Hội đồng Giám mục: Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo ‘bước thụt lùi’


Giám Mục Nguyễn Thái Hợp trao thỉnh nguyện thư cho cựu thị trưởng Geneva, Michel Rosetti, trong chuyến đi vận động quốc tế về thảm họa Formosa.
Giám Mục Nguyễn Thái Hợp trao thỉnh nguyện thư cho cựu thị trưởng Geneva, Michel Rosetti, trong chuyến đi vận động quốc tế về thảm họa Formosa.

Hội đồng Giám mục Việt Nam vừa công bố thư ‘Nhận định về Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo 2016’. Trong thư, các lãnh đạo Công giáo cho rằng bộ luật mới “có những bước thụt lùi”, “tiếp tục củng cố cơ chế xin-cho” và ẩn chứa cách nhìn các tôn giáo “như những lực lượng đối kháng”.

Trong thư gửi cho Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân, Hội đồng Giám mục Việt Nam lấy ví dụ so sánh cụ thể về quy định tham gia hoạt động trong lĩnh vực giáo dục và y tế của các tổ chức tôn giáo để cho thấy “bước thụt lùi” của Luật mới.

Theo Hội đồng Giám mục, bản Dự thảo trước đó quy định các tổ chức tôn giáo “được thành lập cơ sở giáo dục theo hệ thống giáo dục quốc dân” (Điều 53) và “được thành lập cơ sở khám bệnh, chữa bệnh, cơ sở bảo trợ xã hội, nhà xã hội” (Điều 54). Nhưng Bộ Luật mới đưa ra quy định “tổng quát và mơ hồ” trong điều 55 rằng các tổ chức này “được tham gia các hoạt động giáo dục, đào tạo, y tế, bảo trợ xã hội và từ thiện, nhân đạo, theo quy định của pháp luật có liên quan”.

Hội đồng Giám mục Việt Nam nói Bộ Luật mới “tiếp tục củng cố cơ chế xin-cho” mặc dù trên bề mặt từ ngữ đã thay những từ “xin phép”, “cho phép” bằng các từ “đăng ký, thông báo, đề nghị”, nhưng thực chất các tổ chức tôn giáo vẫn phải thông báo và cần phải có sự chấp thuận của chính quyền. Điều này, theo Hội đồng Giám mục, “cho thấy tự do tín ngưỡng tôn giáo không thật sự được coi là quyền của con người mà chỉ là ân huệ cần phải xin và được ban phát”.

Chính quyền nhìn các tôn giáo thuần túy trên bình diện chính trị, xem các tổ chức tôn giáo như những thế lực đối kháng.

 

Đi kèm với các nhận định trên, tổ chức đại diện cho các giám mục Việt Nam còn đưa ra một số suy nghĩ, cho rằng ẩn dưới những bất cập là cách nhìn của chính quyền về tôn giáo và các tổ chức tôn giáo.

“Chính quyền nhìn các tôn giáo thuần túy trên bình diện chính trị, xem các tổ chức tôn giáo như những thế lực đối kháng”, trích thư của Hội đồng Giám mục Việt Nam.

Từ cách nhìn đó, chính quyền có khuynh hướng quy kết trách nhiệm và lên án các tổ chức tôn giáo khi không hài lòng, đồng thời tiêu tốn nhiều tiền của, nhân lực vào việc theo dõi, dò xét, kiểm soát mọi hoạt động tôn giáo. Trong khi đó, những hoạt động tôn giáo trong các lĩnh vực từ thiện, y tế và giáo dục lại không được đánh giá đúng mức, “thậm chí bị ngăn cản”.

Ông Phil Robertson, Phó Giám đốc phụ trách khu vực châu Á của Human Rights Watch, cho rằng mấu chốt chính ở đây là do chính quyền muốn kiểm soát những điều mà lẽ ra phải được độc lập.

“Đây là điều mà chúng ta đã thấy lâu nay giữa chính quyền và các tổ chức tôn giáo. Chính quyền muốn kiểm soát mọi thứ, trong khi các tổ chức tôn giáo cố gắng kháng cự lại sự kiểm soát đó”.

Hội đồng Giám mục Việt Nam cho rằng cần phân biệt khái niệm “dân tộc” và “chế độ”, vì dân tộc thì trường tồn, còn chế độ thay đổi theo thời gian. Do đó, cần “đặt lợi ích của dân tộc lên trên hết”.

Đại diện của HRW cho rằng những lời lẽ có phần “cứng rắn” trong nhận định mới nhất của Hội đồng Giám mục Việt Nam là kết quả của những căng thẳng trong suốt một thời gian dài giữa chính quyền Việt Nam và Giáo hội Công giáo vì nhiều vấn đề, trong đó có những vụ cưỡng chế đất đai của các tổ chức Công giáo và việc thắt chặt kiểm soát của chính quyền.

Những căng thẳng vì vụ ô nhiễm môi trường Formosa hồi gần đây cũng là một nguyên nhân, theo ông Robertson:

“Tôi cho rằng nhận định của Hội đồng Giám mục còn xuất phát từ một số sự kiện lớn, chẳng hạn như ở khu vực bị ảnh hưởng bởi chất thải độc của Formosa, giáo dân và linh mục đã đóng vai trò dẫn đầu để giúp người dân đòi công lý”.

Linh mục Nguyễn Đình Thục cùng với các nạn nhân của vụ ô nhiễm đi kiện công ty Formosa.
Linh mục Nguyễn Đình Thục cùng với các nạn nhân của vụ ô nhiễm đi kiện công ty Formosa.

Vụ ô nhiễm biển miền Trung được xem là thảm họa môi trường lớn nhất trong lịch sử Việt Nam. Trong khi đó, việc khắc phục hậu quả vẫn là một vấn đề gây bất bình cho nhiều người dân trong khu vực.

Các cuộc biểu tình liên tiếp diễn ra vì nhiều người dân bị thiệt hại không được xếp vào danh sách được đền bù.

Một số linh mục giúp đỡ các nạn nhân vụ ô nhiễm đã bị tấn công dưới nhiều hình thức, từ “đấu tố” trên báo chí đến bị côn đồ hành hung.

Tháng trước, Giám mục Giáo phận Vinh Nguyễn Thái Hợp đã đích thân đi vận động ở châu Âu và trao thỉnh nguyện thư của người dân về vụ ô nhiễm Formosa cho Liên Hiệp Quốc và các tổ chức quốc tế.

Chính quyền muốn kiểm soát mọi thứ, trong khi các tổ chức tôn giáo cố gắng kháng cự lại sự kiểm soát đó.

Vào thời điểm tân chính quyền Trump mới lên nắm quyền ở Mỹ và vấn đề nhân quyền chưa được chú trọng nhiều, ông Robertson khẳng định cộng đồng quốc tế “không chỉ có Mỹ”, mà còn rất nhiều quốc gia và tổ chức quốc tế khác rất quan tâm đến nhân quyền.

Ông nói: “Hiện các nhóm Liên Hiệp Quốc ở các quốc gia và các tổ chức quốc tế đóng một vai trò lớn hơn trong việc nêu lên những quan ngại về cách chính quyền Việt Nam đối phó với các vấn đề về nhân quyền”.

Quốc hội Việt Nam thông qua Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo vào tháng 11/2016. Luật mới sẽ được áp dụng từ ngày 1/1/2018. Nhưng trong thời gian qua, nhiều tôn giáo bày tỏ lập trường phản đối Bộ Luật mới vì cho rằng có nhiều quy định vi phạm quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo. Trong khi đó thì Báo Công an trong bài viết ngày 24/10/2016 nói: “Luật tín ngưỡng tôn giáo được nhiều đại biểu [Quốc hội] đánh giá là một ‘tuyên ngôn về nhân quyền’”.

 

Lãnh đạo tỉnh muốn có cảnh vệ: Thêm tín hiệu về bất ổn xã hội

Lãnh đạo tỉnh muốn có cảnh vệ: Thêm tín hiệu về bất ổn xã hộ

VOA


Các thành viên Quốc hội được biết tại một hội thảo hôm 6/6 ở Hà Nội rằng nhiều lãnh đạo tỉnh trong cả nước đã yêu cầu được là đối tượng bảo vệ của cảnh vệ.

Các thành viên Quốc hội được biết tại một hội thảo hôm 6/6 ở Hà Nội rằng nhiều lãnh đạo tỉnh trong cả nước đã yêu cầu được là đối tượng bảo vệ của cảnh vệ.

Đề xuất của nhiều lãnh đạo tỉnh cần có cảnh vệ đang gây ra nhiều phản ứng trái chiều trong dư luận với nhiều ý kiến cho rằng điều này chứng tỏ bất ổn xã hội đã tăng lên một mức mới.

Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng An ninh, Võ Trọng Việt, nêu lên đề xuất này từ nhiều tỉnh thành tại một buổi thảo luận của Quốc hội về dự án Luật Cảnh vệ hôm 6/6. Trên các trang mạng xã hội, nhiều người đã lên tiếng lo ngại về sự bất tín của lãnh đạo với người dân và đặt ra những câu hỏi về sự an toàn của xã hội Việt Nam hiện nay.

“Tại sao những người đó phải có cảnh vệ? Nếu như trong một đất nước an bình và bình yên thì những chức vụ đó làm gì phải cần cảnh vệ. Nó thể hiện rằng một đất nước không hòa bình, không bình an thì mới phải như vậy.”

Trong cuộc họp Quốc hội ở Hà Nội, các đại biểu đã thảo luận về những đối tượng sẽ được đưa vào danh sách cần sự bảo vệ của cảnh vệ quốc gia. Theo dự thảo luật được truyền thông trong nước đưa tin, đối tượng cảnh vệ là người giữ chức vụ, chức danh cấp cao của đảng, nhà nước và Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam. Tuy nhiên, có những đại biểu đề nghị đưa vào danh sách này những vị trí ở mức thấp hơn như người đứng đầu các tòa án và các tỉnh.

“Sau khi có sự việc xảy ra ở một tỉnh nhiều tỉnh đề nghị Bí thư, Chủ tịch tỉnh là đối tượng cảnh vệ,” ông Võ Trọng Việt được báo chí trong nước dẫn phát biểu.

Vụ thảm sát ở Yên Bái năm ngoái đã làm dấy lên những lo sợ trong giới lãnh đạo ở nhiều tỉnh thành sau khi Bí thư tỉnh và chủ tịch UBND tỉnh này bị giết hại bởi chi cục trưởng chi cục kiểm lâm của tỉnh.

Vụ thảm sát ở Yên Bái năm ngoái đã làm dấy lên những lo sợ trong giới lãnh đạo ở nhiều tỉnh thành sau khi Bí thư tỉnh và chủ tịch UBND tỉnh này bị giết hại bởi chi cục trưởng chi cục kiểm lâm của tỉnh.

Theo TuoiTreNews, sự việc mà ông Việt đề cập đến tại Quốc hội là vụ án mạng xảy ra ở Yên Bái vào năm ngoái khi Chi cục trưởng Chi cục Kiểm lâm tỉnh bắn chết Bí thư và Chủ tịch Hội đồng Nhân dân tỉnh này trước khi tự sát.

Đề xuất vừa kể, theo luật sư Trần Thu Nam, cho thấy “một sự bất ổn trong xã hội.”​

“Tại sao những người đó phải có cảnh vệ? Nếu như trong một đất nước an bình và bình yên thì những chức vụ đó làm gì phải cần cảnh vệ. Nó thể hiện rằng một đất nước không hòa bình, không bình an thì mới phải như vậy.” Luật sư Nam nói “Đã có những cơ quan sẵn có rồi, mỗi tỉnh đều có công anh tỉnh. Chả lẽ những cơ quan hiện có tại sao không đáp ứng được yêu cầu về anh ninh mà lại phải lập thêm vấn đề cảnh vệ cho từng chủ tịch tịch hoặc bí thư tỉnh.”

“Không bảo vệ nào bằng sự bảo vệ của nhân dân, muốn vậy thì các vị phải đúng là Đại biểu của dân, do dân bầu ra, vì dân mà phục vụ…một cách đúng nghĩa.”

Theo chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng An ninh, nhiều ý kiến của đại biểu quốc hội muốn tăng thêm đối tượng cảnh vệ là những người “chống tiêu cực, chống tham nhũng, đụng độ, đụng chạm đến rất nhiều lợi ích, nhất là lợi ích nhóm.”

Vào tháng 3 năm nay, theo ghi nhận của truyền thông trong nước, Chủ tịch tỉnh Quảng Ninh bị đe dọa sau khi quyết định phát động chiến dịch ngăn chặn nạn khai thác cát sông bất hợp pháp ở tỉnh này.

Một đại biểu của Hải Phòng được báo điện tử VnMedia trích lời tại buổi hội thảo của Quốc hội rằng “Nếu để xảy ra tình huống không đảm bảo an toàn, an ninh cho các đồng chí này thì ảnh hưởng nghiêm trọng địa phương, anh ninh trật tự chung của cả nước.”

“Bây giờ quan chức rất bất an, bất ổn. Trước vụ Yên Bái thì họ sợ ngầm nhau. Sợ ngấm ngầm mà chưa bộc lộ ra. Còn sau vụ Yên Bái nỗi sợ hãi trong nội bộ đã bộc lộ ra hẳn.”

Dư luận xã hội cho rằng đề xuất này cho thấy các lãnh đạo, ngay cả cấp tỉnh, cũng đang “sợ dân”. Một người dùng mạng xã hội có tên Loi Dai phản hồi về bài viết của báo Tiền Phong trên Facebook rằng “Nếu ai cũng chính trực đàng hoàng cần gì phải cảnh vệ”. Một Facebooker khác có tên Hong Le Nguyen bình luận “Không bảo vệ nào bằng sự bảo vệ của nhân dân, muốn vậy thì các vị phải đúng là Đại biểu của dân, do dân bầu ra, vì dân mà phục vụ…một cách đúng nghĩa.”

Minh chứng cho lập luận rằng các cấp lãnh đạo đang “run sợ,” nhà báo Phạm Chí Dũng đưa ra ví dụ về trường hợp một quan chức cấp tướng phải huy động một trung đội công binh để mở một gói quà mà ông nghi rằng có bom hoặc mìn trong khi đó chỉ là một chiếc bánh trung thu.

Nhiều người khác cùng tham gia bình luận đều có chung ý kiến rằng nếu các lãnh đạo trong sạch, làm việc vì dân, không vụ lợi, thì không cần đến sự bảo vệ nào.

Theo nhà báo Phạm Chí Dũng, “trước đây quan chức sợ dân, nhưng từ sau vụ (sát hại ở) Yên Bái thì quan chức sợ nhau.”

“Thực ra không biết nỗi sợ nào lớn hơn nỗi sợ nào nhưng quả là bây giờ quan chức rất bất an, bất ổn.” Nhà báo Dũng nói “trước vụ Yên Bái thì họ sợ ngầm nhau. Sợ ngấm ngầm mà chưa bộc lộ ra. Còn sau vụ Yên Bái nỗi sợ hãi trong nội bộ đã bộc lộ ra hẳn.”

Những cuộc biểu tình của người dân phản đối Formosa gây ô nhiễm môi trường biển miền Trung là một phần trong những biến động ở xã hội Việt Nam gần đây.

Những cuộc biểu tình của người dân phản đối Formosa gây ô nhiễm môi trường biển miền Trung là một phần trong những biến động ở xã hội Việt Nam gần đây.

Giám đốc Công an Nghệ An và đại biểu Quốc hội Nguyễn Hữu Cầu nói với Tiền Phong bên lề cuộc hội thảo hôm 6/6 rằng ông cũng không đồng tình với việc đề xuất bảo vệ lãnh đạo tỉnh ở cấp quốc gia vì “cảnh vệ càng nhiều thì xã hội càng bất ổn.”

Luật sư Trần Thu Nam đồng tình với quan điểm đó vì “càng nhiều cảnh vệ thì càng bất ổn và càng bất ổn thì càng tăng cường cảnh vệ – đó là một vấn đề tỷ lệ thuận với nhau giữa bất ổn và cảnh vệ.”

Phân tích sự yếu kém trong điều hành của đảng dẫn tới xã hội bất ổn, thành viên Hội Nhà báo Độc Lập, Phạm Chí Dũng, nhấn mạnh “sự bất ổn đó là từ trong nội bộ đảng, lấy xã hội ra làm bình phong che chắn.”

Kinh tế, tài chính, môi trường và nhân quyền là những vấn đề lớn góp phần gây bất ổn xã hội tại Việt Nam trong những năm gần đây. Hiện nợ công của Việt Nam đã vượt ngưỡng cho phép 65% GDP. Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc thừa nhận điều này hồi đầu năm nay. Nợ xấu tại Việt Nam, qua số liệu thống kê, tăng cao đột biến 5 năm gần đây, hiện ở mức 600.000 tỷ đồng. Trong khi đó, nhiều cuộc biểu tình vì môi trường nổ ra từ tháng 4 năm ngoái vì cách giải quyết của chính quyền đối với thảm họa Formosa. Nhiều nhà hoạt động vì môi trường đã bị đàn áp và bắt giam.

Ngoài những bất ổn trong xã hội, theo nhà báo Phạm Chí Dũng, “đến cả đảng bây giờ cũng bất ổn.” Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cách đây 5 năm đã đề cập đến sự tồn vong của đảng và “sự tồn vong đó sắp đến” với sự bất ổn tăng cao, theo phân tích của nhà quan sát này.

CHỨNG NHÂN VỀ ƠN GỌI TRỞ LẠI & LÀM LINH MỤC CỦA CHA AUGUSTINÔ NGUYỄN VIẾT CHUNG, DÒNG VINH SƠN

ngày 17-04-2016 

httpv://www.youtube.com/watch?v=7nMZlF0U5Uo

CHỨNG NHÂN VỀ ƠN GỌI TRỞ LẠI & LÀM LINH MỤC CỦA CHA AUGUSTINÔ NGUYỄN VIẾT CHUNG, DÒNG VINH SƠN

CHỨNG NHÂN VỀ ƠN GỌI TRỞ LẠI & LÀM LINH MỤC CỦA CHA AUGUSTINÔ NGUYỄN VIẾT CHUNG, THUỘC TU HỘI TRUYỀN GIÁO VINH SƠN, HIỆN ĐANG PHỤC VỤ TẠI GIÁO PHẬN KON TUM.
BUỔI PHỎNG VẤN CHA AUGUSTINÔ NGUYỄN VIẾT CHUNG ĐÃ ĐƯỢC CHA ANTÔN M.Z. PHAN TỰ CƯỜNG, OP, GIÚP GIỚI THIỆU VÀ HƯỚNG DẪN TẠI BUỔI HỌP MẶT CỦA HƠN 800 BẠN TRẺ ĐẾN THAM DỰ NGÀY ƠN GỌI GIÁO MIỀN KON TUM TỔ CHỨC VÀO SÁNG NGÀY CHÚA NHẬT IV PHỤC SINH – CN. CHÚA CHIÊN LÀNH, CẦU XIN ƠN THIÊN TRIỆU – 17-4-2016 TẠI TÒA GIÁM MỤC KON TUM.

Bài viết dành cho tôi và những thanh niên kém cỏi và đang lạc lối khác.

From facebook:   Honolulu Nguyen‘s post.
Image may contain: one or more people, people sitting, people eating and crowd

Honolulu Nguyen

 Bài viết dành cho tôi và những thanh niên kém cỏi và đang lạc lối khác.

1. Bức hình này, dưới đây đã được lan truyền trên mạng, nó bình thường đến nỗi người ta nhìn vào nó rồi sẽ hỏi:”Rồi sao nữa ? Bức hình này có vấn đề gì à ? Mấy đứa này bạn mày hả ? Chúng nó bị ung thư gan chết hết rồi à ?”

2. Người ta nói, ở Việt Nam, đâu đâu cũng thấy đầy rẫy những chỗ nhậu nhẹt. Người ta vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, đám cưới cũng nhậu, đám ma cũng nhậu, thậm chí không biết làm gì cũng phải nhậu. Bởi thế cho nên chẳng mấy ngạc nhiên khi lượng rượu bia ở Việt Nam lại nằm trong tốp những nước tiêu thụ nhiều nhất trên thế giới. Tôi đã nghe ai đó đã nói, rượu bia, thuốc lá và ma túy là những thứ mà ngày xưa những nước thực dân khi đi xâm chiếm các thuộc địa đã sử dụng những thứ này để làm suy yếu nội lực, tinh thần phản kháng của dân tộc đó. Việt Nam mình có lẽ cũng đang may mắn và tình cờ bị như thế ? Ai đang cố làm suy yếu dân tộc ta ?

3. Người ta nói, có một câu châm ngôn ở Việt Nam mà ai cũng thuộc và làm theo “Vì cuộc sống là không chờ đợi”. Đúng, chúng tôi không quen chờ đèn đỏ chuyển qua xanh để được đi. Chúng tôi không đủ kiên nhẫn xếp vào hàng để chờ đến lượt mua đồ ăn hay tấm vé xem một chương trình nào đó. Khi chúng tôi xảy ra va vẹt xe trên đường, chúng tôi không đợi người có thẩm quyền đến giải quyết, mà chúng tôi sẽ rút dao, mã tấu xông vào đối phương quyết một phen sống mái, để mọi ân oán được giải quyết bằng máu và nước mắt cho thỏa chí nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất ung dung tự tại chả khác gì các vị hảo hán anh hùng Lương Sơn bạc.

4. Người ta nói ở Việt Nam người ta đi làm gái nhiều lắm. Ừ thì không làm gái thì biết làm gì bây giờ. Rừng đã mất, biển đã chết, sông đã cạn thì lấy gì làm để mà nuôi thân.

5. Người ta nói ở Việt Nam để được nổi tiếng dễ lắm. Chỉ cần bạn có mông to và ngực bự thì bạn đã có được 50% cơ hội được nổi tiếng rồi. 50% còn lại thì phụ thuộc vào độ chai của da mặt bạn, và sản phẩm make up mà bạn đang tin dùng để che đi lớp da mặt bị chai đó.

6. Người ta nói ở Việt Nam làm quan dễ lắm. Bạn chỉ cần có bố hoặc mẹ đang là quan, hoặc cô dì chú bác, hoặc thậm chí là ông hàng xóm là tình cũ của mẹ bạn cũng có thể giúp bạn trên con đường quan lộ. Xin vào làm quan mới khó, chứ đã là quan rồi thì dễ í mà. Chức cao thì ăn cái to, chức nhỏ thì ăn nhỏ, quan trọng là có “vẽ” thì mới có ăn, và ăn chia sòng phẳng lúc nào cũng phải là điều kiện tiên quyết. Thành công thì chia cho trên, sẻ ở dưới. Thất bại thì rút kinh nghiệm, kiểm điểm, cảnh cáo thôi cũng đã đủ nghiêm khắc rồi.

7. Người ta nói, sống ở Việt Nam vui lắm. Ừ thì suốt ngày trên tivi ra rả đủ chương trình thi hài, game show hài này nọ thì bảo sao không vui. Ở một đất nước, mà những diễn viên hài với những câu nói “hài là phải nhảm, phải xàm, càng nhảm càng xàm thì càng vui, thì mới là hài”. Tôi chưa thấy ở một đất nước nào, mà diễn viên hài lại được tôn vinh, được là thần tượng, là lấy làm mẫu chân lý sống cho giới trẻ như ở Việt Nam. Họ, những diễn viên hài đâu biết rằng hài là môn nghệ thuật lên án và châm biếm những mặt xấu xa của xã hội, và qua đó đằng sau những tiếng cười là để lại sự trăn trở về xã hội trong lòng người xem. Thay vì chúng ta tổ chức các chương trình kích thích sự tự học, rèn luyện sức khoẻ, ý chí vươn lên trong cuộc sống hay giúp các bạn trẻ khởi nghiệp thì chúng ta lại tổ chức các chương trình thi tuyển trở thành diễn viên hài. Dường như cái hài nhảm, hài xàm nó đang giúp người dân Việt quên đi cái nghèo, cái đói cái tủi nhục khi sống dưới cái xã hội này ? Cái đất nước này vốn đã là một sân khấu hài lớn, và dường như cả xã hội ai cũng muốn được là một diễn hài trong cái sân khấu lớn đó ?

8. Người ta nói làm giới trẻ ở Việt Nam sướng lắm. Chỉ có “ăn, ngủ, phịch, ị”. Trong khi, giới trẻ các nước khác như Hong Kong, Hàn Quốc…ừ thì mà là…trong khi giới trẻ chúng ta…là mà thì ừ.

9. Người ta nói…ừ thì cứ kệ người ta nói đi mà. Biết thì biết thế thôi chứ mình có thay đổi được gì đâu. Kệ đi!

10. Việt Nam chúng ta luôn tự hào là Con Rồng, Cháu Tiên thông minh xuất chúng, minh chứng hùng hồn nhất là chúng ta chiến thắng được mọi kẻ thù xâm lược. Ừ thì giỏi đó, nhưng hậu thế lại biết đến những trận đánh là những cuộc nướng quân “quân địch chết ba, quân ta chết hết” hoặc qua những kế hoạch mang đậm dấu ấn cá nhân của anh Tám, chị Chín, thím Sáu nào đó: “chúng ta đã làm tiêu hao sinh lực địch đáng kể”, nhưng thật ra là những trận khủng bố kinh hoàng chẳng khác gì IS với “quân địch chết ba dân ta chết tá”. Ngoài những chiến tích đó ra, dường như chúng ta không có một thành công nào để minh chứng chúng ta là một dân tộc thông minh, không một công trình khoa học hay phát minh sáng chế nào đóng góp cho nhân loại.

Nếu tổ tiên ta thông minh, thì ngày xưa ba Quân mẹ Cơ đã ngồi xuống cùng giải quyết vấn đề, hoà hợp hoà giải chứ không phải phải đi đến quyết định ly thân, gia đình chia cắt kẻ dắt 50 con lên rừng, người dẫn 50 con xuống biển. Nếu vua Hùng thông minh, thì khi nghe câu nói của Mai An Tiêm thay vì sẽ ngồi suy nghĩ đúng sai về câu nói đó chứ không cố chấp đày chàng trai trẻ ra biển. Nếu An Dương Vương thông minh, thì đã không nhận đứa con của kẻ thù về làm rể, chứ không để con gái rượu cuối cùng phải thốt lên “Trái tim lầm lỡ để trên đầu/ Nỏ thần vô ý trao tay giặc”. Tuy đã là quá khứ, dân tộc nào cũng có sai lầm, nhưng chúng ta cần phải nhìn nhận, đối diện sự thật rằng dân tộc Việt Nam chúng ta không thông minh, và khi đã nhận thức được điều đó chúng ta cần phải mở mang đầu óc, tăng cường học hỏi những điều mới mẻ từ bên ngoài. Nhưng tiếc là thay vì chịu nhận ra điểm yếu và chịu khó học hỏi thì chúng ta lại cố chấp giữ gìn cái cũ với những sân si, hoang tưởng. Điều này thực sự là một bất hạnh cho dân tộc Việt. Tôi và bạn, chúng ta là những kẻ đần độn ở một đất nước thất bại !

Kỳ Anh

TẢN MẠN VỀ CỜ VÀNG

From facebook:  Tai Do shared Huỳnh Thục Vy‘s post — with Huynh Thi Xuan Mai and 28 others.

 

Image may contain: 1 person, selfie and closeup

Huỳnh Thục Vy with Huynh Thi Xuan Mai and 29 others.

 

 TẢN MẠN VỀ CỜ VÀNG

Tôi may áo dài, áo khoác, cà vạt với hình ảnh cờ vàng ba sọc đỏ để làm gì? May để bán. Mục tiêu của buôn bán là lợi nhuận, tất nhiên, đó là điều không thể chối cãi. Nhưng, là một người bảo vệ Nhân quyền và hoạt động xã hội dân sự, lợi nhuận không phải mục tiêu duy nhất của tôi. Thông thường, mỗi công việc của chúng ta thường nhắm đến không chỉ một, mà hai, ba mục tiêu.

Trước nay, lá cờ vàng ba sọc đỏ cũng như mọi biểu tượng khác liên quan đến Việt Nam Cộng Hoà đều là những thứ nhạy cảm, bị đưa ra ngoài vòng pháp luật một cách bất thành văn. Nói đến nó là nói đến công an và nhà tù. Chúng ta, những người con Việt Nam còn giữ lòng xót xa cho mệnh người và vận nước chưa thể nào quên được một triệu quân cán chính Việt Nam cộng hoà đã phải trình diện chính quyền cộng sản và bị đày đi lao động khổ sai dưới cách gọi trịch thượng của chính quyền cộng sản là “lao động cải tạo” và đã có hàng trăm ngàn người lính Việt Nam Cộng Hoà không chết vì bom đạn chiến tranh mà chết vì bị tra tấn, đói khát, bệnh tật trong nhà tù cộng sản. Chúng ta chưa thể quên một miền Nam tan hoang sau 1975 và lòng người dân miền Nam còn rỉ máu cho đến hôm nay. Chúng ta chưa thể quên những vết cắt sâu hoắm trong lòng dù vẫn dùng thời gian để bôi xoá nó.

Chúng ta chưa quên, vì sao? Vì chính những người cộng sản cho đến hôm nay vẫn cai trị toàn bộ Việt Nam với bộ máy chính quyền công an trị chà đạp Nhân quyền. Họ một mặt ca ngợi “Thống nhất” nhưng mặt khác vẫn ăn mừng Ba mươi tháng Tư. Họ rao giảng “hoà hợp” nhưng vẫn bắn đại bác vào quá khứ (cái quá khứ từng là tuổi trẻ, từng là sức sống, từng là niềm tự hào của hàng triệu con người). Họ thèm khát ngoại tệ của “khúc ruột ngàn dặm” nhưng lại luôn miệng nói về lịch sử với những từ như: nguỵ quân, nguỵ quyền. Họ nói về hoà bình nhưng vẫn giữ cách hành xử với người dân bằng bạo lực tàn ác. Họ tra tấn, bắt giam, khủng bố tinh thần những ai nhắc đến Việt Nam Cộng hoà, trưng cờ vàng ba sọc đỏ…

Ở Việt Nam, không ai dám giữ bất cứ cái gì có màu vàng ba sọc đỏ một cách có chủ ý mà không chuẩn bị tinh thần để bị công an sách nhiễu. Sau ngày VNCH sụp đổ, dưới thời bao cấp, trưng cờ vàng thì hình phạt có thể là cái chết. Một Nguyễn Viết Dũng cầm cờ vàng, mang quân phục VNCH đi biểu tình đã bị bỏ tù. Tôi bán cà vạt, may áo dài cờ vàng bị dư luận viên nhắn tin thoá mạ và đe doạ giết. Một cô MC may áo dài cờ vàng dẫn chương trình đám cưới bị công an mời đi làm việc… Vì thế, lá cờ vàng không chỉ là biểu tượng của một quốc gia dân chủ non trẻ có tên Việt Nam Cộng Hoà, hay có thể là biểu tượng của đất nước và vương quyền của vài vị vua nào đó dưới triều Nguyễn; mà vô hình trung, nó trở nên thứ song hành với chính sách khủng bố của chính quyền CSVN; trở nên thứ gắn liền với sự chà đạp quyền tự do lương tâm (hay còn gọi là quyền tự do tư tưởng) của chính quyền độc tài.

Tôi biết hết thảy những sự thù địch với cờ vàng như thế của chính quyền CSVN và sự e sợ của người dân với hình ảnh lá cờ này. Tôi cũng lường được những hậu quả không sớm thì muộn xảy ra cho chính mình khi may, in các sản phẩm thời trang dựa trên hình ảnh lá hoàng kỳ này. Nhưng tôi vẫn làm. Vì sao? Nếu chỉ vì mục tiêu lợi nhuận, không ai mang an toàn của mình và gia đình mình ra đánh đổi với vài triệu đồng. Trước giờ hầu như các sản phẩm cờ vàng, đặc biệt là áo khoác, đều được sản xuất ở bên ngoài Việt Nam, đưa vào trong nước với số lượng nhỏ. Bây giờ, tôi may các sản phẩm cờ vàng hàng loạt. Không phải chỉ để bán cho những người ở hải ngoại yêu thích màu cờ họ ấp ủ trong tim bao chục năm nay; mà còn để tặng, để bán cho người Việt quốc nội. Điều quan trọng là các sản phẩm được sản xuất ở chính Việt Nam, được vận chuyển, quảng bá ở Việt Nam, được trữ trong kho hàng của một người đang ở Việt Nam, và được bán, tặng cho anh chị em ở tại Việt Nam và được nổi bật trên khắp thôn làng, đường phố Việt Nam.

Tôi muốn “bình thường hoá” hình ảnh đi liền với sự sợ hãi đó. Tôi muốn góp chút sức giải toả “lời nguyền” nhắm vào màu cờ này. Tôi muốn màu vải nền vàng với ba sọc đỏ nổi bật sẽ là đi vào tâm thức người dân, đặc biệt là giới trẻ, không chỉ như là một thứ gì đó bình thường, không mang tính đe doạ mà còn đẹp đẽ dưới bình diện thẩm mỹ. Một tà áo dài vàng thướt tha, một chiếc cà vạt lụa vàng để mặc với áo sơ mi trắng, một áo khoác vàng có ba sọc thể thao trên cánh tay để mặc ra ngoài khi trời trở gió… Vậy đó, cái gì hiếm hoi thì bất thường, nhưng những gì quen mắt thì dần dần trở nên bình thường. Khi cờ vàng được thiết kế thành áo thể thao, mũ nón, áo dài, áo đầm, logo công ty, biểu tượng của hội đoàn… một cách vô tình hoặc cố ý (nhưng công an làm sao biết chúng ta vô tình hay cố ý?) thì lâu dần tâm thức người dân không còn e dè với cờ vàng nữa, công an của nhà cầm quyền cũng không thể kiểm soát được việc sử dụng nó. Vậy đó, đừng quá nghiêm trọng hoá mọi thứ, hãy để nó diễn ra tự nhiên, nhẹ nhàng như nước chảy.

Bên cạnh mong muốn xoá bỏ “sự bất thường” của cờ vàng trên đất Việt Nam, tôi còn muốn thông qua việc mặc các sản phẩm thời trang cờ vàng để truyền đạt sự ủng hộ cho quyền tự do lương tâm của người Việt Nam đang bị dày xéo dưới gót giày độc tài. Quyền tự do lương tâm là quyền tiên khởi của nhiều nhân quyền khác như quyền tự do biểu đạt, tự do ngôn luận, tự do tôn giáo… Bởi chúng ta được sinh ra với quyền tự do nuôi dưỡng điều ta tin tưởng, tự do trân trọng và ôm ấp trong tim một thời kỳ lịch sử, một biểu tượng dù thể chế đó không còn, tự do tin tưởng rằng một điều gì đó là tốt đẹp mà không phải điều gì khác, tự do phát ngôn cho điều ta tin là đúng (miễn là tất cả những điều đó không phải là bạo lực và chống lại nhân phẩm), nên nhân loại mới cùng ngồi lại với nhau để đồng ý ký kết tôn trọng tự do tôn giáo, tự do biểu đạt, tự do ngôn luận…

Nhà cầm quyền Việt Nam, về mặt nguyên tắc, không được phép cấm cờ vàng và đàn áp những ai yêu quý nó, cũng giống như họ không được phép bịt miệng những người bất đồng chính kiến và đàn áp quyền tự do tôn giáo vậy. Thế nhưng, hầu như người ta dành nhiều sự ủng hộ cho một tôn giáo bị đàn áp, một người bất đồng chính kiến bị bỏ tù hơn là một người ủng hộ cờ vàng bị tra tấn. Có gì khác biệt giữa quyền tự do được trân trọng điều gì đó (ở đây là tình cảm yêu quý trân trọng cờ vàng và Việt Nam Cộng Hoà) với quyền tự do thờ phượng hay quyền tự do phát biểu chỉ trích chính quyền? Không khác biệt.

Vậy tự do lương tâm và tự do biểu đạt có phải là chúng ta được quyền trưng bày các biểu tượng chống lại con người, các biểu tượng khủng bố hay các biểu tượng khác làm tổn thương lương tâm nhân loại không? Dứt khoát Không. VNCH là một chính thể dân chủ non trẻ, còn nhiều khiếm khuyết, cố gắng trưởng thành trong một thời kỳ chiến tranh khốc liệt và trong một giải đoạn lịch sử quốc tế phức tạp. Vì thế, tưởng nhớ VNCH chỉ làm chính quyền cộng sản lo sợ và thù ghét chứ không làm tổn thương lương tâm bất cứ ai, ngay cả những gia đình cựu bộ đội Bắc Việt, vì miền Bắc chủ động đánh chiếm miền Nam chứ không phải ngược lại. Bởi vậy, chúng ta có thể loại trừ khả năng đó.

Tự do lương tâm? Vậy vì sao cờ đỏ bị đả kích ở hải ngoại? Vâng, cờ đỏ là biểu tượng của chế độ độc tài đàn áp nhân quyền, ngăn chặn dân chủ. Chống cờ đỏ nghĩa là biểu tỏ sự bất đồng của những người bình thường với một chính quyền tham tàn. Đó cũng là cách thực thi quyền tự do biểu đạt. Nhưng đứng trên vị trí một nhà nước, với độc quyền bạo lực, không một chính quyền nào được phép cấm đoán tự do lương tâm, tự do gìn giữ màu cờ của người dân. Và vì thế suy ra, chừng nào Việt Nam có dân chủ thì một Hiến pháp tự do cần toàn thể người dân, đặc biệt là giới trí thức, cân nhắc xem có nên đưa đảng cộng sản và các biểu tượng của nó ra ngoài vòng pháp luật dựa trên những tội ác và các hành động khủng bố họ đã gây ra hay không. Nếu không, thì trong một Việt Nam tự do dân chủ thực sự không cho phép đàn áp quyền tự do của những người vẫn yêu mến lá cờ nhuộm màu máu này.

Tóm lại, tôi vẫn tiếp tục dùng hình ảnh cờ vàng cho những sản phẩm thời trang của mình miễn là có người vẫn yêu mến nó; vì đó là quyền tự do lương tâm của những người yêu mến Việt Nam Cộng Hoà và của chính người viết bài này.

Huỳnh Thục Vy
Buôn Hồ 8/6/2017

Im lặng đến bao giờ

Im lặng đến bao giờ

 Trần Trung Đạo

Trong mùa bầu cử TT Mỹ năm ngoái, báo chí Nhà nước CS chẳng những theo dõi, tường thuật mà còn sôi nổi bình luận, ủng hộ bên này, chống đối bên kia nhiều khi còn hăng say, nhiệt tình hơn cả công dân Mỹ.

clip_image002

Người dân Campuchia đi bỏ phiếu ở ngoại ô Phnom Penh, 4/6/2017

Những phân tích, bình luận của các “nhà báo” Việt Nam không phải vì ứng cử viên nào thắng sẽ có lợi hay gây bất lợi cho Việt Nam mà chỉ nhắm vào việc thỏa mãn tính tò mò của người đọc.

Đối với họ, bầu cử ở Mỹ hồi hộp và gay cấn như một trận bóng trong giải vô địch của các liên đoàn bóng đá chuyên nghiệp ở châu Âu chứ không phải là quyền rất thiêng liêng của mỗi con người mà ai cũng có.

Tuần này cũng thế. Các báo Việt Nam tường thuật khá chi tiết diễn tiến cuộc bầu cử địa phương tại Campuchia, một nước từng nghèo nàn, chậm tiến hơn Việt Nam trên nhiều lãnh vực. Lần đầu tiên sau 30 năm, vị trí của Hun Sen và Đảng Nhân dân Campuchia của ông ta bị đe dọa.

Hun Sen, nguyên là trung đoàn phó của một đơn vị Khmer Đỏ đào thoát theo CS Việt Nam. Sau một thời gian dài núp dưới bóng CSVN, những năm vừa qua Hun Sen đã nghiêng về phía Trung Cộng. Lý do, nếu kinh tế Campuchia không phát triển, đảng Cứu quốc Campuchia sẽ chiếm lấy quyền lãnh đạo đất nước.

Theo kết quả bầu cử mới nhất, tại các địa phương xa, Đảng Nhân dân Campuchia vẫn còn chiếm đa số nhưng tại các trung tâm du lịch và cả thủ đô Nam Vang, Đảng Cứu quốc Campuchia đang thắng thế. Một hình thức lưỡng đảng đang hình thành tại Campuchia. Cuộc bầu cử Quốc hội năm tới chắc sẽ rất hấp dẫn. Ai thắng ai thua chưa biết nhưng cạnh tranh dân chủ tương xứng đã bắt đầu. Những bông hoa dân chủ đang mọc lên trên những Cánh đồng Chết (The Killing Fields) Campuchia. Mừng cho dân tộc này.

Nếu thế kỷ 19 là thế kỷ của thuộc địa bóc lột, thế kỷ 20 là thế kỷ của thế giới chiến tranh và độc tài cộng sản, thế kỷ 21 đang chứng minh là thế kỷ của dân chủ và phát triển toàn diện trên phạm vi toàn cầu. Hành trình hướng đến một tương lai tươi sáng đang được hầu hết các dân tộc trên thế giới hăng say phát động.

Dân chủ đối với đa số nhân loại không còn là khát vọng mà là một thực tế, không còn là ước mơ mà là hành động, không còn là một mục tiêu khai phá mà là một tiến trình không thể đảo ngược. Từ Botswana, Ghana ở châu Phi cho đến Mông Cổ, Campuchia ở châu Á, con người đang sống ra người.

Việt Nam thì sao?

Đối với một số không nhỏ người Việt trong nước, chuyện ứng cử hay bầu cử là chuyện nước ngoài.

Với họ, sự có mặt của Đảng CS tại nước Việt Nam cũng chẳng khác gì thời tiết. Con người chỉ có thể xoay xở để sống quanh năm nhưng không thể nào thay đổi được nắng mưa. Họ vui khi hoa mai nở vào xuân và cắn răng chấp nhận cái rét căm căm khi mùa đông đến.

Bộ máy tuyên truyền và bạo lực chuyên chính CS đã xoay ngược kim đồng hồ nhận thức của họ lui lại thời phong kiến ngày xưa, xa đến mức chấp nhận chế độ đang cai trị mình như số phận an bày.

Hôm trước đọc một số nhận xét trên các trang mạng về chuyện ai sẽ là bí thư Sài Gòn thay thế Đinh La Thăng mà không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho trình độ nhận thức chính trị của một số người.

Những người này bất bình khi nghe tin Tòng Thị Phóng được Nguyễn Phú Trọng đề nghị thay thế Đinh La Thăng và sau đó thở dài nhẹ nhõm khi nghe tin Nguyễn Thiện Nhân lên thay. Lý do, Nguyễn Thiện Nhân mặt mày sáng sủa, đẹp trai trong khi Tòng Thị Phóng mặt mày xấu xí, giống sinh vật này, động vật kia. Họ không biết dù Tòng Thị Phóng hay Nguyễn Thiện Nhân họ vẫn phải sống trong cái rọ CS của ngày hôm qua và sẽ tiếp tục sống cho tới đời con cháu.

Nhưng không phải ai cũng sống theo chủ nghĩa số phận như lớp người tệ hại vừa nêu.

Rất đông người Việt nhận thức được hiểm họa Trung Cộng không chỉ ngoài biển Đông mà cả trong đất liền, ý thức được sự cấp bách phải thay đổi cơ chế chính trị, căm giận tập đoàn cầm quyền bán nước hại dân, đau xót cho một dân tộc có truyền thống hào hùng đã phải chìm sâu trong độc tài nô lệ. Vâng, nhưng tiếc thay thành phần dân tộc có nhận thức đúng này lại cũng đang im lặng.

Đồng bào ơi, im lặng đến bao giờ?

T.T.Đ.

(CTM)

Nguồn: http://www.tintuchangngayonline.com/2017/06/im-lang-en-bao-gio.html

Ngân hàng Việt Nam: ‘Đứng cho vay, quỳ đòi nợ’

Ngân hàng Việt Nam: ‘Đứng cho vay, quỳ đòi nợ’

Dân chúng Việt Nam ví von, sau giai đoạn “đứng cho vay”, hệ thống ngân hàng Việt Nam đang trong giai đoạn “quỳ đòi nợ”.

VIỆT NAM (NV) – Tranh luận kịch liệt nhưng cuối cùng Quốc hội Việt Nam vẫn chưa đồng thuận về cách thức giải quyết nợ xấu – giờ mới được xác định là khoảng 600.000 tỉ đồng Việt Nam.

Nợ xấu là nợ không có khả năng thu hồi cả vốn lẫn lãi. Nói cách khác, nợ xấu càng cao thì khả năng gặp rủi ro của hệ thống ngân hàng càng lớn.

Trước, chính phủ Việt Nam liên tục trấn an cả Quốc hội lẫn dân chúng rằng họ đã kiểm soát được nợ xấu và tỉ lệ nợ xấu tính trên tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng cho vay đã giảm đáng kể.

Các báo cáo chính thức về nợ xấu, tổng hợp từ báo cáo của những tổ chức tín dụng tại Việt Nam, xác định, đến hết năm 2015, cac tổ chức tín dụng tại Việt Nam đã xử lý được 493.000 tỉ đồng nợ xấu. Tới hết năm 2016, tỉ lệ nợ xấu đã giảm xuống còn 2,46% tính trên tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng tại Việt Nam đã cho vay.

Đến tháng 4 vừa qua, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam mới thú thật là tỉ lệ nợ xấu có thể gấp ba lần báo cáo chính thức. Nếu xét cả nợ xấu mà Công ty Quản lý tài sản các tổ chức tín dụng Việt Nam (VAMC) đang xử lý và những khoản nợ tiềm ẩn rủi ro trở thành nợ xấu thì tỉ lệ nợ xấu xấp xỉ 8,86% tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng tại Việt Nam đã cho vay.

Nay, lúc đề nghị Quốc hội Việt Nam thông qua “Nghị quyết về xử lý nợ xấu” (ấn định các giải pháp hỗ trợ hệ thống ngân hàng, kể cả sử dụng công quỹ để bù đắp những khoản từng cho vay, giờ gần như không thể thu hồi), chính phủ Việt Nam tiết lộ, tỉ lệ nợ xấu hiện là… 17,21% tính trên tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng tại Việt Nam đã cho vay. Tổng nợ xấu chừng… 600.000 tỉ đồng!

Choáng váng trước những số liệu này, nhiều đại biểu của Quốc hội Việt Nam đã đề nghị tạm gác việc thông qua “Nghị quyết về xử lý nợ xấu” bởi việc đệ trình và đề nghị thông qua nghị quyết quá đột ngột, nằm ngoài chương trình nghị sự, họ cần có thời gian nghiên cứu kỹ hơn trước khi bỏ phiếu.

Để thuyết phục các đại biểu của Quốc hội Việt Nam gật đầu, ông Lê Minh Hưng, Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, trấn an, khác với những lần trướ, “Nghị quyết về xử lý nợ xấu” lần này rất chặt chẽ, không tổ chức hay cá nhân nào có thể lợi dụng. Mặt khác, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam đang chấn chỉnh hoạt động của hệ thống ngân hàng. Từ năm 2011 đến 2016, công an Việt Nam đã khởi tố 95 vụ án kinh tế xảy ra trong lĩnh vực ngân hàng, khởi tố khoảng 200 viên chức ngân hàng. Nhiều cá nhân là Chủ tịch, thành viên Hội đồng quản trị, Tổng Giám đốc, Phó Tổng Giám đốc, một số ngân hàng thương mại đã bị kết án tử hình, phạt tù chung thân,…

Ông Nguyễn Văn Thắng, một người vừa là đại biểu Quốc hội, vừa là Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngân hàng Công Thương Việt Nam (Vietinbank), dọa thêm, gần như toàn bộ nợ xấu là tiền dân gửi và các ngân hàng gom lại cho vay, thành ra phải có “cơ chế đặc thù” để bảo vệ những người dân đã gửi tiền cho hệ thống ngân hàng. Cũng theo lời ông Thắng thì Việt Nam là quốc gia duy nhất không có ngân hàng hàng nào sụp đổ khi nợ xấu vượt 10% tổng số tiền cho vay.

Một số đại biểu Quốc hội tán thêm rằng nợ xấu như “cục máu đông” có thể làm kinh tế quốc gia đột quị.

Cần nhắc lại rằng, nhiều chuyên gia kinh tế từng khẳng định, nợ xấu của Việt Nam phình to vì hàng loạt chủ trương sai lầm của giới lãnh đạo Việt Nam: Phê duyệt vô tội vạ các dự án phát triển, cho phép các tập đoàn nhà nước đầu tư vào bất động sản, chứng khoán, lĩnh vực tài chính,… Một số chuyên gia công khai bày tỏ sự nghi ngờ rằng những sai lầm vừa kể là cố ý, nhằm hỗ trợ việc moi tiền của hệ thống ngân hàng. Giới lãnh đạo Ngân hàng Nhà nước cũng bị họ cáo buộc là thủ phạm làm nợ xấu của Việt Nam phình to khi hành xử hết sức khó hiểu đối với việc mua bán, sáp nhập nhiều ngân hàng, khiến một số cá nhân, nhóm dù không có thực lực vẫn thâu tóm được ngân hàng để biến tiền mà dân chúng gửi vào thành nợ xấu. Tuy nhiên khi bàn về nghị quyết mới để xử lý nợ xấu, cả Thống đốc Ngân hàng Nhà nước lẫn các đại biểu Quốc hội đều lờ chuyện truy cứu trách nhiệm. (G.Đ)

Phi đạo phi trường Cát Bi sửa 7 lần vẫn hư

Phi đạo phi trường Cát Bi sửa 7 lần vẫn hư

Phi đạo phi trường Cát Bi, Hải Phòng, hiện xuống cấp nghiêm trọng. (Hình: Báo Thanh Niên)

HẢI PHÒNG, Việt Nam (NV) – Phi đạo cất cánh, hạ cánh cũ của cảng hàng không quốc tế Cát Bi hiện đang trong tình trạng hư hỏng, có thể gây tai nạn cho máy bay.

Cục Hàng Không Việt Nam cho biết, từ Tháng Sáu, 2016, đến nay, cảng hàng không Cát Bi đã bảy lần sửa chữa, trám vá các ổ gà và điều chỉnh kế hoạch lăn bánh của máy bay để tránh các vị trí ổ gà trên phi đạo cũ (phi đạo N) nhưng đường này vẫn hư hỏng, tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây mất an toàn khi máy bay cất cánh, hạ cánh.

Theo báo Thanh Niên ngày 7 Tháng Sáu, cơ quan này đã quyết định giảm số lần khai thác các chuyến bay thương mại đi/đến cảng Cát Bi.

Cụ thể, các chuyến bay của Vietnam Airlines đều phải giảm tối thiểu từ 6 đến 7 tấn/chuyến đối với hàng hóa hoặc giảm từ 20-34 ghế đối với hành khách. Cơ quan này cũng cắt chặng bay Hải Phòng-Cam Ranh, giảm số chặng bay Hải Phòng-Ðà Nẵng từ bảy chuyến xuống bốn chuyến/tuần.

Việc giảm trọng tải, số 1ần khai thác chuyến bay tại cảng Cát Bi không chỉ ảnh hưởng lớn đến hiệu quả khai thác máy bay, giảm doanh thu mà còn ảnh hưởng không nhỏ tới dịch vụ của các hãng hàng không.

Cục Hàng Không Việt Nam cũng kiến nghị Bộ Giao Thông-Vận Tải xem xét, chấp thuận cho Tổng Công Ty Cảng Hàng Không Việt Nam tiến hành sửa chữa phi đạo cũ này ngay trong năm 2017. (Tr.N)

sân golf bên trong sân bay Tân Sơn Nhất.

From facebook:  Yến Quách shared Nguyễn Trường Uy‘s post.
 
 
Image may contain: one or more people and text
Nguyễn Trường UyFollow

 

Sáng nay Tuổi Trẻ đăng bài điều tra công phu về sân golf bên trong sân bay Tân Sơn Nhất.

Sân golf này rộng 157 ha, xây từ năm 2007, khai trương năm 2015. Bên trong sân golf có gì? Điều đáng nói là không chỉ có sân golf 36 lỗ rộng thênh thang, mà còn có khách sạn, biệt thự, căn hộ, nhà hàng… như cung điện lộng lẫy nguy nga.

Làm sao người ta có thể vô tư đánh golf, ở, nghỉ ngơi, ăn nhậu ở đây khi bà con kẹt xe nhúc nhích từng tí đường bên ngoài sân bay?

Trong khi đây là đất của sân bay, lấy đi rồi sân bay kẹt cứng phải loay hoay giải pháp bên ngoài, phải tìm tiền xây sân bay ở Long Thành, để góp phần làm nợ công tăng cao ngất.

http://tuoitre.vn/…/ben-trong-san-golf-tan-son…/1327863.html

Kẹt xe kỷ lục kéo dài hơn 1 ngày tại đường dẫn vào cảng lớn nhất Sài Gòn

Thời điểm kẹt xe bắt đầu từ 2h sáng ngày 7/6, nhưng đến 17h chiều cùng ngày vẫn còn hàng nghìn phương tiện ô tô kẹt cứng, nối đuôi nhau từ trên cầu Phú Mỹ đến vòng xoay Mỹ Thủy dẫn vào cảng Cát Lái (quận 2).

 Theo ghi nhận của chúng tôi, đến 17h ngày 7/6, tình trạng kẹt xe từ trên cầu Phú Mỹ (quận 7) hướng về vòng xoay Mỹ Thủy dẫn vào cảng Cát Lái (quận 2) vẫn đang rất nghiêm trọng. Hàng nghìn phương tiện ô tô từ container đến xe tải vẫn đang nhích từng mét trên cầu Phú Mỹ để về cảng Cát Lái. 

Những Đoá Hoa Hồng Của Ngành Lập Pháp

Những Đoá Hoa Hồng Của Ngành Lập Pháp

 
Đến cục cứt cũng là cứt rởm – Trần Ái Dân
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến (Danlambao) – Tui sợ học, và lười đọc nên rất ngại chuyện sách đèn. Má tui hay ghẹo:
 

 

U ơi học để làm chi?

 

Hễ sờ đến sách là y như buồn!

 

 
Thưở thơ ấu thì buồn ngủ, đến già thì buồn phiền và (lắm khi) phiền muốn chết luôn. Tuần rồi, rượu hết, xe hư, bấm điện thoại rủ rê bạn bè tới đón (ra quán uống sương sương vài ly chơi) nhưng ai cũng từ chối thẳng thừng: “Bận quá, sorry, để bữa khác đi.”
 

 

Đa bệnh cố nhân sơ!

 

 
Loay hoay không biết làm chi cho hết ngày nên tôi đành lôi cuốn hồi ký của luật sư Nguyễn Mạnh Tường (xuất bản đã lâu) ra coi qua vài đoạn, rồi ngồi thừ ra cả buổi:
 

 

“Thảm cảnh đầu tiên mà tôi và gia đình phải chịu: đó là cái đói…

 

 
Vợ tôi đã nghĩ đến chuyện bán thuốc lá bên lề đường để kiếm sống, nhưng làm sao có được mớ vốn ban đầu và có chút tiền để bôi trơn móng vuốt làm khó của những tên công an hay cán bộ thuế, để chúng để yên cho chúng tôi khó khăn kiếm sống?” (Un Excommunié – Hanoi 1954-1991: Procès d’un intellectual – Kẻ Bị Mất Phép Thông Công, Hà Nội 1954-1991: Bản Án Cho Một Trí Thức, bản dịch Nguyễn Quốc Vĩ).
 
Ủa! Sao phu nhân của một vị luật sư mà phải “nghĩ đến chuyện bán thuốc lá bên lề đường để kiếm sống,” kỳ cục vậy cà? Lại phải loay hoay lục tìm, và xem thêm mấy đoạn nữa – từ một cuốn sách khác – mới tìm được nguyên do:
 

 

“Ngày 17-11-1950, Hồ Chí Minh ký Sắc lệnh số 158-SL, quyết định việc bổ sung cán bộ công nông vào ngạch thẩm phán và thăng bổ các thẩm phán toà án nhân dân huyện lên toà án nhân dân tỉnh…Từ đây, theo ông Vũ Đình Hòe: ‘các thẩm phán huyện, đa số là đảng viên cộng sản, chỉ qua lớp chính trị và nghiệp vụ’. Quan điểm lựa chọn thẩm phán chủ yếu ‘đứng trên lập trường nhân dân’ của Hồ Chí Minh đã ảnh hưởng lâu dài đến nền tư pháp Việt Nam.” (Huy Đức. Bên Thắng Cuộc, tập II. OsinBook, USA: 2012).

 

 
Sợ là ông bạn Huy Đức diễu chơi (và diễu dở) chớ ai dè là bác Hồ làm thiệt. Thật cứ như đùa: CỦA CHỦ TỊCH NƯỚC VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HOÀ SỐ 158/SL NGÀY 17 THÁNG 11 NĂM 1950
 
Theo quyết nghị của Hội đồng Chính phủ, sau khi Ban thường trực Quốc hội thoả thuận;
 
RA SẮC LỆNH:
 
Điều 1: Những cán bộ công nông có thành tích kinh nghiệm có thể được bổ vào một ngạch thẩm phán thích đáng theo đề nghị của một Hội đồng tuyển trách.
 
Điều 2: Các thẩm phán toà án nhân dân huyện nếu có năng lực và tinh thần phục vụ có thể được thăng bổ lên ngạch thẩm phán toà án nhân dân tỉnh, theo đề nghị của Hội đồng tuyển trách…
 
Hồ Chí Minh (Đã ký)
 
Luật sư Nguyễn Mạnh Tường, rõ ràng, đã hành nghề không đúng lúc và không đúng chỗ (wrong time and wrong place). Giữa lòng một xứ sở cách mạng mà vị Chủ Tịch Nước đang quyết tâm “công nông hoá tư pháp” thì một ông tiến sĩ luật khoa (tốt nghiệp ở tận trời Tây) bị … rút phép thông công là phải!
 
Chỉ có điều không phải (lắm) là qúi ông/qúi bà cán của Đảng và Nhà Nước đã biến pháp đình thành một sân khấu, chỉ dành riêng cho đám phường chèo cách mạng. Nhạc sĩ Tô Hải – người có mặt trong phiên toà xử Phan Thắng Toán và những người đồng vụ, hồi năm 1971 – đã ghi lại (vài câu đối thoại) như sau:
 
Chánh án: – Anh có nhận là đã đánh nhạc của tư sản, là đồi truỵ không?
 
Toán xồm: – Dạ! Thưa quý toà, con chỉ đánh những gì in trên đĩa của Liên Xô, của Tiệp Khắc, của Cộng Hoà Dân Chủ Đức thôi ạ!
 
Chánh án: – Anh nói láo! Thế Paloma, Santa Lucia là của ai?
 
Toán Xồm: – Dạ! Paloma là của nước bạn Cu Ba ạ! Còn Santa Lucia là dân ca Ý ạ! Nhà xuất Bản của nhà nước đã in và sân khấu nhà nước đã có nhiều ca sỹ biểu diễn ạ!
 
Chánh án: – Vậy anh có biết cha cha cha là cái gì không?
 
Toán Xồm: – Dạ! Có ạ!! Đây là một nhịp điệu xuất xứ cũng tại nước bạn Cu Ba ạ!
 
Chánh án: – Thế còn Tango bleu chắc anh cũng đổ cho Cu Ba hết hả?
 
Toán xồm: – Dạ không! Tango là một điệu nhảy Ác-giăng-tin nhưng đã được quốc tế hoá. Vừa giờ Đoàn xiếc Tiệp Khắc sang ta và các nước XHCN đều xử dụng cả ạ!
 
Chánh án: – Nhưng người ta đánh khác, còn anh đánh khác. Đừng có ngụy biện!
 
Toán Xồm: – Dạ! Đánh y hệt ạ! Chỉ có thua họ về nhạc cụ họ tốt hơn… chứ nếu chúng con có đầy đủ nhạc cụ như họ thì chúng con chẳng thua gì họ cả ạ!
 
Chánh án: – Anh hãy im miệng! Đồ ngoan cố!
 
Và cứ như vậy, suốt phiên tòa Chánh án chỉ sử dụng câu “Im miệng! Đồ ngoan cố” để cắt lời người bị buộc tội. Không hề có ai bào chữa. 
 
Cuối cùng, toà luận án và tuyên án:
 
Việc làm của bọn này đã gây ảnh hưởng xấu cho phong trào trật tư trị an, phá hoại việc thực hiện một số chính sách của Nhà nước, nhất là chính sác lao động sản xuất, chính sách nghĩa vụ quân sự… xâm phạm nghiêm trọng đến hạnh phúc, phẩm giá của phụ nữ, đến đạo đức và đời sống của nhiều người, và tuyên truyền xuyên tạc lại chế độ xã hội chủ nghĩa trong lúc cả nước đang chiến đấu chống Mỹ xâm lược.
 
Do tính chất nghiêm trọng của vụ án nói trên, toà quyết định xử phạt Phan Thắng Toán 15 năm tù giam và sau đó 5 năm bị tước quyền công dân; Nguyễn Văn Đắc, 12 năm tù giam và sau đó 5 năm bị tước quyền công dân; Nguyễn Văn Lộc 10 năm tù giam và 4 năm bị tước quyền công dân…” (“Phan Thắng Toán và Đồng Bọn Đã Bị Xét Xử” – báo Hà Nội Mới, 12 – 01 – 1971)
 
Sau đó, sau khi “đảng hoá” tư pháp, bước kế tiếp của Nhà Nước Pháp Quyền Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là công nông hoá luôn ngành lập pháp:
 
“Có đại biểu Quốc hội là thợ rèn, thợ tiện. Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh còn có đại biểu là một nữ công nhân quét rác. Ông Hồ Giáo, một người chăn bò nổi tiếng, được đưa vào ngồi trong Quốc hội tới ba khoá liền (IV, V, VI). Ông Giáo thừa nhận, vốn ít học và những năm ấy vẫn độc thân, nên ông dồn tất cả tình cảm, tâm trí và sức lực cho những con bò mà ông yêu quý. Những lần đi dự họp Quốc hội, theo ông Hồ Giáo, ông phải rất gắng gượng, mỗi khi Quốc hội cần ông lên diễn đàn phát biểu để chụp hình, có người sẽ viết sẵn cho ông bài phát biểu.” (H. Đức, sđd, tr. 229).
 
Lại sợ tác giả Huy Đức đùa (dai) nên gu gồ chút xíu, cho nó chắc ăn, và quả nhiên là có hình ảnh và tiểu sử của vị đại biểu là nữ công nhân quét rác (thật) chứ không phải bỡn:
 
 
Lê Thị Thêu (sinh năm 1937) là đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa VI (1976-1981), là Quốc hội đầu tiên của nước Việt Nam thống nhất.
 
Không hiểu trong thời gian (1976-1981) có bao giờ bà Thêu đăng đàn phát biểu gì không, và nếu có thì bà ấy ăn nói ra sao nhưng cách ăn mặc thì rõ ràng là bình dị quá. Chỉ chiếc áo bà ba lấm tấm điểm hoa, chớ không thấy lụa là, gấm vóc gì ráo trọi.
 
Qúi vị nữ đại biểu quốc hội hiện nay thì ăn mặc xem bắt mắt hơn nhiều nhưng ăn nói thì nghe hơi chối tai chết mẹ:
 
– ĐBQH Nguyễn Thị Quyết Tâm: “Con lãnh đạo làm lãnh đạo là hạnh phúc của dân tộc.”
 
– ĐBQH Nguyễn Thị Thủy: “Xâm phạm an ninh quốc gia là tội bất trung, đại nghịch.”
 
– ĐBQH Nguyễn Thị Xuân: “Đề nghị xử hình sự hành vi bôi nhọ lãnh đạo đảng, nhà nước.”
 
– PCTQH Tòng Thị Phóng: “Không được lợi dụng tôn giáo để chống phá nhà nước.”
 
– CTQH Nguyễn Thị Kim Ngân: “Luật sư biết thân chủ phạm tội rất nghiêm trọng mà làm ngơ là không được.”
 
 
Blogger Song Chi kết luận rằng: “Chỉ qua một vài ví dụ như vậy để thấy Quốc hội là một cơ quan ‘bù nhìn’ ra sao và bà Chủ tịch Quốc hội có tầm nhìn, lối suy nghĩ cho tới trình độ, sự hiểu biết ở mức nào.” 
 
Tôi sợ rằng đây là một kết luận hơi khắt khe, và cách diễn đạt cũng có phần khe khắt. Thay vì gọi họ là những con bù nhìn, chúng ta nên dùng loại từ ngữ nhẹ nhàng hơn: “những đoá hoa hồng để trang điểm cho chế độ hiện hành,” chả hạn. Với ngành lập pháp công nông của nước nhà mà có những vị nữ dân biểu biết ăn mặc, trang điểm (mầu mè) và thỉnh thoảng cũng đăng đàn phát biểu – linh tinh, đôi câu – như thế là đã qúi hóa lắm rồi. Đặt vấn đề “tầm nhìn, trình độ…” nữa thì e là xa xỉ quá!
 

Gần 18 ngàn người bỏ xứ tìm việc vì thảm họa Formosa

Gần 18 ngàn người bỏ xứ tìm việc vì thảm họa Formosa

 
 

Một cảng cá ở Ninh Thuận chụp hôm 28/1/2015.

Một cảng cá ở Ninh Thuận chụp hôm 28/1/2015.

AFP photo
 

Có gần 18 ngàn lao động tại 4 tỉnh bắc miền Trung chịu tác động bởi thảm họa môi trường Formosa phải ra nước ngoài làm việc tính từ tháng sáu năm ngoái cho đến cuối tháng 5 năm nay.

Đó là con số chính thức do Bộ Lao động- Thương binh- Xã hội Việt Nam đưa ra và được truyền thông trong nước loan đi ngày 7 tháng 6.

Theo thống kê cụ thể của cơ quan phụ trách lao động của nhà cầm quyền Hà Nội thì số gần 18 ngàn lao động thuộc 4 tỉnh Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa Thiên- Huế đi làm việc tại các nước Đài Loan, Hàn Quốc và Nhật Bản.

Ngành nghề chủ yếu mà những người này làm gồm thuyền viên tàu cá, sản xuất chế tạo trong ngành công nghiệp và làm các công việc thuộc lĩnh vực dịch vụ chăm sóc sức khỏe ở các trung tâm dưỡng lão và các hộ gia đình.

Thống kê cho thấy Đài Loan tiếp nhận hơn 10 ngàn 200 lao động; trong số này Hà Tĩnh chiếm hơn 6100 người, Quảng Bình hơn 3300, Quảng Trị gần 700 và Thừa Thiên- Huế trên 80 lao động.

Nhật Bản nhận gần 4500 lao động theo hai chương trình thực hiện trực tiếp tại Bộ Lao động- Thương binh- Xã hội Việt Nam, và Hàn Quốc nhận lao động làm việc theo các chương trình đánh cá gần cũng như xa bờ.