Cựu Tư lệnh Cảnh sát Biển và bốn tướng bị bắt vì tham ô tài sản

Đài Á Châu Tự Do 

Cựu Tư lệnh Cảnh sát Biển Việt Nam, trung tướng Nguyễn Văn Sơn, cùng bốn tướng và hai sĩ quan thuộc lực lượng này bị khởi tố và bị bắt với cáo buộc ‘tham ô tài sản’ theo khoản 4, Điều 353 Bộ Luật Hình sự.

Tin do truyền thông Nhà nước loan đi ngày 18/4 dẫn quyết định của Cơ quan Điều tra Hình sự thuộc Bộ Quốc Phòng Việt Nam từ hôm 13/4 vừa qua.

Tin cho biết Cơ quan Điều tra Hình sự thuộc Bộ Quốc phòng đã thay đổi biện pháp ngăn chặn, thực hiện lệnh bắt tạm giam đối với cựu tư lệnh Cảnh sát biển, trung tướng Nguyễn Văn Sơn và cựu Chính ủy,

trung tướng Hoàng Văn Đồng về tội danh vừa nêu.

Trước đó, ông Nguyễn Văn Sơn và ông Hoàng Văn Đồng bị Cơ quan điều tra hình sự Bộ Quốc phòng khởi tố bị can, ra lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú.

Các tướng tá khác cũng bị khởi tố và bị bắt tạm giam gồm thiếu tướng Phạm Kim Hậu, cựu Phó tư lệnh kiêm Tham mưu trưởng; thiếu tướng Bùi Trung Dũng, cựu Phó tư lệnh; thiếu tướng Doãn Bảo Quyết, cựu Phó chính ủy kiêm chủ nhiệm chính trị; đại tá Nguyễn Văn Hưng, cựu Phó tư lệnh và thượng tá Bùi Văn Hòe, Phó trưởng phòng tài chính cùng về tội danh trên.

NGÀY NÀY NĂM TRƯỚC… Cô Hạnh

Van Pham

NGÀY NÀY NĂM TRƯỚC…

Cô Hạnh

Tôi từng có dịp găp cô Nguyễn Thuý Hạnh cách đây khá nhiều năm, khi tôi mới bắt đầu bào chữa cho những người bất đồng chính kiến.

Ban đầu, tôi gọi cô là chị giống như những người khác; sau đó cô đề nghị, đừng gọi là chị, gọi là cô đi, cháu chỉ ngang tuổi của con cô thôi. Và từ đó, tôi đổi cách xưng hô với cô Hạnh.

Cô Hạnh là người hiền lành, nhẹ nhàng nhưng ẩn sau dáng vẻ yếu mềm là sự mạnh mẽ, kiên định. Mấy năm trước, cô nói với tôi, khi nào cô bị bắt, cháu bảo vệ cô nhé. Chỉ cần 1 luật sư cho đỡ tốn tiền. Tôi cười trừ cho qua và nói người ta bắt cô làm gì chứ…

Nhưng rồi cô Hạnh bị bắt thật. Trước khi bị bắt khoảng 1 tuần, cô có qua văn phòng tôi ký giấy mời luật sư để tôi giúp cô yêu cầu gỡ phong tỏa tài khoản ngân hàng; đồng thời cô cũng ký luôn giấy mời luật sư phòng khi cô gặp chuyện bất ngờ; không biết có phải vì cô có linh cảm gì trước hay không.

Chỉ sau khi tôi ký đơn yêu cầu và gửi đi mấy ngày, người ta bắt cô Hạnh. Không biết có phải tại tôi, tại yêu cầu của tôi mà cô ấy bị bắt đi nhanh hơn không nữa. Hôm cô Hạnh tới văn phòng, tôi có nói là sắp tới cháu sẽ giảm bớt các vụ án “nhạy cảm” để tập trung vào làm kinh tế vì sau mấy năm làm án này, khách hàng khác sợ cháu bỏ đi hết; có khách thân thiết lạy sống lạy chết là thôi làm án chính trị đi để giúp đỡ họ và làm giàu…; tuy nhiên, nếu cô bị bắt thật, cháu sẽ có mặt ngay.

Dù rằng luôn nhắc nhở mình, không để cảm xúc lấn át. Tình cảm và trách nhiệm của người luật sư phải là rất rõ ràng, không được đánh đồng. Thế nhưng, tôi cảm nhận sự ấm áp, chân tình từ cô Hạnh. Tôi không nói ra nhưng trong tâm tôi, tôi coi cô như mẹ tôi vậy. Tôi nghĩ rằng, người như cô ấy không đáng bị bắt, không nên bị bắt, cô ấy không nguy hiểm tới mức như người ta đồn đoán, suy diễn. Có vẻ như đang khan hiếm dần những người muốn bắt, cần bắt nên rồi đây, có lúc phải bắt “ép”, kiểu như ta đi hái trái non.

Việc bắt cô Hạnh càng làm cho người ta nhìn thấy rõ, làm việc tốt trong xã hội này không phải là chuyện dễ, nhất là khi mà việc đó không thuận theo ý chí của những người cầm quyền. Ranh giới giữa người tốt và người vi phạm pháp luật rất mong manh và người ta có thể “xử lý” bất kỳ lúc nào họ muốn.

Dân trí hiện nay không còn kém như xưa. Người dân hiểu hết nhưng chỉ vì an phận, vì hèn nên họ không dám lên tiếng mà thôi. Đa số những người bất đồng chính kiến, họ không sợ tù tội như những ông quan chức tham lam, họ chỉ sợ họ hèn hoặc họ không được thể hiện suy nghĩ của mình tại toà chứ không sợ số năm tù mà mình sẽ bị tuyên.

Thế nên, để giảm thiểu sự mâu thuẫn trong xã hội, đã đến lúc nhà nước này cần thẳng thắn nhìn nhận vấn đề, thẳng thắn đối thoại, lắng nghe phản biện từ người dân thay vì tìm cách ngăn cản, đấu tố hay bắt bớ họ, đúng như tinh thần mà tân thủ tướng Phạm Minh Chính đã phát biểu trong phiên họp Chính phủ đầu tiên ngày 15/4/2021, sau khi Quốc hội kiện toàn nhân sự.

Và cũng đã đến lúc cần định nghĩa đúng từ “an ninh quốc gia” trong Bộ luật Hình sự để tránh trường hợp hiểu và áp dụng các quy định của pháp luật một tuỳ nghi tới mức tuỳ tiện..

Shared từ FB Tuan Ngo

Bắt Facebooker Đặng Như Quỳnh vì ‘đưa tin chưa kiểm chứng về chứng khoán’

Bắt Facebooker Đặng Như Quỳnh vì ‘đưa tin chưa kiểm chứng về chứng khoán’

April 14, 2022

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Ông Đặng Như Quỳnh, 42 tuổi, một trong những Facebooker nổi bật tại Việt Nam, bị Bộ Công An CSVN bắt với cáo buộc “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, tổ chức, cá nhân” theo Điều 331 Bộ Luật Hình Sự.

Ông này bị cáo buộc đăng tải thông tin “chưa kiểm chứng” gây ảnh hưởng tiêu cực đến thị trường tài chính, chứng khoán.

Ông Đặng Như Quỳnh từng bị công an triệu tập hồi năm 2020 với cáo buộc “đưa tin sai sự thật về tình hình dịch COVID-19.” (Hình: VNExpress)

Theo báo VNExpress, hành vi của ông Quỳnh bị cho là “trực tiếp xâm phạm quyền, lợi ích hợp pháp của cá nhân, tổ chức” và “có dấu hiệu tác động ảnh hưởng tiêu cực đến thị trường tài chính, chứng khoán của nhà nước.”

“Quỳnh được biết đến là Facebooker có lượng lớn người theo dõi. Những ngày qua, Quỳnh thường đăng các bài viết bị cáo buộc là có nội dung mập mờ liên quan vụ án tại tập đoàn FLC và Tân Hoàng Minh. Các thông tin này sau đó được chia sẻ nhiều,” VNExpress cho biết thêm.

Theo giới quan sát, vụ bắt ông Quỳnh liên quan đến một bài đăng gần đây trên trang cá nhân của ông này ám chỉ rằng ông Nguyễn Văn Tuấn, tự Tuấn “Mượt,” tổng giám đốc tập đoàn Gelex, sắp “mất quyền đọc lệnh,” tương tự các “đại gia” Trịnh Văn Quyết, Đỗ Anh Dũng vừa bị bắt.

Sau bài đăng của ông Quỳnh, một bản tin của báo Zing hôm 12 Tháng Tư viết: “Gần đây, nhiều nhà đầu tư liên tục bán tháo cổ phiếu của Gelex. CEO Gelex Nguyễn Văn Tuấn cho biết có nhiều tin đồn về doanh nghiệp và khẳng định sai sự thật.”

Báo này dẫn một văn bản do ông Tuấn công bố để trấn an nhà đầu tư: “Một số cá nhân đã lợi dụng sự việc một số lãnh đạo doanh nghiệp lớn bị bắt để đăng tải những thông tin thất thiệt, chưa kiểm chứng cho rằng cơ quan chức năng sẽ tiếp tục khởi tố và xử lý những cá nhân, doanh nghiệp khác, chủ yếu trên lĩnh vực tài chính, ngân hàng, chứng khoán, bất động sản.”

“Chúng tôi kịch liệt phản đối những hành vi đưa tin không đúng sự thật, chưa được kiểm chứng gây mất an ninh, an toàn thị trường,” văn bản này viết thêm.

Trang cá nhân của ông Đặng Như Quỳnh có hơn 300,000 lượt follow. (Hình: Người Lao Động)

Vụ bắt ông Quỳnh diễn ra chỉ ba ngày sau khi báo VietNamPlus cho hay ông Phạm Minh Chính, thủ tướng, “yêu cầu xử lý nghiêm các hành vi vi phạm pháp luật, đặc biệt là các hành vi đưa tin thất thiệt, không chính xác, gây mất an ninh, an toàn thị trường chứng khoán, trái phiếu doanh nghiệp.”

Hồi Tháng Ba, 2020, ông Quỳnh từng bị Cục An Ninh Mạng và Phòng, Chống Tội Phạm Sử Dụng Công Nghệ Cao triệu tập với cáo buộc đăng gần 300 bài viết chưa được kiểm chứng, sai sự thật về dịch COVID-19 tại nhiều địa phương. (N.H.K) 

Bê bối chuyến bay giải cứu: Thứ trưởng Ngoại giao Tô Anh Dũng bị bắt

Bê bối chuyến bay giải cứu: Thứ trưởng Ngoại giao Tô Anh Dũng bị bắt

14/04/2022

Thứ trưởng Ngoại giao VN Tô Anh Dũng (ảnh lớn) bị bắt hôm 14/4/2022 vì tội “nhận hối lộ”.

Một thứ trưởng Bộ Ngoại giao Việt Nam bị bắt giữ hôm 14/4 liên quan đến vụ bê bối đưa, nhận hối lộ để thực hiện các chuyến bay giải cứu, cổng thông tin điện tử của chính phủ Việt Nam cho hay.

Trang Thông tin Chính phủ công bố rằng Thứ trưởng Ngoại giao Tô Anh Dũng, 58 tuổi, vừa bị bắt về tội “nhận hối lộ” cùng với hai bị can khác, gồm một nam chuyên viên 41 tuổi thuộc Bộ Y tế và một cựu nam cán bộ công an 43 tuổi từng làm việc ở Cục Quản lý Xuất nhập cảnh. Công an đã tiến hành khám xét nơi ở của cả 3 bị can nêu trên.

Trước đó, như VOA đã đưa tin, hồi cuối tháng 1, nhà chức trách Việt Nam bắt 4 quan chức cũng tại Bộ Ngoại giao, gồm nữ Cục trưởng Cục Lãnh sự Nguyễn Thị Hương Lan, 48 tuổi; một cục phó, một chánh văn phòng và một phó phòng của cục này, về tội “nhận hối lộ” liên quan đến các chuyến bay đưa người Việt về nước trong đại dịch, thường được gọi là “chuyến bay giải cứu”.

Sau đó, vào cuối tháng 3, công an bắt thêm một nữ giám đốc một công ty dịch vụ hàng không về tội “đưa hối lộ”.

Vụ việc tại Cục Lãnh sự xảy ra trong bối cảnh đại dịch COVID-19 dẫn đến các nước đóng cửa biên giới với nhau từ đầu năm 2020. Do đó, các công dân Việt Nam phải bỏ ra chi phí cao gấp 5 đến 8 lần so với trước đại dịch để có thể bay về nước trên các chuyến bay do nhà nước Việt Nam đứng sau.

Bộ Ngoại giao Việt Nam công bố thông tin hồi tháng 12/2021 là bộ này và các cơ quan liên quan đã thực hiện “800 chuyến bay, đưa gần 200.000 công dân Việt Nam từ hơn 60 quốc gia và vùng lãnh thổ về nước”.

Sau khi vụ bê bối đưa, nhận hối lộ liên quan đến các chuyến bay giải cứu vỡ lở ra, theo quan sát của VOA, nhiều người nêu ước tính trên mạng xã hội rằng nếu mỗi công dân phải hối lộ từ 1.000-2.000 đô la cho những người có quyền dàn xếp các chuyến bay, tổng số tiền hối lộ lên tới 200-400 triệu đô la. Số tiền này tương đương với khoảng từ 4 nghìn 600 tỷ đồng đến 9 nghìn 200 tỷ đồng.

Vụ việc đã gây chấn động và căm phẫn trong dư luận Việt Nam về tình trạng có những kẻ lợi dụng dịch bệnh để trục lợi từ người dân khốn khó.

Thông tin Chính phủ nói hôm 14/4 rằng ngoài 8 bị can đã bị bắt cho đến nay, Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an vẫn đang điều tra mở rộng vụ án để xử lý nghiêm minh theo quy định của pháp luật.

Trước đó ít ngày, Phát ngôn viên Bộ Công an Việt Nam, ông Tô Ân Xô, nói với báo giới hôm 4/4 rằng bộ này mở rộng điều tra về vụ bê bối vì “các đối tượng hoạt động tinh vi, đông người, và trong thời gian dài”.

httpv://www.youtube.com/watch?v=laED2vvaEZI

Bê bối chuyến bay ‘giải cứu’: Thứ trưởng Ngoại giao Tô Anh Dũng bị bắt | VOA

Cơ quan công an yêu cầu tạm phong toả tài sản của ông Trịnh Văn Quyết và gia đình

BBC News Tiếng Việt

ơ ô ê ầ ạ ỏ à ả ủ ô ị ă ế à đì

 Mọi tài sản của doanh nhân Trịnh Văn Quyết, ông chủ tập đoàn FLC và hãng hàng không Bamboo Airways, vừa bị cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an đề nghị các địa phương tạm ngưng giao dịch, dù dưới hình thức chuyển nhượng, mua bán, cho tặng hay cầm cố, thế chấp.

Ngoài ra, có 8 ngân hàng được yêu cầu cung cấp sao kê các tài khoản ngân hàng của ông Quyết và một số người liên quan, cơ quan công an nói hôm 14/4.

Việc tạm thời phong tỏa tài sản, theo phía công an, là nhằm phục vụ điều tra vụ án “thao túng thị trường chứng khoán” liên quan tới việc ông Quyết hôm 10/1 bán một lượng lớn cổ phiếu FLC ra thị trường mà không thông báo.

Ngoài ông Trịnh Văn Quyết, vợ và hai em gái ông cũng bị áp dụng các biện pháp tương tự.

Ông Quyết bị bắt tạm giam từ hôm 29/3.

Lệnh bắt tạm giam và khởi tố chủ tịch FLC được đưa ra quá nhanh và bất ngờ, khiến hàng nghìn người đang nắm cổ phiếu thuộc hệ sinh thái FLC hoảng loạn.

Vào giờ mở cửa giao dịch hôm 30/3, nhóm cổ phiếu này tiếp tục giảm sâu sau những phiên mất giá trước đó do có đồn đoán về việc ông Quyết có thể bị bắt.

(Hình của Bamboo Airways: Ông Trịnh Văn Quyết)

Như chỉ mới hôm qua – ký ức 30 tháng Tư 

Như một lớp áo mỏng che những vết thương vĩnh viễn không lành…

Như chỉ mới hôm qua – ký ức 30 tháng Tư 

Đan Viên

Những gì được kể trong bài viết này không chỉ là thảm kịch sau ngày “giải phóng”, mà phải nói đó là sự thảm khốc của BI KỊCH HẬU CHIẾN, khi mà dù tiếng súng đã ngưng nhưng những viên đạn vô hình vẫn “bắn giết” và “tử hình” không biết bao nhiêu nạn nhân. Các cuộc “thảm sát” sau 1975, không đầy xác người như những trận giao tranh ác liệt thời chiến, nhưng đã gieo rắc nỗi thống khổ cho hàng triệu gia đình và làm mất đi tuổi thơ của vô số đứa trẻ, như tác giả trong bài viết. Ký ức đối với những tâm hồn non nớt trước những gì chứng kiến sau ngày 30 Tháng Tư không chỉ là quá khứ. Nó là những vết thương vĩnh viễn không lành…

Bài viết này đã đoạt giải ba cuộc thi Như chỉ mới hôm qua – Ký ức 30-4 do Saigon Nhỏ tổ chức vào năm 2021. Xin mời đọc lại…

_________

Trong suốt nhiều năm tôi luôn nhớ về dĩa cơm gạo trắng ở chợ Ái Nghĩa hồi tôi 10 tuổi khi má dẫn đi thăm ba ở trại An Điềm. Trên tôi còn có bốn ông anh chẳng hiểu sao năm đó má lại dẫn mình tôi đi thăm ba. Tôi cũng là đứa con duy nhất trong bảy đứa được đi thăm ba trong suốt thời gian ba ở trại.

Đây là ba của tôi sao?

Trong trí nhớ của tôi, từ làng tôi phải đi bộ xuống Túy Loan rồi bắt xe đò lên Ái Nghĩa. Ở Ái Nghĩa đi qua sông bằng cano rồi mới đi tiếp bằng đường bộ. Ngủ lại đêm trên mấy sạp chợ Hà Nha. Sáng hôm sau tiếp tục đi bộ lên trại. Khi lên tới trại dưới má tôi cùng những gia đình thăm nuôi khác ngồi đợi được gọi tên, rồi lại đi bộ tiếp lên một khu trại khác, rồi lại đợi. Tôi chưa hết say xe, căng thẳng, sợ hãi. Mọi thứ đều có vẻ đe dọa. Rồi cũng tới lượt má tôi được gọi tên. Má dẫn tôi vô một dãy nhà dài.

Một dãy bàn bằng tre dài ngoằng theo gian nhà. Một tấm phên dựng chắn giữa bàn cao quá đầu người ngồi, cứ khoảng một mét lại chừa một ô nhỏ đủ nhìn thấy mặt người đối diện. Ở đó tôi thấy những người đàn bà ngồi vào trước những ô được chỉ. Phía bên kia cũng là người ngồi nhưng tôi không thấy hết được. Má cũng có một ô, giữ tôi đứng kế bên. Tôi nghe tiếng khóc nghẹn của đàn ông đàn bà… Tôi từng biết kiểu khóc này. Những đêm khuya tôi thường nghe má khóc vậy khi chợt tỉnh ngủ. Má biểu tôi nhìn vô ô vuông đó. Bên kia là gương mặt một người đàn ông lạ hoắc, ốm yếu, răng rụng rất nhiều. Tôi hoảng sợ.

Má biểu tôi, thưa ba đi. Tôi làm theo như cái máy. Sao người này lại là ba tôi? Chỗ ngồi của má là đầu dãy. Một cán bộ đang đứng ở đó quan sát mọi người. Có tiếng má tôi năn nỉ xin cho tôi được bước qua phía bên kia cho ba ôm tôi. Người cán bộ hơi chần chừ rồi cũng cho. Nhưng lúc đó tôi sợ, má giục mấy lần tôi mới rụt rè bước qua. Ba ôm tôi khóc không thành tiếng. Tôi sợ, không thấy quen thuộc với người mình vừa gọi ba. Người ba gầy xơ xác, bộ quần áo gần giống như kiểu pijama nhưng dày cộm, màu xám xám hay xanh gì đó. Một thứ mùi không chút thân thuộc, một nhân dáng xa lạ. Tôi gồng cứng người, sợ hãi.

Nhưng rồi tôi bắt đầu khóc khi hết cuộc thăm nuôi. Tôi khóc tức tưởi. Má chắc bận để tâm đâu đó nên chẳng thèm dỗ, chẳng thèm hỏi. Tôi tự khóc, tự nín. Khóc tức tưởi rồi nấc ư ử, rồi thôi. Tôi không biết vì sao mình khóc. Nhóm người cùng đi với má cũng trở ra. Họ thì thầm trò chuyện với nhau. Trẻ con im thin thít. Đi bộ xuống lại con đường cũ. Đến chợ Hà Nha, trời vẫn chưa tối hẳn nhưng về giờ này hết chuyến sang sông, người lớn quyết định ở lại sạp chợ một đêm nữa, sáng mai mới bắt xe về. Những người đàn bà chọn cái sạp lớn nhất để ngồi cùng và trò chuyện. Họ vẫn tiếp tục với giọng điệu cà rì cà rầm.

Những câu chuyện nghe như ác mộng

Trong số họ có người đã quen nhau từ lần thăm nuôi trước. Có người mới đi lần đầu. Có ba bốn đứa nhỏ cỡ tôi và lớn hơn. Má chỉ tôi leo lên cái sạp nhỏ kế bên. Đêm đó, trong giấc ngủ bị ngắt quãng mấy lần, tôi thấy một giấc mơ kinh hoàng. Giật mình mở mắt thấy vẫn đang ở trong câu chuyện của người lớn. Thì ra không phải mơ. Tôi nằm kế bên nghe người lớn kể chuyện rồi buồn ngủ thiếp đi, tỉnh dậy vẫn những người đàn bà ngồi đó kể chuyện. Họ không ngủ. Mấy lần như vậy cho tới khi trời sáng.

Đọng lại trong tôi là hình ảnh bà vợ ông tá nào đó bị cọp ăn khi đi thăm chồng mà đi lạc qua đường mòn trong núi, chỉ còn lại cái đầu rũ rượi tóc lăn bên vệ đường. Vùng Ba Khe nổi tiếng có cọp dữ. Họ còn kể có gia đình bản địa phước đức khi cọp vô tới tận sân nhà, cha mẹ đi làm chỉ có ba đứa trẻ ở nhà, chúng sợ quá trùm cái mền lại rồi vì sợ mà cứ kéo qua kéo lại cái mền. Con cọp đứng nhìn một hồi rồi bỏ đi. Những chuyện khác tôi chẳng hiểu gì nên cũng không nhớ rõ được.

Sáng hôm sau, má đón xe đò về lại Ái Nghĩa. Cả buổi không được ăn gì. Đêm hôm trước cũng chỉ có cái bánh sắn nhỏ (bột sắn khô nhồi rồi làm thành những cái bánh, luộc trong nước sôi cho đến khi bánh nổi là chín; món ăn thường trực của nhà tôi những năm sau 1975). Tôi đói quay quắt mà không dám kêu. Má dẫn tôi vô chợ Ái Nghĩa.

Tới trước hàng cơm trong chợ, má mua một dĩa cơm trắng, xin chan chút nước thịt, hai mẹ con cùng ăn. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết được trong chợ có hàng bán cơm. Dĩa cơm trắng trưa hôm đó cho đến tận bây giờ, với tôi, vẫn là cực phẩm nhân gian. Tôi chưa được ăn cơm trắng suốt mấy tháng rồi, toàn sắn với khoai. Hạt gạo Ái Nghĩa trắng muốt, thơm lừng, cũng không giống cơm tôi nấu khi nhà có gạo. Không còn sợ hãi, không có con cọp núi ăn thịt người, chỉ có dĩa cơm trắng và tôi.

Năm đó ba ở trại An Điềm được gần ba năm…

Những mộng mị kinh hoàng thỉnh thoảng vẫn trở lại với tôi. Cũng từ lần đi thăm ba về, tôi mắc chứng bị bóng đè. Nhiều lần ngộp trong những giấc mơ kỳ lạ khác. Và kể từ chuyến đi đó, mọi ký ức của tôi về ba, về gia đình mình trong bảy năm đầu đời bị xóa sạch, cho đến tận bây giờ. Không chỉ về ba, mà tất cả những gì của bảy năm đã bị khóa chặt, chôn vùi đâu đó, trừ một chuyện – chuyện duy nhất mà tôi nhớ, nhưng thật ra cái tôi còn nhớ cũng chỉ là cảm giác, không một nhân dáng rõ ràng nào.

Làm cách nào để thôi nghĩ về tháng Tư?

Trước khi Đà Nẵng thất thủ, má may cho tụi tôi những cái quần bằng vải gì dày như nhung, có hai lớp; mấy cái túi ở giữa hai lớp quần, má may cả nắp túi có nút gài. Má chuẩn bị cho mỗi cái quần một ít vàng, là tư trang của má, cùng với mảnh giấy ghi rõ tên cha mẹ, địa chỉ. Một đêm, ba đã dẫn cả nhà chạy ra biển. Má mặc cho tôi cái quần hai lớp má may vội đó. Tôi nhớ cảm giác nặng nề, nhột nhạt của cái quần kỳ cục. Tôi nhớ mùi biển đặc quánh đêm đó. Nhớ nỗi sợ hãi của tôi giữa những lời thì thầm của ba má. Nhưng rồi ba dẫn cả nhà về lại, cho tới cái đêm người ta đập cửa nhà lúc rạng sáng bắt ba dẫn đi…

Một ký ức duy nhất cho bảy năm. Bây giờ ở tuổi ngoài 50, không biết tôi có cơ hội nào lấy lại bảy năm thơ dại của mình, để biết mình đã từng có gì, để khớp được tâm trí tôi với lời kể của ba má, anh em. Tôi cũng muốn một lần đi lại con đường ngày ấy mà không có nỗi sợ hãi nào… Từ lúc đi thăm ba về tôi thường lấy mấy tấm hình còn sót lại của gia đình so sánh người đàn ông trung niên đẹp đẽ với ông già tôi gặp ở trại An Điềm. Làm gì có chuyện chỉ mấy năm mà có thể biến đổi một con người thành như vậy? Tôi hoài nghi, tôi cố lôi trong ký ức của mình ra hình hài người đàn ông trong bức ảnh. Nhưng hoàn toàn trống rỗng…

… Thêm mấy năm nữa ba được ra trại. Má tôi làm ở đồng sau, nghe có người bà con chạy vô kêu hình như là ba tôi về. Má quýnh quáng lao ra con đường cái xuyên qua làng. Ba tôi. Đúng là ba tôi. Nhiều người đã như tôi, không nhận ra ba. Con Út khóc thét khi ba đưa tay về phía nó. Ngày ba đi, nó chưa đầy ba tuổi. Đứa em kế tôi cũng sợ hãi nép vào người má. Nhiều tiếng khóc khác, của người lớn, sửng sốt và thương cảm. Ai đó đã chạy vội về nhà đong cho má tôi mấy lon gạo. Ai đó đã chạy ra vườn hái bông đu đủ đực và mấy trái non xuống cắt sẵn cho má (thứ mà má sau đó đã nấu để ba ăn giải rừng thiêng nước độc). Mọi người cứ hỗn loạn như vậy. Chỉ có tôi là… bình thường. Thậm chí ngay lúc đó tôi còn thấy mình vênh mặt lên vì không sợ ba – người ba duy nhất mà tôi nhớ được.

Sau này, từ trong những câu chuyện của gia đình tôi, câu chuyện của những gia đình khác đồng cảnh ngộ mà tôi đọc được, nỗi thống khổ sau 1975 có rất nhiều điểm chung, có rất nhiều thấu hiểu. Trong khi ông bà, cha mẹ chúng tôi trải qua những hỗn loạn đau thương của nước mất nhà tan thì chúng tôi – những đứa con của “ngụy quân-ngụy quyền” – trải qua những đau thương kiểu khác. Đà Nẵng, Kho Đạn, An Điềm, trại cải tạo, phóng thích, trình diện, lý lịch, đại học, hợp tác xã…, với tôi, những từ ngữ này mang một thứ âm thanh khác.

Mấy chục năm rồi, trời Tháng Tư vẫn nhuốm màu ký ức thê lương. Thời gian và cuộc sống thường nhật, đôi khi chỉ như một lớp áo mỏng che đậy những vết thương vĩnh viễn không lành. Quá nhiều thứ đã mất. Quá nhiều tổn thương tiếp nối cho đến tận bây giờ. Có thứ vẫn còn phong kín thì làm cách nào để thôi nghĩ về tháng Tư…

WA, 4-2021

Vì sao lãnh đạo Tân Hoàng Minh vào lò?

Vì sao lãnh đạo Tân Hoàng Minh vào lò?

Dương Quốc Chính

6-4-2022

Hiện tại, tội danh mà nhóm lãnh đạo Tân Hoàng Minh (THM) bị khổ tố là “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản”. Nghe thấy sai sai, vì chưa thấy có nạn nhân nào tố cáo cả! Mà công an thì lâu nay vẫn nói vậy mà chưa chắc vậy. Có thể họ bắt vì tội này, nhưng công bố tội khác, chuyện này khá phổ biến.

Mấy hôm nay mình theo dõi các động thái liên quan đến THM, thấy việc Ủy ban chứng khoán Nhà nước (UBCKNN) hủy việc huy động khoảng 10 nghìn tỷ đồng qua việc bán trái phiếu của THM có điểm chưa rõ ràng. Có thể đằng sau đó còn nhiều chuyện KHÔNG TIỆN CÔNG KHAI.

Việc THM bán trái phiếu thì tương đối minh bạch, có các ngân hàng uy tín đứng ra thu xếp, tuy tập đoàn THM có đứng ra mua trái phiếu của công ty con, nhưng chỉ có 800 tỷ đồng, chiếm tỷ lệ nhỏ so với tổng số 10 nghìn tỷ đồng, mà họ mua công khai, nên mình cho rằng đó không phải là hành động thổi giá trái phiếu kiểu anh Quyết còi thổi giá chứng khoán. Điều này cũng không có gì sai.

Hơn nữa, bên mua trái phiếu đều là các tổ chức, không có cá nhân, hiện tại báo chí mới tiết lộ tên các tổ chức đại diện mua chứ không tiết lộ chi tiết. Đại khái là các tổ chức tín dụng, công ty chứng khoán, quỹ đầu tư… đứng ra mua trái phiếu này với lãi suất rất cao, cỡ 12%/năm.

Tất nhiên, lãi cao thì lắm ông lao vào đớp mồi, nhưng các tổ chức này đều là dạng có sỏi trong đầu, không hề dễ bị lừa đảo chiếm đoạt tài sản, không như mấy ông đầu tư chứng khoán cỏ rả bị anh Quyết chăn. Nên cái tội LỪA ĐẢO CHIẾM ĐOẠT TÀI SẢN nghe thấy sai sai. Nhất là các ông trái chủ kia chưa thấy kiện cáo là bị lừa.

Mình dự là lý do là ở chỗ khác.

Một là có thể có một số tổ chức mua trái phiếu là của nhà nước, đại khái kiểu Viettinbank, Agribank… nên khi CA thấy THM đầu tư BĐS rủi ro thì chặn trước việc các tổ chức này mua trái phiếu để bị thất thoát tài sản nhà nước.

Lý do này cũng có thể đúng nhưng nó hơi ảo ở chỗ là các dự án mà THM công bố là sẽ dùng tiền huy động được để đầu tư có vẻ cũng khả thi. Như dự án ở Việt Hưng, Long Biên hay dự án Nam đường Đại Cồ Việt đều là đất trung tâm, cũng khó để thua lỗ. Hay siêu dự án ở Phú Quốc cũng không thấy ngay là lỗ to được. Chứng tỏ việc ngăn chặn nay có vẻ như cầm đèn chạy hơi nhanh hơn công nông. Chơi kiểu này là gián tiếp bóp chết THM, vì tiền huy động được đã được bơm vào dự án mà giờ bắt nôn ra thì đào đâu ra mà trả? Chắc phải bán dự án đi hoặc phá sản.

Lý do thứ hai thì có mùi thuyết âm mưu, nhưng không nhất thiết phải trái sự thật! Đó là việc THM có bán một lô trái phiếu 3.230 tỷ đồng nhưng lại KHÔNG CÔNG BỐ VIỆC DÙNG TIỀN ĐÓ LÀM GÌ, bên mua trái phiếu cũng ẨN DANH. Điều khuất tất nằm ở đây và có thể lý do chính để bắt, hay tội lừa đảo cũng ở chỗ này.

Vì những khuất tất trên, có thể dự đoán số tiền huy động được sẽ dùng làm việc khuất tất, ví dụ như để đầu tư cho anh nào đó chạy ghế, hay để abc các cái. Nhất là khi chính bên mua cũng ẩn danh nốt. Hay tiền của đồng chí nào gửi vào?!

Cơ quan công an chắc đã biết rồi nhưng có thể vì lý do tế nhị gì đó mà họ không công bố nên UBCKNN cũng chỉ nếu lý do rất chung chung là THM THÔNG TIN SAI SỰ THẬT. Còn CA thì đưa ra tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản và sử dụng tiền huy động được không đúng mục đích. Còn công chúng thì không biết chỗ nào sai sự thật và lừa đảo ai, như thế nào?

Trong bối cảnh nước sôi lửa bỏng trước thềm hội nghị TƯ nên các đại gia bị hốt nhiều không có gì là lạ. Bây giờ đứng sau một quan chức thường sẽ có một số sân sau bơm tiền. Nên muốn để đồng chí nằm nằm im thì chỉ việc làm thịt con bò sữa của đồng chí đó là xong. Hết tiền là hết anh em! Danh sách đại gia, quan chức bị bắt chắc chưa dừng lại đâu. Còn hai tháng nữa cơ mà.

Đùng một cái… ngày 30 tháng 4…- Muôn Nẻo Đường Đời

Đùng một cái… ngày 30 tháng 4…

Thiên Di

Cảnh chạy giặc trên Quốc lộ Một của người dân khi quân Bắc Việt tiến sát vào Sài Gòn (ảnh: Nik Wheeler/Corbis via Getty Images)

Muôn Nẻo Đường Đời

Tháng Tư, nỗi ám ảnh đối với không ít người. Nhắc lại ký ức Tháng Tư không phải để gây thêm hận thù. Nhắc lại những gì đã xảy ra là một trách nhiệm lịch sử.

Có ai còn nhớ tháng Tư không?

bom rơi đạn nổ,vợ khóc chồng!!!

trẻ thơ ngơ ngác không cơm cháo,

quần áo tả tơi nhuốm máu hồng!!!

Ky Tran

_____________

Đùng một cái….. ngày 30 tháng 4…

Thiên Di

Với lứa chúng tôi, bây giờ đã 60, Hè 1975 luôn gợi nhớ một nỗi buồn da diết, một mùa hè bi tráng trong cuộc đời mỗi người Sài Gòn. 46 năm kể từ ngày đó – 30 tháng 4 năm 1975 – nửa thế kỷ vật đổi sao dời, bao lớp người ra đi, bao lớp người kế tiếp, bao nhiêu điều muốn nói, bao tâm tư ẩn tàng…

Ngày đó, chúng tôi 15 tuổi học lớp 9 – lứa tuổi hoa xuân đầy nhiệt huyết, niềm tin và căng tràn sức sống được nuôi dưỡng bởi mộng đẹp sẽ góp sức xây đời cho một ngày mai Việt Nam huy hoàng – thì đùng một cái: Thay đổi, thay đổi hoàn toàn, thay đổi đến tận bây giờ.

Thế hệ chúng tôi – với bao người nay thành đạt nơi trời Âu, Mỹ, Úc; hoặc nhẫn nhục an phận ở Việt Nam, hoặc bỏ thân nơi muôn trùng sóng vỗ xa khơi – là thế hệ vàng thuở đó. Từ năm 1970 trở về sau, cùng với nền kinh tế miền Nam đang đà khởi sắc, nền giáo dục cũng được đổi mới theo hướng khai phóng và sáng tạo. Học sinh được tăng cường ngoại ngữ Anh, Pháp và trui rèn theo hướng giáo dục toàn diện. Mọi cấp lớp được khuyến khích thi đua học sinh giỏi, lớp giỏi, trường giỏi; thầy cô giỏi được các trường mời về dạy với lương cao, nhiều ưu đãi; học sinh giỏi thi đậu Tú tài II hạng bình trở lên có nhiều cơ hội du học tại Nhật, Mỹ, Tây Đức…, và nếu đậu hạng ưu, tối ưu thì dễ dàng tìm được học bổng. Một viễn cảnh bừng sáng thì bỗng dưng – sau ngày định mệnh mùa Hè năm đó – trở thành một thế hệ tan tác, tan đàn xẻ nghé, trong buổi giao thời bi kịch của lịch sử.

Trường Lasan Taberd của chúng tôi, cùng với các trường danh tiếng khác, là nơi cho “ra lò” bao người ưu tú cho xã hội. Trường vừa tổ chức thành công kỷ niệm 100 năm thành lập vào năm trước thì năm sau biến cố 30-4-1975 ập đến. Giữa tháng 6 năm 1975, Taberd “bị” trở thành “tụ điểm” tập trung các sĩ quan và công chức chế độ cũ để đi “học tập cải tạo 10 ngày”; nhưng rồi thì tùy theo cấp bậc và khối ngành làm việc mà chỉ được “trở về nhà” sau ba năm, năm năm, 10 năm, 15 năm, 17 năm, 20 năm hoặc không bao giờ về vì đã bỏ thân nơi miền sơn lam chướng khí.

Sáng ngày 8 tháng 4, tụi tôi đang học trong lớp ở dãy lầu 4 phía đường Hai Bà Trưng thì nghe hai tiếng nổ rất lớn gây rung rinh cửa sổ lớp học. Học sinh chui vội xuống dưới bàn, tưởng đâu là pháo kích; 10 phút sau, nghe tiếng đạn rốc két bắn ì ì rồi yên lặng trở lại.

Chiều về, đọc báo mới biết là Dinh Độc Lập bị bỏ bom. Sau buổi học đó, trường cho toàn thể học sinh nghỉ hè sớm. Từ ngày đó, trong vòng ba tuần, mọi việc biến chuyển nhanh, sốc, xoay vần ào ào: tin rút lui, “di tản chiến thuật”, thương vong…, tất cả được báo về không phải hàng ngày mà là hàng giờ; rồi biểu tình ì xèo, râm ran tin đảo chánh, tin Mỹ giảm viện trợ rồi sau đó cắt luôn; ông Thiệu từ chức ngày 21 tháng 4, ông Hương lên thay đến 28 tháng 4 thì giao lại cho ông Minh; các gia đình giàu có, thế lực thì bán tháo đồ đạc nhà cửa tài sản để chạy chọt có được vé di tản bằng tàu, bằng máy bay. Mọi thứ xoay mòng mòng, cho đến cái ngày định mệnh 30 tháng 4…

Thật tình mà nói: Ban đầu, tâm trạng chung của người dân Sài Gòn trong buổi trưa hôm 30 tháng 4 ấy là nhẹ nhõm – không phải vui mừng vì bên này thắng, bên kia thua; dân Sài Gòn không bao giờ có tâm thế đó – mà là cảm giác nhẹ nỗi lo khi đất nước hết chiến tranh loạn lạc, bom đạn không còn gào thét, xóm làng không còn tan hoang, máu không còn đổ, xương không còn chất chồng… Tuy nhiên, niềm vui “thơ ngây” đó đã nhanh chóng tắt ngóm!

Thất vọng đầu tiên là – lạ quá – thằng cha Tư Đảng, đạp xe ba bánh đổ nước mướn, tự dưng khoác súng AK nhảy ra làm trưởng công an; cha Ba Lùn hớt tóc dạo giờ là trưởng ấp; cha Năm Nông chột mắt bán bong bóng dạo bây giờ là chủ tịch phường. Sao kỳ vậy! Cấp chỉ huy phải là người có ăn học, có uy tín chứ; sao lại “tùm lum” như vậy. Nhưng rồi những cái tùm lum lại trở thành chuyện bình thường, rất nhiều… Sau khi “gom” được “ngụy quân, ngụy quyền” đi “học tập cải tạo” vào tháng 6 năm 1975; bắt đầu tới “cải tạo văn hóa, tư tưởng”: các chiến dịch tịch thu văn hóa phẩm, đốt sách, thiêu hủy bất cứ cái gì thuộc về “văn hóa đồi trụy”. Sách truyện thiếu nhi như Tuổi Hoa, Tin Tin, Xì Trum… thậm chí cả con tem, cũng không thoát nạn. Hàng vạn bản nhạc, băng nhạc, sách báo, nhiều tác phẩm xưa hiếm, tượng đài, điêu khắc…, tất cả đều bị xé, đốt, đập bỏ!

Người dân chòm xóm được khuyến khích theo dõi, rình mò nhau để “báo cáo” chính quyền. Cái lối quái dị ấy gọi là “an ninh nhân dân”, là nâng cao tinh thần “cảnh giác cách mạng”. Nghe đài BBC là một tội lỗi. Nhà có người “vượt biên” thì bị “báo cáo” để “xóa hộ khẩu” hoặc để “niêm phong” tài sản. Hàng tuần họp tổ dân phố để nghe chỉ thị và phê bình nhau, để nhận sổ gạo và tem phiếu nhu yếu phẩm. Họ hàng bà con muốn đi lại thăm nhau ở tỉnh khác phải xin “giấy phép đi đường”. Công an có quyền bất chợt khám xét nhà nửa đêm nếu có nghi ngờ hoặc bị tố cáo điều gì đó. Rồi đến các cú “nốc ao” kinh tế:

– 11 tháng 9-1975: Chiến dịch đánh tư sản X1, thực tế là đánh vào các cư dân thành thị, tịch thu tài sản, buộc những cư dân này phải đi “kinh tế mới”.

– 22 tháng 9-1975: Đổi tiền – 1 đồng mới bằng 500 đồng cũ.

– Tháng 11-1975: Không còn hai miền, mọi thứ đều rặp theo chính sách luật lệ của miền Bắc.

Năm đó, 1978, chúng tôi học lớp 12. Ngày 26 tháng 3, chiến dịch đánh tư sản khốc liệt nhất mang tên X3 giáng xuống mọi nhà. Quốc Hùng – hiện ở Long Beach, Los Angeles – là thằng bạn thân ngồi kế tôi ở dãy bàn cuối, vào lớp mà mắt đỏ hoe: Nhà nó – chỉ là một cửa hàng nhỏ ở chợ Trần Chánh Chiếu – bị “đánh” tư sản, tịch thu sản nghiệp, bị “xúc” đi “kinh tế mới”. Ông già của Hùng nằm “xụi” ở nhà bà con, do đứt mạch máu não vì tức giận. Cuối Hè năm đó, Hùng vượt biên; ba Hùng vẫn nằm một chỗ và chỉ chịu nhắm mắt ra đi ba tháng sau đó, ngay khi nhận được tín vật là sợi dây chuyền bạc Hùng gởi về, cho biết đã đến đảo ở Mã Lai.

Thế đó, tưởng hết chiến tranh thì xã hội bình yên, nhưng không. Sau chiến tranh, cuộc sống mọi nơi còn thê lương hơn thời còn đạn bom khốc liệt. Vào lớp mỗi ngày hổng biết đứa nào còn, đứa nào “dọt”; bo bo, khoai lang, khoai mì nhiều hơn gạo trong các bữa ăn; thuốc chữa bệnh thì có “xuyên tâm liên” thay cho trụ sinh, kháng sinh; ngoài đường thì chỉ thấy đi bộ và xe đạp. Tội nhất là các gia đình có người thân bị “đi học tập cải tạo” – phải bán dần của cải ít ỏi còn lại để sống qua ngày…

Mọi việc bắt đầu được “bên thắng cuộc” nhìn nhận ra sai lầm vào năm 1986 – 11 năm sau khi “thắng cuộc”. Cuộc sống chuyển biến tích cực dần từ năm 1994, sau khi Mỹ gỡ cấm vận và nhất là khi quan hệ ngoại giao với Mỹ trở lại bình thường từ tháng 7 năm 1995. Hơn 20 năm cho một cuộc chiến (1954-1975) với hàng triệu người chết, đất nước hoang tàn; thêm 20 năm cho dâu bể điêu tàn (1975-1995) cùng hàng chục vạn người bỏ mạng, xã hội lầm than! Bao nhiêu buồn vui, tủi hờn. Triệu người vui lẫn triệu người buồn. Những nỗi buồn không nguôi! Đúng là mệnh nước nổi trôi! Ai khóc, ai cười?

Mơ ước chấm dứt “20 năm nội chiến từng ngày” để cùng nhau “dựng lại người, dựng lại nhà”; nào có được như Mẹ Việt Nam mong đợi:

… Ta cùng lên đường đi xây lại tình thương

Lòng mẹ ta xưa kia bao la như Thái Bình Dương

Những đứa con là sông mừng hôm nay xóa hết căm hờn

Mượn phù sa đắp trên điêu tàn lòng nhân ái lên nụ hồng…

(Dựng lại nhà, dựng lại người – Trịnh Công Sơn)

Hận thù và hằn học, cao ngạo và đố kỵ “thắng-thua”, u mê và cố chấp… đã ngăn cách trăm sông con không cùng về hân hoan trong vòng ôm của biển mẹ, non nửa thế kỷ qua, và cho đến bao giờ?

Chợt nhớ lại kết thúc nội chiến Hoa Kỳ năm 1865, cũng tháng Tư, giữa đội quân thắng trận miền Bắc do tướng Grant chỉ huy và đội quân thua trận miền Nam do tướng Lee thủ lĩnh. Một cuộc đầu hàng kiêu hùng và một bên thắng cuộc quân tử, cao thượng: Ngay sau khi chiến tranh chấm dứt, hoàn toàn không có tù binh, ai về nhà đó, cùng xây dựng lại quê hương. Đẹp tuyệt! Sự hùng cường của nước Mỹ khởi nguồn từ tinh thần nhân văn và hành xử nhân bản.

Gì thì gì, cần có mơ ước và phải nuôi dưỡng ước mơ về một ngày mai tươi sáng trên đất Việt và cho dân Việt. Cái đúng, cái đạo nghĩa, cái cao đẹp, cái chân lý rồi sẽ lên ngôi, dù rằng muộn!

… Hãy chúc ngày mai sáng trời tự do

Nước non thanh bình, muôn người hạnh phúc chan hòa…

(Ly rượu mừng, Phạm Đình Chương)

* Trường Lasan Taberd nay là trường chuyên Trần Đại Nghĩa; cổng chính 53 Nguyễn Du hướng ra Nhà Thờ Đức Bà, cổng sau đường Gia Long (nay là Lý Tự Trọng), bên hông là đường Hai Bà Trưng.   

AI LÀ THỦ PHẠM TRONG CÁC VỤ HỌC SINH TỰ TỬ?

Lê Vi

AI LÀ THỦ PHẠM TRONG CÁC VỤ HỌC SINH TỰ TỬ?

Nhìn những em bé không được khen dưới đây, tôi đã từng nói, thủ phạm giết người chính là ngành giáo dục.

Ai cũng biết, trên đất nước này không phải là lần đầu diễn ra chuyện học sinh rơi vào trầm cảm và tự sát. Dự luận nhạy cảm với vấn đề này mới bàn tán xôn xao, trong khi thật ngạc nhiên, Bộ Giáo dục và Đào tạo, các nhà làm Chương trình và Sách giáo khoa lại hoàn toàn vô cảm. Họ xem việc học sinh nhảy lầu, nhảy sông tự tử không liên quan đến mình. Dư luận có chửi thì có lẽ “chắc chúng trừ mình ra!”.

Mà báo chí hình như có định hướng dư luận, rằng áp lực đẩy trẻ em tự sát chính là phụ huynh, thậm chí đẩy lỗi cho trẻ em dại dột, có cô giáo còn quy tội những em bé đã chết đó là bất hiếu với mẹ cha, đáng bị hành hình dưới địa ngục, như Phật giáo Bắc tông mô tả.

Cứ tình hình này, Bộ Giáo dục và Đào tạo, các nhà làm Chương trình và Sách giáo khoa an tâm và hứng thú với các cuộc cải cách giáo dục liên miên tiêu tốn số tiền ngàn tỉ, còn trẻ em thì “sống chết mặc bay”!

Họ nói, áp lực là tất yếu. Không áp lực thì học sinh sao chịu học? Và áp lực cũng là thử thách để trẻ em trưởng thành. Họ không nghĩ áp lực đẩy người ta vào cái chết là tội ác. Một em bé bị một chương trình và sách giáo khoa vượt tiềm năng của nó đè lên cả tuổi thơ của nó, khác gì bắt nó vác một tảng đá gấp trăm lần sức chịu đựng của nó, nó không bị đè bẹp bởi cái tảng đá đó mới là lạ. Ở lần trước, trong một bài viết về em sinh viên năm nhất nhảy sông, tôi bảo cứ nhìn vào 5 phẩm chất, 10 năng lực chuyên môn cốt lõi mà ông Nguyễn Minh Thuyết và cộng sự đưa ra biến trẻ em thành nhà chính trị, nhà đạo đức mẫu mực, chuyên môn gì cũng biết, tôi cũng muốn tự sát huống hồ là trẻ con. Mách cho các nhà giáo dục Việt Nam biết, những nền giáo dục tiên tiến xem thử thách trong trường học giống như thử thách trong trò chơi, trẻ em vượt qua thử thách một cách hứng thú chứ không có chuyện gây áp lực cho trẻ loạn não, trầm cảm và hết muốn sống như Việt Nam.

Phụ huynh vì kì vọng con em mình, vì bệnh thành tích ư? Vậy 5 phẩm chất, 10 năng lực chuyên môn là kì vọng của ai? Ai là kẻ đòi 90 đến 100% trẻ phải giỏi đều các môn mới có tấm bằng vào đời? Con ác quỷ nào đã kì vọng và đặt ra tiêu chuẩn và chỉ tiêu đó để phụ huynh gây áp lực lên con trẻ? Tôi khẳng định, trong hoàn cảnh như giáo dục hiện nay, không ai gây áp lực trực tiếp lên con trẻ thì chính con trẻ cũng tự thấy bị áp lực nặng nề.

Tôi cứ nhìn vào hình ảnh các thầy cô khoe sau những buổi lễ tổng kết năm học, nếu là các em bé không có giấy khen, tôi cũng đã hết muốn sống!

Thời tôi đi học, mỗi lớp được khen chỉ có 3 bạn theo xếp hạng: Nhất, Nhì, Ba. Số còn lại không được khen là số đông, sẽ nhìn gương ba bạn kia mà có động lực phấn đấu. Không được khen sẽ không tự kỉ mà tự hào về bạn và phấn đấu bằng bạn. Nhưng từ sau những cuộc cải cách, giáo dục Việt Nam đã lộn ngược, gần như cả lớp được khen, còn lại một vài bạn không được khen. Một thiểu số bị coi thường, bị mắng nhiếc, nếu không thì thiểu số đó cũng tự thấy nhục mà hết muốn sống.

Một em tự sát đã tạo hiệu ứng nhiều em tự sát theo, kể cả đó là học sinh giỏi, từng được khen. Vì những học sinh giỏi đó, sau những áp lực học hành thi cử để có thành tích, đến lúc tự thấy cuộc đời của chúng vô nghĩa vì không biết học để làm gì, để sống cho ai.

Phải chăng Bộ Giáo dục và Đào tạo, những nhà cải cách như Nguyễn Minh Thuyết, Đỗ Ngọc Thống cho rằng, số lượng học sinh tự sát chỉ là thiểu số trong hàng chục triệu trẻ em Việt Nam, tức là không đáng kể, không đáng để quan tâm?

Có người nói, trẻ em tự tìm đường chết như vậy là chết vô nghĩa. Tôi thì cho rằng, không có gì là vô nghĩa cả, nhất là cái chết, càng có ý nghĩa. Nó thức tỉnh lương tri của các bậc phụ huynh, các nhà giáo, và đến lúc cần thiết phải lên tiếng mạnh mẽ đòi Bộ Giáo dục và Đào tạo phải giảm tải Chương trình và Sách giáo khoa cho trẻ em. Học là niềm vui, hứng thú chứ không phải học để làm miếng mồi cho đám cá mập buôn máu có tên là nhà giáo.

Chu Mộng Long

Thêm hai lãnh đạo của Tập đoàn FLC và BOS bị bắt vì liên quan tới Trịnh Văn Quyết

Thêm hai lãnh đạo của Tập đoàn FLC và BOS bị bắt vì liên quan tới Trịnh Văn Quyết

RFA
2022.04.08

Tấm biển của Tập đoàn FLC trong một sự kiện ở Singapore hôm 10/6/2017

 Reuters

Bộ Công an hôm 8/4 công bố quyết định khởi tố và bắt tạm giam hai người là các lãnh đạo của Tập đoàn FLC và Công ty Cổ phần chứng khoán BOS với cáo buộc là đồng phạm giúp tỷ phú Trịnh Văn Quyết thực hiện hành vi “Thao túng thị trường chứng khoán”.

Đây là vụ bắt giữ thứ ba đối với các lãnh đạo thuộc hai tập đoàn này liên quan đến vụ án “Thao túng thị trường chứng khoán” xảy ra ở FLC hôm 10/1/2022 kể từ sau vụ bắt giữ ông Trịnh Văn Quyết – cựu Chủ tịch FLC – hôm 29/3 vừa qua.

Theo thông báo được đăng tải trên cổng thông tin điện tử Bộ Công an: “Ngày 07/4/2022, Cơ quan CSĐT Bộ Công an (C01) tiếp tục làm rõ hành vi phạm tội, ra các Quyết định khởi tố bị can, Lệnh bắt bị can để tạm giam thời hạn 03 tháng đối với Hương Trần Kiều Dung và Nguyễn Quỳnh Anh cùng với vai trò đồng phạm giúp sức Trịnh Văn Quyết, Chủ tịch HĐQT Công ty cổ phần Tập đoàn FLC thực hiện hành vi phạm tội “Thao túng thị trường chứng khoán”.

Trước đó, vào ngày 5/4, Bộ Công an ra thông báo về quyết định khởi tố bị can, Lệnh bắt tạm giam với hai em gái của ông Quyết gồm: bà Trịnh Thị Thuý Nga là Phó Tổng Giám đốc, thành viên Hội đồng Quản trị Công ty CP Chứng khoán BOS; và bà Trịnh Thị Minh Huế – cán bộ Ban Kết toán Công ty Cổ phần Tập đoàn FLC. Cả hai người bị cáo buộc đóng vai trò đồng phạm giúp sức cho ông Trịnh Văn Quyết thực hiện hành vi phạm tội “Thao túng thị trường chứng khoán”.

Hôm 6/4, Uỷ ban Chứng khoán Nhà nước (SSC) đã ra quyết định xử phạt vi phạm hành chính đối với bà Hương Trần Kiều Dung số tiền là 70 triệu đồng. Nguyên nhân phạt được cho biết là do bà Dung vừa là thành viên Hội đồng quản trị (HĐQT)  tại một công ty đại chúng, vừa là thành viên HĐQT tại hơn năm công ty khác.

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Xe Kéo/Xe Lôi & Xe Ôm

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Xe Kéo/Xe Lôi & Xe Ôm

Ảnh của tuongnangtien

Thứ Năm, 04/07/2022 – 06:49 — tuongnangtien

          

Từ Rạch Giá – hôm 21 tháng 3 năm 2022 – nhà văn Thận Nhiên đã gửi đến độc giả xa gần tấm hình của người đàn ông gầy gò/đen đủi, ngồi trên chiếc xe lôi (trong một con phố nào đó) ở thị xã này. Bức ảnh tuy chỉ đơn sơ và giản dị thế thôi nhưng vẫn khiến tôi không khỏi ngậm ngùi tự hỏi, theo thói quen nghề nghiệp : “Xe của thằng chả hay là xe thuê vậy kìa?”

Dù đều phải “nhọc nhằn cam chịu mưu sinh” nhưng dân chạy mướn phải đổ mồ hôi gấp đôi mới đủ ăn vì tiền thuê xe khá bộn. Tuy thế, đây vẫn chưa phải là đám cùng đinh mạt hạng. Ít nhất thì họ cũng còn có đủ “uy tín” và “tư cách” để thuê được một cái xe.

Tôi thì không!

Không tiền, không nhà, không một tờ giấy lận lưng, cũng không quen biết bất cứ một ai ở Rạch Giá – ngoài ông chủ ghe tổ chức vượt biên nhưng thằng chả đã bị công an bắt mất tiêu rồi.

Lạnh và đói nên giấc khuya tôi hay la cà trước rạp hát Châu Văn ở trung tâm thành phố. Nơi đây, ngoài mấy cái xe hủ mì của người Tầu, còn có hơn chục cái bàn ăn thấp lè tè chuyên bán rượu đế (tôm khô, củ kiệu, cải chua, hột vịt bắc thảo, hột vịt muối …) và cháo trắng cho đám dân nghèo mà phần lớn đều là phu xe cả!

Tôi chưa lần nào dám xin xỏ gì ai (và cũng chả bao giờ giành giật chi với đám trẻ bụi đời còi cọc) chỉ lặng lẽ đi loanh quanh nhặt những mẩu thuốc lá cho vào túi quần hay thu vét chút thực phẩm thừa cho vào một cái lon gô, rồi tìm một góc khuất ngồi ăn cho đỡ ngượng.

Đôi lúc, tôi cũng được mời một ly rượu nhỏ, hay một chén cháo khuya, từ quí vị thực khách hảo tâm và hào sảng. Thảng hoặc, cũng có một hai tay chạy thuê may mắn (kiếm đủ sở hụi sớm hơn mong đợi) nên họ có thể yên tâm ngồi nhậu lai rai và cho tôi được mượn tạm cái xe – đạp lòng vòng – kiếm khách.

Tôi vợ con không có (mèo chó cũng không) và lại rất hảo rượu nên kiếm được đồng nào cũng đều bỏ hết vào bàn nhậu để chung vui với mọi người. Ai cũng vui như Tết nên dần dà tôi được dân xe lôi ở Rạch Giá “chấp nhận” như là một thành viên chính thức, và rồi cũng thuê được một cái xe, như nhiều người khác.

Từ đó, tôi sống khỏe! Ngày nào cũng cơm no, xui lắm mới có hôm chỉ chạy đủ tiền thuê xe và đành phải nhai khoai nướng hay chuối nướng (chan nước dừa) cho qua bữa. Đêm lại càng khoẻ nữa. Từ đây, khỏi còn lo chuyện bắt bớ lôi thôi như trước.

Thỉnh thoảng, bạn đồng nghiệp trúng mánh (chắc mới chở dầu cho ghe vượt biên) còn lôi dậy rủ nhậu vài ly nữa chớ. Sau khi uống “sương sương” chừng nửa chai, có người còn rủ rê về chơi (cho biết nhà biết cửa) dù giữa đêm khuya khoắt.

Tôi chả hề phân biệt (hay kỳ thị) ngày/đêm gì sất nên gật đầu là cái chắc. Thực sự, tôi không cần chỗ ngủ nhưng cần được xối vài gáo nước cho sạch sẽ và mát mẻ. Tắm rửa là một trong những nhu cầu cấp thiết nhưng rất khó thực hiện khi lâm vào cảnh … không nhà!

Nói chung là tôi OK. Không có gì để phàn nàn cả, nếu so với cuộc sống nhếch nhác của đám phu kéo xe thời trước :

 “Ở Hà Nội có tới ngàn rưỡi người chỉ vì bát gạo mà làm cái nghề kéo người. Bất cứ trời rét hay trời nóng, đang mưa như trút nước hay đang nắng như hun trời, đút đầu qua hai cái càng gỗ, anh em phu xe phải thúc tay co vó, chạy bở hơi tai, mình mẩy nhễ nhại mồ hôi, áo quần ướt như dúng nước. Họ khó nhọc như thế để kiếm cái gì! – Năm ba xu, một hào, một cuốc. Vừa đúng số tiền để mua ít cơm đút miệng, cái thứ cơm thổi bằng gạo hẩm trộn với ít nước hàng. Ăn để mà sống, ta không cần nói đến cái ăn! Nhưng sống nào đã được yên?” (Tam Lang. Tôi Kéo Xe. nxb Mai Lĩnh, Hà Nội: 1935).

Đạp xe lôi cũng không “yên” lắm nên một đêm tối trời – vào tháng 3 năm 1980, khi mà nước biển êm ru như nước trong lu – tôi đã đành đạn bỏ Rạch Giá ra đi. Tôi  đến được nơi mà người ta sẵn sàng cấp phát cho mình một cái căn cước mới (với tên họ cũ) và một cái thẻ cử tri mà không cần phải qua một cuộc điều tra lý lịch xét nét hay lôi thôi nào cả. Nói cách khác là tôi đã tìm được một cơ hội đổi đời.

Những bạn đồng nghiệp còn lại tại Rạch Giá thì không. Tấm ảnh Thận Nhiên chụp được gần nửa thế kỷ sau, vào hôm 21 tháng 3 vừa qua, cho thấy là họ vẫn sống như xưa: chưa ráo mồ hôi đã cạn túi rồi!

Ở những thành phố lớn mới có ít nhiều đổi thay. Xe lôi và xích lô nay đã được thay thế bằng xe ôm hay xe grab. Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều nhận xét: “Những cảnh làm ruộng của những người nông dân của mấy chục năm trước kia và bây giờ chẳng khác nhau chút nào. Có khác thì chỉ khác một điểm. Đó là người nông dân đi sau đít con trâu mấy chục năm trước kia hiện ra trong ảnh đen trắng còn người nông dân bây giờ vẫn đi sau đít trâu nhưng là trong ảnh màu rực rỡ.”

Những thay đổi trong giới phu phen ở thành phố, xem chừng, có vẻ “triệt để” hơn thế. Phu quét rác nay đã trở thành “công nhân vệ sinh đường phố” với đồng phục đàng hoàng và tươm tất. Đám phu xe kéo hay xe lôi cũng thế. Họ được mệnh danh là “công nhân công nghệ xe ôm” với phương tiện hành nghề là những chiếc xe máy tân kỳ (với đủ loại sắc mầu tươi tắn thật sự) chứ chả phải là “ảnh mầu” đâu.

Chỉ có sự cơ cực thì dường như vẫn không khác mấy. Báo Tuổi Trẻ vừa đăng tải một bài viết ngắn (“Xe Ôm Chắt Bóp Mưu Sinh”) với những chi tiết não lòng: “Những ngày qua, nhiều tài xế xe ôm phải tăng giờ chạy xe từ 10 tiếng lên 14-15 tiếng mỗi ngày để bù đắp cho các khoản chi phí gia tăng. Cuộc sống họ đang phải đắp đổi từng ngày.”

Bài báo thượng dẫn cũng trích dẫn vài lời tâm sự của đôi ba người trong cuộc :

  • Nguyễn Văn Thảo: “Dân chạy xe ôm chỉ qua năm thứ ba, thứ tư trở lên đã hay đổ bệnh, mà nhiều nhất là bệnh hô hấp và mắt vì khói bụi. Còn tai nạn thì chỉ biết tự an ủi là gặp xui xẻo thôi.”
  • Trần Văn Chí: “Rất nhiều dân xe ôm chạy đến nát xe và không dành nổi tiền để mua lại xe mới. Nghĩ lại cứ y như lấy mỡ mình rán mình.”
  • Ngô Du: “Sáng xách chiếc xe ra đổ 100 ngàn xăng để mưu sinh. Họ đã cúng cho nhà nước 64 ngàn. Chạy một cuốc xe… Nộp thêm 10% VAT nữa.”

Blogger Nguyễn Thùy Dương cho biết thêm :

“Mội tài xế chạy Grab được xem như một giám đốc doanh nghiệp riêng lẻ. Và mức thuế họ chịu bằng với mức thuế của một doanh nghiệp vận tải. Đúng là một niềm vui hiếm thấy, khi chỉ cần một bản xác minh lý lịch của địa phương, một chiếc xe máy, một cái điện thoại, một bộ đồ, 2 cái nón bảo hiểm, 2 triệu đồng ký quỹ, từ người tốt nghiệp Tiểu học cho đến Cử nhân Đại học đều có thể cùng nhau làm Giám đốc doanh nghiệp.

Các giám đốc doanh nghiệp này không được giảm trừ gia cảnh, không được trừ các loại thuế phí hao hụt, không có chế độ bảo hiểm, không có chế độ đãi ngộ. Ngày đêm, họ cần mẫn nuôi ‘Má mì’ Grab và đóng góp vào ngân sách Quốc gia.”

Thùy Dương giúp tôi nhớ đến đôi câu ca dao Việt Nam mà mình đã quên bẵng từ lâu, sau nhiều năm viễn xứ: Thương thay thân phận con rùa/Lên đình cõng hạc xuống chùa đội bia!

Việt Nam lần đầu tiên có 7 tỷ phú trong danh sách của Forbes | VOA

Việt Nam lần đầu tiên có 7 tỷ phú trong danh sách của Forbes

06/04/2022

Việt Nam có 7 tỷ phú trong danh sách của Forbes năm nay, trong đó chủ tịch Vingroup Phạm Nhật Vượng tiếp tục là người giàu nhất Việt Nam.

Tạp chí Forbes của Mỹ vừa công bố danh sách các tỷ phú giàu nhất thế giới trong năm 2022, trong đó Việt Nam có 7 tỷ phú, con số nhiều nhất từ trước tới nay, dù đại dịch và chiến tranh đã ảnh hưởng đến thế giới trong năm qua.

Tỷ phú Phạm Nhật Vượng, chủ tịch Vingroup – tập đoàn sở hữu cả hãng xe VinFast, vẫn là người giàu nhất Việt Nam, trong khi quốc gia Đông Nam Á có thêm một tỷ phú xuất hiện trong danh sách của Forbes năm nay – Chủ tịch Nova Group Bùi Thành Nhơn. Trong số 7 tỷ phú của Việt Nam, ông Vượng là người duy nhất có trị giá tài sản bị sụt giảm.

Với khối tài sản trị giá 6,2 tỷ USD, giảm 1,1 tỷ USD so với năm ngoái, ông Vượng tụt xuống hạng 411 trong danh sách năm nay, từ hạng 344 trong danh sách năm 2021.

Ông Vượng, người khởi nghiệp bằng việc kinh doanh mì ăn liền ở Ukraine vào thập niên 1990 trước khi về đầu tư vào lĩnh vực bất động sản rồi sau đó mở rộng sang các lĩnh vực khác ở Việt Nam, là tỷ phú đầu tiên của Việt Nam lọt vào danh sách của Forbes với tổng tài sản trị giá 1,5 tỷ USD trên hạng 974 vào năm 2013.

Chủ tịch tập đoàn thép Hòa Phát Trần Đình Long là người giàu thứ 2 ở Việt Nam với khối tài sản trị giá 3,2 tỷ USD, đứng thứ 951. Cách đây 5 năm, khối tài sản của ông Long chỉ có 1,3 tỷ USD và vị chủ tịch của Hòa Phát bị loại khỏi sanh sách tỷ phú của Forbes trong 2 năm trước khi trở lại và đứng vị trí 1.444 trong danh sánh năm 2021.

Bà Nguyễn Thị Phương Thảo, CEO của hãng hàng không giá rẻ VietJet Air, tiếp tục là nữ tỷ phú duy nhất của Việt Nam được Forbes vinh danh. Bà Thảo, cũng là nữ tỷ phú tự thân đầu tiên của Việt Nam, đứng ở vị trí thứ 984 với khối tài sản trị giá 3,1 tỷ USD, tương đương với mức năm 2018 trước khi bị sụt giảm trong 3 năm sau đó. Đây là lần thứ 6 bà Thảo lọt vào danh sách các tỷ phú của Forbes.

Cả ông Vượng, ông Long và bà Thảo đều nằm trong Top 1.000 người giàu nhất hành tinh.

Ông Nhơn, một tỷ phú bất động sản, lần đầu tiên lọt vào danh sách những người giàu nhất thế giới của Forbes năm nay. Với khối tài sản trị giá 2,9 tỷ USD, nhà sáng lập kiêm chủ tịch Nova Group và cũng là chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn đầu tư Địa ốc NovaLand, được xếp hạng 1.053.

Các tỷ phú còn lại của Việt Nam, đã xuất hiện trong danh sách của Forbes từ năm ngoái, còn gồm có Chủ tịch Techcombank Hồ Hùng Anh, Chủ tịch Masan Nguyễn Đăng Quang, và Chủ tịch Thaco Trần Bá Dương, lần lượt với khối tài sản trị giá 2,3 tỷ USD trên hạng 1,341, 1,9 tỷ USD trên hạng 1.579, và 1,6 tỷ USD trên hạng 1.818.

Phương pháp được Forbes lựa chọn để đưa vào danh sách các tỷ phú là đánh giá quy mô tài sản của một cá nhân dựa trên giá trị cổ phiếu và tỷ giá hối đoái tính đến ngày 11/3.

Mỹ vẫn dẫn đầu thế giới với 735 tỷ phú với tổng giá trị tài sản lên đến 4.700 tỷ USD, trong đó Elon Musk, người sáng lập và giám đốc điều hành Tesla và SpaceX, là tỷ phú giàu nhất thế giới với 219 tỷ USD.

Jeff Bezos, nhà sáng lập Amazon, đứng thứ 2 với 171 tỷ USD trong tổng giá trị tài sản. Bernard Arnault là tỷ phú duy nhất không phải người Mỹ nằm trong Top 5 những người giàu nhất thế giới trong danh sách của Forbes năm nay. Tỷ phú người Pháp, hiện đang cai quản đế của 70 nhãn hàng thời trang và bán lẻ, có tổng giá trị tài sản lên tới 158 tỷ USD. Đứng thứ 4 và thứ 5 lần lượt là tỷ phú Bill Gates, người sáng lập Microsoft, và Warren Buffett, một trong những nhà đầu tư tài chính thành công nhất mọi thời đại, với giá trị tài sản lần lượt là 129 tỷ USD và 118 tỷ USD.

httpv://www.youtube.com/watch?v=xQ-kVhDC9J0

Việt Nam lần đầu tiên có 7 tỷ phú trong danh sách của Forbes | VOA