Bàn về “quốc gia” Việt Nam Cộng Hòa và Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa

Báo Tiếng Dân

Trương Nhân Tuấn

26-12-2022

Học giả Việt Nam thường nhắc đến công ước Montevideo 1933 để định nghĩa “quốc gia”. Vậy “quốc gia” là gì?

Theo bản tiếng Pháp ở đây, điều thứ nhứt của Công ước về Quyền lợi và Nghĩa vụ của Quốc gia (còn gọi là công ước Montevideo 1933):

“L’État, comme personne de Droit international, doit réunir les conditions suivantes: 1) Population permanente; 2) Territoire déterminé; 3) Gouvernement; 4) capacité d’entrer en relation avec les autres États”.

Có thể được hiểu như sau: Quốc gia, được xem là đối tượng (chủ thể) của Luật quốc tế, phải hội đủ các điều kiện 1/ có dân chúng thường trực; 2/ lãnh thổ được xác định; 3/ có chính phủ và 4/ có khả năng tham gia vào các mối quan hệ với các quốc gia khác.

Tức là “Quốc gia” gồm có hai phần: 1/ de jure “là đối tượng của công pháp quốc tế” và 2/ de facto.

Vấn đề là hầu hết các học giả Việt Nam, khi nói về “quốc gia” thì họ chỉ nói tới các yếu tố “de facto”, gồm dân chúng, lãnh thổ, chính phủ và khả năng quan hệ quốc tế.

Lấy thí dụ Đài Loan hiện thời.

Bà Thái Anh Văn qua các bài nói chuyện luôn cho rằng Đài Loan đã là một quốc gia. Quốc gia đó tên gọi “Trung Hoa Dân Quốc”. Quốc gia này khai sinh từ cuộc “cách mạng Tân Hợi 1911” lật đổ chế độ phong kiến của nhà Thanh và thiết lập nền cộng hòa trên toàn lãnh thổ Trung Hoa. Đến năm 1945 chính phủ Tưởng Giới Thạch di tản ra Đài Loan. Lục địa từ đó do Cộng sản Trung Quốc lãnh đạo. Tên nước được đặt là Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Trên phương diện “thực tế – de facto”, Đài Loan có nền dân chủ vững chắc, có các cơ quan hành pháp độc lập, có quốc hội, có hệ thống pháp luật, có tiền tệ, có hệ thống giáo dục… riêng biệt với lục địa. Đài Loan là một “quốc gia độc lập” với lục địa.

Nhưng trên phương diện “pháp lý – de jure”, từ năm 1971, Đài Loan không được đa số các quốc gia nhìn nhận như là một “quốc gia”. Đài Loan mất ghế đại diện ở LHQ cho chính phủ CS ở Bắc Kinh. Mỹ và các quốc gia thuộc EU nhìn nhận Đài Loan là một lãnh thổ thuộc lục địa. Ngay cả khi các quốc gia này ủng hộ và luôn đề cao sinh hoạt chính trị dân chủ ở Đài Loan, xem nền dân chủ ở Đài Loan là mô hình dân chủ gương mẫu.

Những năm gần đây căng thẳng eo biển Đài Loan gia tăng. Trung Quốc lục địa ra luật “chống ly khai”, đồng thời nhiều lần đe dọa sẽ “thống nhứt” Đài Loan bằng vũ lực.

Cuộc chiến nếu xảy ra giữa Đài Loan và lục địa, kết quả tùy theo “cán cân lực lượng”. Nhưng cuộc chiến này, trên phương diện pháp lý, sẽ là một cuộc “nội chiến”.

Mỹ và các quốc gia dân chủ có thể giúp Đài Loan để chống TQ hay không? Chuyện này không nói ở đây.

Tình trạng pháp lý của Đài Loan sẽ là nền tảng để bàn về chủ đề Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà (VNDCCH) và Việt Nam Cộng Hoà (VNCH) có phải là “quốc gia độc lập có chủ quyền hay không”?

VNDCCH, cũng như Quốc gia Việt Nam (sau này là Việt Nam Cộng Hòa), theo qui định của hiệp định Genève 1954, tái khẳng định lại bởi Hiệp định Paris 1973, đều thuộc về “một nước Việt Nam”, đúng như Điều 1 Hiệp định Paris:

“Hoa kỳ và các nước khác tôn trọng độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của nước Việt Nam như Hiệp định Genève 1954 về Việt Nam đã công nhận”.

Nguyên văn bản tiếng Anh:

“The United States and all other countries respect the independence, sovereignty, unity and territorial integrity of Viet-nam as recognized by the 1954 Geneva Agreements on Viet-nam”.

“Việt Nam là một nước bất khả phân chia”. Mỹ và các quốc gia có tham gia Hiệp định Paris 1973 nhìn nhận hai miền Nam và Bắc thuộc về một Việt Nam duy nhứt, độc lập có chủ quyền.

Điều này có khác chi với nội dung “Đài Loan là lãnh thổ thuộc về lục địa”?

Nhiều người cho rằng VNCH không ký vào Hiệp định Genève 1954. Vấn đề là nhiều bài viết của các học giả công pháp quốc tế nước ngoài khẳng định Hiệp định Genève 1954 có giá trị thi hành cho miền Nam, ngay cả khi chính phủ bên này không ký. Nhiều lý do đã nại ra, trong đó có lý do miền Nam vẫn còn lệ thuộc vào Pháp.

Từ khi VNCH ký vào Hiệp định Paris 1973 mọi tranh luận về nội dung của hiệp định Genève 1954 xem như đóng lại. Qua Hiệp định này VNCH nhìn nhận hiệu lực Hiệp định Genève 1954.

VNCH và VNDCCH hai bên có chính phủ độc lập với nhau, có quốc hội riêng, có tiền tệ riêng, có quân đội riêng… Tương tự tình hình Đài Loan và lục địa.

VNCH và VNDCCH, trên phương diện “de facto – trên thực tế”, là hai quốc gia độc lập. Nhưng trên phương diện “de jure – pháp lý”, cả hai VNCH và VNDCCH đều thuộc về một “Việt Nam duy nhứt, độc lập có chủ quyền.

Chiến tranh 1954-1975 giữa hai bên VNCH và VNDCCH vì vậy phải là một cuộc nội chiến.

Trở lại vấn đề tranh chấp chủ quyền các đảo và chồng lấn hải phận giữa VN và các quốc gia khác ở Biển Đông. Có nhiều phương pháp giải quyết tranh chấp: 1/ thương thuyết tay đôi hay tay ba, giữa các quốc gia có tranh chấp; 2/ giải quyết bằng Tòa án quốc tế ở các tranh chấp về lãnh thổ; 3/ giải quyết bằng trọng tài, theo các nguyên tắc của UNCLOS, ở các vấn đề chồng lấn hải phận; 4/ Giải quyết bằng chiến tranh.

Nếu sử dụng phương tiện pháp lý thì việc giải thích tư cách pháp nhân VNCH và VNDCCH phải bằng các lập luận “pháp lý”.

Tiếng Nước Mình – STTD Tưởng Năng Tiến

Giữa khe cửa trước nhà, bữa rồi, thấy có gài một mẩu giấy quảng cáo – với dòng chữ in đậm – trộn lộn cả hai thứ tiếng Việt/Anh: “Under New Management. Tăng Cường Ẩm Thực. Tăng cường giờ mở cửa tới midnight. Đọc nghe hơi chương chướng nhưng tui cũng hiểu được liền, và còn đoán được luôn tác giả: cha nội Hải Ký Mì Gia – ở ngay ngã tư đầu đường – chớ còn ai vô đó nữa!

Tiệm này “chuyên trị” mì gà chiên và mì vịt tiềm. Thỉnh thoảng, tui vẫn ghé qua và lần nào cũng có trao đổi với chủ nhân đôi câu chào hỏi (xã giao) nên biết cái kiểu nói chuyện và hiểu ý của ổng mà: “Tiệm có quản lý mới. Thực đơn phong phú hơn. Từ đây sẽ mở cho tới tận khuya.”

Ông chủ người Minh Hương, sinh trưởng ở Bạc Liêu, vượt biên hồi đầu thập niên 1980. Dân Việt gốc Hoa, sống ở Mỹ gần nửa thế kỷ mà vẫn viết được “tiếng nước tôi” như vậy là ngon lành cành đào rồi – đúng không?

Tôi đã từng “đụng chuyện” với một vị “người Hoa gốc Tầu” nữa kìa. Ổng viết tiếng Việt (theo kiểu gu gồ) đọc mà muốn khóc bằng … tiếng Tây luôn. Thằng chả (chắc) là chủ nhân của một hãng làm thức ăn khô của Đài Loan hay Hồng Kông gì đó, và sản phẩm được bầy bán ê hề ở California, bao bì cũng in một dòng chữ trộn lộn cả hai thứ tiếng Việt/Anh: Chuẩn Bị Con Cá Mực – Prepared Cuttlefish!

Cái gì vậy, hả Trời? Thông minh tới cỡ tui mà phải mất mấy chục giây mới hiểu (té ra) là … Khô Mực Ăn Liền. Thiệt là thầy chạy!

Tiếng Việt, cũng như dân Việt – trên bước đường lưu lạc – tránh sao khỏi những cảnh ngộ bi hài hay những mảnh đời tơi tả. Kampuchea là nơi không thiếu những cảnh tình này. Nhà báo Ngy Thanh đã từng cảm thán: “Người ta bảo sông có khúc, người có lúc. Thế mà, khúc đời nào của Việt Kiều Cambodia cũng nhiêu khê. Thời nào của họ cũng là thời mạt vận.”

Việt ngữ ở đây cũng thế, cũng “mạt vận” chả khác chi người.

Theo tường trình của MIRO (Minority Rights Organization) thì có khoảng năm phần trăm, hay 750.000 người gốc Việt đang sinh sống ở Xứ Chùa Tháp. Đây là nhóm dân thiểu số đông nhất ở đất nước nhỏ bé này. Phần lớn đều không có được một tờ giấy lận lưng (không khai sinh, cũng không căn cước) nên không được quyền tiếp cận với bất cứ dịch vụ xã hội nào cả. Họ cũng không có quyền sở hữu tài sản hay đất đai gì ráo. Bởi vậy, rất nhiều kiều bào ở Miên hiện vẫn sống trong những túp lều tranh (lều bều như mấy dề lục bình) trên mặt Biển Hồ – Tonlé Sap.

Chắn chắn không nơi nào trên trái đất này mà dân Việt phải sống lam lũ và thảm thương đến thế. Y tế cũng như giáo dục đều là những điều xa xỉ, nói chi đến chuyện báo/đài hay một cái trường (Việt Ngữ) cho những đứa bé luôn trôi nổi bấp bênh.

Vậy mà chả hiểu nhờ vào cơ duyên nào đó, năm 2008, bỗng dưng có vài người Việt từ Canada lặn lội đến tận làng Kampong Luong (Kampong Luong Floating Village) làm tặng cho dân ấp Koh Ka Ek một ngôi trường tử tế.

Mãi đến năm 2014, tôi mới theo chân sư Minh Trí (người sáng lập Hội Vì Dân – Vidan Foundation) lò dò tìm đến chốn này. Tới nơi thì trường học đã nằm chỏng chơ trên cạn vì nổi hết được rồi.

Sau khi gắn vô mấy chục cái thùng phuy nhựa mới (mỗi cái cỡ 25 Mỹ Kim) và dặm thêm một mớ lồ ô hai bên cạnh sườn (không có tre để giữ cân bằng nó sẽ bị bồng bềnh) rồi sửa sang lại chút đỉnh thì kể như êm. Tụi nhỏ lại có cơ hội đến trường ê a (“mờ a ma sắc má” – “ba a ba huyền bà”) như trước.

Năm 2012, lại có thêm một cơ duyên kỳ diệu nữa, người Việt từ Perth (Australia) cũng lặn lội đến tận làng Kandal – thuộc xã Phsar, tỉnh Kampong Chhnang – để xây tặng cho đồng bào mình một ngôi trường bề thế, tốn kém cả trăm ngàn Mỹ Kim chứ không phải ít.

Vài ba năm sau, sư Minh Trí cũng đưa tui đến đây luôn. Chúng tôi đều hân hoan khi nhìn thấy ba lớp học được dựng trên những cột xi măng vuông vắn và vững chắc, bên trong được trang bị bàn ghế đàng hoàng. Chỉ kẹt cái là nó không có điện, cũng không có nước nên WC vô phương sử dụng.

Chuyện nhỏ thôi (so với tiền của và công sức của bao nhiêu người VN tại Úc) nên chúng tôi hăng hái bắt điện, bơm nước, gắn quạt máy, và còn lát xi măng luôn cả cái nền để vào mùa khô học sinh có chỗ chơi đùa.

Từ đó – theo sự cắt đặt của nhà sư – tôi vẫn thường trở lại thăm non hai cái trường này (cùng dăm ba lớp học ở vài nơi khác nữa) để mang sách vở bút viết cho học sinh, và chút tiền trợ cấp cho mấy vị giáo viên.

Tới đâu, tôi cũng đều “lớn tiếng” lập đi lập lại cái quan niệm rất thực tiễn và cấp tiến của mình: Xin quý thầy cô đừng quá quan tâm đến Việt Ngữ. Thay vào đó hãy dùng thời giờ dậy các em làm được mấy phép tính (cộng – trừ – nhân – chia) căn bản, và đọc được tiếng Miên để sau này chúng có thể sinh tồn một cách dễ dàng hơn nơi đất nước này.

Cái quan niệm “đúng đắn và cấp tiến” đó, mới đây, vừa bị thử thách (một cách vô cùng nghiêm trọng) khi tôi ghé qua lớp học ở Bati – nằm trong khuôn viên của Chùa Ông Quan Đế, thuộc huyện Peam Ro, tỉnh Prey Veng – vào tháng 11 vừa rồi. Đây là một nơi hết sức đặc biệt vì người Việt chả những có chùa (và ban trị sự) mà còn có cả hội đồng hương tề luôn nữa.

Tôi được coi là khách quý, đến tự phương xa, và được hân hạnh họp mặt với tất cả quý vị chức sắc địa phương. Họ đều thuộc vào hàng lão hạng nên tôi rất nhỏ giọng khi lập lại quan niệm (cố hữu) của mình là con cháu chúng ta cần học toán và học tiếng Khmer để sinh tồn, chứ không phải là Việt Ngữ. Mỗi đứa trẻ chỉ được tới trường vài ba năm thôi, mất thời giờ học tiếng Việt làm chi khi mà cái cơ hội đọc được một tờ báo (hay viết một cái thư) bằng Việt Ngữ kể như là bằng không. Chỉ cần sắp nhỏ vẫn nói chuyện bằng tiếng nước mình là cũng đã tốt lắm rồi, chớ…”

Tôi chưa dứt lời mà không khí buổi họp đã trầm hẳn xuống. Những ánh mắt, và những nụ cười chứa chan thiện cảm mà mọi người đã dành cho tôi từ lúc ban đầu (bỗng) tan biến hết trơn. Rồi một vị lão nhiêu, chắc cũng đã bát tuần, mới nhỏ nhẹ đáp lời:

“Chúng tôi lại có chút suy nghĩ khác. Người Việt ở nơi đây từ đời này qua đời nọ nên bây giờ ai cũng đen thủi, đen thui y như người bản xứ. Ngó qua thiệt khó nhận ra là “Duồn” ai là “Miên” nữa. Sự khác biệt chỉ còn ở cái tiếng nước mình thôi. Bởi vậy, khi đã có cơ hội cắp sách đến trường thì ưu tiên là phải dậy bầy trẻ đọc viết tiếng mẹ đẻ cái đã, chớ còn nói như ông thì …”

Ông anh cũng chưa nói hết lời nhưng tôi đã cảm được sự đồng tình của mọi người hiện diện. Rồi có lẽ vì quá xúc động (hay quá bất nhẫn) ổng đưa tay gạt nước mắt và ngồi phịch xuống ghế, tựa như là muốn đứng cũng không nổi nữa!

Những “giọt lệ như sương” của vị đồng hương cao niên khiến tôi chợt nhận ra sự nông nổi và thiển cận của mình. Cùng lúc, tôi cũng “ngộ” được đôi điều quan trọng khác:

Nào phải là tình cờ mà những người Việt từ Bắc Mỹ, từ Úc Châu đều đã cất công tìm đến Cambodia để làm trường học. Cũng đâu phải là vô cớ mà chỉ riêng ở tiểu bang California (Hoa Kỳ) đã có đến cả chục Trung Tâm Dậy Việt Ngữ và hầu như ở khắp mọi nơi trên thế giới, nơi đâu có dân Việt là có những lớp học cho trẻ Việt cùng với sự tham gia (tự nguyện) của hàng vạn giáo viên – từ nửa thế kỷ qua.

Khi Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ cho phép giảng dậy Việt Ngữ ở một số trường trung học và đại học tại quốc gia này thì giản dị chỉ vì đó là chủ trương nhân bản và bao dung (đa văn hóa) của xứ sở này. Còn mọi cố gắng, chắt chiu, thương khó để bảo tồn tiếng mẹ đẻ của hàng triệu người dân Việt, đang lưu lạc ở khắp bốn phương (có lẽ) là do sự thôi thúc tiềm ẩn từ vô thức. Đây là phản ứng tự nhiên từ vô thức tập thể (collective uncounciousness) của cả một giống nòi (trong cơn quốc biến) khi ngôn ngữ của họ đang “bị tha hóa, bị thao túng, bị phá sản một cách có hệ thống” –  theo như lời báo nguy của nhà giáo và nhà báo Thái Hạo.

Lời báo động muộn màng này cũng đã giúp tôi hiểu ra lý do mà sư Minh Trí – sau khi xuất gia, từ bỏ mọi hoạt động chính trị – đã hết lòng tận tụy chăm lo cho những ngôi trường Việt Ngữ, ở Kampuchea, cho đến … hơi thở cuối!

Tưởng Năng Tiến
12/2022

Tuyên giáo: Báo chí còn thiếu nhạy bén trong đưa tin, bị các thế lực thù địch lợi dụng chống phá!

Đài Á Châu Tự Do

Bên cạnh những “thành tích đã đạt được” của công tác tuyên giáo năm 2022, Hội nghị tổng kết ngành tuyên giáo năm qua còn chỉ ra các hạn chế trong thời gian qua, trong đó cho rằng, một số cơ quan báo chí, truyền thông còn thiếu nhạy bén trong đưa tin, thậm chí đưa tin gây hiểu nhầm, hoang mang trong dư luận; bị các thế lực thù địch lợi dụng chống phá.

Chính quyền Việt Nam và báo chí nhà nước trong những năm qua thường gọi những người phản biện ôn hòa các chính sách của chính phủ là “thế lực thù địch”.

Ngoài ra, công tác kiểm tra, giám sát xây dựng Đảng về chính trị, tư tưởng, đạo đức; việc tổ chức học tập, quán triệt các nghị quyết, chỉ thị, kết luận, quy định của Đảng; việc học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh đã được các ban cán sự đảng, đảng đoàn, đảng ủy trực thuộc Trung ương quan tâm nhưng chưa thường xuyên, hiệu quả chưa rõ nét.

Báo Chính phủ dẫn thông tin từ hội nghị đánh giá rằng, việc nắm bắt, định hướng chính trị, tư tưởng, chỉ đạo giải quyết một số vấn đề dư luận quan tâm, nhất là phòng, chống dịch bệnh, quản lý tài nguyên môi trường, khoa học công nghệ, giáo dục, lao động việc làm còn hạn chế…

#RFAVietnamese #Tuyengiao #Vietnam #VietnamHumanrights

Mắc kẹt trong bệnh thành tích và bệnh sĩ

Báo Tiếng Dân

Đỗ Ngà

23-12-2022

Khi dịch Covid-19 tàn phá các nước trên thế giới, toàn bộ nhân loại hóng vaccine. Trong lúc chạy đua với thời gian để giành lấy lợi thế ra vaccine đầu tiên thì Trung Quốc vượt lên song hành với Mỹ, thậm chí có thể vượt Mỹ lúc bắt đầu. Việc chạy đua để đưa vaccine ra chích đại trà nó là một con bài chiến lược. Đất nước nào chặn đứng dịch trước tiên thì đất nước đó có lợi thế. Lợi thế về phục hồi kinh tế, lợi thế về gây ảnh hưởng chính trị, lợi thế về uy tín trên trường quốc tế v.v…

Lúc vaccine mới ra lò, trong khi Mỹ chưa đủ chích cho dân Mỹ thì vaccine Trung Quốc đã xuất tràn lan khắp thế giới. Lúc đó nhập vaccine Tàu rất dễ nhưng nhập vaccine Mỹ rất khó. Dẫu biết rằng, vaccine Trung Quốc không bằng vaccine Mỹ nhưng việc Trung Quốc đã sản xuất vaccine đủ chích cho 1,4 tỷ dân và đủ để xuất khẩu ra thị trường thế giới còn nhiều hơn Mỹ, làm cho thế giới phải kinh ngạc. Và đây cũng là niềm tự hào của Trung Quốc.

Có những nước không nhập vaccine Trung Quốc mà chỉ nhập vaccine Phương Tây về chích cho dân như Úc, Canada, các nước châu Âu v.v… và cũng có nước vừa nhập vaccine Phương Tây và vaccine Trung Quốc trong đó có Thái Lan và Việt Nam. Chỉ có Trung Quốc là không chấp nhận vaccine Phương Tây. Kết quả là hầu hết các nước trên thế giới đều kiểm soát tốt dịch Covid, trong khi đó Trung Quốc lại bị Covid tấn công cho đến ngày nay.

Dùng vaccine Phương Tây thì kiểm soát được dịch, dùng cả Tây và Tàu cũng kiểm soát được dịch còn dùng vaccine Tàu lại bị dịch quật cho tơi tả. Vậy thì nhìn vào đó cũng thấy, vaccine Tàu không chống được dịch. Ấy vậy mà ông Tập Cận Bình vẫn tuyên bố không dùng vaccine Phương Tây, có lẽ vì “bệnh sĩ” nên ông ta đã từ chối.

Có thể nói rằng, hiện nay Trung Quốc đang chết trong cái bẫy do chính nó đặt ra. Trung Quốc đã quyết chạy đua thời gian với Mỹ để sản xuất vaccine nhằm chứng tỏ năng lực, tuy nhiên, vì nội lực còn yếu nên Trung Quốc tung ra thứ hàng dỏm và giờ đây nó đang phải trả giá đắt. Bệnh thành tích là vô cùng nguy hiểm như thế đấy.

Trong khi cả thế giới đang dần đi vào ổn định kinh tế hậu Covid thì Trung Quốc vẫn đang vật lộn với bệnh dịch này. Với việc từ chối vaccine Phương Tây làm cho Covid cứ giảm rồi bùng thì không chóng thì chày các nhà sản xuất của thế giới đang có nhà máy ở nước này mất kiên nhẫn và tính đường rút. Sự cố chấp của Tập trong vấn đề vaccine sẽ làm cho Trung Quốc trả một giá không hề nhỏ.

Trung Quốc đang xây dựng hình ảnh cường quốc của nó bằng cách áo quanh thân nó một cái áo phao rồi dùng hơi thổi cho phồng to lên để khoe xác to. Cách làm như vậy, trước sau gì cũng bị lật tẩy khi mà một ai đó chọc thủng áo. Nước Nga là một bài học nhãn tiền, Putin xây dựng hình ảnh cường quốc quân sự bằng một loại áo phao căng phồng và rồi bị vướng vào cây kim Ucraina và thủng áo.

Trung Quốc vẫn chưa sẵn sàng để thay thế Mỹ, bởi cạnh tranh với Mỹ mà cố thổi cho to xác bằng áo phao thành tích thì không sớm thì muộn Trung Quốc cũng tổn hao nội lực vì phải cố giữ cho áo phao không phải xì hơi.

ĐÂU CẦN PHẢI THẮNG?- NGÔ TRƯỜNG AN

Lê Vi

 Thà nói, môi trường của ta trong lành, sạch sẽ hơn của họ. Con người của ta thân thiện, cởi mở hơn bên họ. Cảnh quan thiên nhiên ở bên ta đẹp nhiều hơn bên họ. Ẩm thực của ta ngon lành hơn của họ. Phương tiện di chuyển của ta hiện đại hơn của họ. Quy hoạch của ta hài hòa hơn bên họ. An ninh bên ta tốt hơn bên họ…. thì mới có thể so sánh về mặt du lịch.

Đằng này, đem bóng đá là môn thể thao nay ăn, mai thua ra đặt vấn đề với ngành du lịch: tại sao bóng đá ta ăn họ, còn du lịch thì lý do gì chịu thua?!

Tư duy kiểu đó hèn chi sau nửa thế kỷ hòa bình và đã được toàn thế giới giúp đỡ qua các nguồn vốn, viện trợ mà cũng không ngóc đầu lên nỗi. Với suy nghĩ mạnh điều này ắt sẽ mạnh điều kia, giỏi cái này tất nhiên phải giỏi các khác. Cho nên, trước kia mấy ngài sắp xếp ông đánh giặc giỏi vô lãnh đạo nhà máy, hãng xưởng sản xuất. Ông chăn nuôi giỏi vô chỉ đạo phân phối, thương mại. Ông nhà thơ viết hay lên làm chủ tịch hội đồng các bộ trưởng….

Đất nước nào cũng đều có mặt mạnh và mặt yếu của nó. Vậy làm ơn đừng nghĩ rằng, bóng đá ta đã thắng Thái Lan thì các mặt khác ta không thể thua họ được!

Đôi khi cái sự thua ấy đem lại lợi ích cho đất nước nhiều hơn là chiến thắng. Nếu ngày trước ta chấp nhận thua Pháp như nước Nhật chấp nhận thua Mỹ, thì ngày nay khỏi phải tranh giành những điều vụn vặt với Thái Lan nữa. Bởi, họ không có cửa!

Cần gì phải thắng ai. Nếu, sự chiến thắng ấy không đem lại lợi ích cho quốc gia, dân tộc.

NGÔ TRƯỜNG AN

Việt Nam bắt Đại sứ ở Nhật và phó chủ tịch Hà Nội – BBC News Tiếng Việt

BBC News Tiếng Việt 

Bộ Công an Việt Nam thông báo vừa bắt giữ nguyên đại sứ Việt Nam tại Nhật Bản, và phó chủ tịch UBND TP Hà Nội, liên quan vụ án ở Bộ Ngoại giao và nhiều nơi.

Vũ Hồng Nam, sinh năm 1963; nghề nghiệp: Nguyên Đại sứ Việt Nam tại Nhật Bản, về tội “Nhận hối lộ”, quy định tại Điều 354 Bộ luật Hình sự.

Chử Xuân Dũng, sinh năm 1973; nghề nghiệp: Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội, về tội “Nhận hối lộ”, quy định tại Điều 354 Bộ luật Hình sự.

Phạm Bích Hằng, sinh năm 1969; nghề nghiệp: Giám đốc Công ty Cổ phần Vina Mi Chi, về tội “Đưa hối lộ” quy định tại Điều 364 Bộ luật Hình sự.

Trước đó ngày 21/12, UBKT Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam đề nghị Bộ Chính trị, Ban Bí thư xem xét, thi hành kỷ luật ông Bùi Thanh Sơn, Ủy viên Trung ương Đảng, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao và ông Vũ Hồng Nam, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Nhật Bản.

BBC.COM

Việt Nam bắt Đại sứ ở Nhật và phó chủ tịch Hà Nội – BBC News Tiếng Việt  

Chuyên gia kinh tế – Có nguy cơ vỡ nợ đối với các nhà phát hành trái phiếu BĐS

Đài Á Châu Tự Do

Một làn sóng vỡ nợ đối với các doanh nghiệp bất động sản phát hành trái phiếu là hoàn toàn có thể xảy ra trong tương lai – một chuyên gia kinh tế đánh giá như vậy và cho rằng Chính phủ cần phải hành động ngay để chặn đứng “thảm hoạ” này.

Nhận định chung về tình hình kinh tế năm 2022 vừa qua, tiến sỹ Lê Đăng Doanh, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Quản lý Kinh tế Trung ương, giai đoạn từ năm 1993 đến 2002, cho biết:

“Tình hình năm nay đầy mâu thuẫn. Bên cạnh những thông tin tốt về tăng trưởng kinh tế, phục hồi nền kinh tế sau kiểm soát được dịch bệnh thì cũng lại có các thông tin rất phức tạp về tình hình trái phiếu và chuyện các doanh nghiệp phải đóng cửa. Đây là những thử thách rất nghiêm khắc đối với nền kinh tế Việt Nam.”

#RFAVietnamese #kinhteVietnam #Vietnam #Traiphieudoanhnghiep #TraiphieuSCB #traiphieutanviet

RFA.ORG

Chuyên gia kinh tế – Có nguy cơ vỡ nợ đối với các nhà phát hành trái phiếu BĐS

NHIỆM VỤ CHÍNH TRỊ – Loc Duong

Chau Trieu is with Thu Thủy

NHIỆM VỤ CHÍNH TRỊ

– Loc Duong –

Cô giáo trẻ trường mẫu giáo Hoa Lan hôm nay đi làm về trể. Anh chồng đang bế con thấy vợ về mừng húm : “Sao hôm nay trể thế em ?” Cô vợ bảo : “Em ghé tiệm may lấy đồ”. Nói xong cô mang túi quần áo ra đứng mặc thử trước gương.

-Lại đi tiếp phái đoàn à? Anh tưởng phải luân phiên nhau chứ ?

-Dạ không ạ. Hiệu trưởng chỉ chọn ai trẻ đẹp và chân dài như em thôi.

-Vải áo dài gì mỏng thế ? Thấy cả n.ội y trong suốt thế kia?

-Bà Hiệu trưởng bảo phải mặc vậy mới đúng quy trình ạ.

Anh chồng ngồi nhìn vợ mình uốn éo trước gương, cái cục cổ của anh chạy lên chạy xuống :

-Ơ, bộ đồ này sao ngắn cũn mà lại hở cả r.ốn hả em?

-Dạ bộ này dành để mặc lúc chiêu đãi phái đoàn trong quán Karake. Nghe bà Hiệu trưởng bảo đợt này là phái đoàn VIP, và đích thân ông Giám đốc Sở chỉ định em phải múa cột.

Anh chồng bắt đầu nộ khí xung thiên:

-Thế em là cô giáo hay là tiếp viên quán rượu?

-Kìa anh, em có muốn thế đâu. Em chỉ muốn đi dạy về, ở nhà với anh và con thôi. Nhưng em sẽ bị đuổi việc vì tội không hoàn thành nhiệm vụ chính trị được giao. Em mất việc thì gia đình mình sẽ ra sao? Anh đang thất nghiệp, anh có nuôi được mẹ con em không?

Anh chồng tức muốn nổ đom đóm mắt:

– Đ* má tụi kh.ốn n.ạn. Giáo dục gì mà hành xử như l.oài c.ầm th.ú. Hôm nào tôi nổi khùng lên là con mẹ hiệu trưởng này ch*t mẹ với tôi.

Cô vợ nhìn chồng thương cảm. Cô chỉ muốn chạy tới vít cổ anh xuống để hôn, nhưng không hiểu sao cô vẫn đứng yên, cô nói giọng nghẹn ngào:

– Tại cái chế độ này nó thế rồi anh ạ. Anh đừng buồn. Giáo viên tụi em vì miếng cơm manh áo phải chịu sự chèn ép, lợi dụng của cấp trên, mà không làm sao chống lại được…

Nhìn chồng vẫn đang nhẫn nhục ôm con ngồi trên ghế, cô nói, lần này trong nước mắt:

– Anh buồn làm chi cho em thêm đau. Chuyện giáo viên bị điều đi tiếp rượu xảy ra nhan nhãn trên cả nước chứ có phải riêng Đắk-Nông mình đâu anh.

Loc Duong

Nhà dột từ nóc – Huy Đức

Báo Tiếng Dân

Huy Đức

21-12-2022

Chưa thấy UBND huyện Nhà Bè và sở Xây Dựng trả lời báo Tuổi Trẻ vụ việc sông Rạch Đĩa – Phước Long Nhà Bè bị “chủ một biệt thự lớn” dùng xà lan và xe ben đổ đất, lấn chiếm hàng nghìn m2, dù báo Tuổi Trẻ Online đã đăng bài phản ánh từ tháng trước [13-11-2022]. Theo một cán bộ địa phương thì ngay cả sau khi báo Tuổi Trẻ lên tiếng, Chính quyền vẫn chỉ quan sát từ phía sông chứ không thể vào bên trong khuôn viên của tòa biệt thự.

Ai mà dám coi thường chính quyền cỡ ấy.

Sông Rạch Đĩa bị lấn chiếm, san lấp một cách tích cực hơn kể từ đầu năm 2021, khi Nguyễn Thanh Phượng trở thành chủ của căn biệt thự này. Kể từ đó, người dân địa phương chứng kiến dòng sông bị lấn chiếm như chỗ không có chính quyền. Diện tích khuôn viên của tòa biệt thự chỉ vào khoảng 1.500 m2; phần đất mà biệt thự này lấn chiếm kể từ khi bà Nguyễn Thanh Phượng nhận sang nhượng rộng khoảng gấp 3 lần phần diện tích mà bà là chủ nhân hợp pháp [phần lấp sông lấn chiếm rộng khoảng 4.500m2].

Nguyễn Thanh Phượng là em gái Bộ trưởng Bộ Xây Dựng Nguyễn Thanh Nghị. Hộ khẩu của Nguyễn Thanh Phượng hiện vẫn đang ở 91 Nguyễn Đình Chiểu, quận Ba, TP.HCM, nơi bố bà, nguyên Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đang thường trú.

Biệt thự 91 Nguyễn Đình Chiểu vốn là một công thự từng được giao cho cố bố trưởng Bộ Nội vụ [tên cũ của Bộ Công an] Bùi Thiện Ngộ. Do diện tích quá lớn, Bộ trưởng Bùi Thiện Ngộ đã xin chuyển sang một căn khác có diện tích nhỏ hơn rất nhiều. Ngay sau đó, Nguyễn Tấn Dũng đã lấy tòa biệt thự mà thủ trưởng của ông đã trả [Ủy ban Kiểm tra Trung ương chỉ cần lục lại hồ sơ hóa giá và thời điểm nộp tiền hóa giá của tòa 91 này (và cả hồ sơ nhà liền kề) sẽ nhận biết thêm bản chất con người tham lam của “Ba X”].

Đành rằng, Nguyễn Thanh Phượng đã là một công dân có đủ năng lực để chịu trách nhiệm cá nhân. Nhưng, việc vi phạm pháp luật kéo dài của Nguyễn Thanh Phượng, nhất là những vi phạm đó lại ở trong phạm vi phụ trách của ngành Xây Dựng, cho thấy Bộ trưởng Nguyễn Thanh Nghị đã vi phạm “19 điều Đảng viên không được làm” [Khi còn là Phó Chủ tịch Kiên Giang, phụ trách Phú Quốc, Nguyễn Thanh Nghị đã từng để cho công ty gia đình [cậu ruột] xây một khách sạn 5 sao vượt trái phép 2 tầng].

Việc Nguyễn Thanh Phượng lấn sông, chiếm đất kéo dài hàng năm như chỗ “vô chính phủ” khiến chúng ta nhớ lại thời kỳ tham nhũng bắt đầu lộng hành một cách “vô chính phủ” dưới thời Nguyễn Tấn Dũng đứng đầu chính phủ.

Công cuộc chống tham nhũng những năm qua đã lập được rất nhiều dấu ấn. Nhưng, liệu những dấu ấn đó có còn ý nghĩa khi “các tư lệnh” của “lực lượng tham nhũng” vẫn nhởn nhơ và hậu duệ của chúng vẫn lộng hành như chỗ không hề có “người đốt lò” nào cả.

VƯỢT BIỂN DO NHÀ NƯỚC TỔ CHỨC VÀ NHỮNG CÁI CHẾT TANG THƯƠNG

Nguyễn Tuấn Khoa

Báo Tiếng Dân

Những ngày qua thế giới đang xót thương cho 39 người xấu số trong một nỗ lực thoát nghèo với một cuộc đào thoát khỏi đất nước nhược tiểu. Thế giới cũng đang dồn sự căm phẫn lên lũ buôn người của đất nước Trung Cộng hiếu chiến. Đọc lại “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức, tôi nhớ lại những cái chết tang thương giống như vậy trong cuộc vượt biển do nhà cầm quyền Việt Nam tổ chức dưới cái tên Đi Bán Chính Thức.

Thuyền nhân vượt biển sau năm 1975. Photo Courtesy

ĐI BÁN CHÍNH THỨC HAY PHƯƠNG ÁN II:

Sau khi chiếm được miền Nam Việt Nam, mâu thuẫn giữa Việt Nam và Trung Cộng ngày càng tăng cao. Trung cộng lên án Việt Nam đàn áp Hoa Kiều và muốn đem Hoa Kiều về nước. Trong khi đó, Trung ương Đảng CSVN coi người Hoa là đạo quân thứ V và muốn “tương kế, tựu kế” để trả người Hoa về với Trung Cộng. Thêm vào đó, chính sách cải tạo công thương nghiệp đã đẩy người Hoa Chợ Lớn đi đến chỗ khánh kiệt và họ quyết định vượt biên thay vì về với Trung Cộng mà với họ không khác gì xuống địa ngục.

Người Hoa ra đi ngày càng nhiều, chết trên biển cả rất nhiều, Việt Nam bị thế giới lên án. Để đối phó, Việt Nam tổ chức cho họ ra đi bán chính thức, người CS gọi là Phương Án II, ban đầu xem ra là một chủ trương thiện chí.

Phương án II là kế hoạch tuyệt mật, phổ biến miệng, chỉ có bí thư, chủ tịch và giám đốc CA thành phố HCM biết, sau này kế hoạch này được thực hiện ở các tỉnh thành phía Nam. Đó là chủ trương “đưa đối tượng ra khỏi điểm nóng”. Đối tượng ở đây là hàng triệu người Hoa chủ yếu sống ở Chợ Lớn. Theo đó, công an thu 8-10 lạng vàng cho một đầu người, rồi dùng tiền để mua tàu hay đóng tàu, tổ chức bến bãi rồi đẩy họ ra biển với cam kết không bắt tàu trong lãnh thổ Việt Nam.

Thuyền nhân Việt Nam sau năm 1975. Ảnh trên mạng

MẶT TRÁI CỦA PHƯƠNG ÁN II:

Khi những thuyền nhân đã đến các trại tỵ nạn an toàn thì Phương Án II không còn giấu được thế giới. Thủ tướng buộc cho dừng vào tháng 12/1978 rồi phải dời sang tháng 5/1979 do số tàu đã đóng cả trăm chiếc từ vàng thu của các thuyền nhân.

Phương Án II bắt đầu biến tướng. Người Việt với giấy tờ của người Hoa ra đi rất nhiều. Các tỉnh không có bờ biển cũng xin được làm Phương Án II. Thấy Phương Án II ngoài tầm kiểm soát, 20/03/1981 ông Trường Chinh (Chủ tịch nước) đã cho lập Ban Kiểm Tra 69 với mục đích chính là kiểm tra việc thu vàng. Kết quả điều tra của Ban 69 khác xa với báo cáo của Bộ Nội Vụ đã cho thấy Phương Án II đã làm hư hỏng công an CS rất nhanh chóng.

Theo Ban 69, từ tháng 8/78 đến tháng 6/79 có 533 thuyền ra đi mang theo 134,322 người, thu được 16,181 Kg vàng (16 Tấn!) chưa kể ngoại tệ, nhà cửa được đóng thay cho vàng. Có 105 sĩ quan CA bị kỷ luật. Tất cả các tỉnh đều mắc tội gian lận và lập quỹ đen. Nghiêm trọng nhất phải kể đến tỉnh Minh Hải giấu 48, 195 lượng, Cửu Long giấu 27,000 lượng, Nghĩa Bình giấu 27,000 lượng, Phú Khánh 10,987 lượng…

Công an các tỉnh thu vàng nhưng bội tín làm nhiều người mất cả vàng và cả nhà khi theo đuổi Phương Án II, số người này lên đến 18,435 người. Phương Án II chỉ thực sự phá sản khi công an giao cho các thuyền nhân những con tàu không an toàn và nhét vào đó số lượng vượt quá tải trọng của con tàu. Tàu chìm ngay khi vừa rời bến làm hàng trăm người chết. Đắm tàu Cát Lái là một trường hợp tiêu biểu của một kiểu buôn người có giấy phép.

Họ ra đi, bỏ hết tất cả để tìm đường sống. Ảnh trên mạng

TANG THƯƠNG CÁT LÁI:

Một ngày thứ Bảy giữa năm 1979, cảng Cát Lái bất thường với hàng trăm công an canh gác nhiều vòng trong và ngoài cảng. Bên trong, một con tàu dài 30m, rộng 10m, 3 tầng, sáng bóng vẫn còn mùi sơn mới. Tàu này nguyên thủy là một chiếc tàu kéo với khoang chứa đá để giữ thăng bằng được thay bằng khoang chứa nước. Cấu trúc các khoang đươc thay đổi để chứa được nhiều người nhất có thể được. Máy được thay mới để tăng sức kéo. Người đóng tàu dường như chỉ quan tâm đến khả năng nhét đủ số người chứ không tính toán khoa học về tải trọng của tàu và sự cân bằng khi hoạt động.

Đúng giờ hẹn, đám đông đã nằm suốt đêm tại cảng bắt đầu sốt ruột và tiến về con tàu. Người trưởng tàu bắt loa điểm danh, chỉ chờ như vậy đám đông lũ lượt nhanh chóng tràn xuống tàu. Với khoảng 280 người, con tàu ngay lập tức mất ổn định. Những thuyền nhân ngồi khoang dưới không chịu nổi nóng bức, khó thở đã leo lên trên mui ngồi làm cho con tàu thêm chao đảo. Tất cả những người trên thuyền, kể cả thuyền trưởng do không có kinh nghiệm sông nước, bắt đầu hoảng loạn, tìm đường thoát ra khỏi tàu. Con tàu chúi mũi xuống và từ từ cắm sâu vào trong bùn ở đáy sông. Những người ở tầng 1 và 2 không có đường thoát. Tiếng thét gào trên thuyền và tiếng kêu cứu bất lực trên bờ tạo nên một âm thanh thê lương bao trùm một vùng quê yên bình, để rồi thoáng chốc chỉ còn lại những tiếng khóc nấc nho nhỏ của những cư dân sống rải rác trên bờ sông Cát Lái.

Hết rồi! Chết hết cả rồi!

Nhà cầm quyền lúc đó đã cho điều hai cần cẩu 60 tấn từ Vũng Tàu vào. Sau hai ngày di chuyển và ba ngày vật lộn, cần cẩu đã kéo con tàu xấu số lên khỏi mặt nước và cũng từ đây người ta biết chính xác có 227 người chết và hơn 40 người trở về từ cõi chết nhưng tất cả như những người mất trí trước thảm kịch gia đình. Xác chết nối tiếp xác chết, dãy hòm gom vội khắp nơi cùng mùi tử thi khiến người ta phải thốt lên: ai đã đem một Tết Mậu Thân nữa đến với người dân Sài Gòn hiền hòa?

Những người khâm liệm kể rằng trong số xác được vớt lên người ta thấy có 4 người mẹ ôm chặt con mình trong lòng như những nỗ lực cuối cùng với hy vọng giữ được đứa con thơ để hai mẹ con cùng nhau đoàn tụ ở bên kia thế giới. Trân trọng tình mẫu tử thiêng liêng, những người khâm liệm đã để cho hai mẹ con yên nghĩ cùng nhau trong một cỗ quan tài khô lạnh. Tất cả những người xấu số đã được an táng tại một khu đất cách cầu Giồng Ông Tố 500m.

Phương Án II không chỉ có một Cát Lái bi thảm. Theo báo cáo của Ban 69, chỉ trong vòng 1 năm có 9 tàu chìm làm chết 902 người khi những con tàu này chưa ra khỏi phao số 0. Thử điểm lại vài trường hợp đau lòng: Bến Tre có 1 tàu chìm với 54 người chết, Long An có 1 tàu chìm với người 38 chết, Nghĩa Bình 1 tàu chìm với 78 người chết nhưng khủng khiếp nhất là Tiền Giang có 3 tàu chìm với 504 người chết.

Những sự kiện của hơn 40 năm về trước đã dự báo chính xác một bức tranh đen tối cho một Việt Nam ngày nay.

(Fb Nguyen Tuan Khoa)

Tham khảo:
Bên Thắng Cuộc- Huy Đức 2012

BUỒN ĐẾN PHÁT KHÓC: SAO KHÔNG TẠO CÔNG ĂN VIỆC LÀM TRÊN ĐẤT NƯỚC MÌNH?

Chu Mộng Long

Nghe tin Đại hội Đoàn toàn quốc lần XII đặt chỉ tiêu đưa nửa triệu thanh niên đi xuất khẩu lao động, tôi buồn đến phát khóc.

Sao không đặt chỉ tiêu tạo công ăn việc làm cho thanh niên ngay trên đất nước mình?

Xuất khẩu hàng hóa thu ngoại tệ thì được chứ xuất khẩu con người thì khác gì Marx từng tố: con người trở thành một thứ hàng hóa để trao đổi, mua bán?

Tôi chạnh lòng nhớ đến mấy chục mạng người bị bỏ trong tủ đông trên đường sang Anh trồng cỏ. Lại chạnh lòng nhớ hàng vạn cô gái miền Tây lấy chồng Hàn, chồng Đài để thu ngoại tệ về nuôi cha mẹ. Và chạnh lòng nghĩ đến vô số lao động đi chi hoặc chính thức sang nước người làm những công việc nặng nhọc và bị hành hạ đến mức không ra con người.

Rồi lại chợt nhớ về quê tôi. Từ khi trồng bạch đàn trên rừng, trồng lấn sang cả đồng ruộng, hết đất gieo trồng, thanh niên đã bỏ đi gần hết. Giờ chỉ còn những bà già ngồi chờ con cháu đi làm xa gửi tiền về nuôi. Làng xóm bây giờ xơ xác, tiêu điều, chỉ còn nhà lầu của quan mọc lên nhờ những vạt rừng bạch đàn.

Tôi mong ước ngược lại, rằng một ngày kia, dân ta có công ăn việc làm ngay trên đất nước mình, thậm chí thu hút lao động nước ngoài đến đất nước mình. Phát triển đất nước bằng chất xám, tức giải phóng sức lao động bằng khoa học kỹ thuật, chứ cứ kéo dài mãi tình trạng sinh con đẻ cái ra rồi bắt chúng tha hương cầu thực để nuôi mình thì đau xót lắm!

Chu Mộng Long

Mất cát dưới đáy sông, 2 cây cầu Mỹ Thuận và Cần Thơ đang bị đe dọa

 Báo Nguoi-Viet

December 20, 2022

CẦN THƠ, Việt Nam (NV) – “Khi khảo sát ở các điểm trên sông Tiền và sông Hậu, chúng tôi không tìm thấy đụn cát ở đáy đạt tiêu chuẩn để nghiên cứu tại khu vực Mỹ Thuận. Tại đây chỉ có sóng cát ngắn và thấp. Đồng thời, qua phân tích trầm tích bề mặt đáy sông khi lấy 34 mẫu tại Mỹ Thuận thì có tám mẫu hoàn toàn không có cát.”

Ông Hà Huy Anh, thuộc cơ quan Quản Lý Dự Án Cát Bền Vững (IKI SMP), cho biết như trên tại tọa đàm “Quản lý cát bền vững ở đồng bằng sông Cửu Long và giải pháp nào cho tình trạng khan hiếm cát dưới góc nhìn chuyên gia và truyền thông,” do Tổ Chức Quốc Tế Về Bảo Tồn Thiên Nhiên (WWF) tại Việt Nam tổ chức hôm 19 Tháng Mười Hai ở thành phố Cần Thơ.

Việc cho khai thác cát dưới lòng sông bừa bãi sẽ gây ảnh hưởng nặng nề đến hai cây cầu huyết mạch ở miền Tây. (Hình: Người Lao Động)

Báo Người Lao Động dẫn lời ông Hà Huy Anh cho biết thêm qua khảo sát, đo đạc từ dự án IKI SMP trong mùa khô 2022 thì cách cầu Mỹ Thuận 1.2 km về phía thượng nguồn đang có một hố sâu 50 mét.

Trong khi đó Thạc Sĩ Nguyễn Hữu Thiện, chuyên gia độc lập nghiên cứu về sinh thái đồng bằng sông Cửu Long, cảnh báo tương lai cát sẽ không về đồng bằng sông Cửu Long và khuyến cáo cơ quan hữu trách nên đo lượng cát tại cầu Mỹ Thuận, cầu Cần Thơ.

Theo ông Thiện, cát hiện nay về đồng bằng sông Cửu Long còn chút ít là do nó “khởi hành” rất lâu trong quá khứ từ thượng nguồn về. Nhưng hiện nay, hàng chục đập ở thượng nguồn bên Trung Quốc chắn ngang dòng sông thì tương lai cát sẽ không về đồng bằng sông Cửu Long được nữa.

Ông Thiện cho rằng vụ sạt lở ở cù lao Minh ở huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long, vào chiều 5 Tháng Mười Hai, với chiều dài 350 mét, rộng 160 mét nhưng không hề có cảnh báo trước. Điều này chứng tỏ đáy sông đã rỗng từ lâu. Cù lao Minh đối diện với thành phố Vĩnh Long, đi ngược cầu Mỹ Thuận không xa lắm.

“Khi làm các cây cầu lớn như cầu Mỹ Thuận, người ta đổ thêm cát ở khu vực đó. Câu hỏi đặt ra, bây giờ phía trên và dưới cầu Mỹ Thuận có hố sâu. Như vậy, chân cầu Mỹ Thuận có được ‘tha’ hay không, cát có nằm yên ở chân cầu Mỹ Thuận, cầu Cần Thơ hay không? Các cơ quan chức năng cần chú ý đến những cây cầu này, nên đo lượng cát đổ thêm trước khi xây cầu còn đó không hay,” ông Thiện cảnh báo.

Các chuyên gia, nhà khoa học, tại buổi tọa đàm hôm 19 Tháng Mười Hai. (Hình: Người Lao Động)

Theo báo VOV, vùng đồng bằng sông Cửu Long là trung tâm của sản xuất nông nghiệp trọng điểm của Việt Nam khi đóng góp 50% sản lượng lúa, 65% sản lượng nuôi trồng thủy sản, 70% sản lượng trái cây và 95% lượng gạo xuất cảng…

Tuy nhiên, tình trạng khai thác cát quá mức đã làm cho những tác động của biến đổi khí hậu tại đồng bằng sông Cửu Long trở nên trầm trọng hơn và là một trong ba đồng bằng trên thế giới dễ bị tổn thương trước hiện tượng nước biển dâng. Đặc biệt, tình trạng sạt lở bờ sông, bờ biển đang ảnh hưởng rất lớn đến đời sống, sản xuất của người dân khu vực này. (Tr.N) [qd]