Tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy (Mt 21:24)-Cha Vương

Một ngày bình an trong yêu thương tha thứ nhé.

Cha Vương

Thứ 2 T3MV: 15/12/2025  (n16-24)

TIN MỪNG: Đức Giê-su đáp: “Còn tôi, tôi chỉ xin hỏi các ông một điều thôi; nếu các ông trả lời được cho tôi, thì tôi cũng sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy. (Mt 21:24)

SUY NIỆM: Trong cuộc sống, bạn không tránh khỏi những sai lầm và thiếu sót. Vì sự bất toàn này cho nên bạn cũng không tránh khỏi những lời chỉ trích của những người xung quanh. Có những lời chỉ trích đôi khi khó nghe nhưng nó sẽ giúp bạn phát hiện ra khuyết điểm và biết cách hoàn thiện bản thân hơn mỗi ngày. Bạn thử nghĩ coi cuộc sống sẽ như thế nào nếu tất cả mọi người đều không phê bình hay chỉ trích những lỗi sai của nhau? Cũng giống như một người không thèm đứng trước tấm gương soi để coi hình dáng bên ngoài của mình như thế nào. 

   Trong bài Tin Mừng hôm nay bạn thấy các thượng tế và kỳ mục hạch hỏi Chúa về quyền bính của Ngài: “Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy? Ai đã cho ông quyền ấy?” Có lẽ họ đã quên đi Chúa Giêsu là Thiên Chúa, và do đó Ngài có thẩm quyền trên mọi sự. Chúa Giê-su đáp: “Tôi chỉ xin hỏi các ông một điều thôi; nếu các ông trả lời được cho tôi, thì tôi cũng sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy. Vậy, phép rửa của ông Gio-an do đâu mà có? Do Trời hay do người ta?” Họ mới nghĩ thầm: “Nếu mình nói: “Do Trời”, thì ông ấy sẽ vặn lại: “Thế sao các ông lại không tin ông ấy?”Còn nếu mình nói: “Do người ta”, thì mình sợ dân chúng, vì ai nấy đều cho ông Gio-an là một ngôn sứ.” Họ mới trả lời Đức Giê-su: “Chúng tôi không biết.” Người cũng nói với họ: “Tôi cũng vậy, tôi không nói cho các ông là tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy.” (Mt 21:24-27)

   Chúa biết câu trả lời “không biết” là không thành thật, “giả nai” vì họ lo sợ dân chúng nói ra sự thật mà họ không đồng ý cho nên Ngài cũng không trả lời họ. Đúng là họ đã mất đi một cơ hội vàng ngọc để đến gần với Chúa. Hôm nay, bạn hãy xin Chúa ban cho một quả tim khiêm nhường đủ để biết lắng nghe những lời chỉ trích phê bình của người khác. Vẫn biết rằng đôi khi nó khó nghe thật đó, nhưng nó có khả năng giúp bạn phát hiện ra những khuyết điểm và biết cách hoàn thiện bản thân để đến gần Chúa mỗi ngày.

LẮNG NGHE: Kẻ giấu tội mình sẽ không thành đạt, nhưng ai xưng thú và chừa tội sẽ được xót thương. (Cn 28:13)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin giúp con biết nhận ra những khuyết điểm của bản thân và cải thiện đời sống để sống tốt đẹp hơn mỗi ngày.

THỰC HÀNH: Tập đừng phản kháng mạnh hay tỏ ra tức giận đến những lời chỉ trích. Lắng nghe, cầu nguyện và phân định coi sự thật ở chỗ nào. “Nụ cười có thể hàn gắn mọi thứ, còn sự tức giận có thể giết chết hàng triệu điều. Cái bắt tay có thể động viên hàng chục người, trong khi cái chỉ tay khiến hàng ngàn người rời xa bạn.” (Israelmore Ayivor) 

From: Do Dzung

*********************

PEACE IN SOUL – Fr. Xuan Duong, CSsR

TRẬT TỰ XÓT THƯƠNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Những người thu thuế và gái điếm sẽ vào Nước Thiên Chúa trước các ông!”.

“Điều Chúa muốn tôi dâng Ngài là một tâm hồn tan nát và một trái tim bầm tím. Mãi cho đến khi lòng kiêu hãnh tan vỡ, bạn mới hiểu được những sâu nhiệm của Ngài. Bởi lẽ, Chúa chỉ làm được những điều vĩ đại ngang qua những con người đã từng để Ngài vùi dập đến tan nát. Thật không thể tin được!” – Charles Spurgeon.

Kính thưa Anh Chị em,

“Để Ngài vùi dập đến tan nát!” – đó cũng là nghịch lý của Lời Chúa hôm nay vốn đảo lộn mọi thước đo quen thuộc. Và Thiên Chúa có thể mặc khải một trật tự khác – ‘trật tự xót thương!’.

Sôphônia phơi bày sự phản loạn của Giêrusalem – thành thánh không nghe lời. Thế nhưng, Thiên Chúa không kết thúc lịch sử bằng sự huỷ diệt, Ngài hứa sẽ thanh luyện môi miệng chư dân, để họ cũng kêu cầu và phụng thờ Ngài; đồng thời, Ngài sẽ giữ lại một nhóm nhỏ Israel – khiêm tốn, nghèo hèn – bài đọc một. Chính nhóm nhỏ ấy sẽ trở thành hạt giống của một dân mới – Giáo Hội. Từ đáy sâu ấy, Thánh Vịnh đáp ca vang lên không như tiếng kêu của kẻ mạnh nhưng là tiếng thở dài của những ai không còn gì để bám víu ngoài Chúa, “Kẻ nghèo hèn kêu xin, và Chúa đã nhậm lời!”. “Thiên Chúa có hai ngai: một trên trời cao nhất, và một nơi trái tim bé nhỏ nhất!” – D.L. Moody.

Tin Mừng đưa chúng ta đi xa hơn. Chúa Giêsu công bố một lời gây choáng – những người thu thuế và gái điếm sẽ vào Nước Thiên Chúa trước! Ngài không tôn vinh tội lỗi, nhưng vạch trần một ảo tưởng nguy hiểm – ảo tưởng “công chính tự thân”. Những con người bị xã hội loại trừ đó biết mình trống rỗng; vì thế, họ hoán cải. Trái lại, những kẻ tự cho mình đạo đức lại khép kín trước ân sủng. Với dụ ngôn hai người con được sai đi làm vườn nho, một người thưa “không” rồi hối hận đi vào vườn; người kia thưa “vâng” lại không đi. Nước Thiên Chúa không dành cho những lời nói đẹp, mà cho hành động quay đầu với những ‘chọn lựa mới’; dành cho ai sám hối, chứ không dành cho ai có ‘lời hứa hay vị thế’. “Chỉ có hai loại người: kẻ công chính nghĩ mình là tội nhân, và hạng tội nhân nghĩ mình công chính!” – Blaise Pascal.

Anh Chị em,

“Những người thu thuế và gái điếm sẽ vào Nước Thiên Chúa trước các ông!”. Lời ấy đang ngỏ với bạn và tôi, những con người đang sống trong một nền “văn hoá son phấn”, theo cách nói của Đức Phanxicô – nơi vẻ ngoài dễ che khuất con người thật bên trong. Mùa Vọng, mùa mời gọi chúng ta dừng lại, chiêm ngắm “sự an tĩnh của hang đá” để tự hỏi, tôi đang thuộc nhóm nào? Kẻ tự mãn hay người biết mình nghèo nàn, cần được cứu? Nhìn lên thập giá, chúng ta thấy sự khủng khiếp của tội lỗi, nhưng cũng nhận ra sự vĩ đại của tình yêu. Mùa Vọng, vì thế, còn là mùa để Chúa “vùi dập con tim đến tan nát” khỏi những lớp vỏ che đậy, hầu được chữa lành trong lòng xót thương của Ngài. “Kitô hữu là người cổ cứng được bẻ gãy, trán bướng bị vỡ nát, trái tim đá bị đập tan!” – John Piper.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin giúp con nhận ra con người thật của con, cho dù phải vỡ vụn khi con nghe những lời ‘không thể tin được’ Chúa dành cho con!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

*********************************************

Lời Chúa Thứ Ba Tuần III Mùa Vọng

Ông Gio-an đã đến, và những người tội lỗi đã tin.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 21,28-32

28 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các thượng tế và kỳ mục trong dân rằng : “Các ông nghĩ sao ? Một người kia có hai con trai. Ông ta đến nói với người thứ nhất : ‘Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn nho.’ 29 Nó đáp : ‘Con không muốn !’ nhưng sau đó, nó hối hận, nên lại đi. 30 Ông đến gặp người thứ hai, và cũng bảo như vậy. Nó đáp : ‘Thưa ngài, con đây !’ nhưng rồi lại không đi. 31 Trong hai người con đó, ai đã thi hành ý muốn của người cha ?” Họ trả lời : “Người thứ nhất.” Đức Giê-su nói với họ : “Tôi bảo thật các ông : những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Thiên Chúa trước các ông. 32 Vì ông Gio-an đã đến chỉ đường công chính cho các ông, mà các ông không tin ông ấy ; còn những người thu thuế và những cô gái điếm lại tin. Phần các ông, khi đã thấy vậy rồi, các ông vẫn không chịu hối hận mà tin ông ấy.”


 

NHỮNG LÁ THƯ CHẾT – Thiên Phúc

Cách đây ít năm, một thành phố nước Anh có thanh niên tên là Fred Armstrong. Chàng làm ở bưu điện và người ta gọi chàng là trưởng ban thư chết vì chàng có nhiệm vụ giải quyết những lá thư đề sai địa chỉ hoặc thiếu sót hay khó đọc. Chàng sống trong một ngôi nhà cũ với cô vợ nhỏ nhắn. Một đứa con gái nhỏ và một cậu con trai còn bú sữa. Sau cơm tối, chàng thích phì phèo tẩu xì gà rồi kể cho cả nhà nghe những kỹ thuật mới nhất trong việc khám phá địa chỉ của những cánh thư lạc. Chàng tự coi mình như một người thám tử. Trong khung trời hiền hòa của chàng chẳng có gợn mây mù nào.

Cho đến một sáng kia, cậu con trai của chàng ngã bệnh. Thoạt nhìn thấy đứa bé, bác sĩ có vẻ suy tư. Và chỉ trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ là cục cưng của chàng không còn nữa.

Fred Armstrong buồn bã, tâm hồn chàng tan nát điếng nghẹn. Bà mẹ và cô bé Maria cũng khổ sầu không kém, nhưng họ quyết tự kiềm chế và vui sống với những gì còn lại. Nhưng ông bố thì không vậy. Cuộc đời của chàng bây giờ quả là một cánh thư chết không định hướng. Mỗi sáng đi làm việc như một người mộng du, ai hỏi chàng mới nói, mà nói rất ít. Chàng làm việc trong yên lặng, ăn một mình, ngồi như tượng đá ở bàn cơm, và đi ngủ thật sớm. Nhưng người vợ biết là chàng thức gần trắng đêm, mắt mở thao láo ngó lên trần nhà. Ngày lại ngày, tháng năm qua, tháng chạp đến, chàng càng tỏ ra thờ ơ suy nhược hơn nữa.

Bà vợ cố gắng thuyết phục chồng. Nàng bảo: “Tuyệt vọng như vậy là bất công đối với kẻ chết cũng như với người sống.” Nàng sợ thái độ lầm lì đó sẽ đưa chàng tới bệnh viện tâm thần.

Giáng Sinh đã gần tới. Một buổi chiều xám ngắt. Fred đang phân loại thư từ thì thấy có một lá thư dứt khoát là không thể chuyển được. Địa chỉ của người nhận nguệch ngoạc bằng bút chì như sau:

“Kính gởi Ông già Noel Bắc Cực.”

Armstrong định xé vất nó vào sọt rác nhưng có một thúc đẩy nào đó khiến chàng mở thư và đọc:

“Ông già Noel thân mến,

Năm nay nhà cháu buồn lắm. Vậy ông khỏi mang quà tới cho cháu nữa. Mùa xuân vừa rồi, thằng cu nhà cháu về trời. Cháu chỉ xin mỗi điều là khi ông tới nhà cháu, ông mang dùm đồ chơi về trời cho em cháu. Cháu để đồ chơi của nó ở gần lò sưởi góc bếp: con ngựa gỗ, cỗ xe lửa và hết mọi thứ khác. Em cháu thích phi ngựa ghê lắm, ông mang hết về cho nó và đừng để gì cho cháu cả, Nhưng xin ông cho ba cháu cái gì để ba cháu giống như hồi trước. Xin ông làm cho ba cháu lại hút xì gà và tiếp tục kể chuyện cho cháu. Cháu nghe ba nói với má là chỉ có “đời đời” mới làm cho ba cháu lành được thôi. Vậy xin ông gởi cho ba cháu một ít cái “đời đời” nhé. Cháu hứa sẽ rất ngoan ngoãn.

Ký tên

Marian.

Tối hôm đó, trên những con đường phố sáng rực đèn. Fred Armstrong rảo bước thoăn thoắt. Vào đến sân nhà chàng bật quẹt châm xì gà. Khi vừa mở cửa, chàng xả một hơi thuốc dài. Làn khói giống như một vòng hào quang quanh đầu hai mẹ con Marian đang trố mắt ngạc nhiên. Chàng lại tươi cười như trước.

***

Cuộc sống của mỗi người chúng ta đều phải trải qua những thăng trầm không thể tránh khỏi. Có những tháng ngày xem ra vô vọng không còn thiết sống. Có những lúc mây mù bao phủ khiến chúng ta không còn thấy đâu là lối thoát. Đôi khi qúa tuyệt vọng, chúng ta tự hỏi: tại sao Thiên Chúa để xảy ra nhiều đau khổ và bất công như thế ? Thực ra, Thiên Chúa không tạo ra đau khổ, cũng không gây ra bất công, bởi vì Ngài là tình yêu thương và là sự công bằng vô biên.

Nhiều khi chúng ta có cảm tưởng Thiên Chúa không nhận lời mình cầu xin. Nhưng chúng ta quên rằng cầu nguyện không phải là xin Thiên Chúa làm theo ý chúng ta, mà là tự đặt mình trong tư thế sẵn sàng thực thi ý Chúa. Chương trình của Ngài vượt quá trí hiểu hẹp hòi và cái nhìn thiển cận của chúng ta.

Kitô giáo có một nghịch lý rất lớn, đó là kêu gọi con người nhìn vào Thập giá như biểu tượng của hy vọng, nhìn vào đau khổ và cái chết như khởi đầu của ơn phúc. Chắc chắn, Chúa Giêsu không phải là người rao giảng sự chết chóc.

Kitô giáo không phải là đạo của khổ đau. Đức Kitô cũng không tự mình đi tìm cái chết; mãi mãi cái chết ấy vẫn là một bản án bất công của con người dành cho Thiên Chúa. Ngài cũng không đòi chúng ta phải đi tìm thập giá, Ngài chỉ khuyến khích: Hãy vác lấy thập giá mình mỗi ngày.”

Mà kỳ thực, có cuộc sống nào mà không có đau khổ. Có ai thóat khỏi khổ đau? Từ khi Ngôi Hai giáng sinh và cứu chuộc, thập giá đã biến thành nguồn ơn cứu rỗi, cái chết đã trở thành Tin Mừng. Tin Mừng chính là Thiên Chúa luôn yêu thương dìu dắt con người trong mọi nghịch cảnh của cuộc sống.

Từ đây, thất vọng đã bừng sáng lên niềm hy vọng. Những đau khổ của chúng ta sẽ không đi vào quên lãng, nhưng mang lại cho chúng ta niềm hạnh phúc mai sau.

C. Delavigne đã nói: “Sống là chiến đấu mà phần thưởng ở trên trời”. Cervatès còn xác quyết: “Ở đâu có đời sống thì ở đó có niềm hy vọng.” Chính trong niềm hy vọng mà chúng ta nhìn thấy hoa trái của hạt giống mình đã gieo vãi. Bên kia những vất vả, mất mát, thử thách đau khổ, người Kitô hữu luôn được mời gọi để nhìn thấy những ánh sao của niềm hy vọng, như Ba Vua tìm lại ánh sao sau khi lạc mất.

***

Lạy Chúa Hài Đồng, Chúa đã Giáng Sinh để chia sẻ những khổ đau của nhân loại chúng con. Xin cho con đừng bao giờ thất vọng, ngã lòng vì những đau khổ thử thách, nhưng cho con luôn cảm nghiệm được tình Chúa yêu thương và được lớn lên trong niềm tin tưởng phó thác. Xin ban thêm cho con niềm hy vọng và nâng đỡ con trong cuộc sống. Xin củng cố trong con niềm tin tưởng, lạc quan, để mỗi khi tiếp xúc với con, mọi người sẽ thấy bừng sáng lên niềm hy vọng vào cuộc sống. Amen!

Thiên Phúc

From: ngocnga_12 & NguyenNThu


 

THÔNG ĐIỆP KÉP CỦA GIÁNG SINH – Rev. Ron Rolheiser, OMI

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

 Tôi cực kỳ hạnh phúc khi một số bạn bè là nhà hoạt động xã hội gửi cho tôi các tấm thiệp Giáng Sinh với lời chúc: “Nguyện xin Bình an Chúa Kitô làm phiền bạn!”  Chẳng lẽ chúng ta không thể có một ngày trong năm để vui vẻ ăn mừng mà không để cái tôi vốn đã chẳng vui vẻ gì giờ lại gánh thêm cảm giác tội lỗi sao?  Chẳng phải Giáng Sinh là thời gian để chúng ta tận hưởng cảm giác làm trẻ thơ lần nữa sao?  Hơn nữa, như Karl Rahner từng nói, chẳng phải Giáng Sinh là thời gian Chúa cho chúng ta được phép vui vẻ sao?  Thế thì sao lại không vui vẻ?

 À, chuyện này phức tạp lắm.  Giáng Sinh là thời gian Chúa cho chúng ta được phép vui vẻ, là thời gian như lời Chúa nói qua ngôn sứ Isaia: “Hãy làm khuây khỏa dân Ta.  Hãy nói những lời khuây khỏa!”  Nhưng Giáng Sinh cũng là thời gian cho thấy khi Thiên Chúa sinh ra cách đây 2000 năm, chẳng nhà nào có chỗ cho Ngài.  Chẳng có chỗ cho Ngài trong nhà trọ.  Cuộc sống bận rộn và những kỳ vọng của mọi người đã ngăn họ dành cho Ngài một nơi để ra đời.  Và điều đó vẫn không thay đổi. 

Nhưng trước hết, tôi xin nói đến sự khuây khỏa Chúa Giêsu đem lại khi ra đời.  Nhiều năm về trước, tôi có tham gia hội đồng của một giáo phận lớn.  Trong giờ sinh hoạt, người điếu hành chương trình chia chúng tôi thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm được yêu cầu trả lời một câu hỏi: Một điều duy nhất, quan trọng nhất mà Giáo hội cần thách thức thế giới thực hiện ngay lúc này?

 Các nhóm gửi lại câu trả lời, mỗi nhóm lại nêu ra một thách thức đạo đức hoặc thiêng liêng quan trọng: “Chúng ta cần thách thức xã hội biết thực thi công lý hơn!”  “Chúng ta cần thách thức thế giới biết có đức tin thật và đừng nhầm lẫn Lời Chúa với ý muốn của riêng mình.”  “Chúng ta cần thách thức thế giới biết nghiêm túc hơn về đạo đức tình dục.  Chúng ta đã lạc lối rồi!”  Đây đều là những thách thức cần thiết, và tốt đẹp.  Nhưng không nhóm nào nói: “Chúng ta cần thách thức thế giới đón nhận sự khuây khỏa của Thiên Chúa!”  Cứ cho là thế giới hiện nay đang có nhiều bất công, bạo lực, kỳ thị chủng tộc, kỳ thị giới tính, tham lam, ích kỷ, tình dục bừa bãi, và giả danh đức tin vì lợi ích riêng, nhưng hầu hết những người trưởng thành cũng đang sống trong đau đớn, lo âu, thất vọng, mất mát, trầm cảm, và mặc cảm tội lỗi không cách nào cởi bỏ.  Nhìn đâu cũng thấy những tâm hồn nặng trĩu.  Hơn nữa, quá nhiều người đang sống với tổn thương và thất vọng, họ chẳng thấy Thiên Chúa và Giáo hội là lời giải cho nỗi đau của mình, mà thậm chí còn là một phần gây nên nỗi đau đó.

 Thế nên, khi rao giảng Lời Chúa, Giáo hội trước hết phải cam đoan với thế giới về tình yêu thương, sự quan tâm và sự tha thứ của Thiên Chúa.  Lời Chúa, trước hết là sự khuây khỏa cho chúng ta, thật sự là nguồn tối hậu của mọi khuây khỏa.  Chỉ khi nào thế giới biết đến sự khuây khỏa nơi Lời Chúa, thì thế giới mới đón nhận các thách thức kèm theo.

Và thách thức đó, trong mọi thách thức khác là dành chỗ cho Chúa Kitô trong nhà trọ, nghĩa là mở rộng lòng mình, nhà mình và thế giới mình sao cho Chúa Kitô có thể đến và sống ở đó.  Với khoảng cách 2000 năm, chúng ta dễ dàng phán xét gay gắt những người đồng thời với Chúa Giêsu đã không nhận ra thánh Giuse và Đức Mẹ đang cưu mang ai, đã không tạo một nơi xứng đáng để Ngài hạ sinh, đã không nhận ra Ngài là Đấng Thiên sai.  Sao họ có thể mù tối như thế?  Nhưng chính phán xét đó có thể áp dụng trên chúng ta.  Chúng ta đâu hẳn đã dành chỗ cho Chúa trong nhà trọ của mình. 

Khi có một người mới sinh ra trên đời, thì người đó chiếm lấy một chỗ vốn trước đây chưa từng có ai.  Đôi khi, con người mới đó được chào đón nồng hậu, được có ngay một không gian yêu thương và được mọi người xung quanh mừng vui vì sự hiện diện mới này.  Nhưng không phải lúc nào cũng thế, đôi khi, như hoàn cảnh của Chúa Giêsu, người ta chẳng tạo một không gian yêu thương và cũng chẳng chào đón sự hiện diện mới này. 

Thời nay chúng ta thấy chuyện này trong sự miễn cưỡng chào đón người nhập cư, một chuyện xảy ra gần như khắp thế giới và sẽ là lời phán xét sau này cho thế hệ chúng ta.  Liên hiệp quốc ước tính có 19,5 triệu người tị nạn trên thế giới, những người chẳng được ai hoan nghênh.  Tại sao lại không hoan nghênh?  Chúng ta đâu phải người xấu, và hầu như lúc nào chúng ta cũng có thể quảng đại rộng rãi vô cùng mà.  Nhưng để làn sóng nhập cư này tràn vào sẽ gây phiền toái cho cuộc đời chúng ta.  Cuộc đời của chúng ta sẽ phải thay đổi.  Chúng ta sẽ mất đi nhiều tiện nghi hiện thời, mất nhiều thứ vốn đã quen thuộc, và mất đi phần nào cảm giác an toàn.

 Chúng ta không phải là người xấu, các chủ quán trọ hai ngàn năm trước cũng thế, họ không biết mình đang làm gì khi bỏ mặc, quay lưng với thánh Giuse cùng Đức Mẹ.  Tôi luôn có một lòng cảm thông dành cho họ.  Có lẽ bởi tôi, cũng đang vô thức làm hệt như họ.  Một người bạn của tôi thích nói rằng, “Tôi phản đối cho thêm người nhập cư vào… Vì tôi đã vào rồi mà!” 

Bình an của Chúa Kitô, thông điệp tiềm ẩn và bối cảnh không êm đẹp trong việc Chúa Kitô xuống thế, nếu hiểu được, chắc chắn sẽ làm phiền chúng ta.  Và mong sao chúng cũng đem lại sự khuây khỏa sâu sắc cho chúng ta.

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

 From: NguyenNThu


 

THUẬN THEO THÁNH THẦN-Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Chúng tôi không biết!”.

“Thánh Kinh không công nhận một đức tin nào mà không dẫn đến sự mềm mỏng, cũng như không sự mềm mỏng nào mà không bắt nguồn từ đức tin! Chúa Thánh Thần là tác nhân của ‘chuyển động kép’ đó. Để được khôn ngoan, bạn hãy thuận theo Thánh Thần!”. – Wilson Tozer.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời khuyên của Tozer được gặp lại qua Lời Chúa hôm nay! Phù thuỷ Bilơam không thể làm gì khác hơn điều mà Thánh Thần buộc ông làm; các thượng tế và kỳ lão thời Chúa Giêsu thì không; họ không ‘thuận theo Thánh Thần!’.

Sách Dân Số kể lại, khi Israel tiến gần đất hứa, vua Moáp sai Bilơam đến nguyền rủa họ. Với người xưa, lời nguyền của thầy sãi mang sức mạnh thần linh. Tuy nhiên, trên đường đi, thiên thần Chúa chặn lối con lừa của Bilơam. Bilơam đánh nó không thương tiếc. Cuối cùng, qua miệng con lừa, Thiên Chúa lên tiếng; mắt Bilơam mở ra. “Thiên Chúa có thể dùng những điều bất ngờ để nói sự thật về Ngài – ngay cả qua một con lừa!” – Aaron Profitt. Buộc phải vâng theo Thần Khí, Bilơam không thể chúc dữ, nhưng chỉ có thể chúc lành. Không những thế, ông còn loan báo, “Một vì sao xuất hiện từ Giacóp, một vương trượng trỗi dậy từ Israel”. Thật nghịch lý, một người ngoại giáo lại là khí cụ của Chúa, chỉ vì ông chịu ‘thuận theo Thánh Thần’.

Trái lại, các thượng tế và kỳ lão thời Chúa Giêsu thì không. Sau khi Ngài thanh tẩy Đền Thờ, họ chất vấn, “Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy?”. Chúa Giêsu đáp lại bằng một câu hỏi then chốt, “Phép rửa của Gioan do đâu mà có, do trời hay do người ta?”. Ngài biết, nếu nhận Gioan, họ buộc phải nhận Ngài. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, họ trả lời, “Chúng tôi không biết!”. Đó không phải là thiếu hiểu biết, nhưng là một sự từ chối ‘thuận theo Thánh Thần’. “‘Chúng tôi không biết’ không phải là ngu dốt, nhưng là sự từ chối!” – David Guzik.

“Chúng tôi không biết!”. Họ không biết vì không muốn biết; vì nếu biết, họ phải thay đổi, từ bỏ quyền lợi và địa vị. Họ né tránh sự thật để giữ quyền lực! Trong khi đó, với Chúa Giêsu, biết Ngài không chỉ là nhận ra Ngài là Đấng Thiên Sai, nhưng còn là để Ngài giải phóng và cứu độ. Thánh Vịnh đáp ca vang lên như một lời khẩn xin, “Lạy Chúa, nẻo đường Ngài, xin dạy cho con biết!”.

Anh Chị em,

“Chúng tôi không biết!”. Câu nói ấy không chỉ thuộc về quá khứ, nó vẫn được lặp lại nơi mỗi chúng ta, mỗi khi sự thật đòi chúng ta hoán cải. Biết thì phải thay đổi từ cách sống cho đến tư duy; vì thế, chúng ta thường chọn không biết. “Tiến bộ là điều không thể nếu không có thay đổi; và ai không thể thay đổi tư duy thì không thể thay đổi gì cả!” – Bernard Shaw. Mùa Vọng mùa bạn và tôi dám nói với Chúa Giêsu, “Lạy Chúa, con biết!”. Con biết mình yếu đuối; con biết Chúa thương con là kẻ tội lỗi. Chỉ khi đó, chúng ta mới thật sự ‘thuận theo Thánh Thần’, để được Ngài biến đổi và tạo nên một khác biệt, ít nữa – trước hết – từ chính bản thân mình.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con thường cứng cỏi vì thiếu lòng tin; cho con được mềm mỏng và biết thuận theo tiếng Chúa trong những ngày hồng phúc này!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 **************************************************

Lời Chúa Thứ Hai Tuần III Mùa Vọng

Phép rửa của ông Gio-an bởi đâu mà có ?

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 21,23-27

23 Khi ấy, Đức Giê-su vào Đền Thờ, và trong khi Người giảng dạy, các thượng tế và kỳ mục trong dân đến gần Người và hỏi : “Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy ? Ai đã cho ông quyền ấy ?” 24 Đức Giê-su đáp : “Còn tôi, tôi chỉ xin hỏi các ông một điều thôi ; nếu các ông trả lời được cho tôi, thì tôi cũng sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy. 25 Vậy, phép rửa của ông Gio-an do đâu mà có ? Do Trời hay do người ta ?” Họ mới nghĩ thầm : “Nếu mình nói : ‘Do Trời’, thì ông ấy sẽ vặn lại : ‘Thế sao các ông lại không tin ông ấy ?’ 26 Còn nếu mình nói : ‘Do người ta’, thì mình sợ dân chúng, vì ai nấy đều cho ông Gio-an là một ngôn sứ.” 27 Họ mới trả lời Đức Giê-su : “Chúng tôi không biết.” Người cũng nói với họ : “Tôi cũng vậy, tôi không nói cho các ông là tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy.”


 

NGHI NGỜ VÀ ĐẤU TRANH – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Thầy có thật là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi ai khác?”.

“Chúa chúng ta đã rời khỏi thế gian mà không để lại bất kỳ thông điệp bằng văn bản nào. Giáo lý của Ngài chính là Ngài!” – Fulton Sheen.

Kính thưa Anh Chị em,

Câu hỏi cốt lõi của Kitô giáo không phải là tin điều gì, nhưng là tin vào Ai? Tin Mừng hôm nay chạm đến câu hỏi ấy khi Gioan sai đồ đệ đến hỏi Chúa Giêsu, “Thầy có thật là Đấng phải đến?”. Đó là một câu hỏi rất ‘con người’ – câu hỏi của sự ‘nghi ngờ và đấu tranh!’.

Gioan là người dọn đường, đã thấy Thánh Thần ngự xuống trên Chúa Giêsu, đã giới thiệu Ngài là “Chiên Thiên Chúa”. Chẳng lẽ ông không biết Ngài? Hay phải chăng đó là một phương pháp sư phạm để các đồ đệ tự mình khám phá điều ông đã biết? Hoặc có thể Gioan đang ‘nghi ngờ và đấu tranh’ với đức tin của mình khi đang bị giam cầm? Tin Mừng không khẳng định giả thuyết nào, nhưng điều đó dẫn chúng ta đến một nhận định: đức tin không lớn lên bên ngoài thử thách, mà ngay trong thử thách! “Đức tin không cần ở trong nhà kính để khỏi gió mưa; thời gian dễ dàng làm yếu đức tin, thử thách mạnh mẽ củng cố nó!” – Elizabeth George.

Với câu hỏi của Gioan, Chúa Giêsu không trả lời trực tiếp mà bằng các dấu chỉ – kẻ mù thấy, kẻ điếc nghe, kẻ què đi, người nghèo nghe Tin Mừng – bài đọc một. Đó là những gì Isaia đã loan báo về ngày Chúa đến cứu dân. Ngài đang đến, không theo những mong đợi nóng vội; nhưng hiền hoà chữa lành, phục hồi và ban lại sự sống từ bên trong. Vì thế, thái độ cần có khi đức tin chúng ta bị thử thách là kiên nhẫn,Kìa xem nhà nông!”; “Anh em cũng vậy, hãy kiên nhẫn và bền tâm vững chí!” – bài đọc hai. Kiên nhẫn không phải là thụ động, nhưng là ở lại trong niềm tin, cả khi chưa thấy kết quả. Ratzinger từng nói, “Người ta không bao giờ đạt được đức tin trọn vẹn; đức tin phải được ‘sống đi sống lại’ trong cuộc sống và trong đau khổ!”. Chính lúc ‘nghi ngờ và đấu tranh’ là lúc đức tin được tinh luyện.

Trong bối cảnh ấy, “Lạy Chúa, xin đến cứu chúng con!” – Thánh Vịnh đáp ca – không phải là tiếng nói của những người đã “nắm chắc mọi câu trả lời”, nhưng là lời van vỉ của những ai đang “chờ đợi trong đêm tối!”. Khi không thể giải thích, người tín hữu vẫn có thể cầu xin; và chính lời cầu xin ấy “giữ họ ở lại” với Thiên Chúa! “Cầu nguyện không phải là xin Thiên Chúa giải thích, nhưng là ‘ở lại với Ngài’ khi không có lời giải thích!” – Henri Nouwen.

Anh Chị em,

“Thầy có thật là Đấng phải đến?”. Gioan không kém vĩ đại vì đã đặt câu hỏi; trái lại, chính trong ‘nghi ngờ và đấu tranh’, lời chứng của Gioan càng trở nên giá trị và rạng rỡ. Chúa Nhật Hồng nhắc chúng ta rằng, niềm vui Kitô giáo không phát sinh từ việc đã thấy hết, nhưng từ việc biết chắc rằng – Chúa đang đến! Ngay giữa thử thách, Hội Thánh vẫn mỉm cười hy vọng, vì Đấng Phải Đến đang ở rất gần! “Đức tin bước lên những bậc thang mà tình yêu đã dựng, và nhìn qua những cửa sổ mà hy vọng đã mở!” – Charles Spurgeon.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con không xin hiểu hết, chỉ xin được ‘ở lại với Chúa’ trong lúc không hiểu gì!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

***********************************

LỜI CHÚA CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG, NĂM A

Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác ?

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 11,2-11

2 Đang ngồi tù, ông Gio-an nghe biết những việc Đức Ki-tô làm, liền sai môn đệ đến hỏi Người rằng : 3 “Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác ?” 4 Đức Giê-su trả lời : “Các anh cứ về thuật lại cho ông Gio-an những điều mắt thấy tai nghe : 5 Người mù xem thấy, kẻ què bước đi, người cùi được sạch, kẻ điếc nghe được, người chết trỗi dậy, kẻ nghèo được nghe Tin Mừng, 6 và phúc thay người nào không vấp ngã vì tôi.”

7 Họ đi rồi, Đức Giê-su bắt đầu nói với đám đông về ông Gio-an rằng : “Anh em ra xem gì trong hoang địa ? Một cây sậy phất phơ trước gió chăng ? 8 Thế thì anh em ra xem gì ? Một người mặc gấm vóc lụa là chăng ? Kìa những kẻ mặc gấm vóc lụa là thì ở trong cung điện nhà vua. 9 Thế thì anh em ra xem gì ? Một vị ngôn sứ chăng ? Đúng thế đó ; mà tôi nói cho anh em biết, đây còn hơn cả ngôn sứ nữa. 10 Chính ông là người Kinh Thánh đã nói tới khi chép rằng : Này Ta sai sứ giả của Ta đi trước mặt Con, người sẽ dọn đường cho Con đến.

11 “Tôi nói thật với anh em : trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gio-an Tẩy Giả. Tuy nhiên, kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn ông.”


 

SA MẠC NỞ HOA- TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

 Sứ điệp và chứng từ của Thánh Gio-an Tẩy Giả gắn liền với sa mạc.  Ông sống trong sa mạc, làm bạn với muông thú, ăn mật ong rừng và mặc áo bằng da lạc đà.  Ông khởi đầu sứ mạng cũng ở trong sa mạc, bằng lời kêu gọi sám hối.  Con người khổ hạnh ấy có sức hấp dẫn lạ kỳ, đến nỗi dân thành từ Giê-ru-sa-lem, Giu-đê-a và vùng ven sông Gio-đan đều đổ xô đến nghe ông giảng.  Trong đó có cả những người thuộc phái Pha-ri-siêu và phái Sa-đốc.  Vào thời đó, hai phái này mâu thuẫn và không đội trời chung.  Sứ điệp của Gio-an Tẩy Giả đã gắn kết họ trong việc lắng nghe và thành tâm sám hối.

 Trước đó bảy trăm năm, ngôn sứ I-sai-a đã tiên báo về sự kiện này.  Ông chiêm ngưỡng một viễn tượng tương lai: Sa mạc sẽ nở hoa.  Đồng khô cỏ cháy mừng rỡ reo hò.  Vị ngôn sứ diễn tả một tương lai mà cỏ cây cũng như con người, đều biết nhảy múa và thể hiện niềm vui.  Lý do làm sao mà vui thế? Thưa, vì Thiên Chúa đến đây rồi.  Lúc đó, người què đi được, thậm chí còn nhảy nhót như nai; người mù sáng mắt; người điếc nghe thấy, và tất cả cùng nhau tiến về Xi-on.  Tiến về Xi-on là tiến về nhà Chúa, để gặp gỡ và tôn vinh Ngài.

 Lúc đó, ông Gio-an đang ở trong tù.  Có thể khi ông kêu gọi mọi người sám hối để chuẩn bị đón Đấng Thiên Sai, ông cũng không hiểu hết những gì mình nói.  Bởi vậy, lúc bị bắt cầm tù, ông cảm thấy hoang mang.  Trong cảnh ngục tối, có lẽ ông đặt câu hỏi: “Vị ngôn sứ thành Na-da-rét thực ra có phải là Đấng Ki-tô mà ông loan báo?”  Trăn trở này đã khiến ông sai môn đệ đến hỏi Đức Giê-su: “Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay chúng tôi còn phải đợi ai khác?”  Chúa Giê-su không trả lời thẳng câu hỏi của các môn đệ này, nhưng Người nói đến kết quả lời rao giảng là các phép lạ Người đã thực hiện.  Ông Gio-an nghe những lời này, chắc chắn cảm thấy an tâm vì những gì ngôn sứ I-sai-a nói trước đó nay đã được thực hiện.  Qua câu trả lời, Đức Giê-su muốn nhắn gửi tới Gio-an Tẩy giả: “hãy an tâm!  Hãy vui lên, hỡi sa mạc và đồng khô cỏ cháy, vùng đất hoang, hãy mừng rỡ trổ bông….”

 Kiên nhẫn đợi chờ, đó cũng là thông điệp là Phụng vụ muốn gửi đến chúng ta trong Chúa Nhật này.  Bởi lẽ năm nào chúng ta cũng nghe nói đến việc Chúa sắp đến.  Hình ảnh người nông phu được Thánh Gia-cô-bê diễn tả (Bài đọc II) cho thấy sự kiên nhẫn sẽ được đền đáp.  Trong khi chờ đợi Chúa đến, người tin Chúa phải thực hành đức bác ái yêu thương, “đừng phàn nàn kêu trách lẫn nhau, để khỏi bị xét xử.”

 Ông Gio-an Tẩy Giả đã thi hành sứ vụ trong sa mạc.  Hôm nay, xã hội của chúng ta cũng đang rơi vào tình trạng sa mạc hóa.  Đó là sự dửng dưng của con người, và bạo lực dối trá tràn lan khắp nơi.  Những khủng hoảng về gia đình và đạo lý đang làm cho xã hội này trở nên khô cằn, ngược lại với cảnh nhộn nhịp phát triển của một cuộc sống được gọi là “hiện đại.”  Chính trong bối cảnh này, người tin Chúa được trao sứ mạng làm cho sa mạc nở hoa.  Thay vì bình phẩm phê phán, chúng ta hãy đóng góp phần mình để giảm thiểu bạo lực, đầy lùi dối trá và cổ võ tình thương, khởi đi từ gia đình, rồi đến với cộng đồng xã hội.  Khi cố gắng làm cho sa mạc cuộc đời nở hoa, là chúng ta làm lan tỏa chất Tin Mừng đến mọi góc khuất của cuộc đời.  Thánh Gia-cô-bê viết: “Anh em hãy noi gương các ngôn sứ là những vị đã nói nhân danh Chúa.”  Sống thanh tao giữa cuộc đời đầy bạo loạn, đó là sống ơn gọi Ki-tô hữu và thi hành chức năng ngôn sứ mà Chúa ban cho chúng ta khi lãnh nhận Bí tích Thanh Tẩy.

 Cùng chung một nội dung với Bài đọc I, Thánh vịnh 145 được hát lên trong Phụng vụ như cảm nghiệm sâu xa về những điều tốt lành Chúa đang làm cho mình.  Với lăng kính Ki-tô giáo, chúng ta tin Đức Ki-tô là Đấng giải phóng con người khỏi nô lệ tội lỗi mà các ngôn sứ và Thánh vịnh đã tiên báo.  Người đến để thiết lập một thế giới mới, nơi đó người với người không còn là lang sói, nhưng tất cả đều là anh chị em với nhau, có cùng một Cha trên trời (x. Mt 5,45).

 Ông Gio-an Tẩy Giả là gương mẫu cho chúng ta.  Sứ mạng của Ki-tô hữu là dọn đường cho Chúa.  Tuy vậy, trước hết chúng ta phải đón Chúa đến trong cuộc đời mình.  Gio-an được Đức Giê-su khen ngợi đặc biệt, và đánh giá ông là người cao trọng nhất trong số những phàm nhân.  Nếu chúng ta thực thi sứ mạng ngôn sứ một cách nghiêm túc, chúng ta cũng được chúc phúc như vị Tiền Hô.  Đôi khi người tin Chúa cũng bị cám dỗ bỏ cuộc và hoang mang.  “Phúc thay người nào không vấp ngã vì tôi.”  Đó cũng là lời Chúa Giê-su đang nhắn gửi chúng ta hôm nay.

 Lời Chúa hôm nay thấm đượm niềm vui.  Niềm vui vì được Chúa tạo dựng, được Chúa yêu thương và được Ngài cứu độ.  Ki-tô hữu còn vui vì có Đức Giê-su hiện diện trong cuộc đời mình.  Cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc của người phụng sự Chúa, chúng ta sẽ có khả năng và nhiệt huyết đem niềm vui đến cho anh chị em mình. 

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

 From: Langthangchieutim


 

TỰ HỐI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Êlia đã đến rồi mà họ không nhận ra!”.

“Không dám nhìn nhận sự thật về chính mình là kẻ thù lớn nhất của đời sống thiêng liêng!” – Henri Nouwen.

Kính thưa Anh Chị em,

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu bộc lộ một sự thật đáng tiếc. Người đương thời không nhìn nhận Gioan; vì thế, họ không nhận biết Ngài. Lý do, họ không dám nhìn nhận sự thật về chính mình – tự phụ, kiêu căng, báng bổ; nói cách khác, họ không ‘tự hối!’.

‘Tự hối’ là mở lòng cho Thiên Chúa thay vì trốn chạy Ngài. Vậy mà không chỉ không trốn chạy, chúng ta còn phải như Gioan – mở đường cho Chúa Kitô – chuẩn bị cho việc “đến liên tục” của Ngài trong đời sống. Muốn được thế, trước hết, chúng ta phải mở đường cho Ngài ngay trong chính bản thân mình. Ngài đã đến một lần trong lịch sử, nhưng cũng mong muốn đến trong linh hồn, gia đình và cộng đồng chúng ta từng ngày. Và Ngài chỉ có thể đến nếu chúng ta dám để cho ân sủng Ngài biến đổi. “Chúng ta không thể chuẩn bị thế giới cho Chúa Kitô nếu chưa chuẩn bị tâm hồn mình!” – Henri de Lubac.

Vậy mà việc nhìn nhận sự thật về bản thân không hề dễ dàng. Nó đụng chạm lòng tự phụ, thói quen, và cả những niềm vui giả tạo vốn đã gắn vào bản ngã. Khi từ chối điều này, chúng ta từ chối hồng ân tha thứ và đổi mới. Vì vậy, ‘tự hối’ không chỉ là nhận lỗi; nhưng còn là bắt đầu một hành trình thiêng liêng mới, nơi chúng ta khám phá chiều sâu của lòng thương xót Chúa, nhận ra sự tốt lành của Ngài. Mùa Vọng, mùa nhận ra lỗi lầm, thú nhận chúng, và tìm kiếm ơn tha thứ trong Bí tích Hoà Giải. Từ việc nhận ra lòng thương xót Chúa, chúng ta lớn lên trong việc thương xót người khác. “Thực hành ăn năn mở lòng cho Chúa và cho phép lòng thương xót của Ngài chảy qua chúng ta đến tha nhân!” – Von Balthasar.

“Lạy Thiên Chúa, xin phục hồi chúng con, xin toả ánh tôn nhan rạng ngời, để chúng con được ơn cứu độ!”. Hãy để lời Thánh Vịnh đáp ca vang lên trong lòng chúng ta vào những ngày này. Một lỗi lầm được nhận diện là một cánh cửa hé mở cho ân sủng Chúa, để được phục hồi, chữa lành và lớn lên trong ánh sáng của Chúa. Vì thế, tự hối không làm cho sợ hãi hay mặc cảm; trái lại, là cánh cửa dẫn đến bình an và sự sống mới; là nhịp cầu giữa chúng ta và Thiên Chúa, giữa những hạn chế của mình và ơn gọi nên thánh.

Anh Chị em,

“Êlia đã đến rồi mà họ không nhận ra!”. Hôm nay, Chúa Kitô muốn chúng ta nhận ra Ngài đang đến dưới nhiều hình thức – trong người nghèo, trong những đau khổ của thế giới, trong Lời Chúa, và trong các dấu chỉ bình dị của đời sống. Nếu chúng ta không khiêm nhường ‘tự hối’, Ngài có thể vẫn hiện diện nhưng chỉ lướt qua. Chỉ khi tâm hồn được thanh tẩy và cởi mở, ánh sáng Ngài mới soi thấu những góc tối thường bị bỏ qua. “Nếu để Chúa Kitô đi vào đời mình, chúng ta chẳng mất gì… chỉ trong tình bạn với Ngài, cánh cửa sự sống mới được mở rộng!” – Bênêđictô XVI.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, để nhân tâm con không còn dao động, giúp con nhìn nhận tội lỗi mình – điều đang ngăn cản con với Chúa – Cho con ước ao hết lòng được gột rửa chúng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

**************************************

Lời Chúa Thứ Bảy Tuần II Mùa Vọng

 Ông Ê-li-a đã đến rồi mà họ không nhận ra.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.     Mt 17,10-13

10 Đang khi thầy trò từ trên núi xuống, các môn đệ hỏi Đức Giê-su rằng : “Sao các kinh sư nói rằng ông Ê-li-a phải đến trước ?” 11 Người đáp : “Đúng thế, ông Ê-li-a đến và sẽ chỉnh đốn mọi sự. 12 Nhưng Thầy nói cho anh em biết : ông Ê-li-a đã đến rồi và họ không nhận ra ông, nhưng đã xử với ông theo ý họ muốn. Con Người cũng sẽ phải đau khổ vì họ như thế.” 13 Bấy giờ các môn đệ hiểu Người có ý nói về ông Gio-an Tẩy Giả.


 

Cầu nguyện trong thế giới hôm nay – Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tôi có nghe bài giảng của linh mục Nguyễn Tầm Thường (Nguyễn Trọng Tước) có nói đến tác dụng của cầu nguyện.

1)Một thí nghiệm khoa học đã chứng minh cầu nguyện có kết quả như sau:

Trong nhà thương chia làm hai nhóm bịnh nhân. Một nhóm bịnh nhân không được cầu nguyện và và một nhóm được cầu nguyện.

Sau một thời gian cầu nguyện, thử máu của nhóm bịnh nhân được cầu nguyện thì hệ thống miễn dịch cao hơn là nhóm bịnh nhân không được cầu nguyện.

Khi gặp những vấn đề nan giải, ta không thể giải quyết được, nếu thực sự cầu nguyện với lòng cậy trông, sự kiên nhẫn, lòng thành kính, tin tưởng vào Thiên Chúa, Chúa sẽ giúp ta sáng suốt để giải quyết những khó khăn.

2)Cầu nguyện là gì? Cầu nguyện là nói chuyện, tâm sự với Chúa như người con tâm sự với cha mình vậy. Cầu nguyện là cảm tạ, thờ lạy Chúa, ăn năn và xin ơn vì “hãy xin thì sẽ được, hãy gõ thì cửa sẽ mở cho (Mt 7,7 và Luca 11, 13)

Ơn thánh hoá.

Khi ta cầu nguyện ta dễ thánh hoá cuộc đời chúng ta, ta bớt hoặc tránh được nhiều cạm bẫy xấu như tham lam, danh vọng, tiền bạc,

Ơn yêu thương, bao dung hơn, tha thứ hơn.

Ta dễ có lòng bao dung hơn không nuôi hận thù, ghen ghét ai bởi vì nếu hận thù ghen ghét người khác (nhất là những người thân trong gia đình như anh chị em, bà con thân thuộc hay cha mẹ, con cháu) người bị ảnh hưởng nhiều nhất là chính ta vì làm cho ta buổn rầu, đau khổ, không ngủ được. Nếu tình trạng này xảy ra lâu dài sẽ bị STRESS, sức khỏe sẽ suy giảm sinh ra nhiều thứ bịnh khác… sự bất an về tinh thần đưa đến các  bịnh bao tử, bịnh gan, bịnh tim, bịnh tâm thần hay bịnh ung thư …

Ơn bình an, bình tĩnh, không giận dữ, bớt nổi nóng. Khi ta cầu nguyện với Chúa, tâm hồn ta bình an hơn, vui vẻ hơn.

Cuộc sống tích cực, không bi quan buồn chán.

Gia đình nào cũng có sự xung đột nhưng hoá giải được sự xung đột đó là vấn đề trong tâm hồn của mỗi người trong gia đình. Nếu trong gia đình các con yêu thương nhau thì cha mẹ vui vẻ, bình an, ngược lại, khi con cái bất hoà nhau, cha mẹ không vui mà các thành viên trong gia đình đó cũng không vui. Vậy gia đình nào có sự bất hoà, xung đột nhau thì gia đình đó mất phúc thiên đàng ở đời này rồi.

Gương thánh Monica (331 – 387), mẹ của thánh Augustinô, 

Thánh Monica sinh năm 331 tại Tagaste, Bắc Phi (nay là Souk Ahras, thuộc Algeria). Nhờ nước mắt và sự kiên trì cầu nguyện của người mẹ là thánh Monica…mà Augustinô là một tội nhân trở thành thánh nhân.

Thánh Augustinô được rửa tội lúc 33 tuổi, rồi làm linh mục lúc 36 tuổi, và làm giám mục lúc 41 tuổi.

Những lời cầu nguyện và gương lành của Thánh Monica cũng đã khiến chồng và mẹ chồng trở lại Công giáo (1)

*****

3)Cầu nguyện được xem là giải pháp điều trị thay thế phổ biến nhất ở xã hội Mỹ ngày nay. Có hơn 85% những người phải đương đầu với bệnh nặng đã cầu nguyện, theo một nghiên cứu của Đại học Rochester. 

Tiến sĩ Herbert Benson, một chuyên gia tim mạch tại Trường Y Harvard và một người tiên phong trong lĩnh vực y học tâm – thân, đã phát hiện điều gọi là “phản ứng thư giãn” (response of relaxation) xảy ra trong thời gian cầu nguyện và thiền định. Vào những lúc như vậy, sự trao đổi chất của cơ thể giảm xuống, nhịp tim chậm, huyết áp giảm xuống, và hơi thở của chúng ta trở nên bình ổn và đều đặn hơn.

TS Benson, có hơn một nửa những người đến thăm khám bác sĩ ở Mỹ ngày nay có vấn đề bệnh tật, như trầm cảm, huyết áp cao, viêm loét và đau nửa đầu… phân nửa gây ra bởi căng thẳng và lo lắng.(2)

Ghi chú:

(1)               Nguồn: https://daminhtamhiep.net/2018/08/thanh-monica-va-thanh-augustino/

 Xem thêm: (2)

a)Vì sao những người thường xuyên cầu nguyện có sức khỏe tốt hơn?

https://songhanhphuc.net/tin-tuc/vi-sao-nhung-nguoi-thuong-xuyen-cau-nguyen-co-suc-khoe-tot-hon

  1. b) Cầu nguyện khi cảm thấy dường như vô ích

https://daminhbuichu.net/cau-nguyen-khi-cam-thay-duong-nhu-vo-ich/

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Ngày 17 tháng 02 năm 2025

https://keditim.net/cau-nguyen-trong-the-gioi-hom-nay-tac-gia-phung-van-phung/

TOÀN TRÍ, TOÀN TRI, TOÀN TRỊ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng!”.

Hudson Taylor, được khen là “Phaolô khổng lồ” của Hoa lục, viết: “Dường như Chúa đã tìm khắp thế giới một đứa ‘đủ yếu’ để làm việc của Ngài. Tìm thấy tôi, Ngài nói, ‘Con đủ yếu, con sẽ làm được!’. Những người khổng lồ của Chúa đều là những đứa yếu. Không cậy mình, họ cậy Ngài, Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay mời chúng ta chiêm ngắm Chúa Giêsu, Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị’; cũng là Đấng đã nói, “Hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng!”.

Dẫu là Con Thiên Chúa, Ngài xuống thế mặc hình hài thơ nhi để cứu chuộc loài người. Ngài thấu suốt mọi tâm hồn – vất vả, nặng gánh bởi cuộc sống, tội lỗi, bất an lương tâm và những đam mê không thoả mãn. “Thiên Chúa hạ mình xuống thật thấp để nâng con người lên thật cao!” – G. MacDonald. Ngài hứa những gì linh hồn khao khát, vượt cả mong đợi – nghỉ ngơi thật, ủi an thẳm sâu. “Hãy đến cùng tôi!”. Ai có thể thốt lên một lời đơn giản mà quyền năng đến thế nếu không phải Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị?’.

Lịch sử Israel vén mở chân lý đó – bài đọc một. Giữa lưu đày, khi dân nhụt chí, Chúa nhắc, “Các ngươi so sánh Ta với ai? Hãy đưa mắt lên cao mà nhìn: Ai đã sáng tạo những vật đó? Đấng tung ra toàn bộ đạo binh tinh tú, gọi từng ngôi một!”. Ngài biết từng ngôi sao, từng tâm hồn. Ngài sẽ chữa lành, đưa về, để họ ca lên, “Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Từ đó, lời mời của Chúa Giêsu càng sáng tỏ – “Hãy đến, mang lấy ách của tôi, học với tôi!”. Nghĩa là hãy sống lối sống Ngài sống – vâng phục, hiến mình, đặt Chúa Cha ở trung tâm mọi quyết định; sống Tình Yêu tự huỷ của Con luôn để Cha dẫn dắt trong từng nhịp thở. Tắt một lời, để Thiên Chúa “cột mình vào Ngài”, hầu nhịp bước của mình “hoà vào nhịp bước” của Con Một Ngài. “Hãy thường nghĩ đến Chúa để trái tim mình trở thành nhà của Ngài!” – Brother Lawrence. “Học với tôi”, học cách Ngài yêu, cách Ngài nhìn, cách Ngài phó thác, cách Ngài sống các mối tương quan.

Trong quá trình học ấy, bạn và tôi nhận ra mình “đủ yếu” để sống yêu thương. Và rồi, không chỉ trở thành “sự nghỉ ngơi” cho anh chị em tôi nhưng trước hết, trở thành người biết “để Thiên Chúa nghỉ ngơi nơi mình!” – một tâm hồn “đủ yếu” khiến Thiên Chúa thích làm chỗ đặt chân, nơi người anh em tìm được chỗ tựa. “Sự yếu đuối của ta là sân khấu để Thiên Chúa biểu diễn quyền năng của Ngài!” – J. I. Packer.

Anh Chị em,

Hãy đến với máng cỏ nơi Giêsu đang nằm bất lực! Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị’ nhập thể vì yêu con người. Chỉ cần lặng thinh! Mọi tham vọng tan biến, mọi đam mê dịu lại, những gì trống rỗng được thánh hoá và tất cả những gì viển vông mụ mị phải tan bay! “Thinh lặng là không gian để Thiên Chúa thở trong chúng ta!” – Madeleine Delbrêl. Ngài nhập thể vì yêu con người, để trong sự “thảnh thơi của máng cỏ”, chúng ta đặt xuống mọi gánh nặng và nghỉ ngơi trong Ngài.

Chúng ta cầu nguyện,

“Lạy Chúa, dạy con biết ‘chìm sâu vào trong’ khi cung chiêm máng cỏ. Cho con biết mình ‘quá yếu’ khi được Chúa ‘lỡ chọn’ cho những công việc ‘quá khổng lồ!’”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

*************************************************

Lời Chúa Thứ Tư Tuần II Mùa Vọng

Tất cả những ai đang vất vả, hãy đến cùng tôi.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 11,28-30

28 Khi ấy, Đức Giê-su cất tiếng nói : “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. 29 Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. 30 Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.”


 

BƯỚC QUA NGƯỠNG CỬA KITÔ – Lm. Hưng Phạm, S.J. 

Lm. Hưng Phạm, S.J. 

Này đây Ta đứng trước cửa và gõ.  Ai nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa với người ấy, và người ấy sẽ dùng bữa với Ta (Rev. 3: 20)

 Mỗi ngày, chúng ta đi qua biết bao nhiêu cánh cửa mà ít khi nào để ý hay trân quý những hàm ý của sự biến đổi đang chờ đợi chúng ta ở phía bên kia.

Những cánh cửa quen thuộc trong mái nhà thân yêu: cửa phòng tắm, cửa bếp, cửa phòng ngủ vợ chồng, con cái, cửa ra vào mở ra một ngày mới.  Những cánh cửa của đời sống xã hội: cửa văn phòng, cửa nhà hàng, cửa siêu thị, cửa phòng gym, cửa sổ màn hình máy tính hay mạng xã hội.  Rồi những cánh cửa của đời sống tâm linh: cửa nhà thờ, cửa tòa giải tội.  Và không thể thiếu, những cánh cửa của các mối tương quan giữa người với người: những ánh mắt, cái bắt tay, vòng tay ôm, hay những buổi gặp gỡ…

 Ẩn sau những cánh cửa hữu hình ấy là những cánh cửa vô hình – cánh cửa của giác quan, của tâm trí, của con tim.  Những cánh cửa, dù hữu hình hay vô hình, cùng nhịp nhàng vận hành, đưa ta đi vào không gian mới, những chiều kích mới – cả thể lý lẫn thiêng liêng. 

Mở hay đóng – là những chọn lựa ta phải đối diện mỗi ngày.  Một cánh cửa mở có thể đưa đến sự sống, sự trưởng thành trong sứ vụ và ơn gọi; nhưng cũng có thể dẫn đến rạn nứt, mất mát và lầm lạc.  Mỗi quyết định, dù nhỏ nhặt như “mở hay không một trang web,” “gửi hay không một tin nhắn,” “lên tiếng hay giữ im lặng,” “tham gia hay rút lui,” “đến phòng tập thể dục hay ở nhà xem phim” – đều là những lần ta mở hoặc đóng không chỉ những cánh cửa bên ngoài, mà còn là những ngưỡng cửa sâu kín trong lòng mình. 

Những chọn lựa tưởng chừng rất bình thường ấy lại là nền tảng hình thành nên lối sống, tính cách, và căn tính của một con người.  Cánh cửa học đường và những lớp học ta chọn có thể định đoạt cả một sự nghiệp.  Một cú click chuột có thể mở ra chân trời tri thức – hoặc cũng có thể kéo ta vào hố sâu tăm tối của thất bại, thậm chí tù tội.  Mở lòng đón nhận một mối tương quan mới – có thể đem đến hạnh phúc, nhưng cũng có thể dẫn đến tổn thương. 

Không phải cửa nào cũng nên mở.  Mở toang lòng mình thì dễ khiến ta bị tổn thương.  Nhưng nếu khoá chặt tâm hồn lại, né tránh mọi tương giao, ta dễ rơi vào đơn côi mộc chiếc.  Sự khôn ngoan của một đời người hệ tại ở chỗ biết khéo léo mở sao cho đúng, khép sao cho khôn.  Bởi thế, người xưa mới dạy: “Học ăn, học nói, học gói, học mở.” 

Trong văn hóa Việt hiện nay, “cửa” còn mang nghĩa ẩn dụ: là cơ hội, là đặc quyền.  Người ta hay nói: “muốn vào làm ở tòa đại sứ, mình có cửa gì đâu,” hay “đi gặp Đức Thánh Cha, làm gì mình có cửa!” – nghe những câu nói tưởng đùa nhưng lại phản ánh rất thật sức mạnh của “cửa” trong guồng máy xã hội hôm nay. 

Cửa có đóng hay mở được là nhờ có bản lề.  Bản lề – phần kết nối âm thầm giữa cánh cửa và khung cửa, giữa phần trụ và phần đi động – tuy nhỏ bé và ít được người ta chú ý đến nhưng lại là bộ phận thiết yếu làm cho cửa có thể chuyển xoay được.  Phần trụ nhờ ốc xoáy chặt vào gỗ, phần di động gồm hai bản lề xoay quanh cái trục.  Cửa chỉ đóng mở êm xuôi khi cả hai phần hoạt động nhịp nhàng với nhau.  Nếu phần trụ không vững, cửa sẽ lỏng lẻo.  Nếu phần di động thiếu dầu mỡ, cửa sẽ kêu cót két, thậm chí kẹt cứng.  Cửa lòng người cũng vậy, muốn hoạt động đúng đắn cần phải, một phần, biết gắn chặt vào những “bản lề” đạo đức tâm linh vững chắc.  Phần khác, biết mềm mại uyển chuyển trong việc hội nhập dấn thân vào nếp sống mỗi ngày với ân sủng sẵn có ở nơi đó.  

Đối với Giáo Hội Công Giáo, Cửa là biểu tượng trung tâm của Năm Thánh.  Việc bước qua Cửa Thánh của bốn Vương cung Thánh đường không chỉ đơn thuần là những hoạt động bề ngoài để làm cho có, cho xong, hay chỉ để quay phim chụp hình phô trương trên mạng xã hội.  Trọng điểm của những hành động thiêng liêng đó thật sự là một quyết định, một điều cam kết nội tâm là tôi ước ao mở lòng mình để được kết thân với Đức Kitô và bước theo lối sống của một Thiên Chúa đã và đang lao tác ở giữa chúng ta.  Hình ảnh của Đức Mẹ và các thánh in sâu vào những Cửa Thánh này là những chứng tá hùng hồn của đức tin sống động soi dẫn bước chân chúng ta hôm nay.   

Bước vào Cửa Thánh Vương Cung Thánh Đường Đức Bà Cả, ta gặp Mẹ Maria – Người đã can đảm dám mở lòng thưa hai tiếng “Xin Vâng” tin tưởng vào kế hoạch của Thiên Chúa, ngay cả khi đối với hiểu biết con người thì không thể được.
Bước qua Cửa Thánh Thánh Phêrô, ta thấy “Đá” biết nhỏ lệ khi nhận ra lầm lỗi của mình, dẫu biết tình yêu mình chưa được trọn vẹn nhưng vẫn cố gắng trung thành yêu với cả tấm lòng, “Thầy biết hết mọi sự.  Thầy biết con yêu mến Thầy.”
Qua Cửa Thánh Thánh Phaolô Ngoại Thành, ta đối mặt với vị “Tông Đồ Dân Ngoại,” Người táo bạo hiên ngang sẵn sàng từ bỏ những gì quen thuộc đi ra chốn biên cương, dấn thân “trở nên mọi sự cho mọi người” vì Tin Mừng.
Ngang qua Cửa Thánh Vương cung Latêranô, một bên ta được đón chào bằng “Tiếng kêu trong hoang địa” của Gioan Tiền Hô vẫn tiếp tục mời gọi mọi người “hãy dọn đường cho Chúa đi.” Bên kia, ta được Thánh Gioan tông đồ thánh sử nhắc nhở điều đáng khắc ghi trong lòng là Chúa Giêsu “là đường, là sự thật và là sự sống.” 

Cũng như Đức Mẹ và các thánh, ta chỉ có thể bước qua những cánh Cửa Thánh ấy được vì Đức Kitô đã đi trước khai đường, mở lối cho chúng ta.  Chính Người đã không khép mình vào trong địa vị Thiên Chúa, nhưng đã mở cửa trời xuống thế làm người như chúng ta.  Vì thế, Người trở nên ngưỡng Cửa cho chúng ta đi vào hầu được thông phần với bản tính Thiên Chúa.  Hơn thế nữa, cái chết và sự Phục Sinh của Đức Kitô không những đã phá vỡ ranh giới ngăn chia giữa cung thánh và thế tục mà còn mở rộng không gian gặp gỡ giữa Thiên Chúa với con người – vượt cả cánh cửa của sự chết. 

Cậy nhờ vào sức mạnh của của Đức Kitô Phục Sinh, chúng ta hãy mạnh dạn bước theo gương Mẹ Maria và các thánh, biết can đảm và quảng đại mở rộng tâm hồn để gặp gỡ lẫn nhau nơi chính chúng ta là.  Nơi đó, chúng ta sống biết yêu thương và sẻ chia với nhau một cách chân tình hơn.  Là những “người hành hương trong hy vọng,” chúng ta cùng tiếp tục đồng hành tiến về và bước qua Ngưỡng Cửa Kitô.  

Lm. Hưng Phạm, S.J. 

From: Langthangchieutim


 

KHỞI ĐẦU MỚI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Cha của anh em… không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất!”.

“Xác thịt – một hỏng hóc cố hữu – mang một nội lực hấp dẫn ‘thừa hưởng’ từ sự sa ngã; tự nó, luôn nổi loạn chống lại Thiên Chúa. Nó không thể được cải tạo hay cải thiện. Hy vọng duy nhất là thực hành và thay thế toàn bộ cuộc sống bằng một khởi đầu mới trong Đức Kitô!” – M. Bubeck.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay soi rọi ý tưởng của Bubeck – rằng, mỗi cá nhân và cả cộng đoàn dân Chúa – Giáo Hội – không thể tiến xa nếu không bước vào một ‘khởi đầu mới’ trong Chúa Kitô.

“Sách An Ủi” mở đầu với những lời thật trầm ấm, Thiên Chúa phán, “Hãy an ủi, an ủi dân Ta!”, vì thời nô lệ kết thúc, Israel hồi hương. Nhưng hồi hương không chỉ là trở về mảnh đất cũ, nhưng còn là một ‘khởi đầu mới’ – đoạn tuyệt bóng tối lưu đày – vượt mọi chướng ngại, “Thung lũng phải lấp đầy, núi đồi phải bạt xuống”. Thiên Chúa dẫn dắt dân như mục tử “ấp ủ chiên con vào lòng”. Toàn dân được quy tụ, không ai bị bỏ lại. Thánh Vịnh đáp ca reo vui, “Kìa Thiên Chúa chúng ta quang lâm hùng dũng!”.

Điều xảy ra trong Cựu Ước được hoàn tất nơi Chúa Kitô. Ngài là Mục Tử tìm kiếm từng con chiên; Ngài bước vào một nhân loại tội luỵ để phục hồi phẩm tính con cái Chúa cho mọi người không trừ ai. Giáng Sinh là khởi điểm của một ‘nhân loại mới’ được Chúa Kitô vác trên vai – mang về, chữa lành, hội nhập lại vào đàn chiên. Con chiên lạc không chỉ là ‘từng cá nhân’, nhưng còn là hình ảnh của một ‘cộng đoàn tan tác’ mà Mục Tử Kitô muốn quy tụ nên một. “Cộng đoàn là nơi khiêm hạ và vinh quang chạm nhau!” – Henri Nouwen.

Đức Phanxicô giải thích, “Trong viễn kiến của Chúa Giêsu, không con chiên nào bị ‘lạc mất hoàn toàn’, mà chỉ có những con chiên ‘phải được tìm lại!’. Không khoảng cách nào ngăn được người mục tử; cũng không đàn chiên nào có thể từ bỏ một người anh em. Tìm thấy người lạc là niềm vui của mục tử, và của toàn thể đàn chiên!”. Đó chính là chiều kích cộng đoàn của ‘khởi đầu mới’ trong Chúa Kitô: chúng ta không chỉ được Chúa tìm thấy, nhưng còn được thúc giục ‘tìm nhau!’. Không ai bước vào ‘khởi đầu mới’ một mình; chúng ta được kêu gọi nâng nhau, đỡ nhau, kéo nhau về lại “đàn” của Chúa.

Anh Chị em,

Mùa Vọng, mùa biết rằng, Thiên Chúa luôn đi tìm tôi; nhưng mọi sự chỉ bắt đầu khi tôi biết đi tìm Ngài – và trong hai chuyển động ấy, chúng ta học cách tìm người khác. “Ai là người có ý nghĩa nhất đời tôi, đó là những ai đã chọn ở lại với nỗi đau của tôi, chạm vào vết thương của tôi bằng một bàn tay ấm áp dịu dàng!” – Henri Nouwen. Hành trình mới không phải là quay về điểm cũ, nhưng là để Chúa chạm vào những vùng tối cài then của cá nhân tôi, của cộng đoàn tôi; hầu chúng ta có thể bước vào những khoảng đời giấu kín của nhau bằng lời cầu nguyện, bằng việc tha thứ, cảm thông, thương xót và chữa lành.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con nhận ra rằng, mùa Vọng, mùa Chúa đi tìm con; cũng là mùa con đi tìm Chúa – và cùng Chúa – con lên đường tìm những anh chị em lạc lối!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

*****************************

 Lời Chúa Thứ Ba Tuần II Mùa Vọng

Thiên Chúa không muốn những kẻ bé nhỏ phải hư vong.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 18,12-14

12 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em nghĩ sao ? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao ? 13 Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. 14 Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”