QUANH ĐÁM TANG THÂN MẪU CỦA TỔNG THỐNG HÀN QUỐC

Image may contain: 1 person, standing
Ngo Thu

QUANH ĐÁM TANG THÂN MẪU CỦA TỔNG THỐNG HÀN QUỐC

Bài của Nguyễn Trường Uy

Một câu chuyện đáng chia sẻ với mọi người về đám tang của thân mẫu Tổng thống Hàn quốc Moon Jae In vừa tạ thế thọ 92 tuổi.

Đây là lần đầu tiên một tổng thống Hàn Quốc chịu tang mẹ khi đang đương chức. Ông Moon ra thông cáo nhấn mạnh: các quan chức chính quyền không cần tới viếng, mà phải tiếp tục thực hiện công tác điều hành quốc gia như bình thường, không nên dành thời gian đi viếng ảnh hưởng công việc chung. Tổng thống sẽ trở lại làm việc ngay sau lễ tang mẹ.

Thông cáo ghi rõ: Ngoài người thân trong gia đình, tổng thống không nhận vòng hoa viếng, không tiếp các cuộc thăm viếng của các quan chức nhà nước. Không gian lễ đường trang nghiêm, trầm mặc với sự hiện diện của các ma sơ và thành viên gia đình. Có một số chính trị gia gửi hoa đến viếng nhưng đều bị gửi trả lại.

Tổng thống muốn lễ tang là một sự kiện riêng tư của gia đình, không để ảnh hưởng công việc chung và không muốn lễ tang là cơ hội cho bất kỳ ai.

Hàn quốc là một quốc gia Á đông song giờ văn minh không khác gì Âu Mỹ.

https://www.facebook.com/100008789401804/posts/2143265972643029/

Ngoại trưởng Mỹ đả kích thái độ thực sự thù địch của Trung Quốc

VI.RFI.FR|BY RFI TIẾNG VIỆT
Trong một phát biểu tại trung tâm tham vấn Hudson Institute -New York ngày 30/10/2019, ngoại trưởng Mỹ Mike Pompeo đã không ngần ngại tố cáo thái độ “thực sự thù địch” của Trung Quốc đối với Hoa Kỳ, đồng thời cam kết sẽ tăng cường ….

XIN MỘT PHÚT MẶC NIỆM CONTAINER VÀ MỘT PHÚT MẶC… MẸ CHUYÊN CƠ!

XIN MỘT PHÚT MẶC NIỆM CONTAINER VÀ MỘT PHÚT MẶC… MẸ CHUYÊN CƠ!

“Phương tiện lưu vong” của 4 triệu người Việt Nam ở hải ngoại, sau 44 năm đất nước chấm dứt nội chiến, đã ghi thêm 2 kỳ tích (sự tích kỳ cục) là vượt biên bằng chuyên cơ lẫn container.

Trước và sau giờ tổng thống Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, quân, dân, cán, chính bên thua cuộc đã chen nhau di tản bằng 2 phương tiện: phi cơ quân sự (trực thăng và 1 đầm già ra Hàng Không Mẫu Hạm, phi cơ cánh cứng qua Thái Lan) và tàu quân sự cùng 1 tàu buôn Việt Nam Thương tín. Cuộc di tản khá an toàn, trừ những máy bay bị phòng không bắn hạ.

Sau cuộc cải tạo tư sản lần thứ nhất (từ 4/9/1975), người Hoa rồi người Việt lần lượt vượt biên bằng ghe, số lượng ngày càng tăng dần, số người chết đói, chết khát, bị cướp biển, đàn bà bị hiếp dâm nhiều vô số kể.

Số người ra khỏi hải phận VN và đến được trại tỵ nạn của các nước ĐNA chỉ còn phân nửa. Số người bị bắt tại bãi và trong hải phận VN bị ở tù vì tội phản quốc.

Một chiếc tàu đi bán chính thức bị nổ ở Cát Lái, 300 xác trôi về tới Nhà Bè, xác được vớt tập trung nhiều chỗ, để BS pháp y Nguyễn Thanh Tuyền đến khám tử thi.

Vậy mà, người ta cứ bỏ đi, nếu cột đèn có chân nó cũng đi.

Để dần chấm dứt tình trạng vượt biển bằng ghe (Năm 1997 đóng cửa các trại tỵ nạn) từ năm 1980, Mỹ lập ra chương trình Ra Đi Có Trật Tự (Orderly Departure Program – O.D.P) cho 3 nhóm đối tượng:

Diện HO (Humanitarian Operation) là các cựu tù nhân trại cải tạo, có tên chính thức là Special Release Reeducation Center Detainee Resettlement Program (Chương trình tái định cư phóng thích đặc biệt tù nhân trung tâm cải tạo).

Diện U11 là các cựu nhân viên chính phủ Hoa Kỳ.

Diện V11 là các cựu nhân viên của công ty tư nhân hoặc tổ chức của Hoa Kỳ.

Trước năm 1980, nhiều gia đình diện H.O, U11, V11 đã chia người thân ra vượt biển bằng nhiều chuyến, có chuyến có người thân chết, nên gia đình đã “vắng vẻ” còn định cư ly tán ở nhiều nước.

Trong khi đó, những gia đình 3 diện này không vượt biển, đều định cư cùng “bầu đoàn thê tử”, an toàn trên máy bay. Bởi vậy, kiều bào ta mới có từ mỉa mai: Người sau: DIỆN Ô – ĐI – PI, Kẻ trước: DIỆN Ô – ĐI – GHE.

Diện Ô – ĐI – GHE của bên thua cuộc ôm nhiều tủi hờn nhất, khi nhìn thấy con cái của cán bộ bên thắng cuộc được định cư theo DIỆN Ô – ĐI – DU (học); hoặc cả gia đinh cán bộ cao cấp tham nhũng định cư theo DIỆN Ô – ĐI – I – BI – PHAI (DIỆN EB5).

Mới đây, trang sử luu vong ghi thêm 2 diện vượt biên ô nhục và tang tóc: DIỆN Ô – ĐI – CHUYÊN – CƠ và DIỆN Ô – ĐI – CÔNG – TEN – NƠ.

Khi TBT Nguyễn Phú Trong hỏi “Đất nước ta chưa bao giờ có được như ngày hôm nay” và chủ tịch QH Nguyễn Thị Kim Ngân nói “luật Thanh niên sửa đổi phải giúp thanh niên đọc vào thấy được mình đã làm gì cho Tổ quốc”, thì là lúc người dân phát minh 2 hai phương tiện vượt biên mới: “chuyên cơ” và “container”.

2 chữ hơi đồng âm (homonym) nhưng rất tương phản (contrast). Chín người vượt biên bằng chuyên cơ đều giàu và có thế lực lớn. 39 vượt biên trong container lạnh đều nghèo hèn, đói khổ.

Hai thanh niên Phạm Thị Trà My và Nguyễn Đình Tứ chưa làm gì cho Tổ quốc, nhưng không làm nhục Tổ quốc như bà Ngân đi chuyên cơ còn chở 9 người vượt biên.

Vượt biên băng chuyên cơ làm nhục quốc thể, còn vượt biên bằng container chỉ làm “nhớ nước đau lòng con quốc quốc, thương nhà mỏi miệng cái gia gia”.

Xin một phút mặc niệm 39 người trong container và một phút mặc… mẹ Nguyễn Thị Kim Ngân vả 9 người trên chuyên cơ!

MAI BÁ KIẾM

****

QUỐC THỂ CHO AI?…

1. Thi thoảng nhìn tấm khăn len trên vai người con gái Việt ở miền Nga giá buốt, nghe một điệu hát quê hương bên ánh lửa xứ Lào, lòng tôi rức lên một cảm xúc hỗn mang.

Tôi vui vì đồng bào tôi tìm được một nơi cho họ một cuộc sống khác. Tôi cũng buồn, trong mắt của những người viễn xứ luôn có điều gì đó buồn bã, tiếc nuối.

Bạn tôi ở Úc, lấy vợ Việt. Vợ 17 tuổi làm lễ rồi đợi đủ tuổi làm đăng ký. Đợi thêm vài năm để vượt qua các cuộc sát hạch của xứ bạn. Họ kiểm tra cả những tấm hình trước kết hôn để chắc rằng họ không đính hôn giả.

Anh tôi sang Úc tìm đường cho các con mai này. Anh làm công việc cắt thịt, làm cả hai ca, là một điều cấm. Ngày làm đêm ngủ, bàn tay bấy máu. Anh live stream về cho chị, hai người tươm nước mắt…

Những người quen tôi những tháng đi về để giữ điều kiện nhập tịch. Họ bảo cô đơn và lạnh lẽo, buồn lắm nhưng vì con.

2. Úc, Mỹ Canada… với những chính sách nhập cư hà khắc, không còn là “thiên đường” của người Việt. Nó chỉ còn rộng cửa với người giàu. Mỗi năm tầm 9 tỷ đô ra nước ngoài, theo các chuyên gia. Và trong số những người giàu đó, chắc rằng không ít quan chức.

Thiên đường thứ hai của người Việt hiện tại hầu hết là Đông Âu, để lưu lại được vào Nhật, Hàn cực khó. Mẹ bạn tôi ở Nga bao nhiêu năm, đến khi xế bóng muốn về quê nhưng hai bàn tay trắng. May mắn sao bạn tôi có chút công danh như ý, đón mẹ về.

Nước Lào đang là lựa chọn mới nổi. Người miền Trung sang bên đó làm gỗ, làm ve chai. Mấy lúc nhàn rỗi lại về. Họ dắt díu nhau đi tìm đất sống. Nước Lào hiền dịu cưu mang rất nhiều người con quê tôi.

Ly hương là lựa chọn nghiệt ngã. Càng nghiệt ngã hơn cho những con người “sống chui” nơi đất khách. Nép mình trong phòng sợ hãi. Chờ siêu thị hết giờ để lấy thịt hết hạn, ăn nội tạng mà người ta không ăn…

3. Tôi không cổ suý đồng bào tôi ra đi. Nhưng tôi lấy gì để níu họ ở lại? Tôi nhìn vào thực tế đắng cay: Ai cũng muốn ra đi. Tài năng chất xám ra đi, người giàu có ra đi, tôi chưa bao giờ trách họ.

Tôi trách quốc gia. Một quốc gia để công dân của mình không có đất sống, phải ngậm đắng ra đi lựa chọn cuối cùng. Quốc gia mà đến y tế và giáo dục người ta cũng tìm đường tị nạn. Đến cả việc dồn dân đô thị cũng không còn đất cho người nữa rồi.

Tôi trách quan chức. Họ cũng là những kẻ ra đi. Nhưng là đi trong nhung gấm. Tài sản ở nước ngoài, con cái ở nước ngoài. Tiền đó ở đâu? Chắc chắn là góp lại từ những mảnh đời của nhân dân tôi lam lũ.

Nhân dân đánh bạc với cuộc đời cũng chỉ để mong chắt mót một chút của cải từ viễn xứ mang về quê hương, cho mình và cho người xung quanh mình. Họ có thể sai nhưng có gì đáng tội?

So với quan chức vơ vét quê hương để mang đi vương giả đầm ấm ở thiên đường, ai mới là tội phạm?

Quốc gia rừng vàng biển bạc đã không nuôi nổi những công dân lương thiện. Để họ phải vượt sóng xé trời tìm nơi khác. Quốc gia ấy lấy tư cách gì đòi hỏi nhân dân giữ gìn quốc thể?

Quan chức ăn là mặc lượt đu bám những chuyến xuất ngoại. Quan chức mang cả vợ con bằng tiền của nhân dân đi du lịch shopping có nghĩ đến quốc thể hay không?

Đừng nói về quốc thể. Khi quốc thể của các người là miếng bít tết vào mỗi buổi sáng, còn quốc thể của nhân dân là tô cơm hẩm cuối chiều!”

NB NGUYỄN TIẾN TƯỜNG

Image may contain: 2 people
Image may contain: 9 people, people standing
Image may contain: 1 person

Thuyền nhân Việt Nam – Hãy để ngày ấy lụi tàn

Tôi tặng bài viết này cho những người bạn của tôi đã đến được bến bờ bình yên. Tôi khóc tặng cho những người bạn đã mãi mãi rời xa tôi nơi biển đen lạnh lẽo.

Sau khi viết bài “Vượt biển do nhà nước tổ chức và những cái chết tang thương“, có quá nhiều người đã chia sẻ, với nhiều phản hồi trên trang tôi và các trang mạng khác. Nhưng xúc động nhất vẫn là những cuộc điện thoại bất ngờ…

Thuyền nhân Việt Nam. Photo Courtesy

Nửa đêm, thằng bạn Đinh Thanh Lương gọi điện từ Thụy Sĩ, giọng xúc động xen lẫn tiếng nấc. Nó nói vừa đọc bài viết này khiến kỷ niệm đen hiện về. Shock nặng nên gọi về để trang trãi nỗi lòng, may ra tâm hồn được nguôi ngoai. Thanh nói sẽ không có bài viết nào đầy đủ để thế hệ sau có thể thấy rõ những nỗi tủi nhục, khổ sở của người thuyền nhân miền Nam phải chịu đựng sau ngày 30/04/1975.

Đi bán chính thức lúc đó như một ngày hội. Thị trấn Rạch Giá- Rạch Sỏi nườm nượp người từ Sài Gòn xuống. Cả gia đình Thanh có 15 người, đóng 180 lạng vàng. Thuyền của Thanh nhỏ hơn 1/2 thuyền ở Cát Lại (25x5m) nhưng lại chở gấp đôi đôi người, 564 người. Chỉ có Phật Bà Quan Âm và Đức Mẹ Maria mới có thể cứu được chiếc thuyền quá tải trên biển cả mênh mông!

Ngày tàu của Thanh xuất bến, có 6 thuyền đều có quy mô và số người như nhau. Ước tính có khoảng 3.500 thuyền nhân, số vàng trả cho ngày hôm đó khoảng 40.000 lạng vàng. Nhà nước CS thu được bao nhiêu và công an địa phương thu bao nhiêu? Trong một tháng có bao nhiêu người đi và bao nhiêu người mãi mãi nằm dưới đáy biển sâu?

Một trong những chiếc tàu ra đi đã bị chìm. Photo Courtesy

Sáu chiếc khởi hành gần như cùng lúc. Tình cờ Thanh kịp nhận ra và vẫy tay chào thằng Nguyễn Đức Hùng VTT từ thuyền bên kia. Lúc đó nó không biết rằng nó mãi mãi không gặp lại thằng Hùng vì chiếc của Hùng nằm trong 3 chiếc bị chìm xuống đáy biển. Chỉ trong 1 ngày, 1.500 con người chết chỉ vì sự tham lam và độc ác của CSVN.

Thuyền của Thanh bị cướp 6 lần. Có một cô gái khoảng 22 tuổi ra đi bằng số vàng của người yêu từ nước ngoài gửi về. Cô bị hãm hiếp ngay trên tàu, trước mặt mọi người. Không chịu nổi sự kinh hoàng, nhục nhã và để giữ gìn sự trinh trắng của tâm hồn, cô đã nhảy xuống biển trong đêm tối. Thanh la toáng lên, mọi người thảy phao xuống biển, cô không nhận phao nhưng đã bơi ra xa chiếc thuyền rồi chìm mất trong đêm đen…

Có một bà mẹ khoảng 40 tuổi đã cởi trần truồng trước mặt cướp biển, chấp nhận hãm hiếp để cứu lấy những đứa con gái 14 và 15 tuổi của mình. Có hai bạn Facebook mà tôi chưa kết bạn đã điện thoại kể cho tôi nghe nhiều chuyện mà tôi không dám viết ra đây. Mà họ có kể gì đâu, tôi chỉ nghe họ khóc suốt buổi. Giữa cuộc nói chuyện của chúng tôi có một khoảng lặng rất dài đầy nước mắt từ cả hai đầu dây…

Tôi nói với Thanh và những bạn thuyền nhân rằng HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN nhưng trước hết hãy để cho tôi được kể cho thế hệ sau biết về sự thật trong chương đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam. Tôi sẽ kể rằng:

“Ngày xưa khi người CSVN kết thúc cuộc chiến, họ đã đày đọa người lính miền Nam trong trại tù khắc nghiệt, ngăn chặn không cho các con của họ vào đại học và đẩy vợ con họ ra biển… “

 

About this website

BAOTIENGDAN.COM

Thuyền nhân Việt Nam – Hãy để ngày ấy lụi tàn Bởi AdminTD – 31/10/2019 Nguyễn Tuấn Khoa 31-10-2019 Tôi tặng bài viết này cho những người bạn của tôi đã đến được bến bờ bình yên. Tôi khóc tặng cho những người bạn đã mãi mãi rời x…

Mẹ Nấm xuất hiện trên billboard của Qũy Nạn nhân Chế độ Cộng sản

About this website

VOATIENGVIET.COM
Chân dung Blogger Mẹ Nấm vừa xuất hiện trên billboard ở thành phố St. Louis, bang Missouri, mở đầu cho chiến dịch nâng cao nhận thức trong cộng đồng Mỹ về tội ác của Cộng sản do Qũy Nạn nhân của Chủ nghĩa Cộng sản (VOC) phát động vào…

Từ lãnh đạo tỉnh Đắk Lắk đến nhân viên y tế đều dùng bằng giả

ĐẮK LẮK, Việt Nam (NV) – Chỉ rà soát một phần nhỏ nhân viên ngành y tế, Công An tỉnh Đắk Lắk đã phát hiện 10 trường hợp sử dụng bằng cấp giả hoặc không hợp pháp. Trước đó, tỉnh này đã buộc thôi việc nhiều cán bộ lãnh đạo xài bằng cấp giả để tiến thân.

Ngày 29 Tháng Mười, 2019, ông Nay Phi La, giám đốc Sở Y Tế tỉnh Đắk Lắk, xác nhận với báo Người Lao Động, đang tiến hành xử lý 10 trường hợp là nhân viên trong các cơ sở y tế của tỉnh sử dụng “bằng cấp không hợp pháp.”

Trước đó, Công An tỉnh Đắk Lắk phối hợp với Sở Giáo Dục và Đào Tạo tỉnh Đắk Lắk cùng công an một số tỉnh, thành xác minh bằng cấp của một số người được tuyển dụng vào làm việc trong ngành y tế.

Sau khi rà soát, giới hữu trách phát hiện 10 trường hợp là nhân viên, điều dưỡng, kỹ thuật viên tại một số bệnh viện, trung tâm y tế, trạm y tế sử dụng bằng cấp Trung Học Phổ Thông (Tú Tài) và bằng ngoại ngữ, tin học “không hợp pháp.”

Từ đó, công an đề nghị Ủy Ban Nhân Dân tỉnh và Sở Y Tế tỉnh Đắk Lắk “thu hồi các quyết định tuyển dụng, buộc thôi việc các trường hợp sử dụng bằng cấp giả, bằng cấp không hợp pháp.”

Trước khi lên làm trưởng Phòng Quản Trị Văn Phòng Tỉnh Ủy Đắk Lắk, bà Trần Thị Ngọc Ái Sa là nhân viên kế toán tại Nhà Khách tỉnh Đắk Lắk. (Hình: VietNamNet)

“Sáu trường hợp dùng bằng tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông giả sẽ bị buộc thôi việc. Những trường hợp còn lại thiếu chứng chỉ tin học, ngoại ngữ thì sẽ yêu cầu bổ sung trong thời gian nhất định,” ông Phi La cho biết.

Một lãnh đạo Phòng An Ninh Chính Trị Nội Bộ Công An tỉnh Đắk Lắk, cho biết những người này đã mua bằng cấp và chứng chỉ giả để được tuyển vào cơ quan nhà nước “tư lợi cá nhân, ảnh hưởng đến chất lượng bộ máy nhà nước.”

Theo đánh giá của Công An tỉnh Đắk Lắk, việc sử dụng bằng cấp giả để được tuyển dụng vào làm việc trong ngành y tế đã vi phạm pháp luật. Riêng Hội Đồng Tuyển Dụng Viên Chức Ngành Y Tế đã “không thực hiện đúng các quy trình xét tuyển, không phối hợp với các cơ quan hữu trách đối chiếu, kiểm tra các văn bằng, chứng chỉ gốc có liên quan trước khi ra các quyết định tuyển dụng.”

Liên quan đến việc dùng bằng giả ở tỉnh Đắk Lắk, theo báo VietNamNet, trước đó hôm 23 Tháng Mười, Văn Phòng Tỉnh Ủy Đắk Lắk đã ký quyết định kỷ luật bà Trần Thị Ngọc Ái Sa, trưởng Phòng Quản Trị Văn Phòng Tỉnh Ủy Đắk Lắk (có tên thường gọi Trần Thị Ngọc Thảo, tên trong hộ khẩu Trần Thị Ngọc Thêm), bằng hình thức “khai trừ ra khỏi đảng và buộc thôi việc” do bà này đã sử dụng bằng cấp, tên tuổi của chị gái mình để công tác và thăng tiến.

Cùng ngày, Văn Phòng Tỉnh Ủy Đắk Lắk cũng đã thi hành kỷ luật bà Bùi Thị Thân, phó trưởng Phòng Hành Chính-Tiếp Dân, thuộc Văn Phòng Tỉnh Ủy Đắk Lắk, bằng hình thức “cảnh cáo về mặt đảng, cách chức đương nhiệm” do sử dụng bằng tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông giả. (Tr.N)

NGUOI-VIET.COM

Chỉ rà soát một phần nhỏ nhân viên ngành y tế, Công An tỉnh Đắk Lắk đã phát hiện 10 trường hợp sử dụng bằng cấp giả.

Bỉ lại phát hiện 12 người nghi là người Việt trên một xe đông lạnh – Chuyển động 24h

CD24H.XYZ
Bỉ lại phát hiện 12 người nghi là người Việt trên một xe đông lạnh Cảnh s.á.t Bỉ cho biết vừa tìm thấy 12 người “an toàn và khỏe mạnh” trên xe tải đông lạnh, một tuần sau khi 39 người được tìm thấy trong một container đã đi t….

Ly hương ngay trên chính quê hương mình

Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

Ly hương ngay trên chính quê hương mình

  • Lê Trai
  • Thứ Hai, 28/10/2019 • 4.7k Lượt Xem
  • “Em ơi, gọi điện về cho bố mẹ thắp hương cho anh, chứ giờ anh lên xe đây” – là  
  •    lời nhắn cuối cùng của anh N. (Nghệ An) trong cuộc gọi vội vã cho vợ trưa ngày   
  • 22/10. Chúng nghiệt ngã như những dòng tin nhắn cuối cùng Trà My (Hà Tĩnh)
  • nhắn cho mẹ lúc 4 rưỡi sáng ngày 23/10.

“Con xin lỗi bố mẹ nhiều mẹ ơi… Con chết vì không thở được… Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi”…

 

Những lời nhắn gửi cô độc, một nửa hy vọng và rồi hoàn toàn tuyệt vọng. Không có ai, ngoài gia đình làm nơi bấu víu cho những bước chân biết mình đang đánh cược cả mạng sống khi dấn thân vào những chuyến xe sinh tử. Không có ai, ngoài gia đình khiến những dòng tin nhắn đầy day dứt lẫn trong đau khổ tuyệt vọng khi không làm tròn chữ hiếu vì đường đi không thành.

Sau chuyến đánh cá, Phú Bài, Thừa Thiên Huế, ngày 4/7/2019. (Ảnh: Tran Qui Thinh/Shutterstock)

Tại Anh, danh tính 39 người thiệt mạng trong container vẫn đang được xác định, với lời hứa “đảm bảo sự tôn trọng người đã mất” của cảnh sát hạt Essex (London).

Còn tại Việt Nam, tính đến chiều ngày 27/10, 24 gia đình ở Nghệ An, Hà Tĩnh đã xác nhận có con mất tích ở Anh. Trong số đó, riêng một huyện Can Lộc (Hà Tĩnh) đã có 8 gia đình báo đã mất liên lạc với người thân khi trên đường sang Anh.

Chưa bao giờ, những con ngõ, ngôi nhà ở Hà Tĩnh, Nghệ An nhiều tang thương như thế. Tất cả vẫn đang cùng nguyện cầu rằng các con còn sống. Nhưng cùng lúc, những gia đình khốn khổ ấy vẫn thu thập mẫu máu, mẫu tóc gửi sang Anh để giới chức xác nhận tìm con. Có gia đình đã lập bàn thờ tạm trong nỗi mong ngóng con trở về. Dù chỉ còn một tia hy vọng, không ai nỡ bỏ rơi con mình. Dù cõi dương hay âm, không ai đành lòng khi biết con mình hãy còn bơ vơ.

Như nhiều biến cố và thảm kịch xảy ra gần như mỗi ngày trên đất nước Việt, xót thương không còn là cảm xúc duy nhất và tuyệt đối trước những phận người đã khuất. Sự tuyệt vọng đang phủ trùm từng người bởi những thảm kịch xảy ra liên tục không có hồi kết, dù gần ngay trước mắt như tai nạn giao thông hay âm thầm và dai dẳng như ung thư hay muôn vạn trạng bệnh do môi trường khánh kiệt, người với người đầu độc nhau khiến từng miếng ăn, miếng nước, khí thở cũng làm nên tội. Vì xót xa nên thay vì lặng một chút cảm thông, người người vội lên tiếng trách than cho người đi bởi sự lựa chọn quá nghiệt ngã. Chúng ta thậm chí hãy ngưng phán xét cả những người đang phán xét. Như lời của một người đã chứng kiến quá nhiều phận “người rơm” khốn khổ (*), một chút im lặng cảm thông với những gia đình đang ở tận đáy của sự đau thương có lẽ là điều cần trong lúc này. Dù là người Việt Nam, người Trung Quốc hay người dân của bất kỳ quốc gia nào chăng nữa, họ được quyền yên nghỉ sau quá nhiều những đau đớn, hoảng loạn lúc cuối đời. Người đã khuất cần được tôn trọng, như cách cả thế giới đã nâng niu cậu bé Syria say ngủ vĩnh viễn bên bờ biển ở xứ sở mênh mông.

Hãy vội khoan phán xét, chỉ bởi chúng ta là một phần trong xã hội đó, trong vô thức hay thờ ơ mà góp phần làm cho xã hội ấy vận hành. Những tác nhân vĩ mô không khiến cho trách nhiệm của mỗi phần tử trở nên tiêu biến. Hôm nay, không chỉ có hàng chục, hàng trăm… người Hà Tĩnh, Nghệ An chấp nhận phận “người rơm” nơi đất khách. Trên vùng cao phía Bắc, những người H’Mông, Dao, Tày… mất đất, hết rừng từ lâu đã chui theo đường mòn, đánh cược mạng sống của phận làm chui với những chủ người Trung Quốc. Với những cô gái Việt bán tủi nhục, bán tương lai làm lao động tình dục bên Singapore, Malaysia, Phillipines…, Việt Nam là quê nhà nhưng không phải nơi để về. Nơi đất Tây Nguyên, nhiều gia đình người Thượng kéo nhau cùng chạy trốn, sang Campuchia, sang Thái Lan, không hẳn bởi đói mà bởi những trận đòn, những hận thù, họ chẳng được đối xử như con người, bị cấm nói ngôn ngữ tộc mình, bị cấm thực hành đức tin theo tín ngưỡng của mình. Còn nhiều tiếng nói tha hương ngay trên đất mình, cô độc đến lẻ loi khi bị gọi tên “bất đồng chính kiến” chỉ bởi họ cất lên tiếng nói của chính mình giữa muôn vàn ngụy tạo.

Chúng ta không thể từ chối rằng mình đã hơn một lần quay lưng – vì sợ sệt hay vì vị kỷ đến thờ ơ – trước những điều được gọi chung là “vấn đề xã hội”, vội vã gieo vào đầu một từ “làm chính trị” để cắt đứt mọi dòng suy tư. Có lẽ sự “thiếu hiểu biết” chẳng ở đâu xa. Thiếu hiểu biết đôi khi chỉ là việc chúng ta từ chối trách nhiệm. Trách nhiệm bận tâm, trách nhiệm đi tìm ngã rẽ, trách nhiệm cùng giải quyết vấn đề. Khác với những người không biết, khi có phán xét nhất định rằng đó là “vấn đề xã hội” hay “làm chính trị”, chúng ta rõ ràng đã có sự lựa chọn. Chỉ là chúng ta lựa chọn im lặng mà thôi.

Mà, hãy khoan nói đến biển chết do Formosa, thành phố ngộp thở do hàng triệu cây xanh bị chặt, nước chết, đất chết do hóa chất công nghiệp, nông nghiệp, rừng bị tàn phá và những xác đứa trẻ quện trong lũ bùn… Đóng một bản tin, tắt màn hình điện thoại, mọi lời tự vấn “tại sao” cũng tự nhiên khép lại. Không phải vì chúng đã được trả lời, mà vì chúng đi vào bế tắc. Thật khó chấp nhận cho những con đường ngồn ngộn xe, nước uống nhiễm độc, không khí gây bệnh, rác khắp nơi, tiếng còi xe, tiếng la hét, tiếng chửi rủa từ đường phố cho tới khi về nhà. Nhưng chúng ta vẫn chấp nhận. Chấp nhận một đời sống “định hướng”, sống theo tư duy “định hướng” chỉ là con đường nối dài dẫn tới việc chấp nhận cho qua từ thảm họa này sang thảm họa khác. Trong xã hội đó, ai cũng là nạn nhân và ai cũng là thủ phạm. Miễn là khi cái chết không ập xuống bất thình lình, có ai không thừa nhận rằng chúng ta đang lựa chọn cách phớt lờ để sống?

Ai cũng chọn cách sống đời ly tán, để rồi tất cả cùng ly hương?

Vì sao nhiều người kêu gọi phải minh bạch thông tin, vì sao cần giúp đỡ kẻ yếu, hướng dẫn những người không có hiểu biết, ít được học hay hỗ trợ từ những điều thiết yếu như ăn, ở, học hành? Chỉ bởi muốn thay đổi thì cần phải hành động. Hãy dừng phán xét và cũng đừng tự ti. Hãy giúp thay đổi, cải biến hoàn cảnh, bắt đầu từ những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt ở xung quanh.

Khi người trẻ Hồng Kông gây dựng biểu tượng cho lòng khát khao nhân quyền dọc mùa hè 2019, nhiều người Việt đã lên tiếng hỏi: Người trẻ Việt Nam đâu? Họ đang sống thay cho những thế hệ đã chọn ngậm miệng và giữ im lặng trước quá nhiều sự toàn trị. Thế hệ trước cả một thời đại đã bị cưỡng chế buông bỏ truyền thống văn hóa, nội hàm đạo đức được gầy dựng thông qua giáo dục, thế hệ tiếp theo thì hoàn toàn trưởng thành trong hoàn cảnh ấy, chấp nhận rằng nội hàm văn hóa chính là như thế, phương cách tư duy chính là như thế. Thế hệ trẻ hôm nay hấp thu nền giáo dục “không chân”, buộc tồn tại trong một hệ văn hóa biến dị, ô nhiễm khi chứa đầy gian dối và bạo lực. Không chỉ người trẻ hôm nay chạy trốn, nhiều người trung niên, lão niên cũng chạy trốn dưới cái tên “định cư nước ngoài”. Chạy trốn vì nghèo thôi chưa đủ. Người người đang chạy trốn vì mong cầu một nền giáo dục nhân văn, một đời sống nhân văn, một nền văn hóa nhân văn.

Con đường có thể dài hay ngắn, hợp pháp hay hiểm nguy, để theo đuổi ước mơ hay mang theo hy vọng đổi đời – nhưng giữa rất nhiều dấu ngược ấy, có một điểm chung rằng người ta đi vì tin. Chẳng có cái giá nào người ta cho là đắt nếu không có đủ niềm tin rằng nơi đó có tương lai.

“Giá của sự sống” không còn chỉ là câu hỏi vọng với 39 người xấu số. “Giá của sự sống” có lẽ đã thành câu hỏi vọng cho một dân tộc tự biến mình thành ly hương ngay trên chính quê hương mình.

Lê Trai

(*) “Người rơm” ở Anh và những câu chuyện buồn từ Calais

 

M.TRITHUCVN.NET
39 người thiệt mạng trong container, nếu được xác nhận có người Việt, đau buồn thay, đó chỉ là một trong rất nhiều thảm kịch xảy ra mỗi ngày nơi đây.

Không ai muốn bỏ nước mình


Tôi mới quay trở lại huyện Thuỷ Nguyên, thành phố Hải Phòng do bà con ở đây nhờ tôi tới tư vấn đấu tranh chống lại giặc môi trường.

Ô nhiễm môi trường nặng nề là một nguyên nhân khiến người dân ở Thuỷ Nguyên, Hải Phòng phải bỏ xứ mà đi? (Ảnh: Đỗ Cao Cường)

Tôi cũng rất buồn khi nghe bà con nói là họ không hề biết đến những người đấu tranh nổi tiếng nhất hiện nay – những người đã được nhiều tổ chức nước ngoài tôn vinh, trao thưởng. Chỉ có số ít người đến với họ nhưng cuối cùng cũng phản bội, làm tiền. Vậy là, công cuộc khai sáng trí tuệ mới chỉ dừng ở việc ngồi một chỗ hát cho nhau nghe, hát cho những người đang sống và đã biết.

Trước khi đi tôi có tìm hiểu về hội Liên lạc Việt kiều Hải Phòng, hội này có ba chi hội Việt kiều quận, huyện thì huyện Thủy Nguyên nằm trong số đó, để thấy rằng lượng Việt kiều ở Thuỷ Nguyên đông đến mức nào. Tiêu biểu là xã Lập Lễ – một trong những xã có số lượng chị em lấy chồng nước ngoài đông nhất cả nước.

Người kết hôn giả, người vượt biên trái phép, người xuất khẩu lao động hợp pháp và cũng có người “cắm nhà” cho con đi du học…

Có người đi do hoàn cảnh, có người lo làm ăn nhưng cũng có người dính vòng lao lý, có người chết trên biển và có người gửi tiền về cho người thân đập phá, sau khi trở về tiền mất tật mang gia đình đổ vỡ, lần trở về cũng là lần chia ly.

Cũng có người trở về quê với vẻ mặt kiêu ngạo, khinh đời, nhưng xét cho cùng, sự ra đi nào cũng chất chứa những nỗi buồn, sự đáng thương – thân phận người Việt cùng tấn bi kịch cuộc đời.

Không ai muốn mình phải tha hương cầu thực hay kết hôn với người lạ, bất đồng cả về ngôn ngữ lẫn tư duy, cũng tại hệ thống bất lực, quan chức bất tài, báo chí độc quyền, giáo dục độc đoán đã đẩy con người ta vào bước đường cùng.

Từ dữ liệu của Ngân hàng Thế giới, tôi được biết Việt Nam liên tục lọt top 10 nước nhận kiều hối nhiều nhất thế giới, nguồn tiền đó không đến từ đâu khác mà đến từ chính các quốc gia, nhóm người bị quy cho là phản động, thế lực thù địch hay tư bản giãy chết.

Và cuối cùng…

GDP bình quân đầu người đã bị Lào vượt, tấm hộ chiếu ngày càng rẻ mạt, tài nguyên thiên nhiên từ thời dựng nước đã bị khai phá đến cùng kiệt chỉ trong một thời, tài sản của hàng triệu người nằm trong tay một số, thu không bù chi và nếu cứ để cho con nghiện quản lý… chẳng mấy chốc vỡ nợ công, viễn cảnh Venezuela chẳng xa. Ô nhiễm hoành hành, mỗi năm Việt Nam không chỉ có 165 ngàn ca ung thư mới (chắc chắn số liệu không đầy đủ vì nhiều bệnh nhân ung thư cho tôi biết họ giấu bệnh, cũng không thấy ai đến lấy số liệu), các làng ung thư mọc lên cùng những dân oan ngày càng nhiều…

Tôi tới xã Minh Tân, huyện Thuỷ Nguyên vào một buổi chiều tàn, bức tranh sơn thuỷ hữu tình hiện ra trước mắt. Nhưng càng đi sâu, tôi càng sợ hãi vì sự sống ở đây đang có dấu hiệu kết thúc, bức tranh xám xịt như cuộc đời của chú cá nhiễm kim loại nặng nằm trên thớt.

Những người dân khốn khổ ở đây cho tôi biết buổi tối đi ngủ, đóng kín cửa rồi họ vẫn phải đeo khẩu trang, người chết do ung thư không đếm hết, có rất nhiều sát nhân môi trường vây quanh, không chỉ vây quanh mỗi cái xã Minh Tân khốn khổ, tội nghiệp này.

Nhà máy xử lý chất thải Minh Tân thuộc chi nhánh Công ty cổ phần Thương mại và Dịch vụ kho vận Phú Hưng vẫn ngày ngày phát tán mùi hôi thối ra toàn khu vực, hố chôn lấp chất thải sinh hoạt, chất thải công nghiệp rộng hơn 2 ha, người dân phải tập trung lập bốt, chặn không cho xe chở rác vào bãi chôn lấp vì nước rỉ rác chảy ra sông Thải khiến cá chết hàng loạt, đầu độc nguồn nước uống, mặt nước màu vàng khè có dấu hiệu nhiễm kim loại.

Chẳng hề có công nghệ xử lý chất thải hiện đại, rác không được phân loại – từ hộ gia đình cho tới lúc chôn lấp, không có miếng lót đặc thù nào để ngăn rác với đất, tất cả vô tư thẩm thấu vào nguồn nước ngầm.

Theo người dân, hầu hết chất thải rắn đều được mang về đây xử lý, với sự xuất hiện của nhiều nhân công Trung Quốc.

Và đâu chỉ có một, nhà máy xử lý rác thải của Công ty TNHH Thương mại dịch vụ Toàn Thắng cũng khiến bà con nơi đây cảm thấy sợ hãi, họ cho biết doanh nghiệp này đốt rác trộm vào ban đêm khiến nhiều cụ già, em nhỏ khó thở, mắc nhiều bệnh liên quan tới đường hô hấp. Nếu không xử lý theo dây chuyền hiện đại thì chắc chắn việc để lộ thiên, đốt rác thải công nghiệp, sinh hoạt độc hại sẽ kèm theo điôxin, khí axit và kim loại nặng…. người yếu chết trước, người khoẻ chết sau và những thế hệ dị tật ra đời.

Và đâu chỉ có hai, người dân còn tố cáo lãnh đạo Trung tâm GD & LĐ xã hội Gia Minh đã biến trung tâm này thành nơi tái chế chất thải nguy hại bậc nhất thành phố cảng. Hàng trăm học viên cai nghiện đã từng bỏ trốn và tố Trung tâm GD & LĐ xã hội Gia Minh trên danh nghĩa dạy họ học nghề nhưng thực chất bắt họ làm các công việc độc hại ở lò đốt, phân xưởng tái chế nhựa – được Trung tâm GD & LĐ xã hội Gia Minh ký hợp đồng với một số doanh nghiệp trên địa bàn, các học viên không được thanh toán tiền công, còn phải khai thác đá “chui”, nghiền đá rất độc hại và nguy hiểm.

Người dân tâm sự rằng các nhóm lợi ích khai thác đá khiến khói bụi, bom mìn làm rung chuyển nhà cửa, lăng mộ trong khi chưa đền bù thoả đáng cho bà con…

Nói chung, dù đến bất cứ nơi đâu trên mảnh đất Việt Nam này tôi cũng đều phát hiện nhiều sai phạm cùng những câu chuyện đẫm nước mắt, nếu cấu kết với các nhóm lợi ích tôi đã trở nên giàu có và ít gặp nguy hiểm. Nhưng không, tôi muốn sống cuộc đời ngẩng cao đầu và tôi mong người Việt nếu ra đi thì cũng phải ngẩng cao đầu.

Tôi hy vọng chính quyền Việt Nam cùng mỗi một thân phận trong đất nước này hãy nhìn lại chính mình, các bạn đã làm gì để cho những người đồng bào khốn khổ tội nghiệp phải tìm mọi cách ra đi, dù biết rằng bản thân sẽ chết bất cứ lúc nào.

Không ai muốn bỏ lại người thân, quê hương của mình để đến những nơi lạ nước lạ cái. Chắc hẳn phải khổ lắm, nghiệt ngã, đau đớn lắm họ mới phải ra đi.

Sông có khúc, người có lúc, ai rồi cũng phải chết, tôi hy vọng tất cả hãy hồi tâm chuyển ý, làm một điều gì đó chuộc lại lỗi lầm, để những thân phận còn sống sót trong cái đất nước này có một ngày ngẩng cao đầu bước chân ra thế giới. Và dù có đi đâu, đến một lúc nào đó họ còn muốn quay về.

Đỗ Cao Cường (Phóng viên):01

About this website

M.TRITHUCVN.NET

Vượt biên – Không ai muốn bỏ lại người thân, quê hương của mình để đến những nơi xa lạ. Chắc hẳn phải khổ lắm, nghiệt ngã, đau đớn lắm họ mới phải ra đi.

CHÚNG TA CÓ NÊN THÁNH ĐƯỢC KHÔNG?

CHÚNG TA CÓ NÊN THÁNH ĐƯỢC KHÔNG?

 Tu sĩ Jos. Vinc. Ngọc Biển

Hôm nay, cùng với toàn thể Giáo Hội mừng trọng thể lễ các thánh nam nữ.  Qua thánh lễ hôm nay, Giáo Hội mời gọi chúng ta hãy biểu lộ niềm vui mừng, hãnh diện và hy vọng vào ơn cứu độ của Thiên Chúa dành cho chúng ta là những người cùng chung niềm tin vào Chúa như các thánh.

Tuy nhiên, hẳn mỗi người chúng ta nhiều khi tưởng tượng ra sự xuất sắc của các thánh như là những vĩ nhân, những người siêu quần bạt chúng, hay các ngài như là những người có một cuộc sống đặc biệt, khác thường nên mới trở nên những vị thánh!  Còn chúng ta, những người tầm thường, có lẽ niềm hy vọng nên thánh là điều khó có thể xảy ra!

Suy nghĩ như thế có đúng hay sai?  Và chúng ta có trở nên thánh trong thời đại hôm nay được hay không?  Giờ đây, chúng ta cùng nhau suy niệm về cuộc đời của các thánh, và từ đó, rút ra một giải đáp cho thắc mắc trên.  Trước tiên, chúng ta cùng nhau tìm hiểu xem: các thánh là ai?  Và các ngài đã sống như thế nào?

  1. Các thánh là ai?

Khi đặt câu hỏi như thế, chúng ta có thể trả lời ngay rằng: các ngài là những Giáo hoàng, Hồng y, Giám mục, Linh mục, Tu sĩ và Giáo dân.  Các ngài là những người tri thức, nhưng cũng không thiếu những đấng bình dân học vụ.  Các ngài là những người có địa vị trong Giáo Hội và xã hội, nhưng cũng không thiếu những đấng thường dân.  Các ngài là những người được sinh ra nơi thành phố phồn hoa đô hội, nhưng cũng có vị hiện hữu nơi cuộc đời này trong cảnh màn trời chiếu đất, nơi thôn quê hẻo lánh…  Các ngài là những bác sĩ, kỹ sư, là những người giàu, nhưng cũng rất nhiều đấng suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, là những người nghèo, cảnh mẹ góa con côi…  Các ngài cũng là những người thánh thiện, tốt lành ngay từ nhỏ, nhưng cũng không thiếu đấng trước đó là kẻ rối đạo, chối đạo, sống cuộc đời bê tha và trác táng, nhưng chỉ được ơn sám hối, canh tân, tin tưởng, phó thác nơi Chúa trước khi nhắm mắt rời bỏ thế gian mà thôi…

Như vậy, các thánh thật đông đảo và các ngài từ mọi nơi, mọi miền và đủ mọi thành phần.  Chính thánh Gioan khi được thị kiến đã thốt lên: “… kìa một đoàn người thật đông không tài nào đếm nổi, thuộc mọi dân, mọi chi tộc, mọi nước và mọi ngôn ngữ” (Kh 7, 9); và: “Một trăm bốn mươi bốn ngàn người được đóng ấn, thuộc mọi chi tộc con cái Itraen” (Kh 7, 4); các ngài “… là những người đã đến, sau khi trải qua cơn thử thách lớn lao.  Họ đã giặt sạch và tẩy trắng áo mình trong máu Con Chiên” (Kh 7,14).

Nói chung, thế giới của các thánh gồm đủ mọi thành phần, và số lượng các thánh không ai đếm xuể.  Công việc của các ngài là tôn vinh, thờ phượng, cảm tạ Thiên Chúa và cầu thay nguyện giúp cho chúng ta.  Các ngài đang được sống một sự sống hạnh phúc nơi quê thật là Nước Trời.

Việc chúng ta ngưỡng mộ tài cao đức rộng, cuộc sống phi thường của các thánh hẳn không sai, nhưng không phải là tuyệt đối đúng, vì thực tế, trong số các thánh, nhiều đấng cũng không hơn gì chúng ta.  Có khi các ngài cũng là nhưng người tội lỗi một thời như Maria Mađalêna, Phêrô, người trộm lành, Phaolô, Augustinô… 

Điều đáng nói ở đây chính là: các ngài thuộc những người đã trải qua kinh nghiệm về yếu đuối, sa ngã và tội lỗi, nhưng các ngài đã sám hối, ăn năm, canh tân đời sống theo ánh sáng Tin Mừng của Đức Giêsu Kitô.  Các ngài là những người 99 lần ngã, nhưng lần thứ 100 thì đứng dậy và đứng luôn trong ân sủng.

Thật vậy, sau khi sa ngã, các ngài đã nhận được ân sủng và tình thương lớn lao của Thiên Chúa dành cho mình, nên các ngài đã tin tưởng, phó thác và yêu mến Thiên Chúa hết lòng, yêu thương anh chị em tha thiết.  Như thế, có thể nói: các thánh đều là những người đã nếm mùi đau khổ thử thách ở trần gian như chúng ta, xong, các ngài vẫn giữ được lòng trung thành với Thiên Chúa và kiên trì tuân giữ Giới Luật của Người cũng như thi hành xuất sắc Tám Mối Phúc Thật.

Cuộc đời hy sinh, đòn vọt, bắt bớ vì Chúa và tâm tình sám hối, canh tân để trở nên ngày càng đồng hình đồng dạng với Đức Kitô nơi các thánh được ví như một cuộc thanh luyện và cố gắng liên lỷ.

  1. Các thánh là những người trung thành với Hiến Chương Nước Trời

Tất cả các thánh, không ai là người sống ngoài bản Hiến Chương Nước Trời mà Tin Mừng hôm này thuật lại.  Các ngài luôn coi bản Hiến Chương Nước Trời như là khuôn vàng thước ngọc cho cuộc đời mình.  Qua bản Hiến Chương này, các ngài đã sống tinh thần nghèo khó, không bị lệ thuộc vào vật chất, sống hiền lành và bao dung, quảng đại, tha thứ.  Cuộc đời các ngài luôn khao khát sự sống công chính, mong muốn sống trong sạch, yêu thương, chăm sóc những người đau khổ, luôn kiến tạo hòa bình và khước từ hận thù, xây dựng tình huynh đệ, hiệp nhất, yêu thương.  Các thánh còn là những người vì yêu mến Chúa trên hết mọi sự, nên chấp nhận mọi sự hiểu lầm, đòn vọt, bắt bớ, gươm đao và ngay cả cái chết để được mối lợi tuyệt đối là Đức Kitô, vì người, các ngài đành mất hết (x. Pl 3, 8).  Các ngài được ví như những người lái buôn, đã đánh đổi tất cả một khi đã tìm được Kho Tàng, Viên Ngọc Quý.  Vì thế, đối với các ngài: “…sống là Ðức Kitô, và chết là một mối lợi” (Pl 1, 21), nên không có gì tách các ngài ra khỏi tình yêu của Đức Kitô.

Mừng lễ các thánh nam nữ hôm nay, chúng ta có niềm an ủi thật lớn lao, đó là: các thánh không phải là người xa lạ với chúng ta.  Các ngài là những người có cùng niềm tin, là tổ tiên, là cha ông, là những người thân của chúng ta.

Có những vị thánh nổi tiếng, nhưng cũng không thiếu những vị thánh bình thường, vô danh.  Đường lối nên thánh cũng không phải chỉ có một con đường độc điệu, mà là nhiều con đường khác nhau…

Như thế, các thánh là những người rất gần gũi với cuộc sống thực tế của chúng ta.  Bởi vậy, mỗi người đều có quyền hy vọng rằng: “Ông nọ bà kia nên thánh được, còn tôi, tại sao không?” (Thánh Augustino).

  1. Hãy trở nên thánh vì ta là Đấng Thánh

Lời mời gọi nên thánh vẫn luôn là một điều gì đó mới mẻ và hấp dẫn đối với chúng ta.  Tuy nhiên, để sống được lời mời gọi này, chúng ta phải lội ngược dòng, phải lột xác và chấp nhận sự nghịch lý của Tin Mừng, bởi lẽ, chúng ta đang sống trong một xã hội thực dụng, thỏa mãn xác thịt, ham muốn điều bất chính, gây bất hòa, chia rẽ, vô cảm, dửng dưng với đau khổ của anh chị em, gây nên những bạo lực, đau khổ, sống dối trá, giả hình, bóc lột, bất công…!  Trong khi đó, Lời Chúa và những giá trị của Chân Lý luôn nhắc nhở và mời gọi chúng ta ý thức rằng: hạnh phúc đích thực của chúng ta ở nơi Thiên Chúa và quê hương chúng ta ở Trên Trời, chứ không phải ở những thứ chóng tàn, mau qua sớm hết nơi trần gian này…  Vì thế, muốn đạt được Nước Trời làm gia nghiệp, chúng ta phải chiến đấu liên lỷ để biện phân và lựa chọn giữa tốt và xấu, giữa thiện và ác, giữa cuộc sống tạm bợ và cuộc sống vĩnh cửu. Chấp nhận đi theo con đường hẹp của Tin Mừng.  Được hạnh phúc hay bất hạnh là do sự lựa chọn của chúng ta.

Mừng kính lễ các thánh nam nữ hôm nay, chúng ta cùng nhau tạ ơn Chúa đã ban cho Giáo Hội những gương sáng ngang qua cuộc đời của các thánh, từ đó trở thành động lực cho mỗi chúng ta phấn đấu trên con đường nên thánh.  Đồng thời, mỗi khi mừng kính các thánh, chúng ta cũng tạ ơn Chúa đã ban nhiều ơn thánh trợ giúp, để: con cháu, anh chị em, cha mẹ, ông bà, tổ tiên… chúng ta đã thành công trên con đường tiến đức và nay đang diện kiến tôn nhan Chúa.

Mặt khác, qua việc mừng lễ này, sứ điệp Lời Chúa và Giáo huấn của Giáo Hội mời gọi chúng ta tái khám phá và làm mới lại sự quyết tâm trong việc: nghĩ thánh, hành động thánh và sống thánh trong cuộc sống thực tại hôm nay.

Lạy các thánh nam nữ trên trời, xin chuyển cầu cùng Chúa cho chúng con. Amen.

Tu sĩ Jos. Vinc. Ngọc Biển

 From: Langthangchieutim