Lời trăn trối của vị bác sĩ trong thời kỳ cuối ung thư

Lời trăn trối của vị bác sĩ trong thời kỳ cuối ung thư
Nguoi-viet.com 

SINGAPORE (NV Tổng Hợp) –Bác sĩ Richard Teo, 40 tuổi và là một triệu phú ngành giải phẫu thẩm mỹ, phát hiện mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối khi đang ở trên đỉnh cao nhất của tiền tài và danh vọng.

 
Thanh niên khắp nơi theo dõi câu chuyện của Bác Sĩ Richard Teo, một triệu phú qua đời ở tuổi 40 vì ung thư phổi. (Hình: Linh Nguyễn/Người Việt)

  Những lời ông nhắn gửi sinh viên tại khóa Nha Khoa D1 ở Singapore có nhiều điều mà người Việt trẻ tuổi, nhất là những ai có ý định theo y học, nên học hỏi.

(Ðể nghe toàn bộ buổi nói chuyện Bác Sĩ Richard Teo dành cho lớp nha D1, xin vào đường link: http://www.youtube.com/watch?v=umLkfADe17s)

Sau đây là đoạn trích từ những lời nhắn gửi của ông:

“Chào tất cả các em. Giọng tôi hơi bị khàn một chút, mong các em chịu khó nghe. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Richard và là một bác sĩ. Tôi sẽ chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống của mình và rất hài lòng khi được các giáo sư mời đến đây. Hy vọng sẽ giúp các em cách suy nghĩ khi bắt đầu theo ngành để trở thành nha sĩ giải phẫu cũng như suy nghĩ về những việc chung quanh.

“Từ lúc trẻ, tôi là một sản phẩm đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản phẩm khá thành công mà xã hội đòi hỏi. Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới mức trung bình. Tôi được bảo ban bởi người chung quanh và môi trường rằng thành công thì hạnh phúc. Thành công có nghĩa là giàu có. Với suy nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ tham vọng ngay từ nhỏ.

“Không những chỉ cần đi học ở trường giỏi, tôi cần phải thành công trong mọi lãnh vực – từ các hoạt động tập thể đến chạy đua, mọi điều. Tôi cần phải đoạt được cúp, phải thành công, phải được giải, giải quốc gia, mọi thứ. Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em biết rằng trong ngành y, giải phẫu mắt là một trong những chuyên khoa khó vào nhất. Tôi cũng vào được và được học bổng nghiên cứu của NUS phát triển tia laser để chữa bịnh mắt.

“Trong khi nghiên cứu tôi có hai bằng phát minh – một về dụng cụ y khoa và một về tia lasers. Nhưng các em có biết không, tất cả các thành tựu này không mang lại cho tôi sự giàu có. Tôi quyết định rằng theo đuổi ngành phẫu thuật mắt mất quá nhiều thời gian trong khi ra ngoài làm tư kiếm được nhiều tiền hơn. Vì vậy tôi quyết định bỏ ngành giải phẫu mắt giữa chừng và nhảy qua mở trung tâm giải phẫu thẩm mỹ trong thành phố.

“Các em có biết, rất mâu thuẫn, một người có thể không vui vẻ khi trả $20 cho một bác sĩ tổng quát, nhưng cũng chính người đó không ngần ngại trả $10,000 để hút mỡ bụng, hay $15,000 cho sửa ngực. Không cần phải suy nghĩ nhiều, phải không? Thay vì chữa bịnh, tôi quyết định trở thành người sửa sắc đẹp. Công việc làm ăn rất khấm khá. Bịnh nhân mới đầu chờ đợi một tuần, rồi 3 tuần, sau lên một tháng, 2 tháng, đến 3 tháng. Quá nhiều bịnh nhân. Tôi mướn một bác sĩ, hai bác sĩ, ba bác sĩ, rồi bốn bác sĩ. Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú. Nhưng chẳng thế nào là đủ, vì tôi đã trở nên mê muội.

“Tôi làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi.Tôi sắm riêng cho tôi một chiếc xe đua. Chúng tôi đến Sepang ở Mã Lai và đua xe. Tôi sắm chiếc Ferrari. Lúc đó chiếc 458 chưa ra, chỉ có chiếc 430. Tôi sắm chiếc màu bạc.

“Tôi làm gì sau khi có chiếc xe? Tôi bắt đầu tìm kiếm đất để xây nhà nghỉ mát. Tôi đã sống cuộc đời như thế nào? Tôi bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng Internet, ăn uống ở mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.

“Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp và tất cả. Ðó là tôi của một năm trước đây. Lúc ở trong câu lạc bộ thể thao, tôi nghĩ tôi đã chế ngự được mọi chuyện và đạt đến đỉnh vinh quang.

“Nhưng tôi lầm. Tôi không chế ngự được mọi chuyện. Khoảng tháng 3 năm ngoái, đột nhiên tôi bắt đầu bị đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại tôi thường vận động mạnh. Tôi đến SGH và nhờ bạn học làm MRI để xem chắc là không bị trật đốt sống hay thứ nào khác. Tối hôm đó, anh ta gọi tôi và cho biết tủy sống thay đổi trong cột sống của tôi. Tôi hỏi như thế nghĩa là sao? Tôi biết nó có nghĩa như thế nào nhưng không thể chấp nhận sự thật. Tôi gần như muốn nói ‘anh nói thiệt sao?’ Ngày hôm sau chúng tôi có nhiều khám nghiệm hơn – PET scans – và họ tìm thấy tôi đang ở thời kỳ thứ tư của ung thư phổi. Tôi nghĩ “từ đâu mà ra thế này?” Ung thư đã lan tới não, cột sống và nội tuyến. Các em biết đó, có lúc tôi hoàn toàn nghĩ mình đã chế ngự được tất cả, đã đạt đến tột đỉnh của cuộc sống, nhưng lúc đó, tôi mất tất cả.

“Ðây là bản CT scan của phổi. Nhìn vào, mỗi chấm đều là nang ung thư. Và thật sự, tôi có cả chục ngàn nang trong phổi. Tôi được cho biết, ngay cả với hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3, 4 tháng là tối đa. Cuộc sống tôi bị nghiền nát, dĩ nhiên rồi, làm sao tránh khỏi? Tôi chán nản, tuyệt vọng.

“Ðiều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có được – sự thành công, giải thưởng, xe cộ, nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ đã mang hạnh phúc đến cho tôi; khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, chúng không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari mà ngủ. Chuyện đó không thể xảy ra. Chúng không mang lại một sự an ủi nào trong mười tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Vậy mà tôi đã tưởng những thứ này là hạnh phúc; không phải vậy. Ðiều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi. Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua. Ðây thật sự mang lại hạnh phúc cho tôi. Những thứ tôi sở hữu, đáng lý ra mang lại hạnh phúc, nhưng không. Nếu có, tôi đã cảm thấy vui khi nghĩ đến.

“Trước đây, tôi thường làm gì? Tôi thường lái chiếc xe hào nhoáng của mình một vòng, thăm viếng họ hàng, phô trương với bạn bè. Tôi tưởng đó là niềm vui, thật sự vui. Nhưng các em có nghĩ họ hàng, bạn bè tôi đang chật vật kiếm sống có thể chia sẻ niềm vui cùng tôi, khi thấy tôi khoe khoang chiếc xe bóng loáng? Tôi khoe khoang để lấp đầy sự kiêu hãnh và cái tôi của mình. Chúng chẳng mang lại niềm vui cho bạn bè, người thân như tôi tưởng.

“Tôi được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm. Nhưng tôi không có. Sau khi tốt nghiệp y khoa, tôi làm việc ở khoa ung thư. Hàng ngày, tôi chứng kiến cái chết trong khoa ung thư. Tôi nhìn thấy tất cả đau đớn mà bịnh nhân phải chịu đựng. Tôi thấy tất cả các thuốc giảm đau họ cứ vài phút phải bấm vào người. Tôi thấy họ vật lộn với hơi thở cuối, thấy tất cả. Nhưng đây chỉ là một công việc. Tôi đến bịnh xá mỗi ngày lấy máu, cho thuốc nhưng tôi chỉ làm công việc và nóng lòng về nhà để làm việc riêng của mình.

“Mãi đến bây giờ, tôi mới thật sự hiểu được cảm giác của họ. Nếu các em hỏi tôi, nếu được làm lại cuộc đời, tôi có muốn thành một người bác sĩ khác không. Tôi sẽ trả lời các em là ‘Có.’ Vì bây giờ tôi thật sự hiểu được.

“Ngay khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ giải phẫu, cho phép tôi thử thách các em hai điều.

“Hiển nhiên, tất cả các em ở đây sẽ bắt đầu đi làm tư. Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các em rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng được. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có, tuyệt đối không gì sai trái. Ðiều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng ta, như bản thân tôi, không thể kiềm chế được.

“Tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn. Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Như tôi đã đề cập trước đây, tôi muốn sở hữu nhiều hơn, đạt tới đỉnh vinh quang như xã hội muốn đào tạo chúng ta. Tôi trở nên mê muội đến nỗi mà chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa. Bịnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi vắt cạn từng xu từ họ.

“Nhiều khi chúng ta quên đi mình cần phục vụ ai. Ðiều đó đã xảy ra với tôi. Dù là ở y hay nha khoa, tôi có thể nói với các em ngay bây giờ rằng, trong khi khám bịnh, đôi khi chúng ta khuyên bịnh nhân chữa trị bịnh không hẳn có, vùng xám không rõ rệt. Và ngay cả khi không cần thiết, chúng ta cũng nói thêm. Ngay tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi và ai chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán ‘hy vọng’ cho tôi. Chúng ta đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền. Và tôi hy vọng các em sẽ không bao giờ phải như vậy.

“Chúng ta được huấn luyện để trở thành lương y, nhưng chúng ta không thông cảm được cho bịnh nhân. Tôi không đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi đau đớn của họ không? Tôi thử thách các em luôn đặt mình vào cương vị của bịnh nhân.

“Bởi vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực đối với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ năm. Tôi có thể cho các em biết nó rất kinh khủng. Hóa trị là thứ mà các em không muốn ngay cả kẻ thù của mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa. Cảm giác khủng khiếp!

“Các em có cả tương lai xán lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bịnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ. Ðiều này không đúng. Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi. Nhưng có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, hay vật chất.

“Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm đều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ.

“Ðừng để xã hội bảo ban các em cách sống. Ðừng để môi trường bắt các em phải làm gì. Ðiều này đã xảy ra cho tôi. Tôi tưởng như vậy là hạnh phúc. Tôi hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em quyết định, sống cho mình hay mang đến sự khác biệt cho đời sống của người khác.

“Khi giàu sang và có cơ hội đến, các em nên nhớ, tất cả những thứ này không thuộc về chúng ta. Ðó là quà tặng của Thượng Ðế.” (T.A.)

KHI BƯỚC QUA TUỔI NĂM MƯƠI…

KHI BƯỚC QUA TUỔI NĂM MƯƠI…

Khi bạn ở tuổi 50 – 60, bạn KHÔNG CÒN NHIỀU THỜI GIAN ở phía trước nữa và bạn cũng không thể mang đi những gì bạn đã có được. Sẽ là vô ích nếu bạn vẫn bận tâm đến kiếm tiền và dành dụm.

Bởi thế, bạn hãy chi tiêu những đồng tiền mà bạn đã cất giữ để đi du lịch, mua sắm thứ bạn thích và cho đi những gì bạn có thể và đừng quan tâm đến việc nhận lại.

Đừng nghĩ là phải để lại tất cả những gì bạn đã kiếm được cho con cháu.

Bạn cũng không cần lo lắng về những điều sẽ xảy ra cho các con bạn, hay việc bạn sẽ bị đánh giá thế nào, bởi vì khi đã trở về với cát bụi rồi, ta không còn nghe thấy bất kỳ lời khen hay tiếng chê nào nữa. Thời gian mà bạn sống vui vẻ trên đời, thời gian để tìm kiếm của cải bằng biết bao gian khó sẽ chấm dứt…

Bạn đừng lo lắng nhiều đến mối quan hệ với con cái, bởi chúng có số phận riêng của chúng, và chắc chắn con cái sẽ tìm được con đường của chúng trong cuộc đời này.

CHỚ LÀM NÔ LỆ CHO CON CÁI bạn. Hãy giữ mối quan hệ với con cái, YÊU THƯƠNG VÀ GIÚP ĐỠ CON CÁI KHI CHÚNG CẦN, nhưng đồng thời hãy bằng lòng với số của cải bạn đã dành dụm cho con cái.

Cuộc sống dài hơn cuộc đời lao động. Hãy nghĩ đến việc NGHỈ HƯU SỚM NHẤT khi có thể và bằng lòng với cuộc sống.

ĐỪNG KỲ VỌNG QUÁ NHIỀU VÀO CON CÁI BẠN. Đa phần con cái đều yêu quý cha mẹ, nhưng con bạn quá bận với công việc và những ràng buộc khác cần chúng quan tâm nhiều hơn.

Cũng có những đứa con bất cẩn, chúng có thể cãi nhau về của cải của bạn ngay cả khi bạn đang còn sống và có thể là chúng muốn bạn ra đi sớm hơn để thừa hưởng nhà cửa và của cải của cha mẹ .

Nói chung, con cái đều cho rằng chúng đương nhiên được thừa hưởng tất cả những gì bạn đang sở hữu trong khi bạn chẳng có quyền gì với tiền bạc của con cái. Vì thế, sau tuổi 50-60 bạn không cần phí sức, không cần phải hao tổn thêm sức khỏe để đổi lấy số của cải nhiều hơn mà phải làm việc đến lúc xuống mồ. Tiền bạc của bạn chẳng có chút giá trị nào trước mặt thần chết.

Khi nào thì chúng ta ngừng kiếm tiền? Bao nhiêu tiền là đủ? Một trăm ngàn Đô-la? Một triệu? Mười triệu? Từ hàng ngàn héc ta ruộng đất bạn cũng chỉ ăn được chút ít rau quả và một nửa chiếc bánh mì mỗi ngày; từ vài ba căn nhà bạn đã xây, thực tế là bạn chỉ cần vài mét vuông cho bạn: một chỗ ngủ, một chỗ nghỉ ngơi, một chỗ tắm và một chỗ làm bếp . Với chừng ấy thời gian mà bạn cần một chỗ ở, một số tiền để ăn, để mặc và một số vật dụng cần thiết khác… thế là bạn đã sống tốt rồi. Chỉ cần SỐNG VUI VẺ, HẠNH PHÚC là được.

Gia đình nào cũng có vấn đề, bất luận là ở chế độ xã hội nào.

Bạn ĐỪNG SO SÁNH VỚI NGƯỜI KHÁC về phương diện tài chính, Đừng quan tâm đến việc ai có nhiều của cải hơn, hoặc con cái ai thành đạt hơn về vật chất , mà hãy đi chơi nhiều hơn, đến các quán bar, đi du lịch nước ngoài.

Hãy nhanh chóng đặt lên bàn cân để so sánh xem ai có nhiều thời gian rỗi hơn ai, hạnh phúc hơn, ai khỏe mạnh và sống lâu hơn.

Đừng bận tâm đến những điều mà bạn không thể thay đổi. Nó chẳng giúp gì cho bạn, mà trạng thái tinh thần không tốt còn dẫn đến bệnh tật. Hãy tạo cho mình một trạng thái thường xuyên ổn định và hãy xác định xem điều gì làm bạn hạnh phúc.

Bạn phải được sống khỏe mạnh và vui vẻ, hãy lên cho mình một kế hoạch và chờ đợi những ngày tiếp theo.

Một ngày sống mà không có phút giây nào vui vẻ là một ngày bị mất đi một cách uổng phí. Một ngày dù chỉ có một giây phút vui vẻ cũng là một ngày được lợi.

Một tâm hồn lạc quan giúp chữa lành bệnh tật nhanh chóng.

MỘT TÂM HỒN HẠNH PHÚC THÌ KHÔNG CÓ CĂN BỆNH NÀO PHẢI CHỮA CẢ, bởi nó giúp bạn đẩy lui bệnh tật…

Hãy giữ cho bạn một trạng thái tinh thần tốt, hãy ra ngoài thường xuyên, đi dưới ánh mặt trời, ăn nhiều thực phẩm có chứa vitamin và khoáng chất, và hãy vượt qua mọi trở ngại để sống thêm nhiều năm với thể lực và sức khỏe dồi dào.

Hãy bằng lòng với những gì bạn đang có và những gì có ở xung quanh bạn.

Và ĐỪNG QUÊN BẠN BÈ. Họ chính là sự giàu có của cuộc đời bạn. Hãy giữ mối quan hệ bạn bè lâu dài, hãy tôn trọng một số nguyên tắc cơ bản: chịu khó nghe và đừng ngắt lời; hãy nói chuyện chứ đừng nhạo báng; hãy cho đi mà không bận tâm đến nhận lại; hãy trả lời câu hỏi chứ đừng phản đối; hãy tha thứ chứ đừng trách cứ, và đã hứa thì không được quên. Như thế bạn sẽ không bao giờ cô đơn.

S.T.

Từ Đoá Hoa Hồng

Từ Đoá Hoa Hồng

TU DOA HOA HONG

Một cô gái bán hoa hồng, đã tặng đóa hoa cuối cùng của mình cho một người ăn xin ở ven đường. Không ngờ!!!

    Đã từng có một cô gái bán hoa hồng, sau khi đã bán được gần hết số hoa của mình.Cô liền đưa bông hoa hồng còn lại đang cầm trên tay; tặng cho một người ăn xin ở ven đường.

    Người ăn xin này chưa từng nghĩ lại có một cô gái tặng hoa cho mình! Có lẽ từ trước đến nay, anh ta cũng không từng để tâm đến bản-thân; mà cũng có thể chưa từng được nhận tình yêu thương từ người nào khác!!!

    Thế là anh ta quyết-định, ngày hôm đó không đi xin nữa mà trở về nhà!

    Sau khi trở về nhà, anh ta cắm đóa hoa hồng vào một chiếc bình nhỏ rồi đặt ở trên bàn và ngồi thưởng thức.

    Trong lúc ngồi ngắm hoa, anh ta chợt nghĩ: “Bông hoa xinh đẹp như thế này sao có thể cắm vào một chiếc bình bẩn thỉu như vậy được!”, thế là anh quyết định mang chiếc bình đi lau rửa sạch sẽ, để cho xứng đôi với vẻ đẹp của đóa hoa.

  Sau khi làm xong rồi, anh ta lại nghĩ: “Bông hoa xinh đẹp như thế! Chiếc bình sạch-sẽ như thế! Sao lại có thể đặt trong một căn phòng bẩn-thỉu và bừa-bộn như thế này chứ!!!”

    Thế là anh ta quét dọn sạch-sẽ một lượt toàn-bộ căn phòng của mình, rồi sắp xếp lại đồ-đạc cho gọn- gàng ngăn-nắp! Căn phòng bỗng nhiên trở nên ấm-áp, vì có sự chiếu rọi của đóa hoa! Nó khiến anh ta dường như đã quên mất chỗ ở cũ của mình vậy!!!

    Đang lúc cảm thấy lâng-lâng trong lòng, thì anh ta phát-hiện trong tấm gương phản-xạ ra một người bẩn-thỉu, đầu tóc rối bù, anh ta không ngờ bộ dạng của mình lại như vậy, và thầm nghĩ: “Người như này đâu có tư-cách gì làm bạn với đóa hoa hồng kia???”

Thế là anh ta lập-tức đi tắm rửa, sửa-sang đầu tóc và làm thay-đổi bản-thân! Tìm trong đống quần áo chọn một bộ tuy cũ kỹ, nhưng có phần sạch-sẽ! Anh ta phát-hiện ra một chàng trai tuấn-tú, mà chưa từng tưởng-tượng ra! Khi soi mình vào tấm gương. Chợt anh ta nảy sinh ý-nghĩ: “Mình quả là không tồi! Sao có thể đi làm kẻ ăn xin được nhỉ???”

    Đây là lần đầu tiên anh ta tự hỏi mình kể từ khi quyết định đi ăn xin, có lẽ rằng linh hồn của anh ta đã trong nháy mắt mà thức tỉnh! Anh nhìn nhìn lại hết thảy mọi thứ trong căn phòng, rồi nhìn lại đóa hoa hồng xinh đẹp kia và lập tức đưa ra một quyết định trọng yếu nhất trong cuộc đời mình: “Từ ngày mai mình sẽ không làm một người ăn xin nữa! Mình sẽ đi tìm việc làm!!!”.

    Bởi vì không sợ bẩn không sợ lạnh! Nên anh ta rất dễ dàng tìm được một công việc. Có lẽ bởi vì trong lòng anh ta luôn có đóa hoa hồng khích lệ! Nên anh luôn cố gắng không ngừng! Chỉ mấy năm sau, anh ta đã trở thành một ông chủ của một công-ty!!!

     Đây không phải chỉ đơn-thuần là một đóa hoa hồng! Mà là một tia hy-vọng! Một ước-mơ tươi đẹp và một tương-lai rực-rỡ!!! Khoảng-cách giữa địa-ngục và thiên-đường chỉ là một bức tường mỏng-manh! Chỉ cần bạn tin-tưởng vào chính mình! Không buông-bỏ chính mình! Trong lòng có ước-mơ! Có mục-tiêu! Có hy-vọng! Thì cuộc đời có thể tùy-thời mà được biến-đổi!!!

Hãy tìm “đóa hoa hồng” xinh đẹp của cuộc đời bạn, khiến bạn có những cải-biến nho-nhỏ! Khi bạn biến-đổi rồi, thế-giới cũng sẽ biến-đổi theo!!! Nếu như bạn đã có được một bó hoa hồng lớn, có thể trang-điểm cho cuộc đời của bạn! Nhất định, xin bạn hãy đem những đóa hoa hồng tượng-trưng cho hy-vọng và năng-lượng thần-kỳ đó! Tặng cho những người bên cạnh mình nhé!!!

S.T.

Cuộc đời quá ngắn ngủi

Cuộc đời quá ngắn ngủi.

Life is too short. Don’t waste time hating anyone.

(Cuộc đời quá ngắn ngủi. Đừng phí thì giờ ghét bỏ ai làm gì.)

Only friends and family will be present in sickness. Stay in touch.
(Chỉ có gia đình và bạn bè bên cạnh khi đau ốm. Nhớ gần gũi.)

You don’t need to win. Every argumente to disagree.
(Không cần thắng trong mọi cuộc tranh luận. Hãy chấp nhận bất đồng.)

Crying is good, but it’s more healing crying with friends.
(Khóc cũng tốt, nhất là khi khóc với bạn bè.)

Release your children when they become adults, its their life now.
(Hãy buông con cái ra khi chúng trưởng thành. Bây giờ chúng có cuộc sống riêng.)

Make peace with your past so it won’t screw up the present.
(Hãy để yên quá khứ để hiện tại không bị xáo trộn.)

 Don’t compare your life to others. They have different journeys.
(Đừng đem đời mình so với ai đó; đời mỗi người mỗi khác)

Everything can change in the blink of an eye.
(Mọi chuyện ở đời có thể thay đổi trong chớp mắt)

Take a deep breath. It calms the mind.
(Hít thở sâu giúp tinh thần ổn định)

Get rid of anything that is neither useful, beautiful
, nor joyful.
(Hãy gạt bỏ những gì vô ích, xấu xa, buồn bã)

What doesn’t kill you really makes you stronger.
(Điều gì không giết ta được sẽ giúp ta mạnh hơn)

Today is special. Enjoy it.
(Ngày hôm nay là ngày đặc biệt. Phải tận hưởng nó)

Your belief of your being right doesn’t count. Keep an open mind.
(Đừng tin rằng mình luôn luôn đúng. Phải có đầu óc cỏ̉i mỏ̉)

Forgive everyone everything.
(Hãy tha thứ tất cả cho mọi người)

What other people think of you is none of your business.
(Đừng bận tâm về nhận xét của ai đó về mình)

Time heals almost everything. Give time time.
(Thời gian hàn gắn gần như mọi sự. Hãy để cho thời gian có thì giờ)

However good or bad a situation is, it will change.
(Tình thế dù tốt hay xấu, rồi cũng thay đổi)

Don’t take yourself so seriously. No one else does.
ừng quá nghiêm khắc với bản thân. Không ai làm như vậy)

Believe in miracles.
(Hãy tin vào phép lạ)

It’s OK to yield.
( Nhường nhịn một chút cũng không sao)

 Friends are the family that we choose.
(Bạn bè là gia đình do chúng ta chọn) 

Lòng bao dung.

Lòng bao dung.

Một vị lão hòa thượng có trồng một chậu hoa lan, ông rất chăm sóc và bảo vệ chậu hoa lan thanh nhã này, thường xuyên tưới nước, nhặt cỏ và bắt sâu cho nó. Hoa lan cũng nhờ vào sự chăm sóc của lão hòa thượng mà lớn lên khỏe mạnh và vô cùng xinh đẹp. Một lần, lão hòa thượng phải đi ra ngoài có việc một thời gian, ông liền đem chậu hoa lan giao lại cho tiểu hòa thượng nhờ chăm sóc.

Tiểu hòa thượng rất có trách nhiệm, cũng một lòng để tâm chăm sóc hoa lan như lão hòa thượng vẫn làm khiến hoa lan phát triển khỏe mạnh.

Một hôm, tiểu hòa thượng sau khi đã tưới nước cho chậu hoa lan liền đặt nó ở trên bệ cửa sổ rồi đi ra ngoài làm việc.

Thế rồi mưa to xối xuống, gió to làm chậu hoa lan rơi xuống mặt đất vỡ tan. Tiểu hòa thượng sau khi trở về nhà nhìn thấy trên mặt đất cành lá gãy rập, héo úa dưới đất. Tiểu hòa thượng vừa đau lòng vừa lo sợ lão hòa thượng sẽ quở trách.

Mấy ngày sau, lão hòa thượng trở về nhà, tiểu hòa thượng kể lại sự tình đã xảy ra và cũng sẵn sàng tiếp nhận sự trách mắng của lão hòa thượng.

Nhưng lão hòa thượng không nói lời nào trách mắng cả khiến tiểu hòa thượng vô cùng bất ngờ, bởi vì trong lòng tiểu hòa thượng biết rõ rằng ông vô cùng yêu mến chậu hoa lan kia.

Lão hòa thượng chỉ cười cười rồi nói với tiểu hòa thượng: “Ta nuôi dưỡng hoa lan, đâu phải để tức giận?”

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại thể hiện ra một người có tấm lòng bao dung rộng lượng và cởi mở với cuộc đời.

Chúng ta làm việc không phải để tức giận……

Chúng ta yêu thương nhau không phải để tức giận……….

Thứ gì đó một khi bị mất đi không thể vãn hồi được nữa có nhất thiết phải oán trách hay thù hận không? Người nếu như trong lòng có căm hận thì ở đâu cũng thấy hận, người nếu như có lòng biết ơn thì ở đâu cũng thấy biết ơn, người nếu như trưởng thành thì mọi sự cũng trưởng thành.

Suu Tam

Những câu nói nổi tiếng của thánh nữ Têrêsa Hài đồng Giêsu

Những câu nói nổi tiếng của thánh nữ Têrêsa Hài đồng Giêsu

ThereseLisieux.jpg

  • Đức Tin của chúng ta thật hiển hách! Thay vì giới hạn các con tim, như thế gian mong muốn, Đức Tin lại nâng các con tim lên và gia tăng khả năng yêu thương của chúng.

– Xin nhớ rằng không có điều gì là nhỏ bé dưới mắt Thiên Chúa. Hãy làm mọi việc với tình yêu.

– Vẻ rực rỡ của bông hồng và màu trắng của bông huệ không tước mất hương thơm của bông hoa tím hay lấy đi vẻ hấp dẫn mộc mạc của bông cúc dại. Nếu mỗi bông hoa nhỏ cứ muốn làm một bông hồng, mùa xuân hẳn sẽ mất vẻ yêu kiều.

– Hẳn là bạn cũng biết rằng Chúa chúng ta không quan tâm nhiều đến vẻ lớn lao hay sự khó khăn của các hành vi chúng ta làm, nhưng là tình yêu chúng ta có khi làm.

– Không có tình yêu, các hành vi, dù sáng chói nhất, cũng không đáng kể gì.

– Tin tưởng và chỉ tin tưởng mới dẫn chúng ta đến tình yêu.

– Không nên bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào mà không làm một hy sinh nhỏ, ở đây bằng gương mặt tươi cười, ở kia bằng một lời khả ái, luôn luôn làm việc đúng đắn dù nhỏ bé nhất và làm vì tình yêu.

– Đối với em, cầu nguyện là một sự trào dâng của con tim; cầu nguyện đơn giản là một cái nhìn hướng về trời, là một tiếng kêu nhận biết và yêu thương, ôm lấy cả thử thách lẫn niềm vui.

– Một lời nói hay một nụ cười thường cũng đủ để đưa sự sống tươi mát vào trong một tâm hồn thất vọng.

– Bây giờ em biết rằng bác ái chân thật hệ tại gánh lấy tất cả những khuyết điểm của người thân cận – không ngạc nhiên trước sự yếu đuối của họ, nhưng vui sướng về những nhân đức nhỏ nhất của họ.

– Niềm vui ấy ta không tìm được nơi các sự vật bao quanh ta, nhưng chỉ ở trong tâm hồn; và ta có thể sở hữu nó dễ dàng khi ở trong một nhà tù tăm tối cũng như khi ở trong dinh thự của một vị Vua.

– Con cầm lấy quyển Kinh Thánh. Thế là mọi sự dường như sáng ra với con; chỉ một chữ thôi cũng mở ra cho con những chân trời vô biên, sự hoàn thiện tỏ ra đơn giản với con.

– Nếu em không chỉ sống từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác, hẳn là em đã không thể kiên nhẫn; nhưng em chỉ nhìn đến hiện tại, em quên đi quá khứ, và em quan tâm không chặn trước tương lai.

– Đừng sợ nói với Đức Giêsu rằng bạn yêu thương Người; cho dù không cảm thấy gì, đó là cách để buộc Người giúp đỡ bạn, và bồng lấy bạn như một em nhỏ quá yếu không thể bước đi.

– Sứ mạng của con – làm cho Thiên Chúa được yêu mến – sẽ bắt đầu sau khi con chết. Con sẽ sống trên trời mà làm điều thiện dưới đất. Con sẽ gửi đến một trận mưa hoa hồng.

– Đức Giêsu không cần sách vở hoặc các Tiến sĩ thần học để dạy dỗ các tâm hồn; là Tiến sĩ của các tiến sĩ, Người dạy dỗ không cần nói năng ồn ào.

– Điều duy nhất con thực sự ước muốn… là yêu cho đến chết vì yêu.

http://conggiao.info/news/2108/18814/index.aspx

Một bài hay về hạnh phúc.

Một bài hay về hạnh phúc.

    Nếu hạnh phúc là thứ dễ tìm thấy thì có lẽ con người chẳng phải nếm mùi khổ đau nhiều như vậy? Nếu hạnh phúc là thứ ẩn nấp để cùng con người tham gia trò trốn tìm thì cuộc sống này liệu có còn thời gian tìm kiếm?

   Hạnh phúc ở nơi đâu?

– Hạnh phúc nằm ở đôi môi của bạn ?

Một đôi môi biết mỉm cười và biết nói lời yêu thương chính là cửa ngõ dẫn đến hạnh phúc an nhiên của con người.

Nếu bạn chỉ biết than vãn, chỉ biết oán trách những trớ trêu của cuộc đời, chỉ biết dùng lời nói để chê bai, mỉa mai, công kích người khác thì đừng hỏi “Vì sao tôi không thấy hạnh phúc”. Hãy nói về những yêu thương tốt đẹp, hãy mỉm cười với cuộc sống xung quanh, hãy dành những lời ngọt ngào cho những người bạn yêu quý và bạn sẽ thấy hạnh phúc nảy nở từ đôi môi.

   – Hạnh phúc nằm ở sự tha thứ?

Chẳng có ai ôm trong lòng mối hận thù mà cảm thấy vui vẻ và thoải mái cả. Có thể, họ đã làm tổn thương bạn, họ đã phản bội lòng tin và hằn trong lòng bạn một vết thương sâu hoắm và nhức nhối nhưng hãy đặt tay lên ngực mình và dặn với chính mình “Cuộc đời này vốn không đủ dài để yêu thương chỉ sao lại phí hoài nó cho hận thù”.

Vì thế, bằng cách này hay cách khác, hãy quên đi những vết thương và quên đi người để lại vết thương ấy, bạn cho đi sự tha thứ cũng chính là cách bạn tự cho chính mình một món quà chứa đầy hạnh phúc và an nhiên.

Tôi không chắc chúng ta có thể lại tin, lại yêu người ấy như chưa có chuyện gì nhưng chỉ cần bản thân tha thứ được thì ta sẽ lại có thể mỉm cười khi giáp mặt nhau. Như vậy, không phải sẽ tốt hơn sao?

     – Hạnh phúc nằm ở chỗ Cho chứ không phải chỗ Đòi.

     Hãy cho đi những thứ bạn muốn, rồi cuộc đời sẽ trả lại cho bạn những gì mà bạn muốn, có thể nó không đến từ người bạn cần nhưng chắc chắn rằng trong dòng đời sau này, sẽ có người cho bạn lại những điều như thế.

Đừng đòi hỏi điều gì khi bản thân không làm được. Sự hụt hẫng khi điều mình muốn không được đáp lại rất dễ đẩy bạn vào hố sâu của thất vọng.

   Vì thế, đừng tự giết cảm xúc của mình chỉ vì những đòi hỏi cho thỏa mãn cảm xúc của bản thân, hãy học cách cho đi thật nhiều, cuộc sống này không để bạn chịu thiệt thòi đâu.

    Hạnh phúc vào lúc nào?

– Hạnh phúc là khi bạn biết Đủ?

Nói theo Đạo học là “Thái quá hay Bất cập đều là dở cả” (thái độ cực đoan là không tốt).

Yêu thương quá sinh ra gò bó, quan tâm quá sẽ khiến mất tự do, ghen tuông quá cũng mất vị tình yêu và cái gì cũng thế, chạm đến chữ Đủ sẽ chạm được hạnh phúc tròn vị.

Đừng chạy theo cái gì quá hoàn chỉnh và cũng đừng ép bản thân phải trở nên quá hoàn hảo, yêu thương vừa đủ, ấm áp vừa đủ, quan tâm vừa đủ và bên nhau vừa đủ có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.

Do đó, chúng ta thấy hạnh phúc chẳng nằm ở đâu xa, mà nằm ngay nơi chính ta, và hạnh phúc cũng chẳng phải là cái đích đặt ra để chúng ta đi đến, mà là thứ luôn hiện hữu song hành bên ta trong cuộc sống, chỉ vì ta quá hướng ngoại mà không quan tâm quên mất nó đi thôi.

Vì thế, hạnh phúc của chúng ta hẳn phải do tự chúng ta xây lấy, chứ chẳng phải chạy theo một ai đó để xin ban. Thứ hạnh phúc xin ban chỉ là thứ hạnh phúc ảo, nó sẽ dần chết theo thời gian.

Suu Tam

Làm gì khi bị “nói xấu”?

Làm gì khi bị “nói xấu”?

Có khi nào bạn vô tình nghe được vài lời xầm xì về mình, ai đó chê trách điểm này, hay không hài lòng điểm kia…? Khi tự nhận xét, ai cũng sẽ liệt kê chủ yếu các điểm tốt, thế nhưng điều chúng ta làm và điều người khác nghĩ về mình lại có thể khá khác nhau. Nếu biết được những lời phàn nàn “bí mật” từ nhân viên hay đồng nghiệp, bạn sẽ làm gì?

Im lặng là vàng

Chẳng ích gì khi tự ái hay nổi giận, điều đó chỉ khiến mình đã bị “hiểu xấu” lại càng bị “hiểu xấu” hơn, mặc dù khi nghe những nhận xét không tốt về mình thì chẳng ai vui cả. Im lặng khi trong lòng đang “sôi lên” là cách tốt nhất tránh những xung đột đáng tiếc. Im lặng lúc này chính là cách để “mua sự bình tĩnh”, từ đó gạt bỏ những bảo thủ cá nhân để nhìn nhận sự việc khách quan cũng như đánh giá lại bản thân một cách nghiêm túc. Sự im lặng, không phân bua không phải là yếu kém hay thiệt thòi nếu biết vận dụng đúng cách, đúng thời điểm.

Hãy đối mặt với nó

Quá trình xác định “sự thật” chỉ như xem một cuốn phim ngắn. Tua lại những thước phim về hành động của mình tại buổi họp, cuộc tranh luận với đồng nghiệp gần đây hay những thói quen hàng ngày chốn công sở … Khi đó ta dễ nhận ra những khuyết điểm bị bỏ quên. Hãy đối mặt với “sự thật” là hiếm ai hoàn hảo như họ nghĩ, và nếu không có người “rỉ tai” thì còn nhiều lắm những nhược điểm vô hình mà chúng ta chả nhận ra.

Tập lắng nghe những “điều đáng sợ”

Ngay lúc này hãy thầm cảm ơn những chê trách nếu có, vì nhờ đó bạn được soi mình vào gương và thấy toàn diện cái xấu đẹp của chính mình. Hãy tập lắng nghe (và ghi nhận cả những “phản hồi không nói ra”) từ mọi người xung quanh nhiều hơn. Tuy không phải điều người khác nói luôn đúng, nhưng “Đúng hay sai” thực ra chả là vấn đề lớn nếu mình chú tâm hơn tới cơ hội hoàn thiện bản thân mỗi ngày. Hữu xạ tự nhiên hương, tự nhiên chúng ta rồi cũng sẽ biến điểm 7 thành điểm 10 trong mắt người khác.

THẦY GIÊSU VÀ TÔI

THẦY GIÊSU VÀ TÔI

Tôi nổi giận thì Thầy lại bảo: Hãy nhịn nhục và thứ tha.

Tôi run sợ thì Thầy lại bảo: Hãy can đảm.

Tôi hoài nghi thì Thầy lại bảo: Hãy tín thác.

Tôi bồn chồn không ngơi thì Thầy lại bảo:
Hãy tĩnh lặng đi.

Tôi thích đi con đường riêng mình thì Thầy lại bảo:
Hãy theo Ta.

Tôi muốn lập kế hoạch riêng cho mình thì Thầy lại bảo:
Hãy quên đi.

Tôi nhắm tìm của cải vật chất thì Thầy lại bảo:
Hãy bỏ lại đằng sau.

Tôi muốn được bảo đảm ở đời này thì Thầy bảo:
Phần Ta, Ta chẳng hứa hẹn gì đâu.

Tôi thích sống cuộc đời riêng của mình thì Thầy bảo: Hãy từ bỏ chính mình đi.

Tôi nghĩ rằng mình tốt lành thì Thầy bảo: Tốt lành thôi thì chưa đủ đâu con.

Tôi thích làm ông chủ thì Thầy bảo: Hãy quỳ xuống mà phục vụ lẫn nhau.

Tôi muốn ra lệnh cho người khác thì Thầy bảo: Thôi, hãy vâng lời đi.

Tôi đi kiếm tìm tri thức thì Thầy bảo: Hãy tin.

Tôi thích sự rõ ràng thì Thầy lại dạy tôi bằng ngụ ngôn.

Tôi thích thi ca mơ mộng thì Thầy lại nói toàn chuyện hiện thực.

Tôi yêu sự yên tĩnh của mình thì Thầy lại muốn tôi bị quấy rầy.

Tôi thích bạo lực thì Thầy lại bảo: Bình an ở cùng các con.

Tôi rút gươm ra thì Thầy bảo: Vứt nó ngay lập tức.

Tôi nghĩ chuyện trả thù thì Thầy bảo: Đưa má bên kia cho người ta đánh luôn đi con.

Tôi nói về một trật tự thì Thầy bảo: Ta đến đem gươm giáo.

Tôi căm ghét thì Thầy bảo: Thôi, hãy yêu thương cả kẻ thù nhé.

Tôi muốn gieo sự hòa hợp thì Thầy nói: Ta đem lửa xuống thế gian.

Tôi muốn làm người lớn thì Thầy nói: Hãy trở nên trẻ nhỏ.

Tôi muốn ẩn thân, Thầy bảo: Ánh sáng thì phải chiếu rọi.

Tôi đi tìm chỗ nhất trong hội đường, Thầy lại bảo: Xuống chỗ chót hết mà ngồi.

Tôi thích được quan tâm, Thầy nói: Đóng cửa lại mà cầu nguyện.

Không, tôi không thể hiểu nổi ông Thầy Giêsu này,
Ông khiêu khích tôi, ông làm tôi bối rối.

Cũng giống như nhiều học trò khác, tôi rất muốn đi theo Thầy Giêsu này,

Thế nhưng, khổ quá, chắc là phải đi tìm ông thầy khác thì sẽ khá hơn,
Ít đòi hỏi hơn và lại có nhiều quyền lợi hơn.

Nhưng cuối cùng, tôi đã cảm nhận như anh trưởng Phêrô đã thốt lên:

“Tôi không biết ai khác lại có được Lời ban Sự Sống đời đời như Thầy Giêsu của tôi.”  Amen.

Khuyết danh,

Khi khó khăn ập đến, bạn sẽ là cà rốt, trứng, hay cà phê?

Khi khó khăn ập đến, bạn sẽ là cà rốt, trứng, hay cà phê?

Bạn là cà rốt, trứng, hay cà phê? (Ảnh: Internet)

Bạn là cà rốt, trứng, hay cà phê? (Ảnh: Internet)

Cô cháu gái tìm đến bà ngoại và thổ lộ với bà những tâm sự trong lòng mình. Cuộc sống dường như đang quay lưng lại với cô – người chồng cô tin tưởng bấy lâu đã bất ngờ phụ bạc khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng. Không biết phải làm thế nào để đối mặt với sự thật phũ phàng này, cô chỉ muốn buông xuôi và từ bỏ tất cả…

Bà ngoại không trả lời mà chỉ dẫn cô vào bếp. Rồi bà đổ nước vào ba chiếc bình và đặt lên ngọn lửa. Chẳng mấy chốc, nước trong các bình sôi lên. Bà cho vào chiếc bình thứ nhất một củ cà rốt, chiếc bình thứ hai một quả trứng, và chiếc bình thứ ba là một nhúm hạt cà phê. Bà kiên nhẫn chờ nước sôi thêm lần nữa, trong khi vẫn không nói lời nào.

Một lát sau, bà tắt lửa rồi vớt cà rốt, trứng, và các hạt cà phê ra ngoài.

Quay sang cô cháu gái, bà hỏi: “Nói cho bà biết, cháu đang thấy những gì?”

“Cà rốt, trứng, và cà phê bà ạ”, cô trả lời.

https://daikynguyenvn.com/wp-content/uploads/2015/09/carrot-egg-coffee-1.jpg

Bà đưa cô đến gần hơn và bảo cô hãy nếm thử củ cà rốt. Cô làm theo và nói rằng cà rốt rất mềm. Rồi đến lượt trứng, cô bóc vỏ và nhìn thấy bên trong lớp vỏ cứng, quả trứng đã cô đặc lại.

Cuối cùng, bà bảo cô thưởng thức các hạt cà phê. Bà chỉ mỉm cười khi cô cảm nhận hương vị nồng nàn của nó.

Sau đó, cô hỏi bà: “Vậy những điều này nghĩa là gì hả bà?”

Bà ngoại nhẹ nhàng vuốt tóc cháu yêu và từ tốn nói: “Cháu thấy đó, cả cà rốt, trứng và cà phê đều đối mặt với cùng một nghịch cảnh như nhau, đó là nước sôi. Nhưng mỗi thứ trong số chúng lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau. Cà rốt vốn cứng cỏi và mạnh mẽ, nhưng khi gặp nước sôi, nó lại trở nên mềm yếu. Trứng giòn và dễ vỡ, lớp vỏ bên ngoài quá mỏng manh, còn bên trong lại yếu mềm. Nhưng sau một thời gian ngâm trong nước sôi, bên trong quả trứng trở nên vững chắc”.

“Còn những hạt cà phê này lại phản ứng theo một cách khác, rất độc đáo. Sau khi chịu thử thách trong nước sôi, nó đã làm nước phải biến đổi”.

https://daikynguyenvn.com/wp-content/uploads/2015/09/Coffee-cup.jpg

“Vậy cháu muốn làm gì?” bà trìu mến hỏi cô cháu gái. “Khi khó khăn ập đến, cháu sẽ là củ cà rốt, quả trứng, hay hạt cà phê?”

Là cà rốt? Rất mạnh mẽ, vững chắc, nhưng lại dễ dàng bị khuất phục trước khó khăn hay nghịch cảnh…

Là quả trứng? Một trái tim mong manh dễ thương tổn, nhưng luôn biết học hỏi từ khó khăn. Tôi sẽ không bao giờ lùi bước trước những thăng trầm của cuộc sống, bởi từ sâu thẳm bên trong, khó khăn đang giúp tôi trở nên cứng cỏi và kiên cường hơn.

Hay là hạt cà phê? Thay vì để hoàn cảnh làm tôi thay đổi, tôi sẽ cải biến chính nghịch cảnh ấy. Cà phê tỏa hương thơm để dòng nước không còn là ‘nỗi đau’, mà mang một hương vị mới rất nồng nàn và đậm đà. Nếu bạn cũng giống như những hạt cà phê ấy, thì mỗi khi cuộc sống trở nên tồi tệ, bạn không chỉ trở nên mạnh mẽ hơn, mà còn biến đổi tất cả những gì ở quanh bạn. Khi thế giới hỗn độn, mọi thứ chao đảo, khó khăn lại chồng chất khó khăn, liệu bạn vẫn có thể tự tin đưa mình lên một bước tiến mới?

Vậy, bạn sẽ là cà rốt, trứng, hay cà phê?

Ai đó từng nói… người hạnh phúc nhất không phải là người có trong tay những điều tốt đẹp, mà là người có thể biến mọi thứ trong tay họ trở thành những điều tốt đẹp. Hiện tại và tương lai hoàn toàn tùy thuộc ở bạn!

Chúc bạn sẽ có đủ hạnh phúc để biết luôn ngọt ngào, có đủ khó khăn để biết mình mạnh mẽ, có đủ nỗi đau để biết cách yêu thương, và có đủ hy vọng để hiểu rằng phía trước luôn luôn là một chân trời tươi sáng.

Khi bạn sinh ra, chỉ riêng bạn là khóc còn những người xung quanh bạn đều mỉm cười. Vì vậy, hãy sống hết mình vì cuộc đời này, để đến giây phút cuối cùng, bạn là người duy nhất mỉm cười trong khi những người ở lại đều khóc trong thương tiếc.

Cuối cùng, cảm ơn bạn đã lắng nghe câu chuyện hạt giống tâm hồn này…

(Sưu tầm)

SỐNG THANH THẢN GIỦ̃A ĐỎ̀I

SỐNG THANH THẢN GIỦ̃A ĐỎ̀I

Một người không tốt với bạn , bạn không nên quá bận tâm .
Trong cuộc sống của bạn, không ai có nghĩa vụ phải cư xử tốt với bạn trừ cha mẹ.
Còn với những người tốt với bạn, bạn nên trân trọng và biết ơn điều đó.
Nhưng bạn cũng cần phải có chút đề phòng bởi mỗi người khi làm bất cứ việc gì đều có mục đích riêng của họ .
Hãy nhớ, họ tốt với bạn không đồng nghĩa với việc họ phải quý mến bạn.

Không có ai là không thể thay thế, không có vật gì thuộc hoàn toàn sở hữu của bạn.
Vì thế, nếu sau này người bạn yêu thương không còn ở bên, hay họ không còn là nơi bạn có thể đặt niềm tin, bạn cũng đừng bi lụy.
Sinh mệnh con người thực sự ngắn ngủi, bạn đừng để mỗi ngày trôi đi vô ích.
Người ta tham vọng sống lâu nhưng bạn chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày.
Hãy trân trọng và yêu lấy cuộc sống hiện tại của bạn.

Trên đời này không có gì là nhất cả, tình yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đời bạn, nhưng nó sẽ theo thời gian và lòng người mà thay đổi.
Nếu như người đó rời xa bạn, bạn hãy học cách chờ đợi.
Hãy để thời gian rửa sạch vết thương, để tâm hồn bạn lắng lại rồi nỗi đau của bạn cũng sẽ dần biến mất.
Bạn đừng mơ ước một tình yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không còn.

Bạn có thể bắt mình phải giữ chữ tín, nhưng không thể yêu cầu người khác làm thế với mình.
Bạn có thể yêu cầu bản thân phải đối đãi tốt với người, nhưng bạn không thể kỳ vọng người ta sẽ làm ngược lại.
Khi bạn tốt với họ, họ không có nghĩa vụ phải tốt lại với bạn.
Hãy nhớ điều này nếu không bạn sẽ luôn gặp ưu phiền trong cuộc sống.

Chỉ những ai có duyên phận mới trở thành người thân của nhau, cho dù trong cuộc sống bận rộn bạn ít khi gặp mọi người, nhưng bạn hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn bên họ, hãy dành cho họ thời gian để yêu thương bạn hơn.

Suu tầm

HẠNH PHÚC VÔ HÌNH

HẠNH PHÚC VÔ HÌNH

Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui, không hề hạnh phúc. Một hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật quý giá, vàng bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông ta quyết định chỉ cần ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc thì ông sẽ tặng cả bao của cải cho người đó.

Ông ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người nông dân nói với ông rằng nên đi gặp một vị Đại sư, nếu như Đại sư cũng không có cách nào thì dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không ai có thể giúp ông được. Cuối cùng cũng tìm gặp được vị Đại sư đang ngồi thiền, ông ta vui mừng khôn xiết nói với Đại sư: “Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi đều ở trong cái bao này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được hạnh phúc thì cái bao này sẽ là của ngài”. Lúc ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị Đại sư nhân lúc ấy liền tóm lấy cái túi chạy đi. Phú ông sợ qua, vừa khóc vừa gọi đuổi theo: “Tôi bị lừa rồi, tâm huyết của cả đời tôi”.

Sau đó vị Đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa nhìn thấy cái bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà nói: “Tốt quá rồi!”. Vị Đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi:
“Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc không?” – “Hạnh phúc! Tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi!”.

Lúc này, vị Đại sư cười và nói: “Đây cũng không phải là phương pháp gì đặc biệt, chỉ là con người đối với tất cả những thứ mình có đều cho rằng sự tồn tại của nó là đương nhiên cho nên không cảm thấy hạnh phúc, cái mà ông thiếu chính là một cơ hội mất đi. Ông đã biết thứ mình đang có quan trọng thế nào chưa?

Kỳ thực cái bao ông đang ôm trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có còn muốn đem tặng nó cho tôi nữa không?”.
Câu chuyện thú vị này đã khiến tôi chợt nhận ra bản thân mình trong đó. Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm chí nhìn mà không thấy nó?

Nếu từng yêu, bạn sẽ hiểu được điều đó. Mối tình đầu… Đối phương gọi điện hỏi thăm bạn, tặng quà cho bạn đều khiến bạn vui rất lâu. Tuy nhiên, một khi bạn đã xác lập mối quan hệ hoặc kết hôn thì tất cả sẽ biến mất hoặc tất cả đều biến thành điều hiển nhiên. Và khi đó là chuyện đương nhiên, liệu bạn còn trân trọng nó nữa? Con người luôn quan tâm, hoài niệm thứ đã mất song lại không biết trân trọng những thứ mình đang có, đang sống trong hạnh phúc mà không biết mình hạnh phúc. Có lẽ, đó chính là bất hạnh lớn nhất của con người và cũng là nguyên do khiến hạnh phúc cứ mãi vô hình.

Ông trời cho ta khả năng nhìn thấy thì sẽ sắp xếp cho ta những bài học về sự mất đi, mất đi để có thể nhìn thấy. Nhìn thấy hạnh phúc mình đang nắm giữ.

S.T.