Đắk Nông: Con chết ngạt trong bụng vì mẹ không thể vượt bùn lầy đi sinh

From facebook: Ngo Thu

 

10 NĂM CHỜ CON ĐƯỜNG …BAO NHIÊU TRẺ CHẾT OAN NGAY LÚC CHÀO ĐỜI !
“mỗi năm có khoảng 10 trường hợp tử vong do không đưa kịp đến cơ sở y tế để cấp cứu, trong đó phần lớn là trẻ em dưới 6 tuổi. “

6h sáng, tiếng chuông điện thoại liên tục réo. Phía bên kia đầu dây, tiếng trưởng bản Tráng A Dơ hớt hải và đau đớn: “Sáng nay một sản phụ không tìm được…
 
TINTAYNGUYEN.COM|BY TIN TÂY NGUYÊN
 

VẬY PHẢI TRUY TỐ HÌNH SỰ CẢ NHÀ MỤ KIM TIẾN

 
 
 
From facebook: Hoa Kim Ngo
 

VẬY PHẢI TRUY TỐ HÌNH SỰ CẢ NHÀ MỤ KIM TIẾN

Vậy là, theo xác minh của báo Tuổi Trẻ, em chồng bà Nguyễn Thị Kim Tiến, Bộ trưởng Bộ Y tế là lãnh đạo của Công ty VN Pharma, trước khi công ty này bị phát hiện nhập khẩu thuốc giả. Trong vụ việc này, tôi nghĩ, đã đến lúc xem xét trách nhiệm toàn diện với Cục quản lý dược, Bộ Y tế và lãnh đạo Bộ phụ trách cục Dược, kể cả trách nhiệm hình sự nếu có sai phạm.

Đồng thời, có thông tin cho rằng VN Pharma là công ty mới thành lập nhưng lại trúng thầu cung ứng thuốc vào bệnh viện với doanh thu hàng trăm, hàng ngàn tỉ đồng. Vậy, cần thanh tra toàn diện các gói thầu mà VN Pharma đã trúng. Đồng thời, cần làm rõ có hay không việc VN Pharma dùng quan hệ với em chồng bà Tiến để tạo thế trúng thầu cung cấp thuốc vào các bệnh viện.

Tất cả mọi hành vi trục lợi từ thân xác người bệnh, từ sức khoẻ của nhân dân, đều là tội ác.

Bạch Hoàn

(FB Bạch Hoàn)

Vậy là, theo xác minh của báo Tuổi Trẻ, em chồng bà Nguyễn Thị Kim Tiến, Bộ trưởng Bộ Y tế là lãnh đạo của Công ty VN Pharma, trước khi côn…
TINTUCHANGNGAYONLINE.COM
 
 

Nợ công ( tổng cộng) của VN năm 2016 là 431 tỷ đô la, bằng 210% GDP

From facebook:  Trần Bang added 3 new photos.

Nợ công ( tổng cộng) của VN năm 2016 là 431 tỷ đô la, bằng 210% GDP

BBC:…Nợ công cao và tăng nhanh là một chỉ báo bất ổn kinh tế. Số nợ báo cáo của chính phủ hiện thời sát mức trần 65% GDP được Quốc hội thông qua.
Tuy nhiên, theo tính toán của một số chuyên gia, chỉ tính riêng nợ của 3.200 doanh nghiệp nhà nước năm 2016 khoảng 324 tỷ đô la, bằng 158% GDP.

Tổng thu ngân sách nhà nước từ đầu năm đến thời điểm ngày 15/7/2017 ước đạt 584.600 tỷ đồng, chỉ bằng 48.2% dự toán năm, thấp hơn mọi năm, làm lo ngại về hụt thu có thể lên tới 11%

PGS. TS. Phạm Quý Thọ

Như vậy, cộng cả nợ chính phủ và nợ doanh nghiệp nhà nước sau khi trừ đi phần chính phủ bảo lãnh trùng lặp, tổng số nợ năm 2016 là $431 tỷ, lên đến 210% GDP.
Các tập đoàn kinh tế nhà nước (DNNN) – từng được coi là ‘quả đấm thép’ đang sản xuất kinh doanh khó khăn, không ít trong số đó đã và đang trên bờ phá sản, trong đó danh sách 12 doanh nghiệp lớn, chủ yếu do bộ Công thương quản lý, được đưa vào nghị sự của Bộ Chính trị, giao cho một ủy viên, phó thủ tướng đặc trách giải quyết, song chưa có phương án khả thi, ngoài việc đưa ra lộ trình ‘cổ phần hóa’ các doanh nghiệp nhà nước nói chung đến năm 2020.

Trong tình thế khó khăn, nguồn thu ngân sách nhà nước từ khối DNNN đang sụt giảm mạnh, chỉ đạt 33,2% kế hoạch năm 2017, khoảng 95.000 tỷ đồng.

Theo số liệu của Tổng Cục Thống Kê, tổng thu ngân sách nhà nước từ đầu năm đến thời điểm ngày 15/7/2017 ước đạt 584.600 tỷ đồng, chỉ bằng 48.2% dự toán năm, thấp hơn mọi năm, làm lo ngại về hụt thu có thể lên tới 11%.

Chi thường xuyên lớn gấp 5 lần chi cho phát triển. Ngân sách eo hẹp làm giảm nguồn lực cho đầu tư phát triển và cải cách thể chế.
BOT – ví dụ của sự yếu kém…

(Bài của PGS, TS Phạm Quý Thọ )

http://www.bbc.com/vietnamese/forum-41051130

Image may contain: sky, ocean, outdoor and water
Image may contain: one or more people
Image may contain: outdoor
 
 

Các hội, đoàn thể tiêu tốn hơn 45.000 tỷ đồng mỗi năm

Hoa Kim Ngo shared Bauxite Vietnam‘s post.
2 hrs · 

 

Tiền thuế của Dân đóng nuôi các hội đoàn ăn hại chỉ leo lẻo nói theo định hướng của đảng chứ chya bao giờ nói theo lòng Dân

 
Bauxite Vietnam

18 hrs · 
 

Các hội, đoàn thể tiêu tốn hơn 45.000 tỉ đồng mỗi năm
Bích Diệp
*
“Còn bạc, còn tiền còn đệ tử – Hết cơm, hết rượu hết ông tôi”. Càng ngày càng túng đói, giật gấu vá vai, chạy ăn từng bữa thế này, e rằng sắp tới lúc ngay cả Đảng Cộng sản cũng chẳng còn mấy mống.
Bauxite Việt Nam
*
Ngân sách nhà nước “rót” xuống hơn 14.000 tỉ đồng
Viện nghiên cứu kinh tế và chính sách (VEPR) vừa công bố báo cáo “Ước lượng chi phí kinh tế cho các tổ chức quần chúng công ở Việt Nam” cho biết, tổng số người hoạt động trong lĩnh vực tổ chức quần chúng công (có biên chế và không có biên chế) ước tính vào khoảng 338.000.

Nhóm các tổ chức này bao gồm Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và 5 tổ chức chính trị – xã hội, còn gọi là đoàn thể (Hội Phụ nữ, Hội Nông dân, Đoàn Thanh niên, Công đoàn, Hội Cựu chiến binh), cùng 28 hội đặc thù. Các nhóm tổ chức này, do mang tính quần chúng rộng lớn và có bản chất chính trị gắn với nhà nước, được Nhà nước hỗ trợ toàn phần hay một phần kinh phí hoạt động.

Theo VEPR, chi phí kinh tế cho các tổ chức quần chúng công bao gồm: chi phí thực tế của xã hội dành cho các tổ chức này từ ngân sách nhà nước, hội phí, phí tín thác và nguồn thu từ các đơn vị kinh tế trực thuộc. Bên cạnh đó còn phải tính đến chi phí cơ hội và chi phí ẩn từ tài sản cố định và nguồn nhân lực.

VEPR tính toán, tổng chi phí kinh tế của xã hội cho các tổ chức quần chúng công dao động trong khoảng 45.670 tỉ đồng đến 52.700 tỉ đồng, ước bằng 1,7% GDP của cả nước (năm 2014). Trong đó, khoản tiêu tốn từ ngân sách nhà nước khoảng 14.023 tỉ đồng. Riêng nguồn ngân sách trung ương dự toán dành cho trung ương hội của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và 5 tổ chức chính trị – xã hội trong năm 2014 là trên 1.200 tỉ đồng. So với thời điểm năm 2006, khoản ngân sách này tăng hơn gấp đôi (từ khoảng 530 tỉ đồng). Trong đó, 4 tổ chức chính trị – xã hội nhận được phân bổ ngân sách (dự toán) nhiều nhất trong năm 2014 là Hội Nông dân Việt Nam (hơn 401 tỉ đồng), Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh (khoảng 360 tỉ đồng), Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam (hơn 270 tỉ đồng) và Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam (gần 155 tỉ đồng).

Xét theo số ngân sách quyết toán, Trung ương Hội Nông dân Việt Nam là tổ chức có mức tăng ngân sách nhanh nhất, gấp 4,5 lần trong vòng 6 năm (2006 – 2012), từ khoảng 76 tỉ đồng năm 2006 lên gần 344 tỉ đồng năm 2012 (GDP của Việt Nam trong giai đoạn này tăng gấp 2,3 lần).

Cần xây dựng một luật riêng về các tổ chức quần chúng công

Báo cáo cũng chỉ ra rằng chi phí của ngân sách nhà nước để hỗ trợ các tổ chức chính trị xã hội – nghề nghiệp, tổ chức xã hội, tổ chức xã hội – nghề nghiệp cấp trung ương tăng mạnh trong giai đoạn 2006 – 2014. Cụ thể, nếu khoản ngân sách dành cho nhóm này năm 2004 là 249 tỉ đồng thì nó đã tăng gần gấp 4 lần và đạt đỉnh vào năm 2010 với 936 tỉ đồng; dự toán đạt hơn 638 tỉ đồng vào năm 2014.

Trong giai đoạn 2006 – 2010, các hội đặc thù nhận được nhiều hỗ trợ từ ngân sách nhà nước là Phòng Thương mại và Công nghiệp (80,7 tỉ đồng trong năm 2009), Hội Chữ thập đỏ (51,6 tỉ đồng trong năm 2009), Hội Nhà văn (24,3 tỉ đồng trong năm 2009), Liên đoàn Bóng đá (20,1 tỉ đồng trong năm 2009). Từ năm 2010 trở đi, quyết toán và dự toán ngân sách nhà nước không ghi cụ thể tên từng hội, tổ chức đặc thù được nhà nước hỗ trợ kinh phí.

Tổng số tiền ngân sách hỗ trợ cho trung ương hội của các tổ chức quần chúng công trong giai đoạn 2006 – 2014 tăng từ hơn 781 tỉ đồng (2006) lên xấp xỉ 1.900 tỉ đồng (dự toán 2014), chiếm khoảng 1,1% dự toán tổng chi ngân sách trung ương cho các bộ, cơ quan trung ương trong năm 2014.

VEPR đánh giá đây là khoản tiền tương đương với mức dự toán chi cho Bộ Kế hoạch – Đầu tư (gần 1.900 tỉ đồng), Bộ Khoa học – Công nghệ (hơn 1.700 tỉ đồng) và Bộ Công Thương (hơn 1.900 tỉ đồng). Trong năm quyết toán 2012, tổng số tiền này là gần 2.200 tỉ đồng.

Theo đánh giá của VEPR, các tổ chức quần chúng công được phân bổ một lượng ngân sách nhà nước và hưởng nhiều chính sách ưu đãi, tuy vậy hiệu quả hoạt động của nhóm tổ chức này vẫn là một dấu hỏi.

Báo cáo đưa ra kiến nghị cần bãi bỏ chính sách cấp ngân sách hoạt động cho hội đặc thù theo biên chế, chỉ cấp ngân sách nhà nước khi thực hiện các nhiệm vụ nhà nước giao (nếu có). Từng bước đưa các tổ chức này ra khỏi sự bao cấp của ngân sách nhà nước, hoạt động theo cơ chế tự nguyện như những tổ chức xã hội khác.

VEPR cũng đề xuất cần xây dựng một luật riêng về các tổ chức quần chúng công, hoặc một phần quan trọng trong luật về hội nói chung. Bên cạnh đó, cần các tổ chức này công khai, minh bạch chi tiêu trong báo cáo tài chính trước ban giám sát và công chúng.

B.D

(Dân trí) – VEPR tính toán, các tổ chức quần chúng công mỗi năm tiêu tốn từ 45.670 tỷ đồng đến 52.700 tỷ đồng mỗi năm, ước bằng 1,7% GDP của cả…
 
DANTRI.COM.VN|BY DÂN TRÍ
 

Báo Nhật: Sự biến mất bí ẩn của ông Trần Đại Quang gây lo ngại.

From facebook: Hoang Le Thanh
Báo Nhật: Sự biến mất bí ẩn của ông Trần Đại Quang gây lo ngại.

Hôm nay, 25/8, trên tờ Nikkei Asian Review đã có bài bình luận đặc biệt về sự vắng bóng kỳ lạ của Chủ tịch Trần Đại Quang và những biến động chính trị bất thường của Việt Nam thời gian gần đây.

Ảnh: Ông Trần Đại Quang, Chủ tịch nước Việt Nam Ảnh: SCREENSHOT/ASIAN NIKKEI

Việc ông Trần Đại Quang không xuất hiện trước công chúng trong gần một tháng không kèm bất kỳ lời giải thích nào từ phía chính phủ, đã làm dấy lên lo ngại, thậm chí là tranh cãi về cuộc đấu tranh quyền lực tại nước này và nói rằng lãnh đạo cao nhất của quốc gia — người đứng đầu Đảng Cộng sản — có thể sẽ từ chức vào năm tới.

Vì sao ông Trần Đại Quang ít xuất hiện trên báo chí thời gian gần đây?

Bài báo Nhật nói về biểu hiện bất thường trong nghi thức ngoại giao của Việt Nam xuyên suốt chuyến thăm của Thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ đến Hà Nội. Lịch trình chuyến thăm của Thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ Binali Yildirim được sửa đổi đột ngột ngay vào đêm hôm thứ Ba. Chương trình đã sửa đổi được gửi tới các phương tiện truyền thông lại không đề cập về cuộc gặp với Chủ tịch Quang (dự kiến ​​vào ngày hôm sau, Thứ Tư). Bộ Ngoại giao Việt Nam cũng không đưa ra lý do giải thích cho sự thay đổi bất ngờ này.

Các nguyên thủ quốc gia, các vị khách quý khi đến thăm Việt Nam thường tiến hành các cuộc gặp với Tổng Bí Thư Đảng Cộng sản, Chủ tịch nước, Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội. Chủ tịch nước đóng một vai trò đặc biệt quan trọng, đặc biệt trong các sự kiện như các buổi lễ đón tiếp các phái đoàn ngoại giao. Việc thiếu các thông báo cụ thể chỉ ra việc Chủ tịch Quang đang ở nước ngoài có nghĩa là ông hiện vẫn còn ở trong nước, càng làm cho sự vắng mặt của Chủ tịch trở nên bất thường tại một quốc gia cộng sản, vốn đặt trọng tâm vào trật tự chính trị ổn định như Việt Nam.

Nhân dịp lễ quan trọng tiếp theo của Việt Nam là Ngày Quốc khánh 2/9, người ta đang chờ đợi liệu Chủ tịch Việt Nam Trần Đại Quang có xuất hiện hay không?

Mời các bạn xem thêm chi tiếc:

Báo Nhật: Sự “biến mất” bí ẩn của ông Trần Đại Quang và Đinh Thế Huynh gây lo ngại.
https://vn.sputniknews.com/…/201708253877427-su-bien-mat-b…/

BBC – Báo Nhật bàn về sự vắng bóng của Chủ tịch Quang.
http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-41047820

Image may contain: 1 person, closeup
Want to tag Trần Bang?  

Yes · No
 
 
Wow

Like

Love

Haha

Wow

Sad

Angry
 

Comment

Thực trạng “bất tuân dân sự” tại Việt Nam như thế nào?

Thực trạng “bất tuân dân sự” tại Việt Nam như thế nào?

Hòa Ái, phóng viên RFA

 
Luật sư Lê Công Định phát biểu trong một cuộc phỏng vấn với AFP tại nhà riêng ở thành phố Hồ Chí Minh hôm 10/4/2015.

Luật sư Lê Công Định phát biểu trong một cuộc phỏng vấn với AFP tại nhà riêng ở thành phố Hồ Chí Minh hôm 10/4/2015.

Photo: AFP
 
 Dư luận trong nước những ngày qua cho rằng các tài xế dùng tiển lẻ trả phí BOT trên quốc lộ 1A để phản đối mức phí cao và trạm thu phí đặt sai chỗ là “bất tuân dân sự”. Thực trạng “bất tuân dân sự” tại Việt Nam hiện nay ra sao?

Phản kháng hợp pháp?

Luật sư Lê Công Định: Tôi nghĩ dùng từ “bất tuân dân sự” trong trường hợp này thì e rằng không chính xác khi xét về phương diện ngữ nghĩa của khái niệm này, bởi vì “bất tuân dân sự” là một đề tài mà trước đây ông Henry David Thoreau, một triết gia người Mỹ đã đặt ra liên quan đến trong trường hợp một công dân nhận thấy một luật bất công và bất hợp lý thì họ có quyền không tuân thủ luật pháp đó, để thể hiện sự phản kháng của mình.

Ý niệm “bất tuân dân sự” từ ông Thoreau đã được phát triển về sau trên thực tế bởi những nhà cách mạng như ông Mahatma Gandhi và ông Nelson Mandela, chẳng hạn. Chúng ta phải lưu ý đến một yếu tố quan trọng, đó là có một điều luật hay một đạo luật không những bất công mà còn bất hợp lý khiến cho việc tuân thủ sẽ tạo ra một sự bất công trong xã hội và người dân có quyền không tuân thủ điều luật hoặc đạo luật đó.

Chúng ta thấy phản kháng của các tài xế ở Cai Lậy, Tiền Giang không phải họ bất tuân theo hướng không thanh toán tiền, mà họ vẫn thanh toán tiền nhưng họ tạo ra sự khó khăn khiến cho hoạt động giao thông bị đình trệ. Do đó, giữa ý niệm ban đầu về “bất tuân dân sự” với hành động của các tài xế tại trạm thu phí BOT ở Cai Lậy không có sự tương hợp với nhau để gọi hành động đó là “bất tuân dân sự”.

Nếu tất cả người dân đều hiểu rằng họ cần phải bất tuân những đạo luật bất công và bất hợp lý của nhà cầm quyền, bất tuân dân sự thì có lẽ xã hội sẽ thay đổi nhanh chóng hơn
-Luật sư Lê Công Định

Hòa Ái: Thưa Luật sư, với hình thức phản kháng của các tài xế như thế, xét về phương diện pháp lý, họ có bị vướng vào những sai phạm nào hay không?

Luật sư Lê Công Định: Việc các tài xế trả bằng tiền lẻ ở Cai Lậy, Tiền Giang theo cách mà họ muốn gây trở ngại cho hoạt động của trạm thu phí BOT đó hoàn toàn không có một sự vi phạm điều luật nào cụ thể. Bởi vì theo luật của Việt Nam thì không có nghiêm cấm công dân thanh toán tiền bằng tiền lẻ và mọi loại tiền đều có giá trị hợp pháp và đều phải được sử dụng. Chỉ những người nào từ chối nhận tiền lẻ thì mới vi phạm pháp luật. Chứ việc thanh toán đó là hoàn toàn hợp pháp.

Chúng ta thấy không có một điều luật hay một đạo luật nào bất công hay bất hợp lý trong trường hợp này, mà chỉ có việc đặt ra trạm thu phí đó đã tạo ra một sự bất hợp lý, khiến cho các tài xế cảm thấy điều này không đúng và họ phản kháng trong ôn hòa, trong sự ý thức được là họ đang hành động đúng luật, chứ không có gì sai luật cả.

Hòa Ái: Theo nhận định của Luật sư, trong những năm gần đây, có phải người dân ngày càng nhận thức và hiểu biết hơn về nhân quyền và dân quyền; đồng thời họ cũng chủ động hơn trong việc thực hiện các quyền được hiến định của họ?

Luật sư Lê Công Định: Tôi thấy rõ ràng người dân càng ý thức được quyền của mình và họ ý thức được quyền đó phải được Hiến pháp và Luật pháp bảo vệ, cho nên họ không ngần ngại khi họ phản kháng lại những hành động bất hợp lý của nhà cầm quyền và họ không nghĩ rằng mình đang vi phạm pháp luật. Qua đó, tôi thấy hành động phản kháng của công dân ở Việt Nam ngày càng gia tăng. Đó là dấu hiệu rất đáng mừng. Điều vui mừng này không có nghĩa là chúng ta cổ súy cho hành động vi phạm pháp luật hay cổ súy cho hành động gây ra trở ngại cho công quyền. Và điều quan trọng là không phải người dân giảm sự phản kháng đó mà chính nhà cầm quyền phải nhận thấy cần phải tôn trọng hơn nữa quyền của công dân. Nếu tất cả người dân đều hiểu rằng họ cần phải bất tuân những đạo luật bất công và bất hợp lý của nhà cầm quyền, bất tuân dân sự thì có lẽ xã hội sẽ thay đổi nhanh chóng hơn.

Cần phải bất tuân dân sự?

Hòa Ái: Một khi người dân Việt Nam ý thức được và thực hiện bất tuân dân sự thì những rủi ro nào họ phải đối diện?

TramBOTCaiLays.jpg
Trạm thu phí BOT ở Cai Lậy, Tiền Giang. Photo: Ảnh chụp màn hình báo Thanh Niên.

Luật sư Lê Công Định: Chúng ta thấy hành động bất tuân dân sự nào trên thế giới cũng đều đưa đến một hậu quả là sự trừng phạt của luật pháp.

Tôi xin so sánh đối với Luật pháp Việt Nam; chẳng hạn như quyền tự do ngôn luận được quy định trong Hiến Pháp, nhưng có một điều luật bất công, đó là Điều 88 trong Bộ Luật Hình Sự hiện hành, trừng phạt những ai tuyên truyền chống Nhà nước Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Điều 88 này rõ ràng là vi hiến, bất công và bất hợp lý.

Do đó, nếu chúng ta công khai vi phạm Điều 88 để thể hiện quyền tự do ngôn luận được ghi nhận trong Hiến pháp thì tất nhiên những ai vi phạm Điều 88 đều bị Nhà nước bắt giam. Bởi vì chiếu theo Điều 88 thì Nhà nước có quyền trừng phạt những người cất lên tiếng nói trong phạm vi quyền tự do ngôn luận của họ.

Tôi thấy nhiều bị can, bị cáo liên quan đến Điều 88 đều phủ nhận mình đã vi phạm pháp luật, tức là họ phủ nhận sự bất tuân dân sự. Tôi cho rằng cần phải công nhận mình vi phạm Điều 88 bởi chính điều luật đó là điều bất công và bất hợp lý, cần phải loại bỏ ra khỏi Bộ Luật Hình Sự.

Tôi tin rằng tiến trình quá trình tiệm tiến đó chắc chắn sẽ diễn ra một cách điều đặn, chiều hướng phát triển này không bao giờ lùi lại được vì người dân ý thức được quyền của mình và họ thể hiện sự phản kháng cũng như bất tuân
-Luật sư Lê Công Định

Hòa Ái: Hòa Ái ghi nhận có sự gắn kết giữa các tổ chức xã hội dân sự với bất tuân dân sự, qua diễn tiến ở các quốc gia trên thế giới. Riêng tại Việt Nam, các tổ chức dân sự độc lập đóng vai trò gì trong việc bất tuân dân sự của người dân?

Luật sư Lê Công Định: Các tổ chức dân sự đôc lập tuy bị cấm hoạt động nhưng họ đóng góp rất lớn vào tiến trình thay đổi xã hội Việt Nam vì các tổ chức này đều có những chương trình, tôi tạm gọi là khai dân trí để giúp cho người dân hiểu biết về các quyền của họ được ghi trong Hiến pháp, cụ thế là quyền công dân và quyền con người. Nhờ sự phổ biến kiến thức rộng rãi trên mạng xã hội mà bây giờ ai cũng có phương tiện theo dõi được thì người dân ngày càng ý thức về các quyền hợp pháp của mình và do đó người dân ngày càng đấu tranh đòi Nhà nước phải tôn trọng quyền của công dân. Và nếu Nhà nước không tôn trọng thì họ thể hiện một sự phản kháng rất rõ rệt, như vụ các tài xế trả tiền lẻ ở trạm thu phí BOT tại Cai Lậy là một ví dụ điển hình.

Tôi cũng tin rằng theo thời gian do sự phát triển của các tổ chức xã hội dân sự mà nhiều tầng lớp người dân khác nhau cũng ý thức và hiểu rõ được quyền của mình cần được Nhà nước bảo vệ.

Hòa Ái: Bác sĩ-Blogger Hồ Hải, trước khi bị bắt hồi đầu tháng 11 năm ngoái, có đưa ra ý kiến rằng đã đến lúc người dân Việt Nam cần phải thực hiện bất tuân dân sự, còn quan điểm của Luật sư thế nào, thưa ông?

Luật sư Lê Công Định: Tôi nghĩ dân trí ngày càng được khai mở rộng hơn nhờ mạng xã hội thì người ta cũng sẽ thể hiện sự phản kháng của họ. Đầu tiên là sự phản kháng ôn hòa trong khuôn khổ luật pháp. Về sau sẽ tiến dần lên mức gọi là bất tuân dân sự, tức là bất tuân luôn cả luật pháp và họ chấp nhận sự vi phạm một cách cố ý nhưng hợp lý vì thể hiện sự công bằng trong xã hội.

Tôi tin rằng tiến trình quá trình tiệm tiến đó chắc chắn sẽ diễn ra một cách điều đặn, chiều hướng phát triển này không bao giờ lùi lại được vì người dân ý thức được quyền của mình và họ thể hiện sự phản kháng cũng như bất tuân.

Hòa Ái: Chân thành cảm ơn Luật sư Lê Công Định dành thời gian cho cuộc phỏng vấn này với RFA.

Hậu quả mà chủ nghĩa cộng sản mang lại …

From facebook: Christina Le
Tôi thường bắt gặp trên face của mình các câu cmt với nội dung: mày chỉ trích nhà nước, chỉ trích cán bộ vậy chứ giờ cho mày làm thì mày có ăn như họ không?

Tôi xin trả lời ngay và luôn: Tôi cũng ăn, thậm chí là còn ăn bạo hơn cả mấy ông lãnh đạo hiện giờ nếu tôi có quyền lực trong tay mà không bị ai kiểm soát.

Tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện: Ông kia đi du lịch đến một vùng đất mà người dân ở đó sống hiền lành, không bao giờ xảy ra trộm cướp. Tuy vậy ông ấy thấy các tường rào của những ngôi nhà ở đây vẫn được xây cao và rào chắn cẩn thận.
Đem thắc mắc ấy hỏi một người dân thì được trả lời rằng: Ở đây không có trộm cắp không có nghĩa là người ta không có lòng tham. Mình làm vậy để kiềm lại cái lòng tham trong họ, ví như họ có muốn trộm cướp đi nữa thì sẽ thấy khó mà không làm.

Thể chế cũng vậy, độc tài thì thường sinh ra tham nhũng và bảo thủ, bởi độc tài cai trị dân chúng bằng súng ống và bạo lực chứ không phải là bằng cái tâm hay cái tầm của người làm chính trị. Không ngẫu nhiên mà người ta bảo chủ nghĩa cộng sản là cái lò xay đạo đức của nhân loại, ai dính vào nó thì chỉ có xấu nhiều hoặc xấu ít chứ không bao giờ vào đó mà tốt lên. Một người cộng sản tốt chỉ có thể là một người cộng sản…đã chết.

Nếu chủ nghĩa cộng sản thực sự tốt thì thế giới này đã không khinh bỉ và vứt nó vào sọt rác từ lâu. Sống trong chế độ cộng sản, người dân dần sẽ trở nên ích kỷ, tham lam và dối trá.

Cứ nhìn dân Việt Nam bây giờ thì chúng ta sẽ hiểu hậu quả mà chủ nghĩa cộng sản mang lại nó tai hại như thế nào. Để hoà nhập vào thế giới văn minh, hậu cộng sản, đất nước này ít ra cũng phải mất thêm vài thập niên nữa. Giờ thì nó nát và bét nhè lắm rồi!

(Nhân Thế Hoàng)

Khai thác bauxite ngày càng thấy vô ích

Khai thác bauxite ngày càng thấy vô ích

Tối 27 Tháng Sáu, 2017, người dân xã Nhân Cơ, huyện Đắk R’Lấp, tỉnh Đắk Nông, rất lo lắng trước hiện tượng chất bột màu trắng từ nhà máy chế biến Alumin Nhân Cơ phát tán và bám đầy trên cây trồng. Trong hình, một góc hạng mục trong khu bauxite Nhân Cơ, tỉnh Đắk Nông. (Hình: Báo Tuổi Trẻ)

ĐẮK NÔNG, Việt Nam (NV) – Năm nay, đóng góp của nhà máy Alumin Nhân Cơ cho ngân sách của tỉnh Đắk Nông chỉ chừng 150 tỷ đồng (hơn $6.59 triệu), bằng một phần tư số dự trù (437 tỷ đồng, hơn $19.22 triệu).

Theo báo Đầu Tư, chính quyền tỉnh Đắk Nông hết sức thất vọng vì số thu ngân sách kém xa so với dự trù ban đầu của các dự án alumin-nhôm. Cho nên tỉnh Đắk Nông xin được hưởng hết 100% thuế mà nhà máy Alumin Nhân Cơ nộp năm nay.

Vì nhà máy chỉ có thể đóng góp ít cho ngân sách nên năm nay ngân khố quốc gia sẽ chỉ thu được chừng 78 tỷ đồng. Vì được hưởng 48% đóng góp của nhà máy cho ngân sách, chính quyền tỉnh Đắk Nông sẽ nhận khoảng 72 tỷ đồng.

Cả giới lãnh đạo đảng CSVN lẫn chính quyền Việt Nam cùng im lặng trước số sản xuất xuống thấp của kế hoạch khai thác bauxite ở Tây Nguyên.

Khi việc khai thác bauxite ở Tây Nguyên bắt đầu, ngoài các chuyên gia, trí thức, báo giới, một số tôn giáo, dân chúng còn nhiều cựu viên chức cao cấp (Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Thị Bình…) đã cùng lên tiếng ngăn cản.

Nhưng dựa trên kết quả khảo sát năm 2001 của giới địa chất Liên Xô – xác định trữ lượng bauxite ở khu vực Tây Nguyên khoảng 8 tỷ tấn, ông Nguyễn Tấn Dũng đã nhấn mạnh đó là “chủ trương lớn” của đảng.

Sau đó, Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng CSVN khóa 10 lại xác nhận khai thác bauxite ở Tây Nguyên là “chủ trương nhất quán” của giới lãnh đạo đảng.

Rất nhiều phân tích cặn kẽ cho thấy, nếu thực hiện kế hoạch này, Việt Nam sẽ chìm trong nợ, môi trường-hệ sinh thái ở khu vực Tây Nguyên sẽ bị hủy diệt. Tây Nguyên sẽ thiếu cả nước lẫn điện và hàng tỷ tấn bùn chứa chất độc do khai thác bauxite thải ra sẽ là một quả bom bùn lơ lửng trên đầu miền Nam. Hơn nữa, các nhà thầu còn mở cửa cho công nhân Trung Quốc tràn vào, cư trú tại một trong những khu vực trọng yếu về an ninh, quốc phòng…

Bất chấp các khuyến cáo và phân tích thiệt hơn, cuối năm 2007, ông Nguyễn Tấn Dũng, lúc đó là thủ tướng, vẫn phê duyệt kế hoạch khai thác bauxite tại Tây Nguyên. Tổng vốn đầu tư trong hai năm từ 2007 đến 2029 là $3.1 tỷ.

Bây giờ, tuy hậu quả đã nhãn tiền nhưng không có cá nhân nào nhận trách nhiệm hoặc truy cứu trách nhiệm.

Sau khi ngốn hết 32,000 tỷ đồng, nhà máy Alumin Tân Rai ở Lâm Đồng bắt đầu hoạt động vào Tháng Ba, 2013, và đến nay lỗ khoảng 3,700 tỷ đồng.

Còn hiệu quả hoạt động của nhà máy Alumin Nhân Cơ ở Đắk Nông thì như vừa kể. Tuy chưa có số liệu chính thức nhưng với khả năng đóng góp cho ngân sách chỉ bằng 1/4 mức dự trù, người ta tin nhà máy này cũng lỗ nặng.

Có lẽ cũng cần nhắc lại là hồi Tháng Ba năm ngoái, Bộ Công Thương từng đề nghị hỗ trợ thêm cho kế hoạch khai thác bauxite tại Tây Nguyên khoảng 4,900 tỷ đồng trong 10 năm từ 2016 đến 2025, song theo một số chuyên gia, nếu tính cả hỗ trợ về giá điện thì khoản hỗ trợ phải tới $1.2 tỷ!

Một yếu tố khác cũng cần nhắc là từ Tháng Mười, 2014, đến nay, bùn đỏ từ hai nhà máy alumin tại Tân Rai và Nhân Cơ đã tràn ra ngoài vài lần. Ông Nguyễn Văn Ban, cựu trưởng ban Nhôm-Titan của Tập Đoàn Than-Khoáng Sản Việt Nam, nhận định đó là “hệ quả của công nghệ Trung Quốc.” (G.Đ)

Ý nghĩa của việc thừa nhận chính thể Việt Nam Cộng hòa

Nguyễn Tường Thụy

 
Từ trái qua: Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Robert McNamara, Thủ tướng Nguyễn cao Kỳ, Tổng thống Mỹ Lyndon B. Johnson, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu trong Hội nghị Honolulu tại Camp Smith, Hawaii ngày 08 tháng 2 năm 1966.

Từ trái qua: Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Robert McNamara, Thủ tướng Nguyễn cao Kỳ, Tổng thống Mỹ Lyndon B. Johnson, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu trong Hội nghị Honolulu tại Camp Smith, Hawaii ngày 08 tháng 2 năm 1966.

 AFP photo
 

Bộ Lịch sử Việt Nam vừa xuất bản đang được công luận quan tâm. Nội dung có những thay đổi về cách nhìn nhận một số sự kiện lịch sử, trong đó, điều mà công luận quan tâm nhất là trả lại tên gọi cho chính thể Việt Nam Cộng Hòa. Đây là vấn đề cực kỳ nhạy cảm và tế nhị vì vậy bộ sử nhận được rất nhiều hoan nghênh nhưng còn có cả những ý kiến phản đối dữ dội.

Thực ra, không phải bây giờ mà từ 6,7 năm nay, trong hệ thống chính trị đã đề cập về vấn đề này.

Đại đoàn kết có lẽ là tờ báo đầu tiên đưa ra luận điểm này với bài “Công hàm 1958 với chủ quyền Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam” (20/07/2011)

“Theo Hiệp định Genève 1954, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa nằm phía Nam vĩ tuyến 17 tạm thời thuộc quyền quản lý của Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Trong thời điểm đó, dưới góc độ tài phán quốc tế, thì Chính phủ VNDCCH không có nghĩa vụ và quyền hạn hành xử chủ quyền tại hai quần đảo này theo luật pháp quốc tế.”

Nhưng phải 3 năm sau, vào thời điểm Trung Cộng đem giàn khoan HD 981 xâm phạm vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của VN (tháng 5/2014), báo chí VN mới phản công rầm rộ. Nhiều tờ báo dẫn lại đọan trích trên của Đại Đoàn Kết hoặc dựa theo luận điểm này để bác bỏ sự luận điểm của Trung Cộng cho rằng Công hàm 1958 do ông Phạm Văn Đồng ký đã công nhận Hoàng Sa và Trường Sa là của TQ.

Còn báo điện tử của Chính phủ viết:

“Chính quyền VNCH, theo Hiệp định Genève 1954, đã liên tục thực thi chủ quyền lâu đời của người Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa bằng các văn bản hành chính nhà nước cũng như bằng việc triển khai chủ quyền thực tế trên hai quần đảo này. Đỉnh cao của sự khẳng định chủ quyền Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là trận hải chiến quyết liệt của Hải quân VNCH chống lại sự xâm lược của tàu chiến và máy bay Trung Quốc tại quần đảo Hoàng Sa năm 1974”.

Ông Trần Công Trục nguyên trưởng ban Biên giới của Chính phủ, tức là một quan chức cao cấp có trách nhiệm trực tiếp đến chủ quyền của đất nước, trong chương trình thời sự 19 giờ ngày 22/5/2014 của đài VTV1 còn nói toạc ra là Việt Nam Dân chủ Cộng hòa nếu có tuyên bố này nọ về Hoàng Sa, Trường Sa thì cũng chẳng có giá trị pháp lý gì:

“Các bạn hãy nhớ rằng tuyên bố của chúng ta vào thời kỳ 1958 nghĩa là cái lúc mà hai miền Bắc, Nam được hiệp định Genève ký kết năm 1954 phân chia quyền quản lý cho 2 nhà nước với tư cách là chủ thể trong quan hệ quốc tế là Việt Nam dân chủ cộng hòa và Việt Nam Cộng Hòa. Quần đảo Hoàng Sa của chúng ta nằm dưới vĩ tuyến 17 thuộc quyền quản lý của VNCH với tư cách là chủ thể trong quan hệ quốc tế theo hiệp định Genève, Và vì vậy, mọi tuyên bố, mọi hành vi của VNCH có giá trị pháp lý thay mặt Nhà nước VN quản lý vùng đất ấy còn VNDCCH chúng ta không trực tiếp quản lý. Vì vậy cho dù tuyên bố đó như thế nào thì giá trị pháp lý trong quan hệ quốc tế không có. Cho nên TQ họ muốn dùng tất cả mọi lý lẽ để nói rằng chúng ta thừa nhận thì đấy hoàn toàn là sự bịa đặt”.

Đấy là báo chí, còn bây giờ là chính sử. Vấn đề xoay quanh thể chế chính trị ở Miền Nam Việt Nam, từ vĩ tuyến 17 trở vào là ngụy quyền hay Việt Nam Cộng hòa. Câu hỏi dễ trả lời, đó là Việt Nam Cộng hòa vì đấy là sự thật lịch sử.

Xuyên tạc VNCH là ngụy quyền, Quân lực VNCH là ngụy quân là cách gọi nhằm phục vụ ý đồ tuyên truyền của Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, là miệt thị đối phương. Sau khi VNCH thua trận, cách gọi này vẫn được duy trì, thể hiện tính hẹp hòi, bần tiện, không sạch sẽ của kẻ thắng trận.

Trả lại tên gọi VNCH và chính thức đưa vào chính sử thì vấn đề ảnh hưởng sâu và rộng hơn so với báo chí. Nhưng dù báo chí hay sử sách thì về nguyên tắc, nó không phản ánh quan điểm của thể chế chính trị đương thời mà trong trường hợp này là Nhà nước Việt Nam hiện nay. Cần phải có sự khẳng định, thừa nhận bằng văn bản hay bằng tuyên bố hoặc lồng vào nội dung nào cũng được của Nhà nước Việt Nam hay Bộ ngoại giao Việt Nam.

Tuy nhiên, do đặc thù của hệ thống chính trị ở Việt Nam thì việc báo chí, đặc biệt là sử sách viết như thế nào cũng do đảng CSVN và Nhà nước VN chi phối, vì vậy nó vẫn phản ánh quan điểm, thái độ của Nhà nước Việt Nam.

Có ý kiến cho rằng thừa nhận VNCH là bước tiến quan trọng. Tôi không cho đây là bước tiến. Bản chất của vấn đề là gọi lại cho đúng tên, thế thôi. Điều này có thể ghi nhận, chứ không có gì đáng khen. Liên hệ đến công cuộc gọi là đổi mới năm 1986. Từ chỗ nền kinh tế bị bóp nghẹt, đảng CSVN nới lỏng ra một phần nên thoát ra được cuộc khủng hoảng kinh tế. Như vậy, cái gọi là “đổi mới” ở đây thực chất là sửa sai, từ chỗ cấm rồi buông, trói rồi cởi. Tuy nhiên, ông Đỗ Mười đã vơ công ấy là công của đảng CSVN: “Không có Đảng thì không có đổi mới”. Chỉ cần đặt ra câu hỏi ai cấm, ai trói và tự trả lời thì sẽ hiểu, công của Đảng CSVN có hay không.

Vấn đề Việt Nam Cộng hòa cũng vậy, gọi chính thể này đúng tên cũng là việc sửa sai, có gì đáng khen. Lịch sử phải ghi lại những sự kiện một cách khách quan trung thực như nó đã xảy ra. Đó là thiên chức của người viết sử. Lịch sử không xu nịnh ai. Trả lại sự thật cho lịch sử là tất yếu.

Nhiều người còn nghi ngờ sự thực tâm khi gọi đúng tên của chính thể ở miền Nam giai đoạn 1954-1975, cho rằng việc này nhằm vào nhiều mục đích chính trị. Có chăng, việc thừa nhận này nên ghi nhận và khuyến khích ở sự can đảm.

Dẫu đơn giản chỉ là gọi lại cho đúng tên, thế mà nhiều người đã giãy nảy lên, ra sức phản đối. Với họ, cứ phải gọi VNCH là ngụy quân ngụy quyền mới được. Họ cho rằng, Giáo sư Phan Huy Lê  “đánh tráo sự thật lịch sử”. Điển hình cho nhóm người này là ông Nguyễn Thanh Tuấn, trung tướng – nguyên Cục trưởng Cục Tuyên huấn, Tổng cục chính trị, Bộ Quốc phòng. Ông ta tỏ ra hậm hực và rất cay cú về bộ Lịch sử mới xuất bản, đòi xử lý nhóm biên soạn.

Đây là kết quả của sự nhồi nhét, tuyên truyền một chiều. Sự nhồi nhét ấy đã tạo ra một lớp người còn bảo thủ hơn cả Đảng. Đã có lời cảnh báo rằng rô bốt là sản phẩm của con người nhưng coi chừng có ngày con người không kiểm soát nổi nó.

Nhưng ý nghĩa của việc thừa nhận Việt Nam Cộng hòa không đơn thuần chỉ là tên gọi. Điều quan trọng ở chỗ, khi đã công nhận VNCH là một thực thể, có giá trị pháp lý theo Hiệp định Genève tương tự VNDCCH ở Miền Bắc thì vấn đề nảy sinh từ đó là:

– Bản chất của cuộc chiến tranh 1954 – 1975 là gì? Đó có phải cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước như trước nay vẫn tuyên truyền không?

– Sự có mặt của Mỹ và đồng minh của VNCH ở Miền Nam (Úc, New Zealand, Hàn Quốc, Thái Lan và Philippines) có khác gì về bản chất so với sự có mặt của đồng minh của VNDCCH ở Miền Bắc (Liên Xô, Trung Quốc, Triều Tiên) ở miền Bắc không khi cả 2 nhóm đồng minh này đều tham chiến? v.v…

– Và vấn đề lquan trọng nhất là tại sao quân đội VNDCCH lại có mặt trên lãnh thổ VNCH và lật đổ nó?

Ở đây, tôi chỉ gợi mở vấn đề, chứ không có tham vọng lý giải nó trong phạm vi một bài viết.

Dù sao thì, việc thừa nhận Việt Nam Cộng Hòa cũng đáng hoan nghênh và là một sự can đảm cần khuyến khích. Thế hệ lãnh đạo Việt Nam hiện nay, vào năm 1975 họ chưa có vai trò gì. Họ không phải chịu trách nhiệm về cuộc chiến tranh. Cái khó nhất của họ là cuộc chiến tranh do thế hệ lãnh đạo trước tiến hành đã cho họ thừa hưởng nhiều đặc quyền, đặc lợi mặc dù với dân tộc và với đất nước thì không. Vì vậy, nếu họ dám thừa nhận sai lầm của thế hệ lãnh đạo trước và dám sửa cũng là một sự can đảm. Họ hoàn toàn nhận thức được bản chất của cuộc chiến tranh 1954-1975 chứ không đến mức bảo thủ như ông trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn vừa nêu trên. Điều quan trọng là họ có thực tâm hay không và thực tâm đến đâu Nếu biết đặt quyền lợi của đất nước, của dân tộc lên trên hết thì những vấn đề tưởng như là phức tạp sẽ giải quyết được. Đó là chủ quyền, biển đảo của Tổ quốc, là sự hòa giải dân tộc, là khai thác và phát triển giá trị của Việt Nam Cộng hòa và cao hơn là đưa đất nước tiến cùng thời đại chứ không phải hổ thẹn với quốc dân và thế giới như hiện nay.

VỤ KIỆN CỦA TRỊNH VĨNH BÌNH: NHƯ MỘT CHUYỆN THẦN THOẠI

From facebook:  Huynh Ngoc Chenh is with Nguyễn Thúy Hạnh.

 

Huỳnh Ngọc Chênh

Như một câu chuyện thần thoại, bụt đã hiện ra lôi một nhà cầm quyền đầy quyền lực, nắm quyền sinh sát 90 triệu con người trong tay, qua tận Paris xa xôi để hầu tòa bình đẳng với một cá nhân bé nhỏ mà trước đây suýt bị họ giày chết như giày một con kiến nếu muốn.

Nếu ông Trịnh Vĩnh Bình không phải là người có quốc tịch nước ngoài và nếu không có thế giới bên ngoài tự do văn minh thì không hề có phiên tòa xét xử vụ kiện của một cá nhân bé nhỏ đối với một nhà nước có bộ máy cầm quyền khổng lồ.

Bụt ở đây là quan tòa của thế giới văn minh dân chủ tôn trọng nhân quyền và công lý.
Bụt đã cho nhà cầm quyền VN thấy rằng một nhà nước quyền lực với hàng trăm ngàn binh lính, hàng vạn công an mật vụ trong tay cũng bình đẳng với một cá nhân đơn lẻ trước phiên tòa của lẽ phải.

Không còn được sự hỗ trợ của súng đạn, của an ninh mật vụ, của hội thẩm nhân nhân và của chánh án tay sai, nên ra hầu tòa hôm nay ở Paris, phía nhà cầm quyền Việt Nam đành phải bỏ tiền ra thuê hãng luật rất nổi tiếng và cực đắt tiền của Mỹ để dùng vũ khí là sự thật và lý lẽ công bằng chống lại đối thủ là hãng luật cũng rất nổi tiếng ở nước Anh mà bên nguyên đơn Trịnh Vĩnh Bình thuê bảo vệ quyền lợi của mình.

Hai giàn đại pháo số một này sẽ chĩa nòng trực diện vào nhau mà bấm nút. Cuộc đại chiến trị giá trên 1 tỷ đô la hẳn sẽ long trời lở đất và vô cùng thú vị.

Mỉa mai đến cay nghiệt, nhà cấm quyền VN vốn quen hành xử theo Mao, lẽ phải nằm trước mũi súng, luật lệ là phán quyết của đảng, đã giải thể các trường dạy luật, hắt hủi luật sư, rồi sau này vội vã đào tạo gấp rút trở lại cho có, cũng chỉ để làm cảnh, làm tay sai, nên sau 40 năm vẫn không có được một luật sư tài năng nào đủ sức ra đương đầu với những cuộc đụng độ luật pháp quốc tế như thế này.

Cũng giống như khi phải đối diện với sự an nguy một mất một còn của tính mạng, những kẻ đứng đầu cao nhất của hệ thống không ngần ngại lột truồng ra, vất bỏ đi mọi sự giả dối, để tuyệt đối gởi thân vào nền y tế mà họ rêu rao là thù địch hầu cứu vớt tính mạng mình, thì bây giờ đứng trước nguy cơ mất mặt và mất mát bạc tỷ họ lại cầu cứu đến hệ thống tư pháp thù địch.

Không biết trong những ngày này, những người đại diện cho nhà cầm quyền VN đang ngồi tại phiên tòa hoặc đang ngồi tại nhà có can đảm đối diện vào sự thật để rút ra chút hiểu biết gì đó từ thế giới văn minh hay không? Có thấy rằng quyền lực của mình hoàn toàn vô nghĩa trước sự công minh của nhân loại văn minh. Bởi quyền lực đó chẳng tác động gì được đến kết quả phiên tòa Paris, không như nó đã tác động trong hàng vạn phiên tòa xét xử trong nước, trong đó có phiên tòa xét xử công dân Hà Lan Trịnh Vĩnh Bình để đưa đến hậu quả ngày hôm nay nhà cầm quyền phải ra trước phiên tòa do nạn nhân của họ đứng đơn.

Bao nhiêu công dân VN bị xét xử sai trái, đặc biệt là những công dân hoạt động XHDS, đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền.

Một doanh nhân trẻ tài năng như Trần Huỳnh Duy Thức bị tù đến 16 năm chỉ vì đưa ra những kế hoạch chấn hưng kinh tế đất nước, một luật sư tài năng tầm quốc tề như Lê Công Định bị tù nhiều năm chỉ vì muốn xây dựng hệ thống tư pháp hiện đại và một đề án hiến pháp mới. Một nhà báo tự do Nguyễn Văn Hải bị đi tù chỉ vì biểu tình chống Trung cộng thành lập thành phố Tam Sa. Một Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, một Trận Thị Nga bị đày ải đến 10 năm tù chỉ vì muốn đấu tranh cho nhân quyền. Một Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh bị đi tù chỉ vì muốn đấu tranh cho một nền báo chí tự do. Những Nguyễn Văn Đài, Phạm Văn Trội, Lê Thu Hà, Nguyễn Trung Tôn, Nguyễn Bắc Truyển, Trương Minh Đức, Vịnh Lưu, Đức Độ, Hoàng Bình, Nguyễn Văn Oai, Nguyễn Trung Trực, Lê Đình Quyền…vừa bị bắt hàng loạt vì hoạt động XHDS ôn hòa.

Rồi hàng trăm công dân khác vì tham gia biểu tình, vì phổ biến kiến thức dân chủ, vì đấu tranh nhân quyền, vì lên tiếng phản biện…đã bị cấm xuất cảnh, bị bao vây tại nhà, bị đánh đập vô cớ, bị trục xuất ra khỏi chỗ ở, bị xử phạt sai trái…

Hầu như không có ai kiện lại nhà cầm quyền hay kiện những cá nhân trong bộ máy cầm quyền gây ra sai trái.

Ngay cả việc chỉ kiện hành chánh một phó công an quận mà đã rất khó khăn rồi. Đó là vụ kiện của công dân Đặng Bích Phượng với viên trung tá phó công an quận Hoàn Kiếm về quyết định xử phạt hành chánh quá thời hạn. Ấy thế mà bà Phượng phải vượt qua hàng núi thủ tục, vô số lần lên tòa, kéo dài nhiều tháng mới lôi được viên trung tá ấy ra hầu tòa. Một phiên tòa hy hữu mà ngay cả ông chánh án cũng phải thừa nhận là phiên tòa hành chánh đầu tiên diễn ra tại tòa ông. Dĩ nhiên bà Phượng đã thua kiện vì cả tòa đứng về một phe dưới quyền lãnh đạo của đảng ủy quận.

Hôm nay, nạn nhân Trịnh Vĩnh Bình đã dạy cho họ một bài học đích đáng.

Buộc nhà cầm quyền này ra tòa đã là thắng lợi rồi dù phiên tòa chưa biết kết thúc như thế nào. Nhà cầm quyền VN hiểu điều đó nên lén lút đến dự tòa và ra lệnh cho 800 cơ quan ngôn luận trong nước phải câm như hến.

Nhưng làm sao bịt miệng được cả thế gian.

 
blog ghi lại cảm xúc buồn vui, huỳnh ngọc chênh
HUYNHNGOCCHENH

Lại là bà Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến!

Lại là bà Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến!

Song Chi

 
Bộ trưởng Y tế Việt Nam, bà Nguyễn Thị Kim Tiến.

Bộ trưởng Y tế Việt Nam, bà Nguyễn Thị Kim Tiến.

 AFP photo
 

Hóa ra trong xã hội này ác nhất chưa chắc đã là đám công an, mặc dù bọn này chuyên bóp nặn, xách nhiễu dân lành và sẵn sàng bạo hành dân tới chết chỉ vì những lỗi vi phạm giao thông nhỏ nhặt hay những vụ việc mà bằng chứng chưa rõ ràng, ngay trong lúc mới tạm giữ để điều tra. “Thành tích” của bọn này còn thua xa một mình chị Nguyễn Thị Kim Tiến, Bộ trưởng Bộ Y tế nước nhà. Dưới thời của chị, đã từng xảy ra bao nhiêu scandal rúng động về nghiệp vụ lẫn y đức của ngành y, bao nhiêu cái chết oan do sai sót về chuyên môn hoặc do cẩu thả, tắc trách của bác sĩ, nhân viên y tế…

Thời điểm “nóng” nhất là năm 2013. Thử đọc lại: “Những bê bối y tế rúng động dư luận 2013”, (Báo Mới) với những vụ nổi cộm như bệnh nhân phong bị ăn bớt thuốc điều trị và bị “ép” ăn thịt sống, Trẻ tử vong sau khi tiêm vắc xin, Nhân bản xét nghiệm ở bệnh viện Đa khoa huyện Hoài Đức, Sản phụ liên tục tử vong, Nhân viên y tế bị “tố” ăn bớt vắc xin, Vụ tráo thủy tinh thể tại BV Mắt…cho tới vụ Bác sĩ thẩm mỹ ném xác bệnh nhân; “Những khối u đang hoành hành trong cơ thể ngành y?” (Đời sống và Pháp luật), “Ngành Y nhà Sản thời mạt” (blog RFA), “Duyệt lại “Thành tích chết người” của Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến” (Dân làm báo) trong đó “Năm 2014, dưới cái “ngai bằng vàng” của bà Tiến đã liên tục xảy ra ít nhất 203 ca tử vong, trong đó nhiều nhất là 142 ca liên quan tới Sởi và 34 ca liên quan tới mẹ, con sản phụ tử vong sau khi sinh…”

Người dân phẫn nộ nhất là cách xử lý của bà Bộ trưởng và các quan chức ngành Y trong những vụ như dịch “tay chân miệng” tràn lan tại 63 địa phương trên cả nước vào năm 2011, 20 tỉnh, thành có ca bệnh tử vong với con số 119 người, nhưng tại buổi gặp mặt giữa Bộ Y tế và báo chí, bà Bộ trưởng vẫn tuyên bố “chưa đến mức phải công bố dịch”; hay hàng loạt sản phụ tử vong rồi trẻ em tử vong vì tiêm vaccine nhưng bà Bộ trưởng với trách nhiệm của người đứng đầu ngành không hề có một lời chia sẻ với gia đình các bệnh nhân, hoặc ngỏ lời xin lỗi…

Đáng nói hơn, báo chí đã lên tiếng nhiều lần về vụ hàng loạt trẻ em chết vì tiêm vaccine, nhất là vaccine Quinvaxem 5 trong 1, nhưng cho đến nay loại vaccine này vẫn tiếp tục được sử dụng, đến tận đầu năm nay vẫn có những cái chết do tiêm vaccine: “Bình Định: Trẻ 19 ngày tuổi tử vong bất thường sau tiêm vắc xin phòng lao”, Dân Trí, tháng 2.2017), Sóc Trăng “Bé trai tử vong sau một ngày tiêm vắc xin”, (Zing.vn, tháng 2.2017). Hà Nội “Bé gái 14 tháng tử vong sau tiêm vắc xin viêm não” (VietnamNet, tháng 3.2017)…

Từng có hẳn một Fanpage có tên “Bộ trưởng y tế hãy từ chức” với trên 112, 000 like, nhiều bài viết, sự lên tiếng của một số nhân vật như nhạc sĩ Tuấn Khanh, người dẫn chương trình Phan Anh, đại biểu quốc hội Nguyễn Minh Thuyết…; rồi chính tờ Petro Times, báo nhà nước cũng có bài “Bộ trưởng Bộ Y tế nên từ chức”, năm 2013. Trong lịch sử báo chí cộng sản Việt Nam, có lẽ đây là lần đầu tiên một tờ báo lên tiếng kêu gọi bộ trưởng từ chức. Thế nhưng, bà Nguyễn Thị Kim Tiến vẫn nhất định ngồi lì “Tôi không nghĩ đến từ chức ngay”. Không những thế, bà Tiến còn tiếp tục được đảng cử ngồi lại thêm một nhiệm kỳ nữa (2011-2016, 2016-2021), là thành viên Chính phủ duy nhất tiếp tục tại vị khi không phải là uỷ viên Trung ương Đảng.

Bẵng đi một thời gian, cái tên của bà Bộ trưởng và những sai sót của ngành Y tạm lắng xuống, không phải vì tình hình đã có diễn biến gì khá hơn mà vì quá nhiều chuyện bê bối khác khiến dư luận quan tâm!

Nay vụ án nhập và bán thuốc ung thư giả, nguyên Giám đốc VN Pharma và hàng loạt cán bộ ra tòa, cái tên Nguyễn Thị Kim Tiến lại được nhắc tới khi báo chí “lề dân” khui ra gia đình bà Tiến là em trai và con trai có đứng tên cổ phần trong Công ty Dược VN Pharma, có nhận lương bổng hàng tháng, “ông Hùng (Tổng giám đốc VN Pharma) còn đứng ra trả tiền mua cho gia đình bà Nguyễn Thị Kim Tiến một căn biệt thự rộng 500m2 trị giá gần 60 tỉ đồng tại khu biệt thự Thảo Điền, Quận 2 (đây là ngôi biệt thự liền kề ngay sau biệt thự của nhà Bà Bộ trưởng tại số 177 Nguyễn Văn Hưởng) (Có ảnh kèm theo).” (Bài 1: “Đề nghị làm rõ trách nhiệm của Bộ Y tế liên quan đến VN Pharma”, Tiếng Dân). Chả trách công ty VN Pharma đã trúng thầu hàng loạt tại các BV trung ương và địa phương năm 2014 với những số tiền cao khủng khiếp (Bài 2: “Công ty VN Pharma trúng thầu khủng ở các bệnh viện như thế nào?”, Tiếng Dân). Nhưng ăn khủng như vậy chưa đủ, họ lại còn nhẫn tâm bán thuốc chữa ung thư giả cho bệnh nhân!

Con đường đi lên và tồn tại của bà Bộ trưởng Bộ Y tế cũng giống như hầu hết các quan chức cộng sản VN lâu nay: không hề có lý tưởng cũng không hề có khái niệm vì nước vì dân, chỉ biết vơ vét làm giàu bằng mọi giá, dùng tiền đó để mua chức, giữ ghế, tạo dựng cơ sở để khi về hưu tha hồ ung dung hưởng nhàn. Không một ai trong số họ khi đã leo cao đến thế lại còn giữ được lương tâm, đạo đức, vì tiền họ sẵn sàng làm tất cả mọi điều tàn ác, bẩn thỉu nhất. Chỉ có điều đây lại là ngành Y, một cái ngành liên quan trực tiếp đến sức khỏe, mạng sống của người dân, nên một khi kẻ đứng đầu vô lương tâm thì con số người dân phải trả giá không chỉ một vài mà hàng chục, hàng trăm người hoặc hơn nữa, bằng chính sinh mạng của mình!

Liệu lần này lửa trong cái lò chống tham nhũng của ông Tổng Trọng có bén được đến áo bà Tiến?

BOT Cai Lậy, ‘hoạ sĩ’ Hoàng Trung Hải và giao thông VN

BOT Cai Lậy, ‘hoạ sĩ’ Hoàng Trung Hải và giao thông VN (VOA)


Tất cả các dự án BOT giao thông đều thuộc thẩm quyền chỉ đạo, phê duyệt của PTT Hoàng Trung Hải. Ảnh: Cổng TTĐTCP
 
Tất cả các dự án BOT giao thông đều thuộc thẩm quyền chỉ đạo, phê duyệt của PTT Hoàng Trung Hải. Ảnh: Cổng TTĐTCP

Từ dự án BOT đường tránh Cai Lậy…

Mấy hôm nay, dư luận Việt Nam đặc biệt xôn xao trước một sự kiện hy hữu mà giới truyền thông ví von là “Cai Lậy thất thủ”.

Để phản đối việc chủ đầu tư thu phí giao thông bất hợp lý trong dự án BOT “Đầu tư xây dựng công trình quốc lộ 1 qua đoạn tránh thị trấn Cai Lậy và tăng cường mặt đường đoạn Km 1987+560 – Km 2014+000” tại Tiền Giang, các tài xế đã sử dụng chiêu thức dùng những tờ tiền mệnh giá thấp để mua vé. Việc kiểm đếm tiền lẻ mất nhiều thời gian khiến giao thông bị ùn tắc kéo dài trên quốc lộ 1A. Kết quả là chỉ sau 15 ngày đi vào hoạt động, trạm thu phí BOT Cai Lậy đã phải 5 lần xả trạm do tình trạng ùn tắc kéo dài. Cuối cùng, rạng sáng ngày 15/8, chủ đầu tư dự án là Công ty TNHH BOT Cai Lậy đã phải rút toàn bộ nhân viên khỏi trạm thu phí.

Hai lý do khiến giới tài xế phản đối trạm thu phí BOT Cai Lậy là mức phí cao khác thường và đặc biệt là nó được đặt ngay trên quốc lộ 1, khiến những phương tiện không đi vào đường tránh cũng buộc phải trả phí. (Nhà chức trách và chủ đầu tư thì biện minh cho việc đặt trạm thu phí tại vị trí hiện nay là do trong dự án có hợp phần “tăng cường mặt đường đoạn Km 1987+560 – Km 2014+000”.)

Ngày 16/8, Bộ GTVT đã họp với Công ty TNHH BOT Cai Lậy và UBND tỉnh Tiền Giang. Ba bên đã đi đến thống nhất giảm giá vé cho ô tô qua trạm từ loại 1 đến loại 5 cũng như miễn giảm cho một số đối tượng thuộc 4 xã lân cận. Mặc dù giá vé đã giảm nhưng thời hạn thu phí lại tăng lên và đặc biệt là lãnh đạo Bộ GTVT vẫn nhất quyết không thay đổi vị trí đặt trạm, nên vấn đề xem như vẫn chưa được giải quyết. Người dân, nhất là những tài xế thường xuyên đi qua trạm thu phí, lại tiếp tục kêu gọi nhau chuẩn bị khối lượng lớn tiền lẻ mệnh giá thấp để thanh toán khi qua trạm. Những bất ổn tại trạm thu phí BOT này xem ra sẽ còn kéo dài.

…đến các dự án BOT giao thông trên toàn quốc

Những tai tiếng của dự án BOT đường tránh Cai Lậy hoàn toàn không phải là một hiện tượng cá biệt. Ngược lại, đây là một dự án tiêu biểu cho những khuất tất đằng sau các dự án BOT giao thông tại Việt Nam nói chung.

Bài “BOT dày đặc, kinh tế không tụt hậu mới lạ” trên trang Một Thế Giới ngày 20/8/2017 cho biết, cả nước hiện có 88 trạm thu phí BOT, riêng trên quốc lộ 1A có 37 trạm, trung bình 62km/trạm, trong khi quy định khoảng cách tối thiểu giữa các trạm là 70km.

Các dự án này cùng chia sẻ những đặc điểm sau:

  1. Không phải là những tuyến đường mới. Hầu hết các dự án BOT giao thông đều là những dự án nâng cấp, cải tạo các tuyến đường cũ. Vì thế, người dân không có lựa chọn nào khác ngoài việc buộc phải đi vào các tuyến đường mà trước kia họ vẫn thường đi và phải trả phí thay vì miễn phí như trước. Điều này đã đi ngược lại nguyên tắc của dự án BOT – đó là quyền lựa chọn sử dụng hay không sử dụng của người dân.
  2. Không qua đấu thầu công khai. Mặc dù các dự án BOT là dự án công nhưng theo kết luận mới đây của Thanh tra Chính phủ, trong 78 dự án BOT (Xây dựng – Kinh doanh – Chuyển giao) và BT (Xây dựng – Chuyển giao) từ trước tới nay (từ năm 2011 đến nay là 58 dự án BOT và 4 dự án BT) thì Bộ GTVT không lựa chọn được nhà đầu tư nào theo hình thức đấu thầu; 100% đều là chỉ định thầu với lý do chỉ có một nhà đầu tư tham gia hoặc do tính cấp bách của dự án.
  3. Thời hạn thu phí tuỳ tiện, vượt quá thời gian hoàn vốn. Trong 27 dự án BOT giao thông giai đoạn 2011-2016 được Kiểm toán Nhà nước kiểm toán thì có đến 26 dự án phải điều chỉnh giảm thời gian thu phí hoàn vốn (từ 10 tháng đến 13 năm).
  4. Trạm thu phí đặt sai vị trí (quá gần nhau, hoặc theo kiểu “giăng lưới lùa xe”) và mức phí quá cao.
  5. Tình trạng “tự tung tự tác” của các nhà đầu tư. Phó Tổng Kiểm toán Nhà nước Nguyễn Quang Thành đã dùng từ “tự tung tự tác” để mô tả hoạt động của các nhà đầu tư BOT, và đồng tình với nhiều ý kiến về vai trò rất mờ nhạt của công tác quản lý nhà nước (gần như đứng ngoài phương án tài chính của các dự án, nhà đầu tư tự chọn thiết kế, tự thi công và tự khai doanh thu).
  6. Thuộc thẩm quyền quản lý nhà nước (phê duyệt chủ trương đầu tư, phê duyệt và chỉ đạo dự án) của Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải, Trưởng Ban Chỉ đạo Nhà nước các công trình, dự án trọng điểm ngành GTVT.

…và bức tranh giao thông Việt Nam

Không chỉ là người chịu trách nhiệm cao nhất về các dự án BOT giao thông, mà với tư cách Phó Thủ tướng phụ trách kinh tế ngành, trong đó có ngành giao thông, kiêm Trưởng ban Chỉ đạo Nhà nước các công trình, dự án trọng điểm ngành GTVT, ông Hoàng Trung Hải còn là “thợ vẽ” để lại dấu ấn đậm nét nhất trên bức tranh giao thông Việt Nam giai đoạn 2007-2016. Và dưới đây là những gam màu chủ đạo trên bức tranh nham nhở đó.

Chất lượng kém. Tình trạng công trình giao thông nhanh xuống cấp đã trở thành một hiện tượng phổ biến, và điều này đã gây ra nhiều phản ứng tiêu cực trong công chúng; các dự án giao thông trở thành những cỗ máy ngốn ngân sách, gây lãng phí thời gian sửa chữa khắc phục.

Chi phí cao nhất thế giới. Ông Nguyễn Quang Khai, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Các tiểu vương quốc Arab thống nhất (UAE) nhận xét: “Một con đường đẹp như mơ của Dubai với 12 làn xe có chi phí xây đường là 4 triệu USD/km, dùng trong 50 năm. Còn ở Việt Nam, chi phí xây đường trung bình là hơn 20 triệu USD/km, dùng trong 2 năm, thử hỏi làm sao phát triển được.”

Quy hoạch tệ hại. Tình trạng ùn tắc giao thông thường xuyên xẩy ra ở hai trung tâm đô thị lớn nhất cả nước là Hà Nội và Sài Gòn đủ cho thấy chất lượng của công tác quy hoạch giao thông dưới thời PTT Hoàng Trung Hải.

Đặc biệt, trong khi nhà cầm quyền Bắc Kinh cấm làm đường gần biên giới thì Việt Nam lại mở toang cửa ngõ biên giới với Trung Quốc: các hướng tiến quân chính của Trung Quốc trong cuộc xâm lược Việt Nam năm 1979 (Móng Cái, Lạng Sơn, Cao Bằng, Hà Giang, Lào Cai và Lai Châu) đều đã hoặc sắp có đường cao tốc nối từ biên giới Việt -Trung về Hà Nội. Những năm qua, điều này đã góp phần quan trọng giúp Trung Quốc giành chiến thắng ngoạn mục trong cuộc xâm lăng kinh tế Việt Nam.

Và trong khi hạ tầng giao thông các tỉnh thành từ Hà Nội lên biên giới phía bắc nhận được sự ưu ái đặc biệt, phát triển nhanh chóng thì hạ tầng giao thông các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long lại rất tệ hại và chậm phát triển, một nguyên nhân quan trọng, nếu không muốn nói là quan trọng nhất, kìm hãm sự phát triển kinh tế của khu vực Tây Nam Bộ.

Chưa hết, trong 9 năm nắm giữ vị trí quan trọng thứ hai trong chính phủ (chỉ sau Thủ tướng), ông Hoàng Trung Hải cũng đã góp phần quyết định vào “thành tích” băm nát quy hoạch Hà Nội, hay “dâng” 90% dự án hạ tầng trọng điểm quốc gia cho Trung Quốc, v.v.

Câu hỏi đặt ra ở đây là: Nhờ những “thành tích” nêu trên hay vì lý do gì khác mà ngài cựu Phó Thủ tướng đã đường hoàng bước vào Bộ Chính rồi thống lĩnh bộ máy đảng – chính quyền – quân đội của một Hà Nội “ngàn năm văn hiến” từ Đại hội XII?

Và sau sự kiện “Cai Lậy thất thủ” khiến hàng loạt ung nhọt của ngành giao thông bị phơi bày, liệu ông ta có bị hề hấn gì không hay vẫn tiếp tục “bình chân như vại” như trong vụ đại thảm hoạ môi trường mang tên “Formosa Hà Tĩnh” mà ông ta là chính danh thủ phạm?

Trong bối cảnh TBT Nguyễn Phú Trọng đang hớn hở “nhóm lò” hiện nay, nếu ông ta lại một lần nữa “thoát hiểm” thì có lẽ ai cũng phải thốt lên: “Tài thật! Tài đến thế là cùng! Tiên sư anh Tào Tháo!”[i]

Ghi chú:

[i] Vừa rồi xuất hiện một số bài báo cho rằng, lỗi ở đây là do lãnh đạo Bộ GTVT làm sai ý kiến chỉ đạo, bởi trong Công văn số 1908/TTg-KTN ngày 11/11/2013, PTT Hoàng Trung Hải chỉ đồng ý chủ trương xây dựng tuyến tránh quốc lộ 1 đoạn qua thị trấn Cai Lậy, chứ không đề cập đến hợp phần tăng cường mặt đường QL1.

Tuy nhiên trên thực tế, ngày 4/12/2013 Tổng cục Đường bộ đã có tờ trình số 95 về việc trình duyệt dự án đầu tư xây dựng công trình tuyến tránh QL1 và tăng cường mặt đường trên QL1 đoạn qua thị trấn Cai Lậy theo hình thức BOT (việc bổ sung hợp phần cho dự án dựa trên ý kiến đồng thuận của các cơ quan chức năng tỉnh Tiền Giang ngày 4/11/2013). Trong khi đó, công văn số 97/TTg-KTN (v/v chỉ định nhà thầu thực hiện dự án) lại được PTT Hoàng Trung Hải ký ngày 15/1/2014, trên cơ sở đề nghị của Bộ GTVT tại công văn số 13450/BGTVT-ĐTCT ngày 10/12/2013).