Con chim biết cất tiếng hót…

Con chim biết cất tiếng hót…

FB Bạch Hoàn

25-1-2017

Nợ công VN tăng tới 94,8 tỉ, mỗi người dân Việt Nam đang gánh khoản nợ khoảng 23 triệu đồng. Ảnh:

Các nhà làm luật đang bàn về việc sửa đổi Luật Quản lý nợ công trong bối cảnh người đứng đầu Chính phủ có nhiều lo lắng nếu tính đúng, tính đủ, nợ công đã vượt trần. Thực tế trong 15 năm qua, nợ công của VN đã tăng 14,8 lần.

Nhiều năm trở lại đây, mỗi năm Chính phủ lại phải vay và bảo lãnh vay nợ thêm vài trăm ngàn tỉ đồng. Làm ra thì ít mà ăn tiêu lại quá nhiều. Thế nên điều hành kinh tế phải giật gấu vá vai, vay nợ mới để trả nợ cũ, vay nợ để chi tiêu…

Ninh Thuận là tỉnh năm nào cũng trong tình trạng ngân sách thu không bù chi. Nhiều lý do giải thích cho sự túng thiếu ấy. Nhưng tôi nghĩ rằng, có phần vì người ta vẫn tỉnh bơ khi một tay ngửa ra xin tiền Trung ương, còn tay kia lại không chút ngần ngại ký xin cho doanh nghiệp những ưu ái sẽ lấy mất nguồn thu của chính địa phương họ.

Ngân sách bị bòn rút, thất thoát từ những dự án người ta vẫn dùng đại ngôn để nói về nó mỗi khi mở miệng. Như dự án thép Cà Ná sẽ tạo nền tảng cho ngành công nghiệp nặng, thúc đẩy sự phát triển cho cả nền kinh tế. Nhà nước bỏ ra vô số nguồn lực để hỗ trợ, nhưng địa phương lại để chủ đầu tư có thể được nuốt trọn tiền thuê đất mà lẽ ra nó phải được nộp vào ngân sách. Thu không bù chi từ đây chứ đâu? Đất nước nghèo là vì đây, chứ vì đâu?

Còn bao nhiêu dự án như Cà Ná Hoa Sen, như Formosa trên đất nước này? Còn bao nhiêu địa phương như Ninh Thuận, như Hà Tĩnh ở đất nước này? Chắc tôi không cần trả lời khi mọi thứ vẫn ngổn ngang trước mắt.

Trách nhiệm của người làm quản lý nhà nước, các anh chị và tôi đã nói quá nhiều lần. Nhưng đôi khi tôi thắc mắc, đã bao giờ mọi người tự hỏi về trách nhiệm của mình?

Tôi không dám bình luận về quan điểm của mọi người trước các vấn đề xã hội, mà chỉ kể một câu chuyện. Chừng một tháng trước, có một số doanh nhân và rất nhiều facebooker đã tỏ thái độ không hài lòng, thậm chí phê phán Vntrip.vn chỉ vì doanh nghiệp non trẻ này đã không im lặng giống họ. Nhưng khi tìm hiểu, tôi lại thấy cần nhiều hơn những người như ông Lê Đắc Lâm, CEO của Vntrip.vn – Startup về đặt phòng khách sạn. Ông Lâm đã tố cáo một doanh nghiệp nước ngoài là Agoda, vì cho rằng doanh nghiệp này có dấu hiệu trốn thuế tại VN.

Tôi biết, sẽ nhiều người nghi ngờ hành động của ông Lâm và Vntrip.vn là để cạnh tranh. Nhưng có một thực tế không thể phủ nhận là tình trạng các doanh nghiệp nước ngoài khai thác thị trường VN, tạo ra doanh thu từ VN, mà lại không chịu đóng thuế. Thế nên, dù bất cứ lý do nào, thì hành động thông báo cho Bộ Tài chính của Vntrip.vn vẫn cần được ghi nhận. Nếu họ không làm vậy, nhiều công ty nước ngoài đang khai thác dịch vụ đặt phòng khách sạn trực tuyến ở VN sẽ chẳng phải đóng góp đồng thuế nào.

Trong khi thực tế cơ quan chức năng đã có phản hồi tích cực. Cách đây vài ngày, Bộ Tài chính ra văn bản hướng dẫn và đề nghị các cục thuế địa phương đôn đốc thực hiện kê khai để thu thuế các đối tượng trên. Chỉ riêng với Agoda, ông Lê Đắc Lâm tính toán, số thuế thu về có thể sẽ chẳng kém những siêu dự án thép.

Kể câu chuyện này vì tôi thấy xung quanh mình đang định kiến với cả những hành động mang lại lợi ích thiết thực cho cộng đồng. Chúng ta bức xúc trước dự định thu 8.000 đồng thuế môi trường/lít xăng theo phương án Bộ Tài chính đang đề xuất, nhưng chúng ta lại không dám vạch mặt chỉ tên những kẻ trốn thuế, né tránh những đối tượng bòn rút ngân sách thì cuối cùng thuế vẫn thu cao mà nền kinh tế còn tiếp tục khốn khó.

Tất nhiên, không phải sự lên tiếng nào cũng được lắng nghe, niềm mong mỏi cũng được đáp ứng như trường hợp Bộ Tài chính đón nhận ý kiến về dấu hiệu trốn thuế của Agoda. Có những trường hợp thuộc thẩm quyền cao hơn, như ở dự án thép Hoa Sen Cà Ná, người quyết định là Thủ tướng Chính phủ.

Tôi hi vọng rằng, là người đã khẳng định sẽ trân trọng từng đồng thuế của dân, nếu biết những người thừa hành vì lý do nào đó đã im lặng để doanh nghiệp trục lợi, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc sẽ biết cần phải làm gì. Bởi hơn ai hết, ông biết ở Hà Nội dự kiến xây đại lộ danh vọng nhưng ở nhiều nơi khác, lòng dân có thể sẽ hoá những đồng cỏ khô.

Hôm qua, khi viết về chiêu lách tiền thuê đất ở dự án thép Cà Ná, tôi vẫn cố nghĩ còn sống là còn hy vọng. Vì nếu không hi vọng cũng chẳng biết phải làm sao.

Điều quan trọng là phải nói cho người có trách nhiệm biết người dân chúng tôi đang biết những gì, đang mong muốn điều gì. Không có nỗ lực nào thừa thãi. Con chim còn biết cất tiếng hót, cớ sao làm người lại im lặng?

Việt kiều, người ngoại quốc phải khai báo khi ở Việt Nam

Việt kiều, người ngoại quốc phải khai báo khi ở Việt Nam

Nguoi-viet.com

Người nước ngoài khi đến du lịch, lưu trú ở Việt Nam sẽ bị kiểm soát chặt hơn. (Hình: Báo Pháp Luật Thành Phố)

HÀ NỘI (NV) – Từ giữa Tháng Hai tới, người nước ngoài khi đến Việt Nam du lịch qua đêm hay lưu trú tại các khách sạn, nhà nghỉ phải kê khai lý lịch cá nhân trên trang thông tin điện tử xuất nhập cảnh để khai báo.

Báo Pháp Luật Thành Phố, ngày 24 Tháng Giêng loan tin, Bộ Công An đã Ban Hành Thông Tư về việc “Quy định cách thức thực hiện khai báo, tiếp nhận thông tin tạm trú của người nước ngoài tại Việt Nam,” có hiệu lực thi hành từ ngày 15 Tháng Hai, 2017.

Theo đó, các khách sạn, nhà nghỉ phải thực hiện ngay việc khai báo tạm trú cho người nước ngoài khi họ vừa đến “check in” qua trang thông tin điện tử của Phòng Quản Lý xuất nhập cảnh công an tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương.

Các cơ sở lưu trú khác (nhà tư nhân), được lựa chọn cách thức khai báo tạm trú cho người nước ngoài, Việt kiều qua trang thông tin điện tử hoặc bằng phiếu khai báo tạm trú. Tuy nhiên, khuyến khích thực hiện qua trang thông tin điện tử.

Vẫn theo “Thông Tư” này: “Người khai báo tạm trú truy cập trang thông tin điện tử, cung cấp thông tin của mình và của cơ sở lưu trú để nhận tài khoản khai báo. Sau khi có tài khoản, người khai báo đăng nhập tài khoản để điền họ tên, giới tính, ngày tháng năm sinh, quốc tịch, số hộ chiếu, thời gian dự kiến tạm trú ở Việt Nam…”

“Với người nước ngoài không có hộ chiếu, giấy tờ thay thế hoặc phát hiện có nghi vấn, cơ sở lưu trú phải báo ngay cho cơ quan công an nơi gần nhất để kiểm tra.

Tài khoản khai báo sẽ tự hủy khi không có thông tin khai báo mới trong thời hạn 12 tháng hoặc khi bị phát hiện khai báo ma thông tin về người nước ngoài hoặc cơ sở lưu trú không chính xác.” (Tr.N)

Tham nhũng ở Việt Nam vẫn cao

Tham nhũng ở Việt Nam vẫn cao

RFA
2017-01-25

Ông Nguyễn Bá Thanh, từng là phó trưởng Ban chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng chụp hôm 21/10/2013. Ông qua đời hôm 13/2/2015. Chính phủ Việt Nam bác tin đồn ông Thanh bị đầu độc bằng phóng xạ.

Ông Nguyễn Bá Thanh, từng là phó trưởng Ban chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng chụp hôm 21/10/2013. Ông qua đời hôm 13/2/2015. Chính phủ Việt Nam bác tin đồn ông Thanh bị đầu độc bằng phóng xạ.

AFP photo
Tổ chức Minh Bạch Quốc tế, Transparency International, hôm nay cho công bố chỉ số tham nhũng của các quốc gia trên thế giới. Theo đó Việt Nam xếp hạng 113 trên 176 quốc gia trong bảng điều tra.

Theo Minh Bạch Quốc tế kết quả điều ra cho thấy rõ có mối quan hệ giữa nạn tham nhũng và tình trạng bất bình đẳng trong xã hội. Tại nhiều quốc gia người dân bị tước mất những nhu cầu cơ bản nhất, phải chịu đói kém vì nạn tham nhũng; trong khi đó giới quyền thế sống xa hoa lãng phí mà không hề bị trừng trị.

Tính chất khủng bố của lực lượng an ninh bảo vệ Đảng

From  Phan Thị Hồng shared Pham Doan Trang‘s post.
Tính chất khủng bố của lực lượng an ninh bảo vệ Đảng

FB Pham Doan Trang

Tôi tin rằng hiện nay, đa số người dân thường, khi nghe các nhà hoạt động dân chủ-nhân quyền gọi công an Việt Nam bằng các từ như “an ninh cộng sản”, “mật vụ cộng sản”, “khủng bố”, “côn đồ”, v.v. đều cảm thấy dị ứng, thậm chí khó chịu, mà nguyên nhân chính là vì họ không tin lực lượng chấp pháp của “Đảng và Nhà nước” lại có thể như vậy.

Nhưng sự thực – dù rất cay đắng – lại đúng là như thế: Chúng ta đang là dân của một nhà nước độc tài công an trị, và lực lượng an ninh đóng vai trò vừa là rường cột vừa là công cụ của cái nhà nước ấy; nó vận hành nhờ hai vũ khí chính: lừa đảo và khủng bố.

Bài viết ngắn dưới đây chỉ tập trung vào vũ khí thứ hai của nó: khủng bố.

Trước hết cần hiểu khủng bố là gì. Khủng bố là việc cố ý sử dụng bạo lực (bằng cả hành động lẫn ngôn từ) nhằm gây sợ hãi, trên một diện càng rộng càng tốt, để đạt một mục đích chính trị nào đó, chẳng hạn như tác động tới chính sách: Buộc nhà nước phải thay đổi hay xóa bỏ một chính sách sai lầm, hoặc đe dọa để dư luận không dám ủng hộ nó nữa.

Và lực lượng an ninh, hơn ai hết, hiểu rõ hiệu quả của khủng bố, của việc gây sợ hãi trên diện rộng. Có điều, trong ngành, nó được gọi bằng một từ chuyên môn mỹ miều là “biện pháp nghiệp vụ”.

* * *

CHIẾN THUẬT “BIỂN NGƯỜI”
Bạn có bao giờ tự hỏi: Tại sao có những người bình thường làm những việc tưởng chừng như cực kỳ bình thường, ví dụ mở lớp học hay tổ chức một chương trình văn nghệ nơi công cộng, mà bị cả đoàn công an đến kiểm tra giấy tờ, khiến ban tổ chức sợ xanh mắt, phải lật đật đưa giấy, rối rít trình bày?

Đó là vì toàn lực lượng an ninh đã được quán triệt ngay từ môi trường đào tạo, rằng “không được để đốm lửa bùng phát thành ngọn lửa”, “phải tiêu diệt tổ chức phản động từ trong trứng nước”.

Mà muốn triệt tiêu mọi mầm mống phản loạn thì phải gây sợ hãi ngay từ đầu, phải biểu dương lực lượng, đe dọa, răn đe, trừng phạt, lấy đó làm gương, sao cho dân chúng nhìn vào thì chết khiếp mà không dám ho he gì nữa.

Tương tự, bạn có bao giờ tự hỏi: Tại sao mọi cuộc “làm việc” của công an với dân, luôn luôn bên công an phải huy động số lượng áp đảo bên dân? Ví dụ, một buổi café của bạn với “anh em an ninh” chẳng hạn, quen rồi thì không sao chứ nếu mới là giai đoạn tìm hiểu, phía an ninh bao giờ cũng phải đi thành nhóm 2-3 người, nhưng ngược lại, họ muốn bạn một mình gặp họ, chỉ một mình thôi, không kéo thêm ai khác.

Những cuộc đàn áp biểu tình, số lượng an ninh, cảnh sát bao giờ cũng phải đông gấp bội nhóm biểu tình. Tỷ lệ thường là 1:3 (một người biểu tình phải chịu sự khống chế, kiểm soát của ít nhất ba an ninh, dân phòng), nhưng có khi lên tới 1:5 hay thậm chí 1:10. Đương nhiên không chỉ có an ninh – chính quyền còn phải huy động cả dân phòng, thanh niên xung kích, tổ phụ nữ, cựu chiến binh và hàng lô hàng lốc đoàn thể khác không rõ chức năng, có thế an ninh mới yên tâm công tác. Ngoài ra, mục đích chính là để biểu dương lực lượng và đe dọa chung bằng chiến thuật “biển người”.

Những vụ bắt giam hoặc xét xử người bất đồng chính kiến, được truyền hình quốc doanh (ưu tiên đặc biệt là truyền hình của an ninh) ghi lại, luôn có thể khiến người xem kinh khiếp trước hình ảnh: 1, 2 cá nhân bị bắt hoặc bị xét xử đứng lẻ loi trước hàng chục áo xanh an ninh vòng trong vòng ngoài. Đừng ngạc nhiên tại sao chỉ một vài cá nhân mà phải có đông quân số kèm chặt như thế, cũng đừng tưởng an ninh sợ gì họ. Chuyện đó chẳng có gì khác ngoài biểu dương lực lượng và đe dọa những người chưa kịp thành phản động: Thấy không, chúng tao đông lắm, mạnh lắm nhé, mày ngo ngoe là chúng tao xử ngay.

ĐÁNH PHỦ ĐẦU
Trong hoạt động điều tra, hay công việc hàng ngày của an ninh nói chung, thì khủng bố, gây sợ hãi là một biện pháp nghiệp vụ đặc biệt quan trọng. Nếu có dịp tiếp xúc với an ninh trên tư cách không phải là cấp trên hay bạn bè chiến hữu của họ, bạn sẽ thấy họ luôn cố gắng giành thế trên, thế thượng phong, bằng cách ra đòn phủ đầu rất sớm. Ví dụ như họ phải nghiêm sắc mặt, sừng sộ, gằn giọng ngay từ đầu, mặc dù thực chất vấn đề chưa có gì to tát:

– Cái gì đây? Khám người.

– Này, nói năng kiểu ấy à? Định chống người thi hành công vụ hả?

– Câm mồm.

Kiểu như vậy.

Song song với việc giành thế trên là phải hạ thấp đối phương (ở đây là dân) ngay lập tức, làm cho dân cảm thấy mình không là gì cả, mình vô cùng nhỏ bé, mình sai hoàn toàn trước cơ quan công quyền uy nghiêm và tuyệt đối đúng.

– Sao, hiểu chưa? Tôi giải thích như thế mà anh vẫn chưa hiểu à?

– Chúng tôi giải thích rõ ràng, đầy đủ rồi đấy, anh không hiểu thì về nhà tự tìm hiểu thêm đi, nhé.

CHỌN THỜI ĐIỂM ĐỂ ĐÁNH TÂM LÝ
Và một kỹ thuật nữa, rất quan trọng trong nghiệp vụ trấn áp của an ninh, đó là phải chọn đúng thời điểm ra tay.

Nhà văn Phan Tứ, trong tiểu thuyết chiến tranh nổi tiếng “Mẫn và tôi”, đã mô tả về một “tên ác ôn” chống cộng như sau: “Thằng Chinh con ưa bắt người vào đúng bữa cơm tối, khi ngoài đường đã vắng, ai ở nhà nấy đông đủ”. Chinh con còn tra tấn hai vợ chồng một người “ủng hộ cách mạng” cùng lúc, suốt cả một ngày, khiến anh chồng chết lúc sẩm tối trước mặt vợ, hôm sau lại giết nốt chị vợ. Chinh con tàn ác như thế nên cuối cùng đã phải đền tội vì những viên đạn của du kích.

Tiếc là ngày nay, nhìn lại, thấy Chinh con thật ra phải là hình mẫu của an ninh cộng sản.

Lực lượng an ninh đã vây hãm suốt đêm, rồi bắt Trần Thị Nga (Thúy Nga) tại nhà riêng, bỏ mặc hai đứa con nhỏ của chị bơ vơ, khi chỉ còn sáu ngày là đến giao thừa Tết Đinh Dậu, thời khắc của sự đoàn tụ gia đình.

An ninh cũng đã bắt Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (blogger Mẹ Nấm), khám nhà và lục tung đồ đạc, còng tay Quỳnh đưa đi, ngay trước mặt đứa con gái nhỏ mới 10 tuổi.

An ninh đã bắt Lưu Văn Vịnh (Vịnh Lưu) tại nhà, đúng bữa trưa, và đánh đập anh Vịnh trước mặt thân nhân của anh.

Còn nhiều, rất nhiều vụ việc nữa, mà sự đàn áp diễn ra với sự hiện diện của người thân, gia đình của nạn nhân. Lực lượng an ninh làm điều đó không phải do vô tình hay do thiếu hiểu biết về quyền con người, mà ngược lại: Đấy là chủ ý của họ, là biện pháp nghiệp vụ của họ, nhằm khủng bố cả con mồi lẫn những cá nhân có liên quan.

Bị chấn động về tinh thần, nạn nhân sẽ rất dễ bị bẻ gẫy, đánh gục về ý chí, và dễ hợp tác với an ninh trong quá trình điều tra sau này.

* * *

An ninh cộng sản nói riêng và cộng sản nói chung giành được quyền lực và duy trì quyền lực ấy nhờ lừa đảo và khủng bố. Họ hiểu quá rõ hiệu quả và sức mạnh của khủng bố, của việc gây sợ hãi trên diện rộng. Đơn giản là nếu không làm cho dân chúng sợ hãi, nhà nước công an trị này không thể tồn tại được nữa.

Vậy, để đối phó với lừa đảo và khủng bố, người dân phải làm sao?

1. Để đối phó với lừa đảo: Chỉ có một cách là phải tỉnh táo, hiểu biết. Nói một cách triết học thì “phải nâng cao dân trí”, mà nói một cách thị trường thì “hãy là người tiêu dùng thông minh”.

2. Để đối phó với khủng bố: Mục đích của khủng bố là gây sợ hãi, vậy nếu người dân không sợ hãi thì khủng bố mất tác dụng.

Nếu những hình ảnh Mẹ Nấm, Vịnh Lưu, Thúy Nga bị bắt không làm bạn sợ hãi, thì chiến lược khủng bố của an ninh thất bại.

Nguồn: https://www.facebook.com/pham.doan.trang/posts/10155183540528322

Đừng nên để đảng cộng sản bịt mắt, mò mẫm dẫn lên chủ nghĩa xã hội

Đừng nên để đảng cộng sản bịt mắt, mò mẫm dẫn lên chủ nghĩa xã hội

Đặng Xương Hùng

Vừa rồi, ông Hà Đăng, nguyên ủy viên trung ương đảng, nguyên trưởng ban tư tưởng và văn hóa trung ương, đã có bài viết “Đòi từ bỏ chủ nghĩa xã hội là một sai lầm lớn”.

Tò mò đọc xem ông có được những lập luận “sắc” nào không, nhưng xem ra ông vẫn chỉ toàn giọng điệu “cùn” như lâu nay. Nhưng lý luận này không đủ sức thuyết phục nổi ngay cả đảng viên cộng sản, chứ chưa nói đến người dân bình thường, họ quá ngán ngẩm với thứ chủ nghĩa xã hội của ông.

Anh Nguyễn Tiến Trung đã ngỏ ý muốn tranh luận công khai trên truyền hình với ông. Đó cũng là một cách, nhưng tôi lại nghĩ khác. Tranh luận với ông chỉ vô ích, vì tôi biết những người bảo thủ như ông, thường có lập trường “vững chắc”.

Tôi xin áp dụng một câu chuyện có ở trên mạng như sau : có hai người cãi nhau. Một người bảo là 3+3=6. Một người bảo 3+3=9. Đưa nhau lên quan phân xử. Quan xử tha cho người 3+3=9 đi về. Còn người 3+3=6, đem ra đánh đòn. Người này ấm ức, sao con đúng quan lại đánh con, còn nó sai lè, thì quan lại cho nó về. Biết nó sai lè rồi mà còn cãi nhau với nó làm gì. Tội là tội cãi với kẻ dốt. Kẻ dốt mi không dạy nó được đâu, cho nó về để cho đời dạy nó, nghe chưa.

Ông cứ giữ lấy quan điểm của ông. Ông có thể giữ nó thêm một trăm năm nữa như lời ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng “đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”. Các ông phát biểu như người mù, mà lại lãnh đạo, dẫn đường một đất nước. Thật bất hạnh cho nhân dân Việt Nam.

Không tranh luận với ông, nhưng tôi nghĩ mình phải viết gì đó. Mục đích chính là cảnh báo với người dân. Họ cần phải làm gì đó, phải hành động, phải đứng lên, đừng cam chịu để các ông làm chuột bạch cho thử nghiệm điên rồ nhất trong lịch sử nhân loại này.

Thế kỷ 20 vừa đánh dấu sự xuất hiện chủ nghĩa cộng sản, vừa chứng kiến sự sụp đổ hoàn toàn của nó. CNXH chỉ là sản phẩm tưởng tượng của Mác. Victor Hugo đã có câu tóm lược ngắn gọn: “CNXH là giấc mơ của một vài người, nhưng là cơn ác mộng của toàn nhân loại”.

Chính những người cộng sản kỳ cựu đã phải sám hối.

Tổng bí thư đảng cộng sản Nam Tư Milovan Djilas, “20 tuổi mà theo cộng sản là không có cái đầu. 40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản là không có trái tim”.

Tổng bí thư đảng cộng sản Liên Xô Gorbachev, “tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Ngày hôm nay tôi phải đau buồn thú nhận rằng, cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá”.

Tổng thống Nga Boris Yeltsin, “cộng sản không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải nó”.

Thực tế hiển hiện cho thấy, hệ thống xã hội chủ nghĩa đã sụp đổ hoàn toàn tại Liên Xô – Đông Âu. Nay chỉ còn leo lắt tại Việt Nam, Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, Cuba. Khư khư cái thứ CNXH, đảng cộng sản Việt Nam đã đưa đất nước tụt hậu rất nhanh.

Thế nên, nếu giới lãnh đạo Việt Nam cố bám víu vào CNXH, thì chỉ có thể là :

Hoặc họ là thứ người gàn dở, điên khùng, mù quáng. Đường quang không đi, đi quàng vào bụi rậm. Bao nhiêu bài học thành công của các quốc gia tiên tiến thì không học, mà lại cứ định hướng XHCN. Tội nghiệp cho đất nước Việt Nam, để cho những người gàn dở, tối tăm, bất tài lãnh đạo.

Hoặc các ông cộng sản đang trục lợi qua chiêu bài kiên định XHCN. Các ông có thể đã biết là CNXH không có trong hiện thực, nhưng các ông vẫn giao giảng nó, trung thành với nó, bám vào nó để dễ bề áp đặt đảng cộng sản độc quyền lãnh đạo. Còn đảng là còn mình. Bám đảng là mình giầu.

Hoặc là trong trại súc vật, con nào muốn lên làm người rất khó, vì hễ có con định phát biểu làm người, thì khắc có con khác kéo lại. Cứ phát biểu rập khuôn theo đảng là ăn tiền.

Tóm lại, chỉ người dân chịu thiệt thòi, bị đè đầu cưỡi cổ. Đức Dalai Latma có nói : “Người cộng sản làm cách mạng không phải là để mang lại hạnh phúc cho người dân, mà họ làm cách mạng là để người dân mang lại hạnh phúc cho họ”. Đây là lời cảnh báo rõ ràng nhất, để người dân Việt Nam không nên tiếp tục cam chịu, không nên để đảng cộng sản thí mạng trong một cuộc thử nghiệm điên rồ. Đừng nên để đảng cộng sản bịt mắt, mò mẫm dẫn lên chủ nghĩa xã hội. Hãy đứng lên, giành lấy quyền lựa chọn người lãnh đạo cho mình.

Đặng Xương Hùng
22/1/2017

Nguồn: FB Đặng Xương Hùng

CHƯA KỊP VĂN MINH ĐÃ VỘI CẦM QUYỀN

From facebook: Thuong Phan and Tran Dat shared Nguyen Anh Tuan‘s post.
Image may contain: 11 people
Nguyen Anh TuanFollow

CHƯA KỊP VĂN MINH ĐÃ VỘI CẦM QUYỀN

Những người đang nắm quyền ở đất nước này thật lạ. Dường như lo ngại rằng vẫn còn ai đó nghi ngờ về khả năng khủng bố xã hội một cách có tổ chức của mình nên họ phải liên tục sắp đặt những hoạt cảnh như bên dưới, trong đó phong cách cầm quyền cường bạo hoang dã của họ luôn tự phơi bày một cách rõ nét mà chẳng cần thêm lời bình nào.

Ứng xử trước khen chê của họ cũng thật buồn cười. Một mặt họ chỉ đạo nơi nơi phải trưng khẩu hiệu khen ngợi họ hết lời, chẳng hạn ‘Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm’; mặt khác, họ thẳng tay sách nhiễu, đánh đập và bỏ tù những ai dám lên tiếng chê họ, như chị Nga dưới đây. Kiêu ngạo và nhỏ nhen nếu họ là số hai thì không ai dám nhận là số một.

Đã thế họ còn quen thói đạo đức nước đôi. Liên tục dẫn lời tiền bối cách mạng của chính họ: ‘Dân chủ là để cho dân được mở miệng ra’, song họ lại thường xuyên xuyên tạc ý nghĩa câu nói này bằng cách thêm thắt, phân loại lời nói của dân lúc thì ‘mang tính xây dựng’, khi thì ‘có ý phá hoại’, tùy vào ý thích chủ quan của họ. Dán nhãn ‘phá hoại’ xong thì cứ theo đó mà trấn áp người dân, họ như đứa trẻ ngông cuồng hành xử theo cảm tính yêu ghét cá nhân nhưng lại được giao quá nhiều quyền lực nên bỗng dưng trở thành mối đe dọa đối với ổn định xã hội.

Những người này quả thật còn thiếu nền tảng ứng xử để sống trong một xã hội văn minh, chưa nói đến việc cầm quyền.

Thế công dân chúng ta phải làm sao trước những người này?

– Phải làm mọi cách có thể để những người này phải nhớ tới điều mà tiền bối của họ đã dạy cho họ, mà hiện họ đang cố tình quên:

“Nhân dân có quyền đôn đốc và phê bình Chính phủ. Nếu Chính phủ làm hại dân thì DÂN CÓ QUYỀN ĐUỔI CHÍNH PHỦ. Từ Chủ tịch nước đến giao thông viên cũng vậy, nếu không làm được việc cho dân, thì DÂN KHÔNG CẦN ĐẾN NỮA.”

NGƯỜI VIỆT NAM CHƯA TRƯỞNG THÀNH.

From facebook: Thuong Phan shared Thuy Trang Nguyen‘s post.
Image may contain: one or more people and people sitting

Thuy Trang NguyenFollow

NGƯỜI VIỆT NAM CHƯA TRƯỞNG THÀNH.

 

Một người Trưởng Thành là một người có trách nhiệm với bản thân, gia đình, xã hội và đất nước.

Thùy Trang đi từ Nam chí Bắc, từ nông thôn cho tới thành thị trong nhiều năm qua, nhờ vậy biết rõ hiện tình đất nước từ kinh tế, chính trị, cho tới tâm thức người dân VN.

Dám nói thẳng một lời là người dân VN chưa trưởng thành!

Từ sáng sớm vào những ngày thường thì những quán cafe’ đã đầy người. Nhiều thanh niên sáng cafe’, tối nhậu. Sản lượng bia ghi nhận trong năm qua, người Việt uống gần 3,8 tỷ lít bia, tăng gần 400.000 lít so với năm 2015. Mỗi năm trôi qua, người VN càng ngày càng say sỉn hơn!

Tuổi trẻ vị thành niên con trai thì mê game, con gái thì mê sex, chạy theo thần tượng nước ngoài khóc lóc thê thảm – chìm đắm trong cơn mê dài không lối thoát.

Đảng CS tung ra những viên thuốc độc bọc đường, xóa tan tâm thức, tri thức của người dân VN. Chỉ còn lại một số ít người đang cố thức tỉnh 90 triệu người dân khác đang ngủ say.

Thảm họa môi trường – từ thảm họa về chất độc từ thức ăn, nước uống cho tới định mệnh sống còn của một đất nước, không có ai còn đủ tri thức để biết tới.

Nếu nói như vậy thì không đúng lắm, có thể có một số đông biết về những thảm họa này nhưng họ vẫn thích ngủ say hơn là tỉnh thức để phải đối diện với sự thật đau lòng này.

Người VN đã thực sự phủi tay với vận mệnh đất nước – Họ chỉ biết sống hưởng thụ cá nhân theo từng ngày trôi qua – Có lẽ nào đây là “Chuyến Tàu Cuối Cùng” của cả một Dân Tộc có trên 4.000 năm Văn Hiến!

Buồn thay

Nguyễn Thùy Trang

Tặng các bạn một bản nhạc của nhạc sĩ Lê Hựu Hà

httpv://www.youtube.com/watch?v=zgOjVAEOThY&feature=youtu.be

Bài Ca Cho Thanh Niên. Nhạc và lời Lê Hựu Hà

Đỉnh cao trí tuệ của Quốc hội

From facebook:  Lê Công Định

Với tiền lệ đầy sáng tạo của Uỷ ban Thường vụ Quốc hội trong việc xoá bỏ tư cách nguyên bộ trưởng của ông Vũ Huy Hoàng, nghe nói sắp tới đây Luật hôn nhân và gia đình Việt Nam sẽ sửa đổi theo hướng như sau:

Sau khi ly hôn, nếu có bằng chứng vợ hoặc chồng cũ có lỗi nghiêm trọng trong thời gian còn là vợ chồng hợp pháp, thì người có lỗi sẽ bị hội đồng nhân dân địa phương tuyên phạt xoá tư cách là chồng cũ hoặc vợ cũ của người khiếu nại.

Nói cách khác, hôn nhân hợp pháp trước đây, dù đã được toà án tuyên chấm dứt bằng bản án ly hôn, sẽ lại bị xem là vô hiệu tuyệt đối, tức chưa bao giờ tồn tại và có đời sống pháp lý cả trong quá khứ. Hậu quả là con chung của hai vợ chồng sinh ra trong thời kỳ hôn thú, trước ly hôn, sẽ mặc nhiên trở thành con ngoài giá thú, hay con hoang ngay lập tức.

Luật pháp Việt Nam sẽ phát triển thêm một bậc nếu ứng dụng được sáng tạo đỉnh cao trí tuệ nêu trên của Quốc hội trong trường hợp ông Vũ Huy Hoàng.

Còn tôi thì tự hỏi mình rằng, sao đầu đã bắt đầu hai thứ tóc rồi mà vẫn cứ cắn răng làm việc để đóng thuế nuôi một lũ khùng khùng điên điên như vậy, chẳng biết làm gì đá đít chúng đi cho khuất mắt và cho dân nhờ. Ngẫm thấy mình thật quá bất lực!

Cọp Giấy & Rồng Lộn – S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

 Cọp Giấy & Rồng Lộn

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

RFA

Ảnh của tuongnangtien

Có bữa – bên bàn nhậu – tôi nghe một cha nói (y như thiệt) rằng hồi năm 1941 Nhà Nước Thuộc Địa trao tặng giải thưởng và cấp bằng tưởng lục cho một người dân Việt vì đã chế ra cái đèn dầu Hoa Kỳ rất tiện dụng, và hiện vẫn còn được lưu dụng ở nhiều nơi (*).

Cùng thời điểm này, chính xác là vào ngày 7 tháng 12 năm 1941, xẩy ra vụ Trân  Châu Cảng:

“Cuộc tấn công bao gồm hai đợt không kích với tổng cộng 353 máy bay xuất phát từ 6 tàu sân bay Nhật Bản. Trận tấn công đã đánh chìm 4 thiết giáp hạm Hoa Kỳ (2 chiếc trong số đó sau này được vớt lên và đưa trở lại hoạt động), và gây hư hỏng cho 4 chiếc khác. Quân Nhật còn đánh chìm hoặc phá hoại 3 tàu tuần dương, 3 tàu khu trục và 1 tàu thả mìn, phá hủy 188 máy bay ….”

Những hàng không mẫu hạm xử dụng trong trận Pearl Habor đều được người Nhật làm vào hồi đầu thế kỷ XX:  Kaga: hạ thuỷ ngày 17 tháng 11 năm 1921. Akagi: hạ thuỷ vào ngày 22 tháng 4 năm 1925…

Kaga: Ảnh: wikipedia

Gần trăm năm sau, vào ngày 12 tháng 8 năm 2011, Tân Hoa Xã mới hớn hở loan tin chiếc tầu sân bay (Liêu Ninh) đầu tiên của nước Tầu đã được cho ra biển để chạy thử coi chơi: “China had sent its first aircraft carrier to sea for a trial.”

Món đồ chơi rất cũ, và cũng rất mắc tiền này – buồn thay – đã không mang lại cho người dân Trung Hoa chút vui thú hay vinh dự nào cả:

Sự thực (trần trụi) trong mắt ai thì cũng vậy thôi:

Nhìn tàu sân bay CV-16 Liêu Ninh của hải quân Trung Quốc hiện nay, không ai nghĩ rằng có một thời nó không khác gì một “con tàu đắm”, hay nói cách khác là như một “đống sắt vụn”rỉ sét, được nước này mua về từ Ukraine với mục đích bên ngoài là làm “sòng bạc nổi”.

Khi đó, trên mạng Trung Quốc đã đăng tải hình ảnh tàu sân bay Varyag của Liên Xô (tiền thân của tàu sân bay Liêu Ninh) trong quá trình được các tàu kéo về nước với lời bình luận là “tuy thân thể loang lổ vết tích rỉ sét, nhưng vẫn rất uy phong”.

Khi mới kéo về, tiền thân của Liêu Ninh là tàu khu trục chở máy bay Varyag trông như đống sắt vụn. Toàn bộ phần thân dưới ngập trong nước của con tàu bị đóng hà, rong rêu bao phủ, phần thân trên hoen rỉ trông như một con tàu đắm vừa được trục vớt.

Sau quá trình đánh hà, cạo rỉ, tẩy rửa và làm sạch, trông con tàu đã bớt tồi tệ hơn nhưng trên thân vẫn còn những vết rỉ sét, mặt dưới mũi tàu vẫn còn phù hiệu của hải quân Liên Xô.

Sau khi làm sạch thân tàu, người Trung Quốc đã lắp đặt giàn giáo, chia ô trên thân tàu để tu sửa, gia cố và cải tạo phần khung thân tàu. Sau đó, tiến hành sơn sửa để trông ra dáng một con tàu sân bay …

Liêu Ninh. Ảnh: worldwarships

Sao mà “thảm thiết” dữ vậy, Trời. Đọc mà muốn ứa nước mắt luôn!

Tuy thế, Hoàn Cầu Thời Báo vẫn không ngớt xưng tụng và biến khối “đồng nát” này thành “đội mẫu hạm” có thể đe dọa an ninh thế giới: “Chẳng sớm thì muộn, hạm đội Trung Quốc sẽ ra đến tận phía đông Thái Bình Dương. Khi đến ngày mà hạm đội mẫu hạm của Trung Quốc xuất hiện ở ngoài khơi nước Mỹ, ngày đó Mỹ sẽ phải suy nghĩ về vấn đề luật lệ hàng hải (theo cách Mỹ).”

Lời nói chẳng mất tiền mua. Giới truyền thông quốc doanh đã lựa lời mà nói như thế (cho người dân Trung Hoa đỡ sót tiền đóng thuế) là “phải” lắm, và nếu chỉ có thế thôi thì cũng chả sao nhưng nhà nước Trung Cộng đã đi xa hơn thế – theo VOA, nghe được vào hôm 4 tháng 1 năm 2017:

Hàng không mẫu hạm Liêu Ninh thử vũ khí ở Biển ĐôngHải quân Trung Quốc cho biết có nhiều chiến đấu cơ J-15 và trực thăng tham gia tập trận cùng cùng với hàng không mẫu hạm Liêu Ninh ở Biển Đông.

Đây là lần đầu tiên hàng không mẫu hạm Liêu Ninh cùng với đội tàu hộ tống đi qua eo biển Miyako của Nhật Bản và vòng sang vùng biển phía đông và nam Đài Loan trước khi hướng về tỉnh Hải Nam của Trung Quốc.

Bộ trưởng Quốc phòng Đài Loan sau đó cảnh báo rằng “mối đe dọa từ kẻ thù đang gia tăng từng ngày”.

Thoạt nghe cứ như là Biển Đông sắp dậy sóng đến nơi nhưng tôi lắng nghe thì chỉ cảm thấy hơi có chút “lăn tăn” ở trong lòng. Coi:

Ngày 12 tháng 7 năm 1941, gần bốn trăm chiến đấu cơ của Nhật Bản đã làm rung chuyển bầu trời Trân Châu Cảng. Cả trăm năm sau, hôm 2 tháng 1 năm 2017 – theo RFI – mới có vài cái J15 mới đang “tập” cất cánh và hạ cánh trên một cái tầu sân bay (cổ lỗ và duy nhất) thì chiến tranh xẩy ra sao nổi, ngoài cuộc chiến (bằng mồm) của Trung Cộng?

Vẫn theo RFI:

“Trong một tín hiệu rõ ràng là nhằm mục tiêu thị uy, bộ Ngoại Giao Trung Quốc vào hôm nay 04/01/2017 đã loan báo là tiểu hạm đội tàu sân bay duy nhất của họ đã tiến hành thứ nghiệm vũ khí và trang thiết bị nhân cuộc tập trận đang diễn ra tại Biển Đông.”

Ủa, chớ con rồng giấy Trung Hoa đang lồng lộn để “thị uy” với ai – vậy cà?

Theo Reuters, ngân sách quân sự của Trung Cộng năm 2016 không nhiều nhặn gì cho lắm (135.39 tỷ Mỹ Kim) chỉ bằng khoảng một phần tư của Hoa Kỳ vào cùng thời điểm. Đã ít rồi mà phần lớn lại chi cho việc trị an, nghĩa là để “đối phó” với … hơn một tỉ người Tầu, chứ không phải để lo chuyện quốc phòng.

Thảo nào mà Liêu Ninh chỉ dám xuất hiện khi các hàng không mẫu hạm của Hoa Kỳ vắng bóng ở Biển Đông. Riêng sự kiện này cũng đã đủ cho những quốc gia trong vùng “không đánh giá cao” sức mạnh của hải quân Trung Cộng. Riêng dân Nhật Bản, có lẽ, đều nhìn cái tầu sân bay (lạc hậu) của Tầu với ít nhiều ái ngại và … thương hại!

Ngư dân chuẩn bị ra khơi. Ảnh: André Menras

Rốt lại thì hàng không mẫu hạm Liêu Ninh – xem ra – đã chả hù doạ được ai, ngoài đám ngư phủ Việt Nam. Với những ngư dân không tất sắt cầm tay này thì trước khi ra khơi họ chỉ còn cách khấn vái đất trời thôi, chớ có mong gì vào cái lực lượng hải quân (chỉ dám bám bờ) ở đất nước mình.

Nhà sử học Trần Đức Anh Sơn (Phó Viện Trưởng, Viện Nghiên Cứu Phát Triển Kinh Tế – Xã Hội Đà Nẵng) khẳng định: “ … Hà Nội vẫn còn duy trì quan hệ mạnh mẽ về ý thức hệ, và rất sợ phản ứng dữ dội của Bắc Kinh, sợ bị trả đũa về kinh tế. Việt Nam quá bị lệ thuộc vào Trung Quốc.”

Có bữa, cũng bên bàn nhậu, tôi nghe nhà văn Vũ Thư Hiên tâm sự: “Ngày trước, mỗi khi đài khí tượng Bắc Kinh báo mưa là ở Hà Nội – không ít kẻ – đã vội vã ô dù. Với truyền thống khiếp nhược này thì giới lãnh đạo ở Trung Nam Hải chỉ cần ho (mạnh) thôi cũng đủ khiến nhiều thằng són đái. Cần gì phải mang đến tầu sân bay ra “khoe” làm chi cho chúng nó khi.

Tưởng Năng Tiến

(*) Sự thực, cha đẻ cái đèn dầu Hoa Kỳ là một người Ba Lan – ông Ignacy Łukasiewicz. Cho đến nay – có lẽ – thành tích duy nhất của Việt Nam trong lãnh vực phát minh hay sáng chế  là … đôi dép lốp, dùng để vượt Trường Sơn hay đi vào vũ trụ.

Một đất nước bận rộn

Một đất nước bận rộn

Kính Hòa, phóng viên RFA
2017-01-23
Một nông dân chở hoa đào bán Tết ở Hà Nội hôm 23/1/2017.

Một nông dân chở hoa đào bán Tết ở Hà Nội hôm 23/1/2017.

AFP photo

Một tuần lễ bận rộn của các blogger Việt Nam. Họ vốn bận rộn với muôn vàn chủ đề của xã hội, của dân sinh, họ lại càng bận rộn hơn khi chính phủ dường như lại có sự bận rộn riêng của mình, mà lại là sự bận rộn không cần thiết.

Ông Kerry thăm Việt Nam

Chuyện là ông John Kerry, Bộ trưởng ngoại giao sắp mãn nhiệm của Hoa Kỳ sang thăm Việt Nam. Có thể ông Kerry thực sự bận rộn những điều cần phải nói với đất nước ông vốn nặng nợ, trong thời buổi chính trị quốc tế có nhiều diễn biến khó lường, nhưng chính phủ Việt Nam lại bận rộn việc ngăn cản một số công dân của mình gặp ông Kerry, người được xem như một người bạn của Việt Nam.

Mà chuyện ngăn cản như thế vẫn thường xuyên xảy ra. Người ta cho rằng những công dân Việt Nam đi gặp những người bạn nước ngoài có thể sẽ gây xáo trộn xã hội, sẽ lật đổ chính phủ, sẽ diễn tiến hòa bình, và nhiều nguyên do tương tự như vậy. Blogger Tuấn Khanh cho rằng nếu có những thay đổi cách mạng ở Việt Nam thì những thay đổi ấy không phải bắt đầu từ những người nước ngoài, mà từ chính khát vọng của dân chúng Việt Nam:

Chính nội lực của người Việt Nam sẽ quyết định tất cả chứ không thể là một âm mưu nào đó từ Hoa Thịnh Đốn hay Bắc Kinh.
– Blogger Tuấn Khanh

Chắc chắn những cuộc gặp của ông John Kerry hay của phái đoàn Liên Minh Châu Âu với dăm ba người cũng sẽ không thể lật đổ được chế độ Hà Nội, hay làm thay đổi được gì vĩ đại trên đất nước này. Một vài người Việt Nam được thăm hỏi hay tiếp cận không thể vụt lên trở thành lãnh tụ của một cuộc cách mạng bí mật. Ngay cả việc nhận định như vậy là một giả thuyết, thì đó cũng là một loại giả thuyết ngu ngốc nhằm dựng nên một khung cảnh quốc gia đầy bất an, nhằm âm mưu để tạo thêm quyền và lực cho cho riêng một bộ phận nào đó.

Nếu như có đổi thay, thì đó là khát vọng đổi thay của cả dân tộc Việt Nam để đi tới một ngày mai tốt đẹp hơn với một quốc gia vững vàng về công lý và pháp luật, để tìm kiếm những người lãnh đạo tương xứng với giá trị lịch sử và tương lai mà tổ tiên Lạc Hồng di huấn. Chính nội lực của người Việt Nam sẽ quyết định tất cả chứ không thể là một âm mưu nào đó từ Hoa Thịnh Đốn hay Bắc Kinh. Giống như Đức Tăng thống Thích Quảng Độ từng nói “đừng trông chờ vào ai, mà hãy là tự chính chúng ta”.

Bài hát “Ly rượu mừng”

Một diễn biến khác xảy ra trong những ngày đầu năm này có vẻ cũng là kết quả của một quá trình rất bận rộn của chính phủ Việt Nam, cụ thể là các cơ quan phụ trách tư tưởng và văn hóa. Bài hát Ly rượu mừng của cố nhạc sĩ Phạm Đình Chương được cho … “hát” tại Việt Nam. Bài hát này vốn có mói về những người lính, mà cơ quan tuyên giáo của đảng sợ rằng đấy không phải là những người lính của họ.

Chuyện cấm các bài hát được hát vốn không lạ ở Việt Nam, và hiện nay vẫn có sự cấm đoán như thế, mặc dù nói như blogger Xích Tử trên trang Dân Luận, là làm sao có thể cấm một người nào đó hát một bài hát nào đó. Tác giả viết tiếp về sự “cai trị nghệ thuật” của những người cầm quyền tại Việt Nam lâu nay, cũng như tâm lý vui mừng của những người xưa nay thầm nhẩm trên môi bài hát Ly rượu mừng mỗi độ xuân về:

Tin được lan truyền trên các phương tiện thông tin đại chúng nhà nước hình như và hầu như phản ánh/ biểu hiện sự phấn khởi hồ hởi, hả lòng hả dạ của dòng xúc cảm nghệ thuật (vị nghệ thuật) trong giới hoạt động nghệ thuật về sự sáng suốt, khoan dung của nhà nước đối với một tác phẩm âm nhạc bị cầm tù 42 năm. Những người ưu tư chính trị, trăn trở với những biến động bể dâu của lịch sử đất nước từ 1945 đến nay (cũng tức là toàn bộ thời gian mà nhạc sĩ Phạm Đình Chương, cùng với những trí thức khác, rời bỏ mái trường, tham gia kháng chiến, rồi dinh tê, rồi vào Nam, rồi vượt biên, định cư lưu vong và mất ở xứ người, cho đến thời điểm một tác phẩm của mình được phục hồi), cũng nhân đó bày tỏ sự u uất, có khi là phê phán phẫn nộ về cái chuyện cai trị nghệ thuật lạ đời đó.

Dạy chính tả cho quan chức

032_18833998-400.jpg
Những tấm bảng tuyên truyền cho đảng, cho chủ nghĩa xã hội tại Tp Hồ Chí Minh. AFP photo

Chuyện bận rộn thứ ba là các quan chức nhà nước tuyên bố sẽ nhờ giáo viên rèn luyện về ngữ pháp và chính tả cho các viên chức ngành tư pháp. Đa số các blogger chế nhạo chuyện này, cho rằng thực là điều khôi hài vì lẽ ra đã học về luật pháp thì trước tiên phải biết đọc biết viết một cách thông thạo.

Luật sư Lê Luân nhìn rộng hơn về bản chất của ngành tư pháp Việt Nam hiện nay:

Vấn đề của nền tư pháp chúng ta ngoài trình độ non yếu của thẩm phán, thì còn một vấn đề đặc biệt quan trọng nữa là sự phụ thuộc vào đảng, bởi các thẩm phán đều là đảng viên, mà đảng lại lãnh đạo toàn diện nhà nước và xã hội, nên mới có việc “không khởi tố được vì người phạm tội đang là đảng viên” là như vậy.

Chiếc áo chữ nghĩa của thẩm phán không làm nên sự lành lặn của luật pháp và lẽ phải.

Nên việc cần thiết của việc gìn giữ trật tự xã hội và làm cho đất nước văn minh chính là tạo ra một nền tư pháp độc lập, hoàn toàn độc lập với bất kỳ đảng phái chính trị hay tổ chức quyền lực nào khác trong cùng một bộ máy chính quyền. Lúc đó, luật pháp và mạng người mới được tôn trọng và đảm bảo trên thực tế.

Chuyện chính quyền

Liên quan đến câu chuyện tư pháp, Chủ tịch nước Trần Đại Quang xuất hiện bằng một bài viết dài về chế độ nhà nước pháp quyền trên báo chí của nhà nước. Tác giả Anh Văn bình luận trên trang Việt Nam Thời Báo của các nhà báo Việt Nam độc lập:

Chiếc áo chữ nghĩa của thẩm phán không làm nên sự lành lặn của luật pháp và lẽ phải.
Luật sư Lê Luân

Ngày 09/01/2017, ông Trần Đại Quang đăng đàn bài viết trên Vietnamnet với tít rất kêu: “Hoàn thiện Nhà nước pháp quyền Xã Hội Chủ Nghĩa của dân, do dân và vì dân”.

Đây là quan điểm bao năm nay mà người dân chờ, tất nhiên, họ cần hơn cả thế – đi ngay vào hành động, xác lập nhà nước pháp quyền. Bởi, khó ai có thể dám tự hào rằng “dân chủ xã hội chủ nghĩa” tiến bộ hay ưu việt hơn “dân chủ tư bản chủ nghĩa”, nếu như thứ dân chủ đó chỉ là một văn bản nói hoặc viết dài ngoằn, ghi lại các “thành tựu cách mạng”, sau đó chốt vào ngay “sự lãnh đạo của đảng đối với Nhà nước” để Nhà nước ta thật sự trong sạch, vững mạnh, quản lý, điều hành đất nước hiệu lực, hiệu quả.

Toàn văn bài viết của cựu Bộ trưởng Bộ Công an, nay là Chủ tịch nước Trần Đại Quang đã chẳng những không tổng kết được các thành tựu “pháp quyền Xã hội chủ nghĩa”, mà ngược lại chỉ cho thấy các yếu tố lạm dụng quyền lực Xã hội chủ nghĩa” với bình phong pháp quyền. Do đó, toàn bài đã không tìm thấy một cụm từ nào về “quyền tự do”, trong đó nêu bật quyền tự do báo chí, xuất bản, hay thậm chí hội họp; mà chỉ thấy quán triệt sâu sắc Đảng lãnh đạo cho đến kiên định con đường Xã hội chủ nghĩa và cuối cùng vẫn là kiểu cũ “làm thất bại mọi âm mưu, hoạt động của các thế lực thù địch, phản động lợi dụng ‘dân chủ’.

Một quan chức cao cấp khác là Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cũng góp phần vào sự bận rộn bằng lệnh cấm các quan chức đi lễ cấp trên trong những ngày Tết để đề phòng tham nhũng. Blogger Văn Công Hùng vui mừng với sắc lệnh của Thủ Tướng nhưng kèm theo sự nghi ngại:

Hôm qua thấy có bạn hỏi: Thủ tướng quyết thì quá tốt quá đẹp quá được lòng dân rồi, nhưng làm sao để việc quyết ấy nó thành hiện thực, nó không đánh trống bỏ dùi như đã từng, và bạn ấy đề xuất, giao cho các bác cựu chiến binh lập chốt ngay ở gần nhà sếp, nghe xong buồn cười nhưng lại xót. Bởi, té ra dân mình bây giờ luôn luôn cảnh giác cao độ, luôn luôn cho là nói phải đi đôi với làm. Họ tin thủ tướng nhưng cấp dưới nếu không có chế tài, liệu có nhất nhất tuân theo không?

Vậy nên, lệnh của thủ tướng sẽ làm nhiều người thanh thản. Và mong nó sẽ duy trì được mãi để sự thanh thản nó kéo dài nhiều năm…

Những người ra đi và những người ở lại

20314511-2919-4d13-89c5-a6fce8ddf944-400.jpg
Một buổi tưởng niệm đánh dấu 43 năm ngày mất Hoàng Sa và tưởng nhớ các tử sĩ trước tượng đài vua Lý Thái Tổ, Hà Nội hôm 19/1/2017.AFP photo

Nhìn lại năm 2016, có vẻ như các nổ lực chống tham nhũng của chính phủ rơi vào vô vọng, khi người ta chứng kiến hàng loạt quan chức bị cho là tham nhũng trốn ra nước ngoài, điều mà blogger Người Buôn Gió gọi là tầng tầng lớp lớp:

Những lớp doanh nhân này đi, sẽ có những lớp doanh nhân khác trỗi lên bằng những mối quan hệ với các quan chức lớp mới trong chế độ. Rồi đến hẹn lại lên, sau mỗi nhiệm kỳ 5 năm của quan chức cộng sản đỡ đầu. Lớp doanh nhân mới sau khi tích trữ được một số của cải, lại tìm đường đi để cho lớp mới lên. Cuộc sống ở Việt Nam cứ tuần hoàn như vậy, đất nước như một miếng da lừa, cứ năm sau nợ nần lớn hơn, tài nguyện cạn kiệt hơn, môi trường và đạo đức xã hội băng hoại hơn.

Và lớp người đi cũng nhiều hơn.

Một miếng da lừa rất cụ thể là sân bay Tân Sơn Nhất, đã teo lại nhường chổ cho nhà cửa, sân golf mấy chục năm nay, đến nỗi không còn chổ để xây dựng những cơ sở phụ trợ cho một sân bay nữa, điều mà nhà văn Nguyễn Đình Ấm gọi là Một đất nước vô chủ.

Nếu blogger Người Buôn Gió nói đến những người mong muốn rời bỏ Việt Nam vì nhiều lý do, thì trong những ngày đầu năm này có một người Việt phải ra đi dù không muốn, gây nên những buồn vui lẫn lộn trong giới blogger, đó là tù nhân chính trị Đặng Xuân Diệu bị chính quyền Việt Nam trục xuất sang Pháp, nối tiếp con đường của nhiều người tù chính trị trong mấy năm qua, từ khi dường như nhà cầm quyền tìm được một giải pháp tốt nhất để duy trì điều mà họ gọi là ổn định chính trị, là trục xuất những người bất đồng chính kiến ra khỏi đất nước.

Những lớp doanh nhân này đi, sẽ có những lớp doanh nhân khác trỗi lên bằng những mối quan hệ với các quan chức lớp mới trong chế độ.
– Blogger Người Buôn Gió

Blogger Nguyễn Tường Thụy viết rằng Với giới đấu tranh dân chủ, đây là một tin vui tuy rằng không trọn vẹn. Cuộc đấu tranh còn dài, còn nhiều gian nguy và còn nhiều người tiếp bước.

Vẫn còn nhiều người ở lại. Họ kỷ niệm ngày Hoàng Sa mất về tay Trung Quốc, một ngày kỷ niệm mà không báo chí chính thống nào của Việt Nam đưa tin. Một trong những người tham gia vào những buổi lễ diễn ra ngày 19 tháng Giêng là chị Nguyễn Thị Kim Tiến:

Lịch sử cần phải sòng phẳng với những đứa trẻ sinh ra dưới màu cờ đỏ như chúng tôi để chúng tôi có thể nhận thức một cách đúng đắn hơn về những gì đã xảy ra trong quá khứ. Và rồi tôi tin, thế hệ trẻ chúng tôi sẽ không còn có thể sống một cách vô ơn như đã từng hơn 40 năm qua.

Nhà cầm quyền dù cũng có tìm cách cản trở một số người đến tham gia lễ tưởng niệm, nhưng nói chung lễ kỷ niệm đã diễn ra. Điều đó cũng có nghĩa là niềm tin của chị Nguyễn Thị Kim Tiến rằng lịch sử sẽ được soi rọi vẫn còn đó.

CHO MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ, THÁNG CHẠP

From facebook: Hằng Lê‘s post.
Image may contain: 4 people, closeup
Hằng Lê

CHO MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ, THÁNG CHẠP

Thật nhanh chóng, cuộc vây bắt người phụ nữ có hai đứa con nhỏ tại tỉnh Hà Nam mới diễn ra vào buổi trưa ngày 21/1, thì đến tối, người ta đã nhìn thấy hình ảnh video do công an đưa ra. Cơ quan này vội vã cho biết đã thi hành lệnh bắt tạm giam và khám xét nơi ở đối với chị, Trần Thị Nga, về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo quy định tại Điều 88, Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam năm 1999.

Cuộc vây bắt được chuẩn bị thật tươm tất và chu đáo, đã nhắm vào một người không hề trốn chạy và luôn nhìn thẳng, đối diện với mọi hình thức tàn bạo nhất. Cuộc vây bắt rầm rập và quá chuyên nghiệp đến mức người ta nhớ đến các cuộc ra đi khỏi Việt Nam một cách thư thả, của các quan tham nhũng như Trịnh Xuân Thanh, mà tiếng hô vang truy tìm giống như một trò chơi trốn tìm của trẻ con.

Chị Nga bị bắt vào 24 Tết, tức chỉ còn vài ngày nữa là chị Nga và 2 đứa con nhỏ của chị là Phú và Tài sẽ cùng cùng nhau đón ông bà, cùng nhau đón một năm mới. Họ sẽ có cơ hội để ôn lại những ngày tháng cả gia đình nhỏ bé đó bị công an đập cửa sách nhiễu, an ninh mặt thường phục đeo khẩu trang hành hung, thậm chí bị 6 người vây đánh chị Nga bằng gậy sắt đến gãy chân vào năm 2014.

Phú và Tài, hai đứa bé đã cùng mẹ lớn lên, có đủ cơ hội để học biết về bạo lực của ngành công an Hà Nam, lẫn sự phi nhân của người cầm quyền đã không chỉ nhắm vào chị Nga, mẹ của chúng, mà còn cả với chúng – những đứa trẻ đến trường và bị buộc phải học và yêu thương những kẻ tàn độc với mẹ của chúng .

Chị Nga không phải là người phụ nữ duy nhất bị đối xử bất nhân và quy chụp theo điều 88. Nhà cầm quyền đã kéo lê điều 88, 258, 79… đi khắp nước như những cái máy chém vô hình để chụp xuống bất cứ ai mà họ cảm thấy là nhân vật gây khó trong công cuộc gieo rắc toàn trị. Từ sau 1975 đến nay, có rất nhiều người phụ nữ với tiếng nói và tinh thần tự do, ôn hòa của mình đã trở thành cái gai trong mắt kẻ có quyền. Từ Bùi Thị Minh Hằng, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Phương Uyên, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Cấn Thị Thêu… và hôm nay là chị Thúy Nga, tức Trần Thị Nga. Đất nước có bao giờ như thế này đâu?

Trong video mà công an đưa ra vào ngày 21/1, gương mặt chị Nga như cố ghìm lại mọi cảm xúc để không ai lợi dụng được hình ảnh yếu lòng của chị. Lúc đó, nỗi đau lớn nhất của chị chắc chỉ là nghĩ đến 2 đứa nhỏ. Tết này chúng sẽ đón ông bà và năm mới mà không có mẹ. Thậm chí chúng sẽ phải tập sống với những ngày mà mẹ chúng bị giam cầm, chúng phải tự lớn lên và học biết chung quanh chỉ là dối trá.

Nhìn vào video, những ai không biết, có thể nghĩ rằng chị Nga là một người hết sức mạnh mẽ và lạnh lùng.

Năm trước, trong một dịp chị vào Sài Gòn, khi ghé thăm Phú và Tài, tôi hỏi là dạo này công an còn làm khó chị không. Trong tíc tắc, tôi thấy chị như rùng mình, trở lại yếu đuối như mọi người đàn bà trên thế gian này cần được sự chở che. Chị nói “chúng vẫn đánh Thầy à”.

Và khi hỏi về lúc chị bị những tên bịt mặt vây đánh đến gãy chân, mà chị đã nhận mặt rằng đó là những tên an ninh vẫn đuổi theo chị, chị nói mà ngấn nước mắt “lúc đó, em chỉ nghĩ đến làm sao che được cho 2 đứa con. Chúng có đánh chết em cũng được nhưng em phải che cho Phú và Tài”. Trên đường về, tôi tự hỏi mình rằng, nếu như tôi có mặt ở đó, chứng kiến tội ác, tôi sẽ làm gì?

Lịch sử chưa thể ghi hết và kể hết. Nếu Việt Nam có một Svetlana Alexievich để viết về thân phận của những người phụ nữ đầy sợ hãi nhưng quyết đứng lên để nói sự thật và tranh đấu cho những oan khiên kẻ khác, thì chắc chắn nhân loại sẽ phải rơi nước mắt với nhiều chương u uất của nước Nam, không thua vì những người phụ nữ Nga trong Đệ nhị Thế chiến hay từ sự cố Chernobyl.

Từ vị trí một người công nhân đi lao động hợp tác bị lừa đảo, và khi trở về, nhận ra những bất công xã hội chung quanh mình, chị Nga cũng như những người phụ nữ Việt Nam khác đã dấn thân, trở thành người xây dựng nền móng công lý và sự thật trong xã hội.

Thật dễ nhận ra, ở đâu cũng vậy, khi một nhà nước kinh sợ công lý và sự thật, tìm cách trấn áp, thì chắc chắn đó là một nhà nước tăm tối và vô luân.

Thế kỷ 21, có những người phụ nữ Việt Nam đã nguyện thắp lên những ngọn đuốc soi sáng trong xã hội, cho tôi và cho cả các bạn vậy. Ánh sáng đó, đôi khi họ phải trả giá bằng đời người, bằng tù đày và cô đơn. Hôm nay, nếu các bạn và tôi phản bội lại ánh sáng đó, chúng ta không xứng đáng làm người, cũng không xứng đáng để tồn tại trong giống nòi Việt Nam.

Nguyễn Tuấn Khanh
(21/01/2017)

Khắp nơi ở Việt Nam thắp nến cầu nguyện cho ba nhà hoạt động vừa bị bắt

Khắp nơi ở Việt Nam thắp nến cầu nguyện cho ba nhà hoạt động vừa bị bắt

Khắp nơi ở Việt Nam thắp nến cầu nguyện cho ba nhà hoạt động vừa bị bắt

Vào khoảng 20 giờ tối 22 tháng 01 năm 2017, đông đảo bà con giáo dân xứ Song Ngọc, giáo phận Vinh ở huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An đã hiệp dâng Thánh Lễ và thắp nến cầu nguyện cho ba nhà hoạt động nhân quyền: Trần Thị Nga, Nguyễn Văn Oai và Nguyễn Văn Hoá vừa bị nhà cầm quyền Việt Nam bắt trong tháng 01/2017.

Những người dân tham dự Thánh Lễ do Linh mục Jb Nguyễn Đình Thục cử hành tại nhà thờ giáo xứ Song Ngọc đã cầm các banner có biểu ngữ: “Tự do cho chị Trần Thị Nga, Jb Nguyễn Văn Oai, anh Nguyễn Văn Hoá”, “phản đối các điều luật nhằm bỏ tù người yêu nước, đặc biệt là các nhà hoạt động dân chủ”, “phản đối công an nhà cầm quyền Việt Nam vi phạm nhân quyền và chà đạp lên pháp luật Việt Nam”, “chọn thời điểm bắt giam người yêu nước vào dịp Tết cổ truyền thể hiện bản chất vô nhân đạo của chính quyền cộng sản Việt Nam”,… để phản đối nhà cầm quyền CSVN bắt bớ, bỏ tù những người bất đồng chính kiến.

Cũng trong tối 22/01/2017, đông đảo bà con công giáo và lương dân  ở Hà Nội, Sài Gòn và Đài Loan đã cùng hiệp dâng Thánh lễ cầu nguyện cho Công lý – Hoà Bình được ngự trị trên đất nước Việt Nam, cầu nguyện cho các nhà hoạt động Trần Thị Nga, Nguyễn Văn Oai và Nguyễn Văn Hoá.

Chị Trần Thị Nga hay còn gọi Thúy Nga, là một nhà hoạt động, đấu tranh cho quyền con người. Từ 2003 – 2008, chị đi xuất khẩu lao động tại Đài Loan. Trong thời gian này chị bị tai nạn giao thông và được sự giúp đỡ của văn phòng Trợ Giúp Công Nhân Và Cô Dâu Việt tại Đài Loan của Linh mục Nguyễn Văn Hùng. Chị Nga trở thành người làm thiện nguyện giúp lao động Việt tại Đài Loan. Sau khi trở về nước, chị tiếp tục hỗ trợ cho những lao động Đài Loan gặp khó khăn và những vướng mắc pháp lý.

Những năm gần đây, chị Nga tham gia các hoạt động biểu tình chống Trung Cộng tại Hà Nội, Sài Gòn; thực hiện hàng trăm cuộc tiếp xúc với các cá nhân. Đặc biệt, chị quan tâm đến các đối tượng dân oan và những vấn đề về tôn giáo, án tử hình, án oan. Không ít lần, chị bị sách nhiễu, đe dọa và đánh đập tùy tiện!

Cựu TNLT Nguyễn Văn Oai (Sinh năm 1986) ở tại thị xã Hoàng Mai, Nghệ An đã bị công an Hoàng Mai bắt trên đường hôm 19/01/2017 với hai cáo buộc tội danh: chống người thi hành công vụ và không thi hành bản án quản chế. Oai là một trong 14 Thanh niên công giáo bị tù trong một vụ án chính trị hồi 2011, trong đó có Đặng Xuân Diệu vừa đi Paris hôm 12.1.

Vào ngày 11/01/2017, anh Nguyễn Văn Hóa, 22 tuổi, giáo dân giáo xứ Dụ Thành, Giáo phận Vinh ở huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh bị mất tích cho đến hôm nay vẫn không rõ tin tức.

Được biết, trong đơn kêu cứu gửi tới các cấp có thẩm quyền vào ngày 17/01/2017, bà Dương Thị Thanh, mẹ của anh Nguyễn Văn Hoá cho biết: “Vào trưa ngày 10.01.2017, con trai tôi từ nhà bạn ở Thị xã Cửa Lò, tỉnh Nghệ An trở về Hà Tĩnh đi bằng xe máy… Đến trưa ngày 11.01.2017, con trai tôi đến ăn cơm trưa tại giáo xứ Dũ Lộc, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh cùng với nhiều người dân và cha xứ giáo xứ Dũ Lộc. Đến nay đã hơn 8 ngày mất liên lạc, chúng tôi vẫn không nhận được tin tức gì…”. Theo một nguồn tin cho biết, Hóa đã đi tham dự phiên tòa xét xử người dân oan tại Tòa án Thị xã Kỳ Anh, và sau đó không ai nhìn thấy và liên lạc được.

IMG_1253

a

g

Nguyên Nguyễn/SBTN