Người trong cuộc nói về một phóng sự của VTV1

Người trong cuộc nói về một phóng sự của VTV1

2017-03-31
 
 
 

Tàu cá nằm bến ở một tỉnh miền Trung sau thảm họa Formosa.

Tàu cá nằm bến ở một tỉnh miền Trung sau thảm họa Formosa.

RFA photo
 
 Truyền thông Nhà nước từ cấp trung ương đến địa phương trong thời gian qua loan tin cho rằng những ngư dân là giáo dân Công giáo tại các tỉnh miền Trung nghe lời xúi giục của các vị linh mục quản xứ.

“Dối dân”

Vào ngày 24/3/2017 vừa qua, trong bản tin lúc 19h tối trên kênh VTV1, Đài truyền hình Việt Nam có loan tải một phóng sự nói về việc biển miền Trung đã sạch sau thảm hoạ môi trường Formosa, ngư dân Hà Tĩnh đã trở lại biển, đánh bắt được sản lượng lớn, bán được giá; công việc chi trả bồi thường, hỗ trợ đã thoả đáng; đặc biệt là nhắc đến giáo dân Nghệ An “bị xúi giục, kích động gây rối” bởi các linh mục, tu sỹ, với hình ảnh Cha J.B. Nguyễn Đình Thục trên đường dẫn người dân đi khởi kiện Formosa ngày 14/2/2017.

Ông Mai Quang Hanh – một ngư dân 53 tuổi tại xã Kỳ Lợi nói rằng, ông không thể chấp nhận với nội dung phóng sự trên của VTV1.

“Thực chất chúng tôi đã và đang sống trong thiệt hại của Formosa xả thải đây. Biển chưa bao giờ sạch cả mà cứ nói biển đã sạch, tôi không thể nào chấp nhận được. Ngay cả chính quyền, ông nào cấp nào nói biển sạch tôi không thể chấp nhận cách nói như thế, nói như thế là dối dân, là không đúng.”

Ngay cả chính quyền, ông nào cấp nào nói biển sạch tôi không thể chấp nhận cách nói như thế, nói như thế là dối dân, là không đúng.
– Ông Mai Quang Hanh

Theo ông Hanh, có thể những con thuyền đánh cá mà VTV quay trong phóng sự là đánh ở ngoài khơi xa, cách bờ hơn 20 hải lý hoặc vùng ngư trường khác – những vùng không bị ảnh hưởng bởi thảm hoạ môi trường do Formosa gây ra. Còn tại vùng biển ngay sát khu kinh tế Vũng Áng không có cá để đánh bắt, mà nếu có đánh bắt được cũng không tiêu thụ được.

Còn ông Hoàng Trinh Danh – một ngư dân lão luyện 64 tuổi thì nói sẵn sàng tiếp đón phóng viên VTV để chỉ cho họ thấy thực tế:

“Nếu muốn chính xác thì về tại thôn Đông Yên, xã Kỳ Lợi, huyện Kỳ Anh. Nguồn hải sản bây giờ cạn kiệt, mực bây giờ ngày càng hiếm, tôm hùm thậm chí không có một con, còn ghẹ cua dọc biển chết sạch, chỉ mấy con cá trích chạy lăng nhăng chạy bên ngoài thôi, về đây tôi chỉ cho thấy.”

Linh mục Phê-rô Trần Đình Lai – quản xứ Đông Yên, Kỳ Anh, Hà Tĩnh cho biết thu nhập của người dân giảm sút và chưa dám ăn hải sản được đánh bắt.

“Bây giờ rất hiếm cá. Nếu bắt được thì bán cũng chỉ được 1/3 hoặc cùng lắm là một nửa thôi. Nhưng họ bán chứ đâu dám ăn, một số người dám ăn nhưng vẫn nơm nớp lo sợ ”

Còn tại cảng cá xã Thạch Kim, huyện Lộc Hà, chúng tôi gặp gỡ một số ngư dân đang sửa soạn lưới.

“Dầu đắt. Mọi khi 1 tấn cá đi được 2, 3 ngày dầu. Còn giờ đi 1 tấn cá có ai bù dầu cho?”

Theo những gì họ chia sẻ, tuy giá cá rẻ hơn trước khi có thảm hoạ Formosa, nhưng cũng rất khó tiêu thụ, vì không có người mua. Bên cạnh đó, nhiều người lao động chính trên các tàu cá chưa nhận được tiền hỗ trợ, bồi thường theo quyết định 1880 của Thủ tướng.

Mục đích của VTV1 là gì?

PHONGSUVTV-2-400.jpg
Một cảng cá ở miền Trung với những chiếc tàu không ra khơi sau thảm họa Formosa. RFA photo

Về nội dung hàng trăm giáo dân xã Quỳnh Ngọc, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An bị “xúi giục, kích động” tụ tập, khiếu kiện “trái pháp luật”, trong đó sử dụng nhiều đoạn clip có hình ảnh của Linh mục J.B. Nguyễn Đình Thục – quản xứ Song Ngọc đi cùng người dân đưa đơn khởi kiện, yêu cầu Formosa Hà Tĩnh bồi thường thiệt hại ngày 14/2/2017 trong phóng sự của VTV1, Linh mục Nguyễn Đình Thục cho rằng, từ xưa đến nay, hệ thống truyền thông quốc doanh luôn nói có lợi cho chính quyền và đảng cộng sản, kể cả vu khống, bôi nhọ, mạ lị người khác:

“Việc tôi cùng với người dân và tôi giúp người dân trong việc đi kiện Formosa là việc được pháp luật quy định, nhưng chính phủ không làm nên người dân trong cộng đoàn của chúng tôi bị thiệt hại và đau khổ, thì tôi phải làm. Tôi làm lẽ ra họ khuyến khích, đằng này thì họ lại vu khống bảo tôi rằng làm như vậy là kích động quần chúng. Tôi chẳng có gì kích động cả.”

Tôi cũng cần họ trung thực bằng cách những gì tôi nói thì đưa lên đừng cắt xén, đừng vu khống, đừng chụp mũ.
– Linh mục Đặng Hữu Nam

Linh mục Nguyễn Đình Thục nhấn mạnh, ông đã khuyên răn, hướng dẫn người dân đi khởi kiện tuân thủ an toàn giao thông, giữ tinh thần ôn hoà, không được gây ra bạo động, nhằm giữ gìn hình ảnh đẹp.

Linh mục An-tôn Đặng Hữu Nam – quản xứ Phú Yên, huyện Quỳnh Lưu, người từng bị truyền hình tỉnh Nghệ An làm điều tương tự như với Linh mục Nguyễn Đình Thục khẳng định rằng, người dân có quyền khởi kiện đòi Formosa bồi thường thiệt hại, việc VTV “kết tội” các vị linh mục là hoàn toàn sai trái.

“Tôi cũng cần họ trung thực bằng cách những gì tôi nói thì đưa lên đừng cắt xén, đừng vu khống, đừng chụp mũ.”

Một số nhà quan sát cho rằng, VTV1 hay truyền hình Nghệ An có những bài phóng sự như vậy nhằm dọn đường dư luận cho 1 số hành động nào đó nhắm vào các linh mục, hoặc ngăn cản người dân Quỳnh Lưu khởi kiện Formosa:

“Vì lương tâm, vì trách nhiệm, vì tình thương với người dân của chúng tôi thì chúng tôi giúp dân nên tôi chẳng lo sợ gì chuyện đó. Một khi họ muốn bắt chúng tôi thì họ không cần phải có bằng chứng.”

Linh mục Nguyễn Đình Thục nhắc lại thêm về sứ mệnh của một người mục tử, lắng nghe tiếng nói của Chúa, của lương tâm, nên bất chấp mọi trấn áp, hiểm nguy để nói điều đúng và làm điều tốt.

Công luận cho rằng một phóng sự cần phải đa chiều, khách quan và trung thực. Thế nhưng phóng sự ngày 24/3/2017 của VTV1 như vừa nêu bị chính những người trong cuộc và người nắm rõ vấn đề  chỉ rõ có quá nhiều ngụy tạo, qui chụp. Họ có thể được chứng minh những điểm sai trái đó một cách dễ dàng vì không gì có thể che đậy sự thật mãi được!

BIỂN TIÊN SA với UBND ĐÀ NẴNG

From facebook: Hoang Le Thanh
Người dân phải gánh chịu mọi hậu quả khi thiếu trách nhiệm quan tâm đến chính trị.

Khi người dân không quan tâm đến chính trị có nghĩa là người dân thờ ơ đến mọi chủ trương, đường lối chính sách của nhà cầm quyền.

Người dân sẽ là người trực tiếp gánh chịu sức nặng và lãnh trọn mọi hậu quả tai hại do nhà cầm quyền gây ra.

Khi người lãnh đạo phát biểu rằng họ sẽ chịu mọi trách nhiệm khi hệ quả tai hại xảy ra, …

Đó là một lời nói dối trá trắng trợn, vì thật sự họ không có khả năng chịu trách nhiệm.

Họ̣ chẳng còn tư cách và quyền hạn gì khi hậu quả xảy ra.

Chức vụ và quyền hạn của họ là do người dân ban cho, ràng buộc họ làm việc theo ý nguyện của người dân.

Đưa họ vào tù thì người dân vẫn phải gánh chịu mọi hậu quả do họ gây ra.

Tại Hàn quốc, sáng sớm hôm qua, ngày 31/3/2017, bà Park Geun, cựu Tổng Thống Hán quốc đã bị tống giam và bà phải đối mặt với bản án 10 năm tù giam, nhưng người dân Hàn quốc phải gánh chịu mọi hậu quả tai hại do bà gây ra trên cương vị Tổng thống Hàn quốc.

Tại Mỹ, Cố vấn an ninh quốc gia Mỹ, tướng Michael Flynn đã tự giác từ chức, nhưng ông cũng phải đối mặt với hệ thống luật pháp Hoa Kỳ, ông còn có thể bị các nhà điều tra liên bang thẩm vấn và tống giam.

Trở lại vụ cày xới phá hoại rừng cấm quốc gia Sơn Trà.

Với dã tâm phá nát rừng cấm quốc gia Sơn Trà của nhà đầu tư Công ty Biển Tiên Sa, họ có thể có nhiều lợi thế vì sự vô trách nhiệm của hệ thống quan chức.

Cho dù bất cứ sai lầm của Thủ tướng Chính phủ hay của nhà cầm quyền địa phương Đà Nẵng, người dẫn vẫn là trọng tâm, người dân vẫn phải gánh chịu mọi hậu quả của những chủ trương tai hại.

Bài viết của nhà hoạt động xã hội Anh Tuan Nguyen dưới đây có thể giải thích đầy đủ hơn về trách nhiệm và hậu quả, khi người dân thờ ơ đến chính trị.

Người dân thiếu trách nhiệm khi không ngăn chận sự lạm dụng quyền hạn của nhà cai trị.

Nguyen Anh Tuan
31/3/2017

BIỂN TIÊN SA với UBND ĐÀ NẴNG

Câu chuyện Sơn Trà hiện đang thế này:

Chính quyền thành phố bảo dừng các dự án lại hết, chờ rà soát để kiến nghị Thủ tướng điều chỉnh quy hoạch tổng thể toàn bộ bán đảo.

Nhà đầu tư dự án biệt thự Biển Tiên Sa phản hồi rằng họ được cấp phép chính thức và đang làm đúng luật. Họ muốn tiếp tục dự án vì tới nay đã nộp tới 67 tỷ nghĩa vụ tài chính cho Cục Thuế Đà Nẵng.

Hai câu hỏi trước các động thái này:

(1) Sau khi Thủ tướng điều chỉnh quy hoạch, giấy phép đã cấp cho các dự án ở khu vực điều chỉnh có bị thu hồi không?

(2) Biển Tiên Sa hiện chỉ đang thiếu giấy phép xây dựng và báo cáo tác động môi trường của họ chưa được phê duyệt (nên công trình sẽ bị tháo dỡ tới đây); thế nhưng nếu hoàn tất hai khâu này, họ có được tiếp tục dự án?

Lo ngại sẽ bị dừng hẳn dự án, Biển Tiên Sa hiện đang ‘cầu cứu’ Thủ tướng và các cơ quan trung ương. Chưa biết Thủ tướng sẽ phản hồi ra sao, nhưng trong bối cảnh dư luận phản ứng quyết liệt hiện nay, việc phớt lờ công chúng để chiều lòng một nhà đầu tư có vẻ không phải là lựa chọn khôn ngoan với một người đang có tiếng phản ứng tốt với dư luận như ông Phúc.

Tuy nhiên, nếu Biển Tiên Sa vẫn tin lẽ phải thuộc về họ, một lựa chọn khác văn minh hơn mà họ có thể nghĩ tới là kiện UBND Đà Nẵng, vì đã cấp phép cho họ mà nay lại không cho phép thực hiện dự án.

Dẫu biết tòa án Việt Nam vẫn đang bị chất vấn về tính độc lập, song thử hình dung nếu trong một nền tư pháp tốt hơn, tòa sẽ xử vụ này thế nào?

Bởi vì giấy phép cho dự án Biển Tiên Sa được cấp dựa trên Quy hoạch rừng ở Đà Nẵng theo Quyết định 6758 của UBND Đà Nẵng năm 2008, mà Quyết định này lại được ban hành vượt thẩm quyền [1], nên khả năng cao là tòa sẽ tuyên cả Quyết định này lẫn các giấy phép được cấp dựa trên nó là vô hiệu. Các khu vực được cấp phép dự án ở Sơn Trà phải được khôi phục về trạng thái ban đầu, nghĩa là được bảo vệ với chế độ rừng cấm.

UBND Đà Nẵng phải có trách nhiệm đền bù cho các chủ đầu tư, vì đã đưa ra một Quyết định trái luật và cấp giấy phép dựa trên Quyết định đó, dẫn đến thiệt hại cho họ. Trách nhiệm này chỉ có thể tránh được nếu UBND Đà Nẵng chứng tỏ được nhà đầu tư đã có một hành vi bất chính nào đó (hối lộ/gây áp lực) để được cấp phép ở thời điểm 10 năm trước đây.

Trong trường hợp UBND Đà Nẵng phải đền bù thì câu hỏi là số tiền đền bù lấy từ đâu?

– Đương nhiên là từ ngân sách thành phố, tức là tiền thuế của người dân.

Có vô lý không?

– Đương nhiên là có.

Nhưng đây là sự vô lý mà chúng ta phải chịu, một khi chúng ta vẫn còn thờ ơ với chính trị, vẫn chưa làm đủ nhiều để ngăn những người không xứng đáng nắm giữ và lạm dụng quyền lực nhà nước – thứ vốn dĩ thuộc về người dân chúng ta.

Image may contain: mountain, airplane, outdoor and nature

MỘT NGƯỜI DÂN TỬ VONG DO ĂN CÁ NHIỄM ĐỘC

 
 

MỘT NGƯỜI DÂN TỬ VONG DO ĂN CÁ NHIỄM ĐỘC

#GNsP (31-03-2017) – Một người dân tại Nghệ An Ăn vừa tử vong tối ngày 28-03-2017 do ăn cá nhiễm độc không thể cứu chữa và bệnh viện từ chối cung cấp bệnh án. Nạn nhân là anh Gioan Hoàng Giáo, thành viên của Gia Đình Khôi Bình sinh sống tại giáo họ Tân Lộc, xứ Tân Lộc, thuộc phường Nghi Tân, thị xã Cửa Lò, tỉnh Nghệ An.

Sau khi bị người thân đòi minh bạch nguyên nhân anh Giáo qua đời và trả lại bệnh án và phiếu xét nghiệm, Nhà cầm quyền thị xã Cửa Lò đã có buổi làm việc qua với gia đình và nhận định anh Giáo bị chết là do “mắc bệnh hiểm nghèo”.

Theo xét nghiệm từ bệnh viện Ba-lan thì thân thể nạn nhân bầm tím tái và nguyên nhân qua đời là “bị nhiễm độc hải sản” nặng do ăn cá.

Gia đình anh Hoàng Giáo cho biết anh Hoàng Giáo mua và ăn cá bùng binh và bị những triệu chứng khó hiểu. “Chân tay rung lẩy bẩy, đau đầu chóng mặt, buồn nôn, chân tay tím tái và co giật.”, người thân cho biết.

Do nghi ngờ là bị cảm nên gia đình đã mua thuốc cảm cho anh uống, sau khi uống thì bệnh tình thêm nặng và bùng phát những triệu chứng khác lạ.

Anh Hoàng Giáo, là người Công Giáo sinh ngày 01 tháng 07 năm 1971 tại giáo họ Trung Song, xã Diễn Thịnh, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An.

Khi đến làm việc với gia đình sau khi bị chất vấn về nguyên nhân cái chết, trước mặt các cán bộ công quyền, bác sĩ tiếp tục xác nhận anh Hoàng Giáo qua đời là do ăn cá bị nhiễm độc.

Dư luận tỏ ra quan ngại vì tình trạng khó lường liên quan đến thảm họa môi trường biển Miền Trung do Formosa xả thải trực tiếp ra biển.

Hàng trăm tấn cá bị nhiễm độc đã chết trắng trải dài trên hơn 250 km đường biển Miền Trung và làm hàng trăm ngàn gia đình bị ảnh hưởng trực tiếp. Bên cạnh đó một số người đã bị chết do ăn tôm cá nhiễm độc.

Các vụ tử vong nghi ngờ bị nhiễm độc từ đồ biển đều bị nhà cầm quyền cố tình bưng bít và né tránh nhu cầu đòi minh bạch của người dân.

Cũng cần nói thêm, từ tháng 4 năm 2016 tới nay đã nhiều cuộc biểu tình phản đối Formosa khiến biển chết và yêu cầu nhà cầm quyền trục xuất Formosa ra khỏi Việt Nam và bồi thường thỏa đáng cho các nạn nhân.

pv. GNsP

Tôi Đã Có Một Việt Nam Như Thế

Tôi Đã Có Một Việt Nam Như Thế

 

Nha-tho-duc-ba

 

Ngày xưa tôi đã có một thành phố được mệnh danh là Hòn Ngọc Biển Đông. Tuy nó còn thua xa những thành phố ở những nước phát triển, nhưng nó là điều gần nhất với văn minh mà đất nước tôi có. Ngày xưa tôi đã có một thành phố mà những người ở vùng khác  luôn ngưỡng mộ và ao ước để trở thành một người dân ở đó.

Thành phố đó tuy nhỏ nhưng luôn mở rộng cửa để đón người tứ xứ về làm ăn buôn bán. Người dân ở thành phố đó chẳng bao giờ quan tâm đến bạn từ nơi đâu tới, cha mẹ bạn là ai, bạn nói tiếng Việt với giọng bắc hay nam. Họ cũng không bao giờ phân biệt người khác qua cái hộ khẩu. Ngày xưa tôi đã có một thành phố là đầu tàu của cả nước, là sự tổng hợp của những văn hóa và tinh hoa của thế giới. Thành phố đó là nơi mọi người nhìn vào để học hỏi và noi gương. Ngày xưa, tôi đã có một thành phố như thế.

Cô gái

Ngày xưa tôi có những anh cảnh sát khiến tôi luôn cảm thấy an toàn và trật tự. Tôi đã có những anh cảnh sát mà tôi luôn tin tưởng và luôn tìm đến khi có một vấn đề gì cần giải quyết. Họ không bao giờ đi vòng vòng kiểm tra tạm trú hay tạm vắng, hay đúng hơn là làm có cái thứ gì gọi là tạm trú tạm vắng đâu mà kiểm tra. Tôi đã có những anh cảnh sát nếu phải giữ gìn trật tự đường phố và vỉa hè, họ cũng không bao giờ đánh đuổi những người bán hàng rong. Họ chỉ nhắc khéo và mỉm cười. Và nếu họ phải kêu đi thì họ sẽ sẵn lòng phụ giúp dọn dẹp. Tôi đã có những anh cảnh sát không bao giờ đánh dân, những người sẽ luôn sẵn lòng hy sinh bảo vệ tôi. Tôi đã có những anh cảnh sát trên xa lộ mà tôi gọi là những con bồ câu trắng, đó là những anh cảnh sát xa lộ luôn sẵn lòng giúp tôi đẩy chiếc xe nếu nó bị hư dọc đường. Tôi đã có những anh cảnh sát mà tôi luôn ngưỡng mộ. Ngày xưa tôi đã có những anh cảnh sát như thế.

White_police

 

 

 

 

 

 

 

 

Ngày xưa thành phố của tôi có các bệnh viện chuyên chữa bệnh miễn phí cho người bệnh, nếu có viện phí cho dù có cao đến mức nào, thì cũng không từ chối chữa bệnh. Tôi đã có một hệ thống y tế không phân biệt giàu nghèo. Một hệ thống y tế dù phải hoạt động theo quy luật tài chính, nhưng không bao giờ để tiền làm cản trở y đức. Tôi đã có một hệ thống y tế sẵn lòng kêu một chiếc trực thăng để giải cứu bất cứ ai gặp nạn.  Tôi đã có những bác sĩ và y tá chuyên tâm làm việc và ít khi nào, nếu có, vòi tiền bệnh nhân. Ngày xưa, tôi đã có một hệ thống y tế như thế.

bv-vi-dan

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ngày xưa tôi đã có những người thầy và người cô luôn dạy tôi cách làm người trước khi dạy tôi học thức. Tôi đã có những người thầy cô luôn tận tâm giảng dạy, luôn học hỏi để trao dồi kiến thức. Tôi đã có những thầy cô, tuy tư tưởng vẫn mang tính chất văn hóa Nho Giáo, những luôn cho tôi phát biểu, luôn cho tôi chỉ trích, luôn cho tôi không đồng ý. Tôi có thể công khai phản đối bài tập, tôi có thể biểu tình để đòi hỏi quyền lợi mà tôi cho rằng mình nên có. Tôi đã có những thầy cô luôn mang tầm hồn của những nhà học thức. Ngày xưa tôi đã có những người thầy và người cô như thế.

Thay_co_truong_qgnt

Ngày xưa tôi đã có những nhạc sĩ tài ba, những nhạc sĩ sáng tác những bài hát mà tôi nghe không bao giờ biết chán. Họ ít khi nào, hoặc chẳng bao giờ, đạo nhạc. Vì mỗi bài họ sáng tác là một tác phẩm nghệ thuật.

anhbang_lam_phuogn

 

 

 

 

 

 

 

 

Ngày xưa tôi đã có những nhà sách bán đầy sách, mọi thể loại sách. Nơi đó là nơi tôi gọi là những thư viện tri thức. Nơi đó bán những cuốn sách của nhiều tác giả của nhiều quốc gia khác nhau. Nơi đó thậm chí bán những cuốn sách mà tôi không hề thích và đồng ý chút nào. Nhưng đã là nhà sách thì phải da dạng và phong phú. Ngày xưa tôi đã có những nhà sách như thế.

tủ sách

Ngày xưa tôi đã có một Tổng Thống khiến tôi cảm thấy hãnh diện. Ông ấy có thể nói tiếng Anh, đủ để hiểu, đủ để trả lời phỏng vấn của các phóng viên quốc tế, đủ để đàm phán với các nhà lãnh đạo quốc tế, đủ để cất lên tiếng nói cho tất cả người dân dù đa số người dân không bầu chọn ông ta. Ngày xưa tôi đã có một Tổng Thống khiến tôi tự tin để nói với các bạn bè quốc tế rằng “that is our President.” Ngày xưa, tôi đã có một Tổng Thống Như Thế.

NGO DINH DIEM

 

Ngày xưa tôi đã có một Chỉ Huy Trưởng khiến tôi tự hào về lực lượng Quân Lực. Tôi đã có một Chỉ Huy Trưởng khiến tôi cảm thấy an toàn, cho dù đất nước vẫn còn trong thời chiến. Tôi đã có một Chỉ Huy Trưởng khiến tôi cảm thấy yêu nước để sẵn lòng mặc bộ quân phục để bảo vệ đất nước. Và cho dù có chết thì tôi cũng vinh dự. Ngày xưa, tôi đã có một Chỉ Huy Trưởng như thế.

Ngày xưa tôi đã có một Việt Nam khiến tôi muốn trở về. Khi tôi hoàn thành chương trình du học của mình, tôi không màn đi tìm việc làm ở nước sở tại, cũng chẳng quan tâm đến thẻ xanh hay thẻ đỏ, cũng chẳng mộng mơ hay để trở thành một công dân của nước khác, cũng không nghĩ đến việc mình nên ở hay về, vì điều duy nhất trong đầu tôi là trở về. Cho dù đất nước đó vẫn đang trong thời chiến, cho dù nơi ấy tôi phải làm việc nhiều lần hơn, cho dù nơi ấy có nhiều rủi ro hơn. Nhưng tôi chỉ muốn trở về, đơn giản, bởi vì nơi đó, đất nước Việt Nam đó, mảnh đất đó là nơi tôi gọi là nhà. Vì tôi chỉ muốn về nhà. Ngày xưa, tôi đã có một Việt Nam như thế.

Viet Nam CH

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ngày xưa tôi đã có một nước Việt Nam khiến tôi tự hào. Tôi đã có một nước Việt Nam khiến tôi không thổ thẹn khi cầm hộ chiếu ra nước ngoài và không cảm thấy xấu hổ khi nói “I’m Vietnamese.”

Ngày xưa tôi đã có một Việt Nam như thế.

Tôi đã từng có một Việt Nam như thế. Nhưng đó là quá khứ. Bởi vì  bây giờ nước Việt Nam như thế đã không còn. Nhưng tôi lại muốn nó trở lại. Tôi muốn có một nước Việt Nam như thế. Bạn có thể gọi tôi hoang tưởng hay gọi tôi mơ mộng. Tôi không mơ mộng hay ảo tưởng. Tôi cũng không tôn vinh bất cứ thể chế hay chế độ nào. Tôi chỉ muốn có một nước Việt Nam như thế. Có thể bạn sẽ hỏi: “Vì sao? Để làm gì?” Đơn giản, bởi vì ngày xưa tôi đã có một nước Việt Nam như thế ..!

Ku Búa @ Café Ku Búa

PS: Tôi là một người sinh ra khi nước Việt Nam như thế đã không còn nữa !!!

Ngày xưa,“bọn đế quốc thực dân” không đối xử với nhân dân tôi dã man tàn ác như lũ tà quyền mất nhân tính hiện nay trên đất nước tôi!

Lê Đức Anh: ‘Ngụy quân, ngụy quyền đã hướng về tổ quốc nhờ chính sách nhân ái’

Lê Đức Anh: ‘Ngụy quân, ngụy quyền đã hướng về tổ quốc nhờ chính sách nhân ái’

 

Bạn đọc Danlambao – Đó là lời tuyên bố của đại tướng Lê Đức Anh khi tiếp đón giới lãnh đạo chóp bu đến ‘vấn an’ nhân dịp đánh dấu 70 năm ngày CSVN cướp chính quyền.

Chiều ngày 1/9/2015, phái đoàn do thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng dẫn đầu cùng bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh và bộ trưởng bộ thông tin – truyền thông Nguyễn Bắc Son đã đến tận nhà riêng thăm vị cựu chủ tịch nước.
 
Bức ảnh trên Cổng thông tin điện tử cho thấy, tham gia chuyến ‘vấn an’ lần này còn có phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ Lê Mạnh Hà – con trai trưởng của ông Lê Đức Anh.
 
Tuy đã lú lẫn, nhưng ‘thái thượng hoàng’ Lê Đức Anh vẫn dành cho phái đoàn thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng những lời răn dạy quan trọng, đặc biệt là kinh nghiệm tham gia cách mạng trước ngày cướp chính quyền.
 

Trên thực tế, ông này là một cai đồn điền cao su làm việc cho tình báo Pháp trong thời gian trước năm 1945.

Lời răn dạy của một tướng cướp

 
Trong suốt buổi gặp, Lê Đức Anh đã nhiều lần nhấn mạnh đến lòng ‘nhân ái’, xem như đó là và ‘cái gốc và nhân tố chủ yếu để thắng lợi’.
 
Dẫn chứng về điều này, cổng thông tin điện tử chính phủ dẫn lời ông Anh nói: “Số ngụy quân, ngụy quyền, kể cả ở trong nước và đi di tản, phần lớn bây giờ đã và đang hướng về Tổ quốc từ chính sách nhân ái này”.
 
Phát biểu trên một lần nữa cho thấy sự trơ trẽn và xảo quyệt của những tên tướng cướp cộng sản.
 
Nếu thực sự có lòng nhân ái, Lê Đức Anh đã không gọi đồng bào mình bằng những danh từ miệt thị như ‘nguỵ quân, nguỵ quyền’.
 
Hơn nữa, chính những người bị cho là ‘nguỵ quân, nguỵ quyền’ đó đã can đảm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ Hoàng Sa năm 1974.
 
Trong khi đó, chính Lê Đức Anh lại là một tên phản quốc vì đã ra lệnh bộ đội Việt Nam không được nổ súng, dẫn đến cái chết oan uổng của 64 người lính Việt Nam trước họng súng Trung Cộng trong cuộc hải chiến Trường Sa năm 1988.
 
 

Chúng tôi đấu tranh không vì giải thưởng

“Chúng tôi đấu tranh không vì giải thưởng”

Cát Linh, phóng viên RFA
2017-03-30
 
 
 

Bà Melania Trump trao giải Phụ nữ Quốc tế Dũng cảm cho một phụ nữ tại Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ hôm 29/3/2017. Blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh không có mặt vì đang bị giam cầm ở Việt Nam.

Bà Melania Trump trao giải Phụ nữ Quốc tế Dũng cảm cho một phụ nữ tại Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ hôm 29/3/2017. Blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh không có mặt vì đang bị giam cầm ở Việt Nam.

AFP photo
 

Tất cả những người có mặt trong buổi lễ trao giải Phụ nữ Quốc tế Dũng cảm sáng ngày 29 tháng 3 năm 2017 đã đồng loạt đứng dậy vỗ tay khi Thứ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ phụ trách Chính trị sự vụ, ông Thomas Shannon, xướng tên Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh của Việt Nam, cũng là người duy nhất không thể có mặt tại buổi lễ.

Không phải vì lý do địa lý hay sức khoẻ, mà vì cô đang bị giam cầm trong nhà tù Việt Nam, vì tội dám “tuyên truyền chống nhà nước” theo điều 88 Bộ luật Hình sự Việt Nam từ tháng 10 năm 2016.

Blogger Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là người phụ nữ thứ hai của Việt Nam được vinh danh giải Phụ Nữ Quốc Tế Dũng Cảm của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ.

Năm 2013, giải thưởng thuộc về nhà đấu tranh Tạ Phong Tần. Thời điểm đó, bà cũng đang trong thời gian thụ án, một “điều kiện” hoàn toàn giống như Nguyễn Ngọc Như Quỳnh của năm nay.

Để đấu tranh chống độc tài không có quốc gia nào được mang quân đội hay dung vũ lực tấn công một chính phủ hợp pháp ở một quốc gia khác.
– Tạ Phong Tần

Từ California, nơi bà bắt đầu cuộc sống lưu vong cho đến ngày hôm nay, Tạ Phong Tần nói rằng, ngoài  ý nghĩa cá nhân, bà xem giải thưởng này là lời động viên chung cho tất cả mọi người.

“Tất cả người dân Việt Nam, trừ bọn cộng sản hoặc bè lũ phe cánh hãy vui mừng lên vì cuộc đấu tranh đòi dân quyền chống độc tài cộng sản của chúng ta không đơn độc. Hãy tin vào tương lai tươi sáng, một ngày không xa nước Việt Nam chúng ta không còn chế độ độc tài cộng sản.”

Cuộc đấu tranh chính nghĩa

Vụ bắt giữ Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh ngay lập tức đã làm dấy lên sự phẫn nộ của của người đấu tranh cho nhân quyền và cả các cộng đồng quốc tế.

Chỉ một ngày sau khi blogger Mẹ Nấm bị bắt, ông Bruno Angelet – Trưởng Phái đoàn Liên minh Châu Âu tại Việt Nam đưa ra tuyên bố về việc bắt giữ này và yêu cầu nhà chức trách Việt Nam thả Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh ngay lập tức.

Sau đó, Civil Rights Defenders, trụ sở chính tại Thụy Điển, nhân ngày những người bảo vệ quyền phụ nữ quốc tế, 29 tháng 11 năm 2016, lên tiếng kêu gọi cộng động quốc tế tiếp tục gây sức ép đòi chính quyền Việt Nam trả tự do cho Blogger Mẹ Nấm.

Thế nhưng, cho đến 11 giờ sáng, giờ Washington D.C. ngày 29 tháng 3, gia đình của Mẹ Nấm vẫn không biết được tin tức của cô. Hai đứa trẻ thơ, Nấm và Gấu vẫn chưa một lần được gặp lại mẹ.

51c764f9-d4cd-4f0b-abdb-99367626e55b-400.jpg
Bà Tạ Phong Tần (giữa) đến phi trường Los Angeles hôm 19/9/2015. RFA screenshot
 

Có thể cũng như Tạ Phong Tần 5 năm trước, qua sáng ngày mai, Mẹ Nấm sẽ biết được tin này qua một tờ báo chính thống trong nước cùng với lời phản đối của Bộ Ngoại giao Việt Nam như đã từng diễn ra với Tạ Phong Tần.

Có lẽ vì những thực tế đó, bên cạnh những lời vui mừng, tự hào gửi đến cho Mẹ Nấm, cũng có nhiều ý kiến từ những người yêu thương cô, cho rằng giải thưởng này chỉ là một hình thức, không thể bù đắp lại những mất mát hai đứa trẻ Nấm và Gấu đang phải chịu. Có người đặt câu hỏi rằng “Liệu giải thưởng này có giải quyết được vấn đề đang được mong chờ, đó là tự do cho Quỳnh?”

Rất hiểu những tâm trạng và cảm xúc ấy, Tạ Phong Tần đưa ra chia sẻ.

“Cái đó chẳng qua là những người có ý kiến tiêu cực. Thời buổi bây giờ luật pháp quốc tế chú trọng đến vấn đề hoà bình. Để đấu tranh chống độc tài không có quốc gia nào được mang quân đội hay dung vũ lực tấn công một chính phủ hợp pháp ở một quốc gia khác. Việt Nam hiện nay là một chính phủ hợp pháp được Liên Hiệp Quốc công nhận. Người ta chỉ có thể đấu tranh bằng biện pháp ngoại giao. Điều này Bộ Ngoại giao Mỹ muốn cho người dân Việt Nam biết rằng cuộc đấu tranh của người dân Việt Nam chống độc tài cộng sản hiện nay, đó là chính nghĩa và được thế giới ủng hộ.”

Đấu tranh không vì giải thưởng

Chia sẻ thêm về những bày tỏ của mình, Tạ Phong Tần nhắc lại giải thưởng ấy là một vinh quang, một niềm tự hào cho cá nhân người đoạt giải và cho một dân tộc có những người dám tranh đấu cho tiếng nói nhân quyền, cho khát vọng tự do dân chủ.

Tuy nhiên, để đổi lấy vinh quang ấy với những tháng ngày lao tù, những mất mát không lấy lại được, là điều không ai mong muốn, người đấu tranh càng không:

Không có người đấu tranh nào mà đặt ra mục tiêu đấu tranh để đoạt giải thưởng. Chưa ai như thế và sau này cũng vậy.
– Tạ Phong Tần

“Không có người đấu tranh nào mà đặt ra mục tiêu đấu tranh để đoạt giải thưởng. Chưa ai như thế và sau này cũng vậy. Khi người ta đấu tranh không vì một lý tưởng, không vì một chân lý, chỉ vì quyền lợi riêng, chạy theo danh vọng, thì một ngày nào họ gặp khó khăn, nhất là sự khủng bố của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam thì sẽ đầu hàng ngay lập tức.”

Nếu chính quyền Việt Nam kết án tù giam Mẹ Nấm do những gì cô đã làm, thì chính những điều đó đã mang đến cho cô Giải thưởng Phụ nữ Quốc tế Dũng cảm. Mặc dù thế, Tạ Phong Tần nhận định rằng chính quyền Việt Nam sẽ không cảm thấy lo sợ, nhưng:

“Họ có thể hiểu rằng cả thế giới đang nhìn vào họ. Bây giờ tình hình Việt Nam đang bị khủng hoảng trầm trọng về kinh tế, chính trị, tất cả mọi mặt. Họ đang muốn bấu víu vào thế giới văn minh. Nếu họ bị Mỹ hay các nước liên minh Châu Âu cấm vận hay những biện pháp chế tài khác thì  đó là một việc hết sức khó khăn trong con đường tìm kiếm tiếp tục tồn tại.”

Không ai biết khi nào thì Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh sẽ được cầm trên tay giải thưởng vinh quang Phụ nữ Quốc tế Dũng cảm năm 2017, nhưng qua những gì cựu tù nhân lương tâm Tạ Phong Tần, cũng như những gì mẹ của Quỳnh đã chia sẻ, thì nếu cô được sống trong một xã hội tự do có nhân quyền dân chủ, cô sẽ không là người được xướng tên trong buổi lễ vinh danh.

httpv://www.youtube.com/watch?v=5bDmPbj-ECI

Blogger Mẹ Nấm: Người phụ nữ can đảm!

Ai ký giấy phép cho Lee & Man xả thải ra sông Hậu và Formosa xả thải ra biển Vũng Áng? *

Bạch Hoàn

Vẫn là nguyên thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường Nguyễn Thái Lai.

Giữa năm 2016, Formosa cúi đầu thừa nhận xả thải gây ra thảm hoạ biển miền Trung. Cùng thời điểm, tại Hậu Giang, người dân thấp thỏm âu lo về một Formosa thứ hai khi Nhà máy giấy Lee & Man Việt Nam của nhà đầu tư Trung Quốc đang chuẩn bị vận hành có thể bức tử sông Hậu.

Gần một năm, sau những kiểm tra, thanh tra, Lee & Man vừa được vận hành thử nghiệm. Và đây là phản ánh của người dân khu vực gần nhà máy.

“Hằng ngày tui quét nhà ra một đống bụi than đá. Thử hỏi mình hít thở còn độc hại thế này thì làm sao không lo sợ?”.

“Một ngày chúng tôi phải hít vào cơ thể không biết bao nhiêu là mùi khác lạ, bụi than đá, mùi thối rất khó chịu phát ra từ nhà máy, tiếng ồn nhà máy 24/24 giờ… Bên cạnh còn nguồn nước sinh hoạt, chúng tôi rất lo ngại vì hiện chúng tôi dùng nước sông…”.

“Khói bụi cộng thêm mùi hôi khủng khiếp lắm. Nhà tui ngủ chịu không được, vào phòng đóng cửa lại cũng bị hôi. Đến mức ngủ phải bịt khẩu trang”

Còn đây là khẳng định của ông Nguyễn Văn Tuấn, phó chủ tịch UBND tỉnh Hậu Giang:

“Hậu Giang đã tổ chức đoàn kiểm tra, công ty đã thực hiện tất cả yêu cầu trước đó của Tổng cục Môi trường. Mọi thứ đều tốt”.

Từ ngày 7-3, Nhà máy Lee & Man được phép vận hành thử nghiệm trong 6 tháng. Mới chỉ hơn 20 ngày mà đã xảy ra tình trạng dân than một đằng, quan bảo vệ một nẻo. Ai là kẻ dối trá?

Giấy phép xả thải ra sông Hậu của nhà máy giấy Lee & Man do nguyên Thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường ký vào ngày 11-12-2015. Đó cũng là ngày ông Lai ký giấy phép cho Formosa xả thải ra biển Vũng Áng, trước khi ông Lai về nghỉ hưu 20 ngày.

Sẽ còn bao nhiêu Formosa, còn bao nhiêu Lee & Man nữa trên đất nước này?

Nguồn: https://www.facebook.com/bachhoanvtv24/posts/1900153270231919

* Tên bài do BVN đặt

Bài liên quan: http://tuoitre.vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/20170330/dan-keu-cuu-vi-o-nhiem-tu-nha-may-giay-lee-man/1288934.html

Việt Nam: ‘Kẻ xấu’… lại đúng!

Việt Nam: ‘Kẻ xấu’… lại đúng!

 
Nguoi-viet.com
Một trong những biệt thự của bà Trần Vũ Quỳnh Anh tại khu đô thị Bình Minh, thành phố Thanh Hóa. (Hình: Tiền Phong)

THANH HÓA, Việt Nam (NV) – Nửa năm sau khi đề nghị “điều tra, xử lý” những “kẻ xấu” phát tán “thông tin bịa đặt,” chính quyền tỉnh Thanh Hóa chính thức thừa nhận việc bổ nhiệm bà Trần Vũ Quỳnh Anh có nhiều sai sót.

Hồi Tháng Chín năm ngoái, trên Internet xuất hiện nhiều thông tin, hình ảnh về trường hợp thăng tiến bất thường của bà Trần Vũ Quỳnh Anh, 29 tuổi.

 Năm 2010, bà Quỳnh Anh vào làm tạp vụ ở Liên Đoàn Lao Động tỉnh Thanh Hóa. Sang năm 2011, bà đột nhiên được Sở Xây Dựng tỉnh Thanh Hóa tuyển dụng làm công chức mà không cần thi tuyển. Từ đó đến 2015, chỉ trong vòng bốn năm, bà Quỳnh Anh vừa được cử đi học cao học, cao cấp chính trị, vừa liên tục được cất nhắc và trở thành trưởng Phòng Quản Lý Nhà – Thị Trường Bất Động Sản của Sở Xây Dựng tỉnh Thanh Hóa kiêm đảng ủy viên của cơ quan này. Cũng trong năm 2015, bà Quỳnh Anh được quy hoạch để làm phó giám đốc Sở Xây Dựng tỉnh Thanh Hóa.

Dù lương chỉ có 6 triệu đồng/tháng nhưng bà Quỳnh Anh là chủ hàng chục biệt thự trị giá hàng trăm tỷ đồng và sử dụng một chiếc Cadillac Escalade trị giá khoảng sáu tỷ đồng.

Lúc đó, những người đưa tin cáo giác, sở dĩ bà Quỳnh Anh lên hơn diều vì bà dễ coi và lọt vào mắt xanh của ông Ngô Văn Tuấn, cựu giám đốc Sở Xây Dựng Thanh Hóa. Để thăng tiến, ông Tuấn “nhượng” bà Quỳnh Anh cho ông Trịnh Văn Chiến, cựu chủ tịch tỉnh.

Ông Ngô Văn Tuấn giờ là phó chủ tịch tỉnh Thanh Hóa và ông Chiến đang là bí thư tỉnh ủy. Bà Quỳnh Anh trở thành một hoàng hậu không ngai tại Thanh Hóa vì đã sinh cho ông Chiến một đứa con.

Sau khi những thông tin như vừa kể và hình ảnh minh họa được đưa lên Internet, một số tờ báo của chính quyền Việt Nam có bài điều tra.

Ngay lập tức, ông Đỗ Minh Tuấn, phó bí thư thường trực của tỉnh ủy Thanh Hóa ký một công văn, gửi cho Ban Tuyên Giáo của Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng CSVN, Bộ Thông Tin – Truyền Thông của chính phủ Việt Nam, các cơ quan truyền thông của nhà nước Việt Nam, khẳng định, những thông tin về bà Quỳnh Anh là “sai sự thật” nhằm “vu khống, bôi nhọ lãnh đạo tỉnh Thanh Hóa,” nguy hại cho “an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội, môi trường đầu tư, hình ảnh, vị thế của tỉnh Thanh Hóa.” Tỉnh ủy Thanh Hóa yêu cầu “điều tra, xử lý nghiêm minh” những “kẻ xấu.”

Bởi các thông tin, hình ảnh được cho là “bịa đặt” lại rất sát với thực tế, thanh tra của chính phủ Việt Nam đành tuyên bố sẽ “kiểm tra” nếu thanh tra tỉnh Thanh Hóa không làm gì cả.

Kết quả thanh tra của thanh tra tỉnh Thanh Hóa do Chánh Văn Phòng Kiêm Phát Ngôn Viên của chính quyền tỉnh Thanh Hóa công bố hôm 30 Tháng Ba xác nhận: Việc Tháng Tư, 2014, bà Quỳnh Anh được bổ nhiệm làm phó Phòng Quản Lý Nhà – Thị Trường Bất Động Sản của Sở Xây Dựng tỉnh Thanh Hóa và bảy tháng sau được cất nhắc làm trưởng phòng này là sai vì bà không đủ cả kinh nghiệm lẫn các yệu cầu tối thiểu khác. Phải chịu trách nhiệm về sai sót này là ông Ngô Văn Tuấn, lúc đó là giám đốc Sở Xây Dựng tỉnh Thanh Hóa.

Tương tự, việc “quy hoạch” bà Anh làm phó giám đốc Sở Xây Dựng tỉnh Thanh Hóa cũng sai và ngoài trách nhiệm của lãnh đạo Sở Xây Dựng tỉnh Thanh Hóa, còn có trách nhiệm của Ban Tổ Chức Tỉnh Ủy tỉnh Thanh Hóa. Cơ quan này đã thản nhiên gạt bỏ tất cả các yêu cầu để sắp xếp cho bà Quỳnh Anh đi học “Cao cấp chính trị.” Một trong những tiền đề phải có nếu muốn “quy hoạch” bà Quỳnh Anh làm lãnh đạo Sở Xây Dựng tỉnh Thanh Hóa.

Đáng chú ý là chỉ một ngày sau khi phó bí thư Thường Trực của Tỉnh Ủy Thanh Hóa đề nghị “điều tra, xử lý” những “kẻ xấu” tung “tin bịa đặt,” bà Quỳnh Anh nộp đơn xin thôi việc. Sự kiện đó không được thông báo và nay, thanh tra tỉnh Thanh Hóa xác định đó là “lỗi” của Sở Xây Dựng tỉnh Thanh Hóa: Không thông báo cho Sở Nội Vụ để chính quyền tỉnh Thanh Hóa biết và trả lời với công chúng.

Sở Xây Dựng tỉnh Thanh Hóa còn được xác định là có một “lỗi” khó tưởng tượng khác: Trả lại toàn bộ “hồ sơ công chức” của bà Quỳnh Anh cho chính bà nên không còn bản gốc để truy cứu trách nhiệm rộng hơn.

Bởi vào thời gian thanh tra, bà Quỳnh Anh không còn là cán bộ, công chức nên chính quyền tỉnh Thanh Hóa loan báo “chưa đủ cơ sở để kiểm tra, xác minh tài sản của bà Quỳnh Anh.” Chính quyền tỉnh Thanh Hóa bảo rằng, hồ sơ đảng viên của bà Anh thiếu trung thực khi khai về “lịch sử bản thân,” cũng như “không khai về hoàn cảnh kinh tế của bản thân và gia đình” nên sẽ kỷ luật bà Quỳnh Anh về mặt… đảng.

Chưa rõ “sinh mạng chính trị” của ông Ngô Văn Tuấn – một trong những nhân vật của scandal vừa kể có bị “kết liễu” hay không? Cũng chưa rõ ông Tuấn có định bạch hóa gì không? Tuy nhiên có một điều đã rất rõ: “Kẻ xấu” lại… đúng.

Một điểm chưa rõ khác là không biết tới lúc nào tỉnh ủy Thanh Hóa mới xin lỗi và cám ơn “kẻ xấu” đã giúp họ thực hiện công cuộc chống “tự diễn biến, tự chuyển hóa?” (G.Đ)

Vì sao đa nguyên là lựa chọn chính trị tối ưu của nhân loại cho đến lúc này?

Vì sao đa nguyên là lựa chọn chính trị tối ưu của nhân loại cho đến lúc này?

FB Nguyễn Đình Bổn

31-3-2017

Hãng tin AFP đưa tin, sau phán quyết của tòa án trung tâm quận Seoul ngày 30-3, cựu tổng thống Hàn Quốc bị phế truất đã bị bắt giam như một nghi phạm liên quan tới một loạt bê bối cáo buộc tham nhũng, tiết lộ bí mật quốc gia, lạm dụng quyền lực.

Bà Park Geun-hye từng được nhận xét như một phụ nữ tài năng, liêm chính, có khả năng lãnh đạo, và người Hàn Quốc khi bầu cho bà hẳn là đã nhìn và tin vào các tính cách đó, vậy nhưng vì sao bà đã rơi vào bi kịch như hiện nay?

Phải chăng quyền lực tột đỉnh đã làm tha hóa người phụ nữ một thời được người Hàn Quốc tự hào, kính trọng?

Bản chất con người là tham, sân, si, thiện ác trộn lẫn. Vì vậy khi nắm trong tay quyền lực, nhất là quyền lực chính trị, họ sẽ bộc lộ tham vọng của mình. Cái mầm mống bất thiện sẽ trồi lên, lấn át lý tưởng phục vụ quốc gia, và vậy là bi kịch xảy ra.

Trong lịch sử nhân loại, chế độ phong kiến minh họa rõ nhất điều này, với rất nhiều anh hùng dân tộc nhanh chóng trở thành hôn quân khi trở thành hoàng đế.

Vì vậy, để khống chế nó, nền dân chủ ra đời và đa nguyên là lựa chọn chính trị tối ưu của nhân loại cho đến lúc này, bởi chỉ có đa nguyên mới ngăn chặn được độc tài. Một khi lạm quyền xảy ra, dù là tổng thống, các đảng đối lập sẽ nhanh chóng chứng minh sự phạm tội, và tòa án độc lập sẽ xét xử. Cựu tổng thống Hàn Quốc là một ví dụ. Từ đỉnh cao quyền lực, hiện nay Park Geun-hye phải sống trong tù với bữa ăn 1,30 USD và phải tự rửa bát sau khi ăn như bất cứ một phạm nhân nào khác.

Hàn Quốc trở thành một quốc gia hùng mạnh hàng đầu thế giới dù vẫn đang trong “tình trạng chiến tranh” với Bắc Triều tiên là do họ đã chọn lựa thể chế tối ưu cho mình.

Không có một biện luận nào khác về sự phi dân chủ của một thể chế độc tài, nơi mà tài sản cán bộ cấp tỉnh cũng là một “bí mật quốc gia” và tất nhiên, với sự tự tung tự tác nay, tài nguyên dù phong phú bao nhiêu cũng bị xâu xé cho đến cạn kiệt, và lạc hậu, đói nghèo cũng chính từ thể chế này mà ra.

Người dân Hà Tĩnh biểu tình sang ngày thứ ba

Người dân Hà Tĩnh biểu tình sang ngày thứ ba

2017-03-30
 
 

Người dân Hà Tĩnh biểu tình phản đối chính quyền địa phương bồi thường không thỏa đáng vụ Formosa.

Người dân Hà Tĩnh biểu tình phản đối chính quyền địa phương bồi thường không thỏa đáng vụ Formosa.

Hình fb tentromlanh
 
 
Dân chúng xã Thạch Bằng, huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh tiếp tục biểu tình sang đến ngày thứ ba phản đối chính quyền địa phương không công tâm trong việc kê khai bồi thường thiệt hại do thảm họa môi trường Formosa gây nên.

Tin mà chúng tôi ghi nhận được là đến 6 giờ chiều ngày 30 tháng 3 nhiều người dân vẫn còn biểu tình trước trụ sở Ủy ban Nhân dân xã Thạch Bằng, cũng như trên đường gần đó đòi hỏi được gặp các cấp chính quyền để giải quyết những thắc mắc liên quan của người dân.

Một người tham gia biểu tình cho Đài Á Châu Tự do biết:

“Vào ngày 7 tháng 9 năm ngoái, họ đưa cho dân tờ kê khai và tất cả đều kê khai. Nhưng sau khi xét duyệt chỉ cho 1/3 thôi. Hồ sơ nộp tại Ủy ban Nhân dân xã khoảng 2500, nhưng chỉ xét duyệt chừng ¼ nên dân không đồng tình. Cách xét duyệt là ai quen thì duyệt còn không thì thôi.”

Người dân cho biết ngày đầu tiên xã cử đại diện ra gặp đoàn biểu tình, nhưng sang ngày hôm sau dân quân và công an được điều động đến bao vây, không cho người dân dùng điện thoại quay cảnh biểu tình. Đến ngày 30 tháng 3 Ủy ban Nhân dân xã Thạch Bằng đóng cửa không tiếp người dân.

Ngoài công tác kê khai không thỏa đáng như dân chúng tố cáo, hiện nay số hải sản, đặc biệt là sứa, mà những nhà được chính quyền yêu cầu thu mua khi xảy ra thảm họa môi trường xảy ra, nay hư thối, bốc mùi và những nơi này phải chịu đựng.

“Huyện, tỉnh Hà Tĩnh và các bộ ngành ở trung ương không giải quyết được cho số sứa đã quá hạn và hiện nay bốc mùi mà chúng tôi làm biết bao nhiêu đơn từ ra đến bộ, ngành trung ương nhưng không được giải quyết. Nay số đó phân hủy mà không biết đổ đâu và hằng ngày chúng tôi phải gánh chịu.”

Thảm họa môi trường do nhà máy thép Formosa xả hóa chất độc hại ra biển từ tháng tư năm ngoái khiến hải sinh vật biển chết, gây tác động không chỉ đến ngư dân mà như phát biểu của người dân vừa rồi còn đối với dân chúng sống tại các vùng dọc ven biển của những tỉnh miền Trung Việt Nam.

QUÂN ĂN CƯỚP

QUÂN ĂN CƯỚP

  Đặng Chí Hùng

quanancuop (1)

Mấy tháng nay, mẹ của Lan bệnh ngày càng nặng, không thể đi làm nữa. Cho nên, ngoài giờ đi học, Lan phải làm đủ việc để nuôi mẹ. Từ mò cua, bắt ốc, đi mót cá con ở các bến thuyền của ngư dân…Lan gầy và ốm yếu. Nước da đậm màu của nắng và nước biển, trông bạn ấy nhỏ thó và tội nghiệp. Mẹ Lan là một người đàn bà còn trẻ và bất hạnh. Bà không có chồng. Trong một lần đi lao động ở thành phố, bà nhặt được Lan từ một thùng rác trong đêm. Đêm đó, bà bỏ thành phố mang Lan về sống ở làng chài này. Hai năm trước bà bị tai nạn, ảnh hưởng về thần kinh, khiến bà nhiều lúc như trẻ con, có khi như điên dại. Cám cảnh trước đứa con nhỏ phải quần quật nuôi sống mình, nhiều lần bà đã muốn quyên sinh. Những lúc tỉnh táo sau một quãng dài giữa những cơn bạo bệnh bà thường nói với Lan:

– Con …hãy để mẹ được ra đi. Mẹ biết con sẽ buồn khi không có mẹ. Nhưng rồi thời gian sẽ đưa con lớn lên, và nỗi buồn sẽ vơi theo. Còn thế này….mẹ đau lắm. Mà nỗi đau này chẳng bao giờ vơi được. Mẹ không muốn con mẹ khổ….

Bà thường nói với con như thế. Lúc đầu Lan khóc, nhưng dần dần Lan đã không còn nước mắt. Cô bé ôm mẹ vào lòng, với một tình yêu vô bờ bến. Chỉ cần nhìn thấy con, được con động viên, bà ấy lại quên đi ý định tự tử.

***

Một buổi sáng, Lan vừa về đến nhà thì có tiếng người lạ vọng từ căn nhà rách nát của mình ra:

– Bà nên xem bán lại căn nhà này cho Xã để xã lấy đất làm đường mới. Bà không có con đẻ, con bé Lan là con rơi bà nhặt về. Và nó lại là con gái, sau này đi lấy chồng thì bà cần gì mảnh đất này. Thôi chịu khó nghe lời đảng và nhà nước ký vào biên bản này đi !

Lan nghe rõ đó là giọng đàn ông ồm ồm như con vịt đực nhà bà Năm hàng xóm. Nó ghé mắt qua vách nhà có những lỗ thủng do bao năm nay nó chỉ là cái nhà tranh thiếu bàn tay đàn ông tu sửa. Con bé chợt nhận ra là ông chủ tịch xã là tác giả của câu nói vừa phát ra mà nó nghe lạnh cả xương sống.

Nó không lạnh sao được khi mẹ con nó chỉ có ngôi nhà này làm chỗ chui ra, chui vào nhưng mà giờ đây nguy cơ nó không còn là chỗ che mưa nắng của mẹ con Lan nữa.

Tiếng của mẹ Lan đều đều trong hơi thở mệt nhọc:

– Mẹ con tôi không có ý chống đối ai cả, nhưng ông chủ tịch ơi, cái giá nhà nước đưa ra quá rẻ, tại sao chỉ có cách 200 m mà đất vườn của nhà ông bí thư được đền bù 5 triệu đồng/m2 còn ngôi nhà ở của mẹ con tôi lại chỉ có 1 triệu đồng/ m2. Mẹ con tôi lấy gì mà mua đất làm nhà mới ? Mẹ con tôi sẽ sống ra sao ? Làm sao tôi nỡ nào ký vào để con bé Lan phải ra đường. Tôi thì như ông biết chết sống chẳng cam, nhưng ngặt nỗi còn con bé Lan…

Nói chưa dứt câu, người đàn bà với khuôn mặt khắc khổ vì bệnh tật và nghèo khó dừng lại ở đó và đưa đôi mắt thâm quầng ra xa một cách thiểu não.

Không để cho bà tiếp tục câu nói, ông chủ tịch xã tiếp ngay:

– Tôi đã nói với bà nhiều lần rồi ! Cái này là chủ trương và chính sách của đảng và nhà nước. Người như ông bí thư là cán bộ của đảng, họ phải gánh trọng trách với dân với nước nên có ưu tiên một chút cũng là hợp tình hợp lý thôi! Nếu bà cứ khăng khăng thì chúng tôi phải cưỡng chế đó. Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện tử tế với bà, ngày mai là hạn cuối cùng xe ủi sẽ đến đây cưỡng chế…

Đôi tai Lan ù đi vì câu nói đó của ông chủ tịch, nó lao đầu xuống căn bếp lợp bằng lá dừa dại không đủ che mưa khi trời nổi gió trên ngọn tre đầu xóm. Nó thấy trời như đang sụp xuống dưới chân nó. Hàng loạt câu hỏi đang vần vũ xung quanh đầu nó như những đám mây đen những ngày bão biển nổi lên mà lúc đó nó nép mình vào bàn tay gầy guộc nhưng luôn nồng hơi ấm của mẹ. Lan đã biết nó là một đứa con rơi được mẹ nó nhặt về từ năm ngoái khi lũ bạn học đã vô tình cho nó biết. Và cũng từ ngày đó, nó càng yêu bà hơn vì nó đủ nhận thức để nhận ra rằng bà yêu nó hơn cả một bà mẹ thương con ruột của mình.

***

Sáng nay, trời hãy còn lờ mờ sáng khi ánh mặt trời mới lấp ló trên đầu ngọn dừa ngoài bãi thì mẹ con Lan đã thức dậy vì những tiếng ồn ào ngoài đầu đường. Tiếng bà con lẫn tiếng động cơ máy xúc đã phá tan không khí tĩnh lặng thường nhật của vùng quê yên ả miền biển nghèo khó này. Lan đứng bên cạnh mẹ như hai thân cây dừa dại trước cơn song dữ của lốc biển mùa hè. Nó nắm chặt tay mẹ, mắt nhìn về phía mấy chục người công an tay dùi cui đang đứng bên máy xúc thái độ thật hung dữ. Nó chợt nói với bà:

– Mẹ ! Sao họ lại đến đây ủi nhà mình? Mẹ không đồng ý ký giấy bán nhà cơ mà? Chẳng nhẽ họ nói và làm thật à ?

Mẹ của Lan vốn hiền lành, bà chưa bao giờ có một tiếng nặng lời với Lan, cũng chưa bao giờ nói một lời chê trách với hàng xóm. Nhưng hôm nay, bà đã nói một câu mà Lan có lẽ bất ngờ nhất:

– Con à, mẹ con mình phải ra đường rồi ! Mình chẳng làm gì được đâu con. Chúng là quân ăn cướp đó …!

Nói xong câu đó, bà kéo tay Lan lẳng lặng vào nhà thu dọn vài bộ đồ rách rưới và mấy thứ lặt vặt rồi bước ra khỏi nhà. Hai mẹ con Lan lầm lũi đi ra trước ánh mắt tỉnh bơ của một đám công an. Đâu đây vài lời xì xầm bàn tán của bà con lối xóm thông cảm với mẹ con bà. Chợt một tiếng còi nổi lên:

– Tuýt, tuýt, tuýt …Đề nghị Bà con trật tự và tránh lối cho xe ủi làm nhiệm vụ ! Lái xe ủi đâu ? Vào ủi sập ngay ngôi nhà này cho tôi.

Lan chợt ngước mắt quay lại, nó thấy tiếng còi được phát ra từ cái miệng phúng phính mỡ của ông trưởng công an xã, đứng cạnh ông ta là cái dáng bệ vệ của 2 ông bí thư và chủ tịch xã. Mắt nó nhòe đi vì ngôi nhà đã nuôi dưỡng tuổi thơ nó, đã che chở cho người mẹ kính yêu của nó sắp trở thành miếng mồi ngon cho chiếc xe ủi có cánh tay dài tựa như con ngáo ộp đang chực chờ nuốt con mồi ngon miệng.

Đâu đó có vài tiếng thở than của bà con lối xóm: Quân ăn cướp !.

Đặng Chí Hùng.

BIEN CHET

ĐỪNG CẦM TÙ CHÍNH BẠN

Nhiều người đã đặt câu hỏi cho tôi “Vì sao anh là con cháu cộng sản, anh lớn lên trong môi trường XHCN mà anh lại chống cộng sản và chống Hồ Chí Minh ?”.Tôi đã trả lời rất nhiều lần và lần này thì tôi muốn tóm gọn lại một kinh nghiệm sống của bản thân đến với bạn bè xa gần.

Lý do tôi đến với VNCH, đến với Cờ Vàng đó là do nhạc vàng và chịu khó tìm hiểu sách vở, hồi ký, lịch sử. Tôi thù ghét cộng sản bởi luôn tự đặt câu hỏi cho mình để đi tìm lời giải về sự thật của cộng sản, Việt Nam, Hồ Chí Minh. Cộng thêm một chút máu liều thì tôi đã trở thành một tên “phản động” như quí vị đã thấy.

Nhưng sự thật ẩn sau những nguyên nhân đó là một nguyên nhân chính yếu: Tôi không muốn cầm tù chính bản thân tôi !

Tôi không tự cầm tù mình trong sự bao bọc của gia đình. Tôi không tự cầm tù ý chỉ chỉ cần sống sao cho sung sướng bản thân mình là đủ.

Tôi không tự cầm tù mình với tư tưởng: Đất nước này có đảng, có nhà nước, có kẻ khác lo. Mình thì mặc kệ họ.

Tôi không tự cầm tù mình với tư tưởng ăn chơi để ngủ quên trên đau khổ của dân tộc Việt Nam.

Tôi cũng không tự cầm tù mình với tư tưởng đấu tranh để được gì và sẽ mất gì.

Tôi không tự cầm tù mình với tư tưởng an phận, tôi muốn mình khám phá những chân trời xa, những điều còn chưa biết như cách cha ông chúng ta đã mở nước và dựng nước…

Tôi không tự cầm tù mình rằng phải sợ hãi trước bạo quyền và sợ hãi trước giặc Tàu hung bạo. Tôi phải chiến đấu dù có cô đơn, khổ sở và phải chết đi chăng nữa.

Tôi không tự cầm tù mình với tư tưởng phải nhìn thấy rồi mới làm, tôi tin rằng muốn có một con đường mòn thì ít ra chúng ta cũng phải biết dẫm lên cỏ dại mà bước đi hàng ngày.

Những điều đó, tôi muốn chia sẻ với các bạn gần xa từ kinh nghiệm bản thân mình. Tôi muốn chúng ta tự xóa bỏ sợ hãi, tự giải phóng trái tim mình để vươn lên chiến đấu cho sự tồn vong của dân tộc.

Đừng tự trói trái tim và khối óc, tư tưởng của mình trong những vũng bùn sáo rỗng…

Đừng cầm tù chính bạn !

Đặng Chí Hùng

Đinh Việt Nữ gởi

Người Hùng thầm lặng – Nguyễn Đình Ngọc – 4 năm tù giam.

From facebook:  Hoang Le Thanh shared his post.
 Người Hùng thầm lặng – Nguyễn Đình Ngọc – 4 năm tù giam.

Sau một năm ra tòa với bản án …

Image may contain: 1 person, smiling, closeup and indoor
Image may contain: 4 people
Image may contain: one or more people
Image may contain: 2 people

Hoang Le Thanh added 4 new photos.

Nguyễn Đình Ngọc – Người hùng thầm lặng.

Chiều nay 30/3/2016, Báo Lao Động đưa một tít lớn:
Phạt 4 năm tù tác giả Ngọc Già với 22 bài viết chống Nhà nước.

Tham gia đấu tranh bằng ngòi bút trong suốt nhiều năm, nhưng thân thế của blogger Nguyễn Ngọc Già vẫn là điều bí ẩn đối với bạn đọc trong và ngoài nước. Ông là một trong những blogger viết rất đều đặn, với những loạt bài phân tích thời sự chính trị đầy công phu với độ chính xác cao.

Bị bắt giam ngày 27/12/2014, sau hơn 1 năm 3 tháng hoàn toàn không có tung tích, đây là lần đầu tiên hình ảnh của blogger Nguyễn Ngọc Già được xuất hiện trước dư luận.

Blogger Nguyễn Ngọc Già tên thật là Nguyễn Đình Ngọc, sinh ngày 13/2/1966 tại Quảng Nam, là con trai út trong gia đình có 10 người con.

Năm 1996, sau khi hoàn tất chương trình cao học kinh tế tại đại học tổng hợp TP.HCM, ông vào làm việc tại đài truyền hình TP.HCM và giữ chức phó trưởng phòng kế hoạch dự án.

Do bất đồng quan điểm với chế độ CS, năm 2008, ông từ bỏ công việc tại đài truyền hình TP.HCM sau 12 năm công tác.

Ông chuyển sang kinh doanh nhà đất tại Sài Gòn.

Năm 2009, ông bí mật sử dụng bút danh Nguyễn Ngọc Già để phổ biến những bài viết tố cáo tham nhũng – bất công xã hội, đấu tranh cho các tù nhân lương tâm, cổ võ tự do, dân chủ, nhân quyền…

Năm 2013, ông bắt đầu tham gia cộng tác thường xuyên với Dân Làm Báo. Các bài viết của ông đã thu hút sự quan tâm rất lớn, với hàng trăm lời bình luận của độc giả khắp nơi.

Do mức độ ảnh hưởng quá lớn, năm 2014, email liên lạc ẩn danh của blogger này đã nhiều lần bị tấn công, khiến ông liên tục phải thay đổi email.

Ngày 27/12/2014, ông bị CA tiến hành khám xét và bắt khẩn cấp tại nhà riêng, địa chỉ 2EP1-11 (G11-4) Skygarden 1, Khu phố 6, Phường Tân Phong, Quận 7, Sài Gòn.

Trong thời gian giam giữ, người con trai út của ông là Nguyễn Đình Vĩnh Khang đã qua đời do tai nạn khi mới 19 tuổi (Ảnh 4).

Ngày 30/3/2016, trong phiên sơ thẩm kéo dài 2 tiếng đồng hồ, tòa án đã kết án 4 năm tù giam và 3 năm quản chế đối với ông.

Những blogger bị bắt cùng đợt như Hồng Lê Thọ, Nguyễn Quang Lập (Bọ Lập) đã lần lượt được trả tự do và nhận quyết định “đình chỉ điều tra”.

Blogger Anh Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh vừa bị kết án 5 năm tù giam và người đồng sự Nguyễn Minh Thúy nhận bản án 3 năm tù giam. Cả hai đã bị giam giữ từ tháng Năm 2014.

Việt Nam đang là thành viên của Hội đồng Nhân quyền LHQ, nhưng lại vi phạm luật pháp quốc tế bằng những bản án nặng nề. Rõ ràng, Việt Nam vẫn còn thắt chặt tự do ngôn luận và tự do báo chí và không muốn các Bloggers chỉ trích chính phủ.

#NguyenNgocGia, #NguyenDinhNgoc

Ảnh: Ánh mắt cướng nghị của blogger Nguyễn Ngọc Già trước toà án chế độ cộng sản (Lao Động Online).