Từ Singapore về Tân Sơn Nhất chiều 27 Tháng Giêng, 2019, thùng hành lý của bà M.A.T bị rạch móc trộm đồ. (Hình: Tuổi Trẻ)
SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Nhiều hành khách tố cáo hành lý ký gửi bị thất lạc, bị rạch lấy cắp tài sản bên trong ở phi trường Tân Sơn Nhất dù nơi đây cho rằng “có hệ thống camera được gắn dày đặc để giám sát trong suốt quá trình đi của hành lý.”
Hôm 27 Tháng Giêng, 2019, báo Tuổi Trẻ cho biết một nữ ca sĩ nổi tiếng ở Việt Nam lên Facebook cá nhân tố cáo hành lý của chồng mình bị thất lạc trên chuyến bay của hãng Vietnam Airlines đi từ Jakarta (Indonesia) về phi trường Tân Sơn Nhất, Sài Gòn nhưng hãng bay chậm giải quyết.
Khi liên hệ với quầy Lost and Found (quầy hành lý thất lạc) của Vietnam Airlines, vị khách này đã “không được giải thích thỏa đáng, cũng không nhận được sự hỗ trợ nào từ hãng máy bay.”
Trước đó, ngày 19 Tháng Giêng, cũng tại phi trường Tân Sơn Nhất, hành khách T.T.Sĩ phải mất hơn 2 tiếng đồng hồ để khai báo mất 3 thùng hành lý ký gửi.
Một ngày sau, khi nhận được thông tin có hành lý, anh Sĩ ra phi trường nhận lại thì phát hiện hai thùng bị rạch nhưng không có niêm phong kèm ký hiệu của hải quan. Trong khi đó, nhân viên bộ phận hành lý thất lạc tại phi trường Tân Sơn Nhất cũng không giải thích lý do vì sao các thùng hàng này bị rạch.
Nói với báo Tuổi Trẻ ngày 30 Tháng Giêng, ông Đặng Tuấn Tú, giám đốc Cảng Hàng Không Quốc Tế Tân Sơn Nhất , cho biết trước tình trạng nhiều hành khách thông báo mất tài sản trong hành lý cá nhân, đặc biệt là hành khách quốc tế, người Việt hải ngoại trong dịp cao điểm Tết, đơn vị đã lắp đặt hệ thống camera an ninh di động từ băng chuyền đến khu vực máy bay để bảo vệ tài sản cho hành khách.
“Tuy nhiên, dù việc giám sát được thực hiện nghiêm ngặt nhưng cũng khó tránh khỏi những trường hợp trộm cắp hành lý của khách,” ông Tú nói.
Riêng về việc thất lạc hành lý, ông Nguyễn Vĩnh Hưng, phó giám đốc Công Ty Dịch Vụ Mặt Đất Phi Trường Việt Nam Vigas Tân Sơn Nhất, cho rằng tùy theo tình hình chuyến bay, hành khách đi trước và hành lý sẽ bị lưu lại để vận chuyển sau.
“Khi đến phi trường, hành khách sẽ được nhân viên thông báo ngay về tình trạng hành lý bị chậm. Khách có thể đợi ở phi trường nhận hành lý hoặc hành lý sẽ được giao đến tận nhà không tính phí,” ông Hưng nói.
Cũng theo ông Hưng, để chống mất cắp hành lý ở phi trường, ngoài camera giám sát của phi trường, đơn vị này cũng lắp 460 camera riêng ở khu băng chuyền hành lý, xe vận chuyển, gầm hàng máy bay… để “giám sát toàn bộ quy trình của nhân viên.”
Thế nhưng, theo một lãnh đạo Trung Tâm Kiểm Soát Khai Thác Phi Trường Tân Sơn Nhất “với hành lý có giá trị, hành khách nên để trong hành lý xách tay. Riêng hành lý ký gửi, cần kê khai loại hành lý này rõ ràng trước khi gửi để dễ dàng xác minh và bồi thường khi xảy ra mất hay hư hại.”
Trong khi đó, các hãng hàng không khuyến cáo hành khách khi ký gửi hành lý nên sử dụng vali cứng với khóa ngầm ở mép thay vì khóa kéo bình thường.
“Nếu sử dụng vali thông thường, hành khách nên sử dụng màng bọc và dán băng kín vali hay thùng hàng ký gửi, kèm theo mác tên, địa chỉ và số điện thoại cụ thể. Với cách thức này, sẽ mất nhiều thời gian nếu kẻ gian muốn móc đồ trong vali,” lãnh đạo một hãng bay nói.
Trường hợp thất lạc hành lý, mất đồ trong hành lý nếu không chứng minh được giá trị thực tế của hành lý, các hãng hàng không sẽ áp dụng một quy định chung để đền bù cho hành khách sẽ là $20 đô la đối với 1kg hành lý thất lạc hoặc tối đa là $1,810 đô la cho một người nếu có chứng từ chứng minh được thiệt hại.
Về quy định bồi thường, hãng Vietnam Airlines cho biết với những chuyến bay quốc tế, mức bồi thường tối đa của hãng là 430,000 đồng/ký ($20)đối với hành lý ký gửi. Còn hành lý xách tay, mức bồi thường tối đa $400 đô la/hành khách.
Nhiều người cho biết, hiện nay hành lý bị “giam” ở các phi trường của Việt Nam quá lâu, trong khi các phi trường quốc tế chỉ sau 30 phút khách có thể lấy đồ, rời khỏi phi trường thì ở Tân Sơn Nhất hay Nội Bài, mất gần một buổi. (Tr.N)
Trong 2 tuần kể từ khi Chiến Dịch Công Lý cho VRLH được phát động ngày 15 tháng 1, 2019, BPSOS đã vận động mạnh mẽ với chính quyền Hoa Kỳ, chính quyền Liên Âu và Uỷ Ban Nhân Quyền LHQ cho mục tiêu khẩn cấp là bảo vệ những người đang bị chính quyền địa phương đặt vào tầm ngắm.
Ngày 18 tháng 1, BPSOS đã liên lạc văn phòng của 3 dân biểu Hoa Kỳ và cung cấp cho họ hồ sơ về VRLH trước cuộc họp của họ và Đại Sứ Hoa Kỳ ở Việt Nam, Ông Daniel Kritenbrink.
Ngày hôm sau, Ts. Nguyễn Đình Thắng, Tổng Giám Đốc kiêm Chủ Tịch BPSOS, cùng Cô Carol Nguyễn, phối hợp viên Các Hoạt Động về Vận Động Chính Sách, họp với chuyên viên đặc trách Việt Nam của Uỷ Hội Hoa Kỳ về Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế (US Commission on International Religious Freedom, USCIRF). Tại buổi họp vấn đề VRLH là một trong những đề tài được bàn luận.
“Chúng tôi tin rằng vụ cưỡng chế phá nhà và chiếm đất của xóm đạo Công Giáo này sẽ được đưa vào bản phúc trình của USCIRF sẽ được công bố vào tháng 3,” Ts. Thắng nói.
Đón người đến từ Vườn Rau Lộc Hưng, phi trường Atlanta ngày 30/01/2019 (ảnh BPSOS)
Ngày 24 tháng 1, BPSOS đã gửi tài liệu về VRLH đến cơ quan ngoại giao và quốc phòng (European External Action Service, viết tắt là EEAS) của chính quyền Liên Âu. Ngày 28 tháng 1, tổ chức CSW ở Anh Quốc đã dùng tài liệu này tại buổi họp với các giới chức EEAS để chuẩn bị cho cuộc đối thoại nhân quyền giữa Liên Âu và Việt Nam vào ngày 4 tháng 3 tới đây. Ngày 30 tháng 1, qua một bản báo cáo chung, BPSOS đã đề nghị Uỷ Ban Nhân Quyền LHQ đưa vụ VRLH vào nghị trình của cuộc kiểm điểm Việt Nam về thực thi Công Ước Quốc Tế về Quyền Dân Sự và Chính Trị, sẽ diễn ra ở Geneva ngày 11 và 12 tháng 3 tới đây.
Theo Ts. Thắng thì đây là đợt báo cáo lần 2 để chuẩn bị cho cuộc kiểm điểm sắp đến. Các báo cáo đợt 1 đã được nộp vào ngày 30 tháng 4 năm 2018. Dựa vào đó Uỷ Ban Nhân Quyền LHQ đã lập danh sách các vấn đề để yêu cầu Việt Nam giải trình. Ngày 8 tháng 12, chính phủ Việt Nam đã trả lời.
“Báo cáo đợt 2 là để phản biện các trả lời không đầy đủ hoặc thiếu chính xác của chính phủ Việt Nam,” Ts. Thắng giải thích. Song song với các hoạt động về quốc tế vận kể trên, khoảng chục người có lòng ở nhiều thành phố Hoa Kỳ đã cùng nhau hình thành “nhóm kết nghĩa” để yểm trợ khối cư dân ở VRLH tự bảo vệ trước các biện pháp đàn áp có thể đến từ phía chính quyền, và báo cáo mọi diễn biến để BPSOS kịp thời báo động quốc tế.
Theo thông tin từ BPSOS, 2 nhân chứng của vụ cưỡng chế khu VRLH sẽ đến Hoa Kỳ hôm nay.
“Chúng tôi chắc chắn sẽ mời họ tham gia các cuộc tiếp xúc với các giới chức Bộ Ngoại Giao, các thành viên của Quốc Hội, và các Uỷ Viên của Uỷ Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế của Hoa Kỳ trong những ngày tháng tới,” Ts. Thắng cho biết
Bà cụ 85 tuổi dầm mình dưới biển bán ngao, sò nuôi cháu tâm thần
Nguoi-viet.com
Cụ Rớt dầm mình dưới biển bán ngao sò nuôi người cháu tâm thần 61 tuổi. (Hình: Thanh Niên)
KIÊN GIANG, Việt Nam (NV) – Ngay khu ẩm thực nhộn nhịp nổi tiếng ăn chơi ở cầu cảng Hàm Ninh, huyện Phú Quốc, có một bà cụ 85 tuổi nhưng hằng ngày vẫn phải ngâm mình dưới nước biển để bán ngao, sò nuôi người cháu gái tâm thần 61 tuổi.
Báo Thanh Niên hôm 28 Tháng Giêng, 2019, mô tả, nhiều người tò mò nhìn xuống mặt nước biển khi nghe tiếng rao “Mấy cô chú ơi, mua giúp tui ký sò dẹo” của bà Nguyễn Thị Rớt (85 tuổi) đang dầm mình trong nước biển gọi với lên từ phía dưới chân cầu cảng Hàm Ninh, huyện Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang, nơi dẫn đến khu nhà hàng bè nổi tiếng của “Đảo Ngọc.”
Ở dưới đó, bà Rớt ngẩng gương mặt lên như đang chờ đợi một ai đó thương tình mua cho vài ký, cạnh bên là một chiếc can nhựa khoét một bên bề ngang để chứa sò và chiếc thau chứa ngao dập dềnh trên nước để có chút tiền đắp đổi qua ngày, mặc cho nắng bỏng rát, lại thêm gió biển mặn chát phả da thịt làm hầu hết du khách muốn bước thật nhanh để chui ngay vào nhà hàng.
Trả lời thắc mắc của báo Thanh Niên tại sao không đem lên trên bờ mà bán để khách dễ mua. Vả lại, dầm mình dưới nước cả ngày như vậy không tốt cho sức khỏe, bà Rớt giải thích: “Tui già rồi không bưng nổi. Bỏ ngao, sò vô can nhựa này kéo đi dưới nước mới được. Mỗi ngày mua mấy ký sò, ký ngao bán kiếm chút tiền để nuôi con cháu khùng 61 tuổi.”
Vẻ mặt chờ đợi du khách trên cầu cảng mua ngao sò của bà cụ 85 tuổi. (Hình: Thanh Niên)
Bà Rớt kể tiếp “con nhỏ khùng” đó là cháu bên chồng tên là Đinh Thị Hết. Khi cô Hết mới vừa lọt lòng thì mẹ chết. Từ đó, vợ chồng bà Rớt đem cô cháu về nuôi.
“Vợ chồng tui không có con, mà con nhỏ đó cũng không còn cha còn mẹ nên phải nhận nuôi nó. Mà đâu có biết lớn lên nó bị tâm thần. Nó làm khổ vợ chồng tui ghê lắm, nhưng đâu nỡ nào bỏ nó được,” bà Rớt nói.
Hỏi về cụ ông, cụ Rớt rơm rớm nước mắt: “Ổng chết cách đây 15 năm rồi. Hồi ổng còn sống, tui và ổng cũng khổ. Hai vợ chồng hai mươi mấy năm đi cắt cỏ tranh về bán cho người ta lợp nhà. Tiền bán cỏ tranh chẳng bao nhiêu, nhưng cũng đỡ. Từ ngày ổng mất thì tui nghỉ đi cắt cỏ tranh vì một mình không làm nổi. Tui phải ở đậu nhà đứa cháu trai bên chồng làm nghề lặn biển thuê.”
Nghe cụ Rớt kể đến đây, một số người dân sống xung quanh gần đó cũng “xác nhận” rằng bà cụ 85 tuổi này có hoàn cảnh y như vậy.
Khi chờ khách mua sò, cụ Rớt gỡ những sợi dây trôi dạt đem về nhà dùng. (Hình: Thanh Niên)
Theo như lời cụ Rớt, trong khoảng 15 năm bán ngao sò ở cầu cảng Hàm Ninh này cũng có một vị du khách “sộp” mua hết mớ sò và còn “bo” thêm tổng cộng hơn cả triệu đồng (khoảng $43). Một vài “ngôi sao” trong làng giải trí cũng tặng cụ tiền triệu. Nhưng những trường hợp như vậy cũng đâu có nhiều.
Vậy là mỗi ngày cụ Rớt lại rời căn nhà ở đậu cùng cháu trai, lội đến cầu cảng cách đó khoảng 500 mét dầm mình dưới nước biển, đội trên đầu cái nắng chang chang để bán ngao sò nuôi “con nhỏ khùng.”
Cụ Rớt thật thà nói tiếp: “Hai năm nay có đỡ hơn. Nhưng thằng cháu nuôi mình cuộc sống cũng còn vất vả, khó khăn lắm. Nó đi lặn sò, lặn ốc thuê cho người khác để nuôi gia đình của nó. Còn tui ráng đi bán sò, bán ngao để nuôi con nhỏ khùng. Khi nào con nhỏ khùng chết, tui nghỉ bán.”
Nói với báo Thanh Niên về trường hợp của cụ Rớt, một cán bộ xã Hàm Ninh cho biết, cụ Rớt đang hưởng chế độ trợ cấp 270,000 đồng/tháng (khoảng $12), cộng với số tiền bảo trợ cho cô cháu bị tâm thần cũng được khoảng trên 1 triệu đồng (hơn $43)/tháng. Tuy nhiên, bà cán bộ này cũng cho biết thêm, “gia đình cụ Rớt đã được đưa ra khỏi diện nghèo mấy năm nay.” Như vậy theo quy định, số tiền này cũng không còn được lãnh. (Tr.N)
Thật tuyệt vời hoa hậu H’Hen Niê là người tin vào Chúa, danh Ngài được vinh Hiển qua sự kiện này. Haleluia. Vì niềm Tin chọn Chúa… từ nhỏ và Chúa trả công xứng đáng.
H’Hen Niê là người đẹp Việt Nam đầu tiên và người châu Á thứ 3 giành được danh hiệu này. Giải Timeless Beauty được khởi xướng vào năm 2010.
Hoa hậu H’Hen Niê đã khẳng định niềm tin của mình vào Chúa:“Từ nhỏ tôi là người theo Đạo, tôi tin rằng Chúa có chương trình và kế hoạch cho mỗi người, từ nhỏ tôi đã tin vào điều này, tôi luôn nghĩ Chúa có gì đó tốt đẹp dành cho mình. Trong từng vòng thi, tôi đều cầu nguyện và xin Chúa ban cho mình sự bình an, bình tĩnh. Tôi luôn nói một câu rằng Chúa cho con tỏa sáng theo ý muốn tốt lành của Chú
Bản quyền hình ảnhGETTY IMAGESImage captionMr Guaidó tuyên bố là tổng thống lâm thời của Venezuela
Lãnh đạo phe đối lập của Venezuela, Juan Guaidó, đã tổ chức các cuộc họp bí mật với quân đội để giành được sự ủng hộ trong việc lật đổ Tổng thống Nicolás Maduro.
Ông Guaidó tiết lộ tin này trong một bài bình luận trên New York Times.
Nhà lãnh đạo phe đối lập tuyên bố mình là tổng thống lâm thời hồi đầu tháng này, khiến căng thẳng cuộc đấu tranh quyền lực leo thang.
Nga và Trung Quốc tiếp tục ủng hộ ông Maduro, trong khi Mỹ và một số nước Mỹ Latinh đã công nhận ông Guaidó.
Tổng thống Mỹ Donald Trump tweet hôm thứ Tư rằng ông đã nói chuyện với ông Guaidó và ủng hộ “việc tuyên bố làm tổng thống lịch sử”, viết trong một tweet thứ hai rằng “Cuộc chiến giành tự do đã bắt đầu!
Spoke today with Venezuelan Interim President Juan Guaido to congratulate him on his historic assumption of the presidency and reinforced strong United States support for Venezuela’s fight to regain its democracy….
Trong khi đó, Bộ trưởng Ngoại giao Anh Jeremy Hunt dự kiến sẽ thúc giục các quốc gia EU áp đặt những biện pháp trừng phạt đối với các nhân vật chủ chốt trong chính quyền Maduro vào thứ Năm, sau khi cũng nói chuyện với ông Guaidó hôm thứ Tư.
Khoảng ba triệu người đã trốn chạy khỏi Venezuela trong bối cảnh kinh tế khủng hoảng cao độ, và gia tăng bạo lực trong những tuần gần đây.
Các cuộc biểu tình đã được tổ chức trên khắp đất nước Venezuela kể từ khi ông Maduro bắt đầu nhiệm kỳ thứ hai vào ngày 10 tháng 1. Ông đã được bầu vào năm ngoái trong một cuộc bỏ phiếu gây tranh cãi, trong đó nhiều ứng cử viên phe đối lập đã bị cấm tranh cử hoặc bị bỏ tù.
Bài viết của ông Guaidó nói gì?
“Chúng tôi đã có những cuộc họp bí mật với các thành viên của lực lượng vũ trang và lực lượng an ninh”, ông Guaidó viết trongbài báo trên New York Times.
“Việc quân đội thôi hỗ trợ ông Maduro rất quan trọng để tạo ra sự thay đổi trong chính phủ và phần lớn những người phục vụ quân đội đồng ý rằng các biến chuyển gần đây của đất nước không thể tiếp tục mãi được.”
Bản quyền hình ảnhAFP/GETTY IMAGESImage captionQuân đội Venezuela cho đến giờ ủng hộ Maduro
Bài báo cũng nói rằng phe đối lập đã đề nghị ra ân xá cho các lực lượng vũ trang “không bị kết tội chống lại loài người”.
Là người đứng đầu Quốc hội Venezuela, ông Guaidó nói rằng hiến pháp cho phép ông nắm quyền lực tạm thời khi tổng thống đương nhiệm được coi là bất hợp pháp.
Tuy nhiên, Tối cao Pháp viện Venezuela đã cấm nhà lãnh đạo phe đối lập rời khỏi đất nước, và đóng băng các tài khoản ngân hàng của ông.
Bài viết của ông Guaidó diễn ra cùng ngày khi các cuộc biểu tình mới bắt đầu chống lại ông Maduro.
Tổng thống Venezuela trước đó nói với hãng thông tấn Nga RIA rằng ông đã sẵn sàng đàm phán với phe đối lập “để chúng ta có thể nói chuyện vì lợi ích của Venezuela”.
Ông nói thêm rằng ông không sẵn sàng chấp nhận tối hậu thư hay tống tiền, và khăng khăng rằng ông có sự hậu thuẫn của quân đội Venezuela, cáo buộc những kẻ đào ngũ đã âm mưu đảo chính.
Phản ứng về cuộc khủng hoảng
Hoa Kỳ và hơn 20 quốc gia khác đã ủng hộ ông Guaidó.
Cố vấn An ninh Quốc gia Hoa Kỳ John Bolton đã nói chuyện với các doanh nghiệp thông qua Twitter hôm thứ Tư, nói với họ rằng đừng giao dịch với “vàng, dầu hoặc các hàng hóa khác của Venezuela” bị đánh cắp khỏi người dân bởi “băng đảng Maduro”.
Ông Maduro có sự ủng hộ của Nga, Trung Quốc và Thổ Nhĩ Kỳ.
Ông Maduro được sự ủng hộ của Nga, Trung Quốc và Thổ Nhĩ Kỳ.
Giới chức Nga đã phủ nhận các báo cáo rằng lính đánh thuê từ nước này đã được gửi qua Venezuela để bảo vệ mạng sống của Maduro.
Mexico và Uruguay trong khi đó đã công bố kế hoạch cho một hội nghị của các quốc gia “trung lập” vào ngày 7 tháng 2 tại thủ đô Montevideo của Uruguay, để thảo luận về cuộc khủng hoảng.
Áp lực ngoại giaogiatăng
Phân tích của James Landale, phóng viênđặc trảch ngoạigiao của BBC
Các nhà lãnh đạo châu Âu đã cảnh báo rằng nếu ông Maduro không công bố có cuộc bầu cử mới vào Chủ nhật, thì họ sẽ cùng Hoa Kỳ và những người khác chính thức công nhận nhà lãnh đạo phe đối lập, Juan Guaido, làm tổng thống lâm thời.
Hôm thứ Năm, tại một cuộc họp ở Romania, Bộ trưởng Ngoại giao Anh Jeremy Hunt sẽ thúc giục các đối tác EU của mình tiến xa hơn và xem xét việc áp dụng các biện pháp trừng phạt đối với các nhân vật chủ chốt trong chính phủ.
Điều đó sẽ không dễ dàng, đòi hỏi sự ủng hộ nhất trí của EU, nhưng bộ trưởng ngoại giao Anh tin rằng đề nghị ấy nên được cứu xét.
EU có một chế độ trừng phạt hiện có đối với 18 người Venezuela bị cáo buộc vi phạm nhân quyền và danh sách này có thể được gia tăng.
Ông Guaido, người đã nói chuyện với ông Hunt hôm thứ Tư, được hiểu là đang thúc giục EU thực hiện một hành động cứng rắn hơn đối với chính phủ ở Caracas.
Giới chức Hoa Kỳ trước đây đã tuyên bố rằng tất cả các lựa chọn “đang ở trên bàn” để giải quyết cuộc khủng hoảng ở Venezuela, mà các nhà quan sát đã diễn giải là có thể bao gồm các hành động quân sự.
Ông Bolton cũng xuất hiện trong một cuộc họp báo với một cuốn sổ ghi chú có dòng chữ “5.000 quân tới Colombia”, giáp biên giới Venezuela.
Tập đoàn Lima – một cơ quan gồm 14 quốc gia bao gồm Canada được thành lập vào năm 2017 để tìm giải pháp hòa bình cho cuộc khủng hoảng – đã phản đối bất kỳ sự can thiệp quân sự nào vào nước này.
Hàng chục ngàn người hôm qua đã xuống đường ở Caracas, thủ đô Venezuela, đòi Maduro từ chức, theo lời kêu gọi của lãnh tụ đối lập Juan GUAIDO. Cuộc biểu tình kéo dài trên 2 giờ, với khẩu hiệu đòi tự do, dân chủ, trong tiếng còi, tiếng xoong chảo inh ỏi, đã diễn ra tương đối ôn hòa trong không khí sôi sục ở Venezuela. Trong những cuộc xuống đường gần đây, đã có ít nhất 40 người thiệt mạng, 850 người bị bắt. LUẬT ÂN XÁ Juan Guaido muốn tìm mọi cách tránh một cuộc nội chiến đẫm máu, không ngớt kêu gọi quân đội đứng về phe nhân nhân, đã cho biểu quyết một đạo luật ân xá cho tất cả quân nhân, công chức từ bỏ hàng ngũ độc tài. Tới giờ này, các tướng lãnh, được hưởng nhiều đặc quyền, đặc lợi, vẫn trung thành với Maduro, nhưng cấp dưới, đã có nhiều đơn vị đào ngũ. Guaido nói với New York Times sự ủng hộ của quân đội là yếu tố quyết định, và cho hay đã có nhiều cuộc họp mật với một số viên chức cao cấp có trách nhiệm về an ninh. Hoa Kỳ đã chính thức nhìn nhận Tổng thống Juan Guaido. Trong một message gởi Guaido, Donald Trump viết : ‘’ cuộc tranh đấu cho tự do bắt đầu ‘’. Hoa Kỳ đã trao tài sản của Venezuela cho Guaido, đã phong tỏa các ngân khoản của các hãng dầu lửa Venezuela. Bộ trưởng tài chánh Mỹ Steven Snuchim tuyên bố không úp mở: mục đích của Hoa Kỳ là bóp nghẹt kinh tế để buộc Maduro phải ra đi. Người ta đã đưa ra nhiều kịch bản để giải quyết vấn đề Venezuela, nhưng giải pháp duy nhất Hoa Kỳ chấp nhận là sự từ bỏ chính quyền của Nicolas Maduro. Cố vấn an ninh của Trump, John Bolton, tuyên bố Mỹ sẽ không loại bỏ bất cứ biện pháp nào ( kể cả quân sự ), nếu có đàn áp ở Venezuela. Tuy vậy, khó tưởng tượng việc Mỹ gởi quân đội tham chiến, trừ khi có đàn áp đẫm máu, trong khi Trump đã rút quân khỏi Afghanistan và Syrie. Trên phương diện ngoại giao, Chủ nhật hay đầu tuần tới, các nước Âu Châu sẽ nhìn nhận Juan Guaido. Cho tới nay, Liên hiệp Âu Châu vẫn không nhìn nhận Nicolas Maduro vì lý do bầu cử gian lận, trong khi tất cả đại diện của các nước Âu Châu đã tham dự lễ nhậm chức chủ tịch quốc hội của Guaido. Tuần qua Pháp, Đức, Anh, Tây Ban Nha, Portugal, Bỉ, Hoà Lan đã ra tối hậu thư đòi Maduro, trong thời hạn 8 ngày, phải chấp nhận bầu cử, nếu không, sẽ nhìn nhận Guaido. Hy Lạp, nước Âu Châu duy nhất ( với chính phủ cực tả ) còn ủng hộ Maduro, cũng đòi bầu cử lại.
TIẾN THOÁI LƯỠNG NAN
Hôm qua, Maduro bác bỏ yêu sách của Âu Châu, từ chối tổ chức bầu cử Tổng Thống, chỉ chấp nhận tổ chức bầu cử lại quốc hội, là nơi … Guaido nắm đa số. Nicolas Maduro hiện ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, với thái độ lúc nóng, lúc lạnh. Một mặt Maduro tỏ ra cứng rắn, bằng cách ra lệnh cấm Guaido rời lãnh thổ, và phong tỏa ngân khoản cá nhân của Guaido ở ngân hàng, một mặt tuyên bố sẵn sàng thảo luận với đối lập, là chuyện trước đây không hề có. Một mặt Maduro đả kích Hoa Kỳ can thiệp vào nội bộ Venezuela, mặt khác nói sẵn sàng nói chuyện với Mỹ nhưng than phiền là Trump không trả lời. Ở Nam Mỹ, ngoài Bolivie, Nicaragua và Cuba, hầu hết các quốc gia đều đứng về phe Guaido. GUAIDO hiện đang dồn mọi nỗ lực vào việc thuyết phục quân đội và việc tổ chức cuộc xuống đường lớn, được coi là quyết định, ngày thứ Bẩy tới. Guaido có ba ưu thế 1. Được đa số dân ủng hộ . 2. Được tất cả các lực lượng đối lập, tới nay cực kỳ chia rẽ, chấp nhận 3 . Được các nước Tây Phương hỗ trợ ( rất hiếm, việc Âu Châu và Hoa kỳ đồng thuận trên chính sách ngoại giao )
1000 TỈ DOLLARS
Các tướng lãnh, tới giờ này, vẫn đứng sau Maduro, vì họ sẽ mất hết, nếu chế độ sụp đổ. Tuy vậy, tin Reuters cho hay một nhóm ‘’ mercenaires ‘’ ( lính đánh thuê ) của Nga, khoảng 400 lính thiện chiến, mệnh danh là nhóm Wagner, đã được gởi tới Caracas, để bảo vệ an ninh cho Maduro. Nhật báo Le Monde xác nhận tin này, qua một nhân chứng đáng tin cậy. Điều đó có nghĩa là Maduro không còn hoàn toàn tin tưởng ở các tướng lãnh. Một dân biểu nói 80% dân ủng hộ Guaido. Điều đó có nghĩa là vẫn còn một thiểu số đứng sau Maduro. Đó là những người được chế độ ưu đãi, những người coi Maduro là kế vị của thần tượng Chavez, và những dân nghèo vẫn nhận được trợ cấp lương thực. Trước đây, ngồi trên một biển dầu lửa, Chavez dùng tiền vung vít để củng cố quyền lực. Nhưng Venezuela không có kỹ nghệ, không sản xuất gì, không có chính sách kinh tế gì, ngoài việc bán dầu . Khi dầu lưả mất giá, Venezuela lao đầu xuống vực thẳm. Từ 2004, chính quyền ” xã hội chủ nghĩa ” đã phung phí trên 1000 tỉ dollars tiền bán dầu lửa, trong đó có 300 tỉ dollars các nhà lãnh đạo, tướng lãnh gởi các ngân hàng ngoại quốc. Để củng cố quyền lực, Maduro tiếp tục chính sách kiểm soát dạ dầy để kiểm soát dân. Nhưng mặc dù phải vay nợ, chính phủ dần dần không đủ khả năng cung cấp lương thực, thuốc men nữa. Ngay cả những người nghèo nhất, trước đây nhận được lương thực đều đặn, ngày nay chỉ được cấp một số lương thực tối thiểu 45 ngày một lần. Sự hoang mang đã bắt đầu gặm nhấm những người trung thành nhất với chế độ.
MỘT QUỐC GIA PHÁ SẢN
Nhật báo Pháp Le Monde ( 29/01 ), đã phỏng vấn một số dân cư ở Venezuela. Vài thí dụ : Juan Carlos, một thợ điện, trước đây ủng hộ Chavez : ‘’ Cuba kiểm soát hết ở Venezuela, kể cả quân đội . Nga và Tàu nắm hết tài nguyên quốc gia. Có người nói đối lập bị Mỹ dựt dây. Thà bị giật dây bởi Hoa kỳ, còn hơn bởi Cuba.’’ Một bà hàng xóm của Juan Carlos : ‘’ Các chính trị gia đều thối nát. Maduro, ngoài thối nát, còn bất tài ‘’. Alexandro : ‘’ Xứ này kể như tiêu tùng, phá sản, tan tành, bơ vơ. Chỉ còn trông vào Guaido, nhưng nếu thắng, sẽ phải trầy vẩy nhiều năm mới xây dựng lại được ‘’. Alexandro, trước đây là ký giả, nay kiếm ăn bằng nghề bán thuốc lá lẻ dưới gầm cầu, nói tiếp : ‘’ Vấn đề, không phải là Maduro. Vấn đề là chủ nghĩa Cộng Sản. Làm ơn cho tôi biết tên một nước, một nước duy nhất, nơi Cộng Sản đã thành công..’’
Hai ông bà Stanford, khi cậu con cưng chết, quyết định:
“Từ nay, tất cả những đứa con California sẽ là con mình.”
Từ Thức
Stanford University
Văn phòng giám đốc Đại Học Harvard, một ngày cuối thế kỷ 19. Một cặp vợ chồng rụt rè xin gặp ông giám đốc.
Cô thư ký nhìn vẻ quê mùa của hai người khách, chiếc quần sờn gấu của ông và bộ quần áo bình dân của bà, trả lời: ông giám đốc rất bận, chỉ tiếp khách có hẹn. Đúng ra, ông chỉ quen tiếp những trí thức danh tiếng, những người gia thế, có vai vế trong xã hội.
Hai người khách nhất định xin được ở lại chờ, vì có chuyện muốn nói. Xế chiều, ông giám đốc Harvard mới hết khách, xách cặp ra về. Cặp vợ chồng xin được thưa chuyện vài phút.
Ông bà cho hay người con trai duy nhất của họ, sinh viên năm đầu của trường, vừa chết vì bệnh thương hàn, và muốn dựng một cái gì để tưởng nhớ đứa con.
Ông giám đốc thông cảm cái đau buồn của khách, nhưng trả lời: Ông bà thử tưởng tượng, nếu mỗi gia đình có tang xây một mộ bia, bồn cỏ nhà trường sẽ thành một nghĩa trang.
Ông khách nói: Chúng tôi không muốn xây mộ bia. Chúng tôi muốn nhân danh con, xây tặng một giảng đường, hay một nhà nội trú.
Ông giám đốc nhìn bộ quần áo bình dân, vẻ quê mùa của khách, mỉm cười: Ông có biết xây một giảng đường tốn hàng trăm ngàn đô la?
Bà khách nhìn chồng, nhỏ nhẹ: Nếu chỉ có vậy, tại sao mình không dựng luôn một trường đại học?
Hai ông bà ra về. Ít lâu sau, trường Đại Học Stanford ra đời và trở thành một trong ba đại học uy tín nhất thế giới. Ông giám đốc Harvard không biết mình vừa tiếp hai vợ chồng tỉ phú Stanford, vua xe lửa, sau này trở thành thống đốc California.
Trả lại cho xã hội
Giai thoại trên đây về Leland và Jane Stanford được kể đi kể lại, nói lên nhân sinh quan đặc biệt của người Tây Phương, nhất là ở những xứ ảnh hưởng văn hóa Tin Lành, với phương châm được dạy dỗ và thấm nhuần từ nhỏ: Trả lại cho xã hội những gì đã nhận được của xã hội.
Khía cạnh văn hóa đó giải thích tại sao ở Hoa Kỳ và Bắc Âu có những nhà tỷ phú như Bill Gates, Warren Buffett, Zuckerberg dành những ngân khoản khổng lồ làm việc từ thiện, tài trợ những dự án có công ích, trong khi ở những xã hội khác, những người giàu có, nhất là mới giàu, chỉ biết khoe của, phung phí một cách lố bịch, nham nhở.
Những ông bà hoàng dầu lửa, keo kiệt, tàn nhẫn với gia nhân, nhất là di dân lao động, không biết dùng tiền bạc làm gì hơn là phòng tắm, cầu tiêu bằng vàng, xây cất những trường đua ngựa vĩ đại với bồn cỏ xanh giữa sa mạc, ở một xứ Hồi Giáo cấm cờ bạc, cấm đánh độ.
Những tỷ phú Tàu xây lại lâu đài Versailles hàng trăm phòng cho hai vợ chồng với một cậu cả.
Những ông trời con, những cô bồ nhí của quan lớn ở Việt Nam làm thang máy bằng vàng, xây dinh thự xanh đỏ, Tây không ra Tây, Tàu không ra Tàu, lấy tiền gấp tàu giấy cho con thả chơi.
Những nhà độc tài Phi Châu dựng lại nhà thờ Vatican giữa một biển nghèo đói, dùng máy bay riêng chở thợ may, thợ đóng giày nổi tiếng từ Paris, từ Rome (Roma) tới may bộ quần áo giá cắt cổ thứ 200, hay áo lông (fourrure) cho các mệnh phụ sống ở những xứ nóng như lửa.
Hai tư duy khác nhau, đưa tới hai xã hội khác nhau: Một bên thịnh vượng, tiến bộ, một bên nghèo đói, lạc hậu..
Từ kinh doanh tới việc nghĩa
Những nhà triệu phú Mỹ, khi kinh doanh, không ngần ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào để thành công, kể cả đánh gục đối thủ cạnh tranh, để chiếm độc quyền. Đó cũng là một khía cạnh của văn hóa Tin Lành: Không có mặc cảm với tiền bạc, với thương mại.
Đó là một yếu tố văn hóa, nhưng nó giải thích phần nào cho sự thành công kinh tế của những nước như Hoa Kỳ, Bắc Âu. Văn hóa Tin Lành đã tạo ra những xứ tư bản Tây phương..
Một góc trường Đại Học Stanford. (Hình: humanistchaplainciesorg)
Người Tin Lành không che giấu chuyện đã làm ra tiền, coi đó là dấu hiệu của thành công. Gặp người Mỹ, vài giờ sau biết họ lãnh bao nhiêu đô la mỗi năm, có bao nhiêu cái nhà, cái xe.
Văn hóa Thiên Chúa Giáo có mặc cảm với tiền bạc. Không bao giờ người Pháp nói về lương bổng của mình, ít khi phô trương, gần như muốn che giấu nếu thành công trong đời.
Người Mỹ áp dụng những phương pháp hữu hiệu để kinh doanh, để làm giàu, nhưng khi đã thành công rồi, nghĩ tới việc trả lại cho xã hội những gì đã nhận của xã hội.
Khi Bill Gates trình bày với vợ, con về dự án dùng trên $40 tỷ cho Foundation Bill & Melinda Gates, và quyết định chỉ để lại cho mỗi người con $10 triệu (ít quá, khó thành công; nhiều quá, chỉ làm hư con cái), cả bà vợ và các con đều vui vẻ chấp nhận. Bởi vì họ được dạy dỗ, thấm nhuần văn hóa đó từ nhỏ.
Khi Bill Gates nói về dự án của mình, Warren Buffet đã hưởng ứng ngay, đóng góp phần lớn gia sản kếch xù cho Foundation Gates. Trên 50 tỷ phú, đa số là người Mỹ, đứng đầu là Zuckerberg, đã noi gương Bill Gates.
Các trường đại học Mỹ hay Anh đều giàu có, với những ngân sách khổng lồ, ngang với ngân sách một quốc gia nhỏ, mà nhà nước không tốn một xu, bởi vì những cựu sinh viên khi đã thành công ngoài đời đều quay lại, tự nguyện đóng góp. Đối với họ, đó là một chuyện tự nhiên, khỏi cần ai kêu gọi. Không làm, mới là chuyện bất bình thường.
Đơn giản như vậy, nhưng đem áp dụng ở những nước khác, rất khó. Phải bắt đầu bằng sự thay đổi văn hóa, thay đổi tư duy. Và văn hóa, không phải chuyện một sớm một chiều. Đó là chuyện của hàng thế hệ.
Tinh thần “trả lại cho xã hội” giải thích tại sao vai trò của xã hội dân sự cực kỳ quan trọng trong các xã hội Tây phương. Nó nhân bản hóa các xã hội tư bản.
Ở Hoa Kỳ chẳng hạn, tiêu biểu cho chế độ tư bản, nó xoa dịu những bất công của một xã hội cạnh tranh, mạnh được yếu thua. Đó là hai khuôn mặt mâu thuẫn của tư bản Tây phương. Mâu thuẫn hay bổ túc lẫn nhau.
Những foundation tư nhân, nhan nhản khắp nơi, với những số tiền nhận được ở khắp nơi gởi giúp, trợ cấp học bổng, chữa bệnh, nghiên cứu khoa học, phát triển nghệ thuật văn hóa, giúp đỡ người nghèo, người sa cơ lỡ vận.
Truyền thống bác ái
Tại Pháp, nơi người Tin Lành chỉ chiếm trên dưới 3%, cái tinh thần “trả lại cho xã hội” không mạnh như ở Hoa Kỳ hay các nước có văn hóa Tin Lành ở Bắc Âu. Những trường đại học lớn, uy tín nhất của Pháp, những năm gần đây kêu gọi các cựu sinh viên đã thành đạt đóng góp cho trường, nhưng kết quả rất khiêm nhượng.
Không phải một sớm một chiều người ta có thể tạo một truyền thống.
Mặc dầu vậy, tinh thần bác ái ăn sâu tại các nước Thiên Chúa Giáo như Pháp, Ý, Tây Ban Nha (Espagne, Spain) đã thúc đẩy các xã hội dân sự hoạt động tích cực.
Tại Pháp chẳng hạn, tổ chức Resto du Cœur mỗi năm tặng thực phẩm, bữa ăn cho hàng triệu người. Emmaüs, một tổ chức thiện nguyện do Linh Mục Pierre lập ra không những giúp đỡ người nghèo, còn tạo công ăn việc làm cho hàng trăm người. Một trong những hoạt động của Emmaüs: nhận bàn ghế, TV, tủ lạnh, computer, quần áo cũ của thiên hạ gởi tặng, sửa lại, bán rẻ lấy tiền làm việc nghĩa. Nhân viên của Emmaüs đều là những người gọi là SDF (Sans Domicile Fixe, không nhà không cửa, homeless), theo nguyên tắc dạy người ta câu cá hơn là cho tiền mua cá. Những người điều hành là những người có dư khả năng làm lương lớn trong các hãng tư, nhưng muốn làm việc công ích để đóng góp cho xã hội.
Từ gia đình tới xã hội
Người Tây phương, có tinh thần cá nhân chủ nghĩa, nhưng không ích kỷ như chúng ta nghĩ.
Rất nhiều người tích cực và nghĩ đến người khác, coi việc giúp đỡ người khác, cải thiện xã hội là một bổn phận.
Người Việt hy sinh, nghĩ tới người khác nhiều hơn chính mình, nhưng “người khác” chỉ luẩn quẩn trong nhà, cha mẹ, vợ chồng, con cái, không ra khỏi ngưỡng cửa gia đình. Gia đình Việt Nam chặt chẽ, nhưng xã hội Việt Nam lỏng lẻo. Gia đình Tây phương lỏng lẻo, nhưng xã hội của người ta chặt chẽ. Chữ liên đới, bác ái, huynh đệ không phải là những danh từ trống rỗng trên cửa miệng.
Người Việt dành trọng tâm đời mình cho gia đình. Tai họa xảy ra cho người thân làm tiêu tan luôn đời mình. Mất một người thân, cuộc đời kể như chấm dứt. Ngồi rầu rĩ thương thân, oán phận.
Thái độ của người Tây phương tích cực hơn. Họ nghĩ tới xã hội. Họ không bi quan yếm thế. Tại họa cá nhân không đánh gục họ, trái lại, trở thành một động lực khiến họ lao đầu vào việc cải tiến xã hội.
Standford University
“Our Children”
Hai ông bà Stanford, khi cậu con cưng chết, quyết định: Từ nay, tất cả những đứa con California sẽ là con mình, “The children of California shall be our children.”
Ở Pháp, những bà mẹ có con thơ ấu chết vì tai nạn xe hơi, thay vì ngồi than trời oán đất, hay oán thù người gây tai nạn, đã thành lập một hội rất thế lực, Ligue Contre La Violence Routière (hội chống lại bạo lực lưu thông) hoạt động tích cực đòi Quốc Hội, chính phủ ban hành những luật lệ hạn chế vận tốc, kiểm soát, trừng phạt những người lái xe sau khi uống rượu, hút cần sa ma túy, mở những lớp về an ninh lưu thông, hỗ trợ các gia đình nạn nhân.
Các nạn nhân khủng bố lập những hội tương trợ các nạn nhân như mình. Một phụ nữ Pháp, thoát chết trong cuộc khủng bố Hồi Giáo ở Paris, nói: Chưa bao giờ tôi hạnh phúc hơn, vì có một gia đình trên 200 người.
Có người trong gia đình chết vì ung thư, họ lập những hội giúp bệnh nhân ung thư.
Những người cựu SDF, khi có công ăn việc làm, mở hội giúp những người vô gia cư.
Người có con chết vì ma túy, gia đình tan nát vì rượu chè, bỏ tiền bạc, giúp những người nghiện ngập. Họ làm việc đó tận tụy, âm thầm, coi như chuyện đương nhiên, ngạc nhiên khi có người ngạc nhiên trước các nghĩa cử đáng khâm phuc đó.
Những thí dụ đó nhan nhản, ở mỗi góc phố, đếm không xuể.
Thí dụ điển hình nhất là tổ chức Télémathon. Mộ số gia đình có con bị các thứ bệnh hiếm, không có thuốc điều trị vì không có hãng bào chế thuốc nào bỏ ra những ngân khoản khổng lồ để tìm kiếm, sản xuất thuốc cho một số rất ít bệnh nhân, đã thành lập Télémathon, mỗi năm vận động quyên góp được hàng trăm triệu euro.
Với số tiền đang kể đó, họ lập tuyển dụng các y sĩ, các chuyên viên y khoa nổi danh, mở những laboratoires tối tân để nghiên cứu phương pháp chữa trị, tìm tòi thuốc men. Tiền đóng góp từ khắp nơi gởi về, thường thường là của những người lợi tức thấp, nhưng sẵn sàng giúp người thiếu may mắn hơn mình. Và những người hoạt động tích cực nhất là những người có con cái đã chết vì bạo bệnh, hoạt động để tránh cho người khác thảm kịch của chính mình.
Không quay đầu về quá khứ, tiến về phía trước, nghĩ đến việc cải thiện xã hội, đó là những yếu tố khiến xã hội Tây phương thành công. Cả về kinh tế lẫn chính trị. Bởi vì dân chủ không phải chỉ xây dựng trên giấy tờ, qua hiến pháp, bầu cử, luật lệ. Nó phải được thực thi, bảo vệ, nuôi dưỡng bởi xã hội dân sự.
Cha chung không ai khóc
Người Việt Nam hy sinh cho gia đình, đó là một đức tính đáng cảm phục. Đó là một điều may, khiến xã hội Việt Nam không hoàn toàn băng hoại. Hay xã hội đã băng hoại, nhưng vẫn còn những ốc đảo là hàng triệu gia đình, đang âm thầm cố thủ.
Người Việt hết lòng với gia đình, nhưng hoàn toàn thờ ơ với xã hội.
Phương châm của người Việt: Vườn ai nấy rào. Người ta đốn cây, tôi mặc kệ, vì là cây ngoài đường. Người ta xẻ núi, phá rừng, xây chung cư, khách sạn, tôi ngoảnh mặt đi để tránh vạ lây. Hậu quả là Việt Nam được trời cho một giang sơn gấm vóc, ngày nay bị tàn phá một cách thô bạo. Nha Trang, Đà Lạt, Sapa,… những thắng cảnh tuyệt vời đang trở thành những đống xi măng, cốt sắt thô kệch, trước sự thờ ơ của mọi người. Cha chung không ai khóc.
Tại các nước Tây phương, các di tích lịch sử được bảo trì một phần lớn nhờ các foundation, các tư nhân. Ở Việt Nam, ngược lại, người ta biến của công thành của riêng, không nương tay tàn phá di sản của đất nước để làm giàu, để trục lợi.
Khi nào tình thương, sự liên đới, lòng bác ái, tinh thần trách nhiệm của người Việt ra khỏi ngưỡng cửa gia đình, lúc đó Việt Nam sẽ có một xã hội lành mạnh, lạc quan, tích cực. Đủ lành mạnh, lạc quan, tích cực, để xây dựng một chế độ dân chủ đích thực. Để xây dựng lại đất nước đang trở thành một bãi rác, nghĩa đen cũng như nghĩa bóng. (Từ Thức)
Stanford Oval planting with 125th Anniversary numbers. This image photoshopped to remove trucks.
Báo chí vừa rồi đưa tin, có hai người mẹ nghèo tự tử vì hết đường sống. Nhưng mỗi người chọn cho mình một cách chết. Một người cho các con mình uống thuốc độc. Khi biết chắc các con chết rồi người mẹ uống thuốc độc chết theo con. Còn người mẹ kia chết đi để lại mấy đứa con, hy vọng tiền phúng điếu của bà con hàng xóm và tiền trợ cấp xã hội cho người nghèo sẽ giúp chúng có tiền sống, có tiền đi học.
Chuyện chỉ có vậy, bạn đọc đọc qua, có người hờ hững, có người chép miệng thương tâm. Chuyện thường ngày ở… báo mà. Tin tự tử của hai bà mẹ chìm trong hàng chục, hàng trăm tin giật gân xảy ra từng phút, từng giờ trong nước và trên thế giới.
Nhưng câu chuyện tự tử của hai người mẹ không dừng lại trên mấy dòng chữ vô tình trên trang báo. Họ tình cờ gặp nhau ở cõi bên kia.
Người mẹ chết đi để lại mấy đứa con, nhìn người mẹ với bốn đứa trẻ lau nhau từ ngạc nhiên tới sững sờ, kêu lên:
Sao lại thế này? Chị sực nhớ lúc còn trên kia có nghe chuyện mấy mẹ con nghèo tự tử chết cùng một lúc: Hóa ra là chuyện thật à?
Người mẹ có mấy đứa con cười như mếu. Vâng, cả mấy mẹ con tôi, chị trông chúng có kháu không?
Người mẹ kia vừa nghe xong như muốn nhảy bổ vào cấu xé người mẹ có mấy đứa con đang sợ sệt bu quanh mẹ.
Mày đúng là con thú ác nhất trong các loài thú. Mày không còn là con người, không bằng loài cầm thú.
Nhưng tôi có làm gì chị đâu. Người đàn bà ngạc nhiên.
Mày không làm gì tao. Nhưng mày đã giết mấy đứa con đứt ruột đẻ ra kia. Lẽ ra phải đưa mày xuống địa ngục ném vô vạc dầu hay cho chó ngao xé xác. Đi cô đi với tôi.
– Nhưng chị định đưa tôi đi đâu.
Tới gặp Diêm Vương ngài sẽ phán xử. Có ai nỡ đang tâm giết con như cô không. Có ném cô cho chó ngao chúng cũng không thèm đụng tới xác cô.
Người đàn bà kia chợt hiểu và nói trong nước mắt:
Chị tưởng tôi làm chuyện này dễ lắm à. Còn đau gấp vạn lần những nhát dao cắt vào da thịt mình. Chị không hiểu được hoàn cảnh của tôi.
Không có bất kỳ hoàn cảnh nào bắt các cháu bé kia chết theo mình. Đến loài cầm thú còn biết thương con. Cô không bằng loài cầm thú.
Vâng, chị cứ chửi cho sướng miệng. Giá chị lâm vào hoàn cảnh tôi.
Thế cô tưởng tôi sướng lắm hả. Tôi cũng lâm vào tình cảnh chắc không khác cô, cũng tới bước đường cùng, không còn cách nào sống nổi, chỉ còn mỗi cách chết đi. Nhưng tôi khác với cô, tôi đi một mình, tôi không giết các con tôi, chúng nó chẳng có tội tình gì. Cũng mấy đưa lau nhau như mấy cháu này. Tôi đứt từng khúc ruột ra đi. Tưởng không có nỗi đau nào đau hơn. Khi phải xa lìa con cái còn thơ dại.
Thế chị đi rồi chúng nó sống bằng gì?
Tiền phúng điếu của bà con, tiền trợ cấp xã hội.
Thế mà em tưởng chị có phép tiên hay ít ra có sự hỗ trợ bên nội, bên ngoại.
Tôi đã bảo không có gì sất.
Thế còn bố các cháu, anh ấy?
Ma men nó tha đi lúc lũ nhỏ còn bé xíu.
Thế chị có bảo đảm những thứ chị nói đó giữ nổi chúng nó trong nhà được bao lâu, hay hết tiền hết gạo lại chẳng lóc nhóc kéo nhau ra đường, đi bụi đời, nhỏ thì trộm cắp lớn lên thành bọn đâm thuê chém mướn. Nhẹ thì vào tù ra tội, nặng thì dựa cột. Vừa khổ cho mình vừa là nỗi khổ cho xã hội. Đấy, chị có dám nói chắc cách của chị là hay, là đúng, khôn ngoan hơn không rồi hãy mắng nhiếc tôi cũng còn kịp.
Không để cho đối phương kịp suy nghĩ, người đàn bà kia nói luôn một hồi:
Chị bảo tiền phúng điếu của bà con được mấy đồng, toàn bà con cảnh nghèo cả. Còn tiền trợ cấp xã hội, chị tin à? May lắm chỉ được vài tháng đầu, làm gì người ta chẳng xà xẻo vô đó. Tiền tử tuất của người chết họ còn chẳng tha. Bây giờ mới xuống đây, hãy còn sớm. Độ vài ba tháng, một năm nữa chị lên thăm, sẽ tận mắt chứng kiến bọn trẻ ra sao. Chắc lúc đó chỉ đứng xa mà nhìn không nhận ra con mình nữa. Lúc đó ân hận thì quá muộn rồi.
Thấy người đàn bà kia dường như gục xuống không còn sức để nghe nữa, chị dừng lại, cảm thấy mình có lỗi đã quá lời.
Sau đó hai bà mẹ đáng thương ôm nhau khóc.
Cả hai cái chết, cách chết đều vô lý và suy cho cùng cũng có lý cả. Điều vô lý thuộc về trách nhiệm của xã hội, về chính quyền các cấp…
Bây giờ xin trở lại cái tít của bài viết. Vậy trong hai bà mẹ ai là kẻ dũng cảm?
Xét cho thấu tình đạt lý, trong hai người mẹ đáng thương đó không có ai là dũng cảm cả. Sống được mới là chuyện khó, dám vượt qua mọi khó khăn nuôi con khôn lớn. Nhưng chết như họ cũng không ai nỡ chê bai họ hèn nhát.
Dũng cảm là những người “ngoài cuộc”. Giữa những năm tháng đất nước còn vô vàn khó khăn, nợ công nợ tư chồng chất, dân ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trẻ em bụng đói tới trường, trường không ra trường, lớp không ra lớp. So với mặt bằng thế giới, đời sống nhân dân ta được xếp vào hàng gần cuối bảng, sau cả Lào, Campuchia, thế mà có nhiều người đứng đầu một số địa phương, còn có ý định xây dựng những tượng đài nghìn tỷ, trên nghìn tỷ. Và tệ hại hơn có người dám cầm bút ký quyết định cho phép. Những người đó mới chính là người dũng cảm. Dũng cảm trước công luận ngồi xổm trên, dư luận và vô cảm trước nỗi đau khổ của người dân. Thật đáng phục thay!
Đúng là chuyện oái ăm. Người dân ai cũng muốn sống nhưng không được sống. Còn chắc chắn người chết (dẫu là Đại anh hùng dân tộc hay Lãnh tụ vĩ đại) đâu có muốn xây tượng đài, nhưng tượng đài cứ mặc nhiên mọc như nấm trên đất nước nghèo nàn và lạc hậu. Hỏi có đất nước nào có chuyện lạ, ngược đời như nước ta không? Khi người có quyền cầm bút ký quyết định cho phép xây dựng những tượng đài trăm, nghìn tỷ, có bao giờ nghĩ rằng mình đang ký lệnh kết án tử hình những người dân lương thiện, những trẻ em bị chết khi chưa kịp làm người.
Tượng đài lớn nhất, vĩnh cửu ở trong lòng người dân. Thời gian, mưa gió bão bùng dù cho chế độ thay đổi cũng không hề làm suy xuyển. Nguyễn Trãi 500 năm, Nguyễn Du 300 năm, rồi Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ, Lê Quý Đôn, Nguyễn Bỉnh Khiêm, cùng bao nhiêu vị khác, hình ảnh các vị trường tồn cùng dân tộc, đất nước này.
LS LÊ CÔNG ĐỊNH :
Kể cả trong một thể chế XHCN độc đoán như Venezuela dưới thời Maduro, việc cấm xuất cảnh một công dân cũng cần phải có án lệnh của Tòa án Tối cao, bởi quyền tự do đi lại là một quyền hiến định mà cơ quan hành pháp không có quyền ngang nhiên tước đoạt.
Còn ở chế độ toàn trị cộng sản Việt Nam, một cơ quan hành pháp như Bộ Công an lại có toàn quyền cấm ai xuất cảnh thì cấm, chẳng cần đến tòa án hay lý do hợp pháp nào cả.
Do vậy, tuy đều là XHCN và đều độc đoán, nhưng Venezuela vẫn là một nước pháp trị, biết tôn trọng luật pháp của chính mình. Việt Cộng thì bất chấp.
Tiệm ăn vắng khách trong thời gian chính phủ đóng cửa. (Hình: AP Photo/David Goldman, File)
WASHINGTON, D.C. (NV) – Nền kinh tế Mỹ thiệt hại tới $11 tỉ trong vụ chính phủ đóng cửa 5 tuần qua, mà gần một phần tư của số thiệt hại này không thể thu hồi, theo ước tính của Văn Phòng Ngân Sách Quốc Hội (Congressional Budget Office CBO) hôm Thứ Hai, 28 Tháng Giêng.
Báo New York Times nói rằng văn phòng độc lập CBO cho hay cuộc đóng cửa, vốn khởi sự vào cuối Tháng Mười Hai và kéo dài cho tới ngày Thứ Sáu tuần qua, gây trì trệ cho số chi tiêu trị giá khoảng $18 tỉ của các nhân viên chính phủ liên bang. Con số này có thể sẽ khiến mức phát triển tổng sản lượng nội địa (GDP) trong quý 4 năm 2018 giảm $3 tỉ và cắt mức phát triển GDP trong quý một 2019 khoảng $8 tỉ, tức khoảng 0.2%.
Cơ quan CBO nói rằng mức phát triển trong các quý sau đó sẽ lên cao hơn vì sự chi tiêu của các nhân viên liên bang cũng như dân chúng nói chung trở lại bình thường. Tuy nhiên, CBO ước lượng rằng khoảng $3 tỉ sẽ không bao giờ được phục hồi.
Sự thiệt hại trực tiếp nhất cho nền kinh tế Mỹ là từ việc các nhân viên liên bang bị cho nghỉ ở nhà không có tiền chi tiêu, cũng như sự trì trệ trong mức sử dụng dịch vụ cũng như tiêu xài của chính phủ liên bang, cũng theo CBO.
Tuy nhiên, theo cuộc nghiên cứu này, nền kinh tế Mỹ cũng bị các thiệt hại gián tiếp, vốn khó xác định giá trị hơn, như từ các cơ sở doanh nghiệp không xin được giấy phép hay có sự chứng nhận và không mượn được các món tiền có sự hỗ trợ của chính phủ liên bang.
“Các yếu tố đó có thể khiến các công ty phải hoãn việc đầu tư và thuê nhân viên,” CBO cho biết.
Tuy việc đóng cửa chính thức chấm dứt hôm Thứ Sáu tuần qua, điều này chỉ là sự tạm thời. Tổng Thống Donald Trump cảnh cáo rằng chính phủ có thể sẽ phải đóng cửa lần nữa nếu Quốc Hội không đồng ý với đòi hỏi có $5.7 tỉ để xây tường biên giới của ông. (V.Giang)