Thiên tai một, nhân tai mười!

Thiên tai một, nhân tai mười!

Song Chi

RFA

Cảnh tang thương mùa lũ năm nào cũng diễn ra…

Báo chí, truyền thông trong nước cho tới trên facebook mấy hôm nay tràn ngập thông tin, hình ảnh về cơn lũ kinh hoàng ở miền Trung.

Không một người VN nào còn có tấm lòng với quê hương với đồng bào, mà không nhói buốt lòng khi nhìn những hình ảnh rớt nước mắt giữa cơn bão lũ: Hàng chục ngàn căn nhà chìm trong nước, bà con leo lên mái chờ nước rút, một người phụ nữ ngồi chông chênh trên mái nhà giữa biển nước mênh mông, những đứa trẻ thò đầu qua cái lỗ trổ trên mái nhà ngóng ra xa chờ sự hỗ trợ, một em bé vừa bơi vừa đội cái thau trên đầu trong đó có con chó ngồi run rẩy, một con bò được cột treo lên, thân chìm trong nước, chỉ còn cái đầu cái mõm nghếch lên thở, một đám tang chạy trong lũ…

Cái nghèo cái khổ vốn đã đeo theo đồng bào miền Trung, lại thêm bão lũ, thiên tai liên miên… Không chỉ tài sản mất hết, hư hại hết, mà đã có ít nhất một chục người chết và hơn một chục người khác bị mất tích.

Đó là mới ở Quảng Bình, Hà Tĩnh, còn nữa, Nghệ An, còn nữa, bão lũ vẫn đang chuẩn bị đổ tới…

Nhưng điều đáng nói hơn là bão lũ năm nào cũng xảy ra, nhưng từ trung ương tới địa phương cũng không tính toán được những cách thức làm sao để bà con bớt thiệt hại về tài sản, con người.

Năm nào dân cũng phải tự lo, rồi sau đó chính quyền địa phương, có khi quân đội cũng tham gia, cứu hộ bằng sức người là chính, cộng với những phương tiện thuyền bè thô sơ, rồi các tờ báo, các tổ chức dân sự lại kêu gọi cứu giúp, người dân lại “lá rách đùm lá nát” gửi cho nhau những gói mì tôm, chai nước suối… Bao nhiêu năm rồi vẫn cứ là mì tôm, lương khô!

Mỗi vùng nơi hay xảy ra bão lũ lẽ ra nên cấp hàng chục ngàn cái phao cứu sinh cho bà con trước mỗi mùa mưa; tìm cách xây ít nhất vài ba địa điểm lánh nạn tạm thời ở trên cao hoặc nhà cao tầng để sơ tán người và tài sản tạm vài ngày; đất nước có sông ngòi, biển từ Nam ra Bắc sao không có được một đội tàu cứu nạn, cứu trợ to, chuyên nghiệp để cứu trợ dễ dàng hơn; thậm chí, thay vì xây xây bao nhiêu cổng chào, tượng đài hoang phí sao không đầu tư cho một đội trực thăng chuyên cứu nạn, cứu trợ, vừa nhanh vừa hiệu quả v.v… Có vẻ như tài sản của dân chứ có phải của các ông đâu mà các ông đau, xót.

Đã ngu, đã tham lại còn ác!

Điều thứ hai, đáng phẫn nộ hơn là chuyện thủy điện xả lũ làm lũ chồng lũ, thiệt hại nặng nề hơn, năm nào cũng vậy.

Như năm nay, một cái đập Hố Hô xả hết cỡ khiến người dân Hà Tĩnh không kịp trở tay, mới qua hai ngày đã có hàng chục ngàn căn nhà chìm trong nước, chưa kể người chết, người mất tích.

Nào đã yên, lại rục rịch chuẩn bị xả lũ ở hồ Vực Mấu là hồ thủy lợi lớn nhất Nghệ An. Báo chí đưa tin, cũng chính đơn vị này, năm 2013 “hồ Vực Mấu đã từng mở tràn xả lũ gây nên trận lụt lịch sử, người dân vùng hạ lưu đã chìm trong biển nước. Hàng ngàn ngôi nhà bị ngập, tổng thiệt hại ước tính gần 800 tỷ đồng”.

Và sau đó những người có trách nhiệm trả lời do không lường hết trước được hậu quả! (“Ngày 16/10, sẽ xả lũ ở hồ thủy lợi lớn nhất Nghệ An”, VOV, “Chúng tôi không lường hết hậu quả khi xả lũ”, bài đăng năm 2013 trên VNExpress)…

Một cách trả lời vô cảm, cũng như năm nay, “Ông Vũ Mạnh Hùng, Giám đốc nhà máy thủy điện Hố Hô (công ty CP thuỷ điện Hồ Bốn) cho rằng, việc xả lũ tại Hương Khê là đúng quy trình.” (“Thủy điện xả lũ nhấn chìm nhà dân, chủ tịch huyện nóng mặt”, VietnamNet).

“Đúng quy trình”, một cụm từ xài quen trên cửa miệng các quan!

Bao nhiêu tài sản tính mạng của dân, chả ai bồi thường một xu cũng chả ai bị sứt mẻ gì, ghế ai nấy tiếp tục ngồi!

Dẹp mấy cái đập thủy điện đi, nhất là ở khu vực miền Trung, nước ta nắng gió thừa thãi, xách cặp theo học mấy nước châu Âu và Bắc Âu lấy điện từ năng lượng gió, năng lượng mặt trời đi. An toàn hơn thủy điện và điện hạt nhân nhiều. Nhưng do sự bất cập trong chính sách của nhà cầm quyền và một số lý do khác, rất nhiều dự án điện gió, điện mặt trời ở VN vẫn chưa triển khai được, hầu hết đang “bất động” hoặc nhà đầu tư bỏ cuộc.

Trong khi đó thì những năm qua nhà cầm quyền VN lại hăm hở phá triển thủy điện, là do các nhà thầu Trung Quốc bỏ thầu thấp, lại rất biết cách “lại quả”, rộng rãi chi “tiền huê hồng”, hoặc do Bắc Kinh “hào phóng” cho vay với điều kiện phải là công ty Trung Cộng thực hiện…

Vì tầm nhìn không quá lỗ mũi nhưng cái chính vì lòng tham vô đáy, nhà cầm quyền VN đã không hề nghĩ gì tới cái hại khi xây thủy điện trong một quốc gia có lượng mưa quá lớn, năm nào cũng có bão lũ nên năm nào cũng xảy ra chuyện xả lũ, lũ chồng lũ như vậy!

Chưa kể lại còn lao vào những dự án điện hạt nhân với Tàu với Nga, lại càng thêm nhiều mối lo. Nhiều quốc gia trên thế giới trong đó có Đức đã chính thức dẹp bỏ các nhà máy điện hạt nhân.

Việt Nam là một nước nhỏ, nghèo, các điều kiện đảm bảo an toàn, cứu trợ đã kém, mà lại đất chật, dân đông, rất không nên phát triển điện hạt nhân. Điện hạt nhân chỉ có thể tiền hảnh ở những quốc gia có trỉnh độ kỹ thuật cao, năng lực ứng phó, cứu trợ hữu hiệu, đất rộng, người thưa…

Bài học nổ/rò rỉ nhà máy điện hạt nhân ở Nga, ở Nhật chưa đủ làm nhà cầm quyền Việt Nam quan tâm. Với họ, tiền là trên hết, tính mạng tài sản, tính mạng của dân thì là cái đinh gì!

Thiên tai một, nhân tai mười

Nhìn lại chỉ mới từ đầu năm đến nay, bao nhiêu thảm họa đổ xuống đầu nhân dân. Hạn hán và ngập mặn ở đồn bằng sông Cửu Long khiến mùa màng mất trắng, bà con chỉ còn biế ngồi khóc trong câm lặng trên những cánh đồng khô nứt toác.

Thảm họa biển chết, cá chết xảy ra đã hơn nửa năm, hàng chục ngàn hộ ngư dân lâm vào cảnh thất nghiệp hoặc gần thất nghiệp, hàng trăm ngàn người thuộc các lĩnh vực như du lịch, nhà hàng, xuất khẩu thủy hải sản… cũng bị điêu đứng theo, và những nguy cơ ô nhiễm môi trường, bệnh tật kéo dài hàng chục năm treo lơ lửng trên đầu người dân VN.

Rồi hiện tượng cá chết lan rộng ra cả những vùng khác, cả những lồng bè nuôi cá, khiến người dân nơi này nơi khác phẫn nộ xuống đường biểu tình, mang theo những con cá chết trương sình, mắt mở trừng trừng đầy ám ảnh. Rồi lũ lụt ở miền Trung v.v…

Nhưng ngẫm cho kỹ tất cả những tai họa trên, thiên tai chỉ là một phần, cái chính là nhân tai-do con người gây nên. Hạn hán, ngập mặn và cả cái chết dần dần của đồng bằng sông Cửu Long, vựa lúa lớn nhất nước là hậu quả từ việc sử dụng nguồn nước thiếu khoa học của các nước láng giềng cộng với việc Trung Quốc xây mấy cái đập thủy điện “khủng” ở đầu nguồn, điều này đã được các nhà khoa học, chuyên môn cảnh báo từ lâu nhưng nhà cầm quyền VN vẫn không chịu tính cách đối phó lâu dài. Bây giờ cứ xảy ra hạn hán, ngập mặn thì lại đi năn nỉ Trung Quốc xả bớt nước!

Rồi nếu không phá rừng bừa bãi, xây đập thủy điện vô tội vạ thì lũ lụt đâu có kinh hoàng đến thế. Nếu không mở cửa cho Formosa vào xây nhà máy thép với những điều kiện hết sức lỏng lẻo thì thảm họa biển chết đâu diễn ra.

Còn nữa, họa “bùn đỏ” bauxite Tây Nguyên, họa rò rỉ phóng xạ hạt nhân từ các nhà máy hạt nhân do Trung Cộng xây sát biên giới VN và chính VN cũng đang triền khai mấy nhả máy điện hạt nhân, cũng lại ở khu vực miền Trung…

Nếu người Việt mình đừng giỏi chịu đựng đến thế…

Bao nhiêu thảm họa xảy ra nhưng từ thái độ cho tới cách ứng phó của nhà cầm quyền như thế nào? Suốt thời gian qua trước hậu quả nghiêm trọng của thảm họa môi trường do Formosa gây nên, tập đoàn lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản VN làm gì?

Sau khi ép được tụi Formosa nhả ra 500 triệu USD gọi là bồi thường, ngược lại, phía VN phải bồi hoàn tiền thuế còn lớn hơn cả số tiền đó, nhà cầm quyền tự cho như thế là xong.

Dân đen ai biểu tình phản đối liền bị bắt giữ, hạch sách, nhà cầm quyền còn công khai đứng về phía Formosa, đưa quân đội, vũ khí, xây hàng rào bảo vệ Formosa, sẵn sàng quyết chiến với dân.

Hội nghị Trung ương đảng lần thứ tư khai mạc. “Xây dựng, chỉnh đốn Đảng luôn là nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, có ý nghĩa sống còn đối với Đảng và chế độ, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nhấn mạnh trong phát biểu khai mạc hội nghị Trung ương lần thứ tư, sáng 9/10.”

Thảo luận, ra nghị quyết về tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng, ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong nội bộ… Bởi vì đó là mối quan tâm lớn nhất của Tổng Trọng và tập đoàn Ba Đình. (“Tổng bí thư: Ngăn chặn “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá”, VNEconomy).

Khi lũ lụt xảy ra tang thương ở miền Trung, tập đoàn lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản VN làm gì? Ông Thủ thì gửi “công điện hỏi thăm đồng bào”, ra chỉ thị cho cấp dưới chống lũ, rồi ông và đám phó, đám đại biểu ngồi trong phòng máy lạnh êm ru nhắn tin ủng hộ người nghèo (“Thủ tướng nhắn tin ủng hộ người nghèo”, VNExpress); bà Chủ tịch Quốc hội thì chưng diện áo dài, mặt tươi hơn hớn đi dự khai mạc Festival áo dài tại Hà Nội (“Chủ tịch Quốc hội dự khai mạc Festival áo dài”, Tuổi Trẻ).

Ông Chủ tịch lặn đâu không biết, ông Tổng Trọng còn đang bận kêu gọi dân cứu đảng, dân cứu đảng còn ai cứu dân?

Rõ rồi, dân đen tự lo cứu nhau, trước giờ vẫn thế. Còn các quan đầu đẳng thì chờ khi nào dân chửi quá hoặc nước rút hết thì mới có một hai tay làm bộ xắn quần xuống vùng lũ ngó ngó chỉ tay năm ngón…

Phải nói thật, quá rõ bản chất cái nhà nước này, thế nhưng tôi vẫn chưa bao giờ hết kinh ngạc về mức độ vô cảm, tàn ác của họ đối với dân với nước, cũng như chưa bao giờ thôi sửng sốt trước sức chịu đựng vô bờ bến của người VN!

Nếu người dân Việt mình đừng giỏi chịu đựng đến thế…

Song Chi, 16/10/2016

 

Đàn Ong Hà Tĩnh

Đàn Ong Hà Tĩnh

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Ảnh của tuongnangtien

tuongnangtien

RFA

Tôi có chút giao tình với anh Trần Ngọc Thành nên mỗi khi gặp gỡ chúng tôi đều tìm một cái quán (thật) vắng để ngồi tâm sự vụn, và uống với nhau vài chục ly rượu nhạt. Phải là một nơi “thật” vắng vì sau khi cạn mấy chai đầy (dù là rượu nhạt) thế nào ông đại diện Liên Đoàn Lao Động Việt Tự Do cũng chợt nhớ đến giọng ca … thiên phú của mình:

  • Tui sẽ hát bài “Đi Đâu Cũng Nhớ Về Hà Tĩnh” để riêng tặng … Tiến nha!

Thoạt đầu, tôi rẫy nẩy:

  • Như rứa tội chết anh Thành à. Em nỏ biết Hà Tĩnh ở nơi mô đâu nà?
  • Can chi chuyện đó, trước sau gì rồi cũng sẽ biết thôi mà. Quê hương là của chung mọi người chớ nào có phải của riêng ai đâu…

Tôi sinh ra ở Sài Gòn, lớn lên ở Đà Lạt, và sống (sắp) tàn đời ở California . Cả ba vùng đất này đều là nơi tập trung của dân tứ xứ nên không thể coi là bản quán của bất cứ ai. Nhận (đại) nơi chôn nhau cắt rốn của anh em bạn bè làm quê (mình) luôn cũng … khoẻ, nhất là khi bằng hữu đã mở rộng lòng.

Với tâm cảm này, và sau khi nghe anh Trần Ngọc Thành hát (cỡ) trăm lần thì Hà Tĩnh “thấm” vô hồn tôi (rồi biến luôn thành “quê mình”) hồi nào không biết. Chỉ biết, từ đó, tôi … đi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh.

Hồi đầu năm, tình cờ đọc được bản tin ngăn ngắn (“Những Tân Bộ Trưởng Là Con Em Hà Tĩnh”) mà “niềm vui vỡ oà” và “hạnh phúc lâng lâng.” Xin ghi lại toàn văn, cùng hình ảnh, coi cho nó đã:

Điều đặc biệt, các thành viên Chính phủ nhiệm kỳ mới, những nhân sự đứng đầu Bộ Y tế, Bộ Kế hoạch và Đầu tư, Bộ Tài nguyên & Môi trường, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam… đều là người Hà Tĩnh.

Sau khi Quốc hội phê chuẩn, Chính phủ nhiệm kỳ mới với 27 thành viên đã chính thức ra mắt vào ngày 9/4.

Thứ 7, ngày 9/4, ông Lê Minh Hưng, người huyện Hương Sơn, chính thức trở thành Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam. Trong lịch sử ngành ngân hàng, ông Hưng là Thống đốc trẻ nhất từ trước đến nay, ông nhâm chức khi mới 46 tuổi.

Tân Bộ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường, ông Nguyễn Hồng Hà quê tại huyện Can Lộc. Bộ trưởng Nguyễn Hồng Hà sinh năm 1963, tiến sĩ khai thác mỏ. Người tiền nhiệm của ông Hà là nguyên Bộ trưởng Nguyễn Minh Quang, cũng xuất thân là người Hà Tĩnh.

Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và đầu tư Nguyễn Chí Dũng

Từng đảm trách chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Ninh Thuận, nhưng ông Nguyễn Chí Dũng, tân Bộ trưởng Bộ Kế hoạch Đầu tư là người huyện Lộc Hà. Một địa danh ven biển của dải đất miền Trung.

Sinh ra ở huyện Cẩm Xuyên, Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến là gương mặt thân quen đối với mọi người. Bà tiếp tục giữ trọng trách tư lệnh ngành y khi trong nhiệm kỳ mới của Chính phủ.

Người Hà Tĩnh không chỉ vinh quang bởi các Bộ trưởng, tư lệnh ngành mà Hà Tĩnh còn được biết đến là tỉnh có nhiều ủy viên Trung ương nhất trong Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XII, với số lượng 16 người.

Ảnh: Báo Hà Tĩnh

Đã thiệt!

Chỉ có tiếc có điều là cái niềm vui (vỡ oà) và cái cảm giác hạnh phúc (lâng lâng) về Hà Tĩnh tôi lại không giữ được lâu. Cứ như niềm vui đã nằm trong thiên tai vrồi vậy! Ngày qua, mọi cơ quan truyền thông (trong cũng như ngoài nước) đều ái ngại đi tin:

Hà Tĩnh Xả Lũ Quá Nhanh Người Dân Trở Tay Không Kịp

Ba tỉnh miền Trung chìm trong biển nước

Ngay sau đó cả cộng đồng mạng xôn xao vì những thiệt do bão lụt, và mọi người đều hối hả với những hoạt động cứu trợ – qua ghi nhận của Bà Đầm Xoè:

Tính đến cuối ngày 15, đã có 20 người bị chết và mất tính, 26.000 ngôi nhà bị ngập và nước cuốn trôi, nhiều vùng bị cô lập đã hai ngày nay. Sau thảm họa Formosa thải độc làm chết biển, chết cá, hải sản, nhân dân miền Trung như bị một cú đánh chí mạng làm sụn sương sống, còn lâu mới gượng dậy được. Nay lại bị thiên tai khủng khiếp chưa từng có vùi dập. Những gì còn lại gọi là tài sản, của cải cầm hơi cũng đã  tuột khỏi tay họ, trôi theo dòng nước về với sông suối biển cả.

Chính phủ mới ra chỉ thị và thông báo yêu cầu cứu trợ cho miền Trung. Các hội đòan ăn tiền thuế, tức ăn mồ hội nước mắt của dân, chưa thấy hội đoàn nào lên tiếng. Chắc họ đang chờ chỉ thị của đảng, nhà nước hoăc họ còn ngỏn cổ lên ngóng hoặc phát giấy mời đến họp bàn…

Trong khi đó mấy anh em có tiếng trong phòng trào đấu tranh dân chủ, người đang quyên tiền, quần áo, lương thực thuốc men, người đã đang trên đường đến chia sẻ cùng bà con.

Tôi biết, nhưng người này, họ chẳng giầu có gì. Họ làm ăn gì cũng bị chính quyền tìm cách ngăn chặn phá hoại trong nhiều năm nay, nhưng họ có tấm lòng vì dân vì nước, thương người như thế thương thân. Biết tin miền Trung bị lũ lụt nặng hoành hoành, trong đó có nguyên nhân xả nước hết cỡ từ các đập thủy điện ở trên thượng nguồn, họ tức tốc lên đường, nhanh chóng có mặt ở nới đau thương để giúp đỡ, chia sẻ gánh năng đau thương cùng bà con.

Tôi thật sự cảm động khi nghe sáng nay trên FB Dung Vova đăng tấm ảnh anh chia tay hai con nhỏ với tâm sự:

“Bố phải đi Miền Trung, kể cả chỉ mang theo vài chục kí lương khô! Hẹn gặp bà con ở đó !

Ai ủng hộ lương khô, thuốc lọc nước cho bà con miền trung thì có thể gửi qua đây, trên đường tôi gửi giùm: 0021000912104 – NH VCB chi nhánh Hà Nội. Lê Văn Dũng Cám ơn”.

FB Hà Thanh, người mới bị tại nạn gãy xương bả vai, đang bó bột, không thể đi được, nhưng lòng anh vẫn hướng về bà con:

“Anh không đi được xin đóng góp 500 ngàn chia sẻ với bà con. Chúc các bạn lên đường gặp nhiều thuận lợi may mắn nhé”.

FB Thảo Teresa, lo lắng, cảm thương, uất hận:

“Miền trung đau thương tiếp tục ghánh chịu mưa lũ. Nằm ngẫm số phận con dân nước Việt sao điêu đứng đau thương mãi thế này. Nhân tai chưa xong lại thiên tai,
thảm hoạ Formosa vẫn còn nguyên đó, dân tôi mấy tháng nay chợ búa tiêu điều có bán cũng chả ai dám mua kiếm được một đồng chảy máu mắt…. Vậy mà tối qua cái thằng đầu bạc mắt gian nó vẫn lên tivi cao giọng bàn về cái văn kiện mả mẹ của nó, bàn về suy thoái chỉnh đốn cái đảng quần què này. Nó chẳng hề một lời nhắc tới đồng bào miền Trung”.

FB Nguyễn Lân Thắng, chỉ có một thông báo ngắn gọn:

“Lên đường… miền Trung ơi chờ nhé…”.

Lúc này là 11 h đêm, xe anh đang hối hả lăn bánh tiến vào miền Trung.

Fb Dũng Mai, chiều nay đang truyền dịch, cũng chỉ mong cho đỡ mỏi mệt để lên đường.

“Ruột gan nóng như lửa đốt trước những hình ảnh ngập lụt ở Quảng Bình, Hương Sơn Hà Tĩnh…mà những Fbker bè bạn gửi về.

Phải làm gì lúc này để giúp đồng bào miền Trung, nơi bà con đang sống trong cảnh màn trời chiếu đất, tài sản mất hết, đói và rét nữa?

Tôi nghĩ đến một chuyến cứu trợ cấp tốc của nhóm MAI info hoặc gửi tiền để anh em nhóm Áo Tơi của thày Lê Quốc Châu và nhóm VÌ HƯƠNG SƠN của thày Trần Đình Trợ – là những người có tấm lòng lại đang sống và làm việc Thiện tại miền Trung, đem tới chăn màn, quần áo, thực phẩm cho đồng bào của tôi trong đó.

Mọi người đều nóng như hơ khiến tôi chợt nhớ đến nội dung bản tin ngăn ngắn (“Những Tân Bộ Trưởng Là Con Em Hà Tĩnh”) đọc hồi đầu năm:

Người Hà Tĩnh không chỉ vinh quang bởi các Bộ trưởng, tư lệnh ngành mà Hà Tĩnh còn được biết đến là tỉnh có nhiều ủy viên Trung ương nhất trong Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XII, với số lượng 16 người…

Chưa thấy có “động thái” gì từ những nhân vật đã mang lại “vinh quang” cho dân Hà Tĩnh, nơi mà ai cũng biết là quê hương của cụ  Phan Đình Phùng – tác giả của hai câu thơ nổi tiếng:

Dân đói kêu trời vang ổ nhạn
Quân gian dậy đất tựa đàn ong

Chia cắt, ngăn cản giáo dân khiếu kiện Formosa

Chia cắt, ngăn cản giáo dân khiếu kiện Formosa

BTV Mặc Lâm
2016-10-17
Tập trung tại nhà thờ Phú Yên

Tập trung tại nhà thờ Phú Yên

RFA

Đúng như thông cáo báo chí của linh mục Đặng Hữu Nam đưa ra vào ngày hôm qua, một ngàn giáo dân giáo xứ Phú Yên đã tập trung vào sáng sớm hôm nay ngày 18 tháng 10 năm 2016 tại nhà thờ Phú Yên để bắt đầu cuộc hành trình hơn hai trăm cây số tới Tòa án Kỳ Anh, tiếp tục nộp đơn khởi kiện Formosa sau khi 506 gia đình bị tòa Kỳ Anh bác đơn khởi kiện.

Vào lúc 4 giờ sáng giáo dân tập trung tại nhà thờ, 5 giờ sáng một số giáo dân đã lặng lẽ dùng các loại xe có được lên đường tới tòa án Thị xã Kỳ Anh.

Ngay chiều tối ngày hôm qua đã xảy ra một vụ bắt cóc tài xế xe chở đoàn và bị đánh đập, hăm dọa nếu chở người khởi kiện sẽ bị hành hung, mất giấy phép hành nghề. Sáng nay đoàn khởi kiện hầu như di chuyển bằng hệ thống xe taxi vì hầu hết xe buýt đều bị cô lập.

Vào lúc 7 giờ sáng, tất cả các ngã đường đều bị CSGT và các lực lượng an ninh chặn lại.

8 giờ sáng: nhóm giáo dân đầu tiên bị chặn tại Ngã tư Cầu Giác thuộc thị trấn Quỳnh Lưu một số lớn xe chở giáo dân không tới được. Một số côn đồ rải đinh và cố tình gây tai nạn.

Lúc 8 giờ 30 sáng linh mục Nam cho chúng tôi biết tình hình sau nhiều giờ bị phá sóng:

“Tình hình rất căng thẳng bởi vì Bộ Công an đã vào đi đến tất cả các nhà xe trên địa bàn tỉnh Nghệ An và nhà nào có xe cũng vào cả. Họ tuyên bố rõ ràng là cấm và hứa hẹn sẽ bị đàn áp. Một số nhà xe bị bắt cóc, bị đánh đập. Bây giờ trên đường kể cả xe taxi cũng bị ngăn cản, bắt bớ. Có một hiện tượng kỳ quái là trên đường đi có những người đi trước rải đinh giữa đường để cho xe bị cán đinh sẽ nằm lại”

Cùng lúc đó Công ty Taxi Mai Linh đã kêu gọi các tài xế bỏ cuộc, không chở giáo dân đi Kỳ Anh nữa.

Bộ Công an đã gọi điện cho linh mục Nam để điều đình về vụ khởi kiện.

Khi được hỏi trong tình trạng bị chia cắt như vậy liệu có thể gom thành một nhóm nhỏ để chuyển đơn khiếu kiện cho kịp với thời gian mà Tòa án quy định hay không linh mục Nam cho biết:

“Bộ Công an cũng như chính quyền không cho đi cho nên bây giờ chúng tôi quyết định là sẽ tìm cách đi theo một nhóm người nhỏ vì không thể đi được cả ngàn người”.

Sau khi trao đổi với chúng tôi, linh mục Đặng Hữu Nam đã dùng loa phóng thanh cầm tay kêu gọi anh chị em giáo dân trở về lại Phú Yên còn cha và một nhóm nhỏ tiếp tục vào Kỳ Anh:

“Anh chị em chúng ta vui lòng trở lai xe của mình trở về Phú Yên và cha sẽ cùng với ít người đại diện vào trong tòa. Đồi với các nhà xe chúng ta không thực hiện được chương trình của mình thì không phải lỗi của tôi, không phải lỗi của anh em nhưng vì nhà cầm quyền ngăn cản vì chén cơm manh áo của anh nữa cho nên cha sẽ hỗ trợ cho anh em. Anh em giúp cha đưa người về Phú Yên lại”

Lúc 9 giờ linh mục Đặng Hữu Nam cùng với một nhóm hơn hai mươi người đã khởi hành về Tòa án Kỳ Anh. Đích thân linh mục Nam lái xe. Lúc 11 giờ xe linh mục Đặng Hữu Nam bị chận lại không cho vào địa phận của tỉnh Hà Tình. Giấy tờ xe của linh mục Nam bị tạm giữ, Cha Nam cho biết sẽ đợi Đức cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp đến đây giải quyết và có thể Đức cha sẽ đưa phái đoàn đến Tòa án Thị xã Kỳ Anh gửi đơn khiếu nại. Linh mục Nam tố cáo công an đã lôi một số bà con ngư dân đang ở trên xe xuống và hành hung. Cùng lúc ấy nhiều người trên cộng đồng mạng tẩy chay hãng xe taxi Mai Linh vì tổng giám đốc điểu hành hãng xe này là Hồ Huy đã trực tiếp ra lệnh cho anh em tài xế hoặc là phải bỏ về hoặc là sẽ mất việc. Chúng tôi tiếp tục theo dõi và cập nhật ngay khi có diễn biến mới xảy ra.

Tổng thống Philippines ca ngợi quan hệ với Bắc Kinh

Tổng thống Philippines ca ngợi quan hệ với Bắc Kinh

  • 17 tháng 10 2016
  • BBC

Tổng thống Philippines Rodrigo Duterte

REUTERS

Tổng thống Philippines Rodrigo Duterte sẽ thăm Trung Quốc từ 18-21/10

Tổng thống Philippines Rodrigo Duterte tiết lộ ông ngoại ông là người Hoa và nói “chỉ có Trung Quốc mới giúp chúng tôi”.

Những chi tiết nói trên được nêu ra trong cuộc phỏng vấn độc quyền của ông Duterte dành cho Tân Hoa Xã, hãng thông tấn nhà nước Trung Quốc, trước thềm chuyến thăm chính thức nước này (18-21/10).

Quan hệ giữa hai nước Philippines và Trung Quốc được ông tổng thống mô tả là “láng giềng hữu nghị”, và ông hết lời ca ngợi Trung Quốc.

Theo ông Duterte, người dân Trung Hoa cần cù và chính phủ thì sáng suốt.

“Trung Quốc đã giành được sự kính trọng của cộng đồng quốc tế một cách hết sức xứng đáng.”

Ông Rodrigo Duterte nói Trung Quốc “là nước lớn, hào phóng”, trong khi thực hiện công cuộc phát triển của mình không quên giúp đỡ các nước nghèo và lạc hậu như ở châu Phi và Đông Nam Á.

Ông nói Philippines cần giữ quan hệ thân thiết và học hỏi kinh nghiệm thành công của Trung Quốc, nhất là khi toàn cầu khủng hoảng nhưng kinh tế và thương mại của Trung Quốc vẫn phát triển tốt đẹp.

Đàm phán Biển Đông

Hai tổng thống Barack Obama và Rodrigo Duterte

EPA

Ông Duterte từng rất nặng lời với ông Obama

Đề cập tới chủ đề Biển Đông, ông Duterte nói lập trường của Manila là đàm phán thay vì đối đầu.

“Chiến tranh không phải là giải pháp.”

Ông nhấn mạnh cần thảo luận nhiều hơn trên tinh thần hữu nghị, hợp tác kinh tế thương mại và nói ông sẵn sàng cộng tác với Trung Quốc để phát triển vùng biển mà Manila gọi là Biển Tây Philippines.

Tổng thống Duterte cũng nói rõ rằng ông phản đối sự can thiệp của các nước khác vào Biển Đông:

“Tôi không muốn các nước khác tham gia vào đàm phán mà chỉ muốn nói chuyện trực tiếp với Trung Quốc.”

Không rõ ông tổng thống nói tới tranh chấp Biển Đông nói chung hay chỉ những vùng Manila tranh chấp với Bắc Kinh.

‘Chỉ có Trung Quốc giúp’

Tổng thống Duterte cảm ơn Trung Quốc về sự trợ giúp dành cho Philippines trong chiến dịch bài trừ ma túy mà ông khởi xướng.

Hoa Kỳ và các nước phương Tây đã chỉ trích Duterte vì thanh trừng các nghi phạm ma túy mà không qua tiến trình luật pháp. Tới nay đã hàng nghìn người bị hạ sát kiểu này.

Rodrigo Duterte nói không như các nước phương Tây, Trung Quốc “không chỉ ủng hộ chính sách chống ma túy của Philippines mà còn hỗ trợ một cách thiết thực thông qua việc giúp xây dựng trung tâm cai nghiện”.

Một số nước chỉ biết chỉ trích chúng tôi vì biết là chúng tôi không có tiền nên không muốn giúp chúng tôi.Tổng thống Rodrigo Duterte

“Một số nước chỉ biết chỉ trích chúng tôi vì biết là chúng tôi không có tiền nên không muốn giúp chúng tôi. Người Trung Quốc thì khác, họ lẳng lặng giúp xây dựng trung tâm cai nghiện một cách chân thành.”

Trong chuyến đi lần này, ông Duterte nói ông sẽ yêu cầu Trung Quốc cho vay ưu đãi để phát triển hạ tầng, nhất là đường sắt.

Hiện tại có khoảng 2 triệu người gốc Hoa đang sinh sống ở Philippines, và ông Duterte nói rằng “Trung Quốc giúp Philippines cũng là giúp anh em người Hoa của mình”.

Thông tin chính thức từ Linh Mục Anton Đặng Hữu Nam.

From:  Suong Quynh and 2 others shared Sơn Văn Lê‘s post.
Image may contain: 3 people , people smiling
Sơn Văn LêFollow

 

Đoàn đi đang bị chặn ở Vinh. Trong đoàn có một xe vì người dân không biết đóng cửa kính lại nên công an đã mở cửa và hành hung người đi khởi kiện. Họ lôi người dân xuống xe đánh đập.

Hiện tại cha sẽ không tiếp tục đi nữa vì từ bộ công an ngăn cấm và tạo áp lực lên toà giám mục Vinh. Theo ý kiến của cha thì nếu bộ công an đảm bảo được an toàn cho cha và đoàn thì đoàn đại diện sẽ đi nếu không thì ngài sẽ về.

Tuy nhiên nhà xe đã bị công an đuổi về và công an đang bao vậy đoàn người đi đại diện nên Ngài tạm thời đang ở vinh để đảm bảo an toàn

12:50: Đức cha giáo phận Vinh đã can thiệp và ông Vi Văn Sửu, Chánh thanh tra công an tỉnh Nghệ An đã đến tận nơi đẻ mở đường, nhưng vì không có sự bảo đảm an toàn tính mạng và do thiếu xe do bị công an ép buộc không cho xe đưa đón khách, nên giờ thiếu xe. Hiện đang chờ công an sắp xếp xe để về.

12:32: – Anh Huỳnh Quốc Huy vừa cho biết sáng nay ông Hồ Huy, Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng giám đốc Tập đoàn Mai Linh, đích thân gọi điện thoại, yêu cầu các tài xế Taxi hãy trở về, không được đón giáo dân đi khiếu kiện Formosa, nếu không sẽ bị đuổi việc. Và anh tuyên bố từ nay không dùng bất cứ dịch vụ nào của công ty này.

Người dân các xứ lân cận đã đến với ngài.

Thêm một nút thắt vào cổ Ðinh La Thăng

Thêm một nút thắt vào cổ Ðinh La Thăng

Nguoi-viet.com

Ðinh La Thăng khi thôi chức chủ tịch PVN sang làm bộ trưởng Giao Thông-Vận Tải. (Hình: Getty Images)

Tư Ngộ/Người Việt

SÀI GÒN (NV) – Ông Ðinh La Thăng, ủy viên Bộ Chính Trị đảng CSVN, bí thư Thành Ủy Sài Gòn, lại bị thêm một nút thắt vào cổ qua bài viết của nhà báo Osin Huy Ðức vừa đăng trên trang Facebook cá nhân hôm 17 tháng 10, mang tựa đề “Những ‘Vinashin’ của Ðinh La Thăng.”

*Vô tiền khoáng hậu

Ðây là bài viết thứ 3 liên tiếp, sau hai bài “Thanh hay Thăng” và “Tảng Băng Nổi” được nhà báo Huy Ðức đưa lên facebook trong hai ngày 26 và 27 tháng 9. Cả ba bài viết tập trung vào các thất thoát hàng trăm ngàn tỉ đồng trong thời kỳ ông Ðinh La Thăng làm chủ tịch Hội Ðồng Quản Trị Tập Ðoàn Dầu Khí Việt Nam (PVN, từ 2006-2011) đã thu hút hàng chục ngàn người “like” và lan truyền nhanh chưa từng thấy.

Sự kiện này được coi là “vô tiền khoáng hậu” trong lịch sử chính trị tại Việt Nam từ khi đảng Cộng Sản cầm quyền. Khi mà một ủy viên Bộ Chính Trị đầy quyền uy bị một nhà báo “đánh trực diện” và phanh phui các biểu hiện tham nhũng hoặc bảo kê cho tham nhũng, trong 3 bài báo liên tiếp trong vòng 20 ngày mà ông Ðinh La Thăng, cũng như nội bộ đảng Cộng Sản, chưa có phản ứng nào đáp trả hay thanh minh.

Trở lại bài viết “Những ‘Vinashin’ của Ðinh La Thăng,” Huy Ðức liệt kê ra một số dự án kinh doanh của PVN dưới thời ông Ðinh La Thăng làm chủ tịch mà Huy Ðức ví như những dự án ma bùn của tổng công ty Vinashin đã làm thiệt hại cho nhà nước hàng tỉ đô la.

Những dự án mà Huy Ðức liệt kê ra với những con số và chi tiết rất cẩn trọng và tỉ mỉ không biết từ ai cung cấp, người ta thấy, nếu đúng như thế, là những dự án kinh doanh chỉ nhờ tài phù phép, ngược với quy định của luật pháp. Tất cả đều dẫn tới thất bại, đổ vỡ mà trăm nghìn tỉ đồng “bị ném qua cửa sổ.”

Ðiều kỳ lạ nhất là thủ phạm chính thì ngày một leo cao hơn trong hệ thống quyền lực đảng và nhà nước. Có lẽ nhờ vậy mà an toàn nhất chăng?

Theo Huy Ðức dẫn chứng, Ðinh La Thăng khi về cầm đầu PVN, ông nâng cấp công ty Tài Chánh Dầu Khí (công ty con của PVN) thành Tổng Công Ty Tài Chánh Cổ Phần Dầu Khí (PVFC) trong kế hoạch biến PVN thành một tập đoàn kinh doanh đa ngành.

Ông Thăng đã đẻ ra các công ty con, công ty cháu bằng chính tiền của mẹ, của con rồi lại lấy “cháu mua mẹ” để làm đẹp sổ sách.

Huy Ðức kể: “Theo phương án mà Hội Ðồng Quản Trị Tổng Công Ty Dầu Khí lúc đó (do Ðinh La Thăng làm chủ tịch) phê chuẩn, công ty con PVFC đã dùng 500 tỷ ‘đẻ’ ra công ty cháu PVFC Invest và rót 671 tỷ khác để PVFC Invest mua cổ phần công ty mẹ với giá đạt ‘mục tiêu chính trị’ (70,000 đồng/cổ phiếu).”

“Theo luật, PVFC chỉ được góp tối đa vào PVFC invest 11%. Nghị quyết của PVN phê duyệt cho PVFC góp 11% (55 tỷ đồng), đồng thời phê duyệt thêm cho cán bộ công nhân viên (CBCNV) góp 38% (190 tỷ đồng). Trên thực tế, PVFC dùng tiền nhà nước góp tới 295 tỷ đồng [Ngoài 55 tỷ đồng đứng tên trực tiếp, PVFC còn dùng 240 tỷ góp dưới dạng cho cá nhân (CBCNV) ‘ủy thác đầu tư trả chậm mua cổ phần PVFC Invest’ – Bản chất là cho cá nhân vay trá hình không có tài sản bảo đảm].”

“Sau đó, bằng hàng loạt ‘hợp đồng ủy thác đầu tư’, PVFC chuyển xuống cho PVFC Invest 671 tỷ, bao gồm các khoản: Chuyển trực tiếp 200 tỷ cho PVFC Invest; Chuyển thông qua công ty con khác, PVFC Land, 400 tỷ; Chuyển thông qua công ty PV Inconess (PVFC là cổ đông lớn 30%) 71 tỷ.”

“Vì PVFC Invest cũng không thể dùng hết số tiền 671 tỷ này để mua cổ phần nên phải chuyển 510 tỷ cho CBCNV ‘vay’ dưới dạng nhận ủy thác đầu tư để mua cổ phần với tỷ lệ 50-50 (CBCNV bỏ ra 50%, công ty cho ‘vay’ 50%). Bằng cách này, PVFC Invest đã ‘thắng’ 20 triệu cổ phần với giá 71,000 đồng trong đó có 14 triệu cổ phần do ‘CBCNV mua’ (sau cổ phần hóa, PVFC là một tổng công ty có vốn điều lệ 5000 tỷ, Tập Ðoàn PVN nắm 78%; như trên đã nói, 22% còn lại cũng chủ yếu được mua bằng tiền nhà nước).”

Trong một “phi vụ” khác về đầu tư du lịch ở Quảng Ngãi, Ðinh La Thăng giao cho PVFC lập ra công ty Mỹ Khê Việt Nam có vốn điều lệ trên giấy là 400 tỷ.

Theo Huy Ðức, “Cũng như PVFC Invest, Mỹ Khê Việt Nam đã sai luật ngay từ khi ra đời vì có tới 99.98% vốn ở Mỹ Khê VN được góp từ PVFC trong khi mức cho phép không quá 11% (thực góp 210.1 tỷ trong đó, PVFC góp 210 tỷ, hai cổ đông khác góp 100 triệu).”

“Mỹ Khê Việt Nam sau đó còn được PVFC biến thành một công ty đầu tư bất động sản trái phép với hai dự án: ‘Ðầu tư’ 192.5 tỷ vào dự án 99C Phổ Quang (Sài Gòn); ‘Ðầu tư’ 360 tỷ vào dự án 168 Nguyễn Ðình Chiểu (Sài Gòn). Với ba ‘dự án’ này, Mỹ Khê VN đã ‘nướng’ của PVFC 762.6 tỷ.”

Theo Huy Ðức, “Gần 10 năm trôi qua, phần vốn 210 tỷ đồng đã hết, Biển Mỹ Khê vẫn chỉ có… cát; khoản chi đáng kể nhất của công ty này là để phá 10 hecta rừng dương dọc bãi biển. Mỹ Khê còn: Ðưa ngay 192.5 tỷ cho công ty tư nhân Lạc Hồng trong khi 99C Phổ Quang đang là đất của Satraco và Lạc Hồng chưa hề có ‘mảnh giấy lộn’ nào chứng minh công ty này là chủ đầu tư hay đồng sở hữu; Ðưa ngay 360 tỷ cho công ty cổ phần Phúc Thịnh chỉ để nắm được một bản photo giấy tờ đất 168 Nguyễn Ðình Chiểu trong khi Phúc Thịnh chưa phải là chủ sở hữu và không được cấp phép đầu tư.”

Một công ty con khác có tên là PVN Assets có trị giá tài sản được ghi là 707 tỷ đồng nhưng PVFC đã bán 23 triệu cổ phiếu của mình trong VN Assets cho một công ty tư nhân, ATC (Công ty cổ phần dầu khí An Thịnh), với giá chỉ 1 đồng/cổ phiếu (hợp đồng 16/2003/PVFC-ATC) trong khi giá vốn là 10.000 đồng/cổ phiếu (thất thoát khoảng 230 tỷ đồng).

Vẫn theo Huy Ðức, PVFC rót vốn cho ATC 120 tỉ để xây nhà máy sản xuất xơ sợi Hưng Yên trong đó 40 tỉ làm vốn lưu động. Thay vì nhập thiết bị của Ðức thì “ATC đã dùng số tiền đó để nhập một dây chuyền ‘nghĩa địa’ về. Nhà máy hoạt động được một năm rưỡi thì đóng cửa. Thay vì tìm cách thu hồi nợ, PVFC đã âm mưu ‘chuyển đổi’ 40 tỷ vay làm vốn lưu động này thành vốn góp (do không thực hiện được nên đã phải trích lập 100% dự phòng). Tháng 6 năm 2009 nhà máy ngưng hoạt động. Tháng 7 năm 2011, PVFC kêu bán thanh lý. Mãi tới tháng 2 năm 2012 mới bán được với giá… 3.9 tỷ.”

“Trong số 240 tỷ ‘ủy thác đầu tư’ dưới hình thức góp vốn lập nên PVFC Invest qua cán bộ công nhân viên (CBCNV) mà Ngân Hàng Nhà Nước cho là ‘cố ý làm trái’ (công văn 9788-2009), tới nay chỉ mới thu hồi được 10 tỷ (gây hậu quả nghiêm trọng, thất thoát 230 tỷ). Trong số 510 tỷ ‘ủy thác’ dưới dạng đưa tiền cho CBCNV mua cổ phần tới nay vẫn chưa thu hồi được 419 tỷ gốc, 86 tỷ tiền lãi.”

Một dự án đầy sai trái khác của PVN dưới thời Ðinh La Thăng là dự án mua sân vận động Chi Lăng ở Ðà Nẵng và có liên quan đến Hà Văn Thắm (chủ tịch ngân hàng Ocean Bank) và Phạm Công Danh (chủ tịch ngân hàng Xây Dựng).

Theo Huy Ðức kể, “Ngày 1 tháng 12, 2010, để mua sân vận động Chi Lăng Ðà Nẵng với giá 1,393 tỷ, Phạm Công Danh lập 10 công ty (con của tập đoàn Thiên Thanh) để đứng tên 10 sổ đỏ [có tổng diện tích 55,061m2, giá 25.3 triệu/m2). Ngay sau khi Ðà Nẵng giao sổ đỏ, 28 tháng 1, 2011, Danh đem cắm cả 10 vào OceanBank để vay 1,254 tỷ đồng.”

“Hơn một tháng sau đó, 4 tháng 3, 2011, đất sân Chi Lăng được PVFC – nơi mà PVN của Ðinh La Thăng nắm 78% cổ phần – định giá lên hơn gấp đôi: 57 triệu/m2; sau khi ‘tham chiếu các kết quả tư vấn khác’, PVFC đưa giá xuống một chút, 54.9 triệu/m2, và quyết định mua gần phân nửa sân Chi Lăng từ tay Danh với giá 1,510 tỷ (27,000m2, thuộc 5 sổ đỏ).”

“Hơn 1,306 tỷ được PVFC chuyển thẳng cho OceanBank, thanh toán cả gốc lẫn lãi cho Phạm Công Danh; 20 tỷ được chuyển vào tài khoản của tập đoàn Thiên Thanh; 183 tỷ chuyển trực tiếp vào tài khoản cá nhân của Danh. Như vậy, với thương vụ mua bán sân vận động Chi Lăng, chỉ trong một tháng, Danh lấy lại được vốn, cầm về 5 sổ đỏ ‘sạch’ (28,000m2) và vẫn còn dư 203 tỷ.”

Theo Huy Ðức, chưa thấy cơ quan điều tra nhắc đến thương vụ này, ít nhất là khoản “trốn thuế” không dưới 160 tỷ. Không chỉ là vấn đề lời lãi, cơ quan điều tra cũng cần làm rõ bản chất của nó và đường đi lắt léo của các dòng tiền [tháng 5-2011, PVFC lại bán 27,000m2 đất này cho Seabank AMC (công ty mua bán nợ của Seabank) với giá không lời, không lỗ].

Khoản tiền 1,510 tỷ mà PVFC trả cho thương vụ nửa sân Chi Lăng đã giúp Phạm Công Danh có “lực” để mua TrustBank từ tay Hà Văn Thắm, có vai trò như bàn tay của một bà đỡ giúp Danh “đẻ ra” ngân hàng Xây Dựng.

“Nếu Ðinh La Thăng không quyết định góp 800 tỷ đồng (20% vốn) và ‘lái’ phần lớn dòng tiền của PVN chảy qua Ocean Bank thì ngân hàng này đã khó mà tồn tại [Từ thời Thăng làm chủ tịch Tập Ðoàn Dầu Khí gần như tất cả các công ty thành viên của PVN đều phải mở tài khoản tại Ocean Bank; tổng cộng PVN đã đem hơn 50 nghìn tỷ đồng gửi Thắm].”

Huy Ðức viết, “Khi Thắm ‘chìm’ theo Ðại Dương – OceanBank bị mua với giá 0 đồng – PVN không chỉ mất 800 tỷ VND góp vốn (theo quyết định của Ðinh La Thăng) mà còn kẹt ‘dưới đáy’ Ðại Dương hơn 10 nghìn tỷ (bao gồm cả 70 triệu USD của Vietsopetro).”

Tưởng cũng nên nhắc lại hai bài viết “Thanh hay Thăng” và “Tảng Băng Nổi” được đưa lên facebook trong hai ngày 26 và 27 tháng 9, Huy Ðức dẫn một số tài liệu để viết về những trò kinh doanh ma mãnh trái luật dẫn đến thất thoát hàng ngàn tỉ đồng tại Tổng Công Ty Xây Lắp Dầu Khí (PVC, công ty con của PVN), kết luận rằng kẻ chịu trách nhiệm chính là Ðinh La Thăng, sếp ngồi trên Trịnh Xuân Thanh và Vũ Ðức Thuận. Trịnh Xuân Thanh hiện đã trốn ra nước ngoài, Vũ Ðức Thuận và 3 đàn em khác mới bị bắt giam

* Siết dần dây thòng lọng

Từ khi có mạng xã hội, đặc biệt là facebook, cư dân mạng chắc hẳn chưa quên rất nhiều blogger hay facebooker bị “xử lý,” thậm chí vào tù, chỉ ít lâu sau khi bài của họ xuất hiện trên mạng xã hội vì bị cáo buộc tiết lộ thông tin cấm kỵ, hay chỉ trích các lãnh đạo cấp cao tại Việt Nam.

Có thể kể ra các trường hợp như nhà báo Nguyễn Ðắc Kiên bị mất việc sau khi chỉ trích ông Nguyễn Phú Trọng; blogger “Cô Gái Ðồ Long” bị bắt vào tù về thông tin gia đình tướng công an Nguyễn Khánh Toàn; hai cán bộ bị phạt 5 triệu đồng vì chê “cái mặt kênh kiệu” của chủ tịch tỉnh An Giang, cô giáo Trần Thị Lam ở Hà Tĩnh bị ép gỡ bài thơ “Ðất nước mình lạ quá phải không anh?”; và gần đây nhất là ông Giang Kiên Huy, chủ trang “I love Danang” bị phạt hơn 8 triệu đồng vì “xúc phạm lãnh đạo Ðà Nẵng”…

Ðó là chưa nói tới hàng loạt các nhà báo, nhà hoạt động, blogger, facebooker có chủ trương đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền trên mạng xã hội bị bắt giam, khởi tố, bỏ tù, với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước” mà blooger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là trường hợp mới nhất.

Trong trường hợp 3 bài viết của nhà báo Huy Ðức “đánh trực diện” vào Ðinh La Thăng, dư luận đặt câu hỏi rằng, phải chăng có một thế lực rất mạnh “chống lưng” cho Huy Ðức, và thế lực ấy đang siết dần sợi dây thòng lọng vào cổ Đinh La Thăng, tạo dư luận để có thể dẫn đến việc điều tra, khởi tố một ủy viên Bộ Chính Trị vì tham nhũng – nếu thế, thì sẽ là lần đầu tiên trong lịch sử Đảng CSVN.

Bởi người ta thấy đã nhiều lần nghe những lời cả quyết từ các lãnh đạo chóp bu của đảng CSVN là chống tham nhũng “không có vùng cấm.” Nhưng để coi, cái chế độ xưa nay vốn quen thói nói một đàng làm một nẻo, có dám hành tội một ủy viên chính trị, một kẻ ngồi ở tầng cao nhất của đảng ra trị tội?

Cũng trong ngày Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016, Tổng Bí Thư Ðảng CSVN Nguyễn Phú Trọng nói với cử tri quận Ba Ðình, thành phố Hà Nội là, “đánh tham nhũng là ta đánh vào ta.” Vậy nếu đánh Ðinh La Thăng là “đánh vào ta” rồi còn gì!

Thêm một lần nữa giải thích Quy trình Thuỷ điện xả lũ giết người!

Thêm một lần nữa giải thích Quy trình Thuỷ điện xả lũ giết người!

FB Nguyễn Tấn Thành

16-10-2016

h1Đây là việc mà tôi nhiều lần giải thích mấy năm qua, nhưng thấy chưa đủ nên giờ giải thích tiếp.

Bạn hãy nhìn vào cái hình thấy một cái đập cao bằng núi đó, nó sẽ ngăn nước thành cái hồ vĩ đại trên núi. Từ đây nước sẽ được cho chảy xuống quay máy phát điện bán lấy tiền.

Khi mưa lũ xuống:

1- Nếu hồ ít nước nó giữ lại một ít, cho xuống một ít, không chỉ làm lũ nhỏ xuống mà còn chậm hơn để Dân có thời gian phòng bị.

2- Nếu hồ chứa nước nhiều, phải nhanh chóng xã ra kẻo nước dâng qua đập làm vỡ đập. Đây là quy trình, để đảm bảo không vở đập. Nhưng lúc này nước xả ra lớn hơn cả lũ nên lũ lớn xuống dân, nước dâng nhanh, dân không phòng bị chết và mất tài sản.

Ở trường hợp 1 thì hồ này trở thành hồ điều tiết lũ, giúp dân. Nhưng giử nước ít là phải xả trước mà rồi lũ không về thì không có nước chạy máy phát điện kiếm tiền, chúng không làm

Ở trường hợp 2 thì hồ này trở thành trái bom nước như bài báo nói. Nó tan sát Dân, phá hoại tài sản đúng theo quy trình, chúng hay làm !
____

Giờ các bạn xem lại clip này để thấy Thuỷ điện đó xả lũ tới 1800m3/giây và xả liên tục trong 4h có phải là giết Dân không !

Câu hỏi chúng ta đặt ra là tại sao chúng không xả trước, xả ngắt khoảng, như thế để Dân khỏi chết ?

Câu hỏi này sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời khi xả thế, Dân chết nó có bị ai trừng trị vì nó đúng quy trình đâu !!!

Chỉ khi nào Dân lên tiếng, chúng bị trừng trị thì chúng sẽ không canh trời lũ xả ồ ạt như thế nữa.

Còn đảng Cộng sản lãnh đạo ở đâu ư, quên chúng đi, chúng ngậm tiền của các thuỷ điện này nên bán đứng tính mạng Dân với quy trình khốn nạn đó rồi!

Clip xả lũ ngày qua ở đây, các bạn coi để hiểu thêm: CLIP ‘Bom nước’ thủy điện xả lũ nhấn chìm nhà dân (VNN).

Đức Cha Phao lô Nguyễn Thái Hợp, Giám mục Giáo Phận Vinh thân hành đi đến với bà con vùng lũ lụt miền Trung.

Quế Tâm and 3 others shared Sơn Văn Lê‘s post.
Sơn Văn Lê's photo.
Sơn Văn Lê's photo.
Sơn Văn Lê added 2 new photos — with Trịnh Bá Phương and 5 others.

12 hrs ·

Đức Cha Phao lô Nguyễn Thái Hợp, Giám mục Giáo Phận Vinh thân hành đi đến với bà con vùng lũ lụt miền Trung.

Một hình ảnh nói lên tất cả tấm lòng của người mục tử nhân lành vì đoàn chiên và tha nhân trong những cảnh đau khổ và khốn cùng nhất.

Chúng tôi nhớ đến Đức tổng Giuse Ngô Quang Kiệt lội nước bì bõm đứt cả dép để đến với tất cả mọi người trong đợt ngập lụt kinh hoàng năm 2008 tại Hà Nội.

Tại sao cộng sản lại sợ hãi và luôn đánh phá những Con Người như vậy? Vì họ có trái tim và tình yêu đối với tất cả mọi người.

Năm nay đúng là năm “tuổi” của đảng csvn.

From:  Hằng Lê

Năm nay đúng là năm “tuổi” của đảng csvn.

ODA cho VN trong năm 2016 không những toàn là hứa suông mà còn bị cắt. Chưa thấy có gì khả quan thì 4 tỉnh miền trung biển độc, cá chết. Loay hoay chưa biết dối thế nào cho tiện thì dồn dập chuyện đồng bằng sông Cửu Long nhiễm mặn và sau đó thì cá tôm, lúa gạo của VN bị ùn ùn trả lại.

Hết lũ này đến bão kia. Lại thêm bọn sâu bọ tha hồ xây đập để làm giàu, tha hồ hùa theo ông trởi để tạo nhân tai. Trong khi đó thì đám sâu dân mọt nướccứ như câm, như điếc, như mù.

Nếu hết Sarika đến Haima dồn dập bão lụt, môi trường hư hoại, dân tình oán thán, đất nước tiêu điều mà thiên hạ vẫn cúi đầu ngậm chịu thì coi như qua đến 2017, VN tiêu. Khỏi cần phải đợi đến 2020 mới biến thành quận Giao Chỉ.

(Hoang Ngoc Dieu)

HÀNH TRÌNH ĐI TÌM CÔNG LỲ kiện FORMOSA – 18.10.2016

From : Suong Quynh shared Lm Le Ngoc Thanh‘s post.
NGUYỆN XIN ƠN CHÚA HÃY BAN BÌNH AN CHO LM ANTON ĐẶNG HỮU NAM VÀ BÀ CON PHÚ YÊN, QUỲNH LƯU ĐI ĐÒI CÔNG LÝ.
Lm Le Ngoc Thanh's photo.
Lm Le Ngoc Thanh's photo.
Lm Le Ngoc Thanh's photo.
Lm Le Ngoc Thanh added 3 new photos.Follow

1 hr ·

HÀNH TRÌNH ĐI TÌM CÔNG LÝ kiện FORMOSA – 18.10.2016

Nguyên xin Thiên Chúa ban bình an cho cha Antôn Đặng Hữu Nam và anh chị em Lương Giáo vùng Phú Yên, Quỳnh Lưu chuẩn bị lên đường vào Tòa án nhân dân thị xã Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh để nộp đơn khiếu nại trả hồ sơ kiện, và tiếp tụcnộp đơn kiện mới.

Chúng ta thấy rất nhiều xe taxi đã tập trung trong khuôn viên nhà thờ. Lý do của sự việc này là do công an từ cấp xã đến bộ đã đến “rờ gáy” và đe dọa các nhà xe đã nhận lời chở khách đi kiện. Do vậy chi phí tiền xe của lần này sẽ rất lớn. Mong quý anh chị em quan tâm.

Chúng tôi nghĩ, nếu công an, ngày hôm nay, tiếp tục gây cản trở cho Hành trình tìm công lý, kiện Formosa hôm nay bằng cách cấm các xe taxi đưa khách đi, thì cha Antôn Đặng Hữu Nam và con dân vùng Phú Yên sẽ đi bộ 200km đến Kỳ Anh. Lúc đó sẽ có mộtHành Trình Muối mới phiên bản Việt Nam.

Xin được kể tóm tắt lại Hành Trình Muối:

Cả thế giới đã dõi theo bước chân của Mahatma Gandhi trong cuộc đi bộ 240 dặm lấy muối về cho Ấn Độ. Hình ảnh con người gày gò nhỏ bé dẫn đầu hàng triệu người đã trở thành biểu tượng cho tinh thần chống lại đế quốc Anh thời kỳ “mặt trời không bao giờ tắt”.

Cuộc diễn hành đi lấy muối – Salt Satyagrah – là cuộc hành trình kéo dài 240 dặm từ Ashram Ahmedabad đến bờ biển Danhi thuộc vùng biển Ảrập. Cuộc diễu hành kéo dài 23 ngày bắt đầu từ ngày 12.03.1930. Gandhi dẫn đầu đoàn diễu hành gồm 79 người đàn ông tin tưởng vào công lý. Qua mỗi ngôi làng, Gandhi dừng lại diễn thuyết, ngày càng nhiều người dân tham ra vào cuộc diễu hành muối.

Ngày 05.04.1930, Gandhi và đoàn diễu hành đã đông tới hàng triệu người đã đến được bờ biển. Ông cúi xuống nhặt lên một nắm muối, phá bỏ sự độc quyền muối của thực dân Anh. Cho tới thời điểm đó, theo luật của chính quyền thực dân, việc mua bán, sản xuất muối là bất hợp pháp, người Ấn Độ buộc phải dùng muối nhập khẩu từ nước ngoài và đóng thuế trong khi bản thân Ấn Độ có khả năng tự cung cấp muối cho toàn bộ người dân Ấn.

Cuộc “đi ra biển” khiến Gandhi và 2.500 người dân khác bị tống vào tù nhưng bù lại, người dân Ấn Độ nhận ra rằng, họ có thể tự sản xuất muối cho mình, không phải phụ thuộc vào chính quyền thực dân và đóng một khoản thuế vô lý (nguồn: tư liệu Internet).

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và Các Bạn

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và Các Bạn

2016-10-17

Blogger Mẹ Nấm bị bắt

Hai ngày sau tin cô bị bắt được đưa lên một tờ báo lớn nhất nước Mỹ, xướng danh cô là blogger hàng đầu Việt Nam.  Các cơ quan ngoại giao phương Tây cũng ra thông báo về vụ bắt bớ nhà hoạt động xã hội này.

Nhưng nhiều nhất là những lời mà bạn bè, thân cũng như sơ viết về Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh.

Một người bạn vong niên của Như Quỳnh là nhà văn Trần Trung Đạo Từ Boston nhớ lại những ngày đầu tiên Như Quỳnh bắt đầu dấn thân vào hoạt động xã hội và trả lời truyền thông phương Tây:

“Trong buổi phỏng vấn của CNN, Như Quỳnh thừa nhận với phái viên Andrew Stevens em rất sợ. Sợ khủng bố, sợ đe dọa, sợ theo dõi, sợ hành hung, sợ đánh đập, sợ tù đày và sợ bị giết chết.
Những nỗi sợ đó ám ảnh ngày đêm ngay cả những người dân vô tội đừng nói chi là người lúc nào cũng bị rình rập, đe dọa như Như Quỳnh.”

Huỳnh Anh Tú, một cựu tù chính trị nhớ lại ngày đầu tiên gặp Như Quỳnh:

“Thời gian mới ra tù, tôi chỉ biết cái tên Mẹ Nấm qua lời kể của nhiều người. Dĩ nhiên lời khen – chê không thể tránh khỏi
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là một phụ nữ có cá tính mạnh mẽ, bộc trực và sống tình nghĩa. Quỳnh cũng là một con người rất sòng phẳng. Sòng phẳng trong đấu tranh, sòng phẳng trong các sự giao tiếp và giữa đời thường.

Quỳnh phải chịu rất nhiều áp lực trong cuộc sống, từ việc sinh nhai đến công việc hàng ngày nhưng Quỳnh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thoái lui”.

Một người bạn khác của Như Quỳnh là blogger Kinh Thư viết đôi điều về Mẹ Nấm, và phỏng đoán của ông về thái độ của nhà cầm quyền trong vụ bắt bớ mới nhất này:

“Đôi điều về mẹ Nấm.
Quỳnh tính thẳng thắn, trong tranh luận chính kiến rõ ràng dứt khoát nên có thể làm mất lòng không ít người.Tham gia vào nhiều vấn đề xã hội, năng động. Thích phản biện và hay xen vào giúp đở các nạn nhân bị oan khuất.
Thành người có tiếng tăm, nên từ lâu là cái gai trong mắt của chính quyền. Sớm hay muộn họ cũng sẽ quy tội chống phá cách mạng mà bỏ tù.
Chính quyền Hà Nội cũng như bao lần sẽ phớt lờ những “quan ngại” của giới ngoại giao phương Tây, của LHQ. Nói như ai đó nói: Đồng chí Tàu mà quan ngại thì may ra.Với họ, áp lực cụ thể còn chưa nhằm gì, hà huống chỉ quan ngại bằng lời. Trong suy nghĩ của họ, phương Tây luôn là kẻ thù địch và lúc nào cũng thủ thế đề phòng nên khó mà hy vọng mẹ Nấm được thả ra từ những quan ngại bằng lời đó.”

Chống bạo lực và đấu tranh vì môi sinh

Và bạn bè hỏi nhau lý do vì sao Nguyễn Ngọc Như Quỳnh bị bắt? Và những lý do được nhà cầm quyền đưa ra có thỏa đáng hay không. Một người bạn thân của Như Quỳnh là cô Trịnh Kim Tiến viết trên Facebook:

“Tất cả những hoạt động dân sinh của Quỳnh đều khiến Quỳnh có thể bị chính quyền này áp đặt án tội. Tôi mong mọi người đừng hỏi tôi thêm câu nào về việc tự nhiên Quỳnh bị bắt.
Trong một xã hội mà luật lệ đặt ra chà đạp lên Hiến pháp thì bất cứ người dân nào cũng có thể là tội nhân.Nhất là trong giai đoạn sự bức xúc của người dân đang lên cao vì môi trường bị tàn phá, thì những người đấu tranh bền bỉ vì môi trường biển như Quỳnh sẽ là mục tiêu bắt bớ đầu tiên của chính quyền.”

Trong các thông cáo chính thức của nhà cầm quyền, người ta đọc thấy hai nhóm tài liệu chính được cơ quan an ninh đưa ra để khởi tố Nguyễn Ngọc Như Quỳnh theo tội danh tuyên truyền chống phá nhà nước. Điều 88 của bộ luật hình sự.

Nhóm thứ nhất là tập ghi chép những trường hợp công an lạm dụng quyền lực đánh chết dân.

Nhóm thứ hai là những khẩu hiệu đòi truy tố công ty Đài Loan Formosa kẻ đã gây ra thảm họa môi trường ở Vũng Áng, Hà Tĩnh.

Người ta nói rằng tập ghi chép những trường hợp chết oan vì tay công an, sẽ gây hiểu sai bản chất tốt đẹp của lực lượng công an.

Luật sư Lê Công Định bình luận rằng ông không thể hiểu nổi một cách lý luận như thế có thể được đưa ra làm lý lẽ cho tội trạng chống phá nhà nước.

Nhà báo Huy Đức cũng cho rằng: “Tôi không thấy hành vì nào của mẹ Nấm mà báo chí Nhà nước công bố là “có dấu hiệu của tội phạm”, đừng nói tới chuyện “gây nguy hiểm cho xã hội”. Vụ bắt giữ Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh – cho thấy, không ai sống ở Việt Nam có thể tuyên bố cứ sống và làm theo pháp luật là an toàn”.

Cùng ý nghĩ với Huy Đức, Blogger Ngô Thanh Tú viết rằng:

“Trong cái xã hội này, tất cả chúng ta sẽ bị xộ khám bất cứ lúc nào. Nó tùy thuộc vào sự vui buồn hay cần lên chức của cán bộ an ninh. Từ tử hình vì tội giúp đỡ lãnh tụ Cộng sản, cho đến việc cho độc giả comment.
Mỗi chúng ta là những người tù dự khuyết, vậy nên hãy chuẩn bị hành trang cho mình.”

Một người bạn thân của Như Quỳnh kể lại rằng cô đã biết trước rằng mình sẽ bị bắt.

Cơ quan an ninh không nói rõ tại sao những khẩu hiểu chống Formosa, đấu tranh cho môi trường lại là những chứng cớ để buộc tội Như Quỳnh theo điều 88.

Blogger Nguyễn Anh Tuấn, một nhà hoạt động dân sinh như blogger Mẹ Nấm đặt ra những câu hỏi và tự trả lời:

“Vậy là, thay vì tìm cách khôi phục sinh kế cho người dân và khắc phục hậu quả môi trường của thảm hoạ Formosa, chính quyền lại, một mặt tung quân trấn áp biểu tình tại miền Trung, mặt khác bắt bớ nhà hoạt động là ngòi nổ ở những địa phương khác.
Tất cả những động thái này không nằm ngoài mục đích gieo rắc nỗi sợ hãi cho bất kỳ ai có ý định phản kháng, ngay cả khi sự phản kháng đó là nhằm bảo vệ không gian sinh tồn cho nhiều thế hệ người Việt.Nhưng chắc chắn chính quyền sẽ thất bại.
Hãy hỏi những ngư dân miền Trung xem họ có sợ không?
– Không. Mất biển, bỏ ghe rồi thì còn gì mà sợ nữa. Tương lai chỉ mở ra khi cánh cửa Formosa đóng lại, nên cứ phải tiếp tục đấu tranh cho đến khi nào chúng rút khỏi Việt Nam mới thôi.Hãy hỏi những người hoạt động khác xem họ có sợ mà rút khỏi con đường họ đã chọn không?

– Không. Bắt một người có thêm cả trăm người mới tham gia, cả ngàn người cảm tình viên với các hoạt động đòi quyền làm người. Bắt bớ cả vài chục năm rồi có dập tắt được ao ước của con người ta muốn sống với đúng phẩm giá của mình đâu.

Và cuối cùng, hãy nhìn thẳng vào mắt chị Nấm và hỏi xem chị ấy có sợ không?
– Dĩ nhiên là không.”

Còn những câu hỏi của Phan Quang là dành cho nhà cầm quyền:

“Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là người đã phụng sự đúng trách nhiệm công dân. Chính quyền lẽ nào không muốn thế?

Tôi càng không hiểu Quỳnh chống lại chủ trương đường lối gì của Đảng và Nhà nước? Câu khẩu hiệu “Cá cần nước sạch, Nước cần minh bạch” mà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh sử dụng, người dân sử dụng trong các cuộc biểu tình gần đây lẽ nào lại trái chủ trương đường lối của Đảng, của nhà nước?
Lẽ nào, tôi chỉ dám nói lẽ nào Đảng không cần biển sạch và đảng và Nhà nước đang bất minh điều gì đó? Và khi đòi hỏi điều đương nhiên như vậy là chống phá chủ trương?

Nếu thế tôi ước tính có hàng triệu con người muốn nói, muốn sự công bình, minh bạch đang là những tù nhân dự khuyết. Đất nước này thật ghê rợn lắm thay!”

Nỗi sợ…

Blogger Viết Từ Sài Gòn cho rằng những vụ bắt bớ người bất đồng chính kiến trong tuần lễ vừa qua thể hiện sự sợ hãi và cuồng loạn của giới cầm quyền, một sự sợ hãi vượt sức chịu đựng của hệ thống.

Cánh Cò thì viết rằng đối với chế độ thì sự chống đối với bất cứ hình thức nào cũng là một mối lo cho sự cai trị, và vì thế các điều luật 258, 88, 79 lúc nào cũng được xóc đi xóc lại như một canh bạc của những con bạc khát nước và hết vốn.

Blogger Nguyễn Tường Thụy lại viết một cách trào lộng rằng cứ lâu lâu nhà cầm quyền lại phải bắt bớ một ai đó:

“Hình như nhà cầm quyền chợt nhớ ra, đã lâu họ không bắt blogger nào kể từ đợt bắt 3 cây bút: Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Đình Ngọc và Hồng Lê Thọ vào cuối năm 2014.
Giới blogger là giới nhạy bén với thời cuộc và “lắm chuyện”, đóng góp khá tích cực vào danh sách tù nhân lương tâm đang kéo dài. Ngoài 3 vị vừa nêu, có thể kể ra đây: Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào, Vi Đức Hồi, Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), Tạ Phong Tần, Trần Khải Thanh Thủy…
Và hôm nay, trong trí nhớ của nhà cầm quyền họ nghĩ đến Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, một blogger cứng cỏi, chính kiến rõ ràng và không bao giờ nao núng.”

Hy vọng

Sau khi Như Quỳnh bị bắt, nhà báo Đoan Trang trả lời truyền thông Mỹ rằng nhà cầm quyền bắt Quỳnh để trấn áp những cây bút chống đối trẻ tuổi, nhưng Đoan Trang bảo rằng biện pháp đó sẽ thất bại và nhiều blogger trẻ tuổi khác sẽ tiếp nối theo Như Quỳnh.

Sự lạc quan đó của Đoan Trang cũng được cô viết trên Facebook:

“Vào những lúc như thế này (thêm một nhà hoạt động dân chủ-nhân quyền bị chính quyền công an trị bắt), ta thường thấy có nhiều ý kiến trên mạng và ngoài đời than rằng “những người đấu tranh quá cô đơn”, “tất cả phong trào dân chủ chỉ là một thiểu số”, “đa số vẫn quá sợ hãi hoặc vô cảm”, v.v.
Mình hiểu phần nào tâm lý đó, nhưng cá nhân mình chẳng bao giờ buồn vì thực trạng đó. Bởi vì mình tin chắc rằng, mọi thay đổi lớn trong xã hội đều bắt đầu từ một thiểu số, và luôn là như vậy.
Những người có ý thức về dân chủ, nhân quyền, nhà nước pháp quyền…, quan tâm đến cộng đồng và sẵn sàng đấu tranh để thay đổi xã hội theo hướng tốt đẹp hơn, mà chiếm đa số thì Việt Nam dân chủ từ lâu rồi, còn cần gì tới một thiểu số các nhà hoạt động
.
Cũng với niềm hy vọng đó, blogger Kinh Thư tán thán trong đoạn viết của ông về Mẹ Nấm rằng Biết làm gì hơn! chuyện đấu tranh cho một nền dân chủ ở VN ắt phải trả giá như thế, không còn cách nào khác.”