Chống tham nhũng ở nước tôi là thế này…

Facebook Hồ Ngọc Dũng shared Chân Trời Mới Media‘s photo.

Image may contain: 1 person , text

Chân Trời Mới Media

Chống tham nhũng ở nước tôi là thế này…
———-
Trưa nay, trong lúc trò chuyện với vị Thẩm phán Toà Thượng Thẩm số 4 ở Hoa Kỳ sang làm việc tại Việt Nam, bà hỏi tôi các vụ án chống tham nhũng ở đây được xét xử thế nào.

Tôi trả lời rằng chống tham nhũng ở nước tôi không theo cơ chế tự động của luật pháp, mà phải được các nhân vật lãnh đạo đảng cộng sản ở cấp cao bật đèn xanh trước, bởi lẽ người ta dùng cái gọi là chống tham nhũng chỉ để đấu đá nội bộ, chứ không phải để chống tham nhũng thật.

Vị thẩm phán Mỹ tỏ vẻ ngạc nhiên. Tôi phải giải thích rằng ở nước tôi hầu như quan chức nào cũng tham nhũng, kể cả nhân viên điều tra và thẩm phán xét xử án tham nhũng, vậy chống ai bây giờ?
Vị thẩm phán càng không hiểu. Tôi đành tự nhủ rằng có lẽ tại vì nước tôi là nước lạ, có nhiều đặc thù riêng, không giống ai!

Status: Lê Công Định
Hình: Internet

‘Hôm nay các ông ngăn cản chúng tôi, ngày mai các ông sẽ phải trốn chui nhủi như cộng sản Đông Âu’

‘Hôm nay các ông ngăn cản chúng tôi, ngày mai các ông sẽ phải trốn chui nhủi như cộng sản Đông Âu’

 Hàn Giang

clip_image002

Dân oan ở Hà Nội tuần hành đến Phủ Thủ tướng sáng ngày 26/8/2016 (ảnh: Facebook Đoàn Trương Vĩnh Phước)

Liên tiếp mấy ngày qua, dân oan ở Hà Nội tuần hành tự phát đến Phủ Thủ tướng, Phủ Chủ tịch nước, Văn phòng Quốc hội và những cơ quan đầu não Trung ương với mục đích là mong được gặp các cấp lãnh đạo cấp cao Nhà nước để trình bày tình hình cướp đất đai ở địa phương, những oan khuất, bắt bớ, tù đày… nhưng hoàn toàn thất vọng bởi gặp phải một lực lượng công an, an ninh trật tự đông đảo ở những nơi này trấn áp, bắt bớ tất cả những dân oan này đưa về đồn công an hoặc đưa về lại Cơ quan tiếp dân Trung ương có địa chỉ là số 1 Ngô Thì Nhậm…

Vô vọng mới tìm đến cửa quan chức lãnh đạo cấp cao

Theo thông tin từ các trang mạng xã hội đặc biệt những trang Facebook cá nhân hôm 26/8/2016, tràn ngập hình ảnh gần 100 dân oan từ các tỉnh thành như Đà Nẵng, Bình Định, Đồng Nai… tập trung ở Hà Nội tiến hành những cuộc tuần hành tự phát đi đến Phủ Thủ tướng, thông điệp của bà con chủ yếu là tố cáo những quan chức tham nhũng, cướp đất đai ở các địa phương, phản đối những bản án có dấu hiệu oan sai hay bắt người vô cớ… Khi được hỏi, tại sao bà con không gửi những đơn từ, những kiến nghị của mình tại cơ quan tiếp dân Trung ương, cơ quan Thanh tra Chính phủ mà phải đi tuần hành đến những cơ quan có cán bộ lãnh đạo cấp cao Nhà nước? Chị Đoàn Trương Vĩnh Phước, một dân oan Đồng Nai ra Hà Nội khiếu kiện đất đai đã nhiều năm nay cũng có mặt trong đoàn người đến Phủ Thủ tướng cho biết, sở dĩ bà con phải làm vậy là có lý do. Chị Phước nói:

Dạ đúng rồi anh. Họ (bà con dân oan) đi lại chổ cổng Thủ tướng. Bây giờ cơ quan Thanh tra bà con đi nhiều lắm rồi, hầu như cơ quan nào cũng đi nhiều lắm nhưng bà con đều thấy vô vọng hết. Không có một cơ quan nào để giải quyết cho bà con. Họ cứ lừa dân. Họ nhận đơn rồi họ có trình lên đâu. Bên Thanh tra họ hay dìm đơn của bà con không có gửi”.

clip_image004

Những biểu ngữ dân oan muốn gửi đến Thủ tướng thông quan cuộc tuần hành ngày 26/8/2016 (ảnh: Facebook Đoàn Trương Vĩnh Phước)

Vì lẽ trên nên bà con dân oan quyết định đi tuần hành đến Phủ Thủ tướng để đích thân đưa đơn từ, kiến nghị. Theo chị Phước, bà con dân oan không chỉ đến mình Phủ Thủ tướng mà còn đến Phủ Chủ tịch nước, Văn phòng Quốc hội và đã đi nhiều ngày qua. Nhưng điểm hẹn lại lên, một lực lượng công an, an ninh trật tự đông đảo trực sẵn những nơi này đã ra tay trấn áp, khống chế và đẩy hết thẩy bà con lên xe buýt, đưa về đồn công an hoặc chở về lại các địa chỉ Trụ sở tiếp dân Trung ương hoặc Cơ quan Thanh tra Chính phủ. Chị Phước thuật lại cảnh bà con dân oan bị bắt bớ mấy ngày qua.

Xe chở về là hai xe. Bọn công an, an ninh trật tự đem xe chở bà con về sáng nào cũng vậy… Khi bà con tới Phủ Chủ tịch nước, cổng Thủ tướng, Văn phòng Quốc hội là tụi nó (công an, anh ninh trật tự) chặn lại rồi bắt đầu dồn bà con, đàn áp bà con đưa lên xe buýt..”.

Biết bà con dân oan sẽ đi qua những tuyến đường đẫn đến các cơ quan đầu não Trung ương nên lực lượng công an, an ninh trật tự tổ chức canh chốt, bố trí chốt này chốt kia cũng khoảng mấy chục người để ngăn chặn bà con. Bà con dân oan khổ trăm bề, than thở tình cảnh gửi đơn từ thì đơn từ không chuyển, đích thân đi gửi thì bị ngăn chặn, bắt bớ. Vô vọng!

Từ trước giờ tôi đi thì thấy chổ nào cũng có đàn áp dân hết. Nếu tụi nó (công an, an ninh trật tự)nói bà con lên xe buýt mà bà con không lên thì tụi nó đánh bà con, tụi nó đẩy bà con và khiêng bà con lên xe”.

Chị Phước nói, không chỉ bà con nói chung mà riêng bản thân chị Phước cũng từng bị bắt bớ, bị đánh đập nhiều lần ở những cuộc tuần hành kêu oan như thế này.

Viên công an xem thường sức mạnh người dân

Anh Trịnh Bá Phương, một thành viên của đoàn dân oan Dương Nội bị công an Hà Nội bắt giữ vào khoảng trưa ngày 26/8/2016, vì đi tuần hành với bà con dân oan. Anh Phương kể ban đầu bà con trong nhóm anh đến chổ Ban tiếp dân Trung ương rồi sau đó tuần hành dọc đường Quang Trung, đi khoảng vài km gần đến bưu điện Hà Đông thì gặp một đám đông công an ngăn chặn. Đoàn tuần hành quay ngược trở về và kết thúc cuộc tuần hành, sau đó anh Phương bị công an bắt giữ.

Sau khi kết thúc (cuộc tuần hành) là tụi nó (công an) xông vào ép tôi lên một chiếc xe ô tô chở về đồn công an phường La Khuê để giam giữ”.

Anh Phương kể thêm, quá trình làm việc với công an ở phường La Khuê gồm có một thiếu tá tên Tuấn, công an tên Dũng ở quận Hà Đông và số người khác có liên quan việc bắt giữ bà Cấn Thị Thêu, tức là mẹ của anh Phương. Phía công an đã có những lời lẽ côn đồ với anh Phương.

Trong lúc làm việc thì ông Tuấn và một đám người có biểu hiện dạng côn đồ, hành hung. Họ đe dọa tôi, tôi đưa mặt ra bảo ông muốn đánh thì cứ đánh nhưng sau họ không đánh”.

Và phía công an còn xem thường sức mạnh người dân. Anh Phương nói:

Ông Tuấn có nói với tôi chế độ này nhân đạo chứ không mày (anh Phương) đã bị bắn chết mẹ mày rồi. Tôi nói lại rằng, có mấy trăm người chết trong đồn công an rồi đấy, hàng triệu người bị cướp đất đai dẫn đến thất nghiệp và nghèo đói, hàng triệu người đang bị ảnh hưởng bởi thảm họa Formosa do những tội phạm rước về. Tụi nó (công an) nói con số mấy triệu, mấy trăm người dân đấy là con số rất nhỏ so với mấy chục triệu dân”.

Anh Phương cảnh báo cho phía những viên công anh biết về sức mạnh người dân.

Các ông đã đánh giá sai lầm lớn về sức mạnh nhân dân. Nhân dân Việt Nam đã chôn vùi không biết bao nhiêu xác quân thù xâm lược Việt Nam. Nhân dân Việt Nam chưa bao giờ khuất phục kẻ thù thế mà bây giờ các ông nghĩ là lấy bạo lực hay còng số tám để trấn áp người dân… Hôm nay các ông ngăn cản chúng tôi, các ông bắt và quy chụp chúng tôi tội gây rối trật tự, tụ tập đông người nhưng nếu các ông phải trốn chui như bọn cộng sản Đông Âu thì các ông không dám tụ tập đông người. Tôi thách các ông ngày mai ra những nơi công cộng mà tụ tập một trăm hay mấy trăm quan chức có lực lượng vũ trang bảo vệ”.

Đến đầu giờ chiều ngày 26/8/2016, phía công an phường La Khuê đã thả anh Phương ra về. Anh Phương còn chia sẻ về tình cảnh của bà Cấn Thị Thêu, hiện tại bà Thêu đã hoàn thành giai đoạn điều tra nhưng chưa có công bố thời gian đưa ra xét xử. Bà Thêu bị điều tra theo Điều 245 Bộ luật Hình sự về tội “Gây rối trật tự”. Gia đình chưa được gặp mặt bà Thêu nhưng thông qua luật sư cho biết, sức khỏe của bà Thêu hiện tại khá hơn rất nhiều so với thời gian tuyệt thực.

Quay trở lại tình cảnh bà con dân oan ở Hà Nội tiến hành tuần hành tự phát đến các cơ quan cấp cao Trung ương trong mấy ngày qua. Cũng như chị Phước, anh Phương nói bà con dân oan thừa biết tiếng nói của mình hiện tại quá nhỏ không dễ đến tai những quan chức lãnh đạo cấp cao Nhà nước nhưng vẫn phải lên tiếng.

Những cơ quan đầu não Trung ương, những nhân vật lãnh đạo cấp cao của Nhà nước trước tình hình oan ức của người dân lại làm ngơ, phó mặc người dân, không dám chỉ đạo thậm chí có dấu hiệu tiếp tay, dùng đường dây tham nhũng để trấn áp người dân”.

Chị Đoàn Trương Vĩnh Phước kết lời, chẳng có hy vọng nào cho một tương lai tươi sáng cho bà con dân oan Việt Nam dưới một thể chế đầy những quan chức tham nhũng. Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Nước hay Chủ tịch Quốc hội thừa biết tình cảnh khổ cực của người dân, không còn lối đi nào khác hoặc đường cùng người dân mới bất chấp nguy hiểm đến gỡ cửa quan nhưng sẽ giải quyết ra sao khi mà chính những kẻ tham nhũng, những kẻ gây ra tiếng khóc, tiếng ta thán của người dân chính là những người thuộc cấp, những người đồng chí đồng đội của mình. Một cách giải quyết duy nhất ở hiện tại như lời của số bà con dân oan nói là trừ khi thay đổi chế độ may ra mở được lối hy vọng.

Nguồn: http://www.ijavn.org/2016/08/vntb-hom-nay-cac-ong-ngan-can-chung-toi.html

HÃY CỨ TÀN PHÁ ĐI, KHI CÒN CÓ THỂ

HÃY CỨ TÀN PHÁ ĐI, KHI CÒN CÓ THỂ

Phạm Thanh Nghiên

28-8-2016

H1Ảnh: FB Phạm Thanh Nghiên

Nhìn những bức hình bọn trẻ miền Trung nheo nhóc này, tôi lại nhớ đến lũ trẻ trong tù. Nhớ thằng Khoai Tây, thằng Phê, con Bống, thằng Luân, thằng Bin… Nhớ cả những đứa còn đỏ hon hỏn nằm chen chúc với mẹ trong buồng giam mà tôi chưa kịp hỏi tên.

Có những điều rất khác giữa những đứa trong tù và những đứa ở ngoài, tất nhiên rồi. Nhưng, chúng có một thứ chung, chung lắm: tương lai. Cái thứ tương lai mà nghe nhắc đến bố mẹ chúng rùng mình và người đời thì ái ngại. Còn lũ chúng, chưa đủ lớn để biết đau, biết khổ, để thấy cái thăm thẳm của đời người trước mặt.

Thằng Phê, con Bống, thằng Luân, thằng Bin, thằng Khoai Tây hay nhiều đứa khác không biết đến que kem chừng nào mẹ nó chưa được tha. Chúng quen với những bộ quần áo kẻ sọc, thứ mà người lớn sợ hãi và ghê tởm. Đời cũng có thể ban cho chúng một cuộc sống ra sống, cũng có thể lại xô đẩy đến vết đời như cha mẹ chúng. Cái vòng luẩn quẩn của nhà tù khi chúng mở mắt đã thấy, biết đâu lại thành nơi ăn chốn ở khi trưởng thành? Dám lắm chứ, ai mà biết được.

Đời những đứa con tù khổ, đã đành. Nhưng cũng có vô số đứa chẳng phải bị ở tù oan theo mẹ ngày nào, cũng mờ mịt tương lai. Chúng, là hàng ngàn đứa trẻ miền Trung nằm trong hàng triệu số phận mang tên Formosa.

Chúng là con cái của những cha mẹ ngư dân lam lũ. Khi biển chưa ô nhiễm, cá chưa chết, chúng vẫn được ăn no, vẫn được đi học dù còn chật vật. Biển ô nhiễm, gia đình mất kế sinh nhai, chúng phải ăn ngót cái bụng. Và thất học. Cha mẹ chúng buộc phải từ bỏ nghề nghiệp truyền đời từ ngàn năm để lại và “chập chững vào đời bằng ngã khác như trẻ nhỏ” (nhạc sĩ Tuấn Khanh).

Formosa đã biến những con người làm ra của cải, những con người có phẩm giá thành kẻ ăn xin, xếp hàng nhận mười mấy ký gạo cứu trợ. Thứ gạo mà theo người dân Hà Tĩnh là “…mốc xanh ăn không được. Cho gà, gà không ăn. Cho chó, chó không ăn”. Cái thứ gạo mà mỗi lần xảy ra thiên tai lũ lụt đều được đem ra bố thí cho dân như một hình thức dọn kho, để rồi người nhận vẫn phải biết ơn và ngợi ca điệp khúc “chính sách nhân đạo của đảng”.

Số lương thực đổ đi ấy, chẳng lẽ là một phần của số tiền 500 triệu đô mà chính phủ này có được sau “phép tính nhanh” vội vã, chứ không qua một chương trình hành động nào, cũng theo cách nói của nhạc sĩ Tuấn Khanh?

Đã quá rõ ràng về những hậu quả mà người Việt Nam phải gánh chịu từ thảm họa do Formosa gây ra. Thảm họa của ngày hôm nay sẽ kéo dài nhiều năm sau nữa, lên nhiều thế hệ, đến mọi mặt của đời sống con người. Đã quá rõ ràng về chân dung kẻ tòng phạm góp sức cùng với Formosa tàn phá quê hương. Với những gì đảng cộng sản đã làm trên đất nước này, không ít người sẽ cho tôi là ngây thơ nhưng tôi không thể không hỏi, rằng:

Họ được gì sau cái chết oan uổng và tức tưởi của anh thợ lặn Lê Văn Ngày?

Họ được gì khi đất đai và biển miền Trung bị bỏ hoang?

Họ được gì khi hàng vạn con người phải từ bỏ nghề nghiệp, phải khốn khổ mất đi miếng cơm manh áo?

Họ được gì trước một thế hệ dốt nát của ngày mai vì hôm nay thất học?

Họ được gì trước những bệnh tật ốm đau, trước những hình hài dị hợm, quái thai đã được dự báo trước rằng sẽ hiện diện như một lẽ đương nhiên trên mảnh đất quê hương này?

Họ được gì trên những điêu tàn đổ nát?

Tôi không viển vông để đặt câu hỏi liệu các ông bà Trần Hồng Hà, Võ Tuấn Nhân, Nguyễn Thị Kim Tiến… có gợn một chút gì trong trí não và trái tim không, khi nhìn thấy những đứa trẻ lem luốc, đói ăn và không được đi học khi mùa khai giảng đang đến gần. Chúng, có thể sẽ phải dứt ruột lìa cha mẹ đi xứ khác, bán sức lao động tìm kế mưu sinh. Trong số chúng, sẽ có bao nhiêu cuộc đời của thằng Phê, con Bống, thằng Bin, thằng Khoai Tây?

Tôi nghĩ đến những người dân nhẹ dạ, lũ lượt đi tắm biển, ăn hải sản ở vùng nhiễm độc chỉ vì tin lời ông Trần Hồng Hà, Bộ trưởng Bộ TNMT rằng “môi trường tự nhiên, biển miền Trung hoàn toàn có thể tự làm sạch, tự đào thải những chất ô nhiễm này”, và tin “các chỉ số đều an toàn đối với sức khỏe con người… hải sản tươi sống đều an toàn” như lời bà Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến.

Có quá lời không khi nói rằng hành động phơi bụng đi tắm biển, ăn hải sản để nói dối vùng nhiễm độc đã an toàn của các ông bà quan lớn là hành động diệt chủng?

Nếu thế, thì mọi câu hỏi của tôi không còn cần thiết nữa.

CHỈ CÓ 2 TỪ ĐỂ DIỄN TẢ: KINH KHỦNG FORMOSA – NHƠN TRẠCH

CHỈ CÓ 2 TỪ ĐỂ DIỄN TẢ: KINH KHỦNG FORMOSA – NHƠN TRẠCH

FB Nguyễn Nữ Phương Dung

30-8-2016

Đây là ảnh thể hiện rõ sự hùng vĩ của những cột khói này. Ảnh: FB Nguyễn Nữ Phương Dung

Sáng nay có việc mình và bạn bè xuống Vũng Tàu. Khi đi ngang địa phận huyện Nhơn Trạch, Đồng Nai. Nhìn từ xa chừng 2km thấy 1 đám mây to khổng lồ che khuất cả mặt trời. Ban đầu cả bọn hiếu kì chụp hình lại, chỉ nghĩ đó là đám mấy to khổng lồ.

Nhưng khi từ từ chạy đến gần thì thật ko thể tưởng tượng nổi. Đám mây khổng lồ muốn nuốt chửng cả mặt trời đó xuất phát từ các cột khói của nhà máy Formosa Nhơn Trạch.

Mỗi khi xuống Vũng Tàu đi ngang nơi này chúng tôi đều thấy các ống khói này hoạt động ko ngưng nghỉ, liên tục xả khí ra môi trường nhưng đây là lần mà bọn mình thấy nó xả khói kinh khủng khiếp đến vậy. Theo như người dân ở gần đây cho biết, vào lúc sáng sớm tầm 4-6h sáng là lúc nhà máy này xả khí nhiều nhất, đó là lượng khí thải khổng lồ mà như các bạn thấy trong clip.

Lượng khí này ng dân xung quanh sẽ hít phải, rồi có khi tích tụ thành mây mưa xuống. Ko biết bên trong khí thải có chất gì nhưng dĩ nhiên với Formosa chúng ta có quyền nghi ngờ và kinh sợ đối với lượng khí thải khổng lồ này. Người dân xung quang hít phải khói độc, tích tụ mây mưa xuống theo nguồn nước sử dụng có thể sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều đến sức khoẻ.

Ko thể hiểu được rằng tại sao dân xung quanh nơi này vẫn bình thản sinh sống trong làn khói độc thải ra thường xuyên như vậy.

Chợt ngậm ngùi cay đắng nhớ lại câu hỏi của 1 người Đài Loan đã từng nói với anh Nguyen Anh Tuan khi họ vào Hà Tĩnh làm phóng sự cá chết: “Dân Đài Loan chúng tôi đã phản đối quyết liệt để dừng xây dựng nhà máy thép vì nguy cơ ô nhiễm môi trường của nó, tại sao các bạn lại rước nó về?”

Cũng muốn hỏi những người dân xung quanh đây câu hỏi gần tương tự: “các anh, chị, cô, chú, dì, bác, em có thể sống dưới lượng khí độc này thường xuyên mà ko lo sợ đến sức khoẻ của bản thân, gia đình mai sau?”

Hãy luôn nhớ: Formosa không chỉ có ở Hà Tĩnh!!!

Sài Gòn: Chương trình chống ngập lại gây ngập triền miên

Sài Gòn: Chương trình chống ngập lại gây ngập triền miên

Nguoi-viet.com

Người dân ngao ngán nhìn đường An Dương Vương ngập triền miên. (Hình: báo Thanh Niên)

Người dân ngao ngán nhìn đường An Dương Vương ngập triền miên. (Hình: báo Thanh Niên)

SÀI GÒN (NV) – Nhiều con đường ở các quận, huyện tại thành phố Sài Gòn nằm trong “chương trình chống ngập” đang hư hỏng nghiêm trọng, ngập lầy lội triền miên, khiến cuộc sống người dân điêu đứng.

Theo mô tả của phóng viên báo Thanh Niên, chiều 27 tháng 8, với vốn đầu tư lên đến hơn 730 tỉ đồng để “chống ngập,” đường An Dương Vương dài khoảng 3.6 cây số, chạy qua quận 8 và quận Bình Tân, do trung tâm điều hành chương trình chống ngập nước thành phố Sài Gòn, làm chủ đầu tư, tưởng chừng sẽ giúp người dân bớt khổ vì cảnh ngập lâu nay, thế nhưng dù trời chỉ mưa lất phất con đường này đã ngập đầy nước. Nước ngập đục ngầu, bốc mùi xú uế. Người dân ở đây ví những điểm ngập này như “hố tử thần” ám ảnh họ suốt bao năm qua.

“Ở đây hầu như ngày nào cũng bị ngập, chỉ sau một cơn mưa là ngập kéo dài đến mấy ngày trời vì nước không có chỗ thoát,” bà Nghĩa, chủ quán cơm Nghĩa Ký ở đường An Dương Vương, phường 16, quận 8 than.

Chưa hết, người dân còn điêu đứng bởi một trong những hạng mục quan trọng để chống ngập của dự án này là nâng đường cao đến 2 mét. Hàng loạt ngôi nhà bị xây tường gạch cao hơn 1 mét bít hết mặt tiền. Ðáng nói, đơn vị thi công triển khai công trình ngay mùa mưa khiến nước ngập trút thẳng vào nhà dân.

Từ khoảng 3 tháng nay, việc thi công đã ngừng hoàn toàn, nhưng hệ lụy thì còn nguyên đó. Mặt đường nham nhở, rào chắn ngổn ngang, có đoạn được đổ đất đá cao gần đến nóc nhà dân, có đoạn bị khoét sâu lồi lõm như một bãi chiến trường…

Tương tự, đường Mai Hắc Ðế, Rạch Cát, phường 15, quận 8, đầy những ổ trâu đọng nước đường kính cả mét, có đoạn mặt cống nằm nhô cao giữa đường, xung quanh tạo thành hố sâu rất nguy hiểm. Thảm hơn có nhà ở đây khi đi vệ sinh không thể dội cầu được vì nước ngập quá cao.

Ông Lê Văn Dũng, ở đường Rạch Cát, lắc đầu: “Sợ nhất là nước ngập vào ban đêm, người đi đường chạy đến đây bị té hoài và nhiều lần tôi phải chở người bị nạn đi bệnh viện cấp cứu.”

Ngoài ra, hàng loạt “con đường đau khổ” khác ở các quận 12, quận 2, quận 9, Tân Phú, Bình Thạnh, Thủ Ðức và huyện Hóc Môn… cũng khiến người dân khốn khổ vì mới mưa đã ngập. Trong đó, đường Nguyễn Văn Quá, phường Ðông Hưng Thuận, quận 12, cũng do trung tâm điều hành chương trình chống ngập nước Sài Gòn làm chủ đầu tư, vừa hoàn thành nâng cấp hệ thống cống hộp thoát nước với kinh phí hàng trăm tỉ đồng, nhưng ngập vẫn hoàn ngập. (Tr.N)

Ra đi mà không hẹn ngày về !!!

From Facebook: Phan Thị Hồng added 2 new photos — with Hoang Le Thanh
Ra đi mà không hẹn ngày về !!!

Theo số liệu của UN DESA (United Nations Department of Economic and Social Affairs – Vụ Liên hiệp quốc về vấn đề kinh tế và xã hội), từ 1990 đến 2015 có 2.558.678 người Việt di cư ra nước ngoài. Trung bình mỗi năm có 100 nghìn người di cư.

Việt Nam nằm trong top 10 quốc gia di cư nhiều nhất khu vực Đông Á – Thái Bình Dương (tính đến 2013).

Hầu hết người Việt di cư đến các nước phát triển, trong đó đông nhất là Mỹ (1,3 triệu), Úc (227,3 nghìn), Canada (182,8 nghìn), Pháp (125,7 nghìn), Hàn Quốc (114 nghìn), Đức (113 nghìn).

Trong năm 2015, có 2,67% công dân Viêt Nam sinh sống tại nước ngoài.

Quyền tự do cư trú và di cư là quyền chính đáng của mọi công dân, là chuyện bình thường của mọi xã hội. Nhưng hiện tượng nhiều người bỏ đất nước ra đi ồ ạt như hiện nay tại Việt Nam là chuyện bất bình thường.

Quy mô di cư của người Việt ngày càng lớn, cách thức di cư ngày càng đa dạng và phức tạp. Người dân ra đi chủ yếu vì khủng hoảng lòng tin và môi trường sống không an toàn (thực phẩm, môi trường, giáo dục, an ninh, … bất ổn).

Hơn 100 ngàn du học sinh (hầu hết là giỏi và xuất sắc) học ở 49 quốc gia, trong đó có 90% du học tự túc. Riêng tại Mỹ có 28.883 sinh viên, tại Úc có 28.524 (tính đến 10/2015). Liệu có bao nhiêu nhân tài mang kiến thức đã học hỏi về xây dựng Tổ quốc quê hương !?

Nói cách khác: Liệu chính quyền cộng sản có sử dụng tài năng và chất xám của những nhân tài người Việt theo đúng chuyên môn của họ !?

Trí thức ra đi vì cảm thấy thiếu tự do dân chủ, tuyệt vọng và bất lực vì đất nước chậm đổi mới và phát triển. Doanh nhân ra đi để “phân tán rủi ro”. Quan chức (tham nhũng) ra đi để bảo vệ tài sản, …

Theo hồ sơ Panama, 92 tỷ USD đã được chuyển phi pháp ra khỏi Việt Nam (năm 2015 là hơn 9 tỷ). Đó là những con số thất thoát quá lớn.

Một xã hội mà mỗi con người không cảm thấy được an toàn, được bảo vệ, được ủng hộ thì việc chọn một không gian, một quốc gia mới, một quốc tịch mới tốt đẹp hơn sẽ thành hiện thực.

Tất cả những người ra đi mà không hẹn ngày về là do đâu ?
Câu trả lời dành cho nhà cầm quyền tại Việt Nam.

Hình đồ họa: Bản đồ di cư của người Việt. Biểu tượng chấm hoa chỉ những quốc gia, vùng lãnh thổ có người Việt sinh sống. Nguồn: IOM.

Phan Thị Hồng's photo.
Phan Thị Hồng's photo.

Nguyên Giám đốc Sở Tư pháp Thành phố Hồ Chí Minh Võ Văn Thôn tuyên bố ra khỏi Đảng

Nguyên Giám đốc Sở Tư pháp Thành phố Hồ Chí Minh Võ Văn Thôn tuyên bố ra khỏi Đảng

Kính gởi chi bộ khu phố 4 phường 3 quận 3 TP. HCM

Tôi là Võ Văn Thôn 76 tuổi, 51 tuổi Đảng, trong kháng chiến là Phó Bí thư quận ủy quận 3B, sau 1975 đã qua các chức vụ: Chủ tịch Ủy ban Nhân dân quận 3 và Giám đốc Sở Tư pháp Thành phố Hồ Chí Minh. Tôi được Nhà nước tặng thưởng Huân chương Độc lập. Tôi xin báo cáo chi bộ về việc tôi bị ép buộc kiểm điểm về việc tôi đăng ký ứng cử đại biểu Quốc hội và Hội đồng Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh.

Năm nay (2016), tôi có tự đăng ký ứng cử đại biểu Quốc hội và Hội đồng Nhân dân Thành phố. Trước khi nộp đơn, tôi có báo xin ý kiến chi bộ, sau khi trao đổi ý kiến, bí thư chi bộ yêu cầu biểu quyết. Kết quả có 6 ý kiến đồng ý, không có ai biểu quyết không đồng ý. Có một số ý kiến đề nghị xin ý kiến cấp trên. Ngày hôm sau tôi nộp đơn ứng cử đại biểu quốc hội và Hội đồng Nhân dân Thành phố. Sau đó Đảng ủy Phường, Thường vụ quận ủy mời tôi ra Phường khuyên tôi nên rút đơn vì tuổi cao sức yếu. Sau đó Bí thư quận đến nhà đề nghị tôi có ý kiến về việc tự ứng cử để lập biên bản và cùng nhau ký biên bản. Sau đó Phường tổ chức lấy ý kiến cử tri và thông báo số phiếu là 16/55 đồng ý ứng cử Quốc hội và 18/55 đồng ý ứng cử Hội đồng Nhân dân Thành phố.

Ngày 16/8/2016, Đảng ủy phường mời tôi thông báo chỉ thị của quận ủy quận 3 đề nghị tôi kiểm điểm về việc tự ra ứng cử vì không chấp hành các qui định trong Đảng.

Việc tôi tự ứng cử là thi hành đúng qui định của luật pháp nhà nước Việt Nam và đã xin ý kiến chi bộ. Tôi được cơ quan bầu cử phát mẫu đơn và nhận đơn tự ứng cử của tôi, không hề đòi hỏi phải có ý kiến chấp thuận của tổ chức Đảng hay đoàn thể nào. Đảng ủy phường và quận ủy khi tiếp xúc với tôi cũng không hề nói là không cho phép mà chỉ khuyên tôi rút tên ứng cử vì tuổi già sức yếu. Khuyên thì tôi nghe và cám ơn sự quan tâm về sức khỏe nhưng tôi vẫn quyết định không rút đơn.

Nay quyết định kỷ luật tôi là thể hiện Đảng không tôn trong luật pháp nhà nước Việt Nam. Tôi không thể chấp nhận một tổ chức đoàn thể đang hoạt động trong đất nước Việt Nam mà không chấp hành luật pháp Việt Nam. Vì vậy tôi quyết định rời khỏi Đảng từ hôm nay 26/8/2016.

Tôi xin lỗi hai anh Hai Nghị và Chín Kế đã giới thiệu tôi vào Đảng và xin lỗi những anh chị em đã được tôi vận động và giới thiệu vào Đảng. Xin chào tất cả anh chị em trong chi bộ.

Võ Văn Thôn

Tác giả gửi BVN

Phụ lục:

BẢNG KIỂM ĐIỂM

Kính gởi chi bộ khu phố 4 phường 3 quận 3 TP. HCM

Tôi là Võ Văn Thôn 76 tuổi, 51 tuổi Đảng, trong kháng chiến là Phó Bí thư quận ủy quận 3B, sau 1975 đã qua các chức vụ: Chủ tịch Ủy ban Nhân dân quận 3 và Giám đốc Sở Tư pháp Thành phố Hồ Chí Minh và được Nhà nước tặng thưởng Huân chương Độc lập. Tôi xin báo cáo chi bộ về việc tôi bị ép buộc kiểm điểm về việc tự ứng cử đại biểu Quốc hội và Hội đồng Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh.

1- Sự việc: Năm nay (2016), tôi có nộp đơn tự ứng cử đại biểu Quốc hội và Hội đồng Nhân dân Thành phố. Trước khi nộp đơn, tôi có báo cáo xin ý kiến chi bộ, sau khi trao đổi ý kiến, Bí thư chi bộ yêu cầu biểu quyết. Kết quả có 6 ý kiến đồng ý, không có ai biểu quyết không đồng ý. Có một số ý kiến đề nghị xin ý kiến cấp trên. Ngày hôm sau tôi nộp đơn ứng cử đại biểu quốc hội và Hội đồng Nhân dân Thành phố. Sau đó Đảng ủy Phường, Thường vụ quận ủy có mời tôi ra Phường khuyên tôi rút đơn vì tuổi cao sức yếu. Sau đó Bí thư quận ủy đến nhà đề nghị tôi có ý kiến về việc tự ứng cử để lập biên bản và cùng nhau ký biên bản. Sau đó Phường tổ chức lấy ý kiến cử tri và thông báo số phiếu ủng hộ là 16/55 đồng ý ứng cử Quốc hội và 18/55 đồng ý ứng cử Hội đồng Nhân dân Thành phố. Thế là tôi không có tên trong danh sách ứng cử.

Ngày 16/8/2016, Đảng ủy phường mời tôi thông báo chỉ thị của quận ủy quận 3 đề nghị tôi kiểm điểm về việc tự ra ứng cử vì không chắp hành các qui định trong Đảng.

Việc tôi tự ứng cử là thi hành đúng qui định của luật pháp nhà nước Việt Nam và đã xin ý kiến chi bộ và được chi bộ đồng ý với 6 phiếu thuận, không có phiếu chống. Hôm sau tôi đăng ký ứng cử.Tôi được cơ quan bầu cử phát mẩu đơn và nhận đơn tự ứng cử của tôi, không hề đòi hỏi phải có ý kiến chấp thuận của tổ chức Đảng hay đoàn thể nào. Đảng ủy phường và quận ủy khi tiếp xúc với tôi cũng không hề nói là không cho phép mà chỉ khuyên tôi rút tên ứng cử vì tuổi già sức yếu.

Tôi đã tôn trọng chi bộ nên phải chờ đến cuộc họp chi bộ, báo cáo xin ý kiến rồi mới nộp đơn. Tôi tự nhận xét là rất tôn trọng chi bộ, thực hiện đúng thủ tục. Dù là một đảng viên nhưng tôi cũng là một công dân, tôi chấp hành đúng Hiến pháp. Điểm 3 điều 4 Hiến pháp qui định: “Các tổ chức của Đảng và đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.”

2- Kiểm điểm: Tôi tự xét việc tôi ứng cử Quốc hội và Hội đồng Nhân dân Thành phố là đúng luật, đúng Hiến pháp và có báo cáo xin ý kiến chi bộ trước khi nộp đơn. Chi bộ cho phép. Tôi tự thấy không có khuyết điểm.

Ngày 24/8/2016

Võ Văn Thôn

Về một thứ văn hoá không biết xấu hổ

Về một thứ văn hoá không biết xấu hổ

Có quan chức, có cả nhà khoa học hôm trước còn đứng ra bênh vực chuyện chặt cây không sai, cái cây trồng ở bên đường không phải là cây mỡ, việc Formosa không sai, cá chết là do thuỷ triều đỏ…, sau đó lại nói ngược lại, lại nhảy xuống biển tắm rồi nói biển đã sạch, biển có khả năng tự đào thải độc tố… Xin lỗi, lúc đó tôi lại nhớ câu nói dân gian “cầu cho những đứa nói điêu mồm nó mọc mụn hết”. Điên lắm.

_____

FB Phạm Quang Long

29-8-2016

Phó Hiệu trưởng và Hiệu trưởng Trường ĐHKHXH&NV (1996-2001); Phó Giám đốc Đại học Quốc gia Hà Nội (2001-2005); Giám đốc Sở Văn hoá Hà Nội (2005-2013).

Tôi mượn ý của cuốn sách “Về một nền văn hoá biết xấu hổ” do NXB Văn học ấn hành để nói về thứ văn hoá ứng xử không biết xấu hổ đang lan nhanh như bệnh dịch hiện nay.

Xấu hổ là một trạng thái tự nhận thức của con người khi thấy hành vi của mình không phù hợp với chuẩn mưc thông thường, cảm thấy có lỗi, thấy mình không xứng đáng với vị trí, cái danh mình đang mang. Vị trí và cái danh ấy, nhiều khi không phải danh vị xã hội mà chỉ giản đơn là một con người.

Những người đã lớn tiếng bênh vực những chuyện sai ở bộ này, tỉnh kia, công ty nọ… là đúng quy trình, là không sai nhưng trong thực tế, những cái sai ấy rõ lắm, lớn lắm, phơi bày ra hết cả khía cạnh pháp lý lẫn đạo lý trước bàn dân thiên hạ rồi. Thế mà họ vãn xưng xưng như những chuyện ấy chả liên quan gì đến mình. Có lẽ họ đã luyện được công phu “thiết bì công” như Kim Dung nói, da mặt dầy hơn da voi, nên mới dám nói như vậy. Các cụ dạy cực đơn giản mà minh triết ” vừa mắt ta, ra mắt người”. Với họ, chỉ cần vừa mắt ta thôi còn người khác thế nào, họ không cần đếm xỉa. Loại này, các cụ định danh rồi: ” Quân vô loài”. Đã là quân vô loài thì còn gì để nói nữa! Chúng đâu phân biệt được phải trái đúng sai mà ngượng?

Tiền mồ hôi nước mắt làm ra, đem gửi ngân hàng, bị đánh cắp từ ngân hàng, thế mà đại diện Ngán hàng bảo: ” chúng tôi thực hiện đúng quy định pháp luật. Tiền mất là do có kẻ ăn cắp. Chúng tôi đã báo cơ quan công an điều tra. Cơ quan chức năng sẽ trả lời khi có kết quả”. Chao ôi, đến thế thì để có cuộc sống yên lành sao gieo neo quá. Ai bảo vệ mình đây? Chả thế mà khi có chuỵện này nọ xảy ra, nhiều người chọn cách tự xử vì không biết trông cậy vào ai.

Công dân có vướng mắc quyền lợi với đại diện công quyền. Thế là bị o ép đủ kiểu, thậm chí bị khởi tố. Dư luận làm rát quá, người ta kỷ luật người làm sai. Tưởng rằng công lý được phục hồi. Ai dè, người ta lại tìm lỗi khác tiếp tục truy đuổi vì những lý do như con kiến. Thôi, đành chọn con đường tránh ” quan” như tránh voi cho yên tấm thân thôi. Vụ “Xin chào”đấy.

Có quan chức, có cả nhà khoa học hôm trước còn đứng ra bênh vực chuyện chặt cây không sai, cái cây trồng ở bên đường không phải là cây mỡ, việc Formosa không sai, cá chết là do thuỷ triều đỏ…, sau đó lại nói ngược lại, lại nhảy xuống biển tắm rồi nói biển đã sạch, biển có khả năng tự đào thải độc tố… Xin lỗi, lúc đó tôi lại nhớ câu nói dân gian “cầu cho những đứa nói điêu mồm nó mọc mụn hết”. Điên lắm.

Những chuyện tương tự nhiều lắm. Tôi cũng không muốn làm phiền lòng ai vì những chuyện chẳng hay ho này. Tôi chỉ muốn nói là căn bệnh mất khả năng thấy hổ thẹn, tự thấy mình có lỗi đang trầm trọng. Nó không chỉ xảy ra với đám ” dân gian” mà đã thấm vào đám công chức, trong đó có cả công chức cao cấp, cả người đã được học hành. Mà đau nhất là nó lại ngấm vào hệ thống, có ở nhiều nơi lắm.

Làm sao đây để dân khí công chức đừng rơi xuống mức mà trước đây ngay cả những kẻ thất phu cũng không mắc phải? Trong chuyện này mỗi chúng ta cũng có trách nhiệm vì đã rủ áo, khoanh tay đứng ngoài, những tưởng cứ tránh xa nó, cứ không dối trá thì mình sẽ được yên ổn. Ta đã nhầm và phải gánh chịu những sai lầm của chính mình.

Mùa biển chết, ngư dân sang Lào vất vả mưu sinh

Mùa biển chết, ngư dân sang Lào vất vả mưu sinh

Anh Vũ, thông tín viên RFA
2016-08-28

ngudan-622.jpg

Do biển bị nhiễm độc, ngư dân phủ bạt ghe thuyền, nằm bờ không ra khơi. Hình chụp hôm 21/08/2016 tại thôn Đông Yên, xã Kỳ Lợi, Kỳ Anh, Hà Tĩnh.

RFA photo

02:59/07:10

Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Tình trạng biển nhiễm độc ở 4 tỉnh miền Trung do Formosa gây ra, đã khiến cho những người sống bám biển ở khu vực trên lâm vào cảnh lao đao vì không có việc làm. Rất nhiều người đã phải tìm đường sang Lào để kiếm kế mưu sinh.

Cuộc sống hiện tại của họ ra sao, gặp những khó khăn nào và họ có mong ước gì?

Nguyên nhân

Hậu quả của việc Formosa Hà Tĩnh xả chất độc gây ô nhiễm vùng biển thuộc 4 tỉnh miền Trung đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của những người dân vốn sống bám vào biển. Do tàu thuyền đánh cá phải nằm trên bờ trong nhiều tháng qua, đã khiến hầu hết những người dân ở khu vực này đã lâm vào cảnh không nghề và phải đi làm thuê để kiếm sống.

Theo báo chí trong nước cho biết, hiện tại các tỉnh Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa thiên – Huế, có đến 60-70% ngư dân làm nghề đánh bắt gần bờ. Do ảnh hưởng của biển bị nhiễm độc, nên hầu hết ngư dân phải ngừng đánh bắt và phải đi làm thuê đủ nghề để kiếm sống.

Giờ người ở quê đi hết vì quê hương không có việc gì làm hết. Tiền không có, ở quê không có việc làm, biển thì chết, cá bán không có ai mua. Như tôi thì đi Lào tìm việc làm.
– Anh Thành

 Anh Thành, một người từng làm nghề đi biển ở Huế cho biết, biển độc và cá chết là một thảm họa đã ập xuống đầu các gia đình đang sống bám vào biển như gia đình anh. Theo anh, hiện tại người dân ở 4 tỉnh miền Trung hầu hết đã phải bỏ quê quán để đi làm thuê ở mọi nơi. Từ thủ đô Viêng Chăn, nước Lào anh nói với chúng tôi:

“Từ ngày biển chết đến giờ, có nhiều người phải qua đây, có nhiều người vào Sài Gòn, qua Mã Lai… Giờ người ở quê đi hết vì quê hương không có việc gì làm hết. Tiền không có, ở quê không có việc làm, biển thì chết, cá bán không có ai mua. Như tôi thì đi Lào tìm việc làm.”

Ông Sang, một người dân sống bằng nghề đi biển ở Hà Tĩnh cho biết, gia đình ông chỉ biết dựa vào nghề đi biển để kiếm sống. Từ khi biển chết ông và các con không dám đi biển nữa, vì đánh cá về cũng không có ai mua, bởi người dân bây giờ không dám ăn cá biển nữa. Do vậy, mấy đứa con  của ông cũng phải đi xa làm thuê để kiếm sống. Ông tiếp lời:

“Bây giờ biển chết thì cũng phải kiếm chỗ làm thuê làm mướn gì đấy để người ta kiếm sống qua ngày, chứ bây giờ biết chờ làm sao? Sang Lào cũng để kiếm kế sinh nhai thôi mà.”

Theo anh Thành, những người dân ở quê anh ngoài nghề đi biển và làm muối thì không còn nghề nghiệp gì khác, vì kế sinh nhai nên đã phải sang đất Lào để kiếm ăn. Ở đây anh và bạn bè phải làm bất kể nghề gì, kể cả lao động nặng nhọc để có tiền nuôi sống bản thân và gửi về giúp đỡ gia đình. Anh bày tỏ:

“Qua đây thì phải làm tất cả các kiểu, người thì làm phu hồ, thợ mộc, thợ xây, làm phụ… miễn là có tiền để ăn. Bình quân thợ phụ thì 80.000 kip/ngày, còn thợ thì 100.000 kip/ngày.”

Khó khăn

Anh Thành cho biết, cuộc sống trên đất khách quê người của những người dân miền biển mới đến Lào cũng hết sức khó khăn, do hoàn cảnh mới lạ, tiếng Lào chưa biết, người quen biết thì không. Nhưng sợ hơn cả là nỗi lo bị cảnh sát bắt, vì không có thẻ lao động nước ngoài. Anh nói:

ngu-dan-dong-hoi-622.jpg

Thuyền của ngư dân Đồng Hới

“Sang Lào có cái khó là tiền đâu để làm thẻ lao động, mới qua chân ướt chân ráo thì phải lo kiếm tiền đã. Cũng có đôi số bị bắt, làm ăn không yên ả lắm đâu. Những người có người quen biết thì dễ dàng, còn một số người khác thì đành phải quay về vì không có chỗ cho họ nương tựa.”

Chị Phương, một người buôn bán ở khu chợ Sáng, thủ đô Viêng Chăn cho biết, chính sách quản lý lao động Việt Nam đang được chính quyền Lào siết chặt, với mục đích buộc lao động người Việt Nam phải quay về nước. Theo chị Phương, đây là những khó khăn nhất đối với những lao động từ 4 tỉnh miền Trung mới sang. Chị giải thích:

“Bên Lào bây giờ mới có một quy định mới ra là người lao động Việt sang đây phải làm thẻ lao động, một tháng 300.000 kip. Những người mới sang sẽ gặp khó khăn hơn vì công an thắt chặt hơn, họ kiểm tra, bắt nộp phạt. Còn chuyện lục soát thì không có đâu, vì họ muốn đưa người Việt mình về nước, nếu như không có thẻ lao động ấy họ trục xuất về nước. Khó khăn bên Lào hiện giờ là như vậy đấy.”

Chị Phương cũng cho biết thêm về nguyên nhân chính sách nói trên của chính quyền Lào, theo chị hiện nay người VN và người Trung Quốc đến Lào làm ăn buôn bán quá đông, khiến cuộc sống của người dân Lào bị đảo lộn. Chị Phương giải thích:

“Phương châm của Chính phủ Lào bây giờ là đẩy bớt người Việt mình về, vì thế tình hình nói chung ngày càng khó hơn, vì môi trường bên này bây giờ người Tàu họ cũng đã vào rất nhiều.”

Chúng tôi đã liên lạc tới Đại sứ quán Việt Nam tại Lào, để tìm hiểu về việc quan tâm và giúp đỡ của nhà nước VN, đối với các đối tượng là người dân thuộc 4 tỉnh miền Trung, sang lao động tại đây. Bà Nguyễn Thị Hà, Tham tán Công sứ, Trưởng phòng Chính trị cho biết:

Bây giờ chỉ có một mong muốn duy nhất, là làm sao cho biển sạch trở lại để được làm ăn như trước. Biển hết độc để người dân có thể nuôi tôm, nuôi cá.
– Anh Thành

 “Thực ra mà nói, không chỉ ở thời điểm biển bị nhiễm độc này, bình thường thì bà con VN thường có nhu cầu làm ăn ở các nước láng giềng. Giữa VN và Lào đã có quy định về công dân VN tại Lào, bay giờ cứ tuân thủ theo pháp luật, có đủ giấy tờ, hộ chiếu, giấy phép lao động. Nếu ở lại lao động thì phải tham gia vào công ty sở tại và tuân thủ luật pháp nước sở tại.”

Khi được hỏi về mong muốn của mình, anh Thành cho biết, gia đình anh nhiều thế hệ đã sống bám biển từ lâu đời nay, vì thế nguyện vọng duy nhất của anh là chính quyền bằng mọi cách phải nhanh chóng trả lại biển sạch cho người dân. Anh bày tỏ:

“Bây giờ chỉ có một mong muốn duy nhất, là làm sao cho biển sạch trở lại để được làm ăn như trước. Biển hết độc để người dân có thể nuôi tôm, nuôi cá.”

Tình trạng sang Lào kiếm sống sau mùa biển chết, không chỉ dành riêng cho người lớn. Theo báo Người Việt online cho biết, sau vụ cá chết ở 4 tỉnh miền Trung và do thiếu thốn, nghèo đói, nhiều trẻ em ở Thừa Thiên – Huế đã bỏ học, theo người lớn sang Lào để làm thuê. Nguyên nhân để dẫn đến tình trạng các em bé bỏ học theo người thân sang Lào làm ăn, đều là do điều kiện kinh tế gia đình quá khó khăn, mùa màng thất bát và nhiều em trong số này có cha mẹ làm nghề đánh cá gần bờ trên biển Thuận An, phá Tam Giang.

Vì sao Sài Gòn bị ngập nước?

Facebook ;  Phan Thị Hồng added 4 new photos — with Hoang Le Thanhand 3 others.

Vì sao Sài Gòn bị ngập nước?
Ngấm ngầm một nỗi buồn xót xa, cay đắng!

Kiến trúc đô thị… chẳng giống ai
Thảm thương cho kiến thức và trình độ các nhà quy hoạch của thành Hồ !!!

Địa chất Sài Gòn bao gồm chủ yếu là hai tướng trầm tích Pleistocen và Holocen lộ ra trên bề mặt. Trầm tích Pleistocen chiếm hầu hết phần Bắc, Tây Bắc và Đông Bắc thành phố. Dưới tác động của các yếu tố tự nhiên và hoạt động của con người, trầm tích phù sa cổ hình thành nhóm đất đặc trưng riêng: đất xám. Với hơn 45 nghìn hecta, tức khoảng 23,4% diện tích thành phố, đất xám ở Sài Gòn có ba loại: đất xám cao, đất xám có tầng loang lổ đỏ vàng và hiếm hơn là đất xám gley.

Trầm tích Holocen ở Sài Gòn có nhiều nguồn gốc: biển, vũng vịnh, sông biển, bãi bồi… hình thành nhiều loại đất khác nhau: nhóm đất phù sa biển với 15.100 ha, nhóm đất phèn với 40.800 ha và đất phèn mặn với 45.500 ha. Ngoài ra còn có một diện tích khoảng hơn 400 ha là “giồng” cát gần biển và đất feralite vàng nâu bị xói mòn trơ sỏi đá ở vùng đồi gò.

Về thủy văn, nằm ở vùng hạ lưu hệ thống sông Ðồng Nai – Sài Gòn, Thành phố Hồ Chí Minh có mạng lưới sông ngòi kênh rạch rất đa dạng.

Sông Ðồng Nai bắt nguồn từ cao nguyên Lâm Viên, hợp lưu bởi nhiều sông khác, có lưu vực lớn, khoảng 45.000 km². Với lưu lượng bình quân 20–500 m³/s, hàng năm cung cấp 15 tỷ m³ nước, sông Đồng Nai trở thành nguồn nước ngọt chính của thành phố.

Sông Sài Gòn bắt nguồn từ vùng Hớn Quản, chảy qua Thủ Dầu Một đến Thành phố Hồ Chí Minh, với chiều dài 200 km và chảy dọc trên địa phận thành phố dài 80 km. Sông Sài Gòn có lưu lượng trung bình vào khoảng 54 m³/s, bề rộng tại thành phố khoảng 225 m đến 370 m, độ sâu tới 20 m. Nhờ hệ thống kênh Rạch Chiếc, hai con sông Đồng Nai và Sài Gòn nối thông ở phần nội thành mở rộng.

Một con sông nữa của Sài Gòn là sông Nhà Bè, hình thành ở nơi hợp lưu hai sông Đồng Nai và Sài Gòn, chảy ra biển Đông bởi hai ngả chính Soài Rạp và Gành Rái. Trong đó, ngả Gành Rái chính là đường thủy chính cho tàu ra vào bến cảng Sài Gòn.

Ngoài các con sông chính, Sài Gòn còn có một hệ thống kênh rạch chằng chịt: Láng The, Bàu Nông, rạch Tra, Bến Cát, An Hạ, Tham Lương, Cầu Bông, Nhiêu Lộc-Thị Nghè, Bến Nghé, Lò Gốm, Kênh Tẻ, Tàu Hũ, Kênh Ðôi…

Hệ thống sông, kênh rạch giúp Sài Gòn trong việc tưới tiêu, nhưng do chịu ảnh hưởng dao động triều bán nhật của biển Ðông, thủy triều thâm nhập sâu đã gây nên những tác động xấu tới sản xuất nông nghiệp và hạn chế việc tiêu thoát nước ở khu vực nội thành.

Nhờ trầm tích Pleistocen, khu vực phía bắc Sài Gòn có được lượng nước ngầm khá phong phú. Nhưng về phía nam, trên trầm tích Holocen, nước ngầm thường bị nhiễm phèn, nhiễm mặn. Khu vực nội thành cũ có lượng nước ngầm đáng kể, tuy chất lượng không thực sự tốt, vẫn được khai thác chủ yếu ở ba tầng: 0–20 m, 60–90 m và 170–200 m (tầng trầm tích Miocen).

Tại Quận 12, các huyện Hóc Môn và Củ Chi, chất lượng nước tốt, trữ lượng dồi dào, thường được khai thác ở tầng 60–90 m, trở thành nguồn nước bổ sung quan trọng.

Địa hình Saigon thấp dần từ Bắc xuống Nam và từ Tây sang Đông. Vùng cao nằm ở phía bắc – Đông Bắc và một phần Tây Bắc, trung bình 10 đến 25 mét. Xen kẽ có một số gò đồi, cao nhất lên tới 32 mét như đồi Long Bình ở quận 9. Ngược lại, vùng trũng nằm ở phía nam – Tây Nam và Ðông Nam thành phố, có độ cao trung bình trên dưới 1 mét, nơi thấp nhất 0,5 mét. Các khu vực trung tâm, một phần các quận Thủ Đức, quận 2, toàn bộ huyện Hóc Môn và quận 12 có độ cao trung bình, khoảng 5 tới 10 mét.

Suốt thời Pháp thuộc, các nhà quy hoạch Pháp đều loại bỏ hướng phát triển Sài Gòn về phía Đông, Nam hoặc Tây Nam là các vùng đất trũng thấp, làm nền móng rất tốn kém. Sài Gòn thời cũ sở dĩ không ngập úng là nhờ có các vùng đất trũng thấp này hứng nước.

Hướng phát triển tự nhiên của Sài Gòn được xác định là hướng Bắc cao ráo. Tuy vậy, trước yêu cầu mở rộng Sài Gòn, bán đảo Thủ Thiêm nằm sát bên hông Sài Gòn luôn được nhắm tới. Người Mỹ và chính quyền Sài Gòn ngay vào giữa những năm 1950 đã dồn sức vào việc xây dựng tuyến đường có lẽ vào hàng hiện đại nhất Đông Nam Á thời đó. Xa lộ Sài Gòn – Biên Hòa dài 30km.

Do đó, các nhà quy hoạch đã xác định hướng phát triển chính của thành phố là lên phía Bắc, đất đai cao ráo và mở ra miền Đông Nam Bộ đầy tiềm năng công nghiệp. Ý đồ này đã được sự tán đồng của nhóm quy hoạch đô thị quốc tế Doxiadis.

Từ giữa thập niên 60, chính phủ Hoa Kỳ thông qua Cơ quan Phát triển Quốc tế USAID đã hỗ trợ kỹ thuật cho phía miền Nam Việt Nam về quy hoạch đô thị. Kể từ thời gian này, rất nhiều các đồ án quy hoạch và nghiên cứu về đô thị quy mô và có chất lượng tại miền Nam được thực hiện.

Điển hình là hai đồ án quy hoạch do hai công ty rất có tên tuổi trên thế giới lúc đó thực hiện: Quy hoạch chung thành phố Sài Gòn do công ty Doxiadis Associates – Consultants on Development and Ekistics (Hy Lạp) lập năm 1965 và Quy hoạch phát triển Thủ Thiêm do công ty Wurster, Bernardi and Emmons (Hoa Kỳ) chủ trì lập năm 1972 thực hiện.

Bên cạnh đó, Frank Pavick và James Bogle lần lượt thực hiện những báo cáo chi tiết về hoạt động quy hoạch đô thị ở miền Nam và những vấn đề của thành phố Sài Gòn. Cũng tác giả Frank Pavich sau đó còn thực hiện Khảo sát sử dụng đất tại Vùng đô thị Sài Gòn cho Tổng Nha Kiến thiết và Thiết kế Đô thị. Các đồ án quy hoạch nêu trên mặc dù nghiên cứu rất kỹ lưỡng không chỉ về kiến trúc, khí hậu, đất đai mà còn cả nhu cầu giao thông giữa các khu vực và kinh tế/tài chính.

Các hồ sơ quy hoạch thường kết thúc với phần đưa ra giải pháp triển khai, tài chính dự án và cả đề xuất rất cụ thể về chính sách cũng như luôn kèm theo thiết kế chi tiết một dự án thí điểm. Quy hoạch chính yếu vẫn theo nguyên tắc được thuyết trình là:

“…..Đà phát-triển trong quá khứ, từ thành-phố cổ, thường hướng theo phía Bắc dọc theo những giải phù sa cổ. Kế-hoạch phát-triển tương lai cũng sẽ theo đường hướng nầy, và bất cứ một kế-hoạch thực-tế nào nhắm hướng dẫn sự phát-triển Thủ đô Sàigon cũng phải nhận thức ro những yếu-tố nầy……..”.

Trích “Đề xuất về hướng phát triển cho Sài Gòn trong Đồ án Quy hoạch bán đảo Thủ Thiêm năm 1972″.

Và cuối cùng, sau 1975, với những đầu óc kiệt xuất, hướng phát triển Sài Gòn về phía nam, khu vùng trũng và đầm lầy, đi ngược lại với vị trí địa lý của vùng đất này mà người Pháp và Mỹ cùng chính quyền VNCH đã loại bỏ quy hoạch đô thị.

Trong báo cáo quy hoạch phát triển Saigon 2020- 2025 xác định hướng nam, tiến ra biển đông nêu rõ: ” … Quy hoạch tổng thể phát triển kinh tế – xã hội Saigon đến năm 2020, tầm nhìn đến năm 2025, Thành phố sẽ phát triển với hai hướng chính là hướng đông và hướng nam ra biển.

Theo Quyết định của Chính Phủ, Sài Gòn được phát triển theo mô hình tập trung – đa cực, khu vực trung tâm là khu vực nội thành với bán kính 15 km và 4 cực phát triển. Cụ thể, phát triển thành phố theo hướng đa tâm với trung tâm tổng hợp tại khu vực trung tâm hiện hữu gồm Quận 1, Quận 3, một phần Quận 4, quận Bình Thạnh (930 ha) và khu đô thị mới Thủ Thiêm (737 ha); bốn trung tâm cấp thành phố tại bốn hướng phát triển.

Bên cạnh đó, phát triển thành phố với hai hướng chính là: hướng Đông và hướng Nam ra biển và hai hướng phụ là: hướng Tây – Bắc và hướng Tây, Tây – Nam. Việc hình thành cơ sở hạ tầng các khu chế xuất, khu công nghiệp, khu đô thị mới hiện đại, cảng biển và kinh doanh vận tải biển, có ý nghĩa quan trọng đối với sự phát triển Saigon về phía Nam tiến ra Biển Đông, …”.

Rõ ràng, từ hướng phát triển trọng yếu của Sài Gòn là Bắc-Tây Bắc-Đông Bắc từ thời Pháp – Mỹ – VNCH đã trở thành hướng phát triển phụ.

Đổi lại những Phú Mỹ Hưng nhào nhoáng, những cao ốc dọc theo đường về Nhà Bè … thì bây giờ Saigon không ngập mới là chuyện lạ.

Bây giờ đường phố, nhà cửa Sài Gòn nước ngập thường xuyên, ngày 26/9/2016, báo chí đưa tin Sài Gòn ngập toàn thành phố, … Ngấm ngầm một nỗi buồn xót xa, cay đắng!

Thảm thương cho kiến thức và trình độ các nhà quy hoạch của thành Hồ !!!

(Bài viết được tổng hợp từ nhiều nguồn).

Ảnh 1: Quận 1, Quận 2, Quận 4, phía xa là Quận 7.

Ảnh 2: Các khu vực ngập phải kiểm soát. Ảnh: TTCN

Ảnh 3: Cơn mưa chiều 26/9/2016, nước ngập đường băng sân bay Tân Sơn Nhất, nhiều chuyến bay không thể cất cánh và hạ cánh được.

Ảnh 4: Khu trung tâm Sài Gòn thời thuộc Pháp: đường chạy dọc bên trái ảnh là đường Hai Bà Trưng hiện nay; đường bên phải là đường Phạm Ngọc Thạch (dưới), Đồng Khởi (trên); đường ngang giữa ảnh là đường Lê Duẩn… đều nằm trong tổng thể ngang – đông nam, dọc – tây bắc của thành Gia Định. Nhà thờ Đức Bà nằm trong khuôn viên xưởng chế tạo (súng đạn – xưởng thợ) – Ảnh tư liệu.

Phan Thị Hồng's photo.
Phan Thị Hồng's photo.
Phan Thị Hồng's photo.
Phan Thị Hồng's photo.

Formosa trả tiền, nhà nước lãnh tiền, người Dân lãnh gạo mốc

Formosa trả tiền, nhà nước lãnh tiền, người Dân lãnh gạo mốc

Cánh Dù lộng gió (Danlambao)  Ai là người có quyền ký cho Formosa thành lập Công Ty tại Hà Tĩnh? Xin thưa Thủ Tướng ký, Ai là kẻ chỉ đạo cho Thủ Tướng ký, xin thưa Bộ Chăn Trâu (Chính Trị). Xin hỏi cuối cùng ai phải chịu trách nhiệm, xin được trả lời cả cái đảng tham nhũng, tham tiền. Đảng CSVN là nhân tố gây ra thảm trạng Formosa, coi như CSVN rước Voi về giày mả tổ.

CSVN rất biết, khi xả chất thải trực tiếp ra Biển, thì Biển chết, Cá cũng chết, Hải Sản sẽ lần hồi kiệt quệ, nhưng chúng nó cứ nhắm mắt làm ngơ ký lấy tiền chia nhau bỏ túi, ai chết mặc ai, tiền Thày bỏ túi.
Bây giờ có lẽ bọn chúng cũng đã thấm thía, vì trót dại nhận lời và tiền của Formosa rồi, bởi vậy cứ ngậm tăm không dám hó hé hay lên tiếng, sẽ lòi ra mỗi ông nhận của nó bao nhiêu, nhất quyết bằng mọi giá phải bảo vệ cho bằng được con Rắn mà chúng nó cõng vào cắn Gà nhà, đầu độc Biển miền Trung.
Từ ngày phát hiện ra 2 cái ống xả thải trực tiếp ra Biển 3 tỉnh miền Trung đâm ra sợ nhiều thứ, sợ Biển ô nhiễm, sợ ăn hải sản nhiễm độc, sợ thất nghiệp chết đói. Vì từ xưa đến giờ 3 tỉnh miền Trung sống bằng nghề Biển, nay không ai dám ra biển, không ai, dám ăn Cá thì đi kéo Cá về bán cho ai, bỏ mối cho ai? Để ở nhà ăn cũng lo sợ nhiễm bệnh Ung Thư về lâu về dài, mà không ăn thì lấy gì để ăn hằng ngày.
CSVN đã không lường được hậu quả khi người Dân 3 tỉnh miền Trung xúm nhau đòi đuổi cổ Formosa ra khỏi VN. Vì họ biết rằng mấy chục năm nữa Biển VN cũng không cải thiện được như cũ, vì chất thải xả ra Biển số thì trôi theo dòng nước ra khơi, số thì chìm lắng xuống đáy Biển nằm im một chỗ khiến hải sản chết dần chết mòn, chết từ trong trứng nước, càng ngày càng cạn kiệt, chưa nói tới những bè nuôi của Tư Nhân bị đổ đi vì hàng loạt Cá, Tôm chết do nhiễm chất độc Formosa thải ra.
Có 2 nguyên nhân khiến cho CSVN phải câm họng, không dám hé môi, lên tiếng phản đối Formosa.
1- Động đến dàn Anh Tàu Cộng.
2- Động đến túi tiền đã nhận của Formosa, đút lót.
Vì thế chúng quyết tâm bằng mọi giá bảo vệ Formosa tới cùng, tìm đủ mọi cách để bao che, lấp liếm cho Formosa kể cả không tính thuế 50 năm.
Hết ông này trấn an Dân Chúng là do Tảo độc, do Thủy Triều đỏ, do sức ép dưới Biển. Chúng lừa đảo người Dân bằng cách chụp hình tắm Biển chỗ nào an toàn, ăn Hải Sản đem từ đâu tới rồi chụp hình quay phim nói là Biển và Cá đã An Toàn, chất độc đã tự khắc phục, nên người Dân cứ yên tâm tắm Biển và ăn Hải Sản Biển, đâu biết rằng nhiều vụ sau đó đã được chở đi cấp cứu sau khi ăn Hải Sản như khách Du lịch ở Nha Trang, mấy người Dân ở Hà Tĩnh.
Chúng tìm kế hoãn binh để cứu Formosa, xúm lại bày mưu tính kế để Formosa nhận và xin lỗi, bồi thường 500 triệu Dollar, nhưng cho tới nay 3 tỉnh miền Trung chưa ai nhận được đồng nào bồi thường của Formosa, mà chỉ nghe ông TTg Phúc tuyên bố sẽ hỗ trợ cho người Dân vay với lãi xuất thấp. Sao kỳ vậy cà? Tiền Formosa bồi thường cho người Dân 3 tỉnh miền Trung mà đem cho vay tính lãi xuất thấp là sao? Có mưu đồ gì? có thật là tiền của Formosa hay tiền ở đâu lòi ra? Chỉ thấy người Dân lãnh được ít ký gạo mốc trong kho gọi là hỗ trợ.
Thôi thì nói toạc ra là tiền của chúng ông, nên chúng ông không dám phát không cho ai, chỉ dám cho vay lãi xuất thấp đi cho nó khỏi rách chuyện việc gì cứ phải úp mở đau đầu. Còn cái Công Ty Formosa thì hãy chờ đấy, người Dân 3 tỉnh miền Trung rất phẫn nộ, coi chừng tới đây họ sẽ hất toàn bộ quý vị xuống Biển ra khỏi VN đấy, báo trước cho quý vị chuẩn bị. Nếu CSVN cứ tiếp tục bao che cho Formosa, thì cũng cứ sẵn sàng khăn gói lên đường với Formosa cho chắc ăn. Các ông ở lại thì người Dân sẽ tính sổ các ông một lượt lúc đó có hối cũng không kịp./.
Ngày 27/08/2016

Hiện tượng Thái Bá Tân

Hiện tượng Thái Bá Tân

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2016-08-27

0501b-851thc3a1ibc3a1tc3a2n.jpg

Nhà thơ Thái Bá Tân.

 Photo courtesy of tinhhoa.net

Hiện tượng Thái Bá Tân

07:57/12:17

Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Mạng xã hội hôm nay không những nóng lên vì tin biển đã sạch, phi trường Tân Sơn Nhất ngập như sông, máy bay huấn luyện rơi giết phi công còn rất trẻ và đâu đó người này người khác lại bực dọc vì một nhà thơ mà họ yêu mến nay bỗng dưng tuyên bố những điều gián tiếp từ khước tất cả những gì mà ông từng viết và được ưa chuộng trước đây. Nhà thơ ấy là Thái Bá Tân, với cung cách “khẩu thơ” của những bài ngũ ngôn tuyệt vời.

Từ hơn 5 năm trước thơ Thái Bá Tân được cộng đồng chia sẻ và mức lan tỏa của nó phải nói là khá lớn. Người ta thích thú vì ông viết xoáy vào các chủ đề xảy ra hàng ngày. Tính thời sự trong thơ ông rất rõ, kèm theo đấy ông bày tỏ thái độ của mình và chính điều này đã làm nên Thái Bá Tân.

Tháng 7 năm 2012 trong bài viết: “Thái Bá Tân và những bai thơ 5 chữ” chúng tôi đã được ông cho biết về thái độ của mình, với tư cách một nhà thơ như sau:

“Tôi nghĩ rằng nhà văn nhà thơ mà cứ im mãi thì không đúng. Phải có trách nhiệm của công dân. Tôi chẳng chống phá gì đâu thậm chí tôi còn ăn lộc của chế độ vì được ăn học tử tế nhưng chuyện nào ra chuyện ấy trách nhiệm công dân thì mình phải nói.”

Trong bài thơ “Mắng con” Thái Bá Tân đã làm cho không khí biểu tình chống Trung Quốc lúc ấy thêm lửa. Cách thể hiện thái độ của ông trước sự vô cảm của con ông, mà chính ra là của nhà nước, của đa số người dân trong xã hội, đã khiến cư dân mạng nức lòng vì ông đã dùng thơ nói lên những ẩn ức cháy lòng của người khác.

“Mày láo, dám khuyên bố
Mai không đi biểu tình.
Chuyện ấy có nhà nước,
Không liên quan đến mình.

Mày nói y như đảng.
Không liên quan thế nào?
Nước là của tất cả,
Của mày và của tao.

Mày bảo có nhà nước.
Nhà nước hèn thì sao?
Mà ai cho nhà nước
Quyết việc này thay tao?

Chính vì khôn, “biết sống”
Tức ngậm miệng, giả ngây,
Mà thế hệ của bố
Để đất nước thế này.

Ừ, bố già, lẩn thẩn,
Nhưng vẫn còn là người.
Mà người thì biết nhục,
Biết xấu hổ với đời.

Mai biểu tình, thế đấy.
Bố không bắt con đi,
Nhưng cũng đừng cản bố.
Cản cũng chẳng ích gì.”

Người biểu tình biết ông từ đó và niềm tin yêu đặt vào ông ngày một cao hơn qua các bài thơ khác.

Thái độ của nhà thơ Thái Bá Tân là thái độ của một sĩ phu Bắc Hà. Là nhà giáo ông biết rõ nhân cách của một công dân trong xã hội, một công dân khi ứng xử với nước ngoài và nhất là lòng tự hào của một công dân đối với quốc gia mình. Thế nhưng ông đã tự bộc lộ nỗi thất vọng khi được làm công dân của một nước Cộng sản, như nước mà ông đang sống: Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam:

“Chứ nói chung là nhục

Nhục phải làm thằng dân

Một nước giỏi nói phét

Lãnh đạo thì ngu đần

Riêng hai chữ Cộng sản

Đã đú nói phần nào

Làm thằng dân Cộng sản

Có gì mà tự hào?”

Thái Bá Tân không mạnh mẽ đến độ làm cho nhà nước nghĩ rằng ông chống phá, thế nhưng khi nói tới cùng cái điều mà ông trông thấy hàng ngày có lẽ Thái Bá Tân không phải là người cuối cùng nói lên sự thật:

“Vứt mẹ cái khẩu hiệu
Còn đảng là còn mình.
Thế mai kia đảng chết,
Không lẽ mày quyên sinh?”

Thế nhưng chỉ vài ngày trước đây trên trang Facebook của mình nhà thơ đã làm cho mạng dậy sóng.

Trong status có tựa Đôi lời, nhà thơ Thái Bá Tân đã bộc bạch những điều mà trước đây ông đả phá. Từ biết ơn đảng đã đổi mới, cho tới ông Nguyễn Phú Trọng liêm khiết không hề tham nhũng, ông khen Thủ tướng Phúc quyết liệt Bí thư Thăng năng nổ và xác định lòng tin của nhà thơ là đại cục không phải xấu đi mà đang tốt lên.

Thấy chưa đủ ông còn viết thêm một bài thơ, diễn tả tâm trạng mình cũng theo thể thơ đã làm ông nổi tiếng, bài thơ có tên “Ghi nhận”

“Các bác thử tưởng tượng,
Nếu đảng ta trước đây
Không mở cửa, đổi mới,
Sẽ thế nào hôm nay?

Hôm nay ta chắc chắn
Như dân Bắc Triều Tiên.
Không được nói, được chửi,
Không cơm ăn, không tiền.

Không có internet,
Không được đi nước ngoài,
Không có chiếc xe đạp,
Không có cả chiếc đài.

Không được mặc quần xoọc,
Cắt tóc theo ý mình.
Không khách sạn, nhà nghĩ,
Không có cả ngoại tình…

Chắc chắn là như thế.
Các bác cứ tin đi.
Nếu đảng không đổi mới,
Hỏi ta biết làm gì?

Định vùng lên lật đổ
Rồi thoát khỏi thằng Tàu?
Đừng đùa với cộng sản.
Không có chuyện ấy đâu.

Cho nên chửi cứ chửi,
Nhưng cũng phải phân minh.
Biết lượng sức mà tiến,
Biết người và biết mình.

Đảng có gì không đúng
Thì nói, ta, người dân
Việc mình làm thật tốt
Để mọi cái tốt dần.

Tôi không ưa cộng sản,
Cả xưa và cả nay.
Nhưng đảng đã đổi mới
Thì ghi nhận việc này”

Khi xưa làm một bài thơ hay phải chờ đến hàng năm thì cộng đồng mới biết tới để khen, để phản hồi. Bây giờ chỉ sau một đêm, một ý kiến một bài thơ của ông được sự phản hồi ào ạt tới không kịp xem cho hết. Người tích cực và nhanh nhất là Facebooker Dương Hoài Linh, ông dùng lại chính thể thơ mà Thái Bá Tân nổi tiếng để diễn tả tâm trạng mình:

Gởi thầy Thái Bá Tân

“Nghe thầy Thái Bá Tân.
Phân trần về chính trị.
Mà cảm thấy phân vân.
Bởi quá nhiều vô lý.

Mới hôm nào thầy nói.
Chính trị là thực tế,
Là cuộc sống, là đời.
Nói thật tôi rất nể.

Không có nước nào nhỏ.
Chỉ có những công dân
Cam chịu sống bé nhỏ,
Gục mặt vào miếng ăn.

Nghĩ thầy thật can trường.
Chẳng kém phần dũng cảm.
Dành tất cả tình thương.
Cho dân đầy can đảm.

Nhưng hôm nay thầy bảo.
Trọng là người liêm khiết.
Không bán nước cho Tàu.
Nghe mà buồn khôn xiết.

Chắc thầy hẳn đã quên.
Chỉ cách đây mấy tháng.
Trọng là một tên hèn.
Khi đi vào Vũng Áng.

Mặc cá chết ,dân đói.
Biết bao nỗi đoạn trường.
Nước mắt hòa với máu.
Trong những lần xuống đường.

Bao cảnh đời tang thương.
Trọng chẳng thèm hay biết.
Một vùng biển miền Trung.
Đã biến thành biển chết.

Thủ tướng quyết cho liệt.
Mọi đường lối chủ trương.
Lừa dân năm trăm triệu.
Dối trá đủ mọi đường.

Môi trường không còn nữa.
Chúng chẳng thèm quan tâm.
Cả một bầy lợn sữa.
Rủ nhau xuống biển ngâm.

Ôi đất nước như thế.
Rặt một lũ chuyên lừa.
Ăn của dân bất kể.
Chẳng biết mấy cho vừa.

Xã hội đang sôi sục .
Như nồi cơm sắp trào.
Chúng vẫn không biết nhục.
Gắp lửa bỏ thêm vào.

Cuộc đời phức tạp lắm,
Vàng ròng lẫn đồng thau.
Đã cùng dân một nước
Thì phải yêu thương nhau.

Thế mà nay thầy khác.
Nói chẳng ra làm sao.
Phủ nhận và bài bác.
Không như cái thuở nào.

Tôi mong thầy bị hack.
Viết những lời mất trí.
Để xác tín trên đời.
Rằng vẫn còn chân lý.

Bá Tân ơi Bá Tân
Chẳng lẻ tôi đã lầm?
Thì ra cái hai mặt .
Không của riêng người nào.

Nhẫn nhục mưu việc lớn
Là việc rất đáng khen.
Nhẫn nhục để khỏi chết
Là thứ nhẫn nhục hèn.”

Thế nhưng nhà báo Võ Văn Tạo lại nhìn nhà thơ Thái Bá Tân qua một lăng kính khác ông cho rằng khi chưa hiểu tường tận câu chuyện lại đánh giá nặng nề nhà thơ là việc không nên làm, ông nói:

“Tôi rất ngạc nhiên đồng thời tôi cũng thấy có nhiều ý kiến nặng nề thóa mạ bác một cách quá đáng. Theo tôi nghĩ đánh giá một con người thì có cả một quá trình. Mình đã đọc nhiều tác phẩm của bác. Bác là một dịch giả, nhà văn viết rất hay và đặc biệt những bài phê bình thể loại thơ 5 chữ rất dí dỏm mang tính chất phê phán nhẹ nhàng đối với tiêu cực xã hội hiện nay, đột nhiên lại có một status đi ngược với điều đó thì cộng đồng người ta shock là điều dễ hiểu nhưng tôi cho rằng bác là con người tử tế chứ không phải là loại cơ hội sớm đầu tối đánh như một số bạn nóng nảy kết án.”

Một Facebooker khác là Nguyễn An Dân cũng làm thơ 5 chữ ghi lại nhận định của mình theo một hướng khác, ông viết:

“Có ông Thái Bá Tân

Thích làm thơ chính trị

Quần chúng nghe thành quen

Nghĩ ông làm chính trị

Ông chỉ là nhà thơ

Không phải nhà chính trị

Xin đừng đòi hỏi ông

Giống như nhà chính trị

Nếu hâm mộ thơ ông

Thì cứ đọc cho đủ

Chuyện chính trị quốc gia

Nói bằng thơ – không đủ

Hãy tìm những thông tin

Bổ ích mà học hỏi

Nhà chính trị quốc gia

Ít ai làm thơ nổi

Nhà thơ là nhà thơ

chính trị là chính trị

Đừng đòi hỏi nhà thơ

Phải như nhà chính trị

Đừng mong nhà chính trị

Cũng biết làm thơ hay

Tập trung làm thơ giỏi

Chính trị sẽ…trên mây

Chúng ta cần lãnh đạo

Chứ không cần thơ hay

Tự chính mình học hỏi

Để phát triển ngày ngày

Thế nên đừng ném đá

Vào ông Thái Bá Tân

Mà tập trung sức khỏe

Vào chuyện quốc gia cần”

Trong một cái nhìn khác về trường hợp “quy hàng” của nhà thơ Thái Bá Tân, nhà báo Võ Văn Tạo kể câu chuyện mới xảy ra trong gia tộc ông để từ đó đặt ra câu hỏi “phải chăng Thái Bá Tân cũng là nạn nhân của an ninh khiến ông phải quay lại chĩa ngòi bút mình vào nhân dân, những người từng nhiệt tình kính trọng ông trước đây?

“Tôi xin kể câu chuyện mà tôi là người trong cuộc đó là vụ tháng Năm vừa rồi cá chết. Hôm mùng một tháng Năm cô em họ tôi là Hoàng Thị Minh Hồng, trước đây cô đi Nam cực thám hiểm hai lần cổ có thời gian làm đại sứ cho UNESCO và Trưởng đại diện cho Quỹ bảo vệ động vật hoang dã của thế giới.

Cô là người của công chúng cho nên khi ngày 1 tháng 5 cô xuất hiện ở cuộc biểu tình với tấm bảng đề là “con tôi cần nước sạch, không khí sạch, thực phẩm sạch, chính quyền sạch” Cái hình ảnh đó rất ấn tượng và không hiểu sao hai tuần sau, ngày 15 tháng 5 cô ấy xuất hiện với cái bảng “đả đảo Việt Tân”.

Nhiều người dự đoán cô bị sức ép hay có cái gì đấy. Tôi rất ngạc nhiên và gọi cô ấy nhưng rất khó liên lạc cho tới khi liên lạc được thì cô nói thật do bị sức ép của an ninh nên buộc lòng cổ phải làm việc ấy.

Cô kể hết sự tình ra là an ninh đã đe dọa cô ấy thông qua nhân viên của tổ chức cô ấy làm việc, đồng thời gửi e-mail nặc danh dọa giết cháu Giang là con của hai vợ chồng cô. Chúng còn biết cháu học ở trường nào nữa cho nên cô rất sợ cuối cùng đi đến việc làm dở như thế.

Có khả năng chứ không dám khẳng định: bác Thái Bá Tân cũng rơi vào tình trạng đó do có một cái ý mà bác nói “cảm ơn đảng, chính phủ qua cái việc chủ trương đổi mới” bác nói “quá nghèo mà được như thế này là tốt lắm rồi!” Tôi thấy nó giống như giọng lưỡi an ninh mà mỗi lần tiếp xúc làm việc với tôi cũng nói những câu như thế của dư luận viên và tôi không thể tin được đó là cái đầu hay cái cách của bác”

Trong xã hội nhiều tầng nấc trái ngược và điều gì cũng có thể xảy ra như hiện nay, nên chăng hãy để câu chuyện Thái Bá Tân ngủ yên với cái nó vốn có. Lịch sử còn dài và trên từng trang viết của nó không ai có thể trốn tránh, nhất là khi đã tự chọn cho mình là người của công chúng.