Dân biểu Liên bang Úc thúc giục Việt Nam trả tự do cho tù chính trị

Dân biểu Liên bang Úc thúc giục Việt Nam trả tự do cho tù chính trị

RFA
2017-11-01
 

 
 

Bà Cấn Thị Thêu, một nông dân đấu tranh đòi đất, nằm trong danh sách các dân biểu Úc yêu cầu Hà Nội trả tự do. Ảnh chụp tháng 11, 2016.

Bà Cấn Thị Thêu, một nông dân đấu tranh đòi đất, nằm trong danh sách các dân biểu Úc yêu cầu Hà Nội trả tự do. Ảnh chụp tháng 11, 2016.

AFP
 

Dân biểu Liên bang Úc, ông Chris Hayes, vào ngày 1 tháng 11 lên tiếng  tham gia với dân biểu Tim Wilson về lá thư gửi cho Đại sứ Việt Nam tại Úc, ông Ngô Hướng Nam. Theo nội dung thư thì chỉ nội trong năm nay mà đã có đến hơn hai mươi nhà hoạt động bị bắt vì những tội danh rất mù mờ là âm mưu lật đổ nhà nước, hay tuyên truyền chống nhà nước.

Ông Chris Hayes kèm theo văn thư của ông với chữ ký của hơn 20 chính khách Úc thuộc các đảng phái chính trị khác nhau, đồng tình việc thúc giục Việt Nam trả tự do cho những tù nhân lương tâm tại Việt Nam. Kêu gọi Hà Nội tôn trọng các cam kết đã ký theo Công Ước Quốc tế Về Các Quyền Dân Sự và Chính Trị.

Các dân biểu và chính khách Úc đưa ra một danh sách gồm những người mà nhà cầm quyền Việt Nam cần phải trả tự do, đó là ông Nguyễn Văn Đài, ông Phạm Văn Trội, ông Trương Minh Đức, ông Nguyễn Bắc Truyển, ông Nguyễn Trung Trực, Mục sư Nguyễn Trung Tôn, ông Lê Đình Lượng, blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, bà Trần Thị Nga, ông Nguyễn Văn Oai, bà Cấn Thị Thêu, ông Hồ Đức Hòa, bà Nguyễn Đặng Minh Mẫn, ông Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, ông Nguyễn Văn Hóa, ông Trần Huỳnh Duy Thức, và bà Trần Thị Thúy.

Trên trang web của Tòa Đại sứ Việt Nam tại Canberra chưa thấy có phản hồi gì về lá thư của hai dân biểu Chris Hayes và Tim Wilson.

Ông Chris Hayes cũng thông báo trên trang web của ông là ông nhận được thư trả lời của bà Bộ trưởng Ngoại giao Úc, Julie Bishop, về trường hợp xin qui chế tị nạn chính trị tại Úc của cựu tù chính trị Trần Minh Nhật.

Bà Bishop nói rằng chính phủ Úc đang làm việc chặt chẽ với Cao ủy tị nạn của Liên Hiệp Quốc tại Thái Lan, nơi thụ lý nhiều hồ sơ xin tị nạn của người Việt Nam. Bà Ngoại trưởng nhấn mạnh rằng Chính phủ Úc luôn đặt ưu tiên giúp đỡ những người bị đàn áp về nhân quyền, và không còn đường về quê hương xứ sở.

Bà nói rằng nếu ông Trần Minh Nhật có nguyện vọng tị nạn tại Úc thì ông sẽ làm đơn xin thị thực một khi qui chế tị nạn của ông được Cao ủy tị nạn Liên Hiệp Quốc chấp nhận.

Ông Trần Minh Nhật là một trong số 14 thanh niên Công giáo và Tin lành bị nhà cầm quyền Việt Nam bỏ tù vào năm 2012.

Báo chi’ của chính quyền giờ chỉ có một nửa sự thật.

 
From facebook:   Bảo Nhi Lê‘s post.
Tối hôm qua đón một chiếc xe Uber đi đám tiệc. Chuyện giữa mình và anh tài xế cứ lan man từ chuyện nọ xọ chuyện kia. Rồi anh ta nói:
 
 
– BOT Biên Hòa tài xế dùng tiền lẻ là do Việt Tân xúi giục.
Mình chưng hững:
 
 
– Anh nghe ba cái thứ nhãm nhí đó đâu ra vậy?
– Mấy báo viết như thế….
 
 
– Đúng là điên khùng. Nhà cầm quyền này xem Việt Tân là con ngáo ộp, cứ dân phản đối những gì bất công, xâm phạm tới quyền lợi của dân thì họ cứ chụp cái mũ Việt Tân rồi ra tay đàn áp đánh đập là xong. Nói Việt Tân, thì bằng chứng đâu, sao nhà cầm quyền giỏi vu vạ và chụp mũ ngu xuẩn thế không biết. Biểu tình phản đối formosa cũng vu cho Việt Tân trả tiền. Việt Tân đâu có tiền nhiều như thế. Việt Tân tuốt bê kia bờ đại dương, họ mướn dân làm gì cho mệt vậy….
 
– Ừ nhỉ. Anh taxi hiểu ra- Nếu tôi dùng tiền lẻ qua trạm Biên Hòa chắc họ cũng nói tôi Việt Tân quá.
– Chính xác. Dối trá và lừa dân chính là chiêu trò quen thuộc của họ. Một nhà cầm quyền mà lúc nào
 
cũng thấy dân là “thế lực thù địch” thì là tà quyền chứ không phải chính quyền.
 
– vậy chắc chắn là BOT Biên Hòa không phải do Việt Tân bày ra , chị nói tôi mới hiểu -Là do tôi không có FB như chị.
 
 
– Cái gì đụng chạm tới nồi cơm của người dân thì dân phải đấu tranh thôi.. Quyền được sống còn là quyền thiêng liêng nên không ai có thể thuê mướn để người dân đấu tranh cho chính quyền lợi của người dân được. Họ tự làm vì họ thấy căm ghét bất công và sự trấn lột tàn ác thôi. Nhà cầm quyền cứ tưởng Việt Tân ba đầu sáu tay không bằng, cái gì cũng có Việt Tân trong đó, nhãm nhí hết sức.
Khi tới quán cà phê, anh taxi nói:
 
– Cảm ơn chị, tui sẽ biểu con tui lập cho tui cái FB để đọc những tin tức như chị. Báo của chính quyền giờ chỉ có một nửa sự thật.
 
– Báo chí bây giờ có một nửa sự thật nên chết đứ đừ, toàn viết ba cái chuyện xe cán chó thôi, hehe….

Dựng chuồng vịt bị khởi tối, xây biệt thự chui kỷ luật nhẹ lãnh đạo

Dựng chuồng vịt bị khởi tối, xây biệt thự chui kỷ luật nhẹ lãnh đạo

Ủy Ban kiểm tra tỉnh ủy Sóc Trăng đã họp và thống nhất kỷ luật ông Đặng Văn Ngọ (Chủ tịch HĐQT, Tổng giám đốc Công ty Cấp nước Sóc Trăng) với hình thức ”khiển trách” về mặt Đảng vì sai phạm khi xây dựng công trình không phép trên đất chưa chuyển đổi mục đích sử dụng đất.

Trung cộng thôn tính Việt Nam chỉ còn là thời gian.

 
 
Image may contain: 1 person
Image may contain: 1 person
Image may contain: 1 person
No automatic alt text available.

Hoang Le Thanh added 4 new photos.

 

Trung cộng thôn tính Việt Nam chỉ còn là thời gian.

“Các nhà lãnh đạo miền Bắc, khi tự đặt mình vào sự chi phối của Trung Cộng, đã đặt chúng ta trước một viễn ảnh nô lệ kinh khủng. Hành động của họ, nếu có hiệu quả, chẵng những sẽ tiêu diệt mọi cơ hội phát triễn của chúng ta, mà còn đe dọa đến sự tồn tại của Dân tộc.

Sở dĩ, tới ngày nay, sự thống trị của Trung cộng đối với Việt Nam chưa thành hình, là vì hoàn cảnh chính trị thế giới chưa cho phép và sự tồn tại của miền Nam dưới ảnh hưởng của Tây phương là một trở lực vừa chính trị vừa quân sự cho sự thống trị đó.

Giả sử mà Nam Việt bị Bắc Việt thôn tính, thì sự Trung cộng thôn tính Việt Nam chỉ là một vấn đề thời gian”.

NGÔ ĐÌNH NHU.

Lịch sử sẽ phán xét công bằng.

Ông NGÔ ĐÌNH NHU (1910 – 1963).
Ngày 2/11/1963, nhà chính trị lỗi lạc, nhà chiến lược tài ba, một cố vấn xuất sắc của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm, đã bị bắn chết thảm khốc cùng bào huynh của mình.

Hình ảnh cái chết tang thương của hai anh em cố Tổng Thống thật đắng cay, nhưng sự phán xét công bằng của lịch sử thì hình ảnh hai ông mỗi lúc một vinh quang hơn.

Xin dâng nén tâm nhang để bày tỏ lòng tôn kính đến một người xứng đáng được lịch sử việt dân tộc vinh danh: ông NGÔ ĐÌNH NHU.

Chính trị nó quyết định …

From facebook:   Hung Tran‘s post.

Chính trị nó quyết định giá băng vệ sinh và hộp bao cao su.
 
Nó quyết định giá mỗi lít xăng là 21.000 hay 10.000; nó quyết định giữa cái trời lạnh tuyết rơi, người dân có thể đi oto, trong nhà có máy sưởi hay phải đi xe máy và ngủ ngoài đường giá rét.

Chính trị nó quyết định đến thực phẩm chúng ta ăn có sạch hay chứa chất bẩn gây ung thư, nó quyết định đến ra đường bị giựt túi xách hay cướp xe giữa đường…

Chính trị nó quyết định đi khi tham gia giao thông sẽ an toàn hơn hay cứ mỗi giờ sẽ có một người chết vì tai nạn …

Chính trị nhân bản khai phóng với những tiêu chí vì nhân dân, vì tương lai của dân tộc sẽ tạo ra một xã hội tốt đẹp với những con người có ý thức, trách nhiệm tốt với xã hội; ngược lại nếu chính trị chỉ để phục vụ cho một nhóm người, họ sẽ tạo ra nền giáo dục nhồi nhét và dối trá để khiến con người nhu nhược, thờ ơ với mục đích dể trị.

Đừng bất ngờ và đặt dấu hỏi tại sao con người lại nhẫn tâm đến thế, tại sao không thể giúp, không thể cứu nhau? Tại sao lại tìm cách lừa dối, cướp bóc, giết hại lẫn nhau… Đừng bất ngờ, vì điều đó sẽ đến khi bạn phải sống trong một nền chính trị độc tài và tàn ác.

Chính trị văn minh là để phục vụ cho sự công bằng, cho lợi ích của nhân dân chứ không phải tạo ra luật chỉ để bóc lột, cướp hiếp giết người dân để làm giàu cho đảng phái.

Cuộc sống của nhân dân thế nào là do chính trị quyết định, thế nên ở các nước phát triển… Người dân là người có quyền cầm lá phiếu để quyết định ai sẽ đại diện cho họ ….
Còn ở Việt Nam… Dân nghe chính trị là sợ, rất rất sợ… Vì sự ác độc của CS!!!

Nếu đọc xong mà vẫn chưa hiểu chính trị… Thì ngày nào đó con cháu của bạn ăn phải thức ăn độc rồi chết, hay ra đường bị bắt cóc, hay bị cướp nó chém… Thì tìm hiểu thêm vẫn chưa muộn!!!

– Bình Nguyễn –

THANH TRA CHÍNH PHỦ ,TẤM LÁ CHẮN CỦA THAM NHŨNG..?

 
 
From facebook:  Lê hồng Song added 4 new photos.
 

THANH TRA CHÍNH PHỦ ,TẤM LÁ CHẮN CỦA THAM NHŨNG..? THANH TRA MÀ TƯ DUY ,PHÁT NGÔN NHƯ VẬY, CHẲNG HIỂU THANH TRA CÁI GÌ..?
THANH TRA CHÍNH PHỦ CỦA ÔNG PHÚC CŨNG NÊN GIẢI TÁN ĐI..CHẲNG LÀM ĂN RA GÌ CHỈ GIỎI CHE ĐẬY…!

CHẮC..
-THANH CHA THANH MẸ , THANH DÌ…
-CỨ THẤY PHONG BÌ THÌ LẠI THANH KIU..!

See More

Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 1 person, smiling, text
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 1 person, text
 

 

Lễ giỗ lần thứ 54 cố Tổng thống Ngô Đình Diệm và Bào Đệ của Ngài tại nghĩa trang Lái Thiêu, B…ình Dương

From facebook: Trần Bang‘s post.

Image may contain: 10 people, people standing and outdoor
Image may contain: 11 people, crowd and outdoor
Image may contain: 10 people, people smiling, people standing and outdoor
Trần Bang added 3 photos and a video.

Chiều 1/11/2017 từ lúc 16h, khoảng hơn 300 người đi viếng mộ và dự Lễ giỗ lần thứ 54 cố Tổng thống Ngô Đình Diệm và Bào Đệ của Ngài tại nghĩa trang Lái Thiêu, Bình Dương do Linh mục Vinh Sơn Phạm Trung Thành cựu Giám tỉnh DCCT Chủ tế, một số Linh mục ở Văn phòng Công lý & Hoà Bình DCCT, Lm Nguyễn Duy Tân Giáo xứ Thọ Hoà, cùng một số Linh mục khác đồng tế.

Vào giờ ấy, mấy tuần nay trời thường mưa to kéo dài gây ngập úng, nhưng hôm nay trời chỉ mưa lất phất mấy phút rồi tạnh, không khí mát mẻ, đúng như lời cầu nguyện và tín thác vào Chúa của Linh mục Lê Ngọc Thanh DCCT đã nói mấy ngày trước.

Buổi lễ giỗ đã diễn ra trang nghiêm, tốt đẹp ngoại trừ một số hạt sạn như dưới đây:

1. Kẻ lạ đóng, khóa 2 cổng gần làm người dự phải chui rào, sau đó lỗ chui cũng bị tấp cây có gai, người về sau phải đi vòng cổng xa cả hơn 1 km mới về đến chỗ gửi xe ngoài hàng rào, kế ngay mộ của Cụ Diệm.

2. Kẻ lạ mang loa thùng lớn đến ngồi ngoài hàng rào B40 ăn uống bừa bãi, ngay mộ cụ Diệm và mở nhạc to nhằm át lời giảng của Lm, lời cầu nguyện của người dự ( như clip 4 dưới ). Họ cố tình quấy rối buổi lễ, nhưng đã không át nổi tiếng kinh cầu, tiếng hát Thánh ca của hơn 300 người tham dự.

3. Rất đông an ninh chìm nổi, canh trừng trong ngoài nghĩa trang; vài kẻ đội mũ đỏ, đen, bịt khẩu trang chà trộn vào trong quay phim, chụp hình, ai cũng biết nhưng mọi người vẫn tập trung vào nghe các Cha giảng, đọc kinh cầu nguyện, hát Thánh ca.

4. Sự việc làm an ninh Bình Dương mất điểm nhất là sau khi kết thúc buổi Lễ, theo FB Lm Lê Ngọc Thanh thì có kẻ leo lên xe hành hung phóng viên Huyền Trang và sau đó 4 kẻ đi 2 xe máy cầm đá chạy theo xe chở Huyền Trang đe dọa…

Học, học nữa học mãi.

From facebook:   Huynh Lan
Fb Uyên Lê
 
Học, học nữa học mãi.
 
Sau năm 75 thì bên thắng cuộc vào miền Nam rất đông. Có 1 cán bộ bên phòng giáo dục xuống 1 trường cấp 3 để nói chuyện.
 
CB: chế độ ta là rất xem trọng việc giáo dục, và tất cả mọi người từ dân cho đến cán bộ, đảng viên ai cũng phải học tập, học hỏi không ngừng để mà tiến bộ. Vì đất nước ta còn xây dựng cnxh, và sau này tiến lên cscn đó là con đường mà chúng ta phải đi đến. Vì thế đồng chí Lê Nin đã nói: học, học nữa học mãi. Bây giờ các em trong các gương người tốt, việc tốt trong cuộc sống hàng ngày em nào có biết được ai mà siêng năng học tập tiến bộ thì cho thầy biết.
 
HS: dạ thưa, em có biết như trường hợp bác của em là bác sĩ rồi, học ở bên Pháp về, mà bây giờ bác em cũng còn đi học nữa.
 
CB: Tốt, thế là tốt quá. Thế bác em đang học gì ?
 
HS: dạ, bác em đang học tập cải tạo.
 
CB: ờ ờ, cái đấy thì cũng được, vì đấy là chủ trương đường lối của nhà nước thì học cho biết. Nhưng thầy muốn nói cụ thể là văn hoá cơ, thì em nào biết ?
 
HS: thưa thầy em biết ạh. Cụ thể như là trường ta đấy. Thầy hiệu trưởng là đảng viên, mà thầy vẫn đi học rất là siêng năng ạh.
 
CB: Tốt, tốt quá. Thế thầy học gì nào ?
 
HS: dạ thầy đang học bổ túc văn hoá ạh, vì thầy chưa có bằng cấp 3.
 
CB: Thôi, thôi thế là được rồi, hôm nay giao lưu thế là xong nhé, thôi thầy đi về nhé.
 
(st)

Hơn 150 con đường ở An Giang bị đào xới rồi bỏ ngang

Hơn 150 con đường ở An Giang bị đào xới rồi bỏ ngang

Một con đường ở phường Mỹ Long, thành phố Long Xuyên, bị đào xới thi công ảnh hưởng đến việc đi lại, buôn bán của người dân. (Hình: Báo Thanh Niên)

AN GIANG, Việt Nam (NV) – Dự án “giải quyết nước thải thành phố Long Xuyên” được làm gần hai năm nhưng đến nay vẫn chưa hoàn thành dù có hơn 150 con đường bị đào xới, làm ảnh hưởng nặng nề đến sinh hoạt và kinh doanh của người dân.

Dự án do công ty Điện Nước An Giang làm chủ đầu tư; công ty công nghiệp Kumho, Nam Hàn, là nhà thầu chính cung cấp thiết bị và thi công xây lắp, nhằm “nâng tầm thành phố Long Xuyên lên đô thị loại một, sẽ chấm dứt việc xả nước thải chưa qua chế biến ra sông Hậu.”

 

Theo báo Thanh Niên, công trình thực hiện từ đầu năm 2016, đến nay đã đào hơn 150 con đường nội ô khắp trong thành phố Long Xuyên như “cánh đồng hoang.” Nó ám ảnh đến nỗi, hiện cứ thấy đơn vị thi công đến đào trước nhà là người dân cả khu vực lo lắng, bất mãn vì ảnh hưởng đến việc buôn bán, đi lại. Ngay cả khi đào xong, trả lại mặt đường thì cũng rất tạm bợ, đá dăm văng tứ phía, nhiều đoạn nước mưa đọng thành vũng khiến giao thông qua lại bị ảnh hưởng…

Chưa hết, tuyến đường Trần Hưng Đạo chạy qua các phường Bình Khánh, Mỹ Bình, Mỹ Long, Mỹ Quý nằm trên trục quốc lộ 91 gần đây thường xuyên kẹt xe do đào đường liên tục. Trong khi các tuyến đường trong nội ô ngày nào cũng thi công ầm ĩ.

Bà Nguyễn Thị Hằng, chủ tiệm cơm tấm Anh Đào ở phường Mỹ Xuyên, nói: “Gặp mấy ông công trình kéo máy xúc tới đào đường là tụi tôi lo. Họ làm mấy tuần mới xong, đất đá móc lên bừa bãi, ngổn ngang… Tôi phải đóng cửa gần nửa tháng trời do bụi bặm vì đào đường, lối vào quán không an toàn, khách không vào được.”

Theo Sở Giao Thông Vận Tải An Giang, việc triển khai thi công dự án trên ảnh hưởng rất lớn đến đời sống, sinh hoạt của người dân. Do đơn vị thi công hoàn trả lại hiện trạng không đúng như ban đầu, khiến kết cấu hạ tầng giao thông thành phố Long Xuyên xuống cấp.

Ông Lâm Vĩnh Cường, trưởng Phòng Quản Lý Chất Lượng Công Trình Giao Thông, Sở Giao Thông Vận Tải, thừa nhận: “Nhắc đến dự án này, ai cũng phàn nàn việc đào đường ảnh hưởng đến an toàn giao thông, đời sống sinh hoạt và kinh tế, mất mỹ quan đô thị.”

Tin cho biết, để hoàn trả như ban đầu theo ước tính phải tốn cả trăm tỷ đồng nên Sở Giao Thông Vận Tải yêu cầu đơn vị thi công phải khắc phục, hoàn trả lại đúng hiện trạng ban đầu sau khi thi công. Tuy nhiên, ông Nguyễn Phú Hoàng, Ban Quản Lý Dự Án Nước Thải Long Xuyên, chỉ “mong người dân… thông cảm.” (Tr.N)

Quần chúng tự phát đe dọa linh mục

Quần chúng tự phát đe dọa linh mục

RFA
2017-10-31
 

 

Hội Cờ đỏ bao vây hai linh mục đi ra từ văn phòng Ủy ban Nhân dân xã Diễn Mỹ hôm 30/10/2017

Hội Cờ đỏ bao vây hai linh mục đi ra từ văn phòng Ủy ban Nhân dân xã Diễn Mỹ hôm 30/10/2017

Courtesy of FB Thanh Niên Công Giáo

 

Hai linh mục Đa Minh Phạm Xuân Kế, quản hạt Đông Tháp và Giuse Nguyễn Ngọc Ngự, quản xứ Đông Kiều, vào ngày 30 tháng 10 bị một nhóm được giải thích là ‘quần chúng tự phát’ đe dọa. Vụ việc xảy ra ngay sau khi hai linh mục vừa ra khỏi có cuộc làm việc với cơ quan chức năng tại xã Diễn Mỹ, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An.

Chân Như có cuộc nói chuyện với linh mục Đa Minh Phạm Xuân Kế về tình hình liên quan. Trước hết ông cho biết phản ứng của các linh mục thuộc Hạt Đông Tháp về tình trạng những nhóm cờ đỏ gây hấn:

Linh mục Đa Minh Phạm Xuân Kế: Các cha trong Hạt nói cần họp lại để có biện pháp gì đó chứ không thể để họ lấn lướt như thế được. Tôi nói rằng giáo dân Đông Triều ít. Xã Diễn Mỹ có 7 ngàn dân mà giáo dân chỉ có 700 mà lại không phải ở theo nhóm mà ở cách nhau. Mấy gia đình ở cách giáo xứ chỉ có 1 cây số thì hơn hai tháng rồi bị họ phá tan nát tài sản. Thậm chí Tượng Chúa bị đập bể, tượng Đức Mẹ bị bắn thủng mặt. Rồi sau đó một gia đình bị phá phách, đập tượng Thánh Giuse, một gia đình bán quán cà phê bị đập phá.

Theo tôi nghĩ nếu cả hạt đến ‘làm thế này, thế khác’ thì chỉ được một lần đó thôi; khi mình về họ sẽ trả thù. Ngay cả chuyện sau khi các cha trong hạt làm đơn tố cáo, họ lại kéo ‘xã hội đen’ đến phá phách các gia đình ở đó. Nên tôi bảo các cha cứ xem họ làm như thế nào đã, trước mắt chờ lặng lại chứ kéo xuống thì sợ hậu quả để lại khiến Xứ Đồng Kiều vất vả.

Bây giờ làm việc với chính quyền huyện, xã tôi không còn tin nữa.

Chân Như: Linh mục có thể cho biết ông đã về phục vụ tại giáo phận Vinh bao lâu rồi? Và trong thực tế từng xảy ra những vụ việc tương tự bao giờ chưa?

Linh mục Đa Minh Phạm Xuân Kế: Tôi về đây được gần 6 năm rồi, từ đó đến nay cũng bình thường tôi. Vừa qua mới thành lập giáo xứ Đông Kiều và cha Ngự về quản xứ ở đó. Và từ việc xây một cái nhà trên đất nông nghiệp. Họ biết và tức tối lắm nhưng không làm gì. Sau này mới xảy ra chuyện cắm cờ và cái cổng chào giữa lương- giáo. Phía giáo xứ chưa kịp hạ xuống thì phía bên lương họ hạ xuống để căng băn-rôn ngày 2 tháng 9. Và chuyện cái cổng chào chỉ qua là ‘giọt nước tràn ly’ đối với chuyện cái nhà (xây trên đất nông nghiệp) thôi.

Chân Như: Theo linh mục có phải sau khi xảy ra những vụ biểu tình phản đối nhà máy Formosa gây thảm họa môi trường thì tình trạng những người tự xưng ‘cờ đỏ’ xuất hiện mạnh mẽ hơn?

Linh mục Đa Minh Phạm Xuân Kế: Theo tôi nghĩ, vụ việc Formosa đã đành, nhưng họ thấy tình hình chính trị và muốn bảo vệ chế độ độc đảng nên họ lên mặt đàn áp một số nơi như vậy. Tuy nhiên chỉ có thể đàn áp một số nơi ít thôi, chứ những nơi đông thì họ không dám.

Thì cũng có chuyện Formosa nên họ ‘tức’ sang những chuyện khác. Theo tôi nghị họ muốn bảo vệ chế độ mà họ muốn làm bằng được. Ngay cả ngày hôm kia, cả một đội cờ đỏ cả từ ở Hà Nội vào về tập trung dưới Văn Thai, Diễn Hải làm những ‘trò’ rất mất lịch sự, ‘vô học’.

Chân Như: Linh mục nhận định về tác động của tình trạng các nhóm cờ đỏ đối với tình hình an ninh- trật tự tại những nơi mà số này xuất hiện ra sao?

Linh mục Đa Minh Phạm Xuân Kế: Nói thật sống trong chế độ này đến bây giờ tôi không thể tin được vì tôi về đây mấy năm sống rất đoàn kết lương giáo và với tinh thần đối thoại. Gần đây ngay tại xã Diễn Hồng này có miếng đất của Nhà Thờ mà giáo dân hiến cách đây hơn 60 năm rồi. Miếng đất rộng hơn 1 ngàn mét vuông thôi; mà mới đây xã họ mới giải quyết chỉ vì nể thôi.

Cách đây mấy hôm tôi lên huyện và nói với chính quyền là các ông hãy làm thế nào để chúng tôi tin. Chứ hình như chính quyền đến với chúng tôi là xã giao để làm việc thôi chứ không chân tình. Hôm trước các vị nói với chúng tôi khác; nhưng sau đó các vị làm khác.

Chân Như: Vậy theo linh mục cần tạo điều kiện gì để không xảy ra tình trạng chia rẽ ‘lương- giáo’ tại địa phương như hiện nay?

Linh mục Phạm Xuân Kế: Bây giờ để hai bên hòa hợp nhau hai bên phải chân tình, chính quyền phải tạo điều kiện cho những sinh hoạt, nhu cầu của bên giáo hội.

Đối với Công giáo họ tìm cách chèn ép, đàn áp. Bây giờ tôi không tin được nữa bởi vì qua bao lần gặp gỡ, bề ngoài họ rất thân thiện; nhưng sau gặp gỡ thì không phải như vậy. Như sau khi xảy ra vụ Đông Kiều, họ nói phải điều 30-40 công an đến để giữ trật tự; nhưng rồi tài sản của công dân vẫn bị phá phách. Mà công an giỏi lắm mà, một ‘con kiến’ vào trong huyện này công an vẫn biết, mà sao những người đến đập phá mà được để ‘tung hoành’ như thế buộc lòng chúng tôi phải suy nghĩ, đặt câu hỏi ‘có sự dàn dựng, chống lưng’ của chính quyền.

Chân Như: Chân thành cám ơn linh mục.

Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền quốc gia Việt Nam.

From facebook: ed Phan Thị Hồng‘s post

Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền quốc gia Việt Nam.

Người Pháp có đầy đủ sử liệu để chứng minh các đảo Hoàng Sa, Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam.

Bởi chính những hòn đảo này là thuộc địa của Pháp trong giai đoạn lịch sử Pháp bảo hộ Việt Nam, cho đến năm 1956, chính phủ Pháp trao trả những hòn đảo HS và TS cho chính phủ Việt Nam Cộng Hòa.

 
No automatic alt text available.
No automatic alt text available.
Phan Thị Hồng added 2 new photos — with Hoang Le Thanh and Đào Nguyên.

Cảm ơn nước Pháp đã lên tiếng với lịch sử Việt Nam!

Menras André

1) Tại sao đại đa số chuyên gia quá thông thái được mời ăn bánh, uống rượu vang và được lấy tiền luận văn (thuyết trình) từ cuộc hội thảo này đến cuộc hội thảo khác không bao giờ nói rõ:

– Quần đảo Hoàng Sa bị Trung Quốc chiếm bằng vũ lực từ đầu tháng giêng năm 1974?

2) Tại sao họ không nói rõ Hoàng Sa của Việt Nam Cộng Hòa lúc đó, là của VN hiện nay.

3) Tại sao họ không dám nói rằng kẻ tội phạm quốc tế TQ phải trả lại cho VN các quần đảo và vùng biển đã cướp lúc ấy?

Xin trả lời:

– Vì họ chuyên nghiệp về nghề làm trung gian giữa con dê cái và cái bắp cải, … để con dê tiếp tục gặm cái bắp cải thoải mái và an toàn, và từ đó, họ vắt chút ít sữa của con dê. Tội nghiệp cái bắp cải.

Với tư cách nước Pháp là nước bảo hộ, họ có đủ cơ sở lịch sử và pháp lý để ủng hộ phía VN trong cuộc chiến đấu bảo vệ chủ quyền.

Đó là trách nhiệm và cái NỢ LỊCH SỬ của nước Pháp đối với dân tộc Việt Nam và công lý. Dù thái dộ của lãnh đạo VN đối với TQ lơ mơ hay rõ ràng đến mức nào. Đó phải là niềm tự hào của nhân dân Pháp !

Và, nếu nói về hiện tại, chính quyền Pháp, bất chấp cái màu chánh trị của họ (nhà cai trị Việt Nam), phải hình dung:

[ Vài năm nữa, coi thường phán quyết của Tòa Trọng tài Quốc tế về cái “đường lưỡi bò”, “Mao Tập” sẽ đòi vé phép (giấy phép thông thương) từ bất cứ quốc gia nào muốn đi qua biển Đông Nam Á ].

Hãy đừng quên các hậu quả của Hiệp ước München năm 1938 với Hitler!

Hèn = Nhục + Chiến tranh.

Theo: Menras André

*

Ảnh 1: Bản đồ Nam Việt, Cochinchine Francaise, thời Pháp thuộc.
Ảnh 2: Trường Sa, các nước tranh chấp chủ quyền đảo, đá (nổi, chìm).

Mời các bạn xem thêm chi tiếc:
Pháp có nhiều lý do để quan tâm xung đột Biển Đông.

https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=543489085990464&id=100009881313541

Tạp chí Bách Khoa được ‘số hóa’ toàn bộ

Tạp chí Bách Khoa được ‘số hóa’ toàn bộ


CD toàn bộ tạp chí Bách Khoa đã được 'số hóa'

CD toàn bộ tạp chí Bách Khoa đã được ‘số hóa’

Phạm Phú Minh

Thời trước 1975 ở miền Nam báo chí tư nhân rất phong phú, nhất là từ sau năm 1963 thì nhật báo và các tạp chí xuất hiện rất nhiều. Nhưng những ai theo dõi tình hình báo chí cả hai thời kỳ Đệ nhất và Đệ nhị Cộng Hòa thì đều thấy tờ báo tồn tại lâu dài nhất của miền Nam Việt Nam chính là tờ bán nguyệt san BÁCH KHOA : số 1 ra đời vào ngày 15 tháng 01 năm 1957, số cuối cùng 426 ra ngày 19 tháng 4 năm 1975.

Hôm nay chúng tôi xin loan báo một tin vui, là sau nhiều năm cố gắng, một nhóm bạn bè của báo mạng Diễn Đàn Thế Kỷ đã sưu tầm đầy đủ toàn bộ báo Bách Khoa, chỉnh đốn lại để thành một bộ báo số hóa có thể phổ biến cho mọi người. Chúng ta đều biết sau biến cố năm 1975, tất cả sách vở báo chí của miền Nam đều là mục tiêu thiêu hủy của bên phía cộng sản thắng cuộc, nên dù trước kia các thư viện của Việt Nam Cộng Hòa đều có hầu như đầy đủ các loại sách báo của cả nước, chỉ một thời gian sau đều trở thành tan tác, rỗng tuếch để thay thế vào đó là các sách báo của phe cộng sản. Ngay các tủ sách gia đình của dân chúng miền Nam cũng luôn luôn bị đe dọa hoặc bị trực tiếp tịch thu đốt phá, bất kể là loại sách báo gì.

Việc chúng tôi nghĩ nên làm ngay sau khi hoàn tất việc sưu tầm là đến thăm ông Huỳnh Văn Lang, Chủ Nhiệm Sáng Lập tạp chí Bách Khoa để kính tặng ông đĩa DVD chứa đựng toàn bộ 426 số báo đã được điện tử hóa. Chiều ngày 16 tháng 10, 2017 vừa qua anh Trần Huy Bích và tôi đã tới thăm ông Huỳnh Văn Lang tại nhà ông trong thành phố Westminster Nam California, rất mừng thấy ông tuy đã ở tuổi 96, vẫn tương đối mạnh khỏe, nhất là tinh thần còn rất sáng suốt.

Ông đã rất vui và cảm động nhận đĩa DVD chứa toàn bộ báo Bách Khoa do chúng tôi tặng, và nói : “Với công trình tìm tòi và lưu giữ như thế này, tạp chí Bách Khoa sẽ an toàn tồn tại nhiều trăm năm về sau”. Và chúng tôi đã được vị sáng lập tờ Bách Khoa kể lại không biết bao nhiêu là “chuyện xưa tích cũ”, thời gian từ Mỹ mới về nước để giúp ông Ngô Đình Diệm xây dựng chính quyền, những ngày đám chuyên viên trẻ tuổi còn “ngủ ghế bố” trong dinh Gia Long cho đến khi Thủ Tướng dời vào dinh Độc Lập. Mỗi câu chuyện như thế đối với tôi là một mảng lịch sử, qua giọng kể Nam Kỳ hấp dẫn và chân thành của ông. Thú vị nhất là ý tưởng lập hệ thống các trường Bách Khoa Bình Dân, rồi hội Văn Hóa Bình Dân để sau cùng là tạp chí Bách Khoa chào đời.

Ông Huỳnh Văn Lang (bên phải), với DVD Bách Khoa trên tay, đang trò chuyện với Phạm Phú Minh. (Ảnh: Trần Huy Bích)

Ông Huỳnh Văn Lang (bên phải), với DVD Bách Khoa trên tay, đang trò chuyện với Phạm Phú Minh. (Ảnh: Trần Huy Bích)

Ông Huỳnh Văn Lang là người sáng lập, là Chủ nhiệm kiêm Chủ bút của Bách Khoa từ số ra mắt cho đến cuộc đảo chánh 1963 chấm dứt Đệ Nhất Cộng Hòa. Ông nói : “Ngay khi quyết định ra báo, 30 thành viên của hội Nghiên cứu Kinh tế Tài chánh mà tôi đứng đầu mỗi người góp 1000 đồng (trừ một vị chỉ góp 500) để làm vốn. Hồi đó 30,000 đồng là một số tiền lớn, nhưng khi bắt tay làm báo thì tiền in nó ngốn mau lắm, tôi phải xoay xở liên tục cho đến khi tờ báo ổn định…”

Qua buổi gặp gỡ và trò chuyện với ông Huỳnh Văn Lang, tôi hình dung ra hoạt động của một nhóm trí thức trẻ cách đây 60 năm, đồng lòng xắn tay áo lao vào những công việc cụ thể, trong buổi bình minh của một vận hội mới mẻ cho vùng phía Nam của đất nước.

***

Cho tới nay, Bách Khoa là tờ báo tư nhân sống lâu nhất trong lịch sử báo chí Việt Nam. Tờ sống lâu thứ nhì là tạp chí Nam Phong của học giả Phạm Quỳnh, ra đời vào tháng Bảy năm 1917, đình bản ở số 210, ngày 10 tháng Mười Hai năm 1934. Trên Nam Phong số cuối này có dòng chữ Năm thứ mười tám, nhưng đó là chỉ mới bước vào năm thứ 18 thôi, trong thực tế Nam Phong thọ 17 năm 5 tháng. Trong khi đó báo Bách Khoa xuất bản từ tháng 1 năm 1957, tính tới tháng 1 năm 1975 là đủ 18 tuổi, tới hết tháng 4-1975 nó được 18 năm 3 tháng. Đó là chưa kể số lượng các số báo, Bách Khoa xuất bản 426 số; Nam Phong tổng cộng 210 số, chỉ bằng một nửa. Dễ hiểu, Nam Phong là nguyệt san (mỗi tháng ra một số), Bách Khoa là bán nguyệt san (mỗi tháng ra hai số).

Do đời sống lâu dài của nó suốt gần 20 năm cộng với nội dung mà nó mang lại, Bách Khoa có thể coi là cái xương sống tinh thần của miền Nam từ khi đất nước chia cắt 1954 cho đến 1975. Cho đến nay, các bài viết về báo Bách Khoa trong và ngoài Việt Nam đã khá nhiều, từ các hồi ức của những người trực tiếp góp phần xây dựng tờ báo đến những nhà nghiên cứu về sau, chúng tôi chỉ xin tóm tắt một ít điểm chính để giới thiệu một cách tổng quát Bách Khoa với độc giả.

Bách Khoa do ai sáng lập? Dưới đây là hình bìa trước và bìa sau của số đầu tiên. Ở bìa sau chúng ta thấy danh tính những người tạo ra nó:

Chủ nhiệm sáng lập là Huỳnh Văn Lang, “hợp tác cùng các bạn” gồm ba mươi người liệt kê ngay bên dưới. Tập thể này là những chuyên viên của Hội Kinh tế/ Tài chánh thành lập từ 1955, đứng đầu là ông Huỳnh Văn Lang. Họ là những người hầu hết còn trẻ tuổi vào thời điểm đó, một số du học ngoại quốc mới về nước, tham gia chính quyền miền Nam với lý tưởng xây dựng một quốc gia Việt Nam tự do và phú cường. Sinh hoạt của Hội là họp mỗi hai tuần một lần, thảo luận về những vấn đề kinh tế tài chánh Việt Nam đang phải giải quyết. Sau một thời gian hoạt động nhóm chuyên viên này nhận thấy cần phổ biến rộng rãi các nghiên cứu của họ, nên đã quyết định tổ chức một tờ báo như là một “diễn đàn chung của tất cả những người tha thiết đến các vấn đề chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội”: tờ BÁCH KHOA ra đời.

Số đầu tiên ra mắt ngày 15 tháng 01 năm 1957 và những số kế tiếp các bài nòng cốt là của các cây bút “cơ hữu” như Huỳnh Văn Lang, Phạm Ngọc Thảo, Hoàng Minh Tuynh, Nguiễn-Ngu-Í… Các cây bút có tên tuổi dần dần tham gia ngày một đông : Nguyễn Hiến Lê xuất hiện vào số 4, Mặc Thu, Vi Huyền Đắc số 5, Võ Phiến số 7, Bùi Giáng số 8…

Trong cuốn Hồi Ký của mình xuất bản sau 1975, học giả Nguyễn Hiến Lê, người bắt đầu viết cho Bách Khoa từ cuối tháng 2 năm 1957 và “dính” luôn với Bách Khoa cho đến số cuối ra ngày 19 tháng 4 năm 1975, đã viết:

Trong lịch sử báo chí nước nhà, tờ Bách Khoa có địa vị đặc biệt. Không nhận trợ cấp của chính quyền mà sống được mười tám năm từ 1957 đến 1975, bằng tờ Nam Phong, có uy tín, tập hợp được nhiều cây bút giá trị như Nam Phong, trước sau các cộng tác viên được khoảng một trăm.”

Nhà văn Võ Phiến, người cũng đã gắn bó với Bách Khoa suốt 18 năm, với các sáng tác truyện ngắn, truyện dài, tùy bút, tạp luận, ngoài ra ngày càng viết nhiều mục với các bút hiệu khác nhau như Tràng Thiên, Thu Thủy. Ông tuy không phải là người làm việc trực tiếp trong tòa soạn Bách Khoa nhưng có thể coi như là người quan trọng tạo nên linh hồn của tờ báo. Ông kể :

“Thoạt tiên là tờ báo của hai nhân vật trong chính quyền: các ông Huỳnh Văn Lang và Hoàng Minh Tuynh. Về sau các ông này rút lui ra khỏi chính quyền, rồi tờ Bách Khoa cũng dần dần chuyển về ông Lê Ngộ Châu.

Các ông Huỳnh và Hoàng là những chuyên viên trong giới ngân hàng, rồi ngay ông Lê cũng không phải là một văn gia, ấy vậy mà Bách Khoa phải kể là một trong những tờ báo thành công nhất ở miền Nam trong ngót hai mươi năm. Đó là chỗ lý thú trong tình hình sinh hoạt của thời kỳ văn học này.”

(Văn Học Miền Nam – tổng quan, Võ Phiến, trang 238)

Đoạn này nhà văn Võ Phiến hình như cố tình viết không rõ về hai sự kiện ông Huỳnh Văn Lang và Hoàng Minh Tuynh “rút lui ra khỏi chính quyền” và việc “tờ Bách Khoa cũng dần dần chuyển về ông Lê Ngộ Châu”. Xem lại quyển Ký Ức Huỳnh Văn Lang (tập 1) do tác giả xuất bản năm 2011, có đoạn viết :

Sau 6 tháng hoạt động, 30 thành viên toàn là chuyên môn quyết định, mỗi người bỏ ra 1000 đồng (trừ ra một GS chỉ chịu hùn 500 đồng thôi, vì xem như là bố thí), để phổ biến những nghiên cứu của Hội trên một tạp chí.

Và Bách Khoa Tạp chí đã ra đời. Số 1 phát hành ngày 15 tháng 1 năm 1957, người viết kiêm chủ nhiệm và chủ bút cho đến năm 1963 phải giao cho anh thư ký tòa soạn Lê Ngộ Châu, vì bị chế độ ‘người lính cai trị’ bắt đi bắt lại ba bốn lần giam giữ sau trước gần ba năm.”

(Ký Ức Huỳnh Văn Lang tập 1, trang 624)

Sự kiện người Thư ký Toà soạn Lê Ngộ Châu được giao toàn quyền điều hành tiếp tục tờ Bách Khoa trong một biến cố bất ngờ như thế đã cho chúng ta hiểu rằng vị Thư ký Tòa soạn này đã thực sự đóng một vai trò rất tích cực đối với tờ báo từ nhiều năm tháng trước đó. Về tài làm báo cùng kiến thức, tính tình của ông Lê Ngộ Châu, xem lại hồi ức của nhiều nhà văn cộng tác, thấy ai cũng yêu mến và kính phục ông.

Ý kiến của Nguyễn Hiến Lê, người cộng tác với Bách Khoa từ 1957 đến 1975:

“Ông Châu làm việc rất siêng, đọc hết mọi bài nhận được, đăng hay không ông đều báo cho tác giả biết. (…) Tôi mến ông vì ông có tinh thần trách nhiệm, làm việc đàng hoàng, biết cương quyết giữ vững chủ trương cả khi báo suy, biết xét người, xét văn và có tình với người cộng tác: ai gặp nạn gì ông lại nhà thăm, tìm mọi cách giúp đỡ; nhất là sau vụ Mậu Thân, ông rất băn khoăn lo lắng về các anh em bị kẹt trong vòng máu lửa.”

(Trích từ “Đời viết văn của tôi” của Nguyễn Hiến Lê)

Nhà phê bình văn học Đặng Tiến, trong bài viết tưởng niệm khi nghe tin ông Lê Ngộ Châu qua đời (vào ngày 24 tháng 9 năm 2006), có đoạn đánh giá Lê Châu -như cách gọi của anh em văn nghệ- như sau:

“Nhờ đức tính kín đáo, hòa nhã, Lê Châu đã tập hợp không những trên mặt báo nhiều khuôn mặt khác biệt, thậm chí trái ngược về hoàn cảnh, tính tình lẫn chính kiến, mà còn quy nạp được nhiều bè bạn đến từ những chân trời khác nhau, trong đời sống cụ thể hằng ngày. Chưa kể những tác giả sinh sống ở ngoài nước thường xuyên gửi bài về cộng tác.

Lê Châu kiến thức rộng, thường xuyên giao tiếp với quan chức hay các nhà văn hóa danh vọng, nhưng luôn luôn từ tốn, trong cách ứng xử hàng ngày, với những người viết trẻ tuổi. Ông đặc biệt lưu tâm đến những người viết mới, viết từ các tỉnh nhỏ, đặc biệt là từ Miền Trung. Bách Khoa là một tờ báo phổ thông, chủ tâm vào những đề tài chính trị, quốc tế, kinh tế, khoa học, chỉ dành một phần cho văn học nghệ thuật, nhưng về lâu về dài đã có những đóng góp lớn lao cho bộ môn văn nghệ. Về sau, phần văn nghệ này lại là khối tài liệu quý giá.

Lê Châu còn là gương sáng về đức khiêm tốn trí thức. Hai chữ Bách Khoa bình thường được dịch ra tiếng Pháp là Encyclopédie theo nghĩa từ điển bách khoa, hoặc tư trào Bách Khoa trong văn học Pháp thế kỷ XVIII ; nhưng Lê Châu không nhận từ này, cho rằng quá to tát so với tờ báo. Ông dịch Bách Khoa là Variétés, sát nghĩa là « tạp chí ». (…)

“Lê Châu là kẻ sĩ theo truyền thống, luôn luôn mực thước, trong nếp trung dung của cửa Khổng sân Trình và theo nếp mực thước, juste mesure của bực trí thức tân học. Trong đời sống, ông là người bảo thủ ; trên cương vị chủ báo, ngược lại, ông khuyến khích văn chương trẻ và tư tưởng mới, nhưng chừng mực thôi.”

(Tạp văn: Lê Ngộ Châu, 160 Phan Đình Phùng – Đặng Tiến)

Trong cuốn Văn Học Miền Nam tổng quan, nhà văn Võ Phiến đã ghi lại một nhận xét của nhà văn Nguyễn Hiến Lê mà chắc ông cũng đồng ý: “Tuy vậy kể là cây bút chủ yếu của Bách Khoa từ trước đến sau vẫn là hai người : Võ Phiến và Nguyễn Hiến Lê (xem Hồi ký Đời viết văn của tôi của Nguyễn Hiến Lê)”.

Học giả Nguyễn Hiến Lê (1912 - 22.12.1984).

Học giả Nguyễn Hiến Lê (1912 – 22.12.1984).

Thế nào là cây bút chủ yếu của một tờ báo? Có cần đó là Chủ bút hay Chủ nhiệm không? Có cần là Thư ký toà soạn không? Không cần, vì những chức vụ ấy có những trách nhiệm khác phải lo, không đương nhiên phải viết lách gì cả ngoài những lá thư nhắc nhở nọ kia về việc điều hành, đường lối. Vậy có phải là người viết thường xuyên trong một thời gian dài cho tờ báo ấy? Có thể đó cũng là một điều kiện, nhưng số lượng các bài viết cũng không đương nhiên khiến cho một tác giả trở nên một cây bút chủ yếu, vì không ai đếm số bài để định giá mức độ ảnh hưởng của một cây bút.

Theo chúng tôi, một cây bút gọi là chủ yếu của một tờ báo là một người thường xuyên, qua bài vở của mình, đem đến cho độc giả một ích lợi và ảnh hưởng tinh thần nhất định, được đa số độc giả biết giá trị và ham thích đón nhận. Hai vị Nguyễn Hiến Lê và Võ Phiến quả thật là những người như thế, có thể nói những đóng góp dài lâu của họ đã góp phần quan trọng tạo nên linh hồn của tờ báo.

Thứ nhất, về phương diện bài vở, hai vị là những người đóng góp dài hơi nhất. Như trên đã nói, Nguyễn Hiến Lê gửi bài đầu tiên cho Bách Khoa ở số 4, ra ngày 1 tháng 3 năm 1957; Võ Phiến số 7, ra ngày 15 tháng 4, 1957. Từ thời điểm ban đầu đó, hai vị liên tục tham dự xây dựng nội dung tờ báo cho đến số cuối cùng, ra ngày 19 tháng 4, 1975. Về số lượng bài vở đã đăng trên Bách Khoa trong suốt 18 năm thì chắc chắn hai ông chia nhau ngôi thứ một/hai, có thể Võ Phiến nhiều hơn Nguyễn Hiến Lê, vì không những đóng góp phần sáng tác phong phú gồm truyện ngắn, truyện dài, tùy bút, tạp bút…, ông còn viết các mục khác (Thời sự Văn nghệ, Thời sự Chính trị…) và dịch các tác giả Tây phương, dưới các bút danh Tràng Thiên, Thu Thủy.

Báo Bách Khoa tại 160 Phan Đình Phùng Sài Gòn càng về các năm sau càng biến thành một địa chỉ thân mật cho mọi người cộng tác, với tình thân như gia đình. Theo lời kể của bà Võ Phiến (vào tháng 10, 2017), năm 1960 khi Võ Phiến từ Qui Nhơn dời vào Sài Gòn để làm việc với bộ Thông Tin, chính Lê Ngộ Châu là người lo đi tìm nhà để thuê cho bạn, yểm trợ ngay các nhu cầu cần thiết cho một gia đình từ tỉnh mới về nơi đô thị. Các văn thi sĩ cộng tác đều coi báo quán là nơi gần gũi, tin cậy; những người đóng góp bài vở từ khắp mọi miền đất nước, khi có dịp về Sài Gòn đều ghé thăm Bách Khoa, như về một loại “nhà tinh thần” của mình.

Chính trong loại tình thân và tin cậy có tính chất đại gia đình ấy, những người như Nguyễn Hiến Lê, Võ Phiến, với uy tín và năng lực của mình, đã biến thành những “cây bút chủ yếu” của tạp chí Bách Khoa. Trước sau họ vẫn chỉ là người “cộng tác” thôi, không bao giờ giữ một chức vụ nào của tổ chức tòa báo. Nhưng họ vẫn là những “cây bút chủ yếu” đúng nghĩa.

Lê Ngộ Châu (trái) gặp lại Võ Phiến trong chuyến đi Mỹ năm 1994.

Lê Ngộ Châu (trái) gặp lại Võ Phiến trong chuyến đi Mỹ năm 1994.

***

Trong số những người tham gia vào Bách Khoa sớm nhất, phải kể đến Nguiễn-Ngu-Í (1921-1979, tên thật Nguyễn Hữu Ngư, còn có các bút hiệu Trần Hồng Hừng, Tân-Fong-Hiệb, Ngê-Bá-Lí v.v…). Ông là người đã thực hiện nhiều cuộc phỏng vấn với giới viết lách, từ những nhà văn lớp trước như Nhất Linh, Đông Hồ, Lê Văn Trương, Đỗ Đức Thu, Nguyễn Vỹ… đến lớp sau như Bình Nguyên Lộc, Doãn Quốc Sỹ, Mai Thảo, Võ Phiến, Nguyễn Văn Trung… Nhà văn Nguyễn Hiến Lê đã viết : “Ngu Í chuyên nghề phỏng vấn, từng trải, có nhiều nhiệt tâm, văn có duyên”. Các đề tài phỏng vấn của ông và câu trả lời của giới cầm bút thời ấy vẫn còn giá trị cho người nghiên cứu văn học ngày nay lẫn mai sau.

Nhà báo Nguiễn-Ngu-Í.

Nhà báo Nguiễn-Ngu-Í.

Ngoài tài phỏng vấn, Nguiễn-Ngu-Í cũng viết nhiều bài báo có giá trị, ví dụ bài Nhớ và Nghĩ về bài Quốc Ca Việt là một bài nghiên cứu tường tận về tác giả, trường hợp sáng tác, vai trò của bài hát đó trong xã hội từ năm 1942 trở về sau: đã được những ai đặt bao nhiêu nhan đề và lời ca, những ai đã sử dụng nó, với mục đích gì v.v… Thiết tưởng cộng đồng người Việt lưu vong vẫn dùng bản quốc ca Việt Nam Cộng Hòa trong bao nhiêu lễ lạc, biến cố của mình, cần hiểu biết rõ hơn về tiếng hát Này công dân ơi ! ấy qua bài nghiên cứu này.

Sau cùng, nên nói đến một vấn đề tế nhị liên quan đến tờ báo Bách Khoa, là tên gọi của nó qua những năm tháng thăng trầm. Chúng ta vẫn gọi chung tờ báo là Bách Khoa từ số đầu đến số cuối, nhưng cũng nên biết rằng để giữ được hai tiếng Bách Khoa vững chắc và thân yêu ấy, nó phải theo thời mà có những biệt danh đi kèm. Đây là những cái mốc cho những biến thiên ấy:

1. BÁCH KHOA : Số 1 (ngày 15-1-1957) đến số 193-194 (15-1-1965)

2. BÁCH KHOA THỜI ĐẠI : số 195 (15-2-1965) đến số 312 (1-1-1970)

3. trở lại tên BÁCH KHOA : số 313-314 (Xuân Canh Tuất) (15/1 và 1/2/1970) đến số 377 (15-9-1972)

4. ĐẶC SAN BÁCH KHOA : số 378 (1-10-1972) – đến số 379 (15-10-1972)

5. GIAI PHẨM BÁCH KHOA : số 380 (1-11-1972) đến số chót 426 (19-4-1975)

Tất cả những việc vẽ vời “làm cho khác” tên gọi như thế thì hoặc là vì lý do chính trị (cho khác với tên gọi từ “chế độ cũ”), hoặc để thích ứng với chế độ kiểm duyệt hoặc luật báo chí về sau. Thời gian qua, những cái đó được hiểu chỉ là những thủ thuật né tránh để sống còn, và sống còn luôn luôn với cái tên khai sanh của nó: Bách Khoa. Vậy chúng ta trước sau chỉ nên gọi nó là BÁCH KHOA.

22 tháng Mười, 2017.

Phạm Phú Minh