Người Trung Quốc tràn sang từng đoàn: Dân lo, chính quyền phản ứng chậm!
Chuyện từng đoàn khách du lịch Trung Quốc hàng trăm, thậm chí hàng ngàn người tụ tập như những ngày qua khiến người dân không thể an lòng. Các cấp chính quyền cũng chỉ giám sát hoặc tạm ngưng các chương trình của họ khi “gạo đã nấu thành cơm” mà không thể ngăn cản ngay từ đầu. Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện nhận định:
“Điều đó nói lên Việt Nam rất lỏng lẻo trong vấn đề để người Trung Quốc sang Việt Nam. Thứ nhất là sự lỏng lẻo của hệ thống chính quyền tại các địa phương đó. Thứ hai là không có sự chỉ đạo một cách nhất quán từ trung ương xuống đến địa phương. Thể hiện sự buông lỏng quản lý của cấp trung ương với hiện tượng này.”
Gần 7.000 người chết, hơn 12.000 người bị thương do TNGT trong 11 tháng
Câu chuyện tình yêu cảm động nhất ở Nhà Trắng
Câu chuyện tình yêu cảm động nhất ở Nhà Trắng
-
- Thanh Long
“Nếu tôi đau khổ, đó là bởi vì chúng ta chia cách hai nơi, thế nhưng tôi chẳng hề khổ vì tôi và em từ lâu đã là một, cho nên chúng ta không thật sự xa cách. Vậy mà tôi vẫn khổ, bởi vì bên cạnh không có em bầu bạn, tôi yêu em, không có em, không có cái gọi là hạnh phúc” – Trích “Tôi yêu em, Ronnie: Những lá thư Ronald Reagan gửi Nancy Reagan” (“I Love You, Ronnie: The Letters of Ronald Reagan to Nancy Reagan”).
Ronnie là tên gọi yêu thương mà bà Nancy gọi chồng mình là cựu tổng thống Mỹ Ronald Reagan. Đến nay, tuy hai người đã rời xa thế giới này, nhưng câu chuyện tình yêu cảm động mà họ để lại khiến nhiều người thấy tràn đầy hy vọng vào một tình yêu bền đẹp.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên, 3 năm hẹn hò, 52 năm làm bạn đời
Cựu tổng thống Mỹ thứ 40 Ronand Reagan và phu nhân Nancy Reagan được coi là một trong những cặp đôi đẹp nhất của Nhà Trắng.
Khi còn trẻ, bà Nancy từng là một diễn viên hạng hai của Hollywood, tuy nhiên, trong làng giải trí đầy nhân tài này, bà không được chú ý đến. Còn ông Reagan khi đó tuy vẫn chưa tranh cử tổng thống, nhưng sự nghiệp diễn xuất của ông cũng rất sáng chói và thành công.
Sau đó, bà Nancy bị đưa vào danh sách đen “những diễn viên bị đóng băng” một cách khó hiểu, để giữ lấy sự nghiệp nghệ thuật mà mình yêu thích sắp mất đi, bà không thể không cầu cứu ông Reagan, khi đó là chủ tịch Hiệp hội diễn viên điện ảnh Mỹ.
Bà Nancy dịu dàng tao nhã gặp ông Reagan hào hoa hài hước, hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, hai con tim như loạn nhịp khi họ gặp nhau, giống như bạn cũ lâu ngày trùng phùng, có rất nhiều điều không nói hết, cho đến 3 giờ sáng hai người mới tiếc nuối chia tay, lần gặp mặt này khiến bà Nancy nhận ra rằng: Ông ấy là mọi thứ của mình.
Hai người cùng nhau ăn một bữa cơm và bữa cơm ấy đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời họ, tuy chỉ gặp một lần, nhưng đột nhiên bà Nancy hiểu rằng bà đã tìm được mục tiêu cuối cùng của mình: Trở thành vợ của ông Reagan.
Năm 1952, yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau 3 năm hẹn hò, cuối cùng hai người đã nắm tay nhau bước vào lễ đường, từ đó bắt đầu cuộc sống hạnh phúc 52 năm. Trong 52 năm này, có cãi vã, có chiến tranh, có may mắn, có xui xẻo, nhưng họ vẫn nắm tay nhau bầu bạn và chưa từng có ý nghĩ muốn buông tay.
Người ta nói, yêu một người, đôi mắt sẽ sáng rực rỡ, và bất cứ lúc nào, ánh mắt bà Nancy luôn đong đầy tình cảm, chăm chú âu yếm khi nhìn ông Reagan. Và ông Reagan thường đáp lại bà Nancy bằng những nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng. Dù trên đường đi hay trên sân khấu tranh cử, họ không hề giấu diếm tình yêu dành cho nhau.
Những bức thư tình ngọt ngào
Dù kết hôn nhiều năm nhưng tình cảm giữa hai người vẫn giữ được nhiệt huyết như thuở ban đầu, những lá thư tình chính là nhân chứng rõ ràng nhất.
“… Em yêu thương,
Điều quan trọng là, anh không muốn thiếu vắng em trong 20 năm tới, hoặc 40 năm, hoặc nhiều hơn thế nữa. Anh đã quen với sự hiện diện của em trong cuộc đời, và yêu em bằng tất cả trái tim.
Người chồng 20 năm của em, và còn hơn thế nữa.
Ronand Reagan” (1972)

***
“… Em biết là anh vẫn yêu thích trang trại, nhưng hai ngày qua khiến anh nhận ra rằng, anh chỉ yêu cuộc sống điền viên khi em hiện hữu ở đây. Điều này đúng với mọi nơi, mọi lúc. Khi không có em ở bên, anh thấy mình lạc lõng giữa không gian và thời gian.
Mỗi ngày, anh yêu em nhiều nhiều hơn nữa, và biết rằng anh sẽ luôn không trọn vẹn nếu thiếu đi em. Em là cuộc đời, là lẽ sống của anh. Bởi vậy, mỗi khi em đi xa, anh đều đợi em về, để anh có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Mừng ngày kỷ niệm 31 năm bên nhau, và cảm ơn em vì 31 năm tuyệt vời đến vậy.
Yêu em,
Người chồng tuyệt vời nhất của em,
Ronand Reagan” (1983)
Một tình yêu nhiệt huyết, kiên trì lâu bền. Dù sống trong giới giải trí và chính trị, bên cạnh ông Reagan và bà Nancy có rất nhiều những sự mê hoặc, thế nhưng sự chung thủy của đã họ khiến nhiều người xúc động.

Tình yêu bền chặt
Tuy diễn xuất từng là sự nghiệp mà bà Nancy sẽ không bao giờ từ bỏ, nhưng sau khi kết hôn, bà Nancy dần rút khỏi làng nghệ thuật mà bà yêu thích và bước từng bước theo bước chân ông Reagan, từ thị trưởng đến vị trí tổng thống trong suốt 15 năm. Khi đó ông Reagan đã 70 tuổi.
Khi đó nước Mỹ đang trong tình trạng bất ổn, bà Nancy luôn ở bên cạnh hỗ trợ ông Reagan, làm trợ thủ và cố vấn của ông. Tác phong mạnh mẽ của bà đã thay đổi Nhà Trắng, nhưng cũng vì thế mà vấp phải nhiều sự chỉ trích.
Nhưng để bảo vệ người mà bà yêu thương, bà bỏ ngoài tai những lời chỉ trích này, “Trong suốt 8 năm trời, tôi và tổng thống luôn ngủ cùng nhau. Nếu không cho tôi cơ hội thích hợp thì tôi cũng không biết mình nên làm những gì, vì vậy nếu Ronnie có điều gì hỏi tôi, tôi sẽ cho ông ấy lời khuyên tốt nhất. Có đôi khi dù ông ấy không hỏi nhưng tôi cũng sẽ làm như vậy”.

Năm 1994, sức khỏe của ông Reagan dần dần yếu đi, trí nhớ cũng ngày càng suy giảm, các bác sĩ nói rằng ông bị bệnh Alzheimer – một chứng mất trí nhớ phổ biến, điều này có nghĩa là ông sẽ dần dần quên đi những người bên cạnh mình, thậm chí quên cả người vợ đã ở bên ông cả đời.
Tuy vậy, bà Nancy kiên cường không hề bị suy sụp, bà luôn ở bên ông Reagan, không rời xa ông nửa bước, dù là đến nhà hàng hay gặp mặt bạn bè cách nhà 5 phút thì bà cũng đều sẽ từ chối. Cứ như vậy, bà hết lòng chăm sóc miếng ăn giấc ngủ cho ông Reagan, bất kể việc lớn hay việc nhỏ, bà đã làm như vậy suốt 10 năm.

Có khi để nấu cho ông Reagan một bữa ăn tối ngon miệng tốt cho sức khỏe, bà có thể thử nấu đến mười lần. Không ai biết được rằng người phụ nữ bận rộn nơi căn bếp này trước đây từng là “Dragon Lady” kiên cường và giàu lòng hi sinh.
Sự cố gắng của bà Nancy hoàn toàn không uổng phí, có khi thậm chí còn mang lại cho bà món quà bất ngờ. Có một lần ông Reagan ra ngoài đi dạo cùng vệ sĩ. Khi đến trước một căn biệt thự có hàng rào bao quanh, đột nhiên ông Reagan dừng bước, ông thử đẩy mở cổng biệt thự. Vệ sĩ cho rằng ông Reagan lại thiếu tỉnh táo nữa nên nhẹ nhàng kéo tay ông ra khỏi cánh cổng và nói: “Thưa tổng thống, đây không phải nhà chúng ta ạ, chúng ta nên về nhà thôi”. Ông Reagan trả lời vệ sĩ một cách khó nhọc: “Ồ, tôi… tôi chỉ muốn hái một đóa hoa hồng cho bà nhà tôi thôi mà”.
Thế nhưng tình yêu sâu đậm đến đâu cũng không thắng nổi dòng chảy của thời gian. Sau 10 năm bị bệnh, cuối cùng ông Reagan cũng đã rời khỏi thế gian này ở tuổi 93, để lại bà Nancy sống cô đơn.
Vào phút cuối cùng trong lễ an táng ông Reagan, vào lúc mặt trời lặn, quân đội đưa cho bà Nancy chiếc cờ Mỹ đã được gấp lại. Bà ôm lá cờ vào lòng, sau đó dặt lên linh cữu ông Reagan và òa khóc.

Bây giờ, bà Nancy cũng đã ra đi, có lẽ họ đã đoàn tụ ở nơi thiên đường, tiếp tục yêu thương chăm sóc cho nhau. Và bà cũng đã hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng đó là được chôn bên cạnh Ronnie – tình yêu của bà ở Thư viện Tổng thống Ronald Reagan.
Thanh Long
(Ảnh: Sưu tầm)
Tại Sao Người Công Giáo Vinh Dự Làm Dấu và ᑕầᑌ Nguyện Trước Khi Ăn? |

TINCONGGIAO.ORG
Thiết bị y tế nhập từ Trung Quốc gắn mác Hàn, Nhật
Thôi rồi.

NHỮNG “TỘI” LỚN NHẤT CỦA DONALD TRUMP SẼ ĐƯỢC ĐEM RA LUẬN Ở THƯỢNG VIỆN HOA KỲ.
NHỮNG “TỘI” LỚN NHẤT CỦA DONALD TRUMP SẼ ĐƯỢC ĐEM RA LUẬN Ở THƯỢNG VIỆN HOA KỲ.
– 7 triệu việc làm mới; tỷ lệ thất nghiệp thấp nhất từ trước đến nay đối với người Mỹ gốc Phi, người Mỹ gốc Tây Ban Nha và người Mỹ gốc Á;
– Tái thiết quân đội;
– Cắt giảm thuế cao nhất lịch sử;
– Cải cách tư pháp hình sự;
– Thay thế thỏa thuận thương mại NAFTA thảm bại bằng USMCA tuyệt vời (Mexico và Canada); một thỏa thuận thương mại giai đoạn 1 đột phá với Trung Quốc; các thỏa thuận thương mại mới, to lớn với Nhật Bản và Hàn Quốc;
– Nước Mỹ trở thành nhà sản xuất năng lượng hàng đầu thế giới;
– Đánh bại ISIS và giết chết thủ lĩnh khủng bố số một thế giới, al-Baghdadi;
– Công nhận thủ đô của Israel, mở Đại sứ quán Mỹ ở Jerusalem và công nhận chủ quyền của Israel đối với Cao nguyên Golan;
Nguồn: Fb Hoai Linh Ngoc Duong

Chủ nghĩa Mác: Soi rọi đến đâu, lụi tàn đến đấy
Chủ nghĩa Mác: Soi rọi đến đâu, lụi tàn đến đấy
2018-05-09

Tượng đài Marx và Engels trong một công viên tại thủ đô Berlin của Đức.
Nếu không có người nhắc thì chẳng ai còn nhớ Các Mác sinh ngày nào, năm nay là năm thứ bao nhiêu kể từ khi ông sinh ra. Đến khi xuất hiện các bài phát biểu của mấy nhà tuyên giáo nhân kỷ niệm 200 năm ngày sinh của Các Mác thì người ta mới biết đến. Cũng phải thôi, nếu mấy nhà tuyên giáo này mà còn không nhớ nữa thì các ông biết chuyển sang nghề gì.
Để giữ cái nghề của mình, các ông bất chấp thực tế, bất chấp lý luận để ca ngợi Mác và cái chủ nghĩa Mác đưa ra bằng những ngôn từ tốt đẹp nhất, tưởng như kho từ vựng Tiếng Việt không đủ để diễn tả. Nào là “bộ óc kiệt xuất”, “Học thuyết của Mác là công cụ vạn năng để giải cứu thế giới”, “Tư tưởng của Mác là một nguồn động lực vô biên để động viên, thúc đẩy phong trào cách mạng trên thế giới”, “Những giá trị của chủ nghĩa Mác là không thể xuyên tạc”. Thâm chí tư tưởng của Mác còn soi rọi đến cả… cách mạng công nghiệp 4.0, làm cho nhiều người được phen cười nghiêng ngả.
(Trích phát biểu của ông Nguyễn Xuân Thắng, Tạ Ngọc Tấn, chủ tịch và phó chủ tịch Hội đồng lý luận trung ương).
Vậy Mác đã cống hiến cho loài người những gì? Trước hết cũng nên thừa nhận học thuyết của ông có những luận điểm chấp nhận được về thế giới quan, trong đó có những luận điểm ông thừa hưởng từ Hêghen, Phơ bách. Hoặc ông đưa ra một nguyên lý đúng mang tính đúc kết cao là “quan hệ sản xuất phải phù hợp với trình độ phát triển của lực lượng sản xuất”. Tuy nhiên, ông có những luận thuyết chết người cộng thêm với sự vận dụng và phát triển tùy tiện của những nhà mác xít ở các nước cộng sản đã gậy ra tác hại rất lớn ở khu vực chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa Mác. Ở đây xin đề cập hai luận thuyết đấu tranh giai cấp và giá trị thặng dư.
Trong học thuyết giá trị thặng dư, Mác đã đánh tráo khái niệm, lập lờ đánh lận lao động của nhà tư bản thành bóc lột lao động của công nhân, làm cho người ta tưởng bị bóc lột thật nên cần phải dùng bạo lực để cướp lại. Mác cổ vũ cho sự cướp bóc này, gọi hành động này là “tước đoạt của kẻ tước đoạt”.
Từ nhận xét “Lịch sử tất cả các xã hội tồn tại từ trước đến ngày nay chỉ là lịch sử đấu tranh giai cấp”, Mác đưa ra luận điểm “đấu tranh giai cấp là động lực thúc đẩy sự vận động và phát triển của xã hội”
Học thuyết về giá trị thặng dư và đấu tranh giai cấp là hai luận thuyết mà sự ảnh hưởng của nó sâu đậm nhất đối với các quốc gia đi theo chủ nghĩa cộng sản, gây nên bao nhiêu tai ương ở các quốc gia này.
Chủ nghĩa Mác đã từng ảnh hưởng và làm thay đổi chế độ chính trị khoảng 1/3 thế giới. Tuy nhiên, chủ nghĩa Mác “soi rọi” đến đâu thì ở đó có bạo lực và thanh trừng đẫm máu trong nội bộ. Tất nhiên, những cuộc chiến tranh trên thế giới không chỉ sinh ra từ luận điểm đấu tranh giai cấp. Có tài liệu ước tính, nạn nhân của những cuộc tàn sát ở riêng 3 quốc gia: Liên Xô, Trung Quốc, Campuchia lên tới 70 triệu người. Không chỉ là nội chiến hay thanh trừng nội bộ mà còn có cả chiến tranh giữa các nước XHCN với nhau.
Chủ nghĩa Mác “soi rọi” đến đâu thì kinh tế ở đó tụt hậu, sản xuất không phát triển được vì động lực thúc đẩy sản xuất bị triệt tiêu bởi chính sách làm ăn chung, triệt tiêu kinh tế tư bản tư doanh, công hữu hóa tư liệu sản xuất. Nhiều quốc gia lâm vào cảnh đói kém, nhất là các quốc gia châu Á như Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên. Theo Wikipedia, giai đoạn 1958 – 1962 Trung Quốc có khoảng 15 đến 45 triệu người chết đói. Nạn đói ở Bắc Triều Tiên trong thập niên 1990 đã làm chết khoảng 240.000 tới 3.500.000 người mà đỉnh cao là năm 1997.
Ngoài bạo lực chuyên chính vô sản, kinh tế tụt hậu, việc áp dụng chủ nghĩa Mác còn bộc lộ ra rất nhiều điều bất ổn trong tất cả các mặt của đời sống xã hội.
May thay, chủ nghĩa Mác những tưởng sẽ thắng thế ở phần còn lại của thế giới thì cuối thập niên 80, đầu thập niên 90 của thế kỷ trước, bỗng dưng đồng loạt sụp đổ, từ Liên Xô, “thành trì của cách mạng thế giới” đến Đông Âu, Mông Cổ. Sự sụp đổ này không phải là ngẫu nhiên mà là do mâu thuẫn nội tại trong lòng các nước đi theo chủ nghĩa Mác bùng nổ. Ngày nay chỉ còn 3 đứa con đơn độc của chủ nghĩa Mác là Trung Quốc, Việt Nam và Cu Ba (Triều Tiên trong tình trạng không rõ ràng). Tất cả các quốc gia đã thoát ra khỏi chủ nghĩa Mác không có gì phải nuối tiếc nếu không nói là vẫn còn kinh hoàng. Chủ nghĩa Mác đã kéo nhân loại chậm lại, có lẽ không dưới một trăm năm hoặc hơn, nếu tính đến cả những ảnh hưởng lâu dài của nó.
Sự sụp đổ của hệ thống XHCN vào thập niên cuối của thế kỷ trước là quá ngoạn mục. Sự phá sản của chủ nghĩa Mác là một thực tế trông thấy.
Chủ nghĩa Mác soi rọi đến đâu thì lụi tàn đến đấy. Đó là một sự thật. Sự sụp đổ của hệ thống XHCN cũng là một sự thật. Thế nhưng, các nhà tuyên giáo ở Việt Nam cố tình không nhìn thấy. Chủ nghĩa Mác là một sai lầm tạm thời của nhân loại, nó đã chết ở quê hương Các Mác, chết ở châu lục mà Mác sinh ra nhưng ở một đất nước nghèo đói xa lạ, người ta cố thổi hồn vào nó, hà hơi cho nó những mong nó sống lại. Đó là một điều không tưởng. Chết rồi mà vẫn sống mãi, vẫn thúc đẩy được phong trào cách mạng thế giới, vẫn là chìa khóa vạn năng để giải cứu thế giới và còn đòi soi rọi đến cả… cách mạng 4.0. Thật là không còn sự khôi hài nào hơn.
Dám chắc, chẳng còn ai tin vào chủ nghĩa Mác, kể cả những người đang cổ súy cho nó, lấy đó làm nền tảng tư tưởng và kim chỉ nam cho mọi hành động. Gần 90 năm đi cùng nó, tuyên truyền, cổ vũ cho nó, từng thất bại ê chề vì nó, chẳng lẽ giờ lại đột nhiên từ bỏ, hóa ra công nhận mình đã từng sai? Đây là tâm lý bảo thủ cố hữu của người cộng sản. Ngoài ra, người ta cố giữ lấy nó còn để làm bình phong lừa mị dân, để kéo dài sự độc quyền thống trị chứ không chịu chia sẻ quyền lãnh đạo đất nước cho người khác, còn đất nước ra sao, đi về đâu thì không cần biết.
BV Nhi Trung ương thừa nhận cấp thuốc hết hạn cho bé trai 1 tuổi
Bệnh viện Nhi Trung ương đã thừa nhận và xin lỗi khi để xảy ra sự cố phát thuốc hết hạn cho bệnh nhân 1 tuổi nằm điều trị tại Đơn nguyên S6 – Khoa Quốc tế.
HÀNH TRÌNH MÙA VỌNG CỦA ĐỨC MARIA
HÀNH TRÌNH MÙA VỌNG CỦA ĐỨC MARIA
Cùng đi với Đức Maria đến nhà bà Êlisabét
Việc cử hành mừng Lễ Giáng sinh của chúng ta sẽ thế nào nếu Đức Trinh nữ Maria chỉ là một “người đóng vai phụ” trong vở kịch? Khi chúng ta nghĩ về Đức Maria, gần như ngay tức khắc chúng ta nghĩ đến hai câu chuyện: Truyền Tin và Thăm Viếng. Ai có thể quên được bài tường thuật về việc sứ thần đến viếng thăm và hứa hẹn một trẻ thơ sẽ kế thừa ngai vàng của Vua Đavít? Ai có thể quên được câu trả lời tuyệt vời của Đức Maria: “Xin cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói” (Lc 1,38)? Và ai có thể quên được lời kinh Magnificat, lời cầu nguyện ngợi ca bay vút cao của Đức Maria khi Mẹ đến thăm người chị họ Êlisabét của mình (x. Lc 1, 46-55)?
Nhưng ở giữa hai cuộc gặp gỡ này, một điều gì khác đã xảy ra: hành trình Mùa Vọng đầu tiên. Thánh Kinh nói với chúng ta rằng sau khi sứ thần rời bỏ Maria, Maria “vội vã lên đường đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giuđa. Bà vào nhà ông Giacaria và chào hỏi bà Êlisabét” (Lc 1,39-40). Cuộc hành trình này, khoảng cách chừng một trăm dặm, có lẽ Maria phải mất khoảng một tuần để đi. Điều đó đã cho Maria có thời gian để cầu nguyện và suy gẫm, và giờ đây Mẹ mời gọi chúng ta đi cùng với Mẹ. Vì thế chúng ta hãy tưởng tượng chính chúng ta đang cùng đi với Mẹ Maria và nghĩ về những gì có thể đã diễn ra trong tâm trí của Mẹ.
Suy Gẫm về Những Lời Hứa của Chúa. Tất nhiên, chúng ta không biết chính xác những gì Đức Maria đã nghĩ, nhưng chúng ta biết rằng Mẹ là một con người cầu nguyện (x. Lc 2,19.51). Chắc hẳn, Mẹ đã dành ít là một chút thời gian để suy gẫm về mọi điều Mẹ vừa trải nghiệm. Chắc chắn Mẹ đã bắt đầu cố gắng hiểu ý nghĩa của tất cả.
Có lẽ Maria nhớ lại những lời của sứ thần và đã cầu nguyện: “Lạy Chúa, Chúa đã hứa sẽ ban cho con một đứa con, một đứa con trai, ngay cả trước khi Giuse và con đến với nhau trong hôn nhân. Rồi con đã thưa xin vâng với Chúa, cho dẫu điều đó có nghĩa là con phải mất Giuse, và con vẫn tiếp tục thưa vâng với Chúa, bất kể hậu quả thế nào. Lạy Chúa, xin hãy giúp con hiểu trọn vẹn hơn lời kêu gọi này mà con vừa mới đón nhận.”
Kinh Ngợi Khen (Magnificat). Ngay khi đến nơi, Mẹ đã cất tiếng chào bà Êlisabét, Mẹ đã dâng lời Kinh cầu nguyện của chính mình, lời Kinh Ngợi Khen Magnificat (x. Lc 1,46-55). Lời cầu nguyện ngợi khen này hẳn đã tràn ngập trong tất cả những suy nghĩ của Mẹ trên hành trình Mẹ đi, một sự suy gẫm về tất cả những gì Thiên Chúa đã giúp Mẹ hiểu về hành trình của Mẹ.
Mẹ Maria bắt đầu cất tiếng: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng trong Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi” (Lc 1,46-47). Thật ngạc nhiên khi Mẹ Maria quá vui mừng và tin tưởng. Cuộc sống của Mẹ vừa mới bị đảo lộn. Với cái tin về sự có thai ngoài dự kiến, hôn nhân của Mẹ với Giuse bị đe đọa và thậm chí Mẹ phải đối diện với khả năng bị ném đá cho đến chết. Tuy nhiên, niềm vui dường như bao phủ Mẹ.
Tại sao Mẹ lại quá vui mừng? Trong số nhiều khả năng, có hai khả năng nổi bật:
Trước hết, Maria có thể thấy rằng Thiên Chúa đang thực hiện những lời hứa của Người với dân Israel. Khi bà Êlisabét chào đón Mẹ là “Thân Mẫu Chúa tôi”, lòng tin hẳn đã phải tăng lên trong Mẹ (x. Lc 1,43). Những lời của sứ thần là đúng thật – ơn cứu độ của Thiên Chúa đã gần kề! Có lẽ Mẹ Maria đang nhớ lại một trong những thánh vịnh: “Người đã nhớ lại ân tình và tín nghĩa dành cho nhà Israel” (Tv 98,3). Như thế, Mẹ Maria đã vui mừng về sự trung tín của Chúa: “Chúa độ trì Israel, tôi tớ của Người, như đã hứa cùng cùng cha ông chúng ta vì Người nhớ lại lòng thương xót” (Lc 1,54-55). Mẹ Maria đã ý thức rằng chính con trai của Mẹ, Đấng thực sự là “Đức Chúa”, sẽ thực hiện lời hứa xưa kia của Thiên Chúa để giải thoát dân Israel (Lc 1,43).
Thứ hai, Mẹ Maria vui mừng trước cách làm việc bất ngờ của Thiên Chúa. Vương quốc của Người đang đến qua những người yếu thế, chứ không phải qua những kẻ uy quyền. Mẹ đã chứng kiến những “kẻ thống trị” Rôma ngạo mạn đang lạm dụng dân Chúa (x. Lc 1,52). Mẹ đã thấy cách những người lính của họ đã dùng sự đe dọa và bạo lực để giữ hòa bình ở Israel. Mẹ biết về chứng hoang tưởng và giết người của Vua Hêrôđê. Tuy nhiên, Thiên Chúa đã chọn Mẹ, một người phụ nữ nghèo ở Galilê, để hạ bệ “kẻ ngạo mạn” và nâng cao “kẻ khiêm nhường” lên nơi danh dự (Lc 1,51.52). Maria biết rằng bằng cách nào đó, Thiên Chúa sẽ dùng con của Mẹ để làm cho điều này xảy ra.
Như ngôn sứ Isaia và nhiều ngôn sứ trước mình, Maria nhận thấy rằng Thiên Chúa có một tình yêu đặc biệt dành cho những người khiêm tốn: “Ta ngự chốn cao vời và thánh thiện, nhưng vẫn ở với tâm hồn khiêm cung tan nát” (Is 57,15). Mẹ biết rằng Thiên Chúa cho những người khiêm tốn và đói khát ở cận kề trái tim Người. Vì thế, điều đó hẳn phải làm cho Mẹ vui mừng biết bao khi nhận ra rằng Thiên Chúa đã chiếu cố đến “sự thấp hèn” của Mẹ, và rằng người con của Mẹ sẽ thực hiện những lời Thiên Chúa đã hứa để đem lại sự an ủi cho những người cùng khổ túng thiếu (x. Lc 1,48).
Bài ca của Đức Maria là một lời cầu nguyện diễn tả sự kinh ngạc và lòng kính sợ trước sự kiện là Thiên Chúa đang làm cho ơn cứu độ của Người trở nên sẵn sàng cho mọi người, người giàu cũng như người nghèo, người quyền thế cũng như người yếu đuối. Thiên Chúa không phân biệt đối xử với bất cứ ai. Thiên Chúa không thiên vị người giàu hoặc coi khinh những người nghèo khổ, như một số người nghĩ như thế. Không phải vậy, thực ra Thiên Chúa yêu thương tất cả chúng ta như nhau. Thiên Chúa muốn giúp cho những kẻ kiêu ngạo học biết lãnh nhận ân sủng mà họ không thể tự kiếm được bằng sức riêng của họ, và Người muốn tỏ cho những người khiêm nhường biết rằng Người yêu thương họ, và ước ao chữa lành cho họ cách sâu sắc thế nào.
Những Lời Hứa Bền Vững. Tất cả những suy nghĩ này hẳn phải ở hàng đầu trong tâm trí của Mẹ Maria suốt chín tháng sau đó khi Mẹ và Giuse đi tới Bêlem. Khi các ngài đến thành phố ấy, Maria và Giuse chỉ là một đôi vợ chồng nghèo đến từ Galilê, không thể gặp được hầu như bất cứ ai trong phần lớn những người ở đó. Thậm chí còn tồi tệ hơn khi chẳng có ai đón tiếp các ngài; không ai biểu lộ bất cứ sự quan tâm hay lòng trắc ẩn nào đối với các ngài. Hơn bao giờ hết, các ngài đã ở giữa những con người nghèo khó và hèn mọn.
Khi đến thời gian chào đời của Chúa Giêsu, tất cả những gì mà Mẹ Maria và dưỡng phụ Giuse có là một cái máng ăn, một số quần áo quấn tã, và một số người chăn chiên cừu. Chắc chắn Mẹ Maria hiểu điều đó thích hợp thế nào với Đấng sẽ nâng cao những người khiêm nhường, Người sẽ đến với chúng ta trong cách khiêm tốn nhất. Chắc chắn điều này này mang lại cho Mẹ niềm an ủi cho dẫu những khó khăn xung quanh đang bao phủ Mẹ. Chắc chắn Mẹ có thể nhìn thấy sự trung tín của Thiên Chúa trong khuôn mặt của Chúa Giêsu.
Có lẽ Mẹ Maria đã nhớ lại những lời này vào những năm sau khi con trai của Mẹ bắt đầu rao giảng: “Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn”, “sự giải thoát cho những kẻ bị giam cầm”, “sự tự do cho những người bị áp bức” (Lc 4,18). Hãy tưởng tượng điều đó chắn hẳn phải làm cho Mẹ cảm thấy thế nào khi Mẹ nhìn thấy Chúa đang chữa lành, đang giải thoát và đang tha thứ cho tất cả mọi loại người.
Cuối cùng, hãy tưởng tượng Mẹ Maria, ba năm sau đó, Mẹ chứng kiến con trai mình bị đóng đinh. Tất nhiên, với tư cách là mẹ của Chúa Giêsu, lòng Mẹ tràn ngập nỗi đau đớn khủng khiếp. Tuy nhiên vốn là một người phụ nữ có đời sống cầu nguyện sâu sắc, Mẹ thấy Chúa Giêsu đón nhận cái chết cách khiêm nhường biết chừng nào. Mẹ đã nghe thấy Chúa Giêsu kêu lên: “Lạy Cha, xin tha cho họ”, một lời cầu nguyện có lẽ Mẹ đã dạy Người (Lc 23,34). Mẹ nhìn thấy con trai Mẹ đang hy hiến chính mình cho mọi người. Người đang nâng cao những kẻ khiêm nhường, từng con người bị khuất phục bởi tội lỗi. Bị treo cao trên thập giá, Chúa Giêsu bẻ tan chế độ tội lỗi đã trói buộc mọi và mỗi người trong chúng ta. Ở đó (trên thập giá), bằng những lời tha thứ của mình, Chúa Giêsu đang nâng mọi người lên và tháo gỡ gánh nặng tội lỗi cho chúng ta. Nơi đó, Chúa Giêsu đã hoàn thành lời hứa của Thiên Chúa để cứu độ dân Người.
Câu Chuyện của Mẹ Maria là Câu Chuyện của Chúng Ta. Bài ca (bài hát) của Mẹ Maria là bài ca của chúng ta. Đó là bài ca của Giáo Hội. Đó là bài hát của bất cứ ai đã trải nghiệm lòng quảng đại và ân sủng chan chứa của Thiên Chúa. Cho dẫu Mẹ Maria đã được tự do khỏi tội nguyên tổ, Mẹ vẫn hát bài hát của mọi người, những con người đang phải đối diện với tội lỗi của mình và đã tìm thấy một Thiên Chúa của lòng thương xót và tha thứ, một Thiên Chúa đón tiếp chúng ta và thanh tẩy lương tâm của chúng ta. Đó là bài hát của tất cả mọi người, những người bắt đầu nhận ra rằng Thiên Chúa yêu thương họ một cách cá nhân (riêng biệt), cá vị và vô điều kiện. “Thiên Chúa đã chọn tôi. Bất kể tội lỗi và đức tin yếu kém của tôi, Người vẫn yêu thương tôi và quý trọng tôi. Vâng, thần trí tôi vui mừng hớn hở trong Chúa, Đấng cứu độ tôi!”
Không chỉ bài hát của Mẹ Maria là bài hát của chúng ta, mà câu chuyện của Mẹ cũng là câu chuyện của chúng ta. Mẹ đã sống hầu hết cuộc đời mình trong một thị trấn nhỏ bé. Những ngày của Mẹ cũng bận rộn với những công việc giặt giũ, bếp núc và việc chăm sóc cho gia đình. Cũng vậy, hầu hết chúng ta sống cuộc sống “ẩn dật” và bình lặng. Nhưng chúng ta cố gắng sống tốt những ngày tháng cuộc đời mình bằng cách chu toàn trách nhiệm của chúng ta và cố gắng sống bình an với những người xung quanh chúng ta.
Tuy nhiên khi Mẹ Maria sống ẩn thân như Mẹ có thể, Mẹ đóng một vai trò hết sức quan trọng trong kế hoạch của Thiên Chúa. Mỗi lần Mẹ hành động trong tình yêu, mỗi lần Mẹ làm chứng bằng sự kiên nhẫn hay thương xót, mỗi lần Mẹ cầu nguyện, những lời nói và hành động của Mẹ đã dạy dỗ con trai mình (Chúa Giêsu) và giúp Người hiểu thấu được ơn gọi đặc biệt mà Thiên Chúa dành cho Người. Cũng thế, mỗi lần chúng ta cầu nguyện với gia đình chúng ta, mỗi lần chúng ta chọn sự thương xót thay vì bực bội oán giận, mỗi lần chúng ta cho thay vì nhận – tất cả những hành động này đều ảnh hưởng đến những người xung quanh chúng ta. Những hành động này giúp mang sự hiện diện của Chúa Giêsu vào trong nhà (gia đình) và những nơi chúng ta làm việc. Mỗi lần chúng ta làm cho Chúa lớn lên, đặc biệt là khi chúng ta khiêm tốn chia sẻ đức tin của chúng ta, thì chúng ta đang thay đổi thế giới này nhiều hơn một chút.
Hãy Thực Hiện Hành Trình (Mùa Vọng Này) với Mẹ Maria. Qua bài hát về niềm vui và lòng biết ơn của mình, Mẹ Maria chỉ cho mỗi người chúng ta thấy chúng ta có thể mang Chúa Kitô vào thế giới, bất kể chúng ta có thấp kém thế nào. Vì thế hãy tưởng tượng chính bạn đang cùng đi với Mẹ Maria trong Mùa Vọng này. Bạn hãy chia sẻ với Mẹ những lý do vui mừng hớn hở của bạn. Những điều ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn là gì, những điều khiến bạn phải làm cho Chúa lớn lên? Bạn cũng hãy nói với Mẹ về “sự hèn kém” trong cuộc sống của bạn ngay bây giờ có thể phản ánh sự khiêm tốn của Mẹ. Cuối cùng, bạn hãy xem mình có thể noi gương sự khiêm nhường của Mẹ Maria thêm một chút trong những mối tương quan gia đình hoặc tại nơi làm việc hoặc trong giáo xứ của bạn không.
Hãy tiến lên và chia sẻ điều này với Mẹ Maria. Rồi bạn hãy lắng nghe những gì Mẹ đã nói với bạn. Hãy để cho những lời của Mẹ trong Thánh Kinh, gương mẫu về cuộc sống của Mẹ và lời xin vâng của Mẹ với Chúa dạy bạn biết vui mừng hớn hở trong Chúa Giêsu, Đấng Cứu Độ của bạn như thế nào.
Theo The Word Among Us [wau.org] – Advent 2019 Issue
Chuyển ngữ: Sr. Maria Trần Thị Ngọc Hương
Nỗ lực cả một đời, rốt cuộc là vì điều gì?

Trước cái chết, tất cả đều im lặng
Trước cái chết, tất cả đều im lặng: Còn sống phút nào thì phải cố tận hưởng, đừng cật lực làm chỉ để có… ‘ngôi mộ’ đẹp.
01
Cách đây một thời gian, tôi mua cho nội một thùng táo, trong lúc vận chuyển một bên mép thùng bị đè xuống nên có vài quả táo bị dập, thậm chí còn xuất hiện hiện tượng nước táo chảy ra.
Chúng tôi nói với nội là đừng ăn những quả táo đó, không tốt cho sức khỏe, nhưng nội tuổi tác đã cao, tiết kiệm sớm đã trở thành thói quen cố hữu, nên chẳng nỡ vất đi, nội nói :
“Không phải chỉ là bị hỏng một chút thôi sao? Nội chỉ cần cắt đi phần hỏng đó, là lại có thể ăn được rồi.”
Sau khi cẩn thận dùng dao gọi đi phần đã thối, nội vẫn thưởng thức phần còn lại của quả táo một cách ngon lành.
Chẳng ngờ ngày thứ 2, thùng táo ngon như thế lại có thêm một số quả xuất hiện hiện tượng y chang như vậy, nội vẫn làm như thế, đem phần bị hỏng cắt đi và ăn phần còn lại.
Kết quả, một thùng táo ăn đến quả cuối cùng, nội chỉ mải miết đi cắt những phần hư của quả táo, nên chẳng thể ăn được một quả táo trọn vẹn nào cả.
Chúng tôi nói với nội nên ăn những thứ tốt nhất, nội lại trả lời:
“Nội muốn để những thứ tốt nhất lưu giữ lại sau cùng. Mấy đứa nghĩ mà xem, quả táo hỏng có chút mà không ăn nhanh để đến khi hỏng hết cả một quả, có phải cực kì lãng phí không?”
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, tất cả chỉ biết im lặng.
Giống như cuộc sống này, luôn luôn tồn tại đầy ắp những biến số bí ẩn, chúng ta chẳng thể nào dự đoán được giây phút hạnh phúc trước mắt liệu có phải là giây phút tận cùng.
Chúng ta luôn luôn tự dặn lòng mình cần phải trân trọng những thứ trước mắt, nhưng lại quên mất rằng những phút giây ta đang nắm giữ còn đáng trân trọng nâng niu hơn rất nhiều?
02
Có một nữ tiến sĩ 32 tuổi từ nước ngoài trở về trong “nhật ký những tháng ngày ung thư” của mình đã viết:
“Sức khỏe thật sự rất quan trọng, đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, bạn sẽ phát hiện, bất kì những lần tăng ca nào (một thời gian dài thức đêm chính là đồng nghĩa với tự sát), gia tăng áp lực cho chính bản thân mình, hay mua nhà lầu thầu xe hơi, tất cả thứ đó bỗng trở nên thật phù phiếm biết bao.
Nếu như có thời gian, hãy ở bên con bạn thật nhiều, dành số tiền tích góp để mua xe để mua tặng đôi giày cho cha mẹ, đừng quá cật lực làm việc để đổi lấy một căn biệt thự, hay những thứ xa hoa nào khác, bởi chỉ cần được ở cạnh người mình yêu, cho dù ở một nơi nhỏ như vỏ ốc cũng cảm thấy ấm áp, yên bình.”
Đoạn tâm sự tưởng như vô cùng bình thường ấy, lại cảm động biết bao nhiêu con người.
Cô ấy dùng chính cuộc đời của mình để nhắc nhở chúng ta rằng;
Nắm chắc lấy những thứ hiện tại, yêu thương bảo vệ cơ thể của chính mình, chú ý rèn luyện sức khỏe, đừng khiến cuộc sống tương lai của chính mình sống trong vũng lầy của sự hối tiếc.
Giá trị của tiền bạc nằm ở cách sử dụng, vị ngon của cà phê cũng ngon ở nhiệt độ của chính nó.
Chúng ta chẳng bao giờ dự đoán được trước tương lai, nói không chừng một ngày nào đó bạn bỗng dưng rời khỏi thế giới này, để lại cuộc đời rất rất nhiều những việc vẫn dang dở có đầy ắp cơ hội lại chẳng kịp hoàn thành.
Biện pháp duy nhất để điều đó không bao giờ xảy ra chính là sống trọn vẹn những ngày bạn đang sống, để mỗi phút giây trôi qua chẳng bao giờ mang tên tiếc nuối.
Học cách trân trọng những năm tháng của còn tồn tại trên cõi đời này, ăn những thứ mình thích ăn, làm những việc bản thân muốn làm, xem những thứ bản thân mình muốn biết, hưởng thụ hiện tại, để mỗi ngày trôi qua là mỗi một ngày đáng sống theo cách riêng của nó.
03
Còn nhớ nhà văn Mạc Ngôn từng kể một câu chuyện:
“Vợ bạn học của ông sau khi mất đi, trong một lần ông ấy dọn dẹp lại những kỉ vật ngày xưa, chợt phát hiện ra chiếc khăn lụa tơ tằm, mua trong cửa hàng cao cấp khi hai vợ chồng đi du lịch ở New York.
Đó là một chiếc khăn vô cùng thanh nhã lịch sự, bà ấy cực kì yêu thích nó, ngày thường chẳng nỡ lấy ra dùng, người vợ ấy luôn tâm niệm để vào một dịp thật đặc biệt bà ấy sẽ diện chiếc khăn đó.
Thế nhưng, đến cuối cùng chiếc khăn ấy vẫn còn nguyên nhãn mác treo trên đó, người vợ ấy lại chưa choàng lấy một lần.”
Đừng để thứ quý giá lưu giữ đến ngày đặc biệt mới dùng, bởi mỗi ngày bạn sống đều là một ngày đặc biệt.
Đúng vậy, đừng bao giờ trong những ngày mưa mới biết trân trọng những hình ảnh của ngày nắng, hay đến khi tóc đã điểm sương lại muốn sống lại những ngày thơ ấu.
Đời người hữu hạn, có rất nhiều thứ, chỉ khi chúng ta sắp mất đi rồi mới ý thức được nó quan trọng như thế nào, bởi vậy đừng bao giờ để thứ quý giá nhất lưu giữ đến tận cùng.
Bởi đợi khi bạn có thời gian, có lẽ cũng chẳng có tâm trạng đi thực hiện, đến lúc bạn có tâm trạng để làm, đột nhiên phát hiện tất cả đã quá muộn.
Trong tiểu thuyết của tác giả Sâm Sơn Đạo từng có câu:
“Mỗi ngày trong cuộc đời chúng ta đều là những ngày hữu hạn, chẳng có cách nào có thể quay lại, bởi vậy đừng bao giờ để tuổi tác trở thành lý do khiến bản thân trở nên ngần ngại, hay lười biếng, chỉ cần nỗ lực hết mình, sống một cách trọn vẹn với cuộc sống này, bạn mới có thể nếm trọn hương vị của nó.
Học cách yêu thương vô điều kiện với tất cả mọi người xung quanh mình, bởi chúng ta đâu biết được ngày mai liệu chúng ta có thể được gặp lại họ?”
Hãy sống trọn vẹn với những phút giây cho dù ta chỉ còn một hơi thở. Hay giống như Nikolai Ostrovsky, nhà văn quân đội nổi tiếng Liên Xô đã từng nói:
“Cái quý nhất của con người ta là sự sống.
Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời”.
From:TU PHUNG