Mác và Ma

Mác và Ma

Trần Trung Đạo

19-8-2022

Hai phương pháp tuyên truyền căn bản dưới chế độ CS: (1) làm cho người dân nghe và (2) làm cho người dân ngu. Nói cho đúng theo thực tế ngày nay, nếu không làm cho người dân tin vào Mác thì để người dân tin vào Ma.

Trước hết là tin vào Mác.

Một câu nói của Lenin về thiếu nhi được trích dẫn quen thuộc: “Cho tôi bốn năm để dạy dỗ trẻ thơ và hạt giống tôi gieo sẽ không bao giờ bị nhổ bật gốc.” (Give me four years to teach the children and the seed I have sown will never be uprooted). Vài nguồn cho rằng Lenin nói “Cho tôi năm năm đầu của một trẻ thơ…” chứ không phải bốn năm. Dù cách nói khác nhau cũng cùng một ý là với kỹ thuật tuyên truyền CS chỉ cần bốn hay năm năm một đứa trẻ sẽ được cải hóa thành một người CS mãi mãi.

Lenin chủ trương cải hóa con người bằng cách nào?

Nước Nga chúng ta nghe trước đây là quê hương của những nhà văn, nhà thơ lớn như Leo Tolstoy, Alexander Pushkin, Fyodor Dostoevsky v.v.. . Nhưng trên thực tế là một nước có tỉ lệ mù chữ rất cao. Đầu thế kỷ 20, chỉ một phần ba dân số Nga biết chữ. Sau khi nắm lấy quyền lực tại Nga, mục tiêu hàng đầu của Lenin là làm cho người dân biết đọc và biết viết. Lenin biết nếu không xây dựng được một lực lượng sản xuất gồm những người biết viết biết đọc trung thành, quyền lực CS sẽ sớm tiêu vong. Mục đích thoạt nghe rất cao quý nhưng thâm ý lại rất ác độc.

Thành phần mù chữ đem lại cho đảng CS một lợi thế là những gì được đảng trồng cấy vào nhận thức họ sẽ là những kiến thức hoàn toàn mới. Nhận thức của họ và nhận thức của trẻ thơ là những tờ giấy trắng, đảng viết chữ gì sẽ in đậm chữ đó. Một trong những chữ đầu tiên là chữ Mác.

Chiến dịch chống mù chữ, được biết theo tiếng Nga là Likbez, được phát động khắp nước Nga và khắp Liên Bang Xô Viết từ 1922. Likbez là một trong những cơ quan tuyên truyền của đảng. Likbez ra chỉ tiêu cho người dân phải biết đọc, biết viết và biết đọc sách, đặc biệt là trong thế hệ trẻ.

Nhưng đọc sách gì?

Đương nhiên là sách có nội dung tuyên truyền do ban tuyên huấn trung ương đảng soạn thảo. Học trình của Likbez được nâng cấp theo thời gian. Đến khoảng năm 1926, một người được xem như thoát nạn mù chữ cũng là người đã sở hữu một nhận thức chính trị Mác-Lê căn bản đủ để trung thành với đảng CS. Sự thành công của chiến dịch xóa nạn mù chữ là tuyên truyền tư tưởng CS và động viên dân chúng để phục vụ cho mục đích của đảng (Peter Kenez, The Birth Of The Propaganda State, Cambridge University Press, 1985)

Dưới chế độ CS tại Việt Nam, chính sách tuyên truyền “trồng người” đó được rập khuôn một cách chi tiết. Các tác phẩm tuyên truyền của Liên Xô được dịch và phổ biến rộng rãi tại miền Bắc Việt Nam và những năm đầu sau khi chiếm được miền Nam Việt Nam.

Nhà Xuất Bản Chính Trị Quốc Gia Sự Thật không chỉ thừa nhận mà còn hãnh diện về điều này:“Về phát hành, qua mạng lưới các hiệu sách nhân dân (phát triển tới huyện, thị) sách đã về tới tận cơ sở theo phương châm “bốn đúng” (đúng nhiệm vụ, đúng yêu cầu, đúng đối tượng, đúng thời gian) và thực hiện vừa phát hành vừa phổ biến sách đến bạn đọc. Nói tới phát hành không thể không nói tới việc xuất nhập khẩu sách báo. Công ty Xuất nhập khẩu sách báo Việt Nam XUNHASABA được thành lập từ năm 1957 đã góp phần không nhỏ vào việc tuyên truyền sách Việt Nam ra quốc tế và tiếp nhận vào Việt Nam những tác phẩm có giá trị của các nước, nhất là các nước xã hội chủ nghĩa.” (Quá trình ra đời và phát triển của nền xuất bản cách mạng Việt Nam (P3: Thời kỳ 1954-1975), Nhà Nxb. Chính trị quốc gia – Sự thật, Hà Nội, 2011)

Thật vậy, đọc nhật ký “Mãi mãi tuổi hai mươi” của Nguyễn Văn Thạc, nếu để ý sẽ thấy suốt nhật ký anh không trích dẫn hay nhắc tới một tác phẩm nào khác ngoài Thép Đã Tôi Thế Đấy và các diễn văn của Lê Duẩn.

Lenin nói một cách chắc chắn và tự tin như vậy nhưng tại sao Liên Xô lại sụp đổ?

Liên Xô sụp đổ do con người.

Dù giải thích theo một quan điểm tôn giáo nào, con người luôn ẩn chứa một phẩm chất thiêng liêng nhằm chống lại các độc tố phi nhân từ bên ngoài xâm nhập. Phẩm chất thiêng liêng đó có thể nhất thời bị đè nén, trấn áp, che khuất nhưng không mất hẳn đi. Nếu có cơ hội dù một giây, một phút phẩm chất thiêng liêng cũng vươn lên chống lại xích xiêng áp bức.

Tại Bắc Hàn, dù bị cai trị bởi ba đời dòng họ Kim khắc nghiệt không có một kẻ hở, mỗi năm hàng ngàn người vẫn tìm mọi cách thoát ra. Năm 2019 có 1047 người Bắc Hàn đã vượt thoát được vào Nam Hàn. Con số nhiều lần hơn thế đã bị bắt lại và đày ải trong trại tù ác độc ngoài tưởng tượng như Trại 14, Trại 22, bị chết đuối trên sông, trên biển vì vượt thoát không thành. Dù chịu đựng bao nhiêu, niềm khao khát tự do vẫn là một đặc tính bẩm sinh có trong mỗi con người từ lúc mới ra đời. Người dân Bắc Hàn tiếp tục tìm mọi cách ra đi.

Một câu hỏi thường được đặt ra, trong hàng loạt các biến cố làm sụp đổ chế độ CS Liên Xô, biến cố nào có tác dụng trực tiếp nhất?

Chiến lược chạy đua vũ trang của TT Ronald Reagan? Có nhưng không trực tiếp. Mọi yếu tố từ bên ngoài không thể nhanh chóng làm tan vỡ các cơ cấu bên trong, nhất là một chế độ đã được củng cố bằng tuyên truyền và bạo lực suốt 70 năm. Không ai cho rằng chính sách của TT Reagan là sai nhưng chỉ là buộc giới lãnh đạo LX phải lùi vào thế thủ qua các chính sách kế hoạch hóa nền kinh tế quốc gia nhằm đương đầu với Mỹ chứ chưa sụp đổ.

Chính sách cởi mở kinh tế và văn hóa của Mikhail Gorbachev? Cũng không phải. Hai chính sách “đổi mới” của Gorbachev đem lại một không khí mới trong nhiều lãnh vực nhưng chỉ mới bắt đầu từ tháng 2, 1986 và đã chứng tỏ rất ít thành công. Hai năm trước khi sụp đổ, Gorbachev đưa ra chính sách “tư hữu hóa” các doanh nghiệp nhưng cũng mới bắt đầu từ giới tiểu thương như nhà hàng, cửa tiệm. Những thay đổi của Gorbachev còn quá nhỏ chưa phải là yếu tố thúc đẩy sự sụp đổ của LX một cách nhanh chóng.

Sự xuất hiện của nhân vật Boris Yeltsin, ủy viên Bộ Chính Trị đảng CSLX và sau đó từ bỏ đảng? Quan trọng nhưng không phải là yếu tố quyết định. Như người viết đã trình bày trong bài Sáu Lý Do Giúp Chế Độ CS Tồn Tại, việc dọa từ chức của Boris Yeltsin làm Mikhail Gorbachev sửng sốt. Theo lời Gorbachev, ông gọi về Moscow và ra lịnh cho các phụ tá đến khẩn thiết với Yeltsin đừng tiết lộ nội dung lá thư ra ngoài vì quần chúng và thế giới sẽ biết sự rạn nứt trong nội bộ đảng CSLX. Hơn một tháng sau đó, trong phiên họp của ban chấp hành trung ương đảng CSLX, Boris Yeltsin mới chính thức từ chức nhưng sự từ chức của ông ta không tạo ra một lỗ hổng hay xáo trộn quyền lực đáng kể.

Vậy biến cố nào và yếu tố nào có tác động trực tiếp dẫn tới ngày tàn của LX?

Câu trả lời đúng là sức mạnh của người dân trong 15 nước gọi là “Cộng hòa Xã Hội Chủ Nghĩa” thuộc Liên Bang Xô Viết. Năm 1991, con người tại các quốc gia này không còn mê muội như thế hệ cha mẹ, ông bà họ vào thời 1917. Một khi người dân từ chối chế độ, không sợ hãi đứng lên chống lại giới lãnh đạo bảo thủ, ngoan cố, cứng đầu, chế độ đó phải sụp đổ. Các yếu tố Reagan, Boris Yeltsin, dầu hỏa, suy thoái kinh tế v.v.. chỉ giúp cho tiến trình xảy ra nhanh hơn nhưng không phải quyết định. Sự chuyển hóa nhận thức trong con người mới là yếu tố quyết định.

Lấy một biến cố để chứng minh lý luận này: Biến cố tháng 8, 1991.

Hôm đó là ngày 19 tháng 8, 1991. Người dân thủ đô Moscow thức dậy nhìn ra đường thấy cả đoàn xe tăng đang chạy trước nhà. Mở radio và TV mới biết một chính phủ mới dưới danh nghĩa “Ủy Ban Khẩn Cấp Nhà Nước” vừa ra đời thay cho Mikhail Gorbachev “phải nghỉ việc vì lý do sức khỏe”.

Danh sách tám lãnh đạo CS nổi loạn đọc lên nghe lạnh người vì họ đang nắm quyền sinh sát của 287 triệu người dân thuộc 15 nước trong khối LX. Trong số họ có cả giám đốc KGB, Thủ tướng, Bộ trưởng Quốc Phòng. Các tư lịnh quân đội báo cho các bệnh viện để chuẩn bị phương tiện cứu cấp vì sẽ có nhiều thương vong trong những ngày tới. Ba sư đoàn Hồng Quân đang được điều vào thủ đô để thực thi lệnh thiết quân luật.

Nhưng đó cũng là lúc nhiều ngàn người dân Moscow hưởng ứng lời kêu gọi của Boris Yeltsin xuống đường phản đối “Ủy Ban Khẩn Cấp Nhà Nước”. Khác với các cuộc biểu tình bạo động đã từng diễn ra ở Prague 1968 hay trước đó ở Budapest 1956, biểu tình tháng 8 ở Moscow 1991 tương đối ít đổ máu. Nhiều đơn vị tăng đã đứng về phía Cộng Hòa Nga. Trong cùng ngày, các cuộc biểu tình lớn đã diễn ra tại các thành phố lớn và các nước Cộng Hòa thuộc Liên Bang Xô Viết. Khoảng 200,000 người đã biểu tình tại Leningrad và 400,000 biểu tình tại thủ đô Moldavia. Tại thủ đô Moscow, khoảng 200,000 người làm thành một hàng rào nhiều lớp chung quanh trụ sở quốc hội Nga để bảo vệ tổng thống vừa được bầu Boris Yeltsin.

Cuộc phiến loạn do “nhóm 8 người” chủ trương cuối cùng đã thất bại. Mikhail Gorbachev bay về Moscow ngày 22 tháng 8 nhưng chỉ để chứng kiến quyền lực của ông đang mờ dần khi ngôi sao Boris Yeltsin tỏa sáng hơn bao giờ hết. Chế độ CSLX sụp nhanh hơn sự tiên đoán của mọi người.

Người dân Liên Xô đã ý thức được rằng tính chính danh của một lãnh đạo được quyết định bằng lá phiếu chứ không phải bằng xe tăng.

Người dân Nga không sống chết vì cá nhân Boris Yeltsin mà sống chết vì quyền và trách nhiệm thiêng liêng của một công dân nước Cộng Hòa Liên Bang Nga vừa ra đời chỉ hơn hai tháng trước đó.

Khó tiên đoán và khó hình dung, nếu không có sức mạnh của những người dân bình thường tháng 8, 1991, cục diện thế giới ngày nay sẽ ra sao.

Tại Trung Cộng, sức mạnh của người dân Liên Xô qua biến cố tháng 8, 1991 và cuộc biểu tình Thiên An Môn là hai mối lo luôn ám ảnh Tập Cận Bình. Để tìm lối thoát, họ Tập chủ trương nhanh chóng “Hán hóa tôn giáo”.

Dưới thời kỳ Tập Cận Bình, ĐCSTQ đã thúc đẩy việc Hán hóa tôn giáo, hoặc hướng dẫn tất cả các tôn giáo hoạt động phù hợp với học thuyết của đảng vô thần. Các quy định mới có hiệu lực vào đầu năm 2020 yêu cầu các tôn giáo phải chấp nhận và truyền bá tư tưởng Mác và giá trị của ĐCSTQ. Các tổ chức tín ngưỡng hiện phải được văn phòng phụ trách tôn giáo của chính phủ chấp thuận trước khi tiến hành bất kỳ hoạt động nào. (Religion in China, Council on Foreign Relations, September 25, 2020)

Tại Việt Nam, ngoài Mác còn có Ma.

Ngoài việc đưa lý luận Mác-Lê vào giáo trình tôn giáo, CSVN còn đi xa hơn Trung Cộng một bước khi khuyến khích hay bao che những hành động ngu dân như cách làm tiền bẩn thỉu vừa qua của doanh nhân đội lốt tu sĩ Phật Giáo Trúc Thái Minh ở chùa Ba Vàng.

Các “doanh nhân” đội lốt tu sĩ Phật Giáo khai thác sự mê muội của quần chúng để thu hàng trăm tỷ đồng qua các chương trình “thỉnh vong giải nghiệp”. Họ lý giải rằng “Mọi bệnh tật và xui xẻo trong cuộc sống đều được lý giải là bởi oan hồn gây ra. Muốn thoát nạn thì buộc phải “trả nợ” cho vong từ vài triệu đến hàng chục triệu đồng thông qua hình thức công đức vào nhà chùa. Đáng nói, hoạt động này đã công khai diễn ra từ nhiều năm nay tại chùa Ba Vàng, một cơ sở thờ tự lớn và rất nổi tiếng ở phía Bắc.” (Xác minh chùa Ba Vàng ‘thỉnh vong báo oán, giải nghiệp’ thu tiền tỷ, Tuổi Trẻ, 20/03/2019)

Các sự kiện lợi dụng tôn giáo như thế không chỉ mới diễn ra mà đã diễn ra từ nhiều năm và ngày thêm trầm trọng. Tuy nhiên, nhà nước CS im lặng. Đoàn thể tôn giáo trực thuộc đảng gọi là “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam” im lặng. Sự im lặng của đảng và “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam” cho thấy không chỉ các doanh nhân đội lốt tu sĩ Phật Giáo mà chính đảng CS cũng chủ trương mê muội hóa người dân.

Dân chúng càng mê muội, đảng còn sống lâu. Lịch sử các đảng CS trên thế giới chứng minh đảng CS chỉ thành công tại các quốc gia lạc hậu, mê muội và đảng khai thác sự lạc hậu và mê muội để duy trì quyền lực.

Không một nước CS nào, kể cả Nga, trở thành CS theo tiến trình năm hình thái kinh tế xã hội như chủ nghĩa Mác Lê ngụy biện. Bộ máy tuyên truyền CS đề cao Nga như là một nước tư bản tiên tiến chín muồi cho cách mạng xã hội chủ nghĩa. Thật ra, cho tới năm 1917 Nga vẫn là nước nghèo nhất Châu Âu và một quốc gia nặng về nông nghiệp có tỉ lệ 70 phần trăm dân số mù chữ. Giới quý tộc và học thức tập trung tại các thành phố lớn. Nga thua Nhật cả trên biển lẫn trên bộ mười hai năm trước đó. Lenin và phe Bolsheviks chỉ là những kẻ cơ hội, lợi dụng các bất ổn sau Cách Mạng Tháng Hai 1917 do Aleksandr Kerensky lãnh đạo lật đổ chế độ Nga Hoàng, để cướp chính quyền. Không có hay chỉ có rất nhỏ các phong trào công nhân đứng lên làm cách mạng trong biến cố gọi là “Cách Mạng tháng Mười” (Tháng 11 theo Dương Lịch). Tháng 8, 1917 Lenin còn trốn ở Phần Lan.

Nếu đảng CSVN thật sự muốn cấm hay Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam được phép cấm thì một trăm ông Trúc Thái Minh cũng không dám móc túi những người người buôn gánh bán bưng nghèo khó và các hiện tượng phản đạo đức và đi ngược với tinh thần Phật Giáo kia nếu chưa chấm dứt hẳn cũng giảm đi nhiều.

Nhìn cảnh những bà cụ già quỳ dâng ông Trúc Thái Minh những đồng tiền mà họ phải tần tảo suốt ngày mới kiếm được, một người còn chút lương tâm không khỏi đau lòng. Ăn cướp nào cũng đáng tội nhưng ăn cướp từ những người sống trong tuyệt vọng, trông chờ vào phép lạ không bao giờ đến là một đại tội giết người gián tiếp.

Trước 1975, lễ phóng sinh là một lễ mang tính biểu tượng. Những ngày Rằm tháng Bảy, Rằm tháng Giêng các chùa thường có lễ phóng sinh, thường là một con vài con bồ câu, một hay vài con cá. Các thầy, cái ni sư không đặt trọng tâm ở phóng sinh nhưng chỉ dùng cơ hội đó để giảng về tình thương, tha thứ, bao dung, quyền được sống của người và vật trong đạo Phật.

Ngày nay, “phóng sinh” trở thành một nghề kinh doanh kiếm tiền. Nhìn cảnh hàng trăm con chim bị cột thành những chùm chờ được thả ra và bắt lại ai cũng cảm thấy xót xa. Con người dưới chế độ độc tài cũng giống như chim, đang sống hôm nay nhưng có thể bị bắt nhốt ngày mai. Có người gọi hiện tượng chùa Ba Vàng là hình ảnh đạo Phật “thời mạt pháp”. Không phải. Họ không đại diện cho “pháp” để gọi là “mạt” mà chỉ có những tên cướp cạn mặc áo vàng.

Sau khi thành đạo, Đức Bổn Sư đi bộ hàng trăm cây số từ Bồ Đề Đạo Tràng (Bodh Gaya) đến bờ sông Hằng, thành phố Varanasi, thuộc xứ Benares. Từ đó ngài đi bộ tiếp hơn mười cây số nữa đến một nơi được gọi là Vườn Nai tức Vườn Lộc Uyển (Sarnath) xứ Isipatana. Tại thánh địa này, Đức Phật giảng kinh đầu tiên Chuyển Pháp Luân. Từ đêm huyền diệu đó, dòng suối từ bi bắt đầu chảy và hơn 2600 năm đã chảy qua bao nhiêu chặng đường, bao nhiêu rừng núi, bao nhiêu đất nước, bao nhiêu lục địa để đến hôm nay, Tứ Diệu Đế và Bát Chánh Đạo là liều thuốc tinh thần giúp làm thay đổi nhân sinh quan và vũ trụ quan của nhiều trăm triệu con người. Một vài vết nhơ trần thế chẳng thể làm mờ ánh đạo vàng.

Thế giới đang đổi thay từng giờ. Biên cương văn hóa giữa các quốc gia dần dần bị xóa bỏ. Con người dù khác màu da, quốc tịch vẫn có cơ hội đến gần nhau. Ánh sáng văn minh soi rọi vào những nơi trước đây hoàn toàn chìm trong tăm tối. Một điều các chế độ độc tài rất sợ nhưng không tránh được là sớm hay muộn người dân cũng sẽ ý thức được quyền sống và đứng lên đòi quyền sống của mình, và tại Việt Nam ngày đó sẽ không xa.

Hơn 40 người trốn khỏi casino ở Cambodia bơi qua sông về Việt Nam

AN GIANG, Việt Nam (NV) – Trong lúc cùng hàng chục người từ Cambodia bơi qua sông Bình Di để trốn về Việt Nam, một thiếu niên 16 tuổi quê Kon Tum bị mất tích.

Tối 18 Tháng Tám, Đồn Biên Phòng Cửa Khẩu Long Bình, Bộ Chỉ Huy Bộ Đội Biên Phòng An Giang phối hợp cùng Công An huyện An Phú, tỉnh An Giang, đưa 40 người nhập cảnh trái phép chưa rõ hết lai lịch vào Trung Tâm Giáo Dục Cộng Đồng xã Đa Phước. Đồng thời, tiếp tục cùng chính quyền thị trấn Long Bình tìm kiếm em Đỗ Mạnh Hùng, 16 tuổi, ngụ Kon Tum, bị mất tích khi bơi qua sông Bình Di để trốn chạy.

Những người chạy trốn khỏi casino ở Cambodia nhập cảnh trái phép về Việt Nam. (Hình: VNExpress)

Những người này cho biết có tổng cộng 42 người trốn khỏi casino Rich World ở xã Sampeou Poun, huyện Kaoh Thom, tỉnh Kandal, Cambodia, đối diện chốt 21, bơi qua sông Bình Di về nước.

Tuy nhiên, trong lúc trốn chạy em Đỗ Mạnh Hùng bị nước cuốn mất tích, còn anh Nguyễn Tuấn Hải, 25 tuổi, ngụ Gia Lai, bị bảo vệ casio bắt lại.

Nhóm người này khai, trước đó đã trốn sang Cambodia trái phép ở khu vực biên giới các tỉnh phía Nam. Sau khi sang Cambodia thì ký hợp đồng và làm việc tại Casino Rich World. Ngoài ra có một số người trước đó đã làm việc tại các casino đối diện tỉnh Tây Ninh, Long An và sau đó bị bán về Casino Rich World. Công việc của họ là “làm game online, lên các trang mạng làm theo sự chỉ đạo của casino.”

Bị ép làm việc quá nhiều giờ, không được nghỉ ngơi và không được trả lương, họ bàn cách vượt biên về Việt Nam.

Do trước đây thấy lá cờ Việt Nam ở bờ sông đối diện, biết là lãnh thổ Việt Nam, nên khoảng 9 giờ sáng 18 Tháng Tám cả nhóm tập trung tại địa điểm đã thống nhất từ trước rồi đồng loạt tấn công bảo vệ casino, tháo chạy ra cổng nhảy xuống sông Bình Di bơi về Việt Nam.

Theo ông Tuấn, do sự việc có nhiều “tình tiết phức tạp,” liên quan đến nhiều đối tượng và có dấu hiệu của tội phạm mua bán người nên Công An tỉnh An Giang đã thụ lý, điều tra.

Thời gian gần đây, nhiều người ở các tỉnh thành Việt Nam bị lừa sang Cambodia làm “việc nhẹ lương cao,” để bán cho các tổ chức đánh bạc, kinh doanh tiền ảo, bị bóc lột sức lao động. Ai muốn về phải nộp tiền chuộc mạng $3,000 đến $30,000.

Nhóm người được đưa vào Trung Tâm Giáo Dục Cộng Đồng xã Đa Phước, huyện An Phú. (Hình: Hà Trọng/Zing)

Theo Bộ Công An, các cơ sở cưỡng bức lao động, cưỡng đoạt tài sản chủ yếu do người Trung Quốc cầm đầu, tập trung ở khu Bà Vẹt, tỉnh Svaytieng; Banteay Meanchay, tỉnh Poipet; thành phố Shihanoukvile, tỉnh Preah Shihanouk; Chrey Thom, tỉnh Kandal và tại thành phố Phnom Penh, của Cambodia.

Sáu tháng đầu năm 2022, công an Việt Nam phối hợp với nhà chức Cambodia giải cứu hơn 250 trường hợp bị lừa đi lao động trái phép. (Tr.N)

Nam Hàn tiếp tục ngưng nhận người Thanh Hóa xuất cảng lao động

Nam Hàn tiếp tục ngưng nhận người Thanh Hóa xuất cảng lao động

August 17, 2022

THANH HÓA, Việt Nam (NV) – Năm 2022, còn hai địa phương tại tỉnh Thanh Hóa bị tạm dừng tiếp nhận lao động đi làm việc ở Nam Hàn do “số lượng cư trú bất hợp pháp tại Nam Hàn còn cao,” tờ Tuổi Trẻ hôm 17 Tháng Tám cho hay.

Cụ thể đó là hai huyện Hoàng Hóa và Đông Sơn. Trước đó, “danh sách đen” của Nam Hàn cấm người Thanh Hóa xuất cảng lao động còn bao gồm thành phố Thanh Hóa, huyện Triệu Sơn, huyện Thiệu Hóa và huyện Nga Sơn.

Một người lao động Việt Nam ở Nam Hàn. (Hình: Đoàn Trung/Tuổi Trẻ)

Tờ Tuổi Trẻ dẫn lời ông Lê Đình Tùng, phó giám đốc Sở Lao Động, Thương Binh và Xã Hội tỉnh Thanh Hóa, cho biết thêm hiện tỉnh này đang có hơn 32,000 lao động đang làm việc ở ngoại quốc, chủ yếu ở Đài Loan, Nhật, Nam Hàn và khu vực Trung Đông.

Hàng năm, những người này được ghi nhận gửi về cho gia đình ở Thanh Hóa khoảng $120 triệu-$150 triệu.

“Hộ nghèo có người đi làm việc ở nước ngoài cơ bản đã thoát nghèo và có hướng phát triển vươn lên làm giàu,” ông Tùng được dẫn lời.

Tuy vậy, ông này cũng thừa nhận tình trạng người Thanh Hóa đi làm việc ở ngoại quốc khi hết hợp đồng thì bỏ ra ngoài sống bất hợp pháp, “làm ảnh hưởng đến hình ảnh lao động Việt Nam.”

Bản tin trích dẫn thống kê của Trung Tâm Lao Động Ngoại Quốc thuộc Bộ Lao Động, Thương Binh và Xã Hội CSVN rằng tính đến hôm 30 Tháng Sáu, vẫn còn 890 trong tổng số hơn 6,000 người lao động làm việc tại Nam Hàn đang cư trú trái phép.

Theo ông Lê Đình Tùng, một trong những giải pháp cho tình trạng người lao động trốn lại Nam Hàn là nhà chức trách xây dựng cơ chế bảo lãnh người đi làm việc ở ngoại quốc, ký quỹ với người lao động và khuyến khích họ về nước đúng hạn khi hết hạn hợp đồng. Những trường hợp ở lại quá hạn và nhập cảnh “sẽ bị xử phạt nghiêm.”

Panô tuyên truyền “xuất cảng lao động là [cách] giảm nghèo nhanh nhất” ở huyện Như Xuân, tỉnh Thanh Hóa. (Hình: Lao Động)

Việc một số nước như Nam Hàn công bố “danh sách đen” nhắm vào người Thanh Hóa và các tỉnh thành phía Bắc được cho là nguyên do khiến Bộ Công An Việt Nam quyết định bỏ phần “nơi sinh” trong sổ thông hành (passport) mẫu mới, lưu hành từ đầu Tháng Bảy.

Tuy vậy, biện pháp này được ghi nhận ‘tính già hóa non”, khi Sứ Quán Hoa Kỳ, Đức, Tây Ban Nha… mới đây yêu cầu người có sổ thông hành mẫu mới khi xin thị thực phải “bị chú” nơi sinh và nộp kèm giấy khai sinh. (N.H.K)

Họa sĩ Bùi Chát: Vì sao 29 bức tranh bị buộc phải tiêu hủy?

Họa sĩ Bùi Chát: Vì sao 29 bức tranh bị buộc phải tiêu hủy?

Mỹ Hằng

BBC News Tiếng Việt

Họa sỹ, nhà thơ Bùi Chát trong triển lãm Improvisation tại Alpha Art Station.  ẢNH: BUI CHAT

Giới hội họa Việt Nam vừa nhận một tin được cho là ‘chưa có tiền lệ’ từ năm 1975 tới nay: 29 bức tranh trong triển lãm Improvisation tại Alpha Art Station của họa sỹ Bùi Chát vừa có lệnh phải tiêu hủy.

Cùng với đó, họa sỹ Bùi Chát bị cơ quan chức năng mời lên làm việc và lập biên bản xử phạt 25 triệu đồng.

Quyết định xử phạt này do ông Dương Anh Đức, Phó Chủ tịch UBND TP.HCM ký, với lý do triển lãm ‘không xin phép’, dựa trên quy định tại khoản 4 điều 19 Nghị định số 38/2021/NĐ-CP về xử phạt phi phạm hành chính trong lĩnh vực văn hóa và quảng cáo.

Trao đổi với BBC News Tiếng Việt ngày 16/8, họa sỹ Bùi Chát xác nhận sự việc nói trên và cho biết ông ‘sốc’, ‘choáng váng vì không ngờ’ khi được tin phải tiêu hủy tranh.

Một số tác phẩm của họa sỹ Bùi Chát được trưng bày trong triển lãm Improvisation tại Alpha Art Station. ẢNH: BUI CHAT

Theo họa sỹ Bùi Chát, khoảng 4-5 ngày sau khai mạc triển lãm, “có một nhóm gọi là đoàn kiểm tra chuyên ngành văn hóa giữa An ninh Văn hóa và Sở Văn hóa Thể thao, đến kiểm tra”, sau đó hơn ba tuần sau họ ra biên bản xử phạt hành chính.

Đồng thời, biên bản này yêu cầu họa sỹ Bùi Chát phải ‘khắc phục hậu quả’ bằng cách tiêu hủy toàn bộ 29 tranh trong triển lãm.

‘Đánh thức tự do’ và ‘Mở miệng’

Bùi Chát được biết đến từ lâu là nhà thơ, nhưng ông đã vẽ tranh được 10 năm nay, và đây là triển lãm đầu tiên trong sự nghiệp cầm cọ của ông.

Một số tác phẩm của họa sỹ Bùi Chát được trưng bày trong triển lãm Improvisation tại Alpha Art Station. ẢNH: BUI CHAT

Huỳnh Lê Nhật Tấn trong một bài viết mới đây trên BBC khen tranh Bùi Chát ‘đánh thức sự tự do’.

Ngoài vẽ tranh, làm thơ, Bùi Chát là thủ lĩnh nhóm Mở Miệng, đã hoạt động khoảng 20 năm cùng với một số nhà thơ khác như Lý Đợi, “đưa ra một lối thơ khác, không giống thơ ‘định hướng’ theo quan điểm của Ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương của Đảng Cộng sản hoặc Hội Nhà văn Việt Nam”.

Nhóm Mở Miệng cũng cho ra đời NXB Giấy Vụn, và một số hoạt động khác.

Có phải vì ‘đánh thức tự do’ và ‘mở miệng’ mà nay Bùi Chát bị xử phạt và tranh bị tiêu hủy?

Khách tới thưởng thức tranh của Bùi Chát trong triển lãm Improvisation tại Alpha Art Station.  ẢNH: BUI CHAT

Họa sĩ Bùi Chát nói không có đủ căn cứ phủ nhận hoặc khẳng định việc này, dù ông cho hay trong suốt 10 năm qua đã bị chính quyền cấm xuất cảnh.

‘Tôi cũng thường xuyên bị gây khó dễ trong kinh doanh làm ăn, thuê nhà cũng không ai dám cho thuê vì bị quấy nhiễu’, Bùi Chát nói với BBC.

Nói về nội dung tranh trong triển lãm, Bùi Chát nói tranh của ông “phần lớn là trừu tượng” và ông ‘không đưa ý đồ cụ thể gì vào tác phẩm mà chỉ là nghệ thuật thuần túy’.

“Tôi không có quyền nói thay tác phẩm. Người xem mỗi người tự cảm nhận, diễn giải tranh theo cách của mình. Ai nói nó có ý đồ chính trị thì cứ để họ chứng minh,” Bùi Chát nói.

‘Nghiêm trọng, chưa có tiền lệ’?

Về hình thức xử lý của cơ quan chức năng, họa sĩ Bùi Chát nói:

“Trên nguyên tắc của luật pháp, sai phạm gây hậu quả thế nào thì khắc phục hậu quả đến đó. Một triển lãm nghệ thuật chỉ có thể gây hiệu quả chứ không thể gây hậu quả được, cho nên không thể khắc phục hậu quả bằng cách tiêu hủy hết tranh.”

Một tác phẩm của Bùi Chát trong triển lãm Improvisation tại Alpha Art Station.  ẢNH: BUI CHAT

Ông Bùi Chát cho rằng về mặt áp dụng luật, cơ quan chức năng có thể không sai. Tuy nhiên Nghị định 38/2021 có khả năng vi hiến và đi ngược lại các nguyên tắc về quyền con người.

Ông cũng nói hành động tiêu hủy tranh còn vi phạm đến quyền tài sản của người khác.

“Tôi lấy ví dụ một người từ nước ngoài về mang theo bộ sưu tập tranh Đông Dương quý, và mở triển lãm tại nhà, vì không biết thủ tục nên không xin phép.

“Không lẽ chính quyền đến xử phạt, lập biên bản, rồi tiêu hủy toàn bộ tranh? Trong khi đó tranh đó có thể được xem là quốc bảo và giá có thể tới vài chục triệu đô la.”

“Họ không quan tâm đến nội dung tranh là gì, giá trị ra sao, mà chỉ quan tâm đến hình thức là xử phạt. Tôi cho rằng đây là vấn đề nghiêm trọng.

“Về văn hóa, đây là một hình thức hủy hoại tương lai văn hóa, gây tội ác cho văn hóa.

Một sô tác phẩm của Bùi Chát trong triển lãm Improvisation tại Alpha Art Station. ẢNH: BUI CHAT

“Họ không quan tâm sau này các tác phẩm có thể có giá trị như thế nào. Có thể 10 năm sau các tác phẩm này sẽ được đánh giá về giá trị ở một mức độ khác. Họ không hiểu được điều đó.

“Nếu các tác phẩm này bị tiêu hủy, sẽ tạo ra vết nhơ trong chính quyền và vết nhơ cho văn hóa Việt Nam.

“Chưa bao giờ ở Việt Nam có trường hợp họa sĩ triển lãm tranh vì không xin phép mà mang ra tiêu hủy,” họa sỹ Bùi Chát nói với BBC.

Ông Bùi Chát cũng cho hay sẽ khởi kiện và “bảo vệ quyền lợi của mình đến cùng”.

Ý kiến từ giới họa sỹ, nghệ sỹ

Trao đổi với BBC News Tiếng Việt từ Sài Gòn, nhà văn Nguyễn Viện nói:

“Việc nhà thơ Bùi Chát bị lập biên bản và xử phạt cho cuộc triển lãm tranh của anh là điều khá bất ngờ.

Một tác phẩm của Bùi Chát trong triển lãm Improvisation tại Alpha Art Station

Một tác phẩm của Bùi Chát trong triển lãm Improvisation tại Alpha Art Station. ẢNH: BUI CHAT

“Đây là một vụ việc chưa có tiền lệ. Nếu dựa vào nghị định 38 để vừa phạt Bùi Chát 25 triệu và buộc tiêu hủy tang vật gọi là để “khắc phục hậu quả”, tôi e rằng có điều gì quá đáng ở đây.

“Chỉ vì lý do cuộc triển lãm không xin phép, mà nhà nước đưa ra mức hình phạt như thế, khiến người ta có thể đặt câu hỏi: liệu những tác phẩm trong triển lãm đó “có vấn đề”?

“29 tác phẩm trừu tượng có thể suy diễn về nội dung của nó một cách tùy tiện chăng?

“Tôi không nghĩ tranh của Bùi Chát mang một nội hàm chính trị hay thái độ chính trị nào. Có lẽ chúng ta cũng cần lưu ý, Bùi Chát vốn là một nhà thơ, và việc vẽ tranh của anh theo lối trừu tượng là điều mà chúng ta có thể hiểu như một hứng thú hơn là một họa sĩ chuyên nghiệp.

“Vì thế, việc xử phạt anh 25 triệu cho một niềm vui đã là quá đáng, huống chi còn buộc tiêu hủy tác phẩm như một “tang vật” của hành vi sai trái, thì tôi tin chắc rằng vụ việc này sẽ trở thành một sự kiện mang tính lịch sử cho sinh hoạt văn hóa nghệ thuật ở Việt Nam.

“Tôi xin nói thêm, việc lập biên bản đã diễn ra sau 3-4 ngày phòng tranh khai mạc, và cuộc triển lãm đã kết thúc vào ngày 30/7, nhưng đến ngày 9/8 Bùi Chát mới được thông báo đến nhận quyết định xử phạt. Đây cũng là một vấn đề.

Trên Facebook cá nhân, nhà thơ Đỗ Trung Quân chỉ ra rằng Nghị định 38 không áp dụng đối với triển lãm mỹ thuật, nhiếp ảnh hay hoạt động trưng bày tác phẩm, hiện vật, tài liệu thuộc sở hữu hoặc quyền sử dụng hợp pháp của tổ chức, cá nhân tại trụ sở của tổ chức hoặc tại nhà riêng của cá nhân trong các hoạt động mang tính chất nội bộ.

“Tóm lại theo thiển ý thì với hành vi được cho là ‘triển lãm không có giấy phép’ 29 bức tranh của họa sỹ Bùi Chát, không thể bị xử phạt tiêu hủy theo quy định của pháp luật hiện hành,” họa sỹ Đỗ Trung Quân viết.

Nhà thơ Lý Đợi viết trên Facebook cá nhân:

“Xíu nữa là mất bảo vật quốc gia.

“Nếu áp dụng theo cái quyết định xử phạt vi phạm hành chính đối với Bùi Chát ngày 9/8/2022 của UBND TP.HCM, thì VN trong quá khứ có nguy cơ mất nhiều Bảo vật quốc gia.

“Quyết định vừa nêu buộc Bùi Chát phải “tiêu hủy 29 bức tranh”, vì “tổ chức triển lãm tại VN mà không có giấy phép”.

Nhìn lại lịch sử. Ví dụ bức tranh “Kết nạp Đảng ở Điện Biên Phủ” của Nguyễn Sáng, được công nhận Bảo vật quốc gia trong đợt 2 (năm 2013). Bức này từng không được cấp phép triển lãm và vài lần lén triển lãm không có giấy phép. Rất may nó không bị buộc tiêu hủy, nếu không thì đâu còn để mà nửa thế kỷ sau công nhận Bảo vật quốc gia.

“Hoặc như bức “Hào” của Dương Bích Liên, vài lần bị cấm, tác giả bị mời viết kiểm thảo nhiều lần. Nhưng cũng rất may là không bị buộc tiêu hủy, nếu không thì Dương Bích Liên và mỹ thuật hiện đại Việt Nam đã mất đi một kiệt tác.

“Còn nếu nói Bùi Chát từng bị “sổ đen” nên dẫn đến buộc phải tiêu hủy tranh, thì càng khiên cưỡng, vô lý. Vì trong quá khứ, các thành viên trực tiếp và gián tiếp của Nhân văn – Giai phẩm đều thuộc “sổ đen” hoặc “sổ rất đen”, vậy mà sau này thì sao?

“Đa số tác phẩm của họ được tái xuất hiện, nhiều người còn được đặt tên đường, được trao giải thưởng HCM, giải quốc gia… Nếu trong quá khứ cũng áp dụng tiêu hủy tác phẩm, thì việc trao giải sau này còn ý nghĩa gì, khi mà tác phẩm không còn nữa.

“Một lãnh đạo của Hội Mỹ thuật VN (tạm giấu tên) nói rằng quyết định tiêu hủy tranh là chưa có tiền lệ tại VN kể từ 1975 đến nay.

“Từ vài cứ liệu lịch sử như vừa nêu, có thể thấy rằng cái quyết định mà Bùi Chat đang đối diện là một quyết định làm thụt lùi sự văn minh, hiện đại, công bằng, dân chủ mà cả nền hành chính đang hướng tới.

“Nó cũng làm xấu đi hình ảnh xã hội pháp quyền, muốn thượng tôn pháp luật mà VN đang nỗ lực để có được.

Họa sỹ Lương Lưu Biên viết trên Facebook cá nhân:

“Kiểm duyệt! Tiêu huỷ 29 bức tranh” trong triển lãm của Bùi Chát (đã kết thúc triển lãm).

Nếu không có nhầm lẫn gì thì đây là một quyết định xử phạt không phép đáng kinh ngạc.Tranh trừu tượng thì có nội dung gì để suy diễn các kiểu nhỉ?

“Xưa nay chỉ cấm treo nay thì tới tiêu huỷ luôn. Thật không thể chấp nhận được!”

M.H.

Nguồn: bbc.com/vietnamese

Bé trai 3 tuổi được cứu sau khi bị đánh bất tỉnh, bỏ vào tủ đông lạnh

Bé trai 3 tuổi được cứu sau khi bị đánh bất tỉnh, bỏ vào tủ đông lạnh

August 14, 2022

HÀ NAM, Việt Nam (NV) – Nghi can Nguyễn Trường Giang, 25 tuổi, ở huyện Lý Nhân, vừa bị công an bắt với cáo buộc “giết người” hôm 14 Tháng Tám.

Theo báo Zing, một ngày trước cháu NHĐ, 3 tuổi, từ nhà sang quán trà sữa KAY của nghi can chơi. Tại đây, cháu Đ. ăn uống, trong lúc anh này bận dọn dẹp quán.

Cháu NHĐ, 3 tuổi, ở huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam. (Hình: Dân Việt)

Nghi can Giang khai cảm thấy bực bội khi cháu bé liên tục hỏi han, đòi chơi cùng nên dùng chày kim loại đánh vào đầu khiến cháu Đ. ngã từ giường xuống đất và khóc lớn.

Giang tìm cách dỗ cháu Đ. nhưng bé trai càng lúc càng khóc to. Nghi can dùng tay trái bịt miệng, tay phải bóp ghì cổ cháu Đ. xuống sàn nhà. Sau một phút, cháu bé không khóc và nằm im. Khi Giang vừa buông tay, cháu bé lại la lớn: “Ông ơi, mẹ ơi chú đánh con.”

Lúc này, nghi can nảy sinh ý định giết cháu bé. Giang dùng dây dù siết cổ cháu Đ., rồi bịt miệng, đập đầu cháu bé xuống sàn nhà.

Khi nạn nhân bất tỉnh, Giang đặt bé trai vào thùng carton, tiếp đó cho vào tủ đông lạnh rồi bỏ đi khỏi hiện trường.

Nửa tiếng sau, ông nội của cháu Đ. không thấy cháu trai nên kiểm tra CCTV. Thấy cháu Đ. vào quán của Giang nhưng thanh niên này trả lời “không biết tung tích” cháu bé, gia đình nạn nhân đã phá cửa quán và phát hiện Đ. nằm trong tủ đông đá. Nạn nhân được đưa đi cấp cứu kịp thời.

Sau đó, Nguyễn Trường Giang bị Công An tỉnh Hà Nam bắt giữ khi đang lẩn trốn ở Hà Nội.

Cũng theo báo Zing, ông Giang là bộ đội xuất ngũ năm 2020. Anh ta cùng cha mẹ lập nghiệp ở Hà Nội trước khi trở về tỉnh Hà Nam, thuê nhà của ông nội cháu Đ. ở xã Lý Nhân để mở quán trà sữa.

Nghi can Nguyễn Trường Giang. (Hình: Zing)

Tờ Thanh Niên cho biết, cháu Đ. được đưa vào cấp cứu tại bệnh viện Nhi Trung Ương. Tại đây, các bác sĩ xác định Đ. “bị sưng vùng đầu, xuất huyết, xây xước đầu, mặt và cổ, lưỡi sưng nề, khó ăn uống.” Tuy vậy cháu Đ. được ghi nhận đã qua cơn nguy kịch và đang dần hồi phục.

Liên quan vụ này, báo VNExpress dẫn lời ông Nguyễn Văn Thược, ông nội cháu Đ., rằng “không thể hình dung vì sao cháu nội hơn 3 tuổi lại bị thắt cổ, nhốt vào ngăn tủ đông lạnh suốt hơn một tiếng trong quán mà gia đình cho thuê ở sát bên.” (N.H.K) [kn]

Y tế Việt Nam: Không có tiền ai dám vào bệnh viện (BBC)

Y tế Việt Nam: Không có tiền ai dám vào bệnh viện

12 tháng 8 2022

Song May

Gửi tới BBC News Tiếng Việt từ TP.HCM

NGUỒN HÌNH ẢNH,SONG MAY

Cha mẹ đưa con đi chữa bệnh thuê võng 20 ngàn một ngày – đặt cọc 500 ngàn – ở Bệnh viện Nhi Đồng 2, TP.HCM

Không có tiền chẳng ai dám vào bệnh viện. Đó là một thực tế từ nhiều năm nay, nhưng càng gần đây tôi lại thấy giá khám chữa bệnh ở bệnh viện lên nhanh và lên rất cao, khiến người ta phải “tự điều trị”.

Ai cũng biết Việt Nam có các bệnh viện công và tư. Cả hai loại này đều mở khu khám dịch vụ “chất lượng cao”. Thế nhưng, người nghèo không quan tâm việc các bệnh viện trang bị tiện nghi đến cỡ nào, họ chỉ biết nếu mình bệnh mà không có tiền thì… cứ ra các nhà thuốc gần nhà khai bệnh mua thuốc uống theo ngày. Bởi vậy, các nhà thuốc tây ở Việt Nam đều kiêm luôn việc chữa trị, vì có cầu ắt có cung.

Thực tế này khiến các công ty lớn đua nhau đầu tư mở chuỗi các nhà thuốc tây, vì thị trường dược phẩm ở Việt Nam ước tính lên đến gần 6,5 tỷ USD một năm, được tổ chức UQVIA Institute xếp vào nhóm Pharmerging Market – nhóm 17 nước có mức tăng trưởng ngành dược cao nhất thế giới.

VN: Bộ Y tế công nhận ‘LGBT không phải là bệnh’ có ý nghĩa thế nào?

Thư Sài Gòn: Nỗi đau hành xác của trẻ em bị ung thư ở Việt Nam

Thư Sài Gòn: Nỗi khổ không kể xiết của bệnh nhân ung thư Việt Nam

Phòng khám và bệnh viện đông vì dân tỉnh đổ về

Các bệnh viện nổi tiếng ở Sài Gòn thường đông đúc bệnh nhân tại chỗ lẫn bệnh nhân các tỉnh. Anh chị tôi ở Tây Ninh mỗi lần bệnh nặng đều thuê xe xuống bệnh viện Đại học Y Dược (Quận 5) từ lúc nửa đêm để bốc số chờ. Mỗi chuyến đi, anh chị tôi phải chuẩn bị ít nhất từ 5 – 10 triệu đồng, tương đương một – hai tháng lương.

Hiện nay tiền lương thực tế ở TP.HCM chỉ 20.000 đồng – 25.000 đồng/giờ (khoảng trên dưới 1 USD), còn mức lương trung bình mà người lao động nhận được chỉ khoảng 5 triệu đồng (200 USD). Mức lương hưu của đại đa số dân Việt cũng tầm đó, dù trong độ tuổi nhiều bệnh tật.

Một thống kê từ Hội nghị Lão khoa quốc gia tổ chức cuối năm 2021 tại Hà Nội cho biết thời gian người Việt sống khỏe mạnh chỉ 64 năm, sau đó 96% đều bệnh tật, từ 65 trở lên mắc ba bệnh, còn trên 80 mắc hơn sáu bệnh.

Anh rể tôi năm 2017 bị lao màng não suýt chết ở bệnh viện tỉnh Tây Ninh và khi đưa anh xuống bệnh viện Phạm Ngọc Thạch ở TP.HCM điều trị, chị tôi phải vay một cây vàng (khoảng 37 triệu đồng). Sau một năm điều trị lao anh khỏi bệnh và đến nay vẫn khoẻ mạnh. Chị tôi thường nói: “Nếu không có tiền đem anh xuống Sài Gòn chữa chắc anh đã chết rồi.”

Tuy nhiên không may mắn như chồng, mới đây chị tôi bị viêm khớp chân và đi lại khó khăn. Đã hai lần chị thuê xe đến bệnh viện Đại học Y Dược và bệnh viện Chấn thương Chỉnh hình, mỗi lần tốn kém hơn 3 triệu đồng để nhận một bọc thuốc uống trong một tháng. Thế mà bệnh không thuyên giảm mà còn trở nặng, khiến chị phải bốc thuốc nam sắc uống.

NGUỒN HÌNH ẢNH,SONG MAY

Bệnh nhân và thân nhân ngủ tạm trên cầu đi bộ nối khu khám bảo hiểm và khu khám dịch vụ của Bệnh viện Bình Dân

Giữa tháng 8/2019, trên xe từ Sài Gòn đến huyện Châu Đức, tỉnh Bà Rịa -Vũng Tàu vào buổi trưa, tôi gặp sáu người quê huyện Châu Đức vừa đi khám bệnh trở về. Anh bạn ngồi kế bên tôi kể: “Tui đi từ lúc hai giờ sáng đến bệnh viện Bình Dân, ngồi chờ đến bảy giờ được khám và nội soi dạ dày, kết quả bao tử chưa loét nhưng có vi khuẩn phải mua thuốc giá hơn hai triệu đồng.”

Hỏi anh sao không mua thẻ bảo hiểm y tế khám ở bệnh viện tỉnh mà đi Sài Gòn chi cho cực, anh cười:

“Nếu có bảo hiểm y tế thì cũng cần thêm giấy chuyển viện từ bệnh viện tỉnh mới sử dụng được, chưa kể khám bảo hiểm y tế bác sĩ cho thuốc dở lắm, uống không hết, thôi thì trả tiền khám dịch vụ cho rồi. Bệnh nhẹ thì tui đến trạm xá chứ bệnh nặng thì lên Sài Gòn. Bệnh viện tỉnh xây to đẹp nhưng ít bệnh nhân lắm.”

Một anh bạn tôi ở Phan Thiết mua bảo hiểm y tế ở bệnh viện tỉnh Bình Thuận nhưng năm 2017 khi bị đau tim đã tức tốc đến bệnh viện Chợ Rẫy đóng 210 triệu đồng để phẫu thuật can thiệp mạch vành. Bác sĩ chỉ định thay 3 mạch, tùy anh chọn loại 50 triệu đồng – 70 triệu đồng và anh đã chọn loại tốt nhất.

NGUỒN HÌNH ẢNH,SONG MAY

Các bệnh viện công giờ đều có khoa thẩm mỹ bắt kịp xu hướng ‘đập mặt xây lại’ của nữ giới đủ mọi lứa tuổi

Thẻ bảo hiểm y tế chỉ đỡ được một phần

Người bệnh ở Việt Nam dù có thẻ bảo hiểm y tế thì vẫn có những tình huống không sử dụng được hoặc được trừ cũng chẳng là bao.

Cha tôi hơn 80 tuổi được Nhà nước cho thẻ bảo hiểm y tế chữa tại bệnh viện huyện gần nhà. Khi ông bị thoát vị bẹn và phải phẫu thuật, chúng tôi quyết định đưa ông đến một bệnh viện tư ở Sài Gòn, xét nghiệm các kiểu 3 triệu rưỡi và đặt cọc nhập viện 5 triệu đồng. Hồi phục sau ba ngày nằm bệnh viện, cha tôi xuất viện và phải trả 23 triệu rưỡi, vì bảo hiểm nhà nước chỉ trả 3 triệu đồng.

Một người thầy của tôi tuổi gần 80 cũng bị thoát vị bẹn, dù có bảo hiểm y tế tại bệnh viện Nguyễn Trãi nhưng vì thầy đã từng bị mổ đặt stent mạch vành, một bác sĩ – học trò của thầy – khuyên thầy nên đến bệnh viện Đại học Y dược TP.HCM. Kết quả ca phẫu thuật thành công và thầy bảo: “Tổng cộng ca phẫu thuật hơn 20 triệu đồng, nhờ có bảo hiểm y tế bớt được mấy triệu, thầy phải đóng 18 triệu đồng”.

Đến ngay cả tôi, khi đi khám chữa bệnh thông thường ở bệnh viện mua bảo hiểm y tế, cũng phải thủ sẵn vài triệu đồng, vì bất kỳ chỉ định nào của bác sĩ cũng phải cầm phiếu đi đóng tiền trước rồi mới được khám.

Chẳng hạn, khám bệnh 180.000 đồng, có thẻ đúng tuyến được bớt 34.500 đồng (-19%), siêu âm tim 480 ngàn, được bớt 37%, điện tim 185 ngàn đóng đủ 100%, xét nghiệm máu 1,3 triệu được bớt 250 ngàn…

NGUỒN HÌNH ẢNH,SONG MAY

Bảng giá khám bệnh tại Bệnh viện Nhi Đồng Thành phố với nhiều mức giá khác nhau

Muốn khám chữa nhanh thì chọn dịch vụ, còn nhập viện phải đặt cọc

Bệnh viện công nào ở TP.HCM cũng có khu khám dịch vụ riêng với hai bảng giá: bảo hiểm và dịch vụ. Thậm chí trong giá dịch vụ sẽ còn chia tiếp: giá thấp (với bác sĩ thường) và giá cao (với bác sĩ có chức danh và đương chức). “Khám dịch vụ” là người bệnh phải đóng nhiều tiền hơn để được khám nhanh, với những bác sĩ giỏi và được phục vụ tốt hơn.

Chẳng hạn bệnh viện Nhi Đồng 2 xây khu khám dịch vụ rộng rãi ở đường Nguyễn Du, với giá 150.000 đồng/lần khám theo yêu cầu – 300.000 đồng/lần khám chất lượng cao.

NGUỒN HÌNH ẢNH,SONG MAY

Muốn khám chữa bệnh cho trẻ em nhanh thì trả tiền khám dịch vụ ở Bệnh viện Nhi Đồng 2

Bệnh viện Nhi Đồng Thành phố (huyện Bình Chánh) còn chia nhiều hạng mục hơn: khám theo yêu cầu từ 80.000 đồng – 500.000 đồng; khám chuyên gia 150.000 đồng; khám nội trú (trưởng/phó khoa) 200.000 đồng; khám bệnh ban giám đốc 300.000 đồng.

Tại Bệnh viện Bình Dân, giá khám dịch vụ bên khu thường 100.000 – 200.000 đồng, còn khám bên khu chất lượng cao 150.000 – 250.000 đồng.

Bạn đừng tưởng bỏ tiền khám cao mà kết quả như ý. Một thiếu niên 13 tuổi mà tôi biết sau khi phẫu thuật tái tạo bàng quang năm 2019 với giá 100 triệu đồng tại khu kỹ thuật cao của bệnh viện này, sau đó đã phải nong niệu đạo đến lần thứ hai mới có thể tiểu qua đường bình thường được, vì lần đầu bệnh viện nong thất bại. Điều đáng nói là gia đình cháu phải trả tiền cả hai lần, mỗi lần gần 20 triệu đồng.

Tại khu dịch vụ sạch đẹp của Bệnh viện Hùng Vương, nữ giới muốn khám phụ khoa phải đặt cọc 600.000 đồng, khi ra về phải tự nhớ quay lại tính toán xem có dư đồng nào không. Đáng nói là phòng khám không có chỗ kín đáo thay đồ, lại lùa bệnh nhân vô nhiều người một lúc thiếu sự riêng tư; phòng siêu âm thì thay đồ xong phải cầm theo vì không biết để đâu; phòng vật lý trị liệu thì vừa không có chỗ kín đáo thay đồ vừa không có chỗ để đồ, đúng kiểu “dịch vụ nửa vời”.

Việc khám chữa bệnh phân biệt bảo hiểm y tế và dịch vụ ngay trong bệnh viện công cũng kỳ quặc y như việc các trường tiểu học và trung học công lập kêu gọi phụ huynh đóng góp để lớp học của con cái mình tiện nghi và đầy đủ trang thiết bị hơn.

Không chỉ khổ vì bị đối xử phân biệt, thủ tục phải đặt tiền cọc khi nhập viện khiến người nghèo phải lờ bệnh. Tiêu biểu như Bệnh viện Ung Bướu: người lớn muốn chữa trị phải đặt cọc năm triệu đồng, còn trẻ em bị ung thư phải đặt cọc hai triệu đồng. Cho con nhập viện Nhi Đồng 2 thì thân nhân phải đặt cọc hai triệu đồng.

Có khi chỉ vì không có vài triệu đồng đặt cọc mà người ta có thể lờ đi căn bệnh ung thư đang ở giai đoạn đầu, để mặc nó phát triển đến mức di căn rồi chết. Có khi chỉ vì không có hai, ba triệu đồng đặt cọc, người mẹ nghèo sẽ ngậm ngùi đưa con về uống thuốc nam… cầm cự cho qua ngày.

Những con số nói trên vẽ ra bức tranh đau buồn của bệnh nhân Việt Nam.

Chuyện vui : NÊN HỌC TẬP VÀ LÀM THEO CÁI… MẸO!

Chuyện vui : NÊN HỌC TẬP VÀ LÀM THEO CÁI… MẸO!

Hà Sĩ Phu

1/ Tôi mắt kém, lớ xớ vào mạng thấy cái hình chụp lời ông Nguyễn Đình Bin, nguyên Thứ trưởng Bộ Ngoại giao (hình chụp). À, thế ra vẫn còn mấy người CS biết nói một phần sự thật, nên tôi cũng viết thêm mấy lời bình như sau:

Lúc đầu thì bao nhiêu trí thức, văn nghệ sĩ do DUY CẢM nên bị mục tiêu tốt đẹp đánh lừa. Nhưng qua hơn một thế kỷ chứng nghiệm thì nay mọi điều đã rõ, con đường CS là con đường ảo tưởng, phi khoa học và phản nhân văn, làm khổ nhân dân nhưng làm sướng một bộ phận cầm quyền như một bọn vua tập thể. Vì thế hiện nay chỉ 3 loại người: kẻ cầm quyền và bọn cơ hội cùng với số ngu trung bị nhồi sọ là tìm mọi cách để duy trì con đường phản dân hại nước ấy (chính người CS lão thành Nguyên Ngọc đã công nhận như vậy). Thế giới đã rõ như ban ngày, còn gì lơ mơ nữa đâu mà phải thảo luận?”. 

https://www.facebook.com/photo/?fbid=591347725712505&set=gm.3299849127005163

2/ Hình chụp ấy là của trang “Nhóm Chúng Tôi Ghét Lừa Dối” (22,0K thành viên), rồi lại thấy có trang “Lưu Thơ Thầy Thái Bá Tân” (13,2K thành viên) gồm những bài thơ 5 chữ đầy sự thật của nhà thơ Thái Bá Tân mà tôi yêu mến…

Lại nhớ khi ĐCSVN muốn đánh lừa thế giới thì tuyên bố giải tán ĐCS, chỉ lập các “nhóm nghiên cứu chủ nghĩa Mác” như rất hiền lành và chỉ ham học thôi.

* Thế là tôi bừng tỉnh: (Tôi ngồi trong phòng tối mà như đang nói trước ba quân): Đây là cái cần thiết của chúng ta! Hãy học theo cách làm của ĐCS ngày trước để ra khỏi cái đường hầm không lối thoát hiện nay! Hì…hì…

HÃY LẬP CÁC NHÓM KIỂU “NGHIÊN CỨU CHỦ NGHĨA MÁC” như của ĐCS NGÀY TRƯỚC!

Tôi vẫn nói với bạn bè: Cả đời tôi chỉ phục ĐCS, Đ là bậc thánh của thế giới MƯU LANH (cấm nói lái chữ MƯU LANH này đấy nhá! Hì…hì…). Viết xong mấy dòng ba trợn mà cũng vui vui, thấy nhẹ cả người.

(Nhưng rồi lại chẳng dám quên… cái vỏ quít dày, vừa phục vừa giận cái ông… Tạo hóa!).

10/8/2022

H.S.P.

______

Cựu thứ trưởng ngoại giao Việt Nam nói về ‘nội chiến’ và ‘Đảng trị lạc lõng’

 https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-61280668

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Vợ Tù

Ảnh của tuongnangtien

The Catcher in the Rye xuất bản năm 1951, khi tôi chưa kịp mở mắt chào đời. Tuy hai phần ba thế kỷ đã qua, và tôi cũng sắp sửa từ giã cõi trần (tới nơi rồi) nhưng vẫn chưa bao giờ tìm đọc nguyên văn tác phẩm này của J.D Salinger cả.

Lý do, giản dị, chỉ vì tôi đã đọc Bắt Trẻ Đồng Xanh (Thanh Hiên xb 1967) của Phùng Khánh tự lâu rồi. Dịch giả hẳn là phải thông thạo Anh ngữ lắm nên bản tiếng Việt vô cùng gẫy gọn, trong sáng (và cũng rất tài hoa) khiến tôi sợ rằng đọc nguyên tác chưa chắc đã thích bằng. Nó hay đến độ mà nhà văn Võ Phiến cũng có một tạp luận) cùng tên (“Bắt Trẻ Đồng Xanh”) vì ông đã mượn tựa từ bản dịch của ni sư Thích Nữ Trí Hải.

Bài viết này xuất hiện lần đầu trên tạp chí Bách Khoa – phát hành từ Sài Gòn, vào tháng 10 năm 1968 – và đến nay vẫn còn được độc giả quan tâm, dù hơn nửa thế kỷ đã qua. Một trong những vấn đề được tác giả đề cập đến là số phận bi đát của những người phụ nữ miền Nam, có chồng (và mất chồng) chỉ trong vài hôm – hoặc vài tuần – sau Hiệp Định Genève :

“Cuộc chiến này xuất hiện ngay từ những cuộc liên hoan chia tay giữa kẻ ở người đi trong thời hạn 300 ngày tập kết, những cuộc liên hoan có hát có múa, có bánh trái tiệc tùng… Nó xuất hiện ngay từ những đám cưới vội vã sau ngày đình chiến, những đám cưới lắm khi tổ chức tập thể, do trưởng cơ quan, trưởng đơn vị chủ tọa. Nạn nhân đầu tiên của cuộc chiến này không phải là những kẻ ngã gục vào 1958, 1959, mà là những cô gái tức khắc biến thành góa bụa từ 1954.”

Sáu năm sau Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam được thành lập, vào hôm 20 tháng 12 năm 1960, tại huyện Châu Thành – tỉnh Tây Ninh. Tuy được “dựng” lên ở miền Nam  nhưng phần lớn cán binh (và tử sĩ) lại là người miền Bắc, theo ghi nhận của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện :

Trại lính, trại tù, người đi không ngớt

Người về thưa thớt dăm ba

Trẻ con đói, xanh như tàu lá

Cày bừa phụ nữ đảm đang

Chốn thôn trang vắng bóng trai làng

Giấy báo tử rơi đầy mái rạ! (“Đất Này Chẳng Có Niềm Vui” – 1965)

Mười năm sau năm nữa (năm1975) thì chiến tranh chấm dứt. Tuy hòa bình đến nhưng trại lính, trại tù, người (vẫn) đi không ngớt. Bọn trẻ thì đi thi hành nghĩa vụ quốc tế (giải phóng nước bạn Cambodia), còn lớp già (thuộc phe thua trận) thì đi … học tập cải tạo.

Dù được bên thắng cuộc hứa hẹn là thời gian “thụ huấn” chỉ vài tuần thôi nhưng thực tế thì người về thưa thớt dăm ba, và không ít kẻ đã ra đi vĩnh viễn, để lại vô số những vành khăn tang trên đầu cô phụ (vào giữa thời bình) mà chả hề có một tờ thư hay mảnh giấy báo tử nào ráo trọi.

Nếu còn sống sót, kẻ thất trận cuối cùng cũng đã rời trại tù vào những năm đầu của thập niên 1990, sau gần 20 năm bị giam cầm. Hơn một phần tư thế kỷ đã qua. Tù nhân chính trị ở Việt Nam hiện nay đều thuộc vào lớp người mới, với tên gọi mới: tù nhân lương tâm – TNLT.

Hôm 22 tháng 6 năm 2021, VOA cho biết :

“Theo báo cáo mới được đưa ra của VNHR, ít nhất 46 người đã bị bắt giữ và truy tố tính đến ngày 31/5 vì vi phạm Bộ luật Hình sự 2015 sau khi ‘bày tỏ quan điểm chính trị của họ thông qua mạng xã hội’, một cáo buộc mà các nhà chức trách gọi là ‘chống phá nhà nước’. Nhóm nhân quyền ở California cho biết rằng những người khác bị bắt trong năm qua bao gồm các nhà hoạt động chính trị, nhà báo độc lập và những người khiếu kiện về quyền đất đai.”

Ngày 15 tháng 7 năm 2022, bỉnh bút Nguyễn Văn Lung (Tạp Chí Luật Khoa) cập nhật thêm vài ba dữ kiện :

“Trong nửa đầu năm 2022, đã có 16 người bị bắt liên quan đến những vấn đề như quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí hay quyền tự do hoạt động hội nhóm… Con số bị bắt đó tương đương với các năm trước, khi mà cả năm 2021 và 2020 đều có 39 người bị bắt vì những vấn đề nhân quyền. Hiện tượng này có thể gọi là ‘đàn áp một cách ổn định’. Những con số đáng buồn cho thấy không có tiến triển gì trong việc cải thiện tình hình nhân quyền trong nước.”

 

 

Tuy tuyệt nhiên “không có tiến triển gì trong việc cải thiện tình hình nhân quyền trong nước” nhưng đã có sự thay đổi lớn lao (và khá bất ngờ) nơi thái độ của không ít nạn nhân. Phụ nữ Việt Nam hiện nay không còn chịu nín lặng trong cảnh góa bụa, ngay sau ngày cưới, như lúc đình chiến 1954. Họ cũng không cắn răng và nuốt nước mắt, trước cảnh gia đình tan nát (chỉ vì chả may thuộc bên thua cuộc) như sau Đại Thắng Mùa Xuân 1975 nữa.

Những người vợ tù bây giờ đã cùng chồng tích cực nhận lãnh vai trò “tác nhân,” thay vì chỉ nhẫn nhục “cam chịu lịch sử” như lớp người đi trước, dù họ vẫn bị đe dọa và sách nhiễu thường xuyên :

Chính sách thô bạo và ti tiện cố hữu của nhà đương cuộc Hà Nội, xem ra, không có chút tác dụng nào đáng kể. Phản ứng và cách hành xử của những người vợ tù hiện nay, thế hệ sinh trưởng trong lòng cách mạng, đã hoàn toàn khác trước.

Xin ghi lại dăm ba trường hợp, theo thứ tự abc, để rộng đường dư luận :

– Bùi Huệ, phu nhân của TNLT Dũng Vova: “Đến nay Vova được sự ủng hộ và quý mến của không ít các bà con, anh em cùng lý tưởng. Nó giống như vị ngọt của cà phê đã trải qua cái đắng.”

– Đỗ Lê Na, phu nhân của TNLT Lê Trọng Hùng: “Tôi cũng muốn cho người dân ở trong nước, đặc biệt là những gia đình đấu tranh, một số gia đình thì cũng còn e ngại trong việc người thân của mình bị bắt bớ, có những gia đình không dám thẳng thắn lên tiếng, thì tôi muốn qua cái câu chuyện của gia đình mình để cho mọi người biết rằng là cái quyền lên tiếng để chống lại áp bức bất công – đó là quyền của mỗi người, và nếu chúng ta làm đúng thì chúng ta sẽ không có gì phải sợ hãi họ cả.”

– Trịnh Nhung, phu nhân của TNLT Bùi Văn Thuận: “Cháu/em là vợ của anh Thuận, luôn tự hào về anh, ủng hộ và tin tưởng rằng anh không làm gì sai cả, nên sẽ luôn đồng hành cùng anh trên con đường khó khăn phía trước.”

– Đỗ Thu, phu nhân của TNLT Trịnh Bá Phương: “Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Tôi nghĩ họ sẽ không để yên cho tôi đâu.”

– Nguyễn Thị Ánh Tuyết, hôn thê của TNLT Đỗ Nam Trung: Sau này Trung về chắc chắn chúng tôi sẽ thực hiện nốt những việc còn dang dở, mà chúng tôi đã có những dự tính cho tương lai của hai đứa. Và tôi cũng sẽ kể cho Trung nghe rất nhiều về những tháng ngày đã xa cách này, tôi đã nhớ Trung biết bao nhiêu…”

– Lê Bích Vượng, phu nhân của TNLT Nguyễn Lân Thắng: “Bốn tuần. Ba mươi ngày. Một tháng. Nghe nói tóc anh bạc nhiều. Nghe nói anh gầy đi. Nghe nói anh già đi đến vài tuổi. Uh. Không sao. Mọi người luôn bên anh – Như anh đã có mặt ở những vùng đất khó khăn, những khi bão lũ, thiên tai, nhân hoạ … tàn phá.”

 

Không chỉ thân nhân mà bằng hữu, hàng xóm, láng giềng cũng thế. Thái độ của họ đối với những TNLT của chế độ hiện hành hoàn toàn đã khác. Hình ảnh, biểu ngữ, cùng những bó hoa rực rỡ và bia bọt tràn lan khi mọi người chào đón Phạm Thanh NghiênCấn Thị ThêuBa Sàm Nguyễn Hữu Vinh (như những vị anh thư hay anh hùng của thời đại) đã khiến cho cư sỹ Phạm Nguyên Trường cảm thán: “Trong nước CS mà đón tù chính trị về vui vẻ như thế này thì thời gian tồn tại của chế độ có thể kéo dài bao lâu?”

Ơ hay, cái ông này hay nhỉ? ̣Sao đã tu tại gia (và đã muốn gác bỏ chuyện thế sự ngoài tai) mà vẫn còn “bao la” thế? “Thời gian tồn tại của chế độ còn có thể kéo dài bao lâu” nữa là chuyện của “các đồng chí lãnh đạo ở trên,” chứ việc gì mình phải bận tâm!

Vì sao con người ngày càng mê tín dị đoan một cách mông muội?

Vì sao con người ngày càng mê tín dị đoan một cách mông muội?

Chu Mộng Long

Mê tín dị đoan có từ thời cổ sơ, mông muội. Dù các vĩ nhân tìm cách khai sáng nhiều lần, nhưng con người mông muội thì vẫn mông muội. Sự mông muội tàn sát con người hơn bất cứ sự tấn công nào từ bên ngoài.

Huyền thoại Hy Lạp ghi nhận, khi Prometheus giao cho người em sáng tạo ra loài người, so với vạn vật, loài người là giống yếu đuối nhất: khó sinh đẻ, dễ chết yểu trước sự tấn công của giống loài khác, dù đó là con vật nhỏ bé nhất, như virut.

Prometheus thấy vậy mới cho con người trí khôn để tự khắc phục sự yếu đuối của nó.

Nhưng trí khôn của loài người thì phải hình thành qua hàng triệu năm. Trừ số ít những người hiểu biết hay giác ngộ, đa số phát triển trí khôn theo hai hướng và hình thành hai loại người: 1) Kẻ khôn ngoan cúi đầu khuất phục tất cả để cầu an, thậm chí hy vọng chết rồi hóa thân vào kiếp khác để tiếp tục sống, và như vậy, tốt nhất là cái gì cũng tôn thờ, quỳ lạy và hiến tế; 2) Lợi dụng sự yếu đuối của đám đông, kẻ khôn lỏi bịa chuyện đồng bóng với đủ loại thần linh, ma quỷ để đe dọa, và như vậy, loại người này có thể thống trị cả đám đông để trục lợi.

Loại thứ nhất cũng được xếp vào trí khôn nhưng khôn ngoan, đúng nghĩa là ngoan ngoãn để được bề trên chiếu cố, gọi ban phúc. Ban đầu đơn giản là người ta thờ cúng tự nhiên, mong mưa thuận gió hòa để kiếm sống. Họ thờ cúng từ cái to lớn như Trời, Đất, Núi, Sông… cho đến thờ cúng những loài vật nhỏ nhất như con chuột (tục cúng ông Tý), cả con virut (cúng trừ tà trong dịch bệnh). Nhờ trí khôn này, con người tự an ủi và nương theo tự nhiên mà tồn tại. “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành” thành phương châm sống. Đến khi gặp thiên tai nặng nề, sự khôn ngoan này thành ngu muội, đến mức giết người lấy máu hay tế sống đồng loại cho thánh thần, ma quỷ. Tục trộn thịt người tế thần Zeus ở Hy Lạp, tế thần Baal ở Trung Đông, tế gái đồng trinh cho Hà Bá ở vùng sông nước là những điển hình.

Loại thứ hai hình thành nên cường quyền khi sự khôn lỏi, tức lưu manh, của nó nấp bóng thần quyền. Không ngẫu nhiên mà các bộ tộc nguyên thủy đều có các thầy mo đóng vai trò thủ lĩnh tinh thần của cả bộ tộc. Quan hệ giữa thầy mo và tù trưởng cứ như là quan hệ giữa cấp ủy và chính quyền vậy. Thầy mo nhân danh thánh thần, ra mệnh lệnh và phán xét tất cả. Vậy là vô số chuyện thần thánh, ma quỷ ra đời. Chúng tạo ra các nghi lễ gồm nghi thức và lễ vật bắt cả cộng đồng phải quy phục, hiến tế, bất khả kháng. Sự ngu muội của đám đông đã vỗ béo cho các thầy mo và kẻ đứng đầu, nhưng lại nhân danh vì thánh thần. Sự man rợ ngày một man rợ hơn. Khi kẻ có quyền lực được phong thần thì người ta thi nhau hiến tế, đến mức một thằng đàn ông giàu có chết đi còn được chôn sống theo cả đàn bà, người hầu để nêu gương tận tụy, hy sinh.

Mê tín dị đoan là một thứ tôn giáo thế tục. Sống sao chết vậy. Sống tham ăn, chết cũng tham ăn mới bày ra cũng tế mâm cao cỗ đầy. Sống hối lộ chết cũng hối lộ mới có chuyện buôn thần bán thánh trong tâm linh đi liền với buôn quan bán tước trong quan hệ thế tục.

Đó chính là lý do Đức Thích Ca, Lão Tử, Chúa Jesus làm cuộc cách mạng tín ngưỡng, kêu gọi thoát tục. Tất cả mọi mê tín dị đoan đều xếp vào tà giáo.

Tín ngưỡng thuộc đức tin: tin vào đạo trời (khác luật thế tục), tin vào điều thiện và tình thương. Tín ngưỡng khác với mê tín dị đoan, mà bản chất của nó là bịa đặt chuyện hoang đường để đe dọa, để vì lợi ích cá nhân, trục lợi. Đã mê tín dị đoan thì không việc xấu, việc ác nào người ta không làm. Nhiều khi cướp, giết, hiếp, chiến tranh, khủng bố chỉ vì mê tín dị đoan. Điều này dễ chứng minh khi khảo cổ các tập tục nguyên thủy cho đến xung đột tôn giáo trong cuộc sống hiện đại.

Các cuộc cách mạng tôn giáo, mặc dù vạch ra sự khác biệt giữa tín ngưỡng và mê tín dị đoan, nhưng các vĩ nhân khai sáng cho nhân loại này lại không ngờ chính tôn giáo do họ lập ra cũng rơi vào mê tín dị đoan. Điều này cũng giống như nhiều quốc gia ra luật “cấm tuyên truyền mê tín dị đoan”, “nói không với tà giáo” nhưng càng cấm, càng hô khẩu hiệu, mê tín dị đoan hay tà giáo càng mọc ra như nấm, cuối cùng chính tà bất phân, xã hội rơi vào rối loạn cực đỉnh. Càng khai sáng con người càng mông muội.

Trong khi các tôn giáo lớn trên thế giới đang tìm cách thoát tục, tức thoát khỏi mê tín dị đoan thì Phật giáo lại sa lầy một cách nghiêm trọng. Kể từ khi du nhập vào Trung Hoa, cái Niết Bàn được treo nơi Tây phương Cực lạc và 18 tầng Địa Ngục rùng rợn đặt dưới chân loài người, Phật giáo tự lột trần chiếc áo thầy tu để đưa con người về trạng thái nguyên thủy. Không khác các thầy mo cổ đại, các nhà tu tha hồ thêu dệt vô số chuyện thánh thần, ma quỷ để đe dọa mọi người, bắt mọi người phải quy phục. Các chiêu bài: “Càng nghèo càng phải cúng dường Tam bảo càng nhiều thì mới hết nghèo”, “Ăn cắp là việc làm sai quấy nhưng đem của ăn cắp cúng dường thì không sai quấy”… có khác gì thầy mo thời bộ tộc nguyên thủy bày trò đồng bóng vắt kiệt sức người nghèo, hút máu người bệnh để tăng cường sức mạnh cho các thế lực thống trị?

Một dân tộc ngày càng mê tín dị đoan, chứng tỏ đó là một dân tộc yếu đuối, bệnh hoạn, có khôn ngoan và cũng đầy khôn lỏi như thuở ban đầu tạo hóa mới sinh ra. Thiên nhiên khắc nghiệt, cường quyền tàn bạo đã gieo rắc sự sợ hãi đến tột cùng trong tâm lý mỗi người dân, đó là mảnh đất màu mỡ cho bọn quý tộc, tăng lữ bịa ra vô số chuyện đồng bóng để đe dọa, để trục lợi. Trong kế sinh nhai thì chỉ chờ vận hên xui, may rủi, ít người đủ tự tin về chính mình cũng là nguyên nhân biến con ngưởi trở thành miếng mồi ngon cho những kẻ khoác áo thầy tu được cường quyền chống lưng. Một dân tộc mà luôn bị vong ám, vọng đè như vậy thì còn nặng nề hơn đeo trăm thứ gông xiềng, và ba trăm năm nữa vẫn không cất đầu lên được. Không chỉ không cất đầu lên được mà còn đem thứ sức mạnh của sự mông muội ra tàn phá núi rừng, tàn sát động vật… và kết quả là tự sát bằng sự đói nghèo và dịch bệnh.

C.M.L.

Nguồn: FB Chu Mộng Long

QUÁN NHẬU

Tạp chí NƯỚC ĐỨC

“Dân Việt Nam tỏ vẻ hạnh phúc khi họ ngồi trước ly bia và tạm quên những thử thách trước mắt nhưng sai ở chỗ, họ vẫn phải đối diện với những thử thách sáng hôm sau.”

QUÁN NHẬU

Mấy bạn Úc đi Việt Nam về kể đủ thứ chuyện. Mình hỏi một đứa: “Mày đi Việt Nam, cái gì làm cho mày ngạc nhiên nhất?”

Nó trả lời không hề đắn đo: “Quán nhậu!”

Mình hỏi: “Tại sao mày ngạc nhiên chuyện quán nhậu?”

Nó nói:

“Tao đi gần hết thế giới, chưa thấy có quốc gia nào nhiều quán nhậu như ở Việt Nam. Tao đi từ Hà Nội vô tới Sài Gòn, dừng lại ở Huế, Hội An, Đà Nẵng, Nha Trang, Vũng Tàu, không có thành phố nào mà không tràn ngập quán nhậu. Ở Ireland, nơi tao sinh ra và ở Úc, quê hương thứ hai của tao, mỗi thị trấn chỉ có một cái pub và dăm ba cái club, có thị trấn không có club. Đó là Úc và Ireland được xếp loại là dân uống rượu có tầm cỡ thế giới. Ở Việt Nam thì pub và club khắp nơi.”

Mình hỏi: “Mày nghĩ quán nhậu ở Việt Nam nhiều như vậy là không tốt?”

Nó đáp:

“Tất nhiên! Một xã hội mà thanh niên và thiếu nữ không biết đi đâu, không biết làm gì khác ngoài việc đi vào quán nhậu thì đó là biểu hiện của sự bế tắc ở cấp độ từng cá nhân và nếu có vô số những đám đông với những cá nhân như vậy, đó là sự bế tắc của cả xã hội. Họ tìm đến với cồn để tạm quên những vấn đề trước mắt.”

Mình hỏi thêm: “Vậy thì mấy cái chỉ số đo lường hạnh phúc các quốc gia là sai?”

Nó nói:

“Đúng và sai. Đúng ở chỗ, dân Việt Nam tỏ vẻ hạnh phúc khi họ ngồi trước ly bia và tạm quên những thử thách trước mắt nhưng sai ở chỗ, họ vẫn phải đối diện với những thử thách sáng hôm sau.”

***

Mình tự hỏi, tại sao một người Úc thòi lòi có thể thấy và có thể nhận xét về xã hội Việt Nam ở mức độ bản chất như vậy?

Tác giả: Hoàng Ngọc Diêu

Chính quyền Thành phố Hà Nội sẽ chi gần 100 tỉ đồng cho nhiều cán bộ, công chức, viên chức đi “học tập kinh nghiệm thực tế”…

Lmdc Viet Nam 

Xây dựng CNXH sao lại không đi Trung quốc, Nga, Băc Hàn, và Cu Ba mà lại đến các quốc gia tư bản giãy chết để …

* Chính quyền Thành phố Hà Nội sẽ chi gần 100 tỉ đồng cho nhiều cán bộ, công chức, viên chức đi “học tập kinh nghiệm thực tế” tại một số nước tiên tiến trên thế giới như Mỹ, Nhật, Singapore…, báo Tuổi Trẻ đưa tin.

Kế hoạch này thuộc cái gọi là “Đề án đào tạo, bồi dưỡng nâng cao chất lượng cán bộ, công chức, viên chức TP Hà Nội giai đoạn 2022 – 2025”.

Các sở gồm Sở Nội vụ, Sở Tài chính, Sở Thông tin và truyền thông, Sở Khoa học và công nghệ, Sở Giáo dục và đào tạo, Sở Y tế được giao chủ trì các chỉ tiêu đào tạo, bồi dưỡng theo đề án kể trên.

60 người đi học về quản lý phát triển đô thị xanh, thông minh, hiện đại (kinh phí hơn 11 tỉ đồng)

100 người đi học về phát triển nguồn nhân lực tại Nhật Bản, Mỹ, Đức, Singapore (hơn 18 tỉ đồng)

100 người sang Đức, Mỹ, Singapore… để học về quản lý tài chính công, đầu tư công, chiến lược, chính sách công…(hơn 18 tỉ đồng).

20 người sang Nhật Bản, Singapore, Mỹ… học về ứng dụng công nghệ thông tin trong chính phủ điện tử, chính quyền số, đô thị thông minh và chuyển đổi số (3,6 tỉ đồng).

20 người sang Úc, Mỹ, Singapore, New Zealand… học về quản lý, xây dựng và tổ chức thực hiện chính sách về lĩnh vực khoa học và công nghệ (hơn 3,6 tỉ đồng)

100 người đi học về quản lý, xây dựng và tổ chức thực hiện chính sách, chuyển đổi số trong quản lý giáo dục ở Úc, Mỹ, Singapore, New Zealand…, (hơn 18,4 tỉ đồng)

100 người đi học tại Pháp, Úc, New Zealand… về quản lý, xây dựng và tổ chức thực hiện chính sách, chuyển đổi số về lĩnh vực y tế (khoảng 18,4 tỉ đồng).

“Hà Nội cho rằng việc đào tạo cán bộ, công chức, viên chức có vai trò rất quan trọng, góp phần nâng cao trình độ chuyên môn, chất lượng và hiệu quả của đội ngũ cán bộ, công chức, từ đó nâng cao hiệu lực, hiệu quả quản lý nhà nước,” Tuổi Trẻ đưa tin.

* Đi rồi nhớ mang về những tư tưởng Dân chủ & Tự do hầu phát huy trong nước để dân Việt sớm thoát khỏi chế độ độc tài đảng CS trị.

TL BBC

Nhà sư ở Quảng Trị giết ‘người tình’ vứt xác phi tang

Nhà sư ở Quảng Trị giết ‘người tình’ vứt xác phi tang

August 10, 2022

QUẢNG TRỊ, Việt Nam (NV) – Trước khi bị phi tang xác xuống sông Thạch Hãn, nạn nhân đã bị nhà sư chùa Sắc Tứ Tịnh Quang ở huyện Triệu Phong, đánh gãy xương hàm, 11 cây răng.

Công An tỉnh Quảng Trị vừa ra kết luận điều tra, đề nghị truy tố hai bị can Võ Viết Đạt (tức Đại Đức Thích Trí Hộ), 42 tuổi, trú xã Triệu Thuận, và Đoàn Thanh Tuấn, 52 tuổi, ở xã Triệu Long, cùng huyện Triệu Phong, về tội “giết người.”

Niệm Phật Đường Dương Lệ Đông ở xã Triệu Thuận, huyện Triệu Phong, nơi xảy ra vụ án mạng. (Hình: Quang Hà/VNExpress)

Nạn nhân là bà Lê Thị Hà, 50 tuổi, ở thị trấn Ái Tử, huyện Triệu Phong, bị sát hại hồi tám tháng trước, theo báo VNExpress hôm Tháng Tám.

Theo kết luận điều tra, năm 2009, Đại Đức Thích Trí Hộ quen bà Hà khi đang tu tại chùa Sắc Tứ Tịnh Quang ở huyện Triệu Phong, thông qua việc lo cúng tang lễ cho con trai của bà Hà.

Năm 2013, Đại Đức Thích Trí Hộ được chuyển về Niệm Phật Đường Dương Lệ Đông (còn gọi là chùa Dương Lệ Đông) ở xã Triệu Thuận, huyện Triệu Phong. Bà Hà thường xuyên đến đây và thể hiện sự quan tâm, chăm sóc về cuộc sống đời tư, tình cảm, sinh hoạt “vượt mức bình thường” với nhà sư.

Theo lời khai của sư Đạt, nhiều đêm đi cúng bên ngoài về muộn, ông bị bà Hà dùng đèn pin rọi vào xe hơi kiểm tra xem có chở người phụ nữ nào không. Nếu thấy mùi bia rượu, bà Hà lớn tiếng cằn nhằn. Việc này kéo dài khiến nhà sư bực tức, cho rằng “bị quản lý đời tư, tình cảm.”

Thời gian này, ông Tuấn được bà Hà nhờ theo dõi xem sư Đạt “có quan hệ với phụ nữ nào không.” Tuy nhiên, ông Tuấn không thực hiện nên bị bà Hà “chửi bới, xúc phạm.”

Vì vậy, nhà sư nhiều lần kích động ông Tuấn cùng mình tham gia đánh bà Hà để “dằn mặt.”

Nói là làm, nhà sư biết rõ bà Hà là khi nghe mình ngồi nhậu với phụ nữ, đặc biệt là tại chùa thì chắc chắn bà Hà sẽ đến để gây sự. Cuối giờ chiều 11 Tháng Mười Hai, 2021, ông Tuấn gọi điện thoại giả vờ nói với bà Hà rằng sư Đạt đang nhậu ở chùa với phụ nữ…

Nhận được tin báo, bà Hà đến chùa và đi vào cửa phòng khách nhà Tăng để tìm nhưng không thấy ai. Biết ông Tuấn lừa mình, bà Hà quay lại bàn nhậu chửi ông Tuấn.

Nhân dịp này, ông Tuấn đấm đá bà Hà và chửi thề. Cùng lúc, sư Đạt lấy gậy tre đã chuẩn bị sẵn đánh bà Hà gãy xương hàm và 11 cái răng, bất tỉnh.

Cả hai nghĩ nạn nhân đã chết nên đưa xe gắn máy của bà Hà xuống cầu Đại Lộc, đẩy xuống sông.

Khi mượn được xe hơi trở lại chùa, hai nghi can phát hiện thi thể bà Hà bị dịch chuyển so với vị trí ban đầu khoảng 7-8 mét. Để an tâm và xóa vết tích, sư Đạt cùng ông Tuấn chở nạn nhân đến bờ kè thôn Bích Khê, xã Triệu Long, vứt xuống sông Thạch Hãn phi tang.

Công an đến bắt giữ nghi can Đại Đức Thích Trí Hộ, tục danh Võ Viết Đạt, hôm Tháng Mười Hai, 2021. (Hình: Quang Hà/VNExpress)

Nửa đêm hôm sau, nhà chức trách phát hiện thi thể bà Hà trôi dạt vào bờ. Sau 24 giờ điều tra, Công An tỉnh Quảng Trị xác định sư Đạt và ông Tuấn là hung thủ.

Theo Giáo Hội Phật Giáo CSVN tỉnh Quảng Trị, trong thời gian trú xứ, Đại Đức Thích Trí Hộ “chưa làm tròn trách nhiệm và có những biểu hiện gây mất đoàn kết nội bộ. Giáo hội “nhiều lần nhắc nhở, xử lý bằng nhiều biện pháp” nhưng vẫn không có dấu hiệu cải thiện. (Tr.N)