Nguyên Ngọc- Sổ tay thường dân- Tưởng Năng Tiến

Nguyên Ngọc

Nếu chưa đọc hồi ký Lời Ai Điếu thì e khó mà biết được nỗi niềm mà Nguyên Ngọc (N.N) đã tâm sự với tác giả Lê Phú Khải về cuộc cách vô sản ở VN: “Chúng ta sai từ thời đại hội Tours”!

Giai thoại này – may thay – vừa được thi sĩ Thái Bá Tânvt thuật lại, một cách rất gẫy gọn, bằng những câu ngũ ngôn (quen thuộc) của ông:

Một nhóm mười trí thức
Được bà Nguyễn Thị Bình
Mời đến chơi, nói chuyện,
Kiểu thân mật gia đình.

Giữa chừng, bà chợt hỏi,
Không khỏi không bất ngờ:
Theo các anh, nói thật,
Ta sai từ bao giờ?

Hầu hết mọi người nói
Thưa chị, chúng ta sai
Từ Một Chín Năm Mốt,
Tức từ Đại Hội Hai,

Khi đảng quyết định lấy
Chủ nghĩa Mác – Lênin
Tư tưởng Mao Chủ Tịch
Làm đường lối của mình

Còn Nguyên Ngọc thì nói,
Mọi người nghe, tưởng đùa:
Chúng ta sai, thưa chị,
Từ thời Đại Hội Tours!

Bà Bình không đồng ý.
Nhưng ngay sáng hôm sau
Tự đến tìm Nguyên Ngọc,
Rồi nói, vẻ buồn rầu:

Hôm qua chị không ngủ,
Nằm suy nghĩ suốt đêm,
Và buộc phải thừa nhận,
Chị đồng ý với em!

Tuy chị đã “suy nghĩ suốt đêm” và “đồng ý với em” như thế nhưng trong cuộc phỏng vấn dành cho phóng viên Xuân Hồng (BBC) vào hôm 13 tháng 10 năm 2008, bà Bình lại nói khác: “Tôi không có sai lầm gì hết. Con đường mình đi hoàn toàn đúng, chỉ có là một số việc mình đã có thể làm tốt hơn để đóng góp công việc chung.”

Tôi chưa bao giờ có chút kỳ vọng nào vào những chính khách tầm cỡ (cỡ) như Nguyễn Thị Bình nên chả thất vọng chi, và cũng không phiền trách gì, về thái độ (bất nhất) của họ. Thứ người cố đấm ăn xôi này thì ở đâu, và thời nào, cũng thế. Chả thế mà bà Bình có thể yên vị trên cái ghế Phó Chủ Tịch Nước đến cả chục năm (1992 – 2002) dù chỉ ngồi để làm cảnh chơi thôi, chứ có “đóng góp” được gì đâu!

Thế còn N.N?

Với cá nhân tôi, ông là người hoàn toàn đặc biệt và ngoại lệ: một nhà văn lớn được rất nhiều bạn đồng nghiệp/ bạn đọc nể trọng và ái mộ về tài năng cũng như tư cách. Trong cái đám đông độc giả vô danh này; riêng tôi, còn có sự kính mến cùng quí trọng (cách riêng) vì mối hảo cảm chứa chan mà ông vẫn luôn luôn dành cho đất và người miền núi 

  • Tôi yêu Hà Giang, Lũng Phìn, Mèo Vạc, Đồng Văn, Yên Minh, Cán Tỷ, Mậu Duệ… là thơ chứ không phải đời thật.”
  • Các dân tộc Tây Nguyên đã cấy trồng trên đất đai núi rừng của mình một nền văn hóa lớn, cực kỳ độc đáo và đặc sắc, lâu đời và bền vững.”

Tôi sinh trưởng tại Cao Nguyên Lâm Viên nơi mà những sắc dân bản địa vẫn phải gánh chịu rất nhiều thua thiệt (về mọi mặt) chỉ vì chút thiên kiến, cùng đầu óc  chủng tộc hẹp hòi (ethnocentric minds ) của nhiều kẻ ở miền xuôi. Họa hoằn mới có một vị thức giả ở tuốt luốt dưới miền duyên hải (xa xôi) nhưng vẫn nhìn nhận đám dân sơn cước chúng tôi là đồng bào thiệt – như N.N.

Bởi vậy, hỏi sao mà tôi không “kết” (và không “mết”) cái ông Già Làng Tây Nguyên này chớ!

Ấy vậy mà khi có dịp được gặp gỡ nhân vật mà mình ái mộ, tôi lại ứng xử rất vụng về nên đã làm hư bột/ hư đường (ráo trọi) cái cơ may hạn hữu này. Bữa đó, tôi lái xe một mạch suốt 6 tiếng từ Bắc xuống Nam – California.

Đến thành phố Wesminster, tôi chợt nhớ đến Hoàng Khởi Phong nên tắp vô nhà ổng luôn. Ai dè Nguyên Ngọc lại đang có mặt ở Hoa Kỳ, và cũng ở tại đó. Tôi mời hai ông anh đi ăn cơm tối, và cả hai đều vui vẻ nhận lời ngay.

Thay vì chạy lòng vòng, kiếm một tiệm ăn thanh lịch để đãi khách quí tự phương xa, tôi vì quá vã (suốt từ sáng tới đến chiều chưa được nhấp môi một giọt rượu hay giọt bia nào mà) nên tắp đại vào một cái quán nằm ngay trong khu Bolsa (Quán Bình Dân) ở góc đường Brookhurst và Mc Fadden.

Tôi đã tạt vô đây vào giấc trưa, với Nguyễn Nam An, mấy lần rồi. Đúng như tên gọi, quán bình dân thật (và bình dân lắm, hay nói cho đàng hoàng và rõ ràng hơn là khá bầy hầy) nhưng được cái là giá bia tương đối nhẹ nhàng và mọi món nhậu đều trên trung bình cả. Chỉ có điều không ngờ là tối cuối tuần nó lại đông đúc và ồn ào quá cỡ (thợ mộc) như vầy.

Chúng tôi “may mắn” còn kiếm được một cái bàn trống nhỏ xíu xiu trong góc. Tiệm chật, khách đông. Mặt ai cũng đỏ gay, và tất cả đều chửi thề tới tấp. Không khí sinh động và náo nhiệt đến độ mà ngay cả một người thường hay ăn to nói lớn (cỡ) như anh Hoàng Khởi Phong mà cũng phải tắt đài – ngồi im ru bà rù – chớ chả nói được tiếng nào sất cả, nửa tiếng cũng không!

N.N rất … cool, tuy hơi trầm lắng nhưng luôn nhỏ nhẹ và chả tỏ vẻ gì là khó chịu. Phần tui thì đâu cũng được, sao cũng OK, miễn là có tí “cồn” là ça va tout. Cho đến khi nhìn thấy ông nhà văn mà mình yêu quí trệu trạo nhai khúc dồi trường, rồi ngần ngại xêu thử vài cọng bún giả cầy thì tôi bắt đầu … vô cùng ân hận!  

Cùng lúc, tôi mới chợt nhớ ra là dân Quảng (bất kể Quảng gì: Quảng Nam, Quảng Ngãi, Quảng Trị, Quảng Bình, Quảng Tín ….) có mấy ai ưa tiết canh và lòng lợn? Nghe nói họ nhất định chỉ ăn đồ biển (tôm, cua, cá, mực, ghẹ, sò …) thôi hà. Mà Orange County thì có thiếu chi những nhà hàng trang nhã, lịch sự, ngon lành, chuyên trị cá bẩy món (hay lẫu hải sản) và tôi là cái thứ cơm hàng cháo chợ quanh năm, chớ nào có phải loại thường dân!

Từ chiều hôm đó, tôi cứ áy náy hoài về sự vô tâm/vô tính của mình cho mãi đến chiều nay. Nay, vừa có dịp được nỗi lòng (xong) nên cũng cảm thấy đôi phần nhẹ nhõm. Ngoài “tâm sự” này, tôi lại còn chút xíu “tâm tư” nữa cũng xin phép được thưa luôn (N.N đã bước vào tuổi cửu tuần, và tôi cũng đã thất thập rồi) chớ để lâu nữa thì sợ rằng … không tiện!

Sau cái bữa ăn chiều lãng xẹt ở khu phố Bolsa, có hôm, tôi tình cờ đọc được đôi câu trong thiên hồi ký (“Những Ngày Lang Thang”) của N.N rồi cứ băn khoăn mãi:

“Tôi thương Xuân Vũ. Anh ấy là một con người cực kỳ cảm tính, dễ cực đoan, dễ sai lầm, cả những sai lầm chết người, và là người ít gặp may trong đời.… Sau này trong chiến tranh chống Mỹ miền Nam Xuân Vũ đã rẽ đi một con đường khác. Tôi có nghe Nguyễn Quang Sáng kể lại chuyện ấy. Đáng giận, đáng buồn, và cũng đáng thương. Cũng là một cuộc đời!”

Ủa! Tại sao vậy kìa?

Sao Xuân Vũ “rẽ đi một con đường khác” lại là chuyện “đáng giận, đáng buồn, và cũng đáng thương” – hả Trời? Riêng về điểm này, quan niệm của N.N (xem ra) cũng chả khác chi với bà chị Nguyễn Thị Bình.

Trong cuộc phỏng vấn (thượng dẫn) với BBC, khi được hỏi “về hoạt động ‘ngoài luồng’ thời trẻ của mình với những người bất đồng chính kiến gần đây như luật sư Lê Thị Công Nhân,” bà Bình đã “nhấn mạnh” rằng: “Những việc làm của họ (những người đấu tranh chính trị) trong tình hình này không đem lại lợi ích cho đất nước.”

Như đã thưa, tôi không chấp với bà Nguyễn Thị Bình nhưng với N.N thì lại là chuyện khác. Cả hai đều nhận rằng mình đã sai ngay từ khi bước chân vào con đường cách mạng (vô sản) nhưng lại không chấp nhận một lựa chọn nào khác của tha nhân. Bà Bình chê ỏng, chê eo sự dấn thân và hy sinh của những người bất đồng chính kiến hiện nay là “không đem lại lợi ích cho đất nước.” Còn N.N thì chỉ “nghe Nguyễn Quang Sáng kể lại chuyện” của Xuân Vũ thôi mà đã buông một câu (e) hơi khinh bạc: “Cũng là một cuộc đời!”

Thế cuộc đời của Xuân Vũ ra sao?

Xin nghe qua đôi lời gan ruột của chính người trong cuộc:

“Nỗi day dứt về quê hương và gia đình, cộng với những điều kỳ cục trong mấy năm dằng dặc trên đất Bắc làm cho tôi thấy mình đi lạc đường. Sống trong nước mình mà cứ tưởng nước ai. Do đó tôi quyết chí trốn về Nam, sống dưới gầm cầu cũng được.”

Sau khi “trốn về Nam,” Xuân Vũ gần như đã dành hết phần đời còn lại cho bút mực. Trang Văn Việt cho biết: “Tác phẩm của ông tổng cộng gồm 90 cuốn.” Trang Văn Hóa Việt Nam lại ghi nhận một con số khác: “Thư mục Xuân Vũ có ít nhất 60 tựa với 15000 trang giấy.” Sở dĩ có sự dị biệt này vì đôi khi Xuân Vũ viết trường thiên – nhiều tập – như Đường Đi Không Đến gồm 5 cuốn, với 5 cái tựa khác nhau.

Tôi không tin rằng N.N không hề để mắt đến “mười lăm ngàn trang giấy” này chỉ vì đó là những dòng chữ viết ngoài luồng (nơi những “vùng đất tạm chiếm”) nên không đáng được quan tâm. Chả những thế, tôi còn hy vọng rằng nay mai (có lúc) N.N sẽ đọc qua dăm ba tác phẩm của nhà văn Xuân Vũ, và sẽ viết lại đôi dòng – chín chắn hơn – về một người bạn văn (nay) đà khuất bóng!

K’ Tiên
9/2022

Chuyện khó tin có thật ở xứ thiên đường

Thanh Tâm

Đồi núi 1500 m ngập lụt

Chuyện khó tin có thật ở xứ thiên đường

Đà Lạt toạ lạc trên cao nguyên Lâm Viên. Mà cao nguyên Lâm Viên cao nhất khu vực Tây Nguyên, nhưng bây giờ ngập được kiểu này thì cs quá tài tình rồi

Xin một tràng pháo tay

Vỗ vỗ vỗ…

Câu chuyện không chỉ là ông Quyết

Câu chuyện không chỉ là ông Quyết

 Bởi  AdminTD

Đỗ Ngà

26-8-2022

Đăng ký vốn điều lệ tại Sở kế hoạch và Đầu tư khá lỏng lẻo, việc khai báo vốn điều lệ để lập công ty cổ phần được quy định nộp đủ giấy tờ và đóng lệ phí là xong. Tăng vốn điều lệ cũng thế, cũng chỉ là một mớ giấy tờ và lệ phí là xong. Sở Kế hoạch và Đầu tư không hề có kiểm tra tài chính doanh nghiệp.

Như vậy về bản chất việc đăng ký vốn điều lệ hoặc tăng vốn điều lệ đều là khống. Việc đăng ký vốn điều lệ tại Thái Lan cũng thế, chỉ cần đủ thủ tục quy định và nộp lệ phí. Việc đăng ký vốn điều lệ lớn thì lệ phí cũng cao hơn.

Việc đăng ký vốn điều lệ là việc của các cổ đông trong Hội đồng quản trị, họ muốn khống thế nào cũng được, miễn sao họ đồng ý với nhau. Tuy nhiên khi cổ phiếu được chào bán ra công chúng thì anh phải bán “hàng thật”, tức là cổ phiếu ứng với vốn góp thật trong công ty. Sở giao dịch Chứng khoán là đơn vị xét duyệt doanh nghiệp có được phép lên sàn hay không. Nếu để lọt các báo cáo tài chính thiếu minh bạch thì điều đó đồng nghĩa với việc Sở giao dịch chứng khoán đã để cho doanh nghiệp bán cho công chúng tờ giấy lộn để thu tiền.

Như vậy, vấn đề lừa đảo của ông Trịnh Văn Quyết không phải bởi ông đăng ký vốn điều lệ khống, mà là báo cáo tài chính thiếu minh bạch. Nếu nói ông Quyết và các lãnh đạo tập đoàn FLC phạm tội lừa đảo thì các quan chức Sở giao dịch Chứng khoán TP HCM HoSE cũng phải liên đới chịu trách nhiệm vì thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng, hoặc thậm chí cố ý làm trái nếu đủ chứng cứ.

Cách làm báo cáo tài chính khống của Trịnh Văn Quyết khá đơn giản, vấn đề chỉ là bùa phép của kế toán. Nắm kế toán của tập đoàn là Trịnh Thị Minh Huế em gái ông Quyết. Ví dụ cổ đông góp vốn vào công ty là 4.300 tỷ đồng nhưng lại được cổ đông rút ra dưới dạng bút toán cho vay. Như vậy tiền vào công ty dưới dạng góp vốn và tiền ra dưới dạng cho vay chính cổ đông hoặc thậm chí cho vay chính công ty con của FLC trong hệ sinh thái của nó.

Ngoài dạng bút toán thì còn có dạng rút vốn dưới dạng ứng tiền trước, hay vay ngắn và dài hạn v.v… Như vậy chẳng ai góp vốn cả, cứ ghi khống góp vốn rồi ghi khống khoản đầu tư là có bản cân đối kế toán khủng. Mục đích là để qua mặt Sở giao dịch Chứng khoán chứ không phải qua mặt Sở kế hoạch và Đầu tư.

Vấn đề rất lớn là ở Sở giao dịch Chứng khoán TP HCM. Mới đây Sở Giao dịch Chứng khoán TP HCM HoSE cũng để lọt lưới báo cáo tài chính khống của Tập Đoàn Tân Tạo ITA để bà Đặng Thị Hoàng Yến rút 2000 tỷ mang đi Mỹ một cách dễ dàng. Vì thế vấn đề ở đây là Sở Giao Dịch Chứng khoán.

Nếu Trịnh Văn quyết làm gian thì chỉ có cổ đông của FLC bi dính, còn nếu HoSE tắc trách thì có thể đã có hàng loạt FLC hay Tân Tạo đang lừa khách hàng bán giấy lộn thu tiền thật. Thị trường chứng khoán Việt Nam đang là một mớ hổ lốn đầy đồ dỏm chưa bóc tem. Kinh thật!

Cái mả của vua cộng sản Trần đại Quang…

Nước Việt nam với 4000 năm lịch sử trải qua hàng trăm đời vua chúa khác nhau lúc băng hà đều được xây cất lăng tẩm thật khiêm nhường chỉ có cái mả của vua cộng sản Trần đại Quang là lớn nhất tổng cộng là 5,5 Ha đất (55,000m2) nông nghiệp, với 5,5 Ha này có thể nuôi sống hàng trăm người mỗi năm, ông ấy là người được cho là đại diện của giai cấp vô sản, trong khi mỗi người dân Bắc bộ chỉ được chia 1 sào đất canh tác để sống (360m2), hoá rất cái cụm từ vô sản chỉ là thứ bình phong để lừa bịp che mắt thiên hạ nhằm che đậy đi cái tham lam vô độ của con người, lúc sống tham ăn tục uống đã đành, chết rồi vẫn không từ bỏ được cái thói tục uống, tham ăn, ăn cả của người sống lẫn người chết.

FB Nguyễn Duy  

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Ngy Thanh

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Ngy Thanh

Ảnh của tuongnangtien

tuongnangtien

Dù cùng viết cho tờ Thời Báo nhiều năm, và dù cả hai cũng đã từng chung tay với chủ bút Đỗ Nghi thực hiện đôi việc từ thiện nhỏ, tôi chưa bao giờ có cơ hội được gặp Ngy Thanh (NT) cả. Chỉ đọc ông thôi thì tôi cũng có thể đoán rằng nhân vật này chắc lớn hơn mình cỡ vài ba tuổi, chứ không nhiều. Tuy thế, dường như trên mọi nẻo đường đời, ông đều đi trước tôi vài bước – hơi dài!

Mãi đến 2015, tôi mới lò dò đặt chân đến Đế Thiên – Đế Thích trong khi NT đã tới nơi đây gần chục năm trước lận, và đã thu vào ống kính rất nhiều hình ảnh tuyệt vời của cả Angkor Wat lẫn Angkor Thom.

Vốn là một nhiếp ảnh gia và phóng viên chuyên nghiệp nên NT không chỉ dừng chân ở những nơi có kỳ quan hay thắng cảnh mà còn lang bạt khắp xứ Chùa Tháp, chả sót một xó xỉnh nào. Ông len lỏi vào tận “Thánh Địa Ấu Dâm” và ghi lại những dòng chữ nát lòng về tình cảnh bi phẫn của lắm đứa trẻ thơ:

Svay Pak là làng điếm truyền thống gồm những căn nhà vừa gạch vừa bê tông làm nơi chứa gái bán dâm đến từ Việt Nam, công khai mời chào ‘boom boom’ (làm tình với bé gái) và ‘yum yum’ (khẩu dâm với bé trai) với giá mạt hạng chỉ 5 đô trong những vuông phòng chật hẹp được ngăn ra bằng ván ép xập xệ…

NT cũng đã từng vác máy đến bãi rác Stung Meanchey, nơi được nhật báo The Guardian mô tả là “the world’s most famous rubbish dumps” của thế kỷ XX. Khi tôi tìm đến nơi thì “bãi rác nổi tiếng nhất thế giới” này đã bị dẹp bỏ nhưng hình ảnh của đám trẻ con bần cùng, khốn khổ mà ông đã chụp được tại đây vẫn khiến cho tôi bứt rứt và … ấm ức!

Tưởng bở nên tôi cũng mang máy nhẩy xổ vào một bãi rác khổng lồ khác (cũng ở Phnom Penh) vì muốn được nhìn tận mắt cái thứ “địa ngục trần gian” này. Tới nơi, tôi dặn taxi trở lại đón sau chừng vài tiếng nhưng vừa hăm hở mở cửa xe là đã bị “oẹ” liền. Không khí nồng nặc mùi hôi thối khiến tôi chui vội lại vào bên trong, và ra dấu cho tài xế chạy ngay tức khắc. May mà tôi không có thói quen ăn sáng nên chưa đến nỗi nôn mửa ra xe của người ta.

Rời Miên, tôi băng qua Nam Lào bằng cửa khẩu Stung Treng. Rồi tà tà lội từ Si Phan Don lên Paske, Vientiane, Vang Vieng, Luang Prabang, Luang Namtha, đến tuốt Muang Sing – một thị trấn heo hút ở cực Bắc – giáp giới với Tầu. Sau chuyến đi xuyên suốt này, tôi vội vã kết luận rằng: “Không thấy người Lào không bóp còi xe, và cũng chả gặp ai đi ăn xin cả.”

Nói vừa dứt câu thì tôi lại tình cờ nhìn được bức hình cha con một người ăn mày, đang băng qua đường (giữa thủ đô Vạn Tượng) của NT trên trang mạng Trekearth – nơi tụ tập của nhiều nhiếp ảnh gia quốc tế!

Hóa ra, NT cũng đã đến Lào từ lâu và đôi mắt nhà nghề của ông chả bỏ sót một hình ảnh thương tâm nào cả. Phải công nhận là “thằng chả” rất chịu đi, và luôn luôn lên đường rất sớm, kể cả khi lao vào … chỗ chết!

Mãi đến ngày 10 tháng 10 năm 1972, tôi mới lò dò đến Trung Tâm Xã Hội Sài Gòn để trình diện nhập ngũ nhưng binh nhất NT và hạ sỹ Đoàn Kế Tường (với vai trò là phóng viên cho quân đội và ký giả chiến trường) đã có mặt giữa Mùa Hè Đỏ Lửa rồi:

“Phái viên Ngy Thanh và Đoàn Kế Tường của Sóng Thần cho hay họ đã vượt sông Mỹ Chánh để tới một đoạn đường dài 10 cây số Đông Nam Quảng Trị gọi là ‘đoạn đường máu’, nơi đây còn hàng trăm xác quân xa chở đồng bào Quảng Trị di tản trong ngày 1-5, cháy xém nằm la liệt, bên cạnh còn thấy những xác của đồng bào bị lính BV pháo kích chết cách đây hơn 2 tháng. Những xác nầy nay đã rữa thối, chỉ còn trơ xương.”  (“Xác Dân Tỵ Nạn Trơ Xương Nằm Dài 2 CS Trên Quốc Lộ I.” Sóng Thần 02 July 1972).

Trong tác phẩm mới vừa xuất bản, NT cho biết thêm đôi ba chi tiết về biến cố hãi hùng này:

“Với các bản tin như trên và tương tự, cùng với hình ảnh chúng tôi gửi về toà báo hằng ngày, ban chủ biên đã bàn bạc, thảo luận ngay chương trình ‘Thác Một Nấm Mồ’ cho các nạn nhân bị giết bởi bom đạn trên Đại Lộ Kinh Hoàng, bằng cách lạc quyên từ độc giả của tờ báo …

Kết cuộc lại, năm 1972 anh chị em báo Sóng Thần chúng tôi đã đến, đã thấy, đã vận động những người hảo tâm đóng góp, để tìm gặp và thu lượm được trong các đợt hốt xác, mang về trường tiểu học Mỹ Chánh tẩm liệm và mai táng ở nghĩa trang Đồng Bào Chiến Nạn Quảng Trị 1.841 thi thể, từ tháng 8/1972 đến tháng 1/1973. Những tưởng thế là xong việc. Nhưng ngày 22/06/2016, chúng tôi đi tìm để vận động nâng cấp, mới biết nghĩa trang đã bị xóa sổ”. (Ngy Thanh. Đại Lộ Kinh Hoàng. San Jose: Nhân Ảnh, 2022.)

Từ 1972 đến 2016 là một khoảng thời gian không ngắn. Trong gần nửa thế kỷ, NT đã tận tụy làm trọn nhiệm vụ của một công dân, đối với đồng bào cũng như đồng đội. Cuộc đời của cá nhân ông, nếu chỉ kể đến đây (tưởng) cũng đã đủ dài, và đủ đẹp rồi, nhưng chuyện về Đại Lộ Kinh Hoàng thì e còn thiếu.

Năm 2008, nhà xuất bản Quân Đội Nhân Dân cho ra đời một cuốn nhật ký chiến tranh (Mùa Hè Cháy) của Đại Tá Nguyễn Quý Hải. Ông chính là vị sĩ quan chỉ huy tiểu đoàn 2, trung đoàn 38 Pháo Binh Bông Lau – đơn vị đã nã pháo vào đám đông thường dân và binh lính miền Nam trên Đại Lộ Kinh Hoàng – hồi năm 1972. 

Tuy thế, trong tác phẩm này, tác giả chỉ ghi lại sự kiện trên bằng một câu văn ngắn: “Dọc đường số 1 hàng trăm xe ngổn ngang, địch bỏ chạy. Máy bay địch thâm độc thả bom vào những đoàn xe để phi tang, bất kể lính của chúng bị thương còn ngổn ngang. Xe cháy nghi ngút.”

Thế mới biết xóa sổ một cái nghĩa trang với hàng ngàn xác người chỉ là chuyện nhỏ, rất nhỏ, đối với người cộng sản VN. Họ còn có thể xóa sạch mọi tội ác đã gây ra bằng một thủ thuật rất quen thuộc, và vô cùng giản dị (gắp lửa bỏ tay người) cứ đổ vấy hết cho Mỹ/Ngụy là xong!

Là người lính và là nhân chứng hiếm hoi có mặt trên Đại Lộ Kinh Hoàng, NT đã đặt nghi vấn:

“Thứ nhất, hố bom do máy bay thả xuống và hố đạn pháo binh sau khi bị kích hỏa, tôi nghĩ là không thể trộn lẫn với nhau… Là người đi suốt chiều dài tử lộ từ sông Bến Đá đến sông Nhung, tôi khẳng định với người anh hùng Bông Lau rằng, trên mặt đường nhựa ấy, chỉ có xác chết và xác xe, không có một hố bom, dù là loại bom nhỏ nhất.”

Không chỉ “khẳng định” suông như thế, NT còn biên soạn cả một tác phẩm (Đại Lộ Kinh Hoàng) gần năm trăm trang đầy ắp dữ kiện, hình ảnh, tài liệu, chứng từ … Ông cũng đã thư từ với Đại Tá Nguyễn Quý Hải, và nhận được hồi đáp (vào hôm 17 tháng 5 năm 2019) như sau:

“Trong đoạn nhật ký của tôi bạn trích ở trên, rõ ràng tôi viết chưa chuẩn vì tôi không trực tiếp nhìn thấy, chỉ là nghe các quan sát viên nói lại rồi suy diễn… trong lần tái bản tới tôi sẽ bỏ đoạn: ‘Dọc đường số 1 hàng trăm xe ngổn ngang, địch bỏ chạy. Máy bay địch thâm độc thả bom vào những đoàn xe để phi tang, bất kể lính của chúng bị thương còn ngổn ngang. Xe cháy nghi ngút.” (S.đ.d. tr. 351).

Thật là giản dị, dễ dàng, lẹ làng, gọn gàng hết sức!

Ông Quý Hải (nói riêng) và những người CSVN (nói chung) xem chừng khó mà hiểu được điều giản dị này: “Chỉ cần làm chết một người khi người ấy không vũ khí phòng thân … cũng đủ để trở thành tội ác.” Câu văn thượng dẫn được viết vào ngày 2 tháng 6 năm 2022, đây là dòng chữ cuối cùng mà NT đã dùng để làm kết cho tác phẩm (Đại Lộ Kinh Hoàng) mới nhất của ông.

Bộ Ngoại Giao Mỹ ‘quan ngại sâu sắc’ việc Phạm Đoan Trang bị y án

Bộ Ngoại Giao Mỹ ‘quan ngại sâu sắc’ việc Phạm Đoan Trang bị y án

August 25, 2022

WASHINGTON, DC (NV) – “Hoa Kỳ quan ngại sâu sắc đến việc y án chín năm tù đối với tác giả, nhà báo nổi tiếng Việt Nam Phạm Đoan Trang,” thông cáo do Bộ Ngoại Giao Mỹ phát đi hôm 25 Tháng Tám cho hay.

Vài giờ trước đó, không ngoài dự đoán, tòa án ở thành phố Hà Nội ra phán quyết y án với tác giả cuốn “Chính Trị Bình Dân” với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước.”

Blogger, nhà báo tự do Phạm Đoan Trang tại phiên tòa hôm 25 Tháng Tám. (Hình: Phạm Kiên/VietnamPlus)

Thông cáo của Bộ Ngoại Giao Mỹ cho biết: “Bà Trang, người từng đoạt giải thưởng Phụ Nữ Can Đảm Quốc Tế của Bộ Ngoại Giao Mỹ năm 2022, đã được quốc tế công nhận vì nỗ lực thúc đẩy nhân quyền ở Việt Nam. Vào Tháng Chín, 2021, Nhóm Công Tác Của Liên Hiệp Quốc Về Việc Giam Giữ Tùy Tiện đã xác nhận rằng bà Trang bị giam giữ tùy tiện và trái với các cam kết quốc tế về nhân quyền của Việt Nam.”

“Chúng tôi ghi nhận được các phúc trình về tình trạng sức khỏe bị sa sút của bà Trang và kêu gọi nhà cầm quyền Việt Nam bảo đảm chăm sóc y tế đầy đủ và cho phép bác sĩ tiếp cận để đánh giá tình trạng sức khỏe của bà,” ông Ned Price, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Mỹ, nói thêm.

Theo Bộ Ngoại Giao Mỹ, việc cầm tù bà Phạm Đoan Trang “là minh chứng mới nhất trong chuỗi bắt giữ và kết án tù đối với các cá nhân ở Việt Nam chỉ vì những người này đã bày tỏ ý kiến một cách ôn hòa.”

“Chúng tôi kêu gọi chính phủ Việt Nam trả tự do cho bà Trang và cho phép mọi cá nhân ở Việt Nam thực hiện quyền tự do ngôn luận mà không sợ bị trả thù, phù hợp với các quy định về quyền con người trong hiến pháp Việt Nam cũng như các nghĩa vụ và cam kết quốc tế của Việt Nam,” theo thông cáo Bộ Ngoại Giao Mỹ.

Tính đến sáng 26 Tháng Tám (giờ Việt Nam), chưa thấy Facebook Đại Sứ Quán Hoa Kỳ tại Việt Nam dẫn lại thông cáo nêu trên.

Cùng thời điểm, Facebook European Union in Vietnam dẫn phản hồi của Phái Đoàn EU tại Việt Nam: “Tòa phúc thẩm Hà Nội giữ nguyên bản án đối với bà Phạm Đoan Trang với tội danh mơ hồ là ‘tuyên truyền chống phá nhà nước.’ Trong Tháng Tám, các bản án phúc thẩm đối với các nhà hoạt động nhân quyền và xã hội dân sự khác cũng được giữ nguyên tương tự, bao gồm bản án dành cho ông Đặng Đình Bách và ông Mai Phan Lợi vì cáo buộc trốn thuế.”

Các luật sư trao đổi với đại diện sứ quán Tây phương trước cổng tòa án hôm 25 Tháng Tám. (Hình: Facebook Thu Đỗ)

Phái Đoàn EU nhận định rằng các vụ bắt giữ và kết án tùy tiện đối với bà Phạm Đoan Trang cùng các nhà hoạt động ôn hòa khác “là trái ngược với luật nhân quyền quốc tế.”

“Liên Minh Châu Âu tiếp tục kêu gọi nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do cho tất cả những người bảo vệ nhân quyền bị bắt giữ một cách tùy tiện. Chúng tôi cũng kêu gọi các nhà chức trách cho phép việc theo dõi phiên tòa và bảo đảm quyền được xét xử công bằng cho tất cả các cá nhân. Liên Minh Châu Âu sẽ tiếp tục theo dõi tình hình nhân quyền ở Việt Nam và tích cực hướng tới việc cải thiện tình hình nhân quyền,” thông cáo viết thêm.

Liên quan phiên tòa, Luật Sư Trịnh Vĩnh Phúc, một trong các luật sư bào chữa cho bà Phạm Đoan Trang, cho biết trên trang cá nhân: “…Nhiều viên chức ngoại giao của đại sứ quán các nước khối EU, Hoa Kỳ và các nước Đông Âu cũ… đăng ký tham dự ‘phiên tòa công khai’ của tòa án Việt Nam vì họ quan tâm sâu sắc đến số phận pháp lý của công dân Việt Nam – nhà báo Phạm Đoan Trang. Đáng tiếc, mong muốn chính đáng của họ, người nước ngoài và cả mẹ ruột và anh ruột của bị cáo Phạm Đoan Trang đều bị từ chối thẳng thừng từ các nhân viên an ninh chốt trực trước cổng tòa.” (N.H.K) 

Quốc tế lên án chính quyền Việt Nam vì giữ nguyên bản án đối với bà Phạm Đoan Trang

Đài Á Châu Tự Do 

Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ nhấn mạnh tình trạng sức khoẻ tồi tệ của bà Trang và thúc giục Việt Nam cung cấp dịch vụ chữa trị y tế, thuốc men và cho phép tiếp cận để đánh giá tình trạng của nhà báo này.

Cho rằng việc tiếp tục cầm tù bà Trang là hành động mới nhất của chiến dịch đàn áp quyền tự do ngôn luận ở Việt Nam, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ kêu gọi Hà Nội phóng thích bà và cho phép mọi người ở Việt Nam được thực hành quyền tự do biểu đạt như được quy định trong Hiến pháp Việt Nam và các công ước quốc tế về nhân quyền mà Hà Nội đã ký.

Ông JB Nguyễn Hữu Vinh, quyền Chủ tịch Hội Nhà báo Độc lập Việt Nam khẳng định:

“Việc nhà cầm quyền Hà Nội y án đối với nhà báo Phạm Đoan Trang là điều không ai lạ. Là sự trả thù đối với công dân, sự trả thù sự hằn học đối với một người viết báo người phụ nữ bị tàn tật vì sự tấn công của lực lượng an ninh.

Cả hệ thống bây giờ không buông tha một người phụ nữ và theo tôi đó là sự trả thù hèn hạ bỉ ổi của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đối với một người cầm bút có lương tâm đối với đất nước và dân tộc.”

#RFAVietnamese #Phamdoantrang #Vietnam #Vietnamhumanrights 

Luận cứ bào chữa cho nhà báo Phạm Đoan Trang

Luận cứ bào chữa cho nhà báo Phạm Đoan Trang

Luật sư Trịnh Vĩnh Phúc

 

Có thể là hình ảnh về 2 người và mọi người đang đứng

Thưa quý Tòa!

Tôi, Luật sư TRỊNH VĨNH PHÚC, 1 trong 4 luật sư bào chữa cho bà PHẠM ĐOAN TRANG tại phiên tòa phúc thẩm Tòa án Nhân dân Cấp cao tại Hà Nội.

Sau khi nghe bà Phạm Đoan Trang trình bày nội dung kháng cáo, nghe đại diện Viện Kiểm sát Nhân dân Cấp cao tại Hà Nội phát biểu quan điểm về vụ án và đơn kháng cáo của bà Phạm Đoan Trang, sau khi lắng nghe với sự đồng thuận phát biểu bào chữa của các đồng nghiệp luật sư dành cho thân chủ Phạm Đoan Trang, là luật sư phát biểu sau cùng tôi có ý kiến ngắn gọn qua 5 vấn đề sau đây:

1.Đơn kháng cáo của bà Phạm Đoan Trang đối với Bản án hình sự sơ thẩm số 443/2021/HS-ST ngày 14/12/2021 của Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội là có căn cứ, qua đó cho thấy bà Phạm Đoan Trang không phạm tội, nói cách khác việc Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội tuyên phạt bị cáo 9 năm tù theo Điều 88 Bộ luật Hình sự năm 1999-2009 cần được Tòa án Nhân dân Cấp cao tại Hà Nội xem xét, sửa án.

Tại phiên tòa hôm nay, đại diện Viện Kiểm sát đặt ra các câu hỏi dành cho bà Phạm Đoan Trang trong đó có những câu: “Bị cáo có thẩm quyền gì, lấy tư cách nào mà quan tâm và báo cáo về môi trường, về tôn giáo, tín ngưỡng ở Việt Nam?…” cho thấy sự bất cập nhận thức về quyền con người của người tiến hành tố tụng.

2. Hành vi bị quy kết, truy tố và xét xử của Phạm Đoan Trang là hành động tự giác của một công dân có ý thức trách nhiệm với xã hội và cộng đồng, là hành động dấn thân của một nhà báo chân chính, của người cầm bút, người đưa tin trong môi trường xã hội Việt Nam còn nhiều bất cập, chưa minh bạch thông tin, nhằm để bảo vệ phẩm giá con người, các giá trị nhân quyền, lên tiếng về môi trường sống, về bất công xã hội… Hành động đó ở chừng mực đã vượt khỏi khuôn phép thông thường, đi trước nhận thức của nhiều người, vượt không gian… nhưng không có nghĩa là hành động không chính đáng và vi phạm pháp luật.

3. Để quy kết, truy tố và kết án bà Phạm Đoan Trang với tư cách bị can – bị cáo, các cơ quan tiến hành tố tụng thành phố Hà Nội đã sử dụng các biện pháp pháp lý mà Bản án số 443 có vẻ như hợp pháp và chính đáng. Nhưng qua phân tích và dẫn chứng của các luật sư tại phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm thẩm hôm nay cho thấy các hoạt động tố tụng thể hiện sự định kiến và thành kiến, chỉ cốt buộc tội, không xem xét các yếu tố gỡ tội, đặc biệt là sử dụng sản phẩm duy ý chí qua các kết luận giám định tư pháp về tư tưởng của Sở Thông tin và Truyền thông thành phố Hà Nội, không màng đến các chuẩn mực của các Điều ước quốc tế về quyền dân sự và chính trị dành cho công dân mà nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam tham gia ký kết và công nhận.

Trong khi các cơ quan nhà nước và pháp luật Việt Nam sử dụng các công cụ pháp lý để trừng phạt bà Phạm Đoan Trang thì nhiều tổ chức nhân quyền quốc tế, các tổ chức về tự do báo chí và cơ quan ngoại giao nhiều nước có các hoạt động vinh danh bà Phạm Đoan Trang.

Ngay sáng nay trước cổng Tòa án nhân dân cấp cao tại thành phố Hà Nội, nhiều viên chức ngoại giao của Đại sứ quán các nước khối EU, Hoa Kỳ và các nước Đông Âu cũ… đăng ký tham dự “phiên tòa công khai” của Tòa án Việt Nam vì họ quan tâm sâu sắc đến số phận pháp lý của công dân Việt Nam – nhà báo Phạm Đoan Trang. Đáng tiếc, mong muốn chính đáng của họ, người nước ngoài và cả mẹ ruột và anh ruột của bị cáo Phạm Đoan Trang đều bị từ chối thẳng thừng từ các nhân viên an ninh chốt trực trước cổng tòa.

4. Bà Phạm Đoan Trang có nhiều tình tiết để Tòa án xem xét giảm nhẹ hình phạt, tuy nhiên bị cáo kháng cáo khẳng định không phạm tội, không xin giảm nhẹ hình phạt nên chúng tôi không đề cập. Song, pháp luật tố tụng hình sự vẫn có các điều luật cho phép cấp phúc thẩm sửa án, giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo khi có căn cứ cho thấy bản án sơ thẩm áp dụng hình phạt nặng, không tương xứng cho bị cáo.

Quan điểm của chúng tôi: Bất luận quan điểm các cơ quan tố tụng cấp sơ thẩm và phúc thẩm nếu cho rằng bà Phạm Đoan Trang phạm tội theo Điều 88 Bộ luật Hình sự năm 1999-2009 thì việc xử phạt bà Phạm Đoan Trang 9 năm tù thể hiện sự hà khắc của nền luật pháp.

5. Để kết thúc bài bào chữa ngắn dành cho Phạm Đoan Trang tại phiên tòa phúc thẩm, chúng tôi gửi đến quý Tòa:

Nếu mọi nỗ lực bào chữa của các luật sư dành cho bị cáo cũng như sự lên tiếng của các tổ chức nhân quyền, báo chí quốc tế và các nhà ngoại giao không làm lay chuyển quan điểm và thái độ của các cơ quan nhà nước và Tòa án Việt Nam thì: quý Tòa cứ kết án Phạm Đoan Trang – Lịch sử sẽ xóa án cho cô ấy!

Hà Nội, ngày 25/8/2022.

Luật sư Trịnh Vĩnh Phúc

Nguồn: FB Trịnh Vĩnh Phúc

Tranh Bùi Chát, quyền sử dụng đất và sự lạm dụng công cụ hành chính

Tranh Bùi Chát, quyền sử dụng đất và sự lạm dụng công cụ hành chính

Huy Đức

24-8-2022

Ảnh: FB tác giả

Cách Thành phố Hồ Chí Minh giải thích, “buộc tiêu hủy 29 bức tranh của Bùi Chat có căn cứ pháp luật” là hiểu một cách máy móc Điều 4 của Nghị định 38. Những bức tranh này không phải có được “do vi phạm hành chánh” mà Bùi Chat đã sáng tác chúng trước khi triển lãm diễn ra. Đối tượng tiêu hủy thuộc điều 4 phải là những thứ như thư mời, banners, posters… được làm khi triển lãm.

Ngay cả với phần xây dựng trái phép hoặc vượt quá giấy phép [loại tài sản phải đăng ký], thường “do vi phạm hành chánh gây ra”, việc “buộc tháo dỡ” vẫn còn nên cân nhắc. Những bức tranh này là tài sản [thuộc loại tài sản không phải đăng ký] do Bùi Chat thủ đắc bằng lao động sáng tạo trước khi triển lãm [Nội dung các bức tranh không vi phạm điều gì khác].

Chỉ có người sở hữu nó, Bùi Chát, mới có quyền “tiêu hủy” chúng.

Tất nhiên, lỗi ở đây còn xuất phát từ cấp ban hành Nghị định. Không chỉ có rất nhiều quy định có thể bị diễn dịch sai. Những người soạn thảo thường không tiên liệu được sự vô lý khi đưa ra các chế tài. Khắc phục hậu quả thường chỉ là một hình phạt bổ sung, thế nhưng, trong nhiều trường hợp, hình phạt bổ sung thường nặng hơn rất nhiều so với hình phạt chính.

Không chỉ ở cấp ban hành nghị định, các nhà lập pháp Việt Nam thường rất lạm dụng công cụ hành chính vì gần như không hiểu rằng, quyền về tài sản là một quyền dân sự, định đoạt nó là quyền của chủ sở hữu hoặc thông qua các giao dịch dân sự hoặc trong trường hợp có tranh chấp, là quyền tư pháp.

Sai lầm này còn lưu cữu nhiều thập niên trong Luật Đất đai.

Trong gần 30 năm qua, tại sao Luật Đất đai dù đã rất tiến bộ do với thời Hiến pháp 1980, vẫn gây ra bức xúc lớn, nhất và khiếu kiện kinh niên trong dân chúng. “Sở hữu toàn dân” khi mà vẫn có ý nghĩa như một liều thuốc phủ dụ những ai tin tưởng vào “định hướng xã hội chủ nghĩa” của ngày xưa thì có thể chưa cần thay thế; nhưng, phải tiếp cận nó một cách pháp quyền.

Không có cái gì có thể định giá được mà không được coi là tài sản [nguyên tắc căn bản của dân luật]. Quyền sử dụng đất đã được Bộ Luật Dân sự 2015 xác định là “tài sản”. Thế nhưng, cho đến hiện nay, quyền về tài sản đối với quyền sử dụng đất vẫn rất dễ dàng bị định đoạt bởi một quyết định hành chánh kể từ cấp huyện [quyền thu hồi đất].

Những người lý giải, “đất đai thuộc sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý” nên nhà nước có quyền định đoạt là hiểu chưa đúng về quyền sở hữu và quyền quản lý.

Nên nhớ, “toàn dân” mới nắm quyền sở hữu, nhà nước chỉ được trao quyền quản lý. Và, rất nhiều người trong bộ máy công quyền của Việt Nam khi nói đến “quản lý” thường nghĩ ngay tới công cụ hành chánh mà không hiểu “quản lý nhà nước” còn bao gồm cả quyền lập pháp và tư pháp.

Không phải tự nhiên mà Thành phố Hồ Chí Minh vừa ra quyết định vừa đề nghị sửa đổi điều khoản trong Nghị định dẫn đến việc “tiêu hủy tranh”. Họ cảm nhận được làm thế là phi lý.

Ở nhiều địa phương, người dân đã từng bán ruộng đất của mình cho nhà đầu tư thấp hơn cả giá “đền bù” nhưng những người này rất ít khi kiện tụng hay lật kèo. Giao dịch dân sự cho dù với giá nào cũng là tự mình thực hiện quyền của mình với tài sản. Bị thu hồi, ngược lại, cho dù được đền bù giá nào, vẫn mang đến cho người dân cảm giác ức chế vì bị tước đoạt.

Một chính sách mà không làm cho người dân, cho dù ít hiểu biết pháp luật nhất, có được cảm nhận công lý thì chính sách đó, không thất bại thì cũng gieo vào lòng dân mầm mống của sự bất bình.

PS: Vì tôi đã viết rất nhiều lần công cụ thay thế quyền thu hồi quyền sử dụng đất nên xin phép không nhắc lại.

Chuyện đau lòng ngành Y

Chuyện đau lòng ngành Y

21/08/2022

Nguyễn Hồng Vũ

Hôm nay, mình đọc trên báo thấy một tin khá đau lòng ở ngành Y nước ta, đó là các BS đang phải sử dụng những dụng cụ y tế “kém chất lượng”! Tại Hội nghị trực tuyến do Bộ Y tế tổ chức sáng 21/8, ông Nguyễn Tri Thức, Giám đốc Bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM), chia sẻ nỗi bức xúc của các bác sĩ tại viện này “Trưởng khoa Ngoại bức xúc gặp tôi hỏi tại sao ông mua dao mổ giá rẻ? Trước đây, chúng ta dùng dao giá tốt chỉ cần rạch một đường, hiện trúng thầu dao giá rẻ, chúng tôi phải rạch đến 3 lần da mới đứt”.

Một số người có thể nghĩ đơn giản là “nếu rạch hai lần không đứt thì rạch ba lần, bốn lần”, BS có thể chỉ cần tốn thêm một ít thời gian nhưng tiết kiệm được một số tiền đáng kể với gói thầu “rẻ nhất”! Thực sự thì điều này không đơn giản như vậy! Dao mổ (scalpel) là một dụng cụ y tế được thiết kế “đủ bén” để người BS phẩu thuật chỉ cần sử dụng lực vừa phải là có thể tạo những đường rạch trên da, trên mô thật “ngọt”. Những đường rạch “ngọt” như vậy sẽ giảm thiểu được tối đa các tổn thương ở các tế bào vùng bị cắt, điều này sẽ làm giảm phản ứng viêm (inflammation), sưng (swelling) sau mổ, giảm hiện tượng xơ hóa (fibrosis), thời gian hồi phục nhanh và sẹo để lại nhỏ. Trái lại việc sử dụng dao mổ “cùn” sẽ buộc người BS phẩu thuật sử dụng lực nhiều hơn, một vết mổ phải rạch đi rạch lại nhiều lần sẽ làm tổn thương mô lan rộng, dẫn đến dễ hình thành vùng viêm, sưng sau khi mổ, thời gian vết thương lành lâu hơn và tăng xác suất bị biến chứng ở vùng mổ sau đó! Do vậy, việc có con dao mổ đúng “chất lượng để phẩu thuật” là điều cơ bản và rất cần thiết, nó không những giúp giảm bớt stress cho người BS phẩu thuật mà còn giúp giảm thiểu nguy cơ biến chứng cho người bệnh nhân và nâng cao chất lượng phục vụ của ngành Y tế.

Ở trên đây chỉ là phân tích về con dao mổ nhỏ bé thôi, chứ nhiều thứ khác trong lĩnh vực Y tế cũng không thể được bỏ qua như kim chỉ, thuốc men, dụng cụ hỗ trợ, v.v… Mình đồng ý với ông Thức kiến nghị rằng “giá mua sắm không nên là “giá thấp nhất”, cần quy định rõ là giá “hợp lý nhất” dựa trên nhu cầu điều trị thực tế.” Do ngành Y với mục đích cuối cùng là đem lại kết quả tốt nhất khi chữa trị trên “người” nên những dụng cụ sử dụng trong ngành Y cho nhân dân cần phải đạt được những tiêu chuẩn “tối thiểu”! Ví dụ như con dao mổ cần điều kiện tối thiểu là “phải sắc bén”. Người chấm thầu vật tư Y tế cần phải đặt những thứ tự ưu tiên khi chọn thầu như sau: 1/ an toàn, 2/ chất lượng, 3/ giá cả; không thể để “giá cả” là thứ tự ưu tiên hàng đầu để chọn một sản phẩm sử dụng trên người!

Từ khi cơn bão Việt Á-CDC nổi lên thì một loạt các hệ quả đã kéo theo sau đó, các nhà chức trách, các công ty nhập khẩu thiết bị, những nhà thầu và đơn vị chấm thầu đều khá lúng túng để “thích nghi” trong bão. Hiện tượng thiếu thuốc, các trang thiết bị và hiện tượng giảm chất lượng vật tư Y tế ở bệnh viện cũng có thể là một trong những hệ quả đó! Tuy những nhức nhối như thế này thật đáng buồn nhưng hy vọng khi được phơi bày một cách trần trụi như thế này thì sẽ là động lực để các nhà chức trách thay đổi đó và có lẽ đây cũng là một thử thách mà tân bộ trưởng Y tế cần giải quyết một cách “quyết liệt”.

Bảo trọng nhe bà con.

Nguyễn Hữu Hoà

Có thể giá rẻ mà hoa hồng cao.

Đâu phải chỉ có chuyện dao mổ! Còn 1000 chuyện nữa không nói, nhưng nói mãi mà có lối ra đâu. Tin gì vào những lời nói như vậy!

Hương Lê SH

Năm 89, tôi đi mổ cắt amydale ở BV Nhi Đồng 1. Không phải dao mổ cùn làm tôi nhớ mà là cây kim gây tê lụi mãi không vô mạch máu tôi được. BS cười với nhau “cây kim này lụt quá!” Ông BS gây mê hồi sức cười, ghẹo: tại da con bé này nó dày. 2022 mà tưởng 1989.

_____

Tài liệu tham khảo:

– https://pubmed.ncbi.nlm.nih.gov/16799372/ (The basic science of wound healing)

– https://pubmed.ncbi.nlm.nih.gov/14746360/ (Prevention and treatment of excessive dermal scarring)

– https://www.ncbi.nlm.nih.gov/pmc/articles/PMC7838729/ (Scalpel edge roughness affects post-transection peripheral nerve regeneration)

– https://vietnamnet.vn/dao-mo-gia-re-trung-thau-phai-rach…

N.H.V.

Nguồn: FB Vu Hong Nguyen

300,000 ca phá thai tại Việt Nam mỗi năm, đa phần phụ nữ 15-19 tuổi

300,000 ca phá thai tại Việt Nam mỗi năm, đa phần phụ nữ 15-19 tuổi

August 21, 2022

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Bình quân mỗi năm Việt Nam có gần 300,000 ca nạo hút thai, đa phần ở độ tuổi 15-19, trong đó 60%-70% là học sinh, sinh viên.

Theo báo Dân Trí hôm 21 Tháng Tám, số liệu nêu trên của Hội Kế Hoạch Hóa Gia Đình Việt Nam “khiến không ít người phải giật mình về thực trạng nạo phá thai ở giới trẻ.”

Một cháu bé sơ sinh chưa cắt dây rốn bị bỏ rơi dưới gốc cây ở khu đô thị Vườn Xanh, huyện Đô Lương, Nghệ An, hôm 18 Tháng Tám. (Hình: Zing)

Báo này dẫn lời Bác Sĩ Phan Chí Thành, chánh văn phòng Trung Tâm Đào Tạo-Chỉ Đạo Tuyến, bệnh viện Phụ Sản Trung Ương: “Qua thực tế thăm khám, chúng tôi gặp khá nhiều người trẻ bị mất khả năng làm mẹ do buồng tử cung bị tàn phá nặng nề, bởi những lần nạo phá thai trong quá khứ. Đây là một thực trạng rất đáng báo động.”

Bên cạnh con số 300,000 ca phá thai mỗi năm, thống kê cũng cho thấy tuổi bắt đầu quan hệ tình dục ở Việt Nam ngày càng trẻ.

Theo kết quả một cuộc khảo sát của Bộ Y Tế, Bộ Giáo Dục và Đào Tạo phối hợp với Tổ Chức Y Tế Thế giới (WHO), tỷ lệ quan hệ tình dục lần đầu trước 14 tuổi ở Việt Nam “tăng gấp hai lần trong sáu năm” từ 1.45% hồi năm 2013 lên 3.51% vào năm 2019.

“Thủ phạm thực sự [gây ra tình trạng phá thai] chính là việc chúng ta không quan tâm đúng mực đến việc giáo dục giới tính cho trẻ em từ sớm. Điều này khiến các con bước vào tình dục với một lỗ hổng kiến thức rất lớn, dẫn đến các hành vi quan hệ tình dục không an toàn,” Bác Sĩ Thành nhận định.

Báo Dân Trí cũng dẫn một thống kê khác chỉ ra rằng khoảng 50% bạn trẻ ở Việt Nam “quan hệ tình dục mà không dùng bao cao su.” Bên cạnh đó, phụ nữ ở Việt Nam được ghi nhận “rất thụ động” trong chuyện quan hệ tình dục.

Thống kê của UNICEF ghi nhận tại Việt Nam, tỷ lệ phụ nữ từ 15-19 tuổi tự quyết định về sử dụng biện pháp tránh thai chỉ ở mức 25.5%.

Lễ cầu siêu cho những thai nhi bị phá bỏ ở Việt Nam. (Hình: Công An Nhân Dân)

Liên quan tình trạng phá thai, báo Zing hồi cuối Tháng Bảy cho biết tại các phòng khám tư nhân, còn một số trường hợp phá thai quá tuổi thai quy định và trong điều kiện vô khuẩn chưa đảm bảo, dẫn tới tai biến. Ngoài ra, nhà chức trách chưa thu thập được số liệu thống kê tỷ lệ phá thai tại các cơ sở tư nhân.

Báo này nêu giải pháp là triển khai chương trình cung cấp biện pháp tránh thai, phòng bệnh lây truyền qua đường tình dục cho thanh thiếu niên, cũng như công nhân ở các khu công nghiệp. (N.H.K)

Bạo chúa

Bạo chúa

 Bởi  AdminTD

Phạm Đình Trọng

19-8-2022

Ông Dương Anh Đức. Ảnh trên mạng

1. Văn hoá là trí tuệ. Khoa học là khám phá, sáng tạo. Người thực sự có văn hoá không thể coi thường giá trị văn hoá, không thể coi thường sáng tạo nghệ thuật. Chỉ người ngu dốt, không thể tiếp nhận kiến thức văn hoá, văn hoá thực sự thấp kém mới rẻ rúng, coi thường giá trị văn hoá, mới ngạo mạn mang bạo lực quyền uy ra ứng xử với sáng tạo nghệ thuật.

Kí lệnh tiêu huỷ tác phẩm nghệ thuật chỉ vì một lỗi nhỏ xíu và rất thông thường về thủ tục hành chính là trưng bày tác phẩm nghệ thuật chưa trình báo để có giấy chấp thuận của cơ quan quản lí hoạt động văn hoá. Thứ quyền lực kí lệnh tiêu huỷ tác phậm nghệ thuật rõ ràng quá hợm quyền, quyền lực lấp đầy con người, choán hết cả con người. Chỉ có con người quyền lực. Không có con người văn hoá. Hoàn toàn trống vắng, thiếu hụt vốn văn hoá thường trực. Văn hoá thấp kém thảm hại mới coi thường, rẻ rúng giá trị nghệ thuật đến như vậy, coi tác phẩm nghệ thuật như rác rưởi tuỳ tiện tiêu huỷ!

Ông Phó Giáo sư, Tiến sĩ, Phó Chủ tịch thành Hồ, Dương Anh Đức kí lệnh tiêu huỷ 29 tác phẩm nghệ thuật chỉ vì 29 tác phẩm trưng bày cho công chúng thưởng thức mà chưa đúng thủ tục hành chính thì chữ kí của ông Phó Giáo sư, ông Tiến sĩ là lời tố cáo đanh thép, là sự thú nhận xác đáng cái học hàm Phó Giáo sư, cái học vị Tiến sĩ chỉ là tờ giấy lộn, chỉ có danh Phó Giáo sư, Tiến sĩ mà không có thực nền tảng văn hoá, không có thực nhân cách văn hoá.

Chữ kí tiêu huỷ 29 tác phẩm nghệ thuật đã phơi bày ra con người văn hoá trống rỗng ở con người có học hàm Phó Giáo sư, có học vị Tiến sĩ. Học hàm Phó Giáo sư, học vị Tiến sĩ là bằng cấp của người có học. Nhưng kí lệnh tiêu huỷ tác phẩm nghệ thuật thì chắc chắn là phẩm chất của người không học!

Ở thời loạn giá trị, mọi giá trị đều đảo lộn. Mọi bằng cấp đều mua được thì bằng cấp không thể là chứng chỉ trung thực của giá trị văn hoá. Không phải bằng cấp mà là ứng xử với giá trị văn hoá, ứng xử với sáng tạo nghệ thuật, ứng xử với con người mới là bằng chứng đích thực của một nhân cách văn hoá. Tiêu huỷ 29 tác phẩm nghệ thuật bởi bất cứ lí do gì đều là ứng xử vô văn hoá.

2. Ở thời xã hội không có dân chủ, người dân không có quyền con người, không có quyền công dân, không được tự do bầu chọn người thực sự đại diện cho người dân quản lí nhà nước và xã hội, mọi chức vụ có được không phải do đức độ, tài năng và trí tuệ mà chỉ là sự thoả thuận, chia chác, sắp đặt trong bóng tối, sau lưng người dân.

Ở thời loạn giá trị, mọi giá trị đều đảo lộn. Mọi bằng cấp đều mua được mới nảy nòi ra ông Phó Giáo sư Tiến sĩ kí lệnh tiên huỷ tác phẩm nghệ thuật.

Ở thời không có dân chủ, người dân không có quyền con người, không có quyền công dân, người dân không được làm chủ xã hội không được làm chủ đất nước mới nảy nòi ra ông Phó Chủ tịch thành phố phụ trách văn hoá mà kí lệnh tiêu huỷ tác phẩm nghệ thuật, tiêu huỷ giá trị văn hoá.

Nghệ thuật làm đẹp tâm hồn con người. Nghệ thuật thuộc phạm trù cái đẹp. Chỉ có tâm hồn tăm tối và độc ác mới run sợ và thù ghét cái đẹp. Chỉ có bạo chúa mới đủ tối tăm và độc ác tiêu huỷ cái đẹp. Kí lệnh tiêu huỷ 29 tác phẩm nghệ thuật, ông phó chủ tịch thành phố lớn nhất nước đã hiện hình là một bạo chúa, một quan cai trị không được người dân trao quyền lực, không mang gương mặt văn hoá đất nước mà chỉ mang ý chí của bộ máy cai trị, chỉ là sự sắp đặt, chia phần chiếc ghế quyền lực áp đặt bộ máy cai trị lên đầu dân.

3. Mảnh đất miền Nam là mảnh đất khai phá của những nghĩa khí và những tâm hồn rộng mở và bao dung. Có nghĩa khí mới sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách nghiệt ngã của miền đất hoang sơ của sức mạnh thiên nhiên và sức mạnh thú rừng. Có rộng mở mới đi đến cùng trời cuối đất. Có bao dung mới chấp nhận mọi cá tính con người, những kẻ lạc loài cùng khai phá miền đất mới và dung nạp, hài hoà với những giá trị văn hoá của cộng đồng xa lạ.

Miền Nam là đất nghĩa khí và bao dung thì Sài Gòn là nơi hội tụ của nghĩa khí và bao dung. Nghĩa khí và bao dung làm nên cá tính con người miền Nam, con người Sài Gòn. Nghĩa khí và bao dung cũng làm nên nghệ thuật miền Nam, nghệ thuật Sài Gòn.

Có chính trị cực đoan, độc tài nhưng nghệ thuật không thể cực đoan, độc tài, không thể độc tôn một phong cách nghệ thuật. Độc tôn một phong cách nghệ thuật là giết chết nghệ thật. Một thời các nước xã hội chủ nghĩa độc tôn phong cách nghệ thuật hiện thực xã hội chủ nghĩa đã dẫn nghệ thuật xã hội chủ nghĩa chui vào ngõ cụt, mất trắng gần một thế kỉ không có thành tựu nghệ thuật, huỷ hoại nhiều thế hệ nghệ sĩ. Những tài năng lớn phải né tránh hiện thực xã hội chủ nghĩa mới có tác phẩm đóng góp cho kho tàng văn hoá nhân loại.

Có cực đoan, độc tài chính trị mới có thảm hoạ cải cách ruộng đất, thảm hoạ cải tạo tư sản, thảm hoạ Nhân Văn Giai Phẩm. Quyền lực kí lệnh tiêu huỷ 29 tác phẩm nghệ thuật là sự tái hiện của quyền lực đấu tố địa chủ, đấu tố tư sản, đấu tố Nhân Văn Giai Phẩm ở những năm tháng ngột ngạt, đen tối, bạo lực tràn lan, xã hội ai oán trong bạo lực cách mạng và hận thù giai cấp. Một thời chỉ thấy ngạo nghễ con người quyền lực tàn bạo mà không có con người lịch lãm văn hoá, không có con người hồn hậu nhân văn.

Một con người nhỏ nhen, hẹp hòi và độc ác hấp tấp kí lệnh tiêu huỷ tác phẩm nghệ thuật chỉ xứng là bạo chúa của thời mông muội xa xưa, không xứng là người dân bình thường và lương thiện của mảnh đất nghĩa khí và bao dung Sài Gòn, Nam Bộ.