RSF: Nguyễn Phú Trọng là ‘dã thú sát hại tự do thông tin’

RSF: Nguyễn Phú Trọng là ‘dã thú sát hại tự do thông tin’

Nguoi-viet.com

Văn bản của tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) lên án Nguyễn Phú Trọng. (Hình: RSF)

PARIS (NV) – Tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) vừa công bố một bản tuyên bố gần giống như một bản án, nói Nguyễn Phú Trọng là “dã thú sát hại tự do thông tin.”

Ông Nguyễn Phú Trọng hiện đang là tổng bí thư đảng CSVN, một đảng độc tài và tham nhũng nhưng vẫn tuyên truyền lừa bịp là “của dân, do dân và vì dân” dù qua các trò bầu cử bịp bơm “đảng cử dân bầu” hoàn toàn áp đặt, không qua các nguyên tắc tự do bầu cử và ứng cử.

Bản tuyên bố của RSF nói từ năm 2011 đến nay, từ khi giật được cái ghế tổng bí thư, ông Nguyễn Phú Trọng năm nào cũng được xếp vào danh sách các “dã thú sát hại tụ do thông tin.”

Ông Nguyễn Phú Trọng đã áp dụng phương pháp đàn áp báo chí, quyền tự do thông tin theo đường lối độc tài của Xô Viết ngày trước. Ông ta cũng từng là một người làm báo vì từng là tổng biên tập của tạp chí Cộng Sản, một tờ báo lý luận, bình luận của đảng CSVN, chuyên đăng tải các bài viết “định hướng” dư luận như một thứ mẫu mực cho đảng viên học tập, tuyên truyền.

“Tại Việt Nam, chủ thuyết đa nguyên hoàn toàn bị cấm còn Internet thì bị kiểm soát chặt chẽ. Tất cả các ký giả đều bị buộc phải tiết lộ nguồn tin và bị cấm dùng biệt hiệu theo quy định của nhà nước. Blogger và các người bất đồng chính kiến thường bị nhà cầm quyền kết án bằng những bản án dài hạn. Giới truyền thông tại Việt Nam thi hành lệnh (thông tin tuyên truyền) của đảng nên các blogger và các công dân mạng (trên các mạng xã hội) là những nguồn tin độc lập đưa tin và các thông tin (đáng tin cậy),” RSF viết.

Theo RSF, đã có nhiều nhà báo tại Việt Nam bị tước thẻ hành nghề. Có ít nhất 15 nhà báo công dân (độc lập) và blogger đã bị bỏ tù với những sự vu cáo như “lợi dụng quyền tự do dân chủ,” “tuyên truyền chống nhà nước,” hoặc “hoạt động âm mưu lật đổ chế độ cầm quyền.”

RSF nói những nhà báo công dân độc lập, những trang mạng độc lập đặt ở nước ngoài là những mục tiêu bị chế độ của ông Nguyễn Phú Trọng nhắm đánh tận tình nhất. Kêu gọi đa nguyên đa đảng là bị hình sự hóa, bị kết án tù.

Hồi Tháng Tư vừa qua, sau khi công bố bảng xếp hạng về tự do báo chí trên thế giới mà Việt Nam chỉ xếp hạng 175 trên tổng số 180 nước được nghiên cứu đánh giá, RSF cũng đã tuyên bố ông Nguyễn Phú Trọng là “dã thú sát hại báo chí.” Bây giờ, ba tuần lễ sau khi tống giam blogger Mẹ Nấm với sự vu cáo “tuyên truyền chống nhà nước…,” RSF nhắc lại lời lên án của họ với tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng.

Ai đã phá nát cái Đảng Cộng sản Việt nam?

Ai đã phá nát cái Đảng Cộng sản Việt nam?

Nguyễn Tiến Dân

3-11-2016

Sáng nay, mình có khách. Đó là một cao niên, “mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao”. Chạm mặt, bác đã tự giới thiệu: “Tôi là một Dư luận viên cao cấp. Không đồng hạng với cái loại bặm trợn, như Trần Nhật Quang và không hàm hồ, như cái đám Mõ làng. Hôm nay đến đây, để chấn chỉnh và uốn nắn những lệch lạc trong tư tưởng và nhận thức của cái lão Dân già”. Bác trao cho mình, cái cạc- vi- dít. Trên đó, ghi một lô xích xông những cái của nợ. Nào là, chức danh – nọ là, chức vụ. Có cả học hàm và không thiếu học vị. Chữ tây, xen lẫn với chữ ta và còn độn thêm cả một ít chữ tàu. Nhìn, hoa cả mắt. Mình miễn cưỡng, nhận cái mảnh bìa nhỏ xíu đó và hờ hững, đút nó vào túi quần. Đoạn, thong thả thưa lại:

– Rất tiếc, tôi chỉ là 1 phó thường dân. Vô danh – không địa vị. Bởi thế không dám in danh thiếp, để lòe thiên hạ.

Bác ấy, trao cho mình 1 cái lườm, còn sắc hơn cả dao cạo:

– Đừng có nói, ông vô danh. Sự thực, ông là cái thằng phản động nổi tiếng. Ông chuyên chọc ngoáy và bóc mẽ cái Đảng quang vinh của chúng tôi. Tiếc rằng, cho đến tận giờ phút này, chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra cách gì, để rút được cái lưỡi sắc nhọn của ông. Ai đời, Tổng Bí thư của chúng tôi vừa mới lên ngôi, ông đã ám quẻ, gửi lời chia buồn. Bọn phản động, đang đói thối mồm. Chúng nhanh chóng vồ lấy và làm thành 1 cái video clip. Rồi, tung nó lên mạng. Đến giờ, đã có trên 700.000 lượt truy cập. Một bài nữa của ông, cũng được chúng đặt tiêu đề, nghe rất giật gân: “Chấn động, sấm Trạnh Trình tiên tri cộng sản tất diệt vong vào năm 2017” và cho lên mạng. Trong vòng chưa đến 20 ngày, đã có tới trên 400.000 lượt truy cập. Nói ra cái điều đó, chẳng phải để khen ông. Mà chỉ muốn nói rằng: Ông là cái thằng rất nguy hiểm và Dân trí Nước mình, vô cùng thấp. Những cái thứ rác rưởi của ông, bao người, cứ dán mắt vào xem. Trong khi, TBT của chúng tôi, đã rặn ra rất nhiều bài Diễn văn. Bài nào, cũng thể hiện sự uyên bác, cộng với, bút pháp bậc thầy. Nhưng, chỉ được đem đọc cho những đứa, mà chúng bắt buộc phải đến nghe. Chứ nếu đem tung lên mạng, ma nó ngó. Ông hãy cho 1 lời giải thích ngắn gọn, về cái hiện tượng này?

– Hết sức đơn giản. Tổng Bí thư nhà các ông, bị mắc bệnh hoang tưởng. Cho nên, viết ra những thứ hoang đường, chỉ dành riêng cho bọn thần kinh nó đọc. Mà cái loại, đã thần kinh lại còn biết chữ, giờ đây hiếm lắm. Lấy đâu ra, lượng truy cập nhiều. Muốn quần chúng đọc, hãy viết về những đề tài, mà họ quan tâm. Tỷ như: “Giải tán chế độ Độc tài. Xây dựng một Nhà nước thực sự của Dân – do Dân và vì Dân”.

– Sao lại phải viết về những đề tài đó, trong khi Nhà nước của chúng ta đã và đang thực sự là của Dân – do Dân và vì Dân? Đồng thời, Đảng CS đang được Nhân dân tín nhiệm, để giao trọng trách “lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối cái Đất nước này”. Việc gì phải nghĩ đến chuyên, giải tán nó?

– Ai bảo ông thế?

– Tổng Bí thư, bảo thế và chúng tôi, tin là thế. “Chúng tôi” ở đây, bao gồm những kẻ cuồng tín của 1 cái giáo phái, có tên là Cộng sản. Mọi giáo phải trên đời, đều dạy thiện nam – tín nữ của họ những điều thiện. Riêng giáo phái của chúng tôi, thì ngược lại. Một khi, đã sa chân để đi theo Đảng, chúng tôi, nguyện từ bỏ hết tất cả những giá trị Đạo đức và Văn hóa truyền thống của Dân tộc – từ bỏ hết mọi quyền của 1 con người. Để được sống, như những loài thú vật: Không được suy nghĩ, giống như loài Người và không được cất lên tiếng nói của loài Người. Lãnh đạo Đảng, nôn ra cái gì, chúng tôi sẽ nuốt vào thứ đó – Lãnh đạo Đảng, mắc ách vào cổ, chúng tôi sẽ cày như trâu – Nhà cao cửa rộng, lãnh đạo Đảng chiếm hết. Chúng tôi sẵn sàng, ngủ trong chuồng lợn… Không kêu ca – không oán thán. Mọi sự – mọi việc còn lại, nhất nhất đều phải nhắm mắt, phó mặc cho “Đảng lo”. Có được cái loại ngu tín như chúng tôi, cho nên, Việt nam mới nghèo mạt rệp. Đổi lại, chúng ta được sống trong thanh bình và dân Việt nam, có chỉ số sống Hạnh phúc, đứng vào hàng thứ 2 trên Thế giới. Không như, cái bọn phản động các ông. Lúc nào cũng tuyên truyền những điều bịa đặt và lếu láo: “Sinh ra, đã là 1 Con Người. Thế thì, mặc nhiên, phải được hưởng đầy đủ và tất cả mọi quyền của một Con Người”. Đảng CS không cho, thì các ông đấu tranh, để đòi bằng được những quyền đó. Bao gồm: quyền được Sống – quyền Tự do và quyền Mưu cầu Hạnh phúc. Toàn những thứ, không dùng để ăn được – Toàn những đặc quyền, chỉ dành riêng cho lãnh đạo CS. Các ông, cũng hay giở trò kích động dân chúng. Xúi họ, bắt chúng tôi phải công khai – minh bạch mọi thứ. Trong khi, chúng tôi phải che giấu sự thực, như mèo giấu cứt. Tỷ như Thu chi Ngân sách – tỷ như Mật ước Thành đô – tỷ như Hiệp định phân chia Biên giới trên Đất liền và trên Biển – tỷ như, nguyên nhân thật sự khiến biển miền Trung bị đầu độc… Chính các ông, là nhân tố quan trọng nhất, làm “mất sự ổn định về Chính trị” của Xã hội. Không có những kẻ như các ông, Đảng CS mới rảnh tay, để lo cho những kẻ đầu xỏ. À quên, lo cho cái Đất nước này. Hãy tin tôi đi: Chỉ thêm vài ba cái thế kỉ nữa, chúng ta sẽ nhìn thấy “ánh sáng ở cuối đường hầm”.

Mình ngán ngẩm:

– Thứ nhất, cái mà ông gọi là bịa đặt và lếu láo ấy, được chính Hồ Chí Minh, long trọng đặt vào phần mở đầu của cái gọi là bản Tuyên ngôn Độc lập và đem đọc nó, ở quảng trường Ba đình. Các ông, đã hạ bệ Hồ Chí Minh chưa, mà dám nói ra những lời phản nghịch đó?

Thứ 2, người xưa đã dạy: “Tin bạn, mất vợ – tin trộm, mất bò ”. Bây giờ, muốn chúng tôi tin vào cái Đảng CS, đểu từ đầu đến đít của các ông ư? Đừng có hòng. Chỉ cần, “một sự bất tín”, đã đủ cho “vạn sự bất tin”. Huống hồ, Đảng của các ông, về bản chất, chỉ là cái tổ chức lừa đảo. Từ xưa đến nay, chúng đã giữ lời hứa với ai bao giờ. Tin vào Đảng và im lặng không lên tiếng, thế nên, diện tích đất đai của Tổ quốc, ngày càng teo lại – Tin vào Đảng và im lặng không lên tiếng, thế nên, Đất nước tan hoang và môi trường mới bị nhiễm độc đến mức kinh khủng như thế này – Tin vào Đảng và im lặng không lên tiếng, thế nên, con dân Đất Việt, sắp bị lưu manh hóa cả lũ với nhau và đang bị biến thành món hàng hóa, để cho Đảng “xuất khẩu”, dưới cái danh xưng mĩ miều “xuất khẩu lao động”. Mà thực chất, chỉ là đi làm cu li và đi làm đĩ, cho khắp 4 phương trời. Tin vào Đảng và im lặng không lên tiếng, thế nên…

– Thôi thôi, đủ rồi. Tôi chỉ nhắc ông: Đảng của chúng tôi rất mạnh và nó có thể đè ông bẹp dí, trong bất cứ lúc nào.

– An ninh Điều tra, cũng đã gọi tôi lên và cũng đã dọa tôi câu ấy. Tôi nói với họ: “Nợ tiền của người ta, người đi đòi, nhất định giả câm – giả điếc không trả. Người ta đòi rát, thì bắt người, để xù nợ. Tởm lợm thay, cho cái bọn CS đê hèn. Chuyện này, nếu thành hiện thực, bộ mặt chế độ CS, đẹp đẽ gớm. Nếu thích thả vịt ra rồi đi đuổi, xin mời cứ việc”. Có lẽ, họ thấy lão Dân già xương xẩu – khó nhằn và không dễ xơi như Cấn Thị Thêu – như Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Bởi thế, họ để tôi yên. Bây giờ, hãy chuyển lời của tôi, đến với đứa nào đã sai ông đến, rằng: “Từ cái loại trẻ con, như Võ Văn Thưởng, từ cái loại choai choai, như Đinh Thế Huynh, cho đến cái loại sồn sồn, như Nguyễn Phú Trọng…, đối với lão Dân già, tất cả bọn chúng, đều chỉ là đồ hàng mã. Toàn những dạng hữu danh – vô thực. Thổi 1 cái, là bay – cho 1 que diêm, là cháy trụi. Chúng chẳng có một mi- li- gờ- ram trọng lượng nào cả. Lấy gì, để đè bẹp được lão Dân già?”.

– Tôi rất biết, Đảng của chúng tôi, đã lừa đảo – lật lọng và ăn cướp trắng trợn của ông hàng chục tỷ VND. Đã khiến ông, phải tan cửa – nát nhà. Giờ đây, phải sống như dân du mục. Vì thế, ông có quyền căm giận và khinh bỉ, cả cái Đảng CS lẫn những lãnh đạo CS của chúng tôi. Nhưng nói ra những điều ấy, ông đã mắc tội “khi Quân – phạm Thượng”. Tội này, to lắm. Ông đã chuẩn bị những luận chứng gì, để tự bào chữa cho mình chưa?

– “Bụt trên tòa, gà nào mổ mắt”. Cán bộ của các ông, rặt 1 lũ Quỷ. Chẳng riêng mình tôi, cả thiên hạ đều căm giận và nguyền rủa chúng. Điểm mặt, vài đứa nhé:

Nguyễn Thị Doan, Trung ương ủy viên của CS. Bà này giỏi lắm, có tận 2 bằng Tiến sĩ Kinh tế. Tuy vậy, suốt đời chỉ là con mọt sách. Chưa hề biết, thực tế nó như thế nào. Bà chưa trực tiếp, làm ra đồng tiền – bát gạo. Cái giỏi của bà, ở chỗ khác. Chỉ dùng khẩu thiệt (miệng lưỡi), bà cũng có thể đắc quan. Cần gì, phải bò lên giường của người khác. Bà này, ăn nói huyên thuyên – tiền hậu bất nhất. Chính bà, chửi cán bộ CS không tiếc lời: “ăn của dân, không từ 1 thứ gì”. Nghĩa là, cứt chúng cũng chẳng từ – Nghĩa là, chúng không hơn gì con chó. Nhổ ra như thế, nhưng rồi bà lại liếm ngay: “Chế độ CS của bà, về bản chất, vẫn tốt đẹp gấp vạn lần bọn Tư bản(!)”. Thật là, tận cùng của sự trơ trẽn và tráo trở.

Giỏi như thế, nhưng Doan cũng chỉ là cái hạng đàn bà CS. Doan đái, chưa qua ngọn cỏ. Phú Trọng, giỏi hơn nhiều.

Học chuyên sâu về Xây dựng Đảng. Học hàm Giáo sư – học vị Tiến sĩ, ông đều có đủ. Đã thế, lại được giao trọng trách Tổng Bí thư. Học gì – làm nấy. Thiên thời – Địa lợi – Nhân hòa, đều đã hội tụ đủ. Tưởng đâu, Đảng CS Việt nam, phải kiên định và vững như cái bàn thạch. Thực tế, không hề như vậy. Giờ đây, trước bàn dân thiên hạ, Đảng CS Việt nam, đã lộ rõ bộ mặt của một cái Tổ chức, có tên gọi là thổ phỉ. Với 2 đặc trưng cơ bản nhất: Thứ nhất, bọn cầm đầu, toàn một lũ lưu manh – vô lại – tàn ác và tráo trở. Sống vô Pháp – vô Luân. Khi hành động, chúng bất chấp thủ đoạn. Thứ 2, chúng không làm ra được bất cứ 1 thứ gì cho Xã hội. Mọi thứ mà chúng đang sở hữu, đều do lừa đảo hoặc do dùng vũ lực, để đi ăn cướp và giết người, mà có.

Kẻ kia, nghẹn họng. Bác ấy trợn mắt, đến suýt lòi con ngươi, rồi thét lớn:

– Lão Dân già kia, hãy câm mồm. Báng bổ nhau như thế, là đủ rồi. Lãnh đạo của chúng tôi, toàn vĩ nhân. Vĩ nhân, là người vĩ đại. Đừng xuyên tạc nói rằng, đó là “loại người có đuôi”. Bằng Tiến sĩ, ai trong số họ cũng có. Tấm bằng “Danh nhân Văn hóa Thế giới”, chúng tôi tự in ra và đang dự định: phân phối nó, cho đến tận cán bộ cấp thôn. Từ trên xuống dưới, rặt 1 lũ có Văn hóa. Sao lão dám vu khống người ta, “toàn một lũ lưu manh – vô lại – tàn ác và tráo trở”. Đã thế, hôm nay, chỉ giới hạn mọi thứ trong đề tài này. Cho phép lão, được nói trước.

Mình móc ra 1 tấm ảnh:

– Xin ông, hãy nhìn vào bức ảnh chụp tại bàn thờ của nhà TBT Lê Khả Phiêu:

h1Ảnh chụp bàn thờ nhà Lê Khả Phiêu. Trong đó có tượng Phật Bà và Hồ Chí MinhNguồn: internet

Không thèm nói đến ngọn nến, đặt ở cái chỗ rất phản cảm – Không thèm nói đến cái chuyện “Đông – Tây y kết hợp”. Nghĩa là, bỏ chung vào 1 cái bàn, để thờ cúng cùng một lúc, cả 2 trường phái duy tâm và duy vật. Chỉ xét, 1 khía cạnh khập khiễng vô cùng: Tượng bà Quán Thế Âm Bồ tát, được đúc toàn thân. Trong trắng – ngọc ngà và to lớn. Phật Bà, ung dung tự tại, tọa lạc trên tòa sen. Trong khi, tượng Hồ Chí Minh, nhỏ xíu. Đã đen xì, lại không chân – không tay và tệ hại nhất, nó còn bị đặt không bệ, ngay dưới đít Phật bà. Đầu của Hồ Chí Minh, ngang tầm với cái gì của Phật Bà, tự ông hãy nhận xét.

Ở đây, không có 1 tí tị tì ti gì, gọi là có Văn hóa. Để xảy ra việc tệ hại này, có 2 khả năng: Thứ nhất, Phiêu dốt – Thứ nhì, Phiêu muốn hạ nhục Hồ Chí Minh. Ông chọn khả năng nào? Riêng tôi, tôi không tin vào cái khả năng thứ 2.

Một con ngựa đau – cả tàu bỏ có”. Ngay tại nước Lào láng giềng: Một chiếc máy bay của họ rơi, mấy chục người thiệt mạng. Cả nước, để tang. Còn ở ta, lũ lụt ở miền Trung, cướp đi sinh mạng cũng khoảng chừng ấy người. Thêm vào đó, bao gia đình đang trong hoàn cảnh màn trời – chiếu đất và không có cả cơm ăn lẫn nước uống. Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Thị Kim Ngân, vẫn coi việc đó, như không. Tầm như thím, còn có những công việc trọng đại và cấp bách hơn thế, đang chờ. Tỷ như, Lễ hội áo dài. Một cái Lễ hội, hết sức tầm phào. Nhưng, nó vẫn được thím cho Tổ chức một cách hoành tráng, ở trung tâm Hoàng thành Thăng long – Hà nội. Nhà gần, nghe tiếng trống Hội, thím lật đật gác tất cả mọi công việc Quốc gia đại sự lại và ngứa nghề – tấp tểnh đi dự. Tại đó, thím lên sân khấu diễn hài. Cũng nghiêng đầu – cũng tạo dáng trước ống kính và rồi, cũng cười đến tủm 1 cái. Thật xứng tầm, với 1 diễn viên nghiệp dư hạng bét. Tôi có vu cáo thím Ngân của các ông hay không, mời xem ảnh.

h1Ảnh bà Nguyễn Thị Kim Ngân đang mủm mỉm cười trên sân khấu, trong buổi trình diễn áo dài, ở Hoàng thành Thăng Long – Hà Nội. Nguồn: internet

Chuyện này, làm tôi nhớ đến 1 câu nổi tiếng của Karl Marx – Tổ sư của cái đám CS nhà các ông: “Chỉ có loài súc vật, mới quay lưng lại nỗi đau khổ của đồng loại. Để chăm lo riêng cho bộ da của mình”. Ý kiến của ông, thế nào?

– …

– Văn hóa, thì lùn – Ý thức, thì tệ hại. Nhưng thím Ngân, vẫn chẳng chút ngượng ngùng. Không biết mình là ai, thím đã từng trơ trẽn, đay nghiến những người đấu tranh cho một nền Dân chủ ở Việt nam: “Bảo vệ hòa bình không phải hô hào cho thật to, kích động thế này thế khác là có được chủ quyền, không có đâu. Một số tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào thế này thế nọ nhưng những người đó, tổ chức đó làm gì cho đất nước? Chưa làm gì cả…”. Dĩ nhiên, chỉ có thím và cái Đảng của thím, đã làm và làm 1 cách hết sức “quyết liệt”. Thế nên, diện tích của Đất nước ta, ngày một teo lại. Nghe nói, đã “ngót” đi đến hàng chục ngàn km2. Cái phần “ngót” đi ấy, nó chạy đi đằng nào? Lào, không lấy được – Campuchia, lại càng không. Muốn biết cụ thể, nó đã bị nhập vào nước nào, hỏi thím Ngân, sẽ rõ. Ai giữ Nước – Ai bán Nước, chuyện đó, hiện ra rành rành. Chân lý, đâu có thuộc về những đứa to mồm và có súng.

Hai tay kia, dẫu có tệ hại. Nhưng, sao bén gót được TBT Nông Đức Mạnh. Chính tay này, đã bày đặt ra cái chuyện: “Học tập và làm theo tấm gương Đạo đức Hồ Chí Minh”, khiến cả nước nháo nhào. Tất nhiên, y cũng học tập. Không những thế, còn học tập, với 1 tâm địa vô cùng thành kính và thực hành, hết sức xuất sắc. Vợ chết, mồ chưa xanh cỏ, y đã nhanh nhảu rước về nhà, một cái cô U50. Nghe nói, đã qua tĩ tã mấy đời chồng. Chẳng phải, để cân bằng âm dương. Mà có cưới cheo và có hôn thú đàng hoàng. Thế gian, những người tử tế, không ai làm như vậy. Riêng Mạnh, sợ đếch gì, cha con thằng nào.

– Ông im cái mồm đi. Chuyện trai gái, chỉ nên coi đó là chuyện sinh hoạt. Về tổng thể, cựu Tổng Bí thư của chúng tôi, ngoài cái chuyên “răng chắc – cặc bền”, còn lại, ông ta là 1 con người hết sức tuyệt vời. Từ cái khoản phá rừng, cho tới phá nát Đất nước này. Chính vì thế, Đảng của chúng tôi, toàn những tinh hoa trí tuệ của loài Người, mà vẫn phải đội đít ông lên. Để đặt ông, vào ngôi đỉnh cao của quyền lực. Không phải một, mà tận 2 khóa liền tù tì. Xin lỗi ông, nếu cái “quy trình” nó mà cho phép, chúng tôi, sẽ suy tôn ông ta làm TBT suốt đời. Bao giờ, chui vào “tàu ngầm 6 tấm” hoặc Đảng CS bị ông ta làm cho đổ sập, thì mới thôi. Nhìn vào tấm ảnh, được chụp tại nhà riêng của Nông Đức Mạnh, ông có thấy: TBT của chúng tôi, có phong thái tuyệt vời của 1 vị Quân vương hay không?

h1Cựu TBT Nông Đức Mạnh tiếp ông Nguyễn Đắc Vinh tại nhà riêng của ông Mạnh trong 1 dịp tết. Nguồn: internet

– Không hề. Trái lại, tôi nhìn thấy ở đó, hình ảnh của 1 cái thằng trọc phú điển hình. Đất nước, nghèo mạt rệp – Dân chúng, đói hoa mắt. Xây cung điện công như thế, cũng chẳng nên. Nói gì, đến xây nhà riêng. “Tốt đẹp, phô ra – Xấu xa, đậy lại”. Chuyện như thế, mà nó cũng dám công khai đăng ảnh, để thách thức toàn Dân và toàn Quân. Theo ông, nó có còn là cái giống Người nữa hay không? Các ông, đừng có bịp bợm dân chúng rằng: Cái thằng thối tha kia, đã “lao động đến thối cả móng tay”, để có được cái cơ ngơi đó. Tốt nhất, hãy giải thích cho lũ dân đen chúng tôi: Nó đã ăn cắp của Nhân dân và đã ăn cướp của Đất nước những gì và bằng cách nào, mà có nhiều tiền – lắm của đến thế?

– Thôi thôi, không bàn đến chuyện vô lại nữa. Nhưng ông nói họ lưu manh – tàn ác, là không đúng tẹo nào.

– Nói thế, còn nhẹ. Chính các ông, ra rả nói CNXH ưu việt – CNTB, thối tha và giãy chết. Sao các ông, không để “hạt giống đỏ” của mình, học tập ở trong nước. Để chúng có cơ hội, được thấm nhuần cả Mác – Lê lẫn Tư tưởng Hồ Chí Minh? Nếu phải ra nước ngoài học tập, sao các ông, không tống khứ chúng sang Trung quốc – Cu Ba hoặc Bắc Triều tiên? Bọn Tư bủn thối tha, làm đếch gì có 2 cái môn tuyệt vời ấy? Các ông nói, Trung cộng tốt và bắt chúng tôi, phải đi theo chúng. Trong khi, các ông cài số lùi và hối hả, chạy theo hướng ngược lại. Các ông, chỉ thích Hộ chiếu của bọn Tư bủn và thích dùng tiền bạc ăn cắp/ăn cướp được của Nhân dân, để sang đó mua nhà và định cư ở đó? Nói các ông, là cái bọn lừa đảo – là cái bọn lưu manh – là cái bọn “mẹ mìn” buôn dân…, có phải là vu khống cho các ông không? Ngẩng cái mặt lên, để nhìn thẳng vào mắt tôi. Đừng có giấu cái mồm xuống ngực, như thế. Dỏng tai lên, mà nghe tôi nói tiếp:

Xưa, chính Đảng CS các ông, đã ấn súng vào tay thanh niên Việt. Bắt họ, phải đánh nhau với bọn cừu thù Trung cộng. Bây giờ, chính các ông, lại ôm chân và hôn hít chúng – Chính các ông, bắt chúng tôi, phải quên đi cuộc chiến ấy – Chính các ông, đã cạo đi dòng chữ “anh hùng” trên bia mộ Liệt sĩ Trần Văn Phương… Máu của đồng bào tôi và máu của những cán bộ – chiến sĩ QĐND Việt nam dạo ấy, là nước lã hay sao? Nếu linh thiêng, oan hồn của những đồng bào và chiến sĩ ấy, nhất định sẽ về và bóp cổ cho chết hết những cái loài CS phản trắc các ông.

Tự nhiên, mình thấy bác ấy bật khóc và khóc, như chưa từng được khóc. Lát sau, vừa nấc – vừa nói:

– Em trai tôi, cũng đã bị bọn Trung cộng giết, trong cái cuộc chiến đó. Nhưng bác Dân già ạ, oán thù nên cởi – không nên buộc. Bác xem, người Mỹ đã ném 2 quả bom Nguyên tử xuống Nhật bản, khiến bao nhiêu người chết và di hại của nó, để lại nhiều đời sau. Nhưng cuối cùng, họ vẫn hòa hoãn bắt tay với nhau đó thôi. Mình với Trung quốc, cũng thế.

– Trên cổ ông, là cái đầu hay là cái bắp cải, tôi chưa rõ. Nhưng, đừng “bì phấn với vôi”. Sau Chiến tranh, quân đội Hoa kỳ chiếm đóng Nhật bản. Đó là, sự thực. Nhưng khi rút về nước, họ không hề lấy đi của Nhân dân Nhật bản, cho dù chỉ 1 cm2, diện tích lãnh thổ. Ngược lại, họ giúp Nhật bản về vốn liếng – về kĩ thuật tiên tiến. Để Nhân dân Nhật bản, tự xây dựng lại Đất nước của mình. Dĩ nhiên, từ đống tro tàn của Chiến tranh. Quan trọng nhất, họ đã giúp đỡ, để Nhật Bản, chuyển đổi sang mô hình chính quyền Dân chủ. Tất cả những thứ đó, là bệ phóng, cho sự thịnh vượng của Nhật bản ngày nay. Chính vì vậy, Nhân dân Nhật bản ghi nhớ công ơn của họ và nguyện làm Đồng minh với họ đời đời. Ông có cần tôi kể ra những gì, mà thằng bạn đểu của các ông đã làm trên Đất nước này, hay không? Không cần à.

Cho nên, cả Dân tộc này (trừ bọn đầu xỏ của các ông ra), đều căm ghét chúng. Tập Cận Bình sang thăm Việt nam, dân chúng, không đem cờ hoa đi đón. Cả 1 rừng người, cùng với rừng biểu ngữ phản đối, nghênh tiếp ông. Ngược lại, Tổng thống Obama sang thăm Việt nam, hàng trăm ngàn người dân Việt, hân hoan đổ xuống đường chào đón ông ta. Tôi đã soi tất cả những bức ảnh tường thuật những cuộc đón tiếp đó: Toàn những nụ cười và nét mặt rạng rỡ. Không có một ai trong những bức ảnh ấy, nâng cao biểu ngữ: “Obama go hom”. Đó, là lòng dân. Các ông đi ngược lòng dân, các ông sẽ chết.

– Chúng tôi có cái Đảng quang vinh lãnh đạo. Nó đứng vững, trên đôi chân: “Chủ nghĩa Mác – Lê” cộng với “Tư tưởng Hồ Chí Minh”. Còn cái “chân giữa”: những phần tử suy thoái – biến chất hoặc “tự diễn biến” – “tự chuyển hóa”, đều bị Đảng chúng tôi hoạn sạch. Trên dưới 1 lòng, chúng tôi, chết thế đếch nào được.

– Tổng Bí thư nhà các ông, là cái đồ cạn nghĩ. Cho nên, mửa ra cái câu đó, mà không hề biết xấu hổ. Xin hỏi, trong các ông, đứa nào đã đem khái niệm “Kinh tế thị trường” pha vào cái nền Kinh tế tập trung – quan liêu – bao cấp của CNCS và nhâng nháo tự nhận, đó là sự sáng tạo? Cái ấy, không gọi là “tự chuyển hóa”, thì gọi nó là cái gì? Xưa, ra rả nói rằng: “Đế quốc Mỹ, là kẻ thù không đội trời chung”. Sao bây giờ, chính TBT nhà các ông năn nỉ xin vào thăm Hoa kỳ và nài nỉ xin được Tổng thống của chúng tiếp? Cái đó, không gọi là “tự diễn biến”, thì gọi nó là cái gì? Xưa, “trên răng – dưới dép” đói rã họng, phải nhờ Dân nuôi. Bây giờ, có Chính quyền trong tay, sao trở mặt, coi Dân như kẻ thù và đối xử với họ, cực kì tàn ác. Cái đó, không gọi là suy thoái, thì nên gọi nó là cái gì?

Bác ấy, đánh trống lảng:

– Ông nói: Chế độ CS nhất định sẽ bị sụp đổ, vì nó đi ngược lại tất cả những quy luật của Tự nhiên và Xã hội. Dốt như tôi, không biết “quy luật”, nó là cái gì. Ông có thể, giải thích 1 cách đơn giản và dễ hiểu hơn, được không?

– Bàn về Binh pháp Tôn tử, 贾林 Giả Lâm có viết: 人离财竭,虽伊、吕复生,亦不能救此亡败也. Nhân li tài kiệt, tuy Y – Lã phục sinh, diệc bất năng cứu thử vong bại dã. Nghĩa là: Lòng dân li tán – đồng đội bỏ đi – tiền khô cháy túi, dẫu Y Doãn – Lã Vọng (2 vị quân sư nổi tiếng. Y Doãn, giúp cho Thành Thang vương tiêu diệt Hạ Kiệt, còn Lã Vọng, giúp Chu Văn vương lật đổ Trụ vương) có sống lại, cũng không thể cứu được trường hợp bại vong này.

Xem cung cách, mà dân nước Việt đón tiếp Tập Cận Bình và Obama, người ta biết: Dân chúng, không còn thiết tha gì với cái CNCS – Xem cái cách, mà Cả Trọng “đả ruồi – diệt muỗi”, người ta biết: Nội bộ của các ông, nát bét hết cả rồi – Xem cái cách, mà các ông vội vã phát hành trái phiếu Quốc tế để đảo nợ, người ta biết: Quốc khố rỗng hay đầy.

Chừng ấy thứ, đã đủ để trả lời cho câu hỏi của ông, được chưa?

Nghe đến đây, bác ấy thẫn thờ như kẻ mất hồn và vô thức đứng dậy, ra về. Nhìn dáng đi xiêu vẹo của bác, mình thấy thương hại vô cùng. Đến nhà lão Dân già, mà không làm được cái việc chủ sai, nó sẽ cắt cơm.

Ôi! Miếng cơm của cái bọn Dư luận viên, dẫu có tồi tàn, cũng đâu phải dễ kiếm và dễ nuốt.

Nguyễn Tiến Dân

Tel: 0168 – 50 – 56 – 430

Địa chỉ: Vì tin vào cái lũ CS, nên bị chúng lừa đảo, cướp sạch của cải. Bởi thế, mất nhà và trở thành Dân du mục. Nay đây – mai đó, chưa có nơi ở cố định.

Ðảng CSVN ‘vã mồ hôi’ đối diện nguy cơ ‘tự tan rã’

Ðảng CSVN ‘vã mồ hôi’ đối diện nguy cơ ‘tự tan rã’

Nguoi-viet.com

Ba nhân vật chóp bu của đảng CSVN gồm Nguyễn Phú Trọng (giữa), Nguyễn Xuân Phúc (phải) và Trần Ðại Quang (trái) đang đối diện với nguy cơ tan rã của đảng. (Hình: KHAM/AFP/Getty Images)

HÀ NỘI (NV) – Ðảng CSVN đang lo lắng đối phó với tình trạng “tự chuyển biến,” “tự chuyển hóa” từ trong nội bộ của đảng. Một điều cho thấy đảng chính trị độc tài này ở Việt Nam đang sợ bị tan rã từ trong ra.

Cuộc họp trung ương đảng CSVN vừa diễn ra vào các ngày từ 9 đến 15 tháng 10, 2016. Ngay hôm khai mạc, trang mạng “chinhphu.vn” đăng bản tin thuật lời ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng cảnh cáo nguy cơ tan rã của đảng CSVN khi mà tình trạng “tự chuyển biến,” “tự chuyển hóa” từ trong nội bộ của đảng “vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi, có mặt còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường.”

Trên tổng thế, tại hội nghị này, Ban Chấp Hành Trung Ương của đảng CSVN “thảo luận, cho ý kiến về tình hình kinh tế-xã hội năm 2016, dự kiến kế hoạch phát triển kinh tế-xã hội năm 2017; một số chủ trương, chính sách lớn nhằm đổi mới mô hình tăng trưởng, nâng cao chất lượng tăng trưởng, năng suất lao động, sức cạnh tranh của nền kinh tế. Tăng cường xây dựng, chỉnh đốn đảng, ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện ‘tự diễn biến,’ ‘tự chuyển hóa’ trong nội bộ và một số vấn đề quan trọng khác…”

Tuy nhiên, hôm 31 tháng 10, hai tuần lễ sau khi hội nghị châm dứt, Thông Tấn Xã Việt Nam (TTXVN) đăng tải toàn văn “Nghị quyết Trung ương 4 – Khóa XII” hoàn toàn đề cập đến một vấn đề duy nhất là đưa các giải pháp đối phó với vấn nạn “tự chuyển biến,” “tự chuyển hóa” của “một bộ phận không nhỏ” của đảng CSVN. Nếu không đối phó được, hệ quả tất yếu sẽ dẫn tới sự tan rã của đảng.

Nghị quyết này được phổ biến tới tất cả các “chi bộ” đảng trên cả nước. Nó tố cáo “một bộ phận không nhỏ” các đảng viên CSVN đã nhìn ra sự bịp bợm của đảng. Những kẻ có chức có quyền trong đảng chỉ tận dụng cơ hội để đục khoét, tham nhũng.

Một chuyện chính yếu vốn được lập đi lập lại hàng năm được bản nghị quyết nhắc lại nữa là “tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên chưa bị đẩy lùi” nhưng bản nghị quyết nói trên kêu rằng “có mặt, có bộ phận còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn; tham nhũng, lãng phí, tiêu cực vẫn còn nghiêm trọng, tập trung vào số đảng viên có chức vụ trong bộ máy nhà nước.” Ðồng thời “tình hình mâu thuẫn, mất đoàn kết nội bộ không chỉ ở cấp cơ sở mà ở cả một số cơ quan trung ương, tập đoàn kinh tế, tổng công ty.”

Bản nghị quyết kể ra rằng, “Nhiều tổ chức đảng, đảng viên còn hạn chế trong nhận thức, lơ là, mất cảnh giác, lúng túng trong nhận diện và đấu tranh, ngăn chặn ‘tự diễn biến,’ ‘tự chuyển hóa’; việc đấu tranh, phản bác những luận điệu sai trái, xuyên tạc của các thế lực thù địch, tổ chức phản động, phần tử cơ hội, bất mãn chính trị còn bị động, thiếu sắc bén và hiệu quả chưa cao.”

Bản nghị quyết kêu rằng “sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống dẫn tới ‘tự diễn biến,’ ‘tự chuyển hóa’ chỉ là một bước ngắn, thậm chí rất ngắn, nguy hiểm khôn lường, có thể dẫn tới tiếp tay hoặc cấu kết với các thế lực xấu, thù địch, phản bội lại lý tưởng và sự nghiệp cách mạng của Ðảng và dân tộc.”

Những vấn nạn nêu trên “làm giảm sút vai trò lãnh đạo của đảng; làm tổn thương tình cảm và suy giảm niềm tin của nhân dân đối với đảng, là một nguy cơ trực tiếp đe dọa sự tồn vong của đảng và chế độ,” bản nghị quyết viết.

Bản nghị quyết kêu rằng, “Các thế lực thù địch, phản động đẩy mạnh thực hiện chiến lược ‘diễn biến hòa bình,’ lợi dụng các vấn đề ‘dân chủ,’ ‘nhân quyền,’ dân tộc, tôn giáo và những yếu kém, sơ hở, mất cảnh giác của ta để xuyên tạc, bóp méo tình hình; cổ xúy cho lối sống hưởng thụ, thực dụng, ích kỷ, cá nhân chủ nghĩa; Ðồng thời, cấu kết với các phần tử cơ hội và bất mãn chính trị hoạt động ráo riết, chống phá cách mạng ngày càng tinh vi, nguy hiểm hơn.”

Bản nghị quyết vạch ra những dấu hiệu của “tự diễn biến,” “tự chuyển hóa” trong nội bộ đảng như “Phản bác, phủ nhận chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh và các nguyên tắc tổ chức của đảng, nhất là nguyên tắc tập trung dân chủ; đòi thực hiện ‘đa nguyên, đa đảng’; đòi thực hiện thể chế ‘tam quyền phân lập,’ phát triển ‘xã hội dân sự.’ ‘Nói, viết, làm trái quan điểm, chủ trương, đường lối của Ðảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước.’ ‘Kích động tư tưởng bất mãn, bất đồng chính kiến, chống đối trong nội bộ. Lợi dụng và sử dụng các phương tiện thông tin, truyền thông, mạng xã hội để nói xấu, bôi nhọ, hạ thấp uy tín, vai trò lãnh đạo của Ðảng, gây chia rẽ nội bộ, nghi ngờ trong cán bộ, đảng viên và nhân dân.’ Ðòi ‘phi chính trị hóa’ quân đội và công an.”

 Bản nghị quyết viết tiếp: “Móc nối, cấu kết với các thế lực thù địch, phản động và các phần tử cơ hội, bất mãn chính trị để truyền bá tư tưởng, quan điểm đối lập; vận động, tổ chức, tập hợp lực lượng để chống phá Ðảng và Nhà nước.” “Phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng đối với báo chí, văn học-nghệ thuật. “Lợi dụng vấn đề ‘dân chủ,’ ‘nhân quyền,’ dân tộc, tôn giáo để gây chia rẽ nội bộ, gây chia rẽ giữa các dân tộc, giữa các tôn giáo, giữa dân tộc và tôn giáo, giữa các dân tộc, tôn giáo với đảng và nhà nước.”

Ðể đối phó lại với nguy cơ tan rã, ngoài nhu cầu “tự phê bình và phê bình” nghị quyết đề ra chủ trương họp tập ở mọi cấp, mọi ngành “tích cực đấu tranh bảo vệ nền tảng tư tưởng của đảng.”

“Hàng năm, người đứng đầu và từng cán bộ, đảng viên có cam kết rèn luyện, giữ gìn phẩm chất đạo đức, lối sống, không suy thoái, ‘tự diễn biến,’ ‘tự chuyển hóa’; các cấp ủy, tổ chức đảng kiểm tra, giám sát việc thực hiện cam kết của cán bộ, đảng viên ở địa phương, cơ quan, đơn vị mình,” nghị quyết nói trên viết.

Ðồng thời với việc đó, đảng CSVN sẽ “tăng cường quản lý, chấn chỉnh hoạt động báo chí, xuất bản, Internet, mạng xã hội. phát huy vai trò, nêu cao trách nhiệm của các cơ quan báo chí, cơ quan chủ quản báo chí trong công tác đấu tranh phòng, chống suy thoái, quan liêu, tham nhũng, lãng phí, tiêu cực, ‘tự diễn biến,’ ‘tự chuyển hóa.’”

Mấy ngày gần đây, người ta thấy nhiều báo trong nước phổ biến một bài viết rất dài của ông Bộ Trưởng Thông Tin và Truyền Thông CSVN Trương Minh Tuấn, “Nguy cơ ‘tự diễn biến,’ ‘tự chuyển hóa’ trong báo chí và giải pháp khắc phục.”

Ông ta lên án giới làm thông tin tuyên truyền phục vụ chế độ tuy ăn lương nhà nước mà lại có “thái độ hai mặt, theo chủ nghĩa cơ hội; tách rời đảng và quyền tự do báo chí; tùy tiện coi báo chí phương Tây là chuẩn mực; báo chí phục vụ nhóm lợi ích.”

Khi đọc diễn văn kết thúc hội nghị Trung Ương 4, ông Nguyễn Phú Trọng thấy kêu ca đảng viên “phai nhạt lý tưởng cách mạng, không kiên định con đường xã hội chủ nghĩa, mơ hồ, dao động, thiếu niềm tin; nói trái, làm trái quan điểm, đường lối của đảng; thậm chí sa sút ý chí chiến đấu, thấy đúng không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh, phụ họa theo những nhận thức, quan điểm sai trái, lệch lạc…”

Liệu những cuộc học tập sắp được tổ chức có cứu được đảng CSVN khi cái “bộ phận không nhỏ” cứ lớn lên mãi? (TN)

Ôsin Ả Rập – S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

 Ôsin Ả Rập

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Ảnh của tuongnangtien

Đi Hà Giang về, nhà văn Vũ Ngọc Tiến buồn rầu cho biết là đã bị một bà lão “cật vấn” như sau:

“Bác sống gần Trung ương, đi nhiều, hiểu rộng hơn mụ nhà quê, hãy chỉ vẽ cho chứ tôi thì chịu. Tôi sống gần trọn một kiếp người vẫn không hiểu nổi vì sao ba đứa con gái mình dứt ruột đẻ ra lại phải bán hết nhà cửa mới đủ tiền nộp cho công ty môi giới trên thị xã, ném con cho bà ngoại chỉ để đi làm đầy tớ bưng bô, hót cứt ở xứ người, hở giời? Ở cái xứ Đài Loan ấy làm kẻ tôi đòi cũng sướng hơn làm người tự do bên ta hay sao?”

Thắc mắc của bà mẹ Việt Nam ở Hà Giang được giải đáp qua một bài báo ngắn (Taiwan Shelter Helps Abused Vietnamese Workers”) của K. Oanh Ha, trên nhật báo Mercury News – số ra ngày 12 tháng 12 năm 2006. Xin trích dẫn một đoạn ngắn:

 “Bà Tạ Thị Giám, 36 tuổi, rời nhà nơi làng quê nghèo nàn ở ngoại thành Hà Nội để lao động cật lực trong một viện dưỡng lão tại Đài Loan, với hi vọng có tiền cho con đi học… Bà đã bị biến thành nô lệ cho người chủ Đài Loan, bị chủ đánh đập, không cho ăn, và buộc phải làm việc cho đến khi gục ngã. Bà Giám cho biết: Họ đối xử với chúng tôi như một con vật, chứ không phải là một con người… vì biết rằng chúng tôi đã lâm đến bước đường cùng, không còn nương tựa vào ai được nữa.”

Bà Tạ Thị Giám. Ảnh: SJMN

“Một phụ nữ khác, 34 tuổi, đang sống ở trung tâm lánh nạn cho biết chị đã bị cưỡng hiếp, nhưng không bao giờ dám công khai nói chuyện đó ra. Chị sợ hai con ở nhà sẽ đau lòng và sợ bị chồng bỏ… Chị nói trong nước mắt: Tôi vét sạch cả tiền của gia đình để đi… Tôi không thể trở về Việt Nam trắng tay được. Tôi phải tranh thủ cơ hội ở đây.

Đây là những câu chuyện đau lòng quen thuộc về thân phận của những phụ nữ Việt Nam đi làm ô sin ở Đài Loan, hồi mười năm trước. Nỗi đau của họ, tuy thế, vẫn “chưa đáng kể” nếu so với lớp đồng nghiệp hiện nay đang sống tại Ả Rập. Nơi mà “hàng chục ngàn lao động nhập cư không được trả lương, phải đi xin ăn và bới rác kiếm thức ăn thừa” – theo tường trình của thông tín viên Tú Anh (RFI) đọc được vào hôm 7 tháng 8 năm vừa qua:

Chính phủ Manila lập kế hoạch cứu trợ pháp lý và nhân đạo để hồi hương nhân công lao động ở Ả Rập Xê Út. Do dầu hỏa xuống giá, từ nhiều tháng nay, hàng chục ngàn lao động nhập cư không được trả lương, phải đi xin ăn và bới rác kiếm thức ăn thừa.

Sau khi Ấn Độ đem 50.000 lao động từ Ả Rập Xê Út về nước, đến lượt Philippines chuẩn bị di tản 20.000 công nhân lâm vào hoàn cảnh khốn khó.

Theo hãng tin Asia News, một phái đoàn chính phủ Manila sẽ bay sang Ryadh vào ngày 10/08 tới đây để trợ giúp khẩn cấp cho 20.000 lao động Philippines đang kêu cứu. Bộ Ngoại Giao Philippines cho biết, phái đoàn chính phủ sẽ thảo luận với Ả Rập Xê Út một giải pháp lâu dài.

Trong khi đó, theo lời bộ trưởng Lao Động Silvestre Bello thì tổng thống Rodrigo Duterte chỉ thị “phải đem hết công nhân về nước, càng sớm càng tốt”.

Tuyệt nhiên không có một bản tin nào, từ bất cứ đâu, đề cập đến những hoạt động “cứu trợ pháp lý và nhân đạo để hồi hương” những công nhân công lao động” Việt Nam. Thảm cảnh của hơn hai mươi ngàn người Việt ở Ả Rập, phần lớn là phụ nữ, chỉ được truyền tải qua những trang FB cá nhân. Xin ghi lại đôi ba:

Su H Gueng. Ảnh: FB

Mọi người ai biết thông tin về gia đình hãy báo cho họ giùm em.
Em tên là: Su H Gueng . Sinh ngày 08/07/1989.
Thôn : qle Mọi người ai biết thông tin về gia đình hãy báo cho họ giùm em.
Em tên là: Su H Gueng . Sinh ngày 08/07/1989.
Thôn : qleoi xã Ayun Hạ. Huyện Phu Thien, tỉnh Gia Lai. Đi xkld sang Ả Rập Saudi qua Cty Nam Việt chi nhánh Thanh hoá. Giám đốc tên Luyến sdt : 0919654476. Sáng nay ngày 25/10 được đưa vào trại tỵ nạn ở Ruyadh với tinh thần kg ổn định , kg có giấy tờ tuỳ thân, đồ đạc với tinh thần không ổn định

 thần kg ổn định . Dt kg có và nhớ dc rằng có mang dt nhưng cắm cho người lái taxi. Và em ghi dc sdt của gd ơ vn lên tay . Nhưng qua sdt kia tôi gọi về kg đúng . Kg biết chủ nhà đối xử thế nào, họ cho uống thuốc gì mà giờ lúc nhớ, lúc kg. Người ngơ ngác . lại bảo muốn về bà chủ nhưng kg nhớ gì. Mọi người ai biết thông tin về gia đình xin báo cho họ giúp em.
Thay mặt em
Hien Truong xin cảm ơn.

See More

Nguyễn Thị Hiền. Ảnh: FB

Kính thưa. .

 tên tôi là. nguyễn thị hiền sinh ngày. 14/02/1983. Quê quán .thôn vinh tứ xã an lão. Huyện bình lục tỉnh hà nam tôi được môi giới cty việt hà giới thiệu sang ảrập xêut .để làm giúp việc gia đình. Trước khi đi tôi có được cty đào tạo và thời gian chờ đợi là 1 tháng đen ngày 15/12/2014 .tôi được cty đua ra sân bay để đến ảrập xêut .thời gian đầu chủ cũng đối sử tốt với tôi lương tháng cũng trả dầy đủ nhưng càng về sau thời gian làm việc của tôi dài .tôi không có thời gian để nghỉ ngơi .ăn uống không đảm bảo .nhiều hôm tôi phải ăn cơm thiu và cơm thừa .các con của chủ nhà rất nghịch và hỗn.nó làm hỏng đồ gì .chủ cũng chửi mắng tôi. Không cho tôi một lời giải thích. Thậm chí còn đòi đánh tôi.

Và những thời gian sau tiền lương không trả và bỏ đói tôi. Tôi muốn gọi về cty giúp đỡ nhưng chủ không cho tôi dùng điện thoại. Lên tôi không liên lạc được với ai hết. Đến ngày 01/07/2015 tôi đã tìm cách chốn ra đại sứ quán kêu cứu.

Tôi đã ở dsq 24 ngày. Đến ngày 26/07/2015 tôi được đsq đưa tôi vào trại đến đã 1năm. Gia đình tôi có liên lạc với cty .nhưng họ không hề giải quyết cho tôi .io tôi bị chủ kiện lần 1 bắt tôi bồi thường hợp đồng là 90 trieu tiền vn.lần 2 kiện tôi 115 trieu tien vn.

Các ban ạ.tôi sang đây để làm việc gia đình tôi rất khó khan chồng tôi chết còn 2 đứa con nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa .vì quá bất đắc dĩ lên tôi mới phải bươn chải . tôi viết bài này lên với cộng đồng. Mong chia sẻ giúp đỡ tôi. Đến các cấp có thẩm quyền. Va nhà báo vào cuộc để cứu giúp tôi sớm được về đoàn tụ với 2 đứa con nhỏ cửa tôi. Tôi xin chan chân thành cảm ơn.

Không có nhà báo nào Việt Nam “vào cuộc” hết, đã đành; cũng không có “giới chức thẩm quyền nào” của đất nước này lên tiếng cả.

Ngoại Trưởng Ấn Độ Sushma Swaraj cho biết bộ ngoại giao đã gửi đặc sứ đến thủ đô Ả Rập, và công nhân của họ sẽ được đưa về nước trong vòng hai ngày. Cùng lúc, Bộ Trưởng Lao Động Phillippines, Silvestre Bello loan báo chỉ thị của tổng thống Rodrigo Duterte “phải đem hết công nhân về nước, càng sớm càng tốt.”

Tuyệt nhiên, không thấy ông Phạm Bình Minh và ông Đào Ngọc Dung hé môi hay nhúc nhích một ngón tay nào ráo.

Trang tin tức của ĐSQCHXHCNVN tại Vương Quốc Ả Rập chỉ có một bản tin duy nhất liên quan đến lực lượng lao động VN, đề ngày … 22 tháng 05 năm 2015!

Thứ Tư, ngày 02-11-2016

» 29-03-2016 Đại sứ quán tham gia giải chạy ASEAN 2016
» 30-09-2015 Đàm phán về 3 dự án ODA Ả rập-Xê út cung cấp cho Việt Nam trong năm 2015
» 12-09-2015 ĐẠI SỨ QUÁN VIỆT NAM TẠI Ả-RẬP XÊ-ÚT TỔ CHỨC KỶ NIỆM 70 NĂM QUỐC KHÁNH NƯỚC CHXHCN VIỆT NAM
» 31-07-2015 Ả rập-Xê út tiếp tục cung cấp 3 dự án ODA cho Việt Nam trong năm 2015
» 22-05-2015 Tăng cường, hoàn thiện mô hình quản lý lao động Việt Nam tại thị trường Ả-rập Xê-út

Gần đây T.T Phillippines Rodrigo Duterte bị dư luận lên án như một “người khùng.”  Tuy thế, ngay sau khi nghe tiếng kêu cứu của dân Phi tại Ả Rập, “người khùng” này đã ra lệnh: “phải đem hết công nhân về nước, càng sớm càng tốt.”

Giới lãnh đạo Việt Nam, may thay, không ai điên/khùng gì ráo. Lú lẫn cũng không luôn. Họ chỉ bị câm hay điếc, hoặc (có lẽ) cả hai.

Từ đôi mắt bò

Từ đôi mắt bò

Ảnh của tuankhanh

Trong hầu hết các vụ quan chức địa phương đến từng nhà tịch thu tiền cứu trợ, với lý do để chia đều cho tất cả mọi người, có một tình tiết đáng chú ý: hầu hết những người bị thu tiền đều bất bình nhưng đành im lặng chấp nhận. Tình tiết này gợi lên nhiều suy nghĩ, đặc biệt rằng quan chức địa phương ở Việt Nam đã trở thành loại cường hào ác bá từ bao giờ, mà không ai dám phản đối công khai.

Hai tiếng nhân dân giờ âm vang xót xa và chịu đựng. Họ là tầng cuối cùng trên đất nước này, bị dẫm đạp, bị tước đoạt mà không hề dám cất lên một lời phản kháng. Số phận con người hèn mọn như ngọn cỏ trong đất nước mà nơi nào hai tiếng nhân dân cũng được đọc lớn, kẻ hoa. Tự nhiên, tôi nhớ đến con bò thoi thóp sống trong mùa bão lụt vừa qua ở miền Trung.

Trong trận lụt kinh hồn táng đởm trung tuần tháng 10/2016, Quảng Bình gánh chịu những đau thương không bút mực nào tả xiết. Những con số đếm giản đơn cho biết cả ngàn ngôi nhà ngập đến nóc, ruộng vườn hoa màu chìm trong biển nước. Gà vịt trâu bò chết lặng theo con nước dâng. Những con số đếm nhạt nhẽo nhưng căng phồng hàng ngàn câu chuyện về sống chết và phận người quẫy đạp để sinh tồn.

Trên các trang mạng xã hội. Người ta chuyền tay nhau bức ảnh vể một con bò, được chủ nuôi treo đầu cao khỏi mặt nước để không chết chìm, nhưng nước thì đã ngập đến mũi. Đây có thể là bức ảnh bao quát nhất, chỉ có cái đầu và đôi mắt tuyệt vọng, mệt mỏi của con vật, nhưng lại như nói hết, gào thét hết được trong thinh không về con người, về quê nhà, về nỗi đau và tương lai.

Không biết bức ảnh mờ nhạt, hay ánh mắt của con bò đã đục dần trong giờ phút hiu hắt của sự sống. Đôi mắt là người ta nhớ đến nhân vật phu kéo xe của Nguyễn Công Hoan. Người đàn ông mệt mỏi, kéo xe kiếm cơm qua ngày, thở dốc với từng ngày sống, mà nhà văn xứ Bắc Ninh mô tả rằng đôi mắt mờ đục, gượng sống như trái nhãn, không còn nhìn thấy tương lai.

Cũng cùng trong ngày tháng đó, thế giới chứng kiến một giải Nobel Văn Chương đến lạ, vì giải được trao cho một người chọn một đời hát rong ở Mỹ. Có không biết bao nhiêu là bất bình cũng như hân hoan trước sự kiện này. Thậm chí những người bảo vệ giá trị văn học, coi việc trao giải thưởng này như một sự sỉ nhục đối với giới cầm bút.

Vì sao Viện Hàn Lâm Thụy Điển lại có một quyết định bất thường như vậy? Tổng thư ký thường trực của Viện Hàn Lâm Thụy Điển là bà Sara Danius nói rằng Bob Dylan đã là người gợi nhớ lại thời kỳ thi ca Hy Lạp cổ, với những cách sáng tác và phổ biến thơ không khác gì các thi sĩ Homer và Sappho từ hơn 2500 năm trước”. Tạm gác lại các điều tranh cãi về đúng-sai. Điều mà Viện Hàn Lâm Thụy Điển quyết định, cho thấy những cái nhìn đột phá và ngẫu hứng. Nó xác định về các giá trị của nghệ thuật trí tuệ không có lằn ranh và định kiến. Sự sửng sốt của những người chứng kiến giải Nobel Văn Chương 2016, không chỉ là kết quả lạ lùng, mà có cả sự phát hiện về quan điểm của Ban tuyển chọn giải Nobel, mà tường chừng đã quá cũ mòn và bị câu nệ bởi các nguyên tắc, cũng như danh tiếng của chính mình.

Cùng một thế giới, cùng một thời gian. Con người ngoài kia mở ra những thách thức và tranh cãi về trí tuệ. Mở ra những lý luận mới về giá trị tinh thần và tương lai. Còn ở nơi đây, Quảng Bình quê chúng ta, người ta chỉ còn loay hoay và cuống cuồng nghĩ ra cách dùng một sợi dây để treo đầu, cứu sống một con bò.

Thật nghiệt ngã. Nước dâng cao ngập mái nhà. Ngập ruộng vườn và cuộc sống, lại khiến người Việt nghĩ nhiều hơn về số phận của mình.

Không phải thiên tai cố “cực đoan” mà mỗi ngày mưa lũ càng nhiều. Ngay trong các thành phố lớn, mưa chỉ cần kéo dài vài tiếng, nội thành đã không khác gì phố biển. Quảng Bình, Hà Tĩnh, Lào Cai, Cần Thơ, An Giang… khắp nơi đang đối diện với lũ lụt, sạt lở như chuỗi tin dữ của ngày phán xét.

Người dân Việt đang phải trả giá cho những gì mà họ không làm. Nỗi oan khiên này cay đắng biết dường nào. Từ năm 1993, người dân xã Xuân Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình đã kêu cứu khắp các nơi về chuyện Lâm trường Bố Trạch – do ai đó chống lưng, ban bệ nào bao che để cùng chia chác – đã tàn phá liên tục rừng đầu nguồn. Cả tỉnh Quảng Bình có diện tích tự nhiên 173,75km2, trong đó phần lớn rừng. Người dân đau xót kể lại rằng nơi đây ngày xưa chim muông khắp nơi, cổ thụ thì lớn đến mức 4-5 người chia nhau ôm mới hết vòng… nhưng Lâm trường Bố Trạch hủy diệt tất cả. Đến năm 2013 thì đợt lũ dầu tiên quét sạch mọi thứ do rừng không còn đã diễn ra. Thiên nhiên chết dần, mà con người đứng ra bảo vệ rừng cũng bị tấn công, bắt bớ. Tháng 12/ 2014, đã từng có những cuộc xung đột lớn giữa dân chúng và phía Lâm trường Bố Trạch, nhưng tiếng kêu của dân chúng không thấu được đến đâu cả.

Hôm nay lụt tràn về Hà Tĩnh, mà nguyên nhân chính là nhà máy thủy điện xả lũ vô trách nhiệm. Giải trình của chính Chi cục Thủy lợi tỉnh Hà Tĩnh cho biết, bởi mưa lớn cộng với nhà máy thủy điện Hố Hô xả lũ với lưu lượng từ 500 m3/s – 1.800 m3/s, hồ Bộc Nguyên xả 150-200m3/s… đã làm cho địa phương bị ngập lụt.

Chuyện nhà máy thủy điện xả lũ vô trách nhiệm, coi thường tài sản và mạng sống con người không còn là chuyện lạ. Ở Việt Nam, nơi đâu có nhà máy thủy điện là nơi đó có sự cố xả lũ. Lời trách yêu của Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh Đặng Quốc Khánh với nhà máy thủy điện Hố Hô rằng “Xả lũ hết cỡ như thế dân không kịp trở tay”, cũng vô trách nhiệm không kém. Sống và chết của hàng ngàn con người ở Hà Tĩnh như vậy đó, chỉ được giải đáp bằng những lời vuốt ve nhau lấy lệ. Nỗi đau thì con người vốn đành cam chịu đã lâu. Có thể chôn kín trong lòng đến tận mộ sâu. May ra chỉ còn đôi mắt mờ đục và tuyệt vọng của con bò hôm nay, là để minh chứng cho cây độc đã đơm hoa kết trái, mà kẻ gieo xuống, không phải là dân lành.

Đôi mắt của con bò cố sống sót ở Quảng Bình hôm nay, sẽ đi vào lịch sử. Nó là bức tranh hiện thực đau nghiến, nhưng căng phồng những nỗi niềm mà người dân cũng đang loay hoay và cố sống sót như chính con bò của mình. Gần một thế kỷ sau, hình ảnh đôi mắt của một con người không tương lai của Nguyễn Công Hoan lại ám ảnh người xem, nhưng lần này còn thấp hơn nữa, qua số phận một con vật.

Con bò vô danh ấy thật may mắn. Vì nó có được người chủ tử tế và nghĩ đến nó. Còn hàng triệu con người Việt Nam khác đang đối diện với môi trường đang vào thảm họa, ai sẽ cứu họ trong một ngày mai đầy thảng thốt? Và tương tự những người dân sống sót qua thảm họa, lại bị tước đoạt cả phần cứu trợ của mình, sự chịu đựng của một dân tộc ngày càng sâu hoắm và khủng khiếp ấy, khi nào mới chạm đáy và người người tỉnh giấc?

Chủ tài khoản Facebook ‘Hồ Hải’, blogger ‘BS Hồ Hải’ bị bắt

Chủ tài khoản Facebook ‘Hồ Hải’, blogger ‘BS Hồ Hải’ bị bắt

Thanh Niên Online

Kim Lan

‘Ai lợi dụng vấn đề Formosa là chưa thực lòng, thực tâm vì đất nước’Ngày 2.11, Cơ quan An ninh điều tra Công an TP.HCM đã bắt ông Hồ Văn Hải, chủ tài khoản Facebook ‘Hồ Hải’ và blog ‘BS Hồ Hải’ vì hành vi phát tán thông tin, tài liệu chống Nhà nước.

§

Theo Cổng thông tin điện tử Công an TP.HCM, ngày 2.11, Cơ quan An ninh điều tra Công an TP.HCM đã phối hợp với Công an quận Thủ Đức (TP.HCM) bắt quả tang ông Hồ Văn Hải (52 tuổi, hộ khẩu thường trú tại phường 5, quận 5, TP.HCM) đang có hành vi phát tán trên mạng Internet các thông tin, tài liệu chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Ông Hồ Văn Hải bị bắt quả tang hành vi của mình tại số 891 đường Kha Vạn Cân, phường Linh Tây, quận Thủ Đức.

Cơ quan An ninh điều tra Công an TP.HCM cho biết đơn vị này tiếp tục điều tra, làm rõ hành vi vi phạm của ông Hồ Văn Hải để xử lý theo quy định của pháp luật.

bs-ho-hai

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  Xem thêm:  Cơ quan An ninh điều tra Công an Tp. Hồ Chí Minh bắt khẩn cấp Hồ Văn Hải (“BS Hồ Hải”) ( VietNamThoiBao.org)

3 phụ nữ giương cờ Việt Nam Cộng hòa bị 10 năm tù

3 phụ nữ giương cờ Việt Nam Cộng hòa bị 10 năm tù

VOA

Các bị cáo bị giải ra khỏi tòa án sau phiên xử (Ảnh chụp từ trang Tuoitre)

Các bị cáo bị giải ra khỏi tòa án sau phiên xử (Ảnh chụp từ trang Tuoitre)

Một tòa án Việt Nam vừa tuyên phạt 3 phụ nữ giương cờ Việt Nam Cộng hòa tổng cộng 10 năm tù về tội danh ‘tuyên truyền chống phá nhà nước’ theo điều 88 Bộ luật Hình sự.

AP hôm nay dẫn báo Thanh Niên cho hay 3 bị cáo bị kết tội giương băng-rôn, biểu ngữ chống nhà nước và cờ của chế độ cũ bên ngoài tòa lãnh sự Mỹ tại Sài Gòn vào tháng 7 năm 2014 nhằm mục đích ‘thay đổi chế độ, lập nên nhà nước mới.’

Sau phiên xử kéo dài nửa ngày hôm nay, Ngô Thị Minh Ước (57 tuổi) bị tuyên án 4 năm tù, Nguyễn Thị Trí và Nguyễn Thị Bé Hai (58 tuổi) cùng lãnh án 3 năm tù.

Ngoài ra, Tòa án Nhân dân TPHCM còn phạt cả ba người thêm 2 năm quản chế tại địa phương sau khi mãn án.

Theo cáo trạng, do khiếu kiện đất đai lâu năm tại Bình Phước, Bình Dương, và Đồng Tháp không được giải quyết, nhóm phụ nữ này đã ‘tụ tập biểu tình trái pháp luật trước lãnh sự quán Mỹ’, mang theo 3 lá cờ lớn, 51 lá cờ nhỏ, cùng các băng-rôn, biểu ngữ ‘bôi nhọ’ đảng và so sánh chế độ hiện hành với những thể chế khác.

Cáo trạng nói hành vi của ba phụ nữ này là ‘đặc biệt nghiêm trọng, xâm phạm an ninh quốc gia, xuyên tạc, xúi giục, gây nghi ngờ và làm mất lòng tin của nhân dân đối với đảng cộng sản và nhà nước Việt Nam.’

Tờ Thanh Niên dẫn lời 3 bị cáo tại tòa khai có tham gia ‘Phong trào Liên đới Dân oan Tranh đấu’ được thành lập từ tháng 3/2014 do dân oan Trần Ngọc Anh làm đại diện.

Công an Việt Nam cho hay khi khám xét nơi ở của các bị cáo có phát hiện thêm 2 biểu ngữ ‘vu khống đảng và nhà nước’ viết bằng tiếng Anh.

Trước khi bị bắt, cả ba người từng bị phạt hành chính về cáo buộc ‘gây rối trật tự công cộng’ vì tham gia ‘biểu tình trái phép.’

Các luật sư, blogger, và giới hoạt động cổ xúy cho dân chủ, nhân quyền hay quyền lợi đất đai thường bị nhắm mục tiêu tấn công, sách nhiễu, bắt giam, và kết án tại Việt Nam, nơi báo chí và truyền thông đều thuộc quốc doanh.

Ba bản án về tội vi phạm điều 88 được đưa ra một tuần sau khi Hà Nội tuyên phạt blogger Nguyễn Hữu Vinh 5 năm tù theo điều 258 ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước’ vì các bài viết bị xem là ‘chống đối’ trên trang blog Anh Ba Sàm thu hút đông đảo độc giả.

Liên hiệp quốc lâu nay kêu gọi Việt Nam ngưng đàn áp những tiếng nói đối lập và chấm dứt các bản án dựa trên những điều luật có nội dung bao quát như 79, 88, hay 258 nhằm chống lại giới hoạt động.

Việt Nam cũng bị các tổ chức bảo vệ nhân quyền quốc tế, Hoa Kỳ, và các chính phủ Tây phương chỉ trích vì không chấp nhận bất đồng chính kiến và bỏ tù những ai chỉ trích chế độ.

Ngược lại, Hà Nội một mực khẳng định không giam giữ ai do đối lập quan điểm, mà chỉ trừng phạt những người phạm pháp vì chống đối đảng và nhà nước.

Theo AP, AFP

Cướp chém chết một phụ nữ rồi cướp xe giữa ban ngày

 Cướp chém chết một phụ nữ rồi cướp xe giữa ban ngày

Nguoi-viet.com

Hiện trường nơi xảy ra vụ giết người mẹ trẻ. (Hình: báo Thanh Niên)

THÁI BÌNH (NV) – Gần trưa, đang chở con nhỏ trên đường về quê ăn giỗ, một phụ nữ ở huyện Tiền Hải nghi bị kẻ cướp bất ngờ dùng dao chém nhiều nhát từ sau gáy khiến chết tại chỗ để cướp xe máy đắt tiền.

Truyền thông Việt Nam loan tin, chiều 30 tháng 10, công an tỉnh Thái Bình xác nhận, trên quốc lộ 39, xã Ðông Tân, huyện Ðông Hưng, đã xảy ra án mạng nghi giết người để cướp xe máy.

Theo báo Thanh Niên, khoảng 10 giờ 30 cùng ngày chị Nguyễn Thị Cúc (27 tuổi), trú huyện Tiền Hải, chở theo con trai là cháu Lê Anh Trung (8 tuổi) trên xe máy Honda SH mang tiền lên huyện Ðông Hưng cho chồng sửa xe hơi. Sau đó, chị Cúc tiếp tục cùng con đi về quê ở huyện Thái Thụy để ăn giỗ.

Khi đi đến xã Ðông Tân, bất ngờ chị Cúc bị hai thanh niên từ phía sau chạy xe máy đuổi theo chém liên tiếp vào tay và gáy. Do vết chém vào chỗ hiểm khá nặng nên chị Cúc đã chết tại chỗ. Riêng cháu Trung chỉ bị thương nhẹ và được đưa đi bệnh viện điều trị. Tại hiện trường, chiếc xe máy văng khỏi nơi nạn nhân gục chết khoảng 100 mét.

Ông Nguyễn Văn T., trú huyện Ðông Hưng, một trong những nhân chứng đầu tiên tại hiện trường cho biết: “Lúc đấy trời đang mưa, nghe thấy tiếng gọi, tôi liền chạy ra. Khi lại gần xe máy, tôi nghe có tiếng khóc trẻ con. Xa hơn là một phụ nữ với cánh tay và má bên phải bị chém xuống đến tận cổ và hình như đã chết nằm cạnh vệ đường, tay nắm rất chặt như tỏ vẻ căm phẫn. Còn kẻ thủ ác sau khi chém nạn nhân, có lẽ đã lấy xe SH và bỏ chạy nhưng đi được khoảng 100 mét thì bỏ xe lại tẩu thoát,” ông T. tỏ vẻ sợ hãi kể lại sự việc với phóng viên báo Thanh Niên.

Công an tỉnh Thái Bình tình nghi đây là vụ án giết người, cướp tài sản vì nhiều dấu hiệu cho thấy, kẻ thủ ác ra tay liều lĩnh, manh động. Nơi chị Cúc bị chém chết hai bên là cánh đồng vắng. Từ chỗ xảy ra vụ án đến nhà dân gần nhất cũng phải 300 mét, đoạn xa lên đến 600 mét. Sau khi gây án, kẻ giết người không kịp lấy xe vì có người đi tới. (Tr.N)

Lũ chồng lũ ở Quảng Bình, nhiều làng mạc lại ngập nặng

 Lũ chồng lũ ở Quảng Bình, nhiều làng mạc lại ngập nặng

Nguoi-viet.com

Nhiều làng mạc ở dọc sông Gianh đang bị nước lũ nhấn chìm. (Hình: báo Dân Trí)

QUẢNG BÌNH (NV) – Chưa hết bàng hoàng sau cơn lũ vừa trải qua, người dân phải ráo riết chạy lũ trước lo sợ nguy cơ lũ chồng lũ. Hiện nước lũ đã cuốn trôi cây cầu phao ở huyện Quảng Trạch, làm cả ngàn người dân bị cô lập.

Theo báo Tiền Phong, chiều 31 tháng 10, ông Trần Văn Tiến, chủ tịch xã Quảng Trường, huyện Quảng Trạch, cho biết, sáng cùng ngày nước lũ lên cao và chảy xiết đã làm cây cầu phao Thuận Hòa dài 200 mét, rộng 2 mét, được lắp ghép từ các thanh gỗ, tre, dây thép, thùng phuy nhựa, là con đường duy nhất của người dân trong thôn Thuận Hòa đến các nơi khác bị đứt dây trôi mất khiến hàng ngàn người dân bị cô lập.

Theo ông Tiến, hiện tại do nước lũ dâng cao và chảy xiết nên việc khắc phục gặp rất nhiều khó khăn. Xã đang vận động người dân tìm những nơi cao sơ tán lên để đề phòng nước lũ.

Nước lũ cuốn trôi cây cầu phao. (Hình: Pháp luật Sài Gòn)

Nước lũ cuốn trôi cây cầu phao. (Hình: Pháp luật Sài Gòn)

Còn ông Cao Xuân Ngọc, chủ tịch xã Quảng Hải, thị xã Ba Ðồn cho biết, mưa lớn trong 2 ngày qua, nước sông Gianh lên trở lại, gây vỡ đoạn đê cuối làng, gần 1/2 nhà cửa của người dân lại chìm trong nước lũ. Hiện tại, xã đang huy động lực lượng để cứu đê nhưng không thành công vì nước chảy xiết.

Lãnh đạo các xã phía Nam thị xã Ba Ðồn như Văn Hóa, Châu Hóa, huyện Tuyên Hóa; Quảng Tân, Quảng Thủy, Quảng Minh, thị xã Ba Ðồn cho biết, nước lũ trên sông Gianh đang lên rất nhanh đã vượt đê vào làng, nhiều nhà dân đã bị ngập, tình hình rất nguy cấp vì vẫn đang mưa rất lớn.

Theo nhận định của người dân dọc sông Gianh, rất có thể sẽ xảy ra một trận lũ lớn tiếp theo, vì nước ở các hồ chứa đã đầy, trên đồng ruộng, ao hồ vẫn chưa rút hết từ trận lũ trước.

Tin cho biết, Trung Tâm Dự Báo Khí Tượng Thủy Văn Trung Ương cảnh báo, từ nay đến ngày 5 tháng 11, trên các sông từ Nghệ An đến Ninh Thuận sẽ xuất hiện lũ. Trong đợt lũ này, mực nước trên các sông ở Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Quảng Ngãi có khả năng lên mức báo động cao nhất, nguy cơ xảy ra lũ lớn, lũ quét trên các sông suối nhỏ, sạt lở đất ở vùng núi, ngập úng cục bộ tại vùng trũng, thấp các tỉnh trên là rất cao. (Tr.N)

Thủy điện Hố Hô lại tiếp tục coi “mạng người như cỏ rác”

From :  Lê hồng Song added 2 new photos.
Thủy điện Hố Hô lại tiếp tục coi “mạng người như cỏ rác”

(Xã hội) – Khi thông tin nhà máy thủy điện Hố Hô xả lũ “đúng quy trình” từ ngày 13/10/2016 đẩy 5.000 hộ dân huyện Hương Khê vào cảnh tận cùng đau thương và khốn khó vẫn chưa khiến dư luận hết phẫn nộ, thì mới đây trong cơn lũ tiếp theo, nhà máy này lại tiếp tục lén lút xả lũ “đúng quy trình” mà không xin phép ý kiến tỉnh Hà Tĩnh.

Là người trực tiếp đi kiểm tra nhà máy thủy điện Hố Hô, Bí thư Tỉnh uỷ Hà Tĩnh Lê Đình Sơn cho biết thuỷ điện này xả lũ khi chưa có sự chỉ đạo của tỉnh. Ông Sơn cho biết, từ hôm qua đến nay, tỉnh Hà Tĩnh chưa có chỉ đạo xả lũ, kể cả hồ Kẻ Gỗ. Thế mà sáng nay, khi kiểm tra tại công trình thuỷ điện Hố Hô thì đoàn kiểm tra rất bất ngờ vì công trình này tự ý xả nước từ tối qua.
Bí thư Hà Tĩnh ‘ngã ngửa’ khi thuỷ điện xả lũ.

Theo ông Sơn, qua kiểm tra ban đầu, thuỷ điện Hố Hô chấp hành không nghiêm túc. Kiểm tra sâu hơn, thuỷ điện Hố Hô chưa kiểm soát, điều tiết lưu lượng nước xả của hồ đồng thời không tính toán được việc xả lũ vùng hạ lưu ngập lụt như thế nào.
Thật ra thông tin thủy điện Hố Hô tiếp tục xả lũ khiến người dân phẫn nộ chứ không bất ngờ, bởi từ khi xây dựng đến nay, cái nhà máy không có chức năng điều tiết lũ này đã vẫy vùng ngang dọc, “coi trời bằng vung” mà nào ai có ý kiến!
Nhà máy Thủy điện Hố Hô có công suất 13MW (với 2 tổ máy) do Công ty Cổ phần Đầu tư và Phát triển Điện miền Bắc 1 làm chủ đầu tư, được xây dựng trước những tranh cãi về tính phản khoa học và trái với lòng dân từ năm 2005. Ngay sau đó, năm 2007, nhà máy thủy điện này chứng minh ngay “sai lầm của mình” khi không kiểm soát được lượng lũ, biến tỉnh Hương Khê thành biển nước, khiến người dân hoang mang cực độ vì chưa bao giờ họ phải đón nhận cơn lũ trái quy luật và lên nhanh bất thường đến thế!
Một dấu ấn đậm nét nữa được đập thủy điện này khắc ghi vào lòng người dân khi, ngày 4/10/2010, trong trận lũ được đánh giá là lớn nhất từ trước tới nay tại Hà Tĩnh, thì cửa tràn xả lũ bằng hệ thống thủy lực của nhà máy không hoạt động được. Nguyên nhân được xác định là do mất điện. Cửa tràn không mở được, cây cối, rác từ thượng nguồn đổ về nhanh đã khiến nước từ hồ băng qua cả thân đập, dội thẳng xuống nhà máy phát điện. Hố Hô như quả “bom nước” khiến chính quyền, người dân hạ lưu trải qua những giây phút hoảng sợ. Sự cố này cũng khiến cho tiếng khóc ai oán của người dân vùng lũ càng thêm thê lương, văng vẳng cả một vùng trời!

Và mới đây, với kinh nghiệm chống lũ và xả lũ từ khi xây dựng đến nay, nhà máy thủy điện này đã trực tiếp đẩy 5 000 hộ dân tại tỉnh Hương Khê vào cảnh màn trời chiếu đất. Cái đói, cái mặc tưởng chừng đã là quá khứ mà không ngờ lại trở nên hiện thực đối với khúc ruột miền Trung đến thế!
Ấy vậy mà, khi yêu cầu thanh tra và làm rõ trách nhiệm, một Tổng cục phó Năng lượng lại thủng thẳng trả lời “thủy điện Hố Hô xả lũ chấp nhận được”. Ừa thì chấp nhận được, nên tới cơn lũ lần này, họ chẳng cần cái gì gọi là báo cáo, gọi điện mà cứ thế thẳng tay xả “ bom nước” giáng xuống đầu dân! Lãnh đạo còn chấp nhận được, thì dân là cái xá chi!

Không cần phải nói chắc ai cũng hiểu, kể từ khi nhà máy này đi vào hoạt động chính quyền tỉnh Hà Tĩnh, nhân dân các huyện nằm ở hạ nguồn luôn ngồi trên đống lửa mỗi khi mưa lũ kéo về. Ấy vây mà, “người ta” vẫn bình chân như vại. Mà ngẫm cũng phải, “tính mạng” cái đập được bảo toàn rồi, thì ai sống chết mặc ai!
Miền Trung, mảnh đất truyền thống anh hùng đứng lên từ bao gian khó, suốt bốn mùa nắng rực đỏ rát mặt, muối mặn chát ngấm vào xương da, phải hứng chịu cảnh họa vô đơn chí khi đập thủy điện xả nước kèm theo mưa lũ chẳng xót thương trút xuống, cuốn cả làng, mang đi tất cả tài sản, khiến nước mắt người dân không còn để rơi. Nếu nhìn từ trên cao xuống, chỉ thấy những mạng người nhỏ nhoi ngồi đợi chờ phép màu từ đoàn cứu trợ tới giữa dòng nước trắng xóa thì mới thấy xót xa nhường nào. Đau cho khúc ruột miền Trung bao nhiêu lại giận những đã gây ra tai ương khiến cho người dân phải chịu cảnh màn trời chiếu đất bấy nhiêu!
Bao giờ người dân miền Trung hết khổ, khi đôi vai gầy nặng trĩu phải oằn mình gánh cả thiên tai và nhân tai? Câu hỏi đau đáu này xin gửi đến các cơ quan chức năng.
Khúc ruột miền Trung đang chảy máu.
Thương lắm nhưng vòng tay quá nhỏ bé.
Miền Trung ơi…! Bao giờ cho hết những đau thương

Lê hồng Song's photo.
Lê hồng Song's photo.

Bộ trưởng Tuấn: báo chán do nhà báo kém tài, không phải do kiểm duyệt

Bộ trưởng Tuấn: báo chán do nhà báo kém tài, không phải do kiểm duyệt

VOA

Nhà báo Võ Văn Tạo nói, ở Việt Nam, những đề tài rất quan trọng, người dân rất quan tâm thì báo chí lại không được đụng tới.

Nhà báo Võ Văn Tạo nói, ở Việt Nam, những đề tài rất quan trọng, người dân rất quan tâm thì báo chí lại không được đụng tới.

Trong một cuộc phỏng vấn được nhiều báo Việt Nam đăng hôm 31/10, ông Trương Minh Tuấn, Bộ trưởng Thông tin và Truyền thông, nói chính quyền “không ngăn cản tự do ngôn luận”, và các tác phẩm báo chí không thu hút bạn đọc là “do trình độ và tài nghệ của người làm báo”. Nhà báo kỳ cựu Võ Văn Tạo không đồng tình với phát biểu này của bộ trưởng.

Hồi cuối tháng 6, báo điện tử Infonet trực thuộc bộ của ông Tuấn đã đăng một bài viết về khó khăn trong nghề báo ở Việt Nam.

Bài viết trích ý kiến của Tổng Biên tập Infonet, ông Võ Đăng Thiên, cho rằng: “Một trong những khó khăn, thách thức lớn nhất hiện nay đối với người làm báo … là làm sao vừa thực hiện đúng chỉ đạo, pháp luật, định hướng của cơ quan chỉ đạo, … lại vừa thu hút được bạn đọc, hấp dẫn được bạn đọc. Vì nếu làm sai chỉ đạo sẽ bị xử lý, nhưng nếu không thuyết phục được bạn đọc thì không có nguồn thu. Đây thường xuyên là thách thức hàng ngày đối với chúng tôi”.

Đáp lại nhận xét kể trên của ông Thiên, trong bài phỏng vấn đăng hôm 31/10, Bộ trưởng Thông tin và Truyền thông nói “đó là sự ngụy biện”. Ông Trương Minh Tuấn khẳng định rằng: “Không thuyết phục được bạn đọc là do trình độ và tài nghệ của người làm báo. Tài nghệ kém cỏi, làm ra những tác phẩm báo chí kém cỏi, không thu hút được người đọc rồi quay ra đổ lỗi cho định hướng của Đảng, thậm chí còn đổ lỗi cho việc tuân theo pháp luật. … đổ lỗi cho pháp luật quả là chuyện nực cười. Sự lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước đối với báo chí không hề ngăn cản tự do ngôn luận, không hề ngăn cản thông tin đa chiều, càng không hề làm mất cá tính, phong cách và tài năng của những người làm báo”.

Trước đó, hôm 19/10, ông Võ Đăng Thiên và một phó tổng biên tập của Infonet bị đình chỉ chức vụ 15 ngày do dẫn lời Chủ tịch Quốc hội để rút tít một bài viết là “Tôi thất vọng khi đọc dự thảo luật Chính phủ trình”. Bộ trưởng Tuấn cho rằng “Tiêu đề này nói không đúng bản chất nội dung phát biểu của Chủ tịch Quốc hội, khiến cho dư luận hiểu sai về mối quan hệ giữa Quốc hội và Chính phủ”.

Cuộc phỏng vấn ông Tuấn diễn ra trong bối cảnh gần đây nhà chức trách Việt Nam đã “kỷ luật” một loạt lãnh đạo báo chí và cơ quan báo chí. Gần đây nhất là vụ đình bản báo Tầm Nhìn trong 3 tháng.

VN đình bản báo Tầm Nhìn trong 3 tháng

Từ Nha Trang, nhà báo có hàng chục năm kinh nghiệm Võ Văn Tạo phân tích với VOA về những điểm ông không đồng tình với phát biểu của Bộ trưởng Trương Minh Tuấn. Ông Tạo nói:

“Ở Việt Nam có những đề tài rất quan trọng, người dân rất quan tâm thì báo chí lại không được đụng tới. Cái đó là hàng tuần đều có sự giao ban báo chí hết. Do Ban Tuyên giáo Trung ương người ta giao ban. Họ sẽ nói nội dung cụ thể trong tuần tới, trong thời gian tới phải tập trung đưa về cái gì. Tức là tiết chế hoạt động báo chí một cách rất là khắt khe. Báo chí không có tự do. Có những đề tài công chúng rất thích lại bị cấm đoán thì làm sao mà hay. Báo chí không như văn chương. Cái hay của báo chí là vấn đề thời sự, phản ánh tính thời sự, cái nóng bỏng, cái kịp thời mà phần lớn xã hội, công chúng người ta quan tâm. Đấy mới là cái hay của báo chí. Thế thì ở Việt Nam bị dẹp cái đó. Thế thì khó lòng có được cái hay”.

Nhà báo Võ Văn Tạo cho biết thêm trong vài năm gần đây, nhà chức trách đã thay đổi “chiến thuật” chỉ đạo báo chí nhằm tránh “để lại dấu vết” về kiểm duyệt báo chí. Hai cơ quan quản lý báo chí hàng đầu của Việt Nam là Ban Tuyên giáo của Đảng Cộng sản và Bộ Thông tin và Truyền thông của chính phủ. Ông Tạo nói:

“Bộ Thông tin Truyền thông và Tuyên giáo là họ hay làm thế này: giao ban nói mồm, không kịp giao ban thì họ nhắn tin, họ gọi điện thoại. Hãn hữu lắm họ mới gửi văn bản. Họ sợ rằng trong đội ngũ báo chí vẫn có người có lương tâm, những người tử tế, họ sẽ truyền cái đó ra ngoài để đưa lên truyền thông lề dân. Nó lộ tẩy cái bộ mặt xấu xa của việc thò tay can thiệp vào báo chí một cách thô bạo”.

Trong khi đó, Bộ trưởng Thông tin và Truyền thông Trương Minh Tuấn nói trong cuộc phỏng vấn mới đây rằng tuy có một số quan chức ở các cơ quan lãnh đạo và quản lý báo chí đưa ra “những lời khuyên nên thông tin điều này, không nên thông tin điều kia”, song “đó chỉ là sự khuyến nghị, nhắc nhở”. Bộ trưởng Tuấn nói nếu báo chí “thấy sự khuyến nghị, nhắc nhở đó là cứng nhắc, không phù hợp với thực tế cuộc sống” thì lãnh đạo cơ quan báo chí “hoàn toàn có thể phản hồi, tranh biện để đi đến chân lý”.

Tuy nhiên, trên mạng xã hội và Facebook cá nhân, nhiều nhà báo cho rằng phản hồi, tranh biện với nhà chức trách chỉ mang lại thêm rắc rối cho họ.