Nguyên thẩm phán Bùi Anh Đức bị bắt vì ăn hối lộ “chạy án”. (Hình: Báo Dân Trí)
HÀ NỘI 24-3 (NV) .- “Đương sự ngồi vân vê nhẫn kim cương, thẩm phán sao kiềm lòng nổi,” ông nguyên Phó Chánh án TAND tối cao Trần Văn Độ nói tại hội thảo phòng chống tham nhũng trong ngành tư pháp CSVN.
Tình trạng tham nhũng, ăn hối lộ rất phổ biến trong hệ thống tư pháp CSVN lại được đem ra mổ xẻ trong buổi “hội thảo hoàn thiện thể chế pháp luật về phòng chống tham nhũng trong hoạt động tư pháp” vừa được “Ban Nội chính Trung ương” của đảng CSVN và Chương trình Phát triển Liên hợp quốc (UNDP) phối hợp tổ chức sáng ngày 24/3/2017 tại Hà Nội
Theo tường thuật trên tờ Dân Trí, báo cáo của nhóm nghiên cứu về vấn đề này cho thấy tình trạng tham nhũng, ăn hối lộ trong hệ thống tư pháp CSVN diễn ra ở tất cả các “khâu” ngay từ việc “tiếp nhận đơn khởi kiện hoặc yêu cầu giải quyết vụ việc dân sự” cho đến điều đình để giảm án hoặc thay đổi kết quả bản án.
Người ta thấy có nhiều “khoảng hở” dễ làm nảy sinh tiêu cực trong hoạt động công vụ của cán bộ tòa án, tạo cơ hội cho tham nhũng. Chẳng hạn, muốn tòa thụ lý đơn kiện thì cũng phải “bôi trơn” mới nhanh, theo lời phàn nàn của ông Trần Văn Độ trong cuộc hội thảo.
Còn ông Trần Ngọc Đường, được tường thuật trên tờ Thanh Niên, nói rằng pháp luật của chế độ “hiện nay chưa ngăn cấm một cách tuyệt đối mối quan hệ giữa những người trong hợp đồng xét xử với luật sư, đương sự. Làm thế nào để không có sự tiếp xúc giữa 2 bên dẫn đến tiêu cực, tham nhũng. Ngoài ra, mối quan hệ giữa các cấp xét xử sơ thẩm, phúc thẩm, giám đốc thẩm chưa độc lập nên dễ móc ngoặc với nhau làm thay đổi bản án.
Ông Độ cho rằng việc phân công trách nhiệm không rõ ràng giữa người có trách nhiệm trong tòa án trực tiếp nhận đơn và thẩm phán thụ lý dẫn đến tình trạng thẩm phán lựa chọn vụ án để thụ lý, một cơ hội dẫn đến dễ dàng ăn hối lộ.
Phát biểu trong cuộc hội thảo nói trên, Phụ tá Giám đốc UNDP tại Việt Nam, ông Dennis Curry “nhấn mạnh, minh bạch là yếu tố quan trọng và xuyên suốt trong việc phòng, chống tham nhũng. Bên cạnh đó, xây dựng khung pháp lý mạnh và rõ ràng, tránh những lỗ hổng pháp lý và việc áp dụng công nghệ để tăng cường minh bạch trong hoạt động là những yếu tố quyết định tới việc phòng, chống tham nhũng hiệu quả”, theo TTXVN kể lại.
Cuối Tháng Mười năm ngoái, báo chí cho hay, Cơ quan điều tra của Viện Kiểm Sát Tối Cao “thụ lý 169 tố giác, tin báo về tội phạm thuộc thẩm quyền; đã giải quyết 126 tố giác, tin báo; ra quyết định khởi tố 30 vụ án hình sự, trong đó có 16 vụ án tham nhũng trong hoạt động tư pháp.” Nói khác, chỉ có một số rất nhỏ trong tổng số cáo vụ tố cáo quan chức chế độ trong ngành tư pháp ăn bẩn bị truy tố.
Ngày 27/8/2014, trong buổi hội thảo “Tăng cường liêm chính, trách nhiệm giải trình và minh bạch trong ngành hành pháp”, ông Nguyễn Chí Công, đại diện TAND Tối Cao, được thuật lời là “Tham nhũng và lạm quyền của cán bộ trong ngành tư pháp cũng như công an ở Việt Nam đang có dấu hiệu gia tăng. Từ đầu năm 2010 đến nay, các hành vi như bức cung, dùng nhục hình, làm sai lệch hồ sơ vụ án dẫn đến oan sai, bao che, bỏ lọt tội phạm, “chạy án”, nhận hối lộ, ra quyết định trái pháp luật… liên tục được phát hiện.” (T.N)
Luật sư Phạm Công Út, luật sư đại diện cho ông Phạm Văn Lợi.
Hình: fb ông Phạm Công Út
Luật sư phản đối mức án cho người chống tham nhũng
00:12/06:35
Luật sư bào chữa cho ông Trần Minh Lợi, một facebooker chống tham nhũng nổi tiếng ở Đak Lak, phản đối mức án đề nghị của Viện kiểm sát Nhân dân tỉnh Đak Nông là 5 đến 6 năm tù vì cho rằng ông Lợi hoàn toàn vô tội và đang bị trấn áp.
Luật sư bào chữa cho ông Trần Minh Lợi, chủ trang facebook chống tham nhũng ‘diệt giặc nội xâm’ ở tỉnh Dak Lak, cho rằng thân chủ của mình hoàn toàn vô tội trước phiên tòa xét xử tội đưa hối lộ đang diễn ra tại tỉnh Đak Nông từ ngày 22 đến 24 tháng 3 vừa qua.
Ông Trần Minh Lợi bị công an tỉnh Đak Nông bắt giữ để điều tra từ ngày 22 tháng 3 năm 2016.
Tại phiên tòa vào ngày 24 tháng 3, đại diện Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh Đak Nông đã đề nghị mức án từ 5 đến 6 năm tù đối với ông Lợi theo điều 364 Bộ luật hình sự mới được quốc hội thông qua vào năm ngoái.
Nói với đài Á châu Tự do qua điện thoại vào ngày 24 tháng 3, luật sư Phạm Công Út, luật sư đại diện cho ông Lợi, nhận định.
Chúng tôi không quan tâm đến mức án vì đối với một người không có tội thì mức án nặng hay nhẹ không quan trọng. Mà không có tội thì phải trả tự do ngay tại phiên tòa và khôi phục các quyền và lợi ích hợp pháp của công dân.
Trước đó, tại tòa vào hôm 23 tháng 3, ông Trần Minh Lợi đã tuyên bố là ông sẽ kháng cáo ngay cả nếu trường hợp tòa tuyên ông miễn truy cứu trách nhiệm hình sự vì ông cho rằng mình hoàn toàn vô tội.
Cáo trạng của viện kiểm sát nhân dân tỉnh Đak Nong cáo buộc ông Trần Minh Lợi tội đưa hối lộ trong hai vụ án. Một vụ liên quan đến việc ông xin vay tiền của ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn chi nhánh tỉnh Đak Lak hồi năm 2014 và một vụ khác vào năm 2016 liên quan đến việc đưa hối lộ cho công an để chạy cho một số người đánh bạc bị công an bắt tạm giam được tại ngoại.
Ông Trần Minh Lợi ra tòa với 7 người khác, trong đó có hai công chức nhà nước bị cáo buộc tội nhận hối lộ từ ông Trần Minh Lợi. Một người là cán bộ chi nhánh ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn chi nhánh Dak Lak, người bị cáo buộc nhận 30 triệu từ ông Lợi. Người kia là một trinh sát công an bị cáo buộc đã nhận 60 triệu tiền chạy án từ những người khác mà theo cáo trạng là do ông Lợi xúi giục để chạy cho những người đánh bạc được tại ngoại. Những người đánh bạc bị bắt quả tang ở tỉnh Đak Nông vào tháng 1 năm 2016 với tang chứng là khoảng 4 triệu đồng tại chiếu bạc.
Theo luật sư Phạm Công Út, trong cả hai trường hợp bị cáo buộc đưa hối lộ, ông Lợi đều ghi âm và ghi hình để thu thập chứng cứ tố cáo tham nhũng. Với trường hợp ở ngân hàng Nông Nghiệp và Phát triển Nông Thôn, ông Lợi bị ép phải chi 10% trị giá vốn vay 1,8 tỷ đồng để mở rộng kinh doanh cho gia đình. Ông Lợi đã trả trước 50 triệu đồng cho 3 cán bộ ngân hàng. 2 người sau đó đã trả lại tiền nên không bị truy tố. Ông đã ghi âm và ghi hình việc đưa hối lộ này để tố cáo lên ngân hàng sau đó, yêu cầu ngân hàng kỷ luật những cán bộ này. Luật sư Phạm Công Út cho biết:
Cái vụ ở Đak Lak chúng tôi đã chứng minh được tại tòa là ông Lợi đã bị ép buộc đưa hối lộ và sau khi đưa hối lộ xong, chúng tôi chứng minh được ông Lợi đã chủ động tố cáo việc nhận hối lộ của các quan chức. nếu bị rơi vào trường hợp là bị ép buộc và thứ hai là chủ động tố cáo thì ông được miễn truy cứu trách nhiệm hình sự.
Ông Phạm Minh Lợi tại phiên sơ thẩm. Courtesy of tuoitre
Với trường hợp ở Đak Nông, ông Lợi nhận được tố giác của một người dân về việc công an đòi tiền hối lộ để cho những người bị tạm giam được tại ngoại với số tiền là 20 triệu đồng một người. Ông Lợi đã hướng dẫn người dân ghi âm và ghi hình việc đưa hối lộ. Theo luật sư Phạm Công Út, ông Lợi đã không trực tiếp tiếp xúc với công an và người dân để đòi tiền hối lộ mà chỉ tìm cách thu thập chứng cứ để tố giác tham nhũng nên ông hoàn toàn vô tội. Tại phiên tòa hôm 24 tháng 4 cả ông Lợi và các luật sư đều khẳng định ông Lợi vô tội trong vụ án ở Đak Nông.
Còn bên Đak Nông đối với cảnh sát, các luật sư bảo vệ cho ông Lợi và bản thân ông Lợi cũng như một luật sư dù ông không có thẻ hành nghề nhưng ông đọc vanh vách các điều luật. …. Ông Lợi viện dẫn các quyền chống tham nhũng, ông đưa hiến pháp, luật tố tụng, luật chống tham nhũng. Ông chứng minh là đó là quyền và nghĩa vụ của ông nên ông chứng minh được việc làm của ông là bất vụ lợi nhằm làm trong sạch những cơ quan bộ máy nhà nước. Những luật sư được phân công bảo vệ ông Lợi cho rằng ông Lợi vô tội.
Ông chứng minh là đó là quyền và nghĩa vụ của ông nên ông chứng minh được việc làm của ông là bất vụ lợi nhằm làm trong sạch những cơ quan bộ máy nhà nước.
– Luật sư Phạm Công Út
Luật sư Phạm Công Út cũng cho rằng cơ quan điều tra điều tra đã bỏ qua nhiều chứng cứ và dẫn đến cáo trạng của viện kiểm sát có hướng buộc tội người tố cáo tham nhũng và dẫn đến việc người tố cáo tham nhũng bị cầm tù, còn người nhận tham nhũng được tại ngoại và thậm chí một số quan chức không bị truy tố.
Ông Trần Minh Lợi là chủ trang ‘diệt giặc nội xâm’ nổi tiếng trên Facebook ở tỉnh Dak Lak với chủ trương ‘chống tham nhũng không phải của riêng ai’. Ông đã tham gia tố cáo nhiều vụ tham nhũng ở địa phương. Nổi bật nhất là vụ ông cùng một số người dân tố cáo cán bộ công an huyện Cư Kuin để xảy ra tình trạng buôn bán, tang trữ gỗ lậu và chạy án trên địa bàn huyện trong thời gian dài. Đầu tháng 3 năm 2015, công an tỉnh Dak Lak đã xử lý tổng cộng 11 lãnh đạo, cán bộ công an huyện này từ mức kiểm điểm, rút kinh nghiệm đến mức cảnh cáo, cách chức, chuyển công tác.
Luật sư Phạm Công Út nói rằng ông tin vào dư luận cho rằng việc ông Lợi bị bắt giam là hành động trả thù của chính quyền địa phương.
Facebooker Đăng Solomon, tên thật Nguyễn Hữu Đăng, sinh năm 1980, bị Cơ quan An ninh Điều tra Quận 12, thành phố Hồ Chí Minh bắt khẩn cấp và khám xét nơi ở vào ngày 24/3 với cáo buộc ‘tuyên truyền chống nhà nước’ theo điều 88, Bộ luật Hình sự nước CHXHCN Việt Nam.
Ông Nguyễn Hữu Đăng bị cáo buộc các tội danh lập nhiều tài khoản Youtube, Facebook để đăng tải những hình ảnh, video clip có nội dung xuyên tạc lịch sử, xúc phạm, bôi nhọ ông Hồ Chí Minh, hạ uy tín các lãnh đạo đảng và Nhà nước cũng như phát tán tin kích động biểu tình chống Nhà nước Việt Nam.
Đây là vụ bắt mới nhất với cáo buộc tuyên truyền chống nhà nước. Vừa qua có hai người cũng bị bắt cũng với cáo buộc tương là facebooker Phan Kim Khánh và Bùi Hiếu Võ.
Chỉ có một giới được ưu tiên: Phụ nữ trẻ – có nhan sắc, có khả năng sinh đẻ.
Quân đội, Công an, các lực lượng vũ trang: Đây là những đơn vị Trung cộng theo dõi rất sát, cần phải loại bỏ. Bắc buộc phải điều đi thật xa, trấn giữ biên cương Trung cộng, chiến đấu tại các vùng biên giới xa xăm, xa tổ quốc, chiến đấu và bỏ mạng trong các cuộc chiến với các quốc gia thù nghịch với Trung cộng.
Hầu hết, họ đêù bị chết trận, hoặc nếu đơn vị nào có ý phản kháng, cứng đầu, thì sẽ bị tiêu diệt (lập mưu xé nhỏ để tiêu diệt).
Tàu cộng sẽ gây ra các cuộc chiến quy mô nhỏ với các quốc gia láng giềng để giết chết hết lần mòn các lực lượng vũ trang VN, để đề phòng nuôi ong tay áo.
Công an, An ninh, Quân đội Tàu sẽ lo bảo vệ các thành phố và khu dân cư tại Việt Nam.
Tài sản quốc gia, công sức đồng bào làm ra của cải, hầu như đủ cho 50 triệu – 70 triệu dân Tàu di cư sinh sống, an cư lạc nghiệp.
Thế còn những quan chức cấp cao?
Tàu cộng sẽ tử hình một vài người trong số những quan chức cấp cao như Tổng Bí Thư, các UV Bộ Chính trị là những người trong danh sách bị tử hình đầu tiên. Tịch thu toàn bộ gia sản và tống giam để xoa dịu nỗi căm phẫn của dân tộc Việt Nam, để mỵ dân, lấy lòng đa số và dễ sai khiến dân tộc Việt Nam.
Còn đảng viên cộng sản cấp cao, cấp thấp khác đều bị điều tra tội tham ô, tham nhũng, hối lộ, tịch thu tài sản và tù đày, an ninh Hoa Nam đã nắm danh sách họ trước, nếu họ không sáng suốt, nhanh chân bỏ của chạy lấy người, họ cần mau lẹ chạy trốn hết sang các nước Âu, Mỹ, Úc, … để bảo toàn mạng sống.
Dân tộc VN sẽ bị tiêu vong.
Việt Nam sẽ mất tên trên bản đồ thể giới.
…
Tất cả đều nằm trong kịch bản đồng hóa của Tàu.
Giáo dục Việt Nam Cộng Hòa là nền giáo dục Việt Nam dưới chính thể Việt Nam Cộng Hòa. Triết lý giáo dục của Việt Nam Cộng hòa làNhân bản,Dân tộc, vàKhai phóng. Hiến pháp Việt Nam Cộng Hòa nhấn mạnh quyền tự do giáo dục, và cho rằng “nền giáo dục cơ bản có tính cách cưỡng bách và miễn phí”, “nền giáo dục đại học được tự trị”, và “những người có khả năng mà không có phương tiện sẽ được nâng đỡ để theo đuổi học vấn”.
Hệ thống giáo dục Việt Nam Cộng Hòa gồm tiểu học, trung học, và đại học, cùng với một mạng lưới các cơ sở giáo dục công lập, dân lập, và tư thục ở cả ba bậc học và hệ thống tổ chức quản trị từ trung ương cho tới địa phương.
Tổng quan
Từ năm 1917, chính quyền thuộc địa Pháp ở Việt Nam đã có một hệ thống giáo dục thống nhất cho cả ba miền Nam, Trung, Bắc, và cả Lào cùng Campuchia. Hệ thống giáo dục thời Pháp thuộc có ba bậc: tiểu học, trung học, và đại học. Chương trình học là chương trình của Pháp, với một chút sửa đổi nhỏ áp dụng cho các cơ sở giáo dục ở Việt Nam, dùng tiếng Pháp làm ngôn ngữ chính, tiếng Việt chỉ là ngôn ngữ phụ. Sau khi Việt Nam tuyên bố độc lập vào năm 1945, chương trình học của Việt Nam – còn gọi là chương trình Hoàng Xuân Hãn (ban hành thời chính phủ Trần Trọng Kim – được đem ra áp dụng ở miền Trung và miền Bắc.
Riêng ở miền Nam, vì có sự trở lại của người Pháp nên chương trình Pháp vẫn còn tiếp tục cho đến giữa thập niên 1950. Đến thời Đệ Nhất Cộng Hòa thì chương trình Việt mới được áp dụng ở miền Nam để thay thế cho chương trình Pháp. Cũng từ đây, các nhà lãnh đạo giáo dục Việt Nam mới có cơ hội đóng vai trò lãnh đạo thực sự của mình.
Ngay từ những ngày đầu hình thành nền Đệ Nhất Cộng Hòa, những người làm công tác giáo dục ở miền Nam đã xây dựng được nền móng quan trọng cho nền giáo dục quốc gia, tìm ra câu trả lời cho những vấn đề giáo dục cốt yếu. Những vấn đề đó là: triết lý giáo dục, mục tiêu giáo dục, chương trình học, tài liệu giáo khoa và phương tiện học tập, vai trò của nhà giáo, cơ sở vật chất và trang thiết bị trường học, đánh giá kết quả học tập, và tổ chức quản trị.
Nhìn chung, người ta thấy mô hình giáo dục ở Miền Nam Việt Nam trong những năm 1970 có khuynh hướng xa dần ảnh hưởng của Pháp vốn chú trọng đào tạo một số ít phần tử ưu tú trong xã hội và có khuynh hướng thiên về lý thuyết, để chấp nhận mô hình giáo dục Hoa Kỳ có tính cách đại chúng và thực tiễn.
Năm học 1973-1974, Việt Nam Cộng Hòa có một phần năm (20%) dân số là học sinh và sinh viên đang đi học trong các cơ sở giáo dục. Con số này bao gồm 3.101.560 học sinh tiểu học, 1.091.779 học sinh Trung học, và 101.454 sinh viên Đại học; số người biết đọc biết viết ước tính khoảng 70% dân số. Đến năm 1975, tổng số sinh viên trong các viện đại học ở miền Nam là khoảng 150.000 người (không tính các sinh viên theo học ở Học viện Hành Chính Quốc Gia và ở các trường đại học cộng đồng).
Mặc dù tồn tại chỉ trong 20 năm (từ 1955 đến 1975), bị ảnh hưởng nặng nề bởi chiến tranh và những bất ổn chính trị thường xảy ra, phần thì ngân sách eo hẹp do phần lớn ngân sách quốc gia phải dành cho quốc phòng và nội vụ ( trên 40% ngân sách quốc gia dành cho quốc phòng, khoảng 13% cho nội vụ, chỉ khoảng 7-7,5% cho giáo dục), nền Giáo dục Việt Nam Cộng Hòa đã phát triển vượt bậc, đáp ứng được nhu cầu gia tăng nhanh chóng của người dân, đào tạo được một lớp người có học vấn và có khả năng chuyên môn đóng góp vào việc xây dựng quốc gia và tạo được sự nghiệp vững chắc ngay cả ở các quốc gia phát triển.
Kết quả này có được là nhờ các nhà giáo có ý thức rõ ràng về sứ mạng giáo dục, có ý thức trách nhiệm và lương tâm nghề nghiệp, đã sống cuộc sống khiêm nhường để đóng góp trọn vẹn cho nghề nghiệp, nhờ nhiều bậc phụ huynh đã đóng góp công sức cho việc xây dựng nền giáo dục quốc gia, và nhờ những nhà lãnh đạo giáo dục đã có những ý tưởng, sáng kiến, và nỗ lực mang lại sự tiến bộ cho nền giáo dục ở Miền Nam Việt Nam.
Triết lý giáo dục
Năm 1958, dưới thời Bộ trưởng Bộ Quốc gia Giáo dục Trần Hựu Thế, Việt Nam Cộng Hòa nhóm họp Đại hội Giáo dục Quốc gia (lần I) tại Sài Gòn. Đại hội này quy tụ nhiều phụ huynh học sinh, thân hào nhân sĩ, học giả, đại diện của quân đội, chính quyền và các tổ chức quần chúng, đại diện ngành văn hóa và giáo dục các cấp từ tiểu học đến đại học, từ phổ thông đến kỹ thuật… Ba nguyên tắc “nhân bản” (humanistic), “dân tộc” (nationalistic), và “khai phóng ( liberalic) ” được chính thức hóa ở hội nghị này.
Đây là những nguyên tắc làm nền tảng cho triết lý giáo dục của Việt Nam Cộng Hòa, được ghi cụ thể trong tài liệu Những nguyên tắc căn bản do Bộ Quốc gia Giáo dục ấn hành năm 1959 và sau đó trong Hiến Pháp Việt Nam Cộng Hòa (1967).
1. Giáo dục Việt Nam Cộng Hòa là giáo dục nhân bản.
Triết lý nhân bản chủ trương con người có địa vị quan trọng trong thế gian này; lấy con người làm gốc, lấy cuộc sống của con người trong cuộc đời này làm căn bản; xem con người như một cứu cánh chứ không phải như một phương tiện hay công cụ phục vụ cho mục tiêu của bất cứ cá nhân, đảng phái, hay tổ chức nào khác.
Triết lý nhân bản chấp nhận có sự khác biệt giữa các cá nhân, nhưng không chấp nhận việc sử dụng sự khác biệt đó để đánh giá conngười, và không chấp nhận sự kỳ thị hay phân biệt giàu nghèo, địa phương, tôn giáo, chủng tộc… Với triết lý nhân bản, mọi người có giá trị như nhau và đều có quyền được hưởng những cơ hội đồng đều về giáo dục.
2. Giáo dục Việt Nam Cộng Hòa là giáo dục dân tộc.
Giáo dục tôn trọng giá trị truyền thống của dân tộc trong mọi sinh hoạt liên hệ tới gia đình, nghề nghiệp, và quốc gia. Giáo dục phải bảo tồn và phát huy được những tinh hoa hay những truyền thống tốt đẹp của văn hóa dân tộc. Dân tộc tính trong văn hóa cần phải được các thế hệ biết đến, bảo tồn và phát huy, để không bị mất đi hay tan biến trong những nền văn hóa khác.
3. Giáo dục Việt Nam Cộng Hòa là giáo dục khai phóng.
Tinh thần dân tộc không nhất thiết phải bảo thủ, không nhất thiết phải đóng cửa. Ngược lại, giáo dục phải mở rộng, tiếp nhận những kiến thức khoa học kỹ thuật tân tiến trên thế giới, tiếp nhận tinh thần dân chủ, phát triển xã hội, giá trị văn hóa nhân loại để góp phần vào việc hiện đại hóa quốc gia và xã hội, làm cho xã hội tiến bộ tiếp cận với văn minh thế giới.
Từ những nguyên tắc căn bản ở trên, chính quyền Việt Nam Cộng Hòa đề ra những mục tiêu chính sau đây cho nền giáo dục của mình. Những mục tiêu này được đề ra là để nhằm trả lời cho câu hỏi: Sau khi nhận được sự giáo dục, những người đi học sẽ trở nên người như thế nào đối với cá nhân mình, đối với gia đình, quốc gia, xã hội, và nhân loại.
Nhiều người, hay nói cho chính xác hơn là tất cả mọi người, thường tưởng rằng bác sĩ Yersin là người đã tìm ra Đà Lạt – vào năm 1891. Tưởng như vậy là tưởng tầm bậy, hay tưởng năng thối! Nghe tôi kể đầu đuôi (ngọn ngành) nè.
Vào một buổi chiều hè năm 1891, Yersin vừa lò dò bước chân đến thành phố Ðà Lạt thì ổng hết hồn hết vía – mặt mũi xanh lè, cắt không còn giọt máu – khi chợt thấy vợ chồng tôi đang ngồi (lù lù) câu cá ở hồ Xuân Hương. Kể ra nghe cũng hơi mắc cở nhưng thiệt tình thì lúc đó tụi tui đang cãi lộn, và hơi lớn tiếng. Thay vì ngồi im thưởng thức một buổi chiều vàng, đang rơi mênh man trên hồ vắng – giữa cao nguyên hoang vu và tĩnh lặng – vợ tôi cứ lải nhải nói không ngừng chỉ vì tôi đã lỡ làm xẩy một con cá chép.
– Sao honey biết là nó bự?
– Không bự sao cái đọt cần câu cong vòng như chữ “U” vậy?
– Cá nào xẩy mà không bự?
– Con này khác, con này bự thiệt và bự lắm lận.
– Thì từ từ để người ta câu con khác chớ làm gì mà nói hoài hà?
– Chớ rồi tối nay lấy cái gì ra mà nấu canh chua đây? Cá chưa câu được con nào mà đã lấy smart phone để chuẩn bị chụp hình, còn gọi lia lịa hết cha nội này tới cha nội khác, rủ cả đống tới nhà uống sương sương vài ly chơi … Không lẽ tui cứ phải đi cầm quần, cầm áo để mua mồi cho mấy người nhậu miết vậy sao?
Coi: tui làm xẩy có một con cá chép chừng vài ba ký (thứ cá này hồ Tuyền Lâm và hồ Xuân Hương ở Ðà Lạt thiếu mẹ gì) mà vợ tui nó đay nghiến như vậy đó. Nó còn nói hành nói tỏi, nhiều điều tàn tệ khác nữa nhưng tui vẫn ráng dằn cơn nóng.
– Nam vô tửu như kỳ vô phong mà honey, bạn bè tụi anh gặp nhau thì cũng phải uống vài ly chớ, thông cảm chút đi, chớ cứ nhằn nhằn hoài nghe nhức đầu quá hà.
– Xí! Hồi ruợu vào lời ra, cả đám dành nhau nói, ca hát um xùm, ói mửa tùm lum, sao không nghe anh than nhức đầu?
– Thôi, đủ rồi đó nha …
– Không có đủ thiếu gì hết trơn á. Tui có miệng tui cứ nói … Tui sẽ la lên cho cả nước biết anh là cái thằng …
Ðúng lúc này thì Alexander Yersin xuất hiện. Rõ ràng là nhờ vợ chồng tui lớn tiếng nên thằng chả mới khám phá ra được Ðà Lạt ngay bữa đó; chớ không, chắc cũng còn lâu hoặc (rất) có thể là không bao giờ cả.
Và sau “bữa đó” tụi tui ly dị. Tôi không thể chấp nhận ở chung với một người đàn bà mà phu xướng phụ (nhất định) không tùy như vậy. Còn nàng cũng cương quyết (thôi) không chịu sống với một “thằng đàn ông rượu chè, bê tha, vũ phu, thô lỗ, vô học, độc đoán, làm tình và làm tiền đều dở, câu cá cũng dở khẹc luôn” nên chúng tôi đành (vĩnh viễn) chia tay.
Vậy là nhà ai nấy ở, tiền ai nấy sài, hồn ai nấy giữ, đường ai nấy đi. Nàng đi đâu tôi không biết, cũng không hỏi làm chi. Còn tui thì bỏ xứ hoa anh đào mà đi mất tăm luôn đã mấy chục năm rồi.
Mối tình đầu (mầu hoa đào) và Đà Lạt mỗi lúc một thêm nhoà nhạt. Cứ tưởng đâu rằng người xưa, chốn cũ đã chết hết trong tôi … thì đột nhiên cả trăm cơ quan truyền thông (bỗng) đưa tin dữ về xứ hoa đào:
Công An Nhân Dân: Nữ du khách phá hoại mai anh đào khiến người Đà Lạt giận dữ
Thanh Niên: Yêu cầu Phó giám đốc Sở Tư pháp bẻ hoa anh đào giải trình trung thực
Người Lao Động: Phó Giám đốc Sở Tư pháp Bình Thuận tường trình về vụ bẻ hoa
Tiền Phong: Vì sao PGĐ Sở Tư pháp bẻ hoa anh đào chụp ảnh?
Vietnamnet: Nữ phó GĐ sở cãi bay vụ bẻ hoa, ‘tố’ báo chí quy chụp
Dương Đông: Bà Hiếu là người thiếu văn hóa, lươn lẹo không xứng đáng là cán bộ lãnh đạo Sở.
Phan Bui :Con này ở dưới Bình thuận muốn làm gì nó làm quen rồi.
Chị Phương Hà Nội: Tôi thấy rằng ý thức của một nhóm người có địa vị trong xã hội, nhất là những người làm trong nhà nước, ý thức càng ngày càng đi xuống.Cùng lúc, giới blogger cũng “không quên” vào cuộc:
Bên ngoài công ty Formosa sáng 5/3. Chú thích: BBC. Ảnh: Lê Văn Sơn
Khi nhìn những vòng giây kẽm gai bao quanh để bảo vệ Formosa, vào ngày 3 tháng 5 vừa qua, blogger Trương Duy Nhất đã thốt lên đôi lời cảm thán: “Dù hôm nay không máu đổ. Nhưng những hàng thép gai kia còn buốt đau hơn máu. Những hàng thép gai luôn khiến ta gợi nhớ… chiến tranh. Nhưng đây là cuộc chiến khác. Cuộc chiến mà chính quyền đã coi nhân dân như kẻ thù của họ.”
Nghe một ông quan nhớn nói về giải pháp tạo công ăn việc làm cho những người bán hàng rong mà cười nức nở. Đó là bán hàng rong qua mạng.
Ôi đúng là trái tim nhân văn vĩ đại do dân vì dân!
Giải pháp như vậy là trọn vẹn cả hai bề. Vừa giải phóng được vỉa hè cho người đi bộ để lấy thành tích, vừa tạo được công ăn việc làm cho người nghèo khổ.
Té ra gánh hàng rong còm cõi của mẹ lâu nay đã làm ngứa mắt các quan ăn nhà hàng, vì nó làm xấu bộ mặt thành phố, mẹ có biết không?
Bán hàng rong qua mạng là góp phần thực hiện thành phố văn minh đấy!
Vậy là mẹ hãy đến ngân hàng vay khoảng trăm triệu để thuê thiết kế một trang web kinh doanh và thuê người đi giao hàng.
Mẹ nhớ là phải nộp học phí theo học một khóa tin học nữa đấy! Mẹ yên tâm là Bộ Dục sẽ cộng điểm ưu tiên cho mẹ lấy bằng.
Không chỉ các mẹ bán hàng rong, dân nghèo mua hàng rong cũng phải sắm internet và học tin học để truy cập mạng mà mua hàng.
Con mừng cho các mẹ sắp đổi đời để gia nhập cuộc sống văn minh. Mẹ già nua lưng còng chân run nhưng vẫn “đại nhảy vọt” phải không mẹ? Vui quá là vui!
Nhớ năm lũ lụt ở Quảng Nam, cũng một quan nhớn lúc đi thăm các gia đình nghèo bị lũ cuốn trôi, quan đã kéo cà vạt chùi nước mắt và hỏi, rằng nếu người dân biết xây nhà cao tầng để chống lũ thì đâu đến nỗi này?
Đơn giản thế mà dân không cách nào nghĩ ra, nhờ quan đỉnh cao trí tuệ khai trí cho mới hiểu được!
Cụ Marx nói, cái hài là giai đoạn cuối cùng của một hình thái xã hội; và đó là lúc người ta cất lên tiếng cười để đưa nó xuống huyệt một cách vui vẻ! Marx thiêng thật! Ta cùng cười vui lên để đưa… cái nghèo của người dân ta xuống huyệt, mẹ nhỉ?
“Muốn thắng Cộng Sản phải thua chúng trước” (Moshe DAYAN)
Cuộc chiến tranh Việt Nam kéo dài, Hoa Kỳ mới hỏi tướng tài độc nhãn người Do Thái – Goshe Dayan, làm sao để thắng được CSVN.
Ông tướng độc nhãn bình thản trả lời: “Chiến trường Trung Đông có qui ước rõ địch và ta đối diện nhau và trận địa thẳng tắp, còn chiến trường Vietnam địa thế sông ngòi chằng chịt, núi non hiểm trở, lại còn người dân nông thôn miền Nam Vietnam chứa chấp bọn CS nằm vùng. Các anh không bao giờ thắng nổi Việt Cộng, mà chỉ có một cách duy nhứt là các anh rút ra khỏi VN để cho người dân họ nếm mùi CS một thời gian, sau đó các anh trở lại khỏi cần đánh cũng thắng!”
“Muốn thắng Cộng Sản phải thua chúng trước” (Moshe DAYAN)
Đó là phương châm của Tướng độc nhãn gốc Do Thái. Thắng một hiệp chưa chắc thắng cả ván cờ. Dân trí thấp, nói họ không nghe. Chỉ cần thả cho họ sống 40 năm với Cộng sản, họ đã tỉnh giấc rồi… SÁNG MẮT – SÁNG LÒNG.
Bây giờ thì họ tỉnh thật rồi. Nhưng cái giá sẽ phải trả là KHÁ ĐẮT.
Tham nhũng tại Việt Nam đã trở thành quốc nạn không thể chữa trị, mà cụ thể là có tới 66% các cơ sở kinh doanh phải hối lộ với quan chức để có thể làm ăn, theo bản tin hôm Thứ Ba của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết.
Bản tin VOA viết rằng, “Khoảng 66% doanh nghiệp tại Việt Nam phải trả phí bôi trơn cho quan chức địa phương, theo khảo sát Chỉ số năng lực cạnh tranh cấp tỉnh (PCI) năm 2016 vừa công bố tuần qua.
“Ngoài ra, PCI cho biết 66% doanh nghiệp tại Việt Nam phải sử dụng các mối quan hệ để tiếp cận thông tin.
“Chỉ số năng lực cạnh tranh cấp tỉnh (PCI) được Cơ quan Phát triển Quốc tế Hoa Kỳ (USAID) và Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam (VCCI) thực hiện hàng năm từ năm 2005.”
Bản tin VOA cho biết thêm rằng, “Theo khảo sát năm 2016 của PCI, khoảng 66% doanh nghiệp tại tỉnh trả các chi phí không chính thức, đây là các khoản “bôi trơn” cho các quan chức chính quyền Việt Nam. Chi phí không chính thức của doanh nghiệp giai đoạn 2014-2016 chưa có dấu hiệu cải thiện, thậm chí xu hướng tiêu cực hơn so với giai đoạn 2008-2013.
“Theo trang PCI, ông Đậu Anh Tuấn, Trưởng Ban Pháp chế của VCCI cho biết một môi trường kinh doanh thiếu minh bạch sẽ tạo ra nhiều cơ hội cho việc nhũng nhiễu, tham nhũng. Kết quả PCI nhiều năm qua khẳng định điều này.”
Màn hình một computer yêu cầu người dùng nhập password.
AFP photo
Có gần 7.700 vụ tấn công nhắm vào các trang chủ tại Việt Nam trong ba tháng đầu năm nay.
Trung tâm Ứng cứu Khẩn cấp Máy tính Việt Nam- VNCERT, cho biết như vừa nêu. Theo đó trong số gần 7700 vụ được ghi nhận thì có hơn 2800 vụ bị tấn công thay đổi giao diện, gần 3700 vụ bị cài mã độc và hơn 1 ngàn vụ bị đặt Phishing, tức lừa đảo.
Các số liệu được tiến sĩ Nguyễn Khắc Lịch, phó giám đốc VNCERT, công bố tại phiên khai mạc chương trình diễn tập ‘Các mối đe dọa tấn công từ chối dịch vụ mới’ với ba đầu cầu bắc, trung, nam ở Việt Nam.
Chương trình qui tụ 28 tổ chức từ 20 quốc gia và vùng lãnh thổ. Việt Nam có 200 đại biểu và các kỹ thuật viên thuộc 100 đơn vị thành viên mạng lưới ứng cứu sự cố, chủ quản các hệ thống thông tin quan trọng quốc gia.
Thứ trưởng Bộ Thông tin- Truyền thông Việt Nam, Nguyễn Thành Hưng phát biểu tại phiên khai mạc là đã có những cuộc tấn công từ chối dịch vụ DDoS mới chiếm băng thông lên đến 400Gb tại Việt Nam. Diễn biến trong năm nay sẽ còn nhiều tinh vi hơn.
Còn ông Nguyễn Khắc Lịch dự báo xu hướng tấn công mạng trong thời gian tới. Trong đó có mã độc tống tiền, các cuộc tấn công có chủ đích nhắm vào cơ quan chính phủ và hệ thống hạ tầng trọng yếu, xu hướng sử dụng các mạng xã hội để phát tán mã độc, lừa đảo trúng thưởng, mạo danh đánh cắp thông tin.
Một trong số vô số trạm thu phí ở Việt Nam. Các “nhà đầu tư” bắt đầu tháo chạy khỏi lĩnh vực BOT cầu đường. (Hình: Vietnam Finance)
HÀ NỘI (NV) – Ðó là nhận định của một số chuyên gia và tờ báo. Cuộc tháo chạy lần này xảy ra trong lĩnh vực cầu đường, vốn từng rất sôi động với các dự án BOT (đầu tư-khai thác-chuyển giao).
Nhiều chứ không phải một
TASCO – một trong những doanh nghiệp tiên phong, “nhà đầu tư” nổi tiếng trong hàng loạt dự án BOT cầu đường vừa chính thức tuyên bố sẽ rút khỏi lĩnh vực này.
TASCO đã từng đầu tư vào hàng loạt dự án BOT cầu đường ở miền Bắc Việt Nam. Chẳng hạn: Nâng cấp quốc lộ 10 đoạn chạy ngang tỉnh Thái Bình. Tuyến tránh Ðông Hưng ở tỉnh Thái Bình. Tỉnh lộ 39B ở tỉnh Thái Bình. Tuyến tránh thành phố Nam Ðịnh từ quốc lộ 10 đến thị trấn Mỹ Lộc. Quốc lộ 21. Quốc lộ 1 đoạn chay ngang tỉnh Quảng Bình. Nâng cấp quốc lộ 10. Ðường Hồ Chí Minh đoạn từ quốc lộ 2 đến Hương Nộn. Nâng cấp Quốc lộ 32 đoạn từ Cổ Tiết đến cầu Trung Hà tỉnh Phú Thọ…
TASCO đã từng tạo ra cả thèm muốn lẫn nghi ngại khi chỉ trong quý 1 năm 2016lãi 84 tỉ đồng, tăng gấp… 14 lần so với cùng kỳ năm 2015. Theo giải trình của TASCO với Sở Giao dịch chứng khoán Hà Nội, trong thời điểm vừa kể, chỉ riêng doanh thu từ các dự án BOT cầu đường của TASCO đã là 99 tỉ đồng.
Vậy tại sao TASCO thối lui? Theo một số chuyên gia và những tờ báo chuyên về đầu tư, tài chính thì vì các dự án BOT cầu đường không còn giống như bò sữa nữa.
Vietnam Finance – một tờ báo điện tử chuyên về đầu tư, tài chính, nhận định, đa số các dự án BOT cầu đường mà TASCO đầu tư là “nâng cấp” (chỉ sửa chữa rồi tổ chức thu phí) nên không cần vốn lớn, đã vậy lại được vay vốn theo hình thức ưu đãi (lãi thấp, mức lãi cố định) thành ra hiệu quả đầu tư luôn “hết sức khả quan.”
Thời gian vừa qua, tại Việt Nam mọc ra rất nhiều “nhà đầu tư” vào những dự án BOT cầu đường như TASCO. Vốn của phần lớn những “nhà đầu tư” này chỉ tương đương 15% đến 20% giá trị công trình mà họ “đầu tư,” số còn lại được vay theo hình thức ưu đãi từ hệ thống ngân hàng rồi tổ chức thu phí.
Trong vòng mười năm gần đây, trạm thu phí do các “nhà đầu tư” vào những dự án BOT cầu đường mọc lên như nấm trên khắp Việt Nam. Sau hàng loạt vụ biểu tình, phản đối tình trạng phải trả quá nhiều phí khiến mọi giới điêu đứng khiến các loại chi phí tăng vọt, cả kinh tế lẫn đời sống dân chúng thêm khó khăn, chính phủ Việt Nam đã yêu cầu Kiểm Toán Việt Nam xem lại một số dự án BOT cầu đường.
Cuối tháng trước, sau khi kiểm tra 27 dự án BOT cầu đường, Kiểm Toán Việt Nam cho biết, dự án BOT cầu đường nào cũng được phép thu phí dài hơn mức cần thiết. Tổng thời gian mà cơ quan này tính toán và đề nghị cắt bỏ, không cho các “nhà đầu tư” thu phí cộng lại chừng… 100 năm. Thậm chí Kiểm Toán Việt Nam còn đề nghị chấm dứt việc cho phép thu phí ngay lập tức một số dự án BOT cầu đường.
Tại buổi báo cáo kết quả kiểm toán 27 công trình cầu đường được đầu tư trong giai đoạn từ 2011 đến 2016 với Ủy Ban Thường Vụ của Quốc Hội Việt Nam, Kiểm Toán Việt Nam cho biết, 27 dự án BOT cầu đường đều là chỉ định “nhà đầu tư” chứ không tổ chức đấu thầu để lựa chọn. Do vậy, các yếu tố để quyết định thời gian mà “nhà đầu tư” được phép thu phí như: Tỉ lệ vốn của chủ đầu tư, tỉ lệ vốn đi vay, lãi suất đối với vốn đi vay, chi phí quản lý, lợi nhuận,… đều mập mờ và không hợp lý.
Sự mập mờ và không hợp lý còn thể hiện ở chỗ nhiều trạm thu phí cầu đường được đặt bên ngoài dự án, thành ra không sử dụng cầu đường, các loại phương tiện vẫn bị buộc phải trả phí. Ða số dự án BOT cầu đường mà Kiểm Toán Việt Nam đã kiểm tra đều buộc các loại phương tiện trả chung một mức phí, bất kể những phương tiện đó di chuyển trên công trình cầu đường dài hay ngắn.
Kiểm Toán Việt Nam còn phát giác có sự nhập nhằng về bản chất của các dự án BOT cầu đường. Nhiều dự án trong số những dự án mà họ đã kiểm tra chỉ là “cải tạo, nâng cấp” chứ không phải “làm mới” theo đúng tinh thần BOT. Cũng vì vậy, dân chúng bị tước mất cơ hội lựa chọn, sử dụng hệ thống giao thông miễn phí.
Song song với Kiểm Toán Việt Nam, Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam bắt đầu buộc hệ thống ngân hàng thương mại phải siết việc cho các “nhà đầu tư” vào những dự án BOT cầu đường vay tiền bởi “tiềm ẩn nhiều rủi ro.”
Giống như TASCO, các “nhà đầu tư” vào những dự án BOT cầu đường bắt đầu thiếu vốn. Vietnam Finance mới thử điểm lại năng lực tài chính của một số “nhà đầu tư” được xem là có máu mặt.
Chẳng hạn vì chỉ “huy động” được 550 tỉ đồng nên UIDC – “nhà đầu tư” dự án cao tốc Bắc Giang-Lạng Sơn, trị giá 11,765 tỉ đồng đã phải “nhượng” dự án cho Geleximco. Geleximco gom cả vốn tự có với vốn đi vay ba ngân hàng cũng chỉ có 5,800 tỷ đồng nên đang định buông. Trước đó một chút Geleximco đã buông dự án cao tốc Hòa Lạc-Hòa Bình.
Nói cách khác, đã đến giai đoạn các “nhà đầu tư” những dự án BOT cầu đường không còn có thể muốn mượn bao nhiêu “đầu heo” để “nấu cháo,” tùy tiện ấn định mức phí là bao nhiêu và thu trong bao lâu cũng được, giống như trước nữa nên cuộc tháo chạy đang bắt đầu.
Tiểu lộ để thành đại gia
Ðây không phải là lần đầu tiên các “nhà đầu tư” tại Việt Nam đồng loạt tháo chạy khỏi một lĩnh vực sôi động.
Ðầu thập niên 2000, Việt Nam xuất hiện hàng loạt “nhà đầu tư” vào lĩnh vực thủy điện. Hệ thống công quyền các cấp đã phát ra hàng ngàn giấy phép đầu tư.
Do xây dựng cẩu thả, một số đập chắn nước của các hồ chứa bị vỡ làm nhiều người chết, nhà cửa, ruộng vườn liên tục bị hư hại. Do thiếu viễn kiến, các dự án thủy điện khiến hạn hán trong mùa khô, lũ lụt trong mùa mưa trầm trọng hơn. Chưa kể các dự án thủy điện góp phần hủy diệt rừng. Chỉ tính riêng Tây Nguyên đã mất 80,000 héc ta rừng, sinh hoạt, sinh kế của 26,000 gia đình, phần lớn là người thiểu số bị đảo lộn.
Tình trạng nghiêm trọng đến mức, năm 2012, Ban Chỉ Ðạo Tây Nguyên (thuộc Ban Chấp Hành Trung Ương Ðảng CSVN) phải chính thức đề nghị “tạm dừng khởi công các dự án thủy điện ở khu vực Tây Nguyên cho đến hết năm 2014 để giải quyết các tồn đọng về môi trường và xã hội.” Những dự án thủy điện tại khu vực Tây Nguyên được xác nhận là nguyên nhân chính tăng thêm đói nghèo, đẩy người thiểu số tới tột đỉnh của sự bần cùng.
Sau đề nghị vừa kể, hồi Tháng Tám năm 2013, Tập Ðoàn Hoàng Anh Gia Lai tuyên bố đã bán xong sáu dự án thủy điện tại Tây Nguyên. Trong 6 dự án này có 4 đã vận hành và 2 đang xây dựng.
Tháng sau, Nam Trung – một tập đoàn tư nhân khác cũng thuộc loại tiên phong trong “đầu tư” vào các dự án thủy điện tại Việt Nam tuyên bố rút lui khỏi lĩnh vực thủy điện.
Lúc ấy, dù hai “nhà đầu tư” hàng đầu vào lĩnh vực thủy điện cùng giải thích, sở dĩ họ rút lui vì đầu tư vào thủy điện không mang lại tỷ suất lợi nhuận cao, họ lại đang cần tiền để cơ cấu lại nguồn vốn và tiếp tục đầu tư vào các dự án khác nhưng một số chuyên gia về năng lượng và kinh tế khẳng định, các “nhà đầu tư” thoái lui vì đã đạt được mục đích chính: Dùng các giấy phép đầu tư vào thủy điện để phá rừng, tận thu gỗ.
Hiệu quả kinh tế của các dự án thủy điện nhỏ vốn không đáng kể nhưng các “nhà đầu tư” mặn mòi với loại dự án này vì diện tích rừng được phép “dọn dẹp” không hề nhỏ. Trung bình mỗi MW điện ngốn khoảng 14 héc ta rừng, một dự án 10 MW điện đồng nghĩa với được “dọn dẹp” 150 héc ta rừng.
Cuộc tháo chạy khỏi lĩnh vực thủy điện khởi đầu từ cuối năm 2013. Không biết tất cả các “nhà đầu tư” đã kịp rút hết hay chưa vì đến trung tuần tháng này, thủ tướng Việt Nam mới chính thức ra lệnh “tạm dừng cấp giấy phép đầu tư cho các dự án thủy điện”!
Tuần trước, Phòng Thương Mại Công Nghiệp Việt Nam (VCCI) và Cơ Quan Phát Triển Quốc Tế Hoa Kỳ (USAID) công bố kết quả cuộc khảo sát “Chỉ số năng lực cạnh tranh cấp tỉnh 2016” (PCI 2016). Theo đó có 72% đại diện các doanh nghiệp trong nhóm những tỉnh mà PCI 2016 không có thay đổi nào đáng kể so với PCI 2015, cùng cho rằng, các loại hợp đồng, đất đai và những nguồn lực khác tại Việt Nam vẫn chỉ rơi vào tay những doanh nghiệp “có liên kết chặt chẽ với chính quyền.”
Nhiều người vẫn thường tự hỏi, tại sao kinh tế lụn bại mà số đại gia, nắm trong tay nhiều triệu, thậm chí cả tỉ Mỹ kim tại Việt Nam vẫn tăng? Doanh giới Việt Nam đã trả lời thay: “Có liên kết chặt chẽ với chính quyền,” sắm vai “nhà đầu tư,” chọn những lĩnh vực còn sơ khai để thực hiện vô số dự án chính là tiểu lộ dẫn tới thành công. (G.Ð)