Cựu Bộ trưởng Thương mại: Kinh tế tư nhân bị phân biệt đối xử

RFA
2017-04-26
 
Ông Trương Đình Tuyển, nguyên Bộ trưởng Bộ Thương mại.

Ông Trương Đình Tuyển, nguyên Bộ trưởng Bộ Thương mại.

AFP photo
 
 Nghị quyết về việc phát triển kinh tế tư nhân sẽ được ban hành tại Hội Nghị Trung Ương  5 Khóa XII dự kiến diễn ra vào đầu tháng năm tới đây.

Tin được Thời Báo Kinh Tế Sài Gòn Online loan đi ngày 26 tháng Tư, trích dẫn lời phát biểu của  trưởng Ban Kinh Tế Trung Ương, ông Nguyễn Văn Bình tại Diễn Đàn Kinh Tế Tư Nhân  ở Hà Nội do Hội Doanh nhân Tư nhân Việt Nam tổ chức..

Tại hội nghị, ông Nguyễn Văn Bình nhấn mạnh rằng phát triển kinh tế tư nhân là yêu cầu tất yếu, khách quan và cấp thiết, rằng phải biến kinh tế tư nhân  thành  động lực quan trọng của nên kinh tế thị trường theo  định hướng xã hội chủ nghĩa. Bên cạnh đó, ông nói tiếp, sự phát triển nhanh chóng, đa dạng, bền vững với tốc độ tăng trưởng cao  của kinh tề tư nhân góp phần tích cực vào tăng trưởng GDP tổng sản phẩm nội địa, nâng cao đời sống nhân dân để tiến tới công bằng xã hội, bảo đảm an ninh quốc phòng.

Vẫn theo lời ông Bình, cho đến giờ kinh tế tư nhân của Việt Nam chưa thể hiện được vai trò một động lực quan trọng của nền kinh tế thị trường. Số liệu cho thấy kinh tế tư nhân trong nước chủ yếu tập trung vào hộ kinh doanh gia đình hay cá nhân, chiếm gần 38% GDP, trong lúc  các thanh phần khác của kinh tế tư nhân  chỉ gần 8% GDP năm 2015.

Đảng và chính phủ Việt Nam vẫn duy trì quan điểm doanh nghiệp Nhà nước là chủ đạo trong nền kinh tế đất nước.

Kinh tế tư nhân hay doanh nghiệp tư nhân ở Việt Nam vẫn bị phân biệt đối xử, là nhận định của nguyên bộ trưởng Bộ Thương Mại Trương Đình Tuyển, tại Diễn Đàn Kinh Tế Tư Nhân hôm 26 tháng tư.

Ông Trương Đình Tuyển đánh giá doanh nghiệp tư nhân Việt Nam có nhiều điểm yếu kém, thí dụ thói quen làm ăn kiểu chụp giật, hay tranh thủ kiếm lợi qua chính sách xin cho, không chủ yếu coi trọng quyền lợi khách hàng,  không dự kiến được kế hoạch kinh doanh dài  hạn.

Đây là những  điều mà ông Trương Đình Tuyển cho rằng doanh nghiệp tư nhân nên chú ý để tìm cách tái cơ cấu, nâng cao khả năng cạnh tranh để có thể dần dần chiếm lĩnh thị phần .

Mặt khác, trong lãnh vực minh bạch và công khai,  báo cáo của Tổ Chức Hướng Tới Minh Bạch cho thấy doanh nghiệp Việt không thích công khai phòng chống tham nhũng.

Đây là kết quả thăm dò  của Tổ Chức Hướng Tới Minh Bạch  dựa trên trên 30 đanh nghiệp lớn ở Việt Nam, gọi là TRAC Việt Nam 2017, lần đầu tiên  được thực hiện trong nước, bao hồm các công ty niêm yết, công ty vốn đầu tư nước ngoài FDI và công ty quốc doanh.

HUYỆN QUỲNH LƯU ĐƯA LỰC LƯỢNG THANH NIÊN VÀ CỰU CHIẾN BINH VÀO CUỘC

From facebook:  Thuong Phan and 2 others shared Hung Tran‘s post.
Image may contain: one or more people, people standing, crowd, child and outdoor
Image may contain: 4 people, people standing, tree and outdoor
Image may contain: 5 people, people standing, tree, shoes, crowd and outdoor
Image may contain: 5 people, tree, motorcycle, crowd and outdoor
Image may contain: one or more people, crowd and outdoor
+11
Hung Tran added 15 new photos — with Nguyễn Peng and 17 others.

HUYỆN QUỲNH LƯU ĐƯA LỰC LƯỢNG THANH NIÊN VÀ CỰU CHIẾN BINH VÀO CUỘC

Với những lời tuyên truyền dối trá và ép buộc, mua chuộc. Hôm nay, huyện Quỳnh lưu đã đưa một lực lượng dân kém tri thức tập trung nhằm ngăn cản giáo dân song Ngọc và Phú Yên lên huyện đòi quyền lợi.

Có hai vấn đề ở đây:

Một: nhân dân đi đòi quyền lợi cho mình tại sao chính quyền lại ngăn cấm và lừa người lương dân để đi phá đám quấy nhiễu.

Hai: lực lượng này được chính quyền cho là quần chúng nhân dân tự phát, vậy sao biết nhân dân tự phát ngăn cản người khác đi đòi quyền lợi mà chính quyền không can thiệp.

Điều đáng buồn là: một lực lượng người được chính quyền huy động nhằm ngăn cản người khác đi đòi quyền lợi mà vẫn làm. Chứng tỏ lớp người này vô học, không có tình người, cha ông ta dạy bầu ơi thương lấy bí cùng nhưng những con người này đã vô tâm chống lại đồng loại của mình. Huyện Quỳnh lưu cần truy tố khẩn cấp những người đi ngăn cản người dân đòi công bằng cho mình.

Đồng loạt tăng viện phí: Chế độ bóp chết người nghèo!

VNTB- Đồng loạt tăng viện phí: Chế độ bóp chết người nghèo!

Minh Quân

(VNTB) – Cái chết của người nghèo chưa bao giờ bị chế độ mặc định chắc chắn như giờ đây!

Một quan chức ngành y tế than thở “Vẫn còn  đến 27 tỉnh, thành chưa hoàn thành việc tăng giá dịch vụ y tế theo lộ trình”, và nêu quyết tâm “sắp tới sẽ phải hoàn thành kế hoạch tăng giá dịch vụ y tế”.

Theo một “nghị quyết” của Bộ Y tế vào năm 2015, từ quý I/2017, viện phí sẽ tính thêm tiền lương nhân viên y tế và áp dụng với 27 địa phương còn lại trên cả nước. Với việc đưa lương vào viện phí, hàng ngàn dịch vụ kỹ thuật sẽ tăng giá khoảng 30%-50%.

Dân nghèo cũng bởi thế đang chết đuối dưới cơn sóng lừng ập lên đầu họ.

Đừng nhìn vào bản báo cáo của Bộ Y Tế – địa chỉ của một nữ bộ trưởng quá tai tiếng bởi chân dung cá nhân gắn liền với hình ảnh phong bì cùng biệt danh “Tiến kim tiêm”, nhưng vẫn “kiên định xã hội chủ nghĩa” bám chặt ghế – mà hãy nghe lời tách bạch của những chuyên gia phản biện: hoàn toàn chẳng khó để nhận ra nếu chuyển viện phí sang tính theo cơ chế thị trường, chi phí khám, chữa bệnh có thể tăng từ hai đến năm lần. Chẳng hạn chi phí chạy thận nhân tạo sẽ tăng từ 460.000 đồng một lần hiện nay lên ít nhất 0,9 – 1 triệu đồng một lần. Còn giá khám bệnh sẽ tăng gấp 5 lần, từ 20.000 đồng lên đến 100.000 đồng. Giá chụp CT có thể cũng sẽ tăng từ 500.000 đồng lên 1 triệu đồng…

Nhưng thực ra, tất cả những việc tăng giá y tế như tên chỉ là việc hợp thức hóa cho chuyện đã rồi. Đã từ nhiều năm qua, nhiều cơ sở y tế và bệnh viện đã tăng giá vô tội vạ, còn các đoàn thanh kiểm tra của sở ngành y tế chỉ như cưỡi ngựa xem hoa và bị đồn đoán không thiếu gì chuyện quà cáp, phong bao.

Cái chết hữu thể của những bệnh nhân không tiền, cùng cảnh thất học của những sinh viên bị móc túi, đang biến dư luận xã hội và nỗi phẫn uất dân chúng thành nơi chôn cất cuối cùng cho một chính thể “ăn của dân không chừa thứ gì.”

Không thiếu gì cái chết của bệnh nhân bị đẩy ra nằm ở hành lang khu cấp cứu quá lâu, khi người nhà không đủ tiền để “tạm ứng” cho bệnh viện. Ngày càng hiện ra nhiều hơn những mạng người ra đi để càng tô thắm cho một chế độ “của dân, do dân và vì dân.”

Giá cả chữa bệnh lại đạp lên đầu lương tâm để vượt dốc. Những năm qua, chiến dịch tăng giá phi mã viện phí đã thường nâng mặt bằng giá dịch vụ y tế bình quân lên gấp rưỡi đến hai lần qua mỗi năm, quá đủ để làm bệnh nhân khốn đốn và thỉnh thoảng lại có người lao mình từ tầng mười bệnh viện xuống đất. 

Phải chăng đó là là “tăng giá dịch vụ y tế để tạo sự bình đẳng” như giới quan chức y tế và chính phủ Việt Nam vẫn huấn thị?

“Bình đẳng xã hội chủ nghĩa” là như vậy.

Khó có thể nói khác hơn, giới quản lý và thực thi chính sách xã hội đã biến chủ trương “xã hội hóa” từ vài chục năm qua thành phản cảm, và hơn nữa là đang tâm phản động.

Những kẻ đang tâm tăng viện phí và hợp thức hóa cho chiến dịch này lại rất đồng lòng, đồng cảm và đồng túi với những kẻ đang dốc sức bù lỗ lên đầu dân nghèo bằng các chiến dịch tăng giá điện và xăng dầu.

Năm nay, 2017, kinh tế đình đốn và một chân đã sa vào khủng hoảng, ngân sách không còn biết tìm ra nguồn thu nào khác ngoài việc bổ thuế lên đầu dân, bất chấp bao nhiêu cảnh nạn môi trường, đất đai, chợ búa, mất mùa, bị ép giá chưa bao giờ dồn lên đầu dân chúng thê lương như hiện thời.  

Cái chết của người nghèo cũng chưa bao giờ bị chế độ mặc định chắc chắn như giờ đây!

Đôi Dòng Suy Nghĩ

From facebook:  Hằng Lê
Đôi Dòng Suy Nghĩ

Lội trên Fb trong những ngày tháng tư này mình nhận thấy đa số những bạn ở miền Bắc ( trừ những bạn dấn thân cho đấu tranh dân chủ tự do ) họ có vẻ hài lòng chuyện miền Bắc xua quân cưỡng chiếm miền Nam .

Họ cho rằng nếu không như thế thì miền Bắc bây giờ giống như Bắc Triều sao ! Điều này cũng gián tiếp nói lên được chuyện họ đồng ý với đảng cộng sản trong việc cưỡng chiếm này . Vấn đề đặt ra : Nếu giả sử có một cuộc trưng cầu dân ý cho người dân Việt Nam ai muốn sống với thể chế tự do ai muốn sống thể chế độc tài cộng sản ? Tôi chắc chắn những người này sẽ giơ cả hai tay sống với thể chế tự do . Tôi cho đây là chủ nghĩa thực dụng chứ chẳng lý tưởng gì sất .

Bằng chứng ngay cả những người cộng sản cũng muốn con cháu của mình định cư hoặc du học tại các nước dân chủ tư sản . Họ sẽ bảo kê cho các doanh nghiệp sân sau dưới các cái dù quyền lực đương chức đương quyền để vơ vét tài sản trong dân đưa ra nước ngoài cho gia đình thân nhân của họ sống vương giả ở các nước tư sản . Điều này họ đã và đang làm , làm còn nhiều hơn trong tương lai bằng mọi giá mọi cách khi họ biết số phận của thể chế này còn đếm từng tháng từng năm .

Nói lên điều này để cho mọi người thấy : Trong xã hội VN càng có nhiều người giàu lên thì đất nước sẽ càng khánh kiệt , tầng lớp dân nghèo sẽ càng đông vì họ sẽ không được hưởng bất cứ phúc lợi gì từ tiền thuế của dân trong lúc thu nhập không tăng , vật giá lại tăng lên như chuyện dầu thế giới hạ nhưng xăng vẫn tăng chẳng hạn . Vì chính quyền cấu kết với bọn doanh nghiệp sân sau lóc hết phần da thịt của phúc lợi . Nên nhớ câu : Dân Giàu Nước Mạnh khi mọi người dân có cùng cơ hội làm giàu như nhau . Còn khi chỉ có một nhóm người có cơ hội làm giàu nhờ áp phe kết cấu với quyền lực thì đất nước đó chỉ có nghèo mạt đến mạt rệp mà thôi !

(Khôi Nguyên)

Căn bệnh Minamata (nhiễm độc kim loại nặng).

From facebook:  Phan Thị Hồng added 7 new photos — with Hoa Kim Ngo and 13 others.
Căn bệnh Minamata (nhiễm độc kim loại nặng).

Giờ đây tôi càng hiểu và trân trọng những chuyện đấu tranh do các người bạn dũng cảm của tôi đang làm.

Dân miền Trung (kế cả vùng cao nguyên và núi sâu) đã ăn cá nhiễm kim loại nặng từ hơn một năm nay, căn bệnh Minamata (nhiễm độc kim loại nặng) ủ trong người, chưa đủ thời gian phát tác, trừ những bệnh nhân nhiễm độc quá nặng.

Methyl thủy ngân là chất kịch độc, độc đến nỗi chỉ vài giọt rơi vào da có thể dẫn đến tử vong ngay lập tức.

Đến khi căn bệnh phát tán thì không có triệu chứng nào báo trước. Bệnh nhân trở nên điên loạn và chết sau 1 tháng phát bệnh.

Hàng trăm tấn cá chết không xử lý kịp sẽ làm ô nhiễm môi trường. Ảnh hưởng tai hại đến sức khỏe người dân trầm trọng, không chỉ là hiện tại mà kéo dài cho đến tương lai của thế hệ trẻ về sau.

Chất thải thủy ngân từ thép vào các vùng biển của Việt Nam vô cùng nguy hiểm nhưng chính phủ làm ngơ.

Đất nước Việt Nam sau 42 năm. người dân ngày càng khốn khổ lầm than.

Giờ đây tôi càng hiểu và trân trọng những chuyện đấu tranh do các người bạn dũng cảm của tôi đang làm.

Image may contain: 1 person, text and food
Image may contain: 1 person, ocean, outdoor and nature
Image may contain: ocean, outdoor, nature and water
Image may contain: outdoor, water and nature
Image may contain: bird and outdoor
+3
 
 

Tôi dân miền Bắc xin có đôi lời với các bác miền Nam

From facebook:  Dung Nguyen shared Ngô Trường An‘s post.
 
 
Image may contain: one or more people, people walking, wedding and outdoor

Ngô Trường AnFollow

 

Tôi dân miền Bắc xin có đôi lời với các bác miền Nam

Fb Bùi Quang Hải

Sai lầm lớn nhất của miền Bắc chúng tôi là đi giải phóng miền Nam. Bởi sau cái ngày 30/4 có quá nhiều những thay đổi ngoài dự kiến của chúng tôi đã xảy ra tại miền Bắc Bởi khi đoàn quân miền Bắc kéo về mang theo lỉnh kỉnh toàn hàng tiêu dùng của miền Nam làm dân Bắc chúng tôi sững sờ. Những chiếc đồng hồ seiko của tư bản Nhật nhìn nó long lanh thẩm mỹ hơn quá nhiều cái anh pôn giốt cục mịch của Nga . Những chiếc quạt Nhật , Mỹ đứng cạnh anh quạt con cóc của Bắc Việt và anh quạt tai voi của Liên Xô không bảo hiểm trông chẳng khác gì công so với cú . Những cái đài chạy băng cát sét và băng cối chỉ thấy trong mơ giờ đã hiện ra trước mặt để thay thế cho mấy cái đài VEC206 củ chuối của Liên Xô Ôi !!!!! còn vô vàn các thứ khác không thể kể hết.

Chúng tôi khi đó tự hỏi . Ơ hóa ra dân trong Nam toàn dùng những thứ này à ? Hàng hóa tiêu dùng toàn đồ tốt như vậy chứng tỏ xã hội trong đó phải phát triển hơn chúng tôi và những nhà sản xuất ra thứ đó sẽ phải coi trọng con người hơn những nhà sản xuất của Liên Xô và Bắc Việt Tiếp đó lại là nguồn sách và truyện rất phong phú được giấu kín để đưa chui ra Bắc vì chúng tôi chủ trương đốt sạch sách báo trong Nam .

Ôi văn hóa trong Nam phong phú và đa dạng quá . Rất nhân văn và điều đó làm chúng tôi thấy rất hoang mang bởi làm sao mà tẩy não được người miền Nam bây giờ Học tập cải tạo của chúng tôi nhằm mục đích để tẩy não người nam đã thất bại thảm hại bởi thấy các học viên toàn ngủ gật . Động não mãi chúng tôi cũng nhận ra rằng dùng kiến thức của khỉ thì không thể giáo dục được con người . Nếu cứ để cái văn minh của miền Nam mà tràn ra Bắc thì vô cùng nguy hiểm cho chế độ của chúng tôi .

Một kế thượng sách là chúng tôi cứ giam mẹ nó lâu dài là các bác miền Nam hết đường về để chúng tôi bớt đi cái lo dân chí Chúng tôi vẫn tăng cường nhồi sọ dân Bắc là văn hóa miền Nam là đồ trụy , Vô nhân tính nhưng chúng tôi vẫn cố gắng cóp nhặt tiền để mua những đồ tiêu dùng của miền Nam và chỉ những cán bộ mới đủ tiền sở hữu chúng Và nhân dân miền Bắc của chúng tôi cũng dần dần vỡ ra rất nhanh rằng tại miền Bắc đang thực hiện chủ trương ngu dân và thần tượng hóa Đảng cùng lãnh tụ

Trước 30/4 ngày Bác Hồ mất dân Bắc chúng tôi đứng dưới mưa bên loa công cộng khóc quá bố đẻ mình chết .

Bác Lê Duẩn nghẹn ngào đọc điếu văn như cảm súc trào dâng hóa ra sau này mới biết Bác Duẩn giả vờ khóc vì Bác Duẩn đã hạ bệ Bác Hồ từ những năm 1960 , Thế mà Bác Duẩn cũng rớm nước mắt như đúng rồi . Có lẽ Bác Duẩn đã học Bác Hồ về diễn xuất trong vụ cải cách ruộng đất. Những người Bắc chúng tôi khi từ Nam ra lại thành một cái loa tuyên truyền kín đáo về văn minh miền Nam và thế là đồng bào miền Bắc chúng tôi lại nối tiếp con đường của người Nam thi nhau đu chân vịt tàu vượt biên sang tư bản để được cùng giãy chết với công dân bên đó

Ôi !!!!! vô cùng tồi tệ . Khi kế hoạch ngu dân của chúng tôi bị phá sản.

Nhân dân nhìn lãnh đạo và công an như nhìn kẻ thù . Ngồi quán nước thì 99% chửi chế độ quả thật không thể tồi tệ hơn. Giá mà đừng có giải phóng miền Nam để giờ này lãnh đạo chúng tôi vẫn là những thần tượng của nhân dân và đến đâu cũng được nhân dân vỗ tay sờ mông sờ đít và khóc rưng rức thì hạnh phúc biết mấy dẫu biết rằng đó chỉ là sự biểu cảm của những bộ não đã bị tê liệt vì thuốc lú nhưng như vậy chúng tôi vẫn thấy hạnh phúc dâng trào mặc dù dân chúng tôi khi đó chắc chắn vẫn đang ăn bo bo Thật sai lầm khi giải phóng miền Nam !

Gay cấn trước Hội nghị Trung ương 5

‘Gay cấn trước Hội nghị Trung ương 5’

Giáo sư Tương Lai nói vụ Đồng Tâm là thắng lợi của người dân.
Giáo sư Tương Lai nói vụ Đồng Tâm là thắng lợi của người dân.

Một nhà hoạt động xã hội ở Việt Nam cho rằng cách giải quyết vụ Đồng Tâm và các diễn biến xoay quanh ông Võ Kim Cự có hệ lụy tới Hội nghị trung ương Đảng sắp tới.

Trong cuộc phỏng vấn với BBC hôm 25/04, GS Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học Việt Nam, mô tả các quyết định kỷ luật ông Võ Kim Cự và việc ông tự động xin rút tư cách đại biểu quốc hội thể hiện điều ông gọi là “một cuộc giằng co giữa các thế lực quyền lực” tại Hội nghị Trung ương 5.

“Có một cái rất buồn cười là cách chức tất cả những chức vụ không còn nữa. Còn việc ông Cự xin thôi tư cách đại biểu quốc hội thì cái đó chỉ là động tác rửa mặt thôi vì ai cũng biết rằng đây là keo vật mà đã lấm lưng rồi. Mà ở đây không phải là Võ Kim Cự bị lấm lưng mà là người bảo kê, đỡ đầu, ỉm đi cho ông ta.

“Do đó tôi thấy keo vật này đang ở vào hồi gay cấn trước Hội nghị Trung ương 5,’ GS Tương Lai nói.

Ông Võ Kim Cự (phải) nói chuyện với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại một phiên họp quốc hội ở Hà Nội ngày 20/5/2014
Bản quyền hình ảnh  GETTY IMAGES
Ông Võ Kim Cự (phải) nói chuyện với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại một phiên họp quốc hội ở Hà Nội ngày 20/5/2014

“Tuy nhiên theo tôi nếu mà cuộc đấu tranh hay keo vật đang đến hồi gay cấn ở Hội nghị Trung ương 5 mà dấn thêm nữa thì có khi có khi lại đi tới việc truy cứu trách nhiệm hình sự vì gây tai họa môi trường, hiểm họa nghiêm trọng.

“Cho nên nếu xét về những diễn biến đối với ông Võ Kim Cự từ lúc nhởn nhơ, rồi tới bị Ban Bí thư kỷ luật, rồi tới việc ông xin rút tư cách đại biểu quốc hội, thì đó là những bước đi của một nhà nước không có luật pháp.”

Bình luận về vụ việc Đồng Tâm mới đây, GS Tương Lai mô tả điều ông gọi là đây là một “bước ngoặt quan trọng” của tiến trình dân chủ hóa trong xã hội Việt Nam hôm nay.

“Đó là vì đây là lần đầu tiên có một cuộc đối thoại không cân sức giữa dân và chính quyền. Đây là một thắng lợi của người dân Đồng Tâm trong một cuộc đấu tranh quyết liệt.”

“Ông Chung Chủ tịch Thành phố Hà Nội đã giải quyết khôn khéo và tháo ngòi nổ để đi tới một kết quả đáng mừng là không đổ máu.”

“Tuy nhiên tôi lo là ông Chung có thể gặp khó khăn nếu trong Hội nghị Trung ương tới đây thế lực bảo thủ, giáo điều lấn át,” GS Tương Lai nói.

CPJ: Ít nhất 8 nhà báo Việt Nam vẫn bị giam tù

CPJ: Ít nhất 8 nhà báo Việt Nam vẫn bị giam tù

 
Nhà hoạt động dân chủ Trần Huỳnh Duy Thức tại Tòa án Nhân dân thành phố Hồ Chí Minh vào ngày 20 tháng 1 năm 2010.

Nhà hoạt động dân chủ Trần Huỳnh Duy Thức tại Tòa án Nhân dân thành phố Hồ Chí Minh vào ngày 20 tháng 1 năm 2010.

AFP photo
 
 Tổ chức Bảo vệ Ký giả- CPJ, trụ sở tại Hoa Kỳ vào ngày 25 tháng tư, công bố đánh giá mới nhất về tình hình tự do báo chí trên toàn thế giới.

Theo CPJ thì trong thời đại công nghệ thông tin với nhiều triển vọng, các chính quyền, công ty và đối tượng không phải Nhà nước khắp thế giới thực hiện biện pháp kiểm duyệt lượng lớn thông tin bằng các chiến thuật tinh vi và phức tạp.

Ấn phẩm “Tấn công báo chí’ năm 2017 của CPJ gồm những bài viết của các ký giả Christiane Amanpour, Rukmini Callimachi, Jason Leopold, Alan Rusbridger vùng nhiều ký giả hàng đầu khác.

Ngoài ra còn có tham luận của ông David Kaye, đặc phái viên Liên Hiệp Quốc về cổ xúy và bảo vệ quyền tự do bày tỏ ý kiến, biểu đạt. Tham luận  xem xét luật pháp và các định chế đang tranh đấu bảo vệ quyền tự do biểu đạt.

Ấn phẩm ‘Tấn công Báo chí’ lần đầu tiên được xuất bản vào năm 1986.

Về phần Việt Nam, có ít nhất 8 nhà báo vẫn còn bị giam tù. Công bố ra vào ngày 25 tháng tư 2017, của tổ chức Bảo vệ Ký giả- CPJ có trụ sở ở Hoa Kỳ cho biết như vùa nêu.

Danh sách các nhà báo tự do, và blogger Việt Nam hiện bị giam giữ có Trần Huỳnh Duy Thức, Hồ Đức Hòa, Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Thị Minh Thúy, Nguyễn Đình Ngọc, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Hồ Văn Hải, Nguyễn Văn Hóa…

Trong số này ông Trần Huỳnh Duy Thức là một trong những người sáng lập phong trào Con đường Việt Nam, đấu tranh cho dân chủ Việt Nam. Ông này bị mức án 16 năm tù giam theo điều 79 Bộ Luật Hình sự Việt Nam: ‘hoạt động âm mưu lật đổ chính quyền’ Hà Nội. Ông hiện đang thụ án tại Trại giam Xuyên Mộc, tỉnh Bà Rịa- Vũng Tàu.

Ông Nguyễn Hữu Vinh là người sáng lập trang mạng Ba Sàm rất được độc giả trong và ngoài nước theo dõi bị tuyên án 5 năm tù giam theo điều 258: ‘Lợi dụng các quyền tự do dân chủ’ gây hại cho quyền lợi của Nhà nước.

Một số người khác như blogger Mẹ Nấm- Nguyễn Ngọc Như Quỳnh bị cáo buộc ‘tuyên truyền chống nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam’ theo điều 88.

Trong tổng số 259 nhà báo bị tù tội trong năm 2016 trên toàn thế giới thì Thổ Nhĩ Kỳ là quốc gia chiếm số lượng nhiều nhất với 81 người, còn Trung Quốc nước láng giềng có cùng chế độ chính trị với Việt Nam là 38 người đứng hàng thứ hai. Việt Nam đứng hàng thứ sáu trong số 31 quốc gia có nhà báo bị cầm tù.

NÉM DÉP – NÁO LOẠN BUỔI XIN LỖI OAN SAI TỬ TÙ, ÔNG HÀN ĐỨC LONG

 
 
From facebook: Linh Ngoc Nguyen shared LS Lê Ngọc Luân‘s post.
Một thằng CS da đen hành hung và kéo lê vị BS người việt cả thé giới phãn nộ . Ông chủ nhà trắng cũng phải shocked

United Airlines sẽ phải đối diện với mức bồi thường hàng triệu đô mỹ .
Còn các ông . Chỉ là một đám rừng rú tham tàn ác độc , ngồi xổm trên luật pháp .

 
 

NÉM DÉP – NÁO LOẠN BUỔI XIN LỖI OAN SAI TỬ TÙ, ÔNG HÀN ĐỨC LONG

Chiều nay, tại trụ sở xã Phúc Sơn, Bắc Giang, Tòa Cấp cao tại Hà Nội (đại diện là ông Phó Chánh án) tổ chức buổi xin lỗi ông Hàn Đức Long, người ngồi tù oan hơn 11 năm trong vụ án giết và hiếp bé gái 5 tuổi xảy ra 12 năm trước tại Bắc Giang. Vụ án qua bốn lần xét xử và cả 04 lần ông Long đều bị tuyên tử hình nhưng gia đình ông cùng các luật sư đi kêu oan khắp nơi.

26/5/2005, xác bé gái 5 tuổi được phát hiện. 19/10/2005, ông Long bị Công an bắt. 31/3/2007, tòa Bắc Giang tuyên tử gình, ông Long kháng cáo. 25/6/2007, tòa phúc thẩm y án tử hình. 10/3/2009, tòa tối cao kháng nghị, hủy án và yêu cầu điều tra lại. 23/9/2011, tòa Bắc Giang xử lại vẫn tuyên tử hình. 29/11/2011, tòa phúc tối cao bác kháng cáo, y án tử hình ông Long. 9/5/2014, tòa tối cao kháng nghị lần hai.

Tháng 4/2016, Công An Bắc Giang vẫn khẳng định ông Long có tội nhưng ngày 20/12/2016, VKS Bắc Giang đình chỉ vụ án trả tự do cho ông Long vì không đủ căn cứ kết tội.

Tại buổi xin lỗi hôm nay, người nhà nạn nhân cháu bé 5 tuổi bức xúc ném dép, giật bảng hiệu, họ không đồng ý với chính quyền khi không tìm ra thủ phạm giết con họ. Nỗi đau chồng chất nỗi đau.

Còn đối với ông Hàn Đức Long, ông cũng không được “tận hưởng” trọn vẹn cho ngần ấy thời gian ngồi tù, còn gì tủi nhục và oan nghiệt hơn thế.

Do hàng trăm người bức xúc nên ông Phó Chánh án đọc xong lời xin lỗi khoảng 03 phút là bỏ đi. Thiết nghĩ, chính quyền cần phải tổ chức lại buổi xin lỗi đối với ông Hàn Đức Long.

Quảng thời gian 10 năm ấy nếu ông Long bị bị đưa đi thi hành án thì sao đây ? Chắc chắn tội ác này “trời không dung, đất không tha”. Những người như ông Hàn Đức Long, ông Nguyễn Thanh Chấn, ông Huỳnh Văn Nén (17 năm tù oan) khi trở về với gia đình, thân thể, tâm hồn không còn bình thường nữa.

P/s: Tôi không biết những người công an, viện kiểm sát, tòa án đã kết tội ông Hàn Đức Long sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy clip này.

Cuộc đời con người ai cũng có thể mắc sai lầm nhưng tôi tin, nếu không cải cách nền pháp luật và những người thực thi làm việc không có tâm, cố tìm mọi cách khép tội khi bắt giam, chắc chắn sẽ còn nhiều án oan kinh khủng hơn nữa. Những vụ án được minh oan, tất cả hồ sơ trong giai đoạn điều tra đều khớp hết. Tuy nhiên, sau khi sự thật phơi bày cho thấy, bị can/bị cáo bị ép cung, đánh đập và CQĐT bổ sung các chứng cứ hòng khép tội cho bằng được.

Nguồn Clip: Báo Vietnamnet

42 năm sau ngày 30.4.1975 qua cái nhìn của người trẻ

42 năm sau ngày 30.4.1975 qua cái nhìn của người trẻ

Cát Linh, phóng viên RFA
 

Người Sài Gòn di tản hôm 29/4/1975.

Người Sài Gòn di tản hôm 29/4/1975.

AFP photo
 
 Những người trẻ sinh ra sau khi chiến tranh chấm dứt có sự hiểu biết về ngày 30 tháng 4 năm 1975 như thế nào và họ nhìn thấy gì trong sự thay đổi của đất nước mấy mươi năm qua?

Cách gọi

Cứ đến tháng Tư của mỗi năm, tấm ảnh đen trắng về những đứa trẻ đứng nhìn ra ngoài ô cửa nhỏ xíu trong một chiếc phi cơ đã được tháo hết những băng ghế ngồi, trên mặt sàn máy bay thì chật kín những đứa trẻ khác đang nằm, ngồi lẫn lộn, lại xuất hiện trên các diễn đàn như một lời nhắc nhở…

42 năm, kể từ ngày 30 tháng 4 năm 1975, sẽ là quá nửa đời người với những cậu bé cô bé trong tấm ảnh ấy. 42 năm sau, họ sẽ nhớ lại ngày đó với một ký ức mang màu sắc của “số phận”, là cách nói của một người trên mạng xã hội khi xem tấm ảnh ấy.

Để cố tình xây dựng những sự học và truyền thông dối trá để mị dân. Khi hiểu ra thì rất đau khổ, gọi là vỡ oà cảm xúc.
– Sỹ Bình

Nhưng, với những người sinh năm 80, 90, sẽ là một thời đại hoàn toàn độc lập, về tư tưởng, thể chế, chung hơn hết là ý thức hệ.

Họ là những người được tiếp nhận từ ngữ mới, văn hoá mới, phong cách xã hội mới. Họ không trải qua giai đoạn gọi là “chuyển giao chế độ”. Chính vì vậy, không ít người ở lứa tuổi này nhìn về ngày 30 tháng 4 với một tâm thế hoàn toàn trung dung.

Sao Mai, thế hệ 9X, là một trong số những người ấy. Rất đơn giản, cô gọi đó là ngày giải phóng, theo văn hoá giáo dục mà cô được truyền dạy.

“Tức là thường thì từ khi đi học đến khi lớn lên, em được biết 30 tháng 4 là ngày giải phóng miền Nam thống nhất đất nước, ngày 1 tháng 5 là ngày Lễ Lao động. Nếu đi học hay đi làm thì sẽ được nghỉ hai ngày đó.”

Cụ thể hơn, nhưng cũng không kém phần đơn giản khi Sao Mai hiểu về ngày giải phóng.

“Ngày trước thì có thể là miền Bắc được giải phóng trước, không bị ách đô hộ cũng như không bị giặc ngoại xâm lấn chiếm, được hoà bình trước. Miền Nam thì vẫn phải chống chọi với giặc ngoại xâm, với kẻ thù. Ngày 30 tháng 4 là ngày đánh dấu mốc miền Nam cũng được hoà bình như miền Bắc và thống nhất đất nước.”

Không phải chỉ riêng Sao Mai, mà tất cả những ai trải qua nền giáo dục dưới mái trường Xã hội chủ nghĩa đều biết đến cách gọi của cụm từ “Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.”

Nguyễn Khang, một thế hệ 9X khác, từ Sài Gòn cho biết anh không xa lạ với cách nói ấy:

“Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, đó là theo quan niệm của em thời còn đi học.”

Còn cho đến bây giờ, Khang cho biết anh chỉ chấp nhận một nửa của cách gọi ấy, vì không thể phủ nhận sự thật là Nam, Bắc một nhà từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975.

“Còn cho tới thời điểm bây giờ, em gọi nó là ngày thống nhất đất nước. Gọi là giải phóng miền Nam thì không hợp lý vì không thể nào một thằng nghèo đi giải phóng một thằng giàu. Nhưng không thể phủ nhận được ngày đó là ngày thống nhất đất nước.”

Cũng chia ra hai thời điểm để có hai sự hiểu biết và chấp nhận, là ý kiến của Sỹ Bình, thế hệ 8X.

“Ở thời điểm ngày xưa, ngồi trên mái nhà trường đó, gọi ngày 30 tháng 4 là ngày giải phóng. Nhưng mãi sau này, hiểu ra được vấn đề, thì ngày 30 tháng 4 là ngày buồn của dân tộc Việt Nam. Là một ngày gọi là thấm máu, nhuộm máu quê hương. Người ta thường gọi là Tháng Tư đen.”

Tính chất

Babylift-400.jpg
Bên trong một chiếc phi cơ của chương trình Babylift tháng 4/1975. Bên trong một chiếc phi cơ của chương trình Babylift tháng 4/1975.

‘Cái sự hiểu ra vấn đề’ đó được Sỹ Bình cho biết là từ lúc internet phát triển, truyền thông nhà nước và báo chí không còn là “nhà trường thứ hai” của người dân. Thay vào đó, các bạn trẻ như Sỹ Bình nói rằng họ đã tìm thấy “sự thật khác ẩn chứa trong đó”.

“Một cái ngày gọi là người Cộng sản Bắc Việt đã vào đánh cướp giết đất quê hương của người miền Nam. Những trận đánh mà cộng sản cho là giải phóng đó thì chính là những trận đánh giúp cho Tàu Cộng và Liên Xô.”

Cho dù các bạn trẻ ấy đều nhìn nhận có hai sự hiểu đến từ hai thời điểm khác nhau, dẫn đến hai cách gọi khác nhau, thế nhưng, theo Nguyễn Khang thì có một điều mà anh cho rằng không thể phủ nhận.

“Không phủ nhận là Cộng sản đã thắng. Việt Nam Cộng hoà đã thua. Nhưng những hệ luỵ của nó thì thật sự ngày đó là một ngày đen tối, một ngày đáng buồn.”

Còn với quan điểm của Sỹ Bình, anh nói rằng khi sự thật được phơi bày, nhìn quay lại những gì đã học, tất cả hoàn toàn được tô vẽ, cùng với sự trợ giúp của những ngòi bút mà anh gọi là “dối trá”

“Để cố tình xây dựng những sự học và truyền thông dối trá để mị dân. Khi hiểu ra thì rất đau khổ, gọi là vỡ oà cảm xúc.”

Nếu với Sỹ Bình là một cảm xúc vỡ oà đau khổ thì Nguyễn Khang gọi đó là “một ngày đau thương”:

“Bởi vì em biết được hệ luỵ, hậu quả của ngày đó, những người chết trong trại cải tạo. Em biết cuộc sống sau 1975 như thế nào, nên em biết được ngày đó là một ngày đau thương. Cái ngày không tồn tại luật pháp, thậm chí họ có thể giết người công khai mà không cần chờ đợi đến pháp luật….

Nếu mà không có ngày đó thì sẽ tốt hơn.”

Tích cực và tiêu cực

Những câu chuyện về cuộc chiến được vẽ lại trong sách vở hào hùng, oanh liệt thật sự đã lấy đi khá trọn vẹn niềm tin của thế hệ trẻ khi còn ngồi trên mái trường. Hình ảnh “cô du kích nhỏ giương cao súng” và “Thằng Mỹ lom khom bước cúi đầu” hay “ngọn đuốc sống Lê Văn Tám” từng là những hình ảnh tự hào đi trong tâm trí của những đứa trẻ hát quốc ca vào mỗi buổi sớm.

Niềm tự hào ấy trong trí nhớ của của các bạn trẻ, nó đã được xây dựng và lớn lên từng ngày với niềm tin đất nước mình “rừng vàng, biển bạc.”

000_APP2000040598414-400.jpg
Lính bắc việt trên những chiếc xe tăng tràn vào thành phố Sài Gòn sáng 30/4/1975. AFP photo

Không ít người thuộc thế hệ 8X, 9X, qua mạng internet, họ biết đến câu nói nổi tiếng của cố Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, ông Lê Duẩn từng tuyên bố nhân dịp Têt 1976, một năm sau ngày Giải phóng:

“Trong vòng mười năm nữa, mỗi gia đình ở Việt Nam sẽ có một radio, một Tivi và một tủ lạnh.”

Những thanh niên tham gia buổi nói chuyện trong bài viết này đều chưa ra đời vào thời điểm ông Lê Duẩn vạch ra tiêu chuẩn đời sống của một gia đình Việt Nam. Tuy nhiên, như Nguyễn Khang đã nói, anh không chấp nhận gọi là giải phóng miền Nam vì không thể nào một thằng nghèo đi giải phóng một thằng giàu.

Có lẽ qua kho tàng internet, Khang đã tìm hiểu cuộc sống của người miền Nam trước 1975 có được tủ lạnh và radio hay chưa.

Thế nhưng, chính Khang vẫn nhận thấy những điểm tích cực của cột mốc 30 tháng 4 năm 1975. Anh đưa ra cái nhìn có tính chất khá nhân sinh quan, đó là những mất mát trong chiến tranh sẽ không còn nữa.

“Ít nhất người dân không còn hoang mang khi mỗi sáng thức dậy thấy cái chết. Những chết chóc của chiến tranh sẽ không còn nữa. Không còn chiến tranh là mặt tích cực rồi.”

Thế nhưng, cũng theo Khang, bên mặt tích cực vẫn tồn tại những tiêu cực. Khang muốn nói đến cuộc bỏ phiếu bằng chân lớn nhất lịch sử Việt Nam.

“Hệ luỵ của vấn đề không còn chiến tranh lại khác đi. Không còn tự do. Không còn quyền được sống. Có người phải bỏ quê hương, bỏ cha mẹ, con cái để ra đi.”

Tuy nhiên, nói rằng cần phải nhìn nhận khách quan, Nguyễn Khang cho biết anh vẫn thấy có điểm tích cực trong 42 năm kể từ ngày 30 tháng 4 năm 1975.

“Sự thay đổi đến thời điểm bây giờ, giống như thời bao cấp thì không thể sống được. Hay nếu không thống nhất thì cũng giống như với Triều Tiên hay Hàn Quốc thôi.

Sự chuyển biến tốt nhất bây giờ là đã có những công ty nước ngoài vào. Việc mở cửa cho những công ty nước ngoài vào trong 42 năm vẫn là chuyển biến em cho là tốt nhất, để cho công ty nước ngoài vào đầu tư rồi dần dần cuộc sống người dân từ đó có những nhận thức khác đi.”

Còn cho tới thời điểm bây giờ, em gọi nó là ngày thống nhất đất nước. Gọi là giải phóng miền Nam thì không hợp lý vì không thể nào một thằng nghèo đi giải phóng một thằng giàu.
– Nguyễn Khang

Không đồng ý với ý kiến này, Sỹ Bình phản biện bằng cách đưa ra nhìn nhận ở nhiều khía cạnh khác trong xã hội hiện tại. Theo anh, không thể nhìn vào một góc phát triển của một sự vật mà có thể đưa ra đánh giá toàn diện. Sỹ Bình cho rằng cần phải nhìn thêm ở các vấn đề khác bên cạnh kinh tế.

“Không phải mình nhìn thấy xây dựng, giao thông, các quy trình kiến trúc hạ tầng đồ sộ mà nói phát triển được.

Ví dụ an ninh quốc phòng, tại sao người dân ngoài biển bị quân giặc Tàu cưới giết nhiều như vậy? Giáo dục thì học trò đánh nhau hội đồng gây tử vong hàng năm, hằng tháng. Y tế thì xuống cấp, trẻ em chết rất nhiều.

Tại sao lại có những ngôi nhà đồ sộ như vậy? thứ nhất, có thể của nhà đầu tư nào đó ở nước ngoài hoặc những nhà tham nhũng, tư bản đỏ dùng đồng tiền bất chính, lấy ngân khố của đất nước trái pháp luật để xây dựng lên những công trình cá nhân làm lợi ích riêng.”

Cuộc sống của người dân Việt Nam có thật như trong bài giảng là ‘dân giàu, nước mạnh’ hay không? Sự phát triển của xã hội Việt Nam như thế nào trong hơn 40 năm qua? Thế hệ trẻ có tự hào về một Việt Nam hùng cường từng ‘đánh cho Mỹ cút, đánh cho Nguỵ nhào” hay không? Câu trả lời“Không có gì phát triển ngoài hiểu biết của người dân về sự thật lịch sử sau 42 năm”, và “phải chi đừng có ngày ấy”, là nhận định chung của những bạn trẻ thế hệ 8X, 9X, những người được sinh ra và lớn lên khi chiến tranh đã chấm dứt.

Sau 42 Năm

    Sau 42 Năm

 Nguyễn Thị Thêm 

Gia đình tôi cổ hũ và tôi là đứa con gái duy nhất nên bị ràng buộc trong tầm suy nghĩ của mẹ.” Trai thời trung hiếu làm đầu, gái thời tiết hạnh làm câu trao mình” Cái ông Khổng tử ở tuốt bên Tàu vậy mà uy lực ổng thật to rộng. Một người phụ nữ ít học, quê mùa như má tôi lại thuộc nằm lòng mấy câu giáo điều đó . Thuộc để ép mình vào khuôn khổ cả một đời và truyền lại cho con gái.

Chúng tôi cùng dạy tư cho một trường trung học công giáo do cha đạo mở ra. Khi ấy anh đã là lính mang lon chuẩn úy. Có nghĩa là anh cũng thuộc lính mới tò te. Một sĩ quan mới ra trường còn mang nhiều món nợ áo cơm từ cha mẹ. Nơi anh được bổ nhiệm là một quận lỵ nằm giữa những vùng xôi đậu. Ban ngày là của Quốc Gia, ban đêm Việt Cộng về thăm dân. Họ nhận tiếp tế, tuyên truyền  và rải truyền đơn.

Người dân như mang mặt nạ, không dám biểu lộ tình cảm của mình với lính Quốc Gia. Xung quanh hàng xóm không biết ai là bạn, ai là Việt Cộng nằm vùng. Cuộc sống bấp bênh trong những trận càn của lính và đêm sục xạo, gỏ cửa rình mò của phía bên kia. Ấp chiến lược sau khi Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị giết đã không còn hiệu lực. Một con đường vô hình đã mở ra cho sự phát triển của phe đối nghịch. Đưa đẩy người dân vô tội vào hai gọng kìm Quốc Gia và Việt Cộng..

Khi những người bạn đồng minh lần lượt đổ quân vào thôn xóm thì như giọt nước đã tràn ly. Người dân càng hoảng loạn không biết đâu là chính nghĩa. Những người Mỹ, người Đại Hàn, người Thái Lan súng ống rầm rộ khắp mọi ngõ ngách xóm làng. Người dân quê sợ sệt vì lần đầu tiên thấy người ngoại quốc lùng sục khắp nơi. Đó là cái mồi lửa thật tốt châm ngòi cho phía bên kia. Họ tuyên truyền trong dân chúng để kéo  chính nghĩa về phía họ.

Tôi nói điều này ra có nhiều người sẽ phản đối. Nhưng đó là sự thật khi người dân không có được một sự giáo dục rõ ràng về phía chính phủ. Họ không hiểu thế nào là Thế Giới Tự Do và thế nào là Cộng Sản. Họ không hiểu tại sao người Mỹ có mặt ở nước mình.

Nhan nhản trên đường những người lính Mỹ say sưa. Những cô gái thôn quê bỗng chốc thay da đổi thịt. Từ ăn mặc đơn giản lại lòe loẹt chói mắt. Một số biến thành gái mãi dâm mua vui cho những người lính Mỹ đen, Mỹ trắng. Những người phụ nữ bỏ quên chồng con, diêm dúa trong những bộ quần áo mini ngắn ngủn, son phấn sặc sỡ đi làm sở Mỹ. Những áp phe buôn đồ Mỹ, bán đồ quân tiếp vụ Mỹ, quán rượu  mọc ra như nấm. Những đứa bé con lai ra đời, những bào thai bị vất bên đường và thỉnh thoảng phát hiện xác con gái nằm chết trong bãi rác. Những tin xấu tràn về thôn xóm, những hình ảnh xa đọa lung lay xã hội.

Đau đớn là ở chỗ chính nghĩa bị hiểu lầm và kẻ gian ngoa đã giành chiến thắng. Những người học sinh trong bộ đồng phục tới lớp buổi sáng. Nhưng sẽ là một liên lạc viên báo cáo tin tức vào buổi tối cho phía bên kia. Những em học sinh mặt thì già nhưng giấy tờ nhỏ tuổi. Có em đã có vợ , có con nhưng vẫn mang giấy tờ giả đến trường để trốn lính. Những chị ngồi trên xe lam đi chợ nói nói cười cười. Những cô gái đẹp làm người tình hờ của lính. Họ là những người nằm vùng của phía bên kia. Nhiệm vụ hoạt động mật, báo tin tức, tiếp tế lương thực,thuốc men và tiếp nhận chỉ thị của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam.

Trong bộ ngực căng tròn của cô gái đẹp chứa đầy thuốc trụ sinh. Dưới lằn vải quần mỹ a đen mượt mà kia là những lớp nylon bó thật chặc vào đùi để tiếp tế.  Trong gà mên cơm đem đi ăn một ngày, họ ém thật chặc cho 2, 3 người ăn. Sau giờ làm, họ để lại bên rừng cho người của mặt trận về lấy đem đi. Trong làng, đa số là phụ nữ. Nhưng những đứa bé không cha tiếp tục ra đời mà không ai đặt vấn đề.

Chiến tranh đã đẩy những người dân chơn chất thành những kẻ phản bội ” Ăn cơm Quốc Gia, thờ ma Cộng Sản” Đừng trách họ, mà hãy trách nhà cầm quyền không bảo vệ được họ. Những người có nhiệm vụ tuyên truyền không dẫn giải cho dân hiểu được sự thật, đâu là bạn, đâu là thù. Những người làm  công tác chiến tranh chính trị chỉ làm trên giấy tờ mà không đi vào cái gốc chính là người dân- những người dân quê an phận, hiền lành-

Trong khi đó kẻ gian rình mò trong bóng đêm. Những bộ mặt giả nhân nghĩa vừa tỉ tê dụ dỗ, vừa hù dọa khủng bố đã len lỏi vào từng gia đình Những tổ chức bí mật được thành hình,  biến người dân thiệt thà thành tai mắt, những người đàn bà quê mùa thành những bà mẹ anh hùng.

Thành phố rộn rã tiếng cười, những bar rượu, những đêm vui thâu đêm suốt sáng. Thành phố không có chiến tranh cho nên thành phố đẹp, thành phố sang. Đất nước VN không phải chỉ là thành phố mà có cả  thôn làng, núi, đồi, sông, biển. Thôn làng càng xa xôi nghèo nàn, Việt Cộng trà trộn càng nhiều, càng khó bảo vệ. Người dân không thương yêu gì CS nhưng sợ bị trả thù, sợ bị theo dõi, sợ bị nghi ngờ và bị giết oan. Tội nghiệp người dân, một cổ hai tròng. Dù đang sống dưới chế độ Cộng Hòa nhưng vẫn bị Mặt Trận khống chế hàng ngày, hàng đêm.

Gần gũi dân nhất là những người lính Địa Phương Quân. Họ đóng quân ngay trong làng, sống với dân và người họ sợ nhất lại chính là những người dân. Ai đã từng đi lính thì khắc biết điều tôi nói là sự thật. Chỉ một câu nói lỡ lời thì tin tức hành quân được bên kia nắm bắt. Và những chuyến phục kích kể như thất bại. hay bị đảo ngược thế cờ.

Người lính sống trong đường tơ kẻ tóc và người con gái chấp nhận lấy lính là chấp nhận mọi sự rủi may trong đời. Đám cưới đôi khi không dám tổ chức tại địa phương vì gia đình sợ bị theo dõi và trả thù. Thôn làng do chính phủ VNCH làm chủ mà người dân sợ Việt Cộng hơn Quốc Gia.

Đã trễ quá rồi khi nói đến điều này, nhưng tất cả chúng ta đều là nạn nhân của một cuộc lừa đảo. Bao nhiêu nhân mạng oan khiên đã chết một cách thảm thương cho cuộc chiến tương tàn. Bao nhiêu thanh niên của nước Mỹ giàu đẹp đã bỏ thây một cách oan uổng trên chiến trường VN. Vì sự sai lầm của cả hai phía. Tất cả tang thương đó đã đổ lên vai, lên đầu của thế hệ chúng tôi. Những người lính, những người vợ lính và những trẻ thơ vô tội.

42 năm qua rồi, nhưng mỗi khi tháng Tư Đen lại về tôi lại xoay cuồng trong suy nghĩ. Tôi khâm phục cái nhìn thật rõ ràng cốt lõi cuộc chiến VN  của Tống Thống Ngô Đình Diệm. Ngài biết thật rõ ràng về Cộng Sản kể cả sách lược bảo vệ quốc gia. Ngài không muốn người Mỹ hay đồng minh đổ bộ vào Việt Nam. Ngài  chỉ muốn đựợc tiếp tế vũ khí và ngân sách để bảo vệ và xây dựng đất nước. Ngài lập ra ấp chiến lược là để cắt đứt nguồn tiếp tế lương thực và thuốc men cho phía bên kia. Đồng thời xây dựng một lực lượng bảo vệ xóm làng từ người dân. Nhưng tiếc thay ngài đã bị giết chết. Chế độ Đệ nhị Cộng Hòa không xoay nỗi thế cờ chính trị. Mỹ bỏ rơi VN. Và sự thất trận đau thương xóa sổ VNCH trong ngày 30/4/75 lịch sử. Vận mạng đất nước nhược tiểu nằm trong tay của những đại cường. Một cuộc mua bán, sang nhượng chính trị. Đất nước ta là món hàng đưa lên bàn cân ngã giá. Kẻ thắng chẳng oai hùng, người thua đầy uất ức.

Bốn mươi hai năm qua rồi, nhắc lại thêm ngậm ngùi, đau đớn. Bao nhiêu mạng người đã bỏ thây trong cuộc chiến, trên con đường chạy loạn 30/4/1975. Bao nhiêu xác người tù CS bị bỏ thây trên rừng thiêng nước độc. Bao nhiêu xác người bị chết trên biển đông và trong bàn tay của hải tặc. Bao nhiêu? bao nhiêu? Một câu hỏi làm nghẹn lòng người Việt trên khắp năm châu.

Thoắt một cái đã 42 năm. những người có mặt và tham dự trong cuộc chiến ngày đó đều đã già. Những mái tóc bạc trắng hay hoa râm, những tâm hồn đầy những vết thẹo quá khứ và chiến tranh. Cố gắng xây dựng một thế hệ tiếp nối. Cố gắng sống tốt và làm sống lại một thuở hào hùng. Đôi chân đã yếu, cơ thể hao mòn. Những người cha, người ông đã tận lực mình vì hai chữ tự do. Họ thật đáng kính trọng và tự hào. Nhưng trong họ biết bao nhiêu đêm trăn trở, dằn vặt vì sức tàn, lực kiệt.

42 năm cho những người di tản. Mấy chục năm cho những người HO đang sống ở một nước khác quê hương mình. Sau 30/4 người sĩ quan VNCH bị tù đày nơi rừng thiêng nước độc. Không một bản án, không biết ngày về. Họ được thả ra với một thân thể suy nhược, một tâm hồn loang lỗ những thương đau. Trong họ mọi thứ đều đỗ vỡ, bi thương. Được thả từ nhà tù hẹp ra nhà tù lớn với vài chục đồng lộ phí và một túi hành trang nhẹ tênh. Nhưng họ lại mang quá nặng cái lý lịch đen “Ngụy Quân” đè bẹp cuộc đời và cả gia đình .Có người tìm lại được mái ấm gia đình. Có vợ, có con để dựa nương, bám víu. Có người không còn nhà cửa, vợ con thân thích.

Nếu không có chương trình HO không biết bây giờ cuộc sống của những người tù CS sẽ ra sao? Không có chương trình HO. Không có những người liều chết vượt biển tìm tự do. Chúng ta sẽ không có một thế hệ thứ hai thứ ba thành công trên đất nước Hoa kỳ hay trên thế giới. Chúng ta sẽ không bao giờ có một Little Sai Gon  trên đất Mỹ. Chúng ta sẽ không thể hảnh diện giơ cao lá cờ vàng và hát Quốc ca. Chúng ta không có xe hoa diễn hành ngày tết Nguyên Đán, Chúng ta cũng không thể có những bảo tàng lịch sử “Quân lực VNCH”. Không có tượng đài Đức Trần Hưng Đạo và cũng không thể có những nghị quyết “Vinh Danh cờ vàng” tại nhiều thành phố trên nước Mỹ, Úc, Canada.

Cám ơn Bà Hạnh Nhơn. Cám ơn những ân nhân đã cứu vớt, đã mở con đường sống cho những người liều chết tìm tự do  như chúng tôi.

42 năm, một thời gian quá nửa đời người. Những chứng nhân lịch sử rất nhiều người đã nằm xuống vì tuổi già, vì bệnh tật. Những văn nhân, thi sĩ, họa sĩ, nhạc sĩ nỗi danh cũng quá nửa đã ra đi. Một thế hệ VNCH lần lần đi vào quá khứ. Thế hệ tiếp nối lớn lên tại Mỹ, sinh ra tại Mỹ và chúng gia nhập vào dòng chính để làm một người Mỹ thực thụ.

Hôm tuần trước tôi đi dự một đám ma. Người chết là một bà bác 90 tuổi. Con cái, người thân quen đến viếng tang đa phần là người Việt, nói tiếng Việt. Nhưng quỳ dưới kia các cháu dâu rễ đa phần là người Mỹ. Bầy cháu cố cũng là những đứa bé Mỹ lai nói toàn tiếng Mỹ. Cả một đại gia đình nói chuyện với nhau bằng tiếng Mỹ. Người chết chắc hẳn sẽ buồn và không hiểu chúng đang nói chuyện gì. Người tham dự như tôi cũng xót xa cho ngay bản thân mình. Rồi thì cũng thế mà thôi hay sao?

Không? Chúng ta đã có những lớp dạy tiếng Việt. “Tiếng Việt còn, nước ta còn.” Chúng ta không thể không hòa nhập nhưng không thể để mất nguồn cội. Những thế hệ VNCH thứ hai thứ ba đang học hỏi để hiểu lý do tại sao chúng có mặt nơi này. Các cháu đang làm sống lại dòng sử Việt. Các cháu giương cao lá cờ vàng và các cháu tự hào về nó.

Dù muốn dù khôngchúng ta cũng đã rời khỏi VN. Mọi việc của quê hương đất nước phải do người trong nước quyết định. Có thay đổi được vận mệnh, có bảo vệ VN khỏi bàn tay xâm lược của Tàu Cộng hay không là do người trong nước thực hiện. Chúng ta chỉ có thể ủng hộ tinh thần, tiếp tay đưa mọi việc ra dư luận quốc tế để làm áp lực.

Các bạn ơi! 42 năm rồi cho một cuộc chiến, cho một đời người.Con gái tôi sinh ra 3 tháng sau ngày mất nước. Bây giờ cháu đã 42 tuổi, là một phụ nữ trung niên, con cái đã vào Trung học. Người lính VNCH trẻ nhất cũng đã ngoài 60. Những người lính già bây giờ đều đã đi gần cuối cuộc đời.  Sống nơi xứ người tuy đầy đủ vật chất nhưng vẫn là nỗi khắc khoải khôn nguôi cho những giấc mơ về một VN tự do dân chủ.

Tôi yêu quê hương VN tôi lắm. Tôi nhớ gia đình, họ hàng anh em và bạn bè tôi. Tôi nhớ từng con đường, từng góc vườn kỷ niệm của tuổi thơ và tuổi trẻ. Thú thật tôi sợ lắm. Sợ một ngày nào đó tôi trở về không nhận ra đất nước của mình. Tôi sợ Trung Cộng sẽ chiếm trọn Việt Nam. Người Việt mình sẽ bị làn sóng người Tàu tràn xuống tịch thu nhà cửa, chiếm cứ ruộng vườn. Họ sẽ đày người Việt mình đi vào những nơi rừng núi hay đồng khô cỏ cháy. Họ sẽ xóa một nước VN như chính quyền hiện nay xóa sổ VNCH. Họ sẽ tàn bạo hơn, quyết liệt hơn, dã man hơn để đồng hóa chúng ta. Vì mộng bá chiếm VN ấp ủ mấy ngàn năm nay đã toại nguyện.

Một SàiGòn xưa đã mất. Một nền văn hóa nhân bản đã mất. Có thể rồi đây nước Việt Nam sẽ bị xóa sổ trên bản đồ thế giới . Chẳng ai còn nhớ đến bà Trưng, bà Triệu, Hưng Đạo Vương, vua Quang Trung….

Tôi có bi quan quá hay không? Xin nhường câu trả lời cho tất cả mọi người. Chỉ mong sẽ không bao giờ là sự thật. Chỉ mong được như vậy.

Xin các đấng tiền nhân, hương linh những anh hùng tử sĩ phò hộ cho nước Việt mình vượt qua cơn bão giông này.

42 năm đã quá đủ cho những thương đau.

Nguyễn thị Thêm

Tháng 4/2017

CHUYỆN ĐỜI

From facebook: Phạm Công Út

CHUYỆN ĐỜI

Có những người chưa từng giết người, nhưng vào ngày nọ, họ lại ra “tự thú, đầu thú” là đã cùng nhau giết người, và họ đã bị bắt giữ.

Những lời nhận tội đó không lâu sau được xác định là giả tạo, vì hung thủ thực sự là 2 cô gái khác bị bắt và trình bày câu chuyện giết người do chính mình là hung thủ chứ không phải các thanh niên vô tội kia.

Lúc đó người ta mới vỡ ra rằng, các thanh niên kia đã bị bức cung, nhục hình nên phải khai nhận những tội ác mà họ không hề phạm bằng câu chuyện hoàn hảo y như thật .

Vậy ai là những người đã từng bức cung, nhục hình, làm sai lệch hồ sơ vụ án, thiếu tinh thần trách nhiệm…?

Có cả danh sách hàng vài chục vị quan chức ở địa phương, từ điều tra viên, kiểm sát viên, thủ trưởng cơ quan cảnh sát điều tra, Viện trưởng, Viện phó được phân công phụ trách và cả ban chuyên án cả đấy. Nhưng chẳng có ai bị truy cứu trách nhiệm hình sự ngoài hai điều tra viên và một kiểm sát viên, trong đó có một điều tra viên không hề nằm trong ban chuyên án, cũng chẳng phải là điều tra viên được phân công điều tra bị khởi tố, truy tố và xét xử về hành vi “Dùng nhục hình”.

Ai cũng căm phẩn hành vi bức cung, dùng nhục hình của những điều tra viên đồ tể mất tính người, nhưng nếu quýt làm, cam chịu thì án oan lại sẽ chồng chất án oan, bỏ lọt cả một tập thể tội phạm thì đó mới là chuyện đáng lên án hơn hết.

Để truy tố được điều tra viên ngoại phạm, người ta đã dựa vào đơn tố giác giả tạo, nhân chứng giả tạo thành một câu chuyện giả tạo, biến nhóm người có tội đứng ngoài vòng pháp luật, biến người ngoài cuộc vô tội thành kẻ chịu tội thay mình, oan ức chồng chất oan ức, xã hội làm sao có công bằng.

Cái gì có thể bẻ cong được công lý đến như vậy, nếu không phải vì tiền, vì quyền và một cơ chế tố tụng yếu ớt nhưng thừa tính thô bạo.