Ngân sách đã chi ra 3.600 tỉ đồng cho cuộc bầu cử tiến hành hồi giữa năm ngoái. Từng đồng từng cắc đều là tiền thuế của dân. Số tiền ấy tương đương với 200.000 tấn heo hơi những ngày qua. Nghĩa là, nhân dân phải mất tới 2.500.000 con lợn mới bầu ra được hội đồng nhân dân các cấp và đặc biệt là gần 500 đại biểu Quốc hội đang họp hiện giờ.
Mỗi ngày họp, có đại biểu từng nói tốn hết cả tỉ đồng. Quốc hội chưa từng công bố chi phí thực sự nhưng chỉ riêng tiền phụ cấp, tiền xe đưa đón, tiền ăn ở khách sạn… đã ăn không biết bao nhiêu bát cơm của người dân.
Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất, là đại diện tiếng nói của nhân dân. Vậy mà, thử nhìn lại xem những ngày qua, họ đã làm gì, họ đã nói gì?
Có một dự án luật mà bao nhiêu năm làm mãi không xong. Bộ Luật hình sự thông qua rồi mới phát hiện biết bao nhiêu lỗi. Và giờ, một đại biểu với vai trò mang tiếng nói của nhân dân vào cơ quan quyền lực cao nhất đất nước, lại đi đề nghị bổ sung thêm tội danh bội nhọ lãnh đạo. Trong khi đó, giả sử dự án luật có đưa vào tội danh này, thì lẽ ra người đại biểu phải cương quyết bác bỏ. Ấy mới là một đại biểu Quốc hội. Bởi đơn giản, không một điều luật nào được phép đứng trên Hiến pháp. Mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật, không thể nào có một quy định dành riêng cho lãnh đạo.
Mang tiếng là người đại biểu nhân dân, nhưng có những tiếng nói trong nghị trường mấy hôm nay, tôi không thấy họ đứng về phía dân mà trái lại họ đang đối lập với nhân dân. Không biết, khi nói ra những điều đó, kì họp kết thúc, trở về địa phương tiếp xúc cử tri, họ sẽ ngẩng mặt hay cúi đầu? Họ sẽ nói với cử tri điều gì đây?
Đã chọn là một đại biểu quốc hội thì sứ mệnh tối thượng của họ phải là phụng sự nhân dân.
Nếu không chất vấn xem chúng ta tham gia những thứ như sáng kiến Một vành đai, một con đường của Trung Quốc thì được gì, mất gì?
Nếu không chất vấn về việc phát triển ồ ạt các nhà máy nhiệt điện đốt than, về nguy cơ trở thành bãi rác công nghệ, về việc kiểm soát để hạn chế ô nhiễm môi trường?
Nếu không chất vấn việc giải quyết hàng loạt dự án thua lỗ, chậm tiến độ liên quan đến nhà thầu Trung Quốc?
Nếu không chất vấn ai phải chịu trách nhiệm và biện pháp kiểm soát quyền lực để chấm dứt tình trạng cả họ làm quan, tình trạng con ông này cháu bà kia thăng tiến thần tốc?
Nếu không chất vấn về việc một mặt tuyên bố chú trọng chất lượng tăng trưởng kinh tế nhưng giải pháp để đảm bảo chỉ tiêu tăng trưởng lại là tăng cường hút dầu thô lên bán thì thực chất những quyết tâm bằng lời nói kia có ý nghĩa gì?
Nếu không chất vấn giải pháp cân đối ngân sách, cắt giảm chi tiêu thay vì tăng thuế môi trường và cứ thế nhấn nút thông qua thì sẽ khoan thủng sức dân?
Còn rất nhiều cái nếu. Nếu như thế thì họ ngồi ở đó để làm gì?
Và nếu cứ như thế, liệu người dân có tiếc những đàn lợn của mình không?
Theo phúc trình của Bộ An ninh Nội địa, tính tới cuối năm 2016, hơn 600 nghìn người tới thăm Hoa Kỳ vẫn ở lại nước này, dù đã hết hạn visa.
Hàng nghìn người Việt nằm trong danh sách người nước ngoài ở quá hạn thị thực ở Hoa Kỳ, trong xu hướng mà giới hữu trách nước này nói là gây “nguy cơ về an ninh quốc gia”.
Theo phúc trình của Bộ An ninh Nội địa Hoa Kỳ, công bố đầu tuần này, tính tới cuối năm 2016, con số người Việt ở quá hạn visa đi du lịch hoặc giao thương ở Mỹ là khoảng 3 nghìn người.
Lý do thứ nhất, họ sang bên này với chủ ý ở lại. Cái thứ hai, họ bị ‘gạ’ sang bên này bằng con đường du lịch, với sự hứa hẹn được đi làm này kia, nhưng mà chủ sử dụng lao động, chẳng hạn ở tiệm nail [sơn sửa móng tay] hoặc tiệm ăn, lại không gia hạn cho họ visa. Hoặc là chồng bảo lãnh họ sang xong rồi không làm giấy tờ gì hết, và coi như người vợ kẹt cứng với người chồng, cứ ở suốt ngày trong nhà.
Trong khi đó, con số du học sinh hoặc sinh viên trao đổi của Việt Nam ở quá thời hạn thị thực được cấp là hơn 1 nghìn người.
Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, Giám đốc Điều hành BPSOS, tổ chức từng giúp đỡ một số người Việt gặp rắc rối vì ở quá hạn visa, nói với VOA Việt Ngữ rằng có nhiều lý do dẫn tới tình trạng này.
Ông nói thêm: “Lý do thứ nhất, họ sang bên này với chủ ý ở lại. Cái thứ hai, họ bị ‘gạ’ sang bên này bằng con đường du lịch, với sự hứa hẹn được đi làm này kia, nhưng mà chủ sử dụng lao động, chẳng hạn ở tiệm nail [sơn sửa móng tay] hoặc tiệm ăn, lại không gia hạn cho họ visa. Hoặc là chồng bảo lãnh họ sang xong rồi không làm giấy tờ gì hết, và coi như người vợ kẹt cứng với người chồng, cứ ở suốt ngày trong nhà”.
Việt Nam nằm trong số các quốc gia có số lượng du học sinh nằm trong top 10 ở Mỹ với con số lên tới hơn 20 nghìn sinh viên, trong khi số du khách Việt tới Mỹ cũng ngày càng tăng, với hàng chục nghìn người mỗi năm.
Việt Nam nằm trong số các quốc gia có số lượng du học sinh nằm trong top 10 ở Mỹ với con số lên tới hơn 20 nghìn sinh viên.
Ngoài Việt Nam, công dân các quốc gia Đông Nam Á khác cũng nằm trong “danh sách đen” của Bộ An ninh Nội địa Mỹ là Campuchia, Indonesia, Lào, Malaysia, Philippines hay Thái Lan.
Khi được hỏi lý do vì sao mà người Việt lại chấp nhận rủi ro để ở lại Mỹ, tiến sĩ Thắng nói thêm: “Qua bên này, họ làm ăn, buôn bán được dễ hơn, rồi họ có những khu mà chỉ cần nói tiếng Việt thôi họ cũng có thể lẫn lộn vào trong đó. Ở bên Mỹ dù sao cũng dễ kiếm tiền hơn. Mỗi ngày làm lao động thì cũng kiếm được một số tiền và dành dụm được gửi về trong nước”.
Qua bên này, họ làm ăn, buôn bán được dễ hơn, rồi họ có những khu mà chỉ cần nói tiếng Việt thôi họ cũng có thể lẫn lộn vào trong đó. Ở bên Mỹ dù sao cũng dễ kiếm tiền hơn. Mỗi ngày làm lao động thì cũng kiếm được một số tiền và dành dụm được gửi về trong nước.
Ông Thắng nói thêm rằng tổ chức của ông đã “can thiệp cho một số trường hợp” và chứng minh họ có “đủ tư cách tị nạn hay là nạn nhân của nạn buôn người”.
Theo phúc trình của Bộ An ninh Nội địa, tính tới cuối năm 2016, hơn 600 nghìn người tới thăm Hoa Kỳ vẫn ở lại nước này, dù đã hết hạn visa.
Cho dù con số này rất nhỏ so với khoảng 50 triệu người tới thăm Mỹ, Bộ này nói trong phúc trình trên rằng những người ở quá hạn thị thực gây ra một “nguy cơ về an ninh quốc gia”.
Tin cho hay, hai kẻ không tặc trong vụ khủng bố 11/9 ở Mỹ, khiến hàng nghìn người thiệt mạng, cũng từng thuộc diện này.
Các quốc gia châu Phi nằm trong số các nước có tỷ lệ người ở quá hạn visa tại Mỹ nhiều nhất trong phúc được công bố trong bối cảnh chính quyền của Tổng thống Donald Trump “mạnh tay” với các di dân không có giấy tờ hợp lệ, nhất là từ quốc gia láng giềng Mexico.
Ông Trần Huỳnh Duy Thức (trái) hiện đang thi hành bản án tù 16 năm và đã trải qua tám năm ở trong tù.
Tổ chức nhân quyền Ân xá Quốc tế (Amnesty International) gửi thư ngỏ ngày 23/5/2017 kêu gọi Việt Nam thả tự do “ngay lập tức và vô điều kiện” cho ông Trần Huỳnh Duy Thức, người bị tù cách đây tròn 8 năm với tội danh âm mưu lật đổ chính quyền.
Cha của ông Thức là ông Trần Văn Huỳnh nói với BBC trong tám năm qua, gia đình ông đã nhiều lần nộp đơn xin xét lại bản án “oan sai” này, nhưng đều bị giới chức khước từ.
Ông Thức là tù nhân duy nhất trong vụ án ‘Lê Công Định và những người khác’ vẫn còn ở lại trong tù, các thành viên khác là các ông Lê Công Định, Lê Thăng Long và Nguyễn Tiến Trung đã được trả tự do trong những khoảng thời gian khác nhau.
Tổ chức Ân xá Quốc tế trong những năm qua đã nhiều lần gửi thư cho chính phủ Việt Nam về trường hợp của ông Thức nhưng “chưa nhận được bất cứ phản hồi nào”, đại diện của Amnesty, bà Janice Beanland nói với BBC.
Trong thư ngỏ gửi Bộ trưởng Công an Tô Lâm hôm 23/5, Ân xá Quốc tế viết: “Phiên xét xử của Trần Huỳnh Duy Thức không đáp ứng được các tiêu chuẩn quốc tế cho một phiên tòa công bằng, coi nhẹ giả định vô tội và quyền được bào chữa.”
“Việc truy tố không cung cấp được bằng chứng nào để chứng minh cho bản cáo trạng,” nội dung thư nhấn mạnh.
Tổ chức Ân xá Quốc tế cũng bày tỏ lo ngại về tình trạng mà ông Thức đang bị giam giữ và về việc ông bị chuyển trại nhiều lần mà gia đình không được thông báo trước.
‘Đối xử hà khắc’
Đại diện của Ân xá Quốc tế, bà Janice Beanland, nhà vận động cho Việt Nam, Lào và Campuchia, cho BBC biết qua email rằng với việc gửi thư ngỏ, Amnesty hy vọng Việt Nam sẽ “suy xét một cách nghiêm túc việc trả tự do cho ông Trần Huỳnh Duy Thức”.
“Ít nhất họ cũng nên đảm bảo điều kiện giam giữ ông Thức được cải thiện, và ông phải được chăm sóc y tế một cách đúng mức.
“Việc các nhà hoạt động như ông Trần Huỳnh Duy Thức bị bắt giam rồi phải chịu điều kiện và cách đối xử hà khắc là điều không chấp nhận được, và là trái với luật quốc tế về nhân quyền,” bà viết.
“Việt Nam đang không thực hiện trách nhiệm bảo vệ và thúc đẩy nhân quyền được nêu rõ trong những hiệp định quốc tế mà họ đã ký kết.”
‘Thăm hỏi khó khăn’
Ông Trần Văn Huỳnh cho BBC hay trong chuyến đi thăm nuôi gần đây nhất hồi tháng Tư, do điều kiện ánh sáng trong buồng giam không tốt nên thị lực của con trai ông bị ảnh hưởng.
Việc ông Thức cho biết “có hiện tượng ruồi bay ở mắt” khiến gia đình rất lo ngại sẽ “ảnh hưởng đến sức khỏe”, ông Huỳnh nói.
Được biết ông Thức vẫn còn có thể đọc sách và viết thư về nhà từ trại giam số 6 ở tỉnh Nghệ An, “nên gia đình cũng đỡ lo một phần”.
Ông Huỳnh nói với BBC rằng việc đi thăm nuôi con trai ông trở nên khó khăn hơn nhiều từ khi ông Thức bị chuyển tới Nghệ An hồi tháng 5/2016.
Trước đây, khi ông Thức bị giam ở trại giam Xuân Lộc (Đồng Nai) và Xuyên Mộc (Bà Rịa Vũng Tàu), gia đình có thể đi thăm trong ngày. Nay, khoảng cách lên tới 1.400 km nên gia đình phải đi máy bay với chi phí “rất tốn kém”, ông Huỳnh nói.
Bà Janice cho BBC biết Ân xá Quốc tế chưa nhận được phản hồi từ phía giới chức Việt Nam về thư ngỏ mới nhất này.
“Các bức thư ngỏ chủ yếu là gửi đến giới chức nhưng cũng là để thể hiện tình đoàn kết với các nạn nhân bị vi phạm nhân quyền, gia đình và bạn bè của họ cũng như các nhà hoạt động khác đang vật lộn để hành động theo niềm tin của họ trong hoàn cảnh khó khăn.
“Chúng tôi sẽ rất vui nếu chính quyền Việt Nam có phản ứng – nhất là bằng việc thả ông Thức,” bà Janice nói.
Thiếu phòng học, trường phải lấy nhà để xe, mượn nhà văn hóa xóm để làm phòng học. (Hình: Báo Phụ Nữ TP.HCM)
NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Dãy phòng học hư hỏng, nứt nẻ và dột nát trong khi cơ quan chính quyền chưa có kế hoạch di dời hoặc sửa chữa, buộc nhà trường phải lấy nhà để xe, mượn thêm nhà văn hóa xóm để dạy học.
Theo Báo Phụ Nữ TP.HCM, nhiều năm qua, thầy trò trường Tiểu Học Quỳnh Lập A, xã Quỳnh Lập, huyện Quỳnh Lưu, vẫn phải nơm nớp dạy học trong ngôi trường 40 năm tuổi, đã xuống cấp nghiêm trọng.
Trường gồm hai dãy nhà với 16 phòng học có diện tích hẹp, chật chội lại thấp nên khá ngột ngạt, nhất là với thời tiết nắng nóng. Trong đó, nhiều phòng tường đã bị nứt toác cả phía ngoài lẫn phía trong, có chỗ vết nứt đã kéo dài và tạo ra khe hở lớn hết sức nguy hiểm.
Nhiều phụ huynh phản ảnh, mỗi lúc mưa xuống, các phòng học bị dột ướt khiến học sinh phải di chuyển chỗ ngồi, trong khi trường có hơn 750 học sinh ở 24 lớp. Dù đã chia các khối lớp học xen kẽ hai ca sáng chiều, học thêm cả ngày Thứ Bảy nhưng số lượng phòng học vẫn không đủ, buộc nhà trường này phải mang bàn ghế ra nhà xe và nhà văn hóa xóm để mở thêm lớp.
Đỗ Hồng (Danlambao) lược dịch – Tin Hà Nội. – Một bản nghiên cứu hôm thứ ba 18/4 cho biết nạn đất lún tại thành Hồ đang diễn ra ở mức báo động.
Tân Hoa Xã trích dẫn kết quả nghiên cứu được loan báo bởi Bộ Tài Nguyên và Môi Trường của VN cùng Viện Đại Học Kỹ Thuật HCM, cho thấy nhiều khu vực trong 8 quận của thành phố đã bị lún chìm từ 5 tới 10 ly một năm.
Phụ Tá Giáo Sư Lê Văn Trung của Viện Đại học này nói rằng sau khi so sánh thống kê trong 25 năm, thành phố cho tới nay đã bị lún chìm khoảng 0,4 thước.
Ông cảnh cáo nếu vấn đề lún đất không được lưu ý tới, những khu vực bị lún chìm sẽ đối đầu với nạn lún đất trầm trọng, và một số khu vực thậm chí có thể bị chìm xuống nước biển.
Những lý do chính của nạn lún đất tại thành Hồ bao gồm việc khai thác quá mức về nước ngầm, việc thành thị hóa nhanh chóng và các hoạt động chuyên chở sôi nổi.
Tại những vùng đất thấp, nạn lún đất cùng mực nước biển dâng lên (trung bình khoảng 3 ly một năm do sự thay đổi khí hậu) sẽ lan rộng tới những khu vực bị ngập nước hiện tại và tạo ra những khu vực mới.
Tại những khu vực duyên hải, việc khai thác nước ngầm quá mức gây ra sự thâm nhập của nước muối một cách tổng quát sẽ có ảnh hưởng tiêu cực tới việc tăng trưởng của cây cối trong việc phát triển nông nghiệp đặc biệt và có thể chống đỡ được.
Theo Bộ Môi Trường, những vùng của Đồng Bằng Sông Cửu Long tại miền Nam VN cũng đã bị lún chìm.
Nhân viên môi trường đô thị sử dụng hóa chất để làm sạch một hồ nước bị ô nhiễm ở trung tâm thành phố Hà Nội vào ngày 19 tháng 5 năm 2016.
AFP photo
Vụ ô nhiễm môi trường do nhà máy thép Formosa gây nên được chính phủ Việt Nam dành một chương riêng để báo cáo cho Quốc hội, trong phần nói chung về ô nhiễm môi trường trong cả nước vào năm ngoái.
Theo báo cáo này thì vào ngày 10 tháng 5 một cuộc họp liên ngành đã đưa ra kết luận rằng Formosa đã khắc phụcc được 52 trong tổng số 53 lỗi, lỗi còn lại là công nghệ luyện cốc sẽ được thay thế vào tháng 6 năm 2019. Ngoài ra theo chính phủ Việt Nam thì Formosa đã đầu tư 1 tỉ đô la Mỹ để cải thiện và bổ sung các công trình bảo vệ môi trường theo yêu cầu của Bộ tài nguyên và môi trường.
Nhà máy Formosa được cơ quan chức năng cho phép vận hành thử nghiệm lò cao từ ngày 21 tháng 5.
Nhà máy Formosa đóng tại khu công nghiệp Vũng Áng, tỉnh Hà Tĩnh, vào tháng tư 2016 đã xả hóa chất ra biển làm cá chết tại bốn tỉnh miền Trung là Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, và Thừa Thiên Huế. Thảm họa môi trường này làm ảnh hưởng đến đời sống của hàng ngàn ngư dân miền Trung, cũng như nền kinh tế Việt Nam. Nhiều cuộc biểu tình đã diễn ra đòi đóng cửa nhà máy Formosa, và chuyện cho phép nhà máy vận hành thử nghiệm trong khi chưa sửa đổi lỗi kỹ thuật công nghệ luyện cốc dấy lên sự chỉ trích của công luận hiện nay.
Bên cạnh đó trong báo cáo về ô nhiễm môi trường của chính phủ có nói là trong năm vừa qua có đến 50 vụ ô nhiễm lớn gây bức xúc công luận.
Theo báo cáo, hiện chỉ có 52 trong tổng số 584 cụm công nghiệp đang hoạt động có hệ thống xử lý nước thải tập trung. Ngoài ra có 36 cơ sở công nghiệp có nguy cơ gây ô nhiễm cao, cần phải giám sát đặc biệt, và 132 dự án có nguy cơ gây ô nhiễm cần thường xuyên được kiểm soát.
Các ngành công nghiệp sau đây được báo cáo của chính phủ liệt kê là có thể có những doanh nghiệp “đen”, tức là những cơ sở dễ gây tai họa môi trường:
Khai thác chế biến khoáng sản, luyện kim, nhiệt điện, sản xuất pin và bình ắc-quy, thuộc da, lọc hóa dầu, sản xuất giấy, nhuộm, dệt, chế biến thủy sản, chế biến cao su, chế biến mía đường, và xử lý nước thải.
Võ Văn Thưởng, Ủy viên Bộ chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương đảng cộng sản Việt Nam:
“Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý”
Lừa dối là nghề của tuyên truyền.
Cần phải trả tự do cho tất cả tù nhân chính trị rồi hãy đối thoại, tranh luận vì họ chỉ khác đường lối quan điểm với đảng cộng sản mà thôi!
Chính những người tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm, và những người khác biệt tư tưởng sẽ là những người đổi thoại, tranh luận với đảng cộng sản. Họ bị bắt và kêu án tù chỉ vì sự khác biệt đó.
Họ là những người tù nhân vô tội!
Những câu chuyện dối trá, mỵ dân và tráo trở đã được lịch sử ghi lại bao lần.
Người dân Việt hãy bớt thơ ngây!
*
NHỮNG CÚ LỪA LỊCH SỬ.
Fb Ngô Trường An
Nhiều người nghe nói đảng cho phép những người có quan điểm trái chiều được đối thoại cùng đảng. Họ vui mừng hớn hở, hả hê ra mặt. Họ nói, có thế chứ! Cuối cùng rồi đảng cũng tiến hóa qua đường lối dân chủ. Dù muộn, nhưng như vậy cũng là quá tốt rồi.
Há há há !!!
Kể nghe nè:
1/ Chiều 30 tết năm Mậu Thân, anh rể tôi mang ba lô về ăn tết cùng gia đình tôi. Mẹ thấy anh về ngạc nhiên hỏi:
– Con trốn đơn vị về à?
– Dạ không đâu Mẹ! Tết này 2 bên cam kết đình chiến 72 giờ để cho binh sĩ 2 bên nghỉ ngơi đón xuân. Con được đơn vị cho nghỉ 1 ngày, chiều mai con lên lại để cho anh em khác về.
Nửa đêm hôm đó, Mẹ đang cúng giao thừa thì súng nổ vang trời, dậy đất, trên trời hỏa châu sáng rực. Mẹ chỉ kịp lao vào nhà ôm tôi chạy xuống hầm tránh đạn.
Sáng hôm sau, mặt trời chưa lên đã nghe tiếng khóc, tiếng kêu la của bà con hàng xóm. Thì ra, hồi hôm ở ngoài Thị Trấn, Việt cộng đã tấn công vào khu định cư làm chết vô số người dân và trẻ em. Chị hàng xóm của tôi theo chồng lên ở trên đó bị chết cháy hết cả nhà. Nhìn 5 Mẹ Con họ nằm co quắp, cháy đen trên băng ca mà tôi sững sờ…
2/ Đầu năm 1973 anh họ tôi xin phép về quê hỏi vợ. Chị là người cùng xóm với tôi. Anh hứa hẹn với chị:
– Sắp hòa bình rồi! Anh sẽ về mở 1 tiệm sửa xe, em bán phụ tùng cùng anh cho khỏi vất vả.
– Biết đến khi nào hòa bình hả anh?
– Sắp rồi em! Các bên đã ký kết hiệp định Paris. Nội dung của hiệp định này là: Chấm dứt chiến tranh, tái lập hòa bình cho VN. Theo hiệp định này thì quân chính quy Bắc Việt phải rút hết về Bắc. Như vậy thì ở Miền Nam mình còn ai nữa mà đánh, mà không hòa bình hả em!
Thế rồi cuối năm đó anh về thật! Chiếc xe GMC đưa anh về trong chiếc quan tài có quốc kỳ phủ kín! Cha Mẹ anh chết lặng, chị vợ ôm quan tài nấc lên từng hồi, mắt tôi nhòa lệ…
3/ Sau 30.4.75 Ủy ban cách mạng lâm thời đến nhà Dượng tôi thông báo:
– Ông chuẩn bị 10 ngày gạo ăn để đi học tập về chủ trương chính sách của cách mạng
– Dì hỏi: Đi học tập mấy ngày mà đem theo có 10 ngày gạo hả anh?
– Cán bộ: Nếu học tập tốt thì 5-7 ngày là về, còn không thì học đủ 10 ngày
Dì tôi hớn hở ra chợ mua đủ các loại thực phẩm cho chồng, còn Dượng thì mắt nhìn xa xăm tỏ vẻ đăm chiêu lắm.
Sáng sớm hôm sau Dì Tiễn Dượng lên ủy ban xã. Khi xe đến Dượng nắm chặt tay Dì, dượng nói:
– Ở nhà cố gắng nuôi dạy các con cho nó trưởng thành em nhé!
– Dì bỉu môi: Chỉ có 10 ngày thôi mà, anh giữ gìn sức khỏe nha.
Thế rồi, 10 ngày mong đợi đã qua. Đến 10 tháng, rồi 10 năm…. Mãi đến năm 1996 Dượng mới mò về với thân tàn ma dại. Dượng nói, may mà tôi còn cái mạng nay mang về. Anh Em nằm lại trong lòng đất trên đó nhiều lắm! ………………………………………….
Nói về những quả lừa lịch sử thì nhiều vô số. Cách đây 6 năm họ hứa cho ra luật biểu tình. Đã hơn chục kỳ họp quốc hội trôi qua, nhưng luật chẳng thấy đâu. Bởi vậy, hôm nay họ hứa hẹn sẽ đối thoại với những người khác quan điểm. Điều này đã làm không ít kẻ hớn hở, vui mừng ra mặt. Ôi! Dân tộc tôi sao mà ngây thơ đáng iu đến thế!
VIỆT NAM (NV) – Ông Hàn Đức Long, 57 tuổi, ngụ tại xã Phúc Sơn, huyện Tân Yên, tỉnh Bắc Giang, vừa có đơn, yêu cầu Tòa phúc thẩm tại Hà Nội của Tòa án Tối cao bồi thường hơn 20 tỉ đồng.
Hồi năm 2005, Công an tỉnh Bắc Giang kêu gọi dân chúng tố giác thủ phạm đã cưỡng hiếp và giết một bé gái. Có hai phụ nữ là mẹ con, từng tranh chấp đất với ông Long, gửi đơn tố giác ông. Đây là lý do khiến Công an tỉnh Bắc Giang bắt ông Long. Trong tù, ông Long nhận là thủ phạm nhưng tại Tòa, ông Long kêu oan và tố giác công an đã tra tấn ông. Ông Long nhấn mạnh, ông nhận tội với hy vọng có thể sống sót để kêu oan trước tòa nhưng cả phía công tố lẫn tòa án các cấp đều không thèm nghe. Thậm chí khi các luật sư đưa ra hàng loạt nhân chứng, bằng chứng chứng minh ông Long vô tội (thời điểm bé gái bị cưỡng hiếp và bị giết, ông Long đang xay thóc với hàng chục người) nhưng những cơ quan này không thèm xem xét.
Ông Long bị tòa án cấp sơ thẩm và tòa án cấp phúc thẩm kết án tử hình. Tòa án Tối cao hủy án, yêu cầu điều tra lại. Khi xử sơ thẩm và phúc thẩm lần thứ hai, cả Tòa án tỉnh Bắc Giang lẫn Tòa Phúc thẩm của Tòa án Tối cao vẫn tuyên tử hình ông Long. Do áp lực của dư luận, Tòa án Tối cao tiếp tục hủy bản án tử hình thứ hai.
Sau 11 năm bị biệt giam trong khu dành cho các tù nhân bị phạt tử hình, tháng 12 năm 2016, ông Long chính thức được xác định là vô tội.
Theo tờ Thanh Niên, ông Long đòi bồi thường 350.000 đồng/ngày cho 4.083 ngày bị giam oan. Tổng số tiền khoảng 1,4 tỉ. Cũng theo tính toán của ông Long, việc ông bị giam oan đã ảnh hưởng đến thu nhập của những thân nhân khác trong gia đình nên Tòa phải bồi thường khoảng 2,5 tỉ.
Ông Long viện dẫn luật về trách nhiệm bồi thường, theo đó, một ngày ở tù oan được bồi thường tương đương năm ngày lương tối thiểu và lập luận, vì bị kết án tử hình, bị giam giữ theo kiểu “loại bỏ khỏi xã hội”, kiểu giam giữ này đã gây thiệt hại nặng nề về tinh thần, thành ra phải bồi thường gấp đôi mức luật định. Tổng số tiền được ông Long tính toán để đòi bồi thường cho các tổn thất tinh thần đối với riêng ông khoảng 2,4 tỉ. Ông Long còn đòi Tòa bồi thường 6 tỉ đồng cho những tổn thất tinh thần mà vợ con ông (năm người) phải gánh chịu trong 11 năm.
Tờ Thanh Niên cho biết thêm, ông Long còn đòi Tòa bồi thường toàn bộ chi phí đi lại, ăn ở… trong quá trình vợ ông đi kêu oan cho ông suốt 11 năm.
Chưa rõ chính quyền Việt Nam sẽ đáp ứng toàn bộ hay một phần yêu cầu đòi bồi thường của ông Long.
Trong vài năm gần đây, áp lực của dư luận đã buộc chính quyền Việt Nam phải xem lại nhiều vụ án. Số tiền bồi thường cho các nạn nhân bị kết án oan, kể cả phạt tử hình oan như ông Long càng lúc càng cao, tỷ lệ thuận với việc bạch hóa về mức độ càn rỡ của hệ thống tư pháp tại Việt Nam (bắt giữ tùy tiện, tra tấn – khủng bố tinh thần buộc nhận tội, kết án không thèm xem xét).
Hồi tháng 4 vừa qua, Tòa án tỉnh Bình Thuận loan báo, chính quyền Việt Nam đã đồng ý chi 10 tỉ để bồi thường cho ông Huỳnh Văn Nén.
Tháng 4 năm 1998, bà Lê Thị Bông ở xã Tân Minh, huyện Hàm Tân, tỉnh Bình Thuận bị giết, hung thủ lấy của bà một chiếc nhẫn vàng 24K. Tháng sau, trong một cuộc nhậu, ông Nén nói đùa ông là hung thủ và bị Công an Bình Thuận bắt khẩn cấp. Trong tù, ông Nén nhân tội nhưng tại tòa, ông kêu oan và giải thích, sở dĩ ông nhân tội vì bị tra tấn. Tố cáo của ông Nén không được xét, ông bị phạt chung thân.
Chuyện vẫn chưa ngừng ở đó. Hồi tháng 5 năm 1993, năm năm trước ngày bà Bông bị giết, tại xã Tân Minh từng có một phụ nữ tên Dương Thị Mỹ bị giết. Công an Bình Thuận không tìm ra thủ phạm. Trong tù, ông Nén đột nhiên nhận ông còn là thủ phạm giết bà Mỹ. Giúp ông thực hiện vụ án mạng này là 8 thành viên trong gia đình của vợ ông. Cũng vì vậy, toàn bộ gia đình bên vợ ông bị bắt. Một trong 8 người chết trong tù. Bất chấp phân tích của các luật sư và báo giới về những điểm phi lý trong Kết luận Điều tra của Công an và Cáo trạng của Viện Kiểm sát, cũng như lời kêu oan, tố giác bị tra tấn để buộc phải nhận tội của các bị cáo, Tòa án vẫn xác định họ là đồng phạm, phạt bảy người còn lại trong gia đình vợ của ông Nén nhiều mức hình phạt khác nhau. Riêng ông Nén bị phạt tử hình.
Sau khi phải xử đi, xử lại nhiều lần do áp lực của công luận, tám năm sau, bản án kết tội ông Nén và các thành viên trong gia đình vợ của ông đã giết bà Dương Thị Mỹ mới bị hủy vì không có căn cứ để kết luận họ giết người. Án tử hình đã tuyên đối với ông Nén được rút lại nhưng ông Nén vẫn phải ở tù vì giết bà Lê Thị Bông. Bảy người trong gia đình vợ của ông được trả tự do.
Bản án chung thân dành cho ông Nén đã khơi dậy lương tâm của một người tù. Khi ra tù ông ta viết thư, gửi cho nhiều nơi, kể rằng, hai người bạn của ông ta mới thực sự là những kẻ đã giết bà Lê Thị Bông. Các con của bà Bông cũng gửi đơn kêu oan cho ông Nén.
Vụ Huỳnh Văn Nén “giết người, cướp tài sản” tiếp tục bị “nâng lên, đặt xuống” cho tới tháng 10 năm 2015, Công an Bình Thuận mới “tạm tha”, cho ông Nén “tại ngoại để chữa bệnh”. Đến tháng 11 năm 2015, Công an Bình Thuận cho biết đã bắt được hung thủ giết bà Bông để cướp tài sản, chính thức thừa nhận ông Nén bị oan và đầu tháng 12 năm 2015, hệ thống tư pháp ở Bình Thuận tổ chức xin lỗi ông Nén.
Trước ông Nén, số tiền bồi thường cho ông Nguyễn Thanh Chấn (7,2 tỉ đồng) đã được xem là chưa từng có.
Năm 2003, ông Nguyễn Thanh Chấn, ngụ tại Bắc Giang bị cáo buộc “giết người”, “cướp tài sản”. Dù ông liên tục kêu oan và có nhiều nhân chứng, bằng chứng cho thấy ông vô tội, chưa kể ông Chấn liên tục tố giác đã bị tra tấn, ép nhận tội nhưng cuối cùng, ông vẫn bị phạt tù chung thân. Mãi tới năm 2013, vì gia đình hung thủ có mâu thuẫn, thân nhân ông Chấn mới tìm ra thủ phạm và thủ phạm đã đầu thú. Ông Chấn được trả tự do hồi cuối năm 2013 sau mười năm bị giam giữ. (G.Đ)
Trong nhiều năm trở lại đây Đảng, Nhà Nước, Chính Quyền làm nhiều việc Trời ơi, Đất hởi, gian trá, phá hoại….. Nhưng khi bị chất vấn thì họ đều nói:
LÀM ĐÚNG QUY TRÌNH!
Vậy, quy trình là gì? Theo Wikipedia quy trình là trình tự (thứ tự, cách thức) thực hiện một hoạt động …. bắt buộc mọi người phải tuân thủ theo những gì đã được minh định cụ thể.
Nhưng. Quy trình này ai đưa ra? Đảng? Nhà Nước? Quốc Hội? hay toàn Dân? Cho dù ai đưa ra đi nữa, khi quy trình đó phản lại lợi ích của dân tộc, phá hoại đất nước, gây nên bè cánh-phe phái rút ruột ngân sách quốc gia …. thì quy trình đó đã lỗi, cần phải loại bỏ.
Thế nhưng, Đảng, nhà nước cố tình làm ngơ trước cái quy trình lỗi do mình đưa ra. Mà thật ra, quy trình do đảng độc quyền đưa ra không thông qua trưng cầu dân ý. Nó có lỗi với Dân, với Nước chứ đối với Đảng và người thực hiện quy trình đều rất có lợi. Xin đơn cử các trường hợp sau:
1/ Xả lũ, Dân chết, Nhà trôi = đúng quy trình
2/ Phá rừng phòng hộ làm sân golf = đúng quy trình
3/ Cha bổ nhiệm con, chồng bổ nhiêm vợ vào các chức vụ quan trọng = đúng quy trình
4/ Cả nhà 8 người đều làm quan trong 1 tỉnh = đúng quy trình
5/ Một sở có 45 người, trong đó có 44 người làm lãnh đạo = đúng quy trình
6/ Phá nát ngọn núi Sơn Trà bán đất cho TQ = quy hoạch đúng quy trình
7/ Chích thuốc gây mê dẫn đến chết người = Đúng quy trình
V.v……..
Quy trình như thế này mà hơn 500 đại biểu Quốc Hội mỗi năm họp 2 lần mà vẫn im re. Mai này TQ nó qua chiếm luôn Đâ’t Nước này, chắc mấy ông cũng hô: ĐÚNG QUY TRÌNH luôn hử? Đm!
Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và phát triển nông thôn Nguyễn Xuân Cường.
Courtesy of NLĐ online
Trong một tuyên bố được coi là khá bất ngờ, Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Việt Nam, ông Nguyễn Xuân Cường cho biết: “Ở 4 tỉnh miền Trung, phục hồi tái tạo môi trường biển cần một số tiền khổng lồ, nếu không có quỹ sẽ không xử lý được”.
Nhận định này được Bộ trưởng Nông nghiệp Nguyễn Xuân Cường đưa ra tại phiên thảo luận của Quốc hội hôm 21/5 về dự thảo luật sửa đổi Luật Thuỷ Sản Việt Nam.
Những tuyên bố của Bộ trưởng Nguyễn Xuân Cường cho thấy mức độ tàn phá môi trường biển tại 4 tỉnh miền Trung do Formosa gây ra là rất lớn, và đến nay vẫn chưa hồi phục được.
Theo Bộ trưởng Nguyễn Xuân Cường, được báo Người Lao Động trích dẫn: “Việt Nam với chiều dài hơn 3.200 km bờ biển, phạm vi ngư trường hàng triệu km2, tiềm năng nghề cá rất lớn nên mới được gọi là “biển bạc”. Nhưng hiện nay, ô nhiễm môi trường là một nguy cơ hiện hữu, nếu không có quỹ bảo vệ và phát triển nguồn lợi thuỷ sản thì sẽ không xử lý được tức thời.”
Nhận mạnh sự cần thiết của nguồn quỹ này, Bộ trưởng Nguyễn Xuân Cường cho biết: ”Chẳng hạn ở 4 tỉnh miền Trung, phục hồi tái tạo môi trường biển cần một số tiền khổng lồ, nếu không có quỹ sẽ không xử lý được.”
Cũng tại phiên thảo luận ở Quốc hội về Luật Thủy Sản, Thượng tướng Phạm Ngọc Minh, Phó Tổng tham mưu trưởng Quân đội nhân dân Việt Nam, nêu lên một thực tế đáng báo động rằng “thuỷ sản nước ta đang bị cạn kiệt, chính vì vậy ngư dân ta đi đánh bắt ở nước ngoài rất nhiều”.
Thượng tướng Võ Trọng Việt, Chủ nhiệm Uỷ ban Quốc phòng An ninh của Quốc hội thì cho rằng: “Chúng ta nói “rừng vàng, biển bạc”, nhưng khi đề cập đến luật rừng, luật biển thì lại đề cập hết sức đơn giản. Ông cho rằng các quy định cấm trong luật còn quá chung chung, chưa có gì rõ ràng.”
Tưởng cũng xin được nhắc lại, nhà máy thép Formosa do người Đài Loan làm chủ tại khu công nghiệp Vũng Áng, tỉnh Hà Tĩnh, đã thải chất độc ra biển làm cá chết hàng loạt vào tháng 4/2016 tại bốn tỉnh miền Trung; Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, và Thừa Thiên Huế.
Formosa đã nhận trách nhiệm và đền bù thiệt hại cho phía Việt Nam một số tiền trị giá 500 triệu đô la Mỹ.
Trong suốt một năm qua, nhiều cuộc biểu tình lớn của dân chúng các tỉnh miền Trung đã liên tục xảy ra, đòi bồi thường thiệt hại và đóng cửa nhà máy Formosa.
Tuy nhiên, trong một quyết định mới nhất, Chính phủ Việt Nam đã cho phép Formosa vận hành thử nghiệm lò cao số 1 và xưởng luyện thép.
Bạn lên tiếng với nhà cai trị, bạn có thể thay đổi môi trường và xã hội trong sạch.
Bạn không lên tiếng, căn bệnh ung thư cũng sẽ chẳng tha cho bạn!
Bạn và người thân của bạn bị nhiễm ung thư, bạn không còn cơ hội để sống trọn cuộc đời!
Ngày 17/05/2017, Phó Thủ tướng Trương Hòa Bình yêu cầu các tỉnh tiếp tục vận động ngư dân không đánh bắt hải sản tầng đáy ở khu vực 20 hải lý trở vào bờ, cho đến khi Bộ Y tế có kết luận về an toàn thực phẩm đánh bắt tại khu vực này và nguồn lợi thủy sản đã được khôi phục.
Nhà nước cộng sản Việt nam và Formosa.
Ngày càng lún sâu vào sự ô nhiễm môi trường khủng khiếp !!!.
Tất cả sản phẩm và thực phẩm chế biến từ biển đều có nguy cơ nhiễm độc kim loại nặng.
Đó là tác nhân chính gây ra những căn bệnh quái ác, cướp đi sinh mạng con người và di truyền cho nhiều thế hệ về sau mà cho đến nay, trên thế giới vẫn chưa tìm ra phương thuốc nào để điều trị.
Sự an nguy giống nòi dân tộc từ đây !
Khóc cho thân phận mình!…
“Rừng đã hết và biển thì đang chết ! Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa !”.
Ảnh: Ngư dân Song Ngọc – Quỳnh Lưu, Nghệ An để để tang vì biển chết (tháng 6/2016)!
“Không bao giờ và vĩnh viễn Việt Nam chống được tham nhũng. Bởi vì nói nôm na là một triều đình mà không ai kiểm soát được ai, cứ thế tham nhũng mọc lên như nấm. Kẻ đi trước ăn no tìm cách hạ cánh an toàn, người đi sau tiếp nối và cũng tìm cách vơ vét. Cả hệ thống như một hệ tuần hoàn đã định hướng và đúng quy trình.
Một thể chế chỉ một đảng cai trị đã đành, cộng thêm một quốc hội, toàn là đảng viên mà trong đó chủ tịch hoặc bí thư lại làm trưởng đoàn. Thế mấy vị lãnh đạo vừa thao túng đất nước vừa làm sai thì đâu ra để chống tham nhũng?
Người dân như chúng tôi gọi đó là ‘một thể chế cực kỳ lạ lẫm nhất thế giới”. Một thể chế không mang lại ấm no, hạnh phúc cho người dân mà khiến dân chúng ngày càng bất mãn và phẫn nộ, đẩy người dân phải trở thành đối đầu, vậy thể chế đó là ‘phản động’ hay không?”
Chính quyền tỉnh Nghệ An sau khi tổ chức biểu tình đấu tố Linh mục Đặng Hữu Nam và Linh mục Nguyễn Đình Thục, trong tuần qua còn ra lệnh truy nã toàn quốc đối với Bạch Hồng Quyền và Hoàng Đức Bình.