ÉP CÔNG DÂN NHẬN TỘI RỒI QUAY PHIM, BÊU LÊN BÁO, LÀ CẤU THÀNH HÀNH VI TRA TẤN VÀ LÀM NHỤC NGƯỜI KHÁC.

 

Báo Hà Tĩnh số ra hôm nay (8/4/2017) phấn khởi đưa tin “phần tử Việt Tân” Nguyễn Văn Hoá đã “sám hối, muốn làm lại cuộc đời”. Kèm theo bản tin là một video clip “nhận tội” của em Nguyễn Văn Hoá (sinh năm 1995) vì em đã có “hành vi tuyên truyền kích động nhân dân biểu tình, gây mất an ninh trật tự, xuyên tạc, bôi nhọ Đảng và Nhà nước…”.

Video clip không ghi nguồn, nhưng có lẽ do Cơ quan An ninh Điều tra CA tỉnh Hà Tĩnh thực hiện, bởi Hoá đang ở trong tay họ.

Có thể, cả Cơ quan An ninh Điều tra lẫn báo Hà Tĩnh – cơ quan ngôn luận của những “Hà Tĩnh gian” chuyên đưa tin chống lại quê hương mình – đều đang vui mừng trước hành vi “nhận tội” của Hoá.

Tuy nhiên, xin nhắc để các ông các bà nhớ mấy điều sau:

1. Nguyễn Văn Hoá nhận tội khi đang ở trong tay cơ quan an ninh, chịu sự thẩm vấn của họ, không có sự chứng kiến của luật sư hay bất cứ bên thứ ba nào đủ độc lập và đáng tin cậy. Trong tình trạng đó, MỌI LỜI KHAI BÁO, NHẬN TỘI CỦA NGUYỄN VĂN HOÁ ĐỀU VÔ GIÁ TRỊ.

2. Nguyễn Văn Hoá bị bắt vào ngày 11/1/2017 – và đến ngày 19/1 gia đình mới nhận được thông báo. Nghiêm trọng hơn, mãi đến ngày 6/4, truyền thông nhà nước mới đưa tin là Cơ quan An ninh Điều tra CA tỉnh Hà Tĩnh “vừa mới có quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can” đối với Hoá.

Như vậy, có thể thấy Nguyễn Văn Hoá đã bị bắt giữ tuỳ tiện và bị giam giữ trái phép trong ít nhất ba tháng, Cơ quan An ninh Điều tra có dấu hiệu vi phạm nghiêm trọng thủ tục tố tụng, thậm chí phạm tội hình sự (Điều 123 Bộ luật Hình sự, tội “bắt, giữ, giam người trái pháp luật”, có tình tiết tăng nặng là lợi dụng chức vụ quyền hạn và bắt người có tổ chức).

3. Bình luận Chung (General Comment) số 32 của Uỷ ban Nhân quyền LHQ (năm 2007) đã khẳng định: “Không một ai phải khai báo bất kỳ điều gì không có lợi / chống lại bản thân”. Đây là một thứ quyền con người, thuộc nhóm quyền được xét xử công bằng. Điều đó cũng có nghĩa là, mọi sự bắt ép các nghi can nhận tội, rồi quay phim chụp hình để “bêu” họ lên truyền thông như một cách làm nhục họ, đều là vi phạm nhân quyền và thật ra, không có giá trị pháp lý.

Nói cách khác, clip nhận tội của Nguyễn Văn Hoá không có giá trị buộc tội Hoá. Nó chỉ có một ý nghĩa duy nhất: chứng minh sự lạm quyền, hèn hạ, tiểu nhân của cơ quan an ninh và sự thiếu hiểu biết về pháp luật của cái gọi là báo chí.

——-

Nhắn riêng Cơ quan An ninh Điều tra Bộ Công an Việt Nam: Này, bỏ cái trò học được từ quan thầy Trung Quốc, là ép người ta nhận tội trước ống kính máy quay rồi hể hả tung lên báo, lên đài “tuyên truyền” cho nhân dân cả nước đi. Bẩn và hèn lắm. Vi phạm pháp luật (của thế giới văn minh) đấy, hiểu không? Hiểu rồi thì nhắc lại xem nào.

Tập bỏ dần đi, nghe chưa? Tập hành xử văn minh đi, nghe chưa?

GS Nguyễn Ngọc Huy & Lm Cao Văn Luận tiết lộ Bí Ẩn 30.4.1975

GS Nguyễn Ngọc Huy & Lm Cao Văn Luận tiết lộ Bí Ẩn 30.4.1975

Như vậy biến cố 30.04.1975 đã xảy ra, nguyên nhân chính là Hoa Kỳ có chính sách bỏ rơi miền Nam VNCH và thế lực Do Thái thúc đẩy chính sách đó được thực hiện qua bè đảng Kissinger.
..Nhưng thực tế chính trị cho thấy thủ đoạn & tham vọng xâm chiếm đất đai láng giềng của Do Thái sau khi tái lập quốc, nên chính ông đã không ngần ngại lên tiếng chỉ trích nặng nề. Đó cũng là tâm trạng của chúng tôi khi biết qua Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy và Linh mục Cao Văn Luận khám phá ra mưu sâu độc của thế lực Do Thái khiến xảy ra biến cố 30.4.1975 cho quê hương Việt Nam mà nay đang dẩn tới đại họa mất nước vào tay Trung Cộng.

GS Nguyễn Ngọc Huy & Lm Cao Văn Luận tiết lộ Bí Ẩn 30.4.1975

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Đối với đa số người Việt đã từng sống trải qua, ngày 30.04.1975 là một biến cố khó quên nhứt của đời người. Trong khi đó dư luân quốc tế nhận định cho rằng sự sụp đổ của Bức Tường Bá Linh vào ngày 9.11.1989 là biến cố lịch sử quan trọng nhứt của thế kỷ 20. Thực ra cả hai biến cố lịch sử này đều ảnh hưởng mạnh mẽ đến người Việt chúng ta. Cho nên cố Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy – một bình luận gia am tường mọi biến chuyển quốc tế, đã nổi tiếng với những bài nhận định thời cuộc “Tình hình thế giới trong tháng vừa qua” đăng tải trên nhiều tờ báo tại Âu Mỹ – từng đề cập công khai trực tiếp hoặc kín đáo gián tiếp trả lời những câu hỏi về hai biến cố lịch sử đặc biệt nêu trên.

 

 

 

 

 

 

 

Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy / Khoa trưởng Đại Học Luật 

Từ hồi còn là sinh viên, chúng tôi được tiếp xúc đối thoại với Giáo sư Huy và đã may mắn ghi nhận được những chi tiết rất đặc biệt. Sau khi Giáo sư Huy qua đời vào ngày 28.07.1989, chúng tôi đã đảm trách nối tiếp Giáo sư Huy hàng tháng viết bài nhận định thời cuộc “Tình hình thế giới trong tháng vừa qua” kéo dài trên 5 năm trên nguyệt san Tự Do Dân Bản tại Hoa Kỳ. Nhân dịp đó, chúng tôi đã phải nghiên cứu các sáng tác của Giáo sư Huy để nắm vững thêm mọi chi tiết thời cuộc. Nhờ vậy, chúng tôi mới thấy được tầm kiến thức uyên bác & đa diện của Giáo sư Huy mà hiếm ai cùng thời có được. Nổi bật nhứt là những viễn kiến và phân tích độc đáo về các biến cố lịch sử trên thế giới.

1) Ai đã làm sụp đổ Bức Tường Bá Linh ? 

Trong dịp kỷ niệm 20 năm ngày Bức Tường Bá Linh sụp đổ, chúng tôi đã trình bày cái nhìn độc đáo của Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy về vấn đề ” Ai đã làm sụp đổ Bức Tường Bá Linh ? ” 


 

 

 

 

 

 

Bức tường Berlin sụp đỗ ngày 9.11.1989

 Câu hỏi lịch sử này đã tranh cãi sôi nổi từ trên 20 năm qua và có nhiều câu trả lời chủ quan khác nhau tùy theo hoàn cảnh, trình độ hiểu biết và nhứt là lòng tự hào của những dân tộc liên hệ. 

  1. a) Phía Ba Lan cho rằng nhờ hai công dân của họ. Đó là lãnh tụ nghiệp đoàn Walesa và Đức Giáo Hoàng John Paul II đã dám dũng cảm đi hàng đầu tranh đấu chống độc tài cộng sản. 
  1. b) Phía Hung Gia Lợi cho rằng nhờ Cựu Thủ Tướng Nemeth đã sáng suốt dám cho mở cửa biên giới Áo Hung tạo cơ hội cho làn sóng người tị nạn cộng sản bùng nổ.
  1. c) Phía Đông Đức cho rằng nhờ lực lượng cải cách trong đảng cộng sản Đông Đức đã thành công lật đổ được nhà độc tài Honecker và tạo điều kiện cho lực lượng đối lập dễ dàng tranh đấu.
  1. d) Phía Tây Đức cho rằng nhờ chính sách hòa dịu của Cựu Thủ Tướng Brandt từ từ tạo được biến đổi ôn hòa trong chế độ cộng sản.
  1. e) Phía Liên Xô cho rằng chính Tổng Bí Thư Gorbachev với chính sách cởi mở tạo ra tình thế vuột ra khỏi vòng tay kiểm soát.
  1. f) Phía Hoa Kỳ cho rằng nhờ Cố Tổng Thống Reagan hành xử cứng rắn đối phó với Liên Xô và quan trọng nhứt tại Bức Tường Bá Linh vào ngày 12.6.1987 đã lên tiếng “khích tướng” kêu gọi Tân Tổng Bí Thư Gorbachev muốn chứng minh thực tâm cởi mở thì nên mở cửa và phá sụp bức tường này (nguyên văn: “Come here to this gate! Mr. Gorbachev, open this gate! Mr. Gorbachev, tear down this wall!“) Duy nhứt về phía Việt Nam, Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy đã tiên đoán rất sớm và trình bày rất cặn kẽ ngay trong tác phẩm “Perestroika” ( viết bằng Anh ngữ, dày 402 trang với trên 200 dẫn chứng tài liệu ) cho rằng ông Gorbachev bắt buộc phải cởi mở thay đổi chính sách cai trị để đủ sức đối đầu với Hoa Kỳ dưới sự lãnh đạo của Tổng Thống Reagan đang trên đà leo thang võ trang quân sự, điển hình là kế hoạch phòng thủ chống hỏa tiễn SDI ( Strategic Defense Initiative ). 

Chỉ trong lúc đi thuyết trình cho đồng bào Việt Nam, Giáo sư Huy mới kín đáo tiết lộ đưa ra một cái nhìn độc đáo rằng dân Nga có truyền thống chơi cờ vua ( Chess ) nên có thói quen suy nghĩ đa nghi nhiều, còn dân Mỹ thích chơi bài phé ( Poker ) nên thường phải ” tháu cáy “với cây bài xấu nhưng vẫn có thể ” tố ” cho địch thủ bỏ chạy. Theo Giáo sư Huy thì Tổng Thống Hoa Kỳ Reagan đang dùng kế hoạch SDI để ” hù ” Tổng Bí Thư Liên Xô Gorbachev với bản chất đa nghi buộc phải cải tổ nền tảng chính trị và kinh tế để có đủ thực lực đương đầu lại với Hoa Kỳ. Quả nhiên ông Gorbachev đã xúc tiến cải tổ, trước hết về kinh tế ( Perestroika ), và sau đó về chính trị ( Glasnost ). Nhưng chính vì sự cải tổ chính trị đã khiến làn sóng đòi hỏi tự do dân chủ dâng cao, kiểm soát không nổi và vuột ra khỏi tầm tay. Bức Tường Bá Linh sụp đổ, Đông Âu thoát khỏi sự chi phối của Mạc Tư Khoa và Liên Xô tan rã vào ngày 21.12.1991 là hậu quả tất nhiên đó. Chính vì vậy, bên ngoài Liên Xô ông Gorbachev được vinh danh là nhân vật có công với cuộc cách mạng dân chủ hóa Đông Âu, nhưng ở trong nước thì trái lại không có chút uy tín gì vì bị chỉ trích là không có khả năng lãnh đạo làm cho Liên Xô tan vỡ và nước Nga không còn sức mạnh gì trên bàn cờ thế giới. Cái nhìn độc đáo của Giáo sư Huy được chứng thực là rất đúng, vì kế hoạch SDI của Mỹ sau đó đã được Mỹ âm thầm hủy bỏ khi mục tiêu đã xí gạt được Liên Xô rồi. Tương tự về biến cố 30.04.1975 của Việt Nam chúng ta, Giáo sư Huy cũng có câu trả lời độc đáo với lời giải thích bất ngờ sau đây. 

2) Ai đã gây ra biến cố 30.04.1975 ? 

Câu hỏi lịch sử này cũng đã được bàn cãi sôi nổi từ trên 35 năm qua và chưa đi đến một kết luận nào hữu lý để được mọi khuynh hướng chấp thuận. Điển hình nhứt là ngay trong dịp Hội Thảo “Việt Nam, 35 Năm Nhìn Lại” ( “Vietnam – a 35 Year Retrospective Conference” ) tại Washington D.C. vào ngày 9.4.2010 quy tụ gần 200 nhân vật với thành phần nổi tiếng như cựu Đại sứ Bùi Diễm, cựu Đại tá không quân Hoa Kỳ Tiến sĩ Stephen Randolph, Trung tá biệt cách dù Nguyễn Văn Lân, Thứ trưởng John Negroponte, Sử gia Dale Andrade, Tiến sĩ John Carland, Cựu Bộ trưởng Hoàng Đức Nhã, Đại tá Trần Minh Công, Đại tá Hoàng Ngọc Lung… cũng không đưa ra được câu trả lời thỏa mãn cho sự thắc mắc: Ai đã gây ra biến cố 30.04.1975? Nhìn trở lại, người ta có thể thấy rõ ràng trong thời gian đầu ngay sau 30.04.1975, phần lớn các khuynh hướng, từ chính trị đến tôn giáo, đều tìm cách đổ trách nhiệm lẫn cho nhau về tội đã làm mất miền Nam. Chỉ có Giáo sư Huy là sớm thấy rõ nguyên nhân chính nào đã khiến xảy ra biến cố 30.04.1975. 

Trong dịp tái ngộ cùng Giáo sư Huy vào năm 1982, chúng tôi có hỏi đến vấn đề nhức nhối này và được Giáo sư Huy trả lời cho biết nguyên nhân chính là Hoa Kỳ đã có kế hoạch giải kết ( bỏ mọi cam kết bảo vệ miền Nam! ) để từng bước rời bỏ miền Nam VNCH. Về thế lực nào ở Hoa Kỳ đứng sau kế hoạch bỏ rơi miền Nam, Giáo sư Huy cho biết trên chính trường Mỹ có hai sắc tộc nổi bật nhứt. Đó là sắc tộc gốc Ái Nhĩ Lan ( Ireland ) và sắc tộc gốc Do Thái ( Israel ). 

– Trong dòng lịch sử, Cộng Đồng Người Mỹ gốc Ái Nhĩ Lan đã rất nhiều lần thắng cử chức vụ Tổng Thống. 

– Bên cạnh đó Cộng Đồng Người Mỹ gốc Do Thái chủ trương nắm giữ các cơ cấu quan trọng trong guồng máy điều khiển đất nước Hoa Kỳ. Họ gài được nhiều nhân sự vào bên hành pháp, lập pháp cũng như tư pháp. Trong các bộ quan trọng nhứt như ngoại giao, quốc phòng và tài chánh thường thấy đa số có nhân viên gốc Do Thái và nhiều lần cấp bộ trưởng cũng do người Mỹ gốc Do Thái nắm giữ. Trong Thượng Viện và Hạ Viện có khá nhiều nghị sĩ và dân biểu gốc Do Thái trong cả hai chính đảng. Vì vậy, thế lực của Cộng Đồng Người Mỹ gốc Do Thái rất lớn và đã khiến cho chánh sách đối ngoại của Hoa Kỳ luôn luôn binh vực quyền lợi của Do Thái. 

Tham dự Hòa đàm Paris, Giáo sư Huy nhận xét rằng Kissinger ( một người Mỹ gốc Do Thái lúc đó còn làm Cố Vấn An Ninh cho Tổng Thống Nixon ) có thái độ đáng ngờ là cương quyết muốn thỏa hiệp riêng ( “đi đêm”! ) với CSVN bất cứ giá nào để quân đội Hoa Kỳ rời bỏ miền Nam, dù biết rằng sau đó miền Nam sẽ lọt vào tay Hà Nội. Theo kinh nghiệm chính trị thì các chính trị gia gốc Do Thái đều hành động có chủ đích với kế hoạch rõ rệt. Như vậy đằng sau Kissinger ắt phải là chủ trương của thế lực Do Thái. 

Thế lực Do Thái này phải hiểu là không phải chỉ thuần túy Cộng Đồng Người Mỹ gốc Do Thái, mà là sắc dân Do Thái trải dài trên thế giới từ Tel Aviv đến Washington D.C., Paris, London, Berlin, Moscow… với tổng số 13,1 triệu người, trong đó 5,4 triệu tại quốc gia Do Thái, 5,3 triệu tại Hoa Kỳ và 2,4 triệu rải rác tại 30 quốc gia khác. Thế lực này được điều khiển hữu hiệu từ Tel Aviv với 2 bộ phận đắc lực gồm cơ quan tình báo Mossad và Nghị Viện Do Thái Thế Giới ( – World Jewish Congress – từ năm 2007 đứng đầu là nhà tỷ phú nổi tiếng Ronald Stephen Lauder người Mỹ gốc Do Thái ) . Ngoài ra, Giáo sư Huy còn chỉ dẩn cho chúng tôi nhận biết được dân gốc Do Thái đặc biệt thường với mũi to loại diều hâu, điển hình như Ngoại trưởng Kissinger hoặc Nữ Ngoại trưởng Albright 

 

 

 

 

 

 

 

Nữ Ngoại trưởng Albright & Ngoại trưởng Kissinger

 Những tiết lộ tế nhị của Giáo Sư Huy hoàn toàn phù hợp với nhận định của Linh Mục Cao văn Luận (1908 – 1986) nhân dịp tái bản tác phẩm Bên Giòng Lịch Sử cũng cho rằng thế lực dân Mỹ gốc Do Thái chủ trương Hoa Kỳ phải rút quân ra khỏi Việt Nam. 

 

 

 

 

 

 

 

Linh mục Cao Văn Luận / Viện trưởng Đại Học Huế 

Riêng dư luận báo chí quốc tế đã sớm nhìn thấy rõ Hoa Kỳ muốn rút lui bỏ rơi miền Nam từ khi bắt đầu chánh sách Việt Nam Hóa Chiến Tranh sau biến cố Tết Mậu Thân 1968 ( mà họ phân tích là nhằm thay đổi màu da tử sĩ! ), nhứt là hòa đàm Paris (mà họ nhận định là nhằm bảo đảm Mỹ rút quân được an toàn!). 

Như vậy biến cố 30.04.1975 đã xảy ra, nguyên nhân chính là Hoa Kỳ có chính sách bỏ rơi miền Nam VNCH và thế lực Do Thái thúc đẩy chính sách đó được thực hiện qua bè đảng Kissinger. 

3) Tại sao thế lực Do Thái muốn Hoa Kỳ bỏ rơi miền Nam ? 

  1. a) Thế lực Do Thái tại Hoa Kỳ Đối với chúng tôi quả thực hoàn toàn mới mẻ và đầy ngạc nhiên khi được Giáo sư Huy vào năm 1982 cho biết đến vai trò thực sự của người Mỹ gốc Ái Nhĩ Lan và gốc Do Thái trên chính trường Hoa Kỳ. Sau này sinh hoạt lâu năm tại hải ngoại và qua nghiên cứu, chúng tôi công nhận thấy Giáo sư Huy hoàn toàn đúng. Điển hình là cho đến nay có ít nhứt 23 Tổng Thống Hoa Kỳ gốc Ái Nhĩ Lan (xem website: http://en.wikipedia. org/wiki/List_o f_Irish_ Americans) mà trong đó có Tổng Thống Washington và những Tổng Thống gần đây như Clinton, Reagan, Kennedy và kể cả Tổng Thống Obama (bên ngoại gốc Ái Nhĩ Lan) Cũng như hiện nay tại quốc hội có 15 Thượng Nghị Sĩ Hoa Kỳ gốc Do Thái và 33 Dân Biểu Liên Bang gốc Do Thái (xem http://en.wikipedia.org/ wiki/List_of_Je wish_American_ politicians#Lis t). 

Thực sự nếu nghiên cứu sâu rộng thì sẽ thấy thế lực Do Thái tại Mỹ còn lớn hơn nhiều. Họ thành công trong việc gài được những nhân sự cấp lãnh đạo ở các bộ phận yết hầu của Hoa Kỳ. Thí dụ điển hình gần đây như:

– trong Thượng Viện và Hạ Viện hiện nay với tổng số 48 nghị sĩ và dân biểu gốc Do Thái ( so sánh trước đây chỉ có 1 dân biểu gốc Việt Nam là ông Cao Quang Ánh! ). – trong Bộ Ngoại Giao có Bộ trưởng Henry Kissinger dưới thời TT Nixon và Bộ trưởng Madeleine Albright dưới thời TT Clinton…

– trong Bộ Quốc Phòng có Bộ trưởng James Schlesinger dưới thời TT Nixon và thời TT Ford.

– trong Bộ Tài Chánh có Bộ trưởng Larry Summer và Bộ trưởng Robert Rubin dưới thời TT Clinton.

– trong CIA có Tổng giám đốc John M. Deutch dưới thời TT Reagan. 

– trong Ngân Hàng Trung Ương ( Fed ) cầm đầu bởi Tiến sĩ Alan Greenspan từ 1987 đến 2006 và Giáo sư Ben Bernanke từ 2006 đến nay. 

Họ còn chủ động nắm những lãnh vực ngân hàng, thị trường chứng khoán, báo chí, truyền thanh, truyền hình và điện ảnh… Đặc biệt, ngành truyền thông, quan trọng nhứt là điện ảnh Hollywood, nằm trong tay thế lực Do Thái. Tại Hollywood đa số nhân sự từ đạo diễn đến diễn viên đều có gốc Do Thái, nổi tiếng nhứt như Steven Spielberg, Liz Taylor, Kirk Douglas, Michael Douglas, Harrison Ford… (xem website: http://en.wikipedia. org/wiki/List_o f_Jewish_ American_entert ainers).

Họ biết rõ rằng nắm được truyền thông trong tay là hướng dẫn được dư luận quần chúng trong mục tiêu phục vụ quyền lợi cho nguời Do Thái. Họ còn điều khiển một phần lớn các viện nghiên cứu chiến lược nhằm đưa ra những đề nghị cho chính sách tương lai cho chánh phủ Mỹ và dĩ nhiên phải phù hợp với quyền lợi của người Do Thái. Ngoài ra tại các cường quốc Âu Châu, thế lực Do Thái có ảnh hưởng tuy âm thầm nhưng cũng mạnh mẽ lắm. Điển hình nhứt là Tổng Thống Sarkozy ( Pháp ) & Thủ Tướng Đức Schmidt ( Đức ) trước đây đều gốc Do Thái nên không bao giờ lên tiếng thực sự chống lại những vi phạm cam kết của Do Thái tại Trung Đông . Chính vì vậy đa số thành viên Liên Hiệp Quốc đã cho rằng thế lực Do Thái có ảnh hưởng quá lớn đến chính sách và biểu quyết về Trung Đông của các cường quốc Âu Mỹ . 

  1. b) Tại sao thế lực Do Thái muốn Hoa Kỳ phủi tay bỏ miền Nam ? 

Muốn biết rõ, chúng ta phải tìm hiểu lịch sử mất nước và dựng lại nước của người Do Thái. Vào năm 135 dân tộc Do Thái chính thức bị mất nước và phải lưu vong khắp nơi vì đế quốc La Mã. Thảm họa mất nước đó thường được dư luận Thiên Chúa Giáo cho là sự trừng phạt dân Do Thái đã đóng đinh giết Chúa Jesus và kẻ phản bội Judas chính là một người Do Thái. Chính vì chuyện này đã làm cho dân Do Thái bị kỳ thị trên bước đường lưu vong. Nhưng cũng chính vì có niềm tin mãnh liệt vào Do Thái Giáo, họ đã đoàn kết nhau lại dưới sự lãnh đạo của học giả Theodor Herzl trong đại hội thế giới đầu tiên tại Basel ( Thụy sĩ ) vào năm 1897. Từ đó, từng đợt một họ lén lút trở về quê hương Palestine. Thế Chiến thứ 2 và với sự yểm trợ tích cực của Hoa Kỳ đã tạo cơ hội ngàn năm một thuở để họ dựng lại đất nước vào ngày 14.5.1948 sau gần 2,000 năm lưu vong. Chỉ 11 phút sau đó Tổng Thống Hoa Kỳ đã lên tiếng công nhân quốc gia mới này, bất chấp mọi chống đối của thế giới Ả Rập và đã yểm trợ hữu hiệu cho Do Thái chống lại cuộc tấn công ngay sau đó của các quốc gia Ả Rập láng giềng và trong các cuộc chiến xảy ra sau này. 

Như vậy, Do Thái còn tồn tại đến ngày nay là nhờ Hoa Kỳ làm “lá bùa hộ mạng”. Nhiều nghị quyết tại Liên Hiệp Quốc kết án Do Thái vi phạm cam kết tại Trung Đông chỉ vì duy nhứt Hoa Kỳ dùng quyền phủ quyết ( veto ) nên đành phải bỏ đi. Trong quá khứ, Hoa Kỳ từng giải kết ( phản bội! ) bỏ rơi đồng minh như Lào, Cam Bốt, Việt Nam, Đài Loan… , nhưng luôn luôn “sống chết” hết lòng với Do Thái, mặc dù quốc gia nhỏ bé này không mang lại lợi ích gì về tài nguyên hoặc vị trí chiến lược cho Hoa Kỳ, mà trái lại chính vì Do Thái, Hoa Kỳ còn gây rất nhiều hiềm khích (mang họa vào thân!) với thế giới Hồi Giáo dân số rất đông đảo ( 1,3 tỷ ) và rất quan trọng về năng lượng dầu hỏa . Tất cả cho thấy rõ ràng vì thế lực Do Thái nắm giữ được các bộ phận huyết mạch tại Mỹ nên chính sách của Hoa Kỳ phải luôn luôn không được đi trái ngược lại với quyền lợi của quốc gia Do Thái.

Từ đó, chúng ta mới hiểu rõ tại sao thế lực Do Thái muốn Hoa Kỳ phủi tay bỏ miền Nam Việt Nam. Đó là vì họ sợ Hoa Kỳ sa lầy và sự tốn kém khổng lồ tại chiến trường Việt Nam có thể đưa tới hậu quả Hoa Kỳ không còn khả năng giúp đỡ một cách hiệu lực nước Do Thái tồn tại như trong quá khứ Hoa Kỳ đã từng làm. Cho nên họ chủ trương Hoa Kỳ phải giải kết bỏ rơi miền Nam để trở về chuyên tâm lo cho Do Thái. Để thực hiện mục tiêu này họ đã có kế hoạch rõ ràng từng bước một. 

  1. c) Kế hoạch Do Thái thúc đẩy Hoa Kỳ bỏ rơi miền Nam.

Khởi đầu giải quyết cuộc chiến Quốc Cộng tại Lào vào đầu thập niên 1960, ông Ngô Đình Nhu đã ngạc nhiên và bất mãn thấy thái độ nhượng bộ quá mức của ông Averell Harriman ( đặc trách bộ phận Viễn Đông của Bộ Ngoại Giao Mỹ ) trong lúc đàm phán. Nên biết ông Averell Harriman (1891 – 1986) là một nhà tư bản lớn nổi tiếng gốc Do Thái và cũng là một đảng viên cấp lãnh đạo của đảng Dân Chủ ở Mỹ. Rõ ràng phía thế lực Do Thái muốn ngăn chận không cho Hoa Kỳ can thiệp với nhiều tốn kém ở Viễn Đông. Sự nhượng bộ rút lui này đã khiến lực lượng miền Bắc kiểm soát được phần lớn các địa điểm chiến lược tại Lào và thiết lập đường mòn Hồ Chí Minh vận chuyển nhân lực và võ khí vào để đánh chiếm miền Nam vào 30.4.1975. 

Từ khi nhậm chức, Tổng Thống Johnson ( dân Texas ! ) cùng ban tham mưu luôn cứng rắn chủ chiến và không muốn Hoa Kỳ bị thua trận đầu tiên trong nhiệm kỳ của mình. Thế lực Do Thái lúc đó không có ảnh hưởng nhiều trong chánh phủ Tổng Thống Johnson để xoay đổi từ bên trong chính sách can thiệp quân sự của Tổng Thống Johnson, cho nên họ phải chờ đợi cơ hội thuận tiện để tấn công từ bên ngoài dư luận quần chúng. 

Đó là lúc cuộc chiến Việt Nam bùng nổ lớn bắt đầu từ cuối năm 1964 trở đi với các trận đánh dữ dội tại Bình Giã, Đồng Xoài, Đức Cơ… bắt đầu gây tử thương nhiều quân nhân Mỹ. Những hình ảnh quan tài phủ quốc kỳ kèm theo sau hình ảnh dã man và bất lợi ( thổi phồng vụ Mỹ Lai & vụ Tướng Nguyễn Ngọc Loan ! ) của chiến tranh được hệ thống truyền thông Hoa Kỳ -đa số gốc Do Thái quản trị- khai thác triệt để ngày đêm tạo một phong trào phản chiến lớn mạnh chưa từng thấy trên thế giới, không những tại Hoa Kỳ mà còn lan rộng khắp nơi trên nhiều quốc gia khác . Tướng độc nhởn Moshe Dayan -Bộ trưởng Quốc phòng của Do Thái- đột ngột tự qua Việt Nam 3 ngày ( từ 25 tới 27 tháng 7 năm 1966 ) và cho báo chí chụp bức hình biểu diễn đang đi hành quân với lực lượng Hải Quân Mỹ. 

Sau chuyến “hành quân” chớp nhoáng đó, Tướng độc nhởn Moshe Dayan viết ngay đề nghị Mỹ nên rút quân ra khỏi Việt Nam vì không thể thắng cuộc chiến này được ( rất là vô lý vì thực sự hiện diện xem xét chiến trường VN chỉ có 1 ngày , mà dám đưa ngay đề nghị khủng khiếp như vậy ! ) . Dĩ nhiên lời đề nghị chủ bại này càng được thổi phồng bởi phong trào phản chiến và làm mất uy tín Tổng Thống Johnson. Tiếc thay sau này vẫn còn có những ký giả và bình luận gia Việt Nam ca ngợi những phân tích và đề nghị của ông tướng một mắt này, mà không hiểu đó chính là một trong những thủ phạm đã góp phần “khai tử” miền Nam! 

 

 

 

 

 

 

 

Israeli General Moshe Dayan on Patrol with US Marines – South Vietnam 1966 

Phong trào phản chiến càng lên cao và đã khiến Tổng Thống Johnson vào tháng 3 năm 1968 phải quyết định không ra tái ứng cử. Sự xáo trộn tranh chấp kịch liệt trong đảng Dân Chủ đã tạo cơ hội hiếm có để cho ứng cử viên của đảng Cộng Hòa nắm chắc sự thắng cử. Vì vậy thế lực Do Thái đã gài được Kissinger từ năm 1957 làm cố vấn cho Nelson A. Rockefeller ( Thống đốc New York ) đang vận động ra tranh cử làm ứng cử viên Tổng Thống của đảng Cộng Hòa. Nhưng không ngờ Nixon thành công hơn và cuối cùng thắng cử làm Tổng Thống. Thấy vậy, Kissinger bèn trở cờ đầu quân theo Nixon và được trọng dụng làm Cố vấn An ninh. 

Thế lực Do Thái còn đưa được thêm nhân sự gốc Do Thái vào trong guồng máy cầm quyền Mỹ. Đáng kể nhứt là Bộ trưởng Quốc phòng James Schlesinger, Cố vấn đặc trách Nội vụ John Ehrlichmann ( 1925 – 1999 )… Với những chức vụ then chốt này, họ đã thành công bày mưu cho Nixon bỏ rơi miền Nam. Bắt đầu với chương trình Việt Nam Hóa Chiến Tranh sau biến cố Tết Mậu Thân 1968 để từng bước giảm con số lính Mỹ tử vong và bớt dần sự hiện diện của Hoa Kỳ tại miền Nam. Đến năm 1971, Kissinger bí mật qua Trung Cộng tìm cách tái bang giao với chính quyền Bắc Kinh và đưa đến thỏa hiệp Thượng Hải 1972 giữa Mao Trạch Đông và Nixon. Trên bề mặt, thỏa hiệp này chỉ công nhận một nước Trung Hoa cho thấy Hoa Kỳ bỏ rơi Đài Loan trên chính trường thế giới, nhưng bên trong thực tế Kissinger nhằm sửa soạn sự rút lui an toàn cho quân đội Mỹ ra khỏi miền Nam với sự bảo đảm của Trung Cộng. 

Quả nhiên, chỉ sau đó chưa đầy một năm, Kissinger đã dùng đủ mọi mánh khóe, kể cả đe dọa tánh mạng các cấp lãnh đạo miền Nam, thành công trong việc ép buộc ký kết Hiệp Định Paris vào ngày 27.1.1973 để quân đội Hoa Kỳ được an toàn rời khỏi miền Nam. Phía dư luận báo chí quốc tế đã sớm thấy rõ âm mưu của Kissinger và đã ví bản hiệp định này giống như tờ khai tử cho miền Nam Việt Nam. Chính ngay Kissinger cũng đã tiết lộ bề trái của bản hiệp định cho Cố vấn đặc trách Nội vụ John Ehrlichman của T.T Nixon như sau: 

“Tôi nghĩ rằng nếu họ ( chánh phủ miền Nam ) may mắn thì được 1 năm rưỡi mới mất”. Tương tự , Kissinger đã trấn an T.T Nixon là: “ Huê Kỳ phải tìm ra một công thức nào đó để làm cho yên bề mọi chuyện trong một hay hai năm sau, sau đó thì …chẳng ai cần đếch gì nữa . Vì lúc ấy, Việt nam sẽ chỉ còn là bãi hoang vắng ”. 

Bởi vậy biến cố 30.4.1975 xảy ra là điều tất nhiên đúng như tính toán dự trù của Kissinger và thế lực Do Thái. 

Chỉ sau Hiệp Định Paris khoảng 9 tháng, cuộc chiến Jom Kippur vào ngày 6.10.1973 giữa Do Thái và các quốc gia Ả Rập láng giềng xảy ra. Lần đầu tiên trong lịch sử tái lập quốc, Do Thái bị thua trận và mất một số lớn phần đất chiếm đóng trước đây. Đáng lẽ Do Thái còn có thể bị thua nặng nề hơn nữa, nhưng giờ chót nhờ có Kissinger thuyết phục được Nixon nỗ lực can thiệp giúp Do Thái nên tình thế không còn bi đát nhiều. Tuy nhiên, sau đó Tướng độc nhỡn Moshe Dayan phải từ chức Bộ trưởng Quốc phòng vì chịu trách nhiệm bị thua trận. 

4) Kết luận 

Biến cố thua trận lần đầu tiên Jom Kippur năm 1973 cho thấy thế lực Do Thái nhìn rất xa và rất có lý với nỗi lo sợ Hoa Kỳ vì bị sa lầy ở chiến trường Việt Nam nên không còn có thể chuyên tâm giúp cho Do Thái thắng trận như trước đây. Cho nên không gì ngạc nhiên khi thế lực Do Thái phải vận dụng toàn diện từ trong lẫn ngoài để thúc đẩy và buộc giới lãnh đạo Hoa Kỳ phải bỏ rơi miền Nam. Bởi vậy mới xảy ra biến cố 30.4.1975 . Từ thời điểm đó đến nay Do Thái ung dung tồn tại được, vì không những ” độc quyền ” hưởng trọn vẹn sự yểm trợ hữu hiệu của Hoa Kỳ, mà còn khôn khéo tạo được mâu thuẩn chia rẻ để xô đẩy siêu cường số 1 này phải ra tay đối phó với kẻ thù Hồi Giáo của mình. 

Bí ẩn về lý do và động lực thúc đẩy Hoa Kỳ phải rút quân bỏ rơi miền Nam được che dấu tinh vi không đưa ra dư luận nổi , bởi vì phần lớn hệ thống truyền thống báo chí quan trọng nằm trong tay thế lực Do Thái hoặc bị họ ảnh hưởng kiểm soát không cho phép làm hoặc sợ bị mang tiếng bài Do Thái ( Anti-Semitism ) . Cho nên đến nay dư luận vẫn còn bị lường gạt . Điển hình , về phía dư luận ngoại quốc vẫn còn có những học giả ( thí dụ : Tiến sĩ Stephen Randolph trong Hội Thảo “Việt Nam, 35 Năm Nhìn Lại” (“Vietnam – a 35 Year Retrospective Conference”) tại Washington D.C. vào ngày 9.4.2010 ) lầm lẫn hoặc cố tình cho rằng Hoa Kỳ vào năm 1972 muốn tái lập bang giao với Trung Cộng nên phải rút quân ra khỏi miền Nam (chịu thua ! ) vì đang câu con cá to hơn ( “has bigger fish to fry” ) . Thực tế Hoa Kỳ đã có kế hoạch bỏ rơi miền Nam từ khi Kssinger bước vào Tòa Bạch Ốc năm 1969 với gia tăng Việt Nam Hóa Chiến Tranh . Về phía miền Bắc, họ không ngờ có được sự giúp đỡ hữu hiệu của thế lực Do Thái tạo ra phong trào phản chiến đưa tới tình trạng ” Đồng Minh tháo chạy ” ( từ ngữ theo Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng !) bỏ rơi miền Nam . Thực tế, nếu không có sự phản bội của thế lực Do Thái qua sự nắm quyền của ê kíp Kissinger thì chưa chắc gì miền Bắc sớm thắng trận. Như vậy miền Nam chỉ cần cầm cự được vài năm cho đến khi Tổng Thống Reagan nắm quyền và với tài lãnh đạo xuất sắc cương quyết nổi tiếng của ông này chắc chắn miền Nam sẽ được yểm trợ đầy đủ ( đã xảy ra như vậy tại Nam Mỹ và A Phú Hản ! ) để không thể dể dàng sụp đỗ như đã xảy ra trong ngày 30.4.1975. 

Đa số người Việt chúng ta đều có tâm tình thiện cảm với dân tộc Do Thái ( một phần ảnh hưởng qua tác phẩm lừng danh ” Về miền đất hứa / Exodus ” của tác giả Leon Uris ) vì ngưỡng mộ tinh thần đoàn kết và chiến đấu dũng cảm của họ sau 2000 năm lưu vong đã thành công trở về tái dựng lại quốc gia Do Thái nhỏ bé bất chấp trước mọi đe dọa của Khối Ả Rập khổng lồ . Cũng trong cảm tình nồng nàn đó , Học giả Nguyễn Hiến Lê vào năm 1968 mang sức ra viết tác phẩm ” Bài học Israel ( Do Thái ) ” .

Nhưng thực tế chính trị cho thấy thủ đoạn & tham vọng xâm chiếm đất đai láng giềng của Do Thái sau khi tái lập quốc, nên chính ông đã không ngần ngại lên tiếng chỉ trích nặng nề. Đó cũng là tâm trạng của chúng tôi khi biết qua Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy và Linh mục Cao Văn Luận khám phá ra mưu sâu độc của thế lực Do Thái khiến xảy ra biến cố 30.4.1975 cho quê hương Việt Nam mà nay đang dẩn tới đại họa mất nước vào tay Trung Cộng. 

Chúng ta hy vọng rằng Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy và Linh mục Cao Văn Luận đã đi bước tiên phong tiết lộ những bí ẩn về biến cố 30.4.1975 và trong tương lai sẽ được giới truyền thông báo chí chú tâm nghiên cứu khai triển tích cực để dư luận Việt Nam và thế giới mai sau không còn bị lường gạt nữa . 

Mong thay ! 

Phạm Trần Hoàng Việt

tháng tư 2010 & 2013

PHẢI TRẢ LẠI SỰ THẬT LỊCH SỮ, NẾU HỌ CÒN LIÊM SĨ

From facebook: Thuan Chau An Le added 8 new photos.

PHẢI TRẢ LẠI SỰ THẬT LỊCH SỮ, NẾU HỌ CÒN LIÊM SĨ

Anh hùng “đuốc sống” Lê Văn Tám – Một người hoàn toàn KHÔNG CÓ THẬT, được ông Giáo sư sử học Phan Huy Lê xác nhận.
Họ đã đầu độc không biết bao nhiêu thế hệ trẻ thơ trong trắng đáng yêu với những sự kiện và nhân vật hư cấu, phản khoa học. Họ đâu biết rằng “một lần bất tín vạn lần bất tin”.

Image may contain: text
Image may contain: outdoor
Image may contain: text
Image may contain: 1 person

Giám mục Micae Hoàng Đức Oanh thăm hỏi cha Phêrô Phan Văn Lợi

Giám mục Micae Hoàng Đức Oanh thăm hỏi cha Phêrô Phan Văn Lợi

|

 
 GNsP (07.04.2017) – Sáng 04-04, khoảng 9g, đang ngồi làm việc trong phòng, tôi bỗng nghe có tiếng ồn ở cổng. Chạy ra thì thấy hai tu sĩ đan viện Thiên An đang bị mấy tay côn đồ chính trị (tên gọi mới của anh Nguyễn Tường Thụy đối với những công an hành xử bạo lực vô luật pháp) mặc thường phục, chặn lại không cho vào.

Mở cổng đi ra, tôi thấy ngay một chiếc xe hơi bốn chỗ đậu gần nhà. Hai đan sĩ cho biết muốn mời tôi lên đan viện dùng cơm trưa nhưng công an không cho. Tôi hỏi chúng:

– Các anh chặn tôi có giấy tờ, có lệnh lạc gì không?

Tên mặt mày bặm trợn ngang nhiên đáp:

– Không cần giấy tờ, chỉ có lệnh miệng! (Như kiểu nói xưa rày của nhiều tay cán bộ và công an VC: “Miệng tao là luật pháp!). Ông từ lâu nay phản động, chống lại nhà nước, nên không được đi mô cả.

Tôi đáp:

– Nè, muốn quy kết phản động và quản thúc thì phải đúng luật pháp. Phải ra tòa, phải xét xử, phải có kết luận công minh của tòa. Chứ các anh chỉ nói miệng, lại không mặc sắc phục, không đeo bảng tên khi hành sự, dùng vũ lực với nhân dân, thì đúng là một bọn côn đồ! Về nói với cấp trên là phải làm việc đường hoàng, đúng pháp luật.

Hai đan sĩ cũng nói thêm vào:

– Pháp luật là phải có văn bản! Pháp luật là phải có văn bản!

Tên khi nãy dịu giọng:

– Lần này tôi cho phép các thầy vào thăm ông Lợi, nhưng chỉ được thăm thôi.

Tôi trừng mắt nhìn hắn:

– Này, anh có quyền chi mà cho phép hay không cho phép? Quyền của nắm đấm hả? Tôi nói cho các cậu hay nhé. Trong lòng các cậu biết rõ chuyện này là bất công, sai luật, nhưng chỉ vì phận sự mà làm thôi. Các cậu nên bỏ cái nghề thất đức này đi, kẻo để lại hậu quả tai hại cho con cái sau này.

Thấy đôi co với đám tiểu yêu chỉ biết mù quáng vâng lệnh cũng chỉ vô ích, cả ba chúng tôi vào nhà nói chuyện một lúc rồi hai thầy dòng đành phải từ giã.

Ban chiều, khoảng 3 giờ, có một thầy khác gọi điện từ đan viện Thiên An, báo cho tôi biết sắp được đón một vị khách đặc biệt: Đức Giám mục Micae Hoàng Đức Oanh, nguyên chủ chăn Giáo phận Kontum, nay đã nghỉ hưu, và hiện đang ở thăm đan viện.

Tôi vừa vui mừng vừa hồi hộp được đón vị lãnh đạo tinh thần Công giáo mà lâu nay là một cái gai trước mắt nhà cầm quyền, và từ ngày xảy ra thảm họa Formosa, luôn có mặt tại các điểm nóng (y như Đức nguyên Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt), luôn đến vấn an các linh mục và giáo dân nạn nhân của Formosa và của nhà cầm quyền, chẳng hạn cha Đặng Hữu Nam, cha Trần Đình Thục, giáo dân Đông Yên… Nhưng tôi cũng lo là chẳng biết công an có chặn đường ngài không.

Khoảng 3g30, Đức Cha Oanh đi bộ từ ngoài đường và ung dung bước vào nhà tôi, có sự tháp tùng của cha Bề trên đan viện Thiên An, 3 thầy dòng và hai nhân viên một nam một nữ của Truyền thông Tin Mừng Cho Người Nghèo. Dĩ nhiên cũng có sự hiện diện của công an bên ngoài. Tôi thưa:

– Việc Đức Cha và các thầy đến thăm con hôm nay là một ơn Chúa lớn lao trong Mùa Chay này.

Chúng tôi nói chuyện thân tình vui vẻ với nhau trong nửa giờ đồng hồ. Tôi hỏi Đức Cha về các chuyến đi ủy lạo của ngài và nói đó là một tấm gương cho các vị chủ chăn khác. Tôi cũng hỏi cha Bề trên Thiên An (cuộc gặp giữa chúng tôi tại dòng hôm tháng 10-2016 có đăng trên trang FB này) về chuyện nhà cầm quyền tỉnh Thừa Thiên-Huế đang để cho người ta giết dần rừng thông của đan viện bằng cách rạch sâu vào thân cả ngàn cây thông để gọi là lấy mủ (lẽ ra chỉ được rạch vỏ thôi). Chuyện này đã bị tố cáo trên trang Tin Mừng Cho Người Nghèo hôm 14-03-2017. Đức Cha cũng hỏi tôi về hiện tình sức khỏe và công việc. Tôi cho biết là sau ngày viếng thăm Đan viện trở về, tôi bị canh phòng ngặt hơn và đã nhiều lần bị chặn không cho ra khỏi nhà. Chẳng biết Thứ Năm Tuần Thánh tới (13-04), công an có để cho tôi đến nhà thờ Phủ Cam để đồng tế Lễ Dầu với các linh mục khác không ?!?

17522559_10209164608537115_2127741216842384120_n

Đức cha Micae Hoàng Đức Oanh và Bề trên Đan viện Thiên An, cha Antôn Nguyễn Văn Đức thăm hỏi và vấn an vị linh mục kiên cường – cha Phêrô Phan Văn Lợi, tại tư gia, vào ngày 04.04.2017.

Đức cha Micae, cha Bề trên Antôn và phái đoàn chụp hình lưu niệm với cha Phêrô Phan Văn Lợi.

Đức cha Micae, cha Bề trên Antôn và phái đoàn chụp hình lưu niệm với cha Phêrô Phan Văn Lợi.

Đưa Đức Cha và đoàn tùy tùng ra khỏi cổng, tôi đi thêm vài bước để tiễn ngài thì có hai công an đeo khẩu trang xông lại, đẩy tôi lui. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chúng bịt mặt. Tôi liền “giới thiệu” chúng với Đức Cha và mọi người, rồi nói:

– Mấy cậu là công an thì phải công khai hành động. Đừng có chùng lén, làm nhục chế độ đó! Cất khẩu trang đi!

Thấy chúng cự nự, một tên còn nói đây là “quyền” của chúng, tôi xông tới giật được khẩu trang của một tên. Các điện thoại và iPad đã hoạt động nãy giờ liền chĩa vào nó. Hy vọng sẽ có người đưa lên mạng cho bà con thưởng lãm.

Tôi trở vào nhà, để Đức Cha và đoàn người ra đường cái.

Hai an ninh trẻ mặc thường phục đeo khẩu trang ngăn cản cha Phêrô tiễn Đức cha Micae, cha Bề trên Antôn và phái đoàn ra về.

Hai an ninh trẻ mặc thường phục đeo khẩu trang ngăn cản cha Phêrô tiễn Đức cha Micae, cha Bề trên Antôn và phái đoàn ra về.

Viên an ninh trẻ tính ra tay hành hung cha Phêrô khi ngài yêu cầu tháo bỏ khẩu trang, nhưng các Đan sĩ đã nhanh tay vồ lấy cánh tay của viên an ninh này.

Viên an ninh trẻ tính ra tay hành hung cha Phêrô khi ngài yêu cầu tháo bỏ khẩu trang, nhưng các Đan sĩ đã nhanh tay vồ lấy cánh tay của viên an ninh này.

Nửa giờ sau, từ nhà Hưu dưỡng (thuộc tòa Tổng giám mục Huế), cha Nguyễn Văn Lý điện thoại hỏi tôi xem Đức Cha có bị gì không. Tôi trả lời là an toàn. Cha Lý cho hay: ban sáng, sau khi không chở tôi được, các thầy Thiên An đã qua Tòa TGM mời và chở cha Lý cùng cha Giải lên dòng dùng bữa với Đức Cha cùng đan viện. Tiếc là cha Giải đang vắng mặt nên cha Lý đi một mình. Cha Lý còn cho biết thêm: Đức Cha trên đường xuống phi trường về lại Sài Gòn đã ghé thăm cha đó. Đúng là một tâm hồn mục tử!

Tôi biết từ nay mình sẽ bị chặn cổng dài dài, như đã bị chặn từ năm 2001 đến năm 2005.

Tường trình ngày 06-04-2017, Giỗ Tổ Hùng Vương (10-03 âm lịch), những vị đã mở con đường sống cho Dân tộc, và cũng là ngày kỷ niệm một năm thảm họa Formosa, biến cố mở đường chết cho toàn thể Đồng bào.

“Dù ai đi ngược về xuôi. Nhớ ngày Giỗ Tổ mồng 10 tháng 3” (Ca dao xưa).

“Nhớ ngày mồng 6 tháng 4, “Fóc-mô” xả độc, ngất ngư dân mình” (Ca dao nay).

Lm Phê-rô Phan Văn Lợi

Giang hồ Tiền Giang vào tận nhà giết người vì mâu thuẫn

Giang hồ Tiền Giang vào tận nhà giết người vì mâu thuẫn

Công an điều tra hiện trường vụ án mạng. (Hình: Báo Pháp Luật Sài Gòn)

TIỀN GIANG (NV) – Đang nhậu cùng một nhóm bạn khoảng 10 người tại nhà mình ở xã Mỹ Phong, ông chủ nhà bị nhóm côn đồ 6 tên vào tận nhà truy sát chỉ vì mâu thuẫn trước đó.

Ngày 7 Tháng Tư, Phòng Cảnh sát hình sự, Công an tỉnh Tiền Giang cho biết, đang truy bắt nhóm người giết chết ông Đinh Văn Mén (34 tuổi), thợ hồ, ngụ xã Mỹ Phong, thành phố Mỹ Tho và làm một người khác bị thương nặng.

Theo báo Pháp luật Sài Gòn, ông Mén đang nhậu cùng chục người bạn tại nhà thì 6 thanh niên mang hung khí đến lao vào đâm chém loạn xạ khiến nhóm ông Mén bỏ chạy ra phía nhà sau, đóng cửa cố thủ.

Khi nhảy qua hàng rào chạy trốn, ông Mén bị té ngã thì liền bị một tên trong nhóm côn đồ chém vỡ sọ và chết sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Ngoài ra, còn có ông Sơn một người trong nhóm bạn của ông Mén cũng bị chém đứt gân chân. Chém người xong, nhóm giang hồ này còn đập phá nhà ông Mén rồi lên xe bỏ đi.

Tại đồn công an, một người trong nhóm nhậu của ông Mén cho biết, khoảng 14 giờ cùng ngày, nhóm giang hồ trên và nhóm ông Mén có cãi nhau tại một quán ăn ở thành phố Mỹ Tho. Một lúc sau thì nhóm này mang hung khí tìm đến nhà ông Mén để trả thù. (Tr.N)

Cá nuôi bè ở Vũng Tàu chết hàng loạt

Cá nuôi bè ở Vũng Tàu chết hàng loạt

RFA
2017-04-07
 
 
 

Cá chết hàng loạt ở Việt Nam hôm 3/10/2016.

Cá chết hàng loạt ở Việt Nam hôm 3/10/2016.

AFP photo
 
 
 

Hiện tượng cá chết hàng loạt lại xảy ra đối với các lồng cá bè nuôi trên sông Chà Và, xã Sơn Long, thành phố Vũng Tàu.

Tin loan đi ngày 7 tháng tư cho hay trong 5 ngày qua cá nuôi trong lồng bè tại hộ của ông Nguyễn Văn Lợi đã chết trắng với số lượng 30.000 con. Đặc biết đây là những loại cá giống vừa được thả trong một vài tháng. Ông Lợi còn cho biết không chỉ cá mà tôm nuôi cũng chết với số lượng lớn. Những bè nuôi cá lồng sát với bè ông Lợi cũng xảy ra chuyện cá chết bất ngờ hàng loạt.

Người dân địa phương báo cáo  nguyên nhân cá chết là do nước thải từ cống số 6 chảy ra sông Chà Và và gây ô nhiễm nguồn nước. Hôm 6 tháng tư, Chi  Cục Thủy Sản tỉnh Bà Rịa, Vũng Tàu, đến kiểm tra và thống kê, cho biết khoảng 45.000 con cá giống đã chết.

Trước đó báo chí trong nước từng đưa tin về việc nguồn nước tại hồ  chứa nước thải ở khu vực cống số 6  chuyển màu và bốc mùi hôi thối. Người dân tin rằng dòng nước bị ô nhiễm này chảy thoát ra nước sông Chà Và khiến hàng trăm hộ dân nuôi cá ở đây bị tác động.

Lãnh đạo địa phương đang cam kết làm rõ và xử lý việc này.

Báo VN nói Nguyễn Văn Hóa nhận ‘ngàn đô’ để kích động

Báo VN nói Nguyễn Văn Hóa nhận ‘ngàn đô’ để kích động

  • BBC          
hóa
Bản quyền hình ảnh   OTHER
Nguyễn Văn Hóa bị bắt hôm 11/1/2017 vì vi phạm Điều 258

Báo điện tử của Chính phủ Việt Nam cáo buộc một nhà hoạt động bị bắt từ hồi tháng Giêng “nhận 1.500 đôla mỗi tháng từ các đài, trang mạng nước ngoài để viết phóng sự xuyên tạc, kích động” vụ Formosa.

Nhà hoạt động Nguyễn Văn Hóa, 22 tuổi, ở tỉnh Hà Tĩnh, bị bắt hồi tháng 1/2017 vì “Lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” theo Điều 258 Bộ luật Hình sự.

Nơi gia đình ông Hóa sinh sống là gần huyện Kỳ Anh, cách nhà máy Formosa khoảng 18km.

Cùng lúc có ý kiến nói khó có khả năng một người mới 22 tuổi như ông Hóa lại “kích động được hàng ngàn người”.

Báo điện tử của Chính phủ Việt Nam hôm 6/4 tường thuật “Nguyễn Văn Hóa tham gia biểu tình tại cổng chính công ty Formosa, dùng flycam quay và truyền trực tiếp lên mạng xã hội, đồng thời trực tiếp hô hào, kích động người dân theo sự chỉ đạo của một số đối tượng cực đoan, nhằm gây mất an ninh trật tự, đập phá tài sản của Formosa.”

“Hóa sử dụng tài khoản Facebook để đăng tải các video, hình ảnh kích động biểu tình sau sự cố môi trường biển, lũ lụt trên địa bàn Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Bình do y quay phim, chụp ảnh, phỏng vấn người dân,” bài báo viết.

“Hóa nhận tiền của các tổ chức, cá nhân; ký hợp đồng với một số đài, trang mạng nước ngoài với mức 1.500 đôla mỗi tháng để viết 16 phóng sự với các thông tin xuyên tạc, kích động…”.

Báo này cáo buộc “Vì đồng tiền trước mắt, Nguyễn Văn Hóa đã trở thành con rối trong tay Việt Tân và các đối tượng cực đoan để chống Đảng, Nhà nước, thành tựu phát triển kinh tế – xã hội của quê hương.”

‘Bớt đi một chút’

Hôm 7/4, trả lời BBC từ Hà Tĩnh, bà Nguyễn Thị Huệ, chị của ông Hóa nói: “Gia đình cũng đã xem bài báo về Nguyễn Văn Hóa nhưng những thông tin trong bài đúng sai thế nào thì gia đình chưa thể trả lời được.”

“Chúng tôi là những người nhà quê ở nông thôn, không hiểu biết nhiều về Điều 258, pháp luật và mạng xã hội, nên có những việc Hóa làm thì gia đình lại là những người biết sau cùng.”

“Trong lần đi thăm Hóa cuối tháng 3/2017, Hóa đã từ chối việc mời luật sư mà muốn tự mình đứng ra bào chữa cho bản thân.”

“Do vậy chỉ mong em tôi được khoan hồng khi ra tòa, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn. Gia đình cũng mong Hóa bớt đi một chút trong những việc em nó làm.”

“Về chuyện Hóa có nhận tiền từ nước ngoài hay không thì nói thật là gia đình không biết, do em nó thường đi làm xa, vắng nhà thường xuyên.”

“Hiện tại thì gia đình chỉ biết cầu nguyện cho Hóa mỗi ngày.”

Cùng ngày, nhà hoạt động Chu Mạnh Sơn, người tham gia truyền thông từ các tỉnh miền Trung về thảm họa cá chết trên mạng xã hội, nói với BBC: “Tôi thấy cáo buộc của chính quyền rằng Nguyễn Văn Hóa vi phạm Điều 258 là rất vô lý, không đúng sự thật.”

“Một người mới ở tuổi 22 như Hóa thì có lẽ chưa đủ tầm để kích động hàng ngàn người cùng tham gia biểu tình trước cổng nhà máy Formosa hồi tháng 10/2016.”

Có thể Hóa bị bắt là vì đã truyền tải thông tin đúng sự thật về các cuộc biểu tình trên mạng xã hội và đó là điều chính quyền lo sợ và muốn ngăn chặn.”

“Bản thân tôi cũng từng bị chính quyền câu lưu, cáo buộc tội kích động và nhận tiền từ nước ngoài, nhưng do họ không có bằng chứng nên phải trả tự do cho tôi.”

“Tôi nghĩ mỗi khi chính quyền quyết định bắt một người thì vấn đề không phải là có bằng chứng hay không, mà là yếu tố thời điểm và hoàn cảnh.”

“Có thể họ muốn trấn áp một người để làm cho những nhà hoạt động khác và người dân lo sợ.”

Lại thêm một vụ chìm tàu chết người ở Việt Nam

Lại thêm một vụ chìm tàu chết người ở Việt Nam

Lê Quốc Trinh

6-4-2017

Lúc tàu chở hàng chục người bị lật úp. Ảnh: N.T.T/ VNE

Tôi mới vừa hoàn thành một chuyến về thăm quê hương (5 tuần, sau Tết Nguyên Đán 2017). Một trong những mục tiêu chính là làm vài vòng du ngoạn các tỉnh thành ven sông, ven biển để quan sát những chiếc tàu đánh cá cải trang thành tàu du lịch, xem hiệu quả của bài tôi viết năm ngoái về “Thử tìm hiểu nguyên nhân vụ chìm tàu trên sông Hàn, Đà Nẵng”, đăng trên trang Ba Sàm và nhiều trang mạng hải ngoại khác.

Chuyến đi thăm của tôi tới Đà Nẵng, Huế, Hội An, Bến Tre, Cần Thơ có mục tiêu muốn nhìn tận mắt những chiếc tàu “đánh cá biến thành du lịch”, xem Nhà Nước Việt Nam rút tỉa bài học ra sao. Tôi rất vui và hài lòng khi thấy hầu hết các loại tàu này đều bị cấm sử dụng boong tàu trên cao, cầu thang bị phá gỡ, không còn ghế cho du khách ngồi trên cao. Thêm vào đó tàu phải trang bị đầy đủ áo phao cho đủ số người ngồi trên khoang dưới.

Tuy nhiên, sáng nay, 06/04/2017, tôi bất ngờ lại nhận được hung tin: thêm một chiếc tàu bị lật chìm trên cửa biển Bạc Liêu, 2 em nữ sinh bị chết đuối thê thảm. Cũng may tàu chìm giữa ban ngày và xung quanh có nhiều tàu cứu hộ nhanh chóng, nên số thương vong không cao. Tôi buồn và thất vọng vô cùng!

Hóa ra bài học thê thảm năm ngoái vẫn chưa thuộc sao? Chẳng lẽ do dân trí Việt Nam quá thấp, coi thường sinh mạng đồng loại? Hay do lãnh đạo Nhà Nước không chấp hành nghiêm chỉnh luật bảo vệ an toàn trên sông biển?

Điều làm tôi bàng hoàng nhất, cũng chính một nguyên nhân duy nhất gây ra lật tàu, đó là trọng tâm con tàu bị nâng lên cao, đáy tàu hình bầu tròn (tàu đánh cá) và những người ngồi trên boong cao chạy nhảy di chuyển làm cho tàu bị nghiêng, song song với sóng to gió lớn ngoài cửa biển hợp lại, gây ra thảm họa không tránh khỏi. Đó là hình ảnh con tàu Thảo Vân lật chìm trên sông Hàn (Đà Nẵng) năm ngoái, cũng vào mùa du lịch này.

Chẳng lẽ tôi phải nhắc lại câu kết luận một lần nữa trong bài viết này: Chẳng lẽ dân tộc Việt Nam cứ tiếp tục hứng chịu những thảm họa không tránh khỏi chỉ vì dân trí và quan trí quá thấp?

Xin để cho bạn đọc bốn phương nhận định. Tôi đã cố gắng làm xong bổn phận một người con xa quê hương nhưng không bao giờ quên quê hương mình.

Lê Quốc Trinh, Canada

Kỹ sư cơ khí về hưu

____

TB: Tôi không bao giờ quên hình ảnh thảm họa Miền Trung vì tai họa môi trường do cty Formosa gây ra năm 2016. Tôi về Việt Nam chính là cũng muốn quan sát tình hình chung để viết lên sự thật bên trong khu công nghiệp “vĩ đại” đó. Sẽ có bài viết sau.

Cậu bé 12 tuổi lên án nhà báo, truyền thông lề đảng

 Cậu bé 12 tuổi lên án nhà báo, truyền thông lề đảng

…Các anh đang sống ở đâu? Các anh là con dân của nước nào? Các anh đang làm gì? Các anh đang sống vì ai? Đang sống vì mục đích nào? Tôi thấy mỗi người các anh đưa tin tào lao! Những tin hay, những tin người dân miền Trung các anh có ngon thì đưa tin đi. Các anh đưa vì đất nước đi… Mỗi ngày tôi mở TV tôi nghe những xàm xí… Ngày xưa ở giảng đường đại học các anh ước mơ sau này làm gì cho đẹp cho đời, làm gì để phục vụ cho dân…

Các anh sống làm sao để con cháu và tổ tông các anh không cảm thấy hỗ thẹn. Báo đài đưa tin tào lao! Kích động! Thế lực thù địch! Dân chết đói ngoài đấy! Biết không?… Các anh có ăn học đầy đủ mà tôi thấy nhục cho các anh! Sống làm người! Một lần chết, không bao giờ có lần thứ hai. Chết như thế nào? Chết nhục hay là chết vinh!? Mở mắt ra, mở cái não ra mà suy nghĩ…

httpv://www.youtube.com/watch?v=64XA3HddxZQ

TIN TỨC VIỆT NAM: CHẤN ĐỘNG CẬU BÉ 12 TUỔI LÊN TIẾNG VTV VÀ NHÀ BÁO BỊP BỢM GÂY BÃO CỘNG ĐỒNG MẠNG

Tưởng niệm ngày Quốc Hận: Những ngày cuối cùng ở Đà Nẵng và Cam Ranh

 Tưởng niệm ngày Quốc Hận: Những ngày cuối cùng ở Đà Nẵng và Cam Ranh

BS Phạm Anh Dũng

 

 Buổi sáng 29 tháng 3, tôi vẫn còn ở Tiểu Đoàn 3 Quân Y Sư Đoàn 3 Bộ Binh. Tìm Vũ Quốc Cường, cùng lớp Y Khoa Sài Gòn 1974 và cùng khóa Quân Y Hiện Dịch 21 (QYHD-21) thì được biết Cường được anh ruột Vũ Quốc Cương,  bác sĩ quân y chuyên khoa Gây Mê ở Tổng Y Viện Duy Tân, đón đi từ hôm qua, khi Tổng Y Viện Duy Tân “tan hàng”.

Tôi thật tình cũng không biết phải làm gì, vì không phương tiện di chuyển và cũng không biết đi đâu bây giờ! Tôi hoàn toàn không biết đường lối vì mới ra trường và đáo nhậm đơn vị mới có hai  tuần lễ!

Tình cờ gặp xe Jeep của Nguyễn Hữu Mãn (QYHD-20), lúc đó là y sĩ trưởng Thiết Kỵ của Sư Đoàn 3. Trên xe có 3 dược sĩ, Lê Văn Khoa (QYHD-18), Lê Tử Ý và Trần Văn Quang (QYHD-20). Họ rủ tôi cùng chạy ra Đà Nẵng. Đoán chừng là đến lúc phải đi, tôi vội vớ lấy cái đàn guitar và bốn quyển sách nhạc chép tay mà tôi rất quý, theo các bạn lên xe.

Thành phố Đà Nẵng lúc đó coi như thành phố chết, thỉnh thoảng có bóng người và tiếng súng nổ. Nhưng ra đến bến tàu sông Hàn thì đầy người. Lê Văn Khoa nhẩy xuống được và đứng ở mũi một chiếc ca nô. Khoa cầm súng M16 “giữ trật tự”, vì dân chúng muốn ùn vào ca nô có thể làm chìm. Lê Văn Khoa dục tôi nhẩy theo, nhưng không rõ vì lý do gì không nhớ được, tôi ở lại bến tàu! Tôi lại chạy ngược về Sư Đoàn 3, hình như cùng xe Jeep với Nguyễn Hữu Mãn. Trước khi chia tay, tôi có thẩy xuống ca nô cái đàn guitar và bốn quyển nhạc nhờ Khoa giữ.

Về đến Sư Đoàn 3, tôi gặp Lê Văn Thu, QYHD-20, đang chạy ra. Thu hỏi: “Cậu còn quay về lại đây làm gì? Đâu còn ai, còn gì nữa đâu!” Thu có hai xe gắn máy, Thu chạy bằng chiếc Honda do vợ để lại (vợ con Thu đã bay về Saigon trước đó một tuần), và đưa tôi cái xe Bridgestone bảo tôi chạy… ngược lại bến tàu. Thật là luẩn quẩn!

Đào Tư Huyền (y sĩ trưng tập, vừa được bổ nhiệm ra Thiết đoàn Kỵ Binh của SĐ3BB, chuẩn bị thay Nguyễn Hữu Mãn) lái cái xe gắn máy Yamaha chạy cùng lúc. Tôi lại chạy qua thành phố Đà Nẵng, tiện ghé phòng mạch Nha Khoa của anh Nha sĩ Nguyễn Nhật Thăng (QYHD-19) rủ cùng đi. Anh Thăng đã đi rồi, nhưng lại bất ngờ găp bạn thân Nguyễn Tiến Dũng, Thủy Quân Lục Chiến (TQLC) QYHD-21, em ruột anh Thăng.

Đào Tư Huyền biết đường phóng Yamaha chạy đi trước dẫn đường, hai thằng Dũng chở nhau theo sau để ra bến tàu. Giữa đường xe Bridgestone chết máy. May sao Đào Tư Huyền quay lại tìm và thế là cả ba đèo nhau trên xe Yamaha ra được bãi biển Tiên Sa, ở bán đảo Sơn Trà.

Lúc đó coi như tuyệt vọng: Cả ngàn người chen nhau đứng trên xà lan thành không còn hy vọng gì. Ba thằng bèn đứng ở bến tàu nhìn …người.

Khoảng 3 giờ rưỡi chiều, sao tự nhiên có cái thuyền nhỏ xáp vào. Người chủ thuyền mời ai muốn đi ra khơi. Không ai dám theo, nhưng tôi bảo Dũng và Huyền: “Đằng nào mình cũng hết đường”.

Cả ba móc túi có bao nhiêu tiền đưa gần hết cho chủ thuyền. Thuyền ra sau một rặng núi bên bờ biển thì chúng tôi thấy một số tàu nhỏ há mồm (tàu đổ bộ-Landing craft LCU) đậu đợi đón đám quân Lôi Hổ. Một thiếu uý Lôi Hổ trên một tàu dơ tay, bàn tay chiến hữu, kéo chúng tôi từng người vào tàu.

Và vì vậy sau đó cả ba về được Cam Ranh.

Lê Văn Khoa rồi cũng về được Cam Ranh nhưng đàn và sách nhạc thất lạc hết trơn.

Xe tăng của Việt Cộng vào Đà Nẵng cũng buổi chiều cùng ngày 29 tháng 3 năm 1975.

 Ngày 2 Tháng Tư 1975 ở Cam Ranh.

Sau mấy ngày đêm lênh đênh trên chiếc tàu đổ bộ nhỏ đi chậm từ Đà Nẵng đến được Cam Ranh. Nguyễn Tiến Dũng, Đào Tư Huyền và tôi được tầu cập bờ cho xuống. Ba thằng mệt nhoài sau những ngày đêm đói và khát, vì chỉ được cho chút nước uống cầm hơi.

Vừa lên bờ cả bọn tìm một quán ăn uống cho đỡ đói lòng. Ăn xong ra khỏi quán thì gặp một đám lính Thủy Quân Lục Chiến. Đó lại là quân của TĐ-TQLC 1 cũng thoát về đến Cam Ranh. Nguyễn Tiến Dũng, y sĩ trưởng TĐ1-TQLC, gia nhập lại đám lính của mình và theo họ đi với Tiểu Đoàn.

Tôi và Huyền đi loanh quanh.

Bến tàu đầy lính: Đa số là TQLC, rồi Nhảy Dù, Biệt Động Quân, Bộ Binh…. Đủ mọi binh chủng Hải Lục Không quân từ vùng 1 và một số vùng 2 chiến thuật đã mất đổ về. Tôi và Huyền, hai y sĩ của Sư Đoàn 3, chỉ tìm được vài người lính ở Sư Đoàn 3. Hai đứa không biết phải làm gì bây giờ!

Tôi chợt nhớ ra đến Hải Quân Đại tá Bùi Cửu Viên. Anh Viên là chồng chị Hồng Thủy, bạn thân chị Nga, chị ruột tôi. Tìm gõ cửa và được anh cho vào nhà, “để anh sẽ tính sau”. Anh Viên lúc đó là Chỉ Huy Trưởng Trung Tâm Huấn Luyện Hải Quân ở Cam Ranh.  Anh cho biết tình thế rất nghiêm trọng và anh đang tìm cách đưa “cả trường” về Nam. Huyền mệt lăn ra ngủ. Tôi không yên tâm, lại lẻn bỏ ra phố đi luẩn quẩn một mình.

Tình cờ có một xe đầy lính TQLC đậu trên đường. Trên xe, thấy có hai bạn QYHD-20 là Bùi Ngọc Bảng và Phạm Ngọc Trâm cùng vài Y Sĩ TQLC đàn anh khác. Tôi có vẫy tay chào để hỏi tin tức, nhưng cả hai đều không kịp nhìn ra tôi vì xe họ lại chạy ngay lúc đó.

Chỉ độ ba giờ đồng hồ quay lại mà thành phố đã đổi hẳn: Đông lính hơn và trật tự không còn nữa. Lai rai đã có súng nổ và lính cầm súng chạy vừa bắn mà không rõ bắn ai! Một người bị trúng đạn xuyên qua cánh tay chảy máu. Tôi phải xé tay áo rách của anh ta để chặn vết thương cầm máu. Ngồi cột vải cho vết thương mà thấy …lạnh ở lưng, vì súng vẫn nổ!

Tôi  gõ cửa một quán ăn, không phải để vào ăn mà để tìm chỗ … tránh đạn! Khi tiếng súng vừa ngưng tôi vội trở về nhà anh Viên. Anh Viên nổi giận “la” cho một trận bảo không được ra khỏi nhà nữa.

Ngày 3 tháng Tư 1975 ở Cam Ranh.  

Sáng sớm, anh Viên đánh thức hai đứa dậy, cho biết Nha Trang đã mất ngày hôm trước. Anh không cho thì giờ đánh răng và rửa mặt. Anh chở thẳng hai đứa ra bến tàu, dẫn lên tàu HQ-802.Trên tàu gặp lại Nguyễn Tiến Dũng và thêm Nguyễn Bá Linh (TQLC, QYHD-21). Linh kể khi ở Đà Nẵng, suýt chết đuối trên biển khi ráng bơi ra tầu. Tôi cũng được kể bạn  thân Vũ Đức Giang (TQLC, QYHD-21) bị kẹt và bị bắt ở bãi biển Thuận An, Huế.

Hai đứa, Huyền và tôi, theo tàu HQ-802 chở đám còn lại của sư đoànTQLC (chắc chỉ hơn 1000 quân) về đến Vũng Tàu.

Anh Bùi Cửu Viên ở lại Cam Ranh lo cho các khóa sinh của Trung Tâm Huấn Luyện Hải Quân.

Ngày 4 tháng Tư 1975: mất Cam Ranh.

Bến tàu Sông Hàn, Đà Nẵng khi dân chúng ùa nhau lên thuyền để ra khơi ngày 29 tháng 3 năm 1975

Bến tàu bãi biển Tiên Sa, Sơn Trà, Đà Nẵng khi các xà lan đã đầy nghẹt người chiều ngày 29 tháng 3 năm 1975

BS Phạm Anh Dũng

Lucie 1937 gởi

Hai linh mục đệ đơn phản bác truyền thông Nhà nước

Hai linh mục đệ đơn phản bác truyền thông Nhà nước

RFA
2017-04-06
 

Linh mục Đặng Hữu Nam (trái) và linh mục Nguyễn Đình Thục hướng dẫn giáo dân đi kiện Formosa.

Linh mục Đặng Hữu Nam (trái) và linh mục Nguyễn Đình Thục hướng dẫn giáo dân đi kiện Formosa.

Courtesy of fvpoc.org
 
 
 Vào ngày 6 tháng tư đã diễn ra buổi họp phản hồi công văn 333-UBND giữa hai Linh mục Đặng Hữu Nam và Linh mục Nguyễn Đình Thục, đại diện cho các linh mục hoạt động trên địa bàn huyện Quỳnh Lưu diễn ra tại UBND huyện Quỳnh Lưu.

Công văn phản hồi với chữ ký của 19 linh mục đại diện cho hơn 30 ngàn giáo dân huyện Quỳnh Lưu dẫn chứng điều 11 của pháp lệnh nêu rõ quyền thực hiện nghi lễ tôn giáo, giảng và truyền đạo.

Công văn 333-UBND do UBND huyện Quỳnh Lưu gửi đến các linh mục ngày 17 tháng 3 vừa qua đòi hỏi các linh mục phải xin phép chính quyền và các cơ quan chức năng khi làm lễ ngoài phạm vi giáo xứ. Công văn này còn nhấn mạnh việc bà con ngư dân phản đối công ty Formosa gây ô nhiễm, không đảm bảo an toàn giao thông và ảnh hưởng đến các vấn đề khác.

Linh mục Đặng Hữu Nam thuật lại qua thông tin gửi cho các cơ quan truyền thông cho biết phía UBND huyện gồm Chủ tịch Trần Danh Lai, phó chủ tịch Hồ Ngọc Dũng và ba cán bộ thuộc các ban ngành. Cũng trong bản tin gửi đi, linh mục Đặng Hữu Nam cho biết Chủ tịch Trần Danh Lai có hứa sẽ có công văn cải chính trong vài ngày tới.

Biểu tình ở Nghệ Tĩnh sẽ nhanh chóng lan rộng ra cả nước vì sự sống còn của đất nước, dân tộc.

Biểu tình ở Nghệ Tĩnh sẽ nhanh chóng lan rộng ra cả nước vì sự sống còn của đất nước, dân tộc.

Nhóm Bà Đầm Xòe.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Quan sát biểu tình ngày 2 và 3 tháng 4 năm 2017 của đồng bào Nghệ Tĩnh thì thấy:

Có tới chục ngàn ngươi tham gia, trong đó có số đông là phụ nữ.

Dưới trời mưa nặng hạt, nhân dân Đông Yên vẫn túa ra đường, dùng lưới đánh cá, dùng ngay bản thân mình để chặn đường lưu thông của ô tô, ủng hộ bà con Lộc Hà, chuyển thông điệp biểu tình đến những người lái xe.

Tám ngàn dân Lộc Hà biểu tình tiến tới UBND huyện và chiếm trụ sở UB.

Không thấy bóng dáng các linh mục trong đoàn biểu tình.

Xuất hiện nhiều trẻ em tham gia biểu tình.

Công an, bộ đội của huyện, tỉnh đã bao vây, khủng bố, bắt và đánh trọng thương một số người biểu tình.

Có tiếng súng nổ đe dọa người biểu tình trong đêm 2.4.

 

 

 

 

 

     

 

Lần đầu tiên, một an ninh trà trộn trong đoàn biểu tình, kích động gây rối, bị dân nem đá đến trong thương. Công an phải đến xin mang an ninh bị đánh đi bệnh viện.
Mục tiêu của biểu tình, đòi Formosa đền bù thoải đáng, đòi Formosa ngừng thải chất độc hủy hoại môi trường, tận diệt ngồn sống của dân, đòi Formosa cút khỏi Việt Nam. Các khẩu hiệu được hô nhiều nhất, “Chính phủ lừa dân, ăn tiền”. “Đảng cộng sản bán nước”.

Sơ bộ là như vậy. Có thể tôi chưa quan sát hết.

Bình luận của tôi:

Biểu tình lần này, sục sôi, kiên quyết, rầm rộ và khí thế nhất từ trước đến nay. Bởi vậy mà dưới trời mưa nặng hạt, hàng ngàn bà con Đông Yên vẫn tràn ra quốc lộ và trụ vững ở đó. Hàng trăm ô tô qua lại buộc phải dừng lại. Bởi vậy mà tám ngàn bà con Lộc Hà tiến tới UBND huyện và chiếm UB. Đặc biệt, dù không có các linh mục hiện diện trong đoàn biểu tình, nhưng tinh thần bất bạo động được duy trì rất nghiêm. Chứng tỏ công tác tổ chức rất có bài bản, ý thức biểu tình bất bạo động của người dân đã quán triệt kỹ và tự giác chấp hành.

Tôi cho rằng, biểu tình ở Nghệ Tĩnh sẽ tiếp tục duy trì và lan rộng không chỉ ở quanh khu vực miền Trung mà còn rầm rộ diễn ra trên khắp nước Việt Nam trong những ngày tháng tới.

Vì, dân mình bình thường thì hiền lành, chịu thương chịu khó, thậm chí còn chịu nín, chịu nhục đã thành một tập tính. Cho nên khi còn thở được thì dân vẫn cứ nín nhịn, hiền ngoan. Nhưng, như con giun xéo lắm cũng quằn, đến khị bị ép vào chân tường vào đường cùng, nhân dân sẽ vùng lên. Biểu tình ở Nghệ Tĩnh diễn ra không ngừng với tính chất ngày một quyết liệt hơn với quy mô ngày một rộng lớn hơn là thể hiện tập tính chịu nín nhịn và quyết chí vùng lên của dân Việt Nam nói chung, miền Trung nói riêng. Và tập tính chịu nhục, chịu nín nhịn chuyển thành tập tính gan lì, quyết chiến một mất, một còn; Tập tính chịu thương, chịu khó trở thành tập tính đoàn kết, kề vai sát cánh bên nhau. Chính nhờ có tập tính này mà dân Việt Nam ta trải qua hàng ngàn năm, qua 21 cuộc xâm lăng chiếm nước ta của giặc phương Bắc mà nước Việt Nam ta vẫn còn như ngày nay.

Dân Nghệ Tĩnh, biểu tình hai ngay nay đã và đang thể hiện tập tính này, đó là đoàn kết và kiên quyết. Bởi họ không còn gì để mất, vì biển hàng ngàn năm nay nuôi sống họ đã mất vì cá đã chết hết do môi trường bị hủy hoại bởi thủ phạm chính là Nhà máy thép Formosa. Nhà máy này được Đảng cộng sản Việt Nam rước vào Nghệ Tĩnh, đã trở thành con ác thú đã và đang giết dần, giết mòn toàn diện cuộc sống của đồng bào Nghệ Tĩnh. Trông cậy vào đảng CSVN giải quyết con ác thú này để người dân có cuộc sống bình thường, ngày một trở nên vô vọng. Đền bù đã không thỏa đáng, lại không có biện pháp gì để ngăn chặn con ác quỷ này vẫn ngày ngày thải chất độc hại ra biển, ra môi trường sống. Môi trường sống bị hủy diệt, cá tôm cũng bị chết đến những con cuối cùng. Vậy Dân miền Trung lấy gì ăn để tồn tại, con cháu họ làm sao tránh khỏi bị chết dần chết mòn từ đời này sang đời kia? Ai cứu họ? Trông vào đảng cộng sản ư? Người dân đã không còn lòng tin và đảng cộng sản. Còn đảng thì chưa có một dấu hiệu khả dĩ nào ngăn chặn thảm họa huy diệt từ Formosa.

Mọi sự trông chờ đều có giới hạn. Phải tự cứu mình trước khi kêu trời cứu. Đó là đạo lý bình thường của một con người. Và người Nghệ Tĩnh trong nhiều tháng nay, trong hai ngày nay đã và đang thực hiện sứ mệnh hoàn toàn bản năng, mình phải tự cứu lấy chính mình.

Bởi vậy, bất chất chấp trời mưa gió, cả chục ngàn bà con Nghệ Tĩnh đã lắng nghe tiếng gọi sự sống từ chính trái tim minh nên đã xuống đường với thái độ kiên quyết.

Thái độ kiên quyết còn được thể hiện ở hàng trăm những em bé bất chấp trời mưa cùng theo các bậc cha mẹ tham gia biểu tình để gửi đi thông điệp mạnh mẽ nhằm đánh thức lương trị của ngươi Việt nói riêng và người trên tòan thế giới nói chung.

Trong biểu tình tôi thấy có người cầm cờ đỏ sao vàng. Mọi người đừng nghĩ, người cầm cờ này là ủng hộ cộng sản mà là họ đang tập dượt cờ đỏ để để xọc vào tim đen của cộng sản.

Một đặc biệt nữa, một kẻ an ninh trà trộn vào dân chúng bị nhân dân ném đá vào người như ném chó đã bị trọng thương. Hành động này cũng là một thông điệp nhắc nhở chính quyền, khi dân đã ép tới đường cùng, lòng dân đã nổi giận thì bất kể một kẻ tàn ác trực tiếp hay tàn ác giấu mặt nào cũng đều bị trừng trị. Nó là lưới trời lồng lồng, thưa mà khó lọt đấy.

Ôi các mẹ, cac chị, sô đông nhất trong biểu tình quyết liệt hai ngày hôm nay (2,3.4.2017). Phải chăng, các mẹ, các chị là những người đã trực tiếp mang nặng đẻ đau ra những đứa con mới chính là người đau nhất, biết lo nhất cho thế hệ tương lại không còn đường sống của con em mình. Bởi thế, với áo tơi nón lá trên đầu, trong mưa lạnh, các chị, các mẹ vẫn quyết tâm xuống đường giành về sự sống?

Những tiếng hô của các mẹ, các chị: “Đảng bán nước”, “Chính phủ lừa dân”, “Formosa cút khỏi Việt Nam” vang lên như tiếng reo vui nghẹn tắc trong cổ họng tôi.

Hoan hô đồng bào Nghệ Tĩnh. Dù là “Nghệ An Xô Viết vẫn là Nghệ An”, Nghệ Tĩnh vẫn luôn là cái nôi của cách cách mạng, cái nôi của những người tài trí, dũng liệt trên con đường cứu nước, cứu dân tộc Việt Nam đã được gìn giữ, hun đúc trong hàng ngàn năm qua và sẵn sàng bùng lên đúng lúc.

Ngày tà quyền cộng sản cướp mọi quyền làm người của dân sẽ phải lên giàn hỏa thiêu không còn xa nữa.