Cái chết đến gần của một quốc gia…

formosa boi thuong 500 trieu usd
Thảm hoạ Formosa được cho là 1 trong những nguyên nhân khiến lực lượng lao động tại Nghệ An – Hà Tĩnh bỏ xứ đi tìm việc tăng đột biến

Ở thời mà đất nước chứng kiến giai đoạn “bình yên” có thể nói là lâu dài nhất kể từ thế kỷ 20 đến nay, những giọt nước mắt ly hương vẫn chưa cạn. Nếu không kể những người giàu có đi “tỵ nạn” để mong tương lai con cái tốt hơn, và thành phần quan chức tham nhũng cuốn gói trốn chạy, thì nhóm đối tượng với tỷ lệ đáng kể tìm mọi cách để đi khỏi quê hương lại chính là những người nghèo hoặc cực nghèo. Vừa nghèo vừa ít học. Nhiều trường hợp được khảo sát chi tiết cho thấy họ không còn bất kỳ chọn lựa nào khác là phải đi. Đi với hy vọng đổi đời, qua con đường buôn lậu người, với cái giá không hề rẻ.

Chưa có thống kê chính xác số người Việt bị đẩy vào các đường dây buôn người trên con đường di trú bất hợp pháp nhưng ghi nhận mới của Salvation Army, nơi tiếp xúc trực tiếp các nạn nhân, cho thấy rằng, tỷ lệ người Việt được nhắc đến đối với Salvation Army từ tháng 7-2018 đến tháng 7-2019 là nhiều hơn bất kỳ quốc tịch nào khác. Trong thời gian nói trên, Salvation Army đã làm việc với 209 người đến từ Việt Nam, tăng 248% so với số nạn nhân trước đó 5 năm. Tổ chức từ thiện ECPAT (End Child Prostitution and Trafficking) cũng cho biết có một sự tăng vọt số nạn nhân người Việt, từ 135 người năm 2012 lên 704 người năm 2018 (The Guardian 25-10-2019).

Việt Nam cũng “duy trì” “vị trí” như một trong những “quốc gia nguồn” về nạn nô lệ thời hiện đại tại Anh. Ít nhất 3.187 nạn nhân Việt Nam đã được ghi nhận tại Anh kể từ năm 2009 đến nay. Khoảng 362 nạn nhân trẻ em Việt Nam (được đưa đến bằng đường dây buôn lậu người) đã được phát hiện tại Anh năm 2017, tăng hơn 1/3 so với năm 2016 (Reuters 6-3-2019). “Nạn nhân trẻ em” – chi tiết này cho thấy có không ít người hoặc đã mang theo cả con mình trên con đường di trú lậu hoặc chấp nhận để con mình ra đi không chỉ để cứu chính nó mà còn mang lại sự sống cho những người còn ở lại quê nhà.

Nghèo không là nguyên nhân lớn nhất và duy nhất khiến nhiều người dân tại các vùng “chó ăn đá, gà ăn sỏi” thuộc các tỉnh cực nghèo như Hà Tĩnh hoặc Quảng Bình phải đi. Thế giới có nhiều nước nghèo. Châu Á có nhiều quốc gia nghèo. Ấn Độ có nhiều bang cực nghèo. Một nước nghèo như Philippines hẳn nhiên cũng có nhiều người “thiếu hiểu biết” đối diện nguy cơ trở thành nạn nhân bị dụ dỗ. Tuy nhiên, Việt Nam – quốc gia được đánh giá “liên tục thoát nghèo” – lại phải chứng kiến tình trạng di cư lậu ngày càng tăng. Họ đi khắp nơi, từ Ukraine đến Đức, từ Pháp đến Ba Lan, từ Anh đến Mỹ, từ Philippines đến Thái Lan…

Báo cáo Precarious Journeys: Mapping Vulnerabilities of Victims of Trafficking from Vietnam to Europe dài 135 trang, do Anti-Slavery International, ECPAT UK và Pacific Links Foundation thực hiện (công bố thượng tuần tháng 3-2019), đã không những thuật chi tiết liên quan các đường dây buôn lậu người mà còn cho thấy tại sao một số người nghèo Việt Nam chọn con đường nghiệt ngã và đau đớn khi rời quê hương. Kinh tế, chính trị, môi trường và văn hóa, tất cả đều trở thành những yếu tố có liên kết với nhau, tạo nên bức tranh phức tạp vẽ lên diện mạo những người ra đi.

Nó đồng thời tạo nên sự tương đồng với một bức tranh khác cũng xảy ra với người dân ở một nước mà Việt Nam theo đuổi mô hình chính trị lẫn kinh tế gần tương tự là Trung Quốc. Dường như sự “thiếu hiểu biết” và “ngây thơ tin vào sự đổi đời bằng cách đi khỏi đất nước” của người Việt không giống người dân quốc gia nào khác ngoài Trung Quốc? Các tổ chức buôn người dĩ nhiên đáng lên án nhưng tại sao chúng thường nhắm vào người dân Việt Nam và Trung Quốc hơn là dân các nước khác? Chúng tìm thấy ở các “đối tượng” này có điểm gì chung?…

Đừng lấy sự “thiếu hiểu biết” của người dân để biện minh như là lý do hàng đầu khiến họ trở thành nạn nhân của các tổ chức buôn người. Hãy tìm cách trả lời thật chính xác vì sao họ thiếu hiểu biết, nguyên nhân nào khiến họ thiếu hiểu biết, và làm thế nào để chặn đứng những cuộc ra đi khi không thể mang lại công ăn việc làm cho những người khốn cùng này. Không thể xem kiều hối là nguồn tiền đóng góp cho kinh tế quốc gia khi cùng lúc không quan tâm mồ hôi nước mắt của những người gửi tiền về. Không có thái độ nào vô lương tâm bằng việc khước từ trách nhiệm và đổ hết lỗi lên đầu người dân, đặc biệt người nghèo. Điều đó chẳng khác gì như muốn dội lên đầu người nghèo một gáo nước lạnh: “Mày ngu thì mày chết. Không phải lỗi của tao!”.

Với một số địa phương, nghèo thôi chưa đủ. Cuộc sống vốn dĩ khốn khổ của họ còn bị giáng thêm một cú khiến thêm khánh kiệt: ô nhiễm môi trường. Các cuộc ra đi liên tiếp của dân Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Bình, Hải Phòng… không phải mới đây. Hiện tượng này đã xảy ra từ nhiều thập niên trước. Tuy nhiên, tỷ lệ tăng đột ngột số nạn nhân có nguyên quán Hà Tĩnh, như được ghi nhận của Mimi Vu – chuyên gia hàng đầu về tình trạng buôn người Việt (khi cô quan sát các trại tỵ nạn tại Bắc nước Pháp vào giữa tháng 10-2019) – cho thấy thêm, cuộc khủng hoảng môi trường đã đẩy nhanh tốc độ “chạy trốn” của người dân những khu vực này.

Chính phủ Việt Nam thừa nhận vụ ô nhiễm Formosa làm chết ít nhất 115 tấn cá, phá hủy 200 hecta san hô, gây ảnh hưởng cuộc sống 200.000 người trong đó có 41.000 ngư dân. Và chính phủ cũng đã “nỗ lực khắc phục”. Hai năm sau vụ Formosa, báo Chính Phủ (17-5-2018) cho biết:

“Thực hiện chính sách hỗ trợ khẩn cấp cho người dân bị ảnh hưởng bởi sự cố môi trường…, 19.335,374 tấn gạo đã được cấp cho 214.840 người thuộc các hộ gia đình bị ảnh hưởng trực tiếp bởi sự cố môi trường biển với mức 15 kg gạo/người/tháng trong thời gian 6 tháng…; hỗ trợ khẩn cấp 101,36 tỷ đồng để người dân mua giống, sửa chữa tàu, thuyền…; hỗ trợ lãi suất vay ngân hàng…, hỗ trợ 70% giá trị hàng hải sản tiêu hủy… Tính đến ngày 10-5-2018, tổng kinh phí các tỉnh đã phê duyệt để chi trả bồi thường thiệt hại là 6.490,2 tỷ đồng (Hà Tĩnh: 1.748,1 tỷ đồng; Quảng Bình: 2.759 tỷ; Quảng Trị: 1.017,1 tỷ; Thừa Thiên-Huế: 966 tỷ). Đến nay đã chi trả 6.403 tỷ cho người dân, tương đương 98,7% so với số tiền đã phê duyệt…; Quỹ quốc gia về việc làm đã cho 2.384 dự án vay vốn tạo công ăn việc làm cho 3.279 người lao động…”.

Tuy nhiên, việc “khắc phục hậu quả” dường như không giải quyết tận cùng vấn đề. Nó không làm lu mờ một thực tế khác. Báo cáo “Precarious Journeys” cho biết, từ tháng 12-2016 đến tháng 5-2018 – gần bằng thời gian mà chính quyền “khắc phục sự cố” – số di dân bất hợp pháp gốc từ Hà Tĩnh nhập vào Anh đã tăng đột ngột. Cũng cần nhắc lại, ba tháng trước bài báo Chính Phủ, chính quyền đã xử Hoàng Bình, một trong những nhà hoạt động lên tiếng mạnh mẽ vụ khủng hoảng Formosa, với bản án 14 năm tù. Không phải tự nhiên mà yếu tố “tự do bị hạn chế” (“limited freedoms”) đã được “Precarious Journeys” đề cập như một trong những lý do khiến không ít người Việt ra đi. Ngay thời điểm hiện tại, có không ít người Việt, chưa được cơ quan hoặc tổ chức nào ghi nhận con số chính xác, đang trốn tại Thái Lan và Philippines như những nạn nhân tỵ nạn chính trị.

Bất luận thành phần ra đi là ai và đi bằng cách gì, hiện tượng rời bỏ quê hương, “chết cũng đi”, chưa hề dừng lại sau gần nửa thế kỷ “đất nước thống nhất”, cho thấy một điều không thể phủ nhận: chính quyền đang cai trị là một chính quyền thất bại. Để duy trì chế độ, nhà cầm quyền đã phải trả cái giá quá đắt, khi họ “thành công” trong việc áp đặt chính sách giáo dục nhồi sọ nhưng phải lãnh hậu quả và khiến người dân cùng lãnh hậu quả là đất nước ngày càng thiếu hụt nhân tài; khi họ “thành công” trong chính sách xóa đói giảm nghèo nhưng cùng lúc đẩy sự bất công lên đến mức không thể kinh khủng hơn; khi họ “thành công” trong “định hướng” kinh tế và kêu gọi đầu tư nhưng họ thờ ơ hoặc bất lực trong chính sách kiểm soát môi trường; khi họ “thành công” dựng nên những đô thị lộng lẫy nhưng thất bại trong việc ngăn chặn những cái chết tức tưởi của những người tận cùng dưới đáy xã hội; khi họ “thành công” tạo ra được một nhóm thiểu số trung thành nhưng thất bại tuyệt đối trong việc xây dựng niềm tin đối với đa số người dân…

Tương lai nào cho đất nước? Không ai có thể hình dung. Không thể hình dung tương lai một quốc gia cũng như nó sẽ sống và phát triển như thế nào, khi nó dường như đang chết, khi niềm tin dành cho đất nước đã chết.

Mạnh Kim

 

M.TRITHUCVN.NET
Vì sao không nội chiến tang thương, không cuộc khủng hoảng lương thực trầm trọng nào khiến cả nước bị đói, không bị đe dọa thường trực bởi khủng bố…, vậy mà người ta phải…

THẦY ƠI, ĐIỀU THẦY DẠY CHÚNG EM LÀ SAI HAY SAO?

No photo description available.
8 SÀI GÒN

THẦY ƠI, ĐIỀU THẦY DẠY CHÚNG EM LÀ SAI HAY SAO?

Nhớ hồi học đại học Sư Phạm, thầy giáo dạy chúng tôi rằng tính cách người Tô Cách Lan là keo kiệt, người Pháp là hào hoa, người Đức là kỷ luật, người Mỹ là thực dụng, người Anh là lạnh lùng thế nên mới có thành ngữ phớt tỉnh Ăng Lê. Khi nghe tin 39 người chết, người Anh đến trước văn phòng bộ nội vụ thắp nến và cầu nguyện. Trong 1 trận đá banh, vào phút thứ 39, các cầu thủ dừng chơi để mọi người cùng tưởng niệm về 39 người không cùng chủng tộc, không cùng màu da đã chết hết sức bi thương. Khi xe container chở thi thể 39 nạn nhân chạy trên đường phố, các cảnh sát đã cúi đầu chia buồn. Các nhà báo Anh quốc tự nguyện sang tận Nghệ Tĩnh tìm đến thân nhân người chết để giúp làm thủ tục. Bộ trưởng bộ nội vụ, thủ tướng Anh đã mang hoa và viết lời chia buồn, bày tỏ lòng căm thù và quyết tâm truy tìm tội phạm. Những điều đó chứng tỏ rằng người Anh không phớt tỉnh. Thầy ơi, vậy điều thầy dạy chúng em là sai hay sao?

Nhớ hồi học đại học sư phạm, thầy giáo dạy chúng tôi rằng Mỹ và các nước tư bản là xứ giãy chết còn Việt Nam ta là thiên đường xhcn. Việc 120 du khách Việt trốn ở Đài Loan, rồi 9 người đi nhờ chuyên cơ của chủ tịch quốc hội ở lại Hàn quốc, sau đó ông Nguyễn Hạnh Phúc, phát ngôn viên quốc hội nói rằng: “lần sau không cho đi nhờ chuyên cơ nữa!“, và giờ 39 người nhập cư lậu bị chết thảm. Ủa sao người của xứ thiên đường cứ tìm đến nơi giãy chết để sống, để làm việc, thậm chí để chết nữa. Là sao vậy? Thầy ơi, vậy điều thầy dạy chúng em là sai hay sao?

Nhớ hồi học đại học sư phạm, thầy giáo dạy chúng tôi rằng cần phải xây dựng và phấn đấu để trở thành con người mới xhcn. Kiều Trinh, con gái ông tổng giám đốc đài VTV, được biết chức này tương đương hàm thứ trưởng, cô ấy ăn cắp 2 lần ở Anh và Thụy Điển, nhờ vào chức vụ của ba cô mà cô được về nước với căn bệnh tâm thần. Con người mới xhcn đó ư? Người Việt ăn cắp ở Nhật nhiều đến nỗi ở các trạm phương tiện đi lại công cộng đều có treo biển: “Ăn Cắp là Phạm Luật” bằng tiếng Việt. Người Việt tham lam hay tham ăn đến nỗi ở Thái Lan, trong các quầy buffet có treo biển:”Chỉ lấy thức ăn vừa đủ, ăn không hết sẽ bị phạt” bằng tiếng Việt. Ui chao là nhục quốc thể. Con người mới xhcn đó ư? Thầy ơi, vậy điều thầy dạy chúng em là sai hay sao?

Nhớ hồi học đại học sư phạm, thầy giáo dạy chúng tôi rằng Cán Bộ Là Người Đầy Tớ Trung Thành Của Nhân Dân. Sao bây giờ đầy tớ ai cũng giàu, ai cũng nhà lầu xe hơi, tiêu xài như nước, ốm đau ra nước ngoài trị bệnh, ở trong nước thì có ủy ban chăm sóc sức khỏe cán bộ cao cấp. Người dân đau thì nằm la liệt ở gầm giường, ở hành lang bệnh viện, nhiều người phải xếp hàng xin cơm từ thiện, có người phải bán máu để lo chi phí. Thầy ơi, vậy điều thầy dạy chúng em là sai hay sao?

Nhớ hồi học đại học sư phạm, thầy giáo dạy chúng tôi rằng quân đội ta được chủ tịch HCM dặn là phải:”trung với đảng, hiếu với dân, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng“. Vậy sao trung quốc cứ lờn vờn ở bãi Tư Chính mà quân đội ta không ra tay. Ở diễn đàn Liên hiệp quốc thì nói biển Đông bị xâm phạm mà không dám nói tên nước xâm phạm. Hiếu với dân mà lắm lúc quân đội cùng công an đàn áp dân. Thầy ơi, vậy điều thầy dạy chúng em là sai hay sao?

Nhớ hồi học đại học Sư phạm thầy dạy chúng tôi rằng chế độ tư bản là xấu xa, con người tư bản là đồi trụy, bóc lột vậy mà bây giờ ở Việt Nam mình đã nẩy sinh ra giai cấp Tư Bản Đỏ, họ ăn không chừa thứ gì, bán không chừa thứ gì, rừng vàng biển bạc ngày mỗi vơi dần. Thầy ơi, vậy điều thầy dạy chúng em là sai hay sao?

PHƯƠNG LÊ

Những Cái Chết.

Những Cái Chết.

(Bây Giờ, Con Không Còn Thở Được Nữa)

Mấy hôm nay, tôi rất buồn phiền và có mặc cảm : Sao mình may mắn ngồi tại Montréal trong khi người ta chết vì lạnh và bị nhốt  trong một chiếc xe cam nhông bên Anh. Những người chết cũng chẳng xa lạ gì, cũng da vàng mũi tẹt, cũng húp nước mắm và ăn mắm cá lóc, cá sặc như mình, chỉ khác một điều là họ sinh ra và lớn lên khi đất nước rơi vào tay những người Cộng Sản.

Kể từ Mùa Thu năm đó, khi Hồ Chí Minh đem về nước cái lý thuyết Công Sản, thì người Việt Nam chết đủ cách, đủ kiểu :

–         Chết trôi sông và làm thằng chổng những năm của thập niên 40 thế kỷ 20.

–         Chết vì bị nhốt  trong lao tù vì thiếu dinh dưỡng, vì bị hành hạ trong các trại giam như Trại Cổng Trời.

–         Chết vì bị chôn  sống trong Cải Cách Ruộng Đất ngoài Bắc và tại Huế trong Tết Mậu Thân.

–         Chết ngoài Biển Đông trong các vụ Vượt Biên.

–         -Chết vì bị Hải Tặc hãm hiếp.

–         Chết vì bị bán ra ngoại quốc, lấy chồng ngoại bang, bị đánh đập hay cưỡng dâm tập thể..

–         Chết vì bị bán cho các ổ mãi dâm khi còn con nít.

–         Chết vì bị mổ lấy nội tạng cho các ông trời con.

–         Chết vì xe cán trong các tai nạn do chánh quyền dàn xếp.

–         Chết vì hóa chất vì bị đầu độc như Nguyễn Bá Thanh.

–         Chết vì bị ném từ trên  cao ốc xuống đất

–         Chết vì bọn trọc đầu bên đức hay bọn Mafia bên Nga khi sang bên đó buôn bán.

–         Và sau nhất mới đây, chết vì lạnh và không thở được khi bị nhốt trong một xe vận tải do bọn lưu manh chở người sang Anh….

Còn có cái chết nào, kiểu chết nào mà chúng ta quên không,?? Có lẽ còn cái chết của nhưng người bị cướp đất, quá phẫn uất nên nổ súng bắn vào bọn cán bộ ăn cướp để rồi  tự bắn vào đầu mình hay bị dẫn ra pháp trường xử tử nhưng ngày sau đó .

 Người con gái VN đáng thương trước khi chết trong chiếc xe vận tải bên Anh viết chocha mẹ lời cuối : Con không còn thở được. Tại Việt Nam, cha mẹ cô khi đọc được những câu này, có thở được hay không ??

Xã Hội Chủ Nghĩa là như vậy hay sao ??

“Đỉnh cao trí tuệ”  , thì ra như thế !!

Tội cho người VN !! Tội  vô cùng.

From: TU-PHUNG

NGẠO MẠN VÀ LỲ LỢM

No photo description available.
Image may contain: 1 person, selfie, closeup and text
Image may contain: one or more people, people standing, shoes, child and outdoor
Van Pham

Thơ THÁI BÁ TÂN

NGẠO MẠN VÀ LỲ LỢM

Nếu chính quyền tử tế,
Vĩ đại và vinh quang,
Thì phải gạt nước mắt
Mà xin lỗi đàng hoàng.

Xin lỗi trước thế giới
Rằng công dân nước mình
Chết thảm, làm chấn động
Cả nhân loại văn minh.

Rồi tự nhận trách nhiệm
Để xẩy ra việc này.
Rồi, lại gạt nước mắt,
Để quốc tang mấy ngày.

Thủ tướng Anh lên tiếng:
“Tôi tan nát cõi lòng”.
Đức Giáo Hoàng lên tiếng.
Lãnh đạo ta thì không.

Vì sao? Thì đã nói,
Cộng sản là bậc thầy
Ngạo mạn và lỳ lợm
Cả xưa và cả nay.

Làm việc thiện

Làm việc thiện

Hẳn nhiều người sẽ nghĩ, làm việc thiện thì có liên quan gì đến việc chữa lành vết thương lòng? Tôi đang đau khổ vì mất người thân, tôi đang đau khổ vì thất bại trong công việc, tôi đau khổ vì gia đình ly tán, làm sao có tâm trạng để làm từ thiện chứ? Chỉ muốn vùi đầu vào nỗi đau và biến mất trong cõi đời này để đừng phải chịu sự dằn vặt đau đớn trong tâm

Có một câu chuyện thế này. Một làng nọ ai cũng có nhiều nỗi bất hạnh. Một ngày, Phật bảo mọi người hãy ghi nỗi bất hạnh của mình vào 1 tờ giấy và bỏ chúng vào một cái thùng. Sau đó, Phật bảo toàn dân làng hãy trộn cái thùng lên và mỗi người hãy lấy từ trong đó ra một nỗi bất hạnh. Nghĩa là giờ đây, người này cầm lấy nỗi bất hạnh của người khác và Phật hỏi họ có cam tâm đổi bất hạnh của mình lấy bất hạnh của người khác hay không. Cả làng hầu như chết lặng và ai cũng cảm thấy rằng nỗi bất hạnh của mình thực sự không bằng nỗi bất hạnh của người khác. Làm thế nào để đổi lấy nỗi đau mất cái chân với nỗi đau mù đôi mắt? Làm thế nào để đổi lấy nỗi đau nghèo khổ với việc phải gồng gánh nuôi cả một gia đình đang bệnh tật đói nghèo? Làm thế nào để đổi lấy nỗi đau mất con với nỗi đau cả đời không sinh đẻ được?

Nỗi đau của mình mình tưởng là tột cùng đau khổ, nhưng thực ra nó vẫn chưa là gì so với người khác. Chính vì vậy, hãy thực hành làm việc thiện, để mang nỗi đau chan hòa, chia sẻ nỗi đau với những người khác và tìm thấy niềm vui an lạc trong cuộc sống của mình. Lấy niềm vui khắc chế nỗi đau, ấy cũng là cách chữa lành vết thương nhiệm màu nhất vậy

Bích Nguyện

From: TU-PHUNG

‘Rừng Calais’ – trại người nhập cư chờ cơ hội vào Anh

Kimtrong Lam shared a link.

INS.TAPCHIHOAKY.COM
Tại các trại tạm trú ngoại ô thành phố Calais, di dân sẵn sàng chi hàng nghìn euro cho kẻ buôn người hoặc tự mạo hiểm vượt biển sang Anh. Khi thời hạn của thỏa thuận Brexit ngày càng gần, nhiều di dân càng bất chấp mạo hiểm bởi họ …

TỪ CÁI CHẾT CỦA 39 “THÙNG NHÂN”

BÙI CHÍ VINH

TỪ CÁI CHẾT CỦA 39 “THÙNG NHÂN”

Việt Nam bắt đầu trả luật nhân quả từng ngày
Sự im lặng của bầy cừu bất hạnh
39 “thùng nhân” Hà Tĩnh, Nghệ An chết trong xe container đông lạnh
Cô bé Trà My không thở được nữa rồi

Không phải trại tập trung người Do Thái ở Thế chiến thứ 2 nhưng cái cách lìa đời
Đều cùng mẫu số chung là trong phòng hơi ngạt
Cũng không phải bây giờ mới vàng tan ngọc nát
Mà ngay từ sau biến cố 1975 người đã biến thành cừu

Thủ tướng Anh đau lòng trước 39 người xấu số muốn nhập cư
Rằng “đây là thảm trạng không thể hình dung khiến tim tôi tan nát”
Vậy mà ngay chính quê hương các nạn nhân, có kẻ cầm quyền gào như hát:
“Việt Nam là một quốc gia đáng sống tuyệt vời”

Đáng sống nên người miền Nam “oversea” chết trên biển ngậm ngùi
Hôm nay tiếp tục người miền Bắc không ngừng vượt biên mất tích
Tội nghiệp 39 oan hồn chết lưu vong vì khai man quốc tịch
Quốc tịch China thay quốc tịch Tiên Rồng

Vậy mà bọn tay sai bán nước nỡ gào lên “Việt Nam đáng sống”
Đáng sống cái gì khi bán rẻ đất cha ông !

26-10-2019
BCV

Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: night and fire
Image may contain: 2 people, people sitting, night and fire

Gia đình Nguyễn Mai Trung Tuấn không chốn nương thân sau khi ra tù

About this website

VOATIENGVIET.COM
Dù được chính quyền Việt Nam tha tù trước thời hạn 5 tháng do “chấp hành án tù tốt,” nhưng bà Mai Thị Kim Hương, ở huyện Bến Lức, tỉnh Long An, người gọi mình là “dân oan” nói vói VOA rằng chính quyền đã cưỡng chế tịch thu nh….

Hết cách, người cha nghèo nghĩ đến bán thận để chữa bệnh cho con gái 14 tháng tuổi

About this website

 

TINTAYNGUYEN.COM
‘Giờ nhà không còn khoản tiền nào nữa, chồng tôi nói anh ấy sẽ bán thận để lấy tiền chạy chữa cho con’ – chị Hoàng Thị Yến (SN 1992) ở thôn Xuân Thọ, xã Kỳ Tân, huyện Kỳ Anh (Hà Tĩnh) nói trong nước mắt.

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Thế Quỳ

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Thế Quỳ

Ảnh của tuongnangtien

tuongnangtien

Riêng tôi, tôi không ngớt ngạc nhiên: Sao tự dưng họ lại đâm hèn đến vậy?

Nguyễn Hưng Quốc

Sức khoẻ tinh thần của tôi tương đối bình thường và ổn định. Chỉ “tương đối” thế thôi vì đôi khi tôi hay bị buồn ngang, nhất là sau những giấc ngủ muộn màng, chợt mở mắt và thấy mình đang trơ trọi ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Chán viết, lười đọc, bạn không, rượu cạn nhưng thay vì khoác áo đi kiếm thêm vài chai thì tôi chỉ nằm lắng nghe đám học sinh (ở ngôi trường tiểu học kề bên nhà trọ) hò hát – dù chả hiểu chi. Hoá ra trẻ con của nước Cambodia cũng hay được dậy dỗ hát hò y như mình, lúc còn thơ ấu.

Những bài hát mà chúng tôi được học, cách đây hơn nửa thế kỷ, không hề có trong chương trình của Bộ Quốc Gia Giáo Dục ở miền Nam. Tất cả đều hoàn toàn do ngẫu hứng của thầy cô. Do đó, ca từ không có lời nào nhắc đến râu (dài) tóc (bạc) của bất cứ vị lãnh tụ nào ráo trọi mà thường thì chỉ liên quan đến những con vật ngây ngô (và quen thuộc) trong đời sống hằng ngày:

  • Em có nuôi một con chó, trông nó to như con bò. Sáng nó kêu gấu, gấu, gấu…
  • Kìa đàn vịt bơi dưới ao hồ. Thằng bờm xờm vác cây đuổi đánh. A ha ha nó kêu quác quạc quác quạc …
  • Hai chú gà con đi chơi với nhau. Chú che cái dù, chú đội mũ trên đầu …

Thảng hoặc, cũng có những bản hùng ca:

  • Đây Bạch Đằng Giang sông hùng dũng của nòi giống Tiên Rồng, giống Lạc Hồng, giống anh hùng Nam Bắc Trung …

Hay:

  • Toàn dân! Nghe chăng? Sơn hà nguy biến!
    Hận thù đằng đằng! Biên thùy rung chuyển…

Chúng tôi thích ca bè. Nửa lớp bên này:

  • Trước nhục nước nên hòa hay nên chiến?

Nửa lớp còn lại hét lên:

  • Quyết chiến!

Rồi đổi bên:

  • Thế nước yếu lấy gì lo chiến chinh?

Bên kia lại gào lên:

  • Hy sinh!

Chúng tôi thích hò hét và gào thét (“quyết chiến” – “hy sinh”) chơi cho vui, chứ chả đứa nào hiểu rõ nghĩa của những cụm từ (“sơn hà nguy biến” – “biên thùy rung chuyển”) nghiêm trọng đến thế. Thế mà hơn nửa thế kỷ đã qua. Thằng nhỏ năm xưa (nay) đã thành một ông già sắp bước vào tuổi thất tuần. Nhiều chiều nó nằm cô quạnh trong một căn nhà trọ – ở một góc trời buồn – hát nho nhỏ (“Trước nhục nước nên hòa hay nên chiến? Quyết chiến”) chỉ cho chính mình nghe, rồi không dưng mà muốn trào nước mắt!

Lấy cái con bà gì ra để chiến?

Hơn 10 năm trước, vào ngày 24 tháng 7 năm 2009, trong buổi tọa đàm Biển Đông & Hải Đảo Việt Nam nhà văn Nguyên Ngọc đã nói đến “sức mạnh của nhân dân” như là yếu tố quan trọng nhất trước hiểm hoạ ngoại xâm. Hai hôm sau, ông Hà Sĩ Phu cũng long trọng khẳng định: “Chân lý muôn đời là chỉ có Dân mới cứu được nước.”

Nay, qúi vị thức giả trong và ngoài nước, cũng vẫn đang loanh quanh với chuyện lòng dân và thế nước. Lòng dân hiện tại ra sao?

Xin hãy nghe đôi lời tâm sự của một người dân vừa rời bỏ quê hương, và nhất quyết sẽ không ngoảnh đầu nhìn lại:

Tôi đi vì tương lai của con trai tôi, thằng Tí Hớn.

Khi Tí Hớn sinh ra trong bệnh viện, tôi phải trải qua cảnh hối lộ cho bác sĩ tiền, người ta nói rất thẳng phải bồi dưỡng ca này, kíp kia ngần này, ngần kia.

Là dân giang hồ, tôi từng hối lộ cho công an nhiều lần. Khi sinh con ra, tôi phải hối lộ cho bác sĩ. Như một thói quen, chuyện hối lộ trở thành bình thường trong xã hội Việt Nam, nó bình thường đến nỗi tôi thấy nó là việc tự nhiên không có gì đáng phải nghĩ về nó cả. Những người nhận hối lộ ấy, họ cũng phải hối lộ cấp trên của họ để làm việc được chỗ ấy. Để cho họ yên tâm làm việc phục vụ mình, đóng góp cùng với họ để họ có vị trí ấy yên ổn thì có gì đâu.

Nhưng rồi một ngày không lâu sau khi Tí Hớn ra đời, tôi nhận ra rằng, nếu con tôi lớn lên trong một xã hội mà những nghề cao quý như công an, nhà giáo, bác sĩ lại thản nhiên đòi tiền hối lộ như thế , con tôi sẽ sống thế nào. Tôi có phải dạy nó rằng chuyện hối lộ như vậy là điều bình thường không ? Bạn nghĩ xem, một đất nước mà đầy rẫy những kẻ dối trá từ y tế, hành pháp, giáo dục và cả tôn giáo nữa, tôi có nên để cho con mình ở đó không ? (Người Buôn Gió. “Đầu Không Ngoảnh Lại.” Dân Luận – 07/10/2019).

Ảnh: internet

Quan niệm cá nhân của một blogger (vốn là một thị dân) về đất nước, tất nhiên, không thể tiêu biểu cho cả một dân tộc mà đại đa số sống ở nông thôn. Những nông phu (đội sương nắng bên bờ ruộng sâu/vài ngàn năm đứng trên đất nghèo) không mấy ai có ý nghĩ rời bỏ quê cha đất tổ. Họ sống ra sao?

54 năm qua, những người nông dân không một ngày ngừng cày cuốc, gieo trồng với tất cả những đức tính cần cù trên cánh đồng của họ. Họ đã lao động không hề than thở, họ đã hy sinh không hề than thở. Nhưng sau 54 năm, họ ngẩng đầu lên nhìn lại con đường của họ đã đi. Và họ kinh hãi nhận ra: họ đã đang đi theo một vòng tròn. Họ đang có nguy cơ trở lại điểm xuất phát… Tôi mang cảm giác người nông dân bị bỏ mặc và trở nên bơ vơ trên cánh đồng đầy nắng mưa, bão gió. (Nguyễn Quang Thiều. “Thư Của Đứa Con Những Người Nông Dân.” Vietnamnet – 26/06/2009).

Má ơi, nếu họ được “bỏ mặc trên những cánh đồng đầy nắng mưa” để “cần cù cầy cuốc gieo trồng” thì may mắn và quí hoá biết chừng nào. Từ thưở lập quốc đến nay, nông dân Việt Nam có bao giờ dám than thở hay mong mỏi điều gì khác nữa đâu. Chỉ sợ họ lại bị bắt xỉa xói đấu đá lẫn nhau cho đến chết, rồi vào hợp tác xã (thay trời làm mưa, nghiêng đồng cho nước chẩy ra ngoài) nay buộc trồng lúa thần kỳ, mai buộc trồng cây cao lương … – những nông phẩm mà sản lượng chỉ thu hoạch được … trên đài và báo!

Chưa hết:

Chiều 18-1-2011, khi điều khiển phiên họp toàn thể của Đại hội Đảng lần thứ XI biểu quyết lựa chọn giữa “chế độ công hữu về tư liệu sản xuất” và “quan hệ sản xuất tiến bộ phù hợp”, ông Nguyễn Phú Trọng hứa với Đại hội “thiểu số sẽ phục tùng đa số”. Nhưng, tháng 5-2012, Ban Chấp hành Trung ương mà ông Nguyễn Phú Trọng là tổng bí thư vẫn quyết định duy trì “chế độ công hữu” với đất đai, “tư liệu sản xuất” quan trọng nhất.” (Huy Đức. Bên Thắng Cuộc, tập II. OsinBook, Westminster, CA: 2013).

Từ đó, Việt Nam trở nên một “cường quốc của dân oan.” Giới người này vật vạ, la lết, lang thang, vất vưởng trên khắp mọi nẻo đường đất nước hoặc “co dúm thút thít” trong mảnh đất (còn lại) mà diện tích chỉ đủ dựng một túp lều, kỳ dư đã bị thu hồi với giá đền bù “mỗi m2 bằng giá một… cốc bia” – theo như ghi nhận của blogger Đào Tuấn.

Ảnh: internet

Sẽ có bao nhiêu người dân ở Lộc Hưng, Văn Giang, Dương Nội, Long An, Cần Thơ, Đồng Nai, Dak Nong … sẵn sàng “hy sinh” mạng sống khi “sơn hà nguy biến” hay “biên thùy rung chuyển”?

Lòng dân đã vậy. Thế nước thì sao ?

G.S Tương Lai buông thõng, vỏn vẹn, chỉ có hai từ ngắn gọn nhưng hoàn toàn chính xác:

– Chông chênh!

Chủ trương, đường lối, chính sách nhất quán và xuyên suốt là “đi dây” mà không “chông chênh” thì mới là chuyện lạ. Thế nước thì chông chênh, quốc khố thì trống rỗng, dù “mỗi quả trứng gà phải cõng đến 14 loại thuế phí.” Giới lãnh đạo bất tài, phân hoá, ngu dốt và tham lam vô độ … nên phải quỳ xuống cắt biển và dâng đất để giữ lấy thân (cùng của cải) là hệ quả tất yếu. Dân Việt làm sao thoát Trung, nếu không tiên quyết (và cương quyết) thoát khỏi cái đám Cộng Sản gian tà này.