Chống tham nhũng! – Lâm Bình Duy Nhiên

Báo Tiếng Dân

Lâm Bình Duy Nhiên

6-1-2023

Những ngày này, câu chuyện nhân viên xuất nhập cảnh ở sân bay quốc tế đòi tiền “tip” của khách nước ngoài đã gây nhiều bất bình và xấu hổ cho dư luận. Nhưng nếu bình tâm, chúng ta sẽ thấy đó chỉ là “chuyện thường ngày ở huyện”, chuyện mà nhiều người Việt từ nước ngoài về vẫn bị hành hạ, đòi hỏi, xin xỏ hay quấy nhiễu.

Chưa hết, ôm mộng bá chủ thế giới về xe hơi điện, Vinfast lại chơi chiêu trò cho tiền, tổ chức đi Việt Nam cho nhà báo nước ngoài nhằm “mua” sự công tâm của ngòi bút. Vinfast nghĩ có tiền là có tất cả, để mua được những bài báo tốt về sản phẩm của họ: VF8 và VF9.

Hai sự việc, tưởng chừng nhỏ nhưng đã để lại những hình ảnh hết sức tồi tệ về Việt Nam đối với dư luận quốc tế.

Vấn nạn tham nhũng tại Việt Nam xuất hiện khắp nơi, trong mọi ngành nghề, mọi cấp bậc. Không có tham những, người ta khó lòng có được những khoảng thu nhập cao để có được một cuộc sống tốt.

Tốt về vật chất. Tốt về cái hình thức bên ngoài. Nhà cao, cửa rộng. Xe hơi sang đẹp, quyền cao chức trọng. Tất cả những gì có thể tạo điều kiện cho sự kiếm tiền dễ dãi là người ta chấp nhận, bất chấp lương tâm và đạo đức.

Con cái các quan chức hay cán bộ các sở ngành, phần lớn đều được gởi sang Mỹ hay châu Âu để du học.

Công an khu vực còn có khả năng cho con đi du học thì đối với những quan chức cao cấp khác, tiền bạc chỉ là vấn đề rất nhỏ đối với họ.

Tiền đâu mà họ kiếm ra một cách dễ dãi như thế nếu không phải là từ những phi vụ tham nhũng hối lộ, bòn rút của công, nâng giá các công trình để chia chác lợi nhuận bất chính? Ai cũng ăn thì dại gì mình không ăn, đó là lời trần tình của một người quen làm xây dựng trong nước.

Tham ăn đến nỗi thể diện của một quốc gia cũng không từ.

Một sớm một chiều, Vinfast muốn làm “ông lớn” trong công nghệ xe hơi, đặc biệt xe điện, lĩnh vực mà các “đại gia “quốc tế khác đã đầu tư một cách khoa học, trong R&D, từ bao năm qua, để có được các sản phẩm tốt. Đi tắt, đón đầu bằng cách mua công nghệ rồi hối lộ truyền thông nhằm gây tiếng vang là cách thức làm PR tệ nhất của một công ty vốn được xem là niềm tự hào của quốc gia!

Ai dám bảo tập đoàn của tỷ phú Phạm Nhật Vượng không hề tham gia vào những phi vụ tham nhũng, hối lộ khác trong và ngoài nước?

Trong các xã hội độc tài, tham nhũng là một vấn nạn có sức phá huỷ kinh hoàng mọi cơ cấu của một quốc gia. Việt Nam không là một ngoại lệ.

Chính nạn tham nhũng, hối lộ, càng khiến cho khoảng cách giàu nghèo ngày càng gia tăng một cách nghiêm trọng. Các giai cấp thừa hưởng đặc ân từ chế độ sẽ có điều kiện để ra sức làm giàu một cách bất chính. Tầng lớp lao động nghèo khổ sẽ mãi mãi bươn chải mưu sinh, bị gạt ra bên lề một xã hội tiêu thụ, hào nhoáng nhưng bất công một cách trầm trọng.

Cho nên cái gọi là “cuộc chiến chống tham nhũng” của ông Nguyễn Phú Trọng là sự sống còn của một chế độ thối nát. Ông Trọng phải bắt đầu làm trong sạch nội tình của đảng cộng sản. Thành phần tham nhũng quan trọng nhất chính là giới quan chức chính phủ. Những “đầy tớ của dân” lại có những quan hệ hết sức mật thiết với giới tư bản đỏ tại Việt Nam. Những thành phần này đã và đang thao túng, lũng đoạn mọi sinh hoạt chính trị, tài chính và kinh tế tại Việt Nam.

Làm trong sạch nội bộ đảng không thể không tránh khỏi những cuộc đấu đá và tranh giành quyền lực. Liệu những người đứng đầu chế độ có dám cương quyết, hay đơn giản, có khả năng và quyền lực để thực hiện những lời hứa trên?

Một chế độ mà ai cũng đã “ăn” hay ít nhiều đã “nhúng tràm” thì các biện pháp phòng chống tham nhũng xem ra chỉ là những khẩu hiệu truyền thông cho vui. Các áp phích, bích trương to lớn đậm màu đỏ, vàng vô sản với những khẩu hiệu chống tham nhũng xuất hiện đầy ở các thành phố nhân dịp các ngày lễ cách mạng cho có khí thế. “Thùng rỗng kêu to”, ai tham nhũng, hối lộ thì cứ tha hồ làm!

Cho nên, trong một cơ chế độc tài như Việt Nam, chống tham nhũng là không tưởng, là những lời hứa suông và không thực tế!

Chỉ có một xã hội dân chủ thì tiếng nói của người dân mới chính là quyền lực quan trọng nhất. Nó thúc đẩy sự minh bạch và cạnh tranh chính trị một cách trong sạch và luôn đặt lợi ích quốc gia lên trên tất cả mọi tham vọng cá nhân hay đảng phái.

Đó cũng là xu hướng chung của nhân loại. Việt Nam, dứt khoát, không thể là một ngoại lệ.

Việt Nam, chính trị của lãnh chúa, văn hóa của Típ Phờ N

Báo Tiếng Dân

Jackhammer Nguyễn

7-1-2023

Các lãnh chúa

Việc hai ông Vũ Đức Đam và Phạm Bình Minh bị bay chức, về hưu non (may mắn không bị đi tù), khẳng định hai điều về chính trị Việt Nam đương đại.

Thứ nhất là hệ thống lãnh chúa vững như bàn thạch. Đại đa số các ủy viên trung ương đảng Cộng sản Việt Nam là các lãnh chúa nhiều quyền lực, trong đó bao gồm tất cả các quan đầu tỉnh. Họ được đi lên từ các địa phương với hệ thống đàn em (lãnh chúa con) chằng chịt và rất hùng mạnh. Các ủy viên trung ương nắm các bộ cũng cần có một hệ thống lãnh chúa con như thế để duy trì quyền lực. Dĩ nhiên các lãnh chúa to đầu nhất là các ủy viên bộ chính trị.

Hai ông Minh và Đam đều không có các lãnh chúa con như thế hậu thuẫn. Ông Đam đi lên từ tầng lớp “không ưu tú” của hệ thống giai cấp mới (New Class, từ của Milovan Djilas, người từng là nhân vật số hai của đảng Cộng sản Nam Tư). Ông Minh, mặc dù là thái tử đỏ (con trai ông Nguyễn Cơ Thạch), nhưng ông có một mạng lưới quan hệ quốc tế (theo GS Carl Thayer) rất hữu ích cho ngoại giao Việt Nam, chứ không có các lãnh chúa khác giúp đỡ.

Điều thứ hai là, các nhân vật “Tây học” nghiêm chỉnh (tôi viết “nghiêm chỉnh”) vẫn chưa thể có thế đứng ở xã hội lãnh chúa Khổng giáo – Cộng sản như Việt Nam. Họ làm việc rất khó khăn trong hệ thống này, vừa không có quyền lực thật sự, vừa dễ bị thanh trừng vì trách nhiệm quá lớn.

Trong trường hợp ông Minh bị thanh trừng, đồng ý là các nhân vật phạm tội trong vụ án “chuyến bay giải cứu” được ông nâng đỡ trước kia, nhưng âm mưu phạm tội xảy ra khi ông không còn nắm bộ ngoại giao một cách trực tiếp nữa.

Vụ ông Đam thì càng rõ hơn. Ông phụ trách “chiến dịch” chống Covid của quốc gia, nhưng ông làm gì có quyền với các quan đầu tỉnh? Ông lại càng không có quyền với các lãnh chúa quân đội trong vụ Việt Á.

Theo các nguồn tin đáng tin cậy thì ông Lê Hoài Trung, hiện là viên chức đảng phụ trách đối ngoại, sẽ lên làm bộ trưởng ngoại giao. Việc này, nếu đúng, sẽ duy trì được sự tiếp xúc với phương Tây. Ông Trung cũng nằm trong cái gọi là băng Fletcher như ông Minh. Băng Fletcher chỉ các nhân vật Việt Nam tốt nghiệp trường Fletcher lừng danh của đại học Tufts, Hoa Kỳ. Nhưng có vẻ như ông Trung cũng không phải là người thuộc hệ thống lãnh chúa, vì thế khuynh hướng lép vế của cơ quan ngoại giao Việt Nam vẫn tiếp tục.

Hai nhân vật vừa lên thay hai ông Minh và Đam, ngồi vào ghế phó thủ tướng, là ông Trần Lưu Quang và Trần Hồng Hà, là ví dụ rõ ràng nhất của các lãnh chúa Khổng giáo – Cộng sản. Ông Hà xuất thân từ “vương quốc Hà Tĩnh”, còn ông Quang đến từ “vương quốc Tây Ninh”.

Ông Típ Phờ Nờ (Typn)

Đây là một nhân vật trong tiểu thuyết Số Đỏ của nhà văn Vũ Trọng Phụng viết năm 1936. Típ Phờ Nờ là chữ viết tắt Typn, có nghĩa là Tôi Yêu Phụ Nữ. Nhân vật này được nhà văn đưa ra để đại diện cho lối rởm đời, học đòi, tha hóa… của xã hội Việt Nam thời thuộc địa, khi mà ảnh hưởng mạnh mẽ của phương Tây xung đột với xã hội Khổng Mạnh đang suy tàn. Nhân vật này tự xưng mình là người “cách tân”, “Âu hóa”, và “nữ quyền” (Tôi Yêu Phụ Nữ)…

Tôi nghĩ tới ông Typn, khi thấy hình ảnh buổi “đăng quang nhà thơ thế giới” của bà Tống Thu Ngân, một người nghe đâu có đến cả ngàn bài thơ và chưa ai biết đến trước khi sự kiện “nhà thơ thế giới” nổ ra.

Bà Tống Thu Ngân được một người đàn ông lịch lãm dẫn ra sân khấu. Ông mặc một bộ côm lê trắng muốt, để ria mép cắt tỉa gọn gàng, giày đen mõm nhọn, vai đeo tua vàng lộng lẫy.

Khi chợt thấy hình ảnh ấy tôi nghĩ đến các anh dạy nhảy đầm dạo ở công viên Tao Đàn ngày trước, giờ không biết có còn không. Nhưng sau đó tôi thấy ông giống với nhân vật Typn của Vũ Trọng Phụng hơn. Tôi còn nghĩ tới hình ảnh nhân vật Bà Phó Đoan (người tình của Xuân Tóc Đỏ trong Số Đỏ), nhưng nghĩ thế thì ác quá nên thôi.

Sau khi dư luận bắt đầu ầm ỹ, tôi lại thấy xuất hiện tên của công ty bảo trợ cho buổi “đăng quang”, là Hằng Holy. Thấy tên này làm tôi sực nhớ mấy câu nói tục vui vẻ của bọn trẻ con ở Mỹ, nào là Holy C., rồi Holy Sh., cả Holy … Cow. Nó thể hiện một phong trào “Âu hóa” mới, gần một thế kỷ sau khi Số Đỏ ra đời.

Hình ảnh người đàn ông ria mép côm lê trắng, cái tên … thần thánh (holy), cái vương miện nhà thơ Thu Ngân… không hề xa lạ trong các buổi tiệc tại Việt Nam hiện nay, nơi mà các em xi (MC – người điều khiển chương trình) rất chải chuốt và đỏm dáng, và lịch lãm trong lời ăn tiếng nói nửa Anh, nửa Việt.

Mà nói cho công bằng, trong cộng đồng người Việt ở Mỹ cũng có những… sự kiện giống như thế. Ai muốn biết thì đến tham dự các buổi ra mắt sách của các bậc trưởng thượng hải ngoại thì sẽ rõ, nơi đó người ta thường áo thụng vái nhau, và em xi nửa Mỹ nửa Việt. Dĩ nhiên là có những ngoại lệ, những buổi ra mắt sách đàng hoàng, những quyển sách đàng hoàng.

Như vậy, nếu ta đặt các lãnh chúa bên cạnh ông Typn, ta sẽ thấy hình ảnh xã hội Việt Nam đương đại (phần nào cả ở hải ngoại) rất thú vị. Hệ thống lãnh chúa từng giúp cho đảng Cộng sản Việt Nam thắng các cuộc chiến tranh, nay tiếp tục chuyển biến thành hệ thống Khổng giáo – (hậu) Cộng sản để nắm quyền trong hoàn cảnh mới. Hệ thống này tiếp tục cưỡng lại ảnh hưởng của phương Tây. Nhưng mặt khác nó cũng thèm khát phương Tây ở những nơi như công ty Hằng Holy, các kỳ thi hoa hậu, các gala dạ vũ, và dĩ nhiên… ông Typn. Các lãnh chúa và các ông Typn, về bản chất, là một.

AN TOÀN LAO ĐỘNG…

Lê Vi

Cháu bé bị rơi vào ống trụ bê tông là một vụ tai nạn thương tâm, cá nhân tôi không muốn suy diễn gì thêm, chỉ kể vài chi tiết về việc đảm bảo an toàn nơi công trường mà tôi được nghe.

Tôi có vài người bạn làm công tác an toàn lao động, chuyên đi theo các công trình xây dựng để thực hiện việc giám sát và quản lý an toàn. Có bạn bảo, sợ nhất là làm cho công trình của người Hàn Quốc là chủ đầu tư, vì yêu cầu về an toàn của họ thật… khủng khiếp.

Ở Việt Nam, nhiều nhà thầu vốn chưa có “văn hóa an toàn”, cứ ngỡ có máy móc, công nhân và tiền bạc, nhẩm tính thấy lợi nhuận lớn thì nhận thầu, chắc mẩm ăn dày. Không ngờ, vào thi công mới tá hỏa. Ví dụ, một chiếc máy xúc, thông thường như ở VN, chỉ cần một công nhân lái là xong. Nhưng không, họ yêu cầu phải có 1 công nhân nữa làm nhiệm vụ cầm cờ luôn theo sát, người lái máy chỉ được thực hiện theo hiệu lệnh của người cầm cờ ấy. Chi phí tăng lên, một thành 2. Đó là chưa kể việc giám sát an toàn nhiều cấp nữa ở vòng ngoài. Nhà thầu có năng lực tài chính yếu có thể phá sản như chơi vì những yêu cầu an toàn như thế.

Bạn kể, không thể hình dung là họ (Hàn Quốc và nhiều doanh nghiệp nước ngoài khác) lại nghiêm ngặt đến thế. Sáng mai, trước khi bắt đầu vào công việc, tất cả công nhân được tập hợp lại, phổ biến về an toàn, tập các động tác thể dục, hát, và làm nhiều thủ tục khác. Mọi hoạt động trên công trường phải tuân thủ tuyệt đối, kể cả vị trí để vật liệu, cách rào chắn, cảnh báo, v.v.. Cái câu “An toàn là trên hết” hoàn toàn sự thật, chứ không phải tiền là trên hết như ở ta.

Nhìn công trình nơi cháu bé bị lọt xuống hố cọc, một kỹ sư an toàn đã từng đi làm cho Hàn Quốc hay các doanh nghiệp nước ngoài khác không thể tưởng tượng được. Nó nham nhở, ngổn ngang, không rào chắn, không che đậy. Đó phải gọi là một khu bẫy người.

Đảm bảo an toàn ở mức càng cao thì chi phí càng lớn, chi phí nhân công, chi phí vật tư, chi phí về năng suất lao động… Vì thế, nếu không có những đòi hỏi và giám sát nghiêm ngặt của chủ đầu tư thì các nhà thầu sẽ sẵn sàng làm ẩu ngay. Mỗi cái chết vì thiếu an toàn, như vẫn âm thầm xảy ra trong bóng tối, nhà thầu bỏ ra 1 – 2 trăm triệu là xong. Đó là một chi phí quá nhỏ nếu đem so với số tiền phải chi ra để đảm bảo an toàn gần như tuyệt đối mà đáng ra họ luôn phải thực hiện.

Vì thế, ở những xứ man dã, sinh mạng con người trở nên rẻ mạt chưa từng có, nó được tính bằng tiền với mệnh giá thấp.

Đó không phải chỉ là chuyện trách nhiệm, hơn cả, nó thể hiện một xã hội rối loạn và tình trạng hoang dã trong tinh thần. Chung quy, cũng vì thiếu thốn một nền quản trị quốc gia lành mạnh, số phận con người vì thế mà luôn bấp bênh, may nhờ rủi chịu…

Thái Hạo

NGÀNH XÂY DỰNG VIỆT NAM, MẠNG NGƯỜI RẺ RÚNG- Đỗ Ngà

Báo Quyền Được Biết

Đỗ Ngà

           Hình Internet

Trước đây tôi từng làm việc trong ngành xây dựng, và tôi đã quyết định bỏ nghề vì vấn đề bên trong của ngành này. Các nhà thầu vì tiết kiệm chi phí đã rất coi nhẹ trách nhiệm về an toàn lao động, không tuân thủ các quy định cần thiết khi thi công. Cứ mỗi lần chứng kiến những tai nạn liên quan đến tính mạng, con người mình cảm thấy bất lực và nản thực sự.

Năm 2014 khi đang thi công cụm biệt thự cao cấp thuộc dự án Vinhomes Central Park Tân Cảng ngay tại chân cầu Sài Gòn. Trong lúc thi công ép cọc, vì không tuân thủ những nguyên tắc an toàn lao động, dàn đối trọng hàng chục khối bê tông (mỗi khối nặng đến 5 tấn) ngã nhào đè 2 công nhân. Khi đó phía Chủ đầu tư (tức Vinhomes) cho phong tỏa toàn bộ hiện trường nội bất xuất ngoại bất nhập.

Không biết có ai đã gọi điện cho Công an phường và công an đã đến, tuy nhiên bảo vệ không cho vào và mời công an về. Công an phường “biết phận” nên đã ngoan ngoãn ra về. Đợi đến nửa đêm, Vin cho tháo dỡ hiện trường và dọn dẹp thật họn như không có chuyện gì xảy ra. Mọi vấn đề đền bù phía Vin tự thỏa thuận với gia đình nạn nhân và sau đó vụ này chìm nghỉm, gần như người ngoài không biết gì.

Tại công trường Vinhomes Central Park Tân Cảng không chỉ xảy ra một vụ tai nạn đấy mà còn có nhiều vụ bị điện giật chết người khác. Tuy nhiên, tất cả đều được bịt rất gọn. Từ đó tôi có ấn tượng xấu với doanh nghiệp này, nó là doanh nghiệp tàn nhẫn.

Lúc đấy công trình Landmark 81 đang thi công phần móng do nhà thầu Coteccons thi công. Theo như tôi biết nhà thầu này làm rất bài bản khâu an toàn lao động, tuy nhiên công trình Landmark 81 không có tai tiếng gì về an toàn lao động không có nghĩa là không có tai nạn lao động.

Làm trong ngành xây dựng tại Việt Nam tôi nhận ra một điều, những nhà thầu thường làm công tác an toàn lao động rất cẩu thả. Nguyên nhân là do họ phải nặn cho ra lợi nhuận vì vốn đầu tư bị phía chủ đầu tư và tư vấn giám sát gặm nhiều. Nếu không bôi trơn thì sẽ đứng ngoài lề cuộc chơi cho dù anh có năng lực tốt cỡ nào.

Để thắng thầu các công trình có vốn ngân sách phải biết luật chơi. Đó là phải chung chi với ban quản lý dự án để hai bên bắt tay nhau dựng nên một vỡ kịch đấu thầu, trong đó nhà thầu được chọn trướng là nhân vật chính và dựng lên nhiều đối tượng chân gỗ (miền bắc gọi là quân xanh) để đấu và cuối cùng, điểm số thắng thầu luôn thuộc về nhà thầu đã chọn. Có những công trình chưa mở thầu mà nhà thầu đã vội tập kết vật tư chuẩn bị thi công rất lộ liễu.

Tôi từng làm công tác triển khai thi công nên tôi hiểu, bản thân đề xuất giải pháp an toàn lao động cho công trường nhưng thường bị bác bỏ bởi nó tốn kém. Bản thân điều hành công trình trong tình trạng thiếu điều kiện an toàn làm cho mình rất căng thẳng và bất an. May là thời tôi làm nghề này không để xảy ra vụ tai nạn nào nghiêm trọng. Dù rất chú ý an toàn lao động nhưng doanh nghiệp không đầu tư thì rất bất lực. Nản.

Tôi không lạ gì những công trình vôn ngân sách, ba bên bắt tay nhau nên họ không làm theo nguyên tắc để công trình có chất lượng và an toàn trong thi công. Giám sát có thể làm lơ nếu chi cho họ tiền, số tiền mua giám sát rẻ hơn nhiều số tiền đầu tư bài bản cho an toàn lao động.

Khâu an toàn lao động bị coi thường là bởi tính đặc thù ngành xây dựng Việt Nam. Thực tế nhà thầu phải xuất ra rất nhiều chi phí ngoài lề mới kiếm đượ dự án. Chi cho đại diện chủ đầu tư, chi cho tư vấn giám sát. Và tất nhiên, nhà thầu phải cắt giảm gì đó trong quá trình thi công để trả tiền cho nhóm “chuột” kia. Có thể nói, trong 100 nhà thầu thì chắc vài nhà thầu đầu tư bài bản cho an toàn lao động. Thực trạng ngành xây dựng Việt Nam nó thế nên tôi đã quyết định từ bỏ nghề này nhiều năm nay bởi tôi thấy tính mạng con người rẻ quá.

Vụ em bé 10 tuổi lọt lỗ cọc tại Đồng Tháp là một tai nạn thương tâm, chắc không còn hy vọng gì nữa. Lỗi lớn nhất là do thầu không hề rào chắn kỹ phạm vi công trường. Ai đã cạp mất rào chắn an toàn đó để trẻ con phải trả giá? Tôi tin rằng, đại diện chủ đầu tư và đơn vị tư vấn giám sát không thể không ăn chút gì trong hàng rào đó. Bản chất ngành xây dựng Việt Nam là thế. Cần phải trừng trị thích đáng nhà thầu và đơn vị tư vấn giám sát đã xem nhẹ tính mạng con người. Tuy nhiên, để mọi nhà thầu ý thức cao về an toàn lao động trong thi công thì không thể, vì ngành này nó mục nát như chế độ này vậy.

Biến chủng ‘tồi tệ nhất’ của Omicron đã xuất hiện ở Sài Gòn

Báo Nguoi-Viet

January 5, 2023

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Bệnh viện Bệnh Nhiệt Đới ở Sài Gòn loan báo đã ghi nhận biến chủng “Kraken” XBB – một biến chủng “tồi tệ nhất” của Omicron tại thành phố này.

Theo báo Tuổi Trẻ hôm 5 Tháng Giêng, việc phát hiện biến chủng XBB là chủng phụ thế hệ tiếp theo của chủng BA.2 Omicron, còn gọi là BA.2.10, được ghi nhận thông qua việc tầm soát biến chủng SARS-CoV-2 tiến hành trên 526 ca bệnh COVID-19 nhập viện tại bệnh viện Bệnh Nhiệt Đới thành phố từ hôm 1 Tháng Bảy đến 25 Tháng Mười Hai, 2022.

Bệnh viện Bệnh Nhiệt Đới ở Sài Gòn loan báo đã ghi nhận biến chủng “Kraken” XBB tại thành phố này. (Hình minh họa: Zing)

Cụ thể, kết quả cho thấy từ Tháng Bảy đến Tháng Chín, 2022, biến chủng phụ BA.5 Omicrion chiếm ưu thế, trong khi đó ba tháng cuối năm, chủng BA.2.75 lưu hành chính. Đặc biệt, có ba mẫu nhiễm biến chủng XBB. Đây cũng là lần đầu tiên Việt Nam ghi nhận biến chủng này.

Các nhà khoa học trên thế giới nhận định chủng XBB là biến chủng phụ Omicron “tồi tệ nhất cho đến nay,” bởi đặc tính lây lan nhanh hơn bất kỳ biến chủng phụ nào, nó trốn tránh được miễn dịch từ vaccine, nhiễm bệnh tự nhiên và các liệu pháp kháng thể đơn dòng.

Trước sự xuất hiện biến chủng phụ BA.2.75 của chủng Omicron, Ủy Ban Nhân Dân ở Sài Gòn chỉ đưa ra chỉ đạo chung chung “tiếp tục tập trung, thực hiện hiệu quả công tác phòng, chống dịch COVID-19. Đồng thời chủ động, sẵn sàng cho mọi tình huống, không để dịch bệnh bùng phát trở lại.”

Trong khi đó, Phó Giáo Sư Đỗ Văn Dũng, trưởng Khoa Y Tế Công Cộng trường Đại Học Y Dược TP.HCM, cho rằng: “Nếu Việt Nam đã có xuất hiện XBB.1.5, và nếu chưa có thì sẽ có trong tương lai sắp tới thì số ca nhiễm sẽ gia tăng. Tuy nhiên, điều này không đáng sợ bởi vì số ca nhập viện, số ca tử vong cũng không tăng nếu người dân chích ngừa vaccine đầy đủ theo khuyến cáo của ngành y tế và thực hiện đầy đủ các biện pháp chống dịch.”

Dịch COVID-19 có nguy cơ bùng phát ở Việt Nam trong những ngày nghỉ Tết Nguyên Đán sắp tới do tập trung đông người. (Hình: Tuấn Kiệt/ VietNamNet)

Tại buổi họp báo định kỳ, chiều 5 Tháng Giêng, bà Lê Hồng Nga, phó giám đốc Trung Tâm Kiểm Soát Bệnh Tật ở Sài Gòn, cho biết thành phố sẽ chích vaccine COVID-19 “xuyên Tết” để bảo đảm người dân có miễn dịch đầy đủ nhằm ứng phó biến chủng mới.

Hiện, chưa có nghiên cứu sâu về độc lực, tỷ lệ nhập viện và tử vong của biến chủng mới này. Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) dự kiến sẽ công bố bản đánh giá cập nhật về nguy cơ của biến thể XBB.1.5 trong những ngày tới. (Tr.N) 

MẶC CẢM CỦA SỰ DỐT NÁT -Nguyễn Liệu

Bài của Nguyễn Liệu về “cái bằng tiến sĩ”

Năm 1976, chấm dứt chiến tranh, bác sĩ Tôn thất Tùng, một bác sĩ giỏi, học tại Pháp, kẹt trong kháng chiến, rồi phải phục vụ cho Việt cộng, đã mạnh dạn viết bài báo đề nghị bác sĩ Việt cộng được đào tạo trong chiến tranh, phải thi và học lại. Nếu không học lại hoặc học mà thi không đậu, thì không cho hành nghề vì không đủ tiêu chuẩn của một bác sĩ.

Tôn thất Tùng, một đảng viên cộng sản, cũng phải đợi gần 80 tuổi mới liều mạng nói một sự thật mà đã cắn răng chịu đựng gần hết cuộc đời. Bởi vì chính ông đã chứng kiến, đã đào tạo những đảng viên trung kiên, dốt nát trong 6 tháng trở thành bác sĩ y khoa, đáng lẽ phải đào tạo từ 6 năm đến 15 năm sau khi tốt nghiệp trung học. Tại sao không gọi y tá mà phải gọi bác sĩ. Đó là đặc điểm của ….

“Dốt nhất, nghèo nhất, ít suy nghĩ nhất, ngu nhất, là những yếu tố căn bản của đảng viên trung kiên cộng sản”. Mac và Engels quan niệm : “con người ngu nhất, nghèo nhất là con người trung thành nhất”.

Giai cấp bần cố nông, công nhân thấp nhất, là giai cấp tiên phong của đảng cộng sản, ngoài ra là những giai cấp phản động, muốn dùng chúng phải cải tạo chúng theo giai cấp tiên phong.

Từ ngày có đảng cộng sản Việt Nam, người có học bị xem là kẻ thiếu trung thành, kẻ phản bội, cho nên lãnh tụ Mao trạch Đông quá mặc cảm dốt nát đã nói thẳng thừng “*Trí thức không bằng cục phân*”. Câu nói đó trở thành một nguyên lý cho đám cán bộ lãnh đạo cộng sản. Câu nói của Mao trạch Đông đó làm cho người lãnh đạo cộng sản tự tin rằng mình có giá trị, có bản lĩnh, có đạo đức cách mạng vô sản, vì mình không phải là trí thức, tức mình hơn cục phân. Nhiều lần tôi đã nói, nếu Hồ chí Minh là một trí thức như cụ Phan châu Trinh, như Nguyễn thế Truyền,… thì không bao giờ được làm bí thư của đảng cộng sản Đông dương. Thiếu bằng cấp, dốt nát, là một lợi khí tốt để cho Hồ chí Minh bước lên nấc thang lãnh đạo đảng cộng sản.

Tôi, người viết bài này, đã chứng kiến trước mặt, cái cảnh thê thảm của người lỡ có bằng cấp, muốn được đảng tin không biết làm sao xóa bỏ cái lỡ hiểu biết của mình. Cố nhiên họ một mặt không dám đọc sách, nhất là sách ngoại ngữ, vì giai cấp bần cố nông, bọn ăn mày ăn xin ngoài chợ, không làm chuyện đó. Hình thức thì có phần dễ, họ ăn mặc rách rưới, để thân thể cho dơ dáy, ngồi cạnh họ phải có mùi hôi của dân lao động chân chấm tay bùn. Ngôn ngữ rất khó, họ sợ hai chữ lãng mạn của lớp tiểu tư sản. Ví dụ họ không dám nói “trăng đẹp, hoa hồng đẹp, Tây Thi đẹp …” mà thường nói cho nhiều người nghe “ đống rơm của bác đẹp quá, các luống cày đẹp quá, hố ủ phân tuyệt đẹp. Bác (Hồ chí Minh ) cầm cây cuốc đẹp quá, chú Đồng nhỗ cỏ đẹp quá…chị nuôi bản lĩnh quá, đẹp quá, chị du kích đứng gác đẹp quá v.v…Bởi vậy Chế Lan Viên mới viết “ Một lỗ hầm chông đẹp hơn vạn đoá hoa hồng”, Tế Hanh viết “ Năm nay anh trồng cây bưởi góc nhà”. Tôi chắc chắn trên 100% những người có học, không cần nhiều, cỡ lớp đệ tứ niên ngày xưa trở lên, nếu kẹt trong chế độ cộng sản từ 1945 đến 1975 đều ít nhiều phải đóng kịch như thế. (Các thầy Hoàng Tuỵ, Lê trí Viễn, Nguyễn thiện Tụng, Phan Thao (con cụ Phan Khôi) Trần tế Hanh……đã qua thời kỳ cố lột xác như thế. Nếu không lột xác thì không được vào đảng)

Sau năm 1975, hết chiến tranh, cộng sản về thành, nhất là thành phố Sài gòn. Đám cán bộ trung cấp và cao cấp từ Bắc vào, từ núi xuống, từ bưng biền ra, chới với trước nếp sống có văn hóa của người dân miền Nam, chế độ cũ. Sự ngớ ngẩn dốt nát lố bịch của đám cán bộ đó đã làm cho dân chúng miền Nam khinh khi , và đã có nhiều chuyện tiếu lâm ngày nay vẫn còn truyền.

Từ chỗ học tập làm cho giống lớp bần cố nông để vào đảng, nay cũng những cán bộ đó học tập làm cho giống lớp tiểu tư sản, lớp có tiền, lớp trí thức. Bắt chước cách ăn mặc của lớp tiểu tư sản thì dễ, chỉ cần trước hết, liệng ném cái nón cối, bỏ hẳn đôi dép đế xe hơi gọi là đôi dép bác Hồ (đế xe hơi làm đôi dép nguyên là của cu li kéo xe, người đổ thùng cầu tiêu,… họ quá nghèo, không có tiền mua đôi giày, nên lượm đế xe hơi bỏ làm giầy, và những người này là trung kiên của đảng cộng sản, là cán bộ lãnh đạo đảng cộng sản sau đó. Cụ Hồ bắt chước họ, cho giống họ, nên dùng đôi dép đó chứ Hồ chí Minh không sáng chế ra đôi dép đó, thế mà gọi là dép bác Hồ bác cũng nhận bừa, không cần đính chính, đó cũng là tính chất của..)

Họ, cán bộ cộng sản, xa lánh ngay lớp bần cố nông nghèo đói. Ngày trước cán bộ cộng sản nếu kể lai lịch cha mẹ ông bà có người đói, người làm mướn, người ăn xin ăn mày, thậm chí có người chết đói, thì họ rất hãnh diện vì họ thuộc thành phần tốt nhất, vô sản nhất, lành mạnh nhất, trung kiên nhất.

Ngày đó nếu cán bộ nào có cha mẹ, bà con, ông bà, là người khoa bảng, làm quan, thì xem như kẻ phản bội. Bởi vậy dù cố gắng tới mức nào, Phạm Tuyên con quan thượng thư Phạm Quỳnh, Bùi Tín con cụ thượng thư Bùi bằng Đoàn, Hoàng Tụy con cháu tướng Hoàng Diệu , nhiều lắm là làm nhạc sĩ , làm báo, làm giáo sư khoa học, không bao giờ được vào hàng ngũ cán trung kiên của đảng.

Từ ngày họ bắt chước người tiểu tư sản người trí thức thì họ cố tập cho ra lớp người này. Về ăn mặc, nói năng, kiểu cách ăn chơi, tiêu tiền, lễ nghi v…v.. dù sao cũng dễ bắt chước nhất là bắt chước sự ăn chơi sa đọa thì rất dễ. Nhưng bắt chước có trình độ hiểu biết thì thật là khó, gần như vô vọng.

Để khắc phục sự khó khăn đó, đảng chủ trương cho học tại chức, học không cần đến trường, học không cần đọc sách, học không cần làm bài, và một năm có thể ghi danh vài ba lớp. Phải cần 12 năm để học hết trung học, đảng cho học hai năm hết trung học. Bằng cử nhân bằng tiến sĩ cũng vậy cũng học tại chức. “Phe chiến thắng mà bị dân chúng chê dốt, đó là điều đau khổ nhất của Việt cộng”. Đó là lý do bằng tiến sĩ mọc lên như nấm. Thêm vào đó, phong trào thi đua tham nhũng phát triển mạnh. “Ngành ngành tham nhũng, người người tham nhũng”, thì bằng cấp không cần ghi danh chờ thời gian nữa, mà có ngay, nếu có số tiền qui định.

Cán bộ cộng sản, nhà cửa có rồi, xe cộ có rồi, tỳ thiếp có rồi, bỏ nón cối, bỏ áo lãnh tụ, bỏ đôi dép Bác Hồ, ăn mặc kiểu tân tiến, kiểu Mỹ, tiệc tùng, uống rượu, cà phê, uống trà, nhảy đầm, theo kiểu bọn quí phái phong kiến ngày xưa….Nhưng còn thiếu trình độ học vấn để nông dân, dân lao động không khinh bỉ “dốt mà làm sang” nên phải có mảnh bằng. Đã mua thì chịu tốn mua thứ cao nhất tốt nhất, và do đó “bằng tiến sĩ đảng bán đắc như tôm tươi”.

Một đề nghị thực tế.

Tôi hoàn toàn đồng ý với đảng cộng sản ồ ạt sản xuất bằng cấp để đánh tan thành kiến “cộng sản là bần cố nông”. Trước năm 1954, dân chúng ở Quảng ngãi có ý khinh thường đám cán bộ đảng thường nói “ bọn bcn, tức bọn bần cố nông”. Không riêng gì ở Việt Nam ở Cuba, Bắc Hàn ngày nay tiến sĩ bác sĩ đầy đường đầy sá, không làm gì cho hết. Bởi vì học rút ngắn thời gian, hạ thấp chương trình, và ưu tiên cho đảng viên không có thì giờ đi học và không biết chữ, hoặc biết sơ sơ, nhưng cần có bằng tiến sĩ.

Để khỏi gây tác hại cho dân chúng, tôi đề nghị,đảng không nên khuyến khích đảng viên cán bộ đảng nhận bằng tiến sĩ về y học, khoa học. Vì hai loại này có thể đưa đến chỗ giết người vì không thực học. Tôi còn nhớ rất rõ năm 1984, ra khỏi tù tôi về Saigon. Con tôi bị sốt tôi nghi là sốt xuất huyết tôi đem vào bịnh viện nhi đồng. Theo lời khuyên chân thành và khẩn cấp của dân chúng, tôi thức trắng đêm bên giường bịnh, để canh chừng bác sĩ. Lúc đó bịnh viện Sài gòn có hai loại bác sĩ, một loại của chế độ cũ còn lại, một loại tập kết mới về, loại bác sĩ Tùng đã cảnh báo cho dân chúng biết. Tôi canh chừng nếu bác sĩ tập kết về khám bịnh hoặc chích thuốc cho con tôi, thì lập tức tôi cản không cho, và tôi cũng canh chừng nếu đứa nhỏ không sống được tôi phải bảo vệ xác chết của nó cho được toàn vẹn, đó là lời khuyên của đồng bào miền Nam.

Cấp bằng tiến sĩ không gây tác hại cho dân chúng nên chọn những loại như văn chương nghệ thuật, phong tục, v..v… càng viễn vông càng mơ hồ càng tốt

Tôi rất phục “TÔ HUY RỨA, TIẾN SĨ DỐT NHẤT Ở VIỆT NAM “ biết thân phận mình nên không chọn tiến sĩ y khoa hay tiến sĩ cầu cống, cũng không chọn tiến sĩ kinh tế, tiến sĩ luật, tiến sĩ giáo dục … vì những thứ này dễ lòi đuôi chuột khi đụng đến thực tế. Ông chọntiến sĩ “ xây dựng đảng”, không làm hại người nào. Đảng nên xem bằng tiến sĩ như phẩm hàm cửu phẩm bát phẩm ngày xưa triều đình cho các viên chức đúng tiêu chuẩn. Những chức này không làm hại người nào, chỉ để gọi danh xưng mà thôi. Người ta thường gọi tiến sĩ về ngành gì ví dụ ông Nguyễn văn A tiến sĩ kinh tế, ông Nguyễn văn B tiến sĩ toán học v..v.

Những tiến sĩ này vô hại nên phát cho đảng viên:

– Tiến sĩ văn chương thơ Bác,
– Tiến sĩ ca dao kháng chiến,
– Tiến sĩ mưa phùn gió Bấc,
– Tiến sĩ cá thài bai,
– Tiến sĩ buổi chiều vàng,
– Tiến sĩ đồng lúa chín…..

Tôi ví dụ như vậy để các ông tiến sĩ không làm cho dân chúng lo lắng. Bởi vậy khi tôi nghe đảng ra quyết tâm phấn đấu trong 10 năm nữa sẽ đào tạo 20 ngàn tiến sĩ, tôi tin tưởng việc này đảng làm được và làm hơn có thể đưa lên gấp 10 tức 200 ngàn tiến sĩ.

Nguyễn Liệu

Nhịn & Nhục – Tưởng Năng Tiến

STTD Tưởng Năng Tiến

Cách đây chưa lâu, trang Gia Đình Việt Nam có một bài tường thuật ngắn:

Đêm 29/9, trên mạng xã hội lan truyền một clip công an túm tóc, kéo lê một người phụ nữ bán hàng bên vệ đường khiến chị chảy máu đầu đã khiến cư dân mạng xôn xao. Qua tìm hiểu, được biết, chị Nguyễn Thị Thu Thảo (39 tuổi, ngụ phường 12, quận Bình Thạnh) bị Thiếu úy Bùi Xuân Hải (công tác tại Công an phường 6, quận 3) túm tóc, kéo lê gây thương tích.

Chia sẻ với Dân Trí, chị Thảo cho biết, hàng ngày chị bán hàng rong ở khu vực hồ Con Rùa từ khoảng 17h đến 1h sáng hôm sau. Chị Thảo thừa nhận, lúc bị công an yêu cầu không được lấn chiếm lòng lề đường, chị có chửi Thiếu úy Hải. “Tôi bán hàng lương thiện chứ có bán heroin đâu mà đuổi. Vợ anh ở nhà có cực khổ như tôi đâu mà anh biết…

Sau đó ảnh đuổi theo túm cổ áo, nắm tóc tôi. Anh Hải đánh vào đầu tôi, vết rách trên đầu là do nhẫn của ảnh gây ra”. Chị Thảo chia sẻ thêm: “Có thể lúc đó anh Hải sốc vì câu chửi của tôi, sẵn hơi men nên mới làm vậy. Chứ ngày thường tôi cũng nói chuyện với ảnh, thường ngày ảnh chỉ nhắc nhở, đuổi đi chứ không hung dữ như tối hôm đó”…

Chia sẻ thêm với Trí thức trẻ, chị Thảo nói: “Sự việc đã xảy ra rồi, tôi cũng có phần sai nên không oán trách gì anh Hải. Phía Công an P.6 và gia đình anh Hải cũng nói lời xin lỗi và hỗ trợ thuốc men nên tôi muốn kết thúc sự việc ở đây.”

Bà Thảo dù bị nắm tóc kéo lê trên đường phố nhưng vẫn nhận “phần sai” về mình, cũng không dám “oán trách” ai cả, và chỉ “muốn kết thúc sự việc” cho nó êm xuôi thôi. Vậy là êm chuyện và hết chuyện.

Không bao lâu sau, lại có một chuyện lùm xùm khác (đang gây xôn xao dư luận) sau khi một vị đại biểu HĐND tỉnh “dùng gậy driver đánh vào người nữ caddie khiến nạn nhân bất tỉnh ngay tại chỗ.” Nạn nhân – tuy thế – cũng đã lên tiếng là  “mong muốn câu chuyện kết thúc ở đây,” theo như bản tin (“Nữ Nhân Viên Sân Golf Chính Thức Lên Tiếng Không Muốn Ôn Ào”) của báo Người Lao Động, đọc được vào hôm 12 tháng 22 năm 2022:

“Bây giờ điều tôi trông chờ nhất là công ty đứng ra giải quyết sự việc làm sao cho ổn thỏa nhất, để tôi được sớm đi làm trở lại. Và cũng mong muốn câu chuyện kết thúc ở đây, không muốn ồn ào vì phía ông Dũng cũng đã gửi lời xin lỗi đến tôi.”

Ở bình diện cá nhân, với những kẻ thấp cổ bé miệng (hay còn gọi là đám dân đen) thì nhịn nhục như thế là đúng đắn, nếu chưa muốn nói là khôn ngoan hoặc thức thời – thời nhịn nhục! Ở bình diện quốc gia mà giới lãnh đạo cũng bầy tỏ một thái độ nhịn nhục tương tự, khi lãnh thổ và lãnh hải bị vi phạm hay xâm chiếm thì vấn đề lại hoàn toàn khác.

Xin đan cử một thí dụ khác: ngày 17 tháng 2 năm 1979, Trung Quốc đưa quân tấn công Việt Nam trên toàn tuyến biên giới giữa 2 nước. Vô số công dân đã anh dũng hy sinh để bảo vệ tổ quốc trong cơn nguy biến. Tên tuổi của họ, cũng như tên gọi của cuộc chiến đẫm máu này – lạ thay – đều bị lãng quên.

BBC:

RFA:

Dư luận, tất nhiên, dậy sóng với không ít những lời lẽ đầy phẫn nộ và phẫn uất:

  • Đoàn Bảo Châu: “Hèn hạ đến tận đáy.”
  • Huỳnh Tiến Dũng : “Quá nhục và hèn hạ với hàng vạn chiến sĩ và nhân dân đã ngã xuống.”
  • Hồ Hữu Hoành: “Không có lấy bất cứ một bài học, một nội dung về nó trong sách giáo khoa, từ tiểu học cho đến đại học. Đã có thời, nhắc đến nó cứ như nói chuyện húy kỵ, đụng đến nhà vua… không dân tộc nào đau thương và đầy kinh nghiệm với chiến tranh như Việt tộc. Nhưng không có dân tộc nào, mà những kẻ ở thượng tầng sẵn sàng xóa bỏ lịch sử, kiến tạo một sự thật khác, như ở dân tộc này.”
  • Trần Đức Anh Sơn: “Chúng mày hèn hạ đến thế sao?”
  •  Nguyễn Anh Tuấn :“Trong nỗ lực xóa bỏ ký ức tập thể về sự kiện này, người ta đã không chỉ đục bia, mà còn đục cả thơ… một hành vi không chỉ xảo trá với lịch sử, vô ơn với chiến sĩ mà còn  đớn hèn và nhục nhã về chính trị.”
  • Hà Dương Tường: “Mối thù quân xâm lược Ba chấm và bè lũ tay sai hèn mạt của chúng, mọi người nhớ nhé.”

Thái độ nhũn nhặn và quan niệm (dĩ hòa vi quýmột điều nhịn chín điều lành) của những người lãnh đạo nhà nước VN hiện nay – tiếc thay – đã không mang đến bất cứ một “điều lành” nào như họ mong muốn:

Nhà giáo Thảo Dân bỡn cợt:

– Xám ơi, giặc NƯỚC NGOÀI là giặc nào nhỉ?
– Là nước lạ đó.
– Nước lạ là nước nào?
– Là nước có đường biên giới chung với Quảng Ninh.
– Nước có đường biên giới chung với Quảng Ninh nước nào?
– Là nước gây ra chiến tranh biên giới đấy thây.
– Cơ mà tên thật của nó là gì? Làm gì có thằng giặc nào không có tên?
– Bố mày còn chả dám nói tên, toàn phiếm chỉ huống hồ là quần cộc chân chì như tao. Mày hỏi gì hỏi lắm thế hả Đỏ.
– Tình hữu nghị Việt Nam – Nước Ngoài đời đời bền vững. (Sẽ có người thắc mắc chính đáng: Chả lẽ thế giới chỉ còn hai nước?)

Ha ha, Quốc hội mình vui phết, hơn đứt xới chèo!

Vui thế nhưng vẫn có người nhất định không cười, hoặc cười không nổi:

  • Huy Đức: “Tầu thì lạ nhưng sự hèn hạ thì rất quen.”
  •  Du Uyên: “Không biết từ bao chừ, ở trên báo nhà nước, cứ cái gì ‘lạ’ là nó cho thấy sự hèn hạ của rất nhiều tập thể.”

Người ta có thể thông cảm và thông hiểu thái độ nhẫn nhục của những người phụ nữ bị đè nén xuống tận đáy xã hội. Họ có cha già, mẹ yếu, con thơ phải chăm lo nên làm to chuyện e cũng chả đi đến đâu mà nhỡ “vỡ nồi cơm” thì khốn khổ cả nhà. Còn cả một tập đoàn lãnh đạo chỉ vì quyền lợi của bản thân và gia đình mà bán rẻ danh dự của cả một dân tộc thì thực là chuyện hoàn toàn không dễ hiểu. Càng khó hiểu hơn nữa khi không ai biết họ đã nhân danh ai để hành xử một cách hèn hạ và đốn mạt như thế?

Tưởng Năng Tiến
1/2023

Reuters: ‘Việt Nam nằm trong số các chế độ kiểm soát chặt chẽ truyền thông xã hội nhất thế giới’

30/12/2022

Việt Nam gần đây thắt chặt các quy định xử lý nội dung mà chính quyền nói là “sai sự thật” trên các nền tảng truyền thông xã hội, bắt giữ và phạt tù nhiều nhà báo, blogger và những người chia sẻ thông tin đi ngược với ý muốn của chính quyền.

Tình trạng siết chặt kiểm soát internet, cùng với việc nhà chức trách bắt giữ hàng chục nhà báo và blogger, thậm chí cả một người bán phở có tiếng, với tội danh “làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước CHXHCN” đang biến Việt Nam trở thành một trong những chế độ kiểm soát chặt chẽ nhất thế giới về truyền thông, ngôn luận và đối với các công ty truyền thông xã hội.

Dẫn câu chuyện của blogger Bùi Văn Thuận, người đã lên tiếng chỉ trích nhà nước Việt Nam về mô hình “bộ đội đi chợ” khi chính quyền giao cho quân đội đảm nhận việc cung ứng thực phẩm cho người dân trong thời gian bị phong toả vì đại dịch, và ông Thuận mới đây bị bị kết án 8 năm tù và 5 năm quản chế vì tội tuyên truyền, hãng tin Reuters trích lời các nhóm nhân quyền nói đây là một cáo buộc được Việt Nam ngày càng gia tăng áp dụng cho nội dung trực tuyến trong lúc nhà nước kiểm soát internet nhiều hơn.

“Chính phủ Việt Nam từ lâu đã kiểm soát các phương tiện truyền thông truyền thống trong nước. Giờ đây họ đang cố gắng kiểm soát không gian trực tuyến”, ông Phil Robertson, Phó giám đốc phụ trách châu Á của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW) nói với Reuters.

Ông Robertson cho rằng Việt Nam đã thông qua một loạt luật để đạt được mục đích đó và đang triển khai bộ máy nhà nước để theo dõi mọi người trên mạng, ép buộc các nền tảng trực tuyến phải kiểm duyệt và xóa nhiều nội dung, kiểm soát truy cập internet…

Trong vài năm gần đây, bằng cáo buộc tội danh “làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền”, nhà chức trách Việt Nam đã bắt giữ hàng chục nhà báo và blogger, những người chia sẻ thông tin đi ngược với ý muốn của chính quyền.

Theo Reuteurs, với việc thắt chặt các quy định xử lý nội dung mà chính quyền nói là “sai sự thật” trên các nền tảng truyền thông xã hội, trong đó có quy định buộc phải gỡ xuống trong vòng 24 giờ, đã khiến quốc gia Đông Nam Á trở thành một trong những chế độ kiểm soát chặt chẽ nhất thế giới đối với các công ty truyền thông xã hội.

Dính vụ ‘bay giải cứu,’ Bùi Thanh Sơn vẫn nói ‘lấy người dân làm trung tâm phục vụ

Báo Nguoi-Viet

January 1, 2023

HÀ NỘI, Việt Nam (NV)  “… Lấy người dân, địa phương và doanh nghiệp làm trung tâm phục vụ, ngành ngoại giao nỗ lực phối hợp với các ban, bộ, ngành, địa phương chủ động, tích cực đẩy mạnh nội dung kinh tế trong các hoạt động đối ngoại của lãnh đạo đảng, nhà nước…”

Đây là trích đoạn trong bài tổng kết những thành tựu “ngoại giao cây tre” của Bộ Ngoại Giao Việt Nam năm 2022, được đăng trên báo Quốc Tế hôm 1 Tháng Giêng.

Ông Bùi Thanh Sơn, bộ trưởng Ngoại Giao Việt Nam, vừa bị Bộ Chính Trị “phê bình nghiêm khắc” vì dính vụ bê bối “chuyến bay giải cứu.” (Hình: Thế Giới và Việt Nam)

Trong bài báo, ông Bùi Thanh Sơn, bộ trưởng Ngoại Giao Việt Nam, kể lể dông dài về việc bộ của ông “đóng góp vào thành tựu đối ngoại và phát triển kinh tế-xã hội đất nước năm 2022.”

Bộ Trưởng Sơn cũng khoe về công tác bảo hộ công dân “đã kịp thời sơ tán an toàn hơn 6,000 công dân, kiều bào tại Ukraine, đưa về nước khoảng 1,200 công dân bị cưỡng bức lao động tại Cambodia, bảo hộ hàng trăm ngư dân, tàu cá, quyền và lợi ích hợp pháp của công dân Việt Nam ở ngoại quốc.” Tuy vậy, ông này không nhắc gì về “thành tựu” của những “chuyến bay giải cứu” công dân từ Mỹ, Châu Âu…

Ở đoạn cuối bài, ông Sơn nhấn mạnh rằng Bộ Ngoại Giao Việt Nam “nỗ lực xây dựng ngành ngoại giao trong sạch, vững mạnh, chuyên nghiệp, toàn diện, hiện đại, đóng góp vào sự nghiệp phát triển đất nước và bảo vệ tổ quốc.”

Mới chỉ năm ngày trước, theo tờ Người Lao Động, Bộ Trưởng Sơn bị Bộ Chính Trị “phê bình nghiêm khắc” vì dính vụ bê bối “chuyến bay giải cứu.”

Vi phạm của ông Sơn và các thuộc cấp bị cho là “đã gây hậu quả nghiêm trọng, bất bình trong xã hội, làm sai lệch chủ trương, chính sách của đảng, nhà nước, giảm uy tín của tổ chức đảng và ngành ngoại giao.”

Vụ “chuyến bay giải cứu” còn khiến người tiền nhiệm của ông Bùi Thanh Sơn là Phạm Bình Minh (trái), mất ghế phó thủ tướng. (Hình: VOV)

Tuy vậy, theo công luận, việc chỉ bị đảng “phê bình” chứ không phải các biện pháp kỷ luật khác như khiển trách, cảnh cáo cho thấy ông Sơn được ưu ái “giơ cao đánh khẽ” và vẫn có thể giữ được ghế bộ trưởng.

Trong khi đó, cùng dính vụ bê bối nêu trên, người tiền nhiệm của ông Bùi Thanh Sơn là ông Phạm Bình Minh mất ghế phó thủ tướng và chức ủy viên Bộ Chính Trị. Sự nghiệp chính trị của ông Minh chính thức kết thúc vào hôm 5 Tháng Giêng, khi ông này bị Quốc Hội Việt Nam bãi nhiệm và bầu người khác thay thế ngay theo lệnh của đảng. (N.H.K)

Màn hai, cảnh một của vở tuồng “Dưới hai màu áo”

Báo Tiếng Dân

Mai Bá Kiếm

31-12-2022

Khoảng năm 1970, đoàn kịch Kim Cương diễn vở “Dưới hai màu áo”, Kim Cương đóng hai vai chị em sinh đôi có cá tính trái ngược nhau: Bê chân chất – Bích nổi loạn, đua đòi. Đài vô tuyến truyền hình Sài gòn dùng kỹ xảo ghép hình để xuất hiện cùng lúc hai “Kim Cương” tranh luận nhau.

Má tôi khen nức nở Kim Cương có phép “phân thân”, còn tôi nể ý tưởng “một người đóng hai vai có hai mặt” của Kim Cương. 52 năm sau, tôi mới ngộ ra, trên sân khấu chính trị, các lãnh đạo cũng đang diễn lại tuồng “Dưới hai màu áo”.

Khi Bộ Công an công bố bắt trợ lý của hai phó thủ tướng vì “lợi dụng chức vụ quyền hạn” trong vụ test kit Việt Á và “nhận hối lộ” trong các chuyến bay giải cứu, người dân biết sẽ liên can đến hai ông Vũ Đức Đam và Phạm Bình Minh. Nhưng kịch bản không cho phép kéo màn đột ngột, hoặc để nhân vật đột nhiên biến mất, trừ khi nhân vật đó nói “tau khỏe, có chi mô?”

Trong vai chính diện, ngày 9/12/2022, ông Vũ Đức Đam đã có kết luận chỉ đạo tại phiên họp tổng kết Phong trào Toàn dân đoàn kết xây dựng đời sống văn hóa 2022. Đến ngày 30/12/2022, trong vai phản diện, ông Đam được cho thôi chức ủy viên Trung ương.

Cực hơn bạn đồng diễn Vũ Đức Đam, ông Phạm Bình Minh diễn vai chính diện đến phút hạ màn. Xung đột hai vai lên đỉnh điểm từ ngày 27/12, ông Phạm Bình Minh ký quyết định thi hành kỷ luật đối với chủ tịch và phó chủ tịch tỉnh Thanh Hóa: Đỗ Minh Tuấn và Đầu Thanh Tùng.

Rồi ngày 29/12, ông Phạm Bình Minh trong vai “Bao Cong mặt sét”, ký quyết định thi hành kỷ luật thứ trưởng Bộ GD-ĐT Nguyễn Hữu Độ, cùng lúc ký quyết định kỷ luật chủ tịch và hai phó chủ tịch tỉnh Nam Định: Phạm Đình Nghị, Trần Anh Dũng, Trần Lê Đoài.

Ngày hôm sau, 30/12, trong vai phản diện ông Phạm Bình Minh được cho thôi giữ hai chức ủy viên: Bộ Chính trị và Trung ương đảng. Kỳ nữ kiêm soạn giả Kim Cương chắc cũng không nghĩ ra tính xung đột giữa hai vai trong một nhân vật lên cực điểm như vậy.

Phục soạn giả viết kịch bản sân khấu một, tôi phục soạn giả viết quy trình bãi nhiệm ngàn lần!

Phạm Bình Minh và Vũ Đức Đam cùng mất ghế vì vụ ‘bay giải cứu,’ Việt Á

Báo Nguoi-viet

December 30, 2022

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Đúng như tin đồn trên mạng xã hội, tại phiên họp bất thường diễn ra chiều 30 Tháng Mười Hai, Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng loan báo cho hai phó thủ tướng là ông Phạm Bình Minh và ông Vũ Đức Đam cùng nghỉ một lượt.

Theo báo VNExpress, “thông cáo ngắn gọn” phát đi ngay sau phiên họp bất thường của Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng về việc cho nghỉ hai phó thủ tướng “không nêu lý do cụ thể về quyết định này.”

Hai phó thủ tướng Việt Nam là Vũ Đức Đam (trái) và Phạm Bình Minh cùng bị cho nghỉ một lượt. (Hình: Hồng Phong/Zing)

Ông Phạm Bình Minh, 63 tuổi, bị cho thôi chức vụ ủy viên Bộ Chính Trị kiêm ủy viên Trung Ương Đảng; trong lúc ông Vũ Đức Đam, 59 tuổi, thôi chức ủy viên Trung Ương Đảng. Điều này đồng nghĩa cả hai ông mất luôn ghế phó thủ tướng.

Theo VNExpress, vụ ông Minh mất ghế liên quan bản kết luận của Bộ Chính Trị và Ban Bí Thư vào ba ngày trước rằng ban cán sự đảng Bộ Ngoại Giao nhiệm kỳ 2016-2021 “vi phạm nguyên tắc tập trung dân chủ, quy chế làm việc, thiếu trách nhiệm, buông lỏng lãnh đạo, để Bộ Ngoại Giao vi phạm quy định trong tham mưu, tổ chức các chuyến bay đưa công dân về nước trong đại dịch COVID-19…”

Ông Phạm Bình Minh từng ngồi ghế bộ trưởng Ngoại Giao Việt Nam từ năm 2011-2021 và là con trai của ông Phạm Văn Cương, tự Nguyễn Cơ Thạch, cố bộ trưởng Ngoại Giao.

Sai phạm và vụ bê bối của ông Minh và các thuộc cấp trong vụ “chuyến bay giải cứu” bị Bộ Chính Trị quy kết là “gây hậu quả nghiêm trọng, bất bình trong xã hội, làm sai lệch chủ trương, chính sách của đảng, nhà nước; giảm uy tín của tổ chức đảng và ngành ngoại giao.”

Bản tin của VNExpress hôm 30 Tháng Mười Hai phân tích thêm, ông Vũ Đức Đam bị quy trách nhiệm khi kiêm nhiệm ghế bí thư Ban Cán Sự Đảng Bộ Y Tế từ Tháng Mười, 2019, đến Tháng Bảy, 2020. Đầu năm 2020, dịch COVID-19 bùng phát tại Việt Nam, ông Đam làm trưởng Ban Chỉ Đạo Quốc Gia Phòng Chống COVID-19 và đảm nhiệm vai trò này đến Tháng Tám, 2021.

Hồi Tháng Ba, Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương kết luận Ban Cán Sự Đảng, lãnh đạo Bộ Y Tế nhiệm kỳ 2016-2021 “thiếu trách nhiệm, buông lỏng lãnh đạo… để một số nhân sự và đơn vị vi phạm quy định của đảng, pháp luật nhà nước.”

Các vi phạm được cho là xảy ra trong đánh giá chuyên môn, kiểm tra, giám sát; cấp phép, cấp số đăng ký lưu hành; hiệp thương giá và mua sắm bộ sinh phẩm xét nghiệm COVID-19 của công ty Việt Á.

VNExpress cho biết thêm, dự kiến ngày 5 Tháng Giêng, Quốc Hội Việt Nam khóa 15 sẽ họp bất thường lần thứ nhì để xem xét một số vấn đề cấp bách, trong đó có quyết định về công tác nhân sự đại biểu và nhân sự khác.

Vào hôm đó, Quốc Hội Việt Nam sẽ chính thức xác nhận tin hai ông Phạm Bình Minh và Vũ Đức Đam mất ghế phó thủ tướng và công bố hai người khác ngồi vào ghế này.

Hình chụp được cho là văn bản rò rỉ vụ đảng cho hai phó thủ tướng là ông Phạm Bình Minh và ông Vũ Đức Đam cùng “nghỉ công tác” một lượt. (Hình: Facebook Hoàng Dũng)

Trước đó, một tấm ảnh được đăng tải trên Facebook Hoàng Dũng vào đêm 25 Tháng Mười Hai cho hay cả ông Đam và ông Minh cùng bị cho “thôi giữ chức phó thủ tướng” từ ngày 1 Tháng Hai, 2023, và hai ông này chính thức nghỉ hưu từ ngày 1 Tháng Mười Hai, 2023.

Facebooker Lê Nguyễn Hương Trà, người được cho là thạo tin về chính trường Việt Nam, đăng bài nêu suy đoán ông Lê Minh Hưng, bí thư Trung Ương Đảng, sắp được đảng cất nhắc làm phó thủ tướng thường trực, tức thay ghế của ông Phạm Bình Minh.

Cùng lúc ông Lê Hoài Trung, trưởng Ban Đối Ngoại Trung Ương, nhận ghế phó thủ tướng phụ trách ngoại giao.

Cùng ngày 30 Tháng Mười Hai, báo Tuổi Trẻ cho hay: “Ban Chấp Hành Trung Ương đã cho ý kiến về hai nhân sự để Bộ Chính Trị quyết định giới thiệu Quốc Hội khóa 15 phê chuẩn chức danh phó thủ tướng chính phủ nhiệm kỳ 2021-2026 thay ông Phạm Bình Minh, Vũ Đức Đam.” (N.H.K) [qd]

‘My South Vietnam’: phim tài liệu dựng lại bức tranh về VNCH trước 1975

Hải Di Nguyễn

BBC News Tiếng Việt, London

Một cảnh Sài Gòn tháng 6/1965

Vietnam Film Club, một nhóm làm phim tài liệu độc lập tại Mỹ về lịch sử và văn hóa Việt Nam, đang trong thời gian thực hiện ‘My South Vietnam’, một phim tài liệu nhiều tập về nhiều khía cạnh của Việt Nam Cộng Hòa.

Với chủ trương “Trình bày sự thật lịch sử và bảo tồn văn hoá Việt Nam”, Vietnam Film Club được thành lập năm 2010 bởi Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích và ông Chu Lynh.

‘My South Vietnam’ là một nỗ lực “vẽ lại bức tranh tổng quát của Miền Nam Việt Nam, tức VNCH, dưới nhiều hình thức, từ kinh tế, văn hóa, giáo dục, âm nhạc, thể thao, phụ nữ cho tới quân đội.”

BBC News Tiếng Việt hôm 17/11 đã có dịp phỏng vấn ông Chu Lynh ở Virginia, Hoa Kỳ, nhà làm phim ‘My South Vietnam’.

Nội dung và hình thức của ‘My South Vietnam’

Sài Gòn tháng 1/1970

‘My South Vietnam’ sẽ có hơn mười tập, mỗi tập một chủ đề khoảng 30-50 phút, đề cập đến những lãnh vực của xã hội miền Nam trước năm 1975.

Theo ông, bộ phim “không những cho những người đã sống ở Miền Nam Việt Nam nhìn lại bức tranh miền Nam với những kỷ niệm, và những nỗ lực chiến đấu, xây dựng Miền Nam” của họ, mà còn cho người miền Bắc và giới trẻ không can dự vào chiến tranh hiểu được về xã hội thực của miền Nam.

‘My South Vietnam’ sẽ có song ngữ, tiếng Việt và tiếng Anh.

Trước đây Vietnam Film Club làm phim tài liệu rồi bán DVD, nhưng ‘My South Vietnam’ sẽ được phổ biến trên YouTube, dự tính phát hành đầu năm 2023.

Vì sao thực hiện?

Ông Chu Lynh nói VNCH đã thành quá khứ, “những cái gì xảy ra tại Miền Nam Việt Nam chỉ còn trong hồi tưởng và internet”.

‘My South Vietnam’ là một cách hệ thống hóa, để vẽ lên toàn bộ bức tranh xã hội VNCH.

Ông cho biết Vietnam Film Club không gây quỹ, không kêu gọi đóng góp, và cũng không có nhà bảo trợ. Các thành viên tự lo chi phí, và vì thế gặp nhiều khó khăn.

“Sở dĩ chúng tôi thực hiện các phim tài liệu, là vì chúng tôi thấy hải ngoại có nhiều video nói về lịch sử và chiến tranh Việt Nam trên internet, nhưng những video này chưa được thực hiện một cách có hệ thống về các khúc quanh lịch sử quan trọng.”

Bộ phim được “thực hiện như một sự lót đường, cho giới trẻ sau này thực hiện những phim giá trị hơn”.

Cách nhìn về VNCH

Ông Chu Lynh cũng nói người Mỹ thường không hiểu và có cái nhìn sai lệch về cuộc chiến hoặc về Quân đội VNCH, và “đa số những cuốn phim, những tác phẩm của họ là bào chữa cho sự rút quân khỏi Miền Nam Việt Nam, và đổ lỗi cho quân đội VNCH.”

“Trên thực tế, nhiều điều đúng một phần, nhưng đa số là sai lầm về Chiến tranh Việt Nam.”

Ông nói “Khi nhận được độc lập từ tay người Pháp, Miền Nam Việt Nam nghèo xơ xác, tan hoang vì chiến tranh” nhưng “trong chín năm trời, Tổng thống Ngô Đình Diệm đã ổn định được xã hội Miền Nam, và làm thêm một việc lớn lao là ổn định cho một triệu người di cư từ Miền Bắc trốn khỏi chế độ cộng sản.”

Đó là Đệ nhất Cộng hòa.

“Qua Đệ nhị Cộng hòa, chiến tranh tiếp diễn khốc liệt, nhưng Miền Nam vừa chiến đấu vừa xây dựng. Cái xây dựng đó rất khó khăn, xây lên một cái cầu là bị Việt Cộng giật sập, đường sá làm xong là bị phá hoại. Vì vậy người Miền Nam không phải như người Miền Bắc, người Miền Bắc chỉ vào đây để thôn tính, còn người Miền Nam vừa chiến đấu chống cộng sản vừa xây dựng đất nước.”

Tuy nhiên ông nói bộ phim “tập trung vào bức tranh Miền Nam Việt Nam trước 75 mà thôi, nếu có thêm thì là sự nối dài ra hải ngoại, chứ chúng tôi không làm cuốn phim để giải thích về chiến tranh, để có những sự tranh cãi, có những phản ứng khác nhau.”

“Theo lý thuyết, chúng tôi không đả động đến vấn đề chính trị, không so sánh chế độ VNCH hay chế độ Miền Bắc, chế độ XHCNVN hiện nay”.

Người xem, theo ông, sẽ tự so sánh.

“Bảo tồn văn hóa”

Sài Gòn tháng 3/1962

“VNCH chỉ là một chế độ. Đệ nhất, Đệ nhị Cộng Hòa, hay CHXHCNVN cũng chỉ là một chế độ mà thôi. Nhưng việc xây dựng đất nước đặt trên nền tảng một thể chế chính trị và văn hoá dân tộc Việt Nam,” ông Chu Lynh nói.

“Ngày hôm nay tại hải ngoại chúng ta có những cộng đồng, các hội đoàn, các hội ái hữu. Một số tổ chức rồi sẽ thưa thớt hoặc giải tán. Thế hệ thứ nhất rồi sẽ dần dần ra đi. Vấn đề là trách nhiệm các thế hệ đi sau vẫn phải bảo tồn văn hoá dân tộc.”

Qua bộ phim ‘My South Vietnam’, Vietnam Film Club cũng muốn “tập trung vào bảo tồn văn hóa, truyền thống Việt Nam.”

“Nên nhìn nhau từ tổ tiên”

NGUỒN HÌNH ẢNH,CHU LYNH

Ông Chu Lynh nói bộ phim được “thực hiện như một sự lót đường, cho giới trẻ sau này thực hiện những phim giá trị hơn”

Ông Chu Lynh cho rằng “Lịch sử Việt Nam quá nhiều đau thương. Nói đến người dân Việt Nam là nói đến những thảm kịch của chịu đựng, đau khổ, chết chóc, tan nát trong chiến tranh và sau chiến tranh.

“Chúng ta nên nhìn lại căn cước của mình thuộc về một tổ tiên xây dựng đất nước và chống ngoại xâm. Nhìn nhau như vậy thì thấy gần gũi nhau hơn, và không lấy một chi tiết nhỏ như ‘anh theo đảng này, tôi đảng kia’ rồi trở thành đả kích, chia rẽ.”

Cuối cùng ông nói “Người Việt Nam nên nghĩ thân phận dân tộc Việt Nam đã đau khổ quá nhiều trong chiến tranh. Tìm hiểu quá khứ để có những bài học, đễ lý giải được hiện tại, từ đó có cái viễn kiến về tương lai.

“Người Việt Nam làm được việc nếu hiểu được quá khứ lịch sử của đất nước mình, và coi trọng tinh thần dân tộc hơn tất cả quyền lợi cá nhân và đảng phái.”