Khi Chủ tịch Quốc hội đề cao dân chủ hóa

Khi Chủ tịch Quốc hội đề cao dân chủ hóa

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2016-02-19

Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng phát biểu tại phiên thảo luận Ủy ban Thường vụ Quốc hội ngày 17/2/2016.

Courtesy quochoi.vn

Your browser does not support the audio element.

Hợp lòng dân

Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng và một số Đại biểu Quốc hội đã nặng lời phê bình Chính phủ trì hoãn Dự luật Biểu tình, cũng như làm Luật Báo chí phải dựa vào Hiến pháp chứ không thể đem chỉ thị Bộ Chính trị ra để biện giải. Những phát biểu hợp lòng dân được báo chí ghi nhận trong các phiên thảo luận tại Ủy ban Thường vụ Quốc hội ngày 17 và 18/2/2016.

Một lần nữa chính phủ xin hoãn việc trình Dự luật Biểu tình qua Quốc hội với lý do các bộ ngành xung đột ý kiến và Dự luật dù đã được Bộ Công an soạn xong, nhưng chưa thể trình lên Quốc hội theo dự kiến vào tháng 3/2016. Bộ trưởng Tư pháp Hà Hùng Cường không cho biết là việc đình hoãn kéo dài đến lúc nào, khi ông trình bày vấn đề này trước Ủy ban Thường vụ Quốc hội hôm 17/2/2016.

Sau khi nghe giải thích của ông Hà Hùng Cường, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng phản ứng gay gắt rằng việc Chính phủ xin lùi trình Luật Biểu tình là thiếu nghiêm túc. Ông Nguyễn Sinh Hùng sẽ rời thế giới quyền lực của Đảng và Nhà nước sau cuộc bầu cử Quốc hội khóa 14 vào cuối tháng 5 sắp tới. Theo Saigon Times Online, Chủ tịch Quốc hội khẳng định quyền biểu tình là quyền cơ bản của công dân được Hiến pháp qui định. Chính phủ phải chịu trách nhiệm trước Quốc hội về việc nhiều lần xin hoãn việc trình Dự luật. Tờ báo trích lời ông Nguyễn Kim Khoa, Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng-An ninh đề nghị khẩn cấp làm ngay để bảo đảm thực thi quyền công dân theo Hiến pháp, nếu chậm mà hạn chế quyền công dân là trái Hiến pháp.

“ Đấy là nỗi hoảng sợ lớn nhất của chính quyền và họ cứ kéo dài mãi chưa cho ra Luật Biểu tình. Tôi nghĩ không chỉ có Luật Biểu tình mà những quyền tự do khác ở Việt Nam cũng thế thôi…
-Nhà báo Phạm Thành”

Theo TS Phạm Chí Dũng Chủ tịch Hội Nhà báo Độc lập, một tổ chức xã hội dân sự tự phát, thì Dự luật biểu tình đã bị đình hoãn nhiều lần mặc dù ngay từ năm 2011 Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã xác định là cần có Luật Biểu tình để quản lý hoạt động này. Tuy nhiên, Bộ Công an là đơn vị chủ trì soạn thảo đã xin hoãn 2 lần và lần hoãn mới nhất do Bộ Tư pháp trình bày với Quốc hội là lần thứ 3. Từ Saigon, TS Phạm Chí Dũng nhận định:

“Thực ra vấn đề có nhiều ý kiến khác nhau chỉ là một lý do rất là bề mặt. Lý do sâu xa thực chất ở Việt Nam có hàng triệu dân oan, hàng trăm ngàn nạn nhân về môi trường. Tất cả những thành phần như vậy họ đều muốn phản ứng đối với nhà nước về những chính sách bất cập và gây hậu quả nghiêm trọng đối với vấn đề sinh kế, mưu sinh và môi trường của họ. Thành thử không có gì ngạc nhiên việc nhà nước rất sợ những thành phần dân oan, nạn nhân môi trường hay gần đây gần đây là tiểu thương biểu tình. Nhưng mà bất chấp việc chưa có Luật Biểu tình thực ra từ mấy năm qua đã diễn ra làn sóng biểu tình liên tục ở Trung Nam Bắc. Năm 2015 vừa rồi đã chính thức hình thành phong trào cứu lấy dân oan ba miền, những người này thường xuyên kéo tới trụ sở văn phòng tiếp dân ở Ngô Thời Nhiệm Hà Nội…”

Nhà báo tự do Phạm Thành cư trú ở Hà Nội nói với chúng tôi về điều ông gọi là nỗi lo sợ của chính quyền và việc trì hoãn Luật Biểu tình trong nhiều năm qua.

“Người dân hiện nay chán ghét chế độ lắm rồi, cho nên bất kỳ một cánh cửa nào mở ra để cho người dân có chút tự do là người ta sẽ ùa lên, tập trung lực lượng để phản đối chế độ này. Đấy là nỗi hoảng sợ lớn nhất của chính quyền và họ cứ kéo dài mãi chưa cho ra Luật Biểu tình. Tôi nghĩ không chỉ có Luật Biểu tình mà những quyền tự do khác ở Việt Nam cũng thế thôi…”

Báo chí Việt Nam không có nhiều thông tin về điều gọi là những ý kiến rất khác nhau của các thành viên Chính phủ, nguyên nhân việc lùi ngày trình Dự luật Biểu tình một lần nữa. Theo báo mạng VnEconomy, Bộ trưởng Tư pháp Hà Hùng Cường nêu ra vấn đề gây tranh cãi là vấn đề thẩm quyền cho đăng ký biểu tình, có cho người nước ngoài tham gia biểu tình hay không, các biện pháp bảo đảm như thế nào…

bieu-tinh-tcb-622

Biểu tình chống ông Tập Cận Bình tại Sài Gòn hôm 5/11/2015.

Báo mạng Một Thế giới trích lời ông Nguyễn Kim Khoa, Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng-An ninh đề cập tới những điều gọi là nhận thức không đúng của Bộ Quốc phòng liên quan tới việc Bộ này chưa muốn có Luật Biểu tình. Theo đó Bộ Quốc phòng cho rằng, chờ khi nào Việt Nam bảo đảm an ninh quốc gia, trật tự xã hội thì mới cho ra Luật Biểu tình, còn bây giờ cứ xây dựng các nghị định để quản lý.

Đại biểu Nguyễn Kim Khoa bác bỏ quan điểm của Bộ Quốc cho rằng ra Luật Biểu tình là đổi mới chính trị. Vị Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng-An ninh của Quốc hội nhấn mạnh, Luật Biểu tình là đảm bảo về quyền con người, quyền công dân ghi trong Hiến pháp chứ không phải là đổi mới chính trị. Ông Khoa cũng phản bác quan điểm của Bộ Quốc phòng đề nghị xây dựng Nghị định trước, tổng kết nghị định rồi mới xây dựng luật. Ông Khoa nhấn mạnh, Nghị định 38 về bảo vệ trật tự công cộng, cấm tụ tập đông người ban hành 2005 bây giờ đã trái với Hiến pháp.Tiếp tục làm Nghị định thì càng trái với Hiến pháp, Nghị định 38 trong đó có rất nhiều nội dung hạn chế quyền con người, quyền công dân.

Càng chế tài càng phẫn uất

Trong thể chế một đảng Cộng sản cai trị toàn dân, Luật Biểu tình dù soạn thảo cách nào cũng phải tuân theo chỉ đạo của Bộ Chính trị Trung ương Đảng. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng từng phát biểu cương lĩnh Đảng cao hơn Hiến pháp, thật khó lý giải tại sao Chính phủ lại không thể hoàn thành dự thảo Luật Biểu tình dù có toàn quyền nhào nặn nó theo đúng quan điểm Bộ Chính trị. Lý giải vấn đề này, TS Phạm Chí Dũng phát biểu:

“Trong nội bộ khi mà có những ý kiến đề nghị cứ cho ra Luật Biểu tình, thì lại có những ý kiến khác phản đối là, thứ nhất những người dân oan, những nạn nhân môi trường nói chung là những người muốn đi biểu tình, kể cả những người bị coi là thế lực thù địch sẽ mượn cớ đó để hợp thức hóa công khai hóa hoạt động của họ. Thứ hai, cho dù Luật Biểu tình có được soạn thảo theo định hướng của Đảng có nghĩa là xiết những thủ tục quan trọng nhất của Luật Biều tình. Thế nhưng cũng không thể cản nổi vì có ai nghe hay không và nếu không nghe thì làm sao để chế tài, dù Luật có thể đưa ra chế tài. Thực tế là có quá nhiều vấn đề bất cập, bất công ở Việt Nam, việc chế tài nạn nhân thì càng làm cho ngọn lửa phẫn uất của người dân tăng thêm thổi bùng lên. Như vậy càng làm cho tình hình rối ren, nghe nói Luật Biểu tình đã soạn tới lần thứ mấy chục rồi cũng như Luật về Hội nhưng mà vẫn chưa quyết định được.”

“ Thực tế là có quá nhiều vấn đề bất cập, bất công ở Việt Nam, việc chế tài nạn nhân thì càng làm cho ngọn lửa phẫn uất của người dân tăng thêm thổi bùng lên.
-TS Phạm Chí Dũng”

Trong hoàng hôn nhiệm kỳ, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng có các phát ngôn ấn tượng hết sức mạnh mẽ. Ngày 18/2/2016 Ủy ban Thường vụ Quốc hội thảo luận Dự án Luật Báo chí, theo Thời báo Kinh tế Việt Nam, Chủ tịch Nguyễn Sinh Hùng phát biểu nguyên văn: “Luật không nên đem chỉ thị Bộ Chính trị ra đọc được mà phải làm theo Hiến pháp, Hiến pháp đã qui định quyền dân chủ, trong đó có quyền tự do ngôn luận của nhân dân…” Ông Nguyễn Sinh Hùng đã phát biểu như vậy khi Bộ trưởng Thông tin và Truyền thông nhắc đi nhắc lại nhiều nội dung chỉ thị của Bộ Chính trị, đặc biệt quan điểm không tư nhân hóa báo chí.

Vẫn theo Thời báo Kinh tế Việt Nam, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng còn nhận xét là Dự thảo luật Báo chí mà bỏ ra ngoài không đề cập tới mạng xã hội, các trang thông tin điện tử. Trong khi trào lưu xã hội là ít mua báo in, sử dụng điện thoại cũng có thể tiếp cận thông tin. Ông Nguyễn Sinh Hùng nhấn mạnh, dân chủ là làm cho dân mở miệng, nhưng không chỉ nói bằng miệng mà nói bằng báo cũng là quyền của dân.

Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Nguyễn Hạnh Phúc băn khoăn, trang thông tin điện tử có phải báo chí hay không? thậm chí cả triệu người đọc một bản tin trên đó, tại sao không quản lý bằng Luật Báo chí.

Bộ trưởng Thông tin Truyền thông Nguyễn Bắc Son giải thích, Luật Báo chí chỉ quản lý các loại báo chí, còn các loại hình thức khác thì chịu sự quản lý của Nghị định 72. Theo lời Bộ trưởng, nếu đưa trang thông tin điện tử vào Luật thì vô hình chung thừa nhận truyền thông xã hội là báo chí.

Nhận định về những vấn đề vừa nêu, nhà báo tự do Phạm Thành từ Hà Nội phát biểu:

“Hiện nay báo chí tư nhân mặc dù nhà nước không cho thành lập, nhưng báo chí tư nhân tràn ngập. Thí dụ mỗi một ông chủ facebook, một chủ blog là một tờ báo tư nhân. Trên thực tế những tờ báo đó vẫn hoạt động công khai, tác động dư luận hướng dẫn dư luận cũng làm vai trò thực như báo chí như của bên lề phải quản lý. Thế thì ông Bắc Son không nhìn thấy thực tế đó mà ông ấy cứ tưởng rằng chỉ có báo chí nhà nước mới làm chức năng thông tin, hướng dẫn dư luận, tổ chức quần chúng…trên thực tế bây giờ mấy triệu facebook, hàng chục trang blog cá nhân, nhà nước muốn dẹp cũng không dẹp được…”

TS Phạm Chí Dũng trình bày ý kiến của ông về việc bùng nổ Internet và mạng xã hội làm cho chính quyền bối rối và hầu như bó tay trong việc quản lý. Theo lời ông một nửa dân số Việt Nam sử dụng Internet kèm theo sự phát triển nhanh chóng các mạng xã hội. Ông nói:

“Từ năm 2013 khi Nghị định 72 ra đời để quản lý các trang thông tin điện tử cho tới nay có thể nói hiệu suất quản lý của Bộ Thông tin Truyền thông là rất thấp, chỉ đóng cửa được một số trang thông tin điện tử liên quan đến báo chí nhà nước. Còn đối với mạng xã hội hay những trang thông tin nhà nước coi là lề trái thì hoàn toàn không thể can thiệp được…tình hình càng vượt ra khỏi tầm kiềm soát khi chứng kiến Đại hội 12 từ Hội nghị Trung ương 10 trở đi, mạng xã hội đóng một vai trò cực kỳ quan trọng, chẳng hạn trang Ba Sàm nơi hội tụ những luồng tư tưởng trái ngược trong đó để xung đột lẫn chia sẻ với nhau và các phe phái được cho là đã chuyển tài liệu cho trang Ba Sàm đăng… Có lẽ Bộ Thông tin Truyền thông nhận thấy là không thể quản lý được, mà đã không thể quản lý được thì có được vào Luật Báo chí thì cũng vô nghĩa…”

Theo tình hình chung người dân Việt Nam sẽ tiếp tục biểu tình bất chấp Nghị định 38 và khi chưa có Luật Biểu tình. Còn Luật Báo chí dù có ra đời thì rõ ràng là chỉ để quản lý truyền thông báo chí nhà nước, vì quan điểm của Bộ Chính trị là không chấp nhận báo chí tư nhân. Còn người dân thì tự xoay sở với quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận qua mạng xã hội như facebook, blog và chấp nhận mọi rủ ro có thể xảy đến.

Hàng chục nữ sinh đánh đạp dã man một nữ sinh nhỏ bé – Thiên Đường XHCN Việt Nam

Hàng chục nữ sinh đánh đập dã man một nữ sinh nhỏ bé – Thiên Đường XHCN Việt Nam

Bọn tòa án VC coi đây mà học, để trị bọn mất dạy:

Ở Mỹ (luật pháp Mỹ) chớ không phải xứ Tàu xứ Việt … các du học sinh Việt nên lấy đó làm gương mà giữ mình …

Hôm qua, một tòa án ở Mỹ đã tuyên án 3 du học sinh Trung Quốc 29 năm tù vì tội đánh đập dã man 2 bạn học cùng lớp ở Mỹ. Chúng đã lột đồ, đánh đập và đốt thuốc dí vào các nạn nhân vốn là bạn cùng học ở một ngôi trường ở Nam California. Dù đứng trước tòa, cả ba đã khóc lóc xin lỗi nhưng không ai cảm thấy thương xót.

Đó là :
– Yunyao “Helen” Zhai, bị kết án 13 năm tù giam.
– Yuhan “Coco” Yang lãnh án 10 năm tù giam.
– Xinlei “John” Zhang 6 năm tù giam.
Cả ba đều lên tiếng xin lỗi tại tòa vì hành động ác ôn của mình.

“Tôi hi vọng các nạn nhân không phải mang những vết thương trong vụ án này trong suốt phần còn lại của cuộc đời họ” – Zhai viết cho nạn nhân trong văn bản được luật sư của nữ du học sinh 19 tuổi này đọc trước tòa.

Zhai bị buộc tội tấn công bạo lực một cô gái 16 tuổi. Cô ta đấm và tát nạn nhân trong vụ việc vào tháng 3-2015 tại một nhà hàng và công viên ở Rowland Heights, phía đông thành phố Los Angeles. Các công tố viên cho biết 2 ngày sau vụ việc, nhóm của Zhai bắt cóc một người bạn cùng lớp 18 tuổi. Họ đưa cô bạn này tới một công viên rồi lột đồ, đánh đập, đấm, đá, nhổ nước bọt, dùng thuốc lá đốt và bắt người này tự ăn tóc của mình suốt 5 giờ.

AP dẫn lời các điều tra viên cho biết Zhai đã tấn công cô gái 16 tuổi vì cho rằng cô bé không tôn trọng mình. Trong khi đó, nạn nhân 18 tuổi bị hành hung vì một cuộc cãi vã liên quan tới một chàng trai và không thanh toán hóa đơn nhà hàng.

Nhóm sinh viên này nằm trong số hàng ngàn du học sinh Trung Quốc đang theo học ở Mỹ. Nhiều người trong số đó sống với các gia đình địa phương. Một số kéo nhau về ở tại khu vực Thung lũng San Gabriel, ngoại ô Los Angeles.

Trong tuyên bố của mình, Zai còn lớn tiếng trách móc cha mẹ ở quê nhà chính là một phần nguyên nhân dẫn tới những hành động của cô ta. “Họ đưa tôi tới Mỹ để có cuộc sống tốt hơn và giáo dục đầy đủ hơn. Kèm với đó là sự tự do, thực ra là quá tự do. Ở đây, tôi cô đơn và lạc lối. Tôi không nói với họ vì sợ họ lo lắng” – nữ sinh viên này trần tình.

Trong khi đó Yang nói rằng vụ án này là tiếng gọi cảnh tỉnh cho “hội chứng trẻ ô dù (ý nói những đứa trẻ Trung Quốc đang được cha mẹ bảo bọc đột ngột phải ra nước ngoài du học)”.

“Các bậc cha mẹ ở Trung Quốc muốn con cái được hưởng những điều tốt nhất và cho chúng vượt ngàn dặm tới những mảnh đất xa xôi mà không được giám sát. Đó là công thức dẫn tới thảm họa” – Yang bày tỏ.

*   *  *   *

chuyển quý vị xem cảnh dã man, đạo đức xuống cấp nặng nề ở xã hội VN xã nghĩa: Không tình bạn- không tình người!

Chỉ sau nửa thế kỷ, nền giáo dục VN đã đạt đến thành công tột đỉnh của     “ đỉnh cao trí tuệ loài người”, mời xem chứng minh qua  youtube:

Hàng chục nữ sinh đánh đập dã man một nữ sinh nhỏ bé
                                  Thiên Đường XHCN Việt Nam:

httpv://www.youtube.com/watch?v=kfoKKeqtF0Y

Chế độ Hà Nội khủng bố cựu tù Trần Minh Nhật

Chế độ Hà Nội khủng bố cựu tù Trần Minh Nhật
Nguoi-viet.com

LÂM ĐỒNG (NV) – Nhà cầm quyền CSVN không những cho công an canh giữ trước nhà, còn liên tục dở các trò khủng bố, gồm cả đe dọa tính mạng cựu tù nhân lương tâm Trần Minh Nhật ở Lâm Đồng.

Khoảng 1,000 người thắp nến cầu nguyện tại giáo xứ Song Ngọc do 3 linh mục đồng tế, cầu nguyện cho cựu tù nhân lương tâm Trần Minh Nhật bị nhà cầm quyền CSVN khủng bố. (Hình: TNCG)

Chiều tối ngày Thứ Năm, 18 tháng 2, 2016, hơn một ngàn giáo dân thuộc giáo xứ Song Ngọc, giáo phận Vinh, tham dự Thánh Lễ và buổi cầu nguyện cho công lý và hòa bình. Đặc biệt, Thánh Lễ và buổi cầu nguyện này cầu nguyện cách riêng cho cựu tù nhân lương tâm Trần Minh Nhật và gia đình được bằng an dù bị công an huyện Lâm Hà tỉnh Lâm Đồng liên tục khủng bố và đe dọa tính mạng.

Cựu tù Trần Minh Nhật, một trong 14 thanh niên công giáo giáo phận Vinh, bị chế độ Hà Nội kết án 4 năm tù hồi năm 2011 vì bị vu cho tội “âm mưu lật đổ” dù chỉ tham gia vận động dân chủ hóa đất nước. Trần Minh Nhật, 28 tuổi, ra tù ngày 28 tháng 7, 2015 nhưng từ đó đến nay không hề được sống yên ổn.

Không những chế độ “dân chủ đến thế là cùng” của ông Tổng Bí Thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, công an canh giữ quanh nhà thường trực mà còn dở trò bạo hành, khủng bố, triệt nguồn sống cả đại gia đình nhà anh.

Từ cuối năm ngoái đến nay, đã ba lần anh Nhật phải gửi đơn cầu cứu tới Liên Hiệp Quốc, các chính phủ, các tổ chức bảo vệ nhân quyền quốc tế, các cơ quan truyền thông quốc tế để tố cáo các trò đàn áp man rợ của chế độ Hà Nội. Ngay cả những ngày quanh dịp Tết Nguyên Đán Bính Thân, chúng cũng không buông tha.

Nhà Trần Minh Nhật bị ném đá vỡ kính ngày 13 tháng 2, 2016. (Hình: TNCG)

Anh Trần Minh Nhật kể trong lá đơn cầu cứu mới phổ biến trên một số báo mạng và Facebook về sự khủng bố mà anh và người thân bị khủng bố trong dịp Tết Bính Thân:

– “Đêm giao thừa và mồng 1 Tết Bính Thân 2016, tức là ngày 8 và 9 tháng 2, 2016, những kẻ giấu mặt đã ném đá vào nhà tôi.

– “Vào khoảng gần 1 giờ sáng đêm mồng 2 ngày mồng 3 tết (10 tháng 2, 2016) đống củi và phê khô ngay sát sân và nằm cạnh nhà tôi đã bị phóng hỏa, ngọn lửa quá to khiến 8 người hàng xóm mãi khoảng 3 tiếng đồng hồ mới có thể dập và cách ly ngọn lửa. Nếu tôi không dậy uống nước thì có lẽ ngôi nhà gỗ của chúng tôi nay cũng đã thành tro tàn.

– “Trưa và đêm ngày 11 tháng 2, 2016, những kẻ phá hoại lại ném đá vào mái tôn nhà tôi.

– “Đêm ngày 12 tháng 2, 2016, cả nhà tôi và nhà anh hàng xóm bên cạnh bị xịt thuốc sâu ngay trước sân, khiến ai ra ngoài cũng bị đau đầu và ói mửa.

– “Khoảng 11 giờ 45 đêm 13 tháng 2, 2016, những tên ‘côn đồ’ lại ném đá rầm rầm vào nhà, chúng ném vỡ cửa kính và bóng đèn điện khiến các mảnh vỡ bay tứ tung trong nhà và ngoài sân. Cũng cùng ngày anh trai tôi là Trần Khắc Đường đã bị 5 công an huyện Lâm Hà chặn xe đòi đánh và đứng ngay trước cổng dọa sẽ đốt nhà. Chúng chửi bới tổ tiên và dùng tất cả những lời tục tĩu nhất để lăng mạ chúng tôi. Ngay cả mấy cháu của tôi cũng bị một vài tên công an chặn lại và đe dọa sẽ bị đánh.

Vườn nhà cựu tù Trần Minh Nhật bị đốt ngày mùng 2 tết. (Hình: TNCG)
– “Ngày 14 tháng 2, 2016, phát hiện ra gà nuôi trong vườn bị chết. Nhà tôi và nhà hàng xóm nồng nặc mùi thuốc trừ sâu khiến cả nhà rất đau đầu và khó chịu. Nguyên nhân mà gà bị chết là do ăn phải cơm và cám bị tẩm thuốc độc. Những gốc chè và hồ tiêu sát ngay hàng rào cũng héo do bị xịt thuốc hóa học.

– “Chúng tôi đã báo cho giới chức địa phương nhưng họ đã từ chối điều tra và trả lời xác đáng.

Trước đó, theo sự tố cáo của anh Nhật, vào dịp lễ Giáng Sinh năm 2015, vườn cà phê của anh trai của anh là Trần Khắc Đạt đã bị chặt phá tận gốc. Có 155 cây cà phê và 11 cây bơ đã bị chặt phá không thương tiếc trong khi nhà anh bị nhổ 7 gốc tiêu.

Ngay ngày Tết Dương Lịch, 1 tháng 1, 2016, anh Nhật cho biết, người anh trai khác của anh là Trần Khắc Đường bị thuốc chết một rẫy hồ tiêu khoảng 382 trụ tiêu đã bị xịt thuốc. Khi được trình báo công an tỉnh đã đến xác minh và tính ra 350 gốc đã hoàn toàn chết khô. Riêng vườn nhà anh thì đã bị xịt thuốc khoảng 400 gốc tiêu. Tuy vụ việc đã được thông báo từ cả gần 2 tháng nay nhưng an ninh điều tra Việt Nam vẫn chưa có câu trả lời nào.

“Không chỉ bản thân tôi nhưng cả các cháu và những trẻ em đến thăm và học ở nhà tôi đều bị công an Lâm Hà đe dọa và cấm không được đến học tiếng Anh hay chơi ở nhà tôi. Cha mẹ tôi đang căng thẳng cực độ do sự lộng hành của công an Lâm Hà. Cha tôi đã bị ép xe hai lần, một lần vào ngay ngày mồng 1 Tết cổ truyền Bính Thân.” Anh Trần Minh Nhật viết trong đơn cầu cứu.

Công an CSVN mặc thường phục canh giữ trước nhà Trần Minh Nhật. (Hình: TNCG)

Đó là không kể hai lần anh bị công an CSVN đánh ở trong trụ sở công an thị trấn Đinh Văn “trước sự chứng kiến của trung tá Đinh Huy Thai – trưởng công an huyện Lâm Hà” ngày 8 tháng 11,2015 và một tuần sau đó bị đánh ngay trên đường lộ trước sự chứng kiến của cha anh.

Anh Trần Minh Nhật kêu gọi “các cơ quan ngoại giao, các tổ chức nhân quyền, các cơ quan truyền thông trong và ngoài nước hỗ trợ gia đình tôi vượt qua những sự bách hại nặng nề này.”

Hội Cựu Từ Nhân Lương Tâm Việt Nam, Nhóm Cựu Tù Nhân Lương Tâm Thanh Niên Công Giáo ra các tuyên cáo lên án sự dã man của chế độ Hà Nội đối với cựu tù Trần Minh Nhật, đồng thời kêu gọi lương tâm thế giới đồng hành với cựu tù nhân lương tâm Trần Minh Nhật và đại gia đình của anh. (TN)

Tin khó tin: Tiết kiệm nhất thế giới vẫn không có tiền… chuộc xác vợ

Tin khó tin: Tiết kiệm nhất thế giới vẫn không có tiền… chuộc xác vợ

Lao Động

Hoàng Văn Minh (tổng hợp)

20-2-2016

Thật khó tin khi toàn dân xứ Việt 9 ngày Tết vừa rồi “đốt” hết 130 ngàn tỉ đồng, lại vừa được đánh giá là có ý thức tiết kiệm cao nhất thế giới, nhưng vẫn có người xin bác sĩ cho vợ mình được… chết vì không có được 23 triệu đồng và phải huy động cả giáo sư của các nước đến viết sách giáo khoa. Nhưng phải thừa nhận là sự trơ trẽn và sáng tạo chữ nghĩa của người Việt mình thật tuyệt kiểu Đôrêmon, như tượng đài nứt là do ý đồ nghệ thuật hay học sinh phải đánh nhau mới năng động…

Tượng đài nứt do… ý đồ nghệ thuật

Nhiều công trình nằm trong khu vực Tượng đài Bà Mẹ Việt Nam Anh hùng tại Núi Cấm, xã Tam Phú, thành phố Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam được đầu tư hơn 400 tỉ đồng lại bị phát hiện thêm nhiều vết nứt hở rộng, nhiều chỗ thò được cả bàn tay vào, sau 1 năm khánh thành.

H1Vết nứt như thế này có thể là do… ý đồ nghệ thuật! Ảnh: báo LĐ

Theo miêu tả của Dân Việt thì bà Hoàng Thị Bích Hạnh – Giám đốc Ban quản lý Tượng đài “ngỡ ngàng với những vết nứt và khe hở rộng”. Nhưng bà nói kiểu Đôrêmon: “Các vết nứt và khe hở này cần phải hỏi lại đơn vị thi công xem đó có phải là ý đồ nghệ thuật của đơn vị hay do lỗi của thi công”.

“Nứt có ý đồ nghệ thuật”, thêm một cụm từ mới cho Từ điển tiếng Việt. Giờ mới hiểu khả năng sáng tạo của con người vô biên là như thế nào. Xem tại đây

“Đánh nhau mới năng động” chỉ là… phân tích bên lề

Đúng như dự đoán, hôm qua bà Phạm Thị Ngọc Tâm- Hiệu trưởng Trường THPT Bùi Thị Xuân (TP.Huế) đã gặp các phóng viên để nói lại cho rõ về phát ngôn chấn động “nữ sinh không đánh nhau sẽ không năng động” trong nước mắt: “Sau bài báo, đêm qua tôi đã thức trắng và khóc suốt một đêm và hiện tại rất buồn”.

H1Ảnh: Báo LĐ

Lê Nin khi bàn về văn nghệ và báo chí từng nói, báo chí hôm nay viết sai thì ngày mai phải viết lại cho đúng. Từ đây có thể suy ra con người, hôm nay lỡ nói chưa đúng thì ngày mai phải nói lại cho đúng.

Và bà Tâm đã nói lại như thế này sau khi thừa nhận mình đã không đúng: “Do lần đầu tiên tôi gặp báo chí nên tôi cứ nghĩ như này: Những gì mình trao đổi cũng có những câu đùa giỡn, có những câu phân tích ở bên lề và khi các anh viết thì sẽ có sự chắt lọc lại…”

Lỗi do ngây thơ đây mà!

Xem tại đây

và tại đây

Đầu tư 500 triệu, sau một năm lãi…15 tỉ!

Cộng đồng One Coin Việt Nam (mạng tiền ảo) đang dậy sóng với đợt bán hàng gói Vàng sẽ kết thúc ngày 20.2 tới với lời quảng cáo: “Đầu tư hơn 500 triệu đồng, sau một tháng lãi 1 tỉ, sau 1 năm lãi 15-16 tỉ đồng…”.

Làm giàu không khó là đây chứ đâu!

Một chuyên gia kinh tế từng nhận định: “Sức sống của One Coin có được từ sự tin tưởng và đồng thuận ảo, lòng tham, sự mù quáng, được tiếp sức bởi sự lỏng lẻo, thiếu trách nhiệm của các cơ quan chức năng trong quản lý, được nhân bội bởi hệ số mức hoa hồng đầy mê hoặc”.

H1Một nhà đầu tư đang say sưa thuyết trình về “đồng tiền bá chủ thế giới One Coin”. Ảnh: HẢI NGUYỄN 

Nói trắng ra, đây là một hình thức lừa đảo mới – thêm một biến tướng của kinh doanh theo mạng ở Việt Nam vốn rất tiên tiến và nhân bản.

Vậy mà vẫn ối người tin ôm tiền thật đi đầu tư để chờ thu về tiền ảo rồi mất trắng cả chì lẫn chài!

Tiền thật còn chưa ăn thua nữa là tiền ảo!

Xem tại đây

Xứ Việt tiêu hết 130 ngàn tỉ đồng trong 9 ngày Tết

Trang Forbes, tạp chí danh tiếng của Mỹ, vừa đăng bài viết của tác giả Brett Davis đưa ra thống kê chi tiêu của người Việt Nam cho dịp Tết cổ truyền năm Bính Thân.

Tính trung bình mỗi người dân Việt chi khoảng 14,2 triệu đồng, bằng gần 4 tháng lương cơ bản bình quân và bằng 3 dịp lễ Giáng sinh, năm mới và sinh nhật của dân Tây cộng lại.

Lấy tròn số xứ ta có 90 triệu dân, tính như Forbes thì cả xứ ta vừa tiêu xong khoảng 130 ngàn tỉ đồng, tương đương hơn 6 tỉ Obama mà phần lớn trong đó là “mất toi” chứ chẳng phải “chạy qua chạy lại” như các chuyên gia kinh tế nói!

Đó là chưa nói đến hậu quả của gần một nửa nền kinh tế bị tê liệt trong 9 ngày Tết, mấy chục ngàn người chết và những vấn nạn khác khiến con người ta sống còn thua kiếp chó!

Quá khủng khiếp!

H1

Ấy vậy nhưng Hãng nghiên cứu Nielsen vừa công bố báo cáo nghiên cứu về hành vi tiêu dùng quý IV/2015. Theo đó, người tiêu dùng Việt có tinh thần tiết kiệm tiền vào bậc cao nhất thế giới với 79% người được hỏi dùng tiền nhàn rỗi để tiết kiệm, cao hơn nhiều so với các nước khác như Thái Lan (60%), Singapore (64%).

Tiết kiệm để cho con cháu trả nợ đấy các mẹ ạ!

Xem tại đây

và tại đây

Cấm học sinh nghỉ học đi… lễ hội

Sở GD&ĐT Bắc Giang vừa phát chỉ thị yêu cầu các đơn vị quán triệt và triển khai thực hiện nghiêm túc việc tăng cường công tác quản lý và tổ chức lễ hội.

Trong đó nhấn mạnh việc nghiêm cấm việc cho học sinh nghỉ học để đi lễ hội, trừ những trường hợp đặc biệt theo yêu cầu của địa phương; có giải pháp kịp thời chấn chỉnh hiện tượng học sinh, sinh viên nghỉ học những ngày sau Tết Nguyên đán.

H1Virut trốn công sở đi lễ hội đầu năm đã lây lan sang cả với học sinh. Ảnh: afamily. vn

“Virut trốn việc” đi lễ hội đầu năm tưởng chỉ khu trú trong cơ thể “bọn” công chức, giờ còn lây lan sang cả những học sinh phổ thông thì nguy to rồi.

Hay là do lỗi đánh máy hoặc mắt kém nên nhìn nhầm đối tượng nhỉ?

Xem tại đây

Huy động cả giáo sư các nước viết sách giáo khoa

Cái này thì chắc chắn không phải do lỗi đánh máy hoặc nhìn nhầm bởi ông Đỗ Ngọc Thống, Phó Vụ trưởng Vụ Giáo dục Trung học, Bộ GDĐT đã nói rất rõ ràng trong “góc nhìn thẳng” của VietNamNet về “một chương trình – nhiều sách giáo khoa”.

Ông bảo về nguyên tắc, sẽ động viên tất cả mọi lực lượng cá nhân, tổ chức trong xã hội tham gia việc biên soạn. Nhưng để kịp đúng tiến độ, đúng thời hạn, dứt khoát năm học 2018-2019 có một bộ sách giáo khoa hoàn chỉnh thì Bộ đứng ra huy động lực lượng, các cán bộ giảng dạy, các giáo sư của tất cả các nước, trước hết là trong ngành giáo dục để tập trung xây dựng bộ sách ấy.

H1Sẽ mời giáo sư các nước đến viết sách giáo khoa cho Việt Nam (!?)

Rất dễ biến thành “trò cười” bởi mãi vẫn chưa hình dung ra các giáo sư của các nước tham gia biên soạn sách giáo khoa cho học sinh Việt thì biên kiểu gì? Rồi nhiều bộ sách, vậy ai là người quyết định chọn sách nào để học? Rồi còn bao nhiêu luật, bao nhiêu quy định cản chân việc ra đời nhiều bộ sách…

Cải tiến cải lùi, càng cải càng rối trong một mớ bùi nhùi…

Xem tại đây

và tại đây

Ấn tượng trong ngày: Xin cho vợ chết vì không… có tiền chuộc xác!

Anh Đặng Thái Tùng, 32 tuổi, ở Đồng Nai đã xin các bác sĩ khoa Cấp cứu Hồi sức Tích cực Chống độc Người lớn, Bệnh viện Bệnh Nhiệt Đới cho vợ mình được… chết vì không có 23 triệu đồng để đóng tạm ứng chi phí điều trị cho vợ, mặc dù vợ anh đang có cơ hội sống!

Vợ anh, chị Trần Thị Sương, cũng 32 tuổi, được chẩn đoán mắc sốt xuất huyết Dengune, biểu hiện xuất huyết âm đạo, chảy máu răng. Ngay sau khi nhập viện, bệnh nhân vào cơn sốc, chuyển sang giai đoạn nặng ở thể suy đa tạng dẫn tới xuất huyết tiêu hóa, xuất huyết âm đạo lượng nhiều kèm nhiễm trùng huyết…

H1Vợ chồng anh Tùng, chị Sương tại bệnh viện.

“Tôi chẳng còn đồng nào nếu vợ mất, khoản nợ bệnh viện quá lớn làm sao tôi chuộc được xác”, anh Tùng vừa trình bày vừa khóc. “Chẳng ai cho gia đình tôi vay nữa, hết cách rồi anh ạ. Giờ tôi chỉ còn chờ quyết định của bác sĩ rồi đưa vợ về, mong sao cô ấy được trút hơi thở cuối cùng tại nhà để vong hồn không bị vất vưởng, bơ vơ”.

“Tôi biết việc xin bác sĩ để đưa vợ về lo hậu sự của mình là quá tàn nhẫn, nhưng cả gia đình đã hết cách rồi. Vợ tôi mới nằm viện có ít ngày mà chi phí đã tốn tới hơn 50 triệu đồng, toàn bộ khoản tiền ấy phải vay mượn mới có. Nếu tiếp tục điều trị, nợ viện phí bệnh viện sẽ tiếp tục tăng cao, khi cô ấy nhắm mắt xuôi tay làm sao tôi có tiền để chuộc xác”.

23 triệu đồng, quá lắm chỉ là một bữa nhậu sang của một đại gia nào đó, nhưng trong trường hợp này là đổi lấy một mạng người.

Chỉ 23 triệu đồng thôi mà, ai đó hãy làm gì đi chứ…

Xem tại đây

Vài suy nghĩ nhân đọc 2 bài báo trên báo nhà nước VN

Vài suy nghĩ nhân đọc 2 bài báo trên báo nhà nước VN

Song Chi.

RFA

Bài báo thứ nhất “Đánh bom khách sạn Caravelle ghi dấu lịch sử” đăng ngày 15.2 trên báo Tuổi Trẻ. Đọc xong tự hỏi: Không hiểu sao đến giờ này mà họ còn tự hào về những chuyện như thế này?

Đánh bom một khách sạn ngay giữa trung tâm thành phố, mặc dù viện cớ là “nơi quan chức Mỹ và Việt Nam cộng hòa thường lui tới hội họp” nhưng cũng có rất nhiều nhà báo nước ngoài, dân thường…rõ ràng là coi thường sinh mạng con người, mà mục đích chỉ là “để đối phương không đắc chí”, nhưng thật ra là đánh ai?

“Có điều việc nổ bom hôm đó đã không như dự kiến bởi hầu hết các nhà báo ở khách sạn Caravelle thay vì đi ăn trưa và sẽ lãnh trọn sức nổ của trái bom, thì họ lại bận rộn theo dõi và tường thuật vụ sinh viên đòi Nguyễn Khánh phải từ chức!”

Đánh bom cả những nhà báo quốc tế, những người chỉ làm công việc của họ là đưa tin về những gì đang diễn ra? Như vậy mục đích thật sự là lấy tiếng, đồng thời gây tâm lý hoang mang xáo trộn trong người dân và phá hoại cuộc sống bình thường ở các đô thị miền Nam, bất chấp sinh mạng những người vô tội, không liên can.

Ai sống ở miền Nam thời hai miền Nam Bắc đánh nhau hẳn còn nhớ, những vụ đánh bom, ám sát…thường xuyên xảy ra tại Sài Gòn và các đô thị miền Nam, tại những nơi đông người như khách sạn, rạp hát, nhà hàng… Điển hình là vụ đánh bom Câu lạc bộ Gôn Sài Gòn năm 1960, vụ rạp hát Kinh Đô bị đánh bom năm 1964, khách sạn Caravelle bị đặt bom năm 1964, nhà hàng nổi Mỹ Cảnh trên sông Sài Gòn bị đặt bom năm 1965, vụ trường tiểu học Cai Lậy (Tiền Giang) bị trúng đạn pháo kích năm 1973…

Một số vụ ám sát như Nguyễn Văn Trỗi đặt bom trên cầu Công Lý, dự định ám sát Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Mỹ McNamara năm 1963, ám sát ký giả Từ Chung của tờ Chính Luận năm 1965, ám sát Nguyễn Xuân Chữ, Bộ trưởng Bộ Chiến tranh tâm lý năm 1966, ám sát Trần Văn Văn, Chủ tịch Quốc hội Sài Gòn năm 1966, ám sát giáo sư Nguyễn Văn Bông là Viện trưởng Học viện Quốc gia Hành chánh năm 1971… Ở nông thôn thì đặt mìn, giật sập cầu, phá đường…biết bao nhiêu dân thường phải chết oan.

Những việc làm này có khác gì với những hành động khủng bố của các tổ chức Hồi giáo cực đoan bây giờ? Đừng viện lý do thời chiến tranh. Chiến tranh, hai bên nã súng, ném bom vào nhau ngoài chiến trường là chuyện khác, còn đặt bom, gài mìn, pháo kích vào những chỗ đông người giết hại cả dân thường là khủng bố. Nhưng nếu người miền Nam nói thì người dân miền Bắc hoặc các thế hệ sinh sau đẻ muộn lại không tin, chỉ khi báo chí chính thức hả hê kể lại chiến công như thế này “Những trận đánh nổi danh ‘Biệt động Sài Gòn’ (báo CAND), “Tôi ám sát người sắp làm thủ tướng Sài Gòn” (Dân Việt) hay bây giờ là bài này, “Đánh bom khách sạn Caravelle ghi dấu lịch sử” (Tuổi Trẻ) v.v… thì khỏi còn tranh cãi chuyện có thật hay không nữa!

Bài báo thứ hai “Có một hòa thượng… biệt động Sài Gòn” được báo Tiền Phong đăng lại ngày 19.2 theo nguồn báo An Ninh Thế Giới. Thật ra những loại bài viết ca tụng chiến công “cách mạng”, ca tụng những con người “cách mạng” này lúc nào cũng đầy dẫy trên những tờ báo đậm đặc tính đảng như báo Nhân Dân, Quân đội Nhân dân, Công an Nhân dân, Công An TP.HCM, An Ninh Thế Giới…Không sao kể xiết. Chỉ là nhân tiện đọc và có những suy nghĩ về hai bài báo này mà thôi.

Bài “Có một hòa thượng… biệt động Sài Gòn” viết về nhân vật Hòa thượng Thích Viên Hảo, từng là trụ trì tại chùa Tam Bảo ở đường Dương Công Trường, quận 10, SG, rồi trụ trì Chùa Thiện Hạnh, nằm trong con hẻm nhỏ trên đường Đinh Tiên Hoàng, quận 1, SG cho đến ngày viên tịch 15.7.2005.

Theo bài báo, Hòa thượng Thích Viên Hảo là người tu hành, nhưng lại tham gia “cách mạng”, tham gia biệt động thành, một tổ chức của Việt Cộng trước đây chuyên hoạt động ngầm trong lòng chế độ VNCH từ dò la, do thám tin tức tình báo cho tới đặt bom, gài mìn, ám sát…các nhân vật có liên quan đến Mỹ và chính quyền VNCH nhưng thường cũng gây ra cái chết cho bao nhiêu dân thường vô tội như vừa nói trên. Nhân vật trong bài báo “đi đó đây hành phật sự, gặp các phật tử, đến các chùa… tụng kinh, niệm Phật và thuyết pháp nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Thực chất ông đã trở thành chiến sĩ hoạt động cách mạng, có nhiệm vụ dò la địch tình, giao nhận tin tức tình báo…”, còn ngôi chùa Tam Bảo thì “đã trở thành nơi đi về, hội họp bí mật của đội biệt động thành trong một thời gian dài.”

Trong vụ Mậu Thân 1968, vị sư này ”vận chuyển vũ khí, đạn dược về cho cơ sở nội thành tập kết chuẩn bị cho cuộc tấn công và nổi dậy Tết Mậu Thân. Rất nhiều lần, nhà sư dùng xe gắn máy đi Củ Chi chở chất nổ, súng K54, súng và đạn cối 81 ly”

Đã đi tu, thấm nhuần tư tưởng triết lý của Phật giáo, thế nhưng Hòa thượng Thích Viên Hảo đã phạm luôn những giới luật hết sức nghiêm trọng của đạo Phật. Một là gian dối, khi dùng vỏ bọc tu hành để đi hoạt động tình báo, biến những hoạt động giảng giải Phật pháp thành chuyện khác, biến ngôi chùa thành nơi trú ẩn của biệt động thành…Hai là sát sanh, nhà sư tất thừa biết đạo Phật ngăn cấm sát sanh dù chỉ là một con kiến con muỗi, thế nhưng lại chở vũ khí, lên sơ đồ các trận đánh để giết người, cho dù lúc đó ông ta tin rằng đó là kẻ thù, là địch. Không chỉ thế, cả đời nhà sư hoạt động chính trị, được “thưởng nhiều huân chương cao quý của đảng cộng sản” cho đến tận ngày qua đời.

Bài báo này, cũng như bài báo trên Tuổi Trẻ nói trên và rất nhiều bài báo khác nữa, đã tự mình tố cáo những việc làm của đảng cộng sản VN trước đây, đó là đánh phá chế độ VNCH từ trong lòng phá ra, và không từ bất cứ một biện pháp nào từ đặt bom, gài mìn, ám sát, chuẩn bị cho vụ tấn công Tết Mậu Thân 1968, với âm mưu sẽ tổ chức tấn công bất ngờ vào dịp Tết là dịp mà trong nhiều năm hai bên đã có thỏa thuận không chính thức ngừng bắn 3 ngày Tết để đồng bào vui Xuân. Bài báo vẫn tiếp tục ca ngợi những “chiến công” trong cuộc chiến với Mỹ và với miền Nam VN, vẫn gọi địch, chúng…với giọng điệu căm thù.

Trong suốt thời gian chiến tranh và hơn 40 năm qua, năm nào đảng và nhà nước cộng sản VN cũng tổ chức kỷ niệm, ăn mừng tưng bừng, trọng thể những dịp có liên quan đến cuộc chiến, nhất là ngày 30.4. Báo chí truyền thông vẫn được huy động thường xuyên để nhắc nhớ đến chiến thắng của đảng, đến tội ác của “địch”, những cuốn sách, bộ phim về đề tài này vẫn tiếp tục ra đời…như muốn người dân đừng quên.

Một tỷ lệ khác biệt rất lớn cả về quy mô, số lượng và chất lượng tuyên truyền nếu so với việc nhắc nhở đến cuộc chiến tranh biên giới 1979, 1984, hải chiến Hoàng Sa 1974, Trường Sa 1988… với Trung Cộng. Trong khi trên thực tế chế độ VNCH đã “chết” từ lâu không còn là một mối đe đọa nữa, quan hệ Việt-Mỹ đã trở thành bình thường từ nhiều năm qua, thậm chí nhà nước VN còn đang phải trông cậy ở Mỹ rất nhiều để đối phó với mối nguy bị xâm phạm chủ quyền, độc lập toàn vẹn lãnh thổ lãnh hải từ phía Trung Cộng. Ngược lại, Trung Cộng trước đây và hiện nay vẫn luôn và đang là mối đe dọa lớn nhất, kẻ thù thường trực và thâm độc nhất của VN.

Nếu VN lại phải có một cuộc chiến tranh nào xảy ra trong tương lai thì chắc chắn sẽ là cuộc chiến tranh với Trung Quốc chứ không phải với Mỹ, càng không phải với VNCH đã chết. Vậy nhưng nhà nước cộng sản VN lại sử dụng rất ít công sức, nguồn lực cho sự tuyên truyền về những hành động của Trung Quốc trong quá khứ vả hiện tại. Cuộc chiến tranh biên giới 1979 trong rất nhiều năm không hề được nhắc tới một cách công khai, năm nay tuy báo chí đã nhắc tới nhưng vẫn không phải là nhiều, những hành động biểu tình tưởng niệm cuộc chiến này, tưởng niệm việc mất Hoàng Sa Trường Sa hay phản đối những hành độn hung hăng, xâm phạm chủ quyền, quân sự hóa biển Đông của Trung Quốc của người dân đều bị ngăn cấm, đàn áp, nhiều người còn bị bỏ tù, bị trù dập, xách nhiễu…

Liệu có thể xem đó là những hành động khôn ngoan về mặt ngoại giao, bảo vệ chủ quyền của đảng và nhà nước cộng sản VN?

Và đối với mấy triệu người Việt rời nước ra đi vì lý do không chấp nhận chế độ cộng sản, liệu họ có tin tưởng nổi vào những lời nói ngon nói ngọt “xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải” của nhà cầm quyền khi báo chí nhà nước vẫn cứ ngùn ngụt căm thù chế độ VNCH như thế?

Còn đối với người dân trong nước, thời buổi bây giờ không phải như trước đây vài chục năm, mười năm, khi người dân hầu hết còn bị bịt mặt bịt tai tin vào những luận điệu tuyên truyền một chiều, bóp méo sự thật của đảng và nhà nước cộng sản. Khi báo chí nhà nước hồ hởi kể lại những hành động khủng bố thời xưa, hay tự thừa nhận những huyền thoại một thời từ Lê Văn Tám, Nguyễn Văn Bé, Nguyễn Văn Trỗi…là không có thật hoặc có những chi tiết không đúng, hoặc được tô vẽ quá nhiều…thì chính là nhà nước này đã tự vả vào mặt mình, củng cố những điều mà người dân đã không còn tin từ lâu.

Trên bình diện quốc tế, chẳng có một quốc gia văn minh nào chấp nhận một nhà nước từng giành chiến thắng bằng mọi giá, mọi thủ đoạn, bất chấp sinh mạng con người cũng như áp dụng chính sách ngu dân, dối trá để giành và giữ quyền lực cả.

Cuối cùng, có lẽ đã đến lúc nhà nước này nên giành công sức tố cáo Trung Cộng-kẻ thù hiện tại và tương lai thay vì cứ say sưa hoài với quá khứ vàng…mã của đảng.

Bé Như Sợi Chỉ

Bé Như Sợi Chỉ

  1. T.T. D Tưởng Năng Tiến

RFA

Phục hoạt tiểu vương quốc Champa chỉ cần những việc làm rất nhỏ nhưng là một bước tiến vĩ đại của tình yêu dân tộc và sự trưởng thành của chính dân tộc Việt Nam.

Võ Thanh Liêm & Lê Huy Lượng

Dù chào đời tại Sài Gòn nhưng vì sinh sau đẻ muộn nên tôi không hiểu gì nhiều về ông Công Tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy, tức Ba Huy. Nhờ đọc bài (“Cuộc Đời Nghèo Khó Của Con Trai Công Tử Bạc Liêu”) trên trang Vnexpress nên mới biết thêm được đôi ba chi tiết, hơi buồn:

“Đốt tiền nấu trứng” là câu đồn thổi về công tử Bạc Liêu. Vậy mà ngày nay con trai ông lại đang phải chạy vạy kiếm từng bữa ăn trên chính mảnh đất của tổ tiên.

Giọng nghèn nghẹn, ông Đức kể, sau hai năm trốn nợ bên đất khách quê người, năm 2000 ông Đức dẫn vợ con về lại TP HCM sống với nghề chạy xe ôm. Ông phải làm việc từ 5h sáng đến tận nửa đêm nhưng cuộc sống vẫn mãi nghèo túng vì ngoài chi phí sinh hoạt, gia đình ông phải mua thuốc điều trị cho con gái. Đến tháng 7 vừa qua, gia đình ông về cố hương tìm chốn dung thân.

Trở lại khuôn viên dinh thự của dòng họ Trần Trinh giàu nhất xứ Bạc Liêu xưa, nay được trùng tu thành khách sạn Công tử Bạc Liêu, ông Đức con trai của Công tử Bạc Liêu với người vợ thứ hai quê Mỹ Tho cho biết cha mình có đến 4 người vợ…

Xuất thân giàu có, ảnh hưởng sự phong lưu của cha nên những năm tháng vàng son, không chỗ vui chơi nào ở Sài Gòn mà ông Đức không biết đến bởi đêm nào cũng đi nhảy đầm. Người em cô cậu ruột của ông là ông Phan Kim Khánh khi ấy cũng học ở Sài Gòn và “ham vui” có tiếng.

Ông này biết trong “nhà lớn” có 5 cặp bình màu xanh lục (lục bình) có dấu ấn vua chúa được ông ngoại Hội đồng Trạch mua được từ bên Tàu. Mỗi lần vui chơi hết tiền, ông Khánh được một đại gia nổi tiếng trong giới kinh doanh xe máy ở Sài Gòn “xúi” về quê “chôm” cặp lục bình mang lên bán với giá 250.000-300.000 đồng/cặp (thời ấy giá lúa chỉ có 1,7 đồng/giạ) để lấy tiền tiêu xài.

 Đến năm 1975, khi miền Nam hoàn toàn giải phóng, ông Khánh chính là người trực tiếp bàn giao 3 cặp lục bình còn lại cùng với toàn bộ tài sản là khu “nhà lớn”, đất đai, các khu phố… ở Bạc Liêu cho chính quyền cách mạng.

Dinh thự của Công tử Bạc Liêu giờ thành khách sạn. Ảnh và chú thích: Vnexpress

Kiểu “bàn giao” này ngó bộ (hơi) trắng trợn nên blogger Truong Huy San  bèn có một đề nghị nhỏ:

Tại sao Khách sạn “Công Tử Bạc Liêu” không thu xếp một phần nhà đưa ông Trần Trinh Đức về ở trong đó, mời ông làm người hướng dẫn khách tham quan và tìm hiểu về dòng tộc nhà ông. Cho dù phải thu hẹp hơn phần nhà cho thuê nhưng nếu được ở cùng với “công tử” chắc chắn khách sẽ ghé nhiều hơn, trả giá cao hơn, kinh doanh phát đạt hơn. Tôi đã từng ở trong khách sạn này, tìm hỏi gặp người thân nhà công tử mà không ai biết.

Không chỉ riêng khu nhà Công Tử Bạc Liêu, lên Hà Giang, thấy người nhà vua Mèo Vương Chí Sình bị trục khỏi Nhà Vương (ra ở mấy căn nhà phố xây rất phản cảm trong không gian kiến trúc ấy) hay thấy dinh thự Hoàng A Tưởng ở Bắc Hà, Lào Cai, trống không, mới thấy Chính quyền vừa tham vừa thiển cận.

Lẽ ra phải tôn trọng quyền thừa kế tài sản của những người thân trong dòng tộc nhưng yêu cầu quản lý khu nhà nhà một di sản cần bảo tồn. Hướng dẫn họ khai thác kinh doanh và nhà nước thu thuế.

Vương quốc Champa Campapura 192 – 1832. Nguồn ảnh: wikipedia

Ý Kiến của nhà báo Huy Đức khiến tôi nhớ đến một đề nghị lớn (“Một Monaco Champa Cho Việt Nam”) hết sức chí tình, của hai tác giả Võ Thanh Liêm và Lê Huy Lượng. Xin trích dẫn vài đoạn chính để rộng đường dư luận:

Phần giới thiệu

Trong bài viết này chúng tôi đưa ra đề nghị tái lập vương quốc nhỏ bé Champa tại Phan Rang. Tái lập trên danh nghĩa để bảo tồn di sản văn hóa và lịch sử, không tự trị và không biệt lập. Như tựa đề bài viết, một đề nghị mô phỏng theo tiểu vương quốc Monaco ở cạnh nuớc Pháp. Chúng tôi cũng đồng thời nêu lên những sự việc bảo tồn văn hóa đa nguyên, đa dạng đáng được khích lệ tại Việt Nam. Chúng tôi cũng đưa ra những yếu tố lịch sử, nhân đạo, văn hóa, kinh tế và ngoại giao để biện minh cho ý kiến của chúng tôi. Mọi ý kiến ủng hộ, phản bác từ các giới trí thức và học giả Việt Nam đều mang tính tích cực trong thời đại ánh sáng và trí tuệ ngày hôm nay.

Nước Việt Nam là một quốc gia có nhiều nguồn gốc văn hóa và nhiều pha trộn chủng tộc; yếu tố này làm cho nước và người Việt Nam trở nên phong phú và đa dạng. Lịch sử và văn hóa Việt Nam đã và đang tạo sự hấp dẫn và thán phục từ người ngoại quốc, điều mà chúng ta có thể cùng hãnh diện. Ở thế kỷ 21 thế giới văn minh đang tiến đến một thời đại mới, chúng ta có thể gọi là thời đại Nhân Bản. Ngày nay thế giới văn minh bao dung và trân quí sự khác biệt về văn hóa và ngôn ngữ.

Ảnh: the-wild-beauty-of-cham-girl-with-different-colored-eyes

Những khác biệt được người ta tìm hiểu và bảo tồn cho bức gấm lịch sử nhân loại thêm màu sắc rực rỡ. Khi chúng ta và thế giới đang quan tâm đến việc bảo tồn các loài như voi, tê giác, cá sấu, gấu rừng, chim muông quí giá của Việt Nam đang bị đe dọa tuyệt chủng thì tại sao chúng ta có thể làm ngơ với dân tộc và văn hóa Chăm đang bị mai một, đồng hóa và nguy cơ tuyệt chủng là có thật vì hiện nay chỉ còn 100.000 người Việt gốc Chăm giữa 82 triệu người Kinh (0.0012% dân số).

Trường hợp Monaco, Tô Cách Lan và Tân Tây Lan

Sự thành công về kinh tế và văn hóa của tiểu vương quốc (principality) Monaco là một sự hãnh diện cho chính phủ Pháp từ số thuế thu được cho đến lợi ích du lịch, thương mãi, tài chính, và ngoại giao. Monaco có diện tích đất đai là 150 héc-ta, nhỏ bằng 1 cái đồn điền cà phê, chỉ có 30.000 dân nói tiếng Pháp và lệ thuộc Pháp. Monaco nhờ kinh doanh vào du lịch, tài chính và sòng bạc nên trở nên phồn thịnh. Kinh tế của tiểu vương quốc này đã tăng nhanh từ 3.2 tỉ năm 1975 lên đến 40 tỉ tiền Phật Lăng năm 1995. Lợi tức đầu người năm 1999 là $27.000 US. Sự hiện diện của Monaco không là một mối nguy mà chỉ mang lại nhiều phúc lợi cho nước Pháp.

Tô Cách Lan (Scotland) thuộc liên hiệp các Vương quốc Anh (United Kingdom) vào ngày 1 tháng 7 năm 1999 cũng có được quốc hội riêng sau gần 300 năm bị sáp nhập vào Anh quốc bằng đạo luật “Acts of Union 1707”. Ngày nay Tô Cách Lan vẫn phát triển cùng nhịp với Anh quốc, mọi liên hệ sâu sắc về kinh tế, luật pháp và hoàng gia vẫn duy trì một cách tốt đẹp.

Gần với Việt Nam hơn là Tân Tây Lan (New Zealand), cũng từ lâu có sự hiện diện của một tiểu vương tượng trưng cho thổ dân Maori. Vị nữ vương bộ lạc Maori vừa mới từ trần vào ngày 15 tháng 8 năm 2006 là Te Arikinui Dame Te Atairangikaahu. Con trai của bà là Tuhetia Paki đã lên ngôi vua bộ lạc với sự ca ngợi của nhân dân và chính phủ Tân Tây Lan, nhân dân và chính phủ Úc và các nước đa đảo châu Á Thái Bình Dương. Sự ca ngợi đây phải được hiểu rằng dành cho tâm lý trưởng thành, tinh thần bao dung, chung sống hài hòa và ý thức bảo tồn văn hóa Tân Tây Lan của chính nhân dân Tân Tây Lan. Dân tộc Maori là cư dân địa phương của Tân Tây Lan và họ chiếm 15% dân số Tân Tây Lan. Số còn lại đa số là người gốc Anh và di dân Ấn Độ, Việt Nam.

Ảnh: ponagar.blogspot

Tất cả những trường hợp điển hình trên đây đều mang lại sự phồn thịnh, hài hòa và quan trọng hơn cả là một bằng chứng của sự trưởng thành của những dân tộc này. Trừ Monaco có duy trì đại diện tại Liên Hiệp Quốc nhưng Pháp nắm giữ an ninh và chia tiền thuế, tiểu vương Maori của Tân Tây Lan và Tô Cách Lan chỉ có sự công nhận của Nữ hoàng Elizabeth đệ Nhị và vẫn thuộc Liên hiệp Anh (Commonwealth).

Một vương quốc tí hon trên thực tế nhưng to lớn trong ý nghĩa bao dung

Phan Rang (Panduranga, tỉnh Ninh Thuận) có diện tích đất đai là 3360 km2 và dân số là 532.000 người,trong số đó có 60.000 người Chăm. Tức là ngay cả ở cứ điểm cuối cùng của mình, dân tộc Chăm vẫn là thiểu số. Tuy nhiên Panduranga dưới triều Hoàng đế Gia Long vẫn còn giữ tên gọi Chiêm Thành quốc. Đề nghị tái lập tên gọi Vương quốc Champa tại Phan Rang rất hợp lý và không thiệt hại gì cho người Việt mà chỉ có lợi về nhiều mặt. Phục hoạt tiểu vương quốc Champa chỉ cần những việc làm rất nhỏ nhưng là một bước tiến vĩ đại của tình yêu dân tộc và sự trưởng thành của chính dân tộc Việt Nam. Sự trưởng thành ở lòng tin vào nhau, sự trưởng thành ở sự không sợ hãi sự thật, sự trưởng thành ở quyết tâm hàn gắn vết thương lịch sử…” (hết phần trích dẫn).

Bao dung là ý niệm xuyên suốt trong bài viết (“Một Monaco Champa Cho Việt Nam”) của hai tác giả Võ Thanh Liêm và Lê Huy Lượng. Hạn từ này, buồn thay, không có trong tự điển của  người CSVN. Tầm nhìn của họ chỉ thấp cỡ như loài kiến, và lòng dạ thì (chắc) không lớn hơn sợi chỉ.

Điều đáng buồn không kém là đức bao dung, xem chừng, cũng không dễ thấy trong lòng dân Việt. Trong ánh mắt của rất nhiều người ở xứ sở này (chứ chả riêng gì những kẻ hiện thuộc giới cầm quyền) đồng bào Mường, đồng bào Thượng – chưa chắc – đã phải là đồng bào (thiệt) nói chi đến người Chăm!

Dù trong lãnh thổ Việt Nam hiện nay chứa không ít mồ hôi, nước mắt và máu xương của nòi giống Champa nhưng ngay cả một con đường (nhỏ) mang tên những đấng quân vương – như Chế Chí, Chế Mân, Chế Bồng Nga … mà tìm đỏ mắt còn chưa ra thì giấc mơ (“Một Monaco Champa Cho Việt Nam”) của nhị vị thức giả Võ Thanh Liêm và Lê Huy Lượng, xem ra, còn rất xa vời.

Lòng dạ chúng ta, có lẽ, không đến nỗi bé như sợi chỉ nhưng e cũng không lớn hơn cái tăm là mấy. Dân tộc Việt sẽ còn gặp nhiều thảm kịch khác nữa – trong tương lai gần, ngay cả sau khi những người cộng sản đã đội nón ra đi – nếu sự thiển cận và hẹp hòi này không được nhận diện và loại bỏ.

K’ Tien

Việt Nam, phải dân chủ là điều tất yếu

Việt Nam, phải dân chủ là điều tất yếu

Kính Hòa, phóng viên RFA
2016-02-18

000_Hkg10250097-620

Các đại biểu giơ thẻ hội viên tại lễ bế mạc Đại hội đảng toàn quốc lần thứ 12 hôm 28 tháng 1 năm 2016.

AFP photo

Ông Vũ Ngọc Hoàng, Phó trưởng ban tuyên giáo trung ương của đảng cộng sản Việt Nam khóa 11, là người có nhiều phát biểu trước và sau đại hội đảng lần thứ 12 vừa qua về những cải cách và kiểm soát tham nhũng ở Việt nam. Qua Email, ông trả lời Kính Hòa của đài Á châu tự do về một số vấn đề liên quan đến kiểm soát quyền lực và bầu của Quốc hội tới đây.

Kính Hòa: Vấn đề nhân sự vừa rồi được tuyên bố hoặc là đề cập một cách chính thức sớm hơn nhiều so với những lần trước. Liệu sắp tới đây đảng cũng có thể công khai chuyện nhân sự từ những hội nghị Trung ương trước Đại hội Đảng?

Ông Vũ Ngọc Hoàng: Tôi cho rằng, tới đây, đảng hoàn toàn có thể và nên công khai chuyện nhân sự từ những hội nghị Trung ương trước đại hội, giống như đã làm trong dịp đại hội lần thứ 12 vừa rồi.

Kính Hòa: Sắp tới đây có tăng cường sự tham gia của người dân vào lĩnh vực truyền thông hay không?

Ông Vũ Ngọc Hoàng: Tôi nghĩ chắc chắn có tăng cường. Rất cần thiết như vậy.

Kính Hòa: Đảng đã đề cập rất nhiều đến chuyện kiểm soát quyền lực, một Bộ trưởng đề cập thẳng ở đại hội chuyện độc lập giữa ba nhánh chính của nhà nước. Vậy cụ thể sẽ có gì mới trong việc kiểm soát quyền lực sắp tới?

Ông Vũ Ngọc Hoàng: Kiểm soát quyền lực là việc nhất thiết phải làm. Đại hội 12 vừa rồi đã khẳng định như vậy. Trong đó, theo tôi nghĩ, cần thiết và quan trong hàng đầu là việc phân quyền giữa 3 nhánh lập pháp, hành pháp và tư pháp cho hợp lý nhằm bảo đảm độc lập tương đối và thực hiện kiểm soát quyền lực lẫn nhau để hạn chế tối đa các sai sót hoặc sớm phát hiện và sớm điều chỉnh khi có sai, bảo đảm xử dụng quyền lực đúng quyền hạn và đúng mục đích, không lạm quyền, không lộng quyền, không để tha hóa quyền lực. Ngoài ra, sẽ còn những quy định khác nữa – Tôi nghĩ vậy.

Kính Hòa: Một nhân sĩ thường phản biện các chính sách ở Hà Nội là Tiến sĩ Quang A ra ứng cử làm đại biểu Quốc hội cho khóa tới. Liệu những người như ông A sẽ có may mắn hơn trong kỳ bầu cử khóa tới so với những người ra ứng của tự do các khóa trước không?

Ông Vũ Ngọc Hoàng: Tôi chưa biết sẽ có những ai. Nhưng tôi nghĩ, nếu có những người ứng cử tự do là đại biểu Quốc hội và HĐND các cấp tới đây thì đó là việc rất bình thường, xét theo nghĩa nào đó là tốt. Việt Nam đã có những tiến bộ về dân chủ, và sẽ ngày càng tiến bộ hơn nữa, cần phải vậy, tất yếu phải vậy! Còn đối với các ứng cử viên, dù tự ứng cử hay có một tổ chức giới thiệu, thì về cơ hội tôi nghĩ là như nhau.

Tàu ngư dân Việt lại bị ‘tàu lạ’ đâm chìm, 3 người mất tích

Tàu ngư dân Việt lại bị ‘tàu lạ’ đâm chìm, 3 người mất tích

Nguoi-viet.com

QUẢNG BÌNH (NV) Bốn ngư dân thoát chết nhưng 3 người vẫn còn mất tích khi chiếc tàu đánh cá của họ bị một “tàu lạ” đâm chìm trên vùng biển giữa Việt Nam và đảo Hải Nam, Trung Quốc.

Theo tin tức từ Việt Nam được tường thuật trên một số báo, chiếc tàu đánh cá của ông Nguyễn Ngọc Hải và cũng là thuyền trưởng, bị chìm ở biển Ðông cách cửa Du Lâm, đảo Hải Nam, Trung Quốc, khoảng 45 hải lý về phía Ðông Nam vào hôm 15 tháng 2, 2016.


Những giây phút kinh hoàng trên biển vẫn còn in hằn trên gương mặt các ngư dân thoát chết. (Hình: Thanh Niên)

Theo lời ông kể trên tờ Người Lao Ðộng, khoảng hơn 15 giờ chiều ngày 15 tháng 2, ông cùng 6 thuyền viên khác (trong đó có một người là con trai của ông) đang thả câu đánh bắt thủy sản thì gió giật mạnh trên cấp 7. Thấy nguy hiểm, ông cho tàu di chuyển theo hướng đảo Hải Nam rồi thả neo an toàn.

“Ðến khoảng 20 giờ, chúng tôi đang nấu ăn trong tàu thì thấy một chiếc tàu lớn chạy qua và cố tình thả neo vào tàu của tôi rồi bỏ chạy. Khi neo tàu lớn kia di chuyển, tàu chúng tôi bị lật. Sau 2 giờ, tàu chìm hẳn, chúng tôi lần lượt rơi xuống biển và cố bơi hoặc bám vào những miếng gỗ nổi trên biển.” Ông Hải kể lại.

Tuy nhiên, theo lời ông Hải, do trời tối nên các ngư dân không thể quan sát thấy “tàu lạ” trên thuộc nước nào, màu gì và biển hiệu ra sao. Sau gần 4 tiếng đối mặt với tử thần trong phút giây hoảng loạn, ông cùng 3 người khác may mắn được một chiếc tàu bạn đến cứu.

“Khi được cứu, chúng tôi được tàu bạn cho ăn, cho mặc. Sau đó, tàu bạn lại tiếp tục quay lại hiện trường tìm kiếm 3 ngư dân còn lại, trong số đó có cả con trai tôi nhưng không thấy…” Lời ông Hải trên tờ Người Lao Ðộng.

Theo nguồn tin vừa kể, sau nỗ lực tìm kiếm thất bại, 4 ngư dân trên được tàu bạn đưa trở về đất liền, đến sáng 18 tháng 2, họ cập cảng an toàn và được đưa vào Ðồn Biên Phòng Cảng Gianh lấy lời khai.

Báo chí tại Việt Nam thường dùng từ “tàu lạ” hay “nước lạ” để ám chỉ Tàu Trung Quốc hay nước Trung Quốc theo chỉ thị “ở trên” để tránh đụng chạm tới mối quan hệ “đồng chí anh em” với láng giềng phương Bắc.

Người ta thấy tin tức về các vụ tàu Trung Quốc, từ tàu đánh cá cỡ lớn đến tàu quân sự, đã tấn công, đâm chìm tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam rất nhiều trong những năm qua. Mới ngày 1 tháng 1, 2016, một tàu đánh cá của tỉnh Quảng Ngãi đã bị “tàu lạ” đâm tới tấp rồi chìm tại tọa độ 17 độ 07′ Bắc, 108 độ 21′ Ðông, cách đảo Cồn Cỏ, Quảng Trị khoảng 70 hải lý. Tất cả 10 ngư dân của tàu này đã được một tàu đánh cá khác cứu sống.

Ngày 10 tháng 7, 2015, báo mạng VTC cho hay, ngày trước đó, một tàu đánh cá của tỉnh Quảng Ngãi đã bị tàu Trung Quốc đâm chìm khi đang trên đường chạy tránh cơn bão số 2. Toàn bộ 11 thuyền viên được một tàu đánh cá khác cứu thoát.

Chỉ ít ngày trước đó, theo bản tin báo Tiền Phong, một tàu đánh cá khác của ngư dân tỉnh Bình Ðịnh đã bị một tàu quân sự của Trung Quốc mang số hiệu 994 đâm chìm. Tất cả 13 thuyền viên được một tàu cá bạn cứu sống.

Trên một số báo khác, tờ Tiền Phong nói “Sáng 1 tháng 8, 2015, ba tàu cá của ngư dân xã Bình Châu (Bình Sơn, Quảng Ngãi) từ Hoàng Sa trở về cảng Sa Kỳ, cùng tố cáo bị tịch thu tài sản và ngư dân bị châm dùi cui điện. Họ đều cho rằng thủ phạm là tàu Trung Quốc.” (TN)

 

Tết và lạnh lùng tương lai Việt

Tết và lạnh lùng tương lai Việt

VietTuSaiGon

Tet va la lung

Ảnh minh họa cho tương lai Việt Nam. Nguồn: internet

Đầu Xuân, rủ bạn bè làm một chuyến du khảo Đà Nẵng, Hội An, Huế, Nghệ An, Hà Tĩnh… Và mai mốt là Sài Gòn, Đồng Nai, Bình Dương, lục tỉnh miền Tây… Nhưng đi nửa chừng, mới qua Đà Nẵng, Hội An, sắp bước vào đất Hà Tĩnh thì chẳng còn muốn đi thêm nữa. Cảm giác lạnh lùng, trống rỗng và đôi khi sợ hãi hiện ra càng thêm rõ. Nổi trội hơn có lẽ là cảm giác lạnh. Cái lạnh đến từ bên trong tâm hồn chứ không phải những trận rét của thiên nhiên. Tự dưng, một câu hỏi ám ảnh: Người Việt đã lạnh lùng từ bao giờ? Và tương lai Việt đi về đâu?

Đương nhiên câu hỏi đầu có vẻ hợp lý và dễ chịu hơn câu sau khi đặt câu hỏi và giải quyết nó. Câu sau nghe có vẻ lên gân. Nhưng hiện tại, có lên gân hay không thì cũng như nhau bởi mọi chuyện hầu như đã “an bài”, hết thuốc chữa!

Vì sao? Bởi vì có sự khác biệt rõ ràng giữa cái lạnh của gió mùa, tuyết rơi, băng giá với cái lạnh sốt rét. Trước cái lạnh tuy khắc nghiệt của thiên nhiên, con người vẫn có cách thích ứng, có cách chống chọi bằng áo ấm, bằng lửa và sự chịu đựng. Nhưng khi cái lạnh bốc ra từ bên trong như sốt rét thì cho dù nhiệt độ tự nhiên lúc đó có lên 40 độ C thì người ta vẫn có thể chết vì cóng lạnh. Cái lạnh của dân tộc Việt Nam là cái lạnh sốt rét.

Sở dĩ tôi nói rằng dân tộc Việt Nam, hay nói đúng hơn là đại bộ phận nhân dân cũng như hệ thống cầm quyền từ địa phương đến trung ương đang bị sốt rét và có thể lăn ra chết bất kì giờ nào bởi vì hầu hết chúng ta đang bị con vi trùn sốt rét của sự vong thân và vong nô hoành hành tâm hồn, hoành hành thể xác nhưng chúng ta vẫn cứ xem như không có gì và vẫn cứ tưởng rằng mình khỏe mạnh.

Vì sao? Vì chưa có năm nào người Trung Quốc xuất hiện tại Việt Nam đông như Tết năm nay, trong lúc mọi chuyện về chính trị, biên giới, lãnh hải, hải đảo giữa Việt Nam và Trung Quốc vẫn đang là chuyện nhức nhối, gay cấn và căng thẳng. Người Trung Quốc đã sẵn sàng bỏ tiền ra thuê nguyên một máy bay để sang Khánh Hòa, Việt Nam ăn Tết. Và tại thành phố Hội An, Quàng Nam, tình trạng kẹt xe từ ngã ba Tin Lành đến tận trung tâm văn hóa thể thao Hội An kéo dài gần hai giờ đồng hồ vào các đêm Mồng Hai, Mồng Ba, Mồng Bốn Tết.

Nguyên nhân kẹt xe là do lượng xe hơi vào thành phố quá nhiều, và đáng buồn hơn là ước chừng 70% xe hơi gây kẹt xe lại là xe chở người Trung Quốc đến Hội An để họ ăn Tết và tổ chức lễ kỉ niệm “hợp nhất người Trung Quốc trên thế giới” ngay tại trung tâm thành phố Hội An.

Ở Đà Nẵng, đi đâu cũng gặp người Trung Quốc, có thể nói rằng trong dịp Tết này, người Trung Quốc nhiều hơn người Việt tại thành phố Đà Nẵng. Bởi hầu hết các gia đình ở thành phố Đà Nẵng đều đóng cửa từ Mồng Một đến Mồng Ba Tết, họ không đổ ra đường, chỉ có người Trung Quốc và một số người Việt từ các tỉnh Thừa Thiên Huế, Quảng Nam xuất hiện trên đường Đà Nẵng.

Ở thành phố Huế, Vinh và Hà Tĩnh, người Trung Quốc cũng xuất hiện khá đông, tương đương với người dân các thành phố này nếu nhìn vào tương quan đường phố. Và dường như người Trung Quốc được tiếp đãi rất nồng hậu ở các quán xá, họ không gặp bất kì khó khăn, trở ngại nào khi ung dung tản bộ trên đất Việt Nam. Không dừng ở đó, họ tỏ ra hách dịch và khi có người Việt Nam nào đó cầm máy chụp hình, không may hướng ống kính trùng với hướng họ đang có mặt thì họ không ngần ngại đe dọa bằng tiếng Việt “Ai cho mày chụp hình?” với người Việt. Và, phản ứng của người Việt là phần đông cất máy hình, im lặng mà đi. Có thể nói trong dịp Tết này, cảm giác người Trung Quốc mới là chủ nhân thực sự của dải đất hình chữ S này chứ không phải là người Việt Nam. Sao lại có chuyện kì cục như vậy?

Nói đi thì thấy kì cục nhưng ngẫm lại, chuyện này không hề kì cục chút nào, bởi vì nó đã được chuẩn bị từ trứng nước. Hiện tại chỉ là hệ quả tất yếu của một quá trình dài chuẩn bị trong quá khứ. Vậy ai đã chuẩn bị cho vấn đề này? Câu trả lời dứt khoát và rõ ràng là nhà nước Cộng sản Việt Nam đã tính toán, chuẩn bị rất kĩ cho việc này và đảng Cộng sản Việt Nam chính là những con muỗi sốt rét của dân tộc Việt Nam hiện tại.

Bởi lẽ, với lối cai trị bàn tay sắt và nắm đấm khoai mì, vừa nắm chặt lấy vai nhân dân bằng những ngón tay sắt làm rướm máu, lại vừa đấm thẳng khoai mì vào mồm nhân dân trong quá trình kinh tế tập trung bao cấp (dựa vào viện trợ của Liên Xô và Trung Quốc) và với lối cai trị bằng roi điện với rượu Mao Đài suốt mấy chục năm sau bao cấp trên danh nghĩa kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa đã bóp chết nhân dân Việt Nam từ trong ra ngoài, đã làm tê liệt nhân dân vì chứng sốt rét tư tưởng.

Nhân dân không đuợc nói, chỉ được nghe huấn thị từ đảng. Nhân dân không được đấu tranh cho chủ quyền dân tộc mà chỉ được phép ngồi yên để đảng lo liệu, nhân dân được tự do lựa chọn thực phẩm và sách báo trong cái đống thức ăn ôi thiu xuất xứ Trung Quốc và trong mớ tư tưởng Cộng sản mà đảng đã soạn sẵn.

Từ chiếc nịt ngực phụ nữ, chiếc quần lót cho đến hộp sữa, chiếc xe gắn máy, cục xúc xích, cây kẹo, dĩa trái cây, ký gạo, đồ chơi trẻ em, phim ảnh… Tất cả nhu yếu phẩm, hàng hóa cho đại bộ phận nhân dân nghèo khổ, chật vật này đều được soạn sẵn bằng sản phẩm của Trung Quốc. Và về lâu về dài, dường như số đông nhân dân đã quen mùi của Trung Quốc, thậm chí có người coi những sản phẩm độc hại của Trung Quốc là đỉnh cao trí tuệ bởi “Trung Quốc nó giỏi hơn Mỹ, cũng một cái đồ cùng tính năng nhưng nó bán rẻ chưa bằng một phần mười đồ của Mỹ”!

Và cũng về lâu về dài, dường như nhân dân đã bị ngấm văn hóa và dịch chất Trung Quốc trong cơ thể như một con bệnh đang ủ sốt rét trong cơ thể. Cho đến một ngày bệnh bùng phát, người ta lạnh cóng, run lập cập và vẫn nghĩ rằng trời đang lạnh rét chứ không hề nghĩ rằng mình đang sốt rét từ trong máu thịt.

Một đất nước với đại bộ phận nhân dân chưa bao giờ có quyết định từ khước, chối bỏ hàng hóa Trung Quốc vì nó quá độc hại. Một đất nước mà đại bộ phận nhân dân, nhà buôn lại xem kẻ xâm lăng là cơ hội làm giàu (mà không thử suy nghĩ có bao nhiêu gián điệp, kẻ xấu đang trộn lẫn trong các đoàn khách du lịch kia) và sẵn sàng quì lụy, chấp nhận, thỏa hiệp với kẻ xâm lược. Một đất nước mà hệ thống chính quyền vừa đóng vai trò trị dân, chăn dân lại vừa đóng vai trò tay sai cho kẻ xâm lược, tiếp tay cho kẻ xâm lược từ kinh tế đến chính trị, văn hóa…!

Thử nghĩ, tương lai Việt Nam sẽ về đâu với chứng sốt rét tâm hồn của đại bộ phận nhân dân? Và tội lỗi này do đâu mà có? Liệu có còn tương lai để chúng ta nói rằng đến một ngày nào đó lịch sử sẽ phơi bày ra ánh sáng ai công ai tội khi mà nguy cơ bị xóa sổ một dân tộc đang rất cận kề bởi kẻ địch không cần tốn viên đạn nào, họ chỉ cần đứng nhìn chúng ta chết dần chết mòn trong chứng sốt rét tâm hồn và lăn ra chết?

Mọi chuyện đều có thể xảy ra khi đảng Cộng sản Việt Nam vẫn còn xem mình là chư hầu của Trung Quốc và đại bộ phận người dân Việt Nam vẫn lên cơn sốt rét, vẫn cam chịu và chết dần chết mòn trong cam chịu, dựa dẫm vào kẻ đang giết mình!

Và tương lai Việt Nam sẽ là một tương lai trơ trọi nếu chúng ta tiếp tục lên cơn sốt rét tập thể như đang thấy! Thật đáng buồn khi viết ra những dòng này!

VietTuSaiGon

Kỷ niệm 37 năm trận chiến biên giới phía Bắc

 Kỷ niệm 37 năm trận chiến biên giới phía Bắc

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2016-02-16

Nghe hoặc Tải xuốngPhần âm thanh Tải xuống âm thanh

000_ARP2093992

Người dân các huyện biên giới rời bỏ nhà cửa lánh nạn khi Trung Quốc tấn công biên giới Việt Nam hôm 17/2/1979. Ảnh chụp hôm 23/2/1979.

AFP photo

Ngày 17 tháng 2 năm 2016 Việt Nam sẽ kỷ niệm 37 năm trận chiến biên giới phía Bắc giữa Việt Nam và Trung Quốc. Cuộc chiến chỉ kéo dài trong một tháng nhưng thiệt hại về phía dân quân của Việt Nam rất nặng nề cho đến 37 năm sau vẫn còn dư chấn. Mặc Lâm có thêm chi tiết về những dự định tổ chức lễ tưởng niệm tại hai thành phố Sài Gòn và Hà Nội như vẫn thường được làm từ nhiều năm qua.

37 năm đã trôi qua thế nhưng khi tới ngày 17 tháng 2 thì người Việt Nam không thể không nhớ lại khoảng thời gian kinh hoàng mà quân đội Trung Quốc mang lại cho 6 tỉnh miền Bắc. Thiệt hại về nhân mạng của bộ đội lẫn thường dân Việt Nam cả chục ngàn người, cơ sở vật chất nhiều tỉnh bị san thành bình địa. Quân Trung Quốc tàn phá những nơi mà họ đi qua, và việc giết tập thể thường dân vô tội Việt Nam được nhiều nhân chứng còn sống sót kể lại gây kinh hoàng và phẫn uất cho cả một thế hệ sống trong thời gian cuộc chiến xảy ra.

Cuộc tàn sát này đã làm cho bản hiến pháp Việt Nam vào năm 1980 có lời nói đầu xem Trung Quốc là bá quyền xâm lược. Tuy nhiên sau khi Hội Nghị Thành Đô được ký kết một cách âm thầm 10 năm sau đó thì cơn ác mộng Trung Quốc chuyển thành bốn tốt và mười sáu chữ vàng. Hội nghị Thành Đô cũng tạo áp lực khiến Hà Nội không thể tổ chức các lễ kỷ niệm cuộc chiến tại 6 tỉnh miền Bắc nhằm tưởng nhớ anh hùng liệt sĩ hy sinh.

Mặc dù gặp khó khăn về phía chính quyền nhưng hàng năm vào ngày này người dân Hà Nội lẫn Sài Gòn đều cố gắng tổ chức lễ tưởng niệm. Tại Hà Nội vườn hoa Lý Thái Tổ được chọn như một địa điểm quen thuộc dành cho mọi người tập trung vào sáng 17 tháng 2 hàng năm. Tại Sài Gòn là bên dưới tương đài Trần Hưng Đạo, bến Bạch Đằng.

Ba ngày trước cả Hà Nội và Sài Gòn đều nhận được thông tin sẽ tổ chức 37 năm ngày xảy ra cuộc chiến. Tại Hà Nội là nhóm NoU và tại Sài Gòn là Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng do ông Huỳnh Kim Báu làm chủ nhiệm đứng ra kêu gọi và nhắc nhở người có quan tâm đến vấn đề này tham gia buổi lễ vào sáng 17 tháng 2.

Tại Hà Nội

Từ Hà Nội anh Nguyễn Chí Tuyến, thành viên của đội bóng NoU cho biết lý do mà anh và các bạn đứng ra kêu gọi cuộc tưởng niệm:

Những năm gần đây thì các hoạt động này nó là thông lệ rồi. Đúng ra nhà nước Việt Nam người ta phải làm những việc như thế này nhưng mà người ta không làm thì nhân dân phải làm. Anh em NoU chỉ gửi thư chung cho mọi người cùng biết chứ chúng tôi không mời riêng từng người nào cả vì thông tin trên mạng rất rộng rãi ai người ta cũng biết. Những người quan tâm thì người ta đều biết cả chứ còn những người nào không quan tâm thì có đưa trước mặt người ta cũng chả quan tâm gì. Nếu quan tâm thì người ta sẽ biết cũng như cái ngày giỗ của người thân mình thì mình phải biết anh em mình tổ chức như thế nào.

Mình tự động làm và đợt này có khác một chút đó là không xin phép. Tuy tự động làm nhưng có thông báo chính thức trên mạng tôi đứng tên và là chủ nhiệm tôi thông báo.
– ông Huỳnh Kim Báu

 

Tại Sài Gòn ông Huỳnh Kim Báu nguyên Tổng thư ký Hội Trí thức thành phố Hồ Chí Minh cho biết việc chuẩn bị ngày tưởng niệm tại tượng đài Trần Hưng Đạo sẽ không xin phép như những lần trước, ông nói:

Mình tự động làm và đợt này có khác một chút đó là không xin phép. Tuy tự động làm nhưng có thông báo chính thức trên mạng tôi đứng tên và là chủ nhiệm tôi thông báo. Thứ hai nữa tôi đề nghị chính quyền bảo vệ an ninh để cho buổi lễ được trang trọng. Tức là yêu cầu chính quyền tạo điều kiện cho buổi lễ. Trong cái thư mời có khác với mấy năm trước về cái này.

Cũng có vòng hoa có băng rôn nữa. Kinh nghiệm những lần trước nên phải có nhiều bảng và phải đi từng đợt, nếu nó giựt cái này thì có cái khác đưa lên. Mít tinh thì phải có nó mới đúng lễ bộ chứ.

Trước đây chính quyền đã làm đủ mọi cách để ngăn cản những cuộc lễ như thế trong nhiều năm liền. Côn đồ được mang tới gây rối và thậm chí tấn công người tham dự. Những chiếc loa có công suất cực lớn phá âm thanh của buổi lễ một cách thô bạo hay cán bộ mang hẳn cưa máy ra để cắt gạch gây khói bụi và ồn ào khiến buổi lễ không thể thực hiện. Những động thái phá hoại này được thực hiện công khai có sự hỗ trợ của công an, cảnh sát, và lực lượng an ninh ngầm cùng với dân quân, côn đồ các loại.

Tại Sài Gòn

Tại Sài Gòn số người tham gia các buổi lễ có ít hơn Hà Nội nhưng sự đàn áp phá hoại cũng không khác mấy với miền Bắc. Công an từ rất sớm phân tán khắp các nẻo đường và những khuôn mặt thường xuất hiện trong các buổi lễ trước đây đều bị gác cửa không cho ra khỏi nhà. Diễn biến lập đi lập lại hàng năm nhưng vẫn không ngăn được ước muốn chứng tỏ mối quan tâm của người dân trước các hy sinh của anh hùng liệt sĩ. Nói về việc này ông Huỳnh Kim Báu chia sẻ:

Tới giờ này thì chưa, nếu có thì phải sáng ngày mai. Lần trước ngày 17 tháng giêng ngày Hoàng Sa, mới 6 giờ thì công an đã tới nhà tôi rồi và giữ nhiều người không ra được khỏi nhà nhưng lần này thì chưa nghe. So với lần trước cho tới giờ này chưa có động tĩnh gì đáng ngại. Những lần trước thì giờ này đã có rồi đấy.

Tại Hà Nội việc lãnh đạo mới lên thay thế đã giúp cho người dân một chút hy vọng về cung cách đối xử với người dân sẽ khác với trước đây, mặc dù đó chỉ là suy đoán và hy vọng. Anh Nguyễn Chí Tuyến chia sẻ:

Những năm gần đây thì các hoạt động này nó là thông lệ rồi. Đúng ra nhà nước Việt Nam người ta phải làm những việc như thế này nhưng mà người ta không làm thì nhân dân phải làm.
– anh Nguyễn Chí Tuyến

 

Người dân hy vọng các ông ấy qua những năm vừa rồi thì đã nhận ra vấn đề cần phải làm cho đúng mực. Ngày 19 tháng giêng vừa rồi bà con có làm buổi tưởng niệm cho trận hải chiến Hoàng Sa thì nó vẫn diễn ra êm đẹp. Lúc đó ông Hải chưa là bí thư Hà Nội nhưng mà tôi phải khen ông Chung có những việc cần làm và ông làm được thì ông cũng rất đáng khen.

Trong miền Nam tại tp HCM thì anh em họ biểu hiện không thỏa đáng thì tôi thấy miền Nam kém miền Bắc TP HCM kém Hà Nội. Ngày mai 17 tháng 2 cả Nam cả Bắc đều có những dự kiến tổ chức các hoạt động tưởng niệm dâng hoa. Tôi hy vọng các ông ấy hiểu ra vấn đề và có thái độ đúng mực đối với những người dân kỷ niệm cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc 17 tháng 2, chứ còn nếu họ lại sử dụng công cụ bạo lực hay cho những đối tượng nào đó ra khuấy rối thì tất nhiên bà con chúng tôi cũng quen cái chuyện ấy rồi nên việc chúng tôi cần làm thì phải làm cũng như ngày giỗ vậy.

Ông Huỳnh Kim Báu dè dặt hơn mặc dù cũng hy vọng vào một điều gì đó mà ông cảm thấy rất mơ hồ:

Nói thực ra với mấy ông này thì không tin được ông nào hết trơn. Mấy ổng ưa chơi cái trò vô chiêu thắng hữu chiêu mình không biết sao, mình cũng chỉ hy vọng vậy thôi. Ông Đinh La Thăng là ai ông ta hành xử như thế nào tới giờ này mình cũng chưa biết và ổng cũng chưa bao giờ phát biểu cái chính kiến của ổng đối với vấn đề Trung Quốc hay đối với phong trào dân chủ, chưa!

Ổng chỉ nói vấn đề kinh tế, vấn đề hồi ổng còn làm giao thông thôi. Tất nhiên chúng tôi cũng quý ổng vì thấy ổng cũng trẻ và ăn nói cũng giống như Nguyễn Bá Thanh, cũng bạo. Cái thứ hai chúng tôi nghĩ ổng mới vô Bộ chính trị, thứ ba nữa là ổng không có giây mơ rễ má gì với Sài Gòn hết nên tôi nghĩ chúng tôi làm vào ngày mai cũng như anh nói tức là để coi thái độ của ông ấy thế nào còn giờ này thì chưa biết được.

Sau đại hội 12 mọi đôi mắt đều tập trung về cách ứng xử với Trung Quốc. Kỷ niệm 37 năm ngày chiến tranh biên giới phía Bắc cũng không ngoại lệ. Ngăn cấm hay đồng tình sẽ khiến người dân có một cái nhìn rõ hơn về vấn đề Trung Quốc mà bao năm nay nhà nước vẫn làm cho người dân thắc mắc bởi chưa có câu trả lời thỏa đáng cho mọi người.

Trung Quốc bố trí phi đạn ở Hoàng Sa

Trung Quốc bố trí phi đạn ở Hoàng Sa

Ảnh vệ tinh cho thấy các công trình xây dựng gần đây của Trung Quốc trên đảo Phú Lâm.

Ảnh vệ tinh cho thấy các công trình xây dựng gần đây của Trung Quốc trên đảo Phú Lâm.

  • Bill Ide

17.02.2016

BẮC KINH—

Các giới chức Đài Loan và Hoa Kỳ cho biết Trung Quốc đã bố trí phi đạn địa đối không trên đảo Phú Lâm ở quần đảo Hoàng Sa, nơi mà Trung Quốc gọi là đảo Vĩnh Hưng và quần đảo Tây Sa. Sự xác nhận này được loan báo trong lúc Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama kết thúc một hội nghị thượng đỉnh có tính chất lịch sử tại California với các nhà lãnh đạo của Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á, trong đó ông hối thúc các bên ở Biển Đông tự chế và ngưng các hoạt động quân sự hoá trong vùng biển có tranh chấp. Thông tín viên Bill Ide của đài VOA tường thuật từ Bắc Kinh.

Tin về việc Trung Quốc bố trí phi đạn trên đảo Phú Lâm đã được loan tải lần đầu tiên bởi đài truyền hình Fox News của Mỹ, dựa trên những hình ảnh của công ty vệ tinh tư  nhân ImageSat International.

Theo bản tin này, những hình ảnh đó cho thấy hai đơn vị phi đạn địa đối không và một hệ thống ra đa được triển khai trên đảo Phú Lâm, nơi Trung Quốc chiếm đóng từ năm 1956.

Sau đó, một giới chức quốc phòng Mỹ xác nhận tin của Fox News.

Và người phát ngôn của Bộ Quốc phòng Đài Loan, Thiếu tướng La Thiệu Hoà, hôm nay cũng xác nhận tin này và nói thêm rằng “các bên liên hệ nên làm việc chung với nhau để duy trì hoà bình và ổn định ở Biển Nam Trung Hoa (Biển Đông) và không nên có hành động đơn phương làm gia tăng căng thẳng.”

Tại cuộc họp báo chung với Ngoại trưởng Julie Bishop của Australia ở Bắc Kinh ngày hôm nay, Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị không phủ nhận tin này, nhưng ông tỏ ý chê trách các cơ quan truyền thông phương Tây.

“Vài phút trước đây tôi mới có người nói với tôi về những tin tức này. Tôi nghĩ rằng có lẽ đây là cách làm việc của một số cơ quan truyền thông Tây phương nhằm ‘chế tạo tin tức'”.

Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị trong cuộc họp báo chung với Ngoại trưởng Australia Julie Bishop tại Bắc Kinh, ngày 17/2/2016. Ông Vương tuyên bố Trung Quốc có quyền thiết lập cơ sở quân sự trên những hòn đảo ở Biển Đông.

Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị trong cuộc họp báo chung với Ngoại trưởng Australia Julie Bishop tại Bắc Kinh, ngày 17/2/2016. Ông Vương tuyên bố Trung Quốc có quyền thiết lập cơ sở quân sự trên những hòn đảo ở Biển Đông.

Nhà ngoại giao hàng đầu của Trung Quốc cho rằng truyền thông Tây phương nên chú ý tới những ngọn hải đăng và những cơ sở dự báo thời tiết mà Trung Quốc xây dựng trên những hòn đảo ở Biển Đông.

“Tôi hy vọng giới truyền thông, kể cả truyền thông Tây phương, chú ý nhiều hơn tới những ngọn hải đăng mà chúng tôi xây dựng trên những hòn đảo chúng tôi trú đóng. Những ngọn hải đăng này góp phần bảo vệ an toàn hàng hải cho tàu bè. Chú ý nhiều hơn tới những cơ sở dự báo thời tiết mà chúng tôi sắp xây dựng. Chú ý nhiều hơn tới những cơ sở mà chúng tôi sắp xây dựng để làm nơi trốn bão cho tàu bè các loại và cho những hoạt động ứng cứu trên biển. Đó là những sản phẩm phục vụ công chúng mà chúng tôi sẵn sàng cung cấp cho cộng đồng quốc tế trong tư cách là nước ven biển lớn nhất ở Biển Đông.”

Tại cuộc họp báo hôm nay, Ngoại trưởng Australia, bà Julie Bishop, một lần nữa kêu gọi các bên ở Biển Đông tự kiềm chế.

“Chúng tôi đã có một cuộc thảo luận thẳng thắn và đầy đủ về Biển Đông. Chúng tôi một lần nữa khẳng định là chúng tôi không ngả về bên nào trong vụ tranh chấp chủ quyền lãnh thổ ở Biển Đông, nhưng chúng tôi muốn duy trì hoà bình và ổn định ở Biển Đông. Chúng tôi thúc giục  Trung Quốc và các bên liên hệ ở Biển Đông tự chế và giải quyết những vụ tranh chấp này một cách hoà bình.”

Bắc Kinh nhiều lần nói rằng họ không có ý định quân sự hoá Biển Đông, nhưng hôm nay Ngoại trưởng Vương Nghị tuyên bố Trung Quốc có quyền thiết lập cơ sở quân sự trên những hòn đảo ở vùng biển này.

“Về việc Trung Quốc xây dựng những cơ sở có tính chất hạn chế, có tính chất cần thiết trên những hòn đảo mà chúng tôi trú đóng, điều đó hoàn toàn phù hợp với quyền tự vệ mà luật pháp quốc tế dành cho một nước có chủ quyền.”

Một số nhà quan sát cho rằng việc bố trí phi đạn trên đảo Phú Lâm ở quần đảo Hoàng Sa là một chỉ dấu cho thấy Trung Quốc có ý định thực hiện thêm những hoạt động quân sự hoá trong vùng quần đảo Trường Sa, nơi Bắc Kinh đã ráo riết xây dựng nhiều hòn đảo nhân tạo trên những bãi cạn và đảo san hô mà Việt Nam và Philippines cũng có yêu sách chủ quyền.