Bị tấn công sau buổi thảo luận Nhân quyền

Bị tấn công sau buổi thảo luận Nhân quyền
2015-12-06

NguyenVanDai-622.jpg

LS Nguyễn Văn Đài (thứ 2 từ trái sang), trong một cuộc gặp với các Thượng nghị sĩ Mỹ tại Hà Nội hồi tháng 9/2013.

Photo: RFA

Tin từ Việt Nam cho hay các Luật sư Nguyễn Văn Đài và hai ông Vũ Văn Minh, Lý Quang Sơn bị kẻ lạ mặt tấn công sau khi có cuộc Thảo Luận Nhân Quyền tại Nam Đàn- Nghệ An, trong chiến dịch Tuần lễ Nhân quyền cho Việt Nam.

Ba người đã bị những kẻ đi trong 3 chiếc xe Camry che biển số đánh trọng thương.

Luật sư Đài bị đánh bầm dập, bắt lên xe ô tô ở thị trấn Quán Hành tỉnh Nghệ An đưa đi đâu chưa rõ.

Công chức – Một nghề “hot” ở Việt Nam

Công chức – Một nghề “hot” ở Việt Nam

Hoàng Dung, thông tín viên RFA
2015-12-05

cong-chuc-305

Đợt thi tuyển công chức trực tuyến đầu tiên do Bộ Nội Vụ tổ chức hồi tháng 1 năm 2013.

Courtesy TPO

Your browser does not support the audio element.

Theo một khảo sát khoảng 90% cử nhân Việt Nam sau khi tốt nghiệp họ đều tìm cách để vào làm trong các bộ máy của cơ quan nhà nước. Tại sao lại có thực trạng đó?

Phần lớn các cử nhân sau khi tốt nghiệp họ đều tìm mọi cách để được vào làm trong các cơ quan nhà nước, nhất là đối với giáo viên, tuy nhiên sau khi không được vào làm trong các cơ quan nhà nước thì họ mới chuyển hướng để xin vào làm trong các cơ quan ngoài nhà nước.

Lý do

Theo các công chức đang làm trong các cơ quan nhà nước cho biết thì khi họ đã được các cơ quan nhà nước nhận rồi, thì phần lớn họ đã được vào biên chế nên họ không sợ bị nhà nước đuổi mà công việc lại nhàn hạ, không bị áp lực về thời gian và công việc mà lương tháng lại được nhận đầy đủ, mà sau này về già họ lại có lương hưu để có thể tự cung cấp cho mình mà không bị lệ thuộc vào con cái.

” Đa số đến 80% dân VN thì người ta luôn có 1 suy nghĩ là vào biên chế nhà nước để mà khi về già người ta có sổ riêng hưu của chế độ hưu chí, và có sổ lương và công việc thì nghĩ rằng là ổn định, cái đó là suy nghĩ mặc định  gần như là đa số là người dân VN . Đặc biệt là người Miền Trung và người Miền Bắc.
-Cô Nguyễn Thị Lan”

Chị Nguyễn Thị Lan một giáo viên đang dạy tại một trường cấp 2 ở tỉnh Hà Tĩnh chia sẻ những lý do mà chị chọn dạy tại trường nhà nước mà không chọn dạy ở trương tư nhân dù trường tư nhân lương cao hơn trường nhà nước:

“Đa số đến 80% dân VN thì người ta luôn có 1 suy nghĩ là vào biên chế nhà nước để mà khi về già người ta có sổ riêng hưu của chế độ hưu chí, và có sổ lương và công việc thì nghĩ rằng là ổn định, cái đó là suy nghĩ mặc định  gần như là đa số là người dân VN . Đặc biệt là người Miền Trung và người Miền Bắc.”

Bên cạnh đó với tư tưởng “một người làm quan cả họ được nhờ” nên không chỉ gia đình mà còn họ hàng của người đó cũng được nhờ khi một người thân của họ được làm công chức.

Một cán bộ xin được giấu tên đang làm tại Hà Nội chia sẻ:

“Hiện nay, thì nhiều người muốn vào làm công chức để làm cán bộ, khi làm cán bộ được rồi khi đó mình sẽ có được tiếng nói và có thể giúp cho gia đình mình cũng như người thân của mình bằng cách này hay cách khác.”

Đối với quan chức Việt Nam thì họ chỉ là người đại diện cho dân và là đầy tớ của dân nhưng chị Nhật Trung một cán bộ ở Đà Nẵng cho biết được vào biên chế làm công chức nhà nước thì họ lại có tiếng và có quyền lực.

Chị Nhật Trung tiếp lời:

“Có tiếng, công việc ổn định và nhàn hạ.”

Chị Nguyễn Thị Thêu một giáo viên sau khi tốt nghiệp đại học xong không đủ tiền để chạy vào biên chế công chức nhà nước nên đành dạy tại một trường tư ở Nghệ An, nhưng chị vẫn muốn được làm trong bộ máy nhà nước vì theo chị làm trong bộ máy nhà nước thì công việc ít, lại có nhiều thời gian.

Chị Thêu tiếp lời:

“Giả như mình làm ở nhà nước, làm ở nhà nước thì khỏe hơn, thời gian không bị gò bó.”

cong-chuc-1-250

Công chức làm việc trong một cơ quan hành chính công ở Đà Nẵng, ảnh minh họa chụp trước đây. Courtesy LĐ.

Việc nhiều người muốn vào làm công chức nhà nước như một thực tế chỉ ra rằng họ chỉ thích làm thầy mà không thích làm thợ và với mục đích là thỏa mãn nhu cầu cá nhân của mình rồi mới phục vụ xã hội. Và khi làm trong công chức nhà nước họ không sợ bị mất việc trong khi làm trong tư nhân họ vừa làm vừa nơp nớm bị mất việc.

Một cán bộ ở Sài Gòn xin được giấu tên chia sẻ:

“Tình trạng thất nghiệp Việt Nam rất nhiều nên nhiều người muốn đổ xô vào làm công chức nhà nước.”

Vào công chức khó hay dễ

Với lý do trên nên nhiều cử nhân sau khi tốt nghiệp đã ôn thi để tìm cách cho vào được công chức nhà nước, để được nhận vào làm công chức thì họ phải trải qua 1 kỳ thi, nhưng theo nhiều người cho biết đó chỉ là cuộc thi trá hình.

Với hệ thống quan hệ, tiền tệ và trí tuệ nên nhiều người dù có học giỏi thế nào muốn cống hiến cho đất nước nhưng họ lại không được nhận vì gia đình họ nghèo, họ không quen biết nên không thể vào được công chức. Nhưng có nhiều người dù học kém không có bằng cấp vẫn được nhận và có thể làm được chức cao.

Cô giáo Nguyễn Thị Lan chia sẻ:

“Nói thẳng ra là chỉ có tiền, chỉ có bằng con đương là người ta chạy biên chế, chạy biên chế chứ không phải thi biên chế nữa, Thực tế bây giờ vào biên chế là khó vì đối với người nghèo, đối với người kinh tế thu nhập thấp mà để người ta có đủ tiền để chạy vào biên chế thì rất là khó.”

Chị Nhật Trung cho biết thêm:

“Khi có kết quả lại trái ngược với sự mong đợi, mấy người học giỏi thì lại rớt, mấy người học tèm tèm thì lại đậu”

Giảm năng suất lao động?

” Hiện nay, thì nhiều người muốn vào làm công chức để làm cán bộ, khi làm cán bộ được rồi khi đó mình sẽ có được tiếng nói và có thể giúp cho gia đình mình cũng như người thân của mình bằng cách này hay cách khác.
-Một cán bộ”

Việc sử dụng nhiều cán bộ công chức vừa làm cho bộ máy nhà nước cồng kềnh và dân phải nai lương ra nuôi bộ máy đó.

Dẫn lời của Thạc sỹ Trương Khắc Trà cho biết thì việc sử dụng nhiều công chức nhà nước đang làm cho năng suất lao động của Việt Nam giảm một cách đáng kể và thấp nhất thế giới.

Tuy nhiên cô giáo Lan lại chia sẻ:

“Chính những người ta vào với mục đích thì để người ta tiến thân lên con đường quyền lực giống như hình thức tham nhũng, quan liêu trong nhà nước từ cấp nhỏ đến cấp lớn chính những người đó đã làm ảnh hưởng trực tiếp đến nền phát triển của nền kinh tế. Còn về hậu quả công việc thì cũng có mặt đúng là khi mà nhiều người  vào như vậy thì công việc nhàn hơn, có một đường lối đúng đắn thì hiệu quả làm việc sẽ tốt hơn, khi mà người thì làm quá nhiều công việc người thì khi mà ít người thì mỗi một người sẽ làm nhiều công việc thì hiệu quả làm việc chưa chắc đã tốt bằng cái nhiều người. Nhiều người mà nhàn thì người ta  có thể đầu tư trao đổi kiến thức về đường hướng, xu hướng để người ta có cách tốt nhất để giải quyết công việc ổn thỏa.”

Ông phó chủ nhiệm tư pháp Nguyễn Đình Quyền đã chia sẻ bên lề phiên họp quốc hội cho biết, nếu ông có toàn quyền ông sẽ sa thải 40% công chức hiện có và chỉ giữ lại 60% công chức vì theo ông 40% công chức đó không làm được việc lại làm cho bộ máy nhà nước cồng kềnh và dân lại bỏ ra 1 số lượng tiền thuế để phải nuôi những người “ăn không ngồi rồi”.

Việt Nam có hơn 90 triệu dân với diện tích 330 ngàn cây số vuông nhưng có đến 2,8 triệu công chức, trong khi Mỹ chỉ có 1,8 triệu và vương quốc Anh có 700.000 công chức.

Trên báo Vietnam.net cho biết thủ tướng vừa ký phê duyệt 270 ngàn biên chế trong năm 2016.

Quyền làm người vẫn bị chà đạp tại Việt Nam

Quyền làm người vẫn bị chà đạp tại Việt Nam
Nguoi-viet.com
Kỷ niệm ngày Quốc Tế Nhân Quyền

HÀ NỘI (NV) – Việt Nam đã ký vào bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền Quốc Tế cũng như Công Ước Quốc Tế về Các Quyền Dân Sự và Chính Trị, nhưng quyền làm người vẫn bị chà đạp tại Việt Nam.

Khoảng 80 người tham dự kỷ niệm Ngày Nhân Quyền Quốc Tế tổ chức tại nhà thờ Giáo Xứ Thái Hà, Hà Nội,
ngày 5 tháng 12, 2015. (Hình: Thanh Niên Công Giáo)

Các diễn giả là những người từng bị tù đày, sách nhiễu, khủng bố chỉ vì tham gia vận động đấu tranh cho quyền làm người tại Việt Nam đã lên tiếng cáo buộc CSVN không tôn trọng nhân quyền trong buổi lễ kỷ niệm Ngày Quốc Tế Nhân Quyền tổ chức tại nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế tại Thái Hà, Hà Nội hôm Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015.

Theo tường thuật của trang mạng Thanh Niên Công Giáo, các người tham gia phát biểu đã cáo buộc rằng quyền tự do căn bản của người dân Việt Nam đã bị chế độ Hà Nội “xâm hại một cách nghiêm trọng.”

Họ nêu ra các trường hợp cụ thể từ việc người dân bị nhà cầm quyền giam giữ với những cáo buộc mơ hồ theo điều 258 Bộ Luật Hình Sự như trường hợp Blogger Anh Ba Sàm hay đến việc các cá nhân bị giam giữ quá thời hạn điều tra và đang chờ điều tra, xét xử như Nguyễn Viết Dũng, Trần Anh Kim, Lê Vũ Đài, Nguyễn Hữu Thiên Ân

Các trường hợp công an – an ninh Việt Nam đánh đập, hành hung các luật sư như Trần Vũ Hải, Lê Luân và Trần Thu Nam và các vụ việc tấn công nhằm vào các nhà bất đồng chính kiến khác cũng được nhắc đến trong buổi lễ.

Trong phần hội thảo của buổi lễ, theo VRNs tường thuật, “Luật Sư Lê Quốc Quân, cựu tù nhân lương tâm, cũng đã phát biểu về tình trạng nhân quyền và những gì chúng ta có thể đong góp cho tiến trình dân chủ hóa Việt Nam. Cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Oai đã đề cập đến những vi phạm xảy ra trong chốn lao tù. Anh đã kêu gọi mọi người đồng hành với các TNLT, tù nhân chính trị và các gia đình của họ. Câu chuyện của dân oan Cấn Thị Thêu về tình hình oan khiên của người dân, về những vi phạm mà nhà cầm quyền Cộng Sản thực hiện ở khắp Bắc Trung Nam cũng là minh chứng cho sự xuống cấp về nhân quyền ở Việt Nam.”

Nhờ buổi lễ kỷ niệm quốc tế nhân quyền tổ chức ở trong nhà thờ Thái Hà nên công an không ngang nhiên vào phá hay hành hung. Tuy nhiên, rất nhiều thành viên ban tổ chức đã bị ngăn chặn tại nhà như: Ông Phạm Văn Trội, Mục Sư Nguyễn Trung Tôn, nhà thơ Trần Đức Thạch, ông Nguyễn Văn Túc, Luật Sư Nguyễn Văn Đài, chị Lê Thu Hà,….

Mục Sư Nguyễn Trung Tôn còn thông báo trên trang Facebook là không những ông bị công an canh giữ không cho ra khỏi nhà, giữa đêm ông còn bị công an đập cửa sách nhiễu.

Nhân dịp sắp đến Ngày Quốc Tế Nhân Quyền 10 tháng 12 hàng năm, 21 tổ chức dân sự và hơn 200 cá nhân tại Việt Nam đã đưa ra một bản tuyên bố kêu gọi chế độ Hà Nội phải trả tự do vô điều kiện cho 32 tù nhân chính trị và tôn giáo hiện đang bị giam giữ tại các nhà tù khác nhau tại Việt Nam với những bản án sai trái và hết sức nặng nề.

Bản tuyên bố tố cáo chế độ Hà Nội rằng, “Là một nước thành viên của Liên Hiệp Quốc và hiện nay cũng là một thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, lẽ ra Việt Nam phải đi đầu trong việc tôn trọng các chuẩn mực của Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và tuân thủ những công ước quốc tế về nhân quyền đã ký kết, như Công Ước Quốc Tế về Quyền Tự Do Dân Sự và Chính Trị, Công Ước Quốc Tế về quyền Tự Do Kinh Tế, Xã Hội và Văn Hóa. Nhưng những gì đã và đang xảy ra tại Việt Nam thì hoàn toàn ngược lại.”

“Các quyền con người vẫn tiếp tục bị chà đạp, việc bắt bớ và giam cầm tùy tiện vẫn tiếp tục xảy ra. Nghiêm trọng hơn là trong nhà tù của Việt Nam, có những người đã bị giam giữ nhiều năm, với những bản án nặng nề, chỉ vì họ đã thực thi các quyền về tự do tôn giáo, tự do tư tưởng, tự do ngôn luận hay tự do hội họp và lập hội. Tiếp tục giam cầm các tù nhân lương tâm này là chà đạp trắng trợn lên tinh thần của bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền.”

Họ kêu gọi các chính phủ và các tổ chức quốc tế áp lực mạnh mẽ, buộc CSVN phải trả tự do cho tất cả các tù nhân chính trị và tôn giáo đã bị cầm tù bất công theo những điều luật mơ hồ. (TN)

Đan viện Thiên An, Huế báo tin khẩn và mời Hiệp Thông Cầu Nguyện !

Đan viện Thiên An, Huế báo tin khẩn và mời Hiệp Thông Cầu Nguyện !

Xin Bác Matthew trần phổ biến giúp. Cảm ơn Bác rất nhiều.

P.PVL

Kính gởi đến Quý vị

Bản tin mới nhất của Phóng viên FNA từ Huế (ngày 04-12-2015): ĐAN VIỆN THIÊN AN HUẾ BÁO TIN KHẨN VÀ MỜI HIỆP THÔNG .

Xin giúp phổ biến rộng rãi.

Chúng tôi chân thành cảm ơn

Phóng viên FNA từ Huế.

Nhà cầm quyền CSVN tiếp tục cướp đất Đan  Viện Thiên An, Huế

                                             

http://3.bp.blogspot.com/-lHhmQN6iMso/VlCroGuI3tI/AAAAAAAB6dQ/ps99S5O1qp8/s1600/tmp-danlambao.jpg

Phóng viên FNA (Free News Agency) – …Tất cả mọi diễn biến xa gần trong hơn 15 năm cho thấy nhà cầm quyền CSVN từ trung ương tới địa phương quyết tâm chiếm cho bằng được toàn bộ tài sản của đan viện Thiên An… Trong toàn bộ vụ việc này, ngoài việc cướp đất của một cộng đoàn tôn giáo – nhân danh nguyên tắc luật pháp bất công ngang ngược – “mọi tài nguyên đất đai tại VN đều thuộc quyền sở hữu của Nhà nước” – để kinh doanh lấy tiền, chia nhau bỏ túi, nhà cầm quyền còn hy vọng rằng với việc xây dựng “khu du lịch sinh thái tổng hợp cao cấp, bao gồm trung tâm hội nghị, khu du lịch spa, nhà hàng, nghỉ dưỡng lưu trú, biểu diễn nghệ thuật, thể dục thể thao, công viên vui chơi giải trí và cắm trại ngoài trời”, tất cả vây chặt đan viện ở giữa, các đan sĩ sẽ không còn bầu khí tĩnh lặng lẫn trong sạch để sống đời tu trì và sẽ phải bỏ đi xa hơn, vào trong rừng sâu chẳng hạn. Lúc ấy thì “toàn bộ sẽ về ta!”…

Ngày 05-11-2014, tức cách đây hơn một năm, người ta đọc thấy trên trang Thừa Thiên Huế online (1) mẩu tin như sau:

“Phê duyệt chi tiết xây dựng Khu du lịch hồ Thủy Tiên. 05/11/2014

(TTH) – UBND tỉnh vừa phê duyệt quy hoạch chi tiết xây dựng Khu du lịch hồ Thủy Tiên tại xã Thủy Bằng (Hương Thủy) với quy mô diện tích đất trên 63 ha.

    Đây sẽ là khu du lịch sinh thái tổng hợp cao cấp, bao gồm trung tâm hội nghị, khu du lịch spa, nhà hàng, nghỉ dưỡng lưu trú, biểu diễn nghệ thuật, thể dục thể thao, công viên vui chơi giải trí và cắm trại ngoài trời. Cơ cấu sử dụng đất cho khu du lịch này được bố trí 30% xây dựng các công trình kiến trúc và 70% là cây xanh, mặt nước, giao thông. Công ty TNHH HACO Huế và các cơ quan liên quan thực hiện những nhiệm vụ đúng chuyên trách theo quy hoạch được phê duyệt”.

Thật ra, đây không phải là lần đầu tiên, tại hồ Thủy Tiên thuộc xã Thủy Bằng, người ta xây dựng khu du lịch sinh thái. Giở lại báo mạng cũ (2), ngay từ năm 2004, người ta đã đọc thấy:

“Khánh thành khu giải trí Thiên An – Thủy Tiên. 07/06/2004

TS (Thừa Thiên-Huế) – Hôm qua (6-6), tại Huế đã tổ chức lễ khánh thành khu vui chơi giải trí Thiên An – Thủy Tiên giai đoạn 1. Công trình này tọa lạc tại hồ Thủy Tiên, giữa đồi Thiên An – một rừng thông rộng lớn, nằm cách trung tâm TP Huế chừng 4km – do Công ty du lịch Cố Đô làm chủ đầu tư, với tổng kinh phí khoảng 38 tỉ đồng.

    Bắt đầu thi công từ tháng 3-2001, giai đoạn 1 này bao gồm các hạng mục chính như: nhà thủy cung, hệ thống cầu đường, cổng chào, đường dạo, dải cây xanh, quảng trường, sân khấu ngoài trời, hệ thống phục vụ các trò chơi trên nước… Khu vui chơi này sẽ trở thành điểm giải trí quan trọng phục vụ du khách trong dịp Festival Huế 2004”.

http://2.bp.blogspot.com/-MXzyQ1XU74E/VlCmrPL_lqI/AAAAAAAB6cM/IyELmHOR4ww/s1600/tmp-danlambao.jpg

Cổng vào Khu vui chơi giải trí. Hình chụp tháng 01-2008

http://3.bp.blogspot.com/-XOjVpCM4OXw/VlCm-HcgnmI/AAAAAAAB6cU/B1GvPDNrQrc/s1600/tmp-danlambao.jpg

Nhà rồng, công trình chính trong Khu vui chơi giải trí,

nằm giữa hồ Thủy Tiên. Chụp 01-2008

Khu giải trí tọa lạc tại hồ Thủy Tiên giữa đồi Thiên An này, như tên gọi cho thấy và dân Thừa Thiên-Huế đều biết, là công trình xây dựng trên phần lớn đất cướp đoạt của đan viện Thiên An (xin xem bản đồ bên dưới).

Toàn bộ đất đai của đan viện là 108ha, được mua và cấp hợp pháp từ năm 1940. Thế nhưng ngày 27-4-2000, chủ tịch huyện Hương Thuỷ dẫn đầu phái đoàn chính quyền đến đan viện và đọc cho các tu sĩ nghe Quyết định 1230/QĐ-TTg ngày 24-12-1999 của Thủ tướng Chính phủ, thu hồi 495.929m2 (50 ha) đất giao cho Công ty Du lịch Cố Đô-Huế xây dựng trung tâm vui chơi giải trí. Sau khi tìm hiểu, đan viện biết được Quyết định thu hồi đó căn cứ theo Đề nghị ngày 22-11-1999 của UBND tỉnh Thừa Thiên-Huế (với Hồ Xuân Mãn bí thư cùng Nguyễn Xuân Lý chủ tịch lúc ấy) và Tờ trình của Tổng cục Địa chính ngày 10-12-1999. Trong cả hai văn bản này, đối tượng bị thu hồi không có chủ sở hữu là đan viện Thiên An, và hiện trạng sử dụng đất bị thu hồi không có đất tôn giáo.

Ngày 26-03-2001 Công ty Du lịch Cố Đô khởi công xây dựng khu vui chơi giải trí. Theo quan sát của các đan sĩ, hôm đó có 5 xe U-oát (UAZ) chất đầy công an hình sự và rất nhiều CA chìm đi xe mô-tô dàn ra bảo vệ cho lễ động thổ.

Ngày 29-04-2001, trong tinh thần hiệp thông, 37 linh mục Tổng giáo phận Huế đã gởi đến Linh mục Stêphanô Huỳnh Quang Sanh, Bề trên Ðan viện Thiên An bức thư:

“Kính thưa Cha. Sau khi đọc văn thư của Ðan viện Thiên An đề ngày 30-03-2001 gởi Thủ tướng Chính phủ, chúng tôi, anh em linh mục Tổng Giáo phận Huế, nhận thấy: 1). Vùng đất mà Công ty Du lịch Cố Ðô chiếm đoạt để khởi công xây dựng Trung tâm Vui chơi Giải trí, là vùng đất thuộc quyền tư hữu của Ðan viện Thiên An. 2). Ðan viện Thiên An đã nhiều lần viết nhiều văn thư gởi đến Chính quyền các cấp, trong tinh thần kiên nhẫn và tôn trọng pháp luật. Nhưng hiện giờ, Công ty Du lịch vẫn được tiếp tục sử dụng vùng đất của Ðan viện Thiên An, như thế là Chính quyền xâm phạm quyền tư hữu và làm sai luật pháp. Vậy chúng tôi viết thư nầy để hiệp thông với Ðan viện Thiên An và chúng tôi nhất trí với những kiến nghị của Ðan viện Thiên An gởi lên Thủ tướng như trong văn thư đề ngày 30-03-2001”.

http://1.bp.blogspot.com/-NedZvd0WtL8/VlCnOah0NGI/AAAAAAAB6cc/Kyp9hqrS5xU/s1600/tmp-danlambao.jpg

Ngày 06-06-2002, chính quyền trung ương ban hành Quyết định 577/QĐ-XKT của Tổng Thanh tra Nhà nước, để lấy sạch đất đai của dòng Thiên An, chỉ chừa lại cho đan viện 54.862m² đất (5 ha rưỡi) gồm: nguyện đường, tu viện và vườn cam (xem bản đồ trên). Nguồn gốc của Quyết định đó chính là Báo cáo mật mang số 24/BC-UB có nội dung xuyên tạc, chụp mũ, vu khống với ý đồ cướp bóc đất đai tài sản của đan viện cách trắng trợn, được UBND tỉnh TT-Huế gởi cho chính quyền trung ương hơn một năm trước, vào ngày 20-02-2001.

Thấy không được lắng nghe, bị áp bức quá đáng và bị tước đoạt oan ức, ngày 29-6-2002, đan viện phụ dẫn đầu đoàn gồm 8 đan sĩ ra Hà Nội, đến Phủ Thủ tướng đệ đơn Khiếu nại Khẩn cấp lần 2, yêu cầu huỷ bỏ Quyết định 577/QĐ-XKT và xem xét lại vụ việc khiếu kiện của đan viện.

Dĩ nhiên trung ương toa rập với địa phương như trong hầu hết các vụ cướp đất toàn cõi nước Việt. Trung tâm vui chơi giải trí tiếp tục được xây dựng, song hành với sự gia tăng quấy rối phá hoại từ đội ngũ thi công của Công ty trên cơ sở vật chất của đan viện.

Như để xoa dịu, UBND tỉnh đưa ra kế hoạch giao 11ha rừng thông cho Đan viện, nhưng với hình thức nhận khoán lại của lâm trường Tiền Phong (là một đơn vị nhà nước vốn đã ngang nhiên chiếm dụng toàn bộ rừng thông của đan viện ngay từ năm 1975), nghĩa là làm công nhân cho họ, trong khi từ trước đến nay Đan viện không thừa nhận tính hợp pháp của việc lâm trường này quản lý rừng thông Thiên An. Và các tu sĩ vẫn tiếp tục phản kháng.

Chưa hết. Ngày 24-5-2005, Đan viện gởi văn thư thông báo cho UBND xã Thuỷ Bằng sẽ sửa chữa con đường nhựa dài 700m (đường nội bộ) đã bị hư hại nhiều do xe tải hạng nặng của Công ty Du lịch Cố Đô gây nên khi xây dựng khu vui chơi giải trí. Tuy nhiên nhà cầm quyền đã ngang ngược ra điều kiện là muốn sửa chữa thì phải chấp nhận con đường đó như đường liên thôn, thuộc quyền quản lý của nhà nước theo Công văn số 168/UBND ngày 20-7-2005 của Chủ tịch UBND huyện Hương Thuỷ.

Thế nhưng, thiên bất dung gian, Trung tâm vui chơi giải trí Thiên An-Thủy Tiên, sau khi hoạt động được vài năm, đã lâm vào tình trạng ế ẩm và lỗ lã. Vé vào cổng chính và vào nhà Rồng mỗi nơi đã từ 50.000 đồng giảm xuống còn 15.000 đồng nhưng chẳng mấy ai thèm đến. Người dân ở Thừa Thiên-Huế biết rằng đến vui chơi giải trí ở đó là đồng lõa với tội ác: tội cướp giật đất đai của những người tu hành và tội phá tan bầu khí thiêng liêng thanh thoát của một tu viện. Thành thử công ty Du lịch Cố Đô đã phải bán nó cho công ty HACO Huế (có giấy phép kinh doanh từ 2009, Địa chỉ: thôn Cư Chánh, xã Thủy Bằng, thị xã Hương Thuỷ, tỉnh Thừa Thiên, Huế).

Công ty mới này – được UBND tỉnh Thừa Thiên-Huế (với Lê Trường Lưu bí thư và Nguyễn Văn Cao chủ tịch) hỗ trợ và phê duyệt- dự định biến khu vui chơi giải trí thành khu du lịch hồ Thủy Tiên với quy mô diện tích đất lớn hơn, trên 63 ha, gồm nhiều hạng mục như đã nói trên kia, với vốn đầu tư ban đầu hơn 70 tỷ đồng.

Riêng lâm trường Tiền Phong, hiện đổi thành Công ty Lâm nghiệp Tiền Phong, thì ngoài chuyện chiếm dụng rừng thông Thiên An và ngôi trường Thánh Mẫu 14 gian của đan viện từ 40 năm qua, với nhiều lần để xảy ra những vụ xâm lấn đất đai lẫn cháy rừng, nay lại muốn chiếm luôn đồi Thánh Giá và đồi Đức Mẹ vốn nằm trong rừng thông Thiên An nhưng khá gần khuôn viên đan viện.

Đồi Thánh Giá có tên như thế là vì hàng chục năm trước, các đan sĩ đã dựng một tượng đài Thánh giá lớn, bằng xi-măng cốt sắt tại đây. Nhưng hiện nay, ngay dưới chân Thánh giá, nhà cầm quyền đã chiếm một khu đất để xây dựng cơ quan nhà nước với lý do chuẩn bị cơ sở hạ tầng cho việc Huế được nâng lên hàng Thành phố trực thuộc Trung ương. (Theo trang mạng GNsP – “Tin Mừng Cho Người Nghèo” ngày 04-06-2015),

Cũng theo trang mạng này, nhiều động thái gần đây của nhà cầm quyền Tp. Huế cho thấy họ đang có dự tính bán Đồi Đức Mẹ, diện tích khoảng 30 hécta, cho một công ty du lịch Đài Loan để xây dựng khu biệt thự nghỉ mát. Như tên gọi, đây là nơi có tượng đài Đức Mẹ Maria mà vài chục năm trước, nhà dòng đã xây dựng. Mới đây, trước âm mưu của nhà cầm quyền, các đan sĩ phải dựng tạm một mái tôn lên tượng đài với lý do che mưa nắng, nhưng thật ra là muốn gióng lên những tiếng kêu yếu ớt của mình để bảo vệ di sản từ bao thế hệ. Mỗi Chúa nhật, một linh mục từ đan viện đến cử hành thánh lễ tại đây cho giáo dân quanh vùng. Thế là nhà cầm quyền đến phá rối với lập luận đây không phải là nơi thờ tự đã được cấp giấy phép. Bất chấp những lời đe dọa, có khoảng 30 giáo hữu vẫn đến tham dự Thánh lễ Chúa nhật tại nơi này. Chưa hết, nhà cầm quyền còn dựng nên những căn lều tạm chung quanh đó với lý do phòng cháy chữa cháy nhưng thực chất là lấn chiếm dần dần Đồi Đức Mẹ.

http://4.bp.blogspot.com/-jbICM-dw6bQ/VlCniwzIUSI/AAAAAAAB6ck/f03ba_0Adec/s1600/tmp-danlambao.jpg

Đó là chưa kể vào các năm 2010-2011, địa phương còn dung túng cho một số cư dân đến dựng tại rừng thông Thiên An (không xa Đồi Đức Mẹ và Tu viện) những “lều sung sướng” cho thanh niên nam nữ từ thành phố Huế lên thuê để làm chuyện hành lạc tội lỗi, khiến ô nhiễm trầm trọng bầu khí tu viện. Sau nhờ các tu sĩ phản đối kịch liệt, nhà cầm quyền mới ra tay dẹp bỏ.

http://4.bp.blogspot.com/-vYTI9Pz9P18/VlCn4dMkWmI/AAAAAAAB6cs/i_Y5oz6EQZw/s1600/tmp-danlambao.jpg

Gần đây, vào sáng ngày 08-10-2015, nhà cầm quyền tỉnh Thừa Thiên-Huế lại huy động khoảng 100 công an mặc thường phục lẫn sắc phục cùng quần chúng tự phát đến ‘bảo kê’ cho công ty lâm nghiệp Tiền Phong và công ty TNHH Haco Huế dứt khoát lấy khu đất đồi Đức Mẹ.

Nghe tin dữ, các đan sĩ từ tu viện tràn xuống. Phía chính quyền yêu cầu đan viện dẹp bỏ mái tôn che mưa nắng cho tượng Đức Mẹ và di dời tượng, lấy cớ đó là làm sai pháp luật. Họ còn xúi nhiều phụ nữ thuộc Hội phụ nữ mắng mỏ rủa sả các vị tu hành. Nhưng các vị này cương quyết giữ vững lập trường, không tháo gỡ cũng chẳng di dời. Thấy chẳng làm gì được, nhà cầm quyền chơi trò dựng thêm lều chung quanh, gọi là để “phòng cháy chữa cháy trong trong mùa này là mùa dễ cháy rừng” (đang khi thực ra tại Thừa Thiên-Huế bắt đầu mùa dông bão). Mục đích cũng chỉ để theo dõi, hăm dọa, lấn dần. (Theo GNsP 8-10-2015).

http://3.bp.blogspot.com/-Zl3YK-qbVhg/VlCoI8pH_1I/AAAAAAAB6c0/Ai3zJcsfujQ/s1600/tmp-danlambao.jpg

Mới đây, hôm 06-11-2015, đan viện Thiên An nhận được một “Thông báo về việc hợp đồng bảo vệ rừng giữa công ty lâm nghiệp Tiền Phong và công ty dịch vụ Vân Hải” cùng với văn bản “Hợp đồng cung ứng dịch vụ bảo vệ” vốn đã ký kết vào ngày 25-10-2015.

http://1.bp.blogspot.com/-6nU1Lxzc9vw/VlCoZzq2qnI/AAAAAAAB6c8/8ps7YZFEVXc/s1600/tmp-danlambao.jpg

Theo hợp đồng này, bên A (Tiền Phong) yêu cầu bên B (Vân Hải) cung cấp 15 nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp, để làm các việc như sau: (1) bảo vệ tài sản gồm rừng, đất rừng tại khoảnh 3, khoảnh 4 Tiểu khu 153, xã Thủy Bằng, thị xã Hương Thủy, tỉnh TT-Huế; (2) ngăn chặn và xử lý các vụ việc vi phạm trong phạm vi được giao bảo vệ; (3) tháo dỡ, di dời các vật dụng, công trình xây dựng trái phép trên đất được hợp đồng bảo vệ; (4) tham gia xử lý các vụ việc có liên quan trong phạm vi được hợp đồng bảo vệ khi có yêu cầu của bên A, thời gian 24/24h.

Hiển nhiên, hợp đồng này nhắm đến đất đai lẫn nhân sự của đan viện Thiên An. Lập tức các đan sĩ đã gởi “Thư báo” đến công ty dịch vụ Vân Hải (xem dưới), một đàng vừa khen ngợi nghề nghiệp lẫn công việc của 15 nhân viên bảo vệ, đàng khác vừa soi sáng lương tri và nhắc nhở lương tâm của những con người thuộc công ty dịch vụ này, cho họ thấy là họ đang tham gia vào hành động sai trái, vi phạm pháp luật, chà đạp đạo đức của công ty Tiền Phong. Đây lại thêm một lần nữa cho thấy nhà cầm quyền muốn ném đá giấu tay, bao che lũ ăn cướp và hợp pháp hóa việc dùng vũ lực đối với các tu sĩ chân yếu tay mềm.

http://2.bp.blogspot.com/-tGkpwwZmd7s/VlCoq0NEdUI/AAAAAAAB6dE/tpNhydtg6PE/s1600/tmp-danlambao.jpg

Kết luận

Tất cả mọi diễn biến xa gần (hơn 15 năm nay) như vừa trình bày cho thấy nhà cầm quyền Cộng sản VN từ trung ương tới địa phương quyết tâm chiếm cho bằng được toàn bộ tài sản của đan viện Thiên An, bất chấp bài học từ trời cao (có thể nói như vậy) là sự thất bại thê thảm của khu vui chơi giải trí Thiên An-Thủy Tiên. Thật ra, trong toàn bộ vụ việc này, ngoài việc cướp đất của dân lành (trường hợp này là một cộng đoàn tôn giáo) nhân danh nguyên tắc luật pháp bất công ngang ngược (“Mọi tài nguyên đất đai tại VN đều thuộc quyền sở hữu của Nhà nước”) để kinh doanh lấy tiền, chia nhau bỏ túi, nhà cầm quyền còn hy vọng rằng với việc xây dựng “khu du lịch sinh thái tổng hợp cao cấp, bao gồm trung tâm hội nghị, khu du lịch spa, nhà hàng, nghỉ dưỡng lưu trú, biểu diễn nghệ thuật, thể dục thể thao, công viên vui chơi giải trí và cắm trại ngoài trời”, tất cả vây chặt đan viện ở giữa, các đan sĩ sẽ không còn bầu khí tĩnh lặng lẫn trong sạch để sống đời tu trì và sẽ phải bỏ đi xa hơn, vào trong rừng sâu chẳng hạn. Lúc ấy thì “toàn bộ sẽ về ta!”.

Nhưng liệu ý đồ xóa sạch một tụ điểm tinh thần rạng ngời không chỉ đối với người Công giáo mà còn đối với cả lương dân Thừa Thiên-Huế, phá tan một nơi chốn còn lưu lại dấu vết, công lao, xương cốt của bao thế hệ đan sĩ vốn đã vừa xây dựng một môi trường tâm linh, vừa kiến tạo một môi trường sinh thái (thậm chí với cả máu như hai linh mục đan sĩ người Pháp là David Urbain và Guy de Compiègne vốn đã bị Việt cộng giết năm Mậu Thân 1968), ý đồ thâm hiểm đó có thành tựu được chăng?

Dẫu sao, trong lúc này, đan viện Thiên An cần sự hỗ trợ của tất cả mọi tín đồ Công giáo cũng như của bất cứ ai yêu chuộng công lý và sự thật. Xin hãy cùng nhau lên tiếng tố cáo bàn tay tội ác, đúng hơn bàn tay quỷ dữ đang muốn tiêu diệt giá trị tinh thần và niềm tin tôn giáo!

Phóng viên FNA (Free News Agency) tường trình từ Huế ngày 21-11-2015

Chú thích:

(1) baothuathienhue.vn/?gd=6&cn=277&newsid=32-0-50069

(2) vietbao.vn/Van-hoa/Khanh-thanh-khu-giai-tri-Thien-An-Thuy-Tien/40036136/181/

2015: Việt Nam ‘chi tiêu sai’ khoảng $2 tỷ

2015: Việt Nam ‘chi tiêu sai’ khoảng $2 tỷ
Nguoi-viet.com
HÀ NỘI (NV) – Trong năm 2015 này, Việt Nam đã “chi tiêu sai” khoảng $2 tỷ! Đó là kết luận của thanh tra Bộ Tài Chính Việt Nam. So với năm ngoái, cơ quan này cho biết “chi tiêu sai” trong năm nay tăng khoảng… 93%!

Một công nhân của công ty môi trường đô thị Cà Mau, nơi đang bị chính quyền thành phố Cà Mau nợ 14 tỷ đồng.
(Hình: Tuổi Trẻ)

Từ đầu năm đến cuối Tháng Mười, thanh tra Bộ Tài Chính thực hiện 116,000 cuộc thanh tra, kiểm tra chuyên ngành và 6,500 cuộc thanh tra hành chính. Kết quả là họ phát giác có 52,553 tỷ đồng bị “chi tiêu sai.”

Đề cập đến tình trạng tham nhũng ở Việt Nam, một bài viết công bố những số liệu vừa kể trên trang web của Bộ Tài Chính Việt Nam nhận định: “Tính chất tham nhũng càng ngày càng phức tạp. Thủ đoạn tinh vi hơn. Phạm vi và yếu có tổ chức của các vụ tham nhũng rõ nét hơn. Ngoài ra đã xuất hiện tình trạng tham nhũng có tính lợi ích nhóm trong một số lĩnh vực.”

“Chi tiêu sai” vốn là một vấn nạn tồn tại ở Việt Nam trong nhiều thập niên và càng ngày càng nghiêm trọng. “Chi tiêu sai” đã đẩy Việt Nam vào tình trạng khủng hoảng tài chính, thu không đủ để bù cho chi, phải vay để chi nên nợ nần, bao gồm cả nợ ngoại quốc lẫn nợ trong nước càng lúc càng tăng.

Tin mới nhất cho biết, sau Bạc Liêu (ngân quỹ cạn tiền nhưng vẫn còn thiếu 1,350 tỷ đồng nợ tới hạn phải thanh toán nhưng không trả nổi), nay tới lượt chính quyền thành phố Cà Mau vỡ nợ. Chính quyền thành phố Cà Mau không còn đồng nào và đang mang khoản nợ khoảng 300 tỷ. Tháng này chưa rõ chính quyền thành phố Cà Mau sẽ moi tiền từ đâu để trả lương cho các viên chức, kể cả nhân viên các đơn vị trực thuộc như giáo viên, công nhân vệ sinh…

Tháng trước, khi Quốc Hội Việt Nam họp, các đại biểu từng than vắn, thở dài vì không tìm ra giải pháp nào khả thi để giải quyết tình trạng bội chi càng lúc càng cao và nợ nần càng ngày càng lớn. Một số đại biểu than rằng, sau khi xem xét các tài liệu về ngân sách, họ không biết cắt của ai, chia cho ai!

Ông Trần Văn, phó chủ nhiệm Ủy Ban Tài Chính và Ngân Sách Quốc Hội, cho biết, thu chi ngân sách mất cân đối từ năm 2011. Năm 2011, ngân sách bội chi 112,000 tỷ đồng, đến năm 2015 bội chi đã tăng lên 226,000 tỷ đồng.

Nợ nần của Việt Nam cũng tăng rất nhanh, từ 1.3 triệu tỷ đồng vào năm 2011 lên 2.7 triệu tỷ đồng trong năm nay. Trung bình, mỗi năm, nợ nần của Việt Nam tăng thêm 20%. Đáng lưu ý là từ năm 2013 đến nay, chính quyền Việt Nam không thể tìm đủ nguồn thu để trả các khoản lãi và các khoản nợ gốc đã đến hạn phải thanh toán. Cũng vì vậy, chính quyền Việt Nam phải vay nợ mới để trả một phần nợ cũ.

Dù bi đát như thế, nhưng “chi tiêu sai” của năm nay tăng… 93% và đáng lưu ý là từ thủ tướng Việt Nam trở xuống, không có bất kỳ viên chức nào bị kỷ luật hay tự thấy xấu hổ vì kém cỏi nên xin từ nhiệm. (G.Đ.)

NHỮNG EM BÉ BÁN DIÊM THỜI XÃ HỘI CHỦ NGHĨA

NHỮNG EM BÉ BÁN DIÊM THỜI XÃ HỘI CHỦ NGHĨA

Tri’ch EPHATA 670

Mùa Giáng Sinh sắp về, cái lạnh giá của mùa Đông cũng đang phủ dần mặt đất. Đâu đó giữa gió mùa lạnh lẽo, có những em bé không mẹ, không cha, không người thân lang thang giữa cuộc đời để tìm hơi ấm của sự sống.

Những em bé bán vé số, đi đánh giày, đi làm thuê trong bến xe, quán nước… Có thể các em còn cha mẹ nhưng đời sống quá kham khổ đã dần đẩy các em xa tuổi thơ, bươn bả với cuộc đời. Ngày Giáng Sinh, những em bé may mắn có cha mẹ dắt đi chơi Lễ, đi Nhà Thờ, ăn những món ngon. Với những em bé lang thang cơ nhỡ, một ổ bánh mì nóng đã là thiên đường. Chúng tôi gọi các em là những em bé bán diêm thời xã hội chủ nghĩa với đầy đủ nỗi thống khổ trong khái niệm này.

Món quà Noel…

EM BE BAN DIEM

Một em bé bán vé số trong thành phố Sàigòn, quê ở Mộ Đức, Quảng Ngãi, tên Hùng, chia sẻ: “Con nít làm việc ở các quán nhậu á, với lại bán hàng rong, bán vé số thì tội lắm. Buổi tối đi bán phụ với gia đình, ban ngày đi học hoặc cũng đi bán luôn. Không có tuổi thơ gì đâu, cũng không có sân chơi cho tuổi thơ đâu. Chỉ biết làm kiếm tiền, lây lất ngày qua ngày vậy thôi !”

Theo Hùng tâm sự, cuộc đời em buồn nhiều hơn vui. Em có đầy đủ cha mẹ và các em nhưng gia cảnh nghèo khổ quá thể, không còn cách nào khác, em phải bỏ học từ năm lớp ba để đi bán vé số phụ giúp cha mẹ. Em theo cha mẹ rời bỏ quê hương, vào thành phố Sàigòn lây lất qua ngày. Cha của Hùng đi phụ hồ, mẹ em đi bán trái cây dạo, còn em thì đi bán vé số. Hằng tháng, cả nhà gom tiền lại gởi về quê để ông bà nộp tiền học cho hai đứa em. Hùng bảo: “Không có tuổi thơ gì đâu, cũng không có sân chơi cho tuổi thơ đâu. Chỉ biết làm kiếm tiền, lây lất ngày qua ngày vậy thôi !”

Hùng nói rằng ở quê nhà, đất đai chật chội, không có ruộng vì thời người ta chia ruộng đất thì cha mẹ em vẫn còn ở Tây Nguyên nên không có tiêu chuẩn ở Quảng Ngãi, sau khi rời bỏ đất Tây Nguyên bởi không có cơ hội nào cho gia đình em, cả nhà kéo về Quảng Ngãi sống với ông bà. Công việc bữa được bữa mất ở đất Quảng Ngãi không bao giờ giúp gia đình em đủ sống, cả nhà lại kéo vào Sài Gòn để làm thuê làm mướn, buôn thúng bán mẹt với hy vọng đổi đời.

Nhưng suốt gần mười năm nay, gia đình em vẫn cứ âm u và chưa bao giờ dư được một số tiền đáng kể để mà đổi đời. Hùng nói rằng nếu kiếm được một số tiền kha khá thì em sẽ cùng cha mẹ về quê để chăn nuôi. Vì cuộc sống ở thành phố đất chật người đông, tiền thuê phòng trọ đắt đỏ, mọi thứ nguy hiểm rình rập. Đó là chưa nói đến những ngày mưa ngập, em và mẹ phải lội nước cả ngày với hy vọng bán được đồng nào mừng đồng đó. Hùng chưa bao giờ thấy được một ngày vui vẻ và không còn lo toan. Nỗi lo của em sâu thẳm mỗi khi nghe âm thanh của gạo rơi vào chiếc nồi rỗng. Âm thanh đó như một thứ gì đó vừa thân thiết lại vừa ai oán của số phận.

Với tuổi đời chưa tròn mười lăm mà phải luôn căng trán suy nghĩ về bữa cơm của gia đình, về những ngày nếu lỡ đau ốm, về hai đứa em học hành thiếu thốn ở quê và về ông bà nội. Đôi khi Hùng tự hỏi nếu lỡ không may, ông hay bà qua đời, gia đình Hùng lấy gì để về xe, mua áo quan cho ông và bà, rồi tiền lo đám… Thời đại coi nặng đồng tiền, nếu không có tiền thì sẽ không làm được gì. Em biết hy vọng vào phép màu gì đây ?

Mùa Noel đến, cũng như mọi năm, em lại đi bán vé số buổi tối, cùng bạn bè có số phận như em tụm năm tụm ba để ngắm đèn màu, ngắm những bạn cùng lứa được cha mẹ đưa đi chơi trong bộ áo quần mới thơm tho và sạch bóng. Đôi khi em ước mơ có một ông già Noel xuất hiện và tặng cho em một món quà, duy nhất chỉ một món quà này thôi. Đó là em được đi học, em rất muốn tới trường. Nhưng rồi em lại thấy buồn bởi vì bây giờ nếu tới trường để học trở lại lớp ba thì em không tài nào học được cùng các em nhỏ. Nếu học đúng độ tuổi thì em không thể học nổi bởi đầu óc em hoàn toàn trống rỗng, ngay cả những cái chữ thời học lớp ba cũng rơi dần trên đường đi bán vé số.

Những em bé tuổi mười lăm

Nói về đội tuổi mười lăm, người ta ví đó là độ tuổi trăng rằm, trong sáng, vô tư và đẹp nhất trong cuộc đời. Đây cũng là độ tuổi mà trang ký ức mở rộng hết mức để đón nhận mọi tín hiệu của đời sống. Nhưng, trong đất nước xã hội chủ nghĩa này, độ tuổi mười lăm hình như không phải là độ tuổi trăng rằm của bất kỳ ai, đó có thể là độ tuổi trăng rằm của những em bé may mắn. Có những em bé ở tuổi trăng rằm phải lây lất ngoài đời, thậm chí phải theo cha mẹ ăn nắng ngủ sương giữa thành phố lạ để đấu tranh giành lại quyền lợi chính đáng về chỗ ở, chỗ học tập.

Câu chuyện về Nguyễn Mai Trung Tuấn qua nhận xét của bé Nga, một em bé đang bán vé số ở thành phố Sàigòn nhau nhiều năm cùng cha mẹ ra Hà Nội chờ kêu oan trên công viên Lý Tự Trọng và vườn hoa Mai Xuân Thưởng nhưng không được: “Em thấy người ta đối xử với bạn Mai Trung Tuấn như vậy là không đúng đâu vì bạn còn nhỏ. Những người như tụi em bị đối xử bất công nhiều lắm, thậm chí em bán vé số mà có khi người ta không muốn trả tiền, quát tháo em nữa kia. Trẻ em ở Việt Nam bị đối xử bất công nhiều lắm, em không tin vào nhà nước Việt Nam và pháp luật Việt Nam đâu. Toàn là bất công thôi. Kinh nghiệm gia đình em là một vết thương làm cho em hết tin vào nhà nước này !”

Theo bé Nga, nếu Chúa rủ lòng yêu thương và cho em một điều ước, em sẽ ước mình không phải sống ở Việt Nam xã hội chủ nghĩa. Bởi cuộc sống đã cho em một kinh nghiệm quá đau buồn. Từ chỗ có nhà cửa đàng hoàng, được đến trường học hành cùng bạn bè, nhà nước qui hoạch đất, nhà em bị tịch thu nhà với mức tiền đền bù rẻ mạt, ba mẹ em không đồng ý nhưng người ta vẫn cứ giải tỏa, cưỡng chế di dời và đập bỏ căn nhà của em.

Cuối cùng, em theo cha mẹ ra tận Hà Nội để nộp đơn kêu oan nhưng chờ mãi vẫn không được giải quyết, khoản tiền đền bù nhỏ nhoi chỉ đủ để sống trong thời gian đầu, sau đó cả nhà lây lất, sống nhờ vào tiền nhặt ve chai, giấy hộp bỏ và thi thoảng có người nào thương tình lại cho gia đình em vài chục ngàn đồng, vài ký gạo để cầm hơi. Cuối cùng, oan vẫn cứ oan, tiền thì khô túi, cả nhà phải ra bến xe Nước Ngầm để khuân vác thuê gần hai tháng trời mới đủ tiền mua vé vào Sàigòn.

Em tâm sự: “Những người như tụi em bị đối xử bất công nhiều lắm, thậm chí em bán vé số mà có khi người ta không muốn trả tiền, quát tháo em nữa kia…”

Và cuộc đời làm thuê làm mướn của gia đình em bắt đầu từ đó. Nga nói rằng cuộc đời đã cho em quá nhiều nỗi buồn để em đủ trưởng thành mà nhìn thấy mình may mắn hơn nhiều bạn khác bởi mình còn có cha mẹ bên cạnh và không đến nỗi phải vào tù như bạn Nguyễn Mai Trung Tuấn. Nga lắc đầu ngán ngẩm và sợ hãi khi nói về bốn năm rưỡi ngồi tù của một bạn nhỏ có tuổi đời ngang với em.

Em nói rằng mặc dù không quen biết, chưa hề gặp nhau lần nào nhưng nhân danh những đứa bé không may mắn trong xã hội, nhân danh những đứa trẻ kêu oan giữa xã hội, em tha thiết cầu mong Đức Chúa Trời hãy nhìn thấy bạn Nguyễn Mai Trung Tuấn và chìa bàn tay yêu thương của Ngài để cứu lấy bạn ấy. Bởi bạn Tuấn không làm nên tội tình gì và còn quá nhỏ để chịu sự đày đọa kinh khủng như vậy.

Mùa Noel sắp đến, chúng tôi xin cầu nguyện cho các em bé không may mắn trong xã hội có được một mùa Noel ấm áp trong tình yêu thương của Chúa! Xin Ngài đừng để những que diêm tuổi thơ cuối cùng phải cháy hết mà vẫn không đủ để sưởi ấm giá lạnh của cuộc đời !

Nhóm Phóng Viên của RFA

Thêm hậu thuẫn cho vụ kiện Biển Đông

Thêm hậu thuẫn cho vụ kiện Biển Đông

Biểu tình chống Trung Quốc tại thành phố Makati, phía đông Manila, Philippines, ngày 12/11/2015.

Biểu tình chống Trung Quốc tại thành phố Makati, phía đông Manila, Philippines, ngày 12/11/2015.

Trà Mi-VOA

04.12.2015

Philippines tiếp tục nhận thêm sự ủng hộ từ cộng đồng quốc tế trong vụ kiện bản đồ đường lưỡi bò của Trung Quốc chiếm trọn Biển Đông.

Italy là nước mới nhất vừa lên tiếng hậu thuẫn con đường theo đuổi pháp lý của Manila trong cuộc tranh chấp ngày càng căng thẳng.

Truyền thông Philippines loan tin tại cuộc họp ở Rome hôm 3/12, Thủ tướng Matteo Renzi và Tổng thống Sergio Mattarella của Italy đã lên tiếng mạnh mẽ ủng hộ Tổng thống Begnino Aquino về việc Philippines đưa tranh chấp Biển Đông ra nhờ tòa trọng tài Liên Hiệp Quốc phân xử.

Trước Italy, một số nước khác cũng đã lên tiếng bày tỏ ủng hộ hành động của Manila trong đó có Hoa Kỳ và Việt Nam.

Theo giới phân tích, bất kỳ phán quyết chung cuộc nào của tòa chống lại Trung Quốc cũng không có giá trị cưỡng hành, chế tài, hay trừng phạt vì chưa có một cơ chế thực thi các phán quyết như vậy.

Tuy nhiên, theo một nhà nghiên cứu Biển Đông từ Việt Nam, thì dù sao đi nữa một phán quyết ủng hộ Philippines trong vụ này sẽ là một bất lợi rất lớn cho Bắc Kinh:

Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc:

“Nếu Philippines thắng, lý luận của Trung Quốc sẽ bị bẻ gãy trước cộng đồng quốc tế. Việc này cũng có ý nghĩa tích cực với Việt Nam. Dựa vào phán quyết của tòa, Việt Nam sẽ củng cố hệ thống lý luận và dữ kiện của mình trong một phiên xử tương lai nếu khởi kiện Trung Quốc. Cho dù Trung Quốc không đồng ý, đó cũng là một thắng lợi về mặt chính trị để chứng tỏ cho thế giới thấy rằng Trung Quốc không bao giờ tuân thủ luật pháp quốc tế dù miệng vẫn nói như thế”.

Luật sư Vũ Đức Khanh, một chuyên gia tại Canada nghiên cứu vấn đề Biển Đông và luật quốc tế, chia sẻ quan điểm cho rằng Việt Nam được lợi rất nhiều trong vụ kiện của Philippines:

“Trong vụ kiện này, Việt Nam có lợi rất nhiều vì là cơ sở cho các cuộc đàm phán, nếu có. Phán quyết của tòa sẽ là thắng lợi lớn cho công pháp quốc tế và các nước liên quan. Những quyết định về pháp lý sẽ là cơ sở cho những quyết định về đàm phán”.

Năm 2013, Manila đệ đơn kiện điều mà họ gọi là tuyên bố chủ quyền thái quá và vô căn cứ của Bắc Kinh ở Biển Đông.

Tháng 10 vừa qua, tòa trọng tài ở La Haye ra phán quyết khẳng định có quyền phân xử vụ này cho dù Trung Quốc nhất mực không chịu tham gia vào tiến trình vụ kiện.

Tuần rồi, Philiipines vừa trình bày các lập luận của họ trước tòa.

Tháng trước, trưởng ngành an ninh Indonesia loan báo nước ông cũng có thể đưa bản đồ 9 đoạn của Bắc Kinh ở Biển Đông ra tòa.

Một hành động tương tự được trông đợi từ lâu ở Việt Nam, nhưng tới nay, Hà Nội chưa tỏ dấu hiệu cho thấy có ý định này, khơi dậy nhiều sự chỉ trích về chính sách không đủ cứng rắn đối với quốc gia cộng sản anh em mà chính phủ Hà Nội đang bị lệ thuộc rất nhiều.

Bàn về chữ nhục thời bây giờ

Bàn về chữ nhục thời bây giờ

VietTuSaiGon

RFA

Chữ “nhục” hay chữ “vinh” không phải mới có bây giờ. Nếu không nhầm, cặp phạm trù đối lập này có từ thời con người bắt đầu ý thức được mối tương quan giữa bản thân với xã hội chung quanh họ. Đương nhiên tùy vào từng bối cảnh, hoàn cảnh mà cặp phạm trù này mang những cái tên khác nhau. Nhưng xét về mặt ý niệm, khái niệm, có lẽ không có gì khác.

Hai chữ “nhục” và “vinh” cũng tùy thời mà người ta định nghĩa, tùy vào kiến văn, tùy vào tri thức và lòng tự trọng cũng như tư tưởng của mỗi người mà có cách định nghĩa về nó. Đây là chuyện vừa nhạy cảm vừa khôi hài, đôi khi cười ra nước mắt. Tuy bên ngoài tưởng như không có gì quan trọng nhưng nó lại liên quan đến những khái niệm khác như “sang” và hèn”. Thậm chí, trên một chừng mực nào đó, có sự tương hỗ, bổ sung giữa hai cặp phạm trù này.

Sở dĩ phải nói chữ “nhục” hay chữ “vinh” là tùy thuộc vào sở tri và định nghĩa của mỗi cá nhân là vì bản chất của “vinh” và “nhục” vẫn chưa bao giờ thay đổi, “nhục” là “nhục” mà “vinh” là “vinh” nhưng do cách định nghĩa, sở tri của mỗi cá nhân lại nên hai chữ này bị đánh tráo, xáo trộn thường xuyên, thời đại nào cũng có kẻ đánh tráo, xáo trộn. Thời đại tốt thì số kẻ đánh tráo, xáo trộn này ít, thời đại tồi tệ thì người ta đua nhau đánh tráo, xáo trộn, tự lừa mị bản thân để được thỏa mãn.

Thời đại Cộng sản xã hội chủ nghĩa, hai chữ nhục và vinh bị đánh tráo thê thảm. Sở dĩ hai chữ này bị đánh tráo bởi khái niệm sang và hèn đã bị đánh tráo trước đó. Hay nói cách khác là hệ qui chiếu về chữ nghĩa, về vị thế xã hội thời Cộng sản xã hội chủ nghĩa hầu như bị sao chép 100% hệ qui chiếu thời phong kiến. Trong khi đó, thời đại toàn cầu hóa, cách nhìn, cách tiếp cận cũng như phương vị của mỗi cá nhân không còn bị giới hạn trọng một hệ tư tưởng độc tài, toàn trị như trước. Chính vì khả năng mở rộng này mà hệ qui chiếu thời Cộng sản trở nên lỗi thời, khủng hoảng.

Với kiểu quan niệm về sang và hèn của thời phong kiến, cứ sang dành chỉ những kẻ làm quan, sống bên trên xã hội, hèn là những thứ dân, không có chức quyền trong xã hội. Cái quan niệm này đem chụp y như vậy lên thời Cộng sản xã hội chủ nghĩa. Người dân vẫn cứ quan niệm người sang là phải ngồi trên xã hội, phải được làm quan, phải có chức này chức nọ. Chính vì kiểu quan niệm đầy chất võ đoán như vậy mà hầu hết người dân luôn tỏ ra nễ phục những kẻ làm quan. Và đây là cơ hội để bọn làm quan thả sức làm càn. Vì có làm càn cỡ nào thì họ vẫn cứ là hạng sang. Họ vẫn cứ là những kẻ “vinh dự” bởi họ là quan, họ được sang.

Trong khi đó, bản chất của chữ sang không phải nằm ở chỗ anh ngồi đâu mà là anh làm gì. Chính hành động cao thượng, đẹp đẽ và nhân văn của con người mang lại cho ncon người sự sang trọng. Một người ăn xin chẳng hạn, ông ta xin được một ổ bánh mỳ nhưng thấy người ăn xin khác đói giống mình nhưng chưa có bánh mỳ, ông bẻ nửa ổ để chia sẻ với người ăn xin kia. Hành động này sang trọng và cao quí gấp triệu lần một kẻ giàu có, làm quan cao chức trọng rút ra vài trăm USD tặng cho em chân dài nào đó trong bàn nhậu để đi ăn phở hoặc đi mua thỏi son.

Nhưng trong thời lộng giả thành chân, ít ai thấy được sự sang trọng của người ăn mày nếu không muốn nói trong con mắt thiên hạ, người ăn mày vẫn mãi là người ăn mày cho dù họ có bỏ hết túi tiền ra để cho người khác nghèo khó hơn họ. Nhưng kẻ làm quan ăn trên ngồi trốc chỉ cần cho ai một thứ gì để diễn kịch thì không riêng gì dư luận xã hội mà ngay cả báo chí nhà nước cũng xông vào ca ngợi họ như một điển hình cao quí. Trong khi đó, ít ai suy tư về giá trị thật của hai món quà, một của người ăn mày phải dầm mưa dãi nắng, phải đánh đổi cả sức khỏe, cuộc đời và số phận để có được nó và cho một cách không cần suy nghĩ khi thấy đồng loại khốn khó hơn mình. Còn cái gọi là sang trọng kia, có thể là nguồn tiền tham nhũng, hối lộ, đục khoét tài sản nhân dân, trộm cắp tài nguyên quốc gia… Nhưng khi mang cho ai đó thì cố gắng đánh tiếng cho to tát. Nhưng người đời vẫn nhầm lẫn đó là sang trọng, là lòng tốt. Người ta đã hoàn toàn nhầm lẫn khái niệm giữa sang và hèn.

Bởi chính sự nhầm lẫn khái niệm giữa sang và hèn nên người ta cũng nhầm lẫn dây chuyền giữa nhục và vinh. Một gia tộc có nhiều con cháu làm quan, không cần biết con cháu của họ đã làm gì để được làm quan, trình độ cỡ nào, liêm khiết hay tham ô… Cứ nghe làm quan là thấy vinh cả dòng, càng nhiều người làm quan và chức quan càng lớn thì càng vinh dự, càng tự hào. Thậm chí mới hôm qua con hoạn lợn, bữa nay lên làm bộ trưởng, làm nghị gật hay hôm qua làm anh y tá quèn, bữa nay lên làm bộ trưởng, thủ tướng, không biết gì ngoài thủ đoạn và chui luồn, cố chấp, tài phiệt… Nhưng vẫn thấy rằng đây là niềm vinh dự của tổ tiên.

Những trường hợp như Nguyễn Lân Thắng hay Anh Chí, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Tạ Phong Tần, Điếu Cày, Trương Duy Nhất… và rất nhiều trí thức yêu nước khác, hễ cứ nghe những người này bị hành hung, bị bắt nhốt, gán tội để bỏ tù thì ngoại trừ một nhóm nhỏ trí thức trong xã hội thấy bất bình nhà cầm quyền, đồng cảm với người bị hại… Đa phần còn lại đều cho rằng điều này là nhục nhã, tù tội là nhục nhã. Họ không cần biết trắng đen, tốt xấu… Và họ cũng chưa bao giờ định nghĩa được chữ vinh và chữ nhục cho chính xác.

Chính cái nền giáo dục thối nát của chế độ cụng như những chủ trương lớn của đảng Cộng sản Việt Nam tồn tại suốt mấy mươi năm nay đã làm cho đa số nhân dân trở nên mù quáng và u muội, không thể phân biệt được đâu là nhục, đâu là vinh.

Và cũng chính cái chế độ này mới tạo ra được những con người ngồi ghế bí thư, ghế chủ tịch, thậm chí ghế bộ trưởng, tiền bạc rủng rỉnh, xe cộ láng cóng, nhà năm bảy cái vẫn cứ khai man mình là hộ nghèo để được hưởng trợ cấp. Làm quan hách dịch, tham lam, vô cảm, bị dân lên facebook nhận xét có gương mặt kênh kiệu thì thay vì tự sữa, tự thấy nhục, người ta lại tìm để trả thù bằng cách phạt người nhận xét và những ai đồng cảm, sau đó ra bộ tha thứ. Đến nước này, chỉ có những kẻ bị liệt dây thần kinh mắc cỡ và không thể hiểu được thế nào là nhục mới có thể trơ tráo và hợm hĩnh đến độ như vậy.

Quan lớn ăn lớn, quan nhỏ ăn nhỏ, quan bé tí ăn theo kiểu bé tí, tất cả đang tùng xẻo, xâu xé quốc gia, ăn trên mồ hôi nước mắt của trí thức, của lao động nghèo và cả của những người tứ cố vô thân, quanh năm mặc quần thủng đít phải vá đi vá lại trăm bề… Ăn thông qua thuế, đâu có ai hiểu chuyện này, mà có hiểu thì cũng vậy thôi!

Khi cả một hệ thống quan lại từ trung ương xuống địa phương xem sự nhục là bình thường, đánh tráo nỗi nhục thành cái vinh thì thử hỏi đất nước này sẽ ra gì? Và cách tốt nhất để trả đất nước về trạng thái bình thường là những người không biết nhục cần phải lùi về sống tầng đáy xã hội, để từ đó họ lớn khôn, trưởng thành mà hiểu được thế nào là làm người, thế nào là nhục là vinh. Chỉ có như vậy mới hy vọng đất nước này tiến bộ! Mặc dù chỉ là hy vọng!

Văn hóa và pháp luật

Văn hóa và pháp luật

Người bị thương vì tai nạn giao thông trong bệnh viện tại Hà Nội. Việt Nam mỗi năm có khoảng trên dưới 10,000 người thiệt mạng vì tai nạn giao thông.

Người bị thương vì tai nạn giao thông trong bệnh viện tại Hà Nội. Việt Nam mỗi năm có khoảng trên dưới 10,000 người thiệt mạng vì tai nạn giao thông.

Nguyễn Hưng Quốc

03.12.2015

Trong cuộc hội nghị về an toàn giao thông được tổ chức vào ngày 16 tháng 11 vừa qua, Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, sau khi cho biết tại Việt Nam mỗi năm có khoảng trên dưới 10,000 người chết vì tai nạn giao thông; hơn nữa, sau mỗi tai nạn giao thông, ngay cả khi chỉ đụng quẹt sơ sơ, cũng thường xảy ra những vụ đụng độ gây thương tích, đã đặt câu hỏi: “Văn hoá gì mà đụng xe là cãi nhau, đánh nhau giữa đường?”

Hiện tượng mà Nguyễn Xuân Phúc nêu lên không có gì lạ. Ở Việt Nam, ai cũng biết, cứ đụng quẹt xe nhau là người ta đùng đùng nổi giận, hoặc là chửi bới nhau hoặc là nhào đến đấm đá nhau. Có người, còn hung hãn hơn, sau khi ẩu đả, chưa nguôi giận, còn lấy dao cắt cổ nạn nhân, như báo chí trong nước từng đăng tải.

Vấn đề là: tại sao người ta hung tợn đến như vậy?

Ở Úc, trong hăm mấy năm lái xe, tôi bị đụng xe cả thảy hai lần. Cả hai lần đều giống nhau: khi tôi thắng, xe sau do ơ hờ gì đó không thắng lại kịp, cứ tông thẳng vào đuôi xe của tôi. Lần mới đây nhất, vào đầu năm nay, vụ đụng khá nặng, đít xe tôi bị bẹp dí, phải bỏ, không thể sửa được. Trong cả hai lần, tôi và người lái chiếc xe đụng tôi, không hề có một tiếng cãi cọ. Cả hai đều bình tĩnh lái xe tạt vào lề để khỏi cản trở giao thông. Rồi trao đổi tên tuổi, số xe, số bằng lái xe cũng như địa chỉ cho nhau. Rồi thôi. Tất cả diễn ra trong khoảng năm mười phút. Sau đó, mạnh ai nấy lái xe về nhà. Tại sao?

So sánh cách hành xử sau các vụ đụng xe ở Việt Nam và Úc, tôi cho vấn đề cốt lõi, trước hết, là sự rõ ràng và nghiêm minh của luật pháp.

Ở Úc, người ta hiểu và tin vào luật pháp: Thứ nhất, trong phần lớn các vụ đụng xe, người ta biết rõ ai là người có lỗi; nếu không biết, người ta sẽ mang nhau ra toà để xét xử. Do đó, người ta không cần đôi co với nhau. Thứ hai, người ta cũng không thấy quá sợ hãi trước các thiệt hại do vụ đụng xe gây ra: tất cả các việc sửa chữa đều đã có công ty bảo hiểm trang trải. Hai yếu tố ấy khiến các tài xế an tâm. Chính sự an tâm ấy khiến người ta không cần cãi cọ hay ẩu đả với nhau: Không những vô ích mà còn có thể bị hại vì vi phạm pháp luật.

Ở Việt Nam, ngược lại, không ai tin vào pháp luật. Sau mỗi lần đụng xe, thứ nhất, người ta không rõ bên nào sai bên nào đúng. Có mang đến đồn công an, người ta cũng không tin là công an sẽ giải quyết được ổn thoả. Thứ hai, không phải ai cũng đóng bảo hiểm. Mà cho dù đóng bảo hiểm, các hãng bảo hiểm cũng chưa chắc đã làm việc một cách chu đáo. Chính vì vậy, người ta giành lấy quyền tự giải quyết với nhau. Cách giải quyết dễ và nhanh nhất là chửi bới và ẩu đả.

Bên cạnh việc luật pháp thiếu rõ ràng và công minh, đằng sau việc chửi bới và ẩu đả sau các vụ đụng xe còn có yếu tố văn hoá: văn hoá bạo động.

Ở Việt Nam, chúng ta hoàn toàn không có các số liệu liên quan đến các vụ bạo hành trong gia đình cũng như ngoài xã hội, tuy nhiên, bằng kinh nghiệm, qua việc quan sát, chúng ta cũng rất dễ thấy các vụ ẩu đả nhau rất phổ biến, hơn nữa, càng ngày càng phổ biến. Trong xã hội, người ta ẩu đả nhau. Trong gia đình, anh em ẩu đả nhau. Trong học đường, học sinh ẩu đả nhau. Chỉ cần lên internet, chúng ta dễ dàng nhìn thấy các youtube quay cảnh người ta đánh lộn nhau một cách vô cùng tàn bạo. Trong đó, đáng chú ý nhất là cảnh các học sinh nữ đánh lộn với nhau. Học sinh nam đánh lộn với nhau cũng là điều bình thường. Nhưng cảnh học sinh nữ giật tóc, đấm, đạp, cấu xé nhau ngoài đường hay giữa sân trường mới là điều khiến nhiều người kinh ngạc và lo lắng: dường như văn hoá bạo động đã vượt ra khỏi những giới hạn vốn có.

Nhưng tại sao văn hoá bạo động lại lan tràn với mức khủng khiếp như vậy?

Theo tôi, có ba lý do chính:

Thứ nhất, như đã phân tích ở trên, sự phát triển của văn hoá bạo động gắn liền với sự mất niềm tin vào pháp luật. Không có niềm tin ấy, mọi người chỉ biết sử dụng nắm đấm để giải quyết các mâu thuẫn với nhau.

Thứ hai, sự lên ngôi của văn hoá bạo động gắn liền với sự mất niềm tin đối với lý trí. Ở các nước Tây phương, bất cứ khi nào có mâu thuẫn, dù trong phạm vi gia đình hay ngoài xã hội, người ta thường thảo luận với nhau để tìm ra cái đúng và cái sai, sau đó, mỗi người nhân nhượng một chút. Ở Việt Nam thì khác. Một mặt, người ta thiên nặng về cảm xúc; mặt khác, người ta cũng không có thói quen thảo luận và tranh luận, cuối cùng, người ta chọn giải pháp bạo lực để giải quyết vấn đề.

Thứ ba, bạo động xuất phát từ sự khủng hoảng của đạo đức. Đạo đức truyền thống của Việt Nam vốn được xây dựng trên căn bản tình nghĩa và sự hiếu hoà, ở đó, mọi người, nếu không thương yêu hay đùm bọc nhau thì cũng nhường nhịn nhau. Bây giờ, những nền tảng của đạo đức ấy dường như bị sụp đổ: Người ta không những trở thành ích kỷ hơn mà còn độc ác hơn. Sự phát triển của văn hoá bạo động là biểu hiện của sự độc ác ấy.

Những sự phân tích trên, thật ra, vẫn chưa làm sáng tỏ được vấn đề. Bởi, chúng ta có thể hỏi: Tại sao bây giờ đạo đức lại bị khủng hoảng đến như vậy? Nhớ, trước đây, ngay cả thời chiến tranh khốc liệt, ngoài chiến trường, người ta bắn giết nhau, nhưng ở các thành phố, quan hệ giữa người và người, nói chung, vẫn khá tốt đẹp: Ngoài đường, người ta ít đánh nhau; trong trường, học trò cũng ít khi đánh nhau; học trò nữ hầu như là không, hoặc nếu có, cũng vô cùng hoạ hoằn. Tại sao bây giờ đạo đức lại suy đồi đến vậy?

Đó là câu hỏi lớn, vượt ra ngoài giới hạn của bài viết này.

Để từ từ chúng ta sẽ tìm hiểu sau.

Xuất hiện bài ‘vạch mặt’ công an Đồng Nai trên Facebook

Xuất hiện bài ‘vạch mặt’ công an Đồng Nai trên Facebook

Một số chi tiết trong bài viết của một Facebooker lấy tên 'Cánh Đồng Ngô' và tự nhận là đại diện cho tất cả cán bộ chiến sỹ cảnh sát giao thông tỉnh Đồng Nai 'bị chuyển đổi công tác, bị tước bỏ chức vụ…không có lý do'.

Một số chi tiết trong bài viết của một Facebooker lấy tên ‘Cánh Đồng Ngô’ và tự nhận là đại diện cho tất cả cán bộ chiến sỹ cảnh sát giao thông tỉnh Đồng Nai ‘bị chuyển đổi công tác, bị tước bỏ chức vụ…không có lý do’.

03.12.2015

Hầu hết quyết định phạt hành chính vi phạm giao thông nộp tiền vào kho bạc nhà nước trong khoảng 10 năm nay toàn là thông tin người vi phạm khống; mỗi trạm giao thông đều có ê kíp bảo kê xe, chung chi theo tháng; công an “nuôi” khoảng 300 nhân viên chạy việc kiêm “đánh người vi phạm”… đó là một số chi tiết “nóng” trong bài viết của một Facebooker lấy tên “Cánh Đồng Ngô” và tự nhận là đại diện cho tất cả cán bộ chiến sỹ cảnh sát giao thông tỉnh Đồng Nai “bị chuyển đổi công tác, bị tước bỏ chức vụ…không có lý do”. Bài viết đã gây bão dư luận trong ngày thứ Tư (2/12) với hơn 47.000 lượt chia sẻ, đặc biệt sau khi báo chí trong nước vào cuộc phỏng vấn lãnh đạo Công an Đồng Nai về vụ việc.

Trong bài viết “tố” công an Đồng Nai, “Cánh Đồng Ngô” (với ảnh đại diện là một nữ công an) chỉ đích danh Giám đốc Huỳnh Tiến Mạnh là người “dạy” và là chủ nhân của những “sản phẩm” tiêu cực của công an Đồng Nai.

“Thưa mọi người, ông Mạnh dạy chúng tôi cách như thế này: Ra đường thổi xe vi phạm, không lập biên bản mà nhận tiền mãi lộ trực tiếp, sau đó về viết biên bản khống cho đủ chỉ tiêu số lượng biên bản trong 1 ca công tác. Ra quyết định phạt, lấy tiền mãi lộ đi đóng phạt. Số tiền còn lại thì chia nhau. Mỗi ca như vậy mỗi người kiếm được vài chục triệu là bình thường”, người viết cho biết.

Nhân vật tự xưng là công an này còn đề cập đến vụ cựu phóng viên báo Pháp Luật Duy Đông. Tháng 1/2015, cựu phóng viên này bị xử 10 năm tù về tội “Cưỡng đoạt tài sản” và “Lợi dụng ảnh hưởng đối với người có chức vụ quyền hạn để trục lợi” khi “bảo kê” cho nhiều xe tải qua địa bàn tỉnh Đồng Nai.

Trong bài viết trên Facebook, người viết cho biết “chúng tôi bị bộ công an mời hơn 30 người”, và hỏi giám đốc công an Đồng Nai “ông dặn dò chúng tôi như thế nào? Ông kêu chúng tôi né tránh khai báo gian dối như thế nào? Ông kêu chúng tôi bỏ tiền chạy chọt như thế nào? Chúng tôi đã tốn bao nhiêu tiền ông nhớ không?”.

Facebooker này nói chính ông Mạnh “cũng là đối tượng bị tình nghi và bị Bộ Công an triệu tập trong vụ này” và “chúng tôi phải hy sinh để ông được an thân, yên ổn, rồi ông leo cao lên giám đốc”.

Cánh Đồng Ngô còn cho biết thu nhập của mỗi cán bộ CSGT Đồng Nai ít nhất là 300 triệu đồng/tháng (hơn 13.000 USD) sau khi đã “chung chi”. Riêng thu nhập của ông Mạnh là hơn 5 tỷ đồng/tháng (khoảng 222.000 USD).

Bài viết cũng nhắc đến vụ bà Hoàng Oanh, người tung clip bị CSGT trạm 51 đánh, lên mạng.

“Nếu như Thanh tra Công an tỉnh gọi thằng Trí trong vụ này là nhân viên tiếp thị sữa thì xin báo với tất cả mọi người toàn bộ lực lượng Cảnh sát giao thông Công an Đồng Nai có đến khoảng 300 thằng nhân viên tiếp thị sữa như vậy, và hơn 300 nhân viên này không hề nhận lương từ một công ty sữa nào mà chính Cảnh sát giao thông Đồng Nai trả lương hàng ngày với mức lương cao hơn lương của Đại tá giám đốc Công an tỉnh”.

Người viết cho biết lực lượng “nhân viên tiếp thị sữa” này làm đủ các nhiệm vụ, từ chạy việc cho cán bộ giao thông, dọn dẹp, sắp xếp vị trí đứng chốt tuần tra, giúp ghi chép biên bản, giúp đặt vấn đề và nhận tiền mãi lộ đến cảnh giới phóng viên và đánh người vi phạm.

VOA không liên lạc được với lãnh đạo công an Đồng Nai để xác minh thông tin.

Trong khi đó, trả lời trên báo Vietnamnet ngày 2/12, Giám đốc Công an Đồng Nai Huỳnh Tiến Mạnh nói: “Cái đó là trang mạng xã hội họ muốn đưa thì đưa. Chuyện trang mạng xã hội thì tôi đâu có quan tâm, tôi còn nhiều việc”.

Phát biểu trên báo chí, Công an Đồng Nai nói vụ tố cáo trên là “vu khống”.

“Nội dung vu khống còn chĩa vào giám đốc Công an Đồng Nai và bôi nhọ uy tín, danh dự của lực lượng công an nên chúng tôi phải xin ý kiến Bộ Công an để xử lý”, báo Tuổi Trẻ trích lời Thượng tá Nguyễn Văn Thọ, trưởng phòng tham mưu Công an Đồng Nai, cho biết.

Tài khoản Facebook “Cánh Đồng Ngô” đã biến mất vào cuối ngày 2/12, nhưng nhiều cư dân mạng đã kịp thời chụp lại ảnh màn hình của bài viết trong tài khoản này.

Thời gian gần đây, mạng xã hội Facebook đã trở thành “điểm nóng” để nhiều người dân “thấp cổ bé họng” lên tiếng phản ánh những tiêu cực xã hội, nhưng một số người cho rằng đây cũng là nơi mà các “phe phái” trong chính quyền hay Đảng Cộng sản Việt Nam sử dụng để “chơi” nhau trong các cuộc đấu đá, thanh trừng nội bộ.

Tân Sơn Nhất trong số 10 phi trường tệ nhất thế giới và cả Á châu

10 phi trường tệ nhất thế giới

  1. Port Harcourt – Nigeria (PHC)
  2. Jeddah King Abdulaziz – Saudi Arabia (JED)
  3. Kathmandu Tribhuvan – Nepal (KTM)
  4. Tashkent – Uzbekistan (TAS)
  5. Caracas Simon Bolivar – Venezuela (CCS)

    6. Port au Prince Toussaint Louverture – Haiti (PAP)

  6. Kabul Hamid Karzai – Afghanistan (KBL)
  7. Tân Sơn Nhất – Việt Nam (SGN)
  8. Islamabad Benazir Bhutto – Pakistan (ISB)
  9. Paris Beauvais-Tille – Pháp (BVA)

 10 phi trường tệ nhất Á Châu

  1. Kathmandu Tribhuvan – Nepal (KTM)
  2. Tashkent – Uzbekistan (TAS)
  3. Kabul Hamid Karzai – Afghanistan (KBL)
  4. Tân Sơn Nhất – Việt Nam (SGN)
  5. Islamabad Benazir Bhutto – Pakistan (ISB)
  6. Guangzhou Baiyun – Trung Quốc (CAN)
  7. Chennai (Madras) – Ấn Độ (MAA)
  8. Manila Ninoy Aquino – Phillipines (MNL)

    9. Dhaka Shahjalal – Bangladesh (DAC)

  9. Colombo Bandaranaike – Sri Lanka (CMB)

Nguồn: Tân Sơn Nhất trong số 10 phi trường tệ nhất thế giới và cả Á châu

Người tù thế kỷ’ ở Việt Nam được xin lỗi

Người tù thế kỷ’ ở Việt Nam được xin lỗi

Ông Huỳnh Văn Nén đã ngồi tù oan suốt hơn 17 năm vì hai vụ án giết người hồi những năm 90. (Ảnh chụp từ trang Laodong).

Ông Huỳnh Văn Nén đã ngồi tù oan suốt hơn 17 năm vì hai vụ án giết người hồi những năm 90. (Ảnh chụp từ trang Laodong).

VOA Tiếng Việt

03.12.2015

Các cơ quan tố tụng ở tỉnh Bình Thuận hôm nay đã công khai xin lỗi ông Huỳnh Văn Nén về thời gian ngồi tù oan suốt hơn 17 năm vì hai vụ án giết người hồi những năm 90.

3 cơ quan gồm tòa án nhân dân, Viện kiểm sát nhân dân và cơ quan cảnh sát điều tra đã lên tiếng chính thức giải oan cho người được coi là “người ở tù xuyên hai thế kỷ”.

Theo báo chí trong nước, lên tiếng trước sự chứng kiến của hàng trăm người, ông Nén cho rằng ông “bị đi tù hơn 17 năm vì sai sót có chủ đích của những người làm trong cơ quan tố tụng”.

Ông nói thêm rằng hơn một chục năm qua, “gia đình tôi tan nát, các con lớn lên không được cha dạy dỗ, miếng ăn cũng không đủ no”.

Gia đình ông Huỳnh Văn Nén và các luật sư chúng tôi chờ đợi ông Cao Văn Hùng (điều tra viên vụ án) đến đây để xin lỗi, và thực ra không chỉ xin lỗi đối với ông Huỳnh Văn Nén mà ông còn xin lỗi gia đình vợ của ông Huỳnh Văn Nén là những người đã bị oan từ vụ án này và vụ án vườn điều…Tuy nhiên, việc vắng mặt ở đây và một số phát biểu của ông Cao Văn Hùng gần đây trên báo chí chứng tỏ ông không nhận rõ trách nhiệm này.

Luật sư Trần Vũ Hải nói.

Ông Nén cũng bày tỏ hy vọng rằng, với những “đòn roi và oan ức” mà ông phải chịu đựng, ông mong “các điều tra viên, thẩm phán khi đặt bút phán quyết một điều gì hãy cân nhắc thật kĩ, không chỉ bằng lý trí mà còn bằng pháp lý để không làm oan cho một người nào nữa”.

Trong khi đó, đại diện các cơ quan tố tụng của tỉnh Bình Thuận đã lên tiếng xin lỗi ông Nén và gia đình vì “những sai sót vô cùng nghiêm trọng này”.

Trong một đoạn video đăng tải trên trang Facebook cá nhân, luật sư Trần Vũ Hải, một trong các luật sư tìm cách giải oan cho ông Nén, nói rằng người lẽ ra ‘không thể vắng mặt’ là ông Cao Văn Hùng, điều tra viên chính của hai vụ án oan. Luật sư này nói trong đoạn video:

“Gia đình ông Huỳnh Văn Nén và các luật sư chúng tôi chờ đợi ông Cao Văn Hùng đến đây để xin lỗi, và thực ra không chỉ xin lỗi đối với ông Huỳnh Văn Nén mà ông còn xin lỗi gia đình vợ của ông Huỳnh Văn Nén là những người đã bị oan từ vụ án này và vụ án vườn điều. Và chúng tôi cũng nghĩ rằng nếu ông đến đây thì gia đình ông Huỳnh Văn Nén có thể phần nào tha thứ và không yêu cầu truy cứu trách nhiệm hình sự nữa. Tuy nhiên, việc vắng mặt ở đây và một số phát biểu của ông Cao Văn Hùng gần đây trên báo chí chứng tỏ ông không nhận rõ trách nhiệm này.”

Ông Hải cho rằng “công lý phải được thực thi đối với những người bị oan sai và những người làm oan sai.”

VOA Việt ngữ không liên lạc được với ông Hùng để hỏi ý kiến.

Gần đây, khi giải trình trước Quốc hội Việt Nam về các vụ án oan sai, Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao Nguyễn Hòa Bình cho biết sẽ “kiên quyết khắc phục và giảm tối đa oan sai”.

Ông Bình cũng được báo trí trích lời nói rằng đối với các án oan sai đã xảy ra thì cần phải “minh oan cho người bị oan; làm sáng tỏ vụ án, tìm hung thủ gây án; bồi thường thiệt hại cho người bị oan sai theo đúng quy định của pháp luật”.