa, cú đánh bất ngờ và ánh mắt đe nẹt khiến hai anh em lớn đứng khựng lại, không dám bước theo. Bà chỉ kịp ôm đứa út lao vào màn sương buổi sớm, bỏ lại hai đứa lớn chết lặng giữa sân.

Bao nhiêu năm sau, hình ảnh ấy vẫn in sâu vào ký ức anh Yên – đặc biệt là ánh mắt mẹ. Ánh mắt ngoái nhìn đẫm tình thương buổi sáng hôm đó trở thành vết hằn không thể phai.

Cách đây không lâu, trên trang của Phong Bụi, xuất hiện một bài viết kể về bà Giao – người phụ nữ miền Trung sống ở cù lao Tây, Đồng Tháp, mong tìm lại bốn người con thất lạc. Bài viết khiến nhiều người rưng rưng, nhưng khi ấy, bà vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào từ quê nhà.

Rồi một ngày, anh Yên tình cờ xem được video của Phong Bụi, thấy một người phụ nữ gầy gò, mái tóc bạc, nói giọng Nghệ An giữa miền Tây. Chỉ một thoáng nhìn vào đôi mắt, anh biết chắc đó là mẹ mình. “Mắt mẹ lúc nào cũng đượm buồn… dù bao năm trôi qua, tôi vẫn nhận ra ngay,” anh kể.

Hiện tại, anh Yên đang trên chuyến xe dài từ Nghệ An vào miền Tây. Trong khi ở cù lao nghèo, bà Giao vẫn chưa hay tin, vẫn thức dậy sớm đạp xe bán vé số, vay mượn để xoay vòng vốn, gánh thêm cả lãi ngày. Bà không hề biết rằng chỉ ít ngày nữa thôi, ý nguyện tìm lại các con mà bà ấp ủ gần 30 năm sẽ thành hiện thực.

Nếu cuộc gặp ấy diễn ra, đó sẽ là lần đầu tiên sau 29 năm, anh Yên được nhìn thấy mẹ bằng xương bằng thịt, không qua màn hình, không qua ký ức đã cũ.

Phong bụi

Thế Giới quan sát: 100 ngày đầu tiên trên cương vị giáo hoàng của Đức Leo 14

Tổng hợp AIcác báo

Những điều
nổi bật
đáng lưu ý

6 Ưu tiênSáu điểm được Đức Giáo hoàng Leo nhấn mạnh là: “Trở về với quyền tối thượng của Chúa Kitô trong công bố Tin Mừng của sự hoán cải trong toàn thể cộng đồng Kitô giáo; Phát triển tính Công đồng của Giáo Hội; Chú ý đến ‘sensus fidei’ (cảm thức đức tin của dân Chúa), đặc biệt là trong những hình thức chân thực và bao hàm nhất, chẳng hạn như lòng đạo đức bình dân; chăm sóc yêu thương những người bé mọn nhất và những người bị bỏ rơi; Đổi thoại cách can đảm và tin tưởng với thế giới đương đại trong các thành phần và thực tế khác nhau của nó.”Thông điệp hòa bìnhNgay từ khoảnh khắc đầu tiên khi bước ra ban công Đền thờ Thánh Phêrô vào ngày 8/5/2025, Đức Lêô XIV đã chào thế giới bằng lời: “Bình an cho anh chị em!”. Đây không chỉ là lời chào xã giao mà là định hướng nhấn mạnh đến hòa bình của Đức Kitô phục sinh – một hòa bình không vũ trang nhưng giải trừ vũ khí, khiêm nhường và kiên trì.Chăm sóc người nghèo và thiên nhiênNgài thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến người nghèo và công trình sáng tạo, tiếp nối di sản của Đức PhanxicôPhong cách lãnh đạo tuy bình dị nhưng kiên địnhKhi Đức Giáo hoàng Leo XIV kỷ niệm 100 ngày đầu tiên trên cương vị người đứng đầu Giáo hội Công giáo toàn cầu, một phong cách lãnh đạo rõ ràng đã xuất hiện: thận trọng, thống nhất và giản dị.

YouTube player

Kỷ Nguyên Mới

ĐỨC MARIA – MỘT MẪU GƯƠNG TUYỆT HẢO- Lm Jos. Nguyễn Văn Tuyên

Lm Jos. Nguyễn Văn Tuyên

Cùng với toàn thể Giáo Hội, hôm nay chúng ta hân hoan mừng lễ Đức Maria hồn xác lên trời.  Quả thật, việc Mẹ được vinh thăng về thiên quốc không chỉ mang đến cho chúng ta niềm vui, nhưng còn cho chúng ta niềm tin yêu và hy vọng. 

Chúng ta vui vì Mẹ đã về quê hương đích thực trên trời, nơi không còn khổ đau, không còn tang ma, khóc lóc.  Chúng ta hy vọng, vì sẽ có ngày chúng ta cũng được cùng Mẹ hưởng vinh phúc với Thiên Chúa Ba Ngôi.

Nhưng bởi đâu Mẹ được những đặc ân cao cả đó?  Phải chăng vì Mẹ là Mẹ Thiên Chúa?  Phải chăng vì Mẹ được đặc ân vô nhiễm nguyên tội?  Phải chăng Mẹ là Đấng đồng trinh trọn đời? 

Vâng, đúng như vậy.  Nhưng Tin Mừng theo thánh Luca (Lc 1, 39-56)  hôm nay còn cho chúng ta biết thêm, sở dĩ Mẹ được vinh phúc đó là vì Mẹ đã nhận ra tình thương của Thiên Chúa, như chính lời Mẹ ca lên trong bài Magnificat: “Phận nữ tì hèn mọn, Người đoái thương nhìn đến” (Lc 1, 48).  Và để đáp trả lại tình thương ấy, Mẹ đã biết mau mắn vâng theo những tác động của Chúa Thánh Thần.

 Tin Mừng theo thánh Luca thuật lại rằng: “Trong những ngày ấy, Đức Maria vội vã lên đường đến một thành thuộc xứ Giuđa, vào nhà bà Eâlisabet” (Lc 1, 39).  Sự “vội vã” ở đây không phải là hấp tấp, nhưng thể hiện một sự mau mắn, ước muốn được chia sẻ.  Chúng ta biết rằng, để đi đến được với người chị họ, Đức Mẹ đã phải vượt qua quãng đường gập ghềnh, hiểm trở, dài hơn một trăm cây số, với phương tiện giao thông hết sức thô sơ.  Sự “vội vã” của Mẹ, còn thể hiện một niềm hân hoan, vì Mẹ được đem Chúa đến cho người khác.

 Khi được người chị họ khen là người có phúc nhất trong những người phụ nữ, Đức Mẹ đã không tỏ ra kiêu căng, tự phụ, nhưng Mẹ đã cất cao lời ngợi khen Thiên Chúa qua bài ca bất hủ mà cho đến hôm nay, Hội Thánh vẫn giữ lại trong lời kinh của mình: “Linh hồn tôi ngợi khen Thiên Chúa.  Thần trí tôi hớn hở vui mừng, vì Thiên Chúa, Đấng Cứu độ tôi” (Lc 1,46-47).  

Cũng như biết bao thiếu nữ Do-thái cùng thời, Mẹ biết rõ lời ngôn sứ Isaia đã từng nói trước đó 8 thế kỷ: “Này đây, một trinh nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một con trai,” nhưng có lẽ, chưa bao giờ Mẹ nghĩ mình là người thiếu nữ “đầy ơn phúc” đó.  Chẳng thế mà khi nghe thiên thần truyền tin Con Thiên Chúa nhập thể, Mẹ đã tỏ ra hết sức ngạc nhiên: “Việc đó xảy đến thế nào, vì tôi không biết đến người nam” (Lc 1,34).  Nhưng khi nghe thiên thần giải thích, Mẹ đã hiểu rằng, mình đã được Thiên Chúa chọn để thực hiện công trình cứu độ của Người.  Với tất cả sự khiêm tốn của một người tì nữ, Mẹ đã nói lời “xin vâng”: “Này tôi là nữ tì của Thiên Chúa, tôi xin vâng như lời sứ thần truyền” (Lc 1,38). 

  1. Braunstein đã từng nói một câu rất nổi tiếng rằng: “Có thể người ta cho mà không thương, nhưng không thể thương mà không cho.” Mặc dù là Mẹ Thiên Chúa, nhưng Mẹ đã không ngần ngại dấn thân phục vụ người chị họ mình đang mang thai trong lúc tuổi già. “Maria ở lại với bà Eâlisabet độ ba tháng, rồi trở về nhà mình” (Lc 1,56). Kinh Thánh chỉ diễn ta bằng mấy lời ngắn ngủi, nhưng chúng ta cũng có thể mường tượng ra sự vất vả của Mẹ khi phục vụ người chị họ sinh nở trong lúc tuổi già là như thế nào.  Tuy nhiên, Mẹ đã không một lời phàn nàn, than trách.

 **************************** 

Mừng lễ Đức Maria hồn xác lên trời hôm nay, mỗi người chúng ta cũng được mời gọi biến đổi đời sống của mình để trở nên giống như Mẹ.  

 Trước tiên là bài học về sự khiêm tốn.  Mặc dù là Mẹ Thiên Chúa, những Mẹ chỉ nhận mình là “tì nữ thấp hèn của Thiên Chúa.”  Quả vậy, nếu không có một tâm tình đơn sơ khiêm tốn, chúng ta khó có thể nhận biết được ơn Chúa ban.  Chính thánh Phaolô Tông đồ đã có kinh nghiệm này khi ngài khẳng định rằng: “Tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đức Ki-tô ở mãi trong tôi… Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh” (2Cr 12,9-10).

 Thứ đến là bài học về tâm tình tạ ơn.  Sở dĩ Mẹ vội vã ra đi đem Chúa đến cho người chị họ, vì Mẹ đã cảm nếm được những ân huệ cao cả mà Thiên Chúa đã thi ân cho Mẹ, cho dù Mẹ chỉ là một tì nữ thấp hèn.  Còn chúng ta, mặc dù đã nhận được rất nhiều ơn lành từ nơi Chúa, như ơn được sinh ra làm người, ơn được làm con cái Chúa và Hội Thánh, ơn sức khỏe, ơn bình an… nhưng chúng ta có biết tạ ơn Chúa cho tương xứng hay không?

 Sau cùng là bài học về sự phục vụ.  Có lẽ, lời tạ ơn đẹp lòng Chúa nhất không phải là những lễ vật chúng ta dâng, nhưng là tình yêu thương, như lời Chúa phán: Ta đã chán ngấy của lễ toàn thiêu, chiên bò.  Ta chỉ muốn tình yêu chứ không cần hy lễ…

 Noi gương Mẹ đi thăm viếng, chúng ta cũng hãy biết mở lòng ra để đến với muôn người.  Cuộc sống quanh ta, có biết bao người đang cần đến chúng ta trợ giúp.  Sự giúp đỡ ấy, có thể chỉ là một lời thăm hỏi, một cái bắt tay, một ánh mắt cảm thông…  Những sự chia sẻ tưởng chừng như đơn giản đó, đôi khi lại mang lại những kết quả to lớn.  

Công việc tông đồ của chúng ta chắc chắn sẽ thu lượm được nhiều kết quả tốt đẹp nếu như chúng ta biết đặt dưới sự trợ giúp của Mẹ.  Để chớ gì, qua đời sống chứng tá của chúng ta, mọi người sẽ nhận biết, chúng ta là con của Mẹ và là con của cùng một Cha trên trời. 

****************************

 Lạy Mẹ Maria, hôm nay, Mẹ đã được Thiên Chúa đưa lên trời cao cả hồn lẫn xác.  Hợp cùng với triều thần thiên quốc, chúng con xin chúc mừng Mẹ.  Chúng con tin rằng, Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, nhưng Mẹ cũng là Mẹ của mỗi người chúng con.  Với trái tim từ mẫu và đầy dịu hiền, xin Mẹ giúp chúng con cũng biết noi gương Mẹ, sống đơn sơ, khiêm tốn.  Nhờ đó, chúng con có thể nhận ra những ơn lành của Thiên Chúa ban xuống trên cuộc đời mỗi người chúng con, để chúng con có thể sẵn sàng giúp đỡ những ai đang cần đến chúng con.  Amen!

 Lm Jos. Nguyễn Văn Tuyên

 From: Langthangchieutim


 

Sống trong thế giới biết ơn

Xin biết ơn những người khiển trách ta, vì các người giúp ta tăng trưởng định tuệ.

Xin biết ơn những người làm ta vấp ngã, vì các người khiến năng lực của ta mạnh mẽ hơn.

Xin biết ơn những người bỏ rơi ta, vì các người đã dạy cho ta biết tự lập.

Xin biết ơn những người phản bội và đâm sau lưng ta, vì các người đã tiêu trừ nghiệp chướng cho ta.

Xin biết ơn những người lường gạt ta, vì các người tăng tiến kiến thức cho ta.

Xin biết ơn những người làm hại ta, vì các người đã tôi luyện tâm trí của ta.

Xin biết ơn tất cả những người khiến ta được Kiên Định Thành Tựu.

From: Thập Ngv


 

NÂNG CON LÊN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Mở đường là Đức Kitô, rồi đến những kẻ thuộc về Người!”.

Khi linh cữu Lincoln được đưa từ Washington về Illinois, nó đi qua đại lộ Albany. Bên kia vỉa hè, một phụ nữ da đen nâng đứa con trai của cô lên cao nhất có thể qua đầu đám đông; cô hét lên, “Con yêu, mẹ nâng con lên. Nhìn kìa, ông ấy đã chết cho con!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Mừng kính Đức Maria Hồn Xác Lên Trời, Mẹ Giáo Hội muốn nâng bạn và tôi lên cao nhất có thể để nói với mỗi chúng ta rằng, “Con yêu, nhìn kìa! Giêsu không chỉ đã chết cho con nhưng còn ‘nâng con lên’ như đã nâng Maria, Mẹ Ngài, cũng là mẹ của con!”.

Phaolô xác tín, “Mở đường là Đức Kitô, rồi đến những kẻ thuộc về Người!” – bài đọc hai. Maria thuộc về Chúa Kitô; và tuy là Thánh Mẫu, Mẹ còn là môn đệ và là ‘Ái Nữ’ tuyệt vời của Con. Vì vậy, sau cuộc lữ hành dương thế, Mẹ được Thiên Chúa ôm trọn xác hồn đưa về trời. Là một trong những môn đệ đầu tiên dự phần chiến thắng phục sinh của Con, Maria được vinh thăng với Con là điều phải lẽ. Khải Huyền báo trước ngày vinh hiển của Mẹ, “Một người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao!” – bài đọc một. Đavít cũng thấy trước, “Nữ hoàng bên hữu Thánh Vương, điểm trang lộng lẫy toàn vàng Ôphia!” – Thánh Vịnh đáp ca. “Nơi Nữ Hoàng Thiên Quốc, tạo thành tìm thấy đoá hoa rực rỡ nhất của mình!” – Fulton Sheen.

Với Magnificat, Mẹ hát mừng Thiên Chúa; qua đó, Mẹ không chỉ dâng vinh quang lớn nhất lên Ngài mà còn cho biết Mẹ là người mà “hết mọi đời” sẽ khen là “diễm phúc”; vì “Đấng Toàn Năng” đã làm trên Mẹ những điều kỳ vĩ. Có lẽ chúng ta đã quá quen với Magnificat, nên không còn để ý đến ý nghĩa của nó. “Ngợi khen” nghĩa đen là “phóng to”, “làm cho lớn”. Maria đã “làm cho Thiên Chúa lớn” và Ngài phải lớn hơn! Còn chúng ta, chúng ta thường làm cho Ngài nhỏ lại; bởi lẽ, chúng ta dễ để mình ‘choáng ngợp’ bởi những khó khăn và cho phép mình bị ‘hấp dẫn’ bởi bao nỗi sợ! “Khi sợ hãi khiến Thiên Chúa trở nên nhỏ bé, ngợi khen sẽ làm Ngài lớn lên một lần nữa trong trái tim ta!” – Edward Sri.

Anh Chị em,

Như vậy, lễ Đức Maria Hồn Xác Lên Trời là khúc khải hoàn của Mẹ, nhưng cũng là lời triệu báo cho chúng ta. Mẹ đi trước, bước theo Chúa Kitô – Đấng mở đường – để trở nên dấu chỉ chắc chắn cho đoàn con còn lữ hành. Từ đích đến vinh quang, Mẹ ngoái nhìn, mời gọi và khích lệ chúng ta tiến bước; để rồi, trong niềm hy vọng chan chứa, ai nấy đều có thể thốt lên: “Chúa sẽ ‘nâng con lên’ như đã nâng Maria lên tận cung lòng Ngài!”.Chiêm ngắm vinh quang của Mẹ, chúng ta không nhìn vào một biến cố đã khép lại, nhưng nhìn thấy trước tương lai của mình – tương lai mà “Giáo Hội chiêm ngắm trước chính ngày về nhà của mình!” – Scott Hahn. Mẹ trở nên bảo chứng rằng, cuộc hành trình đức tin này với tất cả gian nan và hy sinh, sẽ dẫn đến một nơi chốn thật sự: vòng tay Cha, bên cạnh Chúa Con trong ánh sáng Chúa Thánh Thần.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, khi sức con kiệt, xin ‘nâng con lên’ bằng chính vòng tay từng ôm Mẹ của con vào cung lòng Ngài!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

******************************************************

LỜI CHÚA LỄ MẸ LÊN TRỜI, LỄ TRỌNG, 15/8

Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả. Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.     Lc 1,39-56

39 Hồi ấy, bà Ma-ri-a lên đường, vội vã đi đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. 40 Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào bà Ê-li-sa-bét. 41 Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy Thánh Thần. 42 Bà Ê-li-sa-bét kêu lớn tiếng và nói rằng : “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. 43 Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này ? 44 Quả thật, này tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vì vui sướng. 45 Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.”

46 Bấy giờ bà Ma-ri-a nói :

“Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa,

47 thần trí tôi hớn hở vui mừng

vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.

48 Phận nữ tỳ hèn mọn,

Người đoái thương nhìn tới ;

từ nay, hết mọi đời

sẽ khen tôi diễm phúc.

49 Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi

biết bao điều cao cả,

danh Người thật chí thánh chí tôn !

50 Đời nọ tới đời kia,

Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.

51 Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
52 Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.
53 Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư,
người giàu có, lại đuổi về tay trắng.
54 Chúa độ trì Ít-ra-en, tôi tớ của Người,
55 như đã hứa cùng cha ông chúng ta,
vì Người nhớ lại lòng thương xót
dành cho tổ phụ Áp-ra-ham
và cho con cháu đến muôn đời.”

56  Bà Ma-ri-a ở lại với bà Ê-li-sa-bét độ ba tháng, rồi trở về nhà


 

Lãng mạn: Yếu tố hạnh phúc của hôn nhân- Tiến sỹ Tâm lý Trần Mỹ Duyệt

Tiến sỹ Tâm lý Trần Mỹ Duyệt

Xuân Diệu đã diễn tả một cách tương đối đầy đủ những đặc tính của lãng mạn (romantic) qua cái nhìn của tình yêu dưới lăng kính của một thi sỹ:

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…
(Vì sao – Xuân Diệu)

Không ai định nghĩa được tình yêu dù người đó là thi sỹ, văn sỹ, nhạc sỹ, họa sỹ, triết gia, ngay cả đến các nhà tâm lý học. Vì tình yêu là một cảm xúc thiêng liêng và riêng tư rất linh động, đầy sức hấp dẫn mà ta dành cho một ai đó, trong một hoàn cảnh hoàn toàn cá biệt. Nhưng tình yêu có một mẫu số chung mà khi bước vào tình trường ai cũng đều cảm thấy, đó là tính chất lãng mạn của nó. Theo tâm lý học, yêu lãng mạn (romantic love) là một hình thức yêu đương được biểu thị đặc tính bằng luyến ái đam mê và thân mật nhưng không điều kiện (A type of love characterized by erotic passion and intimacy but lacking commitment).[1]

Thiếu lãng mạn tình yêu sẽ trở thành khô khan, lạnh lùng, máy móc, gò bó, hoặc vô duyên. Chỉ có lãng mạn mới mặc cho những tia nắng nhạt, những làn gió hiu hiu, và những cụm mây lãng đãng của Xuân Diệu một ý nghĩa nên thơ, thu hút, và làm tan chảy lòng người yêu nhau khi họ cùng ngồi bên nhau trên một chiếc ghế đá công viên, hay dìu nhau đi giữa những hàng liễu rủ nhẹ bên hồ.

Theo tiến sỹ Barton Goldsmith một nhà tâm lý nổi tiếng, thì lãng mạn rất thú vị, hào hứng. Nó làm cho đôi tình nhân cảm thấy sung sướng, hạnh phúc bên nhau. Những kẻ yêu nhau ở cái thuở ban đầu lưu luyến ấy không mấy ai mà không bị thu hút, gọi mời bởi sức quyến rũ của nó.

Trong cuộc sống tất bật và vội vàng hiện nay, nhiều người đã bỏ qua không có thời giờ cho nhau, và với nhau. Họ đã đánh mất đi những giây phút hấp dẫn đầy thích thú của tình yêu và biến nó thành những cử chỉ máy móc, nhàm chán. Ông khuyên các cặp vợ chồng nên có thời giờ cho nhau.

Cũng theo ông, khi lãng mạn trở nên gần gũi hơn, hòa nhập hơn trong lối sống sẽ tạo nên sự khác biệt lớn lao giữa tình dục và hành động mang tính chất yêu đương này. Trong hầu hết tất cả mọi sự liên kết, nếu bạn muốn có những giây phút hạnh phúc, quyến luyến, và thu hút nhau trong ái ân, bạn phải làm cho những hành động lãng mạn trở thành hấp dẫn hơn. Theo tâm sinh lý, ái ân là kết quả của những giây phút lãng mạn của vợ chồng.

Đòi hỏi của lãng mạn, do đó, là một cái gì rất quan trọng trong thế giới tình yêu. Trong đời sống hôn nhân, bạn cần phải hiểu cho đúng nghĩa từ lãng mạn. Bởi vì lãng mạn không phải là cái gì mang tính cách cải lương, những đòi hỏi to lớn, những công việc nặng nhọc, vất vả, những tặng vật đắt tiền. Ngược lại, nó chỉ là những cái nhìn trìu mến, những vuốt ve, đụng chạm nhẹ nhàng, những nụ hôn đôi khi vội vàng, những lời nói âu yếm, và nhất là những cử chỉ tỏ ý quan tâm đến nhau. Chính những cái đó là chất keo gắn chặt tình yêu của vợ chồng, làm cho nó càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, keo sơn.

Phần đông các cặp vợ chồng, nhất là những người chồng, sau khi đã kết hôn, đã lập gia đình rồi họ coi như mình đã làm xong công việc chinh phục. Họ có được người mình muốn, và vì thế không cần phải nuôi dưỡng những hành động lãng mạn nữa. Có lẽ họ muốn để những hành động, những cử chỉ hoặc lời nói ấy cho những bóng hình bên ngoài. Và điều này đã tạo nên những đổ vỡ của nhiều cặp hôn nhân. Người vợ trở nên chán ngán với chồng, còn người chồng bắt đầu có những tình ý với những đối tượng khác.

Một lời phàn nàn thường được nghe nói tới từ phía những người vợ, là sau khi lấy nhau chồng họ không còn có những lời nói, cử chỉ yêu thương như trước nữa. Ngược lại, luôn luôn ham muốn, đòi hỏi, và tìm thỏa mãn dục vọng. Đáp lại, như một hình phạt cho những vô tâm và thiếu tế nhị ấy là những lạnh nhạt, giam hãm ái ân đến từ người vợ. Người vợ trong những trường hợp này có trăm ngàn lý do để từ chối chồng như bận bịu lo cho con cái, cơm nước, giặt giũ áo quần, bận bịu công ăn việc làm, mệt mỏi thân xác… Nhưng căn bản vẫn là sự khó chịu và buồn giận chồng vì đã không để ý, không quan tâm đến mình. Tình trạng căng thẳng sẽ trở nên trầm trọng hơn khi người phụ nữ bước vào tuổi hồi xuân, cái tuổi mà tình yêu, tình cảm, và sinh lý trở nên lẫn lộn, bất thường do những yếu tố tâm sinh lý.

Tóm lại, lãng mạn chính là một yếu tố quan trọng trong đời sống tình cảm của bạn, dù bạn già hay trẻ, dù bạn mới lập gia đình hay đã sống lâu năm trong đời sống hôn nhân. Coi thường những lời nói, cử chỉ hay hành động lãng mạn chính là lý do dẫn đến sự lạnh nhạt tình cảm, ảnh hưởng đến tình yêu của hai người. Sau đây là một vài gợi ý thực hành:

Những lời yêu đương:
Ca dao Việt Nam có câu: “Lời nói không mất tiền mua. Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Thử hỏi có người phụ nữ nào mà lại không rung động khi nghe những lời này:

– Có một lời trọn đời anh vẫn chỉ muốn nói với em, đó là “Anh yêu em”.

– Anh có thể thấy cả bầu trời sao sáng trong đôi mắt em. Đôi mắt đã lấy đi trái tim anh, và đã sưởi ấm trái tim lạnh giá cô đơn của anh. Cám ơn em yêu.

– Em đến với anh dịu dàng như cơn mưa mùa hạ. Tình yêu bình dị và thủy chung của em làm mát lạnh tâm hồn anh. Cám ơn em – thiên thần của anh.

– Tình yêu của em là ngày mai của anh. Anh sẽ không bao giờ có ngày mai nếu em rời xa anh. Nhưng điều đó sẽ không đến vì anh tin rằng em là báu vật duy nhất mà thượng đế đã ban tặng cho riêng anh.

Và thử hỏi có trái tim nào của người đàn ông lại không tan chảy khi nghe những lời ngọt ngào của người yêu:

– Cái gì rồi cũng trôi qua, cũng phôi pha, và cũng nhàm chán. Duy chỉ có tình yêu là tồn tại. Và đó là mối tình yêu em dành cho anh.

– Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu. Yêu là sống và còn sống là còn yêu. Chúng ta yêu nhau nhé anh.

– Hãy ôm em thật chặt trong vòng tay anh để hai trái tim chúng mình cùng chung nhịp đập. Hãy để cho hai trái tim nói chuyện với nhau, và chúng mình hãy ôm nhau thật chặt để mãi mãi không lìa xa nhau.

Nụ hôn:
Những nụ hôn đầu đời đã để lại trong nhau những kỷ niệm gì? Xin đừng để mất những nụ hôn. Đừng để bờ môi của người yêu thiếu vắng những nụ hôn.

Người thương ơi nhiều đêm trăn trở
Mơ vòng tay ấm áp vỗ về
Nụ hôn nồng khao khát đam mê
Đêm cháy bỏng cận kề môi mắt
(Viết Cho Người Tình Xa)

Cử chỉ âu yếm:
Trong những hành động lãng mạn, nụ hôn được coi như dấu hiệu không thể thiếu. Nó là những cử chỉ âu yếm không phải mất tiền mua, hoặc không phải là những việc làm khó khăn. Ngoài ra cử chỉ âu yếm cũng chính là những cái nhìn trìu mến, một sự giúp đỡ nhau chia sẻ công việc nhà, việc săn sóc, dạy dỗ con cái… Hoặc một lần nhường nhịn nhau trong những va chạm tự ái. Tất cả nói lên rằng bạn quan tâm đến người mình yêu, và luôn luôn có đó cho nhau.

Giây phút ái ân:
Ái ân là kết quả của những gì mà vợ chồng đã làm, đã trao tặng cho nhau. Sự quyến luyến, thu hút tâm lý, tình cảm sẽ dẫn đến sức cuốn hút và sự hòa trộn hai thân xác. Thiếu vắng những giây phút ái ân cũng là một dấu hiệu cho thấy tình yêu không trọn vẹn, có vấn đề.

Khi hai trái tim lãng mạn gần kề nhau, nó sẽ thu hút và ghì chặt hai thân xác. Đó là kết quả của tình yêu, của sự trao tặng.

Tóm lại, lãng mạn chính là một phần trong những yếu tố quan trọng của đời sống hôn nhân. Khi bạn thấy có những dấu hiệu rạn nứt, và tẻ nhạt trong liên hệ vợ chồng, việc đầu tiên bạn cần phải làm là xét lại xem mình đã nói năng, hành động, và đối xử thế nào với người mình yêu. Nhất là tính chất lãng mạn có còn trong tình yêu của bạn lúc này hay không?!!!

Bạn đừng bao giờ nghĩ rằng đã là vợ chồng rồi cần gì những lời nói, cử chỉ vớ vẩn, trẻ con ấy. Thật ra, đó không phải là những gì vô nghĩa, nhưng là những chất xúc tác làm thăng hoa và duy trì tình yêu. Tình yêu hôn nhân rất cao quí, nhưng rất mỏng dòn và luôn bị thử thách. Điều cần là bạn phải tìm mọi cách để giữ lại những gì bạn đã có và đang có.

_________

  1. Dictionary of Psychology. Andrew M. Colman. Oxford                                                           

Đoàn Bảo Châu, nhà báo tự do, bị truy nã với cáo buộc ‘chống nhà nước’

Ba’o Nguoi-Viet

August 14, 2025 

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Ông Đoàn Bảo Châu, 57 tuổi, nhà báo tự do, bị Công An Hà Nội phát lệnh truy nã với cáo buộc “làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống nhà nước.”

Ông Châu được biết đến là nhà báo tự do, võ sư, tiểu thuyết gia, thường hay lên tiếng về các vấn đề thời sự xã hội trên trang cá nhân có hơn 200,000 lượt follow.

Nhà báo tự do Đoàn Bảo Châu. (Hình: Facebook Chau Doan)

Theo tờ Tuổi Trẻ hôm 14 Tháng Tám, nhà chức trách đề nghị người dân nếu phát hiện bị can Châu đang ở đâu thì “báo ngay cho Phòng An Ninh Điều Tra Công An Hà Nội.”

Theo một số nguồn tin khả tín trên mạng xã hội, bị can Châu bị khởi tố vì tham gia một buổi tọa đàm về tình hùng lũ lụt ở miền Trung do đài BBC Tiếng Việt tổ chức trực tuyến, làm video clip phỏng vấn một khách mời về vụ bắt giữ bà Phạm Đoan Trang (nhà báo tự do, hiện đang thụ án chín năm tù), phỏng vấn các luật sư trong vụ án Đồng Tâm…

Cùng thời điểm các báo trong nước đưa tin về vụ truy nã, ông Châu chia sẻ lại trên trang cá nhân bản tuyên bố đề gửi các cơ quan ngoại giao, tổ chức nhân quyền và báo chí quốc tế về việc mình bị nhà cầm quyền Vviệt Nam “đàn áp quyền tự do ngôn luận” và “khởi tố tôi một cách vô lý.”

Trong văn bản, ông Châu cho biết, vào ngày 3 Tháng Bảy, gần 20 người thuộc Viện Kiểm Sát và Công An Hà Nội đã ập vào nhà ông đọc lệnh bắt, khám nhà và khởi tố với cáo buộc “phát tán tài liệu chống phá nhà nước.”

Tuy vậy, ông Châu không có ở nhà vào ngày hôm ấy. Trước đó, ông đã bị triệu tập, cấm xuất cảnh suốt hơn một năm.

“Những hành động này không chỉ xâm phạm quyền tự do cá nhân của tôi, mà còn là minh chứng rõ ràng cho việc chính quyền sử dụng công cụ pháp luật để đàn áp tiếng nói phản biện ôn hòa, bịt miệng công dân vì đã nói lên sự thật,” ông Châu viết.

Trang cá nhân của ông Đoàn Bảo Châu có hơn 200,000 lượt follow. (Hình: Chụp qua màn hình)

Ông khẳng định mình “không làm điều gì sai trái, không tham gia đảng phái chính trị, không lập hội nhóm mang màu sắc đối lập.”

Ông Châu nói rằng mình “chỉ viết tiểu thuyết, dạy võ và thực hiện quyền tự do ngôn luận một cách ôn hòa, có trách nhiệm và công khai, nói ra những điều người dân nghĩ nhưng không dám nói.”

Ngoài ra, nhà báo tự do này nhấn mạnh rằng cáo buộc “phát tán tài liệu chống phá nhà nước” mà Công An Hà Nội quy tội cho ông “hoàn toàn mang tính chụp mũ.”

Trên trang cá nhân, ông Đoàn Bảo Châu tự giới thiệu mình là nhà văn với sáu cuốn tiểu thuyết đã xuất bản, võ sư lâu năm và nhà báo hợp tác với nhiều hãng thông tấn quốc tế như AP, Reuters, AFP, New York Times… (N.H.K)


 

 Thánh Mác-xi-mi-li-a-nô Ma-ri-a Kôn-bê, linh mục, tử đạo (Maximilian Mary Kolbe) (1894-1941) – Cha Vương

Chúc bình an, hôm nay 14/08 Giáo Hội mừng kính Thánh Mác-xi-mi-li-a-nô Ma-ri-a Kôn-bê, linh mục, tử đạo (Maximilian Mary Kolbe) (1894-1941). Mừng bổn mạng đến những ai chọn ngài làm quan thầy nhé.

Cha Vương

Th 5: 14/8/2025   t2-23

Thánh Mác-xi-mi-li-a-nô chào đời vào ngày 7 thánh giêng năm 1894, tại Zund-Wola, thuộc nước Balan. Bố mẹ đặt tên là Raymond. Năm 1907, thánh nhân nhập dòng Phan sinh và lấy tên là tu huynh Maximilian. Ngài được gởi sang Rôma để học triết học và thần học. Kolbe thụ phong linh mục vào năm 1918. Sau khi trở về Ba lan, Ngài thành lập đội Đạo binh Đức Mẹ vô nhiễm. Năm 1927, Kolbe thành lập hội ”Thành Phố Đức Mẹ vô nhiễm”.  Hội này phát triển và lan rộng tại Ba Lan và nhiều nước khác.

Trở về Ba Lan năm 1936, cha phải chịu nhiều cuộc bách hại của Gestapo (mật thám Đức Quốc xã). Ngày 17 tháng 2 năm 1941, Maximiline bị bắt và giam vào trại Auschwitz, với số hiệu tù nhân: 16670.

Vào ngày 31 tháng Bảy 1941, có một tù nhân trốn thoát. Sĩ quan chỉ huy trại bắt 10 người khác phải chết thay. Hắn khoái trá bước dọc theo dãy tù nhân đang run sợ chờ đợi sự chỉ định của hắn như tiếng gọi của tử thần. “Tên này.” “Tên kia.” Có những tiếng thở phào thoát nạn. Cũng có tiếng nức nở tuyệt vọng. Trong khi 10 người xấu số lê bước về hầm bỏ đói, bỗng dưng tù nhân số 16670 bước ra khỏi hàng. “Tôi muốn thế chỗ cho ông kia. Ông ấy có gia đình, vợ con. “Cả một sự im lặng nặng nề. Tên chỉ huy sững sờ, đây là lần đầu tiên trong đời hắn phải đối diện với một sự can đảm khôn cùng. “Mày là ai?” “Là một linh mục.” Không cần xưng danh tính cũng không cần nêu công trạng. Và Cha Kolbe được thế chỗ cho Trung Sĩ Francis Gajowniczek.

Trong “hầm tử thần” tất cả bị lột trần truồng và bị bỏ đói để chết dần mòn trong tăm tối. Nhưng thay vì tiếng rên xiết, người ta nghe các tù nhân hát thánh ca. Vào ngày áp lễ Ðức Mẹ Hồn Xác Lên Trời (14 tháng 8 năm 1941) chỉ còn bốn tù nhân sống sót. Tên cai tù chấm dứt cuộc đời Cha Kolbe bằng một mũi thuốc độc chích vào cánh tay. Sau đó thân xác của ngài bị thiêu đốt cũng như những tù nhân khác. Đức Thánh Cha Phaolô VI phong chân phước cho Ngài vào năm 1971. Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II tôn phong hiển thánh vào năm 1982. Mời bạn hãy noi gương thánh nhân qua việc suy gẫm những câu nói của ngài và can đảm làm một việc bác ái nho nhỏ hôm nay nhé.

(1) Thiên Chúa cho phép mọi việc xảy ra để nhắm đến một phúc lành lớn hơn.

(2) Chúng ta hãy để Mẹ hướng dẫn, hãy đưa tay cho Mẹ dắt dìu, hãy sống yên hàn dưới sự dẫn dắt của Mẹ; chính Mẹ sẽ chăm sóc và tiên liệu mọi sự cho chúng ta, sẽ mau mắn cứu giúp, đáp ứng những nhu cầu hồn xác, đẩy lùi những khó khăn phiền toái cho chúng ta.

(3) Chính sự vâng phục, và chỉ có sự vâng phục mà thôi, mới cho ta biết chắc ý muốn của Thiên Chúa.

(4) Chừng nào chúng ta phải hy sinh ý riêng, chừng đó lòng yêu mến đó được thể hiện rõ ràng hơn cả.

(5) Bạn đừng e sợ rằng: bạn dành cho Mẹ Maria quá nhiều tình yêu. Liệu tình yêu của bạn có hơn tình yêu Chúa Giêsu dành cho Mẹ.

❦  Câu nào đánh động bạn nhất?

From: Do Dzung

************************

Con Chúa Hy Sinh – Hiệp Lễ

YouTube player

Sau cuộc biển dâu-  Phạm Tín An Ninh      

 Phạm Tín An Ninh    

(câu chuyện từ một bộ quân phục)

Phạm Tín An Ninh

Tôi gặp và quen anh trong một trường hợp khá bất ngờ, có thể nói là hơi kỳ cục. Vợ chồng tôi đến thăm và ở lại nhà cô con gái út hai tuần. Cháu vừa mua được căn condo trong một khu nhà mới xây ở thành phố Anaheim, cách Khu Disneyland chỉ một con đường. Đêm nào, bọn tôi cũng ra balcon ngắm pháo hoa được liên tục bắn lên từ khu giải trí nổi danh này. Căn nhà nhỏ khá xinh và ở trong một khu an toàn, cô con gái út rất thích. Nhưng chỉ sau vài hôm, cứ đến một hai giờ khuya thì cả nhà phải thức giấc, bởi tiếng lục đục ở căn nhà tầng trên. Âm thanh của một vật cứng nào đó gõ xuống nền nhà. Không đều đặn, năm ba phút một lần, dù nhẹ nhưng cũng đủ làm buốt trong đầu.

Sáng hôm sau, cô con gái nhờ tôi lên nói chuyện với chủ nhà, yêu cầu chấm dứt các tiếng gõ khó chịu vào giữa khuya ấy, để chúng tôi không bị mất ngủ, đặc biệt cô con gái phải đi làm khá sớm.

Sau hai lần bấm chuông, một người đàn ông mở hé cửa, gật đầu chào. Rất may, lại là một đồng hương. Chưa nói chuyện với chủ nhà, nhưng tôi đã thoáng hiểu được nguyên nhân gây ra tiếng động. Ông ta chống hai cây nạng gỗ. Mọi bực tức trong tôi bỗng dưng biến mất, những lời “cảnh cáo” tôi dự định sẽ nghiêm mặt nói với ông cũng tan biến theo. Tôi lễ phép chào ông, bảo là tôi ở tầng dưới, muốn đến thăm và làm quen với người đồng hương láng giềng. Ông nở nụ cười, làm rạng rỡ phần nào khuôn mặt khắc khổ, đã có nhiều vết nhăn, một phần được che phủ bới mái tóc dài bạc trắng.  Ông mở rộng cửa mời tôi vào nhà. Tôi hơi khó chịu với mùi khói thuốc lá và cả mùi rượu.

   – Anh ở đây một mình? Câu đầu tiên tôi hỏi.

   – Vâng, thỉnh thoảng có cô con gái đến thăm.  Cháu ở trên Riverside, cách đây khoảng gần một giờ lái xe.

Căn nhà nhỏ một phòng ngủ, phòng khách chưng bày đơn giản. Điều làm tôi chú ý là hai tấm ảnh treo trên vách, phía sau bàn ăn. Một tấm là chân dung của một người lính, tấm kia là ảnh gia đình. Thấy tôi chăm chú nhìn, anh cười, bảo là ảnh của anh và vợ con anh lúc xưa. Anh chống nạng đứng lên, như có ý mời tôi đến xem.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên, tấm ảnh chân dung là một sĩ quan trẻ, mang cấp bậc thiếu tá, trông khá đẹp trai, phảng phất nét hào hùng. Trên ngực mang khá nhiều huy chương. Tấm ảnh kia anh chụp với người vợ xinh đẹp và hai đứa con kháu khỉnh.  Lòng tôi bỗng chùng xuống, như vừa chạm vào một vết thương cũ. Tôi bất giác quay người lại, đứng nghiêm đưa tay chào:

  – Xin chào niên trưởng!

  Anh tròn mắt bất ngờ, rồi đưa tay ra bắt tay tôi. Sau này, tôi được biết tấm ảnh chân dung này anh chụp sau khi được thăng cấp thiếu tá tại măt trận Quảng Trị tháng 10 năm 1971, khi anh đang là tiểu đoàn phó, thay vị tiểu đoàn trưởng bị trọng thương, chỉ huy đơn vị phá vòng vây địch,  tạo một chiến thắng lẫy lừng.

 Chúng tôi trở nên đôi bạn thân thiết kể từ hôm ấy. Hình như giữa chúng tôi có điều gì đó cùng “tần số” với nhau. Trước đây anh sống rất âm thầm, khép kín, không muốn gặp gỡ tiếp xúc một ai, kể cả những người quen biết cũ. Sau này, cứ mỗi lần đến nhà cô con gái tôi đều ghé thăm anh, mang theo cho anh một ít nem chua Ninh Hòa mà anh rất thích. Anh say sưa kể cho tôi nghe một thời hào hùng trong binh nghiệp. Anh nức nở khi nhắc tới những vị đàn anh, những đồng đội hào hùng đã phải hy sinh oan khiên tức tưởi, đặc biệt trong trận chiến Hạ Lào- Lam Sơn 719. Người được anh nhắc đến nhiều nhất, ngưỡng phục và thương tiếc nhất là Cố Đại Tá Lê Huấn, một vị tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi nổi danh, tốt nghiệp Khóa 18 VBĐL mà có một thời anh được phục vụ dưới quyền.

Anh bảo tôi vào phòng ngủ để anh cho xem một kỷ vật. Anh bật đèn lên tôi ngạc nhiên khi thấy một bộ quân phục. Nhìn kỹ, tôi nhận ra đây là một bộ quân phục tác chiến đã cũ, có những vết sờn rách, được giặt ủi cẩn thận và treo trong một cái tủ kính nhỏ. Loại tủ để chưng bày. Anh mở cửa tủ và cẩn thận lấy bộ quân phục, ôm vào người một cách trang trọng. Đôi mắt mơ màng như đang tìm về một quá khứ xa xăm nào đó. Anh thốt ra môt giọng trầm buồn. Dường như là để nói với chính anh hơn là với tôi, người đang đứng ngay trước mặt anh:

– Đây là bộ đồ trận của anh ấy, anh Lê Huấn.

Sau chiến thắng lẫy lừng tại Căn Cứ O’Relly, khi tiểu đoàn anh dưới tài chỉ huy tài ba của Trung Tá Lê Huấn đã đánh tan một lực lượng địch cấp trung đoàn của Sư Đoàn 304 BV, tháng 8/1970 tiểu đoàn lại đánh một trận khốc liệt với một đại đơn vị khác cũng của Sư Đoàn 304 BV này tại Hải Lăng, Quảng Trị. Khi ấy anh đang là đại đội trưởng thâm niên nhất của tiểu đoàn. Cả hơn một trung đoàn địch, sau nhiều đợt tiền pháo kinh hoàng đã đồng loạt xung phong nhằm tràn ngập vị trí đóng quân của tiểu đoàn 4/1. Trung Tá Lê Huấn rời khỏi hầm chỉ huy, đích thân điều động đơn vị quyết chiến trước một cuộc thư hùng sinh tử. Từng đợt địch quân bị đốn ngã ngay trước giao thông hào, nhưng bọn chúng như là những con thiêu thân lao vào lửa, lớp này ngã lớp khác lại xông tới. Nhờ sự chiến đấu kiên cường của đơn vị anh, và đặc biệt dưới sự chỉ huy tài tình và gan dạ của vị tiểu đoàn trưởng lừng danh, đã ngăn chặn, tiêu hao và cầm chân địch trước khi được những phi vụ không yểm, đánh trên đầu địch. Những trận không kích gây thiệt hại nặng nề cho địch nhưng cũng làm bị thương một số binh sĩ của đơn vị, vì khoảng cách giữa ta và địch quá gần. Anh là một trong những người bị trọng thương hôm ấy. Trời tối và mưa lớn, lưới phòng không dày đặc, không tản thương được, Anh Lê Huấn ra lệnh ban quân y mang anh vào nằm trong hầm chiến đấu của anh Huấn để được tương đối an toàn và  băng bó chữa trị cấp thời. Thấy máu và bụi bặm thắm đầy bộ chiến y ướt đẫm nước mưa của anh, vị tiểu đoàn trưởng bảo người lính cận vệ lấy bộ áo quần trong ba-lô của mình mang đến thay cho anh. Khi tản thương về Quân Y Viện Nguyễn Tri Phương, nhiều bác sĩ cứ tưởng anh là Trung Tá Lê Huấn, bởi bảng tên và cả cái lon trung tá còn nguyên trên ngực và cổ áo.

Vết thương chưa lành, nằm trong Quân Y Viện mà lòng anh rất nôn nao khi biết tin đơn vị tham dự cuộc hành quân Lam Sơn 719. Một kế hoạch qui mô với sự tham chiến của hầu hết các đơn vị chiến đấu thuộc Vùng I:  Sư Đoàn 1BB, các đơn vị Thiết Giáp, Biệt Động Quân, cùng với các Lữ Đoàn Nhảy Dù và TQLC. Anh khao khát được có mặt cùng đơn vị trong trận chiến đặc biệt này, nhưng vết thương ở chân phải là trở ngại chính để bắt anh phải nằm lại ở đây.

Anh theo dõi từng ngày từ khi cuộc hành quân bắt đầu. Các tin tức không vui từ chiến trường, những tổn thất nặng nề của quân ta sau khi các căn cứ 31, 30 lần lượt thất thủ. Đại Tá Thọ, Lữ Đoàn Trưởng Nhảy Dù cùng nhiều cấp chỉ huy của ta bị lọt vào tay giặc. Một số phải tự sát để giữ tròn khí tiết. Từ các kế hoạch hành quân tồi tệ mà địch quân gần như biết trước để chuẩn bị trận địa đến việc thiếu thống nhất ở các cấp chỉ huy đã góp phần cho sự thảm bại. Điều đau đớn nhất đã làm tim anh thắt lại khi nghe tin Tiểu Đoàn 4/1 của anh nhận lãnh trách nhiệm nặng nề, làm lực lượng chặn hậu để cho Trung Đoàn rút lui khỏi căn cứ Lolo trong tình trạng bị bao vây nguy khốn. Anh bật khóc khi nghe tin Trung Tá Lê Huấn, vị tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi tài năng đã lẫm liệt hy sinh, và cả tiểu đoàn chỉ còn 32 binh sĩ sống sót trở về! Anh nghĩ từ nay sẽ vĩnh viễn không còn gặp lại người chỉ huy mà anh ngưỡng phục và hằng mong được tiếp tục phục vụ dưới quyền. Anh nhớ tới bộ quân phục mà Trung Tá Lê Huấn đã đưa cho anh thay khi anh bị trọng thương cách đây vài tháng, anh còn chưa kịp trả lại, và bây giờ thì không còn có cơ hội để trả lại cho khổ chủ. Anh quyết định giữ lấy bộ quân phục này như một kỷ vật thiêng liêng trong cuộc đời mình. Và sau đó dù phải trải qua bao nhiêu thăng trầm, khốn khổ, nhất là sau ngày nước mất nhà tan, anh vẫn luôn trân trọng bộ quân phục mà anh nghĩ có mang hồn thiêng của anh Lê Huấn và của cả những đồng đội đã hy sinh.

Sau khi xuất viện, anh được bổ sung đến một trung đoàn khác giữ chức vụ tiểu đoàn phó. Tháng 10/ 1971 anh thăng cấp Thiếu tá tại mặt trận. Cuối năm anh lên nắm tiểu đoàn thay thế vị tiểu đoàn trưởng bị thương, sau đó được theo học khóa quân chánh. Một thời gian sau, vết thương cũ ở chân phải tái phát. Sau khi chữa trị anh đi khập khiễng. Hội Đồng Giám Định Y Khoa xếp anh vào loại 2, không chiến đấu được. Được đề nghị bổ sung về Phòng 3 Quân Đoàn, nhưng anh xin đi làm chi khu phó cho anh tiểu đoàn trưởng cũ, bây giờ là quận trưởng của một quận miền núi. Quận lỵ là một tiền đồn chiến lược, nằm tại một vị trí trọng yếu khống chế cả con đường tiếp liệu của Cộng quân, nên bọn chúng tìm mọi cách để san bằng. Gần cuối năm 1974, Cộng quân mở nhiều đợt tấn công biển người nhằm chiếm quận lỵ, vị quận trưởng bị thương nặng. anh đã phối hợp với các đơn vị bạn tăng cường, trực tiếp chỉ huy điều động cuộc phản công rất oanh liệt giữ vững được phòng tuyến qua nhiều cuộc tấn công qui mô của địch. Nhưng tổn thất của ta khá nặng và đạn dược dần dà cạn kiệt, trong lúc Cộng quân luôn được tăng cường, cuối cùng anh phải mở đường máu, rút lui trước khi căn cứ bị địch quân tràn ngập. Anh bị thương nặng ở chân, điều kỳ lạ là ngay tại vết thương cũ. Nhờ kinh nghiệm chiến trường và hai người lính nghĩa quân rất trung thành và khôn ngoan giúp đỡ, thay phiên cõng anh thoát khỏi vòng vây truy lùng của địch. Anh được đề nghị thăng cấp đặc cách lên trung tá, nhưng sau đó bị cưa mất chân phải. Nỗi đau đớn vì phải mất đi một phần thân thể chưa nguôi, thì cái đau đớn tột cùng cũng vừa ập đến: Tháng 3/75, cả Vùng I bỗng chốc lọt vào tay Cộng sản, Sư Đoàn 1BB, đơn vị nổi danh mà anh luôn hãnh diện phục vụ trong gần cả một đời binh nghiệp cũng tan tành, rồi cả miền Nam mất vào tay giặc. Những đồng đội từng chiến đấu, một thời sống chết cùng anh bỗng dưng tan tác như chỉ sau một cơn ác mộng.

Mất một cái chân, nhưng anh vẫn bị tù đày nghiệt ngã trên bảy năm trong nhiều trại tù của bọn Cộng sản man rợ. Ra khỏi tù anh lại mất cả gia đình. Người vợ xinh đẹp ngày nào đã gởi đứa con gái lớn, năm tuổi, cho bà nội già, bồng theo đứa con trai ba tuổi, lẳng lặng sang sông về một nơi nào đó. Gia tài một đời binh nghiệp của anh giờ chỉ còn mỗi một bộ đồ trận, chiến y của người chỉ huy mà anh từng kính yêu đã hy sinh. Trước khi vào tù, anh căn dặn mẹ anh phải giữ kỹ bộ quân phục này cho anh với bất cứ giá nào, bởi đó là một kỷ vật quý giá nhất còn lại của đời anh. Theo đề nghị của mẹ, anh đồng ý cho bà tháo ra và đốt đi cái bảng tên và cấp bậc may trên áo.

Có lẽ từ lâu lắm mới có người chăm chú ngồi nghe, nên anh say sưa kể cuộc đời mình. Đôi lúc sụt sùi, nước mắt tưởng đã khô cằn, bỗng ràn rụa trên khuôn mặt khắc khổ già nua, và từng giọt rơi xuống bộ quân phục anh đang ôm ấp trong lòng mình.

   – Sau này anh có dịp nào gặp lại chị nhà và đứa con trai? Tôi hỏi.

   – Bà đã có chồng khác từ lâu rồi, đang sống ở Âu Châu. Tôi buồn nhưng không trách. Ngại đụng chạm tới hạnh phúc riêng của bà, và cả vết đau trong lòng mình nên không muốn liên lạc. Còn đứa con trai có sang thăm tôi hai lần, nhưng cháu vẫn nhìn tôi xa lạ lắm. Cũng phải thôi, vì khi tôi vào tù thì cháu chỉ mới lên ba, trong ký ức của cháu có lưu lại một chút hình ảnh gì của tôi đâu. Riêng con gái tôi có sang thăm mẹ và em cháu vài lần.

Nói dứt câu, anh cúi xuống như muốn giấu riêng nỗi xúc động.

    –  Anh có thường cảm thấy cô đơn và tiếc nuối những ngày xưa?

    –  Cũng có chứ, nhưng lâu rồi thành quen và gần như không còn muốn nhớ tới nhiều chuyện cũ.

Tôi đưa tay nắm chặt bàn tay anh thay cho một lời an ủi khó nói thành lời. Bỗng anh ngước lên, mở to đôi mắt:

   -Điều buồn của tôi bây giờ là thấy một số trong đám anh em mình mất đi khá nhiều sĩ khí, có thằng còn khốn kiếp đã vì chút lợi lộc nhỏ nhen mà chạy hùa theo giặc, nịnh bợ thô bỉ, quên mình từng hãnh diện là sĩ quan của những binh chủng hào hùng. Nhìn bọn chúng múa may khóc lóc làm trò trước mặt bọn cộng sản mà tôi muốn buồn nôn!

Tôi cười:

  -A nh bận tâm tới những kẻ ấy làm gì. Trong tập thể nào lại không có những  con sâu, tồi tệ, bán rẻ linh hồn. Cũng có thể là những thằng khùng. Nhưng đó cũng chỉ là vài trường hợp cá biệt. Cũng như nước Mỹ vừa có tên phản quốc Edward Snowden, đang trốn ở Nga-Sô. Theo tôi, đại đa số anh em mình vẫn còn giữ được tấm lòng, tình huynh đệ và trách nhiệm với quê hương đất nước chứ!

Bỗng đôi mắt anh sáng lên:

– Điều vui và an ủi tôi nhiều nhất là các tổ chức gây quỹ giúp anh em thương phế binh sống khốn khổ ở quê nhà. Đặc biệt là các buổi Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh thành công tốt đẹp. Thấy anh em nhà binh mình cùng bà con tham gia hưởng ứng nhiệt tình, tôi mừng và cảm động lắm. Ở bên nhà các cha thuộc Dòng Chúa Cứu Thế Sài gòn cũng đã can đảm, hết lòng an ủi và làm sống dậy niềm tự hào của những anh em thương binh bất hạnh, tôi cảm phục vô cùng. Có bao nhiêu tiền dành dụm tôi đều nhờ cô con gái gởi về phụ với các cha.

Tôi cười, biểu lộ sự đồng tình. Định nói thêm đôi điều để khoe về những đóng góp phần mình, bỗng nghe anh hỏi:

-Bạn ở Âu Châu, sang Mỹ một thời gian, chắc đã thấy trong đám anh em mình bây giờ cũng nhiều người bon chen danh lợi. Mà tội nghiệp thay toàn chỉ là danh hão! Nhiều ông tướng ông tá có danh thời trước, sang đây lại đầu quân làm tướng phường tuồng cho mấy cái chính phủ tự xưng tự diễn như đám hát chèo. Có ông giành hội này, bám tổ chức kia. Thấy mà phát ngượng! Trong đó có cả những ông ngày xưa từng là cấp chỉ huy của mình. Ngán ngẫm thật. Giấy rách mà cũng chẳng còn cái lề nào để mà giữ nữa!

Tôi cười. Chưa kịp nói một lời an ủi, bỗng thấy anh sa sầm nét mặt:

    – Điều buồn nhất là thiên hạ lạm dụng bộ quân phục một cách đến lố bịch. Đám cưới, sinh nhật, tiệc tùng nhảy nhót mà cũng có người mặc quân phục. Có lần tôi thấy một ông mặc quân phục, mang cả lon lá và đầy huy chương lên truyền hình để quảng cáo thuốc cho một ông thầy thuốc Nam tự nhận mình là bác sĩ! Tôi xấu hổ và giận đến tím cả mặt. Tối hôm ấy, tôi ôm bộ quân phục này của anh Lê Huấn mà thấy lòng xót xa vô hạn.

Nhớ lại một câu chuyện liên quan tới bộ quân phục đã xảy ra tại đất nước Na-Uy, nơi gia đình tôi đang định cư, tôi kể cho anh nghe:

  – Tháng 11 năm 2004, bà Kristin Krohn Devold, Bộ Trưởng Quốc Phòng Na-Uy, đến viếng thăm binh sĩ thuộc các đơn vị quân đội Na-Uy tham chiến tại Afghanistan trong lực lượng NATO. Bà được ca ngợi là một nữ bộ trưởng can đảm đã đến thăm binh sĩ khi chiến trường đang ác liệt nhất. Nhưng sau khi tin tức và hình ảnh về chuyến viếng thăm này được chiếu trên đài truyền hình quốc gia Na- Uy (NRK), bà bị nhiều sĩ quan và binh sĩ Na-Uy phàn nàn, phản đối khi thấy bà mặc quân phục từ một chiếc trực thăng bước xuống thăm một đơn vị tác chiến Na- Uy, và cả khi được Thủ Tướng Afghanistan, Hamid Kazai tiếp đón tại thủ phủ Kabul.  Báo chí cũng góp phần tranh luận và tỏ ra bất bình về sự kiện này. Hầu hết cho rằng bà chưa hề ở trong quân đội, nên không được phép sử dụng quân phục, dù trong bất cứ chức vụ hay hoàn cảnh nào. Những quân nhân cho rằng bộ quân phục còn có tính thiêng liêng, bởi nhiều chiến binh đã hy sinh trong bộ quân phục này. Mặc dù bà và một số cơ quan chính phủ lên tiếng biện minh, viện lý do vì sự an toàn cho bà trong một hoàn cảnh đặc biệt, nhưng vẫn không được chấp nhận.  Cuối cùng bà phải bắt buộc lên tiếng chính thức xin lỗi quân đội và cả dân chúng Na-Uy về điều này.

Nghe tôi kể xong, anh đưa bộ quân phục đang cầm trong tay lên như để khẳng định một điều gì.

     – Đúng như thế, bộ quân phục đối với tôi luôn là một kỷ niệm thiêng liêng. Có biết bao đồng đội của tôi hy sinh đã được liệm với bộ quân phục thấm đẫm máu đào của họ. Xin đừng lạm dụng và làm đau lòng họ.

Sau lần gặp gỡ đầu tiên này, tôi còn đến thăm anh một vài lần nữa, và bảo cô con gái: “bác ấy là người tốt, một sĩ quan đáng kính, con nên thường thăm nom và giúp đỡ bác những điều cần thiết”. Hôm đến chào từ giã anh để trở về lại Na Uy, tôi mang biếu anh hai chai rượu đỏ loại tốt. Tôi khuyên anh, khi nào buồn thì uống vài cốc cho nguôi ngoai, không nên uống nhiều rượu mạnh và hút thuốc lá, có hại cho sức khỏe. Anh nở nụ cười, nhưng bỗng trở nên buồn bã:

  – Anh đi rồi, tôi lại cô đơn, chẳng còn ai tâm sự.

Hôm đó, tôi ở lại với anh tới hơn một giờ khuya. Chống gậy tiễn tôi ra cửa, anh bắt tay từ giã nhưng giữ khá lâu, không muốn tôi đi. Tôi cười, bảo nhỏ:

-Anh cố dỗ giấc ngủ, đừng thức dậy nửa đêm, uống rượu chống nạn đi quanh nhà. Bọn tôi ở tầng dưới cũng mất ngủ với anh luôn.

Anh gật đầu, cười thông cảm.

Sáu tháng sau, khi trở lại Mỹ, tôi liền đến thăm anh. Bấm chuông mấy lần không ai mở. Tôi không còn nghe tiếng động của đôi nạng gỗ gõ xuống nền nhà như mọi khi. Buổi chiều, cô con gái đi làm về, cho tôi biết là anh ấy bị ung thư gan ở thời kỳ cuối. Con gái của anh đã đưa anh vào bệnh viện Fountain Valley từ tuần trước. Tôi lái xe xuống ngay bệnh viện. Anh nằm bất động. Khi tay tôi chạm vào anh, anh mở hé mắt nhìn tôi và miệng cố nở nụ cười, méo mó. Thấy anh cười mà tôi muốn khóc.  Trông anh tiều tụy và hốc hác quá. Nhưng anh rất bình tĩnh, như ngày xưa khi đối diện trước quân thù. Anh muốn ngồi dậy, nhưng không còn đủ sức. Tôi ngồi bên cạnh, đưa tay xoa trên ngực anh, bảo anh cứ nằm nghỉ.

       – Bác sĩ bảo tôi không còn nhiều thời gian nữa, ngày mai phải xuất viện về nhà để gia đình lo hậu sự – Anh nói bằng một giọng thì thào, yếu ớt.

Khi nhắc đến hai chữ gia đình, anh lại cười, chua chát:

       – Lại gia đình…!

Hiều ý anh, tôi nói đùa cho anh vui:

     – Phải nói là đại gia đình, vì ngoài cô con gái ra, anh còn có chúng tôi nữa. Cứ yên tâm mà đi. Nhớ dọn sẵn một bãi đáp cho ngon lành, chờ tôi đáp xuống sau anh nghe.

Chiều hôm sau anh được xe bệnh viên đưa về nhà. Cô con gái túc trực bên anh. Tôi cũng luôn có mặt. Anh ngỏ ý muốn uống với tôi một ly rượu đỏ. Cô con gái ngần ngừ, nhưng thấy tôi ra dấu gật đầu, cô rót hai ly rượu, một ly mời tôi và một ly cô cầm đưa vào miệng cha cô. Cuối cùng chúng tôi cũng cạn ly. Không ngờ đó là ly rượu từ biệt. Tôi bỗng nhớ tới lời của một bài ca cũ : “bạn ơi, quan hà xin cạn chén ly bôi, ngày mai tôi đã… đã đi xa rồi…”

Khuya hôm đó anh trút hơi thở cuối cùng. Cô con gái cho biết anh ra đi rất yên ả. Không trăng trối một lời gì. Chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ với vài chữ ngoằn nghèo:  “Nhớ liệm ba bằng bộ quân phục trong tủ kính, nghe con”.

Đám tang thật đơn giản theo ý muốn của anh. Mấy lần anh dặn dò cô con gái không được đăng cáo phó hay báo tin cho ai biết. Tại nhà quàn, ngoài cô con gái của anh và cậu bạn trai người Mỹ, chỉ có vợ chồng tôi cùng cô con gái út. Một nhà sư già tụng một thời kinh trước khi đậy nắp quan tài. Tôi đứng nghiêm đưa tay lên chào anh. Anh nằm uy nghiêm trong bộ quân phục, khuôn mặt ánh lên nét hào hùng. Tôi có cảm giác như anh vừa chết tại chiến trường. Không có bất cứ một nghi lễ nào, nhưng tai tôi như đang văng vẳng tiếng kèn truy điệu và khúc nhạc Chiêu Hồn Tử Sĩ.

Đứng nghiêm chào anh một lần nữa, khi quan tài đưa vào lò thiêu. Mọi thứ đều trở về với cát bụi. Lòng tôi bỗng rộn lên một niềm vui bất chợt, khi nghĩ anh sắp được gặp lại anh Lê Huấn và những đồng đội cũ, những chiến sĩ đích thực đã rất xứng đáng với bộ quân phục oai phong của QLVNCH. Họ đã tạo cho bộ chiến y một điều gì đó rất thiêng liêng.

Phạm Tín An Ninh

YouTube player