Tại sao lại là ông Trọng?

Tại sao lại là ông Trọng?

Ông Nguyễn Phú Trọng, 72 tuổi, thuộc phe thân Bắc Kinh, đã giành được chức vụ lãnh đạo một lần nữa sau khi đánh bại Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.

Ông Nguyễn Phú Trọng, 72 tuổi, thuộc phe thân Bắc Kinh, đã giành được chức vụ lãnh đạo một lần nữa sau khi đánh bại Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.

Nguyễn Hưng Quốc

27.01.2016

Thế là cuộc tranh giành quyền lực trong giới lãnh đạo chóp bu tại Việt Nam đã kết thúc: Trương Tấn Sang, Nguyễn Sinh Hùng và Nguyễn Tấn Dũng về hưu, Nguyễn Phú Trọng được lưu nhiệm để làm Tổng Bí thư thêm một nhiệm kỳ hoặc nửa nhiệm kỳ nữa với lý do là để giữ sự “ổn định” trong guồng máy lãnh đạo đảng.

Điều này làm giới quan sát Việt Nam cũng như quốc tế khá ngạc nhiên. Từ một, hai năm gần đây, hầu như người nào cũng tiên đoán chiếc ghế tổng bí thư ấy sẽ lọt vào tay của Nguyễn Tấn Dũng, người được cho là có thế lực nhất trong Ban Chấp hành Trung ương đảng.

Không những ngạc nhiên, nhiều người còn luyến tiếc. Trên các diễn đàn mạng, số lượng những người thiên vị Nguyễn Tấn Dũng nhiều hơn hẳn những người khác. Người ta ca ngợi Nguyễn Tấn Dũng là thực tế, thực dụng, cấp tiến, thân Mỹ và Tây phương, có tính cách mạnh mẽ, do đó, có hy vọng thay đổi tình hình chính trị tại Việt Nam. Nhiều người còn vẽ lên một bức tranh xán lạn: Nguyễn Tấn Dũng sẽ hợp nhất chiếc ghế tổng bí thư với chiếc ghế chủ tịch nước để tạo nên một guồng máy lãnh đạo giống như Trung Quốc, hoặc lạc quan hơn hơn, giống hình thức tổng thống chế ở Tây phương.

Với ý nghĩ như thế, người ta đâm ra thất vọng và hụt hẫng khi biết người chiến thắng trong cuộc giành giật chiếc ghế tổng bí thư lại là Nguyễn Phú Trọng.

Xin lưu ý là từ mấy năm nay trong những trận đối đầu công khai giữa Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Phú Trọng, hầu như lúc nào Nguyễn Tấn Dũng cũng thắng. Năm 2012, trong Hội nghị thứ 6, Ban Chấp hành Trung ương đảng đã bác bỏ đề nghị kỷ luật Nguyễn Tấn Dũng của Nguyễn Phú Trọng. Năm 2013, trong Hội nghị lần thứ 7, Ban Chấp hành Trung ương lại bác bỏ đề nghị đưa Nguyễn Bá Thanh và Vương Đình Huệ vào Bộ Chính trị của Nguyễn Phú Trọng; ngược lại, hai người được bầu, Nguyễn Thiện Nhân và Nguyễn Thị Kim Ngân được cho là những người thân cận với Nguyễn Tấn Dũng.

Vậy mà, hiện nay, trong cuộc tranh chấp quan trọng và quyết định nhất đối với sự nghiệp của Nguyễn Tấn Dũng, ông lại bị Nguyễn Phú Trọng đánh bại.

Một câu hỏi không thể không được đặt ra: Tại sao Bộ Chính trị cũng như Ban Chấp hành Trung ương đảng lại chọn lựa Nguyễn Phú Trọng thay vì Nguyễn Tấn Dũng?

Ai cũng biết Nguyễn Phú Trọng là người bảo thủ, giáo điều và tuyệt đối không sắc sảo. Sự thiếu sắc sảo ấy khiến Nguyễn Phú Trọng, một mặt, sau 5 năm nắm giữ chức vụ cao nhất trong đảng, chưa bao giờ có một chính sách, hay thậm chí, một câu nói nào để lại ấn tượng sâu trong lòng quần chúng; mặt khác, bị dân chúng khinh bỉ, hoặc, nhẹ nhàng hơn, coi thường, xem là “lú”. Tính chất bảo thủ và giáo điều làm cho Nguyễn Phú Trọng, một mặt, xa rời thực tế và mù loà trước những xu thế vận động của lịch sử thế giới; mặt khác, ít nhiều ngả về phía Trung Quốc với cái ảo tưởng là cả hai đều có một lý tưởng chung: chủ nghĩa cộng sản.

Chính ba đặc điểm, bảo thủ, giáo điều và thiếu sắc sảo ấy của Nguyễn Phú Trọng làm cho dân chúng nói chung dễ có khuynh hướng ủng hộ Nguyễn Tấn Dũng. Người ta thừa biết Nguyễn Tấn Dũng tham nhũng, lợi dụng chức quyền để đưa con cái vào guồng máy cai trị cũng như làm giàu một cách bất thường. Tuy nhiên, người ta vẫn tin, với Nguyễn Tấn Dũng, đất nước còn có chút hy vọng thoát khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc. Với Nguyễn Phú Trọng thì không. Tuyệt đối không.

Vậy tại sao Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương đảng lại chọn Nguyễn Phú Trọng?

Lý do chính, theo tôi, là: Người ta sợ sự sắc sảo. Những người thông minh sắc sảo bao giờ cũng có những phản ứng và những chính sách bất khả đoán đối với những người tầm thường. Điều này giải thích tại sao trong mấy kỳ đại hội đảng vừa qua, bao giờ người ta cũng bầu những người bình bình nhàn nhạt lên chiếc ghế tổng bí thư. Hết Đỗ Mười (1991-97) đến Lê Khả Phiêu (1997-2001), Nông Đức Mạnh (2001-2011) và từ Đại hội XI đến nay là Nguyễn Phú Trọng.

Tâm lý sợ sự sắc sảo ấy gắn liền với một tâm lý khác: sợ sự thay đổi. Người ta biết chắc Nguyễn Phú Trọng không phải là một lãnh tụ tài giỏi nhưng ít nhất dưới sự lãnh đạo của ông sẽ không có gì thay đổi cả. Không thay đổi trong thể chế chính trị. Không thay đổi trong quan hệ với Trung Quốc. Và, đặc biệt, quan trọng nhất, không có gì thay đổi trong bộ máy quyền lực của đảng cũng như những quyền lợi mà các uỷ viên Ban Chấp hành Trung ương đang có.

Tâm lý này phù hợp với một trong những mục tiêu chính Ban Chấp hành Trung ương đảng nêu ra trong nhiệm kỳ tới: “giữ vững môi trường hoà bình, ổn định”. Nói đến “hoà bình”, người ta chủ yếu nhắm đến quan hệ với Trung Quốc; nói đến “ổn định”, người ta nhắm đến sinh hoạt chính trị đối nội: không có thay đổi gì mới trong cơ chế cũng như trong cấu trúc quyền lực trong nội bộ đảng.

Tâm lý sợ thay đổi ấy đi ngược hẳn lại xu hướng chung của lịch sử và niềm tin chung của mọi người. Việt Nam đang là nước yếu, yếu về cả kinh tế lẫn chính trị; điều Việt Nam cần nhất, do đó, không phải là giữ nguyên trạng mà phải thay đổi để tiến bộ. Sự quyết định của Ban Chấp hành Trung ương, khi coi sự “ổn định” là tiêu chí quan trọng nhất để chọn lựa người lãnh đạo là một quyết định hoàn toàn sai lầm. Năm ngoái, bà Phạm Chi Lan, một chuyên gia kinh tế tại Việt Nam, có một nhận xét rất hay về tình trạng Việt Nam hiện nay: “Trên thế giới chia ra gồm nước phát triển, nước đang phát triển, nước chậm phát triển nhưng Việt Nam có lẽ là mô hình đặc biệt nhất. Đó là nước… không chịu phát triển!”

Đất nước không chịu phát triển. Chỉ có quyền thế và quyền lợi của giới lãnh đạo là…phát triển vượt bậc.

DI SẢN NGUYỄN TẤN DŨNG

DI SẢN NGUYỄN TẤN DŨNG

Nguyễn Quang Duy

Ván cờ đã kết thúc Nguyễn Phú Trọng tiếp tục vai trò, Nguyễn Tấn Dũng ra đi không hẹn ngày trở lại.

Sau 20 năm trong Bộ Chính Trị và 10 năm làm Thủ Tướng ông Dũng để lại di sản như sau:

Thứ nhất, nợ quốc tế cao ngất trời. Nợ đến độ không còn ai muốn cho vay. Bà Victoria Kwakwa, Giám đốc Ngân hàng Thế giới phải đặt câu hỏi “Việt Nam sẽ lấy nguồn ở đâu để tài trợ cho chương trình phát triển đầy tham vọng trong 5 năm tới”?

Thứ hai, vay phải trả. Người Việt từ bé đến già mỗi người đã nợ quốc tế hằng ngàn Mỹ Kim và mỗi người mỗi năm phải trả cả vốn lẫn lời hằng trăm Mỹ Kim.

Thứ ba, nợ thay vì đầu tư để phát triển con người như giáo dục, y tế hay phát triển nông thôn thì được đầu tư vào các công trình to lớn không mang lại lợi ích thiết thực như nhà máy lọc dầu Dung Quất, các đập thủy điện, các cao tốc, các đại doanh nghiệp nhà nước… Hệ quả khủng hoảng toàn diện: kinh tế, xã hội, giáo dục, y tế, văn hóa…

Thứ tư, môi trường và tài nguyên khai thác bừa bãi. Tài nguyên kiệt quê môi trường bị hủy hoại.

Thứ năm, một nền kinh tế gia công mua nguyên vật liệu từ ngoại quốc về chế biến xong xuất cảng. Một đất nước dựa trên xuất cảng lao động.

Thứ sáu, một thời kỳ với dân oan bị chiếm đất cao chưa từng có.

Thứ bảy, một guồng máy cai trị đầy tham nhũng. Từ trung ương đến đến địa phương tiêu sài hoang phí, nhiều đơn vị đã công khai vỡ nợ.

Thứ tám, một guồng máy an ninh, được giáo sư Carl Thayer thuộc Học viện Quốc phòng Úc, ước tính ít nhất lên tới 6,7 triệu hay cứ sáu người thì một người làm cho an ninh. Số người chết trong tù càng ngày càng tăng.

Thứ chín, con số tù nhân chính trị cao chưa từng có với phương cách xuất cảng tù nhân trao đổi quyền lợi với Tây Phương.

Thứ mười, nói mà không làm. Biển Đông đã bị Trung cộng chiếm đóng, ngư dân mất quyền ra biển kiếm sống, hải phận, không phận thường xuyên bị xâm nhập.

Đừng lầm tưởng Nguyễn Tấn Dũng là một nhà cải cách. Ông là một nhà cai trị đã triệt để thực hiện các quyết định do Bộ Chính Trị đảng Cộng sản đưa ra. Mọi công khai tranh luận và phân hóa trong đảng thể hiện sự sai lầm do các quyết định và dẫn đến các di sản nói trên.

Việt Nam sẽ gia nhập TPP, gia nhập sân chơi quốc tế, sân chơi của các đại công ty. Đừng lầm tưởng TPP là cứu cánh của tự do dân chủ. Các quốc gia vì quyền lợi Việt Nam một nước đông lao động và lao động rẻ tiền.

Nếu thể chế không thay đổi Việt Nam sẽ mãi mãi là một khu gia công hàng hóa quốc tế. Nhập nguyên liệu người chế biến kiếm sống qua ngày.

Điều đó không có nghĩa là chúng ta quên vai trò Quốc Tế Vận, nhưng cần hiêu rõ tự do dân chủ phải do chính người Việt Nam giành lại.

Đừng mơ cách mạng Việt Nam sẽ xảy ra như Đông Âu hay Miến Điện.

Đừng mơ Nguyễn Phú Trọng và Bộ Chính Trị đảng Cộng sản Việt Nam sẽ thay đổi thái độ với Trung cộng như Bộ Chính Trị đảng Cộng sản Lào đã và đang làm.

Mỗi đất nước có 1 sắc thái riêng một hoàn cảnh riêng. Muốn Việt Nam thoát cộng thoát Tàu cần hiểu rõ và dựa vào khả năng có được của chính dân mình. Việc tới sẽ tới Việt Nam rồi cũng có tự do dân chủ.

Nguyễn Quang Duy

Melbourne, Úc Đại Lợi

Ðảng CSVN có Ban Chấp Hành mới với nhiều khuôn mặt cũ

 Ðảng CSVN có Ban Chấp Hành mới với nhiều khuôn mặt cũ
Nguoi-viet.com

Các đại biểu dự đại hội lần thứ 12 của Ðảng CSVN đã chọn xong 180/220 ứng cử viên vào Ban Chấp Hành Trung Ương (BCH TƯ) Ðảng CSVN khóa 12.

Tuy các diễn biến trước và trong đại hội lần này có vẻ gay cấn, nhiều kịch tính nhưng giờ chót, kết quả lựa chọn về nhân sự vẫn đúng như giới lãnh đạo Ðảng CSVN mong muốn: Ông Nguyễn Phú Trọng vẫn được chọn vào BCH TƯ Ðảng CSVN khóa 12. Những ứng viên được sắp đặt từ trước cho ba vị trí cao nhất trong lĩnh vực lập pháp và hành pháp là: Chủ tịch Quốc Hội, chủ tịch nhà nước, thủ tướng đều đã có tên trong danh sách BCH TƯ Ðảng CSVN khóa 12.

Ðảng CSVN có Ban Chấp Hành mới với nhiều khuôn mặt cũ – Việt Nam – Người Việt Online

Nguyễn Thanh Nghị, con trai ông Nguyễn Tấn Dũng. (Hình: VNN)

Chỉ có một “bất ngờ” đó là bốn nhân vật lẽ ra phải về hưu (Uông Chu Lưu – Phó chủ tịch Quốc Hội; Ðỗ Bá Tỵ – Thứ trưởng Quốc Phòng; Bùi Văn Nam – Thứ trưởng Công An, Huỳnh Phong Tranh – Tổng thanh tra Chính phủ) nhưng được đưa vào nhóm “đặc biệt để tái ứng cử,” chỉ có ba được chọn vào BCH TƯ nhiệm kỳ mới. Tổng thanh tra chính phủ bị loại.

Trong vài ngày tới, 180 thành viên của BCH TƯ Ðảng CSVN nhiệm kỳ mới sẽ chọn – bầu từ 16 đến 18 người vào Bộ Chính Trị. Những thành viên Bộ Chính Trị sẽ bầu tổng bí thư và lựa chọn người làm chủ tịch Quốc Hội, chủ tịch nhà nước, thủ tướng. Tuy chuyện chọn – bầu chưa diễn ra nhưng lần này, giới lãnh đạo Ðảng CSVN công khai xác nhận, ông Nguyễn Phú Trọng sẽ tiếp tục làm tổng bí thư đảng CSVN. Bà Nguyễn Kim Ngân (phó chủ tịch Quốc Hội) sẽ trở thành chủ tịch Quốc Hội. Ông Trần Ðại Quang (bộ trưởng Công An) sẽ trở thành chủ tịch nhà nước. Ông Nguyễn Xuân Phúc (phó thủ tướng) sẽ trở thành thủ tướng!

Nhìn chung, dù Ðảng CSVN đã có BCH TƯ mới nhưng những gương mặt lãnh đạo hệ thống chính trị tại Việt Nam thì không mới. Họ vốn đã là những trụ cột của một hệ thống chính trị nhấn Việt Nam vào sâu trong nơ nần, không còn nội lực, trở thành một trong những quốc gia chậm phát triển nhất ở Ðông Nam Á vì kinh tế suy thoái trầm trọng, xã hội hỗn loạn, nhân tâm ly tán.

Ngoài những nhân vật “chủ chốt” như vừa kể, BCH TƯ mới còn có sự góp mặt của nhiều ủy viên BCH TƯ Ðảng CSVN khóa trước vốn đang là trưởng hay phó của các Ban thuộc BCH TƯ Ðảng CSVN khóa trước, viên chức lãnh đạo Quốc Hội, bộ trưởng, thứ trưởng, bí thư tỉnh, chủ tịch tỉnh.

Những cá nhân lần đầu tiên trở thành ủy viên BCH TƯ Ðảng CSVN cũng không mới bởi đã được sắp đặt từ trước cho vai trò này. Chẳng hạn Nguyễn Thanh Nghị – con trai ông Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng Việt Nam – chỉ trong hai năm, từ một giảng viên trở thành hiệu phó Ðại Học Kiến Trúc Sài Gòn. Ba năm sau trở thành thứ trưởng Xây Dựng. Ba năm sau nữa trở thành phó bí thư tỉnh Kiên Giang, phó chủ tịch tỉnh Kiên Giang và năm ngoái được “bầu” làm bí thư tỉnh này.

Hoặc Nguyễn Xuân Anh – con trai ông Nguyễn Văn Chi, cựu chủ nhiệm Ủy Ban Kiểm Tra của BCH TƯ Ðảng CSVN. Từ một phóng viên của tờ Thanh Niên được chọn làm phó giám đốc Trung Tâm Xúc Tiến Ðầu Tư của Ðà Nẵng. Hai năm sau được chọn làm phó chủ tịch của một quận tại Ðà Nẵng. Kế đó được sắp đặt làm phó bí thư rồi bí thư của quận này rồi trở thành phó chủ tịch thành phố Ðà Nẵng, phó bí thư Thành Ủy. Cuối năm ngoái trở thành bí thư thành phố Ðà Nẵng.

Ðến nay, nhiều người vẫn còn tỏ ra tiếc rẻ khi ông Nguyễn Tấn Dũng thất bại trong cuộc chiến giành quyền chi phối hệ thống chính trị Việt Nam. Nhân vật này bị coi là vừa “thua” song con ông ta mới “thắng.” Có thể ông Dũng không thực hiện được tham vọng chi phối hệ thống chính trị Việt Nam nhưng con ông ta vẫn tiếp tục cùng các đối thủ-đồng chí của ông ta kiểm soát Việt Nam. (G.Ð)

15 Tổ chức chính trị & XHDS đưa ra bản tuyên bố về Đại hội 12

15 Tổ chức chính trị & XHDS đưa ra bản tuyên bố về Đại hội 12

Gia Minh, PGĐ Ban Việt ngữ RFA
2016-01-26

xhds-622

Bản tuyên bố của 15 tổ chức chính trị và xã hội dân sự độc lập tại Việt Nam nhân dịp đại hội đảng cộng sản diễn ra được chính thức đưa ra vào ngày 26 tháng giêng vừa qua.

Screen capture

Bản tuyên bố của 15 tổ chức chính trị và xã hội dân sự độc lập tại Việt Nam nhân dịp đại hội đảng cộng sản diễn ra được chính thức đưa ra vào ngày 26 tháng giêng vừa qua. Những điểm đáng chú ý qua bản tuyên bố đó là gì?

Lên tiếng

Sau một thời gian lấy ý kiến, bản tuyên bố được chốt lại vào ngày 26 tháng giêng và công khai gửi đến cho người dân Việt Nam cùng chính phủ các quốc gia dân chủ, các cơ quan nhân quyền quốc tế.

Bản tuyên bố đưa ra nhận định cho rằng đại hội đảng chỉ là sinh hoạt riêng của đảng cộng sản; thế nhưng ở những quốc gia cộng sản như ở Việt Nam thì hoạt động này lại được xem như của cả nước. Đại hội ngoài việc bầu ra người đứng đầu đảng lại chọn ra ba chức vụ điều hành đất nước là thủ tướng, chủ tịch nước và chủ tịch quốc hội. Điều này bị cho là đi ngược lại xu hướng dân chủ của nhân loại.

Linh mục Phan Văn Lợi, đại diện Hội cựu tù nhân lương tâm, một trong 15 nhóm ký tên vào tuyên bố cho biết lý do phải lên tiếng:

“ Trong tuyên bố chúng tôi nói rằng: chúng tôi vạch trần ý đồ bầu cử quốc hội khóa 14 và hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2016-2021 vào ngày 22 tháng 5 theo kiểu đảng cử, dân bầu mang tính cưỡng bức và dối trá như từ trước.
-LM Phan Văn Lợi ”

“Chúng tôi biết Đảng Cộng sản đang họp và họ sẽ bầu người của họ làm tổng bí thư. Đó là việc của họ nhưng bên cạnh đó họ lại chọn ba chức danh: thủ tướng, chủ tịch quốc hội, chủ tịch nước. Dĩ nhiên, quốc hội sau ngày đại hội đảng sẽ hợp thức hóa; nhưng đó chỉ là hình thức thôi; còn thực chất việc quyết định 3 chức danh đó vẫn nằm trong tay đảng cộng sản. Chúng tôi thấy đó là sự lạm quyề, xâm phạm quyền lợi của người dân vì 3 chức danh đó liên hệ đến việc điều hành đất nước. Đó phải là kết quả ý muốn của toàn dân, cho nên các xã  hội dân sự thấy cần phản đối đảng cộng sản trong việc chọn 3 nhân vật quan trọng này của nền chính trị đất nước.

Trong tuyên bố chúng tôi nói rằng: chúng tôi vạch trần ý đồ bầu cử quốc hội khóa 14 và hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2016-2021 vào ngày 22 tháng 5 theo kiểu đảng cử, dân bầu mang tính cưỡng bức và dối trá như từ trước.”

Ngoài nhận định như vừa nêu, bản tuyên bố cho biết sắp đến những tổ chức chính trị và xã hội dân sự độc lập tại Việt nam sẽ có những việc làm cần thiết để chấm dứt trình trạng bầu cử bị cho là mang tính giả hiệu dân chủ như lâu nay.

Cách đây 5 năm, một số người dân tại Việt Nam từng công khai phản đối bầu cử quốc hội và hội đồng nhân dân như các thanh niên ở Vinh. Tuy nhiên họ đã bị bắt, đưa ra tòa và chịu án tù.

000_Hkg10249395-622

Đại Hội Đảng Cộng Sản Khóa 12 bỏ phiếu và đếm phiếu kéo dài hơn 5 giờ đồng hồ để chọn 180 ủy viên chính thức và 20 ủy viên dự khuyết cho Ban Chấp Hành Trung Ương khóa mới, tức khóa XII, ảnh chụp hôm 26/01/2016.

Một trong những người đó là cựu tù nhân lương tâm Chu Mạnh Sơn. Sau khi có tuyên bố của các tổ chức chính trị và xã hội dân sự độc lập tại Việt Nam, anh Chu Mạnh Sơn cũng cho biết lại nguyên nhân phải lên tiếng và chấp nhận tù tội như vừa qua:

“Lý do tại sao trước đây chúng tôi kêu gọi mọi người tẩy chay bầu cử quốc hội và hội đồng nhân dân 3 cấp, vì như mọi người dân Việt Nam đều biết: tất cả mọi vị trí lãnh đạo chủ chốt của đất nước Việt Nam do đảng sắp xếp bầu cử giống như câu nói của dân gian ‘khoai đã sắp vào giỏ’. Như thế người dân Việt nam cầm lá phiếu bầu cử không có giá trị. Người dân không được bầu lên những người lãnh đạo đất nước mình, không được tự do lựa chọn những người đứng ra lãnh đạo. Chính vì thế mà lá phiếu của người dân bị mang tính chất lừa bịp và mang tính chất không trung thực. Do đó, chúng tôi phản đối và kêu gọi mọi người phản đối, tẩy chay và vạch mặt việc bầu cử giả dối.”

Ý thức của người dân

Theo linh mục Phan Văn Lợi, hiện nay nhiều tầng lớp người dân tại Việt Nam thấy được tình hình thực tế và ý thức của họ về việc bầu chọn người đại diện cũng nâng cao hơn nhiều. Ông có nhận định:

“Chúng ta thấy trong mấy năm qua tiếng nói của người dân ngày càng nhiều hơn, có nhiều tầng lớp hơn, có tổ chức hơn và với nhiều hình thức hơn như viết blog, ra những kháng thư, tuyên bố đưa lên mạng với chữ ký công khai; hoặc xuống đường đến các cơ quan nhà nước để nói lên ý kiến hay sự phản kháng. Từ nông dân, công nhân và nay cả giới luật sư; sự phản kháng ngày càng rộng khắp. Nên cuộc bầu cử tới đây là dịp để người dân biểu lộ sự phản kháng một cách mạnh mẽ hơn, không thể để áp đặt một quốc hội ‘gia nô’ lên đầu cổ.”

Khả năng trấn áp & ứng phó

Hiện nay nhiều tiếng nói đối lập tại Việt Nam vẫn còn bị trấn áp. Những người lên tiếng đấu tranh như linh mục Phan Văn Lợi hay anh Chu Mạnh Sơn đều cho rằng sắp tới đây tình hình đấu tranh sẽ vẫn tiếp diễn và thậm chí có khi nặng nề hơn.

“ Bản thân tôi sẽ lên tiếng kêu gọi thế giới quan tâm đến tình trạng nhân quyền, quan tâm đến những người bất đồng chính kiến tại Việt Nam qua truyền thông.
-Chu Mạnh Sơn”

Linh mục Phan Văn Lợi xác định:

“Dĩ nhiên nhà cầm quyền cộng sản tiếp tục cuộc trấn áp của họ, và chúng tôi lo ngại vì nghe tin ông Trần Đại Quang sẽ lên làm chủ tịch nước. Ông ta sẽ giữ một chức cao hơn chức bộ trưởng công an trước đây. Khi làm bộ trưởng công an ông ta đã đàn áp rất mạnh mẽ rồi, nay lên làm chủ tịch nước có thể ông có quyền lực hơn để trấn áp.

Nhưng sự trấn áp là chuyện của họ, chúng tôi thấy sự phản kháng của toàn dân ngày càng dâng cao. Bởi vì bây giờ không chỉ có những nhà đấu tranh mà thôi mà giới nông dân, công nhân, sinh viên học sinh… Chúng tôi sẽ phản đối và cuộc phản đối sắp tới là của toàn dân. Phản đối bằng cách nào chúng tôi sẽ bàn thảo để làm sao cuộc bầu cử đó không còn như mong muốn của đảng cộng sản nữa.”

Tuy nhiên theo cựu tù nhân lương tâm Chu Mạnh Sơn thì với những tương quan thay đổi như hiện nay, một số cách thức sẽ được sử dụng nhằm giúp cho việc lên tiếng đấu  tranh được hiệu quả hơn:

“Bản thân tôi sẽ lên tiếng kêu gọi thế giới quan tâm đến tình trạng nhân quyền, quan tâm đến những người bất đồng chính kiến tại Việt Nam qua truyền thông. Và mọi người cần đoàn kết lên tiếng một cách mạnh mẽ, không phải riêng lẻ.Tất cả người dân đồng loạt lên tiếng như vậy mới có sức mạnh.”

Các nhóm xã hội dân sự độc lập và tổ chức chính trị đối kháng ngày càng xuất hiện nhiều ở Việt Nam. Họ đưa ra tôn chỉ giúp người dân đòi hỏi những quyền căn bản của họ qua đấu tranh hợp hiến, hợp pháp; dựa vào những cam kết của chính quyền với cộng đồng nhân loại.

Trộm đột nhập biệt thự cắt cổ hai người ở Tiền Giang

Trộm đột nhập biệt thự cắt cổ hai người ở Tiền Giang
Nguoi-viet.com

TIỀN GIANG (NV) Vụ án 2 người bị cắt cổ khi đang ngủ trong ngôi biệt thự kiên cố đã gây rúng động tại thị xã Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang trong những ngày qua.

Truyền thông Việt Nam dẫn tin, ngày 25 tháng 1, ông Phan Văn Trảng, phó giám đốc công an tỉnh Tiền Giang cho biết, các cơ quan chức năng khám nghiệm hiện trường vụ 2 người bị cắt cổ trong căn biệt thự của cơ sở chế biến cà phê Hữu Khánh, ở phường 2, thị xã Cai Lậy cho thấy đây có thể là vụ giết người, cướp tài sản.


Căn biệt thự nơi xảy ra vụ án mạng. (Hình: Người Lao Ðộng)

Qua việc xem lại camera tại biệt thự, vào lúc 1 giờ 45 phút sáng 24 tháng 1, một thanh niên cao khoảng 1.8 mét bịt khẩu trang, mang giày kín, găng tay trông rất chuyên nghiệp đột nhập vào phòng ông Lương Văn Ðấu (66 tuổi) và vợ là bà Nguyễn Thị Năm (62 tuổi) dùng dao đâm rồi cắt cổ cả 2 người ngay trong phòng ngủ ở lầu 2. Hiện trường cũng có dấu hiệu bị lục soát. Két sắt bị phá không thành, tủ bị cạy và có thể đã mất một lượng tiền chưa xác định.

Tin Người Lao Ðộng cho biết, sáng 24 tháng 1, một người làm công đến căn biệt thự trên để dọn dẹp như mọi ngày. Khi đến nơi, ông này thấy cổng ngoài khóa nhưng cửa biệt thự mở, liền lên lầu 2 kiểm tra thì hoảng hốt khi phát hiện cả cha và mẹ của ông ông Lương Văn Triêm, chủ cơ sở chế biến cà phê Hữu Khánh đã chết trên giường nên vội trình báo với công an địa phương.

Trong căn biệt thự trên, ngoài 2 nạn nhân còn có con trai của ông Triêm là cháu Lương Hữu Khánh (15 tuổi). Khánh ngủ ở phòng riêng, cửa khóa nên có thể nhờ vậy mà thoát chết. Ðến sáng, khi người làm công tới căn biệt thự này thì Khánh vẫn chưa dậy.

Theo mô tả của phóng viên Người Lao Ðộng, căn biệt thự này được xây trong khuôn viên rộng cả ngàn mét vuông, xung quanh có tường cao hơn 2 mét, phía trước xây cổng rất kiên cố. Hai bên biệt thự trồng nhiều cây kiểng quý giá có dấu hiệu bị xáo trộn.

Người dân ở khu vực này cho biết trong đêm xảy ra án mạng, họ không nghe thấy dấu hiệu gì lạ ở căn biệt thự. Trong khi đó, vợ chồng ông Triêm đi Sài Gòn nên thoát nạn. (Tr.N)

 

Đại hội Đảng và tính chính danh cầm quyền

Đại hội Đảng và tính chính danh cầm quyền
Võ Tấn Huân Gửi tới BBC Tiếng Việt từ Canada

• BBC

Reuters
Sau hơn 70 năm cách mạng tranh đấu giành lại quyền làm chủ của người dân, Việt Nam đang đứng trước thách thức để cụ thể hóa quyền này vào trong cuộc sống thường nhật.
Việt Nam hiện đang có gần 60 phần trăm dân số trong độ tuổi dưới 35. Đội ngũ nhân công trẻ và năng động, cùng với nguồn đầu tư nước ngoài dồi dào, là những động lực để Việt Nam phát triển và vươn xa.

Tuy nhiên, bước vào năm 2016 – hơn bảy thập niên sau cuộc cách mạng – tương lai Việt Nam do Đảng Cộng sản tự phong quyền lãnh đạo, vẫn còn nhiều bấp bênh.
Giữa lúc đại hội lần thứ 12 của Đảng Cộng sản Việt Nam diễn ra, điểm gây nhiều chú ý nhất trong dư luận không phải là chủ trương, chính sách, hay tầm nhìn cho quốc gia mà là ai sẽ giữ chức vụ này, ghế kia.

Thiếu tính chính danh

Hơn một nghìn năm trăm đại biểu đại diện cho một thành phần thiểu số cộng sản trong xã hội chỉ đặt trọng tâm làm thế nào để tiếp tục độc quyền nhà nước và tiếm quyền của hơn 90 chục triệu dân Việt Nam.
Những phát biểu “đi lên chủ nghĩa xã hội của nước ta” vẫn là những câu nói sáo rỗng, cũ kỹ, không mang tính thực chất lẫn thực tế. Dù bất kỳ nhân vật cộng sản nào lên nằm quyền thì chế độ hiện hành của đất nước vẫn không chính danh.

Từ lâu nay, giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam luôn đề cao quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân. Điều này đồng nghĩa với việc nhân dân làm chủ đất nước là yếu tố trung tâm trong cơ chế quyền lực của quốc gia. Cụ thể nhân dân làm chủ là quyền được ứng cử, bầu cử, phúc quyết hiến pháp và các vấn đề hệ trọng khác, cũng như quyền được thay đổi chính phủ và quyền làm chủ chính đáng mảnh đất của mình.

Tuy nhiên, qua các đại hội của Đảng Cộng sản Việt Nam cũng như lần Đại hội 12 này và các cuộc bầu cử quốc hội suốt mấy thập niên qua, đã cho thấy rõ người dân không có quyền bầu ra các lãnh đạo quốc gia.

Đảng Cộng sản Việt Nam đã tự đặt mình lên trên nguyện vọng và quyền của nhân dân, tự chọn nhân sự cho đất nước mà không có đối lập – tương tự như việc cầm quyền mà không qua bầu cử.


AFP
Các cuộc đại hội của Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ mang màu sắc của một đảng chính trị hơn là đại diện cho tương lai của đất nước.

Người dân không có tiếng nói trong quá trình xây dựng và phát triển đất nước cũng như bầu chọn những người chính trực để lãnh đạo đất nước. Các cuộc bầu cử quốc hội với những kết quả gần một trăm phần trăm thì hầu như ai cũng rõ đó chỉ đậm tính phô diễn hình thức.
Thắng cuộc mà không thắng cử là vẫn chưa đủ để hợp thức hóa tính chính danh cầm quyền.
Cầm quyền không chính danh hiển nhiên không đúng với pháp lý, không phù hợp với tinh thần nhà nước pháp quyền – bất kể đó là nhà nước pháp quyền theo chủ nghĩa hay tư tưởng nào.

Về phương diện chính trị và quốc gia, việc này không thể chấp nhận nếu không muốn nói đây là tội ác đối với lương tâm lãnh đạo và đối với đồng bào của chính mình.
Hậu quả của việc nhân dân không có quyền làm chủ đã dẫn đến việc chính phủ không chính danh.

Danh xưng của chế độ chỉ là tên gọi. Tính chính danh cầm quyền mới thực chất thể hiện sự tôn trọng quyền của người dân trong một xã hội đa dạng, và thực tâm của lãnh đạo chính trực để xây dựng đất nước với một nền tảng vững chắc.
Bắt đầu từ pháp luật chuẩn mực

Quyền lực của chế độ nếu không được nhân dân chuẩn thuận trao quyền – cơ bản nhất là bản quy ước xã hội, tức bản hiến pháp dân chủ – thì dù nhà nước cộng hòa với tư tưởng hay chủ nghĩa gì thì cũng không chính danh.

Pháp luật không chuẩn mực, tùy tiện như Việt Nam hiện nay không chỉ là môi trường thuận lợi cho các phe nhóm lợi ích, tham nhũng và lũng đoạn xã hội mà trên tất cả, đó là lá chắn để phục vụ cho một đảng chính trị tiếm quyền của nhân dân và độc quyền nhà nước. Hiến pháp hiện hành chỉ là công cụ phụ vụ cho một đảng chính trị.

Nguy hại hơn hết, pháp luật không chuẩn mực tiếp tục cản trở quốc gia hướng tới xã hội công bằng và thịnh vượng. Và hơn nữa, nó để lại biết bao hậu quả tai ương cho tương lai đất nước mà các thế hệ sau phải gánh chịu.


AFP

Dù theo tư tưởng hay chủ nghĩa nào thì cũng cần điều hành xã hội bằng pháp luật, và việc này cần phải cụ thể hóa bắt đầu từ nền tảng cơ bản của hiến pháp thay vì chỉ phát biểu chung chung trong các diễn văn hình thức hoặc bên trong nội bộ của một đảng. Lãnh đạo đất nước nói quanh co, né tránh pháp luật chuẩn mực là ngụy biện, không chính trực.
Pháp luật chuẩn mực – bắt đầu từ bản hiến pháp của toàn dân – là cơ bản của pháp luật quốc gia, là đòi hỏi của xã hội công bằng, là điều kiện cho cơ chế nhà nước minh bạch, và là nhu cầu để Việt Nam phát triển toàn diện.

Nền tảng hiến pháp đặc thù với bản sắc dân tộc bao gồm nhiều thành phần trong xã hội sẽ là động lực để Việt Nam phát triển, hội nhập, tạo cơ hội bình đẳng cho tất cả mọi người, mở đường cho Việt Nam cất cánh và trường tồn.

Việc bầu chọn lãnh đạo của riêng một đảng chính trị nào đó là chuyện nội bộ không thể đánh đồng với việc bầu chọn lãnh đạo quốc gia và nhân sự cho đất nước. Quyền làm chủ của nhân dân đối với việc bầu chọn lãnh đạo quốc gia là yếu tố quan trọng để tạo tính chính cầm quyền.

Chấm dứt lũng đoạn quyền làm chủ của nhân dân để họ tham gia và có tiếng nói chính trị cũng sẽ giúp ổn định xã hội và ổn định chính trị để đất nước phát triển bền vững. Đây là trách nhiệm của những người cầm quyền. Đây đồng thời cũng là nguyên tắc quốc gia.
Phải chăng phối hợp từng bước chuyển đổi để đảm bảo tất cả quyền lực nhà nước thực sự thuộc về nhân dân và tạo tính chính danh cầm quyền là mục tiêu để Việt Nam xây dựng sự ổn định lâu dài cho đất nước?

Bài thể hiện quan điểm và văn phong riêng của người viết, Trưởng ban Thường vụ TW của Đảng Dân chủ Việt Nam tại Canada, hưởng ứng chuyên mục ‘Viết về Đại hội Đảng CSVN lần thứ 12’ của BBC Tiếng Việt.

Mặc kệ Đại hộị đảng

Mặc kệ Đại hộị đảng

Phạm Thanh Nghiên
2016-01-26

000_Hkg10248026-622.jpg

Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 12 hôm khai mạc 21/1 tại Hà Nội.

AFP

Đại hội đảng cộng sản lần thứ 12, và cái lạnh cắt da cắt thịt của miền Bắc, đặc biệt là ở vùng cao có lẽ là hai trong nhiều mối bận tâm của người Việt gần đây.

Cuộc sống vẫn không được cải thiện

Bản chất của cụm từ “đại hội đảng”, xét một cách thẳng thắn chỉ là cuộc sắp xếp nội bộ của những chóp bu cộng sản nhằm tự ý định đoạt số phận của toàn dân Việt Nam. Xin trích một đoạn viết của tác giả Tiến Văn trong chuyên mục “Nói với người cộng sản”được đọc trên đài phát thanh Đáp Lời Sông Núi hôm 17/1/2016 để minh họa cho nền chính trị thực chất tại Việt Nam suốt thời kỳ cộng sản nắm quyền.

“…để che giấu, giảm bớt sự lộ liễu cho sự tự ý tiếm quyền lãnh đạo đất nước, đảng cộng sản Việt Nam đã dùng nhiều thủ thuật khác nhau để che mắt, đánh lạc hướng nhằm tránh sự bức xúc, phẫn nộ của dư luận. Một trong những thủ thuật căn bản đó là các cuộc bầu cử Quốc hội có bản chất trá hình thường kì được tổ chức không lâu sau mỗi kì Đại hội đảng cộng sản. Các cuộc bầu cử đó gọi là trá hình vì tất cả mọi ứng cử viên đều do đảng cộng sản ấn định và tất cả các Ủy viên trung ương mới đắc cử trong Đại hội đảng sẽ chắc chắn 100% được đắc cử vào “Quốc hội”. Và 3 vị trí cao nhất đứng đầu Quốc hội, Chính phủ và Nhà nước do cái “Quốc hội” đó bầu ra cũng sẽ chắc chắn thuộc về 3 Ủy viên Bộ Chính trị của đảng cộng sản – những kẻ đã chiến thắng trong những cuộc bầu bán, tranh giật quyền lực trong kỳ Đại hội đảng diễn ra trước khi bầu “Quốc hội”.

Với thủ đoạn cơ bản đó, đảng cộng sản Việt Nam luôn tự rêu rao rằng bộ máy lãnh đạo đất nước đã được toàn dân tín nhiệm và bầu chọn với tỉ lệ số phiếu tán thành rất cao, thường xấp xỉ 100%.

Như vậy, thực chất rút lại, hệ thống lãnh đạo của Việt Nam chúng ta hoàn toàn chỉ do một nhóm người rất nhỏ xoay quanh cái gọi là Bộ Chính trị của đảng cộng sản Việt Nam tự ý quyết định.” (Hết trích).

Đã xuất hiện nhiều ý kiến, nhiều lời bình luận trên các trang mạng về đại hội 12. Có ý kiến ủng hộ Nguyễn Tấn Dũng lên làm tổng bí thư (dù không người dân VN nào được quyền bầu) với hy vọng ông này sẽ đưa đất nước thoát khỏi sự lệ thuộc vào Trung cộng. Và dự đoán (hoặc mong muốn) ông Dũng sẽ mạnh dạn giải tán đảng cộng sản như Mikhail Gorbachev từng làm ở Liên Xô hồi 1991. Nhưng đại đa số cho rằng, dù ông nào trong cái nôi cộng sản ấy lên thì vẫn thế mà thôi, dân vẫn khổ và đất nước vẫn lụn bại. Chỉ có con đường duy nhất là thay đổi thể chế mới đưa đất nước thoát khỏi diệt vong.

Cho nên, việc quan tâm hay không quan tâm đến đại hội 12 cũng không làm thay đổi, hay nói rõ hơn là cuộc sống vẫn không được cải thiện.

Trong khi những kẻ tự cho mình quyền định đoạt số phận của hơn 90 triệu đồng bào còn mải đấu đá, đóng kịch với nhau trong cái hội trường rực màu đỏ máu thì ở nhiều nơi trên vùng cao, các trẻ em vẫn cởi truồng dưới cái lạnh âm độ C.

tre-em-400

Trẻ em vùng cao. Courtesy photo.

Trẻ em, những “mầm non của đảng”, “tương lai của đất nước” theo cách gọi của người cộng sản đã, đang và có thể sẽ vẫn là nạn nhân phải chịu đựng nhiều nhất những hậu quả mang tính hệ thống. Tất nhiên, tình cảnh các em bé Việt Nam dưới thời đại Hồ Chí Minh trần truồng chịu rét, ăn cơm độn, đu dây vượt suối đi học, tiêm vacxin bị chết, thất học, bị bạo hành cả trong gia đình, trường học lẫn xã hội, là nạn nhân của tệ buôn bán trẻ em v.v … không còn là chuyện hy hữu. Nó đã trở nên phổ biến và được xã hội coi là “chuyện thường ngày ở huyện”. Chỉ có điều, báo chí không được và không muốn phản ảnh một cách trung thực và đầy đủ mà thôi. Còn các quan phụ mẫu (kiêm đầy tớ của dân) thì đương nhiên ngậm miệng ăn tiền. Thậm chí, chính bọn họ là nguyên do gây ra những tệ trạng xã hội và là thủ phạm gây tổn thất lớn nhất cho trẻ nhỏ.

Chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc Đại hội đảng, cũng là những ngày giáp Tết. Trên ti- vi, đài báo, các phương tiện truyền thông đại chúng “lề đảng” sẽ nhan nhản những hình ảnh ông to bà lớn đi phát quà cho người nghèo. Ông bà nào khéo diễn sẽ mạo hiểm bế một đứa trẻ nghèo, mặt mũi bẩn thỉu lấm lem rồi nở một nụ cười tươi rói trong lúc nín thở (vì đứa trẻ hôi hám quá) để lấy điểm trước ống kính máy quay. Các bé được túi quà rồi nghèo vẫn hoàn nghèo, nhưng các ông bà lớn sẽ được lợi rất nhiều từ những màn diễn như thế.

Dẫu biết rằng tham nhũng là bản chất của độc tài, nhưng vẫn ước. Ước một điều không bao giờ xảy ra. Đó là: Giá chúng nó bớt tham nhũng đi thì trẻ em không còn phải cởi truồng chịu rét.

Còn bây giờ thì, mặc kệ đại hội đảng, các em vẫn cởi truồng.

 

Đất nước tiếp tục bị dìm trong độc tài, tụt hậu, tham nhũng, thối nát và đứng trước nguy cơ lệ thuộc!

Đất nước tiếp tục bị dìm trong độc tài, tụt hậu, tham nhũng, thối nát và đứng trước nguy cơ lệ thuộc!

Âu Dương Thệ (Danlambao) – Sáng ngày 21.1.16 Nguyễn Phú Trọng, Tổng bí thư đương nhiệm, đã trình bày suốt gần một giờ trước trên 1500 đại biểu tham dự Đại hội 12 bản tóm lược Báo cáo chính trị-kinh tế 5 năm vừa qua của Khóa 11 (2011-16) và mục tiêu cũng như kế hoạch cho Khóa 12 (2016-20). Trong toàn bộ Báo cáo dài 13 trang, ông Trọng đã vạch ra một sợi chỉ đỏ không ai có thể lầm lẫn được, đó là ĐCS vẫn muốn giữ độc quyền toàn diện trong mọi lãnh vực và chủ nghĩa Marx-Lenin vẫn là kim chỉ nam của ĐCSVN. Nghĩa là sau hơn một phần tư thế kỉ Liên xô và các nước CS Đông Âu đã chầu trời và luồng gió mát Dân chủ đa nguyên đang tràn vươn tới nhiều nước trên thế giới, nhưng Nguyễn Phú Trọng vẫn ngủ mê, nuôi giấc mơ muốn tiếp tục duy trì chế độ độc tài toàn trị lên đầu lên cổ trên 90 triệu nhân dân VN. Dù ngay cả ông đã thừa nhận là, không biết bao giờ mới thực hiện được chế độ Xã hội chủ nghĩa ở VN!

Chúng ta đang sống trong một bối cảnh thế giới đang thay đổi toàn diện từ chính trị, kinh tế tới khoa học và kĩ thuật vào đầu Thế kỉ 21. Nhân loại đang bước vào kỉ nguyên toàn cầu hóa và cách mạng truyền thông điện tử, nhưng Nguyễn Phú Trọng lại cố lôi kéo đất nước phải lùi lại thời kì tiền bán Thế kỉ 20, như Ủy viên Trung ương kiêm Bộ trưởng kế hoạch-đầu tư Bùi Quang Vinh vừa cảnh báo nghiêm khắc ngay trước Đại hội 12:

“70 năm qua, cơ cấu tổ chức, phương thức hoạt động của bộ máy Đảng, Nhà nước, đoàn thể các cấp trong hệ thống chính trị gần như không thay đổi.” (BBC 22.1.16)

Nhưng tình hình và điều kiện hoàn toàn mới của thế giới vào đầu Thế kỉ 21 đối nghịch triệt để với những tư duy cực kì giáo điều bảo thủ của ông Trọng. Chính vì thế Nguyễn Phú Trọng và phe cánh đã phải nặn óc vận dụng những lí luận sai trái và ngụy biện, bằng cách dựng lên các định đề và học thuyết kiểu như rắn độc có thể ngủ chung với rồng, hổ sống chung được với heo… để ru ngủ nhân dân và đánh lừa thế giới!

Khi sinh thời chính tướng Võ Nguyên Giáp, một đại thần khai sáng chế độ, vào những năm cuối đời và sau khi Liên xô tan rã một thập niên đã thức tỉnh đưa ra lời cảnh báo đanh thép “Cái thời đại dựa vào sách vở để tranh luận cương lĩnh Chủ nghĩa xã hội đã qua rồi”:

“Chủ nghĩa xã hội ở ngay trong thực tiễn… Không nên chỉ dựa vào kinh nghiệm để bàn về Chủ nghĩa xã hội…Cái thời đại dựa vào sách vở để tranh luận cương lĩnh Chủ nghĩa xã hội đã qua rồi. Ngày nay tất cả đều do thực tiễn…, lí luận được thực tiễn cung cấp sức sống, được thực tiễn sửa đổi và thực tiễn kiểm nghiệm.”(Võ Nguyên Giáp, “Thấm nhuần hơn nữa quan điểm thực tiễn, phát triển sáng tạo lí luận, đưa đất nước tiến lên nhanh hơn, vững vàng hơn”, Tạp chí Cộng sản số 15, 5.2002, tr. 13)

Nhưng 15 năm sau Nguyễn Phú Trọng đã không biết nghe lời cảnh báo đúng đắn của tướng Giáp! Hãy nhìn vào kết quả thực tiễn hơn 70 năm thực hành Chủ nghĩa xã hội Marx-Lenin đất nước phất lên hay đang tụt hậu, nhân dân được hưởng dân chủ hay vẫn phải chịu ách độc tài, độc lập vững vàng hay đang đứng trước nguy cơ lệ thuộc phương Bắc?

Những định đề chính trị, kinh tế, giáo dục, văn hóa… theo chiều hướng giáo điều và ước muốn chủ quan trong Báo cáo của Nguyễn Phú Trọng đã bị thực tiễn bác bỏ, đã rơi vào sọt rác, hoặc chứa đựng đầy mâu thuẫn như nước với lửa, trắng với đen! Thay vì thành thực nghiêm túc học hỏi những điều mới, cơ hội tốt; nhưng ông Trọng lại dùng quyền lực của người cầm đầu chế độ toàn trị tìm cách ngụy biện, trí trá vẫn đề cao một ý thức hệ đã sai lầm và cổ vũ độc tài bạo lực để bảo vệ quyền lợi cá nhân và phe nhóm. Chính thái độ này đã tự minh chứng tư cách rất xấu và đạo đức rất tồi của những người cầm quyền, đứng đầu là Nguyễn Phú Trọng!

Trong Báo cáo trước Đại hội 12, Nguyễn Phú Trọng đã lập lại “con đường đi lên chủ nghĩa xã hội của nước ta là phù hợp với thực tiễn của Việt Nam và xu thế phát triển của lịch sử”, và “vận dụng sáng tạo, phát triển, chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh”. Đây là một định đề, một khẳng định cực kì chủ quan và sai trái đã bị thực tế phủ nhận, như tại Liên xô cũ và Đông Âu. Từ định đề tư tưởng và ý thức hệ sai lầm này ông Trọng đòi duy trì tiếp tục toàn bộ hệ thống xã hội theo mô hình đảng trị, trong kinh tế “Kinh tế thị trường định hướng Xã hội chủ nghĩa”, trong pháp luật “pháp quyền Xã hội chủ nghĩa”, quân đội và công an phải trung thành tuyệt đối với đảng… Thế rồi Nguyễn Phú Trọng phóng tay kết luận bản Báo cáo bằng một câu để ru ngủ 1500 đại biểu: “Chúng ta nhất định thành công trên con đường đi lên chủ nghĩa xã hội”! 

Định đề cực kì sai trái khác của Nguyễn Phú Trọng khi ông khẳng định, phải “bảo vệ Đảng“, “bảo vệ chế độ Xã hội chủ nghĩa” thì mới bảo vệ được độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ. Khi diễn tả ý này Nguyễn Phú Trọng cố dùng lối lí luận ngụy biện hạ cấp theo kiểu “ta với mình tuy hai mà một“. Trong bản Báo cáo, ông Trọng -tự coi là nhà lí luận uyên bác- đã đưa ra một khẳng định cố tình chắp vá lối tam đoạn luận ngụy tạo, trong đó các vế hoàn toàn không ăn khớp với nhau: “Bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân, chế độ Xã hội chủ nghĩa luôn luôn gắn bó chặt chẽ, mật thiết với nhau.

Trong khoa học chính trị hiện đại thì độc lập, chủ quyền, thống nhất của một nước thuộc bình diện toàn dân, toàn quốc, chứ không tùy thuộc hay là sở hữu riêng của một nhóm hay đảng nào. Một chính đảng và ý thức hệ của nó chỉ liên hệ tới đảng này và các đảng viên của nó. Nó không có quyền tự đặt cho mình là “quốc đảng” và bắt toàn dân phải theo! Một đảng ra đời, tồn tại hay mất đi qua thời gian, nhưng dân tộc đó vẫn trường tồn, giữ được độc lập, chủ quyền và thống nhất… và vẫn vươn lên. Ngày nay đó là trường hợp của hầu hết các nước trên thế giới, từ các quốc gia trong khu vực như Nhật, Đại hàn, Nam dương, Ấn độ, hay trên thế giới như Hoa kì, Gia nã đại và EU… Tại đó các chính đảng với các ý thức hệ khác nhau và các chính sách khác nhau đã thay nhau cầm quyền, tùy theo quyết định của nhân dân trong các cuộc bầu cử tự do dân chủ!

Cả trong lãnh vực kinh tế, xương sống của một nước, Nguyễn Phú Trọng cũng đưa ra một định đề cực kì mâu thuẫn. Một mặt ông đưa ra mục tiêu rất cao, “phát triển nhanh, bền vững, phấn đấu sớm đưa nước ta trở thành một nước công nghiệp theo hướng hiện đại“. Ông còn hô hào “vận hành đầy đủ, đồng bộ, hiệu quả theo qui luật Kinh tế thị trường” và “tạo môi trường cạnh tranh bình đẳng, minh bạch và lành mạnh“. Nhưng đồng thời Nguyễn Phú Trọng vẫn đòi phải gò bó nền kinh tế của VN trong khuôn khổ Kinh tế thị trường định hướng Xã hội chủ nghĩa và ông đưa ra định nghĩa cực kì ngụy biện và đầy mâu thuẫn, đó là:

Nền kinh tế vận hành đầy đủ, đồng bộ theo các quy luật của kinh tế thị trường, đồng thời bảo đảm định hướng xã hội chủ nghĩa phù hợp với từng giai đoạn phát triển của đất nước. Đó là nền kinh tế thị trường hiện đại và hội nhập quốc tế; có sự quản lý của Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa, do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo.” Và “Nhiều thành phần kinh tế, trong đó Kinh tế Nhà nước giữ vai trò chủ đạo.” Rõ ràng ông Trọng đang cố dựng lên một truyền thuyết, rắn độc ngủ chung với rồng và hổ sống chung với heo!

Như vậy các tập đoàn và tổng công ti nhà nước vẫn giữ vai trò chủ đạo và được độc quyền cũng như ưu tiên trong vay tiền của Ngân hàng Nhà nước, tiếp nhận độc quyền mỗi năm nhiều tỉ Mĩ kim từ nguồn vay các nước ngoài (ODA), tự do sử dụng mặt bằng và xây dựng các cơ sở từ ngân sách nhà nước… Như thế làm sao lại bảo là “cạnh tranh bình đẳng, minh bạch và lành mạnh” được?! Suốt mấy chục năm nay tư doanh luôn luôn bị bạc đãi, thiệt thòi. Không những thế, mỗi khi có tranh chấp đất đai, nhà cửa thì bọn quan tham cấu kết với công an đàn áp dân lành; nếu phải ra tòa án thì các thẩm phán (đảng viên) lại xử theo “pháp chế Xã hội chủ nghĩa” rất tùy tiện!

Như thế thật là rõ, định đề phát triển kinh tế trong Báo cáo của Nguyễn Phú Trọng cực kì mâu thuẫn; duy trì “Kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo“, tức là cố tình thủ tiêu “cạnh tranh bình đẳng, minh bạch và lành mạnh” của một nền Kinh tế thị trường thực sự! Ông Trọng thừa nhận rằng, thời gian tới phải giải quyết nợ công ngày càng cao chống chất, trong đó các tập đoàn và tổng công ti nhà nước chiếm phần nợ lớn nhất. Chính nó từ nhiều năm nay, nhất là thời Nguyễn Tấn Dũng làm Thủ tướng, đang trở thành ổ tham nhũng của bọn tham quan. Duy trì Kinh tế nhà nước làm chủ đạo là duy trì những cách làm ăn bất công, cổ vũ cho nạn tham nhũng, làm cho kinh tế tư nhân không thể đi lên. Như vậy thì làm sao có thể làm cho kinh tế phát triển, đất nước giầu mạnh, làm sao chống được tham nhũng?

Chính định đề phát triển kinh tế mà Nguyễn Phú Trọng đã trình bày trong Báo cáo tại Đại hội 12 chứa đầy những mâu thuẫn và sai trái, mơ ra biển lớn mà lại chỉ loay hoay bằng chiếc thuyền thúng và người lái lại chẳng biết coi địa bàn, cho nên sau hơn 40 năm thống nhất nhưng VN vẫn tụt hậu so ngay với các nước trong khu vực. Tuy thế, Nguyễn Phú Trọng vẫn ngang ngược chống lại đổi mới toàn diện cả kinh tế và chính trị. Vì thế ông vẫn đội lên đầu chủ nghĩa Marx-Lenin, giữ chế độ độc đảng, kinh tế nhà nước làm chủ đạo, biến quân đội và công an thành công cụ đàn áp nhân dân để bảo vệ chế độ toàn trị!

Kinh tế suy yếu, nhân dân nghèo đói, giáo dục lạc hậu và chính quyền thối nát, chia rẽ là cửa mở mời các thế lực đế quốc can thiệp và thôn tính. Chính vì thế trong khi Đại hội 12 đang họp thì Bắc kinh đưa giàn khoan HD 981 trở lại biển Đông, lập phi trường quân sự trên các đảo chiếm đóng của VN, cho phi cơ xâm phạm không phận VN và bắn phá các tầu đánh cá và giết hại ngư dân VN!

***

Một chính trị gia chỉ có khả năng làm thủ lãnh một đảng, hay có thể trở thành một chính khách quốc gia có uy tín, điều này tùy thuộc ở tầm nhìn, tiêu chuẩn giá trị và ý chí của họ, chứ không tùy thuộc ở tham vọng và ước muốn chủ quan của họ. Nếu họ chỉ lợi dụng quyền lực để thu vén cho gia đình và phe nhóm thì họ chỉ là người lo xôi thịt, như trường hợp Nguyễn Tấn Dũng. Nếu họ chỉ biết đội lên đầu chủ nghĩa không tưởng và sẵn sàng sử dụng cả bạo lực để bảo vệ cho phe đảng, bất kể những giá trị chính đáng và cao đẹp khác, cùng lắm họ chỉ là thủ lãnh của một đảng độc tài bảo thủ, đây là trường hợp của Nguyễn Phú Trọng.

Muốn trở thành một chính khách quốc gia, lãnh tụ của dân tộc thì chính trị gia đó phải có tầm nhìn sâu và rộng, có tâm và trí, có lí có tình, dứt khoát phải đặt và thực hành đúng tiêu chuẩn giá trị đảng dưới dân trên, quyền lợi của dân tộc và đất nước cao hơn sự tồn tại của đảng, nhân dân hạnh phúc thì đảng mới vui…

Đảng CSVN với trên 4,5 triệu đảng viên đang đứng trước một chọn lựa quan trọng, nhưng rất khó khăn về nhân sự cấp cao tương lai. Liệu đảng này có còn tư cách tồn tại, có còn chính danh cầm quyền nữa không? Câu hỏi rất quan trọng và khẩn thiết này tùy thuộc vào 4,5 triệu đảng viên, trong đó với trên 1.500 đại biểu đang tham dự Đại hội 12, có đủ ý chí và ý thức được rằng, không phải chỉ phải chọn giữa Nguyễn Phú Trọng hay Nguyễn Tấn Dũng, như thế có khác nào chọn giữa bệnh dịch tả hay bệnh dịch hạch…!

24.1.15

Âu Dương Thệ

danlambaovn.blogspot.com

____________________________________

Ghi chú:

* Các phần trích trong bài không ghi xuất xứ là từ “Xây dựng Đảng trong sạch vững mạnh, vững bước tiến lên trên con đường đổi mới” trên báo CS điện tử ngày 21.1.:

http://dangcongsan.vn/chinh-tri/xay-dung-dang-trong-sach-vung-manh-vung-buoc-tien-len-tren-con-duong-doi-moi-367589.html

* Về tình hình Đại hội 12 mời xem bài phân tích của cùng tác giả: “Đại hội 12 đi về đâu? Nguyễn Phú Trọng quyết dùng cả giải pháp bạo lực để thanh toán đối thủ trong đảng”: http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2016/adt901.htm

Mục Thời sự Tạp chí Dân chủ & Phát triển điện tử:

www.dcpt.org hay www.dcvapt.net

Email: dcvapt@gmail.com

Khi lòng yêu nước bị từ khước

Khi lòng yêu nước bị từ khước

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đặt vòng hoa tại lăng Hồ Chí Minh trước Đại hội đảng 12, ngày 20/1/2016.

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đặt vòng hoa tại lăng Hồ Chí Minh trước Đại hội đảng 12, ngày 20/1/2016.

Nguyễn Hưng Quốc

Suốt mấy tuần vừa qua, hầu như ngày nào tôi cũng vào các trang báo mạng trong nước cũng như trên facebook để tìm tòi các tin tức liên quan đến đại hội lần thứ 12 của đảng Cộng sản Việt Nam. Hết theo dõi hội nghị 13 lại theo dõi hội nghị 14 và bây giờ thì chờ diễn tiến của đại hội được chính thức khai mạc vào ngày 21 tháng 1.

Mà hình như không phải chỉ có tôi. Trên facebook, tôi bắt gặp cả hàng trăm người cũng có sự tò mò tương tự. Có người cho ông Nguyễn Phú Trọng được tái ửng cử; người khác lại bảo không phải: người được đề nghị ra tranh cử chức tổng bí thư đảng sắp tới là ông Nguyễn Tấn Dũng. Rồi người ta xôn xao bình luận về người được cho là tân tổng bí thư ấy: người thì khen, kẻ thì chê. Ầm ĩ. Tôi đoán là không có ai thực sự biết chính xác những gì đã diễn ra trong hai kỳ hội nghị cuối cùng vừa qua. Người ta bàn luận không phải dựa trên sự kiện mà chủ yếu dựa trên những gì người ta tưởng tượng và mong ước.

Điều thú vị là hầu như ai cũng biết dù Nguyễn Phú Trọng hay Nguyễn Tấn Dũng được bầu làm tổng bí thư, tình hình chính trị Việt Nam cũng không có gì thay đổi. Với ông Nguyễn Phú Trọng, không có gì thay đổi đã đành: Ông đã nắm giữ chức tổng bí thư từ đại hội khoá 11, năm 2011; trong suốt năm năm ấy, ông không đưa ra được một chính sách nào mới cả. Thêm năm năm nữa thì cũng vậy. Với Nguyễn Tấn Dũng, người được cho là thân Mỹ, người ta hy vọng ông sẽ cương quyết hơn trong nỗ lực thoát khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc. Nhưng hy vọng ấy chỉ là một ảo vọng. Thứ nhất, chuyện ai thân Mỹ và ai thân Trung Quốc trong Bộ chính trị vẫn là một bí mật. Trừ một vài câu tuyên bố mị dân, không ai biết chắc chắn Nguyễn Tấn Dũng thân Mỹ hơn Nguyễn Phú Trọng. Đó là chưa kể Nguyễn Tấn Dũng bị mang tai tiếng rất nhiều về việc tham nhũng và gắn liền với các “nhóm lợi ích”: Với ông, tư lợi không chừng còn quan trọng hơn cả tương lai của đất nước. Thứ hai là sự lãnh đạo của đảng Cộng sản thường có tính chất tập thể. Mọi chính sách quan trọng đều phải thông qua Bộ chính trị gồm 16 người. Không phải cứ tổng bí thư là muốn làm gì thì làm. Thời của những tổng bí thư “mạnh” và chuyên quyền như Lê Duẩn đã qua rồi.

Biết vậy, hầu như ai cũng biết vậy, nhưng người ta, trong đó có tôi, vẫn cứ tò mò theo dõi từng động tĩnh mơ hồ trước đại hội và vẫn cứ tưởng tượng cũng như mong đợi sẽ có một thay đổi nào đó trong vận mệnh của đất nước.

Tôi cho đó là biểu hiện của lòng yêu nước.

Lâu nay, chúng ta vẫn nói nhiều đến lòng yêu nước. Nhưng thế nào là yêu nước? Tôi cho trong cái gọi là lòng yêu nước có ba biểu hiện chính: Một là cảm thấy mình là một thành viên không tách rời của cả cộng đồng dân tộc; hai là quan tâm đến những sự thay đổi dù nhỏ dù lớn của cộng đồng ấy; và ba, sẵn sàng hy sinh, nếu cần, để bảo vệ dân tộc. Biểu hiện thứ ba chỉ xảy ra trong những trường hợp hoạ hoằn khi đất nước lâm vào chiến tranh. Hai biểu hiện đầu phổ biến và dễ thấy hơn, ngay cả trong các cộng đồng lưu vong đang sống ở hải ngoại: Dù ở đâu và làm gì, người ta cũng đau đáu hướng về đất nước, vui với những thành công và thắng lợi của đất nước, buồn trước những thất bại và những sự khốn cùng của đất nước, và phập phồng lo lắng khi đất nước đối diện với những thử thách và nguy hiểm. Lúc nào người ta cũng thấy mình là một phần tử trong cái khối đất nước mênh mông và cực kỳ đa dạng ấy.

Chính vì vậy, tôi xem những lời bàn luận sôi nổi của người Việt trên các trang mạng xã hội trong mấy tuần vừa qua về các diễn biến chung quanh đại hội lần thứ 12 của đảng Cộng sản, dù thuộc bất cứ khuynh hướng nào, với bất cứ thái độ nào, cũng là biểu hiện của lòng yêu nước. Không yêu, người ta không có sự quan tâm như thế. Không yêu, người ta không có những sự tưởng tượng và mong đợi về một sự thay đổi trong cục diện chính trị Việt Nam như thế.

Nhưng chính quyền Việt Nam đã làm gì trước những tình cảm yêu nước nồng nhiệt như thế?

Họ hoàn toàn im lặng. Trên báo chí chính thống trong nước suốt mấy tuần vừa qua, người ta loan tin rất nhiều về hội nghị 13 và 14 cũng như những công việc chuẩn bị cho đại hội thứ 12, nhưng người ta tuyệt đối không hề tiết lộ bất cứ một chi tiết nào liên quan đến tình hình nhân sự trong bộ máy lãnh đạo trong tương lai. Người ta nói đến những nguyên tắc lựa chọn lãnh đạo; người ta khoe đã bỏ phiếu đến hai lần để chọn ra những người lãnh đạo cao cấp nhất cho cả nước; người ta tuyên bố là những việc lựa chọn ấy rất dân chủ, từng lá phiếu được tôn trọng, nhưng người ta lại giấu nhẹm điều quan trọng nhất: những người được lựa chọn để bầu cho những chức danh cao nhất trong dàn lãnh đạo ấy là những ai?

Việc giấu nhẹm tình hình chọn lựa nhân sự cho đại hội đảng ấy chứng tỏ hai điều:

Thứ nhất, người ta tự thú là họ hoàn toàn đi ngược lại mọi nguyên tắc của dân chủ. Việt Nam hay tự xưng là nước dân chủ, thậm chí, có người còn cho dân chủ tại Việt Nam còn cao gấp vạn lần hơn các nền dân chủ ở Tây phương. Nhưng dân chủ không phải là những khẩu hiện của dân, do dân và vì dân chung chung. Chính trị, tự bản chất, là quan hệ quyền lực. Điều khác nhau căn bản giữa độc tài và dân chủ là dưới chế độ dân chủ, quyền lực được/bị kiểm soát còn dưới chế độ độc tài thì không. Để được kiểm soát, chính quyền cần có ít nhất hai yếu tố: minh bạch (transparency) và khả kiểm (accountability). Hai yếu tố ấy chỉ thành hiện thực với hai điều kiện: dân chúng được quyền tự do thông tin và tự do ngôn luận. Có thể nói, với việc giấu giếm các chọn lựa về nhân sự trong các cuộc hội nghị chuẩn bị cho đại hội, người ta tự từ khước tính chất dân chủ mà người ta vẫn ồn ào tuyên truyền.

Thứ hai, người ta coi dân chúng là những người ngoại cuộc. Tất cả các sự dàn xếp về nhân sự chỉ liên quan đến 175 uỷ viên Ban chấp hành trung ương đảng. Dân chúng không cần biết và không đáng để được biết. Có thể nói nếu sự tò mò và quan tâm của dân chúng đối với việc chuẩn bị nhân sự cho dàn lãnh đạo quốc gia, như đã phân tích ở trên, là biểu hiện của lòng yêu nước, việc giấu nhẹm kết quả bàn thảo trong nội bộ Ban chấp hành trung ương đảng là một sự từ khước đối với lòng yêu nước ấy.

Đại hội Đảng CSVN trong con mắt một nhà báo nước ngoài*

Đại hội Đảng CSVN trong con mắt một nhà báo nước ngoài*

 Bọn côn đồ bặm trợn đang lãnh đạo Việt Nam sẽ không thử nghiệm dân chủ

Thomas A. Bass

Foreign Policy, 21 tháng Một 2016

Dịch giả Trần Ngọc Cư

Việt Nam là một mô hình trùng chập (a moiré pattern): Nhìn quốc gia theo hướng này thì bạn sẽ thấy một xã hội có nguyện vọng vươn cánh vào tương lai. Nhưng nhìn theo một hướng khác thì bạn sẽ thấy nó là một nhà tù lỗi thời giam giữ bất cứ người nào không chịu đi theo đường lối của Đảng. Những người ngồi sưởi nắng trên boong tàu chỉ tập trung vào những bãi biển đẹp, thức ăn ngon, sự thu hút như một điểm đến của du lhách. Trong khi đó, những người theo dõi nhân quyền lại tập trung vào những mô hình đàn áp của chế độ.

Vâng, quốc gia này đang mở cửa với phương Tây và phát triển nhanh chóng. Tuy nhiên – mặc dù có những duyên dáng sáng sủa – Việt Nam là một văn hóa suy đồi. Chế độ kiểm duyệt đã bóp nghẹt tiếng nói của những văn nghệ sĩ ưu tú và đẩy họ vào con đường lưu vong. Những tiểu thuyết gia và thi sĩ xuất chúng không còn viết lách công khai, ngoại trừ việc lưu hành tác phẩm của họ bằng những hình thức xuất bản chui. Ngành báo chí là một doanh nghiệp thối nát do nhà nước kiểm soát. Ngành xuất bản cũng thế. Sử học là một ngành nhạy cảm [nguy hiểm] không ai dám nghiên cứu. Các tự do tôn giáo, tư tưởng, ngôn luận – trưởng ban tuyên giáo thẳng tay ngăn chặn tất.

Từ 20 đến 28 tháng Giêng, Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) tổ chức tiệc heo quay ngũ niên thứ 12 mệnh danh Đại hội Đảng. Khoảng 1.500 đảng viên sẽ tụ tập ở Hà Nội để thông qua một kế hoạch kinh tế ngũ niên và chuẩn thuận danh sách đề cử các ứng viên vào Ủy ban Trung ương Đảng, Bộ Chính trị gồm 16 nhân vật chóp bu, và Tổng bí thư Đảng (cha nội ngồi đầu bàn tiệc). Tham nhũng từ trên xuống dưới, bị trương lên vì hệ thống ô dù và trung thành với chủ nghĩa xã hội thân hữu cũng như lợi ích nhóm, ĐCSVN ra sức duy trì sự kềm kẹp đối với chính phủ, quân đội, báo chí, và 93 triệu dân Việt Nam. “Chế độ Mác-xít cần đến một nhà độc tài, và một nhà độc tài cần đến cảnh sát mật vụ, và đó là tận thế,” một người tị nạn đồng thời là một nhà văn Nga, ông Vladimir Nabokov phát biểu như vậy.

Các nhà quan sát quốc tế nghiên cứu các đại hội ĐCSVN để tìm những dấu hiệu cho thấy phe phái nào trong đảng sẽ thắng thế. Trong vài tuần tới, bạn đọc hãy trông chờ những bài báo nói về phe thân Tây phương thắng phe thân Trung Quốc, hay trái lại. Hội chứng tự mê hoặc về những dị biệt tiểu tiết này đánh mất điểm chính. Điều mà khoảng 4,5 triệu đảng viên muốn là tiền huê hồng trong trò cá cược [their vig]. “Nom như thiên hạ đang đấu đá nhau dưới một tấm thảm,” nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh nói về những buổi họp kín để đưa ra những lãnh đạo Việt Nam.

Vâng, ĐCSVN đã diễn biến từ khi thống nhất đất nước sau Chiến tranh Việt Nam vào năm 1975. Đối diện với nạn đói đang diễn ra ở vùng quê, Đại hội đảng thứ sáu tổ chức năm 1986 đã từ bỏ nền kinh tế chỉ huy kiểu Xô-viết để chạy theo chủ nghĩa xã hội thị trường [market socialism, đúng hơn nên gọi “Market Leninism”, ND.] ĐCSVN cho phép thị trường tự do phát triển ở tầng thấp nhất của xã hội và khuyến khích “tư bản đỏ” xuất hiện ở giới trung lưu, đồng thời họ nắm giữ trong tay công nghiệp đóng tàu, ngân hàng, khai thác khoáng sản, và các doanh nghiệp nhà nước ở tầng cao nhất của xã hội.

Cùng với những cải tổ kinh tế này đã xuất hiện một giai đoạn cải tổ văn hóa ngắn ngủi. Mạng lưới giám sát u ám của nhà nước được tháo gỡ đủ lâu để bốn tác giả lớn của Việt Nam thời hậu chiến có thể xuất bản những tác phẩm nổi tiếng nhất của họ: Nhà văn viết truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp (Tướng hồi hưu) và các tiểu thuyết gia Bảo Ninh (Nỗi buồn chiến tranh), Dương Thu Hương (Tiểu thuyết vô đề), và Phạm Thị Hoài (Thiên sứ). Nhưng mạng lưới u ám đó đã được áp đặt lại vào năm 1991, khi công an văn hóa tư tưởng (culture police) xông vào nhà Nguyễn Huy Thiệp và tiêu hủy các bản thảo của ông. Kể từ đó, Nguyễn Huy Thiệp và Bảo Ninh sống lưu đày trên chính quê hương mình, xuất bản các tác phẩm được kiểm duyệt và được các bồi bút của đảng biên tập lại. Sau khi trải qua tám tháng trong tù vào năm 1991, Dương Thu Hương hiện sống tại Paris, và Phạm Thị Hoài sống lưu vong ở Berlin.

Các sửa sai chính sách khác của ĐCSVN đã diễn ra sau khi tái lập quan hệ ngoại giao với Hoa Kỳ năm 1995 và Việt Nam gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới 2007. Việc vào WTO đã mở nút cho các đầu tư nước ngoài tuôn vào, chỉ để bị bốc hơi một năm sau đó trong cuộc Đại Suy thoái kinh tế. Nhắm mắt trước biến cố đang diễn ra, ĐCSVN tiếp tục bơm tiền vào các doanh nghiệp nhà nước. Hành động này đưa đến nạn lạm phát có lúc nhảy lên 60 phần trăm của tỉ lệ hàng năm, một bong bóng địa ốc tan vỡ nhanh chóng, và sự phá sản của nhiều doanh nghiệp nhà nước, gồm cả công ty đóng tàu quốc gia, Vinashin, chìm dưới núi nợ 4,5 tỉ USD.

Tai tiếng này gần như đủ nghiêm trọng để làm Nguyễn Tấn Dũng mất chức Thủ tướng Việt Nam. Nhưng Dũng được các thân hữu trong Bộ Chính trị cứu vớt và ông bắt tay vào việc vận động địa vị cao nhất ĐCSVN là chức tổng bí thư, nhưng hình như ông đang thất bại trong nỗ lực này. Trên thực tế, Việt Nam trong giờ phút hiện tại hình như đang kinh qua một loại đảo chính kiểu phim quay chậm, trong đó Nguyễn Phú Trọng, 71 tuổi hiện đứng đầu ĐCSVN – mặc dù theo luật định là phải về hưu – đang vận động để tiếp tục giữ quyền lực, chí ít thêm hai năm nữa.

Bên cạnh ĐCSVN, một hằng số khác trong chính trị Việt Nam là ảnh hưởng của Trung Quốc. Năm 2008, Tập đoàn Nhôm dồi dào vốn của Trung Quốc đã mua quyền khai thác bô-xít tại cao nguyên trung bộ Việt Nam [Tây Nguyên]. Năm tiếp theo, Bắc Kinh phục hồi bá quyền trên hầu hết Biển Nam Trung Hoa [Biển Đông Việt Nam]. Năm 2014, Bắc Kinh đưa giàn khoan vào vùng biển ngoài khơi của Việt Nam và tiến hành xây các đường băng cho máy bay phản lực trên các đảo nhân tạo từ các cụm san hô bị băm nát. (Hà Nội lên án Bắc Kinh đưa giàn khoan trở lại trong lãnh hải Việt Nam vài ngày trước khi khai mạc Đại hội Đảng mới đây). Tinh thần bài Trung – mà các lực lượng công an không còn chặn đứng được nữa – sôi sục khắp nơi. Tháng Năm 2014, hàng trăm nhà máy được cho là do Trung Quốc làm chủ đã bị cướp phá hoặc đốt cháy, khiến 21 người thiệt mạng. Người ta không ngạc nhiên, phe thân Trung Quốc tại Việt Nam đang che giấu thế lực của mình.

Tuy vậy, tinh thần bài Trung chưa biến thành sức mạnh cụ thể làm suy giảm ảnh hưởng của Trung Quốc tại Việt Nam. Trung Quốc vẫn tiếp tục xây dựng các đảo, cày xới khai thác quặng mỏ ở Tây Nguyên, và thực hiện bất cứ một ý đồ nào khác để giữ chặt Thằng Út Việt Nam trong quĩ đạo của Anh Hai Trung Quốc. Sự liên minh này thắt chặt đến nỗi một đa số đáng ngạc nhiên người dân Việt Nam – thường trích dẫn Hội nghị Thành Đô – cho rằng đất nước mình đã thật sự lọt vào tay Trung Quốc. (Ở một cuộc họp kín tại Thành Đô, Trung Quốc, ĐCSVN đã tự bán mình cho Đảng Cộng sản Trung Quốc: đảng đàn anh đã đổi các món tiền hối lộ khổng lồ để lấy dầu lửa ngoài khơi, bauxite, và các tài nguyên thiên nhiên khác, hoặc dư luận rộng rãi đã tin như thế).

Hà Nội đã khéo dùng thủ đoạn để khai thác các quan hệ với Hoa Kỳ hơn là để khai thác các quan hệ với người láng giềng khổng lồ ở phương bắc. ĐCSVN có thể sẽ thi hành Hiệp định xuyên Thái Bình Dương (TPP), một thương ước của 12 quốc gia được ký kết vào tháng Mười Một vừa qua. Được Washington thiết kế để tạo ra một tường thành thương mại xanh nhằm chặn đứng làn sóng đỏ của Trung Quốc, Hiệp định TPP đưa ra trước mắt Việt Nam tiềm năng của một món quà trời cho. Bản hiệp định có một số điều khoản gây khó chịu cho ĐCSVN liên quan đến quyền của người lao động, nhưng Hà Nội có thể sẽ làm ngơ những điều khoản này – cũng như các nghị định thư quốc tế khác mà họ từng ký kết và vô hiệu hóa sau đó. Việt Nam đứng gần chót trong mọi chỉ số về nhân quyền, nhưng nó vẫn kênh kiệu như một con công tiến tới chiếc ghế của mình trên Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc. Mấy ai sẽ quan tâm nếu có thêm một vài người đứng ra tổ chức công đoàn bị bắt vào tù cùng với 300 tù nhân chính trị khác tại Việt Nam?

Sau khi thi hành Hiệp định TPP, Việt Nam sẽ nhắm tới việc Hoa Kỳ và Liên Âu hủy bỏ danh xưng kinh tế “phi thị trường”. (“Các nền kinh tế thị trường” được che chắn vững vàng hơn trong việc chống lại các vụ kiện bán phá giá). Điều này rất quan trọng đối với Việt Nam, nước đang hi vọng TPP sẽ mở cửa thị trường Mỹ cho các sản phẩm Việt Nam, kể cả một món hàng mà hai nước giằng co qua nhiều năm – cá basa [ngay tại Mỹ loại cá này phải gọi là basa để tránh từ catfish của Mỹ, ND.] Tháng Bảy 2015, nhằm tạo điều kiện thuận lợi để đưa hiệp định thương mại này vào chương trình nghị sự, Tổng thống Mỹ Obama mời Tổng Bí thư [Nguyễn Phú] Trọng đến Nhà Trắng để thể hiện điều mà ông Trọng gọi là “cuộc họp thực sự mang ý nghĩa lịch sử”. Nhưng tại sao cuộc thăm viếng Nhà Trắng đầu tiên của nhà lãnh đạo CSVN lại “mang ý nghĩa lịch sử”? Vì “Nhà Trắng đã nhìn nhận cơ cấu chính trị Việt Nam và vai trò lãnh đạo của Đảng” – do đó, theo ông Trọng, hợp thức hóa chế độ cai trị của ĐCSVN.

Nhưng ta hãy nhìn xem chế độ cai trị này là như thế nào: Ban Tuyên giáo Trung ương có những chiếc vòi bạch tuộc chạy qua Bộ Thông tin và Truyền thông để vào “phòng an ninh” PA 25 – và từ đó vào trong từng chi bộ ĐCSVN có trách nhiệm kiểm soát phương tiện truyền thông tại Việt Nam. Trong tư cách là thống soái kiểm duyệt của Việt Nam, Trọng chịu trách nhiệm điều hành cái mà tổ chức giám sát báo chí Phóng viên Không Biên giới (Reporters Without Borders) gọi là “nhà nước băng đảng” tung ra hàng loạt “các đợt bắt bớ, xét xử, đánh đập và sách nhiễu”. “Nội trong năm 2012 mà thôi,” theo một báo cáo do tổ chức này công bố vào tháng Bảy 2015, thuộc hạ của Trọng tại các tòa án đã “truy tố không dưới 48 blogger và những người bảo vệ nhân quyền, kết án họ tổng cộng 166 năm tù ở và 63 năm quản chế”.

Những người ngồi sưởi nắng trên boong tàu có thể chê những điều vừa nói là gieo hoang mang sợ hãi. Thật vậy, nó có vẻ không hợp thời, như một cái gì đó do méo mó thời gian đã trở về từ những thập niên 1950. Nhưng tin tức từ Việt Nam thật đáng báo động. Nó đáng báo động với Việt Nam, một quốc gia phải đối phó với sự đổ vỡ văn hóa này, và nó cũng báo động cho phần còn lại của chúng ta, những người đang đối đầu ngay trong xã hội mình những sức ép của chế độ kiểm duyệt, sự trỗi dậy của hệ thống giám sát quần chúng, và sự ngự trị của các lợi ích thương mại bất chấp tất cả các giá trị khác. Từ quan điểm này, Việt Nam không phải là một sự méo lệch thời gian từ quá khứ, mà là một cửa sổ để chúng ta nhìn vào tương lai của mình. Liệu chuyện quái đản bên ngoài này một ngày kia có thể trở thành chuyện bình thường mới của chúng ta không?

Một điều mà chúng ta biết chắc về Đại hội Đảng 12 của Việt Nam là nó sẽ không chặn đứng sự tàn bạo của công an. Vào đầu tháng Mười Hai, công an mặc thường phục đã dùng đùi sắt đánh lập Luật sư Nguyễn Văn Đài, một nhà vận động nhân quyền. Mười ngày sau, Đài bị bắt trên đường đi đến gặp phái đoàn Liên Âu tới Hà Nội dự cuộc đối thoại nhân quyền EU-Việt Nam lần thứ năm. Blogger và ký giả nổi tiếng nhất Việt Nam, ông Nguyễn Hữu Vinh (còn gọi là Anh Ba Sàm) hiện đang ở trại giam, với cáo buộc “lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước.” Phiên toà xét xử Vinh, trước đó dự dù mở ra vào hôm 20 tháng Một – cùng ngày khai mạc Đại hội Đảng – đã được hoãn lại vô thời hạn.

Là trung tâm của sự tàn phá văn hóa trong một nhà nước cảnh sát đã đánh đập các nhà vận động dân chủ bằng đùi sắt, Việt Nam thoát khỏi tai tiếng của một kẻ có hành động xấu, vì nhiều người nước ngoài muốn đến làm ăn với các công dân Việt Nam tháo vác hoặc hưởng các lạc thú của xứ này. Việt Nam sẽ chào đón du khách và mặc cả để thu hút tài chính toàn cầu và chủ nghĩa tư bản xuyên quốc gia, việc đó không có vấn đề. Nhưng nếu bạn muốn đi dự bữa tiệc heo quay nói trên, xin quên chuyện này đi. Chỉ dành cho Đảng viên mà thôi.

T.A.B.

Dịch giả gửi BVN

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng được đề cử vào Ban chấp hành trung ương khóa 12

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng được đề cử vào Ban chấp hành trung ương khóa 12

RFA

daihoi ngay4

Ngày làm việc thứ tư của Đại Hội Lần Thứ XII Đảng Cộng Sản Việt Nam

AFP PHOTO

Your browser does not support the audio element.

Ngày làm việc thứ tư của Đại Hội Lần Thứ XII Đảng Cộng Sản Việt Nam đã kết thúc, sau khi các đại biểu hoàn tất thủ tục đề cử người vào Ban Chấp Hành Trung Ương khóa mới.

Nói với báo chí bên lề đại hội, ông Vũ Ngọc Hoàng, Phó Trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương cho biết tổng cộng có 283 người được để cử cho 200 ghế ủy viên Trung Ương, bao gồm 221 được ban chấp hành khóa XI để nghị và 62 người mới được đại hội giới thiệu.

Mọi chú ý chính trị vẫn được dành cho Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, vì ông xin rút lui nên không có tên trong danh sách các ứng cử viên do ban chấp hành trung ương khóa XI đưa ra, nhưng lại được đại biểu đại biểu tham dự đại hội đề nghị.

Cùng với Thủ Tướng Dũng, đại hội còn đề nghị một số ủy viên bộ chính trị cũng đã xin rút, như Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang, Thường Trực Ban Bí Thư là ông Lê Hồng Anh, 2 ông bí thư thành ủy Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh.

Tin tức ghi nhận được cho hay ngày mai, các đại biểu sẽ làm những công tác sau đây:

–      Thứ nhất, vì tổng số người được đề cử nhiều hơn con số 260 người đại hội đã quy định, do đó sẽ có một số người sẽ tự ý xin rút hoặc được yêu cầu rút. Hiện giờ, khả năng giữ nguyên 221 ứng cử viên do Ban Chấp Hành Trung Ương khóa XI để cử được nói là rất cao, do đó số ứng cử viên do đại hội để nghị sẽ được cắt xuống còn chừng 40 người.

–      Thứ nhì, quyết định có đồng ý cho một ứng cử viên rút hay không là quyền của đại hội. Do đó, nếu được sự ủng hộ cao, người đã tình nguyện xin rút vẫn nằm trong danh sách ứng cử viên cho ghế ủy viên trung ương khóa XII.

–      Tất cả những điều vừa nêu đều được thực hiện qua các vòng bỏ phiếu kín, sau đó danh sách những ứng cử viên được công bố.

Sang ngày thứ Ba, 26 tháng Giêng, dựa vào danh sách đã được thông qua, các đại biểu sẽ bỏ phiếu chọn 200 ủy viên trung ương cho khóa XII, trong đó bao gồm 180 ủy viên chính thức và 20 ủy viên dự khuyết.

Chính vì quy định dành quyền để cử cho đại hội, do đó, vẫn có những dư luận cho rằng mặc dù Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đã xin rút, không có tên trong danh sách đề cử của Ban Chấp Hành Trung Ương Khóa XI, nhưng ông vẫn có thể được đại hội ủng hộ để dự tranh ghế ủy viên Trung Ương.

Xin được nhắc lại nếu ông Dũng nhất mực từ chối, nhưng đại hội nhất quyết giữ ông lại, thì ông Dũng phải tuân theo ý kiến của đại hội.

Câu hỏi đang được đặt ra là trong trường hợp ông Dũng được đại hội ủng hộ và đắc cử ủy viên Trung Ương, vai trò tương lai của ông Dũng sẽ được Bộ Chính Trị giải quyết như thế nào, vì chiều hôm nay, ông Vũ Trọng Kim, Phó Chủ Tịch kiêm Tổng Thư Ký Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc tiết lộ với báo chí là 4 chức vụ chủ chốt đã được Ban Chấp Hành Trung Ương khóa XI quy định, gồm ông Nguyễn Phú Trọng ở lại chức vụ Tổng Bí Thư, ông Trần Đại Quang làm Chủ Tịch Nước, ông Nguyễn Xuân Phúc nắm chức thủ tướng và bà Nguyễn Thị Kim Ngân làm Chủ Tịch Quốc Hội.

Hiện tại, một nguồn tin chưa thể kiểm chứng được phát xuất từ Hà Nội cho chúng tôi biết là ngày mai, ông Dũng có một bài phát biểu ngắn đọc trước đại hội, nhấn mạnh chính ông là một trong những người từ lúc đầu đã xin rút lui và tuyệt đối ủng hộ ý kiến lưu ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng ở lại để lãnh đạo đảng.

Trong bài phát biểu, ông Dũng cũng sẽ nói ông ủng hộ tất cả những người được chốt vào các chức vụ lãnh đạo nhà nước, chính phủ và chủ tịch quốc hội, ca ngợi những người được chọn là những người hội đủ mọi điều kiện để lãnh đạo Việt Nam, tiếp tục đưa quốc gia đến đổi mới và phát triển.

Ông cũng nói đã hoàn thành trách nhiệm đảng trao phó và an tâm khi thấy vai trò lãnh đạo được trao cho những người xứng đáng nhất, đồng thời cũng hứa sẽ làm tất cả những gì có thể làm để tiếp tục phục vụ đảng và quốc gia.

Nguồn tin -chưa thể kiểm chứng- cũng nói rằng qua bài diễn văn này, các đại biểu sẽ dễ dàng hơn khi bỏ phiếu chấp thuận cho ông Dũng rút lui.

. Gây cấn đến phút 89 nhưng không quá bất ngờ

Gây cấn đến phút 89 nhưng không quá bất ngờ

FB Nguyễn Quang A

25-1-2017

Với tư cách khán giả xem trận đá khá hấp dẫn này, một trận không buồn tẻ như bao trận trước kia mà đầy kịch tính nhưng không thật bất ngờ.

ĐCSVN giữ khư khư thông tin, nhưng nó vẫn rò rỉ ra (vì các phe trong trận đá có khuyến khích để rò thông tin họ nghĩ là có lợi cho họ) nên các trang mạng (có nhiều thông tin xác thực bên cạnh rất nhiều thông tin giả mạo) đã thắng đậm báo chí chính thống. Thế giới đã thay đổi còn tuyên huấn của ĐCSVN vẫn y nguyên, thua là phải. Việc này có thể dự đoán được và không quá bất ngờ.

Sau 4 ngày làm việc, hồi gây cấn là chuyện bàu bán nhân sự. Tập quán quen thuộc (không rõ có thành văn hay bất thành văn) của đảng cộng sản (ở mọi nơi trên thế giới): ban lãnh đạo (UBTW) cũ chọn ra ban lãnh đạo (UBTW) mới chứ không phải đại hội đảng. Quy định 244 của TW ĐCSVN siết chặt và chính thức hóa tập quán này không chỉ ở cấp TW mà cả ở các cấp địa phương. Đấy là điểm mới của ĐH XII. Nhưng làm vậy gây bất bình cho nhiều người và nhiều địa phương nên sự phản ứng lại cũng là dễ hiểu như được thể hiện trong việc đề cử hơn 60 người ngoài dự kiến mà trong đó có các ông Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Sinh Hùng đã xin rút ở Hội nghị TW 14 ngay trước ĐH XII. Việc đề cử thêm cũng chẳng có gì lạ, không phải là chuyện bất ngờ.

Với tư cách khán giả chẳng phải fan của đội nào hãy thử phân tích xem cái gì có thể diễn ra hôm nay hoặc 2 ngày tới với bên ông Dũng và bên ông Trọng.

Theo Quy định 244, chắc chắn ông Dũng sẽ phải đứng lên phát biểu rằng ông đã nói rõ ông không xin tái cử.

1) Nếu ông nắm chắc đa số ủng hộ ông, thì ông sẽ nói nước đôi đại loại: tôi không tham quyền cố vị và đã xin rút từ trước Hội nghị TW 14 nhưng với tư cách đảng viên tôi chấp hành mọi quyết định của Đảng. Qua bỏ phiếu kín, nếu ĐH XII: a) cho ông rút, nguyện vọng của ông được thỏa mãn; b) nếu ngược lại đa số “buộc” ông ở lại chắc ông rất mừng vì chắc là ông sẽ trở thành TBT và trong trường hợp đó quyền lực của ông sẽ vô biên vì ông có thể lập luận “tôi không tham quyền cố vị và đã xin rút lui, nhưng Đảng nhất quyết không cho nên tôi buộc phải chấp hành” và như thế mọi trách nhiệm sẽ là của Đảng chứ không phải của ông. Đây là trường hợp vỡ trận. (Khả năng này có nhưng theo tôi không cao nhất, chỉ đứng thứ hai vì như thế phe ông Trọng sẽ quá mất mặt và sẽ có chống đối quyết liệt, ĐCSVN sẽ nhanh tan rã hơn điều mà rất nhiều người muốn, song những người dự ĐH XII không muốn).

2) Nếu biết không được đa số (qua thăm dò hay do biết đối thủ đã nắm được thóp mình) chắc ông Dũng sẽ làm theo cách ông đã làm tại TW 14, nhất quyết xin rút lui và nhiệt liệt ủng hộ những người do TW 14 đề cử (kể cả ông Nguyễn Phú Trọng). Trong trường hợp này về cơ bản kịch bản của TW 14, không có chuyện vỡ trận. (Khả năng cao vì ông Dũng vẫn đường hoàng rút lui mà ĐCSVN vẫn có thể nói về sự “đoàn kết, thống nhất” của mình)

3) Cũng có thể một nhân vật nhờ nhờ sẽ lên theo kiểu ăn may của ngư ông đắc lợi và cả ông Dũng và ông Trọng đều về vườn. (ít có khả năng hơn).

Dẫu kịch bản nào xảy ra, ta thấy ĐCSVN đang thay đổi và sẽ còn thay đổi sau 28-1-2016. Nếu nó đi theo hướng với nhân dân chắc nó còn có vai trò, ngược lại chắc chắn nó sẽ tan rã.