From facebook: Tai Do shared Huỳnh Thục Vy‘s post — with Huynh Thi Xuan Mai and 28 others.


Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em (Mt 5,44)
Tin Việt Nam, Tin Cộng Đồng

Trong mùa bầu cử TT Mỹ năm ngoái, báo chí Nhà nước CS chẳng những theo dõi, tường thuật mà còn sôi nổi bình luận, ủng hộ bên này, chống đối bên kia nhiều khi còn hăng say, nhiệt tình hơn cả công dân Mỹ.
Người dân Campuchia đi bỏ phiếu ở ngoại ô Phnom Penh, 4/6/2017
Những phân tích, bình luận của các “nhà báo” Việt Nam không phải vì ứng cử viên nào thắng sẽ có lợi hay gây bất lợi cho Việt Nam mà chỉ nhắm vào việc thỏa mãn tính tò mò của người đọc.
Đối với họ, bầu cử ở Mỹ hồi hộp và gay cấn như một trận bóng trong giải vô địch của các liên đoàn bóng đá chuyên nghiệp ở châu Âu chứ không phải là quyền rất thiêng liêng của mỗi con người mà ai cũng có.
Tuần này cũng thế. Các báo Việt Nam tường thuật khá chi tiết diễn tiến cuộc bầu cử địa phương tại Campuchia, một nước từng nghèo nàn, chậm tiến hơn Việt Nam trên nhiều lãnh vực. Lần đầu tiên sau 30 năm, vị trí của Hun Sen và Đảng Nhân dân Campuchia của ông ta bị đe dọa.
Hun Sen, nguyên là trung đoàn phó của một đơn vị Khmer Đỏ đào thoát theo CS Việt Nam. Sau một thời gian dài núp dưới bóng CSVN, những năm vừa qua Hun Sen đã nghiêng về phía Trung Cộng. Lý do, nếu kinh tế Campuchia không phát triển, đảng Cứu quốc Campuchia sẽ chiếm lấy quyền lãnh đạo đất nước.
Theo kết quả bầu cử mới nhất, tại các địa phương xa, Đảng Nhân dân Campuchia vẫn còn chiếm đa số nhưng tại các trung tâm du lịch và cả thủ đô Nam Vang, Đảng Cứu quốc Campuchia đang thắng thế. Một hình thức lưỡng đảng đang hình thành tại Campuchia. Cuộc bầu cử Quốc hội năm tới chắc sẽ rất hấp dẫn. Ai thắng ai thua chưa biết nhưng cạnh tranh dân chủ tương xứng đã bắt đầu. Những bông hoa dân chủ đang mọc lên trên những Cánh đồng Chết (The Killing Fields) Campuchia. Mừng cho dân tộc này.
Nếu thế kỷ 19 là thế kỷ của thuộc địa bóc lột, thế kỷ 20 là thế kỷ của thế giới chiến tranh và độc tài cộng sản, thế kỷ 21 đang chứng minh là thế kỷ của dân chủ và phát triển toàn diện trên phạm vi toàn cầu. Hành trình hướng đến một tương lai tươi sáng đang được hầu hết các dân tộc trên thế giới hăng say phát động.
Dân chủ đối với đa số nhân loại không còn là khát vọng mà là một thực tế, không còn là ước mơ mà là hành động, không còn là một mục tiêu khai phá mà là một tiến trình không thể đảo ngược. Từ Botswana, Ghana ở châu Phi cho đến Mông Cổ, Campuchia ở châu Á, con người đang sống ra người.
Việt Nam thì sao?
Đối với một số không nhỏ người Việt trong nước, chuyện ứng cử hay bầu cử là chuyện nước ngoài.
Với họ, sự có mặt của Đảng CS tại nước Việt Nam cũng chẳng khác gì thời tiết. Con người chỉ có thể xoay xở để sống quanh năm nhưng không thể nào thay đổi được nắng mưa. Họ vui khi hoa mai nở vào xuân và cắn răng chấp nhận cái rét căm căm khi mùa đông đến.
Bộ máy tuyên truyền và bạo lực chuyên chính CS đã xoay ngược kim đồng hồ nhận thức của họ lui lại thời phong kiến ngày xưa, xa đến mức chấp nhận chế độ đang cai trị mình như số phận an bày.
Hôm trước đọc một số nhận xét trên các trang mạng về chuyện ai sẽ là bí thư Sài Gòn thay thế Đinh La Thăng mà không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho trình độ nhận thức chính trị của một số người.
Những người này bất bình khi nghe tin Tòng Thị Phóng được Nguyễn Phú Trọng đề nghị thay thế Đinh La Thăng và sau đó thở dài nhẹ nhõm khi nghe tin Nguyễn Thiện Nhân lên thay. Lý do, Nguyễn Thiện Nhân mặt mày sáng sủa, đẹp trai trong khi Tòng Thị Phóng mặt mày xấu xí, giống sinh vật này, động vật kia. Họ không biết dù Tòng Thị Phóng hay Nguyễn Thiện Nhân họ vẫn phải sống trong cái rọ CS của ngày hôm qua và sẽ tiếp tục sống cho tới đời con cháu.
Nhưng không phải ai cũng sống theo chủ nghĩa số phận như lớp người tệ hại vừa nêu.
Rất đông người Việt nhận thức được hiểm họa Trung Cộng không chỉ ngoài biển Đông mà cả trong đất liền, ý thức được sự cấp bách phải thay đổi cơ chế chính trị, căm giận tập đoàn cầm quyền bán nước hại dân, đau xót cho một dân tộc có truyền thống hào hùng đã phải chìm sâu trong độc tài nô lệ. Vâng, nhưng tiếc thay thành phần dân tộc có nhận thức đúng này lại cũng đang im lặng.
Đồng bào ơi, im lặng đến bao giờ?
T.T.Đ.
(CTM)
Nguồn: http://www.tintuchangngayonline.com/2017/06/im-lang-en-bao-gio.html

VIỆT NAM (NV) – Tranh luận kịch liệt nhưng cuối cùng Quốc hội Việt Nam vẫn chưa đồng thuận về cách thức giải quyết nợ xấu – giờ mới được xác định là khoảng 600.000 tỉ đồng Việt Nam.
Nợ xấu là nợ không có khả năng thu hồi cả vốn lẫn lãi. Nói cách khác, nợ xấu càng cao thì khả năng gặp rủi ro của hệ thống ngân hàng càng lớn.
Trước, chính phủ Việt Nam liên tục trấn an cả Quốc hội lẫn dân chúng rằng họ đã kiểm soát được nợ xấu và tỉ lệ nợ xấu tính trên tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng cho vay đã giảm đáng kể.
Các báo cáo chính thức về nợ xấu, tổng hợp từ báo cáo của những tổ chức tín dụng tại Việt Nam, xác định, đến hết năm 2015, cac tổ chức tín dụng tại Việt Nam đã xử lý được 493.000 tỉ đồng nợ xấu. Tới hết năm 2016, tỉ lệ nợ xấu đã giảm xuống còn 2,46% tính trên tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng tại Việt Nam đã cho vay.
Đến tháng 4 vừa qua, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam mới thú thật là tỉ lệ nợ xấu có thể gấp ba lần báo cáo chính thức. Nếu xét cả nợ xấu mà Công ty Quản lý tài sản các tổ chức tín dụng Việt Nam (VAMC) đang xử lý và những khoản nợ tiềm ẩn rủi ro trở thành nợ xấu thì tỉ lệ nợ xấu xấp xỉ 8,86% tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng tại Việt Nam đã cho vay.
Nay, lúc đề nghị Quốc hội Việt Nam thông qua “Nghị quyết về xử lý nợ xấu” (ấn định các giải pháp hỗ trợ hệ thống ngân hàng, kể cả sử dụng công quỹ để bù đắp những khoản từng cho vay, giờ gần như không thể thu hồi), chính phủ Việt Nam tiết lộ, tỉ lệ nợ xấu hiện là… 17,21% tính trên tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng tại Việt Nam đã cho vay. Tổng nợ xấu chừng… 600.000 tỉ đồng!
Choáng váng trước những số liệu này, nhiều đại biểu của Quốc hội Việt Nam đã đề nghị tạm gác việc thông qua “Nghị quyết về xử lý nợ xấu” bởi việc đệ trình và đề nghị thông qua nghị quyết quá đột ngột, nằm ngoài chương trình nghị sự, họ cần có thời gian nghiên cứu kỹ hơn trước khi bỏ phiếu.
Để thuyết phục các đại biểu của Quốc hội Việt Nam gật đầu, ông Lê Minh Hưng, Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, trấn an, khác với những lần trướ, “Nghị quyết về xử lý nợ xấu” lần này rất chặt chẽ, không tổ chức hay cá nhân nào có thể lợi dụng. Mặt khác, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam đang chấn chỉnh hoạt động của hệ thống ngân hàng. Từ năm 2011 đến 2016, công an Việt Nam đã khởi tố 95 vụ án kinh tế xảy ra trong lĩnh vực ngân hàng, khởi tố khoảng 200 viên chức ngân hàng. Nhiều cá nhân là Chủ tịch, thành viên Hội đồng quản trị, Tổng Giám đốc, Phó Tổng Giám đốc, một số ngân hàng thương mại đã bị kết án tử hình, phạt tù chung thân,…
Ông Nguyễn Văn Thắng, một người vừa là đại biểu Quốc hội, vừa là Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngân hàng Công Thương Việt Nam (Vietinbank), dọa thêm, gần như toàn bộ nợ xấu là tiền dân gửi và các ngân hàng gom lại cho vay, thành ra phải có “cơ chế đặc thù” để bảo vệ những người dân đã gửi tiền cho hệ thống ngân hàng. Cũng theo lời ông Thắng thì Việt Nam là quốc gia duy nhất không có ngân hàng hàng nào sụp đổ khi nợ xấu vượt 10% tổng số tiền cho vay.
Một số đại biểu Quốc hội tán thêm rằng nợ xấu như “cục máu đông” có thể làm kinh tế quốc gia đột quị.
Cần nhắc lại rằng, nhiều chuyên gia kinh tế từng khẳng định, nợ xấu của Việt Nam phình to vì hàng loạt chủ trương sai lầm của giới lãnh đạo Việt Nam: Phê duyệt vô tội vạ các dự án phát triển, cho phép các tập đoàn nhà nước đầu tư vào bất động sản, chứng khoán, lĩnh vực tài chính,… Một số chuyên gia công khai bày tỏ sự nghi ngờ rằng những sai lầm vừa kể là cố ý, nhằm hỗ trợ việc moi tiền của hệ thống ngân hàng. Giới lãnh đạo Ngân hàng Nhà nước cũng bị họ cáo buộc là thủ phạm làm nợ xấu của Việt Nam phình to khi hành xử hết sức khó hiểu đối với việc mua bán, sáp nhập nhiều ngân hàng, khiến một số cá nhân, nhóm dù không có thực lực vẫn thâu tóm được ngân hàng để biến tiền mà dân chúng gửi vào thành nợ xấu. Tuy nhiên khi bàn về nghị quyết mới để xử lý nợ xấu, cả Thống đốc Ngân hàng Nhà nước lẫn các đại biểu Quốc hội đều lờ chuyện truy cứu trách nhiệm. (G.Đ)
HẢI PHÒNG, Việt Nam (NV) – Phi đạo cất cánh, hạ cánh cũ của cảng hàng không quốc tế Cát Bi hiện đang trong tình trạng hư hỏng, có thể gây tai nạn cho máy bay.
Cục Hàng Không Việt Nam cho biết, từ Tháng Sáu, 2016, đến nay, cảng hàng không Cát Bi đã bảy lần sửa chữa, trám vá các ổ gà và điều chỉnh kế hoạch lăn bánh của máy bay để tránh các vị trí ổ gà trên phi đạo cũ (phi đạo N) nhưng đường này vẫn hư hỏng, tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây mất an toàn khi máy bay cất cánh, hạ cánh.
Theo báo Thanh Niên ngày 7 Tháng Sáu, cơ quan này đã quyết định giảm số lần khai thác các chuyến bay thương mại đi/đến cảng Cát Bi.
Cụ thể, các chuyến bay của Vietnam Airlines đều phải giảm tối thiểu từ 6 đến 7 tấn/chuyến đối với hàng hóa hoặc giảm từ 20-34 ghế đối với hành khách. Cơ quan này cũng cắt chặng bay Hải Phòng-Cam Ranh, giảm số chặng bay Hải Phòng-Ðà Nẵng từ bảy chuyến xuống bốn chuyến/tuần.
Việc giảm trọng tải, số 1ần khai thác chuyến bay tại cảng Cát Bi không chỉ ảnh hưởng lớn đến hiệu quả khai thác máy bay, giảm doanh thu mà còn ảnh hưởng không nhỏ tới dịch vụ của các hãng hàng không.
Cục Hàng Không Việt Nam cũng kiến nghị Bộ Giao Thông-Vận Tải xem xét, chấp thuận cho Tổng Công Ty Cảng Hàng Không Việt Nam tiến hành sửa chữa phi đạo cũ này ngay trong năm 2017. (Tr.N)

Sáng nay Tuổi Trẻ đăng bài điều tra công phu về sân golf bên trong sân bay Tân Sơn Nhất.
Sân golf này rộng 157 ha, xây từ năm 2007, khai trương năm 2015. Bên trong sân golf có gì? Điều đáng nói là không chỉ có sân golf 36 lỗ rộng thênh thang, mà còn có khách sạn, biệt thự, căn hộ, nhà hàng… như cung điện lộng lẫy nguy nga.
Làm sao người ta có thể vô tư đánh golf, ở, nghỉ ngơi, ăn nhậu ở đây khi bà con kẹt xe nhúc nhích từng tí đường bên ngoài sân bay?
Trong khi đây là đất của sân bay, lấy đi rồi sân bay kẹt cứng phải loay hoay giải pháp bên ngoài, phải tìm tiền xây sân bay ở Long Thành, để góp phần làm nợ công tăng cao ngất.
http://tuoitre.vn/…/ben-trong-san-golf-tan-son…/1327863.html
Có gần 18 ngàn lao động tại 4 tỉnh bắc miền Trung chịu tác động bởi thảm họa môi trường Formosa phải ra nước ngoài làm việc tính từ tháng sáu năm ngoái cho đến cuối tháng 5 năm nay.
Đó là con số chính thức do Bộ Lao động- Thương binh- Xã hội Việt Nam đưa ra và được truyền thông trong nước loan đi ngày 7 tháng 6.
Theo thống kê cụ thể của cơ quan phụ trách lao động của nhà cầm quyền Hà Nội thì số gần 18 ngàn lao động thuộc 4 tỉnh Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa Thiên- Huế đi làm việc tại các nước Đài Loan, Hàn Quốc và Nhật Bản.
Ngành nghề chủ yếu mà những người này làm gồm thuyền viên tàu cá, sản xuất chế tạo trong ngành công nghiệp và làm các công việc thuộc lĩnh vực dịch vụ chăm sóc sức khỏe ở các trung tâm dưỡng lão và các hộ gia đình.
Thống kê cho thấy Đài Loan tiếp nhận hơn 10 ngàn 200 lao động; trong số này Hà Tĩnh chiếm hơn 6100 người, Quảng Bình hơn 3300, Quảng Trị gần 700 và Thừa Thiên- Huế trên 80 lao động.
Nhật Bản nhận gần 4500 lao động theo hai chương trình thực hiện trực tiếp tại Bộ Lao động- Thương binh- Xã hội Việt Nam, và Hàn Quốc nhận lao động làm việc theo các chương trình đánh cá gần cũng như xa bờ.

Nguồn nước ô nhiễm là nguyên nhân khiến hơn 9.000 người chết và hơn 100.000 trường hợp bị ung thư mỗi năm tại Việt Nam.
Đây là số liệu được Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn Việt Nam đưa ra tại hội thảo “Bồn tự hoại Septic Sơn Hà – Giải pháp xanh trong xử lý nước thải” tổ chức tại Hà Nội ngày 6/6.
Tại hội thảo, các chuyên gia nhận định việc sử dụng bể phốt bằng bê tông để xử lý nước thải sinh hoạt tại các đô thị không đảm bảo do các bể này có thể bị rò rỉ sau một thời gian chịu tác động từ môi trường, và sẽ tràn trực tiếp vào nguồn nước ăn và nước ngầm.
Ngoài ra, các chuyên gia cũng thảo luận về các tác động của nguồn nước ô nhiễm tới sức khỏe con người và biện pháp xử lý nước thải ở Việt Nam.
(VTC News) – Người bệnh chen nhau dưới gầm giường, nằm la liệt dọc các lối đi, hành lang, ghế đá là tình trạng quá tải trầm trọng đang diễn ra tại Bệnh viện Ung bướu TPHCM
Video: Giật mình cảnh bệnh nhân chen nhau dưới gầm giường tại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM. (Thy Huệ)
Bước chân vào Bệnh viện Ung bướu TP.HCM, ngay từ cổng vào đến các phòng khám, phòng lưu bệnh nhân, phòng bệnh, tất cả đều quá tải. Bệnh nhân chen chúc nhau chờ khám, người bệnh, người nhà nằm la liệt khắp các ngõ ngách bệnh viện.
Cụ thể, theo ghi nhận của phóng viên VTC News tại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM chiều 16/5, tình trạng bệnh nhân phải nằm ghép 2 – 3 người một giường, thậm chí chen nhau dưới gầm giường, nằm la liệt dọc các lối đi,… đã trở thành điều “dĩ nhiên”.

Bệnh nhân nằm la liệt dọc các lối đi.
Mọi ngõ ngách tại bệnh viện như cầu thang, ghế đá, thậm chí ngay trước cửa nhà vệ sinh vẫn có bệnh nhân nằm chờ được khám, điều trị. Nhiều bệnh nhân ở xa vì kinh tế khó khăn, không có tiền đi lại nên phải “đóng đinh” hàng tháng trời tại các ghế đá trong khuôn viên để chờ tái khám.
Bà Bùi Thị Huệ (ngụ Lâm Đồng), bệnh nhân ung thư vú, phàn nàn: “Tới bệnh viện là ám ảnh, chen nhau đi còn khó, nói gì chỗ nằm. Phòng 4 giường đúng ra là 4 người, mà không khi nào được vậy, ít nhất lúc nào cũng 12 người. Bác sĩ đến khám thì cũng phải cúi đầu xuống gầm giường mà khám thôi”.
Chung nỗi lòng của bà Huệ, bà Nguyễn Thị Xuyến (ngụ Đồng Nai) mệt mỏi: “Khổ lắm, tôi ung thư đến nay cũng 8 năm rồi, có đăng ký hồ sơ đầy đủ mà không có chỗ nằm. Chật chội quá nên tìm xuống hành lang nằm vậy. Tính nằm dọc lối đi trên khoa luôn, nhưng mà đâu còn chỗ, người bệnh nằm hết, người chăm bệnh thì chỉ đủ chỗ đứng thôi”.

Nhân viên y tế điều trị cho bệnh nhân nằm dưới gầm giường.
Rõ ràng, khi bệnh viện quá tải thì người bệnh khổ, người nhà bệnh nhân khổ, thầy thuốc khổ và cả điều dưỡng cũng khổ.
Có thể nói, vấn đề quá tải bệnh viện chưa thực sự có nhiều chuyển biến. Nhưng với thông điệp mà Bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến phát biểu trước cử tri cả nước “Giảm tải bệnh viện luôn là mục tiêu mà ngành y tế chú trọng hàng đầu” thì người bệnh vẫn có thể hy vọng.
Và thẳng thắn nhìn nhận, các bệnh viện đã rất nỗ lực để giảm tải trong thời gian qua. Tuy nhiên, để giải “bài toán” quá tải thì không thể chỉ có lời cam kết “trên giấy” mang tính hình thức hoặc áp dụng những giải pháp tình thế như chia đều bệnh nhân giữa các khoa, phòng hoặc kê thêm giường ở hành lang,…
Điều quan trọng hơn cả là công tác giảm tải phải được thực hiện một cách quyết liệt dựa trên giải pháp khả thi, phù hợp điều kiện thực tế, đặc biệt là cải thiện chất lượng hệ thống cơ sở vật chất của các bệnh viện.
VIỆT NAM (NV) – An toàn thực phẩm chuyện tưởng như đương nhiên nhưng lại trở thành chủ đề được thảo luận sôi nổi tại Quốc hội Việt Nam. Cuối cùng, vẫn chẳng có giải pháp nào khả thi.
Thực phẩm nhiễm đủ loại hóa chất nguy hại cho sức khỏe vốn là vấn nạn trầm kha mà hệ thống công quyền Việt Nam bó tay.
Trong báo cáo gần nhất gửi Quốc hội Việt Nam, chính phủ Việt Nam cho biết, từ 2011 đến 2016, tại Việt Nam có 1.007 vụ ngộ độc thực phẩm, với 30.395 nạn nhân, 164 người trong số này đã chết.
Những số liệu vừa kể tuy rất đáng chú ý nhưng theo tường thuật của tờ Tuổi Trẻ thì ông Nguyễn Hoàng Mai, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Các vấn đề xã hội của Quốc hội Việt Nam, nhấn mạnh, đó chỉ là “phẩn nổi của tảng băng”. Mỗi năm có hàng chục triệu ca tiêu chảy vì thực phẩm bẩn và dân chúng tự xử nên không được các cơ sở y tế ghi nhận. Ông Mai lưu ý, còn hàng loạt loại bệnh tật nguy hiểm khác phát sinh do thực phẩm bẩn chưa được đề cập.
Theo ông Mai, Văn phòng Quốc hội Việt Nam đã thử tiến hành một cuộc khảo sát mà theo đó, chỉ có 10% người tham gia khảo sát cho biết, họ yên tâm với thực phẩm mà họ sử dụng hàng ngày. Đó cũng là lý do dân chúng Việt Nam thi nhau tự trồng rau, tự nuôi gia súc, gia cầm để sử dụng.
Ông Nguyễn Mạnh Cường, đại biểu của tỉnh Quảng Bình, nhận định, tuy có rất nhiều luật (Luật An toàn thực phẩm, Luật Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng, Luật Tố tụng dân sự ) và các văn ban dưới luật, cùng với ba bộ (Bộ Nông nghiệp – Phát triển nông thôn, Bộ Công Thương, Bộ Y tế) nhưng thực phẩm vẫn bẩn, dân chúng vẫn khjo6ng biết đường đâu mà lần.
Ông Phạm Trọng Nhân nêu ví dụ, hiện nay, một cọng bún được tới ba bộ quản lý: Nguyên liệu và bột gạo thuộc quyền quản lý của Bộ Nông nghiệp – Phát triển nông thôn, sản phẩm thuộc quyền quản lý của Bộ Công Thương. Kiểm tra xem cọng bún có chất nào nguy hại cho sức khỏe hay không thuộc phạm vi trách nhiệm của Bộ Y tế song bún vẫn… không an toàn.
Bà Phạm Khánh Phong Lan, đại biểu của Sài Gòn, bổ túc thêm, các cơ sở sản xuất thực phẩm đang bị bủa vây bởi một rừng qui định – đòi phải xin “giấy chứng nhận”. Trong số này có 59 thủ tục phải hoàn tất để được nhận các loại “giấy chứng nhận” từ cấp bộ, 47 thủ tục phải hoàn tất để có thêm những “giấy chứng nhận” khác từ chính quyền các địa phương. Thế nhưng theo bà Lan vì hệ thống công quyền chỉ quan tâm đến các loại “giấy chứng nhận” nên nhũng nhiễu tràn lan còn thực phẩm vẫn cứ bẩn.
Ông Phạm Trọng Nhân lưu ý đến một vấn nạn khác đã được đề cập từ lâu nhưng bị giới hữu trách phớt lờ. Đó là việc cho phép nhập khẩu đủ loại “thuốc bảo vệ thực vật” từ Trung Quốc với số lượng càng ngày càng lớn. Mỗi năm, Việt Nam tiếp tục nhập khoảng 100.000 tấn “thuốc bảo vệ thực vật” với 4.100 loại khác nhau. Trong số này có khoảng 3.500 loại mà ngay cả Trung Quốc cũng cấm sử dụng vì làm đất, nông sản nhiễm độc. Ông Nhân nêu thắc mắc, có phải Việt Nam đang tự đầu độc chính mình?
Ông Nguyễn Xuân Cường, Bộ trưởng Nông nghiệp – Phát triển nông thôn, chống chế, vấn nạn thực phẩm bẩn không quá nghiêm trọng, bằng chứng là nông nghiệp tăng trưởng tốt hơn trước, là tuổi thọ trung bình của người Việt đã được nâng lên thành 74. Bà Tô Thị Bích Châu, đại biểu của Sài Gòn đã bác bỏ lập luận “tuổi thọ trung bình tăng”. Theo bà Châu, tuổi thọ về sức khỏe quan trọng hơn tuổi thọ trung bình. Tuổi thọ về sức khỏe của dân chúng Việt Nam chỉ có 56. Nếu so hai thứ với nhau thì chảng lẽ chấp nhận sống 18 năm còn lại trong bệnh tật? Ông Nguyễn Thanh Hồng, đại biểu của tỉnh Bình Dương cũng bác bỏ lập luận “nông nghiệp tăng trưởng tốt hơn trước” vì đó là tác động từ tăng trưởng chung của kinh tế, không phải nhờ bảo vệ được an toàn thực phẩm. (G.Đ)
Có lần phóng viên của hai tờ báo lớn cùng phỏng vấn tôi một câu hỏi:
– Ông là người làm chương trình giáo dục và viết sách giáo khoa phổ thông, sao con, cháu ông đều học và sống ở Đức?
Ẩn ý của người hỏi thì đã rõ. Nói một cách trắng phớ ra là: “hàng” của ông làm ra toàn cho người khác dùng, còn con cháu ông thì dùng loại khác. Cũng có nghĩa là “sản phẩm” của ông chẳng ra gì, toàn là “rau quả phun hóa chất độc hại”.
Tôi cười lớn và trả lời nhỏ nhẹ:
– Các bạn đã đặt ra một vấn đề rất hay. Và tôi hiểu rất rõ hàm ý của câu hỏi ấy. Vậy tôi xin trả lời bằng cách hỏi lại các bạn: liệu cho con du học có phải chỉ vì chương trình giáo dục và sách giáo khoa của ta kém hay không? Để làm rõ câu này, xin hãy trả lời các câu hỏi tiếp:
– Cứ cho là có thật nhiều tiền đi, liệu sống ở Hà Nội, thành phố HCM hay nhiều nơi trên đất nước ta, bạn có được hít thở một bầu không khí trong lành? Có được uống một lọai nước sạch đáng tin cậy? Có không phải nghe VTV liên tục cảnh báo “an toàn thực phẩm”, liên tục “nói không với thực phẩm bẩn” mà thực phẩm bẩn vẫn liên tục xuất hiện ngày càng nhiều? Liệu các bạn có được đi lại bằng một hệ thống giao thông thuận tiện, chính xác và an toàn thoải mái? Có không bị hành hạ lên xuống khi đến các cơ quan công quyền? Và không may thất nghiệp liệu bạn có được nhà nước nuôi không ở mức sống bình thường? Có không phải chịu cảnh thằng giỏi làm tớ thằng ngu? Rồi thằng ngu lên quan lại kéo theo cả nhà làm lãnh đạo để cai trị thằng giỏi? Có được sống trong một thể chế thực sự thượng tôn pháp luật? Có không phải chứng kiến hàng ngày những kẻ tham nhũng, làm thất thoát, gây hậu quả nghiêm trọng cho đất nước, đáng ra dứt khoát phải đền cho dân bằng tài sản, phải truy tố, ngồi tù, cần thì tử hình, nhưng rút cuộc chỉ phải cách cái chức khi đã về vườn?… Có nước nào như nước ta không? Cả nước hát quốc ca “chui” mấy chục năm, mãi nay mới được “cấp phép” bởi một tay không hiểu gì về văn hóa, ở một bộ có tên Văn hóa?
Và còn biết bao câu hỏi khác về đời sống tinh thần mà tôi không tiện dẫn ra. Bạn cứ nghĩ và trả lời các câu hỏi ấy… thì sẽ hiểu vì sao tôi cho con du học và sống ở xứ người. Mặc dù xứ ấy một thời là đất nước của Hitler. Và mặc dù đất nước ta đẹp vô cùng.
Nghe xong, hai cô PV cười và nói: “thế thì em cũng cho con du học”.
P/S. Xin nói thêm, hai con tôi đều học phổ thông ở Việt Nam, chỉ đại học cả 2 mới sang Đức. Thằng con trai học toán trung bình thôi nhưng khi sang Đức học IT, chuyên ngành Computer Science tại đại học J.W. Goethe, nó được ông thầy chọn là trợ giảng cho môn toán. Xin cảm ơn các thầy cô giáo phổ thông đã dạy cháu, nhất là các thầy cô môn Toán.
Hà Nội, 04-6 nóng khủng khiếp, viết cho đỡ nóng.
Nguồn: https://www.facebook.com/thongdongoc/posts/10213381293956154?pnref=story