Nắng cháy, đồng khô, cá chết,… và lòng dân

Nắng cháy, đồng khô, cá chết,… và lòng dân
Nguoi-viet.com

 

Văn Lang/Người Việt

SÀI GÒN (NV)Trời buông nắng lửa khắp miền Tây, đâu đâu cũng cảnh đồng khô, cỏ cháy. Nắng chảy nhựa đường, Sài Gòn thiêu đốt trong làn nắng, khói, bụi.

Nhưng cả nước, lòng người còn hơn thiêu, hơn đốt. Vì vụ cá chết trắng biển miền Trung, dân chúng xuống đường đòi bảo vệ môi trường. Các trang mạng xã hội Việt Nam nóng hơn bao giờ hết. Với hình ảnh bà mẹ trẻ, ôm đứa con 10 tuổi trong lòng, bị đánh đập hành hung trong một cuộc biểu tình ôn hòa vì môi trường ở Sài Gòn.


Nắng hạn khô cháy trên các cánh đồng ở tỉnh Bến Tre. (Hình: Getty Images)

Vì đâu nên nỗi?

Miền Tây Nam Bộ đang chết dần trong cơn nắng hạn. Dù đài Phượng Hoàng của Trung Cộng đặt tại Hồng Kông đã kể công rằng: “Việt Nam vừa lên tiếng Trung Quốc đã lập tức xả nước cứu hạn ngay không tính toán. Trong lúc khó khăn mới biết ai thực sự là bạn tốt. Vì lúc này Việt Nam đâu có thể cầu cứu Mỹ, Ấn Ðộ hay Nhật Bản…”

Kỳ thực, công của Trung Cộng chẳng khác nào công của Tào Tháo. Vì nếu như không có các đập thủy điện của Trung Cộng ở đầu nguồn chiếm giữ hết nước thì miền Tây đâu có bị hạn hán nhiễm mặn dữ dội như năm nay? Và tuy miệng thơn thớt kể công, nhưng sự thực cho tới tận giữa tháng 5 này, miền Tây vẫn khô chằng vì mặn chát. Không có một nguồn nước nào tới được đồng bằng sông Cửu Long.

Ðồng khô cỏ cháy, người dân miền Tây phải tha hương cầu thực để kiếm kế sinh nhai. Và nơi duy nhất họ có thể đến là Sài Gòn, nơi đã không còn là đất lành nữa nhưng những cánh chim di trú vẫn phải đậu xuống, bắt đầu cuộc mưu sinh nhọc nhằn nơi vỉa hè…

Họ đâu có biết rằng, một người dân Sài Gòn ở quận 11, dù đã đi “nghĩa vụ quân sự, nhưng khi đứng buôn bán ở vỉa hè, chỉ vì không có 700 ngàn đồng, đóng tiền ‘bảo kê’ hàng tháng, đã bị công an phường đánh tới chấn thương sọ não, phải nhập viện.”

Chưa hết, tháng 4, cá chết trắng biển từ Vũng Áng, Hà Tĩnh trải dài cho tới Ðà Nẵng, với gần 300 km đường biển.

Một tháng chờ đợi, nhà cầm quyền vẫn không có câu trả lời cho vụ cá biển đột nhiên chết hàng loạt.

Dân Quảng Bình chặn quốc lộ 1A, đổ cá ra đầy đường, và căng lều bạt biểu tình, vì cá đánh bắt được không có người mua,vì không ai dám ăn.

Truyền thông Việt Nam đưa tin, khám phá ra đường ống thải trực tiếp ra biển dài tới 1.5 km của công ty thép Formosa (Ðài Loan). Cộng thêm vào đó là công ty này nhập về mấy trăm loại hóa chất cực kỳ độc hại nhằm mục đích xúc rửa đường ống. Hậu quả là một thợ lặn bị chết khi làm việc tại Vũng Áng và năm thợ lặn khác phải nhập viện trong tình trạng hôn mê.

Dân chúng xuống đường ở Hà Nội, Sài Gòn, Vũng Tàu, Nha Trang… đòi chính quyền phải minh bạch vụ cá chết. Trong hàng loạt biểu ngữ trưng lên, có biểu ngữ đòi “Formosa hãy cút về nước!”

Câu trả lời của chính quyền cho đòi hỏi chính đáng của người dân là: Ðàn áp! Ðàn áp! và… Ðàn áp!


Những người biểu tình vì môi trường bị đàn áp và hành hung hôm 8 tháng 5 ở Sài Gòn. (Hình: Facebook)

Trong và ngoài nước đều vô cùng ngạc nhiên, vì lý do gì mà nhà cầm quyền lại ưu ái Formosa dữ vậy? Chỉ vì một công ty nước ngoài mà dám hy sinh lợi ích quốc gia, chà đạp lên sự bất bình của dư luận nhân dân trong cả nước?

Ngược dòng những thông tin sôi sục bề nổi, có những thông tin vừa ít ỏi,vừa lặng lẽ nhưng có thể “hé mở” lời giải cho một bài toán mà người ta muốn đẩy về phía “một phương trình vô nghiệm.”

Ðó là, báo cáo của tỉnh Quảng Trị, trước khi xảy ra vụ cá biển chết hàng loạt, đã có một số tàu lạ xuất hiện gần bờ biển…

Ðối chiếu thông tin trên, với sự tố cáo của Philippines, về việc người dân trên đảo Kalayaan (Thị Tứ), tố cáo đã thấy tàu của Trung Cộng rải hóa chất độc hại làm chết rặng san hô và hủy diệt tôm, cá. Làm cho người dân trên đảo mất nguồn sống, phải bỏ đảo mà đi, giúp cho Trung Cộng dễ dàng độc chiếm Biển Ðông.

Giải thích chuyện này, dân gian xưa đã có câu: “Con mèo tha miếng thịt thì cả làng xúm lại đuổi đánh, nhưng khi con cọp vác cả con bò chạy ngời ngời giữa làng thì không ai thấy.” Nói đúng hơn là cả làng chẳng ai… dám thấy.

Nhưng Formosa có phải là con mèo không? Chắc chắn là không, vì nếu là con mèo thì Formosa đã biến thành vật tế thần, để thỏa mãn lòng dân đang sôi sục.

Với 10 tỷ Mỹ kim đầu tư, thời hạn lên tới 70 năm (vượt quá thẩm quyền của địa phương), cộng với việc Việt Nam còn nợ Formosa cũng như nhiều công ty Ðài Loan vụ dân chúng bạo động năm 2014 đập phá, thiêu đốt tài sản của họ. Chính phủ Ðài Loan vừa mới lên tiếng, vụ nhà cầm quyền Việt Nam “hứa cuội” chưa chịu bồi thường cho các công ty Ðài Loan, và tuyên bố sẽ có biện pháp chế tài, trừng phạt về kinh tế nếu Việt Nam không thực hiện đúng những cam kết bồi thường. Mà chắc chắn số tiền này không hề nhỏ, ít ra cũng cả… chục tỷ Mỹ kim.

Muốn quy tội Formosa chắn chắn là phải đầy đủ bằng chứng. Nếu không Ðài Loan sẽ phản ứng mạnh và đầu tư FDI sẽ tháo chạy khỏi Việt Nam. Chính quyền Việt Nam không sợ quân lực Ðài Loan, nhưng chắc chắn sợ… túi bạc của Ðài Loan.

Trở lại với thảm họa môi trường do Vedan (công ty bột ngọt của Ðài Loan), gần chục năm trước đã giết chết dòng sông Thị Vải. Số tiền mà dân chúng được bồi thường giống như… trò chơi, và không có ai bị mất chức. Mặc cho dòng sống ấy đã chết hẳn, cá tôm không bao giờ có thể xuất hiện trở lại trên dòng sông… a-xít ấy!

Chạy theo tăng trưởng GDP (Gross Domestic Product), là tham vọng điên cuồng của chế độ Cộng Sản ngày nay. Bất kể là Trung Cộng hay Việt Cộng.

Cho dù đó là GDP “đen” – Tăng trưởng bất chấp việc hủy hoại môi sinh, môi trường. Hay là GDP “máu” – Tăng trưởng bất chấp lợi ích của người dân, kể cả tước đi quyền lợi sống, thậm chí cả mạng sống của người dân. 

Tháng 5, trong cơn nắng lửa dội xuống sa mạc người, nơi mà không còn niềm tin hay hy vọng nào còn thoi thóp thở. Chợt nhớ tới hai câu thơ xưa của Nguyễn Trãi tiên sinh, viết cho người dân mất nước: “Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn, Vùi con đỏ xuống hầm tai họa.”

Thanh niên Xung phong cần đổi tên?

Thanh niên Xung phong cần đổi tên?

Nhà văn Nguyễn Đông Thức nói hình ảnh Thanh niên Xung phong đang bị làm hoen ố

Một nhà văn, cựu Thanh niên Xung phong nói với BBC về yêu cầu lực lượng Thanh niên Xung phong hiện tại đổi tên sau vụ trấn áp người biểu tình vừa qua.

Hôm 12/5, trả lời BBC từ TP Hồ Chí Minh, nhà văn Nguyễn Đông Thức, cựu Thanh niên Xung phong nói ông “quá đau buồn vì hình ảnh Thanh niên Xung phong đã bị hoen ố sau vụ trấn áp những người xuống đường hôm 8/5”.

Tên tuổi ông Thức gắn liền với tác phẩm nổi tiếng về lực lượng Thanh niên Xung phong có tên ‘Ngọc Trong Đá’.

“Là một người tham gia Thanh niên Xung phong từ ngày đầu tiên thành lập lực lượng (tháng 7/1975), tôi cực lực phản đối việc chính quyền thành phố dùng Thanh niên xung phong, dù là lực lượng khác khoác màu áo xanh, đàn áp những người yêu nước biểu tình ôn hòa”, ông nói.

“Người dân chỉ bày tỏ thái độ về việc biển Việt Nam bị đầu độc tàn khốc đã hơn một tháng mà chính quyền vẫn chưa có câu trả lời và biện pháp xử lý thích đáng thôi mà”.

‘Nhục nhã’

“Những người mặc màu áo xanh đi đàn áp biểu tình đó có cảm thấy xấu hổ và nhục nhã không?”.

“Với việc ra tay đánh đập người biểu tình, những Thanh niên Xung phong hôm nay đã làm hoen ố hình ảnh các thế hệ Thanh niên Xung phong đóng góp vào việc tái thiết đất nước sau chiến tranh”, nhà văn nói thêm.

“Theo tôi biết, Thanh niên Xung phong là một công ty công ích, vậy thì tại sao họ có chức năng đi xử lý biểu tình?”

“Do vậy, tôi sẵn sàng ký vào đơn gởi các cấp lãnh đạo để yêu cầu dừng vụ dùng Thanh niên Xung phong đi trấn áp người dân biểu tình ôn hòa vì môi trường”.

“Tôi cũng yêu cầu công ty Một thành viên Dịch vụ Công ích Thanh niên Xung phong đổi tên vì một thời đã có hàng vạn con người đổ mồ hôi nước mắt và cả máu để làm nên tên tuổi Thanh niên Xung phong. Vì cớ gì mà họ vẫn giữ tên của lực lượng và vẫn tổ chức kỷ niệm hàng năm ngày thành lập Lực lượng Thanh niên Xung phong TP Hồ Chí Minh 28/3 trong khi lại đi làm điều quá tệ hại?”.

Lực lượng Thanh niên Xung phong trong cuộc biểu tình hôm 8/5

Nhà văn dự báo nếu cuộc biểu tình còn tiếp tục trong ngày 15/5, Thanh niên Xung phong “sẽ tiếp tục trấn áp người biểu tình vì họ là những người sai gì làm nấy”.

Ông cũng nói: “Dù bị trấn áp, người dân sẽ vẫn dám tiếp tục đi biểu tình ôn hòa, một khi chính phủ vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng và giải pháp minh bạch về vụ cá chết”.

Hôm 12/5, BBC liên hệ công ty Một thành viên Dịch vụ Công ích Thanh niên Xung phong để nghe phản hồi về cuộc biểu tình hôm 8/5 nhưng một nhân viên trực văn phòng nói: “Chúng tôi chưa lên tiếng về vụ biểu tình”.

Trước đó, luật sư Phạm Công Út, Trưởng Văn phòng Luật Phạm Nghiêm nói với BBC rằng những người biểu tình bị nhân viên Thanh niên Xung phong hôm 8/5 tại TP. Hồ Chí Minh không có chứng cứ trong tay để khởi kiện.

Theo luật sư, đang có sự nhập nhằng giữa Thanh niên Xung phong là tổ chức xã hội trước đây với công ty Trách nhiệm hữu hạn Một thành viên như hiện nay.

Ông dự báo: “Nếu có việc khởi kiện Thanh niên Xung phong ra tòa về việc hành hung người biểu tình, công ty Thanh niên Xung phong có thể lập tức bổ sung chức năng hành nghề của họ để hợp thức hóa việc này”.

Tôi từ chối làm việc! – Phần III

Tôi từ chối làm việc! – Phần III

nguyenhuuvinh's picture

– Tôi từ chối làm việc! – Phần I

– Tôi từ chối làm việc! – Phần II

RFA

Tôi quay lại nói với viên đội phó An ninh Quận:

– Còn anh, những cách nghĩ của anh và sự việc hôm nay, tôi sẽ ghi lại đầy đủ để người khác xem thử cách nghĩ của anh đúng hay sai.

– Anh cứ viết.

Rồi anh ta đi ra khỏi phòng. Và để thực hiện lời hứa đó, tôi viết lại chi tiết cuộc nói chuyện đó, dù ít khi tôi viết về những buổi làm việc với an ninh.

Cậu cảnh sát mặc cảnh phục nói khi anh ta đã ra khỏi phòng:

– Thôi anh, giờ ta làm việc của ta đi anh. Anh cho rằng như vậy là không phải mời, nhưng người ta cho rằng như vậy là mời.

– Anh đã nói với chú về chuyện mời, chưa thấy ở đâu có cách mời kỳ lạ như của Công an. Ngay cả cái Giấy mời.

– Giấy mời sao anh?

– Chú thử lấy cái Giấy mời của Công an ra xem đi. Trên Giấy mời thì “Kính mời ông, bà…” nhưng cuối thì đưa một câu “Yêu cầu ông, bà… có mặt đúng thời gian và địa điểm trên” thì là cách mời của đám lục lâm thảo khấu, lấy thịt đè người. Chú có thấy ai đi mời người khác là: “Mời cụ chiều mai 5 giờ về nhà cháu ăn giỗ bố cháu, nhưng yêu cầu cụ có mặt đúng thời gian và địa điểm” thì có bị ăn cái tát vào mặt không?

– À, cái mẫu này lâu lắm rồi mà.

– Thì lâu hay nhanh tôi không rõ. Dù lâu hay mới, nhưng đã thấy sai là phải sửa, đã không phù hợp là phải bỏ, thế thôi. Tôi không nghĩ là lâu hay nhanh, mà đó là thứ văn hóa tao là cha thiên hạ, tao đã nói là mày phải nghe dù mày là ai.

– Hôm nay, Công an Thành phố yêu cầu bọn em lên nhận anh về làm việc.

– Làm việc về vấn đề gì? Tại sao tôi lại phải làm việc hôm nay?

– Thì đấy, Công an Thành phố, cấp trên giao thì phải làm.

– Tôi thấy đó chẳng phải là lý do để tôi phải làm việc với chú. Lẽ ra cấp nào thì cấp, kể cả Thủ tướng có giao chú thì chú phải hỏi ngay: Làm việc gì? tại sao phải làm việc? Chứng cứ, cơ cở pháp luật nào để tôi làm việc. Chú đã nhận, thì nó phải giao lại cho chú chứ. Còn trường hợp nó bắt mà không chứng cứ, vi phạm pháp luật, chú phải từ chối ngay chứ. Chẳng lẽ giờ chú cũng chẳng có cơ sở nào để làm việc thì chiều chú lại giao về cấp phường là cấp dưới, thế là chúng nó lại cứ “làm việc vì cấp trên giao” à?

– Nhưng, đấy là nhiệm vụ, bọn em chỉ thi hành nhiệm vụ thôi.

– À, cứ nhiệm vụ thì có nghĩa là bất chấp luật pháp và lương tâm à? Tôi nói chú rõ nhé: Con người ta khác với con vật, khác với cái robot, nghĩa là cứ theo lệnh chủ, bấm nút là cắt, dù là rau, thịt hay là cắt đầu người.

Bởi vì sao chú biết không? Vì chúng ta là con người. Mà con người thì có một trái tim và một khối óc để nhận biết điều gì sai, điều gì đúng. Nếu đúng ta làm, nếu sai thì ta có quyền từ chối. Pháp luật không buộc được ai phải làm điều sai trái, ngay cả với lương tâm mình. Do vậy, chú đừng nại ra lý do là”nhiệm vụ”, nếu còn là con người. Người công nhân, khi được giao nhiệm vụ làm việc gì mà họ thấy không đúng, không an toàn, họ có quyền từ chối, luật lao động cũng quy định như vậy. Giờ bọn Thành phố thấy việc này không đúng, giao cho chú, chú làm thì có phải là nguy hiểm cho chú không? Vì chú sẽ vi phạm luật pháp. Còn thằng trên, thì chú làm được việc, nó hưởng thành công, chú làm sai, khi có hậu quả gì thì chú chịu.

Về lương tâm, thì thằng Ninh, cũng ở Quận này, dù nó là công an nên chỉ bị xử tù có 4 năm khi giết ông Tùng, giờ đã về. Nhưng thử hỏi cả đời nó có được thanh thản không? Con cháu nó sẽ được hưởng điều gì khi có một ông bố giết người?

Phần tôi, tôi không chấp nhận bất cứ sự vi hiến và phi pháp nào. Do vậy mà tôi không chấp nhận cách làm này. Còn nếu chú muốn, hôm sau chú cứ đưa giấy mời hẳn hoi, tôi sẽ xem xét và nếu thấy hợp lý, tôi sẽ lên đây làm việc với chú thoải mái. Còn hôm nay thì không.

– Thôi, nhưng đã về đây thì chúng ta cũng làm việc chút, nhanh hay chậm là do anh. Đề nghị anh tắt điện thoại đi để ta làm việc cho nhanh.

– Này chú. Tôi nói thật nhé. Khi đã bị bắt về công an, thì tôi đã xác định rồi, nên nhanh hay chậm đâu có mấy ý nghĩa. Với lại, tại sao tôi phải tắt điện thoại? Tôi bị bắt vào công an, mọi người và gia đình ở ngoài không biết khi nào thì tôi lại được giáo dục rồi ân hận mà tự tử bằng dây xỏ giày, hoặc treo cổ ngồi, hoặc bị đánh chết vì rửa bát không sạch… nên tôi phải có điện thoại để họ nắm được thông tin. Sau này gia đình còn biết giờ chết, ngày giỗ mà thông báo và làm giỗ cho tôi, sao tôi lại phải tắt khi anh là một công dân có đầy đủ quyền của mình?

Chú thử xem, chú bảo làm việc là việc gì? Tôi chẳng có kế hoạch làm việc với công an hôm nay, cũng chẳng có hợp đồng hay nghĩa vụ gì. Chú xem cái tờ giấy chú đang định viết đó là gì? Biên bản ghi lời khai? Vậy tôi là gì mà phải biên bản ghi lời khai hôm nay? Tội phạm à?

– Vậy là anh nhất định không làm việc?

– Không. Tôi từ chối làm việc theo cách này và tôi phản đối cách hành xử ép buộc công dân kiểu xã hội đen như hôm nay của Công an. Thôi, giờ cũng trưa rồi, tôi về.

– Không được anh ạ. Anh ngồi chờ chút.

Rồi cậu cảnh sát mặc cảnh phục đi ra khỏi phòng, lần lượt các chú an ninh mà bao năm nay lượn lờ, canh gác rình mò  quanh nhà tôi xuất hiện. Một chú nói:

– Em biết anh từ lâu, các cuộc biểu tình trước đây cũng vậy. Thôi anh ạ. Mọi việc thì đã có đảng và nhà nước lo.

– Chú nói thế đã hiểu đảng và nhà nước lo như thế nào chưa? Chú có học hành không, có biết lịch sử đất nước này bao đời nay không hề lấy một tấc đất giao cho giặc, vì cha ông đã nói: Lấy một tấc đất làm mồi cho giặc thì phải tru di. Vậy mà chỉ có khi Cộng sản chiếm đất nước này 70 năm nay, đất nước này lần lượt mất từng phần vào tay giặc phương Bắc, bạn vàng của đảng. Bắt đầu là Hoàng Sa, giờ là Trường Sa, rồi hiệp định, hiệp ước của đảng với giặc về biên giới, lãnh thổ… mất dần. Vậy theo chú, đảng và nhà nước lo được cái gì? Lo giao cho giặc hay lo bảo vệ thì chú biết rồi đấy.

Thế nên, đừng khi nào cũng cứ đã có đảng và nhà nước lo nhé. Sao đảng và nhà nước không lo mẹ nó luôn cả các thứ thuế đi, lại bắt dân đóng cho đảng tiêu?

– Anh thấy đấy, đi biểu tình phản đối như vậy đâu giải quyết được gì?

– Làm sao  mà giải quyết được gì khi người ta đang đi bộ trên phố thì công an đã xông vào như đám trộm cướp rồi bắt về làm việc như hôm nay. Làm sao làm được gì khi đảng sử dụng tiền thuế người dân để nuôi công an, mua sắm các thiết bị, vũ khí đàn áp người dân tay không tấc sắt mà chỉ có đóng thuế và lòng yêu nước.

Nhưng, dù làm được gì hay không, thì đó cũng là một thái độ cần có khi mất nước, khi môi trường sống bị hủy hoại, con cháu ta sẽ lãnh hậu quả, trong đó có gia đình các chú, con cháu các chú. Cũng như con chó thôi, khi bị đá một cái, dù nó không cắn lại được, thì nó vẫn ẳng lên mấy cái để phản đối chứ nó không chui vào gậm giường chấp nhận đá nó vô lý. Chú hiểu chứ.

– Nhưng làm gì thì cũng cần có thế và lực anh ạ. Đất nước chúng ta bé so với Trung Quốc, thế và lực chúng ta không đủ đánh nó.

– Vì sao ra nông nỗi thế chú biết không?

– Không, theo anh là vì sao?

– Vì “sự lãnh đạo tài tình và tuyệt đối của đảng”. Vì tham nhũng, ăn cắp, ăn cướp đã là quốc nạn, đục khoét ngân khố, bán tài nguyên khoáng sản tiêu không cần biết đến tương lai con cháu. Vì tiêu diệt lòng yêu nước của người dân bằng công an rình rập như các chú, bằng trấn áp, bắt bớ, bằng giữ mối quan hệ bạn vàng với kẻ thù của dân tộc… Thử hỏi đất nước này đã có bao giờ là to và lớn so với Trung Quốc chưa? Vậy mà cha ông ta sao lại không bán mẹ nó đi cho Tàu vì “thế và lực” như chú nói? Chú thử xem, so với Mỹ, thì Cuba có to không? Và còn nhiều quốc gia nhỏ hơn nữa, yếu hơn nữa. Sao vẫn tồn tại hiên ngang được mà không hèn như Việt Nam?

Cậu cảnh sát mặc cảnh phục quay lại – cứ một lúc, cậu ấy lại đi hội ý- ngồi vào ghế:

– Vậy nếu là anh, trong vai trò lãnh đạo có quyền quyết định, thì anh sẽ làm gì?

– Làm gì ư? Trước hết, là xóa bỏ chế độ độc tài. Bởi bất cứ sự độc tài nào cũng dẫn đến tha hóa và lạm dụng quyền lực. Đơn giản thế thôi, giờ cả thế giới chỉ còn mấy cái ổ độc tài và nó là nguyên nhân đói khổ, tụt hậu và là địa ngục của người dân như Bắc Hàn, Cuba, Việt Nam.

– Chẳng hạn như vụ cá chết này, anh sẽ làm gì?

– Nếu là tôi, trước hết, cần ngay lập tức khoanh vùng lại, kiểm tra phonng tỏa ngay nguồn nghi gây ô nhiễm. Huy động các cơ quan để xác định xem vùng nào đã bị nhiễm độc, loài hải sản nào đã bị nhiễm đến đâu, khu vực nào sử dụng được, loại nào ăn được loại nào không và nhất là thông báo rộng rãi, công khai, minh bạch để dân biết mà còn liệu cho mình. Chứ đếch phải là mấy thằng lãnh đạo kêu dân cứ ăn cá nhiễm độc, cứ tắm biển nhiễm độc mà không cần biết nó nhiễm đến đâu, nguy hiểm như thế nào. Thậm chí là còn đi quảng cáo cho thần chết bằng trò thi nhau tắm và ăn hải sản khi mà dân chưa hiểu chỗ nào nguy hiểm, chỗ nào an toàn.

Nhưng, vấn đề ở đây lại khác, sự loanh quanh của nhà nước – loanh quanh chứ không phải là bất lực trong việc này – đã đưa đến cho người dân suy nghĩ đến điều gì đằng sau nó. Và họ không tin, và họ phát biểu ý kiến, và họ xuống đường, và công an bắt, và công an lộng hành.

Nhưng, tớ nói thật việc đàn áp, bắt bớ như vậy, chỉ phản tác dụng mà thôi. Điều này nó thể hiện được một câu trả lời cốt lõi: Đảng, nhà nước đang đứng về phía nào trong thảm họa này: Thủ phạm hay nạn nhân.

Và kẻ nào đứng về phía chống lại nạn nhân, thì hoặc đó là đồng lõa, hoặc chính đó là thủ phạm mà thôi.

(Còn nữa)

Hà Nội, ngày 11/5/2016

  • J.B Nguyễn Hữu Vinh

Một Cô Gái Và Sức Mạnh Của Cả Sư Đoàn

Một Cô Gái Và Sức Mạnh Của Cả Sư Đoàn

Ngô Nhật Đăng: Tôi vẫn ngầm tự kiêu rằng mình là một thằng thông minh và nhất là rất lỳ lợm, ít phục ai trong cái khoản “lỳ” này, nhưng thú thật phải ngả nón trước một cô gái. Không riêng tôi, một đạo diễn điện ảnh mà không ai có thể nghi ngờ lòng dũng cảm của ông, đạo diễn Trần Văn Thủy mà bạn bè gọi là Thủy“Quái” cũng phải trầm trồ khi nhắc đến cô bé này. Có lần ông khoe với tôi rất tự hào :

– Nó chơi thân với con gái chú đấy.
Đó là Đoan Trang.

Lần nào đi biểu tình ở Hà Nội, cứ có mặt Đoan Trang là hôm đó bị đàn áp, bị bắt, chúng tôi thường trêu cô :
– Trước khi đi phải nhớ đốt vía (phong long) nhé.
Lần đó, khi gặp nhau trước cửa Nhà hát lớn, tôi hỏi :
– Đốt vía chưa ?
Cô ngẩn mặt :
– Chết rồi, em nhờ anh Thắng đốt hộ, nhưng anh ấy quên.
Làm tất cả phì cười. Quả vậy, hôm đó lại bị bắt, khi mọi người trong trại Lộc Hà đang ngồi bàn tán thì thấy Đoan Trang đứng dậy đi về phía mấy người an ninh :
– Tôi xin xung phong được làm việc với các anh.

Kết quả thế nào thì mọi người đã rõ, cuốn băng ghi âm mà Đoan Trang công bố là một trận thua bẽ bàng giữa một lực lượng hùng hậu trước cô gái tay không tấc sắt.
Khi chúng tôi chuẩn bị rời nước Mỹ để trở về, Đoan Trang xin nghỉ học, nhờ người chạy xe mấy tiếng đồng hồ đưa lên gặp mọi người, chơi với nhau trọn một ngày. Cô hỏi tôi :
– Theo anh, em về VN thì có bị bắt không ?
Tôi hỏi lại :
– Em có muốn về không ?
– Em muốn về và phải về.
Tôi cười :
– Thế thì em nghĩ đến điều kia làm gì ?
Thấy cô vui hơn, nhưng hình như vẫn có điều gì muốn nói nhưng còn lấn cấn. Tôi kệ, vì biết cô bé này sẽ có cách rất thông minh để giải quyết vấn đề của mình.

Có người nhắn tôi : “ Anh nên cẩn thận với ĐT, nó có viết cam kết với an ninh. Anh X. biết rõ và có bằng chứng”. Với tôi, cam kết của bất cứ người nào với an ninh viết trong đồn công an đều chẳng có cái giá trị con mẹ gì hết. Nhưng tôi buồn và giận vì X. là một tên tuổi lẫy lừng, nói ra sẽ có hàng ngàn người tin, nhưng anh ta lại đi làm trò rỉ tai như vậy. Và, tôi chờ. Quả nhiên, Đoan Trang đã công bố cái clip riêng tư của mình mà những kẻ vô liêm sỷ đã dùng để khống chế cô. Tôi vui mừng vì cô đã có hành động rất đáng ngưỡng mộ.

Cô vừa trải qua một cuộc phẫu thuật bởi những con thú đội lốt người được huấn luyện bài bản gây ra : “ Đứt dây chằng chéo và vỡ sụn đầu gối”. Dòng chữ lạnh lùng trong bệnh án y khoa làm hàng triệu trái tim đau nhói và phẫn uất. Cám ơn Em đã tiếp sức cho chúng tôi, làm chúng tôi phải cúi mặt xấu hổ mỗi khi muốn câm lặng, bàng quan và tự biện bạch bằng muôn vàn lý do ngụy biện.

Mỗi một người như Đoan Trang có sức mạnh bằng cả một sư đoàn.

Có một nhà văn Nga trả lời phỏng vấn trước việc nhà nước Soviet muốn ông đi ra nước ngoài sống và ông từ chối vì :

– Tôi không muốn trở thành một gã béo phì ngồi hút xì-gà trên sa- lông và ngòi bút vũ khí của tôi bị cùn nhụt.

Nhà báo Ngô Nhật Đăng

– See more at: http://thanhnienconggiao.blogspot.fr/2016/05/mot-co-gai-va-suc-manh-cua-ca-su-oan.html#more

SÀI GÒN, HÒN NGỌC BỊ ĐẬP NÁT

SÀI GÒN, HÒN NGỌC BỊ ĐẬP NÁT

FB Ngô Thị Kim Cúc

11-5-2016

Sáng chủ nhật 8 tháng 5…

Một người biểu tình ở Sài Gòn hôm 8/5/2015 bị công an đánh. Nguồn: FB Ngô Thị Kim Cúc.

Sài Gòn trung tâm giống như thiết quân luật. Từ khu vực quảng trường Quách Thị Trang đã dày đặc đồng phục các loại. Góc đường nào cũng có một toán người nhà nước đứng cạnh những rào cản sắt gắn kẽm gai, sẵn sàng để bao vây, bịt kín… Không khí căng thẳng này chứa đựng điều gì đó rất không bình thường trong một ngày lẽ ra bình thường.

Đoạn Lê Lợi từ chợ Bến Thành đến nhà hát Thành Phố khá vắng. Đường Pasteur một chiều qua các ngả tư cũng tràn ngập đồng phục. Những chiếc gậy trên tay họ chỉ ra một hướng di chuyển duy nhứt. Rất đông người ngồi trên xe bốn bánh và xe hai bánh nhìn quanh quất, để chỉ thấy hai bên đường toàn những bộ đồng phục các màu, các kiểu giống nhau… Có một số người không mặc đồng phục nhưng rõ ràng họ không phải là dân.

Từ ngả tư Pasteur- Nguyễn Du tới ngả tư Nguyễn Du- Trương Định vẫn chỉ một chiều di chuyển. Sang Nguyễn Thị Minh Khai đã hai chiều nhưng không khí vẫn chẳng giống ngày thường. Từ phía đường Hai Bà Trưng nhìn vào Đường Sách thấy vắng tanh. Tất cả hàng quán trên khu vực bị phong tỏa đều không hoạt động.

Sài Gòn trung tâm thiết quân luật vào sáng chủ nhật. Thiết quân luật dành cho người biểu tình.

Công viên 30 tháng tư đã bị cắt khỏi tầm nhìn và mọi liên kết với phần còn lại của thành phố. Nghĩa là, sẽ không có nhà báo, không có đông người dân chứng kiến những gì xảy ra ở công viên 30 tháng Tư sáng nay. Không ai thấy được cả người biểu tình lẫn người nhà nước đối mặt nhau thế nào trong buổi sáng 8 tháng 5 nắng nóng nứt cả da đầu này…

NẾU KHÔNG CÓ FACEBOOK…

Nếu không có facebook thì mọi chuyện có thể sẽ xảy ra như vậy.

Nhưng từ những tường thuật bằng hình ảnh và clip tự quay của người biểu tình, sự ngăn cắt của nhà nước đã không còn tác dụng. Những người Sài Gòn ngoài công viên 30 tháng Tư vẫn nhìn thấy những gì xảy ra. Và tất cả người Việt trên khắp hành tinh đang nối kết qua mạng internet đế ngóng về Việt Nam cũng đã thấy…

Sáng 8 tháng 5, những cảnh đánh/bắt người tàn khốc hơn hẳn lần biểu tình ngày 1 tháng 5. Hơn 200 người biểu tình đã bị bắt/hốt về sân vận động Hoa Lư quận I. Nhiều người đã bị đánh với thương tích nặng nề. Nhưng chạm vào trái tim người xem khiến nó đau đớn nhứt chính là hình ảnh hai mẹ con Hoàng Mỹ Uyên: người mẹ trẻ với gương mặt bầm dập đang hoảng hốt ôm chặt con gái trong đôi tay gầy, với sự che đỡ của những người biểu tình khác chung quanh.

Hoàng Mỹ Uyên sau đó đã kể lại sự việc trong một clip. Chị cho biết khi việc đàn áp xảy ra, những người biểu tình đã ngồi xuống để khẳng định thái độ bất bạo động. Thế nhưng nhân viên an ninh thường phục đã chen vào giữa đoàn biểu tình, chỉ vài người biểu tình đã có một an ninh. Chị đã bị xô đẩy về phía trước và bị ngã, bị những người mặc đồng phục xanh đạp vào đầu vào mặt, cố dứt chị ra khỏi con gái. Nhờ người biểu tình dồn đến và lập thành một vòng rào che chở nên mẹ con chị đã thoát được. Tuy nhiên, những vết thương ở mặt và tay chân cho thấy chị đã bị đánh khá đau. Hoàng Mỹ Uyên cũng cho biết con gái chị đã tự mình đọc tin tức về vụ Formosa trên điện thoại và từng hỏi mẹ, nếu ở trường (bữa ăn) có cá, mực… thì nên làm thế nào. Cô con gái nhỏ đã muốn được đi cùng với mẹ, và hẳn cả hai mẹ con đều nghĩ rằng, việc tuần hành ôn hòa với mong muốn bảo vệ môi trường chẳng có lý do gì để bị đàn áp, đánh đập thô bạo.

Một khác biệt nữa trong đàn áp biểu tình ngày 8 tháng 5: xịt hơi cay vào mắt. Nạn nhân có hình ảnh đưa lên FB là một học sinh mười sáu tuổi: Đào Nguyên Anh, cháu nội Phó Giáo sư Đào Công Tiến (người đã có các bài viết về dân chủ). Nguyên Anh đã được những người biểu tình khác chăm sóc, rửa mắt bằng những chai nước uống mang theo. Sau đó em đã bị công an bắt đi khiến gia đình phải đi tìm để bảo lãnh.

Lúc trở về nhà, cậu học trò mười sáu tuổi đã viết một status ngắn gọn nhưng cũng đủ để nói lên tất cả những gì cậu đã suy nghĩ và gởi gắm cho mọi người:

Chào mẹ, gia đình và bạn bè gần xa đã lo lắng cho con (mình).

Nghe tiếng mẹ khóc, con thấy mình khốn nạn quá, con cũng trách mình k ở bên mẹ nhiều hơn, k làm mẹ vui hơn, trước mẹ con yếu đuối và bé nhỏ.

Giờ con đã hiểu cảm giác đó, cảm giác của A Lầu bị bắt rồi bị đánh. Con hiểu cảm giác của anh Trương Minh Tam, của bác Điếu Cày, và những người đã sẵn sàng hy sinh, Chúa ơi, quá nhiều thứ vì mong muốn.

Ngày hôm nay, con thấy họ lôi đồng bào ra, 10 người đánh một, con thành người Việt Nam.

Ngày hôm nay, con thấy nước mắt mẹ chảy và lòng gia đình bạn bè con lo, cũng thành kẻ có tội.

Ngày hôm nay, con thấy những gương mặt đau đớn, và vẻ mặt hả hê của đầy tớ nhân dân, và tiếng xúc phạm danh dự nhân phẩm của các anh trị an, con thành người Việt Nam.

Con tự hào biết bao, và cũng đớn đau biết bao khi biết cái giá con phải trả không chỉ là mạng sống và tương lai con, mà còn là trái tim mẹ và gia đình.

Một bên con bất hiếu không chăm lo cho mẹ được hết, một bên con khao khát hòa chung với ước ao của dân tộc, lạy Chúa, là chúng con được nhìn nhau cười vui, quên đi những cú đánh căm hận đó.

Sáng danh Chúa, những lúc bần cùng, là lúc tỏ mọi sự, con, một thân phận yếu hèn hòa chung vào bản hòa ca của đời này, cho những gì đáng để tin và đáng để hy sinh, có phải đó là hy sinh?

Con đang cố gắng đánh đổi, vi một xã hội yên ấm hơn, con cũng nghĩ tới mọi người gia đình, bạn bè anh chị em, mà cũng như con đang mất tất cả.

Con đã không đổ một giọt nước mắt trước những cây gậy, trước những người vô cảm sẵn sàng làm đủ thứ, nhưng con sẽ đau khổ vì những gì con phải trả giá”.

Những người đã xịt hơi cay vào mắt cậu học trò chỉ bằng tuổi con em mình, hẳn họ đã nghĩ rằng sẽ khiến cậu phải đau đớn và khiếp sợ. Nhưng thực tế đã trả lời. Hành động độc ác phi nhân văn của họ chỉ tạo ra tác dụng ngược.

SÀI GÒN, HÒN NGỌC BỊ ĐẬP NÁT

Bí thư Đinh La Thăng từng nói rằng ông mong sẽ sống lại một Sài Gòn-Hòn Ngọc Viễn Đông ở thành phố mà ông chịu trách nhiệm. Nhưng thật ra ông Thăng vẫn chỉ chú trọng đến hoạt động kinh tế, về phần trăm đóng góp cho trung ương của thành phố Sài Gòn.

Ông quên mất phần quan trọng mà nhờ đó Sài Gòn ngày trước đã được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông: Văn hóa.

Để có thể là một đại đô thị thứ thiệt, ngoài những công trình xây dựng lớn, những hoạt động kinh tế quy mô lớn, còn rất cần một thứ tạo nên hồn vía thật sự cho một nơi để sống của con người: Văn hóa- tinh thần. Sài Gòn ngày xưa được mặc nhiên thừa nhận là đại đô thị, bởi trong phần hồn của Sài Gòn đã sẵn có một tinh thần dung nạp rộng mở. Sài Gòn cho phép những người có tài năng sử dụng, phát triển và hưởng thụ thành quả từ tài năng của chính mình. Sài Gòn khuyến khích những con người sống cạnh nhau biết thể tất, dung hòa, biết chấp nhận và tôn trọng sự khác biệt của nhau.

Tôi từng nghe chủ nhiệm- chủ bút tạp chí Bách Khoa, bác Lê Ngộ Châu vui vẻ kề rằng, hai nhà văn Võ Phiến và Vũ Hạnh ngược nhau như nước với lửa trong thái độ chính trị, nhưng khi bước vào tòa soạn Bách Khoa thì hai ông vẫn xử sự hòa nhã như với tất cả đồng nghiệp khác. Khi bị chủ bút buộc phải ngồi tại chỗ viết bài cho kịp lịch xếp chữ, hai ông lại mỗi người một ghế ngồi cạnh nhau trong cái tòa soạn chật cứng để hí hoáy viết những bài mà có thể nội dung hoàn toàn trái ngược nhau.

Sau tháng tư năm 1975, rất nhiều các thầy tôi ở Đại học Khoa Học Sài Gòn, những giáo sư- tiến sĩ được đào tạo ở Âu Mỹ, đã chọn việc ở lại, với hy vọng là làm khoa học tự nhiên, họ sẽ được tiếp tục dạy học và cống hiến cho đất nước- dân tộc trong hòa bình như họ từng mơ ước suốt mấy chục năm chiến tranh. Nhưng sự thật phũ phàng sau đó đã cho thấy họ không được tin cậy, không được sử dụng chuyên môn đúng như mong muốn, và cuối cùng nhiều người đã phải ra đi…

Sài Gòn cho đến nay vẫn là lựa chọn ngay cả của những người dân Hà Nội đã không còn muốn tiếp tục sống ở thủ đô. Còn với dân các tỉnh nhỏ cả nước thì, Sài Gòn đúng là miền đất hứa. Rất nhiều sinh viên tỉnh nhỏ tốt nghiệp đại học đã không về quê mà ở lại Sài Gòn, chấp nhận những công việc lương thấp không đúng với chuyên môn được học, chỉ bởi hy vọng một ngày nào đó, Sài Gòn sẽ cho mình một cơ hội.

Sài Gòn đủ rộng và đủ cả sự độ lượng cho những khác biệt về mọi mặt. có đủ chỗ cho cả người giàu hưởng thụ lẫn người nghèo nhặt nhạnh. Thành phần nghèo đói nhứt, những người buôn gánh bán bưng mỗi ngày bỏ ra 20.000 đồng cho một chỗ ngả lưng ban đêm vẫn thấy Sài Gòn đã mở rộng vòng tay với họ, cho họ một thu nhập dù tối thiểu nhưng vẫn có cái để họ gởi về quê nghèo nuôi cha mẹ, vợ/chồng con.

Nhưng Sài Gòn trong các cuộc biểu tình ngày 1 và ngày 8 tháng 5 đã thật sự bị chà đạp, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Khi nhìn thấy hình ảnh cô gái trẻ Lê Vi đầu tóc dã dượi gương mặt uất ức đang khóc một cách đau đớn trong chiếc áo dài trắng lấm lem nhàu nát sau khi bị đánh, người xem FB cảm thấy nghẹt thở, như chính mình bị đánh. Càng không thể chịu đựng khi biết cô đã bị những gã đàn ông đá đạp vào bụng, cho đến khi những người biểu tình khác phải (nghĩ ra cách để) la lên là cô đang có mang thì những kẻ kia mới chịu buông tha cô.

Cũng như vậy, gương mặt thất thần kinh hoảng của Hoàng Mỹ Uyên và những vết thương cho thấy những người đàn ông mặc đồng phục đã hành hung chị bằng tất cả sự thù hận có thật. Sự thù hận đó tới từ đâu? Nếu người đàn ông đạp vào đầu vào mặt Mỹ Uyên biết chị là người đầu tiên đã cho đặt trước nhà mình thùng bánh mì miễn phí dành cho những người nghèo đỡ bữa, anh ta có đánh chị như đánh kẻ tử thù? Khi đánh một người phụ nữ với sự tàn bạo như vậy, anh ta đã nghĩ gì? Thù hận trong đầu anh ta bắt nguồn từ cái gì?

Sài Gòn sáng ngày 8 tháng 5 thật sự là một hòn ngọc bị đập nát. Sự đàn áp thô bạo dành cho người biểu tình là điều mà những con người bình thường còn đủ lương tri không bao giờ hiểu nổi, không bao giờ chấp nhận.

Vì sao người dân lại bị đối xử như vậy? Việc bày tỏ ý muốn được sống trong một môi trường trong lành với thực phẩm sạch có gì sai trái? Đó là một cái tội đáng bị trừng phạt thật sao?

BIỂN CHẾT NĂM 2016- BỐ ĐÃ LÀM GÌ?

Tôi yêu những khẩu hiệu rất phong phú mà người biểu tình đã cầm nó trên tay, chúng là những phát biểu cực kỳ sát sườn và hiểu biết. “Biển chết năm 2016- Bố đã làm gì?”. Đó là câu cật vấn mà năm, mười năm nữa, những đứa con hôm nay còn bé bỏng sẽ buộc người cha thờ ơ vô trách nhiệm của chúng phải trả lời. Nếu anh ta không có được giải đáp hợp lý, anh ta sẽ mất những đứa con. Tôi nghĩ đây là một trong những khẩu hiệu hay nhứt trong cuộc biểu tình của người Sài Gòn sáng 8 tháng 5.

“Minh bạch thông tin- Bảo vệ môi trường- Cứu dân miền Trung”. Người dân Sài Gòn đã không vô cảm trước hoạn nạn của ngư dân miền trung, mà thật ra cũng là của chính mình, của tất cả những người Việt Nam có lương tri khác. “Con tôi cần nước Sạch- Không khí Sạch- Thực phẩm Sạch- Chính quyền Sạch”. Đó là lời giải thích cho việc có mặt trong đoàn biểu tình của một trong hàng ngàn hàng triệu những người mẹ yêu con một cách có trách nhiệm…

“Stand up for our survival”. “Biển chết thì con người cũng chết”. “Stop Formosa- Stop killing nature”. “SOS, Our sea has died”. “Việt Nam khủng hoảng môi trường sống”. “Polluters are Criminals”. “Save Our Seas”.. “Vì môi trường trong sạch cho Việt Nam”. “Môi trường là lẽ sống”. “Bảo vệ biển và ngư dân”. “Biển sẽ xanh khi chúng ta sạch”. “Bảo vệ môi trường- Bảo vệ sự sống”…

Ai đã cam tâm đui điếc để tung tin người dân đi biểu tình là do được thuê tiền? Đó là một sự xúc phạm sâu sắc và vô liêm sỉ.

Ai dám nói là người dân không am hiểu điều họ đang làm, không biết vì sao họ phải ra đường để đối đầu với các hiểm nguy đang chờ chực. Họ thông thái hơn rất nhiều những “nhà khoa học” hư danh, những chức danh bằng cấp hợm hĩnh in đầy trên carte visit để tự sướng, những chức vị dài thượt bắt dân nghe đến nhàm tai những khi có các loại lễ lạc dông dài đến vô tận…

Sao có thể thẳng tay đàn áp những công dân ưu tú như vậy? Chính quyền phải tự giáo dục lại nhân viên của mình chớ không phải cứ quen miệng đòi “giáo dục nhân dân” một cách hết sức vô nghĩa và hỗn xược.

Các nhà chính trị hãy cố thực thi tài kinh bang tế thế của mình nhưng hãy để yên nhân dân sống bên nhau không bị lừa dối và đầu độc. Hãy bắt những kẻ hủy diệt môi trường phải trả giá bằng pháp luật, bằng bản án kinh tế để không chỉ một Formosa Vũng Áng mà những Formosa dự bị của tương lai, trước khi hành động phi nhân vì lòng tham, sẽ e ngại sự trừng phạt mà kịp thời ngưng lại.

Hãy để Sài Gòn và những thành phố, làng xã khác khắp cả nước không tái diễn cảnh đánh đập, xúc phạm những trái tim đầy yêu thương người dân dành cho nhau… Hãy trả lại cho Sài Gòn sức mạnh mà Hòn Ngọc Viễn Đông từng có được.

Đó là lòng tin vào điều lành, cái tốt, có được nhờ những giá trị tâm linh sâu sắc, khiến người dân luôn làm việc lành một cách bản năng chớ không phải làm việc ác một cách mù quáng như những gì đang thấy.

Đó là, tinh thần dung nạp rộng mở, để những người có tài năng được sử dụng, phát triển và hưởng thụ thành quả từ tài năng của chính mình, khuyến khích những con người sống cạnh nhau biết thể tất, dung hòa, biết chấp nhận và tôn trọng sự khác biệt của nhau.

Đó là, để người dân được nói đúng tiếng nói của mình, được tôn trọng và tin cậy dù điều họ nghĩ và nói khác với những gì nhà cầm quyền mong muốn. Hãy biết lắng nghe dân, để tạo nên những thay đổi không chỉ tốt cho người dân mà chính là tốt hơn cho cho những người đang có trách nhiệm cầm quyền.

Chỉ như thế thì Hòn Ngọc Viễn Đông mới có hy vọng tái sinh…

H1Mẹ con Hoàng Mỹ uyên trước khi bị đàn áp. Nguồn: FB Ngô Thị Kim Cúc

H1Và sau khi bị đàn áp

H1Một biểu tình viên (áo sơ mi ca rô) trước khi bị đàn áp…

H1Và sau khi bị đàn áp

H1Đào Nguyên Anh đang được những người biểu tình khác giúp rửa mắt sau khi bị xịt hơi cay

H1Một biểu tình viên khác bị đánh chảy máu mắt đang bị bắt trên xe buýt

H1Mấy nhân viên sắc phục to béo đang “ưu ái” với một biểu tình viên ốm nhom

H1Mấy nhân viên an ninh mặc thường phục đang “khiêng” một biểu tình viên

H1Rào chắn và kẽm gai quây kín người biểu tình

H1Những khẩu hiệu rất hay của người dân Sài Gòn sáng 8 tháng 5

H1Rất đông và ôn hòa

H1Tiếng hát vang lên trong cuộc biểu tình

H1Một công dân Sài Gòn xinh đẹp

H1Trẻ và rất kiên quyết

H1Vui vẻ như đi hội

H1Trẻ quá và rất thư sinh

H1Dân Sài Gòn nói theo cách người Sài Gòn

H1Thế hệ những người cha

H1Già sát cánh bên trẻ

H1Rất đông và rất vui

H1Hiến pháp trả lời rằng dân có quyền biểu tình

H1Đối đầu với dàn đồng phục nhưng vẫn rất trật tự

H1Tiến tới phía trước

H1 Một rừng người một rừng tim

H1Sao có thể đánh đập những người chỉ ngồi yên thế này?

H1Đối mặt với những người mặc đồng phục

H1Người dân tiếp trà đá cho người biểu tình

Phản ứng sau bài báo cáo buộc người biểu tình vì môi trường

 Phản ứng sau bài báo cáo buộc người biểu tình vì môi trường

Gia Minh, PGĐ Ban Việt ngữ RFA
2016-05-11

bao-cong-an-bieu-tinh-622.jpg

Ngày 9 tháng 5 báo Công an Thành phố có bài với nội dung cáo buộc những người biểu tình kêu gọi bảo vệ môi trường trước thảm họa cá chết tại miền Trung diễn ra tại nhiều nơi, nhất là ở Hà Nội và Sài Gòn, vào hai chủ nhật 1 và 8 tháng 5 vừa qua.

Screen capture

Những cuộc biểu tình kêu gọi bảo vệ môi trường trước thảm họa cá chết tại miền Trung diễn ra tại nhiều nơi, nhất là ở Hà Nội và Sài Gòn, vào hai chủ nhật 1 và 8 tháng 5 vừa qua.

Hoạt động đó không được truyền thông của chính quyền Việt Nam loan đi rộng rãi trong những ngày xảy ra sự kiện. Sau đó hôm 9 tháng 5 báo Công an Thành phố có bài với nội dung cáo buộc những người biểu tình.

Phản ứng của những người tham gia kêu gọi bảo vệ môi trường thế nào đối với những cáo buộc nêu ra trong bài viết như thế?

Nội dung bài báo

Bài báo tựa đề ‘Thấy gì về những cuộc xuống đường “ôn hòa’ vì cá chết tại miền Trung?” của tác giả Bùi Anh Tấn đăng trên mạng báo Công an Thành phố chỉ một ngày sau khi diễn ra cuộc biểu tình lần thứ hai kêu gọi bảo vệ môi trường biển, minh bạch về nguyên nhân làm cá chết vào ngày chủ nhật 8 tháng 5.

Bài báo thừa nhận sự lúng túng, phối hợp thiếu đồng bộ giữa các cơ quan quản lý đối với hiện tượng cá chết mà tác giả gọi là ‘sự cố đáng tiếc dẫn đến thông tin trái chiều, bị nhiễu và có những phát ngôn chưa chuẩn… làm cho dư luận xôn xao, hiểu sai vấn đề.’

“ Điều 25 của Hiến pháp năm 2013 của Việt Nam có qui định là mọi công dân đều có quyền tự do ngôn luận, tự do truyền thông, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do thành lập hội và tự do biểu tình. Tôi thực hiện quyền hiến định trong Hiến pháp nên tôi không vi phạm pháp luật.
-Huỳnh Thanh Phát”

Tác giả Bùi Anh Tấn nhắc đến truyền thống lâu đời của người Việt là tinh thần tương thân tương ái trong trường hợp như với những người dân miền Trung chịu nỗi đau cơ cực; tuy nhiên theo tác giả thì những cuộc “xuống đường ôn hòa” trong hai ngày 1 và 8/5/2016 gây mất an ninh trật tự tại những thành phố lớn.

Cơ quan chức năng gây mất trật tự chứ không phải người biểu tình

Đối với cáo buộc người đi biểu tình gây mất trật tự, bạn trẻ Huỳnh Thanh Phát ở Sài Gòn phản bác cho rằng chính lực lượng chức năng được chính quyền điều động đến mới tạo ra cảnh hỗn loạn khi phát loa lớn, ngăn chặn và hành hung những người tham gia biểu tình. Bạn Huỳnh Thanh Phát nói:

“Tôi muốn nói trước tiên theo tôi biết điều 25 của Hiến pháp năm 2013 của Việt Nam có qui định là mọi công dân đều có quyền tự do ngôn luận, tự do truyền thông, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do thành lập hội và tự do biểu tình. Tôi thực hiện quyền hiến định trong Hiến pháp nên tôi không vi phạm pháp luật.

Thứ đến việc họ để xảy ra bạo động là thuộc phía giữ gìn an ninh trật tự chứ không phải phía người biểu tình. Thực sự mà nói những ngày biểu tình vào ngày 1 và 8: vào ngày 1 tôi tham gia nên quan sát thấy được tận mắt; ngày 8 tôi chạy vòng ngoài quan sát rất rõ là những người biểu tình không hề có hành động gọi là quá khích. Chỉ có lực lượng Thanh niên Xung Phong – một lực lượng công ích không liên quan đến pháp luật, không có thể chế tài pháp luật mà vẫn trấn áp người dân và trấn áp người biểu tình thì tôi thấy người vi phạm là Thanh niên Xung Phong và Trật tự Đô thị.”

Kích động?

Ngoài cáo buộc người đi biểu tình gây mất an ninh, trật tự, bài báo của tác giả Bùi Anh Tấn trên mạng báo Công an Thành phố còn cho rằng ‘một số thế lực vốn không thích Việt Nam ổn định, đoàn kết’ nhân sự kiện cá chết hằng loạt dọc theo các tỉnh miền Trung tung những thông tin kích động trên các trang mạng xã hội để lôi kéo người dân xuống đường.

Nhà hoạt động Nguyễn Chí Tuyến từ Hà Nội có ý kiến về điều này như sau:

000_A468Z-622.jpg

Người dân Hà Nội biểu tình chống tập đoàn Đài Loan Formosa ở trung tâm thành phố Hà Nội vào ngày 01 tháng 5 năm 2016.

“Quan điểm của báo Công an Thành phố Hồ Chí Minh nói rằng những người dân tham gia xuống đường đó là bị kích động thì riêng cá nhân tôi không ai có thể kích động được. Từ lương tâm, từ trái tim của một con người, từ lương tâm của một người cha suy nghĩ về những đứa con của mình sống trong một môi trường như thế thì chúng không có tương lai. Tôi với tư cách, trách nhiệm của một người cha không thể để gánh nặng đó lên vai những đứa con của tôi được.

Nếu như người ta nói rằng có một sự kích động nào đó thì đối với cá nhân tôi cũng như rất nhiều anh em, bà con khác, người ta nghĩ rằng chính lời nói của các quan chức cộng sản, chính thái độ của chính quyền cộng sản Việt Nam hiện nay đã kích động người dân phải xuống đường. Chính những câu nói của các quan chức cộng sản từ ông thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cho đến ông bộ trưởng Bộ Tài nguyên- Môi trường, ông thứ trưởng Bộ Tài nguyên- Môi trường và những quan chức liên quan khác. Chính những điều đó, chính những câu nói vớ vẫn của họ đã kích động chúng tôi phải xuống đường để cất lên tiếng nói của mình để thực hiện những quyền chính đáng của mình.”

Bạn trẻ Huỳnh Thanh Phát cũng không đồng ý với cáo buộc ‘kích động’ mà tác giả Bùi Anh Tân đưa ra trong bài viết:

“Thứ nhất họ phải xác định được việc kích động là sao và việc kích động đó từ đâu xuất phát. Việc cá chết và Formosa là sự thật có trên báo, người dân đọc được. Vậy có phải báo đảng, báo nhà nước kích động người dân hay không?! Họ phải xác định điều đó trước tiên.

Còn họ nói muốn gây bạo loạn, phá vỡ khối đoàn kết thì phải nói chính bản thân người dân đang muốn chính quyền thực hiện mong muốn của người dân mà chính quyền lại không thực hiện điều đó. Vậy ai là người phá vỡ sự đoàn kết?”

Tiếp tục biểu tỏ ý kiến

Đoạn kết bài viết của tác giả Bùi Anh Tấn nêu ra nghi vấn liệu xuống đường có giúp cho tình hình cá chết tại miền Trung sáng sủa hơn lên hay chỉ làm cho tình hình thêm rối ren. Rồi tác giả nhắc đến những bài học Cách mạng màu, Cách mạng Cam, Mùa Xuân Ả Rập… để kêu gọi mọi người bình tĩnh.

“ Họ nói chờ, bình tĩnh chờ! Vậy bình tĩnh thế nào? Chúng tôi làm việc trong đồn với các viên an ninh, tôi nói hãy trả lời cho chúng tôi câu hỏi ‘khi nào- 1 tuần, 1 tháng, 1 năm hay 1 trăm năm nữa, mới có câu trả lời?
-Nguyễn Chí Tuyến”

Nhà hoạt động Nguyễn Chí Tuyến có ký kiến về kêu gọi như thế:

“Họ nói chờ, bình tĩnh chờ! Vậy bình tĩnh thế nào? Chúng tôi làm việc trong đồn với các viên an ninh, tôi nói hãy trả lời cho chúng tôi câu hỏi ‘khi nào- 1 tuần, 1 tháng, 1 năm hay 1 trăm năm nữa, mới có câu trả lời?’ Tại sao các anh bảo chúng tôi bình tĩnh ngồi im. Ngồi im để ăn loại muối, ăn loại nước mắm sản xuất từ những con cá chết. Mà cá chết ở đây không chỉ đơn giản bị ô nhiễm ( thường) mà ô nhiễm những kim loại nặng. Mà kim loại nặng sẽ gây ra ung thư mà ung thư không phải chỉ một đời. Nó truyền đến các đời, vậy cả nòi giống này cứ lặng im, cấm mồm- cấm khẩu đợi chết từ từ? Tôi hỏi câu hỏi đó và họ không trả lời được.”

Bạn trẻ Huỳnh Thanh Thát cho biết sau lần tham gia biểu tình hôm 1 tháng 5 bị an ninh theo sát, bị đánh đưa về đồn công an làm việc và mới vào ngày 10 tháng 5 khi hẹn uống cà phê với nhà hoạt động Nguyễn Nữ Phương Dung, bạn cũng bị bắt về phường làm việc với lý do không mang theo chứng minh thư.

Dù sức khỏe không được tốt, nhưng bạn trẻ Huỳnh Thanh Phát khẳng định sẽ tiếp tục tham gia biểu tình để nói lên tiếng nói của bản thân trước thảm họa môi trường ở Việt Nam:

“Thực sự lý do đơn giản tôi muốn tự do; mà muốn có tự do phải vượt qua nỗi sợ.”

Nhà hoạt động Nguyễn Chí Tuyến thì cho rằng việc bản thân anh có tiếp tục biểu tình hay không là tùy thuộc vào thái độ của chính quyền hiện nay. Theo đó Nhà nước phải tìm ra nguyên nhân dẫn đến thảm họa sinh vật biển chết hằng loạt vừa qua một cách khoa học và trung thực.

Ông này cho biết tiếp khi nào nguyện vọng đó của những người dân như ông chưa được đáp ứng thì ông vẫn phải bằng cách này hay cách khác bày tỏ chính kiến của bản thân.

“Nhân tai” và thiên tai đe dọa kinh tế Việt Nam

 “Nhân tai” và thiên tai đe dọa kinh tế Việt Nam

Nam Nguyên, phóng viên RFA

000_8M53P-622

Một con kênh khô cạn ở huyện Long Phú, tỉnh Sóc Trăng hôm 8/3/2016.

AFP

00:17/05:39

Thảm họa môi trường thiệt hại kinh tế biển, cùng với hạn hán xâm nhập mặn đồng bằng sông Cửu Long và khô hạn lịch sử ở Tây nguyên tạo áp lực lớn cho nền kinh tế Việt Nam.

Khó khăn chồng chất

Trong bối cảnh thiên tai hạn hán và thảm họa cá chết hàng loạt do con người gây ra, nền kinh tế Việt Nam đang trong tình trạng đầy bất trắc. Phó Giáo sư Ngô Trí Long, chuyên gia kinh tế từ Hà Nội phân tích:

Năm 2016 những thách thức khó khăn của nền kinh tế Việt Nam rất là lớn, rất là nhiều.
-Ngô Trí Long

“Năm 2016 những thách thức khó khăn của nền kinh tế Việt Nam rất là lớn, rất là nhiều. Cộng thêm vào đó tình trạng xâm nhập mặn và hạn hán rất lớn, đặc biệt môi trường sinh thái ven biển cũng như một số khúc sông, do sự kiểm soát hoạt động  một số tập đoàn trong ngoài nước chưa sát sao đúng mức dẫn đến ô nhiễm môi trường cá chết hàng loạt. Tình trạng này gây tác động rất lớn. Chắc chắn những điều này tác động rất lớn đến sự phát triển của nền kinh tế Việt Nam, vốn khó khăn đã chồng chất rồi, ví dụ như nợ công xu hướng tăng cao, bội chi ngân sách luôn luôn thâm thủng lớn, hay là phân hóa giàu nghèo rất là rõ, nay thêm những tác nhân này nữa thì chắc chắn năm 2016 thách thức đặt ra đối với nền kinh tế Việt Nam quả thật là rất khó.”

Riêng về mặt thiên tai hạn hán xâm nhập mặn, tính đến hết tháng 4/2016 tổng thiệt hại ở Đồng bằng sông Cửu Long, Tây nguyên và Nam Trung bộ đã lên tới hơn 9 ngàn tỷ đồng. Thống kê cập nhật của Ban Chỉ đạo Trung ương về Phóng chống thiên tai cho biết như vừa nêu, ngoài thiệt hại về sản xuất nông nghiệp, thủy sản nuôi, có khoảng nửa triệu người khốn khổ vì thiếu nước sinh hoạt.

Hạn hán xâm nhập mặn ở đồng bằng sông Cửu Long được chú ý đặc biệt vì nó là vựa lúa xuất khẩu của Việt Nam, lồng trong bối cảnh dòng nước Cửu Long cạn kiệt vì ảnh hưởng sự tận dụng nguồn nước của các quốc gia thượng nguồn sông Mekong.

000_9U46E.jpg

Một người dân cho thấy cá biển chết ông thu thập trên một bãi biển huyện Phú Lộc, trung tâm tỉnh Thừa Thiên Huế vào ngày 21 tháng 4 năm 2016. AFP PHOTO.

Bên cạnh đó vùng cà phê và tiêu xuất khẩu nhiều tỷ đô la mỗi năm ở Tây nguyên cũng chịu trận hạn hán chưa từng thấy. Một cư dân Buôn Ma Thuột, ông Nguyễn Vịnh nhà tư vấn cho nông dân trồng cà phê và tiêu nhận định:

“Trận hạn hán này có lẽ là khốc liệt nhất ở Tây nguyên trong vòng 30 năm trở lại đây… Thiệt hại lớn nhất về cà phê không chỉ là 30% như Vicofa nói mà cá nhân tôi đánh giá là thiệt hại có thể lên đến 50%. Đơn giản là có một số vườn cà phê vẫn còn cành vẫn còn nhánh, nhưng nhiều nhà quan sát không biết rằng những bông cà phê mới vừa đậu ở trên đó đã bị thui cháy hết, cho nên chỉ còn cành lá mà không có quả nữa.”

Một cảnh báo khác cho Tây Nguyên

Theo ông Nguyễn Vịnh,  tỷ lệ hư hỏng vì hạn hán ở các vườn tiêu có thể chưa tới 20% vì bà con có nhiều nỗ lực giảm thiệt hại. Tuy vậy nhà tư vấn của nông dân lại đưa ra một cảnh báo khác cho Tây Nguyên:

“Có sự đáng lo hiện nay là biến đổi khí hậu, giao mùa giữa mưa và nắng sắp xảy ra, nó tạo ra những đợt gió lốc, gió xoáy mang tính chất cục bộ mà Tây nguyên ít khi gặp. Vừa rồi trên phương tiện thông tin đại chúng đưa tin là riêng ở một huyện ở Bình Phước đã làm gãy đổ hơn 15.000 gốc tiêu của bà con. Không chỉ Bình Phước có nhiều tỉnh rải rác ở Tây Nguyên cũng bị như vậy. Cho nên đợt hạn hán này thiệt hại đối người nông dân trồng tiêu và cà phê ở Tây nguyên là chưa thể lường được.”

Có sự đáng lo hiện nay là biến đổi khí hậu, giao mùa giữa mưa và nắng sắp xảy ra, nó tạo ra những đợt gió lốc, gió xoáy mang tính chất cục bộ mà Tây nguyên ít khi gặp.
-Nguyễn Vịnh

Hạn hán xâm nhập mặn ở Tây nguyên và Nam bộ chiếm lĩnh thông tin báo chí một thời gian dài, tiếp ngay sau đó từ đầu tháng 4 trở về sau, tình trạng cá chết hàng hoạt từ Hà Tĩnh xuống Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa thiên Huế trở thành thảm họa môi trường của Việt Nam.

Đáp câu hỏi về ảnh hưởng dây chuyền của thảm họa cá chết hàng loạt ở 4 tỉnh ven biển miền Trung,  Phó Giáo sư Ngô Trí Long nhận định:

“Tính toán một cách cụ thể đòi hỏi có sự khảo sát điều tra một cách cụ thể thì mới xác định số lượng. Nhưng nếu sự kiện này không được xử lý giải quyết một cách dứt điểm trong thời gian trước mắt, thì tôi nghĩ hậu quả sẽ kéo dài rất lâu. Không những tác động sản xuất mà ảnh hưởng tới đầu tư, tới du lịch, ảnh hưởng toàn diện nền kinh tế. Một trong những điều hết sức quan trọng là hậu quả xử lý vấn đề này sẽ tốn chi phí gấp nhiều lần, so với hiệu quả mà đã thu được cho việc đầu tư vào lĩnh vực hoạt động này.”

Nếu như hạn hán xâm nhập mặn sẽ tức thời ảnh hưởng kim ngạch xuất khẩu nông nghiệp Việt Nam như gạo, cà phê, tiêu, thì thảm họa môi trường cá chết hàng loạt lại là rất lâu dài.

Một khi hệ sinh thái ven biển bị hủy hoại, theo lời Phó giáo sư Nguyễn Tác An, Phó chủ tịch Hội Khoa học Kỹ thuật biển Việt Nam phát biểu trên báo Dân Trí ngày 10/5/2016, sẽ mất 60-70 năm chưa chắc đã phục hồi được.

Người biểu tình có buộc phải khai báo?

Người biểu tình có buộc phải khai báo?

Các cuộc biểu tình xảy ra tại một số địa điểm

Trên mạng Facebook tràn ngập thông tin hình ảnh về cuộc biểu tình vì cá biển chết. Nhiều người bị bắt giữ vì biểu tình cho biết đã bị nhân viên an ninh lấy lời khai hỏi vặn vẹo này nọ mà không muốn trả lời.

Điển hình như trên trang Dũng Mai của một nhà hoạt động dân oan. Anh Dũng tường thuật về buổi làm việc với nhân viên an ninh tại công an quận Long Biên nơi anh bị bắt về đây vào sáng ngày Chủ nhật 8/5 hôm diễn ra biểu tình tại Hà Nội.

Anh Dũng cho biết từng người bị bắt được tách ra để lấy cung, và anh bị hỏi anh rất nhiều câu hỏi, xin trích dẫn lại một đoạn đối đáp như sau:

– Anh cho biết sáng nay anh làm những gì?

– Xin đi thẳng vấn đề liên quan, tôi không có trách nhiệm khai báo những sinh hoạt cá nhân.

– Anh đến Bờ Hồ bằng phương tiện gì?

– Đến đó bằng phương tiện gì không liên quan đến việc tôi có mặt ở đây.

– Thôi được, anh biết sáng nay có tụ tập đông người biểu tình bằng kênh nào? Trên mạng? Qua bạn bè?

– Tôi không biết.

– Không biết sao anh có mặt?

– Ô, Bờ Hồ là nơi cấm đi dạo sao?

– Anh đi cùng ai?

– Một mình.

– Tôi có bằng chứng anh đi cùng người khác?

– Bằng chứng của anh, hoặc sự chứng minh gì đó là việc của anh. Tôi đến đó một mình vậy thôi.

– Khi anh đến có những ai?

– Rất nhiều.

– Anh thấy những người ở đó cầm khẩu hiệu gì?

– Thấy rõ lắm: CÁ CẦN NƯỚC SẠCH, DÂN CẦN MINH BẠCH, TÔI YÊU CÁ TÔM, ĐẦU ĐỌC BIỂN LÀ TỘI ÁC…

– Anh quen những ai trong số đó?

– Không quen ai cả.

– Anh có biết tụ tập đông người biểu tình là trái pháp luật?

– Hội họp, Biểu tình là quyền của công dân được Hiến định…

Trường hợp của anh Dũng chắc cũng xảy ra với nhiều người khác. Hẳn nhiều người hoang mang lo lắng không biết trách nhiệm nghĩa vụ khai báo của mình như thế nào, nếu không khai báo có bị xử lý gì không?

Là một luật sư, tôi tư vấn cho mọi người như sau: Từ ngày 1/7 tới đây Bộ luật tố tụng hình sự năm 2015 có hiệu lực quy định người bị tạm giữ, người bị bắt, bị can đều có quyền: Trình bày lời khai, trình bày ý kiến, không buộc phải đưa ra lời khai chống lại chính mình hoặc buộc phải nhận mình có tội.

Như vậy trước những câu hỏi vì sao anh có mặt ở đó, anh nghe ai xúi đến đó, đến đó với ai, nhằm mục đích gì, anh công tác ở đâu, anh có biết người này người kia không?.v.v.. theo luật thì người dân không buộc phải đưa ra lời khai chống lại chính mình hoặc không buộc phải nhận mình có tội.

Nhiều người bị quấy rối

Trên trang khác của một nhà hoạt động xã hội là Tiến sĩ Nguyễn Quang A, ông viết một status nói về ‘6 giờ rưỡi bị lấy lời khai’ trong đó tường thuật sự việc lúc 8:00 sáng ngày 10/5/2016 khi đang đợi xe bus 31 ở bến xe Long Biên để lên Sheraton thì bị ba người tống lên xe chở về Công an Phường Gia Thụy.

Sau đó nhân viên an ninh hỏi tiến sĩ Nguyễn Quang A nhiều nội dung như chất vấn về địa chỉ email và tài khoản facebook.

Rõ ràng là tiến sĩ Nguyễn Quang A đã phải trả lời những câu hỏi mà mình không muốn. Là một người có kiến thức hiểu biết rộng song ông A hẳn cũng đã bị vất vả mệt nhọc vì phải trả lời các câu hỏi.

Nếu biết thực hiện quyền im lặng và quyền trình bày lời khai ông A đã đỡ vất vả hơn.

Ngay đến luật sư là người nắm luật cũng bối rối khi gặp phải vấn đề khai báo. Vài tháng trước luật sư Võ An Đôn bị nhân viên an ninh lấy lời khai về những nội dung thông tin đăng tải trên facebook cá nhân, họ hỏi face đó có phải của anh Đôn không và luật sư Đôn đã phải nói dối.

Sự việc sau đó gây ồn ào khi luật sư Đôn đăng tải nội dung sự việc và lời thú nhận nói dối trên facebook của mình. Lúc đó nhiều người cũng băn khoăn liệu đặt mình ở vào địa vị của luật sư Đôn thì sẽ thế nào?

Hiện tại Bộ luật tố tụng hình sự năm 2003 vẫn đang có hiệu lực, và bộ luật này cũng đã có quy định rằng người bị tạm giữ, bị can được quyền trình bày lời khai, tức là khai báo là QUYỀN.

Vì luật quy định khai báo là quyền cho nên khi bị hỏi người dân không có nghĩa vụ phải thực hiện.

Rà soát các quy định pháp luật hiện tại tôi không thấy bất cứ một quy định chế tài nào đối với những người bị bắt không chịu khai báo.

Phóng viên VTV xin lỗi về phóng sự

Phóng viên VTV xin lỗi về phóng sự

 

 VTV3 Image caption Phóng sự trên chương trình Cà phê Sáng bị nói đã dàn dựng cảnh dùng chổi quét rau

Nhóm phóng viên chương trình Cà phê Sáng của VTV xin lỗi vì đã dàn dựng phóng sự nông dân ‘dùng chổi quét rau’ giả sâu.

Trên kênh YouTube có clip ba phóng viên VTV xin lỗi người dân ở một địa phương Thanh Hóa.

Trong chương trình phát hôm 4/5 trên kênh VTV3, nhóm phóng viên đã có bài nói về tình trạng người trồng rau sử dụng chổi tre, mà những người làm phim gọi là ‘chiếc chổi ma thuật’, quét lên bề mặt rau non để tạo các đường rách và vết xước giống như rau bị sâu ăn.

Một người tiêu dùng được phỏng vấn trong phóng sự nói nay người ta có xu hướng mua rau bị sâu ăn thay vì rau lành lặn vì cho rằng rau có sâu là rau không bị phun thuốc.

Theo nội dung phóng sự, đây là “cách để đáp ứng nhu cầu của thị trường” của một số nông dân, do thị trường muốn có thực phẩm sạch cũng như chia sẻ thiếu khoa học về những kinh nghiệm làm vườn.

Tuy nhiên, sau khi chương trình được phát sóng, phóng sự trên đã gặp phản ứng gay gắt từ nông dân xã Vĩnh Thành, huyện Vĩnh Lộc, Thanh Hóa, là nơi mà các đoạn phim dùng chổi quét rau đã được quay.

Các nông dân cáo buộc nhóm làm phóng sự đã dàn dựng cảnh không có thật, thậm chí thuê người đóng vai trong đoạn phim.

Được biết sau đó, việc tiêu thụ rau an toàn của nông dân xã Vĩnh Thành đã gặp nhiều khó khăn.

Ba phóng viên thực hiện chương trình Cà phê Sáng đã về xã này vào hôm 10/5, tại hội nghị tiếp xúc cử tri trước bầu cử HĐND địa phương, để xin lỗi nhưng lời xin lỗi này không được chấp nhận.

Người dân địa phương muốn VTV thực hiện phóng sự khác phản ánh trung thực việc trồng rau của người dân và đính chính thông tin đã phát đi hôm trước.

Lãnh đạo VTV chưa có phát biểu chính thức về việc này.

Bài thơ Đất nước mình ngộ quá: Tiếng gọi của hồn thiêng sông núi, của lương tri

Bài thơ Đất nước mình ngộ quá: Tiếng gọi của hồn thiêng sông núi, của lương tri

Ngày trước thần phục TQ để được Bắc Kinh viện trợ, giúp CSVN thực hiện hai cuộc chiến tranh chống Pháp và Mỹ để tăng cường phe xã hội chủ nghĩa. Còn ngày nay CSVN thần phục TQ, Bắc Kinh sẽ thu lại cả vốn lẫn lời, và tiến tới mục tiêu cuối cùng: thu hồi đất An Nam trở về Đại Hán. Biển Đông thì CSVN đã thừa nhận thuộc chủ quyền của TQ. Giờ đây đất nước chỉ còn một dãy đất khô cằn, kéo dài từ Móng Cái đến mũi Cà Mau, hợp tác toàn diện và lâu dài với TQ theo phương châm 16 chữ và tinh thần “bốn tốt”. VN tên vẫn còn nhưng chủ quyền đã mất. Do lãnh đạo cuồng tín, lưu manh khiến vận mạng dân tộc ngày nay tùy thuộc vào TQ.

____

Lê Quế Lâm

11-5-2016

Bài thơ 20 câu, vỏn vẹn 176 chữ  mộc mạc, chân thành của cô giáo Trần Thị Lam đã gây xúc động mạnh đối với những người luôn ưu tư đến tiền đồ dân tộc.  Đầu tiên cô giáo đặt câu hỏi với người anh, có thể là người yêu hay giới thanh niên mà cô đặt lòng tin tưởng, cũng có thể là những cán bộ cộng sản… về sự ngộ ngĩnh tức cười của một dân tộc 4000 tuổi mà còn như một đứa bé sơ sinh. Vì non nớt, vô cảm nên có những việc làm kỳ lạ, khác thường. Từ cảm nghĩ vui, lạ của dân tộc, cô giáo bày tỏ nỗi đau buồn về thảm trạng đất nước hiện nay và niềm cảm thương về tương lai đen tối của giới trẻ hậu sinh, trong số đó có các học trò thân yêu của cô…

Nhưng cái sâu sắc nhất của bài thơ đối với người đọc, đặc biệt là giới Nam nhi là bốn câu cuối cùng:

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh.

Anh không biết em làm sao biết được.

Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước.

Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu  

Mười sáu câu đầu, cô giáo Lam đặt câu hỏi với người anh về những cảm nghĩ “ngộ, lạ, buồn thương” đối với dân tộc, đất nước, đồng bào …R ồi cô em gái kết luận “Anh không biết thì sao em biết được”. Câu nói vừa thân thương vừa trách móc vừa đau lòng. Em không biết là  nhi nữ thường tình. Còn anh và các anh, chúng em luôn tin tưởng là những anh hùng hào kiệt. Cụ Nguyễn Công Trứ đã đề cao cái Chí của người trai: “Quyết ra tay lèo lái trận cuồng phong. Chí những toan xẻ núi lấp sông. Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ…”…Nhưng ngày nay, các anh là hậu duệ của cụ, là rường cột của nước nhà, các anh lại thụ động, vô cảm không biết gì về thảm họa của dân tộc thì đất nước này còn trông cậy vào ai?

Với 43 tuổi đời, cô Trần Thị Lam đứng trên bục giảng ít nhất cũng hơn 20 năm. Thời gian đó tương đương một thế hệ, có lẽ cô cũng thường tâm sự với đám học trò thân yêu về thảm họa của đất nước: “Các em là tương lai của dân tộc, các em không biết thì làm sao một cô giáo môn văn như cô biết được. Chỉ còn trời xanh, người sau, người trước, may ra mới giải quyết được vấn nạn của đất nước”.

Cá nhân người viết cũng là nhà giáo, ra đời trước cô 32 năm, xin mạn phép được góp ý với người đồng nghiệp đi sau nặng lòng với quốc gia dân tộc, về các “Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, ngưòi trước. Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu”.

Gửi người trước, người sau tức hỏi những người đã tạo nên lịch sử và đang gánh chịu hậu quả của lịch sử. Một lịch sử đau thương!!! Đó là những người thắng cuộc đang lãnh đạo đất nước. Thảm họa của đất nước xuất phát từ chủ nghĩa Cộng sản. Nhà báo Lê Phú Khải tự nhận: “Mỗi khi họ Lê Phú nhà tôi giỗ tết, tập hợp đông đủ nội ngoại, dâu rể thì nhìn đâu cũng thấy Đảng viên. Có lẽ, chỉ có mấy cái cột nhà và tôi là không phải Đảng viên mà thôi”. Người duy nhất trong một gia đình “cộng sản nòi” này, nhưng không phải là đảng viên, nên có nhận xét trung thực về cộng sản: “Nghĩ ra một chủ nghĩa bao giờ cũng là các bậc thiên tài. Thực hiện cái chủ nghĩa đó bao giờ cũng là những người cuồng tín và hưởng thành quả của chủ nghĩa đó thì bao giờ cũng là bọn lưu manh”.

Nhận xét trên được trích trong sách hồi ký Lời Ai Điếu (một chế độ) của nhà báo Lê Phú Khải sẽ được xuất bản tại California Hoa Kỳ trong tháng 5 này. Cuối hồi ký, nhà báo viết: “Sáng sớm ngày 14/09/1985 tôi đang ở bến đò Cà mau chờ đi Năm Căn thì nghe tin đổi tiền. Mới tối hôm trước Đài Tiếng nói Việt Nam – cơ quan tôi làm việc, còn nói ‘không có chuyện đổi tiền, đồng bào đừng nghe kẻ xấu tung tin đổi tiền’, vậy mà sang hôm sau 14/09/1985 chính cái đài ấy lại hô hào nhân dân đến các trạm đổi tiền để đổi tiển. Một bà già lớn tuổi ngồi cùng ghe đã chỉ tay lên cái loa đang loan tin đổi tiền ở trên bờ chửi, “cái đài này nó nói dóc còn hơn con điếm”. Ông Lê Phú Khải chấm dứt cuốn sách bằng câu: “Tôi đã phải sống với ‘con điếm’ ấy cả đời người”. Năm nay ông LPK đã 72 tuổi.

Trong hồi ký Lời Ai Điếu, tác giả có đề cập đến bà Nguyễn Thị Bình, một thời lãnh đạo tổ chức bù nhìn của Hà Nội là MTGPMN. Sau 1975 có thời làm Phó chủ tịch nước. Một hôm bà Bình “triệu tập” một nhóm trí thức hơn 10 người, đặt câu hỏi, chúng ta sai từ bao giờ? Mọi người đều nói, sai từ năm 1951, khi đại hội lần thứ hai của Đảng lấy chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam cho mọi đường lối chính sách của mình. Riêng Lê Phú Khải nói: “Sai từ đại hội Tour” (1920) Bà Bình không đồng ý. Vậy mà sáng ngày hôm sau bà nói: “chị đã suy nghĩ suốt đêm qua. Khải nói đúng đấy”.

Ngoài bản chất của chế độ “nói dóc còn hơn con điếm”, nhà báo Lê Phú Khải còn nói đến sự cuồng tín của những người thực hiện chủ nghĩa cộng sản và sự lưu manh của bọn thừa kế lãnh đạo đất nước. Người viết vốn là nhà giáo, chỉ phục vụ 3 năm rồi gia nhập quân ngũ, được giao phó công việc nghiên cứu cuộc chiến Việt Nam. Người viết ghi nhận thảm họa của đất nước vì sự cuồng tín và lưu manh của giới lãnh đạo bắt đầu từ khi người thanh niên trẻ Nguyễn Tất Thành ít học nhưng nhiều tham vọng, xuất ngoại để tìm đường cứu nước.

Trong đại hội Tour năm 1920 ở Pháp, Nguyễn Tất Thành tán thành Đệ Tam Quốc tế và có dịp nghiên cứu bản Luận cương của Lenin về vấn đề dân tộc và thuộc địa. Đọc xong tác phẩm này ông mừng rỡ thét lên “Đây là cái cần thiết cho ta! Đây là con đường của ta”. Ông gia nhập Quốc tế 3 vì tổ chức này coi phong trào cách mạng giải phóng dân tộc là một bộ phận khăng khít của cách mạng vô sản thế giới mà giai cấp vô sản quốc tế có nhiệm vụ phải giúp đỡ và ủng hộ để đánh đổ chủ nghĩa đế quốc. Từ đó lãnh tụ cách mạng VN cố áp đặt lòng yêu nước của nhân dân gắn liền với chủ nghĩa cộng sản của ông. Còn các tên trùm đỏ khát máu Lenin, Stalin đã chiêu dụ được một đệ tử nhiệt tình để bành trướng thế giới cộng sản. bằng chiến tranh huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt, hận thù trong lòng dân tộc Việt.

Sau Thế chiến II, các cường quốc thắng trận đã có kế hoạch giải trừ chế độ thực dân bằng con đường thương thảo hòa bình. Anh Quốc trở lại Ấn Độ, Miến Điện. Hà Lan trở lại Nam Dương. Pháp trở lại Đông Dương ký với Hồ Chí Minh Hiệp ước Sơ bộ 6/3/1946, thừa nhận VNDCCH là một nước Cộng hòa tự do trong Liên bang Động Dương thuộc khối Liên Hiệp Pháp. Trong thời gian tối đa 5 năm hai bên sẽ thương thảo để hoàn thiện nền độc lập của VN. Ấn và Miến độc lập cuối năm 1947. Nam Dương độc lập năm 1949. Trong khi đó, ông HCM chỉ thương thảo với Pháp vỏn vẹn chưa đầy 6 tháng thì phát động Toàn quốc kháng chiến (19/12/1946), chủ trương giành độc lập bằng con đường chiến tranh do Lenin và Stalin đề ra từ 25 năm trước, khi Quốc tế 3 ra đời.

Ông HCM không hành xử phương châm khôn khéo của tiền nhân “Gặp thời thế thế thời phải thế”. Vì tham vọng quyền lực, ông phải dựa vào ngoại bang, tôn sùng những tên đồ tể khát máu, những tên này cũng chỉ vì tham vọng muốn thống trị toàn thế giới. Từ đó HCM trở nên cuồng tín, khiến đất nước lâm vào cảnh chiến tranh triền miên.

Chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất có nguy cơ bùng nổ lớn, các cường quốc họp nhau tại Genève năm 1954 để chia cắt ảnh hưởng 3 nước Đông Dương để duy trì hòa bình thế giới. Sau chiến tranh, mối bang giao giữa các cường quốc bước vào giai đoạn hòa hoãn. Đất nước đã độc lập. Trong khi chờ đợi cơ hội thuận tiện để thống nhất đất nước theo tinh thần HĐ Genève 1954, hai miền Nam Bắc sẽ xây dựng lại đất nước sau chiến tranh theo hai mô hình đều được tuyên truyền là toàn hảo. Trong khi MN xây dựng thể chế dân chủ tự do, còn MB xây dựng XHCN để tranh thủ các nước CS ủng hộ họ phát động chiến tranh giải phóng miền Nam. Để o bé, lấy lòng Trung Cộng ủng hộ cuộc chiến mới này, Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã gởi Công hàm năm 1958 thừa nhận bản Tuyên cáo Lãnh hải 12 hải lý của TC, trong đó Bắc Kinh tuyên bố chủ quyền ở Hoàng Sa, Trường Sa và biển Đông.

Năm 1954 các cường quốc đã thỏa thuận ở hội nghị Genève: miền Bắc VN theo khuynh hướng XHCN, miền Nam đứng về phía Thế giới Tự do. Nay ông HCM dựa vào LX phát động chiến tranh giải phóng Miền Nam, lấn chiếm phần đất của Thế giới Tự do, bắt buộc HK phải trực tiếp can thiệp. Họ áp lực ông HCM đến bàn đàm phán để giải quyết chiến tranh VN lần thứ hai bằng con đường thương thảo hòa bình dựa trên cơ sở: công việc miền Nam VN do nhân dân ở đây quyết định, không có sự can thiệp từ bên ngoài. HK đã giúp kết thúc chiến tranh VN và rút lui khỏi Đông Nam Á. HK chủ trương miền Nam VN sẽ theo thể chế trung lập tương tự như Cam Bốt và Lào đã được các cường quốc thỏa thuận trong hội nghị Genève 1954 và 1962.

HK đã thiết lập mối bang giao tốt đẹp với hai cường quốc CS Nga – Hoa và chấm dứt chiến tranh VN trong danh dự cho tất cả các bên tham chiến. Sau 30/4/1975 đất nước đã thống nhất, mở ra một thời kỳ vô cùng thuận lợi để VN hàn gắn vết thương chiến tranh. Ngoài số tiền đóng góp của HK gần 5 tỷ đô la giúp BV xây dựng lại đất nước sau chiến tranh. VN còn đón nhận viện trợ của LX, TQ và nhiều nước khác để phát triển đất nước thời hậu chiến.

Đáng lý ra là phải như thế… Nhưng rất tiếc cơ hội “gặp thời thế” đã đến, TBT Lê Duẩn đã không hành xử “thế thời phải thế”. Thôn tính MN xong, ông thực hiện ngay “giai cấp đấu tranh” triệt hạ thành phần tư sản MN, tù đày hàng trăm ngàn viên chức quân nhân chế độ cũ. Đồng thời tiếp tục nghĩa vụ quốc tế. Hà Nội không nghe lời khuyến cáo của TT Chu Ân Lai chấp nhận để Campuchia được hòa bình trung lập, mà có mưu đồ thôn tính nước này để thành lập Liên bang Đông Dương Cộng sản. Từ đó tạo cuộc chiến ở biên giới Tây Nam giữa CSVN và Khmer Đỏ. Trong khi cuộc xung đột này diễn ra, TBT Lê Duẩn ký Hiệp ước hữu nghị và hợp tác với  LX. Sau đó ông ra lịnh đưa quân sang Nam Vang lật đổ chế độ Pol Pot được TC hậu thuẫn. Đặng Tiểu Bình lên án CSVN là tên tiểu bá quyền khu vực và ra lịnh tấn công VN.

Cuộc chiến Đông Dương lần thứ ba kéo dài 10 năm từ 1979 đến 1989. Cuộc chiến này sắp kết thúc thì các nước XHCN Đông Âu lần lượt tan rã, cuối cùng Liên Xô sụp đổ cuối năm 1991, kết thúc chiến tranh lạnh. Khi hệ thống XHCN tan rã, các nước Đông Âu kể cả một số nước trong Liên bang Sô Viết đều tuyên bố độc lập, xây dựng thể chế dân chủ tự do. Chỉ trừ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam quay về hợp tác với Bắc Kinh. TBT Lê Duẩn đã tuyên bố: “VN đánh Mỹ là đánh cho LX, TQ và các nước xã hội chủ nghĩa anh em”. Nay LX không còn thì còn TQ lãnh đạo XHCN, CSVN phải đứng về phía TQ, tiếp tục chống Mỹ và xây dựng XHCN. Đó là quyết định của TBT Nguyễn Văn Linh và Thủ tướng Đỗ Mười, sau đó trở thành tổng bí thư. Cuồng tín đến thế là cùng! Nhận xét về thỏa ước Thành Đô tháng 9/1990, cựu Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng Cộng hòa XHCN Việt Nam nói rằng: “Một thời kỳ Bắc thuộc rất nguy hiểm đã bắt đầu”

Ngày trước thần phục TQ để được Bắc Kinh viện trợ, giúp CSVN thực hiện hai cuộc chiến tranh chống Pháp và Mỹ để tăng cường phe xã hội chủ nghĩa. Còn ngày nay CSVN thần phục TQ, Bắc Kinh sẽ thu lại cả vốn lẫn lời, và tiến tới mục tiêu cuối cùng: thu hồi đất An Nam trở về Đại Hán. Biển Đông thì CSVN đã thừa nhận thuộc chủ quyền của TQ. Giờ đây đất nước chỉ còn một dãy đất khô cằn, kéo dài từ Móng Cái đến mũi Cà Mau, hợp tác toàn diện và lâu dài với TQ theo phương châm 16 chữ và tinh thần “bốn tốt”. VN tên vẫn còn nhưng chủ quyền đã mất. Do lãnh đạo cuồng tín, lưu manh khiến vận mạng dân tộc ngày nay tùy thuộc vào TQ. Muốn sống van xin TQ mở đập xả nước ở thượng nguồn giúp đồng bằng sông Cửu Long, vựa lúa của cả nước khỏi khô cằn và nhiễm mặn. Muốn VN chết thì thải chất độc, hủy hoại môi trường sinh thái ở vùng duyên hải. Cá chết trước, người chết sau.

Người viết xin mượn câu nói “Dân chủ đến thế là cùng” của TBT Nguyễn Phú Trọng để nói rằng: người trước (những người tiền nhiệm của ông) “cuồng tín đến thế là cùng”. Sách xưa có câu “Cùng tắc biến-Biến tắc thông” đến chỗ cùng quẩn sẽ có biến đổi để vượt qua bế tắc. Còn người sau, dù lưu manh đến đâu, trước thảm trạng của đất nước cũng phải thức tỉnh, “cố gắng làm người tử tế” (lời của nguyên TT Nguyễn Tấn Dũng) hòa mình với dân tộc, sống chết với đất nước.

Nhân vụ Formosa, người ta nghe câu trịch thượng: “Việt Nam cần thép hay cần cá?” Vấn đề trọng đại hơn khi HK chuyển trục về Châu Á, bang giao của VN với TQ sẽ ra sao? Bắc Kinh sẽ hỏi: VN cần nhân quyền hay cần xã hội chủ nghĩa, cần Trung Quốc? Với bản chất cuồng tín và lưu manh, người trước sẽ ngoan ngoản trả lời: cần TQ, cần xã hội chủ nghĩa. Người sau đã thức tỉnh, bình thản trả lời: Chúng tôi cần cuộc sống tự do, “Thà làm quỷ nước nước Nam còn hơn làm vua đất Bắc”.

Câu nói khẳng khái của dũng tướng anh hùng Trần Bình Trọng và bài thơ “Nam quốc sơn hà Nam đế cư” của lão tướng anh hùng dân tộc Lý Thường Kiệt đã giúp đất nước sống còn và sẽ lưu truyền muôn đời với sự trường tồn của dân tộc Việt.

Hỏi người sau, người trước, sự tình đà tỏ rõ. Nay xin hỏi cao xanh. Cao xanh là ai? Đó có phải là Trời? Nếu vấn ý Trời, sẽ có câu trả lời ngắn gọn: “Thuận thiên dã tồn. Nghịch thiên dã vong”. Trời ở cỏi cao xanh xa quá, vậy có ai “Thế thiên hành đạo” hay không? Xin thưa Có. Đó là nơi mà nhân vật cực kỳ cuồng tín đã mượn những ý tưởng cao đẹp để mở đầu bản Tuyên ngôn Độc lập ngày 2 tháng 9 năm 1945.:

“Hỡi đồng bào cả nước, Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”.Lời bất hủ ấy ở trong bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ. Suy rộng ra, câu ấy có ý nghĩa là: tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng, dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do”.

Cũng trong thời điểm lịch sử này “Khi Thế chiến II kết thúc, nước Mỹ có nền công nghiệp không bị tổn hại duy nhất trên thế giới. Sức mạnh quân sự đạt tới đỉnh cao và riêng mình chúng tôi có thứ vũ khí mạnh nhất, bom nguyên tử, cùng khả năng không cần phải bàn cãi là có thể đưa nó tới bất kỳ nước nào trên thế giới. Nếu chúng tôi muốn làm bá chủ thế giới, ai có thể chống lại chúng tôi? Nhưng nước Mỹ đã đi theo một con đường khác – con đường độc nhất vô nhị trong lịch sử nhân loại. Chúng tôi sử dụng sức mạnh và sự phồn vinh của mình để xây dựng lại những nền kinh tế bị chiến tranh tàn phá, bao gồm cả những nước đã từng là kẻ thù của chúng tôi…”

Trên đây là một đoạn trong lá thư của TT Reagan gởi TBT Brezhnev năm 1982. HK can thiệp trực tiếp vào chiến tranh VN năm 1965 cũng để thực hiện các mục tiêu trên. Kết thúc chiến tranh VN, TS Kissinger Cố vấn An ninh Quốc gia của TT Nixon đã vạch ra mối quan hệ Việt Mỹ sẽ trải qua ba giai đoạn: chấm dứt thù địch, bình thường hóa bang giao và hợp tác. Năm 1975 HK đã chấm dứt thù địch. Năm 1995 bình thường hóa bang giao và năm 2015 bước vào giai đoạn hợp tác. Vào thời điểm này, VN đã có chuyển hướng rõ rệt, khi nghe những phát biểu công kích đế quốc Mỹ nặng nề của TT Nguyễn Tấn Dũng ngày 30/4/2015 và những tuyên bố của TBT Nguyễn Phú Trọng tại HK hai tháng sau đó. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử bang giao HK và CSVN, một lãnh tụ tối cao của CSVN đến gặp tổng thống Mỹ, bày tỏ mối quan hệ bền vững lâu dài với HK và sẽ đi đến đối tác chiến lược.

Trong cuộc hội đàm tại phòng Bầu Dục/Tòa Bạch Ốc ngày 7/7/2015, TT Obama nói rằng HK hết sức coi trọng mối quan hệ với VN và đề cao vai trò của VN ở khu vực Châu Á/Thái bình Dương. Đáp lại TBT Nguyễn Phú Trọng khẳng định: coi trọng việc phát triển quan hệ với HK là chủ trương nhất quán lâu dài của VN. Sau cuộc hội đàm, hai bên đã ra “Tuyên bố tầm nhìn chung” khẳng định sẽ tiếp tục theo đuổi mối quan hệ “sâu sắc, lâu bền và thực chất” dựa trên cơ sở “tôn trọng độc lập, chủ quyền, thể chế chính trị và không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau”. Về thương mại, hai nước cam kết sẽ cùng các bên đàm phán khác nhanh chóng hoàn tất hiệp định đối tác xuyên Thái Bình Dương TPP. Đặc biệt, VN cam kết “thực hiện bất kỳ cải cách nào cần thiết” để đạt tiêu chụẩn cao của hiệp định TPP, trong đó có cam kết về các quyền của người lao độngHai nhà lãnh đạo nhấn mạnh tầm quan trọng của TPP đối với sự phát triển của khu vực, góp phần tăng trưởng và ổn định toàn cầu. Từ đó tạo xung lực mới, quan trọng cho việc thúc đẩy hợp tác giữa HK với khu vực Á châu/Thái Bình Dương. Về quan hệ HK/ASEAN, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cho biết VN ủng hộ việc nâng cấp quan hệ HK-ASEAN lên đối tác chiến lược.

Trong bản tuyên bố Tầm nhìn chung, HK và VN đều cho rằng những hành động của TQ nhằm xác quyết chủ quyền của họ trên biển Đông, đặc biệt là các công trình xây đảo nhân tạo ở Trường Sa “đã gia tăng căng thẳng, xói mòn lòng tin, và đe dọa phá hoại hòa bình, an ninh và ổn định”. Hai nước công nhận “sự cấp bách” của việc duy trì các quyền tự do hàng hải và hàng không bên trên vùng biển được quốc tế công nhận, yêu cầu mọi hành động trên biển Đông phải được tiến hành “tuân thủ luật pháp quốc tế”. Cả hai nước ủng hộ giải quyết hòa bình các tranh chấp phù hợp với luật quốc tế, như Công ước LHQ về Luật Biển 1982 (UNCLOS) và công nhận tầm quan trọng của việc thực thi đầy đủ Tuyên bố về Ứng xử của các bên ở biển Đông DOC cũng như các nổ lực hoàn tất Bộ Quy tắc ứng xử của các bên ở biển Đông COC.

Sau cuộc hội đàm với TT Obama, TBT Nguyễn Phú Trọng đã dự tiệc do Phó TT Biden khoản đãi tại Bộ Ngoại giao. Ông Biden đã đọc hai câu trong truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du: “Trời còn để có hôm nay. Tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời”để bày tỏ niềm hy vọng vào tương lai tươi sáng của mối quan hệ song phương Việt Mỹ sau một giai đoạn lịch sử khó khan.

Giới phân tích chính trị nhận xét Hiệp ước TPP ví như HĐ Paris 1973 sẽ giúp HK thực hiện các cam kết khi kết thúc cuộc chiến VN như Điều 1: “Hoa Kỳ và các nước khác tôn trọng độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của nước Việt Nam”. Và điều khoản áp chót 22: “Thiết lập quan hệ mới, bình đẳng…sẽ bảo đảm hòa bình vững chắc ở VN và góp phần giữ gìn hòa bình lâu dài ở Đông Dương và Đông Nam Á”. Sự chào đón nồng nhiệt của đông đảo đồng bào khi TT Obama viếng thăm VN vào cuối tháng Năm này sẽ góp phần đắc lực đưa mối quan hệ đối tác giữa VN và HK lên tầm chiến lược, bảo vệ hòa bình và toàn vẹn lãnh thổ của đất nước.

Cuối cùng người viết xin có đôi lời với cô giáo Trần Thị Lam. Sau khi thay cô tìm hiểu, hỏi trời xanh, người sau, người trước, “Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh”. Anh xin trả lời: “Đất mình sẽ tiến tới bờ bến vinh quang. Không còn bị đè nén áp bức, dân tộc mình sẽ không còn bú mớm nữa, mà thay da đổi thịt, chỉ trong khoảnh khắc, vươn vai thành thiên thần đi phá giặc như Phù Đổng trong truyền thuyết của dân tộc”

Bài thơ của cô là lời tiếng gọi của hồn thiêng sông núi, tiếng gọi của lương tri sẽ có tác động mạnh làm thay đổi lịch sử dân tộc, đã vang dội khắp bốn phương trời. Nay xin đề nghị cô Lam đổi tựa bài thơ bằng câu chót “Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu”. Sẽ có triệu triệu trái tim, triệu triệu khối óc, triệu triệu người yêu nước như cô sẽ trả lời: Đất nước mình sẽ hồi sinh, độc lập phú cường, dân tộc tự do hạnh phúc. 

Formosa và bản lĩnh của Ban lãnh đạo Cộng sản Việt Nam

Formosa và bản lĩnh của Ban lãnh đạo Cộng sản Việt Nam

Biển, bị đầu độc. Bao nhiêu người, đổ dồn tội cho Formosa. Trường hợp ấy, nếu có, thì vô cùng tồi tệ. Nhưng, hoàn toàn, có thể ngăn chặn và khắc phục được. Cho dù, phải tốn nhiều thời gian và tiền bạc. Sợ nhất, là kịch bản: Đã có, 1 cuộc tấn công toàn diện, bằng Sinh học và Hóa học, nhằm vào Đất nước của chúng ta. Ai tiến hành và với mục đích gì, chẳng quá khó, để nhận ra. Có phải, các ngài, đã lờ mờ nhận ra, 1 cái điều gì đó. Và, các ngài, đã không dám công bố sự thật. Bởi, sợ rằng, sự thật đó, sẽ làm ra 1 cơn địa chấn và hệ quả tất yếu, là 1 cơn sóng thần của lòng dân.

_____

Nguyễn Tiến Dân

12-5-2016

1- Từ những kinh nghiệm của Lịch sử, người Trung hoa, đã tổng kết: 尧舜帅天下以仁,而民从之。桀纣帅天下以暴,而民从之. Nghiêu – Thuấn, soái thiên hạ dĩ Nhân, nhi dân tòng chi. Kiệt – Trụ, soái thiên hạ dĩ bạo, nhi dân tòng chi (sách Đại học). Tạm dịch: Cùng trên mảnh đất Trung hoa, các đời vua Nghiêu – Thuấn, họ dùng Nhân – Nghĩa, để lãnh đạo. Bá tánh, cũng cung kính dùng Nhân – Nghĩa, để đối xử với nhau. Thiên hạ, thái bình – thịnh trị. Đến đời Kiệt – Trụ, chúng dùng bạo lực, để cai trị. Cái ác, ngang nhiên hoành hành. Xã hội, loạn lạc – Dân chúng, lầm than.

Nghiệm vào nước Nam mình, đúng vậy. “Đã hơn bảy chục năm trời/ Làm thân trâu ngựa cho loài khuyển dương”. Đảng CS, tàn ác. Chúng dùng tà thuyết “chuyên chính vô sản”, để cai trị nước mình. Dân mình, nhiễm tính ấy. Người với người, sống với nhau, độc ác. Chẳng khác gì, những con thú, ở giữa 1 cái chuồng súc vật. Cộng sản, “làm thì láo – báo cáo thì hay”. Dân mình, nhiễm tính ấy. Dối trá, như Cuội – phét lác, thành Thần. Bằng giả – tước đểu, đầy. Ngót ba vạn Tiến sĩ, đến con cá chết, sau cả tháng trời, cũng không tìm ra được nguyên nhân.

Hậu quả, nhãn tiền: Nước mình, xác xơ – Dân mình, cùng cực. Cộng sản, đã dùng bạo lực, để cướp đi mọi thứ của Dân tộc mình. Từ của cải, cho đến cái quyền tối thiểu của 1 con người.

2- Trong 1 tác phẩm khác, đức Khổng tử, cũng nhấn mạnh: 为政以德, 譬如北辰. 居其所,而众星共之.Vi chính dĩ đức, thí như Bắc thần, cư kỳ sở nhi chúng tinh củng chi. Tạm dịch: Lấy Đức, để trị lí Quốc gia, sẽ được dân chúng, cảm phục. Giống như, sao Bắc đẩu. Tuy nằm ở chỗ của nó, mà các sao khác, đều hướng cả về.

Xem thế để thấy, người xưa, trọng Nguyên thủ. Họ cho rằng, Nguyên thủ, nắm vận mệnh của Quốc gia và có ảnh hưởng cực lớn đến Xã hội. “Thượng bất chính – hạ tắc loạn”. Vì thế, tự cổ – chí kim, người ta chọn Đế vương kĩ lắm. Lú lẫn, không bao giờ, được chọn làm Vua. Tiều phu thất học, chẳng nơi đâu, lập làm Chúa. Cho dù, mả bố nhà chúng nó, có được táng vô Hàm Rồng, thì cũng vẫn vậy. Dễ hiểu thôi. Một khi, những cái loại đê tiện ấy lên cầm quyền, cả nước “kiếm củi 3 năm”, chắc gì đã đủ, để cho chúng, “thiêu 1 giờ”.

Cùng bất đắc dĩ, người ta vẫn phải thận trọng, “so bó đũa, chọn cột cờ”. Ngay cả cái “bó đũa” ấy, cũng phải được tuyển chọn và dạy dỗ, hết sức kĩ lưỡng.

Bài vỡ lòng của phép trị Nước – an Dân, dành cho họ: 民为贵,社稷次之,君为轻. Dân vi quý, Xã tắc thứ chi, Quân vi khinh (Mạnh Tử). Hiểu nôm na: Trong trường hợp, không có nhiều sự lựa chọn: Phải đặt quyền lợi và ý chí của Nhân dân, lên trên hết. Sau đó, đến sơn hà – xã tắc. Cuối cùng, mới xét đến Vua chúa và thể chế Chính trị.

Sinh ra và lớn lên, trong lòng chế độ CS, Gorbachev hiểu rằng: Chủ nghĩa CS đã lỗi thời. Nó chỉ có bạo lực và dối trá. Làn sóng đỏ, chính là thảm họa, cho cả nước Nga, lẫn cái hành tinh này. Do đó, ông phải đau đớn, mà giải tán cái ung nhọt CS chết tiệt của mình. Trước mắt, để cứu Dân – sau đó, tạo tiền đề, để nước Nga cất cánh. Mất đi độc quyền và đặc lợi, nhưng tiếng thơm của ông, để mãi ngàn đời. Thật là, 1 con người vĩ đại.

Tổng thống Thein Sein của Myanmar, cũng làm như thế. Mọi thể chế Dân chủ, cũng đều làm như thế. Trừ, Việt nam.

Đảng CS Việt nam, biết rất rõ rằng: Chính họ, đã dẫn dắt Dân tộc Việt, đến chỗ nghèo – hèn và lạc hậu. Với tài – sức của mình, họ “vô kế khả thi”, để lèo lái Đất nước, ra khỏi vũng lầy khủng hoảng. Đứng trước ngã 3 của Lịch sử, họ không chọn Dân – họ không chọn Nước. Họ ích kỉ, chọn sự tồn tại của chính mình, bằng mọi giá. Muốn thế, phải chơi trò khủng bố. Họ dùng súng đạn và nhà tù, bắt Nhân dân Việt nam và Đất nước Việt nam, phải phục tùng và phục vụ Đảng CS, vô điều kiện. Đảng CS, là ông chủ nô. Làm bất cứ việc gì, cũng không cần hỏi và không phải chịu trách nhiệm, trước Nhân dân.

Đến lượt họ, “dân chủ đến thế là cùng”: Đấu đá nhau tàn nhẫn, để bầu ra và đặt vào ngôi Giáo chủ, 1 ông già mõ đít, chuyên nghề tầm chương – trích cú. Ông này, tài cao – trí nhớn. Bởi thế, cố sống – cố chết, tìm cách hạ bệ và, ơn Chúa, đã cho được Ba X, về vườn. Tiếc thay, “cố đấm ăn xôi”, cuối cùng, phải ngậm ngùi. Vì, vớ phải, “miếng xôi hẩm”. Ngồi chưa nóng đít – chưa được sờ tay vào người ông Obama, thì cuộc khủng hoảng, có tên “thảm họa môi trường ở miền Trung”, ập đến. Tứ trụ, như gà mắc tóc. Trống, đánh xuôi – kèn, thổi ngược. Chứng tỏ, nguyên 1 bộ sậu, toàn những tay phét lác và không có kĩ năng, đối phó với khủng hoảng. Trong khi đó, Ba X, thoát hiểm trong gang tấc. Ông, ung dung ngồi bờ, ôm eo – sờ lườn và đánh mắt đưa quả tình với Đàm Vĩnh Hưng. Họ, cười tủm và vẫy tay, hát tặng đồng bọn cũ của mình, bằng nguyên cả series ca khúc “Thành phố buồn”, lẫn “Tình đời”. Toàn những ca khúc, nói đến sự chia li và buồn đến não lòng.

Rồi từ đó, vì cách xa, duyên tình thêm nhạt nhòa,

Rồi từ đó, chốn phong ba, em làm dâu nhà người

Âm thầm, anh tiếc thương đời, đau buồn em khóc chia phôi

Anh về, gom góp kỷ niệm, tìm vui

….

Em nhớ rằng, đời là gian dối

Nhưng đôi ta, mãi còn nhau.

Thôi, kệ họ. Hãy quay lại, với miền Trung thân thương.

3- Biển miền Trung, bị đầu độc. Cá chết, trắng bờ. Dân chúng, không dám ăn cá và đi tắm biển. Ngư dân, đành phải phơi lưới – gác thuyền. Bao gia đình, lâm vào bước đường cùng: Phá sản và chết đói. Tiếng khóc – than dậy đất của họ, đã thấu đến Cửu trùng. Nước mình, chấn động. Lòng dân, hoang mang. Riêng tứ trụ, im hơi – lặng tiếng, một cách đáng sợ. Của đáng tội, nếu nói, tứ trụ rúc đầu vào cát, như những con đà điểu, thì hơi oan cho các vị ấy. Sự thực là:

Trong thời gian xảy ra khủng hoảng, Cả Trọng, có vào Hà tĩnh. Ông ta, có ngỏ lời và được mời vào, thăm khu Công nghiệp Formosa. Ông ta, có đi thăm, 1 cái mảnh đất cát cỏn con nào đó, chuyên trồng rau sạch. Để, bán cho, bà con buôn thúng – bán bưng. Những người, cơm ăn, còn chẳng đủ no. Sau đó, ngài biểu dương: “Hà tĩnh, đi đúng hướng” của Đảng. Cái hướng, đánh đổi Môi trường của Đất nước Việt nam và cuộc sống của hàng triệu, hàng triệu người dân Việt nam, chỉ để cho ai đó, có được vài đồng tiền còm của cái bọn ti hí mắt lươn. Cả chuyến đi, có thế và chỉ có thế.

Ngài, chẳng thèm, tới thăm ngư dân. Những người, đang lấy chài lưới, để làm kế mưu sinh. Những người, đang bị dồn vào con đường chết, theo cái định hướng của ngài và của Đảng CS. Cũng phải thôi. Xuống đó, chẳng có nhẽ, không lội xuống biển. Để, trấn an dân cả nước: Biển Hà tĩnh, vẫn an toàn. Xuống đó, thế nào cũng được ngư dân, mời ăn loại cá, vừa được đánh bắt lên. Chẳng có nhẽ, chối từ. Thôi thì, đành giả câm – giả điếc, nhận cái tiếng xấu. Còn hơn, ăn xong – tắm xong, lại trương phềnh cái bụng lên. Như, những con cá biển kia.

Dẫu sao, Cả Trọng, cũng còn đi thực địa. Xếp theo thứ tự: Ông, là người dũng cảm nhất, so với cái đám còn lại. Phúc Tể tướng, được xếp thứ nhì. Tuy không vào tận nơi, nhưng ông còn nổ tung trời. Gì chứ, “kiên quyết” và “triệt để”, ông có hàng rổ. Vẫn biết, nói xong để đấy, đếch có làm. Nhưng, “méo mó, có còn hơn không”. Không như, 2 vị còn lại. Vô tiếng và tàng hình luôn. Lặn một hơi, không sủi tăm.

Các ông Nghị – bà Nghị, đại biểu của Dân, nào có hơn gì. Không một ai trong số họ (kể cả Đại biểu của Hà tĩnh), xuống tận nơi khủng hoảng. Để, kiểm tra tình hình – thăm hỏi bà con và lắng nghe tâm tư – nguyện vọng của họ. Ôi, Đại biểu của Dân. Bầu họ ra, làm gì. Nuôi tốn cơm, mà không được việc.

Các cơ quan truyền thông, cũng thế. Chỉ 1 cái lệnh miệng của ai đó, tất cả, như có phép màu: Không 1 bài báo nào, được phép đưa tin về cá chết và biển bị nhiễm độc. Y như là, chẳng có vụ Formosa. Hoặc giả, cả biển lẫn cá của ta, đã cực kì an toàn. Này tứ trụ. lão Dân già, nhắc các ngài: Đối phó với thảm họa, mà người dân, không biết gì về nó: thảm họa ấy, sẽ được nhân đôi. Giống như, vụ sập cầu Ghềnh. Giữa 2 phương án: Nói rõ sự thật, để đoàn tàu đang đi đến đó, dừng lại. Và, căng lên trên đường ray, một tấm vải, ngay chỗ đầu cầu. Các ngài, liệu có muốn chọn phương án 2, hay không?

Thượng, vô trách nhiệm – Hạ, tất chểnh mảng. Hàng tháng trời, đã lần lượt trôi qua. Không một nguyên nhân khả tín nào, được công bố. Những biện pháp khắc phục, hoàn toàn không thực chất. Chúng, chỉ mang tính chất mị dân và đánh lừa dư luận. Sự lì lợm của Chính quyền, là không thể chấp nhận. Cùng bất đắc dĩ, người dân, phải gây sức ép lên Chính quyền, bằng nhiều cách. Tiêu cực có, mà tích cực cũng có:

– Ngư dân, đổ cá thối và căng lều, chặn đứng giao thông, trên Quốc lộ 1A. Chính quyền, bưng bít và tìm mọi cách, để ngăn chặn thông tin. Hai nhà báo trẻ của lề dân, là Trương Minh Tam và Chu Mạnh Sơn, uống thuốc liều. Họ, vào Quảng Bình lấy tin. Thương nhà báo nghèo, Chính quyền, “mời” họ vào đồn Công an. Ở đó, họ được ăn nghỉ miễn phí và được phục vụ chu đáo, suốt mấy ngày trời. Muốn từ chối thịnh tình của họ, cũng chẳng được. Không những thế, họ còn làm truyền thông ngược: Bêu xấu các anh, trên VTV của Nhà nước. Cuối cùng, xét thấy, “thúng, sao có thể, úp được voi”. Chính quyền, trở lại nguyên hình: Chúng, đá đít các anh, ra khỏi đồn Công an và, tất nhiên, không 1 lời xin lỗi.

– Một phần, cảm thông với nỗi thống khổ của ngư dân – Phần khác, vì quyền lợi và trách nhiệm của chính mình: Cộng đồng dân cư ở Hà nội – ở Sài gòn… đã xuống đường. Họ, tuần hành trong ôn hòa. Họ, muốn thức tỉnh, những công dân khác: Hiểm họa Môi trường, đã – đang và sẽ giết chết cả Dân tộc chúng ta. Họ, chỉ đòi có chút xíu thôi: “Cá, cần nước sạch – Dân, cần Chính quyền trong sạch”.

Dân chúng, thật quá đáng. Những điều họ đòi hỏi, hết sức xa xỉ. Môi trường sạch cho người dân ư? Từ xưa đến nay, Nhà nước CS, không quan tâm đến thứ đó. Nếu ai không tin, xin ra sông Tô lịch. Dân, có vì ung thư và bệnh tật, mà chết vãn đi, cũng chẳng sao. Người Hán, thiếu chó gì. Họ, sẽ bù vào chỗ đó.

Mặt khác, một Nhà nước, nếu trong sạch, nó còn đâu tính Cộng sản. Bởi thế, đòi hỏi Chính quyền trong sạch, quá bằng: công khai, muốn lật đổ, nền Chuyên chính vô sản. Toàn, những tội danh tày đình. Và, đàn áp – bắt bớ, là hệ quả tất yếu. Dân mình, đâu có ngạc nhiên, về chuyện đó. Chỉ băn khoăn, đôi điều:

Một đám ô hợp, mặc áo dân sự. Trên tay chúng, chỉ có độc chiếc băng đỏ, thêu 2 chữ BẢO VỆ, màu vàng. Thế mà, chúng vẫn có toàn quyền, bắt người và đánh người. Tất nhiên, giữa thanh thiên – bạch nhật và có sự chứng kiến của công luận. Ôi, phải chăng: Bóng ma của Cách mạng Văn hóa ở Trung quốc, đang hiện về, trên Quê hương của chúng tôi. Khác chăng, đàn em của lũ Hồng vệ binh này, nhiều đứa, phải bịt mặt. Chúng, còn biết ngượng. Vì biết rằng: đang bị bắt buộc, phải làm những công việc, trái với lương tâm của mình.

Đặc biệt, tại Sài gòn, “Chính ủy” Đinh La Thăng, đã liều lĩnh, bước qua “ranh giới đỏ”. Ông ta, đã huy động cả Quân đội, vào việc nội trị. Bằng chứng, trong cái đám đầu trâu – mặt ngựa, tham gia đàn áp biểu tình vì Môi trường, có cả những quân nhân. Với hình ảnh và lí lịch trích ngang, hết sức rõ ràng.

4- Thưa, cái gọi là “tứ trụ”. Đành rằng, Đảng CS, tự ý đưa các ngài, ngồi vào vị trí đó. Nhưng, cơm các ngài ăn – bổng lộc các ngài lĩnh: Tất thảy, đều lấy từ tiền thuế của người dân và các khoản thu khác của Đất nước. Bởi vậy, người dân chúng tôi có quyền, buộc các ngài, phải nhanh chóng và công khai, trả lời vài câu hỏi sau:

– PGS-TS Nguyễn Duy Thịnh, cho rằng: “chỉ cần một ngày, là đủ tìm ra nguyên nhân cá chết”. Tôi, hết sức, tin tưởng vào điều đó. Còn các ngài, có điểm gì khuất tất, để không công bố nguyên nhân cá chết?

– Biển, bị đầu độc. Bao nhiêu người, đổ dồn tội cho Formosa. Trường hợp ấy, nếu có, thì vô cùng tồi tệ. Nhưng, hoàn toàn, có thể ngăn chặn và khắc phục được. Cho dù, phải tốn nhiều thời gian và tiền bạc. Sợ nhất, là kịch bản: Đã có, 1 cuộc tấn công toàn diện, bằng Sinh học và Hóa học, nhằm vào Đất nước của chúng ta. Ai tiến hành và với mục đích gì, chẳng quá khó, để nhận ra. Có phải, các ngài, đã lờ mờ nhận ra, 1 cái điều gì đó. Và, các ngài, đã không dám công bố sự thật. Bởi, sợ rằng, sự thật đó, sẽ làm ra 1 cơn địa chấn và hệ quả tất yếu, là 1 cơn sóng thần của lòng dân. Cơn sóng này, thừa sức, quét sạch cái Đảng CS của các ngài, ra khỏi nước Việt thân thương của chúng tôi. Có phải như thế, hay không?

– Cuộc khủng hoảng lần này, hết sức nghiêm trọng. Qua cách xử lí của các ngài, chẳng quá khó, để nhận ra: Các ngài, không có kĩ năng, giải quyết khủng hoảng.

Với cái loại khủng hoảng, đến 1 cách từ từ, mà còn làm ăn, như kiểu “xẩm sờ .ồn”. Không biết, nếu chiến tranh xảy ra, những gã xẩm này, sẽ mân mó ra sao? Bà con – cô bác, chúng ta, liệu có nên, “gửi trứng cho ác” – liệu có nên phó măc tính mệnh của mình – liệu có nên, phó mặc Tương lai của Dân tộc Việt, cho “Đảng CS lo”, được hay không?

5- Xưa, chàng trai Đanko, đề xướng và thuyết phục dân chúng đi theo mình. Để, tìm nơi Hạnh phúc. Trong cái hành trình đó, chàng luôn đi đầu. Trên đường đi, vực sâu – rừng thẳm. Khó khăn, chất chồng. Đường, mỗi lúc một rậm rạp và tối tăm hơn. Mọi người, nghi ngờ và nản chí. Đanko, tự xé toang lồng ngực và móc trái tim sáng lòa của mình ra, hiến dâng cho đoàn người. Chàng, gục ngã. Nhưng, ánh sáng từ trái tim của chàng, đã dẫn dắt dân chúng, đi tiếp được, đến bến bờ của Hạnh phúc.

Đảng CS, cũng đề xướng và muốn dẫn dắt Dân tộc Việt, tới “Thiên đường”. Mấy chục năm, lẽo đẽo theo Đảng: Thiên đường đâu, chẳng thấy. Chỉ thấy, tăm tối và khổ đau. Niềm tin, mỗi ngày thêm cạn kiệt. Chẳng biết, Đảng CS có dám học Đanko: Lấy cái chết, để chứng minh cho sự trong sạch của mình – Lấy cái chết, để thắp sáng niềm tin cho Dân tộc Việt – Lấy cái chết, để Dân tộc Việt cất cánh, bay bổng vào Tương lai.

Nguyễn Tiến Dân

Tạm trú tại: 544 đường Láng – quận Đống đa – Hà nội

Điện thoại: 0168-50-56-430

HÃY ĐI CÙNG TÔI TRÊN CON ĐƯỜNG NHIỀU SỢ HÃI.

http://phamthanhnghien.blogspot.com/…/hay-i-cung-toi-tren-c…

Hãy đi cùng tôi trên con đường nhiều sợ hãi.

Nhiều người cho rằng tôi là một phụ nữ can đảm khi tôi tham gia các cuộc biểu tình ôn hòa năm 2007 trước khi bị bắt vào tù, năm 2015 sau khi hết bị quản chế và gần đây nhất là ngày 1/5/2016. Cũng nhiều người tưởng rằng tôi đã trải qua những năm tháng tù đày thì không còn sợ hãi nữa.

Không! Tôi cũng như nhiều người khác, cũng sợ hãi và lo âu.

Tôi có sợ bị đụng xe, hay bị những kẻ lạ mặt hành hung giữa đường không?: Có!

Tôi có sợ bị cướp điện thoại, bị xịt hơi cay và bị đánh đập ngay tại các cuộc biểu tình ôn hòa không?: Có!

Tôi có sợ bị lôi về đồn công an rồi bị chúng thi nhau đánh đập không?: Có! Da thịt mà, ai không đau đớn!?

Tôi có uất ức khi bị chửi rủa, xúc phạm, hạ nhục không?: Tất nhiên rồi, có chứ!

Nhưng có một điều đáng sợ hơn hết thảy mọi nỗi sợ, đó là nỗi sợ không có Tự do. Tự do là thứ quý giá nhất của con người. Nó đáng lẽ ra là được sinh ra cùng với chúng ta và chỉ mất đi khi chúng ta chết. Nhưng Tự do lại là thứ chúng ta đang không có. Nên phải can đảm, vượt qua mọi nỗi sợ khác để dành lấy Tự do. Dù sống, dù chết hay bị tù đày, tôi vẫn phải là người Tự do.

Tướng Aung San, cha của ngoại trưởng Miến Điện – bà Aung San Suu Kyi đã từng nói: “Chớ lệ thuộc vào lòng can đảm và tinh thần dũng cảm của người khác. Mỗi người và mọi người cần biết sự hy sinh để trở thành anh hùng sở hữu lòng can đảm và tinh thần dũng cảm. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể được hưởng tự do thực sự.”

Thế nên, tôi vẫn tiếp tục con đường mình đã chọn: bước qua sợ hãi để làm người tự do.

Một trong những hành động tôi lựa chọn để thử thách lòng can đảm của chính mình là tiếp tục xuống đường tuần hành ôn hòa, yêu cầu nhà cầm quyền bạch hóa các thông tin về thảm họa môi trường.

Tôi sẽ gửi đi những thông điệp của mình bằng những việc làm nho nhỏ, như vẽ cá, vẽ biển lên mặt, cầm biểu ngữ tại những nơi công cộng, hoặc tọa kháng như các bạn của mình. Có rất nhiều cách để chúng ta tỏ bày tấm lòng với quê hương đất nước.

Ngày mai, hay trong những ngày sắp tới rất có thể nhiều người trong số chúng ta bị bắt bớ, đánh đập, thậm chí bị tra tấn. Nhưng chúng ta nhất định không lùi bước. Rồi sẽ có một ngày, nhà tù, súng đạn, giáo gươm sẽ phải đầu hàng trước lòng yêu nước và khát vọng được làm người tự do của mỗi chúng ta.

Chúng ta có Quyền Được Biết những gì đang xảy ra ở đất nước chúng ta. Chúng ta có quyền bày tỏ chính kiến, thể hiện trách nhiệm của một người dân đối với Tổ quốc mình. Chúng ta không thể là những người suốt đời bị dẫn dắt, bịt mắt, che tai và lầm lũi đi như những con cừu sợ hãi.

Hãy đi cùng tôi. Vì chính bước chân của bạn sẽ làm giảm đi nỗi sợ hãi dù muốn dù không vẫn luôn tồn tại trong tôi.

Hãy đi cùng tôi. Vì mỗi bước chân chúng ta đi sẽ làm nên cuộc sống của những người muốn sống một cuộc sống có ý nghĩa.

Hãy đi cùng tôi. Để bạn, tôi và 90 triệu đồng bào thương yêu của chúng ta không phải sống mà như đã chết như những con cá phơi xác trên bờ biển Đông kia.

10.05.2016

PTN 1