Hoạt động an ninh trong các cơ quan ngoại giao Việt Nam

Hoạt động an ninh trong các cơ quan ngoại giao Việt Nam

Kính Hòa RFA
2017-08-10
 
Hình ảnh ông Trịnh Xuân Thanh được đưa lên truyền hình Việt Nam, nói rằng ông đầu thú.

Hình ảnh ông Trịnh Xuân Thanh được đưa lên truyền hình Việt Nam, nói rằng ông đầu thú.

 AFP
 
 Vụ bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh trên đất Đức đã dẫn đến việc trục xuất một nhân viên của sứ quán Việt Nam tại Đức, được cho là nhân viên của cơ quan an ninh Việt Nam.

Hoạt động của cơ quan an ninh Việt Nam trong các phái bộ ngoại giao ở nước ngoài như thế nào?

Nhân viên an ninh trong vỏ bọc ngoại giao

Ông Đặng Xương Hùng, một cựu viên chức Bộ ngoại giao Việt Nam từng làm việc trong các cơ quan lãnh sự Việt Nam tại Thụy Sĩ, nói với chúng tôi về vị trí của nhân viên an ninh Việt Nam bên trong các tòa đại sứ:

Thông thường thì các sứ quán Việt Nam tại nước ngoài bao giờ cũng có một nhân viên an ninh của Bộ Công an chuyển sang, núp dưới danh nghĩa có hàm ngoại giao, thường giữ chức Bí thư thứ nhất, thường làm nhiệm vụ báo chí, cũng như là làm cái nhiệm vụ quản lý cộng đồng người Việt, tức là cái gọi là “người Việt yêu nước”, hay là những tổ chức mà Việt Nam gọi là phản động chống lại chính quyền. Ở các sứ quán đều có một suất như vậy, và lần lượt người phía an ninh đưa người sang Bộ ngoại giao, làm thủ tục như một cán bộ ngoại giao, đi như một cán bộ ngoại giao.

Ông Hùng cho rằng việc có mặt một nhân viên an ninh trong sứ quán cũng là một thông lệ trong ngành ngoại giao trên thế giới, miễn là nhân viên đó hoạt động trong khuôn khổ pháp luật của nước sở tại.

Vào năm 2014, ông Đặng Xương Hùng nộp đơn cho chính phủ Thụy sĩ xin tị nạn chính trị, và ông sống ở đất nước này cho đến nay.

Cũng có thể đó là một chuyên án đặc biệt chỉ có Bộ Công an biết, hoặc là một cái chuỗi thông tin chỉ đi qua một số người thôi, đi thẳng đến nơi hành động.
-Ông Đặng Xương Hùng.

Ông Hùng cho biết là các nhân viên an ninh có hai nguồn thu nhập, thứ nhất là từ các chi phí visa của các cơ quan lãnh sự Việt Nam, vì những người này thường phụ trách cả việc cấp phát visa vào Việt Nam, và nguồn thu nhập thứ hai của họ là từ Bộ Công an:

Họ có một khoản tài chính do chính phía Bộ Công an cấp cho những nghiệp vụ của họ, và tiền đó không phải là của Bộ ngoại giao, của Bộ Tài chính cấp cho Bộ Ngoại giao, mà đó là tiền của phía Bộ Công an gọi là chi phí nghiệp vụ. Tôi cũng thường nghe họ nói đó là một chi phí đặc biệt dùng cho những hoạt động ví dụ như mua chuộc, cho những người nào có thông tin tốt cho phía an ninh Việt Nam.”

Sau khi vụ bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh trên đất Đức được tiết lộ, một viên chức của sứ quan Việt Nam phụ trách báo chí là ông Nguyễn Đức Thoa bị phía Đức yêu cầu rời khỏi đất Đức, vì được cho rằng dinh líu tới vụ bắt cóc. Theo ông Hùng thì ông Thoa có hàm Đại tá công an.

Khi chúng tôi đặt câu hỏi là liệu các viên chức ngoại giao cao cấp của Việt Nam có biết tới kế hoạch bắt cóc hay không, ông Hùng nói:

“Theo tôi thì 50/50, cũng không loại trừ khả năng là các ông ấy không biết. Cũng có thể đó là một chuyên án đặc biệt chỉ có Bộ Công an biết, hoặc là một cái chuỗi thông tin chỉ đi qua một số người thôi, đi thẳng đến nơi hành động.”

An ninh Việt Nam và cộng đồng người Việt hải ngoại

Theo ông Đặng Xương Hùng thì ảnh hưởng của các hoạt động của an ninh Việt Nam trong các cộng đồng người Việt tại hải ngoại mạnh nhất là tại các quốc gia Đông Âu theo cộng sản trước năm 1989, nơi có một cộng đồng đông đảo những du học sinh, hay người xuất khẩu lao động ra đi từ nước Việt Nam cộng sản, còn ở các quốc gia phương Tây như Mỹ, Canada, Tây Âu,… thì yếu hơn nhiều. Chính vì lý do đó, theo ông Hùng, việc chuyển ông Trịnh Xuân Thanh về Việt Nam đã được thực hiện qua ngã Cộng hòa Séc, một nước cộng sản Đông Âu trước kia. Thông tin ông Thanh được đưa qua Cộng hòa Séc để mang về Việt Nam được luật sư của ông Thanh là ông Victor Pfaff nói với hãng tin Reuters vào hôm 3 tháng Tám, 2017.

Sáng 10 tháng Tám, giờ châu Âu, tờ báo Spiegel của Đức loan tải rằng có một nhân viên người Việt của sở di trú Đức bị tình nghi có liên quan đến vụ bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh.

Nhà báo Lê Trung Khoa của tờ Thoibao, bằng Việt ngữ tại thủ đô Berlin cho chúng tôi biết:

Thông tin trên tờ Spiegel đã tiết lộ rằng có một người tên là T. hiện làm nhân viên cho Sở Di trú Đức, có điều kiện vào các ngân hàng dữ liệu, xem dữ liệu của toàn bộ những người tị nạn, kể cả người Việt Nam. Họ nghi ngờ rằng phải chăng những thông tin đó được ông này đưa ra ngoài và có thể là để cho người ta biết địa chỉ lưu trú của ông Trịnh Xuân Thanh đăng ký ở Đức, để mật vụ Việt Nam có thể ập đến bắt.”

Cũng ông Lê Trung Khoa cho chúng tôi biết rằng Sở Di trú Đức cho ông biết rằng người đàn ông tên T. mà tờ Spiegel nêu tên, vừa bị cho nghỉ việc trong ngày 10 tháng Tám, vì nghi vấn tiết lộ bí mật.

Chúng tôi chưa có một nguồn tin khác để xác định việc này. Khi gọi điện tới tòa Đại sứ Việt Nam tại Đức thì được trả lời rằng tòa Đại sứ không có thông tin gì cả.

Rất nhiều hội đoàn ở đây có liên quan đến Sở Di trú ngạc nhiên là tại sao nhiều người Việt Nam ở đây biết thông tin nội bộ của họ.
-Nhà báo Lê Trung Khoa.

Theo ông Lê Trung Khoa, sự việc này sẽ có ảnh hưởng lớn đến cộng đồng người Việt tại Đức:

Rất nhiều hội đoàn ở đây có liên quan đến Sở Di trú ngạc nhiên là tại sao nhiều người Việt Nam ở đây biết thông tin nội bộ của họ. Qua việc này có lẽ họ lờ mờ hiểu ra rằng có một bàn tay ở bên trong, đưa thông tin ra, làm bất lợi cho những hội đoàn có đăng ký ở Đức.”

Trở lại quan hệ giữa Bộ ngoại giao Việt Nam và các nhân viên an ninh Việt Nam, ông Đặng Xương Hùng cho rằng vụ bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh, gây ra một cuộc khủng hoảng ngoại giao giữa hai nước Việt Nam và Đức, chứng tỏ rằng Bộ Ngoại giao đã không có tiếng nói mạnh như cơ quan an ninh của Việt Nam. Nhưng mặt khác ông Hùng cũng cho rằng ảnh hưởng của cơ quan an ninh Việt Nam trong cộng đồng người Việt tại hải ngoại nói chung ngày càng giảm, vì hình ảnh cai trị của đảng cộng sản trong nước đã sụt giảm.

Cho đến giờ này thì trước cáo buộc bắt giữ người bất hợp pháp của chính phủ Đức, Việt Nam chỉ có ra tuyên bố lấy làm tiếc, nói rằng ông Thanh đã về nước đầu thú, nhưng không công nhận cũng như phủ nhận hành động bắt cóc.

Tin cuối cùng chúng tôi nhận được từ báo Spiegel là cơ quan Công tố của Đức tình nghi rằng ông Trịnh Xuân Thanh đã bị cầm giữ trong Sứ quán Việt Nam trước khi được đưa đi.

Tâm Thư Khẩn Cấp Về Tình Hình Tổ Quốc Lâm Nguy

From facebook:   Trần Bang‘s post.
 
Image may contain: 9 people, people smiling, people standing and outdoor
Image may contain: 5 people, people standing and outdoor
Trần Bang added 2 new photos — with Hoa Kim Ngo and 16 others.

 

Tâm Thư Khẩn Cấp Về Tình Hình Tổ Quốc Lâm Nguy

Kính thưa đồng bào và các nhóm XHDS yêu nước

Kính thưa quý vị chức sắc yêu nước, Dân chủ, Cấp tiến trong Đảng, Quốc hội, Chính quyền, Quân đội…

Kính thưa quý vị

Tổ quốc ta đang thực sự lâm nguy!
Kẻ thù Bành trướng BK đang ngang nhiên đe dọa tấn công quân sự, ngăn cấm VN không được khai thác dầu khí tại mỏ Rồng đỏ , bãi Tư Chính và nhiều nơi khác trên vùng biển thuộc chủ quyền của VN. Như vậy là họ đang dấn tới bước tột cùng sẽ thống trị Đất nước và Dân tộc VN ta như Tân cương, Tây tạng.

Trong tình thế nước sôi lửa bỏng này, lẽ ra Đảng CS, Nhà nước, Quốc hội Việt Nam … phải khẩn cấp ra lời kêu gọi toàn Dân đoàn kết đứng lên cứu nước và bản thân Đảng , Nhà nước. . . phải ngay tức khắc từ bỏ “đường lối đối ngoại 3 không” tự trói tay chân mình, nhanh chóng tìm cách ký hiệp ước liên minh, đồng minh với Mỹ là nước có chung lợi ích chiến lược với VN ở Biển Đông, và đặc biệt là phải sớm thiết lập nền chính trị Dân chủ đa nguyên, nhà nước pháp quyền với “tam quyền phân lập”, nền kính tế thị trường đích thực và một xã hội XHDS tự do phát triển.

Chỉ có làm như thế thì VN mới có thể nhanh chóng giàu mạnh, tự bảo vệ được “ độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ” với sự trợ giúp của Mỹ và các nước Dân chủ, văn minh, tiến bộ trên thế giới.

Thế nhưng, thật hết sức lạ thường, phe “bảo thủ 4 kiên định” do TBT Nguyễn Phú Trọng cầm đầu lại đang có chủ trương tiếp tục nhẫn nhịn, vâng lệnh kẻ thù; đối với Nhân dân thì họ ép buộc Dân đứng ngoài rìa cuộc đấu tranh chống kẻ thù xâm lược với chiêu bài “để Đảng, Nhà nước lo” mà kỳ thực họ đang chỉ thị cho Quân đội, công an . . . âm thầm, ráo riết chuẩn bị “ ngăn chặn biểu tình, chống bạo đông, bạo loạn” ( Theo thông tin lộ ra từ phường đội P13, quận Bình Thạnh, TP-HCM . . . ).

Như vậy là đã quá rõ : Phe nhóm đang cầm quyền, đứng đầu là TBT Nguyễn Phú Trọng đang chuẩn bị đối phó với Dân hơn lo chống giặc ! Thử hỏi như thế có phải họ đang tiếp tay cho kẻ thù ?

Trước tình hình như kể trên, tôi có đôi lời xin bộc bạch tỏ tường:
– Đồng bào và các nhóm XHDS yêu nước hãy kiên nhẫn chờ đợi xem Đảng, Nhà nước ta sẽ “ tự lo” cái vụ bị BK đuổi cổ, cấm không được khai thác dầu khí ngay trong thềm lục địa thuộc chủ quyền của VN sẽ như thế nào ? ! 
Ta không nên vội nóng lòng xuống đường biểu tình rời rạc, manh động, thiếu tổ chức lãnh đạo, thiếu kết hợp nhau tạo thành số đông rộng mạnh ngàn người, vạn người. 
Biểu tình chống BK xâm lược bày tỏ ý chí, nguyện vọng, tình cảm với nhóm cầm quyền nhu nhược, đang muốn dựa dẫm kẻ thù để tiếp tục duy trì độc quyền cai trị thì chỉ uổng công vô ích thôi !

Chúng ta hãy tiếp tục chuẩn bị lực lượng XHDS chờ đợi thời cơ “nhất hô bá ứng” cùng với lực lượng Dân chủ, Yêu nước, Cấp tiến trong Đảng, Chính quyền, Quân đội, Công an . . . hiện đang trong quá trình “tự diễn biến, chuyển hóa hòa bình” theo xu thế tiến bộ “Tổ quốc trên hết”. 
Trước mắt, chúng ta hãy cùng nhau phát huy thế mạnh đấu tranh trên mặt trận truyền thông, không ngừng tố cáo kẻ thù BK xâm lược, không ngừng vạch mặt kẻ thù Việt gian tay sai bán nước. Trên đường phố, trước mắt chúng ta hãy thực hiện “ im lặng đáng sợ trong sự tích tụ bùng nổ khó lường”.

– Đối với quý vị đang là chức sắc trong hệ thống Đảng, Chính quyền, Quốc hội, Quân đội, Công an . . . tôi xin thưa : Hầu hết quý vị trong đó có chúng tôi, chúng ta đi theo, chiến đấu dưới ngọn cờ lãnh đạo của Đảng CSVN là đều vì lý tưởng “Dân, Nước trên hết”.

Vì vậy, mặc dù nay quý vị còn đang vướng bận cái “ vòng tục lụy danh phận” và cái vòng kim cô “ Đảng trị” mà thực chất “Đảng trị” chỉ là “phe nhóm rất thiểu số” nhưng lại giành được quyền cai trị 90 triệu Dân trong đó có gần 4 triệu đảng viên bằng độc tài, bạo lực, thủ đoạn chính trị và bằng ôm chân, dựa dẫm cái ô bảo hộ của Thiên triều Đại Hán. Nhưng dù sao trước họa mất nước đang cận kề, tôi vẫn tin tình yêu Nước thương Dân của quý vị sẽ phải thức dậy bởi chính tội ác của kẻ thù đánh thức lương tri của quý vị.

Đây không phải là niềm mơ ước! Tôi tin đây sẽ là hiện thực đã được lịch sử chứng minh. Ngày xưa, khi Đất nước, Dân tộc bị kẻ thù phương Bắc xâm lược và bọn Việt gian tay sai bán nước như Lê Chiêu Thống, Trần ích Tắc cõng rắn cắn gà nhà thì ngày ấy đã xuất hiện các vị anh hung cứu nước như Trần Hưng Đạo, Lý Thường Kiệt, Lê Lợi , Quang Trung . . .

Ngày nay, vào thời điểm tổ quốc đang lâm nguy như hiện nay, nhìn bài học lịch sử cách mang cận đại: Từ Nam Phi đến Miến Điện, Ba Lan, Tiệp Khắc, Hungarie, Đông Đức, Liên Xô. . . cách mạng Dân tộc, Dân chủ đều thành công bởi vai trò quyết định của quần chúng nhân dân, nhưng đồng thời vai trò “tự diễn biến chuyển hóa hòa bình ” theo xu hướng tiến bộ cách mạng diễn ra từ bên trong giới lãnh đạo chóp bu Đảng, Chính phủ, Quân đội, Công an đều luôn là vai trò đột phá.

Vì vậy, với những gì đã và đang diễn ra như kể trên, tôi tin và mong quý vị: Sớm quyết định đứng về phía Nhân dân và thế giới văn minh, tiến bộ để góp phần chống “ thù trong, giặc ngoài” cứu nước thắng lợi.

Hiễm họa đã cận kề, nhưng đây cũng chính là thời cơ quyết định số phận của Dân tộc, Đất nước và của chính chúng ta!

Kha Lương Ngãi
( Nguyên Phó TBT báo SGGP, thành viên CLB Lê Hiếu Đằng, SG ngày 4-8-2017)

P/s ảnh cũ, chụp CLB LHĐ và người dân SG tưởng niệm Liệt sỹ chống Trung Quốc xâm lược biên giới phía Bắc VN (1979 – 1989), tại chân tượng đài Đức Thánh Trần Hưng Đạo, Q1, SG ngày 17-2-2015. Ông Kha Lương Ngãi (áo sáng, đứng đầu hàng, bên trái) ảnh 2.

Rác ngập Vịnh Hạ Long từ bờ tới biển

Rác ngập Vịnh Hạ Long từ bờ tới biển

Rác thải quây quanh vịnh Hạ Long. (Hình: Báo Lao Ðộng)

QUẢNG NINH, Việt Nam (NV) – Dù đã thuê tới 3 công ty để thu gom rác và chế biến rác thải trên vịnh Hạ Long, di sản thiên nhiên thế giới, nhưng rác vẫn cứ xuất hiện từ bờ biển cho tới các vùng xa ngoài vịnh. Ðặc biệt, vùng ven bờ ngay trung tâm thành phố Hạ Long luôn tràn ngập rác.

Theo phản ánh của báo Lao Ðộng, ngày 9 Tháng Tám, tại khu vực giáp ranh với quần đảo Cát Bà của Hải Phòng, rác là các mảnh phao xốp nổi trắng cả một vùng. Trong khi đó, dọc tuyến ven bờ, mặt nước vịnh chưa bao giờ hết rác. Ðặc biệt vào những ngày mưa, nước triều cường, rác vây kín nhiều khu vực, nhưng đợi cả ngày cũng không có đơn vị nào đến thu gom, xử lý, mặc cho đây lại là tuyến đường du lịch, với lượng khách trong và ngoài nước qua lại nhộn nhịp.

 “Nếu như ở ngoài vịnh, vừa rộng lại vừa xa thì cho rằng khó giải quyết, đằng này rác ở ngay gần bờ, người dân và du khách chứng kiến hằng ngày, hằng giờ mà cũng chẳng thấy ai ra vớt, dọn dẹp,” bà Lê Thanh Hà, ở phường Bạch Ðằng, thành phố Hạ Long, cho biết.

Nói với báo Lao Ðộng, đại diện Ban Quản Lý các dịch vụ công ích, đơn vị được ủy ban thành phố Hạ Long giao ký hợp đồng với các công ty thu gom rác thải trên vịnh Hạ Long cho biết, bình quân mỗi ngày ba công ty được thuê dọn rác vớt được khoảng 2 tấn rác.

Trong đó, riêng dải ven biển dài khoảng 5 cây số, từ bến phà cũ đến Cột 8, mỗi ngày, công ty Phúc Thành, một trong ba đơn vị được giao việc vớt được khoảng 1 tấn rác. Tính từ đầu năm 2017 tới nay, riêng công ty này vớt được hơn 537 tấn rác.

Tương tự, tại một số điểm du lịch trên vịnh Hạ Long, từ đầu năm tới nay, công ty cây xanh công viên Quảng Ninh vớt được trên 640 tấn. Mỗi ngày có 3 tàu của công ty chở đầy rác chạy từ biển vào bờ giao cho đơn vị khác đem vào nhà máy xử lý rác thải.

Thế nhưng, ông Phạm Văn Ðạt, trưởng phòng tư vấn, giám sát thuộc Ban Quản Lý các dịch vụ công ích Hạ Long thừa nhận, lượng rác còn sót lại trên vịnh Hạ Long còn rất lớn, khó có thể định lượng, bởi chỉ cần chạy tàu từ đất liền ra tới các điểm du lịch cách bờ hàng chục cây số, thì đâu cũng thấy rác. “Nhiều khi chạy xe qua, phát hiện nhiều rác lại phải gọi điện cho công ty ký hợp đồng thu gom rác đến xử lý,” ông Ðạt nói.

Tuy nhiên, theo ông Vũ Tuấn Anh, công ty cây xanh công viên Quảng Ninh nhận định, rác chắc chắn vẫn cứ tiếp tục tràn ngập vịnh Hạ Long, bởi các giải pháp căn cơ để vịnh hết rác là quản lý hiệu quả nguồn rác thải ven bờ và ý thức của người dân, du khách “rất xa vời.”

Thà giao tổng thể một vùng rộng lớn, hoặc cả vịnh cho một đơn vị thì dễ làm, đằng này với cách làm hiện nay: tính từ trong bờ ra ngoài biển khoảng 2 cây số giao cho ông A, nhưng vị trí xa hơn nữa lại giao cho ông B, trong khi triều cường lên xuống liên tục, lúc xuống thì rác từ bờ trôi ra ngoài, lúc lên thì rác lại từ ngoài dạt vào bờ, có dọn hoài cũng vậy. (Tr.N)

Ngày này năm xưa.

 

 
 
From facebook: Hoa Kim Ngo shared Lịch sử Việt Nam qua ảnh‘s post. 
 
Image may contain: 1 person, closeup
Lịch sử Việt Nam qua ảnh with Trần Quốc Lộ.

·

Ngày này năm xưa.

Ngày 8 tháng 8 năm 1945 Đế quốc Việt Nam dưới sự điều hành của chính phủ Trần Trọng Kim thu hồi chủ quyền trên xứ Nam Kỳ

Trong phiên họp đầu tiên của nội các, luật sư Trần Văn Chương, bộ trưởng Ngoại giao, người cao tuổi nhất, được bầu làm nội các phó tổng trưởng (phó thủ tướng). Chính phủ đổi Bắc Kỳ thành Bắc Bộ, Trung Kỳ thành Trung Bộ, Nam Kỳ thành Nam Bộ, dầu lúc đó Nam Bộ chưa chính thức được sáp nhập vào trung ương.

Trần Trọng Kim cử Trần Văn Chương ra Hà Nội thương lượng với tướng Yuichi Tsuchihashi, tổng tư lệnh quân đội Nhật, kiêm toàn quyền Đông Dương, về sáp nhập Bắc Bộ vào Việt Nam. Phía Nhật không trở ngại. Ngày 2-5-1945 vua Bảo Đại cử Phan Kế Toại, xuất thân trường Hậu bổ Hà Nội và trường Thuộc địa Paris là trường chuyên đào tạo quan chức thuộc địa Pháp, nguyên tổng đốc Bắc Ninh, làm khâm sai Bắc Bộ. Phan Kế Toại chính thức nhận chức tại phủ thống sứ cũ, nay được gọi là Bắc Bộ phủ, ngày 5-5-1945.

Ngày 13-7-1945, đích thân Trần Trọng Kim ra Hà Nội thương thuyết. Toàn quyền Nhật Bản Yuichi Tsuchihashi chịu trả ba thành phố Hà Nội, Hải Phòng và Đà Nẵng, vốn là nhượng địa của Việt Nam cho Pháp từ năm 1888.
Chính phủ bổ nhiệm Trần Văn Lai làm đốc lý (thị trưởng) Hà Nội, Vũ Trọng Khánh làm đốc lý Hải Phòng và Nguyễn Khoa Phong làm đốc lý Đà Nẵng. (David G. Marr, Vietnam 1945, the Quest for Power, University of California Press, 1995, tt. 132-133.)

Nam Kỳ (cũ) nay là Nam Bộ vốn là thuộc địa của Pháp, theo quy chế riêng. Vì vậy, lúc đầu người Nhật trì hoãn việc trả Nam Bộ, nhưng sau người Nhật chịu giao Nam Bộ lại cho Việt Nam từ ngày 8-8-1945. (David G. Marr, sđd. tr. 135.)
Ngày 14-8-1945, vua Bảo Đại ký dụ bổ nhiệm Nguyễn Văn Sâm làm khâm sai Nam Bộ.

Nói về quan hệ giữa chính phủ Việt Nam và nhà cầm quyền Nhật lúc ấy, Trần Trọng Kim dẫn lời Cựu hoàng Bảo Đại ở Hương Cảng trả lời một phóng viên một tờ báo bên Pháp “Người Nhật thấy chúng tôi ương ngạnh quá, tỏ ý tiếc đã để chúng tôi làm việc” (Chương 4, tr 87).
“Lúc đầu người Nhật có ý muốn đòi khi chính phủ Việt Nam có việc gì làm quan hệ, phải hỏi trước viên cố vấn, có thuận mới được làm. Tôi bác đi, viện lẽ việc nội trị là việc chúng tôi lẽ nào phải xin phép rồi mới được làm”(tr 87).

Chính phủ Trần Trọng Kim chỉ hoạt động từ tháng 4-1945 đến tháng 8-1945, nhưng đã đặt nền móng căn bản cho nền hành chánh tương lai Việt Nam, một trong những việc làm quan trọng nhất là thu hồi và thống nhất lãnh thổ.

Ảnh: Trần Trọng Kim (1883-1953), Thủ tướng của Chính phủ Đế quốc Việt Nam (1945)

MỘT NỀN GIÁO DỤC THẤT BẠI! Bất công với nghề Y hiện nay.

From facebook: Chuong Tieng shared YteViec‘s post.

 
Image may contain: 1 person
YteViec

MỘT NỀN GIÁO DỤC THẤT BẠI! Bất công với nghề Y hiện nay.

1. Không có quốc gia nào mà thí sinh thi 30 điểm/3 môn lại rớt đại học cả. Trên đời này rất rất khó có sự hoàn thiện đến mức đó cả. Thậm chí đạt đến sự hoàn thiện tuyệt đối 30 điểm/ 3 môn vẫn rớt. Chỉ tuyển những thí sinh trên 30 điểm nghĩa là những thí sinh đó trên sự hoàn thiện tuyệt đối à.

2. Không có quốc gia nào mà nghề cốt lõi nhất cho một đất nước, gốc rễ nền tảng nhất là giáo dục thì ngành sư phạm lấy đầu vào thấp nhất 12,5 điểm để sau này thành giáo viên.

3. Không có quốc gia nào phát triển mà các ngành nền tảng, tạo ra sản phẩm, tạo giá trị vững chắc như nông nghiệp, kỹ thuật…. bị coi rẻ đến mức chỉ dành thí sinh điểm thấp. Thậm chí thí sinh không thèm quan tâm nữa.

4. Không quốc gia nào mà những ngành “khổ cực nhất, phục vụ nhân dân” như công an lại lấy trên sự tuyệt đối. Thí sinh thi 30 môn đạt tuyệt đối 30 điểm là rớt. ???? Chả hiểu sao bọn trẻ lại bon chen vào ngành này!!!

5. Không quốc gia nào mà ngành chăm sóc sức khoẻ, liên quan tính mạng con người nơi lấy 29,5 điểm, có nơi chỉ cần xét học bạ hay đủ điểm sàng là sau 5,6 năm thành Bác sĩ, dược sĩ hết.

6. Không quốc gia nào, nông nghiệp là thế mạnh đất nước mà chả học sinh nào muốn vào học, nếu có là những thí sinh điểm thấp hết đường mới vào ngành đó học.

7. Không có quốc gia nào điểm chuân đầu vào 29.25 mà thi 29.35 lại rớt.

8. Nếu chỉ tính riêng ngành Bs đa khoa, trường đại học y dược tphcm, có 404 em đỗ mức 29,25 điểm thì chỉ có 26 thí sinh trúng tuyển mà không có điểm cộng và ưu tiên còn lại 378 thí sinh trúng tuyển là nhờ đối tượng ưu tiên, vùng ưu tiên. Vậy các em giỏi thật mà không thuộc đối tượng ưu tiên thì phải gác lại giấc mơ đại học nhé! Không quốc gia nào có được điều này!!!
ÔI GIÁO DỤC!

Sưu Tầm.

Ai bỏ qua thủ phạm “giết người hàng loạt”?

Võ Thị Hảo

 

Một gia đình dân tộc Hmông sau cơn lũ quét ở huyện miền núi Mù Cang Chải phía bắc tỉnh Yên Bái. Ảnh chụp hôm 4/8/2017.

Một gia đình dân tộc Hmông sau cơn lũ quét ở huyện miền núi Mù Cang Chải phía bắc tỉnh Yên Bái. Ảnh chụp hôm 4/8/2017.

 AFP photo
 
 

Điệp khúc “bom nước”:

“Trong đêm ấy, khi anh Giàng A Hù (39 tuổi) phát hiện lũ quét đã đưa vợ và con chạy thoát thân. Thế nhưng nghĩ đến đàn lợn 15 con- tài sản lớn nhất và duy nhất của gia đình có thế bị đất đá đè chết, anh vội quay lại mở của cho đàn lợn chạy ra ngoài. Cùng lúc này, lũ ống và các tảng đá sập xuống khiến anh Hù nằm lại mãi trong lòng đất. Khi cả dòng họ đang tất tưởi đi tìm thi thể anh Giàng A Hù thì bàng hoàng phát hiện, 4 người cháu cũng bị lũ cuốn khi đang ngủ ở chòi chăn trâu cách nhà gần 5 km. ..

Chị Mùa Thị Sua đã 2 ngày nay khóc ngất lên ngất xuống, không ăn không ngủ chờ tin tức các con. …Rạng sáng 3 tháng 8, lũ kinh hoàng chưa từng có trong 30 năm qua đã ào về và cuốn trôi cả 4 đứa trẻ tội nghiệp…

Anh Lê Doãn Dũng (35 tuổi) trong chưa đầy một phút đã bị mất cả vợ và hai con nhỏ, cả ngôi nhà 5 năm cực nhọc đủ bề mới dựng được. Chính bản thân anh cũng bị thương và bất tỉnh khi bị một tảng đá đè lên chân. Khi tỉnh lại, anh chỉ còn biết gào thét vì nỗi đau không gì tả nổi này và không hiểu anh sẽ sống ra sao. (theo http://kenh14.vn/lu-quet-khien-14-nguoi-chet-va-mat-tich-o-yen-bai-trong-chop-mat-toi-mat-ca-vo-va-hai-con-2017080416323973).

Ông Lê Trọng Khang, Phó Chủ tịch Thường trực Ủy ban nhân dân huyện Mù Cang Chải cho biết, “khoảng 5 giờ 30 phút ngày 3/8, lũ từ núi Kim Nọi bất ngờ đổ về dọc theo khe suối hướng thẳng vào thị trấn. Theo đó, những tảng đá rất to từ trên núi Kim Nội, bình thường cả trăm người đẩy cũng không di chuyển nổi nhưng lũ đã cuốn phăng đi. Chỉ vài phút sau, hàng chục nóc nhà đã bị lũ nhấn chìm…”.

Những dòng trên đây chỉ mô tả được một phần rất nhỏ tang tóc không gì tả xiết của người dân ở Mù Cang Chải, một thị trấn lâu đời xinh đẹp nổi tiếng của người dân tộc Mông, đã bị cơn lũ khủng khiếp tràn về chỉ trong vòng vài phút, với sức mạnh đến mức cuốn trôi cả những tảng đá “cả trăm người đẩy không nổi” và xóa sạch, vùi lấp thị trấn này dưới hơn một mét bùn và đất đá.

Trận lũ tràn về lúc trời chưa sáng, như một kẻ trộm. Những trận lũ quét và lũ ống kinh hoàng giết người VN luôn lặp lại điệp khúc giống nhau và thường là về ban đêm hoặc lúc rạng sáng – những năm trước thì được chứng minh rằng do thủy điện xả trộm lũ để người dân và công luận không biết tội lỗi của họ.

Và không ai tin rằng những  trận lũ đó  là thiên tai. Một trận mưa lớn nếu có tạo nên trận lũ cũng không thể tạo thành một quả bom nước với sức công phá “tận thế”  như vậy.

Điệp khúc lũ ống lũ quét bom nước giết người năm nay lại vẫn lặp lại, chỉ mới trong mấy ngày đầu tháng 8.2017 đã xẩy ra trên diện rộng, ở nhiều tỉnh miền núi phía Bắc. Đâu cũng tang thương.

Và cái kịch bản bom nước do xả lũ thủy điện, gây nhân tai đổ tội cho thiên  tai, đã quá quen thuộc, gây bao thảm cảnh không lời nào tả xiết cho dân VN ở các vùng hạ lưu các đập thủy điện.

Số lượng người chết và thiệt hại qua các năm tăng vọt.

Báo chí và nhà chức trách đang lờ đi thủ phạm

000_RB8QX-400.jpg
Lũ quét ở Mù Cang Chải, phía Bắc tỉnh Yên Bái. Ảnh chụp ngày 4 tháng 8 năm 2017. AFP photo

Dù chưa đầy đủ, đã có một số thống kê để qua đó người ta không thể nhầm lẫn khi đánh giá tình hình và thủ phạm.

Theo Tổng cục Thủy lợi, (http://www.tongcucthuyloi.gov.vn/Tin-tuc-Su-kien/catid/79/item/3147/tong…), thì năm 2015, chỉ trong chưa đầy một tháng,(từ 24.07.2015 – 4.08.2015), thiệt hại do lũ lụt gây ra tại Bắc bộ và Trung bộ là: ít nhất 38 người chết, chưa kể người mất tích và bị thương, thiệt hại khoảng 3.000 tỉ đồng. Hơn 1, 2 vạn  khách hàng ở 27 tỉnh miền Bắc VN mất điện… và đây chưa phải là số liệu cuối cùng.

Năm 2016, thiệt hại do “thiên tai” gây ra lên đến gần 40.000 tỉ đồng, trong đó có tới 215 người chết do lũ quét, sạt lở đất…và 431 người bị thương. Bão lũ, lũ quét làm 5.431 ngôi nhà bị đổ sập, cuốn trôi, 364.000 ngôi nhà bị ngập, hư hại, tốc mái, 828.661 ha lúa, hoa màu, cây ăn quả bị thiệt hại, hàng triệu mét khối đất đá trên công trình giao thông, thủy lợi bị sạt lở, bồi lấp, 110 km đề kẻ, 938km kênh mương..

Thiệt hại ngày càng nặng nề hơn, tỉ lệ với số lượng các đập thủy điện và sự vô trách nhiệm của nhà chức trách  cũng như sự bao che cho những kẻ giết người hàng loạt. Năm 2017, chỉ mấy ngày đầu mùa mưa, từ 1đến 6 tháng 8, lũ lụt tại các tỉnh phía Bắc đã làm ít nhất 68 người thương vong và mất tích, chưa kể bị thương, thiệt hại ít nhất 940 tỉ đồng.(theo bnews.vn, bài “Mưa lũ ở các tỉnh phía Bắc, 68 người thương vong và mất tích”)

Đáng chú ý, mưa lũ đã làm sạt lở hơn 25.000 m3 đường quốc lộ (Điện Biên 13.442 m3 trên Quốc lộ 12, Quốc lộ 279B, Quốc lộ 279C, Quốc lộ 4H; Yên Bái: 7.314 m3 trên Quốc lộ 32; Sơn La: 2.385 m3, Cao Bằng 2.000 m3).

Sạt lở 117.706 m3 đường tỉnh và huyện (Lai Châu 9.000 m3 trên một số tuyến đường giao thông huyện Nậm Nhùn, Mường Tè; Điện Biên 14.636m3 trên ĐT150, ĐT142, ĐT143; Yên Bái 42.500 m3 đường tỉnh lộ bị sạt lở gây ách tắc giao thông; Sơn La 50.570 m3 trên ĐT109 và một số tuyến đường cấp huyện.

145 công trình thủy lợi bị hư hỏng (Yên Bái 141 công trình, Sơn La 3 công trình, Điện Biên 1 công trình); 2.072m kè bờ suối (Sơn La 2.000m, Điện Biên 72) bị thiệt hại…(Theo thông tin từ Văn phòng Thường trực Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng chống thiên tai, ngày 7/8/2016).

Phản đối đổi mạng dân lấy điện:

Nguồn lợi do thủy điện mang lại, không thể bù lại dù chỉ một phần nhỏ những thiệt hại này.  Đó là chưa kể sự vô giá, không gì so sánh nổi của mạng người, đã bị coi rẻ đến thế dưới quyền lợi của những nhóm lợi ích làm thủy điện để thu lợi riêng.

Một vài trận mưa lớn có thể làm sạt lở, hủy diệt chừng ấy km hạ tầng kiên cố không? Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Hàng ngàn năm nay ở VN thường xuyên có mưa lũ. Thời chưa có các hồ chứa thủy điện khổng lồ, mưa có khi cả tháng trời nhưng rất hiểm khi có lũ ống lũ quét. Không ai ngây thơ tới mức tin rằng thiên tai đã gây ra những trận lũ có thể quăng quật cả những tảng đá lớn và những ngôi nhà.

Không! Đương nhiên không. Thực tế đã chứng minh, chỉ có “bom nước” thủy điện, từ những bàn tay giết người máu lạnh mới có thể tạo ra những tàn phá kinh hoàng tựa ngày tận thế như vậy.

000_RB8R1-400.jpg
Những người dân tộc Hmông với những ngôi nhà bị sập do lũ quét ở huyện Mù Cang Chải, phía bắc tỉnh Yên Bái. Ảnh chụp hôm 4/8/2017.AFP photo

Dư luận đã không còn nước mắt thương khóc các nạn nhân. Vì nạn nhân là vô số . Những con số thống kê sơ sài kể xiết sao được mạng dân!

Các nạn nhân nếu thoát chết thì cũng quá khốn khổ, bị cướp hết cả  tài sản, nhà cửa ruộng nương, đói cơm rách áo, màn trời chiếu đất, đến đường đi cũng không còn, nói gì chuyện sống! “Lá rách ít đùm lá rách nhiều” cũng không nổi, vì quá nhiều “lá rách” gây ra bởi liên tục nhân tai và dân cũng kiệt sức rồi.

Khóc chẳng giúp ích được gì. Điều quan trọng nhất, cần thể hiện lương tâm con người với nhau là phải tìm ra, chỉ rõ kẻ gây ra nhân tai. Nhất định phải có kẻ nhấn nút quả bom nước ở thượng nguồn thì mới tạo ra lũ quét và lũ ống kinh hoàng như vậy.

Thủ phạm luôn rõ ràng, vì trái bom nước nào treo trên đầu người VN cũng rất khổng lồ và dòng lũ xả cuồn cuộn có thể đẩy trôi cả nhũng ngôi nhà và tảng đá không thể tự nuốt chửng tiếng réo sôi trào.

Có thể còn ngồi yên trước tình trạng lũ quét, lũ ống hung tàn như ngày tận thế tàn hại dân VN ở những vùng hạ lưu của các đập thủy điện được xây dựng tràn lan theo một quy hoạch chỉ theo đuổi máu tham lợi nhuận của các doanh nghiệp sân sau của một số quan chức và bất cần quan tâm đến cái chết, cảnh tang tóc vô biên của dân VN hay không?

Nhưng điều lạ là từ mấy năm nay, đặc biệt là từ năm 2017, báo chí cũng như các nhà chức trách, nhà khoa học… chỉ đưa tin rất ít  về thiệt hại, chỉ nói tại thiên tai, và lờ đi thủ phạm thực sự, nhất là trong năm 2016, 2017. Nhiều báo coi như không có chuyện lũ lụt, tiếp tục chạy theo chuyện mông  ngực của các cô “hở bạo”, hàng hiệu, cướp giết hiếp để câu khách. Người chết tức tưởi dưới bản tay thủ phạm bị lờ đi.

Đó là những việc làm vô lương của nhiều cơ quan truyền thông và nhà chức trách. Càng cho qua đi thì những vụ giết người hàng loạt càng xẩy ra.

Những năm trước đây, công luận, trong đó có một số tờ báo có lương tâm đã chỉ ra kẻ nhấn nút bom nước thủy điện giết hại dân miền Trung. Vậy mà chính quyền đã bao che cho những kẻ đó. Hết năm này đến năm khác, không ai bị mất chức, bị truy tố, bị đền bù thiệt hại thỏa đáng cho dân. Báo chí cũng không theo đuổi đến nơi đến chốn những vấn đề mà mình đưa ra, lãng quên thì cũng là làm ngơ cho thủ phạm tiếp tục hoành hành.

Chính vì thế, chồng chất những người chết oan dưới bàn tay của những doanh nghiệp cấu kết  với quan chức để hưởng lợi ích tối đa từ thủy điện. Để bán được điện nhiều nhất, chúng tích nước tối đa, cao hơn mức an toàn cho phép, vì thế chỉ cần có một trận mưa là nước đã đe dọa vỡ đập và chúng xả nước bast kể mạng dân để giữ đập. Vì tiền, chúng đã xây những con đập và hệ thống vận hành kém chất lượng như công luận từng tố cáo. Chúng đã cướp đoạt tài nguyên đất nước để bán thu lợi riêng dưới danh nghiã sản xuất ra điện cho quốc dân.

Vì sao? Ai đã cấm đoán báo chí đưa ra những phóng sự điều tra chỉ đích danh thủ phạm và theo đuổi vụ việc cho đến khi những kẻ giết người hàng loạt ấy phải ra trước vành móng ngựa? Những phóng sự điều tra này hoàn toàn dễ dàng thực hiện đối với bất kỳ phóng viên và tờ báo nào, vì chứng cứ quá rõ ràng. Những số liệu thống kê cũng thể hiện rất rõ.

Ai đã cấm báo chí? Phải chăng nếu họ đưa tin và phóng sự chỉ đích danh thủ phạm, bản thân họ sẽ bị nhà cầm quyền quy kết vào tội “bôi nhọ, tuyên truyền, nói xấu đảng và chính phủ, tự diễn biến hòa bình, bị kẻ xấu kích động, thậm chí là tội phản động”..?

Nếu quả thực báo chí bị cấm, và nếu ban Tuyên giáo hoặc kẻ cầm quyền nào làm điều cấm đó, chính họ đã đồng lõa với nhóm lợi ích từ thủy điện để hưởng lợi từ máu của nhân dân thì họ mới có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

Còn nếu không phải báo chí bị cấm đoán, mà báo chí chủ động làm ngơ chỉ đích danh thủ phạm, theo đuổi thông tin vụ việc đến cùng để thay đổi hoàn cảnh sống và cứu mạng người VN, thì chính báo chí cũng chỉ là những kẻ vô lương khi đã luôn dùng những loại tin tức hời hợt, chạy theo mông và ngực “hở bạo” và những kẻ cướp giết hiếp để kiếm miếng cơm trên nỗi nhục nhã nghề nghiệp và nỗi đau khổ của nhân dân.

Mọi người hãy đấu tranh vì mạng sống của nhau. Mọi tờ báo, mọi công dân, hãy lên tiếng, bền bỉ và kiên trì.

Cần chỉ rõ thủ phạm. Cần theo đuổi đến cùng thủ phạm. Kẻ cấm đoán báo chí đưa tin là tội ác và phải bị đưa ra trước vành móng ngựa cùng những kẻ máu lạnh xả lũ giết người hàng loạt.

Vì mạng người là vô giá. Vậy mà đã hàng loạt người, và sẽ còn hàng loạt người nữa, ngay đây thôi, và sau này, sẽ chết hoặc dở sống dở chết vì những thủ phạm này nếu chúng ta tiếp tục im lặng.

Bởi vì, người VN không thể hèn hạ và tàn nhẫn đến mức đổi mạng người lấy điện hay bất cứ thứ gì!.

Hà Nội ‘chống tham nhũng’: Cựu Thống đốc Ngân hàng là mục tiêu mới

Hà Nội ‘chống tham nhũng’: Cựu Thống đốc Ngân hàng là mục tiêu mới

Ông Nguyễn Văn Bình. (Hình: Tuổi Trẻ)

VIỆT NAM (NV) – Dường như đèn xanh đã sáng và cuộc tấn công đã bắt đầu nhắm vào ông Nguyễn Văn Bình, cựu Thống đốc Ngân hàng (2011 – 2016), giờ là Ủy viên Bộ Chính trị của Đảng CSVN.

Trong hai ngày 7 và 8, tờ Tuổi Trẻ liên tục giới thiệu ý kiến của hàng loạt cá nhân, đại diện cho nhiều giới, kể cả công an, phân tích và đề nghị phải truy cứu trách nhiệm những cá nhân đã gây ra hàng loạt vụ đổ vỡ trong lĩnh vực tín dụng – ngân hàng.

Việc tập hợp, giới thiệu ý kiến đó diễn ra sau khi ông Trầm Bê bị bắt.

Trầm Bê? Có nhiều “Trầm Bê”!

Trầm Bê, 58 tuổi, một doanh nhân người Việt gốc Hoa, vẫn được xem như ông trùm trong nhiều lĩnh vực tại Việt Nam. Ông ta là một trong ba người sáng lập bệnh viện tư nhân đầu tiên tại Việt Nam hồi đầu thập niên 2000. Là chủ công ty độc quyền cung cấp dịch vụ chiếu xạ cho nông sản xuất cảng ở Việt Nam từ 2002 đến 2009. Tuy nhiên điểm nổi bật, khiến ông Bê trở thành một nhân vật đặc biệt là khả năng lũng đoạn hệ thống ngân hàng.

Năm 2004, ông Trầm Bê đột nhiên trở thành người kiểm soát Ngân hàng Phương Nam (Southern Bank) vì nắm trong tay một lượng lớn cổ phiếu của ngân hàng này. Vào thời điểm đó, Southern Bank là một ngân hàng thương mại nhỏ nhưng triển vọng phát triển rất lớn, lợi nhuận hàng năm hàng trăm tỉ.

Năm 2012, song song với thông tin từ Kiểm toán Nhà nước loan báo là Southern Bank lâm nguy vì tỉ lệ nợ xấu (nợ khó thu hồi cả vốn lẫn lãi) lên tới 45,6% là sự kiện ông Trầm Bê và ba thành viên khác của Southern Bank trở thành thành viên Hội đồng Quản trị của Ngân hàng Sài Gòn Thương tín (Sacombank). Ngoài việc nắm giữ một lượng lớn cổ phiếu của Sacombank, lý do ông Bê và ba thành viên của Southern Bank có thể bước vào Sacombank là vì sự ủng hộ của một số cổ đông lớn. Đến nay, nhân dạng, danh tính của những cổ đông này vẫn chỉ là phỏng đoán.

Bởi Southern Bank nằm trong nhóm ngân hàng yếu kém phải “tái cơ cấu”, năm 2015, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam chính thức cho phép Southern Bank “sáp nhập” với Sacombank. Lúc đó, Southern Bank đang ôm khối nợ xấu gần 24.000 tỉ. Sacombank thì là một trong những ngân hàng thương mại lớn nhất và hiệu quả hoạt động thuộc loại tốt nhất Việt Nam nhưng lại bị Southern Bank nuốt gọn vì ông Trầm Bê và nhóm ủng hộ ông nắm lượng cổ phần đủ khả năng chi phối Sacombank.

Quyết định cho phép sáp nhập khiến Sacombank phải ôm toàn bộ nợ xấu của Southern Bank. Nuốt xong Sacombank, Southern Bank tự xóa tên. Sacombank “mới” bắt đầu tuột dốc…

Ông Trầm Bê không phải là hiện tượng cá biệt. Đầu thập niên 2010, trong lĩnh vực tín dụng – ngân hàng ở Việt Nam đột nhiên xuất hiện một số “đại gia” – những cá nhân đột nhiên có trong tay hàng ngàn tỉ đồng, vừa khuynh loát lĩnh vực tín dụng, ngân hàng, vừa chi phối lĩnh vực bất động sản. Vài năm sau, các “đại án ngân hàng” rộ lên giống như thập niên 1990 nhưng qui mô của thiệt hại kinh khủng hơn. Nếu năm 2012, hệ thống tư pháp Việt Nam xác định thiệt hại do ông Nguyễn Đức Kiên (một trong những người sáng lập Ngân hàng Á châu – ACB) gây ra khoảng 950 tỉ thì đến 2016, hệ thống này loan báo thiệt hại do ông Hà Văn Thắm (Chủ tịch Hội đồng Quản trị Ngân hàng Đại Dương – Ocean Bank) gây ra là 2.000 tỉ đồng, thiệt hại do ông Phạm Công Danh (Chủ tịch Hội đồng Quản trị Ngân hàng Xây dựng Việt Nam – VNCB) gây ra là 9.500 tỉ đồng. Khi bắt ông Trầm Bê, công an Việt Nam giải thích là vì ông Bê phải chịu trách nhiệm về việc cho ông Danh vay 1.800 tỉ sai qui định, còn Sacombank cho biết, ông này đang nợ Sacombank 43.000 tỉ kèm lời trấn an là trong ba năm sẽ thu hồi hết số nợ ấy…

Một điểm đáng chú ý khác là trong các “đại án” liên quan tới lĩnh vực tín dụng – ngân hàng, rất nhiều người, kể cả báo giới tỏ ra không “tâm phục, khẩu phục”. Chuyện bất phục không phải do các “đại gia” vô tội mà vì các tình tiết cho thấy, họ trở thành “đại gia” vì có thể vận dụng rất nhuần nhuyễn các qui định hết sức khó hiểu của Ngân hàng Nhà nước Việt Nam khi điều hành thị trường vàng, thị trường tín dụng.

Những qui định đó khiến năm 2012, tạp chí Global Finance đưa ông Bình vào danh sách những thống đốc ngân hàng quốc gia kém nhất thế giới. Nó cũng là cơ sở để trườc Tòa, ông Kiên, ông Thắm, ông Danh,… và nhiều viên chức, nhân viên ngân hàng khác cũng như các luật sư của họ khăng khăng khẳng định tất cả bị oan!

Năm 2016, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam loan báo, tỉ lệ nợ xấu đã giảm xuống còn 2,46% tính trên tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng tại Việt Nam đã cho vay.

Đến tháng 6 vừa qua, một năm sau khi ông Nguyễn Tấn Dũng thôi làm Thủ tướng, ông Nguyễn Văn Bình thôi làm Thống đốc Ngân hàng Nhà nước, chính phủ Việt Nam thú thật, tỉ lệ nợ xấu hiện là… 17,21% tính trên tổng số tiền mà hệ thống ngân hàng tại Việt Nam đã cho vay. Tổng nợ xấu chừng… 600.000 tỉ đồng và 90% là tiền của dân! Đó cũng là lý do chính phủ Việt Nam đề nghị Quốc hội Việt Nam thông qua “Nghị quyết về xử lý nợ xấu” (ấn định các giải pháp hỗ trợ hệ thống ngân hàng, kể cả sử dụng công quỹ để bù đắp những khoản từng cho vay, giờ gần như không thể thu hồi).

Chưa hài tên nhưng bắt đầu chỉ mặt

Nhiều tờ báo đã bắt đầu cuộc tấn công vào Ngân hàng Nhà nước Việt Nam thông qua hàng loạt các thắc mắc về trách nhiệm trong việc ban hành những qui định mà về bản chất là hỗ trợ một số cá nhân lũng đoạn thị trường vàng, thị trường tín dụng và làm thị trường bất động sản đóng băng, khiến kinh tế Việt Nam suy thoái chưa có điểm dừng.

Trong cuộc tấn công vừa kể, tờ Tuổi Trẻ tỏ ra rõ ràng và kiên trì nhất. Tờ báo này đã thu thập, giới thiệu ý kiến của nhiều người nhằm lý giải tại sao “đại gia” và “lao lý” lại song hành với nhau. Chẳng hạn một thượng tá tên là Vũ Như Hà, Trưởng phòng Điều tra tội phạm tham nhũng và kinh tế của công an Sài Gòn khẳng định: Một trong những nguyên nhân khách quan dẫn đến việc phát sinh tội phạm ngân hàng chính là chính sách chế độ quản lý hoạt động ngân hàng còn thiếu, một số văn bản chưa phù hợp với thực tiễn, thiếu chặt chẽ tạo ra kẽ hở cho hoạt động tội phạm. Theo viên thượng tá này, đó là lý do, nếu muốn, một số cổ đông, nhóm cổ đông có cổ phần trong nhiều ngân hàng dễ dàng thao túng thị trường tài chính và thao túng ngân hàng.

Ông Nguyễn Sĩ Dũng, cựu Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Việt Nam thì nhận định, không thể đổ hết lỗi cho doanh nhân mà phải xem lại hệ thống hiện nay. Theo ông Dũng, hệ thống pháp luật, thể chế bất cập sẽ đẻ ra tình trạng “hợp lý nhưng không hợp pháp” và ngược lại. Ông Nguyễn Văn Nam, Viện trưởng Viện Nghiên cứu chiến lược thương hiệu và cạnh tranh, nêu ra một ý khác, hàng loạt những sự kiện gần đây cho thấy “tinh thần quyết liệt” từ lãnh đạo cao nhất của Đảng, chính phủ, vì thế “cần tiếp tục quyết liệt, truy tận gốc các vụ án, chống thân hữu”. Tuổi Trẻ còn dẫn ý kiến một doanh nhân yêu cầu ẩn danh, bảo rằng, “nếu không truy đến cùng, sự méo mó và vòng lao lý có thể đến với nhiều doanh nhân khác”.

Có lẽ cần nhắc lại rằng, Ngân hàng Nhà nước từng là một trong những lĩnh vực bất khả xâm phạm.

Tháng 4 năm 2013, tờ Thanh Niên công bố bài điều tra, tố cáo, cách thức điều hành thị trường vàng của Ngân hàng Nhà nước rõ ràng đã giúp một số cá nhân “rửa” vàng có nguồn gốc bất minh, lũng đoạn thị trường vàng, gây thiệt hại nghiêm trọng cho cả nền kinh tế lẫn người tiêu dùng. Dẫu “Rửa vàng bằng cơ chế” (thu thập số liệu những thương vụ mua bán vàng của Việt Nam trong các tài liệu của ngoại quốc, đối chiếu với chính sách quản lý thị trường vàng, nêu thắc mắc, có phải Ngân hàng Nhà nước điều chỉnh chính sách để hợp thức hóa vàng buôn lậu, hỗ trợ độc quyền kinh doanh vàng hay không) đăng tải ngày 24 tháng 4 năm 2013 được công chúng tán thưởng và đề nghị điều tra thêm. Ngay trong ngày hôm đó, Ngân hàng Nhà nước gửi văn bản cho Bộ Công an Việt Nam, yêu cầu khởi tố tác giả, đồng thời yêu cầu Bộ Thông tin – Truyền thông, “xử lý nghiêm khắc Ban Biên tập tờ Thanh Niên. Ngày hôm sau, Ban Biên tập tờ Thanh Niên đục bỏ “Rửa vàng bằng cơ chế”, xin lỗi Ngân hàng Nhà nước, thề sẽ kỷ luật tác giả do “dịch và hiểu chưa đúng về các thuật ngữ” thành ra “nhầm lẫn, sai sót khi phân tích về giao dịch vàng trong nước”!

Gió dường như đã đổi chiều. Khi truyền thông chính thống có xu hướng đó, khó có thể loại trừ tình huống, vào một ngày xấu trời nào đó, công an Việt Nam chính thức xác nhận, nội dung những thư tố cáo ông Bình là… “có cơ sở”. Ông Bình – nhân vật mà theo tin đồn đã được ông Nguyễn Tấn Dũng gửi vào Bộ Chính trị Đảng CSVN sẽ sớm bước ra khỏi đó giống như ông Đinh La Thăng. (G.Đ)

Hồ thủy điện thành hồ củi sau lũ quét ở Yên Bái

Hồ thủy điện thành hồ củi sau lũ quét ở Yên Bái

Mặt hồ rộng mênh mông, nước đục ngầu. Có những đoạn rộng tới nửa cây số tràn ngập củi, rác. Theo ước tính người dân, củi có thể vớt cả tháng cũng không hết. (Hình: Báo điện tử Zing)

YÊN BÁI, Việt Nam (NV) – Hơn 4 cây số chiều dài của hồ tích nước thủy điện Mồ Dề, (xã Mồ Dề, huyện Mù Cang Chải, tỉnh Yên Bái) biến thành hồ gỗ, củi. Bất chấp nguy hiểm, hàng trăm người dân rủ nhau đi vớt về xài hoặc bán.

Trận lũ ống lịch sử sáng 3 Tháng Tám đã biến hồ chứa nước thủy điện Mồ Dề thành hồ đầy củi với hàng ngàn khối gỗ đủ các kích cỡ theo dòng nước bị cuốn trôi dồn vào đây.

Theo báo điện tử VietNamNet, mặt hồ rộng mênh mông, có những đoạn rộng tới nửa cây số tràn ngập gỗ, rác chất thành một lớp dày đặc. Ngoài những gia đình tìm kiếm người thân đang mất tích, thì nhiều người dân tranh thủ vớt những khúc gỗ mà dòng lũ cuốn từ rừng xuống.

Báo điện tử Zing cho hay, từ sáng 4 Tháng Tám, hàng trăm người ở các xã Chế Cu Nha, Mồ Dề… thi nhau vớt. Họ sử dụng nhiều cách khác nhau. Những người đàn ông sẽ chèo bè ra xa hoặc nếu gần có thể bơi, dùng phao. Họ luôn mang theo một sợi dây để buộc củi cho mẹ, vợ kéo vào bờ. Còn trẻ em thì dùng những chiếc sào có móc kéo gỗ từ ngoài vào… Khi được hỏi, những người vớt gỗ ở đây đều nói là mang về làm củi đốt, nhưng tại khu vực này đã xuất hiện một số người đi thu mua gỗ.

Ông Mùa A Quả, ở xã Mồ Dề, cho biết khi có mưa lớn, gỗ từ rừng bị cuốn về, người dân vẫn tranh thủ đi mót. Song chưa năm nào như năm nay, lượng gỗ bị cuốn về đây với khối lượng cực lớn. Chỉ trong vài giờ đồng hồ, bất cứ người nào cũng có thể vớt được hàng khối.

Ông Hờ A Chinh đi vớt từ 8 giờ sáng, đến gần trưa ông và gia đình vớt được một xe tải đem về đun nấu. “Chúng tôi thuê xe tải, mỗi chuyến 400,000 đồng để chở về nhà,” ông nói.

Dù chính quyền đã cảnh báo nguy hiểm, nhưng người dân vẫn ra hồ vớt gỗ, dầm mình trong dòng lũ để cố gắng vớt “lộc trời” khiến nhiều người không khỏi rùng mình. (Tr.N)   

Gian dối mụ mị không bao giờ là nền tảng của xã hội tốt

Gian dối mụ mị không bao giờ là nền tảng của xã hội tốt

 
Nguyên Thạch (Danlambao)  Một thể chế lấy sự gian xảo làm nền tảng cho xã hội là một thể chế không bao giờ được tồn tại lâu bền, đó là một trong những nguyên tắc căn bản nhất để vận hành đất nước. Sự trí trá, lừa dối của thể chế chính trị chỉ lừa được một số người vào một thời gian nhất định chứ không lừa được toàn dân trong dòng thời gian mãi được.
Bối cảnh lịch sử của Việt Nam vào thời kỳ thực dân Pháp, đế quốc Nhật là những giai đoạn thuận lợi cho bất cứ cuộc cách mạng nào đứng lên giành Độc lập và chủ quyền cho dân tộc, điều đó có nghĩa là không nhất thiết phải là đảng cộng sản Việt Nam mới làm được. Đơn cử những thí dụ điển hình như Mã Lai, Indonesia, Brunei, Mayanmar, Ấn độ… đều hưởng độc lập mà không phải gây chiến với thực dân. Riêng dân tộc Việt Nam, 6 năm trước đó, dưới sự lãnh đạo của ông Hồ và đảng cộng sản đã hy sinh hơn 800 ngàn sinh mạng (có hồ sơ ghi hơn 3 triệu) để đánh Pháp giành độc lập. Có lẽ mình không biết kiên nhẫn như Mã Lai hay Indonesia?. Lý do khiến các đế quốc thực dân xưa phải trả lại sự độc lập cho các nước thuộc địa là nhờ vào Tuyên bố về trao trả Độc Lập cho các nước và dân tộc thuộc địa, 1960. Được thông qua theo Nghị quyết số 1514 (XV) ngày 1/4/1960 của Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc. (1) Ấn Độ cũng đã được Anh trả lại độc lập cho tiểu lục địa này vào năm 1947. Riêng ở Bắc Mỹ thì căn cứ theo Hòa ước Véc-xai (9 – 1783), Anh công nhận nền độc lập của 13 thuộc địa ở Bắc Mĩ. (2). Tất cả những quốc gia thuộc địa nêu trên đã giành lại được nền độc lập mà không phải cần đến đảng cộng sản.
Đảng Cướp sạch Vẹm Nô luôn tự đề cao và lấy đó làm hào quang cho mình bằng cách kể công rằng “nhờ ĐCS mà dân tộc Việt Nam mới giành lại được độc lập”, họ không chịu nghĩ rằng “Không mợ thì chợ vẫn đông, vắng mợ thì chợ cũng chẳng ở không buổi nào”.
Họ cứ khăng khăng rằng chỉ có ĐCS mới đủ lực, đủ tài mà không chịu nhìn nhận ra rằng không có họ thì các đảng phái quốc gia khác cũng vẫn có thể đánh Pháp, đuổi Nhật và mang lại cho đất nước nền Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ, Nhân Bản, phát triển và hưng thịnh.
 
Trước đây tại sao TPHCM được gọi là Hòn ngọc Viễn Đông. Nói Singapore là số 1 của khu vực. Hơn 50 năm trước, ông Lý Quang Diệu đã nhìn về Sài Gòn và mơ ước liệu sau này Singapore có được như Sài Gòn không? Thực chất là khi tách ra khỏi Malaysia thì Singapore mới chỉ là một cái làng chài. Do đó, tôi cho rằng khi đã là số 1 thì phải là toàn diện, tổng thể.“(3)
Bằng chứng hiển nhiên là dưới 2 nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa, Việt Nam Cộng Hòa đã tự lực cánh sinh, một mặt phải đối đầu với kẻ thù xâm lăng từ phương Bắc, một mặt phải lo vận hành cho xã hội được tự do, bảo đảm được Dân Chủ Nhân Quyền song hành với phát triển kỹ nghệ mà ngay cả Thủ tướng Lý Quang Diệu vào thời đó từng mơ ước Singapore cũng được như Sài Gòn Hòn Ngọc Viễn Đông. Thế mà chỉ hơn 5 thập kỷ sau Singapore đã vượt xa CSVN đến những 197 năm!. Nam Hàn cũng mong ước được như VNCH trong kỹ nghệ sản xuất xe hơi mà La Dalat là công nghệ điển hình. Thế mà hiện nay Đại Hàn là một trong những quốc gia với nền kỹ nghệ tiên tiến, xe hơi, công nghệ điện tử của họ đã chiếm lĩnh được thị trường của cả thế giới và có uy tín, họ đã bỏ xa VN, và CSVN muốn được như Nam Hàn hôm nay thì cũng phải mất cả trăm năm. Thậm tệ hơn nữa, ngay cả Lào và Campuchia là những xứ không thể nào so được với VNCH mà nay CSVN cũng phải chạy theo đít ngửi khói.
 
Ô tô 5.000 USD khiến dân Việt phát thèm
Đảng Cướp Sạch Vẹm Nô hãy thôi láo lếu huyênh hoang tự sướng cho rằng “Đảng CSVN đã tài tình đánh đuổi được thực dân Pháp và đế quốc Mỹ cùng đám Ngụy quyền tay sai, đem lại Độc lập, hạnh phúc cho cả dân tộc”. Dân Việt khẳng khái rằng: Nếu ĐCS không giành lại nền Độc Lập thì các đảng phái chính trị khác cũng vẫn làm được và chắc chắn sẽ làm tốt hơn lũ VẸM Nô là sẽ đưa dân tộc đến bến bờ Tự Do, Dân Chủ, phát triển và hưng thịnh với đầy đủ Tam Quyền Phân Lập cùng Tự Do Ngôn Luận và khác biệt hơn cả là không bao giờ chịu đầu hàng bọn Trung cộng. Bằng chứng là trước đây, vào năm 1974, mặc dù dưới sự phản bội, bán đứng VNCH của đồng minh Hoa Kỳ, mặc dầu Đệ Thất hạm đội lúc bấy giờ đang có mặt ở Thái Bình Dương quay lưng làm ngơ nhưng Hải quân VNCH vẫn anh dũng nã đạn vào mặt của kẻ thù dẫu dư biết mình sẽ thua cuộc vì vũ khí yếu kém. Ngụy Văn Thà cùng 74 chiến sĩ HQ/VNCH đã hiên ngang ngã xuống cho Tổ Quốc, họ mới thật sự là những đứa con sẵn sàng xả thân hy sinh cho đất nước, chứ không như QĐ/CSVN cúi mặt đầu hàng giặc dưới sự chỉ đạo của đảng Vẹm Nô như vụ 64 chiến sĩ công binh đã bị Trung cộng sát hại ở Gạc Ma một cách tức tưởi.
Đã đến lúc dân tôi phải nói thẳng, nói thật… Thời gian hơn 70 năm ròng rã, dân miền Bắc đã bị dụ, bị lừa, hơn 42 năm miền Nam bị cướp giật và trấn lột, cả nước đã bị mắc đại nạn trần ai. Ngày hôm nay chúng tôi chả ngại ngùng gì mà nói rằng: ĐCSVN chỉ là một Đảng Cướp Sạch Vẹm Nô mà Hồ Chí Minh là tên dẫn đầu đã mang lại một thứ chủ nghĩa xui tận mạng, khiến dân tình khổ sở tang thương trong cuộc chiến đẫm máu huynh đệ tương tàn, hòa bình trong chia lìa đau đớn, hàng triệu người phải bỏ xứ ra đi, hàng trăm ngàn sanh linh phải bị chôn vùi dưới lòng sâu của biển cả, hàng chục triệu người phải sống trong tủi hổ, trai lao nô, gái đĩ xứ người cho thiên hạ khinh khi, đất nước phải lâm vào cảnh nô lệ ngoại bang Tàu cộng. Giá mà từ trước không có sự xuất hiện của đám đầu trâu, mặt ngựa, óc bò này thì đất nước và dân tộc Việt Nam đâu đến nỗi phải sống chung với lũ đầu trộm đuôi cướp gian manh điếm đàng, phải khổ sở ô nhục như thế này. Hỡi các cụ Phan, cụ Ngô, sự vắng bóng của các bậc anh minh để rồi đất nước phải bị chìm ngập trong màn đen dầy đặc. Hỡi trời cao có thấu!.
 
Ơi Thượng Đế
Bước vào thế kỷ của văn minh
Nhân loại an vui hưởng thanh bình
Chung vai xây dựng nền dân chủ
Xã hội công minh lý lẫn tình.
Tan tác Quê Hương
Đất nước ta
Bốn hai năm trôi vẫn cứ là
Tiến lên xã hội theo cộng sản
Siêu việt, thiên tài!
Một đảng ma!.
Mây đen năm ấy, phủ núi sông
Nước mắt hòa theo ngọn cờ hồng
Bốn hai năm dài, đời nghiệt ngã
Dân tộc hận đau… ngập nỗi lòng.
Đất nước nghiêng chao, chào thống nhất
qui về một mối, cảnh tang thương
Một lũ ma vương bầy quỉ dữ
Khối dân chung gánh chuỗi đoạn trường.
Đường đi mò mẫm trong u ám
Mây mù che khuất nẻo tương lai
Lũ về cuốn cả niềm hy vọng
Tiếng nấc Quê Hương suốt canh dài…
Người hỡi về đâu?
Ta về đâu?
Con nước dòng trôi vẫn đục mầu
Về đâu cũng chỉ dòng nghiệt ngã!
Thượng đế nghe chăng?
Tiếng kinh cầu.
*
Ơi Thượng Đế!
Tôi ở bên này, trông ngóng Quê Hương
Quê Hương tang thương muôn ngàn tuyệt vọng
Đâu một lối đi?
Đâu nẻo trở về?
Chập chùng ngàn khơi bên kia bạc trắng
Trĩu áng mây đen
Vạt nắng lạc loài
Chiều trông biển Thái trùng dương mù thẳm
Em ở bên nhà còn nắng ấm không
Nghe xót xa lòng, môi trầm muối mặn
Vọng ngóng chờ nhau nối một nhịp cầu
Đường trần bể dâu
Tìm đâu một hướng
Mẹ đã già nua
Sức yếu hơi tàn
Sáng ra biển, lời xa mẹ hát
Một đảng vong nô
Một lũ bội tình
Cúi gục đầu nhận chữ nhục vinh
Thân run khóc, khóc tình đất mẹ…
Quê hương ơi, hôm nay tôi sẽ
Bước chung đường dẫu đường buồn tẻ cô đơn
Nung nấu con tim
Nuôi chí căm hờn
Noi gương Quốc Tổ giang sơn gìn giữ
Không là con hoang
Quay lưng lìa xứ
Bỏ mặc Quê Hương nhục nhã ê chề
Bao nhiêu năm dài
Một lũ u mê
Ảo vọng thênh thang
Lạc cõi đi về.
Một đám kền kền, một bầy quạ đỏ
Chúng biến quê hương, thành xó điêu tàn
Xương gầy bọc da, một đàn em bé
Mười bốn bán dâm thành kẻ không hồn
Đời đầy hố chôn oan khiên nghiệt ngã
Lê bóng ma trơi, vất vưởng không nhà
Còn mãi nơi đâu? Ơi ngài Thượng Đế!
Cứu giúp dân tôi trong cuộc sống này
Mau cứu quê tôi thoát cảnh đọa đày…

7/8/2017

_____________________________________
Ghi chú:

Đừng để phải chết chùm!

Viết từ Sài Gòn

 
Các kho chứa dầu của Nhà máy lọc dầu Dung Quất phía sau khu nhà ổ chuột của người dân Quảng Ngãi.

Các kho chứa dầu của Nhà máy lọc dầu Dung Quất phía sau khu nhà ổ chuột của người dân Quảng Ngãi.

 AFP photo
 

Ông Nguyễn Phú Trọng từng nói “Nhìn tổng quan, đất nước có bao giờ được như hôm nay?”. Và nếu mang câu nói này ra mổ xẻ, có vẻ như nó chính xác 100% với hiện tình đất nước. Và cái chữ “được”, chữ then chốt trong câu nói này cũng chính xác 100%.

Được nhìn thấy sự thật, được hiểu biết chính trị, được lo lắng, được cõng nợ, được nổi giận, được im lặng nhìn hàng loạt vấn đề sai trái của nhà cầm quyền, được ăn cá nhiễm độc, được lội bùn đỏ bì bõm, được biểu tình và gào khản cổ kêu đòi công lý trước khi công an gô cổ đánh đập, được đi xe buýt hiện đại trong cách hành xử của người thô lỗ mông muội, được chứng kiến cảnh xe container và cảnh sát giao thông rượt đổi nhau như phim hành động… Có cả hàng ngàn cái được, trong đó, được nhất vẫn là nhìn đồng hồ nợ công nhích dần từ 700 Mỹ kim, rồi 800, 900, và gần đây là 1000 Mỹ kim/đầu người, con số này biến thiên nhanh chóng trong vòng chưa đầy 5 năm!

Rồi thêm chuyện cấm người ta chơi đàn ngoài bờ hồ Hoàn Kiếm, bắt chẹt người đi làm giấy khai tử để nhận tiền phong bì. Quan chức, từ thời ông Nông Đức Mạnh phơi bày đời sống như một ông hoàng đến nay có thêm hàng trăm quan chức cấp tỉnh, cấp huyện chẳng cần giấu diếm sự giàu có xa hoa, sống chễm chệ, phè phỡn, sung túc trên nỗi khổ, trên nợ công, trên cái đói vì thiên tai, nhân họa do chính các ông gây ra…

Và gần đây nhất, có lẽ, cái được lớn nhất của người dân là được mở ,mắt nhìn giới lãnh đạo Cộng sản ra lệnh cho công an, quân đội chuẩn bị vào cuộc để chiến đấu với dân nếu như nhân dân biểu tình yêu cầu nhà nước phải có thái độ rõ ràng, minh bạch và dứt khoát trước sự lấn lướt của Trung Cộng trong khu vực thuộc quyền khai thác tài nguyên biển Việt Nam, cụ thể là lô 136 – 03, nơi công ty Repsol đang khai thác dầu theo hợp đồng với Việt Nam mà nếu Việt Nam chịu lùi bước trước Trung Quốc, đơn phương rút hợp đồng thì không những mất hàng núi tiền đền bù mà còn mất cả chủ quyền quốc gia.

Điều này khiến cho người ta đặt ra một câu hỏi và một giả định: Liệu đây có phải là nước cờ của kẻ bán nước? Và đây có phải là thương vụ xông ống cháo cho đảng Cộng sản Việt Nam, một thương vụ mà ít nhất trong lúc này là giữ được cái túi mang tên “ngân sách nhà nước” không bị trống rỗng? Liệu có khi nào các ông, các bà chấp nhận bán đứng chủ quyền quốc gia cho Trung Quốc với giá hàng trăm tỉ Mỹ kim để rồi chấp nhận đền bù cho Repsol vài tỉ Mỹ kim, số tiền còn lại tha hồ bỏ túi, tha hồ phân bổ ngân sách nhà nước để rồi sau đó tính tiếp?

Bởi hơn bao giờ hết, đảng Cộng sản Việt Nam đang ngồi trên lưng cọp, tuy bên ngoài vẫn giao du, quan hệ với các nước, thậm chí vẫn bỏ ra vài chục triệu Mỹ kim để hỗ trợ cho Lào, Campuchia (mà mới nhìn thì có vẻ như đây là cách để giữ chân các quốc gia này bớt lún sâu vào vũng lầy Trung Cộng. Nhưng thực tế, khi đặt câu hỏi liệu với tình hình nợ nần, ngân khố báo động như đang thấy thì lấy đâu ra tiền để hỗ trợ cho quốc gia khác?) nhưng thực tế bên trong thì đã mọt ruỗng, hoại thư giai đoạn cuối bởi các chính sách vĩ mô lựa chọn từ đầu.

Thử đặt câu hỏi: Liệu đảng Cộng sản tồn tại được bao nhiêu ngày nếu như họ liên tục trong hai tháng không có tiền để trả lương cho bộ máy cồng kềnh gồm hơn hàng chục triệu con người lãnh lương nhà nước, từ đương chức, đương nhiệm cho đến về hưu và những gia đình chính sách, đó là chưa muốn kể đến các hội đoàn, trực thuộc đảng? Sở dĩ xảy ra chuyện này là do chính sách tuyển dụng mập mờ, đưa những con người thừa gian manh từ bằng cấp cho đến biển thủ nhưng lại thiếu năng lực để tạo ra lợi tức trong công việc. Và bên cạnh đó, chính sách tuyển dụng vô tội vạ, dựa trên lý lịch đỏ là chính đã dẫn đến cả một hệ thống nhà nước từ trung ương xuống địa phương giống hệt như một bầy giun bâu bám đông đúc trong một cơ thể ốm yếu có cái tên là Việt Nam. Cái con vật mang tên Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam này chỉ cần thiếu ăn vài giờ thì phải lăn ra chết vì giun hút sạch máu.

Bán lãnh thổ, lãnh hải theo kiểu cho thuê lâu dài để rồi người Trung Quốc được quyền xây riêng những biệt khu của họ với mọi quyền lợi, quyền hạn chẳng khác nào một lãnh sự quán của họ trên đất Việt Nam, để rồi sau cùng là bán lãnh hải bằng một kịch bản nhún nhường, lép vế nhưng thực tế là bán để cứu ngân sách, để cứu đảng. Đó có phải là giải pháp cấp thời của đảng Cộng sản Việt Nam?

000_Hkg10091119-400.jpg
Một vựa thu mua ve chai của người dân nghèo Hà Nội. AFP photo

Bởi hiện tại, mối nguy lớn nhất ảnh hưởng đến sự tồn vong của đảng là những tướng lĩnh quân đội có tài thì hoặc là họ đã bị loại ra khỏi vòng quyền lực, hoặc là họ không coi đảng ra gì, đứng riêng một cõi để làm kinh tế, để tạo lập vương quốc quyền lực và tiền bạc. Và không chừng, họ là những kẻ đảo chính đầu tiên khi thấy cần thiết có sự thay đổi. Còn những kẻ bất tài trong hệ thống quân đội thì rất trung thành với đảng nhưng thực ra, sự trung thành này là kiểu trung thành của một phép ăn chia, còn lợi nhuận thì còn trung thành, hết lợi nhuận, hết trung thành, quay ra đối nghịch.

Thử hỏi, với một cơ thể chứa toàn mối nguy như vậy, liệu đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tồn tại như thế nào nếu như ngân sách trống rỗng? Và các động thái huy động vốn từ người dân, huy động vàng trong dân hoặc bán trái phiếu đều xoay quanh vấn đề ngân sách chop thấy điều gì? Bây giờ, đùng một cái Nguyễn Phú trọng mang số tiền hàng triệu Mỹ kim sang tài trợ cho Campuchia, rồi sắp tới đây lại bỏ ra hàng tỉ Mỹ kim đền bù hợp đồng cho Repsol. Đó là chưa muốn nhắc đến hàng chục tỉ Mỹ kim mà ông Phúc đã dắt các doanh nhân Việt Nam sang ký hợp đồng với Mỹ trong vài tháng trước.

Trong khi đó, Việt Nam không có bất kì thứ gì để bán kiếm tiền ngoài đất đai và tài nguyên. Các doanh nhân sừng sỏ xứ Việt, nói cho sang vậy thôi chứ thực lực của họ cũng chỉ xoay quanh đất đai, tài nguyên  và quyền lực nhóm, họ không có đù khả năng sáng tạo hay sáng chế một con ốc cho ra hồn. Điều này khác xa với doanh nhân tư bản có thể không có những thương vụ hàng trăm tỉ sau một chữ kí nhưng họ lại bán được những phần mềm, những con ốc, những cái ca nhựa, hay những vỏ lon với giá vài xu, và bán hàng triệu cái, hàng tỉ cái trên thế giới. Sự giàu có của phương Tây dựa trên tính sáng tạo và thiết thực, sự giàu có của Việt Nam dựa trên mánh khóe và hoang tưởng, đó là sự khác biệt rất rõ.

Với tiềm lực kinh tế như vậy, với năng lực quản lý và làm kinh tế như đã thấy suốt nửa thế kỉ qua, Việt Nam chỉ có bán và bán, và khi không còn thứ gì để bán nữa, người ta xoay sang bán nước, đó là hệ quả tất yếu của những kẻ chỉ biết bán để ăn. Điều này chẳng khác nào một chủ nhà có nhiều của cải ông bà để lại, đến thời anh ta chỉ có bán và ăn. Bán mãi rồi cũng hết, bán nốt căn nhà, không còn nhà để bán ăn nữa thì chuyển sang bán vợ đợ con. Cái mô hình BDA (bán ăn dần) có vẻ như người Cộng sản đã đến lúc xoay sang bán căn nhà của họ. Bởi nếu không bán thì chết đói, anh em nồi da xáo thịt.

Nhưng thiết nghĩ, tại sao ngay lúc đói nhất, lúc sắp bán căn nhà, người ta không vùng dậy và lao động như một con người để kiếm hạt gạo mà sống, mà thay đổi cuộc sống? Chuyện này đâu có khó. Nó cũng giống như người Cộng sản lúc này, lẽ ra họ phải bình tĩnh hơn và bỏ thói quen làm liều để tránh tình trạng chết chùm. Mà muốn tránh tình trạng hiện tại hoàn toàn không khó. Muốn biết nó không khó như thế nào thì hãy quay lại với nhân dân và hãy để chính những trí thức đích thực họ chỉ cho cách tồn tại. Bởi chó chết thì mèo cũng nhăng răng, họ cũng chẳng dại gì để đất nước bị mất dần vào tay kẻ khác để rồi cùng cảnh chết chùm!

* Bài viết không thể hiện quan điểm của đài Á Châu Tự Do

Tham nhũng tuổi thơ

From facebook: Kimtrong Lam‘s post.
 
Image may contain: people sitting, people eating and food
Image may contain: 2 people, people sitting, people eating and food
Kimtrong Lam to Lương Văn Can 75.

 

 

Tham nhũng tuổi thơ

Ngọc Tuyên

Họ đâu có những câu đao to búa lớn:

“TẤT CẢ VÌ TƯƠNG LAI CON EM CHÚNG TA”

“TRẺ EM HÔM NAY THẾ GIỚI NGÀY MAI”…

Trước khi rời quán, tôi xin phép và hỏi người ngoại quốc, mới biết ông làm việc ở lãnh sự quán Pháp. Tôi hỏi ông rằng, ở quê hương ông, trẻ em có phải đi bán vé số như vậy không? Ông nhìn tôi hồi lâu và nói:

“Trẻ em xứ tôi mà đi làm việc như vậy, thì đảng phái cầm quyền nên giải tán đi cho rồi”.

Được người bạn mời đi ăn tối ở một quán ăn quận Phú Nhuận. Chuyện tôi viết ra đây, tôi tin rằng không một ai ở SG hay những thành phố lớn ở xứ thiên đường này mà không được một lần thấy và biết.

Quán khá đông khách, tiếng khui bia liên tục vang lên, tiếng dô dô vang lên không ngớt. Bàn ăn của chúng tôi lạc lõng với những chai nước suối. Cô độc trong tiếng hò hét cụng li, là tiếng mời gọi của một em bé gái bán vé số mưu sinh. Tôi lặng lẽ quan sát em từ khi em bước chân vào quán. Vóc dáng nhỏ thó, đen nhẻm và già trước tuổi. Em đến mời hai người khách bàn kế bên chúng tôi, trong đó có một người ngoại quốc, sau này tôi mới biết là người Pháp.

Tôi thấy người đàn ông ngoại quốc này, không tỏ vẻ khó chịu về em, ông nở nụ cười hiền lành, và ông tặng em một ít tiền. Tôi mến ông từ nụ cười nhân văn ấy! Đến bàn của tôi, em cũng mời tôi như bao người khác. Tôi khẽ lắc đầu, vì tôi không mua vé số. Tôi hỏi em đã ăn tối chưa? Em nói rằng chưa, dù lúc này đã hơn 8h tối! Tôi mời em cùng ăn với chúng tôi! Trong bữa ăn, tôi hỏi thăm về gia cảnh của em. Ba mẹ em làm nghề chích cá, đánh bắt bằng điện từ bình ắc-quy. Em được đến trường đúng 5 năm. Em nghỉ học phụ cha mẹ từ đó. Năm nay em tròn 12 tuổi!

Tôi lại nhớ, cách đây hơn tuần lễ, hơn 12h trưa, ngay ngã ba Mũi Tàu (Trường Chinh-Cộng Hoà), mọi người như đang trốn chạy cái nắng gay gắt, thì một người đàn ông tuổi trung niên, bị tật nguyền ở chân. Ông ta cố gắng vẫy xấp vé số trên tay… Tôi dừng đèn đỏ, sát bên ông, nên cũng hỏi thăm về ông. Ông cùng quê với Phan Văn Khải. Tôi mời ông bữa cơm chiều, chứ tôi cũng không mua vé số giúp ông…!

Sáng nay, báo đăng hơn 10 người chết vì lũ quét ở Mù Cang Chải. Số phận con người, mà là dân xứ này sao nhỏ bé quá! Vài ngày trước, báo cũng đăng về đại án tham nhũng cả vài ngàn tỉ, đó là những vụ án được phanh phui mà thôi. Họ đang tham nhũng không phải là tiền, mà là tuổi thơ của em bé tôi gặp tối nay, là đôi chân tật nguyền của người đàn ông tôi gặp hơn tuần trước…! Những người dân nghèo này, phải oằn lưng để đóng thuế xây villa, mua siêu xe, và cung phụng cả khoản tình dục chân dài cho quan chức…!

Chẳng ai chọn cho mình được nơi sinh, nhưng bọt bèo thay khi không may mắn phải sinh ra nơi thiên đường. Trước khi rời quán, tôi xin phép và hỏi người ngoại quốc, mới biết ông làm việc ở Lãnh sự quán Pháp. Tôi hỏi ông rằng, ở quê hương ông, trẻ em có phải đi bán vé số như vậy không? Ông nhìn tôi hồi lâu và nói:

“Trẻ em xứ tôi mà đi làm việc như vậy, thì đảng phái cầm quyền nên giải tán đi cho rồi”.

N.T.

Nguồn: FB Ngọc Tuyên

ÔNG TRỌNG TÍNH KHÔNG BẰNG TRỜI TÍNH

From facebook:  Lê hồng Song
ÔNG TRỌNG TÍNH KHÔNG BẰNG TRỜI TÍNH

 

Nói chung ông Trọng tính không bằng trời tính. Kế hoạch “đưa TXT về đầu thú” được tính toán rất kỹ càng, sử dụng cả “chim mồi” gì đó, đưa được TXT về rồi, báo chí VN được phép loan tin rồi, ông Tổng rất lấy làm hể hả, chuyến này củi tươi củi ướt gì cũng cháy bùng bùng, thêm đám DLV hả hê cười chế nhạo cảnh sát, an ninh Đức dở ẹt, để cho mật vụ VN vào bắt cóc người ngay giữa Berlin…Mà không biết rằng cảnh sát Đức đã biết ngay sau khi vụ bắt cóc vừa xảy ra nhưng vì sự an ninh của TXT và vì họ còn phải điều tra nên họ chưa lên tiếng. Đến khi phía VN lên tiếng, họ mới phản đòn, dữ dội, dựa trên toàn bộ chứng cứ họ nắm được. 

Người tính không qua Trời tính. Có ít nhất 4 yếu tố ngoài dự đoán, tính toán của cha con ông Trọng. Thứ nhất là vụ bắt cóc có người chứng kiến, ghi lại biển số xe và báo ngay cho cảnh sát Đức. Thứ hai, ông TXT lại…làm rớt cái điện thoại di động tại hiện trường, thế là những cú điện thoại liên lạc của ông với ai, với ai, cảnh sát Đức sẽ nắm được. Thứ ba, như các tờ báo Đức đưa tin, mật vụ VN đã hết sức sai lầm khi thuê xe hơi có hệ thống định vị GPS chống trộm xe, thế là toàn bộ lịch trình đi lại của cái xe vào ngày TXT bị bắt cóc, cảnh sát nắm hết. (“Lỗi lầm cốt tử của mật vụ Việt Nam: Hệ thống định vị GPS chống trộm xe”, Vietnamweek). Thứ tư, VN đã chọn không đúng ngày thực hiện vụ bắt cóc. Cũng báo chí Đức đưa tin, vào ngày CN khi vụ việc vừa xảy ra thì thứ Hai TXT có một cuộc hẹn quan trọng với chính quyền Đức về vụ đơn xin tỵ nạn, nên khi TXT không đến và điện thoại không liên lạc được thì các luật sư của TXT đã báo ngay cho cảnh sát và cảnh sát link ngay vụ này với vụ bắt cóc người tại công viên Tiergarten, chứ nếu không có cuộc hẹn đó thì chắc cũng phải ít nhất vài ba ngày, cả tuần nữa an ninh tình báo Đức mới link được hai vụ với nhau.

Và có vẻ như phía Đức vẫn còn nhiều “bài” lắm, điều tra tới đâu cảnh sát sẽ “nhá” cho báo chí truyền thông tới đó, còn phía VN ép được TXT lên TV đầu thú là “lá bài” quá thấp, chả ai tin. Và chính phủ Đức cũng còn nhiều biện pháp để trả đũa VN lắm, chứ VN có cái gì để trả đũa lại Đức? 

Không hiểu làm thế nào mà đám dư luận viên cho tới mật vụ, cho tới ông Tổng Trọng lại nghĩ rằng họ có thể qua mặt được an ninh, cảnh sát Đức-đất nước từng có tổ chức tình báo và cảnh sát bí mật khét tiếng Gestapo của phát xít Đức, ai nghe tới cũng lạnh người, cho tới tổ chức an ninh mật vụ Stasi thời cộng sản Đông Đức- được miêu tả như là một trong những cơ quan tình báo và cảnh sát bí mật hiệu quả và có sức mạnh nhất đã từng tồn tại? Cũng như làm sao họ lại nghĩ họ có thể dỡn mặt với Đức-quốc gia nổi tiếng thượng tôn pháp luật, nói là làm, hơn cả Mỹ hay Pháp?

Có người hỏi tại sao mình lại thừa thì giờ đi theo dõi vụ TXT này. Xin thưa, ngoài việc theo dõi vụ việc như mọi sự kiện chính trị xã hội khác ở VN thì dưới góc độ làm phim hay viết kịch bản, mình thấy vụ bắt cóc này rất thú vị. Biết đâu, một ngày nào đó có cơ hội viết kịch bản phim, mình sẽ đưa vụ này vào. Nhiều khi cuộc đời còn thú vị, bất ngờ hơn tiểu thuyết, hơn phim ấy chứ. Đúng không?

Song Chi

Image may contain: 1 person, standing, fire and outdoor