From facebook: Hoa Kim Ngo‘s post.

Bọn vô lương tâm, bịp bợm này vẫn tiếp tục luận điệu dối trá trắng trợn.
GHÊ TỞM LŨ NÀY.
Tin Việt Nam, Tin Cộng Đồng

Bọn vô lương tâm, bịp bợm này vẫn tiếp tục luận điệu dối trá trắng trợn.
GHÊ TỞM LŨ NÀY.
Ngay sau cuộc đối thoại với người dân Đồng Tâm, Chủ tịch thành phố Hà Nội, ông Nguyễn Đức Chung đã được đưa tới Nhà văn hóa thôn Hoành, nơi người dân đang cầm giữ 19 cán bộ, chiến sĩ công an. Tại đây hai bên ký biên bản bàn giao người.
Trong khi đại diện hai bên lập biên bản bàn giao người, Chủ tịch Nguyễn Đức Chung đã vào trong Nhà văn hóa thôn thăm các chiến sĩ đang bị giữ.
Trước đó, trong cuộc đối thoại với đại diện của người dân Đồng Tâm, ông Chung ngỏ lời cám ơn bà con đã đối xử tử tế với các cán bộ chiến sĩ trong tuần lễ vừa qua, và để nghị hãy thả hết các cán bộ, chiến sĩ công an và cảnh sát cơ động còn đang bị cầm giữ:
“Hôm nay bà con đã nhận thức được việc bắt giữ người là trái pháp luật. Tôi tin sau cuộc đối thoại này, bà con sẽ thả nốt những người đang bị giam giữ còn lại”.
Cùng với đề nghị thả người, Chủ tịch thành phố Hà Nội hứa sẽ tiếp tục đối thoại để giải quyết các bức xúc của người dân, và hứa sẽ giải quyết vụ tranh chấp này một cách công tâm. Ông nói:
“Tôi xin cảm ơn sự chân thành của các cụ; cảm ơn tất cả các cụ, các ông, các bà… đã cộng tác với tôi. Tôi hứa với các cụ, tôi sẽ là người chỉ đạo để làm sao giải quyết những vấn đề một cách công tâm, công bằng nhất. Quan điểm nhất quán của Thành ủy, Trung ương là kiên trì đối thoại với bà con”.
Như vậy là sau một tuần lễ bị bắt giữ từ hôm xảy ra vụ cưỡng chế đất 15/4, tất cả 38 cán bộ, công an và cảnh sát cơ động đã được người dân Đồng Tâm thả ra.

Cũng trong sáng nay, hai đại biểu Quốc hội là ông Dương Trung Quốc và Lưu Bình Nhưỡng đã về xã Đồng Tâm lắng nghe nguyện vọng của bà con. Ông Quốc đọc số điện thoại của mình trước nhiều người để có gì bà con cứ gọi. Ông Quốc nói mình có lỗi vì đầu tháng nhận được đơn của dân xã nhưng vì bận đi công tác chưa về được thì xảy ra sự việc ^-^
Trong làng, việc dọn dẹp các chướng ngại đã diễn ra khẩn trương. Loa phát thanh xã thông báo cuộc gặp và nội dung trao đổi phát trực tiếp trên loa. Có chị hổng biết thuộc đơn vị nào đã mang… hoa ra đón đoàn xe ông Chung ;v
…
Tới 10:30, ông Chung đã ngồi ghế chủ tọa nhưng cuộc đối thoại vẫn chưa bắt đầu được, do nhiều người dân ở bên ngoài muốn vô hội trường. Ông Chung sau đó ra tận cửa…tươi cười và xin lỗi việc đến muộn do đoàn gặp…sự cố giao thông trên đường. Cuối cùng, có gần 50 đại diện Đồng Tâm vô hội trường gặp ông Chung.
Túm lại, Hà Nội – Trung Quốc và Bình Nhưỡng đều đang có mặt tại Đồng Tâm ^-^
….
Trong cuộc đối thoại, ông Chung nói ổng có ghi chép 21 đề nghị của người dân. Và bảo: “Bà con đã nhận thức được việc bắt giữ người là trái pháp luật. (…). Tôi ghi nhận việc làm của bà con là từ bức xúc đất đai, từ việc bắt giữ người không công bố lệnh, không mặc trang phục, bắt đưa lên ô tô (…) Tôi tin đất nước ta có truyền thống đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại. Luật pháp có quy định thành khẩn, khắc phục hậu quả, tôi tin bà con sẽ được giảm nhẹ”. Ông Chung cũng ghi nhận việc người dân đối xử tốt, chu đáo với 38 người bị bắt và bảo sẽ báo cáo xem xét các tình tiết trên.
Ngoài ra, ông Chung hứa không dùng biện pháp mạnh và cam kết giám sát thanh tra việc bắt cụ Lê Đình Kình.
..
P/s: Trong một phỏng vấn ngày hôm qua, con gái cụ Lê Đình Kình – chị Lê Thị Hoa, phản ứng khi cho rằng Lệnh của chính quyền là sai sự thật. Chị Hoa bảo, CA nói cụ Kình bị bắt vì gây rối trong khi sáng 15.4 ông cụ bị bắt cóc trong lúc được mời đi chỉnh mốc giới. Chi Hoa còn cho biết, người của CA Hà Nội vẫn canh gác cụ Kình tại phòng hồi sức tích cực Bệnh viện Việt Đức. Cụ hiện vẫn còn yếu, do bị đánh gãy đùi. Người nhà chỉ được vào thăm 10 phút.
Trước đó, sau chuyến đi lần I của ông chủ tịch Chung xuống huyện Mỹ Đức (20.4) Viện KSND Hà Nội đã ra quyết định huỷ bỏ biện pháp ngăn chặn/tạm giam cụ Kình.
——
Trưa 22.4, sau 2 tiếng đối thọai, dân Đồng Tâm dẫn đoàn của chủ tịch Chung đến nhà văn hóa thôn Hoành – nơi người dân đang giữ 19 người của phe cưỡng chế, để chứng kiến việc thả người!
(Clip) Gặp gỡ của Hà Nội – Trung Quốc – Bình Nhưỡng với dân Đồng Tậm. Theo ©VTC1 thì ông Chung đã cam kết không truy cứu trách nhiệm hình sự dân Đồng Tâm. Đồng thời, cam kết sẽ thanh tra việc sử dụng, quản lý đất tại Đồng Tâm, thanh tra việc công an thực thi lệnh bắt dân!
Tan hàng, nhà ai nấy về lúc 14:30 ngày 22.4, sau 8 ngày sự kiện Đồng Tâm!

TẠI SAO CHÍNH QUYỀN KHÔNG DÁM ĐÀN ÁP DÂN ?
Qua hai vụ bạo loạn xảy ra gần đây tại huyện Lộc Hà, Hà Tĩnh và xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Hà Nội.
Người dân Đồng Tâm đã nổi dậy phá 5 xe ô tô, bắt giữ hơn 20 cảnh sát cơ động nhốt trong nhà văn hóa tẩm xăng dọa thiêu sống và đánh bất tỉnh 1 viên an ninh mặc thường phục ở Hà Tĩnh.
Đến nay chính quyền chỉ khởi tố vụ án hình sự trên giấy, mà không dám khởi tố bị can và bắt giam bất kỳ người dân nào, cho dù chứng cứ phạm tội rất rõ ràng, lan truyền khắp các trang mạng xã hội.
Theo qui định pháp luật thì hành vi trên của những người dân đã phạm vào tội: “Gây rối trật tự công cộng”, “Chống người thi hành công vụ”, “Cố ý gây thương tích”, “Hủy hoại tài sản”.
Điều gì đã khiến chính quyền không dám đàn áp và bắt giam người dân gây bạo loạn ? phải chăng chính quyền sợ dân, hay chính quyền sợ dư luận ?
Thật sự thì chính quyền chẳng bao giờ sợ dân, cũng chẳng sợ dư luận, họ chỉ sợ các nước phương tây can thiệp và Mỹ bắn tên lửa Tomahawk mà thôi.
Nếu chính quyền khởi tố, bắt giam người dân tham gia bạo loạn thì tình hình sẽ thêm phức tạp. Khi tình hình phức tạp dễ dẫn đến khó kiểm soát, buộc chính quyền phải ra tay đàn áp người dân… Nếu đàn áp đổ máu, thì các nước phương tây lên tiếng và Mỹ sẽ can thiệp bằng tên lửa Tomahawk như trường hợp Syria.
Giả sử, nếu chính quyền ra lệnh đàn áp nhân dân Đồng Tâm, Mỹ dùng tên lửa Tomahawk tấn công Hà Nội, thì quan chức chính quyền sẽ chạy đi đâu ?
Chạy vào hang Pác Bó trốn, các quan chức bỏ lại những căn biệt thự, nhà hàng, khách sạn trị giá hàng chục triệu Đô La không người trông giữ. Gia đình các quan chức có cuộc sống vương giả, khi chui vào hang Pác Bó liệu có sống được không ?
Đó là những điều mà nhà cầm quyền hiện nay rất lo sợ !
NHỮNG NGỤY BIỆN PHÒ CHẾ ĐỘ
Đâu đó trên mạng, ta vẫn thấy những ý kiến đầy băn khoăn, ưu tư về vụ Đồng Tâm, như là: Ừ, cứ cho là việc cưỡng chế đất của dân là sai đi, nhưng dân bắt giữ người thi hành công vụ thì là hành vi nguy hiểm, phạm pháp rồi.
Trong cách nói ấy, có sự tương đồng với kiểu công an TP. Hà Nội, vào ngày 16/4, ra công văn “đề nghị huỷ bỏ biện pháp ngăn chặn đối với ông Kình vì ông đã khai báo về hành vi phạm tội, nhân thân chưa có tiền án tiền sự, không cần thiết áp dụng biện pháp tạm giữ”.
Tương đồng ở chỗ họ lờ tịt đi những kẻ thực sự đã có hành vi nguy hiểm và phạm pháp.
Dân bắt giữ công an bởi họ cần tự vệ trước một lực lượng dùng vũ lực cướp đất của họ, đặc biệt là tấn công họ, bắt bớ họ trái pháp luật. Sao chỉ xoáy vào hành vi của dân mà lờ tịt tội của những kẻ nhân danh thi hành công vụ kia đi?
(Xin nói thêm: Trong khi các vị ấy lo dân tạo tiền lệ bắt giữ công an, thì chuyện công an bắt người trái phép đã thành truyền thống của ngành rồi. Nói về bắt giữ người tùy tiện, trái pháp luật, lực lượng an ninh hẳn là quá thừa kinh nghiệm).
Công an “hủy bỏ biện pháp ngăn chặn” với cụ Lê Đình Kình, là hệ quả của việc trước đó công an đã bắt giam trái phép cụ Kình, đánh gãy xương hông cụ, ngay cả bây giờ vẫn đang giam lỏng cụ nhân danh “chăm sóc” (thực tế thì không rõ đã có anh chị công an nào đổ bô cho cụ chưa?). Sao dám bảo cụ đã “khai báo về hành vi phạm tội” (hành vi gì?) mà lờ tịt trọng tội của những kẻ nhân danh thi hành công vụ kia đi?
* * *
Các công dân phò chế độ kia sẽ nói: Ừ, thì cứ cho là bên công an cũng có phần sai đi. Nhưng thấy công an sai thì dân phải báo cáo, phản ánh với chính quyền, có gì thì khiếu nại, rồi từ từ tìm biện pháp giải quyết chứ sao lại cũng làm sai nốt? Chẳng hóa ra thấy người ta vi phạm pháp luật, mình cũng vi phạm theo?
Luận điệu đầy tinh thần “thượng tôn pháp luật” này chỉ thể hiện một sự đạo đức giả, lấp liếm và dối trá. Không hơn.
Lấy gì đảm bảo người dân sẽ không bị thiệt hại khi “thượng tôn” thứ pháp luật chưa bao giờ bảo vệ quyền của họ mà chỉ thuần túy là công cụ quản lý của nhà nước?
Khi người dân “thượng tôn pháp luật” theo kiểu mà các ngụy biện gia kia đề nghị, và rồi họ hứng đủ thiệt thòi, tai họa, thậm chí nguy hiểm về tính mạng, thì các ngụy biện gia và cái nhà nước mà cả đám đang phò có chịu trách nhiệm gì không? Câu trả lời tất nhiên là không.
Công lý – là bảo vệ sự bình đẳng về quyền, là bảo vệ quyền con người, bảo vệ người yếu thế. Trong quan hệ giữa nhà nước và nhân dân, công lý là đảm bảo quyền lợi của người yếu thế (nhân dân), là buộc kẻ mạnh (nhà nước và bộ máy công cụ của nó) phải chấp nhận phần thiệt về phía mình, chấp nhận khó mình và lợi cho dân.
Thử hỏi, cái gọi là nhà nước ở Việt Nam hiện nay có bao giờ chịu nhận phần thiệt về phía mình không, hay ngược lại, nó chỉ ra sức bóc lột, chèn ép, hà hiếp người yếu thế?
Nhìn lại lịch sử để nói rộng thêm: Hơn 80 năm qua, đã bao giờ cái đảng cầm quyền này chịu nhượng bộ trước dân – bên yếu thế – chưa? Thời tiền chiến, chúng kêu gọi dân hiến tài sản, hiến vàng hiến nhà cho cách mạng. Thời chiến, chúng kêu gọi dân hy sinh xương máu. Thời bình, chúng kêu gọi dân yên tâm chấp hành đường lối chủ trương chính sách của nhà nước, và khi có chuyện gây bức xúc thì thông cảm và tạo mọi điều kiện cho các cấp chính quyền, cho cơ quan chức năng thi hành nhiệm vụ.
* * *
Các ngụy biện gia cũng có thói quen chung là, hễ cứ có xung đột, mâu thuẫn, vấn đề gì trong xã hội là lại chĩa mũi dùi vào dân, phê phán “tư duy bầy đàn”, “văn hóa tiểu nông”, “căn tính bạo lực” của người dân Việt Nam. Hỏi sao không chỉ trích nhà nước, họ sẽ ưu tư: Chính quyền thì cũng từ dân mà ra, dân như thế thì chính quyền sao khác được.
Cách nói của họ dẫn đến cách hiểu: Cuối cùng là hòa cả làng, dân cũng như quan, đều dở cả; tuy nhiên khởi thủy thì tội của dân là chính.
Hay nhỉ, họ cứ làm như nhà nước này do dân bầu ra không bằng.


VIỆT NAM (NV) – Đó là diễn biến mới nhất tính đến chiều 21 Tháng Tư, sau khi Chủ tịch thành phố Hà Nội, hứa sẽ đến tận nơi “đối thoại” với dân chúng.
Theo VnExpress, sáu ngày sau khi bị dân chúng xã Đồng Tâm cầm giữ, ông Đặng Văn Cảnh, Trưởng Ban Tuyên giáo Huyện ủy Mỹ Đức đã được phóng thích vì bị viêm xương, đau lồng ngực, cần đến bệnh viện.
Tờ Thanh Niên cho biết, ông Cảnh được phóng thích sau khi ông Nguyễn Đức Chung, Chủ tịch thành phố Hà Nội, hứa với một cụ ông – đại diện cho dân Đồng Tâm là ông ta sẽ đến tận nơi để đối thoại với dân.
Trước đó, ông Chung từ Hà Nội đến Mỹ Đức, báo chí Việt Nam cho biết, ông Chung đến Mỹ Đức và “vời” dân chúng tới hội trường trong trụ sở của huyện này để đối thoại nhưng không ai chịu đến. Cũng vì vậy, ông Chung đã “đối thoại” với những viên chức cấp xã và cấp huyện. Kết thúc buổi “đối thoại” giữa các viên chức với nhau, ông Chung đưa ra hai cam kết: (1) Sẽ tổ chức thanh tra toàn diện việc quản lý – sử dụng đất đai tại Đồng Tâm. (2) Tạm ngưng thi công “dự án quốc phòng” tại Đồng Tâm. (3) Sẽ sớm “đối thoại” trực tiếp với dân Đồng Tâm.
Chủ tịch thành phố Hà Nội cũng kêu gọi dân chúng Đồng Tâm phóng thích 20 con tin còn lại, dọn dẹp các chướng ngại vật trên những con đường dẫn vào xã này. Theo nhiều tờ báo của chính quyền Việt Nam thì dân chúng xã Đồng Tâm đã “dọn dẹp hội trường” để có chỗ đối thoại với Chủ tịch thành phố Hà Nội.
Trong ngày 21 Tháng Tư, nhiều tờ báo của chính quyền Việt Nam loan báo, Viện Kiểm sát thành phố Hà Nội đã hủy bỏ “quyết định tạm giữ” cụ Lê Đình Kình – người được xem là “linh hồn” trong cuộc đối đầu giữa dân chúng xã Đồng Tâm với hệ thống công quyền để bảo vệ đất của họ.
Ngày 15 tháng 4, cụ Kình được mời tham dự hoạt động cắm mốc, phân ranh, xác định “đất nông nghiệp” và “đất quốc phòng” rồi bị bắt cùng với bốn người khác. Lúc đầu, chính quyền Việt Nam loan báo, việc bắt cụ Kình và bốn người khác là do cả năm đã bị khởi tố vì “gây rối trật tự công cộng”. Hôm 18 tháng 4, hệ thống tư pháp Việt Nam đã “thay đổi biện pháp ngăn chặn” đối với bốn người dân bị bắt cùng với cụ Kình, sau khi dân chúng xã Đồng Tâm phóng thích 15/38 con tin. Riêng cụ Kình thì sức khỏe chưa hồi phục (phải mổ cấp cứu bởi cổ xương đùi gãy khi bị công an quật ngã, vứt lên xe) nên không trong đợt phóng thích này.
Có một điểm mà nhiều người không chú ý là việc “thay đổi biện pháp ngăn chặn” (cho tại ngoại) đối với bốn người dân bị bắt cùng với cụ Kình hay hủy “quyết định tạm giữ” đối với cụ Kình không đồng nghĩa với việc xác định cả năm vô tội. Họ vẫn là bị can trong một vụ án hình sự, sẽ bị điều tra trog tương lai.
Ngày 18 Tháng Tư, một viên tướng là Phó Giám đốc Công an thành phố Hà Nội, từng khẳng định “sẽ nghiêm trị những kẻ cầm đầu”. Ngày 20 tháng 4, tại một cuộc họp báo theo định kỳ, Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Việt Nam tuyên bố với báo chí quốc tế rằng, Việt Nam sẽ giải quyết vụ Đồng Tâm “theo đúng quy định của pháp luật, đảm bảo quyền lợi hợp pháp của các bên liên quan và xử lý nghiêm các hành vi vi phạm pháp luật, đảm bảo tính nghiêm minh của pháp luật”.
Đó là lý do khiến người ta tin rằng, cuộc “đối thoại” mà Chủ tịch thành phố Hà Nội mong muốn nhằm chấm dứt tình trạng dân chúng xã Đồng Tâm rào làng tử thủ và phóng thích toàn bộ con tin sẽ là khởi đầu cho một tiến trình khác: Tiến trình của một vụ bắt bớ – phạt tù hàng loạt. (G.Đ)
Công an thành phố Hà Nội phải trả tự do cho bốn người dân xã Ðồng Tâm bị bắt, để đổi lại 15 cảnh sát cơ động được dân xã phóng thích. Ðây là lần đầu tiên Nhà nước công nhận có 38 nhân viên công lực bị dân xã Ðồng Tâm bắt làm con tin, kể cả ba người “tự giải cứu” trốn thoát và 20 người còn bị giữ.
Người dân tay không, chỉ dùng gậy gộc đã bắt giam 38 “người nhà nước” mang vũ khí. Cuối cùng, Nhà nước không dám tiếp tục đàn áp dân; phải trừng phạt một số cán bộ cấp thấp, rồi còn “cúi mình” xin “thảo luận” để dân thả nốt những người vẫn bị giam! Hiện tượng này rất khó xảy ra trong chế độ Cộng sản!
Tại sao đồng bào xã Ðồng Tâm làm được chuyện khó tin này?
Có một cách giải thích: Chế độ Cộng sản đang bất lực. Và khí thế người dân đứng lên tranh đấu đã chinh phục được cả lực lượng đàn áp họ!
Ai cũng công nhận đây là một cảnh “tức nước, vỡ bờ”. Dân xã Ðồng Tâm chắc không bao giờ tính trước sẽ đến lúc họ phải ra tay “bắt giam người nhà nước”, rồi đòi “trao đổi tù binh”. Nỗi uất ức đã chất chứa từ nửa thế kỷ cũng chỉ vì chuyện đất đai.
Người Việt vốn biết câu “hôn nhân, điền thổ, vạn cổ chi thù”. Mươi năm sau khi nhiều người bị cướp đất trong cuộc Cải cách ruộng đất, dân xã Ðồng Tâm còn bị “đảng và nhà nước” cướp mất 200 héc ta đất để cho Bộ Quốc phòng dùng làm trường bắn. Không biết tại sao người ta lại làm sân tập bắn giữa vùng dân cư đông đúc? Cũng không biết tại sao phải cần đến 300 mẫu tây!
Hai chục năm sau, nhà nước lại chiếm thêm 54 héc ta nữa, nói rằng để làm phi trường quân sự. Khi kế hoạch xây phi trường chìm xuồng thì “ván đã đóng thuyền” rồi, không ai trả lại đất cho dân nữa. Bỗng dưng quân đội được đóng vai địa chủ phát canh, thu tô; người dân xã, trong đó có thể có những người từng là chủ nhân trong khu đất bị chiếm đó, bỗng thành tá điền, làm rẽ, đóng tô! Ðúng là một cuộc “cách mạng giật lùi!”
Trong những vùng đất bị chiếm đoạt, có bao nhiêu phần là công điền, công thổ, và bao nhiêu là ruộng đất tư? Ðền bù cho các chủ ruộng thế nào? Những ai theo dõi tin chính trị ở Mỹ thì biết rằng kế hoạch của ông Donald Trump xây tường ngăn biên giới Mexico sẽ gặp trở ngại lớn nhất khi bức tường đi qua nhiều khu đất tư. Chủ nhân các khu đất này sẽ đòi bồi thường, dù đất đang bỏ hoang, và chắc chắn nhiều người sẽ kiện Chính phủ Mỹ ra tòa nếu họ không đồng ý giá cả đền bù! Kinh nghiệm cho biết việc kiện tụng có thể kéo dài hàng chục năm. Nhưng sống dưới chế độ độc tài chuyên chế, dân xã Ðồng Tâm đành phải chịu thiệt thòi. Và chịu nhục. Hai lần, trong những năm từ 1960 đến 1980.
Bản chất Đảng Cộng sản là một “đảng cướp đất”. Hiến pháp xác định không ai được làm chủ; Nhà nước là chủ nhân tất cả ruộng đất. Nhà nước là ai? Tức là các quan chức nắm quyền trong đảng. Sau khi Đảng Cộng sản “đổi mới kinh tế”, các quan chức bắt đầu nhìn thấy mối lợi đất đai. Nhờ đổi mới kinh tế, các quan chức sáng mắt ra, nhìn thấy cơ hội: Ðem xào xáo “quyền sử dụng đất đai” là một cách hái ra tiền. Nhất là đất thuộc Bộ Quốc phòng. Cha con ông Bộ trưởng Phùng Quang Thanh giàu nhất nước là nhờ biến đất công thành đất tư! Vì vậy, năm 2007, Bộ Quốc phòng vẫn đóng vai địa chủ, đã đem “giao lại” gần bảy héc ta đất cho tư nhân, trong số 54 mẫu đất “phi trường hụt”. Tại sao suốt 20 năm khu đất đó vẫn không dùng vào việc quốc phòng nào cả, mà bây giờ mới đem trao lại? Tại sao chỉ giao lại chưa tới một phần tám diện tích cả khu đất? Không ai giải thích. Không ai hỏi ý kiến người dân. Các quan toàn quyền chia chác, chấm mút với nhau. Như thường lệ.
Nhưng các người trong cuộc thì biết tại sao. Khi xã Ðồng Tâm vào nằm trong thành phố Hà Nội thì giá trị đất chắc chắn sẽ tăng lên. Họ “giao lại” đất cho ai là quyền của họ! Những người từng là chủ nhân cũ, bây giờ không được giao đất, cho kẻ khác tới lãnh! Cả một “áp phe” đất đai diễn ra theo kịch bản của các quan cán bộ. Những người được lãnh đất đó cũng không phải loại người cày sâu cuốc bẫm, họ chờ thời cơ giá đất lên cao thì đem bán. Những người mua lại, ngay tình, lo đóng thuế, đóng các lệ phí, tưởng rằng từ nay mình nắm quyền sử dụng đất thật!
Không ai tính trước được các thủ đoạn tráo trở của quan chức cộng sản!
Chưa đầy 10 năm sau, đảng lại “tráo bài!” Ra lệnh “thu hồi” những mảnh đất đã được “giao lại!” Muốn giao đất cho ai thì giao, giờ muốn lấy lại thì ta thu hồi, tất cả quyền hành nằm trong tay Ðảng Ta! Quyền này được ghi trong Hiến pháp!
Ðến đây thì đúng là “tức nước, vỡ bờ!” Người dân xã Ðồng Tâm uất ức quá, nhịn nhục mãi, chịu không nổi đã quyết liệt đứng lên! Họ “đồng tâm”, theo đúng tên gọi. Vì thế đảng phải thua.
Nhưng chúng ta phải thắc mắc: “Tại sao đảng chịu thua?” Thua hai lần liền trong sáu tháng, mà lần này thì thua dậm!
Lần trước, ngày 14 Tháng Mười năm 2016, công an, cảnh sát, có cả bộ đội, đã tới cưỡng chiếm đất. Nhưng 600 lính tráng, vũ trang sắt máu, đã chịu thua rút về khi dân Ðồng Tâm phản đối. Lần này, ngày 15 Tháng Tư năm 2017, đảng đụng phải đám dân Ðồng Tâm đang uất ức vì bị lừa; khi bốn đại diện của họ được mời tới thảo luận rồi bị bắt giam ngay để dằn mặt người khác. Tình trạng “tức nước” tăng gấp đôi, càng dễ “vỡ bờ” mạnh hơn. Ðồng bào bắt người của Nhà nước làm món hàng trao đổi!
Ðiều khó hiểu nằm ở chỗ này: Tại sao người dân tay không có thể bắt 38 mạng công an cảnh sát và cán bộ vũ trang một cách dễ dàng như vậy? Tại sao 38 nhân viên công lực chịu để người ta cầm tay dắt vào phòng giam mà không chống cự, cũng không bỏ chạy?
Chúng tôi ở xa, cách xã Ðồng Tâm gần nửa vòng trái đất, chỉ có thể phỏng đoán: Chính những người bị dân xã bắt, họ đứng về phía dân!
Chỉ cần một số trong bọn họ, những người trong tay có vũ khí, thấy việc người dân “bắt tù binh” để trao đổi là có lý! Họ đồng ý để cho dân bắt, thế là những người khác phải theo! Chắc nhiều người đã nhìn thấy việc Đảng Cộng sản cưỡng chiếm đất đai, ăn cướp đất đến hai lần, là vô lý. Hành động mời dân đến thảo luận rồi bắt người ta cũng là vô lý, nhất là khi dùng bạo lực với một cụ già 80 tuổi, mà cụ chỉ mắc tội “nói thật!”
Chắc vì hầu hết 38 người bị bắt đã chấp nhận làm con tin, cho nên dân xã Ðồng Tâm đã nuôi họ với suất cơm 30,000 đồng mỗi bữa, dù họ đang thiếu ăn! Họ cũng không “giận cá chém thớt” trừng phạt các con tin khi chính quyền Hà Nội chơi trò tiểu nhân, cắt toàn bộ điện, nước của xã.
Biến cố Ðồng Tâm có hai ý nghĩa. Một là người dân dám phản ứng theo lối liều mạng, như con giun xéo lắm cũng quằn. Hai là các lực lượng đàn áp của Đảng Cộng sản để bị dân bắt chứ không nỡ nhúng tay vào máu đồng bào.
Phải chăng hai bên đã có thỏa thuận ngầm với nhau từ trước? Việc thỏa thuận khó xảy ra trong một chế độ kềm kẹp đêm ngày. Nếu không thỏa thuận trước, thì còn một cách giải thích khác, là người dân xã Ðồng Tâm, tất cả mọi người, đã biết một sự thật: Chính những tay “khuyển ưng” được lệnh đàn áp dân cũng chán làm việc ác đức, bất nhân đó rồi. Họ biết suy nghĩ, lương tâm họ đã thức dậy, họ không nhắm mắt nghe lệnh nữa! Cho nên họ chấp nhận thà bị bắt làm con tin còn hơn tàn ác với đồng bào mình! Mai mốt, khi chế độ sụp đổ, làm sao sống mà nhìn mặt bà con hàng xóm láng giềng? Cuộc cách mạng lật đổ chế độ Cộng sản ở Ðông Âu bắt đầu khi công an mật vụ thỏa thuận không đàn áp dân biểu tình ở thành phố Dresden, Ðông Ðức. Rồi công an, cảnh sát ở Praha, Tiệp Khắc, làm theo.
Trên đây chỉ là những giả thuyết để giải thích Biến cố Ðồng Tâm, một hiện tượng khó hiểu. Nếu giả thuyết này đúng, dù chỉ đúng một phần ba hay một phần tư, thì Biến cố Ðồng Tâm cũng báo hiệu Đảng Cộng sản Việt Nam đang trên đà tan rã, đang tan rã từng mảng một. Ðồng bào Nghệ An, Hà Tĩnh có thể theo kinh nghiệm Ðồng Tâm. Công an, cảnh sát ở các nơi khác cũng có thể rút ra một bài học: Không người nào bị bắt giam trong “đồn dân” bỗng dưng “tự tử” hay mắc bệnh chết đột ngột!
N.N.D.
Nguồn: http://www.nguoi-viet.com/binh-luan/bien-co-dong-tam-bao-hieu-gi/
Đúng là viện kiểm sát… hại nhân dân!
Bạn đọc Danlambao – Viện kiểm sát nhân dân Hà Nội ra quyết định hủy bỏ quyết định tạm giữ ông Lê Đình Kình, một cu già tại Đồng Tâm đã cùng với người dân đứng lên chống lại cường hào ác bá Hà Nội, Viettel và côn an cướp đất của dân lành. Theo cái viện sát hại nhân dân này thì quyết định hủy bỏ tạm giam ông cụ 82 tuổi này là vị cụ đã “khai báo về hành vi phạm tội” của cụ.
Trong trò láo khoét này Viện sát hại nhân dân không (dám) nêu rõ cụ Lê Đình Kình đã khai phạm tội gì, lại còn tỏ vẻ khoan hồng khi nói cụ được thả cũng do “nhân thân chưa có tiền án tiền sự” (*).
Do đó Viện sát hại nhân dân Hà Nội đã yêu cầu Cảnh sát điều tra Công an TP Hà Nội và Trại tạm giam Công an TP thực hiện quyết định về việc hủy bỏ quyết định tạm giữ đối với ông Kình theo đúng quy định.
Có lẽ đây cũng là 1 trường hợp hiếm hoi khi Viện kiểm sát nhân dân can thiệp vào chuyện của côn đồ. Biết bao nhiêu người đã và đang bị côn an bắt tạm giam, gia hạn tạm giam mút mùa tới cả gần 2 năm mà có thấy viện nào xía cặp mắt kiểm sát vào đâu.
Rõ ràng là tập đoàn quan tham và côn đồ lỡ leo lên lưng cọp nên bây giờ ráng bò xuống đất sao cho không… bị hèn.
Hèn có bớt chưa thì không biết nhưng láo lếu thì lại quá rõ ràng.
21.04.2017
Nhóm phóng viên tường trình từ VN
Đền bù không hợp lý
Một người dân sống ở xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, tên Hạnh, chia sẻ: “Chuyện chính quyền họ lấy đất, lấy ruộng của nông dân mà không trả đấy mà! Bây giờ dân người ta đang đòi đất từ chính quyền, chính quyền lấy đất của dân mà không trả đấy thôi. Chuyện này lằng nhằng lâu nay rồi…”.
Bà Hạnh chia sẻ thêm, vấn đề thu hồi và đền bù đất ở Mỹ Đức dường như có sự bất minh ngay từ đầu. Nghĩa là trước thời điểm xảy ra biến cố Đồng Tâm nhiều năm, đã có một chương trình xây dựng sân bay Miếu Môn và dự án này thu hồi, đền bù đất ruộng của bà con nhân dân xã Mỹ Đức với giá rất thấp và người dân vui vẻ chấp nhận điều này vì sân bay Miếu Môn là công trình quốc phòng, có tính phúc lợi xã hội. Nhưng điều này không diễn ra đúng như lời hứa từ phía nhà nước, quĩ đất canh tác của người dân bị chặn đứng và bỏ hoang suốt một thời gian dài.
Trong khi không có đất để canh tác, nông dân xã Đồng Tâm phải đi làm thuê tứ xứ, các chợ lao động trên thành phố Hà Nội với hàng chục, có lúc đến hàng trăm người xếp hàng chờ chủ thuê đến gọi đều là người của xã Đồng Tâm. Số tiền đền bù đất nông nghiệp lúc đó tính ra mỗi mét vuông đất mua không được một ổ bánh mì nhưng bà con nông dân vẫn chấp nhận để nhà nước xây sân bay. Thế rồi mọi chuyện thay đổi không theo dự tính, từ một công trình xây dựng quốc phòng là sân bay Miếu Môn, người ta hô biến nó thành một công trình có tính thương mại, bán nó cho tập đoàn Viettel và cả một quĩ đất khổng lồ hàng trăm ngàn mét vuông, nơi vốn dĩ là mảnh đất sinh sống hằng trăm năm nay của người dân Đồng Tâm bị biến thành miếng mồi béo bở của tập đoàn Viettel.
Và với giá bồi thường cho người dân mỗi mét vuông chưa mua được một ổ bánh mì, người ta biến thành đất xây dựng, bán ra thị trường với giá 30 triệu đồng một mét vuông. Điều này gây bức xúc trong nhân dân bởi vô hình trung, hành vi thổi đất quốc phòng thành đất bán trên thị trường của những người đang nắm chức sắc trong bộ máy nhà nước đã mang tính lừa đảo nhân dân. Mượn danh quốc phòng, mượn danh phúc lợi xã hội để lấy đất của dân để bán. Và câu chuyện người dân Đồng Tâm nổi dậy, đấu tranh đòi đất là một hệ quả tất yếu sau quá trình dài bị nhà cầm quyền lừa đảo họ.
Đấu tranh đến bao giờ?
Ngày 15 tháng 4 năm 2017, lực lượng công an thành phố Hà Nội phối hợp với công an huyện Mỹ Đức tiến hành bố ráp bà con nông dân xã Đồng Tâm để bảo vệ cho Viettel cải tạo đất sân bay Miếu Môn thành đất của Viettel để bán. Việc này đã dẫn đến phản ứng dữ dội của bà con nông dân xã Đồng Tâm. Có thể nói rằng mức độ phản kháng của người dân gay cấn chẳng kém gì mức độ phản kháng của ông Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng, Hải Phòng trước đây.
Có 38 cảnh sát cơ động bị bà con nông dân Đồng Tâm bắt nhốt trong nhà văn hóa thôn Hoành. Và trong những lúc căng thẳng cao điểm, cảnh sát, an ninh và nhà cầm quyền cho bao vây, bố ráp, cách ly hoàn toàn xã Đồng Tâm với thế giới bên ngoài bằng cách cắt điện, cắt nước, phá sóng để người bên trong xã không thể nào liên lạc với thế giới bên ngoài. Mọi thông tin tại Đồng Tâm hoàn toàn bị cắt đứt bởi lực lượng cảnh sát, an ninh bao vây dày đặt chung quanh xã Đồng Tâm. Đáp trả, những người dân Đồng Tâm đã tẩm xăng chung quanh khu vực các cảnh sát cơ động bị nhốt và tuyên bố nếu như lực lượng an ninh tấn công vào bên trong khu vực rào cản do dân thiết lập thì dân sẽ phóng hỏa thiêu rụi nhà văn hóa thôn, nơi đang nhốt các cảnh sát cơ động.
Nó sẽ tỉa tót bằng cách cách chức thằng nọ thằng kia trong bộ máy xã để xoa dịu, tháo ngòi nổ trước 30 tháng 4. Rồi sau đó thì khó mà lường trước được.
– Một người dân Đồng Tâm
Một người dân trong xã Đồng Tâm, không muốn nêu tên, chia sẻ: “Tức là nó cũng sẽ đàn áp nhưng nó sẽ giảm lực lượng đi đã, tỉa tót bớt lực lượng dân đi đã. Tất nhiên nó sẽ làm sạch trước ngày 30 tháng 4. Nhưng nó cũng sẽ làm nhiều điều mình không biết trước. Nhưng tôi nghĩ đòn cao của nó sẽ là tháo gỡ lệnh khởi tố, tạm thời tuyên bố xó cờ rồi sau đó nó chơi cờ mới, nó lại tìm cách bắt bớ. Bởi nó biết bản thân người dân cũng không thể nắm tay lâu được. Nó sẽ tỉa tót bằng cách cách chức thằng nọ thằng kia trong bộ máy xã để xoa dịu, tháo ngòi nổ trước 30 tháng 4. Rồi sau đó thì khó mà lường trước được”.
Theo vị này, sở dĩ người dân nổi nóng và có phản ứng dữ dội như vậy không chỉ vì vấn đề đền bù không thỏa đáng mà do hành tung mang lựu đạn cay, mang các loại vũ khí gây tổn thương của lực lượng cảnh sát cơ động trong lúc tiến vào xã Đồng Tâm. Đặc biệt, kiểu mang bản số xe giả khi hành quân vào Đồng Tâm là một cách đối xử với kẻ thù chứ không phải là của công an, nhà nước đối xử với nhân dân. Chính vì vậy, khi phát hiện ra những loại vũ khí trong các xe cảnh sát cơ động, người dân đã mất hết kiên nhẫn và sự kiềm chế, họ đã phản ứng theo cơn giận.
Nhưng vị này cũng nói rằng cơn giận của người dân Đồng Tâm là có lý lẽ của nó chứ không đơn giản chỉ là sự bốc đồng tập thể hay cố ý gây rối trật tự như các báo trong nước đã nói. Bởi vì sự nóng giận của người dân đã bị kích thích đến tột độ khi nhà cầm quyền thay vì thương lượng, xoa dịu và xin lỗi dân bởi họ sai trái thì ngược lại, họ tiếp tục có hành vi ám hại nhân dân bằng bạo lực công an. Điều này nằm ngoài sức chịu đựng của người dân xã Đồng Tâm cũng như nhiều dân oan mất đất khác.
Và cho đến thời điểm hiện tại, khi chúng tôi ngồi viết bài tường trình này, sức nóng câu chuyện ở Đồng Tâm, Mỹ Đức, Hà Nội vẫn chưa hề lắng xuống. Phía nhân dân đã thả một số cảnh sát cơ động về nhà, và phía nhà cầm quyền đã tạm thả một số người mà họ đã bắt ờ Đồng tâm để rồi tiếp đến là kế hoạch bố ráp mới lại bắt đầu. Kiểu tung đòn ảo của ông chủ tịch thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung bằng cách hứa sẽ điều trần với bà con Đồng Tâm rồi sau đó nuốt lời lại càng làm cho mọi chuyện trở nhên căng thẳng hơn, mâu thuẫn và xung đột càng nặng hơn.
Hi vọng rằng nhà cầm quyền Hà Nội có một giải phái tối ưu để xoa dịu người dân và tạo ra một sinh quyển chính trị, quyền lợi cân bằng để tiếp tục phát triển quốc gia thay vì lẩn quẩn trong nhiễu loạn mà phần lớn nguyên nhân đều xuất phát từ sự bất công xã hội như hiện tại!
Rất khó
Trong suốt mấy mươi năm đó, không phải một lần, mà rất nhiều lần, cụm từ “hoà hợp hoà giải dân tộc” được nhắc đến trong các cuộc họp Đại hội Đảng, Hội nghị Trung ương, hay bất cứ nơi nào có lời phát biểu của những vị đứng đầu nhà nước.
Cụ thể là Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004 của Bộ Chính trị và nghị quyết 23 NQ/TW ngày 16 tháng 1 năm 2008 của Ban Chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam.
Chưa kể đến những chương trình giao lưu họp mặt do Uỷ ban nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài tổ chức.
Thế nhưng, 42 năm, một quãng thời gian đủ dài để đánh dấu sự trưởng thành của một con người, nhưng không đủ nhiều để cho một dân tộc có thể quên đi những tổn thương nặng nề do chiến tranh để lại. Đó cũng là điều Tiến sĩ Nguyễn Quang A nhận thấy về chủ trương hoà hợp hoà giải dân tộc:
“Tôi nghĩ vấn đề hoà giải dân tộc là một vấn đề rất là khó, do lịch sử để lại rất nhức nhối. Người ta nói nhiều về chuyện ấy nhưng làm không được mấy, bởi vì cái hố ngăn cách giữa bên này bên kia, người này người nọ, nhất là hố phân cách do cái tư duy chỉ có đen và trắng.”
Tôi nghĩ vấn đề hoà giải dân tộc là một vấn đề rất là khó, do lịch sử để lại rất nhức nhối
– Tiến sĩ Nguyễn Quang A
Đối với ông, thực chất cuộc sống phong phú hơn rất nhiều. Giữa đen và trắng còn có màu xám và triệu gam màu khác tồn tại ở giữa.
Không cần suy xét đâu xa, chỉ cần nhìn lại những sự kiện diễn ra rất gần đây, có thể thấy cái khó mà Tiến sĩ Nguyễn Quang A e ngại hoàn toàn có cơ sở.
Chỉ trong nửa đầu năm 2017, Hàng loạt những câu chuyện “cười ra nước mắt” đã diễn ra ngay trong xã hội Việt Nam, nơi có cả người thuộc “bên này”, kẻ thuộc “bên kia” cùng chung sống.
Từ việc ra mắt cuốn sách nghiên cứu về nhân vật Trương Vĩnh Ký bị “lệnh miệng” đình lại cho đến những ca khúc nhạc vàng nổi tiếng từ trước năm 1975, cụ thể là năm ca khúc Cánh thiệp đầu xuân (Lê Dinh – Minh Kỳ), Rừng xưa (Lam Phương), Chuyện buồn ngày xuân (Lam Phương), Đừng gọi anh bằng chú (Diên An), Con đường xưa em đi (Châu Kỳ – Hồ Đình Phương) bị cấm hát vĩnh viễn, rồi lại cho phép trình diễn trở lại vài ngày sau đó.
Theo lời giải thích của ông Lương Hồng Quang, việc cấm các ca khúc trước 1975 hoàn toàn không liên quan đến ý thức hệ, mà vấn đề là do Việt Nam đang tăng cường quản lý sở hữu trí tuệ. Và ông cũng khẳng định cơ quan quản lý nhà nước đang gặp nhiều lúng túng.
Có lẽ cái lúng túng ông Lương Hồng Quang nhắc đến chính là gam màu xám ở giữa mà Tiến sĩ Nguyễn Quang A đã nhắc đến?
Từ Nghệ thuật
Mặc dù, không thể phủ nhận rằng rất nhiều nghệ sĩ trong lĩnh vực âm nhạc đã quay trở về phục vụ cho người Việt trong nước sau mấy mươi năm rời quê hương. Thế nhưng, nhà văn Nguyễn Đông Thức, từ Sài Gòn có đưa ra một nhận xét: “Cho tới giờ, tất cả những show diễn của Phạm Duy, Khánh Ly đều không được phép quảng cáo ở Thành phố Hồ Chí Minh, một cái bandrole cũng không có. Cuộn phim tài liệu về Phạm Duy về nước làm tám năm nay vẫn không được phép phát hành!”
Ông từng nói mình không tin bên nội địa thật lòng. Những lời kêu gọi hoà hợp hoà giải là “Màu mè, hình thức thôi. Còn lâu mới có hoà hợp hoà giải trong văn học văn nghệ, lãnh vực thượng tầng, quyết định tư tưởng, mà chính quyền Việt Nam luôn đặt lên hàng đầu.”
Còn lâu mới có hoà hợp hoà giải trong văn học văn nghệ, lãnh vực thượng tầng, quyết định tư tưởng, mà chính quyền Việt Nam luôn đặt lên hàng đầu.
– Nhà văn Nguyễn Đông Thức
Vào đầu năm nay, tại buổi lễ trao giải thưởng văn học 2016, chủ tịch Hội nhà văn Việt Nam, ông Hữu Thỉnh đã đưa ra ý kiến mời các nhà văn, nhà thơ người Việt hải ngoại, kể cả đó là những người cầm bút phục vụ chế độ cũ (Việt Nam Cộng hoa) về tham dự.
Nhà văn Phạm Phú Minh, được biết với bút danh là Phạm Văn Đài, từ California khẳng định không thể thực hiện được trong thời gian này. Ông tiếp nhận và xem sự việc này như “thái độ thăm dò có tính chính trị.” Đặc biệt ông khẳng định điều đó cần một thời gian rất dài, nếu không muốn nói là rất khó xảy ra.
Nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng, đặt ra sự nghi vấn về “thâm ý chính trị”.
“Đối với Hữu Thỉnh, trước mắt phải làm sao để Hội nhà văn tồn tại và có kinh phí tồn tại. bây giờ phải bày ra chuyện để làm. Thực chất nó là như vậy và nó nằm trong chủ trương chiêu dụ người Việt hải ngoại.”
“Thứ hai nữa là họ muốn làm cũng không có khả năng, vì việc đi quan hệ tiếp xúc và thuyết phục giới nhà văn hải ngoại để về nước rồi nói cái gì là vô cùng khó đối với họ. Ở đây chỉ có vài văn đoàn độc lập mà họ còn không chịu tiếp cận, không chịu tiếp xúc không chịu chia sẻ thì làm sao tiếp cận giới nhà văn hải ngoại?”

Nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng cho biết, sau khi đề ra Nghị quyết 36, rất nhiều trí thức hải ngoại nói chung vẫn chưa tìm được tiếng nói tương đồng với chính quyền Việt Nam. Sức mạnh sáng tác của họ vẫn phải bó hẹp trong những qui chuẩn mang tính chính kiến.
Tất cả những nhận xét ấy cho thấy có một tầng lớp thuộc giới trí thức trong xã hội Việt Nam chưa tin rằng hoà hợp hoà giải sẽ là điều có thể xảy ra.
Đến văn hoá
Khi chủ trương hoà hợp hoà giải dân tộc của Đảng Cộng sản và nhà nước Việt Nam vẫn đang được kêu gọi, thì trong lúc đó, người dân Sài Gòn phải ngậm ngùi chia tay từng di tích văn hoá lịch sử một. Từ hình ảnh Thương xá Tax từng đi vào ca khúc Chiều trên phá Tam Giang của cố nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, cho đến những bậc tam cấp giản dị của nhà hát Công Nhân, thánh đường cải lương được xây dựng từ thập niên 40 của thế kỷ trước… tất cả lần lượt bị xoá bỏ.
Người dân tiếc thương như một phần ký ức cuộc đời của họ bị lấy mất. Họ không chấp nhận đó là sự thay đổi theo chủ trương phát triển của quốc gia.
Những trận đánh Gạc Ma, chiến tranh biên giới hoàn toàn không tồn tại trong sách giáo khoa lịch sử thời Xã hội chủ nghĩa. Người trẻ đi tìm kiếm thông qua thế giới mạng, để họ kêu gọi nhau trân trọng những gì vốn dĩ thuộc về sự thật và lịch sử.
Thừa nhận lịch sử
Nói về vấn đề này theo phương diện sử học, Tiến sĩ sử học Nguyễn Nhã cho rằng một trong những yếu tố quan trọng để dẫn đến hoà hợp hoà giải dân tộc, đó là thừa nhận vai trò của Việt Nam Cộng Hoà.
“Theo tôi bất cứ một giai đoạn lịch sử nào cũng có vai trò của nó. Nếu thừa nhận vai trò đó, của hai bên, nó sẽ dễ dàng hoà hợp.”
“Các nhà nghiên cứu, làm sử đặt ra vấn đề là phải thừa nhận Việt Nam Cộng hoà là một thực thể. Trong giai đoạn đó có một thực thể, trong đó có vấn đề đối nội đối ngoại, có những điểm tốt, không tốt, lịch sử phải khách quan. Ví dụ như trong vấn đề Hoàng Sa, phải chấp nhận là Việt Nam Cộng hoà đã có trách nhiệm, và Hoa Kỳ cũng đã có phản ứng. Mà khi có phản ứng tức là Trung Quốc đã xâm lược. Đó là một điều phải khẳng định.”
Khi nói về hoà hợp hoà giải ở lĩnh vực văn học trước đây, nhà nghiên cứu Phạm Xuân Nguyên có bày tỏ rằng để đi đến sự hoà hợp đó thì
“Về phía phát tín hiệu trong nước là thật tâm, thật tình. Và phía người Việt ngoài nước là con dân mang trong mình dòng máu Việt, thấy đó là thật tâm thật tình thì đáp ứng.”
Đây cũng là một yếu tố được Tiến sĩ Nguyễn Quang A nhắc đến phương cách thực hiện chủ trương hoà hợp hoà giải.
“Nếu người cầm quyền mà người ta có thật tâm, lúc đó đã có những hành động, cử chỉ có thể tạo điều kiện cho điều khoản này thực hiện tốt hơn, êm thấm hơn, nhưng đáng tiếc nó đã không xảy ra.”
“Có lẽ là phải đợi đến thế hệ sau, thế hệ mà ký ức đau buồn đó nó đã bớt đi rất nhiều. Những người mà không sinh ra sau năm 1975. Hiện tại số người đó chiếm một phần rất lớn của người Việt ở khắp mọi nơi. Tôi nghĩ chỉ có những người thoát ra khỏi cái tư tưởng trắng đen đó, thắng thua, Bắc Nam…lúc đó chuyện này mới tiến triển được.”
Nhân nói đến thế hệ trẻ, câu chuyện về những thanh niên sinh ra sau năm 1975 bày tỏ thái độ và chí hướng đối với lá cờ của Việt Nam Cộng hoà trên mạng xã hội được nhắc đến. Tiến sĩ Nguyễn Quang A cho rằng đó là những người trẻ vẫn còn mang nặng tư duy trắng đen.
Theo tôi bất cứ một giai đoạn lịch sử nào cũng có vai trò của nó. Nếu thừa nhận vai trò đó, của hai bên, nó sẽ dễ dàng hoà hợp.
– Tiến sĩ Nguyễn Nhã
“Nếu họ thoát khỏi tư duy đó thì có lẽ họ không gợi lại cái đấy để làm gì, mà xây những viên gạch mới, viên gạch khác thay vì những việc làm cho hố ngăn cách càng nhức nhối thêm.”
Chiến tranh kết thúc 42 năm. Song không thể phủ nhận trong tâm trí của người dân Việt Nam yêu nước vẫn còn đó nỗi trăn trở sâu thẳm bởi vết thương chiến tranh của dân tộc Việt Nam quá lớn. Thế nhưng, cũng có rất nhiều người đặt hy vọng như Tiến sĩ Nguyễn Quang A,“mọi người bắt tay vào làm những việc chung như kinh doanh, học tập, sáng tạo, tìm ra những giá trị mới trong khoa học, văn học nghệ thuật, chứ không cần phải nói đến những điều to tát nhưng trống rỗng.”
Thông điệp này có lẽ không xa lạ với những ai đọc qua sự tích Trăm trứng nở trăm con và câu chuyện cổ tích về bài học Bó đũa.
I forgive, but I cannot yet forget (Tạm dịch: Tôi tha thứ, nhưng tôi chưa thể quên)

Con gái ông Lê Đình Kình nói với BBC rằng gia đình không đồng tình với việc chính quyền “đổ tội cho bố tôi” trong giấy hủy bỏ quyết định tạm giữ và cùng thời điểm có tin Chủ tịch UBND Hà Nội Nguyễn Đức Chung gặp người dân thôn Hoành chiều 21/4.
Hôm 21/4, tin cho hay Viện Kiểm sát Nhân dân Hà Nội hủy bỏ quyết định tạm giữ đối với ông Lê Đình Kình, 82 tuổi, trú tại thôn Hoành, xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức.
“Trước đó, Công an Hà Nội đã có văn bản đề nghị hủy bỏ biện pháp ngăn chặn đối với ông Kình vì ông đã khai báo về hành vi phạm tội, nhân thân chưa có tiền án tiền sự, không cần thiết áp dụng biện pháp tạm giữ,” báo Pháp Luật cùng ngày tường thuật.
Tuy vậy, trả lời BBC từ Đồng Tâm hôm 21/4, bà Lê Thị Hoa, con gái ông Kình, nói: “Lệnh của chính quyền viết sai sự thật, nói ông “bị bắt vì gây rối” trong lúc thực tế thì ông bị bắt cóc trong lúc được mời đi chỉnh mốc giới hôm 15/4.”
“Dường như chính quyền chỉ tìm cách đổ tội cho ông thôi.”
“Hơn nữa, nói là hủy bỏ quyết định tạm giữ nhưng đến sáng nay, người của Công an Hà Nội vẫn canh gác bố tôi tại phòng hồi sức tích cực Bệnh viện Việt Đức.”
“Bố tôi hiện vẫn yếu lắm, gãy đùi do bị đánh mà.”
“Hôm qua gia đình vào thăm ông cũng chỉ được phép gặp vỏn vẹn 10 phút.”
“Gia đình hiện cũng chưa biết nên thế nào, mong ông hồi phục rồi tính tiếp, mà chắc nhanh thì chục hôm nữa.”

Cùng ngày, truyền thông Việt Nam ghi nhận lúc 10:00 hôm 21/4, ông Đặng Văn Cảnh, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy, một trong 20 người bị giữ tại Nhà văn hóa thôn Hoành, “được người dân Đồng Tâm đưa ra khỏi khu vực tạm giữ”.
Một người dân thôn Hoành xác nhận với BBC rằng “ông Cảnh được thả vì lý do ông ấy đang bệnh tật, còn 19 người khác tiếp tục bị giữ, vì dân Đồng Tâm không còn niềm tin nữa.”
“Đến tối 20/4, một kênh truyền hình ở Hà Nội vẫn đưa tin bóp méo sự thật, chưa có kết luận của thanh tra mà vẫn cho rằng người dân chiếm đất quốc phòng,” người này nói.
“Báo đài trong nước vẫn nói người dân vi phạm pháp luật trong lúc dân Đồng Tâm chỉ tự vệ và mong muốn lớn nhất vẫn là người của trung ương về đối thoại với dân.”
“Nếu có lệnh thu hồi đất và công lệnh của Thủ tướng thì người dân Đồng Tâm sẵn sàng chấp hành nhưng phải được đền bù thỏa đáng.”
Theo báo Tuổi Trẻ hôm 21/4, bản tường trình của ông Cảnh ghi: “Trong thời gian ở tại xã, tôi cùng anh em được người dân đối xử tử tế, chăm lo đầy đủ, thay quần áo, tắm rửa, không bị đánh dập, không bị lăng mạ. Chỗ đau của tôi là do bệnh của tôi.”
“Đến hôm nay do điều kiện sức khỏe, tôi được nhân dân quan tâm chăm lo cho về dưỡng bệnh. Tôi xin chân thành cảm ơn nhân dân. Tôi xin cam đoan những lời trình bày trên đây là đúng sự thật.”
“Sự việc xảy ra sẽ có chính quyền các cấp giải quyết, bà con yên tâm. Ở đây không có chuyện đánh cắp con tin hay gì cả, Đảng và chính quyền luôn ở bên cạnh, không thể mất người dân Đồng Tâm được, bà con hãy yên tâm.”
Báo này cũng cho hay: “Có những người mặc thường phục vào trong thôn nhằm mục đích bảo vệ cho cuộc gặp giữa Chủ tịch Nguyễn Đức Chung với người dân thôn Hoành dự kiến diễn ra chiều 21/4”.
Trong số 19 người còn bị giữ tại xã Đồng Tâm có ông Đặng Văn Triều – Phó Chủ tịch UBND huyện, và ông Nguyễn Thanh Tùng – Phó trưởng Công an huyện Mỹ Đức, báo Việt Nam cho hay.