Hảo Võ Thị and 2 others shared a link.

Con gái ông Lê Đình Kình: “Bố em chết đau đớn lắm!”
Cụ Lê Đình Kình (85 tuổi), người được xem là linh hồn của những người dân Đồng Tâm đã qua đời vì những vết đạn được bắn từ những người đồng chí đảng viên của mình. Xung đột đất đai khiến một đảng viên lão thành cách mạng trở thành thế lực thù địch của đảng. Số người thiệt mạng sau vụ tấn công vào nhà dân lúc 4 giờ sáng vẫn còn là một bí ẩn, và Đồng Tâm thêm một lần nữa là minh chứng cho lời ca “đảng đã cho ta sáng mắt sáng lòng”.
Xuất phát từ dòng thông báo ngắn ngủi trên Cổng thông tin của Bộ Công an: “Từ ngày 31/12/2019, một số đơn vị của Bộ Quốc phòng phối hợp với lực lượng chức năng tiến hành xây dựng tường rào bảo vệ Sân bay Miếu Môn, thành phố Hà Nội theo kế hoạch. Trong quá trình xây dựng, sáng 9/1/2020, một số đối tượng có hành vi chống đối, sử dụng lựu đạn, bom xăng, dao phóng… tấn công lực lượng chức năng, chống người thi hành công vụ, gây rối trật tự công cộng, dẫn đến hậu quả 3 cán bộ chiến sĩ Công an hy sinh, 1 đối tượng chống đối chết, 1 đối tượng bị thương.”
Nếu không có mạng xã hội, không có các đoạn video clip do người dân Đồng Tâm gửi ra khoảng 3-4 giờ sáng sớm ngày 9/1/2020, người ta sẽ lầm tưởng đây là một vụ “chống người thi hành công vụ” thông thường. Không hề có thứ công vụ nào được phát lệnh bằng việc nổ súng trong đêm khi người dân đang say ngủ phải choàng dậy gõ kẻng báo động cả.
Đây là một cuộc tấn công tiêu diệt có chủ đích của lực lượng công an, và mục tiêu chính là thôn Hoành và gia đình cụ Lê Đình Kình, những người đã tuyên bố sẽ hy sinh tính mạng để giữ đất.
Cuộc tấn công diễn ra trong sự phối hợp và chuẩn bị rất kỹ càng từ các ban bộ ngành qua việc cắt điện, cắt Internet trước đó. Hiện trường vụ án chính là nhà của cụ Lê Đình Kình.
Một ngày sau khi vụ tấn công xảy ra, công an ra quyết định khởi tố vụ án với ba tội danh “Giết người, Tàng trữ sử dụng vũ khí trái phép và Chống người thi hành công vụ”.
Mấu chốt vấn đề ở chỗ thông tin đầu tiên xuất phát từ Bộ Công An là “gây rối trật tự công cộng” và “chống người thi hành công vụ”. Bởi không hề có bằng chứng nào được trưng ra tại hiện trường “đang xây dựng” là khu vực tường rào sân bay Miếu Môn.
Vậy chữ “công vụ” ở đây nên được hiểu là xâm nhập gia cư bất hợp pháp và bị chống trả quyết liệt mới đúng bản chất?!
Facebooker Dương Quốc Chính đã đưa ra vấn đề rất đáng để quan tâm.
“Việc chống đối của người dân xảy ra trước ngày 9/1, tại công trường, hay họ chỉ chống đối khi bị tấn công? Theo mình hiểu, quy trình đúng pháp luật phải là: Nếu người dân chống đối tại chỗ tranh chấp đất, thì CAHN cần khởi tố vụ án, khởi tố bị can trước, vì đã có đủ dấu hiệu phạm tội, rồi mới đem quân tới bắt người, vào ban ngày, có đại diện của chính quyền địa phương chứng kiến, 1 cách công khai. Nhưng đây lại có một vụ đánh úp vào ban đêm, giống y như việc tấn công bọn tội phạm, khủng bố, bắt cóc… Rồi mới dẫn đến việc người dân tự vệ, chống lại công an, có thể dẫn đến tử vong của cả 2 bên. Có nghĩa là CA đã làm ngược quy trình, là tấn công trước, rồi tìm bằng chứng phạm tội sau.
Được biết, dân Đồng Tâm đã có lời kêu gọi toàn dân Đồng Tâm kháng chiến từ hàng tuần trước, công khai trên FB, mình còn đọc được, không lẽ CA không biết? Vì thế, lẽ ra công an phải tìm lý do cho vụ tấn công trước, ví dụ như việc tàng trữ vũ khí quân dụng…để khởi tố vụ án, có đủ căn cứ pháp lý cho việc bắt giữ công khai. Khi tới bắt người mà bị tấn công thì mới được nổ súng.”
Hai ngày sau khi vụ việc xảy ra, những hình ảnh thực tế đầu tiên về “vụ tấn công” chính là thi thể của cụ Lê Đình Kình do người dân cung cấp. Cụ Kình được trao trả về cho gia đình trong tình trạng đã bị mổ khám nghiệm tử thi, có 2 vết đạn trên đầu và ngay ngực trái chỗ gần tim, chân bị gãy rời.
Điều này khá trái ngược với thông tin do thiếu tướng Tô Ân Xô (Chánh văn phòng Bộ Công an) “qua khám nghiệm, trên tay ông Kình cầm một trái lựu đạn.”
Hiện trường của vụ án giết người này là nhà riêng của cụ Kình, cụ chết ngay trên giường ngủ.
Thông tin do Công an đưa ra ai sẽ kiểm chứng được khi báo chí bị phong tỏa, các cơ quan báo chí nước ngoài muốn tác nghiệp tại Đồng Tâm “sẽ được xem xét” ?!
Sẽ có rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong vụ việc Đồng Tâm, nhưng tôi chỉ muốn nhắc lại lời của một người được xem là có liên quan gián tiếp đến quyền lợi của người dân trong vụ khiếu kiện đất đai này đó là luật sư đại diện Ngô Anh Tuấn:
“Chưa có bất kỳ cuộc đối thoại nào diễn ra một cách đúng nghĩa kể từ sau buổi đối thoại nhằm thuyết phục dân thả “con tin”. Chỉ có tuyên truyền, định hướng một chiều từ phía chính quyền mà thôi! Người dân có tranh chấp chỉ được trình bày, giải thích các nội dung mà mình băn khoăn trên mạng xã hội…”
Đó chính là lý do vì sao người dân, hay nói chính xác hơn là những đảng viên kiên trung tại Đồng Tâm đang chờ đợi đồng đội của mình trả lời. Hơn ai hết những người đã từng là Chủ tịch xã, Bí thư xã, Trưởng công an xã…. những người đã từng hy sinh tuổi trẻ đóng góp cho công cuộc cách mạng hiểu rõ họ đã và đang niềm tin vào những điều gì. Và họ vẫn trông chờ câu trả lời từ những lãnh đạo cấp cao hơn, những người đang rao giảng niềm tin và đạo đức như Nguyễn Đức Chung, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc…
“Không cần đối thoại, không cần tòa án”, chỉ cần tuyên truyền và phát lệnh xua hơn ngàn quân vào làng, những người đã hơn nửa đời người đi theo đảng ở Đồng Tâm bỗng chốc trở thành những kẻ chống đối và những kẻ phản loạn trong mắt những người dân Việt Nam đang bị ngu muội hóa.
Vụ việc ở Đồng Tâm, điều đáng hãi hùng nhất ngoài hình ảnh thương tâm của cụ Lê Đình Kình trong tình trạng được cho là bị tra tấn cho đến chết chính là thái độ hung hãn khát máu của một bộ phận không nhỏ người Việt trên mạng xã hội.
“Không cần lắng nghe, không cần suy nghĩ”, đảng nói đúng là đúng, đảng bảo chống đối là đám đông phải hô to khẩu hiệu “cần nghiêm trị” như một quy trình được cài đặt sẵn. Vô văn hóa, mất nhân tính đó chính là điều đáng lo mà nhiều thanh niên trẻ Việt Nam đang thể hiện qua vụ việc Đồng Tâm.
Cuối cùng, đến tận lúc chết, cụ Lê Đình Kình vẫn là một đảng viên và vẫn đang mong chờ được đối thoại với đảng. Chi tiết này có lẽ sẽ là một bài học đắt giá cho nhiều người khác vẫn đang nuôi niềm tin vào đảng.
Đến tận lúc này những cụm từ như “cuộc cưỡng chế”, “cuộc tấn công” hay “chống người thi hành công vụ” nên được thay thế cho đúng hơn để miêu tả bản chất của sự việc này vốn là: một cuộc xâm nhập gia cư bất hợp pháp có tổ chức với quy mô gần (hoặc hơn) 3000 quân của công an Hà Nội đã vấp phải sự kháng cự quyết liệt của người dân Đồng Tâm.
Tất cả những tranh cãi về giá trị pháp lý và nguyên tắc cư xử đúng sai của nhà cầm quyền và người dân trong tất cả các vụ cưỡng chế hay tranh chấp đất đai phải được suy xét thấu đáo, không né tránh bản chất vấn đề – đó là “đất đai là sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý”. Mọi cuộc tranh cãi đúng sai đều vô nghĩa nếu dựa trên một lổ hổng trầm trọng về quyền sống, quyền được mưu sinh của công dân. Những cuộc cưỡng chế, thâu tóm đất đai trước dịp Tết đoàn viên, chưa và sẽ không bao giờ là hành động có thể mang lại sự ấm no hạnh phúc cho xã hội.
Năm 2020 rồi, đừng đổ tội chống phá nhà nước, chống phá chính quyền cho dân khi chính nhà nước được lãnh đạo bởi những người cướp chính quyền luôn nuôi dã tâm cướp trắng tài sản của nhân dân qua nhiều thời kỳ bằng nhiều thủ đoạn.
11.01.2020
Mẹ Nấm
. Nguồn
Không biết các trại tù khác thì sao, chứ dạo gần đây, trại giam T16 thuộc Bộ Công An cứ đông vui như ngày hội. Bao nhiêu là quan chức nhà nước xộ khám. Toàn tai to mặt lớn. Ngày nào cũng có xe tù chạy vào sân trại, cứ hai người khoá chung một còng, a-lê nào một hai ba nhảy xuống. Hôm trước bộ trưởng Son với bộ trưởng Tuấn nhảy không ăn ý, té dập mặt, cứ ông nọ đổ cho ông kia, chửi nhau như chó. Hôm trước trước nữa, lâu rồi, trung tướng công an Phan Hữu Tuấn mới đứng lên, chưa kịp đếm một hai ba, trung tướng thứ trưởng bộ công an Bùi Văn Thành đã nhảy, lôi theo Tuấn đầu cắm xuống trước. Thế là đánh nhau. Mỗi người chỉ có một tay, đứa tay mặt đứa tay trái, cứ thế thụi nhau túi bụi….
Ông đại tá chánh giám thị mừng lắm. Đứng giữa sân đưa mắt nhìn toàn những là Bộ Trưởng với Tổng Giám Đốc, với Tướng công an…ngoan ngoản trong bộ quần áo sọc, trật tự đi vào các phòng giam, ông thấy họ không còn là thượng cấp hay lãnh đạo đảng đầy quyền uy, thở ra mùi đạo đức nữa, mà họ chỉ là những con gà tù đẻ trứng vàng mà ông Trời đã ban phát cho ông.
Mà thật đúng như vậy. Đang ngồi làm cái việc văn phòng trên Bộ, đói meo, nhìn những thằng cùng cấp khác ăn mà sốt cả ruột. Bổng nhiên trời thương, trời xui khiến cho 2 thằng tử tù là Thọ Sứt và Nguyễn Văn Tình trốn trại, thế là nguyên giàn giám thị cũ bị kỷ luật, ông được Bộ đưa về thay thế, sau khi vợ ông đã cầm sổ đỏ cho ngân hàng để bỏ giá cao nhất cho cái ghế nóng này. Hôm đưa về nhậm chức, một đồng chí thượng cấp còn thủ thỉ vào tai ông, ai về T16 cũng vài năm là xây nhà, lúc ấy cậu nhớ đừng quên là trong bao nhiêu thằng chạy ghế, tớ chỉ chiếu cố đến cậu.
Làm Giám Thị ở đây thật sướng như tiên. Các cơ sở vật chất của T16 rất khang trang. Khu tạm giam, khu lao động, khu dạy nghề ….đều là những khối nhà xây chắc chắn, tường quét vôi vàng, với những bãi cỏ bao quanh. Còn bọn tù, ngoài số tù hình sự mà trại giam nào cũng có, ở đây được đặc cách tiếp nhận những tù tham nhũng, tù kinh tế, toàn thứ gộc, toàn là những con bò sữa mập ú, tha hồ cho quản giáo bu lại mà vắt.
Có gì đâu, muốn nằm rộng rải, không phải đi lao động, vài chục triệu. Muốn xài điện thoại à? Ấy chết, cái này phạm nội qui, cứ đưa đây trăm triệu, xài thoải mái. Công an canh gác thì kiếm ít hơn: Tù muốn ăn gì, bất kể ngày đêm, xách xe đi mua cho bằng được, kiếm vài trăm ngàn tiền bo về đưa vợ. Giữa khuya tù đòi gối ôm cũng có. Không biết khuya khoắt thế tiệm nào còn mở, chuyện này chịu. Chỉ biết công an mình giỏi lắm luôn.
Riêng các ông chánh và phó giám thị thì không ăn vặt như vậy. Một năm các ông ấy chỉ ăn vài lần, vào các dịp Lễ Tết, cứu xét giảm án với lại đặc xá tha tù trước thời hạn thôi. Với tù thường thì vài trăm triệu, chứ với những con cá mập kia thì cứ phải bạc tỷ một lần giảm án. Kỳ kèo trả giá ư ? Thì cứ về trại yên tâm cải tạo cho thật tốt , rồi nhà nước sẽ khoan hồng thôi, thế nhé.
Nhưng cũng phải khéo, không khinh xuất được. Cái nghề coi tù nó thế. Như cách đây mấy tháng, hai cái chết liên tiếp của Hưng Kính, trùm bảo kê chợ Long Biên (tháng 8/ 2019) và của tay đại ma đầu Trần Bắc Hà ( tháng 7/2019) đã làm ông chánh giám thị điêu đứng. Bao nhiêu là đoàn thanh tra đổ về trại. Ông có giết họ đâu. Hưng Kính chết vì bịnh gan, còn Trần Bắc Hà nghi là bị đầu độc, nhưng kệ. Nếu không chi ra hàng tấn phong bì với lại bao nhiêu là hoá đơn của các nhà hàng sang trọng của Hà Nội thì chưa chắc giờ này ông đã được yên. Bao nhiêu thằng đại tá khác ngồi không trên Bộ, đang nhằm nhằm nhìn vào cái ghế thơm như múi mít của ông.
Chờ cho phạm nhân cuối cùng bước hẳn vào phòng giam, sân trại đã trở nên vắng hoe, ông chánh giám thị mới lững thững trở về văn phòng. Vừa đi ông vừa nghĩ về miếng đất mà ông sắp mua ở Sóc Sơn. Đây là đất rừng phòng hộ. Nhưng đã sao ? Ca sĩ Mỹ Linh còn cất biệt thự được, chẳng lẽ ông gần 40 tuổi đảng lại không xây được ? Cùng lắm thì ông sẽ học tập lời dạy của trùm giang hồ Năm Cam: Cái gì không mua được bằng tiền, thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.
Cái chế độ này nó đểu thế rồi, ông không thể làm khác đi được…./.
Loc Duong
Hôm nay, 10/1/2020 hảng thông tấn AP đưa tin về vụ Đồng Tâm, cũng lấy theo tin nhà nước VN cho rằng có 3 cảnh sát và 1 dân làng thương vong. Đọc thấy chán. Nhưng coi phần bình luận của dân Mỹ lại thấy hay. Xin đưa lên đây một vài ý kiến của họ cho các bạn coi chơi:
– Istand : Chết 4 mạng? Chắc là AP chỉ copy từ tin nhà nước VN và không hề kiểm chứng. Ở VN không có ai tin vào tin tức của nhà nước. Dân chúng nói rằng con số người chết này là bịa đặt.
– Owner : Rambo đâu rồi? Nếu có thì Rambo sẽ chiến đấu cho dân làng.
– Carolus Magnus: Dân miền Bắc đã dùng răng và móng tay chiến đấu ủng hộ cộng sản trong 30 năm. Họ đã giải phóng đất đai của miền Nam. Nay cộng sản đang giải phóng đất đai của họ. Dân miền Bắc cực kỳ xứng đáng được hưởng cái hậu quả mà họ tạo ra.
– Volt: Con dòi bọ láo toét và hèn nhát Hồ Chí Minh hồi đó đã nói trong tuyên ngôn độc lập: Nước CHXHCN Việt Nam độc lập, tự do, hạnh phúc. Mọi người đều bình đẳng và có quyền sống cuộc sống tốt đẹp. Đâu? Bây giờ đâu?
– Joseph: Tôi đã cố gắng để cảm thông với họ, nhưng tôi nhớ lại rằng người VN đã giết gần 60 ngàn lính Mỹ đã chiến đấu cho tự do của họ. Ô, các người muốn có chế độ cộng sản lắm mà. Các người đã tạo ra cái giường cộng sản thì bây giờ các người phải nằm trên đó thôi. Cho đến khi bác Hồ cướp luôn cái giường đó. Vậy thôi.
Thú thật, hắn ngồi dịch bài này trong nổi buồn bất lực trước cảnh khổ của nhân dân Đồng Tâm…./.
Loc Duong
Hôm 10/1, nhiều nhân sĩ, trí thức Việt Nam đã ký Tuyên bố Đồng Tâm yêu cầu chính quyền ngưng ngay việc dùng vũ lực trong vụ cưỡng chế đất đai ở Đồng Tâm, Hà Nội, đồng thời phải công khai minh bạch vụ tranh chấp đất đai khiến ít nhất 5 người chết, trong đó có 3 công an và 2 người dân hôm 9/1.
Tuyên bố Đồng Tâm được CLB Lê Hiếu Đằng khởi xướng hôm 9/1, có đoạn: “Nhà cầm quyền Việt Nam chấm dứt ngay việc dùng lực lượng vũ trang (quân đội, công an, các lực lượng khác) dùng bạo lực dưới mọi hình thức trong việc giải quyết vấn đề đất đai với nhân dân Đồng Tâm và với tất cả các địa phương ở Việt Nam”.
Ông Trần Bang, một thành viên của CLB Lê Hiếu Đằng, nói với VOA:
“Chúng tôi – những tổ chức xã hội dân sự và cá nhân – có thảo ra Tuyên bố Đồng Tâm với mục đích cảnh báo và ngăn chặn bạo lực và muốn việc giải quyết tranh chấp đất đai là giải quyết hành chính thông qua luật pháp, chứ không thể dùng bạo lực để đàn áp dân mà lấy đất của dân giao cho các nhóm lợi ích”.
“Các nhóm lợi ích này có thể mang những cái tên mỹ miều là ‘đất quốc phòng’.”
“Qua nhiều năm, họ dùng hết chiêu bài này đến chiêu bài khác để lấy đất của người dân”.
Tuyên bố nêu chi tiết: “Từ 25/12/2019 lực lượng chức năng đã cho chuẩn bị quân cán, diễn tập, uy hiếp nhân dân Đồng Tâm. Đến tối ngày 6/1/2020 nhà cầm quyền đã cắt Wifi ở Đồng Tâm và canh giữ, cản trở những người hoạt động dân sự độc lập từ Hà Nội muốn tiếp cận với Đồng Tâm để minh bạch thông tin từ Đồng Tâm”.
“Đây là hình thức chuẩn bị đàn áp thì bịt mồm, bịt mắt người dân và lái dư luận, ngăn cản tự do báo chí, ngôn luận, vi phạm Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và Công ước Quốc tế về Quyền chính trị và dân sự mà Việt Nam đã ký kết”, Tuyên bố viết.
Từ thành phố HCM, một nữ giáo viên, người ký tên vào Tuyên bố, nói với VOA:
“Tôi nghĩ việc giải quyết đất đai phải có thỏa thuận của hai bên, có đền bù thỏa đáng thì mới hợp lý hợp tình, chứ lúc nửa đêm mà tấn công người dân như thế thì tôi thấy là không được. Tội cho người dân. Vậy là không được”.
“Tôi kỳ vọng rằng Tuyên bố này gửi đi để mong rằng chính quyền phải xem lại để giải quyết thỏa đáng nguyện vọng của người dân”.
Nhà cầm quyền phải đưa người bị thương ở Đồng Tâm đi cấp cứu, đồng thời không được ngăn cản người dân và các tổ chức xã hội dân sự, báo chí tự do đến đưa tin, cứu hộ, giúp đỡ người dân Đồng Tâm trong lúc họ bị đàn áp, theo tuyên bố.
“Vụ việc đất đai Đồng Tâm phải được giải quyết công khai minh bạch, thông qua trình tự pháp luật dân sự, hành chính và phải có các tổ chức Xã hội Dân sự Độc lập, người dân và báo chí trong nước, quốc tế tự do tìm hiểu, chứng kiến mọi ngóc ngách của vấn đề và trong quá trình giải quyết. Không hình sự hóa trong giải quyết dân sự về đất đai”, Tuyên bố Đồng Tâm, có đoạn.
Tuyên bố yêu cầu chính quyền phải công nhận quyền tư hữu đất đai: “Vấn đề đất đai gây bao đau thương oan khuất từ 1954 đến nay trên khắp Việt Nam phải được thay đổi từ gốc rễ ở Hiến Pháp và Luật đất đai, phải trả lại quyền Tư hữu đất đai cho mọi người dân Việt Nam”.
Từ Hà Nội, Tiến sĩ Mạc Văn Trang, viết trên Facebook, thể hiện sự đồng tình với Tuyên bố: “Ruộng đất do Tổ tiên, ông cha ngàn đời khai phá, sở hữu, nhưng Dân ta rất yêu nước, bất kỳ lúc nào Nhà nước trưng dụng vào mục đích quốc phòng, Dân cũng sẵn sàng giao nộp. ‘Xe chưa qua, nhà không tiếc’, ‘thóc không thiếu một cân, quân không thiếu một người’… thì tiếc gì một ít ruộng đất. Nhưng đất quốc phòng mấy chục năm không sử dụng thì phải trả cho Dân canh tác”.
Tiến sĩ Mạc Văn Trang, người đã tuyên bố từ bỏ Đảng, viết thêm: “Người Dân xã Đồng Tâm chắc họ phải có lý, có niềm tin họ chính nghĩa thì mới đoàn kết, liều mạng giữ đất như vậy”.
Ông khuyến nghị: “Dù gì thì mâu thuẫn giữa Dân với Nhóm lợi ích, Chính quyền cũng cần đứng giữa để giải quyết có lý, có tình. ‘Nói phải củ cải cũng nghe’, sao lại dùng bạo lực với Dân, đẩy người Dân đến chống lại Chính quyền?”
(Nếu không vào được VOA, xin hãy dùng đường link vn3000.info hoặc 797879.info để vượt tường lửa)
Fb Manh Kim
Cụ Lê Đình Kình đã chết! Thật quá bi thảm cho gia đình cụ, cho người dân Đồng Tâm và cho tất cả những người mất đất trên khắp đất nước. Câu chuyện này không bắt đầu ở Đồng Tâm, không bắt đầu ở thời điểm này. Nó là một phần trong bi kịch khổng lồ về nỗi đau mất đất xảy ra từ khi đảng cai trị này lên nắm quyền. Nó bộc lộ rõ nét sự man rợ của chính sách “nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ” trong chính sách đất đai. Nó cho thấy một khi chính sách này còn tồn tại thì mọi thủ đoạn thấp hèn nhất đều có thể dùng đến để “vừa ăn cướp vừa la làng”. Mời đọc ý kiến dưới đây của nhà báo Tâm Chánh…
AI GIÁM SÁT CÁC CUỘC ĐIỀU ĐỘNG LỰC LƯỢNG VŨ TRANG?
“Trận đánh đẹp” của công an vào Đồng Tâm đang được tiếp nhận bằng cách nhìn khác nhau. Truyền thông nhà nước dường như lớn tiếng chống lại sự man rợ của bọn tội phạm chống người thi hành công vụ. Nhưng góc nhìn này hãy còn ú ớ trước những câu hỏi gay gắt của dư luận. Người ta tìm cách phân hoá những kẻ dùng bom xăng, vũ khí tự tạo chống lại một cuộc bố ráp với dân Đồng Tâm. Thì hãy cứ khôn ngoan mà tách bạch đồng bào tốt với đồng bào xấu. Như được “qui ước”, họ bị gọi bằng những kẻ nghiện. Một số nhà báo rất dũng cảm, thẳng thừng ném vào khói lửa Đồng Tâm mấy chữ man rợ. Tất nhiên là man rợ, vì lương tri của những tay viết ấy có được dệt bằng tơ vàng thì họ cũng không dám ném vào cuộc bố ráp cái đẳng cấp tệ hại ấy.
Còn lực lượng thi hành công vụ, với súng ống, khiên đai phòng bị chuyên nghiệp, có một cơ số chiến đấu áp đảo, lại như vì nước quên thân, hy sinh để thực hiện nhiệm vụ cưỡng chế dân. Một trận đánh đẹp để bảo vệ lợi ích nhà nước trong thời bình; để khôi phục trị an tại một điểm nóng tranh chấp đất đai cách đó tới gần 3 km; một cuộc tấn công trấn áp một nhúm người nghiện và chống đối, phải điều động tới cơ số chiến đấu như vậy, có thiết giáp thị uy, cắt internet, tạo căng thẳng từ nhiều hôm trước. Trận đánh áp đảo ấy vào dân, đã lấy đi sinh mạng của dân thường và lính tráng. Thôi thì dân hãy bàn tính sau, dù phải nhấn mạnh những kẻ nghiện, những tên chống đối ấy chưa phải là tội phạm, càng không phải là tội phạm truy nã. Họ vẫn là công dân bình đẳng, có quyền và lợi ích liên quan. Dù họ có là một người, một nhúm người, hay cả xã Đồng Tâm ấy thì không một quyền lực nào được phép đánh giá và cư xử với họ như kiểu thứ dân. Chính yếu là ai sẽ chịu trách nhiệm cho những cái chết của các cán bộ chiến sỹ cho một trận bố ráp ấy?
Trước khi xác định tính chính đáng của cuộc hành quân vào Đồng Tâm, xin hãy khoan dùng đến hai chữ hi sinh. Ở một đất nước mà hi sinh là một đức hạnh mà dân tộc đời đời ghi nhận cho những mất mát vì chủ quyền lãnh thổ, vì độc lập, tự do của dân tộc, không thể tuỳ tiện gọi bất kì hành động thiệt mạng nào trong công vụ cũng là hi sinh. Huống hồ đây là trận đánh nhằm bố ráp dân. Những kẻ chỉ huy trận đánh này đáng phải ra toà án binh chịu trách nhiệm về những cái chết oan uổng đó của binh lính mình. Bởi cho dù có chuẩn bị tâm lí xã hội rằng những kẻ chống người thi hành công vụ rất man rợ, thì sự man rợ ấy cũng được biết trước. Trận bố ráp này là một cuộc hành quân chủ động.
Đó là nói với việc triển khai một lực lượng vũ trang cho một mục tiêu tác chiến. Còn ngay cả để xây dựng cấp bách sân bay Miếu Môn hay nhà máy quân sự chống giặc đi nữa, thì liệu có nên triển khai một mục tiêu tác chiến nhằm vào dân thường? Một trận đánh như vậy phải được triển khai trước sự giám sát có trách nhiệm của công luận và nhân dân. Tuyệt đối không thể áp dụng lối đánh úp tùy tiện. Nhân dân trang bị vũ khí cho lực lượng vũ trang để chống giặc, chống tội phạm, tuyệt đối không trang bị, cho dù là công an, quân đội, bất kỳ phương tiện nào để đốt phá nhà dân, làm tổn hai của cải, sinh mạng của nhân dân. Cuộc bố ráp vào dân thường ở Đồng Tâm đang đặt ra một cách cấp bách vấn đề thẩm quyền và trách nhiệm giám sát trước việc điều động một cơ số vũ trang vào thi hành công vụ. Tai ương của đất nước, hiểm họa của chế độ có thể bắt đầu từ sự tùy tiện mở những cuộc tấn công vào dân thường của lực lượng vũ trang.
ĐIỂM HẸN BẤT NGỜ
Gần nhà thờ Đức Bà là cả một quần thể panô, người ta dựng lên để quảng cáo cho những phim ảnh đang được trình chiếu tại các rạp trong thành phố. Dù muốn hay không muốn, mỗi lần đi qua, những tựa phim cứ trải ra như tấm thực đơn thơm nức mời mọc, đến nỗi một người bạn thấy thế có lần đã thốt lên câu đùa: “Nếu chịu khó xem hết những panô quảng cáo này, người ta có thể trở thành nhà điểm phim nghiệp dư đấy.” Ừ nhỉ! Không xem phim thì xem tựa phim, biết đâu lại chẳng là một cái thú?
Mấy tuần lễ gần đây, thử để ý, đã thấy xuất hiện một cuốn phim mới tựa đề “Điểm hẹn bất ngờ.” Chẳng biết nội dung thế nào, nhưng tựa phim ấy đã âm thầm đi vào bộ nhớ, để rồi chợt lóe lên khi tiếp cận với trang Tin Mừng hôm nay, đến nỗi cũng muốn gọi lễ Chúa Giêsu chịu phép Rửa như là một điểm hẹn bất ngờ.
1) Điểm hẹn bất ngờ giữa Gioan Tẩy Giả và Chúa Giêsu.
Phúc Âm Nhất Lãm đưa ra ba bản văn song song rất giống nhau về việc Chúa Giêsu chịu phép Rửa, nhưng riêng bản văn của Matthêu mới có mẩu đối thoại ngắn giữa Gioan Tẩy Giả và Chúa Giêsu như được trích đọc trong Tin Mừng hôm nay. Và chính mẩu đối thoại tưởng như trầm chìm ấy lại là một bất ngờ lý thú làm nên điểm hẹn cho phép Rửa nơi sông Giođan.
Khi giới thiệu Đức Giêsu cho dân chúng, Gioan Tẩy Giả đã tuyên bố rằng mình chỉ là tiếng kêu bên ngoài, còn Đức Giêsu mới là Lời làm nên ý nghĩa; mình chỉ là cát hoang trải dài sa mạc, còn Đức Giêsu mới là Nẻo Đường thênh thang đi tới; mình dẫu đến trước nhưng lại có sau, còn Đức Giêsu dẫu đến sau nhưng hằng có trước; và mình chỉ rửa trong nước, còn Đức Giêsu mới là Đấng sẽ rửa chính thức trong Thánh Thần. Ông tự nhận mình không đáng xách dép cho Đấng Cứu Thế. Ấy thế mà, bất ngờ thay, chính Đức Giêsu lại đến với Gioan Tẩy Giả nằng nặc đòi ông làm phép Rửa cho mình: chủ sự bước xuống làm thụ nhân, còn thụ nhân lại miễn cưỡng đóng vai chủ sự.
Điều bất ngờ là điều người ta không chờ đợi. Ở đây còn mạnh nghĩa hơn, bởi điều đó Gioan Tẩy Giả không hề nghĩ tới nên dám đâu đợi chờ. Và vì thế, bất ngờ lại càng bất ngờ hơn. Nhưng chính điều bất ngờ ấy đã thành điểm hẹn giao ca thế hệ giữa Cựu Ước mà Gioan Tẩy Giả là đại biểu, kết thúc với Tân Ước mà Đức Giêsu là Đấng khởi đầu.
Đồng thời, đó cũng là điểm hẹn gặp gỡ bất ngờ trong việc “chu toàn thánh ý Chúa.” Nơi Đức Giêsu, đó là việc Người sống lấy thái độ công chính của Israel, nhưng lại đưa sự công chính ấy tới đỉnh cao hoàn thiện, cũng như khi chịu phép Rửa bởi nước, Người đã thánh hóa chính nguồn nước tái sinh. Còn nơi Gioan Tẩy Giả, đó là việc ông đổ nước cho Đức Giêsu, một vinh dự đến bất ngờ, nhưng cũng chính vào giờ phút ấy, ông cảm nhận rất rõ rằng sứ vụ của mình tới đây đã mãn: “Người phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ đi.” Hình như ông đã sẵn sàng để chịu một phép Rửa khác, cũng là điểm hẹn bất ngờ cho ông: đó là kiếp ngục tù.
2) Điểm hẹn bất ngờ giữa người Tôi Tớ đau khổ và Người Con chí ái.
Nếu bên ngoài, việc Chúa Giêsu chịu phép Rửa đã là một điểm hẹn cho Gioan Tẩy Giả gặp gỡ Đấng Cứu Thế, thì đi sâu vào chính mầu nhiệm, đó còn là điểm hẹn bất ngờ giữa người Tôi Tớ mà Tiên tri Isaia đã ghi lại trong bài ca thứ nhất (bài đọc thứ nhất) và Người Con chí ái của Chúa Cha mà phần sau trích đoạn Tin Mừng đã nêu lên, làm thành một lễ Hiển Linh mới cho tất cả những ai cần được cứu độ.
Khi bước xuống dòng sông phép Rửa, Đức Giêsu tỏ mình ra không chỉ là Đấng đã đến sống giữa con người, mà còn là Đấng sống cho con người bằng cách đón nhận vào mình đời sống thực thụ của họ, để trọn vẹn liên đới với họ mọi mặt, kể cả mặt yếu đuối tăm tối đớn hèn nhất là thân phận tội nhân. Người là tôi tớ của Giavê đã tự nguyện gánh tội trần gian, đã tự hạ chịu hết mọi nỗi đau của toàn thể dân mình, và mặc dầu chẳng vướng tội nhơ, Người đã nhẫn nhục cúi xuống lãnh nhận phép Rửa thống hối chỉ vì muốn liên đới đến cùng với mọi tội nhân.
Nhưng bất ngờ làm sao, chính khi bước lên từ dòng sông phép Rửa ấy, Đức Giêsu lại tỏ mình ra trong một quang cảnh hoàn toàn khác lạ, làm thành đỉnh cao của toàn thể mầu nhiệm Hiển Linh: Người được tiếng từ trời xác nhận là Con chí ái, và được Thánh Thần tấn phong làm Đấng quy tụ tất cả nhân loại về một đầu mối cứu độ. Đất bỗng gặp Trời, Người Tôi Tớ đau khổ bỗng hóa nên Người Con chí ái, và Người tự hạ xóa mình ra không lại bất ngờ nên Đấng vừa làm đẹp lòng Cha, vừa làm thỏa lòng mong ước của bao thuở đợi chờ.
Và như thế, dòng sông phép Rửa đã nên điểm hẹn bất ngờ để Chúa Giêsu tỏ mình cho nhân loại: Người vốn là Con chí ái của Chúa Cha, nhưng đã tự hạ làm người Tôi Tớ, và khi đi đến cùng trong đau khổ, Người là Đấng thuộc về Trời cùng với Chúa Cha và Chúa Thánh Thần.
3) Điểm hẹn bất ngờ giữa đời làm người và đời làm con Chúa.
Điểm hẹn bất ngờ nơi sông Giođan, đối với Chúa Giêsu, đã như một dự báo về công cuộc Tử Nạn và Phục Sinh, để từ đó mở ra những điểm hẹn mới cho tất cả những ai đã lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội.
Được trở nên chi thể Chúa Kitô, được thông phần sự sống thiên linh và được trở nên con Thiên Chúa: đó là thiên chức của đời tín hữu. Nhưng thiên chức ấy không miễn chuẩn cho họ khỏi phải chu toàn những trách vụ trong đời sống trần thế mà họ là thành phần. Do đó, đời tín hữu chính là một điểm hẹn bất ngờ giữa cuộc sống đời và cuộc sống đạo, giữa phận làm con người và phận làm con Chúa, giữa sự sống nhân linh và sự sống thiên linh. Vấn đề được đặt ra ở đây là làm sao chu toàn được cả hai mặt sống trong cùng một cuộc đời, làm sao cho mặt ân sủng không bị nhận chìm vì nhu cầu cơm áo, và làm sao cho mặt đời thường được nâng lên ngang tầm với sức mạnh của thánh ân?
Sẽ là một điểm hẹn đáng buồn nếu như hai mặt sống không có sự đồng bộ, sẽ là một điểm hẹn đáng trách nếu đạo đời vẫn tiếp tục ly thân; nhưng sẽ là một điểm hẹn của niềm vui nếu như đời tín hữu là một đời biết chu toàn thánh ý Chúa, cho dẫu nhiều khi vì thánh ý mà phải chấp nhận một số thiệt thòi nào đó trong đời.
Và bởi vì việc Chúa chịu phép Rửa là một bất ngờ về tình liên đới, nên giới luật yêu thương với những hành động cụ thể cũng là một điểm hẹn đem lại những hiệu quả bất ngờ nhất cho những kẻ sống tinh thần của con Chúa trong phận kiếp của con người. Biết liên đới là biết dẹp bỏ mọi hàng rào cản lối yêu thương, và sống liên đới cũng có nghĩa là không mệt mỏi vượt qua những ranh giới vị kỷ của bản thân mình, để không chỉ đón nhận người khác mà còn quan tâm thăng tiến họ nữa.
Hôm nay Phụng Vụ khép lại Mùa Giáng Sinh, đồng thời mở ra Mùa Thường Niên. Không còn nữa những tưng bừng bên ngoài, nhưng vẫn có đó một sâu lắng niềm vui. Bởi cuộc đời Chúa Kitô là điểm hẹn giữa thiên tính và nhân tính để bất ngờ mở ra mùa cứu độ, cuộc đời mỗi Kitô hữu cũng muốn là điểm hẹn giữa ơn thánh Chúa và nỗ lực con người để xin được vươn tới những bất ngờ hạnh phúc.
ĐGM Giuse Vũ Duy Thống (Trích trong “Với Cả Tâm Tình” – Trg. 37)
From: Langthangchieutim