Công dân Mỹ gốc Việt mất tích trước khi Tổng thống Obama đến Việt Nam

Công dân Mỹ gốc Việt mất tích trước khi Tổng thống Obama đến Việt Nam

RFA

nancy-622.jpg

Cô Nancy Nguyễn, có biệt danh Bánh Ngọt chụp hình cùng LM Lê Ngọc Thanh tại văn phòng công lý và hoà bình sau khi Cô đến Sài Gòn.

Courtesy FB Nancy Nguyễn

Một công dân Mỹ mất tích tại Sài Gòn trước khi Tổng thống Obama đến Việt Nam.

Cô Nancy Nguyễn, có biệt danh Bánh Ngọt được bạn bè và người thân cho là mất tích đêm hôm qua sau khi về tới Sài Gòn ba ngày trước. Trên Facebook của cô công khai một bức thư gửi cho cha mẹ nói rằng cô về Việt Nam để thực hiện giấc mơ tranh đấu của cô.

Nancy Nguyễn đã tới thăm Dòng Chúa Cứu Thế và Linh mục Lê Ngọc Thanh thông báo trên Facebook của ông rằng rất lo ngại cho sự biến mất của cô.

Chiều tối hôm qua không ai liên lạc được với Nancy và có nguồn tin chưa tiện tiết lộ báo rằng cô đã bị công an bắt.

Nancy Nguyễn từng tham gia biểu tình ở Hồng Kông khi phong trào dù vàng nổ ra. Cô hăng say trong sinh hoạt chính trị ở hải ngoại nhưng luôn chủ trương bất bạo động và tin tưởng vào sự thành công của phong trào tranh đấu cho tự do dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam.

Trong thời gian gần đây nhiều người trẻ hải ngoại đã có mặt tại Việt Nam để có thể quan sát, tham dự các cuộc biểu tình chống ô nhiễm môi trường trước chuyến công du của tổng thống Obama đến Việt Nam vào ngày 22 tháng này.

Linh mục Nguyễn Văn Lý được thả

Linh mục Nguyễn Văn Lý được thả

 

Linh mục Nguyễn Văn Lý (phải) trở về giáo phận Huế

Hôm 20/5, Tòa Tổng Giám Mục Huế xác nhận với BBC là Linh mục Thadeus Nguyễn Văn Lý vừa ra tù sau 8 năm bị giam ở trại giam Nam Hà, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam.

Linh mục Lý, 70 tuổi, tù nhân lương tâm vì tôn giáo và nhân quyền, là một trong những người sáng lập khối đấu tranh dân chủ 8406.

Phiên tòa ngày 30/3/2007 tại Huế kết án linh mục Lý 8 năm tù giam và 5 năm quản chế về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước” (Điều 88), trong phiên tòa không có luật sư biện hộ.

Phiên xử khi đó bị chính phủ và các tổ chức nhân quyền nước ngoài lên án, đặc biệt vì hình ảnh một công an bịt miệng linh mục khi ông lên tiếng phản đối tại phiên tòa.

Sau khi ra tù, ông hiện được đưa về nghỉ ở Nhà Hưu dưỡng Huế.

Hôm 20/5, Tổng Giám mục Lê Văn Hồng, Giáo phận Huế nói với BBC: “Cha Lý ra tù trước thời hạn khoảng 3 tháng và Tòa Tổng Giám Mục được chính quyền báo tin trước một ngày”.

Cùng ngày, trả lời BBC từ Nhà Hưu dưỡng Huế, Linh mục Louis Nguyễn Văn Bính cho hay: “Các cha ở đây đều mừng khi thấy cha Lý trở về. Tuy vẫn hoạt bát nhưng sức khỏe của ngài xuống rất rõ”.

“Từ hôm qua, những người trong Nhà Hưu dưỡng đã được thông báo dọn phòng cho cha Lý về”.

NguyenXuanVinhFoundation

Phiên tòa ngày 30/3/2007 tại Huế kết án linh mục Lý 8 năm tù giam và 5 năm quản chế

“Ngài nói thẳng với công an hôm nay là đừng canh gác Nhà Hưu dưỡng. Nếu họ tiếp tục canh gác thì ngài vẫn sẽ đấu tranh. Nếu không thì ngài sẽ tiếp tục hành đạo”.

‘Biệt giam’

Linh mục Bính từ chối bình luận về việc Linh mục Lý được thả có liên quan gì với chuyến thăm sắp tới của Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama.

Cuối tháng 4/2016, liên minh các nhóm nhân quyền quốc tế thúc giục Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama yêu cầu Hà Nội trả tự do cho các nhà hoạt động bị bắt giam trước khi ông đến Việt Nam, theo AP.

Trong danh sách tù nhân đính kèm có nhà hoạt động Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Linh mục Nguyễn Văn Lý và luật sư Nguyễn Văn Đài.

Tháng 9/2015, Ủy ban vận động về tự do tôn giáo, một tổ chức của người Việt hải ngoại, đặt trụ sở tại Hoa Kỳ, công bố thỉnh nguyện thư xin chữ ký ủng hộ Linh mục Lý thời điểm ấy đang bị biệt giam tại trại Ba Sao, Tân Sơn Kim Bảng, Hà Nam.

Năm 2010, ông Lý gửi đơn lên Tòa án Nhân quyền Liên Hiệp Quốc kiện nhà nước Việt Nam vì đã bắt ông ‘trái công luật quốc tế’.

Ông được cho tạm thi hành án, ra ngoài chữa bệnh năm 2010 nhưng phải quay lại nhà tù năm 2011.

Bãi Mả

Bãi Mả

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến –

RFA

tuongnangtien's picture

tuongnangtien

Trong những câu thơ bút tre, đang lưu truyền rộng rãi ở Việt Nam, tôi thích nhất hai câu:

Tin nghe như sét đánh ngang
Bác Hồ đang sống chuyển sang từ trần!

Khách quan mà nói, ý thích của tôi dễ gây ngộ nhận là mình có hơi bị ác cảm với ông Hồ. Không dám đâu. Xin đừng ai nghĩ như vậy mà tội chết. Tôi khoái hai câu thơ trên chỉ vì sự duyên dáng của chính nó, thế thôi. Có những câu thơ bút tre khác nữa, cũng nói đến cái chết của ông Hồ nhưng tôi không thích mấy ─ thí dụ như:

Tin nghe như sét đánh gần
Bác Hồ đang sống từ trần chuyển sang!

Hoặc:

Vào trong hang Bác âm u
Chị em phụ nữ dở mũ ra chào!

Riêng hai vừa dẫn, theo thiển ý, đã kém duyên dáng lại thiếu phần thanh nhã. Nó diễn tả sự khinh miệt một cách sỗ sàng, của “chị em phụ nữ”, truớc vong linh của ông Hồ Chí Minh. Mà tỏ sự bất kính đối với một nguời đã khuất (cho dù họ là ai chăng nữa) là điều trái với văn hoá của dân tộc Việt, ở khắp mọi miền ─ nhất là miền nguợc, nơi mà phong tục tập quán có vai trò quan trọng trong đời sống hàng ngày hơn ở miền xuôi.

Nhân nhắc chuyện phong tục/tập quán của miền xuôi/ miền nguợc, tôi lại chợt nhớ cách đây không lâu, thi sĩ Trần Đăng Khoa, lúc cao hứng có tâm sự như sau:

“Vừa rồi tôi có đi Tây Nguyên dự lễ bỏ mả của gia đình ông Y Ngông Niết Đam. Nguời Eđê có một tục lệ rất đặc biệt. Khi nhà có nguời chết, gia đình con cháu hàng ngày vẫn nuôi nấng, vẫn mang cơm nuớc ra mộ, khi có điều kiện họ làm lễ bỏ mả.

Đó là bữa tiệc linh đình chia tay vĩnh viễn với nguời chết. Sau đó họ không quan tâm đến ngôi mộ ấy nữa, để linh hồn nguời chết được siêu thoát, không còn vướng víu cõi trần. Tôi cũng đã làm xong cái lễ bỏ mả cho thơ ca thời niên thiếu của tôi” [Trần Đăng Khoa, Chân Dung Và Đối Thoại (Hà Nội: Thanh Niên, 1988)].

Bỏ mả, thực ra, không phải là tập tục “rất đặc biệt” của nguời Eđê ở Tây Nguyên mà là tập tục chung ─ ở nhiều nơi ─ của nhiều nhóm nguời khác nữa. Nguời Roglai, nguời Rhadé, nguời Bahnar, nguời Djarai… ở miền Nam và miền Trung nước Việt đều có tục lệ tương tự. Hơn nửa thế kỷ trước, học giả Toan Ánh có một bài viết ngắn và rất cô đọng về tập tục này ─ xin trích dẫn một đoạn ngắn:

“Đối với nguời Roglai ─ sắc dân sống rải rác các tỉnh Khánh Hoà, Ninh Thuận, Bình Thuận, và Lâm Đồng ─ lễ cúng bỏ mả có nghĩa là nguời sống từ giã nguời chết. Lễ này đuợc cử hành sau mùa gặt hái đầu tiên, tính từ ngày nguời chết qua đời. Mùa gặt hái hòan tất, mọi nguời đều rảnh rang nên lễ cúng bỏ mả làm linh đình lắm. Có giết trâu mổ bò, mới thầy cúng làm lễ cho nguời khuất rồi đãi làng nuớc. Sau lễ bỏ mả là hết, ngôi mộ không đưọc ai chăm sóc nữa.

Nguời Rhadé, đa số sinh sống tỉnh Darlac và Quảng Đức, cũng có lệ bỏ mả vào mùa gặt năm sau. Nguời nhà ra mộ khóc lóc một lần cuối rồi mộ bị bỏ hẳn. Kỷ niệm của người chết cũng chìm dần vào quên lãng.

Người Bahnar ─ sắc dân sống ở Đông Nam Kômtum, Tây Bắc Pleiku, và phía Tây Bình Định ─ cũng chỉ chăm sóc mộ phần một năm… Sau đó họ làm lễ tạ rồi san phẳng, và từ đây không còn ai ngó tới. (“Tang Lễ Của Đồng Bào Thượng” ─ nhật báo Cách Mạng Quốc Gia, Sài Gòn, ngày 1 tháng 9 năm 1963).

Trong phần kết luận của bài báo này, Toan Ánh viết như thêm: “Gần đây nhiều đồng bào Thuợng đã di cư về gần chúng ta, có lẽ rồi đây phong tục của họ sẽ bị ảnh huởng của chúng ta mà có sự biến cải. Ánh sáng văn minh đã rọi vào nuớc Việt Nam, lẽ tất nhiên sự tiến bộ của chúng ta sẽ thúc đẩy sự tiến bộ của đồng bào Thượng, anh em chúng ta.”

Tôi rất quí trọng tinh thần bao dung, coi tất cả mọi nguời sống trong nuớc Việt đều là anh em đồng bào, của học giả Toan Ánh; tuy nhiên, khi quan niệm là “có lẽ rồi đây phong tục của họ sẽ bị ảnh huởng của chúng ta mà có sự biến cải” nhưng không viết thêm rằng “và nguợc lại để cùng tiến bộ” thì tôi sợ ông hơi quá tự mãn về phong tục và tập quán của văn hoá miền xuôi.

Nói cách khác, và nói một cách hơi vô lễ, tôi e là Toan Ánh có hơi ethnocentric. (Và nói thiệt tình thì tôi chưa bao giờ gặp được bất cứ một nguời Việt Nam nào, ở miền xuôi, biết tỏ ra khiêm tốn chút đỉnh về văn hoá của họ. Và đây là một thảm kịch, sẽ còn nhiều màn, của dân tộc Việt)!

Giao lưu là hệ quả tất yếu khi có sự tiếp xúc giữa hai hay nhiều nền văn hoá. Xin đơn cử một thí dụ về vấn đề này, bằng cách tiếp tục câu chuyện đang bỏ dở ─ chuyện “Bác Hồ đang sống chuyển sang từ trần.”

Tập tục bỏ mả của nguời miền cao, tôi trộm nghĩ, có nguồn gốc từ đời sống du canh. Do sự di chuyển không ngừng để tìm đất đai canh tác mới nên cơ hội trở lại nơi chốn cũ thăm viếng mộ nguời đã khuất rất mỏng manh; do đó, người ta cần làm lễ tạ mả để bớt áy náy khi phải bỏ mồ mả nguời thân.

Với thời gian, dân số mỗi lúc một tăng nhưng đất đai thì không. Diện tích đất đai giới hạn không cho phép phương thức tác du canh tiếp tục mãi mãi. Con người phải từ dần bỏ nếp sống này và làm quen với đời sống định canh hay bán định canh nơi miền sơn cuớc.

Từ đây, tuy có nhiều cơ hội gần gũi với mồ mả của những nguời đã khuất hơn nhưng tập tục bỏ mả vẫn còn được lưu truyền. Lý do, phần vì văn hoá bao giờ cũng biến đổi chậm hơn những đổi thay trong đời sống thường nhật; phần khác, quan trọng hơn, vì lý do kinh tế.

Khi những phuơng tiện kỹ thuật để hỗ trợ cho việc sản xuất vẫn còn ở mức độ thô sơ, khi đất đai canh tác bị giới hạn, và khi nhân khẩu mỗi lúc một tăng thì việc “hàng ngày vẫn nuôi nấng, vẫn mang cơm nuớc ra mộ” cho nguời đã khuất ─ theo phong tục của người Eđê, qua lời kể của Trần Đăng Khoa ─ là một thứ lễ nghi xa xỉ không thể kéo dài; do thế, bỏ mả là một tập tục thực tế và cần thiết cho chuyện sinh tồn của những nguời còn sống.

Cũng theo Toan Ánh, qua bài báo thượng dẫn: “Lễ tạ mả có thể cử hành ngay sau khi chôn cất nếu tang chủ quá nghèo. Chôn cất xong là thôi, nguời nhà cũng như dân làng không ai nhắc nhở đến nguời quá cố nữa vì mộ đã tạ rồi.”

Tôi uớc ao sao một số những nguời dân “làng” Ba Đình (ở đất ngàn năm văn vật) học được một phần nào sự khôn ngoan và thực tế ─ về tục lệ bãi mả này ─ từ những đồng bào Eđé, Rhađé, Bahnar, Djarai… Họ sẽ ra lăng hay ra mả ông Hồ Chí Minh khóc lóc thảm thiết một lần cuối rồi… san bằng nó đi cho cả nuớc được nhờ!

Tôi còn nhớ, Báo Nhân Dân – số ra ngày 31 tháng 8 năm 1999 ─ có đi tin “Cố Vấn Đỗ Muời Thăm Bộ Tư Lệnh Bảo Vệ Lăng Hồ Chủ Tịch”. Chỉ cái tiêu đề của bản tin không thôi cũng đủ khiến cho một nguời vô tâm nhất hoá phải băn khoăn. Có cả một Bộ Tư Lệnh chỉ để bảo vệ mộ phần của một nguời đã chết à?

Nguời dân Việt sùng bái ông Hồ Chí Minh đến độ cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc mà vẫn hy sinh hàng vạn lực lượng lao động chỉ để thoả mãn cái thị dục hiếu danh cho một cá nhân hay sao? Theo chỗ tôi biết, e rằng không phải vậy đâu. Chỉ qua vài câu thơ bút tre, đã dẫn, cũng đủ biết dân chúng chán ngán ông Hồ (và cái lăng thổ tả của ông ấy) đến cỡ nào rồi.

Mà đâu có riêng chi quần chúng. Hãy nghe lời ta thán của một cán bộ cộng sản, ông Hoàng Hữu Quýnh: “…cái nấm mồ của Bác quá khổng lồ, quá tốn kém. Dại dột xây to hơn cả nấm mồ của Lê-nin. Cái lăng nằm trơ trọi ở Ba Đình, trong đó chỉ có một cái xác xanh xao tái nhợt mà có đến hàng ngàn, hàng vạn con nguời cung phụng ở đó…” ( Tôi Bỏ Đảng, tập I, trích từ Minh Võ. Phản Tỉnh Phản Kháng Thực Hay Hư, California: Thông Vũ 1999).

Vì dân trí thấp, và toàn toàn là đồ mất dậy vô giáo dục, nên không ai nhìn thấu được công ơn của Bác đối với dân tộc Việt chăng? Tất cả thành tích của Hồ Chí Minh đều được thêu dệt, tuởng tượng và ghi lại thành sách bởi chính ông ta nhưng làm bộ đề tên nguời khác ─ cho nó có vẻ khách quan và khả tín. Loại “sử liệu quí báu” này được Đảng khai thác đến cùng để thần thánh hóa ông Hồ, và biến ông ta thành một thứ mộc che cho tội ác của họ.

Nó cũng được dịch ra rất nhiều ngoại ngữ để các sử gia nước ngoài có cơ hội tìm hiểu về “thân thế và sự nghiệp cách mạng của Bác Hồ”, một ông “Thánh Francois bưng biền” Việt Nam, nếu nói theo nguyên văn ─ một cách cuờng điệu ─ của một ông ký giả ngoại quốc nào đó.

Suốt cuộc đời ông Hồ Chí Minh chỉ chuyên xài bạc giả. Sở dĩ ông ta bịp được nhiều nguời, trong nhiều năm là nhờ vào sự đồng lõa tích cực của cả một băng đảng chuyên làm bạc giả ─ Đảng Lao Động Việt Nam.

Cái lăng của ông Hồ Chí Minh cũng chỉ là biểu tượng cho sự tôn kính giả tạo đó mà thôi. Thực chất, “dân làng Ba Đình Hà Nội” đang thờ cúng ông Hồ Chí Minh như một thứ ma xó (với hy vọng) để giữ nhà và hù doạ những nguời yếu bóng vía.

Tôi thực tình không muốn xía vô chuyện phong tục tập quán và tín nguỡng của bất nhóm nguời nào, kể cả những nguời sống bằng xác chết. Tôi sẽ thôi không nhắc nhở đến ông Hồ Chí Minh nữa, nếu những nguời “dân làng Ba Đình Hà Nội” cũng thôi dùng những đồng tiền mồ hôi nuớc mắt của đồng bào tôi vào chuyện thờ phuợng ông Hồ.

Bòn rút xuơng máu của nguời sống để cung phụng cho nguời chết là điều bất trí. Dựa hơi nguời chết để sống là chuyện bất nhân. Có cái dân tộc nào bất hạnh đến độ phải chịu sự “lãnh đạo” của một đám nguời vừa bất nhân vừa bất trí như vậy không?

Cầu nguyện cho môi trường đang bị ô nhiễm.

facebook JB Nguyễn văn Duyệt

Vào 19h30 ngày 19/5/2016. Hưởng ứng lời kêu gọi của Đức Giám Phao lô Nguyễn Thái Hợp, Giám mục giáo phận Vinh, hai giáo xứ Thuận Nghĩa và Thanh Dạ với số giáo dân đông nhì nhất Giáo Phận Vinh đã lên tiếng cầu nguyện cho môi trường đang bị ô nhiễm. Con số giáo dân xứ Thuận Nghĩa hiện nay hơn 10.000, còn giáo dân xứ Thanh Dạ hơn 12.000 giáo dân.
Nguồn fNGHE AN 6b Thanh nguyen Anton và Dung nguyen quan.

NGHE AN 1

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

NGHE AN 4

NGHE AN 2

‘Một nước Việt Nam thiếu dân chủ đang chờ Tổng Thống Obama’

 ‘Một nước Việt Nam thiếu dân chủ đang chờ Tổng Thống Obama’

Tổng thống Barack Obama sẽ là tổng thống Mỹ thứ ba đến thăm Việt Nam thời hậu chiến.

Tổng thống Barack Obama sẽ là tổng thống Mỹ thứ ba đến thăm Việt Nam thời hậu chiến

 Các cuộc thăm dò trước

19.05.2016

Chuyến đi thăm Việt Nam của Tổng Thống Mỹ Barack Obama vào tuần tới hứa hẹn sẽ mở ra một chương mới trong các quan hệ Việt-Mỹ, và được coi là một sự kiện bước ngoặt diễn ra trong bối cảnh các hành động của một nước Trung Quốc đang trỗi dậy đang đẩy hai nước cựu thù lại gần với nhau hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên, báo chí quốc tế nêu bật một số vấn đề gai góc đang tiếp tục cản trở việc nâng mối quan hệ song phương lên một tầm cao mới. “Một nước Việt Nam thiếu dân chủ đang chờ đón Tổng Thống Obama” là hàng tít đăng trên tờ The Wall St. Journal số ra hôm qua, 18/5. Bài báo lưu ý rằng chuyến đi thăm lịch sử của nhà lãnh đạo Mỹ diễn ra một ngày sau thêm một cuộc bầu cử ‘trò hề’ khác nữa ở Việt Nam.

Bài báo viết rằng giữa lúc Hà Nội đang vận động để Mỹ tháo gỡ hoàn toàn lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam, dọn đường cho Việt Nam thủ đắc các hệ thống vũ khí hiện đại như các hệ thống phi đạn để củng cố các lực lượng phòng thủ biển, thì chuyến công du lịch sử của Tổng Thống Mỹ là một cơ hội “chỉ xảy ra có một lần trong một thế hệ” để Hoa Kỳ tăng sức ép đòi Việt Nam cải thiện nhân quyền và quyền công dân.

Tác giả Stuart Rollo thuộc Đại học Sydney chuyên tường trình về vấn đề an ninh quốc tế, nhận định rằng bằng cách gắn liền nhân quyền với việc thắt chặt các quan hệ an ninh và quốc phòng với Việt Nam, Hoa Kỳ có thể chứng minh rằng Mỹ sẵn sàng không những hậu thuẫn Việt Nam nâng cấp khả năng chiến đấu trước sự bành trướng của Trung Quốc, mà cùng lúc, ủng hộ nhân dân Việt Nam trong cuộc đấu tranh của họ để đòi các quyền dân sự và chính trị.

Tổng Thống Obama tới Việt Nam vào ngày thứ Hai 23/5, 1 ngày sau khi cử tri Việt Nam trên cả nước đi bầu đại biểu Quốc hội khóa XIV, và đại biểu Hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2016 – 2021, trong một cuộc bầu cử bị Bộ Ngoại giao Mỹ đánh giá là “không tự do mà cũng không công bằng”.

Trong một quốc hội gồm 500 ghế, chỉ có 4 ghế là thuộc các đại biểu độc lập, không do Đảng Cộng sản Việt Nam đề cử. Theo tác giả, thì mặc dù Hiến Pháp Việt Nam cho phép mọi công dân được ra ứng cử, họ phải trải qua một tiến trình chọn lựa tiền bầu cử bị Đảng Cộng sản thao túng, có thể loại trừ họ qua những thủ tục hành chánh mập mờ.

Bài báo nhắc tới trường hợp ca sĩ Mai Khôi, một trong những người tự ra ứng cử, đã bị loại trừ một cách bất công dựa trên những lời tố cáo mập mờ của những người trong tổ dân phố, nhiều người cô chưa từng gặp bao giờ. Nhiều ứng cử viên độc lập khác cũng tố cáo rằng họ đã bị loại sau khi “bị đấu tố”.

Cô Mai Khôi đã mời Tổng Thống Obama đến gặp một nhóm ứng cử viên độc lập bị loại trong các trường hợp tương tự, để thảo luận về những cách người Mỹ có thể giúp hối thúc cải thiện các quyền dân chủ ở Việt Nam.

Các cuộc thăm dò do công ty Pew thực hiện năm 2015 cho thấy 78% người Việt Nam có quan điểm tích cực về Hoa Kỳ, một con số đáng kinh ngạc xét lịch sử xung đột giữa hai bên.

Các quan hệ Việt-Mỹ đã được đào sâu và đa dạng hóa trong những năm từ khi bình thường hoá bang giao về mặt chính trị.

Tổng Thống Obama sẽ trở thành tổng thống Mỹ thứ ba tới thăm Việt Nam thời hậu chiến, sau Tổng Thống Bill Clinton năm 2000, và Tổng Thống George W. Bush năm 2006.

Trong những vấn đề khác sẽ được đề cập đến ngoài Hiệp định Hợp tác Xuyên Thái Bình Dương TPP, có phần chắc Mỹ sẽ đề nghị giúp Việt Nam đối phó với nạn hạn hán do biến đổi khí hậu gây ra ở Lưu vực Sông Mê Kông.

Giáo dục cũng là một lĩnh vực chủ yếu mà cả hai nước đều quan tâm, với sự thành lập của Đại học Fullbright ở Việt Nam, viện đại học tư nhân, vô vụ lợi dầu tiên của Mỹ tại Việt Nam. Bộ Ngoại giao Mỹ đã cam kết 20 triệu đôla cho dự án này.

Theo Wsj, Economictimes, Forbes.

Liên Minh Việt – Mỹ, không thể khác!

Liên Minh Việt – Mỹ, không thể khác!

Sau khi oanh tạc Hà Nội bằng hoả lực chiến lược, từ căn cứ tên lửa Quảng Tây và căn cứ hải quân Du Lâm, đủ để cắt đứt mọi liên lạc giữa Hà Nội với các quân khu, hơn 2 triệu bộ binh Trung Quốc, ém sẵn từ hàng trăm km đường hầm, âm thầm chuẩn bị từ sau cuộc chiến 1979, dọc suốt 1640 km biên giới phía Bắc, chỉ trong vòng 3 tiếng, sẽ tràn ngập lãnh thổ. Biển Đông bị cách ly. Tầu ngầm sẽ khép kín vịnh Bắc bộ từ căn cứ Du Lâm tới Vũng Áng. Hoành Sơn bị kiểm soát. Toàn bộ Tây Nguyên bị khống chế. Trong vòng ba ngày, toàn bộ miền bắc Việt Nam từ Nam Hà Tĩnh trở lên lọt hoàn toàn vào tay Trung Quốc. Không một sức mạnh nào kịp can thiệp. Không một lực lượng nào có thể đảo ngược tình huống. Trung Quốc sẽ tuyên bố với thế giới rằng Trung Quốc thu hồi lãnh thổ chủ quyền theo Hiệp định Pháp Thanh năm 1885, biên giới nước cộng hoà Nhân Dân Trung Hoa kéo xuống tới dãy Hoành Sơn, Hà Tĩnh.

____

Bùi Quang Vơm

19-5-2016

H11- Đồng bằng sông Cửu Long đã khô kiệt. Nhiễm mặn theo những con sông đã lấn sâu vào đất liền 90 km. Gần 90% lúa và hoa mầu trên toàn bộ đồng bằng sẽ mất trắng. Hơn 20 triệu con người đang bị đói và khát từng ngày. Việt Nam đang từ quốc gia đứng thứ hai thế giới về xuất khẩu gạo, đang có nguy cơ phải nhập gạo cứu đói. Nền đất tiếp tục lún sụt, ngày càng xuống thấp. Nước biển thâm nhập ngày càng sâu trong nội địa. Hơn 10% đất trồng lúa của cả nước sẽ trở thành đất phi canh tác. Hơn 20 triệu con người đang bị đe dọa không còn nguồn sống. Sẽ có cuộc di tản hướng tới các thành phố. Sẽ có bất ổn và rối loạn.

Đồng bằng sông Cửu Long đã chết. Không ai, không có biện pháp nào cứu vãn được ngoài Trung Quốc. Chỉ có cách xả đủ nước cho sông Mê kông, chỉ có cách trả lại lượng phù sa và lượng cát như trước đây mới cứu được nạn khô kiệt, mới làm cho đất toàn bộ đồng bằng ngừng lún sụt, và mới cứu được nạn xâm mặn từ biển.

Giáo sư Marvin Ott, từ trường Johns Hopkins ở Hoa Kỳ, nói: “Các con đập trên dòng Mekong có ý nghĩa chiến lược vì chúng cho phép Trung Quốc quyền lực quyết định sự sống hay cái chết với các nền kinh tế ở hạ nguồn trên cả vùng Đông Nam Á lục địa“.

Với 8 con đập khổng lồ đã xây, 5 con đập đang xây, và 7 con đập khác nằm trong kế hoạch sẽ tiếp tục xây trên suốt chiều dài 2.200 km sông Lan Thương thuộc địa phận Trung Quốc, lưu lượng nước sông Mêkông sẽ bị chặn lại trên đất Trung Quốc, dòng chảy trên dòng sông Mê kông hòan toàn do các đập nước của Trung Quốc đóng hay mở quyết định. Đồng bằng sông Cửu Long có thể sống hay chết hòan toàn phụ thuộc vào ý chí của những người nắm quyền ra lệnh Trung Quốc.

2- Đảo Chữ Thập có đường băng dài 3.250m m là đảo nhân tạo lớn nhất khu vực Trường Sa do Trung Quốc kiểm soát, một đường băng dài 2644m trên đảo đá Vành Khăn, nếu so với Trường sa lớn, thủ đô của huyện đảoTrường sa Việt Nam, có chiều dài toàn đảo chưa đến 600m, đường băng không qúa 500m, với tiềm lực quân sự vượt rất xa Việt Nam trên toàn bộ bảy hòn đảo nhân tạo được bồi đắp, cơi nới, khả năng khống chế và kiểm soát toàn bộ khu vực Trường sa là không thể chối cãi. Trong tình huống chiến sự xảy ra, Việt nam lập tức mất quyền kiểm soát đối với đảo Trường Sa lớn ngay sau một loạt hoả lực áp đảo đầu tiên, tất cả những gì Việt Nam có thể kháng cự không kéo dài quá một giờ. Những đảo đá và những nhà giàn còn lại, Trung Quốc không phải mất thêm súng đạn. Cùng với tên lửa chiến lược và tầu ngầm hạt nhân của căn cứ hải quân Du Lâm trên đảo Hải Nam, vòng cung Hoàng Sa và Trường Sa sẽ kiểm soát toàn bộ biển Đông.

Thực chất thì đến thời điểm này, Hoàng sa của Việt Nam đã mất hẳn, Trường Sa không có cách gì giữ được. Biển sát bờ thì chất thải từ các khu công nghiệp từ Quảng Ninh, Hải Phòng xuống Hà Tĩnh, Thừa Thiên Huế có thể sẽ được sử dụng cho mục đích xâm lược, sẽ đầu độc cá chết và môi trường sống của con người bất cứ lúc nào, gây hoảng sợ, tạo ra rối loạn xã hội. Biển xa bờ thì Trung Quốc chặn suốt vòng cung Hoàng Sa và Trường Sa bằng tàu tuần duyên sẵn sàng bắt giữ và tịch thu ngư cụ, phạt tiền, bằng lệnh cấm đánh bắt cá đơn phương. Việt Nam đã trở thành quốc gia không có biển.

3- Đất chết, biển mất, nội địa khắp các vùng hiểm yếu trên cả nước, người Trung quốc chiếm giữ dưới danh nghĩa đầu tư 50 năm, 70 năm. Nếu kết hợp với khu vực Vũng Áng, Hà Tĩnh, Khu nghỉ dưỡng trên đèo Hải Vân, Hội An, Đà Nẵng, khu du lịch Thưà thiên Huế của các chủ đầu tư do chính quyền Trung Quốc trá hình quản lý, cùng với vùng Tây nguyên với Bôxít Nhân cơ và Tân Rai, thì toàn bộ miền Bắc Việt Nam bị cô lập và cách ly hòan toàn.

Sau khi oanh tạc Hà Nội bằng hoả lực chiến lược, từ căn cứ tên lửa Quảng Tây và căn cứ hải quân Du Lâm, đủ để cắt đứt mọi liên lạc giữa Hà Nội với các quân khu, hơn 2 triệu bộ binh Trung Quốc, ém sẵn từ hàng trăm km đường hầm, âm thầm chuẩn bị từ sau cuộc chiến 1979, dọc suốt 1640 km biên giới phía Bắc, chỉ trong vòng 3 tiếng, sẽ tràn ngập lãnh thổ. Biển Đông bị cách ly. Tầu ngầm sẽ khép kín vịnh Bắc bộ từ căn cứ Du Lâm tới Vũng Áng. Hoành Sơn bị kiểm soát. Toàn bộ Tây Nguyên bị khống chế. Trong vòng ba ngày, toàn bộ miền bắc Việt Nam từ Nam Hà Tĩnh trở lên lọt hòan toàn vào tay Trung Quốc. Không một sức mạnh nào kịp can thiệp. Không một lực lượng nào có thể đảo ngược tình huống. Trung Quốc sẽ tuyên bố với thế giới rằng Trung Quốc thu hồi lãnh thổ chủ quyền theo Hiệp định Pháp Thanh năm 1885, biên giới nước cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa kéo xuống tới dãy Hoành Sơn, Hà Tĩnh.

4- Đó là một nguy cơ, một âm mưu được Trung Quốc chuẩn bị từ rất lâu và thực hiện từng bước, không còn ai nghi ngờ, nhưng không thể ngăn chặn. Một câu hỏi được đặt ra với mỗi người dân Việt, là phải làm gì, làm như thế nào hay ngồi nhìn đất nước từng tí một đang mất dần từng ngày vào tay Trung Quốc? Với tiềm lực quân sự không bằng một phần hai mươi, Việt Nam không thể tự bảo vệ. Nếu phải hy sinh phát triển kinh tế, giành hết phần ngân sách quá sức cho quốc phòng, thì Việt Nam chỉ vài năm cũng sẽ chết do tự sụp đổ. Việt Nam cần hòa bình, Việt Nam muốn có hòa bình và của cải tài lực tập trung cho phát triển kinh tế, để nhanh chóng thành một quốc gia hùng cường. Nhưng Việt Nam cần một sức mạnh hạt nhân, một sức mạnh quân sự đủ để răn đe và đối diện với sức mạnh dã tâm của Trung Quốc. Như Nhật Bản, như Nam Hàn, như Đài Loan, và như Philipinnes, không có con đường nào khác là liên minh với Mỹ. Và cũng vì có Mỹ, có sự có mặt của Mỹ trong quan hệ với Việt Nam, với vai trò người bảo vệ tự do trên toàn thế giới mà chiến tranh xâm lược còn chưa diễn ra, còn phải chờ thời.

– Ngày 2/9/1945, ngay sau Tuyên ngôn Độc lập do Chủ tịch Hồ Chí Minh, diễn văn tiếp theo của Đại tướng Võ Nguyên Giáp khẳng định: “Mỹ là nước dân chủ, không có tham vọng về đất đai mà lại có công nhất trong việc đánh bại kẻ thù của ta… nên ta coi Mỹ như một người bạn tốt”, theo tư liệu Lịch sử Chính phủ Việt Nam, Tập 1 (1945—1955), NXB Chính trị Quốc gia.

– Trải bao thăng trầm trong quan hệ đầy khó khăn giữa hai nước, ông John Kerry không che dấu sự xúc động: “Không ai có thể tưởng tượng nổi Hoa Kỳ và Việt Nam bắt tay cùng mười quốc gia khác để đạt được một cơ hội giao thương vô giá”, ông nói về Hiệp định TPP như thế.

– Phó Tổng thống Mỹ Joe Biden khi chủ trì tiệc chiêu đãi Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng , đã lẩy hai câu Kiều đầy ý nghĩa, chân thành như hai người thân quen:

“Trời còn để có hôm nay,
Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời”.

– Người Mỹ đã sẵn sàng, chỉ còn đợi một thiện chí, một quyết tâm từ phía Việt Nam, để dứt khoát đi cùng đường vì một nền hòa bình, ổn định cho khu vực, vì một nền tự do hàng hải phục vụ lợi ích của mỗi quốc gia, vì một thế giới bình đẳng, tôn trọng chủ quyền lãnh thổ, lãnh hải phù hợp với luật pháp quốc tế, chống lại một cách hiệu quả mọi ý đồ và hành vi bành trướng nước lớn, tham lam và ích kỷ, trong quan hệ quốc tế.

5- Trước một Trung Quốc không che đậy dã tâm xâm lược và bành trướng lãnh thổ. Trước một Trung Quốc luôn chủ trương một chính sách thù địch với toàn bộ phần còn lại của thế giới, thèm khát mộng bá chủ siêu cường, Việt Nam không thể cứ giữ quan điểm làm bạn với tất cả. Trong khi Trung Quốc cố thủ chủ trương đối đầu và giành giật ngôi bá chủ thế giới với Mỹ, nếu lệnh cấm vận vũ khí sát thương được dỡ bỏ, những vũ khí tối tân mà Mỹ giúp Việt Nam, có khả năng lọt vào tay Trung Quốc thông qua cơ chế láng giềng hữu nghị Trung – Việt. Đấy là điều không thể chấp nhận đối với lợi ích của Mỹ.

6- Một chính phủ Việt Nam chưa thực sự dân chủ, quyền quyết định tối cao vẫn nằm trong tay một số ít nhà lãnh đạo, đó là nguy cơ rủi ro, là tính bất ổn định, tính dễ thay đổi, khó đoán trước của chính sách, là điều không phù hợp đối với một Hiệp định An ninh cao cấp luôn mang tính nhạy cảm. Vì vậy, cho dù không thay đổi thể chế chính trị, lập trường chính trị không thể không dứt khoát giữa hòa bình, phát triển và sinh mệnh quốc gia. Cho dù thể chế chính trị có thể khác biệt, nhưng bạn và thù là lập trường phải được thống nhất. Không thể cùng lúc là bạn với tất cả các phía đối kháng. Không đối đầu với bất cứ ai, không là kẻ thù của ai, nhưng bạn thì không thể là với tất cả. Với truyền thống nhân văn 4000 năm, người Việt Nam yêu tự do và trân trọng tự do của mọi dân tộc. Chính phủ Việt Nam cam kết thả ngay lập tức, vô điều kiện và triệt để các tù nhân chính trị, từng bước khắc phục tình trạng cảnh sát hoá chế độ hiện tại, cùng với các cải cách theo hướng dân chủ khác.

7- Việt Nam là một nước yêu hòa bình. Việt nam không chủ trương gây chiến tranh với bất cứ ai. Việt Nam không liên minh với người này để chống người khác. Việt Nam không liên minh với bất kỳ nước nào để chống lại nước thứ ba, nhưng Việt Nam có quyền và Việt Nam cần liên minh với những sức mạnh chính đáng để tự bảo vệ chủ quyền lãnh thổ và lợi ích quốc gia. Trước nguy cơ mất chủ quyền biển đảo và nguy cơ mất nước vào tay chủ nghĩa bành trướng, Việt Nam cần một Hiệp định an ninh chung với Mỹ. Đó là một nhu cầu thiết yếu và phù hợp với hoàn cảnh và nguyện vọng của nhân dân Việt Nam.

8- Mỹ là nước không có tham vọng lãnh thổ và không có truyền thống xâm lược và nô dịch dân tộc khác. Nước Mỹ có lợi ích gắn với chủ quyền của từng dân tộc và tự do trên toàn thế giới. Nước Mỹ là nước duy nhất hiện nay quan tâm và tự chịu trách nhiệm với nền hòa bình ổn định vì phát triển và thịnh vượng của mỗi nước. Nước Mỹ hiện là nước duy nhất trên thế giới có mối quan tâm và tự có trách nhiệm bảo vệ tự do toàn cầu. Nước Mỹ là quốc gia duy nhất có sức mạnh kinh tế và quốc phòng đủ để trấn áp mọi tham vọng phi lý, mọi hành vi vi phạm luật pháp quốc tế.

9- Trung Quốc biết điều đó. Trung quốc biết rất rõ rằng Mỹ là người duy nhất và đang là người nguy hiểm nhất đối với âm mưu độc chiếm biển Đông của Trung Quốc. Một Hiệp định An ninh chung giữa Việt Nam và Mỹ sẽ là lưỡi gươm cắt đứt cái lưỡi bò tham vọng ngông cuồng nhưng ngu dốt của Trung Quốc. Bằng các thủ đoạn, vừa tung con bài hữu nghị láng giềng vừa uy hiếp trừng phạt kinh tế, vừa chặn nước gây hạn và nạn đói cho đồng bằng sông Cửu Long, vừa cho Formosa và thuyền đánh cá thả, xả hóa chất độc làm chết cá suốt bờ biển bốn tỉnh miền Trung, vừa đe dọa bằng âm mưu gây bạo loạn lật đổ chế độ nếu theo Mỹ. Nhưng Trung Quốc đã sai. Cách xử sự thâm độc và hèn hạ đã làm thức tỉnh những cái đầu còn lú lẫn cuối cùng trong những nhà lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam, đẩy những người này tới quyết tâm nhượng bộ Mỹ để đạt bằng được một Hiệp định hợp tác toàn diện thực sự với chính phủ Mỹ, bắt đầu bằng việc dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận vũ khí sát thương.

9- Mỹ tuyên bố dỡ bõ lệnh cấm vận vũ khí sát thương cho Việt Nam và cam kết hỗ trợ Việt Nam trong cố gắng bảo vệ chủ quyền chính đáng và hợp pháp của mình.

10- Dỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí sát thương biểu hiện lòng tin chiến lược giữa hai nước cựu thù Việt – Mỹ, là cản trở cuối cùng để hai nước tiến tới Hiệp định đối tác toàn diện, tạo điều kiện để hai nước phát triển đồng đều các mối quan hệ tương quan, tiến tới nhất thể hoá các khác biệt về thể chế chính trị và các đặc điểm về nhân quyền.

11- Chúng ta không chống nhân dân Trung Quốc. Nhưng một chính sách gắn kết với Trung Quốc chỉ có thể thực hiện với một Trung Quốc dân chủ, ủng hộ hòa bình, tôn trọng chủ quyền của quốc gia láng giềng. Chúng ta sẽ cùng nhân loại và cùng nhân dân Trung Quốc đấu tranh để Trung Quốc trở thành một siêu cường dân chủ, giàu có và xứng đáng. Chủ nghĩa bành trướng lãnh thổ lạc hậu, chủ nghĩa Đại Hán ích kỷ sẽ bị tiêu diệt cùng với sự hoàn thiện nền dân chủ và chủ nghĩa nhân văn hiện đại. Người Việt Nam và người Trung quốc sẽ sống mãi trong một nền hòa bình thịnh vượng chung. Cương giới lãnh địa sẽ không còn là giới hạn ngăn cách hai dân tộc rất gần nhau về truyền thống văn hóa và cũng như những gắn kết với các dân tộc Bách Việt anh em. Không có độc đảng, không có chủ nghĩa Mác, chỉ có quyền tự do, hòa bình và thịnh vượng.

12- Việt Nam quyết tâm bằng mọi giá liên minh với Mỹ và cùng với Mỹ từng bước hoàn thiện đưa quan hệ hai nước thành mẫu mực cho mối quan hệ nhân văn hiện đại.

Việt Nam: Bầu cử có thể không ‘thành công tốt đẹp’

Việt Nam: Bầu cử có thể không ‘thành công tốt đẹp’
Nguoi-viet.com

VIỆT NAM – Có nhiều dấu hiệu cho thấy chính quyền Việt Nam đang hết sức lo lắng về kỳ bầu cử toàn quốc sẽ diễn ra vào ngày Chủ Nhật, 22 tháng 5, vì nó không thể “thành công tốt đẹp.”

Bà Ngân tuyên thệ nhận chức chủ tịch Quốc Hội từ tháng 3 trong khi đến cuối tuần này dân mới bầu đại biểu Quốc Hội. (Hình: Getty Images)

Dẫu cho hoạt động ứng cử – bầu cử tại Việt Nam không thực chất song trước nay, chính quyền Việt Nam vẫn sử dụng nhiều phương thức khác nhau để cuối cùng có thể tuyên bố kỳ bầu cử đã “thành công tốt đẹp.”

Lần này thì khác, chính quyền Việt Nam thật sự âu lo bởi không chắc có thể kiểm soát tình hình và chuyện tuyên bố kỳ bầu cử đại biểu Quốc Hội Khóa 16, cũng như đại biểu hội đồng nhân dân các cấp (từ tỉnh/thành phố đến quận/huyện, phường/xã) đã “thành công tốt đẹp” sẽ không dễ dàng chút nào.

Hồi đầu tuần này, ông Nguyễn Thiện Nhân, chủ tịch Đoàn Chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, chính thức kêu gọi dân chúng “không nên vì bức xúc một việc trong thời điểm hiện nay mà từ bỏ quyền thiêng liêng của mình là chọn ra lãnh đạo của đất nước, của địa phương trong năm năm tới.”

Về lý thuyết, vì MẶT TRẬN TỔ QUỐC Việt Nam là nơi tập hợp tất cả các tổ chức chính trị, xã hội của tất cả các giới trên toàn quốc nên nắm giữ vai trò chủ đạo trong việc tổ chức bầu cử, đặc biệt là tuyển chọn ứng cứ viên chính thức cho cuộc bầu cử toàn quốc. Trên thực tế, Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam không độc lập mà vận hành dưới sự chỉ đạo của đảng CSVN. Ông Nguyễn Thiện Nhân là một trong 19 ủy viên Bộ Chính Trị của đảng CSVN.

“Việc” làm dân chúng Việt Nam “bức xúc” khiến ông Nhân lo ngại có thể vì thế mà họ đồng loạt tẩy chay bầu cử là thực trạng hệ thống công quyền thiếu trách nhiệm khiến môi trường sống bị ô nhiễm nặng nề, xã hội hỗn loạn, sống an toàn tuy là quyền chính đáng nhưng không được bảo đảm.

Sau khi cá chết trắng đoạn bờ biển dài khoảng 250 cây số ở bốn tỉnh phía Bắc miền Trung nhưng chính quyền không thể xác định được độc chất và nguồn gốc độc chất từ đâu và dân chúng Việt Nam đã liên tục đổ ra đường vào các dịp cuối tuần để phản đối.

Thời điểm được xem là “đỉnh” của hoạt động phản kháng đã được nhiều giới xác định là ngày Chủ Nhật, 22 tháng 5. Đây là ngày bầu cử toàn quốc và lẽ ra còn là ngày ông Obama đến thăm Việt Nam song mới đây, ngày thăm Việt Nam của tổng thống Hoa Kỳ đã được dời sang Thứ Hai, 23 tháng 5.

Nhiều người sử dụng Internet tại Việt Nam đã công khai khẳng định họ sẽ tẩy chay bầu cử, đặc biệt là kể từ khi chính quyền Việt Nam thẳng tay đàn án hoạt động phản kháng ôn hòa. Đã có rất nhiều người Việt kêu gọi đồng bào của mình thay vì đi bầu thì hãy ra đường đòi quyền sống và cũng đã có khá nhiều phân tích để chứng minh, dưới sự lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối của đảng CSVN, bầu cử không phải là cơ hội để dân chúng chọn người đại diện cho mình. Tất cả các cá nhân tự ứng cử đều đã bị loại khỏi danh sách ứng cử viên chính thức bằng những thủ đoạn bẩn thỉu và đê tiện nhất. Thành ra sống có trách nhiệm là không thể thỏa hiệp.

 Đáp lại những chỉ trích này, ông Nhân cam kết “các công đoạn bỏ phiếu, kiểm phiếu” sẽ được “giám sát chặt chẽ.”

Chưa rõ hoạt động giám sát việc bỏ phiếu, kiểm phiếu sẽ “chặt chẽ” đến mức nào nhưng từ cuối tuần trước đến nay, mạng Internet tại Việt Nam liên tục tê liệt. Các mạng điện thoại di động thì không cho phép gửi tin nhắn nếu nội dung có nhưng từ như “cá chết,” “bầu,”…

Diễn biến mới nhất là hôm 18 tháng 5, bà Nguyễn Thị Kim Ngân, chủ tịch Quốc Hội Việt Nam nhấn mạnh “đây là thời điểm đặc biệt quan trọng” và yêu cầu gia tăng các biện pháp an ninh, “ngăn chặn thế lực thù địch phá hoại bầu cử.” Văn phòng Hội Đồng Bầu Cử Quốc Gia thì đề nghị phải có sự “phối hợp chặt chẽ giữa các lực lượng để bảo vệ bầu cử,” “kiên quyết không để các thế lực thù địch, phản động lôi kéo quần chúng” và “tạo không khí phấn khởi, tin tưởng của nhân dân trong dịp bầu cử.”

Bà Ngân cũng là một ủy viên của Bộ Chính Trị đảng CSVN. Trước khi mãn nhiệm, các đại biểu Quốc Hội Việt Nam Khóa 15 đã bầu bà làm chủ tịch Quốc Hội để bà có “trớn” ngồi vào vị trí đó trong khóa 16. Nói cách khác, tuy Chủ Nhật này dân mới bầu đại biểu Quốc Hội Khóa 16, song Quốc Hội khóa 16 đã có sẵn chủ tịch. (G.Đ)

‘Sống chết mặc bay!’

‘Sống chết mặc bay!’
Nguoi-viet.com

Tạp ghi Huy Phương

“Sống chết mặc bay!” là truyện ngắn đầu tay và nổi tiếng nhất của nhà văn Phạm Duy Tốn, in trên báo Nam Phong vào Tháng Mười Hai, 1918, mô tả hai hình ảnh tương phản một của những người nông dân vất vả, hoảng hốt trước cảnh đê vỡ, vì mưa to gió lớn vào lúc nửa đêm, còn nhà cầm quyền địa phương đang dở chơi ván tổ tôm trong căn phòng ấm cúng, kẻ hầu người hạ, mặc kệ số phận dân đen.

Những con cá chết trên bãi biển miền Trung Việt Nam. (Hình: STR/AFP/Getty Images)

Hoạt cảnh ấy, gần cả một thế kỷ sau, trên đất nước khổ đau, khốn nạn này lại xẩy ra. Tình trạng thảm họa vì biển thấm độc, sinh vật ở biển chết trôi dạt vào bờ, nghêu sò ốc hến cũng nằm phơi mình há miệng, đến chim trời cũng chung số phận chết khô, và dân chúng, ăn cá cũng tử vong, mà ngư dân sống nhờ đại dương cũng đang chết dần chết mòn, và tất yếu là chết… đói, tương lai là mang bị gậy vào đất liền đi ăn xin. Nhưng cho đến giờ này những nhà lãnh đạo, cai trị dân vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, đang tìm cách chống đỡ cho Formosa.

Báo chí đã tìm ra công ty TNHH gang thép Hưng Nghiệp Formosa Hà Tĩnh, thuộc khu kinh tế Vũng Áng, đã nhập về 300 tấn chất cực độc để sử dụng thời gian qua rồi thải ra biển, hàng ngày xả lượng nước khổng lồ ra đáy biển bằng đường ngầm qua đường ống chìm dài tới 1.5 km. Trong khi đó quan chức nhà nước cho là đường ống xả nước ấy có giấy phép, đúng quy trình mà không nhắc gì đến chuyện Formosa thải ra biển những hóa chất gì! Phải có thế lực nào che chắn, một công ty ngoại quốc lại có thể nói thẳng vào mặt người dân nước Việt: “Chọn một trong hai thứ, sắt thép hoặc cá tôm!” Sắt thép nào chưa thấy, chỉ toàn nhập từ Tàu, mà người dân Việt đã dở sống dở chết!

Nước Việt Nam có bờ biển dài hơn 3,000 km, đáng lẽ phải là một thiên đường của ngư phủ nước Việt, nhưng từ ngày có đảng về, ngư dân bắt đầu có một đời sống tủi nhục. Ngư dân đánh cá trong hải phận Việt Nam bị Trung Cộng bắn chết, bắt bớ, đốt tàu, thậm chí trong nhiều tấm ảnh ghi lại, ngư dân Việt phải chấp tay lạy bọn Tàu, mà đảng vẫn kiêng dè, “sống chết mặc bay,” không dám can thiệp, không dám cả chuyện gọi đích danh cái đất nước khốn nạn ấy, cho nên chữ “tàu lạ” mới có trong chữ nghĩa Việt Nam.

Sao đảng Cộng Sản Việt Nam lại hèn hạ đến thế, đụng đến hai chữ Trung Quốc như đụng đến mồ mả, dòng họ của Bộ Chính Trị nhà nó. Nếu không vậy, sao Việt Khang, Đinh Nguyên Khang, Điếu Cày, Lư Văn Bảy… và hàng nghìn người bày tỏ thái độ chống Trung Cộng bị bắt, bị cầm tù vì tội “tuyên truyền, chống phá nhà nước.” Thì ra đảng đã đồng hóa nhà nước Tàu và nhà nước ta làm một.

Chính quyền Cộng Sản Việt Nam trong chính sách mỵ dân luôn luôn rêu rao đảng là “người đầy tớ thật trung thành của nhân dân,” nhưng thật tình đảng đang lo quyền lợi của đảng, vì không có chỗ dựa vào thành trì Trung Cộng, thì đảng đã chết toi từ lâu. Cộng Sản Việt Nam mượn súng đạn của Tàu để củng cố quyền lực. Cho nên Bộ Trưởng Quốc Phòng Phùng Quang Thanh mới phát biểu: “Tôi thấy lo lắng lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng, cái đó là nguy hiểm cho dân tộc!” Vậy ra là y lo mất lòng Trung Quốc, chứ không hề nghĩ đến số phận đất nước!

Về chuyện tôm cá, thì trong cuộc họp báo của thứ trưởng Bộ Tài Nguyên-Môi Trường, khi phóng viên đặt vấn đề “tài nguyên môi trường Thừa Thiên-Huế, chỗ có hàng loạt bè cá bị chết, họ có nói là trong nước kiểm nghiệm có cả kim loại nặng như là crom…,” nghĩa là chưa đụng gì đến cái tên Formosa, thì “đầy tớ nhân dân” Võ Tuấn Nhân đã sợ hãi, líu lưỡi: “Không, không, để cho anh nói hết. Nói riêng với em, đừng hỏi câu đó, hỏi câu đó tổn hại cho đất nước của mình. Nhá!” Đất nước đã tổn thương hằng chục năm nay rồi, không phải vì một câu hỏi đụng chạm quyền lợi của nhà cầm quyền Hà Nội, tức là quyền lợi của Formosa.

Trong khi thợ lặn Vũng Áng bị chết, dân chúng ăn cá dạt vào bờ cả gia đình bị ngộ độc qua đời, thì vẫn có một nhóm “Lê Lai cứu chúa,” như Đặng Ngọc Sơn, phó chủ tịch tỉnh Nghệ Tĩnh, dám nói: “Những loại hải sản như mực, tôm, cua cá vẫn đang sống thì người dân có thể ăn được. Ngoài ra, người dân cũng có thể yên tâm tắm biển ở các vùng biển này.”

Trong khi cả nước than khóc vì biển đang bị đầu độc, trong đó có biển Thừa Thiên-Huế, ngư dân đang đói, cố đô vẫn tưng bừng khai mạc Festival Huế, và ông Nguyễn Dung, trưởng ban tổ chức, tuyên bố: “Hiện tượng cá chết không ảnh hưởng đến Festival Huế!” thể hiện cái tinh thần “sống chết mặc bay” của những “đầy tớ nhân dân,” và ông cũng cho hay, tỉnh cam kết bảo đảm thực phẩm an toàn phục vụ du khách và can đảm nói rằng: “Nếu ai bị ngộ độc thực phẩm, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm!” Không biết ông lấy cái gì ra để bảo đảm, tiền của thu từ nhân dân, chức vụ của ông… Từ trước đến nay Cộng Sản Việt Nam chưa bao giờ nhận lỗi của mình, mà cái lỗi nặng nhất là tham vọng cướp chính quyền, nướng hàng triệu thanh niên miền Bắc vào lò lửa bom đạn chiến tranh, để đưa đến một đất nước hôm nay, nợ nần, tụt hậu và đạo lý suy đồi!

Mới đây thôi, khi cá đã chết đầy biển, ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng CSVN, đi thăm công trình nhà máy thép Sơn Dương, Vũng Áng, hoàn toàn không dám đề cập đến nguyên nhân thảm họa đang xảy ra, vẫn không có một tiếng nói nào về tình trạng ô nhiễm Biển Đông, cũng không quan tâm thăm hỏi gì đến ngư dân. Đặc khu Vũng Áng đã được chính thức xem như là một vùng “đất tư” của Trung Cộng tại Việt Nam từ ngày 14 Tháng Bảy, 2014. Chính phủ CSVN đã ký khế ước với chủ tịch Formosa, đầu tư $97 tỷ và cho thuê vùng đất này trong 70 năm. Tiền đầu tư là $97 tỷ, tiền cho thuê đất 70 năm là bao nhiêu? Thông lệ “bôi trơn” và “lại quả” dành cho Bộ Chính Trị là bao nhiêu? Chúng ta chưa nói đến những công trình đầu tư, cho thuê mẫu đất, bao nhiêu mẫu rừng khác trên toàn cõi Việt Nam, và đầu não lãnh bao nhiêu %. Chín năm làm thủ tướng, ông Nguyễn Tấn Dũng kiếm được bao nhiêu tiền?

“Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi!” thì ăn làm sao, nói làm sao bây giờ.

Dân tộc Việt Nam là dân tộc vô phúc nhất, từ ngày nhân dân nhận chịu thảm họa Cộng Sản cho tới giờ.

Người gốc Việt mong gì ở chuyến đi của TT Obama?

Người gốc Việt mong gì ở chuyến đi của TT Obama?
Nguoi-viet.com

Nhóm phóng viên Người Việt


WESTMINSTER, California (NV)
– Khuya Chủ Nhật, rạng sáng Thứ Hai, 23 Tháng Năm, chuyên cơ Air Force One chở Tổng Thống Barack Obama và đoàn quan chức cấp cao Hoa Kỳ sẽ đến phi trường Nội Bài ở Hà Nội, chính thức thăm Việt Nam. Tại Little Saigon, một số người Mỹ gốc Việt đưa ra một số nhận định về chuyến đi này.

Tổng Thống Barack Obama tại thang máy bay Air Force One. Hình minh họa. (Hình: Patrick Hamilton/G20 Australia via Getty Images)
Ông Trần Trung Dũng, thành viên Đảng Bộ Việt Tân Nam California, nhận định: “Tôi nghĩ chuyến đi của ông Obama là tốt. Vì đã đến lúc quan hệ giữa Hoa Kỳ và Việt Nam được đặt lên tầm mức quan trọng cho nước Mỹ và cả nước Việt nữa.”


Ảnh hưởng tốt cho Việt Nam

Hòa Thượng Thích Viên Lý, chủ tịch Hội Đồng Điều Hành Tăng Đoàn Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại, viện chủ chùa Điều Ngự, Westminster, cũng tin rằng chuyến đi mang một thông điệp tích cực: “Tổng thống của một siêu cường đến một đất nước nghèo đói, lạc hậu, thiếu tự do, nhân quyền, dân chủ, cũng sẽ tạo một ảnh hưởng tốt cho Việt Nam.”

“Bởi vì một vị tổng thống của một quốc gia đóng vai trò lãnh đạo về nền tự do dân chủ và nhân quyền trên thế giới thì chắc chắn sẽ nói lên những điều ông cần nói, để giúp cho tình trạng nhân quyền, tự do dân chủ của Việt Nam nói riêng và thế giới nói chung ngày một cải thiện tốt đẹp. Tất nhiên ông sẽ dùng chính sách ngoại giao Hoa Kỳ để ảnh hưởng lên chính sách độc tài toàn trị của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam,” hòa thượng nói tiếp.

Có cái nhìn thuần túy chính trị, Tiến Sĩ Nguyễn Bá Tùng, trưởng ban phối hợp Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam, cho rằng “chuyến đi của ông Obama là chuyện đương nhiên khi Mỹ xoay trục qua Đông Nam Á. Điều này có lợi cho chính sách ngoại giao của Mỹ. Hơn nữa, đối với Tổng Thống Obama thì đây có lẽ là chuyến đi chót, trước khi ông mãn nhiệm, ông muốn để lại dấu tích gì đó cho thời gian làm tổng thống.”

“Tôi nghĩ việc tổng thống đến Việt Nam có lẽ chuyện quan trọng nhất là vấn đề vị trí của Việt Nam trong tương quan giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, nhất là vấn đề biển đảo, vấn đề lưu thông trên Biển Đông,” ông nhấn mạnh.


Chống Trung Quốc

Mặc dù biết đây là chuyến đi kết thúc nhiệm kỳ của ông Obama, Linh Mục Mai Khải Hoàn, phó chủ tịch ngoại vụ Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ, vẫn kỳ vọng: “Một vấn đề quan trọng khác mà tổng thống cần biết là người Việt Nam, trong cũng như ngoài nước, rất quan tâm về lãnh thổ và lãnh hải của Việt Nam. Hoa Kỳ cần phải can thiệp để chấm dứt âm mưu xâm lăng Việt Nam và bành trướng thế lực ở Biển Đông của Trung Quốc.”

Cùng quan điểm, ông Trí Tạ, thị trưởng Westminster, nói: “Chuyến đi Việt Nam của Tổng Thống Obama trong lúc Trung Quốc đang bành trướng thế lực về quân sự tại Biển Đông, tôi rất hy vọng tổng thống sẽ đưa ra những vấn đề tại Biển Đông, cũng như sự hiện diện của Mỹ phải thường xuyên hơn ở Biển Đông, và tại Châu Á-Thái Bình Dương.”

Ông Trần Trung Dũng phân tích: “Việc di chuyển tự do ở Biển Đông là một vấn đề rất quan trọng cho nền kinh tế của Hoa Kỳ nói riêng và nền kinh tế thế giới nói chung. Ngoài ra, việc Việt Nam trực thuộc quỹ đạo của Trung Quốc đưa đến nhiều khó khăn khác cho cả dân tộc Việt Nam, cũng như dân chúng Hoa Kỳ trong vấn đề thương mại.”

Nhận định điều này, Hòa Thượng Thích Quảng Thanh, chủ tịch Hội Đồng Điều Hành Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Trên Thế Giới, viện chủ chùa Bảo Quang, Santa Ana, nói: “Người Việt Nam trong và ngoài nước, cho dù khác biệt chính kiến, cho dù khác biệt biên giới giữa Cộng Sản và Quốc Gia, nhưng lập trường chung là bảo vệ tổ quốc. Vì thế tôi nghĩ người Trung Quốc muốn nuốt Việt Nam như mấy ngàn năm về trước không dễ, bởi vì người Việt Nam có mặt khắp nơi trên thế giới.”

“Đối với Mỹ, tôi nghĩ không dễ Mỹ cho Trung Cộng xâm chiếm Biển Đông. Bởi vì nếu có chiến tranh ở Đông Nam Á thì sẽ giao cho Nhật để đối đầu với Trung Cộng và các nước khác đối đầu với Trung Cộng. Mỹ đứng phía sau để bơm vũ khí, bơm sức mạnh, chứ không ra mặt. Chừng nào đối đế mà các nước Đông Nam Á không chịu nổi sức ép thì Mỹ mới thị oai. Hiện tại, giữa hai bên chỉ đóng kịch với nhau thôi. Tôi đang chờ xem ngã ngũ về đâu. Nhưng biểu hiện người Nhật đối đầu với Trung Cộng là rõ ràng nhất,” hòa thượng nói thêm.

Trong khi đó, ông Phan Thanh Châu, thành viên Hội Đồng Lãnh Đạo Trung Ương Việt Nam Quốc Dân Đảng, mong muốn: “Nếu Việt Nam khôn ngoan, biết vận dụng thế lực mạnh của Hoa Kỳ, nhất là vấn đề quân sự, đồng thời rút ra khỏi ảnh hưởng của Trung Cộng thì chắc chắn có lợi cho Việt Nam. Bởi vì Trung Cộng dù rất phát triển nhưng nói về quân sự thì rất lâu mới theo kịp Hoa Kỳ. Chẳng hạn, những hàng không mẫu hạm của Hoa Kỳ rất khủng khiếp, Trung Cộng khó mà theo kịp.”


Đòi minh bạch vụ cá chết

Bàn về vấn đề nhân quyền, Thị Trưởng Trí Tạ nhấn mạnh: “Vấn đề vi phạm nhân quyền tại Việt Nam là những đề tài mà đồng bào trong nước cũng như tập thể người Việt hải ngoại rất hy vọng. Tôi tin tưởng rằng tổng thống sẽ đề cập tới vấn đề này, cũng như vấn đề cá chết ở Việt Nam.”

“Tổng thống viếng thăm Việt Nam trong lúc cá tại Việt Nam đang bị ngộ độc và chết hàng loạt, tôi cũng hy vọng tổng thống có thể cử người hay đưa ra những đề nghị là Hoa Kỳ có những chuyên viên tham gia cuộc điều tra vùng biển cá chết, để từ đó hiểu thêm những nguyên nhân đã xảy ra khiến cá bị ngộ độc,” thị trưởng nói.

Ông Bảo Nguyễn, thị trưởng Garden Grove, cho biết: “Cùng với những vi phạm nhân quyền trắng trợn, là việc các đại công ty cho đổ chất thải độc hại ra biển, như nhìn thấy từ các bức ảnh là hàng triệu con cá bị giết chết. Và các quan chức của chính phủ Việt Nam tiếp tục trốn tránh trách nhiệm. Sự thiếu trách nhiệm đang hủy hoại cuộc sống của người dân Việt.”

Linh Mục Mai Khải Hoàn mong: “Tổng thống cần can thiệp về những vi phạm nhân quyền tại Việt Nam. Riêng về kinh tế, Hoa Kỳ cần đặc biệt chú trọng đến âm mưu triệt tiêu kinh tế Việt Nam của Trung Cộng, như sự kiện cá chết ở miền Trung, vì ô nhiễm trầm trọng chất độc từ nhà máy thép Formosa; hay xây đập chặn nước. Đây là những hành động rất vi phạm nhân quyền và ảnh hưởng đến nền kinh tế của Việt Nam.”

Trong khi đó, Tiến Sĩ Nguyễn Bá Tùng nhận định: “Tôi không nghĩ chuyến đi này chỉ bàn về nhân quyền, bởi vì chuyến đi này có tầm mức lớn hơn và chưa hẳn vấn đề nhân quyền là ưu tiên trong nghị trình làm việc của ông Obama. Cho nên nói rằng nếu chỉ xét khía cạnh nhân quyền thôi thì chưa đủ.”

“Chúng ta nên mở rộng tầm nhìn, mục đích cũng như ảnh hưởng của chuyến đi Tổng Thống Obama qua nhiều lãnh vực khác, từ vấn đề chính trị, kinh tế, còn nhân quyền chỉ là một phần trong chuyến đi mà thôi. Bởi vì, đối với các cường quốc, nhân quyền trong ngoại giao chỉ là cái đòn bẩy, chứ không phải là mục tiêu tối hậu,” ông nói tiếp.


Nên hay không bỏ cấm vận vũ khí?

Trong chuyến thăm Việt Nam của Tổng Thống Obama, một vấn đề mà thế giới quan tâm là Mỹ có nên gỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận vũ khí đối với Việt Nam. Ông Andrew Đỗ, giám sát viên Địa Hạt 1 Orange County, nhận định: “Không nên. Phải hiểu là dù sao chăng nữa đây là một chính phủ Cộng Sản, họ vẫn có những sự thiếu coi trọng luật pháp, không phải chỉ trong nước mà trên thế giới cũng bị vi phạm. Nên mình phải cẩn thận, tiến tới từ từ. Bang giao không có nghĩa là chấp nhận Việt Nam như một nước gần gũi mà mình có thể tin tưởng mọi thứ.”

Thị Trưởng Bảo Nguyễn cho hay: “Không riêng Việt Nam mà cả thế giới đều muốn ngăn chặn xâm lấn quân sự của Trung Quốc ở Đông Nam Á. Trong khi chúng ta phải đối phó với sự thặng dư vũ khí, tôi không nghĩ rằng đổ số vũ khí thặng dư vào các quốc gia đang phát triển, là cách hiệu quả nhất để chống Trung Quốc. Lý do là vì không có cách nào để biết rằng chính phủ sẽ không sử dụng những vũ khí ấy để chống lại chính người dân mình. Đặc biệt là một chính phủ tham nhũng và độc tài như Việt Nam.”

Trong khi đó, Tiến Sĩ Nguyễn Bá Tùng nói: “Nếu xét theo quyền lợi của người Mỹ thì nên bỏ lệnh cấm vận vũ khí, bởi vì buôn bán vũ khí cũng là nguồn lợi kinh tế của các cường quốc. Còn xét về phương diện chính trị thì Việt Nam có thêm vũ khí sẽ đủ khả năng để đương đầu với sự đe dọa của phương Bắc, khi đó Mỹ sẽ đỡ gánh nặng hơn.”

Tuy nhiên, ông Trương Ngãi Vinh, chủ tịch Cộng Đồng Việt Nam Nam California, nhận định: “Hiện Việt Nam lệ thuộc quá nhiều vào Trung Cộng. Do đó, Mỹ tìm mọi cách để kéo Việt Nam ra khỏi vòng ảnh hưởng rất nặng của Trung Cộng thôi, chứ không phải kéo về phía Mỹ. Mỹ chưa nghĩ đến chuyện đó. Khi Mỹ làm được những chuyện đó rồi thì vấn đề bỏ cấm vận vũ khí thì lúc đó mới là tốt.”

“Còn nếu Việt Nam vẫn phụ thuộc vào Trung Cộng như bây giờ thì việc bỏ cấm vận vũ khí chỉ có lợi cho Trung Cộng. Tôi lo ngại, giữa Trung Cộng với Việt Nam có mối quan hệ khắng khít không chỉ là chuyện chính quyền Việt Nam bị mua chuộc bởi Trung Cộng, mà ngay cả Trung Cộng còn ở trong nội các Việt Nam nữa. Khi đó, Mỹ bán vũ khí cho Việt Nam, rồi Việt Nam đưa cho Trung Cộng để Trung Cộng nghiên cứu và tấn công Mỹ, hoặc chạy đua vũ trang với Mỹ một cách dễ dàng hơn.”

Theo lịch trình mới cập nhật, Tổng Thống Obama sẽ có ngày làm việc chính thức ở Hà Nội vào 23 Tháng Năm, sau đó vào Sài Gòn khoảng chiều ngày 24, và chiều ngày 25 ông sẽ đi Nhật để tham dự Hội Nghị Thượng Đỉnh G-7.

Hai phóng viên Nhật Báo Người Việt, Đỗ Dzũng và Khôi Nguyên, sẽ tường thuật tại chỗ diễn tiến chuyến thăm Việt Nam, từ Hà Nội và Sài Gòn.

Hãy bắt đầu phong trào đấu tranh bất bạo động

Hãy bắt đầu phong trào đấu tranh bất bạo động

Những gương mặt vô nhân tính, cùng hành vi trượt đuổi, đấm đá của những tên CA chìm, nổi, côn đồ, to con, lớn xác do bồi dưỡng, lên những thân thể nhỏ bé bị đánh đập, lôi lên xe, chính là hình ảnh đánh động mạnh nhất vào những người chung quanh. Trong cấp thời những người biểu tình chưa cần đánh động vào đám nhân sự phía nhà nước, mà chính là đánh động vào tập thể quần chúng chưa chuẩn bị nhập cuộc như họ.

_____

Đinh Chỉ Thiên

17-5-2016

Trong những cuộc biểu tình đòi hỏi chế độ CSVN về sự minh bạch và giữ gìn môi trường sống an toàn của dân chúng vừa rồi sau sự kiện Formosa xả nước thải và cá chết, người dân nhận thấy có những sắc thái mới. Đó là: số lượng người tham dự đông hơn, có nhiều thành phần trẻ tham gia hơn, cuộc biểu tình lan rộng hơn ở nhiều địa phương, biết ứng dụng mạng xã hội để biến cuộc biểu tình trở thành có tổ chức, đồng lòng vì ý nghĩa chung của cuộc biểu tình mặc dù không có xuất hiện nhiều nhân vật chủ chốt, có sự tham gia của tu sĩ giáo hội Thiên Chúa giáo.

Và quan trong hơn hết là tinh thần đấu tranh bất bạo động được truyền đi trong các cuộc biểu tình này, để từ đó dù là tự phát, các cuộc biểu tình mang ý thức chung “bất bạo động”. Ý thức chung chính là thành quả đầu tiên của các cuộc biểu tình tự phát (không có lãnh tụ).

Ngược lại, bên phía chính quyền CS người ta nhận thấy sự trấn áp hung bạo hơn của CA sắc phục, CA chìm, đội ngũ gọi là TNXP. Dưới tảng băng hung bạo này, nếu chú ý người dân có thể nhận thấy có sự chuẩn bị bài bản của chê độ CSVN để đối phó các cuộc biểu tình vừa qua. Đó là: tổ chức nhóm sắc phục đông đảo mới mang tên TNXP với sự trà trộn của sĩ quan quân đội, sự đóng chốt đông đảo của lực lượng trấn áp biểu tình trên các nẻo đường. Nghiêm trọng hơn là sự xuất hiện dày đặc của những rào cản căng dây thép gai để cô lập sự di chuyển của công chúng.

Rào cản với dây thép gai của nhà chức trách dựng lên để chống lại biểu tình bất bạo động của dân chúng ở Saigon ngày 15/5 vừa qua. Nguồn: FacebookRào cản với dây thép gai của nhà chức trách dựng lên để chống lại biểu tình bất bạo động của dân chúng ở Saigon ngày 15/5 vừa qua. Nguồn: Facebook

Lần đầu tiên, 41 năm sau chiến tranh, sự chuẩn bị “đón” cuộc biểu tình của chế độ đã làm cho không khí các thành phố lớn trở nên nặng nề. Những rào cản cùng những khung đường vắng tanh dân chúng, nhưng đầy lính sắc phục gợi nhớ đến hình ảnh thời chiến tranh. Chính quyền CSVN đã dại dột đem hình ảnh ngột ngạt vào lòng dân chúng. Ngày xưa những người CS dùng khủng bố để tác động vào tâm lý quần chúng thì không khí căng thẳng nặng nề của chiến tranh ngày hôm nay cũng có tác động tương tự.  Những người dân đầu tắt mặt tối kiếm sống, bàng quang với những biến động sẽ cảm thấy biến động cận kề. Họ bắt đầu tự vấn. Điều gì đã xảy ra và điều gì sẽ xảy ra? Những điều xảy ra có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình? Một khi có tự vấn thì lập tức có hoài nghi. Có hoài nghi tức là có tâm trạng không bình thường. Đó chính là dư chấn mạnh mẽ từ những thông điệp mà những người biểu tình mang tới.

Sai lầm nghiêm trọng kế đến chính là sự đàn áp dã man, thô bạo lên trên người biểu tình ôn hoà. Điểm son cần ghi nhớ trong các cuộc biểu tình vừa qua là những người tham dự cuộc biểu tình biết mình sẽ bị đánh. Có người tuyên bố sẵn sàng chờ đón để bị đánh như trường hợp ông Huỳnh Ngọc Chênh và vài nhân sự khác. Biết mà vẫn hiên ngang, không chùng bước chính là họ được trang bị một ý chí.

Cuộc biểu tình vừa qua hoàn toàn không có người tổ chức, không có lãnh tụ. Không có tổ chức, không có lãnh tụ mà đồng loạt biểu lộ được ý chí chính là sự thành công của đấu tranh bất bạo động. Cốt lõi của đấu tranh bất bạo động là không đấu tranh bằng vũ lực và không chống lại bằng vũ lực, mà dùng ý chí của mình để tác động lên lý trí và tâm thức người khác dù người khác đó là kẻ thù.

Những gương mặt vô nhân tính, cùng hành vi trượt đuổi, đấm đá của những tên CA chìm, nổi, côn đồ, to con, lớn xác do bồi dưỡng, lên những thân thể nhỏ bé bị đánh đập, lôi lên xe, chính là hình ảnh đánh động mạnh nhất vào những người chung quanh. Trong cấp thời những người biểu tình chưa cần đánh động vào đám nhân sự phía nhà nước, mà chính là đánh động vào tập thể quần chúng chưa chuẩn bị nhập cuộc như họ. Hình ảnh người dân quê ngồi trương biểu ngữ ở vỉa hè quốc lộ chốn thị thành, xa xăm nơi mảnh đời của họ; hay hình từng tốp thanh niên trong trắng hăng hái giương cao thông điệp trên tay; hay hình ảnh những gương mặt điềm tĩnh, tự tin ngồi toạ kháng trước đám nha trảo trong sắc phục hờm hờm giở thói côn đồ vẫn còn đọng lại trong tâm trí nhiều người chưa tham dự còn đứng bên ngoài quan sát. Những con người ấy đã chuyển tải ý chí.

Lương tri nhân loại ở bất cứ chủng tộc nào, bất cứ nền văn hoá nào đều dành sự cảm thông cho nạn nhân, cho những người bị áp bức. Càng bị áp bức, càng bị ngược đãi, càng được cảm thông. Cho đến hôm nay, dù những cuộc biểu tình đã qua nhưng hình ảnh những người thanh niên bị siết cổ, hình ảnh người phụ nữ bị đánh xây xát ngồi ôm đứa con gái vào lòng với ánh mắt lo sợ, hay hình ảnh rũ rượi ngồi gục bên vỉa hè của cô gái bị đánh và nhiều hình khác vẫn còn ở trong lòng mọi người. Từ tác động lý trí và tâm hồn sẽ có được sự đồng cảm và đồng hành. Đồng cảm và đồng hành là cốt lõi của tranh đấu bất bạo động.

Ở những xã hội dân chủ thật sự, biểu tình là áp kế đo lường lòng dân trước những chính sách của chính quyền. Qua đó chính quyền sẽ ghi nhận và điều chỉnh chính sách cho phù hợp. Ở các quốc gia ấy, chính quyền không bao giờ trấn áp các cuộc tuần hành ôn hoà (ngoại trừ người biểu tình áp dụng bạo động, đập phá) mà còn giữ trật tự, an toàn cho đoàn biểu tình đi qua. Ngược lại, nhà nước của chế độ CSVN không có được bản lãnh đó. Trước những vấn nạn của đất nước, họ chưa bao giờ chứng minh được khả năng giải quyết vấn đề ở cấp cao có trí tuệ mà họ chỉ làm được những trò tiểu xảo ở cấp thấp nhất. Thay vì tìm ra nguyên nhân và cách giải quyết, họ né tránh, đổ thừa và trấn áp. Trong việc né tránh và đổ thừa họ lập ra đội ngũ truyền thông làm công việc che đậy, và vu cáo. Với những cuộc biểu tình của quần chúng, họ lập ra đông đảo lực lượng sắc phục hay giả dạng dân thường áp dụng phương sách hạ cấp là kèm sát, phân tán, đánh đập và bắt đi. Trong ý nghĩa của đấu tranh bất bạo động việc chuẩn bị lực lượng hùng hậu áp đảo, để trấn áp, đánh đập người biểu tình chính là biểu hiện sự thất bại của phía cầm quyền.

Vị cha già của nền độc lập Ấn độ, vị thầy của đấu tranh bất bạo động, ông Mahatma Gandhi đã nói với những người theo mình rằng: “trước tiên hết họ (nhà nước) không thèm nghe bạn, rồi họ cười cợt bạn, rồi họ chống lại bạn, rồi bạn thắng (First they ignore you, then they laugh at you, then they fight you, then you win). Trước tinh thần bất bạo động trong các cuộc biểu tình vừa qua, chế độ CSVN đang là kẻ thất bại. Họ chưa kịp nghe dân chúng, chưa kịp cười cợt bôi nhọ các cuộc biểu tình, họ đã thành lập lực lượng để đối đầu các cuộc biểu tình của quần chúng. Chắc chắn trong những ngày sắp tới, trong thời gian mà nguyên nhân ô nhiễm ở vùng biển miền Trung chưa được giải trình, trong thời gian mà chế độ không minh bạch trong việc điều hành guồng máy nhà nước, chế độ này luôn nằm trong tình trạng báo động để đối phó. Chắc chắn họ phải căng con mắt ra chỗ nào có đông người. Trong tình huống ấy, họ là kẻ thất bại.

Trước thất bại này, công cuộc đấu tranh của nhân dân VN không dừng lại ở đó. Tinh thần bất bạo động vừa hình thành trong các cuộc biểu tình làm cho chế độ CSVN ra sức đối phó phải được đẩy mạnh thành phong trào đấu tranh bất bạo động. Bất hợp tác, bất tuân dân sự, chính là xương sống của cuộc đấu tranh bất bạo động.

Sắp tới đây ngày 22 tháng 5 là ngày chế độ CSVN tổ chức bầu cử Quốc Hội và là ngày TT Obama đến thăm VN. Cuộc biểu tình nên được vận động để tiếp diễn như các cuộc biểu tình trước đây để các lực lượng CA chìm nổi, TNXP bị đặt trong tư thế đối đầu, lập các chốt chặn các ngả đường và đem rào cản căng dây thép gai vào thành phố, tạo không khí ngột ngạt trong dân chúng và các nhà quan sát ngoại quốc. Bên cạnh đó, nên tiến hành tẩy chay cuộc bầu cử bằng cách không tham dự bỏ phiếu, hoặc nếu bị ép buộc phải đi bỏ phiếu thì nên gạch tréo lá phiếu như là hành động không tín nhiệm các ứng cử viên mà chế độ đưa ra.

Kế đến, vận động nông dân miền Tây và ngư dân không nộp thuế viện dẫn lý do đồng bằng miền Tây thiếu nước, cánh đồng bị ngập mặn; vùng biển không thể đánh bắt vì sự tấn công của tàu cá Trung Cộng và vùng nước bị ô nhiễm. Cùng hỗ trợ với nông dân và ngư dân, các bộ phận khác cùng nhau chống lại việc nộp thuế. Phòng trào giành độc lập trước đây của Ấn độ bắt đầu mãnh liệt bằng việc chống thuế muối với cuộc tuần hành dài 388 km của ông Mahatma Gandhi.

Tiếp theo, vận động từng đơn vị nhỏ, tự phát để tiến hành các cuộc đình công bãi thị, dự trữ nhu yếu phẩm cần thiết và không ra đường giao dịch, đẩy mạnh tinh thần bất hợp tác, và tạo tinh thần ấy thành thái độ tẩy chay mọi sinh hoạt. Sự tẩy chay bắt đầu ở đơn vị nhỏ nhất là mỗi gia đình không chịu treo cờ trước nhà, dẹp bỏ hình ảnh Hồ chí Minh trong nhà.

Khi tinh thần bất hợp tác, bất tuân dân sự, tẩy chay đủ mạnh và phổ biến trong mọi tầng lớp dân chúng, bước kế tiếp là đòi hỏi cải tổ dân sinh. Đây là đòi hỏi bức thiết mà chế độ khó có lý do để đàn áp và cuối cùng là đỏi hỏi cải tổ chính trị.

Trong hoàn cảnh hiện nay, trước sự chai lỳ và xơ cứng trong việc điều hành đất nước, trước thói quen sử dụng bạo lực của đảng và nhà nước CSVN, những bước đấu tranh trên thật là khó khăn. Nếu các cuộc đấu tranh nằm trong lòng quần chúng thì sự khó khăn sẽ bớt đi. Ở thời điểm này hãy cố gắng truyền tải tinh thần đấu tranh bất bạo động trong dân chúng, biến đấu tranh bất bạo động thành phong trào.

Điều có thể làm được hiện nay là mỗi người, với phương tiện sẵn có, đánh động vào sự thờ ơ cố hữu của quần chúng. Bằng chứng là sự thờ ơ đã trở thành sự hưởng ứng với sự tham dự đông hơn trong các cuộc biểu tình vừa qua. Và điều quan trọng hơn nữa là sự can đảm. Trong buổi giao thời của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, chính ông Thomas Jefferson (sau này trở thành vị Tổng Thống nổi tiếng) đã nói “One man with courage is majority (Một người với lòng can đảm sẽ là số đông quần chúng)”. Từ quần chúng sẽ nảy sinh lãnh tụ mà quần chúng lựa chọn.

Nhà Trắng gặp người Mỹ gốc Việt trước chuyến thăm VN của Tổng thống Obama

Nhà Trắng gặp người Mỹ gốc Việt trước chuyến thăm VN của Tổng thống Obama

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2016-05-18

maxresdefault.jpg

Bác sĩ Nguyễn Thể Bình.

Captured from video

Vào lúc 5 giờ chiều ngày 17 tháng 5 một nhóm đại diện tổ chức cũng như cá nhân người Việt tại hải ngoại đã gặp gỡ ông Phó cố vấn Hội đồng an ninh quốc gia Ben Rhodes và quan chức Bộ Ngoại giao Mỹ tại Nhà trắng để chuyển thông điệp tới Tổng thống Obama trước khi ông sang Việt Nam vào ngày 21 tháng này. Mặc Lâm phỏng vấn một trong những người tham dự, Bác sĩ Nguyễn Thể Bình đại diện tổ chức Vietnam for Progress để biết thêm chi tiết.

Thành phần tham dự

Mặc Lâm: Thưa BS trong cuộc gặp gỡ hôm nay tại Nhà Trắng, nhân vật nào phía Mỹ đại diện để gặp phái đoàn và bên người Việt gồm những ai?

Bác sĩ Nguyễn Thể Bình: Phía bên Hoa Kỳ là ông Ben Rhodes là Phó ban cố vấn an ninh của Tổng thống Obama là người chủ tọa cuộc gặp này. Cũng có rất nhiều nhân viên của Ban cố vấn an ninh quốc gia và Bộ Ngoại giao.

Phía Việt Nam thì những tổ chức về Nhân quyền được mời gồm có một số những nhân vật quen biết trong cộng đồng Việt Nam cũng như một số những tổ chức lớn rất nổi tiếng của giới đấu tranh cho Việt Nam như tổ chức Voice thì anh Trịnh Hội không có ở đây nên cô Amy đại diện, tổ chức Việt Tân là anh Hoàng Tứ Duy, tổ chức Boat People SOS là ông Nguyễn Đình Thắng, tổ chức Tập hợp dân chủ của BS Nguyễn Quốc Quân, tổ chức Vietnam for Progress và Human Rights for Vietnam là cá nhân chúng tôi là BS Nguyễn Thể Bình, anh Điếu Cày cũng là người có mặt. . . đó là những khuôn mặt Việt Nam, còn những tổ chức Nhân quyền ngoại quốc thì có đại diện của Amnesty International, Human Rights Watch và một vài tổ chức khác. Bên Phật giáo cũng có đại diện cho ông Thích Nhất Hạnh, vì lúc giới thiệu tôi nghe không rõ lắm có phải là đại diện cho Thích Nhất Hạnh hay là ai khác.

Phía bên Hoa Kỳ là ông Ben Rhodes là Phó ban cố vấn an ninh của Tổng thống Obama là người chủ tọa cuộc gặp này. Cũng có rất nhiều nhân viên của Ban cố vấn an ninh quốc gia và Bộ Ngoại giao.
– Bác sĩ Nguyễn Thể Bình

Sau đó thì ông Ben Rhodes mở đầu chương trình cho biết buổi họp ngày hôm nay rất quan trọng bởi vì ông muốn được nghe những ý kiến của các tổ chức nhân quyền người Mỹ gốc Việt cũng như của các tổ chức khác trên thế giới trong chuyến đi này của Tổng thống Obama. Sau đó từng cá nhân phát biểu những ý kiến của mình cũng như nhận những thỉnh nguyện thư gửi lên cho Tổng thống Obama.

Mặc Lâm: Thưa BS, riêng bà có cơ hội nào để đưa ra ý kiến cho ông Ben Rhodes không?

Bác sĩ Nguyễn Thể Bình: Tất cả mọi người đều có thời gian để nói.

Mặc Lâm: Vâng, BS thấy ý kiến nào theo bà nổi trội và cùng được mọi người chia sẻ?

Bác sĩ Nguyễn Thể Bình: Nói chung có rất nhiều sự chia sẻ chồng chéo lên nhau có nghĩa là mỗi người đẩy mạnh một vài vấn đề nhưng nói chung đều chia sẻ cùng quan niệm đó là Việt Nam cần phải có sự thay đổi về phương diện xã hội dân sự. Xã hội dân sự mà cá nhân chúng tôi phát biểu thì đó là cái nền tảng của một quốc gia, của một xã hội mà người dân trong đó được làm những công việc để phục vụ lợi ích của người dân và có thể đóng góp vào phương cách làm việc của chính quyền, cũng như những gì có lợi cho xã hội nói chung. Chúng tôi đẩy mạnh tới vấn đề xã hội dân sự, nhất là nhấn mạnh Việt Nam hiện nay xã hội dân sự đúng theo ý nghĩa của quốc tế hay các quốc gia dân chủ thì ở Việt Nam hoàn toàn không có.

Có lẽ đó là điều được quan tâm nhiều nhất rồi sau đó là những điều thường nói tới, được nhấn mạnh và lập đi lập lại nhiều lần qua các phát biểu là vấn đề TPP, Biển Đông và nhất là việc dỡ bỏ lệnh cấm vận bán vũ khí sát thương cho Việt Nam. Những điều này được nhấn mạnh và ai cũng quan ngại nếu Việt Nam được buôn bán vũ khí sát thương giữa Mỹ và Việt Nam. Vì vậy cho nên mọi người có sự đồng ý rằng thứ nhất có thể đây chưa thể là lúc để nói về vấn đề đó trong bối cảnh TPP vẫn chưa ngã ngũ và thứ hai nếu mà có việc dỡ bỏ lệnh cấm vận thì phải là sự rất rõ ràng là Việt Nam không phải tự nhiên mà có được kết quả này cũng như việc trao đổi thương mại nếu Việt Nam không cải thiện vấn đề nhân quyền cũng như một số những vấn đề khác mà trong đó nhân quyền bao gồm cả ý nghĩa và phương diện khác nhau.

Các tù nhân lương tâm

Mặc Lâm: Trong cuộc họp có ai quan tâm tới trường hợp của tù nhân lương tâm Trần Huỳnh Duy Thức mà tin tức cho biết anh quyết định tuyệt thực tới chết, cũng như việc nhà cầm quyền cô lập, giam giữ người dân không cho ra khỏi nhà để đi biểu tình  hay muốn gặp tổng thống Obama. Hai vấn đề này có được chú ý trong cuộc họp hay không?

Trường hợp anh Trần Huỳnh Duy Thức, Luật sư Nguyễn Văn Đài, anh Ba Sàm cũng như rất nhiều tù nhân lương tâm khác đều được nhắc tới.
– Bác sĩ Nguyễn Thể Bình

Bác sĩ Nguyễn Thể Bình: Vâng, rất nhiều cá nhân, ngay cả chúng tôi cũng đều nhắc tới anh Trần Huỳnh Duy Thức cũng như các tù nhân lương tâm, tù nhân chính trị khác yêu cầu Tổng thống Obama phải đặt vấn đề với nhà cầm quyền Việt Nam. Quý vị đó phải được trả tự do tức khắc và vô điều kiện. Trường hợp anh Trần Huỳnh Duy Thức, Luật sư Nguyễn Văn Đài, anh Ba Sàm cũng như rất nhiều tù nhân lương tâm khác đều được nhắc tới.

Ngoài ra tôi nói thêm chúng tôi yêu cầu Tổng thống Obama tới gặp cá nhân, hội đoàn hay các nhóm đấu tranh, sinh hoạt cũng như các nhóm tôn giáo cũng như lao động để Tổng thống có thể giúp đỡ, soi sáng thêm nguồn dư luận những khó khăn mà họ đang gặp. Trong những người đó phải cộng thêm dân oan, nhà báo, blogger ngay cả ca sĩ như Việt Khang cũng được nhắc tới. Chúng tôi rất mong muốn Tổng thống Obama có thể tới thăm viếng cá nhân hay thân nhân những người tù và có thể đẩy mạnh những vấn đề mà chúng tôi đã trao đổi.

Mặc Lâm: Xin cám ơn Bác sĩ.