Ngày tàn của Chủ nghĩa Cộng sản

Ngày tàn của Chủ nghĩa Cộng sản

Nguyên Thạch (Danlambao) – Từ cổ chí kim, hung tàn bạo ngược, phi chính nghĩa sẽ không bao giờ tồn tại. Nó chẳng những không tồn tại theo dòng thời gian được đo lường bằng tháng năm, mà còn không được tồn tại trong nhận thức của con người. Điều này còn có nghĩa là Chủ nghĩa Cộng sản là một thứ lý thuyết phản Thần, phản Nhân Bản, phản lại khuynh hướng tiến đến Chân Thiện Mỹ của nhân loại.

Tác giả bài viết có thể mạnh dạn lặp lại lời nói của ai đó rằng: “Sự kiện trọng đại nhất của thế kỷ 20 là sự xuất hiện của Chủ nghĩa Cộng sản và thế kỷ 21 là sự chết của nó”.

Quả vậy, sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản, được khởi đầu tại Ba Lan vào tháng 4 năm 1989 và sau đó là các đảng Cộng sản Đông Âu như Hungary, Đông Đức, Bulgaria, Tiệp Khắc và Romania. Sau khi chế độ Xã hội chủ nghĩa đã sụp đổ cũng vào năm này, mà cụ thể như sự sụp đổ bức tường Berlin vào ngày 9 tháng 11 năm 1989, Liên Xô bị giải thể vào cuối năm 1991 dẫn đến kết quả là Nga và 14 quốc gia tuyên bố tách khỏi Liên Xô: Armenia, Azerbaijan, Belarus, Estonia, Georgia, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Latvia, Litva, Moldova, Tajikistan, Turkmenistan, Ukraina và Uzbekistan. Chủ nghĩa xã hội sụp đổ tại Albania và Nam Tư từ năm 1990 đến 1992, chia thành năm nước kế tục: Slovenia, Croatia, Cộng hòa Macedonia, Bosnia và Herzegovina, và Cộng hòa Liên bang Nam Tư (gồm Serbia, Montenegro và Kosovo). Tác động này cũng được cảm thấy ở hàng chục quốc gia xã hội chủ nghĩa khác.

Các quốc gia còn lại thuộc loại kém trình độ dân trí ở Á Châu như Trung cộng, Bắc Hàn, Lào và Việt Nam vẫn còn cố gượng gạo để xây dựng một “thiên đường” cho thế giới dựa trên “tư tưởng vĩ đại” của các “siêu nhân” như Mao, Kim, Hồ, dưới sự lãnh đạo của Tàu cộng. Khi Tàu cộng thành công trong việc thống lĩnh toàn cầu thì Việt Nam hay Bắc Hàn cũng được hưởng sái, chí ít cũng được làm Phó lãnh chúa. Từ niềm tin và hy vọng đó, ĐCS Việt Nam luôn một mực trung thành tuyệt đối với giấc mơ làm lớp người thống trị, cho nên ĐCSVN luôn đặt Trung cộng vào vị thế chúa tể và một mực cúc cung phục vì.

Lũ vô thần, có mắt mà không có ngươi, chúng chỉ thấy đất mà không thấy được Trời. Người vô thần không tin Đấng tạo hóa là Thượng Đế. Chúng không nghĩ là có Chúa, mà cũng không tin Phật nhưng có điều rất nghịch lý là chúng tin “phật Hồ”, chúng luôn cầu xin ma quỉ có nhiều phép mầu để ban cho chúng sự bình an và phát đạt. Hẳn người dân Việt Nam cũng đã mục kích những hình ảnh phổ thông là cán bộ, quan chức, CSGT, CSKT, Kiểm lâm, cơ quan thuế… là cúng vái cô hồn mỗi tháng nhiều nhất.

Hẳn nhiên là lũ cộng sản cũng không tin vào Luật Nhân Quả, cho nên khi nào còn tham nhũng được thì cứ hốt, khi nào còn cướp được thì cứ cướp. Chúng bất kể là cướp trên xương máu hoặc mồ hôi nước mắt của lớp dân nghèo. Oan khiên, nghiệt ngã… chúng cũng mặc kệ. Sung túc, giàu sụ… là mục tiêu trên hết, làm gì có chuyện quả với báo mà quan tâm.

Trung cộng phát triển, tài chánh dư dật là nhờ công lao, mồ hôi nước mắt của hàng trăm triệu dân lao nô, hàng triệu tù nhân lao động khổ sai. Bắc Hàn chế được bom hạt nhân là do khối dân phải ăn củ chuối để cho nhà nước dành tiền sản xuất bom. CSVN rủng rỉnh túi tham không đáy là nhờ bán rẻ tài nguyên bỏ túi, toàn dân đi làm với dăm ba triệu Hồ tệ mỗi tháng, cộng thêm với số tiền hàng chục tỉ mỗi năm từ những lao nô xứ người gởi về để chúng nghênh ngang xấc xược “Việt kiều giờ chỉ xách dép cho Việt cộng”.

Nhân loại đang bước vào thời đại của văn minh, dân chủ, nhân bản và nhân phẩm của con người. Mọi ý định giam hãm, tước đoạt quyền được sống, quyền được làm người với tinh thần bác ái và nhân đạo đều phải bị đẩy lùi bởi thế giới sẽ không chấp nhận những cảnh tồi tệ và lạc hậu mà các quốc gia còn sót lại trên thế giới theo chủ thuyết Cộng sản phi nhân tính phải bị dẹp bỏ. Vì lẽ đó, Trung cộng, Bắc Hàn, Lào cộng, Việt cộng hay bất cứ cộng nào rồi cũng phải bị xóa sổ, mà dấu hiệu của sự lụi tàn của thứ chủ nghĩa này đang ngày càng xảy ra hiển hiện. Những đảng viên ĐCSVN hãy mở mắt ra trước khi quá muộn, đây không phải là “chiêu hồi chính trị”, mà nó là vấn đề thực tế.

17.11.2019

 Nguyên Thạch

danlambaovn.blogspot.com

Triệu chứng Narcissism: Trường hợp Trần Long Ẩn

Chu Mộng Long

17-11-2019

Ông Trần Long Ẩn là người đồng hương với tôi. Ông bị chửi làm tôi cũng thấy nhột. Nhưng tôi tin nhiều người còn nhột hơn. Không chỉ nhột mà còn thù địch với dân mạng. Bởi điều ông Ẩn nói chỉ là ăn theo nói leo kẻ khác. Ông nói như một cái máy chứ chưa chắc đã ý thức mình đang nói gì.

Nói toàn bộ văn hóa nghệ thuật miền Nam thời Việt Nam Cộng hòa là độc hại ắt không phải do ông nghĩ ra. Ai đã chủ trương chống nọc độc văn hóa miền Nam và ra lệnh đốt sạch ngay từ những ngày đầu tiên sau 1975? Mãi cho đến gần đây, người ta còn tiếp tục cấm một bài hát chẳng hại ai như Con đường xưa em đi thì Trần Long Ẩn cũng chỉ là tiếng nói của một thời còn sót lại.

Dân mạng chỉ chửi ông Ẩn chứ thực ra những Chu Giang Nguyễn Văn Lưu, Đông La, Phan Trọng Thưởng, Mai Quốc Liên… đều cùng một bè một giọng cả thôi.

Điều ngạc nhiên là sau một nửa thế kỷ vật đổi sao dời, có những người quyết không chịu thay đổi. Có chửi thối mồ thì những người này vẫn tự hào không bị “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”.

Thôi thì họ có cái quyền đó, cần tôn trọng. Bởi lúc này có một trăm ngàn ông phát ngôn như ông Ẩn thì cũng không xóa được cái “nọc độc” đã phát tán mạnh mẽ sau không dưới một lần người ta đòi tiêu diệt tận gốc.

Biết đâu người ta mượn ông Ẩn để biện hộ cho sự xuống cấp đạo đức, suy đồi văn hóa hiện nay là do “nọc độc” văn hóa Mỹ ngụy để lại? Nếu đúng như vậy thì chưa chắc ai ngu hơn ai.

Tôi chỉ luận về sự tự hào không bị “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” của những người như ông Ẩn.

Phân tâm học gọi hiện tượng này là triệu chứng Narcissism. Narcissus là nhân vật huyền thoại Hy Lạp, tự yêu mình đến mức không thể yêu ai và chết trong cô đơn. S. Freud gọi đó là chứng thủ dâm, do bệnh nhân không có khả năng dịch chuyển tính dục sang đối tác.

Trong công trình Giải huyền thoại, tôi cho rằng triệu chứng này nằm trong triệu chứng phổ quát hơn: triệu chứng độc tài. Không nghi ngờ rằng, độc tài là một triệu chứng tâm lý. Kẻ độc tài giống Narcissus ở chỗ, anh ta chỉ biết yêu mình mà không thể san sẻ cho ai. Bởi trong đầu anh ta chỉ có một thứ ảo ảnh đến hoang tưởng rằng mình thuộc đỉnh cao trí tuệ, cao cả hơn người. Thêm vào đó anh ta nhìn đâu cũng thấy thù địch, ám thị bị lật đổ.

Thứ phức cảm này thể hiện sâu sắc ở Zeus, chúa tể Olympus. Zeus lật đổ cha mình là Cronus, do ám thị bị con mình lật đổ nên đã độc chiếm ngọn lửa tính dục, quyết không chịu san sẻ cho ai. Zeus thù địch Prometheus đến mức đối xử tàn bạo với Prometheus khi vị thần này đánh cắp ngọn lửa từ tay Zeus để san sẻ cho mọi người.

Kẻ độc tài nhìn đâu cũng thấy thù địch là một triệu chứng di truyền. Trước đó, cha của Zeus là Cronus đã từng lật đổ ông nội Zeus là Uranus, và để tránh hậu họa bị lật đổ, Cronus đã lần lượt nuốt sống những đứa con của mình! Cái định mệnh thật nghiệt ngã là càng ám thị bị lật đổ thì lại càng dễ bị lật đổ. Zeus thoát khỏi cái bụng tham lam của cha mình và điều gì sẽ xảy ra đã phải xảy ra.

Không chừng trong bối cảnh hiện nay, tấn tuồng của huyền thoại lại hiện hữu ở những kẻ độc tài nên người ta phải dự phòng như cha con nhà Zeus đã dự phòng? Rằng cái bóng ma Việt Nam cộng hòa hay thứ văn hóa nghệ thuật con đẻ của Việt Nam cộng hòa đang rình rập đâu đó rất nguy hiểm?

Luận chuyện xưa có lẽ làm cho nhiều người khó hiểu. Tôi kể chuyện quan hệ đời thường vậy. Làng tôi sau 1975 có một ông tập kết về làm công tác tuyên giáo rất hăng. Ông ta yêu văn hóa XHCN đến mức nhìn cái gì khác mình đều là thù địch. Sau khi truy tìm đốt sạch văn hóa phẩm Mỹ ngụy để lại, ông ta đến từng nhà bắt gia đình người ta ném cả tượng Phật, tượng Chúa, di ảnh tổ tiên xuống ao. Chỉ được phép thờ mỗi Bác Hồ. Ai không thực hiện đều hoặc bị bắt đi cải tạo hoặc bị đày xuống trụ sở xã, ngày lao động công ích, tối ngủ trong thùng container.

Hậu quả là ông cán bộ tuyên giáo này không sống chung được với ai. Vợ con bỏ nhà ra đi. Cho đến những ngày bình thường sau này, hàng xóm cũng chẳng ai dám quan hệ gần gũi với ông. Người ta không thù địch ông nhưng lại ớn ông thù địch. Ông sống lặng lẽ một mình cho đến một ngày kia người ta phát hiện đàn chó đang tranh nhau cục xương người trước nhà ông. Thì ra ông ta chết khi nào chằng ai hay. Nếu không nhờ mấy con chó thì có lẽ thi hài ông sẽ phân hủy cho đến khi chỉ còn bộ xương trắng trong cái ngôi nhà cô đơn ấy.

Dân quê tôi giàu lòng nhân ái, họ đã chôn cất ông tử tế như chôn cất một người hùng vào sâu trong nấm mồ của quá khứ. Nhưng trước khi đắp chiếc khăn giấy lên gương mặt ông, nhiều người vẫn ái ngại, rằng ông vẫn nhìn mọi người bằng con mắt thù địch.

Nên nhớ triệu chứng Narcissism là căn bệnh phổ quát của loài người. Biết bệnh của mình để tìm ra trị liệu giải thoát khỏi cơn hoang tưởng Narcissisus mới là kẻ sáng suốt.

BAOTIENGDAN.COM
Triệu chứng Narcissism: Trường hợp Trần Long Ẩn Bởi AdminTD – 17/11/2019 Chu Mộng Long 17-11-2019 Ông Trần Long Ẩn là người đồng hương với tôi. Ông bị chửi làm tôi cũng thấy nhột. Nhưng tôi tin nhiều người còn nhột hơn. Không chỉ nhột mà…

“7 tội ác lớn nhất” của Mao Trạch Đông được phơi bày sau 39 năm ngày ông mất

CON NGƯỜI VÀ CUỘC SỐNG
PHƠI BÀY TỘI ÁC MAO TRẠCH ĐÔNG

About this website

Tháng 12/2014 trên mạng có lưu truyền một bài viết ký tên tác giả là Trang Quế Tam, tổng kết 7 tội ác lớn nhất của nhân loại do ông Mao Trạch Đông gây ra. Cựu lãnh đạo Trung Quốc Mao Trạch Đông nắm quyền 27 năm, lấy đấu tranh giai cấp làm cương lĩnh chủ yếu để tiến hành con đường cực tả. Trên đường lối đó, ông đã dùng dẫn dụ và cưỡng bức để gây ra biết bao thảm họa vô cùng tàn nhẫn cho xã hội mà mỗi thảm cảnh có thể được coi như là lớn nhất của nhân loại.

  1. Năm 1957 “Phản cánh hữu”, chụp mũ và giám sát 550.000 người phe cánh hữu, lấy những lời phát biểu của những người phe cánh hữu lập hồ sơ, khống chế nội bộ phe cánh hữu, tổng số gần 1 triệu người. Những người trong phe cánh hữu này hầu hết là thành phần tri thức, họ trong khi phe đấu đã tự sát nhiều đến mức không kể xiết. Đây là cuộc chiến chống lại nhiều người trí thức nhất của nhân loại.
  2. Năm 1958 “Đại nhảy vọt”, để hùa theo cách làm liều lĩnh của Mao Trạch Đông, toàn quốc hưởng ứng một cách quá khích. Các nơi đua nhau phóng đại sản lượng thu hoạch mùa vụ, sáng tạo ra con số không tưởng, sản lượng trên một mẫu là 5.000 – 60.000 kg lương thực, thậm chí ông còn “nghiêm trọng” đặt ra vấn đề “lương thực nhiều quá ăn không hết thì phải làm sao?”Đây là chuyệnhoang đường nhất của lịch sử loài người.
  3. Theo thống kê của Hồ sơ giải mật Quốc gia, từ mùa xuân năm 1958 đến mùa xuân năm 1962, tại Trung Quốc có 37 triệu 500 nghìn người chết đói. Người dân cho rằng, nếu như tính cả người chết đói, chạy nạn bị thất lạc, trẻ sơ sinh chết do không đủ sữa, chết do bị bội thực, chết vì đói rét, vì quá đói đi ăn trộm đồ ăn bị đánh chết, không cho chạy nạn bị đánh chết… Nếu như tính tất cả những nguyên nhân đó, thì con số người chết ước chừng 60 triệu người. Mao Trạch Đông đứng đầu vềthảm họaliên quan đến tính mạng con người, là điều thê thảm nhất của nhân loại.
  4. Năm 1957 sau khi chống lại phe cánh hữu, phần tử cánh hữu và cả người nhà bị đưa về nông thôn, họ đều bị giám sát lao động, đồng thời bất kể lúc nào cũng có thể bị lôi ra phê đấu, để làm tài liệu sống cho đấu tranh giai cấp. Các vùng nông thôn rộng lớn này biến thành một trại giam khổng lồ, không cần tường bao, không có thời hạn thi hành án. Mao Trạch Đông tạo ra một trại giam khổng lồ chưa từng có trong lịch sử, cũng như tương lai.
  5. Mao Trạch Đông thông qua rất nhiều thủ đoạn, khi mới đề xuất thì rất rõ ràng, nhưng khi kết thúc thì rất đen tối, thực thi sự sùng bái cá nhân, mê tín cá nhân. “Sáng xin chỉ thị, chiều phải báo cáo”, “Kính nghênh hồng bảo thư”… Mê tín cá nhân và sùng bái cá nhân của Mao Trạch Đông đã lừa gạt con người mấy thế hệ, từ cổ chí kim, trong nước ngoài nước không ai sánh nổi.
  6. Tháng 9/1962, bà Giang Thanh, vợ của ông Mao từ hậu trường bước ra khoa tay múa chân nói về việc chính trị quốc gia. Năm 1965 Mao Trạch Đông và bà ta ở trong phòng kín mưu đồ, đưa ra “Bình tân biên lịch sử kịch (hải thụy bãi quan)”, Giang Thanh được đề cử lên làm Phó Tổ trưởng Cách mạng Văn hóa Trung ương, sau đó lên làm Cố vấn Cách mạng Văn hóa Quân ủy, rồi Ủy viên Cục Chính trị. Ngoài Mao Trạch Đông ra, bà Giang Thanh trở thành cánh tay đắc lực với quyền lực vượt qua tất cả các lãnh đạo trong Trung ương ĐCSTQ. Bà Giang Thanh đã lợi dụng quyền lực mà Mao Trạch Đông giao cho để làm vô số việc ác, chuyện xấu và các vụ bê bối. Mao Trạch Đông trao quyền lực lớn nhất cho vợ của mình, chuyện này cũng chưa từng có trong lịch sử.
  7. Mao Trạch Đông phát động kẻ thù chính trị đả kích Đại Cách mạng Văn hóa, khiến cho Trung Quốc lâm vào đại loạn. Trong 10 năm Đại Cách mạng Văn hóa, hơn 20 triệu người bị giết chết, tự sát và thảm sát. Đây là tội ác giết người vô tội, tàn khốc vàvô nhân tính lớn nhấttrong lịch sử nhân loại.

Đừng bao giờ trông chờ vào sự thay đổi của cộng sản…

Image may contain: 1 person, text

Khôi Nguyên is in Hanoi, Vietnam.

Đó là cộng sản Đông Đức chứ cộng sản Việt Nam khác bà ạ . Nếu bà có dịp đến Việt Nam ở chừng ba tháng thôi bà sẽ thấy cs VN thay đổi chóng mặt: Từ Tàu Lạ chuyển sang Tàu Nước Ngoài, từ tham nhũng năm mười tỉ chuyển sang cả mấy ngàn tỉ, từ hứa làm nửa nhiệm kỳ chuyển sang ngồi luôn một đít hai ghế…

Khán giả chọn lựa nó, thứ âm nhạc chôn mà không chết.

Image may contain: 1 person, smiling

Đỗ Trung QuânFollow

Nhân ông trần long ẩn kẻ đang đòi tiếp tục “ đấu tố “ âm nhạc miền nam truớc 1975 tôi post lại bài viết 2 năm truớc của mình

Vẫn còn nhớ ct đêm giao thừa 2018 của ubnd tp hcm với “ việt kiều yêu nuớc “ tại sân dinh thống nhất , trần long ẩn đưa bài hát đại loại “ vòng tay của đảng với việt kiều …” gì đấy ( không nhớ nguyên văn vì bài hát rong quá tởm ) vào ct . Để làm gì ai cũng hiểu .

Đỗ Trung Quân

Mấy năm trước, một nhóm nhạc sĩ Hà Nội dự định làm một cuộc cách mệnh lật đổ một thể loại âm nhạc đại chúng của Sài Gòn: BOLERO. Khởi đầu bằng những phát biểu có tính mỉa mai và không xem đó là âm nhạc, hầu hết những nhạc sĩ ấy đều là người tôi có quen biết, từng cụng ly uống rượu và thậm chí tôi từng tham gia xuyên việt với tư cách Mc. Tôi biết rõ “đại ca lãnh đạo“ là ai. Thế nên, trong bài viết này sẽ trên tinh thần đối thoại thẳng thắn nhưng không khiêu kích, bôi bác cá nhân ai, nó sẽ hiếu hòa nhưng không nhượng bộ điều gì không thể nhượng bộ.

Chôn không chết.

Sau 1975 ,toàn bộ nền âm nhạc miền nam nói chung Sài Gòn nói riêng được liệt kê vào loại phản động cấm phổ biến, trong đó bolero cách gọi chung một thể loại nhạc đại chúng uỷ mị không có giá trị, nấm mồ được đào và bolero cũng được chôn xuống chờ xanh cỏ…

Nhưng người miền nam trong thời chiến, trước 1975 không có thông tin để biết rằng tại Hà Nội miền bắc thập niên 1970 có một vụ án bi thương: vụ án “Toán xồm – Lộc vàng“ (xin tra google), hai chàng trai trẻ tuổi mê nhạc tiền chiến, nước ngoài, ”nhạc vàng“ của Sài Gòn dù đi hát chui cũng bị dong ra vành móng ngựa tội tuyên truyền phổ biến nhạc đồi truỵ – phản động. Toán xồm 15 năm tù. Lộc vàng 10 năm tù. Nhờ án tù cao nên hai người tù không phải đi lính, bộ đội, không phải đi qua chiến tranh. Năm 1982, mãn án tù trở về khi tới ga Hàng Cỏ, từ những chiếc cassette chiến lợi phẩm mang từ miền nam về ầm ĩ toàn những thứ “nhạc vàng uỷ mị“ thứ âm nhạc lấy đi mỗi người trên dưới 10 năm trong lao tù. Toán xồm vài năm sau đó chết trước cửa ngôi nhà cũ bị chiếm dụng của mình đúng ngày 30 tháng tư, Lộc vàng còn sống đến hôm nay, mở một quán cà phê ven Hồ Tây đêm đêm vẫn hát…nhạc vàng.

Thứ âm nhạc đã bị chôn mà không chết, mãi mồ không xanh cỏ.

Thêm 40 năm nữa , một ngày kia bỗng thấy trên truyền hình quốc gia VTV tràn ngập loại âm nhạc “uỷ mị bolero“.những cuộc thi đủ màu sắc tưng bừng diễn ra.những gương mặt ca sĩ trước đây chỉ thấy ở những chương trình hải ngoại nay nghiễm nhiên xuất hiện trên hàng ghế quyền lực lệch trời với thí sinh: BAN GIÁM KHẢO! Thứ âm nhạc “uỷ mị – bình dân –sến súa !“ ấy chiếm lĩnh sóng truyền hình hơn mọi game chơi nào khác.

Một cách tự nhiên cuộc “phục thù ngọt ngào“ không đổ máu, không có tiếng súng đạn – chỉ thí sinh – ban giám khảo và bolero: sứ mệnh hoàn tất.

những ca khúc đỏ một thời bỗng lui vào viện bảo tàng, chỉ đưa ra trong vài ngày “ giỗ chạp“.

Đấy! chết mà chưa chôn, chưa kể âm nhạc “ hường hường “ của các anh.

Trịnh Công Sơn

Hôm nay, dù yêu hay ghét Trịnh thì một sự thật không thể phủ nhận đây là nhạc sĩ có khối lượng người hâm mộ trong và ngoài nước khổng lồ. Người được công chúng quan tâm hàng đầu trong nền âm nhạc đương đại việt nam.

Con người có vẻ ngoài gầy gò , gương mặt phảng phất vẻ trầm mặc của một “thiền sư“, có một cuộc đời tưởng như êm ả với quá nhiều thành công lại không phải vậy, trong niềm tin ngây thơ của một người thiên tả, ông phạm một vết hằn khó phai trong lời kêu gọi trên đài phát thanh trưa ngày 30 tháng 4 – 1975. Nhưng buồn thay cũng chính ông sau đó chịu nhiều đối xử, phân biệt hệt như những văn nghệ sĩ khác của Sài Gòn thời đó cho đến khi được một “nhà bảo trợ lớn“ Võ Văn Kiệt đỡ đầu. Trịnh Công Sơn qua một trang sử khác bắt đầu dễ thở hơn dù nhiều ca khúc danh tiếng của ông trước 1975 vẫn bị cấm phổ biến. Loạt “ ca khúc da vàng” là một ví dụ, thập niên 80 – 90 mỗi khi viết một ca khúc mới Trịnh Công Sơn vẫn phải đến hát trước cho một vài anh chị em báo Tuổi Trẻ nghe, trong ấy có tôi để tìm sự khen ngợi, ủng hộ cho ca khúc mới của mình. Báo Tuổi Trẻ luôn đăng những ca khúc ấy của ông “Chiều trên quê hương tôi – Bốn mùa thay lá …” trừ “Em còn nhớ hay em đã quên“ vẫn bị kiểm duyệt buộc gỡ xuống trong đêm chuẩn bị in báo từ một nhận định kiểu tuyên giáo “em ra đi nơi này phải đổi mới, phải khác chớ sao vẫn thế? cách mạng đã về rồi Sài Gòn phải khác…”
Cuối đời, khi mọi khó khăn đã qua, nhìn lại mình trong nỗi cô đơn Trịnh Công Sơn viết ca khúc u uẩn như dành riêng cho mình “ Tiến thoái lưỡng nan – tiến thoái lưỡng nan đi về lận đận…ngày xưa lận đận không biết về đâu…về đâu cuối phố về đâu góc trời…xa xăm tôi ngồi tôi tìm lại tôi …”

Trịnh Công Sơn mất, một đám tang vô tiền khoáng hậu với số lượng người Sài Gòn đưa tiễn! hơn 10 năm sau, ông được đặt tên đường.

Trịnh Công Sơn, kẻ bị nghi kỵ, phân biệt đối xử bỗng một hôm có không chỉ một mà đến hai con đường mang tên mình.một ở Hà Nội, một ở Huế. Cái mà bao nhiêu nhạc sĩ cách mạng cả đời thèm muốn, đến chết vẫn thèm thì Trịnh thong dong từ cõi vĩnh hằng hoàn tất cuộc “phục thù ngọt ngào“: Trịnh Công Sơn có tên đường như Văn Cao, Đỗ Nhuận, Nguyễn Đình Thi…

Cũng thập niên 90, Trần Long Ẩn một nhạc sĩ xuất thân phong trào sinh viên đô thị kênh kiệu tuyên bố “Nhóm những người bạn [Trịnh Công Sơn, Tôn Thất Lập, Trần Long Ẩn, Thanh Tùng , Nguyễn Ngọc Thiện, Vũ Hoàng, Nguyễn Văn Hiên, Từ Huy] đã đẩy lùi “âm nhạc hải ngoại“.
Tuyên giáo nghe sướng nhưng người nghe nhạc thì cười mỉm . “ thật không? “
….

Khoảng sân nhỏ nhà tôi một buổi tối cúp điện, những năm ấy, điện cúp một tuần 2 ngày 3 đêm. Tôi tiếp anh trong khoảng sân nửa sáng nửa tối của ngọn đèn dầu hắt ra, anh đến chào tạm biệt về lại Bắc Ninh. Giọng anh buồn rầu “tôi phải về chốn cũ thôi, ở đây họ không chấp nhận nhạc của tôi …” tôi nói “anh cứ về đi tôi tin rằng chỉ 5 năm sau khi anh quay lại Sài Gòn, sẽ là câu chuyện khác, họ sẽ phải nghe ca khúc của anh …”

Anh là người có kiến thức rộng nhiều lãnh vực, có tài năng tôi tin như thế.
Tôi không rõ khi anh quay lại Sài Gòn có đúng 5 năm không, nhưng ca khúc của anh đang rất nổi tiếng “ cho em một ngày , hoạ mi hót trong mưa , nghe mưa..vv ” tên anh đã được nhắc tới.

…Giờ thì anh đã có tên tuổi dù âm nhạc của anh ít dần trong công chúng. Anh bắt đầu có những nhận định khác. Khi anh và nhóm của mình coi thường một thể loại âm nhạc được các anh xem là “sến “ của công chúng Sài Gòn nghĩa là cùng lúc các anh giới thiệu một lỗ hổng lớn, một cái nhìn cục bộ hẹp hòi mà âm nhạc, nghệ thuật không nên có. Các anh có người sang tận Hoa Kỳ học hành trở về với nhiều tự hào vẫn quên một điều căn bản, nền giáo dục nghệ thuật nước Mỹ cho mọi người ngay từ lớp học phổ thông hiểu biết về mọi thể loại, hình thái âm nhạc : rock , funk , jazz, country vv… và ai chọn lựa hình thái âm nhạc nhạc nào là quyền yêu thích riêng của họ, không có chuyện Mozart , Beethoven …sang hơn anh mù Ray Charles hay John Denver của country music là sến.

Các anh phạm vào điều cao ngạo, trịch thượng trong nghệ thuật .

Những cuộc “ phục thù ngọt ngào “ đang và đã diễn ra. Khán giả chọn lựa nó, thứ âm nhạc chôn mà không chết.

Muốn nó chết, dễ thôi! Các anh hãy làm nhạc hay hơn nó, có tài năng hơn nó để vĩnh cửu như nó …

Dèm pha, mai mỉa, xúc phạm nó vô nghĩa ! Nó càng bất tử !
Chỉ vậy thôi !

Đ.T.Q.

Sinh viên Hong Kong chuẩn bị cố thủ, biến đại học thành pháo đài

VOA Tiếng Việt

 Sinh viên Hong Kong đã xây một pháo đài tại Đại học Bách khoa Hong Kong (PolyU), cách căn cứ của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc có 50 mét, theo đài CNN.

Sinh viên mặc trang phục màu đen, đeo mặt nạ, thay phiên nhau canh gác những bức tường quanh khuôn viên trường tại Hung Hom, ở trung tâm của Kowloon. Một số nhìn chăm chăm vào các ống nhòm, một số khác trang bị với cung và tên.

Đài CNN tường thuật rằng nhiều rào chắn xây vội vã bằng gạch và xi măng thô sơ đã được dựng lên trên những con đường dẫn tới nhà trường, và một đống lớn các bao nhụa chứa rác đã được tẩm xăng, đã sẵn sàng để được đốt nếu cảnh sát tới gần.

Một sinh viên đeo mặt nạ đứng canh ở cổng trường nói:

“Chúng tôi sẽ ở đây để bảo vệ nhà trường nếu cảnh sát tới.”

Sau 5 tháng bất ổn chính trị, giao thông đình trệ và bạo động ngày càng tăng, rốt cuộc các trường đại học trên khắp Hong Kong đã trở thành những bãi chiến trường mới nhất.
Quang cảnh trên đường xung quanh Đại học Bách Khoa Hong Kong hôm 15/11/2019
Quang cảnh trên đường xung quanh Đại học Bách Khoa Hong Kong hôm 15/11/2019

Những người biểu tình, đa số là sinh viên, đã trở lại chiếm quyền kiểm soát các khuôn viên đại học và biến các trường này thành những pháo đài cho sinh viên biểu tình tụ tập, đầy đủ với những kho vũ khí thô sơ và lương thực.

Chiều thứ Sáu 15/11 giờ Hong Kong, không khí bên ngoài cổng trường Đại học Bách khoa rất căng thẳng, nhiều sinh viên đã sẵn sàng với bom xăng tự chế trên tay. Sinh viên tại đây lo ngại cảnh sát có thể ra tay bất cứ lúc nào. Ngày hôm trước, cảnh sát đã bắn hơi cay gần nhà trường sau khi người biểu tình ném rác xuống một con đường gần đó để chặn giao thông.

Sinh viên ra vào bị kiểm soát túi xách vì những người biểu tình sợ nội gián, hoặc công an cảnh sát trà trộn.

Cuộc chiếm đóng Đại học Bách Khoa khởi sự sau những vụ đụng độ dữ dội nhất từng xảy ra tại Hong Kong từ khi biểu tình nổ ra hồi tháng 6 năm nay.

Ở vùng Đông-Bắc New Territories tại Đại học Hong Kong (CUHK), hàng trăm cảnh sát chống bạo động đã ném hơn 1.567 can hơi cay vào đám biểu tình hôm 12/11. Cảnh sát gọi các trường đại học bị sinh viên chiếm đóng là những cái “nôi của những kẻ tội phạm và phản loạn” và “nhà máy làm vũ khí”.

“Chúng tôi sẽ ở đây để bảo vệ nhà trường nếu cảnh sát tới.”
Một sinh viên biểu tình ở Hong Kong

Trong khi sinh viên thì cho rằng hành động trấn áp của cảnh sát là một sự xâm phạm không cần thiết, đe dọa tự do học thuật, với ý đồ chiếm đóng các trường đại học nổi tiếng, như Đại học Bách Khoa. Họ tố cáo cảnh sát là có kề hoạch phong tỏa trường đại học.

Nhưng tin tức nói rằng cho tới chiều thứ Sáu 15/11, lực lượng cảnh sát chưa có động thài nào tiến gần tới các trường, mặc dù vào chiếu tối thứ Sáu, những người biểu tình tiếp tục ngăn chặn giao thông ở các đường xung quanh để chuẩn bị cho thêm một cuộc đối đầu khác nữa với chính quyền.

Sinh viên Hong Kong vẫn khẳng định là phong trào chống đối của họ không có lãnh đạo, nhưng theo đài CNN, thì mức độ phối hợp hành động tại các trường đại học Hong Kong có thể nói là “chuyên nghiệp.”

Một sinh viên biểu tình nói:

“Chúng tôi không có một kế hoạch cho những gì diễn ra vào ngày mai. Nhưng ngay bây giờ, thì chúng tôi hiểu là chúng tôi sẽ ở đây để bảo vệ nơi này.”

(Nếu không vào được VOA, xin hãy dùng đường link voaviet2019.com hoặc vn3000.info để vượt tường lửa)

About this website

VOATIENGVIET.COM
Sinh viên Hong Kong xây pháo đài, chuẩn bị cố thủ tại Đại học Bách khoa, cách căn cứ của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc có 50 mét

Hậu quả của một cơn giận  

           Hậu quả của một cơn giận  

Tác giả: Phùng Văn Phụng

 Tức giận là gì?

Theo Medicinenet, tức giận hay giận dữ (anger có nguồn gốc từ ngôn ngữ cổ Bắc Âu) là một phản ứng cảm xúc liên quan đến việc tâm lý con người khi đang bị đe dọa.

Tức giận cũng là do đặt cái tôi của mình quá lớn, do kiêu ngạo (tội tổ tông Adam và Eve muốn bằng trời hay con người muốn làm tháp Babel để lên tận trời cao). Do tự cao, tự đại coi khinh người khác học thức kém, nghèo hơn, nhân cách thua mình v.v…cho nên khi mình bị xúc phạm hay không vừa ý người nào hay bất cứ chuyện gì, thì nổi “khùng” lên mắng chửi, to tiếng, nặng lời, hăm dọa, đánh đập, bắn giết…

Khi giận quá, con người mất khôn, không còn kiểm soát được chính mình nữa và có những hành động ghê gớm, điên rồ, không thể tưởng tượng được như…

Chuyện 1:

Cãi nhau, chồng lao xe hơi chở vợ con xuống sông Hoài, 3 người chết

January 25, 2019

Cãi vã nhau, người chồng tức giận lái xe hơi đang chở vợ và hai con lao thẳng xuống sông Hoài ở thành phố Hội An, khiến 3 người chết. Trong xe hơi lúc này có bốn người gồm hai vợ chồng và hai đứa con. Hai vợ chồng cùng con trai tử vong, riêng bé gái (14 tuổi) biết bơi nên khi xe lao xuống sông đã nhanh chóng thoát ra ngoài, bơi vào bờ kêu cứu.

Hiện trường trục vớt chiếc xe hơi và thi thể các nạn nhân. (Hình: Tuổi Trẻ)

 Chuyện 2:

Cãi nhau vì chiếc điếu cày, em đâm chết anh trong ngày cúng cha

13/09/2019 

TTO – Người anh muốn mang điếu cày lên chùa trong lễ cúng bố 49 ngày để mọi người cùng hút, người em không đồng ý, hai anh em xảy ra xô xát. Hậu quả là người anh bị em trai đâm chết.

Hiện trường nơi xảy ra vụ việc – Ảnh: KHÁNH LINH

Chiều 13-9 (2019), lãnh đạo Công an tỉnh Thái Bình xác nhận thông tin trên, đồng thời cho biết Cơ quan CSĐT công an tỉnh đang cùng các đơn vị nghiệp vụ, Công an huyện Kiến Xương khẩn trương điều tra làm rõ nguyên nhân.

Theo thông tin ban đầu, vào sáng 13-9, gia đình người thân ông Nghiêm Văn Th. (trú ngụ địa chỉ trên, đã mất) tổ chức làm lễ cúng tuần 49 ngày cho ông Th.

Trong lúc chuẩn bị lên chùa làm lễ, giữa hai anh em ruột Nghiêm Văn Thắng (29 tuổi) và Nghiêm Văn Thành (20 tuổi) xảy ra xích mích dẫn đến xô xát.

Trong lúc nóng giận, anh Thắng đánh Thành gãy răng cửa. Bị đánh đau, Thành vớ con dao trong bếp truy đuổi anh trai.

Anh Thắng bỏ chạy, nhưng đến khu vực ngã tư gần chợ Bặt (thuộc địa phận xóm 6, xã Quang Bình) thì bị Thành đuổi kịp. Thành đã dùng dao đâm nhiều nhát khiến anh Thắng gục ngay tại chỗ.

Người dân sau đó đưa nạn nhân đi cấp cứu nhưng anh Thắng đã tử vong. Đến gần 15 giờ cùng ngày, thi thể nạn nhân được đưa về gia đình để lo hậu sự.

Nghi phạm Thành đã bị cơ quan công an bắt giữ ngay sau đó.

Chuyện 3:

Bị rầy la chuyện ăn nhậu, con trai cứa cổ mẹ già 72 tuổi

13/11/2019

 Tho Em về nhà gặp mẹ ruột là bà Phạm Thị Thiểu (72 tuổi). Bà Thiểu la mắng Tho Em không lo làm ăn, phụ giúp gia đình mà tối ngày lo ăn nhậu.

Giữa hai mẹ con xảy ra cự cãi, Tho Em bỏ đi ra ngoài đường. Đi được một đoạn, Tho Em bực tức nên quay lại nhà, đi thẳng vào bếp cầm lấy con dao rồi cứa cổ mẹ ruột khiến bà Thiểu tử vong tại chỗ.

Sự Chế Ngự Cơn Giận Dữ Của Bạn

Cơn giận dữ hay sự thù hận, khi đã gây ra, có thể có những kết quả tai hại khôn lường.

Theo Tờ Thông-báo, trong một năm, 80 phần trăm những nạn nhân bị giết trong một tiểu bang, thường bị giết bởi những thành viên trong gia đình hay những người bạn thân thiết. Hầu hết những sự tấn công tai họa này là kết quả của những cuộc cãi nhau hằng ngày, trong nhiều hoàn cảnh khác nhau.

Hay là, như Bác sĩ Cecil Osborne giải thích trong cuốn sách của ông, cơn giận bị đè nén dần dần hiện ra trong “dạng của vài căn bệnh thần kinh: những ung nhọt, bệnh suyễn, chứng viêm khớp, chứng viêm ruột kết, chứng viêm da, những sự phiền não về tim hay bất cứ một tỷ lệ của cái khác.”

 Làm sao giải quyết được cơn giận.

Cần sáu bước như sau:

1-Thật thà thú nhận sự giận dữ của mình.

2- Chấp nhận có sự giận dữ

3- Quyết định giải quyết nó

4- Diễn đạt cảm giác giận dữ của bạn nột cách sáng tạo trong tình yêu thương

5- Kiểm soát nó nếu bạn đang cảm thấy sợ hay đe dọa

6- Khi bạn đã chia xẻ cơn giận của bạn rồi tiếp theo là hãy tha thứ…

Kết: Tóm lại, sự giận dữ tạo ra những hậu quả không lường trước được mà báo chí hằng ngày vẫn thường xuyên nêu lên những trường hợp giết chóc nhau vô lý cũng vì không đè nén được sự giận dữ.

Sức người không làm được nhưng nhờ ơn Chúa, cầu nguyện với Chúa thì ta có thể làm được.

Đức Đạt Lai Lạt Ma nói:

“Hạnh phúc không phải là một vấn đề của số phận. Đó là vấn đề lựa chọn.”

 Ông nói:

Hãy thận trọng với suy nghĩ của bạn bởi vì suy nghĩ sẽ trở thành lời nói.

Hãy thận trọng với lời nói của bạn bởi vì lời nói sẽ trở thành hành vi.

Hãy thận trọng với hành vi của bạn bởi vì hành vi sẽ trở thành thói quen

Hãy thận trọng với thói quen của bạn bởi vì thói quen sẽ tạo thành tính cách.

Hãy thận trọng với tính cách của bạn bởi vì nó sẽ tạo thành vận mệnh

và vận mệnh của bạn sẽ chính là cuộc sống của bạn.

Đức Đạt Đai Lạt Ma, trong bài:

(Đối thoại giữa Đạt Lai Lạt Ma và Leonardo Boff)

 Suy nghĩ về bài dưới đây để tâm tư, tình cảm của chúng ta lắng đọng lại, không còn hơn thua, tranh chấp, nhất là tranh chấp giữa vợ chồng, cha con, mẹ con, anh em bà con lẫn nhau.

MỘT NGÀY, MỘT NĂM VÀ MỘT ĐỜI NGƯỜI

Một ngày rất ngắn, ngắn đến mức chưa nắm được cái sáng sớm thì đã tới hoàng hôn.
Một năm thật ngắn, ngắn đến mức chưa kịp thưởng thức sắc màu đầu xuân thì đã tới sương thu.
Một cuộc đời rất ngắn, ngắn tới mức chưa kịp hưởng thụ những năm tháng đẹp thì người đã già rồi.
Luôn luôn đến quá nhanh mà hiểu ra thì quá muộn, cho nên chúng ta phải học cách trân trọng, trân trọng tình thân, tình bạn, tình đồng nghiệp, tình yêu, tình vợ chồng, tình phụ mẫu, tình đồng loại …

Vì một khi đã lướt qua, thì khó có thể gặp lại.

Sau 20 tuổi, thì đất khách và quê nhà giống nhau vì đi đến đâu cũng có thể thích ứng.
Sau 30 tuổi, thì ban ngày và ban đêm giống nhau vì mấy ngày mất ngủ cũng không sao.
Sau 40 tuổi, thì trình độ học vấn cao thấp giống nhau, học vấn thấp có khi kiếm tiền nhiều hơn.
Sau 50 tuổi, thì đẹp và xấu giống nhau vì lúc này có đẹp đến mấy cũng xuất hiện nếp nhăn và tàn nhang.
Sau 60 tuổi, thì làm quan lớn và quan bé giống nhau vì nghỉ hưu rồi cấp bậc giống nhau.
Sau 70 tuổi, thì nhà to và nhà nhỏ giống nhau vì xương khớp thoái hóa không thể đi được hết những không gian muốn đi.
Sau 80 tuổi, thì tiền nhiều và tiền ít giống nhau vì có tiêu cũng chẳng tiêu được bao nhiêu tiền.
Sau 90 tuổi, thì nam và nữ giống nhau vì không thể làm nổi chuyện ấy nữa.
Sau 100 tuổi, thì nằm và đứng giống nhau vì đứng dậy cũng chẳng biết làm gì.

Cuộc đời của bạn và tôi là như vậy, không khác nhau nhiều…

Nhìn ra, hiểu được, cuộc đời là như thế…

Trân trọng những thứ đã có và đang có…

(Sưu tầm trên net)

Vậy mà tại sao con người còn thù hằn, giận dai, giận suốt đời, đến nỗi trước khi chết còn dặn thân nhân: “cấm không cho đương sự đến thăm tôi, tôi sẽ làm cho nứt hòm đó”.

Sao không khiêm nhường, cảm thông, yêu thương và tha thứ cho nhau vì trong Kinh lạy Cha có dạy: “xin Cha tha nợ cho chúng con cũng như chúng con tha kẻ có nợ chúng con” để lòng thanh thản, tràn ngập yêu thương, để đón nhận tình yêu thương của Cha trên trời, sau khi lìa khỏi cõi đời tạm bợ này.

Phải vậy không?

Phùng Văn Phụng

11/2019

THIÊN ĐÀNG CỘNG SẢN Ở ĐÂU?

THIÊN ĐÀNG CỘNG SẢN Ở ĐÂU?

Ông X thuở nhỏ mồ côi cha mẹ đi chăn trâu, cuộc sống ngoài Bắc lầm than vất vả, khiến cho ông phải ma lanh để sống còn. Lớn lên vào quân đội cũng nhờ vào sự ma lanh, ông đã trèo lên được chức cao trong hàng ngũ cộng sản VN. Ông ta rất tự hào về mình, khôn lanh.

Vào quân đội cs thì phải ma lanh, cướp công, cướp của, cướp quyền, thì mới nhanh thăng quan tiến chức. Còn hiền lành thật thà, thì chỉ làm lính quèn ra chiến trường làm vịt nướng, vịt quay cho đảng nhậu xơi.

Ông rất nhậy bén trong vấn đề chuyển biến tình hình chính trị, luôn nắm bắt kịp thời thế. Nên ông đã thoát chết bao phen hú hồn.

Lần này trong nước có biến động, đảng phái tranh giành quyền lực thanh trừng nhau, ông đã nhanh chân đưa cả gia đình sang Mỹ định cư ở một vùng hẻo lánh xa người Việt Nam, mong là có một cuộc sống bình yên.

Qua Mỹ ông mua một căn nhà khá to, cả gia đình sống chung, vợ chồng ông và ba người con, hai trai một gái.

Lúc đầu gia đình ông hơi bỡ ngỡ, dần rồi cũng quen, vợ chồng ông ít giao tiếp với ai, vì không giỏi tiếng Anh nên rất sợ khi tiếp xúc với người nước ngoài, thường ở trong nhà, chuyện gì bắt buộc lắm vợ chồng ông mới phải đi ra ngoài.

Đời sống ở Mỹ hầu như người nào cũng phải có xe hơi để đi làm hay đi học, con ông học thì ít đổi xe và đụng xe thì nhiều, một thằng ăn chơi còn vướng vào xì ke.

Ông không được ăn học, nên ông cứ nghĩ rằng khi con ông qua Mỹ chúng sẽ giỏi. Con ông đã quen thói ăn chơi lêu lổng từ VN, học hành không có nền tảng vững chắc, không hứng thú học hành, dù ở nước nào đi nữa mà chúng không muốn học, thì nhà trường có giỏi cũng đành bó tay, mà ông còn cố ép chúng nó cũng vô ích.

Con nhà quan ăn sung mặc sướng quen rồi nên lười biếng, tiền bạc không làm ra mà chi tiêu đủ thứ nên cũng cạn dần.

Trước khi rời VN ông cũng tính toán rất kỹ càng. Nếu ông mang tiền sang đây hết, lỡ chẳng may bị Mỹ tịch thu thì ông trắng tay, nên ông đã cho một số đàn em đầu gấu giữ làm ăn, khi nào ông cần, chúng sẽ gửi qua cho ông.

Một hai năm đầu chúng vẫn gửi đều đặn cho ông. Nhưng sau này không thấy chúng gửi hay nói gì nữa.

Những tên đầu gấu giữ tiền làm ăn, có thằng tham ăn lớn, buôn xì ke bị bắt, thằng thì biết ông không còn đường trở về nước nên chúng quỵt luôn.

Ông tức điên người nghiến răng nói:- Tao mà bắt được chúng mày. Ông giết thẳng tay hết.

Ông nói cho bớt tức thôi, chứ ông đã già, sức đã kiệt, quyền lực thì không còn, ông đã gây thù chuốc oán với nhiều đồng chí làm sao dám về VN.

Thế là gia đình của ông dần dần rơi vào cảnh bế tắc, nên ông thường gay gắt với vợ con, ông tưởng rằng ông vẫn còn quyền la mắng vợ con trên xứ Mỹ tự do này.

Hai đứa con của ông một trai một gái bỏ về VN, chúng chẳng sung sướng gì khi sống trên đất Mỹ, vì chúng không hội nhập được, chúng quen lối sống ngang tàng chuyên ức hiếp người khác, sang đây không còn quyền hành gì nên buồn chán, ít bạn bè đi chơi, mà đi chơi chỗ nào cũng là người Mỹ nên không vui, về VN làm anh chị mới vui.

Gia đình ông bây giờ trống vắng, căn nhà to giờ chỉ còn lại hai ông bà, ông thì tối ngày đay nghiến bà. 

Khi trước ở VN nhà bà có người giúp việc, sang đây bà phải làm hết, cực nhọc mà còn phải nghe ông chửi. Một ngày phụ nữ vùng lên, bà cãi lại và quyết định về VN. Đó cũng là cái cớ cho bà về VN, bà sang đây như người ở tù, nhớ họ hàng, nhớ quê hương và nhớ hai đứa con, nên sẳn dịp này bà nhất định rời bỏ Nước Mỹ…. Chán phèo.

Trong cuộc đời của ông, bây giờ ông mới biết sợ, khi bà nhất quyết về VN, đồng minh cuối cùng cũng lià bỏ ông. Ông cảm thấy hối hận vì mình đã quá nóng giận chửi vợ mình, và hối hận vì mình đã đưa gia đình sang Mỹ… Cái xứ lạnh lẽo giá băng chết tiệt này.

Mùa hè thì thời tiết làm cho con người ta phấn khởi vui tươi. Còn mùa đông thì u ám lạnh lẽo buồn, trong nhà nhìn ra ngoài tuyết rơi thì buồn không thể nào tả cho xiết.

Cũng may còn internet (mạng) ông thường vào FB xem tin tức thời sự quê nhà, ngày nào ông cũng thấy người dân lên án chửi rủa cộng sản độc ác … Bây giờ ông sống còn khổ hơn chết, sống nhục cô đơn nơi vắng vẻ mà vẫn nghe biết người dân nguyền rủa mỗi ngày. Ông thầm nghĩ: – Ngày xưa anh hùng bao nhiêu thì ngày nay lại hèn bấy nhiêu.

Một ngày ông biết tin đứa con trai ông vào tù do người ta gài bẫy hại, ông rất đau lòng nhưng không biết làm gì hơn, ông biết là ai gài bẫy con ông, mục đích để làm gì. Kẻ mà ông hại nó khi xưa, bây giờ nó dùng con trai ông làm mồi nhử ông về nước để nó trị tội ông. Bao nhiêu năm đi theo đảng hại người, ông không biết đau và không biết xót thương ai, vậy mà bây giờ ông lại muốn người ta xót thương ông và con trai của ông.

Ông không còn gì, ông biết có về nước cũng chẳng cứu được con, ông quá hiểu cs, nên ông không về mặc dù ông rất thương con. Nhiều nỗi buồn vây quanh ông không có lối thoát nhiều lúc ông chỉ muốn tự tử cho xong.

Một hôm thằng xì ke đi về nơi nó ngủ, thấy một ông già nằm ngủ chỗ của nó, nó liền đá cho ông ta mấy phát… Cút đi chỗ khác. Sao ông dám giành chỗ của tôi. Ông già lầm lũi bỏ đi tìm chỗ khác, thằng xì ke không nhận ra ông là bố nó, và ông cũng không còn nhận ra nó nữa… Mà nhận ra để làm gì.

Trong vùng nơi ông ở có một nhà hàng thỉnh thoảng nấu thức ăn cho người vô gia cư ăn miễn phí, ông biết cũng lần mò đến đây ăn, trước khi đi ăn, ông làm mặt mày lem luốc để không ai nhận ra ông.

Đến khi người chủ quán già bưng tô phở ra là hai đôi mắt chạm nhau, nhưng ông chủ nhà hàng vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, còn ông X thì gục đầu xuống, ông chủ đi vô trong gói thêm thức ăn còn bỏ vào một ít tiền, và bảo vợ ông mang ra cho người đó.

Trên mặt ông X có một vết thẹo bên mắt trái, dù ông có bôi bẩn gương mặt của ông như thế nào, thì người tù cải tạo năm xưa vẫn nhận ra được. Là một người lính VNCH chân chính nhân bản yêu thương, nên ông cố làm như không quen biết để tránh mọi người biết chuyện cũ của ông X năm xưa.

Ông X thì ngậm ngùi cầm gói quà, suy nghĩ ngày xưa mình đối xử tàn nhẫn với họ, vậy mà bây giờ họ vẫn đối xử tốt với mình, ăn xong ông X ra về tay cầm gói quà lững thững bước đi. Ông cố nén xúc động, mà mắt ông cứ cay và mờ đi, nước mắt cứ trào ra ông không thể kìm chế được… Từ ngày vào đảng, có lẽ đây là lần đầu tiên ông biết khóc trong đời.

Ông ta thầm nghĩ: Thiên Đàng cs ở đâu?

Lê Danh Dương

 From: TU-PHUNG