NHẬT KÝ SAU KHI CHẾT

Image may contain: outdoor

Dương Đức

NHẬT KÝ SAU KHI CHẾT

– Vào một ngày, khi người không còn nữa, đứng cạnh thân xác đang nguội lạnh, cứng đờ người đã thấy… Người ghét ta, nhảy múa vui mừng, người thương ta, nước mắt rưng rưng.

– Ngày Động Quan…thân thể ta nằm sâu dưới lòng đất. Người ghét ta, nhìn nấm mộ niềm vui hiện rõ. Người thương ta, chẳng nỡ quay đầu nhìn lần cuối.

– Ba tháng sau, thân xác ta đang dần trương sình, bốc mùi hôi thối, thuở còn sống ta vô cùng ghét côn trùng, giờ đây giòi bọ đang nhăm nhi cái thân mà ta cả đời nâng niu, tàn sát sinh mạng để cung phụng cho nó đủ thức ngon, mặc đẹp, đắp vào bao nhiêu tiền của.

– Một năm Sau: Thân thể của ta đã rã tan…nấm mộ của ta mưa bay gió thổi…ngày giỗ ta, họ vui như trẩy hội, mở tiệc hội họp ca nhạc, ăn uống linh đình. Người ghét ta, lâu lâu trong buổi trà dư tửu hậu nhắc đến tên ta…họ vẫn còn bực tức. Người thương ta, khi đêm khuya vắng lặng, khóc thầm rơi lệ tìm ai bày tỏ.

– Vài năm sau: Ta không còn thân thể nữa, chỉ còn lại một ít xương tàn. Người ghét ta, chỉ nhớ mơ hồ tên ta, họ đã quên mất gương mặt của ta. Người yêu thương ta, khi nhớ về ta có chút trầm lặng. Cuộc sống xô bồ dần dần làm phai mờ đi tất cả.

– Vài Chục Năm Sau…nấm mộ của ta hoang tàn không người nhang khói, quan tài nơi ta nằm đã mục nát, chỉ còn một mảng hoang vu. Người ghét ta, đã già lú cũng quên ta rồi. Người yêu thương ta, cũng tiếp bước ta đi vào nấm mộ.

– Đối Với Thế Giới Này… Ta đã hoàn toàn trở thành hư vô, không ai biết ta từng tồn tại, bạn bè, đồng nghiệp, người thân, mỗi người một nơi, kẻ già, người chết, những gì ta dùng đã mất, những gì ta để lại rơi vào tay kẻ khác. Ta phấn đấu, hơn thua, tranh giành cả đời, cũng không mang theo được nhành cây ngọn cỏ. Tiền tài, gia sản mà tôi cố giữ, cố thủ đoạn, mưu mô để có cũng không mang được một phần hư danh, vinh dự hão huyền nào.

– Ta nhận ra sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quý hay bần tiện nghèo nàn. Khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả.

P/s coppy

Ân xá Quốc tế: ‘VN đàn áp người bàn về vụ Đồng Tâm trên Facebook’

BBC: Đồng Tâm: Ân xá Quốc tế nói ‘VN đàn áp người bàn cãi trên Facebook’
36 phút trước

Tổ chức Ân xá Quốc tế cũng nói Facebook đang ngày càng trở thành công cụ để Việt Nam săn lùng và bắt giữ những người bày tỏ chính kiến ôn hòa.

Trong thông cáo phát đi sáng 16/1, tổ chức Ân xá Quốc tế (Amnesty International) cho hay chính quyền Việt Nam đã đẩy mạnh một cuộc đàn áp trên toàn quốc qua các vụ bắt giữ và kiểm duyệt mạng xã hội, để ngăn chặn dân chúng tranh luận công khai về vụ Đồng Tâm.

“Cuộc tấn công nhắm vào những chỉ trích ôn hòa sau vụ đụng độ tuần trước giữa cảnh sát và dân Đồng Tâm, xuất phát từ tranh chấp đất đai, khiến bốn người thiệt mạng và làm bùng lên sự phẫn nộ khắp cả nước,” thông cáo viết.

“Những nỗ lực mạnh tay của chính phủ Việt Nam nhằm kiểm duyệt các cuộc thảo luận về vụ việc này là ví dụ mới nhất trong chiến dịch khẳng định quyền kiểm soát nội dung trực tuyến,” ông Nicholas Bequelin, Giám đốc Tổ chức Ân xá Quốc tế, nói.

“Đây là một cuộc tấn công không thể chấp nhận được đối với quyền tự do ngôn luận và rõ ràng là một nỗ lực để dập tắt bất đồng chính kiến,” thông cáo viết.

Trong tuần qua, ba nhà hoạt động đã bị bắt liên quan đến các bài đăng trên Facebook về tranh chấp ở Đồng Tâm, trong khi hàng chục người dùng Facebook nói rằng hoạt động của họ bị hạn chế.

Thông cáo báo chí của Ân xá Quốc tế nhắc lại vụ việc xảy ra ở Đồng Tâm rạng sáng 9/1, khi chính quyền đưa hàng ngàn cảnh sát vào thôn Hoành và đụng độ dữ dội với dân làng, khiến ông Lê Đình Kình, lãnh đạo tinh thần của làng Hoành, người luôn khẳng định công khai sẽ giữ đất đến cùng, và ba cảnh sát tử vong.

Vợ ông Lê Đình Kình sau đó xuất hiện trong một đoạn video trên mạng xã hội, cho hay chồng bà bị bắn chết tại nhà và bốn người thân khác trong gia đình hiện chưa có tung tích. Bà cũng cáo cuộc đã bị lực lượng cánh sát đánh đập dã man, theo thông cáo.

Tổ chức Ân xá Quốc tế nhận thấy đã có sự gia tăng đáng kể các vụ đàn áp của nhà cầm quyền Việt Nam trên mạng xã hội sau vụ Đồng Tâm.

Một số người dùng Facebook cho biết họ nhận được thông báo sau: “Do yêu cầu pháp lý ở quốc gia của bạn, chúng tôi đã hạn chế quyền truy cập vào hồ sơ của bạn trên Facebook. Điều này có nghĩa là những người khác ở quốc gia của bạn không thể xem hồ sơ của bạn và có thể không tương tác với bạn qua Messenger,” thông cáo viết.

Những hạn chế này có khả năng là do chính quyền Việt Nam tăng cường lực lượng cảnh sát mạng gửi báo cáo vi phạm cho Facebook. Việt Nam được cho là có lực lượng quân đội mạng lên tới 10.000 người, Ân xá Quốc tế nhận định.

Kênh YouTube của Đài Á châu Tự do (RFA), có nửa triệu người đăng ký, cũng bị Youtube trừng phạt do ‘vi phạm nguyên tắc cộng đồng’, mặc dù không có giải thích nào thêm, khiến FRA không thể đăng tải các video lên trong hai ngày, theo thông cáo.

Amnesty nhắc lại việc đầu tuần này, chính quyền Việt Nam đã khen Google và Youtube tuân thủ tốt các yêu cầu dỡ bỏ nội dung vi phạm. Đồng thời tuyên bố ‘đã hết kiên nhẫn với Facebook’ do ‘chậm chạp, tắc trách…’, đặc biệt trong vụ Đồng Tâm.

“Chính quyền Việt Nam muốn bịt miệng các thảo luận công khai về những gì đã xảy ra ở Đông Tâm và cố gắng tránh để nó trở thành một điểm nhấn khác cho sự bất mãn tràn lan trong xã hội,” ông Nicholas Bequelin nói.

Tổ chức Ân xá Quốc tế cũng nói Facebook đang ngày càng trở thành công cụ để VN săn lùng và bắt giữ người bày tỏ chính kiến ôn hòa.
About this website

BBC.COM
Tổ chức Ân xá Quốc tế cũng nói Facebook đang ngày càng trở thành công cụ để VN săn lùng và bắt giữ người bày tỏ chính kiến ôn hòa.

‘Ngày Buông Bỏ’ (Good Riddance Day)

‘Ngày Buông Bỏ’ (Good Riddance Day)

Huy Phương

“Shred it and forget it! (Xay vụn và quên nó đi!)

“Good Riddance Day” được lấy cảm hứng từ một truyền thống của Nam Mỹ Latinh, trong đó dân chúng, vào cuối năm, nhồi bông con búp bê với những đồ vật tiêu biểu cho những chuyện không vui trong dĩ vãng, và đem thảy chúng vào lò lửa.

Ở Mỹ, sự kiện này diễn ra vào giữa trưa ngày 28 Tháng Mười Hai mỗi năm trên quảng trường Broadway, giữa đường 45th và 46th. Theo truyền thống này, người dân New York lại tụ tập ở quảng trường Time để tham dự “Ngày Buông Bỏ” (Good Riddance Day) với mục đích quên đi những chuyện không hay của năm cũ để đón mừng một năm mới.

Nhiều tờ báo dịch “Good Riddance Day” là “Ngày Bỏ Đi,” nhưng chúng tôi thấy quan niệm “bỏ đi” này của Tây phương gần gũi hay đích thực là mang ý nghĩa và triết lý “buông bỏ” của văn hóa phương Đông, nhất là trong tinh thần Phật Giáo, khuyên con người ta phải “buông bỏ” để có được hạnh phúc! Trong đời sống có ba thứ độc hại là “tham, sân, si,” những thứ chúng ta mang nặng trong lòng, nguyên nhân gây ra bất hạnh và phiền não, ưu tư cho con người. Ham muốn thái quá. Oán ghét giận dữ, thù hận. Tin vào điều nghịch lý, cố chấp.

(Hình minh họa: Getty Images)

Những người bị trầm cảm, khổ đau, tuyệt vọng không gượng dậy được bởi vì trong lòng mang quá nhiều gánh nặng, ưu tư, và những nỗi buồn, không dứt bỏ hay chạy trốn được, không ít những người cuối cùng đã tìm đến cái chết. Không phải dễ buông bỏ, dầu ai cũng biết người buông bỏ được là người hạnh phúc nhất.

Theo những hình ảnh được ghi lại trong “Ngày Buông Bỏ” này, người ta bỏ những chuyện mình muốn quên đi vào thùng rác hay cho vào cái máy xé giấy “paper shredder!” Đó có thể hóa đơn chưa trả, một cái giấy đòi nợ, tấm ảnh cô bạn gái phản bội, hoặc một điều gì đó khó chịu nhất mà mình muốn dứt bỏ, sẽ viết ra trên những tờ giấy có tiêu đề “Good Riddance Day.” Người có bệnh thì ghi tên bệnh như “Cancer,” “Diabetes,” người sợ mập thì ghi “Gainning Weight,” người nợ nần thì ghi “Credit Card Debt,” “Student Loan,” người thất tình thì ghi “Boyfriend Problem!” Chuyện thương ghét chính trị, thì có thể ghi tên Đảng Cộng Hòa hay tên Tổng Thống Trump, đảng Dân Chủ hay tên Pelosi mà xay nhỏ, nghiền nát, hay thiêu đốt trong lò lửa!

Những tấn giấy xé vụn được tạo ra vào “Ngày Bỏ Đi” này sẽ được gửi đến các nhà máy tái chế gần đó và biến thành các sản phẩm có thể tái sử dụng!

Nhưng tất cả hành động trên đây cũng đều có tính cách tượng trưng vì không ai đốt được món nợ chưa trả xong, bỏ phiền muộn, oán thù vào thùng rác, hay xay nhỏ những xui rủi mà chúng ta đã phải chịu đựng trong năm qua.

Trong ngày truyền thống “bỏ đi” này chúng ta muốn bỏ đi điều gì? Trên đời này có bao nhiêu điều bất như ý, bao nhiều phiền muộn, thất bại, lỡ lầm, khổ đau…nếu không, người ta đã chẳng gọi “đời là bể khổ!” Những muốn thoát ra những điều này quả không dễ, vì chính trong cuộc đời vốn đã có khổ lẫn sướng, hạnh phúc lẫn khổ đau. Trần thế có người tốt kẻ xấu, có người trung hậu thì cũng có đứa gian tà.

Khổ sướng đôi khi hẳn là định mệnh, có muốn bỏ đi, “chạy Trời cũng không khỏi nắng!” Vậy nên Việt Nam mới có câu ca dao than thân trách phận:

 “Gánh cực mà đổ lên non,

Cong lưng mà chạy, cực còn theo sau!”

Khi chúng ta không thể bỏ đi được những chuyện, những vật dụng mà mình không thích, kể cả cái chế độ mà mình đang sống vào cái thùng rác thì chỉ có cách là cao bay xa chạy, kiểu “bỏ của chạy lấy người.” Vì vậy mà sau biến cố 30/4, chúng ta đành phải bỏ lại cả quê hương suốt đời gắn bó, những con người mình yêu thương, những thành phố, những con đường, những căn nhà, góc phố đầy kỷ niệm để ra đi. Chúng ta thật ra chưa hề vứt bỏ nó, mà mang nó theo suốt cả cuộc đời còn lại, như ai đó đã nói câu: “chúng ta đi, mang theo quê hương!”

Nếu trên đời này, ví như chúng ta có thể bỏ hẳn cái mình không thích, cái mình ghét bỏ kể cả những chuyện khổ đau, xui rủi, thì hẳn là cuộc sống chúng ta đã hạnh phúc hơn. Trong đời sống chúng ta mang ám ảnh của khổ đau nhiều hơn là hào quang của hạnh phúc. Chúng ta nhớ gì những giây phút sung sướng và vui tươi trong cuộc đời, hay mãi mang theo những hoài ức và những ấn tượng đau buồn, tuổi thơ bất hạnh, chiến tranh tàn khốc, đời sống đọa đày, theo thời gian, ám ảnh chúng ta vào mãi trong từng giấc mộng.

Trong thế gian, chúng ta mong có nhiều ngày buông bỏ, để tập buông bỏ chuyện đời.

Nhưng không dễ gì ai cũng có thể buông bỏ được, bởi vậy có những điều muốn quên mà quên không được, không muốn nhớ mà vẫn nhớ đời. Chúng ta vẫn không muốn buông bỏ như người bị bệnh lú lẩn, quên được chuyện hôm nay mà nhớ rất rõ chuyện ngày xưa.

Người khuyên ta quên đi hận thù, hận thù đôi khi cũng phải khắc ghi, nếu không ta đã chẳng phải là con người. Buông bỏ hết thì đôi khi mình chẳng còn nhớ mình là ai, một ngày nào đó, quên vì sao ta phải đến đây.

Thôi, ai buông bỏ được thì thành thánh nhân. Không buông bỏ được thì cũng ráng thành người, nhớ những điều cần nhớ, và hãy quên đi những chuyện đáng quên! 

Huy Phương

Khủng hoảng toàn diện về niềm tin – bước cuối cùng.

8 hrs

Image may contain: 9 people, people smiling, crowd
Nguyễn Đình Ngọc

 

Khủng hoảng truyền thông – bước thứ nhất

Khủng hoảng chính trị – bước thứ hai

Khủng hoảng ngoại giao – bước thứ ba

Khủng hoảng kinh tế – bước thứ tư

Khủng hoảng toàn diện về niềm tin – bước cuối cùng.

Tất cả do người CSVN tạo ra từ vụ Đồng Tâm. Đừng đổ thừa cho bất cứ một người dân nào cả.

Bà Thái Anh Văn : Đài Loan đã là một quốc gia độc lập

 

 

« Trung Quốc phải chấp nhận thực tế Đài Loan đã là một quốc gia độc lập ». Vừa tái đắc cử, nữ tổng thống Thái Anh Văn hôm 15/01/2020 tuyên bố như trên, và cảnh báo Bắc Kinh mọi mưu toan xâm chiếm Đài…
« Trung Quốc phải chấp nhận thực tế Đài Loan đã là một quốc gia độc lập ». Vừa tái đắc cử, nữ tổng thống Thái Anh Văn hôm 15/01/2020 tuyên bố như trên, và cảnh báo Bắc Kinh mọi mưu toan xâm chiếm Đài…

HÓA ĐƠN THANH TOÁN CHO TÌNH NGƯỜI…

     Nhìn ánh mắt, khuôn mặt chú bé ôm em không kìm được cảm giác xúc đ̣ông, thanks người post, ht

Tại một thành phố ở Ấn Độ… có vị thương gia nọ bận rộn cả ngày vì công việc.. mệt mỏi… ông vào một nhà hàng tự thưởng cho mình bữa tối thịnh soạn…

Khi những món ăn đã được dọn sẵn trên bàn… bất chợt ông nhìn thấy một cậu bé đang nhìn trộm ông qua cửa kính với ánh mắt thèm thuồng… hình ảnh ấy như có gì làm nhói tim ông..!

Ông đưa tay vẫy cậu bé.. cậu liền bước vội vào.. theo sau cậu là 1 bé gái nhỏ.. 2 đứa trẻ nhìn chăm chăm vào những đĩa thức ăn còn nóng hổi.. mà chẳng cần biết người vừa gọi chúng vào là ai..?

Vị thương gia bảo chúng cứ tự nhiên mà ăn thỏa thích…

Không nói.. không cười.. cả hai ngấu nghiến ăn hết các món ăn trên bàn một cách ngon lành…

Vị thương gia im lặng.. nhìn hai đứa trẻ ăn đắm đuối.. và khi chúng rời đi.. chúng đã không quên nói lời cám ơn với ông..!

Cơn đói trong lòng vị thương gia lúc ấy được xua tan một cách lạ kỳ.. kèm theo một cảm giác khó tả đang lâng lâng trong lòng…

Mãi một hồi sau.. vị thương gia gọi tiếp các món ăn lần nữa.. rồi từ từ thưởng thức.. đến khi gọi thanh toán.. nhìn tờ hóa đơn.. không ghi số tiền.. mà chỉ là một hàng chữ:

– “Thật đáng tiếc.. tiệm chúng tôi không in được HÓA ĐƠN THANH TOÁN CHO TÌNH NGƯỜI… xin chúc ngài mãi luôn hạnh phúc..!”

Một giọt nước mắt đã rơi từ vị thương gia.. ông quay nhìn người đàn ông đang đứng tại quầy thu ngân rồi gật đầu mỉm cười.. ông ta đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ…

Vị thương gia đã dùng “Đức” đối xử với người nghèo.

Chủ nhà hàng dùng “Nghĩa” đáp lại “Đức” không biết ai hơn ai.?

***** Người xưa có câu: *****

– Ngồi trên đống Cát.. ai cũng là hiền nhân.. quân tử.
– Ngồi trên đống Vàng.. mới biết rõ.. ai mới là quân tử.. hiền nhân.

Tình yêu thương luôn đem đến những sự kỳ diệu từ hai phía :

– “người cho và người nhận”.

Hạnh phúc của TÌNH NGƯỜI là cảm giác bình yên và thật sâu lắng.. xóa tan tất cả những đau khổ và bất hạnh.

Vạn vật tồn tại trên thế giới này đều không thể sống mãi với thời gian.. ngay cả con người cũng không thể đi ngược lại hay cưỡng cầu với quy luật ấy.

– Theo thời gian.. mọi thứ đều biến hóa và thay đổi..

– Tất cả có thể sinh ra hoặc mất đi.. có thể phát triển hay lụi tàn…

– Cái gì có đến chắc chắn sẽ rời đi… không bao giờ là tồn tại mãi mãi.

– Vật chất là ngoài thân.. TÌNH NGƯỜI là vĩnh cửu…

S.T.

From: TU-PHUNG