ĐUỔI KỊP MÔNG CỔ

ĐUỔI KỊP MÔNG CỔ
Nguyễn Xuân Hưng
1.Tôi hỏi 100 người, thì đến 97 người bảo: Mông Cổ ấy à? nghèo lắm hả?
Sai. Khái niệm về một nước Mông Cổ nghèo khó đã ngự trị trong đầu óc dân
Việt Nam từ xa xưa, từ cái thời cùng phe XHCN. Nhà văn Tô Đức Chiêu bảo
tôi rằng :
“Tao đã đi Mỹ, Ai Cập, Ả rập xê út, Nga và Đông Âu, không kể châu Á như
Tàu, Thái… Tức là gần hết thế giới, nhưng khi đi Mông Cổ, mới thấy mình
khám phá ra một thế giới mới, nếu có dịp, tao đi 2 -3 lần nữa”.
Tôi thấy thế nên cũng đã theo, đi Mông Cổ một chuyến.
Mở ngoặc ngay là, khi anh (du lịch) đến đâu, anh phải tự vấn ta đến đấy để
làm gì, muốn biết gì. Nói chung là nên đi phượt. Tôi có bài học kinh nghiệm
về việc này, có 1 cậu trẻ đi cùng đến thảo nguyên Mông Cổ, cậu thốt lên
chán nản: Ơ, đâu cũng như đâu, mênh mông cả, chả thấy cái gì. Vấn đề là cái
gì?
Sau chuyến đi Mông Cổ, tôi rút ra kết luận, 30 năm nữa (hoặc hơn) không
biết Việt Nam mình có đuổi kịp Mông Cổ hay không?

Mông Cổ diện tích gấp hơn 6 lần nước Việt Nam, dân số hơn 3 triệu người
(bằng 1/2 Hà Nội). Mà 1/2 dân số ở thủ đô Ulan Bato. Hãy tưởng tượng hơn 1
triệu người ở rải rác trên lãnh thổ gấp 6 lần Việt Nam.
Mông Cổ có đặc biệt là có biên giới với Nga và Trung Quốc. Họ bị kẹp giữa 2
nước lớn, nên phải chọn 1, lịch sử đã chứng tỏ họ chọn đúng, chọn nước Nga
để tránh nước Tàu kẻ thù. Chính chính phủ Quốc dân đảng của Tưởng Giới
Thạch khuất phục trước chính phủ Stalin, mà công nhận Mông Cổ độc lập.
Chuyện này chính phủ Mao cay cú ra mặt, công khai gọi Mông Cổ là Ngoại
Mông, còn phần lãnh thổ Mông Cổ bị mất từ thời Nguyên triều, thì TQ gọi là
Nội Mông (họ vẫn nhận đó là nước họ). Cấp độ cay cú ăn thua và nhòm ngó còn
hơn một bậc so với Việt. Người TQ chưa gọi Quảng Đông là Nội Việt, mặc dù
vẫn dùng từ Việt gọi Quảng, Việt ngữ là tiếng Quảng, họ chưa gọi Việt Nam
là Ngoại Việt. Nói thế để biết mức độ nguy hiểm chênh vênh của con ngựa
Mông Cổ trước con sói Trung Quốc.
Ở Mông Cổ, tôi được nghe câu chuyện tiếu lâm.
Một người Mông Cổ gặp một người Nhật. Người Nhật cám ơn người Mông, vì bài
học của Nguyên triều, nên nước Nhật quyết định không chiếm Trung Quốc nữa.
Nếu chiếm nó, có lẽ nước Nhật đã thành Trung Quốc rồi. Đó là một câu chuyện
tiếu lâm cay đắng mà không thể cười.
Ân oán giang hồ với người Tàu thì rất nhiều. Chỉ kể 1 chuyện. Các công ty
xây dựng ở Ulan Bato, và nói chung các công ty khác cần nhân công, thì đều
thuê nhân công TQ, vì người TQ sinh sôi như cỏ dại, ở đâu họ cũng mò đến.
Nên các công ty có quy định, chỉ được thuê dưới 6 tháng, mà trong 1 năm
không được thuê quá 1 lần. Nên người Tàu được thuê làm phải đi về TQ ngay
sau khi hết hạn visa. Cảnh sát Ulan Bato rất dễ dãi với người Việt sinh
sống ở thủ đô của họ, hình như có 7000 người, nhưng riêng người TQ thì phải
thống kê rất cụ thể. Người bạn Mông Cổ nói với tôi: *“Việc lớn nhất của
cảnh sát là đuổi người Trung Quốc hết hạn cư trú”*.
Đúng vậy, do đó họ không có tình trạng kẹt xe, không có tệ nạn nhiều, việc
chính là không để lọt một *“cái trứng tu hú*”.
Chuyện này 30 hay 50 năm nữa, Việt Nam cóc làm được, mà cũng chả thể làm.

2.

Nhìn trên phim ảnh, thấy thảo nguyên là những dải đất trùng điệp, cây cỏ
lưa thưa, nếu chỉ có thế là chưa biết gì về thảo nguyên Mông Cổ cả. Hồi tôi
đi tầm tháng 7 dương lịch, là tháng đã hết cỏ rậm. Cỏ rậm thì đến ống chân,
đến đầu gối, còn khi chuẩn bị vào đông, cỏ bị đám gia súc gặm gần hết. Chỉ
còn cỏ thấp và cỏ tái sinh.
Nói từ “cỏ” với người Việt, cũng không ổn. Cỏ của Việt Nam là thứ chả để
làm gì. Điều này lỗi ở các nhà làm ngôn ngữ khoa học, địa lý. Đáng lý nên
dùng từ “thảo mộc thân mềm” hay cái gì đó khác với “cỏ”. Cúi nhìn xuống,
hàng trăm hàng nghìn loài cây gọi là cỏ rất khác nhau, riêng hình lá cũng
thiên hình vạn trạng. Nếu vò vài cái lá rồi đưa lên mũi, sẽ thấy nhiều mùi
vị rất khác. Mùi thơm thoang thoảng, mùi hắc, mùi nồng… Thực sự đó là một
thế giới cây thuốc và loại cây như rau thơm ở VN, chứ không phải cây cỏ
thông thường. Gia súc Mông Cổ từ hàng nghìn năm nay ăn thứ cỏ đó. Sau khi
đi thảo nguyên, tôi mới lý giải được việc ở Mông Cổ, người ta ăn rất ít
rau, ăn rất nhiều thịt, ngay cả người Việt ở xứ ăn rau, đến Mông Cổ ăn toàn
thịt, mà tiêu hóa bình thường, không bị táo bón. Bởi vì lũ gia súc ăn thứ
cỏ thiên nhiên hoang dã bổ béo thơm lừng như hàng nghìn năm nay nó vẫn ăn.
Không như gia súc ở nơi nuôi công nghiệp.
Mông Cổ ngày nay vẫn du mục và người ta tự hào vì nếp sống du mục này. Ông
Chủ tịch Hội Hữu nghị Mông -Việt nói tiếng Việt sõi như người Việt, bảo
tôi, rất may là thảm họa tập thể hóa, định canh định cư xảy ra rất nhanh,
rồi thảo nguyên lại có sức sống quay lại nếp xưa.
Nếu ai đã đọc *Tô-tem sói*, của một nhà văn Trung Quốc (quyển này vang dội
một thời trên văn đàn TQ) thì biết thảo nguyên *Nội Mông* đã bị tàn phá
kinh khủng như thế nào.
Họ (hững người TQ theo Mao) dồn hết dân du mục vào các hợp tác, triệt phá
cách sinh hoạt truyền thống. Họ mang hàng sư đoàn lính tới bắn sói. Sói là
con vật thiêng của người Nội Mông, khi người chết, người ta kéo xác cha mẹ
để ra một chỗ cho sói ăn. Người TQ Mao-ít bắn sói, thế là thỏ làm giặc, lại
phải giết thỏ, lạc vào cái vòng quẩn. Họ còn đưa người Hán đến sinh sống,
khiến thảo nguyên Nội Mông gần như bị tiêu diệt. Trong quyển sách ấy, tác
giả cũng nói, nhìn sang Ngoại Mông xanh tươi mà tiếc…
Nhìn thảo nguyên thì mênh mông, nhưng hoang dã hàng trăm thứ thú hoang vẫn
ngày đêm sinh sống, tuân thủ cân bằng sinh thái của nó. Người Mông Cổ ngày
nay có xe ô tô tải, có điện thoại di động, kéo theo cái nhà, và đàn gia
súc, đi lang bạt trên thảo nguyên theo nhu cầu của gia súc. Thảo nguyên
mênh mông, mình nhìn đâu cũng như đâu, nhưng chúng tôi đã được một chú bé
12 tuổi đưa từ thị trấn, đi xuyên 25 km đến đúng chỗ lều của bố mẹ chú bé.
Hôm đi thảo nguyên, chúng tôi được đón tiếp Chủ tịch huyện đến chơi, cũng
vì biết có khách Việt. Ông nói huyện ông có gần 80 hộ, diện tích huyện, khi
đó làm phép so sánh, gần bằng tỉnh Hưng Yên cộng với Thái Bình. Chủ tịch
huyện biết cả 80 hộ luôn. Quy định của họ chăn thả không giới hạn, nên có
lúc có hộ gia đình chăn thả ở huyện khác (miễn là đăng ký vẫn ở huyện này).
Chủ tịch người Đảng Dân chủ, alo gọi đồng chí Bí thư huyện ủy Đảng Nhân dân
(đảng cộng sản cũ) thì đồng chí đang chăn ngựa, bèn cưỡi ngựa về. Bí thư
huyện ủy đảng nào cũng làm nông dân cả và chả chức vụ gì, cười hề hề đúng
là ông chăn ngựa.

Riêng chuyện này, 50 năm nữa Việt Nam có theo kịp không?

3.

Người Mông Cổ có một niềm hãnh diện đã mất, đó là đã từng bá chủ thế giới,
và còn một niềm kiêu hãnh vẫn còn, đó là sữa ngựa.
Thế giới văn minh và ở các nước phát triển có chỉ tiêu bao nhiêu lít sữa bò
cho đầu người, thứ sữa đó người Mông Cổ chỉ làm lương khô, làm nguyên liệu
chế biến, vì họ uống sữa ngựa. Hình như chỉ Mông Cổ dùng sữa ngựa làm thực
phẩm chính yếu. Nó là nguồn gốc sức mạnh của các chiến binh từ xưa, và
khiến người MC cao lớn.
Ngựa là gia súc chủ yếu ở thảo nguyên. Một hộ thường có vài trăm đến vài
ngàn ngựa, thêm cừu và dê. Bao giờ cừu cũng đi kèm dê. Mùa đông cừu nằm
trên giữ ấm cho dê moi cỏ chia nhau. Không có cừu dê chết rét, không có dê
cừu chết đói. Kiểu chăn thả thiên nhiên ấy khác xa nông trại hiện đại. Kiểu
vắt sữa ngựa cũng khác vắt sữa bò. Vì khi vắt sữa, luôn luôn có con ngựa
con đứng cạnh. Người MC tôn thờ ngựa vì cả đức tính này, không buông tuồng
vô cảm như bò, cứ vắt là ra sữa bất kể thế nào. Sữa ngựa làm bia, làm thức
uống, nên con ngựa là đầu cơ nghiệp. Bò chỉ là loại thêm. Bò MC lông dài
như voi mamut. Bây giờ cũng thoái giống, người MC buồn vì bò lông ngắn, còn
gì là bò nữa.
Gia súc nuôi, thịt là thứ phẩm. Chính phẩm là lấy lông và da. Len MC đắt
kinh khủng. Hình như hàng lông da là chủ lực xuất khẩu.
Cái lều Mông Cổ thật sự là một thứ thú vị. Cứ nói “lều” thì khó hình dung,
đến mới thấy đó là cái biệt thự giữa thảo nguyên. Bây giờ lều có nhiều
loại, từ 300 đến 30.000 đô Mỹ. Người TQ quá khôn, họ làm lều bán cho người
Mông Cổ.
Trong cái lều Mông, tài nhất là cái bếp ở chính tâm nhà, tâm vòng tròn.
Chất đốt bằng phân gia súc, thông hơi làm nhiệm vụ trụ chống giữa. Vào lều
không nhận ra có bếp.
Người nông dân du mục cũng có vấn đề nan giải, đó là sinh ra và nuôi dạy
trẻ. Du mục xa trung tâm thị trấn, nên nếu đẻ bất thường thì cấp cứu rất
khó. Khi con 6 tuổi, phải cho nó đi học, thì nhà mất 1 người thường là mẹ
hay chị lớn phải đưa lên thị trấn làm 1 cái lều ở nuôi con 1-2 năm mới yên
tâm gửi con học nội trú. Ở các thị trấn thị tứ cứ thấy các cụm lều, đó là
những người đi nuôi con học. Vì vậy, mà nhà nghèo hoặc quan điểm cũ chỉ cần
đọc chữ, trẻ thất học.
Hình như chính việc hiếm người mà du mục có truyền thống quý người. Phụ nữ
đẻ con là quý, con ai không quan trọng. Mấy ông Mông Cổ bảo, cộng đồng du
mục có lệ, khách quý cao tuổi thì chủ nhà mời đầu dê. Thịt con dê, cái đầu
là quý nhất. Còn khách trẻ và trung niên thì chủ nhà bảo con gái sưởi ấm cả
đêm. Tôi không ở qua đêm ở thảo nguyên, nhưng nghe kể lại, các nhà văn Trần
Nhương, Tô Đức Chiêu, Thúy Toàn có ngủ đêm thảo nguyên và được coi là khách
quý trung niên. Vấn đề là các bác ấy có chịu đựng được mùi mồ hôi người ăn
thịt cừu, uống sữa ngựa và 3 tuần mới tắm không thôi.
Người MC rất có ý thức giữ gìn môi trường thảo nguyên. Tôi khá ngạc nhiên.
Mọi người picnic thu dọn rác tống lên xe về bãi rác ngoại ô vứt. Họ nói
tivi có nhiệm vụ quan trọng nhất là tuyên truyền giữ sạch thảo nguyên. Và
việc này chỉ có từ khi cách mạng dân chủ đa đảng. Người lái xe dẫn chúng
tôi mặc dù xe chật, kiên quyết mang bao tải rác trên xe để về đến bãi rác
ngoại ô.
Ở Ulan Bator, anh là công chức, lập tức được cấp 0,99 ha ở ngoại ô làm nhà
nghỉ. Cuối tuần, chiều thứ 6, lũ lượt xe rời thủ đô ra ngoại ô. Thứ 7, Chủ
nhật thủ đô vắng thênh thang. Tối CN, lại rồng rắn về thành phố. Nếu không
phát động giữ thảo nguyên thì chả mấy chốc thảo nguyên nghìn đời thành bãi
rác. Và họ đã làm được rất tốt. Tương tự thảo nguyên của họ là rừng là biển
của người Việt, than ôi, chúng ta đã cư xử như là tự phá hủy cơ thể!

Đuổi kịp Mông Cổ ư?

Không bao giờ!

RSF kêu gọi trả tự do cho tù nhân Nguyễn Văn Oai

RSF kêu gọi trả tự do cho tù nhân Nguyễn Văn Oai

RFA
2017-08-18
 

Cựu tù chính trị Nguyễn Văn Oai.

Cựu tù chính trị Nguyễn Văn Oai.

Courtesy photo
 
 

Tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới – RSF vào ngày 18 tháng 8 lên tiếng kêu gọi chính quyền Việt Nam trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện cho cựu tù chính trị Nguyễn Văn Oai.

Theo RSF thì ông Nguyễn Văn Oai là một blogger bất đồng chính kiến sắp bị cơ quan chức năng Việt Nam đưa ra xét xử vào ngày 21 tháng 8 sắp tới tại Nghệ An.

Đây là lần thứ hai ông Nguyễn Văn Oai bị đưa ra tòa. Lần thứ nhất ông bị bắt vào năm 2011. Phiên tòa vào năm 2013 tuyên án ông 4 năm tù giam và 3 năm quản chế với cáo buộc ‘âm mưu lật đổ chính quyền’ theo điều 79 Bộ Luật Hình sự Việt Nam. Ngoài ra ông còn bị cáo buộc là có mối quan hệ với Đảng Việt Tân, trụ sở tại Hoa Kỳ. Đây là tổ chức ủng hộ dân chủ nhưng bị chính quyền Việt Nam cho là tổ chức khủng bố. Ông mãn án đó vào năm 2015.

Ông Nguyễn Văn Oai bị bắt lại vào ngày 19 tháng giêng năm 2017 với cáo buộc chống người thi hành công vụ và không chấp hành lệnh cưỡng chế.

RSF nhận định ông Nguyễn Văn Oai là một blogger tích cực trên mạng xã hội. Ông có những bài viết trên tài khoản Facebook của bản thân nói về các vấn đề bị cho là nhạy cảm tại Việt Nam như chuyện tù chính trị, bất công xã hội.

Theo nguyên văn trong thông cáo kêu gọi trả tự do cho ông Nguyễn Văn Oai, RSF, nêu rõ ‘Ông Nguyễn Văn Oai là một trong những công dân công khai lên tiếng; ông sử dụng công nghệ mới để bày tỏ phản đối lại đảng cộng sản Việt Nam cầm quyền và các chính sách của họ. Những cáo buộc đối với ông này chỉ là một cớ nhằm dập tắt những đăng tải trên mạng khiến chế độ khó chịu.’

Nhóm Làm việc Liên Hiệp Quốc về bắt giữ tùy tiện vào năm 2013 có kết luận việc bắt giữ ông Nguyễn Văn Oai là tùy tiện, vi phạm những chuẩn mực quốc tế.

Cho đến lúc này cơ quan chức năng Việt Nam chưa đưa ra thông tin gì về phiên xử vào ngày 21 tháng 8; tuy nhiên theo nhận định thì động thái đó cũng sẽ là một hình thức tương tự được áp dụng cho blogger Trần Thị Nga, với bản án 9 năm tù hồi tháng 7, và blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh với bản án 10 năm tù hồi tháng 6.

Tổ chức Phóng viên Không Biên giới cho rằng sự nhạo báng công lý đó là một phần trong chiến dịch phản công toàn diện mà nhà nước độc đảng Việt Nam tiến hành đối với các nhà bất đồng chính kiến.

Một nạn nhân của chiến dịch này là ông Phạm Minh Hoàng, người bị Hà Nội trục xuất hồi tháng 6 vừa qua sau khi tước quốc tịch của ông. Bên cạnh đó còn có tổng cộng ít nhất 20 nhà hoạt động bị bắt giữ hoặc bị sách nhiễu bằng cách này hay cách khác kể từ đầu năm 2017 cho đến nay.

Hiện đang có phong trào sử dụng hình thức ‘hashtag #FreeNguyenVanOai’ trên các mạng xã hội để cùng kêu gọi tự do cho ông Nguyễn Văn Oai.

RSF xếp Việt Nam ở hạng 175 trên 180 quốc gia về chỉ số Tự Do Báo chí năm 2017.

NHỮNG CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG

From facebook:   Phan Thị Hồng added 2 new photos — with Hoang Le Thanhand 4 others.

NHỮNG CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG

Nguyễn Thúy Hạnh

Đêm qua mình đăng stt về chi tiết bạn bè fb chia sẻ với gia đình TNLT, thông qua mình, tuần qua.

Sáng nay vừa ngủ dậy đã nhận được tin nhắn của anh Lương Dân Lý, muốn chuyển lại phần quà của cháu Phú, Tài cho các con của mục sư Nguyễn Trung Tôn. Mình thuyết phục mãi, rằng đây là tình cảm của cô Hồng Ly đối với các cháu và với Nga, ko nên từ chối. Cuối cùng anh ấy đành bảo: “Thôi, anh đành tự thu xếp vậy!”.

Tối, nhận được tin nhắn từ vợ của một TNLT, (bị truy tố điều 79), thông báo:

– “Chị ơi, cháu được đi học đại học rồi chị ạ, sắp nhập học. Cháu đỗ từ năm trước nhưng ko có tiền học. Năm nay nghe được chuyện đó, Luật sư Lê Công Định ( Định Công Lê ) nhận giúp cháu toàn bộ tiền học”.

Mừng quá! Nhưng sao mình vẫn có cảm giác áy náy. Gia đình em ấy đang quá khó khăn, nhưng Ls Định cũng đi tù về nào có dư dả gì, học phí 4 năm học lên đến hơn trăm triệu đồng chứ ít đâu.

Còn đang nghĩ miên man thì em ấy đã nói tiếp:

– Cháu nhà em bảo ổn định học hành rồi sẽ đi làm thêm để đỡ tiền học phí cho luật sư Định. Với lại kỳ này em khó khăn, nhà thuê bị đuổi phải chuyển lần thứ 2, nên em đành nhận. Sau này em sẽ cố gắng tự lo để ko phải tốn kém của luật sư nữa.

Tấm lòng em ấy cũng thật đáng quý, dẫu trăm bề khó khăn nhưng em vẫn ko muốn dựa dẫm.

Mình lại nhớ đến chị Tuyet Lan Nguyen, mẹ của Như Quỳnh. Dẫu con gái của chị cũng đang ở trong tù, một mình phải nuôi 2 cháu nhỏ, nhưng khi Thúy Nga bị bắt chị đã gửi một chút tiền cho các con của Nga, và khi gia đình Vịnh Lưu khó khăn chị cũng muốn gửi tiền, mình phải khuyên mãi chị mới thôi.

Giữa một xã hội nhiễu nhương dột từ nóc dột xuống, con người chỉ hằm hè lừa lọc nhau, trấn lột, móc túi cả của người bị tai nạn bên đường, cướp cả của nạn nhân bị cướp giật khi túi tiền văng ra…, thì những người có “tội” vì đấu tranh cho công lý, bị chế độ này bỏ tù, bị ngược đãi, trong đời thường họ và người thân của họ sống như thế đấy. Họ là những viên ngọc trong cát!

Ảnh 1: Vợ và các con anh Trội. Đến thăm gia đình TNLT Phạm Văn Trội ngay sau khi anh bị bắt.

Ảnh 2: Thăm gia đình Mục sư Nguyễn Trung Tôn , TNLT tại Thanh Hóa.

Nguyễn Thúy Hạnh

P/s: Với tinh thần “con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ”, tuần qua một số bạn bè facebook đã gửi qua tôi để chia sẻ với một số gia đình TNLT và cựu TNLT, chi tiết như sau:

1) Facebooker Nguyễn Diệu Hương gửi 5,320,000d tới:

– Cháu Nguyễn Hùng, để chữa bệnh: 2,660,000d
– Gia đình Mục sư Nguyễn Trung Tôn: 2,660,000d

2) Facebooker Nguyen Hai Son: 5,300,000d, tới:

– Gia đình Phạm Văn Trội: 1,000,000d
– Gia đình Nguyễn Trung Tôn: 1,000,000d
– Gia đình Nguyễn Văn Oai: 1,000,000d
– Nguyễn Thị Minh Thuý: 1,000,000d
– gia đình Hoàng Bình: 1000,000d
– Gia đình Nguyễn Trung Trực: 300,000d

3) Facebooker Võ Hồng Ly: 3,000,000d, tới:

– Gia đình Phạm Văn Trội: 1,000,000d
– Các cháu Phú, Tài, con mẹ Thuý Nga: 1,000,000d
– Gia đình Nguyễn Trung Tôn: 1,000,000d

4) Facebooker Hien Bui thông qua chị Đặng Bích Phượng tới gia đình Mục sư Nguyễn Trung Tôn: 1,200,000d

Tôi xin đảm bảo những món quà này sẽ tới tận tay những người đang cần được chia sẻ và xứng đáng được nhận nó.

Xin chân thành cám ơn những tình cảm quý báu!

5) Thông qua anh Huỳnh Ngọc Chênh, nhóm bạn gồm chị PP (Sài Gòn) góp 5 triệu đồng, chị HMP (Canada) góp 300 can, anh TNT (Mỹ) góp 200usd và CLB Lê Hiếu Đằng góp 2 triệu đồng ủng hộ TNLT.

Số tiền đó anh Chênh đã trích ra một phần ủng hộ gia đình anh Nguyễn Trung Tôn trong chuyến đi thăm ở Thanh Hóa ngày 4/8/2017.

Số còn lại sẽ giúp các TNLT mới bị bắt trong các đợt thăm nuôi sắp đến.

@Nguyễn Thúy Hạnh

Image may contain: 5 people, people sitting and indoor
Image may contain: 2 people, people sitting and table
 
 

Xin nói thẳng với Bộ trưởng

From Nguyen Lan ThangFollow

 · 

 
 

Bài báo tồn tại được 1 tiếng trên báo Tuổi Trẻ… 🙂

Xin nói thẳng với Bộ trưởng

18/08/2017 
TTO – Đã 17 ngày trôi qua và bây giờ chỉ có thể nói thẳng với ông Bộ trưởng Bộ GTVT: phải bỏ ngay trạm thu phí Cai Lậy trên quốc lộ 1 và truy cứu trách nhiệm những người liên quan!

Hãy chấp nhận sửa sai, chứ không thể tiếp tục đối phó dư luận và bảo vệ điều phi lý.

“Một Chính phủ kiến tạo, liêm chính và hành động”. Những gì diễn ra ở trạm thu phí Cai Lậy rõ ràng đang đi ngược lại thông điệp này, thưa Bộ trưởng!

Xem lại 15 ngày gây bức xúc đến ‘xả cửa’ của trạm thu phí Cai Lậy:

BÙI THANH

Trần Ðại Quang đang ở Nhật, Mỹ, Pháp, hay Nigeria?

Trần Ðại Quang đang ở Nhật, Mỹ, Pháp, hay Nigeria?

Ngô Nhân Dụng

Ông Trần Đại Quang trong dịp tiếp ông Patrusev Nikolai Platonovich hôm 25 Tháng Bảy, 2017. (Hình: vov)

Tháng trước, Tổng Thống Mỹ Donald Trump vắng mặt, cho cô con gái Ivanka vô ngồi ghế của bố trong vài chục phút đồng hồ tại bàn hội nghị thượng đỉnh G-20, thế mà báo chí Mỹ làm rùm beng cả lên! Mà bữa đó ông Trump đi công việc (gặp tổng thống Indonesia) chứ không phải ông đi chữa bệnh hay chỉ vào phòng nhỏ rửa tay!

Ngược lại, báo chí Việt Nam (hơn 700 báo đài và vài chục ngàn ký giả) bình thản như các vị thiền sư sắp đắc đạo. Không ai loan báo một mẩu tin, cũng không thắc mắc lấy một câu nào, khi ông Chủ Tịch Nước Trần Ðại Quang vắng mặt gần ba tuần lễ! Báo điện tử Ðảng Cộng Sản đăng tấm hình ảnh cuối cùng của ông Trần Ðại Quang tiếp vị Ðại Tướng Nga Patrushev Nikolai Platonovich, vào chiều 25 Tháng Bảy. Kể từ bữa đó đến nay, chỉ còn thấy hình bà Ðặng Thị Ngọc Thịnh, phó chủ tịch nước, tiếp một đoàn đại biểu Hiệp Hội Doanh Nghiệp và đại diện Quỹ Nhi Ðồng Liên Hiệp Quốc!

 

Phải chờ một nhà báo “nghỉ hưu” Huy Ðức, Trương Huy San viết trên Facebook tiết lộ cho người ta biết con người đứng đầu nhà nước Việt Nam đã qua Nhật chữa bệnh!

Chữa ở đâu? Nhà thương nào? Thành phố nào? Không ai biết. Bệnh nặng hay nhẹ? Cũng không ai biết! Con gái ông Quang có vô ngồi cái ghế của bố hay không? Vợ con ông Quang có đi theo săn sóc không? Tuyệt vô âm tín! Ai đang lãnh trách nhiệm thay thế người vắng mặt? Hoàn toàn bí mật!

Trong vụ này, chế độ Cộng Sản ở Việt Nam bưng bít, tối tăm, mờ mịt hơn cả Trung Nam Hải bên Tàu! Và không thua các đồng chí anh em ở Bắc Hàn!

Nhưng cái gì càng giấu diếm, che đậy thì càng tạo môi trường thuận lợi nuôi dưỡng cho các nguồn tin đồn đãi sống mạnh và phát triển vượt chỉ tiêu!

Cho nên, quý vị sẽ không ngạc nhiên khi có người rỉ tai nói nhỏ: Ông Trần Ðại Quang đang ở bên Mỹ! Không, ông Quang đang chữa trị tại thủ đô nước Pháp! Chưa hết, ông ta có thể đang ở Nigeria, bên Châu Phi!

Mỹ thì có thể hiểu được! Tháng Tám năm 2014, ông Nguyễn Bá Thanh, trưởng Ban Nội Chính Trung Ương, tham mưu của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng được bí mật đưa qua Mỹ ghép tủy trị bệnh ung thư ba lần, đến ngày gần chết được đưa về nước mới có tin chính thức.

Qua Pháp, cũng có lý lắm. Năm 2015, ông Phùng Quang Thanh bí mật qua Paris điều trị mấy tháng không có tin chính thức. Ngày 27 Tháng Bảy năm đó, trong buổi lễ dâng hương tưởng niệm anh hùng liệt sĩ, có đủ mặt bá quan văn võ, nhưng lại vắng ông bộ trưởng Quốc Phòng! Ai cũng đặt câu hỏi và tự tìm câu trả lời trong mạng lưới tin đồn! Ông ta còn sống hay đã bị giam hoặc đã về chầu Karl Marx rồi? Trang báo mạng trang ‘doisongphapluat’ đăng một bài với tựa đề “Tiểu sử Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Phùng Quang Thanh,” lập tức được lệnh xóa và tờ báo bị nghiêm phạt. Vì ai đọc bài này cũng tưởng đó là bản thảo cho một bài ai điếu! Sau bao nhiêu tin đồn đãi, không biết ông ta sống hay chết, Ban Bảo Vệ và Chăm Sóc Sức Khỏe Trung Ương mới cho biết ông đã được bệnh viện Georges Pompidou cho xuất viện ngày 10 Tháng Bảy.

Cái Ban Bảo Vệ và Chăm Sóc Sức Khỏe Trung Ương này, năm nay vẫn chưa mở miệng nói một câu nào về tình trạng sức khỏe của đồng chí chủ tịch nước! Nhà báo Huy Ðức ném một cục đá tung tin ra, không thấy hồi âm! Không biết ai là bên thắng cuộc trong trò chơi bí ẩn này?

Cho nên mới có thêm một tin đồn sốt dẻo: Ông đang Trần Ðại Quang ở Nigeria! Ông không đi trị bệnh như Huy Ðức loan báo, mà đang nghiên cứu về cái ghế bỏ trống của ông chủ tịch nước này, Tổng Thống Muhammadu Buhari, đã vắng mặt từ đầu Tháng Năm tới giờ! Ngày 24 Tháng Bảy, nhà nước Nigeria mới phổ biến bức hình đầu tiên của vị tổng thống kể từ khi ông vắng mặt.

Nhưng Nigeria là một xứ văn minh, ít nhất cũng khá hơn nước ta. Bằng cớ là họ không che đậy và lừa bịp dân như các nước Cộng Sản! Chính phủ họ báo tin chính thức: Tổng Thống Buhari qua London trị bệnh, lần thứ nhì trong năm nay. Nigeria là quốc gia đông dân nhất Châu Phi, và nền kinh tế cũng lớn nhất lục địa. Có lẽ nhờ ăn uống đầy đủ và được học hành nên dân trí nước họ cao hơn nhiều nước nhược tiểu khác! Nhưng lý do chắc đúng hơn, là nước này đã tập sống dân chủ qua nhiều năm rồi!

Ông Buhari vẫn tự nhận mình là một người “mới theo đạo Dân Chủ” (a converted democrat!). Ông đã tranh cử tổng thống ba lần thất bại, 2003, 2007 và 2011, lần sau cùng năm 2015 mới đắc cử! Buhari “mới trở lại đạo” vì trước đây ông từng cướp chính quyền bằng bạo lực: Ðảo chánh vào năm 1983 thành công, hai năm sau lại bị lật đổ bởi một ông tướng khác! Sang thế kỷ 21, chế độ dân chủ thành hình, Buhari từ bỏ bạo lực, đi theo đường chính trị ngay thẳng: Chiếm lấy quyền hành nhờ lá phiếu của người dân! Từ khi lên làm tổng thống, ông chứng tỏ là người quyết tâm chống tham nhũng thật! Bởi vì chính nạn tham nhũng là nguyên nhân khiến 180 triệu người dân sống mãi trong nghèo khổ!

Tuy vậy, trong khi ông tổng thống vắng mặt vì đi trị bệnh, ở nước Nigeria cũng đột xuất những ổ tung tin đồn đãi! Nghị Sĩ Shehu Sani đã cảnh cáo rằng những con chó rừng đang âm mưu lắm chuyện trong lúc Chúa Sơn Lâm vắng mặt! Bà vợ thứ hai của ông, Asiha tiếp lời: Những con chó rừng sẽ có ngày bị đuổi ra khỏi vương quốc!

Không thấy bà vợ ông chủ tịch nước Việt Nam nói gì, cũng không có một đại biểu Quốc Hội nào lên tiếng bảo vệ ông Trần Ðại Quang trong lúc vắng mặt. Cho nên mới có tin nói rằng ông Quang đang qua Nigeria học tập kinh nghiệm đi chữa bệnh sao cho an toàn!

Nhưng câu hỏi mà nhà báo Huy Ðức nêu ra, ở Nigeria người ta có câu trả lời, còn ở Việt Nam tất cả vẫn im thin thít: Ai ngồi vô cái ghế của ông chủ tịch nước trong khi ông ta vắng mặt?

Theo Hiến Pháp, chắc bà Ðặng Thị Ngọc Thịnh phải tạm thời thay mặt cho ông Trần Ðại Quang. Nhưng không có tin nào chính thức cả. Ðiều này đáng ngạc nhiên, vì một người giữ chức vụ thấp hơn là ông Ðinh Thế Huynh, khi vô bệnh viện thì đảng thông báo đã cử người khác chính thức lên thay trong chức thường trực Ban Bí Thư. Tuy vậy, bản thông báo của Văn Phòng Trung Ương Ðảng cũng không nói rõ ông Ðinh Thế Huynh bị bệnh gì và đang chữa trị ở đâu! Còn ông Trần Ðại Quang thì cũng không ai biết ông có bệnh tật gì hay không nữa! Hay là ông chỉ bị con vi khuẩn bệnh tên là Nguyễn Phú Trọng tấn công?

Facebook của Trương Huy San đã thông báo các tin tức về Ðinh Thế Huynh bị bệnh, về Trịnh Xuân Thanh về nước, trước khi đảng Cộng Sản chính thức loan báo. Trương Huy San còn tiết lộ ‘trùm ngân hàng’ Trầm Bê bị bắt trước khi báo đảng loan tin. Cho nên lần này ai cũng nghĩ Trần Ðại Quang đi chữa bệnh là có thật! Nhưng Trần Ðại Quang chữa bệnh gì và chữa ở đâu, chuyện này chắc thuộc loại bí mật cung đình nên cả nước không ai được biết.

Lạ thật! Một nước gần trăm triệu dân mà không ai bước phép biết ông chủ tịch của nước mình đang ở đâu, đang làm cái gì. có ai thay thế chưa? Cái đảng Cộng Sản chiếm độc quyền thống trị họ coi dân chúng không ra “cái con củ khoai” nào cả! Cứ ngậm miệng làm thinh, coi như ông chủ tịch nước không hề vắng mặt! Cái ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng này, ông từng lớn tiếng hô hào đề cao luật pháp, minh bạch công khai! Vụ Trần Ðại Quang cho thấy chiêu bài minh bạch công khai của đảng như thế nào! Còn ai tin được Trọng Lú nữa hay không?

Tấn công khủng bố bằng xe ở Barcelona, 13 chết, 50 bị thương

Tấn công khủng bố bằng xe ở Barcelona, 13 chết, 50 bị thương

Cảnh sát mang người bị thương đi cấp cứu. (Hình: AP Photo/Oriol Duran)

BARCELONA, Tây Ban Nha (NV) – Một chiếc xe van màu trắng, chạy tốc độ nhanh, phóng lên lề đường tại khu lịch sử Las Ramblas, Barcelona, Tây Ban Nha, hôm Thứ Năm, làm ít nhất 13 người chết và 50 người bị thương, CNN trích nguồn tin chính phủ Tây Ban Nha cho biết.

Cảnh sát Tây Ban Nha gọi đây là tấn công khủng bố.

Một tài xế taxi, tên là Oscar Cano, chứng kiến vụ tấn công và kể với đài truyền hình TV3 là chiếc xe van chạy nhanh, phóng lên lề đường bên này rồi phóng qua lề đường bên kia.

Màn ảnh đài truyền hình CNN cho thấy, cảnh sát được điều động tới khu vực để truy lùng nghi can.

CNN cũng cho biết, cảnh sát bắt được hai nghi can, và có thể còn nghi can khác nữa đang lẩn trốn.

Hiện tại, cảnh sát phong tỏa khu vực, yêu cầu các cửa hàng và trạm xe điện xung quanh khu vực đóng cửa.

Cảnh sát cũng yêu cầu mọi người tránh xa khu vực. Trong khi đó, một trực thăng quần trên bầu trời.

Cảnh sát vùng Catalan tweet ra cho biết “có nhiều người chết và bị thương,” nhưng không đưa ra con số cụ thể.

Nhật báo La Vanguardia ở Barcelona nói có một người chết và 20 người bị thương.

Đài truyền hình RTVE đăng một tấm hình cho thấy, có ba người nằm dưới đất, đang được cảnh sát và những người khác giúp.

Các băng video khác cho thấy có năm người nằm trên đường, và nhiều người khác la lớn kêu gọi giúp đỡ.

Ngay lập tức, Tổng Thống Donald Trump của Mỹ tweet ra phản ứng của ông.

“Hoa Kỳ lên án cuộc tấn công khủng bố tại Barcelona, Tây Ban Nha, và sẽ làm tất cả những gì cần thiết để giúp đỡ. Hãy cứng rắn và mạnh mẽ hơn, chúng tôi thương các bạn,” nhà lãnh đạo Mỹ tweet.

Las Ramblas, một con đường có nhiều quày bán hàng và cửa tiệm nằm ngay trung tâm Barcelona, là một trong những nơi thu hút khách du lịch nhiều nhất.

Du khách có thể đi bộ trên lề đường rộng lớn, trong khi xe hơi chạy giữa đường, và có thể chạy cả hai hướng. (Đ.D.)

Đừng đi Mỹ – một quốc gia lạc hậu?

Đừng đi Mỹ – một quốc gia lạc hậu?

Bạn muốn đến quốc gia lạc hậu này?

1. Hoa Kỳ thực ra chỉ là một cái làng nông nghiệp khổng lồ kém phát triển. Ở trường trung học các thầy giáo vẫn dạy rằng công nghiệp càng phát triển thì môi trường lại càng bị xâm hại. Ví dụ như trong một thành phố công nghiệp bạn phải thấy ống khói khắp nơi, các xí nghiệp to khắp nơi và bụi cũng khắp nơi. Đó mới là biểu tượng của công nghiệp hóa! Thế còn Hoa Kỳ thì sao? Đố bạn tìm ra các ống khói, thảng hoặc mới thấy một vài cái nho nhỏ nhưng lại là thứ để trang điểm cho nhà dân. Thay vào đó là những dòng sông và hồ nước sạch khắp nơi nơi và chẳng có các nhà máy giấy và luyện thép nơi bờ sông. Không khí trong lành và sạch là biểu tượng của một xã hội thô sơ và đó không thể là dấu tích của công nghiệp hóa!

2. Người Mỹ chẳng hiểu gì về kinh tế. Các tuyến đường cao tốc tỏa đi mọi phương, có lẽ là đến mọi làng xóm, tuy nhiên khó tìm ra nổi một trạm thu phí! Thật là một sự phung phí khủng khiếp cơ hội kinh doanh! Khó có thể cưỡng nổi ý định của bản thân là xúc một ít xi măng để xây vài trạm thu phí và chắc chắn là chỉ trong vòng một tháng tôi sẽ có đủ tiền để mua một căn nhà trông ra Đại Tây Dương. Ngoài ra, bên lề đường cao tốc bạn có thể thấy những mặt hồ tĩnh lặng còn hoang dã. Chính quyền để mặc cho lũ chim cư ngụ và vẫy vùng thỏa sức mà không nghĩ tới việc thiết lập vườn cảnh quan trông ra hồ để kiếm bộn tiền. Rõ là người Mỹ không có cái đầu làm kinh tế.

3 Ngành xây dựng Hoa Kỳ quả là quá thô sơ. Ngoài một số lượng nhỏ các thành phố lớn (mà bạn đã biết) thì không có những tòa tháp bê tông và gạch chọc trời… Hình như Mỹ không có các tòa nhà bằng gạch. Hầu hết nhà cửa làm bằng gỗ và vài thứ vật liệu lạ khác. Sử dụng gỗ thô sơ để xây nhà như thời phong kiến!

4. Người Mỹ không biết ăn thịt thú rừng. Chính phủ Mỹ không biết quản lý chuyện này như thế nào… Và người Mỹ quả thực không biết ăn thịt thú rừng, họ cũng không có cả quán ăn chuyên thịt thú rừng, rất ít khẩu vị đối với thú rừng thơm ngon bị giết thịt như hươu, nai và kém hứng thú bán sừng hươu nai để kiếm những khoản tiền lớn! Người Mỹ sống cùng động vật hoang dã hàng ngày và còn đưa ra những biện pháp để bảo vệ chúng. Đó quả thật là một xã hội sơ khai.

5. Người Mỹ không biết tự trọng. Các giáo sư ở trường đại học Mỹ không có bộ dạng hoành tráng; họ không hề có cái phong thái của những giáo sư đạo mạo. Hầu như lúc nào họ cũng mặc áo phông, quần bò. Ngoài ra, các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ chẳng bao giờ đưa học vị “PhD” lên danh thiếp của họ và họ không biết cách thể hiện ra ngoài vị thế của mình. Những người được đào tạo bởi các giáo sư kiểu như vậy sẽ chẳng thể nào biết cách đi đứng, nói năng nếu như họ trở thành những quan chức chính phủ….

6. Học sinh tiểu học Hoa Kỳ không có những hoài bão cao cả. Ngay từ thuở ban đầu các học sinh tiểu học không hề có ý định để trở thành quan chức…Chẳng hề có lớp học của các thần đồng hay chọn lọc nào cả. Sau giờ học thường là không có bài tập về nhà và bạn không có cách nào nhắc tới chuyện đó.

7. Người Mỹ hay làm ầm ĩ mỗi khi phát hiện ra một bệnh tật nho nhỏ. Đầu tiên là họ hẹn gặp bác sĩ, sau đó bác sĩ kê đơn. Một số người lại còn phải theo lời khuyên của một dược sĩ có bằng cấp nữa. Khi mua thuốc họ lại phải tự mình tới hiệu thuốc để lấy chúng Không hiểu tại sao lại phải tách bạch riêng việc khám bệnh với việc mua thuốc… thay vì tách riêng lợi nhuận khỏi trách nhiệm. Rõ ràng là các bệnh viện Hoa Kỳ không có khái niệm về phương pháp kiếm tiền! Sao không nói cho bệnh nhân tên thuốc luôn đi? …Như thế họ sẽ độc quyền việc bán thuốc và tăng giá thuốc lên 8 hay 10 lần. Có biết bao nhiêu cơ hội kinh doanh tốt mà họ không biết tận dụng?

8. Người Mỹ về phương diện tinh thần là trống rỗng. Đa số người Mỹ nói câu cảm tạ trước mỗi bữa ăn và họ nguyện cầu một cách ngây thơ “Chúa phù hộ cho nước Mỹ”. Thật là buồn cười; nếu như Chúa phù hộ cho nước Mỹ thì tại sao nước Mỹ lại bị lạc hậu, thô sơ và đơn giản đến như vậy? Cầu Chúa Trời phỏng có ích lợi gì không? Thực tế hơn là nên dành thời gian cầu nguyện đó mà đi lễ thủ trưởng của bạn! Đó mới là cái cách thời thượng…

9. Người Mỹ không có khái niệm thời gian. Với bất kể thứ gì, họ đều đứng vào hàng để chờ đợi….

10. Cửa hàng ở Mỹ thật vô nghĩa: bạn vẫn có thể trả lại hàng sau khi mua vài tuần mà không có lý do gì. Sao lại có thể trả lại hàng hóa khi đã mua rồi mà không ai hỏi lý do cơ chứ?

11. Nước Mỹ không an toàn, 95% nhà dân quên lắp đặt lưới, cửa ra vào, cửa sổ chống trộm; điều kỳ lạ nữa là tất cả lũ trộm cắp móc túi đi đâu mất tiêu rồi?

12. Người Mỹ vốn nhút nhát và yếu đuối. 95% lái xe đều không dám vượt đèn đỏ… mặc dù 99% người lớn ở Hoa Kỳ đều sở hữu xe ô tô và phương pháp lái xe của họ thì rất lạ: có bao nhiêu là xe trên đường thế nhưng bạn không thể nghe thấy một tiếng còi xe, phố xá thật im lìm tĩnh lặng như thể không phải là phố nữa.

13. Người Mỹ thiếu xúc cảm. 95% nhân viên không nghĩ về việc phải làm gì cho tiệc cưới của cấp trên cho nên họ chẳng bao giờ tìm cớ để quan tâm, chăm sóc lãnh đạo của mình. 99% dân Mỹ đi học rồi kiếm việc làm, thăng tiến và hoạt động mà không biết về sự cần thiết phải đưa “hồng bao” (phong bì chứa đầy tiền mặt) để đi lối sau…

Dân bất an khi tham nhũng nhiều, rừng sắp hết, biển gần chết…

Dân bất an khi tham nhũng nhiều, rừng sắp hết, biển gần chết…

TTO – Đại biểu Đặng Thuần Phong (Bến Tre) nói trước Quốc hội sáng nay về 6 điều bất an mà nhân dân luôn bức xúc như tham nhũng, lãng phí, thương mại hóa quan hệ xã hội, tài nguyên cạn kiệt…

Media player poster frame
 
 

Đại biểu Đặng Thuần Phong (Bến Tre) nêu 6 bất an trong phần phát biểu tại Quốc hội sáng 9-6 – Nguồn clip: VTV

Ông Đặng Thuần Phong – Phó Chủ nhiệm Ủy ban các vấn đề xã hội Quốc hội, dành 7 phút phát biểu tại phiên thảo luận kinh tế – xã hội sáng nay 9-6 để liệt kê những điều đang làm người dân lo lắng thời gian gần đây.

Bất an thứ nhất, theo ông, là “tại sao chỉ có một mình Chính phủ hành động kiến tạo và liêm chính trong khi đất nước có cả hệ thống chính trị”.

“Chức năng của Chính phủ là kiến tạo, nhưng còn hành động và liêm chính tại sao không mở rộng?”, đại biểu Bến Tre đặt câu hỏi.

Bất an thứ hai là nạn tham nhũng và lãng phí quá lớn, chưa bị chặn đứng, là vấn nạn đưa quốc gia tới bờ vực sa sút niềm tin.

“Tiền của dân chắt chiu gom góp trong mồ hôi nước mắt, nhưng tham nhũng nhiều, lãng phí lớn là dấu hiệu hết sức đáng báo động”, ông Đặng Thuần Phong nói.

Bất an thứ ba là sự xuất hiện của dấu hiệu mất cân đối ngân sách, sự ổn định của kinh tế vĩ mô chuyển biến chậm, đặc biệt là hiệu quả đầu tư thấp, nợ công tăng cao, các yếu tố tăng trưởng chưa tận dụng hết, hiệu quả chú trọng đầu tư thấp.

“Chỉ số bây giờ mỗi người dân VN có thể đang gánh 1.000 USD nợ lãi và xu hướng còn tăng trong những năm tới, áp lực trả nợ quá lớn, chi đầu tư cho phát triển chưa ngang bằng, chi thường xuyên gần 70%, mức bội chi gấp 3 lần tăng trưởng”, ông Phong nói.

“Như vậy chúng ta làm 1 đồng nhưng xài 3 đồng. Người dân hưởng lợi và tạo sinh kế từ kết quả tăng trưởng GDP chưa như mong muốn”.

Bất an thứ tư là thương mại hóa các quan hệ xã hội: “Đồng tiền đã chi phối mỗi hoạt động và làm phai nhạt tính công tâm của các cơ quan công quyền”.

“Đáng ngại hơn là đồng tiền đã làm suy thoái đạo đức, dẫn dắt chính sách. Minh chứng cho vấn đề này là tình trạng ‘chạy’ ở Việt Nam”, Phó chủ nhiệm Ủy ban các vấn đề xã hội Quốc hội chỉ ra.

“Thực tế rất đau lòng, trong bụng mẹ đã chạy chỗ sinh đẻ. Học phổ thông các cấp, vào đại học cũng phải chạy trường chạy lớp. Rồi chạy chỗ, chạy chức, chạy quy hoạch, chạy luân chuyển. Vi phạm pháp luật thì chạy điều tra, truy tố, chạy án thậm chí chạy khỏi Tổ quốc đến nơi Việt Nam chưa ký kết về dẫn độ tội phạm để an thân”.

Bất an thứ năm khiến dân không an tâm, theo ông Đặng Thuần Phong, là rừng sắp hết, biển gần chết, tài nguyên khoáng sản quốc gia cho các đời sau cạn kiệt dần…

“Đất ở, đất sản xuất của đồng bào dân tộc thiểu số không có trong khi nông lâm trường hoạt động kém hiệu quả, chính sách rải thảm và sử dụng lao động giá rẻ, kêu gọi đầu tư thiếu trách nhiệm, biến Việt Nam thành bãi rác công nghệ lạc hậu”, ông Phong bày tỏ bức xúc.

“Đừng vì tâm tưởng tức thì mà buông bỏ tương lai dân tộc, tiền có nhiều đến đâu đi nữa cũng không mua được môi trường tươi đẹp đã mất và đang mất”.

Bất an thứ sáu, không kém phần nghiêm trọng, là vấn đề an toàn sống: “Bữa cơm trong nhà cũng lo vì an toàn vệ sinh thực phẩm. Ra đường thì sợ an toàn giao thông, gặp chuyện bất bình thì không dám can thiệp vì sợ vạ lây”.

“Mọi thứ đều do người Việt hại người Việt và từng bước biến sự vô cảm thành vấn đề đạo đức ứng xử đạo giữa người với người”, đại biểu Bến Tre kết bài phát biểu của mình.

Tại sao Nhật Bản trở thành cường quốc

Tại sao Nhật Bản trở thành cường quốc 

Nhật Bản là một đất nước luôn theo đuổi những điều tốt đẹp, điều hoàn mỹ ở mức độ cao nhất. Điều này thể hiện ở chất lượng sản phẩm, chất lượng cuộc sống, chất lượng không khí, điều kiện vệ sinh môi trường, và coi trọng thành tín hết mức .

Ngày Chủ nhật, nếu bạn đến công viên nước bình thường chơi thì vé vào cửa là 800 yên (khoảng 150.000vnđ). Trong công viên cũng có một số lối ra vào đặc biệt giành cho người tàn tật. Ở đó người ta chỉ chăng dây xích cao chưa đến đầu gối chân và nói rằng: “Lối giành cho người tàn tật, người bình thường không được vào”. Công viên cũng không cần phải cử người trông coi ở những lối này, mà người dân cũng không cho rằng mình có thể đi bằng lối này để giảm được tiền vé vào cổng!

Nhật Bản là quốc gia truy cầu sự hoàn mỹ cực điểm về “chất lượng sản phẩm”.

Người Nhật Bản tin rằng họ sẽ ăn  đồ ăn sạch sẽ tại các quán ăn nhà hàng. Trước đây có một nhà hàng thịt nướng ở thành phố Osaka đã khiến cho 4 khách hàng của họ bị tiêu chảy. Sau đó, nhà hàng này đã phải đóng cửa. Ông chủ của nhà hàng này đã bị cấm, cả đời không được phép kinh doanh đồ ăn uống.

Thậm chí, việc xử lý vấn đề hộ khẩu ở tòa thị chính của thành phố là một việc đơn giản đến khó tin. Khi bạn đến đó, nhân viên công tác sẽ xuất ra một bản đồ được phóng to rõ đến từng nhà, rồi yêu cầu bạn chỉ nơi mà mình đang ở và coi như việc xác nhận đã được hoàn tất. Trước đây đã từng có một người rất kinh ngạc và hỏi nhân viên công tác rằng: “Nếu như có người nói dối thì sao?” Nhân viên công tác đã dùng ánh mắt khó tin và nói với anh ta rằng: “Tại sao lại nói dối? Nếu mà nói dối thì khi chúng tôi gửi trả giấy chứng nhận bảo hiểm y tế và các tài liệu khác, chẳng phải họ sẽ không nhận được sao?”

Sự chung sống giữa người với người là đơn giản như vậy đấy! Cho nên người hải ngoại nếu sống lâu ở đây sẽ trở thành “ngốc nghếch”: Tuân thủ quy tắc xã hội, khi qua đường phải nhìn đèn tín hiệu, có xếp hàng thì cố gắng xếp hàng, khi ăn cơm đặt ví tiền trên bàn mà đi vệ sinh…

Bản chất người Nhật Bản là sự trung thực 

Vì sao người Nhật Bản lại không làm hàng giả? Để có sự trung thực như vậy, tất nhiên có tồn tại một loại hiện tượng. Chính là, một khi đã làm giả thì hậu quả nhận được sẽ vô cùng nghiêm trọng. Trong kinh doanh ở Nhật Bản cũng ngẫu nhiên có hiện tượng làm hàng giả. Ví dụ như đem sản phẩm của nước ngoài giả mạo là sản phẩm của Nhật Bản.

Năm trước có xuất hiện sự kiện, một ông chủ dùng lươn của Trung Quốc giả mạo là lươn của Nhật Bản. Kết quả là: Thứ nhất là ông chủ phải công khai xin lỗi mọi người, thứ hai là ngân hàng ngừng việc cho vay, thứ ba là các đối tác ngừng quan hệ, cuối cùng xí nghiệp đành phải đóng cửa. Đối với những ông chủ lớn tuổi thì sẽ không còn cơ hội để kinh doanh nữa và thậm chí phải tự sát.

Ở Nhật Bản có khế ước xã hội bất thành văn là người làm hàng giả không nên thực hiện bất kỳ lời bào chữa nào mà nên thành khẩn nhận lỗi. Sau khi nhận lỗi rồi người ta sẽ không đào sâu vào chi tiết nữa. Nhưng người làm hàng giả sau này cơ bản sẽ không còn có khả năng tham gia vào ngành sản xuất đó nữa. Cho nên, tại Nhật Bản, làm hàng giả là một việc còn nghiêm trọng hơn việc ngồi tù. Người làm hàng giả một khi bị phát hiện thì cũng đồng nghĩa là “ngừng phát triển của cá nhân ở đây”!

Thậm chí những người chủ xí nghiệp tự sát khi công ty bị phát hiện làm hàng giả còn không nhận được sự thông cảm của mọi người. Người ta chỉ cho rằng, dùng cách tự sát chỉ là để rửa sạch lỗi lầm của mình mà thôi. Trái lại, người chịu hình phạt ngồi tù xong lại là người bình thường, người khác không được kỳ thị. Tại Nhật Bản, hai chữ “thành tín” là vô cùng quan trọng.

Ở Nhật Bản có khế ước xã hội bất thành văn là người làm hàng giả không nên thực hiện bất kỳ lời bào chữa nào mà nên thành khẩn nhận lỗi.

Tại Nhật Bản, trong siêu thị hay máy bán hàng tự động đều chưa bao giờ trang bị máy soi tiền giả, bởi vì không có người sử dụng tiền giả.

Tố chất của người Nhật Bản có thể nói là đạt đến cực độ. Sự thành thật của một người Nhật Bản đạt đến mức nhiều người không thể tưởng tượng nổi. Ví dụ như, gần một bến xe nhỏ ở trong thôn gần thành phố Osaka, người ta có đặt từng túi từng túi một rau quả tươi, bên cạnh có đặt một tấm ván gỗ ghi rõ 100 yên/1 túi và không có ai trông coi. Vậy mà, tất cả những người mua hàng đều tự giác thả tiền vào trong chiếc hộp đựng tiền ở bên cạnh.

Ở Nhật Bản còn có rất nhiều trạm xăng tự phục vụ, khách hàng tự bơm xăng theo nhu cầu rồi tự trả tiền và chưa từng có ai không trả tiền.

Tại các siêu thị, cửa hàng, trung tâm thương mại hay ở các máy bán hàng tự động đều chưa bao giờ có trang bị máy phân biệt tiền giả tiền thật, bởi vì không có ai sử dụng tiền giả.

Ở Nhật Bản, nếu như bị thất lạc đồ vật gì cũng không cần phải lo lắng bởi vì người nhặt được đều sẽ mang đến giao lại cho phòng cảnh sát gần nhất. Ví dụ như, trước đây đã từng có một doanh nhân đến Nhật Bản công tác. Lúc đi tàu điện ngầm anh ta để quên chiếc áo khoác ở ghế. Anh nghĩ rằng đây là một phiền toái lớn, bởi vì bên trong túi áo có tiền và hộ chiếu. Đang lúc vô cùng lo lắng thì có người nói với anh ta: “Đồ vật thất lạc trên tàu điện ngầm thông thường sẽ có người giao cho nhà ga.” Anh liền đi đến nhà ga, vô cùng mừng rỡ và cảm động vì đã nhìn thấy chiếc áo khoác của mình. Không những thế mà còn được người ta là phẳng và gấp lại ngay ngắn và cho vào trong một túi nhựa.

Nhật Bản không chỉ là một quốc gia giàu mạnh, mà còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người!

Nhật Bản là một dân tộc vô cùng nghiêm khắc và cẩn thận. Có thể nói, Người Nhật Bản có một đức tính, một nét văn hóa trời sinh đó là “đã tốt lại muốn tốt hơn”. Đây được xem là nguyên nhân quan 

From : Do Tan Hưng & Nguyễn Kim Bằng gởi

MANG CÔNG AN RA “DỌA” DÂN LÀ HÀNH VI CÔN ĐỒ…!

From facebook:  Hoa Kim Ngo shared Chí Thảo‘s post.
NB Chí Thảo : 

MANG CÔNG AN RA “DỌA” DÂN LÀ HÀNH VI CÔN ĐỒ…!

Hôm qua, trong buổi làm việc với Chính quyền Tiền Giang, ông Nhật – Thứ trưởng Bộ GT-VT đề nghị C.A vào cuộc xử lý việc tài xế đưa TIỀN LẺ khi qua trạm thu phí BOT Cai Lậy TG…!!!

Tôi nói : Chỉ có thể chế lưu manh; chỉ có những cán bộ côn đồ mới đưa Công An ra “dọa” dân như thế.

 
Image may contain: outdoor
Image may contain: outdoor
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 1 person, text
Chí Thảo added 4 new photos.

 

MANG CÔNG AN RA “DỌA” DÂN LÀ HÀNH VI CÔN ĐỒ…!

Hôm qua, trong buổi làm việc với Chính quyền Tiền Giang, ông Nhật – Thứ trưởng Bộ GT-VT đề nghị C.A vào cuộc xử lý việc tài xế đưa TIỀN LẺ khi qua trạm thu phí BOT Cai Lậy TG…!!!

Tôi nói : Chỉ có thể chế lưu manh; chỉ có những cán bộ côn đồ mới đưa Công An ra “dọa” dân như thế. 

Tại sao Trạm thu phí không đặt trong đường tránh thuộc phạm vi của dự án BOT, mà đặt ngoài Quốc lộ? Cái sai trong việc đặt trạm thu phí đã rành rành. Không nghi ngờ gì nữa, chủ đầu tư dự án này (nghe đâu là con một quan chức to, nguyên UV.BCT) quyết “móc túi” dân bằng mọi cách, bất chấp lẽ phải, đạo lý.

Và tôi nói: Các bác tài, các chủ xe không việc gì phải sợ. 

Giao dịch bằng TIỀN LẺ hay bất kỳ loại tiền gì của VN do NHNN phát hành, còn giá trị lưu hành… là giao dịch hợp pháp. Từ chối sử dụng tiền lẻ mới là có tội. 
Tất cả công dân VN nói chung, các tài xế nói riêng được quyền làm bất cứ thứ gì mà luật pháp không cấm. Nên nhớ, chưa có văn bản pháp quy nào cấm người dân giao dịch bằng TIỀN LẺ cả !

Cần phải đấu tranh, thậm chí đấu tranh quyết liệt hơn nữa để làm thay đổi một nhận thức phi lý vốn đang tồn tại trong xã hội đầy mưu ma chước quỷ này: Người ngay sợ kẻ gian; người tốt sợ kẻ xấu xa.

Các Bác tài là những người lao động chân chính, lương thiện. Các anh kiếm sống bằng chính mồ hôi, công sức của mình.

Chỉ có những kẻ bất tài, dối trá, dốt nát, ăn cắp của công; những cán bộ đv tham ô tham nhũng đục khoét công quỹ… mới cần phải mang Công An ra điều tra, khởi tố và trừng trị.

Tôi ủng hộ các bác tài trong cuộc đấu tranh chính nghĩa này.

Việt Nam phản đối phúc trình tôn giáo của Hoa Kỳ

Việt Nam phản đối phúc trình tôn giáo của Hoa Kỳ

2017-08-16
 

Ngoại trưởng Rex Tillerson của Mỹ vào ngày 15 tháng 8 công bố phúc trình thường niên về tự do tôn giáo quốc tế năm 2016.

Ngoại trưởng Rex Tillerson của Mỹ vào ngày 15 tháng 8 công bố phúc trình thường niên về tự do tôn giáo quốc tế năm 2016.

 Courtesy STATE DEPARTMENT
 
 Việt Nam cho rằng Hoa Kỳ cần tôn trọng sự thật về tình hình tự do tôn giáo tại Việt Nam sau khi ngoại trưởng Rex Tillerson của Mỹ vào ngày 15 tháng 8 công bố phúc trình thường niên về tự do tôn giáo quốc tế năm 2016, trong đó có phần về Việt Nam.

 

Thông tấn xã Việt Nam loan tin cho rằng bản phúc trình của Hoa Kỳ co ghi nhận một số tiến bộ của Việt Nam nhưng vẫn giữ những luận điểm bị cho là ‘cũ, lối mòn cùng những đánh giá không dựa trên thực tế.

Thủ Tướng Nhật sau khi nghỉ hưu

Thủ Tướng Nhật sau khi nghỉ hưu 

August 13, 2017

Khó có thể tưởng tượng được người đàn ông ngày ngày đạp xe đi chợ mua thức ăn cho vợ này là ai
Hàng ngày, người ta thấy một người đàn ông già đạp xe điềm tĩnh đi chợ mua đồ ăn. Ông được mọi người vô cùng yêu mến về phong cách của mình. Đó là Thủ tướng Nhật về hưu.
Người ta thường nói, khi lãnh đạo của một nước về hưu mà cuộc sống trở nên bình dị thì chứng tỏ tỷ lệ tham nhũng của nước đó thấp và ngược lại.
Gần như tất cả các cựu thủ tướng của nước Nhật đều có cuộc sống khá giản dị nếu không nói là nghèo khó sau khi nghỉ hưu. 
Ngài Murayama sau khi mãn nhiệm vị trí thủ tướng Nhật Bản không lâu cũng từ bỏ vị trí trong Quốc hội đất nước, cả nhà già trẻ lớn bé đưa nhau về quê hương ở Oita, thuộc đảo Kyushu, Nhật Bản sinh sống.

  Cựu thủ tướng đạp xe đạp đi chợ mua đồ ăn cho vợ.

  Với phong cách bình dị, ông điềm tĩnh trên chiếc xe đạp đi chợ.

Ông nói: “Bà nhà dạo này hay bị đau lưng, nên tôi đạp xe ra chợ mua ít đồ ăn”.
Vậy đấy, bạn có nghĩ đến một người đàn ông già lại còn là một cựu thủ tướng đạp xe đạp hằng sáng ra chợ mua đồ ăn không?

Ngôi nhà may mắn

 Mọi thứ bên trong ngôi nhà vẫn y như 2 năm trước, sạch sẽ và nhỏ xinh.

 Ông Murayama nói rằng ngôi nhà này được xây từ thời Minh Trị cũng 130 năm rồi. Năm 1945 khi quân Mỹ ném bom thành phố Oita, thành phố bị tàn phá nặng nề nhưng ngôi nhà không bị hư hại nhiều. “Đây là một ngôi nhà may mắn nên tôi đã mua nó”, ông nói.

 Bước vào nhà, một người phụ nữ thân thiện cúi đầu chào. Không thể ngờ đây là người từng là Đệ nhất phu nhân của nước Nhật. Bà giản dị, thân thiện chào mừng khách bằng bình trà nóng, chút bánh đậu dân dã.

Nhà của những cựu Thủ Tướng khác thì ít người dám lai vãng đến, nhà của cựu Thủ Tướng nhật Murayama không bảo vệ, không có các thiết bị an ninh cấp cao, không có người giúp việc, chỉ có đôi vợ chồng già hơn 90 tuổi mà có không ít người thường xuyên đến thăm hỏi. Cuộc sống của vợ chồng ông không khác gì với cuộc sống của những người dân nghèo khó quanh làng.

Hằng ngày ông dậy từ 5 giờ sáng để đi bộ đến công viên gần nhà, tập thể dục, nói chuyện hàn huyên với những người bạn già. Cứ 2 tiếng như vậy mỗi ngày đã góp phần không nhỏ vào củng cố sức khỏe cho ông.
Có người hỏi: “Thủ tướng nước Nhật nghỉ hưu thì được hưởng những chế độ gì?”
Ông nói: “Không có chế độ gì cả”.

Thủ Tướng Nhật sau khi nghỉ hưu

Tổng thống Mỹ sau khi nghỉ hưu, chính phủ sẽ cấp một khoản tiền để xây dựng thư viện.
Thủ Tướng Nhật sau khi nghỉ hưu, chính phủ không hề có bất cứ trợ cấp đặc biệt nào, thậm chí trợ cấp sách, báo, đi lại cũng không.
Nếu bị bệnh thì đến bệnh viện khám, lấy thuốc và trả 30% tiền thuốc thang viện phí như người dân bình thường, tiền hàng tháng cũng chỉ có số tiền lương hưu ít ỏi.
  Khách mời cựu Thủ Tướng đi ăn trưa, cuối cùng ông cũng đồng ý.

 Khi bước vào quán Sushi, quán nhỏ không quá nhiều người, mọi người vừa ngồi xuống nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn ra. Bà chủ cửa hàng nói chỉ cần ông Murayama gọi điện đến là họ biết ông muốn ăn gì.

Tất cả tài xế taxi khi được hỏi đều biết về người đàn ông này. Họ nói rằng đây là người con của Oita, là niềm tự hào của Oita và họ đặt biệt danh cho ông là ông Tấn. Chẳng trách ông Murayama ra ngoài không cần bảo vệ, tình yêu thương của làng xóm, láng giềng đã là sự bảo vệ tốt nhất với ông.

 Khi từ biệt mọi người, ông Murayama nói: “Thật ngại quá, anh nhất định trả tiền sushi, vợ chồng già chúng tôi cảm thấy rất có lỗi”, ông nói đến đây mọi người thực sự cảm thấy cảm động.

 Bảo trọng nhé ngài Murayama!

Theo: Therealtz © VietBF

*Thế giới này có bao nhiêu cựu quan chức cấp cao có nếp sống bình dân, giản dị như ngài cựu Thủ Tướng Nhật Murayama ? 

  Trong những cái họa, có lẽ không có cái họa nào lớn bằng không biết đủ.

Cuộc đời của một vị tổng thống không hạnh phúc hơn cuộc đời của một cậu bé đánh giầy. Cuộc đời của một tỷ phú không hạnh phúc hơn cuộc đời của một người ăn mày. Cậu bé đánh giầy hay người ăn mày có những niềm hạnh phúc mà vị tổng thống hay nhà tỷ phú không bao giờ có được. Và ngược lại, vị tổng thống hay nhà tỷ phú có những niềm hạnh phúc mà cậu bé đánh giầy hay người ăn mày không có được.

Một thân thể không đau, một tinh thần không loạn, hạnh phúc đích thực của con người chỉ có bấy nhiêu thôi. – Epicure

Anh Trương Công Nghĩa gởi