
NLD.COM.VN
NLD.COM.VN
Tại vì vua Gia Long làm việc suốt ngày, đêm chỉ ngủ 6 tiếng, ăn cơm với cá mắm, xắn tay đào hố, đắp thành cùng với tướng sĩ.
Tại vì vua Minh Mạng mua cân đường, cân nhãn cũng ghi vào Hội điển.
Tại vì vua Tự Đức tôn trọng sự phân quyền giữa hành pháp và tư pháp: khi bộ hình đã xử án, vua cũng không dám can thiệp.
Tại vì những người trong hoàng gia không được phép giao du mật thiết với các quan, tránh sự đút lót, lạm quyền.
Tại vì anh, em, cha, con không được làm quan cùng một chỗ, tránh sự thông đồng.
Tại vì những đại thần như Nguyễn Tri Phương, khi thắng trận, được vua ban cho một bài thơ hay một chiếc áo gấm, khi thua trận bị xuống chức, bị luận tội nặng nề…
Khi ta thấy những người như Trịnh Hoài Đức, Nguyễn Tri Phương, Phan Thanh Giản, Hoàng Diệu… một đời hy sinh cho đất nước mà không có được một ngôi nhà khang trang để ở, thì hẳn ta phải ngần ngại khi muốn làm đại gia vì cha chú ta là những Đại Thần.
Khi ta tìm trong bộ sách đồ sộ nhiều nghìn trang của các sử gia triều Nguyễn, mà không nhặt ra được một hàng tâng bốc nhà vua, thì ta phải nghĩ lại, khi viết những điều xu nịnh, trong những trang được gọi là lịch sử.
Khi ta lạnh lùng làm ngơ để quân Tầu chiếm Hoàng Sa, thì ta phải chạnh lòng nhớ đến chúa Nguyễn đã tạo đội Hoàng Sa, để giữ quần đảo Hoàng Sa, đội Bắc Hải để kiểm soát Trường Sa, Côn Lôn, Phú Quốc, từ thế kỷ XVII.
Vì vậy, khi đã biết sử, ta không thể sống tồi tàn, bệ rạc, ăn cắp của công, vì cha ông ta, cách đây mấy trăm năm đã sống có nhân cách, sống tử tế, sống lương thiện.
Đó là sự khác biệt tại sao Việt Nam trong thế kỷ XIX là một cường quốc ở Á Châu và Việt Nam ngày nay…”
( Trích)
Bài: Nhà nghiên cứu Thụy Khuê .
Nguồn : Đại Việt tàng thư.
Fb Dung Tran.
NẾU LỊCH SỬ TÁI DIỄN! (Các bạn trẻ nên đọc)
Nếu bây giờ Kim Jong Un qua bắt tay với Trung cộng xin viện trợ lương thực, thuốc men, quân trang, vũ khí… Rồi qua Nga xin viện trợ quân sự, trọng pháo, tên lửa, máy bay… Xong, sau đó xin Trung cộng đem quân qua giữ an ninh cho Bắc Triều Tiên, còn mình thì dốc toàn bộ lực lượng quân đội Triều Tiên tiến xuống đánh chiếm Nam Đại Hàn với chiêu bài: “Giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước”.
Bị Nam Đại Hàn chống lại nhưng Bắc Triều Tiên vẫn quyết dốc toàn lực tấn công, với phương châm: “Phải giải phóng cho bằng được Nam Đại Hàn dù phải hy sinh đến người Bắc Triều Tiên cuối cùng”. Thế là hai bên giao tranh suốt 20 năm đến nỗi xương chất thành núi, máu đổ thành sông, hàng triệu người hai miền chết không toàn thây, hàng triệu trẻ em mồ côi, hàng triệu phụ nữ goá phụ, hàng triệu người mẹ mất con, người vợ mất chồng… Đất nước bị bom đạn cày xới tan tành, thê thảm và cuối cùng Nam Đại Hàn thua và Bắc Triều Tiên đại thắng, thế là hai miền thống nhất.
Sau khi thắng cuộc chiến, việc đầu tiên là chính quyền miền Bắc bắt toàn bộ quân dân cán chính của miền Nam cho đi đày nơi rừng thiêng nước độc với cái gọi là “cải tạo”. Tiếp theo, họ bắt tất cả các ông chủ tập đoàn và những doanh nhân giàu có cùng toàn bộ gia quyến của họ đưa lên rừng bắt cuốc đất, trồng khoai với cái gọi là đi “kinh tế mới”. Họ ghép tội những ông chủ của các tập đoàn SamSung, Hyundai, LG… này là bọn tư bản bóc lột ngồi mát ăn bát vàng không chịu lao động sống trên mồ hôi nước mắt của công nhân. Sau đó chính quyền miền Bắc đưa những người có thành tích ch.é.m g.i.ế.t trong cuộc chiến vô làm chủ tịch tập đoàn Samsung. Đưa những người đặt m.ì.n giỏi, đánh b.o.m kh.ủ.ng bố vào làm giám đốc tập đoàn Hyundai. Đưa những người tải đạn xuất sắc vô làm chủ nhiệm tổng công ty LG. Đưa mấy anh chăn nuôi giỏi vô làm tỉnh trưởng, mấy anh trồng khoai tốt vô làm quận trưởng, mấy anh thiến heo xuất sắc vô làm xã trưởng, v.v.. Họ tuyệt đối không cho con cái của sĩ quan, thương gia, tư sản miền Nam đăng ký đi thi đại học hay làm việc cho nhà nước.
Tiếp đến với chiêu bài “quốc hữu hoá”, họ tịch thu tất cả đất đai, ruộng vườn, nhà máy, xí nghiệp… Họ tịch thu toàn bộ sản phẩm dự trữ của miền Nam. Xong, họ cấp lại cho mỗi hộ gia đình tờ phiếu. Phiếu: mua nước mắm mỗi tháng 1/2 lít; mua đường mỗi tháng 0,2 lạng; mua lương thực mỗi tháng 13kg (trong đó 70% gạo + 30% bo bo); bột ngọt = 50gr; chất đốt (củi) 20kg; vải = 1m/năm, v.v.. Họ ngăn sông, cấm chợ. Tuyệt đối không được mua bán tự do mà phải làm theo chỉ thị chính sách hợp tác xã của nhà nước. Tiếp theo là “đổi tiền”. Anh có bao nhiêu tiền (kệ mom anh), nhà nước chỉ cho phép anh đổi tối đa 10.000 won. 10.000 won = 1.000 won tiền mới. Xong! Tài sản cuối cùng của anh chỉ còn có 1.000 won tiền mặt mà thôi. Chưa dừng lại ở đó. Họ mở chiến dịch “đánh tư sản mại bản”. Họ xông vào từng nhà lục tung đồ đạc của anh, họ tìm và tịch thu sạch sẽ những gì có giá trị như: vàng, kim cương, máy giặt, máy quạt, tủ lạnh, xe cộ… Rồi sau đó, họ đổi tiền một lần nữa. Coi như anh trắng tay. (CSVN sau năm 75 đã đổi tiền cả thảy là 3 lần).
Song song với vật chất là tinh thần. Các tác phẩm văn học, thơ ca, nhạc họa… đều bị thu sạch. Người miền Nam chỉ được đọc sách miền Bắc và hát nhạc cách mạng miền Bắc. Bên cạnh đó, Kim Jong Un còn bắt mọi người ở cả hai miền phải biết ơn ông ta và biết ơn Kim Nhật Thành. Họ giáo dục cho học sinh, sinh viên là “Không có Kim Nhật Thành thì không có chúng ta ngày hôm nay…”
Thế đấy! Các bạn trẻ thế hệ 8x và 9x suy nghĩ thử xem hành động của Kim Jong Un thế nào? ĐÚNG hay SAI? Và đây cũng là LỊCH SỬ VIỆT NAM sau 1954 ở miền Bắc và 1975 ở miền Nam.
Đất nước chúng ta đã từng được chia hai miền: VNCH – thủ đô Sài Gòn (Miền Nam) theo CNTB, VNDCCH – thủ đô Hà Nội (Miền Bắc) theo XHCN. Cả hai nước đều được quốc tế công nhận, nó y chang như Bắc Triều Tiên và Nam Đại Hàn bây giờ. Nhưng sau đó thì…!
Ad thấy giới trẻ Việt Nam hiện nay rất mê xem phim Hàn, thần tượng nền âm nhạc Hàn, và thích ẩm thực Hàn… Các bạn có biết lúc Nam Đại Hàn chưa phát triển những cái đó thì Nam Việt Nam tức Việt Nam Cộng Hoà đã rất phát triển nhưng sau cái gọi là “giải phóng” kẻ chiến thắng lại cho đó là những văn hoá phẩm phản động đồi trụy nên đốt bỏ và tiêu diệt làm cho nó lụi tàn. Còn những bạn hay lên án Bắc Triều Tiên độc tài gia đình trị thì các bạn cũng nên xem lại đất nước Việt Nam của mình cũng chẳng khác gì, chẳng qua là 1 thằng 1 điểm, 1 thằng 1 điểm rưỡi thôi.
Ngô Trường An
Đến lúc Billy thấy chiếc nhẫn, ông tính đem bán vì có tiệm trả tới 4.000 đô la. Đối với một người vô gia cư, đó là cả một gia tài. Tuy nhiên, Billy lại do dự… Sau mấy ngày suy nghĩ, ông quyết định sẽ đem chiếc nhẫn trả lại cho người đã mất. Hằng ngày, ông kiên nhẫn ngồi đợi người chủ của nó.
Cuối cùng, Sarah cũng nhận lại chiếc nhẫn, cô vô cùng cảm kích, bởi đó là chiếc nhẫn đính hôn của cô. Để tỏ lòng biết ơn, Sarah và người chồng tương lai quyết định sẽ kể lại câu chuyện chiếc nhẫn trên mạng với mục đích quyên tiền cho Billy, giúp ông có được một cuộc sống bình thường như mọi người.
Hai người hy vọng họ có thể quyên được vài ngàn đô-la. Không ngờ, nhiều người sau khi nghe câu chuyện đó đã rất xúc động vì lòng trung thực của người ăn xin. Ba tháng sau Sarah đã quyên được gần 190 ngàn đô-la. Billy dùng số tiền đó mua nhà, mua xe… nhưng vận may vẫn chưa dừng ở đó.
Sau khi câu chuyện của Billy được truyền thông đưa tin, người chị đã thất lạc 16 năm thấy ảnh ông trên tivi và cuối cùng đã tìm được ông. Phần Billy cứ nghĩ rằng người chị này đã qua đời.
Billy không chỉ có tiền và tìm lại được người thân mà còn có người bạn tốt là Sarah và gia đình cô. Sau khi Sarah kết hôn, cô nói sẽ kể cho con về sự gắn bó của Billy với gia đình cô. Hơn nữa, câu chuyện “thần thoại” này sẽ giúp các con cô hiểu được điều gì là đúng, điều gì là sai.
Bây giờ, khi mọi người nhìn thấy Billy, họ không quyên góp mà nắm tay chúc mừng ông. Billy nói, khi nhớ lại chuỗi ngày khó khăn, ông vô cùng cảm ơn đời đã đem đến cho ông một cơ hội, cho ông quay lại cuộc sống của một người bình thường. Ông tự hứa với mình sẽ sống thật tốt để không phụ lòng những ân nhân của ông .
Quả là một câu chuyện “thần thoại” kiểu Mỹ, thử thách về lòng tham của con người trước những cám dỗ của cuộc đời.
Đức tính “không tham lam những gì không phải của mình” là một bài học đơn giản nhưng chắc gì mỗi người trong chúng ta thực hiện được điều đó?
(st) ❤
Từ FB Lê Văn Quý
Đứng nhất là Hồ Chí Minh. Ở thành phố này hớ cái chi ra là bị cướp giật hoặc bị trộm cắp ngay.
Đi xe gắn máy, mang thứ chi trên người cũng bị giật. Đi ô tô cũng bị, nhất là lúc mới xuống xe hoặc lên xe. Nạn nhân phần lớn là quý cô quý bà.
Tui sống ở Sài Gòn trên 20 năm chưa hề bị cướp giật lần nào, chỉ thấy nhiều người bị giật, vậy mà ra Hà Nội sống một năm không có cướp giật, đâm ra mất cảnh giác. Đầu năm 2017, vào lại HCM, vừa xuống sân bay, ti toe mượn xe gắn máy chạy lên Tân Bình với túi xách đầy cả tiền, đt, giấy tờ… mang trước ngực, bị bốn thằng cướp đi hai xe giật phăng. Thiệt hại trên 20 triệu mà phải cắn răng không dám lộ ra số tiền vì trong đó có tiền quà tết của nhiều gia đình tù nhân lương tâm. Vợ chồng phải nhịn ăn chơi tết, âm thầm bù vào.
HCM trộm cũng số một VN. Không có chuyện xe ô tô để qua đêm ngoài đường như ở Đà Nẵng và một số thành phố khác. Móc túi bến xe thì khỏi chê, mới đây báo chí đăng tấm ảnh 1 mét vuông có đến 8 thằng móc túi ở bến xe gần Suối Tiên quận 9.
Hà Nội trông bát nháo vậy mà không có cướp giật, chỉ có móc túi vặt và trộm vặt, trình cũng thua HCM. Nơi Tràng An văn vật này cũng không để xe ô tô qua đêm ngoài đường. Có chiếc xe đã mất luôn cả bốn bánh.
Đà Nẵng của tui là ngon nhất, không có cướp giật mà cũng hổng có trộm vặt. Nếu có trộm thì chúng hay vào nhà quan và cơ quan nhà nước để khoắn, trúng mánh lớn. Xe ô tô ở đây để ngoài đường đêm này qua đêm khác không sướt một chút sơn. Hoan hô Đà Nẵng, công lớn có lẽ là do từ anh Bá, làm tốt dụ này.
Đó là nói cướp đêm. Còn cướp ngày thì thứ tự có thay đổi.
Cướp ngày đông nhất tập trung ở Hà Nội rồi mới đến HCM.
Cướp dễ nhất là cướp đất. Đất nằm trong dân thì gọi là đất nông nghiệp, tình tiền đền bù chừng 15.000đ/m2, khi vào tay các đại gia nhóm lợi ích, chỉ một chữ ký của quan, biến thành đất nhà ở đô thị, giá thị trường từ 50 triệu/m2 đến 500 triệu/m2 cũng có. Ăn ngon ơ.
Dạng cướp đất này là đặc trưng của kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa nên địa phương nào cũng có. Nhưng nhất nhì cũng chỉ là Hà Nội và HCM, không thằng nào thua thằng nào. Những Vin, Sun, Quyết, Thản, Thảo, Lan… gì gì đó đều đi lên từ đây. Dân oan cũng từ đây mà ra, khóc than vang dậy đất trời, từ Thủ Thiêm, Văn Giang, Dương nội, Đồng Tâm đến Cồn Dầu…
Dạng nữa là cướp ngân hàng. Dạng nầy, sinh thời ông Bá nội chính có cảnh báo và đòi bắt hết hốt hết, thế mà ông lại để Phạm Công Danh cướp ngay trên địa bàn của ông.
Danh vay ngân hàng 1.200 tỉ để mua sân vận động Chi Lăng, rồi mang sân vận động đó thế chấp ngân hàng khác vay số tiền gần gấp ba là 4.000 tỷ đồng. Dự án đổ bể, Danh đi tù, không biết 5.200 tỉ đồng ấy đi về đâu, vào túi ai và ai chịu trả lại cho ngân hàng?
Cướp như thế quá dễ, mà không chỉ có mỗi đại gia Danh làm.
Các kiểu cướp ngày nhiều đến mức không bút mực nào kể ra cho xuể. Tất cả xuất phát từ Hà Nội mà tập trung đậm đặc ở một khu vực thôi, Ba Đình, nơi có sàn giao dịch quan chức lớn nhì thế giới (vì còn thua sàn giao dịch ở Trung Nam Hải)
HUỲNH NGỌC CHÊNH
Sở Di Trú cảnh báo lừa đảo dịch vụ bảo lãnh, thẻ xanh, lao động…
Bệnh trầm cảm
Trầm cảm là một bệnh thuộc tâm thần học đặc trưng bởi sự rối loạn khí sắc. Bệnh do hoạt động của não bộ bị rối loạn gây nên do một yếu tố tâm lý nào nào tạo thành những biến đổi bất thường trong suy nghĩ hành vi tác phong.
Số lượng phụ nữ thường gặp bệnh trầm cảm nhiều gấp đôi nam giới (2 nữ/ 1 nam) xảy ra ở nhiều lứa tuổi, đặc biệt là độ tuổi trưởng thành. Tỉ lệ mắc bệnh trầm cảm ngày một gia tăng, theo tổ chức Y tế Thế giới ước tính mỗi năm có khoảng 850000 chết do hành vi tự sát do bệnh trầm cảm, là một bệnh phổ biến ở trên toàn cầu. Tuy nhiên trong số đó những người được chẩn đoán và điều trị kịp thời còn rất thấp chiếm khoảng 25%.
Trầm cảm do các nguyên nhân sau gây nên:
– Trầm cảm chưa rõ nguyên nhân: có nhiều giả thuyết cho rằng do di truyền, yếu tố tự miễn, môi trường sống, xã hội nhưng chưa thực sự rõ ràng.
– Trầm cảm do căng thẳng: do áp lực từ nhiều phía như công việc, gia đình, con cái, phá sản hay do những điều đột ngột xảy đến như mất đi người thân, mất tiền của,…
– Trầm cảm có thể xuất hiện các bệnh lý hay chấn thương tác động trực tiếp đến não bộ
Triệu chứng trầm cảm khá đa dạng và khác nhau ở mỗi người, chẳng hạn như khi bị trầm cảm, có người sẽ ngủ nhiều hơn, có người lại rất khó ngủ hoặc có người thi ăn nhiều hơn, trong khi một số người lại mất cảm giác ngon miệng khi ăn. Tuy nhiên, vẫn có những dấu hiệu trầm cảm nhẹ thường xuất hiện như:
– Không thể tập trung
– Cảm thấy vô cùng mệt mỏi
– Cảm thấy buồn hoặc trống rỗng
– Cảm thấy vô vọng, dễ bị kích động, lo lắng hoặc cảm thấy có lỗi
– Mất hứng thú với việc quan hệ tình dục
– Nhức đầu, đau bụng hoặc gặp các vấn đề về tiêu hóa
– Trầm cảm nghiêm trọng có thể dẫn đến ý định tự tử, hoặc cố tìm cách tự tử
Những thói quen sinh hoạt dưới đây sẽ giúp bạn hạn chế diễn tiến của bệnh trầm cảm:
– Đừng tự cô lập mình
– Đơn giản hóa cuộc sống
– Tập thể dục thường xuyên
– Ăn uống đầy đủ dinh dưỡng
– Học cách thư giãn và kiểm soát căng thẳng
– Không nên đưa ra các quyết định quan trọng khi đang cảm thấy chán nản
Nếu bạn cảm thấy bị trầm cảm với các dấu hiệu và triệu chứng kể trên, hãy đặt lịch hẹn với bác sĩ càng sớm càng tốt. Bạn có thể bị trầm cảm nặng nếu không được chữa trị. Trầm cảm không được chữa dẫn đến các vấn đề về thần kinh và thể chất, hay các rắc rối trong các mặt khác của cuộc sống, thậm chí dẫn đến tự tử.
An An (Dịch từ Naver, tổng hợp)
From: TU PHUNG
httpv://www.youtube.com/watch?v=THySeNfy1ws
Cánh đàn ông vũ phu nên nghe bài giảng này | Bài giảng đáng nghe của Lm. Phạm Tĩnh
Diễm Vy
LGT: Trong cuộc sống có nhiều chuyện mình muốn nói với ai đó, nhưng lại không thể nói trực tiếp được. Không nói được với nhau thì hãy viết cho nhau. Âu đó cũng là cơ hội để giải tỏa những tâm tư, những nỗi niềm. Mục “Viết Cho Nhau” do phóng viên Ngọc Lan phụ trách. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Viết Cho Nhau), 14771 Moran St., Westminster, CA 92683, hay email: Ngoclan@nguoi-viet.com.
Tối hôm đó, bệnh viện của tôi nhận một nhóm nạn nhân của một tai nạn xe hơi thảm khốc. Trên xe là bốn em học sinh đều ở lứa tuổi 17-18, cùng đi về với nhau sau sau bữa tiệc. Người lái xe 18 tuổi, say rượu và chạy xe quá tốc độ, lạc tay lái tông vào một chiếc xe tải đang đậu bên lề đường. Nhờ có thắt dây an toàn, người lái và em ngồi cạnh tuy bị thương nặng nhưng không nguy hiểm tính mạng. Riêng hai em ngồi sau, 1 nam 1 nữ bị thương rất nặng vì không thắt dây an toàn. Em trai bị chấn thương sọ não và chết ngay sau khi xe chở đến bệnh viện. Em gái hôn mê bất tỉnh phải mổ gấp, không biết có cứu được hay không?
Thật đáng buồn, em trai tử vong là một em Việt Nam, 17 tuổi, vừa tốt nghiệp trung học và đang sắp rời nhà để vào một trường đại học danh tiếng. Các em còn lại đều người ngoại quốc.
Lúc đó tôi đang làm tại khu ICU (Intensive Care Unit). Bệnh nhân tôi được giao đêm đó là em gái 17 tuổi của tai nạn vừa kể trên. Một cô bé người ngoại quốc, đẹp hay không thì tôi không biết vì cả khuôn mặt lẫn cái đầu tóc vàng của em đều tím bầm, sưng to như trái dưa hấu vì những cú va chạm kinh khiếp. Em đang được mổ não khẩn cấp trong phòng mổ.
Tôi được (hay bị) kêu vào phòng họp gấp để nhận một nhiệm vụ quan trọng.
Sau khi được biết nhiệm vụ của mình là gì, tôi nhăn nhó phản đối, “Tại sao lại là tôi? Đây là nhiệm vụ của bác sĩ mà!”
“Tôi biết, nhưng người nhà của bệnh nhân không biết tiếng Mỹ rành lắm, cô đi theo thông dịch cho bác sĩ, và ráng van xin họ giúp chúng tôi,” bà y tá trưởng năn nỉ.
Sau một hồi bàn qua tính lại, tôi lê bước đi theo ông bác sĩ đến phòng chứa xác của em trai Việt Nam mới tử nạn, với nhiệm vụ là cùng bác sĩ, năn nỉ gia đình người chết hiến tặng những bộ phận còn tốt trong cơ thể của em cho bệnh viện.
Một em trai 17 tuổi đang khỏe mạnh nhưng chết vì tai nạn, là một ứng cử viên tuyệt vời để làm người hiến tặng, vì hầu hết các bộ phận trong cơ thể em còn rất khỏe, rất trẻ, rất thích hợp để cứu sống các bệnh nhân đang chờ đợi để được thay các bộ phận trong người. Đó là lý do bệnh viện hết sức cầu xin gia đình.
Thời gian đó, đối với người Việt mình, khái niệm hiến tặng bộ phận cơ thể còn rất mới mẻ. Nếu không là cho người thân trong gia đình, hầu như rất ít ai hiến tặng cho những người không quen biết. Huống hồ gì, chuyện cha mẹ đồng ý hiến tặng các bộ phận trong cơ thể của con thì hình như chưa hề xảy ra. Có cha mẹ nào mà nỡ lòng nào làm như thế? Mất con đã đau đớn lắm rồi…
Chúng tôi gặp cha mẹ nạn nhân trong phòng đợi, trong khi người con đang được chờ quyết định để rút tất cả ống support bên trong, tôi bắt đầu trình bày lý do. Quả như tôi lường trước, cho dù có van xin, nài nỉ, giải thích cách mấy, bác sĩ và tôi chỉ nhận được những cái lắc đầu quầy quậy, ánh mắt oán ghét, và những lời xua đuổi.
Tôi lắp bắp xin lỗi rồi bước nhanh như chạy ra khỏi phòng.
Phòng ICU rất vắng lặng vì ở đây toàn những ca rất nặng. Những y tá cùng trực với tôi đêm đó ai cũng bận rộn với bệnh nhân của mình nên chỉ có một mình tôi ngồi tại nurse station. Thường thì ở ICU, mỗi y tá lãnh hai bệnh nhân trong một ca. Nhưng đêm nay tôi chỉ có một, vì một bệnh nhân mới chuyển sang phòng thường. Bệnh nhân còn lại là cô gái đang trong phòng mổ, nên tôi cũng khá rảnh rỗi, cho đến khi ca mổ xong.
Bỗng nhiên tôi thấy hơi nhức đầu nên cúi gục vào lòng bàn tay một chút cho đỡ mỏi mắt. Khi tôi ngẩng đầu lên thì vụt một cái, thoáng có một bóng người mặc áo trắng lướt thật nhanh qua mặt.
Tôi đảo mắt nhìn quanh.
Không có ai cả!
Tôi vẫn thường thấy lao đao như vậy lắm, có lẽ vì tôi bị chứng bịnh thiếu máu kinh niên. Tôi dụi mắt nhìn kỹ lại một lần nữa, lần này thì thật sự có một bóng áo trắng đang từ từ tiến lại gần tôi.
Tôi dợm đứng dậy để nhìn cho rõ thì thấy có một cậu thanh niên Á Châu rất trẻ, gương mặt xanh xao mệt mỏi đang đi lại phía tôi ngồi. Cậu đi nhẹ nhàng như lướt trên không vậy, xuất hiện trước mặt tôi mà không gây nên một tiếng động. Cậu nhìn tôi, đôi mắt nâu hiền và ngây thơ đến nao lòng. Có vẻ như cậu đang bị lạc đường. Chắc là cậu đi nuôi người nhà bệnh và lạc từ khoa khác sang.
Thấy cậu đứng yên lặng không nói gì, tôi hỏi bằng tiếng Mỹ, “Em cần gì, tôi có giúp được gì cho em không?”
Lạ thay, cậu trả lời bằng tiếng Việt, “Em đi kiếm đồ!”
Giọng của cậu nhỏ và thanh, nghe văng vẳng như từ một nơi xa xôi nào đó vọng về.
“Em bị mất cái gì à?”
“Em làm rớt cái ví trong xe. Trong đó có một món đồ rất quan trọng. Chị kiếm dùm em nghe chị. Nhớ nghe chị…”
Không đợi tôi trả lời, cậu quay lưng đi thật nhanh và khuất bóng sau góc quẹo.
Tự nhiên tôi cảm thấy lạnh buốt, cái lạnh từ trong xương lạnh ra. Tôi rùng mình. Lạ thật, Tháng Sáu Mùa Hè ở cái xứ sa mạc này nóng cả trăm độ. Cho dù máy lạnh có mở cũng chỉ vừa đủ. Chưa bao giờ tôi cảm thấy lạnh cóng bằng cái lạnh của hiện tại.
Đầu óc tôi quay cuồng và tiếp tục nhức. Chắc mình sắp bịnh rồi, tôi tự nhủ. Sao tự nhiên lại cảm thấy lạnh và nhức đầu quá. Tôi đứng lên định đi theo cậu bé nhưng rồi lại choáng váng ngồi phịch xuống một chiếc ghế.
Vừa lúc đó, một cô bạn đồng nghiệp từ đâu đi tới. Nhìn thấy sắc mặt tôi, cô la lên, “Oh my God! Trời ơi sao cái mặt cô xanh lè xanh lét thấy ghê quá. Are you OK?”
“Tôi thấy lạnh quá, cô lấy dùm tôi một cái áo lạnh được không?”
Cô bạn nhanh chóng đi lấy cho tôi một cái áo labcoat mới được giặt ủi và hấp nóng. Tôi mặc áo vào, ngồi co ro mà thấy vẫn còn lạnh, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương.
Tôi uống thêm hai viên Tylenol. Một lúc sau, tôi thấy từ từ dễ chịu, và lại nghĩ đến cậu bé hồi nãy. Cậu ta là ai, làm sao biết cậu ở đâu, đi kiếm cái xe gì, và cái ví gì nữa chứ?
Cả khu ICU này có 6 phòng. Hiện giờ đang có năm bệnh nhân, mỗi người nằm một phòng. Tôi coi lại danh sách bệnh nhân viết trên bảng treo trên tường. Không có bệnh nhân nào người Việt. Vậy cậu từ khoa nào đi sang đây?
Tôi đi lòng vòng với hy vọng gặp lại cậu bé, nhưng hỏi thăm những nhân viên quanh đó xem có ai gặp một cậu bé người Á châu không, ai cũng lắc đầu không biết.
Thất vọng, tôi trở về khoa đúng lúc bệnh nhân của tôi đã được giải phẫu xong và chuyển về phòng ICU. Bác sĩ bảo em được cứu sống nhưng đôi mắt sẽ bị mù vĩnh viễn vì chấn thương quá nặng. Chỉ có một hy vọng duy nhất là được thay đôi mắt khác em mới có thể thấy lại ánh sáng.
Ba mẹ em ngồi bên giường trong khi em vẫn đang nằm thiêm thiếp. Ông bà yên lặng chắp tay cầu nguyện. Tôi không biết làm gì hơn là ngồi xuống bên cạnh và góp lời cầu nguyện trong lòng.
Người mẹ buồn rầu nói, “Tội nghiệp chúng quá. Rồi đây Jane sẽ ra sao khi tỉnh dậy và biết là người yêu của nó đã chết?”
“Người yêu của Jane là anh Việt Nam ngồi chung xe hả bà?” tôi hỏi.
“Đúng vậy, chúng nó yêu nhau lắm. High school sweethearts mà. Hai đứa đều học giỏi và có tương lai. Thế mà, chỉ qua một đêm, một đứa ra đi vĩnh viễn, một đứa trở nên mù lòa.” Bà sụt sịt khóc.
Tôi ngập ngừng, “Bác sĩ nói con bà còn có hy vọng thấy lại ánh sáng, nếu…”
“Vâng tôi biết! Nhưng ở đâu ra có cặp mắt để thay kia chứ? Nếu đó là cặp mắt của một người còn sống cho con tôi, tôi biết chắc chắn nó sẽ không chịu nhận. Nó là cô gái rất tốt, không bao giờ muốn làm khổ ai.”
“Nhưng nếu đó là cặp mắt của một người vừa mới mất thì hoàn toàn có thể dùng được, chỉ có điều…” tôi bỏ dở câu nói vì tôi biết chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Đừng bao giờ nên hỏi cha mẹ cậu bé Việt Nam thêm một lần nữa.
Như đọc được ý nghĩ của tôi, bà mẹ thở dài, “Cô y tá ạ, tôi biết nỗi đau của người mẹ mất con nó khủng khiếp như thế nào. Tôi không dám đòi hỏi gì thêm. Số phận con gái tôi bị mù thì tôi sẽ hết lòng chăm sóc cho nó. Con gái tôi có nghị lực lắm, tôi tin nó sẽ vượt qua…”
Xót xa nhưng cũng rất xúc động trước những lời nói của bà, tôi nhẹ nắm lấy tay bà. Vừa lúc đó, một ông cảnh sát đang rảo bước tới, trên tay cầm một bọc giấy. Ông hỏi tôi, “Người ta chỉ cho tôi là có một cô y tá người Việt ở đây. Cô nói được tiếng Việt chứ?”
“Dạ được. Ông cần gì không?”
“Tôi muốn nhờ cô đi với tôi đến gặp gia đình người tử nạn trong tai nạn xe chiều nay. Chiếc xe bị total lost. Trước khi xe tow kéo xe đi, chúng tôi kiểm tra trong xe và tìm thấy chiếc ví này rớt trong xe. Nó thuộc về người đã chết. Tôi muốn giao lại kỷ vật này cho thân nhân của cậu.”
Ví, xe, người tử nạn… những mảnh rời rạc của chiếc hình puzzle tự nhiên ráp nối lại với nhau một cách có trật tự. Tim tôi đập thình thịch và cổ họng tự dưng tắc nghẽn. Chân tôi bắt đầu run lập cập và tay thì nổi da gà. Sao giống y hệt những điều cậu bé kia vừa nói?
Không lẽ mình vừa gặp ma sao?
Tôi lắp bắp hỏi ông cảnh sát, “Ông có thể cho tôi xem qua chiếc ví được không?”
Ông ngần ngừ một chút rồi nói, “Cũng được, nhưng trong ví không có gì quý giá hết, chỉ có tấm bằng lái xe và một ít tiền mặt vậy thôi!”
Tôi tần ngần mở chiếc ví ra. Thật vậy, trong ví ngoài một ít tiền nhỏ chỉ có tấm bằng lái xe. Tôi tò mò nhìn vào tấm bằng lái và hoảng sợ làm rơi chiếc ví xuống đất. Trên tấm bằng là hình của cậu bé vừa đến gặp tôi ít phút trước đây. Với gương mặt gầy và cặp mắt nâu trong vắt thơ ngây như đang nhìn xoáy vào tôi, như muốn nói một điều gì.
Vậy ra cậu chính là người đã chết đó sao?
Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của tôi. Tôi thầm thì, nhắc lại lời của cậu bé khi nãy: “Trong ví này có một vật rất quan trọng…”
“Cô nói gì?”
Tôi lượm chiếc ví lên, mở ra xem lại và lật tới lật lui. Quả thật không có gì khác ngoài vài tờ giấy $10 và $5, cùng tấm bằng lái.
Tai tôi văng vẳng nghe tiếng của cậu bé, “chị nhớ giúp em nghe chị, nhớ nghe chị…”
Tấm bằng lái!
Tôi nhìn kỹ lại tấm bằng lái lần nữa. Đây rồi, vật quan trọng mà tôi cần tìm chính là tấm bằng lái này đây.
Trên bằng lái có tên, tuổi và hình chụp của cậu bé. Còn nữa, nằm ngay ngắn ở góc phải của tấm bằng là cái sticker nhỏ màu hồng, trên có dòng chữ “DONOR” màu đen in đậm nét.
Tim tôi đập thình thịch. Như vậy là, chính cậu đã run rủi cho sở cảnh sát tìm thấy chiếc ví rơi trong gầm xe trước khi xe bị kéo đi; chính cậu đã tìm đến tôi, và đưa đẩy cho ông cảnh sát gặp tôi để mọi người có thể biết được ý nguyện của cậu. Thì ra ngay từ khi mới có bằng lái, cậu đã quyết định là nếu có điều gì xảy ra cho mình, cậu sẽ sẵn sàng hiến tặng những bộ phận còn tốt trong người cho tất cả ai đang cần chúng nên đã tình nguyện ghi tên làm người DONOR. Có phải cậu đến tìm tôi vì biết tôi là người chăm sóc cho người bạn gái thương yêu của cậu đêm nay và muốn nhờ tôi tìm cách để trao tặng cho cô gái đôi mắt của cậu như một kỷ vật cuối cùng?
Tôi chỉ vào chữ “DONOR” và nhờ vị cảnh sát xác minh lại với DMV. Sau khi xác nhận là cậu bé Việt Nam chính thực đã ghi danh làm người “DONOR”, nhưng đồng thời vị cảnh sát cũng thông báo rằng theo luật pháp, vì cậu bé mất khi cậu chưa đủ 18 tuổi, nên quyết định cuối cùng, cho hay không, cũng vẫn là quyết định của cha mẹ.
Phái đoàn gồm các bác sĩ, cảnh sát cùng với tôi sau khi đưa chiếc ví lại cho cha mẹ cậu và thông báo về tất cả những sự việc trên cho họ. Trong khi chờ gia đình cậu bé bàn thảo với nhau, chúng tôi đều lui ra ngoài đứng chờ.
5 phút, 10 phút trôi qua. Một bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở.
Rồi cha mẹ cậu bé cũng bước ra. Người mẹ ôm mặt khóc, trong khi người cha nghẹn ngào nói với chúng tôi: “Thôi thì con tôi nó đã muốn như vậy, chúng tôi xin nghe theo ý nguyện của cháu. Xin bệnh viện giúp cháu làm tròn tâm nguyện, hãy giúp đỡ tất cả những ai đang chờ được giúp.”
Tôi bật khóc vì quá xúc động. Tất cả những người có mặt lúc đó đều khóc và cảm ơn cha mẹ cậu bé đã làm quyết định đau đớn và khó khăn nhưng rất cao cả này. Cảm ơn ông bà, tôi thầm thì. Trên cao kia, tôi biết cậu bé đang nhìn xuống và mỉm cười.
Những ngày sau đó, có ít nhất là cả chục bệnh nhân đang chờ thay thận, gan, tim, v.v… đã được cứu sống nhờ được ghép những bộ phận trong cơ thể cậu bé. Cô bạn gái cũng đã nhận được cặp mắt của cậu. Trên gương mặt trắng bóc và mái tóc vàng hoe, đôi mắt nâu trong veo luôn tỏa những tia sáng ấm áp dịu dàng. Đôi mắt như biết nói những lời yêu thương đến mọi người. Cậu bé đã ra đi mãi mãi, nhưng tình yêu quảng đại của em vẫn tiếp tục tồn tại.
****
Ngay sau cái đêm “gặp ma” trong bệnh viện đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi về bàn với chồng, và vợ chồng tôi đã cùng đi đến quyết định là ra DMV để ghi tên tình nguyện làm người “DONOR.”
Nếu một mai có người nào phải ra đi trước, chúng tôi không muốn người thân mình ở lại phải suy nghĩ để làm những quyết định đau lòng thế cho mình.
Cát bụi rồi sẽ trở về với cát bụi. Thế thì tiếc làm chi các xác thân tạm bợ này! Nếu sau khi mình ra đi mà vẫn còn có ích cho người khác thì đó chính là một niềm an ủi và hạnh phúc vô biên cho mọi người chúng ta rồi. (Diễm Vy)
WASHINGTON 8-12 (NV) .- Công ty viễn thông Ericsson của Thụy Điển đồng ý nộp phạt hơn 1 tỉ đô la cho Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ để giải quyết cáo buộc là họ đã hối lộ quan chức một số nước gồm cả Việt Nam.
Theo hãng thông tấn Reuters thuật lại tin tức từ Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ, công ty Ericson đã hối lộ suốt một thời gian dài tại nhiều nước gồm cả Việt Nam, Trung Quốc, Djibouti. Số tiền bao gồm tiền phạt hơn $520 triệu đô la, cộng với $540 triệu đô la nộp cho Ủy Ban Chứng Khoán Hoa Kỳ (SEC) về những vấn đề liên quan.
“Một số nhân viên tại một số thị trường, trong đó có một số là giám đốc điều hành, không trung thực và không thực thi giám sát đầy đủ.” Ông Borje Ekholm, tổng giám đốc Ericsson nói trong cuộc họp báo hôm Thứ bảy. “Tôi coi những gì đã xảy ra là hoàn toàn không chấp nhận được…”
Ericsson đã dùng một đệ tam nhân làm bình phong để hối lộ cho quan chức các chính quyền một số nước để kinh doanh. Họ đã thuê mướn những công ty cố vấn lập ra quỹ đen, chuyển tiền cho một phe thứ ba, theo một trong những lời cáo buộc.
Một trong những công ty con của Ericsson là Ericsson Egypt Ltd, nhìn nhận tội vi phạm đạo luật FCPA trong một phiên tòa ở quận hạt phía nam New York.
“Xuyên qua quỹ đen, tiền hối lộ, quà cáp, công ty Ericsson đã điều hành kinh doanh theo nguyên tắc nói chuyện bằng tiền”. Công tố viên Geoffrey Berman của tòa án quận hạt phía nam New York viết trong một bản thông cáo báo chí.
Công ty Ericson cho hay họ xét lại chương trình chống tham nhũng của công ty và thi hành các biện pháp để cải thiện đạo đức kinh doanh cũng như tuân thủ các quy định.
Trung Quốc là một thị trường khổng lồ, khi những công ty nội địa của Trung Quốc còn đang phát triển, Ericsson đã tốn hàng chục triệu đô la hối lộ quan chức nước này dưới nhiều hình thức khác nhau từ quà cáp, du lịch, giải trí. Thương vụ của Ericsson ở Trung Quốc ước tính gần 90 tỉ đô la.
Còn tại Việt Nam và Indonesia, công ty Ericsson cũng chi hàng triệu đô la hối lộ cho đám quan chức địa phương xuyên qua các công ty tư vấn hầu tranh được các mối thầu.
Cuối Tháng Tám vừa qua, hãng tin tài chính Bloomberg cho hay các mạng điện thoại di động lớn tại Việt Nam đều cho biết sẽ không sử dụng công nghệ hay thiết bị của Huawei để phát triển mạng 5G, vì sợ “không an toàn cho mạng quốc gia”. Những tháng vừa qua, người ta thấy nhiều tin tức Mỹ tố cáo Huawei cài chương trình phần mềm gián điệp vào thiết bị 5G, khuyến cáo các công ty không những ở Mỹ mà cả thế giới nên tránh.
Trước đó, hồi đầu Tháng Tư, hãng tin tài chính Nikkei của Nhật Bản ngày 4/4/2019 cho hay các công ty viễn thông Việt Nam đang tiến hành các công tác lựa chọn thiết bị mạng để chuẩn bị cho việc triển khai dịch vụ mạng 5G trong thời gian tới.
Theo nguồn tin này, Tập đoàn viễn thông quân đội (Viettel) cho biết đã đầu tư ngân khoản phát triển đến 80% các thiết bị sử dụng cho mạng 5G. Đây là những thiết bị sẽ được dùng trong trạm thu phát sóng mạng 5G trong tương lai.
Viettel là công ty viễn thông lớn nhất của Việt Nam với khoảng 66 triệu thuê bao hoạt động, chiếm 50% thị phần cả nước. Hiện Viettel đang vận hành thử mạng 5G, đồng thời cũng cân nhắc khả năng sử dụng công nghệ của Nokia hay Ericsson (Thụy Điển).Việt Nam “phấn đấu” là nước đầu tiên ở Đông Nam Á phát mạng 5G, đưa mạng 5G vào khai thác thương mại từ năm 2020.
Theo truyền thông Việt Nam, hai công ty viễn thông lớn còn lại là Vinaphone và Mobiphone đều đang lần lượt tiến hành hợp tác với hãng Nokia của Phần Lan và Samsung của Hàn Quốc để phát triển mạng 5G.
Mới đây, công ty Ericsson phối hợp với công ty Cổ phần Viễn thông VTC vừa trúng gói thầu thuộc dự án trang bị hệ thống thiết bị vô tuyến để mở rộng và nâng cấp vùng phủ sóng khu vực Bình Dương, Bà Rịa – Vũng Tàu, Đồng Nai giai đoạn 2018 – 2019 với giá trúng thầu là hơn 18 triệu đô la và hơn 163 tỷ đồng Việt Nam.
Trước đó, Ericsson cũng từng trúng nhiều gói thầu khác ở Việt Nam như gói thầu mua sắm trang bị dự phòng cho hệ thống vô tuyến VNPT Net sử dụng trang bị kỹ thuật Ericsson năm 2018, gói thầu cung cấp thiết bị hệ thống vô tuyến thuộc dự án mua thiết bị xoá điểm đen mạng 4G tại các khu vực Sài Gòn và các tỉnh.
Nay lộ ra chuyện Ericsson thú nhận đã hối lộ cho đám quan chức nhà nước CSVN, người ta hiểu xưa nay giới đầu tư ngoại quốc muốn kinh doanh tại Việt Nam đều phải nói chuyện bằng tiền thì mới được việc.(TN)