Nghiệp là gì?

Mời đọc và suy nghĩ?

Nghiệp là gì?

Một vị Vua đang cưỡi voi đi thăm thú vương quốc của mình. 

Đột nhiên Ông ta dừng lại trước một cửa hàng ở trong chợ và nói với cận thần của mình: 

” Không biết tại sao, nhưng ta muốn treo cổ chủ cửa hàng này “.

Người cận thần bị sốc. Nhưng trước khi Ông ta có thể hỏi rõ lý do tại sao thì nhà Vua đã đi tiếp.

Hôm sau, người cận thần này tới cửa hàng hôm trước, ăn mặc như một người dân địa phương để tìm gặp chủ cửa hàng.

Ông ta gợi chuyện rồi hỏi xem tình hình buôn bán của cửa hàng ra sao. 

Chủ cửa hàng là một thương nhân buôn bán gỗ đàn hương, trả lời một cách buồn bã rằng Anh ta hầu như chẳng có khách hàng nào.

Người ta cứ đến cửa hàng, ngửi mùi gỗ đàn hương rồi lại bỏ đi. 

Thậm chí họ còn khen ngợi chất lượng của gỗ đàn hương, nhưng hiếm khi mua thứ gì. 

Hy vọng duy nhất của Anh ta là việc nhà Vua sớm qua đời. 

Có như thế thì người ta mới có nhu cầu mua thật nhiều gỗ đàn hương để phục vụ cho các công đoạn tang lễ. Và vì là người bán gỗ đàn hương duy nhất ở đây nên hẳn cái chết của nhà Vua sẽ mang lại cơ hội làm giàu rất lớn cho Anh ta.

Đến lúc này, vị quan cận thần mới hiểu lý do tại sao nhà Vua dừng lại trước cửa hàng của Ông ta và bày tỏ ý muốn giết người chủ cửa hàng. Có lẽ, ý nghĩ tiêu cực của người chủ cửa hàng, bằng 1 cách siêu nhiên nào đó, đã tác động tới nhà Vua, và rồi, khiến nhà Vua cũng lại có ý nghĩ tiêu cực với Anh ta như vậy.

Vị quan cận thần vốn là một người có trí tuệ thâm sâu, đã ngẫm nghĩ một hồi rồi mới đưa ra quyết định. Ông không nói cho người chủ cửa hàng biết mình là ai, cũng không tiết lộ ý muốn của nhà Vua. Ngược lại, Ông chỉ nói rằng mình muốn mua một ít gỗ đàn hương.

Nghe thấy vậy, người chủ cửa hàng vô cùng vui mừng. Anh ta gói ghém món hàng rồi giao cho vị quan cận thần.

Khi trở về cung điện, vị quan cận thần đi thẳng đến chỗ của nhà Vua và nói rằng người thương nhân có một món quà cho Bệ Hạ. Nhà Vua hết sức ngạc nhiên. Khi mở gói quà, nhà Vua đã thấy vô cùng thích thú và ấn tượng trước màu vàng tinh tế của miếng gỗ và hương thơm kỳ diệu tuyệt vời của nó.

Đang trong tâm trạng vui vẻ, nhà Vua ra lệnh thưởng cho người thương nhân vài đồng tiền vàng. Trong thâm tâm, Ông thầm tự trách mình rằng đã có ý nghĩ xấu khi muốn giết Anh ta.

Còn khi người bán hàng nhận được những đồng tiền vàng do nhà Vua thưởng cho, Anh ta cũng hết sức sửng sốt. Anh ta bắt đầu nhận ra nhà Vua là một đấng quân vương hào phóng, tốt bụng và đã cứu Anh ta thoát khỏi cảnh phá sản..

Anh ta cũng rất hối hận khi đã trót có ý nghĩ độc ác là mong cho nhà Vua băng hà sớm chỉ để có thể bán được nhiều gỗ đàn hương. ” ” Vậy Nghiệp là gì? “, 

Nhiều người đã đưa ra các câu trả lời khác nhau, rằng đó là lời nói, là hành động, là cảm xúc của chúng ta, nhưng câu trả lời đúng là : 

” Suy Nghĩ của các ngươi chính là Nghiệp đó “.

Lời bàn: Hãy nhớ rằng, khi bạn có những suy nghĩ thiện lành, tốt đẹp về người khác, thì những suy nghĩ tích cực ấy cũng sẽ quay trở lại với bạn theo cách tương tự. 

Còn khi chúng ta để cho những ý nghĩ độc ác, xấu xa xâm chiếm tâm trí mình, thì bằng một cách nào đó, chúng sẽ quay lại đáp trả, và nạn nhân phải nhận những hậu quả ấy, không ai khác, chính là bạn.

Câu chuyện còn cho thấy, qua lăng kính của một người lương thiện, mọi mâu thuẫn đều có thể được hóa giải, điều dữ trở thành chuyện lành, và ai trong chúng ta cũng nên là vị quan cận thần, hãy dùng suy nghĩ thiện lành của mình để giúp đỡ người khác, cũng là giúp chính mình.

S.T.

From: TU-PHUNG

THẤY, BIẾT RỒI LÀM CHỨNG

THẤY, BIẾT RỒI LÀM CHỨNG

Trong cuộc sống, chúng ta quen nhiều người, nhưng biết thì ít hơn.

Gioan cũng thế, trong bài Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay, hai lần ông khẳng định: “Tôi đã không biết Người” (Ga.1:31-33).  Cho đến khi làm phép rửa cho Ðức Giêsu, Gioan thú nhận mình vẫn chưa “biết” Ngài.

Dù Ðức Giêsu là bà con họ hàng của ông (Lc.1:36), dù ông đã có một số thông tin về Ngài, và dù ông biết Ngài cao trọng hơn mình (Mt.3:14), nhưng cái biết ấy, ông vẫn chưa coi là biết thật sự.

Ðược Thiên Chúa mách bảo, ông kiên nhẫn đợi chờ.  Làm phép rửa trong nước là cách giúp ông khám phá ra Ðấng sẽ làm phép rửa trong Thánh Thần.  Ai được Thần Khí ngự xuống và ở lại, Người ấy là “Đấng Thiên Chúa Tuyển Chọn.”  Gioan đã thấy Thần Khí ở lại trên Ðức Giêsu lúc Ngài được ông làm phép rửa.  Bây giờ ông mới có thể nói: ông đã biết Ðức Giêsu.  Ông đã “biết” sau khi ông đã “thấy.”

Nếu biết là đi vào một mầu nhiệm, thì mầu nhiệm ấy cứ vẫy gọi người ta tiến sâu hơn.  Càng tiến sâu, cái biết càng được thanh luyện.  Gioan đã thấy, đã biết, đã làm chứng cho Ðức Giêsu.  Làm chứng cho Ðức Giêsu khiến ông trở nên tay trắng.  Ông vui khi giới thiệu Ðức Giêsu cho môn đệ của mình.  Ông mừng khi thấy dân chúng tuốn đến với Ngài (Ga.3:26).  Ông sung sướng khi trở nên lu mờ đi để Ngài được nổi bật lên (Ga.3:30).

Từ cái biết nhờ thấy, Gioan đã trở nên người làm chứng cho Đức Giêsu.  Hành trình chứng nhân của Gioan cũng là của bạn và tôi hôm nay: “thấy, biết rồi làm chứng.

Biết một người là chuyện khó.  Biết Ðức Giêsu còn khó hơn.  Tôi chẳng thể nào múc cạn được con người Giêsu, Đấng đã là đích điểm giao hòa giữa trời và đất; Đấng là tạo hóa nhưng lại hòa đồng với tạo vật, và cũng là Đấng đã liên kết giữa thần linh thánh thiện và con người tội lỗi.

Ðể biết Ðức Giêsu, ta cần thấy Ngài tỏ mình ra.  Nhưng không phải ta sẽ thấy một thị kiến huy hoàng long trọng.  Không hẳn Ngài sẽ xuất hiện trong sức mạnh quyền năng.  Ngài vẫn tỏ mình xuyên qua những việc xảy ra trong cuộc sống hằng ngày, qua những con người đơn sơ ta vẫn gặp.  Ta cần tập nhìn thấy Ngài tiềm ẩn sau lớp vỏ bọc xù xì của thực tế đời thường.

Cần thường xuyên làm mới lại “cái biết” về Ðức Giêsu để mối tương quan của ta với Ngài mỗi ngày trở nên thâm trầm hơn, thân mật hơn.  Nếu biết là thấy, là có kinh nghiệm riêng tư, là hiệp thông, là gặp gỡ, là chia sẻ chính cuộc đời của Ngài, là để “ta sống trong Ngài và Ngài sống trong ta”, thì cái biết đó phải là nỗ lực của cả một đời người Kitô.

Và lúc này đây, mời bạn cùng với tôi, chúng ta hãy dành ra đôi ba phút ngắn ngủi để đi vào lòng mình; để tìm gặp khuôn mặt Giêsu: Ngài đang ở đâu, ở chỗ nào trong cuộc sống của tôi?  Tôi phải làm gì để nhận ra Ngài, bắt gặp Ngài đang sống bên tôi trong cuộc đời tạm bợ này?

Gioan đã giới thiệu Ðức Giêsu là “Chiên Thiên Chúa, Ðấng xóa bỏ tội trần gian.”(Ga.1:29).  Còn bạn và tôi, chúng ta sẽ giới thiệu Ðức Giêsu như thế nào cho những người xung quanh ta hôm nay?

***************************************

Lạy Chúa Giêsu! Xin cho con thấy Chúa thật lớn lao, để đối với con, mọi sự khác trở thành bé nhỏ vô nghĩa.  Xin cho con cảm nhận tình Chúa thật bao la sâu thẳm, để con luôn được sống trong tình yêu thương sâu thẳm bao la ấy.  Xin cho con biết Chúa thật nhân từ và bao dung, để mỗi khi con vấp ngã trên đường đời, con luôn biết chỗi dậy và trở về cùng Chúa.  Giêsu ơi! Xin Ngài hãy đến và cư ngụ trong lòng con luôn mãi, để không còn là con nữa, mà là chính Ngài đang sống trong con.  Amen!

R. Veritas

From: Langthangchieutim

Chiên Thiên Chúa 2.jpg

VIETCOMBANK ĐÃ TỪNG 3 LẦN CHỐNG LẠI NHÂN DÂN, CHỐNG LẠI KHÁCH HÀNG VÀ VI PHẠM PHÁP LUẬT VÀ ĐẠO LÝ

Trần Bang
VIETCOMBANK ĐÃ TỪNG 3 LẦN CHỐNG LẠI NHÂN DÂN, CHỐNG LẠI KHÁCH HÀNG VÀ VI PHẠM PHÁP LUẬT VÀ ĐẠO LÝ

1. Năm 2015 phong tỏa tài khoản của TS Nguyễn Thanh Giang.

2. Năm 2016, Vietcombank từ chối cho vay vốn đóng tàu lớn sau sự cố Formosa đối với người dân xã Xuân Hội, Nghi Xuân, Hà Tĩnh.

3. Năm 2020, phong tỏa hơn nửa tỷ đồng tiền người dân khắp nơi gửi viếng hương hồn Cụ Lê Đình Kình.

Vậy có nên gửi tiền vào đây nữa không? Có nên tẩy chay VCB không?

( Bài FB TS Nguyễn Xuân Diện )

Image may contain: 1 person, smiling, text
No photo description available.
No photo description available.
No photo description available.
No photo description available.

SỰ THẬT ĐAU ĐỚN…

Image may contain: 1 person
8 SÀI GÒN

SỰ THẬT ĐAU ĐỚN…

Ông ấy chỉ là chuyên gia bóng đá, chứ không phải là một nhà tâm lý hay xã hội học. Nhưng ông ấy đã nhận xét chuẩn xác đến kinh ngạc về tâm tính của cả một dân tộc về phẩm chất và nhận thức của xã hội mà ông đang tận tâm cống hiến.

Ông chỉ cần thua một vài trận, ông sẽ bị sỉ nhục và có thể gặp những lời đe doạ. Nhiệm vụ của ông chỉ là những chiến thắng chứ không phải là một nền bóng đá mà nó có thể có tương lai thế nào. Ông cứ nhìn vào cách mà xã hội này ăn mừng sau mỗi trận thắng thì hiểu tâm thức đó. Họ sẽ đặt cả châu Á hay thế giới dưới chân, mọi đội thua cuộc đều là những kẻ không ra gì hoặc quá kém cỏi, dốt nát, bị chế giễu, hạ nhục. Khi thua đội khác họ quay ra đổ lỗi cho đủ thứ, hoặc hùng hổ truy bức những người mà họ muốn gán ngay cho là thù địch, bọn hạ lưu.

Họ không yêu bóng đá, họ thực ra cũng chẳng yêu chiến thắng của bóng đá. Ông thử nhìn vào các sự kiện của đời sống xã hội này xem họ hung ác tới cỡ nào khi ăn chặn, bòn rút từng đồng cắc của người nghèo, người tàn tật, người già, những người gặp thảm hoạ, học sinh và những đồng bạc xương máu của dân trong ngân khố quốc gia; những kẻ dùng chân tay đánh đập trẻ nhỏ, phụ nữ, những kẻ chỉ va chạm cũng xô xát rồi giết nhau, những kẻ rủ rê không đi nhậu hoặc nhậu say xong cũng tấn công triệt hạ những người gọi là bè bạn…ông thử nhìn xem, luật sư hay nhà báo còn vu đủ thứ tội ác kinh khủng nhất cho những người yếu thế, đòi treo xác lên tùng xẻo, đòi ném xuống hầm chông hay phi tiêu lên ngực thân xác một người già đã chết.

Tôi không thể kể hết được. Bóng đá và chiến thắng của một vài trận bóng đá chỉ là cái cớ để họ tìm đến những lạc thú tầm mọn của bản thân. Nếu vì tình yêu thực sự, ông có nhìn thấy sự chia sẻ và khoan hoà trong những lần đổ xuống đường theo kiểu điên cuồng phóng xe hay lột truồng bản thân ra trước bàn dân thiên hạ? Chuyện thưởng và chia chác phần thưởng, chuyện đưa chính trị (hình lãnh tụ cách mạng hoặc báo công) như một tính toán có chủ đích.

Ông đã nhận ra đúng vấn đề, đó là họ không yêu bóng đá, vì con người và thiên nhiên họ còn chẳng yêu, họ dẫm nát bất cứ thứ gì dưới chân và có thể giết bất cứ con gì để ăn. Họ cũng sẵn sàng lao vào chửi bới, mạt sát hay sỉ nhục người khác. Họ còn xả rác bừa bãi và đi trên đường coi đường cấm hoặc đèn tín hiệu chỉ là trang trí chứ không có tác dụng là một thứ luật pháp.

Nhưng mà thưa ông, đám người đó họ lại luôn nhân danh và tuyên ngôn về những lý tưởng siêu hình đẹp đẽ, tuyệt diệu, bình đẳng, bác ái và khoan dung…nhưng cái quan trọng nhất cần có giữa con người với nhau là tình yêu thì lại vắng bóng hoàn toàn.

Trái bóng không có nghĩa lý gì, khi trái tim họ đã hoàn toàn trống rỗng.

LS. LUÂN LÊ

****

TÔI ĐOÁN TRƯỚC: KHÔNG SỚM THÌ MUỘN, CÓ NGÀY ÔNG CŨNG BỊ CHỬI

Ông Park nhận định, người Việt chỉ yêu chiến thắng chứ chưa chắc yêu bóng đá!

Một nhận định xuất săc! Khá khen ông hiểu người Việt hơn cả người Việt. Tất nhiên, tôi hiểu ông không vơ tất cả người Việt.

Với những ngưòi ấy, không chỉ bóng đá đâu, ông Park ạ. Lĩnh vực nào cũng vậy, từ xung đột trong chiến tranh cho đến hòa bình xây dựng đất nước và vui chơi giải trí. Hễ có chiến thắng là người Việt say sưa yêu hết cỡ, đến mức xem đối thủ bị thua là thù địch để sỉ nhục. Tính nhị nguyên trong não trạng này thấm vào máu người Việt bởi họ không được giáo dục sự tôn trọng đối phương trước mọi cuộc thắng thua, thành bại.

Tuy nhiên, ông chưa hình dung hết vấn đề. Tôi tiên đoán đến lúc đội quân của ông thất bại, chính ông sẽ thành nạn nhân của tư duy nhị nguyên đó. Từ tôn vinh ông như một anh hùng, người ta sẽ biến ông thành kẻ tội đồ, những kẻ thành kính ông như “cha già” sẽ sỉ nhục ông như tên “giặc già” làm hại cả nền bóng đá vinh quang và yêu quý của họ.

Kẻ nào tôn vinh ông cuồng nhiệt nhất, kẻ đó sẽ chửi ông nặng nề và tục tĩu nhất. Như vừa rồi họ chửi thủ môn Bùi Tiến Dũng vậy.

Dân Việt tôi nó thế! Để rồi xem. Bạn nào muốn chửi tôi thì hãy cố kiềm chế, chờ đến cái ngày có kết quả đó rồi chửi tôi cùng với ông Park luôn một thể. He he…

CHU MỘNG LONG

‘Thú tội trên truyền hình’ là ‘ép cung’, ‘vi phạm pháp luật’?

QUÁ ĐÚNG! ĐÓ CÒN LÀ LÀM NHỤC VÀ

CÒN NHIỀU NỮA NHỮNG ĐIỀU ĐÁNG BÀN

Đồng Tâm: ‘Thú tội trên truyền hình’ là ‘ép cung’, ‘vi phạm pháp luật’?
13 phút trước

Ý kiến rằng, thú tội trên truyền hình, như trong vụ Đồng Tâm mới đây, là một hình thức ép cung, và người ép cung có thể bị phạt tù.

Ông Vũ Quốc Ngữ, Giám đốc Tổ chức Người Bảo vệ Nhân quyền (Defend the Defenders) nói với BBC News Tiếng Việt hôm 15/1 rằng, chính quyền Việt Nam có thể đã học từ Trung Quốc hình thức thú tội trên truyền hình và thời gian gần đây đã sử dụng chiêu thức này ngày càng nhiều hơn.

Hiện Tổ chức Defend the Defenders (DTD) đang hợp tác với Tổ chức Safeguard (SD) để thực hiện một nghiên cứu về việc ‘thú tội trên truyền hình’ tại Việt Nam.

Ông Vũ Quốc Ngữ nói với BBC News Tiếng Việt:

“Báo cáo này là sự hợp tác giữa DTD và SD, bắt nguồn từ ý tưởng của SD, vì tổ chức này từng làm một báo cáo tương tự về ‘thú tội trên truyền hình’ ở Trung Quốc. SD muốn DTD cộng tác và chúng tôi thấy có lợi cho phong trào dân chủ và nhân quyền nên nhận lời ngay.”

Theo ông Vũ Quốc Ngữ, “hiện tượng buộc thú tội rồi quay video để đưa lên truyền hình” đã được chính quyền Việt Nam thực hiện “từ những năm đầu thế kỷ 21”.

“Hai trường hợp đầu tiên mà chúng tôi ghi nhận được là luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân (năm 2007).”

“Chúng tôi không có dữ liệu về những trường hợp khác sớm hơn nếu có. Trong thời gian gần đây, có vẻ chế độ cộng sản áp dụng chiêu trò này thường xuyên hơn. Và như chúng ta đã thấy, vụ mới nhất là vào ngày 13/1/2020, bốn công dân làng Hoành (xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, TP Hà Nội) đã bị đưa lên truyền hình để thú tội.”

“Việc áp dụng hình thức này nhằm mục đích tuyên truyền với dân trong nước và cộng đồng quốc tế, với mục tiêu nói với cộng đồng quốc tế cũng như trong nước rằng, nhân quyền Việt Nam rất tốt, Việt Nam không giam giữ tù nhân lương tâm mà chỉ có những kẻ vi phạm pháp luật.

“Chúng tôi không có dữ liệu về Bắc Hàn và Cuba, nhưng báo cáo trước đây của SD thì nói khá rõ tình trạng này ở Trung Quốc, với quy mô lớn hơn và chiêu thức tinh vi hơn nhiều so với Việt Nam. Có lẽ, lực lượng an ninh ở Việt Nam đã học được những chiêu trò này từ Bắc Kinh,”

‘Bị cấm bởi luật pháp VN’

Theo phân tích của ông Vũ Quốc Ngữ, việc buộc thú tội trên truyền hình là một hình thức ép cung và bị cấm bởi luật pháp Việt Nam.

Ông Ngữ trích dẫn Điều 374 của Bộ luật Hình sự (2015): Tội bức cung. Theo đó, người phạm tội ép cung trong hoạt động tố tụng có thể bị phạt tù từ 6 tháng đến 7 năm.

“Ngoài ra, Bộ luật Tố tụng Hình sự (năm 2015) cũng có một số điều khoản bảo vệ nghi phạm. Như Điều 13 nói về suy đoán vô tội.

“Người bị buộc tội được coi là không có tội cho đến khi được chứng minh theo trình tự, thủ tục do Bộ luật này quy định và có bản án kết tội của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật,

“Hoặc Điều 60: Bị can có quyền “Trình bày lời khai, trình bày ý kiến, không buộc phải đưa ra lời khai chống lại chính mình hoặc buộc phải nhận mình có tội,” ông Ngữ cho hay.

‘Vi phạmcông ước nhân quyền’

Cũng theo ông Ngữ, ép ‘thú tội trên truyền hình’ vi phạm các công ước về nhân quyền mà Việt Nam đã tham gia, ký kết.

“Thứ nhất, việc này vi phạm quyền được xét xử công bằng. Điều 11 của Tuyên ngôn Nhân quyền phổ quát viết rằng: “Bị cáo về một tội hình sự được suy đoán là vô tội cho đến khi có đủ bằng chứng phạm pháp trong một phiên xử công khai với đầy đủ bảo đảm cần thiết cho quyền biện hộ.”

“Việc ép buộc này thường đi kèm với việc bắt giữ độc đoán, tra tấn và biệt giam. Và đây những điều này vi phạm các công ước quốc tế về nhân quyền. Nhiều người đã bị buộc phải thú nhận những điều mà mình không làm để giữ mạng sống của mình, như trong nhiều vụ án nghiêm trọng, ví dụ như vụ ông Nguyễn Thanh Chấn ở Bắc Giang,” ông Ngữ dẫn chứng.

‘Quốc tế cần biết đến sự vi phạm này’
Theo ông Vũ Quốc Ngữ, hình thức “thú tội trên truyền hình” có lợi ích trong ngắn hạn đối với chế độ cộng sản và là lá bài phục vụ mục đích tuyên truyền.

Tuy nhiên, việc này “có hại cho nạn nhân vì nó chính là một bản án không chính thức, ảnh hưởng đến quyết định của toà án sau này, thường là mang tính tiêu cực cho nạn nhân. Tiếp đến, nó sẽ đi theo suốt cuộc đời của họ.”

Chính vì vậy, ông Ngữ cho rằng cần chấm dứt hình thức ‘thú tội trên truyền hình’. Toàn dân và cộng đồng quốc tế cần biết rõ về bản chất vi phạm pháp luật của hình thức này.

“Báo cáo sắp công bố của chúng tôi về tình trạng ‘thú tội trên truyền hình’ ở Việt Nam sẽ cung cấp cho cộng đồng quốc tế tình trạng cụ thể hiện nay,” ông Ngữ nói với BBC News Tiếng Việt qua email.

Các ý kiến khác
Trong khi đó, tác giả Phạm Toàn viết trên Facebook cá nhân rằng, không được sử dụng các lời nhận tội trên truyền hình làm chứng cứ duy nhất để kết tội.

Ngoài Bộ Luật Hình sự, ông Toàn cũng viết rằng, Hiến pháp Việt Nam năm 2013 đã quy định rõ “Người bị buộc tội được coi là không có tội cho đến khi được chứng minh theo trình tự luật định và có bản án kết tội của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật”.

“Điều này nói lên rằng: nếu “chưa được đưa ra xét xử tại tìa án và bị tòa tuyên là có tội” thì việc “nhận tội” của các công dân nói trên không có giá trị pháp lý. Vì rất có thể lời, nhận tội của công dân, bị can, bị cáo “không tương thích” với những chứng cứ khác của vụ án”, ông Toàn phân tích.

Luật sư Luân Lê cũng có ý kiến trên Facebook cá nhân rằng, việc thú tội trên truyền hình là không đúng nguyên tắc chứng minh và kết tội.

“Nó không đảm bảo là chứng cứ để sử dụng trong vụ án, thậm chí nó còn là chứng cứ chứng minh sự vi phạm của cơ quan tố tụng tại một giai đoạn tố tụng tiếp theo nào đó. Việc thú nhận tội trên truyền hình cũng làm cho bản chất vụ án bị hiểu sai đi, việc chứng minh bị làm cho thay đổi và việc kết tội trở nên là hiển nhiên (vi phạm nguyên tắc suy đoán vô tội).

“Mọi chứng cứ và việc chứng minh phải qua một quá trình tố tụng và chỉ được xem xét thẩm tra trực tiếp tại phiên toà chứ không phải là cảnh sát,” ông Luân Lê viết.

Một số vụ ‘thú tội trên truyền hình’ ở Việt Nam

Mới đây nhất, hôm 13/1/2020, ba người dân thôn Hoành, trong đó con và cháu ông Lê Đình Kình, người thiệt mạng trong vụ đụng độ với lực lượng cảnh sát tại Đồng Tâm đã lên truyền hình ‘thú tội’ sau biến cố cảnh sát đem quân vào làng Hoành hôm 9/1.

Năm 2019, ông Nguyễn Văn Đông – hung thủ vụ giết gia đình người em do tranh chất đất đai ở Đan Phượng, Hà Nội – cũng xuất hiện trên truyền hình, khai báo hành vi phạm tội với công an. Vụ việc này khi đó đã gây bất bình trong dư luận. Nhiều người cho rằng do công chúng phẫn nộ vì công an đã không làm gì để ngăn chặn vụ thảm sát nên tung ra video này như một cách hóa giải hình ảnh của họ trong mắt công chúng.

Năm 2018, Will Nguyễn – người Mỹ gốc Việt – cũng ‘thú tội trên truyền hình’ sau khi bị bắt trong thời điểm nổ ra cuộc biểu tình phản đối Formosa ở TP Hồ Chí Minh.

Năm 2017, ông Trịnh Xuân Thanh bỗng xuất hiện ‘thú tội’ trên truyền hình, liên quan tới vụ tham nhũng trong ngành dầu khí, sau khi có tin ông đang trốn ở Đức.

Năm 2007, luật sư Nguyễn Văn Đài, nhà bất đồng chính kiến Lê Thị Công Nhân thú tội trên truyền hình.

Ý kiến rằng thú tội trên truyền hình, như trong vụ Đồng Tâm mới đây, là một hình thức ép cung, và người ép cung có thể bị phạt tù.

 

BBC.COM
Ý kiến rằng thú tội trên truyền hình, như trong vụ Đồng Tâm mới đây, là một hình thức ép cung, và người ép cung có thể bị phạt tù.

Mao Trạch Đông đã khiến hơn 500.000 trí thức mắc bẫy chết người như thế nào?

“Tần Thủy Hoàng đáng kể gì? Ông ta chỉ chôn sống 460 nho sĩ, còn chúng ta đã giết cả 46.000 ngàn tên trí thức hủ nho ấy chứ… Chúng ta còn vượt xa ông ta đến cả trăm lần’’. Đó là những lời tự hào của Mao Trạch Đông trong chiến dịch đàn áp trí thức lớn nhất trong lịch sử.

Bắt bớ tầng lớp trí thức trong cuộc vận động chống cánh hữu. (Ảnh sưu tầm từ Internet)

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm quyền vào năm 1949, Mao Trạch Đông đã tạo ra một bầu không khí sợ hãi và khủng bố bao trùm lên dân chúng. Cuối những năm 1940 đến đầu những năm 1950, Mao huy động nông dân Trung Quốc giết hại tầng lớp “địa chủ”, dẫn đến hàng trăm ngàn đến vài triệu người chết.

Ở một số khu vực, những nông dân bị chính trị hóa của Mao ngang nhiên trở thành thẩm phán, bồi thẩm đoàn, và xử bắn tầng lớp địa chủ. Giữa thời kỳ khắc nghiệt này, các nhà trí thức dường như thiếu một tiếng nói về đảng cộng sản.

Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi khi nhà lãnh đạo Liên Xô Nikita Krushchev lên án người tiền nhiệm độc tài Joseph Stalin, điều này như thúc giục Mao hành động, vì Trung Quốc đang vận hành mô hình kinh tế tương tự như của chính quyền Stalin.

“Hãy để trăm hoa đua nở, trăm phái tranh luận”, Mao trích dẫn một bài thơ nổi tiếng của Trung Quốc. Năm 1956, “Phong trào Trăm hoa” do đó được đề ra, nhằm khuyến khích công chúng, đặc biệt là giới trí thức đưa ra phê bình về các lãnh đạo ĐCSTQ và đề xuất giải pháp cho các chính sách quốc gia.

Thủ tướng Trung Quốc thời đó, Chu Ân Lai nói, “Chính phủ cần những lời bình luận từ người dân. Nếu không có những lời phê bình này, chính phủ sẽ không thể hoạt động như một Chế độ Độc tài Dân chủ Nhân dân. Vì vậy mà nền tảng của một chính phủ lành mạnh sẽ bị mất đi … Chúng ta phải học hỏi từ những sai lầm trong quá khứ, tiếp nhận mọi hình thức phê bình lành mạnh, và làm những gì có thể để hồi đáp những phê bình ấy”.

Tuy nhiên, “Phong trào Trăm hoa” chẳng những không có tác dụng khắc phục sai lầm trong các chiến dịch đẫm máu của Mao, mà còn biến thành cuộc công kích lớn nhất trong lịch sử nhắm vào giới trí thức, vì hàng trăm ngàn người muốn nói ra ý kiến coi như đã tự xác định số phận của họ với ĐCSTQ.

Chương Bá Quân bị sập bẫy, bị coi là kẻ cánh hữu số một ở Trung Quốc. (Ảnh: history.dwnews.com)

Những trí thức thuộc các lĩnh vực khác nhau như luật sư, học giả, nhà khoa học, nhà văn,… đã nhanh chóng tham gia vào phong trào. Họ chỉ trích các quan chức cộng sản về mức sống người dân thấp, can thiệp quá mức vào các công việc của họ, bên cạnh đó là “những mô hình rập khuôn Liên Xô mù quáng” với các khẩu hiệu, áp phích và tham nhũng. Hơn nữa, các đảng viên cộng sản đã được hưởng quá nhiều đặc ân khiến họ trở thành một nhóm người khác biệt trong xã hội.

Các tấm áp phích được treo khắp Trung Quốc, tố cáo mọi khía cạnh của chế độ cộng sản và các đảng viên thì bị chỉ trích.

Trong năm 1957, hàng triệu lá thư đã đổ về văn phòng Thủ tướng Chu Ân Lai cũng như văn phòng của các nhà cầm quyền khác. Một số người còn tổ chức các cuộc mít tinh, giăng biểu ngữ, áp phích, và thậm chí xuất bản những bài báo phê bình.

“Những đảng viên, họ chiếm vị trí thuận lợi trong ban lãnh đạo, và có vẻ được hưởng quá nhiều đặc quyền trong mọi lĩnh vực”, trích dẫn từ bức thư của một vị giáo sư đại học.

“Các nhà trí thức nhiệt thành ủng hộ Đảng và công nhận sự lãnh đạo của Đảng. Nhưng trong vài năm qua mối quan hệ giữa Đảng với quần chúng vẫn chưa được tốt đẹp và trở thành một vấn đề trong đời sống cần khẩn trương điều chỉnh. Vậy đâu là chìa khóa của vấn đề?

Theo tôi, một đảng lãnh đạo quốc gia không đồng nghĩa với việc đảng đó sở hữu cả quốc gia ấy. Công chúng ủng hộ Đảng, nhưng họ đã quên rằng họ mới chính là chủ nhân của đất nước”, theo một lá thư từ biên tập viên tờ báo Guangming Daily.

Sử gia, nhà phê bình chính sách Mao, Jung Chang nói về phong trào:

“Phải mất một năm trước khi các nhà trí thức có can đảm để đáp lại lời kêu gọi của Mao, trước hết là phê bình mạnh mẽ về các mô hình giáo dục, sau đó rộng hơn về hệ thống chính trị xã hội tổng thể. Xét về hệ thống giáo dục, có những khiếu nại về việc sao chép rập khuôn từ Liên Xô, thiếu hụt các chương trình giảng dạy, bỏ bê các môn khoa học xã hội, quá thực tế hóa chủ nghĩa Mác – Lênin và coi nó như một học thuyết chính thống phải chấp nhận vô điều kiện…

Các phê bình về xã hội chủ yếu tập trung vào vai trò độc tôn của đảng trong tất cả các quyết định, khoảng cách giữa các chuyên gia của đảng và ngoài đảng ngày càng tăng, dẫn đến hiện tượng lạm dụng chức quyền chèn ép tài năng xảy ra ở khắp nơi”.

Sự chỉ trích mạnh mẽ cuối cùng cũng có ảnh hưởng không tốt tới Mao và tay chân của ông, họ đã hành xử vượt ra khỏi phạm vi “phê bình lành mạnh” ban đầu. Sau đó ông đã tuyên bố những bức thư này là “tai hại và không thể kiểm soát được”.

Vì vậy, vào giữa năm 1957, những lời phê bình đã trở thành 1 cái gì đó không thể tha thứ. Những người chỉ trích ĐCSTQ và Mao bị tố cáo là “cánh hữu”, và Phong trào Trăm Hoa đã nhường chỗ cho phong trào Chống Cánh hữu, bắt đầu vào mùa hè năm 1957.

Mao sau đó đã bất ngờ vây bắt họ, đưa đi hành quyết hoặc ép đi lao động cưỡng bức trong các trại cải tạo. Mao sau đó tuyên bố rằng đây là chiến dịch “dụ rắn ra khỏi hang” và ông ta đã chiến thắng. Từ 300.000 đến 550.000 người đã bị liệt vào phe cánh hữu, trong đó có nhiều trí thức, nghệ sĩ, nhà khoa học và nhà văn.

Xử tử những phần tử được liệt vào phản động, gián điệp, cánh hữu. (Ảnh sưu tầm từ Internet)

Chính quyền của Mao được so sánh với triều đại Tần Thủy Hoàng, người đã chôn sống hàng trăm nho sinh hơn 2.000 năm trước.

Tuy nhiên, trong bài phát biểu với các quan chức ĐCSTQ năm 1958, khi nhắc đến Tần Thủy Hoàng, ông nói: “Tần Thủy Hoàng đáng kể gì? Ông ta chỉ chôn sống 460 nho sĩ, còn chúng ta đã giết cả 46.000 ngàn tên trí thức hủ nho ấy chứ. Trong cuộc trấn áp phản cách mạng, chẳng phải chúng ta đã giết cả những tên trí thức phản cách mạng hay sao? Tôi đã tranh luận với những người theo phái dân chủ buộc tội chúng ta là hành động như Tần Thủy Hoàng. Tôi nói rằng họ đã nhầm. Chúng ta còn vượt xa ông ta đến cả trăm lần ấy chứ’’.

Nhiều năm sau đó, vẫn có nhiều người tin rằng Mao Trạch Đông chỉ bắt đầu tấn công những người trí thức sau khi không thể chịu đựng được những lời phê bình quá gay gắt của họ. Tuy nhiên, sự thực hóa ra lại không phải vậy. Con dao đồ tể đã được mài sẵn từ lâu, “dụ rắn ra khỏi hang” chính là để lừa họ rơi vào cái bẫy này.

Thực ra, khi người ta đọc lại các ý kiến đề xuất với ĐCS Trung Quốc, thì không có một ai trong số những người bị buộc tội là “cánh hữu” đề xuất rằng Đảng Cộng sản nên bị lật đổ; tất cả những gì mà họ đề xuất là những lời phê bình với mong muốn có thay đổi tốt đẹp hơn.

Vì điều này mà hàng chục ngàn người đã bị mất tự do, và hàng triệu gia đình đã phải chịu thống khổ. Tiếp theo là các cuộc vận động khác nữa như “giãi bày tâm sự với Đảng”, để moi ra những người có chủ trương cứng rắn, chiến dịch mới “Tân Tam Phản”, nhằm đẩy những người trí thức về nông thôn để lao động khổ sai, và bắt những người cánh hữu đã bị sót trong lần đầu.

Ngày nay, cuộc thảo luận về Phong trào Chống Cánh hữu vẫn bị kiểm duyệt rất gắt gao ở Trung Quốc. Dự án Truyền thông Trung Quốc của Đại học Hồng Kông năm 2009 được coi là “chủ đề nguy hiểm” vì nó liên quan đến tội ác của Mao Trạch Đông và về những thất bại nghiêm trọng trong hệ thống chính trị Trung Quốc.

Theo Epoch Times

M.TINHHOA.NET
“Tần Thủy Hoàng đáng kể gì? Ông ta chỉ chôn sống 460 nho sĩ, còn chúng ta đã giết cả 46.000 ngàn tên…

Tại sao con cháu cụ Kình nhận tội? Các hình thức tra tấn trong trại giam

Hoa Kim Ngo and 5 others shared a link.

 

Tại sao con cháu cụ Kình nhận tội? Các hình thức tra tấn trong trại giam. Tôi đã hành nghề Luật sư 10 năm và ở trại tạm giam số 1 công an thành phố Hà Nội 10…
  • Nguyễn Văn Đài: Tại sao các con cháu cụ Lê Đình Kình nhận tội trên truyền hình?

    Tôi đã từng 10 năm hành nghề Luật sư trước khi bị nhà cầm quyền cộng sản bắt giam. Và tôi cũng có 10 tháng bị tạm giam chung với hàng trăm bị can qua 4 buồng giam tại trại tạm giam số 1 thành phố Hà Nội.

    Tôi đã trực tiếp nghe thân chủ của mình và các bị can cùng buồng giam kể lại các hình thức tra tấn của công an cộng sản.

    Tôi kể lại để Quí vị và các bạn hiểu rõ thêm lý do tại sao con cháu của cụ Lê ĐÌnh Kình lại nhận tội?

“Bắt tại trận” khách VIP người Trung Quốc trộm 4.500 USD trên máy bay

DANTRI.COM.VN
(Dân trí) – Một nam hành khách mang quốc tịch Trung Quốc ngồi ghế hạng thương gia đã tự tiện lục hành lý của một khách ngồi cùng khoang và ăn cắp 4.500 USD. Sự việc xảy ra trên chuyến bay của Angkor Air từ Campuchia về TP.HCM mới đây.

BỔ SUNG TIỀN QUÀ TẾT CHO CÁC GIA ĐÌNH TNLT

Just now

Image may contain: 1 person, smiling

Nguyễn Thúy Hạnh is with Thi Tan Duong and 6 others.

BỔ SUNG TIỀN QUÀ TẾT CHO CÁC GIA ĐÌNH TNLT

Trước hết xin gửi lời cám ơn đến tất cả các nhà hảo tâm trong và ngoài nước đã tín nhiệm gửi đến quỹ 50k số tiền hỗ trợ TNTL càng lúc càng nhiều.
Thưa bà con, sau khi chuyển quà tết cho các gia đình TNLT thì số tồn Quỹ chúng của ta là 399,951,000₫. Số tiền đó tôi định để sau này chia sẻ dần cho các gia đình.

Nhưng suốt 8 ngày qua vợ chồng tôi bị một nhóm an ninh gác chặt ngay tại cửa không cho ra khỏi nhà.
Bên cạnh đó VTV1 hôm qua đã vu khống tôi và cháu Trịnh Bá Phương là xuyên tạc và kích động sự việc ở Đồng Tâm, (mặc dù cháu Phương chỉ nói nên sự thật, và tôi chia sẻ lại).

Bởi vậy tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc mình bị bắt, họ mượn chuyện Đồng Tâm để nhổ cái gai là tôi. Chuyện đi tù thì tôi đã chuẩn bị tinh thần từ lâu. Nhưng còn tiền của đồng bào thì không thể để bị rơi vào tay kẻ xấu.

Thế nên tôi quyết định chia đều số tiền đó cho tất cả các gia đình TNLT ở danh sách Quà tết, mỗi gia đình 3,5tr₫, (vậy là tổng cộng mỗi gia đình dịp tết này nhận 6,5tr₫ từ Quỹ 50k), và đến tối nay thì tôi đã hoàn tất việc này, tài khoản còn lại rỗng.
Vậy xin thông báo để các gia đình TNLT và mọi người được biết ạ!

Có một điều chắc chắn là nếu tôi đi tù thì Quỹ 50k sẽ vẫn hoạt động bình thường bởi những người sẵn sàng thay thế tôi.
Lần nữa xin cám ơn mọi người! ❤️

P/S
Nếu bị bắt, tôi sẽ ra toà với nụ cười này, bởi tôi không làm điều gì phải hổ thẹn với lương tâm.

Đồng Tâm chưa xong, lại có đụng độ vì đất ở Bắc Ninh

Hoa Kim Ngo and Huỳnh Phi Long shared a link.
Tin tức: http://www.facebook.com/VOATiengViethttp://www.youtube.com/VOATiengVietVideohttp://www.voatiengviet.com. Nếu không vào được VOA, xin các bạn hãy…

YOUTUBE.COM
Tin tức: http://www.facebook.com/VOATiengViet, http://www.youtube.com/VOATiengVietVideo, http://www.voatiengviet.com. Nếu không vào được VOA, xin các bạn hãy…
Tin tức: http://www.facebook.com/VOATiengViethttp://www.youtube.com/VOATiengVietVideohttp://www.voatiengviet.com. Nếu không vào được VOA, xin các bạn hãy…
  • CHƯA XONG ĐỒNG TÂM LẠI TỚI BẮC NINH

    Luật đất đai ở VN luôn tạo cơ hội cho nhóm lợi ích có thể đẩy người dân ra khỏi mảnh đất, khu vườn ngay cả nhà ở của họ bất cứ lúc nào. Trong quá khứ đã có Văn Giang, Tiên Lãng, Thủ Thiêm, Vườn Rau Lộc Hưng, Đồng Tâm, giờ lại đến Bắc Ninh và mãi mãi sẽ không bao giờ chấm dứt.

    Ở Bắc Ninh, người dân cũng thề quyết tử để bảo vệ mảnh đất của mình, họ đem quan tài ra cúng để giữ đất, chưa biết cái kết sẽ ra sao. Nếu quyền lợi của đảng lớn, chắc chắn họ cũng sẽ xua quân đánh dân một lần như ở Đồng Tâm. Họ tiếc gì mạng sống người dân? Ngay cả mạng sống của đồng đội, cũng chỉ để phục vụ cho lợi ích cho đảng mà thôi. Tiếc gì!

    Nguồn clip: VOA