Đảng CSVN xem xét ‘tổ chức đối thoại’ với đối lập?

Đảng CSVN xem xét ‘tổ chức đối thoại’ với đối lập?

Hàng chục phụ nữ biểu tình bên ngoài tòa án ở Hà Nội khi bà Cấn Thị Thêu bị đưa ra xử ngày 20/9/2016 với cáo buộc “Gây rối…”. (Hình: GnsP)

HÀ NỘI 19-5 (NV) – Đảng CSVN sẽ xem xét “ tổ chức trao đổi và đối thoại với những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác với đường lối, chủ trương, quan điểm của Đảng và pháp luật của Nhà nước”?

Tờ Pháp Luật của Sở Tư pháp thành phố Sài Gòn tường thuật “hội nghị trực tuyến toàn quốc sơ kết một năm triển khai thực hiện Chỉ thị 05 của Bộ Chính trị về “Đẩy mạnh học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh”, sáng 18/5/2017.

Tại hội nghị này, ông Nguyễn Văn Thưởng, Ủy viên Bộ Chính Trị, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương của Đảng CSVN cho biết, “Ban Tuyên giáo Trung ương đang chờ Ban Bí thư thông qua một văn bản hướng dẫn về việc tổ chức trao đổi và đối thoại với những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác với đường lối, chủ trương, quan điểm của Đảng và pháp luật của Nhà nước” báo Pháp Luật kể.

Báo này cũng dẫn lại lời ông Thưởng: “Đây là vấn đề rất quan trọng. Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý” .

Theo tờ Pháp Luật “Ông Thưởng nói đang cố gắng để Ban Bí thư thông qua vấn đề này trong thời gian tới.”

Đây là điều đáng ngạc nhiên vì cho đến nay, đã có rất nhiều người bị bỏ tù, sách nhiễu, khủng bố, siết bao tử chỉ vì họ lên tiếng kêu gọi đa nguyên đa đảng, vận động dân chủ hóa đất nước, đòi hỏi nhân quyền thật sự.

Không bị bỏ tù vì điều 88 của Luật Hình Sự “Tuyên truyền chống nhà nước…” thì rất nhiều người cũng bị ghép vào tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ…” theo điều 258. Nhẹ hơn thì cố ép người ta vào tội “Gây rối trật tự công cộng…” theo điều 245, hoặc nặng hơn thì có điều 87 phạt tội “phá hoại chính sách đoàn kết”, hoặc nặng nhất thì có thể tử hình người ta theo điều 79 với cáo buộc “âm mưu lật đổ chính quyền”.

Trong hầu hết tất cả các trường hợp, các luật sư tham gia bào chữa cho họ từng tố cáo trong các phiên xử là các người bị lôi ra tòa bởi các điều luật vừa kể, đã bị bắt, thẩm vấn ép cung, xử án, trái với nhiều điều khoản của Bộ Luật Tố Tụng Hình Sự của chế độ. Bất chấp lời bào chữa, các nạn nhân của chế độ vẫn bị kết án với các án tù nặng nề, bất công.

Đảng CSVN xem xét ‘tổ chức đối thoại’ với đối lập?
Hàng trăm Cảnh sát Cơ Động đứng chờ lệnh đàn áp đoàn người biểu tình trước trụ sở huyện Diễn Châu, Nghệ An, ngày 15/5/2017 khi họ đòi trả tự do cho ông Hoàng Đức Bình bị công an bắt cóc. (Hình: FB JB Nguyễn Hữu Vinh)

Không kể những người đã có án tù, gần một chục người đang bị bắt giam hoặc mới đây hoặc đã gần 2 năm mà chưa hề bị lôi ra tòa chỉ vì bị gán ghép vào một trong mấy điều luật vừa kể trên. Luật sư Nguyễn Văn Đài, Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, bác sĩ Hồ Hải, là những nhân vật đấu tranh đòi dân chủ hóa đất nước được mọi người biết đang chưa biết số phận ra sao trong các nhà tù CSVN.

Tuy Hiến pháp CSVN công nhận người dân có đủ mọi thứ quyền tự do căn bản như quyền tự do thông tin, phát biểu, tự do hội họp lập hội, nhưng trên thực tế, những ai nói gì trái với các tuyên truyền một chiều của chế độ đều bị sách nhiễu nếu chưa bị tù đầy.

Nếu muốn “trao đổi và đối thoại với những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác với đường lối, chủ trương, quan điểm của Đảng và pháp luật của Nhà nước” thì không thể tiếp tục cầm tù, sách nhiễu những người kêu gọi dân chủ hóa Việt Nam.

Cho đến nay, Công an mặc thường phục vẫn theo dõi, canh giữ thường xuyên những ai “có ý kiến và quan điểm khác” như LM Phan Văn Lợi, BS Nguyễn Đan Quế, và rất nhiều người nữa. Ai đến thăm LM Phan Văn Lợi ở Huế, dù là chức sắc tôn giáo cao cấp như Giám mục Hoàng Đức Oanh cũng không được để yên.

Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, một trong những thành viên chủ chốt của nhóm Bloggers ra bản “Tuyên bố 258” hồi năm 2013 đòi hỏi chế độ Hà Nội hủy bỏ điều luật hình sự 258, đã bị bắt ở Nha Trang từ đầu Tháng 10-2016. Nay không biết tình trạng sức khỏe của bà ra sao và khi nào bà được thả nếu đảng CS và nhà cầm quyền Hà Nội muốn “đối thoại”.

Khi có tin ông Nguyễn Văn Thưởng loan báo sẽ chờ bật đèn xanh để “tổ chức trao đổi và đối thoại với những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác” , một số bloggers tỏ vể hoài nghi “thiện chí” của Hà Nội. Có người như blogger LMD nhắc nhở “cái ni là hắn học theo bác Mao nhà hắn với ‘Trăm hoa đua nở và sau khi trăm hoa nở rộ xong thì công an đến nhà từng người đem vào tù, và tù mọt gông.”

Blogger khác nhắc lại trên trang facebook cá nhân câu nói của cựu tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng Sản làm”. (T.N)

Thử nhận diện thành phần chấp nhận sự thay đổi của ĐCSVN

Thử nhận diện thành phần chấp nhận sự thay đổi của ĐCSVN

 Mai Thanh Truyết (Danlambao) – “Vấn đề là làm sao tạo ra thế trận xa luân chiến để lực lượng ngày càng to lớn và “đi vào tổ chức” để cùng tấn công, cùng lên tiếng đáp lời sông núi. Khi đó, tầng lớp chống đối sự thay đổi dân chủ hiện tại sẽ đầu hàng, thúc thủ. Cuộc cách mạng sắp tới mới thực sự là một tập hợp giữa đại đa số người dân đang đứng bên bờ vực thẳm và những thành phần trong Đảng, trong một nhứt điểm lương tâm nào đó, chấp nhận đi cùng với Đại khối dân tộc để bỏ đảng và cứu Nước.”
Điều lệ Đảng CSVN đã ghi rõ: “Lực lượng vũ trang là công cụ bạo lực cách mạng của Đảng đối với lực lượng vũ trang (Quân đội, Công an) là sự lãnh đạo của Đảng đối với lực lượng vũ trang (Quân đội, Công an) là sự lãnh đạo “tuyệt đối, duy nhất, trực tiếp và toàn diện”.
 
Trong điều lệ Đảng, được sửa đổi trong Đại hội VI, những câu trên vẫn được lập lại, không sai một dấu phẩy. Và thêm vào đó việc thành lập Đảng ủy Quân sự Trung ương (thay Quân ủy Trung ương trước đó và trước hơn nữa mang tên Tổng Quân ủy). Cũng theo điều lệ Đảng: “Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng đương nhiên kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Quân sự Trung ương”. Trong quân đội, từ khi có chế độ một thủ trưởng (được ban hành đầu thập niên 80, thay cho chế độ hai thủ trưởng: một quân sự, một chính trị như trước) tất cả các sĩ quan có chức vụ Đại đội trưởng hoặc tương đương trở lên, bắt buộc phải là đảng viên và trong lực lượng công an, 100% sĩ quan là Đảng viên. Lực lượng vũ trang là xương sống và cũng là cái mộc che của chế độ. Trong bối cảnh Đảng đã biến thành bộ máy cầm quyền độc tài, bóc lột, lực lượng vũ trang cũng theo đó biến thể thành công cụ đàn áp và kềm kẹp quần chúng.
Từ đó, phân tích và bình luận về những thành phần chấp nhận sự thay đổi của Đảng CSVN rất phức tạp, dễ đưa đến những sai lầm tai hại có thể gây khó khan cho tiến trình mang lại tự do dân chủ cho Việt Nam. 
Chúng ta phải hết sức thận trọng trong khi phân tích đâu là những ai chống Đảng và đâu là những ai muốn cứu Đảng. Điển hình là Trần Độ, người đã nhận định và kiến nghị điều này, điều nọ, nhưng tất cả vẫn là tư tưởng: “Duy trì sự lãnh đạo của Đảng và không rời bỏ chủ nghĩa chủ nghĩa Mác Lê-nin (và bây giờ lại thêm tư tưởng Hồ Chí Minh)”.
– Những gì Trần Độ kiến nghị với Đảng không phải là kêu gọi sự từ bỏ lãnh đạo toàn diện của Đảng, mà chỉ nhằm làm cho sự lãnh đạo này vững chắc hơn, ít lộ liễu hơn; và mang một bộ mặt dễ coi hơn về hình thức. Mấu chốt là Đảng vẫn phải bằng mọi cách duy trì cho được quyền lực và nhiệm vụ lãnh đạo toàn diện.
1- Cuộc Cách mạng Môi trường hiện tại qua chiến lược “xa luân chiến”
Kể từ ngày 5 tháng 3 tới nay, chưa bao giờ hết, những cuộc biểu tình xảy ra trên toàn quốc đã mang một hình thức hết sức đặc biệt, có vẻ “tự phát” và “thiếu tổ chức”, nhưng thực sự các sự kiện diễn ra trên là sự đúc kết ý chí của cả dân tộc, đứng dậy, dứt khoát và trực diện “đối đầu” với một đảng độc tài đang đi dần đến sự tự hủy!
Chúng ta nhận thấy nếu toàn dân đã ý thức được vận mệnh đất nước, tương lai của mình mà nổi dậy, biểu tình lớn thì kẻ nắm quyền không thể đàn áp vì với thế trận xa luân chiến xảy ra khắp nơi, từ Bắc chí Nam, người dân luôn nhận diện và tiêu diệt những kẻ phản quốc.
Đây là một triết lý, một chiến thuật rất tốt để chống lại sự đàn áp tàn bạo của kẻ nắm quyền. 
Chiến thuật xa luân chiến không chỉ có vậy. Nếu khéo léo có chiến lược triển khai thế trận xa luân chiến, chúng ta hoàn toàn có thể có một cuộc nổi dậy của dân chúng trước bạo quyền và đạt thành công nhanh chóng, mỹ mãn mà không gây ra cảnh loạn lạc tức là “bất chiến tự nhiên thành”.
2- Thế trận hiện tại trong nước
Qua phân tích trên, chúng ta hình dung được một thế trận khá phức tạp thể hiện qua ba đối lực. Đó là:
– Đại khối dân tộc;
– Thành phần trong Đảng chấp nhận đi cùng với Đại khối dân tộc để cứu Nước;
– Thành phần trong Đảng CSVN chống đối tới cùng việc thay đổi hay chuyển hóa Đảng trong tiến trình dân chủ hóa Việt Nam
Đây là một cuộc chiến giằng co giữa ba đối lực trên mà phần thắng chắc chắn sẽ dành cho hai thành phần trên.
Vì sao?
Vì thành phần thứ ba luôn “quyết tử” với đảng và chấp nhận theo Tàu để giữ vững quyền lực và quyền lợi cho chính họ. Nhưng họ có biết đâu, nếu theo Tàu rồi cũng sẽ mất đảng và… mất mạng luôn!
Vì vậy, chúng ta thử phân tích thế trận:
3- Tầng lớp chống đối sự thay đổi dân chủ
Đây là những thành phần nằm trong bốn tầng lớp “nồng cốt” của Đảng CSVN. Đó là:
– Ủy viên Bộ Chính trị và Trung ương Đảng;
– Công an;
– Quân đội;
– Cán bộ, Công nhân viên chức nằm trong bộ máy hành chánh.
Nếu đi vào chi tiết, chúng ta có thể phân tích rõ hơn là:
Đảng viên: niềm tin lý tưởng đảng Cộng sản hiện nay không phải là mối liên kết hay trở lực lớn, vấn đề chính chi phối mọi người là quyền lực và quyền lợi. Lý tưởng đảng hiện nay đã trở nên vật trang trí rẻ tiền cho toan tính quyền lợi.
Lớp cầm quyền: chỉ nhóm thật sự chóp bu cỡ ủy viên bộ chính trị và Ủy Viên Trung Ương Đảng đang nắm thế thượng phong mới hưởng lợi, hiện tại quyền lợi của chúng cũng đang lung lay cùng với thời cuộc và sức khỏe của nền kinh tế. Một lối thoát an toàn cho tính mạng và tài sản là điều có thể nhóm này đang hướng đến và đang suy nghĩ thoát nạn. Lá bài chính trị nhóm này muốn là thay đổi từng bước với việc nắm dao đằng chuôi hạ cánh an toàn như Myanmar.
Lớp lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước (nằm trong nhóm Lợi ích): Đây là lớp đã quá no đủ, đang đánh đu với những con tàu chìm, một số nhỏ vẫn còn có thể hưởng lợi từ sự tái cơ cấu nhưng luôn luôn mang tâm trạng mất hơn được. Muốn có sự thay đổi trong tình thế bảo toàn quyền lợi đang có. Luôn luôn cân nhắc giữa được mất để chọn lựa phương án hành động.
Lớp doanh nhân ăn theo: đây là tầng lớp sân sau, lâu nay kiếm ăn rất tốt, nhưng tình hình kinh tế hiện nay cũng đang khốn đốn để lấy lòng “sân trước”, tâm lý cũng như lớp lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước.
Lớp hy vọng hưởng lợi: Lớp này đang bước vào đảng, vào cơ quan nhà nước, tình hình hiện nay như gáo nước lạnh dội vào đầu chúng, tuy nhiên với bản chất kiên trì “cố bám” trường kỳ mai phục để chờ thời cơ “ăn cỗ” chúng vẫn không muốn có sự thay đổi. Lực phản ứng chống lại của nhóm này tương đối yếu.
Lớp công lực: công an, quân đội. Đây là nhóm được cưng chiều, lương và thu nhập cao nhất hiện nay, nhiều người trong nhóm này không muốn có sự thay đổi. Khi quân lệnh ban ra chúng sẽ thẳng tay đàn áp. Hãy đánh vào quyền lợi bản thân, gia đình, họ hàng liên quan để những người thân chúng quản lý chúng. Công nghệ nhận diện và truyền thông hiện nay giúp cho việc trên rất đơn giản để thực hiện. Sự trừng phạt nhắm vào tầng lớp chỉ huy. Hãy cho chúng biết người dân không còn chấp nhận kiểu ngụy biện “chỉ vì theo lệnh trên” nữa!
4- Tầng lớp muốn thay đổi: cuộc sống bế tắc, ủng hộ thay đổi
Báo chí: Đây là lực lượng có tính chiến lược, quan trọng như yết hầu trong cuộc chiến này. Lớp này không phải mù thông tin hay nhận thức kém mà không biết hiện tình đất nước, cái khổ của nhóm này là cái dạ dày bị kẻ quyền chức nắm (nắm dạ dày sai khiến cái đầu là bài học kinh điển của chủ nghĩa CS). Vấn đề làm sao cho nhóm này biết là thời thế đã thay đổi, thời cơ đã đến, đứng về nhân dân. Hãy cho họ biết họ cần chiến đấu để giành lại phần hồn của mình lâu nay bị kẻ khác điều khiển. Lực lượng nhân dân nổi dậy hãy chăm sóc các cơ sở truyền thông chu đáo: đài truyền hình, truyền thanh, các tòa soạn báo chí. Hãy đặt nhóm này vào tình thế nếu không đứng về phía người dân thì mất tất cả.
Nhân sĩ, Trí thức gồm Giáo viên, Giáo sư, Bác sĩ, Kỹ sư: Trong nền kinh tế thị trường tự do, giáo dục, y tế, xây dựng… đóng góp vào việc phát triển đất nước chung. Nhưng, hiện tại những ngành nghề trên thực sự là những siêu công ty nhà nước, kém hiệu quả, chứa nhiều tham nhũng, rút ruột.
Doanh nhân: Đây là lớp bị khủng hoảng kinh tế tàn phá nặng nề niềm tin vào chế độ, rất mong muốn có sự thay đổi để mở ra chương mới đẩy nhanh kinh tế hồi phục, tuy nhiên vì có của nên thận trọng quan sát, sẽ thờ ơ không ủng hộ, gây khó khăn cho sự lớn mạnh của lực lượng. Cần đặt họ vào việc buộc phải lựa chọn và bản năng con người sẽ tìm đến cái có lợi hơn. Hãy nắm những người đầu mối: lãnh đạo các hiệp hội, các câu lạc bộ doanh nhân, các doanh nghiệp có tài sản lớn.
Nhân viên công ty nhà nước (công nhân các công ty nhà nước): Đây là nhóm có cuộc sống chật vật với đồng lương thấp kém, cái níu kéo là công việc. Cần nhắm vào những vị trí chủ chốt: giám đốc, trưởng phòng, lãnh đạo công đoàn để nắm lấy lực lượng. Đứng về phía người dân hoặc mất tất cả, cho họ biết họ lên tiếng vì miếng cơm manh áo chính họ. Hãy đặt tất cả nhân viên còn lại phải lựa chọn, phải hành động tránh bị vài tên lãnh đạo cao nhất dắt mũi, xúi dục.
Công nhân: Đây là tầng lớp đông đảo, muốn có cuộc sống tốt hơn vì, hiện tại bị giới chủ nhân ông bóc lột. Đây là một thành phần đã bị CSVN lợi dụng nhiều nhứt trong “công cuộc thống nhứt đất nước”. Chỉ cần một ngọn lửa cách mạng nổi lên là tình thế có thể thay đổi nhanh chóng.
Nông dân: Đây là một lực lượng đông đảo chiếm khoảng 40% dân số, nhưng chưa được tổ chức vì thiếu ý thông tin liên lạc để cùng phát động phong trào đòi quyền được sống. Hãy nắm lấy lực lượng này thông qua con cháu họ: có thể là nhân viên, trí thức, sinh viên, ràng buộc tất cả lại nếu một nhân viên nhà nước, một sinh viên mà không báo cho bố mẹ ở quê nhà biết thì cũng bị liên lụy, bị tước một phần quyền sở hữu công sản. Hãy nắm từ những người dân oan mất đất, đây là lực lượng tuyệt vọng và có sức tranh đấu mạnh mẽ nhất.
Tiểu thương: Bị ảnh hưởng nặng vì kinh tế suy thoái, buôn bán ế ẩm bị quốc doanh chèn ép.
Cán bộ nhà nước: Đây là nhóm có cuộc sống chật vật vì đồng lương thấp kém, bấu víu vào “cơ chề công chức” để giữ nồi cơm “chiều”, một thành phần sẵn sàng chấp nhận tiếp tay vào cuộc trở mình của đất nước.
Công an: bất cứ xã hội nào, việc trị an vô cùng quan trọng, trong xã hội mới lực lượng này, những ai đứng về phía nhân dân cũng được trọng dụng. Chỉ loại khỏi ngành những tên chống lại sự thay đổi, chống lại người dân. Lực lượng này được ưu tiên phân chia tài sản trong các công ty nhà nước. Vì vậy, hãy đặt lực lượng này chọn lựa giữa dân chúng hay đảng mục nát, trở về với đại khối dân tộc hay chịu sự trừng phạt.
Quân đội: Đây là một lực lượng được tổ chức chính quy, có võ khí, nếu không thông về tư tưởng và giải pháp chính trị, mà vẫn bị nhà cầm quyền mua chuộc thì một khi bạo lực xảy ra sẽ rất thảm khốc. Toàn dân cần cảnh giác bị lực lượng này vin cớ bạo loạn xã hội thực hiện đảo chính, ban hành thiết quân luật và biến đất nước thành một nền độc tài quân sự. Đây là một kịch bản tồi tệ.
Tài xế: Đây là lực lượng cơ động, vô cùng quan trọng trong trận quyết chiến này. Hơn ai hết, từ lâu họ thấy ra bản chất xấu xa, tồi tệ, mục nát của chế độ của xã hội: đường xá xuống cấp, nạn mãi lộ trắng trợn, ăn tiền trên mồ hôi nước mắt. Lực lượng nổi dậy cần có bộ phận liên kết, lãnh đạo họ, khi nổ ra biểu tình phải huy động hàng ngàn xe khắp nơi tràn về Hà Nội.
Hưu trí: Đây là lực lượng được dẫn dắt do niềm tin về chủ nghĩa cộng sản, kinh qua những cuộc chiến tranh thảm khốc và thời kỳ nghèo đói kinh hoàng của đất nước. Với họ luôn thấy đất nước phát triển hơn xưa nhiều, tuy vai trò xã hội không còn nhiều nhưng tiếng nói có uy tín với con cháu. Với niềm tin bị tuyên truyền về đấu tranh giai cấp và sự tàn khốc của chiến tranh, họ luôn e ngại sự thay đổi. Họ sợ chiến tranh, sợ mất lương hưu, sợ bị trả thù… với họ rất khó để nói chuyện bằng lý trí vì kiến thức, niềm tin quá cách biệt.
Trí thức: Đây là tinh hoa của dân tộc nhưng bị hạn chế nhiều vì nền giáo dục lạc hậu và bị mắc nạn công danh trong tay đảng nắm quyền, số cấp tiến có nhưng số thủ cựu thụ động còn rất lớn. Niềm tin vào lý tưởng đảng xem như đã hết nhưng niềm tin vào đường thăng tiến còn rất mạnh, kiến thức về dân chủ, tự do còn nhiều hạn chế, nhất là kiến thức về kinh tế thị trường tự do.
Sinh viên: Đây là tầng lớp đông đảo, số thức tình trước hiện tình đất nước, nhưng cũng có số còn u mê, chạy theo vật chất, đứng bên lề nỗi đau của dân tộc. Nỗi lo lớn nhất là học hành và sợ ảnh hưởng tương lai nếu dính vào chính trị. Số ủng hộ rất hữu ích có thể là thủ lĩnh truyền tin tức, liên kết mọi người. Số thờ ơ không tạo ra lực cản. Cần cho sinh viên biết vai trò của họ và quyền lợi của họ, nếu bản thân không đóng góp thì gia đình cũng mất phần quyền lợi. Hãy trao cho họ phương cách an toàn để đóng góp: thông tin, chuyển tải tin tức qua mạng.
Lực lượng đấu tranh dân chủ: Đây là một lực lượng rất đa dạng từ quan điểm, chủ trương đến hành động. Đây quả thật là một cuộc chiến rất dân chủ. Trong một đất nước mà lề lối sinh hoạt, nguyên tắc dân chủ chưa hình thành rõ ràng, kiến thức dân chủ chưa đến thực sự với người dân thì đây là… một nguy cơ.
Việc này có thể tạo ra đất nước rối loạn, kiệt quệ và từ đó xu hướng ủng hộ độc quyền để đổi lấy ổn định như bên nước Nga là một ví dụ. Qua kinh nghiệm trên thế giới có rất nhiều lực lượng đấu tranh muốn một chính quyền dân chủ trong một nền kinh tế nhà nước bao cấp để lấy lòng dân, lấy sự miễn phí, giá rẻ làm phước lành cho dân nghèo.
Phong trào cách mạng cần làm rõ nguyên tắc: kinh tế cũng là chính trị. Kinh tế bao cấp nhà nước chính là cái nôi của suy đồi kinh tế, chính trị phi dân chủ. Hãy tuyên truyền những giá trị căn bản của một nền dân chủ, những nguyên lý để đưa một nền toàn trị sang nền dân chủ và những nhân tố giúp chống lại việc trở lại sự độc tài.,
-Người Việt trong nước: Nhiều phong trào dân chủ được phát động và lãnh đạo bởi tôn giáo và gắn liền dân chủ như là một giá trị của tôn giáo, điều này thực sự có thể gây trở ngại cho con đường tiến đến dân chủ ở Việt Nam khi mà các tôn giáo vẫn còn khoảng cách ngăn chia lớn trước vấn đề quốc gia.
Cần phải tách bạch vấn đề dân chủ và tôn giáo.
Dân chủ là giá trị phổ quát của nhân loại chứ không phải sản phẩm của tôn giáo.
Người Việt nước ngoài: Việt Nam có lịch sử của một cuộc chiến tranh dai dẳng ý thức hệ lâu dài, và có lịch sử di dân to lớn. Đó thật sự là vết thương luôn rỉ máu của dân tộc. Chính bộ phận “thua cuộc” và “di dân” lại là một bộ phận có kiến thức dân chủ cao vì vừa là nạn nhân của chuyên chính vô sản, vừa tiếp cận những giá trị dân chủ, tư do cao của các quốc gia trên thế giới.
Họ miệt mài đấu tranh cho tự do dân chủ nhưng bị nhà cầm quyền CSVN tuyên truyền là họ đấu tranh vì sự thù hận chiến tranh và phục quốc dựng lại chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước đây. Đây là một trở lực lớn khi mà người dân trong nước sau bao nhiêu năm sống trong môi trường thiếu thông tin đã bị nhiễm độc âm mưu tuyên truyền của Cộng Sản, xem những thành phần chiến đấu cho dân chủ tại Hải Ngoại là hoạt động chống phá nhà nước, rước ngoại bang để chịu hàng phục làm nô lệ! Tuy nhiên, ngoài lực cản như trình bày thì lực lượng trí thức của người Việt nước ngoài đông đảo mang nguồn tư tưởng dân chủ tiến bộ là một nguồn lực vô cùng quí giá sẵn sàng cổ vũ sự thay đổi, xây dựng lại đất nước sau ách toàn trị.
Lực lượng quốc tế: Trong môi trường toàn cầu hóa, không nước nào thoát khỏi mối ràng buộc chằng chịt, chung qui cũng vì quyền lợi. Lực lượng ủng họ sự vận động đến dân chủ là thế giới tự do, đứng đầu là nước Mỹ. Lực lượng muốn duy trì độc tài là nhóm các nước độc tài toàn trị như Trung Cộng và Nga. Do đó, cần vận động và tiếp cận sự ủng hộ của nhân dân các nước văn minh, các nước cổ võ cho giá trị dân chủ truyền thống.
5- Kết luận:
Lá thư gần đây của Tập hợp Quốc Dân Việt có nhận định như sau: “Quốc nội: Số ít chưa nhận ra đại họa Tàu Cộng. Trong số Dân đã nhận thức được đại họa của Quốc Dân, thì đa số Dân quá ù lì thụ động, kể cả hàng ngũ Chức Sắc các Tôn giáo, Nhân sĩ, Trí thức, chỉ thở dài thất vọng hoặc khóc, mà không biết nên làm gì. Và Hải ngoại: Chưa tập trung vào hai mục tiêu then chốt trong giai đoạn này là: Chống Formosa – Bảo vệ môi trường – Bảo vệ Sự Sống & Chống Tàu Cộng”.
Hoàn toàn đúng. Yêu cầu dân chủ hiện là một yêu cầu cấp bách của xã hội Việt Nam. Bệnh thiếu dân chủ đã kéo quá dài và ở mức độ trầm trọng đến mức báo động.
Từ việc phân tích, nhận định tình hình trên, ta thấy tất cả đều hưởng lợi từ chủ trương thay đổi của đất nước và thay thế Đảng cầm quyền CSVN.
“Đức Phật ngày xưa bỏ hết để đi vào rừng tìm đường cứu vớt nhân sinh, năm 1963, Hoà Thượng Thích Quảng Đức bỏ hết để đi vào lửa trao ra một thông điệp yêu thương, bình đẳng. Ngày nay tuổi trẻ Việt Nam cũng đang bỏ hết để hằng ngày gióng lên tiếng chuông cảnh tỉnh đại họa mất đất, mất biển, mất nước, mất tự do mà đân tộc ta đương gánh chịu.
 
Con đường thương yêu đồng bào, thương yêu đồng loại là con đường liên tục nhưng thể hiện bằng nhiều cách thế. Cái khó là nhìn thấy hướng đúng, hướng phù hợp với từng người! Cái khó vạn nan kế tiếp là hăng hái bước lên đi vào hành động…” (trích Nguyễn Văn Sâm).
Vì vậy, vấn đề là làm sao tạo ra thế trận xa luân chiến để lực lượng ngày càng to lớn và “đi vào tổ chức” để cùng tấn công, cùng lên tiếng đáp lời sông núi. Khi đó, tầng lớp chống đối sự thay đổi dân chủ hiện tại sẽ đầu hàng, thúc thủ.
Cuộc cách mạng sắp tới mới thực sự là một tập hợp giữa đại đa số người dân đang đứng bên bờ vực thẳm và những thành phần trong Đảng, trong một nhứt điểm lương tâm nào đó, chấp nhận đi cùng với Đại khối dân tộc để bỏ đảng và cứu Nước.
Tháng 5 năm 2017

UNG THƯ

UNG THƯ

Tuần qua, mấy người bạn cũ thuở trung học gọi điện báo tin một anh đang bệnh nặng tại Bệnh Viện Ung Bướu, gia đình cần gặp tôi để lo cho anh những giờ phút cuối vì anh là người Công Giáo, tôi vội vã lên xe một người bạn đón để đến ngay bệnh viện. Mấy tháng trước, nhân dịp một anh bạn khác từ Mỹ về, bọn chúng tôi có gặp nhau, trông anh còn khỏe mạnh, anh còn bảo với mọi người là chắc đã vượt qua căn bệnh ung thư bao tử, ai ngờ bây giờ bệnh tái phát và nặng hơn.

Chúng tôi gặp nhau ở hành lang bệnh viện, anh bạn của tôi nằm thoi thóp thở trông rất thảm hại, tôi giúp anh lần sau hết về đời sống thiêng liêng, giải tội và xức dầu cho anh. Bên trong phòng bệnh nhân nằm ngồi lố nhố, ngoài hành lang chen chân đi khó khăn. Gia đình anh theo lời khuyên bác sĩ đưa bệnh nhân về nhà để ra đi trong bầu khí gia đình, người vợ nhăn nhó loay hoay không ra được quyết định, hỏi kỹ mới biết không có tiển để thuê xe cứu thương đưa về. Anh bạn có xe đưa đón tôi khá giàu có nhưng lại quên mang theo ví, may sao trong túi tôi có vừa đủ số tiền thuê xe đưa về Hóc Môn. Hôm sau thì nghe tin anh qua đời !

Trong cộng đoàn tôi sinh hoạt trước đây có một Giáo Dân, nhiều lần ông tỏ ra bất bình với các anh em Linh Mục tham gia lên tiếng cho tự do, dân chủ, công bằng trong xã hội. Ông bảo: “Đi tu không lo tu, bày đặt làm chính trị”, theo ông, đã là Linh Mục, Tu Sĩ thì chỉ lo “chuyện bên trong Nhà Thờ”, chuyện ở ngoài Nhà Thờ không phải của Linh Mục. Thế rồi cách đây vài tháng ông phát hiện bị ung thư đại tràng. Một lần với gương mặt thất thần, ông đã tìm đến Tu Viện xin các cha cầu nguyện. Tuần rồi thì gặp ông nước da xanh bệch, ông cho biết đã xạ trị lần hai, cách nói và giọng nói không còn chắc nịch khẳng định như xưa. Lên tiếng hay im lặng không lên tiếng thì ung thư cũng không tha!

Gần đây, bà Bộ trưởng Bộ Y Tế đã có phát ngôn gây nhiều phản ứng trong giới y học cũng như truyền thông, bà cho rằng ung thư không phải do thực phẩm bẩn ! Đài Truyền Hình VTC 14 HD đã có một video nói về lời phát ngôn của bà, trong đó ghi lại chia sẻ của một số nạn nhân ung thư và các phát biểu của ba nhà khoa học có học hàm, học vị, và cũng có chức vụ trong tổ chức nhà nước: PGS.TS. Nguyễn Đại Bình, Phó Giám đốc Bệnh Viện Cơ Sở K, GS.TS. Phạm Dương Hiển, Nguyên Giám đốc. Bệnh Viện K, GS.TS. Nguyễn Bá Đức Nguyên Giám đốc. Bệnh Viện K Trung Ương. Các vị này trình bày về bệnh lý và cùng kết luận thực phẩm bẩn giữ một vai trò chủ chốt trong việc gây ung thư !

http://haynhucnhoi.vn/video/bo-truong-bo-y-te-ung-thu-khong-phai-do-thuc-pham-ban-146227.hnn

Theo video kể trên, số người chết vì ung thư tại Việt Nam trong năm 2016 trung bình mỗi ngày trên 300 người, có tài liệu cho con số chính xác là 320 người, con số này vượt tất cả các con số tai nạn hay chiến tranh gây ra hiện nay, ngay cả trên các quốc gia đang có chiến tranh. Nếu kể cả số người chết do tai nạn giao thông thì mỗi ngày Việt Nam có trên 360 người ra đi oan uổng bất hợp lý. Có điều lạ là số người chết nhiều như vậy, chết ngay trước mắt như vậy mỗi ngày, thế nhưng cả thế giới quanh ta vẫn cứ bình thản, chẳng lưu tâm đến, kể cả Tòa Thánh Vatican, khác hẳn với khi nghe tin một tai nạn nào đó, hay một cuộc khủng bố nào đó, số người chết chỉ khoảng vài chục, cùng lắm trên 100, mọi báo đài, mọi lãnh đạo các quốc gia, kể cả Đức Giáo Tông đều lên tiếng. Có phải mạng người Việt Nam chẳng đáng kể là gì không ? Suy nghĩ này khiến không khỏi xót đau !

Để thực phẩm bẩn và nhiễm độc lan tràn không kiểm soát, trách nhiệm chính thuộc về nhà cầm quyền, họ đã không hoàn thành nhiệm vụ lo cho nước cho dân được ấm no, mạnh khỏe… Thế nhưng, bên cạnh đó, trách nhiệm của các mục tử cũng đâu kém nặng nề, tránh nhiệm giáo huấn và chỉnh đốn phong hóa mà Giáo Hội đã trao cho ngày lãnh sứ vụ Linh Mục chúng ta để đâu ? Tất cả và mỗi người chúng ta đều phải trả lời trước tòa Chúa trong ngày sau hết về trách nhiệm kinh khủng này.

Lm. VĨNH SANG, DCCT, theo Ephata 743

 Lời Tri Ân của Ban Biên Tập CGVN

Kính thưa Quý Cha, Quý Vị,

Nhân dịp tác giả Lm Vĩnh Sang, DCCT có bài chia sẻ về ung thư, chúng con xin chân thành cám ơn tất cả các Ân Nhân xa gần đã giúp đỡ chúng con để có thể duy trì việc phân phát Cơm Yêu Thương trong suốt thời gian qua. Như chúng con đã thưa, một vài phần cơm cho bệnh nhân ung thư thực ra chẳng giải quyết được gì nếu xét trên hoàn cảnh thực tế quá đau khổ của kiếp người, song tự nó có sức nâng đỡ đức tin của anh chị em chúng con rất mạnh mẽ.

Khi biết rõ mình đã bị ung thư, thì ai ai cũng choáng váng và chẳng còn biết bám víu vào đâu, thậm chí có theo đuổi điều trị thì cũng chỉ là một chút hy vọng thật mong manh; Trái lại dù là đã mất hết hy vọng nhưng lại được biết chắc vẫn còn có nhiều người quan tâm yêu thương mình thì đó là một niềm an ủi khích lệ rất lớn.

Mẹ Têrêsa Calcuta đã rất sâu sắc khi cho rằng: “Mọi người đều rất dễ dàng nói về người nghèo, song chẳng mấy ai muốn nói với người nghèo”. “Nói với” có nghĩa là thực sự chia sẻ nỗi thống khổ của nhau chứ không còn phải chỉ là đứng xa xa mà nhìn. Bệnh nhân ung thư được xem như là một người nghèo đáng thương nhất trong số những người nghèo, vì cài nghèo nào cũng còn hy vọng có dịp sẽ vượt qua được, song cái “nghèo sự sống” của ung thư là điều đáng sợ và thật rất dễ thất vọng biết chừng nào. Sự giúp đỡ của Quý Ân Nhân cho dù rất nhỏ bé, nhưng ý nghĩa của nó lại vô cùng quý báu, vì Quý Vị đang cho anh chị em chúng con món quà quý báu nhất chính là niềm tin yêu và hy vọng, bất chấp mọi nghịch cảnh.

Có lần chúng con đã hỏi ý kiến một vị bác sĩ chuyên khoa Ung Thư, đã có thâm niên làm việc hàng vài chục năm tại một Trung Tâm Ung Bướu lớn ngay tại Saigon:

– Đã mấy chục năm “Chung tay đẩy lùi ung thư”, bác sĩ sợ điều gì nhất?

Ông thở dài rồi tựa lưng chắc chắn vào thành ghế như để có thêm sức mạnh mà can đảm nói lên một điều gì rất quan trọng, ông chậm rãi trả lời:

– Tôi sợ nhất là nước uống, ông không quên chỉ tay vào một chai nước để ngay trên bàn trước mặt và giải thích rất cụ thể: Chúng ta có thể nhịn ăn một vài bữa, không ăn món này thì ăn món khác…, song không thể nhịn uống, và trong hoàn cảnh thực tế hiện nay, ngay cả nước đóng chai cũng không còn đủ tin tưởng nữa rồi, mọi sự đều có thể làm giả, vì thế đi đâu tôi cũng phải mang theo nước uống…, ông không ngần ngại nói thêm: Bác có biết nguồn nước mà dân thành phố này đang uống hằng ngày là lấy từ đâu không? Và mỗi ngày có bao nhiêu tấn hoá chất các loại như xà bông nước rửa chén… của dân chúng được thải ra… sông rạch chằng chịt mà chưa hề qua xử lý gì cả?

Chúng con rất bất ngờ với câu trả lời trên đây và thầm cám ơn một số Giáo Xứ, Dòng Tu, Chùa Chiền, Tịnh Xá… tại VN đã sẵn lòng bỏ tiền ra thiết kế những giếng nước, những giếng khoan hoặc hệ thống lọc nước cho Dân sử dụng miễn phí, đang âm thầm hoạt động rải rác trên khắp đất nước. Nhưng hình như những địa điểm cung cấp nước sạch như thế còn quá ít so với nhu cầu của đồng bào. Ước gì ít dòng suy nghĩ này sẽ được nhiều người cùng quan tâm.

Phần chúng con, sẽ còn tiếp tục thực hiện việc phân phát Cơm Yêu Thương và Quà Tặng Tin Mừng

Cơm Yêu Thương nhân lên Tình Bác Ái

Tiếp sức người đang trong cảnh khổ đau

Xin Ơn Trên ban xuống Phép Nhiệm Mầu

An ủi những mảnh đời chưa may mắn.

Mọi sự giúp đỡ dành cho Cơm Yêu Thương và Quà Tặng Tin Mừng xin vui lòng liên hệ với những địa chỉ dưới đây, và tất cả đều có thể yêu cầu lấy biên nhận khai thuế.

  1. Xin gởi trực tiếp cho: Lm. Phanxicô Xaviê Hoàng Đình Mai

80/1 Bùi Văn Danh, TP. Long Xuyên, Tỉnh An Giang

(địa chỉ TGM Long Xuyên).

Email: hoangdinhmai@gmail.com   Phone: 0983 879 510

  1. Gởi qua Ngân Hàng ACB:Chủ Tài Khoản: Hoàng Đình Mai.

Số Tài Khoản: 182 232 169 (Chi Nhánh Phan Đăng Lưu)

Asia Commercial Bank (ACB) – SWIFT CODE: ASCBVNVX

442 NGUYEN THI MINH KHAI, Q3, HCMC, VIETNAM

  1. Gởi Dì Tám tức Sr Marillac(nhờ chuyển cho cha Mai)

Phòng Tiếp Đón Thân Chủ, Tu Hội Nữ Tử Bác Ái Thánh Vinh Sơn

42 Tú Xương, Q3, Saigon. Phone: (08) 3932 5134

  1. Gởi Cô Sandy Vũ(nhờ chuyển cho cha Mai)

4094 Mira Loma way,

San Jose CA 95111 – USA

Email: sandyvu@yahoo.com    Phone: 408-420-0040

  1. Gởi Luật Sư NGUYỄN CÔNG BÌNH(nhờ chuyển cho cha Mai)

SanJose – Email: lsnguyencongbinh@gmail.com   Phone: 408-833-8297

  Điện Thoại của Ban Biên Tập: 0938 108 306

Email: conggiaovietnam@gmail.com

           quatangtinmung@gmail.com

Lời Ca Tri Ân

Có Tình Yêu: nối nhịp cầu Nhân Ái 

Cơm Yêu Thương với Quà Tặng Tin Mừng 

Cảm tạ Lòng Từ Thiện Quý Ân Nhân 

Từ khắp chốn xa gần muôn vạn nẻo 

Mong liên kết trong tâm tình thấu hiểu 

Kính chúc mọi người mạnh khoẻ bình an

Xin chung tay vun đắp Tấm Lòng Vàng

Hồng Ân Chúa mãi dành cho dư dật.

Chúng con xin chân thành cám ơn.

BBT CGVN

Quà Biếu Mẹ Già-S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Ảnh của tuongnangtien

Không biết tự bao giờ, người ta nghĩ ra được những món quà khốn nạn đến thế?

Trương Duy Nhất

Đời về chiều, tôi mới (chợt) để ý tới ca dao:

Buồn vì một nỗi tháng Giêng
Con chim cái cú nằm nghiêng thở dài
Buồn vì một nỗi tháng Hai
Đêm ngắn ngày dài thua thiệt người ta
Buồn vì một nỗi tháng Ba
Mưa dầu nắng lửa người ta lừ đừ
Buồn vì một nỗi tháng Tư
Con mắt lừ đừ cơm chẳng muốn ăn
Buồn vì một nỗi tháng Năm

Tháng này, ở Việt Nam, hay có những buổi chiều mưa – mưa đầu mùa – khiến không ít người bâng khuâng nhớ mẹ, nhất là vào Ngày Hiền Mẫu. Theo Wikipedia tiếng Anh:

Mother’s Day is a celebration honoring the mother of the family, as well as motherhood, maternal bonds, and the influence of mothers in society. It is celebrated on various days in many parts of the world, most commonly in the months of March or May. (Ngày của Mẹngày vinh danh người mẹ, cũng như tình mẫu tử, và ảnh hưởng của họ trong xã hội. Lễ hội này được tổ chức ở nhiều nơi, khắp toàn cầu, vào những ngày khác nhau, và thường vào tháng Ba hoặc tháng Năm.)

Wikipedia tiếng Việt, giọng Hà Nội, còn ghi chép thêm rằng ngoài mấy bà mẹ bình thường (hoặc tầm thường, và “đám mẹ ngụy”) xứ sở này còn có những bà mẹ phi thường – super mom – được vinh danh là Mẹ Việt Nam Anh Hùng:

Đây là danh hiệu mà nhà nước Việt Nam tặng hoặc truy tặng những phụ nữ Việt Nam có nhiều cống hiến, hi sinh vì sự nghiệp giải phóng dân tộc, bảo vệ tổ quốc và làm nghĩa vụ quốc tế...

Tiêu chuẩn đạt danh hiệu Bà mẹ Việt Nam anh hung (kể cả là Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Việt Nam) dành cho những phụ nữ đạt một trong những tiêu chuẩn sau:

  • Có hai con trở lên là liệt sĩ
  • Có hai con mà một con là liệt sĩ, một con là thương binh với thương tật từ 81% trở lên.
  • Chỉ có một con mà người đó là liệt sĩ;
  • Có một con là liệt sĩ, chồng hoặc bản thân là liệt sĩ.

Người con là liệt sĩ bao gồm con đẻ và con nuôi của Bà mẹ được pháp luật thừa nhận, và đã được Chính phủ tặng Bằng Tổ Quốc Ghi Công...

Từ tháng 12 năm 1994 đến hết năm 2001, Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã phong tặng và truy tặng danh hiệu cao quý “Bà mẹ Việt Nam anh hùng” cho:

  • Cả nước: 44.253 người
    • Miền Bắc: 15.033 người
    • Miền Nam: 29.220 người
      Riêng miền Trung (tôi đoán) chắc số lượng Mẹ Việt Nam Anh Hùng quá đông –  đếm không xuể – thống kê cũng không hết nên đành cho mấy bả qua một bên luôn, cho nó tiện
      Để độc giả, nhất là qúi vị sinh sau đẻ muộn, có thể hình dung ra cuộc đời của một bà MVNAH, xin ghi lại đây toàn văn bài viết (“Người Mẹ Ở Cao Nguyên Lâm Viên”) của hai nhà báo An Nhiên và Hoàng Yên:

“Trong một dịp đến với cao nguyên Lâm Viên, chúng tôi được gặp và trò chuyện với Bà mẹ Việt Nam anh hùng Nguyễn Thị Tất, quê Quảng Nam trong ngôi nhà tình nghĩa đơn sơ ở thôn Xuân Sơn, xã Xuân Trường, TP.Đà Lạt, tỉnh Lâm Đồng. Mẹ  Tất 85 tuổi, quê Điện Bàn. Tuổi cao, sức yếu, không còn đi lại được, nên khi chúng tôi đến, có người để nói chuyện, mẹ vui lắm. Mẹ kể những câu chuyện của cuộc đời mẹ, của chiến tranh, với những hy sinh, mất mát không bao giờ quên.

Năm 1962, mẹ Tất cùng chồng con vào thôn Xuân Sơn, xã Xuân Trường, định cư. Trước đó, ở Điện Bàn, gia đình mẹ làm cơ sở nuôi giấu cán bộ, vừa tiếp tế vừa làm giao liên. Vào thôn Xuân Sơn, vợ chồng mẹ tiếp tục hoạt động cách mạng. Mẹ có 8 người con (4 trai, 4 gái), đều tham gia hoạt động cách mạng. Chồng mẹ – ông Trần Cương, ngày đi làm vườn, làm thợ mộc kiếm tiền mua lương thực, thực phẩm trữ giấu trong nhà nuôi cán bộ; ban đêm đi hoạt động cách mạng.

Đêm 7.7.1968, chồng mẹ và con gái là Trần Thị Minh Rê đi tiếp tế cho bộ đội gặp địch càn quét, chúng phát hiện hai cha con và bắn chết tại rừng Xuân Sơn. Sáng sớm hôm sau, bà con khiêng thi thể cha con về thôn, mẹ như điên dại. Dân trong thôn cứ ngỡ mẹ không qua khỏi cơn đau này, khi trước đó 2 tháng, mẹ mất đứa con út (5 tuổi) do bị bệnh. Vết thương lòng chưa kịp lành thì năm 1971 mẹ nhận hung tin người con trai đầu Trần Quang Vinh (19 tuổi) hy sinh ở vùng rừng đoạn sông La Bá.

Vì Tổ quốc, mẹ bước qua nỗi đau, cùng các con tiếp tục hoạt động cách mạng. Người con tiếp theo của mẹ, anh Trần Minh Quang trở thành thương binh, con gái Trần Thị Minh Xuân theo mẹ đi rải truyền đơn, con gái út tuổi còn nhỏ cũng đã biết giúp mẹ nấu cơm tiếp tế, làm giao liên cho cách mạng. Rồi mẹ bị địch bắt giam ở Đà Lạt 3 năm (sau này mẹ được công nhận là chiến sĩ cách mạng bị địch bắt tù đày), bị tra chết đi sống lại nhưng mẹ một mực cương quyết không khai tổ chức, cơ sở của cách mạng. Ngày 30.4.1975, miền Nam giải phóng, mẹ Tất cùng các chiến sĩ bị địch giam cầm phá nhà lao Đà Lạt trở về.

Cả cuộc đời của mẹ Tất trải qua biết bao sự hy sinh mất mát. Sưởi ấm lòng mẹ những năm tháng tuổi già là người con gái út luôn gắn bó kề bên. Chị Trần Thị Minh Sơn – con gái út của mẹ Tất nói rằng: ‘Bây giờ chị đã 52 tuổi, trừ 3 năm mẹ đi tù, còn lại là quãng thời gian chị ở bên mẹ và sẽ suốt đời bên mẹ’.

Chúng tôi rời căn nhà nhỏ, mẹ dặn khi nào rảnh lại ghé nhà mẹ chơi. Lời mời của mẹ làm lòng chúng tôi dấy lên cảm giác khó tả. “Dạ. Chúng con có cơ hội sẽ lại về. Về với mẹ để lòng thêm vững chãi”

Nhị vị tác giả của bài báo thượng dẫn thiệt là vô tâm, nếu chưa muốn nói là đểnh đoảng. Thăm một bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng đã gần đất xa trời (tới nơi) rồi mà không có quà cáp chi ráo trọi. Những cán bộ tỉnh đoàn hay thành đoàn của Đảng thì hoàn toàn khác, họ chu đáo hơn nhiều – theo tường thuật của phóng viên (Hoà Hội) báo Tiền Phong:

“Ngày 20/5, Tỉnh Đoàn Hậu Giang tổ chức trao tặng 600 bộ cờ Tổ quốc và ảnh Bác Hồ cho các gia đình Mẹ Việt Nam anh hùng, nhân kỷ niệm 126 năm ngày sinh của Bác.

Mẹ Việt Nam anh hùng Đinh Thị Sa ở xã Vĩnh Viễn (Long Mỹ, Hậu Giang) vui mừng nói: “Tôi rất vui vì được các bạn trẻ đem đến nhà tặng cờ và ảnh của Bác. Việc làm có ý nghĩa lớn đối với bản thân tôi và người dân vì không cần phải đi đâu xa mà trong nhà hằng ngày đều được gặp hình ảnh của Bác Hồ vĩ đại.”

Chị Phạm Thị Thùy Dung Bí thư Tỉnh Đoàn Hậu Giang tặng ảnh bác cho Mẹ Việt Nam anh hùng. Ảnh chú thích: Tiền Phong

Má Đinh Thị Sa thiệt là dễ vui, và dễ tính. Công luận, xem chừng, có vẻ khó khăn và xét nét hơn chút xíu:

Yên Vũ  Đồ đểu!

Phung Tran Mẹ VN anh hùng cần ăn hơn cần hình!

Phan Anh Sao không tặng các mẹ cá gỗ để các mẹ ngắm  ăn cơm với mắm?

Hieu Thai Moá nó, tiền thì đi mua xe sang để chạy còn tiền đâu để tặng cho các mẹ, tặng mỗi người 10 tấm để các mẹ chùi đít.

Dìm Hàng Hậu Giang là tỉnh nghèo, việc cung cấp giấy là việc bình thường.

Trương Vĩnh Phúc Kiên định lập trường xem pháo hoa, ngắm ảnh quên đói!

Riêng nhà báo Trương Duy Nhất: thì chỉ buông (duy nhất) có mỗi một câu thôi:

“Không biết tự bao giờ, người ta nghĩ ra được những món quà khốn nạn đến thế.”

Con gái Hà Nội ở đâu?

From facebook:   Kimtrong Lam‘s post.
 
 
Image may contain: one or more people, people standing and indoor

Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

 Con gái Hà Nội ở đâu?

Vũ Thế Thành

Mẹ tôi nể phục mấy cô gái Hà Nội lắm. Dưới con mắt của người nhà quê ra Hà Nội làm việc vặt, bà thấy các thiếu nữ nơi đây ứng xử khôn khéo, nói năng lễ độ, và khuôn phép lắm. Đó là chưa kể thêu thùa may vá, nữ công gia chánh,… Nói chung là đảm. Mỗi khi thấy mấy cô Sài Gòn tân thời quá, tự nhiên quá, bà lại chép miệng, con gái Hà Nội đâu có thế. Bà nói riết, nói riết…, khiến tôi ngờ…bà muốn thằng con của bà nên đi tìm một thiếu nữ Hà Nội.
Nhưng thế giới của tôi lại khác. Tôi sinh ra ở Sài Gòn, lớn lên ở Sài Gòn, bạn bè Sài gòn, trong đầu tôi, nếu có, cũng chỉ là con gái Sài Gòn cho hợp… thủy thổ.
Mà con gái Bắc (di cư 54) hồi đó gớm lắm, vờn qua vờn lại, làm duyên, đá lông nheo, õng ẽo làm điêu đứng con trai Nam Kỳ đến là khổ. Một thanh niên xứ Biên Hòa đã phải cay đắng thế này:
“ Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền,
Nhớ khiêm nhường nhưng thâm ý khoe khoang,
Nhớ duyên dáng ngây thơ mà xảo quyệt…”
Tôi không có ý kiến gì về bài thơ trên, mà cũng chẳng dại gì có ý kiến. Mấy bà mấy cô Bắc Kỳ đọc bài thơ trên có nổi cơn tam bành rủa xả, thì chắc cũng chỉ mình rủa mình nghe thôi, chứ tác giả, nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên chết rồi, chết trong một chiếc xe hơi cũ kỹ ở sân chùa bên California.
Dù sao cũng nên đọc tiếp thêm vài câu nữa mới thấy “cảm thương” cho tác giả:
“…Ta vẫn nhớ dặn dò lòng tha thiết,
Nên vội vàng tin tưởng chuyện vu vơ
Nên yêu đương bằng gương mặt khờ khờ
Nên hùng hổ để đợi giờ thua thiệt…”
Những ngày sau 75, trên tivi Sài Gòn là những đoàn quân “chiến sĩ gái”, bước theo nhịp quân hành, chiếu cận cảnh với đôi mắt rực lửa căm hờn, giọng nói lanh lảnh. Cảm giác đầu tiên của tôi với các cô gái Bắc Kỳ (thứ thiệt) là…ớn lạnh. Tôi cười, “Đấy con gái Hà Nội của mẹ đấy…”. Bà cụ lại thở dài, chép miệng… “Hồi trước đâu có thế…”.
Dĩ nhiên, mẹ tôi không thể phát hiện cái trò đánh lận rẻ tiền của thằng con, tỉnh bơ xem tất cả các cô Bắc Kỳ đều là các cô Hà Nội.
Thực ra trong đầu tôi cũng có một chút gì đó mơ hồ về con gái Hà Nội. Biết tả thế nào nhỉ! Có thể là hình ảnh dịu dàng đằm thắm của cô Liên trongGánh Hàng Hoa, hay thiếu nữ tân thời một cách bảo thủ, không sao thoát ra khỏi vòng lễ giáo của cô Loan trongĐoạn Tuyệt. Tôi cảm được nỗi cô đơn của Loan khi thả bộ trên bờ đê Yên Phụ,… Đại loại là tôi đã nhìn thiếu nữ Hà Nội qua lăng kính của những tiểu thuyết trong Tự Lực Văn Đoàn mà tôi được học thời trung học.
Cũng chẳng dừng ở đấy đâu. Khi đọc“Tuấn, chàng trai nước Việt”, một thứ tiểu thuyết hồi ký của Nguyễn Vỹ, tôi biết thêm rằng, các cô nữ sinh Hà Nội cũng lãng mạn ra rít. Họ kín đáo lập ra hội “Ái Tino”. Tino Rossi là ca sĩ người Pháp lừng danh thưở đó, và là thần tượng của vô số thiếu nữ, chẳng riêng gì thiếu nữ Hà thành. Cái “hội” kín đáo,chỉ lèo tèo dăm ba cô thế thôi, nhanh chóng tan hàng, và rồi mạnh ai người nấy tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu, công dung ngôn hạnh… Cái “lãng mạn tân thời” chỉ là đóm lửa, và họ nhanh chóng quay lại với sự thanh lịch, nề nếp theo giáo dục của gia đình.
Năm 1980, lần đầu tiên tôi ra Hà Nội công tác. Anh bạn đồng nghiệp trạc tuổi, tốt nghiệp từ Đông Đức, chở tôi trên chiếc Simson lòng vòng Hà Nội. Nơi đầu tiên tôi muốn ghé thăm là phố Khâm Thiên. Anh bạn tròn xoe mắt,“Làm gì còn hố bom mà ghé thăm”. Tôi chợt hiểu vì sao anh bạn ngạc nhiên, nhưng không thể giải thích. Môi trường giáo dục trong Nam ngoài Bắc khác nhau.
Cái máu phóng đãng đã dẫn tôi đến phố Khâm Thiên, chứ không phải bom rơi đạn lạc ở đó. Đến, dù chỉ để nhìn vài căn nhà xiêu vẹo, cũng thỏa đôi chút tò mò về một thời vang bóng. Phong lưu tài tử giai nhân, đúng, nhưng không phải cách phong lưu của Vân Hạc trong Lều Chõng của Ngô Tất Tố. Anh chàng Vân Hạc khi chờ kết quả thi, ra vào chốn ả đào để vui say bè bạn, để trấn an nhau, để bốc nhau, để chờ ngày bảng vàng ghi tên.
Tôi nhớ đến kiểu cách phong lưu của Cao Bá Quát, một tay chơi thứ thiệt, khi làm sơ khảo trường thi, tiếc bài thi hay mà phạm húy, đã dùng muội đèn để sửa. Việc lộ, bị kết án giảo giam hậu, ông phải đi dương trình hiệu lực,nghĩa là đi làm phục dịch cho phái đoàn đi công tác nước ngoài. Con người tài hoa này, mang theo nỗi cô đơn đến phố ả đào giải sầu bên chén rượu, làm vài bài hát nói, đào nương hát, mình gõ nhịp…
“Giai nhân nan tái đắc
Trót yêu hoa nên dan díu với tình
Mái tây hiên nguyệt gác chênh chênh
Rầu rĩ lắm xuân về oanh nhớ…”
Cũng lần đầu ở Hà Nội, buổi chiều chập choạng tối, lang thang ở phố Huế, tôi thấy một bà đi xe đạp ngược chiều, bị cảnh sát ngoắc lại. Bà năn nỉ thông cảm? Không. Bà phân bua? Không. Bà cãi tay đôi với cảnh sát rằng, nhất định mình đúng. Lương và nhu yếu phẩm phân phối còn không đủ sống, đâu dễ gì chịu nộp phạt. Đôi co với nhau mà cả hai vẫn một mực xưng hô…đồng chí. Tôi phì cười. Hà Nội có những điều không nằm trong trí tưởng tượng của một người Sài Gòn, lần đầu ra Hà Nội như tôi.
Bây giờ, Hà Nội khác xa rồi. Hà Nội nhiều nhà cao tầng, cầu vượt. Hà Nội nhiều xe hơi hơn, Hà Nội giàu hơn. Hà Nộikhông còn những cảnh cãi tay đôi với cảnh sát buồn cười như thế nữa. Hà Nội văn minh hơn, nhưng có thể họ phải “cãi tay đôi” với chính mình, khi mà còn những cảnh thanh niên thiếu nữ “ à la mode” hái hoa, giẵm hoa bẻ cành để chụp ảnh, hay gào thét tung hô thần tượng minh tinh Hàn Quốc. Đó là chưa kể bún mắng cháo chửi, rải rác vẫn còn đâu đó. Thương hiệu chăng? Tôi chịu! Ăn ngon mà nghe chửi, thôi thà ăn độn dễ nuốt hơn.
Tôi có bà bạn già (hơn tôi) là dân Hà Nội mấy đời. Cha bà là một trong số rất ít người xong bậc đại học thời Tây. Sau 54, nhà đông con, xoay sở không nổi, ông bố định cho 2 đứa con lớn tạm nghỉ học, đi làm rồi học bổ túc sau. Nhưng bà mẹ thì không, nhất quyết không. Bà đến gặp ông bà bác sĩ nhà bên mượn…tiền để các con tiếp tục ăn học. Họ cùng ở trong thành như bà, không vướng bận con cái, còn chút của ăn của để, đồng ý cho vay tín chấp, một thứ tín chấp tình người, thời nay khó tìm. Tôi hiểu ra, dân trí thức Hà Nội xưa có kiểu chơi “chẳng giống ai” (lúc này). Họ kín đáo giúp đỡ nhau trong những tình huống khắc nghiệt. Trong họ dường như chất “nhân” và lòng tự trọng được rèn luyện qua giáo dục,giấy rách phải giữ lấy lề. Mực đen và bão tố không thể vấy bẩn hay phá sập. Những năm sau 75, trong Sàigòn tôi cũng thấy vài trường hợp như thế.
Bà bạn (già) này, về chuyên môn, thì kiến thức mênh mông chứ chẳng vừa. Ăn nói nhẹ nhàng, nhưng quyết liệt khi cần. Vậy mà cư xử thì cứ dạ dạ,..cám ơn.Bà nói chuyện với tôi cũng thế, cũng dạ dạ,..cám ơn. Tôi cười, sao chị khách sáo thế. “Không phải đâu, tôi được giáo dục trong nhà từ nhỏ như thế. Các anh chị em tôi cũng đều như vậy chứ chẳng riêng tôi. Hồi đi học, chỉ vì dạ dạ…cám ơn mà chúng tôi bị phê bình là tiểu tư sản. Ông bà cụ dạy con nghiêm khắc lắm. Tôi là con gái, đi học về là phải tập tành bếp núc, ăn trái chuối là phải bẻ đôi.Ở trường là chuyện khác, còn về nhà là đâu ra đó, vào khuôn phép.”. Tôi cũng nhận ra sự “khách sáo chân thành” của bà, chứ không phải khách sáo đãi bôi.
Dạo sau này, vì công việc tôi thường ra Hà Nội. Đi ăn hàng với bè bạn ở đó thì không sao, nhưng hễ đi một mình là bị chặt (giá), dù chỉ là chai nước tinh khiết, 10.000 đồng ở quán ven đường phố cổ. Bị chặt riết thành quen. Tôi nhủ thầm, lần nào ra Hà Nội mà không bị chặt coi như trúng số.
Dù tôi cũng có vài người bạn thân ở Hà Nội, nhưng giữa tôi và Hà Nội, dường như vẫn còn khoảng cách nào đó. Tôi đến Hà Nội như một kẻ xa lạ, đến như đi nước ngoài không cần visa.
Sài Gòn dễ hội nhập. Cứ ở Sài Gòn là thành người Sài Gòn. Chưa thấy mình là người Sài Gòn, ở lâu thêm chút nữa cũng biến thành người Sài Gòn. Sài Gòn đồng hóa con người nhanh lắm.
Nhưng Hà Nội có lẽ khác, người ta đồng hóa Hà Nội như vũ bão, đồng hóa cạnh tranh từ nhiều nguồn khác nhau để tạo ra một văn hóa Hà thành hiện đại khó mô tả. Còn người Hà Nội (thứ thiệt) đành phải co cụm, khép kín và giáo dục con cái theo cách riêng của họ để bảo tồn…di sản. Giáo dục từ gia đình mới tạo ra gốc rễ, chứ không phải là quy tắc ứng xử, hay giàu sang, quyền thế.
Hà Nội nhiều hồ. Hà Nội đẹp vì hồ vào những buổi sáng thật sớm, khi trời còn nhá nhem. Sáng lên, Hà Nội biến mất. Con gái Hà Nội (xưa) chắc cũng thế. Cuộc đời dâu bể đã làm họ biến mất, nhưng thực ra cũng chỉ lẩn quất, âm thầm đâu đó thôi.
Năm ngoái, đi ngang qua ngõ nhỏ trong khu phố cổ, tôi ghé tiệm tạp hóa mua chai nước lạnh. Bà bán hàng dễ cũng gần 70, đưa chai nước: “Thưa, của ông đây, giá 5.000. Cám ơn ông…”. Tai tôi lùng bùng. Trong tiềm thức có cái gì nghe quen quen, đọc đâu đó rồi. Đã dợm chân đi, nhưng cũng quay lại: “Thưa bà, bà là người Hà Nội?”. “Vâng ạ, nhà tôi ở ngõ này đã ba đời rồi, từ thời ông nội tôi ra làm quan ở đây”.
Mẹ tôi nói đúng về con gái Hà Nội. Họ hiếm hoi, ẩn mình như giọt nước đọng ở mặt dưới của lá cây sau cơn mưa. Có duyên mới gặp, phải tìm mới thấy.
Vũ Thế Thành

GM. Nguyễn Thái Hợp: Một chuyến đi đau lòng!

Thị trưởng Gevena, Guillaume Barazzon (phải), tiếp Giám mục Nguyễn Thái Hợp.

Thị trưởng Gevena, Guillaume Barazzon (phải), tiếp Giám mục Nguyễn Thái Hợp.

Đang trong chuyến đi vận động quốc tế ở châu Âu và trao thỉnh nguyện thư về thảm họa Formosa, Giám mục Giáo phận Vinh Phaolo Nguyễn Thái Hợp nói với VOA rằng ông đau lòng khi phải thực hiện một chuyến đi mà lẽ ra là của những người cầm quyền.

“Đây là chuyến đi ngoài dự phóng cũng như chuyên môn của chúng tôi vì thực sự chúng tôi không được đào tạo để thực hiện những chuyến đi như vậy. Chúng tôi là những người làm mục vụ. Đáng lẽ những chuyến đi như vậy phải là của những người cầm quyền”.

Từ chối giúp đỡ của quốc tế

Trong chuyến đi kéo dài hai tuần tới Na Uy, Đức, Bỉ và Thụy Sĩ, phái đoàn của Giáo phận Vinh đã có những cuộc tiếp xúc với Liên Hiệp Quốc, Liên Hiệp Châu Âu, một số Bộ Ngoại giao, các tổ chức thuộc Giáo Hội Công Giáo và các tổ chức xã hội dân sự.

Chia sẻ với VOA về kết quả chuyến đi, Giám mục Nguyễn Thái Hợp nói các cuộc tiếp xúc với các tổ chức quốc tế càng khiến ông thêm đau lòng.

Đáng lẽ những chuyến đi như vậy phải là của những người cầm quyền.

“Buồn vì cách xử sự của những người cầm quyền, của những người đại diện của dân. Chẳng hạn, một điều cụ thể mà chúng tôi nhận thấy, khi ở Việt Nam tôi cũng đã nghe, là một số nước muốn đến để giúp đỡ cho Việt Nam, giúp cho Việt Nam có thể nghiên cứu tìm ra nguyên nhân của thảm họa và nhất là xử lý thiên nhiên đã bị thảm họa đó bằng những phương pháp khoa học, kỹ thuật hiện đại để trả lại vùng biển miền Trung, và cho người dân biết thảm họa đến bao nhiêu, thảm họa kéo dài bao nhiêu, bao giờ có thể ăn cá được, bao giờ có thể đi ra biển được v.v.. Không những nhà nước đã từ chối một số nước, mà ngay cả cơ quan của Liên Hiệp Quốc cũng đã có những đề nghị đó mà không hiểu tại sao những người đại diện của dân cũng từ chối đề nghị của cơ quan Liên Hiệp Quốc. Điều đó khiến tôi cảm thấy đau lòng”.

Mị dân và vô trách nhiệm

Hơn một năm sau khi xảy ra thảm họa môi trường lịch sử, Giám mục Nguyễn Thái Hợp nói những câu hỏi rất căn bản của người dân như nguyên nhân của thảm họa, tác hại của nó thế nào, kéo dài bao lâu, khi nào biển miền Trung được khôi phục trở lại… vẫn chưa được trả lời thỏa đáng.

“Cho tới hôm nay, tôi thấy rằng chúng tôi chỉ gặp được những câu trả lời một cách rất mị dân và vô trách nhiệm. Chẳng hạn có những quan chức, khi thảm họa xảy ra ít lâu, đã xuống biển tắm để nói với dân rằng ‘Tắm đi!’. Có những người trả lời một cách vô trách nhiệm rằng biển miền Trung cũng như dân tộc Việt Nam oai hùng nên nó tự có thể tẩy xóa được thảm họa, những chất độc trở lại tình trạng ban đầu”.

Phái đoàn của Giáo phận Vinh trong chuyến đi vận động quốc tế và trao thỉnh nguyện thư về thảm họa Formosa.

Phái đoàn của Giáo phận Vinh trong chuyến đi vận động quốc tế và trao thỉnh nguyện thư về thảm họa Formosa.

Những “cuộc xung đột đau lòng”

Kể từ khi xảy ra thảm họa môi trường ở vùng biển miền Trung hồi tháng 4/2016, nhiều cuộc biểu tình đã diễn ra tại địa phương và trên khắp các tỉnh thành đòi chính quyền và Formosa phải minh bạch thông tin về thảm họa và bồi thường xứng đáng cho người dân.

Mặc dù phía chính quyền nói đã phân phối số tiền đền bù 500 triệu đôla của Formosa tới các nạn nhân trực tiếp của thảm họa, nhưng nhiều người dân không đồng tình với cách giải quyết của chính quyền. Gần đây, các cuộc biểu tình tiếp tục diễn ra, đặc biệt tại tỉnh Nghệ An.

Chuyện này đáng lẽ giải quyết một cách êm thắm giữa người dân và chính quyền, mà cuối cùng không được giải quyết, đưa đến những cuộc xung đột. Những cuộc xung đột đó thật sự rất đau lòng. Càng đau lòng hơn khi người dân bị đánh đập trong khi họ là những nạn nhân cần được đền bù xứng đáng.

“Nguyên nhân sâu xa vẫn là chưa đền bù xứng đáng. Có những người lẽ ra phải được đền bù xứng đáng thì vẫn chưa được vào danh sách [đền bù]. Có những người không liên quan gì đến thảm họa môi trường, không phải là nạn nhân thì đã được đền bù. Tại sao vậy? Phải chăng vì tham nhũng, vì lợi ích nhóm?”, Giám mục Nguyễn Thái Hợp đặt câu hỏi.

Tỉnh Nghệ An vốn không được chính quyền xếp vào danh sách bồi thường của thảm họa Formosa, nhưng nhiều người dân địa phương nói họ đã mất nguồn sinh kế, lâm vào cảnh nợ nần vì ảnh hưởng trực tiếp của thảm họa.

Giám mục Nguyễn Thái Hợp cho biết ông đã hai lần làm việc với chính quyền tỉnh Nghệ An và được chính quyền tỉnh cho biết đã đề đạt ra trung ương để đưa một số khu vực ở Nghệ An vào danh sách nạn nhân cần được bồi thường. Tuy nhiên cho tới nay, ông vẫn chưa nhận được câu trả lời cho vấn đề này. Theo ông, chính sự phẫn uất của người dân đã dẫn đến những “cuộc xung đột đau lòng” giữa người dân và chính quyền.

“Chuyện này đáng lẽ giải quyết một cách êm thắm giữa người dân và chính quyền, mà cuối cùng không được giải quyết, đưa đến những cuộc xung đột. Những cuộc xung đột đó thật sự rất đau lòng. Càng đau lòng hơn khi người dân bị đánh đập trong khi họ là những nạn nhân cần được đền bù xứng đáng”.

Người dẫn đầu phái đoàn của Giáo phận Vinh cho biết chuyến đi vận động lần này là một chuyến đi “tiếp cận”, giúp cho các thành viên biết cách nghiên cứu, sắp xếp và đề đạt các thỉnh nguyện của người dân một cách cụ thể hơn để gửi tới nhiều cơ quan, tổ chức quốc tế khác nhau, với mong muốn giúp cho các nạn nhân của Formosa sớm tìm được câu trả lời cho những băn khoăn của họ và được đền bù thỏa đáng.

Tính đến sáng 18/5, thỉnh nguyện thư về thảm họa Formosa trên trang www.thamhoaformosa.com đã có trên 195.000 người ký tên.

Giáo phận Vinh có quyết định thành lập Ban Hỗ trợ các nạn nhân thảm họa ô nhiễm môi trường biển miền Trung vào tháng 9/2016, 5 tháng sau khi bắt đầu xảy ra hiện tượng hải sản chết hàng loạt, khiến đời sống kinh tế trong khu vực gần như tê liệt.

Biển miền Trung: Hải sản tầng đáy chưa an toàn

2017-05-17
 
Người dân biểu tình phản đối Formosa hủy hoại môi trường biển Việt Nam. Ảnh chụp tại Hà Nội ngày 1/5/2016.

Người dân biểu tình phản đối Formosa hủy hoại môi trường biển Việt Nam. Ảnh chụp tại Hà Nội ngày 1/5/2016.

AFP photo
 
 Việt Nam tiếp tục khuyến cáo ngư dân 4 tỉnh miền Trung không nên đánh bắt hải sản ở tầng đáy ở khu vực 20 hải lý trở vào bờ do ảnh hưởng của ô nhiễm môi trường do Formosa gây ra.

Đây là yêu cầu được Phó Thủ tướng Trương Hòa Bình đưa ra tại cuộc họp của Ban chỉ đạo khắc phục sự cố, ổn định đời sống, sản xuất kinh doanh cho bốn tỉnh bị ảnh hưởng diễn ra vào hôm 17 tháng 5 tại Hà Nội.

Bốn tỉnh bị ảnh hưởng bao gồm Hà Tĩnh, Quảng  Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế.

Cũng tại cuộc họp, Phó Thủ tướng Trương Hòa Bình yêu cầu các tỉnh hoàn thành việc chi trả phần kinh phí đền bù đã được tạm cấp trước ngày 30 tháng 6 và có đề xuất lên Bộ Tài Chính để tiếp tục chi trả.

Chính phủ cũng đồng ý rà soát lần cuối về bổ sung người bị thiệt hại sẽ được đền bù và hỗ trợ.

Sau khi bị phát hiện xả thải ra môi trường biển khiến cá chết hàng loạt vào tháng 4 năm ngoái, công ty Formosa Hà Tĩnh đã chính thức lên tiếng xin lỗi và đồng ý trả 500 triệu đô la tiền bồi thường cho người dân bị ảnh hưởng và để khắc phục tình trạng ô nhiễm môi trường biển.

Báo cáo của chính phủ Việt Nam công bố hồi năm ngoái cho thấy thảm họa môi trường biển do Formosa gây ra đã ảnh hưởng đến cuộc sống của hơn 200 ngàn người. Một năm sau thảm họa, nhiều người dân miền Trung vẫn xuống đường biểu tình đòi đóng cửa Formosa và yêu cầu được bồi thường thỏa đáng.

Nguyên tổng giám đốc Mía Đường Tây Ninh bị 10 năm tù

Nguyên tổng giám đốc Mía Đường Tây Ninh bị 10 năm tù

2017-05-15
Ông Trần Cảnh Lạc, nguyên tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn MTV Mía Đường Tây Ninh (giữa) tại phiên tòa.

Ông Trần Cảnh Lạc, nguyên tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn MTV Mía Đường Tây Ninh (giữa) tại phiên tòa.

Courtesy of vietnammoi.vn
 
 Tòa sơ thẩm Tây Ninh sáng nay 15 tháng Năm tuyên phạt 10 năm tù đối với ông Trần Cảnh Lạc, nguyên tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn MTV Mía Đường Tây Ninh, về tội làm thất thoát hàng chục tỷ đồng  trong thời gian làm lãnh đạo công ty.

Bên cạnh đó hội đồng xét xử cũng phán quyết 10 năm tù đối với ông Nguyễn Xuân Danh, nguyên trưởng phòng kinh doanh thương mại , 7 năm tù đối với nà Nguyễn Thị Phúc nguyên kế toán trưởng phòng kế toán tài chính của công ty . Cả hai người này đều bị buộc cùng tội danh như ông Trần Cảnh Lạc là  cố ý làm trái các qui định về kinh tế của nhà nước, gây hậu quả nghiêm trọng.

Cáo trạng của Tòa Án Nhân Dân tỉnh Tây Ninh cho thấy trong quá trình giao dịch mua bán gạo và tinh bột sắn với phía Trung Quốc từ năm 2009 đến năm 2012, phía lãnh đạo công ty  mía đường Tây Ninh đã gây thiệt hại cho nhà nước số tiền lên đến 70 tỷ Đồng.

Với tội trạng này, 2 bị cáo Trần Cảnh Lạc và Nguyễn Xuân Danh phải liên đới chịu trách nhiệm trong việc bồi thường trên 25 tỷ đồng , 3 bị cáo còn lại chia nhau chịu trách nhiệm bồi thưởng hơn 6 tỷ đồng thất thoát.

Ngoài ra hội đồng xét xử tòa án nhân dân Tây Ninh còn cái buộc công ty mía đường trong khi làm việc với 2 công ty đối tác Trung Quốc là đã không tuân thủ những qui định của pháp luật về việc thực hiện các hợp đồng kinh tế đã ký kết, việc khai báo với hải quan cũng như việc thanh toán chi trả.

Sài Gòn: Giang hồ đánh người, dùng container bít cửa nhà dân

Sài Gòn: Giang hồ đánh người, dùng container bít cửa nhà dân

Nhóm giang hồ huy động xe cẩu đưa thùng container bít lối nhà dân. (Hình: Báo VietNamNet)

SÀI GÒN (NV) – Nhóm giang hồ cầm hung khí xông vào nhà dân ở quận Gò Vấp truy sát khiến người chồng gục tại chỗ. Chưa dừng lại, chúng còn cắt toàn bộ hệ thống điện trong nhà rồi dùng xe cẩu thùng container bít cửa ra vào.

Ngày 15 Tháng Năm, công an phường 17, quận Gò Vấp, cho biết, đang điều tra nguyên nhân vụ nhóm giang hồ 30 thanh niên dùng hung khí tấn công một gia đình có con nhỏ ở địa phương, mời những người liên quan để làm rõ vụ việc và giải quyết theo quy định pháp luật.

Nói với báo điện tử VietNamNet, bà Thi Thủy Tiên (42 tuổi), ngụ phường 17, quận Gò Vấp, vẫn chưa hết bàng hoàng sau vụ việc cả hai vợ chồng bị nhóm giang hồ ập vào nhà truy sát, đánh đập khiến chồng bà là ông Nguyễn Quang Vĩnh (48 tuổi) bị thương phải cấp cứu.

Sài Gòn: Giang hồ đánh người, dùng container bít cửa nhà dân
Ông Vĩnh bị chém gục tại chỗ và hiện tại đang điều trị tại bệnh viện. (Hình: Báo VietNamNet)

Theo bà Tiên, tối 14 Tháng Năm, hai vợ chồng đang ở trong nhà thì bất ngờ một nhóm khoảng 30 người cầm hung khí xông vào nhà. Nhóm người này chửi bới yêu cầu hai vợ chồng bà ra khỏi nhà nhưng không được. Cả hai bên xảy ra cự cãi to tiếng. Thế là một số người trong nhóm giang hồ trên cầm hung khí xông vào chém ông Vĩnh bị thương gục xuống nền nhà. Bà Tiên thấy vậy hốt hoảng bế con chạy ra khỏi nhà kêu cứu.

Chỉ chờ có vậy, nhóm giang hồ này huy động một xe cẩu tới, cẩu thùng container loại 20 feet bít hết lối ra vào rồi cả nhóm rời đi. Nạn nhân sau đó được đưa đến bệnh viện 175 cấp cứu.

Theo bà Tiên, nguyên nhân có thể là do mâu thuẫn, tranh chấp nhà đất giữa gia đình chồng bà và ông Nguyễn Ðức Trọng (61 tuổi) ngụ cùng phường. Còn thùng container, khoảng 3 ngày trước bà Tiên đã thấy, nhưng tưởng để phục vụ công trình xây dựng nên không quan tâm.

Ông Trà Văn Lào, trưởng công an quận Gò Vấp, cho biết, đã mời ông Trọng và một số người liên quan đến trụ sở lấy lời khai. Bước đầu, ông Trọng thừa nhận cho người chở thùng container đến chắn trước lối đi vào nhà ông Vĩnh vì hai bên đang xảy ra tranh chấp nhà đất. Hiện vụ việc được công an quận Gò Vấp tiếp tục điều tra. (Tr.N)

Biến động ở Nghệ An: Biểu tình đòi thả người, công an thẳng tay đàn áp

Biến động ở Nghệ An: Biểu tình đòi thả người, công an thẳng tay đàn áp

Cả ngàn công an được trang bị tận răng bao vây và tấn công người biểu tình. (Hình: Facebook)

NGHỆ AN (NV) – Công an tỉnh Nghệ An bắt cóc nhà hoạt động Hoàng Đức Bình khiến nổ ra cuộc biểu tình với hàng ngàn người tham gia ở huyện Diễn Châu, sau đó công an đưa lực lượng hùng hậu ra tay đàn áp.

Cùng với việc bắt cóc ông Hoàng Đức Bình, công an ra lệnh truy nã nhà hoạt động Thái Văn Dung.

Tin tức, hình ảnh và video clips phổ biến rộng rãi trên mạng xã hội Facebook cho thấy hàng ngàn người đã kéo tới trụ sở huyện Diễn Châu biểu tình đòi thả ông Hoàng Đức Bình, một người tham gia các cuộc biểu tình cùng với ngư dân Nghệ An và Hà Tĩnh đầu tháng trước, đòi đền bù thỏa đáng cũng như chống Formosa xả chất thải độc hại đầu độc môi trường Việt Nam.

Theo nhiều trang mạng Facebook, ông Hoàng Đức Bình ngồi trên xe hơi đi cùng linh mục Nguyễn Đình Thục, quản xứ Song Ngọc thuộc giáo phận Vinh, trên đường đi ở khu vực Đền Cuông, thì bị Cảnh sát giao thông chặn xe lại tại xóm 14 Diễn An, huyện Diễn Châu tỉnh Nghệ An.

Một nhóm công an thường phục đã giật cửa xe bắt ông Hoàng Đức Bình đi sang xe của họ và mang đi đâu không rõ.

Khi hay tin có vụ bắt người theo kiểu “bắt cóc” giữa đường, hàng ngàn người đã kéo tới trụ sở huyện Diễn Châu đòi thả người.

Biến động ở Nghệ An: Biểu tình đòi thả người, công an thẳng tay đàn áp
Hàng ngàn người dân tới trụ sở huyện Diễn Châu, Nghệ An, đòi thả ông Hoàng Đức Bình ngày 15/5/2017. (Hình: FB Sơn Văn Lê)

Nhiều video clips được tung lên mạng cho thấy nhà cầm quyền đã đưa hàng trăm cảnh sát cơ động tới đối phó. Người ta thấy dân chúng chạy tán loan, kêu la khi cảnh sát cơ động tấn công đoàn biều tình bằng dùi cui. Người dân chỉ giải tán khi mưa lớn đổ xuống, nhân cơ hội này, cảnh sát cơ động nhào tới đàn áp. Hiện chưa biết có ai bị thương hoặc có ai khác bị bắt ngoài ông Hoàng Đức Bình hay không.

Trên trang báo tuyên truyền của tỉnh Nghệ An ngày 15/5/2017, người ta thấy có bản tin viết rằng “Cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh Nghệ An đã có lệnh bắt bị can số 01 đối với Hoàng Đức Bình về “hành vi chống người thi hành công vụ; lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức công dân”, phạm vào Điều 257, 258 Bộ Luật Hình sự nước CHXHCN Việt Nam.”

Ông Hoàng Đức Bình , 34 tuổi, cũng có trang Facebook cá nhân Hoàng Bình viết các bản tin và nhận định về thảm họa môi trường biển gây ra cho Việt Nam và đối với ngư dân nhiều tỉnh trong đó có Nghệ An. Ông cũng có mặt trong các ngày 2 và 3 Tháng Tư 2017 ở huyện Lộc Hà, Hà Tĩnh cùng với ông Bạch Hồng Quyền khi ngư dân địa phương biểu tình đòi bồi thường thỏa đáng.

Ông Bạch Hồng Quyền , 28 tuổi, cũng đang bị nhà cầm quyền CSVN “truy nã toàn quốc” vì không biết đang ở đâu. Ông Quyền bị khởi tố và vu cho ông tội “cầm đầu, kích động” 2,000 giáo dân của hai xã Thạch Bằng và Thạch Kim đi biểu tình chống nhà cầm quyền tại trụ sở huyện Lộc Hà.

Qua điện thoại viễn liên từ nơi lẩn tránh, ông Bạch Hồng Quyền nói với đài RFA rằng công an tỉnh Hà Tĩnh đang tìm cách bắt ông để ngăn cản việc đưa tin về thảm họa môi trường Formosa đến công chúng.

“Cái đó là một bản án sai trái và cố tình gán ghép em hòng bịt miệng em trước dư luận và em không thể về để giúp được người dân.” Ông nói với Đài Á Châu Tự Do RFA vào đêm ngày 12 tháng 5 qua điện thoại.

Biến động ở Nghệ An: Biểu tình đòi thả người, công an thẳng tay đàn áp
Hai ông Hoàng Đức Bình (phải) và Bạch Hồng Quyền (trái). (Hình Chân Trời Mới)

Ngày 18 Tháng Tư 2017, Công an tỉnh Hà Tĩnh khởi tố và ra lệnh bắt tạm giam ông Bạch Hồng Quyền về tội “gây rối trật tự công cộng” và “bắt giữ người trái pháp luật”, theo Điều 245 và Điều 123 Bộ luật Hình sự Việt Nam. Lệnh truy nã toàn quốc đối với ông Bạch Hồng Quyền được công bố rộng rãi trên báo chí nhà nước vào ngày 12 tháng 5.

Cùng với việc loan báo bắt ông Hoàng Đức Bình, báo Nghệ An hôm Thứ Hai 15 Tháng Năm 2017 cũng loan báo qua một bản tin khác một cái “quyết định truy nã toàn quốc đối với Thái Văn Dung (29 tuổi), trú tại xóm 4 xã Diễn Hạnh, huyện Diễn Châu về tội “Không chấp hành án”, quy định tại Điều 304 Bộ Luật Hình Sự”.

Bản tin này kể tội ông Thái Văn Dung, một người đã bị bỏ tù 4 năm và 4 năm quản chế vì bị vu cho tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền…” là “không chấp hành hình phạt quản chế”.

Cũng như tất cả các tù nhân lương tâm khác, ông Thái Văn Dung phủ nhận bản án áp đặt đối với ông. Sau khi ra tù ngày 19 Tháng Tám 2015, ông Dung bị cáo buộc là “UBND xã Diễn Hạnh đã lập 20 báo cáo về việc không chấp hành hình phạt quản chế của Thái Văn Dung và ra Quyết định xử phạt hành chính 4 lần với Thái Văn Dung về hành vi không chấp hành án phạt quản chế và đi khỏi địa phương khi chưa được các cấp có thẩm quyền cấp giấy phép đi khỏi địa phương nơi quản chế”.

Ít nhất hiện đang có 112 bloggers và các người tham gia đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam đang bị nhà cầm quyền giam giữ dù họ chỉ hành sử quyền công dân được hiến pháp của chế độ công nhận nhưng không thi hành trong thực tế, theo bản tường trình của Tổ Chức Theo Dõi Nhân Quyền tại New York. (TN)

Công an Nghệ An phát lệnh truy nã nhà hoạt động Thái Văn Dung

Công an Nghệ An phát lệnh truy nã nhà hoạt động Thái Văn Dung

2017-05-15

Báo mạng Nghệ An hôm nay thứ Hai 15/5/2017 công bố lệnh truy nã toàn quốc một nhà hoạt động xã hội tại Nghệ An là ông Thái Văn Dung.

Lệnh truy nã này được công an tỉnh Nghệ An ký vào ngày 8 tháng 3, năm 2017 tức là cách đây hơn hai tháng.

thaivandung-400.jpg
Bản tin về lệnh truy nã nhà hoạt động Thái Văn Dung trên báo Nghệ An ngày 15/05/2017. screenshot

Tuy nhiên, lên tiếng với Đài Á Châu Tự Do RFA ông Dung cho biết:

“Tôi chưa nhận được lệnh bắt, và gia đình cũng không có thông tin gì. Hôm nay do sự kiện đền Cuông Diễn Châu, nên nhà cầm quyền đưa cái đó lên các trang mạng, mà lại không đến gặp trực tiếp tôi để đưa lệnh. Nếu nhà cầm quyền ra lệnh bắt, thì tôi sẵn sàng để nhà cầm quyền bắt, vì trước khi ra tù tôi đã tuyên bố, là tôi, Thái Văn Dung vẫn tiếp tục đấu tranh cho công lý và hòa bình, cho các quyền con người, quyền mà con người đáng được thụ hưởng.”

Theo lệnh truy nã này thì ông Thái Văn Dung can tội không thi hành án qui định ở điều 304 bộ luật hình sự Việt Nam.

Báo Nghệ An nói rằng vào năm 2013, ông Thái Văn Dung bị kết án tù 4 năm về tội danh “hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân”, và phải chịu 4 năm quản chế sau khi ra tù.

Báo này nói rằng ông Dung đã không chấp hành lệnh quản chế và đã bỏ trốn khỏi nơi cư trú vào ngày 1 tháng 3 năm 2017.