CSVN thất bại khi tuyên án tù Nguyễn Mai Trung Tuấn

CSVN thất bại khi tuyên án tù Nguyễn Mai Trung Tuấn

Nguoi-viet.com

Việt Hùng/Người Việt

LONG AN (NV) – Thiếu niên Nguyễn Mai Trung Tuấn bị bắt khi 15 tuổi vẫn bị nhà cầm quyền CSVN kết án 2 năm rưỡi tù trong phiên tòa phúc thẩm ở Long An dù trái với thủ tục hình sự tố tụng.

Nguyễn Mai Trung Tuấn vẫn tươi cười khi đợi nghe tuyên án tại phiên tòa phúc thẩm ngày 2 tháng 3, 2016. (Hình: Nguyễn Văn Miếng)

Hôm 2 tháng 3 năm 2016, phiên tòa phúc thẩm diễn ra tại Long An đã kết tội em Nguyễn Mai Trung Tuấn 30 tháng tù giam về tội “cố ý gây thương tích” và “chống người thi hành công vụ” theo khoản 3 điều 104 bộ luật hình sự Việt Nam, lý do Tuấn đã tạt acid vào đoàn cưỡng chế đất đai của gia đình mình vào ngày 14 tháng 4 năm 2015.

Phiên tòa qua loa, chiếu lệ

Nguyễn Mai Trung Tuấn sinh năm 2000, tức em vừa bước vào tuổi 16, cái lứa tuổi trăng tròn lẽ ra em đang phải cắp sách đến trường, thì hôm nay em đang phải ngồi trước vách móng ngựa, chỉ vì chính sách “giải tỏa đất đai” từ phía chính quyền.

Trước đó, trong phiên tòa sơ thẩm vào tháng 11 năm 2015, Tuấn bị tuyên phạt 4 năm 6 tháng tù giam, buộc bồi thường 40.6 triệu đồng trong vụ án chống lại đội cưỡng chế và tạt acid sửa xe vào người sĩ quan công an Nguyễn Văn Thủy khi đang “thi hành công vụ.”

Đoàn cưỡng chế của huyện Thạnh Hóa, tỉnh Long An, bị gia đình của Tuấn và hàng xóm cản trở ngày 14 tháng 4, 2015 dẫn đến việc bắt giam và truy tố tất cả những người chống đối bất kể người già hay trẻ con. Trong đó, Tuấn bị cáo buộc như trên vì tạt ca acid và một viên công an.

Trái ngược với thông báo từ phía chính quyền, đây là phiên tòa “công khai,” thế nhưng khi mọi người tìm đến để tham dự phiên tòa, đều bị từ chối cho vào phòng xét xử với lý do “không đủ chỗ ngồi.”

Phía tòa án đã cho đóng cửa phòng xử và bắt 5 chiếc loa phát thanh ra bên ngoài cho người dân “lắng nghe.” Thế nhưng chỉ có một chiếc loa là phát, nhưng âm thanh rất nhỏ và rè. Còn 4 chiếc kia chỉ để làm “kiểng,” thậm chí công an còn dùng để làm “ghế ngồi” cho đỡ mệt.

Người dân theo dõi “phiên tòa công khai” xử Nguyễn Mai Trung Tuấn nhưng không được vào bên trong dự khán. (Hình: Việt Hùng/Người Việt)

Diễn biến tại phiên tòa, có 9 luật sự nhận bào chữa miễn phí cho Tuấn, họ đã chỉ ra rất nhiều sai phạm của vụ án như không xác định rõ người tạt acid công an Thủy. Việc bóc tách riêng vụ án “cố ý gây thương tích” để xử tù Tuấn là vi phạm nghiêm trọng các quy định của pháp luật vì cả nhà Tuấn trước đó cùng bị xử ở một vụ án “chống người thi hành công vụ.”

Động cơ chống đối của gia đình bà Mai Thị Kim Hương (mẹ Tuấn): “Cùng khu vực đền bù, gia đình khác được đền bù 300,000d/m2, nhà Tuấn 51,000d/m2. Tại sao lại liệt kê các nội dung băng rôn đả đảo Cộng Sản, tiêu diệt Đảng Cộng Sản Việt Nam vào trong một vụ án cố ý gây thương tích? Phải chăng muốn chính trị hóa vụ việc và trả thù trẻ con?”

Ngoài ra các luật sư đã chỉ ra rằng, cha mẹ Tuấn bị tước quyền giám hộ kể từ khi bị bắt đến hôm nay. Trong phiên tòa này, Tuấn không có người giám hộ, chính phiên tòa này và quá trình tố tụng, quy trình lấy lời khai, đối chất của Tuấn cũng vậy, vì thế đã vi phạm nghiêm trọng luật tố tụng.

Trong phiên tòa, Tuấn cho rằng bản thân vì quá hoảng loạn trong lúc gia đình bị cưỡng chế, mất nhà cửa nên tạt đại một ca màu xanh mà cho rằng trong đó có acid nhẹ. Em không đồng ý đền bù nếu phía bị hại yêu cầu, vì cho rằng nhà mình bây giờ không còn gì cả.

Cha mẹ Tuấn cũng đang trong tù, ông Nguyễn Trung Can (3 năm) và bà Mai Thị Kim Hương (3 năm 6 tháng) đã xét xử. Khi được tòa cho nói lời cuối cùng trước khi nghị án, Tuấn chỉ hồn nhiên trả lời: “Em muốn trở lại trường học!”

CSVN đã thua trong phiên tòa này

Ngay sau khi mức án 30 tháng tù giam cho Tuấn được tòa đưa ra. Rất nhiều lời bình luận phê phán và chỉ trích chế độ đã thất bại trong phiên tòa này.

Cựu tù nhân lương tâm Phạm Thanh Nghiên cho biết: “Thực ra, người Cộng Sản đã thua thảm hại trong phiên tòa do chính họ mở ra hôm nay. Nguyễn Mai Trung Tuấn với nụ cười bình thản, dáng vẻ đĩnh đạc nhưng vẫn giữ được nét hồn nhiên của tuổi niên thiếu đã chiến thắng. Không gì đẹp hơn nụ cười và cái ngẩng cao đầu trước bạo quyền của một con người bị áp bức.”

Rất đông công an bủa vây khắp khu vực tòa án. (Hình: Việt Hùng/Người Việt)

Còn nhà báo tự do Nguyễn Huyền Trang thốt lên: “Trẻ em Nguyễn Mai Trung Tuấn khát khao có tuổi thơ, mong muốn được đi học, ước ao gia đình em có quyền làm người nhưng những “người lớn” – lợi dụng chức vụ quyền hạn, cố ý làm trái, tham ô… – lại bảo Tuấn làm như thế là sai trái, vi phạm luật nên buộc phải cho 2 năm 6 tháng tù giam “nhằm mục đích giáo dục.” Giáo dục dưới thời Cộng Sản là thế!”

Thật không biết dùng từ gì để diễn tả hết sự tàn độc của chế độ này. Một đứa trẻ mới 15 tuổi bị một chính thể cầm quyền xử tù nặng nề chỉ vì em đòi quyền lợi và bảo vệ tài sản hợp pháp của gia đình trước sự cưỡng chế của công an,” cựu tù chính trị Paulus Lê Sơn.

Nhà hoạt động xã hội dân sự Thảo Teresa phẫn nộ: “Xử 2 năm 6 tháng tù một đứa trẻ 15 tuổi vì nó dám đứng lên bảo vệ tài sản quyền lợi hợp pháp của gia đình. Rõ ràng chế độ này đã chứng minh được tính ưu việt chuyên ăn cướp của dân. Quá là nhục nhã cho một nền tư pháp dã man vô nhân tính.”

“Tôi ngạc nhiên trước sự kiên định của em. 2 năm 6 tháng, em vẫn bình thản nở nụ cười. Rồi em sẽ trở về và trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi tin vậy. Chúc em luôn bình an. Thật nhục nhã cho những người đã chỉ đạo viết nên bản án của em ngày hôm nay,” Blogger Nguyễn Hoàng Vi.

LUẬN CỨ BÀO CHỮA VỀ VẤN ĐỀ GIÁM ĐỊNH THƯƠNG TẬT

LUẬN CỨ BÀO CHỮA VỀ VẤN ĐỀ GIÁM ĐỊNH THƯƠNG TẬT
(Bào chữa cho bị cáo Nguyễn Mai Trung Tuấn, phiên tòa phúc thẩm)

Luật sư Trần Hồng Phong

Kính gửi: HĐXX PHÚC THẨM – TAND TỈNH LONG AN

Nguyen Mai Trung Tuan

 

 

 

 

 

Hình Nguyễn Mai Trung Tuấn (vị thành niên) đang tươi cười

Phần 1: Ý kiến chung về vụ án và việc giám định thương tật nạn nhân:
– Đây là vụ án đặc biệt, bị cáo là người chưa thành niên (15 tuổi), được dư luận xã hội quan tâm, đòi hỏi xét xử khách quan, đúng pháp luật. Uy tín của nền tư pháp nước nhà nói chung.
– Do có nhiều luật sư, tôi chỉ trình bày về vấn đề giám định tỷ lệ thương tật của nạn nhân Nguyễn Văn Thủy. Trong vụ án này, tỷ lệ thương tật bao nhiêu % có ý nghĩa rất quan trọng, quyết định đến việc xác định NMTT có phạm tội hay không? Nếu dưới 31% thì Tuấn sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự theo k3 điều 104 BLHS về tội cố ý gây thương tích.
– Đề nghị quan điểm bào chữa của tôi cần được VKS tranh luận đầy đủ, thẳng thắn, toàn diện để làm sáng tỏ vấn đề. Bảo đảm việc đánh giá chứng cứ, gồm kết luận giám định thực sự khách quan, đúng pháp luật. Biên bản phiên tòa cần ghi nhận đầy đủ ý kiến của luật sư. Chúng tôi sẽ thực hiện quyền được xem và ký vào biên bản phiên tòa.
– Về việc 2 tài liệu rất quan trọng liên quan trực tiếp đến việc giám định là Giấy chứng nhận thương tích số 07 ngày 24/4/2015 của TTYT Thạnh Hóa và Giấy chứng nhận thương tích số 564 ngày 15/5/2015 (tỷ lệ tổn thương diện tích 10%) của BV Chợ Rẫy bị rút khỏi hồ sơ vụ án là vi phạm tố tụng nghiêm trọng, có dấu hiệu làm sai lệch hồ sơ vụ án. Đề nghị VKS và HĐXX có ý kiến và hướng giải quyết (ls đã có đơn kiến nghị nhiều lần).
– Qua tự thân vận động, hiện tôi có trong tay 2 tài liệu này (bản photo) – được trích từ hồ sơ vụ án chống người thi hành công vụ của cha mẹ Tuấn – ông bà Nguyễn Trung Can. Chúng tôi sử dụng ở đây như là tài liệu tham khảo, bổ sung, mới.
– Việc HĐXX không triệu tập và không có mặt giám định viên tham dự phiên tòa phúc thẩm (và cả sơ thẩm trước đây) là thiếu sót không thể chấp nhận được. Vì có rất nhiều vấn đề chưa rõ ràng, mâu thuẫn, thậm chí trái pháp luật thể hiện trong bản Kết luận giám định số 95 ngày 2/6/2015 – không ai khác có thể giải thích thay.
– Không chỉ vậy, về nguyên tắc và bảo đảm khách quan, còn cần phải triệu tập cả bác sỹ điều trị tại TTYT Thạnh Hóa (Bs Phùng Thanh Anh Kiệt) – người đã mô tả và chẩn đoán vết thương nạn nhân Thủy trong Giấy chứng nhận thương tích số 07 ngày 24-4-2015.
– Về Đơn kiến nghị giám định lại do các luật sư gửi cho Tòa, theo thông tin trong Quyết định số 01/QĐ-TA ngày 28-1-2016 của Chánh án TAND tỉnh Long An trả lời đơn của luật sư Nguyễn Văn Miếng về việc không chấp nhận đề nghị thay đổi thẩm phán Lê Quang Hùng, có đề cập đến việc luật sư bào chữa đã có đơn kiến nghị giám định lại. Và TAND tỉnh Long An đã có công văn số 52/2015/CV.TA ngày 31/12/2015 gửi Trung tâm pháp y Sở Y tế Long An đề nghị giải thích và khẳng định giá trị pháp lý Bản kết luận giám định pháp y về thương tích số 95/TgT.15-PY ngày 2/6/2015 của Trung tâm pháp y đối với người bị hại Nguyễn Văn Thủy. Sau đó ngày 11/1/2016, Trung tâm pháp y Sở y tế Long An đã có công văn số 05/TTPY-GĐTH phúc đáp. Tuy nhiên sau ngày 5-1-2016 các luật sư mới gửi Đơn kiến nghị, trong khi đó TAND tỉnh Long An từ ngày 31/12/2015, tức là trước đó 1 tuần. Như vậy, Đơn kiến nghị giám định lại của các luật sư thực chất chưa được xem xét, giải quyết.
– Tuy nhiên, chúng tôi sẽ sử dụng các thông tin trong công văn trả lời của Trung tâm pháp y Long An ngày 11/1/2016 và trình bày trong phần tranh luận của mình. Nhằm chỉ ra giải thích của Trung tâm là mâu thuẫn, quá trình giám định và kết luận tỷ lệ thương tật là sai quy định, trái pháp luật. Nếu không khắc phục (giám định lại) sẽ làm oan đối với bị cáo NMTT.
– Dù chúng tôi đã đề nghị hoãn phiên tòa trong phần thủ tục, nhưng Tòa vẫn quyết định xét xử, nên với trách nhiệm của mình, tôi vẫn trình bày quan điểm trong bối cảnh không thể xét hỏi và làm rõ nhiều vấn đề liên quan đến giám định – do vắng mặt giám định viên.
– Về vấn đề giám định thương tật, đề nghị HĐXX lưu ý có 2 văn bản pháp luật liên quan – cũng đã được Trung tâm pháp y Sở Y tế Long An xác nhận trong công văn 05 ngày 11/1/2016 gửi Tòa. Đó là:
1. Thông tư 20/2014 Bộ Y tế ban hành ngày 12-6-2014 – quy định về tỳ lệ tổn thương cơ thể sử dụng trong giám định pháp y – chương 10: Tổn thương cơ thể do tổn thương bỏng. Có hiệu lực từ 15/8/2014. Nội dung cơ bản về phương pháp đánh giá và kết luận tỷ lệ thương tật hoàn toàn giống với Thông tư 28/2013 BYT.
2. Thông tư 47/2013 Bộ Y tế – ban hành ngày 31/12/2013 – về quy trình giám định pháp y và mẫu bản Kết luận giám định pháp y. Có hiệu lực từ ngày 15/4/2014.
(Chúng tôi sẵn sàng cung cấp để Tòa đối chiếu, kiểm tra).
– Ngoài ra, việc xác định diện tích tổn thương là bao nhiêu % diện tích cơ thể chỉ có thể được xác định một cách chính xác khi chúng ta biết diện tích bề mặt da của cơ thể một con người trung bình là bao nhiêu m2? Chứ không phải và không thể cơ quan giám định nói 6% thì có nghĩa là đúng 6%. Qua nghiên cứu và tham khảo, được biết diện tích bề mặt da của nam giới người Việt Nam trung bình khoảng 1,9m2. Tức 1.900cm2.
– Trong khi Khoa bỏng BV Chợ Rẫy – cơ sở khám chữa bệnh hàng đầu cả nước, xác định diện tích tổn thương của nạn nhận là 10%, thì trong công văn trả lời và bản Kết luận giám định pháp y của Trung tâm pháp y Long An vừa không rõ ràng, sai quy định, nhưng thể hiện khoảng gần 14%, trong khi TTYT Thạnh Hóa lại “chẩn đoán” đến 35% mà không nói rõ là cái chi – cho thấy việc giám định có vấn đề nghiêm trọng.
– Để có căn cứ đánh giá, xác định giá trị chứng cứ của các tài liệu có trong hồ sơ và kết luận tại bản án sơ thẩm – đề nghị nạn nhân Nguyễn Văn Thủy cho HĐXX và các luật sư xem xét các vết sẹo trên cơ thể – xem có phù hợp và đúng với mô tả trong Bản kết luận giám định pháp y và 2 Giấy chứng nhận thương tích không?

Phần 2: Nội dung bào chữa
Gồm 2 nội dung chính:
I. Việc tòa sơ thẩm rút 2 “giấy chứng nhận thương tích” và Hồ sơ bệnh án ra khỏi Hồ sơ vụ án là sai sót không thể khắc phục tại phiên tòa phúc thẩm và có dấu hiệu làm sai lệch hồ sơ vụ án.
II. Bản “Kết luận giám định pháp y về thương tích” số 95/ThT.15-PY của Trung tâm pháp y Sở Y tế tỉnh Long An có nhiều vấn đề bất thường:
1. Nhiều nội dung không rõ ràng, mâu thuẫn và sai quy định pháp luật.
2. Có sai sót về hình thức và thủ tục – quy trình giám định.
3. Việc kết luận bị hại có tỷ lệ thương tật 35% là quá cao, không có căn cứ, mâu thuẫn với tài liệu nghiên cứu là 2 Giấy chứng nhận thương tích. Đặc biệt là không đúng với quy định của pháp luật về tỷ lệ thương tật theo Thông tư 20/2014/TT-BYT.
4. Có nhiều câu hỏi/vấn đề chưa rõ cần phải được giám định viên giải thích, trả lời.
Kết luận giám định pháp y số 95 không đáng tin cậy, không có giá trị chứng cứ.

  1. Việc hai (2) “Giấy chứng nhận thương tích” và Hồ sơ bệnh án của nạn nhân Nguyễn Văn Thủy bị rút khỏi hồ sơ vụ án là có dấu hiệu làm sai lệch hồ sơ vụ án, không thể khắc phục tại phiên tòa phúc thẩm này:
    Trong “QĐ trưng cầu giám định tỷ lệ thương tật” số 92 ngày 19-5-2015 của CQCSĐT công an huyện Thạnh Hóa, thể hiện có kèm theo 2 bộ tài liệu liên quan và rất quan trọng là:
    – Giấy chứng nhận thương tích số 07/CN ngày 24-4-2015 và Hồ sơ bệnh án của Trung tâm Y tế huyện Thạnh Hóa.
    – Giấy chứng nhận thương tích số 564/YC-BVCR ngày 15-5-2015 và Hồ sơ bệnh án của Bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM).
    Tại bản “Kết luận giám định pháp y về thương tích” số 95/ThT.15-PY của Trung tâm Pháp Y Sở Y tế Long An ngày 2-6-2015, tại mục II (Nghiên cứu hồ sơ tài liệu) cũng ghi rõ gồm:
    – Giấy chứng nhận thương tích số 07/CN ngày 24-4-2015 và Hồ sơ bệnh án của Trung tâm Y tế huyện Thạnh Hóa.
    – Giấy chứng nhận thương tích số 564/YC-BVCR ngày 15-5-2015 và Hồ sơ bệnh án của Bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM). (Ghi chú: trong đó có 3 tài liệu quan trọng là: Giấy chứng nhận thương tích, Giấy ra viện, Giấy chứng nhận nghỉ việc hưởng BHXH đều ghi rõ là “phỏng hóa chất diện tích 10%”)
    Như vậy, các tài liệu nêu trên là có thật, và RẤT QUAN TRỌNG, vì do bác sỹ của cơ quan có chuyên môn và thẩm quyền lập, dùng để nghiên cứu, tham khảo khi tiến hành giám định và căn cứ vào đây để đưa ra kết luận về tỷ lệ thương tật.
    2 Giấy chứng nhận thương tích và Hồ sơ bệnh án nêu trên cũng chính là một phần mang tính bắt buộc – thuộc phần “hồ sơ giám định” quy định tại mục II Hồ sơ giám định – quy trình “giám định thương tích vềt thương phần mềm” nêu tại Thông tư 47/2013/TT-BYT mà chính Trung tâm pháp y Long An đã thừa nhận. Trong đó, tại mục IV nêu rõ “Từ chối giám định” khi “không đầy đủ hồ sơ, hồ sơ không mang tính pháp lý”.
    Trong đó, Giấy CNTT của BV Chợ Rẫy là đáng tin cậy – vì đây là trung tâm khám chữa bệnh hàng đầu cả nước, tài liệu chứng nhận do bác sỹ chuyên khoa Bỏng thực hiện.
    Thế nhưng, trong bản thống kê “Tài liệu có trong hồ sơ” do cán bộ thống kê Lê Vũ Khúc lập, thấy rằng hồ sơ vụ án có 252 tờ, nhưng KHÔNG CÓ CÁC TÀI LIỆU CHỨNG NHẬN THƯƠNG TÍCH VÀ HỒ SƠ BỆNH ÁN CỦA NẠN NHÂN NGUYỄN VĂN THỦY.
    Việc trong hồ sơ vụ án không có các tài liệu quan trọng nêu trên là rất bất thường và thậm chí là sự vi phạm pháp luật tố tụng hình sự nghiêm trọng, có dấu hiệu làm sai lệch hồ sơ vụ án, sai lệch kết quả giám định.
    Từ đó, luật sư cũng không có cơ hội nghiên cứu tài liệu chuyên môn này. Và một câu hỏi không thể không đặt ra và giải quyết là: ai đã cố tình rút những tài liệu này khỏi hồ sơ vụ án và nhằm mục đích gì?
    Về mặt tố tụng, dẫn đến hậu quả là:
    – Trong hồ sơ vụ án không thể hiện 2 tài liệu này. Tức là không có chứng cứ để xác định việc giám định của Trung tâm pháp y Long An là đúng pháp luật.
    – Không thể không làm rõ vì sao cùng một bệnh nhân, mà BV điều trị chuyên khoa đầu tiên là BV Chợ Rẫy xác định tổn thương chỉ khoảng 10% diện tích cơ thể, mà sau đó TT pháp y lại đưa ra tỷ lệ cao hơn bất thường.
    – Không có cơ sở để HĐXX ghi nhận và đánh giá việc giám định và kết quả giám định một cách ĐÚNG PHÁP LUẬT.
    Do vậy, cần phải khắc phục bằng cách bổ sung và hợp pháp hóa 2 tài liệu quan trọng này vào hồ sơ vụ án – điều tra lại.
    Việc này không thể khắc phục tại phiên tòa phúc thẩm này. Vì nếu bây giờ bổ sung vào, tức là đã thừa nhận việc xét xử sơ thẩm đã không xem xét đến 2 chứng cứ quan trọng đó. Trong khi đây không phải là chứng cứ mới (phát hiện).
    Đủ căn cứ để HĐXX tuyên hủy án sơ thẩm, để điều tra bổ sung và xét xử lại từ đầu.
    Tuy nhiên, trong phần trình bày sau đây, chúng tôi vẫn sử dụng thông tin từ 2 Giấy chứng nhận thương tích nêu trên và 2 tài liệu của BV Chợ Rẫy (Giấy ra viện và Giấy CN nghỉ việc hưởng BHXH) – nhằm mục đích chứng minh bản “Kết luận giám định pháp y về thương tích” số 95/ThT.15-PY là có vấn đề, không đáng tin cậy. Khhông thể xem là “chứng cứ” kết tội được.
    Đề nghị VKS phải tranh luận với chúng tôi về vấn đề này.
  2. Bản “Kết luận giám định pháp y về thương tích” số 95/ThT.15-PY có nhiều vấn đề:
    1. Nhiều nội dung không rõ ràng, mâu thuẫn và sai quy định:
    Khi tiến hành giám định pháp y, bắt buộc phải tuân thủ quy định tại Thông tư 47/2013/TT-BYT. Cụ thể:
    1.1. Không rõ ràng, vô lý:
    – Khám thương tích, khám chuyên khoa: ghi kích thước vết sẹo, nếu ghi %, thì phải xác định rõ % gì: tỷ lệ tổn thương hay diện tích tổn thương cơ thể?
    > Việc ghi % như trong Kết luận giám định 95 là sai và đã dẫn đến không thể hiểu ý nghĩa của % này là gì.
    > Nay lần đầu trong công văn 05/… ngày 11/1/2016, Trung tâm pháp y Sở y tế Long An mới giải thích rằng trên người bị hại Nguyễn Văn Thủy qua giám định có 4 nhóm sẹo vềt thương như sau:
    1. Nhóm sẹo cánh tay (P) và (T) diện tích 06% cơ thể, kèm theo giới hạn cử động gấp khuỷu tay (P) có tỷ lệ tổn thương cơ thể 18%.
    2. Nhóm sẹo vùng ngực, lưng, bụng diện tích 07% cơ thể và 15 sẹo nhỏ dài khoảng 1-2cm, có tỷ lệ tổn thương cơ thể 15%.
    3. Nhóm sẹo vùng mặt má cổ (P), sẹo ít ảnh hưởng đến thẩm mỹ, có tỷ lệ tổn thương cơ thể 06%.
    4. Sẹo mu bàn chân (T) có sẹo dài khoảng 1cm, có tỷ lệ tổn thương cơ thể 1%.
    Tổng tỷ lệ tổn thương cơ thể theo phương pháp cộng lùi của Thông tư 20/2014/TT-BYT ngày 12/6/2014 của Bộ Y tế:
    T=T1 + T2 + T3 + T4 = 18% + 12,3% + 4,18% + 0,65% = 35,13%. Làm tròn: 35%
    Qua thông tin trên, dù phần nào rõ hơn, nhưng đồng thời lại là bằng chứng mới, thể hiện có nhiều sai sót, chưa rõ trong Bản kết luận giám định. Cụ thể :
    – Nhóm sẹo vùng mặt má cổ (P), sẹo ít ảnh hưởng đến thẩm mỹ, có tỷ lệ tổn thương cơ thể 06%.
    > Diện tích bao nhiêu ? Đây là điều bắt buộc phải ghi nhận để từ đó mới có thể đưa ra tỷ lệ tổn thương. Không có diện tích, thì căn cứ vào đâu để kết luận là tỷ lệ tổn thương 6% ?
    – Sẹo mu bàn chân (T) có sẹo dài khoảng 1cm, có tỷ lệ tổn thương cơ thể 1%.
    > Tương tự : diện tích bao nhiêu ? Đây là điều bắt buộc phải ghi nhận để từ đó đưa ra tỷ lệ tổn thương. Không có diện tích, thì căn cứ vào đâu để kết luận là tỷ lệ tổn thương 1% ? Hơn nữa trong khi tại Bảng tỷ lệ – Thông tư 20/2014 hướng dẫn rất rõ là « sẹo bỏng không ảnh hưởng đến điều tiết, cứ 5% diện tích cơ thể thì có tỷ lệ thương tật 3% ».
    > Với vết sẹo khoảng 1cm2, tức là chỉ khoảng 0,05% diện tích cơ thể, rất nhỏ, thì làm sao có thể kết luận là tỷ lệ thương tật 1% ?

1.2. Mâu thuẫn:
(Cập nhật thông tin tại Quyết định 01/ ngày 28/1/2016 của TAND tỉnh Long An về việc không chấp nhận yêu cầu của ls Nguyễn Văn Miếng)
* Tại gạch 2 và gạch 4 mục 4 Khám chuyên khoa, ghi “sẹo vùng cánh tay diện tích 6%” và “sẹo vùng lưng 7%” – nay theo văn bản trả lời ngày 11/1/2016 của TT pháp y đã xác định là % diện tích toàn bộ cơ thể. Trước đây không nói rõ – là sai quy định. Và tòa sơ thẩm đã xử trên cái sai này.
> Tuy nhiên, qua đây cho thấy chỉ 2 mục này diện tích vết sẹo đã là 13% diện tích cơ thể. Trong khi theo Giấy chứng nhận thương tích của BV Chợ Rẫy, tổng diện tích chỉ 10%. Chỉ riêng điều này đã là mâu thuẫn không thể chấp nhận được. Vì sẽ dẫn đến kết luận về tỷ lệ % thương tật chênh lệch nhiều % – ảnh hưởng đến việc bị cáo có phạm tội hay không.
* Tại phần III giám định, mục 3 thương tích, gạch 8 ghi “mặt trong cổ chân trái sẹo vệt thương kích thước 0,5cm x 0,7cm, lành”. Nhưng tại mục 4 khám chuyên khoa và phần IV kết luận lại ghi: “mu bàn chân trái có 1 sẹo dài 1cm x 1cm, lồi nhẹ” là mâu thuẫn với nhau về diện tích và vị trí. Trong đó phẩn kết luận lại tăng nặng, là bất lợi cho bị cáo.

1.3. Sai thủ tục:
– Theo quy định tại Thông tư 47/2013/TT-BYT – phần “Quy trình giám định thương tích vết thương phần mềm” – thì khi giám định bắt buộc phải:
– “Chụp ảnh và làm bản ảnh”.
– “Chụp ảnh các vết sẹo, sự co rút, biến dạng”.
Thế nhưng, trong hồ sơ vụ án không có bản ảnh – có thể hiểu là các giám định viên đã cố tình vi phạm quy trình, quy định.
Trong khi trong phần giải thích ghi Kết luận giám định pháp y hướng dẫn rất rõ như sau: “ hình ảnh, dấu vết liên quan, trong quá trình giám định nếu in trực tiếp vào bản giám định pháp y thì không phải đóng dấu giáp lai, nếu dán ảnh rời thì phải đóng dấu giáp lai. Ở những tổn thương có điều kiện đặt thước đo thì phải có thước tỷ lệ đi kèm khi chụp ảnh”.
> Việc không lập bản ảnh không những là sai quy định, sai luật. Mà còn trực tiếp làm bất lợi cho bị cáo Tuấn. Việc này có chấp nhận được không?
Đề nghị VKS tranh luận làm rõ vấn đề này.

1.4. Áp dụng tỷ lệ tổn thương sai quy định:
Đặc biệt,
– Kết luận tỷ lệ tổn thương cơ thể đã cho thấy Hội đồng giám định đã ÁP DỤNG KHÔNG ĐÚNG QUY ĐỊNH TẠI BẢN TỶ LỆ TỔN THƯƠNG CƠ THỂ HIỆN HÀNH – là một vấn đề mang tính nguyên tắc, bắt buộc và có ý nghĩa quyết định trong việc xác định tỷ lệ tổn thương/thương tật.
Chúng tôi xin trình bày ở phần sau.

  1. Bản kết luận giám định pháp y số 95 của TT pháp y Sở Y tế Long An sai sót về hình thức, thủ tục và là tài liệu photo – không có giá trị chứng cứ
    2.1. Các giám định viên không ký tên đầy đủ:
    – Hình thức và thủ tục Bản kết luận giám định pháp y phải tuân thủ quy định tại Thông tư 47/2013/TT-BYT – như chính Trung tâm pháp y Long An đã xác nhận trong công văn 05/… ngày 11/1/2016. Cụ thể: Tất cả các giám định viên phải ký và ghi rõ họ tên.
    – Tại Điều 73 BLTTHS về “Kết luận giám định: quy định rõ như sau: “Nếu việc giám định do một nhóm người giám định tiến hành thì tất cả các thành viên đều ký vào bản kết luận chung”.
    Nhưng trong bản Kết luận giám định 95 chỉ có 1 trong 2 giám định viên ký tên. Cụ thể: chỉ có giám định viên Đoàn Thị Cao Nguyên ký. Trong khi giám định viên Phan Hồng Trường không ký. Nhưng lại thể hiện ông Phan Hồng Trường lại ký vào phần “Thủ trưởng tổ chức giám định pháp y”.
    Điều này thể hiện:
    i) Việc giám định viên Phan Hồng Trường không ký tên với tư cách là giám định viên sai quy định, thiếu sót không thể khắc phục.
    ii) Giả sử ông Phan Hồng Trường là người ký thay giám đốc Trung tâm giám định là theo ủy quyền của thủ trưởng tổ chức – thì cũng phải có bằng chứng thể hiện việc này. Bao gồm việc ông có được phân công là “giám định viên” hay không?
    Mặt khác, nếu ông Phan Hồng Trường là giám định viên – như thể hiện trong Bản kết luận giám định, thì không thể lại ký ở phần Thủ trưởng tổ chức giám định. Vì sẽ thiếu khách quan, vừa đá bóng vừa thổi còi.
    Đề nghị KSV tranh luận về vấn đề này.

2.2. Không thể sử dụng tài liệu photo làm chứng cứ kết tội:
Pháp luật quy định đối với tài liệu đọc – bắt buộc phải là BẢN CHÍNH thì mới có giá trị chứng cứ.
Theo biểu “Thống kê tài liệu có trong hồ sơ vụ án” thì Bản Kết luận giám định được đánh bút lục 61-65, không thể hiện là bản photocopy hay bản chính. Nhưng trên thực tế – khi các luật sư nghiên cứu – thì là bản photo.
Và như vậy là KHÔNG CÓ GIÁ TRỊ CHỨNG CỨ – theo quy định tại Điều 73 BLTTHS và Điều Điều 83 BLTTDS về “xác định chứng cứ”: “Các tài liệu đọc được nội dung được coi là chứng cứ nếu là bản chính hoặc bản sao có công chứng, chứng thực hợp pháp hoặc do cơ quan, tổ chức có thẩm quyền cung cấp, xác nhận”.
Lưu ý: Cơ quan có thẩm quyền không về việc xác nhận tài liệu gốc không phải và không thể là CQĐT công an Thạnh Hóa (vì thiếu khách quan). Hơn nữa tài liệu này đóng dấu “Mật” là có hàm ý gì? Gây khó khăn, hạn chế quyền bào chữa công khai của luật sư.

  1. Việc kết luận bị hại có tỷ lệ thương tật mức 35% là quá cao và không phù hợp với quy định của pháp luật – tại Thông tư 20/2014/TT-BYT của Bộ Y tế:
    Việc đưa ra đánh giá, kết luận về tỷ lệ tổn thương cơ thể do thương tích (tỷ lệ thương tật) bắt buộc phải tuân thủ đúng quy định của pháp luật, căn cứ vào các văn bản pháp luật chuyên ngành. Ở đây là 2 thông tư đã nêu trên và chính Trung tâm pháp ý cũng đã xác nhận việc này.
    Thế nhưng, thật nghiêm trọng khi thấy rằng việc kết luận tỷ lệ thương tật của nạn nhân Nguyễn Văn Thủy ở mức 35% là:
    – Hoàn toàn không phù hợp với các mô tả và diện tích các vết thương, vết sẹo – nêu trong chính Bản kết luận giám định pháp y số 95.
    – Hoàn toàn không phù hợp với diện tích tổn thương phỏng hóa chất ghi nhận và mô tả trong Giấy chứng nhận thương tích số 564 ngày 15/5/2015 của BV Chợ Rẫy.
    – Có sự phù hợp một cách khó hiểu – nhưng SAI – so với số liệu ghi trong Giấy chứng nhận thương tích số 07 ngày 24/4/2015 của TTYT Thạnh Hóa.
    Theo đó, những nội dung và tỷ lệ % ghi trên giấy này như sau: “bỏng độ 2-3, # 35%”. “Vùng mặt cổ 2%, vùng cánh tay 9%, vùng lưng 18%, vùng 2 chi dưới 6%”. Nếu cộng lại thì bằng đúng 35%. Nhưng các tỷ lệ này được ghi rõ là “chẩn đoán” – lại do Trung tâm Y tế cấp huyện thực hiện, hoàn toàn không có chức năng kết luận tỷ lệ thương tật.
    Thậm chí cứ giả sử con số 35% do TTYT đưa ra đúng là tỷ lệ thương tật, thì tổng diện tích vết thương, vết sẹo phải chiếm tới khoảng 60% diện tích cơ thể. Điều này là hoàn toàn mâu thuẫn với Chứng nhận thương tật của BV Chợ Rẫy chỉ là 10% diện tích cơ thể.
    > Hay nói khác đi: CÁC SỐ LIỆU VỀ TỶ LỆ % DIỆN TÍCH VỀ THƯƠNG GIỮA 3 TÀI LIỆU TRÊN HOÀN TOÀN MÂU THUẪN NHAU VÀ KHÁC BIỆT RẤT LỚN
    Đặc biệt, tỷ lệ thương tật 35% HOÀN TOÀN KHÔNG PHÙ HỢP với “bản tỷ lệ tổn thương cơ thể hiện hành” – quy định tại Thông tư 20/2014 Bộ Y tế – mà bắt buộc cơ quan giám định phải tuân thủ.
    Cụ thể:
    Tại bản “Kết luận giám định pháp y về thương tích” số 95/ThT.15-PY, tại phần kết luận giám định đã mô tả dấu hiệu tổn thương chính qua giám định như sau:
    1. “Vùng mặt, má, cổ phải sẹo 8cmx2cm;
    2. Sẹo vùng cánh tay, cẳng tay phải đau rát, giới hạn cử động gấp khủy phải;
    3. Ngực phải có 15 sẹo dài khoảng từ 1cm đến 2cm, sẹo lồi, không rát;
    4. Sẹo lưng khoảng 7%, bong tróc da, sẹo lồi, không rát;
    5. Mu bàn chân trái có 1 sẹo dài 1cm, 1cm, lồi nhẹ”.
    Để từ đó kết luận tỷ lệ thương tật là 35%. Có những mâu thuẫn và vi phạm như sau:
    – Trong 5 mục trên, có 1 mục ghi 7% (sẹo lưng) và sẹo tay phải – dựa theo con số ở phần trên là 6%. Tổng cộng 13%. (không có vùng “mặt, cổ”.)
    – 3 khu vực vết thương còn lại – chúng tôi tính ra có diện tích là 0,0047m2. Tương đương chưa tới 1% diện tích bề mặt da cơ thể. (có vùng “mặt, cổ”).
    > Như vậy, tổng cộng diện tích sẹo, vết thương tối đa khoảng 14% diện tích cơ thể. Và cứ giả sử rằng đây là con số chính xác (dù thực chất có nhiều vô lý, mâu thuẩn – như phân tích ở trên).
    Thì theo: Thông tư 20/2014 – Chương 10 – tổn thương cơ thể do tổn thương bỏng:
    – Điểm 1.1: “sẹo vết thương phần mềm và sẹo bỏng không ảnh hưởng đến điều tiết: cứ mỗi 5% diện tích cơ thể thì tỷ lệ tương tật là 3%”.
    > Như vậy, với diện tích sẹo khoảng 13% – thì tỷ lệ thương tật chỉ KHOẢNG 8%.
    Hay nói khác đi, chỉ khi diện tích sẹo chiếm khoảng 60% diện tích cơ thể – thì tỷ lệ thương tật mới là 35% – như kết luận của TT pháp y Long An.
    – Điểm 1.2: “sẹo vùng mặt, cổ từ 1% đến 3% diện tích cơ thể thì tỷ lệ tương tật là từ 11% đến 15%”.
    > Qua mô tả tại Bản kết luận giám định, thì diện tích vết sẹo vùng mặt, cổ của nạn nhận chưa tới 1%. Thì tỷ lệ thương tật TỐI ĐA CHƯA TỚI 10%. (TT pháp y kết luận 6% – và chúng tôi đồng ý).
    Thì tổng cộng cả 2 nhóm trên, tỷ lệ thương tật – theo công thức cộng lùi (4,18%) – là khoảng 12,1%.
    Lưu ý:
    Ngoài ra, tại Thông tư 20/2014 còn quy định “nếu diện tích sẹo chiếm từ 20% diện tích cơ thể trở lên, ảnh hưởng đến điều tiết thì được cộng 10% (cộng lùi”). Đây là vấn đề chuyên môn, chuyên sâu và có dấu hiệu thể hiện qua thương tật của nạn nhân – nên chúng tôi không muốn có ý kiến chủ quan.
    Tuy nhiên, giả sử rằng thậm chí nạn nhân bị sẹo tới diện tích 20% như quy định này, thì dù có cộng thêm 10% nữa – theo kiểu không cộng lùi – thì tối đa cũng chỉ tới 18%. (8% + 10%).
    Trong khi đó, rõ ràng diện tích vết sẹo, vềt thương theo BV Chợ Rẫy là 10% và theo chính TT pháp y Long An thì khoảng 14%.
    Như vậy, chúng tôi có cơ sở chắc chẳn để khẳng định rằng:
    Kết luận tỷ lệ thương tật ở mức 35% là QUÁ CAO, và KHÔNG PHÙ HỢP với quy định của pháp luật.
  2. Những vấn đề/câu hỏi đặt ra và phải được giám định viên giải thích, làm rõ:
    Qua những điều trình bày trên, chúng tôi cho rằng có quá nhiều mâu thuẫn trong bản Kết luận giám định của Trung tâm giám định pháp y Sở Y tế Long An. Những thắc mắc tối thiểu đặt ra là:
    1. Vì sao mức 35% không phù hợp với quy định của pháp luật? Cụ thể tại: Thông tư 20/2014? (Chỉ khoảng 18% so với 35% – chênh lệch quá lớn).
    2. Vì sao Hội đồng giám định khi tiến hành giám định không lập bản ảnh và ký tên đầy đủ – theo quy định tại Thông tư 47/2013?
    3. Vì sao diện tích các vết thương ghi nhận trên bản Kết luận giám định có sự mâu thuẫn, và chênh lệch lớn với Chứng nhận thương tích của BV Chợ Rẫy? Trong khi đây là tài liệu nghiên cứu bắt buộc?
    4. Vì sao có sự mô tả mâu thuẫn về diện tích và vị trí vết sẹo ở chân trái?
    5. Vì sao nhóm sẹo vùng cổ, mặt và nhóm sẹo ở cánh tay – không đo diện tích – mà lại đưa ra được tỷ lệ tổn thương – là dựa trên căn cứ và quy định nào?

Một khi những vấn đề nêu trên không/chưa được giám định viện giải thích, trả lời làm rõ – và cũng KHÔNG AI CÓ THỂ VÀ CÓ QUYỀN TRẢ LỜI, GIẢI THÍCH THAY – thì việc Tòa sơ thẩm căn cứ vào để kết án là không thể chấp nhận được. Vi phạm nghiêm trọng thủ tục tố tụng hình sự.
Đề nghị VKS tranh luận làm rõ tất cả các vấn đề trên.

Kính thưa HĐXX,
Qua những nội dung trình bày trên, chúng tôi cho rằng Bản kết luận giám định pháp y mà các cơ quan tiến hành tố tụng đã sử dụng để truy cứu trách nhiệm hình sự và kết án đối với Nguyễn Mai Trung Tuấn là tài liệu không đáng tin cậy, không có giá trị chứng cứ.
Xét về mặt tố tụng, đây là “trường hợp nội dung kết luận giám định chưa rõ, chưa đầy đủ” – theo quy định tại điều 159 BLTTHS.
Việc cần phải trưng cầu giám định lại tỷ lệ thương tật đối với nạn nhân là điều cần thiết và không thể bỏ qua. Để bảo đảm việc xét xử được khách quan, đúng pháp luật, tránh gây oan, sai.
Rất nhiều sai sót và vi phạm – không thể khắc phục trong giai đoạn phúc thẩm.

Căn cứ quy định tại:
– Điều 158 BLTTHS, về việc luật sư bào chữa có quyền yêu cầu giám định lại.
– Điều 159 BLTTHS về việc giám định lại – “trường hợp nội dung kết luận giám định chưa rõ, chưa đầy đủ”.
– Điều 248 BLTTHS về “Bản án phúc thẩm và thẩm quyền của Toà án cấp phúc thẩm”.
Với trách nhiệm và quyền hạn là luật sư bào chữa cho bị cáo, tôi đề nghị HĐXX:
– Hủy án sơ thẩm, chuyển hồ sơ vụ án để điều tra và xét xử lại. Cụ thể: trưng cầu giám định lại tại Tổ chức giám định pháp y cấp cao hơn và có uy tín hơn. Như: Trung tâm giám định hình sự Bộ Công An – về tỷ lệ thương tật đối với nạn nhân.
– Về biện pháp ngăn chặn: cho bị cáo Tuấn được tại ngoại vì việc tạm giam là hoàn toàn không cần thiết, thiếu nhân đạo. Đặc biệt khi có dấu hiệu kết án oan.
– Tôi có niềm tin chắc chắn rằng: Nếu yêu cầu giám định lại được tôn trọng và giải quyết theo đúng quy định tại BLTTHS – Nguyễn Mai Trung Tuấn vô tội.
– Tôi cũng đề nghị HĐXX cho các luật sư thực hiện quyền xem và ký vào Biên bản phiên tòa phúc thẩm này.
Kính mong được xem xét và chấp thuận.
Luật sư

nguồn: https://www.facebook.com/PH%E1%BB%A4C-V%E1%BB%A4-C%C3%94NG-L%C3%9D-449052351965796/?pnref=story

Khởi tố cựu hoa hậu Việt kiều Nga lừa đại gia Việt kiều Mỹ

Khởi tố cựu hoa hậu Việt kiều Nga lừa đại gia Việt kiều Mỹ
Nguoi-viet.com

SÀI GÒN (NV)Một Việt kiều Mỹ và cũng là đại gia ngành dịch vụ vì “quá tin tưởng” hoa hậu người Việt tại Nga, giao tiền cho người đẹp mua nhà để rồi bị mất trắng 16.5 tỷ đồng (khoảng $800,000).

Báo Tiền Phong hôm 1 tháng 3 dẫn nguồn tin từ công an Sài Gòn cho hay, cơ quan này đã chuyển hồ sơ sang Viện Kiểm Sát cùng cấp truy tố 2 bị can là bà Trương Hồ Phương Nga (29 tuổi), hoa hậu người Việt tại Nga năm 2007 và bà Nguyễn Ðức Thùy Dung (27 tuổi), ở Hà Nội, bạn Nga về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản.”

 


Bà Trương Hồ Phương Nga trên Facebook cá nhân. (Hình: Tiền Phong)

Theo phúc trình điều tra, bà Phương Nga quen ông C.T.M., Việt kiều Mỹ, ngụ quận 7, tổng giám đốc của một số công ty kinh doanh, dịch vụ, cung ứng tại Sài Gòn và các tỉnh miền Tây.

Trong thời gian “quen biết,” bà Phương Nga nói với ông M. mình có nhiều mối quan hệ thân thiết nên có thể mua nhà với giá rẻ hơn giá thị trường. Ông M. đồng ý và đã chuyển cho bà Phương Nga 6.5 tỷ đồng để mua một căn nhà tại quận 5.

Tuy nhiên, sau đó bà Nga lại nói với ông M. rằng căn nhà này đã có người mua, nếu ông M. đồng ý thì Nga sẽ mua một căn nhà khác giá 20 tỷ đồng ở quận 2. Trong thời gian này, Nga nhiều lần nhận tiền từ ông M. để “làm thủ tục giấy tờ.”

Tiếp theo, bà Nga lại thông báo căn nhà tại quận 2 gặp trục trặc và nếu ông đồng ý thì bà sẽ “dùng mối quan hệ mua căn nhà ở đường Nguyễn Trãi, quận 1 có giá 16.5 tỷ đồng.” Sau khi xem một số giấy tờ, ông M. tiếp tục chuyển cho Nga 10 tỷ đồng.

Sau một thời gian không thấy nhà đâu, nghi ngờ có vấn đề ông M. tự tìm hiểu và biết bà Nga đã lừa mình. Ông yêu cầu bà Nga trả lại tiền nhưng hoa hậu Việt kiều Nga tránh gặp mặt, và không nghe điện thoại.

Ðể quỵt tiền, bà Nga bàn với bà Thùy Dung làm một số tờ giả nhằm chứng minh mình đã trả lại tiền cho ông M. Song, khi giám định toàn bộ giấy trả tiền của bà Nga, công an phát hiện đều là giả mạo nên ra lệnh bắt khẩn cấp.

Trương Hồ Phương Nga, từng là sinh viên Trường Đại Học Quản Lý Kinh Tế Moscow, thắng giải hoa hậu tại cuộc thi “Hoa Hậu Việt Nam tại Liên Bang Nga” diễn ra hồi tháng 7, 2007. Những năm gần đây, Nga tham gia đóng nhiều phim, làm MC tại Việt Nam, song ít người biết đến. (Tr.N)

2 năm 6 tháng tù cho Trung Tuấn

2 năm 6 tháng tù cho Trung Tuấn

Image Facebook Nguyen Van Mieng

Luật sư Nguyễn Văn Miếng cho biết Trung Tuấn nói lời sau cùng rằng “Bị cáo không phạm tội và xin về đi học”

Tòa án nhân dân tỉnh Long An tuyên phạt Nguyễn Mai Trung Tuấn 2 năm 6 tháng tù giam trong phiên phúc thẩm trong lúc luật sư Nguyễn Văn Miếng nói ‘một ngày tù với Tuấn cũng là oan’.

Trong phiên xét xử sơ thẩm ngày 24/11/2015, Tòa án Nhân dân huyện Thạnh Hóa, tỉnh Long An đã tuyên án 4 năm 6 tháng tù đối với Trung Tuấn, sinh năm 2000, về tội ‘chống người thi hành công vụ’ và ‘cố ‎ý gây thương tích’ theo Điều 104 Luật hình sự nước CHXHCN Việt Nam.

Đồng thời bị cáo phải bồi thường 42 triệu 600 ngàn đồng cho người bị hại là ông Nguyễn Văn Thủy, Trưởng công an huyện Thạnh Hóa.

Ông Thủy là người tham gia đoàn công tác vận động cưỡng chế giải phóng mặt bằng để thực hiện dự án đê bao chống lũ trong địa bàn huyện được thực hiện ngày 14/4/2015.

Hôm 2/3, luật sư Nguyễn Văn Miếng – người đại diện pháp l‎ý của Nguyễn Mai Trung Tuấn, nói với BBC từ Long An: “Chín luật sư đã cố gắng hết mức bào chữa theo hướng vô tội để có được bản án công minh cho Tuấn nhưng cuối cùng thiếu niên này cũng phải chịu mức tù giam như vậy, dù theo tôi, một ngày tù với Tuấn cũng là oan”.

Nếu các tổ chức xã hội lên tiếng về bản án cho Trung Tuấn thì có thể tòa tối cao xem xét giảm án, nhưng khả năng này rất nhỏ.

Luật sư Nguyễn Văn Miếng

“Các luật sư đề xuất trong trường hợp mức án dưới 3 năm tù thì cho Tuấn hưởng án treo nhưng Hội đồng xét xử không chấp nhận. Có một điều quá đáng là ông ngoại của Tuấn không dự phiên tòa xử cháu do bị ủy ban xã mời triệu tập bất thường hôm 2/3 do người này cũng đang bị án treo”, luật sư nói thêm.

‘Chính trị hóa’

Luật sư Miếng nhận định: “Vụ án Trung Tuấn đã bị ‘chính trị hóa’, do yếu tố cưỡng chế đất đai và người dân không đồng ý mức bồi thường nên đã có những lời lẽ không hay về Đảng Cộng sản, khiến cơ quan tố tụng không hài lòng. Tuy vậy, điều này chỉ thể hiện trong bút lục chứ hội đồng xét xử không đề cập trong phiên tòa”.

“Thêm vào đó, bản kết luận giám định pháp y về mức thương tật 35% của ông Thủy khiến Tuấn bị khép tội ‘cố ý gây thương tích’. Cũng cần nói rõ là bản kết luận này bất thường do là bản photocopy và còn đóng dấu mật”, ông Miếng nói.

Hôm 2/3, khoảng 100 người tham dự gồm nhiều nhà hoạt động cho biết họ không được vào tòa mà phải theo dõi qua loa phát thanh ngoài sân, dù phiên tòa được thông báo ‘xử công khai’.

Một nguồn tin cho BBC biết trong phần tranh tụng giữa các luật sư bào chữa cho Trung Tuấn, loa bên ngoài đã bị vặn nhỏ xuống. Một người dân Đồng Tháp lên tiếng phản đối đã bị công an câu lưu.

Ngày 1/2/2016, tại tòa Thạnh Hóa, sau khi khai mạc được 1 giờ, Hội đồng xét xử đã quyết định tạm hoãn phiên tòa phúc thẩm lưu động xử Trung Tuấn, khi tám luật sư tham gia vụ án nêu ra các vi phạm tố tụng.

Luật sư Nguyễn Văn Miếng cho biết, những vi phạm được đưa ra là ‘đơn khiếu nại giám định pháp y không được giải quyết’, ‘giám định viên, nhân chứng, cùng cha mẹ bị cáo không được triệu tập’.

Cùng thời gian, các luật sư đã gửi đơn kiến nghị yêu cầu thiếu niên Tuấn được tại ngoại về ăn Tết Bính Thân nhưng không thành công.

VỤ XỬ ĐỒNG NỌC NẠN VÀ ĐOÀN VĂN VƯƠN

VỤ XỬ ĐỒNG NỌC NẠN VÀ ĐOÀN VĂN VƯƠN

doanvanvuon

Vụ án Nọc Nạn là vụ tranh chấp đất đai xảy ra năm 1928 tại làng Phong Thạnh, quận Giá Rai, tỉnh Bạc Liêu (nay là ấp 4, xã Phong Thạnh B, huyện Giá Rai, tỉnh Bạc Liêu) giữa một bên là các gia đình nông dân Biện Toại, Mười Chức và bên kia là giới địa chủ cường hào ác bá và quan chức chính quyền thực dân Pháp cùng tham quan Nam triều. Vụ án phản kháng của nông dân Phong Thạnh được chính quyền Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam tôn vinh như một biểu hiện của sự đấu tranh và phản kháng của nông dân với chính quyền thực dân Pháp.

Nguyên nhân sâu xa của vụ án là những mâu thuẫn, bất công về đất đai có dính đến tham nhũng, hối lộ.

Trước 1900, một nông dân đến khai phá khu rừng ở rạch Nọc Nạn, được 73 ha. Năm 1908, nông dân này chết, để lại đất cho con là Hương chánh Luông.Luông qua đời, người con trai cả là Biện Toại thừa kế phần đất trên. Năm 1917, Hoa kiều giàu khét tiếng Bạc Liêu là Mã Ngân, thường gọi là Bang Tắc, muốn tranh chiếm đất đai nhà Biện Toại. Là người rành rẽ luật lệ, Bang Tắc mua lại phần đất giáp ranh Biện Toại của bà Nguyễn Thị Dương, nhưng trong hợp đồng ghi bán phần đất với ranh giới, bao trùm luôn khoảnh đất anh em Biện Toại đang sử dụng. Bang Tắc biết rõ đất của nhà Biện Toại mới chỉ có bằng khoán tạm.

Tranh chấp đất nổ ra, hai phía thưa kiện nhau bốn lần lên tỉnh Bạc Liêu và bốn lần lên Thống đốc Nam Kỳ, lên cả Toàn quyền Đông Dương. Năm 1919, Bang Tắc sai tá điền đốt một căn chòi ruộng và giết một con trâu của Biện Toại để dằn mặt. Anh em Biện Toại không phản kháng, chờ nhà chức trách phân xử. Viên quan phủ H. ở quận Giá Rai, theo dư luận nghi ngờ, đã nhận tiền của Bang Tắc, yêu cầu chia đôi phần đất: Biện Toại một nửa, Bang Tắc một nửa.

Cũng năm 1919, quan phủ Ngô Văn H. được cử giữ chức Chủ tịch Hội đồng phái viên (commission administrative), có trách nhiệm khảo sát đất đai, chính thức cấp bằng khoán đất ở làng Phong Thạnh. Hội đồng này xác nhận phần đất của gia đình Biện Toại thuộc về Nguyễn Thị Dương, và nay là của Bang Tắc.

Ngày 13 tháng 4 năm 1926, Thống đốc Nam Kỳ ký Nghị định bán sở đất 50 ha trên phần đất của Biện Toại với giá 5.000 đồng cho Bang Tắc. Đến đây, chính quyền chính thức công nhận phần đất mà gia đình Biện Toại đã hai đời khai thác và sử dụng là của Bang Tắc. Anh em Biện Toại vô cùng căm phẫn, chống đối ra mặt. Bang Tắc không dám làm to chuyện, bèn bán sở đất 50 ha cho một người rất quyền lực là bà Hà Thị Tr., mẹ vợ anh ruột quan phủ H.

Sơ lược về thảm kịch đồng Nọc Nạn

Sáng 16 tháng 2 năm 1928,hai viên cò Pháp là Tournier và Bouzou cùng bốn lính mã tà từ Bạc Liêu đến Phong Thạnh để tiếp tay viên chức làng tịch thu lúa của gia đình Biện Toại. Đến gần đống lúa, Tournier yêu cầu hương chức làng mời một người trong gia đình ra chứng kiến. Mười lăm phút sau, cô Nguyễn Thị Trong, em gái Biện Toại đi ra, dắt theo một bé gái 14 tuổi, tên là Tư. Tournier đuổi Trong, vì cho cô là phụ nữ và còn nhỏ tuổi, không thể chứng kiến việc đong lúa. Trong không đi, còn yêu cầu đong lúa xong phải ghi biên nhận.

Tournier từ chối, tát tai Trọng. Cô lập tức rút ra cây dao nhỏ. Tournier đập báng súng, làm cô ngất đi. Bouzou tước dao khỏi tay Trọng. Trong lúc lấy dao, ông này bị một vết thương nhỏ không đáng kể ở tay. Đứa cháu tên Tư bèn chạy về cấp báo. Anh em Biện Toại từ nhà chạy ra, mang theo dao mác gậy gộc. Họ chia thành hai tốp, tốp đầu do Mười Chức, em ruột Biện Toại, dẫn đầu. Tốp thứ nhì do bà Nghĩa (vợ Mười Chức) dẫn đầu, tổng cộng năm đàn ông, năm phụ nữ. Tournier ra lệnh cho lính chuẩn bị ứng phó, bắn chỉ thiên, nhưng Mười Chức không dừng lại. Tournier bèn bắn Mười Chức. Bị thương nặng, nhưng Mười Chức vẫn gắng nhào đến đâm lưỡi mác trúng bụng Tournier, rồi mới ngã xuống.

Bạo lực trở nên không thể kiểm soát. Bouzou rút súng bắn bị thương nặng bốn người phía Biện Toại. Hết đạn, Bouzou lại lấy súng của Tournier bắn tiếp, làm nhiều người thương vong. Sáng hôm đó, Mười Chức và vợ đang mang thai (bà Nghĩa), một người anh tên Nhẫn, đều chết. Nhịn, Liễu (hai em Mười Chức) bị thương nặng. Ba ngày sau, Nhịn chết tại bệnh viện. Về phía nhà cầm quyền, Tournier thiệt mạng ngày 17 tháng 2 tại bệnh viện Bạc Liêu.

Ngày 17 tháng 8 năm 1928 (Nghĩa là sau vụ án mạng đúng 6 tháng) Tòa Đại hình Cần Thơ xét xử vụ án Nọc Nạn.
Đây là vụ xử công khai của chế độ thực dân nên trừ tờ La Dépâche l’Indochine, tất cả báo chí Sài Gòn đều có mặt: L’Écho Annamite, Đông Pháp thời báo, L’Impartial, l’Opinion, Le Courrier Saigonnais, Le Phare, La Tribune Indochinoise.Nhân dân đến dự phiên tòa rất đông.

Chánh án là De Rozario, công tố viên là Moreau, Hội thẩm là ông Sự. Các luật sư biện hộ (miễn phí) cho gia đình Biện Toại là người Pháp, Tricon và Zévaco, theo lời nhờ của nhà báo Lê Trung Nghĩa.

Kết thúc phiên tòa, Tòa Đại hình Cần Thơ tuyên: Biện Toại, Nguyễn Thị Liễu (em út Toại) và Tia (con trai Toại) được tha bổng. Cô Nguyễn Thị Trọng, sáu tháng tù (đã bị tạm giam đủ sáu tháng). Miều (chồng Liễu), hai năm tù vì có tiền án ăn trộm.

Tuy các quan tòa là người Pháp trong bộ máy tư pháp của thực dân nhưng dư luận nhân dân rất ủng hộ vì công lý đã được tôn trọng. Phiên tòa công khai không có bất cứ sự đe dọa, cấm cản nào của nhà chức trách.

Từ vụ án Nọc nan nghĩ về vụ án Đoàn văn vươn.

Vụ án cưỡng chế đất đai ở Tiên Lãng là vụ án về tranh chấp đất đai giữa ông Đoàn Văn Vươn ở Cống Rộc, Vinh Quang cùng gia đình và Ủy ban nhân dân huyện Tiên Lãng, thành phố Hải Phòng. Vụ án thu hút dư luận Việt Nam vì đây được coi là đỉnh điểm về xung đột về đất đai, của những bất cập về cả pháp luật đất đai, việc thực thi pháp luật ở các cấp địa phương và là một tổn thất chính trị to lớn. Kết quả là 4 công an và 2 người thuộc ngành quân đội bị thương,6 người dân bị bắt và bị khởi tố, việc thu hồi đất bị hủy bỏ, một số cán bộ địa phương bị đình chỉ công tác và bị cách chức.

Đoàn Văn Vươn sinh sống tại Cống rộc, xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng, thành phố Hải Phòng,từng phục vụ trong quân đội nhân dân Việt Nam, là kĩ sư nông nghiệp tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp Hà Nội. Từ năm 1993, ông Vươn thực hiện việc quai đê lấn biển để nuôi trồng thủy sản. Ông khởi nghiệp bằng việc bán tài sản, vay mượn bạn bè, người thân và ngân hàng, chịu nhiều thiệt hại mất mát trong quá trình lấn biển, bao gồm cái chết của con gái đầu 8 tuổi bị rơi xuống cống chết đuối trong một lần theo bố mẹ ra đầm.

Theo tài liệu của Wikipedia năm 1993, huyện Tiên Lãng ban hành quyết định giao cho Đoàn Văn Vươn diện tích 21ha đất bãi biển khu vực nam cống Rộc thuộc xã Vinh Quang để sử dụng vào mục đích nuôi trồng thủy sản, thời hạn sử dụng là 14 năm. Trong quá trình sử dụng ông đã đắp bờ bao để sử dụng vượt quá diện tích được giao.

Từ năm 1995, ông đã xây được một con đê cao tạo thành bờ bao cho một vùng đầm rộng lớn hàng chục ha cùng hàng ngàn cây sú, vẹt mọc lên tạo thành cánh rừng chắn sóng.Gia đình ông đã có đầm nuôi tôm, cá để sinh sống.

Tháng 3 năm 1997, ông Vươn làm đơn xin giao đất bổ sung phần diện tích lấn biển ngoài diện tích được giao. Tháng 4 năm 1997, huyện Tiên Lãng ra quyết định giao bổ sung cho ông Vươn 19,3ha giáp với diện tích đã giao, thời hạn 14 năm. Tổng cộng ông Vươn được sử dụng 40,3ha đất để nuôi trồng thủy sản.

Đê lấn biển của ông còn được cho rằng đã góp phần giúp nhân dân trong vùng không phải lo vỡ đê mỗi khi bão lũ.Ông Vươn đã đắp được một số đoạn đê để bảo vệ đầm thủy sản của mình, ví dụ như đoạn đê công vụ. Chính quyền huyện sau này cũng đắp thêm được một số đoạn nhỏ của đê công vụ, nhưng lại nhận rằng chính quyền đã có công đắp đê chứ không phải ông Vươn. Việc này đã bị người dân địa phương phản đối.

Đến thời điểm hết hạn giao đất, năm 2009, huyện Tiên Lãng đã làm thủ tục thu hồi toàn bộ 40,3 ha của ông Đoàn Văn Vươn ( ? ). Tuy nhiên, ông Vươn đã khiếu nại việc thu hồi gộp cả 19,3ha của ông lên huyện, sau đó không đồng tình quyết định của huyện, ông khởi kiện lên Tòa án.

Ngày 27 tháng 1 năm 2010, Tòa án huyện Tiên Lãng đã xét xử sơ thẩm và bác đơn khởi kiện của ông Vươn; giữ nguyên quyết định thu hồi. Đoàn Văn Vươn tiếp tục kháng cáo bản án sơ thẩm. Tóa án Nhân dân thành phố Hải Phòng đã thụ lý hồ sơ và tiến hành “hòa giải” bằng “Biên bản thỏa thuận”: nếu ông rút đơn thì UBND huyện Tiên Lãng sẽ tiếp tục cho thuê đất.

Sau khi có Quyết định đưa vụ án ra xét xử ngày 19 tháng 4 năm 2010, ông Vươn rút toàn bộ yêu cầu kháng cáo. Ba ngày sau, Tòa án Nhân dân thành phố Hải Phòng quyết định đình chỉ việc xét xử phúc thẩm vụ án hành chính này. Sau đó, huyện Tiên Lãng đã nhiều lần gửi thông báo làm việc với ông Vươn về việc thu hồi đất đã hết thời hạn sử dụng. Ông Vươn vẫn yêu cầu huyện tiếp tục cho ông thuê đất để nuôi trồng thủy sản.

Sáng 5 tháng 1 năm 2012, huyện Tiên Lãng đã tiến hành cưỡng chế với lực lượng đông đảo hơn 100 người bao gồm cả lực lượng công an và quân đội do phó chủ tịch huyện Nguyễn Văn Khanh làm trưởng ban cưỡng chế nhưng đã bị gia đình ông Đoàn Văn Vươn chống trả. Đoàn Văn Vươn vắng mặt vì lúc đó bận lên Viện Kiểm sát nhân dân Hải Phòng kháng cáo nhưng gia đình đã dùng mìn tự chế và đạn hoa cải bắn trả nhằm vào lực lưỡng cưỡng chế, hậu quả là 4 công an và 2 người thuộc ngành quân đội bị thương.

Vụ án chấn động này đã gây nên một làn sóng bất bình trong cả nước.

Nguyên Chủ tịch nước Việt Nam, Lê Đức Anh nói, trong vụ cưỡng chế này, chính quyền huyện, xã đều sai và đây là bài học mà chính quyền cả nước phải rút kinh nghiệm.Ông cũng cho rằng “Thành ủy Hải Phòng và UBND TP Hải Phòng phải có trách nhiệm xử lý, làm sai chỗ nào thì phải nhận sai ở chỗ đó, không được trả lời loanh quanh và không được che giấu sai phạm. Trả lời tiền hậu bất nhất là không thể được” và “sử dụng bộ đội để cưỡng chế với dân là tuyệt đối sai”

Theo Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, đây có thể coi là một tổn thất chính trị lớn.

Ngày 2/2/2012, văn phòng Chính phủ cho biết thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng quyết định sẽ chủ trì họp chỉ đạo giải quyết vụ việc. Ngày 10/2, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng kết luận chính quyền đã sai toàn diện trong vụ Tiên Lãng.

Ngày 18/3, TAND TP Hải Phòng đã ấn định thời điểm xét xử hai vụ án liên quan đến vụ cưỡng chế thu hồi đất của gia đình ông Đoàn Văn Vươn ở xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng (Hải Phòng). Theo lối dùng văn phạm hành chính của ngành Tư pháp XHCN Việt nam thì đây là vụ xử Đoàn Văn Vươn với tội danh “Giết người, chống người thi hành công vụ. Cách dùng ngôn ngữ có vẻ “thực dân” hơn cả tòa đại hình thực dân Pháp. Điều này gây ra rất nhiều bức xúc cho dư luận xã hội.

Như đã so sánh ở trên, vụ án Nọc Nạn do các quan tòa thực dân người Pháp xét xử những người nông dân Việt nam hóa ra khá công bằng thể hiện trong kết quả nghị án. Vậy, trong vụ án Đoàn Văn Vươn, các quan tòa của đảng xẽ hành xử ra sao khi phía bị cáo là những người nông dân bị cướp đất, cướp thành quả lao đang là một dấu hỏi lớn đặt ra cho cả xã hội.

Trong vụ xử sắp tới đây, quan tòa là những người Việt nam, đại diện cho ngành Tư pháp Việt nam sẽ xử những người thuộc giai cấp “tiền phong” của đảng chưa kể họ còn là cựu chiến binh đã từng cầm súng bảo vệ đảng.

Dù mất niềm tin vào công lý khi có quá nhiều vụ xử án kiểu “bỏ túi”, dù biết rằng bộ máy thực thi công lý bị đặt dưới cơ quan công quyền và cơ quan công quyền lại bị dẫn dắt bởi những cá nhân lãnh đạo trong đảng, dù biết rằng với thiết chế nhà nước như vậy, thực chất luật pháp chỉ để trang trí cho đẹp nhưng nhân dân vẫn hy vọng ngành Tư pháp Việt nam sẽ không vì bảo vệ cho cơ quan công quyền mà đưa ra một bản án thiên lệch và mất lòng dân.

Khi con sói giết, ăn thịt cừu thì đó chỉ là hành động được dẫn dắt bởi bản năng sinh tồn của giống vật không có tư duy. Nhưng nếu con người có tư duy, hành động chà đạp lên chính đồng loại của mình bất chấp lẽ phải thì con người như thế không thể được đặt ngang bằng với loài lang sói.

Theo Mai Xuân Dũng

 

Sự thật bị bóp méo, công lý bao giờ mới được thực thi?

Sự thật bị bóp méo, công lý bao giờ mới được thực thi?

 Diệu Linh

(GDVN) – Đừng nuốt chửng cả lương tâm của mình, để lại tiếng xấu muôn đời!

Tại phiên họp của Ủy ban Thường vụ Quốc hội sáng ngày 25/2, bà Tòng Thị Phóng – Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Chủ tịch Quốc hội đã nói những lời “gan ruột” làm nức lòng người dân rằng: “Phải phân loại án ngay từ khâu điều tra ban đầu cho tới kiểm soát hoạt động điều tra của viện kiểm sát, cố gắng tránh gia hạn tạm giam. Bây giờ gia hạn lần thứ 1, lần thứ 2, rồi lại xin đặc biệt, theo tôi những việc đó phải cố gắng không làm.

Một người bị giam thì chẳng những họ khổ mà cả gia đình họ khổ. Họ đi đi lại lại, thăm nuôi, khổ lắm. Phải công khai, minh bạch để người dân yên tâm”.

Dẫn ra chia sẻ của Phó Chủ tịch Quốc hội Tòng Thị Phóng để trở lại với vụ việc bà Nguyễn Thị Bạch Tuyết đã bị tạm giam tới 800 ngày, nhưng cho tới giờ Viện Kiểm sát Nhân dân TP.Hồ Chí Minh không tìm được chứng cứ buộc tội.

Chẳng nhớ nổi đã mấy lần tòa án đã trả lại hồ sơ yêu cầu làm rõ căn cứ truy tố. Báo chí cũng đã lên tiếng nhiều tháng qua, nhưng Viện Kiểm sát Nhân dân TP.Hồ Chí Minh không làm rõ được và cũng không đình chỉ vụ án.

Vì sao vậy?

Có phải vì bà Nguyễn Thị Bạch Tuyết chỉ là một người dân bình thường thấp cổ bé họng cho nên bị chà đạp đến như vậy không?

clip_image001

Ông Dương Ngọc Hải – Phó Viện trưởng Viện KSND TP.Hồ Chí Minh là một trong những người chịu trách nhiệm chính trong việc tạm giam bà Nguyễn Thị Bạch Tuyết 800 ngày. Ảnh của VKSND.TPHCM.

Một người dân bị tạm giam tới 800 ngày mà lại không có đủ căn cứ kết tội, nhưng cũng không đình chỉ vụ án, vậy thì xin hỏi ông Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao: Công lý ở đâu? Quyền con người và quyền của công dân ở chỗ nào?

Trong buổi báo cáo trước Ủy ban Thường vụ Quốc hội sáng ngày 25/2, Viện trưởng Viện Kiểm sát đã nêu ra nhiều nỗ lực để chống oan sai, trong đó có nhắc đến chuyện đào tạo và nâng cao đạo đức công vụ cho cán bộ ngành kiểm sát.

Nhưng báo cáo của ông Viện trưởng liệu có mang lại được niềm tin cho nhân dân hay không, khi mà bà Tuyết bị tạm giam tới 800 ngày vẫn không có đủ căn cứ để xét xử, tuyên án?

Vài tháng trước, Viện kiểm sát Nhân dân tối cao đã yêu cầu Viện Kiểm sát Nhân dân TP. Hồ Chí Minh báo cáo vụ việc này và đã chỉ ra hàng loạt những mâu thuẫn, những nội dung “chưa được làm rõ”.

Văn phòng Chính phủ cũng đã yêu cầu báo cáo.

Nhưng cho tới giờ, mọi chuyện dường như vẫn đang dậm chân tại chỗ, và mặc nhiên bà Tuyết vẫn bị giam cầm.

Dư luận đặt ra câu hỏi: Nhiều tháng đã trôi qua, Viện Kiểm sát Nhân dân TP.Hồ Chí Minh, mà trực tiếp là ông Dương Ngọc Hải – Phó Viện trưởng đã làm gì, có làm đúng chức trách, bổn phận của một cán bộ kiểm sát không?

Ông Viện trưởng VKSND tối cao đúng là đã quan tâm xem xét, đã làm việc với cấp dưới và đã có những chỉ đạo, yêu cầu rất cụ thể đến từng chi tiết, từng mâu thuẫn nhưng có vẻ là ông đã chỉ làm được đến đó.

Ông Hải vẫn truy tố bà Nguyễn Thị Bạch Tuyết với những tài liệu, lập luận đã bị chính cấp trên chỉ ra là mâu thuẫn và người dân thì vẫn bị tạm giam.

Bởi, kết luận mới đây nhất của vụ án “nguyễn y vân” mà người chịu trách nhiệm – ông Phó Viện trưởng Dương Ngọc Hải vẫn chẳng bị làm sao?

Thế có nghĩa là ông Dương Ngọc Hải chẳng cần quan tâm đến chỉ đạo của cấp trên và cấp trên cũng chẳng làm gì được ông? Trong vụ này thì có lẽ đến giờ chỉ có người dân là chịu trận.

Cũng trong buổi làm việc của Ủy ban Thường vụ Quốc hội, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đã nhắc nhở rằng, một người được coi là có tội chỉ khi họ bị đưa ra xét xử theo đúng trình tự pháp luật và tòa tuyên có tội. Viện kiểm sát phải đảm bảo việc ấy.

Phải xem chức năng điều tra làm thế đúng chưa, vai trò của kiểm sát thế nào? Chức năng xử án đã làm tốt chưa, vai trò kiểm sát thế nào?

Tức là kiểm sát phải đảm bảo được công bằng, tránh bỏ lọt tội phạm, nhưng đồng thời không được để xảy ra oan sai với bất kỳ người dân nào.

Chủ tịch Quốc hội đã nói thẳng rằng, hết nhiệm kỳ đồng chí Viện trưởng có thể nghỉ, nhưng toàn bộ cái viện kiểm sát có nghỉ đâu, ngành kiểm sát có  nghỉ đâu.

Viện trưởng có thể về hưu, viện phó có thể về hưu, nhưng cái Viện kiểm sát có về hưu đâu. Vì vậy phải làm sao lớp sau tiếp nối lớp trước, phải làm thế nào cho nhân dân được nhờ.

Các đồng chí là công cụ phục vụ nhân dân, tức là bảo vệ quyền con người, lợi ích hợp pháp của công dân, bảo vệ công lý, vậy thì làm sao để nhân dân tin tưởng.

Đúng vậy! Muốn dân tin chẳng khó khăn gì, đơn giản là cán bộ phải nói thật và làm thật, đừng chà đạp lên danh dự, nhân phẩm của bất cứ ai, và cũng đừng tự cho mình cái quyền quyết định sự sống, sinh mạng của người khác.

Vậy chẳng lẽ ông Viện trưởng Nguyễn Hòa Bình tiếp tục im lặng để cho cấp dưới mặc sức hoành hành?

Hay ông còn trông đợi vào sự trung thực, tự nhìn nhận cái sai của ông Dương Ngọc Hải, điều mà chắc sẽ chẳng bao giờ có?

Bằng không, ông nên nhanh chóng cho rút vụ án lên cấp cao hơn để xử lý, như thế mới mong có hy vọng ở lẽ công bằng, sự thật vụ án được tôn trọng, không hàm oan người dân, không bỏ lọt tội phạm.

Bác Hồ đã dạy rằng, cán bộ là công bộc của dân. Việc gì có lợi cho dân phải hết sức làm, việc gì có hại cho dân phải hết sức tránh.

Có nhân dân thì mới có cán bộ.

Nhưng nhiều cán bộ lại lầm tưởng khi họ có chức quyền thì muốn làm gì cũng được, bởi vậy mới có những hành xử theo kiểu ban phát ân huệ cho người dân, thậm chí coi thường sự sống của dân.

Cái chức vụ Phó Viện trưởng Viện kiểm sát của ông Dương Ngọc Hải thực chất là để phục vụ cho cuộc sống của dân, làm những việc tốt cho dân.

Ông được ăn lương, hưởng bổng lộc từ tiền thuế của dân, vậy thì hãy làm những việc xứng đáng với những gì đã nhận.

Trong một buổi làm việc với Bộ Công thương các đây ít lâu, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nói một ý rất sâu sắc rằng, lãnh đạo ngành công thương hãy thử làm doanh nghiệp, kinh doanh đi thì sẽ thấy được nỗi khổ của dân.

Trộm nghĩ, liệu ông Dương Ngọc Hải có thử một lần vào ngồi nhà tạm giam để cảm nhận được nỗi cơ cực của người dân, có lẽ cách hàng xử của ông sẽ khác đi rất nhiều.

Người xưa đã nói rằng “giấy không bọc được lửa”, những gì không phải là sự thật, những gian dối, lừa lọc, rốt cuộc cũng sẽ lộ ra hết.

Thế nên đừng nuốt chửng cả lương tâm của mình, để lại tiếng xấu muôn đời!

D.L.

Nguồn: http://giaoduc.net.vn/Xa-hoi/Su-that-bi-bop-meo-cong-ly-bao-gio-moi-duoc-thuc-thi-post166000.gd

Thái độ bán nước

Thái độ bán nước

Người Buôn Gió

29-2-2016

Biển Đông trở nên căng thẳng sau hội nghị Asean và Hoa Kỳ họp tại Cali hồi tháng 1 năm 2016 vừa qua. Việc Hoa Kỳ tổ chức các nước Asean họp trên đất Hoa Kỳ ai cũng thấy đó là hành động Hoa Kỳ muốn kéo các nước Asean lại gần nhau để đối phó với sự bành trướng gia tăng của Trung Quốc tại biển Đông.

Đương nhiên Trung Quốc lo ngại trước việc này, thế nhưng thay vì phải dè dặt quan sát các bước tiếp theo của hội nghị trên. Trung Quốc ráo riết, trắng trợn có những hành động gây hấn gia tăng khi đưa vũ khí hạng nặng như tên lửa, chiến đấu cơ ra các hòn đảo họ đang chiếm đóng trái phép. Đồng thời còn khẩn trương biến những hòn đảo này thành căn cứ quân sự.

Hành động của Trung Quốc như vậy có thể là manh động hay không? Thực ra là không, đó là hành động có tính toán hợp lý, bởi Trung Quốc biết rõ Asean và Hoa Kỳ nếu có đạt được thoả thuận thì những thoả thuận đó cũng khó trở thành hiện thực. Nguyên nhân là thái độ thực lòng của các nước trong Asean. Trong đó có hai nước bị ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi nhiều nhất là Việt Nam và Phi Luật Tân. Các nước còn lại quyền lợi va chạm với Trung Quốc ở biển Đông ở mức độ vừa phải Brunay Malaisia. Đáng chú ý là hai nước không có quyền lợi liên quan đến những xung đột ở biển Đông như Lào, Cam Pốt đang có chiều hướng không muốn mất lòng Trung Quốc.

Các tờ báo khác ở Phi đều liên tiếp đưa trên trang nhất những tít lớn về tình hình biển Đông. Tờ Ngôi Sao Phi Luật Tân ngày 29 tháng 2 năm 2016 có bài viết trên trang nhất về cuộc họp thường kỳ của các bộ trưởng ngoại giao Asean tổ chức tại Lào. Nhưng trái lại trên các trang nhất của các tờ báo lớn Việt Nam thiếu vắng tin tức về hội nghị này.

Nhiều thứ cho thấy, chính thái độ của Việt Nam khiến Trung Quốc an tâm tăng cường gia tăng gây hấn trên biển Đông. Dường như mọi thứ Việt Nam đối phó với hành động của Trung Quốc đều ở mức độ trong vòng kiểm soát của Trung Quốc. Những phản ứng Việt Nam chỉ là có lệ. Một cuộc biểu tình phản dối Trung Quốc tại Manila của người Phi và người sinh Việt diễn ra vào ngày 25 tháng 2 năm 2016. Nhưng trong đó 90 % người mặc áo quốc kỳ Việt Nam là người dân nghèo Phi được phía Việt Nam thuê đóng giả làm người Việt. Tất cả những chính khách của Phi cũng như những nhà quan sát quốc tế đều bày tỏ sự thất vọng về cách tổ chức biểu tình của người Việt Nam đã tham gia cuộc biểu tình trên.

Chính sách ngoại giao mà Việt Nam gọi là khéo léo giữ chủ quyền thực ra là những trò gian vặt  thể hiện đúng bản chất những người lãnh đạo Việt Nam. Một mặt họ kích động, trông chờ người Phi dưới sự hỗ trợ của Hoa Kỳ sẽ có những động thái mạnh mẽ khiến Trung Quốc phải e dè hoạt động trên biển Đông. Mặt khác họ vẫn âm thầm đi lại với Trung Quốc để mong mỏi được một sự thương hại của Trung Quốc với thái độ cầm chừng của mình.

Người Phi khảng khái đưa Trung Quốc ra toàn án quốc tế, không chấp nhận những gợi ý   gặp gỡ ngoài lề tác động để Phi rút đơn kiện. Lãnh đạo của Phi tuyên bố họ sẵn sàng chiến đấu với Trung Quốc kể cả họ yếu hơn và nắm chắc phần thua. Những tin tức về biển Đông và quan điểm đấu tranh rõ ràng của họ luôn được những tờ báo lớn nhất của Phi đưa trên trang nhất hàng ngày.

Nhưng thái độ của Việt Nam thật đáng buồn thay. Mặc dù đại hội đảng cộng sản 12 đã qua hơn một tháng, ngay sau khi đại hội đảng CSVN kết thúc. Phái viên của Tập Cận Bình đã sang Việt Nam nghe thông báo kết quả và trao đổi ý kiến lãnh đạo Trung Quốc. Thế nhưng đúng lúc Trung Quốc gia tăng gây hấn trên biển Đông, người Phi đang hừng hực quyết tâm sống mái để giữ gìn chủ quyền của họ trên biển Đông. Thì ĐCSVN lại cho đặc phái viên sang Trung Quốc để báo cáo tình hình đại hôi Đảng CSVN khoá 12, thực chất là sang để cam kết thái độ của Việt Nam sẽ trong khuôn khổ vừa phải như Trung Quốc mong muốn trước những căng thẳng trên biển Đông.

Phái viên Hoàng Bình Quân của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng khi hội đàm với Trung Quốc đã bàn chi tiết đến những hợp tác về mọi mặt kinh tế, văn hoá, chính trị. Thế nhưng, trong phần bày tỏ quan điểm về biển Đông, đặc phái viên này chỉ đề nghị Trung Quốc một cách chung chung là chú trọng gìn giữ hoà bình khu vực, giải quyết theo ứng xử khu vực… hoàn toàn không có thái độ nào mạnh mẽ. Tức dù Trung Quốc có gia tăng bước tiến thế nào đi nữa thì Việt Nam cũng… chưa có cách đối phó như người Phi. Việt Nam sẽ tiếp tục bày tỏ quan điểm lấy lệ qua phát ngôn của Bộ Ngoại Giao.

Chính thái độ của Việt Nam, Lào, Căm Pốt… đăc biệt là Việt Nam, nước có thiệt hại nghiêm trọng nhất tại Biển Đông là nguyên nhân người Trung Quốc đi đến quyết định tăng tốc quân sự ở khu vực Biển Đông. Việt Nam chuyển vai trò từ người bị nạn lại bởi Trung Quốc, giờ lại thành  tay trong của Trung Quốc tại Asean. Thái độ của Việt Nam sẽ khiến tinh thần liên kết Asean cùng nhau chống sự bành trướng của Trung Quốc sẽ chẳng đi đến đâu. Chế độ cộng sản Việt Nam đang tận dụng tranh chấp trên biển Đông, tận dụng vai trò nạn nhân của mình để hòng buộc Trung Quốc phải có những động thái bảo vệ chế độ của họ. Cũng như trông chờ ngân hàng Đầu Tư Cơ Sở Hạ Tầng châu Á sẽ cấp những khoản vay mượn trong lúc Việt Nam đang túng quẫn không thể vay thêm từ Ngân Hàng Thế Giới và Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế vì mất uy tín.

Ngân hàng Đầu Tư Cơ Sở Hạ Tầng Châu Á viết tắt là AIIB được thành lập mới năm 2015 vừa qua do sáng kiến của Trung Quốc. Như thế, cơ hội phát triển kinh tế của Việt Nam trước TPP vẫn trong vòng kiểm soát của người Trung Quốc nếu như việc xây dựng các cơ sở hạ tầng sản xuất ở Việt Nam vay từ ngân hàng này. Khả năng Việt Nam vay tiền từ ngân hàng AIIB R để làm nội lực tiếp đón hiệp định TPP là điều khó thể tránh khỏi.

Cuối cùng thì có thể nói rằng, chính Việt Nam một nước nhìn bên ngoài đang là nạn nhân xâm lược của Trung Quôc tại biển Đông. Lại chính là nước đang đi đêm với Trung Quốc để giúp cho Trung Quốc yên tâm cát cứ tại biển Đông. Để đổi lại bảo trợ của Trung Quốc về sự tồn tại của chế độ Cộng Sản Việt Nam. Nói một cách khác những nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam đang bán chủ quyền biển đảo cho Trung Quốc một cách cực tinh vi.

Nếu như thế, chuyện biển Đông lọt vào tay Trung Quốc là tất yếu, sẽ không có phản ứng nào của Việt Nam với Trung Quốc như người Phi đã làm. Mọi sự lên tiếng của bộ ngoại giao Việt Nam chỉ là che mắt quốc tế cũng như người dân Việt Nam, đôi khi những lời lên tiếng này mạnh mẽ và gay gắt hơn cũng chỉ là chuyện người bán hàng nói thách giá, đòi cao hơn chút nữa.

Ngoài những điều đó ra, Việt Nam sẽ không có động thái gì đáng kể khiến người Trung Quốc phải bận tâm. Ít nhất là trong vòng 20 năm nếu Đảng cộng sản vẫn còn tồn tại cai trị ở Việt Nam.

Nam Hàn có thể trục xuất khoảng 20,000 người Việt

Nam Hàn có thể trục xuất khoảng 20,000 người Việt

Nguoi-viet.com

SEOUL (NV) – Giới hữu trách Nam Hàn và Việt Nam dự đoán chính quyền ở phía Nam bán đảo Triều Tiên có thể trục xuất khoảng 20,000 người Việt Nam, vì cư trú và làm việc bất hợp pháp.

Cảnh sát Nam Hàn tại phi trường quốc tế Seoul. (Hình minh họa: Won Dai-Yeon/AFP/Getty Images)

Bộ Tư Pháp Nam Hàn vừa tuyên bố, giảm tối đa số lượng người ngoại quốc cư trú và làm việc bất hợp pháp sẽ là một trong những mục tiêu chính của hệ thống tư pháp nước này.

Bộ này hy vọng đến cuối năm, việc gia tăng truy lùng, bắt giữ và trục xuất sẽ giúp giảm số lượng người ngoại quốc đang cư trú và làm việc bất hợp pháp tại Nam Hàn xuống mức dưới 200,000.

Nam Hàn đã và đang thực hiện chương trình cấp giấy phép cho người ngoại quốc đến Nam Hàn làm việc (EPS). Khi giấy phép làm việc hạn, nhiều người ngoại quốc không chịu trở về nguyên quán. Họ trở thành những người cư trú và làm việc bất hợp pháp. Đáng lưu ý là con số này càng ngày càng lớn. Riêng số người Việt cư trú và làm việc bất hợp pháp tại Nam Hàn đã là 20,000.

Bộ Lao Động và Việc Làm của Nam Hàn vừa cảnh báo, năm nay có thể sẽ có thêm nhiều người trong số 38,000 người ngoại quốc hết thời hạn được phép cư trú và làm việc tại Nam Hàn theo chương trình EPS không quay về nguyên quán. Trong số này có 5,000 người Việt.

Tổng số người Việt đang làm việc theo chương trình EPS tại Nam Hàn khoảng 47,000. Khoảng 32% người Việt đến Nam Hàn theo chương trình EPS không chịu trở về Việt Nam.

Ngoài những người ngoại quốc không chịu quay về nguyên quán khi giấy phép làm việc theo chương trình EPS hết hạn, còn có nhiều người ngoại quốc khác đến Nam Hàn du lịch rồi ở lại bất hợp pháp. Tháng trước, Nam Hàn từng tổ chức truy lùng 59 du khách Việt Nam đến Nam Hàn rồi không chịu quay về.

Theo Nam Hàn, số lượng người ngoại quốc cư trú và làm việc bất hợp pháp tại đây gia tăng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh trật tự, kể cả gia tăng nguy cơ khủng bố. Hệ thống tư pháp Nam Hàn vừa phát giác và bắt giữ bảy người ngoại quốc đến Nam Hàn làm việc theo chương trình EPS là thành viên của tổ chức ISIS.

Bởi vì Nam Hàn đang được nhiều người Việt nhắm tới như “miền đất hứa,” đại sứ quán Việt Nam tại Seoul vừa lưu ý, cần cân nhắc việc tìm cách đến Nam Hàn cư trú và làm việc bất hợp pháp.

Theo cơ quan này thì từ năm ngoái đến nay, Bộ Tư Pháp Nam Hàn đang tăng thêm nhân lực cho các văn phòng kiểm soát xuất nhập cảnh, chuyên truy lùng người ngoại quốc cư trú và làm việc bất hợp pháp tại Nam Hàn, đặc biệt là các văn phòng tọa lạc ở những khu vực mà người ngoại quốc tập trung đông như Suwon, Yeong Nam.

Ngoài nhân viên thuộc hệ thống tư pháp, tham gia các chiến dịch truy lùng người ngoại quốc cư trú và làm việc bất hợp pháp tại Nam Hàn còn có sự phối hợp của nhân viên Bộ Lao Động và Việc Làm và thời gian thực hiện các chiến dịch truy lùng đã được nới rộng từ 18 tuần (theo dự kiến) thành 20 tuần.

Hệ thống tư pháp Nam Hàn cũng đã thành lập một đội điều tra đặc biệt để săn lùng những cá nhân chuyên môi giới nhập cảnh, môi giới việc làm bất hợp pháp. Tháng trước, lực lượng tư pháp Nam Hàn tổ chức bố ráp một nhà máy sản xuất phụ tùng xe hơi và bắt 147 người ngoại quốc đang làm việc bất hợp pháp tại đây. Sau đó, lực lượng tư pháp Nam Hàn bắt đầu tính đến việc bố ráp các nhà máy lớn để tìm người ngoại quốc đang làm việc bất hợp pháp tại đó, thay vì chỉ tìm đối tượng loại này tại những nhà máy loại vừa và nhỏ như trước.

Đại sứ quán Việt Nam tại Nam Hàn nhấn mạnh, vì người Việt cư trú tại Nam Hàn gây ra nhiều chuyện lộn xộn, lực lượng tư pháp Nam Hàn đang dành cho cộng đồng Việt Nam tại Nam Hàn sự “quan tâm đặc biệt.” (G.Đ.)

Chuyện đầu năm xứ Việt, ai vô văn hóa hơn ai?

Chuyện đầu năm xứ Việt, ai vô văn hóa hơn ai?

Blog RFA

VietTuSaiGon

29-2-2016

Đầu năm, bắt đầu từ mồng Một tháng Giêng, câu chuyện đầu năm xứ Việt có vẻ như không giống xứ nào bởi có quá nhiều chuyện để kể và càng kể càng thấy sợ. Từ chuyện các lễ hội cho đến chuyện đi chùa xem bói, đi chùa xin lộc, đến đền miếu vay vốn cõi âm rồi ngày thơ Việt Nam, dâng bánh chưng nặng vài tạ cho mẹ bác Hồ… Kính thưa các loại lễ. Đó là chưa muốn nói đến số lượng người chết, bị thương vì đi chơi Tết, gặp tai nạn xe, đánh nhau, cướp lộc, tranh lộc, đâm chém nhau vì lộc… Dường như chuyện nào cũng nổi cộm.

Từ thị trường lộc đầu năm béo bở

Chỉ riêng chuyện đánh nhau và tai nạn, con số đã lên đến vài vạn, môt con số kinh đầu Bác! (nói theo cách của người miền Bắc), miền Nam gọi là con số kinh đầu gà! Đó là chuyện tai nạn, đánh nhau, chặt chém, chuyện mà nhà nước xem là vô văn hóa, là nằm ngoài khả năng quản lý của họ, họ đang cố gắng khắc phục và chấn chỉnh. Còn chuyện lễ hội, chuyện tranh ấn, cướp lộc, chà đạp lên nhau thì sao?

Phải nói rõ rằng đây là những lễ hội do nhà nước tổ chức. Nếu không có nhà nước đứng ra tổ chức thì không có đền miếu, ông từ hay ông thầy nào dám đứng ra tổ chức một lễ hội to lớn như vậy. Và cũng không phải ngẫu nhiên hay vô tư mà các đài truyền hình nhà nước đưa tin, loan tải những hình ảnh tranh ấn, cướp lộc. Nói cách khác, đây là một kiểu PR cho lễ hội mà nhìn bề ngoài khó thấy được. Mọi năm, lễ hội chỉ có những người nông dân xứ Bắc tranh lộc, giành giật nhau một cách vui vẻ, không đến mức đổ máu, ngất xỉu như hai năm trở lại đây. Vì sao?

Vì cách đây năm năm, các đài truyền hình đã đưa hình ảnh tranh giành, cướp lộc một cách hồ hởi, vui vẻ của người nông dân miền Bắc. Và điều này gây tò mò cho những nhà giàu miền Nam. Đương nhiên những người giàu họ không có thời gian, sự liều lĩnh cũng như sức khỏe để xông vào cướp lộc mà họ chỉ mua lại lộc của người đã cướp được. Ví dụ như lộc hoa tre ở Đền Gióng chẳng hạn, giá sẽ dao động từ vài trăm triệu đồng đến một tỉ đồng. Tương đương với vài chục ngàn đến năm chục ngàn đô la Mỹ. Một con số có thể kích thích cho các băng nhóm, các tổ chức xã hội đen vào cuộc để giành lấy.

Trước lễ phát lộc một ngày, giới nhà giàu cả Bắc lẫn Nam có một cuộc đấu giá bên ngoài đền, họ làm rất có tổ chức, ngồi đấu giá hẳn hoi, có giá sàn, giá trần. Giá sàn lộc hoa tre của lễ hội đền Gióng năm nay là một trăm triệu đồng, và mức đấu cuối cùng là bốn trăm bảy chục triệu đồng, sau năm lần bảy lượt mua qua bán lại, giá cuối là một tỉ một trăm triệu đồng, rơi vào một tay nhà giàu người Bình Dương.

Thường những tay nhà giàu rất tin vào lộc và phép ở các lễ hội miền Bắc. Kể cả giới nghệ sĩ, ví dụ như Hoài Linh và Xuân Hinh, hai nghệ sĩ này thường đến các các đền ở Hải Phòng, Lạng Sơn, Lào Cai… để hầu đồng và hát chầu văn.

Riêng Hoài Linh có cả một CD anh ngồi đồng và cậu nhập vào anhh để hát múa, cho lộc, CD này bán khá nhiều ở các thành phố Hải Phòng, Hà Nội. Nhưng trong giới đi đền miếu phía Bắc kháo nhau rằng Hoài Linh ngồi đồng xấu hơn Xuân Hinh và cho lộc cũng không linh nghiệm bằng Xuân Hinh ngồi đồng. Nhưng đó chỉ là những chuyện ngoài lề, vấn đề vẫn là cướp lộc.

Một khi lộc ở đền miếu được biến thành một sản phẩm có giá hời, trong đó có cả những quan chức đứng sau những “đại gia” mua lộc thì câu chuyện sẽ còn đi xa nữa. Bởi tay mua lộc hoa tre người Bình Dương mua lộc một tỉ một trăm triệu đồng không phải để mang về nhà mà để mang đến biếu cho một anh cả đang công tác trong trung ương đảng. Đương nhiên không có cách đầu tư và lót tay nào chắc và khôn hơn cách lót tay này. Vài chục tỉ lót tay cho anh cả cũng chỉ là cái phong bì. Nhưng một tỉ mốt trầy vi tróc vảy để có được lộc hoa tre mang về cho anh cả thì còn gì hơn!

Và cũng theo thông tin của giới giang hồ phía Bắc, hai năm nay họ tổ chức được những đội chuyên đi tranh lộc, cướp lộc để bán. Những nông dân không bao giờ vào tranh được lộc và nếu có tranh được chăng nữa cũng sẽ bị cướp trên đường về. Lộc chỉ rơi vào tay các quan và giới quyền lực, có nhiều tiền, lộc ở các đền miếu không bao giờ rơi vào tay dân nghèo. Điều này giống như một chân lý thời bây giờ.

Và chuyện tranh cướp lộc, giẫm đạp lên nhau, chém giết nhau vì cướp lộc chỉ dừng lại, chỉ chấm dứt khi nó không còn giá tiền tỉ. Hay nói cách khác, chuyện tranh lộc, cướp ấn sẽ không còn lộn xộn như hiện tại nếu các quan biết từ chối món quà cầu may đầu năm của đàn em tặng. Thị trường lộc cầu may ở các đền miếu trở nên lộn xộn và phức tạp bởi vì các quan quá tin vào lộc và đàn em sẵn sàng bỏ ra hàng núi tiền để mua lộc tặng cho các quan. Một khi các quan cùng với đàn em trọc phú biến các lễ hội thành thị trường mua bán lộc đầu năm thì chuyện người ta giết nhau vì lộc vẫn có thể xảy ra.

Đài truyền hình nhà nước, trong thời điểm này đưa tin về chuyện cướp lộc và thả sức chê trách người dân vô ý thức là một chuyện hoàn toàn sai phạm với nhân dân. Bởi không có người dân nào sai trong chuyện cướp lộc, không những thế, người dân đi lễ với tâm thành kính bị ảnh hưởng không nhỏ do giẫm đạp cướp lộc. Nếu các đài trong nước còn một chút tự trọng thì phải tìm hiểu, điều tra tận gốc rễ vấn đề. Mà vấn đề dễ tìm nhất là thử điều tra các ấn, lộc, hoa tre, tú cầu may… trong ba năm nay đang nằm trên bàn thờ gia đình nào. Kết quả điều tra này sẽ nói lên tất cả!

Đến cúng nhương sao và ngày thơ Việt Nam

Nếu như chuyện mua bán lộc đầu năm béo bở chừng nào thì chuyện nhương sao và ngày thơ Việt Nam cũng béo bở không kém phần. Bởi theo qui luật, người ta gây bao nhiêu tội thì sợ bấy nhiêu, tham nhũng, hối lộ, đút lót càng nhiều thì lễ nhương sao, cầu an càng đắt đỏ bấy nhiêu. Khi cả một xã hội nháo nhào lên vì lòng tham thì cái xã hội đó cũng cuống cuồng lo sợ tội lỗi. Chính vì vậy những ngày tháng Giêng là ngày hốt bạc ở các chùa chiền, đền miếu nhờ vào lễ nhương sao, cầu siêu…

Nhưng còn ngày thơ Việt Nam thì liên quan gì đến lộc? Có đó, đây là ngày mà những ban bệ tổ chức (gồm các nhà văn, nhà thơ quốc doanh) hốt bạc. Họ hốt ở cả hai phía, từ tiền tổ chức đến thành phần tham gia, tham dự. Về phía tiền tổ chức, một đêm thơ nguyên tiêu cấp huyện tốn ít nhất ba trăm triệu đồng, cao nhất chừng một tỉ đồng. Tiền chuẩn của nhà nước rót là ba trăm triệu, tiền mạnh thường quân cho thêm thì không biết được. Ban tổ chức thả sức chi tiêu và ghi hóa đơn.

Về phía người tham gia, hầu hết những đêm nguyên tiêu đều là đêm thăng hoa của các nhà thơ hưu trí. Họ làm thơ Đường, thơ lục bát, vè lục bát và kính thưa các loại ò e í e vần vèo. Nếu xét về mặt nghệ thuật thì không có gì nhưng họ lại được lăng xê hết mức như những nghệ sĩ lớn trong đêm nguyên tiêu. Và, phía ban tổ chức đã có sẵn những tham luận về thơ của mấy vị hưu trí. Họ viết phê bình, tham luận, bình luận để đọc trước khi vị nhà thơ hưu trí lên đọc thơ.

Và để được như vậy, các nhà thơ hưu trí đã có một cuộc chạy đua ngấm ngầm trước đó, từ tháng Chạp, họ đã quà cáp, biếu xén, lót tay ban tổ chức. Thậm chí có những vị hưu trí mạnh tiền sẵn sàng bỏ ra vài trăm triệu đồng để ban tổ chức mạnh tay làm riêng cho mình một đêm thơ nguyên tiêu.

Xét trên khía cạnh này, ngày nhà thơ cũng là một ngày cầu lộc, cầu siêu. Nếu như việc đọc thơ của các nhà thơ hưu trí là một cái lộc cho ban tổ chức thì đêm thơ nguyên tiêu lại là nơi cầu siêu, làm cho những bài thơ hưu trí được siêu thoát sau một năm mắc kẹt trong giấy bút của các vị. Và không chừng, tuy nghỉ hưu nhưng các vị vẫn còn đàn em, chân rết trong hệ thống nhà nước rất mạnh. Như vậy, nịnh những nhà thơ hưu trí cũng là cách để nhanh chân bước lên ghế cao của ban tổ chức nếu các nhà thơ hưu trí thấy đẹp lòng, chịu cúi xuống để gởi gắm, nhờ đàn em giúp đỡ cho “đứa cháu văn nghệ” đang công tác tại chỗ cơ quan A, B, C… nào đó!

Có thể nói rằng câu chuyện đầu năm ở Việt Nam là một câu chuyện hết sức lộn xộn và chợ búa. Mà sở dĩ nó trở nên lộn xộn và chợ búa như vậy là do hệ thống lãnh đạo đã không những tìm cách làm cho nó giảm đi mà còn nhúng tay vào để khuấy cho nó đục thêm. Nó đục đến cỡ nào thì phải hỏi chính các ông lãnh đạo. Và các ông lãnh đạo, các đài truyền hình nhà nước cũng nên thôi huênh hoang chê dân vô văn hóa. Chính các ông và hệ thống tuyên truyền, truyền thông của ông mới là những kẻ vô văn hóa đúng nghĩa!

Duy Hân giới thiệu sách / Slideshow Ước Mơ Của Thủy

Chúng tôi vừa nhận được bài viết Duy Hân giới thiệu sách và Slideshow Ước mơ của Thủy

Xin mời độc giả bỏ chút thì giờ xem Slideshow này không uổng công đâu.

Ban biên tập Kẻ đi tìm

Duy Hân giới thiệu sách / Slideshow Ước Mơ Của Thủy

Các bạn mến,

Chúng ta ai chắc cũng đã từng ấp ủ nhiều mơ ước và đọc qua những câu danh ngôn hay về giấc mơ.

Bài diễn văn “Tôi Có Một Ước Mơ” có lẽ là bài diễn văn ý nghĩa nhất của Mục sư Martin Luther King.

Nói về sách thì đã có Duyên Anh với câu chuyện “Mơ Thành Người Quang Trung”. Phạm Duy trong bài hát Kỷ niệm cũng đã chia sẻ “Tôi mơ thành triệu phú cứu vớt gái bơ vơ“, hoặc “Tôi đang mơ giấc mộng dài, đừng lay tôi nhé, cho tôi mơ mòng.”  ban nhạc ABBA rất nổi tiếng khi hát bài “I have a dream“… Có khi ước mơ hơi viễn vông, có khi rất thực tế, nhưng ước ao xây mộng thì ta cứ đắp bồi, coi như không tốn tiền dù Eleanor Roosevelt nói “Ước mơ cũng tốn nhiều năng lượng như lên kế hoạch”
Gần đây một nữ tác giả trẻ với tên Lê Việt Kỳ Nhi đã tốn nhiều năng lượng để viết cuốn sách Uớc Mơ Của Thủy, mà tôi vừa có duyên may đọc qua. Ngoài tấm lòng với đất nước, Kỳ Nhi viết hay, vẽ giỏi và đặc biệt sinh hoạt trong nhóm Bước Chân Lạc Hồng – một phong trào cho giới trẻ Việt Nam, với chủ trương khơi dậy lòng tự hào về nguồn gốc Lạc Hồng, quay về giá trị Nhân Bản để phục hưng đất nước và chấn chỉnh đạo con người, cùng nhau phát huy trí tuệ Việt & văn hiến Việt.

Kỳ Nhi viết “Đã đến lúc dân tộc Việt góp phần làm cho thế giới tươi đẹp hơn lấy châm ngôn sống là “Sống để làm đẹp thế giới“. Vâng, quả thật đọc xong Ước Mơ Của Thủy tôi thấy niềm tin rực sáng hơn, tình yêu đất nước dân tộc khơi dậy cao hơn và mơ ước một đời sống tốt đẹp hơn, đặc biệt về tinh thần.

Cuốn sách này do Nguyễn Phương Uyên viết lời tựa và vì thế đã bị công an bắt câu lưu cùng với người chủ tiệm cà-phê dám chứa sách là cô Chiêu Anh, cũng may cuối cùng hai cô đã được thả.

Sách chỉ dầy 100 trang, nhưng chuyên chở suy tư, lý luận và một giấc mơ lớn, giấc mơ mà có lẽ ai trong chúng ta cũng nặng lòng xây đắp, không chỉ cho riêng mình, mà cho người chung quanh, cho đất nước, cho thế giới để giá trị tinh thần và cuộc sống ngày càng hoàn mỹ, “diễm lệ” hơn.

Như tác giả đã chia sẻ, cô không có ý định viết một cuốn tham luận chính trị, không dạy đời, không đưa ra những điều hay ho mới lạ để mọi người phải làm theo, Kỳ Nhi chỉ viết về ước mơ của mình, của một cô gái trẻ với cái tên rất thông thường, rất Việt Nam, rất yêu nước: Thủy.

Thật vậy, những tâm tình chuyên chở trong cuốn sách có lẽ chúng ta đã từng biết qua, đọc qua, làm qua, nhưng không thiết tha và chân tình như thế. Triết lý về Trống Đồng, tinh thần Bách Việt, Lạc Việt, Lạc Hồng, kinh nghiệm với Cộng Sản… có thể nhiều người còn rõ hơn, thấm thía hơn, nhưng riêng tôi rất ngạc nhiên và thích thú đọc được sách này. Cũng như một bà mẹ hàng ngày phải vất vả nấu ăn cho gia đình, con cái, bỗng một hôm được ăn một bữa cơm đặc biệt do con gái tự động nấu cho cả nhà. Cũng với số gạo ấy, số mắm muối ấy, nhưng cô con gái đã uyển chuyển, dùng cả trái tim và khối óc để chuẩn bị được bữa cơm đầy ắp yêu thương, trình bày đẹp mắt, hương vị ngọt ngào, chua chát, thơm tho, cay đắng quyện vào nhau, để cả nhà phải tấm tắc ngạc nhiên, để bà mẹ rưng rưng nước mắt cảm động vì biết con gái mình đã lớn, đã trưởng thành, đã bắt đầu thực sự ý thức và làm được việc hữu hiệu để giúp đỡ gia đình.

Với sự đồng ý của Kỳ Nhi, Duy Hân đã chọn ra hơn 30 câu nói ý nghĩa nhất trong cuốn sách Ước Mơ Của Thủy để làm thành một slideshow Lời Hay Ý Đẹp, xin mời bạn bấm vào link dưới đây theo dõi:

https://www.youtube.com/watch?v=joTVN8tghog

Tôi tin bạn sẽ đồng ý rằng Lê Việt Kỳ Nhi đã rất khôn ngoan, sâu sắc và đầy ắp ước mơ của giới trẻ, của háo hức, chân thành và năng động khi viết sách này. Bạn ráng tìm đọc và cùng mơ với giấc mơ của Thủy nhé.

Chúc Kỳ Nhi, Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Viết Dũng, Nguyên Khang, Huỳnh Thục Vy, Đỗ Thị Minh Hạnh, Luật Sư Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Bắc Truyển ….tất cả những người dám nghĩ, dám nói, dám làm, dám viết cho Sự Thật và Tự Do Dân Chủ trên quê hương được luôn tràn đầy nghị lực để thực hiện giấc mơ của mình.

Nếu ở xa Toronto, quý bạn có thể mua trên Amazon Books hoặc gởi $15 Mỹ-kim về: 6433 Northanna Drive, Springfield, VA 22150-1335. ĐT: (703) 971-9178.

Có câu danh ngôn: Nếu bạn muốn biến những ước mơ của mình thành hiện thực, điều đầu tiên mà bạn cần phải làm là thức dậy. Vâng, xin chúc bạn luôn tỉnh thức và dù phải mở mắt đối đầu với một hiện thực Việt Nam còn nhiều khó khăn, tăm tối, nhưng bạn cũng sẽ luôn có những giấc mơ đẹp cho quê hương.

Tôi cũng riêng cảm ơn anh Lê Hữu Chính, người bạn luôn làm việc âm thầm nhưng rất đắc lực trong Ủy Ban Yểm Trợ Dân Chủ Quốc Nội, đã cho tôi cơ hội đọc và viết về cuốn sách này, cũng như đem sách về Toronto phổ biến.

Tôi xin mượn lời Kỳ Nhi để kết thúc bài giới thiệu này:

Tôi tên là Thủy …

Tôi mơ ước nước Việt Nam sẽ như thế đó!

Nước Việt đang cần những người con Việt xây dựng lại cơ đồ.

Không thể chần chờ thêm!

Hãy là con sư tử mang chính khí Việt…..

Nguyễn Ngọc Duy Hân

Lời Hay Ý Đẹp : Ước Mơ Của Thủy- Lê Việt Kỳ Nhi [TÌNH CA, Hòa Tấu] -DuyHan

Những Quả Nho Dữ Dội

Những Quả Nho Dữ Dội

Nancy Nguyễn
QUA NHO

Đất nước tôi, một rẻo đất tẻo teo khốn khó nép mình bên rìa Thái Bình Dương quanh năm giông bão, của cả trời đất lẫn nhân sinh, trong suốt gần một thế kỷ, chưa có một ngày đứng gió.

Mỗi một mười năm, là một cơn dâu bể đầy khinh ngạc của kiếp người, của dân tộc. Không cơn dâu bể nào giống cơn dâu bể nào, ngoài một điểm chung duy nhất: niềm đau.

Những người sinh ra vào khoảng năm 20 phải chứng kiến đất nước bị xâm lăng và đô hộ. Một đất nước không chùn bước trước vó ngựa Nguyên Mông, bỗng một ngày trở thành thuộc địa, đó, chẳng phải là một biến cố lớn?

Nhưng chỉ 10 năm sau đó, những người sinh ra thời 30, phải chứng kiến cảnh đau thương hơn nhiều lần: Đất nước chia đôi, nồi da nấu thịt. Súng của ngoại bang chĩa vào da thịt người mình. “Xương chất đầy đồng, máu chảy thành sông”. “Niềm đau” có là một danh từ quá nhẹ?

Mười năm sau, hơn hai triệu con người người sinh vào những năm 40 phải gồng gánh nhau, dắt díu nhau bỏ lại nhà cửa ruộng vườn, bỏ lại phần mộ tổ tiên để chạy loạn. Dân tộc tôi chứng kiến một cuộc di cư lớn chưa từng có trong lịch sử. Và nếu không phải do bị cấm cản, cuộc thiên di ấy có lẽ sẽ còn vĩ đại hơn nhiều. Và như thế, dân tộc tôi đã bắt đầu rách bào, chia đôi, bắt đầu viết những trang sử sau đó bằng nước mắt và bằng máu.

Những người sinh khoảng năm 50, ngắn gọn là: Một dân tộc, hai định mệnh! Tôi không còn chữ nghĩa nào hơn để diễn tả nỗi bất hạnh cùng cực ấy.

Những người sinh khoảng năm 60, chứng kiến sự sụp đổ của một thể chế, sự tái thống nhất một đất nước, và sự chia đôi vĩnh viễn của lòng người. 40 năm qua đi mà vết cứa vẫn rịn máu tươi. Vết thương lòng chưa thấy ngày se mặt.

Những người sinh khoảng năm 70 có cơ hội chứng kiến cuộc thiên di thứ 2 trong lịch sử. Hàng triệu triệu con người phải mạo hiểm tính mạng bản thân, gia đình, để tháo chạy khỏi quê hương. Đất nước tôi đó, những năm tháng lầm than, kêu trời không thấu, kêu đất chẳng nghe. Dân tộc tôi lạc lõng, bơ vơ như những con thuyền lênh đênh trên biển.

Và những người sinh vào những năm 80, là tôi đây, 10 năm sau “giải phóng”, những-tháng-năm-cấm-vận.

Có lẽ ký ức tuổi ấu thơ là những ký ức hằn dấu nhất, ám ảnh nhất của một đời người. Tôi nhớ hoài mẹ tôi, bà đáng ra còn trẻ lắm, mà dáng đã còm cõi, bà bòn từng đồng, lo chạy bữa cho con. Có những ngày trời mưa, mẹ tôi ngồi co ro bên vệ đường, gánh hàng quạnh hiu. Bà chẳng lo mình sẽ nhiễm phong hàn, chỉ lo làm sao? cho đủ sống! Có đất nước nào khốn nạn như đất nước tôi? Có bà mẹ nào khốn nạn như mẹ tôi, người mẹ Việt Nam? Tôi lớn lên, mang theo trong tiềm thức vóc dáng mẹ tôi, còm cõi như đòn gánh, co ro như một dấu chấm hỏi. Một dấu chấm hỏi xiêu vẹo trong những ngày mưa.

Tuổi thơ tôi gắn với những ngày mưa Sài Gòn, xoong chảo nồi niêu, có gì … hứng nấy bởi cái mái tôn nhà tôi … “đưa ánh nắng vào nhà” (mẹ tôi bảo thế), đêm nằm có thể nhìn thấy trăng sao. Những khi trời trở bão, gió giật từng cơn, tôi sợ sấm sét chui qua lỗ đinh vào nhà.

Tôi nhớ đôi dép cọc cạch, bên trái con trai, bên phải con gái, mẹ tôi bảo dép “uyên ương”. Chiếc bên trái là của anh Hai để lại, chiếc bên phải mới là của tôi. Và cả hai chiếc đều vá chằng vá đụp, bằng chỉ bố, mẹ để dành từ quân phục của ba. Quần áo mới chỉ được bận 3 ngày Tết, và cũng là của anh hai tôi để lại. Mẹ luôn mua rộng ra mấy tuổi, anh Hai bận chật rồi đến phiên tôi. Quần áo của con trai đấy, nhưng chỉ cần mới, chỉ cần không … vá đít là đủ hấp dẫn rồi!

Và quả nho, những quả nho … dữ dội nhất của tuổi thơ tôi. Tết năm đó, chỉ duy nhất Tết năm đó, mẹ tôi mua nho Mỹ về biếu nội. Những quả nho mẹ chắt chiu từ gió sương của cả năm trời, gom góp lại để biếu mẹ chồng dịp Tết đến. Những quả nho mập ú, căng tròn, hệt như trong phim Mỹ, giống y chang mấy chùm nho … giả, loại những quán sinh tố trong xóm hay treo làm cảnh. Trời ơi! Dòn! Mọng! Ngọt! Mẹ đã dặn đi dặn lại không được ăn, mẹ còn cất tuốt lên nóc tủ. Vậy mà mấy trái nho như có ma lực, cái đứa tôi như bị thôi miên! Tôi lén trộm một trái. Trời ơi! Ngon! Rồi 1 trái nữa, rồi trái nữa! Từng trái, từng trái một, như một kẻ đã hoàn toàn mộng muội, không còn có thể cưỡng lại được sự quyến rũ phát ra từ mấy trái nho. Mẹ sẽ đánh nát tay tội ăn vụng, tôi nghĩ, tay … vẫn tiếp tục công cuộc … mưu cầu hạnh phúc. Cảm giác tôi lúc đó vừa hoảng loạn, vừa lo sợ, vừa … sung sướng , vừa sung sướng, vừa hoảng loạn sợ hãi. Tột cùng của sự hoảng loạn sợ hãi là khi chùm nho của mẹ chỉ còn trơ lại cọng. Khốn nạn thân tôi! Rồi tôi sẽ phải sống tiếp phần … ngày còn lại ra sao đây? Vậy mà mẹ không đánh tôi. Bà chỉ ôm tôi vào lòng … và khóc, khóc gào lên, khóc trào ra. Khóc như một đứa trẻ. Mẹ tôi đó. Ôm con vào lòng, gào khóc lên như trút hết hơi sinh vào từng tiếng nấc.

Năm tháng qua đi, cuộc đời mang lại cho tôi thừa mứa. Giờ tôi muốn ăn gì thì ăn, muốn đi đâu thì đi, muốn mua gì thì mua. Tôi ngán đủ thứ, chả muốn ăn gì, chỉ còn ăn được mỗi nho. Bởi với nho, tôi không ăn bằng trực giác, mà thưởng thức bằng mùi vị của ký ức. Và vì với nho, tôi mua được một vé đi tuổi thơ. Hai mươi mấy năm trôi qua, ký ức vẫn chưa ráo mực. Mỗi lần ăn nho, tôi thấy mình bé lại, và được một bàn tay vô hình kéo tuột về thủa ấy, những-năm-tháng-cấm-vận.

Tôi chỉ là một cá nhân, một cá thể, trong một tập thể những con người thế thệ 8x. Và chỉ là 1 thế hệ, trong nhiều thế hệ con người. Nhưng nói như một nhà văn Nga: “Cây đời có hàng triệu chiếc lá, và nói về một chiếc lá, là cũng đang nói về hàng triệu chiếc lá khác”.

Cứ mỗi mươi năm, con Tạo quái ác xoay vần, là dân tộc tôi lại được gán cho một định mệnh mới. Tôi đã nghe rất nhiều người bảo tôi “thời em sướng rồi, thời của anh khổ lắm”, còn tôi, tôi chỉ thấy thời nào cũng khổ. Và chẳng cái khổ nào giống cái khổ nào. Cái nào cũng “đặc thù” và cái nào cũng “nhất”!

Người mình khổ quá, đất nước mình đau thương quá. Phải không mẹ? Phải không anh?

Ứng viên độc lập ‘gặp khó’ từ khâu hồ sơ

Ứng viên độc lập ‘gặp khó’ từ khâu hồ sơ

BBC

Blogger Đoan Trang

Gửi cho BBC từ Hà Nội

28-2-2016

Bà Đặng Bích Phượng (trái) tự ứng cử trong kỳ bầu cử Quốc hội và Hội đồng Nhân dân các cấp ở Việt Nam năm 2016. Ảnh: Dân Luận.

Bà Đặng Bích Phượng, một trong các ứng cử viên tự do ở Hà Nội, thuật lại khó khăn “trời ơi đất hỡi” mà bà gặp phải khi làm hồ sơ ứng cử đại biểu Quốc hội (ĐBQH) khóa 14 này.

Câu chuyện rất đơn giản: việc đầu tiên của quá trình ứng cử là bà phải làm hồ sơ, gồm đơn ứng cử, sơ yếu lý lịch, tiểu sử tóm tắt, bản kê khai tài sản và thu nhập. Sau đó, bà phải đi xin dấu xác nhận lý lịch tại ủy ban nhân dân (UBND) cấp xã, phường nơi bà đăng ký hộ khẩu thường trú.

Ngày 22/2/2016, UBND phường Thành Công đã xác nhận lý lịch cho bà Phượng. Tuy nhiên, ba hôm sau, khi bà Phượng đến nộp hồ sơ ứng cử, thì được cán bộ tiếp dân yêu cầu khai lại một số mục khai chưa đúng theo mẫu. Ví dụ, phải ghi trình độ văn hóa 10/10 phổ thông (bà Phượng chỉ khai 10/10 – thiếu chữ “phổ thông”).

Sau khi khai lại đầy đủ, bà Phượng đến UBND phường Thành Công để xin xác nhận lại lý lịch. Nhưng lần này thì đến lượt Chủ tịch UBND phường Thành Công, ông Nguyễn Huy Toản, nói chưa thể xác nhận lý lịch cho bà, lấy lý do bà khai “chưa trung thực” phần kỷ luật.

“Kỷ luật” vì biểu tình
Bà Đặng Bích Phượng đã không khai trong hồ sơ là bà từng một lần bị bắt giam 5 ngày ở Hỏa Lò (từ ngày 21 đến 25/8/2011) vì đi biểu tình chống Trung Quốc nhân sự kiện Trung Quốc cắt cáp dầu khí của Việt Nam, nhưng bị công an quy vào tội “gây rối trật tự công cộng”.

Lần khác, bà bị UBND phường Dịch Vọng ra quyết định áp dụng biện pháp giáo dục tại phường trong thời hạn 6 tháng (từ ngày 12/9/2012 đến ngày 12/3/2013) cũng vì nhiều lần bị bắt khi tham gia biểu tình chống Trung Quốc.

Tuy nhiên, tạm chưa bàn tới tính hợp pháp của các quyết định tạm giữ và áp dụng biện pháp giáo dục, thì những hình thức xử lý công dân nói trên chỉ là xử lý vi phạm hành chính và chỉ có giá trị 1 năm là hết hiệu lực, không cần ghi vào lý lịch.

Thêm nữa, chính phần hướng dẫn khai hồ sơ cũng nêu rõ:
“Trường hợp bị kỷ luật đảng, kỷ luật hành chính trong thời gian 01 năm tính đến ngày làm hồ sơ ứng cử thì ghi rõ tên cơ quan ra quyết định kỷ luật, thời gian bị kỷ luật, lý do bị kỷ luật, hình thức kỷ luật”, “Nếu không có hoặc đã bị xử lý nhưng không thuộc các trường hợp kể trên thì ghi “Không bị kỷ luật, không có án tích””.
Do bà Đặng Bích Phượng bị xử lý vi phạm hành chính đã cách đây đến 4-5 năm, nên bà ghi “không bị kỷ luật, không có án tích” trong hồ sơ, đúng như hướng dẫn.

Điều bà không ngờ là ghi chính xác như hướng dẫn thì lại bị từ chối xác nhận hồ sơ.

Đá đi, đá lại
Bà Đặng Bích Phượng bèn quay lại nơi tiếp nhận hồ sơ ứng cử để đề nghị hướng dẫn lại. Tại đây, bà Phượng được ông Lưu Tiến Minh, cán bộ tiếp nhận hồ sơ, giải thích đúng như ghi chú trên mẫu hồ sơ:

“Nếu bác có bị kỷ luật hành chính cách đây vượt quá một năm, mà bác vẫn khai vào đây, thì tôi phải nói là bác khai không đúng”.
Có nghĩa là, nếu bà Phượng ghi hai lần bị xử lý vi phạm của mình vào hồ sơ, thì chính khi đó, hồ sơ mới trở thành không hợp lệ (vì ghi sai yêu cầu).

Như vậy là bà Phượng bị kẹt giữa UBND phường Thành Công và Ủy ban Bầu cử Thành phố Hà Nội. Không khai thì UBND phường Thành Công không chịu xác minh lý lịch. Mà khai thì Ủy ban Bầu cử Thành phố Hà Nội lại cho là hồ sơ không hợp lệ. Vậy phải ghi như thế nào bây giờ?

Đó là chưa kể, đúng ra trách nhiệm của UBND phường chỉ là xác nhận chữ ký và hộ khẩu thường trú.

Còn tất cả các phần khác trong lý lịch, cá nhân người khai phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Bà Phượng có hộ khẩu thường trú tại phường Thành Công, nhưng bà sống tạm cư tại phường Dịch Vọng từ cách đây 8 năm.
Thời gian đi biểu tình phản đối Trung Quốc cắt cáp tàu dầu khí trong vùng biển của Việt Nam, bà bị công an quận Hoàn Kiếm bắt giữ, và UBND phường Dịch Vọng ra quyết định “giáo dục” bà tại địa phương.

Điều này hoàn toàn không nằm trong phạm vi quản lý của UBND phường Thành Công.

Phối hợp gây khó khăn?
Tuy nhiên, một nguồn tin cho bà Phượng hay, cơ quan an ninh đã cung cấp hồ sơ của bà cho UBND phường Thành Công, để gây khó dễ.

Bà Phượng cố gắng giải thích với chính quyền phường sở tại:
“Nếu các hình thức kỷ luật diễn ra trong vòng 1 năm tính đến ngày làm hồ sơ, thì tôi mới phải kê khai.

“Nếu không nằm trong khung đó mà vẫn khai thì bên Ủy ban Bầu cử sẽ coi hồ sơ là không hợp lệ”.

Tuy nhiên, UBND phường vẫn dứt khoát bắt bà phải kê khai vụ bị bắt tạm giữ năm 2011 và bị ép giáo dục cải tạo năm 2013.
Cũng nguồn tin nọ cho biết, UBND phường đang bị “bên an ninh” nhắc nhở lưu ý về trường hợp bà Phượng.

Bà Phượng và những cử tri đi cùng thực sự ngạc nhiên và bức xúc trước việc an ninh can thiệp thông qua UBND phường và nhất là lại cứ cố ép bà phải khai hồ sơ không hợp lệ.

Phải chăng cơ quan an ninh đang gây khó khăn cho phường Thành Công, hay là họ đang phối hợp với phường gây khó khăn cho ứng cử viên tự do?

Bà Phượng quyết định sẽ làm đơn yêu cầu UBND phường xác nhận lý lịch cho bà và trả lời bằng văn bản, để bà còn kịp hoàn thành bộ hồ sơ ứng cử ĐBQH khóa 14.

‘Cho xin một bộ’
Cũng trong những ngày vừa qua, công an khu vực ở một số nơi trên địa bàn Hà Nội đã đến “tiếp xúc, tìm hiểu thông tin” ở vài ứng cử viên tự do khác, chẳng hạn hỏi họ đã làm hồ sơ chưa, bao giờ xong thì cho xin một bộ…

Cuộc bầu cử Quốc hội khóa 14 (nhiệm kỳ 2016-2021) sẽ diễn ra vào ngày 22/5 tới.

Đây là lần đầu tiên, bầu cử Quốc hội có một số lượng đông đảo ứng cử viên tự do (15-20 người trên cả nước, nhất là Hà Nội), và phần lớn đều tích cực sử dụng mạng xã hội Facebook để vận động tranh cử.

Bà Đặng Bích Phượng, sinh năm 1960, là một trong số rất ít gương mặt nữ ứng cử độc lập.

Chương trình hành động của bà xoay quanh vấn đề đất đai và sửa đổi luật đất đai theo hướng bảo đảm các quyền căn bản của người nông dân, như quyền có thông tin, quyền được tham vấn, hỏi ý kiến, và quyền được thương lượng, đàm phán theo giá thị trường.