GIẢI MÃ BẤT NGỜ YÊN BÁI

Quế Tâm posted 2 updates.
Image may contain: 3 people , people smiling

Tao Vo Van

 GIẢI MÃ BẤT NGỜ YÊN BÁI

Tiếng súng dữ dằn vô tiền khoáng hậu bất ngờ sáng 18-8-2016 ở Tỉnh ủy Yên Bái làm cả nước kinh hoàng.
Lần đầu tiên, sếp ngành cấp tỉnh chơi hàng nóng “xử” gọn các “đồng chí” cỡ Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND kiêm Trưởng Ban Tổ chức tỉnh ủy, rồi tự sát. Vụ ra tay đoạt mạng nội bộ giới chức đảng còn kinh hoàng hơn phim mafia Ý, thậm chí cả vụ ám sát Tổng thống Kennedy.

Gác sang một bên chuyện tình cảm, thái độ cộng đồng mạng với vụ 3 quan chức mất mạng vì thủ tiêu dằn mặt; miễn bàn chuyện lọt đồng phạm hay không?

Xâu chuỗi những tình tiết trước đây và mới đây ở Yên Bái, có thể hiểu logic vụ việc động trời này:

1. Yên Bái là tỉnh nghèo, nhưng tài nguyên rừng rất giàu, không ít giới chức địa phương giàu nứt đố đổ vách (dãy phố nguy nga nhà quan ở Yên Bái. Bí thư Cường vừa tậu biệt thự 80 tỷ ở Hà Nội. Minh kiểm lâm chu cấp cho con du học xong Thụy Sĩ và sắp du học tiếp Anh quốc. Đưa tang Minh, xế hộp xịn nhiều như cây rừng Yên Bái) nhờ ăn của rừng mà không rưng rưng mắt. Phóng sự “Rút ruột rừng bảo tồn” gần đây của Báo Lao động và VTV từng phanh phui tệ nạn này. Lâm tặc móc nối giới chức kiểm lâm và chóp bu tỉnh, đốn gỗ quý đường kính 2-3m, bỏ lại cả những khúc cây đường kính hơn 1m… Đó là nguyên nhân để cuộc tranh đua chức quyền ở Yên Bái trở nên gay gắt, quyết liệt, mang tính sống mái.

2. Minh kiểm lâm chuyên môn nhì nhằng, không phải kiểm lâm nòi, nhờ bố vợ là Bí thư tỉnh ủy trước đây, mà chuyển từ công nhân đường sắt, sang Đài Phát thanh Truyền hình tỉnh, rồi nhanh chóng lên sếp kiểm lâm. Thời bố vợ Minh làm Bí thư tỉnh ủy, o ép cấp dưới là bà Trà. Nay bà Trà ngoi lên Chủ tịch UBND tỉnh, thậm chí còn là ủy viên trung ương đảng duy nhất của tỉnh, trong ê kíp cánh hẩu cùng đương kim Bí thư Cường và Chủ tịch HĐND kiêm Trưởng Ban Tổ chức tỉnh ủy Tuấn, nắm cơ hội nghìn năm có một ra ân báo oán (hút chết, chiều 18-8, họp báo vụ thanh toán, bà Trà chưa hết run). Họ muốn “dọn” Minh, nhân chủ trương sáp nhập Chi cục kiểm lâm với Chi cục Phát triển lâm nghiệp, dành ghế béo bở cho kẻ “biết điều” khác.

3. Minh được giới chức tỉnh và láng giềng đánh giá hiền lành, nhưng cục tính. Dễ hiểu vì sao, mất ghế béo bở trong lúc được coi là “hoàn thành tốt nhiệm vụ”, Minh không chấp nhận nhịn êm, chọn đường chơi sát ván.

4. Đơn giản: “đồng chí không bằng đồng tiền”. Quyền đẻ ra tiền. Cả 3 đều quan chức có hạng trong guồng máy nô dịch, áp bức bóc lột, tha hóa thối nát hắc ám, dễ hiểu vì sao dân chúng không những không thương xót, lại có phần hân hoan.

MỘT CÂU HỎI DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI NGOÀI PHONG TRÀO DÂN CHỦ

From facebook Pham Doan Trang
MỘT CÂU HỎI DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI NGOÀI PHONG TRÀO DÂN CHỦ

Lâu nay, vẫn thường có một thể loại bài viết với tựa đề chung là “một câu hỏi dành cho phong trào dân chủ”, “câu hỏi lớn dành cho các nhà đấu tranh dân chủ”, “giải pháp nào cho công cuộc dân chủ hóa”… Tóm lại, đã từng có nhiều câu hỏi đặt ra cho những người hoạt động dân chủ, ví dụ: Làm thế nào để thu phục nhân tâm, thu hút quần chúng? Đã thực sự có kết quả và lan tỏa chưa? Đã có ảnh hưởng tới ai/cái gì chưa? v.v.

Các câu hỏi này thường chỉ được đặt ra cho các nhà dân chủ mà thôi, không đặt ra cho ai khác. Cứ như thể những người đấu tranh dân chủ ở Việt Nam đang là những chính khách chuyên nghiệp ở một xứ sở dân chủ, có thể đi lại, viết lách, vận động, thuyết phục và kêu gọi quần chúng công khai, thoải mái vậy.

Nay chỉ xin có một câu hỏi, duy nhất một câu thôi, dành cho những người ở ngoài phong trào dân chủ, tức là những người chưa có hoạt động nào để tạo ra hoặc thúc đẩy một sự thay đổi tích cực nào của môi trường chính trị trong nước.

Bây giờ, giả sử có hai xã hội:

– (1) Một xã hội giống hệt như Việt Nam từ năm 1986 trở về trước, tức là: Nhà nước thích làm gì thì làm, muốn ra luật gì thì ra, muốn bắt ai thì bắt, muốn tịch thu tài sản của ai thì tịch thu, muốn xử tử ai thì xử tử. Chẳng ai biết nguyên nhân, tình trạng và hậu quả các việc nhà nước làm, coi như “phải ai nấy chịu”, ai không may mà có việc dính tới “cửa quan” thì cứ tự xác định là chết thôi. Ngày đó, số lượng tử tù oan (như Hồ Duy Hải, Nguyễn Văn Chưởng, Lê Văn Mạnh…) chật kín nhà tù, nhưng không có chuyện thân nhân vật vã kêu oan và cộng đồng ồn ào đòi xem xét lại tiến trình điều tra và bản án như thế này, ai chết thì chết. Và, tuyệt nhiên không có một cái đám gọi là “các nhà dân chủ” như bây giờ. Bạn cứ việc im lặng mà sinh ra, lớn lên, đóng thuế nuôi cái nhà nước mà bạn chẳng biết nó đang và sắp làm gì, và cố đừng để dính dáng với nó, nếu không, phần thiệt sẽ luôn thuộc về bạn; chẳng phải đầu cũng phải tai.

– (2) Một xã hội như bây giờ, tức là: Vẫn tồn tại cái nhà nước đó, và bạn vẫn phải đóng thuế cho nó. Nhưng lại có thêm một đám gọi là “bọn dân chủ”. Bọn này rất ồn ào, to mồm, và cứng đầu cứng cổ. Gần như bạ cái gì nhà nước làm, chúng cũng phê phán, chỉ trích, và gọi đấy là “phản biện”. Chính sách gì của nhà nước, chúng cũng vặn vẹo, rồi la ó phản đối, ném đá, đến nỗi đã có nhiều người mô tả bọn chúng là cái lũ chỉ biết “auto chửi”: Chúng chửi từ vụ “vòng ngực dưới 72cm không được đi xe máy”, tới “người đi xe máy phải cầm theo giấy tờ chính chủ”, đến “CMTND phải có tên cha mẹ”, tới chuyện xử oan những Hải, Chưởng, Mạnh, tới chuyện “thay thế” cây cổ thụ tán lá xum xuê bằng cây mỡ thanh thanh, rồi chuyện nhận 500 triệu USD và tiếp tục tạo điều kiện cho Formosa làm ăn ở Việt Nam, v.v. đủ thứ. Cậy có Internet và mạng xã hội nên chúng nó bắt đầu liên kết lại, chúng nó hùa nhau “tát nước theo mưa”, chửi hội đồng Đảng và Nhà nước. Chúng nó chẳng còn coi Đảng và Bác ra cái quái gì. Đời tư của chúng thì be bét, toàn một lũ dâm đãng, trai gái lăng nhăng. Đã thế, nghe đâu chúng còn nhận tiền nước ngoài để sống phè phỡn nữa.

Chú ý là, trong cả xã hội (1) và (2), quan chức của cái nhà nước kia đều hủ bại, dâm ô như nhau, ăn tiền trong nước và nước ngoài như nhau, nhưng bạn không được chửi. Ở xã hội (1), nếu bạn chửi thì bạn chết; còn ở xã hội (2), bạn có thể nghe “bọn dân chủ” chửi thay, có gì bọn nó chết.

Ở xã hội (2), bạn vẫn phải đóng thuế nuôi nhà nước, nhưng không phải đóng một xu thuế nào cho “bọn dân chủ”. Chưa bao giờ bạn phải đóng thuế cho “các nhà dân chủ” cả.

GIỮA HAI XÃ HỘI ĐÓ, BẠN CHỌN SỐNG Ở XÃ HỘI NÀO, (1) hay (2)?

From facebook Pham Doan Trang

IS đánh bom vào đám cưới người Kurd

IS đánh bom vào đám cưới người Kurd

REUTERS

Nhiều phụ nữ than khóc ở bên ngoài một nhà xác ở Gaziantep hôm Chủ Nhật 21/8

Tổ chức Nhà nước Hồi giáo IS có lẽ đã tiến hành vụ đánh bom tự sát nhắm vào một đám cưới ở Thổ Nhĩ Kỳ, Tổng thống Recep Tayyip Erdogan nói.

Tổng số người chết trong vụ tấn công diễn ra tại thành phố phía Nam Gaziantep đã lên đến con số 50, các quan chức chính phủ địa phương cho biết, và gần 100 người bị thương.

Nghi can đánh bom tự sát nhắm vào khách mời trong một đám cưới người Kurd khi họ đang khiêu vũ trên đường phố.

Quả bom phát nổ trong một thị trấn nổi tiếng đông sinh viên và có cộng đồng người Kurd lớn.

Thành phố Gaziantep, gần biên giới Syria, nổi tiếng vì có nhiều nhóm quân của IS trú ngụ.

Phóng viên Seref Isler của BBC tại Gaziantep cho biết thành phố 1,5 triệu dân đang ở trên bờ vực vì nhiều sự kiện xảy ra tại Syria, nơi tổ chức IS chiến đấu chống các lực lượng người Kursh Syria.

Nghi can đánh bom tự sát được cho là có liên hệ với tổ chức IS. Tên này đã giết hai cảnh sát ở Gaziantep vào tháng 5/2016.

EPA

Nhiều người tụ tập trước ngôi nhà xảy ra vụ đánh bom hôm 20/8 ở Thổ Nhĩ KỳEPA

Thân nhân của các nạn nhân chết vì vụ đánh bom than khóc ở Gaziantep

Tổ chức IS được cho là có căn cứ ở Gaziantep.

Thổ Nhĩ Kỳ đã chịu hàng loạt vụ đánh bom do cả IS lẫn dân quân người Kurd gây ra trong vài năm qua. Vụ tấn công gần nhất do IS gây ra hồi tháng 6/2015 tại sân bay Istanbul đã làm 40 người thiệt mạng.

Các chiến binh thánh chiến mất khu vực chiếm đóng ở miền bắc Syria, bao gồm cả thành trì vững chãi trước đó ở Manbij. Binh lính nổi dậy Syria đã chuẩn bị tiến sâu hơn vào tỉnh Jarablus do IS chiếm đóng.

Nếu IS gây ra vụ đánh bom, sẽ có suy đoán cho rằng đây là vụ tấn công trả đũa, với mục đích cho thấy sức mạnh của một nhóm quân đang chống trả.

Trong một thông cáo được truyền thông địa phương Thổ Nhĩ Kỳ đăng, Tổng thống Erdogan tranh luận rằng “không có gì khác biệt” giữa IS, dân quân người Kurd thuộc nhóm PKK và những người theo giáo sĩ Fethullah Gulen ở Mỹ, mà ông cho rằng đã lãnh đạo cuộc đảo chính tháng 7 vừa qua.

“Đất nước ta và dân tộc ta một lần nữa chỉ có một thông điệp cho những kẻ tấn công – các người sẽ không thành công!” ông nói.

Ông Trump tranh cử chỉ để tạo tối đa sự chú ý

Ông Trump tranh cử chỉ để tạo tối đa sự chú ý

Nguoi-viet.com

 Một tiệm tóc ở Anh gây chú ý khách hàng bằng cách treo hình kiễu tóc của ông Donald Trump. (Hình: Getty Images/Jim Dyson)

Một tiệm tóc ở Anh gây chú ý khách hàng bằng cách treo hình kiễu tóc của ông Donald Trump. (Hình: Getty Images/Jim Dyson)

AMAGANSETT, New York (NV) – Người ta ra tranh cử tổng thống với nhiều lý do, nhưng với ứng cử viên đảng Cộng Hòa Donald Trump thì có lẽ ông là người đầu tiên xem chiến dịch vận động là cách tốt nhất để gây sự chú ý cho bản thân.

Theo báo NY Times, có vẻ như ông Trump không có say mê nào khác, dĩ nhiên là không cả ước vọng được nắm quyền lực.

Ông Trump không mang một chủ trương hư ảo như ông Ted Cruz, không là một người cơ hội như ông Marco Rubio, một nhà tạo phong trào như Bernie Sanders, một người thừa kế chính trị như Jeb Bush hay một người tiểu tiết về chánh trị như bà Hillary Clinton.

Đối với tất cả họ, sự gây chú ý chỉ là phó sản của một cuộc vận động, không phải là một động cơ, nhưng đối với ông Trump, gây sự chú ý mới chính là trọng tâm.

Đó có lẽ là bài học của cuộc vận động “lung lay” của ông hồi đầu tuần này, một sự chuyển tiếp từ chính trị sang việc gây được sự chú ý, và có thể cả sự chuyển tiếp từ chiến thắng bầu cử sang chiến thắng từ việc bị đánh bại, điều mà ông thường làm trong suốt sự nghiệp.

Ông Trump, trùm ngành địa ốc, chuyên kinh doanh bất động sản, sau khi vắt cho cặn kiệt nguồn lợi thì để mặc cho chết dần, rồi như một phép lạ, biến sự thua lỗ thành cái có lợi cho mình.

Một cao ốc tàn tạ hay một đảng Cộng Hòa tan tác, đối với ông Trump có thể đều như nhau.

Gây sự chú ý luôn là nền tảng của mô thức hoạt động của ông Trump. Căn bản là ông kinh doanh bằng tên mình, nào là thịt bò Trump steak, nước uống Trump water, trường đại học Trump University, cao ốc Trump Tower.

Ông Trump khám phá ra rằng, trong một xã hội sùng bái sự tiếng tăm như xã hội Hoa Kỳ, nơi quá nhiều người tranh đua để được chú ý, chạy đua vào ghế tổng thống được chú ý nhiều đến bao nhiêu.

Việc ông Trump sa thải ông Corey Lewandowski, chủ tịch ban vận động đầu tiên, rồi thay bằng ông Paul Manafort, đều được xem là một quyết định chính trị.

Ông Manafort là một chiến lược gia kỳ cựu, một người chuyên nghiệp, người có thể giúp đưa ông Trump đi vào dòng chính của cuộc tranh cử.

Đó là chuyện chính trị.

Tuy nhiên điều mà ông Manafort có thể không nhìn thấy là ông Trump không bao giờ là một nhà vận động chính trị, hoạt động theo qui tắc chính trị truyền thống hay mang mục tiêu chiến thắng trong cuộc bầu cử.

Quả thật ông Trump đâu có khờ.

Ông dư biết ông sẽ bị chế nhạo khi xúc phạm đến vợ chồng ông Khan, người có con trai bị tử trận, hay chần chừ trong việc ủng hộ ông Paul D Ryan, chủ tịch Hạ Viện, hoặc nói rằng cách chận bà Clinton tốt nhất là bắn bỏ bà ấy.

Tất cả những phát biểu như vậy đều làm cho ông được chú ý thêm.

Không riêng gì ông Trump, ông Mike Huckabee lợi dụng sự chú ý ông có được trong cuộc tranh cử thất bại để lấy được một hợp đồng với Fox News Channel.

Sarah Palin dùng sự gây chú ý của bà để đạt được một “reality show” và thu được vô số tiền từ chi phí diễn thuyết.

Ông Ben Carson dùng tiếng tăm tạo được lúc tranh cử sơ bộ để bán sách.

Những người thua cuộc trong các thùng phiếu, nói đúng ra tất cả đều là những người chiến thắng.

Làm show truyền hình ư, bán sách và diễn thuyết ư, tất cả đều là chuyện nhỏ đối với ông Trump.

Theo cô Ivanka Trump, ái nữ của ông, châm ngôn của ông Trump là “Nếu quí vị có suy nghĩ thì hãy động não đến những gì thật to lớn.”

Và đó là nơi mà việc tạo được sự chú ý gặp gỡ sự chiến thắng. (TP)

“Niềm tin” của Nguyễn Phú Trọng – từ Formosa đến 8 viên đạn đồng Yên Bái

“Niềm tin” của Nguyễn Phú Trọng – từ Formosa đến 8 viên đạn đồng Yên Bái

Dân Làm Báo

Vũ Đông Hà

21-8-2016

H1Vào ngày 14/8 trong đại hội vận động các đảng viên già cùng sát cánh với đương kim tổng bí thư để truy cùng diệt tận đám ruồi muỗi thuộc phe 3X, Nguyễn Phú Trọng đã tuyên bố “Niềm tin trong dân được củng cố và tăng lên”. Khoan nói tới niềm tin của hơn 90 triệu người dân bị đảng đem điều 4 hiến pháp ra hiếp, chỉ cần nói đến niềm tin của các đồng chí trong đảng với nhau – Niềm tin đó đã được thể hiện bằng 8 viên đạn K59 nhắm thẳng vào quân thù mà bắn vào ngày 18/8/2016 tại sào huyệt đảng hội Yên Bái.

8 viên đạn. 3 viên bắn vào bí thư tỉnh ủy. 3 viên bắn vào chủ tịch hội đồng nhân kiêm trưởng ban tổ chức tỉnh ủy. 1 viên bắn vào gáy chi cục trưởng chi cục kiểm lâm. Và 1 viên không biết bắn vào đâu đã khẳng định niềm tin của các cán bộ đảng viên cộng sản đối với nhau.

Đây không phải là “niềm tin” mới nhất. Đã có niềm tin kiểu “một đồng chí X”, “niềm tin Phạm Quý Ngọ”, “niềm tin Nguyễn Bá Thanh” và chuỗi dài những “niềm tin đồng chí” khởi đi từ triều đại Hồ Chí Minh sang đến triều đại Nguyễn Phú Trọng dẫn đến cái chết của nhiều cán bộ cao cấp cộng sản. Tất cả “niềm tin” ấy được sinh sôi nảy nở trong cái văn hóa “phê và tự phê” cùng với truyền thống “thanh trừng nội bộ” được học hỏi chu đáo từ Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình sang đến Tập Cận Bình ngày nay.

Trở lại với niềm tin của nhân dân đối với đảng mà Nguyễn Phú Trọng tự sướng trong Hội nghị gặp mặt cán bộ cấp cao nghỉ công tác, nghỉ hưu khu vực phía Nam (1)

Để có được cái cảm giác tự sướng và truyền cảm giác đến cho hàng ngũ cán bộ già nua, lão thành cắt mạng, Nguyễn Phú Trọng đã huênh hoang rằng: Thực tế công tác tổ chức – cán bộ, đối ngoại, xử lý việc gây ô nhiễm môi trường biển một số tỉnh miền Trung thời gian qua cho thấy cách làm đúng, chủ trương đúng.”

Những cách, chủ trương đó là gì?

Đó là:

– Tổng bí thư ngay lập tức thân chinh đến Formosa để “cùng là đồng chí, cùng là anh em” với thủ phạm tàn sát môi trường;

– Các quan chức kéo nhau xuống biển để mị dân biển vẫn sạch, vẫn an toàn;

– Bầy đoàn kéo nhau ăn hải sản xa vùng bị nhiễm độc và chụp hình, phỏng vấn đăng báo để lừa người dân;

– Tuyên bố nguyên nhân cá chết là do tảo nở hoa, thủy triều đỏ;

– Sau khi Formosa chính thức nhận lỗi nhưng không nhận tội thì lờ đi tất cả những hành vi, tuyên bố láo khoét trước đó;

– Nhận ngay 500 triệu bồi thường mà không cần biết những hệ quả, thiệt hại lâu dài ở mức độ nào. Trong khi đó thì đã bồi hoàn lại cho Formosa từ 722 triệu đô đến 1 tỉ 136 triệu đô (2);

– Không truy tố hình sự và vẫn để Formosa tiếp tục hoạt động, tiếp tục lén lút xả rác thải tại nhiều nơi khác nhau cho đến khi người dân phát hiện;

– Đưa Võ Kim Cự và việc cấp phép 70 năm cho Formosa nhằm đánh lạc hướng vấn đề Formosa đã gây ra thảm họa môi trường sang chuyện Formosa được hoạt động bao lâu;

– Tiếp tục che giấu mọi thông tin, dữ kiện về thảm họa môi trường trước những yêu cầu của người dân đòi nhà nước phải minh bạch thông tin;

– Từng bước, từng ngày, giảm lượng thông tin về thảm họa môi trường, về việc bồi thường cho nạn nhân và tiến đến cho “sự cố” Formosa chìm xuồng.

Đối chiếu tuyên bố khoét của Nguyễn Phú Trọng với những gì mà chế độ đã làm, người ta có thể thấy cái gọi là “niềm tin của nhân dân dành cho đảng” chỉ đến từ căn bệnh thủ dâm cố hữu của Nguyễn Phú Trọng, giống như tất cả lãnh đạo đảng cộng sản khác, và “niềm tin” này đã được bảo kê bằng một thứ mà không có nó thì đảng chỉ có đường tự sát: “Điều 4 hiến pháp”.

Niềm tin của dân đối với đảng chẳng hề có để mà củng cố.

Ngay cả niềm tin của những kẻ gọi nhau là đồng chí cũng không bao giờ hiện hữu.

Đảng cộng sản không bao giờ tồn tại bởi niềm tin của nhân dân, sống còn bởi niềm tin của các “đồng chí” với nhau. Nó chỉ có thể tiếp tục cầm quyền sau khi đã cướp chính quyền là nhờ vào những chiến dịch khủng bố như “cải cách ruộng đất”, những cuộc “phê và tự phê” lôi nhau ra tố, và những âm mưu thanh trừng lẫn nhau không bao giờ ngưng nghĩ trong suốt hơn nửa thế kỷ qua.

TẤM LÒNG NHÂN ÁI ĐÁNG KHÂM PHỤC

TẤM LÒNG NHÂN ÁI ĐÁNG KHÂM PHỤC
Người tử tế thì không vì danh lợi của mình mà làm hại bạn bè, cho dù bạn đó chỉ là 1 con vật!

HINH 1

 

 

 
HINH 2

Cô  Adelinde Cornelissen, người Hòa Lan gốc Đức, là 1 vận động viên môn cưỡi ngựa nghệ thuật rất nổi tiếng. Cô đã đoạt nhiều giải cao quý bao gồm Huy chương vàng quốc tế trong bộ môn này. Trong suốt những lần thi đấu đó, chú ngựa thân yêu Parzival của cô đã biểu diễn rất xuất sắc, chú luôn cố gắng vượt bực và đã giúp cô giành được thắng lợi.

Để chuẩn bị cho kỳ Thế Vận Hội năm nay tại Rio, cô Adelinde và chú ngựa Parzival đã khổ luyện suốt 4 năm. Ngày nào họ cũng giành ra 7-8 tiếng để tập luyện, và cô là người được dư luận tin tưởng là sẽ đoạt được huy chương vàng.

Thế nhưng ngay trước ngày thi đấu, cô Adelinde phát giác ra chú ngựa của cô bị bệnh lạ: 1 bên đầu bị sưng, mắt bị sưng và bị số . Các thú y đi theo đoàn vội chẩn bệnh, thử máu, chụp quang tuyến cho ngựa, thì phát giác chú ngựa Parzival bị nhện độc cắn, chất độc lan vào máu làm cho sưng và sốt.

Sức của 1 chú ngựa đua bình thường rất khỏe, 1 vết cắn như vậy chỉ cần uống thuốc trụ sinh, chữa trị vài ngày là hết. Nhưng ngặt cái hôm sau là ngày thi đấu, nếu chất độc chưa được trị hết, trong lúc thi đấu chạy nhảy quá nhiều có thể khiến cho chất độc dồn vào tim gây ra đột quỵ bất ngờ.

Cô Adelinde xin Ban Tổ Chức Thế Vận Hội thay đổi lịch thi, cho người khác thi trước và cô thi sau 2 ngày, nhưng không được chấp thuận.

Suốt đêm cô Adelinde trằn trọc đắn đo suy nghĩ không biết có nên thi không. Rút ra thì quá uổng công tập luyện suốt 4 năm và mất đi cơ hội giành huy chương vàng. Nhưng nếu thi đấu rủi chú ngựa bị độc công tâm thì sẽ không cứu được.

Sáng ra, các thú y khám lại lần nữa và cho biết chất độc đã giảm đáng kể, cô có thể thi đấu. Cô Adelinde dẫn ngựa ra sân mà trong lòng lo lắng, không yên. Thi đấu qua vòng đầu, cô Adelinde được số điểm rất cao, nhưng cô để ý thấy chú ngựa Parzival có vẻ mệt mỏi, mặc dù nó vẫn cố gắng hết sức và tuyệt đối tuân theo các mệnh lệnh của cô.

Bắt đầu vòng thi thứ 2 cô thấy chú ngựa thở có vẻ nặng nhọc hơn. Ngay lập tức, cô dừng ngựa, xuống xin lỗi Ban Giám Khảo, xin lỗi các cổ động viên, và vừa khóc vừa giải thích tại sao cô quyết định rút khỏi cuộc thi.

Cô nói nếu cô tiếp tục, thì Parzival sẽ phải cố gắng quá sức và mặc dù cô có thể thắng huy chương vàng nhưng chú ngựa có thể phải hy sinh. Cô không đành lòng làm như thế! Cô nói chú ngựa Parzival là bạn tốt của cô đã nhiều năm, đã giúp cô đạt đến đỉnh cao, nên cô không thể vì danh lợi của mình mà hy sinh bạn của mình, cho dù có phải hy sinh huy chương vàng, cho dù đó chỉ là 1 con súc vật.

Cô Adelinde và chú ngựa Parzival đã rời trường đua trong tiếng vỗ tay vang dội của cổ động viên và của cả Ban Giám Khảo. Nhiều người nói “Cô ấy tuy rút ra khỏi cuộc thi, nhưng đối với tôi cô ấy đã giành được huy chương còn quý giá hơn huy chương vàng, đó là huy chương của lòng nhân ái, của tình bạn giữa người và 1 chú ngựa” .

Còn bạn thì sao? Bạn có vì danh lợi của bản thân mà hy sinh, bán đứng hay làm hại bạn bè của mình không?

Người dân Phú Yên xuống đường biểu tình bị đe dọa triệt đường mưu sinh

Người dân Phú Yên xuống đường biểu tình bị đe dọa triệt đường mưu sinh

GNsP (21.08.2016) – “Formosa cút cút cút, đường lưỡi bò cắt cắt” là thông điệp mà người dân giáo xứ Phú Yên, Giáo phận Vinh hô vang lên trong cuộc toạ kháng với sự tham dự của khoảng hơn 1000 người.

Sáng ngày Chúa Nhật 21.08.2016, toàn thể giáo dân giáo xứ Phú Yên tiếp tục xuống đường toạ kháng trên tỉnh lộ 37, bà con cầm theo băng rôn biểu ngữ đòi công lý cho các nạn nhân thảm hoạ môi trường.

Sau thánh lễ cầu nguyện cho quốc thái dân an, già trẻ trai gái cùng nhau tuần tự ra tuần hành và hát vang các ca khúc đấu tranh như “trả lại đây cho nhân dân tôi”, “xin hỏi anh là ai” hay “Việt Nam tôi đâu?”.

Chị Thu Mai chia sẻ: “Chúng tôi gần như quen với việc xuống đường rồi. Bây giờ không đi biểu tình cảm thấy thiếu thiếu và không khí chùn xuống hẳn. Tôi thấy người dân nơi đây ai cũng háo hức nhất là các em nhỏ. Bọn trẻ hô rất to và rất có kỉ luật khi tuần hành”.

Như đã được tôi luyện kĩ, đoàn người biểu tình của xứ Phú Yên rất ôn hoà và trật tự. Trong các cuộc biểu tình, luôn bắt đầu mọi sự với Kinh Hoà Bình nên mọi người ra đi trong tâm thế bình an và Cha Anton Đặng Hữu Nam, người lãnh đạo tinh thần của giáo xứ Phú Yên thao thức:

“Ngư dân đi biển về, may lắm là hoà vốn. Khuôn mặt buồn rầu vì cuộc sống mưu sinh chưa bao giờ khó khăn như lúc này. Là chủ chăn, những u sầu đó của đoàn chiên cũng là ưu sầu của Giáo Hội. Đó là lý do, giáo xứ tôi yêu cầu khởi tố Formosa và đồng bọn, đền bù thiệt hại cho dân Việt. Đồng thời cải tạo lại môi trường biển sạch và tống cổ Formosa ra khỏi Việt Nam.”

12^7B45F1F7CA97BA413AFEDA1ABB90C4F88279F4ED2BE6D64B65^pimgpsh_fullsize_distr13939426_1793898420824442_2276821703263478711_n14022125_1793898794157738_7755195074814358001_n14034793_1793898344157783_2818343892823519691_n

Phản ứng lại các cuộc biểu tình đòi quyền lợi chính đáng, nhà cầm quyền đang tỏ ra hèn hạ khi cố tình ngăn cản công việc làm ăn của ngư dân. Các chủ thuyền cho biết, các thuyền của giáo xứ Phú Yên đã bị kiểm soát gắt gao và đe doạ nếu còn biểu tình thì sẽ có biện pháp thích đáng.

Một thuyền viên nói: “Mấy cán bộ trên huyện kêu từng thuyền vào đồn biên phòng và nói nếu chúng tôi còn đi biểu tình chống nhà nước thì sẽ biết tay.”

Hiện đang có một làn sóng chống đối và bách hại linh mục Antôn Đặng Hữu Nam. Cộng sản và những kẻ tiếp tay đã rải truyền đơn đầy đường với nội dung vu khống và chia rẽ chủ chăn và đoàn chiên đại loại như “cha biểu tình, các con nhận thảm hoạ”.

Những cuộc biểu tình của giáo xứ Phú Yên luôn là một nỗi ám ảnh cho những kẻ tiếp tay hại dân hại nước vì những thông điệp ngắn gọn và đanh thép.

Sự gia tăng phá hoại từ phía nhà cầm quyền cũng là bằng chứng rằng những buổi cầu nguyện và tuần hành ôn hoà đã phát huy tác dụng làm thay đổi nhận thức của người dân.

Dù bị gây khó khăn, cản trở từ phía nhà cầm quyền, người dân Phú Yên kiên quyết làm mọi cách yêu cầu giới chức lắng nghe các nguyện vọng của nhân dân được quy định tại Điều 28 Hiến Pháp năm 2013 “công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận và kiến nghị với các cơ quan nhà nước về các vấn đề của cơ sở, địa phương và cả nước”. Và, giới chức phải “công khai, minh bạch trong việc tiếp nhận, phản hồi ý kiến, kiến nghị của công dân”.

Pv.GNsP

Kiểm lâm đi cưỡng chế đất rẫy của người thiểu số bị chém chết tại chỗ

Kiểm lâm đi cưỡng chế đất rẫy của người thiểu số bị chém chết tại chỗ

T6, 08/19/2016

Sau khi một viên chức kiểm lâm đi cưỡng chế đất rẫy của người dân tộc thiểu số bị chém chết, nhà cầm quyền tỉnh Lâm Đồng liên tiếp tiến hành những chuyến đột nhập bản làng để bắt người. Và trong mỗi chuyến tấn công như vậy, họ lại tạo ra thêm những trường hợp thương tích cho các giới chức, và lại có thêm những dân làng can tội tấn công người thi hành công vụ.

Vòng luẩn quẩn chết người này bắt đầu từ ngày 8 tháng 8, khi một lực lượng gồm khoảng 50 viên chức kiểm lâm, công an và cảnh sát cơ động được trang bị súng bắn đạn cao su và quả nổ đến cưỡng chế rẫy đậu rộng khoảng 300 mét vuông của người dân tộc thiểu số ở thôn Hang Hớt, xã Phi Tô, huyện Lâm Hà. Theo lời già làng Mobon Haba nói với trang mạng của Hội Anh Em Dân Chủ, đợt cưỡng chế này đe dọa mảnh đất canh tác cuối cùng của bà con thôn Hang Hớt. Dân làng tuyệt vọng vì không còn đường sinh sống nên chống đối, dẫn tới một cuộc xô xát với nhóm viên chức kiểm lâm địa phương. Hậu quả là có một viên chức kiểm lâm chết tại chỗ và hai người khác bị thương.

Sau đó, vào ngày 13 tháng 8, công an tỉnh Lâm Đồng đã vây ráp thôn Hang Hớt, bắt đi 8 dân làng. Trong cuộc tấn công này, phía chính quyền có 15 công an bị thương, ít nhất 7 xe hơi của các lực lượng công an và cảnh sát giao thông bị phá hủy.

Vẫn theo lời già làng Bobon Haba, người dân tộc thiểu số ở xã Phi Tô xưa kia từng có hơn 800 hécta đất trồng cà phê và hoa màu. Kể từ năm 1989, các quan chức địa phương bắt đầu đốn chặt hết cây trồng của họ, để chiếm đất bán cho các nhà đầu tư mà không bồi thường một đồng nào. Trưởng công an huyện Lâm Hà được cho là  hưởng lợi từ 30 hécta đất của người dân tộc thiểu số.

Theo lời già làng Mobon Haba, cán viên chức đã mỉa mai rằng đất đai của bà con thiểu số là “ở bên Pháp, bên Mỹ”, khiến dân làng nổi giận.

Huy Lam / SBTN

httpv://www.youtube.com/watch?v=AFCAEGMnTgg

cán bộ Lâm Hà – Lâm Đồng đi cưỡng chế đất rừng bị đồng bào dân tộc chém chết tại chỗ !

Viết cho em bé may mắn được cứu sống từ đống hoang tàn của chiến tranh!

Viết cho em bé may mắn được cứu sống từ đống hoang tàn của chiến tranh!

Viết-cho-em-bé-may-mắn

Em là một đứa trẻ bất hạnh vì sinh ra trong thời chiến tranh khốc liệt đang xảy ra trên quê hương mình. Mấy năm nay Syria không còn là miền đất thanh bình của em nữa. Hằng ngày làn bom lửa đạn đang tàn phá làng quê, giết hại bao người và khiến nhiều đồng bào em phải tha phương cầu thực. Hôm nay khi biết câu chuyện em may mắn được cứu sống trên đài CNN, ai cũng cảm động và yêu thương em thật nhiều!

Sau vụ đánh bom, khu làng của em biến thành đống đổ nát. Mọi thứ đều hỗn loạn kinh hoàng. Người người tháo chạy và bao nạn nhân tử vong. Em là một trong những người may mắn được cứu thoát từ cảnh kinh hoàng ấy. Nhìn em thẫn thờ vô hồn ngồi trên nghế trong phòng cứu trợ, hẳn là ai cũng nhận thấy sự tàn ác của chiến tranh. Bởi trong cuộc chiến, trẻ em dường như là thành phần đáng thương để gửi thông điệp đến nhiều người: “Chúng con cần hòa bình, cần niềm vui và cần lớn lên trong hạnh phúc!”

Dù được may mắn cứu thoát, nhưng lúc này em mơ hồ về cuộc sống hiện tại. Với thân thể nhiều thương tích máu me, em không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Em chỉ thấy mình đớn đau lắm! Với khuôn mặt bình thản đến vô hồn, em không còn thấy gia đình, người thân, tương lai và quê hương. Dẫu được nhiều cô chú chăm sóc đặc biệt, hỏi thăm ân cần nhưng vết thương thân thể lẫn tâm hồn đã in hằn trên em. Hy vọng thời gian sẽ chữa lành những vết thương của em và cuộc sống cho em lớn lên trong bình an hạnh phúc.

Em biết không, nhiều bạn chạc tuổi như em không may mắn được cứu sống. Các bạn ấy đã về nơi an nghỉ vĩnh hằng. Còn nhớ những dòng người rời bỏ Syria, lao mình ra đại dương để chạy trốn khỏi đói nghèo và bạo lực chiến tranh trong những năm qua. Trên chuyến tàu ngoái, tất cả đều bị nhấn chìm trong biển cả khiến 13 người thiệt mạng; trong đó có em Aylan Kurdi chết trôi dạt vào bãi biển.

Aylan-Kurdi

Em không biết bao giờ chiến tranh kết thúc, chẳng hay gia đình, người thân còn sống sót và chẳng biết tương lai mình sẽ ra sao!? Hóa ra chiến tranh không chỉ hủy diệt hiện tại mà còn tàn phá cả tương lai. Dẫu sao bên em vẫn còn có chúng tôi, còn nhiều người tiếp tục cho em những điều may mắn tốt lành. Cầu mong sao em có thể giữ được niềm tin và hy vọng, em nhé!

Sau cùng, là một nạn nhân bé nhỏ của một thảm họa chiến tranh, em hãy lay động lòng người để thế giới cùng nhau kiến tạo hòa bình. Rồi trước hình ảnh lúc này của em khiến cả thế giới bàng hoàng, em hãy cho con người biết thế nào là tội ác: bất công, chiến tranh, bạo tàn và vô tâm; thế nào là điều thiện: công bằng, hòa bình, hạnh phúc và tình người, em nhé!

Cầu chúc em tiếp tục nhận được may mắn và bình an!

hinh-anh

Giuse Phạm Đình Ngọc SJ

YÊN BÁI VÀ PHÁT SÚNG ĐƯỢC BÁO TRƯỚC?

YÊN BÁI VÀ PHÁT SÚNG ĐƯỢC BÁO TRƯỚC?

 Facebooker Ben Nguyen

Video Bản danh sách đen 1 – Rút ruột rừng già: https://www.youtube.com/watch?v=xrDJM49pVTQ

 httpv://www.youtube.com/watch?v=xrDJM49pVTQ

Cuối năm 2014, chúng tôi thực hiện series điều tra “Bản Danh sách đen” và dành một tập để phanh phui những vụ phá rừng tàn bạo nhất trên đất nước này. Đỗ Doãn Hoàng đề nghị thực hiện điều tra vụ phá rừng Nà Hẩu (Yên Bái), vì tính chất nghiêm trọng của vụ việc và những tình tiết rất mới của câu chuyện xẻ thịt rừng.

Sự thật được giấu kín bao nhiêu năm và chỉ hé lộ vì một vụ thanh toán lẫn nhau của kiểm lâm Yên Bái mà họ muốn mượn bàn tay “báo chí” để triệt hạ đối thủ. Tay kiểm lâm giấu mặt gửi thư tố cáo cho chúng tôi đã sẵn sàng chơi sát ván dù lường trước những mối nguy hiểm đe doạ đến tính mạng.

Chúng tôi đã vào cuộc với sự hỗ trợ của những tay bảo kê rừng quyền lực nhất và cũng để rồi rùng mình phát hiện ra sự thật của việc rút ruột rừng già giữa thanh thiên bạch nhật với việc tiếp tay chặt chẽ của kiểm lâm Yên Bái và đội ngũ thực thi pháp luật tại đây. Thế nhưng, câu hỏi mà cho đến mãi nửa năm sau, khi đi vào lõi của rừng già A Lưới (Thừa Thiên-Huế), tôi mới trả lời được, đó là Kiểm lâm có quyền lực và bản lĩnh đến đâu để có thể sai khiến lâm tặc và các đối tượng đầu bò, đầu bứu địa phương? (Nó cũng giải toả cho tôi những lo lắng cho lực lượng này mà truyền thông trước đó đưa tin về các vụ lâm tặc chống lại người thi hành công vụ).

Tôi tự hào vì những đồng nghiệp tuyệt vời Đỗ Doãn Hoàng, Phạm Hùng, Dương Thuân,.. đã thực hiện series điều tra này.

Cái kết của câu chuyện này chưa bao giờ tôi kể và cũng sẽ giữ lại cho mình. Chỉ biết rằng, sau đó tay kiểm lâm gửi đơn thư tố cáo đã bị đì, bị đe doạ, bị chuyển công tác và rồi có lẽ đã rời khỏi ngành mang theo cả sự hả hê và mối tư thù đồng nghiệp, lãnh đạo ngành đến tận cuối đời… Tôi tin vào luật nhân quả: Máu rừng đã đổ và rừng đang báo thù?!

Tôi đăng lại series phim này với phiên bản tương tác – interractive story – để bạn có thể dễ dàng xem lại nó. (Sẽ update link)

Đây là câu chuyện có thể giúp bạn hiểu hơn về vụ việc nổ súng bắn bí thư, chủ tịch tỉnh Yên Bái của Chi cục trưởng Kiểm lâm tỉnh này.

B.N.

Nguồn: https://www.facebook.com/nguyendangben?fref=ts

Vũng Áng – Hà Tĩnh: biển chết, bố thất nghiệp, con thất học!

Vũng Áng – Hà Tĩnh: biển chết, bố thất nghiệp, con thất học!

 Vì Dân (Sài Gòn)

https://youtu.be/ec-FwtS74Pw

 httpv://www.youtube.com/watch?v=ec-FwtS74Pw

Anh Mai Xuân Nam, ngư dân tại Vũng Áng, kể về cuộc sống của gia đình từ lúc xảy ra thảm họa cá chết đến giờ: chính quyền chưa một lời thăm hỏi, bản thân không có việc làm, không có tiền mua sữa, đóng học phí cho con. Y tế cũng không được đảm bảo và chăm sóc!

Đồng thời anh miêu tả về việc nhà cầm quyền bảo vệ Formosa trong cuộc tuần hành bảo vệ môi trường ngày 07 tháng 08 vừa qua: công an, quân đội đứng về phía Formosa chứ không đứng về phía dân.

Lời người viết:

Các anh công an, quân đội ơi! Lương của các anh là do Formosa trả hay là do dân đóng thuế mà có?

Các anh được đào tạo để bảo vệ tội phạm hay bảo vệ dân lành?

Các anh có thấy 3 lãnh đạo tại Yên Bái chết đi trong nhục nhã và bị người dân mỉa mai không?

Các anh có nghĩ rằng một ngày nào đó các anh cũng bị như vậy không?
V.D.
Nguồn: https://www.facebook.com/quyenconnguoi/videos/1024824064239276/

Nghĩ ngợi về vụ đồng chí giết nhau ở Yên Bái

 Nghĩ ngợi về vụ đồng chí giết nhau ở Yên Bái

Nguyễn Thông

19-8-2016

– Vụ nổ súng ở Yên Bái 3 khiến cán bộ chết sẽ còn rất nhiều điều để nói để viết. Tôi cạn nghĩ dân chúng nếu bàn thì nên có cả ý (trí) lẫn tình (tâm). Thôi thì người chết rồi, dù có là cán bộ đi chăng nữa, đừng sẵn ghét cán bộ mà nói nhời nặng nhẹ, cho hồn người chết đi được dễ dàng, trong cái tháng đặc âm khí này.

Nhưng ở góc độ khác, với người sống, tôi thấy các vị cấp cao xử lý vụ việc (gọi là xử lý khủng hoảng) lần này có nhiều tiến bộ: nhanh, khá kịp thời, cởi mở. Tuy nhiên, ban đầu có điều không hay, cần lên án. Báo Pháp luật VN (phapluatplus) đã nhanh nhất có thông tin, chỉ sau hai mươi phút xảy ra vụ việc, rất đáng nể. Ngay sau đó, có lệnh cấm thông tin, bắt báo Pháp luật phải rút xuống, theo cái thói xử lý cấm đoán xưa nay.

Bài báo đã bị rút, gây nhiều tò mò, hoang mang. Hơn một tiếng đồng hồ sau, các báo mới được lần lượt đăng tin. Để truy ra kẻ nào ban cái lệnh cấm đoán đó không khó. Cần xử lý cho nghiêm, không thể để dạng như vậy chui vào bộ máy lãnh đạo, quản lý nhà nước để làm bậy, dù viện bất cứ lý do gì.

– Cái lý không phải của người Mèo. Bà Phạm Thị Thanh Trà, Chủ tịch UBND tỉnh Yên Bái trong cuộc họp báo vừa xảy ra (chiều 18.8) đã nhầm lẫn nghiêm trọng. Không những bà cố tình né tránh nguyên nhân “tổ chức cán bộ” (mà chính ông trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy cũng bị bắn chết đã chứng minh điều ấy), bà còn nói “Điều quan trọng nhất lúc này, đó là ổn định tư tưởng của đông đảo bà con các dân tộc Yên Bái; nhanh chóng sớm ổn định tư tưởng để người dân tiếp tục thực hiện các nhiệm vụ kinh tế, chính trị của địa phương”.

Đối tượng cần ổn định nhất là nội bộ đảng của bà, là đội ngũ cán bộ, chứ không phải dân. Dân chúng không hoang mang bởi xưa nay họ chấp nhận ông bà nào cai trị thì cũng vậy. Ngoài ra, tưởng bà nói mau chóng để làm gì, hóa ra để dân “tiếp tục thực hiện các nhiệm vụ kinh tế, chính trị” thì quả thật tôi chịu thua cái lý của bà, không lúc nào tha cho dân lấy một phút.

Tôi mà là ông Huynh, ông Thưởng, chắc tôi phải nát óc khi có không ít người dân vốn hiền lành chất phác lại tỏ ra dửng dưng (tôi chỉ nói ở mức độ “hiền” nhất) trước cái chết của cán bộ to trong bộ máy cai trị của các ông. Họ còn hát “tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới” như dự báo một điều gì ghê gớm lắm, đã gần lắm.

Thế thì, hãy chú ý đến cán bộ, chứ không phải đến dân, các ông ạ. Ăn ở ra sao, mà lòng dân như vậy.

– Nói mãi cũng chả hết, chắc phải có một bài cho đầu đuôi. Nhưng rõ ràng chuyện đồng chí Đỗ Cường Minh – Chi cục trưởng Kiểm lâm bắn chết đồng chí Phạm Duy Cường – Bí thư Tỉnh ủy và đồng chí Ngô Ngọc Tuấn – Chủ tịch HĐND tỉnh Yên Bái đã nói lên rằng khi cái ung nhọt tình đồng chí bị vỡ thì nó kinh khủng hơn rất nhiều so với những mụn nhọt của dân (kiểu đánh chết kẻ trộm chó chẳng hạn). Ngày xưa những vụ tàn hại nhau ở cấp cao thế (không phải là ít) có thể giấu được, chứ bây giờ nó văng tóe loe, ai cũng thấy là rất kinh khủng, ngoài sức tưởng tượng. Chả biết bác Cả có cám cảnh than thở trước sự thực này, mấy bữa nay chẳng thấy nói gì.

– Còn khá nhiều tỉnh chuẩn bị họp HĐND, phen này thì cứ phải kiểm tra cho kỹ, cái ngoáy tai cũng không cho đem vào. Tỉnh nào mà chả chứa đầy xung đột âm ỉ, cứ ép nhau cho lắm thì tức nước vỡ bờ, rồi lại tinh dững Chí Phèo, Binh Chức, Năm Thọ, Bá Kiến chọi nhau.

Làm cán bộ thời này quả là một nghề nguy hiểm, nhất là cán bộ đảng, chết như chơi.