Trump, Không Chùn Bước, Đang Ban Hành Các Thay Đổi Lớn Trên Một Quy Mô Hiếm Thấy Trước Đây

Theo báo WSJ

Cuộc biểu tình lớn phản đối Tổng thống Trump và Elon Musk ở Los Angeles.

Những người biểu tình ở Los Angeles vào thứ Bảy trong các cuộc biểu tình “Hands Off” trên toàn quốc phản đối Trump và Elon Musk và các hành động của liên bang bao gồm cắt giảm nhân sự chính phủ, thuế quan thương mại và hạn chế quyền tự do dân sự. Ảnh: etienne laurent/Agence France-Presse/Getty Images

Những ngày gần đây đang có mức độ gia tăng của dân chúng phản đối Tổng Thống Donald Trump:

– Hàng chục ngàn người đã đổ về Washington, DC vào thứ Bảy để phản đối các chính sách của chính quyền Trump, đây là một trong số hàng chục cuộc biểu tình như vậy trên khắp cả nước.

– Tổng chưởng lý Pam Bondi cho biết vào Chủ Nhật rằng đã có hơn 170 vụ kiện được đệ trình để ngăn chặn nhiều hành động khác nhau của Trump, đưa ra 50 lệnh cấm.

– Tại Quốc hội, số lượng thượng nghị sĩ đảng Cộng hòa ủng hộ dự luật lưỡng đảng nhằm giới hạn quyền áp thuế của Trump đã tăng lên bảy người vào thứ Sáu, đánh dấu sự chỉ trích hiếm hoi đối với tổng thống từ bên trong đảng của ông.

– Tại Wisconsin, nơi các cuộc bầu cử thường diễn ra rất căng thẳng, một ứng cử viên theo chủ nghĩa tự do đã giành chiến thắng cách biệt 10 điểm để giành được ghế tại Tòa án Tối cao của tiểu bang vào tuần trước, bất chấp sự ủng hộ về tài chính và các hỗ trợ khác dành cho ứng cử viên theo chủ nghĩa bảo thủ từ Giám đốc điều hành Tesla Elon Musk .

Các nhà lập pháp đảng Cộng hòa đã bắt đầu lên tiếng mạnh mẽ hơn về việc Trump sử dụng quyền lực tổng thống một cách quyết đoán. Một số người tin rằng Trump và Musk, người đang lãnh đạo các nỗ lực của chính quyền nhằm cắt giảm các cơ quan liên bang, đã đi quá xa mà không tham khảo ý kiến ​​của Quốc hội. Nhưng sự hỗn loạn kinh tế do thuế quan của Trump gây ra là mối quan tâm hàng đầu của họ.

Hơn nữa, các chính sách thương mại và an ninh quốc gia của Trump đã thúc đẩy các quốc gia khác thực hiện các bước đi có thể gây ra những thách thức lâu dài cho Hoa Kỳ, theo Kori Schake, một quan chức Hội đồng An ninh Quốc gia dưới thời Tổng thống George W. Bush , hiện đang chỉ đạo các nghiên cứu về chính sách đối ngoại tại Viện Doanh nghiệp Hoa Kỳ, một tổ chức nghiên cứu cánh hữu.

Không có tổng thống Mỹ nào làm gián đoạn nhiều khía cạnh của cuộc sống thường nhật của quốc gia như Tổng thống Trump trong vòng chưa đầy ba tháng nhậm chức. Chương trình nghị sự không xin lỗi của ông đã khiến ông trở thành tâm điểm của các quyết định quan trọng hiện đang được đưa ra tại các phòng C-suite của Mỹ, trên sàn nhà máy, trong phòng chờ của khoa, thư viện trường tiểu học và các thủ đô trên khắp thế giới—cũng như quanh các bàn bếp trên khắp Hoa Kỳ

Ông đã hành động với tốc độ đáng kinh ngạc để ban hành lệnh đàn áp nhập cư, cắt giảm lực lượng lao động liên bang và phá hủy các cơ quan liên bang. Ông đang kiểm tra danh sách những kẻ thù được cho là, sa thải mọi người theo ý muốn và tấn công các công ty luật lớn mà một số cố vấn cáo buộc đã từng hỗ trợ các cuộc điều tra về hành động của ông. Khẳng định một nhiệm vụ rộng rãi, Trump đã làm việc mà không quan tâm đến những lời chỉ trích của công chúng. Theo hình thức điển hình là ông-có-nghiêm-túc-hay-không, Trump hiện đang tán tỉnh việc tìm kiếm nhiệm kỳ thứ ba .

“Ông ấy đang theo đuổi tất cả những mục tiêu này với cảm giác về quyền lực tổng thống không bị ràng buộc”, nhà sử học Julian Zelizer của Princeton cho biết. “Điều này sẽ đi đến đâu tiếp theo vẫn là một bí ẩn”.

Thuế quan của Trump —một nỗ lực định hình lại hệ thống thương mại toàn cầu—đã khiến nhiều người dân Mỹ rơi vào thế phòng thủ khi họ quyết định cách xử lý giá cả tăng cao và sự tháo chạy khỏi thị trường chứng khoán đã xóa sổ 6,6 nghìn tỷ đô la giá trị cổ phiếu vào tuần trước.

Các chính phủ nước ngoài đang quyết định xem có nên đấu tranh hay đàm phán về mức thuế quan mới. Các đồng minh và đối thủ của Hoa Kỳ đang xem xét lại chi tiêu quân sự của họ khi họ cân nhắc đến một thế giới mà Trump sử dụng sức mạnh quân sự và kinh tế của Hoa Kỳ để giành mọi lợi thế từ các quốc gia khác bằng cách làm tổn hại đến các liên minh của Hoa Kỳ.

Tổng thống Trump vẫy tay chào các phóng viên khi rời Nhà Trắng.

Trump rời Nhà Trắng để đến câu lạc bộ chơi golf và khu nghỉ dưỡng Mar-a-Lago ở Florida. Ảnh: saul loeb/Agence France-Presse/Getty Images

Trump đã tự đặt mình vào trung tâm của những quyết định này, với quyền cấp miễn trừ hoặc cắt giảm thỏa thuận với các quốc gia, trường đại học và công ty mà ông đã đưa vào thế  thủ. Câu hỏi mở là liệu sự gián đoạn của ông có giúp ông đạt được tham vọng chấm dứt chiến tranh ở nước ngoài, cắt giảm chính phủ và tước bỏ quyền lực của những người theo chủ nghĩa tự do trong nền văn hóa Mỹ hay không, hay liệu ông có tạo ra sự phản kháng làm suy yếu các kế hoạch của mình hay không.

Đài Loan nhen nhúm Hy Vọng rằng Trump Sẽ bảo vệ Đài Loan Chống Lại Bắc Kinh

Theo Báo WSJ

 

Tàu cứu hộ của hải quân Đài Loan đang tiến hành diễn tập phun nước.

Một tàu hải quân Đài Loan trong một cuộc tập trận ở Cao Hùng, Đài Loan, vào tháng 1. Ảnh: ritchie b tongo/Shutterstock

Chính quyền Trump đang làm cho Đài Loan có thêm hy vọng về việc tăng cường hỗ trợ cho hòn đảo này, sau nhiều tháng không chắc chắn vì chương trình nghị sự “Nước Mỹ trên hết” của Tổng thống Trump.

Trong những ngày gần đây, Hoa Kỳ đã có động thái đầu tiên nhằm cắt đứt quyền tiếp cận công nghệ cao cấp của Trung Quốc và cứng rắn hơn trong một cặp đôi các tuyên bố công khai về Đài Loan theo những cách chắc chắn sẽ khiến Bắc Kinh tức giận. Đó là, việc Thống đốc Alaska đã đến thăm Đài Loan vào đầu tháng tư này để thúc đẩy kế hoạch bán khí đốt tự nhiên cho Đài Loan đang thiếu hụt năng lượng, trong khi tháng trước, rồi đến việc chính quyền Trump đã lặng lẽ giải ngân 870 triệu đô la viện trợ quân sự trước đây đã bị đóng băng cho Đài Loan và điều hai tàu hải quân qua Eo biển Đài Loan .

Trong khi đó, các chuyên gia huấn luyện quân sự Mỹ vẫn kín đáo duy trì nhịp độ hoạt động với quân đội Đài Loan, trong khi các mối quan hệ chính trị giữa Hoa Kỳ và Đài Loan đã được cải thiện, với các quan chức từ Hội đồng An ninh Quốc gia Nhà Trắng, Bộ Ngoại giao và Lầu Năm Góc đưa ra lời đảm bảo cho các đối tác của họ ở Đài Bắc.

US special ops forces secretly training Taiwan's military, says ...

Lầu Năm Góc đầu tháng này đã lưu hành một tài liệu hướng dẫn nội bộ tạm thời kêu gọi răn đe mạnh mẽ hơn đối với Trung Quốc để bảo vệ Đài Loan trước một cuộc xâm lược, mặc dù các khuyến nghị tạm thời dường như không được thực hiện, theo một quan chức Hoa Kỳ quen thuộc với tài liệu này. Tờ Washington Post đã đưa tin trước đó về việc lưu hành bản ghi nhớ hướng dẫn nội bộ.

Vào thứ sáu, Alex Po, thứ trưởng quốc phòng Đài Loan, đã tham dự một buổi lễ tại Nam Carolina đánh dấu việc bàn giao một phần trong hợp đồng mua máy bay chiến đấu F-16V trị giá 8 tỷ đô la cho hòn đảo này, trong một chuyến thăm hiếm hoi – dù không rầm rộ – tới Hoa Kỳ của một quan chức cấp cao Đài Loan.

Kết quả là sau nhiều tuần Trump rút lại sự ủng hộ dành cho Ukraine làm dấy lên nỗi lo sợ rằng Hoa Kỳ sẽ từ bỏ Đài Loan, các quan chức ở Đài Bắc ngày càng tự tin rằng họ có được sự ủng hộ của Trump đang khi Bắc Kinh tăng cường nỗ lực khuất phục hòn đảo này.

Các quan chức Đài Loan vẫn chỉ lạc quan một cách thận trọng, họ nhận thức rằng bất kỳ sự thay đổi nào từ chính quyền Trump đều có thể bị đảo lộn bởi những phát biểu tiếp theo của vị tổng thống.

Trong năm qua, Trump đã nhấn mạnh sự gần gũi địa lý của Đài Loan với Trung Quốc đại lục và khoảng cách của Đài Loan với Hoa Kỳ trong khi nói rằng Đài Loan đã không chi đủ cho quốc phòng và “đánh cắp” ngành công nghiệp bán dẫn của Hoa Kỳ. Trong khi đó, cố vấn tỷ phú Elon Musk tự hào về mối quan hệ kinh doanh rộng rãi ở Trung Quốc và cho biết mối quan hệ của Đài Loan với Bắc Kinh giống như mối quan hệ giữa Hawaii và Washington.

Dấu hiệu nghiêng về Đài Loan xuất hiện sau khi Tổng giám đốc điều hành của Taiwan Semiconductor Manufacturing Co (TSMC), ông CC Wei xuất hiện tại Nhà Trắng cùng Trump vào đầu tháng này để công bố khoản đầu tư 100 tỷ đô la vào Hoa Kỳ

Vào giữa tháng 3, Hoa Kỳ đã ủng hộ tuyên bố của Nhóm G7 rõ ràng đã loại bỏ sự ủng hộ đối với ngôn từ mà Bắc Kinh ưa dùng về Đài Loan, trong khi Bộ Ngoại giao đã chỉnh sửa trang web của mình để xóa cụm từ “chúng tôi không ủng hộ Đài Loan độc lập” khỏi trang về quan hệ Hoa Kỳ – Đài Loan.

Tổng thống Đài Loan Lại Thanh Đức tại căn cứ không quân Tùng Sơn ở Đài Bắc.

Tổng thống Đài Loan Lai Ching-te đã cam kết tăng chi tiêu quân sự lên 3% GDP vào cuối năm nay. Ảnh: Ann Wang/Reuters

Trên mặt trận quốc phòng, Đài Loan đã hành động nhanh chóng để củng cố chi tiêu quân sự của mình. Trong các cuộc họp với các đối tác Hoa Kỳ, các quan chức Đài Loan đã chào hàng mức tăng 80% trong chi tiêu quân sự trong tám năm qua—mặc dù ngân sách quốc phòng của họ chỉ khoảng 2,5% tổng sản phẩm quốc nội vẫn thấp hơn nhiều so với mức 10% mà Trump và ứng cử viên của ông cho một vị trí hàng đầu tại Lầu Năm Góc, Elbridge Colby , đã đưa ra.

Theo William Chung, người nghiên cứu mối quan hệ giữa Hoa Kỳ, Trung Quốc và Đài Loan tại Viện Nghiên cứu Quốc phòng và An ninh Quốc gia, một tổ chức tư vấn do quân đội Đài Loan hậu thuẫn, thì thỏa thuận với TSMC nói riêng đã trả lời một trong những lời chỉ trích lớn nhất từ ​​Trump, giúp đưa quan hệ Hoa Kỳ – Đài Loan đi theo hướng tích cực.

“Đài Loan là tiền đồn chiến lược quan trọng của Hoa Kỳ trong nỗ lực chống lại Trung Quốc. Nhưng đồng thời, Đài Loan cũng có thể trở thành gánh nặng chiến lược mà Hoa Kỳ sẵn sàng từ bỏ khi muốn hợp tác với Trung Quốc”, Chung nói. “Tầm quan trọng của Đài Loan đối với Hoa Kỳ phụ thuộc vào tình trạng quan hệ Hoa Kỳ-Trung Quốc. Khi quan hệ giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc xấu đi, Hoa Kỳ có nhiều khả năng can dự vào các vấn đề an ninh Eo biển Đài Loan hơn—và ngược lại”.


 

Các quan chức của Hồng Kông Trung Cộng bị cấm vận bởi Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ

Theo báo WSJ

Cảnh sát trưởng Hong Kong Raymond Siu phát biểu trước giới truyền thông.

Raymond Siu, cảnh sát trưởng Hong Kong, nằm trong số những người bị trừng phạt. Ảnh: Michael Ho Wai Lee/Zuma Press

Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã áp đặt lệnh trừng phạt vào thứ Hai đối với các quan chức Trung Quốc, với lý do đàn áp chính trị liên tục ở Hồng Kông—và những nỗ lực mở rộng sự đàn áp đó sang người dân ở Hoa Kỳ—và hạn chế tiếp cận Tây Tạng.

Các lệnh trừng phạt này là lệnh trừng phạt đầu tiên trong nhiệm kỳ hiện tại của Trump đối với các quan chức xử lý chính sách Hồng Kông, báo hiệu mong muốn của chính quyền mới về cách tiếp cận với Trung Quốc, ưu tiên các mối quan tâm về nhân quyền. Chính quyền Biden và chính quyền Trump đầu tiên trước đây đã áp dụng các biện pháp trừng phạt đối với hàng chục quan chức cấp cao của Hồng Kông bao gồm cả giám đốc điều hành hiện tại của thành phố, John Lee và người tiền nhiệm của ông, Carrie Lam .

Sáu viên chức bị trừng phạt vào thứ Hai bao gồm Raymond Siu, cảnh sát trưởng Hồng Kông và Paul Lam, thư ký tư pháp của thành phố. Các hình phạt bao gồm đóng băng tài sản tại Hoa Kỳ và chặn sử dụng hệ thống ngân hàng Hoa Kỳ, điều này thường gây khó khăn cho việc sử dụng các ngân hàng quốc tế.

Bộ trưởng Ngoại giao Marco Rubio cho biết trong một tuyên bố rằng các lệnh trừng phạt “thể hiện cam kết của Chính quyền Trump trong việc buộc những kẻ chịu trách nhiệm tước đoạt các quyền và tự do được bảo vệ của người dân Hồng Kông hoặc những kẻ thực hiện hành vi đàn áp xuyên quốc gia trên lãnh thổ Hoa Kỳ hoặc chống lại công dân Hoa Kỳ phải chịu trách nhiệm”.

Hồng Kông đã áp đặt luật an ninh quốc gia toàn diện vào năm 2020 sau một năm diễn ra các cuộc biểu tình phản đối chính quyền lớn trên khắp thành phố, một cựu thuộc địa của Anh đã được hứa hẹn 50 năm “quyền tự chủ cao” khi được trao trả cho Trung Quốc vào năm 1997.


Chú chó trung thành… Truyen hay rat ngan

 

Suốt 6 năm qua, chú chó Capitan đã ngủ mỗi đêm trên mộ của người chủ quá cố. Chủ của Capitan, ông Miguel Guzman, qua đời vào năm 2006, và Capitan đã biến mất không lâu sau khi gia đình tham dự lễ tang. Họ đã tìm kiếm khắp nơi và phát tờ rơi để cố gắng tìm lại chú. Nhưng không ai nhìn thấy Capitan.

Capitan The Dog Has Spent 6 Years Guarding His Owner's Grave

Một tuần sau, một số người có mặt ở nghĩa trang vào lúc tối muộn đã nhìn thấy Capitan nằm trên ngôi mộ và đã báo cho người trông coi nghĩa trang. Nghĩa trang đã liên hệ với gia đình, và họ nhanh chóng đến đón Capitan về nhà. Nhưng mỗi đêm, Capitan lại khóc và cào cửa một cách tuyệt vọng để được đi ra ngoài, và nó không chịu quay về nhà cho đến sáng hôm sau. Sau đó, người ta phát hiện Capitan đi bộ 5 km mỗi đêm để quay lại nghĩa trang và canh giữ ngôi mộ của chủ.

Đến nay đã 7 năm trôi qua. Nghĩa trang chỉ đóng cửa sau khi Capitan đến vào mỗi tối lúc 6 giờ. Nó ngủ lại ở đó suốt đêm, canh mộ cho đến khi người gác mở cửa vào buổi sáng. Chú chó trung thành này đã thể hiện một lòng trung thành vô hạn.

Capitan The Dog Has Spent 6 Years Guarding His Owner's Grave

Jason Lapointe

Cậu chuyện đăng năm 2013


 

Vào Viện Dưỡng Lão – (6 Điều Hối Tiếc)- Trần Văn Giang

Lời giới thiệu

Đây là một câu chuyện dài, thật buồn rất đáng đọc; nhưng cũng là một bài học lớn về việc yêu thương và tôn trọng người cao niên; đồng thời tìm cách giúp họ duy trì tự do và phẩm giá trong cuộc sống còn lại.

Có người nói “Viện dưỡng lão là phòng khách của địa ngục!?” Hay là “Thôi già rồi thì đành phải chịu thôi… Than vãn làm gì nữa hè!” 

Đúng hay sai cũng còn tùy mỗi hoàn cảnh…

Trần Văn Giang

 Nếu chỉ có một điều trong đời mà tôi thực sự hối tiếc thì đó chính là bước chân vào Viện dưỡng lão.

Năm nay tôi 82 tuổi.  Tóc tôi đã bạc trắng, chân cũng không còn nhanh nhẹn như xưa, nhưng tâm trí vẫn còn minh mẫn lắm. Tôi từng nghĩ rằng tuổi giả chỉ đơn giản là một hành trình nhẹ nhàng khi con người ta được tận hưởng quãng thời gian cuối đời trong sự thanh thản.  Nhưng mà không.  Tôi đã sai và sai lầm lớn nhất đời tôi chính là rời bỏ căn nhà mà tôi đã gắn bó suốt hơn nửa cuộc đời để bước vào nơi mà người ta vẫn hay gọi là chốn “An dưỡng tuổi già.

Ban đầu tôi không có ý định vào Viện dưỡng lão vì tôi còn đủ sức chăm sóc bản thân, mặc dù hơi chậm chạp hơn trước một chút.  Nhưng rồi con cái tôi, những đứa con mà tôi đã nuôi nấng bằng tất cả yêu thương, lại bảo rằng đưa tôi vào đó là cách tốt nhất để tôi có một cuộc sống thoải mái, được chăm sóc đầy đủ không phải lo nghĩ gì nữa.  Con gái tôi nắm lấy tay tôi với ánh mắt đầy lo lắng, nhưng cũng có chút thúc giục, nói:

–  “Mẹ vào đó đi. Ở đó có người chăm sóc; Có bác sĩ; Có bạn bè trò chuyện; Ở nhà một mình lỡ có chuyện gì không ai biết được?”

Tôi đã do dự rất lâu.  Căn nhà nhỏ của tôi tuy cũ nhưng đó là nơi lưu giữ bao nhiêu kỷ niệm.  Chiếc tủ gỗ do chồng tôi tự tay đóng từ thời trẻ. Góc bếp nơi tôi vẫn nấu những bữa ăn ấm cúng cho gia đình. Chiếc ghế dựa cũ kỹ cạnh cửa sổ nơi tôi hay ngồi đọc báo vào mỗi buổi sáng…  Làm sao tôi có thể rời bỏ những kỷ niệm đó.  Nhưng rồi tôi cũng xuôi lòng. Tôi tin vào lời con cái.  Tôi tin rằng vào Viện dưỡng lão tôi sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Tôi tin rằng mình sẽ được chăm sóc chu đáo, được trò chuyện, được an yên…

Vậy mà ngay khi cánh cửa Viện dưỡng lão khép lại sau lưng, tôi đã nhận ra một sự thật cay đắng. Nơi đây không phải là nhà và có lẽ tôi đã không còn đường quay lại. Bạn có bao giờ tự hỏi điều gì sẽ xảy ra khi một người giả đánh mất tất cả những gì quen thuộc, những thứ làm nên cuộc sống của mình. Tôi cũng từng là người không nghĩ đến điều này cho đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh hiện tại.

Tôi ước chi có ai đó đã nói cho tôi biết trước khi tôi bước vào Viện dưỡng lão.  Nếu bạn hiện ,đang cân nhắc về việc sẽ “Vào Viện dưỡng lão,” dù cho chính mình hay cho người thân, hãy nghe câu chuyện của tôi trước khi quyết định. Vì một khi bạn bước vào Viện dưỡng lão thì cuộc sống của bạn sẽ không bao giờ còn như trước nữa.  Tôi muốn kể cho bạn nghe “Sáu (6) điều mà tôi hối tiếc” như sau.

Hối tiếc 1: Đã mất đi sự tự do.

Sáng hôm đó tôi thức dậy trên một chiếc giường lạ.  Tôi vươn vai theo thói quen định bước ra bên hiên nhả để hít thở chút không khí buổi sáng.  Nhưng rồi tôi chùng lại vì không có hiên nhà nào cả.  Không có ánh nắng nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ quen thuộc.  Không có tiếng chim ríu rít trên mái hiên.  Chỉ có bốn bức tường trống trơn và mùi Thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí.

Phải mất một lúc để tôi nhớ ra là tôi không còn ở nhà mình nữa.  Tôi đã ở Viện dưỡng lão. Cảm giác xa lạ ấy không biến mất sau một ngày, một tuần, hay thậm chí một tháng.  Mọi thứ trong Viện dưỡng lão đều vận hành theo một lịch trình cứng ngắc mà tôi không có quyền thay đổi: 7:00 sáng nhân viên y tế mở cửa bước vào đánh thức tôi dù tôi chưa muốn dậy; 7:30 bữa sáng được mang đến dù tôi không hề đói; 9:00 có một buổi sinh hoạt chung nơi mọi người ngồi nghe nhạc hoặc tập thể dục nhẹ; 1:00 ăn trưa dù tôi thích món khác hơn tôi vẫn phải ăn thứ được mang ra.  Mọi thứ đều có sẵn nhưng tôi chẳng được lựa chọn gì cả. Tôi không còn có thể nấu món canh khổ qua nhồi thịt mà tôi vẫn thích; Không thể uống trà vào buổi chiều như tôi vẫn hay làm; Không thể đơn giản đi bộ ra đầu ngõ mua một túi bánh khi thèm một chút đồ ngọt; Ngay cả việc muốn ra đi ngoài cũng phải xin phép và chờ có người hỗ trợ (?).

Tôi nhớ ngày đầu tiên ở đây tôi đã định ra ngoài đi dạo một chút nhưng cửa đã khóa.  Một nhân viên nói tôi:

– “Bác cần ra ngoài ạ?  Để con gọi người dẫn bác đi.”

Tôi sững sờ. Tôi cần ai đó dẫn đi để bước ra ngoài sao?  Dù chỉ là một đoạn đường ngắn thôi.  Dần dần tôi hiểu ra ở đây tôi không còn được quyết định cho chính mình nữa.  Từ một người có thể tự do làm mọi thứ, tôi trở thành một người phải chờ đợi người khác quyết định giúp mình.  Cảm giác mất đi sự tự do không ập đến ngay lập tức.  Nó len lỏi vào từng chi tiết nhỏ nhặt của cuộc sống nó khiến tôi nhận ra những thứ đơn giản nhất như tự chọn giờ ăn; Tự quyết định hôm nay sẽ làm gì là những điều tôi từng xem là hiển nhiên, nhưng giờ lại là một thứ xa xỉ.

Rồi tôi bắt đầu quen dần với việc không thể tự do ra ngoài; Quen với việc phải ăn thứ được đưa ra dù tôi không thích; Quen với việc ngồi chờ đến giờ ngủ dù tôi chưa muốn ngủ.  Nhưng bạn cũng biết:  Không quen, không có nghĩa là chấp nhận. Có những đêm tôi nằm trên giường mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.  Tôi nhớ lại những ngày còn ở nhà khi tôi có thể tự tay mở cánh cửa nhà mình bất cứ lúc nào.  Khi tôi có thể tự quyết định hôm nay sẽ làm gì khi tôi vẫn còn là người làm chủ cuộc đời mình.  Giờ đây tôi chỉ là một cái tên trên một danh sách, một phần trong hệ thống người già phụ thuộc vào lịch trình của người khác.

Nếu bạn đang cân nhắc đưa cha mẹ mình vào Viện dưỡng lão hoặc chính bạn đang nghĩ đến điều đó.  Hãy tự hỏi bạn có sẵn sàng đánh đổi sự tự do của mình để lấy sự tiện lợi không? Bạn có thể chịu đựng được cảm giác mỗi ngày trôi qua mà không thực sự được quyết định điều gì trong cuộc sống của mình không? Vì một khi bạn đã đánh mất sự tự do thì việc lấy lại nó gần như là không thể được.

Hối tiếc 2: Cảm giác bị lãng quên.

Những ngày đầu tiên ở Viện dưỡng lão tôi vẫn còn niềm tin.  Tôi tin rằng dù có xa nhà tôi vẫn sẽ được con cháu quan tâm. Tôi tin rằng dù ở một nơi khác, tình cảm gia đình vẫn không thay đổi.  Ban đầu thì đúng như vậy.

Tuần đầu tiên con gái tôi đến thăm nó mang theo ít bánh ngọt, một hộp sữa và ngồi trò chuyện với tôi suốt cả buổi chiều.  Nó hỏi tôi ánh mắt đầy quan tâm:

– “Mẹ có quen không?  Mọi thứ ổn chứ?”

Tôi mỉm cười gật đầu vì tôi không muốn nó lo lắng. Cuối tuần đó, các cháu tôi cũng đến.  Chúng ríu rít kể chuyện trường lớp.  Chúng ôm tôi rồi chụp vài tấm ảnh.  Tôi cảm thấy lòng mình ấm áp.  Tôi tự nhủ mình không cô đơn đâu. Mọi người vẫn sẽ nhớ đến mình… Nhưng rồi những lần thăm hỏi cứ thưa dần đi.  Tuần thứ hai con gái tôi bận công việc.  Nó chỉ gọi điện thoại dặn dò vài câu rồi gác máy.  Tuần thứ ba cháu tôi nói nó có bài thi ở trường không thể đến thăm Ngoại.  Đến tuần thứ tư thì chẳng còn ai ghé nữa.  Tôi bắt đầu đếm từng ngày mong chờ có ai đó mở cánh cửa phòng nói với tôi rằng “Mẹ ơi con đến rồi.”  Hoặc “Ngoại ơi.  Con nhớ Ngoại lắm…” Nhưng cửa vẫn đóng, điện thoại vẫn im lặng.

Rồi tôi nhận ra tôi không phải là người duy nhất rơi vào tình cảnh này.  Tôi thấy những cụ già khác cũng ngồi lặng lẽ bên cửa sổ; Đôi mắt nhìn ra xa chờ đợi một bóng dáng quen thuộc. Tôi nghe những câu chuyện thì thầm” “Thằng con tôi nói cuối tuần này nó tới; nhưng rồi lại báo là bận”;  “Hôm nay là sinh nhật tôi mà chắc chẳng có ai nhớ đâu?”…  Và tôi hiểu rằng một khi đã vào Viện dưỡng lão rất dễ để người ta lãng quên mình.  Không phải vì con cháu không yêu thương tôi nữa. Tôi biết chúng vẫn yêu tôi, nhưng cuộc sống bận rộn khiến chúng dần dần xem sự vắng mặt của tôi là chuyện hiển nhiên.

Lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được điều này là vào dịp Tết.  Những năm trước, vào ngày 30 Tết, tôi sẽ cùng con gái gói bánh, quét dọn bàn thờ tổ tiên, chuẩn bị mâm cơm cúng mọi thứ luôn rộn ràng ấm áp.  Nhưng năm nay tôi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ của Viện dưỡng lão lắng nghe tiếng pháo vọng từ xa.  Không ai đến đón tôi về nhà.  Không ai nhớ rằng Tết của tôi không phải là ăn một phần cơm cứng ngắc trong bữa ăn tập thể mà là những khoảnh khắc bên con cháu; Là mùi hương trầm nghi ngút trong nhà.

Lúc đó tôi mới thực sự hiểu một khi bạn rời khỏi cuộc sống thường ngày của con cái, bạn cũng rời khỏi những thói quen của họ. Họ sẽ tiếp tục với công việc với gia đình nhỏ của họ họ sẽ nhớ đến bạn nhưng không còn là mỗi ngày.  Họ sẽ vẫn yêu thương bạn, nhưng không còn dành thời gian cho bạn như trước và rồi dần dần bạn trở thành một cái tên trong ký ức của họ – Một điều gì đó quan trọng nhưng không còn là ưu tiên.

Nếu bạn đang nghĩ đến việc vào Viện dưỡng lão hoặc định gửi cha mẹ mình vào đó, hãy tự hỏi là bạn có sẵn sàng sống những năm tháng cuối đời trong sự mong chờ mà không biết khi nào người thân sẽ đến thăm bạn.  Có chắc rằng dù bạn không còn ở nhà con cháu vẫn sẽ đến gặp bạn thường xuyên như họ hứa bởi vì một khi bạn bước vào nơi này, cuộc sống ngoài kia sẽ tiếp tục nhưng không còn có bạn trong đó.

Hối tiếc 3: Mất đi ý nghĩa cuộc sống.

Tôi từng nghĩ rằng khi về già, con người ta chỉ cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.  Tôi từng tin rằng không phải làm gì cả là một điều tốt… Nhưng không phải vậy.  Ngày còn ở nhà tôi luôn có việc để làm.  Sáng thức dậy tôi pha một ấm trà; Tưới mấy chậu cây ngoài hiên; Rồi tự nấu một bữa ăn đơn giản; Tôi có thể ra chợ đi dạo trò chuyện với hàng xóm; Tôi có thể tự tay thu dọn nhà cửa giặt rũ quần áo sắp xếp lại những kỳ vật cũ… Những điều nhỏ nhặt ấy khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn giá trị, vẫn có một mục đích sống.  Nhưng khi bước vào Viện dưỡng lão mọi thứ đột nhiên dừng lại.

Tôi không cần phải nấu ăn nữa vì bữa ăn được đưa đến tận nơi dù tôi có thích hay không; Tôi không cần phải quét dọn nữa; Nhân viên vệ sinh làm tất cả rồi; Tôi không cần lo lắng gì cả nhưng tôi cũng chẳng còn gì để làm.  Ban đầu tôi nghĩ đây là một điều tốt (!);  Cuối cùng thì mình cũng được nghỉ ngơi.  Nhưng chỉ sau vài tuần, tôi bắt đầu cảm thấy trống rỗng.  Buổi sáng thức dậy, tôi chẳng biết hôm nay mình sẽ làm gì?  Tôi ngồi trên giường nhìn quanh căn phòng nhỏ tự hỏi mình có thực sự còn ý nghĩa gì không?

Tôi không phải người duy nhất cảm thấy như vậy. Tôi nhớ có một bác tên Minh trước đây là một thầy giáo.  Lúc còn ở nhà bác vẫn dạy kèm mấy đứa trẻ trong xóm vẫn đọc sách mỗi ngày.  Nhưng khi vào đây, bác chẳng còn học trò cũng chẳng còn sách vở mỗi ngày.  Bác chỉ ngồi yên trên chiếc ghế cũ, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.  Một lần tôi hỏi bác không định làm gì sao?  Đọc sách viết gì đó chẳng hạn?  Bác thở dài:

–  “Tôi cũng muốn lắm nhưng chẳng ai cần tôi nữa. Không có ai để dạy. Không có ai để chia sẻ. Tôi dần dần quên mất mình là ai.”

Câu nói ấy ám ảnh tôi.  Một người từng là thầy giáo; Một người đầy tri thức từng cống hiến cả đời cho học trò giờ đây ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ tự hỏi mình còn ý nghĩa gì nữa không?  Tôi chợt nhớ lại những người bạn đồng niên ngày xưa.  Một bác từng là thợ mộc ngày nào cũng sửa chữa đóng bàn ghế; Một cô từng là thợ may lúc nào cũng bận rộn với kim chỉ.  Nhưng khi vào đây tất cả đều trở thành những con người ngồi chờ thời gian trôi qua.  Không phải vì họ không muốn làm gì mà vì ở đây chẳng có gì để làm cả.

Dần dần tôi hiểu ra một điều con người không chỉ cần ăn uống và ngủ để tồn tại.  Chúng ta cần có một mục đích một lý do để thức dậy mỗi sang; Một điều gì đó để mong chờ nhưng ở Viện dưỡng lão những thứ ấy dần dần bị lấy đi.

Nếu bạn đang nghĩ đến việc vào Viện dưỡng lão thì hãy tự hỏi điều gì khiến cuộc sống của bạn có ý nghĩa?  Bạn có thể sống mà không có trách nhiệm; Không có công việc gì để làm; Không có ai cần đến bạn không?  Vì khi đã mất đi ý nghĩa cuộc sống bạn không còn thực sự sống nữa.  Bạn chỉ đang tồn tại.

Hối tiếc 4:  Sức khỏe suy giảm nhanh hơn mong đợi.

Trước khi vào Viện dưỡng lão tôi vẫn còn khá khỏe so với tuổi của mình.  Tôi không thể chạy nhanh như thời trẻ, nhưng tôi vẫn có thể tự đi chợ tự nấu ăn tự làm những công việc nhỏ trong nhà mỗi sáng.  Tôi vẫn có thói quen đi bộ quanh khu phố để giữ cho chân cứng cáp.  Nhưng mọi thứ thay đổi nhanh hơn tôi tưởng.

Ngày đầu tiên vào Viện dưỡng lão, tôi nhận ra mình không cần phải làm gì nữa: Bữa ăn đã có người mang đến tận phòng không cần phải đi chợ, không cần đứng bếp, có nhân viên chăm sóc.  Nếu tôi cần gì chỉ cần bấm nút sẽ có người giúp ngay không cần phải đi bộ xa vì mọi thứ đều ở ngay trong khuôn viên chỉ vài bước chân.  Nghe qua thì có vẻ như một cuộc sống lý tưởng;  Nhưng chính sự thoải mái đó đã làm cho cơ thể tôi yếu đi nhanh chóng.  Ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng mình được nghỉ ngơi; Nhưng rồi chỉ sau vài tháng tôi bắt đầu cảm thấy hai chân mình yếu hơn, đi lại chậm hơn, thậm chí đứng lên cũng thấy khó khăn hơn.

Rồi tôi bắt đầu để ý đến những người xung quanh.  Có một bà tên Lành ngày đầu vào đây bà vẫn còn nhanh nhẹn tự đi lại bình thường nhưng chỉ sau vài tháng bà bắt đầu dựa vào gậy để đi rồi dùng xe lăn và cuối cùng thì bà không còn đủ sức đứng lên một mình nữa.  Một ngày nọ, bà nhìn tôi cười buồn.  Tôi không biết nó xảy ra từ khi nào, nhưng tôi có cảm giác như mình già đi cả chục năm chỉ sau vài tháng.

Lúc còn ở nhà, dù tôi không tập thể dục nhiều nhưng ít nhất tôi vẫn di chuyển vẫn phải tự làm mọi thứ.  Điều đó giúp cơ thể tôi duy trì được sự linh hoạt.  Nhưng khi vào đây, tôi ít vận động hẳn.  Tôi bắt đầu ngồi nhiều hơn, và cũng nằm nhiều hơn.  Rồi tôi nhận ra cơ bắp của mình dần yếu đi.  Có một bác sĩ từng nói với tôi:

– “Cụ biết không, khi một người già ngừng vận động họ sẽ mất khả năng vận động nhanh hơn gấp nhiều lần so với người trẻ.  Cơ thể con người vốn dĩ cần được hoạt động.  Khi cụ ngừng đi lại ngừng làm việc cơ thể cụ sẽ bắt đầu suy yếu.”

Đúng vậy.  Nếu tôi biết trước điều này tôi sẽ cố gắng vận động nhiều hơn ngay cả khi đã vào đây.  Nhưng vấn đề là môi trường này không khuyến khích điều đó.  Khi mọi thứ đều được làm sẵn người ta sẽ dần quên mất cách tự chăm sóc chính mình.

Nếu bạn đang cân nhắc Viện dưỡng lão, hãy tự hỏi bạn có còn động lực để duy trì sức khỏe khi mọi thứ đã được làm thay cho bạn không?  Bạn có đủ mạnh mẽ để tự thúc ép mình vận động ngay cả khi không còn ai nhắc nhở?  Vì một khi bạn ngừng sử dụng cơ thể mình bạn sẽ bắt đầu mất đi; và đến khi nhận ra điều đó có thể đã quá muộn để lấy lại.

Hối tiếc 5:  Mất đi sự riêng tư.

Còn nhớ ngày còn ở nhà, tôi có một căn phòng riêng, một không gian của riêng tôi. Tôi có thể đóng cửa bất cứ khi nào tôi muốn nếu tôi thấy mệt.  Tôi có thể nằm dài cả buổi mà không ai làm phiền.  Nếu tôi muốn tắm tôi chỉ cần bước vào phòng tắm mà không cần xin phép ai. Tôi tự quyết định mình làm gì khi nào và như thế nào.  Nhưng khi bước vào Viện dưỡng lão, tôi nhận ra rằng sự riêng tư là một thứ xa xỉ.  Tại đây cánh cửa phòng không bao giờ thực sự thuộc về tôi nữa.  Nhân viên y tế có thể vào bất cứ lúc nào để khám tình trạng sức khỏe của tôi; Người dọn vệ sinh gõ cử cửa rồi bước vào ngay cả khi tôi chưa kịp trả lời; Những cuộc kiểm tra định kỳ được thực hiện mà tôi không có quyền từ chối. Tôi không trách họ vì họ chỉ làm đúng như được chỉ định; Nhưng cái cảm giác bị theo dõi mọi lúc mọi nơi; Cái cảm giác không còn một góc riêng để thực sự gọi là của chính mình nó không dễ chịu chút nào.

Nhưng điều khiến tôi đau lòng nhất không phải là mất đi sự riêng tư mà là mất đi phẩm giá của một con người. Ở nhà, tôi tự tắm rửa tự mặc quần áo tự chăm sóc bản thân, nhưng ở đây khi tôi bắt đầu yếu đi tôi buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác. Tôi muốn đi tắm tôi phải chờ nhân viên hỗ trợ. Tôi cần đi vệ sinh, nếu tôi không tự đi được tôi phải nhấn chuông gọi.  Tôi muốn mặc bộ quần áo mình thích; nhưng nếu không phù hợp với quy định tôi cũng không được mặc.

Bạn có biết cảm giác đứng trước một người xa lạ để họ giúp bạn làm những việc rất cá nhân, trong khi cả đời bạn đã tự làm những việc ấy là như thế nào không? Nó không chỉ là sự bất tiện mà nó là sự tổn thương.  Tôi nhớ có lần tôi bị sốt.  Người hơi yếu nên y tá giúp tôi thay đồ dù cô ấy rất nhẹ nhàng, rất chuyên nghiệp, nhưng tôi cảm thấy mình không còn là chính mình nữa.  Tôi không còn là một người phụ nữ từng sống độc lập, từng tự chăm sóc bản thân.  Tôi chỉ còn là một người già, một bệnh nhân, một con số trong danh sách và điều đó thực sự rất đau lòng.

Không phải ai cũng cảm thấy như tôi.  Một số người ở đây có thể quen với điều đó; Thậm chí chấp nhận nó, nhưng với tôi một người đã từng tự do, từng tự quyết định cuộc sống của mình thì việc mất đi quyền kiểm soát ngay cả những điều nhỏ nhất là điều khiến tôi thấy mình không còn là mình nữa.

Nếu bạn đang nghĩ đến Viện dưỡng lão, hãy tự hỏi bạn có sẵn sàng đánh đổi sự riêng tư để đổi lấy sự chăm sóc.  Bạn có chấp nhận việc mỗi ngày có thể bạn sẽ cần nhờ ai đó giúp làm những điều mà bạn từng làm một cách tự nhiên, bởi vì một khi bạn mất đi sự riêng tư bạn cũng mất đi một phần phẩm giá của chính mình và điều đó khó lấy lại hơn bất cứ thứ gì khác.

Hối tiếc 6:  Khó khăn khi muốn rời đi.

Lúc mới bước vào Viện dưỡng lão, tôi đã tự nhủ rằng đây chỉ là một thử nghiệm.  Tôi nghĩ nếu không hợp mình có thể rời đi bất cứ lúc nào; nhưng tôi đã quá ngây thơ.  Tôi còn nhớ ngày đầu tiên con gái tôi đưa tôi đến đây nó siết chặt tay tôi và nói:

–  “Mẹ cứ thử một thời gian xem sao.  Nếu không thích mẹ có thể về nhà.”

Câu nói đó khiến tôi an tâm phần nào. Tôi nghĩ rằng mình vẫn có sự lựa chọn.  Thế nhưng chỉ sau vài tháng tôi nhận ra rằng việc rời đi không đơn giản như tôi nghĩ.   Một ngôi nhà cũ không còn là của tôi nữa.  Lúc tôi vào Viện dưỡng lão, căn nhà của tôi vẫn còn đó nhưng tôi không còn ở đó để giữ gìn nó.  Con cái tôi bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ.  Chúng bớt đi những đồ đạc không cần thiết.  Thậm chí có ý định bán một số món đồ cũ.  Hàng xóm cũng dần dần quên đi sự có mặt của tôi.  Những người từng ghé qua trò chuyện mỗi sáng giờ đây không còn nhớ tôi đã từng sống ở đó?

Một ngày nọ, tôi nói với con gái rằng tôi muốn trở về nhà. Tôi tưởng rằng nó sẽ vui mừng, nhưng thay vào đó tôi thấy sự do dự trong mắt nó:

– “Mẹ có chắc không?  Mẹ về nhà rồi ai chăm sóc mẹ?  Mẹ có tự lo được cho mình không?”

Tôi cứng họng.  Tôi biết rằng mình đã yếu hơn trước.  Tôi biết rằng sự tự tin mà tôi từng có giờ đã lung lay và tôi sợ.  Tôi sợ rằng nếu tôi rời khỏi Viện dưỡng lão tôi sẽ không biết cách thích nghi với cuộc sống bên ngoài nữa.  Y như con chim đã được nhốt nuôi trong chuồng quá lâu. Tôi đã quá quen với việc có người mang cơm đến tận nơi; Có người nhắc nhở uống thuốc; Có người hỗ trợ khi cần.  Giờ đây nếu tôi trở về tôi phải tự lo mọi thứ tôi thì liệu có làm được không?  Sức khỏe của tôi đã thay đổi từ khi mới vào đây.  Tôi vẫn còn khỏe mạnh, nhưng như tôi đã nói ở phần trước, việc ít vận động đã khiến tôi yếu đi nhanh hơn.  Tôi không còn đi bộ nhanh như trước.  Tôi không còn đủ sức nấu ăn một cách linh hoạt.  Y như tâm trạng con chim nuôi trong chuồng lâu ngày nay được thả, tôi không còn cảm giác tự tin khi sống một mình.

Tôi nhận ra một sự thật cay đắng:  Chính thời gian sống ở đây đã khiến tôi trở thành một người không còn đủ sức để trở về.  Trước đây tôi từng nghĩ rằng Viện dưỡng lão chỉ là một điểm dừng chân tạm thời nhưng thực tế càng ở lâu tôi càng mất đi khả năng tự lập và dần dần Viện dưỡng lão trở thành nơi duy nhất mà tôi có thể tồn tại.  Tôi nhìn quanh và thấy nhiều người khác cũng rơi vào tình trạng giống mình.  Có cụ bà từng nghĩ rằng bà chỉ vào đây một thời gian để hồi phục sức khỏe nhưng rồi bà không bao giờ rời đi nữa vì bà đã quen với sự phụ thuộc.  Có cụ ông từng nói rằng sẽ về nhà khi thấy ổn định hơn nhưng sau một năm ngôi nhà của ông bị bán đi và ông không còn nơi nào để về nữa.

Tôi chợt nhận ra một sự thật mà không ai nói với tôi trước đây:  Việc vào Viện dưỡng lão là một quyết định dễ dàng nhưng một khi đã vào thì việc rời đi lại là điều gần như không thể làm được – A Mission Impossible!

Nếu tôi có thể quay ngược thời gian tôi sẽ tìm cách ở lại nhà lâu hơn. Tìm kiếm những giải pháp khác thay vì từ bỏ mái ấm, bước vào đây quá vội vàng.  Tôi sẽ nhờ con cái thuê một người giúp việc bán thời gian.  Tôi sẽ thử sống với một người bạn già để cùng nhau hỗ trợ.  Tôi sẽ tìm đến những trung tâm hỗ trợ người cao niên mà không nhất thiết phải vào một nơi như thế này… Nhưng tôi đã không làm như vậy; và bây giờ tôi không biết mình có thể quay lại cuộc sống cũ hay không?

Nếu bạn đang suy nghĩ về Viện dưỡng lão, hãy tự hỏi bạn có chắc mình sẽ dễ dàng rời đi (trở lại nhà cũ) nếu không thích?  Việc trở lại không dễ như bạn tưởng và nếu bạn không chuẩn bị trước có thể bạn sẽ không bao giờ có cơ hội để làm điều đó.

Tôi hy vọng rằng câu chuyện của tôi sẽ giúp bạn có một quyết định sáng suốt hơn cho chính mình hoặc cho người thân của mình.  Hãy suy nghĩ thật kỹ vì tuổi giả có thể là quãng thời gian hạnh phúc nếu bạn biết cách lựa chọn đúng để chúng ta có thể đồng hành, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau sống bình yên và cùng nhau già đi một cách hạnh phúc, êm thắm!

Trần Văn Giang , Orange County. 

Tháng 3/2025


 

Elon Musk công khai chỉ trích kiến trúc sư chính sách thuế của Trump, làm thị trường chao đảo

Ba’o Dat Viet

April 6, 2025

Elon Musk in Green Bay, Wis., last month.

Tỷ phú Elon Musk vừa khiến dư luận dậy sóng khi thẳng thừng chỉ trích ông Peter Navarro – cố vấn thương mại hàng đầu của cựu Tổng thống Donald Trump – người được xem là “kiến trúc sư trưởng” của chính sách thuế đối ứng đang gây chấn động thị trường toàn cầu những ngày qua.

Trong loạt bình luận đăng trên mạng xã hội X hôm 5 Tháng Tư, Musk không ngần ngại công kích năng lực và xuất thân học thuật của ông Navarro. Đáp lại một tài khoản ca ngợi Navarro là tiến sĩ kinh tế tốt nghiệp Đại học Harvard, Musk mỉa mai: “Tiến sĩ kinh tế từ Harvard là một điều xấu, không phải tốt”, ngụ ý rằng những người mang danh vị cao từ các trường danh tiếng thường hành xử thiên về cái tôi hơn là lý trí.

Khi một tài khoản khác lên tiếng bảo vệ Navarro, Musk phản pháo: “Ông ta chẳng làm được gì cả.” Trong một phản ứng khác, ông còn tỏ ra đồng tình với trích dẫn từ nhà kinh tế bảo thủ Thomas Sowell, cho rằng “trong mỗi thảm họa lịch sử ở Mỹ, thường có một người từ Harvard đứng phía sau.”

Những bình luận thẳng thắn và có phần châm biếm này được đưa ra giữa lúc chính sách thuế đối ứng của chính quyền Trump đang kéo theo làn sóng phản ứng dữ dội từ giới kinh doanh và thị trường tài chính toàn cầu. Ông Navarro, người liên tục lên truyền hình để bảo vệ chính sách thuế, cho rằng việc đánh thuế mạnh tay với các đối tác thương mại sẽ giúp Mỹ thu về khoảng 600 tỉ USD mỗi năm cho ngân sách liên bang.

Tuy nhiên, thị trường chứng khoán không chia sẻ quan điểm lạc quan này. Các chỉ số lớn tại Mỹ đều lao dốc, trong đó cổ phiếu Tesla – công ty do Elon Musk sáng lập – mất gần 18 tỉ USD giá trị vốn hóa chỉ trong vài ngày.

Trước ngày 5 Tháng Tư, Musk gần như giữ im lặng về các chính sách thuế của Nhà Trắng. Nhưng cùng ngày, ông bất ngờ xuất hiện tại một hội nghị trực tuyến với Phó Thủ tướng Ý Matteo Salvini, nơi ông bày tỏ hy vọng châu Âu và Mỹ có thể cùng nhau đưa thuế quan về mức 0%, mở đường cho một khu vực thương mại tự do xuyên Đại Tây Dương.

Những phát biểu lần này được đưa ra giữa lúc có tin đồn rằng Elon Musk sẽ rút lui khỏi vai trò lãnh đạo Ban Hiệu quả Chính phủ (DOGE) vào tháng 5 tới, khi nhiệm kỳ đặc biệt với tư cách là “nhân viên chính phủ” kết thúc. Tổ chức này gần đây cho biết đã hoàn tất phần lớn kế hoạch cắt giảm 1.000 tỉ USD thâm hụt liên bang – một mục tiêu được chính quyền Trump đặc biệt quan tâm.

Hiện tại, Nhà Trắng và ông Peter Navarro chưa đưa ra phản hồi nào về loạt phát ngôn từ Elon Musk. Nhưng trong bối cảnh thương chiến đang thổi bùng căng thẳng kinh tế toàn cầu, những mâu thuẫn công khai giữa giới kinh doanh và giới hoạch định chính sách chắc chắn sẽ tiếp tục thu hút sự chú ý lớn từ cả thị trường và dư luận.


 

Một chiếc xe 100% làm tại Mỹ chỉ là chuyện giả tưởng!

Ba’o Nguoi-Viet

April 6, 2025

QUẬN CAM, California (NV) – Cuối tuần trước, tổng thống Trump lại làm rùm beng về thuế quan, khi nói rằng người mua có thể né được mức thuế quan 25% đối với xe cộ và phụ tùng xe nước ngoài bằng cách mua những chiếc xe được sản xuất hoàn toàn tại Hoa Kỳ. Điều ông ta nói chỉ có một trở ngại duy nhất: Không có một chiếc xe nào như vậy để mua cả!

Theo trang tin tức nbcnews.com, ông Trump trả lời với đài NBC News vào ngày 29 Tháng Ba rằng những ai sản xuất xe tại Hoa Kỳ sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Những ai chưa làm vậy sẽ phải đến Hoa Kỳ, vì sản xuất xe tại Hoa Kỳ không chịu thuế . Ông còn cho biết “không quan tâm” nếu các nhà sản xuất xe hơi tăng giá bán để bù chi phí thuế nhập khẩu; và phủ nhận việc ông đã đe dọa các giám đốc điều hành trong ngành không được làm như vậy.

2025 Kia EV6, mẫu xe có tỉ lệ “made in USA” cao nhất. (Hình của nhà sản xuất Kia)

Ngay cả những chiếc xe lắp ráp tại Hoa Kỳ của các thương hiệu Mỹ cũng phụ thuộc rất nhiều vào chuỗi cung ứng toàn cầu phức tạp cho khoảng 30,000 bộ phận tạo nên một chiếc xe trung bình. Nhìn chung, tỷ lệ phụ tùng xe hơi có nguồn gốc từ nước ngoài dao động quanh mức 40%. Những chiếc xe sản xuất với tất cả các bộ phận làm ở Mỹ chỉ là một câu chuyện hư cấu!

Ivan Drury, giám đốc phân tích của Edmunds cũng nói thẳng thắn tương tự: “Không có một chiếc xe nào mà mọi bộ phận đều được sản xuất tại Hoa Kỳ”.

Theo ước tính gần đây của Anderson Economic Group, một công ty tư vấn cho các hãng sản xuất xe hơi lớn, người mua có thể chứng kiến ​​mức tăng giá từ $4,000 đến $12,500 cho mỗi chiếc xe do thuế quan.

Một phát ngôn viên của Tòa Bạch Ốc lập lại tuyên bố của tổng thống Trump rằng cách tốt nhất để các hãng sản xuất xe hơi tránh thuế quan là sản xuất tại Hoa Kỳ. Người này cho biết chính quyền cũng đang dự định giảm thuế để khuyến khích mua xe do Hoa Kỳ sản xuất; bãi bỏ những luật lệ của chính phủ để giảm chi phí sản xuất.

Theo luật, các hãng sản xuất xe hơi phải báo cáo thành phần của các mẫu xe cho Cục Quản Lý An Toàn Giao Thông Đường Bộ Quốc Gia (NHTSA). Báo cáo bao gồm tỷ lệ các bộ phận có nguồn gốc bên ngoài Hoa Kỳ và Canada, quốc gia lắp ráp cuối cùng, nguồn gốc của động cơ và hộp số. Danh sách này có thể là một hướng dẫn hữu ích cho những người muốn biết mức độ chịu thuế của một mẫu xe nhất định.

Ví dụ, 2025 Kia EV6 được làm từ 80% linh kiện của Hoa Kỳ và Canada, là một trong những chiếc xe được sản xuất nhiều nhất ở Bắc Mỹ. Hầu hết các mẫu xe khác có tỷ lệ linh kiện của Hoa Kỳ và Canada thấp hơn nhiều. Luật hiện nay không yêu cầu phân biệt giữa các thành phần có nguồn gốc từ Hoa Kỳ và từ Canada. 

Ngay cả Tesla cũng sử dụng từ 20% đến 25% linh kiện từ Mexico, theo danh sách của NHTSA. Hơn 175 mẫu xe từ các nhà sản xuất xe nước ngoài như Toyota, Volvo, BMW… được sản xuất hoàn toàn ở nước ngoài.

Amy Broglin-Peterson, chuyên gia về chuỗi cung ứng, cho biết chuỗi cung ứng cho ngành xe hơi đang trở nên mong manh trước những thay đổi do chính phủ Trump tạo ra. Trong nhiều thập niên, các công ty Hoa Kỳ đã chuyển một phần hoạt động sản xuất của mình ra nước ngoài, dựa vào các nhà máy ở Trung Quốc, Mexico và các quốc gia khác có nguồn lao động rẻ hơn.

Amy cho biết việc chuyển các chuỗi cung ứng sản xuất xe hơi về Hoa Kỳ cho dù có làm được vẫn cần nhiều năm trời. Xét về góc độ sản xuất, nó cần một thời gian rất dài với một cái giá rất đắt. Và người mua sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề nhất. (HD) 


 

Một Chuyến Bay Bình Thường Nhưng Mang Theo Câu Chuyện Không Tầm Thường- Truyện ngắn HAY

Kimtrong Lam

Margaret vừa yên vị trong khoang hạng thương gia của chuyến bay từ Los Angeles đến Boston thì một sự huyên náo ở vài hàng ghế phía trước thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. 

“Tôi không chấp nhận ngồi cạnh bà ta!” 

Một người đàn ông tên Henry gắt gỏng với tiếp viên, chỉ thẳng vào Margaret bằng ánh mắt khinh miệt.

“Thưa ông, đây là chỗ ngồi của bà ấy, chúng tôi không thể thay đổi,” tiếp viên đáp lại dứt khoát.

Henry nhíu mày, liếc nhìn bộ quần áo giản dị của Margaret.

“Ghế hạng thương gia này không hề rẻ,” ông ta nói to, “và bà ta trông chẳng giống ai có thể ngồi ở đây.”

Margaret, một cụ bà ngoài 80, ngồi im lặng, đôi bàn tay run run nắm chặt chiếc túi nhỏ khi những tiếng xì xào vang lên quanh mình. Những hành khách khác bắt đầu ngoảnh lại nhìn.

Cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn điềm tĩnh, bà nghiêng người về phía tiếp viên và nói nhẹ nhàng:

“Nếu làm mọi chuyện dễ dàng hơn, tôi có thể chuyển xuống khoang phổ thông. Tôi đã dành dụm cả đời mới có thể mua vé này, nhưng tôi không muốn gây phiền phức.” 

Tiếp viên lắc đầu kiên quyết. 

“Không, thưa bà, bà đã trả tiền cho chỗ ngồi này và có đầy đủ quyền lợi ở đây. Xin hãy yên vị.”

Cô quay sang Henry, giọng nghiêm khắc:

“Thưa ông, nếu ông không bình tĩnh lại, chúng tôi sẽ phải báo cáo hành vi này.” Henry lầm bầm khó chịu nhưng cuối cùng cũng chịu ngồi xuống.

Margaret điều chỉnh lại túi xách và quay mặt ra cửa sổ, mong cơn hỗn loạn này nhanh chóng qua đi. Đây là lần đầu tiên bà đi máy bay, và mọi thứ đã quá sức choáng ngợp. Khi máy bay cất cánh, Margaret vô tình làm rơi túi. Bất ngờ thay, chính Henry cúi xuống giúp bà nhặt lại.

Ông nhặt lên một chiếc mặt dây chuyền bằng vàng nhỏ bé lăn ra từ túi, ngắm nhìn một lát trước khi đưa lại cho bà. “Chiếc locket này thật đẹp,” ông nói, giọng điệu đã dịu đi. 

“Tôi làm nghề thẩm định đồ cổ nhiều năm rồi, và món đồ này rất có giá trị.”

Margaret mỉm cười nhạt nhòa khi nhận lại kỷ vật. 

“Không phải theo cách ông nghĩ,” bà nói. “Nó là món quà cha tôi tặng mẹ trước khi ra trận. Ông ấy đã không trở về, và nó trở thành thứ quý giá nhất của mẹ tôi. Khi tôi còn nhỏ, bà đã truyền lại nó cho tôi. Đây là ký ức mà không có tiền bạc nào có thể mua được.” 

Bà mở mặt dây chuyền ra, bên trong là hai bức ảnh nhỏ. 

“Đây là cha mẹ tôi,” bà nói, chỉ vào một bức ảnh. 

Sau đó, với một nụ cười đầy hoài niệm, bà chỉ vào bức còn lại. 

“Và đây là con trai tôi.” 

Henry nhướn mày. 

“Con trai bà? Bà đến Boston để thăm cậu ấy sao?” 

Margaret ngập ngừng trước khi trả lời. 

“Không hẳn. Tôi đã phải cho con đi làm con nuôi khi nó còn bé. Khi ấy, tôi không đủ khả năng để nuôi dưỡng nó. Gần đây, tôi tìm lại được nó qua xét nghiệm DNA, nhưng nó không muốn gặp tôi. Nó nói rằng nó đã có cuộc sống riêng và không cần tôi xuất hiện trong đó.” 

Henry cau mày. 

“Thật khó khăn. Nếu nó không muốn gặp bà, tại sao bà vẫn lên chuyến bay này?”

Đôi mắt Margaret long lanh, nhưng giọng bà vẫn vững vàng.

“Hôm nay là sinh nhật của nó. Nó là cơ trưởng của chuyến bay này. Tôi chỉ muốn được gần nó, dù nó không biết tôi ở đây.” 

Henry chết lặng. Một tiếp viên đứng gần đó, đã nghe được toàn bộ câu chuyện, vội vàng rời đi. 

Vài phút sau, giọng nói từ loa phát thanh vang lên. 

“Kính thưa quý khách, đây là cơ trưởng của chuyến bay. Hôm nay, tôi muốn gửi lời chào đặc biệt đến một hành khách đáng kính – mẹ ruột của tôi, người đang bay lần đầu tiên trong đời. Mẹ, cảm ơn mẹ vì đã luôn yêu con, dù từ rất xa. Xin mẹ hãy đợi con khi hạ cánh.”

Tiếng xì xào vang lên khắp khoang, rồi nhường chỗ cho những tràng pháo tay rời rạc nhưng chân thành. 

Margaret run rẩy đưa tay lau những giọt nước mắt. Henry, tràn đầy hối lỗi, nắm lấy tay bà. 

“Tôi xin lỗi vì đã đối xử với bà như vậy,” ông nói thật lòng. “Bà là một người mẹ tuyệt vời.” 

Khi máy bay hạ cánh, hành khách dõi theo khoảnh khắc khi cơ trưởng bước ra từ buồng lái và tiến thẳng đến Margaret. Không chần chừ, anh ôm lấy bà thật chặt. Những tràng vỗ tay bùng lên khắp cabin. 

“Cảm ơn mẹ vì đã yêu con đủ nhiều để cho con một cuộc sống tốt đẹp,” anh thì thầm. 

Margaret siết chặt con trai, giọng bà vỡ òa: 

“Con xứng đáng có được điều tốt nhất, và mẹ chưa bao giờ ngừng nghĩ về con.”

Henry đứng lặng lẽ, lòng trĩu nặng vì điều mà ông từng phán xét quá vội vàng.

Chuyến bay này, khởi đầu bằng sự định kiến, đã trở thành một khoảnh khắc đầy nhân văn về sự gắn kết và tha thứ. Nhưng với Margaret, nó còn hơn cả một chuyến bay – đây là sự khởi đầu mà bà đã mong đợi suốt hơn 60 năm qua.

(Theo Facebook Plutos Sale PM Chien )


 

Nguyễn Thị Kim Tiến liên tục bị ‘hài tội’ trên báo Việt Nam

Ba’o Nguoi-Viet

April 6, 2025

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Sáu năm sau khi rời ghế bộ trưởng Y Tế Việt Nam, bà Nguyễn Thị Kim Tiến, cựu bộ trưởng Y Tế Việt Nam, bỗng nhiên liên tục bị các báo trong nước nhắc tên với cáo buộc “cố ý làm trái” trong vụ bê bối khiến hai bệnh viện xây xong bị bỏ hoang.

Bà Tiến, 66 tuổi, từng là nữ bộ trưởng Y Tế gây tranh cãi nhiều khi còn đương chức, thậm chí bị cộng đồng mạng kêu gọi từ chức vì các vụ VN Pharma, năng lực yếu kém trong việc xử lý dịch sởi tại Việt Nam hồi năm 2014…

Cơ sở hai của bệnh viện Bạch Mai tại thành phố Phủ Lý, tỉnh Hà Nam. (Hình: Nam Trần/Tuổi Trẻ)

Theo tờ Tuổi Trẻ hôm 6 Tháng Tư, bản kết luận của Thanh Tra Chính Phủ nhấn mạnh rằng trong vụ lãng phí cơ sở hai của bệnh viện Bạch Mai và Việt Đức, bà Tiến “cố ý làm trái.”

Bà Tiến bị ghi nhận là người trực tiếp ký các quyết định liên quan cả hai dự án nêu trên trong các năm 2013-2017.

Cơ quan thanh tra quy kết rằng việc trình, phê duyệt chủ trương thuê tư vấn ngoại quốc lập dự án “mang tính chủ quan,” “cố ý lựa chọn tư vấn ngoại quốc” là công ty VK khi Bộ Y Tế chưa đánh giá khả năng đáp ứng điều kiện về năng lực, kinh nghiệm của tư vấn nội địa.

Bà Tiến chỉ định công ty VK là đơn vị tư vấn lập dự án trong khi chưa tổ chức lựa chọn nhà thầu.

Bà này còn ban hành kết luận “có nội dung trái quy định” Luật Đấu Thầu năm 2005 khi yêu cầu công ty VK Group lập xong dự án đầu tư bao gồm thuyết minh và thiết kế cơ sở, khi chưa triển khai các bước lựa chọn nhà thầu.

Hành động của bà Tiến bị cho là “vi phạm nghiêm trọng” hoặc trái quy định về đấu thầu.

Bà Nguyễn Thị Kim Tiến, cựu bộ trưởng Y Tế Việt Nam, từng bị đảng cảnh cáo. (Hình: VNExpress)

Bên cạnh đó, bà Tiến cùng hai thuộc cấp là Thứ Trưởng Nguyễn Trường Sơn và Nguyễn Viết Tiến bị quy tội “thiếu trách nhiệm, buông lỏng quản lý,”  “thiếu kiểm tra, giám sát, theo dõi công tác đấu thầu thực hiện hợp đồng đối với chủ đầu tư.”

Theo tờ Tuổi Trẻ, dự án cơ sở hai của bệnh viện Bạch Mai và Việt Đức được Bộ Y Tế phê duyệt với tổng mức đầu tư lên đến 10,000 tỷ đồng ($387.5 triệu) nhưng đến nay vẫn bỏ hoang, cỏ mọc sau 10 năm.

Đáng lưu ý, hiện tại bà Tiến đã ngừng cập nhập trang cá nhân trong lúc bị dư luận chú ý và các báo nhắc tên liên tục.

Bà Nguyễn Thị Kim Tiến được biết đến là cháu gái của ông Hà Huy Tập, tổng bí thư thứ ba của đảng CSVN. (N.H.K)


 

Việt Nam đề nghị giảm mức thuế của Mỹ xuống mức “không”. Liệu điều đó có đủ cho Trump không?

Ba’o Tieng Dan

New York Times

Tác giả: Tung Ngo Sui-Lee Wee

Cù Tuấn, biên dịch

6-4-2025

Trong những năm gần đây, Việt Nam đã xây dựng các mối quan hệ chiến lược và kinh tế với Mỹ, kẻ thù cũ của nước này, khiến mức thuế quan cao ngất ngưởng này càng trở nên gây sốc hơn.

Tô Lâm, lãnh đạo cấp cao của Việt Nam đã yêu cầu Tổng thống Trump hoãn việc áp thuế ít nhất trong 45 ngày để hai bên có thể tránh được động thái sẽ tàn phá nền kinh tế Việt Nam và làm tăng giá cho người tiêu dùng Mỹ.

Mức thuế 46% mà Mỹ tuyên bố sẽ áp dụng đối với Việt Nam là một trong những mức thuế cao nhất mà bất kỳ quốc gia nào phải đối mặt. Viễn cảnh về mức thuế quan cao như vậy đã khiến Việt Nam cảm thấy bất an và lo lắng sâu sắc. Điều này cũng thể hiện sự tương phản rõ rệt với việc Washington gần đây coi Hà Nội là một thành trì quan trọng chống lại Trung Quốc và là điểm đến sản xuất của nhiều thương hiệu may mặc của Mỹ.

Theo một bản sao mà The New York Times có được, đề xuất của ông Tô Lâm gửi tới Tổng thống Trump đã được nêu trong một bức thư hôm thứ Bảy. Trong thư, ông Tô Lâm kêu gọi ông Trump chỉ định một đại diện của Mỹ để dẫn đầu các cuộc đàm phán với Phó thủ tướng Việt Nam Hồ Đức Phớc, “với mục tiêu đạt được thỏa thuận sớm nhất có thể“.

Thư của TBT Tô Lâm gửi Tổng thống Mỹ Donald Trump. Ảnh trên mạng

Ông Tô Lâm là một trong những nhà lãnh đạo thế giới đầu tiên liên lạc với ông Trump sau khi mức thuế được công bố. Trong một cuộc điện đàm, ông đã đề nghị giảm thuế đối với hàng nhập khẩu của Mỹ xuống mức 0 và thúc giục ông Trump làm như vậy, theo chính phủ Việt Nam. Việt Nam cho biết, mức thuế đối với hàng hóa của Mỹ trung bình là 9,4%.

Sau đó, ông Trump mô tả cuộc gọi là “rất hiệu quả”.

Trong thư, ông Tô Lâm yêu cầu ông Trump gặp ông trực tiếp tại Washington vào cuối tháng 5 “để cùng nhau đi đến một thỏa thuận về vấn đề quan trọng này, vì lợi ích của cả hai dân tộc và đóng góp vào hòa bình, ổn định và phát triển trong khu vực và thế giới“.

Bộ Ngoại giao Việt Nam đã không trả lời yêu cầu bình luận.

Việt Nam, quốc gia phải đối mặt với mức thuế quan cao ngất ngưởng cùng với Trung Quốc, Campuchia và Lào, sẽ là nền kinh tế chịu ảnh hưởng nặng nề nhất ở châu Á, nếu mức thuế được áp dụng theo kế hoạch hôm thứ Tư, theo các nhà kinh tế. Mỹ là thị trường xuất khẩu lớn nhất của Việt Nam, chiếm khoảng 30% tổng kim ngạch xuất khẩu của quốc gia này. Theo ING, một công ty dịch vụ tài chính của Hà Lan, mức thuế 46% sẽ khiến [tăng trưởng] 5,5% tổng sản phẩm quốc nội của Việt Nam có nguy cơ không thể thực hiện.

Điều này cũng sẽ gây tổn hại cho người tiêu dùng Mỹ, vì Việt Nam đóng vai trò quan trọng trong chuỗi cung ứng sản xuất toàn cầu. Trong nhiều thập kỷ, quốc gia này đã xây dựng nền kinh tế của mình xung quanh việc thu hút đầu tư nước ngoài với nguồn lao động giá rẻ và lực lượng lao động trẻ. Hiện tại, Việt Nam là nhà sản xuất hàng đầu các thương hiệu như Adidas và Lululemon. Nike sản xuất khoảng 50% giày dép của mình ở Việt Nam.

Sau khi ông Trump áp thuế đối với Trung Quốc trong nhiệm kỳ đầu tiên của mình, Việt Nam đã được hưởng lợi từ việc các công ty chuyển hoạt động sản xuất của mình sang đó.

Trong phạm vi Hà Nội, những hành động gần đây của chính quyền Trump đã làm dấy lên nghi ngờ về độ tin cậy của Mỹ, quốc gia trong những năm gần đây đã hết lòng ve vãn Việt Nam. Năm 2023, hai cựu thù đã củng cố mối quan hệ chiến lược mới, một hành động được coi là cột mốc trong chính sách đối ngoại của Mỹ. Mặc dù Việt Nam đã tiến hành một cuộc chiến tranh tàn khốc kéo dài hàng thập kỷ chống lại Mỹ, các cuộc khảo sát cho thấy, nhiều người Việt Nam hoan nghênh ảnh hưởng chính trị và chiến lược của Mỹ.

Chính quyền Biden coi Việt Nam – một trong số ít quốc gia Đông Nam Á công khai phản đối sự quyết đoán của Trung Quốc ở Biển Đông – là yếu tố quan trọng đối với nỗ lực của Mỹ, nhằm chống lại tham vọng ngày càng gia tăng của Trung Quốc trong khu vực.

Vị thế của Việt Nam ở Thái Bình Dương, quan điểm của Việt Nam về Trung Quốc, thiện chí hợp tác với Mỹ là lá bài mạnh nhất của họ. Trump không nhìn nhận theo cách đó. Ông ta không nhìn nhận đồng minh hay các giá trị chiến lược. Ông ta chỉ nhìn thấy số lượng và thuế quan, vì vậy Việt Nam cần phải cố gắng hơn nữa“, Le Thu Huong, phó giám đốc chương trình Châu Á của International Crisis Group, nói.

Các nhà phân tích cho biết, Việt Nam có quan điểm khá tích cực về ông Trump trong nhiệm kỳ đầu tiên của ông, coi ông là một doanh nhân thực dụng, người sẽ không ‘đạo đức giả’ với họ về vấn đề nhân quyền.

Khi giải thích về thuế quan, ông Trump nói: “Việt Nam: Những nhà đàm phán tuyệt vời, những con người tuyệt vời, họ thích tôi. Tôi thích họ”. Ông nói rằng “vấn đề” là đất nước này tính thuế đối với Mỹ “90%”, một con số rõ ràng đạt được bằng cách dựa trên thặng dư thương mại hiện tại của Việt Nam với Mỹ, trị giá 123,5 tỷ đô la (Việt Nam phản đối cách tính này).

Mức thuế được ông Trump đưa ra vào thời điểm bấp bênh đối với ông Tô Lâm, người được bổ nhiệm làm tổng bí thư Đảng Cộng sản cầm quyền của Việt Nam hồi năm ngoái, sau khi cựu tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng qua đời. Ông Tô Lâm cần bảo đảm hiệu suất kinh tế mạnh mẽ khi ông tiến vào đại hội đảng trong năm tới, nơi các nhà lãnh đạo hàng đầu của Việt Nam sẽ được bầu chọn.

Ngay cả trước khi ông Trump công bố mức thuế, Việt Nam đã nỗ lực giành được sự ủng hộ từ chính quyền mới của Mỹ. Họ đã ký các thỏa thuận tạm thời để nhập khẩu khí đốt tự nhiên hóa lỏng của Mỹ, cắt giảm một số thuế quan đối với hàng nhập khẩu của Mỹ và cho phép SpaceX mở một công ty để triển khai dịch vụ internet vệ tinh Starlink ở Việt Nam. Trump Organization đang đầu tư một dự án sân golf và khách sạn trị giá 1,5 tỷ đô la tại tỉnh Hưng Yên, miền bắc Việt Nam, quê hương của ông Tô Lâm.


 

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Vũ Bằng

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

05/04/2025

Nhà báo Xuân Ba kể lại: “Đêm chuyển về sáng một ngày tháng tư năm một ngàn chín trăm tám tư, Vũ Bằng thều thào với Long kiếm cho ba cái điếu?! Trời đất, bệnh nặng vậy mà hút chi?

Nhưng ông cứ kéo cái điếu về phía mình kéo một hơi rồi ho sặc sụa… Vũ Bằng sau hơi thuốc dim lim vẻ như khỏe lại? Nhưng rồi cứ lịm dần, lịm dần… Nhà văn Vũ Bằng trút hơi thở cuối cùng lúc bốn giờ ba mươi sáng … Vũ Bằng nghèo quá, túng quá! Tội vạ bất như bần!”

Ông sinh ngày 3 tháng 6 năm 1913, mất hôm 7 tháng 4 năm 1984. Nhân sinh thất thập cổ lai hy. Dù vậy, tôi vẫn muốn nhà văn của chúng ta thọ thêm đôi ba tuổi nữa (ráng lết luôn qua thời bao cấp) để những ngày tháng cuối đời – may ra – đỡ cơ cực và cùng quẫn hơn được phần nào.

Còn nếu VB sống được tới trăm năm thì càng tốt vì sẽ có cơ hội để xem Red Family (phim Nam Hàn) của Kim Ki-duk và Lee Ju-hyoung, trình chiếu lần đầu vào năm 2013. Tâm sự (hay tâm trạng) của người làm “điệp báo” như ông đã được gói ghém trong tác phẩm điện ảnh này.

Kịch bản như sau:

Ở vùng ngoại ô của thủ đô Soul có hai gia đình sống cạnh nhau. Bên này là 4 công dân bình thường của Nam Hàn. Còn bên kia là 4 điệp viên (giả dạng thường dân) của Bắc Hàn, xâm nhập miền Nam để thu thập tin tức và xử tử những người đào tị từ miền Bắc.

Với thời gian, nếp sinh hoạt ở miền Nam (nói chung) cũng như của gia đình hàng xóm (nói riêng) đã dần thay đổi cách nhìn cũng như quan niệm của những kẻ nằm vùng. Họ chuyển biến dần dần. Nói cách khác, dung dị hơn, là họ bị miền Nam cảm hóa (hay Nam hóa) bởi cuộc sống tương đối an lành và nhân bản nơi vùng … địch tạm chiếm!

Cuối cùng, đám điệp viên Bắc Hàn đã từ bỏ công tác được giao phó, dù biết rằng tính mạng của mình và của thân nhân (còn ở bên kia giới tuyến) đều sẽ bị lâm nguy. VB cũng thế. Tuy thuộc diện tập kết ngược nhưng ông cũng bị “Nam hóa” hoàn toàn, và cũng đã quên mất vai trò điệp báo.

Tập kết ngược là sao?

Báo Quân Đội Nhân Dân (số phát hành hôm 22/04/2017) tường thuật: “Sau Hiệp định Giơ-ne-vơ (tháng 7-1954), cách mạng Việt Nam đứng trước tình thế mới. Bộ đội, cán bộ ta ở miền Nam tập kết ra Bắc, địch chuyển quân vào Nam và cưỡng bức dân di cư. Thời kỳ đó, Cục Địch vận (nay là Cục Dân vận) xác định: Cuộc chiến chưa thể kết thúc, cần phải đưa những đồng chí trung kiên vào miền Nam … những đồng chí được cử vào Nam (“tập kết ngược”) là chấp nhận đi vào nơi gian khổ, đầy hy sinh, thử thách.

Trong số họ có đồng chí vợ yếu, con nhỏ, có nữ đồng chí đang có người yêu, chỉ chờ tổ chức đám cưới… Vậy mà khi được giao nhiệm vụ, họ đều sẵn sàng, hào hứng lên đường, không mảy may đắn đo, suy nghĩ. Các đồng chí ra đi được giáo dục về tư tưởng và trang bị các nội dung về nghiệp vụ công tác binh-địch vận. Họ vào Nam bằng nhiều cách: Đi máy bay, đi tàu thủy theo đường di cư; có người vào giới tuyến rồi vượt biển vào Nam…”

Không ai biết VB đã vào Nam bằng cách nào nhưng tôi biết (chắn chắn) là ông chả có thực hiện được bất cứ một “công tác binh – địch – vận” nào sất cả. Ông chỉ viết thôi, viết rất hay (và viết không ít) trong suốt thời gian nằm vùng:

Miếng Ngon Hà Nội (bút ký, 1960)

Miếng Lạ Miền Nam (bút ký, 1969)

Bốn Mươi Năm Nói Láo (hồi ký, 1969)

Mê Chữ (tập truyện, 1970)

Nhà Văn Lắm Chuyện (1971)

Những Cây Cười Tiền Chiến (1971)

Khảo Về Tiểu Thuyết (biên khảo, 1969)

Thương Nhớ Mười Hai (bút ký, 1972)

Người Làm Mả Vợ (tập truyện ký, 1973)

Bóng Ma Nhà Mệ Hoát (tiểu thuyết, 1973)

 Nước Mắt Người Tình (tiểu thuyết, 1973)

Tác giả Anh Chi (báo Đại Biểu Nhân Dân) tường thuật: “Vũ Bằng được các nhà văn nổi tiếng Sài Gòn (cũ) ghi nhận là một hiện tượng văn chương đặc biệt trong đời sống văn chương – báo chí miền Nam. Họ chỉ biết, ngoài năm mươi tuổi ông lập gia đình với bà Phấn, rồi lao động vất vả để nuôi vợ con. Họ đâu có biết, nhà văn tài danh Vũ Bằng còn là một chiến sĩ quân báo, vào Sài Gòn để chống Mỹ cứu nước.”

Má ơi! VB vừa làm báo, vừa viết văn, “ngoài 50 mươi mới lập gia đình” (lần nữa) và còn phải “lao động vất vả để nuôi vợ con” thì ổng “chống Mỹ cứu nước” vào lúc nào? Chiến sỹ quân báo VB – rõ ràng – không lập được một thành tích nào ráo trọi nên cả chục năm sau (sau khi cách mạng thành công, miền Nam được hoàn toàn giải phóng) ông vẫn không được trả công, và không mua nổi một cái vé tầu về Bắc:

“Vũ Bằng sở dĩ chưa ra Bắc chứ phải không ra vì một lý do cực kỳ đơn giản, Vũ Bằng nghèo quá, túng quá! Tội vạ bất như bần! Không có cái tội chi khổ bằng cái nghèo! Vĩnh viễn nhà văn Vũ Bằng không có bao giờ có dịp một lần tìm về nơi mười hai thương nhớ ấy…” ( Xuân Ba. “Vì Sao Vũ Bằng Sau 75 Không Ra Bắc.” Tiền Phong Online – 17/05/2020).

Rồi mãi 16 năm sau, sau khi ông qua đời, đến tháng 3 năm 2000 Cục Chính Trị mới có “văn bản xác nhận nhà văn Vũ Bằng là chiến sĩ quân báo.” Cũng trong năm này, ông được CTN Trần Đức Lương trao tặng “Huân Chương Chống Mỹ Cứu Nước Hạng Ba về thành tích điệp báo nằm vùng.”

Coi: ông tập kết ngược vào Nam để thi hành công tác từ hồi 1954 lận. Gần hai phần ba thế kỷ sau, nhà nước mới có “văn bản xác nhận” cùng với một tấm “huân chương hạng ba”! Sao kỳ cục vậy kìa?

Báo Nhân Dân (số ra ngày 27 tháng 12 năm 2013) giải thích bằng những câu chữ hơi gượng gạo:

“Hơn 30 năm sống trong Sài Gòn, dưới vỏ bọc một nhà văn ‘quay lưng lại với Cách mạng’ để hoạt động trong mạng lưới tình báo, Vũ Bằng đã phải chịu nhiều điều tiếng và sự lạnh nhạt của bạn văn, cũng như người đời. Ngay cả sau khi đất nước thống nhất, Vũ Bằng vẫn mang tiếng ‘dinh tê, vì nhiều nguyên nhân, trong đó có sự đứt đoạn trong đường dây tình báo.”

Tôi thì ngại rằng có “sự đứt đoạn” với cả cái đám tập kết ngược (vào Nam) chứ chả riêng chi họ Vũ. Mấy thấp niên qua chưa bao giờ thấy có tổ chức một buổi lễ vinh danh (hay tưởng niệm) cho nhóm người này cả, dù “ăn mày dĩ vãng” vốn là sở trường của cái nhà nước hiện hành.

Thực trạng của tập thể cán bộ (“đứt đoạn”) này khiến tôi nhớ đến nhận xét của một vị chỉ huy – thuộc lực lượng tình báo Bắc Hàn – khi nói về đám cán bộ nằm vùng dưới quyền, trong cuốn phim Red Family: “No matter how much traning, they all fall to capitalism.

Thảm thiệt?

Nhưng nói thế (“chúng đều ăn phải bả của Chủ Nghĩa Tư Bản – they all fall to capitalism”) nghe e hơi cường điệu. Cũng như bao nhiêu cán bộ tập kết ngược khác, VB chả có bị hấp dẫn hay cuốn hút gì bởi Chủ Nghĩa Tư Bản đâu. Cuộc sống tương đối an bình, no đủ, thoải mái ở miền Nam đã khiến họ nhận chân được mọi sự, rồi “tự chuyển biến” và “lơ là” công tác – thế thôi.

Riêng VB thì biến từ một anh điệp báo (giả dạng nhà văn) thành một nhà văn thứ thiệt: độc đáo, tài hoa, có đông đảo độc giả và được rất nhiều người ái mộ. Đó là món quà tặng mà miền Nam đã dành cho ông trong thời gian tập kết.

Thế còn miền Bắc?

Tuy muộn, nhà cầm quyền Hà Nội – cuối cùng – cũng đã trao cho VB cái “Huân Chương Chống Mỹ Cứu Nước Hạng Ba” rồi đấy. Vậy còn thắc mắc, khiếu nại gì nữa – cha nội?

Thưa không. Có ai dám “thắc mắc” hay “khiếu nại” gì đâu. Tôi chỉ mong sao, ở bên kia thế giới, VB hổng biết có cái vụ huân chương (thổ tả) này thôi. Tội ổng chớ!