Rạp Hưng Đạo ngày xưa của ai ?

Rạp Hưng Đạo ngày xưa của ai ?

Năm 1940 tại góc đường Général Marchand và Gallieni (Nguyễn C…ư Trinh và Trần Hưng Đạo ngày nay) thường ngày vẫn có một cậu con trai khoảng 18 – 20 tuổi ngồi cặm cụi sửa vá xe đạp bên vệ đường. Thời đó người dân chính gốc thành phố còn thất nghiệp dài dài, nói chi đến những dân nhập cư từ tỉnh thành xa, do đó người ta xem việc một thanh niên sửa xe như vậy là chuyện bình thường.Những người lui tới con đường đó, đặc biệt là những khách hàng từng đôi ba lần xe đến sửa xe ấy là một chàng trai hiền hậu, dễ thương, lại chăm chỉ, cẩn thận. Xe hư đâu sửa đó, đảm bảo chất lượng, tiền công vừa phải, đôi khi với những khách hàng già cậu ta còn tự nguyện sửa miễn phí “để làm quen”. Lâu dần, khách hàng càng lúc càng đông, thậm chí có người bị hư xe ở xa cũng ráng dẫn bộ tới, để cậu sửa. Chàng trai ấy tên là Niệm.
Một năm sau ngày ra nghề, người ta thấy chỗ bức tường phía sau lưng anh thợ sửa xe ngồi, có treo lủng lẳng vài chiếc vỏ, ruột xe đạp, cùng với một ít những phụ tùng khác. Anh giải thích “Để khi nào khách có cần thì mình thay cho tiện”. Thời đó không có chợ phụ tùng hoặc các loại phụ tùng xe được bày bán khắp nơi như ngày nay, cho nên việc phục vụ linh hoạt của cậu Niệm được bà con ủng hộ. Hai năm sau, khách hàng nhìn thấy có thêm một hai chiếc xe đạp lắp ráp hoàn chỉnh dựng ở đó. Cậu Niệm lại giới thiệu “Nhân tiện ráp sẵn, nếu bà con nào có cần thì mình nhường lại, giá phải chăng”. Tất nhiên, bởi sẵn có uy tín hàng của cậu ta ráp đến đâu bán được đến đó.
Sau khi Nhật đảo chính Pháp, trong lúc Sài Gòn đang hoảng loạn vì những cuộc dội bom của phi cơ đồng minh xuống thành phố, dân chúng lo chạy tránh bom, thì góc đường đó, chàng trai sửa xe vẫn cứ bám trụ với “cơ ngơi của mình, gồm 4 chiếc xe đạp vừa mới ráp, cộng với một thùng phụ tùng mới. Với cậu giữa cái chết do bom đạm và chết đói, cậu ta sợ chết đói hơn, vả lại trong đầu cậu trai nghèo này, chừng như còn nuôi một hoài bão.
Chiến tranh thế giới thứ hai vừa kết thúc, cũng là lúc người ta ngạc nhiên khi thấy chàng trai đó đứng ra thuê hẳn một góc nhà (chỗ căn phố mà suốt mấy năm qua cậu ta vẫn ngồi phía trước hiên nhà để hành nghề) và khai trương bảng hiệu: “Nguyễn Thành Niệm, sửa xe và bán phụ tùng xe đạp”. Thì ra, do khéo dành dụm trong nhiều năm qua, đến lúc đó cậu ta đã có được số vốn nho nhỏ, đủ để “dựng tiệm”. Cậu tâm sự với những người quen biết “Cái nghèo nó làm cho mình phải bỏ dở chuyện học hành, mà không học thì khó bề lập thân. Bây giờ chỉ có một cách là phải chí thú làm ăn phải đi lên con đường thương mại….”. 5 năm sau, đầu thập niên 50, cả một dãy phố từ đầu đường Nguyễn Cư Trinh chạy dọc theo đường Trần Hưng Đạo, đến gần đường hẻm Nguyễn Văn Dụng, đã quy về một mối, do một người làm chủ: Nguyễn Thành Niệm.
Cậu ta trúng nghề phụ tùng xe đạp là chủ yếu, nhưng cũng phải kể đến yếu tố cần kiệm và óc nhạy bén với thị trường. Chỉ trong vòng 10 năm, từ một chàng sửa xe đạp tầm thường, Nguyễn Thành Niệm tậu được đến gần 30 căn phố mặt tiền đường Gallieni (Trần Hưng Đaọ). Có người nói, sở dĩ Nguyễn Thành Niệm mua được nhiều nhà như thế là bởi vì thời đó mọi người vừa trải qua một giai đoạn khủng hoảng do cuộc chiến tranh, bị lung lạc tinh thần, muốn bán rẻ nhà cửa để hồi hương lập nghiệp, nên giá nhà rẻ, và Niệm đã chộp đúng thời cơ.
Con đường “lập thân” của Nguyễn Thành Niệm đã mở rộng. Anh ta chuyển sang kinh đoanh đa dạng hơn, gồm cả phụ tùng xe gắn máy, xe hơi, máy móc cơ giới nói chung. Và thế là một công ty nhập khẩu phụ tùng xe, máy được hình thành. Công ty Indo – Comptoir của Nguyễn Thành Niệm cuối thập niên 50 là một trong 10 công ty xuất nhập khẩu phụ tùng xe cơ giới lớn nhất Sài Gòn có chi nhánh ở khắp miền Nam, vươn tới Nam Vang, Vientian, Pakse (Lào). Nguyễn Thành Niệm trở thành một tỷ phú.
Đầu thập niên 60, tại dãy phố góc đường Nguyễn Cư Trinh – Trần Hưng Đạo, cạnh trụ sở của công ty Nguyễn Thành Niệm, người ta thấy mọc lên một toà nhà đồ sộ với chữ hiệu trên mặt tiền rất nổi: Rạp hát Hưng Đạo. Thì ra, đúng nơi mấy chục năm trước Niệm ngồi sửa se đạp, giờ đã được dựng lên một rạp hát lớn nhất thành phố, lại do chính ông làm chủ. Có lần Nguyễn Thành Niệm đã nói với bạn bè “Cuộc đời cũng giống như một sân khấu, mình cố làm sao cho sân khấu lộng lẫy thì càng hay…”
Thượng Hồng

Đại hội 12 ‘sẽ đổi cán cân quyền lực’

 Đại hội 12 ‘sẽ đổi cán cân quyền lực’

BBC

Một nhà ngoại giao Mỹ đã nghỉ hưu, thường viết về chính trị Việt Nam, nhận định với BBC rằng Đại hội Đảng Cộng sản XII hứa hẹn “thay đổi”.

Ông David Brown là viên chức ngoại giao từng làm việc ở đại sứ quán Mỹ tại Sài Gòn trước năm 1975.

Hiện đang ở thăm Hà Nội trong lúc diễn ra Hội nghị Trung ương 14, ông trả lời phỏng vấn của BBC qua email hôm 13/1.

Đầu tiên ông cho biết không khí và sự quan tâm chung đến sự kiện chính trị này tại thủ đô Việt Nam.

David Brown: Tại Hà Nội, người dân thảo luận nhiều. Có cảm giác lan rộng rằng Đại hội Đảng XII có thể đem đến thay đổi đáng kể trong cân bằng lãnh đạo, có thể rồi sẽ dẫn tới những chính sách hiệu quả hơn.

Tầm mức bàn luận lan rộng chưa từng thấy cũng thể hiện qua các bài blog trên mạng và Facebook.

BBC: Vì sao ông cho rằng đây sẽ là Đại hội Đảng có ảnh hưởng to lớn nhất trong hai thập niên?

Ông David Brown đi du lịch Việt Nam

Ba lần đại hội trước chỉ luân chuyển các vị trí trong Đảng với mục tiêu cân bằng quyền lực, chứ không tính đến thay đổi.

Đại hội 12 quan trọng vì thay đổi có thể xảy ra. Ông Nguyễn Tấn Dũng đã phá vỡ mọi quy tắc trong nỗ lực chi phối cả đảng và nhà nước. Ông tập hợp được người ủng hộ chiếm đa số trong Ban chấp hành Trung ương hiện tại. Ông tạo cho mình nhãn hiệu là một nhà cải cách tương đối.

Nếu ông Dũng thành công trong nỗ lực trở thành Tổng bí thư và có thể quyết định vị trí Thủ tướng, Việt Nam sẽ có thể thực thi các cải tổ kinh tế từ lâu bị ngăn chặn. Nói ngắn gọn là từ bỏ “chủ nghĩa xã hội theo cơ chế thị trường” và tập trung cho quản lý kinh tế tốt, thay vì tham gia vào nền kinh tế.

BBC: Cho đến khoảng hai tháng trước, dường như đa số nhà quan sát nghĩ rằng Thủ tướng Dũng sẽ được tái cử để thành Tổng bí thư. Hiện tại, lại có cảm giác thách thức cho ông Dũng to lớn hơn người ta tưởng. Ông có ngạc nhiên không?

Như có thể tiên liệu, chiến thuật của ông Dũng không được lòng của một khối đáng kể các đảng viên kỳ cựu. Có ý kiến nói ông ấy không thực sự trung thành với việc duy trì kiểm soát của Đảng đối với mọi tầng nấc quyền lực. Thành ra không ngạc nhiên khi xảy ra phản ứng “ai lên cũng được, trừ ông Dũng”.

” Nếu ông Dũng thành công trong nỗ lực trở thành Tổng bí thư và có thể quyết định vị trí Thủ tướng, Việt Nam sẽ có thể thực thi các cải tổ kinh tế từ lâu bị ngăn chặn.

David Brown”

BBC: Với các chính khách Mỹ trong năm bầu cử tại Mỹ này, họ có quan tâm ai sẽ lãnh đạo Việt Nam từ 2016?

Không. Nhưng người ta sẽ chú tâm đáng kể về chính trị Việt Nam nói chung và ý chí thực hiện cam kết của các nhà đàm phán về TPP, khi TPP được đưa ra trước Quốc hội Mỹ để xin thông qua cuối năm nay.             

Truyền thông trong nước với đại hội đảng

 Truyền thông trong nước với đại hội đảng

Hoàng Dung, thông tín viên RFA
2016-01-12

RFA

Truyền thông trong nước với đại hội đảngPhần âm thanh Tải xuống âm thanh

000_Hkg10244904-620

Chuẩn bị cho Đại Hội Đảng tại Hà Nội hôm 12/1/2016

AFP photo

Từ ngày 20 đến 28 tháng 1 sẽ diễn ra đại hội Đảng lần thứ XII để bầu ra những người chủ chốt để lãnh đạo đất nước. Trước thềm đại hội nhiều mạng xã hội và truyền thông trong nước nói vì về việc tranh giành quyền lợi trong đại hội sắp tới?

Có sự phân biệt vùng miền?

Trong nhiều ngày qua, trên các mạng xã hội xuất hiện nhiều bài biết liên quan đến đại hội đảng lần thứ XII sắp tới. Đây là sự kiện quan trọng của đất nước, sẽ bầu và đưa ra những người giữ chức vụ chủ chốt, quan trọng để lãnh đạo đất nước.

Trước đó vào ngày 29/12/2015 tổng bí thư đương nhiệm ông Nguyễn Phú Trọng đã có lời phát biểu: “Tổng bí thư phải là người miền Bắc, có lý luận” lời phát biểu này của ông Nguyễn Phú Trọng đang gây ra nhiều nghi vấn cho người Việt Nam, trên mạng xã hội Facebook nhiều người đã tự đặt ra câu hỏi tại sao tổng bí thư phải là người miền Bắc, điều này pháp luật Việt Nam không quy định và như thế nào là người có lý luận?

Nhiều người cho rằng lời phát biểu đó của ông Nguyễn Phú Trọng là sai, là không thể chấp nhận được, vì theo họ chuyện phân biệt vùng miền trong bộ máy lãnh đạo ở đầu thế kỷ 21 là không thể chấp nhận được.

Nhưng có một thực tế chỉ ra rằng trong 11 đời tổng bí thư trước đó đều là người ở miền Bắc.

Đó là một câu không có suy nghĩ, phải là người miền Bắc phải có lý luận thế người miền Bắc toàn là giỏi mới lãnh đạo đất nước, còn người miền Nam là ngu dốt à…
-Chị Thảo, Hà Nội

Anh Nguyễn Thiện Nhân một người đấu tranh vừa là một Blogger ở Tp Hồ Chí Minh cho biết thêm đó là sự phân biệt vùng miền trong bộ máy lãnh đạo nhà nước là điều không thể chấp nhận được, vì theo anh chẳng có điều luật nào quy định chứ chưa nói đến vấn đề lý luận. Anh Nguyễn Thiện Nhân tiếp lời:

Không chấp nhận sự phân biệt vùng miền trong chức vụ lãnh đạo

Chị Thảo ở Tp Hà Nội cũng cho rằng đó là một lời phát biểu không đáng có của một người lãnh đạo cấp cao trong bộ máy nhà nước, ai cũng biết câu nói đó là sai nhưng có ai dám nói hay không thôi.

“Đó là một câu không có suy nghĩ, phải là người miền Bắc phải có lý luận thế người miền Bắc toàn là giỏi mới lãnh đạo đất nước, còn người miền Nam là ngu dốt à, và như thế nào là lý luận, câu nói đó nghe buồn cười, mọi người nghe đều buồn cười chứ có ai dám nói hay không!”

Tính đến nay, thì chỉ còn chưa đến 10 ngày nữa sẽ diễn ra đại hội nhưng chị Thảo cho biết không có một cơ quan truyền thông nào trong nước nói về cuộc đấu đá tranh giành quyền lực đại hội sẽ diễn ra như thế nào mà họ chỉ nói chung chung, nhưng báo lề trái và mạng xã hội Facebook đều mong rằng chính trị đất nước sẽ đổi mới sau đại hội này.

“Truyền thông chính thống trong nước thì phục phe nhóm, phục vụ theo sự chỉ đạo từ trên xuống dưới, nên họ chỉ nói chung chung là đại hội bầu bán nhau chứ không nói đến sự đấu đá nhau, còn báo lề trái và mạng Facebook thì nói nhiều nhưng tất cả đều phỏng đoán và mọi người đều mong muốn xỏa bó chế độ độc tài chuyển sang chế độ dân chủ để đất nước phát triển”

Phe nào sẽ thắng?

Nhiều Facebooker trong nước đang phỏng đoán liệu phe nào sẽ thắng trong đại hội đảng XII sắp tới khi mà trong những ngày gần đây, Trung Quốc đã có những động thái đáng quan ngại nhất là đối với việc Trung Quốc đã thực hiện 46 chuyến bay FIR vào Tp Hồ Chí Minh, nhưng theo quan sát thì có nhiều người đấu tranh ở Việt Nam họ ủng hộ phe của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hơn.

Theo anh Nguyễn Thiện Nhân nếu cạnh tranh một cách công bằng thì phe thân Mỹ tức là của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ thắng, nhiều người sẽ ủng hộ hơn, vì trong thời gian này chúng ta chỉ có một lựa chọn sống hay chết, mất nước hay còn nước vì Trung Quốc có ý muốn xâm chiếm nước ta từ lâu rồi và kỳ đại hội này được coi như là quyết định. Tuy nhiên, anh Nguyễn Thiện Nhân lại lo ngại vì trong chính trị người ta sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn để cho phe mình được thắng, nên phe nào thắng vẫn chưa có thể nói trước được.

Mình tin tưởng là phe của ông Nguyễn Tấn Dũng sẽ thắng và người ta sẽ bầu cho ông Nguyễn Tấn Dũng nhưng mà trong chính trị người ta có những hành động, hành vi thủ đoạn bỉ ổi, chẳng hạn như là phát biểu của ông Nguyễn Phú Trọng tổng bí thư phải là người miền Bắc và có lý luận phát biểu này hết sức ấu trĩ và ảnh hưởng đến tình hình chính trị Việt Nam diễn ra một cách tiêu cực. Cho nên nếu mà cạnh tranh một cách công bằng người ta sẽ ủng hộ phe muốn thoát khỏi sự lệ thuộc của Trung Quốc.

Anh Đỗ Nam Trung một CTLT ở Tp Hà Nội cũng hy vọng phe thân Mỹ sẽ thắng vì như vậy cơ hội thoát khỏi sự lệ thuộc ngày càng cao và đất nước có cơ hội để phát triển hơn, chứ không thể cứ mãi chậm phát triển thế này được.

Theo nguồn tin đặc thì phe Nguyễn Tấn Dũng thì chỉ có 20% ủng hộ, còn phe của ông Nguyễn Phú Trọng được 80% trong nội bộ chính trị ĐCS VN.
– Cô Mộc Lan, Nghệ An 

Phe thân Trung thì họ có một hẫu thuận rất tốt từ Trung Quốc là phía đảng cộng sản, nhưng Trung Quốc họ không thể hậu thuẫn mãi được, nếu mà để theo quan điểm đó để mình đánh giá thì phe thân phương Tây có thể thắng về chuyện thời gian thôi.

Cô Mộc Lan một cô giáo đang học Thạc Sỹ ở đại học Vinh, Nghệ An cho biết phe nào thắng cũng được, nhưng nếu bộ chính trị Việt Nam không thay đổi thì dân Việt Nam vẫn khổ cho dù đó là phe thân Mỹ hay thân Trung lên nắm chính quyền, chị cũng cho biết là có một nguồn tin cho rằng trong nội bộ chính trị Việt Nam thì chỉ có 20% ủng hộ phe thân Mỹ còn 80% ủng hộ phe thân Trung.

“Thật sự mà phe nào nó lên nắm quyền ở đại hội đảng lần này thì đợt này dân vẫn khổ như vậy, mà theo nguồn tin đặc thì phe Nguyễn Tấn Dũng thì chỉ có 20% ủng hộ, còn phe của ông Nguyễn Phú Trọng được 80% trong nội bộ chính trị ĐCS VN.”

Anh Nguyễn Thiện Nhân một Blogger cũng chia sẻ với chúng tôi, giờ ai lên nắm quyền cũng được, nhưng họ phải mang lại lợi ích cho người dân và tạo điều kiện để đất nước phát triển.

Nổ bên trong hệ thống và thay đổi hệ thống

Nổ bên trong hệ thống và thay đổi hệ thống

Lê Minh Nguyên

“Phe nào thắng thì nhân dân đều bại”

Nguyễn Duy

Vấn đề của Việt Nam là vấn đề chế độ chính trị chứ không phải vấn đề nhân sự ai đi ai ở trong tứ trụ (www.bbc.in/1P3l9iR).

Khi Văn kiện đại hội, và nhất là Nghị quyết đại hội, có giá trị khung sườn cho 5 năm sắp tới vẫn là định hướng xã hội chủ nghĩa, vẫn quốc doanh chủ đạo, vẫn Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh, vẫn độc tài độc đảng thì vở tuồng để hát vẫn vậy, đào kép không thể diễn xuất khác được, trừ khi muốn thất nghiệp. Ban Chấp hành Trung ương không có quyền đi ra khỏi khung sườn này trong hơn một tá các kỳ họp Trung uơng của nhiệm kỳ 5 năm.

Trong khi các phe nhóm trong đảng dùng mọi thủ đoạn dơ bẩn đánh vào cá nhân thay vì vào đường lối, nặc danh thay vì có tên tuổi đường hoàng, hoả mù thay vì trong sáng, thì dân chúng và các thành phần tranh đấu cho dân chủ bị họ kéo vào. Bình thường họ xem dân chúng như cỏ rác, hoàn toàn không có tiếng nói trong vấn đề quyết định ai là người lãnh đạo mình, nhưng khi họ yếu thì họ kéo người ngoài Đảng vào để có thêm vây cánh.

Đây là hiện tượng ở Liên Xô cuối thập niên 1980s, đảng CS bị bế tắc trong vấn đề lãnh đạo đất nước, nhất là bế tắc kinh tế. Tất cả các phe nhóm trong đảng đều đồng ý phải thay đổi. Nhưng họ chỉ đồng ý được đến đó, vì câu hỏi tiếp theo là thay đổi như thế nào thì mỗi phe có một kịch bản riêng và đào kép để thủ diễn riêng theo một đạo diễn riêng. Và kết quả như thế nào thì ai cũng đã biết.

Nhưng có thể nói sự sụp đổ của Liên Xô xảy ra tương đối ôn hoà, không đổ máu, để giải quyết vấn đề chế độ cũi sắt lỗi thời vô nhân tính mà người bên trong hệ thống không thể làm được nếu Văn kiện đại hội vẫn là lối mòn, họ không làm được bởi vì họ không thể buông bỏ quyền lợi và địa vị đang có, các Trung ương uỷ viên là những người đang hưởng thụ những thứ đó, làm sao mà họ biểu quyết để bỏ cái cũi sắt?

Sự thay đổi một hệ thống (chính trị) nó thường đi qua 3 giai đoạn chính:

Giai đoạn tỉnh/status quo (hay freeze) mà đảng CSVN đang muốn tiếp tục duy trì qua mỹ từ “ổn định để phát triển”, ở Mỹ nó là 4 năm giữa mùa bầu cử.

Thay đổi xảy ra khi nó đi sang giai đoạn động-change (hay unfreeze) tức lúc Đại hội đảng, hay mùa bầu cử ở Mỹ. Nó thay đổi chính yếu là đường lối và nhân sự, thông thuờng là bên trong hệ thống, như bên trong chế độ độc tài độc đảng ở VN, hay bên trong chế độ dân chủ tự do của Hoa Kỳ.

Nhưng nó cũng là cơ hội để thay đổi hệ thống (transform) một cách ôn hoà khi hệ thống bị rách hay bị lỗi thời. Giai đoạn này quan trọng nhất trong 3 giai đoạn vì những điều mong muốn có cho ra kết quả như ý hay không thì nó xảy ra ở giai đoạn này.

Các chế độ CS vì nó được designed/phác hoạ kiểu ban đầu là cho phép sát phạt nhau để củng cố cái cũi sắt, ai muốn xổ lồng phải triệt hạ ngay từ trong trứng nước (Trần Xuân Bách), cho nên sự thay đổi chính cái hệ thống ấy một cách ôn hoà đã không xảy ra, trong khi sự sụp đổ lại xảy ra hàng loạt khi thay đổi phải đến, như ở Đông Âu.

Chính vì dòng sống của con người nó cứ thản nhiên mở ra về phía trước với những yếu tố mới (thế hệ millenials tức giới trẻ 18-35) và môi trường mới (như nhân loại buớc qua Thời đại thông tin-Information Age từ Thời đại kỹ nghệ-Industrial Age) cho nên hệ thống chính trị phải có khả năng điều chỉnh cái hình hài và cái vỏ bọc bên ngoài để tương tác với môi trường, nhưng Mác-Lê không cho phép. Cho nên Đại hội đảng dù có đấm đá sát phạt tàn tệ như thế nào thì nó cũng chỉ là những vụ nổ ở bên trong hệ thống (implosions) để chờ cho đến khi yếu tố và môi truờng mới, tức tác động từ bên ngoài làm cho nó nổ tung để sụp đổ (explosion), không như các chế độ tự do dân chủ, có vỏ bọc mềm mại và khả năng điều chỉnh hình hài (qua các tu chính án).

Giai đoạn thứ ba là giai đoạn tái ổn định (refreeze), hệ thống sẽ đông cứng lại sau những gì đã xảy ra ở giai đoạn hai, trong đảng CSVN nó có nghĩa là sau ngày 28/1/2016, ngày cuối cùng của Đại Hội 12. Nó sẽ rất là khó để thay đổi trong giai đoạn này, trừ khi có đảo chính hay chiến tranh.

Như nhà thơ Nguyễn Duy có viết “Phe nào thắng thì nhân dân đều bại”, có một blogger đã viết rằng đây là sự tranh chấp giữa kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa và kinh tế thị trường theo định hướng Mafia. Kết quả nhân sự của Đại hội 12 đảng CSVN có thế nào thì tù nhân lương tâm vẫn còn tiếp tục nhập kho, những nguời tranh đấu ôn hoà như LS Nguyễn Văn Đài, cô Lê Thu Hà, các ông Trần Anh Kim, Lê Thanh Tùng… vẫn bị đàn áp, các quyền làm người căn bản vẫn bị tướt đoạt, thì nó có ý nghĩa gì cho dân tộc VN đâu? ngoài sự trấn áp để hút máu người lao động, làm nhiễm độc dân tộc thành thần dân Dracula.

Nhân mùa Đại hội đảng CSVN, ta thử đem thước ra đo xem 3 tiêu chuẩn tối thiểu, không thể rớt/fail dù chỉ rớt có một, xem CSVN đang ở đâu trong nấc thang thiện chí thay đổi từ trên.

Thước đo 1: Các tù nhân chính trị và tôn giáo có được thả hết ra chưa hay những nguời tranh đấu ôn hoà bên ngoài vẫn tiếp tục bị bắt? – Fail

Thước đo 2: Những người đã mãn hạn, ra tù có bị canh rình hay tống ra ngoại quốc hay không? – Fail

Thước đo 3: Các quyền làm người căn bản như quyền tự do báo chí, tự do lập hội, biểu tình ôn hoà có được hành xử hay không? – Fail

Chế độ chưa bao giờ có chủ trương hoà giải với các thành phần dân tộc trong nước, tôn trọng họ và xem họ là  đối tượng để đối thoại, nhưng sẵn sàng gài game với người Việt hải ngoại (Nghị quyết 36, kêu gọi đại đoàn kết…) qua những hứa hẹn hão huyền về đặc quyền đặc lợi hay danh vị (như ghế Quốc hội giữa năm 2016).

Nổ bên trong hệ thống như hiện nay giữa những phe đảng là điều người dân không cần, điều người dân cần là thay đổi hệ thống. Nó chỉ có giá trị khi nguời cộng sản nên nhân cơ hội này mà chia cái đảng trên 4 triệu đảng viên này thành hai hay nhiều đảng (explosion) để có đa đảng, mở một bước đi ban đầu trên tiến trình dân chủ hoá Việt Nam, bước đi vừa có lợi cho dân tộc và vừa không ai trong quý vị phải chết hay phải chịu quá nhiều mất mát.

11/1/2016

L.M.N.

Tác giả gửi BVN

Có sự phân biệt khi chọn nhân sự lãnh đạo VN

 Có sự phân biệt khi chọn nhân sự lãnh đạo VN?

Hòa Ái, phóng viên RFA
2016-01-12

RFA

Có sự phân biệt trong thành phần lãnh đạo VN?Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

000_Hkg4467982

Một đại biểu với lá phiếu bầu cử nhân sự Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 11 vào ngày 17/1/2011 tại Hà Nội.

AFP photo

Đại hội Đảng lần thứ XII sắp diễn ra, và điều chờ đợi nhất trong Đại hội lần này sẽ chính thức thông qua thành phần nhân sự lãnh đạo VN cho 5 năm tới. Hòa Ái có cuộc trao đổi với TS. Nguyễn Thanh Giang, một trong nhân sĩ trí thức quan tâm cũng như cho phổ biến một số bài viết liên quan đến kỳ Đại hội Đảng XII.

Hòa Ái: Thưa TS. Nguyễn Thanh Giang, hiện ông đang ở Hà Nội, và là một nhà trí thức quan tâm nhiều đến tình hình đất nước. Mở đầu cuộc trao đổi hôm nay, xin ông cho một vài nhận định về Đại hội Đảng XII này?

  1. Nguyễn Thanh Giang:Đại hội lần thứ 12 của Đảng CSVN diễn ra lúc tình hình trên thế giới và trong nước có rất nhiều biến động và nhiều sự kiện đáng lưu tâm; trong khi Hoa Kỳ đang chuyển mạnh sang hướng Châu Á; trong khi Trung Quốc đang hung hăng thể hiện âm mưu “Chủ nghĩa Đại Hán”. Từ đấy Trung Quốc đang trắng trợn bành trướng xâm lấn, thể hiện sức mạnh vươn lên của mình. Và nước đang trực tiếp hứng chịu hậu quả tai hại ấy chính là VN.

Tình hình trong nước cũng rất là bấn loạn. Hậu quả từ những đường lối sai lầm của Đảng CSVN đã gây nên cho xã hội VN tụt hậu so với thế giới về kinh tế, cũng do hậu quả của nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa gây nên kinh tế tàn lụi, và bây giờ có nguy cơ vỡ nợ.

Đại hội lần thứ 12 của Đảng CSVN diễn ra lúc tình hình trên thế giới và trong nước có rất nhiều biến động và nhiều sự kiện đáng lưu tâm…
– TS. Nguyễn Thanh Giang

Trong khi như thế thì đáng lẽ Đại hội XII này phải tập trung vào giải quyết vấn đề những sai lầm của chủ trương, đường lối; đặc biệt những sai lầm tệ hại như duy trì chủ trương đưa kinh tế quốc doanh làm chủ đạo, đất đai là sở hữu toàn dân đã tạo nên tham nhũng tràn lan và lãng phí; nhưng cho đến bây giờ chưa thấy Đảng CSVN chăm lo việc chính đó mà quay lại chủ yếu vấn đề nhân sự mà đang thấy có 1 cuộc hỗn chiến giữa các phe phái.

Hòa Ái: Cám ơn những nhận định của TS Nguyễn Thanh Giang. Theo như ông đề cập có sự đấu đá tranh giành quyền lực trong nội bộ Đảng, thời gian qua, Hòa Ái cũng ghi nhận có rất nhiều thông tin liên quan xuất hiện thu hút sự quan tâm của dư luận dự luận. Theo TS, những thông tin này có đáng tin cậy hay không?

  1. Nguyễn Thanh Giang:Cuộc đấu đá này đang hết sức dữ dội, dữ dội chưa từng có so với các lần đại hội Đảng trước. Đấu đá này chủ yếu chia ra làm 2 chiến tuyến. Chiến tuyến ông Trọng và chiến tuyến ông Dũng. Trên chiến tuyến của ông Dũng vạch ra những non kém, thậm chí là những tội trạng của ông Trọng như người ta cho rằng không dự báo được tình hình, bị Trung Quốc mồi chài dắt mũi, không lợi dụng được sức mạnh sự ủng hộ của quốc tế, không làm được bước nào để đòi lại Hoàng Sa mà còn tiếp tay và tạo điều kiện cho Trung Quốc xâm lấn Trường Sa. Cái tội của ông Nguyễn Phú Trọng người ta kể ra nữa là giành quyền chống tham nhũng nhưng thực ra không làm gì được mà thậm chí lại còn nói những câu hết sức vớ vẩn như là “đánh chuột vỡ bình”.  Đòn đánh có chứng lý có sức thuyết phục.

Trong khi đó trên chiến tuyến ông Trọng đánh ông Dũng thì toàn là những chuyện nhảm nhí nhố nhăng. Thậm chí người ta vận động được cả những Ủy viên Trung ương Đảng về hưu hoặc những ông Giáo sư để bôi bẩn và vu khống, bảo là ông Nguyễn Tấn Dũng tham nhũng nhất Châu Á. Tôi không thấy họ nêu lên được bằng cớ nào thuyết phục. Cho nên tôi thấy trong cuộc chiến này toàn những nhố nhăng và sự bỉ ổi.

Nhân vật có thể thực hiện việc đẩy nhích dần về phía ánh sáng chính là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
– TS. Nguyễn Thanh Giang

Hòa Ái: Trong các bài viết liên quan đến Đại hội Đảng XII, TS đã lên tiếng “không nên bi quan mà hãy tỉnh táo, sáng suốt mở lối đi thích hợp cho đất nước với sự cố gắng đẩy Đảng CSVN đương quyền được chút nào hay chút ấy”. Vậy “lối đi thích hợp” cho VN sau kỳ Đại hội Đảng XII này theo ông là gì?

  1. Nguyễn Thanh Giang:Tôi không tin rằng có 1 con người hoàn toàn xấu hay 1 cộng đồng hoặc 1 tổ chức nào hoàn toàn những người xấu cả. Tôi cho rằng cho đến bây giờ chưa thấy thấp thoáng một nhân vật kiệt xuất nào có thể điều hành đất nước giỏi hơn Đảng CSVN. Tôi cũng chưa thấy lấp ló nhân vật nào như Gorbachev hay Boris Yeltsin cho nên tôi kêu gọi các đại biểu tham dự Đại hội Đảng CSVN hãy sáng suốt mà đấu tranh với những âm mưu thủ đoạn của phái thần phục Trung Quốc và chọn ra được những gương mặt sáng giá nhất cho Ban Chấp hành Trung ương mới và đặc biệt chọn cho được chính xác các nhân vật trong “tứ trụ triều đình”.

Hòa Ái: Qua lời kêu gọi của TS thì theo ông nhân vật nào sáng giá nhất cho vai trò Tổng Bí thư cũng như 3 vị trí lãnh đạo chủ chốt còn lại của khóa XII, thưa ông?

  1. Nguyễn Thanh Giang:Nhân vật có thể thực hiện việc đẩy nhích dần về phía ánh sáng chính là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Bây giờ nhìn vào trong Đại hội Đảng XII này, thấy một số các gương mặt khả dĩ có thể thừa nhận được như là Nguyễn Thiện Nhân, Trần Đại Quang, Nguyễn Thị Kim Ngân, Vũ Đức Đam. Nhưng có một tin rằng ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng tuyên bố “Tổng Bí Thư chỉ có thể chọn là người miền Bắc và người phải có lý luận”. Riêng tôi không tin rằng thông tin đó là xác thực. Tôi chỉ nghĩ đấy là dư luận tung ra để nhằm bôi xấu ông Trọng. Tôi nghĩ rằng nếu ông Nguyễn Phú Trọng thật sự nói câu nói đó thì đáng bị đuổi ra khỏi Đảng CSVN vì câu nói đó thể hiện tinh thần chia rẽ dân tộc, bôi xấu và làm cho người ta mất tin tưởng vào Đảng CSVN.

Hòa Ái: Xin được cảm ơn TS. Nguyễn Thanh Giang dành thời gian cho cuộc phỏng vấn này với đài ACTD.

Nhân sự Bộ chính trị ĐCSVN

Nhân sự Bộ chính trị ĐCSVN

RFA

000_Hkg10181189-620

Đại tướng Trần Đại Quang, Bộ trưởng Bộ Công an Việt Nam, có thể đảm nhận chức Chủ Tịch Nước

AFP photo

Your browser does not support the audio element.

Những nguồn tin phát xuất từ Hà Nội cho biết Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Việt Nam đã giải quyết xong danh sách các ứng viên chính thức cho 4 chức vụ hàng đầu, là chức tổng bí thư, chức Chủ Tịch Nước, thủ tướng và chủ tịch quốc hội.

Nguồn tin riêng chưa thể kiểm chứng được cho đài chúng tôi biết đương kim Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng sẽ ở lại thêm nửa nhiệm kỳ trong lúc chờ đợi Đại Hội XII chọn người thay thế. Chức Chủ Tịch Nước được trao cho người đang nắm giữ Bộ Công An Đại Tường Trần Đại Quang. Vai trò thủ tướng sẽ do ông Nguyễn Xuân Phúc đảm nhiệm, và bà Nguyễn Thị Kim Ngân lãnh trách nhiệm của chủ tịch quốc hội.

Một nguồn tin khác nói rằng ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng là người được nhiều phiếu ủng hộ nhất, trong khi Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng lại là người được ít phiếu nhất. Điều này trái ngược với dư luận Đài Á Châu Tự Do chúng tôi ghi nhận được trong những tuần lễ vừa qua, cho rằng trong 4 nhân vật lãnh đạo chủ chốt hiện nay, Thủ tướng đương nhiệm Nguyễn Tấn Dũng nhận được phần lớn sự ủng hộ của người dân, nếu ông Dũng được đề cử trong danh sách nhân sự ra tái cử trong khóa XII.

Ngay chính các nhà quan sát chính trị Việt Nam cũng đưa ra nhận định tương tự, cho rằng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là ứng viên sáng giá nhất cho vai trò Tổng Bí thư.

Hội nghị thứ 14 Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XI khai mạc ngày hôm nay tại Hà Nội, sẽ  kéo dài đến ngày 13 tháng 1 năm 2016.

Phát biểu khai mạc Hội nghị Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng cho rằng thời gian họp tuy không dài nhưng Hội nghị lần thứ 14 đặc biệt quan trọng với 2 nội dung chính cần được thảo luận bao gồm Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương-TPP và đề cử danh sách nhân sự lãnh đạo chủ chốt khóa XII.

Về việc Việt Nam tham gia Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương-TPP, Hội nghị thứ 14 tập trung thảo luận thời cơ và thuận lợi cũng như khó khăn và thách thức khi Việt Nam gia nhập TPP, những tác động chính trị và an ninh quốc gia, đồng thời xem xét điều chỉnh chính sách theo đúng quy định pháp luật cho việc chính thức ký kết Hiệp định này.

Về việc chuẩn bị danh sách nhân sự chủ chốt khóa XII, ông Nguyễn Phú Trọng có nhấn mạnh đến việc xem xét và đề cử các trường hợp Ủy viên Trung ương “đặc biệt” khóa XI tái cử trong khóa XII.

TBT Trọng ‘ở lại thêm một năm’?

TBT Trọng ‘ở lại thêm một năm’?
Lê Quỳnh BBCVietnamese.com
• BBC

Hiện chưa rõ các ứng viên chính thức cho bốn chức vụ hàng đầu ở Việt Nam

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng ‘được Bộ Chính trị đề cử’ để ở lại thêm một năm, trong phương án đệ trình ra Hội nghị Trung ương 14, theo một số nguồn tin từ Việt Nam.
Hội nghị lần thứ 14 Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khoá XI đã khai mạc ngày 11/1, dự kiến kéo dài đến 13/1.
Nhưng trước khi bước vào Hội nghị, tại cuộc họp cuối tuần trước, 16 thành viên Bộ Chính trị đã chọn phương án giới thiệu ông Nguyễn Phú Trọng, sinh năm 1944, ở lại một năm.
Theo phương án này, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang và Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng sẽ nghỉ hưu.
Ông Trọng sẽ ở lại một năm, và một tân Tổng Bí thư sẽ do Bộ Chính trị khóa mới (khóa 12) lựa chọn.
Tuy nhiên, đây chỉ mới là phương án được Bộ Chính trị đưa ra Hội nghị 14 thảo luận.
Lá phiếu của Ban Chấp hành Trung ương sẽ quyết định liệu phương án này có được chọn hay không.
‘Đặc biệt tái cử’
Phát biểu khai mạc Hội nghị ngày 11/1, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói hội nghị này “thời gian họp không dài, nhưng có ý nghĩa đặc biệt quan trọng”.
Diễn văn của ông Nguyễn Phú Trọng cho biết sau kết quả thảo luận của hội nghị 13, Tiểu ban Nhân sự và Bộ Chính trị đã “thống nhất giới thiệu nhân sự lãnh đạo chủ chốt khoá XII bao gồm các đồng chí Uỷ viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư khoá XI đủ tiêu chuẩn, điều kiện, trong độ tuổi và trường hợp ‘đặc biệt’ tái cử khoá XII”.
Ngoài ra, Tiểu ban Nhân sự và Bộ Chính trị cũng “đề nghị giới thiệu thêm một số đồng chí Uỷ viên Trung ương khoá XI thuộc trường hợp ‘đặc biệt’ tái cử khoá XII”.
Bên cạnh phương án về chức vụ Tổng Bí thư, Hội nghị 14 cũng sẽ xem xét, đề cử nhân sự cho ba chức khác trong ‘Tứ trụ’: Thủ tướng, Chủ tịch nước và Chủ tịch Quốc hội.
Đại hội XII của Đảng Cộng sản sẽ tổ chức phiên trù bị ngày 20/1 và khai mạc chính thức ngày 21/1.
Việc Đảng Cộng sản vẫn chưa quyết định xong ứng viên cho vị trí ‘Tứ trụ’ dù đã sát ngày Đại hội cho thấy sự cạnh tranh ngày càng quyết liệt của chính trường Việt Nam lần này.
Những diễn biến này cũng được giới quan sát quốc tế ghi nhận.
Tiến sỹ Jonathan London từ Đại học Thành thị Hong Kong cho rằng “tính quyết tâm của ông Nguyễn Phú Trọng” lần này đã khiến các đối thủ của ông “bị bất ngờ”.
Trước đó, trong một bài dự báo các sự kiện lớn ở châu Á năm 2016, Joshua Kurlantzick từ Hội đồng Đối ngoại (Council for Foreign Relations), một tổ chức nghiên cứu đặt ở Mỹ, viết trong dự đoán thứ 8 là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng của Việt Nam “sẽ lên làm tổng bí thư Đảng”.
Ông Kurlantzick viết rằng: “Một số nhân vật bảo thủ tức tối vì ông Dũng đã dẫn dắt Việt Nam gia nhập TPP, điều sẽ buộc Hà Nội phải tự do hóa một số doanh nghiệp nhà nước và nâng cấp quyền của người lao động…Nhờ TPP, xuất khẩu của Việt Nam sẽ tăng 37% đến năm 2025, theo một đánh giá của Viện Peterson…”
Ý kiến của GS Carl Thayer, chuyên gia nghiên cứu Việt Nam từ Úc, cũng thiên về khả năng chức tổng bí thư có thể sẽ về tay ông Nguyễn Tấn Dũng.
Tuy nhiên, những diễn biến gần sát ngày Đại hội Đảng XII cho thấy nội tình chính trị Việt Nam có thể bất ngờ hơn các dự đoán trước đây.
Còn phải chờ xem Hội nghị 14 và chính kỳ họp Đại hội XII đem lại kết quả ra sao về chức tổng bí thư.

Tử huyệt

Tử huyệt

Blog RFA

CanhCo

10-1-2016

Chưa bao giờ người dân cả nước hướng chú ý vào việc tranh quyền đoạt ghế của Bộ chính trị như lần này. Càng tới gần ngày bầu bán, không khí càng sôi động hơn. Cạnh đó những động thái có liên quan tới ván cờ máu ngày càng lộ dần làm mọi người như được chứng kiến một cuộn phim gây cấn đang tới hồi kết thúc. Tiếc một điều, cuộn phim ấy không hề cho xem miễn phí vì những nhân vật chủ chốt lãnh tiền cát sê quá cao, cao đến nỗi có nhiều người không tiền đành phải trả bằng máu để được vào xem vở kịch đang diễn trên sân khấu Ba Đình.

Lối vào nhà hát này có hai cửa chính, một bên Đảng soát vé và một bên do Chính phủ trách nhiệm xé cùi vé cho người xem là nhân dân. Đảng do ông Trọng và Chính phủ do ông Dũng. Cả hai nhân vật chính trong vở kịch lịch sử đang trong giai đoạn cao trào và càng gần kết thì giá vé chợ đen vào cửa lại càng tăng vọt.

Vé vào cửa bên ông Dũng thu vào là tài nguyên trên rừng dưới biển. Là từng giọt mồ hôi của người lao động giá rẻ vắt ra cho các công ty ngoại quốc. Là hột lúa xuất khẩu khắp đồng bằng sông Cửu Long, là khoáng sản tại miền Bắc, là những đầm nuôi tôm cá ở miền Nam. Phe cánh Chính phủ tận thu để làm giàu cho cá nhân. Tiền vé vào cửa là đấy. Và tử huyệt của phe ông Dũng cũng là đấy: làm giàu bất chính trên xương máu nhân dân.

Bên cánh cửa của ông Trọng là những cái vé thu phí với giá khác. Những bộ óc của nhiều thế hệ bị vắt kiệt do các lý thuyết cộng sản, viễn cảnh không bao giờ tới của Xã Hội chủ nghĩa, về điều 4 hiến pháp, về hậu hoạn của Bắc phương, về tương lai u ám của đất nước do lệ thuộc quá sâu vào kẻ thù truyền kiếp. Trí thức trả giá vào cửa bằng sự ù lì, óc sáng tạo tê liệt, thời gian dùng vào nghiên cứu lý luận hảo làm kiệt quệ nhân tài dành cho đất nước. Cửa ông Trọng còn nhận vé từ các tập đoàn có hơi hướm Trung Quốc như Tân Hiệp Phát hay các công trình đầu tư do các tập đoàn Trung Quốc lại quả, do đó người dân có thể trả bằng dollar hay Nhân dân tệ cũng đều tốt cả.

Vì lậm vào thứ chủ nghĩa do Trung Quốc dẫn đầu, mượn Trung Quốc làm bức tường để dựa vào khi Liên xô sụp đổ, tử huyệt của Đảng là Hội nghị Thành Đô, một danh xưng đã trở thành biểu tượng bán nước và cũng chính từ bốn chữ này mà Đảng cộng sản không thể làm gì được ông Dũng. Đây là con dao găm giúp ông Dũng bao lần thoát khỏi sóng gió. Là tử huyệt của ông Trọng và hàng trăm ông khác trong Bộ chính trị.

Cửa ông Dũng ưu tiên dollar hơn vì dù sao thì Phò mã cũng là người Mỹ…tóc đen. Gia thế của anh ta không hợp với đảng nhưng lại hợp với ván bài chính trị của chính phủ. Chính phủ cần tiền, còn Đảng thì cần chủ nghĩa.  Ông Dũng học lớp ba nhưng xem ra có viễn kiến hơn ông Trọng mặc dù là Tiến sĩ xây dựng đảng, thứ bằng cấp chỉ được một nơi duy nhất trên thế giới nhận vào làm việc: Đảng cộng sản Việt Nam. Có lẽ chữ Đảng sau đuôi ám ông ta cả đời và dân tộc bị ông ta..ám ngược trở lại.

Hai cánh cửa để vào xem vở kịch Ba Đình đều tận thu và không ngoại lệ cho bất cứ ai nhưng nhân dân chúng ta cứ tưởng vào cửa tự do mới đáng buồn.

Không ai trong chúng ta thoát trả tiền vé dù có vào xem vở kịch thô lậu này hay về nhà ngủ để mai đi cày trả nợ. Thầy giáo hay nông dân, kỹ sư hay thợ mỏ đều còng lưng nộp đủ thứ thuế vô hình đánh trên cả dân tộc. Nhà báo bị cướp đi tiếng nói, nhà nông bị cướp đất, nhà văn bị cướp quyền xuất bản, chúng ta bị cướp tất.

Ba triệu đảng viên hí hửng tưởng rằng gia đình mình ngoại lệ, miễn nhiễm. Họ vô tư và ngây thơ khi sống trong chuồng heo vĩ đại của Đảng lại tưởng mình thơm tho vì đã phun các loại nước hoa đắt tiền mua của Mỹ!

Ngay cả hai nhân vật chính cũng không yên ổn gì khi trình diễn các vũ điệu lõa lồ trên chiếc sân khấu có 90 triệu khán giả.

Ông Trọng mặc chiếc áo Xã hội chủ nghĩa trong suốt. Trong suốt vì không một chút ý nghĩa hiện thực nào. Trong suốt nên cơ thể ông hiện ra trước bàn dân thiên hạ như câu chuyện hoàng đế ở truồng bên trời Tây.

Ông Dũng cũng có gì hơn, bỏ hết những của cải vật chất ra trên con người ông còn lại thứ gì? Chỉ là những tiếng hót véo von trong mỗi bài diễn văn được viết trước hay một vài tuyên bố có tính giật tít của báo chí nhằm ve vuốt những ai chống lại phe ông Trọng.

Nếu giỏi và can đảm, dám làm một cuộc cách mạng cho Việt Nam vào lúc này thì ông Dũng trong cương vị Thủ tướng, nắm vững và rõ từng chi tiết cũng như bằng chứng về Hội nghị Thành Đô, hãy công khai dùng nó tiêu diệt những kẻ đang cạnh tranh với ông.

Dù hơi bất chính một chút vì trở mặt với đồng chí, nhưng nhân dân sẽ tha thứ và tiếp tục xem ông là một người hùng, hay gian hùng cũng được, miễn là vở kịch cũ và kéo dài này nên có một kết thúc có hậu.

Cuộc chiến tuy chưa kết thúc nhưng hầu như ai cũng biết ông Dũng không bao giờ dám làm và ông Trọng cũng biết như thế nên cả hai đang chờ cái ngày lịch sử lập lại trong mỗi kỳ đại hội Đảng: thỏa hiệp để cùng tồn tại.

Chỉ có chúng ta, đám khán giả hiếu kỳ và không hề thiếu mộng mơ, khi vở diễn hạ màn chúng ta lại tiếp tục trong vai trò … khán giả.

Đảng sợ ai mà diễn tập ‘rùm beng?’

Đảng sợ ai mà diễn tập ‘rùm beng?’

Các lực lượng vũ trang của Việt Nam diễn tập xử lý tình huống bảo vệ an ninh cho kỳ Đại hội Đảng CSVN lần thứ 12.

Một nhà bình luận và quan sát thời sự chính trị Việt Nam đặt dấu hỏi về việc Đảng Cộng sản Việt Nam tổ chức cho các lực lượng vũ trang ‘diễn tập’ bảo vệ Đại hội Đảng lần thứ 12 với quy mô được cho là ‘rùm beng, phô trương’.

Trao đổi với BBC hôm 10/01/2016, một ngày sau khi các lực lượng bảo vệ này chính thức làm lễ ‘xuất quân’ sau khi đã có các diễn tập từ trước vài ngày, Đại tá quân đội của Việt Nam, ông Bùi Văn Bồng, nguyên trưởng Đại diện báo Quân đội Nhân dân ở Đồng bằng Sông Cửu Long, nói:

Đối phó với ai? Rồi tình huống diễn ra như thế nào mà để bảo vệ Đại hội Đảng mà phải ghê gớm vậy?

Đại tá Bùi Văn Bồng

“Gần đây hôm 09 tháng Một, công an và mấy đơn vị quân đội ra quân như là một sự diễn tập, tập dượt để bảo vệ Đại hội Đảng.

“Thì người ta thấy làm như thế nó hơi rùm beng, như là phô trương lực lượng… Mười một kỳ Đại hội trước có đâu đến nỗi như thế này?

“Nhưng lần này thấy tập trung lực lượng lại như thế cũng gây ra trong nhân dân những dấu hỏi là tại sao mình (Đảng CSVN) lại đến mức như thế?

“Đối phó với ai? Rồi tình huống diễn ra như thế nào mà để bảo vệ Đại hội Đảng mà phải ghê gớm vậy?

“Cho nên có người nói là làm như thế càng chứng tỏ là anh không ổn định chính trị, mặc dù trong Nghị quyết nói là an ninh trật tự, an ninh chính trị, trật tự – an toàn xã hội được giữ vững, ổn định xã hội, bảo đảm được ổn định chính trị, ổn định được xã hội.

“Nhưng mà riêng việc đưa lực lượng công an, ngoài ra một số đơn vị quân đội diễn tập rồi làm rùm beng như thế, thế thì cũng gây xôn xao dư luận.”

Đảng sợ nhân dân?

Đảng không tin nhân dân, Đảng nghi ngờ nhân dân hay Đảng sợ nhân dân mà phải làm việc đó?

Đại tá Bùi Văn Bồng

Tiếp tục phân tích về động thái được cho là khá ‘lạ’ của Đảng Cộng sản nhằm bảo vệ cho kỳ Đại hội sắp diễn chỉ trong vòng một chục ngày nữa, Đại tá Bùi Văn Bồng nhấn mạnh:

“Người ta cho rằng một là đối phó với một cái gì đó, hay có một âm mưu nào chống phá ghê gớm mà phải điều lực lực lưuợng cỡ đó để chuẩn bị sẵn sàng?

“Cái thứ hai nữa, người ta nói là như vậy nghĩa là đối phó với nhân dân? Thì Đảng không tin nhân dân à?

“Đảng không tin nhân dân, Đảng nghi ngờ nhân dân hay Đảng sợ nhân dân mà phải làm việc đó?

“Thì hai cái đó nó cộm lên để cho người ta đánh dấu hỏi là cái Đại hội tới liệu nó sẽ đổi mới được bao nhiêu?

Một kịch bản ‘quân xanh’ là các lực lượng dân sự ‘xuống đường, biểu tình’ được thực nghiệm trong diễn tập bảo vệ Đảng ngay trước Đại hội lần thứ 12.

 

“Với lại nhân sự có được lòng dân hay không?

“Rồi đường lối trong xu hướng hội nhập toàn cầu, TPP, rồi đi theo xu hướng thời đại của thế giới, nhất là vấn đề bảo vệ chủ quyền biển, đảo và bảo đảm nền dân chủ trong nước, đồng thời phát triển mạnh mẽ hơn kinh tế – xã hội…?

“Thì người ta đánh dấu hỏi vậy đổi mới sắp tới có được cái gì không? Nhưng mà thấy trong chuẩn bị Đại hội thì trước Đại hội có hai nổi cộm đó mà nhân dân rất quan tâm,” Đại tá Bùi Văn Bồng nói với BBC từ Việt Nam.

Tin cho hay, trong lần diễn tập bảo vệ an ninh cho Đại hội Đảng tại Hà Nội, hàng ngàn sỹ quan, binh sỹ công an, an ninh và quân đội, được trang bị vũ khí, khí tài hiện đại, trong đó có nhiều loại vũ khí, thiết bị, xe đặc chủng lợi hại thường được sử dụng trong các tình huống khẩn cấp đối phó bạo loạn, khủng bố vũ trang v.v… đã được huy động.

Người Việt đang từ bỏ quê hương

Người Việt đang từ bỏ quê hương

Nguyệt Quỳnh gửi RFA

000_SAHK970625042590-630.jpg

Một người Việt bị cưỡng chế hồi hương. Ảnh chụp ngày 8 tháng 3 năm 1995.

AFP PHOTO

Cứ mỗi năm cuộc tranh giành quyền lực ở cấp lãnh đạo thượng tầng lại lặp đi lặp lại, và càng ngày mức độ càng gay gắt. Tôi tự hỏi không biết các vị lãnh đạo có từng bao giờ quan tâm để nhận biết ra rằng từ lâu nhiều người dân Việt Nam đã thầm lặng bỏ nước ra đi!

Điều đáng giật mình là – ngày nay người ta rời bỏ quê hương mình không một chút vấn vương luyến tiếc. Quê hương là nơi chốn thiêng liêng, nơi thân thuộc, nơi có cha mẹ, anh em, bằng hữu, có cả một trời thơ ấu; nhưng vì sao người VN lại tìm mọi cách để rời bỏ đất nước mình?

Bốn mươi năm trước, người ta buộc phải dứt áo ra đi, buồn thắt ruột khi phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn. Thi sĩ Luân Hoán có bốn câu thơ nhớ quê đến nao lòng:

Trông ra cửa kính trời mưa tuyết
Ngó lại mình đang ngồi bó tay
Quê hương nhắm mắt như sờ được
Sao vẫn buồn xo đến thế này?

Nếu như ngày xưa, người Việt tị nạn lìa xa quê, nhớ từng chiếc lá me, từng cành phượng vĩ, thương từng viên ngói vỡ, bóng con chim se sẻ trước hiên nhà; thì ngày nay, người giàu cũng như nghèo, ngay cả con cái các quan chức nằm trong bộ máy chính quyền cũng tìm mọi cách để rời bỏ đất nước, ra đi không cần ngoái đầu nhìn lại.

Trong cuộc họp tại văn phòng Quốc hội ngày 29 tháng 12 vừa qua, bàn về tình trạng các du học sinh cấp phổ thông trung học và đại học sau khi tốt nghiệp không trở về; Thứ trưởng Nội vụ Nguyễn Duy Thăng đã nhìn nhận với các đại biểu Quốc hội rằng: “Tôi nghĩ con em nhiều người ngồi ở đây cũng không về. Cá nhân gia đình tôi cũng vậy, 2 đứa không về.”

Vì đâu có tình trạng này? Chiến tranh, nghèo đói cũng không làm người ta rời bỏ quê hương mình. Chỉ mới ngày nào, khi cuộc chiến biên giới bùng nổ vào năm 1979, hàng hàng lớp lớp thanh niên ưu tú sẵn sàng viết đơn bằng máu để xin ra chiến trường. Dù khó khăn, gian khổ người ta vẫn gắn bó, vẫn hãnh diện về dân tộc mình. Tôi nhớ có lần đọc được trong facebook của một em sinh viên: “Tôi tự hào vì mỗi tên đất, tên đường ở xứ tôi đều viết bằng tên người chứ không phải đánh số.” Nhưng chỉ vài tuần trước đây, một bài viết trên trang mạng BBC viết rằng – tác giả muốn rời bỏ VN để con cái mình khi lớn lên được sống làm người tử tế.

000_PAR2003100589951-400.jpg

Một người nhập cư Việt đang lao động ở Ba Lan. Ảnh chụp ngày 4 tháng 10 năm 2003. (minh họa)

Tôi có dịp gặp một số thanh niên Việt Nam ở Philippines. Họ trẻ, tốt lành và trong sáng, nhưng họ quay lưng hẳn và không muốn nhắc đến tình hình xã hội, chính trị tại đất nước mình. Sự gian dối, giả trá khắp nơi đã làm các em chán nản. Một em chia sẻ với tôi là hầu hết các bạn của em đều cảm thấy bất lực và muốn tìm cách rời khỏi Việt Nam.

Tôi gặp em H, một thiếu nữ sống một mình ở đất nước xa lạ này. Em sống và chống trả với những bất trắc, bão tố do tình trạng cư trú bất hợp pháp của mình. Gã chủ nhà muốn xâm hại em, thản nhiên cầm điện thoại và hăm dọa nếu em không thuận hắn sẽ báo cảnh sát. Rất may, H là một thiếu nữ thông minh và mạnh mẽ, em đã vượt thoát được. Cha mẹ ở miền quê làm sao biết được em đã phải chống chọi với những gì. Những thiếu nữ yếu đuối, không may mắn khác sẽ hành xử ra sao? Và định mệnh sẽ đưa đẩy các em về đâu?

Tôi cũng gặp một trường hợp khác, một phụ nữ miền biển, nghèo khó, vô danh nhưng chị đã làm tôi xúc động đến ngẩn ngơ.

Nếu bạn đang đi du lịch phượt trên đất Thái. Dừng chân uống một cốc nước dừa trên hè phố hay tại một quán ăn nào đó. Lúc bạn đang cố bập bẹ nói một ít tiếng Thái với người đang phục vụ, thì nhớ rằng người đang nói chuyện với bạn bằng tiếng địa phương đó có thể là một người Việt Nam. Bên dưới nụ cười xã giao và ánh mắt lẩn tránh đó, ẩn chứa cả một mối ân tình thắm thiết của người đồng hương.

Tôi gặp chị L, người phụ nữ gầy ốm da ngăm đen đứng bán một xe nước dừa bên hè phố. Ban đầu có lẽ nghe chúng tôi nói tiếng Việt, không nhịn được, chị cất tiếng hỏi tôi có phải người Việt Nam không. Thấy người đồng hương tôi vồn vã hỏi thăm, nhưng thấy thái độ chị lẩn tránh và đáp lại bằng tiếng Thái tôi đoán có lẽ chị đang có vấn đề về di trú. Bốn mươi năm trước, tôi đã gặp một người mẹ cắt ruột đẩy đứa con 6 tuổi của mình ra biển để mong nó tìm được tương lai. Ngày nay, tôi gặp người mẹ khác, cũng thắt ruột bỏ lại đứa con gái năm tuổi của mình cho bà ngoại để đi kiếm sống ở nước ngoài, đi “tha hương cầu thực”.

“ Ở đây người Thái họ hiền lắm, họ thương mình. Mình đẩy xe đi bán từ 7 giờ sáng đến 12 giờ đêm mới về được đến nhà. Đi ban đêm cũng không sợ… Ở đây từ những người thấp nhất trong xã hội như xe ôm hay cảnh sát họ đều giúp đỡ mình hết mình.”

Khi đã tin cậy, chị níu chặt lấy cánh tay tôi luôn miệng nói chuyện, quên cả bán hàng. Được một lúc chị móc trong túi áo ra 25 baht tôi vừa trả tiền nước, đưa lại. Chị ngượng ngùng bảo tình cảm mà lấy tiền tối về không ngủ được. Tôi xúc động vì sự tốt lành, vì cái ân tình chị dành cho tôi, một người xa lạ. Bấy nhiêu thôi cũng đủ thấu hiểu tấm lòng tha thiết của chị đối với người Việt, đối với quê hương như thế nào. Vậy mà có đến mấy lần chị nói với tôi là chị không muốn trở về VN nữa. Xin ghi lại một đoạn đối thoại của tôi với người phụ nữ này để hiểu vì sao chị không muốn trở về. Tôi cố tình hỏi tiếp:

–          Nhưng khi để dành đủ tiền rồi chị về quê mình chứ?

–          Thôi không về đâu.

–          Tại sao lại không về?

–          Ở đây người Thái họ hiền lắm, họ thương mình. Mình đẩy xe đi bán từ 7 giờ sáng đến 12 giờ đêm mới về được đến nhà. Đi ban đêm cũng không sợ… Ở đây từ những người thấp nhất trong xã hội như xe ôm hay cảnh sát họ đều giúp đỡ mình hết mình.

–          Nhưng mai mốt chị về thăm con, người khác dành mất chỗ bán của chị thì sao?

–          Không sao đâu, không có mình thì họ bán, khi họ thấy mình đẩy xe tới, họ tự động đẩy xe đi chỗ khác.

–          …

Những dự thảo văn kiện đại hội đảng có bao giờ đặt ra vấn đề vì lẽ gì mà người dân nghèo, lương thiện lại không cảm thấy an toàn ở quê hương mình? Những người như chị bán nước dừa, hay cháu H đâu cần biết gì đến dân chủ hay nhân quyền? Họ cũng không cần biết ngày mai ông Nguyễn Phú Trọng hay ông Nguyễn Tấn Dũng sẽ trở thành Tổng Bí Thư. Họ chỉ cần một môi trường sống ổn định, an lành. Nơi hàng ngày không phải nơm nớp lo sợ gặp cảnh sát giao thông hay quân cướp giật. Nơi họ kiếm được miếng ăn hàng ngày và không phải im lặng trước những điều tai ác.

Đến bao giờ người dân mình khi “Rời Bỏ” quê hương đều ôm giấc mơ sẽ “Trở Về” để sớt chia những gian nan và dựng xây lại đất nước?

Tôi biết những người như vậy, những người đã ra đi, nhưng lại chọn trở về như Trần Văn Bá, Võ Đại Tôn, Hoàng Cơ Minh, Võ Hoàng, Ngô Chí Dũng…Chúng ta cũng biết những người đang nỗ lực thay đổi xã hội, những người gắn bó với tổ quốc, người muốn dân mình, đồng bào mình được có đời sống đích thực cần có của một con người. Họ là Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Hồ Đức Hoà, Đặng xuân Diệu, Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Nguyễn Văn Oai, Bùi Minh Hằng, Nguyễn Đình Cương, Võ An Đôn…Tiếc rằng những nỗ lực của họ chỉ đổi lấy tù tội, bất trắc và gian nan.

Tôi tự hỏi những người như Thứ trưởng Nội vụ Nguyễn Duy Thăng, các vị đại biểu quốc hội, những đảng viên “chân chính”… họ nghĩ gì? Họ phục vụ cho ai? Một chính quyền dù có theo đuổi mục đích, lý tưởng cao đẹp gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì khi mà con em họ, khi mà mọi người dân, từ trí thức cho đến chị bán nước dừa cũng đều muốn ra đi.

Tôi cho rằng các vị lãnh đạo, những người liên hệ trong chính quyền, hay trong trận đấu đá tranh giành quyền lực năm 2016 – từ anh công an quèn quen bóp cổ dân, đến các nhân sự tứ-trụ-triều-đình tương lai cần có câu trả lời chính đáng cho chính mình và cho những người dân hiền lành, chất phác đang phải sống lưu vong khắp nơi.

Cuối năm dân còn khổ, quan đi du lịch bằng tiền của dân

Cuối năm dân còn khổ, quan đi du lịch bằng tiền của dân

(VienDongDaily.Com)

Văn Quang – Viết từ Sài Gòn

Vào những ngày cuối năm thường các quan lớn có lý do và có thì giờ nghỉ ngơi. Có một cái “mốt thời thượng” mà các ngài tìm đủ cách để đi “du hí” với nhiều danh nghĩa khác nhau. Nào là tiệc tất niên, nào mừng thưởng công, nào vinh danh người tốt việc tốt… nếu làm đúng cũng chẳng có gì đáng nói tuy rằng những thứ đó tiêu tốn công quỹ tức là tiền của nhân dân, nhưng có hàng chục danh nghĩa để các quan lợi dụng. Ở đây tôi chỉ nói đến một kiểu lợi dụng đang bị dư luận của người dân rầm rộ lên án. Đó là việc có nhiều tỉnh cử đoàn đại biểu đi nước ngoài “học tập kinh nghiệm.” Hết học làm xổ số đến học cách chống ngập lụt… Ối, nước mình chậm tiến thì thiếu gì cái để học. Học làm cái bù loong, học cách giáo dục, học chống tham nhũng và học cả cách làm quan thanh liêm… cái gì cũng phải học. Học được là tốt.
Nhưng oái oăm thay hầu hết những vị được cử đi học lại toàn là những vị sắp hết nhiệm kỳ, nói trắng ra là học xong thì về hưu nghỉ khỏe! Đây là một kiểu “đền ơn đáp nghĩa” của các quan với nhau chứ anh dân đen chẳng ăn thua gì đến cái mục học hành của quý vị. Đó là một thứ “lợi ích nhóm” cũng nằm trong hiện tượng “gia đình trị” và “một người làm quan cả họ được nhờ.” Còn người dân chỉ nai lưng ra làm đầu tắt mặt tối, thậm chí không đủ ăn mà còn phải đóng đủ thứ thuế cho làng cho xã méo cả mặt.

Biếm họa đi du lịch bằng tiền của dân

Vậy mà vào thời gian này có những tỉnh thản nhiên tổ chức những chuyến đi nước ngoài cho các quan học hỏi, tốn hàng tỉ đồng cho mỗi chuyến đi. Mời các bạn hãy xem vài tỉnh hí hởn tổ chức những chuyến đi này.

Tỉnh Bình Phước cử cán bộ đi Canada học cái gì?

Vào những ngày cuối năm này tỉnh này quyết định cử một đoàn cán bộ hơn 30 người sang Canada học tập làm…. xổ số! Chi phí chuyến đi hết khoảng 1.5 tỷ đồng ($66,000 Mỹ kim), do công ty Xổ Số Bình Phước tài trợ (Doanh nghiệp kinh doanh xổ số là công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên, do nhà nước sở hữu 100% vốn). Như thế chẳng khác nào lấy tiền của dân cho các quan ăn chơi.

Và đặc biệt hơn nữa là đoàn cán bộ này gồm hầu hết là quan chức sắp nghỉ hưu hoặc đã nghỉ hưu. Nào là nguyên Bí thư Tỉnh ủy, Phó CT thường trực UBND tỉnh, Trưởng Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, Trưởng Ban Tổ chức tỉnh ủy, Giám đốc Sở Kế hoạch và Đầu tư tỉnh, Chánh Thanh tra tỉnh, Giám đốc Sở Tư pháp tỉnh. Mấy ông này đi học làm xổ số để làm gì nhỉ? Nhìn đúng thực chất đó chỉ là một cái cớ để các quan có dịp đi chơi bằng tiền của dân.

Trước đó, năm 2014, tỉnh này cũng đã cử hai đoàn đi “học tập kinh nghiệm” tại Singapore và Malaysia, nguồn kinh phí phần lớn cũng của công ty xổ số tỉnh cung cấp.

Làm quan thời nay sướng thật!

Hơn thế Bình Phước chưa phải là tỉnh dư dả gì. Cách đây hai năm, 2013, Bộ Tài chính đã phải tạm ứng từ ngân sách Trung Ương cho tỉnh này 200 tỷ đồng ($8.8 triệu) nhằm tháo gỡ khó khăn, bảo đảm nguồn cân đối ngân sách thực hiện các chính sách chế độ, nhiệm vụ của năm.

Đây là một việc làm đã bị cấm, bởi trước đó, năm 2012, Văn Phòng CP đã từng có công văn truyền đạt chỉ đạo của chính phủ cấm lợi dụng chức vụ để đi nước ngoài bằng tiền doanh nghiệp (báo Thanh Niên, ngày 29/12/2012). Công văn này yêu cầu lãnh đạo bộ, ngành, địa phương, nhất là người đứng đầu, hạn chế tối đa việc đi công tác nước ngoài, dành thời gian tập trung chỉ đạo, xử lý công việc theo chức năng, nhiệm vụ được giao. Đó là chuyện công việc mà còn phải cân nhắc, nữa là chuyện du lịch, đi chơi bằng “tiền chùa”.

Nhưng công văn chính phủ thì mặc công văn, đường ta ta cứ đi, tiền chùa ta cứ xài.
Cái bệnh này không được chấn chỉnh nên cái đà “ăn cướp tiền của dân để đú đởn” ấy vẫn cứ tiếp tục và còn được một số tỉnh khác noi theo.

Tiền Giang cử cán bộ sang Hòa Lan học chống ngập lụt

Tháng 12 năm 2014, tỉnh Tiền Giang cử hai đoàn cán bộ hưu trí sang hẳn Mỹ cũng để học làm xổ số (theo báo Tuổi Trẻ, ngày 1/12). Tháng 11, 2015 vừa mới đây, tỉnh Tiền Giang còn quyết định cử đoàn cán bộ sang Hòa Lan và Nga học tập kinh nghiệp xây dựng các công trình chống nước biển dâng, chống ngập, do tác động của biến đổi khí hậu. Điều đáng nói, cũng toàn các cán bộ lãnh đạo sắp nghỉ hưu, và một số doanh nghiệp nhưng chẳng dính dáng gì đến đê điều, ngập lụt.

Các vị sắp về hưu, không tham gia vào ban chấp hành tỉnh ủy khóa mới (2015 – 2020) đi “tham quan, học tập kinh nghiệm” để làm gì nhỉ? Chẳng lẽ các vị đó khi nghỉ hưu ở Tiền Giang thì chống ngập úng cho… nhà mình?

Quảng Nam cho 26 quan ông và 3 phu nhân quan đi học làm du lịch

Bất chấp khốn khó về ngân sách, hàng loạt quan chức tỉnh Quảng Nam ở thời điểm “hoàng hôn nhiệm kỳ” (tức là sắp về hưu) vẫn được sang tận Nam Phi học tập kinh nghiệm.

Trong danh sách 26 người đi học tập Nam Phi của Quảng Nam lần này có ba phu nhân của các quan chức, 15 người đã và sắp về hưu, số còn lại không tái cử ban chấp hành Đảng bộ tỉnh Quảng Nam nhiệm kỳ 2015-2020 vì… hết tuổi.

Đoàn này do ông Lê Phước Thanh – nguyên bí thư Tỉnh ủy Quảng Nam, trưởng Đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh – làm trưởng đoàn.

Ngoài ông Thanh còn có hàng loạt quan chức chủ chốt của tỉnh Quảng Nam đã cuối nhiệm kỳ và không tái cử gồm: ông Trần Kim Hùng – phó chủ tịch HĐND tỉnh, ông Lê Văn Lai – đại biểu Quốc Hội, bà Nguyễn Thị Kim Dung – trưởng Ban Dân Vận Tỉnh ủy, ông Ngô Văn Hùng – trưởng Ban Tuyên Giáo Tỉnh ủy.
Rồi hàng loạt bí thư huyện ủy sắp và đã về hưu như ông Nguyễn Tiến (bí thư huyện ủy, chủ tịch HĐND huyện Núi Thành), ông Nguyễn Văn Khương (bí thư Huyện ủy Duy Xuyên), ông Nguyễn Thế Tài (bí thư Huyện ủy Bắc Trà My)…

Đáng chú ý, trong danh sách khách mời còn có thiếu tướng Phan Như Thạch (nguyên giám đốc công an tỉnh) cùng vợ và hai người khác cũng là vợ các quan chức.

Trong quyết định 2977/QĐ-UBND cử đoàn cán bộ đi khảo sát, học tập kinh nghiệm do Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam Đinh Văn Thu ký nêu rõ: “Đi khảo sát các cơ sở du lịch, dịch vụ, thương mại; học tập kinh nghiệm về công tác quy hoạch, xây dựng các đô thị, khu kinh tế, quản lý du lịch, bảo tồn thiên nhiên tại Nam Phi.” Thời gian chín ngày từ ngày 5-9 đến 13-9-2015.

Có học được gì đâu

Khi được hỏi có làm việc với lãnh đạo ban quản lý khu bảo tồn này để học hỏi kinh nghiệm gì không, ông Nguyễn Tiến (Bí thư huyện ủy, Chủ tịch HĐND huyện Núi Thành) nói: “Họ đưa đến khu rừng mà trên tivi hay đưa về động vật hoang dã đấy! Đến coi được hai con tê giác, năm, sáu con ngựa vằn, mấy con chồn và sáu, bảy con voi.”

Hỏi có học được gì không thì ông Tiến bảo: “Không học được gì. Họ nhốt trên xe, tới nơi rồi thả xuống. Chỉ thấy mấy con tê giác ăn cỏ. Có học được gì đâu!”

Còn ông Trần Kim Hùng – Phó Chủ tịch HĐND tỉnh thì chẳng cần giấu giếm: “Đã nói đi cái đoàn ưu đãi cho những người không tái cử nhiệm kỳ mới. Không phải đi học hỏi gì hết.”

Tôi chỉ tường thuật vài chuyện như thế bạn đọc đã có thể nhìn rõ sự lộng hành quyền chức của các quan lãnh đạo địa phương như thế nào. Đến đây mời bạn theo dõi phản ứng của người dân qua câu trả lời của ông Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam khi trả lời câu hỏi vì sao nhiều cán bộ tỉnh vào thời điểm “hoàng hôn nhiệm kỳ” vẫn đi Nam Phi “học tập kinh nghiệm” làm du lịch.

Thế nào là phải đạo

Bài phỏng vấn của phóng viên báo Tuổi Trẻ khá dài, tôi chỉ tường thuật vài câu hỏi chính của phóng viên. Khi được hỏi:
PV: Chuyến đi này còn có khách mời là ba phu nhân của các cán bộ. Họ tự chi hay cũng lấy từ ngân sách?
– Ông chủ tịch Đinh Văn Thu – phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam trả lời: Trong quyết định tôi ký đã ghi rõ những người nằm trong danh sách từ 1 đến 23 là kinh phí từ ngân sách (nguồn lợi kinh doanh kinh tế Đảng). Còn những người đi thêm là vợ của các cán bộ thì họ phải tự lo thôi.
PV: Trong lúc ngân sách tỉnh còn đang khó khăn, đời sống của người dân còn nghèo, việc đi Nam Phi như thế có lãng phí không, thưa ông?

– Ông chủ tịch: Mục tiêu đã được thảo luận trong tập thể thường vụ Tỉnh ủy. Đây là thảo luận của tập thể, mà sử dụng nguồn như vậy tôi thấy là cũng “phải đạo” đối với một số đồng chí có chức danh trong cấp ủy, thường vụ đã tham gia công tác Đảng.

Chính vì chữ “phải đạo” này của ông Thu đã bị hàng ngàn người dân viết trên các báo hoặc facebook phản đối dữ dội. Báo Tuổi Trẻ Online đã tổng kết mời bạn cùng đọc một số lời phản bác thẳng thắn đôi khi gay gắt đó:
– Bạn đọc Mai Tấn Điệu viết:

“Cái “đạo” mà ông Thu nói là “đạo chích.” Ai cũng biết tiền ngân sách đi học tập kinh nghiệm chỉ là lý do để thanh toán thôi….”

– Tự nhận mình là người con Quảng Nam, nhiều bạn đọc góp ý rằng thay vì nhận ra cái sai để điều chỉnh, đằng này quan đứng đầu tỉnh lại bao biện, thật không thể chấp nhận được!

– Tâm sự với tư cách người đồng hương cùng chủ tịch Thu, bạn đọc Học viết: “Chúng tôi là đồng hương ở Quảng Nam – Đà Nẵng tại Sài Gòn. Chúng tôi làm việc cật lực và tiết kiệm từng đồng nhưng về quê thấy cảnh trẻ học không sách vở, không xe đạp đi. Chúng tôi phải ủng hộ và kêu gọi đóng góp để gởi về hằng năm cho các em ở Quảng Nam có điều kiện ăn học. Xin hỏi các ông bà dùng ngân sách đi du lịch là phải đạo là thứ đạo gì?”

– Cùng suy nghĩ này, bạn đọc Ngọc Tú bổ sung: “Có nhiều loại đạo lắm ông Thu ơi: đạo Cao Đài, đạo Thiên Chúa, đạo nhạc, đạo thơ,… và cả đạo chích nữa. Không biết ông theo cái đạo nào mà tổ chức chuyến đi tốn kém tiền của đó?”

– Thậm chí nỗi bức xúc của người dân đã được bạn đọc xuất khẩu thành thơ. Cụ thể, bạn đọc có nick name là Quang Nom (bạn này viết bằng ngôn ngữ địa phương):

“Quê mình nghèo lắm Quảng ơi,
Ăn chơi vừa phải, kẻo đời đi toi.
Mi đi du lịch cuối thời,
Hoàng hôn nhiệm sở ai mời mà đi?”
– Cùng với cách thể hiện này, bạn đọc Nguyễn Thị Vạn công kích thẳng thừng:
“Hỡi ông chủ tịch Quảng Nam
Học đạo làm người đâu phải đi xa
Chi bằng ông xuống với dân
Nhìn xem dân khổ, dân nghèo thế kia
Tiền kia ông hãy giúp dân
Dân nhà còn khổ quan thì đi chơi…”.

Nhìn vào hiện tượng “hoàng hôn nhiệm kỳ” với đủ các thủ đoạn vội vàng ký thăng quan tiến chức cho bà con anh em bạn bè, vơ vét đủ thứ, lợi dụng đủ kiểu của các quan người dân nào chẳng thấy xấu hổ và đau lòng, họ còn biết tin tưởng vào đâu?!
Văn Quang

(Đầu tháng Một, 2016)

Người dân nông thôn còn khổ đến bao giờ!

Người dân nông thôn còn khổ đến bao giờ!

(VienDongDaily.Com)

Văn Quang – Viết từ Sài Gòn

 Đây là những “chuyện vặt” ở nông thôn VN, có thể là tiêu biểu cho những thân phận người dân ở nông thôn trong năm 2015 mà bạn đọc trên báo Dân Trí đã gọi họ là “những thân phận con ong cái kiến.” Nếu tổng kết lại thì những chuyện ở thời đại này dày như cuốn tự điển. Tôi chỉ kể vài chuyện gần đây nhất là bạn đọc có thể hình dung ra trăm ngàn chuyện khác xảy ra hàng ngày như thứ “chuyện hàng ngày ở huyện.”

Căn nhà lá của bà Trần Thị Mỹ Lợi cũng phải làm cổng rào bằng bê tông.

Tuần trước tôi đã tường thuật “Vụ nợ thôn 1,7 triệu đồng không được chết” của người đàn bà nghèo tật nguyền ở Bắc Giang thì lại thêm những câu chuyện khác khiến dư luận phẫn nộ không kém.

Chiếm đoạt tiền trợ cấp của người tàn tật

Sự việc lạ kỳ xảy ra tại một xã của huyện Kiến Thụy (TP. Hải Phòng). Một người đàn bà về thăm quê sau nhiều năm xa cách bỗng dưng nhận được một thông tin rợn người.

Đó là câu chuyện của bà Phạm Thị Nguyên, sinh năm 1948, trú tại tổ dân phố 19, khu 4, thị trấn Cát Bà, huyện Cát Hải, TP Hải Phòng.

Theo bà Nguyên, trong một lần về quê đẻ là xã Đại Hợp, huyện Kiến Thụy, TP Hải Phòng, bà vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt khi nhiều người dân trong làng nói bà là ma vì bà đã chết từ năm ngoái.
Chưa dừng lại ở đó, bà Nguyên còn được người dân trong làng cho biết UBND xã Đại Hợp đã thông báo bà chết do bệnh tật từ cuối năm 2014.

Đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bà Nguyên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.

Quá bất bình, bà Nguyên đích thân lên Ủy Ban Nhân Dân (UBND) xã Đại Hợp để làm rõ thông tin thì trước mắt bà là một mảnh giấy khiến bà vô cùng bàng hoàng. Bà kể:

“Tôi lên hỏi UBND xã Đại Hợp thì thấy hồ sơ của tôi có một giấy chứng tử từ tháng 11/2014. Kèm theo đó là những giấy tờ tôi hưởng chế độ chính sách người tàn tật nặng trong chân tôi đi chỉ hơi khó khăn.”
Theo hồ sơ, ông Hoàng Văn Đông – cán bộ Tư pháp của xã Đại Hợp là người thực hiện giấy chứng tử cho bà Nguyên trên giấy tờ. Trước sự việc của bà Nguyên, ông Đông khẳng định giấy chứng tử của bà Nguyên là giấy chứng tử giả. Ông Đông cho biết: “Chữ viết giấy chứng tử không phải là chữ của tôi. Bản chứng tử này không có trong hồ sơ gốc tôi đang quản lý. Tôi khẳng định, giấy chứng tử này là giấy chứng tử giả mạo.”

Còn bà Hoàng Thị Tuyết, cán bộ chính sách xã hội xã Đại Hợp cho biết từ khi bà tiếp nhận công việc, ông Phạm Bình Thủy, nguyên Phó bí thư thường trực Đảng ủy xã nhận tiền, ký nhận giúp bà Nguyên. Bà Tuyết nói rõ:

“Từ lúc tôi làm đến nay, ông Phạm Bình Thủy, nguyên PBT thường trực Đảng ủy xã nhận tiền, ký nhận giúp bà Nguyên. Mỗi lần rà soát hồ sơ của người hưởng chính sách xã hội, ông Thủy đều nói bà Nguyên ốm đau và không thể có mặt để làm các thủ tục nên ông Thủy làm thay.”

Như thế ông Phó bí thư xã đã ăn cướp số tiền trợ cấp của bà Nguyên trong suốt khoảng thời gian từ năm 2008 đến năm 2014. Nếu bà Nguyên không vô tình về thăm nhà, mọi chuyện sẽ rơi vào bóng tối, chẳng ai biết đâu mà lần. Không biết còn bao nhiêu sự việc tàn nhẫn như thế này nữa đã đi vào bóng tối.
Đúng là một kiểu ăn cướp trắng trợn của người tàn tật. Chuyện chỉ có trong “thời đại đồ đểu” này thôi.

Đàn dê đi nhầm địa chỉ

Theo chương trình kết nghĩa, vào tháng 3/2014, Thị xã (TX) Bỉm Sơn đã hỗ trợ các gia đình nghèo của huyện Thạch Thành 24 con dê để phát triển chăn nuôi. Xã Thành Yên là xã được chọn làm nơi cấp phát dê đợt 1 và các đối tượng được thụ hưởng là gia đình nghèo.

Chỉ một nửa trong số 24 con dê của TX Bỉm Sơn (Thanh Hóa) dành hỗ trợ các gia đình nghèo xã Thành Yên (huyện Thạch Thành, Thanh Hóa). Còn 12 con được đưa thẳng vào trang trại của… Bí thư Huyện ủy huyện Thạch Thành.

Sau khi sự việc được phanh phui, ông Quý đã “khắc phục” bằng cách chỉ đạo lãnh đạo xã Thành Yên bắt dê trong trang trại của mình trao lại cho ba gia đình nghèo khác. Thế là “huề cả làng.” Không ăn được thì nhả ra chút ít, đâu có sao, phải không ngài Bí thư huyện ủy? Ngài còn tại chức ngày nào thì dân khổ ngày ấy. Ngoài các cụ bí thư còn các cụ quan chức địa phương khác như chủ tịch xã, trưởng thôn, công an xã cũng biết ăn chặn, ăn bớt của dân và ăn chặn của đồng đội…

Gà cấp cho người nghèo chạy vào nhà Bí thư, Chủ tịch xã

1,250 con gà đáng lẽ cấp cho người nghèo trong chương trình hỗ trợ “Nông thôn mới” nhưng từ Bí thư đến Chủ tịch cùng cán cán bộ xã đã nhận số gà này về nuôi.

Theo phản ánh của người dân xã Quế An (huyện Quế Sơn, Quảng Nam), tháng 11/2014, huyện Quế Sơn phê duyệt kinh phí mua 1,250 con gà hỗ trợ cho người dân nghèo trong xã.

Tuy nhiên, số gà này đã “chạy” vào nhà các cán bộ. Trong số đó, Chủ tịch xã Quế An– ông Hoàng Kim Minh – được nhận nhiều nhất là 200 con, ông Trần Văn Quyên – Bí thư xã và Chủ tịch Hội nông dân xã và ông Trần Ngọc cùng 17 cán bộ khác của xã mỗi người được nhận 50 con gà về nuôi.
Khi bị phát hiện, ông Hoàng Kim Minh đã thừa nhận sai và khẳng định sẽ trả lại cho dân đồng thời họp rút kinh nghiệm, sửa đổi.

Trời đất! Nếu thằng dân khố rách chỉ ăn cắp một con gà cũng bị các quan nện cho chí tử có khi đi tù vài ba năm. Vậy mà quan ăn cắp chỉ “rút kinh nghiệm” thì sướng thật. Chẳng biết cái dây kinh nghiệm dài tới đâu mà cơ quan nào làm sai, quan tham chỉ cần rút cái dây khinh nghiệm là xong. Có lẽ nó dài hơn chu vi hình chữ S của nước VN nên rút hoài, rút mãi vẫn chưa hết, còn rút nữa, rút mãi mãi. Cho nên quan tham cứ việc tham. Đã có cái “lá chắn kiên cố” là sơi dây kinh nghiệm để trước mặt rồi. Sợ gì thằng dân.

Cán bộ ăn ớt, ăn cả phân đạm thì chẳng thứ gì không ăn được

Để hợp thức hóa việc “ăn tiền” của người dân, các cán bộ dưới đây lại khéo léo lập danh sách khống cùng nhiều chữ ký giả.

Để thực hiện mô hình “Cánh đồng mẫu lớn” vụ Đông năm 2013, UBND TP. Hải Phòng đã có kế hoạch hỗ trợ người dân. Với 1 sào trồng ớt, tính ra bằng tiền người dân được hưởng 500.000 đồng tiền con giống và 214.000 đồng tiền phân, lân, đạm, kali.

Tuy nhiên, khi trồng gần 439 sào ớt trên địa bàn 6 thôn (5, 6, 7, 8, 9, 10) người dân xã Việt Tiến, huyện Vĩnh Bảo, TP. Hải phòng hầu như không hay biết về kế hoạch này.

Chỉ riêng thôn 7, xã Việt Tiến đã có trên 30 nhà không trồng ớt, nhưng lại có tên trong danh sách nhận hỗ trợ trồng ớt. Nhiều gia đình còn bị khai khống tăng thêm diện tích. Điều đáng nói là trong bản danh sách toàn bộ chữ ký người nhận hỗ trợ đều là giả mạo, nhưng lại có xác nhận của lãnh đạo xã, thôn.
Bằng sự chỉ đạo khai khống số gia đình, số phân bón, cây giống tại nhiều thôn trong xã, thì các quan xã ở đây đã thu về bất chính hàng trăm triệu đồng. Thế nhưng, những người này vẫn không quên xin Nhà nước 15 triệu đồng cho… công chỉ đạo.
Quan ăn ớt, ăn luôn cả phân, vậy thì chẳng có thứ gì quan không ăn được.

Ăn chặn bò của dân

Tương tự, đầu năm nay (2015), hàng chục gia đình dân tại xã Ninh Tây (TX Ninh Hòa, Khánh Hòa) rất “kinh hoàng” trước việc họ được Nhà nước hỗ trợ 70% giá giống cây trồng, vật nuôi trong thời gian xây dựng Nông Thôn Mới. Tuy nhiên, tại một số nơi số kinh phí hỗ trợ này lại đến với gia đình các cán bộ thôn, xã thay vì đến với các người dân.

Thôn Xóm Mới (xã miền núi Ninh Tây, Thị Xã Ninh Hòa) có gần 500 gia đình dân, được ngân sách hỗ trợ kinh phí để mua 10 con bò. Mỗi con bò trị giá 15 triệu đồng, Nhà nước hỗ trợ 10 triệu, dân chỉ bỏ ra 5 triệu đồng/con.

Theo quy định, trước khi đưa bò về cho các gia đình, trưởng thôn tổ chức họp dân để lựa chọn các gia đình được nhận hỗ trợ. Nhưng ngài Trưởng thôn đã không tổ chức họp nhân dân mà tự ý, âm thầm lên danh sách. Đặc biệt, danh sách này… toàn là người nhà của cán bộ xã, thôn.

Theo người dân xã này, trong số 10 con bò được cấp phát thì có đến 7 con được cấp cho gia đình là cán bộ thôn hoặc người nhà của những vị này.

Còn vài người dân nào “may mắn” được nhận bò thì buộc phải nhận những con bò già, ốm o, bệnh tật, dị dạng. Hy vọng đổi đời của những người dân nghèo có nguy cơ tan thành mây khói và hơn thế nữa, họ có thể phải ôm lấy cục nợ đối với nhà nước nếu chẳng may những con bò “hết đát” ấy lăn đùng ra chết?
Còn ở 2 xã Khánh Trung và Cầu Bà thì hợp đồng ghi cấp lợn nái giống Yorkshire (48kg/con) nhưng thực tế dân chỉ được nhận lợn con… Người dân bắt buộc phải nhận, nếu tỏ ý từ chối, người ta đã đe dọa: Không chịu nhận thì xóa tên khỏi danh sách gia đình nghèo! Lần sau mất hết quyền lợi.

Chơi đểu thế này thì đến dân ma cô ơ giữa TP Sài Gòn cũng chịu thua các thầy. Tiếng lóng của dân giang hồ kêu là “thầy chạy.”

Muốn lập thành tích Nông Thôn Mới hành dân

Để được nhận danh hiệu xã/huyện nông thôn mớI (NTM), trước hết các địa phương phải cán đích thành công các tiêu chí về NTM.

Sự việc xảy ra tại xã Phương Phú, huyện Phụng Hiệp (Hậu Giang) đã cho thấy kỳ lạ NTM tại địa phương này, khi cán bộ yêu cầu người dân phải làm cổng rào bằng bê tông. Mỗi cái cổng xây bằng bê tông không hề rẻ, có thể lên đến gần 2 triệu đồng. Hãy nhìn cảnh tượng cổng rào chưa hoàn thiện ở nhà chị Trần Thị Mỹ Lợi (ấp Phương Bình):

Rõ ràng, căn nhà mái lá ọp ẹp phía sau càng khiến cho căn nhà đậm tính khôi hài. Đó là hai cột bê tông, một bên gắn số nhà, một bên gắn khẩu hiệu “Gia đình quyết tâm xây dựng và giữ vững xã nông thôn mới.”

Hãy thử tưởng tượng một đêm nào đó, nếu gió lớn làm nhà sập thì cổng nhà chị vẫn còn nguyên! Và, những căn nhà tranh mái lá khẳng khiu, chắp và tứ bề, hàng rào tre sơ sài mà chiếc cổng xây bằng bê tông nằm nghễu nghện trước nhà, có coi được không?

Cả nước đang chung tay thực hiện nông thôn mới. Vậy thì trong số đó có bao nhiêu gia đình dù “nhà lá” nhưng phải tuân lệnh xã xây cổng bê tông như nhà chị Lợi?

Rồi còn những hình thức hành dân bằng cổng chào, rồi những pa-nô, áp phích có thực sự là nông thôn mới hay người dân sau khi vay mượn để xây dựng cổng rào phải nai lưng ra làm để trả nợ, nghèo vẫn hoàn nghèo? Đúng là toàn những chuyện hành dân để các quan tha hồ nhận đủ thứ danh hiệu ảo, còn dân nghèo đến mạt rệp.

Người dân nông thôn còn khổ đến bao giờ!
Văn Quang

(7-1-2016)