Nhìn lại năm 2017-những dấu hiệu lạc quan

Song Chi
2017-12-31

RFA

 

Giáo dân Song Ngọc, Nghệ An đi kiện Formosa bị đàn áp, đánh đập hôm 14/2/2017.

Giáo dân Song Ngọc, Nghệ An đi kiện Formosa bị đàn áp, đánh đập hôm 14/2/2017.

Photo courtesy of wordpress.com
 

Khép lại một năm 2017, cảm giác chung của đa số người dân bình thường cho tới những người có quan tâm về tình hình chính trị xã hội và thường xuyên sử dụng mạng xã hội, báo chí độc lập để chia sẻ thông tin, viết bài…về thực trạng và tương lai của VN, có lẽ vẫn là nhiều tiêu cực, bi quan hơn là tích cực, lạc quan.

Đúng là nhìn chung, tình hình chính trị xã hội ở VN vẫn cứ ảm đạm, không có gì sáng sủa hơn nếu không muốn nói là ngược lại. Ngoại trừ một thiểu số dư dả, đại gia, quan chức…, với phần lớn người dân bình thường, đời sống ngày càng khó khăn, xăng dầu vật giá liên tục leo thang mà đồng lương, thu nhập thì không thấy tăng cho, rồi thì đủ loại thuế, phí đổ lên đầu dân, lo sống đủ qua ngày cũng đã hết hơi. Rồi thì thiên tai liên tiếp, cơn bão này vừa đi qua đã có cơn bão khác tới, rồi đất lở, mưa lũ, thủy điện xả nước khiến lũ chồng lũ…cứ mỗi đận bão lũ là vài trăm người chết, mất tích, hàng ngàn căn nhà lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, bao nhiêu hecta đất, hoa màu mất trắng, gia cầm chết sạch…Người dân đã nghèo càng thêm khó khăn chồng chất.

Giới thanh niên, dù đã tốt nghiệp đại học, thậm chí có những người có bằng Thạc sĩ…vẫn thất nghiệp đầy rẫy, phải chạy xe ôm, lái taxi, hay trở về quê cất mảnh bằng, cất luôn ước mơ đổi đời để lại cắm mặt xuống ruộng vườn phụ giúp gia đình mưu sinh.

Trong toàn xã hội thì cái xấu cái ác ngày càng gia tăng, từ trong nhà ra tới ngoài đường: trẻ em bị bạo hành, bị đánh đập bởi cha mẹ cho tới người giúp việc, có những trường hợp chỉ mới 1 tháng, 4 tháng tuổi; trẻ bị lạm dụng tình dục, hiếp dâm bởi người thân cho tới người quen, người dưng…Những môi trường tưởng là an toàn nhất như nhà trẻ, trường mẫu giáo, trường học, bệnh viện cho tới đồn cảnh sát…lại xảy ra đủ thứ bạo lực, ác tâm, khiến con người trở nên hung hăng, độc ác hơn: học sinh đánh nhau đổ máu, trò đánh thầy, thầy đánh trò, bác sĩ y tá xử tệ với bệnh nhân, bênh nhân hành hung lại bác sĩ, công an sử dụng bạo lực làm chết người v.v…Người ta chứng kiến một xã hội đang bị hủy hoại về mặt đạo đức và điều đó còn đáng sợ hơn những hậu quả tồi tệ khác mà một chế độ độc tài ngu dân có thể gây ra cho một quốc gia, một dân tộc.

Cuộc sống ngày càng trở nên bất an khi cái chết có thể đến từ bất từ đâu, từ bất kỳ lý do tào lao, vớ vẫn nào như tai nạn giao thông, chết do sập hố, cống, điện giựt…vào trời mưa, do tai nạn trong lao động vì sự bất cẩn, thiếu lương tâm của người khác, chết do bệnh tật, ung thư vì môi trường bị ô nhiễm, thức ăn nhiễm độc, chết do một kẻ tâm thần nhưng vẫn được phép sống bình thường giữa mọi người rồi một hôm nổi cơn điên xách dao ra chém người, chết do đang đi đường bị một nhóm giang hồ đang thanh toán nhau lỡ tay đâm trúng, do một tên cướp giựt túi, đạp ngã xe gây tai nạn, do sự vộ trách nhiệm, yếu kém về chuyên môn của một ông bác sĩ, bà y tá nào đó v.v…

Sự thiếu tinh thần trách nhiệm, thậm chí vô lương tâm, tràn lan trong mọi lĩnh vực, mọi ngành nghề khiến sinh mạng con người trở nên mong manh hơn bao giờ hết!

Đúng là nhìn chung, bức tranh toàn cảnh của VN vẫn cứ xám xịt, những mảng xanh tích cực rất hiếm. Đó là chưa kể đến tình hình chính trị, dưới chế độ cai trị độc tài của đảng cộng sản, VN ngày càng đi ngược chiều với nhân loại tiến bộ, ngày càng thụt lùi về mặt tự do, dân chủ, văn minh. Trong năm qua hồ sơ nhân quyền của nhà cầm quyền VN càng trở nên tệ hại khi số người bất đồng chính kiến, nhà hoạt động xã hội dân sự bị bắt nhiều hơn hẳn so với các năm trước; những người lên tiếng tiếp tục bị nhà cầm quyền xách nhiễu, khủng bố cách này cách khác, kể cả những trò bẩn quen thuộc như đánh vào uy tín, danh dự, đánh vào con đường mưu sinh, hay xử dụng côn đồ hành hung, gây tai nạn xe cộ…

Đó là chưa kể về đối ngoại, VN ngày càng trở nên đơn độc trong bối cảnh thế giới có nhiều thay đổi về chính trị, việc Anh rút khỏi khối EU làm khối này suy yếu hơn, Donald Trump lên làm Tổng thống Hoa Kỳ với chính sách “America first” và không hề quan tâm đến nhân quyền, kể cả bỏ lơ khu vực châu Á-Thái Bình Dương cho Trung Cộng; châu Âu rối ren với bao nhiêu chuyện và nạn khủng bố, chả ai còn quan tâm đến VN. Trong bối cảnh đó đảng cộng sản VN ngày càng bám chặt lấy Trung Cộng, hèn hạ bạc nhược hết mức trước Bắc Kinh để tồn tại khiến tương lai đất nước, dân tộc càng trở nên u ám hơn bao giờ hết.

Nhưng ngược lại, năm 2017 cũng là năm có những dấu hiệu tích cực, giống như đêm đã gần hết, chuẩn bị bình minh, hay những cơn sóng ngầm ngày càng cuồn cuộn bên dưới nay đã lộ hết lên bề mặt xã hội, chuẩn bị cho một cơn bão thay đổi phải đến.

1. Cuộc chiến “nhóm lò, đốt củi”, chống tham nhũng của ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng ngày càng trở nên căng thẳng, kịch tính.

Hàng loạt quan chức, đại gia “Đỏ” phải vào tù hoặc ra trước vòng móng ngựa, hoặc đang bị “sờ gáy”. Dù còn lâu mới bì được với chiến dịch “đả hổ, diệt ruồi” của Tập Cận Bình bên Trung Quốc do tầm vóc, uy tín và thế lực của Nguyễn Phú Trọng thua xa Tập Cận Bình, nhưng đã chạm tới hàng loạt quan chức ngân hàng, Bộ Công thương, tới cả Cựu Ủy viên Bộ Chính trị, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam như Đinh La Thăng hay Thượng tá Công an, đại gia có máu mặt như Phan Văn Anh Vũ tức Vũ nhôm, hàng loạt thái tử đảng như Nguyễn Xuân Anh, từng là Bí thư thành ủy Đà Nẵng v.v…

Người viết bài này chưa bao giờ đặt lòng tin vào bất kỳ một cuộc chiến chống tham nhũng của bất kỳ một cá nhân nào trong bộ máy đảng và nhà nước cộng sản VN. Bởi một điều đơn giản, không thể chống và diệt tham nhũng khi nào đảng và nhà nước cộng sản còn tồn tại, khi chính cơ chế này đã tạo điều kiện và dung dưỡng cho nạn tham nhũng, trở thành một “quốc nạn” như hiện nay. Nhưng một khi chiến dịch đánh tham nhũng (thực chất là triệt hạ các phe phái không đồng thuận để bảo vệ vị trí Tổng Bí thư và phe mình của ông Nguyễn Phú Trọng) ngày càng lan rộng sẽ có nhiều kịch tính, nhiều biến cố xảt ra mà ngay chính “người đốt lò” là ông Trọng nhiều khi cũng không lường trước và kiểm sóat được.

Ở VN hay Trung Quốc cũng vậy, không một cá nhân nào có thể tham nhũng một mình mà tồn tại, ngược lại phải có phe cánh, dây mơ rễ má chẳng chịt, bắt một người sẽ lòi ra hàng chục người khác…Liệu sức của Tổng Trọng đến đâu, có đủ đi đến cùng tham vọng tiêu diệt những cựu thù như Nguyễn Tiến Dũng hay những đối thủ chính trị tương lai như Trần Đại Quang v.v..? Hay là những con cá to một khi biết bị sa lưới, sẽ cao chạy xa bay và ôm theo những bằng chứng có thể làm sụp đổ cả chế độ, hoặc sẽ tung đòn trả đũa khiến Tổng Trọng phải rơi đài trước khi kịp diệt cho bằng hết?

Vì Nguyễn Phú Trọng như đã nói, không phải và không bao giờ có cái tầm, cái thế như Tập Cận Bình, nên chưa biết chiến dịch này liệu chính ông Trọng có cầm cương được đến cùng. Nhưng dù ai thắng ai thua thì nhân cuộc đấu đá này nhiều kẻ phải mất hết hay phải vào tù, và người dân VN thì cứ việc ngồi xem bọn họ diễn kịch, truy sát nhau. Có thể nói không ngoa rằng 97-99% quan chức, chính khách trong cái bộ máy đảng và nhà nước cộng sản đều là bọn ăn tàn phá hại, bọn cõng rắn cắn gà nhà, phạm đủ thứ tội với dân với nước, để bọn họ tự diệt nhau càng tốt. Mà nếu từ chiến dịch này mà nội tình đảng cộng sản nát bét dẫn đến tự sụp đổ thì càng là hồng phúc của dân tộc.

2. Những hành động phản kháng của người dân đã tiến thêm một bước.

Khép lại năm 2017, hai sự kiện làm nhà cầm quyền đau đầu nhất, lại đến từ những người dân bình thường trong xã hội: Sự kiện Đồng Tâm, khi người dân thôn Hoành (Đồng Tâm, Mỹ Đức) bắt giữ 38 cán bộ, công an, đòi đối thoại với lãnh đạo Hà Nội và chuyện thu phí BOT, trong đó nổi bật là BOT Cai Lậy, khi các tài xế phản ứng gay gắt vì cho rằng trạm thu phí đặt sai vị trí, yêu cầu di dời, dẫn đến căng thẳng, buộc trạm phải xả liên tục và cuối cùng là ông Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc phải hạ lệnh cho tạm ngưng thu phí trong hai tháng để xem xét, tính toán lại. BOT Cai Lậy chỉ là một ví dụ cho hàng loạt BOT giao thông từ Nam ra Bắc với tình trạng bóp cổ dân để thu thuế cho bằng được.

Hai sự kiện này thật sự có ý nghĩa ở chỗ đó là những hành động phản kháng ôn hòa, và bất tuân dân sự của người dân, những người thực hiện cho thấy họ biết dừng lại ở phạm vi nào để không bị khép vào tội “bạo lực, chống phá chế độ”, biết sử dụng luật pháp của chính VN để chống lại nhà nước VN bằng cả lý lẽ, lập luận và hành động, họ có lẽ phải và sự ủng hộ rộng rãi của người dân cho tới báo chí “lề đảng”, “lể dân”. Quan trọng nhất người dân đã bước qua sự sợ hãi, dám khôn ngoan đối đầu với nhà nước. Sự tráo trở của chính quyền Hà Nội trong vụ Đồng Tâm và sắp tới, có thể của chính quyền tỉnh Bình Dương trong vụ Cai Lậy hay tại những trạm thu thuế giao thông khác, sẽ chỉ càng làm cho người dân nhận ta ai đúng ai sai mà thôi.

Kết luận, chỉ mới là những chuyện “nhỏ”, nhưng nếu cứ tiếp tục xử sự theo cái kiểu không coi dân ra gì, chỉ chăm chăm đè đầu cưỡi cổ bóc lột dân, thậm chí cướp trắng đất của dân, thì rồi “tức nước vỡ bờ” thôi. Từ xưa đến nay, mọi chế độ coi dân như giẻ rách hoặc coi dân như kẻ thù, luôn tìm cách thắng dân, bao giờ cũng thảm bại.

3. “Thành tích” chà đạp nhân quyền của nhà cầm quyền trong năm 2017 cũng tăng thêm một bước.

Với con số trên dưới 30 người bị bắt và khép vào các tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam’ theo điều 88 Bộ luật Hình sự và tội “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79 BLHS. Đây là con số cao hơn hẳn so với các năm trước, và những bản án cũng nặng nề, nghiêm khắc hơn.

Chẳng hạn, bản án 7 năm tù, 3 năm quản chế, về tội “tuyên truyền chống Nhà nước xã hội chủ nghĩa” dành cho phóng viên tự do, blogger Nguyễn Văn Hóa chỉ vì dám quay phim, chụp hình và viết bài về thảm họa môi trường Formosa và lũ lụt miền Trung; blogger Mẹ Nấm tức Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, một người mẹ đơn thân có hai con nhỏ, bị bắt từ năm 2016 nhưng năm 2017 mới đem ra xử sơ thẩm và phúc thẩm, cả hai lần đều bị kết án 10 năm tù giam với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88; hay nhà hoạt động Trần Thị Nga, một người mẹ cũng có hai con nhỏ khác, cũng bị kết án 9 năm tù về tội “tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam”.

Nhưng điều đáng nói là không ai sợ hãi, không ai nhận tội cả, trước tòa họ bình thản ung dung dù khi bị bắt hay đơn độc giữa phiên tòa. Người đi vào tù, trong lúc người khác hết hạn trở về, như blogger Nguyễn Ngọc Già, người khác thì lại chuẩn bị tâm thế có ngày đến lượt mình, không ai tỏ ra sợ hãi, khuất phục. Những bản án không đe dọa được họ.

4. Bộ mặt phản dân hại nước của nhà cầm quyền ngày càng lộ rõ. Và nỗi sợ hãi của nhà cầm quyền cũng ngày càng lớn.

Nếu có ai đó đặt câu hỏi với những lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản VN rằng điều gì làm cho họ sợ hãi nhất? Chưa chắc họ đã dám thú nhận công khai, nhưng câu trả lời thực sự của họ sẽ là: sợ chế độ này bị sụp đổ, sợ mất chế độ. Đó là nỗi sợ lớn nhất, trải qua bao nhiêu đời lãnh đạo, quan chức VN cho tới ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và dàn lãnh đạo hiện nay.

Nguyễn Phú Trọng và dàn lãnh đạo hiện nay tối ngày nói đến nguy cơ tự “diễn biến hòa bình” trong xã hội, rồi nào “giặc nội xâm”, “Tham nhũng, lãng phí đe dọa sự tồn vong của Đảng và chế độ”, rồi nào “nguy cơ “khô Đoàn, nhạt Đảng, ra rời chính trị” trong thanh niên v.v…Nghĩa là chỉ chăm chăm nghĩ đến sự tồn vong của chế độ.

So sánh hai câu nói của cố tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu, tổng thống của một chế độ bị gọi là “tay sai bán nước”: “Đất nước còn, còn tất cả, đất nước mất, mất tất cả” và tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng“mất Đảng, mất chế độ là mất tất cả.”

Đám lãnh đạo đảng cộng sản chỉ lo mất đảng, mất chế độ. Bởi vì đúng là với họ, mất đảng, mất chế độ là mất cái quyền được đè đầu cưỡi cổ nhân dân, được đứng trên cả luật pháp, muốn làm gì thì làm, mất bao nhiêu bổng lộc ăn đến đời con đời cháu không hết. Nỗi nguy mất nước, đất nước bị tụt hậu cách nước khác hàng chục, hàng trăm năm hay nỗi lo nhân dân bị đói khổ, bần cùng, chưa bao giờ là mối bận tâm của họ. Họ sẵn sàng quỵ lụy, bạc nhược trước Trung Cộng, thậm chí bây giờ nếu có phải giao cả nước này cho Tàu mà được Tàu “bảo kê” để tiếp tục tồn tại thì họ cũng làm.

Nhưng dù đã kiểm soát tư tưởng cho tới từng hành động của người dân bằng một chế độ cực kỳ hà khắc, đảng và nhà nước cộng sản vẫn không an tâm, vẫn lo sợ. Sự thật, thông tin đa chiều là nỗi ám ảnh của họ. Và internet là kẻ thù của họ.

Trong năm qua nhà nước VN đã đánh tiếng tìm cách gây khó dễ cho Google, Facebook, Youtube, Twitter, Viber… Một dự thảo về Luật An ninh mạng vô cùng phản động của VN được đưa ra vào tháng 11, mà theo dư luận là rất giống với Luật An ninh mạng của Trung Quốc, nếu được thông qua, sẽ là một bước lùi rất lớn của nhà cầm quyền về mặt nhân quyền, không chỉ tước đoạt quyền tự do ngôn luận của nhân dân, ngăn cản người Việt giao tiếp, học hỏi với thế giới, đồng thời tạo điều kiện cho các tập đoàn truyền thông của Trung Cộng như Baidu, Weido, Alibaba…nhảy vào thế chỗ, mở ra những cuộc xâm lăng mới về mặt văn hóa, truyền thông lẫn an ninh quốc gia. Đó thực sự là một sự thiệt thòi và là một nguy cơ lớn cho đất nước, dân tộc, xuất phát từ sự sợ hãi mất đảng, mất chế độ của nhà cầm quyền.

Mới đây, Thượng tướng Nguyễn Trọng Nghĩa – Phó chủ nhiệm Tổng cục chính trị Quân đội Nhân dân Việt Nam, tại hội nghị toàn quốc tổng kết công tác tuyên giáo năm 2017 và triển khai nhiệm vụ năm 2018 đã đưa ra thông tin “Quân đội có lực lượng 10.000 người tác chiến trên mạng” (Pháp Luật TP.HCM), “Hơn 10.000 người trong ‘Lực lượng 47’ đấu tranh trên mạng” (Tuổi Trẻ)

Việc VN bắt chước Trung Cộng, sử dụng đội ngũ Dư Luận Viên tối ngày theo dõi, ngăn chặn, đánh phá lại mọi luồng thông tin đa chiều, sự thật trên mạng là điều ai cũng biết. Nhưng con số đưa ra làm nhiều người bất ngờ!

Không ai khảo mà khai, hóa ra quân đội VN có tới 10000 người tác chiến trên mạng kia đấy. Mà tác chiến trên mạng nói cho chính xác là đánh ai, đánh lại chính những người VN đang sử dụng internet để chia sẻ thông tin đa chiều, chia sẻ những sự thật về hiện tình đất nước, góp phần khai mở dân trí cho người khác, có nghĩa là đánh lại dân. Mà tiền đâu để nuôi đội ngũ 10000 người này, thì cũng từ tiền thuế của dân chứ ở đâu ra. Lấy tiền thuế của dân để “tác chiến” chống lại dân. Còn kẻ thù thật sự đang ngày đêm ngang nhiên hoành hành trên biển Đông, rượt đuổi đánh chìm tàu ngư dân VN, đang ngày đêm ra sức xây đắp các căn cứ quân sự trên đảo, ngoài khơi để phong tỏa con đường tiến ra biển của VN, còn trên bờ thì lũng đoạn chính trị, lũng đoạn kinh tế, dủng đủ mọi âm mưu để kìm hãm, khống chế VN, làm cho VN ngày càng phụ thuộc, lụn bại, và tiến dần đến con đường mất nước không còn xa. Với kẻ thù như vậy thì quân đội anh hùng ở đâu không hề thấy, chỉ tối ngày lo đấu với dân theo đúng chủ trương thà mất nước chứ không mất đảng, mất chế độ?

Trích: “ông Trần Quốc Vượng, Ủy viên Bộ Chính trị, Thành viên Thường trực Ban Bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương, nhận định cuộc đấu tranh trên không gian mạng là vấn đề khó khăn phức tạp không chỉ riêng ở Việt Nam.

“Người ta đặt câu hỏi là một lực lượng làm công tác tuyên giáo hùng hậu như này, chúng ta có tới 800 tờ báo cách mạng, vậy mà chúng ta lại chịu thua trên mặt trận này? Đây thực sự là một thách thức” – ông Vượng nói.”

800 tờ báo, 10000 “dư luận viên” chứ hơn nữa thì cũng thua, đơn giản ông Vượng có biết tại sao không? Vì con đường các ông sai, mô hình thể chế chính trị của các ông sai, tính chính danh của các ông không có, lý tưởng không còn, lý luận (Mác Lê) thì đã bị bị gãy đổ từ lâu, chế độ của các ông tồn tại dựa trên sự dối trá, đàn áp và bạo lực thì làm sao mà các ông thắng nổi nhân dân và thắng nổi tương lai?

Sự thật từ người dân bình thường cho tới  các nhà hoạt động dân sự, bất đồng chính kiến ngày càng tỏ ra không sợ hãi trong lúc nhà cầm quyền có đủ mọi thứ trong tay nhưng vẫn không yên, vẫn lo sợ mất đảng, mất chế độ, là thêm một chỉ dấu tích cực cho năm 2017, trong cái nhìn của người viết bài này.

Một đất nước đầy rác thì đừng nói chuyện bốn chấm

42 năm xây dựng XHCNVN ưu việt. Hành động của thế hệ sau 1975, không thể đỗ thừa Mỹ ngụy  nữa à nha.

From:  Thuong Phan and Son Dang shared a link.
Sau đêm đón giao thừa 2018, phố đi bộ Nguyễn Huệ – TPHCM là một phố rác. Chuyện này không mới.
 
LAODONG.VN
 

Vụ án Vũ Nhôm và ván cờ triệt hạ Chủ tịch Nước Trần Đại Quang – Kami

From:  Van Pham
Vụ án Vũ Nhôm và ván cờ triệt hạ Chủ tịch Nước Trần Đại Quang – Kami

Trong hai ngày 26 – 27/12/2017 tại Hà Nội, Quân ủy Trung ương, Bộ Quốc phòng đã tổ chức Hội nghị Quân chính toàn quân và Đảng ủy Công an T.Ư, Bộ Công an khai mạc Hội nghị Công an toàn quốc lần thứ 72. Người ta thấy trong buổi lễ khai mạc các hội nghị quan trọng này với sự xuất hiện của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng liên tục tham dự và chỉ đạo hội nghị. Ngoài ra còn có ông Tô Lâm, bà Trương Thị Mai, ông Nguyễn văn Bình, ông Phan Đình Trạc… Đáng chú ý là tại hai hội nghị quan trọng của các lực lượng vũ trang lại vắng mặt Chủ tịch Trần Đại Quang và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc trong phiên khai mạc. Chủ tịch Trần Đại Quang chỉ xuất hiện và phát biểu khi không có mặt Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.

Cộng với việc ông Nguyễn Phú Trọng vừa ban hành quy định “Không bổ nhiệm các cán bộ có vấn đề về sức khỏe và đạo đức”, theo đó những cán bộ sau khi được bổ nhiệm vì những lý do cụ thể như sức khỏe không bảo đảm sẽ được thay thế kịp thời không chờ hết thời hạn giữ chức vụ bổ nhiệm. (bit.ly/2Duu5zJ). Người ta cho rằng, quy định này có ý đồ nhằm đến ông Trần Đại Quang.

Điều đó cho thấy, dẫu rằng thâm tâm của Tổng Bí thư Trọng rất muốn nhân cơ hội này, sau khi bắt Thanh – trảm Thăng rồi diệt Dũng để báo thù trả hận, nhưng kẻ đang nằm trong toan tính của ông Nguyễn Phú Trọng sẽ là Chủ tịch Nước Trần Đại Quang chứ không phải đồng chí 3X.

Sở dĩ có nhận định như vậy không chỉ vì cách đưa tin của truyền thông Nhà nước xung quanh các tội trạng của ông Đinh La Thăng, người ta cố ý đưa tin cho thấy Đinh La Thăng cố ý làm trái các chỉ thị của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi đó. Cũng không hẳn vì thế và lực của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng dẫu có thể khuynh loát trong lúc này, nhưng chưa đủ mạnh cần phải có giống như Chủ tịch Tập Cận Bình của Trung Quốc để có thể làm những gì mà ông Trọng muốn. Điều quan trọng là, ông Trọng không dám cạn tàu ráo máng với cựu Thủ tướng Ba Dũng vào lúc này, vì sức ép của các cựu lãnh đạo lão thành, đặc biệt là các Thái thượng Hoàng còn ngồi đó không phải là nhỏ. Việc nhà báo Huy Đức viết một status nhạy cảm “Lê Đức Anh’s Kids” (Những đứa con của Lê Đức Anh) để hạ bệ Thái thượng Hoàng Lê Đức Anh, rồi nhanh chóng gỡ xuống sau đó về thực chất là chiêu ném đá dò đường thử phản ứng của dư luận. Huy Đức viết điều đó để phục vụ cho thế lực chính trị nào thì không nói ai cũng biết. Nghĩa là ông Trọng chưa có “thời” và “cơ” để có thể thịt được ông Ba Dũng tại thời điểm này.

Khi những thông tin về Tổng cục 5 – Tổng Cục Tình báo Bộ Công an làm kinh tế bị tung ra ngoài dồn dập gây xôn xao dư luận, người ta đã hình dung ra sự chia rẽ trong nội bộ Ban lãnh đạo Bộ Công an. Điều đó được coi là dấu hiệu quyền lực và sự ảnh hưởng của ông Trần Đại Quang tại bộ Công an đã lung lay.

Khi dư luận đã có thông tin cho rằng dẫu là Chủ tịch Nước, một trong 4 chức vị cao nhất trong ban lãnh đạo, nhưng hàng ngày vào buổi trưa Chủ tịch Trần Đại Quang vẫn về trụ sở Bộ Công An ngồi làm việc trong phòng làm việc của Bộ trưởng Bộ Công An cũ của mình. Và Bộ trưởng Công An Tô Lâm vẫn là cái bóng với tư cách người giúp việc. Việc Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đột nhiên tham gia vào Đảng Ủy Công An trung ương và được sự ủng hộ của Thượng tướng Tô Lâm một phần cũng vì lý do này.

Công cuộc đút củi vào lò của Tổng Bí thư Trọng đến ngày hôm nay thành công, một phần cũng do sự giúp sức hết sức nhiệt tình của Bộ trưởng Công An Tô Lâm. Mà việc tháo nút thắt bằng cách tổ chức bắt cóc nghi can Trịnh Xuân Thanh, dưới sự chỉ đạo của Trung tướng Đường Minh Hưng – Phó Tổng Cục trưởng Tổng Cục an ninh, Bộ Công an đã sang Berlin hôm 16.7 – trực tiếp chỉ huy vụ bắt cóc đã đích thân sang Berlin bắt Trịnh Xuân Thanh theo tin của tình báo CHLB Đức. Nghĩa là việc bắt cóc Trịnh Xuân Thanh đưa về Việt Nam là do Bộ Công An thực hiện chứ không phải Tổng Cục 2 Tình báo Quân đội tiến hành. Vì thế, việc tại sao Bộ trưởng Công An Tô Lâm trả lời truyền thông rằng, ông ta không biết việc Trịnh Xuân Thanh về nước đầu thú sẽ là chuyện dễ hiểu.

Trước đây ý của Tổng Bí thư là “Bằng mọi giá phải bắt bằng được Trịnh Xuân Thanh”, vì khi đó ông Nguyễn Phú Trọng có động cơ muốn tiêu diệt Ủy viên Bộ Chính trị , kiêm Bí thư Thành ủy Tp HCM Đinh La Thăng. Khi ấy người ta đã nhìn thấy lộ trình đánh sẽ là Trịnh Xuân Thanh – Vũ Đức Thuận – Đinh La Thăng.

Sau đó cũng vẫn ý của ông Trọng là phải xử lý kỷ luật, truất chức Ủy viên TW đảng của ông Nguyễn Xuân Anh với lý do lãng nhách, thiếu sức thuyết phục. Cuộc chiến phe nhóm tại Đà Nẵng thời gian trước đây là sự xung đột mâu thuân giữ một bên là ông Nguyễn Xuân Anh là Bí thư thành ủy có quan hệ mật thiết với Vũ Nhôm. Liên minh này mâu thuẫn với phe của ông Huỳnh Đức Thơ, đang là chủ tịch Đà Nẵng và tân Bí thư Trương Quang Nghĩa. Vậy lộ trình đánh Nguyễn Xuân Anh là gì, nếu không phải là lộ trình Nguyễn Xuân Anh – Phan Văn Anh Vũ – Trần Đại Quang.

Có lẽ việc bắt Vũ Nhôm của Bộ Công An trước đây thì không hề khó, nhưng truy tố Phan Văn Anh Vũ bằng tội danh gì mới là cái khó. Bởi vì thương nhân họ mua đi, bán lại kiếm chênh lệch giá là lẽ đương nhiên chứ làm gì có tội? Còn kẻ có tội phải là những quan chức biến chất, cố ý bán rẻ để rồi chia chác chênh lệnh với Vũ Nhôm bằng cách không đấu thầu công khai, hay chỉ định bên mua thì đó là lỗi của Nhà nước. Vũ Nhôm không có tội.

Dẫu rằng, việc Vũ Nhôm được một thế lực chính trị lớn chống lưng để làm ăn kinh tế thông qua việc núp bóng công ty bình phong của Tổng cục 5 – Tổng cục Tình báo Bộ Công An để kinh doanh bất động sản. Mà thực chất là mua bán công sản đã hưởng lợi hàng ngàn tỷ ai mà không biết? Song người đại diện cho các công ty bình phong của Tổng cục 5 là Thượng tá tình báo Phan Văn Anh Vũ – Vũ Nhôm. Nghĩa là các dịch vụ kinh tài này là của Bộ Công An, vì thế người ta không thể truy tố Vũ Nhôm về tội tham nhũng, tham ô mà là tội tiết lộ bí mật của nhà nước.

Như thế có thể hiểu, đằng sau câu chuyện ai đó tung tài liêụ mật về Tổng cục 5 – Tổng cục Tình báo Bộ Công An chỉ là vấn đề xoay quanh nhân vật Phan Văn Anh Vũ? Nó không đơn giản chỉ là chuyện tiền bạc, mà nó còn là vấn đề liên quan đến quyền lực trong Bộ Công An. Vì Vũ “Nhôm” được ai “bảo kê” nếu không phải là ông Trần Đại Quang? Vì ai cũng biết, Tổng cục Tình báo Bộ công an là đơn vị có mối quan hệ cực kỳ gắn bó với Chủ tịch Nước Trần Đại Quang. Và Trung tướng Bùi Văn Thành, Thứ trưởng Công an kiêm Tổng cục trưởng Tổng cục Tình Báo Bộ Công An không chỉ là người đồng hương Ninh Bình mà còn là một tay chân thân tín của ông Quang. Vì thế ung tài liệu tình báo tuyệt mật của nhằm đánh phá Tổng cục 5, tức là người ta muốn đánh phá là mất uy tín của ông Trần Đại Quang.

Việc triệt hạ được sự ảnh hưởng của Trần Đại Quang tại Bộ Công An đã được nhiều cá nhân và thế lực ủng hộ và chung tay. Trước hết là Bộ trưởng Tô Lâm, là người hưởng lợi trong việc này, vì triệt hạ được sự ảnh hưởng của Trần Đại Quang tại Bộ này thì tướng Tô Lâm sẽ giành lại được thực lực tại Bộ Công an để có cơ hội sắp xếp lại những người thuộc phe cánh của mình. Sau đến Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, đơn giản chỉ vì ông Trọng không muốn ông Quang kế vị ngôi Tổng Bí thư của mình mà sẽ phải là người của ông Nguyễn Phú Trọng. Một khi Trần Đại Quang bị mất uy tín sẽ là thắng lợi lớn của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc trong cuộc đua vào chức Tổng Bí thư khi ông Trọng chính thức nghỉ. Vì con đường tiến đến chức Tổng BT của ông Nguyễn Xuân Phúc sẽ thênh thang hơn, khi không có đối thủ Trần Đại Quang. Phe lợi ích nhóm trong quân đội lâu nay muốn triệt hạ để thâu tóm những miếng mồi làm Kinh tế, như trường hợp của Vũ Nhôm mà Bộ Công an đang có.

Lâu nay dư luận ở Đà Nẵng vẫn truyền nhau câu chuyện về quan hệ giữa ông Trần Đại Quang và Vũ Nhôm. Đó không chỉ là việc bà H. vợ đại gia Vũ Nhôm là con của em gái bà Nguyễn Thị Hiền, là phu nhân của Chủ tịch Nước Trần Đại Quang. Cũng không phải là việc người ta thấy ông Trần Đại Quang khi còn là Bộ trưởng Bộ Công An thường xuyên có mặt tại căn nhà 82 Trần Quốc Toản, Hải Châu, Đà Nẵng là nhà riêng của Phan Văn Anh Vũ. Mà là chuyện mỗi sáng, khi thấy đại gia Vũ Nhôm đến uống cafe ở đường Thái Phiên thì nhiều người hay nói đùa với nhau rằng, Trần Đại Vũ đến rồi kìa. Chuyện này thoáng nghe chỉ là chuyện đùa, song đến nay theo báo Dân Việt, đưa tin liên quan đến việc truy nã Vũ Nhôm, Bộ Công an cũng yêu cầu UBND TP.Đà Nẵng tạm dừng tất cả các giao dịch, chuyển đổi tài sản liên quan đến 3 cá nhân đáng chú ý trong đó có tên của ông Trần Đại Vũ (bit.ly/2leljyv). Đồng thời bài báo này cũng cho biết ông Phan Văn Anh Vũ, thường gọi Vũ “nhôm”, SN 2/11/1975, nhưng cùng một lúc có 02 giấy CMND với 2 mã số công dân khác nhau. Đó là các CMTND số 201243660 cấp ngày 11/8/2009 và CMTND số 201293660 cấp ngày 31/01/2000, dưới 2 tên khác nhau là Phan Văn Anh Vũ và Trần Đại Vũ.

Cũng như vụ án Trịnh Xuân Thanh, khi chưa bắt được nghi can này thì truyền thông nhà nước buộc tội Trịnh Xuân Thanh làm thất thoát 3.200 tỷ nghe rất lớn và quan trọng. Đến khi bắt được thì ra Trịnh Xuân Thanh tham ô chưa đến 20 tỷ đồng. Nhưng cái được lớn nhất là Tổng Trọng Nhổ được cái gai Đinh La Thăng, một ứng viên cho chức TBT trong một tương lai không xa. Điều mà dư luận nghi ngờ vì hết sức lạ lùng là, kể từ khi bắt được Trịnh Xuân Thanh người ta tuyệt đối vẫn chưa biết ai đứng đằng sau và tổ chức cho nghi can này bỏ trốn? Vì thế có lẽ việc bắt hụt Vũ Nhôm và để con cá này bỏ trốn có lẽ nằm trong tính toán của TBT Nguyễn Phú Trọng. Tổng Bí thư Trọng muốn đẩy Vũ Nhôm vào tình thế phải bỏ trốn rồi sẽ bắt lại. Khi đó chắc chắn ông Trọng sẽ lôi ra hàng lô, hàng lốc tướng lĩnh công an đứng sau để bảo kê và tổ chức cho đại gia Phan Văn Anh Vũ cũng như Trịnh Xuân Thanh bỏ trốn.

Biết đâu đấy lại là ông Trần Đại Quang?

http://www.rfa.org/…/vu-aluminum-a-plot-against-president-1…

Kẻ đang nằm trong toan tính của ông Nguyễn Phú Trọng sẽ là Chủ tịch Nước Trần Đại Quang chứ không phải đồng chí 3X.
RFA.ORG

Lương lãnh đạo thấp sao vẫn có nhà lầu, xe hơi, con học nước ngoài?

Lương lãnh đạo thấp sao vẫn có nhà lầu, xe hơi, con học nước ngoài? 

TPO – “Lương cán bộ lãnh đạo không đủ sống, nhưng tại sao con cái họ vẫn đi học ở nước ngoài, tại sao có biệt thự, xe con? Rõ ràng đang có chuyện sống bằng các nguồn thu nhập không chính thức, không công khai”, Phó Chủ nhiệm Uỷ ban Tài chính Ngân sách Bùi Đặng Dũng nói.

Theo Báo Tiền Phong 

 
 
Lê hồng Song
LỖI HÊ THỐNG MÀ.!

Ông Bùi Đặng Dũng đặt vấn đề: Không chỉ lương của cán bộ công chức bình thường, ngay cả mức lương của cán bộ lãnh đạo cũng khó sống.

“Thế nhưng, tại sao con cái họ vẫn đi học ở nước ngoài, tại sao họ đều có biệt thự, xe con? Rõ ràng có chuyện người ta đang sống bằng các nguồn thu nhập không chính thức, không công khai, nhưng cũng chẳng phải tham nhũng.

Người làm lãnh đạo, chỉ cần ký cho một dự án nào đó thôi, thế là như “luật bất thành văn”, người ta đến cám ơn, hoa hồng, lại quả, rồi quà cáp vào mỗi dịp lễ, tết… Từ đó, họ đã có một khoản thu nhập lớn. Đó là một hiện tượng xã hội phổ biến hay đặc thù? Rõ ràng có điều gì đó bất bình thường.

Người Tốt, Kẻ Xấu và Tên Vô Lại

From:  VanHieu Nguyen shared Nguyễn Đức Toàn‘s post.
 
 
 
Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: sky and outdoor
Image may contain: house and outdoor
 

Nguyễn Đức Toàn added 3 photos and a video — with Lê Văn Hiếu and 2 others at Bệnh Viện Thường Tín.

[Người Tốt, Kẻ Xấu và Tên Vô Lại]

Đây là chiếc xe của em mình sau tai nạn rạng sáng 28/12/2017 tại Thường Tín – Hà Nội. Em mình hôm đó có việc bận nên nhờ một người anh em lái thay. Người anh em này sống rất nhiệt tình và tính rất hiền lành, là người đáng tin cậy. Thật không may, một chiếc xe ben trái đường đã lao từ phía bên kia đường sang đâm thẳng vào cabin. Đầu xe tan nát, người anh em đó vĩnh viễn không còn trên đời này, bỏ lại người vợ trẻ và hai đứa con thơ, đứa đầu ba tuổi và đứa sau mới hơn nửa tháng tuổi giữa trời mưa đêm lạnh lẽo.

Em mình rất yêu cái nghề lái xe, nên đã vay mượn rất nhiều tiền để được làm chủ một chiếc xe cho chính mình. Con xe này với em mình giống như sự nghiệp mà cuộc đời gắn bó. Một người đàn ông nhìn thấy sự nghiệp của mình tan tành, người anh em mình quý trọng chết thương tâm mà chân đạp phanh nát bàn chân – chết vì cái nghề quá bạc, dường như trống rỗng không biết phải làm sao.

Ba hôm nay việc an táng đã xong. Mình không muốn nói về nỗi đau và mất mát nữa nhưng vẫn phải thuật lại một số chuyện nhân tình thế thái quanh vụ tai nạn vì nó khiến mình luôn đau đáu trong lòng.

Khi nghe tin người thân gặp nạn nơi xa, ai mà không chết lặng bàng hoàng chứ? Nhưng có lẽ sẽ cảm thấy an lòng hơn khi biết tin người dân đã sốt sắng đưa người khỏi cabin vào viện tranh thủ từng giây vãn hồi sự sống. Điều đáng nói ở đây là khi lên cabin, ai đó đã “tranh thủ” lục lấy luôn cả tiền hàng trên xe và không ngại móc chiếc ví trong túi quần của người anh em đang cận kề cái chết – chiếc ví chứa toàn bộ giấy tờ và sau đó các em mình phải đến nơi chuộc lại với giá đề nghị 600 ngàn! Một tài xế taxi Mai Linh cũng “tranh thủ” đòi giá 1,5 triệu cho quãng đường tầm 12 km từ gần cầu Đỗ Xá đến bệnh viện Thường Tín. Định mệnh khiến người anh em không thể qua khỏi nên bị đưa vào nhà tiếp linh phủ khăn chờ thân nhân đến. Lúc đó vợ chồng em mình đi từ Nam Đàn mới ra tới cuối đất Nghệ An. Khi mọi người tới nơi thì một người trong nhà tiếp linh nói thi thể nên lau rửa và thay quần áo trước khi đưa rồi giúp đi mua vì rành chỗ. Khi về người đó “tranh thủ” đòi 1,7 triệu cho bộ quần áo + vài chiếc khăn + can rượu và tiền công giúp nhau! Không những thế, khi biết người nhà nạn nhân chưa ra kịp, người này còn đòi thêm tiền xác nằm chờ nếu qua 12h, trong khi bệnh viện ghi rõ không thu bất kì khoản phí nào tại nhà tiếp linh. Tiếp đó công an đến làm thủ tục, không mổ pháp y mà chỉ chụp mấy tấm ảnh rồi đến trước 2 gia đình đang đau đớn vì mất người thân thu mỗi nhà 3 triệu 380 ngàn và bảo số tiền đó là theo quy định! Không rõ điều đó có phải “tranh thủ” không nữa, nhưng sau về mình hỏi người quen làm bên xử lý tai nạn ở tỉnh khác mới biết quy định chỉ 20 ngàn/tấm ảnh pháp y, hoặc cũng có thể phí ở thủ đô cao hơn ở tỉnh.

Mình thấy bất lực trước sự “tranh thủ” đến lạnh lùng của những người có “ý tốt” đó. Toàn rắn giả lươn, su hào giả miến! Biết gọi họ là gì đây? Ngẫm lại một bộ phim thuộc hàng hay nhất lịch sử điện ảnh – The Good, the Bad and the Ugly (1966): Người Tốt luôn hành sự chính trực đã nhận được những gì xứng đáng, Kẻ Xấu luôn tìm cách hại người cuối cùng bị giết chết còn Tên Vô Lại được tha vì những hành động tiểu nhân nhưng là do hoàn cảnh nghiệt ngã xô đẩy. Những gã “tranh thủ” đó không làm hại ai nên không phải kẻ xấu; thậm chí trong hoàn cảnh bình thường với người quen biết có lẽ họ còn là người tốt; nên chỉ có thể gọi họ là đồ vô lại, đã tranh thủ kiếm lợi bất chấp đau thương của người khác, như những con kền kền chờ ăn xác chết để thoả mãn bản thân. Mình thấy thương cho họ, có lẽ cuộc sống bế tắc quá chăng khiến họ không còn lựa chọn nào khác? Họ cũng là những người cha, khi hồ hởi đem những đồng tiền xương máu đó về nhà sẽ đối diện với những đứa con mình thế nào đây? “Từng đồng từng đồng tiền ta kiếm – Có tình có lí có phận duyên”. Còn họ, có khi nào cảm thấy cắn rứt khi để giá trị bản thân mình trở nên rẻ rúng? Có thể là có, vì mình biết nhiều người trước hoàn cảnh và cám dỗ đã không chiến thắng được con quỷ trong lòng mình, làm những điều trái với lương tâm nhưng sau đó đã dâng lễ ngập mâm lên chùa sám hối. Họ sẽ tự tha thứ cho mình thôi. Chỉ mong sao sự thanh tịnh nơi cửa Phật sẽ gột rửa được phần nào sự vô lại trong bản ngã để họ tìm lại nẻo thiện trên đường đời!

“Muốn thắng Cộng Sản phải thua chúng trước” (Moshe DAYAN)

From:   Đạt Minh Trương shared Vũ Tuan Anh‘s post.
 
 
 
Image may contain: 2 people, people smiling, sunglasses

Vũ Tuan Anh to Thích BBC Vietnamese

 

Cuộc chiến tranh Việt Nam kéo dài, Hoa Kỳ mới hỏi tướng tài độc nhãn người Do Thái – Moshe Dayan, làm sao để thắng được CSVN.

Ông tướng độc nhãn bình thản trả lời: “Chiến trường Trung Đông có qui ước rõ địch và ta đối diện nhau và trận địa thẳng tắp, còn chiến trường Vietnam địa thế sông ngòi chằng chịt, núi non hiểm trở, lại còn người dân nông thôn miền Nam Vietnam chứa chấp bọn CS nằm vùng. Các anh không bao giờ thắng nổi Việt Cộng, mà chỉ có một cách duy nhứt là các anh rút ra khỏi VN để cho người dân họ nếm mùi CS một thời gian, sau đó các anh trở lại khỏi cần đánh cũng thắng!”

“Muốn thắng Cộng Sản phải thua chúng trước” (Moshe DAYAN)

Đó là phương châm của Tướng độc nhãn gốc Do Thái. Thắng một hiệp chưa chắc thắng cả ván cờ. Dân trí thấp, nói họ không nghe. Chỉ cần thả cho họ sống 40 năm với Cộng sản, họ sẽ tỉnh giấc rồi… SÁNG MẮT – SÁNG LÒNG.

Bây giờ thì họ tỉnh thật rồi. Nhưng cái giá sẽ phải trả là KHÁ ĐẮT.

Nhà máy nợ nần, sếp Gang thép Thái Nguyên xây ‘biệt phủ’

TTO – Trong khi Nhà máy Gang thép Thái Nguyên đang nợ nần chồng chất, ông Trần Văn Khâm, lãnh đạo chủ chốt của Công ty cổ phần Gang thép Thái Nguyên từ năm 2009 đến nay lại xây biệt thự hoàng tráng to nhất vùng.

Nhà máy nợ nần, sếp Gang thép Thái Nguyên xây ‘biệt phủ’

TTO – Trong khi Nhà máy Gang thép Thái Nguyên đang nợ nần chồng chất, ông Trần Văn Khâm, lãnh đạo chủ chốt của Công ty cổ phần Gang thép Thái Nguyên…

TUOITRE.VN

 

Tội ông Đinh La Thăng và phiên tòa 8-1-2018

 

Tội ông Đinh La Thăng và phiên tòa 8-1-2018

31-12-2017

Ông Đinh La Thăng và ông Trịnh Xuân Thanh. Ảnh: internet

Lịch sử thể chế chưa có vụ án tham nhũng nào mà xử đến một cựu UVBCT như ông Đinh La Thăng. Vì thế, đây là một phiên tòa thu hút rất nhiều quan tâm của nhân dân cả nước cũng như dư luận quốc tế.

Tuy nhiên, án của ông Đinh La Thăng đã được lập trình từ trước theo chỉ đạo. Đó là điều chắc chắn.

Dẫu vậy, vẫn còn một khoảng épxilon dao động. Đó là khoảng không rất hẹp mà tình tiết tại tòa cũng như công luận sẽ có thể ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng.

Nói là hẹp, nhưng trên thực tế lại vô cùng hệ trọng với một đời người. Vì đó là biên giới giữa cái chết và cái sống của án tử hình hay án chung thân. Đó là sự khác biệt giữa trần gian và địa ngục khi khoảng tù đày dao động đến cả chục năm trời.

Chẳng hạn như theo dự kiến, thì VKSND sẽ truy tố ông Thăng (theo khoản 3, điều 165 bộ luật hình sự năm 1999) về “Tội cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hiệu quả nghiêm trọng” với khung hình phạt từ 10-20 năm tù. 10 năm tù hay 20 năm tù là địa ngục và trần gian, bởi “một ngày trong tù bằng ngàn thu ở ngoài”. Một khoảng dao động vô cùng đáng sợ, mà sự công tâm hay không công tâm của các vị quan tòa sẽ mang lại niềm vui hay nỗi khổ đau cho bao số phận con người. Nhất là ở giai đoạn hiện nay, khi có hai nhân tố quyền lực tác động ghê gớm lên quyết định của quan tòa: đó là quyền lực chính trị và quyền lực đồng tiền.

Dẫu như trên đã nhận xét, án của ông Đinh La Thăng, ông Trịnh Xuân Thanh và các bị cáo khác đã được tiền định, thì việc chỉ ra các nhân tố bị bỏ sót cũng như các mục tiêu của phiên tòa ngày 8-1-2018 là điều không thừa. Sau đây là vài lưu ý.

1. TỘI THAM NHŨNG VÀ HỐI LỘ CHƯA BỊ TRUY CỨU

Đã lên đến đỉnh cao quyền lực vào gia đoạn này, chẳng ai còn thanh khiết.

Đã làm Chủ tịch hay Tổng giám đốc PVN ở gia đoạn này, không ai thoát khỏi tham nhũng. Lên được đến chức quyền cao không ai tránh được không hối lộ.

Cho nên, lãnh đạo PVN trong phiên tòa ngày 8-1-2018, những ai không bị truy tố về tội tham ô, hối lộ là đã được bỏ sót chưa truy cứu.

2. CẤP CAO NHẤT THÌ TỘI LỚN NHẤT

Trịnh Xuân Thanh cũng như các lãnh đạo PVN khác sẽ chẳng đi ngập sâu vào con đường tham nhũng, hối lộ và phá hoại, nếu cấp trên của họ trong sạch và sáng suốt.

Bởi thế, tội của ông Đinh La Thăng là lớn nhất trong số các bị cáo PVN.

Những cũng phải công bằng cho ông Đinh La Thăng, rằng ông không phải là người có tội lớn nhất trong quốc nạn tham nhũng.

3. THU HỒI TỐI ĐA TÀI SẢN BỊ THAM NHŨNG LÀ MỤC ĐÍCH QUAN TRỌNG

Cuộc chống tham nhũng sẽ chẳng thỏa đáng, nếu chỉ bỏ tù mà không thu được tiền bị tham nhũng. Cho nên phải lấy tiêu chí thu lại nhiều nhất về tài chính bị thất thoát làm mục tiêu quan trọng bậc một trong phiên tòa ngày 8-1-2018.

4. CHO CHUỘC TIỀN ĐỂ GIẢM ÁN

Việc bỏ tù hàng loạt cán bộ lãnh đạo PVN và ngân hàng Ocean Bank, ngân hàng xây dựng sẽ có tính răn đe nhất định. Nhưng cội nguồn tham nhũng xuất phát từ cơ chế, nên không bao giờ ngăn chặn được quốc nạn tham nhũng kiểu đó trong sự tồn tại của cơ chế này.

Điều thứ hai nữa, là không phải một hai năm mà đã hàng chục năm, nên đội ngũ những kẻ tham nhũng đã kịp sinh sôi phát triển nhan nhản khắp mọi nơi, không thể nào bỏ tù xuể. Họ là nguyên nhân gây ra bao nhiêu thất thoát tài sản của dân, làm nghèo đi đất nước, đưa đất nước vào hoàn cảnh nợ nần đời nối đời chồng lên vai con cháu. Nhưng ở mặt khác, họ là con đẻ của cơ chế mà chính họ cũng là nạn nhân chua xót của cơ chế này.

Bởi thế, từ mục đích thu hồi tài sản thất thoát là tối trọng mà xử sao cho thu hồi được bao nhiêu càng tốt hơn bấy nhiêu. Cũng từ đó mà đi đến giải pháp, lấy tài sản tự nguyện đền bù để làm thước đo giảm nhẹ hình phạt.

5. KHÔNG TUYÊN ÁN TỬ HÌNH

Cuối cùng thì những con người từng gây ra tội lỗi tày đình, tàn phá không tiếc thương một lượng tài sản khồng lồ của nhân dân, những con người từng làm mưa làm gió quyền lực, sống xa xỉ trên tài sản của toàn dân ấy, cũng là những sinh linh khát khao được sống tự do. Nên hãy mở một đường nhân ái. Ở một chừng mực nhất định, họ là con đẻ và là nạn nhân của cơ chế này.

Bởi vậy, đừng tuyên án tử hình ai, ngoài án chung thân. Cho họ tự nguyện nộp tiền đền bù. Tài sản chìm của họ còn nhiều. Họ lấy đó mà kéo dài năm tự do cho chính mình.

CÂU HỎI TRONG NGÀY CUỐI NĂM

Ngày cuối cùng trong năm, không thể không cất lên câu hỏi: Ai đã đẻ ra tham nhũng để rồi phải đi chống tham nhũng? Làm sao để xóa bỏ quốc nạn tham nhũng hiện nay?

Câu trả lời đã có trong lòng mỗi người. Nhưng để biến nó thành hiện thực, thì còn là một quãng đường dài vô cùng gian truân với nhiều đau thương mất mát.

Mục tiêu vĩnh cửu trong đấu tranh của người Việt yêu nước chân chính

Mục tiêu vĩnh cửu trong đấu tranh của người Việt yêu nước chân chính

 Mai Thanh Truyết (Danlambao) – Trên bước đường đấu tranh vì quốc gia dân tộc và dân chủ cho đất nước, chống Cộng sản, chúng ta hầu như phải đối mặt với những diễn biến bất ngờ có khả năng bị vướng mắc vào những sự kiện hoặc tình tiết mang tính cục bộ, cho nên trong sách lược đấu tranh, chúng ta cần nên luôn luôn phải tự cảnh giác, dự trù phân biệt rõ rệt những phản ứng mang tính chiến thuật và kế hoạch hành động nhằm mục tiêu chiến lược lâu dài.

Bài viết này có mục đích kiểm điểm lại và nhận diện thực lực, nói nôm na là nguồn vốn ở giàn phóng để sẵn sàng cất cánh hướng về mục tiêu đã định ở chân trời, tạo một cái khung mẫu lý luận và thực tiễn trao đổi giữa các thức giả có quan tâm, xây dựng một tầm nhìn rộng và xa cần thiết trong hành động.

  1. Kiểm điểm và nhận diện thực lực đấu tranh

Trải qua 42 năm từ khi Cộng sản Bắc Việt xâm chiếm miền Nam Việt Nam cho đến nay, ước lượng đã có khoảng ba triệu người Việt rời bỏ đất nước, sang định cư ở nước ngoài, trải rộng từ Âu Mỹ sang Úc, Á. Tùy theo các thể chế chánh trị khác nhau nhưng thuộc thế giới tự do, các nước tạm dung này nói chung đều tạo điều kiện cho người Việt tỵ nạn cố gắng vượt qua những khó khăn hiển nhiên ban đầu, đạt được một cuộc sống vật chất tương đối ổn định, trong khi bà con thân thuộc tại quê hương phải sống triền miên trong đói nghèo dưới một thể chế chính trị kềm kẹp khắc nghiệt sắt máu, tập trung củng cố đặc quyền cho một giai cấp cán bộ cộng sản nắm giữ quyền sinh sát trên cơ sở công thức “Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý” kèm theo chiếc bánh vẻ dối trá “Nhân dân làm chủ”!

Vì nhu cầu sống còn trên đất lạ quê người, người dân Việt tỵ nạn không còn con đường nào khác hơn là con đường phấn đấu gian khổ, cực lực lao động mưu sinh tạo dựng lại sự nghiệp, mở đường cho bản thân và cả con cháu thăng tiến qua con đường học vấn hội nhập hướng về tương lai.

  1. Thành quả thật là rõ ràng

Chỉ trong khoảnh khắc thời gian không bao lâu, đã thấy xuất hiện khắp nơi, ở các nước tạm dung, một số khu phố với các cửa hàng doanh nghiệp hầu như ngành nào cũng có, thể hiện bản sắc Việt Nam qua các bảng hiệu bằng tiếng Việt. Nổi bật nhất có thể ghi nhận là các văn phòng luật sư, bác sĩ, nha sĩ, địa ốc, điện toán,… cung ứng các dịch vụ đòi hỏi trình độ đào tạo trường lớp đại học có chọn lọc, chứng tỏ tiềm năng hội nhập và thăng tiến của con người Việt Nam ở xứ người.

Một số hàng quán phục vụ ăn uống, giải trí vui chơi do chính người Việt làm chủ cũng đua nhau nở rộ theo thời trang, nói lên tính trù phú sung túc về vật chất của người dân Việt tỵ nạn bên cạnh những cộng đồng thuộc các sắc dân khác. Khuynh hướng hưởng thụ vui chơi này hẳn nhiên cũng có những mặt tiêu cực làm nảy sanh một giới cả trẻ lẫn già sa vào vòng tiêu cực vì đồng tiền mà phải lao vào cảnh tù tội vốn không dung tha cho ai cả.

Tuy nhiên, song song, cũng đã hình thành và xuất hiện các hội đoàn thuộc các ngành nghề khác nhau về văn hóa, xã hội, giáo dục v.v…, kể cả hải lục không quân trong hàng ngũ quân lực Việt Nam Cộng hòa, quy tụ các thành viên, các đồng đội, đồng nghiệp đã từng chen vai sát cánh sống chết bên nhau trong nghề nghiệp, trên chiến trường, ở quê nhà.

Người ta tìm lại nhau, để ăn uống, để trao đổi thông tin cùng chia xẻ những vui buồn và nhất là những kỷ niệm tủi nhục trên bước đường lưu vong. Từ đó, các cộng đồng người Việt tỵ nạn đã được tổ chức thành những bộ máy quản lý điều hành theo quy chế theo khuôn khổ quy định của nhà nước Hoa Kỳ, tạo căn bản pháp lý cho các sinh hoạt công cộng, hòa nhập vào dòng chính lưu của xã hội bao quanh đồng thời khai thác hưởng dụng dịch vụ y tế, xã hội hiện có của nhà nước nầy.

Tại Hoa Kỳ, địa danh “Little Saigon” được chính thức công nhận đặt cho một thành phố có khoảng hơn ba trăm ngàn người Việt sinh sống tại Nam California, mệnh danh là “thủ đô của người Việt tỵ nạn” mang lại niềm tự hào dân tộc, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở và gợi lại hình ảnh đau thương của một thủ đô đã bị đánh mất về tay Cộng sản xâm lược ở quê nhà từ tháng tư năm 1975 và nay đã bị Cộng sản đổi bằng tên Hồ Chí Minh.

Đột nhiên, vào tháng 1 năm 1998, cũng tại Little Saigon kể trên, đã nổ ra “vụ Trần Trường”. Trần Trường vốn cũng là một người Việt tỵ nạn, nguyên đã lập ra được một cửa hàng khai thác dịch vụ bán và cho thuê băng video ở khu phố Bolsa, đã lặng lẽ treo hình Hồ Chí Minh và cờ đỏ ngôi sao vàng xuất phát từ Phúc Kiến, Tàu của đảng CSVN trong cửa hàng. Hành động này đã đánh thức bà con Việt trong vùng, nổi lên một phong trào tự phát ít ai ngờ là đã kéo dài đến 52 ngày đêm, quy tụ có ngày đến hơn mười ngàn người trong đó, có cả những người từ các địa phương xa đến, nói lên sự phẫn nộ của người dân Việt tỵ nạn căm thù Cộng sản.

Sự kiện này cũng đã phơi bày ra ánh sáng một thực tế không ai có thể phủ nhận được là trong các cộng đồng người Việt tỵ nạn có những thành phần cộng sản mà giới bình dân thường gọi là “bọn Việt cộng và Việt gian nằm vùng”. Sự xâm nhập của Cộng sản nằm vùng vào trong cộng đồng người Việt tỵ nạn ở các nước tạm dung nói chung và tại Hoa kỳ nói riêng, đều phát xuất từ các nguyên nhân khách quan và chủ quan. Cần nhớ rằng trong hàng ngũ các thuyền nhân vượt biên, CSVN, theo một kế hoạch đã định sẵn, đã có tổ chức gài người của họ vào, nhất là trong nhóm người Hoa gọi là “các nạn kiều” được CSVN cho ra đi theo diện bán chánh thức, mở ra rất nhiều khả năng thương lượng điều kiện tương nhượng để đôi bên cùng có lợi.

Ngay trong diện H.O. dành cho các cựu tù nhân chánh trị, được phép ra chính thức ra đi, bao gồm các quân nhân, công chức Việt Nam Cộng hòa đã bị Cộng sản lùa vào các trại tù cải tạo, rồi được thả về, cũng có các thành phần Cộng sản làm ra và sử dụng “Giấy ra trại” giả lấy tên những trại viên xấu số đã chết trong thời gian giam cầm, để làm hồ sơ xuất ngoại, cho đến nay không bị phát hiện. Rồi từ đó, qua ngả kết hôn với người Việt tỵ nạn, các thành phần Cộng sản nầy cũng đã thu xếp cho con cháu và cán bộ trà trộn vào. Ngoài ra cũng cần phải nói thêm là CSVN lợi dụng khe hở trong vấn đề tôn giáo của chính phủ Hoa Kỳ, vì thế cho nên, trong hiện tại, chúng ta thấy trong các chùa chiền, nhà thờ… chấp chứa bao nhiêu tu sĩ “giả mạo” sang Mỹ dưới “nhãn hiệu”… du học qua visa “tôn giáo”.

Theo lý lẽ thông thường, vụ Trần Trường đã gióng lên tiếng chuông báo động và cảnh tỉnh đối với người dân Việt tỵ nạn rằng đã đến giai đoạn CSVN đã chứng tỏ, qua hành động, sự hiện diện của chúng tại các nước tạm dung, bắt đầu công khai thực hiện sách lược lũng đoạn hàng ngũ người Việt tỵ nạn tại Hoa Kỳ rồi. Và nhiều người đã tiên đoán sự kiện nổi bật này chắc chắn sẽ có tác dụng nung nấu và phát huy thêm tinh thần tranh đấu chống Cộng sản tại đất Nam Cali và sẽ lan rộng khắp nơi.

Nhưng những gì thực sự diễn ra sau đó không đúng như người ta tiên đoán, bởi lẽ những làn sóng chống đối nổi lên tiếp đó không tập trung vào đối tượng CSVN, mà lai dội trở ngược vào sự lấn cấn nội bộ bao quanh việc quản lý thùng tiền do đồng bào đóng góp trong các buổi tụ họp đêm ngày đả đảo tên Trần Trường! Sự chống đối này làm phát sinh lời qua tiếng lại ồn ào đả kích lẫn nhau giữa các nhân vật có liên quan, có tác dụng gây rạn nứt trong nội bộ người dân Việt tỵ nạn, dư luận quần chúng nói chung; rồi cũng lần hồi từ từ lắng dịu qua thời gian, và đâu cũng vào đấy.

Từ thời còn sanh tiền và tranh đấu, mô hình đấu tranh của Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy lưu lại:

* Phân công rõ rệt trong tổ chức;

* Hải ngoại yễm trợ kể cả việc huy động hậu thuẫn của quốc tế;

* Xây dựng thực lực trong nước.

Hiện tượng phân hóa mang tính biểu kiến. “Maladie enfantile” trong đấu tranh chống Cộng sản là bước đường tự nhiên trên bước đường đấu tranh phát triển và hội nhập.

  1. Xác định mục tiêu vĩnh cửu trên bước đường đấu tranh

Những người Việt thành tâm yêu nước mà chúng tôi mạn phép mệnh danh là những Việt yêu nước chân chính, cần được phân biệt hẳn với người Việt Cộng sản yêu nước giả hiệu. Những diễn biến lịch sử xảy ra trong những thập niên qua đã cho mọi người thấy rõ thủ thuật gian trá của CSVN trong việc vận dụng chiêu bài “yêu nước” triệt để khai thác tinh thần dân tộc vốn đã nằm trong huyết quản của mọi người dân Việt bình thường.

Từ đó, chiêu bài trên được tô vẻ thêm với thêm khẩu hiệu “yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội” kêu vang, kích động đóng góp sức lao động hy sinh hết mình, thực sự chỉ càng ngày càng củng cố quyền lực và quyền lợi của một cấu trúc đảng viên cộng sản chặt chẽ ăn chịu với nhau, trên cương vị là tư bản đỏ bóc lột tận xương tủy người dân bị khép vào khuôn khổ của một chánh sách toàn trị không tài nào cất đầu lên nổi.

Những bài học lịch sử:

* Chiến tranh chống thực dân Pháp;

* Thỏa ước Fontainebleau để tạo chỗ đứng tiêu trừ phe quốc gia;

* Loại trừ Phan Bội Châu và các thành phần quốc gia;

* Liên minh công nông;

* Chính sách đấu tố cải cách ruộng đất;

* Xâm lược quốc gia Việt Nam thực áp đặt chế độ cộng sàn theo chiến lược toàn cầu của cộng sản quốc tế do Liên Sô và TC cầm đầu.

  1. Thay lời kết

Trò chơi dân chủ không xa lạ gì với quy luật đào thải.

Mặc dù Nghị quyết 36 vẫn lừng lững qua nhiều bẩy sập như tiền tài, “một chỗ đứng” ở Việt Nam… “ngày mai”, hoặc cuối cùng là bị “blackmail” qua người đẹp chân dài v.v…, người Việt hải ngoại cần nên tự nhũ là mục tiêu cuối cùng là xóa bỏ vĩnh viễn cơ chế chuyên chính vô sản của CSVN.

Trong suốt 42 năm qua, chúng ta đã thấy và “sáng mắt” biết bao đoàn thể, nhóm tranh đấu giống như như con trốt từ trên nền đất xoay chiều cuốn hút, ngày càng lên cao; để rồi cuối cùng bị CSVN bỏ lại, sau khi đã “vắt chanh hết nước” hay hoàn tất một mục tiêu ngắn hạn nào đó của chúng.

Đó là những tổ chức và thành phần theo đuổi mục tiêu giai đoạn CSVN, để rồi cuối cùng cũng bị… đem con bỏ chợ.

Gương tày tiếp còn đó, gương phản bội dân tộc, bán mình cho TC của CSVN còn đó!

Trong một bài viết ngày 28/3/2017 của tác giả Phê Bình đề tựa “Mai Thanh Truyết lại đào huyệt chôn mình” nhưng mới vừa đăng trên Học Viện Chính Trị ngày 22/12/2017 thôi.

Xin trích đoạn:

Việc Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo cách mạng Việt Nam là thực hiện sứ mệnh lịch sử mà dân tộc, giai cấp công nhân, nhân dân lao động trao cho Đảng, đó là sự lựa chọn sáng suốt của lịch sử. Ngoài lợi ích của giai cấp công nhân và nhân dân lao động, Đảng ta không có lợi ích nào khác.

Mai Thanh Truyết cho rằng: Đảng Cộng sản Việt Nam là tổ chức độc tài, không có thiện ý, phi dân chủ, không còn vai trò lãnh đạo xã hội… Cố tình xuyên tạc, đổi trắng thay đen, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam là hành động “phản nước, hại dân” trái ngược với nguyện vọng, sự lựa chọn đúng đắn của đông đảo nhân dân Việt Nam.

Qua những lời lẽ trên của Ô/B Phê Bình (có thể là tiếng nói của CSVN vì đã đăng trên Học Viện Chính Trị của họ?), chúng ta thực sự thấy rõ mưu cầu của “đảng ta” (còn giai cấp nông dân đã được nâng lên hàng đầu từ 1945 mà “bây giờ” “đảng” bỏ đi đâu rồi?). Mà ngày nay, hai giai cấp nầy và nông dân là những thành phần cùng đinh nhứt của xã hội so với trước năm 1975 ở miền Nam, và trước 1954 ở miền Bắc.

Và những người con Việt còn lại của chúng ta đã thấy, đã sống qua hai giai đoạn trên, chắc chắn sẽ tồn tại với dân tộc, với đất nước gồm những phần tử cốt lõi tinh hoa, cang cường gắn bó với mục tiêu vĩnh cửu của dân tộc, vượt thắng Cộng sản, giải phóng dân tộc, giải phóng 95 triệu con Việt thoát ác nô lệ của CSVN và của TC.

Điều sau này, chắc chắn sẽ xảy ra trong một tương lai không xa.

Mai Thanh Truyết

danlambaovn.blogspot.com

Cắt bỏ ‘mai rùa’ gần 15 kg cho bệnh nhân 26 năm ngủ ngồi

 

Cắt bỏ ‘mai rùa’ gần 15 kg cho bệnh nhân 26 năm ngủ ngồi

Khối u lớn chiếm trọn lưng bệnh nhân. (Hình: VietNamNet)

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Suốt 26 năm mang khối u “mai rùa” nặng gần 15 kg trên lưng, một thanh niên nghèo ở Bắc Ninh luôn gồng mình chịu đựng những cơn đau thấu tim gan và phải ngủ ngồi.

Ngày 30 Tháng Mười Hai, các bác sĩ bệnh viện Hữu Nghị Việt Đức, Hà Nội, đã cắt bỏ thành công khối u xơ thần kinh lớn trông giống chiếc mai rùa trên vùng lưng nặng gần 15 kg cho anh Nguyễn Đình Vinh (26 tuổi, ở xã Chi Lăng, huyện Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh).

Theo báo Người Lao Động, khối u trên lưng của anh Vinh xuất hiện từ lúc mới sinh ra và lớn dần lên. Khi phát triển to, gia đình không có tiền giải phẫu nên bệnh nhân bị ảnh hưởng trầm trọng đến cuộc sống, phải mang khối u trên lưng suốt 26 năm qua với những cơn đau kéo dài và phải ngủ ngồi.

Tiến Sĩ-Bác Sĩ Nguyễn Hồng Hà, trưởng khoa Phẫu Thuật Tạo Hình, Hàm Mặt, Thẩm Mỹ bệnh viện Hữu Nghị Việt Đức, cho biết anh Vinh nhập viện với chẩn đoán “u xơ thần kinh có kích thước 60×50 cm, trùm rộng từ chân gáy đến lưng, phồng to ở vùng lưng chiếm đến hơn 1/3 trọng lượng cơ thể. Bệnh nhân gầy yếu, suy dinh dưỡng, thiếu máu, có bệnh lý suy thận phối hợp. Các mạch máu tăng sinh rất nhiều và kích thước mạch máu lớn, nhiệt độ ở khối u lúc nào cũng cao hơn nhiệt độ của cơ thể 2-3 độ.”

Ông Hà cho hay, việc giải phẫu rất phức tạp, có thể chết.

Khối u được bác sĩ cắt bỏ thành công. (Hình: Người Lao Động)

Sau khi làm các xét nghiệm, chụp phim, hội chẩn liên chuyên khoa, ca mổ đặc biệt này đã được thực hiện với sự kết hợp của nhiều bác sĩ chuyên khoa từ gây mê hồi sức, chẩn đoán hình ảnh đến giải phẫu tạo hình thẩm mỹ.

Hơn 7 giờ thực hiện, ê-kíp phẫu thuật đã bóc tách được khối u. Do khối u quá lớn, chiếm toàn bộ vùng lưng cho nên sau khi cắt bỏ, các bác sĩ phải ghép da lấy từ hai bên đùi để vá toàn bộ vùng lưng.

Chú ruột của anh Vinh cho biết cha của anh bị bệnh tâm thần, mẹ và em bị tai nạn giao thông mất sức lao động, nên anh phải gánh vác trụ cột gia đình. “Nay Vinh được cắt bỏ hoàn toàn khối u, với gia đình tôi, niềm vui này quá đỗi lớn lao,” ông nói.

Hai tuần sau giải phẫu, hiện anh Vinh trong tình trạng sức khỏe ổn định, không còn thiếu máu, vạt da và da ghép che phủ vùng lấy u sống tốt. Dự kiến sẽ được xuất viện trong 1-2 ngày tới. (Tr.N)