Ánh sáng trong mắt người mù – Nguyễn Thảo Nam-Truyện ngắn

Nguyễn Thảo Nam

Tôi đến Nebraska vào đầu mùa Đông giá lạnh. Người đón ở phi trường là một người chưa bao giờ gặp mặt. Tên anh là Thomas. Một vài câu chào nhau lạnh lùng giữa mùa đông lạnh. Lặng lẽ, anh dẫn tôi ra khỏi phi trường và lao mình trên chiếc xe truck trong cơn gió tuyết. Mùa Đông Nebraska quá khắc nghiệt hơn tôi dự đoán.

Từng cơn gió tuyết réo rắt đến rợn người. Một màu trắng xoá trải dài, dài như vô tận. Những khu nhà thưa thớt của dân nghèo da đen gần phía phi trường phủ ngập tuyết. Tuyết phủ cao có khi lấp hẳn cả những chiếc xe nằm bất động bên đường. Không gian tĩnh mịch. Trong lòng đơn côi. Tôi hoang mang sợ hãi! Không biết mình có vượt qua nổi mùa Đông khắc nghiệt này không? Lần đầu tiên trong đời chạm trán với Mùa Đông Nebraska với mười mấy độ âm. Những ngày trước đây còn háo hức cho chuyến thực tập này bao nhiêu thì bây giờ cảm thấy ớn lạnh bấy nhiêu. Nỗi cô đơn xâm chiếm, một hoang mang vây quanh. Tại sao mình lại chọn mảnh đất xa xăm này? Tại sao lại bỏ gia đình ấm cúng để đi vào trong chốn đơn côi? Một hoang mang khơi dậy trong hồn.

Về đến nhà trời đã sẩm tối. Đón ở cửa là một người đàn ông mù trạc tuổi 60. Ông có mái tóc bạc trắng đều đặn và một khuôn mặt phúc hậu. Ông mở to đôi mắt, nhưng ông lại chẳng thấy. Lúc đầu chẳng để ý, nhưng khi nhìn ông quờ quạng chiếc gậy dành cho người mù bên cạnh, tôi mới biết ông ta mù. Cái tối ngoài trời, xen lẫn cái tối trong nhà, lại thêm cái tối của một người mù làm cho bầu khí thêm ảm đạm. Rồi một tiếng nói vọng lên trong góc tối và một bàn tay vươn ra để bắt tay:
– Tôi là Cha Gilick, rất vui được gặp anh. Ngài tự giới thiệu và nở một nụ cười nồng ấm.
– Con là Thảo Nam, rất hân hạnh được gặp cha.
– Chúc mừng anh đến cộng đoàn này. Tôi là Cha bề trên ở đây và sẽ là linh hướng của anh trong thời gian anh ở đây. Hãy coi tất cả như người nhà nhé. Ngài niềm nở tiếp đón. Tôi bối rối tự hỏi: Sao ông mù này lại là Cha bề trên ở đây? Chắc cái cộng đoàn này hết người sáng mắt hay sao mà lại đặt một ông mù làm bề trên của một cộng đoàn mắt sáng?
Thắc mắc. Nghi ngờ. Rồi bắt đầu đón nhận. Một hành trình mới đi vào thế giới người mù.

Mỗi một người mù có lối sống đặc biệt của riêng mình. Đây không phải là lần đầu tiên tôi sống với linh mục mù. Trước đây tôi đã có dịp chung sống với hai linh mục mù khác, và đây là vị mù thứ ba. Chẳng hiểu có bí ẩn gì đây mà sao lại có duyên ‘‘làm bạn’’ với lắm Cha mù như thế. Câu hỏi ấy vẫn mãi là một chuỗi suy tư.

Những ngày ở Việt Nam, tôi giúp lễ nhiều năm cho một Linh mục mù về hưu tại nhà riêng. Năm giờ sáng, ngài thức dậy. Quờ quạng. Cầu nguyện. Rồi dâng lễ mỗi ngày. Ngài đã dâng lễ đều đặn suốt hơn mười năm mù lòa như thế. Thánh lễ trong suốt mười năm là một thánh lễ duy nhất: Lễ về Đức Maria. Ngài đã thuộc lòng kinh tiền tụng, không cần sách lễ. Tôi dọn bàn thờ, chọn áo lễ và khoác cho ngài. Rồi hai cha con dâng lễ. Một linh mục, một giáo dân suốt bao năm dài đăng đẳng.

Những thánh lễ êm đềm trong nắng ấm ban mai. Cô quạnh, nhưng cũng tràn đầy ủi an. Có mệt mỏi, nhưng có ân sủng đỡ nâng. Có những ngày muốn bỏ lễ, nhưng rồi lại tiếp tục vươn lên. Tuổi già, lại thêm mù lòa là một thách đố lớn cho đời Linh mục. Tôi không dâng lễ, nhưng cảm nghiệm nỗi mệt mỏi trong từng thánh lễ của người Linh mục mù ấy. Tôi ngần ngại. Liệu sau này mình có rơi vào trong cảnh đơn coi này không?

Rồi những ngày đến Cali, tôi lại có dịp sống với Linh mục mù thứ hai. Ngài không mù hẳn, nhưng mắt bị lóa. Phải viết chữ thật to ngài mới đọc nổi, và ngài chỉ có thể nhận ra anh em trong nhà qua giọng nói.
Bây giờ, nơi vùng đất xa xăm của Nebraska, vị linh mục mù thứ ba này lại đến với tôi như một ngạc nhiên quá lớn. Sững sờ. Rung động. Ngỡ ngàng. Không ai cho tôi biết về người mù này trước khi đến, nên lần gặp gỡ bất ngờ này đã để lại trong tôi một ấn tượng mạnh, một xúc cảm nội tâm sâu xa. Ngài không mù vì tuổi già, nhưng mù từ lúc bé. Vào dòng chỉ ước mong đơn sơ làm ông thầy vĩnh viễn. Rồi tình yêu Chúa nhiệm mầu, lớn hơn cả lòng người ước mong, dẫn đưa ngài đến chức linh mục với đôi mắt mù. Ai có thể hiểu nổi những huyền nhiệm trong cuộc đời!

Cộng đoàn ở đây có chừng mười người. Một số cha dạy học, còn lại một số anh em vẫn cắp sách đến trường. Cha mù bề trên chuyên lo về linh hướng, chỉ đường thiêng liêng cho anh em sáng mắt. Chao ôi, người mù lại chỉ đường thiêng liêng cho người sáng mắt. Dẫn nhau đi trong u tối cuộc đời để vào ánh sáng huyền nhiệm. Mắt thể xác mù lòa, nhưng đôi mắt tâm hồn thì sáng rực. Ngài còn làm lễ tại giáo xứ, và đi giảng tĩnh tâm trên khắp nước Mỹ.

Có lần cha quản lý khuyên tôi:
– Nếu có gì thắc mắc thì đến hỏi cha mù ấy, ngài mù nhưng lại thấy nhiều sự lắm. Mù mà thấy nhiều sự thì chẳng phải là mù. Tật nguyền đôi mắt không làm cản ngăn lối bước đi về chân lý. Hành trình cuộc đời là hành trình tìm về chân lý, nhưng chân lý lại không phải vật chất để đôi mắt có thể lý trông thấy, nên ánh mắt tâm hồn mới là đèn soi cho mọi khát khao kiếm tìm. Có đôi mắt sáng chưa hẳn là tìm được lối đi. Nhiều khi ta vẫn đi trong đêm tối tội lỗi với ánh mắt sáng ngời.

Đã bao năm, tôi vẫn tự hào mình có đôi mắt sáng, nay đối diện với vị linh mục mù này tôi mới thấy mình mù loà và cần ngài hướng dẫn, chỉ đường. Cuộc sống vẫn luôn có những nghịch lý thú vị.

Những ngày đầu gặp gỡ, tôi cảm thấy tội nghiệp và thương tâm cho Ngài. Những ngày sau chung sống, tiếp xúc và học hỏi, tôi lại thấy thương hại cho chính mình, vì mình có đôi mắt sáng mà chẳng thấy những gì cần thấy và đáng thấy. Trong khi vị mù này lại có thể thấy những điều từ đáy sâu thẳm của tâm hồn, thấy được ý nghĩa sâu xa của cuộc sống tâm linh và thân phận con người. Thấy Chúa trên cao. Thấy Chúa trong lòng cuộc sống. Thấy Chúa trong hạnh phúc cũng như trong từng nỗi đau.

Mù mà thấy nhiều sự quá!

Văn phòng của ngài ở ngay trong trường đại học của nhà dòng. Phải mất khoảng mười phút mới có thể tản bộ tới đó; phải băng qua hai con đường xe chạy tấp nập. Vậy mà ngài đã đi qua về lại trên con đường ấy suốt hai mươi năm qua không hề hấn gì. Tôi vẫn thích tản bộ tới trường với ngài mỗi buổi sáng trên con đường ấy. Ngài vẫn thích có ai đi bên cạnh để chuyện trò, níu vai, để khỏi phải quờ quạng chiếc gậy.
Có lần ngài nắm vai tôi vừa đi vừa nói: – Có cậu đi bên cạnh thì chiếc gậy mù này thất nghiệp!

Tôi cũng nhẹ nhàng đáp lại: – Vậy từ hôm nay con sẽ là cái gậy của cha mỗi sáng trên con đường này nhé. Trong thâm tâm, tôi không nghĩ mình giống chiếc gậy, nhưng giống những con chó đã được huấn luyện để dẫn dắt người mù. Công việc chút xíu như thế cũng có ích cho đời lắm chứ! Và mình lại thấy vui với ý tưởng đó.

Rồi quay lại với ngài tôi tiếp tục bông đùa: – Con thấy mình giống con chó dẫn dắt người mù hơn là chiếc gậy cha ạ, đời con bất tài nên làm công việc này chắc thích hợp đấy.
Ngài cũng tinh nghịch phản ứng: – Phải mất hai mươi lăm ngàn dollars mới huấn luyện được con chó đó, cậu có được bằng giá đó không?

Rồi cả hai cùng cười khúc khích, biết đùa với nhau là cả một món quà.
Sống với ngài được một tuần, ngài bắt đầu nhờ tôi chở đi làm lễ ở một giáo xứ vào mỗi sáng Chúa nhật. Lần đầu tiên ngài nói: – Ngày mai cậu chở cha đi làm lễ nhé!
– Thưa cha, nhà thờ ở đâu, có xa không? Tôi hỏi.
– Chừng ba mươi phút lái xe. Ngài đáp.
Tôi bắt đầu do dự. Đường sá chưa rành, tuyết phủ khắp nơi, chở người sáng mắt thì người ta còn chỉ đường, chứ chở người mù chắc dẫn nhau ra nghĩa địa quá! Trong đầu do dự, nhưng lại không muốn từ chối lòng tín nhiệm của ngài.
Rồi tôi hỏi: – Cha có bản đồ không?
– Hình như không. Ngài trả lời.
Hỏi xong tôi thấy mình ngớ ngẩn. Ngài đâu thấy đường đâu mà hỏi bản đồ, và nếu có bản đồ thì ngài cũng chẳng chỉ đường được. Tôi quay lại nói tiếp: – Nhưng mà con chưa biết đường!
– Lo gì! Cha sẽ chỉ cho. Ngài tự tin trả lời.
Tôi thấy nghi nghi trong lòng. Làm sao ngài biết đường? Nhưng rồi tôi cũng đánh liều nhận lời.

Ngày hôm sau, lấy chìa khoá và đề máy xe. Trong lòng run lắm. Ngày Chúa nhật trong nhà đi vắng cả nên chẳng kịp hỏi ai. Lòng nghĩ thầm, ông cha mù này liều quá, dám nhờ mình chở đi đường tuyết phủ ở nơi lạ lẫm thế này.

Đề máy xong, ngài chỉ đường bằng miệng: – Con ra khỏi cổng, quẹo trái; đến stop sign đầu tiên quẹo phải; qua hai đèn xanh đèn đỏ, quẹo phải, rồi vào xa lộ. Và cứ tiếp tục như thế… Tôi lái xe, ngài chỉ đường; qua bao con đường ngoằn ngoèo để đến nhà thờ. Tôi sửng sốt. Làm sao ngài có thể nhớ đường?

Rồi tôi tò mò hỏi: – Làm sao cha biết đường hay vậy?
– Cha có bản đồ. Ngài vừa cười vừa đáp.
– Sao cha nói với con là cha không có bản đồ. Tôi phản ứng.
– Bản đồ ở trong đầu. Ngài lại cười đùa giỡn.

Thì ra, người mù lại có một bản đồ thật chính xác trong đầu.
Giáo xứ ngài đến dâng lễ là một giáo xứ giàu. Ngôi thánh đường xây bằng gạch đỏ tươi trên một khu đất khá cao. Chung quanh là những khu nhà khá sang trọng, nên nó làm cho ngôi thánh đường thêm đẹp. Mùa đông không có những vườn cỏ, cây xanh hoa lá, nhưng nhìn cách chăm nom và trang trí khu vực thánh đường cũng đủ biết là dân có tiền nhiều. Có lần tôi tinh nghịch hỏi ngài: -Thưa cha, tại sao cha khấn khó nghèo mà cha lại đi giao du với dân giàu?

Ngài vui vẻ đáp lại: – Có người giàu vật chất, nhưng tâm linh nghèo lắm. Phải học biết chia sẻ thì tinh thần mới giàu. Vật chất là ơn huệ Chúa ban. Biết chia sẻ nó tức là đã sống tinh thần nghèo. Cũng như đôi mắt là ơn huệ. Biết nhìn nhau trong yêu thương là đã mở lối cho chân lý đi về.

Rồi một chiều lạnh giá tuyết phủ, ngài đến bên tôi nhẹ nhàng đề nghị: – Ngày mai con chở cha ra phi trường nhé!
– Cha đi đâu vậy? Tôi hỏi.
– Cha đi giảng tĩnh tâm cho một Giám mục. Ngài trả lời.
Tôi sửng sốt tròn xoe đôi mắt nhìn ngài. Hoá ra, ngài vẫn thường xuyên đi giảng tĩnh tâm cho các Giám mục và linh mục Hoa Kỳ ở nhiều giáo phận, vì thế sân bay đã trở nên quá quen thuộc đối với ngài. Sau chuyến đi này, sẽ có một Tổng Giám Mục Anh Giáo đến tại cộng đoàn này để xin ngài hướng dẫn cắm phòng. Vị Giám mục này vẫn đến đây hàng năm để xin kẻ mù này soi dẫn, và họ đã trở nên bạn thân với nhau suốt bao năm qua.

Tôi lặng im. Một xúc cảm mãnh liệt dâng trào. Lạ quá, Chúa vẫn làm phép lạ hàng ngày trong những hạnh phúc đan quyện nỗi đau, trong những lãnh nhận và trong từng mất mát. Ngài vẫn hiện hữu trong từng đôi mắt sáng và trong những ánh mắt mù lòa.

Làm sao có thể nghi ngờ về sự hiện hữu của Thượng đế khi tiếp xúc với những con người như vị linh mục mù này. Lòng tin của tôi thì yếu ớt, nhưng khi gặp Ngài, tâm hồn như được nung lên trong niềm tin. Tôi vẫn mãi suy tư, dưới một cái nhìn nào đó, Thiên Chúa đang dùng một người mù để hướng dẫn bao vị lãnh đạo mắt sáng.

Hôm sau, tôi tiễn ngài ra phi trường. Ngài ra đi và rồi đã trở lại như bao con người bình thường khác. Dù thế, tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó thật phi thường trong những cái bình thường ấy. Phi thường của tình yêu, sức mạnh, của ân sủng, của tất cả những gì mà Thiên Chúa có thể làm được cho con người và qua con người, ngay cả trong những con người tàn tật nhất.

Sáu tháng ở Nebraska qua đi thật nhanh. Tôi phải chia tay ngài trong nuối tiếc, trong lòng kính trọng và yêu thương. Vẫn ước mong một ngày nào đó được ghé lại thăm ngài. Có lẽ lần tới khi trở lại, mình sẽ không còn hoang mang lo sợ như lần đầu mới đến, vì biết rằng nơi mảnh đất xa xôi đó, đang rực lên một tia sáng huyền nhiệm trong ánh mắt của một linh mục mù.

Nguyễn Thảo Nam

From: Anh Dang & KimBang Nguyen


 

Ơn này sẽ theo mình suốt cuộc đời này…Truyen ngan HAY

Công Tú NguyễnChuyện tuổi Xế Chiều

Mình với chồng lấy nhau được 6 năm, 2 đứa con, đứa lớn 6 tuổi, đứa bé 2 tuổi. Mình lấy chồng khi còn học năm cuối, chồng ra trường đi làm được 2 năm. Điều mình muốn nói là đứa con đầu không phải con của chồng mình…

Khi biết mình mang thai, hắn và gia đình nhà hắn đã chối bỏ. Trong lúc hoang mang chưa biết thế nào thì chồng mình nói: để anh làm bố đứa bé, anh cũng biết là mình không hề yêu anh, nhưng anh nói : Hãy để một đám cưới diễn ra, để đứa con được chào đời và nếu cần thì sinh con xong thì chúng mình ly dị. Anh còn dặn rằng: đừng để ai biết sự thật về đứa bé, nhất là chị của anh.

Ngày anh nói với chị về việc xin cưới, mình đã rất sợ. Nhưng chị của anh bảo: có bầu thì cưới, mày chị còn nuôi được cả hơn chục năm nay nữa là…Xong chị nói : em lấy thằng T nhà chị là thiệt thòi nhiều lắm, thằng T mồ côi, thiếu tình thương, giờ em hãy cho nó một gia đình đúng nghĩa.

Sau 6 năm, mình nghĩ mình đã được hạnh phúc trọn vẹn khi có một người chị chồng như trong mơ, môt người chồng yêu thương mình và hai đứa con khoẻ mạnh.

Nhưng rồi hắn ta liên lạc với mình, nói đúng hơn là hắn tống tiền mình. Nếu không đưa cho hắn 500tr, thì hắn sẽ cho chị chồng mình biết sự thật về đứa con. Mình thật sự rất sợ, chồng mình thì bảo hay cứ đưa tiền cho yên chuyện vì số tiền đó đối với nhà mình thì cũng không phải lớn.

Nhưng rồi chị chồng mình cũng biết chuyện, hắn đã nói cho chị biết.

Chị hỏi vợ chồng mình về đứa bé. Lúc đó, mình chỉ biết khóc, chồng mình thì im lặng. Chị nhìn 2 đứa con mình xong hỏi chồng mình: giờ chị hỏi thằng T một câu thôi, B có phải con em không? Chỉ cần trả lời Có hoặc không, không cần giải thích. Chồng mình suy nghĩ xong nói: Có .

Chị nói: thế là được rồi, hai đứa không phải suy nghĩ gì nữa. Thằng T bảo B là con nó, thì tức là con nó, là cháu chị. Mọi chuyện còn lại để chị giải quyết. Cấm đứa nào can thiệp làm cho chuyện mà rắc rối thêm .

Xong chị làm 1 cái xét nghiệm ADN. Tất nhiên, mẫu lấy xét nghiệm là của chồng mình và đứa con thứ 2. Rồi đưa cho hắn ta xem kết quả huyết thống là cha con để kết thúc mọi chuyện.

Bằng cách nào đó, mình nghe được hắn bị mấy anh chị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết và phải đi nơi khác sống.

Chồng mình thì bảo chuyện gì chị anh chẳng làm được, nếu không thì chị đã không giữ được cái nhà này đến bây giờ.

Sau sóng gió đó, chị nói chuyện riêng với mình, chị nói: một đứa trẻ mồ côi, thiếu cha hay thiếu mẹ rất đáng thương, chị không muốn gia đình này, 2 đứa cháu của chị phải thiếu tình thương của bố hay mẹ hết. Thằng B mãi là con của thằng T, là cháu của chị. Còn chuyện không phải con của T thì chị biết từ lúc em đẻ rồi, B nhóm máu A trong khi nhà chị là nhóm O, em cũng là O. Tưởng giấu mà được à. 16 năm trước, chị đã hứa với bố mẹ là dù chuyện gì xảy ra, thì chị cũng bảo về gia đình này, bảo vệ thằng T. Giờ em và 2 đứa nhỏ là một phần của gia đình này, một phần của thằng T chị cũng bảo vệ đến cùng. Trời có sập xuống, chị cũng đỡ cho chúng mày. Chuyện này, kết thúc tại đây. Không nghĩ, không nhớ đến nó nữa, giờ nhìn về phía trước sống sao cho tốt thôi.

6 năm trước, chồng mình đã cứu 2 mẹ con mình, cứu danh dự cho cả nhà mình. Đến giờ, chị chồng lại cứu cuộc đời của 2 mẹ con mình lần nữa. Cả đời này mẹ con mình mang ơn chồng và chị chồng. Ơn này sẽ theo mình suốt cuộc đời này…


 

SỰ THA THỨ – Truyen ngan

Từ một câu chuyện có thật:

Tại một quán ăn ở San Jose, có một cô hầu bàn phụ trách mang thức ăn lên cho chúng tôi, nhìn cô ấy trẻ trung tựa như một chiếc lá non.

Khi cô ấy bê cá hấp lên, đĩa cá bị nghiêng. Nước sốt cá tanh nồng rơi xuống chiếc cặp của tôi đặt trên ghế. Theo bản năng, tôi muốn nhảy dựng lên, nộ khí xung thiên. Thế nhưng, khi tôi chưa kịp làm gì thì đứa con gái yêu của tôi bỗng đứng dậy, nhanh chóng đi tới bên cạnh cô gái hầu bàn, nở một nụ cười dịu dàng tươi tắn, vỗ vào vai của cô bé và nói: “chuyện nhỏ thôi, không sao đâu”.

Cô hầu bàn vô cùng ngạc nhiên, luống cuống kiểm tra chiếc cặp của tôi, nói với giọng lúng túng: “Tôi… để tôi đi lấy khăn lau … ”.

Không thể ngờ rằng, con gái tôi bỗng nói: “Không sao, mang về nhà rửa là sạch thôi. Chị đi làm việc của chị đi, thật mà, không sao đâu.”

Khẩu khí của con gái tôi thật là nhẹ nhàng, cho dù người làm sai là cô hầu bàn.

Tôi trừng mắt nhìn con gái, cảm thấy bản thân mình như một quả khí cầu, bơm đầy khí trong đó, muốn phát nổ nhưng không nổ được, thật là khốn khổ.

Con gái bình tĩnh nói với tôi, dưới ánh đèn sáng lung linh của quán ăn, tôi nhìn thấy rất rõ, con mắt của nó mở to, long lanh như được mạ một lớp nước mắt.

Tối hôm đó, sau khi quay trở về khách sạn, lúc hai mẹ con nằm lên giường, nó mới dốc bầu tâm sự…

Con gái tôi phải đi học ở London 3 năm và để huấn luyện tính tự lập cho nó, chồng tôi quyết định không cho nó về nhà vào kỳ nghỉ, anh ấy muốn nó tự lập kế hoạch để đi du lịch, đồng thời cũng muốn nó thử trải nghiệm tự đi làm ở Anh Quốc.Con gái tôi hoạt bát nhanh nhẹn. Khi ở nhà, mười đầu ngón tay không phải chạm vào nước. Những công việc từ nhỏ tới lớn cũng không đến lượt nó làm. Vậy mà khi rơi vào cuộc sống lạ lẫm tại Anh Quốc, nó lại phải đi làm bồi bàn để thể nghiệm cuộc sống.

Ngày đầu tiên đi làm, nó đã gặp phải rắc rối.

Con gái tôi bị điều đến rửa cốc rượu trong nhà bếp. Ở đó có những chiếc cốc thủy tinh cao chân trong suốt, mỏng như cánh ve, chỉ cần dùng một chút lực nhỏ là có thể khiến chiếc cốc bị vỡ, biến thành một đống vụn thủy tinh.

Con gái tôi thận trọng dè dặt, như bước đi trên băng, không dễ dàng gì mà rửa sạch hết một đống lớn cốc rượu. Vừa mới thả lỏng không chú ý, nó nghiêng người một chút, va vào một chiếc cốc, chiếc cốc liền rơi xuống đất, “xoảng, xoảng” liên tục những âm thanh vang lên. Chiếc cốc hoàn toàn biến thành đống thủy tinh vụn lấp lánh trên mặt đất.“Mẹ ơi, vào thời khắc đó, con có cảm giác bị rơi xuống địa ngục.”… giọng nói của con gái tôi vẫn còn đọng lại sự hồi hộp lo lắng.

“Thế nhưng, mẹ có biết người quản lý ca trực đó phản ứng thế nào không? Cô ấy không hề vội vàng mà bình tĩnh đi tới, kéo con lên và nói: “Em gái, em không sao chứ?”

Sau đó, cô ấy quay đầu lại nói với những người khác: “Các bạn mau đến giúp cô gái này dọn dẹp sạch đống thủy tinh nhé!”

Đối với con, ngay đến cả nửa câu trách móc cũng không có!” Lại một lần nữa, khi con rót rượu, không cẩn thận, làm đổ rượu vang nho lên chiếc váy trắng của khách, khiến cho chiếc váy trở nên loang lổ. Cứ tưởng vị khách đó sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ cô ấy lại an ủi con: “không sao đâu, rượu ấy mà, không khó giặt.”. Vừa nói, vừa đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vào vai con, rồi từ từ đi vào phòng vệ sinh, không nói toang lên, cũng không làm ầm ĩ, khiến con tròn mắt như con chim yến nhỏ vì quá đỗi ngạc nhiên.

Giọng nói của con gái tôi, mang đầy tình cảm: “Mẹ à, bởi vì người khác có thể tha thứ lỗi lầm của con trước đây, nên mẹ hãy coi những người phạm sai lầm kia như con gái của mẹ, mà tha thứ cho họ nhé!”

Lúc này, không khí trở nên tĩnh lặng như màn đêm. Tròng mắt của tôi ướt đẫm lệ…

Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính mình. Như tác giả nổi tiếng Andrew Matthews từng viết:

“Bạn tha thứ cho mọi người vì chính lợi ích thân thiết của bạn. Nó sẽ làm cho bạn hạnh phúc hơn.”

Các bạn thân mến của tôi,

Chúng ta cảm động khi được người khác tha thứ. Điều đó khiến chúng ta có thể thay đổi hành vi và lời nói của chính mình. Hãy để những thiện ý này lưu truyền mãi về sau … như thế, mỗi ngày của chúng ta, sẽ là mỗi ngày hạnh phúc và may mắn!

THA THỨ, không dễ lắm đâu, nhưng hãy cố gắng bạn nhé!

Nguồn: Hito Nakazomo, Trinh DinhDung

From: lucie 1937& NguyenNThu


 

THIỆN BÁO – Nguyễn Ngọc Yến -Truyen ngan

Nguyễn Ngọc Yến 

Câu chuyện của tôi thật 100%, xảy ra cách đây 24 năm.

Giữa thời buổi khó khăn, nhà cửa và vàng lên giá với tốc độ không ngờ được thì hai vợ chồng tôi tách khỏi gia đình chồng dẫn dắt hai đứa con thơ đi mua nhà. Sau khi dọn vào nhà mới một tuần, khoảng 5h chiều vợ chồng tôi ngồi bên cửa sổ bàn tính ngân sách gia đình.

-“Chúng ta còn nợ chị Hai… Vậy thì chúng ta sẽ dành trọn lương anh trả nợ dần với lãi 3% một tháng, còn lương em thì lo chi tiêu trong gia đình và lo cho con cái học hành”.

Đến 9h tối, bỗng dưng chúng tôi nghe tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng mở cửa cho cô hàng xóm cạnh nhà vào chơi. Sau khi chào hỏi làm quen, cô mở lời:

-“Chị Yến, lúc chiều vợ chồng tôi nghe lén được là anh chị vay của người ta một số tiền với mức lãi suất là 3%. Tôi với anh Năm bàn tính rồi đem qua cho anh chị mượn số tiền này trả lại cho người ta. Chứ làm cô giáo như chị lại nuôi hai con nhỏ làm sao mà trả lãi cho đủ. Chị cứ yên tâm, bao giờ trả cũng được. Tôi không túng thiếu gì và cũng không lấy lãi.”

Vợ chồng tôi cực kỳ ngạc nhiên về việc này, vì người hàng xóm mới mẻ này có biết gì về chúng tôi đâu? Thế nên chúng tôi nhất định từ chối nhiều lần về số tiền mà cô hàng xóm tốt bụng đã đem đến tận nhà cho chúng tôi mượn. Tôi đem số tiền qua nhà trả lại, cô ấy lại đem qua. Làm như thế hơn 3 lần. Chúng tôi đành lòng nhận.

Chúng tôi ở cạnh nhà nhau. Vợ chồng tôi đi làm suốt ngày thì gần như hai đứa con tôi được cả nhà cô ấy chăm sóc rất chu đáo, mặc dù tôi luôn khóa cửa nhưng gia đình vẫn đưa bánh trái thức ăn qua cửa sổ.

Chúng tôi ngại lắm, nên nhiều lúc từ chối vì tôi hiểu được “Bánh sáp đi thì bánh quy lại”, nhưng chúng tôi đang tiết kiệm để trả nợ thì làm sao mà có thể chi tiêu rộng rãi như gia đình hàng xóm được. Tôi thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng của mình thì anh hàng xóm nói:

– Chị ơi, sống ở đời mà, người này giúp qua, thì người kia giúp lại. Tính toán so đo làm gì. Chị biết không, ngày xưa, ba tôi đi Việt Minh bị Pháp bắn chết ở cầu sắt Tân An, Long An, không cho lấy xác. Mẹ tôi dắt tôi lúc ấy mới 5 tuổi đầu, đứng xin xác ba tôi đem về chôn, nhưng mẹ không biết nói tiếng Pháp. Đành đứng đó khóc. Bỗng dưng có một người lạ đến xin dùm, rồi còn lấy tàu chở xác ba tôi về quê chôn cất đàng hoàng nữa. Chị xem, bây giờ tôi muốn đền ơn cũng không biết ông ấy ở đâu mà đền ơn cho được. Chỉ biết ông ấy là chủ tàu “Sông Hương” thôi. Mà ngày nay làm gì còn chiếc tàu Sông Hương đó ở Long An.”

Tôi nghe ông hàng xóm kể mà “đầu mọc ốc và tay nổi da gà”. Thế mới biết trời đất sắp xếp thật lạ lùng.

Bạn có tin không? Ông chủ tàu Sông Hương ngày đó chính là người cha đã đẻ và nuôi dậy tôi lớn khôn. Cha tôi lúc làm việc phước đức đó, chắc chắn không nghĩ rằng con của người được cha chôn cất đó lại SẼ ĐỐI XỬ TỐT với con mình.

 Nguyễn Ngọc Yến 

From: NguyenNThu

ĐỪNG QUÊN CÁI CHÍNH-Truyện ngắn

Chuyện tuổi Xế ChiềuCông Tú Nguyễn  

Một người đàn bà nghèo khổ bế đứa trẻ đi ăn xin, một lần bà ta đi ngang qua một cái hang. Bỗng nghe văng vẳng bên tai:

“Ngươi có thể vào trong và lấy bất cứ thứ gì mình muốn, nhưng đừng quên cái chính và hãy nhớ một điều: sau khi ngươi trở ra thì cửa hang sẽ đóng lại vĩnh viễn, tuy vậy hãy lợi dụng cơ hội hiếm có này và nhớ đừng quên cái chính”. Nghe lời bà ta đi vào trong hang. Bà bị lóa mắt bởi vô số những thứ quý giá: vàng bạc, châu báu, kim cương. Bà ta đặt đứa con xuống và bắt đầu nhặt mọi thứ có thể và nhét hết vào mọi nơi trên người. Bên tai văng vẳng lời nhắc nhở: “ngươi chỉ có 8 phút thôi và đừng quên cái chính !”.

Sau khi đã nhét đầy người vàng bạc châu báu cũng là lúc hết giờ. Bà ta vội vã rời khỏi hang, cũng là lúc cửa hang đóng sập lại. Chợt bà ta sực nhớ đến đứa trẻ còn ở trong hang. Bà ta vứt tất cả vàng bạc châu báu đã lấy được và lăn ra khóc lóc vật vã. Nhưng chẳng ích gì vì cửa hang đã vĩnh viễn đóng lại.

Trong cuộc đời chúng ta cũng có khoảng 80 năm để sống ở đời và từ trong sâu thẳm đáy lòng luôn có một âm thanh nhắc nhở chúng ta:

‘ ĐỪNG QUÊN CÁI CHÍNH ‘.

Nhiều khi con người vì ham kiếm thật nhiều tiền, nhiều khi ăn chơi vô độ, hoặc chạy theo danh vọng, sắc đẹp mà quên đi cái chính của cuộc đời: đó là chăm chút đời sống tâm linh, cho gia đình, cho những người thân yêu là cha mẹ. con cái. chồng vợ…là giá trị của đạo đức làm người. Nhoáng cái đã hết 80 năm. Đến khi sắp nhắm mắt mới nhận ra mình đã quên đi cái chính thì ôi thôi đã muộn….!!!

Sưu tầm


 

Sao con gọi Mẹ không ơi?-Truyen rat ngan

Những Câu Chuyện Thú Vị

Sao con gọi Mẹ không ơi?

Lòng con buồn lắm một trời xót xa!

Sáng nay Mẹ nói rằng là:

“Chiều về Mẹ sẽ mua quà cho con…”

 

Và rồi con đợi mỏi mòn.

Mẹ về đất lạnh bỏ con nơi này!

Lệ lòng sao quá đắng cay.

Trời ơi sao nỡ sắp bày biệt ly.

 

Mẹ ơi! Về với con đi…

Đừng xa con nhé đừng đi một mình!

Mẹ nằm yên đó lặng thinh.

Để con ở lại chỉ mình con thôi.

 

Giờ con mất Mẹ thật rồi!

Từ nay con sống mồ côi nơi này!

Mẹ về với gió ngàn mây…

Con tìm đâu được tháng ngày xa xưa.

ST, ảnh mạng.

Tâm ta thế nào thì nhìn ra thế ấy-Truyện ngắn HAY

Một hôm Tô Đông Pha đến chơi chùa, cùng ngồi thiền với nhà sư, trong khi ngồi thiền thấy an lạc xuất hiện. Xả thiền xong, Tô rất vui vẻ hỏi nhà sư:

– Ngài thấy tôi ngồi thiền như thế giống cái gì?

– Trông ngài giống như Đức Phật.

Tô nghe thế vui lắm. Thiền sư hỏi lại:

– Thế ngài thấy tôi ngồi thiền giống cái gì?

Tô đáp:

– Trông ngài ngồi thiền giống một đống phân bò.

Thiền sư nghe thế cũng hứng chí lắm.

Tô Đông Pha cười suốt dọc đường về, nghĩ bụng hôm nay ta đã thắng lão hòa thượng đó một phen rồi. Bị ta nói là đống phân bò mà không bẻ lại được câu nào cả.

Tô về khoe với em gái Tô tiểu muội:

– Hôm nay anh đã qua mặt được lão sư già đó rồi.

Tô tiểu muội hỏi chuyện gì, Tô Đông Pha hào hứng kể lại. Tô tiểu muội cười ầm lên, Tô Đông Pha càng hào hứng.

Tiểu muội nói:

– Muội cười là cười huynh đó, huynh lại thua lão hòa thượng ấy rồi.

Tô ngạc nhiên hỏi thế nào. Tiểu muội đáp:

– Tâm lão hòa thượng là tâm bồ tát, nên thấy huynh cũng giống như Bồ tát. Còn tâm của huynh thì toàn phân bò nên huynh thấy hòa thượng như đống phân bò thôi. Tâm huynh như thế làm sao mà bằng được tâm lão hòa thượng.

Tô đỏ mặt tía tai, xấu hổ với em gái quá.

Trong tâm thức của con người chứa đựng rất nhiều hạt giống. Nếu mình để cho những hạt giống của giận hờn, ganh tỵ, ích kỷ, hơn thua… có cơ hội phát sinh thì mình nhìn đâu cũng thấy “phân bò” hết.

Ngược lại, nếu mình biết nuôi dưỡng và phát triển những hạt giống từ bi, hỷ xả, biết ơn, cảm thông, tha thứ… thì nhìn ai cũng thấy yêu thương.

(ST)

Từ câu chuyện này ta thấy rằng những người tự xưng là tín đồ của bất cứ tôn giáo nào mà lên tiếng chê bai nói xấu các tôn giáo khác thì chúng ta biết rằng họ chẳng phải là người tâm linh công chính,thuần thành

Bí quyết thành công trên đời về cả 2 mặt vật chất và tinh thần là : LÚC NÀO CŨNG NHÌN VÀO MẶT TỐT ĐẸP CỦA MỖI NGƯỜI , BỔ SUNG CHO ĐIỀU TỐT CỦA CHÍNH MÌNH ĐỂ 2 BÊN ĐỀU CÓ LỢI.

TẠI SAO VẬY : VÌ NHÀ AI CŨNG CÓ RÁC, RÁC CỦA MÌNH ĐỔ ĐI CHƯA HẾT, MÀ MANG RÁC CỦA NGƯỜI KHÁC VÀO NHÀ CỦA MÌNH THÌ CÓ BỊ HÔI THỐI RÁNG MÀ CHỊU KHÔNG NÊN TRÁCH MÓC AI CẢ

NÀNG TRĂNG CỦA TA


 

Cái dáng rất buồn- Tác giả Trần Mộng Tú-Truyện ngắn HAY

Trần Mộng Tú

Anh bước vào giai đoạn lú lẫn (Alzheimer) ở cuối đời. Mấy năm nay anh đã thay đổi rất nhiều. Bắt đầu anh quên quên nhớ nhớ, tiếp đến là anh dễ xúc động, anh hay khóc. Mấy năm trước, nghe cô bạn đọc Thơ của anh, anh cười, anh nhớ lại, đọc tiếp theo, chỉ độ một năm sau đó, anh không đọc theo nữa, anh chỉ nghiêng đầu lắng nghe, rồi bật khóc.. Hình như anh biết được người kia vừa nói ra những câu gì rất thân yêu, rất thân thuộc với mình, và điều đó làm anh xúc động, anh khóc rưng rức. Chị lại nhỏ nhẹ dỗ anh:

– Nín đi, nín đi, Thơ của anh, cô ấy nhớ đấy mà, phải vui chứ.

Anh nghe chị, ngoan như em bé, lau nước mắt, bằng mấy ngón tay, rồi cười, một nụ cười rất thơ trẻ.

Những năm kế tiếp, anh bắt đầu quên mặt họ hàng, quên mặt những người bạn thân, anh chỉ nhớ có chị thôi. Anh 85 tuổi, chị 80 tuổi. Hai vợ chồng già sống với nhau, con trai, con gái đều có gia đình. Đứa ở xa, đứa ở gần cũng vậy thôi. Một năm tụ họp gia đình đôi ba lần vào dịp Lễ, Tết.

Khi anh mới bắt đầu lãng quên, sức khỏe anh vẫn còn tốt, sáng sáng chị chở anh tới Gym. Chị bơi lội, anh ngồi ngoài nắng hóng mặt trời. Chị đi chợ, đi tới nhà bạn họp mặt luôn luôn có anh đi theo. Mỗi ngày anh một chậm hơn và quên nhiều hơn nhưng anh vẫn tự lo được vệ sinh cho mình, chị chỉ cần nhắc.

Rồi bỗng một ngày anh không làm gì một mình được nữa, chị phải phụ anh. Cơ thể chị nhỏ quá so với anh, chị không thể khênh vác, tắm gội cho anh được. Anh bắt đầu ngu ngơ như một đứa trẻ còn mặc tã, mà anh đang mặc tã thật, chị không thể nào khênh, đỡ anh làm những việc vệ sinh cá nhân cho anh. Chị gọi con, con trai chị từ tiểu bang xa về tìm Home Care để gửi Bố vào.

Tìm mãi mới được một nơi gần nhà, Mẹ chỉ lái xe có 8 phút là thăm được Bố. Số tiền hơi cao, nhưng để con lo.

Con ở lại thêm vài ngày nữa yên tâm có chỗ tốt cho Bố mà Mẹ không phải đi xa, muốn thăm Bố lúc nào cũng được. Chị ngậm ngùi:

– Ừ thôi con về nhà với vợ, con đi.

Mấy hôm có con, chị yên tâm.. Con đi rồi, chị một mình trống trải, thấy căn nhà của mình sao nó rộng mênh mông thế này, căn nhà không có anh bỗng tự nhiên thành xa lạ, giống như chính chị cũng vừa dọn vào một ngôi nhà mới, chị buồn trống cả hồn. Buổi tối đi ngủ chị nghĩ tới anh ở nhà mới với những người xa lạ chắc anh còn buồn hơn chị bây giờ. Thương anh quá, chị mong sao cho đến sáng để vào thăm anh.

Anh đã ở nhà mới được hai tuần, mỗi ngày chị tới thăm, người ta không cho chị vào hẳn phòng anh, ngay cả phòng khách cũng chưa được vào (vì đang thời Đại Dịch), họ đưa anh ra ngoài hàng hiên, nơi đó có sẵn mấy cái ghế cho anh chị ngồi gặp nhau. Chị thấy anh sạch sẽ, tươm tất chị cũng mừng, nhưng mỗi lần thấy anh hiền lành như một đứa trẻ ngoan, chị lại mủi lòng.

Sao anh thay đổi nhanh thế! Gặp chị anh không vui, chị đứng lên về anh không buồn, trên nét mặt anh chị không thấy một cảm xúc nào, anh nhìn chị như nhìn cái cây hay bức tường trước mặt, ánh mắt anh không vui, không buồn. Con chim sẻ sà xuống sân cỏ trước mặt hai người, chị cầm tay anh lay lay, chỉ anh, anh nhìn mà như không nhìn, ánh mắt anh không biểu lộ một cảm xúc nào.

Khi tới thăm anh, chị cứ đinh ninh là khi anh bước ra, thấy chị, ánh mắt anh sẽ sáng lên, miệng anh sẽ mỉm cười và khi chị bịn rịn chia tay về, ánh mắt anh sẽ buồn buồn, tay anh sẽ nắm chặt tay chị. Nhưng không, anh thản nhiên đứng lên đi vào, không hề quay đầu lại.

Chị không thấy anh khổ, không thấy anh buồn hay vui. Hình như anh không còn cảm giác buồn vui nữa. Sao anh thay đổi nhanh thế!

Chị nghĩ tới ba tháng mùa Đông sắp tới, người ta đã cho chị biết là sẽ không có thăm viếng vì trời lạnh người già yếu không thể ra ngoài hiên được và thân nhân vẫn chưa được quyền vào bên trong, nếu đại dịch vẫn còn.

Chị nghĩ tới nét mặt vô cảm xúc của anh, nghĩ tới hình ảnh anh đi vào không hề quay đầu lại và chị đứng ứa nước mắt nhìn theo dáng cái lưng im lặng của anh khuất sau cánh cửa.

Trời ơi trong 3 tháng mùa Đông, ngay cả cái lưng im lặng, cái dáng rất buồn đó, chị cũng không được nhìn thấy, mặc dù nó vẫn hiện hữu.

Bất giác chị ôm mặt mình nấc lên.

Trần Mộng Tú

Tháng 9-18-2020

From: TU-PHUNG

Ghi chu’: Tôi có hai người bạn cũng bị bịnh Alzheimer này. Hai người bạn này đã chết. Rất may là vợ con còn thương, chưa có đưa vào nursing home.

Phụng


 

Đáng mặt đàn ông – Biên soạn: Trần Linh -Truyện ngắn

Chi NguyenNhững câu chuyện Nhân Văn

Trước khi đến với chồng, tôi từng yêu một người đàn ông khác. Tôi yêu anh ta điên cuồng, yêu say đắm dù bị lừa dối hết lần này đến lần khác.

Nhiều người trách tôi dại khi lao vào yêu một kẻ chẳng ra gì, chỉ biết lừa tình lừa tiền tôi nhưng tôi vẫn không sáng mắt ra nổi. Cho đến khi tận mắt xem được mấy video nóng của anh ta với những cô người yêu khác, tôi mới đau khổ buông tay.

Phải mất 2 năm tôi mới bình ổn được tâm lý và mở lòng mình để yêu chồng tôi hiện tại. Anh điềm tĩnh, chững chạc, ít nói mà đã nói câu nào là dứt khoát, mạnh mẽ câu ấy. Tôi bị thu hút bởi tính cách quyết đoán ấy của anh.

Thấy chúng tôi đăng ảnh đính hôn, ảnh cưới lên facebook, người yêu cũ đã gọi điện cho tôi. Nhận ra giọng nói của anh ta, tim tôi đập thình thịch. Anh ta cười cợt, bảo tôi cưới mà không mời, rồi hỏi tôi có còn nhớ chuyện cũ không? “Những lần ở bên nhau, em nồng nhiệt lắm, không biết nếu chồng em biết được, anh ta sẽ nghĩ gì đây? Muốn yên chuyển cho anh 50 triệu”. Anh ta cười lớn rồi cúp máy, còn tôi điếng người. Tôi làm gì có tiền mà gửi.

Ngay sau đó, người yêu cũ gửi tin nhắn bảo tôi đến điểm hẹn, nếu không tới, anh ta sẽ gọi thẳng cho chồng tôi.

Mấy hôm đó, tôi lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Có lẽ chồng tôi cũng nhận ra điều bất thường ở vợ nên liên tục hỏi han. Dù vậy, tôi vẫn không dám nói ra những gì mình đang chịu đựng. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ không làm theo yêu cầu của người yêu cũ. Dù lo sợ nhưng tôi vẫn nghĩ chắc người yêu cũ chỉ hù dọa mình thôi, anh ta làm sao có được số điện thoại của chồng tôi?

Nhưng tôi đã lầm…

Khi đang ăn cơm tối, chồng tôi nhận được điện thoại từ một số lạ. Ngay sau đó, anh mở loa ngoài cho tôi nghe. Da gà tôi nổi hết lên, lạnh hết cả người khi nghe giọng nói vang lên: “Anh có muốn biết chuyện cũ của vợ anh không nhỉ?”. Là anh ta, là kẻ tôi hận thấu xương.

Chồng tôi để yên cho anh ta nói. Anh ta luyên thuyên một hồi, kể đủ chuyện từ khi tôi và anh ta còn yêu nhau, tôi đã say đắm anh ta thế nào rồi những lần ân ái ra sao? Tôi ngồi thần người, tâm trí rối loạn hoàn toàn. Tôi đã nghĩ chồng sẽ giận dữ lắm, sẽ đập nát điện thoại, sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà….

…. Không ngờ, anh bình tĩnh đáp lại: “Tôi ghi âm cuộc gọi rồi nhé. Tôi có thể sử dụng cuộc gọi này để kiện anh vì tội xúc phạm danh dự người khác đấy. Nên nhớ, ai cũng có quá khứ, tôi yêu vợ, đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận quá khứ của cô ấy dù nó có xấu xa thế nào? Còn anh, là đàn ông mà nói xấu, bới móc chuyện cũ để phá hạnh phúc người yêu cũ thì hèn hạ quá, dùng nó để tống tiền lại quá khốn nạn”.

Tôi á khẩu, sốc đến mức không thể tin được. Chồng tôi tắt máy, ôm lấy tôi an ủi. Anh bảo dù tôi có thế nào thì đó cũng là quá khứ rồi. Điều anh trân trọng là hiện tại và tương lai, anh tin tôi sẽ không để anh phải thất vọng. Lúc này, bao nhiêu gánh nặng tôi cố mang theo như vỡ tan, tôi bật khóc ngon lành trong vòng tay của chồng. Anh bao dung, yêu thương tôi nhiều quá. Nhưng tôi vẫn sợ gã người yêu cũ vẫn tiếp tục làm phiền mình và sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của vợ chồng tôi, nhưng rồi bao năm qua trôi đi tôi làm mẹ hai đứa trẻ vẫn hạnh phúc trong vòng tay chồng.

Kỷ niệm năm năm ngày cưới bạn chồng nói chuyện tôi mới biết, người yêu cũ hèn hạ hẹn chồng tôi ra để đưa cho xem ảnh trong điện thoại nói sẽ tung lên mạng..Chồng tôi túm lấy điện thoại của lão ta nhúng vào ly bia và nói nếu đụng vợ tôi lần nữa thì sẽ biến khỏi đất này, có cho lão ấy 5triệu để mua lại điện thoại Samsung như của lão.

Tôi mang ơn chồng và dặn lòng mình chăm sóc bố con anh kỹ hơn nữa, chồng đến bên tôi nói quên mọi chuyện đi, chúng ta còn con nữa nào thổi nến đi nào.…

Đáng mặt đàn ông.

Biên soạn – Trần Linh

Bài và ảnh sưu tầm.

 

CUỘC SỐNG VỐN RẤT DƠN GIẢN-Truyen ngan HAY

Nghệ Lâm Hồng

Tên của anh là Jon Jindai, anh sinh ra tại một làng quê nghèo ở miền bắc Thái Lan. Mọi người dân ở đây hầu như đa phần lúc nào cũng đều nhàn rỗi. Trong một năm chỉ có khoảng 2 tháng bận rộn: một tháng để trồng lúa, một tháng thu hoạch lúa. Những thời gian khác còn lại họ thường câu cá, tán gẫu trò chuyện…

Trong những năm tháng giản dị tưởng chừng dài vô tận như vậy, anh Jon Jindai dần dần trưởng thành và trở thành một chàng thiếu niên quê mùa. Lúc này, anh phát hiện hầu hết những người trẻ tuổi trong làng đều ra thành phố lớn và đang bắt đầu theo đuổi cái gọi là “thành công”.

Vì vậy, anh Jon cũng không thể chịu đựng được và chọn Bangkok là điểm đến của mình.

Sau những nỗ lực, cuối cùng anh đã có thể bước vào cánh cổng trường luật, nhưng không thể nghĩ rằng cuộc sống của mình lại càng khó khăn hơn…

Mặc dù trước đó anh đã từng theo các nhà sư Thái Lan học tập một thời gian nhưng rất không may, anh vẫn chỉ là một chàng thanh niên tìm tòi học tập.

Do quá nghèo nên anh không thể dành hết thời gian để học tập ở trường, thay vào đó anh phải ra ngoài để làm các công việc lặt vặt khác kiếm tiền.

Việc học hành không được thuận lợi đã khiến chàng trai trẻ mang đầy hoài bão bắt đầu cảm thấy hoài nghi và oán giận cuộc đời. Về phần sinh hoạt cuộc sống, anh vẫn phải đối mặt với vô vàn khó khăn.

Thời gian làm thêm, Jon bắt buộc phải sống cùng với hàng chục người trong một căn nhà, mỗi bữa cơm chỉ được ăn một bát mì Thái hoặc cơm chiên.

Anh đã từng phải làm những công việc như gác cổng khách sạn, phát tờ rơi trên phố, rửa bát đĩa nhà hàng. Mỗi ngày đều khiến anh mệt mỏi không thể cất đầu lên được, không khác gì một kẻ nô lệ.

Cứ như vậy, chàng thanh niên Jon càng ngày càng bế tắc và mê mang không biết cuộc đời mình sẽ thế nào.

Sau 7 năm gian khổ ở Bangkok, Jon trở về quê hương và bắt đầu một cuộc sống mới ở cách thành phố Chiang Mai về phía bắc khoảng 50 km.

Tại thời điểm đó Jon không thể nghĩ rằng, vì quyết định này mà đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình.

Cuộc sống mới của Jon đã bắt đầu như thế này: anh bắt đầu khai khẩn đất hoang, cải tạo lại một vườn rau rộng khoảng 2000 m2. Điều này sẽ khiến cho anh suốt 4 mùa cả năm đều có thể thu hoạch được các loại trái cây và rau quả mà không phải lo nghĩ. Anh còn đào 2 cái ao nuôi cá, cá ăn không hết lại đem cho nhà hàng xóm, cho không hết lại mang đi bán.

Những ngày tháng trôi qua như lại phảng phất trở lại quãng thời gian nhàn hạ và chỉ bận rộn đúng 2 tháng mỗi năm trước kia. Anh Jon lại tràn ngập niềm vui hạnh phúc. Anh Jon thu hoạch được 4 tấn thóc, cả gia đình một năm chỉ ăn tới nửa tấn, số còn lại được đem bán. Xuân qua thu đến, cuộc sống của anh ngày một dễ chịu hơn.

Anh nghe nói người bạn học xuất sắc nhất của mình đã có thể mua được nhà tại Bangkok nhưng lại phải gánh món nợ tới ba thập kỷ. Anh thầm cảm tạ và vui mừng vì quyết định không ở lại thành phố của mình. Anh cho biết: với thành tích học của tôi thì có đến 300 năm cũng không mua nổi một căn nhà!

Jon đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, sau đó anh quyết định sẽ tự tay xây dựng một ngôi nhà cho mình!

Lần này Jon đã có đủ đất và đủ thời gian, nhưng anh vẫn không có tiền. Nhưng nói cho cùng, tiền không phải là thứ quan trọng nhất. Jon đã tự học kĩ thuật xây nhà bằng gạch, mỗi buổi sáng anh cần cù làm việc từ 5h – 7h tối, không tới 3 tháng một ngôi nhà đã được xây dựng hoàn thành.

Kể từ đó, mỗi năm Jon xây dựng ít nhất một ngôi nhà, cho tới bây giờ anh đã xây dựng được hơn chục ngôi nhà trong trang trại của mình. Mỗi một ngôi nhà đều như một biệt thự trang viên, thậm chí đến nỗi đêm nào anh cũng phải suy nghĩ xem mình sẽ qua đêm ở căn nhà nào.

Ngoài việc xây dựng nhà, anh Jon cũng rất quan tâm và cảm thấy hứng thú với nghệ thuật trang trí. Dần dần, tiếng tăm về bản lĩnh xây dựng nhà của anh Jon ngày càng lan rộng khắp nơi, quy mô trang trại cũng ngày càng phát triển hơn nhiều.

Anh thậm chí còn thiết lập thương hiệu trang trại riêng của mình: Pun Pun Organic Farm.

Nhiều người bắt đầu tìm đến và nhận anh làm thầy giáo. Anh cũng rất vui vẻ và bắt đầu dậy họ làm thế nào để khai hoang, trồng cây mà không cần dùng đến bất kỳ loại thuốc trừ sâu hay phân bón hóa học nào…

Các học trò của ông không chỉ đến từ những thôn làng lân cận, mà còn có những người trẻ tuổi nước ngoài khác đến từ Hà Lan, Hoa Kỳ. Họ đã trở thành những người hâm mộ những triết lý sống đáng tin cậy của Jon.

Making arches

Thế rồi khi càng có nhiều người hơn việc ăn uống đã trở thành một vấn đề. Do đó, Jon lại mở ra 2 nhà hàng hữu cơ, thành lập nên một trang trại du lịch Thái Lan của riêng mình. Nơi mọi người có thể cùng nhau thảo luận về dưỡng sinh và thưởng thức các thực phẩm sạch hữu cơ. Còn có cô gái đã mở một lớp tập luyện yoga ngay tại một trong những căn nhà của Jon.

Cũng chính tại thời điểm này, những người nông dân Thái Lan đã được biết đến thế nào là một tình yêu xuyên biên giới. Những phẩm chất đáng quý từ người đàn ông này đã thu hút cô gái Peggy Reents đến từ bang Colorado, Hoa Kỳ.

Họ đã kết hôn với nhau và sau đó có một cậu con trai, một sự kết tinh ngọt nào của mối tình đẹp.

Câu chuyện thú vị của chàng trai Jon đã truyền cảm hứng và lan truyền khắp vùng ngoại ô Chiang Mai, thậm chí đã “kinh động” đến cả truyền hình Thái Lan. Vì vậy đài truyền hình đã vội vã tới phỏng vấn người đàn ông Thái này! Không chỉ vậy, Jon đã thu hút sự chú ý của các học giả quốc tế. Josh Kearns thuộc Đại học Colorado cũng đã đến hỏi anh bí quyết làm thế nào để sử dụng vật liệu truyền thống chế tác than.

Sau đó, Jon đã bất ngờ nhận được lời mời từ hội thảo TED nổi tiếng thế giới. Trong các buổi hội thảo này thường bàn về một phạm vi rộng các chủ đề khoa học, văn hóa thuộc phạm vi nghiên cứu và thực hành, thường thông qua hình thức kể chuyện. Người thuyết trình được cho phép tối đa là 18 phút để trình bày ý kiến của mình qua cách sáng tạo và lôi cuốn nhất mà họ có thể.Các diễn giả từng tham gia bao gồm Bill Clinton,Bill Gates, nhà sáng lập Google Larry Page và Sergey Brin, và nhiều người giành giải Nobel khác….

Người vợ Mỹ giúp anh có thể luyện tập tốt tiếng Anh trước khi lên sân khấu để diễn thuyết. Như vậy, người nông dân Thái với tiếng Anh thông thạo đã đứng trên bục sân khấu để diễn thuyết trước những người ưu tú nhất, bài phát biểu của anh với chủ đề: “Cuộc sống rất đơn giản, tại sao bạn lại đi khó khăn như vậy”. Bài phát biểu của anh sau đó đã giành được chiến thắng lớn với những tiếng cười và những tràng pháp tay nhiệt liệt.

Nhưng đồng thời bài phát biểu ý nghĩa này cũng đã để lại cho người nghe một sự suy ngẫm sâu sắc, giống như một câu nói cổ của Ấn Độ: “Đừng đi quá nhanh, hãy đợi linh hồn của bạn. Khi đường đi quá dài có lẽ chúng ta đã quên lý do tại sao chúng ta xuất phát.”

Câu chuyện của anh chàng nông dân Jon thật sự đã truyền cảm hứng cho không ít người. Anh ấy đã cho chúng ta thấy cho dù khó khăn đến đâu, dù cho mọi thứ dường như đóng lại trước mắt ta, vẫn luôn có môt con đường cho chúng ta đi, quan trọng là chúng ta sẽ đi nó như thế nào cho tốt?

Bạch Mỹ


 

Mỗi phút giây của cuộc sống là vô giá và sẽ không bao giờ lặp lại

Thao Teresa

Trong 100 năm nữa, như vào năm 2124, tất cả chúng ta sẽ được chôn cùng người thân và bạn bè của mình. Những người xa lạ sẽ sống trong ngôi nhà mà chúng ta đã đấu tranh để xây dựng, và họ sẽ sở hữu mọi thứ mà chúng ta có ngày hôm nay. Tất cả tài sản của chúng ta (đang có hoặc chưa có) sẽ trở nên xa lạ, bao gồm cả chiếc xe mà chúng ta đã tốn cả gia tài để mua, có thể chỉ trở thành đống phế liệu, hoặc may ra nằm trong tay một nhà sưu tầm xa lạ nào đó.

Con cháu chúng ta có lẽ sẽ không biết chúng ta là ai, cũng không nhớ đến chúng ta. Có bao nhiêu người trong chúng ta biết cha của ông nội mình là ai? Sau khi chúng ta qua đời, có thể chúng ta sẽ được nhớ thêm vài năm nữa, rồi dần chỉ còn là một bức ảnh trên kệ sách của ai đó, và sau vài năm, lịch sử, ảnh chụp và những việc làm của chúng ta sẽ chìm vào quên lãng. Chúng ta sẽ không còn là ký ức.

Nếu một ngày chúng ta dừng lại để phân tích những câu hỏi này, có lẽ chúng ta sẽ hiểu giấc mơ đạt được mọi thứ chỉ là một ảo tưởng ngu ngốc và yếu đuối như thế nào. Nếu có thể suy nghĩ về điều này, chắc chắn cách tiếp cận và suy nghĩ của chúng ta sẽ thay đổi, và chúng ta sẽ trở thành những con người khác.

Luôn muốn có thêm, thì sẽ không còn thời gian cho những điều thực sự giá trị trong cuộc sống này. Ta sẽ muốn đổi tất cả những điều đó để được sống và tận hưởng những cuộc dạo chơi mà ta chưa từng có, những cái ôm mà ta chưa trao, những nụ hôn cho con cái và những người thân yêu của mình, những trò đùa mà chúng ta chưa có thời gian cho nhau. Những khoảnh khắc đó chắc chắn sẽ là những kỷ niệm đẹp nhất, bởi chúng sẽ làm tràn ngập cuộc sống của chúng ta bằng niềm vui.

Và nhiều người trong chúng ta vẫn lãng phí điều này ngày qua ngày bởi lòng tham, sự ích kỷ và không khoan dung.

Mỗi phút giây của cuộc sống là vô giá và sẽ không bao giờ lặp lại. Vì vậy hãy dành thời gian để biết ơn và thưởng thức sự tồn tại của mình.

(Sưu tầm)