VỤ ÁN XÂM HẠI 9 TRẺ EM Ở VŨNG TÀU CÓ NGUY CƠ BỊ CHÌM XUỒNG

From facebook: Suong Quynh shared Bảo Nhi Lê‘s post.
Image may contain: 1 person, closeup
Bảo Nhi LêFollow

VỤ ÁN XÂM HẠI 9 TRẺ EM Ở VŨNG TÀU CÓ NGUY CƠ BỊ CHÌM XUỒNG

Theo nguồn tin mà chúng tôi được biết, có thể vụ án xâm hại trẻ em ở Vũng Tàu sẽ bị “chìm xuồng”, nghĩa là không khởi tố bị can với ông lão 76 tuổi (Nguyên Giám đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam – CN Bà Rịa Vũng Tàu) do có thế lực quá mạnh…

Cách đây mấy ngày, tôi có ngồi trao đổi và tâm sự với một quan chức lớn, người này biết và theo dõi không bỏ sót 1 tình tiết nào về vụ án này và ông rất bức xúc khi chính quyền kéo dài quá lâu. Với dáng vẻ phẩn uất, ông nói, khả năng chính quyền sẽ bất chấp và đạp trên dư luận để nhấn chìm vụ án này, dù nạn nhân có là trẻ em đi chăng nữa.

Tôi hỏi lý do vì sao anh lại bi quan và đưa ra nhận định đó thì ông trả lời: “Luật sư hãy nhìn vào vụ Fomosa sẽ rõ…”.

Mạn phép đăng lại nhận định của Thượng tá Nguyễn Đức Trịnh – Nguyên Thủ trưởng Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP. Vũng Tàu (người trực tiếp chỉ đạo vụ án này từ đầu và mới nghỉ hưu):

“Viện Kiểm sát tỉnh xin ý kiến VKS tối cao cho khởi tố ông T, VKS tối cao không đồng ý, nhưng không ai viết biên bản gì là đồng ý hay không cả. Còn VKS tỉnh thì nói là có cơ sở nhưng phải làm thêm một số vấn đề. Công an hỏi làm thêm vấn đề gì, đề nghị VKS cho biết làm thêm gì thì cần có văn bản trả lời, công an sẽ làm theo yêu cầu nhưng lại chẳng thấy VKS nói gì nữa.

Thế là công an chịu cứng luôn ! Tôi bàn giao lại vụ việc có thủ trưởng. Còn công văn tôi đã yêu cầu Viện Kiểm sát yêu cầu làm cái gì thì đề nghị viết rõ là cái gì đó mà người ta chẳng nói cái gì, chẳng cho ý kiến gì. Thế thì công an chỉ có chào thua thôi, Viện Kiểm sát không phê chuẩn thì mình cũng làm gì được ! Mấy tháng rồi cũng chẳng có ý kiến gì…”.

Theo suy luận của tôi, CQĐT nhận định đủ cơ sở pháp lý để khởi tố bị can đối với ông T nhưng hiện “bị chặn đứng” ở VKS.

Dù kết quả vụ án này thế nào, tôi và cộng sự của mình sẽ làm tất cả để bảo vệ cho các cháu.

P/s: Nếu CQĐT không khởi tố bị can đối với ông T, tôi sẽ chính thức công bố toàn bộ chứng cứ (lời khai chỉ điểm, đích danh mà người làm chứng, các nạn nhân mô tả hành vi của ông lão) để mọi người và chính quyền đánh giá.
Luật sư LS Lê Ngọc Luân

Ba gia đình Việt vượt biên ‘sắp được phỏng vấn’

Ba phụ nữ Việt và gia đình vượt biên đang bị giữ tại Indonesia sắp được cơ quan tị nạn LHQ phỏng vấn.

Hãng tin ABC của Australia ngày 20/2 cho biết gia đình của ba người phụ nữ Việt Nam này sắp được các phái viên của LHQ từ Thái Lan sang phỏng vấn trong tuần này.

Tuy nhiên VOA chưa liên lạc được với bà Trần Thị Lụa, một trong ba người phụ nữ trong chuyến vượt biên từ Bình Thuận, để xác nhận thông tin này.

Hôm 10/2, bà Lụa cho VOA biết chiếc tàu chở ba gia đình có tất cả 16 người đã chết máy. Bà Lụa cho biết tàu của họ bị va vào đá và sau đó được người dân và cảnh sát ra cứu và đưa vào bờ. Bà nói trong đoàn có 12 trẻ em.

Bà Lụa yêu cầu các tổ chức quốc tế giúp đỡ để tất cả những người vượt biên trong đoàn được sang Úc hoặc đưa đến một nước thứ ba.

VOA đã đưa tin khi bà Lụa tìm đường vượt biên sang Úc lần thứ nhì vào ngày 31/1, tức Mùng 4 Tết Đinh Dậu. Hai phụ nữ còn lại là Trần Thị Thanh Loan và Trần Thị Phúc.

Ba phụ nữ này trước đây đã vượt biên sang Úc và bị trục xuất về Việt Nam vào năm 2015. Ngày 22/4/2016, Tòa án tỉnh Bình Thuận tuyên phạt họ tổng cộng hơn 6 năm tù giam theo điều 275 về tội “Tổ chức cho người khác trốn đi nước ngoài trái phép”. Khi đó bà Trần Thị Thanh Loan bị tuyên 36 tháng tù giam, ông Hồ Trung Lợi (chồng chị Loan) 24 tháng tù giam, bà Trần Thị Lụa 30 tháng tù giam.

Bà Lụa nói với truyền thông Australia ABC rằng “thà bị bắn chết” còn hơn là bị trả về Việt Nam lần nữa.

Chính phủ Australia từng tuyên bố sẽ hợp tác với Việt Nam để “bắt giữ và khởi tố những người tổ chức đưa người vượt biên trái phép và ngăn chặn hành vi kinh doanh nguy hiểm dựa trên sinh mạng của con người”.

Tổ chức phi chính phủ No Right Turn nói rằng việc bà Lụa bị tuyên án 30 tháng tù sau khi bị trục xuất vào lần trước “cho thấy rằng bà đã phải đối mặt với nỗi sợ hãi vì bị đàn áp, và cần phải được cấp quy chế tỵ nạn. Và điều này cho thấy rằng trước đây Australia đã đẩy bà trở lại nơi bà bị đàn áp. Rõ ràng rằng Australia không còn quan tâm đến nghĩa vụ của mình theo Công ước về người tị nạn.”

CÔNG TRƯỜNG QUÁCH THỊ TRANG: “TÌNH CŨ LÀM SAO QUÊN”

From facebook:  Hoang Le Thanh added 5 new photos.
Thật tiếc nuối khi chính quyền TP. HCM lần lượt phá hủy những không gian xưa của Sài Gòn.

Người dân Sài Gòn xưa cảm thấy đau xót, đắng cay cho những kỷ niệm êm đềm xa xưa đầy nhung nhớ.

Người Sài Gòn xưa, xa vắng Tp lâu ngày, khi trở về thăm chốn cũ sẽ bùi ngùi, ngẫn ngơ !

Xin giới thiệu cùng các bạn đã từng là cư dân của Sài Gòn xưa:

CÔNG TRƯỜNG QUÁCH THỊ TRANG: “TÌNH CŨ LÀM SAO QUÊN”

Nhà báo Ngô thị Thu Vân
21 Tháng Hai, 2017

Sau Thương xá Tax, đến cầu Nhị Thiên Đường rồi bây giờ là Công Trường Quách Thị Trang… sẽ không còn nữa. Có lẽ đã là người Sài Gòn chắc không ai không có một chút ngậm ngùi trước những cuộc chia ly như thế.

Tôi có thói quen đi làm từ rất sớm để nhìn Sài Gòn tinh mơ vắng vẻ, thoáng đảng và yên bình. Bởi vì đó mới chính là Sài Gòn của tôi, của những người Sài Gòn mà giọt máu từ cuống nhau thai đã hòa tan vào mảnh đất này.

Tuột xuống xe buýt, công việc đầu tiên của tôi là nhìn về phía cái vòng xoay (đơn giản là để canh xe đặng băng qua đường). Nói vậy cho vui, cho bớt nỗi niềm trước một cuộc chia ly.

Cái vòng xoay (chứ không phải vòng xuyến) ấy cho đến hôm nay có thể được xem như địa chỉ cuối cùng còn giữ được cái nét rất riêng của Sài Gòn mà tôi đoan chắc rằng không có người Sài Gòn nào không đặt chân hoặc ít nhất là một lần đi ngang qua nơi đây.

Ảnh1: Vòng xoay Quách Thị Trang đang được phá dỡ để xây dựng nhà ga ngầm ẢNH: NGỌC DƯƠNG

Trong ký ức tuổi thơ của nhiều người, đây còn là điểm dạo chơi vào dip Tết, ngày lễ hay đơn giản chỉ là để ngồi đó, ngắm người ta qua lại, ngắm những con đường hun hút bóng cây, những tòa nhà xưa cũ mang đậm dấu ấn của một dòng kiến trúc phương Tây.

Còn trong ký ức tuổi thơ tôi thì khoảng không gian dưới chân tượng đài Trần Nguyên Hãn và tấm thảm hoa rực rỡ kia… luôn luôn trỗi dậy mỗi khi qua đây.

Cũng giống như rất nhiều tượng đài được đặt giữa các vòng xoay ở Sài Gòn dùng để tôn vinh các vị anh hùng dân tộc nhưng tượng đài Trần Nguyên Hãn uy nghi lẫm liệt, trên tay cầm con chim bồ câu, mặc áo giáp sắt phi ngựa giữa sa trường với tôi còn có một tình cảm đặc biệt.

Hồi đó, ba tôi vốn là một chiến sĩ thuộc binh chủng Truyền tin. Nhiều lần, ba đã kể cho tôi nghe chuyện về ông Trần Nguyên Hãn được lấy làm thủy tổ của binh chủng Truyền tin. Ba kể chuyện ông bị quân Minh vây hãm tại thành Võ Ninh. Nhờ có con chim bồ câu mang thư cầu cứu đến Bình Định Vương Lê Lợi mà ông và binh lính được quân tiếp viện đến phá vỡ vòng vây giải cứu. Mặc dù chi tiết này tôi đã được học trong môn Lịch sử ở nhà trường nhưng tôi vẫn thích thú, say sưa ngồi nghe ba kể.

Cuối năm 2014, trong khi tượng đài Trần Nguyên Hãn được đưa về công viên Phú Lâm, thì pho tượng nữ liệt sĩ Quách Thị Trang được chuyển về công viên Bách Tùng Diệp.

Khi đó cơ quan tôi nằm kề sát bên Bách Tùng Diệp, mỗi ngày qua đây cà phê, nhìn bức tượng bán thân nằm trong một góc công viên giữa hanh hao nắng gió, tôi vẫn hay nghĩ về thân phận, về lòng bao dung… Lẩn thẩn mà rằng nhờ có lòng bao dung của người Sài Gòn, bức tượng mới được tạc nên. Và không biết ở thiên đường (tôi tin những người còn trinh trắng sẽ được lên thiên đường), chị sẽ nghĩ gì về thân phận của một… tượng đá.

Sài Gòn mất đi tượng đài Trần Nguyên Hãn, mất đi tượng Quách Thị Trang là mỗi người Sài Gòn như mất đi một phần đời , một hình ảnh đầy ắp kỷ niệm, khiến cho hàng triệu con tim người Sài Gòn thổn thức, huống hồ nay cả một cái công trường Quách Thị Trang – cái bùng binh Sài Gòn – cái vòng xoay Bến Thành – cũng phút chốt mà biến mất.

Trước một cuộc chia ly, người ta thường tự an ủi mình: Đó là quy luật cuộc sống. Thôi thì cứ xem như đây là quy luật khắc nghiệt của sự phát triển. Hãy nhìn về viễn cảnh một bộ mặt Sài Gòn đổi mới với một nhà ga ngầm hiện đại để nguôi ngoai .

Cuối cùng, cũng giống như mọi khi, tôi thường hay mượn lời một ai đó để kết thúc câu chuyện của mình vì tôi chỉ giỏi lan man dây cà dây muống. Lần này tôi xin mượn câu nói của một đồng nghiệp để nói lên nỗi lòng của người Sài Gòn với công viên Quách Thị Trang: “tình cũ – làm sao quên?”. Ừ! Tình cũ làm sao quên. Mà người Sài Gòn thì nhiều tình cũ lắm.

Ảnh 2&3: Tượng đài Trần Nguyên Hãn – danh tướng của Bình Định Vương Lê Lợi, thủy tổ binh chủng Truyền tin – uy nghi lẫm liệt, trên tay cầm con chim bồ câu, mặc áo giáp sắt phi ngựa giữa sa trường. Tượng đài được dựng tại bùng binh trước chợ Bến Thành. Đến cuối năm 2014, tượng đài Trần Nguyên Hãn được đưa về công viên Phú Lâm.

Ảnh 4&5: Từ cuối năm 2014, tượng liệt nữ Quách Thị Trang dựng trước bùng binh chợ Bến Thành được dời về công viên Bách Tùng Diệp.

NGÔ THỊ THU VÂN

http://2saigon.vn/…/cong-truong-quach-thi-trang-tinh-cu-lam…

Image may contain: outdoor
Image may contain: sky, tree and outdoor
Image may contain: sky and outdoor
Image may contain: 1 person, plant, tree, sky, flower, outdoor and nature
Image may contain: plant, tree, sky and outdoor

Hai Thượng Nghị Sĩ đề nghị cắt giảm chương trình bảo lãnh thân nhân

Hai Thượng Nghị Sĩ đề nghị cắt giảm chương trình bảo lãnh thân nhân

HAI THUONG NGHI SI

Tin Washington DC. (Reuters) – Hai thượng nghị sĩ Cộng Hòa đề nghị các bước nhằm giảm bớt số di dân hợp pháp vào Hoa Kỳ xuống còn phân nửa – so với hiện nay.

Dự luật được trình lên Thượng Viện hôm 7 tháng 2. Nhưng dựa theo tình hình hiện tại, dự luật có thể được bầu tại Quốc Hội vào cuối năm nay.

Thượng Nghị sĩ Tom Cotton và Thượng Nghị sĩ David Perdue cho biết dự luật của 2 ông sẽ giảm số di dân được định cư ở Hoa Kỳ mỗi năm, từ một triệu xuống còn 500 ngàn người. Việc cắt giảm thông qua một số biện pháp, gồm giảm chương trình bảo lãnh thân nhân của công dân Mỹ, và loại bỏ chương trình xổ số visa may mắn. Dự luật chỉ cho bảo lãnh thân nhân gia trình trực tiếp hoặc gia đình cấp 1 (immediate family); sẽ hủy bỏ việc bảo lãnh anh chị em thành niên (adult), hoặc con cái trên 18 tuổi.  Chỉ cho bảo lãnh bố mẹ trong trường hợp bố mẹ bị bệnh nặng, và người bảo lãnh phải ký giấy cam kết không để bố mẹ trở thành gánh nặng cho chương trình an sinh xã hội.

Dự luật không nhắc tới loại visa đặc biệt gắn liền với việc làm, như visa H1B dành cho công nhân có tay nghề cao, được nhiều công ty kỹ thuật sử dụng. Ông Cotton và ông Perdue cho biết họ đã hỏi ý kiến tổng thống Trump là người cam kết sẽ cắt giảm di dân – hợp pháp lẫn bất hợp pháp – trong thời gian tranh cử. Ông Cotton giới thiệu dự luật với ông Trump vào sáng hôm 7 tháng 2.

Chắc chắn dự luật sẽ đối mặt với sự phản đối tại Quốc Hội. Dù đảng Cộng Hòa kiểm soát Hạ Viện lẫn Thượng Viện, nhiều thành viên ủng hộ chương trình cải cách di dân, chứ không ủng hộ việc cắt giảm.

Thượng Nghị sĩ Cộng Hòa John McCain (một gương mặt quen thuộc với công đồng gốc Việt) không đồng ý với dự luật. Là người ủng hộ cải cách di dân từ lâu nay, ông McCain ca ngợi sự đóng góp của di dân cho đất nước này. Ông nhắc tới Sergey Brins là đồng sáng lập Google, một di dân Nga, nói rằng Hoa Kỳ cần có nhiều người như ông Brins.

Dự luật này nếu được thông qua, chắc chắn sẽ ảnh hưởng mạnh đến cộng đồng gốc Việt. (Mai Đức)

Báo chí trong nước Việt Nam bưng bít những sự kiện quan trọng nhất trong tuần – SBTN

Báo chí trong nước Việt Nam bưng bít những sự kiện quan trọng nhất trong tuần – SBTN

Báo chí trong nước Việt Nam bưng bít những sự kiện quan trọng nhất trong tuần

Nghi can Đoàn Thị Hương (Ảnh: The Sun)

 

Mặc dù quan chức về truyền thông của chế độ từng nhiều lần khoe khoang là báo chí Việt Nam ngày nay không còn “vùng cấm”, những sự kiện đáng chú ý nhất trong tuần vừa qua đối với người Việt Nam đã bị báo chí trong nước bưng bít toàn bộ, kiểm duyệt một phần, hoặc bóp méo đáng kinh ngạc.

Báo chí trong nước đã đưa tin rất ít, hoặc đưa tin phiến diện theo kiểu vu khống về sự kiện cuộc tuần hành của gần 1,000 giáo dân xứ Song Ngọc, đi nộp đơn kiện Formosa, bị công an hành hung dã man. Và hiện nay, báo chí trong nước Việt Nam hầu như không nhắc đến nữ nghi can Đoàn Thị Hương trong vụ ám sát ông Kim Jong Nam, người anh cùng cha khác mẹ của lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong Un.

Theo hãng tin Reuters sáng nay, người có thể là anh ruột của cô Hương được nêu tên là nông gia Joseph Đoàn ở tỉnh Nam Định, miền Bắc Việt Nam, cũng chỉ nghi ngờ nghi can mặc chiếc áo mang ba chữ ‘LOL’ trong vụ ám sát có thể là em gái mình, sau khi ông đọc tin tức trên mạng Internet.

Ông Joseph Đoàn nói với Reuters rằng mọi người chung quanh ông giờ đây cũng chỉ dựa vào Internet để nhận những thông tin có phần cụ thể về vụ án đang gây chú ý trên toàn thế giới. Họ không tìm thấy gì trên báo chí do nhà cầm quyền cộng sản kiểm soát.

Hiện chưa có giới chức nào ở Việt Nam đưa ra một lời giải thích cho quyết định bưng bít này.

Theo giới quan sát, việc bưng bít người dân trong nước cũng chẳng bảo vệ được Việt Nam trước một cuộc khủng hoảng ngoại giao với Bắc Hàn.

Huy Lam / SBTN

Khủng Hoảng Di Dân

Khủng Hoảng Di Dân

Nguyễn-Xuân Nghĩa

Đây là vấn đề văn hóa, bản sắc và an ninh quốc gia

* Kẻ xóa người xây, còn bọn ngây ngây biểu tình! *

Tuần qua, Tổng thống Donald Trump ban hành ba sắc lệnh hành pháp (executive orders) nhằm giải quyết hai hồ sơ là di dân lậu và nạn dân vào Mỹ và gây tranh luận tại Hoa Kỳ và trên toàn cầu. Trước khi tranh luận, hay phản ứng, có lẽ người ta cần hiểu rõ hơn về sự thật, là điều hơi khó cho nhiều nhà báo!

Sắc lệnh thứ nhất là không cho ngân sách liên bang tài trợ các thị xã đã lập khu tạm trú cho di dân bất hợp pháp (sancturaty city) hoặc từ chối trục xuất di dân nhâp lậu đã có tiền án. Nhiều chính quyền địa phương trong tay đảng Dân Chủ lấy quyết định phi pháp ấy vì lý do chính trị, hốt phiếu thiểu số di dân, nhân danh lý tưởng nhân đạo. Chính quyền Liên bang khó can thiệp vào từng quyết định của địa phương, nhưng vẫn có thể sử dụng biện pháp ngân sách chống lại hành vi nổi loạn và không tôn trọng luật pháp liên bang.

Sắc lệnh thứ hai cho biết ý định xây dựng một bức tường ngăn di dân từ lãnh thổ Mexico (Mễ Tây Cơ) xâm nhập bất hợp pháp vào lãnh thổ Hoa Kỳ: ông Trump thực hiện những gì đã hứa khi tranh cử trong khi nhiều người không để ý rằng biên giới Mỹ-Mễ dài khoảng 3.150 cây số đã có nhiều hàng rào nhưng chưa kín – chỉ được hơn 900 câu số – và thiếu nhân lực kiểm soát.

Sắc lệnh thứ ba mới quan trọng, và rắc rối, vì gồm ba phần. Thứ nhất là cấm mọi nạn dân đến từ Syria; thứ hai, tạm ngưng tiếp nhận mọi nạn dân trong 120 ngày; thứ ba là tạm cấm trong 90 ngày mọi công dân từ bảy nước là Iran, Iraq, Libya, Somalia, Sudan, Syria và Yemen, dưới diện nạn dân hay không. Lý do là để tăng cường thủ tục thanh lọc cho kỹ càng hơn.

Nội dung của ba sắc lệnh bao trùm lên nhiều vấn đề nhưng có mâu thuẫn hay luộm thuộm trong việc áp dụng. Một tai nạn điện toán trên mạng lưới thông tin của hàng không Delta càng gây thêm hỗn loạn trong ngày đầu tiên. Phản ứng chống đối của dư luận gây ra hỗn loạn chính trị nên người ta nói đến nạn khủng hoảng di dân của Hoa Kỳ. Nếu có cơ hội tìm hiểu và theo dõi tình trạng hỗn loạn của nhiều nước Âu Châu từ hai năm qua trước làn sóng di dân và nạn dân từ Trung Đông thì người ta đã có thể bình tĩnh hơn.

Nhưng truyền thông Hoa Kỳ không chú ý đến những gì xảy ra ở nơi khác, và truyền thông Việt Nam nhiều khi chỉ là dịch bản, đôi khi sai mà không biết, của những gì truyền thông Hoa Kỳ loan tải. Nếu bình tĩnh hơn, chúng ta có thể thấy ra một vụ khủng hoảng khác của Hoa Kỳ, với những hậu quả sâu xa hơn.

Trong mục tiêu trình bày lại bối cảnh của các vấn đề phức tạp, bài này sẽ tập trung vào chuyện khủng hoảng đó chứ không nói về loại phản ứng ngoài da của nhiều người có đầy nhiệt tình.

***

Người Việt chúng ta từng là nạn dân, là dân tỵ nạn chính trị, rồi di dân, và ngay trong hiện tại, không thiếu gì người có thể đợi dăm ba năm, thậm chí 15 năm, để được nhập cư hợp pháp vào Mỹ. Hoa Kỳ có chánh sách thanh lọc di dân áp dụng chung dưới các chính quyền Dân Chủ hay Cộng Hòa, nhưng không chủ trương “chống di dân từ Việt Nam”. Những vụ ngư phủ của ta bị hành hung bức hiếp mầy chục năm về trước chỉ là những ngoại lệ ngắn ngủi không thuộc diện chánh sách.

Ngày nay, Chính quyền Donald Trump chỉ chú trọng tới hai vấn đề được ông coi là ưu tiên giữa nhiều hồ sơ khác, là 1/ di dân gốc Hồi giáo và 2/ dân nhập cư bất hợp pháp từ Mexico.

Về bối cảnh, Hoa Kỳ là quốc gia thành hình từ di dân, và trong lịch sử từ thời lập quốc, cứ một hai thế hệ lại có mâu thuẫn giữa thành phần di dân định cư từ lâu với thành phần mới nhập cư sau này. Dân Mỹ gốc Anh trở thành “quý tộc” từ thời lập quốc thì nghi ngờ dân Scots-Irish tới sau như bọn tứ chiếng giang hồ, bên trong có nhiều kẻ bất hảo. Sau đấy, cả hai thành phần gốc “Bắc Âu” đó đều e ngại làn sóng Trung Âu đến từ Đức, Nga, hay từ Đông Âu bên trong có dân Do Thái, người gốc Balkan, rồi làn sóng Nam Âu còn nghèo hơn nữa, điển hình là dân Ý theo Công giáo. Làn sóng di dân gốc Ý và Do Thái lên tới cao trào trong 40 năm từ 1880 tới 1920, và mâu thẫn cũng có xảy ra: mỗi thế hệ cũ lại thấy nghi kỵ lớp người mới. Nhưng rồi mới cũ gì cũng đều hội nhập vào dòng chính, nhiều khi chỉ cười cợt nhau như dân Ba Lan hay say rượu, Do Thái thì keo bẩn, dân Ý là tổ sư “mafia”, v.v….

Nếu có cơ hội tìm hiểu thì “khủng hoảng di dân” đã xảy ra một cách thường trực trong lịch sử Hoa Kỳ, được các chính trị gia và truyền thông báo chí từng thời khuếch đại như tin động trời. Thành thử, chữ khủng hoảng rất ăn khách cho truyền thông có khi là chữ bị lạm dụng nhất!

Có hai trường hợp đáng chú ý ở đây là di dân gốc Á, đến từ hai nước nghèo và đông dân nhất mà cũng thành công nhất tại Hoa Kỳ. Đó là Ấn Độ và Trung Quốc.

Trường hợp di dân gốc Ấn là một thành tựu chói lọi của Hoa Kỳ mà ít ai nhắc tới. Người Ấn vào Mỹ mà không gây phản ứng nghi ngờ hoặc chống đối, dù màu da khác hẳn dân Mỹ lập quốc đa số da trắng, và họ thành công mạnh nhất về kinh tế. Trong các thành phần sắc tộc, dân Mỹ gốc Ấn chỉ có bốn triệu (bằng dân số gốc… Phi Luật Tân) nhưng là sắc dân giàu hơn mọi sắc dân khác, kể cả người da trắng.

Ngày nay, người Mỹ-Ấn có mặt trong đại học ở các vị trí cao nhất, đã đoạt nhiều giải Nobel; trên doanh trường thì họ ngồi ở cấp chỉ huy, nam như nữ. Chính trường đã có Thống đốc, Nghị sĩ gốc Ấn. Đại sứ tại Liên Hiệp Quốc hiện nay là bà Nikki Haley nguyên là Thống đốc South Carolina. Vậy mà có ai nói đến cộng đồng gốc Ấn? Họ thành công mà không ồn ào!

Qua đến chuyện kia thì có dân số gần năm triệu (chưa kể chừng 190 ngàn người gốc Đài Loan, theo thống kê của US Census Bureau), người Mỹ gốc Hoa là trường hợp còn đáng chú ý hơn nữa.

Nhập cư từ giữa thế kỷ 19, người Hoa là lực lượng lao động được tuyển mộ để xây dựng đường hỏa xa tại miền Viễn Tây và đã có lúc “đọ sức” với thợ thuyền gốc Irish, đến từ Ái Nhĩ Lan. Tại Hoa Kỳ, người Hoa bị bóc lột, khinh thường mà còn không có quyền nhập tịch, nhiều người Mỹ quên hẳn đạo luật Chinese Exclusion Act năm 1882! Rồi trăm năm sau, kể từ quãng 1970, người gốc Hoa mới bắt kịp dân Ấn: dù chưa giàu bằng dân Mỹ gốc Ấn, dân Mỹ gốc Hoa cũng là một thiểu số thành công tại Hoa Kỳ.

Dù kín đáo thành công như dân gốc Ấn hoặc đã từng bị ngược đãi như người gốc Hoa, hai cộng đồng thiểu số này không hề bị kỳ thị. Nếu dân Mỹ có tinh thần kỳ thị chủng tộc, từ đám da trắng cực đoan chẳng hạn, thì hai cộng đồng da màu đó phải bị chiếu cố trước tiên! Chuyện ấy không xảy ra. Các cộng đồng da màu khác, như Phi, Việt, Miên, Lào cũng vậy.

Nếu Donald Trump muốn khai thác phản ứng kỳ thị của một thiểu số da trắng, như ông đang bị xuyên tạc, thì tại sao cộng đồng di dân gốc Á lại lọt ra khỏi tầm nhắm? Cho nên, vấn đề không thể là tinh thần kỳ thị di dân của những người ủng hộ Donald Trump, hoặc là quốc sách của Tổng thống thứ 45.

Thế thì tại sao lại có sự quan tâm về dân Hồi giáo hay người gốc Mễ? Câu trả lời thật ra cũng đơn giản.

Từ năm 2001, sau vụ khủng bố 9-11, Hoa Kỳ là quốc gia lâm chiến với làn sóng Hồi giáo cực đoan trong một thế giới có hơn một tỷ 300 triệu theo đạo Hồi.

Trong thời chiến, tâm lý quần chúng thường có ác cảm với người dân xuất phát từ các nước đối thủ. Dân gốc Đức từng bị nghi ngờ như vậy trong Thế chiến I và Thế chiến II. Không chỉ tâm lý quần chúng, chánh sách công quyền cũng thế. Trong Thế chiến II, Chính quyền Franklin Roosevelt của đảng Dân Chủ không chỉ nghi ngại mà còn ra lệnh tập trung các công dân Mỹ gốc Nhật vì sợ họ là nội tuyến hoặc phá hoại hậu phương. Thời Chiến Tranh Lạnh, người Mỹ gốc Nga hay gốc Đông Âu từ khu vực Xô viết cũng bị cơ quan FBI nghi ngờ theo dõi.

Việc nghi ngờ và canh chừng đối thủ trong thời chiến là điều thường tình. Khi nghi ngờ thì nên canh chửng di dân xuất thân từ các quốc gia đang khai chiến với Hoa Kỳ.

Sau 15 năm chiến tranh với một số lực lượng Hồi giáo, dân Mỹ có thể nghi ngờ và chính quyền có bổn phận canh chừng. Chính quyền Barack Obama đã có quyết định canh chừng đó khi nêu danh bảy nước Hồi giáo vào diện “đáng quan tâm”, countries of concern, để thanh lọc di dân. Đấy là bảy nước trong sắc lệnh của Tổng thống Donald Trump. Tại sao khi đó truyền thông dòng chính không đả kích Obama tội kỳ thị Hồi giáo mà ngày nay người ta nhao nhao chửi ông Trump?

Chuyện dân Mễ còn phức tạp hơn.

Chiến tranh Mỹ-Mễ đã bùng nổ nhưng kết thúc từ lâu. Người Mỹ không nghi ngờ dân Mễ vì cuộc chiến đó dù dân số gốc Mễ đã lên quá 32 triệu trong số 50 triệu thuộc diện “Hispanic hay Latino”. Ngày nay, chuyện dân Mễ đang gây tranh luận chỉ vì hiện tượng di dân nhập lậu, và vì nỗ lực hợp pháp hóa cư dân bất hợp pháp trong khi di dân vào ngả chính thức thì phải đợi nhiều năm.

Quốc hội Hoa Kỳ đã có đạo luật quy định thể thức đón nhận di dân chính thức, nhưng khi giới dân cử trong cơ chế lập pháp đó lại lấy những quyết định trái ngược để xử lý khoảng năm triệu người Mễ đã đột nhập phi pháp bằng cách bảo vệ họ và xuyên tạc những ai không đồng ý thì vì nhân nhượng ta cũng phải nói đến tội đạo đức giả. Yếu tố kinh tế, là lợi ích của dân lao động bất hợp pháp, là điều còn có thể bàn cãi, nhưng không thể là lý do xé luật được. Khi bộ máy công quyền còn uyên áo dùng chữ như “di dân không có giấy tờ” (undocumented immigrants) để tránh nói đến “di dân bất hợp pháp” (illegal immigrants) thì người Mỹ bình thường cũng có thể nổi đóa.

Phản ứng nổi đóa này không là phát minh của Donald Trump.

Ngược lại, nhiều người nổi đóa chống lại Donald Trump vì bầt cứ lý do gì – nhiều lắm – thì lại có cơ hội nói nhảm về chuyện di dân. Một số khá giả trong thành phần này thì chỉ biết tới di dân nhập lậu khi thuê người làm trong nhà mà chẳng biết rằng họ sống trong cõi ảo và có khi ủng hộ việc hợp pháp hóa thành phần phi pháp vì lý do kinh tế – cho đỡ tiền thuê gia nhân.

Gian hay ngoan thì tùy quan điểm!

Nhưng xã hội Mỹ có nhiều người nổi đóa và ủng hộ ông Trump không vì họ là tỷ phú giàu có mà chỉ là đám trung lưu thấp. Công việc làm và lợi tức của họ bị hoạn nạn từ lâu mà chẳng ai biết hoặc khỏi cần biết, nhưng khi “thành phần quý tộc” và ưu tú của nước Mỹ đùng đùng bảo vệ đám di dân nhập lậu vì lý do nhân đạo hay lý cớ kinh tế, có gia nhân và công nhân rẻ tiền, thì họ càng nghi ngờ các chính khách “phải đạo” đã lo cho di dân hơn là công dân.

Mà vấn đề không chỉ có vậy.

An ninh của nước Mỹ bị đe dọa với di dân hay nạn dân Hồi giáo, bản sắc của Hoa Kỳ cũng vậy, với di dân nhập lậu. Kỷ cương quốc gia là gì khi biên cương được mở rộng cho những người không tôn trọng hay hãnh diện là công dân Hoa Kỳ? Vì vậy, sâu xa hơn chuyện an ninh còn có vấn đề văn hóá. Hoa Kỳ có còn là một quốc gia có bản sắc văn hóa riêng không khi nhận cả di dân bất hợp pháp trong khi những người xin vào theo thủ tục chính thức thì đợi ở ngoài?

Hoa Kỳ đang có chiến tranh với nhiều người theo đạo Hồi và quyết định hạn chế để thanh lọc mới chỉ nhắm vào bảy quốc gia trong số hơn 40 nước có đa số dân chúng theo Hồi giáo. Từ đó mà nói nước Mỹ hay chính quyền Trump có chánh sách kỳ thì Hồi giáo, người ta đã nhảy quá xa.

Hoa Kỳ cũng chỉ nêu vấn đề về di dân nhập lậu từ miền Nam và đang có chánh sách di dân thực tiễn hơn, qua ngả chính thức. Chính quyền Trump bị kẹt ở giữa hai sự phẫn nộ. Nguyên do phẫn nộ nào là chính đáng khi nước Mỹ dưới thời George W. Bush đã muốn cải tổ chánh sách di dân, từ hơn 10 năm trước, mà chưa xong?

Ai là người phá hoại nhu cầu cải cách đó?

90 triệu người bị móc túi nhưng chỉ 1 người đàn ông lên tiếng?

From facebook:   Suong Quynh and 2 others shared Nguyễn Nữ Phương Dung‘s post.
Image may contain: 2 people, people dancing and people standing
Nguyễn Nữ Phương DungFollow

90 triệu người bị móc túi nhưng chỉ 1 người đàn ông lên tiếng?

Trưa nay 20/2/2017 anh Hoàng Huy Vũ 1 công dân hành nghề tài xế tại SG, đã căng biểu ngữ tại Bộ Công Thương chi nhánh phía Nam với nội dung: TĂNG GIÁ XĂNG LÀ CƯỚP CƠM DÂN NGHÈO.

Biểu ngữ được căng lên vài giây thì đã bị bảo vệ giật lấy và vò nát.

Hiện tại giá xăng tại VN đã gánh hơn 7000₫/lít tiền thuế phí. Lần tăng giá xăng gần đây nhất là tăng 504₫/lít.

Được biết giá xăng tại Mỹ hiện nay tương đương khoảng 10,000₫/lít, xăng VN hơn 18,000₫/lít. Vậy so với Mỹ, giá xăng ở VN đắt gần gấp đôi.

Nền giáo dục không biết xấu hổ

Nền giáo dục không biết xấu hổ

VOA Tiếng Việt

clip_image002

Ảnh minh họa: Học sinh trong một lớp học ở Việt Nam.

Có một câu chuyện như thế này: tại một trường học, cô hiệu trưởng đi taxi vào thẳng trong sân trường đâm phải một học sinh khiến em học sinh ngã gãy xương đùi phải vào viện. Tuy nhiên thay vì lắng nghe, trực tiếp giải quyết vấn đề thì cô hiệu trưởng này lại chối biến bằng cách đi phát phiếu thăm dò. Kết quả: 100% giáo viên, cán bộ, công nhân viên nhà trường cùng các em học sinh khác đều khẳng định không có chiếc taxi nào chạy vào sân trường. Vụ em học sinh lớp 2 bị thương là do em chạy chơi và tự ngã. Dù công an Hà Nội đã vào cuộc điều tra và tìm được chiếc taxi gây tai nạn cùng nhận được lời khai của một số nhân chứng, cho đến nay vẫn chưa có một lời giải thích chính thức nào từ phía hiệu trưởng về vụ này.

Một câu chuyện khác, xuất phát từ Facebook của một nhóm tâm sự giấu mặt (hay còn gọi là Confession) tại một trường học cấp 3 có tiếng ở Hà Nội, khi học sinh này kể về việc mình bị chấn thương trong một vụ nổ phòng thí nghiệm, dẫn đến bỏng cấp độ 3, không thể đến trường dù đang trong giai đoạn ôn thi vào đại học. Vấn đề là vụ nổ được em nhắc tới bị nhà trường giấu nhẹm và không một ai dám đả động đến. Câu chuyện này đã gây hoang mang và nhận được nhiều sự chú ý quan tâm từ cộng đồng học sinh trung học tại Hà Nội. Tuy nhiên cũng không có một tin tức chính thức nào từ đại diện của trường.

Trong khi đó, một tờ báo điện tử Giáo dục Việt Nam đăng bài phát hiện một điểm dạy thêm học sinh cấp 1 tại Quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh. Bài báo được viết dưới dạng điều tra chụp lén từ ngoài cửa với hình ảnh nhiều đôi dép học sinh để ở tầng trệt, hay đôi khi có phụ huynh thả con cái trước cửa nhà bị nghi là địa điểm dạy thêm không giấy phép. Tác giả bài báo còn đề nghị UBND Q1 vào cuộc để chấn chỉnh, ngăn chặn tình trạng tiêu cực trong giáo dục như thế này. Cũng cần phải nhắc lại luật cấm dạy, học thêm mới được Sở giáo dục Thành phố Hồ Chí Minh ban hành vào năm ngoái để tránh việc thầy cô và học sinh lơ là, coi nhẹ thời gian học chính thức trên trường lớp.

Nhìn vào thực trạng chìm nổi của giáo dục Việt Nam mà cảm thấy hoang mang vô cùng. Nguyên nhân gốc ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi của giáo viên, học sinh như chương trình học chính quy, các hình thức thi tuyển hay môi trường giáo dục thì không bao giờ được quan tâm và tìm cách giải quyết. Trong khi đó luôn luôn thấy những câu chuyện đáng kinh ngạc như vừa kể xuất hiện. Nền giáo dục Việt đang xuống cấp trầm trọng không phải ở riêng việc thiếu chuyên môn, thiếu tổ chức mà là thiếu tư cách đạo đức – một nhân phẩm cần có nhất của nghề dạy học. Những câu chuyện mà phụ huynh phàn nàn về trường lớp những thập niên về trước mới chỉ xoay quanh việc đổi mới chương trình học, lo ngại con cái mình trở thành “chuột bạch” cho các dự án cái cách giáo dục thất bại. Đến nay, chúng ta còn phải đặt thêm câu hỏi về đạo đức và trách nhiệm của thầy cô. Nhớ lại cách đây không lâu cả nước phẫn nộ với những đoạn clip cô giáo trông trẻ dọa nạt, đánh mắng trẻ nhỏ tại nhà mẫu giáo tư thục Lan Anh tại Sài Gòn, nhớ những cái tát trời giáng hay véo rách tai hoặc khía thước vào tay học trò khi phạm lỗi đã từng được đồng loạt đưa lên báo cách đây 5,7 năm về trước. Cho đến bây giờ, có khác chăng là cách ngược đãi tinh vi hơn, và những kẻ mang danh “thầy” danh “cô” ấy không còn màng đến trách nhiệm và sự xấu hổ về hành vi của mình. Và từ đó từng lứa học trò trẻ Việt Nam khi bước ra đời, khi sống với thế giới xung quanh, làm sao để chúng biết xấu hổ khi chối bỏ trách nhiệm là việc duy nhất mà những kẻ làm nghề giáo đã từng dạy dỗ? Mà cũng chẳng biết hy vọng sao đây khi ở đất nước Việt trong thời đại mới, cha mẹ cũng lo chăm chăm đi tìm một trung tâm du học có uy tín thay vì đấu tranh để xây dựng cho con một ngôi trường có môi trường học tốt. Con đi du học nước nào cũng đều được cả, vì chắc chắn là vẫn tốt hơn Việt Nam. Và những kẻ đã đi, thì chẳng khi nào muốn quay trở về, buồn thay, bởi họ biết xấu hổ!

Nguồn: http://www.voatiengviet.com/a/nen-giao-duc-khong-biet-xau-ho/3729562.html

Thảm họa Formosa: Đỏ chọi Xanh ở Việt Nam

Thảm họa Formosa: Đỏ chọi Xanh ở Việt Nam

Thời Mới/ The Economist

Khương An dịch

16-2-2017

Ảnh: Michael Morgenstern

Việc đảng Cộng sản không thể kiểm soát ô nhiễm đang bào mòn quyền lực của đảng

Tàu đánh cá ở Đồng Hới, một tỉnh lỵ thanh bình ở vùng biển miền trung Việt Nam, được trang trí bằng những nhánh xương rồng. Những miếng bùa đầy gai này được cho là bảo vệ thủy thủ trước bão tố và những mối hiểm họa khác, nhưng chúng không trừ được vận rủi ập xuống thành phố này mùa xuân năm ngoái. Vào tháng Tư, thủy triều tống hàng ngàn xác cá chết lên các bờ biển của Đồng Hới. Chính quyền chần chừ hàng tháng trời mới chịu nêu tên thủ phạm: một nhà máy thép mới gần biển có những đường ống xả chất thải độc hại xuống biển.

Gần một năm sau, Đồng Hới—giống như tất cả khu dân cư dọc vùng biển dài 200 cây số bị ảnh hưởng—vẫn còn tính thiệt hại của thảm họa này. Chịu ảnh hưởng nặng nề nhất là ngư dân của vùng này, với những chiếc thuyền đỏ và xanh dương túm tụm neo đậu lặng lẽ trên con sông rộng của thành phố này. Dân địa phương có người không chịu ăn cá do ngư dân đánh bắt, vì sợ độc tố còn sót lại; có người hứa chỉ ăn cá đánh bắt ngoài khơi xa, hay ở những độ sâu được cho là tránh được chất độc. Kho đông lạnh của nhiều nhà hàng hải sản nay trữ thịt gà và thịt heo.

Thảm họa này cũng đã phá hoại du lịch. Thành phố này bị san bằng trong cuộc chiến với Mỹ (ngoại trừ một mặt chính nhà thờ cháy sạm, nay được bảo tồn thành một đài tưởng niệm), nhưng đã hưởng lợi từ những hang động khổng lồ được khám phá ngay tại địa phương. Trong những hang động đó có Sơn Đoòng, được xem là hang lớn nhất thế giới, chỉ mới bắt đầu đón du khách từ năm 2013. Nhưng mùa hè năm ngoái, rất nhiều người hủy chuyến du lịch của họ vì sợ xoải chân trên đất nhiễm độc. Những khách sạn và căn hộ xây dở dang nằm rải rác vùng ngoại ô thành phố, bị những nhà đầu tư lo ngại nên bỏ rơi.

Nạn ô nhiễm tàn phá nhiều phong cảnh đẹp sững sờ của Việt Nam. Việc xây đập, đào giếng và canh nông với cường độ cao đang bào mòn Đồng bằng Sông Cửu long, nơi trồng khoảng một nửa lượng lúa của quốc gia. Mỗi năm đất đai vùng này mỗi mặn hơn do nước biển giạt vào ngập những dòng nước ngày càng yếu dần của vùng này. Màn khói bụi bức bách làm ngột ngạt thủ đô Hà Nội. Theo một số ước tính gần hai phần ba nước thải công nghiệp của Việt Nam xả xuống các sông hồ. Năm 2015 chính quyền đã xác định nhiều làng có tỷ lệ mắc bệnh ung thư cao khác thường, có lẽ là do nước máy nhiễm chì.

Trong danh sách này sẽ sớm có thêm một loại vấn nạn môi trường khác không hẳn là do Việt Nam gây ra. Với bờ biển dài hơn 3.200 cây số, Việt Nam đặc biệt dễ bị tác hại của sự biến đổi khí hậu. Theo một số ước tính, một phần năm Sài Gòn, đại đô thị miền nam đang mở rộng nhanh chóng, có thể nằm dưới nước vào cuối thế kỷ này. Thời tiết khắc nghiệt hơn và nạn lũ lụt trầm trọng hơn có thể phá hoại các khu dân cư dọc bờ biển dài.

Những mối lo ngại như vậy đang ngày càng ngấm dần vào chính trị Việt Nam, gây ra những thách thức cho chế độ cai trị đàn áp của Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN). Một báo cáo của chính phủ nói rằng ít nhất 200.000 người đã chịu ảnh hưởng trực tiếp của thảm họa năm ngoái. Một số người trong số họ cả gan biểu tình phản đối tại nhà máy chịu trách nhiệm—thuộc sở hữu của công ty Đài Loan—hoặc trước tòa án địa phương. Họ nói rằng số tiền 500 triệu đô-la mà công ty này phun ra để đền bù là quá ít ỏi, và đòi quyền kiện. Càng đáng ngạc nhiên hơn nữa là sự phẫn nộ của những người Việt mà bản thân họ không bị ảnh hưởng của vụ nhiễm độc này. Ngay sau khi thảm họa xảy ra, một phát ngôn viên của Formosa nói ám chỉ rằng không thể cùng lúc vừa chọn công nghiệp và ngư nghiệp. Người biểu tình ở Hà Nội và Sài Gòn phản đòn: “Tôi chọn cá.”

Tinh thần dân tộc khuếch đại nỗi phẫn nộ về môi trường. Năm 2014, nhà máy thép của Formosa bị đốt bởi những người nổi loạn phản đối quyết định của Trung Quốc đưa một giàn khoan dầu vào vùng biển đang tranh chấp cách bờ biển Việt Nam không xa (bất chấp thực tế Formosa là công ty Đài Loan). Phần lớn người Việt nghĩ rằng giới lãnh đạo đất nước mềm yếu với Trung Quốc, đối tác thương mại lớn nhất của Việt Nam nhưng cũng là nước cựu thù và nước đang tranh chấp nhiều đảo nhỏ ở Biển Đông. Việc CSVN cho phép một công ty (đại loại là) Trung Quốc làm nhiễm độc vùng biển là điều vô cùng nhục nhã.

Tất cả những điều này quả là đáng sợ đối với CSVN, vốn đã chứng kiến các phong trào môi trường ở Đông Âu vùi dập các chế độ cộng sản ở đó, và CSVN xưa nay đã đối xử một cách côn đồ với những người đứng đầu các cuộc biểu tình. Việc chụp mũ những người đấu tranh dân quyền là tay sai của các chính phủ nước ngoài nay khó hơn khi chính CSVN bị tố cáo là bảo vệ những kẻ gây ô nhiễm ngoại quốc. Trong lúc tìm kiếm những nước bạn mới để giúp giảm bớt sự lệ thuộc vào giao thương với Trung Quốc, giới lãnh đạo ở Hà Nội cũng lo lắng về uy tín của Việt Nam. CSVN muốn người ngoại quốc xem Việt Nam là một đối tác đáng tin cậy về các vấn đề toàn cầu như biến đổi khí hậu, chứ không phải là một nước cổ hủ tôn thờ một lãnh tụ quá cố trong một lồng kính.

Vì vậy giới lập pháp Việt Nam đang có thiên hướng bảo vệ môi trường hơn. Việt Nam có luật lệ môi trường khá toàn diện, theo nhận định của Stephan Ortmann, tác giả của một cuốn sách mới về chủ đề này—nghiêm ngặt hơn luật lệ do giới cầm quyền Trung Quốc soạn cẩu thả, và được ban hành với tốc độ nhanh hơn. Việt Nam đã hứa cắt giảm carbon khỏi nền kinh tế của mình (dù chả ai hiểu nổi chuyện này ăn khớp ra sao với những kế hoạch xây dựng hàng chục nhà máy nhiệt điện). Hồi tháng 11/2016, nhà nước tổ chức một lễ rình rang trình diễn nỗ lực bảo tồn động vật hoang dã, loại bỏ hàng tấn ngà voi bị tịch thu trong một đống lửa cháy rừng rực trông rất mãn nguyện.

Sương khói mịt mù chẳng biết đâu mà lần

Tuy nhiên vẫn còn nói nhiều hơn làm, và két tiền cạn của nhà nước chỉ là một phần nguyên nhân. Tăng trưởng kinh tế—vốn là yếu tố duy nhất để CSVN có được tính chính danh do không có những cuộc bầu cử có ý nghĩa—lấn át mọi thứ khác. Giới chức uy quyền ở các tỉnh thành phớt lờ các luật lệ được đặt ra ở Hà Nội, và các công ty quốc doanh uy quyền thường dường như bất khả xâm phạm. Một hệ thống tư pháp xử lý những người bất đồng một cách nhanh chóng và tàn nhẫn nhưng lại thất bại thảm hại trong việc thực thi luật lệ thông thường. Trong khi giới chức chống nạn khói bụi ở Bắc Kinh đã bắt đầu đóng cửa các nhà máy và hạn việc sử dụng xe hơi, giới tai to mặt lớn ở Hà Nội vẫn chật vật ngăn cản người đi xe máy đậu xe trên lề đường. Tâm lý bất bình âm ỉ về nạn ô nhiễm sẽ khiến CSVN khó đương đầu với các cú sốc chính trị hay kinh tế hơn.

Trong khi đó, các triển vọng của Đồng Hới tùy thuộc vào việc du khách có trở lại vào mùa hè năm nay. Chính quyền nói rằng vùng biển này đã an toàn để tắm biển trở lại, nhưng không phải ai cũng tin họ. Một ngư dân nói rằng ông đã đi biển trở lại một thời gian, nhưng trong 5 hay 10 năm tới sẽ không cho mấy đứa con nhỏ của mình ăn cá do chính ông đánh bắt.

Nguồn: Red v green in Vietnam, The Economist, 16/2/2017.

Tân Sơn Nhất: Sao mãi vòng vèo, không dám nói thẳng là do quân đội chiếm dụng đất?

ân golf của ông Dương Công Minh làm chủ đầu tư bên trong sân bay Tân Sơn Nhất đang trở thành biểu tượng cho sự mâu thuẫn lợi ích giữa lợi ích quân đội này và lợi ích người dân ngày càng gay gắt

Năm 2016, sân bay này đã chính thức được dân gian đặt tên “sân bơi Tân Sơn Nhất.” Nếu những năm trước sân bay này còn chưa bị ngập sau những trận mưa lớn, thì vào năm nay chỉ sau một trận mưa khoảng 150 mm, Tân Sơn Nhất đã biến thành một biển nước mênh mông.

Nói về nạn “tắc sân bay”, việc cùng lúc 9 chuyến bay phải bay vòng trên trời để chờ hạ cánh do sân bay quá tải không hề hiếm mà thường xuyên lặp lại hàng ngày, trong tổng số 670 -750 chuyến bay trong và ngoài nước cất cánh/hạ cánh mỗi ngày. Ai cũng biết nguyên nhân tắc trên trời trước hết là do tắc ở dưới mặt đất.

Mới đây, Cục hàng không VN vừa gửi văn bản yêu cầu các hãng hàng không Vietnam Airlines, Vietjet Air, Jetstar Pacific, Vasco lên kế hoạch đưa máy bay “trú đêm” về sân bay Cần Thơ. Quyết định này nghịch lý ở chỗ, trong khi sân bay Tân Sơn Nhất ùn tắc cục bộ, không đủ chỗ cho máy bay đậu, phải tính đến việc đưa đi “đậu nhờ” ở Cần Thơ và các sân bay phụ cận thì hơn 157 ha đất sân bay giao cho đại gia Dương Công Minh “tận dụng” xây sân golf, xây khách sạn phục vụ giải trí cho giới đại gia lắm tiền nhiều của lại không hề được đá động gì, thậm chí, những người ra quyết định còn cố tình “làm ngơ”, cứ như trên đời này chả tồn tại cái sân golf nào chiếm đất của sân bay và nằm trong lòng TP.HCM, đe dọa tính mạng của người dân thành phố cả.

Bi kịch sân bay Tân Sơn Nhất: khi nhóm lợi ích (Tập đoàn Him Lam được quân đội hậu thuẫn) mâu thuẫn với lợi ích người dân Trước

Mặc kệ cảng hàng không quốc tế Tân Sơn Nhất có nguy cơ “chết chìm” trong biển nước mỗi khi mưa về, mặc kệ hàng triệu hành khách nằm la liệt vì hàng chục chuyến bay phải dời / hủy mỗi khi mưa lớn khiến sân bay ngập như một bể chứa nước khổng lồ của thành phố, mặc kệ ngành hàng không Việt Nam vừa chớm phát triển đã đối mặt với nguy cơ “chết yểu” vì gia tăng chi phí khi phải “đậu qua đêm” ở một sân bay cách đó vài trăm cây số, trở nên yếu thế trong cuộc cạnh tranh khốc liệt với các hãng bay nước ngoài. Biết đâu đấy, một ngày không xa sẽ không còn ai nhắc đến Vietjet Air, Jetstar Pacific nữa.

Ấy vậy mà, LẠ LÙNG THAY, các cuộc tranh luận để tìm ra giải pháp giảm kẹt xe cho sân bay Tân Sơn Nhất vẫn một mực xoay quanh các vấn đề.. kỹ thuật, loay hoay tính đường “vẽ” thêm các dự án cầu vượt, mở đường vài nghìn tỷ, vài chục nghìn tỷ, mà lờ đi căn nguyên chính của vấn đề. Không một tờ báo chính thống nào dám nói thẳng về nguyên nhân chính gây kẹt Tân Sơn Nhất chính là việc ông Dương Công Minh, đứng sau là nhóm lợi ích quân đội, đã từ nhiều năm qua ăn chia, chiếm dụng đến 157 ha đất của sân bay này để làm sân golf và đủ thứ công trình dịch vụ kinh doanh.

Ngay cả ông Nguyễn Bách Phúc – Chủ tịch Hội tư vấn Khoa học công nghệ & quản lý TP HCM HASCON cũng chỉ khẳng định nguyên nhân gây tắc nghẽn giao thông khu vực sân bay Tân Sơn Nhất không phải do hành khách tăng lên, mà là do những bất cập về phân bố trục giao thông, để cuối cùng chỉ dám đề xuất “cớ sao không mở một đoạn đường vài ba chục mét để nối bãi xe quốc nội trước đây với bãi xe quốc tế, mà lại bắt xe hơi đi vòng vèo để gây thêm ùn tắc trên đường Trường Sơn?”… Không rõ đề xuất của ông sẽ giải quyết tình trạng sân bay thiếu chỗ đậu máy bay, thiếu đường băng cất/hạ cánh dành cho máy bay, sân bay ngập nặng sau mỗi cơn mưa vì lượng nước khổng lồ đổ từ sân golf bên cạnh thế nào? Xin nhờ ông giải thích rõ.

Ảnh chụp vệ tinh của khu đất được Bộ Quốc phòng “tận dụng”. Quy mô vượt hẳn Tân Sơn Nhất

Dự án sân golf trong sân bay Tân Sơn Nhất do tập đoàn Him Lam của ông Dương Công Minh làm chủ đầu tư. Tập đoàn nổi tiếng với loạt scandal như: xây không phép sân tập golf và nhà hàng Him Lam; tự ý lấn chiếm hành lang sông Sài Gòn, xây vượt tầng trái phép; coi thường pháp luật, ngang nhiên cưỡng đoạt tài sản của doanh nghiệp khác; lọt vào danh sách đen cưỡng chế nợ của Bộ Tài Chính với số tiền nợ lên tới 34.8 tỷ đồng… Nổi tiếng với những bê bối tày đình như thế, nhưng không hiểu sao tập đoàn này vẫn được “bảo kê” để lập lãnh địa riêng trên 157 ha đất trong sân bay. Thậm chí chủ tập đoàn này còn nhẫn tâm đầu độc người dân thành phố bằng 200 tấn thuốc trừ sâu đổ xuống sân golf Tân Sơn Nhất mỗi năm nhưng vẫn không bị truy cứu trách nhiệm.

Gần đây, đã có nhiều sự thay đổi trong dàn lãnh đạo của Tổng công ty 319, đơn vị quản lý nhiều khu đất vàng ở nhiều địa phương trên toàn quốc, trong đó có đất ở sân bay Tân Sơn Nhất, nhưng vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy ông Dương Công Minh chịu “nhả” phần đất đã chiếm dụng của sân bay. Thay vào đó, tất cả đều đổ cho vướng mắc kỹ thuật, thậm chí có doanh nghiệp đã mưu tính xin thêm tiền ngân sách để mở đường và làm cầu vượt… Vụ việc gây ảnh hưởng đến toàn bộ nền kinh tế, an toàn của người dân nhưng đang có dấu hiệu “chìm xuồng”, như bao điều bất công, “chướng tai gai mắt” đang diễn ra hàng ngày trên đất nước này, khu sân golf vẫn nằm đó thách thức dư luận, sự sống còn của các hãng hàng không. Sức mạnh dư luận, sự phẫn nộ của người dân đến thời điểm này vẫn lọt thỏm giữa không trung, không thể lay chuyển được cái sân golf “chết tiệt” kia. Đau đớn thay!!!

Nam Anh