MIỀN TÂY…

MIỀN TÂY…

Vi rút Covid-19 có thể làm chết người ngay trước mắt, tức thời, nhưng đồng bằng sông Cửu Long – vựa lúa nuôi cả nước đang khô hạn, cạn kiệt nước (điều không thể tưởng tượng nổi) có thể gây thảm họa chết đói về lâu về dài.

Vẫn biết có nhiều lý do, như thiên tai, biến đổi khí hậu, Tàu cộng chặn dòng Mê Kông… nhưng việc không có chiến lược phát triển miền Tây Nam Bộ vững bền, coi nhẹ xem nhẹ vùng đất cực kỳ quan trọng này suốt bao năm là nguyên nhân cơ bản nhất.

Chưa bao giờ, tình trạng ly hương, tha phương cầu thực, bỏ nhà đi khắp nơi kiếm sống ở đồng bằng sông Cửu Long trầm trọng, kinh khủng như bây giờ.

Tôi nói thế bởi có căn cứ cụ thể. Quê bà xã tôi nằm ở cù lao Giêng, huyện Chợ Mới (An Giang), một vùng đất trù phú vào bậc nhất nước, giờ đây người thân họ hàng dưới đó bỏ vườn không nhà trống, đi khắp nơi Bình Dương, Vũng Tàu, Sài Gòn, ra phố Long Xuyên, Cần Thơ… làm thuê bởi không thể sống nổi với đất đai khô hạn, làm ăn canh tác khó khăn, chỉ còn vài người già, vài đứa trẻ con cầm cự với sự nghèo khó qua ngày.

Để một miền Tây Nam Bộ vốn giàu có trở nên kiệt quệ, đó là tội ác, cần ghi vào lịch sử cho con cháu mai sau hiểu được một giai đoạn kinh hoàng.

NGUYỄN THÔNG

Image may contain: outdoor and nature

Blogger: 6 giai đoạn nước Ý đã lâm vào khủng hoảng dịch bệnh

Ngày 14/3 vừa qua, anh Jason Yanowitz, một người dân Ý đã đăng lên Twitter 6 giai đoạn dịch bệnh mà đất nước này đã trải qua. Anh cũng nhắn nhủ với những người đang đọc tweet của mình rằng tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của một số người, và những gì đang xảy ra ở Ý có thể sẽ sớm trở thành hiện thực với các nước khác trên thế giới.

Nhiều người dùng Twitter sau khi đọc các tweet của Jason đã thốt lên rằng, họ đã “sáng mắt” ra rồi. Hãy cùng xem nước Ý đã trải qua những gì qua các tweet của Jason:

Nếu các bạn vẫn còn đang vui đùa với bạn bè, vẫn đi nhà hàng, vẫn cư xử như chuyện này chẳng có gì to tát, thì hãy tập trung mà nghe đây.

Bài viết này là của một công dân Ý.

Và như người ta vẫn nói:

“Thế giới ơi, các người không biết điều gì đang đến đâu:”

Tôi nghĩ mọi người đã biết rồi, nước Ý giờ đang bị phong tỏa vì dịch virus corona.

Tình huống rất tồi tệ, nhưng điều còn tồi tệ hơn là phải chứng kiến phần còn lại của thế giới hành xử như thể điều đó sẽ không xảy ra với họ.

Chúng tôi biết các bạn đang nghĩ gì, vì chúng tôi cũng từng nghĩ như các bạn.

Hãy xem mọi chuyện diễn tiến ra sao:

Giai đoạn 1:

Các bạn biết rằng virus corona đã đến, và ca đầu tiên xuất hiện ở nước bạn.

Vâng, chẳng có gì phải lo, chỉ là một kiểu cúm nặng mà thôi!

Tôi không phải ông già 75 tuổi, làm sao có chuyện gì được chứ?

Tôi bình an vô sự, mọi người phản ứng thái quá rồi, tại sao phải đi mua khẩu trang với trữ giấy vệ sinh làm gì?

Tôi vẫn sẽ sống như bình thường, chẳng có gì phải hoảng lên cả.

Giai đoạn 2:

Số ca nhiễm bắt đầu tăng đáng kể.

Người ta cách ly một hoặc hai thành phố nhỏ nơi phát hiện ra những ca đầu tiên và có rất nhiều người bị nhiễm (ngày 22/2) và gọi đây là “các vùng dịch”.

Chà, buồn và lo lắng một chút, nhưng người ta đang xử lý chuyện đó rồi, không việc gì phải bấn loạn hết.

Có một vài người chết, nhưng họ đều già cả rồi, truyền thông cứ làm quá lên mà câu khách, thật đáng xấu hổ.

Mọi người vẫn sống như bình thường… Tôi sẽ không ngừng ra ngoài chơi và gặp gỡ bạn bè, phải không nào?

Nó sẽ không lây cho tôi được đâu. Mọi người ở đây đều ổn.

Giai đoạn 3:

Số ca nhiễm tăng mạnh.

Một ngày thôi mà tăng lên gấp đôi.

Nhiều người chết hơn.

Họ tuyên bố phong tỏa và cách ly 4 khu vực nơi phần lớn các ca nhiễm được ghi nhận (7/3).

Ở Ý, 1/4 số địa khu đã bị cách ly để kiểm dịch.

Các trường phổ thông và đại học ở những vùng này bị đóng cửa, nhưng các quán bar, công sở, nhà hàng… vẫn mở cửa hoạt động.

Quyết định cách ly bị một số tờ báo tiết lộ sớm trước thời điểm nó được công bố…

… vậy là khoảng 10 ngàn người từ các khu vực cách ly đã đào thoát khỏi vùng ngay trong đêm để trở về quê nhà của họ ở các vùng khác ở Ý (việc này về sau sẽ to chuyện).

Phần lớn người dân ở 75% còn lại của nước Ý vẫn làm những gì họ vẫn làm bao lâu nay.

Họ không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Bạn đến mọi nơi để khuyên mọi người rửa tay và hạn chế ra ngoài, không tụ tập đông người, trên TV cứ 5 phút là người ta lại nhắc lại những quy tắc này.

Nhưng vẫn chỉ như nước đổ lá khoai.

Giai đoạn 4:

Số ca nhiễm tăng cực nhanh.

Trường phổ thông và đại học đóng cửa trên cả nước ít nhất 1 tháng.

Tình trạng Y tế Khẩn cấp Quốc gia được ban bố.

Các bệnh viện quá tải, tất cả các khoa phải dọn sạch để dành chỗ cho bệnh nhân mắc virus corona.

Không còn đủ bác sĩ và y tá nữa rồi.

Họ kêu gọi những người đã nghỉ hưu và sinh viên 2 năm cuối trường y ra trận.

Không còn ca kíp gì nữa, làm hết sức có thể đi.

Tất nhiên các bác sĩ và y tá cũng nhiễm bệnh, rồi lây lại cho gia đình họ.

Quá nhiều ca viêm phổi, quá nhiều người cần chăm sóc đặc biệt, không còn đủ chỗ cho mọi người nữa rồi.

Tới lúc này thì như thời chiến vậy: bác sĩ phải lựa chọn ai được điều trị dựa trên khả năng sống sót của họ.

Thế có nghĩa là người già và những người bị đột quỵ không thể được chữa trị vì những ca nhiễm corona được ưu tiên.

Không còn đủ nguồn lực cho tất cả mọi người người nên họ phải phân phối sao cho đạt hiệu quả cao nhất.

Tôi ước gì mình đang đùa… nhưng đây đúng là những gì đang xảy ra.

Người người qua đời vì không còn đủ chỗ nữa.

Tôi có một người bạn là bác sĩ, anh ấy gọi cho tôi trong tình trạng suy sụp vì đã phải để 3 người nhắm mắt xuôi tay trong hôm đó.

Các y tá khóc nức nở vì phải chứng kiến bệnh nhân qua đời và không thể làm được gì ngoài việc cấp cho họ thêm chút oxy.

Họ hàng của một người bạn tôi vừa chết ngày hôm qua vì corona và vì người ta không thể chữa cho ông ta.

Hỗn loạn rồi, hệ thống đang sụp đổ!

Virus corona và cơn khủng hoảng mà nó gây ra, nơi nơi đều có thể nghe thấy chủ đề này.

>> Tổng hợp: Tình cảnh thê thảm của những người nhiễm bệnh tại Vũ Hán

Giai đoạn 5:

Còn nhớ 10 ngàn kẻ ngốc chạy từ vùng dịch tỏa ra khắp Italia không?

Vâng, cả nước phải tuyên bố phong tỏa (9/3).

Mục tiêu là trì hoãn sự lây lan của virus nhiều nhất có thể.

Mọi người có thể đi làm, đi mua đồ nhu yếu phẩm, đi mua thuốc và các cơ sở kinh doanh vẫn mở cửa vì nếu không nền kinh tế sẽ sụp đổ (giờ thì sụp rồi), nhưng bạn không thể di chuyển khỏi khu vực sống nếu không có lý do thích đáng.

Giờ là nỗi sợ hãi, bạn thấy rất nhiều người đeo khẩu trang và găng tay nhưng vẫn có những người nghĩ họ miễn nhiễm với virus, họ vẫn tụ tập thành nhóm lớn đến nhà hàng, vẫn đi bù khú với bạn bè và làm những trò tương tự như vậy.

Giai đoạn 6:

2 ngày sau, người ta thông báo tất cả (phần lớn) các cơ sở kinh doanh phải đóng cửa: quán bar, nhà hàng, trung tâm mua sắm, tất cả các thể loại cửa hàng, v.v.

Tất cả ngoại trừ siêu thị và cửa hàng bán thuốc.

Bạn chỉ có thể đi lại xung quanh nếu có giấy chứng nhận.

Giấy chứng nhận là một tờ giấy có giá trị chính thức ghi tên bạn, bạn đến từ đâu, bạn chuẩn bị đi đâu và làm gì.

Có rất nhiều điểm kiểm soát của cảnh sát.

Nếu bạn đi ra ngoài mà không có lý do chính đáng thì sẽ có nguy cơ bị phạt đến 206 euro (gần 5,5 triệu đồng Việt Nam)

Nếu bạn đã biết mình dương tính với virus (mà vẫn đi ra ngoài) thì bạn sẽ có nguy cơ bị phạt từ 1 đến 12 năm tù giam vì tội giết người.

>> Vì sao dịch COVID-19 tại Đài Loan và Ý khác nhau một trời một vực?

Lời cuối:

Đó là tình hình nước Ý cho đến ngày 12/3.

Hãy nhớ rằng tất cả chỉ diễn ra trong vòng 2 tuần…

Và từ giai đoạn 3 cho tới hôm nay (14/2) chỉ mới 5 ngày.

Ngoại trừ trừ Ý, Trung Quốc và Hàn Quốc, những nơi khác trên thế giới chỉ mới bắt đầu những giai đoạn đầu tiên, vậy nên để tôi nói cho mọi người:

Các vị không biết điều gì đang đến đâu!

Tôi biết vì 2 tuần trước tôi là một người không biết như thế, và nghĩ rằng mọi chuyện không quá tệ.

Nhưng nó rất tệ.

Và không chỉ vì bản thân con virus là rất nguy hiểm và chết người, mà còn vì tất cả những hậu quả mà nó mang đến.

Thật khó chịu khi phải chứng kiến tất cả những nước khác hành xử như thể nó chưa đến hay không tiến hành các biện pháp đề phòng cần thiết cho sự an toàn của công dân khi vẫn còn có thể.

Nếu bạn đọc được những dòng này, thì xin hãy cố gắng làm những gì tốt nhất cho bạn.

Vấn đề không tự đi giải quyết khi chúng ta phớt lờ nó.

Chỉ việc tự hỏi có bao nhiêu ca nhiễm chưa được phát hiện ở riêng nước Mỹ cũng là quá đáng sợ, và họ sẽ gặp rắc rối rất, rất lớn với cách vận hành của nước họ.

Tôi phải nói rằng chính quyền nước tôi đã từng làm tốt.

Các biện pháp là rất khắc nghiệt nhưng cần thiết, và đó có lẽ là cách duy nhất để giới hạn sự lây lan.

Người ta đang tiến hành các biện pháp để bảo vệ người dân như hoãn việc thanh toán các khoản vay cho các tháng tiếp theo, giúp đỡ các chủ cửa hàng ở những nơi buộc phải đóng cửa, v.v.

Tôi nhận ra rằng những biện pháp này thực sự khó, nếu không muốn nói là không thể áp dụng ở một số quốc gia, và thật sự đáng lo ngại với hậu quả của nó trên quy mô thế giới.

Phải chăng trận đại dịch này là bước ngoặt lớn thay đổi xã hội chúng ta?

(Ảnh minh họa, Shutterstock)

Theo BoredPanda, Jason cho biết các bạn của anh ở Ý cảm thấy rất “sợ hãi”. Anh cảm thấy bi quan về khả năng chống virus corona của nước Mỹ. Theo Jason, “Cách duy nhất để ngăn virus là phải kiểm tra tất cả mọi người. Điều này nghĩa là phải tiến hành hơn 300 triệu lần kiểm tra mỗi ngày, cũng sẽ đòi hỏi phải thay đổi tư duy sâu sắc trong cách thức chúng ta đang tiến hành.”

Mỗi một quốc gia có một cách phòng chống dịch khác nhau phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Tuy nhiên với hiện thực nước Ý là ổ dịch lớn thứ hai thế giới chỉ sau Trung Quốc, thì thật khó để nói rằng chính quyền sở tại đã làm tốt, nếu so sánh với những nước có số ca nhiễm rất thấp như Đài Loan.

>> Đài Loan chống dịch xuất sắc nhờ… không tin ĐCSTQ

Theo Boredpanda,
Hạ Chi

 

M.TRITHUCVN.NET

Blogger: 6 giai đoạn nước Ý đã lâm vào khủng hoảng dịch bệnh – Trí Thức VN

Ngày 14/3, anh Jason Yanowitz, một người dân Ý đã đăng lên Twitter 6 giai đoạn dịch bệnh COVID-19 mà đất nước này đã trải qua.

Vietnam Airlines tạm dừng các đường bay giữa Việt Nam và Pháp, Malaysia

Hãng hàng không quốc gia Vietnam Airlines vừa thông báo sẽ tạm dừng khai thác các đường bay giữa Việt Nam và Pháp, Malaysia.

 
M.TRITHUCVN.NET

Vietnam Airlines tạm dừng các đường bay giữa Việt Nam và Pháp, Malaysia – Trí Thức VN

Hãng hàng không quốc gia Vietnam Airlines vừa thông báo sẽ tạm dừng khai thác các đường bay giữa Việt Nam và Pháp, Malaysia.

Truyền thông Ý: Bà Hoa Xuân Oánh phát tán tin giả

Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hoa Xuân Oánh hôm 15/3 đã đăng một đoạn video trên Twitter nói rằng người dân Ý đứng ngoài ban công hát vang “cảm ơn Trung Quốc”, hơn nữa còn phát cả quốc ca Trung Quốc trên đường phố, tất cả các hành động này đều là để cảm ơn sự giúp đỡ của Trung Quốc. Bộ trưởng Ngoại giao Ý phản bác rằng sự kiện này cơ bản là “tin giả”.

 
About this website

M.TRITHUCVN.NET

Truyền thông Ý: Bà Hoa Xuân Oánh phát tán tin giả

Bà Hoa Xuân Oánh hôm 15/3 đã đăng một đoạn video trên Twitter nói rằng người dân Ý đứng ngoài ban công hát vang “cảm ơn Trung Quốc” giúp đỡ Ý chống dịch.

TIN QUÁ SỐC CHO GIÁO HỘI

Lm Trần Chính Trực is with Trần Chính Trực.

Ít nhất 12 linh mục của Ý đã qua đời vì nhiễm virus Corona.
“Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít” (Mt 9,37). Hôm nay lại càng ít hơn, vì có đến 12 thợ gặt đã ngã xuống. Tôi tha thiết mời xin các bạn hiệp ý với tôi cầu nguyện cho các linh mục.
***
Đức cha Francesco Beschi, giám mục giáo phận Bergamo ở miền bắc nước Ý, tỉnh có nhiều người nhiễm virus corona và qua đời nhất nước Ý, cho biết đã có 6 linh mục trong giáo phận của ngài qua đời vì nhiễm virus corona. Thêm vào đó, có 3 linh mục giáo phận Brescia, một linh mục của Cremona, một của Emilia-Romagna, một của Trento, cũng là nạn nhân của virus corona.

Đức cha Beschi chia sẻ với đài truyền hình Rainews24 của Ý: “Không ai được miễn trừ khỏi thử thách vô cùng đau lòng này.”

Bệnh tình của các linh mục là dấu chỉ của sự gần gũi.

Đức cha cũng cho biết trong giáo phận của ngài có 20 linh mục phải nhập viện do bị nhiễm virus và 6 vị đã qua đời trong tuần lễ vừa qua. Đức cha Beschi giải thích với gương mặt đau buồn: “Dù các linh mục của chúng tôi rất nhiều, số linh mục qua đời trong tuần này và vẫn còn ở trong tình trạng nguy hiểm vẫn nhiều.” Nhưng Đức cha cũng cảm thấy an ủi vì trong một ít ngày nữa tình trạng của 20 linh mục sẽ khá hơn và những người khác đã được xuất viện.

Hai linh mục cuối cùng của giáo phận Bergamo vừa qua đời là cha Silvano Sirtoli, 59 tuổi và cha Giancarlo Nava, 70 tuổi.

Đối với Đức cha, các linh mục đã tiếp xúc với dân chúng để gần gũi với cộng đoàn của các ngài. Vì vậy, bệnh tình của các ngài là một dấu hiệu rõ ràng của sự gần gũi, một dấu hiệu đau đớn của sự gần gũi và chia sẻ nỗi đau.”

Đức cha nhận định: “Chúng tôi đang sống nỗi đau này bằng cách chia sẻ nó với cộng đồng của chúng tôi, với số người nhiễm bệnh, người bệnh và số người chết cao. Chúng tôi không tách rời khỏi cộng đồng của chúng tôi ngay cả trong cái chết “.

Liên kết, quảng đại, chia sẻ

Chia sẻ trên Đài phát thanh InBlu, Đức cha nói: “Trong 15 ngày qua, tôi đã thấy sự quảng đại ngày càng tăng từ mọi người. Hôm nay chúng tôi ở trong nhà của chúng tôi và tôi thấy mối dây liên kết rất quan trọng của sự gần gũi. Trong khía cạnh này, sự quảng đại của các linh mục nổi bật với sự đau khổ ban đầu là không thể cử hành Thánh lễ với các tín hữu nữa. Ngay cả ngày nay, với tất cả các biện pháp phòng ngừa, chúng tôi gần gũi với mọi người và nhận thức rằng một mặt chúng tôi mang Chúa Giêsu và mặt khác chúng tôi có thể trở thành người mang virus. Mối quan hệ thông qua các phương tiện truyền thông và mạng xã hội đang phát triển rất nhiều, giờ đây là cách duy nhất cho phép chúng tôi gần gũi với mọi người. “

Các giáo phận khác cũng bị tổn thất

Tại giáo phận Cremona, cũng nằm ở vùng tâm dịch Lombardia, Đức cha Antonio Napolioni cũng bị nhiễm virus nhưng đã hồi phục và trở về nhà. Ngài vẫn còn đang tiếp tục cách lý và chờ đợi để được kiểm tra lại để chắc chắn đã hoàn toàn bình phục. Bên cạnh đó, Đức ông Vincenzo Rini, 75 tuổi, đã qua đời sau khi nhiễm virus corona. Đức ông Rini là một nhà báo, đã phụ trách tờ báo của giáo phận Cremona trong 30 năm và cũng từng là chủ tịch cơ quan báo chí của Hội đồng giám mục Ý. Ngài còn là một nhà văn, và một chuyên gia văn học nổi tiếng, từng là người liên lạc của Giáo hội tại Đại hội văn hóa Cristina di Savoia, nhằm mục đích quảng bá văn hóa Kitô giáo ở Ý. Giáo phận này còn có 2 linh mục khác cũng là nạn nhân của virus corona
Giáo phận Emilia-Romagna cũng có một linh mục qua đời vì nhiễm virus corona. Tại vùng Trentino, cha Luigi Trottner, 86 tuổi, linh mục chánh xứ giáo xứ Campitello, cũng là nạn nhân của virus corona. (CNA 15/03/2020)

Hồng Thủy – Vatican News

Image may contain: one or more people and people standing
Image may contain: people sitting and indoor
Image may contain: indoor

LỢI ÍCH LỚN LAO CỦA RƯỚC LỄ THIÊNG LIÊNG

LỢI ÍCH LỚN LAO CỦA RƯỚC LỄ THIÊNG LIÊNG

Rước Lễ thiêng liêng là bảo tồn đời sống Thánh Thể và tình yêu liên tục cho người mến yêu Chúa Giêsu Thánh Thể.  Nhờ việc Rước Lễ thiêng liêng, các ước muốn yêu đương kết hợp với Chúa của linh hồn được thỏa mãn.  Ngài là Đức Lang Quân của linh hồn.

Rước Lễ thiêng liêng là hợp nhất thiêng liêng giữa linh hồn với Chúa Giêsu trong Bánh Thánh.  Sự hợp nhất này tuy thiêng liêng nhưng cũng thực sự, còn thực sự hơn sự hợp nhất của hồn và xác, vì như lời thánh Gioan Thánh giá nói: “Linh hồn sống nhiều nơi nó yêu hơn là nơi nó sống.”

Tin, Yêu Và Ước Ao

Điều hiển nhiên là, Rước Lễ thiêng liêng đòi phải có đức tin vào sự hiện diện thực tại Chúa Giêsu trong Nhà Tạm, việc này ngụ ý rằng ta yêu thích Hiệp Lễ cách Bí tích, và đòi biết ơn về những ơn Chúa ban trong Bí tích này.  Những điều vừa kể được tóm tắt trong lời sau đây của thánh Anphongsô:

“Lạy Chúa Giêsu, con tin thật Chúa đang hiện diện trong Bí Tích Thánh Thể. 

Con yêu mến Chúa trên hết mọi sự, và con luôn khao khát được rước Chúa ngự vào lòng con.

Song bây giờ con chẳng thể rước Mình Thánh Chúa, 

thì ít nữa xin Chúa hãy ngự vào lòng con cách thiêng liêng.

 Ngay khi Chúa đến,

Con giữ chặt Chúa và toàn thể con người con kết hiệp với Chúa,

xin đừng bao giờ để con phải xa lìa Chúa. Amen

Thánh Thoma Aquinô và Anphongsô đều dạy, Rước Lễ thiêng liêng sinh hiệu quả như Rước Lễ thật, nhưng còn tùy ta dọn mình kỹ hay không, và ao ước nồng nhiệt ơn Chúa ban hay không, yêu mến Chúa nhiều hay không khi đón rước Chúa.

Một lợi ích đặc biệt về việc Rước Lễ thiêng liêng là ta có thể rước mỗi ngày bao nhiêu lần tùy ý, có thể hàng trăm lần, rước khi nào ta muốn, bất kể đêm ngày, rước nơi nào ta muốn, bất kể nơi đồng ruộng, trên máy bay hay trên mặt đất.

Điều thích hợp hơn là khi ta dự lễ mà không thể Rước Lễ cách thật được, khi chủ tế đang rước Mình Thánh Chúa, ta mời Chúa vào lòng ta.  Bằng lối này, lễ nào ta dự cũng nên trọn với của lễ dâng, với Hy tế Thánh và việc Hiệp Lễ.

Hai Chén Thánh

Trong một cuộc thị kiến, chính Chúa Giêsu đã giải nghĩa cho thánh nữ Catarina Siena việc Rước Lễ Thiêng liêng quí trọng làm sao, thánh nữ sợ rằng Rước Lễ Thiêng liêng không sánh được với Rước Lễ thật.  Chúa cầm đến hai bình đựng Mình Thánh và phán: “Trong bình vàng này Cha đựng các lần con Rước Lễ thật, còn trong bình bạc Cha đựng các lần con Rước Lễ thiêng liêng, cả hai bình đều rất đẹp lòng Cha.

Lần khác, Chúa nói với thánh nữ Magarita Maria Alacoc, khi bà nóng nảy ước ao rước Chúa trong Nhà Tạm: Cha yêu đương linh hồn khát khao đón rước Cha lắm, đến nỗi Cha vội đến với nó mỗi khi nó nóng lòng đến với Cha.

Thật không khó gì để tìm hiểu các thánh quí mến Rước Lễ thiêng liêng chừng nào.  Ít ra Rước Lễ thiêng liêng cũng thỏa phần nào lòng mong ước được kết hợp với Đấng Mến yêu.  Chính Chúa đã phán: “Hãy ở trong Ta, Ta sẽ ở trong con.” (Jn 15,4).

Rước Lễ Thiêng liêng làm ta được kết hợp với Chúa ngay khi ta ở xa nhà thờ.  Chẳng còn cách nào khác để thoa dịu nguồn khao khát đốt cháy tâm hồn các thánh. “Lạy Chúa, như nai rừng khát nước, hồn con khát mong Chúa.” (Tv 41,2).

Đây là những thở than của các thánh, thánh Catarina Genoa kêu lên: Ôi Bạn Tình Chí Thánh của hồn con, con hết lòng ao ước được ở cùng Chúa đến nỗi con hầu chết, nhưng con gắng sống để được Rước Chúa”.

Á thánh Agatha thánh giá cảm nghiệm sâu xa Chúa trong Thánh Thể, đến nỗi bà nói: Nếu cha linh hồn không dậy tôi cách Rước Lễ thiêng liêng thì tôi không sống được.

Thánh nữ Maria Phanxicô Năm dấu lấy việc Rước Lễ thiêng liêng là cách thoa dịu các vết thương của người khi phải ở nhà, xa Đấng người yêu mến, nhất là khi người không được Rước Lễ.  Những lúc như vậy, người quì gối trên nền nhà, hướng về nhà thờ, nước mắt lăn trên gò má than thở: “Lạy Chúa Giêsu, phúc cho những ai hôm nay được rước Chúa, phúc cho tường nhà thờ canh giữ Chúa tôi, phúc cho các linh mục luôn ở gần Giêsu rất đáng kính mến.”  Chỉ có Rước Lễ thiêng liêng mới làm người nguây ngoai đôi chút.

Trong Ngày Sống

Đây là lời khuyên của cha Piô gửi cho con thiêng liêng người: “Trong ngày, khi con không được phép làm cách khác, hãy gọi Chúa Giêsu, ngay cả khi con đang bận rộn nhất, với niềm ước vọng không ngơi của linh hồn, Chúa sẽ đến ở lại với hồn con bằng ơn thánh và tình yêu thánh của Chúa. 

Hãy bay cách thiêng liêng tới Nhà Tạm, khi xác con không ở đấy được, nơi đó, con hãy bộc lộ những ao ước nồng nhiệt của thần trí con, hãy ôm ẵm lấy Đấng hồn con yêu mến, tốt hơn nữa là khi con được phép rước Chúa cách thật sự.

Chúng ta cũng hãy lợi dụng ơn cao trọng này. Chẳng hạn khi ta bị thử thách đau thương hay cảm thấy bị bỏ rơi, nào còn có gì giá trị cho ta bằng làm bạn với Chúa Thánh Thể qua việc Rước Lễ thiêng liêng?

Có thể thực hành việc thánh thiện này cách dễ dàng để lấp đầy cả ngày sống của ta với những tác động và những cảm tình mến yêu, và cũng có thể làm ta sống với tâm hồn ấp ủ tình mến được đổi mới luôn, hầu như không bị gián đoạn.

Thánh Angela Merici thích Rước Lễ Thiêng liêng lắm.  Không phải người chỉ năng Rước Lễ Thiêng liêng và khuyến khích người ta như vậy, mà người còn lưu lại cho con cái trong Dòng để chị em sau này hằng thực hiện điều đó.

Ta phải nói về thánh Phanxicô Salesiô thế nào?  Đời người chẳng khác gì như một chuỗi lần Rước Lễ thiêng liêng sao?  Người quyết tâm Rước Lễ thiêng liêng ít nhất mỗi mười lăm phút.

Thánh Maximiliên Kolbe cũng quyết tâm tương tự ngay từ thời còn trẻ.

Anrê Baltrami, Tôi tớ Chúa để lại cho đời một trang nhật ký vắn tắt làm như chương trình sống với Chúa Giêsu qua việc Rước Lễ thiêng liêng không ngừng.  Người viết: “Bất cứ ở nơi nào tôi cũng nghĩ tới Chúa Thánh Thể, tôi để tâm trí tôi ở Nhà Tạm, ngay cả ban đêm khi tôi thức giấc, ở nơi nào tôi cũng thờ lạy Chúa, kêu tới Chúa, dâng lên Chúa các việc tôi làm. 

Tôi lập một đường điện tín từ phòng học tới nhà thờ, đường khác từ phòng ngủ, đường khác nữa từ phòng ăn, và thường mỗi khi có thể, tôi gửi tới Chúa Giêsu Thánh Thể những lời nhắn nhủ mến yêu.  Ta có thể hiểu dòng tình yêu thần thánh đã chuyển qua những đường điện tín quí báu này là thế nào.

Ngay Cả Ban Đêm

Các thánh nôn nóng dùng những phương thế này hoặc những phương thế thánh thiện tương tự để tìm lối thoát cho lòng tràn ngập kính mến của các ngài.  Các ngài chẳng bao giờ thấy cố gắng yêu mến đủ.  Thánh nữ Phanxica Cabrini phát biểu: “Càng mến Chúa, con càng thấy mến Chúa ít.  Con muốn mến Chúa hơn nhưng con không có sức, xin Chúa mở rộng lòng con.”

Thánh Roch bị tù 5 năm với án lệnh nghiêm khắc.  Trong tù người luôn chăm chú nhìn lên phía cửa sổ và cầu nguyện.  Lính gác hỏi người:

–       Ông làm gì thế?

Người trả lời:

–       Tôi nhìn về phía tháp chuông nhà thờ, tháp chuông nhắc tôi nhớ đến nhà thờ, Nhà Tạm và Chúa trong Thánh Thể, đã nối kết không thể cách biệt với lòng tôi.

ha Sở thánh xứ Ars nói với giáo dân:

–       Nhìn cây tháp nhà thờ các con có thể nói: “Chúa Giêsu ở đó, vì ở đó có linh mục dâng lễ.”

Á thánh Lui Guanella, khi đi du lịch bằng xe lửa với khách hành hương qua nhiều đền thờ khác nhau, người thường nhắc nhớ hành khách hướng lòng trí về Chúa Giêsu mỗi khi người trông thấy cây tháp thánh đường, người nói: “Cây tháp chỉ nơi có nhà thờ, nơi có Nhà Tạm, có thánh lễ, và có Chúa Giêsu ngự ở đó.

Ta hãy noi gương các thánh, các ngài chỉ cần một chút khơi động là có thể bùng lên ngọn lửa trong trái tim mình.  Ta hãy dốc quyết Rước Lễ Thiêng liêng nhiều lần trong ngày, cả những khi bận rộn.  Chẳng mấy chốc lửa tình yêu sẽ thấm nhập vào ta.

Thánh Leonard Maurice nói những điều rất an ủi này: “Nếu bạn tập Rước Lễ thiêng liêng nhiều lần mỗi ngày, thì chỉ trong một tháng, bạn sẽ thấy mình đổi mới hoàn toàn.”  Một tháng thôi mà, có khó chi mô!

Sưu tầm

From: Langthangchieutim

Tù Binh

Tù Binh

Tù binh bị đồng đội căm hận và báo thù đến chết, 60 năm sau, phát hiện từ một gốc cây gây chấn động nước Anh!

Roddick là một tù nhân chiến tranh người Anh. Anh bị bắt trong một lần kém may mắn và giống như nhiều tù nhân khác, Roddick bị áp giải đến một trại tập trung ở Đức.

Trong trại tập trung có gần 1000 tù binh, toàn bộ đều là người Anh. Họ bị đối đãi thậm tệ đến mức khó có gì lột tả hết, không khác gì loài vật và phải làm những công việc vô cùng nặng nhọc.

May mắn là, Roddick là một binh sĩ huấn luyện kỹ năng lái xe tải trong quân đội Anh. Trong trại tập trung của Đức, vị trí này lại thiếu rất nhiều nên tại đây, anh được chiêu mộ làm lái xe.

Tất nhiên, trong số những tù binh Anh ở trại tập trung đó, không ít người có kỹ năng lái xe nhưng chẳng ai tình nguyện làm công việc đó, bởi nhiệm vụ của việc lái xe là chuyên vận chuyển những chiến hữu chết đói và bị sát hại mỗi ngày đến nơi chôn cất.

Tuy nhiên, Roddick lại tỏ ra rất nhiệt tình với công việc này. Anh nói mình sẽ vui vẻ làm tốt công việc được giao.

Và như vậy, Roddick cuối cùng đã là một lái xe của Đức quốc xã và cũng kể từ đó, anh trở nên thô bạo và tàn nhẫn với chính đồng bào mình.

 Không chỉ quát tháo, lớn tiếng với các tù nhân, anh còn dùng bạo lực, nắm đấm hướng về phía họ. Thậm chí, có tù nhân rõ ràng chưa chết, anh vẫn cố tình vứt lên xe.

Lẽ dĩ nhiên, tất cả những tù binh đều tỏ ra căm hận con người này, đồng thời dùng nhiều cách khác nhau để cảnh cáo Roddick. Nghe xong, anh vẫn bỏ ngoài tai, việc mình mình làm. Các tù binh không tiếc lời mắng nhiếc Roddick là tên cẩu tặc, kẻ bán nước, loài chó săn…

Nhưng cũng chính nhờ đó, quân Đức quốc xã càng lúc càng thích thú và tín nhiệm Roddick. Ban đầu, khi anh lái xe ra khỏi trại tập trung, binh sĩ Đức quốc xã đều chặn xe lại kiểm tra, giám sát từng cử động nhưng về sau, anh có thể ra vào thoải mái mà không hề bị kiểm soát. 

Chiến hữu của Roddick cũng ngầm công kích anh, không ít lần thiếu chút nữa thì bị họ đánh cho mất mạng.

Sau một lần bị đánh thừa chết thiếu sống, Roddick vĩnh viễn mất đi một cánh tay, đồng thời, anh cũng mất đi giá trị lợi dụng. Không còn có thể tiếp tục lái xe, Roddick như chiếc bị rách bị quân Đức quốc xã vứt ra bãi rác.

Không còn được quân Đức bảo hộ, Roddick nhanh chóng rơi vào trận địa báo thù vô tình của các tù nhân chiến tranh Anh. Một ngày mưa, trong một hoàn cảnh cô độc đến thê lương, anh chết cạnh một góc tường ẩm ướt trong trại tập trung của người Đức.

Ảnh minh họa.

Người cứu mạng tôi, trở thành người tôi hận nhất

60 năm đã trôi qua, người dân ở quê hương Roddick dường như sớm đã quên mất anh còn những người trong gia tộc cũng cố tình né tránh tất cả những việc làm liên quan đến con em mình.

Cứ như thế, Roddick bị chôn vùi trong cát bụi của thời gian.

Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, một tờ báo có lượng phát hành không nhỏ của nước Anh đã đăng tải một bài viết có tựa đề “Người cứu tôi, là người tôi hận nhất” ở ngay vị trí bắt mắt nhất trang nhất. 

Nội dung bài báo như sau:

Trong tại tập trung của Đức quốc xã có một tên phản đồ tên Roddick, cam tâm bán mạng cho tụi Nazi (ám chỉ Đức quốc xã). Ngày hôm đó, tôi ốm nhưng chưa chết, thế nhưng anh ta vẫn vất tôi lên xe tải và nói với bọn Đức là đem tôi đi chôn.

Tuy nhiên, điều khiến tôi không thể ngờ đến là, khi xe chạy được nửa đường, Roddick dừng xe, nhấc tôi đang thoi thóp ra khỏi xe và đặt tôi xuống dưới gốc một cây cổ thụ, để lại vài mẩu bánh mỳ đen và một bình nước, vội vã nói với tôi: Nếu như anh có thể sống, hãy đến thăm cái cây này rồi cấp tốc lái xe đi mất.

Sau khi câu chuyện ngắn ngủi này được đăng không lâu, tòa soạn báo liên tục nhận được điện thoại gọi đến và không một ai ngoại lệ, tất cả đều là cựu binh chiến tranh Thế giới thứ hai và đều là những chiến binh già không may từng bị bắt làm tù binh.

Một điều nữa càng khiến người ta không tưởng tượng được, là không một ai ngoại lệ, 12 cựu chiến binh gọi điện đến đều từng ở cùng nhau trong một trại tập trung của Đức – đó là trại tập trung mà Roddick đã ở.

Những câu chuyện do chính 12 cựu quân nhân kể ra, dường như đều là bản sao của câu chuyện đã được đăng tải trên mặt báo: Họ đều được Roddick đặt xuống dưới gốc cây và nhờ đó mà thoát chết.

Điều khiến người ta chú ý hơn là, mỗi lần Roddick lái xe ra khỏi trại tập trung, anh đều nói với các chiến hữu rằng: Nếu anh có thể sống, hãy quay lại thăm cái cây này.

Người biên tập và giới thiệu bản thảo của bài viết là một cựu biên tập từng tham gia chiến tranh. Dựa vào trực giác nghề nghiệp, ông phán đoán một cách nhạy cảm, rằng cái cây mà Roddick nhiều lần nhắc đến, nhất định phải chứa đựng nội dung gì đó.

Và ông lập tức tổ chức các cựu binh, hợp thành nhóm 13 người, men theo con đường năm xưa họ trốn chạy để tìm cái cây vốn không thể phán đoán liệu nó tồn tại hay không.

Khi đoàn người đến được điểm đến, rừng núi vẫn như xưa, cái cây cổ thụ vẫn ở đó. Một cựu binh không kiềm chế được cảm xúc, chạy về phía trước ôm thân cây, khóc lớn. Trong một cái hộc ở gốc cây, người này phát hiện một cái hộp sắt đã hoen gỉ từ bao giờ.

Ảnh minh họa.

Khi mọi người xúm lại lấy và mở chiếc hộp ra, họ phát hiện một cuốn nhật ký nhiều trang đã loang lổ và trong đó là một tấm ảnh đã mốc theo thời gian. Nhẹ nhàng lật giở cuốn nhật ký, cựu biên tập viên bắt đầu đọc:

Hôm nay mình lại cứu được một chiến hữu, đây đã là người thứ 28 rồi… cầu mong anh ta có thể sống được…

Hôm nay, 20 chiến hữu của mình đã chết…

Đêm qua, các chiến hữu lại một lần nữa mạnh tay với mình… Nhưng mình phải kiên quyết đến cùng, cho dù thế nào đi nữa mình cũng không được nói ra sự thật, như thế, mình mới có thể cứu được thêm nhiều người khác…

Các chiến hữu thân yêu, tôi chỉ có một hy vọng, nếu các bạn còn sống, xin hãy quay lại thăm cái cây này.

Giọng của vị cựu biên tập ứ nghẹn lại, những cựu binh khác đã rơi nước mắt tự khi nào không hay. Những mái đầu hoa râm đứng dưới tán cây cổ thụ, cho đến lúc đó mới hoàn toàn nhận thức thật rõ ràng, rằng Roddick đã cứu tất cả 36 tù binh của Anh Quốc.

Hôm nay, những người còn sống trên đời, có lẽ không chỉ có 13 người đi tìm lại gốc cây năm xưa.

Cuốn nhật ký và tấm ảnh liên quan đến trại tập trung được lưu lại ở hộc cây, đó là bằng chứng thép vạch trần tội ác của Đức quốc xã với thế giới, nó cũng là bằng chứng thép cho thấy Roddick không tồi tệ như các chiến hữu năm xưa đã đánh giá về anh. 

Roddick đã chấp nhận mọi đau khổ, thậm chí là chấp nhận cả cái chết dù anh biết mình đã bị hiểu lầm.

Chia tay với các cựu binh, vị cựu biên tập nhanh chóng cho đăng tất cả những câu chuyện đủ hay, đủ sức lay động hàng triệu triệu trái tim trên khắp thế giới trên trang bìa của tờ báo mình đang cộng tác.

Vì được báo chí đưa tin mà khung rừng già cùng gốc cây lưu lại dấu tích của Roddick kia bỗng trở nên náo nhiệt. Không ít người đã tự tìm đến đây, cúi đầu trước người chiến binh thực sự vĩ đại, thể hiện sự tôn kính của họ dành cho anh. 

Lẽ đương nhiên, Roddick trở thành anh hùng của nước Anh.

Một tác gia đến thăm khu rừng này, bó một bó họa rừng không rõ tên đặt trước bia kỷ niệm mộc mạc và ngồi lại dưới gốc cây thật lâu.

Về sau, ông ta lấy bút ra viết một đoạn cảm xúc ra cuốn sổ của mình. Ông cảm giác, mình có trách nhiệm phải nói với mọi người: 

Sự hoàn mỹ luôn cần có cái giá để đánh đổi, không có tinh thần trách nhiệm lớn lao, không có sự hy sinh bất khuất, không có một tinh thần thép, tuyệt đối không thể làm được!

Khát vọng hoàn mỹ là quyền của mỗi con người. Có những lúc, sự hoàn mỹ đó vì bị môi trường thúc ép mà hình thức biểu hiện của nó trở nên khác với nguyện vọng ban đầu, vì thế mà tạo nên sự hiểu lầm, dẫn đến những ánh mắt thù địch.

Điều này nhất định sẽ hình thành nên một loại áp lực xã hội vô cùng lớn. Thế nhưng người có thể vì sứ mệnh cao cả của sự hoàn mỹ, từ đầu đến cuối chấp nhận mọi oan ức, đau đớn, hiểu lầm… tên tuổi của anh ta sẽ trở thành một lá cờ luôn đương giương cao, cao mãi.

Roddick là một người như thế.

Và trên thế giới này, tôi kính phục nhất một kiểu người mà trong hoàn cảnh ác liệt và tồi tệ, họ thà chấp nhận gánh nặng trên vai và bước tiếp thay vì sống vô trách nhiệm, để mặc đời muốn trôi đến đâu thì đến! 

From: Do Tan Hung & KimBằng Nguyen

Thư của một bác sĩ tại vùng tây âu

NEWSWEEK

https://www.newsweek.com/young-unafraid-coronavirus-pandemic-good-you-now-stop-killing-people-opinion-1491797?utm_source=SilverpopMailing&utm_medium=email&utm_campaign=Updated%20Starting%205%203.12.2020&utm_content=

opinion
Trẻ tuổi và không sợ hãi bệnh dịch coronavirus toàn cầu? tốt cho bạn. bây giờ xin bạn hãy ngưng giết người.

Thư của một bác sĩ tại vùng tây âu.

Viết ngày 11 tháng 3 năm 2020, lúc 2:29 chiều.

Lá thư này được đăng trên NEWSWEEK, một tuần san rất uy tín của nước Mỹ. Tác giả là một Bác sĩ cao cấp tại một bệnh viện lớn ở Âu châu. Bà yêu cầu đừng tiết lộ tên Bà vì Bà chưa nhận được phép để nói với báo chí.

Người ghi lại là DIMI REDER.

Người phiên dịch sang tiếng Việt là Giáo Sư Phạm Vân Bằng, Giám Đốc Trung Tâm Sinh Họat Cộng Đồng Phật Giáo Điều Ngự, nguyên Giáo Sư Anh Văn tại Đại học Vạn Hạnh, và các học khu Los Angeles và Montebello.

Tôi là một Bác sĩ tại một bệnh viện lớn tại Tây Âu. Nhìn người Mỹ (và cả người Anh nữa) trong tình trạng còn sớm về việc đại nạn dịch toàn cầu coronavirus tôi thấy giống như mình đang xem một cuốn phim kinh dị quen thuộc, khi những người đóng vai chính trong vở tuồng đó, lại một lần nữa, chia nhau thành từng đôi một, hoặc quyết định đi quan sát một vòng trong cái tầng hầm basement đen ngòm.

Cách cư xử đang xẩy ra trong đời sống hiện nay cho rằng đây cũng chỉ là một trận dịch cảm cúm thôi; các trường học tiếp tục mở cửa; hãy giữ nguyên các chương trình du ngọan và cứ đi vào văn phòng làm việc mỗi ngày. Đó chính là những điều chúng tôi đã làm ở nước Ý. Chúng tôi cũng coi mọi việc như bình thường đến nỗi khi có người cho thấy có triệu chứng bị nhiễm vi khuẩn coronavirus bắt đầu xuất hiện, chúng tôi đã ghi nhận rầng mỗi trường hợp này chỉ là một trường hợp bị cảm cúm nặng thế thôi. Chúng tôi giữ cho kinh tế tiếp tục như thường, chỉ tay đổ tội China và kêu gọi du khách tiếp tục thăm viếng.  Đa số chúng tôi tự nhủ và nói với nhau: Cũng không có gì tồi tệ lắm. Chúng tôi còn trẻ, chúng tôi khỏe mạnh ngon lành, chúng tôi sẽ không sao cho dù chúng tôi có bị nhiễm vi khuẩn này chăng nữa.

Chỉ hai tháng sau đó thôi, chúng tôi bắt đầu chết đuối trong đại nạn dịch. Nhìn vào thống kê, — căn cứ vào biểu đồ của China, — chúng tôi chưa tới cao điểm cao nhất, nhưng tỷ số chết đã ở mức 6%, gấp hai lần tỷ số trung bình trên thế giới.

Bỏ các con số thống kê sang một bên. Đây là những gì đang xẩy ra trên thực tế. Hầu hết các bạn thời niên thiếu của tôi bây giờ là các bác sĩ đang làm việc tại vùng Bắc của nước Ý. Ở Milan, Bergamo, Padua, họ đang phải chọn lựa giữa việc dành máy thở ống dưỡng khí để chữa trị cho một người 40 tuổi với hai con, hay một người 40 tuổi trông rất khoẻ mạnh và không có các chứng bệnh nan y khác, hay một người 60 tuổi với bệnh cao máu, chỉ vì họ không có đủ giường bệnh cho tất cả mọi bệnh nhân. Trong khi đó thì trong hành lang bệnh viện có thêm 15 người khác đang bị khó thở và cần máy thở dưỡng khí ngay.

Quân đội đang cố đưa một số những người này tới nơi khác bằng trực thăng, nhưng không thể nào xuể được: làn sóng người bệnh qúa đông, có qúa nhiều người đang bị bệnh và cùng một lúc. Và chúng tôi vẫn còn đang chờ lúc cao điểm nhất của nạn dịch tại Âu châu: có lẽ sẽ vào khoảng đầu tháng Tư (4) cho nước Ý, giữa tháng  Tư (4) cho Đức và Thụy Sĩ, cũng khoảng chừng lúc đó cho Anh. Còn ở nước Mỹ, sự lây lan chỉ mới bắt đầu.

Nhưng cho tới khi chúng ta qua được lúc cao điểm của nạn dịch, giải pháp duy nhất để đối phó ngay bây giờ là giới hạn các giao tiếp xã hội.

Và nếu chính phủ của các bạn còn đang chần chừ ngần ngại thì việc đặt để các giới hạn giao tiếp xã hội là ở nơi chính các bạn.

Ở nguyên tại chỗ. Không du lịch. Hủy bỏ các chương trình tụ họp gia đình, tiệc liên hoan mừng được thăng chức hoặc tụ họp vui chơi buổi tối. Phải làm như vậy thật khốn nạn quá, nhưng đây là hoàn cảnh đặc biệt. Đừng liều lĩnh. Đừng đi những nơi có trên 20 người trong cùng một căn phòng.  Những việc đó không an toàn và không đáng để làm trong lúc này. Nhưng tại sao lại có tình trạng khẩn trương như thế, nếu đa số sẽ sống sót?

Đây là câu trả lời: Nếu dùng sự chết làm cái thước đo (để quyết định sinh hoạt của mình) thì sai lầm.  Bị nhiễm trùng có thể làm xáo trộn đời sống của bạn trên rất nhiều mặt, rất nhiều hơn là chỉ giết chết bạn, “Chúng ta còn trẻ” – Tốt. “Dù chúng ta có bị vi khuẩn tấn công, chúng ta sẽ lướt qua được” – Qúa tốt. — Hãy nghĩ đến việc bạn sẽ phải trải qua bốn (4) tháng trời tập vật lý trị liệu trước khi bạn cảm thấy bạn còn là con người. Hoặc có một cái xẹo trong phổi bạn và mức độ sinh họat của bạn sẽ bị hạn chế xuốt cuộc đời còn lại của bạn. Ấy là chưa kể, bạn sẽ có rất nhiều cơ hội để bị tấn công bởi các vi trùng khác trong lúc đang được chữa trị tại nhà thương, hay đang chờ đợi để được chẩn đoán với một hệ thống miễn nhiễm đã bị lệch lạc ngay cả khi đối diện với một bệnh cảm cúm thông thường. Không đi đây kia để giải trí hay cho công việc là cái gía rất đáng phải trả đó.

Thế này nhé, có nhiều xác xuất bạn sẽ bị nhiễm trùng mà bạn sẽ không có triệu chứng gì. Tốt quá. Tốt cho bạn. Rất không tốt cho mọi người khác, từ Ông Bà của bạn, tới một người lớn tuổi lạ hoắc đã lên toa xe điện ngầm sau khi mà bạn đã bước xuống khỏi xe  này một hay hai trạm trước đó. Bạn thì bình thường, bạn có thể hắt hơi hay ho chút chút, nhưng bạn đang đi loanh quanh đó đây, và bạn giết chết vài người phụ nữ lớn tuổi mà không biết là bạn đã làm như vậy. Điều đó có công bằng không? Bạn nói cho tôi nghe đi.

Đây là ý kiến cá nhân của tôi củng như quan điểm nghề nghiệp của tôi: Tất cả chúng ta đều có bổn phận phải ở yên một chỗ không đi đứng lang thang, ngoại trừ có những có lý do rất đặc biệt, chẳng hạn như bạn đi làm vì bạn đang làm trong ngành y tế, hoặc bạn đang cứu mạng sống một người và đang mang ai đó tới nhà thương, hoặc bạn cần ra khỏi nhà để mua thực phẩm để sống còn.

Khi chúng ta đã tới tình trạng đại dịch toàn cầu thế này, thì điều thực sự quan trọng là không thể rải rắc vi trùng lung tung.  Điều hữu ích duy nhất là hạn chế giao tiếp xã hội.

Lý tưởng nhất là chính phủ nên công bố các chỉ dẫn đó cùng lúc cung cấp giúp đỡ tài chánh – bù đắp cho sự thất thoát của các cơ sở buôn bán thương mại, làm giảm thiểu tối đa khó khăn tài chánh cho tất cả mọi người, làm giảm đi việc phải liều lĩnh sinh mạng mình hay sinh mạng nhiều người khác để kiếm tiền sinh sống. Nhưng nếu chính quyền của nước bạn chần chừ, chậm chạp trong việc đối phó với hoàn cảnh hiện nay, thì xin bạn đừng làm cái người đó (rải rắc vi khuẩn). Hãy hành động với tinh thần trách nhiệm. Ngoại trừ có việc tối cần thiết, xin kiềm chế chính mình.

Đây là lớp học về bệnh dịch 101. Nó thật là tệ lậu. Nó thật là qúa đáng – Nhưng may thay chúng ta không có bệnh dịch toàn cầu với tác hại ghê gớm như thế này mỗi năm. Vậy xin vắng mặt nhé. Ngồi yên ở nhà. Không du lịch. Tất cả hoàn toàn chắc chắn chẳng đáng gì đâu.

Đây là bổn phận công dân và nghĩa vụ luân lý của mỗi người chúng ta, ở bất cứ nơi nào, cần tham gia vào nỗ lực chung toàn cầu để giảm thiểu mối đe dọa hiện nay đối với toàn thể nhân loại. Hãy hoãn tất cả mọi sự di chuyển hay du lịch không thực sự tối cần thiết cho đời sống và hãy cố gắng truyền bệnh dịch càng ít càng tốt.

Xin hãy có những niềm vui trong tháng sáu (6)  tháng bẩy (7), tháng  tám (8) khi mà, cứ hy vọng như vậy, bệnh dịch này sẽ qua đi. Xin bạn bảo trọng. Chúc bạn may mắn ./.

Bác Sĩ dấu tên tại Ý.

CẬP NHẬT diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán (sáng 17/3)

Những tin tức cập nhật mới nhất về diễn biến dịch viêm phổi Vũ Hán tại Trung Quốc, Việt Nam và thế giới.

(*) Lưu ý: Tất cả những số liệu cập nhật tại Trung Quốc Đại lục về số ca nhiễm, số ca tử vong, số ca bình phục … đều chỉ đến từ 1 nguồn là Uỷ ban Y tế Nhà nước Trung Quốc. Hiện chưa có nguồn độc lập nào khác có thể kiểm chứng số liệu, ngoài 1 vài mô hình nghiên cứu giả định con số thực tế có thể cao hơn con số được chính quyền Trung Quốc công bố.